Long Tổ
(龙组) Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Quyển 3: Long tổ
Chương 166:Bạn học mới. .
Dịch: Tà Thần
Biên: Tà Thần
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Ngày thứ hai sau khi Dương Vũ rời đi.
Sáng hôm nay Tiêu Ngọc thức dậy thật sớm: "Hôm nay sao con lại dậy sớm vậy?" Mẹ Tiêu Ngọc giọng hỏi đầy kinh ngạc.
"Đến lúc con phải lên lớp." Tiêu Dao nhẹ nhàng nói. Nhưng câu nói của nàng càng làm bà mẹ thêm kinh ngạc. Trước kia Tiêu Ngọc chưa bao giờ dậy sớm thế này, chứ đừng nói tới chuyện mở miệng đi lên lớp.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này đổi tính rồi? Mẹ Tiêu Ngọc cảm thấy kỳ quái. Còn tưởng rằng là Tiêu Ngọc đổi tính. Nhưng Tiêu Ngọc không phải là đổi tính, mà là vì tình yêu, mà lý do là Dương Vũ.
Lần đầu tiên đi học vô cùng sớm. Thời điểm nàng tiến vào phòng học cũng chỉ có vài người. Mà mấy người này cũng dùng ánh mắt quái dị đánh giá Tiêu Ngọc. Sau đó theo thời gian trôi qua, chuông vào lớp cũng đã vang lên.
"Các bạn học, hôm nay lớp chúng ta có thêm một bạn mới, trong khoảng thời gian còn lại của lớp 12 này, đại gia đình của chúng ta hãy cùng giúp đỡ nhau để vượt qua giai đoạn cuối này. Các bạn học, mời hoan nghênh người bạn mới của chúng ta." Lời giới thiệu vừa chấm dứt, đồng thời cửa phòng cũng xuất hiện một nữ sinh mặc trang phục bốc lửa.
"Oa..." Nhìn cô nữ sinh ăn mặc trang phục bốc lửa, mọi người, đặc biệt là những nam sinh đều lộ ra âm thanh kinh thán, hoặc là nói đúng hơn là tiếng dê động đực.
"Ah." Lúc thấy cô bạn học mới đi vào, Tiêu Ngọc cũng nhịn không được ồ lên một tiếng. Cô bạn học mới xuất hiện này nhìn có chút quen mắt, chỉ là nàng không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu.
"Mọi người phía dưới yên lặng để bạn mới tự giới thiệu về mình." Chủ nhiệm lớp lên tiếng, đồng thời chỉ cô nàng mới đến đi lên bục giảng.
"Chào mọi người." Cô nàng mới tới quét mắt nhìn cả lớp một cái, khi ánh mắt lướt tới chỗ Tiêu Ngọc tựa hồ dừng lại một chút, đôi môi hình như muốn nói lên điều gì.
"Mình tên là Chu Dĩnh!" Chu Dĩnh khẽ hé đôi môi đỏ mộng, nhẹ nói.
"Chu Dĩnh?" Tiêu Ngọc bỗng nhiên tỉnh ra. Đây không phải là Chu Dĩnh mà Dương Vũ nhắc tới hay sao? Lúc trước bởi vì gặp nhau vội vàng, cho nên, Tiêu Ngọc mặc dù cảm thấy Chu Dĩnh có chút nhìn quen mắt nhưng lại nhất thời không nghĩ tới đã gặp nhau ở nơi nào, là ai. Nhưng khi Chu Dĩnh nói ra tên của nàng, thì Tiêu Ngọc lập tức có phản ứng.
"Mình mong khoảng thời gian sau này, chúng ta hãy cố gắng cùng nhau vượt qua cho thật tốt. Mong cả lớp chiếu cố nhiều hơn." Chu Dĩnh tiếp tục nói.
"Bốp bốp..." Tiếng vỗ tay vang lên mãnh liệt.
" Chu Dĩnh, chỗ ngồi tạm thời của em ở đó." Vừa nói, chủ nhiệm lớp vừa chỉ tay về một chỗ trống sau lưng Tiêu Ngọc.
"Sao cô nàng này lại vào lớp mình?" Tiêu Ngọc cảm thấy kỳ quái.
"Cảm ơn." Chu Dĩnh hướng về phía chủ nhiệm lớp cười một tiếng, cầm lấy đồ đạc của mình, lập tức hướng chỗ ngồi phía sau Tiêu Ngọc đi tới. Lúc đi ngang qua Tiêu Ngọc, Chu Dĩnh còn hướng tới nàng mở một nụ cười.
Tiết học này diễn ra trong không khí cực kỳ nhiệt liệt , coi như là một sự hiếm có trong cuộc sống lớp 12. Nguyên nhân mọi người đều biết. Đó chính là vì một đại mỹ nữ như Chu Dĩnh đến.
Cả một tiết học, phần lớn nam sinh trong lớp đều không ngừng len lén đánh giá xem thử Chu Dĩnh có bao nhiêu lực hấp dẫn!
Một tiết học rất nhanh đã rôi qua.
"Tiêu Ngọc." Chu Dĩnh mỉm cười hướng Tiêu Ngọc đưa ra tay phải của mình.
Nhẹ nhàng bắt tay, Tiêu Ngọc liền dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Chu Dĩnh. Chu Dĩnh chỉ là cười, nói: "Bạn nhất định sẽ thắc mắt vì sao mình lại chuyển tới đây?" Tiêu Ngọc gật đầu, tỏ vẻ đang là như vậy.
Chu Dĩnh nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Nếu như không ngần ngại, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không?" Tiêu Ngọc gật đầu, từ chỗ ngồi đứng lên. Lúc này, bốn phía đã có không ít bạn cùng lớp vây dần tới. Mà trong đó đa số là nam sinh.
Từ chối khéo các lời giúp đở "Nhiệt tình như lửa" từ phía đám nam sinh, Chu Dĩnh và Tiêu Ngọc hai người dắt nhau tới một góc yên ắng trong sân trường.
"Thật ra thì, việc chuyển tới lớp của bạn là do mình cố ý." không đợi Tiêu Ngọc hỏi, Chu Dĩnh tranh nói trước. Tiêu Ngọc gật đầu. Nàng chẳng qua là kỳ quái, Hỏa Phượng Hoàng chuyển tới lớp mình nhằm mục đích gì.
"Về phần mục đích, chắc bạn cũng đã biết thân phận của mình, Dương Vũ giờ là đại ca của mình, nên bạn bây giờ là chị dâu rồi." Mặt Chu Dĩnh mang nụ cười nói.
Mặt Tiêu Ngọc đỏ lên, nhưng trong lòng lại mang một sự ngọt ngào không thôi.
"Đại ca trước khi rời đi đã dặn phải chiếu cố chị cho tốt, em nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thấy chuyển tới lớp chị, cùng nhau đi học mới có hiệu quả tốt nhất, cho nên, em tới đây." Chu Dĩnh cười nói.
Tiêu Ngọc nghe trong lòng ngòn ngọt. Mặc dù Dương Vũ đã rời khỏi nơi này, nhưng hắn lại không quên mình, lại vẫn cố gắng chiếu cố mình. Bất quá, mình không có chỗ nào cần chiếu cố. Cho nên, Tiêu Ngọc nói: "Hảo ý của em chị nhận. Nhưng chị cũng không muốn làm phiền đến em, hơn nữa, nhà của chị ở Tân trấn, cũng khá gần chỗ này, cho nên không sao đâu."
Chu Dĩnh cười một tiếng, nàng đã sớm biết Tiêu Ngọc có thể nói như vậy, cho nên tiếp luôn: "Hi hi, chị yên tâm, sự tồn tại của em sẽ không quấy nhiễu đến cuộc sống hàng ngày của chị. Huống chi, nhân sinh khó tránh khỏi vài việc ngoài ý muốn, em cũng chỉ vì phòng ngừa vạn nhất. Hơn nữa, có thêm một người bạn không phải là tốt hơn sao?" Chu Dĩnh cười nói.
"Như vậy a." Tiêu Ngọc nghĩ cũng phải, có thêm một người quen biết Dương Vũ, tự nhiên có thêm một đề tài để trò chuyện. Hơn nữa, Tiêu Ngọc cũng rất tò mò với thân phận của Chu Dĩnh.
"Vậy thì tụi mình hãy trở thành bạn tốt đi." Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Long Tổ
(龙组) Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Quyển 3: Long tổ
Chương 167:Gặp lại thanh niên tóc bạc .
Dịch: Tà Thần
Biên: Tà Thần
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Bánh xe từ từ lăn trên đường, nhanh chóng rời khỏi Tân trấn, hướng Dương Thành chạy đi.
Ngồi ở chỗ gần cửa sổ, ghế bên cạnh không có ai, Dương Vũ ngắm nhìn cảnh vật đang chạy thật nhanh về phía sau.
Không biết lúc nào, xe chậm rãi ngừng lại, một tên thanh niên tóc bạc tiến lên xe, sau đó hắn liền đi đến chỗ trống cạnh Dương Vũ ngồi xuống.
Trên đường có người lên xe là chuyện rất bình thường, Dương Vũ cũng không thèm để ý, thậm chí, hắn còn không thèm liếc mắt xem người lên là ai. Cặp mắt chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Chúng ta lại gặp mặt." Một âm thanh nghe lạnh như băng truyền vào tai Dương Vũ.
Nghe giọng nói này, Dương Vũ lấy làm kinh hãi, sau đó liền nhìn sang bên cạnh. Ngay sau đó trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không tệ, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt." Vẻ mặt kinh ngạc trên mặt Dương Vũ liền rút đi, lộ ra nụ cười nhìn người thanh niên tóc bạc.
Thanh niên tóc bạc này cũng chính là người mà Dương Vũ gặp ở kho hàng khi cứu Tiêu Ngọc khi trước, một trong những thành viên của Long Tổ.
"Chúng ta rất có duyên, không phải sao?" Thanh niên tóc bạc cười nói. Dương Vũ gật đầu, lúc trước khi mới gặp thì có thể nói là trùng hợp, nhưng bây giờ có thể gặp nhau trên chuyến xe này thì hai người lại có thể không hữu duyên sao?
Nhưng trên thực tế có phải là như thế không?
"Trở về Dương Thành sao?" Thanh niên tóc bạc hỏi vu vơ, Dương Vũ gật đầu.
"Việc kia suy nghĩ như thế nào rồi?"
"Tôi đã suy nghĩ kỹ." Vẻ mặt Dương Vũ kiên quyết. "Nhưng những ngày qua không gặp được anh, cho nên . . ."
"Ha hả, chờ anh suy nghĩ xong tôi mới xuất hiện, nếu không tôi xuất hiện thì có tác dụng gì?" Thật không biết hai người bọn họ gặp lại lần này là do hoàn toàn tình cờ, hay có người cố tình sắp đặt như thế.
"Vậy chừng nào anh có thể gia nhập với bọn tôi?" Thanh niên tóc bạc hạ giọng nói.
"Lúc nào cũng có thể, nhưng tôi muốn chào hỏi với Tôn Dương đại ca một tiếng trước, dù sao thân phận hiện tại của tôi..." Dương Vũ trầm ngâm đem ý của mình nói ra.
"Ừ, anh cứ yên tâm làm việc của mình, tôi cũng đã nói chuyện qua với họ. Bọn họ sẽ để anh đi. Ừ, như vậy đi, tôi đưa cách liên lạc của mình cho anh, lúc đó chúng ta cứ giữ liên lạc." Sau đó, thanh niên tóc bạc lấy số di động của mình đưa cho Dương Vũ.
"Ha hả, mạo muội hỏi một vấn đề." Dương Vũ đang muốn lưu lại số của thanh niên tóc bạc, thì mới chợt nhớ ra mình không biết gọi đối phương là gì.
"Hỏi đi." Thanh niên tóc bạc không để ý.
"Ha hả, từ lúc bắt đầu anh đã biết tên tôi, nhưng đến lúc này tôi vẫn chưa biết phải xưng hô với anh như thế nào nha." Trên mặt Dương Vũ lộ ra chút không hài lòng
"Gọi tôi là Ngân." Trên mặt Ngân hiện lên vẻ buồn bả, tựa hồ nhớ lại đến cái gì sau đó cuối cùng mới nhẹ giọng nói.
"Ngân." Dương Vũ có chút hiểu được nhìn người có tên Ngân này.
"Bất quá là một cái tên mà thôi." Ngân thản nhiên nói.
"Tốt lắm, anh trở về làm xong chuyện kia, có chuyện gì tôi sẽ tìm anh. Có việc cứ liên lạc với tôi theo số đó." Vừa nói Ngân lại đứng lên.
"Bác tài, phiền dừng xe." Vừa nói Ngân từ chỗ ngồi, hướng phía trước đi tới. Sau đó đi xuống xe.
Dương Vũ chỉ nhàn nhạt nhìn Ngân xuống xe, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Ngay hôm đó, Dương Vũ liền trở về Dương Thành, quay lại căn phòng Tôn Dương cấp cho hắn. Nghỉ ngơi một chút cho tỉnh người rồi hắn liền hẹn Tôn Dương ra ngoài. Cũng may Tôn Dương hôm nay không có việc gì làm.
"Anh Tôn, mời ngồi." Thấy Tôn Dương đến, Dương Vũ vội vàng nói. Tôn Dương mỉm cười gật đầu, ngồi xuống đối diện Dương Vũ.
"Anh Tôn, ăn món gì? Hôm nay em mời anh, không cần khách khí." Dương Vũ cười nói.
Tôn Dương gật đầu, chỉ đại vài món ăn, sau đó liền nhìn về phía Dương Vũ."Dương Vũ, hôm nay không chỉ đơn giản là mời anh một bữa ăn thôi đúng không?"
Dương Vũ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhìn Tôn Dương, những lời muốn nói được chuẩn bị từ trước nhưng hắn không thể nào thốt ra khỏi miệng.
"Em bởi vì là chuyện Long Tổ sao?" Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Dương Vũ, Tôn Dương chủ động nói ra. Nhưng Dương Vũ cũng nhìn ra được một vẻ bắc đắc dĩ trên mặt của Tôn Dương.
"Anh Tôn, thật ngại quá." Dương Vũ cảm thấy có chút băn khoăn, hắn mới gia nhập quốc an cục chưa được bao lâu, lại đòi bỏ qua đơn vị khác.
"Ha hả, không có quan hệ, con người thường hướng đến chỗ cao, dòng nước chảy về vùng trũng, đây là chuyện rất bình thường . Hơn nữa, em gia nhập chính là Long Tổ, bọn họ sẽ cung cấp cho em một võ đài lớn hơn nhiều." Nói tới chỗ này, trên mặt Tôn Dương lộ ra vẻ cô đơn.
Mặc dù Tôn Dương là tổ trưởng tiểu tổ hành động đặc biệt của cục quốc an, nhưng hắn không hề có cơ hội bước chân vào Long Tổ. Đây chính là điều day dứt duy nhất trong cuộc đời hắn!
"Ha hả, anh còn muốn chúc mừng em." Tôn Dương bỗng nhiên cười nói.
"Cám ơn anh." Dương Vũ có chút cảm kích nói. Hắn có thể được như ngày hôm này có công không nhỏ của Tôn Dương.
"Không có anh, em cũng sẽ có hôm nay. Mặc dù chúng ta không còn là cộng sự, nhưng chúng ta vẫn là bằng hữu, không phải sao?" Tôn Dương cười nói.
Dương Vũ gật đầu, "Thủ tục anh đã thay em làm tốt rồi. Chờ một lát, em chỉ cần đem giấy căn cước của cục quốc an đưa cho anh để mang về làm thủ tục xác nhận là được. Còn về các thứ khác thì cứ giữ lấy."
Sau khi hai người tạm biệt, Dương Vũ liền liên lạc với Ngân, Ngân hẹn hắn ngày mai gặp mặt. Sau đó, Dương Vũ đi dạo một mình trên đường trong sự buồn chán. Cuối cùng, Dương Vũ quay trở lại căn phòng Tôn Dương cấp cho hắn.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Long Tổ
(龙组) Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Quyển 3: Long tổ
Chương 168:Cấp Bậc Dị Năng.
.
Dịch: Tà Thần
Biên: Tử Vân
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Ngày thứ hai, Dương Vũ đi tới nơi hẹn với Ngân thật sớm. Nhưng khi Dương Vũ tới nơi hắn mới phát hiện Ngân đã đứng chờ ở đó.
"Đây là giấy chứng nhận của anh." Chờ Dương Vũ đến gần, Ngân cầm thứ gì đó vứt cho Dương Vũ. Dương Vũ mở ra nhìn thoáng qua, thì ra là một tờ giấy chứng minh thân phận thành viên Long Tổ.
"Thật ra thì tờ giấy này có cũng được mà ko có cũng chẳng sao cả." Ngân cười một tiếng, sau đó nói.
"Long Tổ của chúng ta so với tổ hành động đặc biệt trong cục quốc an khi trước của anh cũng không khác bao nhiêu. Nhưng chúng ta so với bọn họ thì có tự do nhiều hơn. Tất nhiên tính nguy hiểm trong chuyện chúng ta làm càng tăng lên. Điểm này chắc anh cũng biết."
"Nhưng tất nhiên, quyền lợi chúng ta nhận được nhiều hơn rất nhiều. Những thứ này tôi không nói nhiều. Sau này anh cứ từ từ mà tìm hiểu. Hiện tại, tôi muốn nói với anh một ít chuyện về cấp bậc dị năng, cũng như giới dị năng đương đại."
Dương Vũ gật đầu, nhìn Ngân, chờ hắn nói tiếp.
"Dị năng cũng được chia cấp bậc. Một loại chia làm Xích Cam Hoàng Lục Thanh Lam Tử (đỏ thẫm - da cam - vàng -xanh lá - xanh thẫm - xanh da trời - tím), còn có Thiên giai, mấy cấp bậc. Trong đó, xích cấp là cấp thấp nhất. Nhưng như vậy cũng đã mạnh hơn người thường rất nhiều."
"Người có dị năng như chúng ta dùng tinh năng để tính toán. Người bình thường, số tinh năng cũng chỉ ở hàng đơn vị. Mà người có dị năng Xích cấp cao nhất cũng được khoảng 100 tinh năng. Nói cách khác người có dị năng dưới 100 tinh năng là Xích cấp, quá một trăm tinh năng, người đó được nâng lên Cam cấp."
"Tinh năng nhiều hay ít quyết định độ cường đại của dị năng trong cơ thể. Hai người có cùng cấp độ dị năng, nếu, một dị năng giả có 50 tinh năng, mà một người khác là 60. Như vậy, nhất định là người có 60 tinh năng kia sẽ mạnh hơn một chút. Nhưng trong cùng một cấp bậc sự khác biệt như thế cũng không quá rõ ràng."
"Cam cấp thì tinh năng nằm trong khoảng 101 đến 1000. Hoàng cấp thì 1000 đến 1 vạn! Mà phía sau, theo cấp bậc càng lớn, tinh năng cũng càng lớn. Đến sau Tử cấp, dị năng giả Tử cấp thậm chí có người có cả vài ức* tinh năng!"
"Nhiều như vậy?" Dương Vũ nhất thời kinh ngạc lên tiếng.
Ngân gật đầu. Dừng một chút, rồi vừa tiếp tục nói: "Trên Tử cấp là Thiên cấp thì … Những cường giả như thế dường như mới chỉ xuất hiện trong truyền thuyết. Lực lượng so sánh với Tử cấp cường giả mạnh hơn vô số lần! Bất quá, bản thân tôi vẫn chưa thấy được cường giả nào mạnh như thế." Ngân tự giễu cười.
"Tinh năng của anh đại khái khoảng bảy tám ngàn. Cũng chính là thuộc về hoàng cấp." Ngân đánh giá Dương Vũ một cái, sau đó nói.
"Hoàng giai?" Dương Vũ sửng sốt, hắn cũng là không nghĩ tới của tinh năng của mình nhiều tới bảy tám ngàn. Hắn chỉ nghĩ bản thân chỉ đạt tới Cam cấp là cùng.
"Nhưng anh cũng đừng cao hứng quá sớm. Theo tôi thấy, dị năng trong cơ thể anh không chỉ có bấy nhiêu, ừ, nói như thế nào đây, số lượng tinh năng trong cơ thể anh rất khủng bố. Nếu như anh có thể vận dụng toàn bộ số đó..., vậy trình độ của anh không chỉ ở mức như hiện tại. Nhưng hiện giờ khả năng vận dụng dị năng của anh hơi kém một chút. Thậm chí bảy tám ngàn tinh năng kia cũng không được tận dụng toàn bộ. Nếu không, trong trận chiến với người thuộc Giang Đông bang kia anh có thể một chiêu sát tử Cam cấp cao thủ đó ngay lập tức!"
Nghe câu nói của Ngân, Dương Vũ lúc này sợ hết hồn. Nói như vậy, bản thân hắn làm chuyện gì Ngân cũng biết?
"Ha hả, đừng có dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn tôi, nếu như anh biết lúc đó tôi cũng có mặt thì sẽ không kỳ quái thế này đâu." Ngân cười nói.
Sau đó, Dương Vũ từ trong miệng Ngân biết được, trong thời gian đó Ngân ở Tân trấn là vì quan sát mình! Chân mày Dương Vũ hơi nhíu một chút. Nếu như nói như vậy Hỏa Phượng Hoàng chẳng phải là…?
"Ha hả, anh yên tâm, chúng tôi sẽ không động đến Hỏa Phượng Hoàng kia đâu." Ngân tựa hồ biết Dương Vũ đang nghĩ cái gì.
"Như vậy cũng tốt." Dương Vũ thấy trong lòng nhẹ nhỏm. Vốn là hắn còn sợ Hỏa Phượng Hoàng cũng bị Ngân kéo luôn vào Long Tổ. Nếu là như vậy, tâm cơ của hắn không phải đã lãng phí rồi sao.
"Tiếp theo, tôi sẽ nói với anh vài chuyện về dị năng giới."
"Giới dị năng, không phải chỉ đơn giản là thế giới của những người mang dị năng như chúng ta. Trong đó bao gồm võ giả cổ võ Hoa Hạ, cương thi, còn có ma cà rồng phương tây. Phàm là những thứ người thường không thể tưởng tượng được, không phải chuyện khoa học bình thường giải thích được thì được quy vào dị năng giới."
"Chuyện của Long Tổ chúng ta chính là làm tiếp xúc với những thứ không bình thường này, nhưng chuyện khoa học không giải thích được như : cương thi vân vân. . . Trừ những thứ này ra, Long Tổ còn mang nhiệm vụ chính là bảo vệ tổ quốc, không để cho dị năng giả những nước khác lẻn vào."
"Nước chúng ta có Long Tổ, những tổ chức khác cũng có các tổ chức dị năng. Tỷ như R nước là Thần Phong giáo, nước M là Chiến Cảnh vân vân… Chúng ta trừ đề phòng những dị nẳng giả từ các tổ chức thuộc các chính phủ ra, thì cũng phải đề phòng một số tổ chức phi chính phủ. Thậm chí, trong xã hội của Hoa Hạ cũng có không ít các tổ chức dị năng. Đó cũng là một phần không thể thiếu trong việc bảo vệ quốc gia."
"Tóm lại một câu, Long Tổ chúng ta làm những việc người thường không thể làm được, hay không tiếp xúc tới. Những chuyện này dần về sau anh sẽ hiểu rõ."
Uống một hớp nước, cho thông cổ họng, Ngân tiếp tục nói: "Những chuyện này thật sự là nhiều lắm. Nói suốt ba ngày ba đêm cũng nói không hết, không thể làm gì khác hơn là chờ anh dần dần sẽ biết. Thành viên Long Tổ chúng ta chỉ có vài quy tắc."
"Tuyệt đối trung thành với quốc gia, tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh từ cấp trên. Khi làm nhiệm vụ bất kể thủ đoạn gì cũng phải hoàn thành! Những chuyện khác thì Long Tổ chúng ta không bị hạn chế nhiều, vô luận anh đi học cũng được, buôn bán cũng tốt, vô luận làm cái gì cũng tốt. Chỉ cần tuân theo ba quy tắc trên là đủ. Cho nên, có thể nói Long Tổ của chúng ta là tự do nhất !"
Long Tổ
(龙组) Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Quyển 3: Long tổ
Chương 168:Trở Lại Giang Thành.
Dịch: Tà Thần
Biên: Tử Vân
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
"Nhưng cũng là nguy hiểm nhất ." Dương Vũ cười nhẹ.
"Cho nên, chúng ta hãy cố hết sức nâng thực lực của mình lên mức cao nhất, đó mới là biện pháp bảo vệ tính mạng tốt nhất!" Ngân nói.
"Tôi có phải tiến hành một chút huấn luyện hay không ...?" Dương Vũ nhìn Ngân hỏi.
Ngân chỉ lắc đầu, nói: "Tạm thời hiện tại không cần. Nhiệm vụ duy nhất cua anh bây giờ là đề cao dị năng trong cơ thể. Khi nào có thời cơ chín mùi tôi sẽ tìm anh. Nhưng đến lúc đó có thể sẽ có nhiệm vụ dành cho anh."
"Long Tổ của chúng ta khác với cục quốc an. Chúng ta không phải là đặc vụ, cũng không cần đi thu thập tình báo. Bởi vì, có người cung cấp những thông tin đó cho chúng ta. Điều duy nhất Long Tổ làm là chiến đấu! Chiến đấu! và chiến đấu! Chiến đấu là mục đích duy nhất của chúng ta!"
"Khi anh có lực lượng tuyệt cường, anh sẽ thấy trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó được mình. Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, hết thảy âm mưu đều là hổ giấy!" Ngân nhìn Dương Vũ nói.
Nghe Ngân nói..., Dương Vũ gật đầu. Ngân nói tựa hồ rất đúng. Một chút kỹ năng thoạt nhìn lợi hại, có lẽ trước mặt người bình thường là rất lợi hại. Nhưng đối với đám dị năng giả như bọn hắn thì chỉ có thể gọi là chút tài mọn. Đây chính là do thực lực gây nên.
"Ừ, còn nghi vấn gì không?"
Dương Vũ suy nghĩ một chút, tựa hồ cảm giác mình có câu hỏi đầy đầu. Nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Suy nghĩ một chút, Dương Vũ bỗng nhiên nói: "Tôi có thể đi về được chưa?"
"Ừ, anh có thể trở về. Yên tâm, nếu có nhiệm vụ hoặc là chuyện gì khác thì tôi sẽ liên lạc. Nếu như tôi không liên lạc với anh thì thành viên khác trong Long Tổ cũng sẽ làm."
"Đây là điện thoại của thành viên trong Long Tổ chúng ta." Vừa nói Ngân liền đưa cho Dương Vũ một cái điện thoại không khác cái cục quốc an đưa hắn là bao. Sau đó Ngân lại nói: "Điện thoại cục quốc an đưa cho anh dùng cũng được mà không cũng được. Còn điện thoại này là dùng trong nội bộ thành viên Long Tổ. Chức năng cũng không khác cái của cục quốc an. Chẳng qua là còn có vài chỗ đặc biệt riêng. Những thứ đó sau này anh từ từ sẽ biết."
"Tốt lắm, nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước." Dứt lời Ngân liền đứng lên. Rời đi.
Rời khỏi nơi gặp mặt, Dương Vũ một mình đi dạo trên đường. Mua cho Chung Lâm vài món đồ xong, Dương Vũ liền trở lại căn phòng Tôn Dương cấp cho hắn.
Dương Thành cũng không khác bao nhiêu so với trước khi hắn sống lại, có thể nói thành phố này vô cùng quen thuộc với hắn, cho nên hắn cũng chả có tâm tình để đi dạo chút nào.
Ngày thứ hai, Dương Vũ liền từ biệt Tôn Dương, đem chìa khóa căn phòng trả lại Tôn Dương rồi một mình lên xe trở về Giang Thành.
Giang Thành, cũng chính là biệt xưng(cách xưng hô đặc biệt) của huyện Cẩm Tú.
Mấy giờ sau, Dương Vũ rốt cục cũng đến địa phận Giang Thành. Dương Vũ hít lấy một hơi tận hưởng luồng không khí mới mẻ. Trong lòng hắn có chút vui sướng cũng có chút mất mác.
Sung sướng là bởi vì mình rốt cục có thể gặp lại Chung Lâm. Mất mác là bởi vì phải rời xa Tiêu Ngọc. Dọc theo đường đi, hình ảnh Tiêu Ngọc luôn hiện ra trong đầu Dương Vũ. Thậm chí, Dương Vũ cơ hồ đã không nghĩ tới Chung Lâm một chút nào.
Đây có phải là tình cảm của Dương Vũ đã có khuynh hướng nghiêng về phía Tiêu Ngọc hay không? Dương Vũ không biết, hắn cũng không muốn suy nghĩ. Vấn đề như vậy, Dương Vũ một mực trốn tránh.
Mặc dù, Dương Vũ xác định trong lòng mình đích thật là yêu hai người Chung Lâm và Tiêu Ngọc. Nhưng Dương Vũ không biết đến tột cùng là mình dành bao nhiêu phần cho mỗi nàng. Là yêu Chung Lâm nhiều hơn một chút hai Tiêu Ngọc nhiều hơn một chút? Dương Vũ vẫn chưa hề nghĩ qua vấn đề này. Hơn nữa, hắn cũng một mực trốn tránh vấn đề này.
Dương Vũ chắc chắn sẽ không bỏ rơi hai nàng Chung Lâm và Tiêu Ngọc. Vô luận đối với người nào, Dương Vũ cũng không nghĩ tới các nàng sẽ rời xa mình. Nói như vậy, bản thân hắn yêu các nàng rất sâu đậm. Đây là chuyện Dương Vũ không muốn nhìn thấy kết quả.
"Ai. Cái vấn đề này có chút đáng ghét." Dương Vũ thở dài một hơi, xách đồ đạc từ trên xe xuống, ra khỏi bến xe về trường học.
Một tháng. Dương Vũ rời trường học đã suốt một tháng! Thời gian đã vào tháng mười hai rồi, nhưng mặt trời trên đỉnh đầu vẫn chói chang. Người đi trên đường chỉ mặc trang phục mùa thu, một chút không khí mùa đông cũng không có.
Lúc này chính là xế chiều, là khoảng thời gian sau khi nắng gắt nhất. nhưng Dương Vũ chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn. Hắn bây giờ, đã không còn cảm giác với nhiệt độ bên ngoài. Bởi vì đến thực lực cỡ hắn thì dị năng trong cơ thể sẽ luôn theo nhiệt độ bên ngoài mà điều tiết thân nhiệt cho hắn.
Nói cách khác, hiện tại Dương Vũ đã là nóng lạnh bất xâm.
Trong sân trường im ắng, lúc này chắc hẳn là thời điểm lên lớp, mọi người đều đang học hành. Cầm đồ đạc của mình, Dương Vũ cất bước đi về kí túc xá. Ở chỗ rẽ tầm mắt Dương Vũ hơi hoa lên, một thân ảnh có chút quen thuộc lóe lên trong tầm mắt Dương Vũ rồi lập tức biến mất.
Nhìn chỗ rẽ, Dương Vũ lâm vào trầm tư, bóng lưng quen thuộc này khiến hắn nhớ đến một người. Một người đã mất tích từ rất lâu.
"Sao có thể là hắn được?" Dương Vũ lắc đầu, buồn bực cười, cho rằng mình nhất định đã nhìn lầm. Nếu không, người kia làm sao có thể có xuất hiện ở chỗ này?
"Nhất định là nhìn lầm rồi." Dương Vũ cười một tiếng, không thèm quan tâm nữa, cầm đồ đạc của mình đi về phía kí túc xá.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Long Tổ
(龙组) Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Quyển 3: Long tổ
Chương 170:Tình Địch Trở Về. .
Dịch: Tà Thần
Biên: Tử Vân
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Ở kí túc xá nghỉ ngơi xả hơi đôi chút, sau đó Dương Vũ cất bước đi đến khu phòng học, dù sao bây giờ là thời gian lên lớp, cả khu kí túc xá có lẽ cũng chỉ có một mình hắn.
Còn chưa đi tới khu phòng học, trong tai Dương Vũ đã nghe được âm thanh ồn ào do đám đông truyền tới. Chắc là mới vừa tan lớp không lâu.
Dương Vũ trực tiếp đi lên lầu bốn, tới bên ngoài phòng học.
"Mày quay trở lại rồi hả?" Mới vừa xuất hiện bên ngoài hành lang phòng học, một vài người bạn đã phát hiện Dương Vũ, trừ những người chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, có một người dùng giọng kinh ngạc hỏi thăm.
Trên mặt Dương Vũ lộ ra nụ cười, nhìn những khuôn mặt kia, nhất nhất mỉm cười chào hỏi, chỉ xa hơn một tháng đã gặp lại những tên hỗn đản này, trong lòng Dương Vũ quả thật rất cao hứng.
Sau khi ở hành lang hàn huyên mấy câu cùng những người này, Dương Vũ bước vào phòng học.
Có lẽ là bởi vì hiện tại trời không lạnh. Mọi khi tiến vào phòng học có thể nhìn thấy cảnh “xác ướp ngàn năm” nhưng bây giờ không thấy đâu. Nhưng không khí trong cả phòng học có chút nặng nề, không có những âm thanh nói chuyện cười đùa vui vẻ như trước kia.
Hết thảy bởi vì ngày thi tốt nghiệp trung học gần tới. Mặc dù rất nhiều người trong số bọn họ không quá coi trọng kỳ thi này. Nhưng theo thời gian trôi qua, nó cũng vô tình khiến bầu không khí trở nên trầm lắng hơn.
Chỗ ngồi trong phòng học so với trước cũng không có chút biến hóa gì. Dương Vũ nhìn thoáng qua chỗ ngồi Chung Lâm, Chung Lâm đang ngồi ở chỗ đó cúi đầu, không biết đang làm cái gì.
Khóe miệng Dương Vũ giương nhẹ, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, cất bước hướng tới chỗ Chung Lâm đi tới
"Dương..." Khi mới vừa đi tới phía sau chỗ ngồi của Trầm Di, vừa vặn nàng quay đầu nhìn thấy hắn, liền há miệng muốn gọi Dương Vũ.
Dương Vũ vội vàng đưa tay ra dấu im lặng. Hướng về phía Trầm Di cười một tiếng, nàng há miệng đang định gọi hắn đành ngậm lại, sau đó Dương Vũ đi qua chỗ ngồi của Trầm Di, cẩn thận đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Chung Lâm.
Nhìn thoáng qua Chung Lâm, sau đó Dương Vũ nở nụ cười hỏi: "Đang làm gì đó?"
"Không có gì." Chung Lâm đang xuất thần. Nghe được câu hỏi của Dương Vũ trả lời theo phản xạ. Nhưng sau một khắc, nàng liền giật mình. Sao giọng nói này lại quen thuộc như thế? Tựa hồ hình như là giọng của cái tên mà mình ngày nhớ đêm mong!
Ngay sau đó, Chung Lâm mạnh mẽ xoay đầu lại. Nhìn thấy Dương Vũ đang mang nụ cười vui vẻ nhìn mình.
"Anh đã quay về?" Mặc dù Chung Lâm đã cố kìm nén thanh âm đến mức thấp nhất, nhưng Dương Vũ vẫn nghe được từ trong giọng nói của Chung Lâm hiện ra sự kích động cỡ nào!
"Anh đã trở về." Dương Vũ cười nói. Lần này quay về, Dương Vũ không hề báo trước cho Chung Lâm tiếng nào, bởi vì hắn muốn mang đến cho nàng sự bất ngờ.
"Rốt cuộc anh cũng quay về." Chung Lâm nhìn Dương Vũ, trên mặt tràn đầy sự kích động. Nhưng vì nơi đây là phòng học cho nên Chung Lâm phải cố sức che dấu tình cảm của mình. Nhưng vô luận Chung Lâm che dấu thế nào vẫn không thể dấu kín sự kích động trong lòng của nàng.
"Quay về rồi." Dương Vũ cũng rất vui vẻ nhìn Chung Lâm nói.
Trong giờ nghỉ hai người to nhỏ với nhau vài câu. Sau đó không lâu đã tới giờ học.
"Uy, học, học." Trở về chỗ ngồi, Dương Vũ cốc cho Thực Hoa một cái.
"Móa nó, thằng éo nào cốc đầu tao đó?" Thực Hoa đang say mộng đẹp bị cái gõ của Dương Vũ kéo về. Sau đó liền nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu nhìn về hướng Dương Vũ.
"Có phải muốn tao gõ đầu mày một cái nữa không?" Dương Vũ cười nhìn Thực Hoa nói.
"Dương Vũ? Mày quay lại rồi hả?" Khi thấy Dương Vũ, Thực Hoa rõ ràng là sửng sốt, sau đó liền ngượng ngùng nói: "Có thể, có thể. Tao cứ tưởng là thằng khốn nào."
"Những ngày tao không ở đây có phát sinh ra chuyện gì không?" Một lát sau, Dương Vũ hỏi. Chuyện hắn quan tâm chủ yếu là về Chung Lâm. Những chuyện khác hắn không có hứng thú.
"Có chuyện lớn rồi." Vừa nói Thực Hoa vừa nhìn Chung Lâm một cái.
"Xảy ra chuyện gì?" Thấy bộ dáng Thực Hoa, Dương Vũ vội vàng hỏi.
"Tình địch của mày trở lại." Thực Hoa nhỏ giọng nói.
"Tình địch? Lý Bân?" Dương Vũ không khỏi nghĩ tới bóng người hắn đã nhìn thấy khi nãy. Lúc nãy Dương Vũ đã cảm thấy người kia rất giống Lý Bân, nhưng đã gần một năm nay không có tin tức của hắn. Lúc ấy Dương Vũ cảm thấy người kia khẳng định không phải là Lý Bân, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt rồi chứ.
"Hắn tại sao lại quay về?" Dương Vũ khẽ nhíu mày, Lý Bân xuất hiện lần nữa, Dương Vũ cảm giác được hình như có một chút gì đó không đúng.
"Không biết. Nhưng mày gặp nguy hiểm rồi." Thực Hoa nhỏ giọng nói.
"Nguy hiểm gì?" Dương Vũ nhíu mày lại .
"Mày không biết, thằng đó sau khi trở về lại bắt đầu quấn lấy Chung Lâm, hơn nữa so với lúc trước còn muốn khoa trương hơn. Hơn nữa, hắn tựa hồ như một người mới lột xác." Khi nói tới chỗ này, vẻ mặt của Thực Hoa cũng nhăn lại, sắc mặt trầm xuống.
Dừng một chút, Thực Hoa liền tiếp tục nói: "Không biết chuyện gì xảy ra, tao cảm giác hắn tựa hồ biến thành người mới. Hắn bây giờ tựa hồ rất nguy hiểm. Hơn nữa, rất có thực lực. Nghe nói, hắn sau khi trở về, liền đem anh họ của hắn đánh cho tàn phế."
"Anh họ hắn?" Dương Vũ khẽ nhíu mày, hắn nhớ lại buổi tối khi dị năng của mình thức tỉnh. Tựa hồ, quan hệ của hai anh em nhà Lý Bân cũng không khá lắm.
"Hừ, tao bất kể hắn biến thành như thế nào. Nếu như dám can đảm chọc vào tao thì..., hừ hừ." Dương Vũ trong mắt tinh quang chợt lóe, lạnh lùng nói.
"Dương Vũ, mày tốt nhất cẩn thận một chút, không nên trêu chọc Lý Bân bây giờ." Vừa nói Thực Hoa vừa lắc đầu, tựa hồ như biết được chuyện gì, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói với Dương Vũ.
"Hừ, Lý Bân thủy chung là Lý Bân, tao thấy hắn sao có thể làm khó dễ được tao!" Trên mặt Dương lộ ra vẻ kinh thường. Có vẻ không đem Lý Bân đặt vào trong lòng.
Thời gian một tiết trôi qua rất nhanh. Sau khi tan lớp, cũng đến giờ tan học
"Chung Lâm, chúng ta trở về thôi." Dương Vũ đi tới cạnh chỗ ngồi Chung Lâm, mỉm cười nhìn Chung Lâm nói.
Chung Lâm không nói gì, chỉ vui vẻ gật đầu. Nhưng chân mày nàng nhíu lại, tựa hồ như vừa nghĩ tới điều gì. "Dương Vũ..." Chung Lâm nhẹ nhàng gọi Dương Vũ một tiếng, nhưng nàng chỉ nhìn Dương Vũ một cái, đôi môi khẽ giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.
"Sao?" Dương Vũ nhìn Chung Lâm, quan tâm hỏi.
"Không có chuyện gì." Chung Lâm lắc đầu, sau đó cười với Dương Vũ một tiếng, nói: "Chúng ta đi nhanh một chút." Vừa nói Chung Lâm vừa cầm cặp lên, bước về phía cửa phòng học.
Nhìn vẻ mặt như có điều gì muốn nói của Chung Lâm, trong lòng Dương Vũ cười lạnh một tiếng. Hắn biết mới vừa rồi Chung Lâm nhất định là muốn nói cho hắn biết về sự quay lại của Lý Bân. Nhưng không biết nguyên nhân gì, Chung Lâm lại không nói cho Dương Vũ nghe.
Trong một tháng này, hai người Dương Vũ và Chung Lâm cơ hồ mỗi ngày đều gọi điện cho nhau. Nhưng chuyện Lý Bân trở lại Chung Lâm không nhắc một chữ nào!
Dương Vũ suy nghĩ một chút cũng hiểu. Chung Lâm đối với chuyện Lý Bân trở lại một chữ cũng không nói, mà theo những gì Thực Hoa vừa nói cho Dương Vũ biết, khi hắn không có ở đây, trong khoảng thời gian này nhất định là sinh chuyện gì rồi.
Mà hết thảy chuyện này, rất có thể cùng Lý Bân có quan hệ trực tiếp. Đối với Chung Lâm, Dương Vũ vẫn rất yên tâm. Dương Vũ cũng tin tưởng Chung Lâm sẽ không phản bội mình.
Nhưng dù như vậy, Dương Vũ cũng không rõ. Rốt cuộc tên Lý Bân kia đã biến hóa như thế nào? Lại có thể khiến cho mọi người có phản ứng như thế này? Tựa hồ có chuyện gì đó gạt mình?
Hừ lạnh một tiếng, Dương Vũ liền đuổi theo Chung Lâm, nhưng trong lòng hắn đối với Lý Bân càng thêm tò mò.
"Dương Vũ nhanh lên một chút a." Chung Lâm đã đi chung một chỗ với Trầm Di. Khi nhìn thấy Dương Vũ rớt ở phía sau, Chung Lâm liền bắt đầu thúc giục Dương Vũ.
"Nhanh lên một chút nữa." Chung Lâm kéo tay Dương Vũ vội vã hướng ra ngoài chạy đi. Nhưng, Dương Vũ phát hiện sắc mặt Chung Lâm có gì đó là lạ, hắn mặc dù trong lòng nghi ngờ. Nhưng cũng không hỏi, để mặc cho Chung Lâm kéo đi
"Chung Lâm!" Mới ra đến cửa phòng học, một âm thanh khá quen thuộc vang bên tai Dương Vũ. Mà Dương Vũ nhạy cảm phát hiện, Chung Lâm sau khi nghe được âm thanh kia sắc mặt rõ ràng thay đổi rất nhiều.
"Lý Bân!" Dương Vũ theo thanh âm nhìn sang, vừa hay nhìn thấy Lý Bân sải bước đi tới, lập tức sắc mặt của hắn cũng thay đổi.
"Dương Vũ!" Trong sát na nhìn thấy Dương Vũ, Lý Bân biến sắc! Nhưng sau đó trên mặt của hắn liền lộ ra nụ cười! Một nụ cười rất âm độc.
"Tình địch gặp mặt, phân ngoại nhãn hồng." Dương Vũ cùng Lý Bân hai người giống như hai con gà trống chọi, nhìn chằm chằm đối phương.
"Dương Vũ, hay là chúng ta bỏ đi thôi." Khi nhìn thấy Lý Bân xuất hiện, Chung Lâm liền biết có chuyện xảy ra. Cho nên vội vàng kéo ống tay áo Dương Vũ nói.
"Chung Lâm, không phải nói từ nay về sau em sẽ tùy ý để anh đưa về hay sao?" Nghe Chung Lâm nói, Lý Bân quay đầu nhìn nàng hỏi.
"Lý Bân, anh… Em làm gì có nói như vậy!" Chung Lâm trợn mắt nhìn Lý Bân một cái, vội vàng giải thích.
"Hừ!" Dương Vũ nhìn Lý Bân hừ lạnh một tiếng. "Tao từng nói qua, không được quấn lấy Chung Lâm nữa. Nếu không tao gặp một lần là đánh một lần, hừ, chẳng lẻ mày lại muốn như lần trước? Nếu như không muốn bị tao đánh đến cả mẹ mày cũng nhận không ra..., vậy thì nhanh chóng lượn cho khuất mắt tao ngay lập tức!" Dương Vũ cười lạnh nói.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo