- Lăng Chấn Nhạc, để mạng lại.
Quách Thiên Phách đang đứng trên đầu thuyền của mình lớn tiếng hét lên. Vợ chồng Lăng Chấn Nhạc mang theo hơn ba mươi đệ tử Hoa Sơn gặp phải hơn ba trăm đệ tử Thần Ưng Bảo vây giết. Mà thê tử Lâm Thục Trinh đang huyết chiến với Quách Quân Di.
Lăng Chấn Nhạc vừa nãy đã đánh hơn mười chiêu với Quách Thiên Phách, không chiếm được chút tiện nghi.
Lúc này khí thế Quách Thiên Phách càng thêm cường thịnh, hét lớn một tiếng lập tức lăng không bay lên, vung trường kiếm, thi triển hàng ngàn hàng vạn kiếm quang.
Cao thủ quyết chiến, thắng bại chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Chưởng môn phái Hoa Sơn Lăng Chấn Nhạc đứng thứ bảy trong cao thủ danh môn chính phái. Uy danh của Hoa Sơn ở võ lâm Tây Bắc có sức ảnh hưởng tuyệt đối. Mà lúc này đối mặt với hắn chính là đệ nhất cao thủ tà phái Thần Quỷ Sát Quách Thiên Phách.
Hai mươi năm trước hai người vẫn là thiếu niên, từng là địch, cũng từng là bạn. Không ai ngờ rằng Lăng Chấn Nhạc và Lâm Thục Trinh kết hôn đã khiến hai huynh muội Quách Thiên Phách ôm hận suốt đời, từ đó về sau ở vị trí đối đầu với võ lâm chính phái.
Hai mươi năm qua, Lăng Chấn Nhạc bởi vì phân tranh với các môn phái giang hồ, võ học tiến bộ khá chậm. Ngược lại Quách Thiên Phách lại dốc tâm khổ luyện mười năm. Mười năm trước đã đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư. Mười năm sau điên cuồng phát triển Thần Ưng Bảo, không ai có thể sánh bằng.
Lúc này, Lăng Chấn Nhạc cảm thấy một cỗ sát khí mãnh liệt theo dòng khí lưu cuốn đến, bên trong còn có một chút hàn khí sắc bén phá không bay tới.
Mấy chục năm qua Lăng Chí Hào đã trải qua vô số trận quyết đấu, biết Quách Thiên Phách quyết tâm so cao thấp với mình, thậm chí không tiếc lấy mạng ra giao đấu. Hắn cũng không dám chậm trễ, chuẩn bị ứng chiến.
Ngay trong lúc này, Lăng Chấn Nhạc đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí mãnh liệt từ phía sau mà tới. Uy lực không thua kém gì một chiêu kiếm kia của Quách Thiên Phách.
- Có người đánh lén.
Lăng Chấn Nhạc cả kinh.
Thời gian không cho phép lưỡng lự, hoặc là quay đầu lại quan sát. Lăng Chấn Nhạc dựa vào vị trí và góc độ công kích của hàn khí sau lưng phán đoán ra tốc độ của lợi khí, vội vàng vận Tử Hà Thần Công làm thân thể nhanh chóng di động sang bên phải, hoành kiếm chém. Vị trí vừa thay đổi, một thanh đại đao sắc bén đã xẹt ngang qua người, đại đao còn muốn biến hóa, bổ trúng trường kiếm Lăng Chấn Nhạc.
Vai phải Lăng Chấn Nhạc hơi lạnh, máu tươi bắn ra. Vì hóa giải một kích vừa rồi, hắn cũng phải trả giá, đồng thời cũng cho Quách Thiên Phách cơ hội.
Lăng Chấn Nhạc còn chưa kịp thấy ai là người đánh lén mình, Quách Thiên Phách đã gần trong gang tấc.
Quách Thiên Phách khẽ hét một tiếng, trường kiếm lại hóa thành vô số kiếm ảnh. Trước mặt Lăng Chấn Nhạc hiện lên vô số dòng khí lưu mãnh liệt va chạm với nhau, bám theo từng đợt cuồng phong thổi vào quần áo Lăng Chấn Nhạc, bay phấp phới.
Kiếm ảnh đầy trời trong nháy mắt hóa thành một mũi giáo đâm thẳng tới. Kiếm chưa tới, một cỗ áp lực kinh người đã đánh thẳng tới ngực. Lăng Chấn Nhạc lúc này nếu như tránh né tất nhiên sẽ bị trường kiếm đuổi theo làm bị thương, thậm chí chịu chết.
Lăng Chấn Nhạc không có sự lựa chọn nào khác. Hắn đứng thẳng trên đầu thuyền, chỉ thấy đệ tử Hoa Sơn đang ngoan cường chiến đấu với kẻ địch đông gấp mấy chục lần, trong nháy mắt đã bị đám đệ tử Thần Ưng Bảo che khuất. Trong màn đao quang kiếm ảnh này, mỗi một khắc đều là giãy dụa giữa sống và chết.
Hắn nếu như thua, Hoa Sơn sẽ hoàn toàn mất đi.
Sự sinh tử tồn vong của Hoa Sơn đều phụ thuộc vào hắn.
Lăng Chấn Nhạc thu liễm tinh thần, khổ tu bao năm làm cho hắn trong nháy mắt tiến vào bình tĩnh cực hạn. Kiếm ảnh đầy trời của Quách Thiên Phách giống như ảo giác không thể nào làm cho hắn bị động tâm. Trong trời đất lúc này chỉ có hắn và thanh kiếm của Quách Thiên Phách ở trước mặt. Tiếng chém giết, máu tươi vây ra bên cạnh nhưng hắn có tai như điếc không hề nghe thấy. Tất cả chú ý đều đặt vào một mình Quách Thiên Phách.
Quách Thiên Phách huy động khí lưu tạo cuồng phong khiến cho mặt nước xung quanh trăm trượng đều trở nên nhộn nhạo, đánh vào thuyền phát ra những tiếng “Ba, ba”.
Lăng Chấn Nhạc mặc dù không động, nhưng khí kình đã tản mát trong phạm vi mấy trượng xung quanh hắn. Đao kiếm, thuyền, đồ đạc đều bị bay bắn lên không trung.
Dòng khí lưu cường đại mà Lăng Chấn Nhạc và Quách Thiên Phách sinh ra ép đám đệ tử Hoa Sơn và Thần Ưng Bảo đang chém giết ra ngoài ba trượng. giờ phút này không ai có thể nhúng tay vào.
Một kích kinh thiên động địa giống như Ác Long sông tới. Quách Thiên Phách vung kiếm với tốc độ cực nhanh, nhưng ở trong mắt Lăng Chấn Nhạc lại rất thong thả. Hắn thậm chí có thể nhìn thấy trường kiếm từ chậm đến nhanh đâm vào hắn, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp trong không trung. Khi trường kiếm chỉ còn cách người mười thước, trường kiếm Lăng Chấn Nhạc thét dài một tiếng, đánh ra nhanh như tia chớp.
- Khanh.
Kiếm phong và mũi kiếm va chạm với nhau vang lên âm thanh mà kim loại tiếp xúc mới có, âm thanh vang vọng toàn trường như sấm vang.
Theo tiếng vang, kiếm quang va chạm như những vì sao, lập tức bao vây lấy Lăng Chấn Nhạc và Quách Thiên Phách.
Tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy một vầng sáng, không ai biết thắng bại.
- Oanh.
Một tiếng nổ vang lên, vầng sáng tản ra, hai người lại xuất hiện trong mắt mọi người.
Lăng Chấn Nhạc người như bị điện giật, trường kiếm trong tay đã đứt ra mất đoạn.
Nội kình của Quách Thiên Phách không ngờ lại cường đại đến như thế, thật kinh người.
Lăng Chấn Nhạc kêu lên một tiếng, vội vàng ném chuôi kiếm trong tay về phía Quách Thiên Phách. Bản thân hắn nghiêng người bay vọt ra, mở một đường máu trong đám đệ tử Thần Ưng Bảo. Đao kiếm đánh tới đều bị hắn dùng bàn tay cứng rắn đẩy ra, nhằm thẳng về phía thê tử Lâm Thục Trinh ở đuôi thuyền.
Lăng Chấn Nhạc trải qua không dưới ba trăm trận chiến lớn nhỏ nhưng chưa bao giờ chật vật như ngày hôm nay.
Quách Thiên Phách sau khi giao chiêu cũng bị Tử Hà Thần Công của Lăng Chấn Nhạc đánh lui ra ngoài mười trượng. Lúc này thấy Lăng Chấn Nhạc ném chuôi kiếm vội vàng trốn tránh làm cho hắn nhất thời không thể truy kích Lăng Chấn Nhạc.
Đúng lúc này, người vừa đánh lén sau lưng Lăng Chấn Nhạc đột nhiên phát ra một đao, chém thẳng vào hắn.
Lăng Chấn Nhạc lại cảm nhận được khí thế không gì sánh nổi đánh thẳng vào mình. Mà trường kiếm trong tay hắn đã mất, tay còn phải đối phó đám lâu la kia, đối mặt với cao thủ nhất lưu đánh lén tuyệt đối là không thể.
Lúc này, Lăng Chấn Nhạc chỉ nghĩ trốn.
- Đương.
Lại một tiếng nổ lớn
Không biết Lăng Hạo Thiên từ đâu chạy tới, Cầm Long Kiếm mang theo hàn mang nghênh tiếp một đao đang chém vào phụ thân mình.
Cầm Long Kiếm thế tới hung hãn, nhằm thẳng đại đao.
Lăng Hạo Thiên một kiếm đánh ra, giống như thần binh giáng thế không có một dấu hiệu. Người cầm đao công phu cũng rất cao, đao phong lập tức thay đổi, đón nhận một kiếm của Lăng Hạo Thiên.
Đao kiếm giao nhau, lập tức sinh ra một tiếng nổ lớn, người cầm đao lúc này mới phát hiện một kiếm của Lăng Hạo Thiên như thiên quân vạn mã, thái sơn áp đỉnh đánh xuống. Sát khí run người làm cho hắn như rơi vào hầm băng, rất khó thở. Trong lòng xẹt lên một suy nghĩ: “Người thanh niên này còn đáng sợ hơn cả Lăng Chấn Nhạc danh chấn võ lâm.”
Cầm Long Kiếm sau khi đánh trúng đại đao vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ trong không trung. Mặc dù chỉ trong nháy mắt, kiếm thế mỗi lần chuyển đổi phương hướng đều đột nhiên gia tốc. Mà dòng khí lưu bám theo càng thêm mạnh mẽ. Trong mắt người bên ngoài chỉ thấy kiếm quang chợt lóe lên mà thôi.
Người cầm đao phát hiện ra mình bị kiếm thế của Lăng Hạo Thiên bao phủ hoàn toàn, có muốn lui lại cũng không thể. Một kiếm lôi đình vạn quân lại đánh về phía người này.
Trời đất trong lúc này như ngừng lại, người cầm đao khụm chân xuống, đại đao giơ lên nghênh tiếp Cầm Long Kiếm.
- Đương.
Một tiếng nổ, khí lưu bắn ra bốn phía, ngay cả mặt nước đều nổi sóng.
Lăng Hạo Thiên và người cầm đao bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt người cầm đao dần dần trở nên u ám, từ trán xuống đến cằm hiện ra một vệt máu ngã xuống phía sau. Thanh đại đao vẫn nắm chặt trong tay đã bị Cầm Long Kiếm cắt thành hai đoạn.
Cầm Long Kiếm của Lăng Hạo Thiên không đánh vào thân thể người này. Nhưng sát khí phun ra đã đánh sâu vào đầu hắn. Máu và óc cùng bắn ra ngoài. Kiếm phát của Lăng Hạo Thiên đã đạt đến cảnh giới Đại Sư.
Thân hình người cầm đao còn chưa ngã xuống đất, Lăng Hạo Thiên đã đá bay hắn ra. Ném một thanh trường kiếm trên sàn tàu cho phụ thân, nói:
- Cha, nhận kiếm.
Lăng Chấn Nhạc nhận trường kiếm Lăng Hạo Thiên ném tới, phối hợp với Lâm Thục Trinh Long Đằng Phượng Vũ, hai người hợp lực, uy lực tăng cao.
Quách Quân Di vốn đánh không phân thắng bại với Lâm Thục Trinh. Lúc này Lăng Chấn Nhạc đến hỗ trợ làm cho cô ta không phải đệ tử. Cô ta liếc nhìn Lăng Chấn Nhạc đầy tình cảm, xoay người bay đi.
Lúc này Lăng Phong đạo trưởng, Không Tương đại sư, Thanh Vân sư thái và Nam Cung Đào đã chỉ huy thuyền của mình xông tới.
Quách Thiên Phách thấy viện binh của đối phương đã tới, biến dù đánh tiếp mình cũng không thể chiếm được ưu thế. Không còn cách nào khác, hắn đành ra lệnh rút lui.
Quách Thiên Phách tuyệt đối không ngờ mình tính kế ám sát Lăng Chấn Nhạc lâu như vậy, không ngờ lại bị Lăng Hạo Thiên phá vỡ. Hơn nữa hắn còn tổn thất Tử Ưng Hộ Pháp Chu Lâm trong Bát Ưng hộ pháp.
Sau khi chiến thuyền Thần Ưng Bảo rút lui khỏi hiện trường, mặt hồ rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Lăng Chấn Nhạc được Lăng Hạo Thiên cứu, trong lòng đang dâng lên rất nhiều cảm xúc.
Lâm Thục Trinh lại rất vui mừng chạy tới, nắm lấy tay Lăng Hạo Thiên, xem xem con trai thế nào.
Lâm Thục Trinh lẩm bẩm nói:
- Lăng nhi, thời gian qua con đi đâu?
Lăng Hạo Thiên mỉm cười một cái, nói:
- Mẫu thân, con không phải rất tốt sao?
- Lăng nhi. Con làm nương và phụ thân con lo lắng muốn chết.
Lâm Thục Trinh rơi lệ, kích động nói.
Lăng Hạo Thiên nói:
- Là con không tốt.
Lăng Chấn Nhạc ở bên cạnh nghiêm mặt nói:
- ngươi biết là lỗi của mình là tốt rồi. Thời gian qua ngươi gây họa trên giang hồ, về Hoa Sơn ta sẽ xử lý ngươi.
Lúc này Hoa Sơn Tứ Phượng cũng đã lên thuyền.
- Sư huynh, sư tỷ, hai người vẫn khỏe.
Thái Tư Nhã vội vàng nói.
Lăng Chấn Nhạc nhìn đám đệ tử bị thương và chết đi, đau buồn nói:
- Lần này bị tập kích là tổn thất thảm trọng mà hơn hai mươi năm qua Hoa Sơn ta chưa từng gặp phải, thật sự không nên như vậy.
- Lăng chưởng môn không nên tự trách. Tất cả đều là do mưu kế của Quách Thiên Phách.
Nam Cung Đào đang đi tới, nói.
Lăng Chấn Nhạc vừa thấy, vội vàng thi lễ:
- Thì ra là Nam Cung minh chủ, hạnh hội.
- Còn có chúng ta mà Lăng chưởng môn.
Chỉ thấy Lăng Phong đạo trưởng, Không Tương đại sư, Thanh Vân sư thái đang lục tục đi tới.
Trong lúc nhất thời, trên thuyền đứng chặt người.
Đối với các nhân vật quan trọng trên võ lâm mà nói, đây thật sự là cơ hội hiếm thấy.
Bọn họ gặp nhau, ít nhiều giảm đi sự đau buồn.
Võ lâm chính phái rốt cuộc tụ hội ở hồ Bà Dương. Mục tiêu của bọn họ chính là trung tâm võ lâm tà ác – Thần Ưng Bảo.
Một cuộc chiến giữa chính và tà không thể tránh khỏi.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Mọi người tập trung lại. Không Tương đại sư, Lăng Phong đạo trưởng, Thanh Vân sư thái, Nam Cung Đào và Lăng Chấn Nhạc hàn huyên vài câu liền quyết định chờ thuyền lên bờ tìm một chỗ dừng chân rồi sẽ bàn bạc cách đối phó Thần Ưng Bảo.
Tám người Thái Tư Nhã cùng với Hoa Sơn Tứ Phượng cùng với Ôn Thu Cầm, Sở Sở, Hương Tụ băng bó vết thương cho đệ tử Hoa Sơn. Nam Cung Thi Thi và Nam Cung Như Đinh bị Nam Cung Đào gọi trở về dạy bảo.
Lúc này trong khoang thuyền phái Hoa Sơn, Lâm Thục Trinh đang băng bó vết thương cho trượng phu Lăng Chấn Nhạc. Mà đứng trước mặt bọn họ chính là Lăng Hạo Thiên. Hắn đang báo lại với cha mẹ những chuyện đã trải qua trong hai tháng.
Lăng Chấn Nhạc càng nghe càng tức giận. Lăng Hạo Thiên phát sinh quan hệ với Bạch Tuyết Nhu, Quách Vân Tranh và Ôn Thu Cầm thì thôi, dù sao cũng xuất phát từ cứu người. Nhưng Lăng Hạo Thiên nói mình bức bách Nam Cung Như Đinh, còn quan hệ với Mỹ Tiếu Tiếu; Lăng Chí Hào thật sự không thể nhịn nổi.
- Phanh.
Lăng Chấn Nhạc vỗ mạnh bàn, lạnh lùng nói:
- Hỗn tiểu tử, ngươi có nhiều hồng nhan như vậy, còn muốn cưỡng ép Nam Cung nhị tiểu thư, thậm chí còn quan hệ với Ngân Hồ Thần Ưng Bảo, làm Hoa Sơn mất hết thể diện. Sks lên bờ, ngươi lập tức quay về Hoa Sơn diện bích cho ta.
Lâm Thục Trinh thấy trượng phu tức giận, nhẹ nhàng nói:
- sư huynh, huynh không nên tức giận. Lăng nhi chỉ là nhất thời hồ đồ, nó cũng bị người lừa gạt.
Nhưng Lăng Hạo Thiên lại nói:
- Con không bị ai lừa. Mỹ Tiếu Tiếu liều chết cứu con, ân tình này vĩnh viễn con ghi nhớ trong lòng.
Lăng Chấn Nhạc vừa nghe càng tức giận:
- ngươi còn nói, tất cả đều là ngươi gây họa. Ngươi dạy ta ăn nói thế nào với Nam Cung minh chủ, Ôn chưởng môn Côn Lôn, Bạch chưởng môn Thần Đao Môn. Ngươi hủy hoại sự trong sạch của con gái người ta. Ngươi có biết chọc giận bọn họ, Hoa Sơn sẽ không thể sống yên trên giang hồ không.
Lâm Thục Trinh an ủi nói:
- sư huynh, huynh không nên quá lo lắng. Muội thấy mấy đứa đó đều thích Lăng nhi. Huống hồ Lăng nhi xuất phát từ cứu người, cũng không tính là làm bẩn sự trong sạch của các cô gái đó.
Lăng Chấn Nhạc tức giận nói:
- Từ mẫu hại con. Ta thấy thế này sáng mai muội cùng Tư Nhã, Hoa Sơn Tứ Phượng mang theo các đệ tử Hoa Sơn bị thương, thuận đường áp giải nghịch tử về Hoa Sơn.
Lâm Thục Trinh lo lắng nói:
- Vậy còn huynh?
Lăng Chấn Nhạc nói:
- Có minh chủ và tứ đại chưởng môn ở đây, muội cần gì phải lo lắng.
Lăng Hạo Thiên nói:
- Cha, con muốn theo cha đến Thần Ưng Bảo.
Lăng Chấn Nhạc tức giận nói:
- Ngươi sợ ta chưa đủ phiền phức sao, muốn ta tức chết sao?
Lăng Hạo Thiên nói:
- Con không làm gì sai? Vì sao phải quay về diện bích.
“Ba” một cái tát. Lăng Chấn Nhạc không hề khách khí tát vào mặt Lăng Hạo Thiên. Trên mặt Lăng Hạo Thiên lập tức hằn lên năm ngón tay.
- Con nó còn nhỏ, huynh.
Lâm Thục Trinh thấy trượng phu tát con trai, không khỏi đau lòng kêu lên.
Lăng Chấn Nhạc nói:
- Không cần nhiều lời, cứ quyết định như vậy. Nếu ngươi còn dám một lần nữa trốn khỏi Hoa Sơn, rời khỏi Tư Quá Nhai, ngươi vĩnh viễn đừng quay về Hoa Sơn. Lăng Chấn Nhạc ta cũng không có đứa con là ngươi.
Lăng Hạo Thiên không phục nói:
- Cha, người.
Lâm Thục Trinh ngăn Lăng Hạo Thiên lại, nói:
- Lăng nhi, con ra ngoài trước. Chuyện này để nương thuyết phục cha con.
Lăng Hạo Thiên nhìn Lăng Chấn Nhạc một cái, nói:
- Cha, người bảo trọng.
Sau đó nhìn Lâm Thục Trinh nói:
- Nương, người chiếu cố cha.
Lâm Thục Trinh vuốt má Lăng Hạo Thiên vừa bị Lăng Chấn Nhạc tát:
- Ngoan, con đi ra ngoài trước đi.
Lăng Hạo Thiên gật đầu, đi ra khỏi khoang thuyền.
Ôn Thu Cầm thấy Lăng Hạo Thiên cúi đầu biết hắn bị ủy khuất, đi tới an ủi, nói:
- Lăng lang, có phải bị bá phụ mắng?
Lăng Hạo Thiên nói:
- Cha muốn ta trở về Hoa Sơn.
Ôn Thu Cầm nói:
- Được rồi, tạm thời tránh một chút. Chẳng lẽ chàng cứ muốn đánh đánh giết giết mãi sao.
Nhạc Lâm Lam lúc này cũng đi tới nói:
- Đúng vậy, sư đệ. Chờ sư phụ hết giận, chúng ta lại có thể ra.
Lăng Hạo Thiên nhìn các nàng nói:
- Các nàng không hiểu rồi.
Nói xong quay đầu rời đi, quay vào trong khoang thuyền.
Đóng cửa khoang, Lăng Hạo Thiên một mình nằm trên giường thở dài.
Hắn chỉ biết thở dài.
Nhớ đến lời Thái Tư Nhã nói với mình, hắn biết ngày không thể tránh rốt cuộc cũng tới. Mỹ Tiếu Tiếu sống chết không rõ, hơn nữa đối với mình mà nói cuộc quyết chiến với Thần Ưng Bảo là cơ hội thể nghiệm hiếm có. Người trên giang hồ không phải ai cũng có thể gặp được một lần chính tà giao chiến. Người đang hành tẩu trên giang hồ, đều có vài phần kích thích.
Lăng Hạo Thiên khát vọng mang người yêu đi du ngoạn khắp thiên hạ, đồng thời cũng khát vọng chứng minh mình đã trưởng thành. Đặt biệt khát vọng chứng minh cho Lăng Chấn Nhạc thấy mình không phải đứa trẻ.
Lăng Hạo Thiên nghĩ đến đối đầu với Quách Thiên Phách, trong lòng lại dâng lên cảm xúc mãnh liệt.
Hắn nghĩ đến tiền bối Độc Cô Cầu Bại, cả đời chỉ mong một lần thất bại.
Cô độc là vô địch, vô địch rất cô độc.
Nhưng nếu không ai có thể chiến thắng mình, hùng tâm tráng chí càng có thể bị kích hoạt. Sức mạnh không chịu thua, khát vọng siêu việt, không lúc nào không thúc giục hắn.
Trận chiến của Lăng Hạo Thiên với Mạc Trung Mỗ Mỗ đêm nay đã hoàn toàn kích phát tiềm năng của hắn. Mà Mạc Trung Mỗ Mỗ nói năm đó tổ phụ của hắn và Kiếm Thần hợp lực đánh bại Quách Chấn Vũ. Điều này càng làm cho hắn cảm thấy khuất nhục. Bởi vì tổ phụ trong lòng hắn gần như hoàn mỹ. Nếu điều đó là thật, Lăng Hạo Thiên hắn càng khát vọng có thể đấu với Quách Thiên Phách, thậm chí Mạc Trung Mỗ Mỗ một trận nữa. Hắn phải chứng minh Hoa Sơn kiếm pháp chỉ cần tu luyện đến cùng, phát huy hết mức, thiên hạ không ai có thể chống lại.
Lăng Hạo Thiên khát vọng sự siêu việt, sự siêu việt không ai chống nổi.
- Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
- Ai?
Lăng Hạo Thiên hỏi.
- Ta.
Tiếng nói động lòng người của Thái Tư Nhã vang lên bên ngoài cửa.
Lăng Hạo Thiên rời giường ra mở cửa.
Người đến chính là Thái Tư Nhã vô cùng xinh đẹp. Sắc đẹp của nàng không gì sánh nổi.
Lăng Hạo Thiên đóng cửa lại, nói:
- Sư cô, người đến khuyên ta sao?
Thái Tư Nhã mỉm cười hỏi ngược lại:
- Cháu có cần người đến an ủi sao?
Phong tư tuyệt mỹ, cùng với nụ cười hóm hỉnh của thiếu nữ, trông nàng càng thêm động lòng.
Lăng Hạo Thiên giật mình. Thái Tư Nhã nhìn thấy ánh mắt của hắn, nhớ lại ánh mắt như xuyên thấu quần áo nàng khi hắn nhìn ở trên tiểu trấn kia, không khỏi run lên, mặt đỏ ửng, dịu dàng nói:
- Hạo Thiên, cháu nhìn gì?
Lăng Hạo Thiên không hề che dấu cảm giác trong lòng, lớn mật nói:
- Sư cô, người thật đẹp.
Thái Tư Nhã dường như cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, nói:
- Không được nói bậy bạ.
Nàng vốn muốn nói “Không được suy nghĩ lung tung” nhưng lại nghĩ ra đây không phải nói Lăng Hạo Thiên có ý với mình sao? Vì thế mới nhanh miệng đổi thành “Nói bậy bạ”
Lăng Hạo Thiên kinh ngạc nói:
- Ta đâu có nói bậy, đây là sự thật còn hơn cả trân châu.
Thái Tư Nhã xoay người sang chỗ khác, nói:
- Mẫu thân cháu bảo ta sang nói với cháu, sau khi lên bờ ở trên thuyền một lát. Ngày mai theo chúng ta trở về Hoa Sơn. Cháu thu xếp hành lý đi.
Lăng Hạo Thiên nhìn theo bóng lưng tuyệt đẹp của nàng, khát vọng trong lòng càng dâng lên mãnh liệt. Hắn cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Thái Tư Nhã dường như cảm nhận được sức nóng kinh người từ Lăng Hạo Thiên truyền đến. Nàng từ từ nói:
- Cháu mau thu xếp một chút, ta đi trước.
Nói xong mở cửa rời đi.
Lăng Hạo Thiên nhìn nàng rời đi, lập tức cảm thấy rất trống trải. Vừa rồi Lăng Hạo Thiên gần như nghĩ muốn tiến lên ôm nàng vào lòng, đó là cảm giác rất tuyệt vời.
Lăng Hạo Thiên còn đang lặng im suy nghĩ về cảm giác mà Thái Tư Nhã mang đến, Sở Hiểu Vân đã từ bên ngoài chạy vào, nói:
- Thiếu gia, đại tỷ nói sư nương chấp nhận cho muội và ngũ tỷ lên Hoa Sơn. Ngày mai chúng ta đã là đệ tử Hoa Sơn.
Lăng Hạo Thiên biết cha mẹ cho phép Sở Sở, Hương Tụ tiến vào Hoa Sơn, không thể nghi ngờ chính là ngầm đồng ý với hành vi của mình.
Hắn ôm Sở Hiểu Vân, cảm nhận được khí huyết của nàng đang sôi trào, trên người phát ra từng đợt mùi thơm thân thể mê người.
Sở Hiểu Vân có lẽ xuất thân Thần Tiên Quyến, nên đã quen được ôm như thế này, không có quá nhiều xấu hổ. Mà ngược lại, được tình lang ôm như vậy, nàng cảm thấy rất ấm áp, an toàn.
Lăng Hạo Thiên lại phát hiện mỗi một tế bào trên cơ thể đã xảy ra biến hóa. Vừa nãy bị Thái Tư Nhã khơi dậy dục vọng, dường như đã bốc lên một bước. Sở Hiểu Vân thơm tho, mềm mại khiến nội tâm hắn hoàn toàn bị thiêu đốt.
Lăng Hạo Thiên cũng không biết vì sao từ sau khi tu luyện Ngự Nữ Song Tu, hắn trở nên rất mãnh liệt. Thậm chí Lăng Hạo Thiên rất dễ dàng xúc động, có đôi khi đạt đến trạng thái không dục không thể ngủ.
Hắn tu luyện Ngự Nữ Song Tu rất thuận buồm xuôi gió, thông hiểu đạo lý, nên dục vọng chiếm hữu càng thêm mãnh liệt.
Lăng Hạo Thiên phát hiện mình bắt đầu đi lên một con đường không thể quay đầu lại. Mà hắn cũng không muốn quay đầu lại.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê