Long Tổ
(龙组) Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Quyển 3: Long tổ
Chương 171:Lý Bân, Dị Năng Giả?
Dịch: Đổng Lam Phương
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
“Ha ha …” Lý Bân ngửa đầu cười lớn tiếng. Sau đó ném ánh mắt thâm độc về hướng Dương Vũ. Dương Vũ nói làm cho hắn nhớ lại chuyện lúc trước hắn suýt bị Dương Vũ đánh cho tàn phế.
“Ha ha…” Lý Bân lại cười lạnh mấy tiếng cay độc nhìn Dương Vũ rồi tiếp tục nói: “Tao đã từng thề nhất định phải đem chuyện lúc đầu trả cho mày gấp bội! Mày trở lại thật đúng lúc, chúng ta thù mới nợ cũ hãy tính một lượt đi!” Vừa nói Lý Bân vừa nhìn Dương Vũ, ánh mắt lộ tinh quang.
Cùng lúc đó, phàm là ai ở gần đều cảm thấy một tia sát ý lạnh như băng từ trên người Lý Bân phát ra. Nhiệt độ không khí trong nháy mắt giảm xuống vài lần. Thậm chí, mọi người cảm giác trên người Lý Bân như có từng đợt gió truyền ra.
Thấy sát ý lạnh như băng của Lý Bân, ánh mắt Dương Vũ khẽ co rút. Con ngươi trong nháy mắt như biến thành một mũi châm nhọn.
Dị năng giả! Lý Bân là dị năng giả! Dương Vũ trong lòng kinh hãi. Chỉ ngắn ngủn trong thời gian hơn nửa năm, Lý Bân từ một người bình thường biến thành một người có dị năng!
Hơn nữa năm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đến trên người của Lý Bân? Cái gì đã làm cho hắn có được dị năng? Dương Vũ trong lòng kinh ngạc một phen.
Đẩy Chung Lâm và Trầm Di ra phía sau, Dương Vũ lạnh lùng nhìn Lý Bân nói: “Chẳng lẽ mày tính động thủ ở chỗ này?”
“Hừ!” Hai mắt Lý Bân liếc nhìn chung quanh, nhận ra chỗ này không phải là nơi thích hợp động thủ. Cho nên hừ lạnh hai tiếng. Sau đó căm tức nhìn Dương Vũ một cái rồi xoay người bỏ đi.
Thấy Lý Bân rời khỏi, Dương Vũ hừ lạnh. Là chuyện gì đã làm cho Lý Bân đột nhiên biến thành dị năng giả? Chẳng lẽ hắn biến mất trong khoảng thời gian này là vì chuyện dị năng?
Dương Vũ trong lòng nghi hoặc. Hắn đã cảm giác Lý Bân đã không còn là một người đơn giản. Thậm chí, người này rất có thể là tử địch của mình sau này.
Vào thời điểm nhìn thấy Lý Bân, Dương Vũ thậm chí có cảm giác ngay cả linh hồn của mình cũng giật mình. Nguyên nhân gì đã làm cho linh hồn Dương Vũ cũng dao động? Điểm nghi ngờ này cả Dương Vũ cũng cảm thấy không sao giải thích được.
“Dương Vũ, thật xin lỗi, em…” Đợi Lý Bân rời khỏi, Chung Lâm liền cẩn thận nói với Dương Vũ, nhưng nàng chưa kịp nói hết thì Dương Vũ đã cắt ngang.
“Anh biết, chuyện này không có liên quan đến em.” Vừa nói Dương Vũ vừa nhìn Chung Lâm, sau đó nhìn Trầm Di một cái rồi nói tiếp: “Thôi được, bây giờ chúng ta đi thôi.” Vừa nói, Dương Vũ dẫn đầu đi về phía trước.
Mặc dù ngoài mặt Dương Vũ làm như không có gì, nhưng kể từ khi nhìn thấy Lý Bân trong lòng Dương Vũ đã thấy khó chịu.
Một tháng, suốt một tháng. Chung Lâm không nói với mình một chữ về chuyện Lý Bân đã trở lại. Cho dù là vậy, Dương Vũ cũng không trách Chung Lâm. Tất cả cũng do Lý Bân mà ra.
Có lẽ Chung Lâm đã sớm cảm giác được mình với Lý Bân không bình thường. Cũng có lẽ là vì mình không biết cái tên Lý Bân kia đã nói chuyện gì với Chung Lâm. Chung Lâm có thể vì không muốn mình xung đột với Lý Bân nên mới chọn làm như vậỵ
Nhưng trong lòng Dương Vũ không hy vọng Chung Lâm làm như vậy. Đây là chuyện của hắn với Lý Bân. Sớm hay muộn gì hắn cũng phải giải quyết Lý Bân. Hừ, Lý Bân trở lại, Dương Vũ cũng biết sau này sẽ còn rất nhiều phiền toái.
Mắt thấy tình hình kinh khủng lúc dị năng Dương Vũ thức tỉnh, lại thấy Dương Vũ ngày càng cường đại, Lý Bân mặc dù không phục nhưng hắn phát hiện sự chênh lệch giữa mình và Dương Vũ càng lúc càng lớn.
Đánh nhau? Dĩ nhiên là đánh không thắng Dương Vũ rồi. Mà người cho hắn dựa hơi. Bang hội sau lưng anh họ hắn cũng bị người ta tiêu diệt. Anh họ hắn may mắn mới thoát được một mạng.
Từ lúc đó về sau, Lý Bân đã không muốn đến trường học. Mặc dù không cam lòng, hận không giết được tình địch của mình là Dương Vũ, nhưng hắn không có dũng khí lẫn thực lực để ra tay.
Nhưng một ngày kia, một âm thanh đột nhiên xuất hiện và thay đổi hắn. Từ âm thanh kia, hắn biết được Dương Vũ là một người có hỏa hệ dị năng. Cũng từ âm thanh đó, hắn biết được thế giới này cũng không phải đơn giản như hắn nghĩ. Ngoại trừ cái thế giới bình thường vẫn còn có một thế giới dị năng.
Từ lúc âm thanh kia xuất hiện, thế giới của Lý Bân bắt đầu thay đổi. Cũng vì âm thanh kia xuất hiện, Lý Bân lâm vào cảnh điên cuồng.
Vì để nhận được lực lượng cường đại, Lý Bân đã đáp ứng với âm thanh kia một điều kiện có thể khiến hắn vạn kiếp bất phục. Cũng nhờ âm thanh này mà Lý Bân có dị năng.
Cuối cùng, bởi vì muốn tăng lực lượng của mình bằng tốc độ nhanh nhất, Lý Bân đã biến mất khỏi trường học. Trong khoãng thời gian biến mất này, dưới sự hướng dẩn của âm thanh kia, lực lượng dị năng Lý Bân đột nhiên tăng mạnh.
Nửa năm sau, dị năng của Lý Bân đã đạt đến giai đoạn nhất định, nói cách khác là đến bình cảnh. Nên Lý Bân mới quay trở lại.
Sau khi trở về, trong lúc nhất thời đem anh họ của hắn giết đi. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, Lý Bân lúc nào cũng bị anh họ hắn lăng nhục. Nhưng lúc trước vì nguyên nhân thực lực, Lý Bân chỉ có thể chọn lựa nén giận chịu nhục.
Kể từ sau khi hắn có được dị năng, anh họ hắn đã không còn là đối thủ. Mà bang hội đứng sau anh họ hắn cũng đã bị người của cục quốc an tiêu diệt. Bây giờ, anh họ hắn đã không còn chút giá trị lợi dụng nên Lý Bân đã không chút do dự xuống tay.
Sau khi hắn trở lại trường học, điều làm cho hắn mừng rỡ chính là Dương Vũ cũng đã biến mất nhiều ngày. Lý Bân định lợi dụng thời điểm Dương Vũ không có ở đây, đoạt lấy nữ nhân của hắn.
Đến lúc này, Lý Bân không biết rằng hắn đã không còn thích Chung Lâm mà trong lòng hắn chỉ có sự cừu hận với Dương Vũ. Chỉ cần là đồ của Dương Vũ, hắn đều muốn đoạt lấy. Nếu như thật sự không chiếm được, thì Dương Vũ cũng đừng mong lấy được. Ăn không được cũng phải phá cho hôi!
Nhưng bất luận hắn sử dụng thủ đoạn gì, Chung Lâm cũng không động lòng. Trong khi Lý Bân còn đang suy nghĩ tìm biện pháp cướp đi Chung Lâm, Dương Vũ đã kịp thời trở lại.
Trong nháy mắt nhìn thấy Dương Vũ, trong lòng hắn nổi lên sát cơ mãnh liệt, muốn giết chết Dương Vũ ngay tại chỗ. Nhưng hắn cũng biết thực lực của Dương Vũ không thua kém gì mình, hắn cũng chưa chắc có cơ hội nắm phần thắng.
Mà nơi này là trường học, không phải nơi thích hợp để ra tay. Lý Bân không phải sợ lúc ra tay sẽ biến nới này thành bình địa, hắn làm gì có hảo tâm như vậy. Hắn lo lắng lại là chuyện khác.
Cuối cùng, Lý Bân bỏ qua ý niệm cùng Dương Vũ đánh một trận, bực bội bỏ đi. Nhưng Lý Bân không có ý bỏ qua cho Dương Vũ. Hắn có ngày hôm nay nguyên nhân hoàn toàn là do Dương Vũ.
Có thể nói Dương Vũ là người Lý Bân nhất định phải giết.
Đem những nghi ngờ nan giải trong lòng vứt qua một bên, Dương Vũ cũng không muốn suy nghĩ đến những việc này. Muốn biết, tối nay cứ việc đi tìm Lý Bân. Dương Vũ lập tức cùng với Chung Lâm và Trầm Di rời khỏi trường học.
Trên đường đi, Chung Lâm không nói cười vui vẻ như mọi ngày. Hôm nay nàng trầm mặc không nói. Dù đã ra khỏi trường học, Chung Lâm vẫn không hé miệng nửa lời. Ngay cả Trầm Di cũng vậy.
“Cô ấy làm sao vậy?” Dương Vũ len lén hỏi Trầm Di. Mặc dù Dương Vũ đại khái biết Chung Lâm vì chuyện của Lý Bân mà trở nên trầm mặc, nhưng Dương Vũ cũng không yên lòng hỏi Trầm Di,
“Mình cũng không rõ. Kể từ khi Lý Bân xuất hiện, Chung Lâm tự dưng biến thành như vậy, không còn vui vẻ như lúc trước.” Trầm Di lặng lẽ nhìn Chung Lâm, nhỏ giọng trả lời Dương Vũ.
“Nhất định là có chuyện rồi.” Trầm Di nhẹ giọng nói tiếp.
“Đã có chuyện gì?” Dương Vũ nhìn Trầm Di, trên mặt tỏ ra lo lắng.
“Không biết, cô ấy không có nói với mình.” Trầm Di lắc đầu nói, giọng lo lắng. “Như vậy a . . .” Dương Vũ quay đầu lại nhìn theo bóng lưng Chung Lâm, trên mặt lộ ra nét suy tư.
“Có lẽ Lý Bân đã nói gì với cô ấy rồi.” Dương Vũ suy nghĩ rồi nói. “Phải tìm cơ hội để hỏi cho rõ mới được.” Dương Vũ không muốn Chung Lâm cứ tiếp tục như vậy. Hắn lo lắng, trong thời gian hắn không có ở đây, đến tột cùng Lý Bân đã làm gì Chung Lâm khiến nàng trở nên trầm mặc. Thậm chí ngay cả việc mình trở lại cũng không làm nàng vui mừng.
“Trầm Di, bạn một mình về trước đi. Mình với Dương Vũ đi dạo một chút.” Đang đi ở đằng trước, Chung Lâm bỗng nhiên dừng lại, nhỏ giọng nói với hai người Dương Vũ.
Nghe Chung Lâm nói vậy, Trầm Di nhìn về phía Dương Vũ. Thấy Dương Vũ gật đầu, Trâm Di mới nói: “Được rồi, mình đi về trước. Đêm nay có học tối không?”
“Không cần. Bạn một mình trở về trước đi, mình với Dương Vũ sẽ cùng nhau trở về trường học.”
“Được. Mình đi trước đây.” Dứt lời, Trầm Di rời khỏi hai người, một mình đi trở về.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Long Tổ
(龙组) Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Quyển 3: Long tổ
Chương 172: Chung Lâm Khác Thường.
Dịch: Đổng Lam Phương
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Sau khi Trầm Di rời khỏi, hai người tùy ý đi bộ trên đường nhưng cả hai vẫn im lặng, không khí nặng nề. Sau một lúc, Dương Vũ rốt cuộc nhịn không nổi hỏi: “Chung Lâm, có phải Lý Bân đã nói gì với em rồi phải không?” Dương Vũ kéo Chung Lâm lại, nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi.
Chung Lâm thuận thế dừng bước, không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Vũ mà chỉ cúi đầu lặng yên không nói gì, sắc mặt càng trở nên u ám.
Một lát sau, vẻ mặt Chung Lâm tỏ ra kiên định, ngẩn đầu nhìn Dương Vũ hỏi: “Anh không phải là người bình thường?”
Nghe Chung Lâm hỏi, Dương Vũ sửng sốt nhưng tiếp theo tươi cười nói: “Dĩ nhiên anh làm sao có thể là người bình thường được? Ha ha, em cũng nên biết, là người bình thường thì làm gì có thể đẹp trai như anh chứ?” Dương Vũ cười nói giả lả.
“Dương Vũ, em đang hỏi nghiêm túc.” Chung Lâm chăm chú nhìn nét mặt của Dương Vũ.
“Lý Bân đã nói với em những gì rồi?” Sắc mặt Dương Vũ trầm xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm chỉnh nhìn Chung Lâm hỏi.
“Anh hãy nói cho em biết trước, anh thật không phải là người bình thường?”
“Ha ha, anh đương nhiên là người bình thường rồi. Em thấy anh giống người sao Hỏa sao?” Dương Vũ mặt ngoài cười nói, nhưng trong lòng thì lo lắng.
“Không giống, anh như là một người bình thường. Nhưng mà …” Chung Lâm trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng nhìn Dương Vũ nói: “Dương Vũ, anh đừng có chọc Lý Bân có được hay không? Dù sao chỉ còn lại một học kỳ nữa là chúng ta sẽ phải thi tốt nghiệp trung học. Chờ sau khi chúng ta lên đại học, thì Lý Bân sẽ không học chung một trường với mình nữa.”
“Ý của em là gì?” Dương Vũ biến sắc. “Chẳng lẽ anh đây phải sợ Lý Bân kia?” Dương Vũ hừ lạnh một tiếng.
Dương Vũ đặt hai tay mình trên vai Chung Lâm, xoay người Chung Lâm đối diện với mình, cúi đầu nhìn Chung Lâm: “Thật ra Lý Bân đã nói gì với em?”
Chung Lâm lắc đầu không trả lời câu hỏi của Dương Vũ. Nàng đã nhìn ra nét mặt lo lắng của Dương Vũ. “Dương Vũ, em không muốn anh gặp chuyện không maỵ Em chỉ muốn anh bình bình an an thôi.”
“Lý Bân hắn là một kẻ điên. Nếu như ... Em thật không muốn anh gặp chuyện bất trắc. Thật đó. Lý Bân hắn...” Không biết phải dùng từ gì để hình dung Lý Bân, Chung Lâm ngừng một lát mới nghĩ ra được một từ.
“Lý Bân hắn rất kinh khủng. Dương Vũ, anh không nên đi trêu chọc hắn nữa, có được hay không?” Chung Lâm nhìn Dương Vũ, nét mặt tràn đầy lo lắng quan tâm.
“Hừ!” Dương Vũ hừ lạnh một tiếng. Lý Bân hắn kinh khủng, chẳng lẽ mình không kinh khủng sao? Lý Bân kinh khủng, mình so với hắn còn kinh khủng hơn. Nếu như để cho Chung Lâm biết mình đã giết rất nhiều người, nàng sẽ nghĩ như thế nào?
“Vậy thật ra Lý Bân đã nói với em những gì rồi?” Dương Vũ vội vàng hỏi.
“Không có nói gì.” Chung Lâm lắc đầu. “Dương Vũ, anh có thể hứa với em được hay không?”
“Chuyện này, Chung Lâm hãy nghe anh nói. Anh không biết Lý Bân đã nói với em những gì mà khiến em trở nên buồn rầu không vui. Nhưng mà anh cho em biết, anh Dương Vũ chưa từng sợ qua bất luận là kẻ nào. Nếu như Lý Bân biết an phận thì tốt. Còn nếu như Lý Bân muốn chia rẽ tình cảm của anh với em, thì anh sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho hắn!” Dương Vũ lạnh lùng nói.
“Có phải hắn uy hiếp em hay không? Nếu như là có thì em đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không cho hắn xúc phạm tới em dù là một sợi lông!” Giọng Dương Vũ kiên quyết.
“Dương Vũ, ý của em không phải như vậy.” Chung Lâm nhìn Dương Vũ vội vàng giải thích. Vốn là nàng muốn khuyên Dương Vũ đừng đi trêu chọc Lý Bân, nhịn một thời gian ngắn cho qua khoản nửa năm. Ai ngờ, bây giờ lại có hiệu quả trái ngược hẳn.
Quen biết Dương Vũ đã lâu như vậy, Chung Lâm hiểu Dương Vũ là một người như thế nào. Kể từ khi thấy được sự khủng khiếp của Lý Bân, Chung Lâm bắt đầu thấy lo lắng cho Dương Vũ.
Mặc dù lúc trước Dương Vũ với Lý Bân xảy ra chuyện, cả hai người bọn họ đều nói gạt Chung Lâm. Nhưng giấy làm sao có thể gói được lửa, cuối cùng Chung Lâm cũng biết. Có điều, nàng không nói với Dương Vũ thôi.
Trong mắt của nàng bây giờ, Dương Vũ mặc dù rất là ưu tú. Dĩ nhiên, có lẽ đây chính là trong mắt mình, người yêu là Tây Thi. Nhưng bất luận Dương Vũ ưu tú cỡ nào, Chung Lâm cũng biết, từ trước đến nay, Dương Vũ cũng chỉ là một người bình thường.
Nhưng Lý Bân không phải. Lý Bân rất khủng khiếp.
Chung Lâm vốn không muốn nói như vậy với Dương Vũ. Nhưng lúc tan học, nàng thấy Dương Vũ với Lý Bân hai người nhìn nhau như thù địch. Chung Lâm bắt đầu lo lắng cho Dương Vũ. Lý Bân không những khủng khiếp mà còn là một người rất tàn nhẫn. Thậm chí cả anh họ của hắn, hắn cũng có thể xuống tay giết hại chớ đừng nói đến tình địch như Dương Vũ.
Chung Lâm thật sự lo lắng Dương Vũ sẽ bị Lý Bân hạ độc thủ. Vì vậy cả buổi chiều Chung Lâm cũng là vì chuyện này buồn rầu không vui.
“Hừ, Lý Bân là ai mà anh phải sợ hắn chứ? Chung Lâm, em đừng quá lo lắng. Lý Bân hắn không làm được gì anh đâu. Anh không tin hắn có thể giết anh!” Dương Vũ khinh thường nói.
Mặc dù lúc ban chiều hắn đã phát hiện ra dị năng của Lý Bân cũng rất mạnh. Nhưng Dương Vũ không tin trong thời gian ngắn, chỉ vỏn vẹn nửa năm, dị năng của Lý Bân đã cường đại bằng mình. Dương Vũ rất có tự tin với kinh nghiệm chiến đấu của mình.
Những thời gian vừa qua, Dương Vũ gần như lúc nào cũng chiến đấu. Hơn nữa đừng quên, ngoài việc Dương Vũ là một dị năng giả, hắn còn là một cổ võ giả. Hai loại công pháp này mà kết hợp, trong giai đoạn này khó tìm người nào là đối thủ của Dương Vũ.
“Dương Vũ, anh...” Chung Lâm hơi giận, sốt ruột nói. Nàng có ý muốn khuyên giải Dương Vũ, nhưng Dương Vũ vẫn ngoan cố, căn bản là không nghe những gì nàng nói.
“Em yên tâm đi. Em có thấy anh làm chuyện gì mà không nắm chắc chưa? Chuyện của Lý Bân, cứ để cho hai người bọn anh giải quyết.” Dương Vũ cười nói.
“Nhưng mà . . .”
“Không có nhưng gì hết. Em cứ việc yên tâm, anh sẽ không có chuyện gì đâu. Anh hứa với em.” Dương Vũ nói để Chung Lâm yên tâm.
“Em không cần lo lắng. Anh biết Lý Bân không phải là người bình thường. Đúng như em nói, là một loại người rất khủng khiếp. Nhưng mà em cũng phải tin tưởng nơi anh, anh sẽ không gặp chuyện bất trắc. Lý Bân không làm gì được anh đâu.” Dương Vũ nhìn Chung Lâm bảo đảm.
Cho đến bây giờ, Dương Vũ nếu còn không hiểu rõ mọi chuyện thì hắn không phải là Dương Vũ rồi. Chung Lâm sở dĩ có phản ứng như vậy, nhất định nàng đã chứng kiến dị năng của Lý Bân.
Hừ! Nếu là như vậy, Lý Bân đã không tuân thủ quy tắc của giới dị năng, trước mặt người bình thường không thể để lộ dị năng của mình. Dương Vũ cũng biết mục đích Lý Bân khi làm như vậy, đơn giản là muốn uy hiếp mình, làm cho mình cảm giác được nguy hiểm và còn để mưu toan bức bách Chung Lâm.
“Có thật không? Anh không gạt em chứ.” Mặc dù Dương Vũ rất tự tin, nhưng Chung Lâm vẫn không yên tâm.
“Thật. Em phải tin tưởng anh.” Dương Vũ cười nói.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Long Tổ
(龙组) Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Quyển 3: Long tổ
Chương 173: Cuộc chiến tại Tháp Sơn..
Dịch: Đổng Lam Phương
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Lúc quay trở về thì đã đến giờ lên lớp.
“Dương Vũ, Chung Lâm không có việc gì chứ?” Tại chỗ ngồi, Trầm Di hỏi Dương Vũ.
“Không có chuyện gì rồi.” Nhìn bóng lưng Chung Lâm, Dương Vũ trả lời. Cố gắng hết sức, Dương Vũ rốt cuộc mới thuyết phục được Chung Lâm.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cũng không có gì. Trong thời gian tôi không có ở đây, có phải Lý Bân thường xuyên đến đây quấy rầy Chung Lâm không?” Trên mặt Dương Vũ toát ra sự lạnh lùng.
“Đúng vậy.” Trầm Di gật đầu. Lý Bân quả thật ngày nào cũng đến tìm Chung Lâm. “Ừ, tôi biết rồi.” Dương Vũ gật đầu, khuôn mặt vẫn lạnh như băng.
“Bạn giúp tôi chăm sóc Chung Lâm cho thật tốt.” Dương Vũ nhìn Trầm Di phó thác. Trầm Di gật đầu, không nói gì. Lâu nay nàng vẫn lấy thân phận của một người chị để lo lắng cho Chung Lâm mà.
Thời gian buổi tự học trôi qua thật nhanh. Không ngoài dự liệu của Dương Vũ, trong thời gian nghĩ giữa giờ học, Lý Bân quả nhiên lại đến tìm Chung Lâm. Nhưng Chung Lâm không đếm xỉa tới hắn, ngay cả phòng học cũng không rời khỏi. Dương Vũ cũng lười để ý.
Sau khi tan học, Dương Vũ và ba người Chung Lâm cùng về. Lúc tới một ngã rẽ, Lý Bân đi trước một bước ý bảo Dương Vũ đi theo hắn.
“Ha ha, không có chuyện gì đâu. Anh qua đó xem hắn muốn gì.” Dương Vũ lắc đầu, sải bước vào khúc quanh đi tới.
“Dương Vũ, tao biết mày là một dị năng giả.” Dương Vũ vừa tới, Lý Bân đã lên tiếng, lưng vẫn hướng về phía Dương Vũ. Đối với việc Lý Bân đã biết được thân phận của mình, Dương Vũ một chút cũng không kinh ngạc.
“Có gì thì cứ nói.” Dương Vũ lạnh lùng nói.
“Tao sẽ không buông tha Chung Lâm!” Lý Bân xoay người lại, nhìn Dương Vũ cười lạnh nói. “Ồ?” Một nụ cười lạnh lùng hiện ra nơi khóe miệng của Dương Vũ. “Vậy chứ mày muốn làm gì? Chẳng lẽ mày muốn giết tao, có phải không?” Dương Vũ ra vẻ khinh thường.
“Ha ha!” Lý Bân cười lớn, sắc mặt lạnh lùng. “Mày nghĩ tao không dám? Hừ, có khí phách, mười hai giờ gặp nhau tại công viên núi Tháp Sơn.” Vừa dứt lời, Lý Bân xoay người bỏ đi. Sau đó, âm thanh lạnh lùng của Lý Bân từ xa truyền lại: “Nếu như mày không có gan, tao khuyên mày đừng tới.”
“Không có gan?” Nhìn thân ảnh Lý Bân từ từ biến mất, Dương Vũ đứng tại chỗ hừ lạnh một tiếng. Mặc dù Dương Vũ cảm giác Lý Bân không kém. Nhưng với chút thực lực đó, ở trước mặt mình còn chưa tới phiên hắn lớn lối.
“Có gì không dám? Mày chờ mà xem, tao sẽ cho mày biết tay!” Dương Vũ trên mặt nở nụ cười khinh thường, nhìn về phía trước một cái rồi xoay người rời đi.
“Dương Vũ, Lý Bân gọi anh qua đó làm gì vậy?” Mới vừa đến bên cạnh, Chung Lâm tha thiết hỏi.
“Ha ha, không có chuyện gì. Chỉ nói vài câu vu vơ mà thôi.” Dương Vũ cười nói. Hắn không muốn để cho Chung Lâm biết cuộc hẹn đêm nay, tránh làm cho Chung Lâm lo lắng.
“Thật sự không có gì chứ?” Chung Lâm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Dương Vũ, đôi mắt tràn đầy thần sắc nghi ngờ.
“Ha ha, anh với hắn có gì để nói. Không còn sớm nữa, chúng ta đi nhanh lên.”
Nghi ngờ nhìn Dương Vũ, nhưng cuối cùng Chung Lâm cũng không hỏi thêm.
Sau khi đưa Chung Lâm cùng Trầm Di về nhà, Dương Vũ một mình đi tới Tháp Sơn. Mặc dù là ban đêm, nhưng ở công viên vẫn có ánh đèn đường mờ nhạt như lúc hoàng hôn.
Bây giờ đã gần đến nửa đêm, cả công viên ngoại trừ ánh đèn mờ nhạt thì không còn gì khác. Tựa hồ, cả công viên chỉ còn lại một mình Dương Vũ.
Một hơi từ “Trực Bộ Thanh Vân” đi lên, tới một cái sân rộng của công viên. Đây chính là nơi Dương Vũ đã gặp Hoàng lão.
Vừa đến công viên, Dương Vũ đã nhìn thấy một người đang đứng giữa sân. Nhìn bóng lưng cũng biết, chính là Lý Bân. Không ngờ Lý Bân đã sớm chờ hắn ở chỗ này rồi.
“Không ngờ là mày có can đảm để đến đây!” Dương Vũ vừa mới lên tới thì bên tai đã vang lên thanh âm lạnh nhạt của Lý Bân.
“Ha ha…” Dương Vũ đột nhiên cười lớn. Một lát sau mới ngừng lại. Sau đó, thanh âm lạnh như băng của Dương vũ ở trong đêm tối truyền lại.
“Chỉ bằng mày? Mày tưởng mày là ai chứ?” Dương Vũ cười lạnh, trên mặt ra vẻ khinh thường.
“Tao không là thứ gì cả. Nhưng chỉ với sức tao, tối nay sẽ đánh cho mày răng rụng đầy ra đất.”
“Ha ha ha …” Dương Vũ bỗng nhiên cười như điên dại.
“Đồ chết tiệt! Mày cười cái gì?” Lý Bân nổi giận hỏi. “Ha ha, tức cười quá. Mày hôm nay rốt cuộc đã thừa nhận mày không phải là thứ gì hết? Ha ha ..Thật ra thì lâu nay tao cũng luôn cho rằng mày không phải là thứ gì hết.”
“Mẹ kiếp!” Nghe Dương Vũ nói như vậy, Lý Bân rốt cuộc hiểu được tại sao Dương Vũ lại cười. Mặc dù hắn biết mình nhất thời nói sai nhưng thấy Dương Vũ không cố kỵ mà cứ cười lớn, Lý Bân không nhịn được nổi giận.
“Tao là người, không phải là đồ vật.” Lý Bân cả giận nói. “Ha ha, tao biết mày không phải là thứ gì, mày không cần lập lại.” Dương Vũ cố ý cười lớn hơn.
“Muốn chết!” Lý Bân nổi giận sắc mặt đỏ bừng. Sau khi mắng một tiếng, thân hình Lý Bân thoáng một cái, lao về hướng Dương Vũ. Cần gì tranh cãi với hắn ? Chỉ cần đánh bại hắn, thì chuyện gì cũng tự mình làm chủ.
Đến lúc đó, để xem mình chà đạp hắn như thế nào.
“Phong hệ dị năng giả! Hừ!” Thân hình Dương Vũ bất chợt lui ra, tránh sự va chạm với Lý Bân. Đồng thời, Dương Vũ xuất hữu quyền, mạnh mẽ đánh văng Lý Bân ra ngoài.
“Đùng!” Một tiếng vang thật lớn. Trong giây lát, quả đấm của Dương Vũ phát ra một ngọn lửa thật lớn. Ngọn lửa phát sau sau khi rời quả đấm của Dương Vũ, giống như tiềm long thăng thiên, gầm thét một tiếng. Sau đó hoá thành một đạo Hỏa Long thật dài, hướng về phía Lý Bân cắn xé.
“Phá cho ta!”
Nhìn thấy Hỏa Long hướng về mình mà cắn xé, Lý Bân liền biến sắc. Chân phải hắn đạp mạnh xuống đất một cái, lập tức cả người bay bổng lên trời. Sau đó, hắn rống giận một tiếng, hai tay xuất hiện một thanh cự đao màu xanh.
Thì ra trong nháy mắt, dị năng của hắn đã hình thành một năng lượng đao.
Chỉ thấy hai tay hắn nắm lấy cự đao, giơ lên cao rồi nhắm thẳng đầu Hỏa Long hung hăng chém xuống.
“Ầm!” một tiếng nổ thật lớn giống như địa chấn, thậm chí ánh đèn ở trên sân cũng đột nhiên tối sầm lại.
Xung kích mãnh liệt trước mặt đánh tới không khỏi làm cho Dương Vũ lui về phía sau mấy bước. Hỏa Long do Dương Vũ dùng dị năng huyễn hóa bị một kích mãnh liệt của Lý Bân vở vụn tứ tán.
Nhất thời, cả cái sân giống như bị ngọn lửa bao phủ. Những mảnh lửa nhỏ phóng lên cao, trong đêm tối nhìn giống như pháo hoa.
Cơ hồ trong giây phút Hỏa Long bị đánh nát, Đao năng màu xanh khổng lồ trong tay Lý Bân cũng bị lực phản kích khổng lồ đánh vỡ vụn. Lý Bân cũng chịu không nổi. Cả người trên không trung bị sóng xung kích của vụ nổ chấn bổ nhào mấy vòng, cuối cùng chật vật rơi xuống mặt đất.
Sau khi rơi xuống đất, Lý Bân chật vật lui hơn mười bước mới có thể trụ vững.
Cố nén khí huyết như phiên giang đảo hải trong cơ thể. Lý Bân trên mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn Dương Vũ đứng cách đó không xa. Hắn làm sao cũng không ngờ, Dương Vũ chỉ tùy tiện một kích liền có uy lực kinh khủng như thế.
Ý niệm vừa động, dị năng trong cơ thể trong nháy mắt lưu chuyển, huyết khí trong cơ thể đang quay cuồng gnhư phiên giang đảo hải mới từ từ lắng xuống. Nhưng Lý Bân trong lòng vẫn khiếp sợ không thôi!
“Bằng vào thực lực của mày bây giờ mà muốn giết tao? Thật là buồn cười. Hôm nay tao mới phát hiện, mày ngây thơ hơn so với trí tưởng tượng của tao.” Trên mặt Dương Vũ lúc này không có một chút cảm xúc nào.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Dịch: Đổng Lam Phương
Biên: Tử Vân
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
& Banlonghoi
“Hừ.” Bị Dương Vũ mỉa mai, Lý Bân sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, hừ lạnh một tiếng hung hăng nhìn Dương Vũ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, “Hôm nay tao sẽ cho mày thấy được toàn bộ thực lực của tao!”
Vừa nói, Lý Bân trên người cũng bắt đầu biến hoá. Không có kinh thiên động địa cuồng phong nổi dậy. Thậm chí, ở bên cạnh Lý Bân cũng không có đạo phong nhận nào hình thành.
Nhưng Dương Vũ nhìn thấy, ở bên ngoài thân thể Lý Bân như ẩn tàng một tầng hơi mỏng khí lưu đang lưu động rất nhanh,
Đột nhiên một cổ khí tức cường đại khủng bố, từ trên người Lý Bân vụt thẳng lên trời. Cổ khí tức mãnh liệt chỉ trong nháy mắt, tràn ngập cả công viên, không ngừng áp bách Dương Vũ.
"Ầm” một tiếng thật lớn. Trên người Dương Vũ lập tức phóng ra ngọn lửa, ngọn lửa giống như một vòng tròn bình thường, chặt chẽ vây quanh Dương Vũ.
Nhưng cổ khí tức cường đại khủng bố từ trên người Lý Bân truyền tới không ngừng áp bách Dương Vũ, ngọn lửa giống như bức tường trên người Dương Vũ tựa hồ cũng thể ngăn cản cổ khí tức này.
“Bịch bịch …” Dương Vũ mặc dù cực lực chống lại không để cho thân thể mình bị đẩy lùi ra sau, nhưng cổ khí tức trên người Lý Bân cực kỳ kinh khủng. Cuối cùng, Dương Vũ thân bất do kỷ, bị đẩy lui liên tiếp mấy bước về phía sau.
“Đêm nay, tao sẽ giết chết mày!” Lúc này, Lý Bân trên mặt tràn đầy vẻ dữ tợn, ánh mắt lộ vẻ ngoan độc nhìn Dương Vũ.
Dương Vũ trong lòng ngạc nhiên! Hắn không hiểu tại sao trên người Lý Bân đột nhiên phát ra một cổ khí tức khủng bố như vậy.
Khí tức này tuyệt đối không phải của Lý Bân! Dương Vũ có cảm giác, cổ khí tức này tuy cường đại khủng bố nhưng rất lạ lẩm! Khí tức này vốn không phải là của Lý Bân.
Hơn nữa, nhìn thấy bộ dạng thống khổ trên mặt Lý Bân, Dương Vũ lại càng khẳng định.
Lực lượng này là đến từ bên ngoài, nhất định không thể kéo dài. Dương Vũ đảo mắt một vòng, quan sát địa hình chung quanh. Hắn biết rõ, nếu như Lý Bân tiếp tục duy trì cổ khí tức kinh khủng này, hắn nhất định không phải là đối thủ của Lý Bân.
Hiện tại hắn vẫn chưa động thủ mà khí tức đã kinh khủng như vậỵ Nếu như một khi hắn động thủ, không biết sẽ còn kinh khủng đến mức nào? Dương Vũ không biết. Nhưng trong lòng hắn biết, một khi Lý Bân ra tay, uy lực đó nhất định sẽ không thua gì khí tức bây giờ!
Nếu nói như vậy, mình cũng không cần cùng hắn liều mạng!
“Mày sợ sao?” Nhìn bộ dạng của Dương Vũ, Lý Bân cười lạnh một tiếng. “Nhưng đáng tiếc, đã quá muộn rồi.” Tựa như đã biết Dương Vũ tuyệt đối không phải là đối thủ của mình, Lý Bân cũng không lập tức ra tay, chỉ lạnh lùng nhìn Dương Vũ.
“Hừ!” Dương Vũ lạnh lùng hừ một tiếng.
“Dương Vũ!” Đột nhiên, một giọng nữ lăng không xuất hiện trong đầu Dương Vũ.
Lúc nghe được giọng nói đó, Dương Vũ sửng sốt nhưng rồi định thần đáp: “Chu Tước đại tỷ. Rốt cuộc cô đã tỉnh lại?” Dương Vũ dùng tinh thần vui vẻ nói với Chu Tước.
“Ngươi phải cẩn thận. Ngươi không phải là đối thủ của hắn. Lai lịch của hắn không đơn giản đâu.” Chu Tước nghiêm giọng, không trả lời câu hỏi của hắn, mà trịnh trọng cảnh báo Dương Vũ.
“Mặc dù hắn rất mạnh, nhưng không làm được gì ta đâu.” Dương Vũ ngang bướng tranh cãi.
“Hắn chỉ là lộ ra một chút thực lực mà thôi. Ngươi không phải là đối thủ của hắn. Hắn là một lão bằng hữu của ta!” Chu Tước lạnh giọng nói.
“Lão bằng hữu?” Dương Vũ hồ đồ một trận. “Chu Tước, không ngờ chúng ta lại gặp mặt!” Một thanh âm vang dội từ trong miệng Lý Bân truyền ra.
“Sao hắn tựa như thay đổi, không giống bình thường vậy? Nghe 'Lý Bân' nói chuyện, Dương Vũ càng cảm thấy kỳ quái. Thanh âm này rõ ràng không phải của Lý Bân.
“Không sai. Hắn chính là lão bằng hữu của ta, Cùng Kỳ! Không ngờ hắn chẳng những không chết, mà cũng tới nơi này.”
“Cùng Kỳ? Lão bằng hữu?” Dương Vũ không khỏi giật mình, nhớ lại giấc mộng quái lạ mình gặp phải trước ngày trọng sinh. Trong mộng, đối địch với Chu Tước không phải là con hổ bốn cánh, Cùng Kỳ sao?
“Dương Vũ, mượn thân thể của ngươi dùng một chút!” Chưa kịp trấn tĩnh tinh thần, Dương Vũ cảm giác thân thể của mình chậm rãi rời khỏi chính mình. Hắn lại thấy mình bị “áp bách” đến góc nhỏ trên mặt. Trong khi thân thể của mình lại bước tới trước một bước.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Dương Vũ bắt đầu cảm thấy chấn kinh. Nhưng chuyện khiếp sợ hơn còn ở phía sau.
“Cùng Kỳ. Không ngờ ngươi chẳng những không chết, ngược lại cũng đã tới nơi này!” Dương Vũ cảm thấy miệng của mình cử động, một giọng nữ truyền ra từ trong miệng của mình.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Mình rõ ràng không có nói gì.” Dương Vũ trong lòng khiếp sợ không thôi. “Chẳng lẽ thân thể mình bị mượn sao?” Dương Vũ nghĩ thầm.
“Đúng vậy, ta tạm mượn thân thể ngươi dùng một chút. Ngươi cứ việc yên tâm, ta sẽ trả lại cho ngươi.” Lời của Chu Tước vang lên ở bên tai Dương Vũ.
“Khặc, khặc ..” Cùng Kỳ bỗng nhiên lớn tiếng cười. “Ngươi không ngờ à. Khặc, khặc. Đã vậy rồi thì hôm nay ta sẽ giải quyết ngươi triệt để.” Cùng Kỳ lớn tiếng nói.
“Hừ. Cùng Kỳ, ngươi không có năng lực để giết ta. Hôm nay cũng không. Muốn đánh nhau thì đi theo ta.” Sau đó, Chu Tước tung người, từ Tháp Sơn nhảy xuống.
“Oa oa, Thân thể của ta nếu bị rớt xuống thành bánh thịt là chắc rồi.” Dương Vũ nhìn Chu Tước cứ vậy mà từ trên Tháp Sơn nhảy xuống, giật mình vội vàng hét lớn, hắn sợ thân thể mình một khi rớt xuống sẽ trở thành bánh thịt.
Mặc dù Tháp Sơn không cao lắm, nhưng nếu Dương Vũ trực tiếp té xuống, thì.... nhất định sẽ nát thành đống thịt bầy nhầy.
“Oa oa. Ta chết chắc rồi!” Nhìn thân thể mình từ trên Tháp Sơn trực tiếp nhảy xuống, Dương Vũ không khỏi hét lớn.
Nhưng thực tế không phải chết như vậy. Thân thể Dương Vũ (lúc này bị Chu Tước khống chế, sau này gọi tắt là Chu Tước) giữa không trung nhẹ nhàng xoay người một cái, Dương Vũ có cảm giác thân thể trở nên bay bổng, nhẹ nhàng như một chiếc lông ngỗng rơi xuống. Thậm chí Dương Vũ không có cảm giác chấn động khi chạm xuống đất.
Sau khi hạ xuống, Chu Tước không dừng lại, lập tức vọt lên triển khai thân hình nhắm hướng đông Tháp Sơn bay nhanh tới. Phía đông Tháp Sơn chính là nơi sông Tây giang chảy qua Giang thành. Tháp Sơn cách sông Tây giang một con đường cùng một số tòa cao ốc.
Nhìn thấy Chu Tước nhảy xuống Tháp Sơn, Cùng Kỳ chỉ hừ lạnh một tiếng. Không thấy hắn có động tác gì nhưng thân hình tựa như một trận gió, theo sát Chu Tước nhảy xuống.
Sau khi nhảy xuống, Cùng Kỳ liền đuổi theo Chu Tước nhanh như gió.
Chu Tước tốc độ rất nhanh, chỉ một bước đã vượt qua con đường, băng qua hẻm nhỏ rồi dừng lại nơi bờ sông.
“Tới nơi này làm gì?” Dương Vũ nhất thời không hiểu. Vừa lúc đó, Dương Vũ nhìn thấy một hình ảnh làm cho hắn kinh hãi gần chết.
Sau khi đi tới bờ sông, Chu Tước cũng không đình chỉ. Dưới chân vừa động, Chu Tước liền nhảy xuống Tây giang!
“Chết mịa rồi, Vừa rồi không bị té núi chết, bây giờ cũng té sông, chết đuối là cái chắc rồi!" Dương Vũ oa oa hét lớn. Hắn không rõ tại sao Chu Tước muốn nhảy xuống sông. Chẳng lẽ là muốn tự sát sao? Nếu thật cũng không cần phải dùng thân thể của ta chứ. Dương Vũ trong lòng kêu rên.
Nhưng sau một khắc, Dương Vũ trợn mắt há miệng.
Chu Tước một bước nhảy xuống sông, nhưng không chìm xuống nước như trong tưởng tưởng. Ngược lại, Chu Tước lại đứng vững vàng trên mặt nước.
"Thủy thượng phiêu!” Dương Vũ kinh hô một tiếng, trong thanh âm tràn đầy vẻ hâm mộ. Dương Vũ chưa dứt tiếng thì Chu Tước chân nhẹ nhàng đạp trên mặt nước một cái. Thân thể Chu Tước đang ở trên mặt nước, đột nhiên bay nhanh ra ngoài tựa như đang đi lại trên đất bằng.
Dương Vũ còn chưa hết hâm mộ, Chu Tước cũng đã rời khỏi Giang Thành đi tới một nơi vắng vẻ ở thương du sông Tây giang. Hiện tại, Chu Tước đang đứng trên mặt sông. Thân hình nhấp nhô theo nước chảy lên xuống phập phồng.
“Chu Tước đại tỷ, công phu này gọi là gì vậy? Có thể dạy cho ta hay không?” Nếu có người chứng kiến được Dương Vũ lúc này, nhất định có thể thấy khóe miệng Dương Vũ đang thèm đến chảy nước miếng.
“Chút tài mọn mà thôi.” Chu Tước đạm mạc trả lời rồi tiếp tục nói: “Nếu là lúc trước khi còn nhục thân, ta còn có thể phi hành!" Chu Tước hờ hững đáp.
Dương Vũ trong đầu lần nữa hiện ra cảnh ban đầu lúc Chu Tước cùng Cung Kỳ giữa không trung chiến đấu. Trong cuộc chiến đó, hai người bọn họ há chỉ dừng lại giữa không trung chiến đấu? Tốc độ, quả thật là phi cơ cũng không đuổi kịp a.
Nhưng việc đó đối với Dương Vũ là qua mức xa xôi. Mà hiện tại bản lãnh "’Thủy thượng phiêu’ cách mình gần như vậy. Có thể học được thì ngon roài. Dương Vũ trong lòng âm thầm nghĩ ngợi mà phát thèm.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Quyển 3: Long Tổ
Chương 175: Cuộc Chiến Trên Sông.
Dịch: Đổng Lam Phương
Biên: Tử Vân
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
& Banlonghoi
“Chút tài mọn thôi. Chờ sau khi lực lượng ngươi mạnh lên là có thể làm được.” Chu Tước thản nhiên nói.
“Ta có thể bay hay không?” Dương Vũ lòng tràn hy vọng hỏi. “Có thể. Nói không chừng đến lúc đó ngươi còn có thể phá toái hư không!” Thanh âm của Chu Tước vẫn lạnh lùng như trước.
“Tốt lắm. Sau này có cơ hội rồi hãy nói. Hắn tới rồi.” Vừa nói, Chu Tước vừa xoay người nhìn về phía sau.
Dương Vũ cũng nhìn theo, thấy Lý Bân thân hóa thành một trận gió từ trên sông thổi tới. Thân hình lướt qua làm mặt sông gợn sóng. Tốc độ đó, so với Chu Tước không hề chậm hơn.
“Chu Tước…!” Rất nhanh, Cùng Kỳ đã đến trước mặt Chu Tước, lạnh lùng hét một tiếng.
“Cùng Kỳ, tại sao ngươi cướp lấy linh hồn của con người?” Chu Tước nhìn Cùng Kỳ lạnh lùng hỏi.
“Hừ. Ta ban cho hắn lực lượng cường đại, và hắn dùng linh hồn trao đổi với ta. Đây là sự trao đổi công bằng, hiểu chưa?” Cùng Kỳ lạnh lùng đáp.
“Ha ha, Chu Tước. Ngươi nói ta mà không biết xấu hổ. Không phải ngươi cũng đã cướp lấy thân thể của người này sao? Đúng lúc, ta đáp ứng với thân thể của ta, giúp hắn giết chết tình địch của hắn. Mà thân thể của ngươi lại là thân thể kẻ tình địch của Lý Bân. Tối nay, ta giết ngươi xong thì đúng là một công hai chuyện! Ha ha..”
“Khẩu khí của ngươi thật lớn! Ngươi cho rằng, ngươi hôm nay có thể giết chết ta sao?” Chu Tước lạnh giọng nói.
“Hừ, Chu Tước, ngươi vẫn là nhẹ dạ như trước. Phải biết rằng linh hồn của ngươi đang từ từ biến mất! Trong khi đó linh hồn ta đang dần dần khôi phục. Ta không giết ngươi, thì một thời gian sau, ngươi cũng khó tránh khỏi cái chết. Nhưng mà, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!” Cùng Kỳ lạnh lùng nói.
“Chỉ cần giết chết ngươi, ta chính là người mạnh nhất trong cái thế giới này. Ha ha…” Cùng Kỳ đột nhiên phá lên cười.
“Cùng Kỳ! Trước kia ngươi đã không làm gì được ta, thì hiện tại cũng như vậy. Đừng tưởng rằng ở cái thế giới này không có cường giả. Hừ, tối nay ta sẽ giết chết ngươi, tránh cho ngươi làm hại xã hội!”
“Khặc khặc. Chu Tước, ngươi cho rằng ngươi là Chu Tước của lúc trước sao? Khặc khặc. Ngươi bây giờ, bất quá là ngang cỡ với ta thôi. Nhưng muộn rồi, ngươi thật ngu ngốc khi chọn lựa chổ này làm nơi chiến đấu.” Cùng Kỳ cười lạnh chỉ vào mặt nước.
“Hừ, ở trên mặt nước ta vẫn có thể giết chết ngươi.” Chu Tước hừ lạnh một tiếng.
“Hỏng bét!” Dương Vũ bỗng nhiên hét to một tiếng, sực nhớ lại dị năng của Chu Tước là hỏa mà dưới chân của bọn hắn lại là nước.
Thủy khắc hỏa! Lực lượng của Chu Tước không phải sẽ bị khắc chế, sẽ bị yếu bớt sao? Dương Vũ trong lòng mơ hồ lo lắng nhưng nghe Chu Tước khẳng định như vậy, Dương Vũ trong lòng lại mơ hồ.
“Hừ, vậy thì tới đi!” Cùng Kỳ hừ lạnh một tiếng, sau đó chân phải của hắn đạp mạnh trên mặt sông một cái.
“Ầm!” một tiếng. Phía trước Cùng Kỳ nước bỗng nhiên dâng lên, trong nháy mắt tạo thành một đạo thủy lưu cực lớn đánh về hướng Chu Tước.
“Hừ!” Chu Tước chỉ hừ lạnh một tiếng, chân phải cũng đạp một cái. Một đạo thủy lưu tương tự, trong nháy mắt xông tới.
“Ầm!” một tiếng thật lớn. Hai đạo thủy lưu ở giữa hai người hung hăng gặp nhau, trong nháy mắt nổ tung.
Nhất thời, hàng tỷ giọt nước nhỏ theo tiếng nổ tản mát khắp bốn phương tám hướng. “Ầm!” một tiếng, trên người Chu Tước lửa đỏ bạo phát mãnh liệt, vây quanh Chu Tước ở bên trong. Những hạt nước nhỏ ở bên ngoài chưa kịp tới gần Chu Tước đã bị nhiệt độ nung thành hơi nước.
Dương Vũ kỳ lạ nhìn xuống. Dưới lòng bàn chân Chu Tước cũng được một tầng lửa đỏ bao bọc. Chính xác hơn là chân Chu Tước cách mặt nước bởi một tầng lửa đỏ.
Điều làm cho Dương Vũ kỳ lạ chính là nhiệt độ của tầng lửa đỏ kia cao như vậy, hiện tại lại nằm trên mặt nước, chỗ đó phải bị bốc hơi mới đúng. Nhưng Dương Vũ không thấy nước ở dưới chân Chu Tước bốc hơi.
Không phải nói nước với lửa xung khắc sao? Thật là kỳ quái! Dương Vũ trong lòng nghĩ ngợi không thôi.
Ở đối diện, Cùng Kỳ trên người cũng khởi động một đạo lốc xoáy. Những hạt nước ở phía ngoài còn chưa đến gần bên người Cùng Kỳ thì đã bị lốc xoáy xé thành phấn vụn.
Cũng như với Chu Tước, điều làm cho Dương Vũ cảm thấy kỳ lạ chính là nước ở dưới chân Cùng Kỳ cũng không dao động, tựa hồ lốc xoáy và nước dưới chân hắn không ở trong cùng một không gian.
“Cao thủ. Đúng thật là cao thủ!” Dương Vũ chỉ có thể cảm thán.
“Ầm!” một tiếng, Chu Tước chân phải mạnh mẽ đạp một cái lên mặt sông. Nhất thời mặt nước liền lõm xuống một mảng lớn, Chu Tước mượn lực bay thẳng lên trời.
Ở giữa không trung, trong tay phải Chu Tước bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường thương do ngọn lửa ngưng tụ tạo thành. Sau đó, Chu Tước tay phải nắm chặc trường thương, hướng về phía mặt nước nơi Cùng Kỳ đang đứng hung hăng đâm xuống.
“Khá lắm!” Cùng Kỳ rống lớn một tiếng, không thấy hắn có động tác gì nhưng cả người hắn bỗng hóa thành một trận cuồng phong, trong nháy mắt thối lui ra sau.
“Ầm!” một tiếng thật lớn. Trường thương của Chu Tước kịch liệt đâm vào mặt nước nơi Cùng Kỳ đang đứng. Lực lượng cường đại phun ra. Mặt nước chịu không nổi lực lượng kinh khủng này, liền lập tức bị lõm sâu xuống.
Mặt nước xung quanh liền biến thành một cái hố thật lớn, sâu chừng mười thước.
Chu Tước dùng trường thương trong tay, nhẹ nhàng điểm lên mặt nước, thân thể Chu Tước liền bắn lên. Đến khi thân hình Chu Tước bay đến giữa không trung, ở bên dưới mặt sông mới phản hồi “Ầm” một tiếng kinh động.
“Xem chiêu!” Cùng Kỳ rống to một tiếng, Dương Vũ nhìn thấy hai đạo phong nhận do vô số bàn tay lớn nhỏ tạo nên, biến thành một đại cự đao và nhắm ngay đầu Chu Tước hung hăng chém xuống.
Mắt thấy thanh cự đao đang chém xuống đầu, Chu Tước không chút hoang mang, quơ nhẹ trường thương trong tay về phía trước. “Keng!” một tiếng giòn tan vang lên, mũi trường thương mãnh liệt va chạm vào phía trên chuôi đao khổng lồ đang công kích chém tới của Cùng Kỳ.
“Phá cho ta!” Cùng Kỳ nộ rống một tiếng, cổ tay phải mạnh mẽ run lên. Chỉ thấy phong nhận vốn đã ngưng tụ thành một thanh cự đao, trong nháy mắt toàn bộ vỡ nát, một lần nữa biến thành hàng ngàn đạo phong nhận lớn nhỏ.
“Xuy xuy..” Âm thanh bén nhọn như gió rít chui vào trong tai. Phong nhận giống như phá vỡ trở ngại không gian, trong nháy mắt hiện ra trước mặt Chu Tước, thậm chí còn vây lấy xung quanh.
Chu Tước hừ lạnh một tiếng, trong tay trường thương không chút do dự vung lên. “Leng keng…” tiếng va chạm của kim loại không ngừng vang lên. Phong nhận do Cùng Kỳ công kích tới lại bị Chu Tước toàn bộ đập tan.
Sau đó, Chu Tước nổi giận quát một tiếng, cả người liền hóa thành một đạo hỏa diễm, người thương hợp nhất, giữa không trung xoay tròn, hướng về phía Cùng Kỳ đánh tới.
Nhìn thấy Chu Tước đang lao về phía mình, Cùng Kỳ vẫn điềm tĩnh không chút bối rối, thân hình thoáng một cái thì biến mất. Khi xuất hiện thì đã lui về phía sau mấy chục thước.
Nộ rống một tiếng, thân thể Cùng Kỳ lần nữa phóng về phía Chu Tước.
Trong khoảng thời gian ngăn ngủi, cuồng phong gào rít giận dữ khắp mặt sông, lửa đỏ ngập trời, nước sông dưới lực xung kích của hai người không ngừng tạo thành từng cơn sóng bắn lên cao. Tiếng nổ kinh động xé tan màn đêm, truyền đi thật xa.
Ở tại phía tây Giang Thành, mọi người đang dạo chơi gần bờ sông, không chỉ nghe được những tiếng nổ liên hồi, mà bọn họ thậm chí còn cảm giác được mặt đất cũng đang rung chuyển.
Động đất sao? Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người tại Giang Thành trong lòng bàng hoàng, bồn chồn không yên.
Một giờ sau, hai người đã xuất ra mấy vạn chiêu, vẫn không phân biệt được ai cao ai thấp, hai người vẫn đồng sức, không ai làm gì được đối phương.
“Chu Tước, tiếp ta chiêu này!” Liên tục đánh nhau hơn một canh giờ vẫn không có kết quả, Cùng Kỳ nhịn không được rống lên một tiếng, thân thể vốn đang ở giữa không trung một lần nữa phóng lên cao.
Sau khi nghe Cùng Kỳ thách thức, thân hình Chu Tước trong nháy mắt bay vọt lên trời.
“Chịu chết đi!” Cùng Kỳ nộ rống một tiếng, một thanh đao màu xanh khổng lồ dài đến mười trượng trong nháy mắt hiện ra ở trong tay Cùng Kỳ. Sau đó, Cùng Kỳ tay giơ cao ngọn đao.
“Xuy xuy. . .” Cùng Kỳ, cả người lẫn đao, từ trên bầu trời vọt xuống, chém về phía Chu Tước.
Chu Tước hừ lạnh một tiếng, trong tay chấn động, một trường thương dài không kém bao nhiêu với thanh cự đao của Cùng Kỳ đột nhiên xuất hiện. Thân hình Chu Tước như diều đón gió, phóng về phía Cùng Kỳ chém tới, nghênh đón cự đao.
“Ầm, ầm!” Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Đao thương do dị năng hai người ngưng tụ trong nháy mắt bị nghiền nát, sóng xung kích khủng bố trong nháy mắt tản mát ra khắp nơi.
“Ầm!” một tiếng, cả mặt sông tựa hồ nổ tung ra, lõm xuống thành một hố sâu. Nước trong nháy mắt bị ép lên hai bờ sông, tựa như một cơn sóng thần kinh khủng.
Hai tiếng rên vang lên, thân thể Chu Tước lẫn Cùng Kỳ trong nháy mắt biến thành hai đạo tàn ảnh, “Ầm!” một tiếng, rơi xuống đáy sông.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng