Trở về Tổng công ty quốc tế Ngọc Lôi, Dương Thần đi thang máy vào ban quan hệ
xã hội ở phòng làm việc lớn. Vì là buổi chiều, không ít nhóm quan hệ xã hội đều đã nghỉ,
phòng làm việc im hơi lặng tiếng.
Dương Thần bước chân chậm rãi đến cửa phòng làm việc của trưởng ban Lưu
Minh, kéo cửa ra, cửa không khóa. Thế là bèn nghiêng mình đi vào, tiện tay khóa luôn
cửa.
Đang ngồi trên ghế, chăm chú duyệt tài liệu. Thật là khó để có thể rời mắt khỏi
Lưu Minh Ngọc, kính sát tròng cận thị màu đen, mũi khá cao và đẹp, đôi mắt có thần sắc,
hiện ra một thứ mê người biết tính mỹ, đặc biệt là đôi mắt màu đen cùng với làn da trắng
muốt tươi sáng như tuyết, càng thu hút ánh nhìn hơn.
Lưu Minh thấy đột nhiên Dương Thần xông vào phòng làm việc, kinh ngạc há hốc
cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt toát ra vẻ đáng yêu khó tả.
Dương Thần đi đến phía sau Lưu Minh Ngọc, hai tay vòng ôm vào cổ trắng bóc
của Lưu Minh Ngọc, làn da trắng để lộ ra đỏ lên một ngấn.
Lưu Minh Ngọc muốn dứt ra, song lại có chút luyến tiếc, nhưng đang là ban ngày,
lại ở trong phòng làm việc của chính mình. Người đàn ông cả trăm cân giống như một tòa
tháp nhanh chóng chụp xuống, trên người Lưu Minh Ngọc có gánh nặng, trong lòng rất
căng thẳng, nhịp thở gấp rút, ánh mắt tránh né.
- Sao không nói gì?
Dương Thần kề sát vào tai Lưu Minh Ngọc hỏi.
Lưu Minh Ngọc nhấp môi:
- Nói rồi, thì anh sẽ buông tha em sao?
- Tất nhiên là không rồi.
Dương Thần dứt khoát
- Anh đến đây, là muốn làm chuyện này sao?
Lưu Minh Ngọc lầm bầm nói.
Dương Thần cười có chút dục vọng nếu trước mặt có gương Dương Thần chắc sẽ
tự thấy chính mình ngượng ngùng, hôn lên khuôn mặt Lưu Minh Ngọc một cái, Dương Thần
buông cổ Lưu Minh Ngọc ra.
Lấy thẻ SD từ trong túi áo ra, Dương Thần cắm vào máy tính của Lưu Minh Ngọc.
- Mở video văn kiện bên trong ra xem đi.
Dương Thần nói.
Lưu Minh Ngọc có phần không hiểu, nhưng tôn trọng ý của Dương Thần, sau khi
mở văn kiện ra xem, xem video văn kiện bên trong đó.
Chỉ trong thời gian ba giây, hai má của Lưu Minh Ngọc ửng hồng như trái cây chín,
kiều diễm ướt át.
Trên màn hình máy tính, thân thể của đàn ông và đàn bà quyện lấy nhau, qiao
quấn cùng một chỗ, làm những động tác bất chính, âm thanh du đãng, thật ra Lưu Minh
Ngọc có thể tưởng tượng ra.
- Bọn họ là…
- Khách gặp buổi trưa, muốn để anh biểu diễn trò này, em thấy có vui không.
Dương Thần vừa nói vừa cười.
Lưu Minh Ngọc quay mặt sang nhìn Dương thần mặt dở khóc dở cười.
- Là do anh sao, đừng tưởng là em không biết, lúc trước bộ trưởng cũng là bị anh
chơi xấu sau lưng nên mới từ chức.
Dương Thần nhớ lại ngày cứu Lưu Minh Ngọc hôm đó, bộ trưởng Mã và hắn có nói
vài chuyện, giật mình tưởng như chỉ mới hôm qua. Không ngờ đã được mấy tháng rồi, Lưu
Minh Ngọc đã trở thành tình nhân của mình. Người mà bộ trưởng Mã phải hao tổn tâm sức
để theo đuổi, cuối cùng lại thuộc về mình.
Lưu Minh Ngọc tắt video, lấy thẻ SD ra đưa cho Dương Thần
- Em xem xong rồi, anh tự cất đi nhé, em còn phải làm việc, anh đi được rồi.
Một bàn tay của Dương Thần đột nhiên đặt lên ngực Lưu Minh Ngọc, ra sức nhào
nặn, làm cho từng thớ thịt rung lên.
Lưu Minh Ngọc rên khẽ lên một tiếng, đôi mắt quyến rũ quay đầu lại nhìn Dương
Thần:
- Anh làm gì thế…đây là văn phòng đấy…
Tuy đã sớm biết Dương Thần bật video này là đã có hàm ý.
Nhưng Lưu Minh Ngọc cũng không dám nghĩ rằng có thể xảy ra việc động trời này
trong phòng.
Hơi thở của Dương Thần bắt đầu trở nên nặng nhọc, kề sát môi vào tai Lưu Minh
Ngọc:
- Trưa nay nhìn thấy chuyện đó diễn ra, lại uống một chút đồ không nên uống,
nếu bây giờ em đuổi anh đi, anh thà chết còn hơn.
Lưu Minh Ngọc giận dỗi chạm vào mặt Dương Thần
- Vì muốn giải quyết nên mới đến tìm em sao? Em là đồ chơi của anh đấy à?
Dương Thần tức giận thẳng thừng nhìn Lưu Minh Ngọc, cười ngại:
- Sao có thể chứ, chỉ là lâu ngày không được gần gũi với tiểu Ngọc nên nhớ mà.
- Nói xạo, anh nghĩ rằng em sẽ tin anh sao? Nhớ em tại sao lại không gọi điện cho
em. Hôm nay anh đừng có tưởng bở. Dù sao tình nhân của anh cũng đâu chỉ có mình em,
anh muốn giải quyết thì đi mà tìm người khác, em phải làm việc, anh đi ra ngoài đi!
Lưu Minh Ngọc nói như thuộc lòng.
Dương Thần quét mắt từ trên xuống dưới bộ đồng phục màu đen của Lưu Minh
Ngọc, trước ngực lồ lộ ra áo lót màu trắng sữa bên trong, khuy áo bao vây lấy hai luồng
cao ngất, lại có chút chặt, khiến khe hở ở giữa mở ra một chút, chỗ khe hở lại có vài tia
màu tím, nịt ngực vi ô lét thật khiến cho người ta mê mẩn.
Cho dù đằng trước chỉ là kích thích, hiện tại trước mặt bị người đẹp hấp dẫn,
Dương Thần cũng không thể khống chế bản thân hormon trong người như điên loạn.
- Tiểu ngọc, áo lót màu trắng bên trong của em mua ở đâu vậy? Cái này đẹp quá,
hơi chật cũng tốt.
Dương Thần liếm môi nói.
Nói đến quần áo của mình, Lưu Minh Ngọc không vội đẩy Dương Thần ra ngoài
- Chỉ là một cái cũ thôi, mặc rất thoải mái nên em vẫn dùng, cững chẳng phải đồ
hiệu gì tốt cả nhưng thật ra nó được làm bằng nhung dương.
Dương Thần tấm tắc khen:
- Chiếc áo này rất hợp với em, điều được nhất là làm cho người ta nảy sinh những
ý nghĩ trong đầu.
- Ý nghĩ trong đầu gì chứ?
Lưu Minh Ngọc không kìm được nữa hỏi, trong lòng nghĩ có phải tên đáng ghét kia
đang khen mình xinh đẹp.
Dương Thần cười ha hả nói:
- Vừa thấy chiếc áo này của em, anh đã muốn xé toạc ngay chiếc cúc ở giữa ra
rồi…
Vẻ mặt chờ đợi của Lưu Minh Ngọc biến thành vẻ mặt ngại ngùng, tay Dương
Thần lần mò ngực , liền bị mắng:
- Đồ vô lại này, đã nói đây là phòng làm việc đừng quấy rầy người ta nữa! ra
ngoài, ra ngoài mau!
Không cần biết Lưu Minh Ngọc đứng dậy đẩy Dương Thần ra, Dương Thần ôm
chặt eo nhỏ nhắn của Lưu Minh Ngọc rồi ghì cổ xuống, ôm toàn bộ thân thể mềm mại ấy
lên, hai tay kéo ra, một tay bên trên, một tay bên dưới, tay trái xoa bụng Lưu Minh Ngọc,
tay phải hướng lên trên nắm trọn tuyết lê nở nang.
- Ôi…
Từng nanômét được vuốt ve, Lưu Minh Ngọc liền cảm thấy toàn thân như có dòng
điện chạy qua. Cái nanh vuốt ma quỷ kia bắt đầu chà xát làm cho ngực cô đỏ ửng như
màu của nho vậy.
- Anh…anh buông em ra…
Toàn thân không còn chút sức lực nào, giọng nói có phần van nài, nhưng kiểu van
nài này chỉ như dầu thêm vào lửa.
Dương Thần do thám quá trời.
Hôn lên đôi môi e ấp như cánh hoa của Lưu Minh Ngọc, hôn mấy lần, khẽ cười
nói:
- Cục cưng, giọng điệu của em, sao lại gấp rút thế.
- Anh…anh ức hiếp em.
Lưu Minh Ngọc thật sự ngượng ngùng không biết nói gì, giống như cô bé bị ức
hiếp nũng nịu nói.
Nhưng ngay sau đó Dương Thần làm một động tác làm cho cô không nói được
nữa.
Hạ bộ của Dương Thần nhô lên, Lưu Minh Ngọc cảm thấy có gì đó vướng víu ở
giữa hai chân mình, bên dưới chiếc váy công sở là chiếc tất da chân mỏng manh, cô cảm
nhận được cái gì đó bóng loáng, trơn như đổ mỡ.
Dương Thần phát ra một tiếng rên khẽ, hưởng thụ, da thịt làm cho hắn cảm xúc
vô cùng tuyệt vời. Lưu Minh Ngọc lại cảm thấy cái đồ vật gớm ghiếc của Dương Thần hừng
hực như lửa đốt.
Đã thân mật với Dương Thần được hai lần, Lưu Minh Ngọc càng thấy đồ vật của
người đàn ông kia thật dữ tợn, hùng dũng.
Người phụ nữ xinh đẹp cận kề tuổi ba mươi. Đối với những người đàn ông loại này
chính là lúc nhạy cảm và ham muốn tột độ. Lưu Minh Ngọc đã rất lâu rồi không gặp Dương
Thần, tuy không nói ra, nhưng trong lòng cũng ấm ức lâu rồi, mắng không biết bao nhiêu
lần kẻ phụ tình này.
Ban nãy có cự tuyệt Dương Thần cũng chỉ là hành động mập mờ, cũng chỉ là còn
cảm thấy có chút lòng tự trọng.
Lúc này miệng mũi đều là mùi của người đàn ông quen thuộc.
Lại cảm thấy ở bên dưới dục vọng trào dâng, Lưu Minh Ngọc thấy như cả thân thể
mềm nhũn không còn chút sức lực nào, phía dưới làm nàng cảm thấy vô cùng thẹn thùng,
bên trong thấy thiêu thiếu…
Chính mình còn thấy xấu hổ… trong lòng Lưu Minh Ngọc nhắc thầm, nhưng lập tức
nghĩ, chẳng để ý nữa! dù sao cũng làm người tình rồi, không phải hồ ly tinh sao. Chẳng
phải tên vô lại này muốn mình không xấu hổ sao…
Nghĩ đến đây, Lưu Minh Ngọc chồm lên thật mạnh, 2 cánh tay vàng ngọc ôm lấy
cổ Dương Thần, chủ động lên trước rồi hôn lại Dương Thần.
Hai lưỡi quyện vào nhau, mồ hôi và nước bọt nhão nhệ, Dương Thần cảm giác
được người đàn bà kia đang đã kiềm chế rất lâu rồi và hứng tình đến mức điên cuồng.
Không nhịn được nữa, hai tay vùng lên.
Sau khi vờn chơi trêu gẹo mãi ở ngực Lưu Minh Ngọc, áo lót và áo khoác đều bị lột
sạch, lộ ra chiếc nịt ngực màu vi ô lét đường vân hoa văn trắng, giày vò hai luồng trắng
nõn nhẵn nhịu nhẹ nhàng run rẩy, hình như chính là lúc họ ham muốn tột độ.
Một bàn tay Dương Thần giữ chặt ở đằng sau, một bàn tay đỡ sau lưng Lưu Minh
Ngọc, bắt đầu cởi khóa váy Lưu Minh Ngọc.
Đột nhiên, một bàn tay của Lưu Minh Ngọc giữ chặt bàn tay đang cởi khóa áo của
mình, hai cánh hoa môi cũng giãy ra trong khi Dương Thần đang gặm cắn, cặp lông mày
mềm như nước nhìn Dương Thần.
- Đừng bận tâm đến khóa váy, mặc váy lên…
Dương Thần ngạc nhiên, Lưu Minh Ngọc đột nhiên cười quyến rũ làm trán hắn toát
mồ hôi hột.
Chỉ thấy Lưu Minh Ngọc chủ động nằm sấp xuống bàn làm việc, cặp tuyết lê dồn
nén nhìn giống như hình viên bánh, toàn bộ văn kiện vào giấy tờ trên bàn, nhưng bởi vì cô
nhỏ quá lớn, bị đè bẹp bởi ngực của Lưu Minh Ngọc, phần thịt căng lên phập phồng trước
ngực Lưu Minh Ngọc.
Lưu Minh Ngọc quay đầu lại có phần hối hận, vài phần ngượng ngùng, vài phần
căng thẳng lại có phần dịu dàng quyến rũ.
Dương Thần cảm thấy cậu nhỏ phía bên dưới mình như sắp nổ tung. Tiến lên một
tay thô bạo cởi váy Lưu Minh Ngọc ra , lộ ra bên trong quần tất bao vây phần mông, một
bàn tay xoa xoa phần thịt tam giác , xoa nắn vài cái, liền không chút do dự, tháo tất chân
đến đầu gối…
Lưu Minh Ngọc đột nhiên cảm thấy phiến dào nguyên của mình lộ thiên, ko đợi
lâu, một đoàn nóng hầm hập gì đó đi lên đến đỉnh, dừng lại ở dòng suối nhỏ bồi hồi lưu
luyến.
- Đừng…đừng đùa nữa, nhanh…nhanh lên đi anh…
Lưu Minh Ngọc có phần không thể đợi được nữa, tuy thấy mình lẳng lơ, nhưng đối
mặt với người đàn ông duy nhất trong lòng mình, có gì cần giữ thể diện đâu.
Dương Thần cười xấu xa, ngạo nghễ như quân vương nhìn bên dưới cái bàn trong
văn phòng
- Nhanh lên cái gì, nói rõ ràng…
Lưu Minh Ngọc thầm mắng một trận, tên vô lại này, đến lúc khẩn cầu mình giờ lại
muốn trêu ngươi mình…
Nhưng , loại này lại làm cho Lưu Minh Ngọc khoái ý một cách sa đọa:
- Nhanh lên….bỏ cái đó… vào bên trong đi.
Từ từ nhắm hai mắt, Lưu Minh Ngọc lắp bắp nói xong, chuyện này dù có mơ cô
cũng chưa bao giờ làm được.
Một câu nói làm cho cậu bé của Dương Thần rốt cục đến tới giếng tiên rồi lại ngập
ngừng.
Không ngại ngần di chuyển eo, kết hợp với thân thể phía bên dưới hòa quyện với
nhau!
Một trận mây mưa dữ tợn tựa như những đợt sóng kinh hoàng, từng inch da thịt,
từng tế bào.
Trong phòng làm việc ngăn nắp và nghiêm túc, Dương Thần ra sức giã vào thể
xác bên dưới, gần một giờ sau, mới dừng lại, gần như hôn mê, làm Lưu Minh Ngọc liên
tiếp đạt cực khoái mấy lần rồi buông cô ra.
Trong không khí bao trùm là mùi ngây ngây, không ít chất lỏng ngại ngùng còn
vương trên chiếc ghế da của Lưu Minh Ngọc, rải rác một cả ở trên mặt bàn.
Hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của Lưu Minh Ngọc một cái, Dương Thần cười, nói:
- Tiểu Ngọc, Có cần giúp em lấy một ít khăn giấy không? Anh rất vui được lao
động vì em.
Cả người Lưu Minh Ngọc mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, cảm thấy xương
cốt trong người như đang trên mây vậy, sung mãn tột độ. Nhưng vừa nghe thấy Dương
Thần muốn vệ sinh cho mình, lập tức nghĩ đến sẽ chạm vào chỗ đó . Lo sợ che lại chỗ đó
của mình, bĩu môi nói:
- Không được! Để em tự làm, nếu như anh muốn làm, hôm nay em chết ở đây
mất!
Boom
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào Mọi người vào đây tham gia vào nhóm dịch truyện nào Mọi người vào đây chém gió nào. Chém càng mạnh càng nhiều boom
Last edited by thanhtunggialai™; 22-10-2012 at 05:23 PM.
Đã có 75 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 302: Hội liên hiệp phụ nữ Sưu Tầm by: Bồ Tùng Linh Nhóm dịch : Friendship
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tiếng đập cửa làm mắt Lưu Minh Ngọc tối sầm lại. nếu như bị mọi người phát
hiện cùng với cấp trên trong phòng làm chuyện ấy về sau làm sao dám ngẩng đầu nhìn ai
nữa!?
Dương Thần cũng hơi nhíu mày, sửa sang lại quần áo, ban nãy thấy những cô gái
bên ngoài đều có vẻ buồn ngủ rồi, bận bận như vậy, ai nghĩ là lại có người đến đây chứ.
Lưu Minh Ngọc vội vàng đứng lên bàn, để mấy tờ giấy ở trên người và bàn, lau
qua loa cái ghế. Mặc dù nhìn thì chẳng có gì khác thường, nhưng Lưu Minh Ngọc biết rất rõ
ràng, trên mặt mình tràn đầy dư vị, chỉ cần là người có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ để ý
nhiều chỗ khác nhau.
Huống chi, ban ngày ban mặt, lại ở trong phòng làm việc với Dương Thần, cửa vẫn
khóa, nên ai cũng sẽ có những ý nghĩ kì cục.
- Sắp chết rồi, sắp chết rồi.
Anh này muốn hại chết em mà
Lưu Minh Ngọc nhéo tay Dương thần oán hận nói.
Dương Thần cười méo mó, nói nhỏ:
- Cũng là có cả em phối hợp nữa chứ, không sao, cứ nói chúng ta đang bàn công
việc.
- Có công việc gì cần bàn với anh chứ
Lưu Minh Ngọc liếc mắt một cái.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói dịu dàng và quen thuộc.
- Minh Ngọc có ở bên trong không?
Tâm trạng Dương Thần như bị buộc chặt, đúng là giọng của Mạc Thiện Ny rồi.
Hai chân Lưu Minh Ngọc như nhũn ra, mắt mở to, cũng không biết nên trả lời thế
nào.
Trên mặt Dương Thần có vài tia khó hiểu, yên lặng đi tới cửa sau.
- Anh làm gì thế?
Minh Ngọc ghìm giọng, nhìn Dương Thần ra mở cửa, tim như muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực.
Nói về môn giao tiếp xã hội chỉ cần nhìn là hiểu thôi, hay là bị Mạc Thiện Ny nhìn
thấy! Không nói đến trước kia Mạc Thiện Ny còn là sếp của mình, bây giờ cũng là nhân vật
đứng thứ 2 trong công ty. Dáng vẻ khó coi của mình mà bị cô ta nhìn thấy. không phải để
lại ấn tượng không tốt sao?
Dương Thần cười nói thoải mái với cô, rồi sau đó ra mở cửa, chỉ mở đủ rộng để
một người có thể vào. Trừng mắt nhìn Mạc Thiện Ny.
Mạc Thiện Ny vốn tưởng Lưu Minh Ngọc ngủ trưa chưa dậy, đợi mở cửa, đột nhiên
phát hiện, là Dương Thần.
Cái người này, sao lại có thể ở đây vào giờ này chứ?
- Tiểu Thiện Thiện, đừng ngây người ra nữa, mau vào trong đi, Dương Thần nói
nhỏ.
Mạc Thiện Ny mắt mơ mơ màng màng, bước vào trong, Dương Thần đóng luôn
cửa lại.
Mạc Thiện Ny cao, gầy trước sau như một, mặc bộ quần áo gió màu trắng buộc
thắt lưng, quàng chiếc khăn lụa màu hồng, tóc dài, trong tay là một kẹp tài liệu, đi vào
phòng giống như người mẫu thời thượng. Nhưng hiển nhiên lúc này vào nói chuyện về
công việc với Lưu Minh Ngọc rồi.
Vừa lúc đi vào, miệng mũi đã ngửi thất một mùi quen thuộc ngượng ngùng, Mạc
Thiện Ny nhìn thấy quần áo còn chưa chỉnh tề, đặc biệt là tóc rối bù, sắc mặt ửng hồng
của Lưu Minh Ngọc, chân đứng không vững phải dựa vào một bên cạnh bàn làm việc, giấy
tờ, văn kiện lộn xộn.
Lưu Minh Ngọc ánh mắt né tránh, cùng với Dương Thần ra vẻ đứng đắn trong
không khí đầy dư vị của một loại hormon… không nói đến Mạc Thiện Ny vốn là người lả
lướt, hơn nữa lại hiểu Dương thần nên sớm đã biết có chuyện gì xảy ra.
Mặt Mạc Thiện Ny ửng đỏ, cảm thấy cực kì xấu hổ, đặc biệt bên cạnh lại là tên
đàn ông chết tiệt kia nữa, vẫn như kiểu còn mặt mũi vậy, cười xấu xa lại còn nháy mắt
mình.
Trước kia trong ban quan hệ xã hội, có lúc thấy Lưu Minh Ngọc và Dương Thần,
Triệu Hồng Yến có vẻ thân thiết và hay qua lại, nhưng thật không thể ngờ Lưu Minh Ngọc
đã rơi vào tay giặc.
Tuy nhiên nghĩ ra mình cũng đang đồng cảnh ngộ, Mạc Thiện Ny trong lòng có
chút chua xót, lại có phần oán giận Dương Thần, người này rốt cuộc mang lại tai họa cho
bao nhiêu người con gái rồi.
Tuy rằng mình chỉ là người thứ ba, có đắng cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng,
nhưng đối mặt với chuyện này vẫn thật không dễ chịu chút nào.
- Mạc…bộ trưởng Mạc có chuyện gì vậy ạ?
Lưu Minh ra vẻ Ngọc điềm tĩnh âm thanh có chút sợ sệt hỏi.
Mạc Thiện Ny lấy lại tinh thần, “ồ” lên một tiếng, vội vàng trả lời:
- Cuối năm tài vụ ban quan hệ xã hội chỉnh sửa một số vấn đề, tôi muốn đến bàn
với cô chút, hình như…Hình như không được tiện cho lắm…
Vừa nói xong, Mạc Thiện Ny liền ý thức được mình nói sai rồi. Gì mà không tiện
chứ, tất nhiên là phát hiện ra vấn đề của Lưu Minh Ngọc và Dương Thần là không tiện rồi.
Vốn định bụng giả vờ như không biết, cái này là giấu đầu hở đuôi.
Lưu Minh Ngọc chỉ muốn tìm được cái lỗ lẻ nào để chui xuống, thôi xong rồi, mình
trong mắt Mạc Thiện ny đã thành nhân vật “yêu phụ” , ban ngày ban mặt lại làm loại việc
đó với một người đàn ông đã có vợ trong phòng làm việc, lại còn bị phát hiện, chẳng lẽ
làm bồ thảm như vậy sao.
Đang lúc Lưu Minh Ngọc và Mạc Thiện Ny không nói gì, lòng nặng trĩu, lại không
biết phải nói thế nào cho phải lúc, Dương Thần tiến đến bàn làm việc của Lưu Minh Ngọc,
giơ tay bắt đầu thu dọn lại các văn kiện trên bàn.
Vừa thu dọn, Dương Thần vừa cười với Mạc Thiện Ny nói:
- Lại đây đi, không có gì không tiện đâu, đều là người một nhà.
Mạc Thiện Ny ngây người một lúc, mới nhận ra ý của Dương Thần là gì… muốn
ngả bài sao?
Lưu Minh Ngọc cũng không rõ, lòng tràn đầy nghi ngờ nhìn Dương Thần, lại nhìn
sang Mạc Thiện Ny, không ngừng suy nghĩ.
Thấy Mạc Thiện Ny đứng làm thinh, Dương Thần cười khổ nói:
- Tiểu Thiện Thiện, đừng đứng ngây ra đấy chứ, gặp rồi lại giả vờ như không có ý
gì sao, đã đến mức này rồi, tôi mà giấu cô là tôi dối trá, cô làm ra vẻ không biết là lừa gạt
chính mình. Huống chi cô nghĩ tôi là loại người lén lút, dám làm không dám nhận sao?
Mạc Thiện Ny hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, mơi bước về phía trước, trừng
mắt nhìn Dương Thần, đứng sau Lưu Minh Ngọc cười nói:
- Nói thật, tôi có chút khó chịu, nhưng tôi cũng biết, cô chắc cũng đã hiểu rõ dư vị
ấy, làm bồ chắc là khổ lắm hả?
Lưu Minh Ngọc cảm thấy số tế bào trong người mình không đủ dùng nữa. Tình
huống trước mắt vượt qua sức tưởng tượng của cô, nghe Mạc Thiện Ny nói ý tứ, dường
như cô ta và Dương Thần cũng có quan hệ nào đó…
- Bộ trưởng… Mạc… lẽ nào anh ấy…
Không để Lưu Minh Ngọc nói xong, Mạc Thiện Ny gật đầu:
- Đúng vậy, nên cô không cần quá e lệ như thế, cô xem tôi, mặt dầy thế này cơ
mà…dày đến độ chẳng còn biết xấu hổ.
Dương Thần vội không cho Mạc Thiện Ny nói:
- Tiểu Thiện Thiện, em nói gì thế hả, sao lại khó nghe như vậy, cái gì mà không
biết xấu hổ, muốn giải quyết sự tình, phải thản nhiên mà đối diện. Em xem, anh là tên đầu
xỏ đang dứng trước mặt hai người, nếu nói mặt dày, phải là anh mặt dày mới đúng.
- Anh cũng biết anh mặt dày sao? Rõ ràng đang lúc đi làm mà còn đến đây tìm gái
chơi, không thể kiềm chế một chút hay sao? Nếu như người đến hôm nay không phả là tôi,
là các nhân viên khác, thấy anh và Minh Ngọc ở cùng nhau, còn ngửi được cái mùi này, thì
biết làm sao?
Mạc Thiện Ny vài phần buồn bực nói.
Lưu Minh Ngọc bừng tỉnh, giờ phút này, mọi thứ đều quá rõ ràng, vội lấy trong
ngăn kéo ra lọ thuốc an thần.
Dương Thần vẻ mặt đau khổ cười, nói:
- Toàn là chất hóa học uống vào hại sức khỏe lắm.
- Nếu anh không đến tôi phải uống sao!? Lưu Minh
Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói một câu, nhưng chợt nghĩ ra còn có Mạc Thiện Ny
ở đây, hóa ra vẫn còn một “đồng minh” nữa.
Lưu Minh Ngọc như phát điên lên.
Mạc Thiện Ny thở dài, dần dần cũng bị kích động theo, trên thực tế, trước kia
Dương Thần cũng đã nói không chỉ có một tình nhân, vì vậy trong lòng sớm đã có sự
chuẩn bị. cười chua xót, nói:
- Chúng ta chẳng phải là cái gì chính thức, thế nên không phải căng thẳng với tôi
thế làm gì, nói hay thì nghe lấy, thẳng thắn mà nói chúng ta là “chiến hữu” , đều là “cá mè
một lứa” hồ ly tinh thôi, nên đều bình đẳng. Muốn trách thì trách anh ta kìa, thỏ không ăn
cỏ mà lại ăn thịt.
Lưu Minh Ngọc nghe xong, cảm thấy cũng có lý, nếu Mạc Thiện Ny cũng là bồ, vậy
chẳng khác gì so với mình, hai người đàn bà cùng có ý thân mật.
Dương Thần nhìn hai người phụ nữ mà mình thích mà khổ tâm trong lòng, thế giới
này vốn không công bằng, nhất là chuyện nam nữ chẳng ai có thể lí giải được.
Không khí yên lặng hồi lâu, Dương Thần cũng không biết nên nói gì để phá vỡ bầu
không khí này, cuối cùng dò hỏi:
- Tối cùng đi ăn bữa cơm nhé! Tôi mời, ăn gì cũng được.
Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc gần như cùng một lúc ném cho Dương Thần cái
nhìn sắc lẹm, sắc mặt không tốt nhìn Dương Thần.
- Anh nghĩ tình huống bây giờ, chỉ cần mời chúng tôi ăn bữa cơm là có thể coi như
chưa có gì xảy ra sao?
Mạc Thiện Ny nói.
- Chúng tôi dễ bỏ qua như vậy sao, dễ lừa như vậy sao, anh là bố của đứa trẻ lên
ba đấy à?
Lưu Minh Ngọc nói.
Dương Thần buồn rầu nắm tóc mình:
- Xin hai bà cô, mấy người đừng như thế có được không? Tôi sắp chết rồi đây, nói
đi.! Mắng tôi cũng được. Tôi biết nhiều lúc tôi nói nhiều thứ, nhưng từ trước đến nay tôi
không hề có ý nghĩ giấu hai người điều gì. Tôi không hiểu sao hôm nay mọi chuyện lại
thành ra thế này. Tôi chỉ là đi theo cảm giác tới đây thôi, bất luận có dứt bỏ ai trong hai
người, không những làm tổn thương hai người mà còn làm tổn thương chính tôi. Tôi chẳng
biết phải nói thế nào với hai người nữa.
- Tôi chỉ nói vậy thôi, hai người có thể đánh tôi, có thể chửi tôi, có thể ghét tôi. Vì
yêu hai người nên tôi thề, trừ giấy chứng nhận kết hôn kia, hai người muốn gì chỉ cần tôi
có, cái gì tôi cũng có thể đưa cho hai người.
Nói xong những lời này, Dương Thần rất muốn khạc nhổ, nhưng nghĩ đây là phòng
làm việc, chỉ hậm hực rụt tay lại. Sự tức giận lộ ra ngoài. Đang muốn năm nay làm ăn ở
nước ngoài, từ lúc nào vì phụ nữ mà gây sức ép cho chính mình thế này!? Thế nên tình
yêu đúng là không phải thứ gì tốt, đừng nói người khác nữa, người khác gọi mình là thần,
nhưng thần đâu phải cái gì cũng làm được.
Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc Nghe xong không hẹn mà cùng quay mặt đi, xoa
xoa khóe mắt mình.
- Anh là chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ, hay là chuyên gia tâm lí học? Hay là dạy
tâm lí học cho chúng tôi đi, cũng chẳng phải chúng tôi suy nghĩ tiêu cực, anh gấp cái gì
chứ.
- Đúng vậy, chúng ta phải nghĩ xem tối nay ăn gì thôi, chúng ta phải đồng cam
cộng khổ uống một chén, đúng không? Minh Ngọc.
Mạc Thiện Ny nháy mắt với Lưu Minh Ngọc mấy cái.
Lưu Minh Ngọc gật đầu, mặt giãn ra, nói:
- Tôi biết một nhà hàng Ý rất được, tôi đưa bộ trưởng Mạc đi.
- Bộ trưởng cái gì chứ gọi tôi là Thiện Ny là được rồi
Mạc Thiện Ny cười, nói.
- Được rồi, Thiện Ny
Lưu Minh Ngọc hé miệng cười, thoải mái hơn nhiều.
Boom
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào đây tham gia vào nhóm dịch truyện nào
Mọi người vào đây chém gió nào. Chém càng mạnh càng nhiều boom
Đã có 77 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Ra khỏi phòng làm việc của Lưu Minh Ngọc, Dương Thần có vẻ tinh thần sảng
khoái, mặc dù không biết hai người phụ nữ này sẽ tụ tập cùng nhau nói những cái gì,
nhưng tốt xấu gì cũng coi như hóa giải cảnh xấu hổ lần này, cũng không để quan hệ giữa
ba người trở nên xấu đi.
Mặc dù Dương Thần lúc trước có vẻ bình tĩnh, nhưng kì thực trống ngực không
ngừng đập, đều là người có suy nghĩ hoạt bát, muốn qua mắt là điều đừng bao giờ nghĩ
tới, bản thân nghĩ như thế nào liền nói như vậy, nói chung không làm hỏng việc lớn.
Thẳng đường đi đến cửa thang máy của tòa nhà, Dương Thần ấn nút xuống lầu,
rất nhanh, liền có một thang máy xuống.
Mở cửa ra, trong thang máy đã có hai người đứng.
Dương Thần ngẩng lên nhìn, bước chân dừng lại một chút, đúng là Lâm Nhược
Khê cả người màu xanh lam trang phục có vẻ từng trải, cùng trợ lý của cô Ngô Nguyệt.
Cũng không biết Lâm Nhược Khê muốn ra ngoài làm việc hay là xuống mỗi tầng
lầu để tuần tra, vừa vặn lại ở trong thang máy này.
Nhìn thấy Dương Thần đột nhiên xuất hiện ở tầng lầu của ban Quan hệ xã hội,
Lâm Nhược Khê rõ ràng hơi nhíu mày lại, mặt nhăn lại, mặc dù đồng ý cho Dương Thần có
vị trí trong ban Quan hệ xã hội, nhưng kì thực lại đem toàn bộ công việc chuyển qua cho
công ty giải trí mới. Dương Thần trong lúc này xuất hiện ở ban Quan hệ xã hội, ngoài vào
trong đây làm vài việc không liên quan đến công việc ra, căn bản không có lý do khác.
- Muốn vào thì mau vào đi.
Nhìn thấy Dương Thần ngây người ở cửa thang máy, trợ lý Ngô Nguyệt thúc giục
nói.
Dương Thần cũng không chấp nhặt giống cô, im lặng đi vào thang máy, đứng
song song một chỗ với Lâm Nhược Khê.
Trong thang máy im lặng không tiếng động, Dương Thần cảm thấy cứ đứng không
nói gì như vậy, là cố ý nhằm vào hiềm khích, vì thế thuận miệng hỏi:
- Chủ tịch Lâm đi tuần tra công việc à?
Ngô Nguyệt nhíu mày nói:
- Chủ tịch làm việc gì còn đến lượt anh quản?
Dương Thần cười lạnh.
- Cô chẳng qua chỉ là trợ lý, tôi là Giám đốc của công ty, đâu đến lượt cô quản tôi?
Phật cũng có lúc nóng giận, Ngô Nguyệt này nhìn mình khó chịu thì thôi đi, mình
thuận miệng hỏi câu cũng muốn hạ thấp mình, vậy thì quá đáng quá rồi.
Ngô Nguyệt quả nhiên như người câm, mặt ửng đỏ, không nói lên lời.
- Không phải, đi tiếp đãi Phó chủ tịch mới đến.
Lâm Nhược Khê thản nhiên trả lời.
Phó chủ tịch mới? Dương Thần hơi buồn bực, từ sau khi Lâm Khôn mất, toàn bộ cổ
phần chuyển giao cho Lâm Nhược Khê, Ngọc Lôi gần như là công ty xuyên quốc gia của
một mình Lâm Nhược Khê, cho nên chức vị bố trí trong công ty căn bản cũng chỉ cần một
mình Lâm Nhược Khê nói là được, hội nghị thảo luận cổ đông chỉ là hình thức. Kì thực có
Phó chủ tịch hay không, phải xem Lâm Nhược Khê vui vẻ hay không.
Bởi vì người phụ nữ này vẫn duy trì tinh thần công tác điên cuồng, ban Quan hệ xã
hội của Ngọc Lôi lại cực kì xuất sắc, Phó chủ tịch có vẻ rất thừa thãi.
Lần trước Lâm Nhược Khê dưỡng bệnh nửa tháng, Mạc Thiện Ny đảm nhiệm vài
chức trách, Lâm Nhược Khê mới nhân tiện đưa Mạc Thiện Ny làm Phó chủ tịch, nhưng
trong ngày thường cũng chỉ là chức danh không mà thôi, phần lớn công việc vẫn là một
mình Lâm Nhược Khê hoàn thành.
Lần này đột nhiên nói muốn lập một Phó chủ tịch, Dương Thần đương nhiên cảm
thấy kỳ lạ, hay là Lâm Nhược Khê hồi tâm chuyển ý, muốn cho mình tự do một chút.
- Là vì sản phẩm của vật liệu mới đưa vào hoạt động, cần phải hợp tác cùng Mộ
Vân. Chúng ta và bên Hongkong lần lượt cử đi chuyên gia thay nhau vào công ty của đối
phương, dễ dàng cho việc liên lạc trực tiếp và quản lý.
Lâm Nhược Khê đơn giản giải thích.
Bởi vì kiểu vật liểu mới phát triển thành công, lại mới bước sang giai đoạn tiêu thụ
trên thị trường, thị trường định mức của Ngọc Lôi sẽ tăng mạnh, như vậy lượng công việc
cũng sẽ tăng, trong khi đó mang ý nghĩa hợp tác tin cậy lẫn nhau, Ngọc Lôi cùng Mộ Vân
trao đổi một người quản lý giỏi cho nhau, đến đảm nhiệm chức vụ cao của công ty đối
phương, phụ trách quản lý thị trường vật liệu mới.
Dương Thần nghe xong, cũng không hỏi thêm gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, công
việc hiện tại của mình, có phải cũng nên sau nửa năm ly hôn, nhân tiện từ chức, chỉ là đến
lúc đó, bây giờ những hợp đồng này do mình giật dây, chỉ sợ sẽ chịu ảnh hưởng, đây chính
là vấn đề, Dương Thần cảm thấy nên bớt chút thời gian nói chuyện một mình với Lâm
Nhược Khê.
Đến tầng một, sau khi ra khỏi thang máy, Lâm Nhược Khê mang theo Ngô Nguyệt
không nói một tiếng trước khi rời khỏi đi ra bãi đỗ xe, Dương Thần cũng liền một mình
quay về đối diện với công ty giải trí.
Trở lại tầng giải trí của Ngọc Lôi, Dương Thần đến thẳng phòng làm việc của
Vương Khiết, Vương Khiết đang cấp tốc gõ văn kiện gì đó, nhìn thấy Dương Thần đi vào,
lập tức đứng dậy cười nói:
- Giám đốc, nói chuyện thế nào, đạo diễn Hoàng kia có thể tin không?
Dương Thần lôi thẻ SD trong túi quần ra, đặt ở trước mặt Vương Khiết, mặt không
chút biểu cảm nói:
- Đây là kết quả đàm phán, cô có thể xem kỹ, hãy xem văn kiện video.
Vương Khiết vẻ mặt mê muội, không rõ là chuyện gì, nhét thẻ SD vào trong máy
tính notebook, mở video trong văn kiện.
Một lát sau, Vương Khiết hốt hoảng đóng video lại.
Vương Khiết vẻ mặt đỏ bừng không dám nhìn Dương Thần.
- Giám đốc…Đây là, tại sao…
- Ô, không phải cô nói người họ Hoàng đáng tin hay không sao, vừa rồi trong
video, trước mặt người phụ nữ kia là đạo diễn họ Hoàng, phía sau là người sản xuất kia,
người phụ nữ ở giữa nằm sấp trên ghế sopha, là vợ của đạo diễn. bọn họ muốn biểu diễn
màn kịch này cho tôi xem, để tôi cho bọn họ làm nhiếp ảnh và chỉ đạo động tác, cũng may
không để tôi phối âm, tôi đều không biết làm thế nào phối âm cho người phụ nữ kia.
Dương Thần vẻ mặt buồn rầu nói.
Vương Khiết toát mồ hôi lạnh, tràn đầy xấu hổ nói:
- Giám đốc, lần sau tôi nhất định xem xét người cẩn thận mới đàm phán, tôi…Tôi
không ngờ tên Hoàng Hải kia là đạo diễn như vậy.
Dương Thần thoải mái cười nói:
- Vương Khiết, trước khi cô đến đây, cũng không tiếp xúc với người trong giới giải
trí sao.
- Đúng vậy, tôi làm một chút công việc quan hệ xã hội, nhưng không tiếp xúc
nhiều với giới nghệ thuật.
Vương Khiết nói.
- Vậy thì đúng rồi, về sau nhìn kỹ một chút, không phải nói vì tôi, tôi là đàn ông,
chung quy sẽ không thể thiệt, cô chú ý vấn đề an toàn của mình chút, nhớ mang vài người
tin cậy đi cùng, tránh bị nguy hiểm.
Dương Thần khuyên.
Vương Khiết vốn tưởng rằng sẽ bị quở trách, cũng không nghĩ Dương Thần có ý
này, đồng thời trong lòng cảm kích, thầm chấp nhận.
- Giám đốc, cảm ơn.
Dương Thần cười rút ra thẻ SD trong notebook của Vương Khiết.
- Cái này cô không muốn cất giấu kỹ chứ?
- Đương nhiên không cần.
Vương Khiết vội khua tay, những thứ ở trong đó cũng quá khó coi.
Dương Thần tiện tay, vò nát cái thẻ SD, vất vào trong sọt rác, lại nói với Vương
Khiết:
- Không phải vì chuyện hôn nay cảm thấy có gánh nặng, đặc biệt là ở trước mặt
tôi, tôi sẽ không cho rằng tại sao cô không làm tròn bổn phận. Trên thế giới này khó hiểu
nhất chính là lòng người. Về sau đi làm, phải thoải mái một chút, bằng không, cô đi làm
còn khó chịu hơn đi viếng mộ.
Vương khiết bật cười.
- Đâu có Giám đốc nào nói khoa trương như vậy.
Dương Thần biết người trợ thủ của mình dã không sao, cũng liền không đùa cô
nữa, để Vương Khiết tiếp tục làm việc, chính mình sau khi ra khỏi phòng làm việc, theo cầu
thang bộ, đến gian chế tác âm nhạc giải trí của Ngọc Lôi ở tầng 1.
Bởi vì tiền vốn lúc đầu rất hùng hậu, cho nên giải trí Ngọc Lôi có phòng thu âm và
các loại phòng chế tác âm nhạc của mình, thiết bị mọi thứ đầy đủ, và những ca sĩ nghệ sĩ
mà công ty ký hợp đồng đều có thể ở trong đây tiến hành luyện tập giọng hát và sáng tác
âm nhạc.
Dương Thần có chút lo lắng Tuệ Lâm ngày đầu đến công ty, dù sao cô gái hàng
năm ở trong núi không thể nào từng trải được, thoáng chốc đối mặt với nhiều người lạ như
vậy, còn vây quanh cô, đoán chừng sẽ rất căng thẳng.
Mới đến phòng ghi âm, Dương Thần liền nhìn thấy, Triệu Đằng cùng một đám
nhân viên, nhạc sĩ đều đứng một chỗ, vài chuyên gia ghi âm và ca sĩ đeo tai nghe, đang
chăm chú lắng nghe cái gì đó.
Trong phòng ghi âm, Tuệ Lâm cũng đang đeo tai nghe, cởi áo khoác ra, chỉ mặc
một chiếc áo sơ mi mỏng màu hồng, thuần khiết nhưng trên khuôn mặt, có vài giọt mồ
hôi, đang nhắm mắt, chìm đắm trong thứ tình cảm nào đó, đang hát cái gì đó.
Triệu Đằng thấy Dương Thần đi vào phòng ghi âm, lập tức vỗ vỗ đám đồng nghiệp
đang chăm chú nghe nhạc ở bên, giới thiệu:
- Vị này chính là Giám đốc, mấy người không thường xuyên đến, mau chào hỏi đi.
Dương Thần cười nhạt bắt tay cùng mấy người, Triệu Đằng ở một bên giới thiệu
bối cảnh lai lịch của mấy người này, cơ bản đều là nhà sản xuất và nhạc sĩ, biết người đàn
ông trước mặt là cấp trên cấp cao nhất của công ty này, có chút kinh ngạc, nhưng không
dám khinh thường, bất luận là dựa vào người khác hay thực lực mà lên chức, tuổi tác cũng
không thể nói lên cái gì.
- Thấy mọi người nghe rất mê mẩn, dường như cô em họ này của tôi hát cũng
không tồi?
Dương Thần hỏi.
Một nhạc sĩ vội vàng gật đầu.
- Em họ của Giám đốc thật sao? Thật là có người anh giỏi ắt có cô em giỏi, giọng
hát của Tuệ Lâm tiểu thư, trong những ca sĩ mà tôi đã từng gặp, ít nhất có thể xếp thứ ba.
Mấu chốt ở chỗ, trong giọng hát của cô ấy có sự linh hoạt kỳ ảo mà các cô cái hiện nay rất
ít có, điều này tuyệt đối liên quan đến khí chất của cô ấy.
- Không sai, giọng hát rất xuất sắc, chỉ cần qua tạo hình một chút, lấy một chút
giọng giả, cao âm chau chuốt một chút, có thể thích ứng rất nhiều dòng nhạc.
Một nhạc sĩ khác nói.
Dương Thần hơi kinh ngạc, nhìn Tuệ Lâm ở phía phòng thu âm vẫn còn đang hát,
nhận tai nghe, đeo lên tai.
Trong tai nghe truyền đến một giọng ca rất trữ tình, bởi vì Dương Thần đối với âm
nhạc, phim ảnh trong nước Hoa Hạ không phải hiểu biết lắm, cho nên cũng nghe không ra
là ai hát, nhưng giọng nói của Tuệ Lâm vốn dĩ nhẹ nhàng khoan khoái phát ra, đích thực
khiến tâm trạng người ta khoan khoái dễ chịu.
Dương Thần bỏ tai nghe xuống, nói với mọi người:
- Tôi thấy cô ấy rất mệt, toát mồ hôi rồi, mấy người nên để cô ấy nghỉ ngơi một
chút đi, cứ tiếp tục hát như vậy, không tốt cho cổ họng đâu.
- Haha, Giám đốc, không phải chúng tôi muốn để Tuệ Lâm tiểu thư dừng lại, mà
là Lâm tiểu thư hát rất nhập tâm, chúng tôi không nỡ làm gián đoạn cô ấy.
Mấy nhà sản xuất nói đùa.
Đúng lúc đó, ngoài cửa có một nhân viên trẻ đi vào, lớn giọng nói:
- Giám đốc có ở đây không?
Dương Thần quay đầu lại.
- Có việc gì thế?
Nhân viên nữ trẻ đó kính cẩn nói:
- Giám đốc, trong phòng chờ của công ty có người đang đợi anh, nói là quen biết
anh, muốn anh và Tuệ Lâm tiểu thư cùng đi gặp mặt.
Sắc mặt Dương Thần hơi có chút thay đổi, bảo người nhân viên đó về trước, sau
đó tự mình đi vào phòng ghi âm, đến bên cạnh Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm nhìn thấy Dương Thần đột nhiên đi vào, lập tức không hát nữa, khuôn
mặt ửng đỏ, cảm thấy ngại ngùng khi hát trước mặt Dương Thần, hỏi:
- Dương đại ca, tại sao anh lại vào đây?
- Có người muốn gặp anh, cũng muốn gặp em.
Dương Thần cười nói.
Tuệ Lâm chớp mắt, người biết cô không nhiều.
- Ai thế? Là chị à?
Dương Thần nhún nhún vai.
- Nếu anh đoán không sai, thì không phải bà nội em thì cũng là ông nội em.
Boom
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào đây tham gia vào nhóm dịch truyện nào
Mọi người vào đây chém gió nào. Chém càng mạnh càng nhiều boom
Đã có 77 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 304: Không thể phủ nhận. Sưu Tầm by: Bồ Tùng Linh Nhóm dịch : Friendship
Dẫn Tuệ Lâm đến khu phòng đợi ở tầng 1, để tiếp đãi các vị khách khác nhau, ở
tầng 1 ngoài bàn tiếp tân ra, chính là các phòng chờ to nhỏ khác nhau, dùng chất liệu
tường cách âm hiện đại, thoạt nhìn rất đẹp lại đơn giản.
Đi đến sau phòng nhân viên tiếp tân đã nói, quả nhiên là người Dương Thần đã
đoán.
Lâm Chí Quốc mặc chiếc áo khoác màu đen có vẻ rất dày, trong tay đang cầm
chén trà nóng nhân viên đưa cho, trên khuôn mặt tỏ ra tương đối trẻ, không có nhiều dấu
vết của năm tháng, lẳng lặng ngồi ở trên ghế, một câu cũng không nói, cũng có khí thế
không giận mà uy nghiêm.
Vẫn giống như trước đây mặc chiếc áo khoác màu xám, yên lặng đứng một góc,
cúi đầu, dường như đang buồn ngủ.
Nhìn thấy Dương Thần với Tuệ Lâm đi vào, Lâm Tuệ Quốc trên mặt vừa mới
nghiêm túc mỉm cười nhã nhặn, đương nhiên, chỉ là đối với Tuệ Lâm.
- Tuệ nhi, đến bên cạnh ông nội.
Lâm Chí Quốc vẫy vẫy tay với Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm nhìn thấy Lâm Chí Quốc, trên mặt tỏ ra rất vui mừng, nhưng sau đó lại
có bộ dạng hơi mẫu thuẫn, do dự một lúc, mới dịu dàng ngồi bên Lâm Chí Quốc.
Dương Thần tự mình kéo ghế ngồi, chân bắt chéo, ngáp một cái, cũng không nói
gì.
Lâm Chí Quốc cũng không quan tâm đến Dương Thần, kéo tay cháu gái mình, cười
ha ha hỏi han:
- Đến Trung Hải hai ngày nay có quen không? Có cần gì không, muốn cái gì ông
đều mua cho cháu, nghe nói cháu ở trong đây học hát khiêu vũ, muốn làm ngôi sao ca
nhạc sao?
Tuệ Lâm dịu dàng nói:
- Ông nội, vẫn chưa chắc đã làm được, kỳ thực cháu chỉ muốn tìm công việc cháu
thích.
- Ha ha, Tuệ nhi của ông thông minh như vậy, nhất định có thể làm được, nếu đến
đây làm việc, để ông mua cho cháu một chiếc xe nhé?
Lâm Chí Quốc đề nghị nói.
Tuệ Lâm vội lắc đầu.
- Không cần không cần, ông nội, cháu không biết lái xe, hơn nữa…hơn nữa chị
Nhược Khê nói sẽ đưa đón cháu.
Sắc mặt Lâm Chí Quốc vui vẻ.
- Tuệ nhi, cháu nói…cháu nói cháu, gọi chị Nhược Khê? Cháu không hận cô ấy?
Dương Thần ở bên cũng nhìn Liễu Tuệ Lâm, hắn cũng có chút hiếu kỳ, Tuệ Lâm
đối đãi thế nào với Lâm Nhược Khê, từ nhỏ sống bên cạnh Vân Miểu sư thái, nên căm giận
Lâm Nhược Khê mới đúng, dù sao cũng là cháu gái của kẻ thứ ba.
- Tại sao phải hận chứ…
Tuệ Lâm yếu ớt nói:
- Chị cũng rất đáng thương, chị không phạm lỗi gì cho dù bà nội ghét, cũng chỉ
nên ghét bà nội của chị, đó là việc của ông bà, cháu chỉ cảm thấy trong cơ thể cháu, với
trong cơ thể chị, chảy chung một dòng máu, chỉ cần chị đối xử tốt với cháu, cháu sẽ thích
chị ấy.
Hốc mắt Lâm Chí Quốc có chút đỏ, mặc dù trải qua trăm trận chiến, là người ở vị
trí cao, cũng không thể không cảm thấy xúc động khi nghe cháu gái nói như vậy.
- Nhược Khê…Cô ấy biết cháu là ai không?
Lâm Chí Quốc hỏi.
Tuệ Lâm lắc đầu.
- Cháu không dám nói, ông nội, cháu sợ chị ghét cháu.
- Xin lỗi, Tuệ nhi, vì sai lầm còn trẻ của ông, khiến hai cháu đều lớn lên vất vả
như vậy.
Lâm Chí Quốc vô cùng đau đớn nói.
Tuệ Lâm trầm mặc không nói, dường như cũng không biết nên trả lời như thế
nào, dù sao từ nhỏ ở cùng Vân Miểu sư thái, trong lòng nhất định có chút oán giận Lâm
Chí Quốc, dù sao cũng là Lâm Chí Quốc có lỗi với Vân Miểu sư thái, lại để bố mẹ mình chết
ở nước ngoài.
Ngươi áo xám vẫn đứng ở trong góc đột nhiên lên tiếng nói:
- Lão gia, Tuệ nhi tiểu thư có thể ở cùng Nhược Khê tiểu thư, sẽ có một ngày, có
thể hóa giải nghiệt duyên kia, tin rằng không bao lâu sau, lão gia liền có thể nghe thấy
Nhược Khê tiểu thư gọi ông nội rồi.
Trong mắt Lâm Chí Quốc hiện lên chút thèm muốn, nhưng ngay sau đó cúi đầu
xuống, quay đầu nói với Tuệ Lâm:
- Tuệ nhi, cháu rất đơn thuần, rất lương thiện, rất thông tình đạt lý, khiến ông rất
vui mừng nhưng chị cháu, cố chấp hơn cháu, cứng cỏi hơn cháu, thậm chí có thể làm
những chuyện không từ thủ đoạn, nhưng chị cháu có chút giống cháu, bản chất của cô ấy
là người lương thiện, chỉ vì ông mang thương tổn cho cô ấy, khiến cô ấy từ bé đã phải
gánh vác những áp lực của thế giới bên ngoài, quật cường mà trưởng thành, cho nên nếu
có một ngày, cô ấy phát hiện thân phận thật sự của cháu, nổi giận với cháu, thì không nên
cố chấp với chị cháu, bởi vì người cô ấy hận không phải cháu, mà là ông.
Tuệ Lâm lo lắng gật đâu, mím môi không nói gì.
Trong mắt Dương Thần lóe lên chút xúc động, mặc dù Lâm Chí Quốc không thấy
Lâm Nhược Khê lớn lên, thậm chí từ nhỏ đến lớn chưa mấy lần gặp mặt, nhưng ông ta lại
thấu hiểu hết cô cháu gái này của mình, giữa người thân với nhau, quả nhiên sẽ nhận thức
sâu nhất.
Sau khi nói một lát chuyện trong nhà, Lâm Chí Quốc mới nói với Dương Thần bị bỏ
sang một bên rất lâu.
- Anh gần đây, dường như có chút phiền toái không nhỏ.
Dương Thần biết Lâm Chí Quốc nhất định là nói đến việc giết Tăng Tâm Lâm và
Hứa Trí Hoành hôm đó, mỉm cười nói:
- Đó không phải phiền phức, chỉ là phiền não nhỏ, nếu như ông muốn nói là phiền
phức, vậy tôi cảm thấy đi Yến Kinh giết sạch tất cả người nhà họ Tăng mới thấy rất phiền
phức.
- Hừ.
Lâm Chí Quốc hừ lạnh nói:
- Anh hẳn rất rõ, đó căn bản không phải thực tế, mặc dù anh có bản lĩnh như vậy,
nhưng trên thế giới này, người hận anh, thù anh nghìn nghìn vạn vạn, anh có thể giết hết
bọn họ không? Anh không phải là máy móc không có tình cảm, anh đồng ý quay về cuộc
sống của người Hoa Hạ bình thường, chứng minh anh vẫn là người có tình cảm, những kẻ
giết người đều biết, giết người khác, bản thân cũng sẽ đau khổ, người bên cạnh mình cũng
đau khổ, anh không nên làm việc ngu xuẩn như vậy.
Tuệ Lâm nghe được Lâm Chí Quốc và Dương Thần nói chuyện, mở to đôi mắt,
hoàn toàn không hiểu là chuyện gì, khôn ngoan không nói chen vào.
Dương Thần giơ tay lên cào cào mặt mình.
- Vậy có thể làm thế nào, bọn họ đều muốn giết cháu gái ông, mặc dù nói tôi có
thể bảo vệ cho cô ấy, nhưng những người tôi quan tâm khác làm thế nào, tôi cũng không
phải ba đầu sáu tay, ngoài việc đi tiêu diệt chúng ra, tôi không có sự lựa chọn nào khác.
- Yên tâm, việc anh lo lắng, sẽ không xảy ra.
Khóe miệng Lâm Chí Quốc nở một nụ cười thâm thúy.
Dương Thần nhíu mày.
- Có ý gì?
- Tối thiểu, vào năm tới trước khi chấm dứt tuyển cử nhiệm kỳ mới ở Hoa Hạ,
Tăng gia tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ, trừ khi bọn họ không muốn sống
yên ở giới chính trị Hoa Hạ.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút.
- Chẳng lẽ ông gây áp lực.
- Lâm gia chúng tôi mặc dù có chút thực lực, nhưng chưa bao giờ can thiệp vào
chính trị, tóm lại sẽ có người đủ mạnh giúp anh ra mặt, hơn nữa, người đó ra mặt, có lợi
hơn tôi rất nhiều.
Lâm Chí Quốc nói.
Nhìn bộ dạng kín như bưng của Lâm Chí Quốc, trong đầu Dương Thần trong nháy
mắt có rất nhiều khả năng, cuối cùng, chỉ có một lí do khả thi —— Nhưng, chỉ cần vừa
nghĩ tới nguyên nhân đó, Dương Thần liền cảm thấy trong lòng bực bội.
- Tôi không những người thích xen vào chuyện của người khác.
Dương Thần hô hấp trở nên khó khăn.
- Mình tôi có thể giải quyết tất cả.
- Dương Thần.
Lâm Chí Quốc đột nhiên lên cao giọng, sắc mặt trang trọng nói:
- Tôi vẫn nghĩ anh là người đàn ông có tư tưởng trưởng thành hơn những người
cùng tuổi nhiều, bây giờ xem ra lại hoàn toàn như vậy, trên thế giới này, không phải tất cả
mọi việc đều phải dựa vào giết người để giải quyết, đó là thủ đoạn hạ đẳng nhất, cái này
anh hiểu rõ hơn ai hết hơn nữa, trên thế giới này, có vài chuyện, không phải anh không
muốn thừa nhận, anh liền có thể phủ nhận sự tồn tại của nó, là anh, chính là anh, muốn
trốn, cũng không trốn được.
Dương Thần hấp hé mắt, trong mắt hiện lên một ánh mắt lạnh lùng:
- Nếu ông chỉ muốn nói với tôi những lời vô nghĩa như vậy, thì tôi không có hứng
thú nghe tiếp.
Lâm Chí Quốc thở phào một hơi, uống một ngụm trà, mới nói:
- Được, vậy tôi nói với anh chuyện khác.
- Nói nhanh, tôi sắp hết giờ rồi.
Dương Thần có chút không kiên nhẫn.
- Anh cũng nên biết, khoảng thời gian này, bộ đội Long Tổ cùng Giao Long chúng
tôi đều thiếu lượng lớn nhân sự, cho nên bắt đầu từ cuối tháng này, chúng tôi sẽ tuyển
chọn một đám tinh nhuệ ở Hoa Hạ, làm quân dự bị của Viêm Hoàng Thiết Lữ chúng tôi,
tiếp nhận sự huấn luyện và khảo hạch nghiêm khắc, tôi hi vọng trong căn cứ huấn luyện ở
Trung Hải, anh có thể làm tổng huấn luyện viên, cho bọn họ những chỉ đạo thực chiến…
Lâm Chí Quốc nói.
Dương Thần chau mày, không nhịn được cười nói:
- Ông đây không phải tìm phiền phức cho tôi chứ, nếu tôi đi làm Tổng huấn luyện
viên, không phải tôi sẽ trở thành người cùng một nhà với mấy người sao? Cái này không có
lợi gì cho tôi.
- Đầu tiên, anh chỉ làm Tổng huấn luyện viên trên danh nghĩa, anh hoàn toàn có
thể để người khác phụ trách những buổi học bình thường, đừng cho rằng tôi không biết,
đám người lần trước anh dẫn vào trong nước, là lính đánh thuê “ Hải Ưng” đã gây sóng gió
ở Địa Trung Hải và khu Vịnh Ba Tư, trong huấn luyện của chúng tôi, chính là thiếu quan
niệm chiến thuật của những tổ chức dùng lính đánh thuê loại quốc tế này, sau đó tôi có
thể đồng ý với anh, sau này tôi có thể cho anh những viện trợ gần nhất, bảo vệ những
người anh quan tâm, tối thiểu, không đến mức bị đối thủ Tăng gia làm như vậy, đánh cho
trở tay không kịp.
Lâm Chí Quốc nói xong, mân mê cốc trà, kiên nhẫn chờ Dương Thần trả lời.
Dương Thần trầm mặc, điều kiện của Lâm Chí Quốc quả thực có chỗ mê người,
đặc biệt là điểm đồng ý cung cấp bảo vệ, đúng là vấn đề mình đau đầu, dù sao, cũng
không thể phái lực lượng lính đánh thuê đến Hoa Hạ bảo vệ người bên cạnh mình mặc dù
những người đó đồng ý, nhưng mình làm chậm trễ công việc bình thường của bọn họ,
cũng là có chút ích kỷ, cho nên lúc đầu chỉ kêu Solon đưa một tiểu đội Hải Ưng qua đây.
Lại nghĩ đến, sau nửa năm mình phải ly hôn với Lâm Nhược Khê, đến lúc đó thiếu
mất tầng quan hệ thân thích này, vẫn là kết thân với Lâm Chí Quốc khá tốt.
Nghĩ đến đây, Dương Thần gật đầu.
- Không vấn đề, tuy nhiên chuyện này công tác bảo mật phải làm đến nơi đến
chốn, hết khả năng, không được để người ngoài phát giác tôi có tham dự.
Trên mặt Lâm Chí Quốc giãn ra, cười:
- Yên tâm, tôi hiển nhiên hiểu được chỗ hiểm trong đó, đợi đến khi cần anh tham
gia, lại liên hệ sau.
Sự việc nói xong, Lâm Chí Quốc cũng không nán lại lâu, sau khi nói với Tuệ Lâm
vài câu dặn cô chú ý sức khỏe, liền cùng người áo xám yên lặng rời khỏi công ty.
Không lâu sau, Tuệ Lâm liền nhận được điện thoại của Lâm Nhược Khê, bảo Tuệ
Lâm xuống lầu, cùng về nhà.
Tuệ Lâm có vẻ khá tung tăng, dường như có không ít lời muốn nói với Lâm Nhược
Khê ở trên xe, về phần việc của Lâm Nhược Khê, cô đương nhiên nửa chữ cũng sẽ không
nhắc đến.
Dương Thần nhìn thời gian, cũng đã sắp đến giờ rồi, liền xuống lầu lái xe về nhà.
Ở trong xe, trong đầu Dương Thần không ngừng nghĩ lại những lời vừa mới nói,
người tạo áp lực cho Tăng gia giúp mình, mặc dù không thể xác định là người nào, cái khả
năng mơ hồ kia, khiến đáy lòng Dương Thần chôn dấu chuỗi tháng ngày bao nhiêu năm
đó, nhẹ nhàng mà chấn động gợi lên.
Mang theo tâm trạng nặng nề, Dương Thần quay về đến nhà, Lâm Nhược Khê và
Tuệ Lâm cũng vừa đến.
Lâm Nhược Khê từ trên xe Bentley đi xuống, hai người phụ nữ vừa cười vừa nói,
dường như nói chuyện không tồi, chỉ là nhìn thấy Dương Thần theo sát sau về nhà, cũng
đều không chào hỏi.
Dương Thần cười khổ, Lâm Nhược Khê thì không nói làm gì, Tuệ Lâm cũng như
vậy, hiển nhiên là học theo chị, cái tốt không học, bản lĩnh làm bộ mặt lạnh lùng không để
ý đến người khác ngược lại học rất nhanh.
Vừa mới đi vào cửa, Dương Thần liền nói với Lâm Nhược Khê không dự định để ý
tới mình:
- Nhược Khê, có thể nói chuyện với tôi không, có chút chuyện muốn thương lượng
với em sớm một chút.
Boom
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào đây tham gia vào nhóm dịch truyện nào
Mọi người vào đây chém gió nào. Chém càng mạnh càng nhiều boom
Đã có 75 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 305: Thật sự rất ngây thơ. Sưu Tầm by: Bồ Tùng Linh Nhóm dịch : Friendship
Lâm Nhược Khê giống như trước kia chuẩn bị lên lầu quay về phòng sách làm việc
chần chừ quay người lại, nhìn Dương Thần không giống như đang đùa, sắc mặt lãnh đạm
gật gật đầu.
- Vào phòng sách của tôi nói chuyện.
Nói xong, Lâm Nhược Khê một mình đi lên cầu thang.
Dương Thần cũng không hề gì, đi theo cô lên lầu, đi vào phòng sách của Lâm
Nhược Khê.
Căn phòng này giống như thời điểm trước kia đã vào, tràn ngập mùi thơm chỉ có
trên người của Lâm Nhược Khê, khiến Dương Thần có chút tham lam hít sâu hai cái.
Lâm Nhược Khê cũng không chú ý đến động tác nhỏ này của Dương Thần, trong
lòng có chút áp lực, đi đến trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, bóng đêm tĩnh mịch của
khu biệt thự, dường như xuất thần, dường như chờ đợi Dương Thần nói cái gì đó.
Dương Thần cũng không vội vã mở lời, mà là nhìn đống sách báo bày la liệt xung
quanh, và trên bàn làm việc rất nhiều văn kiện nặng nề, có chút hoài niệm nói:
- Nhớ rõ lần đó đi mua sách với em, dáng vẻ em mua sách, còn thích thú hơn
những người phụ nữ khác đi mua quần áo, lúc đó tôi liền nghĩ, người phụ nữ như thế này,
nên là tiến sĩ giống như con mọt sách, hoặc là giáo sư trong trường đại học, tại sao có thể
là một Chủ tịch quản lý một tập đoàn xuyên quốc gia chứ, bây giờ hình như tôi đã hiểu rồi,
có vài việc, khi đã lọt vào trong đầu em, cho dù em không muốn làm, cũng có thể vô tình
làm ra những thứ có thành tích, đó là do trời sinh, mà có những thứ, bù đắp thế nào đều
sẽ không hoàn chỉnh.
Thần sắc trong mắt Lâm Nhược Khê có chút suy tư, từ tấm kính cửa sổ màu đen
trước mặt, có thể nhìn thấy, bóng ngược sau lưng của người đàn ông kia, hắn đang đứng
mỉm cười, hình như đang tự nói chuyện gì đó.
Dương Thần trầm mặc một lát, hỏi:
- Sách mua lần trước, em xem xong rồi sao?
- Xem xong rồi.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói.
Dương Thần gật đầu, thở dài nói:
- Mấy quyển sách kia…dạy phụ nữ làm sao xử lý mối quan hệ vợ chồng.
- Hẳn là không thấy một chút công dụng nào, theo logic bình thường, quan hệ của
chúng ta như thế này làm sao có thể dùng đến chứ.
Dương Thần tự chế giễu mình nói:
- Một bắt đầu ngoài ý muốn, một cuộc hôn nhân từ lúc bắt đầu đã đi vào ngõ cụt,
dù vùng vẫy thế nào, cũng chẳng qua là sa vào cát lún mà thôi, hoạt động càng mạnh,
chìm nghỉm càng nhanh.
Lâm Nhược Khê vai hơi rung, cắn môi.
- Anh muốn nói chính là những lời vô nghĩa như thế này sao?
Dương Thần lắc đầu.
- Tôi chỉ là có chút biểu cảm nhàm chán, việc tôi muốn nói chính là việc nghiêm
chỉnh, em có thể thử tiếp nhận tôi, trước đây em cố gắng để hôn nhân của chúng ta tiếp
tục, để tôi đi công tác, đưa tôi đi tham gia bữa tiệc của xã hội thượng lưu, bây giờ còn để
tôi làm Giám đốc của công ty, mặc dù có không ít phiền phức không nhỏ, nhưng tôi biết
em nghĩ cho tôi, tôi muốn cảm ơn em.
- Thì ra anh cũng biết nói cảm ơn.
Lâm Nhược Khê cười lạnh hỏi.
- Biết nói, nhưng không thường xuyên nói.
Dương Thần nói.
Dương Thần nhìn bóng dáng người phụ nữ vấn không quay người lại.
- Mặc dù tôi muốn, nhưng ngoài việc không để cho em chịu bất cứ tổn hại nào ra,
tôi phát hiện tôi không có gì có thể làm cho em, cho nên tôi cảm thấy không nên làm ảnh
hưởng đến sự phát triển của công ty em, bây giờ tôi ngồi ở vị trí Giám đốc giải trí Ngọc Lôi,
vừa bắt đầu một số hạng mục, hơn nữa một vài công việc quan trọng do tôi phụ trách, tôi
đang nghĩ nếu sau nửa năm nữa, tôi và em ly hôn, tôi nên rời khỏi công ty, hay vẫn tiếp
tục ngồi ở vị trí đó, nên nghe ý kiến của em.
- Nếu em cảm thấy không sao cả, vậy tôi vẫn sẽ giữ vị trí đó, mặc dù không thể
bảo đảm kiếm nhiều tiền, nhưng tôi sẽ để công ty tiếp tục phát triển, nếu đến lúc đó em
không muốn nhìn thấy tôi, vậy tôi sẽ rời đi, và sẽ bàn giao công tác tốt đây chính là việc tôi
muốn thương lượng với em.
Lâm Nhược Khê xoay mạnh người lại, không biết từ lúc nào, trên mặt trong trẻo
nhưng lạnh lùng, đã chảy hai hàng lệ.
- Nếu anh biết tôi đã cố gắng, tôi cũng không coi thường anh như lúc đầu, vậy mà
cách anh báo đáp và cảm ơn tôi, chính là ly hôn với tôi sao?
Dương Thần không nghĩ tới nói xong những lời này, Lâm Nhược Khê sẽ khóc, đồng
thời trong lòng mơ hồ chua xót, lại không biết trả lời như thế nào.
Nặng nề thở dài một cái, Dương Thần mới nói:
- Hôm đó, lúc Tăng Tâm Lâm và Hứa Trí Hoành tìm tới, em đã thấy qua, tôi là
người như thế nào, mặc dù Hứa Trí Hoành nói, em mới là đầu sỏ gây ra mọi chuyện,
nhưng, nói thật cho em biết, sở dĩ Hứa gia hoàn toàn không đi lên được, là tôi dùng chút
thủ đoạn, khiến hắn ta và Liên minh Đông Hưng của bọn họ bị loại trừ tận gốc, mới khiến
Hứa Trí Hoành không có chỗ dựa nên mới có lần trước, em với Vú Vương bị trói lại, cũng
là do có tôi ở bên cạnh em.
- Tôi về nước chưa được một năm, những ngày ở bên em, cũng mới nửa năm
nhưng em vì sự xuất hiện của tôi, đã hơn một lần phải đối mặt với cái chết rồi, tôi không
muốn lại có lần sau, bởi vì tôi với em đi quá gần, khiến em phải chịu những bất trắc này,
tôi sợ…có một ngày, tôi sẽ không kịp cứu em.
- Không có anh, chẳng lẽ tôi không có kẻ thù sao?
- Ít nhất, kẻ thù của em, em có thể đối phó được, trong khi đó người tôi dẫn đến,
lại có thể lấy mạng em.
Dương Thần nói.
Đôi mắt đẹp của Lâm Nhược Khê tràn ngập rất nhiều oán giận, cuối cùng giận dữ
cười:
- Dương Thần, anh biết không, những lời anh nói bây giờ, những việc mà anh
nghĩ, quả thật rất ngây thơ.
Dương Thần lẳng lặng nhìn âm điệu của Lâm Nhược Khê đột nhiên cao vút lên,
không nói được lời nào.
- Anh căn bản là đang sợ hãi, đang trốn tránh, không muốn gánh vác trách nhiệm,
lý do muốn ly hôn với tôi anh đang dùng căn bản không phải lý do.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
- Nếu anh nói với tôi, Lâm Nhược Khê, tôi không thích em, tôi không có chút hứng
thú gì với em, không cần anh nói ly hôn, tôi sẽ chủ động rời ra anh, không nghĩ việc đó là
sai lầm. Nhưng anh bây giờ, tất cả những việc anh làm đang nói cho tôi biết, anh căn bản
không muốn ly hôn, vì sao nhất định phải dùng lý do lấy làm lệ này với tôi? Chẳng lẽ tất cả
những gì tôi bỏ ra rẻ mạt như vậy sao?
Dương Thần đau khổ nhắm mắt lại.
- Không phải giống như em nghĩ …
Hốc mắt Lâm Nhược Khê hơi đỏ, lạnh lùng nói:
- Vậy thì như thế nào, anh dám nói với tôi. Sau khi ly hôn với tôi, anh cũng đồng
thời vứt bỏ những người phụ nữ bên cạnh không? Đừng cho rằng tôi mù, anh bên ngoài có
mấy người phụ nữ khác tôi không biết, nhưng tôi nghĩ nhất định không chỉ một Thiện Ny,
tôi không phải đồ ngốc, tôi không nói, là bởi vì tôi đã từng nói, không can thiệp đến đời
sống riêng tư của đối phương, tôi biết tôi đối xử với anh không tốt, anh ngoại tình, tôi
không có tư cách nói anh, nhưng, anh bây giờ muốn nói với tôi, bởi vì sợ tôi ở bên cạnh
anh, sẽ bị thương tổn mới rời bỏ tôi, chẳng lẽ anh sẽ rời bỏ tất cả những người phụ nữ
khác như vậy sao?
Đến cuối cùng, Lâm Nhược Khê gần như dùng phương thức kêu gào hỏi xong câu
cuối cùng, cảm xúc dâng trào khiến lồng ngực cô phập phồng không ngừng, trên khuôn
mặt kiều diễm như một cánh hoa lê gặp mưa, tràn đầy phẫn uất và không cam lòng.
Dương Thần thẫn thờ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lâm Nhược Khê, không hề
có ý rút lui.
- Tôi sẽ không rời khỏi bọn họ, nhưng, tôi sẽ rời khỏi em, bởi vì, em không giống
với bọn họ.
Dương Thần nói.
- Không giống?
Lâm Nhược Khê cười nhạo nói.
- Bởi vì anh thích bọn họ, nhưng ghét tôi, anh muốn nói là cái này sao?
Hai bàn tay của Dương Thần nắm chặt thành nắm đấm, sau đó chậm rãi buông
ra, cười bi thảm .
- Bởi vì, nếu bọn họ bị tổn thương, tôi sẽ rơi lệ, sẽ đau lòng, sẽ phẫn nộ…Nhưng,
nếu em bị tổn thương, tôi sẽ không có những cảm xúc này…Tôi nghĩ, tôi sẽ điên luôn mất.
Giọt nước mắt cuối cùng của Lâm Nhược Khê rơi xuống trên thảm, biểu cảm trên
khuôn mặt trong nháy mắt cứng lại, kinh ngạc nhìn Dương Thần.
- Tôi đã từng mất em một lần, tôi không thể lại mất em lần thứ hai, cho dù chỉ là
có khả năng, tôi cũng sẽ không cho phép.
Nói xong, Dương Thần im lặng xoay người, bước chân nặng nề, ra khỏi phòng
sách.
- Lại mất đi? Tại sao là “lại”.
Lâm Nhược Khê thất thần đứng ở trước cửa sổ, nhìn cửa chậm rãi đóng lại, buồn
bã không biết làm sao.
Boom
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào đây tham gia vào nhóm dịch truyện nào
Mọi người vào đây chém gió nào. Chém càng mạnh càng nhiều boom
Đã có 76 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™