Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 2: Phòng giam Chương 10: Phát hiện mới
Dịch+Biên: Phệ Hồn Quỷ Nguồn 4vn
Vu Thần tốt xấu gì cũng là diễn viên đã sống qua 6 bộ phim kinh dị. Con số này ở rạp chiếu phim thứ mười ba đã là con số tương đối lợi hại, cũng có thể nói là một diễn viên giàu kinh nghiệm. Những việc còn nguy hiểm hơn nhiều hắn cũng đã từng trải qua. Cho nên, hắn thản nhiên bước vào trong phòng.
Về phần Diệp Tưởng, hắn mới chỉ sống qua một bộ phim kinh dị, kinh nghiệm tự nhiên cũng không nhiều. Nếu không phải hắn đã trải qua cảnh tượng đầu lìa khỏi xác thì vừa rồi hắn chưa chắc đã dám lần mò trên cái xác của Hầu Thiên Bạch để tìm kiếm chiếc giày cao gót bị nguyền rủa. Nhưng mà có diễn viên lâu năm như Vu Thần ở đây hắn việc gì phải sợ, vì thế, hắn cũng theo vào trong.
Đây là một gian phòng ngủ. Đương nhiên, so với gian phòng ngủ của những gia đình bình thường rõ ràng lớn hơn rất nhiều. Hai người quan sát khắp gian phòng, không bỏ sót một góc nào. Ngay cả chiếc giường kia bên dưới cũng đặc ruột nên căn bản không thể giấu người phía dưới. Vu Thần còn nhìn trên giường.
Không có người.
Rõ ràng là đoạn ngón tay đứt đã có tác dụng. Nguyền rủa tuy không thể nói rằng sẽ căn cứ theo độ khó khăn của phim kinh dị để phân thành mạnh yếu, nhưng diễn viên bình thường đều cho rằng điều này chắc chắn sẽ có tác dụng. Trên thực tế, hiệu quả của vật bị nguyền rủa không phải lần nào sử dụng cũng có tác dụng, nhưng thỉnh thoảng cũng xuất hiện tình trạng nguyền rủa bị phản tác dụng khiến vật bị nguyền rủa bị mất tác dụng. Đương nhiên, xác suất vật bị nguyền rủa mất tác dụng còn thấp hơn nhiều xác suất nguyền rủa phục hồi làm bị thương diễn viên.
Mà này hiệu quả của đoạn ngón tay đứt chắc chắn còn có thể duy trì thêm một đoạn thời gian nữa. Đương nhiên, tuyệt đối không có khả năng quá lâu ! Cho nên, Vu Thần phải tranh thủ trước khi hiệu quả của ngón tay đứt kết thúc điều tra căn phòng này !
-Trương Hoa ! Cậu mau lấy di động ra chụp ảnh cănphòng này!
Hắn hiện tại đang nói những lời thoại mà tự hắn nghĩ chi nên mỗi một câu đều phải rất cẩn thận, nhất là khi gọi tên đối phương đều phải cố gắng ghi nhớ trăm ngàn lần không được gọi sai thành “Diệp Tưởng”. Trừng phạt của ng tương đối đáng sợ .
Nhưng mà hắn phát hiện, Diệp Tưởng trước đó đã lấy ra di động bắt đầu chụp lại khung cảnh căn phòng này. Hắn thật ra cũng đã dự đoán được hiệu quả của đoạn ngón tay đứt này không thể duy trì lâu.
Mà Vu Thần cũng lấy ra di động bắt đầu chụp ảnh khung cảnh trong phòng.
Sau đó, rất nhanh, Diệp Tưởng phát hiện ra một thứ.
Ở cạnh giường, có một bàn uống trà bằng thuỷ tinh. Mà bên mép bàn trà có một vết nứt rất rõ ràng. Xem ra, vết nứt kia chắc hẳn mới nhất xuất hiện . Tuy rằng không biết điều này có quan hệ gì tới tình tiết trong bộ phim kinh dị này hay không nhưng Diệp Tưởng vẫn chụp lại.
Mà Vu Thần, cũng có phát hiện mới.
Khi hắn ngồi xổm để chụp, hắn rõ ràng phát hiện, trên sàn nhà phía dưới tủ âm tường rõ ràng có một vết cào do 5 ngón tay lưu lại tương đối rõ nét!
Lấy móng tay cào sâu xuống sàn nhà......
Đúng lúc này, Diệp Tưởng và Vu Thần đồng thời phát hiện vé chuộc cái chết của hai người không ngờ lại gia tăng!
Sau khi dùng di động quay lại vết nứt phía cạnh bàn trà bằng thuỷ tinh, Diệp Tưởng phát hiện, vé chuộc cái chết của hắn được công thêm 1 lúc tới 70 tấm vé chuộc cái chết!
Nguyên bản bởi vì tình tiết thay đổi nên vé chuộc cái chết của hắn chỉ còn 84 tấm. Mà hắn hiện tại vé chuộc cái chết lại biến thành 154 tấm!
Hơn nữa, Diệp Tưởng phỏng chừng, bởi vì này trong căn phòng này rất nguy hiểm, nếu hắn tiếp tục lưu lại đây, có lẽ vé chuộc cái chết hội sẽ tiếp tục tăng lên ! Nhưng mà, Diệp Tưởng lại không dám mạo hiểm. Đối với hắn mà nói, vé chuộc cái chết bây giờ đã đủ cho hắn sử dụng chiếc giày cao gót hơn 1 giây rồi. Thù lao trên danh nghĩa của hắn là 150 tấm vé chuộc cái chết, chỉ cần sử dụng không quá 10 giây thì hắn dư sức dùng 1 lần chiếc giày cao gót bị nguyền rủa. Nhưng mà, hiện tại tình tiết còn đang dừng lại ở màn thứ hai, vé chuộc cái chết tốt hết vẫn nên lưu lại để sau hẵng xài.
Trong lòng Vu Thần cũng cảm thấy đáng tiếc. Nếu có Bạch Vũ Sóc thì tốt rồi. Thể chất linh môi của nàng nhất định có thể cảm ứng được nơi này đã từng phát sinh những chuyện gì...... Đương nhiên, điều kiện bắt buộc là nơi này phải từng có người chết. Sửu dụng thể chất linh môi tuy rằng rất phí vé chuộc cái chết, nhưng nếu mục đích không phải là vì để bảo mệnh thì khi sử dụng,vé chuộc cái chết cũng bị trừ đi ít hơn nhiều.
Mà sau khi phát hiện trên sàn nhà có vết cào , vé chuộc cái chết của Vu Thần tăng thêm đến 80 tấm ! So với Diệp Tưởng còn nhiều hơn 10 tấm !
-Hy vọng cậu đừng nói chuyện của tôi cho người khác biết. Vu Thần hạ giọng nói:
-Tôi không muốn những người khác biết tôi có vật như vậy.
-Được, tôi sẽ không nói .
Diệp Tưởng tự nhiên phối hợp.
Sau khi rời khỏi hành lang u ám rồi một lần nữa trở lại phòng khách,trong phòng khách lúc này đã không còn ai.
-Phù......
Diệp Tưởng ngồi ở trên ghế sô pha rồi nhìn Vu Thần hỏi:
-Tôi phát hiện ở cạnh bàn trà thuỷ tinh có 1 vết nứt.
-À...... Cậu xem thử đi.
Vu Thần mở máy, để cho Diệp Tưởng thấy tấm ảnh chụp chụp lại vết cào trên sàn nhà.
-Căn biệt thự khẳng định đã từng xảy ra chuyện gì.
Vu Thần vẫn hạ giọng nói:
-Có lẽ, thật sự có thứ gì đó không sạch sẽ đó tồn tại.” ( Trong quyển 1 Xe khách khủng bố có giải thích vật không sạch sẽ là chỉ quỷ hồn)
Diệp Tưởng gật đầu, nói:
-Chuyện này tôi cũng biết chút ít.
Chiếc giày cao gót màu đỏ máu sau khi thuộc về hắn, kịch bản đã sửa đổi, thiết kế nhân vật Trương Hoa trở thành một người vì có nghiên cứu qua các sự kiện yêu ma quỷ quái mới thu được chiếc giày đó.
-Nhưng mà những người khác phỏng chừng sẽ không tin đâu nên cậu cũng đừng nói cho bọn họ biết.”
Nếu nói ra vé chuộc cái chết khẳng định sẽ càng bị trừ nhiều hơn. Huống chi mọi người đều biết đây là phim kinh dị.
Mà đối với Diệp Tưởng mà nói, vết nứt ở cạnh bàn trà bằng thuỷ tinh và vết cào dưới chân tủ âm tường......
Trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện một đoạn cảnh tượng. Giả thiết tạm thời có hai nhân vật,tạm gọi là A và B. A vì 1 nguyên nhân nào đó phát từ nào đó muốn giết chết B. Trong quá trình giằng co, A và B va chạm vào bàn trà bằng thủy tinh tạo thành vết nứt. Cuối cùng B không đánh lại A nhưng đúng vào lúc B sắp bị A giết,tay của B nắm chặt lấy cánh cửa tủ âm tường không chịu buông. Nhưng mà cuối cùng B vẫn là bị A lôi ra ngoài để thủ tiêu. Trong lúc B bị lôi ra ngoài tay của B bấu vào dưới sàn nhà mới tạo thành vết cào như bây giờ.
B sau khi bị giết âm hồn không tan nên mới giết chết Hầu Thiên Bạch...... Như vậy, hung thủ chính là A sao? Hắn sợ hãi oan hồn của B,nhưng hắn thông báo 1 công việc với một mức lương rất cao để kêu gọi 1 đám người tới vì mục đích gì? Để cho oan hồn của B giết chết bọn họ,để B trút bỏ căm phẫn? Nhưng mà, trong căn phòng dưới tầng hầm rốt cuộc là thứ gì? Yêu cầu bọn họ chuẩn bị một ngày ba bữa, như vậy chắc chắn phải có người ăn đồ ăn mà bọn họ chuẩn bị. Như vậy ở bên dưới tuyệt đối không thể không có “người” đang bị nhốt trong đó!
Tuyệt đối không được mở cửa......
Nếu A chính là chủ nhân của nơi này, vì sao y phải hết lần này tới lần khác nhấn mạnh việc này? Phía sau cánh cửa kia rốt cuộc đang che dấu thứ gì?
Vì sao cánh cửa chưa mở cửa ra, nhưng đã có người bị giết......
Lúc này, trong đầu của Diệp Tưởng bỗng loé lên 1 ý nghĩ.
Thật sự chưa từng có người nào mở ra cánh cửa kia sao?
Nếu hành vi đó do một “diễn viên” tự mình làm ra thì những diễn viên khác cũng không biết được . Có phải có một diễn viên nào đó không biết sống chết đã mở ra đánh cửa đó, nhưng sau đó lại khoá lại hay không?
Về phần vấn đề chìa khóa có thể dễ dàng giải thích , thí dụ như 1 nhân vật nào đó vô tình phát hiện chìa khóa vân vân . Trong phim kinh dị trung tuyệt đối không thiếu những tình tiết được an bài như vậy. Nếu như chỉ là yêu cầu thông thường của kịch bản, trừ đi vé chuộc cái chết là được rồi , nhưng mà, nếu phần yêu cầu đó được viết bằng chữ đỏ thì sao?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này.
Vu Thần là nhân vật chính, loại chuyện sẽ do hắn làm sao? Khó nói. Trong phim kinh dị nhân vật chính nhiều lần lỗ mãng vi phạm cấm kỵ, tự mình tìm chết cũng không phải không có. Tô Hàn, Hầu Thiên Bạch, Ngô Quân, Lưu Oánh hòa Triệu Tiểu Nhã cũng đều có khả năng.
Nếu thật sự là vậy, như vậy thì trong tay 1 người nào đó đang nắm giữ chìa khoá. Nói không chừng chính bản thân chiếc chìa khoá cũng là 1 vật bị nguyền rủa, bằng không thì 1 căn phòng bình thường làm sao có thể giam cầm được 1 oán linh chứ?
12 giờ trưa, bữa cơm trưa rốt cục cũng đã chuẩn bị xong. Kết quả là thực đơn hoàn toàn hòa khác với thực đơn đã được lên trước đó [ đương nhiên kịch bản cũng không có yêu cầu cụ thể về thực đơn của bữa trưa]. Lưu Oánh và Triệu Tiểu Nhã phụ trách đặt bữa trưa vào bên trong thang máy sau đó bấm nút.
Những người khác cũng không mấy mặn mà với việc đưa cơm, cả đám đều lo sợ rúm ró ngồi đợi trong phòng khách.
Tô Hàn vắt chéo chân, châm điếu thuốc thứ 11 trong ngày. Trong gạt tàn đã nhồi những đầu lọc hút dở. Mà Ngô Quân cũng bắt đầu châm 1 điếu hút. Mà còn hai người Vu Thần và Diệp Tưởng đều không hút thuốc bèn tránh xa sáng 1 bên, tránh lại phải “hút thuốc lá thụ động”.
Không khí bên trong phòng khách yên tĩnh đến rợn người. Dù sao, trước mắt đang là giai đoạn kịch bản bị bỏ trống.
-Tôi có lời muốn nói.
Diệp Tưởng giành phần lên tiếng trước Vu Thần:
-Tôi có thứ này muốn cho mọi người xem.
Hắn nhanh chóng lấy ra điện thoại di động rồi cho mọi người xem những bức hình mà hắn chụp được.
-Đây là......
Mọi người bắt đầu nhìn 1 cách chăm chú.
-Trên cạnh bàn trà có 1 vết nứt,còn có 1 vết cào dưới sàn nhà......
Diệp Tưởng nhìn mọi người đang ngồi xung quanh bàn rồi kết luận:
-Chỉ sợ có vấn đề.
Vết cào kia tuy rằng không phải do hắn phát hiện , nhưng lúc sau hắn cũng chụp 1 tấm ảnh về vết cào đó.
Quả nhiên, vé chuộc cái chết không chỉ không bị trừ, ngược lại còn tăng thêm 40 tấm !
Vé chuộc cái chết của Diệp Tưởng lúc này lập tức biến thành 194 tấm !
Vu Thần cũng hơi ngạc nhiên. Hắn không hề nghĩ chuyện bị Diệp Tưởng cướp lời. Hắn cũng biết, nếu đem chuyện này công khai nói trước mặt mọi người đương nhiên có thể kiếm thêm 1 số lượng vé chuộc cái chết nữa.
Đương nhiên, Diệp Tưởng cũng phi thường bất ngờ, không ngờ chỉ 1 lần lại gia tăng thêm 40 tấm vé chuộc cái chết ! Sau đó hắn bắt đầu nghĩ ra,nếu công khai chuyện này có thể sẽ phát sinh ảnh hưởng rất lớn tới tình tiết phim. Mọi người đều sẽ đi căn phòng tiến hành quan sát và tra xét, tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng của hiệu ứng cánh bướm.
Nhưng mà, đối với Diệp Tưởng mà nói thì thế này vẫn còn chưa đủ . Vé chuộc cái chết bây giờ của hắn cũng chỉ cho phép hắn sử dụng vật bị nguyền rủa trong thời gian 10 giây. Mười giây quá ngắn ngủi, chỉ sợ căn bản sẽ không thể nào phát sinh hiệu quả xoay chuyển càn khôn.
-Thật sự có vấn đề.
Ánh mắt của Tô Hàn cũng trở nên ngưng trọng.
-Vết nứt trên chân bàn trà bằng thuỷ tinh còn có thể giải thích là do đồ dùng trong nhà bị vỡ, nhưng mà vết cào này thì không giống như vậy. Không có ai tự nhiên khi không lại đi cào 1 vết trên sàn nhà, vì nếu làm vậy sẽ khiến móng tay bị gẫy......
-Tôi cũng có phát ra hiện ! Trước đó trong căn phòng cất giữ đồ cổ , có một chiếc ghế mà sau lưng chiếc ghế đó, tôi nhìn thấy ...... Một dấu bàn tay máu me đầm đìa !
Ngô Quân nguyên bản cũng không muốn nói vì hắn lo lắng sẽ bị trừ vé chuộc cái chết. Nhưng mà, hắn thấy Diệp Tưởng không những dám nói ra, mà sau khi nói ra y lại có vẻ vui vẻ như vậy, nên đột nhiên hắn ý thức được nếu nói ra chắc chắn sẽ được lợi gì đó !
-Cái gì !
Sắc mặt Tô Hàn đại biến !
Tiếp đó, đoàn người lập tức đi tới căn phòng đó.
Đương nhiên, Diệp Tưởng, Vu Thần cũng chuẩn bị tâm lý , nếu như có biến sẽ rút ra ngay vật bị nguyền rủa.
Sau khi bước vào căn phòng đó, mọi người cũng nhìn thấy dấu bàn tay đẫm máu trên lưng ghế.
-Quả nhiên......
Vu Thần nói với giọng chém đinh chặt sắt(quả quyết dứt khoát):
-Căn biệt thự này......tuyệt đối đã từng diễn ra chuyện gì đó bất thường!
Bom chào mừng ngày Nhà giáo VN nào
Last edited by Phệ Hồn Quỷ; 19-11-2013 at 10:46 PM.
Lý do: sửa
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Phệ Hồn Quỷ
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 2: Phòng giam Chương 11: Thời khắc kết thúc màn 2
Dịch+Biên: Phệ Hồn Quỷ Nguồn 4vn
Bữa trưa dựa theo thời gian yêu cầu được đưa xuống, sau đó không lâu chén đĩa sẽ được chuyển lên.
Trong giai đoạn kịch bản bị bỏ trống, mỗi người đều tương đối khẩn trương đề phòng.
Diệp Tưởng hiện tại đã có giày cao gót bị nguyền rủa, nên hắn không nhất định cần phải đi theo Vu Thần . Nhưng mà, hắn cũng thu được bài học từ chuyện của Hầu Thiên Bạch.
Quan trọng...... Là đêm nay.
Khi thời gian của màn thứ 2 kết thúc !
Khi đó, người thứ 2 bỏ mạng sẽ xuất hiện!
Nội dung kịch bản như sau:
[ Kết thúc màn thứ 2.
Thời gian: 00:00 h sáng.
Địa điểm: trong phòng của Trương Hoa.
Trương Hoa bị một tiếng thét chói tai đánh thức .]
Trương Hoa [ lập tức bật dậy khỏi giường ]: Hình như là tiếng của Lưu Oánh!
[ Trương Hoa lập tức mặc vội quần áo rồi chạy ra ngoài. Hắn cũng thấy Lục Trạch Nam từ phòng bên chạy ra.]
Trương Hoa: Anh có nghe âm thanh đó không ?
Lục Trạch Nam: Nói nhảm, tôi đâu có điếc ! Hình như là tiếng của Lưu Oánh?
Trương Hoa: Tôi cũng cảm thấy là cô ấy !
[Hai người cùng nhau chạy xuống dưới lầu,hoá ra Liễu Hải Bình đã ở đó .]
Trương Hoa: Sao vậy? Lưu tiểu thư đã xảy ra chuyện sao? A !
[ Trong phòng khách , Trương Hoa rõ ràng nhìn thấy xác của Lưu Oánh đang nằm dưới đất. Chỉ thấy đôi mắt của Lưu Oánh tứa máu, xác nàng giống như 1 con búp bê tinh xảo nằm gục xuống trước ghế sô pha, khuôn mặt trắng bệch như giấy]
Màn thứ hai kết thúc.
------------------------------------
Lưu Oánh theo lý thuyết, là sẽ không ở trong phòng khách vào thời điểm đó.
Nhưng mà nếu căn cứ theo kịch bản thì rõ ràng có vấn đề. Nửa đêm, Lưu Oánh chạy đến phòng khách làm gì? Hoàn toàn không hợp lý. Phải biết, từ cửa phòng nàng tới phòng vệ sinh, căn bản không cần phải đi qua phòng khách.
Như vậy, phòng khách rất có khả năng không phải địa điểm tử vong đầu tiên. Chẳng lẽ trước hết nàng bị giết hại trong phòng mình, sau đó quỷ hồn mới kéo xác nàng tới phòng khách?
Vừa rồi, Vu Thần dẫn theo Tô Hàn đến tìm hắn.
-Diệp Tưởng, chúng tôi quyết định tối nay mọi người cùng ngủ chung. Một người ngủ một mình rất nguy hiểm . Nếu vậy không bằng cả đám 6 người chúng ta cùng nhau ngủ chung một chỗ! Như vậy thì......
Cái chết của Hầu Thiên Bạch đã đả kích Vu Thần rất nhiều. Phải biết, y lúc ấy rõ ràng cầm chiếc giày cao gót nhưng ngay cả 1 tiếng kêu cứu cũng không kịp kêu đã bị giết chết rồi, xem ra bộ phim kinh dị có độ khó cao hơn những gì mà họ tưởng tượng! Hơn nữa, hắn đã sử dụng một lần đoạn ngón tay đứt, Diệp Tưởng cũng đang trong giai đoạn rất thiếu thốn vé chuộc cái chết . Vu Thần biết Diệp Tưởng bản thân là 1 diễn viên phụ, nhu cầu vé cuộc cái chết khẳng định cao hơn Vu Thần y rất nhiều.
Mà Vu Thần nghĩ tới, đến lúc đó mọi người cùng nhau ngủ chung một chỗ, phần thắng sẽ cao hơn! Nếu thuận lợi, có lẽ có thể còn có thể xoay chuyển tình tiết phim!
Tô Hàn cũng đáp ứng. Hắn nguyên bản cũng không muốn đồng ý, nhưng mà khi hắn cẩn thận ngẫm lại, nếu dựa theo sự phát triển của tình tiết, sớm hay muộn sẽ đến phiên hắn phải chết. Vé chuộc cái chết bây giờ căn bản không đủ. Một khi đã vậy, không bằng chủ động ra tay, gia tăng vé chuộc cái chết của bản thân. Đương nhiên, không thể nói không có nguy hiểm, nhưng so với việc bị động ngồi chờ chết cũng tốt hơn rất nhiều!
Diệp Tưởng cũng có ý tưởng như vậy. Trước đó hắn chỉ có 3 tấm phù chú dùng 1 lần, tác dụng quá mức nhỏ bé, nhưng mà bây giờ tình thế đã khác. Có giày cao gót trong tay, cùng với số vé chuộc cái chết trong tay,hắn có thể nhiều 1 lần!
Vì thế, hắn đáp ứng !
Hiện tại...... Phải chờ đợi !
Cứ như vậy, theo thời gian dần trôi, trời trở tối.
Căn cứ theo kế hoạch,mọi người an bài hai người gác đêm, những người còn lại thì ngủ. Dù sao nếu không ngủ thì làm sao có sức để ứng phó với những chuyện phát sinh phía sau? Mà một khi có chuyện phát sinh, hai người gác đêm sẽ lập tức đánh thức mọi người dậy.
Trải qua rút thăm, hai người gác đêm là Vu Thần hòa Diệp Tưởng.
Bữa tối cứ theo đúng giờ được đưa vào tầng ngầm.
Căn cứ theo kịch bản ban đầu, người cuối cùng nhìn thấy Lưu Oánh còn sống là Vu Thần, lúc đó là khoảng 10 giờ 20 phút.
Vì thế, mọi người liền lựa chọn thời gian này tập hợp trong phòng khách.
-Lục Trạch Nam!
Tô Hàn và Ngô Quân ngả ra đất nằm ngủ, Lưu Oánh và Triệu Tiểu Nhã ngủ trên ghế sô pha. Lưu Oánh tuy rằng không gác đêm, nhưng là nàng căn bản không thể nào ngủ được . Vốn là nàng không muốn ngủ trong phòng khách, nhưng mà mọi người đều tập hợp trong phòng khách, nàng dám một mình ngủ trong phòng sao?
Thời gian từng giây trôi qua.
Lúc này, ngoại trừ ba người Vu Thần, Diệp Tưởng và Lưu Oánh, những người khác đều đã chìm vào giấc ngủ . Dù sao đêm qua mọi người cũng không được ngủ ngon.
Đương nhiên không cần hỏi, khi bọn họ làm như vậy thì vé chuộc cái chết sẽ không ngừng bị trừ theo thời gian. Vé chuộc cái chết của Diệp Tưởng lúc này từ 194, giảm xuống chỉ còn 164. Tuy nhiên đây là 1 vụ đầu tư có giá trị. Một khi bọn họ cứu sống được Lưu Oánh cứu đến, như vậy số lượng vé chuộc cái chết mà bọn họ thu được tuyệt đối sẽ cao hơn mấy lần !
Diệp Tưởng nghe Phương Lãnh nhắc tới, biện pháp trực tiếp nhất có thể gia tăng vé chuộc cái chết chính là cứu những người vốn phải chết! Tình huống bây giờ chính là như vậy ! Đương nhiên, nếu chính mình dấn thân vào chỗ chết mà có thể sống sót, vé chuộc cái chết cũng sẽ gia tăng[ đương nhiên chuyện chi trả vé chuộc cái chết để tránh bị dồn vào chỗ chết không được tính ].
Khi đồng hồ điểm 11 giờ tối......
Đèn trong phòng khách đột nhiên tắt ngóm !
Lưu Oánh sợ tới mức thiếu chút nữa thì hét lên, người nàng lao vào trong lòng Vu Thần ! Theo như những gì nàng thấy, hắn là nhân vật nam chính tự nhiên hắn có thể khiến cho nàng cảm thấy an toàn nhất !
Nhưng mà sắc mặt của Vu Thần chẳng hề thay đổi, chuyện cúp điện trong phim kinh dị thật sự là quá bình thường . Hắn đã từng diễn qua 6 bộ phim kinh dị , làm sao có thể sợ hãi khi gặp chuyện cỏn con này.
Những người khác tựa hồ đang ngủ rất ngon lành. Có vẻ như mọi người thực sự yên tâm đặt niềm tin vào Vu Thần và Diệp Tưởng.
-Vì sao điện bị cúp nhỉ?
Vu Thần quay sang nói với Diệp Tưởng:
-Trương Hoa, cậu thử đi xem xét 1 lúc được không? Có phải là cầu chì bị cháy không?
-Thôi bỏ đi!
Diệp Tưởng lắc đầu.
-Dù sao bây giờ đang là ban đêm. Có chuyện gì để sáng ngày mai hẵng nói!
Nói chơi sao, trong trường hợp này, chỉ có người đầu óc có vấn đề mới đi tách khỏi nhóm. Diệp Tưởng tuy rằng tham gia đóng phim kinh dị, nhưng hắn không phải đầu đất, không giống mấy nhân vật gặp phải chuyện này hay nói “Mọi ngươi đợi mình nhé, mình đi 1 lát sẽ trở lại ngay”. Gặp loại Flag này nếu bạn lựa chọn như vậy chỉ sớm khiến bạn chết nhanh hơn.
( FLAG là 1 thuật ngữ trong GalGame ( 1 loại trò chơi trong đó có rất nhiều mỹ nữ, ban đầu nhân vật chính phải tìm cách cưa đổ các cô gái đó.Sau này đa phần loại game này vẫn giữ kết cấu như vậy nhưng chuyển thành làm sao có thể *** được với tất cả nhân vật nữ trong game). Trong game sẽ có rất nhiều lựa chọn , mỗi lựa chọn sẽ dẫn đết kết cục khác nhau. Vì thế giai đoạn trước khi phải đưa ra lựa chọn được gọi là FLAG).
Vu Thần lắc đầu nói:
-Không, lần cúp điện này thật không bình thường.
Hắn cúi người lay người Tô Hàn đang nằm đắp chăn ngủ trên thảm rồi nói:
-Lục Trạch Nam, Lục Trạch Nam! Dậy đi !
Nhưng mà, hồi lâu vẫn không thấy đáp lại. Người này vì sao lại ngủ say như chết vậy?
Vu Thần lập người Tô Hàn rồi nói:
-Này, cậu......
Nhưng mà ngay sau đó toàn thân của Vu Thần bị tê liệt !
Thứ này đâu phải Tô Hàn đâu. Trong chăn rõ ràng là 1 cái gối ôm !
Hắn vội vàng nhào vào phía bên cạnh rồi lật chăn, người ở bên trong cũng không phải là Ngô Quân , mà cũng là 1 chiếc gối ôm !
Diệp Tưởng cũng nhìn về phía trên ghế sô pha. Triệu Tiền Nhã vốn đang nằm ngủ trên đó cũng biến thành 1 chiếc bình gốm !
Chỉ còn Lưu Oánh vẫn còn nằm trên ghế sô pha!
Diệp Tưởng và Vu Thần lập tức vọt tới bên cạnh Lưu Oánh! Đồng thời, hai người cảnh giác nhìn về bốn phía !
Tay của hai người cũng đút vào trong túi rồi nắm chặt lấy chiếc giày cao gót và đoạn ngón tay đứt !
-Chuyện, chuyện gì thế này......Sao bọn họ, bọn họ lại không thấy đâu rồi?
Lưu Oánh sợ tới mức suýt khóc.
Hai người một trước một sau bảo vệ Lưu Oánh, tinh thần bọn họ lúc này đều cực kỳ khẩn trương.
-Đừng sợ, Lưu tiểu thư !
Cánh tay còn lại của Diệp Tưởng nắm chặt lấy tay nàng !
-Tôi nhất định sẽ bảo vệ cô !
Thời gian từng giây trôi qua. Nhưng mà,trái với dự kiến của bọn họ, sau đó mọi chuyện đều rất bình thường. Trong bóng đêm, ba người đều không nói gì, gần như nín thở.
Phòng khách lớn như vậy ,nhưng bây giờ lại chìm vào trong bóng đêm,khiến nó trở nên cực kỳ đáng sợ !
Chỉ chớp mắt đã trôi qua hơn ba mươi phút,thần kinh của Vu Thần và Diệp Tưởng căng như dây đàn, nhưng mà Lưu Oánh lại nhẹ nhàng thở ra. Đại khái là nàng nghĩ rằng bản thân được nhân vật chính bảo hộ, cho nên nàng cũng được hưởng hiệu ứng của nhân vật chính. Tuy rằng lúc đầu trong quy tắc nàng cũng có nhớ rằng, nhân vật chính cũng không phải tuyệt đối , cũng khả năng chết đầu tiên. Nhưng mà là 1nữ otaku, nàng vẫn có cảm giác nhân vật chính giống như tiểu cường bất tử( tiểu cường là 1 con gián trong 1 bộ phim hoạt hình, dù có bị đập chết bao nhiêu lần cũng sẽ sống lại) cho nên ở bên cạnh Vu Thần nàng có cảm giác an toàn.
-Tôi muốn hỏi...... Bọn họ đi đâu cả rồi?
Lưu Oánh lúc này cảm thấy nếu mình còn giữ im lặng chắc nàng sẽ phát điên mất, vì thế nàng mới thì thầm hỏi.
Vu Thần thì cảnh giác nhìn khắp bốn phía:
-Không biết...... Tôi cảm thấy mọi chuyện thật quái dị .Mấy người còn sống sờ sờ, sau khi cúp điện đều biến thành gối ôm với đệm dựa lưng !
-Đúng vậy.
Diệp Tưởng cũng phụ họa.
-Cho dù là nhà ảo thuật cũng không lợi hại đến vậy chứ. Căn phòng này thật quái dị!
Lưu Oánh co dúm người trên ghế sô pha rồi nói với giọng van nài:
-Tôi cầu xin mọi người, tôi không muốn chết đâu...... Tôi, tôi vẫn trẻ lắm, tôi thật không muốn chết đâu......
-Chúng tôi sẽ dốc toàn lực bảo vệ cô.
Diệp Tưởng nắm chặt tay nàng. Hắn rất sợ nàng ngay sau đó sẽ biến mất, rồi thay vào đó là 1 chiếc gối ôm!
Hắn lúc này cũng rất căm tức vì vật bị nguyền rủa lại bị hạn chế lớn như vậy.
Không lấy ra trước màn ảnh phim thì nó không có chút xíu tác dụng. Sử dụng mười giây thì coi như chẳng nhận được 1 xu thù lao trên danh nghĩa nào.
Những người khác chẳng lẽ đều chết rồi? Diệp Tưởng cảm thấy điều đó không có khả năng, cho dù chết cũng không khả năng một hơi lại chết nhiều người như vậy chứ? Độ khó khăn của bộ phim này chắc hẳn cũng không lệch nhiều với độ khó khăn trong phim “Xe khách khủng bố” mới phải! Khi đó, trong bộ phim “Xe khách khủng bố” cũng không có chuyện một hơi chết đến ba người !
Mà hai mươi phút đã trôi qua. Thời gian, đã gần tới 12 giờ khuya.
Lưu Oánh nhìn thời gian trên di động.Nàng phát hiện càng tới gần lúc 12 giờ khuya,trong lòng nàng càng sợ hãi . Nàng chết như thế nào cũng chỉ có chính nàng mới biết được. Xem vẻ mặt của nàng thì biết thời gian tử vong của nàng chỉ sợ là 12 giờ đêm !
Vu Thần lúc này càng lúc càng phát hiện sự quan trọng của thể chất linh môi. Nếu như Bạch Vũ Sóc có ở đây,mọi người tuyệt đối sẽ không đến mức bị động thế này.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Diệp Tưởng cũng cảm thấy thần trí của mình cũng bắt đầu cảm thấy mơ hồ, đột nhiên lúc đó hắn nghe được một tiếng kêu.
-Sao lại thế này? Chỉ có bằng này người sao?
Âm thanh kia...... rõ ràng là Tô Hàn !
Diệp Tưởng ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước cách đó không xa. Bóng của Tô Hàn đang đứng ở chỗ đó !
-Cậu không có việc gì chứ?
Vu Thần lập tức chạy tới. Hắn muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên nhận ra điều gì. Hắn hét lớn:
-Không đúng ! Đó không phải Lục Trạch Nam !
Nhưng mà đã không còn kịp rồi. Bóng đen kia đột nhiên lôi Vu Thần vào trong bóng đêm ! Vu Thần thậm chí ngay cả 1 tiếng hét lên cũng không kịp kêu !
Diệp Tưởng nắm tay Lưu Oánh, nhanh chóng nhảy qua ghế sô pha, sau đó xông ra ngoài hành lang ! Hắn chỉ có thể sử dụng giày cao gót trong mười giây. Nếu vượt qua mười giây, vé chuộc cái chết của hắn lập tức sẽ bị âm ! Cho nên, hắn bây giờ còn chưa thể lấy ra chiếc giày cao gót bị nguyền rủa !
Sau khi xông vào hành lang rồi không ngừng thay đổi phương hướng, Diệp Tưởng cũng nhìn thời gian.
Hắn quyết định ngay trước 12 giờ khuya vài giây lấy ra chiếc giày cao gót ! Sau khi vòng qua hành lang, hắn chạy tới một cầu thang dẫn đến tầng trên. Càng chạy lên cầu thang,trong lòng Diệp Tưởng càng trở nên khẩn trương.
Phải biết rằng, nếu chẳng may hắn không kịp lấy ra giày cao gót, kết cục của hắn cũng chẳng khác gì Hầu Thiên Bạch!
Bom chào mừng ngày Nhà giáo VN nào
Last edited by Phệ Hồn Quỷ; 19-11-2013 at 10:46 PM.
Lý do: sửa
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Phệ Hồn Quỷ
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 2: Phòng giam Chương 12: Màn thứ 3 bắt đầu
Dịch+Biên: Phệ Hồn Quỷ Nguồn 4vn
Thời gian Lưu Oánh bị sát hại là 12 giờ đêm !
Từ giờ tới lúc đó đã không còn xa !
Hiện tại, hắn vẫn còn chưa thể sử dụng chiếc giày cao gót kia. Bởi vì trước mắt vé chuộc cái chết của hắn chỉ đủ sử dụng một lần. Nếu không kịp cứu Lưu Oánh, như vậy trước đó vé chuộc cái chết chẳng khác gì bị trừ oan! Chỉ tại thời điểm quyết định cứu sống Lưu Oánh, cho dù chỉ đem thời gian tử vong của nàng kéo dài thêm 1 chút cũng khiến cho vé chuộc cái chết của hắn gia tăng !
Lưu Oánh là người chết ngay sau Ngô Quân trong kịch bản. Xem ra nàng cũng chỉ là 1 nhân vật phụ, nhưng mà loại nhân vật này có đặc điểm chết sớm hơn nhân vật chính ! Nhân vật chính có cái gọi là vận mệnh của nhân vật chính hoặc có thể nói hiệu ứng của nhân vật chính, cho dù là nhân vật nam và nữ thứ chính cho dù là đối mặt với tử vong thì khả năng sống sót cũng tương đối cao. Còn nhân vật phụ giống như 1 người qua đường trong phim nên rất khó cứu ! Một khi cứu được, vé chuộc cái chết thưởng cho tuyệt đối không ít!
Chỉ cần có đầy đủ vé chuộc cái chết, thì Diệp Tưởng muốn sử dụng chiếc giày cao gót này bao nhiêu lần cũng được! Như vậy, khả năng sinh tồn của Diệp Tưởng cũng gia tăng rất nhiều ! Phải biết rằng, hắn sắm vai Trương Hoa cũng chỉ là 1 nhân vật phụ , 1 người qua đường A không hơn không kém, trăm phần trăm hắn sẽ chết trước nhân vật chính ! Cho dù có thể sống đến màn cuối cùng, hắn nhất định cũng phải cùng nhân vật chính đối mặt với tử vong ! Cho nên chỉ sử dụng được giày cao gót có 1 lần , hơn nữa 1 lần cũng chỉ có 10 giây tuyệt đối là không đủ!
Quan trọng hơn là , nếu để Lưu Oánh chết trong khoảng 12 giờ đêm, hắn sẽ không nhận được dù chỉ 1 tấm vé chuộc cái chết!
Sau khi kéo dài thời gian tới 12 giờ khuya......thì màn thứ 3 sẽ bắt đầu! Khi đó, trạng thái không có kịch bản do hiệu ứng cánh bướm gây ra sau cái chết của Hầu Thiên Bạch cũng sẽ bị loại trừ! Quỷ hồn nhất định phải dựa theo yêu cầu của kịch bản để hành động !
Sau khi suy xét mọi chuyện 1 cách rõ ràng, chuyện mà Diệp Tưởng phải làm trở nên đơn giản hơn rất nhiều ...... Kéo dài thời gian ! Sau khi thời gian trôi qua 12 giờ đêm, tình tiết sẽ tiến vào màn thứ ba ! Một khi tiến vào màn thứ ba, kịch bản sẽ được cập nhật! Mà căn cứ theo những gì mà diễn viên lâu năm nói cho hắn biết, lực ảnh hưởng của hiệu ứng cánh bướm gây ra khi diễn viên thay đổi tình tiết thường sẽ suy yếu tới mức thấp nhất khi kịch bản bắt đầu được sửa đổi và cập nhật. Lúc đó tình tiết sẽ đi theo tuyến đường đã được định hướng trong kịch bản!
Sau khi chạy lên tầng 2, Diệp Tưởng vẫn vừa kéo tay Lưu Oánh chạy, vừa không ngừng nhìn thời gian trên di động.
11:58 phút!
Thời gian trên di động chưa hẳn đã chính xác, nhưng mà phỏng chừng cũng không sai quá nhiều ,hắn cần phải tiếp tục chịu đựng thêm 1 thời gian nữa!
Hiện tại Diệp Tưởng không dám sử dụng giày cao gót ! Mười giây thời gian bắt buộc phải được sử dụng vào lúc quan trọng nhất! Lượng vé chuộc cái chết dựa theo kế hoạch mà hắn tính toán cũng đủ xài !
Diệp Tưởng dẫn theo Lưu Oánh chạy một vòng trở về vị trí cũ, mà trong quá trình này không có bất cứ sự tình gì phát sinh. Điều mà hắn hiện tại bắt buộc phải làm chính là kéo dài thời gian ! Không gian tầng hai có diện tích lớn hơn không gian tầng 1 một chút. Đương nhiên, hắn cũng biết, không có giày cao gót, lúc này hắn chỉ là 1 người bình thường ! Cho nên tay hắn vẫn đút trong túi, chuẩn bị sẵn sàng lấy ra giày cao gót !
Hắn biết, hiện tại tuyệt đối hắn không thể dừng lại !
Nhưng mà, lúc này hắn cảm thấy thời gian trôi đi quá chậm . Không biết chạy bao nhiêu vòng, đến chính Diệp Tưởng cũng có cảm giác bản thân đang làm chuyện ngu ngốc. Vẫn còn một chút thời gian mới tới 12 giờ đêm !
Chỉ khi cứu Lưu Oánh, bước vào màn thứ ba, hắn mới có cơ hội chuyển mình!
Thời gian, đã càng ngày càng gần !
Trên trán Diệp Tưởng lúc này đã lấm tấm mồ hôi, trong lòng hắn lúc này càng khẩn trương hơn.
Hắn rốt cục đã lấy ra giày cao gót !
Không thể tiếp tục kéo dài ! Thời gian trên di động và thời gian trong kịch bản miêu tả chắc chắn có 1 chênh lệch không nhỏ ! Khi chênh lệch giữa hai bên đã càng lúc càng nhỏ, nếu hắn còn không lấy ra giày cao gót, thì người chết chính là hắn !
Đây là suy nghĩ của Diệp Tưởng!
Mười giây...... quyết định tất cả!
Đồng thời, hắn kéo tay Lưu Oánh chạy vào trong 1 gian phòng !
Tuy rằng nhìn thì có vẻ như hắn đang tự hạn chế phạm vi hoạt động của mình, nhưng nơi để quỷ hồn có thể ẩn mình cũng vì thế mà bị thu hẹp!
Sau khi bước vào trong phòng, hắn và Lưu Oánh ngồi xổm sau cánh cửa phòng, tay hắn nắm chặt chiếc giày cao gót!
Lúc trước bởi vì trong bóng đêm cho nên không thể nhìn thấy chiếc giày cao gót. Nhưng sau khi nó được lấy ra, màu đỏ ban đầu càng lúc càng trở nên đậm hơn và đẹp hơn, giống như màu đỏ tươi của máu !
Nhưng mười giây trôi qua rất nhanh. Mỗi khi sử dụng vật bị nguyền rủa, kịch bản đều sẽ ở bắt đầu bấm giây trong đầu để diễn viên biết được thời gian. Mười giây là giá trị tới hạn, vượt qua mười giây, diễn viên sẽ bị trừ đi gấp đôi thù lao danh nghĩa của mình trong phim !
Hiện tại thời gian trên di động là 11:59 phút!
Nháy mắt đã hết 10 giây, Diệp Tưởng dù không cam tâm cũng phải đem cất chiếc giày cao gót vào trong túi! Hiện tại vé chuộc cái chết của hắn chỉ còn 14 tấm (= 164 – 150) ! Hơn nữa phải ba mươi phút sau hắn mới có thể sử dụng nó lần hai !
Mau...... Thời gian......
Thời gian......
Đúng lúc này, tay nắm cửa của cánh cửa phòng bắt đầu xoay !
Lưu Oánh sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu ! Do nàng quá sợ hãi nên đã mất đi khống chế , thân dưới của nàng đã bài tiết ra một bãi chất lỏng màu vàng khai khai!
Mình phải chết...... Mình chết chắc rồi !
Mình nhất định sẽ phải chết ở đây rồi !
Nhưng mà......
Diệp Tưởng vẫn không buông tay !
Hắn không chút do dự xông lên đi,lôi từ trong túi ra 1 tấm thôi hồn phù chú lấy ra rồi dán trên tay nắm cửa! Tay nắm cửa lập tức ngừng lại ! Phù chú lập tức bốc cháy hừng hực !
Diệp Tưởng cúi đầu nhìn di động.
Khi phù chú đã cháy thành tro bụi, thời gian trên di động rốt cuộc đã bước sang 12 giờ đêm !
Nhất thời, Diệp Tưởng nhẹ nhàng thở ra.
Màn thứ hai kết thúc! Màn thứ ba sắp bắt đầu!
Vé chuộc cái chết trong nháy mắt tăng rất nhanh ! Vừa rồi bởi vì sử dụng thôi hồn phù chú khiến cho vé chuộc cái chết của hắn bị âm 136 tấm ( =14 -150) vé chuộc cái chết, nhưng mà, trong nháy mắt hắn lại được tăng thêm 600 tấm vé chuộc cái chết ! Hiện tại thì vé chuộc cái chết của hắn biến thành 464 tấm = (-136+600) !
600 tấm vé chuộc cái chết đã tương đương với thù lao trên danh nghĩa của nhân vật chính trong những bộ phim có độ khó thấp! 464 tấm vé chuộc cái chết có ý nghĩa hắn có thể sử dụng ba lần giày cao gót bị nguyền rủa! Đương nhiên phải sau 30 phút hắn mới được sử lần tiếp theo!
Diệp Tưởng quỳ rạp trên mặt đất, nhẹ nhàng thở ra 1 hơi. Ngay cả Lưu Oánh cũng không thể tin được, nàng không ngờ lại tiếp tục sống sót !
Sau khi kịch bản sửa chữa và đổi mới, chỉ cần không thay đổi tình tiết phim, như vậy, từ giờ cho đến sáng hôm sau là giai đoạn an toàn của Diệp Tưởng. Hắn nâng Lưu Oánh dậy rồi nói:
-Không sao, không sao rồi .
Tiếp đó, hắn đưa tay vặn tay nắm cửa.
Ngoài cửa...... không có một bóng người.
Khi đi ra ngoài cửa,bên ngoài đèn đuốc đã thắp sáng trưng. Tô Hàn, Ngô Quân, Triệu Tiểu Nhã đều tụ tập ở đó.
-Mọi ngươi không có chuyện gì chứ?
Tô Hàn nhìn thấy vẻ mặt bình yên vô sự của Diệp Tưởng và vẻ mặt tái nhợt của Lưu Oánh, trong lòng hắn không thể không bội phục Diệp Tưởng. Hắn thật lợi hại ! Không ngờ lại có thể sống sót !
Diệp Tưởng cũng thầm cảm thấy may mắn. Nếu không phải hắn thu được 3 tấm thôi hồn phù trong “Xe khách khủng bố” thì ở thời khắc cuối cùng chưa chắc hắn có thể sống sót. Tuy vậy, cũng vì thế mà hắn thu được hơn 400 tấm vé chuộc cái chết, điều đó vô cùng đáng giá ! Khả năng sống sót của hắn trong 2 ngày tiếp theo rất cao!
-Mọi người không sao chứ?
Lúc này, chỉ thấy Vu Thần từ một phía khác của hành lang chạy tới.
Trong chớp mắt khi phải đối diện với nguy hiểm, hắn đã nhanh chóng lôi ra đoạn ngón tay đứt, vì thế mới có thể bảo toàn tính mệnh của bản thân. Đương nhiên, cái giá phải trả cũng rất cao. Hắn là nhân vật chính, thù lao trên danh nghĩa của hắn cũng hơn thù lao của Diệp Tưởng, trong ngày hôm nay hắn đã dùng vật nguyền rủa tới hai lần ! Vé chuộc cái chết của hắn hiện tại còn không đủ để sử dụng lần tiếp theo vật bị nguyền rủa!
Không...... Phải nói là hắn không thể sử dụng bất cứ một vật bị nguyền rủa nào!
Nói cách khác, Vu Thần nếu không thể kiếm cách gia tăng vé chuộc cái chết thì trong hai ngày tiếp theo,nếu hắn phải đối mặt với sự truy sát của quỷ hồn, hắn sẽ buộc phải sử dụng vật bị nguyền rủa, khi đó nếu hắn trở lại rạp chiếu phim thì vé chuộc cái chết của hắn sẽ bị âm!
Đương nhiên, trước mắt hắn cũng không có lựa chọn nào khác. Chỉ có thể đi một bước tính một bước. Đương nhiên, đã từng phải trải qua 6 bộ phim kinh dị nên không phải là hắn chưa từng trải qua chuyện này. Nếu thật sự không được, hắn vẫn còn một chiêu, đó là cho diễn viên khác thuê lại vật bị nguyền rủa của bản thân để thu được vé chuộc cái chết. Dù sao trong tay hắn có đến 2 vật bị nguyền rủa.
Không sai, ngoại trừ Phương Lãnh, Vu Thần cũng có hai vật bị nguyền rủa .
Vật bị nguyền rủa đầu tiên đương nhiên là đoạn ngón tay đứt kia. Vật còn lại là 1 cái chuông. Hắn thu được cái chuông kia cũng là do cơ duyên xảo hợp. Lúc ấy khi tham gia đóng bộ phim kinh dị hắn cũng không để ý nó là 1 vật bị nguyền rủa. Trong lúc vô ý hắn đụng vào mới phát hiện ra nó là một vật ẩn tàng sát khí. Bởi vậy, thứ này cũng trở thành đòn sát thủ của hắn.
Chẳng qua, chiêu này cũng không nhất định có thể thành công. Bởi vì muốn sử dụng vật bị vật bị nguyền rủa cũng phải cần vé chuộc cái chết, Tô Hàn và Diệp Tưởng đều đã có vật bị nguyền rủa, mà vé chuộc cái chết của đám diễn viên mới vốn cũng không nhiều.
Trong lòng Vu Thần rất khó chịu, nhưng hiện tại y vẫn phải hoà nhập vào vai diễn để tiếp tục đóng phim.
-Không sao rồi.
Diệp Tưởng nhẹ nhàng thở ra:
-Tuy vậy, xem ra...... nơi này thật là quái dị.
-Vừa rồi sau khi chúng tôi tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm ngủ trên giường ở trong phòng mình.
Tô Hàn lúc này tương đối ngạc nhiên hỏi.
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
-Tôi chịu đủ rồi !
Ngô Quân vò đầu bứt tai gào lên:
-Nơi này căn bản không bình thường ! Tôi muốn đi ra ngoài ! Tôi nhất định phải đi ra ngoài !
Tiếp đó , Ngô Quân chạy tới cánh cổng lớn bên ngoài. Hắn điên cuồng cầm các loại công cụ tới phá hư cánh cửa đó. Đương nhiên, những thứ này khẳng định không có tác dụng . Mọi người chẳng ai để ý đến hắn làm gì, vì sao dù sao nếu là thực sự có thể phá hư cánh cửa, điều ước được thoát ra ngoài của mọi người sẽ trở thành sự thực. Nhưng mà ai cũng biết rằng chuyện này vốn là không thể .
Đêm nay, tuy rằng rất nhiều người mất ngủ, nhưng cuối cùng mọi người vẫn ngủ lại trong phòng khách. Dù sao căn cứ theo kịch bản,lúc mọi người đi ngủ cũng là lúc an toàn .
Khi tỉnh lại, Diệp Tưởng phát hiện bên cạnh hắn đã có người thức dậy rồi. Chỉ còn lại Ngô Quân, Lưu Oánh và Tô Hàn là còn đang ngủ. Đồng hồ trên tường cũng chỉ mới 6 giờ sáng. Đêm qua sau khi Ngô Quân phá cửa đến mấy giờ liền,chắc là y cũng mệt quá mới lăn ra ngủ!
Thời điểm mà hắn vừa lúc tỉnh ngủ cũng là lúc mà kịch bản có miêu tả. Có vẻ như kịch bản có thể khống chế đến cả giấc ngủ của nhân vật, lần trước trong “Xe khách khủng bố”, trong thời gian 1 tiếng từ lúc đó cho đến lúc lái xe bị giết, hắn vốn cũng không tính đến chuyện nghỉ ngơi , nhưng mà hắn chỉ nhắm mắt dưỡng thần một lúc đã lăn ra ngủ.
Hắn xoa xoa mắt, vuốt thẳng những nếp nhăn trên quần áo, sau đó đi đến toilet để rửa mặt đánh răng. Trên đường đi hắn cũng gặp Vu Thần.
Màn thứ ba bắt đầu, là vào sáng ngày thứ 2.
Trong bảy người, trước mắt chỉ mới chết có Hầu Thiên Bạch. Trước mắt xem ra, cục diện so với với dự đoán có vẻ tốt hơn nhiều.
Hôm nay, dường như sẽ có người phải chết.
Cho nên, không thể lơi lỏng dù chỉ một chút!
Trong lúc rửa mặt, Diệp Tưởng bắt đầu đọc cẩn thận kịch bản của màn thứ ba đang hiện lên trong đầu hắn. Căn phòng dưới tầng ngầm có thứ gì bên trong thì tới bây giờ vẫn là 1 điều bí ẩn.
Nhưng mà, kế tiếp......
Cũng chính là lúc mà khủng bố tới gần!
Bom chào mừng ngày Nhà giáo VN nào
Last edited by Phệ Hồn Quỷ; 19-11-2013 at 10:47 PM.
Lý do: sửa
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Phệ Hồn Quỷ
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 2: Phòng giam Chương 13: Gia tộc Âu Dương
Dịch+Biên: Phệ Hồn Quỷ Nguồn 4vn
Bên trong căn phòng dưới tầng ngầm rốt cuộc đang nhốt thứ gì thì đến bây giờ vẫn còn là bí ẩn.
Diệp Tưởng từ ngày bộ điện ảnh bắt đầu được tuyên truyền đã bắt đầu suy đoán. Cho dù đã tham gia vào bộ phim kinh dị này,nhưng thông tin thu thập được vẫn rất ít.
Hiện tại, chỉ có thể đi một bước tính một bước .
Chiếc giày cao gót bị nguyền rủa đã có thể sử dụng lần thứ 2. Hơn nữa, chỉ cần tính toán vấn đề thời gian cho kỹ càng, thì vé chuộc cái chết hiện tại đã đủ cho hắn sửu dụng 3 lần.
Đương nhiên...... Mỗi một lần, đều không thể dùng quá mời giây! Mười giây là thời gian giới hạn lớn nhất cho mỗi lần dùng!
Nhưng mà, trong thời gian 10 giây ngắn ngủi, nguyền rủa cho dù có thể sinh ra hiệu quả nhưng thời gian còn tới hai ngày. Hắn có thể tiếp tục sống sót hay không còn rất khó nói. Mà thôi hồn phù chú vẻn vẹn cũng chỉ có thể ngăn được 1 lúc, ngay cả hiệu quả của nguyền rủa cũng cực kỳ nhỏ, chỉ có thể dùng để kéo dài thời gian trong lúc nguy nan mà thôi. Huống chi, trên người hắn cũng chỉ còn lại có hai tấm .
Đối với Diệp Tưởng bây giờ, vé chuộc cái chết càng tiết kiệm được chừng nào càng tốt.
Lúc đi vào phòng khách, mọi người đều đã tỉnh, ngay cả Ngô Quân cũng đã tỉnh. Lúc này, Triệu Tiểu Nhã đã dọn món điểm tâm mà nàng chuẩn bị đặt lên bàn ăn.
-Mọi người tới dùng bữa nào.
Nghe Triệu Tiểu Nhã mời cơm, mọi người cũng bắt đầu tụ tạp tới.
Sáu người còn lại, căn cứ theo kịch bản đã được sửa đổi, sắp sửa bắt đầu 1 ngày mới.
-Hàng Thanh Thư thì chết,cộng thêm tình huống ngày hôm qua...... Không thể không nói, tình hình đã nghiêm trọng tới mức vượt qua dự đoán của tôi.
Vu Thần thở sâu rồi nói tiếp:
-Có lẽ, mở cánh cửa dưới tầng ngầm mới là lối thoát duy nhất lúc này. Tôi nghĩ, cho dù tình huống có xấu thế nào, cũng còn tốt hơn chán vạn so với tình hình hiện nay.
Ban đầu hắn là người đứng ra phản đối chuyện mở cánh cửa dưới tầng ngầm, còn bây giờ không có ai phản đối chuyện này .
Triệu Tiểu Nhã lúc này hỏi lại:
-Nhưng làm sao để mở ra? Cánh cửa kia muốn mở ra cũng không dễ dàng.
-Chúng ta nghĩ cách ra tay từ vách tường đi. Vẻ mặt của Vu Thần giống đã sớm có kế hoạch trong đầu:
-Dù sao cũng không phải là tường ngoài, may ra thì vẫn còn hi vọng để đục 1 lỗ. Đương nhiên, khẳng định sẽ phải bỏ ra 1 chút sức lực. Nhưng mà trước đấy, tôi còn có một ý định. Chúng ta trước hết hãy thử tìm cách liên lạc với người dưới tầng ngầm bằng cách viết cho hắn một bức thư.
-Liên lạc? Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
-Người bi giam hãm này rất có khả năng cũng là một người bị hại. Một khi đã như vậy,có lẽ chúng ta hãy thử tìm cách liên lạc với hắn xem sao. Chúng ta viết vào trong thư tình hình từ khi bắt đầu cho đến lúc này , rồi thêm giấy và bút để hắn có thể viết lại 1 phong thu hồi âm, sau đo đặt hết tất cả cùng với bữa điểm tâm rồi chuyển xuống bên dưới. Như vậy,chúng ta có lẽ sẽ biết hắn là ai và vì sao hắn bị nhốt dưới đó.
Mọi người đều cảm thấy biện pháp này cũng rất hợp lý. Vì vậy cho nên ai nấy đi chuẩn bị để bắt tay vào việc.
Khi một nhóm người sẽ lo chuẩn bị điểm tâm, Vu Thần sẽ bắt đầu viết thư. Đương nhiên, phong thư tự nhiên đã được kịch bản trích dẫn, không cần Vu Thần phải tốn công suy nghĩ.
Sau khi đem thư viết xong,gấp lại rồi đặt vào trong phong bì, Vu Thần thở ra một hơi.
Hai ngày nay, hắn không được ngủ đủ giấc khiến cho tinh thần của hắn cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Tuy nhiên đang ở trong thế giới phim kinh dị, cho nên hắn cũng đã quen với chuyện này.
Đêm qua, hắn thiếu chút nữa thì toi mạng, cũng may Diệp Tưởng ở trong thời khắc quyết định, đã nhìn ra bóng đen đó không phải là Tô Hàn. Y thật không đơn giản. Không biết y làm sao mà biết được ? Lúc ấy xung quanh tối đen như mực, Vu Thần hắn cũng không nhìn thấy rõ ràng lắm. Tuy nhiên trong kịch bản lại không có lời thoại như vậy, hắn cũng không muốn gặp phiền phức, để sau này hắn sẽ kiếm cơ hội hỏi Diệp Tưởng.
Trên thực tế, Diệp Tưởng lúc ấy sở dĩ có thể nhìn ra cũng vì 1 nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì, bóng đen kia không lấy điện thoại ra để chiếu sáng. Trong bóng đêm mờ mịt tới tăm, con người xuất phát từ bản năng sợ hãi sẽ cố gắng tìm kiếm 1 công cụ để phát sáng , mà thứ duy nhất lúc đó họ có trên người là chiếc điện thoại di độn. Ngay cả đám Diệp Tưởng lúc đó cũng làm như vậy, bằng không lần mò trong căn biệt thự tối om này chẳng khác nào người mù đi đường. Mà đã có kinh nghiệm khi đóng qua “Xe khách khủng bố “, nên ngay khi Diệp Tưởng phát giác được chuyện không hợp lý,hắn dứt khoát sẽ hét lên. Nếu như hắn sai, dù sao cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Nhưng nếu hắn đúng, hắn đã cứu sống 1 mạng người.
Mà điều khiến Vu Thần bội phục là ngay trong tình huống căng thẳng như vậy, Diệp Tưởng lại hét lên “Hắn không phải Lục Trạch Nam” mà không phải là “Hắn không phải Tô Hàn”. Ở trong trường hợp như vậy, việc gọi sai tên là chuyện vô cùng bình thường. Mà nếu lúc ấy Diệp Tưởng đọc sai tên sẽ lập tức gây ra ng.
Bất quá, nếu ng , như vậy Hầu Thiên Bạch cũng có thể sống lại. Chỉ là, hắn cũng không khả năng vì để cho Hầu Thiên Bạch sống mà cố ý gây ra ng, bởi vì 10 lần thù lao trên danh nghĩa của hắn trong phim thừ sức bóp chết hắn !
Sau khi chuẩn bị xong điểm tâm, lá thư này cũng được đặt trong thang máy để chuyển xuống dưới.
- Trong căn biệt thự này thật sự có kẻ giết người đang ẩn nấp sao?
Lưu Oánh có vẻ như vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
-Tôi rốt cuộc vẫn có cảm giác không hợp lý lắm. Phong thuỷ ở địa phương này khẳng định không được tốt lắm.
-Phải phải !
Vẻ mặt của Ngô Quân lo sợ không yên.
-Nói không chừng căn biệt thự này là 1 căn nhà không may ! Anh không phải nói chúng ta bị nhốt ở đây vì để phục vụ cho 1 thí nghiệm sao? Chẳng lẽ là do đám con buôn lòng lang dạ sói làm trong nghành bất động sản muốn lợi dụng chúng ta làm chuột thí nghiệm căn nhà không may liệu có thể giết người không?
Sau khi kịch bản được sửa đổi trong màn 3, Ngô Quân rốt cuộc đã “sống lại”, và hắn cũng bắt đầu có lời thoại . Vé chuộc cái chết của hắn rốt cuộc đã không bị trừ nữa.
Vu Thần dựa lưng vào tủ lạnh. Sau khi nhìn vẻ mặt sốt ruột của tất cả mọi người, hắn nói:
-Ít nhất tôi có thể khẳng định rằng trong căn biệt thự này nhất định che dấu 1 thứ gì đó vô cùng nguy hiểm và đáng sợ vượt ra ngoài sự hiểu biết của chúng ta.
Triệu Tiểu Nhã đưa mắt nhìn hắn giống như muốn nuốt chửng từng chữ:
-‘Vượt ra ngoài sự hiểu biết của chúng ta’ sao? Vậy rốt cuộc thứ đó là thứ gì?
-Tôi không biết. Nhưng mà, chắc chắn nó không giống như những suy nghĩ đơn giản của chúng ta. Tuy rằng nói căn nhà không may mắn gì gì đó có thể có chút khoa trương, nhưng mà...... Có lẽ tình huống thực sự còn đáng sợ hơn những gì chúng ta nghĩ tới cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Căn cứ theo kịch bản đã được sửa đổi,bọn họ vẫn không nhìn ra, rốt cuộc là thứ gì bị nhốt trong căn phòng dưới tầng hầm. Có lẽ, căn phòng kia giống như chiếc hộp Pandora không nên mở ra. Nếu thật sự mở ra, như vậy cho vé chuộc cái chết có nhiều đến đâu cũng chưa chắc có thể còn sống mà trở về rạp chiếu phim.
Đương nhiên, tình huống thực sự cũng có khả năng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của mọi người. Nếu như mở cánh cửa kia ra, có lẽ bọn họ sẽ có thể nghênh đón cơ hội xoay chuyển tình hình, bộ phim kinh dị này cũng sẽ vì vậy mà thay đổi.
Nếu Vu Thần có đủ vé chuộc cái chết để gánh chịu hậu quả khi cố ý dẫn tới ng, hắn có lẽ sẽ cân nhắc việc liều mạng đi mở cánh cửa đó ra, nếu như tình huống xấu đi, hắn sẽ cố ý gây ra ng khiến tất cả mọi chuyện trở về vị trí ban đầu. Nhưng chuyện này hoàn toàn không thể. Nếu cố ý gây ra ng, Vu Thần có thể chắc chắn 100% rằng sau khi bộ phim kết thúc,hắn sẽ chết vì vé chuộc cái chết bị âm quá nhiều!
Đương nhiên, cố ý ng kỳ thật tiềm ẩn không ít điểm có lợi, cho nên cũng vì thế mà vé chuộc cái chết bị trừ nghiêm khắc như vậy.
Kế tiếp, mọi người bắt đầu chờ đợi thư hồi âm.
Đại khái hơn 10 phút sau, thang máy đi lên. Nhưng mà, những thứ được chuyển lên trên chỉ có bát đĩa trống trơn sạch sẽ, còn không hề có thư hồi âm !
-Chuyện gì thế này ?
-Phải!
-Chúng cứ tìm cách phá vỡ bức tường thì hơn! Mau tìm xem có công cụ gì không!
Vu Thần liên tiếp thở dài:
-Thôi vậy ! Chỉ còn cách đó thôi .
Sau đó mọi người bắt đầu chia ra tìm kiếm công cụ. Đương nhiên, quá trình này tương đối tốn thời gian.
Mà Vu Thần thì đi tới căn phòng nơi đã phát hiện ra chiếc ghế mà trên lưng ghế có một dấu tay đầm đìam áu. Hắn nhìn những đồ gia dụng cổ xưa cùng với những tác phẩm bằng gốm.
Lúc ấy, hắn đi lướt qua 1 giá đặt những chiếc bình hoa,rồi đột nhiên,hắn cầm lên 1 bình hoa trong số đó.
-Đợi đã...... Hoa văn của chiếc bình gốm này sao thấy quên thế nhỉ.Không biết tôi đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi nhỉ?
Hắn cẩn thận cầm chiếc bình lên rồi ngó nghiêng từ trên xuống dưới một cách cẩn thận. Sau 1 hồi Vu Thần đột nhiên nghĩ ra:
- Tôi nhớ ra rồi ! Những sản phẩm gốm sứ này...... Phải rồi,hoa văn hoạ tiết này là gia huy ( huy hiệu của một gia tộc) của gia tộc Âu Dương! Vậy chỗ này......chính là biệt thự của gia tộc Âu Dương?
Nghe tiếng hét lên của Vu Thần, người đầu tiên chạy tới là Tô Hàn.
-Có chuyện gì vậy Liễu Hải Bình?
Tô Hàn đi tới rồi hỏi với vẻ ngạc nhiên:
-Gia tộc Âu Dương gì cơ?”
-Tất cả những sản phẩm đồ sứ ở đây đều là do gia tộc Âu Dương đặc chế !
Vu Thần kích động chỉ vào chiếc bình hoa kia rồi nói:
-Trước đó tôi có từng đọc qua 1 bài báo giới thiệu về đồ gốm sứ nên tôi nhận ra được nó!
“Gia tộc Âu Dương gia là sao?”
-Gia tộc Âu Dương là 1 gia tộc rất nổi tiếng ở Hồng Kông.Nghe nói gia tộc này phát tích từ triều Thanh,hơn nữa cho tới bây giờ họ vẫn tập trung toàn bộ sức lực vào việc nghiên cứu những hiện tượng siêu nhiên, nên được không ít người ngoài mệnh danh là ‘ Gia tộc trừ quỷ’. Truyền thuyết về gia tộc này có rất nhiều, có bản tương đối khoa trương còn nói người gia tộc Âu Dương rút ra máu người sống để nuôi dưỡng cương thi,. Cũng có nghe nói ở Trung Quốc đại lục , gia tộc bọn họ còn tiến hành 1 số hoạt động bí mật ở khu vực Giang Tô, Quảng Đông, Chiết Giang. Người gia tộc này đều thích chế tác đồ sứ, thu thập đồ cổ. Đồ gốm sứ do bọn họ chế tác ra được gọi là ‘huyết từ’ (đồ gốm màu máu), nghe nói là sau khi vật chất hoá linh thể,họ sẽ rút ra máu huyết của oán linh rồi cho nó vào trong phôi gốm trước khi cho vào lò nung. Như vậy,đồ gốm sau khi được chế tác ra sẽ có hiệu quả thông linh.
Đương nhiên, Vu Thần đối những lời này cũng không tin. Nếu thực sự có hiệu quả như vậy thì kịch bản tự nhiên sẽ thông báo đây là vật bị người chết nguyền rủa.
-Chưa nghe bao giờ. Những kiến thức hiếm thấy như vậy mà cậu cũng biết sao?
-Thật ra gia tộc Âu Dương khá là nổi tiếng ở Hồng Kông. Ở Hồng Kông từng có không ít những tổ chế tác những tiết mục có liên quan đến thần ma quỉ quái muốn mời người của gia tộc Âu Dương tham gia vào tiết mục của bọn họ. Gia tộc này vốn được truyền thừa từ lâu đời lại quá mức thần bí, nghe nói bọn họ thường xuyên xem phong thuỷ,thậm chí là đuổi quỷ giúp một số phú ông. Nhưng mà có thể là do nghe nhầm dẫn đến đồn bậy, những tin đồn này khẳng định đã được phóng đại ở 1 số chỗ.
-Có khi nào chủ nhân thu mua đồ gốm của gia tộc Âu Dương rồi cất giữ ở đây không?
-Tuyệt đối không có chuyện đó! Trên tạp chí có đặc biệt giới thiệu, người của gia tộc Âu Dương tuyệt đối sẽ không bán những sảm phẩm gốm sứ mà họ chế tác ra. Tạp chí đó cũng vì đủ loại cơ duyên xảo hợp mới có được cơ hội giới thiệu về đồ gốm sứ do gia tộc Âu Dương gia chế tác. Bởi vì ‘huyết từ’ của Âu Dương gia tương đối nổi danh ở Hồng Kông, nên nghe nói Lý Gia Thành đã từng bàn bạc với người của Âu Dương gia, sẵn lòng mua lại với giá cao nhưng cũng bị từ chối. Đương nhiên, là thật hay giả cũng chẳng ai biết.”
Vu Thần cũng than thở kịch bản lần này được thêm thắt hơi quá đáng, ngay cả Lý Gia Thành cũng bị lôi kéo vào.
-Không phải chứ? Những đồ gốm sứ này đáng giá vậy sao?
Tô Hàn ngạc nhiên không thôi.
-Chẳng phải cầm đại một bình gốm ở đây ra sau này có thể bán lại cho cả1 tỷ phú như Lý Gia Thành ?
Đúng lúc này, Tô Hàn bỗng nhiên giật mình.
-Chờ một chút, cậu vừa nói cái gì?
-Người của gia tộc Âu Dương...... nuôi dưỡng cái gì cơ?
Vu Thần gật đầu rồi nhấn mạnh từng chữ:
-Cương thi ! Nghe nói người của gia tộc Âu Dương, thông qua việc đào mộ thi thể mới chết khiến cho nó thi biến trở thành 1 con cương thi bất tử rất đáng sợ! Nhưng mà...... chắc chắn là giả thôi ! Người Hồng Kông vốn rất ưa thích những truyền thuyết về cương thi, giống như là Lâm Chính Anh trong phim « Khử Ma Đạo Trưởng » hoặc là « My Date With A Vampire »......
-Không...... Khó mà nói lắm ......
Tô Hàn xoa tay :
-Có lẽ...... Căn phòng bên dưới tầng hầm kia đang nhốt......1 con cương thi !
Bom chào mừng ngày Nhà giáo VN nào
Last edited by Phệ Hồn Quỷ; 19-11-2013 at 10:47 PM.
Lý do: sửa
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Phệ Hồn Quỷ
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 2: Phòng giam Chương 14: Cương thi
Dịch: Phệ Hồn Quỷ Nguồn 4vn
Lúc này, Diệp Tưởng và Ngô Quân cũng đi đới.
-Vừa rồi...... Mọi ngươi vừa nói gì vậy?
Ngô Quân vội vàng truy vấn:
-Tôi hình như nghe được cương thi......phải không?
Diệp Tưởng cũng tỏ vẻ nghi ngờ hỏi:
-Chuyện là thế nào vậy? Tôi vừa rồi cũng nghe mọi người nhắc đến cương thi gì đó. Có phải tôi đang nghe lầm không?
Mà Tô Hàn sắm vai Lục Trạch Nam hiển nhiên thuộc về loại người có tính cách nôn nóng nên hắn vội vã mở miệng :
-Hai người có nghe nói qua về Hồng Kông Âu Dương gia tộc gì không? Hình như là một đám lừa đảo, nói cái gì có thể chế tác gốm sứ thông linh, còn có thể...... nuôi dưỡng cương thi !
-Cái gì?
-Rốt cuộc là sao? Nuôi dưỡng cương thi gì chứ, anh đang kể chuyện ma sao?
Vu Thần thở dài, chỉ đành bắt đầu kể lại mọi chi tiết về gia tộc Âu Dương.
-Tôi là người rất có hứng thú với các hiện tượng thần bí siêu nhiên và các vấn đề khó hiểu, từng đã đọc qua rất nhiều bộ bách khoa toàn thư giải thích về các hiện tượng thần bí khó hiểu. Tôi cũng đã cẩn thận nghiên cứu qua những truyền thuyết về UFO, tượng đá ở Đảo Phục Sinh tượng đá, người sói và quỷ hút máu vampire ta đều cẩn thận nghiên cứu đọc quá. Mà Hồng Kông cũng là nơi mà nghe đồn có không ít những câu chuyện yêu ma quỷ quái. Tương đối nổi tiếng trong số đó chính là truyền thuyết về người của gia tộc Âu Dương có khả năng nuôi dưỡng cương thi.
-Điều này..... chúng tôi cũng chưa từng nghe qua.
Ngô Quân gãi gãi đầu.
-Gia tộc Âu Dương là sao?
-Mọi người không biết cũng rất bình thường a. Trong nước cũng không có nhiều những bài viết nói về các hiện tượng quái dị có dính dáng đến quỷ thần. Tôi cũng bởi vì rất hứng thú với chuyện này cho nên khi tôi lên mạng , tôi chuyên môn tìm kiếm những tư liệu có liên quan đến phương diện này. Tuy rằng gia tộc Âu Dương cũng không phải đối tượng được tôi chú ý nhiều, nhưng tôi cũng đã đọc qua mấy bài giới thiệu về bọn họ. Phát tích sớm nhất của gia tộc Âu Dương được ghi lại là vào năm Quang Tự thời Thanh Mạt. Khi đó liên quân 8 nước xâm lược Trung Quốc,dân chúng lầm than, người chết đói nhiều như rạ. Nghe nói bởi vì chết không nhắm mắt,cho nên không ít người chết vì thế mà thi biến, hóa thành cương thi phá phách khắp nơi, công kích những người còn sống. Mà gia tộc Âu Dương gia tộc xuất hiện vào thời điểm đó, thông qua rất nhiều bắt lấy cương thi, hơn nữa còn đem nuôi dưỡng những cương thi này. Đương nhiên, những thông tin này phần lớn là những tin tức được đồn đại cho nên tính chân thật không cao. Bời vì tôi đọc được những thông tin trong dã sử .
-Nói chơi sao? Bọn họ nôi dưỡng cương thi thì có ích lợi gì?
-Có một cách nói rằng, cương thi đoạt thiên địa tạo hóa, không ở trong ngũ hành,không nhập luân hồi, cho nên gia tộc Âu Dương gia muốn thông qua nuôi dưỡng cương thi để trích ra máu huyết của cương thi để tăng thêm linh lực và thần thông lực. Huyết từ do bọn họ chế tác cũng có người nói là do dùng máu của cương thi để tạo thành. Trong giai đoạn những năm 80 đến 90, Hồng Kông phát triển như vũ bão, nghành điện ảnh của Hồng Kông đặc biệt phồn thịnh. Trong đó nội dung của không ít những bộ phim nói về cương thi đều lấy nguyên mẫu từ gia tộc Âu Dương, cho nên không ít người dân Hồng Kông tỏ ra hứng thú với chủ đề này. Cho nên một số tổ chế tác các tiết mục có liên quan đến thần ma quỷ quái cũng rất quan tâm. Tờ tạp chí mà tôi từng đọc may mắn có cơ hội phỏng vấn người của gia tộc Âu Dương nên mới chụp được những hình ảnh về huyết từ do người của gia tộc họ chế tác. Tôi cũng vô tình đọc qua tờ tạp chí đó nên mới có thể nhận ra bình gốm này thuộc về gia tộc Âu Dương.
Sau khi Vu Thần nói xong Vu Thần, mọi người có vẻ mơ hồ chưa tin tưởng lắm.
-Tuy rằng nghe ra thì thực khó tin......
Diệp Tưởng lẩm bẩm:
-Nhưng mà,nếu như là cương thi thì có thể giải thích được vì sao lại phải nhốt vào trong 1 căn phòng kiên cố, còn cần có người đưa thức ăn cho cương thi. Chẳng lẽ căn phòng bên dưới tầng hầm thực sự đang nhốt 1 con cương thi hay sao? Khả năng này quả thực không thể loại trừ. Như vậy, nếu thật sự mở cánh cửa kia ra thì vô tình sẽ để xổng con cương thi bị nhốt bên trong, hậu quả sẽ khó mà lường được!
Diệp Tưởng phát hiện, lời thoại của hắn đã trở nên nhiều hơn. Có vẻ như bởi vì hắn biểu hiện xuất chúng nên thân phận hắn bắt đầu chuyển từ nhân vật phụ lên tới nhân vật nam thứ chính ! Huống chi, vốn là nhân vật nam thứ chính Hàng Thanh Thư cũng đã chết ! Nhưng mà chuyện này chưa hẳn đã là chuyện tốt với Diệp Tưởng bởi vì điều này cũng có ý nghĩa nguy hiểm mà hắn sẽ gặp phải cũng nhiều hơn và khó khăn hơn !
-Đừng đùa chứ !
Ngô Quân đột nhiên tức giận thụi 1 quyền lên tường rồi hét lên:
-Ngay cả cương thi cũng lôi vào được ! Chuyện rắm chó như vậy mà mọi người cũng tin?
-Tôi tin.
Diệp Tưởng dùng giọng điệu tương đối bình tĩnh nói:
-Mọi chuyện xảy ra đêm qua đều khó mà dùng lẽ thường để giải thích.
-Đừng nói linh tinh nữa đi ! Anh muốn nói rằng Hàng Thanh Thư bị 1 con cương thi giết chết ?
Hàng Thanh Thư...... Không, phải nói là Hầu Thiên Bạch, hắn chết như thế nào cũng chỉ có mình hắn biết. Hoặc là nói, Ngô Quân chắc là cũng biết,vì dù sao ngày hôm qua người vốn phải chết là hắn mới đúng !
Bầu không khí trở nên gượng gạo hơn rất nhiều.
-Tôi cũng bắt đầu có chút nghi ngờ
Trong ánh mắt của Tô Hàn có thể nhìn ra hắn đang dao đông.
-Có lẽ......truyền thuyết về gia tộc Âu Dương cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Thực sự tôi cũng có nghe nói trong nước có mấy người con cháu của gia tộc này thường xuyên đi lại ở những khu vực thành phố duyên hải để sưu tầm những thi thể có khả năng biến thành cương thi. Chúng ta cứ tạm giả thiết thế này......
-Giả thiết rằng chủ nhân của căn biệt thự này là 1 người con cháu nào đó của gia tộc Âu Dương. Hắn thành công để cho một xác chết biến thành cương thi rồi nhốt nó vào căn phòng dưới tầng hầm. Hơn nữa con cương thi này còn có rất nhiều nhân tố không xác định. Cho nên, hắn mới cần những người chúng ta tới căn biệt thự cô lập này để tiến hành 1 thí nghiệm. Nói cách khác......Chẳng may cương thi kia phá tan cánh cửa nhảy ra ngoài thì người chết cũng là chúng ta, còn bọn họ cũng không tổn thất gì. Phải biết rằng cương thi sống nhờ hút máu người......
-Nói chơi sao !
Ngô Quân tức giận hét lên:
-Hàng Thanh Thư bị cương thi hút máu huyết dẫn tới chết ? Trên người anh ta có vết cắn của cương thi không?
-Chuyện có liên quan đến cương thi hay không còn rất khó nói. Nhưng đêm qua, mọi người bị di chuyển từ phòng khách tới phòng mình 1 cách khó hiểu, sau đó « người » mà xuất hiện trước mắt chúng tôi cũng không phải là người bình thường. Không...... Trong đầu tôi bây giờ có chút rối loạn, nếu như vậy thì vì sao lại không giết hết toàn bộ đám chúng ta...... Hơn nữa cửa cũng không có dấu hiệu bị phá.
Lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên đi đến trước mặt Vu Thần rồi giơ 1 ngón tay:
-Vậy chúng ta hãy làm một thí nghiệm đi.
-Thí nghiệm?
-Thời điểm chuẩn bị bữa trưa...... Chúng ta đem thịt tươi chuyển xuống ! Nhìn xem đối phương có ăn hay không ? Nếu là cương thi...... không có khả năng chỉ ăn thịt chín chứ?
Nếu là đổi lúc trước, loại lời thoại này tuyệt đối sẽ không khiến thuộc về loại nhân phụ chẳng khác gì 1 người qua đường A như Trương Hoa. Nhưng mà địa vị hiện tại của Diệp Tưởng đã là nhân vật nam thứ chính, bởi vậy có thể đưa ra loại kế sách này cũng không kỳ quái .
-Tuyệt!
Tô Hàn là người đầu tiên trầm trồ khen ngợi:
-Cương thi hút máu người sống, làm sao còn cần phải ăn thịt chín chứ! Ý kiến rất hay !
-Mọi người thực sự cho rằng có cương thi sao ?
Ngô Quân tỏ ra bất mãn.
-Chỉ dựa vào mấy bình gốm này liền nói nơi này là nơi ở của gia tộc Âu Dương?
Vu Thần gõ gõ tay trên mặt bàn rồi bỗng nhiên nói:
-Mọi ngươi còn nhớ tờ giấy A4 kia không? Chữ viết trên đó...... là kiểu chữ phồn thể!
Chữ phồn thể !
Điều này làm cho mọi người bỗng nhiên kinh sợ !
-Phải......
-Người đại lục bình thường không dùng chữ phồn thể ......
-Hiện tại hình như chỉ còn Hồng Kông và Đài Loan còn dùng chữ phồn thể.
Vu Thần khoanh tay trước ngực rồi nói tiếp:
-Đương nhiên, hiện tại cũng có những người tôn trọng quốc học. Họ cũng có thói quen dùng chữ phồn thể, nhưng mà, nếu đối phương là gia tộc Âu Dương Hồng Kông, như vậy việc sử dụng chữ phồn thể liền có vẻ hợp lô-gích hơn nhiều. Hơn nữa, căn biệt thự này hoàn toàn không xây dựng cửa sổ, có phải là do người ta có tính đến chuyện cương thi rất sợ ánh sáng mặt trời?
Lần này,giải thiết bên dưới tầng ngầm đang nhốt 1 con cương thi có vẻ rất có sức thuyết phục .
-Được rồi !
Vu Thần xem ra đã hạ quyết tâm.
-Cứ dựa theo kế hoạc của Trương Hoa......thử 1 lần xem sao ! Bữa trưa hôm nay dùng thịt tươi để thay thế!
Mà hiện tại, Lưu Oánh và Triệu Tiểu Nhã đang ở 1 nơi khác trong biệt thự.
-Lá thư này cũng không có hồi âm, xem ra là không có cách nào liên lạc với đối phương rồi !
Lưu Oánh thở dài:
- Hay ra từ ngữ mà chúng ta dùng có vấn đề? Không lẽ đối phương không hiểu ý chúng ta?
-Chắc là không.
Triệu Tiểu Nhã lắc đầu:
-Lá thư này do chị phụ trách để vào thang máy. Chị đã kiểm tra qua, nội dung bức thư, cách dùng từ cũng không có vấn đề.
-Lưu Oánh, Triệu Tiểu Nhã !
Lúc này, tiếng của đám người Vu Thần từ ngoài hành lang truyền tới:
-Chúng tôi phát hiện một ít manh mối, đại gia đến phòng khách tập hợp đi.
Một lát sau, ở trong phòng khách đã tập hợp đủ người. Những gì đã được trao đổi cũng được Vu Thần nói lại với hai người Triệu Tiểu Nhã và Lưu Oánh .
-Cương thi?
-Anh đang nghiêm túc đấy chứ?
Hai cô gái lần lượt tỏ vẻ ngạc nhiên. Trong lòng Diệp Tưởng cũng rất khâm phục hai người, diễn xuất càng lúc càng nhuần nhuyễn. Tố chất của diễn viên mới lần này thật không tệ.
-Tình hình trước mắt đã khó có thể dùng lẽ thường để giải thích. Chúng tôi chỉ có thể làm như vậy .
Lúc này, Triệu Tiểu Nhã mở miệng :
-Nếu đúng là cương thi thì chúng ta phải làm thế nào?
-Nếu là cương thi,thì căn phòng dưới tầng ngầm tuyệt đối không được mở ra !
Triệu Tiểu Nhã tiếp tục hỏi lại:
-Không mở ra căn phòng đó có chắc chúng ta sẽ được cứu? Chúng ta vẫn phải đợi tối hôm nay và ngày mai ở đâu ! Chúng ta phải làm gì trong thời gian dài như vậy?
Lưu Oánh cũng nôn nóng:
-Đúng vậy ! Chúng ta phải làm gì đây? Làm sao để vượt qua hai ngày này đây?
Ngày mai, phỏng chừng cũng chính là màn thứ 4 và cũng là màn cuối cùng của phim.Đến lúc đó phải làm thế nào để sống sót? Tuy rằng ngoài mặt Diệp Tưởng có đủ vé chuộc cái chết, nhưng mà,điều này tuyệt đối không đủ để bảo đảm cho sinh mệnh của hắn! Huống chi, hắn cũng không quên, một khi sử dụng vật bị nguyền rủa lúc nào cũng tồn tại rủi ro nguyền rủa khôi phục!
Nhưng mà kế hoạch trước mắt cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Diệp Tưởng chỉ có tận khả năng thông qua những gì mà hắn biết trong kịch bản để nghĩ biện pháp mưu cầu 1 con đường sống !
Lúc này tự nhiên cũng không cần chuẩn bị bữa trưa. Trong ngăn lạnh của tủ lạnh có không ít thịt tươi.
Vu Thần xé túi bọc bên ngoài rồi để vào lò vi sóng rã đông. Dù sao chẳng may cương thi chỉ uống máu nóng thì nó sẽ không thèm gặp cục thịt cứng như đá này.
Sau khi rã đông thịt, hắn đem thịt tươi đặt vào trong ba cái đĩa, sau đó để vào bên trong thang máy. Sau đó hắn bấm nút.
Hiện tại, mọi người đều yên lặng.
Nếu là người hiện đại có thói quen ăn chín uống sôi, cho dù có nghĩ thế nào cũng rất khó ăn tươi nuốt sống những cục thịt tươi này!
Trong quá trình chờ đợi, mọi người mỗi người ngồi 1 chỗ. Diệp Tưởng nhắm mắt dưỡng thần, tay hắn day day huyệt Thái Dương. Hắn đương nhiên đã sớm thông qua kịch bản mà biết được kịch bản, lúc này hắn cần tính toán kế tiếp phải làm thế nào.
Sau đó không lâu,“Tinh” một tiếng, thang máy đã đi lên.
Sau khi cửa thang máy mở ra, mọi người đều tập hợp trong phòng bếp để xem kết quả.
Chỉ thấy bên trong......
Thịt tươi bên trong đều bị ăn sạch sẽ ! Cho dù là 1 ít thịt vụn cũng không có !
-Cái này......
Sắc mặt của Vu Thần đại biến !
Trong bầu không khí khẩn trương, thời gian từng giay trôi qua,nhưng mọi người không có ai lên tiếng.
Áp lực nếu đến một lúc nào đó tự nhiên sẽ vượt qua điểm giới hạn.
-Chát!
Tô Hàn đấm liên tục trên mặt bàn khiến cho gạt tàn trên bàn thiếu chút nữa thì rơi xuống đất ! Hắn bắt đầu châm 1 điếu thuốc hút rồi oán hận nói:
-Cương thi ! Thật là cương thi sao?
-Trước đó không phải chính cậu đưa ra giả thuyết cương thi hay sao? Vu Thần hỏi lại.
-Nhưng mà......tôi cũng không nghĩ tới thực sự sẽ có chuyện này ! Không phải, tôi vẫn cảm thấy có chút không hợp lý, chỉ dựa vào điều này cũng không thể chứng minh là cương thi ! Có khi nào phía dưới thực sự nhốt một bệnh nhân tâm thần thì sao? Nếu vậy thì chuyện ăn thịt sống cũng không có gì ngạc nhiên...... Tóm lại, nếu thật sự là cương thi, giết Hầu Thiên Bạch cũng là cương thi thì......
Hai tay của Vu Thần chống cằm, cùi trở tựa vào đầu gối,rồi tiếp đó hắn nói ra một lời thoại khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng khủng bố.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Phệ Hồn Quỷ