Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 445: Tập trung
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Phạm Huệ Đức nghe Khâu Thụy Hòa nói vậy. Lập tức nóng nảy, nói
- Chủ tịch Khâu, tôi… là nói thật, tôi thật không cố ý về sớm mà
Ý của Khâu Thụy Hòa, dường như là muốn vứt bỏ mình, bởi vậy trong lòng Phạm Huệ Đức vô cùng khẩn trương, nói
- Chủ tịch Khâu, tôi vẫn luôn nghe ngài, ngài giúp tôi chútđi.
Khâu Thụy Hòa đã không có gì để nói Phạm Huệ Đức rồi, ông ta lạnh lùng nói
- Ông nói những lời này còn có tác dụng gì, là tôi không đểcho ông làm việc cho tốt sao?
- Tôi…
Phạm Huệ Đức lập tức ngẩn người, không ngờ Khâu Thụy Hòa trở mặt như vậy, ông ta nói như vậy, vậy thì thể hiện là không quan tâm đến việc của mình nữa rồi. Nhưng nếu nhưđến Khâu Thụy Hòa cũng không lo cho ông ta, vậy ông ta thật chẳng còn ai để dựa vào nữa rồi.
Lúc này, Phạm Huệ Đức buồn bực đến phát khóc, trong lòng sớm đã biết thế này, bản thân hà tất phải thể hiện lòng với Khâu Thụy Hà mà gặp Hàn Đông, bây giờ Khâu Thụy Hòa mặc kệ mình rồi, nhưng để Hàn Đông lại muốn xử mình, vậy tiền đồ của bản thân làm thế nào đây?
Lúc này, Phạm Huệ Đức đối với tiền đồ của mình vô cùng lo lắng, trong khoảng thời gian ngắn mà sắc mặt xám ngoét, giống như sắp chết rồi ấy.
Khâu Thụy Hòa lúc này có chút không đành lòng nói
- Ông bây giờ gọi điện cho tôi cũng chẳng có tác dụng gì, có thời gian đi xem xem có vị trí thích hợp gì không.
Trong lòng Phạm Huệ Đức một tia may mắn cũng hoàn toàn bị diệt rồi, Khâu Thụy Hòa nói như vậy, vậy là tuyên bố chức Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư của ông ta đã xong rồi, vềphần bước sau đến nơi nào, bây giờ vẫn chưa xác định. Nhưng Phạm Huệ Đức biết, bản thân nếu như bị hạ, chắc chắn không có chỗ nào tốt mà đợi bản thân đâu, Khâu Thụy Hòa cho dù cảnh tỉnh bản thân, chắc đã có hoạt động trước rồi.
Có chút mịt mờ mà dập điện thoại, Phạm Huệ Đức có cảm giác giống như khóc vậy, Cục xúc tiến đầu tư là một chỗ ngon, bản thân làm khá tốt, là bởi vì phải ôm chân Khâu Thụy Hòa, kết quả là bị Hàn Đông làm thành ra thế này, vừa nghĩ đến tiếp theo mình rất có khả năng đi đến nơi lạnh lùng rồi, trong lòng ông ta khổ sở không chịu nổi, đồng thời, trong lòng ông ta vô cùng tức giận Khâu Thụy Hòa, bản thân một lòng một ý đi theo ông ta, dưới kiểu tình hình này, ông ta đã không nói câu nào giúp mình, trực tiếp còn bảo mình xem xét chỗ mới.
Ông ta biết, dựa vào tình trạng bây giờ của mình, còn có thểlàm được ở đơn vị tốt nào chứ.
- Ha ha, Phạm Huệ Đức, ông ta cho rằng có thể dựa vào Khâu Thụy Hòa mà được sao? Nằm mộng xuân thu của mìnhđi, bây giờ thế nào, ha ha, muốn khóc cũng không kịp nữa rồi .
Tần Bạch Thần vừa ăn cơm, vừa cao hứng nói.
Vợ ông ta cũng vui cùng ông ta, có điều lúc này có vài phần lý tính, nói
- Tôi nói lão Tần àh, ông cũng đừng nên đắc ý quá, chuyện bây giờ vẫn chưa thành hiện thực, ông có cần phải đi tặng lễkhông, bây giờ làm quan, có mấy người không nhận quàđâu, nhận quà rồi mới dễ làm việc. Hàn Đông tuy có ý đểông làm Cục trưởng, nhưng ông ít nhất cũng nên thể hiện chút gì đó chứ.
Tần Bạch Thần cũng có suy nghĩ giống như vợ, mất hứng nói
- Cho nên mới nói đàn bà là tóc dài óc ngắn, Hàn Đông tại sao để tôi lên, chủ yếu là bây giờ hắn cần người, cần người nghe lời, lại còn cần có năng lực, bây giờ Cục xúc tiến đầu tư ngoài tôi ra, còn có ai thích hợp chứ? Về phần tặng quà, bà cho rằng dễ tặng thế sao. Hàn Đông tuy trẻ tuổi làm đến chức lãnh đạo Thành ủy, chắc chắn là yêu quý thanh danh của bản thân hơn những người thông thường, tôi không tặng quà ngược lại còn không sao, nếu như thật là đi tặng quà, chưa biết chừng hắn còn ngược lại không vui. Ừ, cho dù tặng, cũng phải đợi qua khoảng thời gian này, đợi có cơ hội thích hợp tặng mới được, lại còn tặng cái gì mới đặc biệt, nếu không bà cho rằng quà có thể tùy tiện mà tặng chắc.
Ông ta cũng là vì trong lòng vui vẻ, bởi vậy không nhịn được mới nói những lời như vậy với vợ.
Bà vợ ông ta cười hì hì
- Ông nói như thao thao bất tuyệt vậy, hình như ông thật là hiểu chuyện ấy, sao trước kia không thấy ông tặng quà cho người khác vậy? Nếu không ông cũng không bị Phạm HuệĐức đè nén cho gần chết vậy?
- Bà biết cái gì, tặng quà cũng phải có đối tượng, là lãnh đạo bà lại đi lên tặng, người ta coi bà ra sao. Thôi vậy, không nói những thứ này với bà nữa, nói cũng chẳng có tác dụng gì. Phạm Huệ Đức cũng là tự cho dựa vào Khâu Thụy Hòa, muốn làm khó Chủ tịch Hàn, ông ta cũng không ngờ, Chủ tịch Hàn lại là Thành ủy Thường ủy, không phải là một Phó chủ tịch thành phố thông thường, sao có thể dễ dàng đối phó như vậy chứ.
Ông ta nói đều là thực tế, Thành ủy và Ủy ban nhân dân đối với công tác ở Cục xúc tiến đầu tư vô cùng coi trọng. Bởi vậy Cục xúc tiến đầu tư cao hơn so với các nơi khác, nếu chỉ là Phó chủ tịch thành phố thông thường, muốn động vào Phạm Huệ Đức cũng không dễ như vậy. Nhưng Hàn Đông là lãnhđạo phân công quản lý Cục xúc tiến đầu tư, lại là Thường ủy Thành ủy, tình hình lại không giống như vậy.
Hai giờ chiều, Tần Bạch Thần đến Ủy ban nhân dân thành phố, thấy Hàn Đông, liền đem danh sách những người vềsớm sáng này báo cáo cho Hàn Đông, đồng thời còn đưa vàiđiểm của bản thân nói ra
- Chủ tịch Hàn, về sau Cục xúc tiến đầu nhất định sẽ nắm chắc tác phong công việc, khổ luyện nội công, tranh thủ trong vòng một tháng, để Cục xúc tiến đầu thay đổi sinh khí mới.
Ông ta hiện giờ căn bản không nhắc tới chuyện của Phạm Huệ Đức, từ góc độ của người chủ quan mà tự xem xét vấnđề.
Trong lòng Hàn Đông thấy buồn cười, thầm nghĩ người nàyđến một chút việc nhân đức cũng không nhường ai, có điều chỉ là vấn đề nhỏ, chỉ cần ông ta thật có thể quản tốt Cục xúc tiến đầu tư, có thể lãnh đạo Cục làm ra thành tích, đểông ta làm Cục trưởng cũng là phải rồi. Huống hồ bây giờHàn Đông cũng không còn sự lựa chọn người thích hợp nào khác, nếu đổi người khác, thật chỉ có Tần Bạch Thần mà thôi.
- Nhiều thì tôi không nói, chỉ cần thấy hiệu quả thực tế, hy vọng sau khi ông quay về, làm tốt tổ chức, chỉnh đốn tác phong công việc, nắm chắc các nghiệp vụ được rồi.
Hàn Đông thản nhiên nói, coi như là biểu đạt khá rõ ý của chính mình rồi.
Tần Bạch Thần vừa nghe, trong lòng vô cùng cao hứng, xem ra Hàn Đông đã đích thực để mình lên rồi.
- Chủ tịch Hàn an tâm, mấy chỉ thị của ngài, tôi sẽ làm tốt từng thứ một. Cho ngài một đáp án hài lòng.
Tần Bạch Thần cung kính thể hiện lòng trung thànhcủa mình.
Hàn Đông gật đầu.
- Danh sách tạm thời để ở chỗ tôi, ông quay về trước đi.
- Vâng, tôi cáo từ trước.
Tần Bạch Thần đứng dậy, cung kính nói, sau đó nhẹ nhàngđi ra ngoài.
Vừa đi ra bên ngoài, nhìn thấy Phạm Huệ Đức hồn bay phách lạc đi tới, Tần Bạch Thần hơi sửng sốt, lập tức cười nói
- Cục trưởng Phạm ông cũng đến rồi àh.
- Hừ.
Phạm Huệ Đức hừ lạnh một tiếng, trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, không nói gì, tiếp tục đi về trước.
Tần Bạch Thần bĩu môi nghĩ tên này bây giờ cho dù có khóc trước mặt Hàn Đông, chỉ sợ Hàn Đông cũng không thể giữgã lại.
Phạm Huệ Đức ngược lại thật muốn đến tìm Hàn Đông, ông ta nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thật bản thân cũng không có đắc tội gì với Hàn Đông, chỉ có điều là đến muộn về sớm có một lần, sau đó mơ hồ thể hiện ý có vẻ không nghe lời, cho nên HànĐông mới nhìn chằm chằm vào mình. Vậy thì bản thân bây giờ chịu thiệt một chút, chưa biết chừng Hàn Đông cũng chỉlà muốn dọa người khác, cho nên mới chằm chằm hung dữnhư vậy, bản thân đến tìm Hàn Đông giải thích cho rõ, sauđó nhận sai, chưa biết chừng Hàn Đông còn không truy cứu nữa.
Ông ta kỳ thật là hoang mang lo sợ, bởi vậy bản thân suy nghĩ ra đường thoát không tồi, liền mặt dày mày dạn dến, về phần được hay không, trong lòng cũng không để ý.
Tả Nhất Sơn đang ngồi viết lách gì đó, lúc này ngẩng đầu thấy Phạm Huệ Đức đi vào, hơi sửng sốt, trong lòng nghĩ, ông già này còn có gan đến cơ àh, ngược lại thấy kỳ lạ, ông ta không biết Hàn Đông rất khó chịu đối với ông ta sao
- Thư ký Tả chào cậu, tôi đến báo cáo tư tưởng và công tác với Chủ tịch Hàn, phiền Thư ký Tả nói một chút.
Phạm Huệ Đức hạ thấp nói.
Tả Nhất Sơn trong lòng nghĩ ông chủ bây giờ chắc chắn không muốn gặp ông, cho dù có gặp ông cũng chẳng có lòng dạ nào đâu, có điều thân là Thư ký, đi thông báo chút cũng chẳng có gì, cứ việc bây giờ Phạm Huệ Đức thất thế, nhưng là Hàn Đông trước kia cũng không giao phó không cho ông ta đến
- Vậy chờ một lát.
Tả Nhất Sơn nói, liền gõ cửa đi vào, nói với Hàn Đông.
- Chủ tịch Hàn, Cục trưởng Phạm Cục xúc tiến đầu tư đang ở ngoài muốn…
- Nói tôi không có thời gian, để ông ta về đi.
Hàn Đông thản nhiên nói, thanh âm cũng không nhỏ
Phạm Huệ Đức vốn dĩ trong lòng vô cùng hy vọng đứng chờbên ngoài, nghe thấy giọng Hàn Đông, lập tức cả người run lên, sắc mặt trở nên xám trắng. Xem ra Hàn Đông quyết tâm muốn đốn mình rồi.
Tả Nhất Sơn từ bên trong đi ra, nói
- Cục trưởng Phạm, Chủ tịch Hàn hiện giờ rất bận, không có thời gian tiếp ông, ông quay về trước đi.
Sắc mặt Phạm Huệ Đức tái nhợt, không nói lời nào, quay người hướng đi ra ngoài.
Bóng dáng ông ta xem ra có chút gù gù, toàn bộ giống như bị sương bám vào cây vậy, không có chút tinh thần gì.
Tả Nhất Sơn thầm thở dài một hơi, đường đường là Cục trưởng xúc tiến đầu tư, lần này chỉ sợ thảm rồi.
Phạm Huệ Đức vừa đi tới đầu cầu thang liền đứng lại, nghĩmột chút, lại quay người về phía văn phòng Khâu Thụy Hoa. Ông ta không còn người nào khác để có thể thỉnh cầu, bây giờ thái độ Hàn Đông đã biểu hiện rất rõ ràng rồi, bởi vậy cuối cùng ông ta đành phải đi tìm Khâu Thụy Hòa, để Khâu Thụy Hòa nghĩ cách giúp.
Sau đó, bên ngoài văn phòng Khâu Thụy Hòa, ông ta lại bịchặn không cho vào, nghe thấy thư ký sau khi xin chỉ thị, Khâu Thụy Hòa cũng không tiếp ông ta, mà lại nói với ông ta quay về an tâm công tác là được rồi.
- Bà nó chứ ta sao có thể an tâm được chứ!
Phạm Huệ Đức thiếu chút nữa chửi ầm lên rồi, đến Khâu Thụy Hòa cũng không muốn gặp ông ta nữa, sự việc nát bét hơn so với tưởng tượng của ông ta rồi
Kỳ thật Khâu Thụy Hòa cũng từ Hạ Kim Cường biết được, Hàn Đông vì việc của Cục xúc tiến đầu tư, đã liên hệ qua với Hề Hiểu Kiến, xem ra Hàn Đông quyết tâm muốn đổi người, lúc này Khâu Thụy Hòa đi vào, vậy thì chẳng có ý nghĩa rồi, không chỉ không thể có kết quả gì, ngược lại sẽ trở nên mâu thuẫn gay gắt, cho nên ông liền quyết bỏ rơi Phạm Huệ Đức. Dù sao là một quân cờ, chỉ có vị trí thích hợp mới có thể có tác dụng, bản thân đã mất đi tác dụng. Vậy thì không cần gì phải lo lắng như vậy.
Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông đi làm không lâu, liền nhậnđược thông báo của Thường ủy Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Hầu Hoa Đông, mười giờ ở phòng hội nghịThành ủy họp hội nghị Thường vụ, học tập tinh thần văn kiện Trung ương, đồng thời thảo luận vấn đề nhân sự có liên quan.
Động thái của Hề Hiểu Kiến thật ra rất nhanh, dập điện thoại, Hàn Đông lại cảm thán một tiếng.
Giơ tay lên coi đồng hồ, còn tầm một tiếng nữa mới họp, Hàn Đông liền gọi điện cho Kiều San San, lần trước Kiều San San gọi điện nói muốn về nhà một chuyến, cũng không biết bây giờ cô ý thế nào rồi.
- Hàn Đông, sao lại gọi điện vào tầm này thế?
Kiều San San có vẻ vui bất ngờ, lại có chút nghi ngờ.
- Anh biết hôm nay em về?
Hàn Đông cười không ngừng, nói
- Đúng vậy, anh bấm đốt tay tính toán, biết hôm nay em quay về Thục Đô, cho nên mới gọi điện cho em hỏi chút.
- Anh thành tiên từ khi nào vậy chứ.
Kiều San San cười ha ha nói, nhận được điện của Hàn Đông, trong tim cô vô cùng vui mừng, cô ta đã mua xong vé máy bay chiều bay đi Thục Đô rồi, buổi tối là có thể về tới nhà rồi, đợi làm xong việc, mới chuẩn bị liên hệ với Hàn Đông.
Hàn Đông nói
- Hôm nay em mấy giờ tới Thục Đô?
Cũng có một khoảng thời gian không có gặp Kiều San San, trong lòng Hàn Đông vô cùng nhớ cô ta, được biết hôm nay cô ta tới Thục Đô, kiềm chế không được liền muốn tới gặp cô.
Kiều San San nói
- Buổi chiều, có điều tối qua em đã nói với nhà rồi, buổi tối phải về. Hay là đợi em làm xong việc, đến tìm anh sau nha.
Hàn Đông nói
- Không được, anh hôm nay muốn gặp em. Em gọi lại cho nhà em đi, nói vẫn chưa mua được vé máy bay, mai về cũng thế mà thôi.
- Vậy được rồi, chiều tầm năm giờ em tới Thục Đô, đến lúcđó em đặt xong phòng khách sạn rồi liên hệ với anh.
Giọng của Kiều San San có chút run run. Cô ta kỳ thật cũng muốn gặp Hàn Đông.
- Vậy cứ thế đi, anh đợi em đó.
Hàn Đông vui mừng nói, vừa nghĩ tới sẽ mau được gặp người yêu trong lòng của mình rồi, trong lòng Hàn Đông vô cùng hưng phấn, cảm giác toàn thân giống như tràn đầy năng lượng vậy.
Chín giờ năm mươi, Hàn Đông liền ra ngoài, gần đến mười giờ đến phòng hội nghị Thành ủy. Lúc này trong phòng hội nghị đã ngồi không ít người rồi. Hàn Đông chào hỏi với mọi người, sau đó đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, tuy là trên bàn hội nghị không có tấm biển đề danh, nhưng trường hợp kiểu này, mọi người đều hình thành sự ăn ý, đều dựa vào thứ hạng mà ngồi.
Hơn mười giờ mấy phút, Hề Hiểu Kiến vẻ mặt nghiêm túc tiến vào phòng hội nghị, ông ta ngồi xuống, liền quét mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói.
- Ừ, người đến đủ rồi, bây giờ bắt đầu họp. Họp Thường ủy hôm nay. Chủ yếu là có hai chương trình, đầu tiên là học tập văn kiện Trung ương là “Điều lệ phân công công tác tạm thời cán bộ lãnh đạo của Đảng – Chính phủ”. “Điều lệ” là thời kỳ mới của Trung ương, vì tiến thêm một bước quy phạm cán bộ Đảng viên đề bạt và bổ nhiệm, nhìn xa trông rộng làm ra kế hoạch và bố trí, Đảng ủy Thành ủy nhất định phải học tập thâm sâu, lĩnh hội khắc sâu, đem điều lệ tinh thần quán triệt đến công tác thực tế. Tiếp theo. Do Phó bí thư Ngụy Du Vĩ dẫn dắt mọi người học tập điều lệ.
- Vâng.
Ngụy Du Vĩ nghiêm túc cầm lấy một phần văn kiện bắt đầuđọc. Đây là hình thức văn kiện phổ biến nhất để đảng các cấp trong cơ quan học tập, thời điểm học tập tìm một ngườiđọc một lượt, sau đó lãnh đạo có liên quan nói chút về cách nghĩ, lại làm ra cái tin vắn, coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Điều lệ này tổng cộng có mười một chương, mười bốn điều, sơ lược quy định trong tiểu sử, chọn lựa phân công cán bộ lãnh đạo Đảng Chính phủ, tất nhiên kiên trì nguyên tắcĐảng quản lý cán bộ: Tài đức vẹn toàn, chọn đúng người, quần chúng công nhận, chú trọng nguyên tắc thành tích thực sự, nguyên tắc công khai, bình đẳng, cạnh tranh, lựa chọn ưu tú; chế độ tập trung nguyên tắc dân chủ và nguyên tắc làm việc theo nếp.
Ngụy Du Vĩ không nhanh không chậm đọc, ước chừng khoảng nửa giờ, mới đọc xong văn kiện này.
Sau đó Hề Hiểu Kiến lại phát biểu nói chuyện, ông ta nói
- Thân làm lãnh đạo trọng yếu của Chủ nghĩa xã hội, cán bộ công tác đảng là vô cùng quan trọng, cái này liên quan tới công tác các hạng mục của chúng ta có thể thuận lợi tiến hành, trước đây mạnh mẽ phát triển kinh tế, khảo hạch, bổ nhiệm và miễn nhiệm và đề bạt cán bộ Đảng viên, là vô cùng quan trọng. Phương châm công tác của Đảng là chế độ tập trung dân chủ, cũng là nguyên tắc công tác cơ bản, vậy thì là tác dụng tập thể lãnh đạo, tiếp thu ý kiến quần chúng,để tập đoàn trí tuệ được phát huy tốt nhất; cái gì gọi là tập trung, nói đúng ra là chúng ta không thể kiên trì dân chủ phiến diện, Đảng là lãnh đạo trung tâm các hạng sự nghiệp, cán bộ Đảng viên phải nhớ kỹ điểm này, vậy là phải tập trung chú ý, chỉ có tập trung này, mới có thể có hiệu quảngăn chặn tản mạn tự do, mới có thể tập hợp được các lực lượng có hiệu quả lại. Bồi dưỡng cán bộ Đảng viên, sát hạch,đề bạt, đều phải chú ý tập trung.
Lúc mới bắt đầu Hàn Đông cho rằng Hề Hiểu Kiến chỉ là nói những lời suống, nhưng cứ nghe cứ nghe, Hàn Đông liền nhìn thẳng vào. Hề Hiểu Kiến nói một mạch, kỳ thực là nhấn mạnh hai chữ, đó là “tập trung” ngăn chặn tản mạn tự do, muốn để tư tưởng của mọi người, thống nhất hành động, dưới sự tập trung lãnh đạo của Đảng ủy. Đương nhiên ý tứtrong lời của ông ta, tiến thêm một bước làm rõ chế độ Đảng ủy phụ trách, chỉ không nói chuyện gì đều phải do Bí thư Thành ủy ông ta gật đầu mới được.
Rất hiển nhiên, Hề Hiểu Kiến là thông qua học tập tinh thần văn kiện Trung ương, lại tiến thêm một bước củng cố quyền uy của ông ta, thậm chí ông ta nêu ra làm chế độ công tácĐảng ủy, để tiện quy phạm công tác các cấp cán bộ Đảng viên.
- Tên này, mồm mép cũng thật là lớn đấy, lẽ nào ông ấy muốn tất cả toàn lực tập trung lại, vậy thì khoa trương qua rồi.
Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ.
- Xem ra Hề Hiểu Kiến là bởi vì tạm thời không có cách nào hoàn toàn khống chế hội nghị Thường ủy, cho nên liền muốn từ phương diện khác nhúng tay vào, gọi là bù đắp phương diện không đủ. Có điều phỏng đoán Hạ Kim Cường và Ngụy Du Vĩ đều không thể nào đồng ý.
Quả nhiên, đến lượt Hạ Kim Cường nói chuyện, ông ta nói không giống với trọng điểm, ông ta chủ yếu nói về tính chủ yếu dân chủ, nói có sách, mách có chứng, dẫn chứng phong phú, nghe thấy cũng là chuyện như vậy. Mà đối với tập trung Hề Hiểu Kiến nói trước đối, ông ta lại nêu ra giải thích khác, nói là chỉ có xây dựng dân chủ trên cơ sở tập trung, mới là tập trung thật sự, không có dân chủ hoặc bỏ dân chủ qua một bên, đó là sai lầm.
Hai người nói chuyện, tuy là thể hiện ngoài nhưng đều là nói tập trung và dân chủ, nhưng cẩn thận mà nghe, lại có cảm giác trong đó có mùi thuốc súng, có chút đối chọi gay gắt.
Lời của Ngụy Du Vĩ, cũng có chút tương tự với Hạ Kim Cường, có điều ông ta lại cường điệu một chút tầm quan trọng công tác của Đảng, kết hợp với phân công quản lý công tác của bản thân rồi tiến hành trình bày.
Tiếp theo, tất cả mọi người theo thứ tự nói ý nghĩ của bản thân. Hàn Đông lẳng lặng ngồi ở chỗ đó. Nghe mọi người phát ngôn, từ trong lời của bọn họ cũng có thể cảm thấyđược trong khuynh hướng của bọn họ, trong lòng không ngừng cười khổ
- Xem ra thành phố Tân Châu này thật là lẫn lộn, dựa theođó, về sau chỉ có thể tranh đoạt càng thêm lợi hại, xem ra mình phải làm thêm chút thành tích, thật là có chút khó, ta nhất định phải thật nhanh nắm chắc một chút ngôn quyền mới được, nhưng là bây giờ ngoài Hàn Quốc Bình ra, những Thành ủy khác. Đều đã có trận doanh rồi, để bọn họ ủng hộ mình, phỏng đoán cũng không có khả năng lớn
Lúc này Hàn Đông ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Thường ủy Thành ủy ngồi đối diện mình, Trưởng ban tổ chức Mã Pháp Sinh mang vẻ mặt thản nhiên cười lại. Trong lòng Hàn Đông không khỏi động.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 446: Lợi dụng lại.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Thấy Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mã Pháp Sinh ngoảnh lại nhìn mình cười cười, trong lòng đã có mục tiêu. Nay tình hình đã phức tạp thế này thì cần phải ra tay sớm. Mối quan hệ nào có thể lợi dụng được là phải tận dụng ngay. Có lẽ chính Mã Pháp Sinh sẽ là lỗ hổng để đột phá. Dù sao đứng sau Hàn Đông cũng là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc ủng hộ. Chỉ cần là người biết quan sát một chút và có một vài mối quan hệ là có thể nhận ra ngay điều đó. Vậy thì, bắt đầu từ Mã Pháp Sinh cũng là một lựa chọn không tồi.
Sau khi ngầm quyết định như vậy, Hàn Đông định tâm trở lại và tiếp tục họp. Khi đến lượt mình phát biểu, Hàn Đôngđã tường thuật một cách khách quan về vấn đề Dân chủ và Tập trung. Dù sao thì lúc này, Hàn Đông không thể biểu lộ rõ lập trường của mình đứng về phe nào cả.
Cuối cùng, Hề Hiểu Kiến có bài phát biểu mang tính chất tổng kết. Ông nhấn mạnh sự quan trọng của vấn đề Tập trung, đồng thời yêu cầu Trưởng ban thư ký thành ủy Hầu Hoa Đông tổng hợp báo cáo, soạn một văn băn bản có liên quan về buổi họp, quy phạm quy trình làm việc của Đảng ủy.
Quy trình thứ 2 của hội nghị thường vụ là thảo luận các vấnđề liên quan đến nhân sự. Đây mới là màn biểu diễn chính. Tuy nhiên, Hàn Đông chỉ đề cử người dự bị cho cương vị Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư. Các vấn đề khác hắn đều khôngđề cập đến.
Về vấn đề của Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư Phạm HuệĐức, các Ủy viên thường vụ khác cũng đã được nghe phong phanh. Nên khi nghe Hàn Đông đề xuất điều chỉnh công tác của Phạm Huệ Đức, để Tần Bạch Thần lên thay, không ai bịbất ngờ cả.
Thực ra, trong lúc Hàn Đông quan sát người khác thì người khác cũng đang quan sát hắn. Trong khoảng thời gian gầnđây, những việc Hàn Đông cố tình tạo ra đều được mọi người chú ý tới. Đối với những kẻ có chút lai lịch như vậy, mọi người đều không dám kinh suất. Dù sao, một người chưađầy 30 tuổi mà đã ngồi được lên ghế Phó giám đốc Sở - Một chức vụ cao cấp như vậy, thì hắn phải là một người không chỉ có bản lĩnh cứng cỏi, mà còn phải có người có thế lựcđứng sau nâng đỡ mới được.
Đương nhiên, những gì mọi người tạm thời được biết chỉ là Hàn Đông nhận được sự giúp đỡ toàn diện từ phía Ủy viên thường vụ tỉnh Ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh Triệu Nhạc. Đồng thời, nhờ có nhiều thành tích trên chính trường, Bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện cũng vô cùng ưu ái hắn. Trong mắt mọi người, Hàn Đông có được ngày hôm nay, ngoài công ơn giúp đỡ của Triệu Nhạc, không thể không kểtới sự nâng đỡ của Nguyên Hằng Kiện. Nếu không như thế, một mình Triệu Nhạc cũng không đủ sức đưa Hàn Đông lên vị trí hiện nay.
Sau khi nghe Hàn Đông nhắc tới việc nhân sự của cục Xúc tiến đầu tư, Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến và Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường đều tỏ thái độ tán đồng. Đây là một trong số ít những lần hai người này nhất trí quan điểm vềmột vấn đề. Về phần Phó bí thư Ngụy Du Vĩ, trong tình huống như vậy, chắc chắn không dám đưa ra ý kiến nào khác. Vì vậy, đề nghị của Hàn Đông đã được tất cả Ủy viên thường trực có mặt thông qua.
“Tình huống ngày hôm nay đã lâu lắm rồi mới lại được thấy” - Hề Hiểu Kiến thầm nghĩ trong bụng, nhưng không để biểu lộ chút sắc thái nào ra mặt. “Xem ra, sự xuất hiện của HànĐông sẽ làm thay đổi tình hình của thành phố Tân Châu. Con người này, phải khéo léo lợi dụng mới được.”
Tiếp đó, hội nghị thường vụ lại thảo luận về hai vấn đề nhân sự khác. Đây chủ yếu là cuộc đấu chiến quyết liệt giữa ba người là Hề Hiểu Kiến, Hạ Kim Cường và Ngụy Du vĩ. Đểthỏa hiệp, Hàn Đông hầu như đều bỏ phiếu trống.
“Xem ra người này quyết tâm lấy lòng cả hai bên để được yên ổn qua ngày mà thôi” - Hạ Kim Cường bực bội nghĩ. Anh ta kỳ vọng Hàn Đông có thể gia nhập phe của anh, nhưng chưa lần nào được như ý, vì thế rất lấy làm bực bội.
Hàn Đông cũng nhìn thấy ánh mắt rừng rực của Hạ Kim Cường, hiểu được suy nghĩ của anh ta, nhưng Hàn Đông cũng không thể dễ dàng ngả về phía một phe nào cả.
Hội nghị kết thúc, người của cục Xúc tiến đầu tư biết tin điều chỉnh nhân sự ngay sau đó, kết cục không khác nhiều so với suy đoán của họ. Cục trưởng Phạm Huệ Đức, do quản lý yếu kém, bị bãi nhiệm. Phó cục trưởng thường vụ là Tần Bạch Thần tiếp nhiệm chức Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư. Đồng thời, Phó chủ tịch thường vụ huyện Nam Tân là Tề Hàm Khánh nhận chức Phó cục trưởng thường vụ cục Xúc tiếnđầu tư. Về cấp bậc thì được nâng lên cấp lãnh đạo.
Tần Bạch Thần được nâng đỡ lên chức như mong đợi nên vui sướng vô cùng, trong lòng hết sức cảm kích sự giúp đỡ của Hàn Đông, liền gọi ngay điện thoại cho Tả Nhất Sơn, nói muốn gặp Hàn Đông báo cáo công việc. Tuy rằng hiện tại Hội nghị thường vụ đã thông qua việc bổ nhiệm anh ta, nhưng thông qua Tả Nhất Sơn để xin chỉ thị cũng là cách thểhiện sự tôn trọng đối với Hàn Đông.
Tả Nhất Sơn đi vào báo cáo một lúc, rồi trở ra ngay, nói:
- Cục trưởng Tần, Phó chủ tịch Hàn hiện nay đang rất bận. Mời anh về Cục xúc tiến, cố gắng công tác để chỉnh đốn lại Cục cho thật tốt.
- Vâng được. Cám ơn thư ký Tả. Nhờ anh chuyển lời tới Phó chủ tịch Hàn: Tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời chỉ đạo của Phó chủ tịch, cố gắng làm tốt mọi công tác.
Tần Bạch Thần cung kính nói. Tuy rằng Hàn Đông không chịu gặp anh ta, có lẽ vì lúc này Hàn Đông đang bận thật. Hơn nữa chính Hàn Đông đã đưa anh ta lên chức Cục trưởng. Nay không chịu gặp mặt, chắc cũng không phải vì bất mãn với anh điều gì.
Hàn Đông quả đang bận việc thật. Hắn vừa gọi cho Hoàng Văn Vận, chủ yếu là để thông qua Hoàng Văn Vận tìm hiểu thông tin về Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mã Pháp Sinh và quan hệ giữa người này với Bí thư thành ủy Hề Hiểu Kiến. Có điều, thông tin thu thập được khiến Hàn Đông hơi thất vọng. Xem ra, muốn tìm lỗ hổng để bứt phá từ Mã Pháp Sinh là điều không thể thực hiện được rồi.
- Mã Pháp Sinh là một cán bộ có gốc gác lâu đời tại thành phố Tân Châu. Tôi nghe nói quan hệ giữa anh ta với bí thư Hề từ trước tới nay đều rất tốt. Anh ta có được vị trí hôm nay cũng nhờ sự ủng hộ rất lớn từ phía Bí thư Hề.
Hoàng Văn Vận đại khái cũng hiểu được mục đích tìm hiểu về Mã Pháp Sinh của Hàn Đông nên đã cố gắng nói thật rõ.
Mặc dù vậy, Hàn Đông không hề ủ rũ. Dẫu rằng không thểbứt phá từ Mã Pháp Sinh, thể nào cũng có lỗ hổng để đột phá từ những người khác.
Hàn Đông đã có hẹn trước với Kiều San San, họp xong sẽ cùng đi Thục đô. Vì vậy, hắn không có thời gian gặp mặt Tần Bạch Thần. Hơn nữa, Hàn Đông cho rằng: chỉ cần Tần Bạch Thần làm tốt mọi việc, chuyện gặp mặt báo cáo trực tiếp này có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Lúc sắp hết giờ làm, Hàn Đông gọi cho Phó trưởng ban thư ký Vương Dược Minh để báo rằng hắn sẽ tới Thục đô làm công tác liên hệ đầu tư. Là một Phó chủ tịch thành phố, nếu phải đi công tác xa, thông thường phải báo địa điểm công tác cho những nhân viên có liên quan được biết để tiện bề liên hệ.
Ăn vội cơm trưa xong, Hàn Đông tức tốc lên đường, Từthành phố Tân Châu tới Thục đô phải mất vài giờ đồng hồ, lại đang nôn nóng muốn được nhìn mặt Kiều San San. Vì vậy, Hàn Đông chỉ muốn tới Thục đô càng sớm càng tốt. Sauđó, hắn sẽ đến sân bay đón Kiều San San.
Khoảng 4 giờ rưỡi, Hàn Đông tới được Thục đô. Hắn lập tức lái xe tới sân bay. Hôm qua, trong điện thoại Kiều San San có nói sẽ đến Thục đô vào lúc 5 giờ. Ra sân bay lúc này là khá hợp lý.
Đến sân bay, Hàn Đông hỏi qua nhân viên phục vụ tại sân bay thì được biết: máy bay từ Minh Côn tới Thục đô còn chưa hạ cánh. Hắn liền tìm chỗ đỗ xe. Sau đó tìm tới cổng ra đứngđợi. Không ít người cũng đang đứng đợi tại đây. Họ đều đangđợi đón người thân, bạn bè. Hàn Đông tìm cho mình một chỗđứng, háo hức chờ đợi.
5 giờ 2 phút, máy bay từ Minh Côn tới Thục đô hạ cánh xuống đường bay. Những người đứng đợi ở cửa ra không hẹn mà cùng xô lên phía trước. Hàn Đông nghĩ tới việc sắp được nhìn thấy Kiều San San, hưng phấn không chịu được, cũng bước lên trước vài bước.
- Này, chen cái gì mà chen!
Lúc này, một cô gái ăn mặc hiện đại trừng mắt nhìn HànĐông hét. Cô ta đi giày cao gót, trang điểm khá đậm. HànĐông chạm nhẹ phải cô ta trong lúc xô đẩy. Vì tránh HànĐông, cô này suýt ngã vào người một ông già. Cô ta tức quá nên quay lại trách mắng.
Hàn Đông quay lại nói:
- Xin lỗi nhé!
Lúc này, Hàn Đông cũng không muốn lời qua tiếng lại với cô ta làm gì. Tâm trí của hắn đang bị hình bóng Kiều San San chiếm ngự cả.
Cô gái kia bĩu môi, lườm Hàn Đông một cái. Thấy hắn cũngđẹp trai, ánh mắt dường như có sáng lên giây lát, rồi lập tức nói:
- Không sao.
Hàn Đông gật gật đầu. Rồi lại nghiêng ngó về phía cổng rađể tìm kiếm. Lúc này hắn hơi hối hận. Lúc đi vội vàng quá, quên mua một bó hoa mất rồi. Nếu không thế, hắn đã có thể tặng cho Kiều San San một niềm vui bất ngờ.
- Ui da
Bỗng có người hét lên. Sau đó, một làn hương thơm nức xộc vào mũi Hàn Đông. Một tấm thân thơm phức ngã về phía Hàn Đông. Đó chính là cô gái ban nãy. Cô ta bị ai đó đẩy ngã.
Hàn Đông vội đưa tay ra đỡ cô ta khỏi ngã. Trong lúc luống cuống, đôi bàn tay chẳng may đặt trúng bộ ngực đầy đặn của cô gái kia. Tuy có cách một lớp quần áo, Hàn Đông vẫn cảm nhận được độ nảy ở chỗ đó.
- Cô không sao chứ?
Hàn Đông hỏi.
Đồng thời bất động thanh sắc rút tay về. Mặc dù cô gái này cũng khá xinh đẹp, ăn mặc lại mốt, nhưng cũng không đến mực độ khiến Hàn Đông phải cố tình sờ soạng.
- Anh này…
Cô gái kia cảm nhận được đôi tay to lớn của Hàn Đông vừađặt trên ngực mình ban nãy, má hơi ửng hồng. Một đôi mắt long lanh, sắc như dao cạo, liếc nhìn Hàn Đông.
- Cảm ơn, tôi không sao
Cô ta cũng không biết có phải Hàn Đông cố ý hay không. Nhưng những người đứng cạnh đều chỉ thấy Hàn Đông giang tay ra đỡ. Là một phụ nữ có học, tất nhiên cô ta phải tỏ lòng biết ơn.
Hàn Đông buông cô gái ra, nói:
- Chỗ này đông người, cô nên cẩn thận.
Sau đó, Hàn Đông không để ý đến cô ta nữa. Tình huống vừa rồi khá xấu hổ. Hàn Đông không muốn bị ai đó hiểu nhầm.
Một lát sau, vài người lác đác đi ra từ cổng ra. Đa số bọn họđều kéo theo hành lý.
Cuối cùng, khuôn mặt thanh lịch, quyến rũ của Kiều San San cũng xuất hiện trong đám đông. Cô mặc áo gió màu tím, tay kéo một chiếc va li nhỏ màu trắng, dáng đi uyển chuyển, chầm chậm bước bước tới, đẹp hệt như một thiên thần.
Ngay lập tức, lòng Hàn Đông tràn ngập niềm vui sướng. Hắn vẫy vẫy tay gọi:
- San San! San San! Ở bên này!
- A! Hàn Đông.
Kiều San San cười rất tươi. Vui vẻ chạy tới.
Hàn Đông chen lên phía trên, ôm chặt Kiều San San vào lòng.
Đã lâu không được gặp, Hàn Đông nhớ Kiều San San vô cùng. Lúc này, mặc dù xung quanh có rất nhiều người, nhưng Hàn Đông không muốn phải giữ ý thêm nữa, ôm chặt lấy Kiều San San, ngửi mùi thơm quen thuộc trên cơ thể cô ấy. Hàn Đông chỉ muốn hôn cô ấy một cái thật sâu, thật nồng cháy ngay bây giờ. Tuy nhiên, có nhiều người đang ở xung quanh họ, Hàn Đông cũng phải giữ hình tượng tốt cho mình.
Cô gái lúc trước cũng đã nhìn thấy cảnh tượng ấy. Cô ta nhìn với một ánh mắt chứa đầy hàm ý. Thậm chí còn liếm môi nhanh một cái.
- Hàn Đông, anh đến đây sao không nói trước cho em một câu.
Kiều San San vui mừng hỏi.
Hàn Đông cười hì hì, nói:
- Anh muốn khiến em bất ngờ mà.
Sau đó ngập ngừng giây lát mới nói:
- Anh muốn được gặp em càng sớm càng tốt nên mới đếnđây.
Kiều San San nghe vậy, đôi mi dài cong chớp nhẹ vài cái, trong lòng vô cùng cảm động.
- Mình đi thôi, ở đây đông người quá!
Hàn đông khẽ cười, nắm tay Kiều San San, đồng thời giúp cô kéo va li.
Hai nguời bước ra khỏi sân bay, vừa vào trong xe, Kiều San San không kìm nổi lòng, ôm lấy Hàn Đông và đặt đôi môi nhỏ thơm lên môi hắn. Hàn Đông cũng ôm chặt lấy Kiều San San, hôn say đắm. Giờ phút này, cả hai người đều quên hết mọi thứ xung quanh, trong tim chỉ có nỗi niềm thương nhớđối phương. Cả thế giới dường như đã hoàn toàn biến mất.
Hồi lâu sau, hai người mới rời nhau ra. Kiều San San thở hổn hển, hai má đỏ hồng, nói:
- Hàn Đông, bọn mình về khách sạn nhanh đi.
Hàn Đông gật gật đầu, lập tức liền cho khởi động xe, lái tới gần phố Xuân Hi. Hai người tìm tới khách sạn cũ vẫn thường ở. Vừa vào trong phòng, hai người lại vội vã ôm lấy nhau.
Lại là những cái ôm hôn cuồng nhiệt. Sau đó, Hàn Đông bếKiều San San vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô ấy lên giường, rồi nằm áp lên người cô ấy.
Căn phòng tràn ngập sắc xuân. Khúc nhạc rên rỉ của mùa xuân vang lên không ngớt.
Dường như đã lâu lắm rồi không được gặp Kiều San San. Lúc này đây được gặp lại, hắn chỉ muốn biểu đạt cho hết nỗi tương tư dồn nén trong thời gian qua. Hai người, kẻ lăn qua người lộn lại trên giường cả tiếng đồng hồ mới dừng lại nghỉ.
Mây mưa ngừng, Kiều San San nằm gọn trong lòng HànĐông. Người cô ấy trắng hồng. Da dẻ mịn màng như lụa. Đôi gò bồng đào viên mãn vừa rồi vì bị Hàn Đông sờ nắn mà trở nên ửng hồng.
- Tốt quá.
Mắt Kiều San San lay động, cô dùng ngón tay vẽ vẽ vòng tròn trên ngực Hàn Đông.
Hàn Đông cười nhẹ nhàng, lại không kìm nổi lòng, cúi xuống hôn hai nụ hoa kia, khiến chúng trở nên cứng lại.
Sau khi ở trong khách sạn khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ, Hàn Đông mới cùng Kiều San San bước ra ngoài. Vì vừa vậnđộng với cường độ cao, lúc này hai người đều thấy rất đói bụng.
- Bọn mình đi ăn lẩu đi. Lâu lắm rồi không được ăn.
Nhìn thấy cửa hàng lẩu buffet phía trước, Kiều San San đềnghị.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Hay đấy, lâu rồi anh cũng không được ăn.
Thời tiết lúc này vẫn chưa ấm lên nên số người ăn lẩu cũng khá nhiều. Hai người không đặt được phòng ăn riêng nênđành phải chọn một chỗ ở đại sảnh. Trong lúc Hàn Đông chọn loại nước lẩu, Kiều San San đứng lên đi lấy đồ ăn.
Chọn xong nước lẩu, Hàn Đông ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng Kiều San San, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp.
- Ý, anh cũng tới đây ăn ư?
Lúc này, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. Hàn Đông quay lại nhìn. Hóa ra là cô gái anh gặp tại sân bay. Đi với cô ta còn có hai người bạn gái nữa.
Hàn Đông gật gật đầu.
- Vâng, các cô cũng tới đây ăn lẩu?
Cô gái kia cười cười, lập tức rút ra một tấm danh tiếp, nói:
- Đúng là có duyên thật. Đây là danh thiếp của tôi.
Hàn Đông nhận tấm danh thiếp trên tay cô ta, không khỏi bất ngờ, cô ta tên là Phùng Nhạn Phi, chính là phó phòngđầu tư và hợp tác kinh tế đối ngoại của sở Thương mại. Xem ra cô ấy vẫn còn trẻ, không ngờ đã đạt tới bước này, chắc gia cảnh phải tốt.
- Thật ngại quá! Tôi không có danh thiếp. Nếu có cơ hội, xin phép được liên hệ với cô sau.
Tính ra thì đây cũng là lần gặp mặt thứ hai của hai người. Hơn nữa, với thân phận của cô Phùng Nhạn Phi này, nếu có cơ hội liên hệ với cô ta, Hàn Đông chắc mẩm sẽ đem lại tác dụng nào đó trong việc thu hút đầu tư.
- Vậy cũng được, anh cứ ăn đi.
Phùng Nhạn Phi cười điệu đàng, nói:
- Tôi đi trước nhé. Khi nào rỗi nhớ gọi cho tôi đấy.
Sau đó, cô ta dẫn hai người bạn gái ra cửa. Ra tới bên ngoài, một người trong số 2 cô gái hỏi:
- Phi Phi, anh chàng đẹp trai vừa rồi là ai thế? Chẳng nhẽ cậu lại muốn ra tay lần nữa?
Phùng Nhạn Phi khẽ cười, nói:
- Anh chàng này, lúc trước tới sân bay đón các cậu, tôi bịanh ta cố ý sàm sỡ. Đã bị tôi bắt gặp rồi thì tôi sẽ không buông tha hắn đâu.
- Đúng đấy, đúng đấy. Hắn dám sàm sỡ cậu thì cậu phải sàm sỡ lại hắn mới được.
Cô gái kia cười ha ha nói.
- Cô gái vừa rồi là ai thế?
Kiều San San vừa cầm đĩa thức ăn trở về vừa băn khoăn hỏi.
Hàn Đông đưa cho cô xem tấm danh thiếp rồi nói:
- Lúc đón em ở sân bay thì gặp cô ta. Không ngờ cô ấy lại là Phó phòng của sở Thương mại.
- Anh tưởng chỉ có mình anh là giỏi sao?
Kiều San San lườm Hàn Đông một cái, lại nói:
- Có điều, em đoán cô ấy còn trẻ thế mà đã lên cấp Phó phòng rồi, chắc gia đình cô ấy cũng có quan hệ.
Hàn Đông cười cười nói:
- Kệ thôi, dù sao anh và cô ta cũng chỉ liên quan tới nhau trong công việc.
Lần công tác này, ngoài việc gặp mặt Kiều San San, HànĐông còn muốn ghé qua sở Thương Mại, xem có thể mở một cuộc hội nghị về chuyên đề thu hút đầu tư tại Thục đô hay không? Dù gì thì môi trường địa lý và các nguồn tài nguyên tại thành phố Tân Châu đều khá dồi dào. Nếu có một cuộc hội nghị chuyên đề như vậy, có thể sẽ có chút tác dụng.
Trong số các công việc mà Hàn Đông kiêm nhiệm, quan trọng nhất chính là việc thu hút đầu tư, cũng là một công việc dễ thể hiện thành tích chính trường nhất. Vì vậy, HànĐông cực kỳ coi trọng việc này. Hắn muốn tự mình xúc tiến. Hắn cũng không hi vọng Tần Bạch Thần có thể cống hiếnđược chút nào trong công việc này. Chỉ cần Tần Bạch Thần làm tốt các công việc cụ thể mang tính chất vi mô là được rồi.
Hai người ăn xong, đi dạo chơi trên phố Xuân Hi hơn một tiếng đồng hồ. Sau đó lại trở về khách sạn. Tất nhiên, sauđó lại là một trận mây mưa nữa, cho tới khuya mới nghỉngơi.
Sáng ngày hôm sau, mãi gần 10 giờ sáng hai người mới tỉnh giấc. Âu yếm một lúc rồi ra khỏi giường. Đánh răng rửa mặt xong lại thu dọn. Ăn cơm xong, Kiều San San trở về thành phố.
Hàn Đông gọi điện thoại cho Quách Yển - là bố của Quách Tiên Châu. Nói cho ông hay dự định của mình. Quách Yển cũng tỏ vẻ ủng hộ. Được biết Hàn Đông đang ở Thục đô, ông liền mời Hàn Đông tới văn phòng vào buổi chiều để nói chuyện. Quách Yển là Phó giám đốc sở Thương mại. Nếuđược ông ủng hộ, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Khoảng 2 giờ, Hàn Đông liền lái xe tới sở Thương mại. Vừa mới xuống xe đã bắt gặp Phùng Nhạn Phi đang bước tới. Cô ta mặc một bộ quần áo công sở đen.
- Là anh hả?
Phùng Nhạn Phi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hàn Đông. Hai người gặp nhau tới 3 lần chỉ trong vòng 2 ngày.
- Anh là người của Cục thương mại thành phố Tân Châu?Đến đây công tác?
Nhìn chiếc xe Santana mang biển số Tân Châu mà HànĐông vừa lái, trong lòng cô ta có chút tự hào. Dù sao cũng là cán bộ cấp Phó phòng của Sở tỉnh, so với cấp cơ sở, phong thái đương nhiên phải khác.
- Đúng vậy, tôi đến đây có chút việc.
Hàn Đông mỉm cười nói. Cô gái này có thân hình khá đầyđặn. Trong bộ quần áo công sở này, chỗ cần nhô thì nhô, chỗ cần lõm thì lõm, khiến người ta nghĩ ngợi viển vông.Đoán chừng cách ăn mặc này có liên quan tới chức vụ của cô ta. Dù sao, phòng hợp tác đối ngoại và đầu tư nước ngoài là nơi phải giao lưu nhiều với bên ngoài.
- Ha Ha. Anh đang phải làm việc gì thế? Tôi có thể giúp được anh đấy nhỉ
Phùng Nhạn Phi cười khe khẽ và nói với Hàn Đông.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 447: Thị sát
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
- Ha Ha. Anh đang phải làm việc gì thế? Tôi có thể giúp được anh đấy nhỉ
Phùng Nhạn Phi cười khe khẽ và nói với Hàn Đông.
Trong lòng Hàn Đông có chút nghi hoặc, Phùng Nhạn Phi này ngược lại khá là nhiệt tình, có điều Hàn Đông muốn làm việc, chỉ là Phòng liên lạc đối ngoại cũng là không được, cóđiều đến lúc đó nếu như thực muốn làm buổi hội nghị dành riêng thu hút đầu tư, ngược lại sẽ cần phải dùng tới Phòng liên lạc đối ngoại.
- Cảm ơn cô, tạm thời chưa dùng tới, có điều về sau có thểcó lúc phiền tới Trưởng phòng Phùng, đến lúc đó hy vọng Trưởng phòng Phùng hỗ trợ.
Hàn Đông khách khí nói.
- Vậy được rồi, có chuyện gì cần giúp đỡ anh liên hệ với tôi.
Phùng Nhạn Phi nói.
Hai người vừa đi vừa nói, văn phòng của Phùng Nhạn Phi ở trên tầng hai, thấy Hàn Đông muốn lên tầng ba, liên nhiệt tình mời Hàn Đông sau khi làm xong việc thì xuống văn phòng ở lầu dưới ngồi chút.
- Người đàn bà này dường như nhiệt tình quá đà vậy.
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ, sau đó tới cửa văn phòng của Quách Yển.
- Anh có chuyện gì?
Thư ký của Quách Yển ngồi bên ngoài, anh ta thấy HànĐông bộ dạng lạ mắt, lại là người trẻ tuổi, ngữ khí nói chuyện cũng không có chút tôn kính gì.
Hàn Đông thản nhiên cười nói
- Tôi là Hàn Đông của thành phố Tân Châu, đã đặt lịch trước với Giám đốc sở Quách rồi, phiền cậu đi thông báo một chút.
- Ờ, vậy anh đợi đi.
Thư ký đó lập tức đi vào xin chỉ thị.
Rất nhanh Quách Yển với vẻ mặt tươi cười từ bên trong đi rađón tiếp, nói
- Chủ tịch Hàn, sau anh lại khách khí vậy, mau vào đi
Thư ký của Qánh Yển thì mang vẻ mặt khiếp sợ, nhìn HànĐông một cái, rồi lại cúi đầu, người trẻ tuổi này không ngờ là Chủ tịch Thành phố, dường như cũng quá khoa trương rồi, lẽ nào đây là Chủ tịch thành phố của thành phố cấp huyện, nhưng thái độ của Giám đốc sở Quách cũng không đến mức như vậy chứ. Vừa rồi thái độ của anh ta với Hàn Đông không tốt, bởi vậy anh ta lo Hàn Đông sẽ nói gì với Quách Yển.
Hàn Đông sao lại có thể để ý chuyện nhỏ nhặt như vậy, vào tới văn phòng rồi, hai người ngồi ở phòng khách, hàn huyên một hồi, Hàn Đông nói ra cách nghĩ của mình, Quách Yển ngược lại lại biểu thị ủng hộ, có điều ông ta cũng nhắc đến vấn đề nhỏ đó là Thành phố Tân Châu tuy hoàn cảnh địa lý khá tốt, tài nguyên các loại phong phú, nhưng nếu muốn ở Thục Đô làm ra hội nghị dành cho thu hút đầu tư, hiệu quảphỏng chừng sẽ không to lắm, bởi vì một thành phố hạng ba khó có thể hình thành hiệu ứng quy mô, kiểu đó phỏng đoán các nhà đầu tư tìm đến cũng không nhiều lắm.
- Nếu muốn làm buổi hội nghị thu hút đầu tư, phỏng chừng cuối cùng thu không đủ bù chi, hiệu quả không lớn. Trong sở trung tuần tháng năm có làm một buổi thu hút đầu tư lớn,đến lúc đó chắc không ít các nhà đầu tư đến tìm cơ hội, đến lúc đó chúng ta có thể đưa Tân Châu làm thành khu vực trọng điểm mở rộng, làm ra một chỗ triển lãm. Cho nên, tôi nghĩ trước khi dến lúc đó, các anh có thể để các nhà thu hútđầu cùng Phòng liên lạc đối ngoại qua lại nhiều hơn chút, bọn họ ở đó cũng có thể có chút tài liệu tin tức tương ứng.
Quách Yển nói tương đối khách quan.
Hàn Đông nghĩ là đích thực quả là như vậy, liền nói
- Xem ra cũng chỉ có thể như vậy, tôi quay về để Cục xúc tiến đầu tư chuẩn bị một chút, tranh thủ trong cuộc họp thu hút đầu tư thu hoạch nhiều chút.
Quách Yển gật đầu nói
- Đến lúc đó chắc cũng chẳng có vấn đề to tát gì đâu, kỳ thật đối với thành phố Tân Châu, tôi ngược lại có ý tưởng không chín chắn lắm, bất kỳ thành phố nào, muốn lưu lại cho người ta một ấn tượng sâu sắc, cũng giống như danh thiếp của một người nào đó, để người khác vừa nghĩ tới thành phố, liền nhớ đến đặc sắc của thành phố đó.
Hàn Đông không ngừng vui mừng, nói
- Giám đốc sở Quách quả nhiên là nhìn xa trông rộng, khái niệm danh thiếp thành phố tôi là lần đầu tiên nghe thấy, khiến tôi có cảm giác dội gáo nước lên đầu.
Trên thực tế, trong ký ức của Hàn Đông, tuy là cũng có khái niệm liên quan tới danh thiếp thành phố, nhưng trước đó cũng không có nghĩ ra, bây giờ Quách Yển nhắc đến, hắn ngược lại nhớ ra chút gì đó ở kiếp trước, những nam 2000, các thành phố Trung Quốc đều đang thay đổi danh thiếp thành phố, trên ti vi chỗ nào cũng đều có thể nhìn thấy các loại tuyên truyền ngôn của các thành phố. Này đây, Quách Yển nhắc tới như vậy, khiến Hàn Đông lập tức trong lòng nảy sinh ra một linh cảm, đối với đại bộ phận thành phố tỉnh Tây Xuyên mà nói, trở ngại lớn nhất của thu hút đầu tư chính là độ nổi tiếng của thành phố không cao. Đầu tư bên ngoài căn bản là không hiểu hết, bởi vậy thông thường chỗ nào có thể đi dầu tư, cho dù là chuyên gia đi mời, bọn họ trên cơ bản cũng không bằng lòng lắm.
- Danh thiếp thành phố? Ha ha. Chủ tịch Hàn quả nhiện không hổ thẹn là cao thủ kinh tế, tôi là tùy tiện mà nói, Chủ tịch Hàn không ngờ có ý tưởng này, danh thiếp thành phố, cái cách nghĩ này nghe rất là chuẩn xác.
Quách Yển cũng có chút kinh ngạc, trên thực tế ông ta cũng là nói như thế, nói biết Hàn Đông liền lập tức đưa ra khái niệm danh thiếp thành phố, lập tức khiến ông ta nêu ra cách nghĩ này có khái niệm rõ ràng. Cho nên trong lòng ông ta thật khâm phục lối suy nghĩ nhanh nhẹn của Hàn Đông, thầm nghĩ Hàn Đông bây giờ cấm bậc như mình, nhưng lại có mầy phần bản lĩnh.
Hàn Đông nói
- Cái này chủ yếu là Giám đốc sở Quách nhắc nhở tôi, xem ra tôi phải làm ra chút công phu trên danh thiếp thành phố Tân Châu mới được, đem thanh danh của Tân Châu khai hỏa, đến lúc đó càng được chú ý nhiều, các phương diện phát triển rất nhanh.
Quách Yển cười gật đầu nói
- Tuy nhiên danh thiếp thành phố cách nghĩ này, là một khái niệm mới mẻ. Chủ tịch Hàn nếu muồn làm, rất nhiều phương diện cần phải từ từ tìm kiếm.
Hàn Đông mỉm cười nói
- Cái này ngược lại cũng không phải là vấn đề to tát gì, cũng là làm ra chút tuyên truyền, đến lúc đó thông các loại truyền thông tuyên truyền một phen, vấn đề hẳn không lớn.
Đến một chuyến chỗ Quách Yển, Hàn Đông cảm giác thu hoạch lớn nhất là nghe ông ta nhắc nhở, bản thân nghĩ tới thay đổi danh thiếp thành phố, thế này Hàn Đông ngược lại có thể từ góc độ khác triển khai kinh tế Tân Châu, đối với thành phố Tân Châu tiến hành kinh doanh toàn diện.
- Sau này mình thật ra là bắt tay vào phương diện này, vậy thì tiếp theo sau mìnhcó chuyện cần làm.
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ.
Nói chuyện một hồi với Quách Yển, Hàn Đông liền đi tới phòng liên lạc đối ngoại, thấy Hàn Đông, Uông Hồng Trạch vô cùng vui vẻ, cũng vô cùng nhiệt tình, lúc trước ông ta sở dĩ làm được đến Trưởng phòng, có quan hệ rất lớn với HànĐông, bởi vậy trong lòng vô cùng cảm kích với Hàn Đông. Càng huống hồ, bây giờ Hàn Đông là Phó giám đốc cấp Sở thực quyền, cấp bậc cao hơn anh ta nhiều, anh ta tự nhiên càng thêm nhiệt tình.
Nghe xong ý đến của Hàn Đông, Uông Hồng Trạch nói
- Chủ tịch Hàn, tôi đang nói khi nào liên hệ với ngài, có mấy nhà đầu tư chuẩn bị giới thiệu đến thành phố Tân Châu.
Hàn Đông cười nói
- Vậy tôi cảm ơn cậu trước, tôi sẽ để người của Cục xúc tiếnđầu tư bàn bạc công việc cụ thể với cậu. Dù sao về sau có cơ hội đầu tư thích hợp gì, cậu có thể đến Tân Châu tìm chúng tôi.
Uông Hồng Trạch nói giọng điệu bông đùa
- Chỉ thị của Chủ tịch Hàn tôi nhất định ghi nhớ trong tim, có gì thích hợp tất cả đều giới thiệu qua đó.
- Trưởng phòng
Phùng Nhạn Phi lúc này đứng ở cửa, trong tay cầm một tập văn kiện
- A, anh cũng ở đó àh?
Thấy Hàn Đông và Uông Hồng Trạch nói chuyện cùng nhau vô cùng vui vẻ, Phùng Nhạn Phi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói
- Đúng vậy, tôi không phải mời mọi người đến giúp đỡ sao?
Uông Hồng Trạch có chút nghi ngờ nói
- Chủ tịch thành phố Hàn…
Hàn Đông gật đầu nói
- Đúng vậy, chúng tôi có quen biết.
“ Chủ tịch thành phố”, Phùng Nhạn Phi vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Đông, nghi ngờ hỏi
- Cậu không phải là bên Cục xúc tiến đầu tư của thành phố Tân Châu sao? Sao lại có thể là Chủ tịch thành phố gì chứ?
Hàn Đông mỉm cười nói.
- Tôi là Hàn Đông, tôi không có nói tôi là người của Cục xúc tiến đầu tư thành phố Tân Châu.
Uông Hồng Trạch vừa nghe, liền hiểu ra giữa Hàn Đông và Phùng Nhạn Phi cũng không phải là hiểu rõ, liền nói
- Trưởng phòng Phùng, Chủ tịch Hàn Đông đến thành phố Tân Châu phân công quản lý công tác thu hút đầu tư.
- Anh là Phó chủ tịch thành phố Tân Châu?
Phùng Nhạn Phi kinh ngạc cực kỳ, nhìn thấy Hàn Đông, vẻ mặt vô cùng không tin tưởng, “anh” anh cũng xấp xỉ tuổi tôi,đã là cấp phó giám đốc sở rồi?
Cô ta đích thực vô cùng kinh ngạc, muốn biết cô ta trước kia thật không dễ từ cấp phòng, đề bạt đế phó bây giờ, kém hai cấp bậc so với Hàn Đông. Mà loại cấp bậc của cô ta, đã vô cùng là giỏi rồi, nếu như không phải là quan hệ của cậu cô ta thì cũng không có khả năng rồi.
Hàn Đông thản nhiên nói
- Về sau còn phải mời Trưởng phòng Phùng ủng hộ thành phố Tân Châu nhiều hơn nữa.
Phùng Nhạn Phi thản nhiên cười
- Không thành vấn đề, hai ngày nữa tôi sẽ giới thiệu cho anh vài nhà đầu tư.
Từ Sở thương mại đi ra, Hàn Đông gọi điện cho Kiều San San, để cô ta sau khi làm xong việc thì liên hệ với mình, sauđó đi ô tô trở về thành phố Tân Châu.
Lời của Quách Yển, khiến Hàn Đông bắt đầu suy nghĩ, hắnđối với sự phát triển kinh tế Tân Châu, có nhất động. Tư tưởng hoàn toàn mới, tiếp theo, Hàn Đông chuẩn bị toàn diện bắt đầu chuẩn bị, thực thi công tác làm ra danh thiếp thành phố Tân Châu, tự góc độ kinh doanh của thành phố mà triển khai vấn đề. Tuy Hàn Đông chỉ là một Phó chủ tịch thành phố, vốn dĩ nói kế hoạch triển khai toàn diện lớn của thành phố Tân Châu, tạm thời không đến lượt Hàn Đông lo lắng nhiều như vậy, nhưng Hàn Động là có trách nhiệm caođộ đối với việc này, dù gì Hàn Đông muốn làm ra sự nghiệp chân chính.
Buổi sáng ngày thứ hai, Hàn Đông để Tả Nhất Sơn gọi điện cho Tần Bạch Thần ở Cục xúc tiến đầu tư đến, nói
- Hôm qua tôi đi một chuyến qua Sở thương mại, có nói chuyện qua với Trưởng phòng Uông, Trưởng phòng Phùng ở Phòng liên lạc đối ngoại, trong tay bọn họ có mấy nhà đầu tư, ông đi lên hệ một chút đi, đây là phương thức liên hệ với bọn họ.
- Cảm ơn Chủ tịch Hàn, tôi nhất định sẽ nắm chắc cơ hội, tranh thủ chứng thực đầu tư
Tần Bạch Thần nói, đối với việc Hàn Đông tự mình đến Sở thương mại lôi kéo đầu tư, trong lòng ông ta vô cùng cảmđộng, đồng thời có sự giới thiệu của Hàn Đông, ông ta lại có thể làm tốt mối quan hệ với người của Sở thuong mại, cái này chính là mạng lưới quan hệ trong tương lai của ông ta.
Hàn Đông nói
- Công tác thu hút đầu tư vô cùng quan trọng, nhưng trong quá trinh thu hút đầu tư, đối với các hạng mục đầu tư cũng phải tiến hành phân biệt nhất định, không thể có bất kỳ chuyện gì trái với nguyên tắc được.
Tần Bạch Thần mỉm cười, Hàn Đông nói như vậy dường như có chút thâm ý gì, có điều Hàn Đông không có nói rõ, ông ta tự nhiên cũng không tiện hỏi nhiều, liền nói
- Chủ tịch Hàn mời an tâm, tôi nhất định sẽ dựa vào sách lược của Cục xúc tiến đầu tư trong thành phố, làm tốt công tác của mình.
- Ừ, vậy thì được, ông đi đi
Hàn Đông nói.
Tần Bạch Thần đứng lên cung kính nói
- Vậy Chủ tịch Hàn, tôi cáo từ trước.
Đợi sau khi Tần Bạch Thần rời đi, Hàn Đông gọi Tả Nhất Sơn vào, đem ý tưởng danh thiếp thành phố nói cho Tả Nhất Sơn nghe, nói
- Ý tưởng này, cậu dành chút thời gian chỉnh lý đi, làm một hệ thống phương án thực thi, thời gian một tháng đủ chứ.
Cho dù bây giờ Hàn Đông và Tả Nhất Sơn đều trong hoàn cảnh lạ lẫm, công tác rất bận, bởi vậy cho thời gian như vậy khá dư dả đối với Tả Nhất Sơn.
Tả Nhất Sơn gật đầu nói
- Không vấn đề gì, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Nghe thấy ý tưởng của Hàn Đông, Tả Nhất Sơn hiểu tính tổng hợp của công trình lớn, đồng thời đối với cách nghĩ mà Hàn Đông đề xuất, trong lòng anh ta rất khâm phục, cảm giác đi theo Hàn Đông, thật là học được rất nhiều thứ hữu dụng.
Hàn Đông suy nghĩ một chút, nói
- Đúng rồi, cậu nói với Trưởng ban Vương, mời ông ta sắp xếp một chút, tiếp theo chuẩn bị dùng thời gian một tuần lễ, chạy đi các khu huyện một chuyến, tìm hiểu tình hình các phương diện.
Tả Nhất Sở ghi lại những lời của Hàn Đông lên một quyển sổ nhỏ, lập tức đi ra ngoài, tìm Vương Diệu Minh truyền đạt chỉthị của Hàn Đông, Vương Diệu Minh đối với cái này tương đối thành thục, rất nhanh đã nghĩ xong các phương án tới gặp Hàn Đông.
- Chủ tịch Hàn, thành phố Tân Châu tổng cộng có chín khu huyện, khu Cao Bình là khu thành phố, để sau cùng, mấy huyện còn lại, tôi sắp xếp thế này, trước tiên phát triển ở huyện Võ An xa nhất, sau đó đến huyện Nam Tân, Huyện Hưng Kỳ, huyện Hà Bình, huyện Trúc Quân, huyện Trường Văn, làm xong ở những huyện phía Nam, lại chạy đến mấy huyện phía Bắc, bình quân một huyện tốn khoảng một ngày, liên quan đến công tác thị sát của ngài, ngài có chỉ thịgì?
Hàn Đông mỉm cười nói
- Tôi cũng không phải là đi thị sát, chủ yếu là đối với các khu huyện có bước đầu sơ bộ hiểu rõ, gặp gỡ mọi người, thế này mới có lợi cho công tác triển khai về sau. Ừ, chủ yếu là hiểu biết một chút về phương diện công tác phát triển kinh tế các khu huyện.
Vương Diệu Minh ghi lại, lại hỏi
- Vậy Chủ tịch Hàn, có cần phải thông báo trước không?
Hàn Đông nói
- Thôi vậy, trước tiên không thông báo, thông báo rồi thì hiểu không hết tình hình thực tế, đến lúc đó cậu đi cùng làđược rồi.
Từ việc hiểu biết tình hình trước mắt, Vương Diệu Minh làm việc này khá trầm ổn, cẩn thận, cũng là có thể tín nhiệm, nhưng về phần có thể tín nhiệm hay không, vậy phải đợi năng lực công tác của anh ta thế nào đã, lần này Hàn Đôngđi thị sát các khu huyện, để Vương Diệu Minh sắp xếp tùy tùng, cái này coi như là tiến một bước khảo sát Vương Diệu Minh.
Vương Diệu Minh đại khái đoán được ý tưởng của Hàn Đông, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, đồng thời cũng có chút áp lực, cho dù Hàn Đông lần này đi thị sát, lại không thông báo trước với người ở dưới, anh ta phụ trách toàn bộ sắp xếp người đi cùng, tác dụng rất quan trọng.
- Vậy Chủ tịch Hàn khi nào thì chuẩn bị bắt đầu thị sát?
Vương Diệu Minh hỏi.
Hàn Đông nói
- Nên sớm không nên muộn, vậy thì mai bắt đầu đi.
Sớm ngày hôm sau, Hàn Đông để Đại Lực lái chiếc Satana đi trước mà chiếc Audi thì ở phía sau, để người của Vương Diệu Minh lái.
Tả Nhất Sơn là thư ký của Hàn Đông, tự nhiên ngồi ở ghếphụ của xe, Vương Diệu Minh dựa theo yêu cầu của HànĐông, ngồi cùng với Hàn Đông, chủ yếu là tiện cho việc HànĐông hiểu biết một chút tình hình có liên quan với Vương Diệu Minh. Trong quá trình xe chạy, Vương Diệu Minh vừa giới thiệu tình hình cơ bản của huyện Võ An cho Hàn Đông
- Chủ tịch Hàn, huyện Võ An vị trí ở giữa tỉnh Tây Xuyên và tình Vân Điền, hoang vắng, là một huyện nông nghiệp, kinh tế nông sản xếp hạng cuối cùng toàn thành phố, có điều tài nguyên kinh tế ở đó vô cùng phong phú.
Đúng lúc này, xe từ từ dừng lại, phía trước có âm thành huyên náo vang đến, Tả Nhất Sơn quay lại nói
- Hình như phía trước có chuyện gì.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 448: Cố ý đả thương người.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn, trước mặt có trạm thu phí, đoàn người đang tắc ở đó, trong đó có mấy vị cảnh sát, thỉnh thoảng có thanh âm người đang gào thét truyền đến, dường như có gì đang tranh cãi.
- Nhất Sơn đi xem có chuyện gì.
Hàn Đông nhíu mày nói.
Nơi này là biên giới giữa huyện Cao Bằng và huyện Hà Bình, con đường này là con đường huyết mạch, tắc ở phía trước, khiến cho cả giao thông gián đoạn, không lâu sau, phía sau cũng tắc một số xe, lái xe cũng huyên náo, cả một khu càng ngày càng huyên náo.
Tả Nhất Sơn xuống xe, từ trong đoàn người chen vào, vừa thấy tình cảnh trước mặt, liền ngẩn người ra.
Phía trước mặt cửa trạm thu, một chiếc BMW trắng dừng tạiđó, trước xe có chắn ngang một thanh ngang, thanh ngang chính là hàng rào của trạm thu phí.
- Mẹ mày, để mày cản xe tao, ông mày đá chết mày
Một gã để tóc dài, đang không ngừng đá vào một nhân viên trạm thu phí nằm trên đất, bên cạnh có một đôi nam nữđang giúp sức.
Về phía cảnh sát, ngược lại dáng vẻ bất đắc dĩ, chỉ dám nói trong miệng.
- Được rồi, đừng làm vậy nữa.
Gần như bên cạnh đó còn có mấy nhân viên công tác của trạm thu phí, xem bộ dạng của bọn họ, từng người từng người vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không dám đứng ra giúpđỡ, cho dù là cảnh sát đến cũng không dám ngăn cản gã thanh niên đó đánh người, nhưng thấy sự việc này không phải bọn họ có thể làm được.
- Làm gì thế dừng tay cho tôi.
Tả Nhất Sơn giận dữ nói, anh ta là xuât thân từ gia đình tầng lớp thấp. Trong lòng tự nhiên còn lưu lại vài phần tinh thần trọng nghĩ, tự nhiên vô cùng phẫn nộ. Từ việc trước mặt có thể thấy gia đình của gã thanh niên đó có bối cảnh, cho nên cảnh sát không dám can thiệp, đối với loại người này, Tả Nhất Sơn trong lòng rất không ngạc nhiên, người thế này trong nhà khả năng có chút thực lực, liền làm xằng bậy, thật khiến người thật tức giận.
- A, tên nhóc này gan không nhỏ nha.
Gã thanh niên kia đánh đã sướng, người xem xung quanh cũng không ít, lại có cả cảnh sát ở đó, hương vị ức hiếp người khác càng thêm thích thú, có điều bị Tả Nhất Sươn phá vỡ, trong lòng gã vô cùng tức giận.
- Đệch, dám quản cả việc của anh Lương, muốn chết?
- Ha ha, nghĩ mình là ai thế, đại hiệp àh?
Đôi nam nữ còn lại đều dẩu mỏ lên, chuyển người vây quanh Tả Nhất Sơn, vẻ mặt không có ý tốt tươi cười.
- Các người muốn làm gì?
Tả Nhất Sơn nhíu mày, trong túi lối ra thẻ công tác của mình, trầm giọng nói
- Tôi là người của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, các người biết cố ý đánh thương người là phạm pháp không ?
- Đệch, người của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố thì giỏi sao?
Gã thanh niên kia khinh thường nói, nghiêng đầu nhổ bãi nước bọt, tung một cước mạnh về phía Tả Nhất Sơn
- Chủ tịch thành phố đến, ông mày cũng không sợ.
- Cẩn thận.
Một giọng trầm ấm truyền đến, đồng thời bàn tay duỗi ra,đẩy Tả Nhất Sơn qua một bên, chính là Vu Đại Lực đi lên phía trước, anh ta đẩy Tả Nhất Sơn qua một biết, lập tức một cước quét qua, đụng vào chân của gã thanh niên kia.
“Bịch” một tiếng, gã thành niên kia kêu lên thảm thiết, ngã nhoài ra đất, hai tay ôm chân, vẻ mặt thống khổ.
Phải biết, Vu Đại Lực xuất thân từ tinh anh của quân khuđặc biệt Thục Đô , công phu cỡ nào, một người cho dù là tay không đấu với bảy tám người bình thường về cơ bản thì không có vấn đề gì, gã thanh niên này trong mắt anh ta, căn bản không coi là cái thá gì, có điều tên đó đá Tả Nhất Sơn, Vu Đại Lực không khách khí dùng chân đối phó với gã. Vừa rồi nghe thấy phía trước ầm âm, Hàn Đông không an tâm, mới bảo Vu Đại Lực đi lên trước coi sao, anh ta vừa đến thì vừa hay thấy gã thanh niên dùng chân đá Tả Nhất sơn, vừa hay lên giúp đỡ.
- Mẹ mày, đánh anh Lương, mày chết chắc rồi.
Tên thanh niên còn lại kêu lên, xông lên trước định động thủ, còn con đàn bà bên cạnh, cũng giương nanh vuốt lên hỗ trợ.
Vu Đại Lực không khách khí, quét một đường chân qua, trực tiếp đốn ngã hai tên xuống đất, nghe được bọn họ nằm trên mặt đất kêu oa oa, Vu Đại Lực đều không cau mày.
Những người xung quanh xem, đều kêu một tiếng kinh hãi, Vu Đại Lực thật sự là làm quá sạch sẽ.
Thấy gã thành niên khóc thét nằm dài trên đất, những cảnh sát vốn ** đứng bên cạnh coi náo nhiệt cũng không làm nữa, liền đi lên, nói với Vu Đại Lực
- Làm gì, dừng tay, chúng tôi là cảnh sát đây.
Vu Đại Lực đương nhiên biết bọn họ là cảnh sát, nhưng không để ý bọn họ , nói với Tả Nhất Sơn
- Anh Nhất sơn, ông chủ bảo anh mau làm cho xong.
Anh ta kém Tả Nhất Sơn một tuổi, lần này Hàn Đông đi thịsát, đều nói là không để lộ thân phận trước, là để Vu Đại Lực và Tả Nhất Sơn gọi hắn là ông chủ.
Tả Nhất Sơn gật đầu, liền nói với mấy vị cảnh sát,nói
- Tôi nhớ số của các anh rồi, các anh là Cục công an khu Cao Bằng, tôi gọi điện cho Chu Chính, để anh ta xử lý việc này.
Chuyện ở đây phỏng chừng cũng không phải tạm thời có thểxử lý tốt, có điều gã thanh niên này không ngờ muốn đánh mình, lại còn những viên cảnh sát không quan tâm, trong lòng anh ta có chút khó chịu, liền kêu tên Chu Chính, đểChu Chính xử lý tốt mấy tên trước mắt.
- Chu… Cục trưởng Chu…
Viên cảnh sát kia là Đồn trưởng đồn công an, vừa nghe thấy Tả Nhất sơn kêu tên Chu Chính, liền thay đổi sắc mặt, liền tiến lên nói
- Vị lãnh đạo này, tình hình là thế này, người này là công tửcủa Chủ tịch hội đồng nhân dân Ngô, chúng tôi cũng khó xử.
Những câu sau nói rất là nhỏ, đủ để hai người nghe thấy.
Tả Nhất Sơn cúi đầu nhìn thấy gã thanh niên nằm trên đất kia cầm điện thoại, không ngờ gã đó lại là con trai của Chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố Ngô Cần, chả trách kiêu ngạo như vậy, trước mặt cảnh sát dám kiêu ngạo đánh người. Lại xem nhân viên thu phí bị đánh kia, trên trán có mấy vết máu, máu tươi không ngừng chảy ra, xem ra là bịthương không nhẹ đâu.
- Tôi mặc kệ gã đó là ai, các anh bây giờ lập tức liên hệ với xe cứu thương cứu người.
Tả Nhất sơn ngẫm nghĩ, rất nhanh quay về, đứng bên cạnh nói với Hàn Đông.
- Ông chủ, trước mặt là con trai của Chủ tịch Ngô đang đánh người, người bị đánh là nhân viên thu phí, bị thương rất nặng, ngài xem.
Hàn Đông nhíu mày nói
- Kệ gã là người nào, xử lý thế nào thì xử lý thế đó, cậu gọiđiện cho Chu Chính, để anh ta tự mình đến xử lý việc này. Tôi thấy cảnh sát khu Cao Bằng thật không ra thể thống gì, cảnh sát làm ăn cái gì không biết, hộ giá hộ tống tên đó hành hung đánh người sao?
Vừa mới thấy chỗ đó, đã nhìn thấy xe cảnh sát dừng bên đó rồi, còn có mấy tên cảnh sát khoanh tay đứng nhìn, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Những cảnh sát làm như vậy, để ông chủ lớn nhất nhìn thấy, không chừng có thể truyền thành bộ dạng gì đâu. Tuy nhiên Hàn Đông cũng biết, tình hình hiện trạng của Trung Hoa là như vậy, có chút quyền chút lực đích thật rất kiêu ngạo, cũng làm hỏng không ít hình tượng các ban ngành Chính phủ Trung Hoa, bản thân cho dù làm đến chức Tổng bí thư, cũng không đủ năng lực để thanh trừ hết tất cả, nhưng bây giờ đã để mình gặp phải, vậy thì phải sửa trị cho tốt,đừng nói là con của Ngô Cần, cho dù là con trai của Bí thư tỉnh ủy cũng như thế không thể tha. Đương nhiên rồi, bây giờ con trai của Bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện đang làm Trưởng phòng ở Cục xúc tiên đầu tư, hơn nữa khá là nghe lời Hàn Đông.mangaclub.vn
Tả Nhất Sơn gật đầu, lập tức gọi điện cho Chu Chính, đem lời của Hàn Đông chuyển cáo một lúc, nói
- Cục trưởng Chu, chuyện nơi này giao cho ông đấy, chúng tôi sắp đi nơi khác rồi.
- Tôi lập tức qua ngay, Thư ký Tả, cậu đưa điện thoại cho cảnh sát ở đó đi.
Chu Chính nói trong điện thoại, tuy nhiên bình thường hay cợt nhả đùa với Tả Nhất Sơn, nhưng khi làm chuyện chính, ông ta khá là nghiêm túc.
Tả Nhất Sơn liền đưa ra trước mặt mấy viên cảnh sát.
- Cục trưởng Chu của các anh trong điện thoại, anh có nghe không?
- Nhận, tôi nhận.
Viên đồn trưởng kia sớm đã ra mồ hội rồi, ông ta là người của Cục trưởng Cao Lập Hương, bây giờ để Chu Chính làm việc này, cho dù lấy cớ Ngô Lương đánh người, nhưng Chu Chính dọn dẹp ông ta đích thực là có cớ. Trong điện thoại Chu Chính mắng tên đồn trưởng một trận, chỉ thị ông ta lập tức sắp xếp xe cảnh sát đưa nhân viên đánh bị thương đến bệnh viện trị thương, đồng thời lập tức khơi thông đường, sau đó bảo vệ tốt hiện trường, đợi ông ta đến xử lý.
Viên đồn trưởng kia cúi đầu khom lưng trả lời, trong lòng cực kỳ buồn bực, nhưng cũng không có dũng khí phản bác.
Dập điện thoại, hai tay ông ta đem điện thoại di động trả lại cho Tả Nhất Sơn, trên mặt vẻ mặt nịnh nọt tười cười
- Lãnh đạo, ngài đợi cho một chút, tôi lập tức cho khai thôngđường.
Tuy là ông ta thấy Tả Nhất Sơn trẻ tuổi, nhưng vừa thấy cũng tự xưng hô là nhân viên công tác của Văn phòng Ủy ban nhân dân, cho dù không phải là lãnh đạo, cũng là người bên cạnh lãnh đạo, cho nên ông ta mới khách khí gọi như vậy. Đồng thời vừa rồi ông ta thấy Tả Nhất Sơn đi qua bênđó xin chỉ thị người thanh niên bên đó, nói vậy người thanh niên chắc chắn có lai lịch gì.
Tả Nhất Sơn hừ một tiếng, nói
- Hung thủ đánh người cần phải trông cho tốt, để người đi, tôi đến tìm ông hỏi.
Vừa rồi thái độ của Hàn Đông cũng đã thể hiện rõ rồi, cho dù là con trai của Ngô Cần, gã thanh niên đó cũng phải dựa vào trình tự xử lý bình thường.
- Đệch, thằng nhóc kia đừng kiêu ngạo.
Chân của Ngô Lương bị Vu Đại Lực đá cho gẫy rồi, lúc này ngồi trên đất, vẻ mặt tàn khốc.
- Có ngon thì để lại tên, ông mày sẽ để cho mày cút khỏi văn phòng Ủy ban nhân dân.
Tả Nhất Sơn bất giác mỉm cười, tên này thật là kiêu ngạo, dám trước công chúng mà uy hiếp chính mình, anh ta thản nhiên mỉm cười nói.
- Vậy cậu thử đi, tôi là Tả Nhất Sơn.
Viên đồn trưởng nghe Tả Nhất Sơn sau khi biết thân phận của Ngô Lương, lại còn dám báo tên của mình, trong lòng vô cùng kinh ngạc, người này không có bộ dạng sợ hãi, lẽ nào có lai lịch lớn
- Được, được, ta nhớ ngươi rồi.
Ngô Lương cắn răng nói nói
- Vậy mày đợi đó đi, xem tao xử lý mày thế nào.
Tả Nhất Sơn bĩu môi, không để ý tới gã, lại nói với đồn trưởng bên cạnh.
- Được rồi, Cục trưởng Chu của các anh sắp tới rồi đó, đầu sỏ cố ý đánh người bị thương này, ông phải coi cho kỹ đó.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 449: Xảy ra án mạng
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Ngô Lương nghe xong lời của Tả Nhất Sơn, cười khẩy nói:
- Đồ cục trưởng chó má!
- Hắn ta cố ý gây thương tích cho chúng tôi mà, phải bắt lấy hắn
Trông thấy hai viên cảnh sát dưới sự ra hiệu của đồn trưởng tiến lại gần, người đàn bà lúc trước theo Ngô Lương đi đánh người phớt lờ, chỉ vào Vu Đại Lực mà gào:
- Nó đánh gãy chân tôi rồi!
Ngô Lương cũng gào lên:
- Đúng! Nhất định phải bắt lấy hắn, bằng không thì ông làmđồn trưởng làm gì.
Đồn trưởng nghe xong liền thấy vô cùng khó xử, ông chỉ là một viên cảnh sát nhỏ nhoi được cử đến, mà hai bên xem ra cũng không dễ đối phó, tình hình bây giờ như thế này ông thật sự cũng không biết phải làm thế nào. Có điều, cho dù thế nào đi nữa thì quả thực vừa rồi đám người của Ngô Lương bị tên kia đánh ngã lăn trên đất, xem bộ dạng của bọn họ ít nhất cũng phải bị gãy xương.
- Cái này, Lãnh đạo Tả, ngài xem việc này…
Đồn trưởng không thể làm gì khác hơn chỉ đành quay sang Tả Nhất Sơn
- Nếu không thì giữ hắn lại để phối hợp điều tra.
- Không cần thiết, tất cả mọi người đều trông thấy, hắn chỉlà tự vệ mới ra tay. Có chuyện gì ông cứ tìm tôi là được
Tả Nhất Sơn lạnh lùng nói, song đưa cho ông ta địa chỉ liên hệ của mình, rồi lại nói:
- Được rồi, mọi việc cứ như vậy.
Nhìn Tả Nhất Sơn và Vu Đại Lực quay lưng đi, viên đồn trưởng căn bản cũng không có còn cách nào. Tả Nhất Sơn biết rằng Ngô Lương cũng rất có thế lực, thân phận chắc chắn cũng không đơn giản.
- Mẹ kiếp! Tả Nhất Sơn, mày chạy đi? Bố mày xem mày chạy có thoát không?
Ngô Lương phẫn nộ gào lên. Hai tên đồng bọn của y lúc này bị khiển trách, nhưng rất mừng là những viên cảnh sát ngại thân phận của y nên không khiển trách gì y, chỉ đỡ y sang một bên. Sau đó hai viên cảnh sát đứng xung quanh y, cũng coi như khống chế y.
Nhân viên thu phí bị đả thương được đồn trưởng điều xe cảnh sát đưa tới bệnh viện. Đường nhanh chóng được thông.
Người xem xung quanh đều bàn tán sôi nổi về sự việc vừa rồi, nghĩ thầm rằng hôm nay được xem một vở kịch hay.Đầu tiên là có người ẩu đả với người thu phí ở trạm thu phí ngay trước mặt cảnh sát, sau đó lại có hai thanh niên đến trấn áp kẻ đánh người này, nghe nói là người của Uỷ ban nhân dân thành phố. Quả nhiên là núi cao còn có núi khác cao hơn.
Tả Nhất Sơn quay về xe, nói qua với Hàn Đông về chuyệnđã trải qua.
Hàn Đông không tỏ ý kiến gì, nói:
- Thế cứ như vậy. Chuyện này cậu đã tham dự vào thì cuối cùng xử lí hậu quả phải chú ý nghe ngóng một chút.
- Vâng.
Tả Nhất Sơn nói, trong đầu cũng hiểu ra. Tuy Hàn Đông không đưa ra cho mình biện pháp xử lí nào nhưng đã ngầm thừa nhận cho mình can dự vào chuyện này. Tuy sự việc này giao cho Chu Chính, nhưng tên Ngô Lương kia lại là con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân Ngô Cần, Chu Chính giải quyết chắc chắn sẽ gặp trở ngại. Chính vì lẽ đó mà TảNhất Sơn ra mặt quan tâm tới sự việc này, có thể phần nàođó là ý của Hàn Đông, tình hình không giống nhau nữa rồi. Về phần Hàn Đông ra mặt, bên phía Ngô Cần nghĩ thế nào? Rồi sẽ phản ứng ra sao? Cái này thì Tả Nhất Sơn cũng không thể đoán được, dù sao Hàn Đông cũng sẽ cân nhắc đến điểm này, anh ta chỉ cần làm tốt việc mà Hàn Đông giao cho làđược rồi.
Con đường phía trước đã được khơi thông. Vu Đại Lực khởiđộng xe, từ từ lái đi. Sự việc vừa rồi anh chẳng để tâm, dù sao anh chỉ cần lái xe cho chắc, làm tốt công việc lãnh đạo giao cho là được.
Những cảnh sát được cử đến lúc trước đều nhìn thấy Tả Nhất Sơn trước khi dùng điện thoại gọi Chu Chính, có báo cáo với người ngồi trên chiếc xe kia, chỉ là bọn họ đều không biết nhân vật ngồi trên chiếc Santana này là ai, chắc hẳn rất có thế lực.
- Mẹ nó!
Ngô Lương được hai tên cảnh sát đỡ dậy, nhìn thấy chiếc Santana chầm chậm chuyển bánh mà Tả Nhất Sơn ngồi ở vịtrí lái xe phía trước, ngồi đằng sau là một thanh niên và một người trung niên lạ mặt.
Chiếc Santana từ từ rời khỏi, đồn trưởng liền bảo với mọi người xung quanh:
- Được rồi, không có chuyện gì cả, mọi người giải tán đi, tụ tập ở đây làm gì?
Trò hay đã hết rồi, mọi người cũng không còn gì vui để xem nữa, thế là đám đông cũng dần dần tản đi. Nhưng mấy cảnh sát được cử đến cũng không thể đi, vì vừa rồi Phó cục trưởng cục Công an Chu Chính lại nói muốn đích thân xử lí sự việc này, bon họ nhất thiết phải chờ ở đây.
Đúng lúc này, một cảnh sát bỗng mở to mắt nhìn về phía trước, Trưởng đồn công an đang hút thuốc thấy thế xoay người nhìn theo, liền trông thấy một chiếc xe Audi màu đenđang chầm chậm tiến đến, vừa thấy biển số xe, đồn trưởng liền hiểu ngay, chiếc xe này rõ ràng là xe của một vị lãnhđạo nào đó ở Uỷ ban nhân dân thành phố. Hơn nữa nhìn hãng xe và xe hẳn là xe của lãnh đạo cấp cao của Uỷ ban nhân dân thành phố. Làm trong ngành này, cảnh sát là người hiểu rõ hơn ai hết về các hãng xe trong thành phố và khu vực. Do đó, chỉ cần nhìn qua viên đồn trưởng cũng có thể đoán được đại khái thân phận của chủ nhân chiếc xe này.
Tuy nhiên, bên trong xe ngoài lái xe ra thì không có ai khác nữa, đồn trưởng hơi thất vọng, xem ra chỉ là tay lái xe lái ngang qua đây mà thôi.
Nhưng mà rất nhanh, đôi mắt của đồn trưởng lại trợn tròn lên, anh nghĩ đến chiếc Santana vừa đi qua, Tả Nhất Sơn -người thanh niên coi thường Ngô Lương, ngồi chính trên chiếc xe đó. Anh ta không phải người của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố hay sao, mà phía sau xe của bọn họ lại là một chiếc Audi trống không, chính là xe của Ủy ban nhân dân thành phố. Cái này không thể không khiến người ta nảy sinh liên tưởng.
“Đúng vậy, chắc chắn là lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố vừa đi qua đây, đúng lúc nhìn thấy sự việc này, thảo nào mà tên Tả Nhất Sơn kiêu ngạo như thế.” Đồn trưởng thầm nghĩ trong bụng. Trên chiếc Santana kia, tên Tả Nhất Sơn không phải chính là phụ lái xe ư? Nghĩ như vậy, đồn trưởng đã phần nào nghĩ thông. Nhưng đối phương đã biết thân phận của Ngô Lương mà vẫn còn muốn nhờ đến Cục trưởng Cục công an giải quyết sự việc, xem ra đối phương rất có thế lực, không ngờ đến Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố còn dám chọc vào.
Lúc này đồn trưởng lại nghĩ đến một số tin đồn, nghe nói cục trưởng Chu hình như có quan hệ khá tốt với một vị lãnh đạo nào đó của Thành ủy. Xem ra những ngày tháng sau này của phòng công an thật sự phải thay đổi dần dần.
Anh đang suy nghĩ thì một chiếc xe cảnh sát hú còi lao tới, là Chu Chính tới.
- Chào cục trưởng Chu.
Đồn trưởng tiến lên phía trước, kính cẩn chào Chu Chính vừa bước xuống xe.
Chu Chính nghiêm mặt nói:
- Người đâu?
- Ở ngay phía trước, đều bị bắt lại rồi
Đồn trưởng cung kính nói.
Chu Chính bước lên phía trước, ngay lập tức nhìn thấy hai cảnh sát đang đỡ Ngô Lương, cau mày nói:
- Đây mà là bắt giữ sao? Còng lại cho ta
- Thưa cục trưởng, chân hắn bị gãy rồi.
Đồn trưởng bước lên phía trước nói, anh cũng không kể ra thân phận của Ngô Lương, trong suy nghĩ của anh, tốt nhất là để Chu Chính đắc tội với Ngô Lương, đến lúc bị lộ ra thì những ngày tháng sau này của một đồn trưởng như anh ta mới có thể yên ổn được. Tuy rằng nghe nói Chu Chính có quan hệ khá tốt với một vị lãnh đạo nào đó của Thành Ủy, nhưng cũng chưa chắc người ta sẽ bảo vệ ông ta, suy cho cùng một khi cuộc đấu tranh trong thành phố nổ ra, một cấp phó nhỏ nhoi như anh rất dễ trở thành quân cờ bị hi sinh, như vậy thì bản thân cũng không an toàn
Chu Chính không chút biểu cảm ra lệnh
- Hừ, gãy xương thì đã sao, còng lại, đưa về từ từ thẩm vấn
Ngô Lương vừa nghe xong lập tức trợn trừng mắt nói:
- Tên họ Chu kia, mày dám? Mày có tin tao lột trang phục cảnh sát của mày không? Tao vừa báo cho cục trưởng Cục công an thành phố Hứa rồi, ông ta đã phái người đến đây tiếp nhận vụ việc lần này rồi, để tao xem các ngươi ai dámđộng đến tao?
Trong lòng y chứa đầy phẫn nộ, hoành hành ở thành phố Tân Châu nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên y phải chịu sự nhục nhã như thế này, vì vậy y xem Tả Nhất Sơn là thủ phạm, nghĩ trong lòng rằng nhất định phải xử lí thật mạnh tay. Còn về phần Chu Chính được Tả Nhất Sơn gọi đến, y không để bụng, cục trưởng Cục công an khu Cao Bằng đa số là họ Chu, nhiều nhất cũng chỉ là phó cục trưởng, nhờ vào gia thế của bố y muốn hạ bệ cán bộ cấp phó phòng quả thật là quá đơn giản.
Chu Chính cười ha hả, bảo:
- Mày uy hiếp tao sao? Nói cho mày biết, đây là Cao Bằng, mày mắc tội, bây giờ vụ này do tao xử lí, bản thân mày lún vào sự việc này thì hãy chuẩn bị tâm lí mà gánh chịu đi.
Theo mệnh lệnh của Chu Chính, một viên cảnh sát lấy còng tay số tám ra còng tay Ngô Lương lại, điều này khiến cho Ngô Lương vô cùng phẫn nộ, nếu như chân của Ngô Lương không phải vừa đau vừa sưng lên thì chỉ sợ hắn không kìm nổi nhảy dựng lên mà chửi rủa.
Sau đó Chu Chính liền ra lệnh với hai người thân tín đi cùng, bắt đầu tiến hành điều tra sự việc hôm nay, nhanh chóng làm sáng tỏ sự việc này. Thì ra Ngô Lương lái xe BMW đi quađây, sau khi xe phía trước thu phí xong, y liền theo sau. Dùđi qua trạm thu phí ở đây từ trước đến nay cũng chưa bao giờ nộp phí qua đường. Trong suy nghĩ của y, hôm nay cũng vậy, nhân viên thu phí nhất định sẽ thả đi.
Nào ai ngờ nhân viên thu phí kia là người mới, vừa thấy chiếc BMW lại muốn trốn phí, quyết định thật nhanh hạ lan can xuống, đúng lúc đập lên chiếc BMW. Lần này đã chọc tức Ngô Lương, y xuống xe và cùng với hai tên đồng bọn đánh cho nhân viên thu phí một trận nhừ tử. Những người khác ở trạm thu phí lúc đầu còn định đến giúp đỡ, kết quả là vừa nhìn thấy chiếc xe hãng BMW lập tức tất cả đều sợ không dám xông lên, tuy nhiên có người khôn ngoan đã gọi điện cho cảnh sát. Ai ngờ rằng sau khi cảnh sát đượơc cử đến, tên Ngô Lương tiết lộ thân phận thì đám cảnh sát cũng không dám can thiệp nữa, chỉ có thế đứng một bên mà nhìn, khuyên can vài câu gọi là lấy lệ. Nhưng mà bởi vì xung quanh Ngô Lương có nhiều người xem như vậy, ngược lại càng đánh mạnh, đánh cho nhân viên thu phí ngã lăn xuốngđất rồi mà vẫn chưa dừng tay. Vết thương ở trên trán của anh thu phí kia là do tên Ngô Lương dùng điện thoại di động của y đập vào.
Nhân viên thu phí bị đánh tên là Cát Ngữ Thụy, giờ đã được người đưa vào bệnh viện, thương tích thế nào, tạm thời vẫn chưa rõ.
Viên đồn trưởng được cử đến nói một cách cẩn trọng, ban nãy lúc Chu Chính điều tra, trong lòng anh ta thấp tha thấp thỏm. Nhưng cho tới bây giờ, Chu Chính vẫn chưa có biểu hiện gì bất thường. Tuy nhiên anh cũng biết rằng Chu Chính hẳn là sẽ không khinh địch mà thả lỏng bản thân như vậy. Dù sao thì chính nhận được điện thoại báo động, sau đó vội vàng đi tới, nhưng lại ngại cho thân phận của Ngô Lương, chưa kịp ngăn chặn kịp thời về hành động đánh Cát NgữThụy, Chu Chính phải nắm bắt được điểm này nhưng bản thân vẫn chưa đưa ra được biện pháp nào, thậm chí đến chính cục trưởng cũng không có cách nào bảo vệ chính mình.
- Mẹ kiếp! Người ta là con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố, tôi có cách gì đây?
Đồn trưởng buồn bực nói, anh cho rằng đổi lại là người khácđứng trên lập trường của anh, chỉ e là cũng chỉ có thể đứng qua một bên.
Lúc này Chu Chính mới lạnh lùng nhìn đồn trưởng và bảo:
- Vấn đề này anh chờ cục xử phạt đi.
Nói xong ông ta liền hất tay cho người dẫn theo ba người bọn Ngô Lương, lập tức liền rời khỏi hiện trường, căn bản là không cho đồn trưởng có cơ hội lên tiếng.
Đồn trưởng đứng ở đó, giây phút này quả thật là khóc không ra nước mắt. Chu Chính đã nói như vậy, những ngày tháng sau này của anh chắc chắn sẽ khó mà sống. Đồn trưởng dám chắc là không thể làm nên trò trống gì. Về phần hình phạt, anh thật ra vẫn không thể tưởng tượng được.
Chu Chính ngồi trên xe, tên Ngô Lương ngồi một bên kêu gào ầm ĩ:
- Tên họ Chu kia, mày chết chắc rồi, ai cũng không bảo vệđược mày đâu, kể cả là bí thư của các người hay Chủ tịch quận cũng không thể bao che cho mày
- Mày cho rằng mày là ai, Bí thư thành ủy chắc?
Chu Chính cười nhạt.
- Có lẽ mày nên nghĩ về vụ việc đi, bây giờ tình trạng của người bị thương vẫn còn chưa biết, tốt hơn hết mày nên cầu nguyện cho anh ta không sao đi, nếu không thì lần này mày gặp rắc rối lớn rồi.
Chu Chính cũng biết, Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Ngô Cần đúng là đang thiết lập mối quan hệ một bên với Bí thư Thành ủy, mà lần này Hàn Đông đụng tới việc làm xấu của Ngô Lương, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân nhúng tay vào việc này là gì, như thế nếu như Ngô Cần đứng ra, nhất định Hàn Đông sẽ phản kích lại ông ta quyết liệt. Hơn nữa, trong vụ việc này Hàn Đông chiếm ưu thế, đồng thời Ngô Lương trở thành đương sự đã khiến cho bố của y Ngô Cần ở thế bất lợi. Nếu như thương tích của người bị đánh quá nặng thì tội cố ý gây thương tích của Ngô Lương là không thể trốn thoát.
Còn đám người bị thương của Ngô Lương lại là một vấn đềnhỏ, một là gãy xương cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng lắm, hai là Vũ Đại Lực xuất phát từ nguyên do bảo vệTả Nhất Sơn mà ra tay, cũng có thể xem là tự vệ.
Đúng lúc này điện thoại di động của Chu Chính vang lên, lấy ra xem, là một số điện cố định lạ, ông bắt máy:
- Alo, Chu Chính nghe.
- Cục trưởng Chu, tôi là Tiểu Vương của đồn công an Tây Giao ạ.
Người gọi điện chính là viên đồn trưởng lúc nãy, trong điện thoại anh ta nói với giọng sợ sệt:
- Cục trưởng Chu, vừa có kết quả kiểm tra, Cát Ngữ Thụy xuất huyết trong, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện Nhân dân.
Chu Chính lặng đi, rồi thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi.
Sau đó ông ta quay đầu liếc Ngô Lương một cái, thầm nghĩtên tiểu tử này ra tay mạnh thật, cái tên Cát Ngữ Thụy kia không ngờ bị đánh tới xuất huyết trong, lần này trừng trị y càng dễ.
- Mày nhìn cái gì?
Ngô Lương vẫn không hề biết bản thân mình đã gặp rắc rối lớn, thăm dò Chu Chính.
Chu Chính cười nhạt một cái, bảo:
- Tôi không biết tại sao anh lại tự cho mình là giỏi, không phải là ỷ vào bố có quyền lực sao? Bây giờ Cát Ngữ Thụy xuất huyết trong, đang cấp cứu, anh hãy cầu nguyện cho anh ta tốt nhất không mệnh hệ gì đi.
Ngồi trong xe này có thể đều là thân tín của Chu Chính, dođó ông ta nói không đắn đo như vậy. Thái độ kiêu ngạo của Ngô Lương khiến ông ta không thích, vì vậy không đợi đến câu thứ hai.
- Xuất huyết trong?
Ngô Lương cũng kinh ngạc, lập tức bĩu môi nói:
- Vậy thì thế nào, không thể chết dễ dàng như vậy chứ?
Đúng lúc này điện thoại di động của Chu Chính lại đổ chuông, lần này lại là Cục trưởng cục công an khu Cao Bằng Cao Lập Hương gọi tới, trong điện thoại ông ta nói:
- Chu Chính, ông bắt con trai của Chủ tịch Ngô à?
Chu Chính nói:
- Cục trưởng Cao, tôi không biết Chủ tịch Ngô mà ông nhắc tới là ai, tôi vừa tiếp nhận một vụ án cố ý gây thương tích, tôi sẽ về cục nhanh thôi.
- Cái gì vụ án cố ý gây thương tích?
Cao Lập Hương hơi nhíu mày,
- Tôi nói cho Chu Chính, ông biết thân phận của Ngô Lương hay không, ông làm như vậy, đến lúc đó sẽ khiến cho cục ta rơi vào thế thụ động, lãnh đạo sẽ xem cục công an của chúng ta thế nào?
Chu Chính bất mãn nói:
- Cục trưởng Cao, ông nói thế là có ý gì? Tôi chính là căn cứvào trình tự thông thường mà cứ thế xử lí thôi, cái này có gì sai sao?
- Anh…
Cao Lập Hương bị Chu Chính chọc tức, ông ta giận dữ dậpđiện thoại, lập tức gọi cho viên đồn trưởng bên Tây Giao, sau khi hiểu được sự việc đã xảy ra, ông ta liền chột dạ, tuy Ngô Lương là con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Ngô Cần nhưng bây giờ xem ra ở thành phố vẫn có cấp trên ra tay, hơn nữa đánh người đến xuất huyết trong lại đang cấp cứu, như thế hiện tại ông ta thật sự không thích hợp can dự quá sâu.
Sau đó ông ta gọi cho Cục trưởng công an thành phố Hứa Kiến Thế, nói:
- Cục trưởng Hứa, ban nãy tôi gọi điện để tìm hiểu sơ qua, sự tình có chút phức tạp, Ngô Lương đánh người đến xuất huyết trong, đang nằm trong bệnh viện cấp cứu rồi, hơn nữa còn có lãnh đạo Thành ủy quan tâm tới vụ việc này, Chu Chính đã đưa Ngô Lương đi rồi.
Ông ta nói vậy, Hứa Kiến Thế liền hiểu được việc này rõ ràng có liên quan đến Hàn Đông, hơn nữa sự tình so với tưởng tượng ban đầu của ông ta càng phức tạp hơn.
- Tôi biết rồi.
Hứa Kiến Thế nói một cách lạnh lùng, giây phút ông ngheđến cái tên Chu Chính, Hàn Đông, trong lòng trào dâng sự sỉnhục và nỗi căm phẫn tột cùng, việc mất mặt ấy vẫn in sâu trong lòng ông ta, tuy rằng tạm thời vẫn chưa có tin đồn gì, nhưng ông ta biết, chuyện này, chỉ sợ đến cuối cùng cũng dần dần lộ ra. Vừa nghĩ tới việc người khác biết mình đườngđường là một Cục trưởng Công an thành phố mà bị người ta nhổ một bãi nước bọt vào mặt, Hứa Kiến Thế hận đến muốn chết.
“Hừ, đã thế ta đây sẽ đổ thêm dầu vào lửa.” Hứa Kiến Thếlạnh lùng gọi điện cho Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Ngô Cần, nói:
- Xin chào ngài Chủ tịch Ngô, tôi là Hứa Kiến Thế - Tiểu Hứa của Cục Công an thành phố đây ạ, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài một chút, không làm phiền công việc của ngài chứ?
Ngô Cần rất hài lòng về thái độ của Hứa Kiến Thế, ông ta ôn tồn nói:
- Tiểu Hứa, ông khách sao gì chứ, có gì thì cứ nói đi.
Ngô Kiến Thế giữ loa, trên mặt ánh lên một nụ cười nham hiểm, nhưng trong lời nói lại tràn đầy lo lắng, nói:
- Thưa Chủ tịch Ngô, là như thế này, vừa nãy tôi nhận đượcđiện thoại cậu nhà hình như ngoài vướng chuyện ra còn bịngười của cục Công an Cao Bằng bắt lại rồi.
- Ông nói cái gì?
Tiếng của Ngô Cần trong điện thoại đột nhiên to lên, vô cùng tức giận,
- Con trai tôi bị bắt ư? Chuyện này là như thế nào, ông làm cục trưởng kiểu gì vậy, tại sao lại để cho người ta tùy tiện bắt người như thế?
Hứa Kiến Thế giả bộ uất ức nói:
- Chủ tịch Ngô, tôi cũng không còn cách nào khác, kẻ tùy tiện bắt người chính là Phó cục trưởng cục Công an Cao Bằng Chu Chính, tôi nghe Cao Lập Hương nói, Chủ tịch thành phố Hàn Hàn chỉ thị ông ta bắt người, lúc đó hình như là cậu nhà và người ta đang tranh cãi, bị Chủ tịch thành phố Hàn bắt gặp, cậu nhà cũng nói ra thân phận của mình, nhưng Chủ tịch thành phố vẫn kêu Chu Chính bắt người. Tôi còn nghe nói, hình như bọn họ còn gán cho cậu nhà tội danh cố ý gây thương tích.
Nói đến đây, trong lòng Hứa Kiến Thế vô cùng phấn chấn, ông ta sớm đã biết Ngô Cần là người rất bao che cho con trai, bây giờ bản thân lại châm ngòi nổ, ông ta và Hàn Đông chắc chắn phải gây chiến.
Quả nhiên, sau khi nghe Hứa Kiến Thế nói xong, Ngô Cần giờ đã bị chọc tức, ông ta thở phù phù trong điện thoại, rồi mới bảo:
- Tiểu Hứa, việc này tôi biết rồi, ông là Cục trưởng cục công an thành phố, nhất định phải bảo vệ con trai tôi, không đượcđể cho người của ông dùng thủ đoạn, nếu như nó bị bức cung, tôi không tha cho ông đâu, xong rồi tôi sẽ liên hệ với Hàn Đông.
Hứa Kiến Thế khó xử nói:
- Chủ tịch Ngô, không giấu gì ngài, cái tên Chu Chính kia ỷ vào Chủ tịch thành phố Hàn làm chỗ dựa, lời của tôi hắn cũng không xem ra gì, có lẽ ngài phải liên hệ cẩn thận một chút.
Ngô Cần bảo:
- Tôi biết rồi, cái này để tôi liên hệ.
Sau đó, Ngô Cần liền nối máy đến văn phòng của Hàn Đông, kết quả là không ai bắt máy suốt, rồi ông ta nối máy vàođiện thoại của Hàn Đông. Lúc bấm số, Ngô Cần mặt tái mét, Ngô Lương chính là đứa con trai duy nhất của ông ta, nếu như thực sự Hàn Đông gán cho nó tội cố ý gây thương tích,đến lúc đó chắc chắn phải chịu khổ. Cho nên Ngô Cần hiện giờ quả thật là rất phẫn nộ với Hàn Đông, cảm thấy HànĐông rõ ràng biết rằng Ngô Lương là con trai của mình, không ngờ còn để người của Cục cảnh sát bắt nó, còn muốn hãm hại nó. Điều này đích thị là cố ý đấm vào mặt mình đây mà.
Tả Nhất Sơn nhìn thấy số điện thoại trên di động, hơi sửng sốt, rồi lập tức bắt máy, nói:
- Chào Chủ tịch Ngô, tôi là thư kí của Chủ tịch thành phố Hàn, Tả Nhất Sơn, xin hỏi ngài có chỉ thị gì?
Ngô Cần chẳng thèm nói khách sáo với Tả Nhất Sơn:
- Anh đưa máy cho Chủ tịch thành phố Hàn.
Tả Nhất Sơn nói:
- Được, ngài đợi một lát.
Sau đó đưa máy cho Hàn Đông và nói: - Ông chủ, là điện thoại của Chủ tịch Ngô Cần.
Hàn Đông cười thản nhiên, hắn đương nhiên hiểu rõ Ngô Cần gọi tới có ý gì, rõ ràng là xin cho con trai ông ta, cho nên Hàn Đông không múôn nghe điện, bèn nói:
- Anh bảo với ông ta là tôi đi ra ngoài xử lí công việc rồi.
Hàn Đông lại không biết rằng Ngô Cần vừa gọi vào điện thoại của văn phòng ông.
Tả Nhất Sơn gật đầu, lập tức nói với người bên kia đầu dây:
- Chủ tịch Ngô, Chủ tịch Hàn đi ra ngoài xử lí công việc rồi, ngài có chuyện gì, tôi có thể chuyển lời ạ?
Ngô Cần nghe xong, tức khắc giận tím mặt, ông ta vừa mới gọi vào điện thoại của văn phòng Hàn Đông, luôn không có người bắt máy, như thế nhất định Hàn Đông và Tả Nhất Sơnđều không ở đó, như thế bọn họ hẳn là đi cùng nhau, bây giờ Tả Nhất Sơn nói như vậy, rõ ràng là Hàn Đông không muốn nghe điện thoại của mình.
- Được, được.
Ngô Cần tức đến nỗi chỉ nói mỗi hai từ, xem ra, Hàn Đông sở dĩ không nhận điện thoại là vì quyết tâm muốn chỉnh đốn con trai mình, trong nháy mắt, trong lòng của Ngô Cần trào dâng ngọn lửa tức giận. Ông loảng xoảng một tiếng rồi cúp máy, lập tức gọi cho Thành ủy:
- Bí thư Hề, Hàn Đông cũng thật là không thể tưởng tượng nổi.
Ông ta đem sự việc ban nãy nghe được từ Hứa Kiến Thế nói qua một chút, và bảo:
- Bí thư Hề, Hàn Đông làm như vậy là đi quá giới hạn rồi, cứcho là chính kiến bất đồng. Nhưng mà ông ta xử lí như vậy khiến cho các đồng chí phải thất vọng.
Hề Hiều Kiến cũng có chút nghi hoặc, nghĩ thầm Hàn Đông sao lại phải khổ vậy, vô duyên vô cớ muốn xử lí con trai của Ngô Cần làm gì cơ chứ, đúng ra thì hắn ta bây giờ vẫn chưa theo phe nào, dường như cũng không cần ra tay đối phó với Ngô Cần chứ.
- Ông Ngô, ông không cần phải bận tâm, tôi lập tức gọi điện hỏi lại.
Hề Hiểu Kiến đáp. Tuy ông nói là để ý đến, nhưng cũng không cam đoan chắc chắn sẽ sai người thả Ngô Lương ra bây giờ, suy cho cùng thì hiện tại ông vẫn chưa hiểu rõ chân tướng sự việc.
Mà lúc này Chu Chính lại đưa người vào bệnh viện Nhân Dân rồi, theo sự chỉ dẫn của y tá trưởng trực ban đi vào phòng cấp cứu. Cát Ngữ Thụy bị đánh hiện đang cấp cứu, Chu Chính tới xem tình hình. Nếu Cát Ngữ Thụy cấp cứu qua đi, tình hình cho phép, ông sẽ dễ dàng hiểu được mọi chuyện đã xảy ra.
Đúng lúc này, đèn của phòng cấp cứu tắt, một bác sĩ từ bên trong đi ra, nhìn thấy cảnh sát ở bên ngoài, anh ta sửng sốt một lúc, sau đó lạnh lùng nói:
- Các ông đến tìm bệnh nhân à, thật xin lỗi, vừa nãy chúng tôi đã cố gắng cứu chữa, nhưng vết thương của anh ta quảthực quá nghiêm trọng, chúng tôi đành bất lực.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.