- Buồn cười, chúng ta muốn bẩm báo cho đại vương, đem ngươi phế bỏ, cả đời nhốt tại vạn trùng cốc.
- Đại vương, đại vương …
Thổ Lang, Kim Lang, Phong Lang đều lớn tiếng kêu gào, cả khuôn mặt tràn đầy cảm xúc phẫn nộ.
- Đừng hô nữa. Các ngươi phải nghĩ, Hoả Lang đã dám làm như vậy, nếu không phải Đại Vương bày mưu đặt kế thì chắc chắn Đại Vương đã chết trong tay hắn.
Thuỷ Lang ngăn ba lang tướng lại, bất đắc dĩ nói. Hiển nhiên, Đại vương không có lý do gì nhốt bọn họ như thế này, vậy thì chỉ có thể là nguyên nhân thứ hai rồi.
- Thuỷ Lang, ngươi không hổ là người thông minh nhất trong năm lang tướng, khó trách Huyết Lang coi trọng ngươi như vậy. Đúng như ngươi nói, ta bây giờ đã thành Đại Vương, nếu ngươi biết điều, ngoan ngoãn nghe lời bổn vương, địa vị của ngươi sẽ không thay đổi.
Hoả Lang nói. Thổ Lang, Kim Lang, Phong Lang vừa nghe nói Hoả Lang đã giết Huyết Lang Vương, nhất thời chửi ầm lên như sấm.
- Xem ra các ngươi còn chưa hiểu rõ tình huống của mình. Các ngươi chỉ có 2 lựa chọn: Một là quy thuận bổn Vương. Hai là chết!
Hoả Lang nở nụ cười, hung quang trong mắt bắn ra. Hiện tại ai mà ngăn trở hắn, ngăn trở Tước gia, người đó sẽ chết. Thổ Lang, Kim Lang, Phong Lang nhất thời trầm mặc, họ đã ý thức được tình cảnh của mình bây giờ. Cái mạng nhỏ của mình hiện tại đang bị cái tên mà bọn họ xem thường từ trước tới nay nắm trong tay. Thuỷ Lang nhìn về Tề Bắc đang nghênh ngang ngồi không xa rồi sau đó nhìn lướt qua Hắc Giáp quân xung quanh, khoé miệng lộ ra 1 nụ cười khổ, nói:
- Chúng ta nguyện ý thần phục Nặc Đức Tề Bắc tử tước. Van xin tử tước đại nhân giơ cao đánh khẽ, thả cho chúng ta một con đường sống.
Tề Bắc có chút kinh ngạc nhìn Thuỷ Lang đang lộ ra vẻ văn nhã. “Tiểu tử này đầu óc xoay chuyển nhanh thật, hẳn là một trợ thủ tốt.” Ba lang tướng còn lại cũng đang khiếp sợ nhìn Tề Bắc, đấy là tên tiểu quý tộc mà họ vừa mới khinh thường xong, nhưng bây giờ lại nằm ở trong tay của hắn. Chỉ trong một đêm, giết chết Huyết Lang, nâng đỡ Hoả Lang thượng vị, sau đó lại chế trụ bốn Lang tướng. Toàn bộ thế lực của Huyết Lang không cần tốn nhiều sức lực đã hoàn toàn bị hắn nắm trong tay. Điều này cũng thật đáng sợ.
- Có phải các ngươi nguyện ý quy thuận hay không?
Tề Bắc đứng dậy, nhàn nhạt hỏi.
- Thuỷ Lang nguyện ý thần phục.
Thuỷ Lang nằm xuống trước tiên, đầu chôn ở giữa hay tay. Đây chính là lễ tiết cao nhất của tộc người sói.
- Chúng ta cũng nguyện ý thần phục.
Ba lang tướng còn lại cũng đều gục đầu xuống. Tề Bắc ngửa mặt lên trời cười to, sau rót vào thân thể bốn tên Lang tướng, hoàn toàn khống chế bọn họ. Quân cờ đầu tiên của Tề Bắc ở Tây Linh thành đã thu vào tay một cách hoàn mỹ.
…
…
Màn đêm đen như mực, gió tuyết vẫn hung tàn thổi ở Tây Bắc, không có dấu hiệu ngừng lại chút nào. Ba người Hoả Liệt, Thiết Đầu, Độc Nhãn khoác bả vai nhau đi vào một quán rượu tên là Thiên Đường Mạo Hiểm. Vừa tiến vào trong đó, không khí sôi động nhiệt liệt xộc tới, quét sạch hết cái rét lạnh trên người. Thiên Đường Mạo Hiểm chia làm hai tầng trên dưới. Vị trí nào cũng đầy người, trái lại cũng có rất nhiều ngươi đang đứng. Bộ dáng của thị nữ thỏ nhân tộc và hồ nhân tộc khi là thanh thuần khi là dụ hoặc cứ đi qua đi lại, vì khách nhân mà bưng tới các loại rượu. Ngực và mông của các nàng thỉnh thoảng bị vài tên đánh lên, các nàng cũng chỉ hờn dỗi mắng mấy tiếng, hiển nhiên đã có thói quen với những chuyện như vậy. Ba người có thể hình vạm vỡ, lại có sát khí nồng đậm. Mạo Hiểm Giả có kinh nghiệm phong phú với loại khí tức này cực kỳ nhạy cảm. Bình thường thì họ cũng không có trêu trọc cái loại dân liều mạng hai tay dích đầy máu tươi này. Vì vậy ba người rất thuận lợi đi vào quầy bar.
- Ba vị dũng sĩ muốn uống cái gì?
Ở bên trong quầy bar, một gã bồi bàn mang theo nụ cười ôn hoà hỏi.
- Cho ba ly bia đen.
Độc Nhãn nói. Rất nhanh, ba ly bia đen đã xuất hiện trước mặt ba người.
- Ly này quá nhỏ, ngươi hãy lấy cốc lớn nhất của nơi này ra đây.
Độc Nhãn gõ quầy bar nói. Gã bồi bàn xoay người, lấy ra ba cái cốc cực lớn, đặt lên bàn, nhất thời hấp dẫn ánh mắt kinh dị của chúng nhân xung quanh. Một lượng bia đen được đổ vào trong cốc. Ba người uống rượu, ngồi chém gió mọi thứ, nước bọt bay tứ tung, rất nhiều chuyện mang sắc thái truyền kỳ. Vì vậy làm mọi người xung quanh nghe được mà hăng hái bừng bừng. Thỉnh thoảng có vài tiếng trêu chọc vang lên, làm không khí càng thêm sôi động.
- Tuy rằng uống bằng cóc rượu lớn như vậy rất thích, nhưng mà cũng không sảng khoái bằng lấy đầu người làm chén.
Hoả Liệt phun ra một ngụm tửu khí, rung đùi đắc ý nói.
- Đầu ngươi làm chén? Đại cá tử, ngươi đang thổi da trâu sao?
Có người cười nói. Hoả Liệt ha ha cười một tiếng, nói:
- Tiểu tử, ngươi quá non rồi. Dùng đầu người vừa mới chặt xuống, sau đó móc ra tuỷ não, cứ như vậy đổ rượu mạnh vào trong đó. Lúc này nó rất ấm áp, uống thẳng huyết thuỷ vào như vậy, rất sảng khoái.
Vừa nói, Hoả Liệt liếm môi mình môi chút, lộ ra vẻ mặt hồi tưởng. Vẻ mặt của Hoả Liệt và giảng thuật chân thật của hắn khiến cho một sắc mặt số người tái nhợt. Chén rượu trong tay, mơ hồ mang theo máu.
- Ngươi thật sự đã uống qua rượu như vậy?
Độc Nhãn vào nam ra bắc nhiều năm mà chưa từng nghe qua chuyện như vậy.
- Hắn đã uống qua.
Đang lúc ấy thì đột nhiên một thanh âm vang lên. Ba người quay lại nhìn, thấy người trả lời là một thanh niên lộ ra vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng.
- Là ngươi
Thanh âm Thiết Đầu lộ ra vẻ khác lạ. Thanh niên này chính là người của Thành Vệ Quân cùng bọn họ giằng co với nhau. Hắn nhớ Đỗ Thọ gọi tên này Dịch Thập Bát.
- Tiểu tử, làm sao ngươi biết?
Có người hỏi.
- Bởi vì ta đã từng uống qua.
Dịch Thập Bát lãnh đạm đáp lại. Ánh mắt Hoả Liệt co rụt lại, chén rượu đầu người, cũng không phải là loại người nào cũng có thể uống. Ở trong quân đội, chỉ có binh sĩ chặt được đầu tướng lĩnh của địch nhân mới có tư cách uống rượu đầu người này.
- Vừa hay là đồng đạo, nào, cùng uống một chén.
Hoả Liệt mời, nói. Dịch Thập Bát cũng không có cự tuyệt, tới ngồi cùng ba người Hoả Liệt. Lúc này, có người đột nhiên nhắc tới Tề Bắc phải tới tiếp nhận thành Tây Linh, trở thành thành chủ. Mọi người thảo luận xem liệu có thật người đó dám đến tiếp thu hay không. Độc Nhãn và Hoả Liệt liếc nhìn nhau một cái, tiếp lời nói:
- Các ngươi nói Nặc Đức Tề Bắc à. Ta hộ tống một thương đội, trên đường gặp bọn họ, nhìn vậy chắc cũng sắp tới rồi. Các ngươi lại còn đoán hắn có dám tới hay không nữa à?
- Thật không? Nặc Đức Tề Bắc trông thế nào? Đem bao nhiêu người tới đây?
Có người hỏi.
- Ha! Ha! Tề Bắc lớn lên rất anh tuấn, tuyệt đối có thể mê chết cụ già tám chục tuổi (DG: dafuq ) cho tới bé gái tám tuổi (DG: la lỵ khống ). Hơn nữa người đó còn mang theo cả một ngàn nhân mã.
Độc Nhãn nói.
- Ha Ha Ha! ta cũng nhìn thấy. Tiểu tử đó nhìn quả thật không tồi, bên cạnh có kèm theo ba mỹ nhân Tinh Linh, cũng không sợ buổi tối bị ép khô. Thật là diễm phúc khôn cùng.
Thiết Đầu tiếp lời nói, vẻ mặt lay động đầy dâm đãng. Đúng lúc ấy thì tên bồi bàn cũng đã bị gợi lên hứng thú, hỏi:
- Thật là Tinh Tinh tinh khiết à? Trông bộ dáng thế nào?
- Rất đẹp, vô cùng đẹp.
Thiết Đầu vuốt vuốt cài đầu trọc, tặc lưỡi nói.
- Họ là ba chức nghiệp khác nhau. Một người là Chiến sĩ Tinh Linh, một người là Cung thủ Tinh Linh, một người là Ma Pháp Sư Tinh Linh. Cả ba người hết mức chiều Tề Bắc, hắn muốn làm gì đều được.
Độc Nhãn nói. Ánh mắt tên bồi bàn chợt loé, gọi tới một người thay hắn, còn hắn thì lặng lẽ đi ra phía sau quấy rượu, tới một cái sân.
Ba người Độc Nhãn đánh mắt cho nhau một cái, rồi tiếp tục chém gió trên trời dưới đất.
- Thập Bát, ngươi đi theo chúng ta đi. Lăn lộn ở Thành Vệ Quân làm gì có tiền đồ.
Thiết Đầu tựa hồ có chút hảo cảm với Dịch Thập Bát, muốn lôi kéo hắn nhập bọn.
- Đi theo các ngươi thì ta có tiền đồ gì?
Trong lòng Dịch Thập Bát uất ức, uống một hơi cạn sạch cốc rượu lớn. Hắn năm nay mới hai mươi mấy tuổi nhưng mặt tràn đầy thương tang.
- Đi theo chúng ta ….
Thiết Đầu vừa muốn nói cái gì đó lại bị ánh mắt của Thiết Đầu ngăn lại, lập tức sửa lời, nói:
- Đi theo chúng ta lặn lộn thì kim tệ vào cuồn cuộn, mặc dù trên đao liếm máu, nhung các huynh đệ thân như một nhà, đồng sinh cộng tử.
Vẻ mặt Dịch Thập Bát lãnh đạm, chỉ nghe được tám chữ cuối của Thiết Đầu là thân như một nhà, đồng sinh cộng tử. Con mắt hắn kịch liệt dao động, lúc lâu sau hắn mới cười lạnh nói:
- Thân như một nhà, đồng sinh cộng tử? Đồng sinh thì đúng nhưng cộng tử? Ở trên đời này ai mà cùng cộng tử? Lúc vinh quang thì khắp nơi đều là huynh đệ nhưng lúc vấp ngã thì huynh đệ ở nơi đâu? Những người đó tránh như tránh ôn thần, hơn nữa còn bỏ đá xuống giếng.
Dịch Thập Bát tựa hồ như đang nhớ lại chuyện buồn khi xưa, trong mắt hắn lộ ra vẻ vô cùng thống khổ. Hắn dằn mạnh chén rượu xuống, xoay người chui vào đám đông, ra khỏi quầy rượu. Thiết Đầu muốn quát gì đó, nhưng bị Hoả Liệt kéo lại.
- Thiết Đầu à, tính tình tiểu tử này chỉ dựa vào vài câu nói của ngươi mà thay đổi đâu.
Hoả Liệt kéo Thiết Đầu về. Hắn lớn tuổi và kinh nghiệm phong phú hơn Thiết Đầu nhiều, cho nên sẽ không dễ dàng tin một người nào đó.
- Không biết tại sao, đệ lại cảm giác cùng tên tiểu tử này khá hợp tính.
Thiết Đầu ha hả cười nói.
- Thiết Đầu, tiểu tử ngươi không hứng thú với nam nhân đấy chứ.
Độc Nhãn vẻ mặt gian xảo nói.
- Cút đi, huynh mới là Lan Lăng đệ nhị.
Thiết Đầu cười mắng. Hoả Liệt tựa hồ đang nghĩ cái gì đó, nói:
- Hai năm trước, liên minh Thánh Á Na cùng Đao Phong quân phát sinh va chạm, nói là có người mưu phản. Sau chuyện đó đã xử tử không ít tướng sĩ, Dịch Thập Bát có lẽ chính là người dích líu đến chuyện này. Đúng lúc này, một thỏ nữ đi về phía họ. Nàng mặc đồng phục phục vụ đaày mát mẻ của quán, trước ngực lại hở ra phân nửa, phía trên lại lưu lại mấy cái thủ ấn nhàn nhạt, chắc là đã qua sử dụng không ít lần.
- Ba vị dũng sĩ tôn kính, lão bản của ta có lời mời mời.
Thỏ nữ này tương đối vừa ý với Hoả Liệt, khi nói thì nhìn hắn một cách vô cùng lẳng lở, tay khoác lên vai hắn, bộ ngực căng tròn cứ dán lên lưng hắn. Mấy người ngồi gần đó nghe thấy hắn được lão bản cho mời, ánh mắt bỗng lộ ra vẻ kinh nghi. Lão bản quán rượu Thiên Đường Mạo Hiểm tên Thanh Mộc chính là trong Bát Đại Tinh Tướng của Tinh Thần, tương đối thần bí, xưa nay khó gặp. Ba người Hoả Liệt được dẫn tới quầy rượu ở hậu viện. Trong đó có một phóng khách được trang trí trang nhã, Thanh Mộc đã ngồi ở đó. Người đó là một nam tử tuổi chừng ba mươi tuổi, khí chất trầm ổn, ánh mắt bình thản.
- Không biết ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?
Mặt Hoả Liệt đầy nghi ngờ hỏi.
- Chỉ muốn hỏi các ngươi một chuyện nhưng các ngươi phải trả lời kỹ càng. Ta tất có trọng thưởng.
Thanh Mộc nói xong, lấy ra một cái túi lớn, mở miệng túi liền thấy được một đống kim tệ lóng lánh hiện lên trước mắt ba người Hoả Liệt. Nhất thời ánh mắt ba người Hoả Liệt nhìn chăm chăm vào đó, nuốt nước miếng liên tục. Thấy vẻ mặt của ba người, Thanh Mộc hài lòng cười một tiếng nói:
- Nghe nói các ngươi trên đường gặp được đội ngũ của Nặc Đức Tề Bắc tử tước đại nhân? Không biết là gặp lúc nào, nơi đâu?
- Ba ngày trước, Trong một cái cốc tránh gió.
Hoả Liệt hồi đáp nhưng ánh mắt thuỷ chung không rời khỏi túi kim tệ kia.
- Các ngươi thật sự thấy ba thiều nữ Tinh Linh bên người Nặc Đức Tề Bắc?
Thanh Mộc hỏi, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia lo âu.
- Lúc đầu họ còn ngụy trang cơ. Bộ dạng ba thiếu nữ Tinh Linh đó quá đẹp, lại có chức nghiệp bất đồng. Thật là làm cho người ta không quên được.
Thiết Đầu nói.
- Các nàng có phải bị ép buộc hay không?
Thanh Mộc vội hỏi, vẻ mặt không còn vẻ tĩnh nữa, ánh mắt trở nên sắc bén.
- Không giống vậy, các nàng đi cùng Tề Bắc vừa nói vừa cười, thoạt nhìn hết sức thân mật.
- Này này, chúng ta đã trả lời rồi. Túi kim tệ kia nên ….
Vẻ mặt Hoả Liệt tham lam nhìn túi kim tệ.
Thanh Mộc vung tay lên, túi kim tệ kia bay vào trong ngực Hoả Liệt, sau đó thản nhiên nói:
- Tiễn khách.
Ba người Hoả Liệt sau khi ra ngoài, Thanh Mộc nhìn hai người thoạt hết sức bình thường, ra lệnh:
- Đi theo ba người này, tra rõ ràng thân phận của họ.
…
…
Tề Bắc nhìn cái hòm trong suốt được một khoảng thời gian rồi. Bên trong là khôi giáp và khay ngọc chế luyện từ thời văn minh Địa Tinh. Chỉ qua là chuyện Huyết Lang Vương nói trên mặt hộp Đoạt Mệnh Vu thuật có cái gì đó, điều này làm cho hắn phải cẩn thận. Đối với văn minh Địa Tinh cổ xưa, Tề Bắc thông qua sách cổ đã có hiểu rõ ít nhiều. Cái văn minh này, đã tồn tại trăm vạn năm trước. Khi đó lý luận ma pháp và đấu khí còn chưa xuất hiện. Đa số chủng tộc đều ăn tươi nuốt sống nhưng Địa Tinh đã thành lập được một đế quốc khổng lồ dưới đất. Trong lòng đất tạo lên được thế giới như vậy, quả thật là bất khả tư nghị. Văn minh Địa Tinh có chút tương tương tự với văn minh ở kiếp trước của Tề Bắc. Tỷ như cái năng lượng Địa Tinh kia của Ca Đặc công chúa. Nếu là nói không sai thì uy lực không thua gì công kích của Ma Pháp Sư cao cấp, hơn nữa nó lại không hao phí năng lượng của bản thân, tốc độ xuất ra cũng nhanh hơn rất nhiều. Mà nghe nói, văn minh Địa Tinh cổ xưa dựa vào ngoại vật là có thể lên trời xuống đất. Khôi giáp của thời kỳ văn minh Địa Tinh trong cái hòm trong suốt này, không biết có tác dụng gì. “Nếu có thể khiến mình đao thương bất nhập hoặc miễn nhiễm với công kích ma pháp thì khi chế tạo số lượng lớn, trang bị cho một quân đội. Thử hỏi trên đời ai có thể chống lại chi quân đội này?”
“Bốp” Tề Bắc nghĩ đến đó, vỗ đùi, cười nói:
- Ta sa lại quên béng mất chuyện này chứ. Khi Vu Thần bị hút vào Khủng Cụ Chi Chương của Thần Long ấn ký, vậy thì cái Vu thuật trên rương liệu có phải không đã bị hấp thu rồi không?
Tề Bắc xòe tay ra. Ý niệm vừa động, Thần Long ấn ký trong lòng bàn tay nhất thời tỏa ra kim quang chói mắt. Hắn chậm rãi đem lòng bàn tay tới gần cái hòm trong suốt, bỗng trên cái hòm trong suốt hiện lên rất nhiều sương mù xám, nhưng không giống như hư thể Vu thần bị hấp thu tan ra như băng tuyết.
“Quả thật hữu dụng!” Đợi đến khi trên thùng không còn sương mù xám tràn ra, Thần Long ân ký lại lặn mất. Hắn đặt bàn tay lên cái hòm, dùng lực mở cái hòm ra. Tề Bắc lấy ra mười mảnh ngọc nhỏ, đem để qua một bên, sau đó lấy khải giáp ra.
“Nhẹ vậy?”Trong lòng Tề Bắc kinh ngạc, cầm trong tay cái khải giáp mà nhẹ như không có gì. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, thân thể Địa Tinh mà mặc trọng giáp thì ngay cả đi còn khó. Tề Bắc lăn qua lộn lại nghiên cứu khải giáp này, phát hiện phần ngực cùng lưng khôi giáp có năm ở lỗ xung quanh. Trong lòng vừa dộng, lấy viên Ma Tinh Thạch ra từ Không Gian Giới Chỉ, tuỳ ý lắp vào mười viên. Bất quá, khôi giáp này không có chút phản ứng nào. Mà lúc này, Tề Bắc phát hiện, mấy cái lỗ trên khôi giáp có màu sắc khác nhau, mấy lỗ ở ngaoì có điêu khắc nhưng không nhìn rõ.
Vì thuộc tính khác nhau mà Ma Tinh Thạch có màu sắc không giống nhau. Hơn nữa vì bất đồng cấp bậc nên độ tinh khiết cũng không giống nhau. Ma Tinh Thạch Thổ hệ có màu vàng, Phong hệ là màu xanh, Hoả hệ là màu đỏ, Thuỷ hệ là màu lam, Lôi hệ là màu tím còn lại quang minh và hắc ám hệ là loại quý hiếm. Mà khải giáp của Địa Tinh phía trước có năm lỗ và phía sau cũng có năm lỗ đối xứng màu vàng, xanh, đỏ, lam, tím. Nói cách khác, khải giáp của Địa Tinh cần có năm loại Ma Tinh Thạch mới có thể khởi động. Tề Bắc đem mười viên Ma Tinh Thạch của năm hệ lắp vào các lỗ trên khải giáp. Đột nhiên, khải giáp của Địa Tinh này sáng lên mộy chút nhưng trong nháy mắt đã ảm đạm trở lại.
- Chuyện này là thế nào?
Tề Bắc sửng sốt một chút, sờ lên cằm trầm ngâm. Lúc này, ánh mắt Tề Bắc dừng lại cái lỗ ngoài cùng có khắc ba đường cong nhỏ. "Nếu như chỉ dựa vào thuộc tính của Ma Tinh Thạch, vậy đường cong này đại biểu cho cái gì? Chẳng lẽ đại biểu cho cấp bậc ma tinh thạch? Ma tinh thạch có phân ra sơ, trung ,cao cấp. Chẳng lẽ cái khải giáp của Địa Tinh tộc này phải cần mười viên Ma Tinh Thạch cao cấp?" Vừa rồi hắn bỏ Ma Tinh Thạch vào nhưng cấp bậc là không đồng nhất. May là Tề Bắc cũng không thiếu Ma Tinh Thạch, hắn nhanh chóng lấy ra những viên Ma Tinh Thạch cao cấp ra. Khi viên tinh thạch cuối cùng được lắp vào, cả khải giáp lièn nổi lên quang mang nhàn nhạt, sau đó những đường vân trên khôi giáp vốn ảm đảm cũng sáng lên. Tề Bắc sung sướng đem khôi giáp mặc lên người, lộ ra khí khái anh hùng. Chẳng qua quang mang trên khải giáp dần dần biến mất nhưng những đường vân vẫn phát sáng như cũ. Tề Bắc đưa tay lên, hắc trường kiếm hiện trong lòng bàn tay. Hắn khởi động Cuồng Long Đấu Khí quyết, chém một phát vào tay mình. Dĩ nhiên là hắn chỉ dùng ba phần lực đạo, hơn nữa còn vận công hộ thể, bởi ai biết được khải giáp này trông ngon nhưng có thể dùng được hay không. Với lại hắn cũng không thể chém bị thương chính mình, nếu không hắn sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ. Đấu khí kim sắc chạm đến cánh tay được khải giáp bảo vệ, khôi giáp nhất thời nổi lên một tầng quang mang, đánh bật đấu khí của Tề Bắc ra.
- Ha ha, đồ tốt.
Tề Bắc có chút hưng phấn. Sau đó tiếp tục dùng năm thành lực lượng, rồi tăng dần cho tới toàn lực. Thế nhưng khải giáp của Địa Tinh hoàn toàn ngăn chặn được, chỉ là Ma Tinh Thạch được lắp trên giáp đã ảm đạm đi phần nào. Lúc này, Tề Bắc đột nhiên phát hiện ở cổ tay của khải giáp, được trang bị ám khí. Hắn nhẹ nhàng chạm vào điểm lồi lên trong giáp, nhất thời lòi ra một cái ống sắt. Tề Bắc không khỏi nhớ lại ống sắt trên tay của công chúa Ca Đặc có uy lực tương đương với laser. Mà cái ống sắt trên khải giáp của Địa Tinh rất giống như cái ống sắt của công chúa Ca Đặc, phát ra năng lượng ánh sáng mạnh như thế. Tề Bắc đem hướng ống sắt xuống mặt đất, nắm chặt tay lại, một đạo bạch quang chói mắt nhất thời từ ống sắc bắn ra. “Chiu” một tiếng, tạo thành một cái lỗ sâu hoắm.
- Con mẹ nó, có khôi giáp này chẳng phải là người bình thường cũng có thể cùng cao cấp chiến sĩ và ma phap sự sánh ngang sao? Thật quá cường đại.
Tề Bắc khiếp sợ không thôi. Qua khảo nghiệm lực phòng ngự của khôi giáp, hắn có thể đoán chừng phòng ngự của khải giáp ngang bằng với đấu khí khải giáp của Chiến sĩ Vương phẩm. Nếu luận về lực công kích, sức sát thương và xuyên thấu của ống sắt khi bắn ra thì có thể so với một chiêu công kích của Ma Pháp Sư cao cấp, hơn nữa lại không cần thời gian niệm chú.
Lúc này, khải giáp của Địa Tinh đã dùng hết một phần ba năng lượng, đây có thể nói là khuyết điểm duy nhất của khôi giáp này. Bởi nếu gặp địch nhân cường đại, cũng không thể chống đỡ được bao lâu vì hao phí năng lượng quá lớn. Còn về Ma Tinh Thạch cao cấp, Tề Bắc mặc dù có thể có một số lượng lớn nhưng Chiến sĩ và Ma Pháp Sư bình thường sợ là Ma Tinh Thạch cao cấp cũng chưa thấy qua, với lại khi sử dụng khôi giáp của Địa Tinh, một lần cần mười viên Ma Tinh Thạch cao cấp có giá mấy chục vạn kim tệ sẽ hao phí quá nhiều. Một khi đem ra sản xuất với số lượng lớn, đừng nói là trang bị cho một quân đội, dù trang bị cho chỉ một doanh trại thôi thì ngay cả gia tài của Kim Diệp hoàng triều cũng phải thoi thóp. Một người được trang bị một khôi giáp, cần cung cấp ba mươi vạn kim tệ để mua Ma Tinh Thạch. Một doạnh trại có bốn trăm người người, vị chi là khoảng Mười hai triệu kim tệ. Hơn nữa, khôi giáp này khi thành phẩm giá sẽ có giá cao hơn ba mươi ngàn kim tệ. Nghĩ đến đây, sự hưng phần trong lòng Tề Bắc dần dần hạ xuống: “Vật này mặc dù tốt nhưng thật sự quá đắt tiền. Hay là thật thà tu luyện cho tốt, giống như khi tiến hoá, bước cuối cùng cũng là tự thân, ngoại lực không thể giúp được. Có lẽ đây chính là lý do mà Địa Tinh văn minh bị huỷ diệt.”
- Tước gia.
Ngoài cửa truyền tới thanh âm của Hoả Liệt.
- Vào đi.
Tề Bắc nói. Hoả Liệt đẩy cửa đi vào, hiển nhiên có thấy khải giáp trên người Tề Bắc, kinh diễm nói:
- Tước gia, ngài mặc khải gáp thật có khí phách, còn hơn cả nhưng kỵ sĩ khải giáp của ở Quang minh thần điện.
- Được rồi, bớt vuốt mông ngựa đi. Chuyện ta giao cho đã làm như thế nào rồi?
Tề Bắc hỏi.
- Hồi bẩm Tước gia, đã hoàn thành.
Hoả Liệt cười, đem chuyện đã xảy ra nói một lần. Đúng lúc này, thanh âm của Tiểu Cửu vang lên bên tai của Tề Bắc:
- Chủ nhân, có hai người đi theo Hoả Liệt. Hiện tại đã vào trong viện, ẩn nặc sau cây cổ thụ.
- Chỉ cần không đả thương người thì không cần để ý đến bọn họ.
Tề Bắc thản nhiên nói. Hoả Liệt móc cái túi kim tệ của Thanh Mộc đưa cho, muốn dâng lên Tề Bắc.
- Các ngươi cầm lấy đi, nhớ mời các huynh đệ khác uống rượu.
Tề Bắc cười nói.
- Tạ ơn Tước gia.
Hoả Liệt nhất thời cười đến miệng cũng sắp rách tới mang tai. Trong túi có hơn ngàn kim tệ, đủ cho bọn họ uống say đến thiên hôn địa ám. Một nhà thường dân có mười người đi làm cả đời cũng không kiếm được kim tệ nhiều đến vậy. Hai gã được Thanh Mộc tới điều tra viện của Đỗ Thọ đi một vòng, biết được thương đội này đến đây chỉ để giao dịch cùng Huyết Lang Vương, nên sau đó lặng lẽ rời khỏi. Tề Bắc đi ra khỏi phòng, vào trong doanh trướng ở nội viện, là của công chúa Ca Đặc. Tác dụng của nó không chỉ có thể ngăn cách khí tức, mà còn có thể chống lại được mũi tên ma pháp bắn tới, cả ba thiếu nữ Tinh Linh đều ngồi trong này. Khi hắn vừa đi vào thì nghe mấy tiếng thét kinh hoàng truyền tới, hắn vội vàng quay đầu ra, nhưng hai mắt vẫn phê khi nhì thấy cảnh khiến cho cả tiểu đệ đệ của hắn cũng phải hiếu kỳ. Không đầy một khắc, muội muội của Đỗ Thọ là Đỗ Linh chui ra ngoài, hung hăng lườm Tề Bắc, hừ lạnh nói:
- Sắc lang.
Muội muội của Đỗ Thọ là một mỹ nhân, cho dù nàng đã biết thân phận Tề Bắc, hơn nữa hắn còn cứu nàng từ móng vuốt sói của Hoả Lang và nàng có nhiệm vụ chiếu cố cho ba thiếu nữ Tinh Linh bị Tề Bắc nhốt. Về sau, không biết ba thiếu nữ Tinh Ling kia đã nói bậy gì về hắn, mà mỗi khi nàng thấy hắn thì sắc mặt đều khó coi. Tinh Linh vốn thích sạch sẽ, mới vừa này ba thiếu nữ Tinh Linh đã van xin nàng lau thân thể giúp họ. Kết quả là đang chuẩn bị thì Tề Bắc vừa vặn đi vào, hắn đã nhìn thấy hết bộ ngực căng tròn của Yến Linh. Tề Bắc cũng lười giải thích, nếu hắn thật sự mong muốn sắc đẹp của 3 thiếu nữ tinh linh, đã sớm đem các nàng ăn tất. (Dg: ta thích )(Biên: không ăn luôn thì thích nỗi gì)
Tề Bắc tiến vào doanh trướng, thấy Như Phong, Phiêu Tuyết đang căm tức hắn, Yên Linh cũng là tức giận đan xen, khuôn mặt đỏ bừng một mảnh nhưng đôi mắt đẹp cũng không dám nhìn thẳng hắn. Bởi vì Tề Bắc cũng không rõ nội tình của ba nàng Tinh Linh này, đặc biệt bây giờ đang ở trong thành Tây Linh cho nên hắn căn bản không yên lòng giải khai cấm chế trên thân ba người, cho nên ba người ngoại trừ con người và cái miệng có thể cử động ra thì cả người đều không thể động đậy.
- Khụ Khụ, không nên nhìn chằm chằm vào bổn thiếu gia như vậy, bổn thiếu gia thủ thân như ngọc nên các ngươi cũng đừng nghĩ lung tung.
Tề Bắc ho khan hai tiếng vẻ mặt đầy chính khí.
- Ngươi còn có thể vô sỉ được như vậy sao?
Yên Linh nghĩ đến mới vừa rồi bị hắn nhìn thấy cảnh xuân, trong lòng không ngăn được cơn tức giận.
- Ngươi là người xấu, mau thả chúng ta ra.
Phiêu Tuyết tức giận nói.
- Đúng, mau thả chúng ta ra nếu không Tinh Chủ biết được nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Như Phong cũng nói theo. Có lẽ là biết Tề Bắc sẽ không thật sự xuống tay với các nàng, cho nên Phiêu Tuyết và Như Phong cũng không sợ hắn. Tề Bắc đi vào trong doanh trướng ngồi lên giường gác luôn cả chân mang giày lên giường dương dương tự đắc nói:
- Các ngươi yên tâm, ta sẽ thả các ngươi ra. Trông các ngươi gầy như vậy nhưng tại sao lại ham ăn quá! Ta không nuôi nổi các ngươi đâu.
Trên khuôn mặt của ba nàng đều đỏ lên, tuổi của các nàng đang là tuổi ăn tuổi lớn nên hai năm qua sức ăn của các nàng cũng tăng lên nhiều. Mọi người không rõ, đều cho là Tinh Linh chỉ ăn Linh quả Cam Lộ nhưng thật ra Tinh Linh cũng chỉ có thể ăn được khi thân thể hoàn toàn phát triển hoàn toàn, cũng chính là lúc đã trưởng thành, còn trước lúc trưởng thành thì sức ăn của Tinh Linh đặc biệt là Tinh Linh đang phát triển thì sức ăn bằng mười thanh niên nhân loại.
- Ngươi tìm được Tinh Chủ rồi sao?
Yên Linh mở miệng hỏi.
- Còn chưa có, bất quá hẳn cũng sẽ rất nhanh.
Tề Bắc gối đầu lên hai tay, giương thẳng hai chân lên.
- Ngươi rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Chỉ cần ngươi đem tin tức bọn tay ở đây phát tán ra ngoài, chẳng phải sẽ gặp được Tinh Chủ rồi sao?
Yên Linh đã sớm nghĩ thông suốt điểm mấu chốt.
- Hắc hắc, vốn là ta tính toán cũng định làm như vậy, bất quá đột nhiên ta cảm thấy hợp tác hời hợt như vậy quá không phóng khoáng chút. Muốn hợp tác thì phải là hợp tác mật thiết, thậm chí cao hơn nữa vì dù sao thành Tây Linh này cũng là đại bản doanh của ta, ta cũng không muốn sau này để lại mầm họa gì đó.
Tề Bắc đầy hèn mọn gian trá, lúc nói đến hai từ mật thiết và mầm họa lại cố ý cường điệu giọng nói lên.
- Ta khuyên ngươi đừng tự cho là thông minh ngươi mà thật sự chọc giận Tinh Chủ thì nhất định hối hận cũng không kịp.
Yên Linh lạnh lùng nói. Tề Bắc cười cười không có mở miệng, từ trong lời nói của Yên Linh thì có lẽ Tinh Chủ hoặc là nói thế lực phía sau lưng Tinh Chủ thật không đơn giản chút nào. Nhưng cho dù như thế thì sao? Thành Tây Linh này là đất phong của hắn, có thể nói là chỗ đứng thứ nhất của hắn ở cái thế giới này, ai dám cản đường của hắn thì hắn sẽ diệt người đó. Yên Linh nhìn thấy sát cơ lóe lên trong hai mắt của Tề Bắc thì trong lòng không khỏi run lên, lời của nàng không ngờ lại khơi dậy sát cơ trong lòng vị quý tộc trẻ tuổi này. Nhìn bộ dáng của hắn thì thành Tây Linh này xem ra không thể tránh được một phen huyết vũ rồi.
…
…
Khu tây trong thành Tây Linh, ở mỗi tòa thành thị nhất định sẽ tồn tại xóm nghèo và nơi này là khu nhà nghèo của đám người ở tầng chót trong xã hội. Mùa đông hàng năm ở nơi xóm nghèo này người già và tiểu hài bị chết rét số lượng cũng không ít. Trong một tiểu lâu hai tầng cũ kỹ ở khu thành tây, một ngọn đèn hôn ám còn đang lóe sáng, ở lầu một bày mười cái giường gỗ đơn sơ, phía trên nằm đầy bệnh nhân gầy trơ xương nằm co quắp vì cái lạnh, trên mặt đất còn nằm mười mấy người bọc trong sợi bông cũ nát, đại bộ phận người đều là người già và tiểu hài tử. Một chiếc xe lăn làm bằng gỗ từ trong phòng đi ra ngoài, trên xe lăn có một nữ tử đang ngồi, cô gái này đeo mạng che mặt, mang khăn đội đầu, ngay cả hai tay cũng mang theo một đôi bao tay thật mỏng màu đen, cả người chỉ lộ ra đôi con ngươi giống như hai ngôi sao. Một số bệnh nhân và gia quyến của họ đều dùng ánh mắt cảm kích lẫn tôn kính nhìn nàng, không ai lên tiếng cám ơn nhưng hết thảy đều không cần phải nói ra.
“Rầm rầm rầm”
Đúng lúc này thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
- Mộ Dung y sĩ, mở cửa ra van xin cô hãy cứu lấy con của tôi.
Bên ngoài vang lên tiếng khóc thảm thiết của một người cha nào đó. Một nha đầu vội vàng tiến lên mở cửa ra cho một người quần áo lam lũ ôm một cái bọc bên trong đó có một cô bé ước chừng ba tuổi vọt vào lập tức bổ nhào quỳ rạp xuống trước cái xe lăn của cô gái hoảng sợ nói:
- Cứu cứu con gái của ta, cứu lấy con gái của ta.
Cô bé này gầy trơ cả xương màu da đã phát tím tựa như không còn nghe thấy tiếng hô hấp nữa.
- Tiểu Lục, mau cầm cái hòm thuốc của ta tới đây.
Cô gái trên xe lăn gấp giọng nói âm thanh như tiên âm. Nha đầu kia liền chạy đi lấy một cái hòm thuốc đưa cho cô gái, cô gái mở cái hòm ra rồi lấy một bình sứ đổ ra vài loại thuốc viên khác nhau, sau đó mở miệng cô bé ra nhét thuốc vào.
- Mang cô bé về nghỉ ngơi đi.
Cô gái nói.
- Cảm ơn Mộ Dung y sĩ, cảm ơn Mộ Dung y sĩ.
Người cha ôm đứa trẻ liên tục nói cảm ơn.
Ba năm trước đây Mộ Dung y sĩ mở cái y quán này ở đây, không ai biết nàng tên là gì cũng không người nào biết bộ dáng thật sự của nàng. Đến xem bệnh cũng chỉ là người ở trong xóm nghèo này, bọn họ phần lớn là không đóng nổi tiền xem bệnh, bất quá vị Mộ Dung y sĩ này chưa bao giờ đòi bọn họ một phân tiền, người nếu có tiền thì đưa trước cũng được còn nếu như không có thì nàng cũng vẫn miễn phí xem bệnh cho người đó.
- Mộ Dung y sĩ, mau đến xem mẹ của tôi, bà sắp không qua khỏi rồi.
Một gã nam nhân trung niên xanh xao đột nhiên la lớn. Mộ Dung y sĩ nhanh chóng đi tới bên cạnh hắn, vừa sờ lên người nữ nhân nằm trên giường kia thì thấy cái trán đã lạnh như băng, trong lòng nhất thời cả kinh biết ba ấy đã là đèn cạn dầu không thể cứu được.
- Mộ Dung y sĩ, cứu cứu mẹ tôi, cứu lấy bà ấy, con cái không thể không có mẹ.
Nam nhân này quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu. Đôi mắt đẹp của Mộ Dung y sĩ toát ra vẻ thống khổ, một cái tay trên xe lăn của nàng rủ xuống mơ hồ tản ra quang mang màu xanh nhạt nhưng nàng bỗng nhiên nắm chặt tay lại, tia sáng này vừa xuất hiện bỗng nháy mắt biến mất.
- Thật xin lỗi, ta đã cố hết sức.
Mộ Dung y sĩ nhắm mắt lại đem tia thống khổ trong mắt chôn giấu đi. Mộ Dung y sĩ ngồi lên xe lăn đi tới cửa thang lầu, nàng nhẹ nhàng nắm chặt lấy ghế dựa lưng của xe lăn, chiếc xe lăn này liền chở nàng lên nhẹ nhàng giống như đi trên đất phẳng. Ở cửa sổ lầu hai, Mộ Dung y sĩ nhìn cuồng phong bão tuyết bên ngoài mà nhẹ nhàng thở dài, không biết lại có bao nhiêu người chết ở trong gió tuyết này. Trong ba năm này, nàng nhìn quen việc sinh tử nhưng vẫn nhìn không thấu được sinh tử. Đúng lúc này, một con chim nhỏ màu xanh biếc từ trong gió tuyết bay tới, cái miệng nhỏ nhắn mổ mấy cái vào cửa sổ lầu hai. Tay của Mộ Dung y sĩ vừa nhấc lên cửa sổ tự động mở ra con chỉm nhỏ màu xanh biếc này liền bay vào lòng bàn tay của nàng. Con chim nhỏ líu ríu một trận, trong đôi mắt đẹp như hai vì sao của Mộ Dung y sĩ nhất thời bao trùm một tầng mây đen thật dày, linh khí trong mắt hoàn toàn biến mất thay vào đó là tử khí khiến cho người khác không rét mà run.
- Đi nói cho Thanh Mộc tụ họp Dong Binh quân đoàn để cho hắn mang theo, Cô Tinh vây quanh Tị Phong Cốc, Tiểu Thúy ngươi đi cái cố để tránh gió đó tìm kiếm khí tức của ba nha đầu Yên Linh, Như Phong và Phiêu Tuyết.
Mộ Dung y sĩ giống như đổi thành một người khác, trong giọng nói mang theo sát khí lạnh như băng.
Tiểu Cửu hiện ra trước mặt Tề Bắc một cách quỷ mị còn Huyễn Ảnh đang bị Tề Bắc ăn đậu hũ, duyên dáng hét lên một tiếng e lệ chạy ra ngoài.
- Tinh Thần có động tĩnh gì không?
Tề Bắc hỏi giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
- Thanh Mộc cũng không có đi ra bất quá tôi phát hiện trong viện của hắn bay ra một con Thúy Linh Điểu. Nó bay đến một y quán trong khu nhà nghèo ở thành Tây một lát lại bay trở về, sau đó bay ra ngoài thành hướng đến cái cốc tránh gió đó.
Tiểu Cửu nói.
- Y quán trong khu dân nghèo? Tinh Chủ ở chỗ đó?
Tề Bắc sửng sốt một chút làm sao cũng nghĩ không thông, đầu não của một trong tam đại thế lực thành Tây Linh mà lại ở trong một y quán trong khu dân nghèo.
- Không biết, nhưng tôi đã hỏi thăm qua, y sĩ ở trong y quán kia họ Mộ Dung người khác cũng gọi nàng là Mộ Dung y sĩ, hai chân nàng đi lại bất tiện nghe nói còn mắc phải một loại quái bệnh, chỉ đành phải đem toàn thân che lại hoàn toàn, y quán nàng mở ra đã được ba năm căn bản là miễn phí xem bệnh cho dân nghèo ở nơi đó.
Tiểu Cửu nói. Tề Bắc gật đầu, người gọi là Mộ Dung y sĩ này cho dù không phải là Tinh Chủ thì cũng có quan hệ rất lớn cùng với Tinh Thần. Mà đúng lúc này, Thập Tam cũng xuất hiện vô cùng quỷ dị nói:
- Chủ nhân, thuộc hạ vừa mới phát hiện đoàn lính đánh thuê của Tinh Thần đang tập họp.
Tề Bắc đột nhiên đứng thẳng lên cười nói:
- Cá lớn cắn câu, bẫy rập tại cốc tránh gió bố trí thế nào rồi?
- Đã bố trí thỏa đáng.
Thập tam nói.
- Vậy thì tốt, trước phế của hắn một cánh tay, canh bạc này của chúng ta cũng đủ phân lượng rồi.
Tề Bắc sờ lên cái cằm vừa mới mọc ra vài sợi râu non nớt, hình tượng lão gian thương thật sự không quá phù hợp so với bộ dáng thật sự của hắn, giống như một mao đầu tiểu tử lại cứ thích ra vẻ già đời vậy. Dĩ nhiên, Tiểu Cửu và Thập Tam tuyệt đối sẽ không cho là như thế, Tề Bắc kể từ khi trở về từ Vong Linh sơn mạch thì quả thực rất quỷ quyệt.
…
…
Đoàn lính đánh thuê Tinh Thần có hơn tám ngàn người ở trong gió tuyết chạy nhanh về hướng cốc tránh gió đó, có thể nói là lính đánh thuê của Tinh Thần đã dốc toàn bộ lực lượng ra rồi. Chính bởi vì dốc toàn bộ lực lượng nên lính đánh thuê của Tinh Thần xuất phát thập phần bí mật, bọn họ sợ nếu để cho Huyết Lang và Mị Ảnh biết được thì có tập hợp lại động thủ với tổng bộ hay không. Tinh Thần hành động lần này do bát đại tinh tướng Thanh Mộc, Tất Sát và tam đại tinh tướng Cô Tinh suất lĩnh.
- Thanh Mộc, ngươi có cảm giác trong chuyện này tựa hồ có gì đó khác thường không?
Tất Sát nói với Thanh Mộc, đây là một trung niên nhân thấp gầy, trên mặt có hai phiết râu cá trê, thoạt nhìn mày gian mắt chuột không giống một tinh tướng chủ quản một phương mà lại giống một tên trộm cắp ngoài đường hơn.
- Có vấn đề gì không?
Thanh Mộc hỏi, Cô Tinh bên cạnh lạnh như băng cũng nhìn sang.
- Thực ra thì cũng không có vấn đề gì, chẳng qua là cảm thấy sự việc này hơi trùng hợp một chút, ba vị tiểu thư vừa mới mất tích thì quán rượu Thiên Đường mạo hiểm liền có tin tức của các nàng, hơn nữa còn có quan hệ cùng với Nặc Đức Tề Bắc. Nặc Đức Tề Bắc này nhất định là đối thủ của tất cả các thế lực thành Tây Linh này.
Tất Sát miết chòm râu hình chữ bát của mình con ngươi xoay chuyển thật nhanh.
- Quán rượu Thiên Đường mạo hiểm vốn là nơi hội tụ tam giáo cửu lưu, có tin tức này cũng không có gì không đúng. Mấu chốt chính là ba vị tiểu thư của Tinh Thần chúng ta lại đi theo bên người Nặc Đức Tề Bắc.
Thanh Mộc nói.
- Không phải Hộ vệ của thương đội kia đã nói rồi sao, ba vị tiểu thư ngoan ngoãn phục tùng ở bên cạnh Nặc Đức Tề Bắc. Có khi là ba vị tiểu thư có kế hoạch gì đó? Chúng ta cứ đi như vậy chẳng phải là phá hỏng kế hoạch của ba vị tiểu thư hay sao?
- Rất có thể ngươi nói đúng nhưng là chỉ là có thể mà thôi, trong lòng ngươi hiểu được ba vị tiểu thư ở trong lòng Tinh Chủ có địa vị như thế nào, Tinh Chủ tuyệt đối sẽ không cho phép phát sinh một chút nguy hiểm trên người của ba vị tiểu thư.
Tất Sát thở dài một hơi, hiểu được Thanh Mộc nói rất đúng ba vị tiểu thư nếu như là xảy ra chuyện gì… Tất Sát cả người run lên không dám nghĩ tiếp nữa. Cách cốc tránh gió khoảng mười dặm thì đoàn lính đánh thuê của Tinh Thần ngừng lại tựa hồ như đang đợi cái gì. Không lâu sau, một con chim nhỏ màu xanh biếc từ trong gió tuyết bay vụt tới dừng lại ở trên vai Thanh Mộc líu ríu kêu to như muốn nói gì đó.
- Tiểu Thúy nói, cốc tránh gió quả thực tản ra khí tức của ba vị tiểu thư.
Thanh Mộc nói.
- Nếu ba vị tiểu thư ở nơi này vậy thì không có biện pháp rồi, tấn công đi, cùng lắm thì để lại một con đường sống cho Nặc Đức Tề Bắc. Tiểu tử đó không thể chết được nếu không Kim Diệp đại quân sẽ đem cái thành Tây Linh này tàn sát đến máu chảy thành sông.
Tất Sát nói. Bát Thiên Tinh Thần thuộc đoàn lính đánh thuê khoác áo choàng màu tuyết trắng cùng với gió tuyết hòa làm một, dưới chân chính là giày chuyên đi trong tuyết, dẫm trên tuyết không phát ra thanh âm cho dù là có thanh âm rất nhỏ thì tất cả cũng bị tiếng gió che dấu hoàn hảo. Cứ như vậy, bọn họ lặng yên không một tiếng động tiếp cận cốc tránh gió. Trong cốc tránh gió, hơn hai trăm cái trướng bồng trên một bãi đất trống, dựa theo tính toán số lượng trướng bồng thì quả thực có thể dung nạp hơn ngàn người. Trên đỉnh hai ngọn núi nhỏ lần lượt xuất hiện từng hàng đầu người.
- Đừng… Đừng…
- Cút ngay, tên khốn này không được đụng đến Yên Linh tỷ tỷ…
- Tinh Chủ sẽ giết ngươi, a…
Thanh Mộc vốn là cảm thấy nơi này lộ ra vẻ an tĩnh bất thường hơn nữa lại không có binh lính tuần tra đang do dự có phải xác định một lần nữa hay không. Nhưng vào lúc này thì thanh âm kinh hoàng của Yên Linh, Như Phong và Phiêu Tuyết từ bên trong trướng bồng trung tâm truyền ra. Đúng là tiếng của họ rồi!
- Tiến công!
Thanh Mộc lập tức hạ lệnh tấn công. Vô số mũi tên và từng chiêu thức ma pháp tuyệt mỹ cái địa đánh tới doanh trướng trong cốc tránh gió kia. Ngay sau đó một đội lính đánh thuê của Tinh Thần ở cửa cốc gầm lên vọt vào vọt vào. Cùng lúc đó, trên một số đỉnh doanh trướng bốc lên khói đen nồng nặc, trong nháy mắt bao phủ cả tòa núi.
- Không xong rồi, là bẫy, mau rút lui!
Tất Sát quát to lên. Nhưng mà không kịp nữa rồi!
“Uỳnh! Ầm! Ầm! Ầm!” Một tiếng nổ mạnh vang lên, hai ngọn núi rung mạnh, bắt đầu sụp đổ. Khói đen vừa gặp phải lửa liền biến thành màu lục sắc, lính đánh thuê của Tinh Thần nhất thời giống như lúa mạch bị gặp bão, rạp hết xuống. Chỉ có vài chục người lúc bắt đầu đã đình chỉ hô hấp, hoảng sợ trốn thoát. Trong đó bao gồm tam đại Tinh Tướng của Tinh Thần. Nhưng là khi bọn hắn thoát ra khỏi được màn sương mù màu lục sắc dầy đặc kia thì nghênh đón bọn hắn chính là ma pháp tiễn bắn ra hình thành lưới ma pháp đem bọn họ vây lại. Đầu lĩnh là Hỏa Liệt, hắn tiến lên một bước lạnh giọng hét lớn:
- Các ngươi đầu hàng đi, Tước gia nhà ta nhân từ không muốn mạng của các ngươi, bất quá nếu các ngươi phản kháng thì sẽ làm quỷ dưới lưỡi đao của Hắc Giáp Quân chúng ta.
- Những huynh đệ kia của chúng ta đều…
Khóe mắt Cô Tinh giật giật, nếu những huynh đệ kia đều chết rồi vậy thì hắn cũng không thể sống được.
- Yên tâm, bọn họ chẳng qua là hôn mê thôi, chỉ cần ăn giải dược vào tự nhiên có thể tỉnh lại.
Hỏa Liệt nói. Cô Tinh vung trường thương trong tay xuống đặt mông ngồi ở trên mặt tuyết. Thanh Mộc và Tất Sát cũng cười khổ buông vũ khí trong tay xuống, họ đã mất đi lợi thế không cần thiết phải đi chịu chết. Bọn lính đánh thuê còn lại thấy được tam đại Tinh Tướng đã đầu hàng tự nhiên cũng sẽ đầu hàng.
“Tước gia thật sự liệu sự như thần, nếu là đi đánh giặc có thể sẽ đập cho đám Thú Nhân kia khóc kêu cha gọi mẹ.” Hỏa Liệt đem những người này trói lại xong, trong lòng càng sùng bái Tề Bắc đến độ mù quáng.