Kim Cương va Độc Nhãn theo sau lưng Tề Bắc, chậm rãi thẳng tiến tới phía tây thành Tây Linh.
- Tước gia, tiểu nhân vẫn không hiểu, một khi tiêu diệt lực lượng tinh nhuệ nhất của Tinh Thần, tại sao không trực tiếp đánh hạ tổng bộ Tinh Thần, càn quét cứ điểm của Tinh Thần.
Độc Nhãn trong lòng cứ băn khoăn mãi, cuối cùng không nhịn được phải hỏi.
- Tinh Thần và Huyết Lang vốn không giống nhau, với thế lực Huyết Lang, nói trắng ra chính là thế lực của bộ tộc Thú Nhân, dựa vào kiểu lãnh đạo của bộ tộc đó, chúng ta chỉ cần giết Huyết Lang Vương, rồi bầu ra một thủ lĩnh là nắm hết thế lực trong tay. Nhưng Tinh Thần thì không giống như thế, Tinh Thần có tổ chức tương đối phức tạp, dù chúng ta giết Tinh Chủ, cũng chống đỡ không được Tinh Thần, cho dù đoàn đánh thuê lính của Tinh Thần bị tiêu diệt, mà tiếp tục dẫn người đi càn quét các cứ điểm, chỉ cần có phản kháng, người của ta lập tức sẽ có thương tích. Chúng mà liều mạng tấn công thì dù bổn thiếu gia hợp lại binh lính cũng không gượng dậy nổi. Hơn nữa, thành Tây Linh còn có một Mị Ảnh thần bí.
Tề Bắc lắc đầu nói.
- Nhưng hiên tại bổn thiếu gia có trong tay thiếu nữ Tinh Linh mà Tinh Chủ coi trọng, và bắt được đoàn lính đánh thuê của Tinh Thần. Chúng ta hiện có thể dàm phán cùng Tinh Chủ, hơn nữa cũn có nhiều lợi thế hơn Tinh Thần để ta làm chủ đạo phân chia lợi ích, vả lại…
Tề Bắc vừa đi xuống dưới vừa nói. Đến câu này thì ngừng lại, không nói gì thêm. Tiến vào khu Tây thành, Tề Bắc phảng phất như đi tới một cái thế giới khác, khắp nơi là bị bão tuyết đè sập, chỗ nào cũng có tiếng khóc thảm thiết. Xóm nghèo của Kim Diệp hoàng đô so với nơi này có thể nói đã là thiên đường rồi, ít nhất còn không đổ nát như nơi đây, nhưng dù sao chỗ này vẫn có thể dung thân được. Tại thành Tây Linh, rất nhiều cái mà người ta gọi là nhà thật ra chỉ là dựng bằng mấy khối gỗ tạo lên túp lều, như vậy, căn bản không chịu được gió tuyết lớn như thế. Tề Bắc nhìn xung quanh, chứng kiến rất nhiều thi thể chết cóng, con số vượt quá một trăm, khiến mưu lược quyết sách trong lòng hắn bị đè xuống dưới, thay vào đó là cảm giác cảm khái.
"Đây chính là đất phong của ta sao? Rồi một ngày, ta sẽ biến nơi đây trở thành Thiên Đường.” Tề Bắc thầm nói trong lòng. Cuối cùng hắn cũng tìm được y quán của Mộ Dung y sĩ, tại đây đã chật kín người. Tề Bắc đứng ở cửa, thấy Mộ Dung y sĩ ngồi trên xe lăn, mang mạng che mặt, toàn thân che dấu nghiêm ngặt, mang một đôi bao tay đen nhánh, đang khám cho một nữ đồng khoảng ba tuổi, trong mắt loé ra một loại huy quang, mang lại cho người nhìn cảm giác thánh khiết. "Nàng thật sự là của Tinh Chủ sao?" Tề Bắc bắt đầu do dự về phán đoán của mình. Sự xuất hiện của Tề Bắc gây được sự chú ý của mọi người rất nhanh, hắn ăn mặc một bộ quần áo quý phái, đối lập hoàn toàn với cảnh vật nơi đây. Một vài bệnh nhân híp mắt lại, một số khác trợn trừng nhìn hắn. Bởi vì họ rất rõ ràng, Tề Bắc không phải đến để xem bệnh, như vậy chỉ còn vì Mộ Dung y sĩ mà tới rồi Lúc trước, một số nam nhân bị ánh mắt xinh đẹp và âm thanh dịu dàng của Mộ Dung y sĩ mê hoặc nên đã đến quấy rầy nàng. Nhưng những nam nhân này ngày thứ hai đã không còn xuất hiện, vì vậy có người suy đoán là có cường giả âm thầm bảo vệ Mộ Dung y sĩ. Mộ Dung y sĩ ngẩng đầu thản nhiên nhìn Tề Bắc một cái, rồi lại chuyên tâm mớm thuốc cho cô bé. Tề Bắc không có quấy rầy nàng, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, nàng hết lấy thuốc cho người này, lại xem bệnh cho người khác… Cứ như vậy, Tề Bắc đứng đấy hai canh giờ. Rốt cuộc, Mộ Dung y sĩ cũng ngừng lại, mọi việc đã xong xuôi, cũng không còn bệnh nhân mới đi vào nữa.
- Ta gọi là Nặc Đức Tề Bắc.
Tề Bắc mở miệng nói. Thân thể Mộ Dung y sĩ cứng đờ, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia hắc khí, nhưng ngay sau đó biến mất.
- Ngươi theo ta lên đây đi.
Mộ Dung y sĩ cất tiếng nói, xoay người ngồi lên xe lăn lên lầu. Tề Bắc đi theo, Độc Nhãn và Kim Cương như hai cây trụ cửa lớn đứng ở ngoài y quán. Lầu hai hiển nhiên là Mộ Dung y sĩ khuê phòng, mặc dù đơn sơ, nhưng vô cùng sạch sẽ, còn đầy dẫy một mùi nhưng hương hoa thơm ngát.
- Ta nên gọi nàng là Mộ Dung y sĩ, hay là Tinh Chủ?
Tề Bắc kéo qua một chiếc ghế tre, không chút khách khí ngồi xuống.
- Ngươi gọi ta là Mộ Dung Tinh Thần đi.
Mộ Dung Tinh Thần thản nhiên nói, quả nhiên tên của nàng là Mộ Dung Tinh Thần, tên của thế lực Tinh Thần chính là lấy từ tên của nàng.
- Mộ Dung Tinh Thần? Tên thật đẹp.
Tề Bắc khen, hắn không nghĩ là Mộ Dung Tinh Thần lại thẳng thắn như vậy. Xem ra, nàng là người thông minh, cùng người thông minh giao thiệp thật là nhàn, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là song phương ở cùng phe. Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Tinh Thần nhìn chằm chằm vào Tề Bắc, mở miệng nói:
- Nha đầu Yên Linh kia không sao chứ?
- Không có chuyện gì, các nàng rất tốt, một ngày ăn nhiều như vậy, sắp ăn cả bổn thiếu gia rồi.
Tề Bắc cười nói, đồng thời trong lòng nổi lên một tia cảm giác quái dị, nói chuyện cùng nàng thật giống bằng hữu đang nói chuyện ngày. Nàng hỏi ba thiếu nữ Tinh Linh kia, ngữ khí không giống như là đang chất vấn, mà giống như là đang hỏi người bằng hữu.
- Xem ra ta đánh giá thấp ngươi.
Mộ Dung Tinh Thần nhẹ giọng nói.
- Không, chỉ là nàng quá quan tâm nên bị loạn mà thôi.
Tề Bắc nhún nhún vai nói.
- Như vậy, đoàn lính đáng thuê của Tinh Thần bại bại rồi sao? Tốt, ngươi có điều kiện gì cứ nói đi.
Mộ Dung Tinh Thần không đợi Tề Bắc trả lời, liền nhắm thẳng vào chủ đề, nếu Tề Bắc xuất hiện tại nơi này, kết quả kia cũng không khó đoán.
- Ta có chút khát! Nếu là nói chuyện hợp tác, cũng nên có chút trà trên bàn chứ?
Tề Bắc ha hả cười nói.
- Là ta thất lễ.
Xe lăn của Mộ Dung Tinh Thần vừa chuyển, con ngươi Tinh Thần bỗng nhiên hiện lên một đạo quang mang. Liền thấy cách đó không xa, một cái tủ bằng trúc đằng tự động mở ra, nhẹ nhàng lấy bình trà tinh xảo ra, từng chiếc lá trà theo dòng nước đi ra, rơi vào bên trong chén trà. Nhưng ngay sau đó, bình nước bắt đầu bốc lên nhiệt khí, nhanh chóng sôi trào lên. Rồi bình nước nóng lăng không nhẹ nhàng, nước nóng tưới vào trong chén trà, hương trà thơm ngào ngạt nhất thời tràn đầy trong phòng.
- Mời!
Mộ Dung Tinh Thần nói một câu, chén trà vững vàng nhẹ nhàng bay đến trước mặt Tề Bắc, dừng ở giữa không trung. Tề Bắc ha ha cười một tiếng, đưa tay nhận lấy chén trà, nhẹ khẽ nhấp một ngụm.
- Ngươi không sợ có độc?
Mộ Dung Tinh Thần thản nhiên hỏi.
- Sợ, bất quá mỹ nhân châm trà, có độc bổn thì bổn thiếu gia cũng muốn uống.
Tề Bắc cười nói.
- Ngươi đã trúng độc rồi.
Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Tinh Thần sáng quắc nhìn Tề Bắc, dùng ngữ khí khẳng định.
- Loại độc nào? Liệt Hỏa Thăng Long hoàn, xuân phong nhất dạ tán, nhất dạ cửu thứ Lang...
Tề Bắc cười hắc hắc nói tới đây, đột nhiên trên mặt ửng hồng, hắn mở to hai mắt ngó chừng Mộ Dung Tinh Thần, nói:
- Nàngi thật sự cho ta uống xuân dược? Nếu thế, bổn thiếu gia không thể làm gì khác hơn là dùng nàng để giải độc thôi.
- Vô sỉ!
Mộ Dung Tinh Thần đột nhiên giơ tay lên, lăng không chộp tới Tề Bắc, không khí trong phòng nhất thời đọng lại.
Trong sát na Mộ Dung Tinh Thần giơ tay lên, Tề Bắc cảm giác được thân thể bị một cổ lực lượng vô hình giam cầm, không thể nhúc nhích được, mà một giây sau, trước mặt của hắn không gian bỗng vặn vẹo bến thành lưỡi đao.
“Không gian ma pháp!”Tề Bắc phát lực từ đan điền, hai mắt hiện lên một tia kim mang, xung quanh nhất thời nổ vang, cả người hắn thoát khỏi không gian giam cầm, bàn tay tựa như tia tia chớp chộp tới Mộ Dung Tinh Thần. Trong mắt Mộ Dung Tinh Thần hiện lên một tia kinh dị, không nghĩ tới Tề Bắc có thể dễ dàng phá bỏ không gian giam cầm của nàng như thế. Vốn là Mộ Dung Tinh Thần muốn chế trụ Tề Bắc, cứ như thế, ưu thế của hắn sẽ phải tiêu tan, cho dù không cách nào khống chế được hắn, đến lúc hợp tác có thể tranh thủ phân chia đều. Chỉ là, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nàng không ngờ rằng Tề Bắc lại có thực lực cường đại đến thế, không gian ma pháp của nàng chỉ kém chút thôi là bước vào cảnh giới Vương phẩm, hơn nữa còn là Ma Pháp Sư tinh thần cao cấp, nhưng vẫn không thể bắt được hắn, độc trong nước trà đối với hắn tựa hồ cũng không có hiệu quả gì. Trong nháy mắt, đại thủ của Tề Bắc đã vươn tới yết hầu của Mộ Dung Tinh Thần, mặc dù không có Long Hóa, nhưng Cuồng Long Đầu khí phát ra cũng đủ để xuyên kim liệt thiết rồi. Không gian trước mặt Mộ Dung Tinh Thần ngưng tụ lại, đồng thời tính toán dùng tinh thần tấn coing hắn.
- Phá!
Tề Bắc gầm nhẹ một tiếng, bàn tay to bị dừng lại giữa khoảng không, trong đầu truyền đến từng trận đau nhói. Tinh thần của Tề Bắc cũng vô cùng cường đại, ban đầu Yêu Nhiêu muốn thôi miên hắn, cũng đã hoàn toàn thất bại. Trong mắt của Tề Bắc nổ ra hai tia kim mang, lập tức phá công kích của Mộ Dung Tinh Thần. Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng trào ra một tia máu tươi, nhuộm đỏ cái khan che mặt, đây là hậu quả của Tinh Thần ma pháp phản chấn. Việc nàng bị thương làm không gian trước mặt trở nên yếu ớt, đại thủ của Tề Bắc ập xuống như tường đổ, bóp thẳng về hướng cổ họng nàng. Mộ Dung Tinh Thần cắn răng một cái, đem không gian bóp méo một chút. Đại thủ của Tề Bắc lập tức thay đổi quỹ đạo, trượt tới mặt nàng. Mạng che mặt của Mộ Dung Tinh Thần bị Tề Bắc dùng tay cái lột xuống, hiện ra một nụ cười tinh xảo tuyệt luân trong không trung. Trong mắt Tề Bắc hiện lên một tia kinh diễm, không ngờ trên cõi đời này lại có cô gái xinh đẹp như vậy, da thịt kia trắng như trong suốt, không có chút tỳ vết nào, sống mũi thẳng như đao gọt, đôi môi đỏ mọng còn vết máu, thật là một loại vẻ đẹp mê hoặc tâm thần con người ta. Cái khăn che mặt bị lột xuống, Mô Dung Tinh Thần vốn vẫn trầm tĩnh, ánh mắt bỗng hoảng loạn khi đối mặt thẳng với hắn. Trong lúc nhất thời, nàng đã quên dùng ma pháp công kích, nhưng như chỉ là một cô gái bình thường, giương tay tát hắn. Tê Bắc đưa tay lên, giữ lấy cánh tay nhỏ nhắn, đột nhiên cúi người xuống, hướng thẳng tới miệng nhỏ của nàng mà hôn. Mộ Dung Tinh Thần mở to con người, cái miệng nhỏ nhắn chấn động há ra, giống như nghênh đón nụ hôn của Tề Bắc.
- A….!
Đôi mắt Mộ Dung Tinh thần như mê ly chút một, đầu óc trống rỗng vang lên một tiếng, nàng tuyệt đối không thể ngờ đến tình huống Tề Bắc hôn nàng. Bọn họ là địch nhân, vừa mới đây còn ra tay tàn nhẫn…..
Cái lưỡi của Tề Bắc dễ dàng chui vào trong miệng Mộ Dung Tinh Thần, trêu chọc cái lưỡi nhỏ thơm tho của nàng, cùng lúc đó, hắn nhả vào đó một ngụm nước trà. Thì ra là, ngụm nước trà Tề Bắc đã uống kia, sớm đã bị nội lực bao trùm, lúc này phản trở về trong miệng Mộ Dung Tinh Thần. Nàng quả thực chưa từng nghĩ tới cục diện như vậy, nàng sống đến hiện tại chưa bao giờ bị nam nhân đụng qua, chớ nói chi đến hôn môi như tình nhân. Đúng lúc này, Tề Bắc đột nhiên cảm giác đầu lưỡi có chút tê dại, nhiều tia độc quỷ dị theo đầu lưỡi của hắn hướng tới tứ chi. Tề Bắc khởi động nội lực, bào trùm những độc chất này, nhưng không thể áp chế hết, trong nháy mắt đã bị xâm lấn đến tạng phủ. Tề Bắc kinh hoàng, bèn dùng đến ấn kí ở bàn tay trái, từ đó chảy ra một đạo khí tức kim sắc. Đạo khí tức này thoạt nhìn tựa hồ không có khác Thần Long quyết là mấy, nhưng hiển nhiên không thuộc về nội lực Thần Long, độc khí vừa gặp phải đạo kim sắc này lập tức tan thành mây khói. Một lúc lâu sau, Mộ Dung Tinh Thần mới lấy lại tinh thần, hai tay muốn đẩy Tề Bắc ra, nhưng phát hiện toàn thân mềm yếu, không còn một chút khí lực. Khi đó, đại thủ của Tề Bắc dần dần mò xuống bộ ngực của nàng. Bộ ngực của nữ nhân chính là cấm địa, thân thể mềm mại của Mộ Dung Tinh Thần cứng đờ lại, nàng lấy hết sức hai hàm răng cắn xuống đầu lưỡi Tề Bắc. Tên Tề Bắc này thật sự rất tinh ranh, đã nhận ra ý định của Mộ Dung Tinh Thần, lúc nàng cắn xuống thì hắn đã rụt đầu lưỡi lại. Tề Bắc lui về phía sau hai bước, nhìn Mộ Dung Tinh Thần, khóe miệng lộ ra một nụ cười, giống như đang đánh giá tác phẩm nghệ thuật do mình tạo ra. Hiện tại đôi mắt đẹp dịu dàng của Mộ Dung Tinh Thần mang theo một tia bối rối, khuân mặt đỏ ửng lên, cái miệng nhỏ nhắn lại càng đỏ tươi, thêm mấy phần kiều diễm. Đột nhiên, trong mắt người đẹp rơi xuống hai giọt lệ. Tề Bắc sửng sốt một chút, đưa ngón tay ra thấm nhẹ hai giọt nước mắt của nàng
"Xèo... " một tiếng, Tề Bắc cảm thấy ngón tay đau nhói, toát ra từng làn khói đen. Cũng may Thần long ấn ký của Tề Bắc một lần nữa phát ra khí tức kim sắc, xua tan khói độc.
- Nàng... Nước mắt của nàng có độc?
Tề Bắc sững sờ nói, chẳng lẽ là do hắn đưa nước trà có độc vào miệng nàng.
- Ngươi không sao? Tại sao lại như vậy?
Mộ Dung Tinh Thần nhìn Tề Bắc lẩm bẩm nói. Tề Bắc nhìn Mộ Dung Tinh Thần mang hắc thủ ở hai tay, tựa hồ hiểu cái gì.
- Ta có thể kháng bách độc, thân thể của nàng xảy ra chuyện gì thế ?
Tề Bắc nói. Mộ Dung Tinh Thần chưa trả lời Tề Bắc, trong mắt bao trùm lên rồi một tầng hôi mang, nhưng ngay sau đó hôi mang biến mất, mà thay bằng tia kiều mị. Nàng đeo mạng che mặt lên hết sức bình tĩnh như chưa có gì xảy ra
- Ngươi thắng, ngươi nghĩ Tinh Thần phải làm thế nào? Phải hoàn toàn thối lui khỏi thành Tây Linh?
Mộ Dung Tinh Thần thản nhiên nói.
- Làm nữ nhân của ta đi!
Tề Bắc chằm chằm nhìn Mộ Dung Tinh Thần nói.
- Ngươi thả Yên Linh, Như Phong và Phiêu Tuyết, thì Tinh Thần sẽ thối lui khỏi thành Tây Linh.
Mộ Dung Tinh Thần nói.
- Ta rất nghiêm túc.
- Ngươi có thể giải tán hoặc có thể thu nhận đoàn lính đánh thuê của Tinh Thần về dưới trướng…
- Cảm giác về đôi môi nàng vẫn còn.
Cuối cùng Mộ Dung Tnh Thần cũng nổi giận, nàng lên xe lăn, quay lưng về phía Tề Bắc, để không phải nhìn thấy nụ cười đầy si mê trên khuôn mặt của hắn nữa
- Như vậy đi, Tinh Thần tiếp tục lưu lại thành Tây Linh, nhưng sau này lợi ích chỉ còn được hai phần.
Tề Bắc đột nhiên trở lại đề tài đàm phán.
“Hai phần!” Trong lòng Mộ Dung Tinh Thần sửng sốt, thành lợi ích ở thành Tây Linh, cho dù lúc trước kia Tinh Thần được ba phần, Huyết Lang và Mị Ảnh chia đôi năm phần, hai phần còn lại bị các đại, trung, tiểu thế lực chia. “ về sau Tề Bắc nắm lấy thành Tây Linh, hắn lại vẫn cho phép Tinh Thần được chia hai phần ích lợi?”
Mộ Dung Tinh Thần xoay người lại nhìn vẻ mặt Tề Bắc đã trở nên nghiêm trang.
- Tinh Thần được hai phần, vậy Huyết Lang và Mị Ảnh thì sao?
Nàng không tin Tề Bắc sẽ đem khối bánh ngọt to này chắp tay đưa tới.
- Bổn thiếu đã nắm Huyết Lang gia trong tay, về phần Mị Ảnh ta chưa từng quen biết, bất quá ta nghĩ một ngaỳ sẽ phải tới.
Tề Bắc cười nhạt, rất có ý tứ thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Mộ Dung Tinh Thần trầm mặc, có chút đoán không ra ý Tề Bắc.
- Cho nàng lợi ích thì nàng lại nghi thần nghi quỷ. Nói cho nàng hay, về phương diên nào đó mà nói thì ta thích nàng…
Tề Bắc ngay thẳng được một lát thì vẻ mặt mập mờ trở lại. Ánh mắt Mộ Dung Tinh Thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Còn về một phương diện khác đó chính là con bài tẩy của nàng, có thực lực đáng được chia lợi ích.
Tề Bắc nói, hắn đang nhớ lại lời Yên Linh mà nói…chọc giận tới Mộ Dung Tinh Thần hắn sẽ hối hận không kịp, hiện tại đối mặt Mộ Dung Tinh Thần, hắn nghĩ lời của nàng có lẽ không phải là đe dọa, bởi vì hắn cảm thấy có một loại cảm giác nguy hiểm.
- Ngươi muốn biết lá bài tẩy của ta sao
Mộ Dung Tinh Thần hỏi. Tề Bắc nở nụ cười, lắc đầu nói:
- Không muốn! Chúng ta bây giờ không phải là địch nhân, là đồng bạn hợp tác. Có lẽ nếu như nàng nguyện ý, chúng ta còn có thể bước chung một con đường.
Đôi mắt Mộ Dung Tinh Thần hơi khep lại, có lẽ nàng đang cười. Tề Bắc tiến lên đẩy xe lăn Mộ Dung Tinh Thần xuông lầu. Trong ánh mắt kinh dị của đám bệnh nhân hắn đẩy nàng ra cử. Phía ngoài, gió tuyết chẳng biết lúc nào đã dừng lại, ánh dương chiếui đầy trên mặt tuyết. Mắt Mộ Dung Tinh Thần khẽ nheo lại, cảm thụ được ánh mặt trời chiếu ở lên người, phát hiện ra đã lâu nàng không xuất hiện dưới ánh mặt trời. Thập Tam và Tiểu Cửu hiện ra trước cửa sổ lầu hai, đang nhìn chăm chú vào Tề Bắc và Mộ Dung Tinh Thần.
- Nàng là Tinh Linh, hơn nữa còn là Ma Pháp Sư song hệ không gian và tinh thần rất hiếm, đáng tiếc thể chất của nàng...
Tiểu Cửu nhẹ giọng nói
- Trên người nàng toàn là độc, kể cả mấy sợi tóc cũng toàn kịch độc nhưng chủ nhân hôn nàng lại không sao. Có lẽ thân thể Chân Long thật sự có thể kháng bách độc.
Thập Tam nói.
- Có lẽ vậy.
Tiểu Cửu nói.
- Chủ nhân đúng là đa tình, bên người không bao giờ thiếu nữ nhân! Ha Ha!
Mười ba cười nói.
- Câm miệng, chủ nhân đã sắp đi xa.
Tiểu Cửu khẽ quát một tiếng, thân hình biến mất ở trong không khí. Thập Tam không còn biện pháp, ai bảo hắn xếp sau Tiểu Cửu. Ngay sau đó hắn cũng ẩn thân đi theo sau.
Gió tuyết dừng lại, thành Tây Linh nhất thời sống lại từ trong tịch mịch, từng cửa hàng được mở ra để dọn dẹp đống tuyết bề bộn trước cửa, cả con đường trở nên huyên náo. So sanh với nhưng thành thị khác, thành Tây Linh khác nhau lớn nhất là thân phận người đi trên đường căn bản không phải người bình thường mà là những Mạo Hiểm Giả và dong binh. Cho nên xác suất phát sinh xung đột cũng rất lớn, mọi người ai nổi giận liền động thủ, không một lời liền lao vào đánh nhau nên thành Tây Linh thấy người chết là rất bình thường. Tề Bắc đẩy Mộ Dung Tinh Thần đi tới một con phố liền thấy hơn mười người đang có xung đột, năm người đã nằm chết, xem ra nói thành Tây Linh hỗn loạn không phải là ngoa. Không có bộ máy quản thúc sẽ hỗn loạn như vậy.
- Sẽ có ngày ta biến Tây Linh thành một toà thành hoà bình và an toàn, không người nào dám đánh nhau trong thành.
Trong măt Tề Bắc ẩn chứa một ngọn lửa, đó là ngọn lửa lí tưởng cùng dã tâm. Hắn muốn xây dựng thành toà thành trong mộng mà toà thành này mới chỉ là khởi điểm của hắn. Mộ Dung Tinh Thần tâm khẽ run lên, đôi mắt đẹp có chút mơ hồ: “Cõi đời này thật có như vậy thành thị sao? Cho dù là được khen là yêu hòa bình thì Tinh linh tộc, bên trong tộc tựu thật hòa bình sao? Thật ngang hàng sao? Thật không có kỳ thị sao?”
Trong tiệm thuốc bên đường, Lôi Minh đang trêu chọc một nữ nhân viên thanh tú.
- Lôi Minh, lão nương vừa rời đi một lát mà huynh đã trộm tình rồi. Chán sống rồi sao?
Một cô gái thuộc Báo tộc có thân hình vạm vỡ nhấc lỗ tai hắn lên nghiến răng nghiến lợi hỏi.
- Tây Á [Sera], đừng, mau buông tay, lỗ tai nếu bị muội kéo sắp rách rồi.
Lôi Minh vẻ mặt đau khổ xin tha.Nữ nhân viên bán hàng vừa bị trêu trọc liền che miệng cười trộm, cảnh như vậy thương xuyên phát sinh ở các tiệm thuốc.
- Lần sau còn dám hay không?
Tây Á hung ác nói.
- Không dám không dám.
Lôi Minh đáng thương nhìn thê tử của mình.
- Không dám? Lão nương xem lá gan của huynh quá lớn, khuya ngày hôm trước đi theo lũ bạn ra kĩ viện lêu lổng, cho là lão nương không biết sao?
Tây Á bị chọc tức giận nói.
- Huuynh bị bọn họ lôi kéo đi , ông trời chứng giám... A, tinh... Tinh Chủ...
Lôi Minh đột nhiên kinh hô một tiếng như gặp quỷ.
- Thúi lắm, dám lừa lão nương.
Tây Á lạnh lùng nói.
- Thật, Tây Á, muộimau nhìn xem, còn có một nam nhân đẩy nàng, có huynh bị ảo giác hay không?
Lôi Minh vội vàng nói. Tây Á quay đầu hướng phòng trọ nhìn ra ngoài, vừa nhìn, nhất thời trợn to hai mắt. Hai vợ chồng đều là bát đại tướng của Tinh Thần, thấy loại chuyện không tin được này, trái tim chấn kinh như muốn ngừng đập. Tinh Chủ từ trước đến giờ không tiếp xúc cùng ngoại giới, chỉ thường xuyên ở khu dân nghèo trong y quán, trừ ba thiếu nữ Tinh Linh là Như Phong, Yên Linh, Phiêu Tuyết, còn lại ngay cả bát đại tướng cũng khó có thể gặp mặt nàng. Hôm nay đã gặp nàng bị một người đàn ông đẩy đi ở trên đường, không khác gì chuyện mặt trời mọc ở hướng tây.
- Chúng ta theo sau.
Lôi Minh nói. Mà đúng lúc này, ánh mắt Mộ Dung Tinh Thần nhìn sang hướng bên này, cảnh cáo hai người.
- Tình yêu quả nhiên là vĩ đại, Tinh Chủ tìm được hạnh phúc của chính mình.
Tây Á dlẩm bẩm nói, ánh mắt nhìn Lôi Minh đột nhiên trở nên nhu tình như nước, nàng đang vuốt mặt của hắn nói:
- Lôi Minh, thiếp nhất định sẽ đối tốt với phu quân.
Lôi Minh đầy mặt cảm động, ngươi nhìn, thê tử đối với hắn thật là tốt.
- Chẳng qua nếu như huynh dám đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu, lão nương sẽ thiến huynh.
Ánh mắt Tây Á biến đổi, nắm lấy cằm Lôi Minh mà véo… Tề Bắc đẩy Mộ Dung Tinh Thần chậm rãi đi trên đường cái, Kim Cương cùng Độc Nhãn cùng đi ở phía sau. Cũng không có ai tới chọc bọn họ vì dù sao Kim Cương Độc Nhãn nhìn rất có lực uy hiếp.
- Dẫn ta đi gặp đám người Yên Linh.
Mộ Dung Tinh Thần đột nhiên mở miệng nói.
- Được.
Tề Bắc hết sức dứt khoát đáp ứng, đẩy Mộ Dung Tinh Thần về sân nhà của Đỗ Thọ, bởi hiện tại hắn không cần thiết nhốt ba Tinh Linh thiếu nữ kia. Vào sân, Tề Bắc trực tiếp đẩy Mộ Dung Tinh Thần đi đến nơi nhốt ba thiếu nữ Tinh Linh.
- Tinh Chủ
vừa thấy được Mộ Dung Tinh Thần đi vào, ba thiếu nữ Tinh Linh nhất tề kích động hô, Như Phong và Phiêu Tuyết rơi cả nước mắt, thật giống như đứa trẻ bị uỷ khuất khi thấy cha mẹ.
Tề Bắc thềm phân phó Tiểu Cửu giải trừ ma pháp giam cầm trên người ba thiếu nữ Tinh Linh> Bọn họ được khôi phục tự do liên nhào đến trước mặt Mộ Dung Tinh Thần.
- Tinh chủ sao người lại tới đây? Có phải tên gia hỏa vô sỉ ka lấy chúng tiểu nhân ra để uy hiếp người không?
Yên Linh vừa nói, vừa giận dữ nhìn Tề Bắc. Tề bắc thấy thế chỉ nhún vai đi ra ngoài, để lại không gian cho các nàng.
- Tước gia…
Tề Bắc vừa đi ra, thấy Đỗ Thọ đầy mùi rượu lao đến, quỳ gối trước mặt hắn
- Làm gì vậy?
Tề Bắc nhướng mày.
- Cầu tước gia hãy nhận lấy tiểu nhân. Đỗ Thọ nguyện làm lính hầu, dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không sờn lòng.
Đỗ Thọ lớn tiếng nói. Tề Bắc khinh miệt cười, mở miệng nói:
- Làm lính hầu cho bổn tước, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Khuôn mặt Đỗ Thọ đỏ ửng, lớn tiếng nói:
- Đỗ Thọ có một cái mạng, tuyệt đối không sợ chết.
- Không sợ chết lại vì tiền đồ trước mắt mà đem gán cả em gái mình! Ngày sau ngươi cũng vì thế mà phản bội ta thì làm sao ta tin ngươi được?
- Tiểu Nhân không muốn hại em gái, tiểu nhân chỉ…
Đỗ Thọ cắn răng, hắn chỉ dùng ý nghĩ của mình áp đặt lên Đỗ Linh rằng có quyền là có tiền và hạnh phúc.
- Ta thấy có một chuyện mà người có thể làm, đó là mỗi ngày ngươi phụ trách giặt quần áo cho Hắc Giáp Quân và dọn lều trại.
Tề Bắc thản nhiên nói, nếu không phải hắn có lương tâm thì sẽ không bao giờ thu nhận người này.
- Vâng thưa tước gia, tiểu nhân nhất định sẽ làm tốt chuyện này!
Đỗ Thọ lớn tiếng nói. Tề Bắc không tiếp tục để ý đến hắn nữa, bước vào trong nhà. Ở cái ngõ tại góc sân, Đỗ Linh đã thấy cảnh này, ánh mắt toát lên một tia cảm kích. Trong mấy ngày này, nàng thấy được thủ hạ Tề Bắc đều sùng bái hắn tề nội tâm, cũng không phải do hắn dùng cường quyền và kỷ luật nghiêm để áp đặt mọi người, so với đám dong binh suốt ngày ầm ĩ ở bên ngoài chỉ là gà nuôi chó cảnh thì hơn rất nhiều. Nàng cho rằng nếu Tề Bắc làm chủ thành Tây Linh quả thực rất hợp. “Nếu Đỗ Thọ ca ca có thể ở trong đoàn quân kia, có thể nói là bình minh chiếu vào căn nhà”
Trong doanh trướng, Yên Linh đang bất bình nói với Mộ Dung Tinh Thần:
- Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà hắn chỉ cho Tinh Thần chúng ta được hai phần lợi ích chứ? Nếu hắn muốn liên hợp cùng chúng ta đánh đuổi Mỵ Ảnh và Huyết Lang thì phải chia cho chúng ta bốn phần.
- Binh đoàn linh đánh thuê của chúng ta đã bị hắn khống chế, các ngươi lại đang trong tay hắn thì hai phần lợi ích đã là không tồi rồi.
Mộ Dung Tinh Thần thản nhiên nói.
- Hả? Hắn chí có hơn hai trăm người thì làm sao có thể bắt được hơn tám ngàn lính đánh thuê của chúng ta chứ.
Yên Linh kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, coi như người của hắn lợi hại thì cũng lắm cũng chỉ địch lại được bốn mươi người.
Như Phong tru cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
- Ta cũng không rõ lắm, nhưng sự thật là như vậy.
Mộ Dung Tinh Thần thở dài, đến lúc này nàng vẫn không hiểu, hơn tám ngàn lính đánh thuê của nàng lại có thể bại trong tay Tề Bắc. Tam nữ trầm lặng một lát, Phiêu Tuyết đột nhiên nói:
- Ích lợi chúng ta chỉ còn hai thành, vậy…không phải sẽ….
- Tổng hội ắt có biện pháp.
Đoi mắt của Mộ Dung Tinh Thần chợt ảm đạm, lập tức nói sang chủ đề khác:
- Mấy ngày nay hắn có khi dễ các người không?
- Không có! A! Không đúng, hình như hắn khi dễ Yên Linh.
Như Phong nói. Mộ Dung Tinh Thần liền nhìn qua, không khí có vẻ có chú áp lực.
- Không, Không phải! Kỳ thật hắn không phải là loại người như vậy…
Yên Linh trừng mắt liếc Như Phong một cái, nhanh chóng nói. Chuyện Tề Bắc nhìn thấy ngực nàng cũng chỉ là vô ý mà thôi. Lúc này, ánh mắt Mộ Dung Tinh Thần mới dụi dàng trở lại, nhớ tới nụ hôn lúc trước, khiến nàng không thể tn tưởng hắn được, chỉ là nụ hôn kia… Mộ Dung càng nghĩ, càng gợi nhớ đến cảm giác tê dại đó, cảm giác này khi bùng lên trong cơ thể nàng cũng không có bị nàng bài xích. Cũng có lẽ nàng bị giật mình ngây người nên khong kịp sinh ra cảm giác bài xích.
- Yên Linh tỷ, không phải tỷ thích hắn chứ? Nếu không hắn nhìn thấy bảo bối của tỷ mà tỷ vẫn nói tốt cho hắn.
Phiêu Tuyết cười hì hì nói.
- Tỷ không thích hắn, chỉ là…Hắn có điểm vô sỉ nhưng mấu chốt là nếu hắn muốn làm gì chúng ta đã sớm làm rồi.
Yên Linh giải thích.
- Tỷ thích hắn thì có! Như Phong, tỷ nói thế có đúng không?
- Vâng, đúng vậy a! Yên Linh tỷ bị hắn nhìn thấy nhưng trong lòng vẫn cao hứng.
- Hai xú nha đầu, có tin tỷ xé miệng hai đứa ra không?
Yên Linh nhao lên, túm lấy Như Phong và Yên Tuyết. Mộ Dung Tinh Thần nhìn ba nha đầu kia, trong mắt cũng hiện lên ý cười.
…
…
Thông Thiên Sơn, đo từ chân núi đến đỉnh cao một vạn ba ngàn trượng. Nơi này được một trong ngũ đại Thánh địa làm nới cư trú, đó là Thiên Thiên Sơn sơn môn. Nơi đây tổng cộng có chín cửa ải từ chân núi lên đến đỉnh. Đệ tử Thông Thiên Sơn vừa vào sẽ tới cửa ải cách mặt đất năm ngàn trượng, là tầng thấp nhất của Thông Thiên Sơn. Tại đây các để tự trải qua khổ tu, nếu cho rằng mình có thực lực ấm Quan sẽ nhập quan đạo, qua được trạm cửa ải thứ nhất, cả thực lực và địa vị đều được tăng lên rất nhiều. Cứ như vậy đệ tử Thông Thiên Sơn hầu hết ở lại Sấm Quan, nếu ai có thể vượt qua cửa ải ba sẽ được làm đệ tử nội môn, vượt qua được cửa ải sẽ được thành đệ tự nòng cốt, còn nếu đệ tự nào có thể vượt qua cửa ải chín sẽ trở thành trưởng lão. So sánh với những đệ tử bình thường, các đệ tử nòng cốt hoặc các trưởng lão đi thu nhận đồ đệ, tuy rằng được hưởng đãi ngộ cao hơn các đệ tử thông thường rất nhiều, nhưng bọn họ chỉ cần Thông Thiên Sơn chân chính thừa nhận, sẽ quả được cửa ải đầu tiên, tến vào Sấm Quan.
Chín cửa ải, chín bước lên trời!
Khải Đế mang theo Minh Nguyệt công chúa cưỡi linh hạc, thuận lợi vượt qua tầng mây, bay tới Thông Thiên Sơn. Lúc này, Khải Đế đang nói luật lệ cho Minh Nguyệt công chúa. Ngay khi sắp hạ cánh, thì đột nhiên trên đỉnh núi truyền đến một tiếng rất lớn, kèm sau đó là những tiếng chuồng hung hậu xua đi đám mây, mở cánh cửa ra.
- Sư phụ, có chuyện gì vậy?
Minh Nguyệt công chúa hỏi.
- Có người vượt qua được cửa ải thứ chín, từ nay Thông Thiên Sơn sẽ có mười tám vị trưởng lão.
Khải Đế vừa nói, trong ánh mắt có chút phức tạp. Ải thứ chín này, nàng đã mấy lần phải dừng bước tại đó. Đột nhiên, đỉnh núi Thông Thiên Sơn có một vầng hào quang bắn lên cao, đánh tan mây mù ở bốn phía. Bầu thời xanh thẳm hiện lên một Ma Pháp Kinh không lồ, trên kính xuất hiện một thân ảnh uyển chuyển. Là một nữ tử đẹp tuyệt trần, vận một bộ ma bào màu xanh, đứng trên cái cái chuông khổng lồ của Thông Thiên Sơn, sắc mặt nàng có chút tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm tóc mai, nhưng khí tức mê hoặc lại phát ra nồng đậm.
- Yêu Nhiêu, là cô ta…
Khải Đế lặng đi một chút. "Trước kia cô ta chỉ là một Ma Pháp Sư Địa phẩm, mới thông qua cửa ải thứ chín, làm sao bây giờ đã thông qua ải thứ chín chứ?”
- Sư phụ, đó là ai ?
Minh Nguyệt công chúa hỏi.
- Cô ta là người đông trang lứa với vi sư, là một thiên tài đứng ở Cự Nhân Kiên Bàng.
Khải Đế nói
“Cự Nhân Kiên Bàng? Vào Thông Thiên Sơn không phải đứng ở Cự Nhân Kiên Bàng sao?" Trong lòng Minh Nguyệt công chúa cảm thấy khó hiểu, bất quá Khải Đế cũng không có tính giải thích.
Ánh nắng trải dài khắp thành, làm tan chảy đi tuyết đọng trong suốt một đêm qua. Nhưng ngoài thành vẫn trắng xoá một mảnh, tuyết đọng rất dày khiến người ta không thể bước đi trên nó được. Thật ra chuyện này là do các thương gia muốn kinh doanh sớm nên mời Ma Pháp Sư tới làm tan băng tuyết. Vì vậy, bên trong thành Tây Linh phi thường náo nhiệt. Nếu so sánh với những mùa khác, Mạo Hiểm Giả cố nhiên ít đi nhiều, nhưng những Mạo Hiểm Giả vẫn lưu lại ở thành Tây Linh thì thực lực tất nhiên không tệ. Bởi vì mùa đông ở Man Hoang vực, ma thú có cấp bậc tương đối cao. Hơn nữa, ở mua đông, ngoài Man Hoang vực có một loại ma thú là hoang thú Báo Tuyết, đó là một giống ma thú còn sót lại từ trăm vạn năm trước, rất nhiều mạo hiểm giả tới đây vì nhắm tới loại Báo tuyết này. Trong cơ thể Báo tuyết có nội đan, bộ da của nó còn có khả năng kháng băng hàn vĩnh cữu, đối với thuộc tính đấu khí và ma pháp từ vương phẩm trở xuống có thể hoàn toàn miễn dịch. Nếu tu luyện đấu khí và ma pháp thuộc tinh hàn mà được dùng nó thì uy lực sẽ tăng lên mấy lần. Hiệu quả nghịch thiên này làm cho vô sô mạo hiểm giả đánh bạc với tính mạng của mình mà nối nhau đi tìm kiếm Báo Tuyết. Bất quá đến này số lượng Báo Tuyết bắt được tới nay chỉ có 3 con, nhưng lại có vô sô Mạo Hiểm Giả bỏ mạng hằng năm. Mặc dù danh xưng Man hoang vực có hai chữ Man hoang nhưng trên thực thế số lượng hoang thú cực kỳ thưa thớt. Nghe nói chỗ sâu nhất của Man Hoang vực mới có nhiều hoang thú lui tới. Bất quá lãnh thổ với diện tích vô cùng rộng lớn, bề ngang đã có năm nghìn dặm. Cho dù có là Thánh Ma Pháp Sư hay Thánh Đấu sĩ cũng không dám bước vào đó.
Lúc này tại Tây Linh thành, có một tiếng động vang lên, bắt đầu bốc lên những khí tức đầy bất an. Hai ngày trước, có một tin tức nho nhỏ lan khắp thanh. Tin tức đó nói là Nặc Đức Tề Bắc là Ngũ Thiếu Gia của Nặc Đức gia tộc đã cách Tây Linh thành không xa, ít ngày nữa sẽ tới. Có người dè bỉu, có người ngồi chờ mà chế giễu, nhưng là có người nhạy cảm thấy được thân phận của Tề Bắc mà tới Tây Linh thành thì sẽ thay đổi được nhiều chuyện. Trước khi Kim Diệp hoàng triều uỷ nhiệm thành chủ thì người nào cũng ít quyền thế. Nói ngược lại, có thế gia nào sẽ để con cháu mình đến cái thành hỗn loạn này mà làm thành chủ? Tây Linh thành sở dĩ loạn vì nhiều nguyên nhân tạo thành, nơi này cũng là thiên đường cho người cực kỳ hung cực ác. Không một ai nguyện ý sẽ thấy một chính quyền ổn định ở đây, bởi vì như vậy, bọn họ sẽ mất đi chỗ ở yên tĩnh.
Đến giữa trưa, một thương đội lớn tiến vào thành Tây Linh, mang theo một tin tức bom tấn là đội ngũ của Nặc Đức Tề Bắc đang ở phía sau, sắp đến thành Tây Linh rồi. Tam đại thế lực ở Tây Linh thành không biết tính toán cái gì mà một chút động tĩnh cũng không có, nhưng những tiểu thế lực lại rục rịch, chuẩn bị hạ uy mã Tề Bắc. Không lâu sau, vùng trời trắng xoá ở ngoài thành Tây Linh xuất hiện đạo hắc tuyến, hết sức bắt mắt.
- Đã tới, thiếu gia của Nặc Đức gia tộc đã tới.
- Ha ha, hãy xem vị ngũ thiếu gia này kiên trì được lâu đến đâu.
- Ta cá là nhiều nhất 3 ngày.
- Ba ngày? Ngươi làm vậy là khinh thường những địa đầu xà ở thành Tây Linh này rồi. Ta đoán hắn chịu không nổi đến một ngày, phải chạy trốn đến mức tè ra quần.
- ha ha ha, không tệ.
...
...
Vô luận là Mạo Hiểm Giả hay cư dân ở Tây Linh thành không một ai coi trọng Tề Bắc, thậm chí nhiều người chỉ xem hắn là người của Nặc Đức gia tộc, không có ai coi hắn là thành chủ Tây Linh thành. Đỗ Thọ vẫn mặc trang phục Thành Vệ Quân nhưng trong lòng thì cười lạnh không dứt. “Toàn là đồ con lợn, đến lúc đó thì các ngươi hãy trợn con mắt lên mà xem thật kỹ. Tước gia này chính là nhân vật cấp thần.” Thời gian dần qua, dải hắc tuyến càng ngày càng gần, đã có thể thấy được những binh sĩ mặc áo giáp đen.
“Rầm Rập Rầm Rập” Mỗi bước đi đều có nhịp, thanh âm truyền tới làm sắc mặt nhiều người khẽ biến đổi. Là quân đội, từ khí thế có thể thấy được lực chiến đấu của bọn họ. Rất nhanh, hơn hai trăm Hắc Giáp Quân hộ vệ để lộ một chiếc xe ngựa có chút mộc mạc, xe đã tới bên ngoài cửa thành. Hắc Giáp Quân được trang bị tận răng kia như người máy, dừng rất đúng nhịp và đều nhau, bọn họ đứng bất động chỉ có con ngươi đằng đằng sát khí lộ ra, khí thế của hơn hai trăm người như thiên quân vạn mã. Những tiếng trào phúng trêu chọc bởi vì khí thế này mà bị trấn nhiếp trở nên câm lặng. Ở phía sau Hắc Giáp Quân, đi ra hơn một trăm người mặc đồ nô bộc, trên tay những người này cầm một quyển bố cáo. Hắc Giáp Quân dừng lại ở ngoài thành, giống như cái cọc gỗ, không phát ra một chút thanh âm. Lúc này, Tề Bắc từ trong xe ngựa bước ra, lạnh giọng quát lên:
- Vào thành!
Nhất thời, trận hình của Hắc Giáp Quân xếp thành hình mũi tên, từng bước đi về phía cửa thành. Đám người vây xem cũng rối rít tản ra, chỉ còn lại mấy con tốt do mấy tiểu thế lực sai khiến ngăn ở cửa thành. Trong lòng bọn họ rất sợ nhưng lời của bề trên nói, bọn họ cũng không dám không nghe. Hơn nữa, trong lòng bọn họ cũng mang chút may mắn, thiếu gia quý tộc mới đến này cũng không biết xử lý họ thế nào. Khoé miệng Tề Bắc lộ ra vẻ mỉm cười tàn khốc, thật giống như buồn ngủ gặp chiếu manh, hắn đang tìm một cơ hội để lập uy.
- Giết!
Tề Bắc nói ta một từ. Nhất thời, Hắc Giáp Quân lao tới nhanh như tia chớp, thanh đao sắc bén trong tay bọn họ ánh lên từng đoàn lãnh mang. Sau đó liền thấy máu văng khắp nơi, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang dội phía chân trời. Vẻn vẹn trong thời gian ngắn, mấy trăm tên tiểu lâu la chẳn ở cửa thành đều ngã xuống trong vũng máu. Sát khí ngất trời này đến mọi người vây quanh xem đều im lặng. Hắc Giáp Quân dẫm lên vô sô thi thể mà tiến vào thành, những nô bộc ở phía sau thì giống như thuỷ triều tản ra, bắt đầu dán bố cáo ở trên các vách tường. Bố cáo ghi là từ hôm nay, Ngũ thiếu gia Nặc Đức gia tộc, Tam đẳng Tử Tước đại nhân - Nặc Đức Tề Bắc chính thức tiếp quản Tây Linh thành. Các thương gia buôn bán phải đợi thành chủ đại nhân ban bố luật pháp ở lãnh địa này.
Phủ thành chủ của thành Tây Linh, là nơi phồn hoa nhất ở cuối đường cái, hiện đang bị một thế lực tầm trung tên là Hắc Sát bang chiếm cứ làm sào huyệt. Hắc giáp quân của Tề Bắc đi thẳng tới phủ thành chủ, Binh khí lạnh lẽo trong tay còn đang có máu nhè nhẹ chảy xuống. Đám người của các thế lực tới rối rít quay lại địa bàn mà báo cáo tình huống đã phát sinh. Rất nhanh, Tề Bắc đã tới trước phủ thành chủ. Mặc dù hắn đã tính toán đem toà thành bảo của Huyết Lang Vương làm của riêng nhưng bất quá bây giờ không phải lúc. Trước hết phải danh chính ngôn thuận chiếm cái phủ thành chủ này đã. Lúc này, Hắc Sát bang đã có được tin tức, sớm có Ma Pháp Sư xếp hàng nghiêm chỉnh để đối phó.
- Kim Cương, công phá cửa vào!
Kim Cương điên cuồng hét lên một tiếng, hai cánh tay trong nháy mắt bành trướng. Thân thể cao lớn như một ngọn núi xông tới, quả đấm của hắn nổi lên quang mang tản ra bốn phía.
“Ầm!” Một tiếng vang thật lớn. Đại môn dày cộm bị Kim Cương một quyền đấm bung ra, một đám Chiến sĩ thủ phía sau cửa bị chấn hộc máu, kêu thảm mà rút lui. Cùng lức đó, Ma pháp sư và cung tiễn thủ của Hắc Sát bang đứng trên cao đã phát động công kích. Nhưng là công kích đợt thứ nhất lại không thể tung ra, trên cổ những Ma pháp sư và cung tiễn thủ đang trào ra máu, trong nháy mắt đã đứt cổ họng. Tề Bắc đánh ra một thủ thế, dẫn Hoả Liệt đi đầu mà hét lớn: