Trong căn phòng chật chội, thiên hộ Tào Hiên bưng chén trà, ngồi đối diện với Sở Hi Thanh qua bộ bàn ghế cũ nát.
Chén trà kia rõ ràng là làm vội, bên trên còn có đường gờ chưa mài mịn, nước trà là dùng lá ngải rẻ tiền ngâm nhưng Tào Hiên như vô cùng hưởng thụ, như thể trong tay là chén trà thơm hảo hạng. Hắn vừa nhâm nhi vừa nói:
- Chuyện huyết phong đạo hôm nay Tạ mỗ phải cảm tạ ngươi. Lúc đó cục diện giằng co, nếu để lâu, mặt mũi võ quán và cẩm y vệ sẽ mất sạch.
- Thiên hộ đại nhân nói quá lời rồi. Chỉ là huyết phong đạo, đối với thiên hộ đại nhân không đáng vào đâu, lật tay là đè sập thôi. Hơn nữa người chém giết thuật sư là người khác, tại hạ chỉ là trợ thủ, không đáng để đại nhân nói lời cảm tạ.
Sở Hi Thanh khẽ cười đáp không một kẽ hở.
Tào Hiên tuy không phản đối gì, lời giải thích của Sở Hi Thanh hắn đã từng nghe, nhưng khi đó thuộc hạ của hắn tìm khắp tàng thư lâu đều không thấy nữ tử họ Lục nào. Sở Hi Thanh nói vậy hẳn có hai nguyên nhân, một là sợ huyết phong đạo trả thù, một là vì…
- Oán khí của tiểu ca không nhỏ a. Tào mỗ cũng không phải người keo kiệt gì, chỉ là lúc trước không tiện lấy ra. Đây mới là thù lao Tào mỗ hứa hẹn cho tiểu ca, công văn thế tập, cáo thân và quan tịch phải chờ hai ngày nữa, đến lúc đó tự khắc có người mang đến cho tiểu ca.
Hắn lấy ra một bình thuốc, một thỏi bạc vòng còn có một cái áo lót vàng chói lọi, thêm vào hai yêu bài bằng đồng đặt trước người Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh lúc này sắc mặt mới hòa hoãn hơn. Bình thuốc kia giống y như đúc bình ban ngày, nếu không có gì bất ngờ hẳn là năm viên bồi nguyên đan. Còn về áo lót vàng hẳn là dùng thượng phẩm tàm ti cùng sợi vàng bên thành, vừa nhìn đã biết không phải vật thường.
Mấu chốt là hai yêu bài bằng đồng, Sở Hi Thanh cầm yêu bài quan sát tỉ mỉ. Vật này vào tay thì hơi nặng, bên trên điêu khắc đồ đằng thần thú bệ ngạn, phía dưới là dòng chữ “Tú Thủy cẩm y thiên hộ sở tiểu kỳ quan – Sở Hi Thanh”. Một yêu bài khắc thì đổi thành tên Sở Vân Vân.
Sở Hi Thanh nhìn kỹ yêu bài, vẻ mặt âm trầm, hắn không những không sinh vẻ vui mừng mà lại đầy cảnh giác nhìn Tào Hiên:
- Thiên hộ đại nhân, ta muốn chỉ là thế tập tiểu kỳ quan, không phải là thật sự.
Đại Ninh kể từ khi khai quóc thì có truyền thống phong con em quyền quý là thế tập cẩm y vệ. Sau khi truyền quốc tám trăm năm thì thế tập cẩm y vệ đã nhiều như cá diếc sang sông, trong đó phần lớn đều không nhậm chức ở cẩm y vệ, chỉ nhận lương bổng. Sau này thế tập cẩm y vệ quá nhiều, triều đình không thể gánh nổi nên một phần lương bổng cũng không phát.
Sở Hi Thanh muốn chính là chức thế tập tiểu kỳ quan này, như này có thể giải quyết vấn đề thân phận của bọn họ. Chỉ cần phủ thêm một tầng chức quan, sau này bọn họ làm việc gì cũng thuận tiện hơn nhiều.
Hắn không muốn làm tiểu kỳ quan cẩm y vệ thật sự, bị cẩm y vệ điều khiển mà cái gọi là mang lễ tất có điều mong muốn, vị họ Tào này rõ ràng là chồn đến nhà gà chúc Tết.
Tào Hiên nhìn nét mặt Sở Hi Thanh, thong dong thưởng trà nói:
- Sở dĩ đổi thành tiểu kỳ quan thật sự vì Tào mỗ có chuyện muốn nhờ Sở tiểu ca giúp. Không biết Sở tiểu ca có nghe nói Bá Võ vương Tần Mộc Ca và Nghịch Thần kỳ?
Sở Hi Thanh vốn định mặc kệ đối phương nhờ chuyện gì, bản thân cứ một mực từ chối nhưng khi hắn nghe đến ba chữ Tần Mộc Ca thì không khỏi đổi ý, ra vẻ nghi hoặc nói:
- Người thiên hạ ai không biết đến Bá Võ vương Tần Mộc Ca chứ? Còn về Nghịch Thần kỳ thì ta không biết gì, có phải huyết phong đạo hôm nay tìm kiếm Nghịch Thần kỳ? Cẩm y vệ tìm khắp tàng thư lâu cả ngày có phải cũng vì vật này?
Tào Hiên khẽ cười mỉa:
- Việc ta muốn nhờ là hy vọng tiểu ca khi ở võ quán để ý manh mối Tần Mộc Ca lưu lại và Nghịch Thần kỳ.
Sở Hi Thanh không khỏi cảm thấy quái lạ, đối phương muốn mình điều tra chính mình? Vẻ mặt hắn vẫn làm vẻ ngượng ngịu, đầu tiên là đẩy lệnh bài và kim ty giáp về:
- Thiên hộ đại nhân làm khó rồi, thảo dân không thể phản bội võ quán hơn nữa tự biết bản thân, không dám lẫn vào phong ba như Nghịch Thần kỳ, mong thiên hộ đại nhân hiểu rõ.
- Cũng không phải để ngươi phản bội võ quán. Tào mỗ có thể làm linh khế, sẽ tuyệt không để ngươi làm việc gì nguy hiểm hay làm tổn hại lợi ích Vô Tướng thần tông. Thứ Tào mỗ cần chỉ là manh mối Nghịch Thần kỳ.
Tào Hiên đặt chén trà xuống, bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh nói:
-
- Nghịch Thần kỳ là chí bảo nhân tộc, có thể nghịch thiên cải mệnh, nắm giữ sức mạnh đối kháng chúng thần, vật ấy nếu rơi vào tay kẻ gian thì hậu quả khó lường. Sở tiểu ca hôm nay dũng cảm đứng ra, dám mạo hiểm giết thuật sư huyết phong đạo kia, hẳn là người mang hiệp nghĩa, chẳng lẽ muốn vật ấy bị tà đạo như huyết phong đạo nắm lấy sao?
Tào Hiên nói đến đây lại đổi ngữ khí:
- Ài, trước khi đến ta có điều tra thân phận Sở tiểu ca. Nói thật lộ dẫn hộ tịch của hai người các ngươi thủng lỗ chỗ, các ngươi từ Đông Châu Thái Sơn quận đến nhưng lại nói khẩu âm kinh sư.
Sở Hi Thanh mặt không biến sắc, vị Tào thiên hộ này lại giở chiêu cưỡng bức dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa. Trong lòng hắn thật ra vô cùng ưng ý, chính mình điều tra chính mình, việc này dễ làm mà, còn có thể nhận một phần lương bổng của cẩm y vệ nhưng là Sở Hi Thanh không thể dễ dàng đáp ứng được, việc này hắn phải hỏi ý Sở Vân Vân trước đã.
- Ta cũng rất tò mò lai lịch Sở tiểu ca, là nô bộc chạy trốn của nhà quan nhân nào đó? Hay là trọng phạm triều đình truy nã? Hay là dân trốn thuế? Nhưng điều này liên quan gì đến Tào mỗ chứ, hiện giờ xã hội này, người giống huynh muội các ngươi quá nhiều, không ai biết từ đâu đến, cũng không ai biết sẽ đi đâu, không ai quan tâm a.
- Nhưng tương lai huynh muội các ngươi nếu muốn tiến thêm một bước ở võ quán, hay gia nhập Vô Tướng thần tông thì thân phận như này không đáng tin. Tào mỗ có thể giúp các ngươi làm trong sạch thân phận, không để lại chút kẽ hở nào, thậm chí còn có cơ hội thu được võ đạo bí pháp và đan dược độc nhất cẩm y vệ. Nhưng trên đời không có gì miễn phí, tiểu Sở thấy Tào mỗ nói đúng không?
Sở Hi Thanh híp mắt lại, lạnh lẽo nhìn động tác của Tào Hiên. Đối phương vẻ mặt vô cùng chăm chú, như là đang tu sửa vườn hoa cây cối trong nhà mình vậy, tay hắn rất ổn cũng rất tỉ mỉ.
Sở Hi Thanh bất giác hơi nắm chặt yêu đao, trong đầu nghĩ đến câu “không ai biết sẽ đi đâu” của đối phương. Hắn trầm tư chốc lát rồi buông đao:
- Việc này quan hệ trọng đại, kính xin thiên hộ đại nhân cho ta chút thời gian suy nghĩ.
Tào Hiên khẽ nhíu mày có vẻ không vui, tay hắn cũng run lên, xoẹt phát cắt đi hơn nửa bấc đèn.
- Lỡ tay rồi. Thôi, tiểu ca có điều lo lắng cũng là thường tình. Tào mỗ để tiểu ca năm ngày suy nghĩ, nếu như tiểu ca có ý định thì đến cửa hàng bánh bao phía đông bắc võ quán, mua ba cái bánh bao quất.
Tào Hiên nở nụ cười như có vẻ ái ngại, đặt kéo xuống nói, hắn vỗ vỗ yêu bài và kim ty giáp:
- Những thứ này cứ để lại đây, dù tiểu ca có đồng ý hay không thì đây cũng là thù lao Tào mỗ hứa hẹn.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé :D :D :D các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé :D :D :D
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái :D :D :D nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn :D :D :D
Sau khi Tào Hiên rời đi, Sở Hi Thanh ngồi trầm tư một lát rồi mới dọn dẹp bàn trà.
Trong sân đã không còn nhiều nước, Sở Hi Thanh chỉ đành đi lấy đòn gánh đi gánh nước. Lúc này hắn đặc biệt nhớ Sở Vân Vân đang ở đạo quán ngưng tụ “linh chủng”. Không phải nhớ cu li siêu cấp này mà là cảnh vật tạp viện quá hẻo lánh, bốn phía yên tĩnh không người, một người ở quá cô đơn.
Sở Hi Thanh thuận tiện quét dọn hai gian phòng, rửa qua mặt rồi lên giường nằm nghỉ. Hắn vô cùng chờ mong dùng 1 điểm võ đạo, đổi một lần “huấn luyện giả lập”, hắn không chút hứng thú với mười một đồ còn lại trong bảo khố.
Sở Hi Thanh lúc trước vẫn không dám dùng điểm võ đạo nhưng hiện giờ hắn đã bớt lo nhiều, tuy còn chưa rõ ràng làm sao để kiếm điểm võ đạo nhưng ít nhiều cũng đã có manh mối. Hơn nữa hắn đang có 26 điểm, có thể tiêu xài một phen.
Ngay khi đổi xong, Sở Hi Thanh cảm thấy thần trí nhoáng lên, xuất hiện trong một thế giới khác.
Hắn đứng giữa một quảng trường bạch ngọc vô cùng rộng lớn. Quảng trường rộng cả ngàn trượng, chính giữa là một quả cầu sáng trắng mênh mông vô cùng bắt mắt.
Ngay khi Sở Hi Thanh tập trung vào đoàn sáng, trong đầu hắn xuất hiện tin tức.
“Có muốn tạm dừng luyện tập giả lập, kết thúc giấc mộng không?”
Sở Hi Thanh lại nhìn hướng bốn phía, ngoài quảng trường còn có cung điện khác nhưng chúng đều giấu trong mây mù chỉ nhìn thấy sơ bộ.
Sở Hi Thanh hơi chút suy ngẫm đi thử về hướng đông, hắn muốn nhìn thấy những cung điện này, nhưng kỳ quái là dù hắn đi như nào, cũng không rời ra được quả cầu sáng trắng năm mươi trượng. Những cung điện kia ngay ở trước mặt nhưng không thể đến gần.
Sở Hi Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, bỏ qua dục vọng thăm dò. Hắn xoay tay sờ bên eo chuẩn bị luyện đao nhưng sờ thấy trống không.
Sở Hi Thanh trừng mắt nhìn, giờ mới nhớ hắn không thể mang theo đao vào trong giấc mơ.
Cũng vào lúc này, vô số mây khói từ xung quanh tụ lại, hóa thành một giá binh khí xuất hiện trước mặt Sở Hi Thanh. Bên trên bày đủ đao thương kiếm kích, ám khi cung nỏ… đầy đủ các loại binh khí mà mỗi loại binh khí có đến cả trăm loại lựa chọn, ví như đao, có thập luyện cương đao đến nhất phẩm tế nhật đao, có thể nói là không thiếu món nào.
Khi Sở Hi Thanh cầm lấy “bách luyện khinh cương đao” trên giá, những binh khí kia lại biến mất như chưa từng tồn tại.
Cảm giác lạnh nơi bàn tay, trọng lượng, hoa văn giống hệt với thanh bội đao Sở Hi Thanh có, hắn không khỏi ngầm cảm thán, khó mà tin được đây là đang mơ.
Hắn thu lại tâm tư, bắt đầu luyện đao pháp. Sau khi hệ thống giác tỉnh, chiều hôm đó Sở Vân Vân đã điều chỉnh tư thế xuất đao cho hắn, giúp hắn bước đầu phát huy thiên phú khoái đao nhưng hắn còn chưa kịp luyện.
Sở Hi Thanh đầu tiên là luyện chiêu “không có lửa mà lại có khói”. Đây là chiêu rút đao trong truy phong đao, đao thức vô cùng đơn giản, gần giống với bạt đao thuật của Thích gia, cư hợp thuật của Đông Doanh, chỉ là thêm vào vận dụng chân nguyên giúp đao tốc tăng nhanh hơn mà thôi.
Sở Hi Thanh máy móc làm theo Sở Vân Vân chỉ điểm, đầy nề nếp rút đao, chém, lần lượt diễn tập nhiều lần.
Võ tu cấp thấp như bọn họ, khi dùng đao không cần nghĩ đến biến hóa vội. Võ tu chém giết có điều trong nháy mắt, làm gì có thời gian suy nghĩ chứ. Đại đa số thời điểm cần dựa vào bản năng ứng phó. Chỉ khi bản năng có thể ứng phó đại đa số chiến đấu, võ tu mới được rảnh rỗi suy nghĩ, tìm cách vận dụng võ đạo hợp lý hơn.
Vì thế hiện tại hắn cần làm là hết sức biến đao thức thành bản năng, để bắp thịt ghi nhớ từng chiêu đao.
Quá trình luyện tập vô cùng gian khổ nhưng Sở Hi Thanh đầy vui vẻ chịu đựng. Trước kia do giới hạn tố chất thân thể, mỗi ngày hắn không thể luyện đao quá nửa canh giờ. Luyện lâu thì trái tim Sở Hi Thanh quặn đau, tứ chi tê dại không thể tiếp tục.
Nhưng hiện tại Sở Hi Thanh đã luyện được một canh giờ nhưng không có chút cảm giác nào, chỉ tiêu hao một chút thể lực và chân nguyên.
Sở Hi Thanh dần cảm thấy mệt mỏi, bắp thịt có chút bủn rủn. Hắn cần dùng hết toàn lực mới duy trì được đao thức theo tiêu chuẩn, không vì mệt mỏi mà nảy sinh biến hóa.
Để khi Sở Hi Thanh kinh ngạc là khi thể lực hắn giảm còn hơn hai phầm mười thì không giảm xuống nữa. Ánh mắt hắn sáng ngời, hắn biết khi người thiếu thể lực, bắp thịt uể oải là lúc tốt nhất để luyện tập, cũng gần giống với tình huống chiến đấu nhất.
Sở Hi Thanh càng cảm thấy chờ mong, chờ mong lúc tỉnh mộng. Theo chú thích của “huấn luyện giả lập”, hiệu quả tu hành trong mộng và chân thực giống nhau, nhưng không tiêu hao thể lực, không tiêu hao tinh thần. Không biết hiệu quả này sẽ hiện ra như nào?
**********
Vào lúc rạng sáng, tia sáng bình minh chiếu vào phòng, Sở Hi Thanh cảm giác da thịt như bị bỏng, ý thức đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Sau đó hắn liền cảm thấy đau đớn kịch liệt ập đến, như là bị vô số con kiến cắn xé, tất cả bắp thịt đau xót cực độ, như thể còn đang bị xé rách. Sở Hi Thanh đau đến chết đi sống lại không nhịn được lăn lộn trên giường, một lúc lâu mới đỡ.
Cho đến khi cảm giác đau đớn rút đi, Sở Hi Thanh vừa thở phì phò vừa suy ngẫm. Biểu hiện của “lục âm hoàn hồn chú” là trái tim quặn đau, tứ chi mất cảm giác, thêm vào sợ ánh sáng, tình huống như ngày hôm nay hắn chưa từng trải qua.
Sở Hi Thanh như có hiểu ra, hắn cầm lấy phối đao đi ra ngoài thử một chiêu “không có lửa mà lại có khói”.
Theo tia sáng ánh lên, ba cái lá cây đang rơi xuống bỗng bị chia đôi.
Sở Hi Thanh bình tĩnh nhìn tay phải của mình đầy vẻ kinh ngạc. Hắn cảm giác rõ ràng đao nhanh hơn! Giống như đã trải qua hàng ngàn, hàng vạn lần tập luyện, hắn xuất đao vô cùng thành thạo.
Sở Hi Thanh bắt đầu hiểu ra, thống khổ khi trước hắn trải qua là do hệ thống rót thành quả tập luyện trong mộng vào cơ thể hắn.
Càng kinh ngạc là sau khi Sở Hi Thanh ttrải qua đau nhức thì cơ thể hắn vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, tinh thần no đủ. Quả đúng như chú thích, không tiêu hao thể lực, không tiêu hao tinh thần.
Sở Hi Thanh khóe môi không khỏi nhếch lên, cảm giác một con đường vững chắc dưới chân. Hắn không cần dựa vào hệ thống thêm điểm, thậm chí không cần thiên phú. Chỉ cần hệ thống giúp hắn có thể tập luyện võ đạo như người bình thường là hắn đủ tự tin bản thân có thể đi tới điểm cuối võ đạo.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé ������ các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé ������
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái ������ nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn ������
Sở Hi Thanh sau khi luyện đao thức, cảm nhận hiệu quả huấn luyện giả lập thì phát hiện hôm nay đã dậy muộn. Hắn quá mê muội trong huấn luyện giả lập mà quên khống chế thời gian tỉnh giấc.
Hắn vội vã dùng khăn ướt lau mặt, sau đó dùng cành liễu đánh răng, vội vã rời khỏi phòng tạp viện.
Ngay khi hắn “cọt kẹt” mở ra cửa phòng tạp viện đã thấy một thiếu nữ áo xanh xinh xắn đứng tựa lưng bên tường viện, hai tay nàng khoanh trước ngực, mũi chân hơi chút không kiên nhẫn đá đá trước mặt tựa như đang chờ ai đó.
Sở Hi Thanh nhìn nàng một chút rồi đầy lòng tốt nhắc nhở:
- Vị sư muội này, thể dục buổi sáng sắp bắt đầu rồi, a, ngươi…
Hắn nhận ra nàng chính là thiếu nữ hoa bách hợp hôm qua.
Đối phương chỉ thay trang phục, mái tóc khẽ búi cắm trâm hoa hồng, nơi mi tâm cũng đeo ngọc hồng bảo thạch điêu khắc hoa hồng, ngay cả hoa văn vạt áo cũng thêu hỗn tạp hoa hồng và hoa sen. Tuy rằng vẫn là ngũ quan hình dáng này nhưng lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác hôm qua, nàng lắc một cái đã biến thành thiếu nữ hoa hồng.
- Lục sư muội?
Sở Hi Thanh hơi kinh hỉ, cuối cùng hắn cũng tìm được chính chủ, Sở Hi Thanh theo bản năng định nắm cổ tay nàng:
- Sư muội để ta tìm thật vất vả, đi, ta dẫn ngươi đi gặp Diệp giáo đầu…
Oan ức hôm qua không dễ nhận, sẽ rơi đầu đấy…. Cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, tai họa huyết phong đạo vẫn để nàng gánh lấy tốt hơn.
Sở Hi Thanh vừa mới định đưa tay ra đã cảm thấy không thích hợp, đây là xã hội cổ đại, chú trọng nam nữ thụ thụ bất thân, tay nữ nhân có thể sờ loạn sao?
Sở Hi Thanh đang định rụt tay lại thì nữ hài kia đã lấy “tay ngọc” bịt miệng hắn rồi.
- Xuỵt!
Thiếu nữ hoa hồng đặt ngón trỏ lên môi làm thủ hiệu im lặng với Sở Hi Thanh rồi mạnh mẽ đẩy hắn vào lại bên trong viện. Nàng liếc nhìn bốn phía rồi nhanh chóng đóng cửa viện lại.
- Ngươi chớ nói nhảm, ngày hôm qua người giết thuật sư chính là ngươi, có quan hệ gì với ta chứ, nhớ không được bịa chuyện linh tinh nữa.
Nàng trừng mắt đầy hung ác với Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh vốn là hai tay ôm ngực, lo lắng đến trinh tiết bản thân. Hắn chuyển kiếp kiếp này đẹp trai quả thật có thể sánh với Phan An. Ài, người ra giang hồ không thể không đề phòng. Chờ đến khi thiếu nữ nói hết, Sở Hi Thanh mới nhíu mày nói:
- Sư muội sao lại nói vậy?
Thiếu nữ hoa hồng mặt ửng đỏ, cũng có chút chột dạ ấp úng nói:
- Chính là chuyện hôm qua ngươi không được nói với ai nữa. Việc này không liên quan gì đến ta, ta chưa từng đến tàng thư lâu.
Sở Hi Thanh sắc mặt biến trầm, vẻ mặt hơi lạnh:
- Sư muội cũng biết ngày hôm qua huyết phong đạo luôn miệng muốn lấy mạng ta.
- Ngươi sợ gì chứ, lão nhị huyết phong đạo tận mắt thấy ta làm thịt thuật sư kia, bọn họ chỉ tìm ta thôi. Nếu họ dám tìm ngươi, ta đỡ giúp ngươi.
Thiếu nữ hoa hồng nói đến đây mới cảm thấy không đúng, bản thân mình là cao thủ thất phẩm, sao lại chột dạ trước thiếu niên còn chưa lên cửu phẩm này chứ? Nàng hai tay ôm ngực, làm ra bộ cao thủ:
- Nói chung chuyện là như thế, ngươi không nhận cũng phải nhận, không được kéo đến ta. Ta giết người, ngươi được danh lợi, không phải theo nhu cầu mỗi bên sao?
Sở Hi Thanh không ăn chiêu:
- Ngươi không muốn bại lộ thân phận, muốn tiếp tục ở lại võ quán tìm mạnh mối Nghịch Thần kỳ?
Thiếu nữ hoa hồng ngẩn người, dùng ngón tay non mềm đâm ngực Sở Hi Thanh:
- Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, nghe lời là được.
Sau đó nàng nỗ lực làm bộ hung ác, hai mắt mở trừng trừng, đồng thời dùng ngón tay vạch một đường trước cổ:
- Không nghe lời thì làm thịt ngươi!
Sở Hi Thanh cảm giác nữ hài cây hoa hồng này nói không chút lực uy hiếp nào nhưng hắn vẫn rất thức thời câm miệng, dùng ánh mắt trong suốt long lanh vô tội nhìn thiếu nữ.
Thiếu nữ thì đầy cảnh cáo lườm hắn một cái rồi mới rời đi.
Sở Hi Thanh chờ chốt lát mới đi ra, hắn cách thiếu nữ chừng hai mươi trượng, cả hai cùng đến võ trường. Khi hai người đến thì phát hiện nơi này chưa được một nửa người so với bình thường.
Đệ tử mới lên cấp nội môn đến chỉ chừng một phần ba, số võ sư giáo viên cũng chỉ thưa thớt mấy người, toàn bộ võ trường lung ta lung tung.
Sở Hi Thanh đến muộn nhưng cũng không bị trách mắng gì. Đám đệ tử nội môn thấy hắn còn khẽ khom mình hành lễ tỏ vẻ cảm kích. Bọn họ cho rằng hôm qua nếu không phải Sở Hi Thanh giết chết thuật sư thì đại đa số bọn họ đã chết.
Sở Hi Thanh thì vẻ mặt ngượng ngùng đáp lễ. Người giết thuật sư là thiếu nữ hoa hồng chứ không phải hắn, chính chủ ở ngay bên cạnh làm Sở Hi Thanh rất lúng túng, mà hắn lại không thể giải thích.
Thiếu nữ cây hoa hồng thì không để ý lắm, nàng đứng cạnh Sở Hi Thanh, giả vờ giả vịt tập thể dục buối sáng.
Cũng là lúc này, Sở Hi Thanh trông thấy giáo đầu Diệp Tri Thu.
Nàng cũng đến muộn, mí mắt cụp xuống, vẻ mặt phờ phạc.
Sở Hi Thanh yên lặng, mãi đến khi Diệp Tri Thu đến gần mới bỗng nhấc tay:
- Diệp giáo…
Hắn còn chưa dứt lời thì cảm thấy gió mạnh ập miệng, chặn hết thanh âm của hắn lại, tay đang giơ lên cũng không tự chủ được hạ xuống.
Đây là pháp thuật? Sở Hi Thanh hơi chuyển động ánh mắt, không chút hoang mang, ở đây có nhiều giáo viên như vậy, sớm muộn sẽ phát hiện hắn khác lạ.
Thiếu nữ hoa hồng tiến sát hắn, ngữ điệu đầy tức giận:
- Ngươi dám báo cáo? Ta thấy ngươi chán sống rồi a.
Sở Hi Thanh khóe miệng nhếch lên làm bộ cười gằn.
- Ngươi muốn thế nào?
Thiếu nữ phát hiện đã có võ sư vẻ nghi ngờ nhìn sang, trong giọng nàng đã có chút hoảng loạn.
Thiếu nữ lập tức ý thức được Sở Hi Thanh không thể nói chuyện nên nàng đầy tức giận nói:
- Ta chỉ muốn tìm manh mối bảo tàng Tần Mộc Ca thôi, sẽ không làm chuyện bất lợi đối với võ quán, ngươi đừng có lo việc không đâu.
Bảo tàng? Ánh mắt Sở Hi Thanh lóe lên, sao lại tự dưng thêm một cái bảo tàng?
- Ngươi chớ ép ta cuống lên cá chết rách lưới, ngươi không chịu được đâu!
Thiếu nữ cây hoa hồng nói tới đây thì phát hiện ngón tay Sở Hi Thanh chỉ lòng bàn tay.
- Ngươi không phải đắc tội Long gia sao? Ta có thể giúp ngươi, gia chủ Long gia chỉ là lục phẩm hạ, không làm gì được ta. Còn có huyết phong đạo nữa, ta đảm bảo không liên lụy ngươi.
Nàng phát hiện Sở Hi Thanh vẫn chỉ lòng bàn tay, không khỏi nghiến răng nghiến lợi:
- Mỗi ngày ta ở võ quán cho ngươi ba trăm đồng? Năm trăm đồng, đấy là nhiều nhất rồi, tiền của ta cũng không phải lá đa.
Sở Hi Thanh thoáng suy ngẫm rồi mới gật đầu, thiếu nữ thì lại chần chờ, nàng lo lắng Sở Hi Thanh lật lọng.
Nhưng lúc này ánh mắt Diệp Tri Thu đã quét về hướng này.
Thiếu nữ đầy bất đắc dĩ giải trừ pháp thuật.
Sở Hi Thanh cảm giác bản thân khôi phục, hiếu kỳ hỏi:
- Sư muội họ tên là gì? Hôm qua Diệp giáo đầu kiểm tra danh sách không tìm thấy được ngươi.
- Lục Loạn Ly! Trong danh sách ta là Vô Diệp mới lên cấp nội môn, đương nhiên bọn họ không nghĩ tới.
Lục Loạn Ly vừa luyện đao vừa đáp.
- Loạn Ly? Tên rất hay a.
Sở Hi Thanh không khỏi sửng sốt nói.
Hắn cũng muốn khen mấy câu nhưng thật sự có cha mẹ đặt tên cho con như này sao? (loạn ly = lưu lạc)
- Ngươi muốn cười thì cứ cười đi.
Lục Loạn Ly bất mãn nhìn hắn:
- Ngày xưa có thầy tướng xem số cho ta, nói ta mệnh thự hậu tinh cô, mệnh tướng lưu lạc người thân, cơ khổ không chỗ nương tựa, lang bạt giang hồ. Phụ thân ta nghe vậy thì cười lớn, đặt tên ta là Lục Loạn Ly.
Sở Hi Thanh biết cái gọi là “thự hậu tinh cô” là nói giảm nói tránh của thiên sát cô tinh, chuyên dùng cho nữ cô nhi.
Hắn đang định nói gì thì phát hiện Diệp Tri Thu đã ngáp dài đến gần.
Lục Loạn Ly tâm thần căng thẳng, đao thế trong tay cũng ác liệt hơn.
Diệp Tri Thu không để ý đến Lục Loạn Ly, chỉ hỏi Sở Hi Thanh:
- Ngươi vừa nãy định gọi ta? Làm sao, có chuyện gì à?
Sở Hi Thanh mặc kệ ánh mắt trừng trừng của Lục Loạn Ly, mỉm cười nói:
- Không có chuyện gì, chỉ là thấy giáo đầu sắc mặt tiều tụy nên có chút lo lắng.
- Ta là bận cả ngày, đêm qua cũng không ngủ được. Học sinh các ngươi có thể phủi mông bỏ đi, giáo viên chúng ta nhưng một đống chuyện phải xử lý. Riêng hôm qua chết hơn hai mươi võ sư, võ quán phải thông báo người nhà bọn họ thêm vào lo giúp hậu sự nữa.
Diệp Tri Thu sờ mặt thở dài đáp.
- Thêm vào điển tịch nữa, cũng phải chỉnh lý lại một lượt, còn cả đống phòng hỏng cũng phải sửa lại, mệt chết ta.
Diệp Tri Thu nói tới đây nghiến răng nghiến lợi:
- Tên Tào Hiên kia rõ ràng là cố ý, làm gì có chuyện trùng hợp thời gian đến như vậy.
Sở Hi Thanh cũng hoài nghi Tào Hiên cố ý dung túng huyết phong đạo ra tay với võ quán nhưng điều hắn quan tâm là chuyện khác.
- Giáo đầu,xin hỏi bao giờ tàng thư lâu mới mở lại?
Hắn còn đang chờ tham nghiên bức nhai tí đồ kia.
- Trong thời gian ngắn không thể mở ra, đám đệ tử mới lên nội môn các ngươi chờ chút.
Diệp Tri Thu cười khổ nói:
- Còn đang phải kiểm kê điển tịch, mấu chốt là bị đốt mất bốn môn trong thập nghệ, chân ý đồ phải mời Vô Tướng thần tông ban xuống. Còn có những giáo viên phụ trách lâu nữa, phải kiếm người thay thế.
Sở Hi Thanh không khỏi thất vọng nhưng Diệp Tri Thu bỗng đổi giọng:
- Có điều trước khi mở ra, tàng thư lâu tạm thời do ta đảm nhiệm quản lý.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, Sở Hi Thanh vội vã chạy tới tàng thư lâu, bên trong lâu quả nhiên trống rỗng, chỉ có Diệp Tri Thu và mấy vị võ sư trông coi.
Còn có lâu chủ Diệp Kinh Nguyên nữa, vị này cho rằng tai họa hôm qua là do hắn sơ xuất bất cẩn, quản giáo không nghiêm, khó lòng chuộc lỗi nên tự nhốt bản thân ở tầng cao nhất tàng thư lâu, chờ Vô Tướng thần tông trách tội.
Diệp Tri Thu mở cửa để Sở Hi Thanh vào, đồng thời đầy nghiêm ngặt bàn giao:
- Thật ra đêm qua quán chủ đã bàn với chúng ta, một trong các phần thưởng của ngươi là để ngươi vào tàng thư lâu tham quan sáu ngày, nên hôm nay ngươi vào đây cũng không phải là làm trái quy tắc nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có thể nghiên cứu từ tầng sáu trở xuống, tầng bảy trở lên đã liên quan đến dị lực thần ma, tiếp xúc sớm không có lợi cho ngươi.
Sở Hi Thanh vẻ mặt trịnh trọng đồng ý, hắn sau khi vào lâu thì vờ vịt tìm kiếm xung quanh, ra vẻ tìm kiếm võ đạo điển tịch phù hợp cho đến khi lên đến phía đông tầng sau, hắn nhìn thấy bắc vẽ nhai tí đồ Sở Vân Vân nói.
Sau khi huyết phong đạo và cẩm y vệ vào lâu lục tìm khắp nơi nhưng lại không chút để ý bức đồ này. Bức đồ này cũng vẫn để ngay ngắn ở đó không chịu chốt tổn hại nào.
Sở Hi Thanh ra vẻ bị bức đồ này “hấp dẫn”, ngồi xếp bằng nghiên cứu.
Ban đầu Sở Hi Thanh cũng không nhìn ra gì, hắn chỉ cố gắng hết sức ghi nhớ bức vẽ nhưng khi hắn ghi nhớ đến chừng chín phần mười thì thần sắc Sở Hi Thanh khẽ biến.
Hắn không ngờ bất tri bất giác bản thân đã rơi vào trong ảo cảnh, trước mắt không còn tàng thư lâu nữa mà là sông băng mênh mông vô bờ.
Phía trước có một vị trung niên áo xanh lạnh lùng vô tình liếc nhìn Sở Hi Thanh rồi chuyển tầm nhìn sang phía đường chân trời.
Sở Hi Thanh lúc này mới chú ý, phía chân trời là một người khổng lồ thể hình vô cùng lớn, hắn chân đạp đất, đầu đội trời, cả người da thịt màu xanh, mọc ra gai trắng dày đặc.
Người khổng lồ chỉ có một mắt, hắn đang dùng tay đè xuống người trung niên kia. Cái tay kia chừng năm mươi mẫu, không khác nào một ngọn núi nhỏ đè ụp xuống.
Ngay lúc này, Sở Hi Thanh nghe “keng” một tiếng.
Đấy là từ phía sau người đàn ông trung niên, một ánh đao lóa mắt xuất hiện, bỗng chốc hóa thành một thần thú dài chừng mười trượng, thân sói đầu rộng, miệng ngậm đao ầm ầm va chạm với chưởng khổng lồ.
Người khổng lồ lúc này nổi giận, rít lên một tiếng đột nhiên dùng sức nắm chặt, nỗ lực bóp chết con thần thú này nhưng theo cái nắm tay này, tay hắn không chỉ không thể nắm lại được mà còn răng rắc vang lên, bị bẻ gẫy về phía sau.
Người khổng lồ lại dùng độc nhãn gọi ra vô số lôi đình đỏ thẫm, nện lên thần thú nhưng khi lôi đình tiếp xúc với thần thú, chỉ chốc lát đã xung kích ngược nổ ra một vết thương trên con mắt khổng lồ.
Lúc này thần thú miệng ngậm đao như dải lụa vắt ngang, trực tiếp chém đôi thân hình khổng lồ kia! Vô số máu tươi phun ra nhuộm đỏ cả sông băng.
Sở Hi Thanh nhìn đến bình tĩnh nhập thần, thần thức ý niệm của hắn đều bị đao thế của trung niên kia thu hút, hồi lâu không thể tự chủ.
Ở trước mặt hắn, bỗng có thêm thật nhiều người khổng lồ. Bọn họ lít nha lít nhít, như là từng mảnh núi lớn ùn ùn di chuyển vậy.
Trung niên áo xanh vẫn không chút để ý, tay bắt sau lưng, ngự không đứng giữa trời. Đối mặt với làn sóng đại quân người không lồ, khí độ của hắn vẫn thong dong, vững chắc như Thái Sơn.
Phía sau trung niên kia, thần thú thân sói đầu rộng, miệng ngậm đao lại hiện ra, rít gào với đám người khổng lồ phía xa. Theo tiếng rít gào, vô số đao cương lao lên, làm cho toàn bộ sông băng rạn nứt.
*******
Tâm niệm Sở Hi Thanh say mê trong ảo cảnh không thể tự kiềm chế, không biết trải qua bao lâu hắn mới tỉnh lại.
Sở Hi Thanh kinh ngạc phát hiện ngoài cửa sổ đã là ánh trắng nhàn nhạt, viên dạ minh châu khảm trên tường cũng đang tỏa ánh nhẹ nhàng.
Diệp Tri Thu ở bên cạnh hắn, hơi lo lắng nhìn.
- Tỉnh lại rồi à? Thật kỳ quái, đây chỉ là một bức nhai tí đồ bình thường mà thôi, dùng để tăng cấp “thần phong minh kính đao”, một nhánh lên cấp của truy phong đao thôi, sao ngươi lại ngồi xem lâu như vậy, đã hai ngày rồi đấy.
Diệp Tri Thu không khỏi đầy nghi ngờ nói.
Sở Hi Thanh cũng kinh hãi đột nhiên lắc đầu, để ý thức đang hoảng hốt bình tĩnh lại:
- Ta đã ngồi đây hai ngày sao, sao có thể chứ?
- Ta lừa ngươi à? Sáng qua ngươi vào đây, cứ thế ngồi đến tối nay.
Diệp Tri Thu hai tay ôm ngực nhìn bức nhai tí đồ kia nhưng nàng không nhìn ra được vì sao, đây chỉ là một bộ chân ý đồ bình thường mà thôi. Nàng lắc đầu nói:
- Tỉnh lại rồi thì rời đi đi. Ngày mai trời sáng sẽ đổi ban, thuộc về Thiệu Linh Sơn quản lý. Ngươi đắc tội tên kia, ở lại đây không hay. Nếu ngươi muốn tham nghiên võ đạo thì chờ mấy ngày nữa đến phiên lão Khâu.
Sở Hi Thanh đứng lên nhưng bước chân lảo đảo suýt thì ngã, có thể là vì ngồi lâu khí huyết đông cứng, hắn khẽ tựa vào giá sách từ từ di chuyển. Không chỉ mất cảm giác, chân hắn còn như có vạn con kiến bò, cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Lúc này Sở Hi Thanh hơi nhìn màn hình ảo trước mắt, màn hình ảo này lại có thay đổi.
Nhân vật: Sở Hi Thanh.
Danh vọng: cửu phẩm hạ (siêu)
Võ đạo: truy phong đao tàn thức (tầng 1)
Võ ý: nhai tí tàn ý (tầng 1)
Nguyên công: dưỡng nguyên công (tầng 1)
Điểm võ đạo: 25
Thiên phú: ưng nhãn, truy phong trục điện thủ (tầng 1).
Trạng thái: lục âm hoàn hồn chú.
Tuổi thọ: 24 ngày.
Trên màn hình ảo có thêm một dòng, võ ý: nhai tí tàn ý (tầng 1). Sở Hi Thanh khi suy tư thì trong đầu hiện lên thông báo.
Nhai tí đao ý: có thể dùng 10 điểm võ đạo tăng lên.
Còn ở dòng tuổi thọ, khi Sở Hi Thanh vào tàng thư lâu chỉ còn 19 ngày. Hắn đã ở đây gần hai ngày, trong lúc này không tu hành dưỡng nguyên công, cũng không dùng dương hòa tán nhưng tuổi thọ không giảm còn tăng lên, tăng thêm 5 ngày.
Sở Hi Thanh trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng dưới nỗ lực của hắn, bàn chân dần khôi phục tri giác, hắn vội vã rời tàng thư lâu, đi về phòng tạp viện.
Khi hắn đẩy cửa tạp viện thì thấy phòng Sở Vân Vân sáng đèn. Vị muội muội trên trời rơi xuống này của hắn đã trở về.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Sở Hi Thanh không thấy Sở Vân Vân ở trong phòng, hắn đang kinh ngạc thì nghe thấy tiếng động trong hậu viện, nhíu mày tiến đến tìm.
Khi hắn vào hậu viện thì thấy Sở Vân Vân đang đứng trước lò lửa, mặt đen sì sì ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt nàng vô cùng lúng túng nhưng ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, đặt xuống cái nồi đen xì đang cầm trên tay.
- Khi ta trở về thì đã muộn, căng tin đóng cửa rồi nên ta mua chút đồ nhưng khoai tây bị ta xào cháy rồi.
Sở Hi Thanh nhìn gương mặt đen như đáy nồi của nàng xì xì cười trên sự đau khổ của người khác nhưng hắn chợt nhìn thấy mấy mảnh vải xanh theo gió tung bay, những mảnh vải đó rất quen, rất quen…
Sở Hi Thanh không cười nổi, mặt âm trầm:
- Ngươi lại giặt quần áo? Ngươi làm hỏng đồ của mình thì thôi, sao lại đụng đến quần áo của ta?
- Thấy đồ bẩn trong phòng ngươi nên tiện tay giặt. Đừng nhìn ta như vậy, trang phục sửa chút vẫn mặc được mà. Ngươi dùng đồ lót thật kỳ lạ, ngày mai ta đi áp tiêu kiếm tiền giúp ngươi mua vải.
Sở Vân Vân gãi gãi mặt, có chút chột dạ nhìn sang hướng khác.
Nàng sau khi ngưng tụ linh chủng thì cảm giác bản thân khống chế tốt hơn trước nhiều. Lúc đó nàng tự tin tràn đầy, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn là bản thân ngây thơ rồi. Rõ ràng khi nàng tranh đấu chém giết cùng người khác thì không có vấn đề gì…
Sở Hi Thanh co quắp:
- Ngươi còn giặt hỏng quần lót của ta?
Nam tử cổ đại đều mặc yếm nhưng Sở Hi Thanh không ưa nổi, nên mua vải tự mình cắt may quần lót. Đáng thương cho một đại thạc sĩ, cả đời chưa từng đụng vào kim chỉ, vì may mấy cái quần lót mà nghiên cứu mấy ngày.
Sở Hi Thanh không khỏi tức giận nhưng phát hiện bản thân không thể làm gì Sở Vân Vân. Chẳng lẽ có thể đánh nàng sao? Không bị nàng đánh là tốt lắm rồi.
Hắn hít một tiếng, đầy bất đắc dĩ nói:
- Đi nấu nước rửa mặt đi, để ta làm cơm.
Hắn thấy bên cạnh còn không ít đồ chưa nấu. Còn có bếp đất này nữa, lúc đó là Sở Hi Thanh tự mình chỉ huy, Sở Vân Vân xây nên, giờ đã có mấy chỗ bốc khói cần phải sửa lại.
Sở Hi Thanh cầm khoai tây rửa sạch, nhưng càng nghĩ hắn càng giận, ầm một cái chặt dao xuống thớt.
- Sở Vân Vân, ta nói cho ngươi biết, sau này không được ta đồng ý thì không được giặt quần áo, nếu không…
Sở Vân Vân đã cầm lấy đòn gánh nơi góc tường, nàng nghe thấy vậy thì nhìn hướng Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh không khỏi đột nhiên rùng mình.
Vị muội muội trên trời rơi xuống này của hắn vừa ngoái đầu lại thì khí thế hung mãnh, như giương đao cưỡi ngựa vậy, đòn gánh trong tay nàng thì lại như thể hung khí nuốt vô số máu người vậy…
Sở Hi Thanh không khỏi nuốt nước miếng, chặn lại ý nghĩ sợ hãi trong lòng.
Trước mặt Sở Vân Vân hắn không thể nhận thua, nếu không nữ nhân này càng ngày càng coi trời bằng vung, sau này hắn sao sống nổi chứ.
Tâm niệm Sở Hi Thanh xoay chuyển thật nhanh, đầy khí thế trừng lại:
- Có tin ta nửa tháng, không, một tháng không làm khoai tây xào cho ngươi không?
Biết sợ chưa? Không hiểu vì sao, ở đây lại có khoai tây, Sở Vân Vân thích ăn nhất là món này, mỗi ngày đều ăn hết ngon lành.
Sở Vân Vân mỉm cười, rồi lại đầy oan ức xẹp miệng lại.
Chốc lát sau, huynh muội hai người ngồi trên bàn ăn, ăn khoai tây xàu, rau hẹ xào trứng và bánh bao nhân thịt.
Sở Hi Thanh khi làm cơm phát hiện Sở Vân Vân nấu cơm bị nát. Hắn cũng chẳng muốn nấu lại, vừa vặn mấy cái bánh bao nhân thịt hắn mang vào tàng thư lâu chưa ăn nên thẳng thắng chưng nóng lại. Khí trời tháng bảy có chút khô nóng, mấy cái bánh báo này có chút quắt lại rồi nhưng Sở Hi Thanh không nỡ bỏ, tốt xấu cũng là tiền, bình thường bọn họ chỉ ăn bánh màn thầu, không ăn đến loại đồ ăn mặn này.
- Bức nhai tí đồ trong tàng thư lâu là như nào vậy, trong đó còn có đao ý?
Sở Hi Thanh cũng đói bụng, vừa ăn như hùm như sói vừa hỏi đầy nghi hoặc.
Sở Vân Vân dừng tay lại, giật mình nhìn Sở Hi Thanh một chút nhưng nàng vẫn đầy nghiêm túc ăn uống xong xuôi rồi mới đặt bát xuống rồi trả lời Sở Hi Thanh:
- Ngươi cảm nhận được đao ý trong đó? Xem ra ngộ tính của ngươi tốt hơn ta nghĩ nhiều.
Sở Hi Thanh nghi hoặc nhìn nàng:
- Ta không chỉ cảm nhận được còn lĩnh ngộ được chút, ngươi nói ngộ tính của ta như nào?
- Trong bản vẽ đó giấu đao ý rất sâu, dù cho người ngộ tính tốt cũng không dễ phát hiện, nếu không không đến nỗi võ quán treo ở đó mấy trăm năm nhưng người biết ít ỏi.
Sở Vân Vân hờ hững giải thích:
- Nên ta để ngươi cố gắng nhớ hết hoa văn, đường nét, kết cấu, chỉ cần nhớ được chừng tám phần mười, là khi quan tưởng có thể phát động đao ý.
Sở Hi Thanh không khỏi nhướng mày, thầm nghĩ bản thân không hẳn là ngộ tính cao mà là nhờ thiên phú ưng nhãn, giúp hắn chú ý từng chi tiết nhỏ nên ghi nhớ tốt hơn.
Mà đây có phải là vị muội muội của hắn đang biến tướng tự khoe nàng ngộ tính tốt không?
Nếu người ngộ tính cao không phát hiện được vậy ngộ tính của Sở Vân Vân là siêu cấp à…
- ngươi còn chưa nói bức chân ý đồ này lai lịch như nào, vì sao nó vô cùng quan trọng với chúng ta? Ta nghe Diệp Tri Thu nói bức đồ này không chỉ có một bộ, bảy mươi hai võ quán dưới trướng Vô Tướng thần tông đều có.
Sở Vân Vân lần này không tránh không trả lời mà thoáng suy ngẫm rồi bình tĩnh nói:
- Chừng 1300 năm trước, Vô Tướng thần tông có một vị nghịch đồ, tự xưng Huyết Nhai Đao Quân, tự nghĩ ra thần ý xúc tử đao đã từng đứng đầu thiên bảng, hoàng hành đương đại hơn 170 năm. Bộ đồ này từ tay người đó, ghi lại tinh hoa đao ý. Người này sau khi phản môn thì thù không đội trời chung với Vô Tướng thần tông, nợ máu đầy rẫy nhưng khi vũ hóa thì để lại đao ý đồ và thần ý xúc tử đao cho Vô Tướng thần tông. Bộ bức vẽ này có tám bức, thứ tự tăng dần, bức đầu tiên có hơn 100 bản vẽ, chia cho các đại võ quán. Bức thứ hai thì chỉ có đệ tử chân truyền võ quán mới được tiếp xúc, còn vì sao ta coi trọng nó như vậy…
Ngữ điệu Sở Vân Vân hơi dừng, nàng đưa tay đè lên vị trí ngực của Sở Hi Thanh. Trái tìm thiếu niên vẫn đập nhưng tần suất chậm, thân nhiệt hắn thấp hơn người thường nhiều. Đặc thù này nàng cũng có.
- Chúng ta sống lại là nhờ lục âm hoàn hoàn chú, chính là nghịch thiên sống tạm, có mượn nhất định phải trả, chúng ta ngày nào còn sống thì phải trả lại thiên địa một phần dương khí, nếu ngày nào đó không còn trả được, ngươi và ta chắc chắn lại về với cát bụi thôi. Muốn kéo dài tính mạng của hai ta chỉ có hai biện pháp, một là tu hành “dưỡng nguyên công”, mà phải là bí tịch thuần dương, thứ hai là lấy võ đạo thần ý loại trừ âm sát hàn độc. Nhưng chỉ kéo dài tính mạng không đủ, ngươi có nghĩ đến là ai thi triển lục âm hoàn hồn chú không?
Sắc mặt hắn cũng âm trầm lại, sao hắn chưa từng nghĩ đến chứ. Bọn họ phục sinh đầy bí ẩn, thật sự là không hiểu vì sao sống lại, không biết là ai thi triển lục âm hoàn hồn chú.
- Ta cảm kích người này giúp ta cải tử hồi sinh cũng đồng ý báo đáp nhưng không muốn làm điều mình không muốn.
Ánh mắt Sở Vân Vân lóe lên, nàng thu tay lại:
- Tám bức nhai tí đồ này là đường tắt giúp chúng ta thoát khỏi người thi thuật, nói đến nhai tí, ngươi nghĩ đến gì?
Sở Hi Thanh ngưng thần trả lời:
- Nhai tí tất báo? Báo trong câu nhai tí tất báo, là trả thù cũng là báo ứng.
Sở Vân Vân gật đầu nói:
- Báo ứng là nhân quả đại thần thông, khi Huyết Nhai Đao Quân toàn thịnh, một ánh mắt có thể tru diệt võ tu tam phẩm, vì thế hắn gọi đao ý của mình là thần ý xúc tử đao, tức là chạm vào là phải chết. Có điều ta muốn mượn là khả năng trả thù của nhai tí, nhai tí có thể phản hồi tất cả thần thông dị năng của kẻ thù. Cái gọi ân đức một chén cơm tất trả, nhai tí có thù tất báo, báo thì không khỏi giết chóc, đây chính là nhai tí! Ngươi chỉ cần tu luyện nhai tí đao ý đến bức vẽ thứ sáu, thì người thi chú rất khó tác động đến ngươi và ta.
Sở Hi Thanh khi nghe đến hai chữ trả thù, không khỏi nhớ đến trong ảo cảnh, trung niên nam tử phản lại sức mạnh, sấm sét của người khổng lồ.
- Nhai tí đao ý rất khó tu hành, Huyết Nhai Đao Quân để lại đao ý đồ cho Vô Tướng thần tông nhưng đến giờ không ai luyện được đến bức thứ năm. Dù cho là ta cũng từ bỏ giữa chừng nhưng gần đây Chính Dương võ quán có cơ duyên lớn.
Sở Vân Vân nghiêng đầu nhìn sang hướng khác:
- Ngươi chỉ cần thu được vật đó, không chỉ căn cơ thiên phú đuổi kịp đám thiên tài thế gia đại tộc, mà ngày sau còn có thể luyện thành thần ý xúc tử đao.
Sở Hi Thanh không khỏi hiếu kỳ nhưng khi hắn muốn hỏi thì Sở Vân Vân lại im lặng không nói, đứng dậy muốn thu dọn bát đũa.
Sở Hi Thanh nào dám để cho nàng chạm vào chứ, sợ là nàng lại đập vỡ kha khá mất thôi. Hắn vội vàng ngăn lại, đồng thời chợt nhớ tới:
- A, còn có việc này nữa.
Hắn lấy ra hai yêu bài đồng thau để lên bàn, Sở Vân Vân nhìn thấy yêu bài thì vẻ mặt cũng ngưng trọng.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃