La Phù Tác Giả: Vô Tội
-----oo0oo-----
Chương 240: Minh Nhược
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Chương 240: Minh Nhược
Mỗi tông phái đều có khí tức đặc biệt của riêng mình. Giống như Thiên phong Thục Sơn kỳ tú lúc ẩn lúc hiện, so với rất nhiều môn phái nguy nga trán lệ, khí thế phi phàm, Từ Hàng Tĩnh Trai giống như một đào nguyên thắng địa ẩn nấp trên thế gian. Dọc theo triền núi kiến tạo nhiều cung điện, phòng ốc, ngoại trừ mấy gian phía trước sơn đạo tương đối cao lớn ra thì còn lại tất cả đều là trang viện, giống như có rất nhiều người khác nhau ẩn cư tại đây.
Cả Từ Hàng Tĩnh Trai tản ra khí tức đặc biệt yên bình an hòa, ngoại trừ làn khí tức đặc biệt, sơn đạo trắng tinh... Rất nhiều viện lạc mộc mạc, vách tường thanh nhã, tạo thành cho người ta một thứ cảm giác từ bi.
Ở ẩn vì thanh tịnh, trường kiếm vì từ bi.
Tuy nhiên Từ Hàng Tĩnh Trai làm cho người ta có ấn tượng ở chỗ vẫn luôn ở ẩn không ra, cực ít khi hành tẩu trên thế gian, nhưng trên thực tế lúc tai hoạ hoành hành, cũng có bóng dáng đệ tử Từ Hàng Tĩnh Trai hành tẩu thế gian .
Bảy mươi năm trước lúc Hoàng Hà vỡ đê, một thiếu nữ áo trắng từ phía đông lướt sóng mà đến, cứu tế nạn dân, sau tai nạn quyên góp tiền, tu bổ đê bờ, khai thông thuỷ lợi, khiến cho vạn dặm đầm lầy biến thành ruộng tốt.
Sáu mươi năm trước, giặc cỏ Đông Hải làm loạn, một thiếu nữ áo trắng từ trên biển, một người một kiếm giết chết toàn bộ hơn vạn tên cướp nổi tiếng đang chiếm giữ trên hải đảo .
Năm mươi năm trước, Thông Châu xảy ra ôn dịch lây lan, một thiếu nữ áo trắng bôn tẩu các nơi ở thông châu , thi thuật bố dược, cứu tính mạng của ngàn vạn người.
Những thiếu nữ áo trắng này, tồn tại trong rất nhiều truyền thuyết thế gian, đều được truyền thuyết coi các nàng là hóa thân của Quan Âm Bồ Tát, nhưng trên thực tế, những người đó đều là đệ tử Từ Hàng Tĩnh Trai.
Trong một tòa trúc lâu nho nhỏ, Vân Viện cùng Thi Kiếm đang ôm Tiểu Trà mà khuôn mặt đầy kính ý ngước nhìn một thiếu nữ trước mặt.
Mà thiếu nữ mặc trang phục bằng tơ trắng lại nhìn Vân Viện cùng Thi Kiếm với ánh mắt yêu thương.
Thiếu nữ áo trắng nhìn bất quá chừng ba mươi tuổi, mái tóc đen dầy của nàng được buộc lại bằng một sợi lụa trắng buông sau lưng. Làn da nàng nhẵn nhụi như sứ trắng. Nhưng bất luận kẻ nào lần đầu gặp nàng, đều sinh ra một loại cảm giác muốn quỳ bái.
Bởi vì thiếu nữ áo trắng trước mặt, rất giống với hình dạng Quan Âm trong rất nhiều miếu thờ trên thế gian Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện nàng thật ra so với tượng Quan Âm trong miếu thờ có sự khác biệt rất lớn.
Chỉ bởi vì, trên người nàng tự nhiên tản mát ra một thứ phong thái từ bi nói không nên lời.
Tên của nàng là Minh Nhược, chưởng giáo Từ Hàng Tĩnh Trai .
Minh Nhược yêu thương nhìn Thi Kiếm vốn hoạt bát thiện lương, có đôi khi lại có tính trẻ con, đồng thời đệ tử sôi nổi nhỏ nhất, thiếu nữ thanh xuân động lòng người. Mỗi khi nàng nhìn thấy Thi Kiếm là lại nhớ tới chính mình lúc còn trẻ , nhớ tới những ngày bản thân còn chưa trở thành chưởng giáo Từ Hàng Tĩnh Trai.
Mà nhìn Vân Viện, nàng là người được Minh Nhược đánh giá là người thứ nhất có thể tu luyện Tĩnh Niệm Thông Minh quyết đột phá đến tầng thứ tám, cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, cũng là đệ tử thành tài được yêu thương nhất, tuy nhiên cùng so sánh phần đông đệ tử thì dung mạo Vân Viện có vẻ bình thường nhất, bình thường đến nỗi không có gì lạ.
-Vân Viện! Con nói đúng, chuyện này thực sự cũng không đơn giản. “ Minh Nhược nhìn Vân Viện tướng mạo cũng không tính diễm lệ nhưng lại có vẻ thanh nhã, gật nhẹ đầu nói.
- Trừ hai điểm con nói ra thì còn có một chút trùng hợp là năm đó khi ta tới Thông Châu, có một người đối với ta cũng có ân cứu mạng, mà người kia cũng là một Hoa Linh.
Vân Viện thoáng giật mình, cho dù đây cũng là một điều trùng hợp, nhưng nhiều chuyện trùng hợp như vậy tập trung lại, làm cho trong tâm Vân Viện cũng cảm thấy hơi ớn lạnh.
-Vân Viện, ngươi mang theo nàng tới Vân Lư. “ Minh Nhược nhìn Tiểu Trà trong tay Thi Kiếm, rồi nhìn Thi Kiếm nói ,
- Thi Kiếm, ngươi đi mời Yến Hồng sư tỷ cùng Bích Dao sư thúc ngươi tới Vân Lư.
- Tớii Vân Lư?
Vân Viện cùng Thi Kiếm đồng loạt chấn động,
- Sư phụ, người muốn. . . . . Cứu nàng? “
-Vì sao không cứu?
Minh Nhược đột nhiên nở nụ cười, hỏi ngược lại hai đệ tử mình yêu thương.
- Vì việc này có khả năng là có người có âm mưu đối với Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta . “ Vân Viện không nhịn được lên tiếng., Trong óc của nàng có chút hỗn loạn, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
-Có người âm mưu đối với chúng ta,thì chẳng lẽ chúng ta sẽ không cứu sao? - Minh Nhược lắc đầu.
- Bởi vì mình gặp nguy hiểm mà không cứu người, thì trên đời thầy thuốc như vậy tức là thiếucái tâm người thầy thuốc, mà đối với chúng ta mà nói thì chính là mất đạo tâm cơ bản.
Thi Kiếm ngơ ngẩn, trong nháy mắt nàng nghĩ tới rất nhiều sự tình.
Nàng biết rõ, năm mươi năm trước, Thông Châu xảy ra ôn dịch lây lan, có chút môn phái ma đạo nhân cơ hội làm loạn, chính nhờ sư phụ của nàng bôn tẩu tại các nơi Thông Châu màcứu được vô số người đời.
Qua nhiều năm như vậy, Minh Nhược vẫn thủy chung coi mình trở thành một thầy thuốc, chứ không phải một người tu đạo thanh cao tại thượng .
Tĩnh Niệm Thông Minh quyết của Từ Hàng Tĩnh Trai là một trong những pháp quyết có uy lực manh nhất, huyền ảo nhất trong thế gian. Nhưng rất nhiều chỗ trong đạo pháp quyết này, Thi Kiếm vẫn cơ bản không hiểu nổi. Chẳng lẽ nói, chỉ người có cái tâm thanh tịnh đạm bạc, thủy chung mang một cái tâm không tiếc bản thân từ bi tế thế, mới có thể lĩnh ngộ đạo pháp quyết này để đạt đến những cảnh giới kia?
“ Đa tạ sư phụ điểm tỉnh. “
Thời điểm Thi Kiếm còn ngơ ngẩn, Vân Viện đã cung kính thi lễ với Minh Nhược một cái. Trên thực tế Vân Viện cũng không phải thiếu t một cái tâm quên mình vì người. Nàng vô cùng rõ ràng năm đó Thông Châu bị ôn dịch chết vô số người, trong ngàn dặm giống như biến thành một bãi tha ma lộ thiên lớn, có vài người Ma Môn thừa cơ thu thập thi cốt, tu luyện ma công. Minh Nhược cũng bị đánh lén suýt chút tử vong. Nàng vô cùng rõ ràng năm đó Minh Nhược hành tẩu tại Thông Châu mang theo một cái tâm từ bi, không quan tâm tới sống chết. Nếu là Vân Viện thì nàng cũng nhất định sẽ như Minh Nhược năm đó. Thời điểm nàng đối mặt Tiểu Trà sở dĩ do dự đò còn là vì Minh Nhược, vì Từ Hàng Tĩnh Trai.
Tu vi bản thân Vân Viện nếu so với Thi Kiếm thì cao hơn rất nhiều, mà bây giờ Minh Nhược nói với Vân Viện, lại giống như một tấm gương, có thể cho Vân Viện thấy rõ chính mình, cũng thấy rõ con đường chính mình sau này phải đi. . . để có thể tiếp cận hoặc là vượt qua tu vi Minh Nhược.
“ Đi thôi. “
Minh Nhược có chút thoả mãn nhìn hai nàng đệ tử. Trên thực tế nàng cũng không hy vọng từng đệ tử của mình đều hành động giống như mình. Nếu cứ lo lắng cho người khác nhiều thì bản thân mình lại không thể nào chú ý tới được.
Nhưng là, quan trọng vẫn phải có một ít người nắm lấy trọng trách của Từ hàng tĩnh trai.
Nàng hiểu rõ, nếu như trong tâm mình bớt đi một chút ràng buộc đối với Từ Hàng Tĩnh Trai , có lẽ Tĩnh Niệm Thông Minh quyết của mình sớm đã đột phá đến cảnh giới kế tiếp .
Nhưng là người sống trên thế gian, có nhiều thứ đâu phải muốn bỏ là bỏ được.
Minh Nhược mỉm cười, tay phải theo thói quen đưa lên vuốt tóc. Nhìn nàng lúc này, ánh mắt của Thi Kiếm cùng Vân Viện trở nên sáng ngời. Minh Nhược lại nhàn nhạt nói một câu.
- Các ngươi yên tâm đi. Từ ngàn năm nay, người có mưu đồ đối với Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta không biết có bao nhiêu, nhưng là Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta vẫn luôn tồn tại như trước. “
Vân Lư là một cái cung điện được xây dựng trên sườn núi của Từ Hàng Tĩnh Trai , nằm ở trung tâm của tất cả các kiến trúc. Đây là một ngôi tiểu lâu ba tầng màu trắng.
Giữa một gian phòng trên tầng cao nhất có một hàn ngọc màu lam dài đến một trượng.
Tiểu Trà vẫn hôn mê được đặt trên tấm ngọc. Trên bề mặt của tấm ngọc được khắc một trận pháp làm cho hơi lạnh của nó thấm vào trong cơ thể Tiểu Trà . Loại hơi lạnh này không làm tổn thương thân thể Tiểu Trà, nhưng có thể khiến khí huyết cùng cổ độc đang hoạt động trong cơ thể Tiểu Trà xuống đến mức thấp nhất, như vậy cho dù trong quá trình cứu chữa có xảy ra cái gì ngoài ý muốn, cổ độc cũng không lập tức bùng phát, làm cho người cứu chữa không có thời gian phản ứng.
Ngoại trừ Minh Nhược, Vân Viện, Yến Hồng, Bích Dao, là ba người có tu vi cao nhất của Từ Hàng Tĩnh Trai. Cả ba song song ngồi xếp bằng ở trước hàn ngọc.
Theo từng đợt pháp lực dao động phát ra. Trong đám người Vân Viện, Yến Hồng cùng Bích Dao , vị Vân Dao ở giữa vung tay lên đầu tiên, phóng bảy mươi hai cây kim châm li ti dài hơn một xích lên thân thể Tiểu Trà đánh.
“ Phải dùng kim châm truyền máu? Trách không được sư tỷ nói muốn cứu nàng thì phải tổn thương khí huyết! “
Thi Kiếm đứng ở gần cửa ra vào, vừa nhìn thấy Vân Viện phóng lên trên thân thể Tiểu Trà nhiều cây kim châm li ti như vậy , sắc mặt lập tức trở nên lo lắng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
La Phù Tác Giả: Vô Tội
-----oo0oo-----
Chương 240.1: Minh Nhược
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Bảy mươi hai cây kim châm li ti không phải đặc ruột mà là rỗng, chính giữa có một lỗ thủng nho nhỏ thông suốt từ đầu đến cuối .
Khi Vân Viện phóng những cây kim châm này lên trên người Tiểu Trà , trên tay Yến Hồng ngồi bên tay trái Vân Viện cũng xuất hiện một cây ngân châm. Nàng để cho ngân châm đâm vào đầu ngón tay của mình. Một đôi mày liễu có chút nhíu lại, nhưng động tác của nàng lại không có bất kỳ dừng lại, ngọc thủ nhỏ bé duỗi ra xuất ngân châm đã đâm tới, một tia khí huyết như làn sương từ trên ngón tay của nàng bay ra, dọc theo những kim châm li ti kia chui vào trong thân thể Tiểu Trà.
Một lát thời gian, khí đen xuất hiện dầy trên gương mặt Tiểu Trà..
Vân Viện cùng Bích Dao đồng thời ra tay, hai người cũng cùng Yến Hồng đồng dạng đâm rách ngón tay của mình, khí huyết tinh thuần theo ngón tay của các nàng nhanh chóng chảy ra, quấn quanh thân thể Tiểu Trà. Không biết qua bao nhiêu lâu, khí huyết của Yến Hồng cũng không tiếp tục thấm vào thân thể Tiểu Trà, mà chỉ quấn quanh người nàng.
Quanh thân thể Tiểu Trà , giống như như được bao phủ bởi một làn sương máu dày đặc, nhìn thập phần khủng bố, tựa như có người đang dùng ma công bào chế nàng.
Nhưng Thi Kiếm lại hiểu rất rõ, Vân Viện cùng Bích Dao, Yến Hồng, lấy khí huyết bản thân mình, phối hợp với thuật pháp dẫn cổ độc trong cơ thể Tiểu Trà n ra ngoài, sau tiêu diệt chúng.
Thi Kiếm không biết Hắc Diễm Cổ có phương pháp khác để tiêu trừ hay không, nhưng Từ Hàng Tĩnh Trai cũng chỉ lĩnh hội một loại phương pháp, mà loại thuật pháp này cực kỳ hao phí chân nguyên cung khí huyết.
Một tia khí huyết tinh thuần trong ngón tay ba người liên tục thấm ra khiến cho sắc mặt cả cũng càng ngày càng trắng, Thi Kiếm thậm chí lo lắng, khí huyết trong thân thể ba người chảy hết.
Một tia khí đen cuối cùng từ đỉnh kim châm chậm rãi chảy ra. Vừa thấy được tia khí đen này xuất hiện, xuất thủ trước tiên là Yến Hồng. Mặc dù sắc mặt của nàng tái nhất nhưng động tác lại không hề chậm đi, mà ánh mắt Vân Viện cùng Bích Dao trong nháy mắt trở nên lạnh thấu xương. Không khí trong Vân Lư đột nhiên có một tia lưu động hóa thành từng đạo kiếm khí rất nhỏ lao thẳng vào làn sương máu mà xé nát những làn khí đen đó.
Nhưng ngay lúc đó, một làn khí màu xám quỷ dị chợt lóe trên mặt Tiểu Trà rồi biến mất, rồi một bóng người màu xám đột nhiên từ trên người Tiểu Trà hiện lên, giống như cái bóng Tiểu Trà bỗng nhiên ngồi dậy, thoát ly khỏi thân thể nào mà nhào về phía Vân Viện, Yến Hồng Bích Dao.
“ Vật gì vậy! “
Bóng người màu xám lao tới, cả Vân Lư đột xuất hiện những trận gió âm, quỷ ảnh nặng nề. Thi Kiếm chỉ cảm thấy một làn hơi thở lạnh thấu xương tanh hôi xông vào mũi. Trực giác nàng cảm thấy không ổn, nhưng do mấy người Vân Viện đang ra tay cứu trị Tiểu Trà khiến cho Thi Kiếm nhất thời có chút do dự, không biết mình có nên ra tay hay không .
-Phốc!
Nhưng vào lúc này, Vân Viện chợt há mồm, phun ra một kiếm hoàn.. Trong nháy mắt nó nổ tung thành trăm ngàn đạo kiếm khí, kèm theo lực lượng chân nguyên mãnh liệt , xé nát cái bóng xám thành vô số những mảnh nhỏ.
- Thi Kiếm, ra tay giết ma mỵ!
Vừa phun ra kiếm hoàn, Vân Viện cũng phát ra thanh âm.
Nghe được tiếng hô của Vân Viện, một đạo kiếm quang từ bên hông Thi Kiếm vọt ra, chém lên bóng xám, cùng lúc đó, từng đạo không khí lưu động cũng trong nháy mắt ngưng kết thành thất luyện cương phong cuốn lấy bóng xám khiến cho nó không thể hoạt động.
Xèo xèo!
Bị cương khí cùng kiếm quang xoắn lấy, quỷ ảnh màu xám phát ra tiếng kêu quỷ dị thê lương, rồi vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, nhưng trong tiếng kêu quỷ dị thê lương, những mảnh nhỏ này lại không tiêu tán, dường như còn muốn tụ hợp lại.
Một nữ tử xinh đẹp đẫy đà đột nhiên xuất hiện trong Vân Lư với tốc độ kinh người, vừa thấy quỷ ảnh màu xám bị Thi Kiếm cắt thành mảnh nhỏ, sau một tiếng thét kinh hãi, nàng lập tức chỉ một ngón tay, một đạo lực lượng chân nguyên mạnh mẽ cuốn những mảnh quỷ ảnh màu xám vỡ vụn khỏi Vân Lư.
“ Xèo xèo xèo! “
Nữ tử xinh đẹp đẫy đà là sư thúc Vân Linh Lan của Thi Kiếm, sau khi đẩy toàn bộ những mảnh vụn của quỷ ảnh màu xám ra bầu trời bên ngoài Vân Lư, Vân Linh Lan lại phát từng đạo chân nguyên cùng cương phong ngưng kết thành lưỡi dao trong suốt sắc bén cắt quỷ ảnh màu xám thành tro bụi, đồng thời từng vàng lửa màu hồng từ trong tay của nàng bay ra, hóa thành từng vầng lửa nóng rực đốt đám bụi màu xám. Trên tiếng quỷ kêu rốt cuộc nó hóa thành một làn khói xanh rồi biến mất không thấy gì nữa.
- không ngờ phải làm như vậy mới có thể giết được Ma mỵ . “
Thi Kiếm nhìn bóng xám hóa thành khói xanh, kịch liệt thở hổn hển, trong tâm càng nghĩ mà sợ.
Nếu không phải Vân Linh Lan sư thúc tới kịp thời, thì với tu vi của mình thì chưa chắc có thể ngăn cản được bóng xám, không biết bóng xám rốt cuộc là vật gì.
Vân Viện vừa mới phun ra một cái kiếm hoàn, thì lưng của nàng cũng ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch. Tuy nhiên hiện tại cổ độc trên người Tiểu Trà đã được khống chế, chỉ cần thêm một lát là có thể luyện hóa toàn bộ cổ độc trên người nàng , nhưng khí huyết cùng chân nguyên của nàng cũng bị mất rất nhiều.
Hơn nữa, phụ tâm ma mị cũng đã chứng minh phán đoán của nàng.
Thực sự là có người có âm mưu với Từ Hàng Tĩnh Trai, hơn nữa phụ tâm ma mị bị luyện đến tình trạng nát bấy còn có thể tụ hình, rất rõ ràng người thả phụ tâm ma vào trong cơ thể Tiểu Trà có tu vi cực cao.
Mà làm cho Vân Viện càng thêm rét run chính là nàng nghĩ đến trước đó chính mình cùng Thi Kiếm đã dẫn Tiểu Trà dẫn đến trước mặt Minh Nhược, bản thân sư phụ đã tu đến cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh cũng không cảm giác được.
- Thương thế trên người sư phụ khẳng định rất nặng, làm cho tu vi giảm xuống rất nhiều, nếu không người không thể nào không nhận ra.
trong lúc y nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu Vân Viện, thì nàng cũng nhìn thấy có mấy bóng người đã lướt vào Vân Lư
Người trong Từ Hàng Tĩnh Trai cảm giác được khí tức đấu pháp tại Vân Lư nên chạy tới. Vân Viện phát hiện trong số những người này không có sư phụ mình,.
Sư phụ biết nàng ở Vân Lư khu trừ cổ độc cho hoa linh, hiện trong này xảy ra chuyện, với tu vi của nàng, làm sao có thể không cảm giác mà tới đây đầu tiên ?
Sư phụ đang ở đâu?
Những cơn gió ấm áp len nhẹ qua rặng liễu ven hồ, phiêu du trong ánh nắng.
Mấy chiếc thuyền đánh cá bồng bềnh trên mặt hồ. Trên một con thuyền có một lão ngư ngồi ở đầu thuyền đang ngậm một cái tẩu thuốc nhìn sang hai chiếc thuyền bên cạnh có hai thanh niên đang ngồi buông lưới. Những làn khói thuốc trắng phả ra lơ lửng trước mũi của lão.
Bất chợt, lão và hai thanh niên đều quay đầu nhìn về phía bờ hồ.
Trên mặt hồ yên tĩnh không biết từ lúc nào chợt xuất hiện một đám mây màu xám. Đám mây đó lơ lửng cách mặt hồ chừng mấy trượng, cách họ khoảng chừng trăm trượng. Từ trong đám mây, một làn hơi lạnh lan tới khiến cho mấy ngư dân chợt rùng mình một cái.
Tất cả mọi người theo bản năng cảm nhận được trong đám mây đó dường như ẩn chứa một thứ gì đáng sợ.
Đám mây xám lướt qua mặt hồ, xuyên qua bụi cỏ lau ven hồ, qua rừng dương rồi lướt vào trong núi Đại Đông.
Sau khi nó bay vào trong khu rừng rậm dưới chân núi Đại Đông, đám mây xám mới từ từ tan biết để lộ ra Lạc Bắc, Khuất Đạo Tử, Thi Thần và tiểu Ô Cầu.
Một người, một con dị mãng và hai vật thi luyện tản ra tử khí khiến cho người ta sởn tóc gáy. Hơn nữa, để ngăn cách ma khí của Huyết Xá lợi, mặc dù Lạc Bắc dẫn Thi Thần theo nhưng vẫn để cho tóc của nó kết thành cái kén bao phủ khắp người. Trên người Thi Thần bám đầy bùn khô khiến cho nó càng thêm âm trầm quỷ dị.
Tuy nhiên Lạc Bắc không hề để ý tới sự quỷ dỉ của của nhóm người mình. Nếu như bốn người mà để người trong thế gian nhìn thấy thì không biết họ sẽ sợ hãi tới mức độ nào.
Cũng có thể nói, hắn không có tâm trạng để ý tới điều đó, nếu không thì Lạc Bắc đã không lướt qua mặt hồ.
Tại sao Bách Độc sơn nhân lại nói muốn cứu tiểu Trà thì tới Từ Hàng Tĩnh Trai?
Mặc dù cho tới bây giờ, Lạc Bắc không biết tại sao Bách Độc sơn nhân bất chấp tính mạng để cứu mình, nhưng hắn có thể khẳng định rằng lão không hề lừa gạt hắn.
Do lo lắng cho sự an nguy của tiểu Trà nên Lạc Bắc không về ngay địa cung dưới lòng đất của Thương Lãng cung mà ngày đêm phi hành tới đây.
Trên đường đi, Lạc Bắc lệnh cho Khuất Đạo Tử thi triển pháp thuật đưa hắn và Thi thần cùng với tiểu Ô Cầu lướt tới nơi này. Trên đường đi, hắn liên tục điều tức, tu luyện. Có thêm thứ dược lực kỳ dị của Bách Độc sơn nhân, thương thế của Lạc Bắc đã hồi phục được bảy phần. Tuy nhiên thứ kịch độc trong làn khí đen của Bách Độc sơn nhân vẫn chưa biến mất, di chứng của nó để lại trên da của Lạc Bắc rất nhiều dấu vết đen xì khiến cho dáng vóc của hắn có chút tiều tụy.
Hiện tại, đứng trên vách núi, nét mặt và ánh mắt của Lạc Bắc có chút lo lắng.
Từ Hàng Tĩnh Trai ở đâu?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
La Phù Tác Giả: Vô Tội
-----oo0oo-----
Chương 241: Một yêu cầu.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Từ Hàng Tĩnh Trai, La Phù và phái Sắc Lặc đều là những môn phái bí ẩn nhất trên thế gian.
Mặc dù trong điển tịch của Thục Sơn cũng có ghi lại rằng Từ Hàng Tĩnh Trai nằm ở núi Đại Đông, Hồ châu nhưng trên thế gian cơ bản không có mấy người có thể biết được nó ở đâu.
Sau khi vòng qua cẩn thận mấy trăm dặm trong phạm vi núi Đại Đông, thậm chí còn tời gần hồ để xem xét nhưng cơ bản, Lạc Bắc vẫn không phát hiện ra chỗ của Từ hàng tĩnh trai.
Đứng ở chỗ này có thể quan sát được toàn bộ cả ngọn Đại Đông. Dường như Lạc Bắc có thể cảm nhận được sinh mệnh của tiểu Trà đang trôi đi rất nhanh nhưng bản thân thì không thể nào thay đổi được vận mệnh.
Từ sau khi có được Tam Thiên Phù Đồ, rời khỏi Thục Sơn, mặc đù Lạc Bắc tu luyện thành công bản mệnh kiếm nguyên, ở trong Thanh Nguyên Hồng Mông trận có được Thất Xảo Di thiên đại pháp, thực sự đứng vào trong hàng ngũ những cường giả của thế gian nhưng chưa bao giờ hắn có cảm giác bó tay như lúc này.
- Vãn bối cầu kiến tiền bối Từ Hàng Tĩnh Trai.
Trong lúc bó tay không còn cách nào khác, không ngờ Lạc Bắc chợt hét lên một tiếng. Tiếng hét của hắn lan theo khu rừng mà vọng cả ra ngoài.
- Ngươi muốn gặp ai của Từ Hàng Tĩnh Trai? Vô ích thôi. Ngươi có ở đây gọi thì người của họ cũng không thể nghe được.
Trong một khu rừng gần với Lạc Bắc chợt vang lên một tiếng cười khẽ.
Vừa mới cảm nhận được một chút pháp lực dao động, Lạc Bắc liền xoay người lại thì thấy bên cạnh một cái cây nở đầy hoa trắng có một thiếu nữ tuyệt sắc mặt áo trắng đang đứng nhìn mình một cách thản nhiên.
Cái cây hoa trắng đó không biết đã sống ở đây bao nhiêu năm nhưng thân cây đã bị tia sét chia làm đôi. Nhưng hai nửa thân cây vẫn kiên cường đứng thẳng mang theo vô số dấu vết của năm tháng. Tán cây của nó xòe rộng che chở cho đám cây nhỏ và hoa cỏ bên dưới.
Thiếu nữ áo trắng thanh nhã đứng dưới tán cây, mái tóc đen dài của nàng được cột lại bởi một miếng vải ở sau lưng. Ngoại trừ một chút pháp lực dao động hết sức ôn hòa ra thì nhìn nàng còn khiến cho người ta có một cái cảm giác từ bi.
Nhưng điều khiến cho trống ngực của Lạc Bắc đập thình thịch đó là ánh mắt của nàng nhìn mình mặc dù thản nhiên nhưng xen lẫn một chút cảnh giác.
Thiếu nữ áo trắng mang tới cho Lạc Bắc cái cảm nhận đầu tiên thì đó không phải là kẻ địch mà là một vị tiền bối giống như Bách Độc sơn nhân.
- Người là?
Lạc Bắc không nhịn được lên tiếng hỏi.
- Ta tên Minh Nhược. - thiếu nữ áo trắng nhìn Lạc Bắc cùng với Khuất Đạo Tử, thi thần và tiểu Ô Cầu bên cạnh hắn mà hỏi:
- Ngươi đến đây muốn gặp ai của Từ Hàng Tĩnh trai?
- Vãn bối không biết. - Lạc Bắc cười khổ rồi lắc đầu. Hắn không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Bởi vì trước khi chết Bách Độc sơn nhân chỉ nói cho hắn rằng muốn cứu tiểu Trà thì phải tới Từ Hàng Tĩnh Trai.
- Ngươi không biết?
Trong mắt Minh Nhược như xuất hiện một nụ cười.
Thế hệ truyền nhân này của La Phù so với Nguyên Thiên Y dường như không làm cho người ta cảm nhận thấy sự cao ngạo khó tiếp xúc.
Khi Lạc Bắc tới núi Đại Đông thì nàng cũng cảm nhận được chân nguyên độc đáo của hắn.
Nếu là người khác, cho dù có cảm nhận được chân nguyên của Lạc Bắc thì cơ bản cũng không thể phát hiện ra hắn là truyền nhân của La Phù. Nhưng trong trăm năm qua, Minh Nhược là người duy nhất tu luyện Tĩnh Niệm thông minh quyết tới cảnh giới Kiếm tâm thông minh. Hơn nữa, hơi thở chân nguyên trên người Lạc Bắc và hơi thở của Nguyên Thiên Y thực sự là hết sức giống nhau.
Sáu mươi năm trước, Minh Nhược đã được gặp Nguyên Thiên Y nên nàng hết sức quen thuộc với hơi thở này.
Ánh mắt của Minh Nhược như đang cười Lạc Bắc dẫn theo mấy người không thể tưởng tượng được, mà cũng như nàng đang cười Lạc Bắc tới tìm Từ Hàng Tĩnh Trai nhưng lại không biết cần phải gặp ai. Có điều trong đầu nàng chợt nhớ tới bóng dáng của nam tử chân trần áo tang, nhìn như lúc nào cũng có thể lướt theo ngọn gió.
Sáu mươi năm trước, Minh Nhược cố đi tìm nam tử đó để hỏi xem Thương Nguyệt sư tỷ của mình có gì không xứng với y. Nhưng y chỉ nhẹ nhàng nói với Minh Nguyệt một câu.
- Phải có người duy trì sự tồn tại của La Phù.
Câu nói đó của nam tử đứng cô đơn bên bờ biển khiến cho bao nhiêu câu hỏi, bức xúc trong lòng Minh Nhược biến mất, cũng làm cho nàng nhớ kỹ người thanh niên đó. Vậy mà không ngờ thoáng cái đã sáu mươi năm trôi qua.
- Ngươi không biết phải gặp ai của Từ Hàng Tĩnh Trai vậy thì tới đây làm gì? - Minh Nhược nhìn Lạc Bắc chăm chú như muốn nhìn thấy một chút bóng dáng năm đó từ hắn.
- Vãn bối có một người bạn bị trúng cổ độc rất nặng rồi sau đó lại bị một kẻ địch của vãn bối bắt đi. - Lạc Bắc trầm ngâm rồi nói:
- Một vị bằng hữu của vãn bối trước khi chết có nói muốn cứu cô ấy thì phải tới Từ Hàng Tĩnh Trai. Có lẽ y ám chỉ ta rằng kẻ địch của ta đưa nàng tới gần Từ hàng tĩnh trai nên ta nghĩ ít nhất phải tìm được vị trí của nó.
- Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì hiện tại vị bằng hữu của ngươi chắc là không có gì đáng lo. - Minh Nhược hơi nhíu mày:
- Vậy người đối đầu với ngươi có phải là người Côn Luân không?
Lạc Bắc giật mình nhưng vẫn gật đầu nói:
- Đúng vậy. Kẻ bắt đi vị bằng hữu của vãn bối là Nam Ly Việt - Đệ tử của Côn Luân.
- A! - Minh Nhược hơi nhíu mày, trầm mặc suy nghĩ. Nhưng Lạc Bắc không nhịn được lại lên tiếng hỏi:
- Tiền bối! Làm sao người biết vị bằng hữu của vãn bối không có gì đáng lo?
- Bởi vì Từ Hàng Tĩnh Trai của chúng ta đã cứu được cô ấy. - Minh Nhươc như hiểu ra được sự tình liền tươi cười trả lời.
- Tiền bối chính là người của Từ Hàng Tĩnh Trai? - Lạc Bắc mới nghe thấy tiểu Trà được cứu thì mừng ra nhưng ngay lập tức hắn liền giật mình.
- Đúng vậy! Ta chính là đại chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai. - Minh Nhược cười cười, nhìn Lạc Bắc với một ánh mắt ấm áp:
- Vậy ngươi thì sao? Lạc Bắc! Ngươi có thể nó nói cho ta biết tại sao ngươi lại vào Thục Sơn rồi trở thành đệ tử của Thục Sơn? Hắn để cho ngươi làm vậy hay sao?
“ Không thể ngờ được thiếu nữ mang tới cho mình cái cảm giác gần gũi này lại chính là chường giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai. “
Mà câu hỏi tiếp theo của Minh Nhược lại còn khiến cho Lạc Bắc ngây người. Mặc dù Minh Nhược chỉ nói một chữ “ hắn “ chưa nói ra tên nhưng Lạc Bắc hiểu rõ người đó chính là Nguyên Thiên Y.
- Người biết sư phụ của vãn bối? - Ngây người một chút, Lạc Bắc bình tĩnh lại mà hỏi Minh Nhược.
Minh Nhược gật đầu.
Lạc Bắc cũng không nói nhiều chỉ kính cẩn trả lời:
- Do sư phụ bảo vãn bối vào Thục Sơn để tu luyện bản mệnh kiếm nguyên.
Mặc dù Lạc Bắc không hiểu ngày trước Minh Nhược và Nguyên Thiên Y như thế nào nhưng vào lúc này, hắn có thể khẳng định người phụ nữ trước mặt và sư phụ mình là bằng hữu. Nếu như vậy thì bà chính là tôn trưởng của hắn. Vì vậy mà Lạc Bắc cũng trở nên kính cẩn với nàng.
“ Chuyện ngươi làm chỉ sợ trên thế gian này cũng không một ai có thể hiểu được. “
Minh Nhược thầm thở dài rồi ngẩng đâu lên nói với Lạc Bắc:
- Ta có thể dẫn ngươi tới Từ Hàng Tĩnh Trai để gặp vị bằng hữu của ngươi nhưng có điều căn cứ vào việc chúng ta cứu nàng, không biết ngươi có thể đồng ý với một yêu cầu của ta hay không?
- Yêu cầu thế nào? - Lạc Bắc không hề che giấu sự kinh ngạc của mình. Hắn kinh ngạc là vì Minh Nhược không như người khác yêu cầu báo đáp. Lạc Bắc có thể cảm nhận rõ phong thái từ bi từ trên người Minh Nhược. Hơn nữa, mặc dù Minh Nhược không thi triển một cái pháp thuật mạnh nào nhưng căn cứ vào pháp lực dao động và khí thế của nàng cũng đủ để Lạc Bắc khẳng định tu vi của Minh Nhược cao hơn mình rất nhiều. Một vị cường giả chân chính lại là chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai thì có chuyện gì cần tới hắn? Mà hắn có khả năng gì có thể giúp được nàng?
- Từ Hàng Tinh Trai của ta cũng giống như La Phù các ngươi tồn tại trên thế gian hơn một ngàn năm. Trong cả ngàn năm qua, Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta đã trải qua vô số kiếp nạn. - Minh Nhược bước vài bước về phía Lạc Bắc rồi lẳng lặng nhìn hắn mà nói:
- Nếu ta tính toán không nhầm thì Từ Hàng Tĩnh Trai của ta sẽ gặp phải một cái kiếp nạn lớn. Ta biết yêu cầu này đối với ngươi có chút khó khăn nhưng với năng lực trước mắt của Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta chưa chắc có thể vượt qua được một cách bình yên... Vì vậy...
- Vì vậy mà ngài muốn ta ra tay giúp đỡ? - Lạc Bắc chẳng hề do dự lên tiếng:
- Chưa nói tới việc mọi người cứu bằng hữu của ta, có ân lớn đối với ta. Chỉ cần tình bạn của ngài với sư phụ của ta thì Từ Hàng Tĩnh Trai gặp nạn, ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ.
- Không chỉ như vậy. - Minh Nhược lắc đầu, mỉm cười:
- Ý của ta là muốn người...làm chưởng giáo Từ Hàng Tĩnh Trai của ta....
- Cái gì?
Câu nói của Minh Nhược giống như một tiếng sét ổ ngay bên tai Lạc Bắc, khiến cho hắn ngây người.
“ Muốn mình làm chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai là sao? “
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
La Phù Tác Giả: Vô Tội
-----oo0oo-----
Chương 242: Kiếm tâm thông minh.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Chương 242: Kiếm tâm thông minh Từ Hàng Tĩnh Trai cũng không phải là một môn phái nhỏ. Trong suy nghĩ của vô số huyền môn thì Từ Hàng Tĩnh Trai là một thế lực cực mạnh và thần bí. Hơn nữa điều quan trọng ở đây là cho tới bây giờ Từ Hàng Tĩnh Trai vẫn không có đệ tử nam lại chưa nói tới việc để cho một nam tử làm chưởng giáo.
Lạc Bắc nhìn Minh Nhược mà như không tin vào tai mình. Hắn cảm thấy Minh Nhược như đang nói đùa với mình. Tuy nhiên từ ánh mắt và nét mặt của Minh Nhược thì lại không hề có lấy một chút đùa giỡn.
- Minh Nhược tiền bối! Tại sao người lại đưa ra đề nghị như vậy?
- Môn hạ của ta có vài đệ tử rất được. Tính tình của Vân Viện bình tĩnh, suy nghĩ kỹ càng. Yến Hồng thì quyết đón, ứng biến nhạy bén. Thi Kiếm thì lương thiện, có lòng yêu thích vạn vật trong trời đất, cốt cách lại tốt. Trong tương lai có lẽ thậm chí còn hơn của Vân Viện và Yến Hồng. Nhưng Thi Kiếm lại mới nhập môn, tu vi và kinh nghiệm còn ít. Với tu vi của Vân Viện và Yến Hồng thì bình thường có thể gánh vác nhưng hiện tại thì chưa chắc có thể được. - Minh Nhược nói tới đó chợt nhìn Lạc Bắc rồi cười nói:
- Có phải ngươi không hiểu tại sao với tu vi của ta lại còn định truyền chức vị chưởng giáo cho ngươi?
Lạc Bắc gật đầu:
- Vãn bối đúng là cảm thấy khó hiểu với điều đó.
- Ngươi thấy cái cây Sơn Anh này đã sống được bao nhiêu năm? - Minh Nhược hơi quay đầu nhìn cái cây Sơn Anh mọc bên cạnh mà nói với Lạc Bắc:
- Khi ta và sư tỷ của ta mới đến đây đã trồng nó.
Lạc Bắc theo bản năng quay đầu nhìn cây Sơn Anh bị sét chẻ ra làm đôi tuy nhiên cành lá vẫn sum suê, đồng thời có một chút gì đó khiến cho người ta cảm thấy từ bi. Minh Nhược lại lên tiếng:
- Nhìn nó nở nhiều hoa đẹp như vậy nhưng tuổi thọ của ta cũng đã sắp hết.
- Sao như vậy được?
Trong nháy mắt, Lạc Bắc lại hơi ngây người. Cái cây Sơn Anh này cũng chỉ chừng hai trăm năm trở lên mà thôi. Còn bất cứ một thứ công pháp bình thường nào thì sau khi tu luyện tới một mức nhất định cũng đều có được ít nhất hai, ba trăm năm tuổi thọ thì khí huyết trong cơ thể giảm xuống. Với tu vi của Minh Nhược thì ít nhất phải có ba, bốn trăm năm tuổi thọ thì làm sao mà sức sống của nàng lại sắp hết được?
- Đó là vì Tĩnh Niệm thông minh quyết của Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta. - Minh Nhược chuyển tầm mắt từ cái cây Sơn Anh về phía Lạc Bắc mà giải thích cặn kẽ:
- Tất cả những pháp quyết càng huyền ảo, uy lực mạnh thì tu luyện lại càng khó khăn. Công pháp La Phù các ngươi cũng vậy mà Tĩnh Niệm Thông Minh quyết của chúng ta cũng thế. Ta không biết ngươi có tu luyện Không Sinh Diệt hải lưu ly quyết như sư phụ ngươi hay không nhưng dù sao thì sư tỷ Thường Nguyệt đã từng nói với ta rằng quá trình tu luyện của sư phụ ngươi liên tục sử dụng chân nguyên để rèn luyện thân thể, kinh mạch. Trong lúc tu luyện phải chịu nỗi đau do kinh mạch liên tục vỡ nát rồi được chữa trị. Còn Tĩnh Niệm thông minh quyết của Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta thì lại dựa vào niệm lực rất mạnh để đả thông khiến cho kinh mạch tuần hoàn.
- Sử dụng niệm lực cực mạnh để đả thông mà tạo ra sự tuần hoàn trong kinh mạch.
- Đúng vậy. Không Sinh Diệt Hải lưu ly quyết của các ngươi dựa vào sự chịu đựng đau khổ trong quá trình tu luyện mà làm tăng tâm tính. Còn Tĩnh Niệm Thông minh quyết của Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta thì lại lấy sự bình thản trong tâm, lấy bản thân chịu khổ cứu người trong thiên hạ tạo ra niệm lực, làm giảm đi sự đau khổ trong quá trình tu luyện. Công pháp La Phù các ngươi liên tục cường hóa kinh mạch, thân thể, máu thịt để cho các ngươi có thể chứa được nhiều chân nguyên. Trong nháy mắt, chân nguyên trong kinh mạch các ngươi nhiều hơn các công pháp khác gấp mấy lần, về sau thậm chí tới mấy chục lần. Đồng thời chân nguyên chứa trong cơ thể các ngươi cũng có thể nhiều hơn các công pháp khác mấy lần hay mấy chục lần. vì vậy mà công pháp La Phù các ngươi mới có được uy lực kinh thế hãi tục. Còn công pháp của Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta thì ở trong khu vực của cơ thể không có kinh mạch sử dụng niệm lực cực mạnh để làm xuất hiện thêm mấy cái kinh mạch giúp cho trong cơ thể của chúng ta có được số lượng chân nguyên nhiều hơn các loại công pháp khác.
Lạc Bắc trầm mặc lắng nghe. hắn biết Không Sinh Diệt Hải Lưu Ly quyết chỉ là một bộ công pháp dựa trên cơ sở của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh. Nó tương đương với một bản đơn giản hóa của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh. Nhưng trên thực tế Lạc Bắc biết rất ít về hai bộ công pháp này. Mỗi điều Minh Nhược nói với hắn đều có rất nhiều điểm có ích.
- Tâm niệm con người, lực ý chí đều là những điều huyền diệu. Một khi đả thông thêm mấy cái kinh mạch trong cơ thể sẽ khiến cho cơ thể chịu sự tổn thương rất nặng. Tĩnh Niệm thông minh quyết của Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta sử dụng tâm niệm và ý chí điều khiển chân nguyên và linh khí trong trời đất để chữa trị tổn thương trong lúc tu luyện. - Minh Nhược nói một cách thong thả:
- Trước tầng thứ bảy của Tĩnh Niệm thông minh quyết, mỗi một tầng đều đả thông và tạo thêm một cái kinh mạch trong cơ thể. Cứ tăng lên một tầng thì những kinh mạch được đả thông lại to lên, chứa được nhiều chân nguyên hơn. Tuy nhiên muốn đả thông thêm một cái kinh mạch lại càng khó hơn. Mà Tĩnh Niệm Thông Minh quyết đạt tới cảnh giới thứ tám Kiếm Tâm thông minh đó là đắp nặn ra một cái kinh mạch nối liền với toàn bộ bảy cái kinh mạch trước đó. Khi tám kinh mạch đó thông suốt, tâm niệm trong sáng càng thêm cảm ứng đối với trời đất. Mà lực lượng chân nguyên lưu chuyển trong cả tám kinh mạch cũng không thể nào so sánh nổi. Trong nháy mắt, lực lượng chân nguyên thông qua tám kinh mạch khiến cho uy lực pháp thuật so với tầng thứ bảy mạnh hơn rất nhiều.
Bình thường đối với người tu đạo mà nói thì những lời của Minh Nhược sẽ rất khó hiểu, nhưng Lạc Bắc lại có thể hiểu được ngay. Bởi vì từ một mức độ nào đó mà nói thì Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của hắn có rất nhiều điểm tương tự với công pháp của Từ Hàng Tĩnh Trai. Lạc Bắc cũng hiểu rõ hiện tại trong mỗi kinh mạch, lực lượng chân nguyên chảy xuôi trong đó một khi bùng nổ thì so với khi hắn vừa mới tu luyện không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Nếu như ngày đó kinh mạch của hắn tương đương với một cái ống nhỏ thì hiện tại nó chẳng khác nào một con sông lớn. Hiện tại trong nguyên thần thức hải của Lạc Bắc chỉ cần có một luồng chân nguyên chảy ra thì kinh mạch của hắn khi đó cũng không thể nào chứa nổi, có khả năng bị dập nát trong nháy mắt. Mà hiện tại kinh mạch của hắn có thể chịu nổi mênh mông lực lượng. Sau khi sử dụng nhiều pháp thuật, Lạc Bắc có thể cảm giác được chân nguyên tuần hoàn trong kinh mạch của hắn càng mạnh hơn nên thi triển pháp thuật có uy lực cũng mạnh lên theo.
- Mười mấy ngày trước, cuối cùng thì ta cũng đả thông được cái kinh mạch chủ, đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm thông minh, nếu không thì ta cũng không thể nào cảm nhận được ngươi tới đây. - Minh Nhược vô tình có chút kiêu ngạo. Nhưng rồi nàng lại hơi tiếc nuối:
- Đáng tiếc là lại chậm một chút.
- Chậm một chút? - Lạc Bắc có thể cảm nhận được Minh Nhược mạnh như thế nào nhưng hắn lại không hiểu được tại sao nàng lại nói như thế.
- Mặc dù nói trăm sông đổ về biển, bản thân pháp thuật không có cao thấp khác nhau nhiều. Nhưng ta cũng phải thừa nhận một điều đó là bộ công pháp của Từ Hàng Tĩnh Trai so với công pháp La Phù của các ngươi có rất nhiều điểm giới hạn. - Minh Nhược hơi buồn rầu, lắc đầu:
- Mặc dù ta nắm được sự huyền diệu của Tĩnh Niệm thông minh quyết nhưng sau khi đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh thì thân thể của ta cũng không chịu nổi sự thương tổn. Có lẽ do thiên tư của ta còn chưa đủ. Nếu như ta có thể lĩnh ngộ được nó sớm hơn ba mươi năm thì với sức sống của ta lức đó có thể chịu nổi sự tổn thương khi đột phá lên cảnh giới Kiếm Tâm Thông minh.
Lạc Bắc im lặng nhưng trong đầu hắn lại chẳng khác nào bị sét đánh.
Nếu như đạt tới cảnh giới này sớm hơn ba mươi năm... Dưới sự giải thích của Minh Nhược, Lạc Bắc hiểu rất rõ được uy lực và sự hùng mạnh của thứ pháp quyết này cũng như điểm giới hạn của nó.
Trong quá trình tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh khiến cho sức sống của người tu luyện nó ngày càng mạnh. Đạt tới cảnh giới như của Lạc Bắc thì ít nhất cũng phải hơn ba trăm tuổi, sức sống mới từ từ giảm đi. Nhưng Tĩnh Niệm thông minh quyết lại không phải công pháp thân thể thành thánh, một khi không đạt tới được cảnh giới cao thì có lẽ sau hai trăm tuổi, thân thể sẽ từ từ yếu đi.
Nếu như trước khi sức sống giảm đi mà có thể đột phá tới cảnh giới Kiếm Tâm thông minh thì thân thể có thể chịu đựng được sự thương tổn khi đả thông cái kinh mạch chủ kia. Nhưng một khi sức sống giảm đi thì khi đột phá cảnh giới đó, thân thể không chịu nổi thì vốn tốc độ yếu đi đang thong thả sẽ nhanh hơn gấp vô số lần.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
La Phù Tác Giả: Vô Tội
-----oo0oo-----
Chương 243: Chỉ cần một lý do là đủ
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Hơn trăm năm qua, Từ Hàng Tĩnh Trai chưa có người nào đạt tới cái cảnh giới này. Cho dù trước đó có người đột phá tới cảnh giới đó nhưng cũng chưa chắc đã phát hiện ra điều này. Vì vậy mà sau khi Minh Nhược đột phá tới cái cảnh giới này thì phát hiện ra điểm giới hạn đó, đồng thời sức sống của bản thân giảm xuống với một tốc độ kinh người.
Vốn tuổi thọ của nàng còn tới cả trăm năm nhưng lại chỉ còn hơn mười ngày.
Nhưng nét mặt của Minh Nhược vẫn hết sức thản nhiên. Bởi vì thì dù sao đạt tới cảnh giới này, cho dù phát hiện ra điểm giới hạn của nó thì nàng cũng không hề bất mãn với cái công pháp đó mà chỉ đổ lỗi cho thiên tư không đủ. Nếu thiên tư của nàng tốt hơn đạt tới cảnh giới này sớm hơn ba mươi năm thì bản thân đã không rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Nhưng nhìn khuôn mặt xinh xắn đó mà nghĩ nàng chỉ còn có hơn mười ngày khiến cho Lạc Bắc hơi đau đớn.
- Không có thứ công pháp nào có thể ngăn được sự suy yếu này sao? - Lạc Bắc không nhịn được hỏi Minh Nhược.
- Không còn kịp nữa rồi. Ngươi cũng hiểu rõ thứ suy yếu này hoàn toàn khác với bị thương. - Minh Nhược mỉm cười chỉ về một cái cây đã héo khô:
- Ngươi cũng biết một cái cây bắt đầu già đi thì không còn có cách nào có thể kéo dài tuổi thọ của nó. Cùng lắm chỉ là thêm một chút thời gian mà thôi.
Tất nhiên Lạc Bắc hiểu rõ sức sống giảm đi hoàn toàn khác với thương thế. Nhưng nhìn Minh Nhược xinh xắn như vậy, Lạc Bắc thật sự khó có thể tưởng tượng được sức sống trong cơ thể của nàng biến mất.
Nói chuyện với một người sắp chết thì bầu không khí phải đau buồn nhưng do Minh Nhược hết sức thản nhiên khiến cho bầu không khí lại vô tình chỉ trở nên trang nghiêm hơn.
- Tại sao lại chọn ta? - Lạc Bắc nhìn Minh Nhược rồi lắc đầu:
- Ta cũng không phải là người nên chọn. Trong thiên hạ có nhiều huyền môn chính đạo chỉ muốn diệt ta cho thoải mái. Nếu ta làm chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai sẽ khiến cho môn phái có thêm nhiều kẻ địch.
- Chuyện của ngươi ta cũng được nghe tới một chút. Nhưng nếu ta yêu cầu như vậy thì cũng đã suy nghĩ kỹ. - Minh Nhược nở nụ cười thản nhiên đồng thời nhìn sâu vào trong mắt Lạc Bắc:
- Ngươi nói đúng. Rất nhiều huyền môn chính đạo và cả Côn Luân đều muốn diệt ngươi. Nhưng hiện tại chẳng phải ngươi vẫn còn sống hay sao?
Lạc Bắc lắc đầu cười khổ:
- Đó là do vãn bối may mắn.
Lạc Bắc không hề nói dối. Mặc dù hiện tại hắn đã bước chân vào hàng ngũ những cường giả nhưng từ khi Lạc Bắc rời khỏi Thục Sơn cho tới nay đã bao nhiêu lần đứng bên bờ vực sinh tử, chỉ một chút là đã chết trong tay kẻ khác.
- May mắn? - Minh Nhược cười cười nói:
- Đối với người tu đạo chúng ta mà nói thì chỉ có nhân quả chứ không nói tới vận may. Có đôi khi những thứ gọi là may mắn chẳng qua xuất phát từ những điều mà ngươi lựa chọn. Chẳng hạn như hôm nay ngươi đứng ở đây cũng là do những quyết định trước kia của ngươi chứ không phải do may mắn.
- Lựa chọn của mình? - Lạc Bắc hơi sững sờ. Hắn càng hiểu rõ thêm Minh Nhược thực sự đã chạm tới cảnh giới huyền ảo. Chỉ có điều do những mối quan hệ của mình nên không thể hiểu rõ được hàm nghĩa thực sự từ mỗi câu nói của Minh Nhược.
- Người tu đạo chúng ta chỉ nói tới chữ duyên. Hiện giờ ngươi xuất hiện ở đây chính là có cơ duyên với Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta. - Minh Nhược nhìn Lạc Bắc rồi nói tiếp:
- Với tu vi của ngươi thì cơ bản đã có thể đứng chắn một hướng. Hơn nữa, đối với Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta thì ngươi chính là người được lựa chọn tốt nhất.
- Người được chọn tốt nhất?
- Đúng vậy. - Minh Nhược gật đầu hỏi:
- Ngươi tu luyện Không Sinh Diệt Hải Lưu Ly quyết hay sao?
Lạc Bắc hơi do dự một chút. Bởi vì khi trước, Nguyên Thiên Y đã nói với hắn là không được để lộ thân phận đệ tử La Phù của mình. Nhưng nếu như Minh Nhược đã biết rõ thân phận của hắn, cộng với tình bằng hữu của hai người thì dường như không có gì phải giấu diếm. Sau khi do dự một chút, Lạc Bắc lắc đầu:
- Vãn bối tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh.
- Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh?
Nghe thấy Lạc Bắc nói tới cái tên đó, ánh mắt của Minh Nhược hơi có chút thay đổi: “ Thì ra Nguyên Thiên Y truyền bộ công pháp này cho hắn. Mà không ngờ hắn đã tu luyện được tới cái cảnh giới này. “
Một nụ cười đầy hàm ý xuất hiện trên môi của Minh Nhược:
- Ngươi tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh thì cũng giống với Không Sinh Diệt Hải lưu Ly quyết. Phần lớn pháp thuật trên thế gian này các ngươi đều có thể sử dụng. Pháp thuật của Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta cũng vậy. Hơn nữa, Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta tu luyện Tĩnh Niệm thông minh quyết chính là tu luyện kiếm tâm, lấy pháp quyết tu luyện phi kiếm làm phụ, kiếm khí và kiếm ý phụ trợ cho tâm niệm để đả thông kinh mạch, đột phá, cầu đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm thông minh. Hiện tại ngươi đã tu luyện tới cảnh giới Bản mệnh kiếm nguyên, kiếm ý và kiếm khí thậm chí còn cao hơn cả ta. Hơn nữa, ngươi tu luyện bộ công pháp của La Phù tới mức độ này thì tâm tính cũng rất mạnh, tâm niệm và ý chí cũng đủ, sử dụng pháp thuật của Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta cũng không khó. Hơn nữa, thân thể và sức sống của ngươi rất mạnh, nếu tu luyện Tĩnh Niệm thông minh quyết, không chừng sẽ đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm thông minh rất nhanh, vượt qua cả ta.
- Nhưng...vãn bối hoàn toàn không biết gì về Từ Hàng Tĩnh Trai. Hơn nữa, người cũng hiểu rất ít về vãn bối. Cái vị trí chưởng giáo này dường như hơi quá đường đột. - Lạc Bắc có chút trầm trọng nhìn Minh Nhược.
- Ngươi cảm thấy chưa đủ lý do?
Minh Nhược lắc đầu, hơi chỉ ngón tay, dường như có phần tức giận Lạc Bắc mà không nói được ra lời, định gõ lên đầu Lạc Bắc. Nhưng nàng giơ tay ra cuối cùng lại chỉ dựng một ngọn tay mà lắc lắc với Lạc Bắc:
- Thật ra chỉ cần một lý do là đủ rồi. Nếu y truyền Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh cho ngươi cũng có nghĩa là đã đặt vận mệnh của La Phù lên người ngươi. Ta đưa trọng trách của Từ Hàng Tĩnh Trai cho ngươi có gì là sai? Lý do này chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?
“ Ngươi là đệ tử mà Nguyên Thiên Y để ý. Trong thiên hạ chỉ có một La Phù, chỉ có một Nguyên Thiên Y. “
Chỉ cần điều đó đối với Minh Nhược mà nói đã thực sự đầy đủ.
Nhưng nàng cũng không nói ra thêm còn hai lý do nữa. Một là tu luyện tới cảnh giới Kiếm Tâm thông minh, Minh Nhược bất đắc dĩ phải thừa nhận hai bộ công pháp của La Phù so với Tĩnh Niệm thông minh quyết của Từ Hàng Tĩnh Trai đúng là lợi hại hơn một chút. Mà một lý do khác chợt lóe lên trong đầu nàng đó là nàng chợt nghĩ tới năm đó có một người giống như mình cũng định thuyết phục Nguyên Thiên Y trở thành chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai. Có người như vậy, chẳng phải là có thể cùng đón nhận trọng trách của La Phù và Từ Hàng Tĩnh Trai hay sao?
- Ngươi tự quyết định đi. Là chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai thì gánh nặng của ngươi sẽ tăng thêm, nhưng với tu vi của ngươi cũng có chỗ tốt. Có điều, theo ta suy nghĩ thì ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng thỉnh cầu của ta. - Minh Nhược đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tây:
- Thời gian của ta cũng không còn nhiều nữa.
Thoáng cái, cả hai đều chìm vào im lặng.
Nếu như bình thường, một cái môn phái cho dù ít có quan hệ với mình mà mời làm chưởng giáo thì có lẽ Lạc Bắc sẽ không hề do dự đồng ý. Bởi vì Lạc Bắc muốn có thêm lực lượng để đối đầu với Côn Luân. Nhưng Từ Hàng Tĩnh Trai và La Phù lại có rất nhiều mối quan hệ, hơn nữa, tuổi thọ của Minh Nhược sắp hết, giao Từ Hàng Tĩnh Trai vào trong tay hắn khiến cho nó còn có một ý nghĩa giống như ủy thác. Nếu thật sự đồng ý thì Lạc Bắc chắc chắn không thể bỏ mặc Từ Hàng Tĩnh Trai.
- Ta muốn quay về La Phù. - Lạc Bắc suy nghĩ một chút rồi nhìn Minh Nhược, sau đó lặp lại câu nói đó:
- Ta muốn quay về La Phù.
- Không sao.
Minh Nhược nở nụ cười. Nàng biết Lạc Bắc chỉ muốn nói quá lên. Hắn là đệ tử của Nguyên Thiên Y thì chung quy phải trở về La Phù, để cho La Phù tiếp tục tồn tại. Đó cũng không phải là lời cự tuyệt mà chỉ tương đương với một điều kiện của Lạc Bắc. Vì vậy mà Minh Nhược gật đầu nói:
- Sự tồn tại của Từ Hàng Tĩnh Trai cũng là vì nó tuân theo đạo. Nó không phải vì người của Từ Hàng Tĩnh Trai hay vị trí của nó ở đâu. Ngươi muốn về La Phù thì đưa Từ Hàng Tĩnh Trai tới La Phù cũng được.
Đầu tiên Lạc Bắc ngạc nhiên những sau đó thì trong lòng hắn tràn ngập một sự tôn kính với Minh Nhược.
Thử hỏi trên thế gian có bao nhiêu người có thể vất bỏ cái quan niệm môn phái? Nếu người nào cũng như vậy thì có lẽ sự phân tranh trong thiên hạ cũng bớt đi một chút.
Lạc Bắc nghĩ vậy thì không nói gì nữa, chỉ nhìn Minh Nhược rồi gật đầu.
Người như Minh Nhược hay tông phái như Từ Hàng Tĩnh Trai trên đời thực sự là hiếm có. Khi Lạc Bắc gật đầu đồng ý thì trong lòng hắn cũng nghĩ tới việc có một người và một tông phái như vậy thì cần phải cố gắng mà giữ gìn nó.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius