Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 18-05-2008, 06:48 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· VÆ°Æ¡ng Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Yên Chi Bảo Äao: Hồi 6
(Ngá»a Long Sinh)


Hà Lăng Phong từ từ rút lưỡi Ä‘ao ra khá»i vá». Chỉ thấy ánh Ä‘ao lấp lánh nhÆ° làn thu thủy, đồng thá»i ẩn hiện má»™t tia sáng hồng. Chàng không khá»i ngạc nhiên khen thầm :
“Hảo Ä‘ao!â€
Hà Lăng Phong còn muốn mở ra xem quyển Ä‘ao phổ kia, nhÆ°ng chàng đã ká»m chế được. Bởi vì thanh Ä‘ao và quyển Ä‘ao phổ kia vốn là vật của mình.
Sau đó chàng lấy má»™t thanh Ä‘ao, bình thÆ°á»ng ở trên vách xuống đặt ngay ngắn vào trong há»™p, sau đó khóa lại y nhÆ° cÅ©. Rồi chàng dung má»™t tấm vải cÅ© bá»c thanh bảo Ä‘ao và quyển Ä‘ao phổ lại cùng vá»›i nhau. Cuối cùng cất chúng vào trong ngăn kéo dÆ°á»›i đáy tủ.
Phùng Viên chợt lên tiếng há»i :
– Äể ở đây có an toàn không?
Hà Lăng Phong nói :
– Những nÆ¡i nhÆ° vầy tuyệt đối rất an toàn. Bởi vì nếu nhÆ° bá»n chúng muốn tìm bảo Ä‘ao, chắc chắn sẽ không khi nào chú ý đến những ngăn kéo để đồ lá»™n xá»™n nhÆ° vậy. Cho dù chúng có mở ngăn kéo ra, cÅ©ng không thể nào ngá», bảo Ä‘ao lại được bá»c bởi má»™t miếng vải cÅ© rách đến nhÆ° thế.
Phùng Viên gật gật đầu nói :
– Ta chỉ có thể ở lại đây vài hôm mà thôi, sau đó còn phải đến thành đô má»™t chuyến. Hy vá»ng thá»i gian đừng kéo dài quá lâu.
Hà Lăng Phong nói :
– Hai ba ngày cÅ©ng đã đủ lắm rồi. Mấy ngày tá»›i đại ca cứ việc nghỉ lại ở Cúc HÆ°Æ¡ng tạ này. Tiểu đệ tin rằng bá»n chúng còn sốt ruá»™t hÆ¡n chúng ta nhiá»u.
Äang nói chuyện, bá»—ng nhiên chàng phát hiện ra a hoàn Mai Nhi Ä‘ang từ phía bên kia cầu Ä‘i qua.
Hà Lăng Phong ra mắt với Phùng Viên, rồi vội vàng đặt chiếc hộp vào trong chiếc bao cột cẩn thận lại.
Mai Nhi bước vào trong, thi lễ trước Phùng Viên nói :
– Phu nhân nghe nói Cá»­u lão gia đến vô cùng vui mừng, nên đã chuẩn bị yến tiệc và lệnh cho nô tì đến đây thỉnh thị ý của Cá»­u lão gia, xem ngÆ°á»i muốn bày tiệc sau hậu sảnh, hay là tại Cúc HÆ°Æ¡ng tạ này.
Phùng Viên không yên tâm vỠthanh bảo đao và quyển đao phổ, nên suy nghĩ hồi lâu mới nói :
– Bày ở đây là tốt nhất, vừa yên tĩnh lại vừa mát mẻ.
Hà Lăng Phong cũng xen vào :
– NhÆ° vậy cÅ©ng tốt. Äại ca trên Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng đã má»i mệt. Vậy má»i đại ca Ä‘i tắm trÆ°á»›c má»™t cái cho khá»e. Tiểu đệ sẽ cho ngÆ°á»i bày tiệc ở thượng phòng, và tiện kêu Uyển Quân đến đây luôn cùng má»™t thể.
Phùng Viên cũng không câu nệ, xua tay nói :
– Äá»u là ngÆ°á»i má»™t nhà, cần gì phải quá khách sáo đến nhÆ° vậy.
Hà Lăng Phong cầm lấy chiếc há»™p thối lui ra khá»i Thủy các, nhÆ°ng để Mai Nhi lại hầu hạ Phùng Viên.
Khi chàng trở lại sau phòng đúng lúc Uyển Quân đã trang Ä‘iểm xong. Vừa nhìn thấy chàng, Uyển Quân liá»n há»i :
– Nghe nói ca ca vừa bÆ°á»›c vào cá»­a đã nổi giận, nguyên nhân tại sao vậy? Hai ngÆ°á»i có chuyện tại Cúc HÆ°Æ¡ng Viên đến tận bây giá», ngay cả bá»n a hoàn cÅ©ng không được bÆ°á»›c vào, thật ra là nói chuyện gì chứ?
Hà Lăng Phong cÆ°á»i cÆ°á»i, chỉ chiếc há»™p nói :
– Chính là vì cái này. Lệnh huynh Ä‘Æ°a nó đến đây, vừa bÆ°á»›c vào cá»­a đã thấy bá»n La Văn Bính Ä‘ang ngồi đánh bạc, nên đã huấn thị cho chúng má»™t chập.
Phùng Uyển Quân há»i :
– Ca ca tính tình thÆ°á»ng hÆ¡i nghiêm khắc nhÆ° vậy. Thất lang, chàng không giận ca ca chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không. Những câu nói của lệnh huynh tuy có nặng ná» nhÆ°ng tất cả Ä‘á»u là muốn cho ta tốt mà thôi. HÆ¡n nữa nàng chỉ có má»™t ngÆ°á»i ca ca này, nếu nhÆ° không nghe lá»i lệnh huynh thì còn biết nghe ai đây?
Phùng Uyển Quân thở ra má»™t tiếng há»i :
– May mà chàng hiểu được tính ý của ca ca. Nói thật, thiếp và ca ca tuy là bào huynh muội, nhưng niên kỷ lại cách biệt nhau quá xa, nên ngay cả thiếp cũng sợ gặp mặt ca ca.
Hà Lăng Phong nói :
– Bây giỠkhông muốn gặp cũng không thể được. Nàng hãy cất chiếc hộp này trước đi. Bữa tiệc tối nay sẽ được bày tại Cúc Hương Thủy tạ, chúng ta đợi một chút sẽ cùng đến đó.
Phùng Uyển Quân đón lấy chiếc há»™p, sắc mặt Ä‘á»™t nhiên trở nên nghiêm trá»ng, hạ thấp giá»ng nói :
– Trong chiếc hộp này là...
Hà Lăng Phong nói :
– Dương gia thần đao phổ và Yên Chi bảo đao.
Phùng Uyển Quân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói :
– Chúng ta kết hôn đã hai năm rồi sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Äúng vậy, lần này lệnh huynh đến đây là để mang hai thứ này tá»›i.
Phùng Uyển Quân ôm chặt lấy chiếc hộp ngửa mặt thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói :
– Thá»i gian trôi qua thật là mau. Hai năm giống nhÆ° là má»™t cái nháy mắt vậy. Nhá»› lại hai năm trÆ°á»›c, ngày mà chàng đến Thiên Tuế phủ, cÆ¡ hồ nhÆ° má»›i ngày hôm qua.
Hà Lăng Phong mỉm cÆ°á»i nói :
– Kỳ thật cũng không quá lâu, chẳng qua chỉ hơn bảy trăm ngày mà thôi.
Phùng Uyển Quân nghiêm giá»ng nói :
– Thất lang, hèn gì ca ca nổi giận thì phải rồi. Trong hai năm qua chúng ta đã sao lãng rất nhiá»u. Chàng chỉ lo vui chÆ¡i hưởng thụ còn thiếp thì quên Ä‘i trách nhiệm của mình. Bắt đầu từ ngày hôm nay...
Hà Lăng Phong thi lá»… mỉm cÆ°á»i nói :
– Bắt đầu từ hôm nay, ta nhất định sẽ tu sá»­a lại mình, khổ luyện Ä‘ao pháp, phát huy thế lá»±c của mình, nhÆ° vậy được chÆ°a? Phu nhân hiá»n đức của ta Æ¡i, đừng quên rằng lệnh huynh Ä‘ang ở Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ đợi ăn cÆ¡m tối. Chúng ta là chủ mà không lo Ä‘i tiếp đãi, chẳng lẽ để cho khách đói chết sao chứ?
Phùng Uyển Quân liếc chàng một cái nói :
– NgÆ°á»i ta Ä‘ang nói chuyện nghiêm túc vá»›i chàng mà chàng cứ nhe răng ra cÆ°á»i hoài.
Hà Lăng Phong nói :
– Khoản đãi lệnh huynh cũng là chuyện chính đáng vậy. Phu nhân à, mau khởi giá đi.
Phùng Uyển Quân đứng lên, lấy chìa khóa mở tủ đựng y phục ra.
Hà Lăng Phong nói :
– Äừng cất nó vào trong tủ. Äây là bảo Ä‘ao tổ truyá»n của nhà há» DÆ°Æ¡ng chúng ta, tuyệt đối không thể để cho thất lạc.
Phùng Uyển Quân nói :
– Äây là thượng phòng trong ná»™i phủ, ai cả gan dám đến đây ăn trá»™m chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– Tốt nhất là nên cẩn thận má»™t chút. Theo nhÆ° lệnh huynh nói, trên Ä‘Æ°á»ng đến đây có nhiá»u ngÆ°á»i theo dõi hành tung của lệnh huynh, và có ý đồ muốn cÆ°á»›p Ä‘oạt bảo Ä‘ao.
Phùng Uyển Quân kinh hãi nói :
– Thật sự có chuyện này?
Hà Lăng Phong nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thật rồi.
Phùng Uyển Quân đột nhiên nhìn dáo dác bốn phía nói :
– Vậy thì phải cất ở đâu mới thật là an toàn.
Hà Lăng Phong nói :
– Chiếc tủ sắt Ä‘á»±ng trang sức quý giá của nàng tÆ°Æ¡ng đối kiên cố, vậy tạm thá»i để nó vào trong đấy Ä‘i.
Phùng Uyển Quân gật gật đầu đồng ý, rồi mở chiếc tủ sắt trong góc phòng ra.
Äá»™ dày của chiếc tủ sắc khoảng má»™t tấc, nặng chừng má»™t trăm cân. Toàn bá»™ chiếc tủ được đặt ẩn vào trong vách tÆ°á»ng, chỉ lá»™ ra phía cá»­a mặt chánh diện mà thôi. Trong ngoài có tất cả ba lá»›p khóa.
Khuyết điểm của chiếc tủ này là không gian hơi hẹp. Chỉ đặt mấy chiếc hộp trang sức đã hết chỗ để đưa chiếc hộp đựng bảo đao vào.
Hà Lăng Phong đích thân ra tay, đầu tiên chàng mang mấy há»™p trang sức dá»i qua chiếc tủ Ä‘á»±ng y phục Sau đó chàng đặt chiếc há»™p có Ä‘á»±ng bảo Ä‘ao vào bên trong, rồi khóa cẩn thận lại. Xong xuôi chàng đút chìa khóa vào trong tủ áo của mình.
Phùng Uyển Quân thấy vậy liá»n nói :
– Thất lang, chẳng lẽ ngay cả thiếp mà chàng cũng không tin hay sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Nàng không nên nói thế. Tất cả trang sức của nàng bây giá» Ä‘á»u đã cất trong tủ Ä‘á»±ng y phục, nên đã không cần dùng số chìa khóa này. Huống hồ ta phải dụng công khổ luyện Ä‘ao pháp nên má»i lúc Ä‘á»u cần dùng đến nó nhÆ° vậy tÆ°Æ¡ng đối sẽ tiện lợi.
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– NhÆ° vậy cÅ©ng được, bảo Ä‘ao do chàng đích thân cất giấu, chìa khóa cÅ©ng ở trên ngÆ°á»i chàng. Nếu lỡ có thất lạc gì thì không có liên quan chi đến thiếp.
* * * * *
Thức ăn toàn là sÆ¡n hào hải vị, nhÆ°ng không khí ngược lại vô cùng nặng ná».
Có lẽ vì khoảng cách vá» tuổi tác giữa hai huynh muá»™i Phùng Viên quá xa nên Phùng Uyển Quân có chút “sợ hãi†đối vá»›i vị huynh trưởng này. Ngoài những câu chào há»i thông thÆ°á»ng ra, dÆ°á»ng nhÆ° nàng ít khi mở miệng.
Phùng Viên có thể nói là má»™t con ngÆ°á»i ít thích nói cÆ°á»i. Lão ta cứ lạnh lùng nhìn thanh Yên Chi bảo Ä‘ao đặt trong ngăn tủ kia. Cho nên lão ta cÅ©ng không lên tiếng nói gì.
Còn Hà Lăng Phong sợ nói nhiá»u sẽ lá»™ ra tong tích, nên cÅ©ng chỉ ngồi im lặng.
Không khí bữa cÆ¡m thật buồn chán. Má»i ngÆ°á»i chỉ uống vài chung rượu, rồi miá»…n cưỡng gắp vài gắp thức ăn. Sau khi ăn cÆ¡m xong, bá»n a hoàn liá»n dâng trà lên. Äây vốn là cÆ¡ há»™i để nói chuyện chÆ¡i. NhÆ°ng má»i ngÆ°á»i cÅ©ng lại ngồi im lặng. Ngồi thêm má»™t lát, Hà Lăng Phong và Phùng Uyển Quân đứng lên xin phép cáo lui.
Phùng Viên cÅ©ng không giữ bá»n há» lại, mà chỉ lạnh lùng nói :
– Ta còn ở lại Lạc DÆ°Æ¡ng này thêm vài ngày nữa. Trong mấy ngày này, chúng ta sẽ cùng nhau luyện tập Äao Kiếm hợp bích. Tiểu muá»™i cÅ©ng nên chuẩn bị má»™t chút.
Phùng Uyển Quân nói :
– Äại ca cÅ©ng muốn muá»™i tham gia Äao Kiếm hợp bích trận sao?
Phùng Viên nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi. Trong hai năm qua, muá»™i đã không tận tâm hoàn thành trách nhiệm nhắc nhở hắn ta. Bây giá» thá»i gian đã không còn nhiá»u, muá»™i cÅ©ng nên tham gia trận thức, để bù vào phần thiếu kém của hắn.
Phùng Uyển Quân im lặng gật đầu không nói gì.
Sauk hi trở vỠphòng, nàng mới bực bội nói với Hà Lăng Phong :
– Thất lang, chàng thá»­ nghÄ© kỹ xem, hai năm qua thiếp vì khuyên răn chàng mà bị nhiá»u tiếng xấu. Vậy mà hôm nay huynh trưởng lại còn trách móc thiếp.
Hà Lăng Phong ôm lấy vai Uyển Quân nói :
– Uyển Quân, nàng đừng quá buồn rầu. Bởi vì lệnh huynh không hiểu được những cặp phu thê mới kết hôn, cho nên mới trách lầm nàng.
Phùng Uyển Quân nói :
– Trưởng huynh như thân phụ, cho dù có trách lầm thiếp cũng không oán trách. Thiếp chỉ hận mình mạng khổ, ngay cả chàng cũng không tin tưởng.
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Ta không tin nàng bao gi�
Phùng Uyển Quân lắc đầu, nói :
– Tốt nhất là thiếp không nên nói đến chuyện này.
Hà Lăng Phong vội nói :
– Không được, nàng nhất định phải nói ra. Hai phu thê chúng ta bấy lâu nay hòa thuận ái ân, nếu có việc gì nàng cứ nói ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tình cảm phu thê.
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– Thiếp chỉ suông miệng nói ra thôi, vậy mà xem chàng đã khẩn trương đến như vậy rồi kìa.
Hà Lăng Phong nói :
– Uyển Quân, nàng không cần phải giấu ta làm gì. Ta dám chắc nàng không phải chỉ là suông miệng nói ra thôi đâu.
Phùng Uyển Quân nói :
– Thật không có gì mà, chàng đừng ở đó mà đoán mò.
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu nàng không muốn ta đoán mò, vậy thì nàng hãy nói thật cho ta biết đi.
Phùng Uyển Quân bằng hữu nghiêm sắc mặt há»i :
– Thất lang, hôm nay chàng sao vậy? NgÆ°á»i ta chỉ nói suông có má»™t câu, vậy mà chàng làm gì tra cứu kỹ đến nhÆ° vậy chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– Bởi vì xÆ°a nay nàng chÆ°a bao giá» nói những lá»i nhÆ° vậy. Bây giá» nàng nói ra, nhất định trong lòng có Ä‘iá»u không vui.
Phùng Uyển Quân nói :
– Thiếp chỉ có má»™t chút cảm xúc rất nhá», không có gì gá»i là việc không vui cả. Vậy chàng đừng há»i nữa.
Hà Lăng Phong nói :
– Không, ta nhất định phải há»i, nếu không ta sẽ ngủ không được.
Phùng Uyển Quân nói :
– Chàng thật sự nhất định muốn biết.
Hà Lăng Phong nói :
– Äúng vậy!
Phùng Uyển Quân há»i gằn lại lần nữa :
– Không biết không được?
Hà Lăng Phong đáp :
– Không biết không được.
Phùng Uyển Quân Ä‘á»™t nhiên bật cÆ°á»i thành tiếng, dùng tay đấm nhẹ vào ngá»±c chàng, nói :
– Ngốc Æ¡i là ngốc, làm gì mà khẩn trÆ°Æ¡ng đến nhÆ° thế. Nói cho chàng biết, thiếp chỉ vì chuyện ban chiá»u mà cố ý nói vậy.
Hà Lăng Phong ngạc nhiên nói :
– Chuyện ban chiá»u? Chuyện ban chiá»u là chuyện gì?
Phùng Uyển Quân liếc mắt chàng một cái, nói :
– Ban chiá»u chàng cất bảo Ä‘ao vào trong tủ sắt, ngay cả chìa khóa cÅ©ng tá»± mình giữ lấy. NhÆ° vậy không phải chàng không tin tưởng thiếp hay sao?
Hà Lăng Phong ồ lên một tiếng, nói :
– Nói lòng vòng nãy giỠthì ra nàng không được vui là vì chuyện đó.
Phùng Uyển Quân bĩu môi nói :
– Thế nào, như vậy không được hay sao? Chàng đâu có thấy được thái độ của chàng lúc ấy, nhìn thiếp giống như là một tên trộm, sợ rằng thiếp sẽ lấy mất bảo đao của chàng. Như thế làm sao khiến cho thiếp có thể vui được.
Nói xong, Phùng Uyển Quân xoay ngÆ°á»i đứng lên, Ä‘i đến bên mép giÆ°á»ng rồi ngồi xuống.
Hà Lăng Phong vá»™i bÆ°á»›c đến bên cạnh, mỉm cÆ°á»i nói :
– Thôi đừng vì chuyện nhá» mà giận dá»—i nữa. Ta muốn giữ chìa khóa ở bên ngÆ°á»i, hoàn toàn là vì để tiện lợi cho việc sá»­ dụng mà thôi.
Phùng Uyển Quân nói :
– Thiếp là thê tá»­ của chàng, chẳng lẽ thiếp giữ không tiện lắm hay sao? Äại ca muốn thiếp tham gia vào luyện tập Äao Kiếm hợp bích trận, không lẽ thiếp cÅ©ng không được xem quyển Ä‘ao phổ của DÆ°Æ¡ng gia hay sao?
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nói :
– Äược! Äược! ÄÆ°Æ¡ng nhiên là được. Bây giá» chiếc chìa khóa ở đây, ta hai tay dâng lên cho nàng, nhÆ° vậy nàng hết giận rồi chứ?
Phùng Uyển Quân xoay ngÆ°á»i Ä‘i chá»— khác, nói :
– Bây giỠmới đưa cho thiếp, đâu còn gì là hiếm lạ nữa.
Hà Lăng Phong nhè nhẹ đút xâu chìa khóa vào trong áo trong, trÆ°á»›c ngá»±c của nàng rồi thấp giá»ng cÆ°á»i nói :
– Nàng không cảm thấy lạ đối với nó, nhưng nó lại cảm thấy lạ đối với nàng. Vậy bây giỠbiết làm sao đây?
Phùng Uyển Quân nhảy lên, nói lớn :
– Chàng muốn chết hả!
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Hà Lăng Phong không để cho Phùng Uyển Quân chạy mất, bởi vì xâu chìa khóa vẫn còn nằm trong ngá»±c nàng. Hà Lăng Phong phải “lấy†nó ra cho Uyển Quân.
Bởi vì “lấy†xâu chìa khóa ra, nên hai ngÆ°á»i Ä‘á»u ngã xuống giÆ°á»ng.
Từng trận cÆ°á»i khúc khích, từng cÆ¡n thở hổn hển.
Tiếp theo là ánh đèn trong phòng vụt tắt đi.
* * * * *
Những giây phút ngá»t ngào nhất thÆ°á»ng thÆ°á»ng qua Ä‘i rất nhanh.
Một đêm đã qua đi, bình minh lại đến.
Khi Hà Lăng Phong tỉnh lại, Phùng Uyển Quân vẫn còn đang ngủ say.
Thân hình trắng ngá»c của nàng được che bởi má»™t chiếc chăn má»ng, càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn.
Xâu chìa khóa vẫn còn nằm bên cạnh chiếc gối.
Hà Lăng Phong đưa tay vuốt nhẹ tóc Phùng Uyển Quân, thuận tay cầm lấy xâu chìa khóa, rồi nhè nhẹ ngồi dậy.
Äá»™t nhiên Phùng Uyển Quân hÆ¡i tỉnh dậy, nàng trở ngÆ°á»i sang vá»›i giá»ng còn ngái ngủ nói :
– Thất lang... đừng... đừng đi.
Hà Lăng Phong không nỡ, liá»n cúi đầu xuống hôn lên má nàng.
Phùng Uyển Quân không hỠnhúc nhích, nàng lại ngủ thiếp đi.
Hà Lăng Phong sửa lại chiếc chăn cho nàng, rồi tự mặc y phục vào. Sau đó chàng đi đến bên chiếc tủ đựng đồ trang sức.
Hà Lăng Phong ngồi xổm xuống, kiểm tra lại những kí hiệu ở trên cửa tủ.
Vừa nhìn vào chàng không khá»i thất sắc. Äêm qua khi đóng cánh cá»­a lại chàng đã ngầm cho má»™t sợi chỉ vào giữa khe cá»­a. NhÆ°ng bây giá» sợi chỉ đã rÆ¡i xuống đất.
Äiá»u này chứng tá» rằng đêm qua sau khi chàng ngủ thiếp Ä‘i đã có ngÆ°á»i mở qua cánh cá»­a này.
Hà Lăng Phong liá»n đứng lên, vá»™i vàng kiểm tra lại các cá»­a nhÆ°ng toàn bá»™ Ä‘á»u được đóng chặt rất cẩn thận.
Nếu nhÆ° không có ngÆ°á»i từ bên ngoài vào, vậy thì ai đã trá»™m mở chiếc tủ kia?
Hà Lăng Phong liá»n quay trở lại bên chiếc tủ, rồi thứ tá»± mở tất cả các cá»­a ra.
Chiếc hộp có đựng thanh bảo đao cũng đã không cánh mà bay.
Hà Lăng Phong bình tĩnh khóa lại tất cả các cửa, rồi đặt xâu chìa khóa lại bên cạnh chiếc gối. Sau đó chàng mở cửa đi thẳng vỠphía Cúc Hương thủy tạ ở trong hoa viên phía sau.
Vừa đến cổng hoa viên, chàng đã gặp ngay Mai Nhi.
Mai Nhi Ä‘ang từ trong hoa viên bÆ°á»›c ra. Tóc nàng xá»a dài trên mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ, dÆ°á»ng nhÆ° là má»›i vừa từ trên giÆ°á»ng bÆ°á»›c xuống vậy.
Vừa nhìn thấy Hà Lăng Phong, a hoàn này liá»n có chút sợ hãi, đứng cúi đầu thấp giá»ng nói :
– Äại gia đã thức dậy!
Hà Lăng Phong nói :
– Trá»i còn sá»›m nhÆ° vầy, ngÆ°Æ¡i đến hoa viên này để làm gì?
Mai Nhi liá»n Ä‘á» á»­ng mặt lên, ấp úng nói :
– Nô tì... nô tì ở Cúc Hương thủy tạ đợi... đợi Cửu lão gia.
Hà Lăng Phong nói :
– Không lẽ đêm qua ngươi...
Mai Nhi thấp giá»ng nói :
– Là Cửu lão gia uống say, nên nô tì phải ở lại.
Hà Lăng Phong trong lòng ngầm mắng :
– Hoang Ä‘Æ°á»ng.
Nhưng bên ngoài thì chỉ xoa tay nói :
– Còn không mau lo trở vá» phòng, nếu nhÆ° bị ngÆ°á»i khác nhìn thấy thì còn mặt mÅ©i gì chứ.
Mai Nhi sợ hãi “dạ†má»™t tiếng. Äang định bÆ°á»›c Ä‘i, Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Khoan đã. Cửu lão gia đã tỉnh dậy chưa?
– Vẫn còn chưa tỉnh.
– Äêm qua trong Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ có xảy ra chuyện gì hay không?
– Không có xảy ra gì cả!
– Tốt!
Hà Lăng Phong trầm ngâm một hồi rồi nói :
– NgÆ°Æ¡i hãy trở vá» phòng nghỉ ngÆ¡i. Phu nhân vẫn còn chÆ°a dậy, việc này tạm thá»i đừng nói cho phu nhân hay.
Mai Nhi dạ khẽ một tiếng rồi cất bước.
Hà Lăng Phong ngửa mặt lên hú một hơi dài, nghĩ thầm :
– “Phùng Viên mở miệng là nói đạo lý, thật ra cÅ©ng là má»™t nhân vật phong lÆ°u. Nếu bây giá» mà ta bÆ°á»›c vào, thì chỉ sợ lão ta không biết giấu mặt Ä‘i đâuâ€.
NghÄ© vậy chàng liá»n đổi phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng, Ä‘i vá» phía hoa viên.
Vừa Ä‘i chàng vừa nghÄ© đến sá»± việc đêm qua. Äối vá»›i việc chiếc há»™p bị đánh cấp, chàng rất lấy làm khả nghi. May mà chàng đã có chuẩn bị trÆ°á»›c nếu không thì hậu quả đã vô cùng nghiêm trá»ng.
Äang Ä‘i Ä‘á»™t nhiên chàng nghe thấy phía sau đám hoa có tiếng gió kêu vù vù truyá»n ra. Tiếng gió kia vừa giống tiếng Ä‘ao vừa giống tiếng ná»™i khí.
Hà Lăng Phong liá»n nấp vào bụi cây nhìn thá»­. Chàng nhìn thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang dùng bàn tay thế Ä‘ao, má»™t mình luyện tập Ä‘ao pháp.
Äao pháp mà ngÆ°á»i kia Ä‘ang luyện uy phong mãnh liệt. Những cây cối trong vòng mÆ°á»i trượng Ä‘á»u rÆ¡i rụng cành lá, nghe ào ào.
Hà Lăng Phong đang ngạc nhiên nghĩ không ra, tại sao trong Thiên Ba phủ lại có một cao nhân như vậy.
NgÆ°á»i kia Ä‘á»™t nhiên thâu chiêu lại quát :
– Kẻ nào đang nhìn trộm ở bên ngoài?
NgÆ°á»i kia vừa dừng tay lại, cây cối xung quanh cÅ©ng bá»—ng nhiên đứng yên, càng khiến cho Hà Lăng Phong thêm kinh ngạc.
Hóa ra ngÆ°á»i đó chính là Phùng Viên.
Hà Lăng Phong bước vào bên trong vẻ ngạc nhiên nói :
– Äại ca, ngÆ°á»i đến đây từ bao giá»?
Phùng Viên cÅ©ng ngạc nhiên há»i lại :
– Trá»i còn chÆ°a sáng ta đã đến đây luyện Ä‘ao pháp, bá»™ có chuyện xảy ra hay sao?
Hà Lăng Phong không trả lá»i câu há»i của lão, mà lại nói :
– Vậy thì đêm hôm qua đại ca không có kêu a hoàn Mai Nhi hầu hạ hay sao?
Hai mắt Phùng Viên mở to, vẻ giận dữ nói :
– NgÆ°Æ¡i coi ta là hạng ngÆ°á»i gì chứ? HÆ¡n mÆ°á»i năm qua ta chÆ°a há» gần gÅ©i vá»›i nữ nhân, chẳng lẽ ta lại ngủ vá»›i má»™t a hoàn đáng tuổi hài nhi của ta hay sao? NgÆ°Æ¡i tưởng rằng ta cÅ©ng hoang Ä‘Æ°á»ng giống nhÆ° ngÆ°Æ¡i sao chứ?
Hà Lăng Phong chỉ kịp nói “thôi rồiâ€, rồi quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c nhanh.
Phùng Viên liá»n lÆ°á»›t ngÆ°á»i đến chắn ngang trÆ°á»›c mặt chàng, hạ thấp giá»ng nói :
– Äứng lại! NgÆ°Æ¡i chÆ°a chịu nói minh bạch thì đừng hòng bá» Ä‘i.
Hà Lăng Phong thở dài một tiếng nói :
– Lão đại ca à! Chúng ta phải mau trở vỠCúc Hương thủy tạ ngay, bảo đao và đao phổ rất có thể đã bị đánh cắp mất rồi.
Phùng Viên thất kinh nói :
– Làm sao có chuyện này được? Trước khi đến đây ta còn đích thân kiểm tra lại cơ mà.
Hà Lăng Phong liá»n giục :
– Như vậy tình hình càng tệ hơn, chúng ta phải trở vỠngay thôi.
Sau đó hai ngÆ°á»i cấp tốc quay trở vá» Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ.
* * * * *
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Hà Lăng Phong, trong ngăn kéo ở bên dưới chiếc tủ đã hoàn toàn trống rỗng. Còn bảo đao và đao phổ không thấy bong dáng đâu cả.
Hà Lăng Phong giậm chân nói :
– Không ngơ a hoàn Mai Nhi lại là nội gián. Càng không thể ngỠhơn là tiểu đệ đã đụng đầu Mai Nhi, vậy mà lại để cho ả chạy thoát...
Nói xong, chàng liá»n hạ lệnh cho bá»n võ sÄ© Ä‘uổi theo bắt a hoàn Mai Nhi lại.
Phùng Viên tuy cũng rất kinh ngạc, nhưng lão ta vẫn còn trấn tĩnh được, xua tay nói :
– Không cần phải Ä‘uổi theo đâu, cho dù có Ä‘uổi theo kịp cÅ©ng vô dụng mà thôi. Bởi vì mục đích của đối phÆ°Æ¡ng là bảo Ä‘ao và Ä‘ao phổ. Cho nên khi lấy được hai thứ này, nhất định bá»n chúng sẽ truyá»n ra khá»i đây ngay.
Hà Lăng Phong nói :
– Chẳng lẽ bảo đao và đao phổ bị đánh cắp như vậy rồi thôi hay sao?
Phùng Viên nghiêm mặt nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không, nhÆ°ng nếu bây giá» làm ồn lên tình hình sẽ náo loạn hÆ¡n, khi đó càng khó tìm hÆ¡n. Tốt hÆ¡n là ngÆ°Æ¡i hãy ngồi xuống, chúng ta cùng nhau kiểm nghiệm lại tình hình đã xảy ra, để hiểu rõ cách bố trí của đối phÆ°Æ¡ng. Sau đó nghÄ© cách Ä‘oạt lại hai báu vật đã mất. NgÆ°Æ¡i phải biết nếu nhÆ° chúng ta bình tÄ©nh nhÆ° không có chuyện gì thì đối phÆ°Æ¡ng sẽ càng hoài nghi và cÅ©ng càng lá»™ ra tông tích hÆ¡n.
Hà Lăng Phong không còn cách nào khác, đành thở dài một tiếng rồi kéo ghế ngồi xuống.
Phùng Viên cũng ngồi xuống nói :
– Bây giỠngươi hãy đem sự việc gặp Mai Nhi thuật lại cho ta nghe thử.
Hà Lăng Phong gật đầu đồng ý. Chàng không chỉ kể lại sự việc sáng nay, mà còn thuật lại sự việc đôi nam nữ ở trong hoa viên xảy ra mấy ngày trước đó.
Cuối cùng chàng kể lại sá»± việc đêm qua sau khi trở vá» phòng và việc kiểm tra chiếc tủ sắt Ä‘á»u tÆ°á»ng tận kể lại má»™t lượt...
Phùng Viên chú ý lắng nghe, mà không há»i gì. Äến khi Hà Lăng Phong nói xong, lão má»›i chậm rãi nói :
– Theo nhÆ° ngÆ°Æ¡i nói, đối phÆ°Æ¡ng không những đã nắm rõ hành Ä‘á»™ng của chúng ta, hÆ¡n nữa bá»n chúng đã có bố trí gian tế vào bên trong ta để bên ngoài ứng tiếp nhau. Ngoài ta và ngÆ°Æ¡i ra, không có ai có thể tin tưởng được.
Hà Lăng Phong nói :
– Tiểu đệ cÅ©ng có nghÄ© nhÆ° vậy. Äặc biệt đêm qua sau khi trở vá» phòng, xâu chìa khóa tủ sắt trÆ°á»›c sau vẫn không rá»i khá»i đầu giÆ°á»ng. NhÆ°ng mà sáng sá»›m hôm sau, tiểu đệ phát hiện chiếc tủ sắt đã có ngÆ°á»i mở qua. Căn cứ theo sá»± việc, ngay cả Uyển Quân cÅ©ng không khá»i bị hoài nghi.
Phùng Viên nói :
– Uyển Quân là thê tá»­ của ngÆ°Æ¡i, lại là muá»™i muá»™i của ta, tại sao lại giúp ngÆ°á»i ngoài được chứ? Ta dám chắc tám chục phần trăm ngÆ°á»i mở chiếc tủ sắt kia chính là Mai Nhi. Mai Nhi chính là a hoàn thân cận vá»›i các ngÆ°Æ¡i nhất, nên ả ta có thể dá»… dàng vào trong phòng ngủ được. TrÆ°á»›c tiên, ả ta mở chiếc tủ sắt ra, phát hiện trong chiếc há»™p kia Ä‘á»u là bảo Ä‘ao giả và Ä‘ao phổ giả. Sau đó ả mò đến Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ thăm dò. Äáng lý ra trÆ°á»›c khi Ä‘i khá»i ta không nên kiểm tra lại, vì nhÆ° thế sẽ bị ả ta phát hiện ra.
Hà Lăng Phong nói :
– Nhưng nếu như ả ta đột nhập vào phòng ngủ của tiểu đệ lúc giữa đêm, tiểu đệ nhất định sẽ phát giác ra ngay.
Phùng Viên lắc đầu nói :
– Nếu như ả ta đã đánh thuốc mê vào trong nước tra, thậm chí vào trong rượu của bữa cơm tối qua, thì ngươi còn có thể phát giác ra sao?
Hà Lăng Phong sá»­ng sốt không còn lá»i gì để nói.
Phùng Viên nói tiếp :
– Cho nên vừa rồi ta mới nói trong Thiên Ba phủ này đã không còn có một ai có thể tin tưởng được. Bấy giỠta có thể dám quả quyết nói, những nội gián mà đối phương an bày chắc chắn là một trong số những bằng hữu tửu nhục của ngươi. Vậy ngươi đã chịu thừa nhận chưa?
Hà Lăng Phong im lặng cúi đầu không thể không thừa nhận.
Phùng Viên nói tiếp :
– Äao phổ mất Ä‘i, tạm thá»i không có uy hiếp lá»›n lắm đối vá»›i chúng ta. Bởi vì Phá Vân bát đại thức chỉ là chiêu pháp thần Ä‘ao của nhà há» DÆ°Æ¡ng của các ngÆ°Æ¡i chứ không bao gồm Kinh Hồng kiếm pháp ở trong đó. Nếu chỉ dá»±a vào DÆ°Æ¡ng gia thần Ä‘ao hay Kinh Hồng kiếm pháp thì tuyệt đối không phải là đối thủ của HÆ°Æ¡ng Vân phủ. NhÆ°ng bây giá» chúng ta vẫn còn Äao Kiếm hợp bích trận thức.
Hà Lăng Phong giật mình, trong bụng thầm nghĩ :
– “Theo lá»i lão nói, dÆ°á»ng nhÆ° đối thủ của Thiên Ba phủ chính là HÆ°Æ¡ng Vân phủ ở Lãnh Nam Phù Dung thành...â€
à nghĩ này vừa lướt qua trong đầu chàng, Phùng Viên đã lên tiếng nói tiếp :
– Äiá»u quan trá»ng trÆ°á»›c mắt chính là thanh Yến chỉ bảo Ä‘ao phải tận lá»±c thu hồi vá» ngay. Bản thân thanh Ä‘ao ấy có linh khí cho nên nếu để lá»t vào tay há» Phí kia chẳng khác gì hổ có thêm cánh. Lúc ấy chúng ta khó có thể là đối thủ của hắn.
Hà Lăng Phong nói :
– Chỉ sợ bá»n chúng lấy được bảo Ä‘ao, đã cao bay xa chạy mất rồi, làm thế nào có thể Ä‘uổi theo kịp?
Phùng Viên trầm ngâm hồi lâu nói :
– Vá» việc này chúng ta phải phân ra hai hÆ°á»›ng mà tiến hành. Phần ngÆ°Æ¡i lo Ä‘iá»u tra ná»™i gián ở bên trong, còn ta sẽ Ä‘iá»u tra bá»n tiếp ứng ở bên ngoài. Äợi lát nữa ta sẽ rá»i khá»i Thiên Ba phủ. Nếu nhÆ° Uyển Quân có há»i, ngÆ°Æ¡i cứ nói ta có việc gấp cần phải đến thành đô.
Hà Lăng Phong nói :
– Äại ca chuẩn bị Ä‘iá»u tra từ hÆ°á»›ng nào?
Phùng Viên nói :
– Ta nghÄ© đối phÆ°Æ¡ng đã tốn rất nhiá»u tâm huyết để Ä‘oạt bảo Ä‘ao và Ä‘ao phổ, vì vậy gần đây nhất định có nÆ¡i chỉ huy, liên lạc vá»›i bá»n chúng. Khi đã lấy bảo vật vào tay, bá»n chúng sẽ lập tức truyá»n ngay đến cho tên chỉ huy kia, sau đó má»›i lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i tiếp. Cho nên trÆ°á»›c mắt, hai món báu vật kia vẫn chÆ°a rá»i khá»i Lạc DÆ°Æ¡ng.
Hà Lăng Phong gật đầu tán đồng.
Phùng Viên lại nói :
– Sau khi ta rá»i khá»i đây, ngÆ°Æ¡i tuyệt đối phải giữ im lặng, nhÆ° chẳng có chuyện gì xảy ra cả. HÆ¡n nữa, ngÆ°Æ¡i còn phải làm bá»™ rất thanh thản, kêu bá»n võ sÄ© Ä‘i má»›i đám bằng hữu tá»­u nhục của ngÆ°Æ¡i đến đây, cùng nhau uống rượu đánh bạc. Nói tóm lại, ngÆ°Æ¡i phải má»i cho được tất cả bá»n chúng đến đây và nhá»› đừng để cho bá»n chúng rá»i khá»i Thiên Ba phủ.
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Tiểu đệ hiểu được ý của đại ca. Äại ca muốn tiểu đệ giữ bá»n chúng ở tại đây để dá»… dàng ngầm Ä‘iá»u tra ai là ngÆ°á»i chỉ huy phải không?
Phùng Viên lắc đầu nói :
– Äiá»u tra ai là tên chỉ huy đấy là công việc của ngÆ°Æ¡i. Sở dÄ© ta rá»i khá»i Thiên Ba phủ là chỉ muốn cho hắn ta lo sợ, không dám tá»± ý vận chuyển bảo Ä‘ao đến nÆ¡i khác.
– Äại ca muốn tiểu đệ Ä‘iá»u tra nhÆ° thế nào?
– Việc rất Ä‘Æ¡n giản, chỉ cần ngÆ°Æ¡i để ý đến hai Ä‘iá»u là đủ.
– Là hai Ä‘iá»u gì?
– Thứ nhất, xem ai đến nhanh hÆ¡n hết, và ai là ngÆ°á»i quan tâm đến hành tung của ta nhất. Thứ hai, trong khi đánh bạc, ngÆ°Æ¡i để ý xem ai là ngÆ°á»i tinh thần không ổn định và thua tiá»n nhiá»u nhất.
Hà Lăng Phong rất ngạc nhiên, má»™t lát sau má»›i chợt hiểu, cÆ°á»i nói :
– Äại ca không phải là ngÆ°á»i đánh bạc, nhÆ°ng lại rất am hiểu tâm lý của những ngÆ°á»i đánh bạc.
Phùng Viên mỉm cÆ°á»i nói :
– Những ngÆ°á»i không ăn thịt lợn, chÆ°a hẳn là không biết mùi vị của nó.
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu nhÆ° sau bức màn kia là kẻ chủ mÆ°u khác, thì chúng ta khổ cá»±c ở đây Ä‘iá»u tra, trong khi đó hắn có đủ thá»i gian để cao ba xa chạy...
Phùng Viên xua tay nói :
– Bất luận hắn ta là ai, trước khi chưa tìm hiểu rõ việc ra đi của ta, tuyệt đối hắn không dám manh động. Ta mang bảo đao và đao phổ từ Thiên Tuế phủ đến đây, bây giỠhai món báu vật đã ở trong tay hắn ta, hắn ta làm sao dám khinh suất hành động chứ?
Nói xong, lão ta đứng dậy.
Hà Lăng Phong lại há»i :
– Tiểu đệ làm thế nào để liên lạc với đại ca đây?
Phùng Viên trầm ngâm giây lát rồi nói :
– Mỗi ngày sáng tối hai lần, ngươi tìm cách vào trong hoa viên. Khi ấy ta tự có cách liên lạc với ngươi.
Hà Lăng Phong còn định há»i thêm vá» manh mối, mối thù của Thiên Ba phủ.
NhÆ°ng Phùng Viên đã vá»t ngÆ°á»i ra khá»i Thủy HÆ°Æ¡ng thủy tạ tá»± lúc nào...
* * * * *
Sau khi từ Cúc Hương thủy tạ trở vỠthượng phòng, vừa bước chân vào cửa Hà Lăng Phong đã vô cùng ngạc nhiên.
Uyển Quân đã thức dậy và đang ngồi chải tóc trước gương.
NgÆ°á»i chải tóc cho nàng lại chính là Mai Nhi.
A đầu này thật là to gan, đã đánh cắp bảo đao và đao phổ vậy mà còn chưa chịu đào tẩu.
Không những vậy mà khi nhìn Hà Lăng Phong, Mai Nhi còn tá»± nhiên thi lá»… mỉm cÆ°á»i nói :
– Äại gia, chào ngài!
Trong lòng Hà Lăng Phong cảm thấy nổi giận lên “hứ†má»™t tiếng. Chàng định dạy cho a đầu má»™t bài há»c, nhÆ°ng chàng sá»±c nhá»› đến lá»i dặn của Phùng Viên, nên đành phải nuốt giận xuống quay ngÆ°á»i Ä‘i.
Phùng Uyển Quân ngạc nhiên quay đầu lại há»i :
– Chàng sao vậy? Mới sáng sớm mà đã nổi giận với ai vậy?
Hà Lăng Phong bÆ°á»›c đến bên mép giÆ°á»ng ngồi xuống.
Phùng Uyển Quân ngạc nhiên há»i tiếp :
– Thật ra là chuyện gì? Tại sao chàng không lên tiếng?
Hà Lăng Phong nhìn Mai Nhi một cái rồi thở dài nói :
– Lệnh huynh đã đi rồi.
Phùng Uyển Quân nhÆ° bị kim đâm vào ngÆ°á»i, Ä‘á»™t nhiên đứng phắt dậy nói lá»›n :
– Cái gì? Äại ca đã Ä‘i rồi sao? Äại ca đã Ä‘i từ bao giá»?
Hà Lăng Phong đáp :
– Äược chừng ná»­a canh giá» rồi.
Phùng Uyển Quân nói :
– Vì sao đại ca lại Ä‘á»™t nhiên lên Ä‘Æ°á»ng vậy?
Hà Lăng Phong lại nhìn Mai Nhi, thở dài một tiếng, nói :
– Không biết.
Phùng Uyển Quân nói :
– Chàng không có há»i thá»­ sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Ta đã có há»i qua, nhÆ°ng đại ca chỉ nói là có việc gpấ phải đến thành đô, chứ không có nói là việc gấp gì.
Phùng Uyển Quân nói :
– NhÆ° vậy sao được, đại ca từ vạn dặm xa xôi đến đây mục đích la vì Äao Kiếm hợp bích trận thức. Vậy thì còn có việc gì gấp hÆ¡n việc này nữa chứ? HÆ¡n nữa hai huynh muá»™i má»›i gặp mặt nhau có má»™t lần, nếu muốn Ä‘i cÅ©ng phải từ biệt vá»›i thiếp má»™t lá»i chứ...
Hà Lăng Phong không nói gì, mà chỉ quét mắt vá» phía Mai Nhi. Chỉ thấy thần sắc của Mai Nhi vô cùng trấn tÄ©nh, không có chút gì là khác thÆ°á»ng.
Phùng Uyển Quân cũng đã phát hiện ra nãy giỠchàng cứ nhìn Mai Nhi, nên “ồ†lên một tiếng, nói :
– Mai Nhi, hôm qua ngÆ°Æ¡i hầu hạ Cá»­u lão gia phải chăng ngÆ°Æ¡i đã có gì đắc tá»™i vá»›i ngÆ°á»i, cho nên ngÆ°á»i má»›i tức giận bá» Ä‘i sá»›m nhÆ° vậy?
Mai Nhi liá»n nói :
– Dạ bẩm phu nhân không có ạ. Hôm qua Cá»­u lão gia còn kêu nô tỳ mang y phục từ trong bá»c hành lý ra giặt sạch. Cá»­u lão gia còn nói lần này ngÆ°á»i có lẽ ở lại đây vài hôm.
Khi nói những lá»i này, sắc mặt Mai Nhi không há» Ä‘á», giá»ng nói không há» run.
Dáng vẻ không giốg là đang nói dối chút nào.
Hà Lăng Phong cố ý thở phào ra một tiếng, đứng dậy nói :
– NghÄ© đến chuyện đó làm gì chứ? Hôm qua má»i ngÆ°á»i Ä‘ang cao hứng, thì bị đại ca Ä‘uổi Ä‘i hết. Mai Nhi, ngÆ°Æ¡i hãy gá»i bá»n chúng Ä‘i má»i mây vị lão bằng hữu của ta lên đây. Ta muốn bá»n hỠđến đây thật nhanh để tiếp tục ván bạc chÆ°a đánh xong của ngày hôm qua. Nên nhá»› là tất cả đến, má»™t ngÆ°á»i cÅ©ng không được thiếu.
Phùng Uyển Quân nói :
– Có thể đại ca bị chuyện hôm qua của chàng làm cho tức giận, mà bỠđi. Chàng không thể yên tịnh được một ngày hay sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Mấy ngày nay nhàm chán muốn chết đi được, chỉ có việc này mới bớt đi sự chán nản đó. Vậy nàng để cho ta vui vẻ vài ngày có được không?
Phùng Uyển Quân lắc đầu, thở dài :
– Thôi được! Thôi được! Tùy ý chàng. Nhưng chàng phải nhớ chơi thì chơi, đừng có quên việc luyện công đấy.
Hà Lăng Phong nói :
– Ta biết, ta chỉ chÆ¡i má»™t lát để tinh thần thoải mái, rồi sau đó sẽ Ä‘i luyện côg. Mai Nhi, ngÆ°Æ¡i còn mau không Ä‘i truyá»n lệnh.
Mai Nhi dạ một tiếng, rồi bước xuống lầu.
Hà Lăng Phong còn nói thêm một hồi nữa, rồi đứng lên bước xuống lầu.
Má»™t lát sau, Mai Nhi đã truyá»n lệnh xong, quay trở vá» phục mệnh.
Hà Lăng Phong nhìn thấy xung quanh không có ai, liá»n trầm mặt xuống nói :
– Mai Nhi, bây giá» không có phu nhân ở đây nên ta muốn há»i ngÆ°Æ¡i. Thật ra ngÆ°Æ¡i đã làm gì khiến cho Cá»­u lão gia đã giận dữ bá» ra Ä‘i?
Mai Nhi mở to hai mắt lên, lắc đầu nói :
– Nô tỳ... nô tỳ không có, nô tỳ thật sự không có.
Hà Lăng Phong nói :
– Thế tại sao sáng sá»›m hôm nay khi ngÆ°Æ¡i từ Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ trở vá», Cá»­u lão gia Ä‘á»™t nhiên quyết định lên Ä‘Æ°á»ng chứ?
Vẻ mặt Mai Nhi càng trở nên ngơ ngác :
– Äại gia, ngài vừa nói gì? Sáng sá»›m hôm nay ai từ Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ trở vá»?... Nô tỳ nghe không hiểu.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nhạt :
– Chính ta gặp ngươi hồi sáng nay. Thế nào? Ngươi không chịu thừa nhận hay sao?
Mai Nhi từ ngạc nhiên trở nên hoảng sợ, giá»ng lắp bắp nói :
– Äại gia đích thân gặp nô tỳ? Quả thật nô tỳ chẳng hiểu đại gia Ä‘ang muốn nói gì cả.
Hà Lăng Phong nói :
– Äược, nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i không chịu thừa nhận vậy ta sẽ nói thẳng cho phu nhân biết, xem ngÆ°Æ¡i còn chối cãi nữa hay không?
Hai mắt của Mai Nhi đã bắt đầu ngấn lệ, đột nhiên ả quỳ xuống nghẹn ngào nói :
– Nô tỳ đã làm sai việc gì, xin đại gia cứ việc nói ra. Quả thật nô tỳ không biết gì cả.
Hà Lăng Phong liá»n há»i :
– Ta há»i ngÆ°Æ¡i, đêm qua ngÆ°Æ¡i ngủ ở đâu?
Mai Nhi không hỠdo dự nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ở trong phòng.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nhạt :
– Ta biết là ở trong phòng. NhÆ°ng ta muốn há»i là ở trong phòng ngÆ°Æ¡i hay là trong thÆ° phòng ở Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ?
Sắc mặt Mai Nhi đột nhiên đỠbừng lên, thất kinh nói :
– Những lá»i này đại gia nghe từ đâu? Nô tỳ... nô...
Hà Lăng Phong liá»n cắt ngang lá»i :
– Từ đâu à? Chính là từ miệng ngươi nói ra đấy. Sáng sớm hôm nay ta gặp ngươi ở bên ngoài hoa viên, ngươi đã tự mình nói với ta?
Mai Nhi nói :
– Sáng sớm hôm nay đại gia gặp nô tỳ ở bên ngoài hoa viên? Việc này là thật?
Hà Lăng Phong hứ một tiếng nói :
– Thật hay không trong lòng ngÆ°Æ¡i đã biết rõ. Lúc ấy đầu tóc ngÆ°Æ¡i còn rối bá»i, y phục thì xốc xếch. Ta há»i ngÆ°Æ¡i từ đâu đến. NgÆ°Æ¡i nói vá»›i ta rằng Cá»­u lão gia ra lệnh cho ngÆ°Æ¡i hầu hạ ngÆ°á»i ở lại Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ. NgÆ°Æ¡i có nói nhÆ° vậy hay không?
Mai Nhi không nói không rằng, chỉ lấy tay che mặt khóc lớn.
Hà Lăng Phong nói :
– Bây giá» khóc có ích gì không? Cá»­u lão gia hÆ¡i uống nhiá»u má»™t chút, nhất thá»i hồ đồ, Ä‘iá»u này rất có thể xảy ra. NgÆ°Æ¡i là hàng tôi tá»›, không dám kháng cá»± việc đó cÅ©ng có thể tha thứ được. Ta có lòng muốn che chở cho ngÆ°Æ¡i, không ngá» ngÆ°Æ¡i lại dám giả dối đến nhÆ° vậy, quả thật là không nên.
Mặt mày Mai Nhi giàn giụa nước mắt, ả lắc đầu nói :
– Nô tỳ không có, có lẽ ngài đã nhìn lầm ngÆ°á»i rồi. Nô tỳ quả thật không có.
Hà Lăng Phong nói :
– Äến bây giá» mà ngÆ°Æ¡i vẫn còn chÆ°a chịu thừa nhận.
Mai Nhi khóc lớn lên :
– Nô tỳ là a hoàn của phu nhân, cho dù có hồ đồ cÅ©ng không dám làm ra những chuyện nhÆ° vậy. Nếu nhÆ° đại gia không tin, thì ngài có thể Ä‘i há»i Tiểu Lan. Äêm qua nô tỳ cùng Tiểu Lan ở chung vá»›i nhau. Xin đại gia minh xét.
Nghe tiếng khóc, Phùng Uyển Quân từ trên lầu bước xuống quát :
– Có chuyện gì mà lại khóc lóc như vậy?
Mai Nhi liá»n ôm lấy hai chân của Phùng Uyển Quân nghẹn ngào nói :
– Phu nhân, xin phu nhân xét cho nô tỳ chuyện này.
Sau đó Mai Nhi đem sự việc thuật lại cho Uyển Quân nghe.
Nghe xong, Uyển Quân trầm mặt lại nói :
– Thất lang, chàng làm nhÆ° vậy là có ý gì? Äối vá»›i nữ nhân, danh tiết là quan trá»ng nhất, tại sao chàng lại nói ra má»™t sá»± việc kỳ quái nhÆ° vậy chứ?
Hà Lăng Phong vội nói :
– Má»—i lá»i ta nói ra toàn là thật cả, những lá»i này do chính miệng Mai Nhi nói vá»›i ta. Phùng đại ca chính vì chuyện này nên má»›i bá» Ä‘i. Ta chỉ muốn há»i xem tình hình cụ thể nhÆ° thể nào, chứ không há» trách móc ả, không ngỠả lại không chịu thừa nhận.
Phùng Uyển Quân nói :
– NhÆ°ng mà đại ca xÆ°a nay chuyên tâm luyện tập võ công, ngÆ°á»i chÆ°a từng háo sắc bao giá». Vậy tại sao lại xảy ra chuyện hoang Ä‘Æ°á»ng nhÆ° vậy được?
Hà Lăng Phong nói :
– NhÆ°ng mà những lá»i này do ả nói ra. Ta không có oán thù gì vá»›i ả, tại sao ta lại hại ả chứ?
Phùng Uyển Quân trầm tư giây lát nói :
– Việc này cũng không mấy khó, bây giỠkêu Tiểu Lan đến đối chứng thì sẽ rõ.
Chỉ một lát sau, Tiểu Lan đã đến.
Sau khi hiểu được sơ lược sự việc, Tiểu Lan quả quyết nói :
– Äêm qua, Mai Nhi tá»· tá»· quả thật ở chung vá»›i nô tỳ và sáng sá»›m hôm nay chính nô tỳ gá»i Mai Nhi tá»· tá»· thức dậy Ä‘i chải tóc cho phu nhân.
Phùng Uyển Quân đảo mắt nhìn chàng một cái, rồi lạnh lùng nói :
– Chàng đã nghe rõ chÆ°a? Còn lá»i gì để nói hay không?
Hà Lăng Phong không biết mở miệng nhÆ° thế nào, chỉ biết ngây ngÆ°á»i nhìn Mai Nhi mà thôi.
Chàng tuyệt đối không tin rằng là mình đã nhìn lầm ngÆ°á»i, nhÆ°ng chàng lại không thể phủ nhận được sá»± thật trÆ°á»›c mắt.
Trừ phi trong Thiên Ba phủ có hai a hoàn Mai Nhi. Nếu không thì đã có ngÆ°á»i giả mạo hóa trang thành Mai Nhi để hành sá»±.
NhÆ°ng bá»n a hoàn và nô bá»™c ở hậu phủ không dÆ°á»›i chục tên. NhÆ° vậy có thể tùy ý giả mạo má»™t tên nào đó để dá»… dàng hành sá»±, nhÆ°ng ttại sao lại phải giả dạng Mai Nhi.
Cho dù có giả dạng Mai Nhi để dá»… dàng hành sá»± Ä‘i nữa, nhÆ°ng tại sao lại lấy cái cá»› là “hầu hạ†Phùng Viên? Äiá»u này quả thật khiến cho Hà Lăng Phong nghÄ© không ra. NhÆ°ng có má»™t việc chàng hiểu rất rõ, đó là giữa Mai Nhi và Tiểu Lan ít nhất có má»™t ngÆ°á»i nói dối, thậm chí cả hai cùng má»™t bá»n vá»›i nhau, Ä‘á»u nói dối cả.
Äúng ngay lúc ấy, có tin báo từ phía tiá»n sảnh :
– Có khách đến.
Hà Lăng Phong liá»n mượn cÆ¡ há»™i này để thoát thân, và tạm thá»i gát chuyện Mai Nhi sang má»™t bên.
TrÆ°á»ng NhÄ© Tiểu Äiá»n mãi mãi vẫn là ngÆ°á»i thông minh, hiểu được ý nghÄ© của ngÆ°á»i khác.
Cho nên hắn ta là ngÆ°á»i đến sá»›m nhất. Vừa được tin, hắn đã lập tức đến Thiên Ba phủ ngay.
Vừa gặp được Hà Lăng Phong, Äiá»n Bá Äạt đã cÆ°á»i thân mật nói :
– Äây quả là tin tốt nhất trên Ä‘á»i. Nói thật vá»›i DÆ°Æ¡ng huynh, đêm qua tiểu đệ thật lo lắng cho ngÆ°á»i. Tính khí của lệnh Cá»­u huynh không ai là không biết. Hôm qua sau khi bá»n tiểu đệ ra vá», nhất định là DÆ°Æ¡ng huynh sẽ bị mắng cho má»™t trận. Thế nào? Hai ngÆ°á»i không có xảy ra chuyện gì không vui chứ?
Hà Lăng Phong cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– Cũng không có gì, chỉ bị giáo huấn cho một trận, không lẽ lão giết ta hay sao?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Thế thì tốt rồi, lệnh Cá»­u huynh là huynh trưởng của đại tẩu. Niên ká»· của lệnh Cá»­u huynh lá»›n hÆ¡n chúng ta nhiá»u, nghe vài lá»i giáo huấn của ngÆ°á»i cÅ©ng không mất mát gì.
Hà Lăng Phong nói :
– May mà lão ta có việc gấp nên sáng sá»›m hôm nay đã lên Ä‘Æ°á»ng. Chúng ta nhân cÆ¡ há»™i này, tiếp tục vui vẻ thêm vài hôm.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Äây là do ông trá»i còn thÆ°Æ¡ng tiểu đệ, nên ngày hôm qua thua không đáng kể. Hôm nay tiểu đệ nhất định thu hồi vốn lại.
Äá»™t nhiên Äiá»n Bá Äạt đổi giá»ng há»i :
– Lần này lệnh Cá»­u huynh từ Thiên Tuế phủ xa xôi đến đây, chắc có việc quan trá»ng gì chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– Không có việc gì quan trá»ng cả. Mấy năm nay lão ta không gặp lại bào muá»™i của mình, nên lần này đến để thăm nàng mà thôi.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Nếu vậy phải ở lại thêm vài ngày, tại sao lại đi gấp đến như vậy?
Hà Lăng Phong nhún vai nói :
– Ai mà biết? Dẫu sao lão ta nói đến là đến, nói đi là đi, tất cả còn phải xem lại có vui vẻ không đã.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Tiểu đệ có câu này muốn nói ra, nhưng nếu có gì không phải xin Dương huynh đừng để ý đến.
Hà Lăng Phong nói :
– Cứ việc nói.
Äiá»n Bá Äạt thấp giá»ng nói :
– Tiểu đệ thấy rằng, nếu như chúng ta muốn chơi được vui vẻ, tốt nhất là nên đổi nơi khác.
Hà Lăng Phong há»i :
– Tại sao?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Nói thật, tiểu đệ hoài nghi lệnh Cá»­u huynh không có đến thành đô. Nếu nhÆ° ngÆ°á»i có ý thá»­ chúng ta quay trở lại thì thật là rắc rối. Bá»n tiểu đệ thì không có gì nói. NhÆ°ng báo hại DÆ°Æ¡ng huynh lại bị giáo huấn cho má»™t trận nữa.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nói :
– Không bao giỠcó chuyện đó. Lão ta đã đi thật sự, tuyệt đối không quay trở lại, ngươi cứ việc yên tâm.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Làm sao Dương huynh dám chắc là không chứ?
Hà Lăng Phong cố trầm ngâm thật lâu rồi má»›i thấp giá»ng nói :
– Việc này vốn là chuyện riêng của nhà hỠDương chúng ta, bây giỠta nói cho ngươi nghe, nhưng ngươi chớ đừng nói lại với ai hết.
Äiá»n Bá Äạt liá»n nói :
– DÆ°Æ¡ng huynh, tình cảmg giữa chúng ta nhÆ° thế nào, chẳng lẽ DÆ°Æ¡ng huynh còn không tin tưởng Äiá»n má»— này hay sao?
Hà Lăng Phong gật đầu nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ta tin tưởng ngÆ°Æ¡i. NhÆ°ng việc này không phải là việc tốt, nên không muốn để cho ngÆ°á»i ngoài biết. Ta chỉ có thể tiết lá»™ má»™t chút cho ngÆ°Æ¡i nghe mà thôi. Lệnh Cá»­u huynh của ta vì má»™t chuyện hoang Ä‘Æ°á»ng nên đã xấu hổ bá» Ä‘i.
Äiá»n Bá Äạt “ồ†lên má»™t tiếng :
– Hóa ra chuyện như vậy!
Hà Lăng Phong mỉm cÆ°á»i nói :
– Nói thật cho ngươi biết, lão ta đã để ý đến một tên a hoàn, nhưng bị ta vô tình bắt gặp được nên xấu hổ quá bỠđi ngay.
Äiá»n Bá Äạt ngạc nhiên nói :
– Äây quả thật không thể nào ngỠđược. Nhìn lệnh Cá»­u huynh Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng khí phách nhÆ° vậy, lại là má»™t ngÆ°á»i phong lÆ°u.
Hà Lăng Phong nói :
– Cho nên ta má»›i nói ngÆ°Æ¡i cứ việc yên tâm. Bây giá» có dùng kiệu tám ngÆ°á»i đến rÆ°á»›c lão, lão cÅ©ng không dám đến.
Cả hai nói nhá» to đến đây, rồi Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i lá»›n.
Ngoài cá»­a Ä‘ang có ngÆ°á»i tiến vào, tiếp theo liá»n nghe thấy tiếng nói :
– Ai bảo rằng ta ngại? Không phải ta đã đến rồi sao?
NgÆ°á»i bÆ°á»›c vào chính là Quan Lạc kiếm khách La Văn Bính, trên tay có xách con phi Æ°ng và thá» rừng. Vừa bÆ°á»›c vào La Văn Bính đã cÆ°á»i lá»›n nói :
– Phùng lão đại đã Ä‘i rồi sao? Äây quả là trá»i thuận theo ý ngÆ°á»i. Tiểu đệ Ä‘ang Ä‘i săn nghe được tin này, chÆ°a kịp thay y phục liá»n cấp tốc đến đây ngay. Còn mấy con thú này dâng lên làm quà cho DÆ°Æ¡ng huynh, để má»i ngÆ°á»i cùng uống vá»›i nhau vài chung. Sau đó bày bàn ra đánh bạc.
Äiá»n Bá Äạt liá»n nói :
– La huynh đừng quá vội vui mừng. Hôm nay đã khác hôm qua. Hôm qua La huynh đã thắng, chỉ sợ hôm nay sẽ phải nhả ra toàn bộ đấy.
La Văn Bính nói :
– Äược, thắng bại có gì đâu, chủ yếu là vui chÆ¡i mà thôi. Nếu có thua chút ít cÅ©ng chẳng sao cả.
Bá»n há» Ä‘ang nói cÆ°á»i, đám bằng hữu đã lục đục kéo đến. Bá»n há» giống nhÆ° là những con quá»· đói và những con ma bài vừa từ trong Äịa ngục thoát ra.
Vừa bước vào đã thúc giục đòi ăn uống và đánh bạc ngay.
Hà Lăng Phong thầm đếm, quả nhiên đám ngÆ°á»i hôm qua không thiếu má»™t ai. Ngược lại hôm nay còn tăng thêm vài ngÆ°á»i mà hôm qua không có đến.
Lúc này Hà Lăng Phong má»›i cao giá»ng tuyên bố :
– Hôm nay tiểu đệ má»i chÆ° vị đến đây là có hai nguyên nhân muốn công bố cùng chÆ° vị. Thứ nhất là vì sá»± thất lá»… của Cá»­u huynh ngày hôm qua, tiểu đệ xin tạ lá»—i cùng vá»›i chÆ° huynh đệ...
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u đồng thanh cÆ°á»i nói :
– DÆ°Æ¡ng huynh cần gì phải nói những lá»i này chứ? Sao hôm nay DÆ°Æ¡ng huynh lại khách sáo dữ vậy?
Hà Lăng Phong nói :
– Chúng ta là bằng hữu nhÆ°ng không thể nào không nói lá»… nghÄ©a được. Còn Ä‘iá»u thứ hai, tiểu đệ nói ra hy vá»ng chÆ° vị hiểu cho.
Má»i ngÆ°á»i lại nói :
– DÆ°Æ¡ng huynh cứ việc nói ra xem, chỉ cần làm được má»i ngÆ°á»i nhất định sẽ không từ nan.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nói :
– Tấm thịnh tình của các vị, tiểu đệ vô cùng Ä‘a tạ. Việc này là việc riêng của tiểu đệ. Lần này Cá»­u huynh từ xa xôi đến đây có căn dặn tiểu đệ phải bắt đầu luyện tập má»™t thứ võ công gia truyá»n. Từ nay vá» sau có lẽ có rất ít cÆ¡ há»™i cùng vá»›i chÆ° vị tÆ°Æ¡ng kiến vá»›i nhau.
Nói đến đây, trong phòng có nhiá»u tiếng thở dài.
Có ngÆ°á»i nói :
– Luyện võ thì luyện võ, còn chơi ta cứ việc chơi. Dương huynh đừng vị bị nghẹn mà bỠăn, như vậy sẽ thua sút với bằng hữu ngay.
NgÆ°á»i khác lại nói :
– Chúng ta ai không phải là ngÆ°á»i luyện võ. NhÆ°ng việc này đâu có trở ngại gì đến việc uống rượu và đánh bạc đâu.
Lại có ngÆ°á»i nói :
– Thật ra DÆ°Æ¡ng huynh luyện bí cấp võ công gì, mà ngay cả việc tÆ°Æ¡ng kiến bằng hữu cÅ©ng không có thá»i gian?
Má»i ngÆ°á»i bàn tán xôn xao, đầy vẻ nghi hoặc.
Hà Lăng Phong vội xua tay nói :
– Tiểu đệ hoàn toàn không có ý Ä‘oạn tuyệt qua lại vá»›i các vị. Có thể tiểu đệ sẽ bế môn, luyện võ má»™t khoảng thá»i gian nên không có thá»i gian cùng vui chÆ¡i vá»›i má»i ngÆ°á»i. NhÆ°ng mà để bù đắp vào khoảng thá»i gian này, từ bây giá» chúng ta sẽ vui chÆ¡i thá»a thích cho má»™t trận. Cuá»™c chÆ¡i hôm nay không có ai được ná»­a chừng nghỉ ngang, cÅ©ng nhÆ° không có ngÆ°á»i nào được viện cá»› để chạy khá»i tiệc, và nhất định phải chÆ¡i đến lúc chấm dứt má»›i thôi. Tiểu đệ đã căn dặn bá»n võ sÄ© ở trong phủ, trÆ°á»›c khi cuá»™c chÆ¡i chÆ°a tàn, nhất định không để cho má»™t vị khách nào rá»i khá»i phủ. Äồng thá»i tiểu đệ đã dặn bá»n nhà bếp chuẩn bị đầy đủ má»i thứ cho chúng ta. Tối thiểu chúng ta cÅ©ng phải chÆ¡i vui vẻ liên tục ba ngày ba đêm.
Cả bá»n nghe xong, liá»n vá»— tay tán đồng ngay.
Thế rồi tiệc rượu được bày lên, đồng htá»i các quân bài cÅ©ng được bày ra trên bàn.
Hà Lăng Phong lúc này đặc biệt chúý đến Äiá»n Bá Äạt. Chàng phát hiện ra, tuy Äiá»n Bá Äạt cÅ©ng phụ há»a theomá»i ngÆ°á»i, cÅ©ng tham gia vào công việc uống rượu và đánh bạc. NhÆ°ng chốc chốc hắn ta lại hÆ¡i chau mày có vẻ nhÆ° Ä‘ang lo lắng chuyện gì đó.
Äiá»n Bá Äạt là ngÆ°á»i đến Thiên Ba phủ sá»›m nhất, cÅ©ng là ngÆ°á»i quan tâm đến việc ra Ä‘i của Phùng Viên nhiá»u nhất.
Không lẽ ngÆ°á»i ngầm tiếp ứng ở bên trong lại là hắn ta?
Hà Lăng Phong chợt nhá»› đến cái chết của Tiểu Thúy, và Quy Nô cùng vá»›i Ngô tẩu Ä‘á»u bị giết để diệt khẩu.
Tất cả những chuyện này, Ä‘á»u có liên quan đến Äiá»n Bá Äạt.
Từ những sá»± việc trên, có thể phán Ä‘oán rằng cho dù Äiá»n Bá Äạt không phải là kẻ chủ mÆ°u cÆ°á»›p bảo Ä‘ao thì ít nhất cÅ©ng đã bị đối phÆ°Æ¡ng mua chuá»™c.
Cuá»™c chÆ¡i vừa bắt đầu chÆ°a được bao lâu, Äiá»n Bá Äạt đã thua đậm.
Hà Lăng Phong cố ý ra vẻ quan tâm, mỉm cÆ°á»i vá»— vai hắn ta nói :
– Tiểu Äiá»n vận may không mấy tốt, vậy hãy nghỉ giây lát Ä‘i!
Äiá»n Bá Äạt lắc đầu Ä‘em tụ của mình đẩy vá» phía La Văn Bính rồi đứng dậy.
Hà Lăng Phong cÅ©ng mượn cá»› rá»i khá»i cuá»™c chÆ¡i, bÆ°á»›c theo Äiá»n Bá Äạt ra khá»i phòng. Khi bÆ°á»›c đến bên hắn, Hà Lăng Phong thấp giá»ng nói :
– Äã thua hết bao nhiêu?
Äiá»n Bá Äạt gượng cÆ°á»i nói :
– Không nhiá»u lắm, tổng cá»™ng gần má»™t ngàn vạn lượng. Không biết hôm nay tại sao tiểu đệ thua liên tiếp bảy tám ván. Ngay cả má»™t bàn gở cÅ©ng không có.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nói :
– Không sao cả, nếu như không đủ vốn cứ việc nói với ta.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Thua bấy nhiêu chẳng có gì đáng kể cả. Chỉ có Ä‘iá»u hôm nay quá xui xẻo, thua đến mức không sao tưởng tượng được.
Hà Lăng Phong nói :
– Ta thấy thần sắc của ngÆ°á»i không mấy tốt, dÆ°á»ng nhÆ° là trong lòng có tâm sá»± gì đó thì phải?
Äiá»n Bá Äạt cÆ¡ hồ bị giật mình, há»i ngay :
– Äâu có! Phải chăng DÆ°Æ¡ng huynh thấy rằng tiểu đệ có chá»— thất lá»… chăng?
Hà Lăng Phong nói :
– Äiá»u này thì không có, ta chỉ cảm thấy tinh thần của ngÆ°Æ¡i có chút không ổn định, nên không tập trung khi đánh bạc.
Äiá»n Bá Äạt Ä‘á»™t nhiên thở nhẹ ra má»™t tiếng, cÆ°á»i nói :
– Không sai, Dương huynh đã nhìn ra vậy thì tiểu đệ cũng không giấu diếm làm gì. Kỳ thật thì không thể xem là tâm sự gì. Tiểu đệ chỉ nghĩ đến một câu nói mà Dương huynh trước đây đã từng nói qua, nên trong lòng cảm thấy không được vui.
Hà Lăng Phong lấy làm lạ nói :
– Vậy sao? Ta từng nói qua câu gì?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Con ngÆ°á»i của tiểu đệ giao du rá»™ng, nhÆ°ng tuyệt đối không bao giá» nịnh hót ai cả. Tiểu đệ nói thật, trong số tất cả bằng hữu, tiểu đệ chỉ thấy DÆ°Æ¡ng huynh là ngÆ°á»i tâm đầu ý hợp nhất và DÆ°Æ¡ng huynh cÅ©ng là ngÆ°á»i mà tiểu đệ kính phục nhất.
Hà Lăng Phong cÅ©ng cÆ°á»i cÆ°á»i, nhÆ°ng không nói gì.
Äiá»n Bá Äạt lại nói :
– Cho nên khi nghe DÆ°Æ¡ng huynh tuyên bố giữa má»i ngÆ°á»i, là chuẩn bị bế quan má»™t thá»i gian để luyện võ công, trong lòng tiểu đệ tá»± nhiên cảm thấy tiếc tiếc không muốn rá»i.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nói :
– Äây là chuyện bất đắc dÄ©. May mà võ công ta luyện là võ công gia truyá»n. Nên ta tin rằng thá»i gian bế quan nhất định không lâu lắm.
Äiá»n Bá Äạt nghiêm mặt nói :
– DÆ°Æ¡ng huynh, thứ lá»—i cho câu nói mạo muá»™i của tiểu đệ. Vá» thảm cảnh mà Thiên Ba phủ gặp phải, tiểu đệ là ngÆ°á»i ngoài, nhÆ°ng cÅ©ng có biết được đôi chút. Việc kết giao bằng hữu tuy quan trá»ng, nhÆ°ng việc luyện tập thân võ, để trùng chấn gia uy lại càng quan trá»ng hÆ¡n. DÆ°Æ¡ng huynh đừng bao giá» xem nhẹ việc này.
Hà Lăng Phong nghe đến bốn chữ “trùng chấn gia uy†trong lòng chợt giật mình, thừa cÆ¡ há»™i há»i tiếp :
– Tiểu Äiá»n, đối vá»›i việc này ngÆ°Æ¡i biết được bao nhiêu?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– TrÆ°á»›c đây khi mà lệnh huynh Ä‘ang Ä‘Æ°Æ¡ng quyá»n, tiểu đệ ít có qua lại vá»›i quý phủ, nên chỉ nghe thiên hạ đồn vậy. Thật ra chỉ biết có má»™t chút mà thôi.
Hà Lăng Phong nói :
– Bên ngoài hỠđồn ra sao?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Thì cũng không ngoài những việc lệnh huynh đã bại dưới tay của La Phù đao hội và quăng dao chạy đến Thiên Tuế phủ.
Hà Lăng Phong thở nhẹ ra một tiếng, trong lòng nghĩ thầm :
– “Quả nhiên không ngoài dá»± Ä‘oán, cái gì gá»i là La Phù Ä‘ao há»™i cÅ©ng ở ngoài Lãnh Nam, nhất định có liên quan đến Phù Dung thànhâ€.
Trong lòng chàng đang suy nghĩ, nhưng ngoài mặt cố ý thở dài một tiếng rồi im lặng cúi đầu.
Thật ra là Hà Lăng Phong Ä‘ang đợi Äiá»n Bá Äạt nói tiếp :
– DÆ°Æ¡ng huynh, chúng ta là bằng hữu vá»›i nhau, hÆ¡n nữa DÆ°Æ¡ng huynh còn xem tiểu đệ nhÆ° là bằng hữu, cho nên tiểu đệ phải khuyên ngÆ°á»i. Vá»›i Ä‘ao pháp gia truyá»n của Thiên Ba phủ, lại cá»™ng thêm thanh Yên Chi bảo Ä‘ao. Bất luận nhÆ° thế nào cÅ©ng không thể bại dÆ°á»›i La Phù Ä‘ao há»™i được, và càng không thể bại má»™t cách thê thảm nhÆ° vậy. DÆ°Æ¡ng huynh có biết nguyên nhân tại sao lệnh huynh lại thất bại hay không?
Hà Lăng Phong làm thế nào biết được, nên đành phải im lặng lắc đầu.
Äiá»n Bá Äạt lại nói :
– Lệnh huynh bị bại không phải là vì không bằng ngÆ°á»i ta, mà chỉ vì có má»™t chữ mà thôi.
Äá»™t nhiên Hà Lăng Phong ngẩng đầu há»i :
– Là chữ gì?
Äiá»n Bá Äạt nghiêm giá»ng nói :
– Sắc! Chính là nữ sắc. Lúc đó lệnh huynh đã trúng kế mỹ nhân, nên không những để lá»™ ra Ä‘ao pháp “Phá Vân bát đại thứcâ€. HÆ¡n nữa trÆ°á»›c khi lâm trận, lại bị ngầm ám toán nên má»›i bị bại dÆ°á»›i Thiên hạ đệ nhất Ä‘ao HÆ°Æ¡ng Vân phủ.
Hương Vân phủ!
Quả nhên là Hương Vân phủ, Lãnh Nam Phù Dung thành.
Hà Lăng Phong kkhông biết ngạc nhiên hay là vui mừng? Hay là phấn khởi?
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Tiểu Äiá»n, tại sao ngÆ°Æ¡i lại biết được những chuyện này?
Äiá»n Bá Äạt cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– Tuy đây là chuyện bí mật nhÆ°ng không dá»… gì giấu được TrÆ°á»ng NhÄ© Tiểu Äiá»n. Nói thật cho DÆ°Æ¡ng huynh biết, tin này là do má»™t vị tiá»n bối tiết lá»™ ra cho tiểu đệ biết. Lúc ấy vị tiá»n bối đó cÅ©ng có tham dá»± vào trong La Phù Ä‘ao há»™i, và chính mắt ngÆ°á»i nhìn thấy lệnh huynh thất thủ. Ban đầu vị tiá»n bối kia trong lòng cảm thấy nghi hoặc, nhÆ°ng sau đó ngầm Ä‘iá»u tra, quả nhiên không có chút gì là giả.
Hà Lăng Phong nói :
– Nhưng những sự việc này gia huynh không nói cho ta biết.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Lệnh huynh đã trúng kế mỹ nhân, làm thế nào dám mở miệng nói vá»›i DÆ°Æ¡ng huynh chứ? NhÆ°ng những việc an bày đó, trÆ°á»›c khi qua Ä‘á»i lệnh huynh đã nói ra tâm sá»± của ngÆ°á»i.
Hà Lăng Phong “ồ†lên một tiếng.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Lệnh huynh lấy Yên Chi bảo Ä‘ao làm lý do, chạy đến Thiên Tuế phủ cầu hôn cho DÆ°Æ¡ng huynh thật ra là muốn mượn kiếm pháp của Thiên Tuế phủ để bù lại phần khuyết Ä‘iểm của Phá Vân bát thức. Äồng thá»i cÅ©ng là mong sá»± hiá»n thục của Uyển Quân cô nÆ°Æ¡ng, có thể quán thúc bá»›t DÆ°Æ¡ng huynh, để đừng phạm sai lầm giống nhÆ° lệnh huynh.
Hà Lăng Phong chợt nhá»› đến câu nói của Phùng Viên, chàng không thể không thừa nhận lá»i nói của Äiá»n Bá Äạt, má»—i má»—i Ä‘á»u là sá»± thật.
Äiá»u mà khiến cho chàng không hiểu là tại sao Äiá»n Bá Äạt lại nói vá»›i chàng những chuyện này.
Nếu nhÆ° Äiá»n Bá Äạt là ngÆ°á»i của Thiên Tuế phủ, thì lại càng không thể tiết lá»™ ra bí mật này.
Äiá»n Bá Äạt nhìn thấy chàng không nói gì, lại dùng lá»i khuyên răn nói :
– DÆ°Æ¡ng huynh, gần đây chúng ta chỉ lo vui chÆ¡i, quả thật đã quên Ä‘i chánh sá»±. NhÆ°ng bây giá» vẫn còn chÆ°a muá»™n, tiểu đệ có trách nhiệm phải khuyên ngăn DÆ°Æ¡ng huynh, hy vá»ng DÆ°Æ¡ng huynh sau cuá»™c chÆ¡i lần này sẽ phấn chấn trở lại. Vì danh dá»± của Thiên Ba phủ, vì chí nguyện của lệnh tôn, DÆ°Æ¡ng huynh phải thật cố gắng lên.
Hà Lăng Phong gật đầu.
Äá»™t nhiên Äiá»n Bá Äạt thấp giá»ng nói :
– Giống như là lần trước Dương huynh can thiệp vào chuyện ở Phượng Hoàng viện vậy đó. Từ đây vỠsau Dương huynh phải chú ý đến cạm bẫy của Hương Vân phủ.
Hà Lăng Phong chợt giật mình, chàng Ä‘ang định mở lá»i thì La Văn Bính đã bÆ°á»›c đến, nói lá»›n :
– Hai ngÆ°á»i nấp ở đây bàn luận việc gì đấy? Mau vào đây Ä‘i, bây giá» lão Tân Ä‘ang hên lắm, bá»n này không sao thắng được lão ta.
Äiá»n Bá Äạt lập tức đổi ngay bá»™ mặt khác, cÆ°á»i nói :
– Không ngá» lão Tân lại lá»™ng hành đến nhÆ° vậy. Trong núi không có hùm, khỉ xÆ°ng bá vÆ°Æ¡ng. Äi! Hãy xem Äiá»n má»— này thu phục lão ta.
Hà Lăng Phong miá»…n cưỡng đánh thêm vài ván nữa, nhìn thấy trá»i đã nhá nhem tối, liá»n rút ra khá»i cuá»™c chÆ¡i, trở ra hoa viên ở hậu phủ.
Phùng Viên đã hẹn má»—i ngày sá»›m tối gặp mặt hai lần, nhÆ°ng lại không nói rõ giá» giấc. Cho nên khi Hà Lăng Phong đến hoa viên chàng phải Ä‘i má»™t vòng tìm kiếm nhÆ°ng không thấy bóng dáng lão ta đâu cả. Äang sốt ruá»™t, Ä‘á»™t nhiên Hà Lăng Phong nghe thấy có tiếng ngÆ°á»i thì thầm.
Hà Lăng Phong lập tức dừng bÆ°á»›c, Ä‘i men theo khu rừng mà hôm trÆ°á»›c Phùng Viên luyện công. Những tiếng thì thầm dÆ°á»ng nhÆ° phát ra từ khu rừng kia, nhÆ°ng không nghe rõ là nói gì.
Chàng cố gắng lắng nghe nhÆ°ng cÅ©ng chỉ có thể phân biệt ra đó là giá»ng của hai ngÆ°á»i nữa.
Hà Lăng Phong định lên tiếng há»i là ai, nhÆ°ng chàng sợ sẽ làm kinh Ä‘á»™ng đến đối phÆ°Æ¡ng nên quyết định không tiến vào trong rừng mà chỉ Ä‘á» khí tung mình ẩn thân lên má»™t thân cây gần đấy chú ý lắng nghe.
Một hồi sau, tiếng nói thì thầm đã dứt hẳn. Thay vào đó là nghe thấy tiếng bước chân.
Lúc này đã có thể nhìn thấy hai nữ nhân từ trong rừng bước ra.
Hà Lăng Phong đứng trên cao, nên dễ dàng nhìn thấy hai nữ nhân kia chính là Mai Nhi và Tiểu Lan.
Trong tay Mai Nhi có xách một chiếc làn tre, bên trong có mấy cây Dạ Hợp hoa. Còn trên vai Tiểu Lan có vài cây cuốc, trên luỗi cuốc vẫn có dấu đất.
Xem ra thì cả hai giống như là đến đây để trồng hoa nhưng tại sao lại trồng hoa vào giỠnày?
HÆ¡n nữa càng không thể trồng hoa trong rừng được. Vả lại hành Ä‘á»™ng của cả hai rất là thần bí. TrÆ°á»›c khi bÆ°á»›c ra khá»i rừng, bá»n há» Ä‘á»u nhìn dáo dác bốn phía trÆ°á»›c, rồi má»›i bÆ°á»›c ra. Vừa bÆ°á»›c ra khá»i rừng, cả hai liá»n Ä‘i chậm lại.
Chỉ nghe Mai Nhi thấp giá»ng nói :
– Chúng ta chia tay nhau ở đây thôi, nhớ kêu hắn ta giỠtí đêm nay đến, tuyệt đối phải hết sức cẩn thận.
Tiểu Lan nói :
– Biết rồi, bản thân ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải nên cẩn thận, đừng để ngÆ°á»i khác bắt gặp nữa.
Nói xong cả hai liá»n chia tay. Mai Nhi Ä‘i vá» hÆ°á»›ng đông, vòng vá» phía thượng phòng. Còn Tiểu Lan Ä‘i ngược vá» hÆ°á»›ng tây, ra phía cá»­a hậu viện.
Hà Lăng Phong quyết định đuổi theo Tiểu Lan, xem xem ả ta đi gặp ai.
Chàng vừa định tuá»™t xuống khá»i thân cây, chợt có má»™t bàn tay từ trên đỉnh đầu Ä‘Æ°a xuống, chá»™p lấy cổ áo chàng.
Chàng vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hóa ra Phùng Viên đang ngồi trên nhánh cây rậm rạp ở bên trên.
TrÆ°á»›c khi chàng tung mình lên trên cây, không há» phát hiện ra có ngÆ°á»i đã nấp ở trên đó trÆ°á»›c. Nên chàng không khá»i cảm thấy hổ thẹn liá»n nói :
– Lão đại ca chắc cũng đã nhìn thấy hai a đầu kia rồi chứ?
Phùng Viên gật đầu đáp :
– Ta đến còn sá»›m hÆ¡n cả bá»n chúng, nên Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là nhìn thấy.
Hà Lăng Phong nói :
– Chắc lão đại ca cÅ©ng đã nhìn thấy bá»n chúng làm gì trong khu rừng kia rồi chứ?
Phùng Viên đáp :
– Bá»n chúng chôn má»™t vật.
Hà Lăng Phong nói :
– Là vật gì chứ?
Phùng Viên nói :
– Là vật gì ta không nhìn thấy rõ, nhưng...
Äá»™t nhiên lão ta nhe răng ra cÆ°á»i, nói tiếp :
– Quả nhiên vận may của chúng ta không tệ. Äấy rất có thể là vật mà chúng ta Ä‘ang cần.
Hà Lăng Phong thất thanh nói :
– Yên Chi bảo đao.
Phùng Viên mỉm cÆ°á»i gật đầu nói :
– Kỳ thật, chúng ta phải sá»›m nghÄ© ra từ lâu. Sáng sá»›m hôm nay a đầu Mai Nhi bị ngÆ°Æ¡i vô ý gặp phải, lúc đó trong tay ả ta không có vật gì. Vào lúc ấy trá»i đã sáng nên bên ngoài không có tiếp ứng, vì vậy bá»n chúng không có cách chi chuyển báu vật ra bên ngoài cả.
Hà Lăng Phong chợt vỗ tay cái bốp :
– Äúng vậy. Nếu nhÆ° bảo Ä‘ao đã được chuyển ra khá»i phủ thì bá»n chúng đã sá»›m cao bay xa chạy rồi, chứ không dại gì ở lại trong phủ đã mạo hiểm.
Phùng Viên nói :
– Vì má»™t phút sÆ¡ xuất nên ta đã để lá»™ ra nÆ¡i cất giấu bảo Ä‘ao, nên má»›i bị bá»n chúng đánh cắp Ä‘i. NhÆ°ng bá»n chúng không kịp chuyển Ä‘i nÆ¡i khác, nên đành phải chôn giấu lại.
Hà Lăng Phong nói :
– Nhưng khi đó chúng phải chôn giấu bảo đao gấp, sao lại không chôn ở nơi gần Cúc Hương thủy tạ, mà lại chôn ở trong rừng, một nơi xa đến như vậy?
Phùng Viên cÆ°á»i nói :
– Äiá»u này có gì đáng ngạc nhiên. Bá»n chúng vốn cÅ©ng muốn chôn gần ở Cúc HÆ°Æ¡ng viện. NhÆ°ng vì ở đây quá trống trải, đào đất lên không được tiện, nên má»›i đến rừng cây này.
Hà Lăng Phong có vẻ phấn khởi nói :
– Äây chính là nhỠông trá»i bảo há»™ cho chúng ta. Lão đại ca, chúng ta đào bảo Ä‘ao lên trÆ°á»›c, sau đó sẽ giữ gốc cây mà chá» thôi. Äợi đến giá» tí đêm nay bá»n chúng ra lấy bảo Ä‘ao, chúng ta sẽ bủa lÆ°á»›i bắt chúng.
Phùng Viên cũng gật đầu đồng ý, hơn nữa còn căn dặn :
– Äợi má»™t lát nữa sau khi lấy bảo Ä‘ao trở vá», ngÆ°Æ¡i nhá»› đừng bao giá» có biểu hiện khác lạ gì. Chúng ta không những lấy lại Ä‘ao, mà còn phải tìm cho ra tên chủ mÆ°u đứng sau bức màn kia là ai nữa.
Hà Lăng Phong nói :
– Tiểu đệ đã lÆ°u ý quyết định. Äiá»n Bá Äạt là ngÆ°á»i đáng chú ý nhất.
Thế rồi chàng Ä‘em sá»± việc ở tiá»n sảnh kể sÆ¡ lượt lại cho lão ta nghe.
Phùng Viên nghe xong không há» có ý kiến gì, mà chỉ tuá»™t xuống khá»i thân cây bÆ°á»›c vào trong rừng.
Lão ta được má»i ngÆ°á»i gá»i là “Phùng hầu tá»­â€, không phải chỉ vì có dáng vóc giống nhÆ° khỉ, mà lão ta còn leo trèo và linh hoạt giống nhÆ° là khỉ vậy.
Không tốn bao nhiêu thá»i gian, Phùng Viên đã tìm ra được má»™t đống lá cây vàng úa.
Phùng Viên dùng hai tay bới đống lá cây ra, quả nhiên bên dưới là một lớp đất vừa mới được đào lên. Hơn nữa còn có một chiếc khăn để làm dấu.
Hà Lăng Phong nói :
– Chính là chỗ này rồi. Lão đại ca hãy đợi cho một lát, để tiểu đệ đi lấy cuốc.
Phùng Viên nói :
– Chỉ má»™t lá»›p đất má»ng này, không cần phải dùng đến cuốc đâu.
Lão ta dùng mÆ°á»i ngón tay cứng nhÆ° sắt của mình, chụp mạnh xuống đất.
Chỉ một thoáng sau, lão ta đã đào thành một cái hố lớn.
Quả nhiên dưới lớp đất là một chiếc bao hình dài.
Phùng Viên ngẩng mặt lên thở ra một tiếng :
– Thần vật mất Ä‘i nay đã quay trở vá». Äây chính là nhá» sá»± bảo há»™ của lệnh huynh, cÅ©ng chính là ý trá»i muốn cho Thiên Ba phủ chấn hÆ°ng trở lại.
Hà Lăng Phong chăm chú nhìn chiếc bao nói :
– Lão đại ca hãy chú ý xem thử, hình như bên trong không phải là bảo đao.
Phùng Viên ngạc nhiên nói :
– Hả?
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu như một chiếc bao được chôn dưới đất gần một ngày thì khi đào lên phải có dấu bị ẩm ướt. Vậy mà chiếc bao này vừa mới lại vừa khô ráo, rõ ràng là mới vừa chôn xuống.
Không đợi cho chàng nói dứt câu, Phùng Viên đã vội mở chiếc bao ra. Bên trong chiếc bao quả nhiên là một thanh đao.
NhÆ°ng có Ä‘iá»u đó không phải là thanh Yên Chi bảo Ä‘ao mà là má»™t thanh Ä‘ao rất bình thÆ°á»ng.
Phùng Viên tức giận hừ lên một tiếng :
– Hai con a đầu này cả gan dám giở trò quỷ kế này với ta sao?
Hà Lăng Phong trầm ngâm nói :
– NhÆ°ng tại sao bá»n chúng biết được, chúng ta sẽ đến đây mà chuẩn bị trÆ°á»›c thanh Ä‘ao này?
Phùng Viên nói :
– Hai a đầu này vốn định nhân lúc ná»­a đêm Ä‘i lấy bảo Ä‘ao. NhÆ°ng Ä‘á»™t nhiên chúng phát hiện ra ngÆ°Æ¡i cÅ©ng có mặt ở trong vÆ°á»n, nên má»›i cấp thá»i đổi kế hoạch và cố ý chôn má»™t thanh Ä‘ao bình thÆ°á»ng ở tại nÆ¡i đây. Chúng muốn nhân cÆ¡ há»™i chúng ta đào tìm thanh Ä‘ao ở đây, sẽ Ä‘i lấy bảo Ä‘ao và nhân cÆ¡ há»™i thoát thân luôn. Nếu nhÆ° muốn tìm má»™t thanh Ä‘ao bình thÆ°á»ng, thì trong Thiên Ba phủ này không phải là chuyện khó.
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu như...
Tài sản của samacvuong

Chữ ký của samacvuong
Bạn Äang xem Flash Tại http://4vn.eu
  #7  
Old 18-05-2008, 06:51 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· VÆ°Æ¡ng Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Yên Chi Bảo Äao: Hồi 7
(Ngá»a Long Sinh)


Phùng Viên nói :
– Äừng có nếu nhÆ° gì cả. May mà bây giá» vẫn còn chÆ°a quá muá»™n. Yên Chi bảo Ä‘ao nhất định vẫn òn ở gần Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ. Vậy bây giá» chúng ta phải lập tức đến đấy ngay, nếu không sẽ có thể muá»™n mất.
Âm thanh của lão ta vẫn còn chÆ°a dứt thì ngÆ°á»i đã vá»t ra khá»i khu rừng nhÆ° má»™t cÆ¡n gió.
Hà Lăng Phong cũng đành phải bám theo lão ta.
NhÆ°ng khi ra khá»i khu rừng không được bao xa, Hà Lăng Phong liá»n kéo vạt áo Phùng Viên thấp giá»ng nói :
– Lão đại ca, xin hãy chỠđợi một chút.
Phùng Viên liá»n dừng bÆ°á»›c há»i :
– Äợi cái gì?
Hà Lăng Phong nhìn quanh rồi kéo lão ta quay trở lại khu rừng.
Phùng Viên lấy làm ngạc nhiên nói :
– Thật ra là ngÆ°Æ¡i muốn gì đây? Phải biết rằng thá»i gian Ä‘ang rất bức bách, không thể nào kéo dài thá»i gian được.
Hà Lăng Phong xua xua tay, thấp giá»ng nói :
– Theo nhÆ° ý của tiểu đệ, lão đại ca có thể đến Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ Ä‘iá»u tra xem thá»­, nhÆ°ng nhá»› đừng bao giỠđể lá»™ ra thân thế. Còn vá» phần tiểu đệ sẽ ở đây chỠđợi.
Phùng Viên càng ngạc nhiên hơn :
– Ngươi định ở đây để làm gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Tiểu đệ có dự cảm Yên Chi bảo đao trừ phi không còn ở trong Thiên Ba phủ nữa. Nếu còn thì nhất định ở trong khu rừng này.
Phùng Viên suy nghĩ một hơi rồi nói :
– Thôi được, ngươi hãy ở lại đây, còn ta sẽ đến Cúc Hương thủy tạ. Nếu như bên ấy không có gì xảy ra thì ta lập tức sẽ trở vỠđây ngay.
Nói xong lão ta bÆ°á»›c nhanh ra khá»i khu rừng.
Hà Lăng Phong bước đến bên cái hố, đặt thanh đao vào vị trí cũ. Sau đó cẩn thận lấp đất lại. Chàng không quên đem chiếc khăn phủ lên trên, cuối cùng phủ lá cây lại.
Sau đó chàng chá»n má»™t thân cây có cành lá rậm rạp ở gần đấy, ẩn thân.
Äợi cái gì? Chính chàng cÅ©ng không biết, nhÆ°ng chàng giống nhÆ° ngÆ°á»i thợ săn Ä‘ang chỠđợi con mồi, phải kiên nhẫn và có lòng tá»± tin.
Thá»i gian chừng ná»­a tuần trà đã trôi qua nhÆ°ng má»™t chút Ä‘á»™ng tÄ©nh cÅ©ng không có và cÅ©ng không thấy Phùng Viên quay trở lại.
Hà Lăng Phong núp ở trên cây, chú ý lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Lại hơn nửa tuần trà nữa trôi qua, nhưng bốn bỠvẫn không có chút động tịnh.
Hà Lăng Phong trong lòng hơi khẩn trương.
NhÆ°ng ngay lúc ấy có má»™t tiếng “xoạt†nhá» vang lên. Ở bên dÆ°á»›i Ä‘á»™t nhiên xuất hiện má»™t bóng ngÆ°á»i.
NgÆ°á»i vừa đến quả thật xuất hiện rất nhanh. Tiếng gió và ngÆ°á»i cÆ¡ hồ cùng xuất hiện má»™t lượt. Vừa nghe được tiếng gió, thì đã nhìn thấy bóng ngÆ°á»i.
Hà Lăng Phong giật thót ngÆ°á»i, xuýt chút nữa là rÆ¡i xuống đất.
Äợi khi chàng nhìn thấy cách ăn mặc và dung mạo của ngÆ°á»i kia, gần nhÆ° chàng muốn thất thanh kêu lá»›n lên.
NgÆ°á»i kia mặc y phục màu vàng và không ai khác hÆ¡n là Phùng Uyển Quân.
* * * * *
Thần sắc Phùng Uyển Quân có vẻ khẩn trÆ°Æ¡ng, hiển nhiên là chÆ°a phát hiện ra trên cây gần đấy có ngÆ°á»i, Phùng Uyển Quân đảo mắt nhìn má»™t vòng, rồi chạy đến nÆ¡i chôn Ä‘ao. Äồng thá»i Phùng Uyển Quân lấy từ trong tay áo ra má»™t cây trủy thủ sắc bén, đào lấy đào để.
Hà Lăng Phong vốn định gá»i Uyển Quân má»™t tiếng, nhÆ°ng thấy tình hình nhÆ° thế chàng lại thôi.
Bởi vì không chỉ thần sắc Phùng Uyển Quân khẩn trÆ°Æ¡ng, đầu tóc và y phục không được gá»n gàng. HÆ¡n nữa phía sau vai phải còn có vết máu, rõ ràng là Uyển Quân đã bị trá»ng thÆ°Æ¡ng.
Tại sao Phùng Uyển Quân lại bị thương? Tại sao nàng lại biết chỗ chôn đao?
Tại sao nàng lại khẩn trương? Và nàng muốn đào tìm cái gì.
Những câu há»i này rất mau đã có câu trả lá»i. Phùng Uyển Quân vung Ä‘ao nhÆ° bay. Chỉ thoáng má»™t cái nàng đã đào được chiếc bao có Ä‘á»±ng thanh Ä‘ao bên trong.
Nhưng Uyển Quân không hỠđể ý đến nó, mà thuận tay để sang một bên và lại tiếp tục đào.
Chỉ một lát sau, Uyển Quân lại từ trong chiếc hố, đào được một chiếc túi khác.
Hai mắt Hà Lăng Phong vụt sáng lên. Vì chàng đã nhận ra đó chính là chiếc túi mà hôm qua chàng đã dùng đựng thanh bảo đao.
Thì ra Mai Nhi và Tiểu Lan thật sự có chôn giấu thanh Yên Chi bảo đao.
NhÆ°ng chẳng qua bá»n há» còn chôn thêm má»™t thanh Ä‘ao bình thÆ°á»ng khác ở bên trên mà thôi.
Ngoại trừ chính mắt nhìn thấy, chứ không ai ngá» rằng trong chiếc hố kia lại có chôn đến hai thanh Ä‘ao. Chính Hà Lăng Phong cÅ©ng không thể ngá».
Thông minh như Phùng Viên cũng không thể nào ngỠđến được.
Vậy tại sao Phùng Uyển Quân lại biết?
Xem tình hình thì Phùng Uyển Quân không chỉ đã biết trÆ°á»›c sá»± việc chôn bảo Ä‘ao ở đâu, mà rất có thể Uyển Quân là ngÆ°á»i đã chỉ huy Mai Nhi và Tiểu Lan.
Những suy nghĩ này lướt nhanh trong đầu Hà Lăng Phong. Tuy chàng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng không sao giãi bày được.
Hà Lăng Phong liá»n búng ngÆ°á»i từ trên cây nhảy xuống đất.
Phùng Uyển Quân Ä‘ang lấy thanh Ä‘ao ra khá»i bao vải, Ä‘á»™t nhiên nhìn thấy Hà Lăng Phong xuất hiện. Sắc mặt Uyển Quân chợt thay đổi, lập tức lùi ra sau hai ba bÆ°á»›c, đồng thá»i giấu thanh Yên Chi bảo Ä‘ao ra sau lÆ°ng. Hà Lăng Phong quay vá» phía Phùng Uyển Quân mỉm cÆ°á»i nói :
– Không ngỠrằng ta cũng có mặt ở đây phải không?
Phùng Uyển Quân tay trái cầm đao vẫn giấu ở phía sau. Còn tay phải vỗ nhè nhẹ lên ngực thở phào một tiếng rồi nói :
– Ai! Thật không ngỠlại là chàng. Thất lang, chàng làm cho thiếp giật cả mình.
Hà Lăng Phong lại mỉm cÆ°á»i nói :
– Cô nÆ°Æ¡ng, cách xÆ°ng hô giữa chúng ta dÆ°á»ng nhÆ° là nên phải sá»­a lại.
Phùng Uyển Quân liá»n há»i :
– Tại sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Bởi vì cô nương không phải là Phùng Uyển Quân, và cô nương cũng tự biết ta không phải là Dương Tử Úy. Vở kịch chúng ta diễn chẳng lẽ tới đây vẫn còn chưa chịu kết thúc sao?
Phùng Uyển Quân nói :
– Thiếu không hiểu ý chàng đang muốn nói gì.
Hà Lăng Phong liá»n bÆ°á»›c vá» phía trÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c, thấp giá»ng nói :
– Việc này chẳng có gì đâu mà khó hiểu? Mục đích của bá»n ngÆ°Æ¡i là muốn Ä‘oạt lấy thanh Yên Chi bảo Ä‘ao. Việc này thật ra chẳng có liên quan gì đến ta cả, nhÆ°ng các ngÆ°Æ¡i tìm đủ má»i cách để kéo ta vào vòng.
Toàn thân Phùng Uyển Quân hơi chấn động, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào mặt Hà Lăng Phong, dáng vẻ vừa thừa nhận lại vừa không thừa nhận.
Hà Lăng Phong vẻ đắc ý nói :
– NghÄ© lại ta thật là ngốc. Mấy ngày qua ta gần nhÆ° cho rằng mình chính là DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy. Mãi đến tận vừa rồi, ta còn cho rằng cô nÆ°Æ¡ng chính là Phùng Uyển Quân, bây giá» ta má»›i hoàn toàn hiểu ra. NhÆ°ng cô nÆ°Æ¡ng dám cả gan giả mạo nữ chủ nhân của Thiên Ba phủ, hÆ¡n nữa còn trang Ä‘iểm rất giống. Nên ngay cả Phùng đại ca cÅ©ng bị cô nÆ°Æ¡ng qua mặt. Sá»± cÆ¡ tá»± và gan dạ này khiến cho ngÆ°á»i ta đáng khâm phục.
Phùng Uyển Quân chớp chớp mắt thản nhiên nói :
– Thất lang, chàng đang nói gì vậy? Không lẽ bệnh cũ của chàng lại tái phát rồi sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Không sai, có lẽ bệnh cÅ© của ta lại tái phát. NhÆ°ng lần này may mắn có má»™t vị đại phu giá»i ở đây. Cô nÆ°Æ¡ng chỉ cần ngÆ°á»i giao thanh Yên Chi bảo Ä‘ao ra, rồi chúng ta cùng nhau Ä‘i gặp Phùng đại ca, thì ai có bệnh và ai không bệnh, lập tức ngÆ°á»i sẽ có cách trị ngay.
Phùng Uyển Quân nói :
– Chàng nói cái gì là Yên Chi bảo đao? Ở đâu có Yên Chi bảo đao chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– Chính là thanh Ä‘ao Ä‘ang ở sau lÆ°ng của cô nÆ°Æ¡ng đấy. Chúng ta cÅ©ng có má»™t thá»i làm phu thê, hay là cô nÆ°Æ¡ng hãy tá»± giao ra, chứ đừng để ta dùng đến vÅ© lá»±c. NhÆ° vậy sẽ mất Ä‘i tình cảm của phu thê.
Phùng Uyển Quân đưa tay trái ra nói lớn :
– Chàng nói thanh đao này chính là Yên Chi bảo đao?
Hà Lăng Phong nói :
– Chẳng lẽ không phải hay sao? Ta còn nhận ra chiếc túi bạc bên ngoài thanh bảo đao kia, trên cán đao còn có bốn chữ...
Phùng Uyển Quân thở dài ra má»™t tiếng, lấy thanh Ä‘ao ra khá»i túi vải, Ä‘Æ°a đến trÆ°á»›c mặt Hà Lăng Phong nói :
– Chàng nhất định nói nó là Yên Chi bảo đao, thế thì chàng cứ cầm xem thử.
Hà Lăng Phong nói :
– Äượ, để ta xem thá»­, chẳng lẽ ta lạinhìn lầm hay sao?
Khi tay chàng vừa chạm vào Ä‘uôi vá» Ä‘ao, má»›i phát hiện ra mình nhìn lầm, nhÆ°ng cái mà chàng lầm không phải là Ä‘ao mà chính là ngÆ°á»i. Khi Phùng Uyển Quân chìa Ä‘ao vá» phía trÆ°á»›c, mÅ©i Ä‘ao hÆ°á»›ng vá» phía Hà Lăng Phong, còn cán Ä‘ao hÆ°á»›ng vá» phía mình. Trong lúc Hà Lăng Phong Ä‘Æ°a tay ra định cầm lấy thanh Ä‘ao thì Phùng Uyển Quân đã trở tay nắm lấy cán Ä‘ao.
“Xoẹt!†má»™t tiếng. Má»™t tia sáng lạnh lóe lên, thanh bảo Ä‘ao đã rút ra khá»i vá».
Hà Lăng Phong chỉ cảm thấy ngÆ°á»i mình lạnh buốt, chàng lập tức buông tay ra, thối lui ra sau.
Giữa bụng Hà Lăng Phong đã có má»™t Ä‘Æ°á»ng chém dài chừng ba tấc, máu tÆ°Æ¡i từ đó chảy ra ngoài Æ°á»›t cả áo.
Phùng Uyển Quân nhìn chàng lạnh lùng nói :
– Niệm tình phu thê, ta phá lệ tha cho ngÆ°Æ¡i má»™t con Ä‘Æ°á»ng sống. NhÆ°ng tốt nhất là ngÆ°Æ¡i đừng bao giá» nói vá»›i Phùng hầu tá»­ biết thân phận thật của mình. Nếu nhÆ° lão ta truy vấn vá» manh mối của hai phu thê DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy, lúc ấy ngÆ°Æ¡i đừng mong có lá»i biện bạch.
Nói xong Phùng Uyển Quân tra đao vào vỠrồi tung mình lướt đi.
Hà Lăng Phong bước lên hai bước định đuổi theo. Nhưng máu từ vết thương chảy ra lai láng. Bỗng nhiên chàng cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, còn đầu óc thì hôn mê gần như muốn ngã xuống đất.
Chàng biết mình đã không còn cách nào để Ä‘uổi theo kẻ địch, nên dùng hết sức lá»±c còn lại trong ngÆ°á»i gá»i lá»›n :
– Phùng đại ca... Phùng đại ca...
ChÆ°a nghe thấy tiếng trả lá»i của Phùng Viên, Hà Lăng Phong đã ngã đùng ra đất.
Không biết trải qua thá»i gian là bao lâu, cÅ©ng không biết sau đó đã xảy ra những chuyện gì.
Khi mà Hà Lăng Phong ngá»­i thấy mùi thÆ¡m của hoa cá», chàng má»›i mở mắt ra và phát hiện mình Ä‘ang nằm trong gian Thủy các ở Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ.
Trên chiếc ghế bành cạnh giÆ°á»ng có má»™t thiếu phụ Ä‘ang ngồi cúi đầu thêu chiếc áo gối có cặp Uyên Ương.
Không ngá» ngÆ°á»i thiếu phụ kia lại chính là Phùng Uyển Quân.
Hà Lăng Phong vô cùng sá»­ng sốt, định nhảy xuống khá»i giÆ°á»ng.
Nhưng bởi chàng vừa mới chống tay ngồi dậy thì vết thương ở bụng đau đớn không sao chịu nổi. Hà Lăng Phong kêu lên một tiếng rồi lại ngã xuống gối.
Nghe thấy tiếng Ä‘á»™ng, Phùng Uyển Quân liá»n bá» chiếc áo gối xuống, quay đầu lại mỉm cÆ°á»i nói :
– Thất lang, chàng đã tỉnh rồi à? Hãy mau lo nằm yên đừng làm động đến vết thương.
Hà Lăng Phong trừng mắt nhìn ngÆ°á»i thiếu phụ, trong mắt lá»™ vẻ kinh ngạc, còn nàng sá»­a lại chăn cho chàng nói :
– Làm gì mà nhìn thiếp dữ vậy? Chẳng lẽ chàng không nhận ra thiếp sao chứ?
Hà Lăng Phong hứ một tiếng :
– Yêu phụ, ngươi còn dám ở lại đây hay sao?
Phùng Uyển Quân nói :
– Tại sao thiếp lại không thể ở lại đây được chứ? Äây chính là Thiên Ba phủ, chính là nhà của chúng ta.
Hà Lăng Phong chỉ muốn nhổ má»™t bãi nÆ°á»›c bá»t vào mặt Phùng Uyển Quân.
Chàng nghiến răng nói :
– NgÆ°Æ¡i đã lấy được bảo kiếm vậy tại sao còn chÆ°a chịu Ä‘i khá»i đây? NgÆ°Æ¡i cho rằng ta thật sá»± không dám Ä‘em bí mật này nói cho Phùng đại ca biết hay sao?
Phùng Uyển Quân không một chút giận dữ, nói :
– Thất lang, bệnh điên của chàng lại tái phát rồi sao?
Hà Lăng Phong giận dữ nói :
– Ngươi mới là kẻ điên. Nói cho ngươi biết, ta muốn...
Phùng Uyển Quân nói :
– Chàng muốn nói gì? Nói vá»›i ai? Thất lang, thiếp khuyên chàng hãy bình tÄ©nh lại má»™t chứt. Bây giá» má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết trên mình chàng có bệnh. Bất luận cho chàng nói gì, Ä‘á»u không có má»™t ai tin cả.
Hà Lăng Phong nói :
– Ta phải Ä‘em tất cả nói ra hết. Việc ngÆ°Æ¡i trá»™m lấy Yên Chi bảo Ä‘ao là do Mai Nhi và Tiểu Lan đánh cắp. Còn vết thÆ°Æ¡ng của chàng là do má»™t ngÆ°á»i bịt mặt đả thÆ°Æ¡ng, may mà thiếp đến kịp nên má»›i cứu được mạng chàng. Vì đến cứu chàng, nên thiếp cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng nhẹ, còn tên bịt mặt thì bá» chạy mất.
Hà Lăng Phong nói :
– NhÆ°ng Mai Nhi và Tiểu Lan là do ngÆ°Æ¡i xúi giục bá»n chúng. Ãt ra bá»n chúng cÅ©ng là a hoàn thân cận của ngÆ°Æ¡i, nên ngÆ°Æ¡i không thể nào nói là hoàn toàn không biết được.
Phùng Uyển Quân nói :
– Không sai, bá»n chúng là a hoàn thân cận của thiếp, nhÆ°ng không phải mang từ Thiên Tuế phủ đến. Bá»n chúng bị ngÆ°á»i bên ngoài mua chuá»™c, thiếp cÅ©ng chịu trách nhiệm hay sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Hừ! Bá»n chúng sá»›m muá»™n gì cÅ©ng không thoát khá»i bàn tay của Phùng lão ca. Chỉ cần bắt được bá»n chúng thì có thể há»i rõ thật sá»± ra sao?
Phùng Uyển Quân nhún vai nói :
– NhÆ°ng đáng tiếc là không bao giá» bắt được bá»n chúng.
Hà Lăng Phong há»i gằn :
– Ngươi dựa vào đâu mà dám nói chắc như vậy?
Phùng Uyển Quân nói :
– Bởi vì đêm qua bá»n chúng đã bị giết để diệt khẩu, ở gần Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ rồi.
Hà Lăng Phong vẻ ngạc nhiên nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không phải thiếp rồi. Hung thủ giết ngÆ°á»i diệt khẩu chính từ phía trÆ°á»›c tiá»n sảnh vào, hÆ¡n nữa còn là má»™t nam nhân. Äại ca chính là vì Ä‘uổi theo hung thủ nên má»›i không kịp thá»i trở lại khu rừng.
Hà Lăng Phong nói :
– Phùng đại ca nhất định Ä‘iá»u tra ra hắn ta là chứ?
Phùng Uyển Quân nhún vai nói :
– Lão ta vốn đã có thể Ä‘iá»u tra ra là ai, nhÆ°ng đáng tiếc do lão quá nôn nóng, nên đám cẩu bằng hữu của chàng vì quá sợ hãi lão ta, đã giải tán hết. Kết quả, lão chẳng Ä‘iá»u tra ra được cái gì.
Hà Lăng Phong nói :
– Còn Phùng đại ca thì sao?
Phùng Uyển Quân quay mặt nhì ra ngoài cửa sổ bĩu môi nói :
– Lão ta cho rằng Yên Chi bảo Ä‘ao nhất định chôn ở trong hoa viên. Cho nên ná»­a đêm hôm qua. Lão ta đã cho ngÆ°á»i đào đến tận bây giá» chÆ°a chịu nghỉ. Tá»™i nghiệp cho những cây bông, Ä‘á»u bị lão ta đào bá»›i lên hết.
Hà Lăng Phong ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cá»­a sổ, rồi không khá»i thở dài má»™t tiếng.
Xung quanh Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ có nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘ang cầm cuốc. Còn Phùng Viên đích thân chỉ huy hÆ¡n mÆ°Æ¡i tên võ sÄ©, đào bên trong hoa viên để tìm thanh Yên Chi bảo Ä‘ao.
Hà Lăng Phong vẻ hậm hực nói :
– Chỉ cần Phùng lão đại vẫn còn ở lại trong Thiên Ba phủ, thì ngÆ°Æ¡i sẽ chết. Ta sẽ Ä‘em tất cả má»i bí mật nói cho lão ta nghe.
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i nói :
– Chàng sẽ không bao giá» làm nhÆ° vậy. Bởi vì nếu làm nhÆ° vậy, không há» có chút lợi ích gì đối vá»›i chàng, ngược lại còn xảy ra thêm nhiá»u Ä‘iá»u phiá»n phức. HÆ¡n nữa chàng đã má»™t lần phát Ä‘iên, bây giá» lá»i nói của chàng còn có ai tin nữa?
Hà Lăng Phong nói :
– Ãt ra ta cÅ©ng đã biết ngÆ°Æ¡i không phải là nữ chủ nhân của Thiên Ba phủ. Phùng Uyển Quân và Phùng Viên là hai huynh muá»™i, lão ta nhất định có đủ chứng cá»› để biết được ngÆ°Æ¡i không phải là thật.
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i vẻ đắc ý nói :
– Lão ta dùng cách gì để chứng minh? Hai huynh muá»™i cùng cha khác mẹ, niên ká»· cách biệt nhau quá xa, bình thÆ°á»ng lại không cùng sống chung vá»›i nhau. Khi ở nhà, má»™t ngày cÅ©ng chÆ°a chắc gặp mặt được má»™t lần, huống hồ bây giá» thiếp đã xuất giá. Cho dù trên ngÆ°á»i thiếp có dấu tích gì, lão ta cÅ©ng chẳng biết. Giả sá»­ nhÆ° lão ta có biết, lão ta lại dám cởi y phục của thiếp ra để kiểm chứng hay sao?
Phùng Uyển Quân dừng lại giây lát, rồi nói tiếp :
– Vả lại thiếp không phải là Phùng Uyển Quân và chàng cÅ©ng không phải là DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy. Nếu nhÆ° sá»± việc được phÆ¡i bày ra ánh sáng, chàng không sợ hay sao? Chi bằng hai ngÆ°á»i chúng ta cứ y nhÆ° trÆ°á»›c đây, không phải tốt hÆ¡n hay sao?
Hà Lăng Phong cứng há»ng, không biết phải nói gì.
Quả thật bây giỠkhông biết dùng thân phận gì để nói cho Phùng Viên tin đây.
Phùng Uyển Quân lại mỉm cÆ°á»i bÆ°á»›c đến bên cạnh giÆ°á»ng ngồi xuống, rồi Ä‘Æ°a tay ấn vai Hà Lăng Phong xuống dịu dàng nói :
– Thất lang, chàng là ngÆ°á»i thông minh, tuyệt đối sẽ không làm những việc khá» dại nhÆ° vậy. Má»™t gia sản đồ sá»™ nhiá»u ngÆ°á»i nằm mÆ¡ cÅ©ng không dám nghÄ© đến. NhÆ°ng chàng thì ngược lại, không há» tốn má»™t chút công sức nào tá»± nhiên được tất cả. Chẳng lẽ nhÆ° vậy chàng còn chÆ°a vui lòng sao?
Hà Lăng Phong không có lá»i gì để nói, nhÆ°ng trong tận đáy lòg, chàng cảm thấy hÆ¡i mát dạ, giống hÆ° toàn thân mình rÆ¡i vào trong hồ nÆ°á»›c vậy.
NgÆ°á»i nữ nhân này quả thật quá Æ° là lợi hại, tất cả má»i thứ Ä‘á»u đã suy nghÄ© chu đáo. Bởi vậy Hà Lăng Phong còn gì để nói nữa? Phùng Uyển Quân dÆ°á»ng nhÆ° đã nhìn thấu tim chàng, nên lại nói :
– NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng nói, má»™t đêm làm phu thê trá»n kiếp cÅ©ng làm phu thê. Chúng ta đã là phu thê, thì thiếp đâu nỡ hại chàng.
Hà Lăng Phong trầm ngâm thật lâu, rồi thở dài một tiếng nói :
– Nói cho ta biết, thật ra ngươi là ai? Sau khi ngươi lấy được thanh Yên Chi bảo đao, ngươi còn định muốn gì nữa?
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i thật ngá»t ngào, thấp giá»ng nói :
– Thiếp tên là Phùng Uyển Quân, còn chàng là Dương Tử Úy. Thiếp chính là thê tử của chàng. Bây giỠlà thê tử, sau này cũng vẫn là thê tử, ngoài việc muốn có một phu quân tốt ra, thì còn muốn gì nữa.
Những lá»i nói này tuy mang đầy tình cảm đậm đà, nhÆ°ng đối vá»›i Hà Lăng Phong chàng lại cảm thấy vô cùng gá»›m ghiếc.
Phùng Uyển Quân nói tiếp :
– Hai phu thê chúng ta đã nói chuyện rất lâu rồi, vậy mà đại ca vẫn còn khổ cá»±c ở bên ngoài tìm kiếm bảo Ä‘ao. CÅ©ng nên má»i đại ca vào trong nghỉ ngÆ¡i má»™t lát đã.
Không đợi cho Hà Lăng Phong kịp mở miệng, Phùng Uyển Quân đã cao giá»ng gá»i :
– Bình Nhi!
Má»™t tiểu a hoàn liá»n đẩy cá»­a bÆ°á»›c vào :
– Phu nhân gá»i nô tỳ!
Phùng Uyển Quân nói :
– NgÆ°Æ¡i hãy ra bẩm vá»›i Cá»­u lão gia rằng, đại gia đã tỉnh lại và má»i Cá»­u lão gia vào trong nghỉ ngÆ¡i má»™t lát, đừng có đào nữa.
Má»™t lát sau, Phùng Viên đã từ ngoài bÆ°á»›c vào. Vừa nhìn thấy Hà Lăng Phong lão ta liá»n nói vá»›i giá»ng hối hận :
– Tất cả Ä‘á»u tại ta sÆ¡ ý cứ lo Ä‘uổi theo hung thủ nên không ngá» rằng trong hoa viên vẫn còn gian tế ẩn nấp. Thất lang, hãy mau nói cho ta biết, tên gian tế kia tÆ°á»›ng mạo nhÆ° thế nào?
Hà Lăng Phong vừa định trả lá»i, Phùng Uyển Quân đã vá»™i trả lá»i trÆ°á»›c :
– Lúc ấy chàng đã bị thÆ°Æ¡ng còn tâm trí đâu mà để ý đến tÆ°á»›ng mạo của đối phÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng tiểu muá»™i lại nhìn thấy, nhÆ°ng có Ä‘iá»u đối phÆ°Æ¡ng dùng khăn Ä‘en che mặt, nên không nhận ra được diện mạo.
Phùng Viên nói :
– Tuy không thể phân biệt ra diện mạo của hắn, nhÆ°ng ít nhất cÅ©ng có thể biết hắn là nam hay nữ? Trên ngÆ°á»i mặc y phục nhÆ° thế nào?
Phùng Uyển Quân nói :
– Hắn ta là nam, dáng vóc cao to trên ngÆ°á»i mặc y phục dạ hành màu Ä‘en.
Phùng Viên nói :
– Có thể là muá»™i không nhìn thấy rõ, nên ta muốn há»i lại Thất lang xem nhÆ° thế nào. Muá»™i đừng ở đó mà xen vào.
Phùng Uyển Quân không hỠđể ý đến câu nói của lão ta, chỉ cÆ°á»i nhẹ nói :
– Thôi được! Äại ca cứ việc há»i. NhÆ°ng đừng quên rằng Thất lang Ä‘ang bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, nếu nói nhiá»u thì có hại cho vết thÆ°Æ¡ng.
Phùng Viên nói :
– Ta biết, nam nhân nói chuyện tốt nhất nữ nhân các ngươi đừng có xen vào.
Trong lòng Hà Lăng Phong tự nhiên cảm thấy vui vui, cho dù những câu trách của Phùng Viên chỉ là đại ca trách tiểu muội mà thôi.
NhÆ°ng khi ánh mắt của chàng chạm phải nụ cÆ°á»i của Phùng Uyển Quân, lòng chàng chợt thót lại.
Nụ cÆ°á»i của Phùng Uyển Quân tuy rất dịu dàng và ấm áp. NhÆ°ng thật ra chứa đầy sá»± tá»± tin cùng vá»›i sá»± đắc ý.
Nếu như không dám tin chắc thì Phùng Uyển Quân làm sao dám để lại cho Phùng Viên gặp mặt Hà Lăng Phong.
Phùng Viên quả nhiên là má»™t con ngÆ°á»i thông minh, lão ta chậm rãi nói :
– Thất lang, ngÆ°Æ¡i hãy thá»­ nghÄ© kỹ lại sá»± việc xảy ra lúc đó xem, đối phÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i nhÆ° thế nào? NgÆ°Æ¡i và hắn làm thế nào gặp nhau? Hắn làm sao đả thÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i?
Hà Lăng Phong thở dài má»™t tiếng, gượng cÆ°á»i nói :
– Phùng Uyển Quân nói hoàn toàn chính xác. Äối phÆ°Æ¡ng mặc y phục dạ hành màu Ä‘en, thân hình cao to, nhÆ°ng trên mặt có dùng khăn Ä‘en che lại, quả thật đệ không nhận ra được diện mạo của hắn ta.
Phùng Viên nói :
– Ngươi làm thế nào gặp được hắn?
Hà Lăng Phong nói :
– Sau khi chúng ta ở trong rừng chia tay nhau, tiểu đệ má»›i phát giác hành Ä‘á»™ng của Mai Nhi và Tiểu Lan rất là khả nghi, hình nhÆ° là bá»n chúng đã biết trÆ°á»›c có ngÆ°á»i Ä‘ang quan sát. Cho nên bá»n chúng má»›i cố ý chôn thanh Ä‘ao bình thÆ°á»ng. NhÆ°ng sá»± thật thì đại ca đến đấy trÆ°á»›c bá»n chúng, nên không thể nào bị chúng phát hiện ra. Cho nên tiểu đệ hoài nghi không phải bá»n chúng đã biết được, mà chính đồng đảng của chúng để lại làm ký hiệu, nhằm có mục đích khác.
Phùng Viên gật đầu đồng ý :
– Ngươi phán đoán như vậy không sai chút nào.
Hà Lăng Phong nói :
– Thế rồi tiểu đệ quay trở lại vào trong khu rừng, đến gần chá»— chôn bảo Ä‘ao chỠđợi. Chẳng bao lâu quả nhiên có ngÆ°á»i tiến vào trong rừng, đào cái hố có chôn thanh Ä‘ao lên.
Phùng Viên liá»n há»i :
– Trong hố không phải chỉ có má»™t thanh Ä‘ao bình thÆ°á»ng thôi sao?
Hà Lăng Phong thở dài một tiếng :
– Lão đại ca, chúng ta đã bị lừa. Ở bên dưới thanh đao kia, mới thật sự là thanh Yên Chi bảo đao.
Phùng Viên toàn thân chấn Ä‘á»™ng, giá»ng run run nói :
– Quả là một quỷ kế gian xảo.
Hà Lăng Phong Ä‘Æ°a mắt nhìn trá»™m Phùng Uyển Quân, chỉ thấy ả Ä‘ang chú ý lắng nghe, trên miệng còn nở má»™t nụ cÆ°á»i hài lòng.
Phùng Viên nói :
– Thất lang, không phải vì ta là lão đại ca nên trách móc ngÆ°Æ¡i. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i đã nhìn thấy bảo Ä‘ao, phải biết Ä‘á»™ lượng tình thế. Nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i cảm thấy không nắm chắc phần thắng, thì tại sao không gá»i lá»›n lên? Thêm má»™t ngÆ°á»i không phải tốt hÆ¡n hay sao?
Hà Lăng Phong gượng cÆ°á»i nói :
– Lúc đó đối phÆ°Æ¡ng ở ngoài sáng còn tiểu đệ Ä‘ang ở trong tối và tiểu đệ cÅ©ng đã chặn lối thoát thân của hắn ta rồi. NhÆ°ng không ngá» hắn ta quá xảo quyệt, giả vá» Ä‘Æ°a trả lại thanh bảo Ä‘ao. Lợi dụng lúc tiểu đệ đón lấy thanh bảo Ä‘ao, hắn bất thần xuất thủ. Äợi đến khi tiểu đệ la lê thì đã quá muá»™n rồi.
Phùng Viên liá»n tiếp lá»i :
– Äúng vậy, lúc ấy ta có nghe tiếng gá»i của ngÆ°Æ¡i, nên liá»n quay trở lại. Hắn ta không những cÆ¡ trí siêu tuyệt, võ công cÅ©ng rất cao minh. Ngay cả ta mà còn không thể chặn được hắn ta.
Phùng Viên thở dài một tiếng, nói tiếp :
– Nếu nói vậy, Yên Chi bảo Ä‘ao bị đối phÆ°Æ¡ng cÆ°á»›p lấy ra khá»i Thiên Ba phủ, ngay cả đối phÆ°Æ¡ng là ai chúng ta cÅ©ng không há» biết đến.
Phùng Uyển Quân liá»n xen vào :
– Không cần há»i cÅ©ng biết, việc này nhất định do ngÆ°á»i của Lãnh Nam Phù Dung thành phái đến.
Phùng Viên nói :
– Tại sao muá»™i biết là ngÆ°á»i của HÆ°Æ¡ng Vân phủ làm?
Tài sản của samacvuong

  #8  
Old 18-05-2008, 06:53 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· VÆ°Æ¡ng Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Yên Chi Bảo Äao: Hồi 8
(Ngá»a Long Sinh)


Phùng Uyển Quân nói :
– Chỉ có HÆ°Æ¡ng Vân phủ má»›i có lý do đánh cắp bảo Ä‘ao. CÅ©ng chỉ có HÆ°Æ¡ng Vân phủ má»›i có đủ bản lãnh làm chuyện này. Vì để giữ vững vinh dá»± “Thiên hạ đệ nhất Ä‘aoâ€, nên bá»n chúng tìm đủ má»i cách để Ä‘oạt lấy thanh Yên Chi bảo Ä‘ao.
Phùng Viên lắc đầu nói :
– Không! Lãnh Nam HÆ°Æ¡ng Vân tuyệt đối không phải là hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế. Nếu bá»n há» muốn giữ lấy thanh danh “Thiên hạ đệ nhất Ä‘ao†cÅ©ng tuyệt đối không dùng thủ Ä‘oạn trá»™m lấy bảo Ä‘ao nhÆ° vậy.
Hà Lăng Phong không khá»i ngạc nhiên há»i :
– Tại sao?
Bấy lâu nay chàng cứ cho rằng HÆ°Æ¡ng Vân phủ chính là đối thủ duy nhất của Thiên Ba phủ. Thậm chí chàng còn quả quyết rằng, nữ nhân giả mạo Phùng Uyển Quân kia chính là gian tế do HÆ°Æ¡ng Vân phủ phái đến. Bây giá» nghe Phùng Viên nói nhÆ° vậy, chàng không khá»i cảm thấy vô cùng sá»­ng sốt.
Nếu nhÆ° nữ nhân này không phải là ngÆ°á»i của HÆ°Æ¡ng Vân phủ, vậy thì ai là chủ nhân của ả ta?
Thần sắc Phùng Viên trở nên nghiêm trá»ng :
– Thái DÆ°Æ¡ng Äao Phí Bách Linh của HÆ°Æ¡ng Vân phủ tuy đối xá»­ vá»›i ngÆ°á»i hÆ¡i có tàn khốc, nhÆ°ng lại là má»™t ngÆ°á»i chánh phái. Trong những kỳ La Phù Ä‘ao há»™i, danh hiệu đệ nhất Ä‘ao Ä‘á»u thuá»™c vá» Thiên Ba phủ, nhÆ°ng Phí Bách Linh chÆ°a há» có ý niệm Ä‘oạt lấy bảo Ä‘ao. Nếu không thì đã chẳng đợi đến bây giá».
Äồng thá»i hai ngÆ°Æ¡i đừng quên rằng, đại há»™i Ä‘ao lần trÆ°á»›c danh hiệu Thiên hạ đệ nhất Ä‘ao rÆ¡i vào trong tay HÆ°Æ¡ng Vân phủ, lúc ấy trong tay ngÆ°á»i ta cÅ©ng không có bảo Ä‘ao lợi khí.
Hà Lăng Phong nói :
– Không phải đại ca cũng đã từng nói, chỉ sợ bảo đao rơi vào trong tay hỠPhí kia, chúng ta sẽ càng khó thắng dđối phương hơn hay sao?
Phùng Viên nói :
– Ta chỉ nói là sợ bảo đao rơi vào tay hắn, chứ đâu có nói rằng hắn sẽ đến đây trộm lấy bảo đao.
Hà Lăng Phong nói :
– Äiá»u này có gì là khác biệt đâu?
Phùng Viên nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là khác biệt rồi. Vá»›i võ công của Phí Bách Linh, chỉ dá»±a vào thần Ä‘ao của DÆ°Æ¡ng gia và Kinh Xà kiếm pháp của Thiên Tuế phủ, đã không phải là đối thủ của hắn ta. Chúng ta chỉ có kỳ vá»ng, ngoài thế trận kiếm pháp hợp bích ra. Yên Chi bảo Ä‘ao cÅ©ng phải nằm trong tay của chúng ta, nhÆ° vậy ít nhiá»u má»›i có hy vá»ng. Nếu nhÆ° bảo Ä‘ao rÆ¡i vào trong tay Phí Bách Linh, chẳng khác gì chúng ta bị chặt mất Ä‘i cánh tay. NhÆ° vậy vô cùng bất lợi đối vá»›i chúng ta.
Hà Lăng Phong nói :
– à đại ca muốn nói, Phí Bách Linh không phải là kẻ chủ mưu trong việc đánh cắp bảo đao lần này. Nhưng nếu có ai đem bảo đao đến, lão ta cũng sẽ không từ chối.
Phùng Viên nói :
– Äúng vậy, má»™t ngÆ°á»i đã từng dùng Ä‘ao pháp để thành danh, ai chẳng hy vá»ng có trong tay má»™t thanh bảo Ä‘ao.
Hà Lăng Phong im lặng không nói gì. Bởi vì đối với tình hình của Hương Vân phủ chàng không mấy hiểu rõ, nên không dám nói bậy.
NhÆ°ng Phùng Uyển Quân ngược lại lên tiếng há»i :
– Nhưng nếu trừ Hương Vân phủ ra, vậy còn có ai hứng thú đánh cắp bảo đao chứ? Ai lại dám lớn gan như vậy?
Phùng Viên lắc đầu nói :
– Äây chính là việc mà chúng ta cần phải Ä‘iá»u tra. Theo nhÆ° tình hình hai ngÆ°á»i vừa kể, thì võ công của tên gian tế kia tÆ°Æ¡ng đối cao minh, nhất định hắn ta không phải là hạng tiểu tốt vô danh. Có thể hắn ta đánh cắp bảo Ä‘ao, mục đích không phải nhằm giúp đỡ trợ sức thêm cho HÆ°Æ¡ng Vân phủ, mà là vì muốn bản thân hắn Ä‘oạt được danh hiệu Thiên hạ đệ nhất Ä‘ao, trong kỳ đại há»™i La Phù Ä‘ao sắp tá»›i đây.
Phùng Uyển Quân nói :
– Nếu nói vậy, phàm là những ngÆ°á»i luyện Ä‘ao trong thiên hạ Ä‘á»u bị hiá»m nghi sao?
Phùng Viên nói :
– NgÆ°á»i luyện Ä‘ao trong thiên hạ tuy nhiá»u nhÆ°ng những ngÆ°á»i đủ tÆ° cách lá»™ mặt trong La Phù Ä‘ao há»™i, chỉ có mấy ngÆ°á»i mà thôi. Chúng ta nhất định Ä‘iá»u tra ra được hắn ta là ai.
Phùng Uyển Quân nhún vai nói :
– Äại ca cÅ©ng đừng quá tin ngÆ°á»i. Theo nhÆ° tiểu muá»™i thấy, kẻ đánh cắp bảo Ä‘ao tuyệt đối không phải là ai cả, mà chính là HÆ°Æ¡ng Vân phủ.
Phùng Viên vẫn cứ lắc đầu không tin, nhưng lão ta không tiếp tục tranh biện với Phùng Uyển Quân.
Hà Lăng Phong không khá»i ngạc nhiên nghÄ© thầm :
– “Tại sao ả ta cứ nhất định nói rằng HÆ°Æ¡ng Vân phủ đã đánh cắp bảo Ä‘ao chứ? Là vì muốn đánh lạc hÆ°á»›ng Ä‘iá»u tra của Phùng Viên? Hay là còn có mục đích khác?â€
Phùng Uyển Quân dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng biết mình đã nói lỡ lá»i, nên cÆ°á»i nhạt nói :
– Dẫu sao bảo Ä‘ao cÅ©ng đã mất Ä‘i. Bất luận là lá»t vào tay ai đối vá»›i chúng ta Ä‘á»u bất lợi cả. Việc quan trá»ng bây giá» chính là phải bắt tay vào Ä‘iá»u tra ngay. Vậy đại ca đã có kế hoạch gì chÆ°a?
Phùng Viên trầm ngâm hồi lâu, rồi nói :
– Hiện tại bảo Ä‘ao đã được mang ra khá»i Thiên Ba phủ, nếu muốn Ä‘iá»u tra cÅ©ng không phải là chuyện dá»…. Gian tế bên trong thì đã bị giết diệt khẩu, còn kẻ địch bên ngoài không có chút manh mối nào. Việc này quả thật đã hết cách.
Hà Lăng Phong không nhịn được liá»n há»i :
– Lão đại ca đuổi theo tên hung thủ kia, chẳng lẽ một chút manh mối cũng không có hay sao?
Phùng Viên nói :
– Nói ra càng thêm hổ thẹn. Lúc ấy trá»i tối Ä‘en nhÆ° má»±c, hắn ta Ä‘i vào những con Ä‘Æ°á»ng tắt trong phủ, còn quen thuá»™c hÆ¡n cả ta. Äuổi theo được má»™t Ä‘oạn, ta tung chưởng đánh vào phía sau vai trái hắn ta. NhÆ°ng đáng tiếc hắn ta vẫn thoát thân được.
Hà Lăng Phong đột nhiên sực nhớ lại, khi Phùng Uyển Quân bước vào trong rừng đào lấy đao, phía sau vai ả ta có một vết thương. Nếu vậy hung thủ giết Mai Nhi và Tiểu Lan chính là ả ta.
Bởi vì những con Ä‘Æ°á»ng tắt ở trong phủ, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên Phùng Uyển Quân quen thuá»™c hÆ¡n Phùng Viên. Sau khi giết xong Mai Nhi và Tiểu Lan, Phùng Uyển Quân cố ý dẫn Phùng Viên ra phía trÆ°á»›c tiá»n sảnh. Còn mình trở lại phía sau hoa viên, đào lấy thanh Yên Chi bảo Ä‘ao.
Lúc ấy nhất định Phùng Uyển Quân đã cải trang thành nam, nên mới có thể gạt được Phùng Viên.
Vậy Phùng Uyển Quân chính là ngÆ°á»i chỉ huy việc đánh cắp bảo Ä‘ao. Äiá»u này tuyệt đối không còn sai nữa.
Nghĩ tới đây trong lòng Hà Lăng Phong tự nhiên nóng bừng lên, chàng định vạch mặt Phùng Uyển Quân cho Phùng Viên biết nhưng chàng lại nghĩ tiếp :
– “Nữ nhân này xảo quyệt dị thÆ°á»ng. Nếu nhÆ° không thể Ä‘iá»u tra ra chứng cứ trÆ°á»›c thì Phùng Viên khó mà tin lá»i nói của chàng. Giả sá»­ má»™t chiêu mà không hạ được ả ta, thì rất có thể Phùng Viên cÅ©ng sẽ bị ả ta hạ Ä‘á»™c thủ luôn. Bây giá» tốt nhất là không nên mở lá»i, đợi xem rõ thÆ°Æ¡ng thế trên vai của ả rồi hãy tínhâ€.
Trong lòng nghÄ© vậy, Hà Lăng Phong liá»n giả vá» thở dài má»™t tiếng tiếc rẻ nói :
– Äáng tiếc là để cho hắn ta chạy thoát, nếu có thể bắt sống được thì có thể đã há»i ra được chân tÆ°á»›ng.
Phùng Uyển Quân đột nhiên lên tiếng :
– Tiểu muội có một cách không biết có được hay không?
Phùng Viên nói :
– Tiểu muá»™i nghÄ©, tên hung thủ giết Mai Nhi và Tiểu Lan đã quen thuá»™c các Ä‘Æ°á»ng Ä‘i nÆ°á»›c bÆ°á»›c trong Thiên Ba phủ nhÆ° vậy. NhÆ° thế có thể hắn ta sẽ là ngÆ°á»i trong phủ này, và cÅ©ng có lẽ là má»™t trong số đám bằng hữu của Thất lang.
Phùng Viên liá»n nói :
– Không sai!
Phùng Uyển Quân lại nói tiếp :
– Trong bóng tối đại ca không có cách chi nhìn thấy rõ dung mạo của hắn ta. NhÆ°ng hắn đã trúng của đại ca má»™t chưởng, nên trên vai vẫn còn để lại vết thÆ°Æ¡ng. Bây giá» chúng ta triệu tập tất cả má»i ngÆ°á»i trong phủ lại kiểm tra. Nếu phía sau vai trái của ai có vết thÆ°Æ¡ng, thì ngÆ°á»i ấy chính là hung thủ giết Mai Nhi và Tiểu Lan.
Phùng Viên suy nghĩ một hồi rồi nói :
– Äây tuy không phải là má»™t biện pháp tốt, nhÆ°ng không thể không thá»­ qua. Chỉ có Ä‘iá»u đối vá»›i những ngÆ°á»i trong phủ thì có thể làm nhÆ° vậy được. Còn đám bằng hữu của Thất lang làm nhÆ° vậy sẽ không được.
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i nói :
– Äiá»u này cÅ©ng chẳng có gì là khó cả. Äối vá»›i ngÆ°á»i ở trong phủ, bá»n tiểu muá»™i sẽ đích thân tá»± kiểm tra. Còn đám bằng hữu của Thất lang, chỉ cần đại ca ra mặt, trừng mắt bá»n há» và yêu cầu há» tá»± cởi áo ra để kiểm chứng. Chẳng lẽ bá»n há» dám không làm theo hay sao?
Phùng Viên lắc đầu nói :
– Không được. Bá»n chúng tuy không phải là chánh ngôn quân tá»­ gì, nhÆ°ng ít nhất cÅ©ng là bằng hữu của Thất lang. Äồng thá»i bá»n chúng cÅ©ng có chút tiếng tăm ở Quan Lạc. Nếu nhÆ° làm vậy, có phần hÆ¡i quá đáng.
Phùng Uyển Quân nói :
– Vậy thì chúng ta lợi dụng đêm khuya, ngầm chia nha ra Ä‘iá»u tra. Nếu nhÆ° ai có bị thÆ°Æ¡ng, sẽ bị lá»™ ra ngay.
Phùng Viên nói :
– Ta vẫn cảm thấy làm nhÆ° vậy không được quang minh chánh đại lắm. NhÆ°ng chúng ta không thể bá» qua thanh bảo Ä‘ao được. Bây giá» ta Ä‘i kiểm tra những ngÆ°á»i ở trong phủ trÆ°á»›c, nếu nhÆ° không có kết quả sẽ tiếp tục làm y theo nhÆ° vậy.
Nói xong lão ta đứng lên bước ra ngoài.
Äợi cho Phùng Viên Ä‘i ra khá»i, Phùng Uyển Quân Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i nhạt, lẩm bẩm nói :
– Không ngá» Phùng hầu tá»­ xÆ°a nay vẫn thÆ°á»ng ngạo mạn, vậy mà lần này cÅ©ng hiểu được phép lịch sá»±.
Hà Lăng Phong nói :
– NgÆ°Æ¡i rõ ràng biết rằng sẽ Ä‘iá»u tra không ra kết quả, vậy tại sao còn để cho lão ta Ä‘i?
Phùng Uyển Quân nhướng mày nói :
– Ai nói Ä‘iá»u tra không ra kết quả? Chỉ cần lão ta chịu Ä‘iá»u tra, nhất định sẽ có kết quả.
Hà Lăng Phong nói :
– Chẳng lẽ ngươi đã biết ai bị thương rồi sao?
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– Không chỉ một mình ta biết, mà ngay cả chàng cũng có thể đoán ra kẻ đó là ai.
Hà Lăng Phong ngạc nhiên há»i :
– Là ai?
Phùng Uyển Quân nói :
– Ngoài Äiá»n Bá Äạt ra, thì còn ai chứ?
Hà Lăng Phong sá»­ng sốt, đứng ngẩn ngÆ°á»i ra.
Không sai, từ sá»± việc ở Phượng Hoàng viện bắt đầu đến lúc Yên Chi bảo Ä‘ao bị đánh cắp. Má»—i việc Ä‘á»u có liên quan đến Äiá»n Bá Äạt. NhÆ°ng cho dù Äiá»n Bá Äạt có là gian tế Ä‘i nữa, cÅ©ng cùng là đồng bá»n vá»›i Phùng Uyển Quân.
Vậy tại sao Phùng Uyển Quân lại bán rẻ hắn ta.
Chẳng lẽ bá»n chúng không phải là đồng đảng? Mà chỉ có cùng mục đích mà thôi.
Không lẽ Phùng Uyển Quân muốn mượn Ä‘ao giết ngÆ°á»i, để loại trừ Äiá»n Bá Äạt Ä‘i?
NhÆ°ng vì Phùng Uyển Quân cố ý giá há»a cho Äiá»n Bá Äạt, nên lại khiến cho Hà Lăng Phong có được má»™t tia hy vá»ng.
Äó chính là Yên Chi bảo Ä‘ao có thể vẫn còn ở trong phủ.
* * * * *
Phùng Viên kiểm tra hết tất cả má»i ngÆ°á»i ở trong phủ, kết quả không có má»™t ai bị thÆ°Æ¡ng ở sau vai.
Nhưng khi kiểm tra đến những võ sĩ ở trong phủ, lại thu hoạch được kết quả ngoài ý muốn.
Theo nhÆ° lá»i bá»n võ sÄ© canh gác vào đêm đó nói :
– Trong đêm xảy ra chuyện, phía trÆ°á»›c và sau phủ Ä‘á»u có ngÆ°á»i Ä‘i tuần tra, và bá»n chúng còn dám quả quyết nói rằng không có bất kỳ má»™t ai Ä‘i vào trong Thiên Ba phủ.
Hôm đó Hà Lăng Phong đã từng căn dặn bá»n võ sÄ©, không để cho má»™t ai trong đám ngÆ°á»i đánh bạc rá»i khá»i sòng bạc. Vì vậy đặc biệt tăng thêm võ sÄ© Ä‘i tuần, nếu nhÆ° có ai rá»i khá»i sòng bạc nhất định bá»n chúng sẽ nhìn thấy ngay.
Sá»± phát hiện này hoàn toàn phù hợp vá»›i những Ä‘iá»u suy Ä‘oán trong lòng của Hà Lăng Phong. Phùng Uyển Quân tuy đã lấy được thanh Yên Chi bảo Ä‘ao từ trong khu rừng, nhÆ°ng vì thá»i gian quá cấp bách, lại thêm không có trợ thủ, nên không có cÆ¡ há»™i chuyển bảo Ä‘ao ra ngoài.
Nếu như Yên Chi bảo đao vẫn còn ở trong phủ, như vậy sự vùng còn có thể cứu vãn được.
NhÆ°ng đáng tiếc Hà Lăng Phong thÆ°Æ¡ng thế còn chÆ°a thuyên giảm, vẫn còn phải nằm yên trên giÆ°á»ng, nên không có cÆ¡ há»™i nói chuyện riêng vá»›i Phùng Viên.
Thêm vào đó ba ngày liên tiếp lúc nào Phùng Uyển Quân cũng ở sát bên cạnh chàng không chịu rơi nửa bước. Bên ngoài thì tưởng rằng Phùng Uyển Quân tận tâm chăm sóc chàng, nhưng thực tế là để giám sát chàng.
Phùng Viên vì muốn tìm cho ra manh mối của bảo Ä‘ao, nên trong lòng nóng nhÆ° lá»­a đốt. Sáng sá»›m lão ta đã ra Ä‘i mãi đến tận khuya má»›i trở vá». Lão ta đích thân chạy đến vùng Quan Lạc, cùng lúc phái má»™t đám võ sÄ© Ä‘i khắp nÆ¡i thám thính tin tức.
Ba ngày đã trôi qua, nhưng vẫn không có một chút tin tức gì vỠthanh bảo đao.
Sáng sá»›m hôm sau, Phùng Viên lại mang bá»™ mặt mệt má»i từ bên ngoài trở vá». Chỉ cần nhìn thấy mặt lão ta cÅ©ng đã đủ biết, suốt đêm qua lão đã thức trắng.
Hà Lăng Phong nhìn lão không chịu nổi, liá»n khuyên nói :
– Lão đại ca không cần phải cực khổ như vậy nữa. Không có thanh Yên Chi bảo đao chúng ta vẫn có cơ hội chiến thắng Hương Vân phủ. Năm đó Phí Bách Linh cũng không phải đã từng như vậy sao?
Phùng Viên lắc đầu nói :
– Tuy ngươi nói không sai, nhưng để bảo đao bị mất đi, ta tự cảm thấy có lỗi với Lãnh huynh. Hơn nữa chính ta cũng không phục.
Phùng Uyển Quân nói :
– Tại sao gá»i là không phục chứ?
Phùng Viên nói :
– Mấy ngày qua ta đã Ä‘i hết mấy trăm dặm, trong vùng Quan Lạ và ta cÅ©ng đã nhá» ngÆ°á»i của Cái Bang tìm giúp. NhÆ°ng không há» có má»™t chút tin tức vá» thanh Yên Chi bảo Ä‘ao cả. Giống nhÆ° thanh bảo Ä‘ao có cánh bay Ä‘i mấy vậy.
Hà Lăng Phong nói :
– Việc này không có gì phải gấp có lẽ thanh bảo đao căn bản chưa có.
Phùng Uyển Quân dÆ°á»ng nhÆ° đã Ä‘oán ra được Hà Lăng Phong muốn nói gì, nên liá»n cÆ°á»›p lá»i nói :
– Äúng vậy, có lẽ thanh bảo Ä‘ao vẫn chÆ°a được vận chuyển Ä‘i, mà đã bị giấu lại ở má»™t nÆ¡i nào đó. Äại ca càng Ä‘iá»u tra gắt gao, thì tên trá»™m bảo Ä‘ao kia càng không Ä‘á»™ng đậy. Vậy thì càng khó tìm ra manh mối hÆ¡n.
Phùng Viên vẻ mệt má»i nói :
– Ta cÅ©ng đã nghÄ© đến khả năng này. Theo nhÆ° tình hình trÆ°á»›c mắt, bảo Ä‘ao tuyệt đối chÆ°a rá»i vùng Quan Lạc. Thậm chí còn chÆ°a rá»i khá»i Thiên Ba phủ.
Phùng Uyển Quân nói :
– Có má»™t ngÆ°á»i rất am tÆ°á»ng vá» tình hình ở Quan Lạc, đại ca có Ä‘i tìm hắn ta hay chÆ°a?
Phùng Viên vá»™i há»i :
– Là ai?
Äiá»n Bá Äạt.
Phùng Viên à lên một tiếng nói :
– Thì ra là hắn.
Phùng Uyển Quân nói :
– Äại ca đừng có xem thÆ°á»ng hắn ta. Ở vùng Quan Lạc, hắn ta giao thiệp rá»™ng rãi nhất. Bất luận là chuyện lá»›n hay nhá» hắn ta Ä‘á»u biết cả. Nếu Ä‘i há»i hắn, có lẽ sẽ có chút manh mối.
Phùng Viên nói :
– Ta đã đi qua, nhưng hắn ta không có ở nhà.
– Không có ở nhà? Vậy hắn ta đã đi đâu?
– Nghe nói Äiá»n Bá Äạt sau khi từ Thiên Ba phủ trở vá» ngay ngày hôm đó có má»™t ngÆ°á»i bằng hữu má»i hắn ta đến Lan Phong, đến nay vẫn chÆ°a thấy trở vá».
– Sự việc lại trùng hợp như vậy sao? Coi chừng đại ca đã bị hắn gạt rồi đấy.
– Không thể nào. Ta đã đích thân đến nhà hắn ta xem thá»­. Quả thật Äiá»n Bá Äạt không có ở nhà.
– Vậy thì má»›i thật là kỳ quái. Tại sao hắn ta sá»›m không Ä‘i, trá»… không Ä‘i mà đúng ngay lúc thanh Yên Chi bảo Ä‘ao bị đánh cắp lại rá»i khá»i nhà ra Ä‘i?
Hà Lăng Phong liá»n xen vào :
– Uyển Quân, nàng không thể nói như vậy được, có lẽ sự việc trùng hợp.
Sắc mặt Phùng Uyển Quân trầm xuống nói :
– Chàng không cần phải che giấu cho đám bằng hữu của mình. Äến bây giá» mà còn chÆ°a biết cảnh giác hay sao?
Nói đoạn, Phùng Uyển Quân quay sang nói với Phùng Viên :
– Äại ca, thanh Yên Chi bảo Ä‘ao rất có khả năng đã bị tên há» Äiá»n kia đánh cắp mất.
Phùng Viên ngạc nhiên rồi lập tức cÆ°á»i nói :
– Việc đó không thể nào. Chính mặt ta nhìn thấy bá»n há» rá»i khá»i Thiên Ba phủ. Trên mình bá»n há» ngay cả má»™t cây trủy thủ cÅ©ng không có.
Phùng Uyển Quân nói :
– Chẳng lẽ hắn không thể đợi sau khi ra khá»i phủ, đón lấy bảo Ä‘ao chạy vá» Quan Lạc hay sao?
Phùng Viên nói :
– Bảo Ä‘ao không có trong tay hắn ta, trong phủ lại không có ngÆ°á»i của hắn. Vậy hắn làm sao vào trong phủ lấy bảo Ä‘ao?
Phùng Uyển Quân nói :
– Ví dụ nhÆ° hắn ta lợi dụng ban đêm Ä‘em bảo Ä‘ao ra chôn ở gần bá» tÆ°á»ng Thiên Ba phủ. Qua hôm sau Ä‘i tay không ra khá»i phủ. Sau đó hắn lại lợi dụng sá»± canh gác lÆ¡ lá»ng của bá»n võ sÄ©, quay trở lại lấy bảo Ä‘ao. NhÆ° thể có ai ngá» hắn ta đã đánh cắp mất bảo Ä‘ao chứ?
Phùng Viên liá»n biến sắc, nói :
– Trộm ngày đổi đêm, việc này rất có thể.
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Không thể nào!
Phùng Viên liá»n quay mặt lại, ngạc nhiên nhìn chàng.
Còn trên mặt Phùng Uyển Quân thì âm u, ánh mắt lạnh lùng chứa đầy sự thống hận.
Hà Lăng Phong dÆ°á»ng nhÆ° không nhìn thấy gì, từ từ nói :
– Chúng ta đừng quên rằng tên hung thủ giết ngÆ°á»i diệt khẩu ở gần Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ trong đêm hôm đó và tên đào lấy bảo Ä‘ao ở trong rừng kia, vốn là hai ngÆ°á»i khác nhau. Sau khi sá»± việc xảy ra, hai ngÆ°á»i há» má»™t ngÆ°á»i chạy vá» hÆ°á»›ng tiá»n sảnh, còn má»™t ngÆ°á»i chạy ra phía sau hậu viện. HÆ¡n nữa, tên bịt mặt đào bảo Ä‘ao ở trong rừng, dáng ngÆ°á»i cao lá»›n. NhÆ°ng Äiá»n Bá Äạt thì lại không cao.
Thật ra Hà Lăng Phong biết rõ cả hai việc đó Ä‘á»u do má»™t mình Phùng Uyển Quân làm. Tuy nhiên không há» có cảm tình vá»›i Äiá»n Bá Äạt, nhÆ°ng không biết tại sao chàng lại biện minh cho Äiá»n Bá Äạt.
Có lẽ bây giỠchàng cảm thấy Phùng Uyển Quân ...
(thiếu một đoạn, 171,172 cuốn 2)
Phùng Viên đột nhiên xua tay nói :
– Thôi được rồi, má»i ngÆ°á»i cùng nhau thÆ°Æ¡ng lượng không cần phải gây gắt đến vậy. Bất luận sá»± việc nhÆ° thế nào, thì sá»± mất tích của Äiá»n Bá Äạt cÅ©ng đáng khả nghi, và đáng kể kiểm chứng. Việc này hãy để cho ta tá»± Ä‘iá»u tra.
Phùng Uyển Quân nói :
– Nếu làm thì phải cho thật mau, nếu để qua má»™t thá»i gian thÆ°Æ¡ng thế của hắn bình phục lại, lúc đó khó mà tìm ra chứng cứ.
Phùng Viên nói :
– Việc này ta biết. NhÆ°ng hoàng đế không thể làm lính đói. Tiểu muá»™i, làm phiá»n muá»™i Ä‘i chuẩn bị cho má»™t chút thức ăn. Phải để cho đại ca ăn no rồi má»›i có thể Ä‘i hành sá»± được.
Phùng Uyển Quân nói :
– Äược, tiểu muá»™i sẽ sai Bình Nhi Ä‘i.
Phùng Viên cÆ°á»i nói :
– Tiểu muội, hay là muội đích thân chịu khó một chuyến đi. Rất lâu rồi đại ca chưa được ăn lại món gà hong khói do muội làm. Vậy muội làm cho đại ca một đĩa được không?
Phùng Uyển Quân còn Ä‘ang do dá»±, Hà Lăng Phong đã vá»™i tiếp lá»i :
– Äúng vậy, món gà hong khói do chính tay Uyển Quân làm vô cùng tuyệt. Mà bá»n đầu bếp không sao làm ngon được nhÆ° vậy.
Phùng Uyển Quân biết chàng có dụng tâm, nhÆ°ng vẫn không từ chối, mỉm cÆ°á»i đứng dậy nói :
– Äã từ lâu tiểu muá»™i không xuống nhà bếp. Nếu nhÆ° không ngon, hai ngÆ°á»i đừng trách nhé.
Phùng Uyển Quân đưa mắt quét vỠphía Hà Lăng Phong nói :
– Thất lang, thương thế của chàng chưa hoàn toàn bình phục. Tốt nhất là chàng nên tịnh dưỡng, bớt nói lại một chút.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nói :
– Nàng cứ yên tâm, ta biết tự chăm sóc mình mà.
Phùng Viên không nói gì chỉ nhìn Phùng Uyển Quân Ä‘i ra khá»i gian thủy tạ.
Äá»™t nhiên lão ta nhíu mày lại, thần sắc có vẻ hÆ¡i khác thÆ°á»ng.
Hà Lăng Phong cÅ©ng thôi cÆ°á»i, thấp giá»ng há»i :
– Äại ca, có gì không phải sao?
Phùng Viên lắc đầu nói :
– Không có gì. Ta chỉ cảm thấy hÆ¡i kỳ quái, mấy năm không gặp các ngÆ°Æ¡i đã thay đổi rất nhiá»u.
Trong lòng Hà Lăng Phong bá»—ng nhiên giật mình, chàng liá»n nói :
– Lão đại ca muốn chỉ tiểu đệ hay là Uyển Quân.
– Cả hai!
Phùng Viên nhìn chằm chằm vào mặt Hà Lăng Phong rồi từ từ nói :
– NgÆ°Æ¡i trở nên cÆ¡ trí và cang cÆ°á»ng hÆ¡n trÆ°á»›c đây rất nhiá»u, đồng thá»i cÅ©ng giống nhÆ° là má»™t trang nam tá»­ hán. Còn tiểu muá»™i cÅ©ng tài giá»i hÆ¡n trÆ°á»›c đây nhiá»u.
Hà Lăng Phong nói :
– à của lão đại ca là...
Phùng Viên nói :
– TrÆ°á»›c đây tiểu muá»™i không há» bÆ°á»›c chân xuống nhà bếp, cÅ©ng chÆ°a từng biết làm qua món gà hong khói bao giá».
Hà Lăng Phong vô cùng sửng sốt đến há hốc miệng ra. Chàng không nói ra được là mình đang ngạc nhiên? Vui mừng? Hay là buồn bã?
Phùng hầu tử không hổ danh là một kẻ tinh minh. Lão ta đã nhìn ra được, Phùng Uyển Quân là kẻ giả mạo. Cho nên mới dùng món “gà hong khói†ra thử.
Nhưng lão ta có nhìn ra được Dương Tử Úy cũng là giả mạo hay không?
Nếu như nhìn, tại sao lão còn chưa chịu ra tay?
Nếu nhÆ° mình nói ra toàn bá»™ sá»± việc, lão ta có tin tưởng hay không? Hay là lão vẫn hoài nghi mình cùng đồng bá»n vá»›i ả nữ nhân giả mạo Phùng Uyển Quân.
Hiện giá» trong lòng Hà Lăng Phong rối bá»i, chàng Ä‘Æ°a mắt nhìn Phùng Viên mà không biết phải nói gì.
Phùng Viên cÅ©ng Ä‘ang chăm chú nhìn chàng, dÆ°á»ng nhÆ° lão ta muốn nhìn thấu tim gan của chàng.
Trải qua má»™t hồi lâu, Phùng Viên má»›i thở dài má»™t tiếng, thấp giá»ng nói :
– Thất lang, ngươi và Uyển Quân là phu tử, chẳng lẽ ngươi không có một chút phát hiện gì hay sao?
Hà Lăng Phong làm bá»™ há»i :
– Phát hiện gì?
Phùng Viên gằn từng chữ :
– Ả ta chính là kẻ giả mạo?
Hà Lăng Phong “ồ†lên một tiếng.
Phùng Viên lại nói tiếp :
– Ngày đầu tiên đặt chân đến đây ta đã cảm thấy giá»ng nói của ả ta có gì đó không giống, nhÆ°ng lúc ấy ta không hỠđể ý đến. NhÆ°ng cá»­ chỉ và lá»i nói của ả ta mấy ngày qua, càng làm cho ta hoài nghi thêm, hÆ¡n nữa vừa rồi...
Hà Lăng Phong vội nói :
– Äại ca, hãy cẩn thận.
Cùng lúc chàng đưa mắt ra dấu phía bên ngoài cửa.
A hoàn Bình Nhi đang đứng phía bên ngoài, nhìn vào bên trong.
Hai mắt Phùng Viên sáng lên, lão trầm giá»ng nói :
– Chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i đã bị sá»± giám sát của bá»n chúng?
Hà Lăng Phong xua tay nói :
– Ná»™i tình sá»± việc này rất là phức tạp, má»™t hai câu không thể nào nói hết được. Äại ca đã có cảnh giác vậy đừng nên lá»›n tiếng để tránh “đả thảo kinh xàâ€. Canh ba đêm nay, tiểu đệ sẽ đợi đại ca ở phòng khách, lúc ấy chúng ta sẽ nói tÆ°á»ng tận hÆ¡n.
Äang nói chuyện a đầu Bình Nhi liá»n đẩy cá»­a vào. Tiếp theo là Phùng Uyển Quân dẫn hai a hoàn khác bÆ°á»›c vào.
Trong hai a hoàn này, một tên bưng thức ăn, còn một tên bưng hủ rươợ cùng bát đũa.
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i nói :
– Äại ca, quả thật xin lá»—i nha. Hôm nay trong nhà bếp vừa hết gà, nên tiểu muá»™i sai bá»n chúng làm lạp xưởng thay thế, để cho đại ca uống rượu.
Phùng Viên gật đầu nói :
– Äây là do ta không có lá»™c ăn. NhÆ°ng đây đã có rượu, có lạp xưởng. Vậy để ta ăn trÆ°á»›c rồi hãy nói.
Phùng Viên cố gắng thật tự nhiên, nhưng thật ra trong bụng lão ta đói muốn phát điên lên.
Phùng Uyển Quân đứng bên cạnh rót rượu và gắp thức ăn cho Phùng Viên, giống như tiểu muội khoản đãi huynh trưởng vậy.
Phùng Viên uống hết hai chung, mỉm cÆ°á»i nói :
– Tiểu muội, tại sao muội không uống một chút?
Phùng Uyển Quân nói :
– Muội không có thói quen sáng sớm uống rượu, hay là đại ca cứ uống một mình vậy.
Phùng Viên lại nói :
– Một mình uống rượu chẳng có hứng thú gì cả. Thất lang, hãy cùng uống với đại ca vài chung đi.
Hà Lăng Phong từ trên giÆ°á»ng ngồi dậy nói :
– Tiểu đệ tuân mệnh!
Phùng Uyển Quân không ngăn cản chàng, mà chỉ nói rằng :
– Chàng nên uống ít má»™t chút, vì thÆ°Æ¡ng thế của chàng vẫn còn chÆ°a khá»i.
Hà Lăng Phong cầm chung rượu lên nói :
– Äại ca, tiểu đệ kính má»i má»™t chung.
Phùng Viên xua tay nói :
– Äừng quên là thÆ°Æ¡ng thế của đệ vẫn chÆ°a hoàn toàn bình phục, nên không thể uống má»™t hÆ¡i được, mà phải uống từ từ.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i cÆ°á»i nhắp môi má»™t cái.
Äá»™t nhiên Phùng Viên há»i :
– Mùi vị rượu này như thế nào?
Hà Lăng Phong nói :
– Rất ngon!
Phùng Viên nói :
– Có phải trong rượu có chút vị chua hay không?
Tài sản của samacvuong

  #9  
Old 18-05-2008, 06:54 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· VÆ°Æ¡ng Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Yên Chi Bảo Äao: Hồi 9
(Ngá»a Long Sinh)



Hà Lăng Phong nói :
– Äây chính là loại Nữ Nhi Hồng, nên hÆ¡i có vị chua.
Phùng Viên lại lắc đầu nói :
– NgÆ°Æ¡i sai rồi. Loại rượu này bản thân nó không có vị chua, mà là có ngÆ°á»i thêm vào.
Hà Lăng Phong thất kinh nói :
– Thật sao?
Phùng Viên nói :
– Nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i không tin, ngÆ°Æ¡i có thể há»i tiểu muá»™i xem.
Không đợi cho Hà Lăng Phong há»i, Phùng Uyển Quân đã vá»™i lên tiếng :
– Không sai, thiếp đã bỠthêm vào trong rượu Tán Công sa.
Tuy giá»ng nói của Phùng Uyển Quân vừa lạnh lùng vừa thản nhiên. NhÆ°ng sắc mạt đã Ä‘á» lên, thái Ä‘á»™ cÅ©ng đã có chút hoảng sợ.
Hà Lăng Phong liá»n biến sắc nhảy từ trên giÆ°á»ng xuống, nói lá»›n :
– Ngươi làm như vậy là có ý gì?
Phùng Uyển Quân trầm giá»ng nói :
– Không có ý gì cả, chỉ vì võ công của đại ca quá cao, nên thiếp sợ không phải là đối thủ của ngÆ°á»i nên không thể không ra tay trÆ°á»›c.
Phùng Viên cÆ°á»i nói :
– Ngươi còn kêu ta là đại ca hay sao?
Phùng Uyển Quân nói :
– Tại sao lại không? Ta là thê tá»­ của Thất lang, còn lão là Cá»­u huynh của chàng. NhÆ° vậy không phải ta gá»i lão bằng đại ca sao?
Phùng Viên không hỠcó chút giận dữ, gật đầu liên tục nói :
– Nói rất phải, nói rất phải. Äã là huynh muá»™i có gì ngÆ°Æ¡i cứ việc nói cần gì phải làm nhÆ° vậy?
Nói xong, Phùng Viên ngửa cổ lên uống thêm một chung.
Hà Lăng Phong vội cản lại :
– Lão đại ca, không nên uống nữa.
Phùng Viên cÆ°á»i nói :
– Khi Tán Công sa đã vào trong ngÆ°á»i rồi, uống má»™t chung hay mÆ°á»i chung cÅ©ng chẳng có gì khác biệt cả. Dẫu sao chuyện cÅ©ng đã nhÆ° vậy, vậy tại sao không uống cho say chứ?
Äá»™t nhiên Hà Lăng Phong há hốc miệng ra, còn mặt mày đã biến sắc.
Vì chàng đã phát giác, tuy mình chỉ nhấp môi có má»™t ngụm. Vậy mà lúc này đã cảm thấy toàn thân khác thÆ°á»ng. DÆ°á»ng nhÆ° có ai đó dùng vật nhá»n đâm vào Ä‘Æ¡n Ä‘iá»n mình, tất cả thân khí Ä‘á»u thoát qua các lá»— thủng đó ra ngoài hết, không sao tụ khí lại được.
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i nhạt, lại rót thêm cho Phùng Viên má»™t chung khác nói :
– Lá»i của đại ca tuy không sai nhÆ°ng Thất lang nên uống ít lại má»™t chút. Vì uống nhiá»u rượu sẽ có hại cho thÆ°Æ¡ng thế.
Hà Lăng Phong vẻ giận dữ nói :
– Ngươi đừng giả vỠthương hại kiểu mèo khóc chuộc. Nếu như ta có chết không phải rất hợp với ý ngươi hay sao?
Phùng Viên nói :
– Thất lang, ngÆ°Æ¡i đừng nói những lá»i vô tình nhÆ° vậy. Các ngÆ°Æ¡i là phu thê tại sao hắn lại muốn cho ngÆ°á»i chết chứ? Nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i thật sá»± chết Ä‘i, thế trận Äao Kiếm hợp bích của chúng ta làm thế nào luyện thành?
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i gian xảo, nói :
– Äại ca thật anh minh và rất hiểu ý ngÆ°á»i.
Phùng Viên nói :
– NhÆ°ng thế trận Äao Kiếm hợp bích Ä‘á»u nằm hết ở trong bụng ta. Cho dù ngÆ°Æ¡i có thể phá Ä‘i chân khí trong bụng của ta nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i chÆ°a chắc đã có cách lấy thế trận Äao Kiếm hợp bích ở trong bụng ta ra.
Phùng Uyển Quân nói :
– Việc đó cÅ©ng không khó, vì ta có thá»i gian và tính nhẫn nại. Äợi khi nào Thất lang hoàn toàn bình phục hẳn, chúng ta từ từ nghiên cứu cÅ©ng không muá»™n.
Nói xong, ả vá»— tay hai cái gá»i :
– NgÆ°á»i đâu?
Hai tên mang thức ăn vừa rồi liá»n đẩy cá»­a bÆ°á»›c vào. Lần này trên tay chúng không có thức ăn và rượu mà là hai ngá»n trÆ°á»ng kiếm sáng loáng.
Phùng Uyển Quân nói :
– Cá»­u lão gia đã say rồi, mau Ä‘em ngÆ°á»i đến phòng khách nghỉ ngÆ¡i. Nhá»› phải hết sức cẩn thận hầu hạ, không được sao lãng.
Hai tên a hoàn bÆ°á»›c đến xốc nách Phùng Viên ngay. Phùng Viên không má»™t chút phản kháng, chỉ cÆ°á»i hì hì nói :
– Tiểu muá»™i, tại sao chúng ta không nói ra ngay bây giá»? Nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i chịu nói cho ta biết manh mối của Phùng Uyển Quân, có lẽ ta cÅ©ng chịu nói ra thế trận Äao Kiếm hợp bích.
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i nhạt nói :
– Ta không cần gấp muốn biết thế trận kia. Bây giỠđại ca đã say rồi hay là hãy đi nghỉ trước đi.
Phùng Viên nhún vai, gật đầu nói :
– Không sai! Trong bụng không có gì mà uống rượu thì rất dễ bị say. Thất lang, nhớ lần sau đừng để bụng không mà uống rượu.
Chưa nói hết câu Phùng Viên đã bị hai tên a hoàn lôi ra ngoài.
ÄÆ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là chủ nhân của Thiên Tuế phủ, vậy mà phải bại dÆ°á»›i tay má»™t nữ nhân.
Trải qua một hồi lâu, Hà Lăng Phong giả vỠtrách móc nói :
– Uyển Quân, nàng định làm gì vậy? Ta muốn giữ bí mật cho nàng, nhưng nàng lại đem bí mật ra nói hết.
Phùng Uyển Quân lạnh lùng nhìn chàng, rồi cÆ°á»i nhạt nói :
– Chàng thật sự có ý muốn giữ bí mật cho ta sao?
Hà Lăng Phong nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Ta đã hứa vá»›i nàng rồi không ngá» nàng lại hạ Ä‘á»™c vào trong rượu.
Phùng Uyển Quân nói :
– Ta vốn không có ý hạ thủ. Nhưng ai biết canh ba đêm nay chàng nói gì với lão ta? Nếu như để chàng nói đâu bằng để chính ta nói ra.
Hà Lăng Phong liá»n giật bắn ngÆ°á»i, nói :
– Thì ra nàng đã nghe thấy bá»n ta nói chuyện?
Phùng Uyển Quân nói :
– Nếu muốn ngÆ°á»i ta không biết trừ phi mình đừng làm. Chàng đừng tưởng rằng ta Ä‘i ra sau bếp là tình hình ở đây ta hoàn toàn không biết.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i ngượng ngập nói :
– Thật ra nàng đã hiểu lầm. Vừa rồi vì lão ta hoài nghi ta, nên ta không thể không nói như vậy. Ta đang định cùng nàng thương lượng, đêm nay phải giải thích với lão ta như thế nào?
Hà Lăng Phong lại nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta sẽ không nói nàng là giả mạo. Còn việc nàng biết làm thức ăn, ta có thể nói sau khi kết hôn nàng má»›i há»c. Bởi vì ta thích ăn món gà hong khói cho nên...
– Äược rồi!
Phùng Uyển Quân vẻ không kiên nhẫn, xua tay nói :
– à của chàng muốn nói vá»›i ta là chàng muốn hợp tác vá»›i ta và tất cả Ä‘á»u nghe theo lá»i của ta phải không?
Hà Lăng Phong nói :
– Äúng vậy. Ta bây giỠđâu còn Ä‘Æ°á»ng để lá»±a chá»n.
Phùng Uyển Quân gật đầu nói :
– Rất tốt, bây giỠta giao cho chàng một công tác, ta muốn chàng phải vận lực để hoàn thành.
Hà Lăng Phong nói chắc :
– Ta nhất định sẽ hoàn thành.
Phùng Uyển Quân nói :
– Chàng hãy khuyên Phùng lão đại, kêu lão ta mau Ä‘em bí mật của thế trận Äao Kiếm hợp bích nói ra.
Hà Lăng Phong nói :
– Ta nhất định đi khuyên lão ta. Nhưng bây giỠlão đã hoài nghi ta, rất có thể lão sẽ không nói cho ta biết.
Phùng Uyển Quân nói :
– NhÆ°ng ít ra lão ta vẫn còn cho rằng chàng chính là DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy. Chàng có thể nói vá»›i lão rằng Phùng Uyển Quân thật Ä‘ang nằm ở trong tay ta, toàn bá»™ Thiên Ba phủ Ä‘ang nằm ở trong tay ta. Nếu nhÆ° lão không chịu nói ra bí mật của thế trận Äao Kiếm hợp bích thì Thiên Ba phủ và Thiên Tuế phủ từ đây sẽ mất tên trên giang hồ.
Hà Lăng Phong vẻ thăm dò há»i :
– Nói vậy cô nÆ°Æ¡ng chính là ngÆ°á»i của HÆ°Æ¡ng Vân phủ?
Phùng Uyển Quân không trả lÆ¡i mà còn há»i ngược lại :
– Chàng cho rằng trong võ lâm ngoài Thiên Ba phủ và Thiên Tuế phủ ra chỉ còn có một mình Hương Vân phủ thôi sao?
Hà Lăng Phong vá»™i cÆ°á»i nói :
– Cô nÆ°Æ¡ng từ đâu đến? XÆ°ng hô nhÆ° thế nào? Có thể tiết lá»™ cho ta biết chút ít, để ta dá»… có lá»i khuyên Phùng lão đại.
Phùng Uyển Quân trầm ngâm giây lát :
– Ta chỉ nói với chàng bốn câu thơ mà thôi, còn những phần khác chàng tự đoán lấy.
Hà Lăng Phong nói :
– Nàng cứ nói.
Phùng Uyển Quân liá»n Ä‘á»c :
– Nhược chất thiên thiên chí khí cao
Bất tập châm nhi tập thương đao
Bích lịch kinh phá ngốc nhân mộng
Phương tri hồng phấn thị anh hào.
* * * * *
Phùng Viên Ä‘ang nằm ở tÆ° thế hÆ¡i ngồi tá»±a lÆ°ng vào đầu giÆ°á»ng, hai mắt nhắm nghiá»n, cÆ¡ hồ nhÆ° đã ngủ rồi.
Khi nghe xong bốn câu thơ kia, Phùng Viên chợt hứ lên một tiếng nói :
– Bốn câu thơ này đâu có nói gì vỠlai lịch danh tánh của ả ta chứ. Chẳng qua chỉ muốn nói lên nữ nhân cũng muốn tranh bá đồ vương với nam nhân. Như vậy bằng với ả ta chẳng có nói gì cả.
Hà Lăng Phong nói :
– NhÆ°ng Ä‘iá»u này ít nhất chứng minh được má»™t việc, là ả ta không phải là ngÆ°á»i của HÆ°Æ¡ng Vân phủ.
Phùng Viên nói :
– Ta đã biết ả ta không phải là ngÆ°á»i của HÆ°Æ¡ng Vân phủ từ lâu. Bây giá» ta cÅ©ng không muốn biết vá» lai lịch của ả, mà chỉ hy vá»ng muốn biết bá»n chúng đã làm gì vá»›i tiểu muá»™i.
Hà Lăng Phong thở dài nói :
– Ả ta chỉ thừa nhận Uyển Quân đang ở trong tay, còn nàng đang ở đâu ả không chịu nói ra.
Phùng Viên nói :
– Ả ta không muốn nói ra manh mối của tiểu muá»™i, thì đừng mong rằng ta sẽ nói ra trận pháp Äao Kiếm hợp bích.
Äá»™t nhiên Phùng Viên mở hai mắt ra nhìn Hà Lăng Phong nói :
– Các ngÆ°Æ¡i là phu thê, chẳng lẽ thê tá»­ của ngÆ°Æ¡i bị ngÆ°á»i ta bắt Ä‘i mà ngÆ°Æ¡i má»™t chút cÅ©ng không biết hay sao? Má»™t chút cÅ©ng không thấy khác thÆ°á»ng sao chứ? Ta thật không hiểu, thật ra con ngÆ°á»i của ngÆ°Æ¡i bằng máu thịt hay là được khắc thành từ gá»—?
Hà Lăng Phong cúi đầu thật thấp nói :
– Lão đại ca trách rất phải. NhÆ°ng ả ta trang Ä‘iểm quả thật quá giống. Bất luận là dáng vóc, giá»ng nói, thậm chí ngay cả cá tính cÅ©ng hoàn toàn giống nhÆ° nhau. Cá»™ng thêm hai a hoàn Mai Nhi và Tiểu Lan đã bị mua chuá»™c từ lâu, nên không có ai ngỠđến chuyện này.
Phùng Viên nói :
– Chẳng lẽ trước và sau sự việc đó phát sinh, trong thư phòng không có một chút gì khác biệt?
Hà Lăng Phong nói :
– Thật sá»± là không có gì là khác biệt cả. Không những má»i ngÆ°á»i ở trong phủ không má»™t ai có thể nhìn ra, mà ngay cả đám bằng hữu của tiểu đệ cÅ©ng không phát hiện ra. Ngay cả lão đại ca đây, khi má»›i đến cÅ©ng đã từng bị ả ta gạt.
Phùng Viên hơi gật đầu nhè nhẹ, nói :
– NgÆ°á»i nữ nhân này quả thật không Ä‘Æ¡n giản, ngoài việc cải trang dung mạo ra, ả ta còn an bày bố trí rất là chu đáo và cẩn mật. NhÆ°ng ả ta vẫn còn sÆ¡ suất má»™t việc.
Hà Lăng Phong liá»n há»i :
– Là việc gì?
Phùng Viên cÆ°á»i cÆ°á»i nhÆ°ng không trả lá»i. Lão ta thuận tay lấy má»™t chung trà ở trên bàn rồi Ä‘Æ°a bàn tay phải ấn nhẹ lên mặt cái chung.
Ngay lúc ấy chỉ thấy toàn cánh tay phải lão ta đỠrực lên giống như thanh sắt vừa lấy từ trong lò lửa ra vậy.
Sau đó không lâu, cánh tay Phùng Viên trở lại bình thÆ°á»ng, lão ta lấy bàn tay ra, trong chung lúc này đã đầy tràn rượu.
Hà Lăng Phong vui mừng kêu lên :
– Lão đại ca, ngÆ°á»i...
Phùng Viên Ä‘Æ°a mắt nhìn ra phía ngoài cá»­a, rồi cắt ngang lá»i chàng :
– NgÆ°Æ¡i trở vá» nói vá»›i ả ta, ta đồng ý nói ra trận pháp Äao Kiếm hợp bích, nhÆ°ng trÆ°á»›c tiên ta phải được biết sá»± an toàn của Uyển Quân nhÆ° thế nào, nếu không thì má»i việc miá»…n bàn.
Hà Lăng Phong nói :
– Äược! Tiểu đệ sẽ Ä‘i nói lại vá»›i nàng, hy vá»ng lão đại ca ráng bảo trá»ng...
Chàng còn định nói gì, nhÆ°ng Phùng Viên đã ra dấu cho chàng rá»i khá»i phòng.
Cái gì gá»i là thông minh cả Ä‘á»i nhÆ°ng lại hồ đồ má»™t phút. Phùng Uyển Quân đã biết võ công của Phùng Viên rất cao minh, nên đã bá» Tán Công sa vào trong rượu. NhÆ°ng ả lại không nghÄ© Tán Công sa có thể hạ được lão ta hay không?
Chả trách gì Phùng Viên đã nói “để bụng không uống rượu sẽ dá»… bị sayâ€.
Câu nói này đã có ý cảnh giác đối vá»›i rượu và thức ăn cho nên thông minh nhÆ° Phùng Viên tất nhiên sẽ không dá»… gì bị ngÆ°á»i ám toán.
Phùng Viên giả vỠbị trúng độc, chẳng qua đó chỉ là khổ nhục kế mà thôi.
Một là vì lão muốn bảo vệ an toàn cho Uyển Quâ, hai là lão muốn mượn cơ hội này để thăm dò lai lịch của đối phương. Ngoài ra còn một nguyên nhân khác nữa, là vì thương thế của Hà Lăng Phong vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cho nên lão phải nhẫn nại chỠđợi để tránh xảy ra biến cố.
Hà Lăng Phong cố nén giận, ngoài mặt giả bá»™ buồn rầu Ä‘em những lá»i của Phùng Viên nói lại cho Phùng Uyển Quân nghe.
Phùng Uyển Quân dÆ°á»ng nhÆ° đã Ä‘oán ra Phùng Viên nhất định sẽ nói nhÆ° vậy, nên cÆ°á»i gằn nói :
– Ta chỉ có thể nói cho lão ta biết là ngÆ°á»i Ä‘ang ở trong tay ta và rất an toàn. NhÆ°ng ta không thể Ä‘Æ°a ra bất kỳ má»™t chứng cứ gì, tin hay không là toàn ở bản thân lão ta.
Hà Lăng Phong nói :
– NhÆ°ng nếu nhÆ° không có chứng cứ lão ta nhất định không chịu nói ra trận pháp Äao Kiếm hợp bích. NgÆ°á»i Ä‘ang ở trong tay các ngÆ°Æ¡i, vậy tại sao không để cho huynh muá»™i của há» gặp mặt nhau chứ?
Phùng Uyển Quân lắc đầu nói :
– Làm không được. Äã không thể làm được, lão ta chỉ còn có cách gặp ta, má»™t ngÆ°á»i có tÆ°á»›ng mạo không khác mấy Phùng Uyển Quân thật.
Hà Lăng Phong nhún vai nói :
– Nếu nhÆ° hai ngÆ°á»i cứ kiên trì ý kiến của mình, ta cÅ©ng đành hết cách. Dẫu sao Phùng lão đại cÅ©ng đã nói rất kiên quyết, nếu không gặp được mặt Phùng Uyển Quân, lão ta tuyệt đối sẽ không bao giá» nói ra trận pháp Äao Kiếm hợp bích.
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i lạnh lùng :
– Tự ta sẽ có cách bắt lão ta phải nói ra, chàng cứ đợi đấy mà xem.
Hà Lăng Phong lại há»i ả ta định dùng biện pháp gì, nhÆ°ng Phùng Uyển Quân chỉ mỉm cÆ°á»i mà thôi.
Nhưng cũng kể từ hôm đó và liên tiếp sau đó ba bốn hôm vẫn không thấy Phùng Uyển Quân có động tịnh gì.
Phùng Viên vẫn ở trong phòng khách, ngoài hai tên nô bá»™c ngày đêm canh giữ ra, gần nhÆ° lão không bị hạn chế gì. Chỉ cần lão ta không rá»i khá»i Thiên Ba phủ, cÆ¡ hồ không má»™t ai để ý đến hành Ä‘á»™ng của lão.
Lão vẫn có thể ra vào hậu viện cùng đánh cá» vá»›i Hà Lăng Phong và cÅ©ng có thể tùy ý Ä‘i tản bá»™ trong hoa viên. Nếu nhÆ° lão ta muốn cÅ©ng có thể cùng ngồi ăn cÆ¡m và trò chuyện vá»›i Phùng Uyển Quân. Há» vẫn gá»i nhau bằng đại ca và tiểu muá»™i rất là thân mật, dÆ°á»ng nhÆ° không có chuyện gì xảy ra cả.
Hà Lăng Phong thá»­ thăm dò há»i cả hai bên, Ä‘á»u được trả lá»i má»™t cách không xác thá»±c. NhÆ°ng mà chàng cảm giác được, tuy ngoài mặt rất là yên lặng, ngược lại bên trong vô cùng phức tạp. Má»™t trận phong ba dữ dá»™i Ä‘ang được hình thành, chỉ có Ä‘iá»u không biết nó sẽ phát ra khi ào.
Mấy ngày qua Hà Lăng Phong vừa phát hiện ra má»™t việc rất đáng sợ. Äó là bá»n nô bá»™c và a hoàn ở hậu viện Thiên Ba phủ đại Ä‘a số Ä‘á»u là đồng đảng của Phùng Uyển Quân, hÆ¡n nữa võ công của bá»n chúng vô cùng cao siêu.
Äám nữ nhân này hiển nhiên là đến từ má»™t tổ chức từng được sá»± huấn luyện nghiêm khắc, tuyệt đối không phải là hạng tầm thÆ°á»ng.
Cho nên ngoài mặt Phùng Viên tuy có vẻ rất ung dung tự tại, nhưng bên trong không lúc nào là không có kẻ giám sát lão.
Phùng Viên dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng biết rõ Ä‘iá»u này, cho nên rất an phận. Má»™t khi gặp Hà Lăng Phong lão chỉ há»i thăm qua loa, mà không há» nhắc đến chuyện chính sá»±.
Bá»n há» dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang chỠđợi cái gì đó.
CÅ©ng trong thá»i gian này, vết thÆ°Æ¡ng ở bụng Hà Lăng Phong dần dần lành hẳn.
Tài sản của samacvuong

  #10  
Old 18-05-2008, 06:56 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· VÆ°Æ¡ng Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Yên Chi Bảo Äao: Hồi 10
(Ngá»a Long Sinh)



Hôm nay Hà Lăng Phong cảm thấy tình hình có chút không ổn.
Bắt đầu từ buổi trưa, ở hậu viện Thiên Ba phủ đột nhiên có thêm mấy nữ nhân hoàn toàn lạ hoắc.
Hà Lăng Phong dám chắc bá»n há» không phải là bá»n nô bá»™c ở trong Thiên Ba phủ, nhÆ°ng ngược lại bá»n chúng mặc trang phục nô bá»™c của Thiên Ba phủ.
Äám ngÆ°á»i này có chừng sáu, bảy ngÆ°á»i, do má»™t ngÆ°á»i nữ phụ trung niên tuổi ngoài ba mÆ°Æ¡i chỉ huy. Bá»n chúng Ä‘i tuần cẩn thận từng ngốc ngách ở phía hậu viện, bao gồm luôn cả hÆ°Æ¡ng phòng ở phía trên.
Tuy Phùng Uyển Quân chÆ°a có giải thích vá»›i Hà Lăng Phong vá» nữ phụ trung niên lạ mặt kia, nhÆ°ng chàng đã nhìn ra Phùng Uyển Quân rất cung kính đối vá»›i ngÆ°á»i đó. HÆ¡n nữa còn gá»i bà ta là Liá»…u a di.
Còn thần sắc của Liá»…u a di lúc nào cÅ©ng ngạo nghá»…, dÆ°á»ng nhÆ° không há» nhìn thấy Hà Lăng Phong.
Liá»…u a di đã nhìn kỹ chàng từ trên xuống dÆ°á»›i, rồi Ä‘á»™t nhiên nhe răng ra cÆ°á»i, để lá»™ ra hàm răng Ä‘en sì.
Từ hàm răng Ä‘en và giá»ng nói của bà ta, chàng dám quả quyết Liá»…u a di nhất định là ngÆ°á»i ở vùng Lãnh Nam.
Hà Lăng Phong chợt liên tưởng đến Phù Dung thành HÆ°Æ¡ng Vân phủ cÅ©ng ở Lãnh Nam. Nếu nhÆ° đám ngÆ°á»i của Liá»…u a Ä‘i không phải là thuá»™c hạ HÆ°Æ¡ng Vân phủ, thì ít ra cÅ©ng có chút liên quan đến HÆ°Æ¡ng Vân phủ. CÅ©ng có thể bá»n há» là tỳ thiếp hay là phản đồ của Phí Bách Linh, ngầm hoạt Ä‘á»™ng ở bên ngoài mà lão ta không há» hay biết đến.
Hà Lăng Phong rất muốn Ä‘em sá»± việc này nói lại cho Phùng Viên ở phía trÆ°á»›c tiá»n sảnh biết, nhÆ°ng đáng tiếc tìm không được cÆ¡ há»™i. Nên đành phải ngầm chú ý đến Ä‘á»™ng tịnh ở bên dÆ°á»›i lầu.
Buổi tối, Bình Nhi mang cơm lên trên lầu, rồi kỠsát tai Phùng Uyển Quân nói nhỠvài câu.
Phùng Uyển Quân gật đầu nói :
– Biết rồi, ta nhất định sẽ lo liệu thá»a đáng. Kêu bá»n há» lÆ°u tâm hÆ¡n ở phía trÆ°á»›c.
Bình Nhi đặt, cÆ¡m tối xuống rồi thoái lui. Hà Lăng Phong mỉm cÆ°á»i há»i :
– Uyển Quân, các ngÆ°á»i Ä‘ang chuẩn bị bi lo liệu chuyện gì vậy?
Phùng Uyển Quân lạnh lùng nói :
– Tốt nhất là chàng đừng có há»i nhiá»u cứ việc ăn no rồi ngủ. Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cÅ©ng đừng bao giá» rá»i khá»i phòng ngủ này.
Hà Lăng Phong nói :
– Ta Ä‘oán được việc này. Các ngÆ°á»i Ä‘ang chuẩn bị đối phó vá»›i Phùng lão đại. Vị Liá»…u a di kia đến đây chính là để giải quyết chuyện này.
Phùng Uyển Quân chỉ cÆ°á»i nhạt không thừa nhận cÅ©ng nhÆ° không phủ định.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Phùng Uyển Quân không há» sợ Hà Lăng Phong được bí mật này. Äồng thá»i ả cÅ©ng đã nghÄ© đến Hà Lăng Phong sẽ Ä‘oán được nhÆ° vậy, cho nên không có gì là ngạc nhiên.
Nếu như Hà Lăng Phong giả vỠnhư cái gì cũng không biết, ngược lại sẽ khiến cho ả ta càng nghi ngỠhơn.
Hà Lăng Phong thở dài một tiếng nói :
– Ta là ngÆ°á»i ngoài cuá»™c, các ngÆ°á»i muốn đối phó vá»›i Phùng lão đại đối vá»›i ta chẳng có quan hệ gì. NhÆ°ng ta đứng ở lập trÆ°á»ng là kẻ bàng quan hy vá»ng các ngÆ°á»i đừng lấy tánh mạng lão ta. Lão ta đã mất Ä‘i hết võ công, thì bây giá» không còn là địch thủ của các ngÆ°á»i...
Phùng Uyển Quân trầm giá»ng :
– Kêu chàng đừng có nói vỠviệc này, chàng có hiểu hay không?
Hà Lăng Phong nói :
– Äược! Ta không há»i nữa chuyện của các ngÆ°á»i, các ngÆ°á»i cứ tá»± giải quyết. Ta chỉ lo ăn no rồi ngủ, nhÆ° vậy cÅ©ng được rồi.
Nói xong, chàng cúi đầu xuống bá»›i cÆ¡m. Quả nhiên chàng không há»i vá» chuyện đấy nữa.
Phùng Uyển Quân ăn cÆ¡m má»™t cách vá»™i vàng, rồi cùng Bình Nhi bÆ°á»›c xuống lầu. TrÆ°á»›c khi bÆ°á»›c ra khá»i cá»­a, Phùng Uyển Quân không quên khóa trái cá»­a lại.
Có lẽ bá»n há» cho rằng Hà Lăng Phong đã mất hết chân khí vì vết thÆ°Æ¡ng vẫn chÆ°a hoàn toàn bình phục. Cho nên không khống chế huyệt đạo của chàng.
Hà Lăng Phong đã có ý định sẵn trong đầu, nên chàng liá»n cởi áo ngoài ra, dùng chăn gối chất lại thành má»™t đống, giả làm ngÆ°á»i Ä‘ang nằm ở trên giÆ°á»ng, sau đó chàng thổi tắt đèn, nhè nhẹ mở cá»­a sổ ra.
Từ cá»­a sổ nhìn ra, trong vÆ°á»n toàn má»™t màu Ä‘en. NhÆ°ng tòa đại sảnh ở dÆ°á»›i lầu thì đèn Ä‘uốc sáng trÆ°ng nhÆ° ban ngày.
Hiển nhiên Phùng Uyển Quân và Liá»…u a di Ä‘ang ở trong gian đại sảnh kia, và trong hoa viên nhất định cÅ©ng được canh phòng nghiêm ngặt. NhÆ°ng bên ngài dãy lầu kế cận lại im lặng, không má»™t bóng ngÆ°á»i.
Xem tình hình rất có thể đêm nay có má»™t nhân vật quan trá»ng đến đây và má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘ang chỠđợi.
NgÆ°á»i sắp đến kia tất nhiên trên hẳn Liá»…u a di, cÅ©ng rất có thể là ngÆ°á»i chủ mÆ°u toàn bá»™ kế hoạch trá»™m lấy bảo Ä‘ao.
Hà Lăng Phong nhẹ nhàng bước lên trên cửa sổ. Một tay chàng vịn lấy thành cửa còn một tay kia đưa lên phía trên mái nhà. Từ trong phía mái ngói, chàng lấy ra một chiếc thang dây được bện từ dây rừng.
Chiếc thang dây này chàng đã chuẩn bị sẵn trước đó hai ngày. Chàng buột chiếc thang vào dây cột ngang trên mái nhà, đợi khi nào cần kíp để thoát thân.
Chàng biết bây giá» không thể nào tuá»™t xuống bên dÆ°á»›i. Bởi vì làm vậy sẽ dá»… bị ngÆ°á»i trong hoa viên phát hiện ra. NhÆ°ng nếu nhÆ° lợi dụng nó bò lên trên mái nhà thì vô cùng tiện lợi và an toàn. Khi đã lên được trên mái nhà có thể Ä‘i vá» hÆ°á»›ng đông bắc và từ đó nhìn xuống đám hoa ở bên dÆ°á»›i, nhÆ° vậy sẽ ít bị phát hiện hÆ¡n.
Hà Lăng Phong tuy không thể tụ khí Äan Ä‘iá»n nhÆ°ng Ä‘á»™ng tác của chàng còn rất lanh lẹ. Chỉ má»™t cú lá»™n ngÆ°á»i, toàn thân của chàng đã lên trên mái nhà.
Sau đó Hà Lăng Phong cuốn chiếc thang lại rồi men theo mái ngói tiến vỠphía đông bắc.
Vừa vượt qua hÆ¡n ba mái nhà, Hà Lăng Phong đã nghe thấy có tiếng ngÆ°á»i truyá»n đến.
Hà Lăng Phong hÆ¡i ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy hai chiếc đèn lồng dẫn má»™t tốp ngÆ°á»i từ hÆ°á»›ng tây nam Ä‘i vá» phía thượng phòng.
Hai a hoàn cầm đèn vốn là ngÆ°á»i trong Thiên Ba phủ. Phía sau là bốn thiếu nữ mặc hắc y. Hai ngÆ°á»i ở phía trÆ°á»›c, hai ngÆ°á»i ở phía sau, bao lấy má»™t thiếu nữ mặc hoàng y ở giữa.
Bốn thiếu nữ mặc hắc y kia thân hình vừa xấu thấp, ăn mặc cÅ©ng rất đặc biệt. Nếu nhÆ° không chú ý, có thể ngá» rằng bá»n há» là bốn ngÆ°á»i nam nhân.
Má»™t Ä‘iá»u kỳ quái là trên thắt lÆ°ng má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u có hai thanh Ä‘ao, má»™t dài má»™t ngắn.
Hà Lăng Phong cÅ©ng là má»™t ngÆ°á»i luyện tập Ä‘ao pháp, nhÆ°ng chàng chÆ°a từng thấy qua ai sá»­ dụng loại Ä‘ao kiểu nhÆ° vậy.
NgÆ°á»i thiếu nữ mặc hoàng y trên ngÆ°á»i không có mang binh khí. Trong bóng đêm, tuy không nhìn thấy rõ dung mạo của thiếu nữ kia, nhÆ°ng có thể nhìn ra thiếu nữ tuổi không quá hai mÆ°Æ¡i, dáng vẻ đài các và quí phái.
Khi Ä‘oàn ngÆ°á»i vừa đến bên ngoài cá»­a lầu, Phùng Uyển Quân và Liá»…u a di đã bÆ°á»›c ra bên ngoài nghênh đón. Cả hai Ä‘á»u cúi ngÆ°á»i thi lá»… nói :
– Cung nghinh Tam công chúa.
NgÆ°á»i thiếu nữ mặc hoàng y xua tay nói :
– Miễn lễ, vào trong rồi hãy nói.
Phùng Uyển Quân và Liá»…u a di liá»n nép ngÆ°á»i sang hai bên. Bốn thiếu nữ mặc hắc y bÆ°á»›c vào bên trong trÆ°á»›c, sau đó vị Tam công chúa má»›i chậm rãi bÆ°á»›c vào.
Hà Lăng Phong thấy sá»± việc nhÆ° vậy, liá»n nghÄ© bụng :
– “Äám ngÆ°á»i này thật không Ä‘Æ¡n giản. Vừa có Công chúa, vừa có thị vệ. Khí phách Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng hÆ¡n hẳn Thiên Ba phủ. Xem ra kẻ giả mạo Phùng Uyển Quân chỉ à má»™t tên a hoàn, còn Liá»…u a di bất quá chỉ là má»™t ả nô bá»™c mà thôi.â€
NghÄ© đến đây, Hà Lăng Phong liá»n thay đổi ý định. Chàng quyết định Ä‘i vá» phía tiá»n sảnh để nghe xem bá»n há» nói gì.
NhÆ°ng xung quanh nÆ¡i đây Ä‘á»u được canh phòng nghiêm ngặt, làm thế nào má»›i có thể nghe trá»™m được bá»n há» nói chuyện?
– À! Có rồi!
Hà Lăng Phong vượt qua mái nhà đến sát bên mái hiên. Chàng lợi dụng cây cối um tùm ở bên dÆ°á»›i liá»n buông mình xuống đất. Sau đó chàng nằm sát xuống đất bò đến bên dÆ°á»›i gian thượng lầu, rồi tìm ống dẫn hÆ¡i.
Hà Lăng Phong còn nhá»› bên trong giàn thượng phòng có xây má»™t lò sưởi để dùng vào mùa đông. ống khói của lò sưởi này vừa đúng Ä‘i ngang qua vách tÆ°á»ng của gian đại sảnh ở bên dÆ°á»›i.
Nếu như chui vào bên trong ống khói, thì đó là một nơi nghe trộm thật là lý tưởng.
Má»i thứ Ä‘á»u đúng nhÆ° Hà Lăng Phong dá»± tính. Vị trí của lò sưởi thật chính xác. ống khói lại vừa rá»™ng, đủ để má»™t ngÆ°á»i lá»t vào trong.
Äiá»u tuyệt diệu là trên ống khói và vách gian đại sảnh Ä‘á»u có má»™t chiếc cá»­a nhỠđể tiện cho việc dá»n ống khói. Nếu nhÆ° mở cánh cá»­a này ra không những có thể nghe được những ngÆ°á»i bên trong nói chuyện, thậm chí còn có thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong đại sảnh.
Chỉ có má»™t Ä‘iá»u đáng tiếc duy nhất là khi Hà Lăng Phong chui vào bên trong ống khói, vị Tam công chúa kia đã ngồi xuống ghế. LÆ°ng ghế lại vừa đúng quay vá» phía cánh cá»­a nhá» kia. Cho nên Hà Lăng Phong không cách chi nhìn thấy được dung mạo của vị Tam công chúa.
Liễu a di ngồi trên một chiếc ghế ở hai bên. Bốn thiếu nữ mặc hắc y đứng cạnh hai bên tả hữu, còn Phùng Uyển Quân, đang đứng thuật lại tình hình phát sinh gần đây cho Tam công chúa nghe.
Sau khi nghe xong vị Tam công chúa dÆ°á»ng nhÆ° không hoàn toàn hài lòng nên chậm rãi nói :
– Những ngày qua ngÆ°Æ¡i biểu hiện rất tốt, nhÆ°ng nếu nói là đã hoàn toàn khống chế được Thiên Ba phủ và Thiên Tuế phủ thì chÆ°a được chính xác. NgÆ°Æ¡i phải biết rằng, mục đích của chúng ta không phải là muốn chiếm lấy Thiên Ba phủ và Thiên Tuế phủ. Mà mục đích của chúng ta là lấy cho được Yên Chi bảo Ä‘ao cùng hiểu rõ trận pháp Äao Kiếm hợp bích để sau này ở tại La Phù Ä‘ao há»™i, chúng ta có thể đánh bại bá»n nam nhân và bắt bá»n chúng phải vÄ©nh viá»…n qui phục dÆ°á»›i chân các nữ nhân nhÆ° chúng ta.
Phùng Uyển Quân nói :
– Dạ, thuộc hạ biết!
Tam công chúa nói :
– NgÆ°Æ¡i đã biết thì không nên dùng bạo lá»±c, đặc biệt là đối vá»›i Phùng Viên và càng không nên để lá»™ thân phận của mình. NhÆ° vậy lão ta má»›i mang những tinh hoa trận pháp Äao Kiếm hợp bích nói ra.
Phùng Uyển Quân nói :
– Nhưng lão ta đã hoài nghi thuộc hạ.
Tam công chúa nói :
– Vậy Ä‘iá»u này chứng minh công phu của ngÆ°Æ¡i vẫn còn chÆ°a đủ. Khi hành sá»± lại không thể nhẫn nại.
Phùng Uyển Quân đứng im cúi đầu.
Tam công chúa lại nói tiếp :
– Việc không thể tha thứ được, chính là ngÆ°Æ¡i đánh cắp bảo Ä‘ao quá gấp nên má»i việc an bày chÆ°a đủ chu đáo để dẫn đến hy sinh hai tánh mạng, nhÆ°ng thân phận vẫn bị bại lá»™. NgÆ°Æ¡i thá»­ nghÄ© kỹ xem việc này có đáng hay không?
Phùng Uyển Quân vẫn cúi đầu đáp :
– Thuộc hạ biết tội.
Tam công chúa thở dài một tiếng :
– Sau khi Cung chủ biết được chuyện này, ngÆ°á»i vô cùng giận dữ. NhÆ°ng nghÄ© tình ngÆ°Æ¡i đã có công lấy được bảo Ä‘ao nên không bắt tá»™i ngÆ°Æ¡i. Vì vậy Cung chủ đặc biệt phái ta và Liá»…u a di đến đây thay ngÆ°Æ¡i hành sá»±.
Phùng Uyển Quân cúi ngÆ°á»i nói :
– Äa tạ Cung chủ tha tá»™i cho. Cảm tạ Tam công chúa giúp đỡ thuá»™c hạ!
Tam công chúa nói :
– Bây giá» ngÆ°Æ¡i hãy mang thanh Yên Chi bảo Ä‘ao ra giao lại cho ta, còn Phùng Viên giao cho Liá»…u a di mang Ä‘i. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i vẫn tiếp tục lÆ°u lại ở Thiên Ba phủ tiếp tục dùng thân phận DÆ°Æ¡ng phu nhân tìm cách Ä‘iá»u tra rõ thân phận của Äiá»n Bá Äạt. Nhất định phải biết hắn ta làm theo mệnh lệnh của ai? Có mục đích gì? Sau khi đã tìm hiểu rõ phải lập tức báo cáo ngay, tuyệt đối không được tá»± ý hành Ä‘á»™ng.
Phùng Uyển Quân nói :
– Thuộc hạ rõ!
Tam công chúa nói :
– Còn nữa, vỠphần gã hỠHà kia chúng ta đã tốn không ít tâm huyết để tạo nên. Võ công của hắn ta không cao lắm, nên chỉ cần nghiêm ngặt giám sát là được mà không cần phải sử dụng đến Tán Công sa. Ngươi nên đưa thuốc giải cho hắn và dùng cách mê hoặc hắn, để cho hắn cam tâm tình nguyện phục vụ cho ngươi.
Phùng Uyển Quân dạ một tiếng.
Hà Lăng Phong nghe Tam công chúa nói vậy, trong lòng không khá»i nhủ thầm :
– “Hảo a đầu, ngÆ°Æ¡i cho rằng Hà má»— ta là má»™t ngÆ°á»i háo sắc và nhát gan đến nhÆ° vậy hay sao? Nếu ngÆ°Æ¡i nghÄ© vậy thì ngÆ°Æ¡i đã lấm rồi. Võ công của Hà má»— này tuy bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng ta không dá»… gì để cho kẻ khác sai khiến...â€
Chỉ nghe Liễu a đầu đứng lên nói :
– Công chúa định bao giỠsẽ khởi giá?
Tam công chúa nói :
– NgÆ°Æ¡i hãy ra phòng khách dẫn ngÆ°á»i, còn ta Ä‘i lấy bảo Ä‘ao chỉ má»™t lát là ta sẽ ra ngay.
Phùng Uyển Quân liá»n nói :
– Äể thuá»™c hạ ra ngoài hoa viên lấy bảo Ä‘ao, và lệnh cho Bình Nhi dẫn Liá»…u a di la phòng khách dẫn ngÆ°á»i.
Tam công chúa liá»n chau mày há»i :
– Ngươi mang bảo đao chôn ở trong hoa viên?
Phùng Uyển Quân liá»n đáp :
– Dạ phải. Thuá»™c ha vốn định lấy bảo Ä‘ao lên nhÆ°ng không ngá» bị Hà Lăng Phong nhìn thấy cho nên phải xuất thủ đả thÆ°Æ¡ng hắn ta. Vì thá»i gian cấp bách nên thuá»™c hạ đành chôn bảo Ä‘ao vào lại chá»— cÅ©. Phùng Viên nhìn thấy hố đất vẫn chÆ°a được lấp lại, nên cứ ngỡ rằng bảo Ä‘ao không còn ở chá»— cÅ© nữa.
Tam công chúa lắc đầu nói :
– NgÆ°Æ¡i làm nhÆ° vậy là quá mạo hiểm. Bây giá» ngÆ°Æ¡i hãy mau Ä‘i lấy bảo Ä‘ao vá», hy vá»ng rằng không có việc gì ngoài ý muốn xảy ra.
Phùng Uyển Quân dạ má»™t tiếng, lập lức bÆ°á»›c ngay ra khá»i cá»­a.
Hà Lăng Phong cÅ©ng lập tức vá»™i vàng ra khá»i ống khói lò sưởi ngay.
Chàng không sợ Phùng Viên sẽ bị Liá»…u a di dẫn Ä‘i, chàng quyết tâm phải đến chá»— chôn bảo Ä‘ao trÆ°á»›c Phùng Uyển Quân ít nhất chàng cÅ©ng có thể ngăn cản tuyệt đối không để cho Tam công chúa mang thanh Yên Chi bảo Ä‘ao Ä‘i, chung quanh khu vá»±c này nhất định đã bị canh gác nghiêm ngặt, nhÆ°ng Hà Lăng Phong không quan trá»ng lắm việc này. Sau khi ra khá»i ống khói lò sưởi chàng liá»n nhắm hÆ°á»›ng khu rừng ở phía sau lầu chạy đến.
Äiá»u kỳ lạ là chàng chạy nhanh nhÆ° vậy lại không bị má»™t ai phát hiện ra.
Hà Lăng Phong chạy một mạch đến bên ngoài bìa rừng. Chàng đoán rằng Phùng Uyển Quân cũng đang tiến vỠphía rừng bằng một lối khác nên chàng không dám chậm trễ, lập tức chui ngay vào trong rừng.
Khi Hà Lăng Phong đến gần tới chỗ chôn bảo đao, đột nhiên chàng nghe có tiếng bước chân.
Trong lòng Hà Lăng Phong nghĩ thầm :
– “Xem tình hình thì mình không thể nào lấy bảo Ä‘ao trÆ°á»›c Phùng Uyển Quân được. Cho dù hai ngÆ°á»i có đến cùng má»™t lúc, nhÆ°ng dá»±a vào võ công, thì mình không phải là đối thủ của Phùng Uyển Quânâ€.
Vì bất đắc dĩ nên Hà Lăng Phong đành phải dừng bước lại, chú ý nghe ngóng động tĩnh của đối phương.
Thật là kỳ quái, chàng vừa dừng bước lại, thì tiếng bước chân của đối phương cũng không còn nghe thấy.
Hà Lăng Phong thử tiến vỠtrước thêm vài bước, nhưng đối phương vẫn không hỠcó động tịnh gì.
Thật ra đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ vì mình quá khẩn trương nên nghe lầm?
Thá»i gian bấy giá» không cho phép chàng suy nghÄ© nhiá»u, nên chàng liá»n bÆ°á»›c nhanh vá» phía chiếc hố có chôn bảo Ä‘ao.
Khi đến gần tá»›i chiếc hố, Hà Lăng Phong không khá»i sá»­ng sốt.
Lá»›p đất bên trên còn rất má»›i, rõ ràng đã có ngÆ°á»i vừa má»›i đào lên.
NhÆ°ng ngÆ°á»i đào chiếc hố nhất định không phải là Phùng Uyển Quân bởi vì Phùng Uyển Quân Ä‘ang đứng bên cạnh chiếc hố nhÆ° tượng gá»—, hai tay hoàn toàn trống không, rõ ràng là ả ta đã bị Ä‘iểm huyệt.
Hà Lăng Phong nhìn quanh nhÆ°ng không phát hiện ra má»™t bóng ngÆ°á»i, liá»n vá»™i vàng há»i :
– Bảo Ä‘ao đâu? Phải chăng bảo Ä‘ao đã bị ngÆ°á»i ta đào lấy mất rồi?
Phùng Uyển Quân không đáp lại. Ngoài hai mắt còn có thể chá»›p Ä‘á»™ng ra toàn thân ả ta dÆ°á»ng nhÆ° đã cứng Ä‘á».
Thật ra huyệt đạo đã bị Ä‘iểm làm sao ả ta có thể trả lá»i được.
Hà Lăng Phong vì gấp muốn biết tình hình bảo Ä‘ao nhÆ° thế nào, nên chàng liá»n bÆ°á»›c đến vá»— vào sau lÆ°ng Phùng Uyển Quân hai cái.
Nhưng vì Hà Lăng Phong không đỠtụ chân khí được cho nên chàng không cách chi giải được huyệt đạo cho Phùng Uyển Quân.
Hà Lăng Phong vẻ nôn nóng nói :
– Trên ngÆ°á»i có mang thuốc giải Tán Công sa hay không? Nếu nhÆ° có, ngÆ°Æ¡i hãy chá»›p mắt hai cái cho ta biết.
Phùng Uyển Quân liá»n chá»›p mắt hai cái.
Hà Lăng Phong lập tức Ä‘Æ°a tay lên tìm kiếm. Quả nhiên từ túi ảo của Phùng Uyển Quân chàng tìm thấy má»™t chiếc bình nhá».
– Äây chính là thuốc giải.
Phùng Uyển Quân lại chớp mắt.
Hà Lăng Phong mở nắp bình lấy ra một viên bỠvào trong miệng.
Sau khi uống thuốc giải xong, tá»± nhiên chàng cảm thấy bụng mình có luồng khí nóng chầm chậm chạy xuống Äan Ä‘iá»n. Hà Lăng Phong hít thật sâu vào má»™t hÆ¡i rồi thá»­ Ä‘á» tụ chân khí. Quả nhiên chân khí của chàng đã hoàn toàn khôi phục.
Hà Lăng Phong liá»n Ä‘Æ°a tay phải lên, nhÆ°ng Ä‘á»™t nhiên chàng phát hiện tạm thá»i không nên giải huyệt cho Phùng Uyển Quân được. Võ công của nữ nhân này có thể cao thâm hÆ¡n mình. Nếu sau khi được giải huyệt, ả ta ngược lại phản kích mình. Lúc ấy không phải oan uổng cho mình hay sao?
Nghĩ vậy nên Hà Lăng Phong chỉ giải huyệt á môn cho Phùng Uyển Quân mà thôi.
Phùng Uyển Quân tức thì la á lên một tiếng và đã có thể nói chuyện được.
Hà Lăng Phong liá»n há»i :
– Mau nói ngay có phải Yên Chi bảo Ä‘ao đã bị ngÆ°á»i ta đào rồi hay không?
Phùng Uyển Quân không trả lá»i thẳng vào câu há»i của chàng, mà chỉ nói rằng :
– Thất lang, xin chàng hãy giải huyệt cho ta trước đi. Dù sao chúng ta cũng là phu thê, hơn nữa ta đã đưa cho chàng thuốc giải. Vậy chàng đâu thể thấy chết mà không cứu!
Hà Lăng Phong nói :
– Chỉ cần ngươi nói cho ta biết bảo đao đã bị ai lấy đi, tự nhiên ta sẽ cứu ngươi.
Phùng Uyển Quân nói :
– Ta nhất định sẽ nói cho chàng biết. Nhưng chàng hãy giải huyệt đạo cho ta trước đã.
Hà Lăng Phong trầm giá»ng nói :
– Äến nÆ°á»›c này mà ngÆ°Æ¡i còn nói Ä‘iá»u kiện tá»›i ta sao?
Phùng Uyên Quân nói :
– Äây không phải là Ä‘iá»u kiện, mà là ta cầu xin chàng. Nếu nhÆ° để mất bảo Ä‘ao ta chỉ có má»™t con Ä‘Æ°á»ng chết mà thôi.
Hà Lăng Phong nói :
– Ngươi không thể để mất đi bảo đao, chẳng lẽ ta có thể đánh mất hay sao?
Phùng Uyển Quân gượng cÆ°á»i nói :
– Thất lang, bây giá» nói những lá»i này có ích gì. Bất luận là bảo Ä‘ao thuá»™c vá» ai, nhÆ°ng hai chúng ta Ä‘á»u không muốn mất nó Ä‘i, phải vậy không?
Tá»± nhiên Hà Lăng Phong không có cách gì để phủ nhận. Chàng cÅ©ng đã từng nghÄ© qua, nếu nhÆ° để bảo Ä‘ao lá»t vào trong tay của ngÆ°á»i khác, đối vá»›i mình cÅ©ng chẳng có lợi ích.
Phùng Uyển Quân lại nói :
– Thất lang, chàng hãy mau giải huyệt cho thiếp Ä‘i. Chúng ta phải cùng nhau hợp tác truy tìm bảo Ä‘ao, chứ đừng nên lo hoài nghi nhau mãi. Äợi tìm được bảo Ä‘ao rồi, thiếp sẽ kể cho chàng nghe tất cả!
Hà Lăng Phong nói :
– Vậy thì ngươi hãy nói cho ta biết trước, ai đã lấy bảo đao?
Phùng Uyển Quân thở dài một tiếng nói :
– Nếu nhÆ° thiếp nói cho chàng biết, chàng có giữ lá»i hứa giải huyệt cho thiếp hay không?
Hà Lăng Phong nói :
– Việc đó tất nhiên rồi, Hà má»— này đâu phải là ngÆ°á»i không giừ lá»i hứa.
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– Chàng có bằng lòng giống như trước đây, xem thiếp như là thê tử của chàng hay không?
– Ngươi...
Hà Lăng Phong có vẻ đã bực bội nói :
– Thật ra ngÆ°Æ¡i có chịu nói hay không? Ta không có thá»i gian để nói vá»›i ngÆ°Æ¡i những chuyện vô bổ nhÆ° vậy.
Phùng Uyển Quân thở dài ra một tiếng :
– Các nam nhân Ä‘á»u cho rằng đây là những chuyện vô bổ, nhÆ°ng còn đối vá»›i nữ nhân thì đây là việc vô cùng quan trá»ng, thậm chí còn quan trá»ng hÆ¡n cả tánh mạng của mình. Thất lang, tuy chúng ta không phải là phu thê chính thức. NhÆ°ng mấy tháng vừa qua chúng ta đã sống má»™t cuá»™c sống phu thê thật sá»±. Bất kẻ là chàng có tin hay không, nhÆ°ng Ä‘á»i này chàng vÄ©nh viá»…n vẫn là phu quân của thiếp. Danh tánh có thể là giả nhÆ°ng tình cảm của thiếp đối vá»›i Thất lang tuyệt đối không há» dối. Thất lang, chàng...
Hà Lăng Phong xua tay nói :
– Thôi được, thôi được, cho dù ngươi đối với ta tình sâu nghĩa nặng nhưng bây giỠkhông phải là lúc nói những chuyện này. Chúng ta hãy giải quyết việc chánh trước, sau đó rồi hãy nói đến những chuyện này được hay không?
Hà Lăng Phong gần nhÆ° muốn bật cÆ°á»i thành tiếng. Bởi vì vừa rồi Tam công chúa kêu Phùng Uyển Quân dùng má»i cách để mê hoặc chàng. Nên chàng cảm thấy những lá»i Phùng Uyển Quân nói ra hoàn toàn giả tạo.
Phùng Uyển Quân dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng biết mình đã nói hÆ¡i quá, nên liá»n đổi giá»ng :
– Thôi được, thiếp sẽ nói cho chàng biết kẻ đã lấy Ä‘i bảo Ä‘ao là ai. Có thể nói tám phần mÆ°á»i là Äiá»n Bá Äạt.
Hà Lăng Phong vô cùng ngạc nhiên :
– Tại sao nói rằng tám phần mÆ°á»i.
Phùng Uyển Quân nói :
– Bởi vì hắn ta dùng khăn Ä‘en che mặt nên thiếp không nhìn rõ diện mạo của hắn. NhÆ°ng theo nhÆ° sá»± phán Ä‘oán của thiếp, thì ngoài Äiá»n Bá Äạt ra, tuyệt đối không còn có má»™t ai khác.
Hà Lăng Phong cÅ©ng hoài nghi Äiá»n Bá Äạt nên trâm ngâm hồi lâu, nói :
– Võ công của Äiá»n Bá Äạt không mấy cao minh, vậy tại sao ngÆ°Æ¡i lại bị hắn ta khống chế huyệt đạo?
Phùng Uyển Quân nói :
– Hắn ta nhân lúc thiếp không đỠphòng bất thần xuất thủ. Hơn nữa trong rừng còn có đồng đảng của hắn mai phục.
Hà Lăng Phong nói :
– Bá»n chúng có tất cả mấy tên?
Sau khi lấy được bảo Ä‘ao bá»n chúng Ä‘i vá» hÆ°á»›ng nào? Và đã Ä‘i được bao lâu rồi?
Phùng Uyển Quân nói :
– Bao nhiêu tên thiếp cÅ©ng nhìn không rõ, nhÆ°ng khoảng chừng ba tên thì phải. Sau khi lấy được bảo Ä‘ao, bá»n chúng liá»n đào tẩu vá» hÆ°á»›ng Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ.
Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ gần sát gian thượng phòng, và cách gian thượng phòng không xa chính là gian tiá»n sảnh. Nếu luận vá» lý Äiá»n Bá Äạt phải chạy ra sau hậu viện má»›i phải. Vậy tại sao bá»n chúng lại chạy ra phía trÆ°á»›c tiá»n sảnh.
Äiá»u này không khá»i khiến cho Hà Lăng Phong cảm thấy ngạc nhiên.
NhÆ°ng vì thá»i gian quá cấp bách không cho phép chàng há»i tiếp. Nên chàng chỉ suy nghÄ© lÆ°á»›t qua rồi quay lÆ°ng bÆ°á»›c Ä‘i.
Phùng Uyển Quân liá»n nói lá»›n :
– Thất lang, chàng đã hứa giải huyệt cho thiếp rồi mà?
Hà Lăng Phong nói :
– Ta vốn định giải huyệt cho ngÆ°Æ¡i. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i đã làm mất bảo Ä‘ao, vì vậy Tam công chúa nhất định không dá»… gì tin lá»i của ngÆ°Æ¡i. Vậy chi bằng cứ để ngÆ°Æ¡i y nhÆ° vậy, không phải dá»… giải thích cho ngÆ°Æ¡i hay sao.
Phùng Uyển Quân liá»n nói :
– Thất lang, chàng không thể nói không giữ lá»i, Thất lang... Thất lang...
Hà Lăng Phong đưa tay lên điểm lại vào huyệt á môn của Phùng Uyển Quân. Nhưng sau đó chàng vỗ nhẹ lên trên trán ả nói :
– Ta làm như vậy toàn là vì ngươi. Nếu như chúng ta không phải có tình nghĩa phu thê, thì ta đã giải huyệt cho ngươi và để cho vị Tam công chúa kia trừng phạt ngươi. Còn bây giỠđể ngươi như vầy, ngươi đã hoàn toàn không có trách nhiệm.
Nói xong chàng buông tay xuống bÆ°á»›c nhanh ra khá»i rừng.
Vừa Ä‘i Hà Lăng Phong vừa nghÄ©. Lúc này Liá»…u a di nhất định đã mang ngÆ°á»i đến trÆ°á»›c tiá»n sảnh. Nếu nhÆ° Phùng Viên không chịu thúc thủ bó tay thì rất có thể hai bên sẽ Ä‘á»™ng thủ. Cho nên khi ra khá»i khu rừng, Hà Lăng Phong liá»n Ä‘i vá» phía tiá»n sảnh ngay.
Nhưng khi vừa đến cửa hoa viên, đột nhiên Hà Lăng Phong nghe thấy có những tiếng la quát.
Âm thanh phát ra từ phía gian thượng phòng, trong đó có cả tiếng của Phùng Viên.
Hà Lăng Phong liá»n Ä‘i dá»c theo hoa viên, chàng lợi dụng những hàng cây tối Ä‘en quay trở lại bên ngoài gian thượng phòng.
Từ xa Hà Lăng Phong đã có thể nhìn thấy trÆ°á»›c cá»­a phòng đèn Ä‘uốc sáng trÆ°ng. Äồng thá»i có hai bóng ngÆ°á»i Ä‘ang giao đấu vá»›i nhau kịch liệt.
Vị Tam công chúa đang đứng trên bực tam cấp ở trước cửa. Còn bên thiếu nữ mặc hắc y, xếp thành chữ nhất chắn hàng ngang ở phía trước.
Dưới ánh đèn, Hà Lăng Phong đã có thể nhìn thấy rõ diện mạo của vị Tam công chúa kia.
GÆ°Æ¡ng mặt nàng rất thanh tú, mày ngài mắt phượng, mÅ©i cao tuổi chừng mÆ°á»i tám mÆ°á»i chín. Vừa nhìn vào đã biết ngay vị Tam công chúa kia là má»™t ngÆ°á»i thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ có Ä‘iá»u hai mắt nàng có vẻ hÆ¡i thâm trầm.
Còn hai ngÆ°á»i Ä‘ang giao đấu kia, chính là Liá»…u a di và Phùng Viên.
Cả hai Ä‘á»u đánh bằng quyá»n chưởng, chứ chÆ°a dùng đến binh khí. NhÆ°ng có thể nhìn thấy rõ, Phùng Viên xuất chưởng vô cùng mãnh liệt, gió thổi vù vù và rõ ràng lão ta Ä‘ang chiếm thượng phong. Còn thân pháp của Liá»…u a di thì lại nhẹ nhàng nhanh lẹ, né tránh những chưởng pháp của Phùng Viên. Rõ ràng Liá»…u a di cÅ©ng có chút biểu lá»™ bại dÆ°á»›i tay của Phùng Viên.
Xem ra thì hai ngÆ°á»i đã đấu rất lâu rồi.
Vị Tam công chúa đứng chú ý nhìn trận đấu. Còn bốn thiếu nữ mặc hắc y chỉ bàng quan đứng nhìn, cơ hồ không có ý xông vào trận trợ giúp cho Liễu a di.
Nếu Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c giúp đấu Phùng Viên có thể đánh bại Liá»…u a di. NhÆ°ng nếu bá»n há» thay phiên nhau giao đấu vá»›i lão thì Ä‘iá»u ấy rất khó nói.
Lúc ấy trong bụng Hà Lăng Phong nghĩ thầm :
– “Nếu bây giá» có thanh Yên Chi bảo Ä‘ao, nhÆ° vậy thật là tốtâ€.
Äúng lúc ấy chợt nghe tiếng quát của Tam công chúa :
– Liễu a di hãy lui ra mau!
Liá»…u a Ä‘i liá»n đáp lại má»™t tiếng, rồi tung ngÆ°á»i ra khá»i vòng chiến.
Vị Tam công chúa Ä‘Æ°a tay lên vẫy má»™t cái. Bốn thiếu nữ mặc hắc y liá»n đồng loạt tuốt gÆ°Æ¡m ra khá»i vá», xông lên vây lấy Phùng Viên.
Phùng Viên cÆ°á»i nhạt nói :
– Tiểu a đầu, ngÆ°á»i định dùng cách đấu luân phiên để làm tiêu hao nguyên khí của ta hay sao? Äược, ngÆ°Æ¡i cứ việc xông lên. Phùng má»— ta không há» e ngại đâu.
Chỉ nghe thấy vị Tam công chúa kia thấp giá»ng nói :
– ÄÆ°a cho lão ta má»™t thanh kiếm.
Liá»…u a di liá»n lấy kiếm của má»™t a hoàn Ä‘ang đứng cầm đèn đứng bên cạnh ném cho Phùng Viên.
Phùng Viên nhận lấy kiếm mà trong lòng không khá»i kinh ngạc, nhÆ°á»›ng mày há»i :
– Thế nào? Bộ ngươi không còn muốn sống nữa hay sao?
Vị Tam công chúa nói :
– Bá»n ta không muốn á»· đông mà thắng lão. NhÆ°ng vì bốn ngÆ°á»i há» lâu nay đã luyện Hợp kích Ä‘ao pháp. Bởi vậy để cho công bằng, ta để lão sá»­ dụng vÅ© khí.
Phùng Viên cÆ°á»i ha hả nói :
– NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i đừng quên rằng Kinh Hồng kiếm pháp của Thiên Tuế phủ đã nổi danh trong giang hồ mấy mÆ°Æ¡i năm nay. Nếu trong tay Phùng má»— ta có được má»™t thanh kiếm, thì các ngÆ°Æ¡i đừng hòng có Ä‘Æ°á»ng sống.
Tam công chúa nói :
– Vậy thì phải thử mới biết.
Tam công chúa liá»n Ä‘Æ°a tay vá»— ba cái.
Bốn thiếu nữ mặc hắc y nhất tỠhét lớn xông lên tấn công ngay.
Má»—i ngÆ°á»i bá»n há» Ä‘á»u có hai thanh kiếm má»™t dài, má»™t ngắn. NhÆ°ng thanh Ä‘oản kiếm vẫn còn giắt ở thắt lÆ°ng.
Bá»n há» hai tay nắm chặt lấy chuôi Ä‘ao, đồng loạt xông lên chém vào hai bên tả hữu của Phùng Viên. Chỉ trong khoảnh khắc, bá»n hỠđã tung ra mÆ°á»i hai chiêu.
Chỉ thấy ánh Ä‘ao sáng chói, bốn phía Ä‘á»u có ánh bạc che lấy há».
Hà Lăng Phong cÅ©ng là ngÆ°á»i luyện Ä‘ao, nhÆ°ng chàng chÆ°a từng gặp qua má»™t thứ Ä‘ao pháp thần tốc và uy mãnh đến nhÆ° vậy. Vì vậy chàng không khá»i ngầm lo lắng cho Phùng Viên.
Từ trong ánh Ä‘ao chỉ nghe Phùng Viên cÆ°á»i lên má»™t tiếng, rồi thi triển kiếm pháp.
Hà Lăng Phong không nhìn thấy rõ chiêu thức của Phùng Viên sử dụng như thế nào. Chàng chỉ thấy trước mắt mình đầy hoa đốm, còn tai nghe thấy những tiếng va chạm của đao kiếm, ánh lửa bắn tung tóe ra.
Bốn thiếu nữ mặc hắc y, khi tấn công Ä‘á»™ng tác rất lạ, khi thối lui cÅ©ng nhanh lẹ không kém. Bá»n há» Ä‘á»u lùi ra sau bốn bÆ°á»›c, hai tay vẫn nắm chặt lấy chuôi Ä‘ao và vẫn bao vây Phùng Viên vào giữa.
Vị Tam công chúa hÆ¡i nhíu mày mỉm cÆ°á»i nói :
– Quả nhiên không hổ là cao thủ.
Phùng Viên lạnh lùng hừ một tiếng :
– Tiểu a đầu, ngÆ°Æ¡i còn có bao nhiêu ngÆ°á»i, cứ kêu bá»n chúng xông lên hết Ä‘i.
Vị Tam công chúa mỉm cÆ°á»i không nói gì, lại Ä‘Æ°a tay lên vá»— liên tiếp bốn cái.
Hai thiếu nữ mặc hắc y trong bá»n há» liá»n thối lui ra khá»i trận đấu. NhÆ°ng hai thiếu nữ mặc hắc y còn lại tiếp tục xuất chiêu.
Lần này hai thanh Ä‘ao lại bắt đầu xé gió tấn công. Má»™t tấn công ở trên và má»™t tấn công ở hạ bá»™, tốc Ä‘á»™ nhanh lẹ không thể nào lÆ°á»ng được. Tuy bá»n há» bá»›t Ä‘i hai ngÆ°á»i, nhÆ°ng thế công vẫn hiểm ác vô cùng.
Phùng Viên gần nhÆ° không hỠđể ý đến thế hợp công trên dÆ°á»›i của bá»n há».
Thanh trÆ°á»ng kiếm trong tay lão ta từ từ chuyển Ä‘á»™ng.
Keng! Keng! Hai tiếng. Hai thanh Ä‘ao gần nhÆ° đồng thá»i bị khóa chặt.
Cuối cùng Hà Lăng Phong cÅ©ng đã nhìn thấy rõ. Phùng Viên chỉ sá»­ dụng có má»™t chiêu thức, nhÆ°ng đồng thá»i lại khóa chặt hai thanh Ä‘ao. Chiêu thức vừa rồi của Phùng Viên vốn nghinh tiếp thanh Ä‘ao Ä‘ang tấn công ở bên trên. NhÆ°ng khi Ä‘ao kiếm chạm vào nhau, thanh trÆ°á»ng kiếm giống nhÆ° có nam châm hút chặt lấy thanh Ä‘ao rồi cả Ä‘ao cùng kiếm vẽ má»™t vòng, đỡ thế cống của thanh Ä‘ao ở bên dÆ°á»›i.
Nói cách khác đây là chiêu thức “Nhất Thức Nhị Dụng†mượn Ä‘ao khống chế Ä‘ao. Bất luận là thá»i gian, chiêu thức và uy lá»±c Ä‘á»u kết hợp má»™t cách Ä‘á»™c đáo.
Vị Tam công chúa chợt vá»t miệng khen :
– Hảo kiếm pháp!
Nói xong đưa tay lên vỗ hai cái.
Bốn thiếu nữ mặc hắc y lập tức thay đổi thế tấn công. Bá»n há» xếp thẳng thành hàng dá»c, hÆ¡n nữa thanh Ä‘oản Ä‘ao ở thắt lÆ°ng, cÅ©ng được há» lấy ra cầm tay.
Thiếu nữ mặc hắc y đứng đầu tấn công trÆ°á»›c. Hai thanh trÆ°á»ng Ä‘ao và Ä‘oản kiếm cùng lúc tấn công vào hai Ä‘iểm trên ngÆ°á»i của Phùng Viên. NhÆ°ng khi binh khí sắp chạm vào nhau thì thiếu nữ mặc hắc y lập tức thu Ä‘ao vá» và thối lui ra sau. Thiếu nữ mặc hắc y thứ hai lập tức xông lên tấn công tiếp. NhÆ°ng cÅ©ng giống thiếu nữ mặc hắc y thứ nhất, khi binh khí vừa chạm vào nhau thiếu nữ mặc hắc y liá»n thu Ä‘ao vá» và cÅ©ng lùi ra phía sau. Sau đó là ngÆ°á»i thứ ba và kế tiếp.
Bốn thiếu nữ mặc hắc y cứ luân phiên nhau tấn công Phùng Viên. Má»—i lần bá»n há» xuất thủ, Ä‘á»u nhắm vào những chá»— hiểm khác nhau trên ngÆ°á»i Phùng Viên. HÆ¡n nữa cách thức công của há» cÅ©ng rất là kỳ lạ, má»™t ngÆ°á»i chỉ xuất má»™t chiêu, rồi lập tức thay ngÆ°á»i khác.
Mặc dù vậy, Phùng Viên không hỠnao núng, lão đưa kiếm ra hóa giải những thế tấn công hiểm ác của hỠtrong nháy mắt, lão ta đã phát ra hơn hai mươi thế kiếm.
Hà Lăng Phong nhìn thấy những thế kiếm uyển chuyển huyá»n diệu của Phùng Viên, mà không khá»i cảm thấy hâm má»™.
Trong lúc chàng Ä‘ang tập trung tinh thần để nhá»› kỹ những thế kiếm tuyệt diệu của Phùng Viên, thì Ä‘á»™t nhiên nghe thấy có tiếng cÆ°á»i lạnh lùng từ trong bóng tối phát ra, nói :
– Lão hỠPhùng, đừng mang hết công phu ra thi triển, nếu không sau này chẳng còn gì là tuyệt kỹ.
Âm thanh kia tuy không lá»›n, nhÆ°ng má»i ngÆ°á»i có mặt tại đó Ä‘á»u nghe rất rõ.
Phùng Viên đột nhiên thu kiếm lại, thối lui ra sau quát :
– Là vị bằng hữu nào, xin hãy lộ diện.
Bốn bá» im lặng, không má»™t tiếng trả lá»i.
Vị Tam công chúa cũng ra hiệu cho bốn thiếu nữ mặc hắc y thôi tấn công.
Nhưng lại quay sang gật đầu nói với Liễu a di :
– Äêm nay thu hoạch cÅ©ng không ít, chúng ta Ä‘i thôi.
Liễu a di nói :
– Nhưng mà thanh đao kia...
Tam công chúa nói :
– Äó đã là việc không cần kíp nữa, thôi hãy Ä‘i mau!
Nói xong Ä‘Æ°a tay lên phất nhẹ má»™t cái, đèn Ä‘uốc xung quanh Ä‘á»u tắt hết.
Ngay lúc ấy Phùng Viên liá»n hét lá»›n :
– Bá»n ngÆ°Æ¡i định chạy?
Thanh trÆ°á»ng kiếm trong tay Phùng Viên liá»n vung lên, nhắm ngay má»™t thiếu nữ mặc hắc y gần nhất chém tá»›i.
NgÆ°á»i thiếu nữ mạc hắc y không há» Ä‘Æ°a Ä‘ao lên đỡ, mà lách ngÆ°á»i né tránh, đồng thá»i từ trong tay tung ra má»™t thứ bá»™t có mùi thÆ¡m.
Phùng Viên lập tức nín thở lại, lui la sau hÆ¡n năm bÆ°á»›c và vá»™i vàng lấy trong ngÆ°á»i ra má»™t ngá»n Ä‘uốc.
Äợi đến khi lao ta đốt được ngá»n Ä‘uốc lên thì đám ngÆ°á»i của vị Tam công chúa kia đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Phùng Viên hứ lên một tiếng định đuổi theo.
NhÆ°ng lúc ấy, Hà Lăng Phong đã từ trong bụi cây chui ra gá»i lá»›n :
– Lão đại ca, đừng Ä‘uổi theo nữa. Cứ để cho bá»n chúng Ä‘i Ä‘i.
Phùng Viên giÆ¡ cao ngá»n Ä‘uốc lên nói :
– NgÆ°á»i phát ra câu nói vừa rồi chính là ngÆ°Æ¡i?
Hà Lăng Phong lắc đầu nói :
– Tiểu đệ cÅ©ng có nghe thấy âm thanh đó, nhÆ°ng lại không nhìn thấy ai cả. NhÆ°ng tiểu đệ nghÄ© ngÆ°á»i kia hoàn toàn không có ác ý.
Phùng Viên nói :
– Tại sao ngÆ°Æ¡i biết ngÆ°á»i kia không có ác ý?
Hà Lăng Phong nói :
– Việc này đợi lát nữa chúng ta hãy nói. Còn bây giá» chúng ta đừng để cho má»™t ngÆ°á»i chạy thoát.
Phùng Viên nói :
– Là ai?
Hà Lăng Phong thấp giá»ng nói :
– Chính là ả giả mạo Phùng Uyển Quân.
Phùng Viên liá»n tá» vẻ vui mừng nói :
– Ả ta đã bị ngươi bắt rồi sao? Hiện giỠả ta ở đâu?
Hà Lăng Phong không trả lá»i, liá»n quay lÆ°ng bÆ°á»›c Ä‘i dẫn Ä‘Æ°á»ng cho Phùng Viên, khi hai ngÆ°á»i đến bên chiếc hố có chon bảo Ä‘ao thì không nhìn thấy Phùng Uyển Quân đâu cả.
Hà Lăng Phong ngạc nhiên nói :
– Tiểu đệ rá»i khá»i đây chÆ°a được ná»­a tuần trà. HÆ¡n nữa ả ta lại bị Ä‘iểm huyệt, lẽ nào ả ta lại biết bay hay sao?
Phùng Viên vẻ trách móc nói :
– Nữ nhân này rất là quan trá»ng. NgÆ°Æ¡i đã khống chế được ả ta, vậy tại sao không dẫn ả ta cùng Ä‘i? Bây giá» chắc chắn ả ta đã được đồng đảng cứu Ä‘i rồi.
Tài sản của samacvuong

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
êàðòèíêè, êðþ÷êîì, ìèýëü, ðóññèôèêàòîð


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™