Cao Phong tâm tình xao động, chậm chạp bước về trước, đến bên đình, đang định lên tiếng, thì nữ nhân đột nhiên quay đầu lại.
Cặp mắt tròn xoe dịu hiền sáng rực của nàng chiếu lên mặt hắn, trong nháy mắt thời gian dường như ngưng đọng lại, mọi mầu sắc của trời đất đều trở lên ảm đạm.
Nếu nói dung mạo nàng là hoa nhường nguyệt thẹn, hay chim sa cá lặn thì quá tầm thường, nhưng nếu ví nàng như tiên nữ trong tranh, thì ở trên đời này sao lại có họa sư nào tài giỏi đến thế, có khả năng vẽ ra được các nét khả ái, diễm lệ, sinh động của nàng mà không người con gái nào so sánh nổi!
Cao Phong vui mừng cực độ như muốn khóc: “Hương Lăng, cuối cùng chúng ta …..”
Nữ nhân đó không nói lời nào, chạy như bay ra khỏi đình, đâm nhào vào lòng hắn.
*****
Mười năm năm trước, năm đó cũng vào mùa xuân, Hoa Ngưỡng Hạc muốn đi Dương Châu để lo liệu một số công việc, Hoa Hương Lăng khi biết được tin thì rất cao hứng, liền quấn quýt bên cha cố năn nỉ xin theo bằng được.
Hoa Ngưỡng Hạc vốn rất thương con gái cưng, lại thấy nàng ngây thơ hồn nhiên, không nỡ làm trái ý nàng, bèn ưng thuận cho đi theo.
Đến Dương Châu, hai cha con đừng chân trong một khách sạn, Hoa Ngưỡng Hạc thấy đi giao dịch làm ăn mà dắt nữ nhi theo không tiện, bèn để nàng lại một mình trong khách sạn chờ đợi ông về.
Ban đầu Hoa Ngưỡng Hạc định giải quyết vấn đề thật nhanh chóng để còn về với con, nhưng nào ngờ lại xảy ra biến cố, đành phải dây dưa kéo dài thời gian, đến lúc ông quay về tới khách sạn, thì không thấy nữ nhi mình ở đó.
Lúc đó, vì biến cố công việc rất quan trọng, Hoa Ngưỡng Hạc phải tranh thủ đi Nam Kinh gấp để gặp gỡ một nhân vật trọng yếu họ Từ, vì không có thời gian chờ đợi nữ nhi trở về, Hoa Ngưỡng Hạc đành viết giấy để lại cho con hay, rồi một mình đi Nam Kinh.
Hóa ra ngày đó Hoa Hương Lăng một mình trong khách sạn chờ đợi cha quá lâu, mãi cho tới chiều, thấy phụ thân vẫn chưa về, nàng cảm thấy khó chịu trong mình, lại nghe người ta nói Sấu Tây hồ ở gần đó phong cảnh rất đẹp, bèn tự ý chủ chương, một mình ra hồ du ngoạn.
Dương Châu xưa nay vẫn là nơi phồn thịnh, Sấu Tây hồ là thắng cảnh thiên nhiên đẹp nhất vùng này, lại đang là buổi tối mùa xuân, đèn hoa khắp nơi bắt đầu giăng lên, lấp lánh đong đưa, ánh trăng sáng soi rõ mặt hồ, các thuyền hoa xếp thành hàng, tấu nhạc xướng ca khắp nơi, Hoa Hương Lăng đang ở tuổi thanh xuân, đi tới đâu, thấy cái gì nàng cũng đều tấm tắc khen hay, thấy chỗ nào vui là lập tức tới đó. Trong lúc nàng đang say mê cảnh vui nhộn, thì chợt nghe không xa có tiếng một nam nhân khen ngợi: “Ôi, nữ nhân này xinh đẹp làm sao, quả là tuyệt sắc trần gian. Nhị ca, đã tới phiên ngươi bắt nàng về làm áp trại phu nhân.”
Lại nghe có tiếng vài người phụ họa: “Mẹ nó, quả nhiên đẹp thật!” “Nhất định phải bắt về Hoàng Sơn, bằng không chuyến đi Dương Châu kỳ này của Ngũ Hổ chúng ta thật uổng phí.” “Bà nội nó, lão tử lớn cỡ này rồi, đây là lần đầu tiên mới nhìn thấy có người con gái xinh đẹp đến thế!”
Hoa Hương Lăng theo tiếng nói nhìn đi, thì thấy có một chiếc thuyền đang đậu cạnh bờ hồ gần đó, trên thuyền có năm hán tử đang trố mắt nhìn suồng sả về phía mình, lòng nàng cảm thấy mất vui, định quay người bỏ đi, thì nghe có tiếng gọi và bóng người thấp thoáng, một hán tử đã từ trên thuyền nhảy xuống, đứng trước mặt nàng cản lối, cười nói: “Cô nương xin dừng bước, tại hạ là Hoàng Sơn Ngũ Hổ Kim Tuyết Hổ, hôm nay thấy được dung mạo đẹp như tiên của cô nương, thật là hân hạnh vô cùng, xin mời cô nương quá bộ lên thuyền, uống một chén cùng với anh em tại hạ.”
Hoa Hương Lăng không biết Hoàng Sơn Ngũ Hổ là hạng nhân vật nào, cau mày nói: “Ta không quen biết ngươi, sao ngươi cản đường ta? lại còn theo ta nói chuyện?”
Kim Tuyết Hổ vẫn cười đùa cợt nhả: “Không quen biết đó là trước đây, còn bây giờ không phải là đã quen biết sao? giọng nói cô nương không phải là người Dương Châu phải không? sao lại một mình tới đây? Chúng ta nên ngồi lại nói chuyện giây lát.” Nói xong gã đưa tay nắm lấy tay nàng.
Hoa Hương Lăng thấy gã mặt dày mặt dạn như thế, nóng mặt, lùi ra sau, mắng: “Cút xéo đi!”
Kim Tuyết Hổ ban đầu còn có chút khách sáo, nhưng sau thấy nàng từ đầu đến cuối vẫn không phục tùng, bèn bắt đầu dùng tới võ lực.
Hoa Hương Lăng mặc dầu cũng biết chút võ công, nhưng do tuổi còn nhỏ, công lực thấp, sao có thể đối địch lại với Kim Tuyết Hổ, là nhân vật thành danh trong giang hồ, lại đang trong thời kỳ trai tráng? Chỉ qua năm sáu chiêu là đã bị đối thủ bức bách đến nỗi trở tay không kịp.
Đến chiêu thứ bảy, Kim Tuyết Hổ vì có lòng trêu ghẹo, đánh một chưởng “Tiêu Sử Thừa Long” vào ngực nàng, thế đánh cực nhanh.
Hoa Hương Lăng tức giận đến đỏ mặt, đưa chưởng đáp lại, mặc dầu nàng đã dùng hết sức bình sinh, nhưng sức lại khó chiều theo nàng. Chính trong giây phút đó, bỗng nhiên xuất hiện một người, một cước được sớm phóng ra, lại nghe có tiếng bịch, người đó đã đá trúng vào cánh tay Kim Tuyết Hổ, kịp thời giải vây cho Hoa Hương Lăng khỏi bị nhục.
Lúc đó ở trên núi Võ Đang đang xảy ra biến cố, Cao Phong và sư phụ cùng xuống núi, Cổ Mộc đạo nhân có ước hẹn tỉ võ với Dương Bảo Thiên, vì sợ mang đồ đệ theo sẽ gặp nhiều phiền toái trong lúc giao đấu, nên Cổ Mộc đạo nhân đã để Cao Phong một mình trong thành chờ đợi mình.
Cao Phong nhàn rỗi không có việc gì làm, đang ngồi uống rượu trong một quán nhỏ cạnh bờ hồ, chợt nghe bên ngoài có tiếng huyên náo, chạy ra xem thì thấy Kim Tuyết Hổ đang ăn hiếp một thiếu nữ, lập tức hắn không nghĩ ngợi nhiều, liền ra tay cứu viện.
Việc can thiệp của hắn làm cho Kim Tuyết Hổ bất ngờ vô cùng, cả bốn anh em họ Hổ còn lại trên thuyền cũng đồng loạt nhảy vào bờ.
Lão đại Kim Phi Hổ la hét: “Bà nội ngươi, mới mấy tuổi đầu mà đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân” vừa nói gã vừa rút thanh cương đao ra, ném cho Kim Tuyết Hổ nói: “Lão nhị, làm thịt tên tiểu anh hùng cứu mỹ nhân này đi.”
Cao Phong đã biết tên tuổi của Hoàng Sơn Kim Thị Ngũ Hổ, lại thấy năm người cùng tụ tập tại đó, lòng thầm nói: “Hỏng bét! Hỏng bét rồi! thảo nào văn nhân thường gọi người đẹp là hồng nhan tri kỷ, thì ra chữ ‘hồng’ còn có thâm ý khác, nó bao hàm luôn máu của tai họa.” bề ngoài hắn tỏ ra điềm nhiên như không, nói: “Hóa ra là Hoàng Sơn năm vị đương gia đều có mặt, thế cũng tốt, đừng nói ta ỷ thế là đệ tử của phái Võ Đang, có một chút bản lãnh là đã lo chuyện bao đồng nhé.”
Anh em Kim Thị Ngũ Hổ vừa nghe hắn tự xưng là người của phái Võ Đang, thì không khỏi bối rối đưa mắt nhìn nhau.
Lão tam Kim Liên Hổ nói: “Sư phụ ngươi là ai? Vân Nhạn? hay là Thôi Mẫn Sinh?”
Cao Phong nói: “Đều không phải.”
Kim Liên Hổ nói: “Là Cổ Mộc hay là Dương Bảo Thiên?”
Cao Phong nói: “Gia sư chính là Cổ Mộc đạo trưởng.”
Hắn vừa nói vừa quay người nhìn Hoa Hương Lăng, thấy nàng thần sắc hoảng hốt, tóc tai rối bời, dáng người tiều tụy đáng thương, tức thì hào khí anh hùng hắn nổi lên, quyết định đọ sức với anh em Kim Thị Ngũ Hổ tới cùng.
Lão đại Kim Phi Hổ khẽ nói với Kim Liên Hổ: “Thử đấu với hắn vài chiêu, xem hắn dùng chiêu thức môn phái gì?”
Kim Tuyết Hổ đáp ứng, bước tới trước Cao Phong nói: “Nghe danh kiếm pháp Võ Đang tuyệt vời từ lâu, vị huynh đệ Võ Đang này có thể dạy bảo cho vài chiêu được không?”
Cao Phong nghe nói câu này, thì biết ngay đối phương muốn nghiệm chứng thân phận mình, hắn thầm nghĩ: “Chiêu bài của phái Võ Đang bất ngờ được đưa ra, té ra cũng có thể hù dọa người.” hắn nói: “Dạy bảo thì không dám, nhưng nếu cắt gọt mài giũa vài chiêu thì không trở ngại gì.”
Hai người lập tức đao kiếm giao nhau, bắt đầu trận đấu.
Đấu được hơn mười chiêu, Kim Phi Hổ ở bên ngoài đã xác định kiếm pháp mà Cao Phong sử dụng đúng là của phái Võ Đang, hơn nữa công lực dường như vượt hơn đệ đệ mình, lập tức cất tiếng kêu ngừng đấu.
Kim Phi Hổ đợi hai người thâu kiếm xong, liền nói với Cao Phong: “Quả nhiên là cao thủ của phái Võ Đang, các hạ làm hỏng việc của anh em ta, rốt cuộc có ý gì? chúng ta phải dứt khoát làm cho ra lẽ?”
Cao Phong lại đưa mắt nhìn Hoa Hương Lăng, rồi quay người đối diện với anh em Kim Thị Ngũ Hổ nói: “Vị cô nương này dung mạo tuyệt sắc, nhân gian hiếm thấy, chúng ta thân làm nam tử, ai nhìn qua cũng đều yêu thích, chỉ là anh hùng gặp mỹ nhân phải là đường đường chính chính, và phải được người đó cam tâm tình nguyện, nếu dùng võ lực để cưỡng bức thì còn gì là thú vị?”
Kim Tuyết Hổ nói: “Ngươi đừng ỷ là danh môn chính phái lại đây nói những lời đạo lý vô tích sự nữa, nếu ngươi thích vị cô nương này mà muốn ra mặt thì hai ta sẽ quyết đấu sinh tử một phen có được không?” Đứng trước mặt mỹ nhân, vị anh hùng này dĩ nhiên linh hồn đã thoát xác, tất cả mọi chuyện đều xem thường.
Cao Phong lòng ngấm ngầm than khổ: “Tên ác Hổ này muốn đùa giỡn sinh mệnh với ta, có thể hơi bất lợi, xem ra hôm nay ta phải học làm Võ Tòng đả hổ rồi, chỉ có khác là Võ Tòng này phải đánh với bầy hổ đã từng nổi danh trong thiên hạ, ta sợ rằng chắc phải vùi thây trong bầy hổ quá.” Hắn liền nói: “Lời ngươi sao dễ nghe quá, nếu quả thật ta giết được ngươi, thì bốn vị huynh đệ ngươi chẳng lẽ lại khoanh tay đứng nhìn, không phải là cùng lúc xông lên, đem ta ra loạn đao phân thây ư, mặc dầu chỗ dựa sau lưng ta rất mạnh, nhưng bây giờ ta chỉ có một mình, điều này đối với ta hình như không được công bình cho lắm.” Lời nói còn có thâm ý khác, đôi bên bất luận bên nào bị tổn thương, thì ngày kia tất nhiên sẽ đưa tới thù sâu oán nặng.
Anh em Kim Thị Ngũ Hổ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ, nếu chẳng may bị kết oán với phái Võ Đang, thì thật là tai họa vô cùng.
Kim Tuyết Hổ nói: “Ngươi đã nói thế, giả sử Hoàng Sơn Ngũ Hổ chúng ta ỷ đông hiếp yếu, thì còn gì là anh hùng hảo hán nữa, thực ra đây cũng chỉ là chuyện giữa ta và ngươi, và ta không biết ngươi có đủ cam đảm, tự mình đem sinh mạng của mình ra đánh cược không?”
Cao Phong nói: “Ngươi nói vậy có ý gì?”
Kim Tuyết Hổ nói: “Ý của ta là chúng ta chỉ vì cô nương này mà giao đấu, sống chết có số mạng, người ngoài không được chen vào.”
Cao Phong nói: “Nếu như có người ngoài giúp đỡ hoặc sau này báo thù thì tính sao?”
Kim Tuyết Hổ lớn tiếng chửi rủa: “Thì con bà mẹ nó mười tám đời tổ tông đều đẻ trứng rùa chứ sao!”. Nhìn người xem đang đứng vây quanh, rồi nhìn Hoa Hương Lăng, gã nói tiếp: “Hôm nay trước mặt mọi người chung quanh, kể cả vị cô nương này sẽ làm chứng, nếu như bên nào làm trái lời giao ước, thì sẽ lãnh đủ lời chửi của tôi vừa rồi.”
Đã có một ít người xem hiếu kỳ vây quanh ồn ào la ó: “Mau đánh đi.” “Vì người đẹp như tiên nữ này chết cũng đáng, mau động thủ đi!” “Còn đợi gì nữa, tiên hạ thủ vi cương!”
Hoa Hương Lăng tinh thần hoảng hốt, lo sợ, nàng có ý nghĩ bỏ trốn, nhưng bốn người họ Hổ còn lại canh gác khá kỹ, một chút cơ hội cũng không có, quýnh quáng quá khiến nước mắt nàng chảy vòng quanh.
Cao Phong thầm nghĩ, đến bây giờ cuộc giao dịch mới công bằng, ta phải đánh một trận cho đã tay mới được, lập tức hắn tiến tới trước một bước, nói: “Đã như vậy, chúng ta sẽ tỉ đấu như thế nào, ngươi nói đi!”
Kim Tuyết Hổ thầm nghĩ: “Tên này kiếm pháp không tệ, nếu đấu bằng binh khí thì mẹo thắng không cao, thôi, ta dứt khoát dùng cứng chọi cứng với hắn.”, nghĩ xong gã nói: “Vừa rồi binh khí hai ta cũng đã đấu qua, thắng bại chưa phân, một bên tám lạng, một đàng nửa cân, cứ xem như đã tỉ võ xong, bây giờ tới lượt chúng ta tỉ văn.”
Cao Phong hơi có bất ngờ: “Tỉ văn, là thi làm sao?”
Kim Tuyết Hổ nói: “Đơn giản thôi, vẽ một vòng tròn, hai ta sẽ đứng vào trong đó, người đánh ta một quyền, ta đánh lại ngươi một quyền, thi xem xương cốt ai cứng hơn, xem ai đánh được nhiều lượt hơn, nếu người nào bị ngã xuống trước hoặc bước ra khỏi vòng tròn thì sẽ xem là thua.”
Cao Phong nói: “Có cho tránh né hay chống đỡ không?”
Kim Tuyết Hổ nói: “Dĩ nhiên là không, nếu ai tránh né hay chống đỡ thì cũng bị tính là thua.” Sở dĩ gã ra đề tài này vì thấy tướng người Cao Phong ốm yếu hơn mình.
Cao Phong trái lại cảm thấy rất hài lòng: “Bà nội ngươi, thật là may mắn, bố mày trên núi Võ Đang luyện Thái Cực, đã luyện ba năm công phu chịu đòn, không ngờ đến hôm nay mới được sử dụng.” Hắn nói: “Thế cũng tốt, nhất ngôn vi định.”
Ngay lập tức, Kim Tiếu Hổ vẽ một vòng tròn ở chỗ trống trải bên hồ, hai người liền bước vào trong vòng tròn, chơi oẳn tù tì xem ai đánh trước, rồi bắt đầu bình bình bình, ngươi đánh ta một quyền, ta đánh lại một quyền, hai người cứ thế đánh qua lại, người xuất quyền thì cố đánh toàn lực, người chịu đòn thì ráng nghiến răng chịu đựng. Từ xưa tới nay anh hùng cứu mỹ nhân, có lẽ Cao Phong là người đầu tiên áp dụng phương thức này.
Rốt cuộc vì Cao Phong luyện qua công phu chịu đòn nên đã chiếm phần tiện nghi, và cũng không biết đôi bên đã đánh qua lại bao nhiêu quyền, cuối cùng Kim Tuyết Hổ chống đỡ không nổi, miệng khạc ra máu tươi ngã xuống.
Bốn anh em họ Hổ còn lại đều tức giận vô cùng, nhưng cũng đành cắn răng chịu đựng, nếu không thì cái câu ‘con bà mẹ nó mười tám đời tổ tông đẻ trứng rùa’ chẳng lẽ lại dùng để chửi anh em mình, bọn họ chỉ biết ba chân bốn cẳng khiêng vội Kim Tuyết Hổ đi cứu mạng.
Nhưng đáng tiếc, cuối cùng cũng không chữa được đành để mất mạng.
Cao Phong thấy đối phương thất bại bỏ đi, trong lòng kích động, khí huyết quay cuồng, cổ họng hơi có vị ngọt, khạc ra chỉ toàn là máu tươi, hắn ngã người xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Hoa Hương Lăng thấy tình trạng đó, sợ hãi vô cùng, lòng không nỡ bỏ đi, nàng khóc lóc van xin mọi người chung quanh giúp đỡ, nhưng các người đứng xem thấy có án mạng, lại sợ bị liên lụy vào thân, nên chẳng mấy chốc đã bỏ đi hết.
Hoa Hương Lăng không còn cách nào khác, đành cõng Cao Phong về khách sạn mình trọ, lại không thấy phụ thân ở đó, lòng càng thêm sốt ruột, nàng vội chạy đi kiếm đại phu tới cứu trị cho hắn, cũng may y thuật đại phu đó không tệ, mà Hoa Ngưỡng Hạc trước lúc đi có để lại cho con mình không ít ngân lượng, việc này đã tạo điều kiện cho Cao Phong được bảo toàn được tánh mạng.
Thương thế Cao Phong lần này quả thật không nhẹ, việc trị thương điều dưỡng không thể một sớm một chiều được.
Hoa Hương Lăng cảm ơn ân tình cứu giúp của hắn, trong thời gian Cao Phong trị thương, nàng luôn luôn túc trực ở đầu gường để chăm sóc.
Cao Phong tỉnh lại nhìn thấy nàng mỗi ngày đều ở bên cạnh mình, lòng hắn cảm thấy không hối hận việc đã làm, trái lại còn vui sướng đàng khác.
Hoa Hương Lăng mỗi lần thấy hắn mỉn cười, đều hỏi duyên cớ, vì sao ngươi lại vui vẻ thế? Cao Phong đều trả lời, có nàng tiên nữ làm bạn, tự nhiên thấy vui.
Thiếu niên nam nữ cùng ở chung một chỗ, lại thêm hoàn cảnh éo le của họ, thời gian lại lâu dài, há sao không phát sinh tình cảm? Đợi đến một tháng sau, khi Cao Phong khỏi bệnh, thì tình ý hai người đã trở lên sâu sắc, đôi bên cũng đã ngầm đính ước chung thân.
Nhưng điều đáng buồn là, ân tình hai người quấn quýt bên nhau chẳng được bao lâu, thì không thể tiếp tục nữa, vì Hoa Ngưỡng Hạc cuối cùng đã trở về.
Hoa Ngưỡng Hạc dĩ nhiên là có đủ lý do để phản đối việc hai người ở chung.
Đến lúc hai người quỳ xuống đất hết sức thỉnh cầu than van, Hoa Ngưỡng Hạc bèn trổ hết tài ăn nói bẩm sinh, năng lực có thể nhìn thấu nội tâm người khác của ông, khiến cho cả hai phải im lặng không biết nói làm sao.
Cuối cùng ông đưa Hoa Hương Lăng về, còn Cao Phong thì ở lại với lời hứa lấp lửng của ông: nếu sau thời hạn mười năm, hai người vẫn còn thật tình thương nhau, đến lúc đó ta sẽ tác hợp cho hai người, nhưng ta sẽ không cho ngươi biết tin trước và ngươi tuyệt đối không được tới Lạc Dương!
Sau khi Hoa Ngưỡng Hạc đưa Hoa Hương Lăng về Lạc Dương, Cao Phong lại đón lấy cảnh ngộ không may, sư phụ hắn là Cổ Mộc đạo nhân bị người của Hắc Phong Tụ Nghĩa Đảng giết hại, hắn mặc dầu có nhìn thấy mặt sư phụ lần cuối, nhưng cũng chỉ mở mắt trừng trừng nhìn thi thể của sư phụ mà thôi.
Cao Phong đau khổ trước cái chết của sư phụ, đã nhiều lần tìm cách phục thù nhưng đều bị thất bại, việc này khiến cho hắn nản trí ngã lòng. Về sau tình cờ ở đầu phố thấy người ta đánh cờ, trong lý lẽ đánh cờ hắn đã ngộ ra được tinh thần tiến thủ của võ học, sau một năm cần mẫn khổ luyện, kiếp pháp hắn đạt được cảnh giới tinh thâm, và sau đó đã báo được thù cho sư phụ.
Những ngày tháng sau này hắn lang bạt trên chốn giang hồ, dùng kiếm hành hiệp, tiêu hao thời gian, mong đợi hạn kỳ mười năm chóng qua đi, để sớm ngày nhận được tin vui từ Hoa Ngưỡng Hạc.
Mười năm cuối cùng đã trôi qua, nhưng tin tức về người tình mà ngày đêm hắn giày vò thương nhớ vẫn không đúng hạn mà đến.
Trong nỗi thống khổ hắn đã tự an ủi mình, cần phải phấn chấn tinh thần, tiếp tục chờ đợi.
Rồi một năm nữa trôi qua, vẫn không có bất cứ tin tức gì, bao nhiêu kỳ vọng ôm ấp cuối cùng cũng nhạt phai.
Năm này qua năm khác, cho đến năm thứ mười ba, cảm giác trông chờ của Cao Phong đối với Hoa gia càng thêm mờ mịt, cũng vào năm này, hắn đã gặp gỡ Đường Trung Long, hai người mới gặp lần đầu như đã quen thân, mặc dù tính tình hai người khác ngược, nhưng lại hết sức tương hợp, sau cùng đã trở thành bạn bè thân thiết.
Cùng thời vào năm này, Cao Phong ở Hồ Bắc đã đụng chạm với Kim Kiếm bang, sự việc phức tạp càng lúc càng lớn, cho tới sau cùng, đã đưa tới việc tỉ võ với Vân Phi Tường ở Hoàng Hạc Lâu. Cuộc chiến ở Hoàng Hạc Lâu đã khiến cho tên tuổi Cao Phong chấn động giang hồ, và tước hiệu “Kinh Long Kiếm” cũng từ đó được lưu truyền khắp võ lâm.
Tiếp theo đó hắn lại gặp gỡ Đinh Hiểu Lan, cho dù Đinh Hiểu Lan đã bộc bạch cõi lòng, gần như mê mẩn, nhưng hắn trước sau vẫn như gần như xa, nguyên nhân chủ yếu dĩ nhiên là hình bóng Hoa Hương Lăng vẫn còn phảng phất trong thâm tâm hắn.
Thời gian như nước chảy, lặng lẽ trôi đi, lại qua hai năm, Hoa gia vẫn không có bất cứ tin tức gì, cõi lòng chờ đợi của Cao Phong từ chỗ thất vọng dần dần chuyển thành tuyệt vọng, mà trong hai năm này, tình cảm giữa hắn và Đinh Hiểu Lan càng lúc càng thân thiết, càng trở lên sâu đậm, và mãi cho tới khi vụ cướp Uy Võ tiêu cục phát sinh …..
Hai người không biết đã ôm nhau bao lâu, cuối cùng rồi cũng tách ra.
Cao Phong đưa hai tay nâng gương mặt xinh đẹp như hoa lan của Hoa Hương Lăng lên, nồng nàn chăm chú nhìn, khuôn mặt này dường như không thuộc thực tại, chẳng lẽ không phải là người tương phùng trong mộng mà hắn ngày đêm hằng mong đợi sao?
Hoa Hương Lăng cũng chăm chú nhìn hắn, nước mắt chợt tuôn trào, rõ ràng tình cảm nàng đối với hắn rất sâu đậm, bàng hoàng như người đang nằm mộng.
Hoa Hương Lăng vui mừng qua dòng lệ, dịu dàng nói: “Cao ca, chàng đã thay đổi nhiều.”
Cả người Cao Phong như đang ở trong mây, mỉn cười nói: “Ta đã thay đổi rồi ư?”
Hoa Hương Lăng lắc đầu nói: “Không, chàng đã trưởng thành, và cũng chững chạc hơn.”
Cao Phong nói: “Một nam nhân đã ba mươi ba tuổi, nếu như không trưởng thành và chững chạc, thì xem sao đươc?”
Hoa Hương Lăng cười cởi mở: “Chàng vẫn còn nhớ tới khách điếm ở Dương Châu không?”
Cao Phong nói: “Dĩ nhiên là nhớ, lúc đó hầu như mỗi ngày ta đều nhìn ngắm nàng, hơn nữa còn cảm thấy chưa đủ.”
Hoa Hương Lăng lắc đầu nói: “Ý thiếp nói là sau khi thương thế chàng bình phục, mỗi ngày chàng đều thích bế thiếp quay vòng vòng.”
Cao Phong đột nhiên hứng khởi, đưa hai cánh tay choàng qua eo lưng nàng, dồn khí ở Đan Điền, nhún chân, tung người xoay tròn, vô tình hắn đã sử dụng công phu khinh công “Thê Vân Tung”.
Hắn ôm người yêu vào lòng, xoay tròn trong không trung, cảm thấy đắc ý vô cùng, một cú tung người đã lên cao hơn hai trượng, đúng vào lúc hắn đang nghĩ phải mượn lực để hạ chân như thế nào, thì đột nhiên cảm thấy trong khuỷu tay như có một luồng nội lực tác động, thân thể cuối cùng không kềm được đã bay về phía đình, thì ra Hoa Hương Lăng ở trong lòng hắn đã sử dụng một công phu tuyệt diệu mượn lực di chuyển vị trí, có ý để cho hắn hạ xuống phía đình.
Cao Phong sao lại không theo ý nàng, quả nhiên ôm nàng thận trọng hạ xuống bên đình, rồi nhẹ nhàng lướt vào ngồi xuống.
Cao Phong nói: “Thật không ngờ, võ công của nàng đã đạt tới cảnh giới như thế?”
Hoa Hương Lăng úp mặt vào ngực hắn, thỏ thẻ nói: “Bởi vì thiếp mỗi ngày đều nghĩ tới chàng, cảm giác nghĩ tới chàng thật khó chịu, vì muốn loại trừ vấn vương tới hình ảnh chàng, thiếp đã dành hết thời gian còn lại để nghiên cứu võ nghệ. Thỉnh thoảng lại được một ít tin tức về chàng, biết võ công chàng đã tinh thông, nhiều lần thiếp muốn trốn đi tìm chàng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sợ cha sẽ bắt bẻ chàng, nên cuối cùng đều bỏ ý định đó đi.”
Lòng Cao Phong vừa chấn động vừa vui mừng, hồi lâu mới nói: “Ta biết, nàng nhất định không để nỗi khổ trong lòng, hóa ra là vì ta!”
Hoa Hương Lăng nói: “Thiếp còn có vài chuyện bây giờ không thể nói với chàng, chàng đừng giận thiếp nhé?”
Cao Phong hôn lên mái tóc nàng: “Sao ta lại giận nàng?”
Hai người chưa nói hết nguyên do, kể chưa hết nỗi sầu biệt ly, trong tình cảnh mười năm năm xa cách, bây giờ gặp nhau nhất thời sao nói hết?
Khi Hoa Hương Lăng hỏi đến Đinh Hiểu Lan và việc thành thân ở Đinh gia, Cao Phong từ đầu chí cuối đã đem chuyện ở An Khánh: Lưu gia, Đinh gia và việc Đinh Hiểu Lan bị trúng độc kể ra hết.
Hoa Hương Lăng nghe thế, kinh ngạc vô cùng, nói: “Hóa ra việc này còn có ngoắt ngoéo? Không biết Lan cô nương bây giờ ở đâu? Than ôi …..”
Nàng bản tính điềm đạm, đa sầu tốt bụng, gặp việc gì cũng đều phân tích thông suốt, lại thường đứng về phía góc độ người khác để suy xét, do đó tuy Đinh Hiểu Lan là tình địch của nàng, nhưng nàng chẳng những không xem là thù địch, trái lại còn có vẻ thông cảm nữa.
Có thể chính vì tấm lòng khoan dung đó mà Cao Phong mới khắc cốt ghi tâm thương yêu nàng.
Hai người trò chuyện tới hoàng hôn, thì bàn tới việc chung thân của hai người.
Hoa Hương Lăng nói: “Phụ thân đã để chàng ở Thúy Trúc trang, tức là đã đồng ý chuyện chúng mình. Ồ phải rồi, Phong ca, còn có một chuyện khác thiếp muốn cho chàng biết, nhất định chàng sẽ hài lòng.”
Cao Phong lắc đầu nói: “Được ở chung với nàng là ta đã hài lòng rồi, trong thiên hạ đâu còn việc gì vui hơn việc này?”
Hoa Hương Lăng mỉn cười: “Chàng muốn biết ngay cũng không được, đợi đến khi hai ta thành thân xong thiếp mới nói cho chàng.”
Cao Phong nói: “Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày mừng thọ sáu mươi của bá phụ, việc của chúng ta nàng thấy khi nào thì thích hợp để thương lượng cùng bá phụ?”
Hoa Hương Lăng nói: “Đi, bây giờ chúng ta đi kiếm phụ thân để thương lượng.”. Nàng rời khỏi lòng Cao Phong, hai người cùng dắt tay nhau ra khỏi đông viện, hỏi thăm người đầy tớ, thì được biết phụ thân đang ở trong phòng khách chờ đợi.
Cao Phong theo Hoa Hương Lăng đi về phía khách sảnh, trên đường đi hắn thấy cơ ngơi của Hoa gia thật nguy nga tráng lệ, chẳng khác gì như ở hoàng cung của các bậc vua chúa, lòng hắn không tránh khỏi cảm thán: “Thảo nào mọi người trong võ lâm đều ca tụng Thúy Trúc trang như là đệ nhất sơn trang, chẳng qua là cái vỏ phú quí xa hoa của nó, không biết trên đời này còn có bao nhiêu chỗ giống như ở đây?”
Hai người vừa tới gần phòng khách, thì gặp một ông lão đang chạy tới, người đó chính là Quản gia Hoa Xung.
Lão ta thấy Hoa Hương Lăng thì rất mực cung kính, hỏi thăm vấn an xong, lão mới nói: “Đại tiểu thư muốn gặp lão gia phải không?”
Hoa Hương Lăng gật đầu: “Phụ thân ta có trong đó không?”
Hoa Xung nói: “Có ạ, đang tiếp vài người khách lạ, chẳng biết bây giờ cô nương đi vào có gặp phiền phức không?”
Hoa Hương Lăng hơi có bất ngờ: “Khách lạ? ở đâu tới?”
Hoa Xung nói: “Không rõ lắm, hình như là người của quan phủ.”
Hoa Hương Lăng hơi trầm ngâm, nói: “Ta biết.” Nàng quay người nói khẽ với Cao Phong: “Đi thôi, chúng ta vào phòng bên cạnh đợi vậy.”
Cao Phong theo nàng đi vào cửa hông để tới phòng bên cạnh, đang định tìm chỗ ngồi, thì chợt nghe nàng thì thầm: “Đi theo em.” Hoa Hương Lăng giơ tay kéo Cao Phong, hai người đi vòng qua mấy chậu hoa, thì đến sau một bức bình phong, từ đó xuyên qua các khe hở, có thể nhìn rõ tình hình bên trong đại sảnh.
Hoa Hương Lăng không cưỡng lại tính tò mò, hiển nhiên là nàng muốn tìm hiểu xem khách lạ là những nhân vật gì, lúc này xuyên qua các khe hở, nàng thấy phụ thân ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, tựa như đang tập trung suy nghĩ gì đó.
Chỉ nghe Hoa Ngưỡng Hạc nói: “Ba vị hóa ra vì việc đó mà tới đây, các vị đã đến Lạc Dương, và ghé thăm Thúy Trúc trang, điều đó cho thấy ba vị đã coi trọng bản lĩnh nhỏ nhoi này của lão phu, các vị có nhu cầu gì cần giúp đỡ xin cứ nói thẳng, chỉ cần ở trong phạm vi các vùng Hà Nam, Lạc Dương, lão phu sẽ tận hết sức mình.”
Lại nghe một giọng rắn rỏi ca tụng vang lên: “Hoa lão trang chủ quả nhiên xứng đáng là ‘nhân nghĩa cái thiên’, chỉ riêng phần hào khí này, cả võ lâm cũng không có mấy người sánh kịp.”
Nghe giọng nói này, Hoa Hương Lăng không có cảm giác gì, nhưng Cao Phong trong lòng lại rúng động: “Giọng nói này thật đặc biệt, hình như ta đã nghe qua ở chỗ nào? người đó là ai? sao lại là người trong quan phủ? a, thì ra là ông ta!” Đột nhiên hắn nghĩ ra, giọng nói người đó chính là Khoái đao thần bộ Lôi Vũ của Lục Phiến môn mà ngày nào ở An Khánh Đinh gia hắn đã từng có duyên gặp mặt.
Cao Phong ban đầu không có ý định nghe nhìn trộm, nhưng lúc này cũng không kềm chế nổi, xuyên qua các kẽ hở nhìn vào trong sảnh, cái nhìn này càng khiến hắn kinh ngạc hơn, chỉ suýt nữa là buộc miệng thét lên, hóa ra hắn không chỉ nhìn Lôi Vũ, mà hai người kia hắn cũng nhận ra, đó chính là Tổng tiêu đầu Uy Võ tiêu cục Tần Đại Sơn và người bẩm sinh ra đã nói ngọng Sở tiêu đầu, trong lòng hắn lập tức minh bạch, nhất định Lôi Vũ vì muốn điều tra vụ án nên mới tới Lạc Dương cần sự giúp đỡ, và đã mang theo Tần Đại Sơn vừa mới trị khỏi thương tích đến để gặp Hoa Ngưỡng Hạc.
Lại nghe Hoa Ngưỡng Hạc nói: “Lôi bộ đầu quá khen, đó chẳng qua là do bạn bè trêng giang hồ cất nhắc, chứ thật ra danh xưng đó chỉ làm cho lão phu xấu hổ.”
Lôi Vũ nói: “Danh tiếng Hoa lão trang chủ đã vang tới trời, nhưng lòng lại rất khiêm tốn, điều này mới thực sự làm người ta bái phục.”
Hoa Ngưỡng Hạc lại một phen khách sáo.
Lôi Vũ nói: “Hai vụ án Uy Võ tiêu cục và Ngũ Hổ sơn trang, tại hạ đã truy xét hơn nửa tháng nay, từ bề ngoài cho thấy, cả hai đều là vụ cướp đoạt tài vật, liên tục xảy ra, trùng hợp rất khéo, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm phá án của tại hạ, trước mắt đã tìm ra một ít manh mối có thể kết luận, trong đó tất nhiên phải có huyền cơ.”
Hoa Ngưỡng Hạc nói: “Vậy ư?”
Hoa Hương Lăng nghe xong, lòng thầm nghĩ: “Hóa ra là về vụ án cướp tiêu cục, nhưng không biết mấy người này kiếm phụ thân ta có chuyện gì?”
Cao Phong đối vụ án này có thể nói là từ đầu đến cuối rất rõ ràng, nhưng đến khi nghe Lôi Vũ tuyên bố đã tìm ra manh mối, thì lòng hắn không tránh khỏi nỗi mừng vui.