Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 16: Thời tiết thay đổi
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Đám cán bộ trung tầng nhận được thông báo đang tụ tập tốp năm tốp ba trên lầu, bọn họ thật sự không hiểu rõ mở hội nghị về vấn đề gì, vì người phụ trách thông báo là Trâu Cương thật sự không nói rõ ràng. Hơn nữa điều làm cho bọn họ nghi hoặc chính là, người phụ trách thông báo không phải là chủ nhiệm văn phòng cục thống kê Triệu Nhân Thuận.
Vài vị cán bộ trung tầng của cục thống kê thấy vẻ mặt âm trầm của chủ nhiệm Triệu Nhân Thuận, đối phương đang ngồi kia, bộ dạng chán chường, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Trâu Cương gần đây rất an phận, lúc này lại cực kỳ nhiệt tình, mời mọi người ngồi, mời mọi người hút thuốc.
Đám người thầm nghĩ:
- Người này sao vậy? Có chuyện tốt gì sao?
Cũng có người mở miệng hỏi xem có việc gì vui, nhưng Trâu Cương lại nói không có gì, phục vụ mọi người là trách nhiệm của hắn. Tất nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo, không ai tin.
Ngay sau đó mọi người nhanh chóng biết chuyện gì xảy ra.
Trong phòng họp, mọi người được Hoàng Tùng ngồi trên đài chủ tịch nói ra những phân công mới trong đảng ủy khối cục thống kê, ai cũng tưởng rằng lỗ tai mình có vấn đề.
- Căn cứ vào quyết định của đảng ủy khối, đã đưa ra phân công điều chỉnh sau, cục trưởng Hàn Đông chủ trì công tác toàn cục, phân công quản lý văn phòng, chi bộ, nhân sự.
- Phó bí thư đảng ủy khối, phó cục trưởng Hoàng Tùng được phân công hỗ trợ công tác của cục trưởng, phân công quản lý khoa chế độ pháp quy, công đoàn, phụ trách công tác thống kê văn hóa xây dựng; hỗ trợ công tác chi bộ.
- Phó cục trưởng Cát Văn Quốc được phân công hỗ trợ công tác của cục trưởng, phân công quản lý công tác của khoa tổng hợp thống kê số hai, khoa thống kê số một, khoa thống kê số hai.
Hoàng Tùng dựa theo yêu cầu của Hàn Đông mà giới thiệu tình huống phân công công tác đảng với các thành viên cán bộ trung tầng tham gia hội nghị, hắn biết rõ đây là biện pháp Hàn Đông lập ra để đả kích uy tín của mình, nhưng cũng chỉ có thể đứng mũi chịu sào. Một bước sai là từng bước sai, nếu như mình không ham tiền, hành động bí mật một chút, sớm làm tốt công tác chuẩn bị, cănbarn không rơi vào cục diện bị động hôm nay.
- Sau này sẽ khắc sâu bài học hôm nay.
Hoàng Tùng thầm nghĩ.
Sau khi có phân công công tác đảng, Hàn Đông nắm văn phòng, chi bộ đảng và quyền nhân sự, Cát Văn Quốc cũng phụ trách ba khoa, chỉ có quyền lực của Hoàng Tùng bị bóp lại, chỉ phụ trách khoa pháp chế và công đoàn chẳng có gì, cơ bản không có thự quyền.
"Chuyện gì xảy ra?"
Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, ai cũng nhìn về phía Hàn Đông đang ngồi nhàn nhã trên đài, khoảnh khắc này bọn họ cảm thấy vị cục trưởng Hàn kia thật sự thâm sâu khó lường.
Hoàng Tùng giới thiệu xong phân công mới trong cục thống kê, sau đó còn nói ra vài điều chỉnh phân công ở văn phòng cục thống kê. Quyền lực của Triệu Nhân Thuận bị ép lại, trên cơ bản chỉ còn làm việc vặt; Trâu Cương thì nhận vào vài khối công tác, cũng đều được xác định, đây là quyết định của tập thể.
Các vị cán bộ trung tầng ở cục thống kê đã hiểu vấn đề gì xảy ra, vô tình thời tiết ở cục thống kê chợt thay đổi.
Sau hội nghị thì phòng làm việc của Hàn Đông chợt náo nhiệt hẳn lên.
Đám cán bộ trung tầng muốn báo cáo công tác với Hàn Đông phải xếp thành hàng.
Tất nhiên bọn họ cũng không phải xếp hàng ngoài phòng làm việc của Hàn Đông, mà bọn họ đợi ở trong phòng làm việc của mình và nhìn vào chiếc cửa đối diện, nếu có người đi ra thì tranh chủ chạy đến ngay.
Trâu Cương vốn không được ai quan tâm, bây giờ cũng là đối tượng được nịnh bợ, dù sao thì vấn đề sổ sách cũng cần chữ ký của Trâu Cương.
- Thật sự là con bà nó khó chịu.
Triệu Nhân Thuận yên lặng nhìn biểu hiện của đám người, trong lòng thầm mắng, khi thấy mọi người ngẫu nhiên ném ánh mắt đồng tình về phía mình thì tâm tình của hắn trở nên rất khó chịu.
Nhưng kết quả thật sự là như vậy, và cũng là tốt nhất, nếu sự việc náo loạn, như vậy không phải chỉ đơn giản là điều chỉnh phân công.
Đáng lý ra một vị phó cục trưởng con rối như Cát Văn Quốc sẽ thật sự u ám nhưng bây giờ cũng có kẻ đến báo cáo công tác, điều này làm cho hắn thật sự vui vẻ, cảm thấy quyết định của mình chính xác cỡ nào.
- Con bà nó, các ngươi đừng để rơi vào tay ông.
Hoàng Tùng nghiến răng nghiến lợi nói.
Phòng làm việc của Hoàng Tùng ở giữa phòng làm việc của Hàn Đông và Cát Văn Quốc, đám cán bộ trung tầng kia đến và đi khỏi phòng làm việc của Hàn Đông, khi đi qua phòng làm việc của Hoàng Tùng đều nhìn thấy, nhưng bọn họ cố gắng bước nhanh, trực tiếp bỏ qua.
Trước đây đám người kia không có việc gì cũng đến tìm Hoàng Tùng báo cáo công tác.
Thay đổi đột ngột như vậy thật sự làm cho Hoàng Tùng thẹn quá hóa giận, đưa oán hận đối với Hàn Đông chuyển lên người đám cán bộ trung tầng kia.
Sau khi đám cán bộ trung tầng thi nhau đến báo cáo thì trên lầu khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Hoàng Tùng xanh mặt ngồi trong phòng làm việc, hai mắt hung hăng nhìn ra cửa, giống như muốn giết chết từng tên khốn đi qua.
- Nhanh chóng kết thúc cho rồi.
Hoàng Tùng đứng lên đi sang phòng làm việc của Hàn Đông.
- Cục trưởng Hoàng đến đấy à, mời ngồi.
Hàn Đông mỉm cười nói, nhìn bộ dạng ủ rũ của đối phương, trong lòng hắn không có quá nhiều hưng phấn, đây chỉ là bước mở đầu, sau này sẽ còn nhiều tranh đấu hơn. Tình hình ở huyện Phú Nghĩa quá phức tạp, mà những đối đầu về sau này sẽ không dễ dàng như lúc này giữa Hàn Đông và Hoàng Tùng.
Hoàng Tùng cố gắng bình tĩnh, hắn nói:
- Cục trưởng Hàn, về phương diện tài vụ, tôi muốn báo cáo với anh...
Hàn Đông nói:
- Thế này đi, cục trưởng Hoàng, những tờ hóa đơn kia nên bỏ tiền bù vào, những sự việc kia nên cho qua...
Tuy Hàn Đông không muốn làm chặt nhưng lúc nào nên tiến nên lui cũng hiểu rõ, cũng không nên giữ lại những tờ giấy gây tai họa kia, đến lúc đó sẽ liên lụy đến cả mình.
- Vậy thì được, buổi chiều sẽ làm tốt.
Hoàng Tùng thở dài một hơi, phương pháp xử lý như vậy là tốt nhất, chính mình coi như bỏ tiền ra mua một bài học.
Buổi trưa Hoàng Tùng mượn chút tiền gom vào đủ số bù vào phần thiếu hụt, đến chiều đi làm gọi Triệu Nhân Thuận đến phòng làm việc rồi ném ra xấp tiền nói:
- Cầm số tiền này rồi lui ra, lấy hóa đơn về cho tôi.
Hoàng Tùng muốn lấy lại hóa đơn, xem như là một lời nhắc nhở với chính mình vào sau này.
- Cục trưởng Hoàng, có chút tiền nên do tôi bỏ ra.
Triệu Nhân Thuận nói, tuy hắn và Hoàng Tùng bị sự kiện này làm cho rối loạn, nhưng vào thời điểm mấu chốt Hoàng Tùng vẫn bảo vệ hắn, điều này làm hắn có ý nghĩ kiên định đi theo lãnh đạo:
- Cục trưởng Hoàng, tôi đưa đến ba nghìn đồng, số còn dư mong anh thu hồi.
- Được, được...
Hoàng Tùng vỗ vai Triệu Nhân Thuận một cách thỏa mãn, sau đó nói vài chữ rồi tiếp tục:
- Tôi không nhìn lầm người, anh đi làm đi.
Khi Triệu Nhân Thuận cầm tiền đi xử lý vấn đề, Hoàng Tùng lấy điện thoại gọi cho Vương Tiến Quý, nói đơn giản tình huống ở cục thống kê, lại nói:
- Bí thư Vương, Hàn Đông cố ý chơi tôi, có đơn vị nào mà không phân phối điện thoại cho lãnh đạo? Nhưng hắn nắm chặt lấy tôi không tha, còn đưa tôi lên vị trí không có thực quyền, bí thư Vương, hắn rõ ràng đang hướng về phía anh...
- Được rồi, tôi biết rồi, chính anh không có vấn đề thì hắn làm gì được? Việc này coi như một bài học.
Vương Tiến Quý thản nhiên nói.
Vương Tiến Quý cúp điện thoại, gương mặt đen nhẻm càng thêm đen, hắn lẩm bẩm:
- Hàn Đông...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 17: Ở lại chỗ này
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
- Có lẽ đây là một cơ hội tốt!
Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc, hắn nhìn báo, trong lòng bắt đầu suy tư.
Hôm nay trang đầu của nhật báo Vinh Châu đưa lên một bài bình luận của nhật báo Trung Quốc về thế cục rung chuyển ở nước Nga ở phương bắc, đề xuất quốc gia nên lấy đó làm gương, không nên có tâm tư xao động liều lĩnh, cần phải tiến lên từng bước, bảo đảm tâm tư ổn định đại cục. Nhưng tiến độ cải cách dù có đi chậm lại, dù độ mạnh yếu giảm bớt cũng khong thể phạm vài chủ nghĩa sai lầm, nếu không sẽ có một gáo nước lã dội xuống đầu.
Hàn Đông biết rõ nước Nga một thời gian sau sẽ tuyên bố giải thể, đến lúc đó trong nước sẽ bùng lên những cuộc biện luận cực kỳ lớn, tiêu điểm tranh luận chính là không cần phải mở rộng cải cách. Mãi đến tháng bảy sang năm có một ông lão cơ trí đăng lên bài phát biểu của mình, như vậy dư luận trong nước hoàn toàn thay đổi, cao tầng Trung Quốc quyết định quyết tâm đẩy mạnh cải cách.
- Mình đã biết được phương hướng phát triển về sau, sao không coi đây là một cơ hội tốt để thay đổi hiện trạng?
Trong đầu Hàn Đông chợt lóe lên vài biện pháp thay đổi vị trí của mình, trong lòng chợt bùng lên cảm giác kích động. Hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp giấy viết bản thảo, sau đó xách bút đặt xuống một tiêu đề "Cơ sở của cải cách, ổn định sự phát triển của xã hội, ổn định sư phát triển và hòa bình lâu dài của quốc gia".
Vì trong đầu có trí nhớ của kiếp trước, vì thế mà Hàn Đông hạ bút như thần, chưa đến một giờ mà đã lưu loát viết hơn hai ngàn chữ.
- Ha ha, cảm giác rất tốt!
Hàn Đông buông bút, hắn kiểm tra lại một lần từ đầu đến cuối, sửa chữa lại vài lượt, cảm thấy ý nghĩa biểu hiện rất rõ ràng.
Hàn Đông gấp bản thảo lại thật kỹ rồi cất vào ngăn kéo, tuy đã viết xong nhưng hắn cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất, hắn còn phải chờ một chút.
- Cốc, cốc, cốc...
Những tiếng gõ cửa vang lên.
Hàn Đông ngẩng đầu, khi thấy Lưu Thúy Phân cầm phích nước nóng đứng ngoài cửa thì mỉm cười:
- Mời vào.
- Cục trưởng, tôi đưa nước nóng đến cho anh.
Lưu Thúy Phân khẽ nói.
Gương mặt Lưu Thúy Phân đỏ ửng, bím tóc đuôi ngựa đung đưa. Từ sau khi Hàn Đông đến công tác ở cục thống kê, nàng đều rất ân cần, mỗi ngày đều đưa nước nóng, mỗi lần nói chuyện với Hàn Đông thì nàng luôn đỏ mặt.
Sau khi đổi bình nước, Lưu Thúy Phân lấy lại bình tĩnh nói:
- Cục trưởng, có một việc tôi cần báo cáo với anh.
- Cô có gì cứ nói.
- Tôi có thể có được một chiếc chìa khóa phòng làm việc của anh như với phòng làm việc của chủ nhiệm Trâu được không? Như vậy tôi sẽ có thể sớm đến quét dọn phòng làm việc cho anh.
Lưu Thúy Phân nhanh chóng nói xong, sau đó khẽ cúi đầu, trái tim đập lên thình thịch.
Hàn Đông chợt mỉm cười, người phụ nữ này rất biết làm việc, có cơ hội sẽ đề bạt. Tuy Hoàng Tùng coi như đã xong nhưng Hàn Đông vẫn rất không hài lòng với vị chủ nhiệm văn phòng Triệu Nhân Thuận, tên kia vẫn còn theo sát Hoàng Tùng. Hàn Đông cố ý để cho Trâu Cương làm chủ nhiệm, như vậy sẽ thiếu một vị trí phó chủ nhiệm, như vậy nó sẽ là của Lưu Thúy Phân.
Trâu Cương và Lưu Thúy Phân đều là những người đầu tiên dựa vào Hàn Đông, nếu Hàn Đông đề bạt bọn họ thì cũng không có ý dùng người không khách quan. Tất nhiên cái này cũng không phải là chuyện gì xấu, nếu không có chỗ tốt thi ai sẽ đâm đầu vào?
Cũng vì vậy mà trên quan trường thì những trò đề bạt cán bộ thuộc đòng chính, thuộc vòng quan hệ của mình đã là chuyện quá quen mắt.
Nhưng Hàn Đông dù có tâm tư đề bạt bọn họ, nhưng nếu là trong thời gian ngắn mà đề bạt thì thật sự là không tốt, dù sao thì hắn cũng đã thỏa hiệp với Hoàng Tùng, chỉ có thể khắc chế Triệu Nhân Thuận, cũng không có cớ để điều chỉnh, nếu không sẽ làm cho lòng người không phục. Thẩm Tòng Phi là lãnh đạo được phân công quản lý, sợ rằng hắn cũng sẽ không đồng ý. Dù cấp bậc hành chính của vị trí chủ nhiệm văn phòng cục thống kê là rất thấp, vấn đề đề bạt chủ yếu là do trong cục đề bạt, nhưng phải cần chữ ký xác nhận của lãnh đạo cục thống kê.
"Huống hồ Thẩm Tòng Phi còn có chút bất mãn với mình!"
Hàn Đông thầm cười khổ.
Sau khi nắm giữ công tác ở cục thống kê, Hàn Đông thầm nghĩ muốn đến báo cáo công tác với Thẩm Tòng Phi, nhưng Trịnh Vĩnh Trung lại nói cho hắn biết, bay giờ Thẩm Tòng Phi rất bận rộn, không có thời gian gặp mặt. Hàn Đông hỏi ba lượt mà kết quả vẫn như vậy, điều này làm hắn cảm thấy rất khó hiểu, không biết đắc tội Thẩm Tòng Phi ở đâu.
- Để xem cái đã.
Hàn Đông suy nghĩ, sau đó nói với Lưu Thúy Phân:
- Việc này cô cứ nói cho chủ nhiệm Trâu là được.
- Vâng, cám ơn cục trưởng.
Lưu Thúy Phân dùng giọng hoảng hốt nói:
- Nếu không còn gì nữa thì tôi sẽ ra ngoài.
- Ừ!
Hàn Đông gật đầu, hắn cũng không hiểu Lưu Thúy Phân cảm ơn mình về điều gì, ngược lại chính hắn nên cảm cơn nàng mới đúng.
Từ sau khi nắm quyền ở cục thống kê, các nhân viên công tác của cục thống kê thật sự khá tôn trọng Hàn Đông, không vì hắn trẻ tuổi mà khinh thường.
Mà Hoàng Tùng bây giờ trên cơ bản là người cô đơn, mọi người thật sự chỉ đứng từ xa nhìn, thật sự cũng không ai dám bất kính với hắn, vì dù sao thì hắn cũng dựa vào một nhân vật có thực quyền.
- Hừ, một ngày nào đó thì đám người này sẽ hối hận.
Hoàng Tùng ngồi lầm bầm trong phòng làm việc, theo lời hắn thì đám người chỉ biết nghiêng theo chiều gió và nịnh bợ Hàn Đông vào lúc này thật sự quá đáng giận, trong lòng hắn cũng kìm nén cảm giác tức giận, chỉ là không tìm được chỗ phát tiết mà thôi.
Hoàng Tùng ngồi không trong phòng đến trưa, hắn cảm thấy thật sự khó thể nào tiếp tục cuộc sống như vậy. Vì thế hắn lấy điện thoại, bấm một dãy số, đợi đến khi nối thông thì đứng lên dùng hai tay cầm ống nghe, khẽ cúi người, trên mặt là nụ cười thản nhiên.
- Alo, ai vậy?
Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh uy nghiêm.
Hoàng Tùng cúi người cung kính, mặt mũi tràn đầy nụ cười:
- Bí thư Vương, là tôi, Hoàng Tùng.
- Tiểu Hoàng, có chuyện gì không?
- Là thế này, bí thư Vương, anh bây giờ biết rất rõ công tác ở cục thống kê, Hàn Đông và Cát Văn Quốc liên kết chơi tôi, bây giờ tôi là người bị cho ra rìa, anh có thể giúp tôi di chuyển một chút được không?
Đây là quyết định của Hoàng Tùng sau vài ngày suy nghĩ kỹ, hắn thật sự khó thể nào tiếp tục ở lại cục thống kê, vì cả ngày nhìn đám người kia đến báo cáo công tác với Hàn Đông, hắn cũng rất bực bội. Nhưng hắn cũng biết muốn lật ngược thế cờ cũng không dễ dàng, vì vậy mới muốn Vương Tiến Quý đổi đơn vị cho mình, coi như bắt đầu lại từ đầu.
- Cậu muốn chuyển đi đâu?
Vương Tiến Quý dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
Hoàng Tùng cười cười nói:
- Anh cứ xem xét, tùy tiện tìm một đơn vị nào đó...
- Hừ, cậu tưởng chính quyền huyện do tôi mở ra sao? Muốn sắp xếp cậu đi đâu cũng được à? Cậu cũng không thấy nhân sự huyện vừa điều chỉnh sao? Còn có thể cho cậu chuyển ổ được nữa chắc?
Nụ cười trên mặt Hoàng Tùng chợt biến mất:
- Bí thư Vương, tôi...
- Được rồi.
Vương Tiến Quý cắt đứt lời Hoàng Tùng:
- Cậu cứ an tâm công tác ở cục thống kê, tôi còn bận nhiều việc, nếu không có gì quan trọng thì đừng điện thoại cho tôi.
Vương Tiến Quý nói xong thì cúp điện thoại.
- Hừ...
Hoàng Tùng ném điện thoại xuống, trong mắt lóe lên cái nhìn âm hiểm.
Một lát sau Hoàng Tùng thở dài một hơi, nhặt điện thoại lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vậy được rồi, ông sẽ ở lại chỗ này.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 18: Thế cục
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Đến gần lúc tan việc, Chu Chính điện thoại đến nói:
- Anh Đông, đến tối cùng nhau dùng bữa cơm chứ?
Hàn Đông cười nói:
- Ngày mai là chủ nhật, cậu không về nhà sao?
Trung Quốc đến ngày 1/5/1995 mới thực hiện chế độ đi làm năm ngày, bây giờ mỗi tuần đi làm sáu ngày, chủ nhật mới được nghĩ. Chu Chính nhà ở nội thành Vinh Châu, chiều thứ bảy thường về nhà.
- Về cũng không có chuyện gì, hơn nữa anh Đông ở đây cũng buồn, vì vậy tôi phải ở lại cùng anh cho vui.
Chu Chính mở miệng vui đùa nói.
Một tháng này Hàn Đông và Chu Chính đã cùng dùng cơm vài lần, hai bên khá hòa hợp. Chu Chính là người béo mập, gương mặt luôn có nụ cười tủm tỉm, nhưng thực tế lại là một người tâm tư kín đáo, hắn rất sùng bái Hàn Đông, luôn kêu gào phải dạy cho vài chiêu. Hàn Đông cũng thuận miệng chỉ bảo cho hắn vài chiêu, đơn giản nói ra vài phương pháp tăng sức chịu đựng bản thân, để đối phương luyện tập, hiệu quả lúc đầu cũng không tệ.
- Đi chết đi, tôi có buồn cũng không nhớ đến cậu.
Hàn Đông cười nói:
- Tối nay tôi mời khách.
Chu Chính tuyệt đối không cáo từ, hắn cười nói:
- Tốt lắm, tôi coi như hắn hôi, ai bảo anh có cấp bậc cao hơn tôi.
Sau khi kết thúc buổi nói chuyện với Chu Chính, Hàn Đông suy nghĩ, sau đó bấm điện thoại của Trần Dân Tuyển:
- Trưởng phòng Trần, đến tối anh có rảnh không?
- Sao, lại muốn uống vài ly à?
Trần Dân Tuyển cười nói.
- Nào dám uống với trưởng phòng Trần, chủ yếu là muốn ngồi tâm sự một chút.
Hàn Đông nhắc đến uống rượu thì da đầu đã run lên, tửu lựng của hắn không cùng cấp với Trần Dân Tuyển, lần trước hai người cùng uống, Trần Dân Tuyển uống một ly thì Hàn Đông uống nửa ly, kết quả là Trần Dân Tuyển còn chưa có vấn đề gì, Hàn Đông đã ngã xuống bất tỉnh nhân sự, đau đầu cả ngày hôm sau.
Trần Dân Tuyển cười ha hả:
- Được rồi, hôm nay lại đi đâu?
Hàn Đông nói:
- Đến quán cá Tân Giang, nơi đó hương vị không tệ.
Sau một tháng công tác ở huyện Phú Nghĩa, Hàn Đông coi như cũng biết được vài địa điểm hợp khẩu vị.
Hàn Đông sở dĩ muốn mời Trần Dân Tuyển, trước hết là liên lạc cảm tình, thứ hai là muốn tìm hiểu thế cục ở huyện ủy, tranh thủ tìm cửa khẩu đột phá.
Lúc này Trâu Cương gõ cửa tiến vào, hắn cười nói:
- Cục trưởng, tối nay có rảnh không, tôi muốn mời anh dùng cơm.
Bây giờ địa vị của Trâu Cương ở trong cục thống kê cao hơn trước kia rất nhiều, tuy vẫn là phó chủ nhiệm văn phòng cục thống kê nhưng thậm chí còn mạnh hơn chủ nhiệm là Triệu Nhân Thuận.
Khoảng thời gian này Triệu Nhân Thuận cực kỳ an phận, trên cơ bản đều giao công tác cho Trâu Cương, đúng giờ đi làm, không nói lời nào. Trâu Cương biết rõ, tất cả đều do Hàn Đông ban tặng, vì vậy phải nghĩ biện pháp làm tốt quan hệ với lãnh đạo.
Hàn Đông cười nói:
- Tối nay không được, tôi đã có hẹn trước, vài ngày nữa nhé.
Trâu Cương đã mời vài lần, Hàn Đông đều chưa đồng ý, nhưng nể lòng trung của đối phương, hắn quyết định sẽ cho một cơ hội.
Hàn Đông nhìn Trâu Cương thất vọng đi ra, hắn thầm nghĩ:
- Thật ra làm lãnh đạo cũng không dễ, muốn dùng cơm với cấp dưới cũng phải suy xét đắn đo.
Sau khi tan việc, Hàn Đông bắt xe ôm trước cổng cục thống kê chạy đến quán cá Tân Giang, từ xa đã thấy cơ thể mập mạp của Chu Chính đứng trước cổng, đang cùng cười nói với cô tiếp viên quán ăn.
Sau khi thanh toán tiền xe, Hàn Đông đi qua vỗ vai Chu Chính.
Chu Chính nhanh chóng xoay người, khi thấy Hàn Đông thì nhe răng trợn mắt nói:
- Anh Đông, anh muốn mưu sát tôi sao?
Hàn Đông tức giận nói:
- Cậu nói gì vậy? Tôi thấy cậu hồn vía lên mây thì có.
- Hì hì, sao lại hồn vía lên mây?
Chu Chính cười hai tiếng;
- Chúng ta vào chưa?
Hàn Đông nói:
- Chờ chút, trưởng phòng Trần sẽ đến.
- Sao?
Chu Chính chợt cười khổ, hắn dùng giọng bức bối nói:
- Xem ra tối nay phải nhờ xe ôm chở về nhà.
Chu Chính tuy tửu lượng cao hơn Hàn Đông nhưng so với Trần Dân Tuyển lại kém khá xa, mỗi lần đều uống đến mức say xỉn, loạng choạng đi về. Vì vậy vừa nghe nói Trần Dân Tuyển đến, hắn lập tức kêu khổ, ai bảo trong ba người thì cấp bậc hắn thấp nhất, uống rượu với lãnh đạo là khó chạy thoát.
Hàn Đông nói:
- Không có gì, hôm nay uống ít một chút.
Chu Chính híp mắt hỏi:
- Có việc gì sao?
Hàn Đông mỉm cười, tiểu tử này không hổ danh là cảnh sát, công phu nhìn mặt nói chuyện là không sai. Lúc này một chiếc xe dừng lại, Trần Dân Tuyển bước xuống, khi thấy Hàn Đông và Chu Chính đứng trước cổng thì cười nói:
- Các cậu rất tích cực đấy.
Chu Chính cười hì hì:
- Điều này là đương nhiên, ăn là quan trọng nhất.
Trần Dân Tuyển xoa xoa tay:
- Đúng vậy, tối nay uống vài chén cho thoải mái.
Vẻ mặt Chu Chính chợt trắng bệch, thầm mắng mình nói hớ, không phải vạch áo cho người xem lưng sao? Vì vậy hắn tranh thủ cười hì hì:
- Hì hì, trưởng phòng Trần, tối nay anh Đông có việc cần bàn với anh.
- Vậy à?
Trần Dân Tuyển dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hàn Đông.
Hàn Đông cười cười:
- Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là muốn tâm sự với trưởng phòng Trần.
- À, đã lâu rồi cũng không tâm sự.
Trần Dân Tuyển vừa đi vào trong vừa nói:
- Mùa đông này thật lạnh.
Hàn Đông nói:
- Đông qua xuân đến, không phải sẽ sắp đến mùa tươi sáng sao?
Trần Dân Tuyển cười ha hả:
- Tiểu Đông, xem ra hôm nay nhìn thấy tương lai rất xa.
Trần Dân Tuyển vào phòng rồi nói:
- Thế cục ở huyện Phú Nghĩa bây giờ rất kỳ diệu.
Trần Dân Tuyển là người công tác mười năm ở phòng tổ chức huyện Phú Nghĩa, vừa nghe là biết có chuyện xảy ra, biết mục đích Hàn Đông tìm mình, vì thế trực tiếp nói ra tình huống:
- Hôm nay đã đọc nhật báo Vinh Châu, chúng ta cần cẩn thận, không nên nóng nảy. Tôi nghe nói sẽ tổ chức một đợt học tập lớn trong phạm vi toàn huyện Phú Nghĩa, tăng cường giáo dục tư tưởng của cán bộ huyện, phòng ngừa chủ nghĩa liều lĩnh.
Hàn Đông nói:
- Sao lại như vậy? Không phải mở cải cách sao?
Chu Chính mở chai rượu nói:
- Tôi thấy tình hình giống như thần tiên đánh nhau.
Trần Dân Tuyển gật đầu nói:
- Đúng vậy, nghe nói chủ tịch Phương Trung đồng ý toàn lực tiến hành học tập, nhưng bí thư Hoàng không đồng ý, nói rằng như vậy sẽ ảnh hưởng đến thế cục cải cách của huyện Phú Nghĩa. Vì vậy bí thư Hoàng mới yêu cầu không tổ chức hội nghị thường ủy, nhưng tôi thấy chủ tịch sẽ không bỏ qua, hơn nữa trên thành phố có truyền xuống tin tức có lợi cho anh ta, vì vậy nhất định sẽ mượn cơ hội này để phát triển.
Trần Dân Tuyển đã nói rất rõ, bí thư Hoàng Văn Vận cầm đầu phái cải cách ở huyện Phú Nghĩa, mà chủ tịch huyện Phương Trung lại nắm đầu phái bảo thủ, hai bên tranh luận lớn, bắt đầu va chạm mạnh.
- Thẩm Tòng Phi và Hoàng Văn Vận có quan hệ không tệ, như vậy hắn sẽ giúp cải cách.
Hàn Đông thầm suy tư:
- Có lẽ mình nên lợi dụng cơ hội này để cải thiện quan hệ với Thẩm Tòng Phi, sau này cần phải tiếp tục phát triển ở huyện Phú Nghĩa, cũng cần sự giúp đỡ của một vị thường ủy huyện ủy mới được.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 19: Ngô Giải Toàn
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Buổi tối, Hàn Đông uống đến mức mặt mày choáng váng quay về phòng trong khu ký túc xá cục lương thực, hắn rửa mặt nằm xuống thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Hắn nằm trên giường cũng lười động đậy, dù đã biết điện thoại đặt trên tủ đầu giường, nhưng lúc này hắn toàn thân bủn rủn, cũng lười nhấc tay.
Hàn Đông trở mình, hắn dùng hai tay kéo chăn phủ lên đầu, nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, có tư thế nếu không nghe máy sẽ gọi mãi, mà âm thanh cứ vang vào trong đầu hắn.
- Xoạt...
Hàn Đông bực bội xoay người, sau đó cầm lấy ống nghe dùng giọng mất hết sức lực nói:
- Alo...
- Tiểu Đông, sao vậy, cháu bị bệnh sao?
Trong điện thoại vang lên giọng nói ân cần của Lý Đại Dũng.
- Bác Lý, cháu không sao, chỉ uống hơi nhiều rượu một chút.
Hàn Đông giữ vững tinh thần nói, lúc này Lý Đại Dũng gọi điện thoại đến, tất nhiên sẽ có chuyện.
- Ha ha, uống rượu à, không sao, "rèn luyện" vài lần sẽ quen.
Lý Đại Dũng cười lớn nói:
- Hèn gì không tiếp điện thoại, vậy cháu cứ ngủ một giấc, trưa mai đến nhà dùng cơm, Mai Cô đang nhắc cháu đấy, nói cháu cũng không thường xuyên đến chơi.
Hàn Đông nói:
- Vâng, ngày mai cháu sẽ đến.
Sau khi Hàn Đông đến huyện Phú Nghĩa thì cũng chỉ đến nhà Lý Đại Dũng được hai lần, chủ yếu là vì Mai Cô quá nhiệt tình làm cho hắn mất tự nhiên. Trong lòng hắn chỉ cảm thấy mình là người của Hàn gia, vì vậy mới được người ta quan tâm như thế, trong tiềm thức hắn sinh ra phản cảm với những đãi ngộ mà mình có.
Tất nhiên Hàn Đông cũng không biết, nếu muốn đi được xa, bay được cao trong quan trường, chắc chắn phải có sự giúp đỡ của gia tộc, nếu không dù hắn biết được xu hướng phát triển trong tương lai, sợ rằng cũng chẳng thể nào bò lên cao. Nhưng bây giờ hắn muốn thông qua năng lực của mình, dốc sức làm một phen, cho thấy đủ tiềm lực, để nhận sự tán thành của ông cụ trong nhà. Như vậy hắn sẽ cảm thấy tốt hơn với tình huống bị gia tộc cưỡng chế giúp đỡ, ít ra ở vào những hoàn cảnh nhất định có thể phát ra tiếng nói của mình.
Thật ra áp lực của Hàn Đông cũng rất lớn, những ký ức trong đầu giống như tảng đá đặt trong lòng, hắn phải thay đổi vận mệnh của chính mình, nhưng bây giờ hắn thật sự bất lực, còn đang vùng vẫy trong đau khổ ở cơ sở.
Vì vậy Hàn Đông phải nghĩ biện pháp để thay đổi tình trạng hiện tại, tốt nhất sẽ là lãnh đạo cơ sở, như vậy mới có thể tích góp được chút kinh nghiệm và thành tích, không phải là lãnh đạo cục thống kê, như vậy không biết năm nào tháng nào mới có thể đi lên.
Ngày hôm sau Hàn Đông thức dậy thì đã hơn chín giờ, hắn tranh thủ đánh răng rửa mặt, xuống ăn cơm, sau đó bắt xe lam đến nhà xe, khi chạy đến phân khu thành phố Vinh Châu thì đã hơn một giờ.
Hàn Đông thầm nghĩ:
- Sau này không nên uống nhiều rượu, nhiều nhất là ba ly, nếu không thì sẽ hỏng việc, hơn nữa sức khỏe là của chính mình.
Tuy chỉ ghé qua ba lượt nhưng lính gác đã biết Hàn Đông, hắn gật đầu với Hàn Đông, tỏ ý có thể đi vào, trong khi ánh mắt có chút kính sợ.
Hàn Đông nhanh chóng bước vào, đến một căn nhà hai lầu sau hàng cây, đưa tay lên nhấn chuông.
Mở cửa là một người đàn ông đeo kính gọng vàng rất nhã nhặn:
- Anh là Hàn Đông sao?
Hàn Đông gật đầu:
- Tôi là Hàn Đông, xin hỏi anh là?
Hàn Đông biết rõ đây là con trai của Lý Đại Dũng đã tham gia quân ngũ, dù không gặp qua lần nào nhưng không phải là người đàn ông này.
Người đàn ông kia nói:
- Tôi là Ngô Hiểu Bảo, mời vào.
Hàn Đông bước vào cửa, hắn nghe được tiếng nói của Lý Đại Dũng:
- Khách đến rồi, không chơi nữa.
Những âm thanh bộp bộp vang lên, Lý Đại Dũng đứng lên bên cạnh bàn rồi nói với Hàn Đông:
- Tiểu Đông, đến đây, tối qua không sao chứ?
- Anh đúng là không ra gì.
Ông lão ngồi đối diện với Lý Đại Dũng tức giận đứng lên, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc quân trang, quân hàm trung úy, giữa hai hàng chân mày có hơi giống như Lý Đại Dũng.
- Không có việc gì, cháu ngủ một giấc là tốt.
Hàn Đông mỉm cười nói, khi thấy những quân cờ rối loạn trên bàn thì hắn biết Lý Đại Dũng đang thua, vừa vặn mượn cớ mình đến mà "xõa", không thể ngờ một người đường đường là tư lệnh viên phân khu lại như vậy.
Lý Đại Dũng cũng không cho rằng mình làm việc gì xấu, hắn nói với ông lão kia:
- Anh Ngô, đây là tiểu tử chiến hữu của tôi, Hàn Đông.
Sau đó Lý Đại Dũng quay sang giới thiệu cho Hàn Đông:
- Tiểu Đông, đây là bác Ngô, lần trước may mà có ông lão này hỗ trợ.
Ngô Giải Toàn liên tục khoát tay, tóc của hắn đã hoa râm nhưng tinh thần vẫn quắc thước:
- Anh Lý đừng nói như vậy, chuyện này thật sự còn chưa làm tốt, tôi đã điện thoại mắng cho tiểu tử Thẩm Tòng Phi kia một trận rồi.
Hàn Đông tiến lên hai bước rồi chân thành nói:
- Bác Ngô, cám ơn bác đã hỗ trợ, sau này kính xin bác quan tâm nhiều hơn.
Lý Đại Dũng vỗ bàn tay nói:
- Đúng vậy, anh Ngô cũng đừng che giấu nữa, nói những thứ anh biết cho Hàn Đông, để miễn sau này hắn bị hại.
Ngô Giải Toàn tức giận trừng mắt nhìn Lý Đại Dũng, sau đó nói:
- Cái gì là những thứ anh biết? Tôi thấy trong mắt anh chỉ có quân ngũ là thẳng tính, là sảng khoái, còn tôi thì không sao?
Lý Đại Dũng cười ha hả:
- Chúng tôi rất thật thà, anh hỏi Kiến Công nhà chúng tôi xem, có đúng không?
Người đàn ông mặc quân phục chính là con của Lý Đại Dũng, là Lý Kiến Công, hắn chỉ mỉm cười, giống như đã quen với tình huống hai ông lão cãi nhau.
- Hai người này đúng là, chỉ biết cãi nhau cả ngày.
Mai Cô từ trong nhà bếp đi ra, phía sau còn có một cô gái mặc áo lông màu trắng, nhìn có vẻ rất dịu dàng.
- Mai Cô!
Hàn Đông tranh thủ tiến lên chào hỏi.
- Tiểu Đông đến rồi đấy à? Nghe nói tối qua uống nhiều rượu quá hả? Không sao đấy chứ? Sau này nên uống ít một chút, không tốt cho sức khỏe đâu.
Mai Cô dùng ánh mắt hiền từ nhìn Hàn Đông, sau đó giới thiệu cô gái bên cạnh, là Ngô Hiểu Lệ. Tuy không nói quá rõ nhưng Hàn Đông biết đó là con gái của Ngô Giải Toàn, là một đôi với Lý Kiến Công, hôm nay có lẽ hai bên chuẩn bị tụ hội.
- Sớm biết như vậy thì nên mua ít đồ đến.
Hàn Đông thầm nghĩ, sau đó hắn cười nói:
- Xem ra hôm nay là ngày tốt, nhưng cháu lại quên mang lễ vật đến.
Lý Đại Dũng nói:
- Mang lễ vật cái gì? Sau này cháu quan tâm đến Lý Kiến Công và con dâu của cô là được rồi. Hôm nay là ngày hai nhà gặp mặt, thuận tiện quyết định chuyện của Kiến Công và Hiểu Lệ.
Vẻ mặt Mai Cô rất vui mừng, xem ra nàng rất hài lòng với cô con dâu của mình.
Ngô Giải Toàn nghe nói như vậy thì dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hàn Đông.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Bác Lý cứ khách khí, có bác Ngô và bác, cháu nào phải chen vào nữa?
Sau khi cơm nước xong, đám người ngồi trong phòng khách xem tivi, Hàn Đông luôn cảm thấy Ngô Hiểu Bảo đưa mắt nhìn mình, không biết có ý gì.
Ngô Giải Toàn hỏi:
- Tiểu Đông, cậu công tác ở cục thống kê thế nào?
Trước đó Ngô Giải Toàn đã uống hơn nửa cân rượu với Lý Đại Dũng, vì vậy mà mặt mày đỏ ửng.
- Cũng còn khá tốt, lúc bắt đầu chưa quá quen thuộc, bây giờ đã cơ bản nắm chắc.
Hàn Đông ngồi thẳng người nói.
- À, rất tốt, nhưng người ở trên con đường làm quan, cũng không chỉ vùi đầu công tác, cần phải nhìn về phía trước, cũng cần báo cáo với lãnh đạo, như vậy lãnh đạo mới biết được tư tưởng của cậu, cũng biết cậu muốn làm gì.
Hàn Đông khẽ giật mình, Ngô Giải Toàn nói gì vậy, chẳng lẽ Thẩm Tòng Phi nói gì đó?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 20: Trù tính
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Hàn Đông không biết Thẩm Tòng Phi nói những gì với Ngô Giải Toàn, nhưng lần này là cơ hội tốt, có lẽ có thể thông qua Ngô Giải Toàn để loại trừ những hiểu lầm của Thẩm Tòng Phi với mình, vì vậy hắn nhân tiện nói:
- Cám ơn bác Ngô, sau này cháu sẽ chú ý. Khi vừa đến cháu đã nghĩ để sau khi làm tốt công tác ở cục thống kê mới đến báo cáo với lãnh đạo quản lý là chủ tịch Thẩm, sau này chủ tịch Thẩm cũng liên tục bận rộn, cháu xin chỉ thị vài lần cũng không được gặp, đợi đến khi quay về cháu sẽ tiếp tục xin chỉ thị.
- Như vậy là tốt, cậu cần báo cáo những gì đã công tác cho lãnh đạo mới được.
Ngô Giải Toàn gật đầu.
Lần trước Thẩm Tòng Phi bị Ngô Giải Toàn mắng cho một trận, sau đó nhanh chóng điện thoại đến giải thích một phen, còn nói xa gần là Hàn Đông cậy tài khinh người, cũng không hướng về hắn báo cáo để sinh ra chút hiểu lầm. Tiểu tử này cũng không tệ, hơn nữa nghe ý của Lý Đại Dũng thì tiểu tử này có thân phận không đơn giản, nếu không sẽ chẳng nói ra những lời vào trước đó. Anh Lý là quân nhân cả đời, có lẽ tìm được vài chiến hữu tốt.
Ngô Giải Toàn uống một ngụm trà rồi nói:
- Tiểu Đông, gần đây có xem báo không?
Hàn Đông chấn động tinh thần, hắn đang lo lắng vì không có cơ hội bàn luận vấn đề này với lãnh đạo, tuy Ngô Giải Toàn đã sắp về hưu đến nơi nhưng trao đổi tư tưởng cũng là rất tốt. Vì vậy hắn sửa sang lại ý nghĩ của mình rồi nói:
- Cháu cảm thấy gần đây dư luận luôn có xu thế lấy Nga làm gương, cố gắng bảo vệ tính ổn định, tất nhiên cũng có không ít người cho rằng không vì sự rung chuyển của nước Nga mà sinh ra hoài nghi với sự nghiệp cải cách trong nước, dù sao thì tình hình hai bên cũng khác biệt.
- Vậy cậu cho rằng đó là thế nào? Chúng ta nên lấy ổn định là việc chính, hay lấy cải cách làm việc chính?
Ngô Giải Toàn dùng ánh mắt hứng thú nhìn Hàn Đông.
Hàn Đông trong lòng đã sớm có ý cải cách, tất nhiên phải có quan điểm chính xác về sự phát triển và ổn định, vì vậy hắn cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Ngô Giải Toàn mà cười nói:
- Bác Ngô, cháu cảm thấy chúng ta không thể đơn thuần bàn về vấn đề ổn định và cải cách, xem cái nào là chủ đạo, chúng ta phải xem xét để liên kết vừa cải cách vừa bảo vệ tính ổn định. Tại sao nước Nga lại sinh ra thế cục chấn động như vậy? Thậm chí cháu còn cho rằng bọn họ không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn giải thể...
- Ha ha, quan điểm của cậu rất bén nhọn, được rồi, cậu cứ nói ra ý nghĩ của mình xem nào.
- Vâng, cháu cho rằng nước Nga rơi vào tình huống khó khăn vì chủ yếu là cải cách không phù hợp với tình hình trong nước, phạm vào căn bệnh áp đặt. Mà nước ta lại không giống, chúng ta có quá trình cải cách từng bước, vì vậy khó xuất hiện tình huống như nước Nga. Tất nhiên chúng ta cũng cần phải lấy nước Nga làm gương, xử lý thích đáng mối quan hệ giữa cải cách, phát triển và ổn dịnh. Từ tình hình trong nước, cháu cho rằng không chỉ tiếp tục đẩy mạnh cải cách, hơn nữa còn tăng thêm một bước nữa, chỉ có cải cách mới thúc đẩy phát triển, có phát triển mới có thể đảm bảo được tính ổn định của xã hội...
Ngô Giải Toàn nghe mà thật sự chấn động, không thể tưởng tư tưởng của Hàn Đông lại cấp tiến như vậy. Dưới tình thế trước mắt thì dù cho có người cảm thấy nên mở cửa cải cách nhưng không ai dám nói muốn đẩy mạnh biên độ, mà Hàn Đông nói rất có lý do, nếu nhân dân không có đủ ăn đủ mặc, thì sao bảo đảm được sự ổn định?
- Cậu nói rất có đạo lý, nhưng nếu không có hoàn cảnh ổn định, chúng ta mạo muội đẩy mạnh cải cách, có thể phát sinh vấn đề ngược lại?
- Vì vậy tôi mới nói, muốn xem xét rõ mối quan hệ giữ ổn định, phát triển và cải cách, các bên hỗ trợ lẫn nhau, xúc tiến lẫn nhau, nếu như được cái này thì sẽ mất cái khác.
Khi Hàn Đông và Ngô Giải Toàn nói chuyện, những người khác không xen vào, Mai Cô thì vặn nhỏ âm thanh tivi một chút, để miễn cho bọn họ bị âm thanh tivi quấy nhiễu.
Thông qua buổi bàn luận, Hàn Đông phát hiện Ngô Giải Toàn thân là người của phái bảo thủ, vì vậy cũng không thuyết phục đối phương, chỉ nói rõ quan điểm của mình mà thôi.
- Cuối cùng vẫn là thanh niên, nếu so với một ông già như tôi, Tiểu Đông là người phấn chấn và nhiệt tình, điểm này thật sự rất tốt.
Ngô Giải Toàn mở lời khen ngợi, tuy hắn cảm thấy tình thế trước mặt không ổn, nhưng cũng không thể không thừa nhận quan điểm hợp lý của Hàn Đông.
- Nhưng đối với thế cục trong nước bây giờ, quan điểm của cậu là thật sự bén nhọn, cấp tiến, tốt nhất cậu nên cẩn thận một chút. Dù sao cậu còn trẻ, nếu như có chỗ bôi bẩn trong hồ sơ, như vậy là được không bù mất. Còn nữa, tình thế huyện Phú Nghĩa khá phức tạp, cậu cũng cần cẩn thận, cậu nên báo cáo công tác với Thẩm Tòng Phi, như vậy mới có lợi.
- Cám ơn bác Ngô, nói chuyện với bác, cháu thu được nhiều ích lợi.
Hàn Đông cảm kích nói, hai bên bất đồng quan điểm nhưng Ngô Giải Toàn nói gần nói xa lại chỉ điểm cho hắn, coi như tâm ý rất tốt.
Ngô Giải Toàn cười ha hả nói:
- Cậu cũng đừng xum xoe như vậy, tôi chỉ tâm sự với cậu mà thôi, cậu có thu hoạch, đó là ngộ tính của cậu.
Lý Đại Dũng nói:
- Đúng vậy, anh Ngô còn chưa nhận đủ sự xum xoe sao? Hàn Đông cháu nên tỉnh lại đi.
Ngô Giải Toàn trước khi là phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân thành phố thì đã là phó chủ tịch thường vụ thành phố Vinh Châu, tất nhiên sẽ không thiếu kẻ xum xoe nịnh hót, dù bây giờ sắp về hưu cũng có không ít kẻ chạy đến nịnh nọt.
Ngô Giải Toàn trừng mắt nhìn:
- Anh rõ ràng biết quá nhiều.
Hàn Đông không khỏi cười, người già đôi khi lại giống như trẻ nít.
Sau khi ăn cơm tối ở nhà Lý Đại Dũng, Hàn Đông lên xe quay về huyện Phú Nghĩa, buổi chiều cùng Lý Kiến Công, Ngô Hiểu Bảo, Ngô Hiểu Lệ chơi mạt chược, cảm thấy Lý Kiến Công và Ngô Hiểu Lệ thật sự là một cặp trời sinh, một người đàn ông trầm ổn, một người phụ nữ dịu dàng; còn Ngô Hiểu Bảo, sau khi hai bên làm quen thì biểu hiện tài ăn nói rất cao, liên tục nói lời dí dỏm, người này mở công ty, nói rằng sau này mong sao Hàn Đông có thể quan tâm.
Hàn Đông thầm nghĩ, có Ngô Giải Toàn thì vấn đề kinh doanh của Ngô Hiểu Bảo không cần phải lo, đến lượt mình giúp đỡ đối phương, không biết là bao năm sau.
Sau khi quay lại huyện Phú Nghĩa, Hàn Đông lấy ra bản thảo trước đó và sửa lại một lần. Sau khi nói chuyện với Ngô Giải Toàn, hắn cảm thấy quan điểm của mình quá mức cấp tiến, trước tiên cần phải sửa đổi cho hợp thế cục.
Sau khi sửa chữa, Hàn Đông lại xem xét nhiều lần, thầm nghĩ nếu bâ giờ có máy tính thì tốt, như vậy đánh chữ trên máy tính sẽ nhanh hơn.
Một buổi sáng cuối tuần, Hàn Đông điện thoại cho thư ký Trịnh Vĩnh Trung của Thẩm Tòng Phi:
- Thư ký Trịnh, tôi là Hàn Đông, chủ tịch Thẩm có rảnh không, tôi muốn đến báo cáo công tác.
Trịnh Vĩnh Trung đi hỏi lãnh đạo, sau đó nói:
- Cục trưởng Hàn, nửa giờ sau chủ tịch Thẩm có rảnh, lát nữa anh có thể đến.
- Vâng, cám ơn thư ký Trịnh.
Thẩm Tòng Phi thở dài một hơi, đối phương đã bằng lòng gặp hắn, xem ra đây là cơ hội chuyển mình rất tốt. Vì để cho Thẩm Tòng Phi thấy thành ý của mình, Hàn Đông quyết định đi qua, vì đợi ở cục thống kê nửa giờ cũng giống như đợi ở phòng thư ký của Thẩm Tòng Phi.
Hàn Đông nghĩ đến đây mà lấy bản văn chương đã sao chép của mình bỏ vào túi áo, xuống văn phòng nói một tiếng, sau đó để cho lái xe Tiểu Nhạc chạy chiếc xe jeep đưa mình đến khối chính quyền huyện.
Lần này Hàn Đông chuẩn bị dựa vào danh nghĩa báo cáo để đưa đoạn văn của mình cho Thẩm Tòng Phi xem xét, nếu lãnh đạo thấy tốt, như vậy tốt nhất nên dùng danh nghĩa của hai người để đưa đi. Như vậy vừa có thể phát ra hiệu quả một mũi tên trúng hai chim, đồng thời cũng có lợi cho sự phát triển sau này của hắn.
Hàn Đông đến dưới lầu khu văn phòng khối chính quyền, trong lòng thầm nghĩ:
- Cũng không biết Thẩm Tòng Phi có bị ảnh hưởng bởi Ngô Giải Toàn hay không, nếu không sẽ sinh ra hiểu lầm, xem ra mình chỉ có thể đánh cuộc, không phải Thẩm Tòng Phi là người của bí thư Hoàng Văn Vận sao? Bí thư Hoàng là người thuộc trường phái cải cách.