Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 93: Nếu có thể sống thêm một lần
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Sau khi chân chính trở thành ma vương, đây là lần đầu tiên Trương Bình cảm thấy sợ hãi.
Hắn không thể tin được rằng trên thế gian này có người bình tĩnh nghênh đón tử vong, muốn hủy diệt với hắn như vậy.
Toàn bộ sự tự tin và kiêu ngạo của hắn khi chuyển sang kiếp khác đã bị Huyền Viễn phá vỡ.
Hắn không dám chiến đấu nữa.
Hắn xoay người bỏ chạy.
Hắn liều mạng hút lấy không khí xung quanh, nhưng âm thanh của gió tràn vào người hắn lại phát ra tiếng vang bén nhọn khiến người nghe cảm thấy kinh hãi.
Hai đầu gối của hắn hơi chùn xuống, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể được tụ tập vào đôi chân.
Thân thể của hắn chợt biến mất trong không trung.
Đây là một tốc độ đã vượt xa cảm giác và khả năng nhìn của mọi người, nếu cứ như vậy, hắn sẽ biến mất.
Hơn nữa, một khi tốc độ đã đạt tới mức không có sức mạnh nào theo kịp, vậy Lâm Tịch sẽ không thể tấn công hắn nữa.
...
Hiên giờ Trương Bình đã dồn hết sức mạnh còn lại trong người để bỏ chạy.
Chỉ cần tránh được lần này, hắn sẽ còn cơ hội chiến đấu với Lâm Tịch.
- Ngươi không còn là người nữa.
Lâm Tịch quay đầu, nói một câu như vậy.
Sự giận dữ của Lâm Tịch đã đạt tới cực điểm.
Hắn cũng biết yêu biết hận.
Trương Bình không dám tức giận, nhưng sự giận dữ của Lâm Tịch hiện giờ đã vượt quá sự chịu đựng của bản thân.
Hắn đưa tay ra.
Nam Cung Vị Ương cảm ứng được điều gì đó, khẽ buông lỏng tay mình.
Kiếm trong tay tự bay đến chỗ Lâm Tịch.
Nguyên khí trời đất vô tận tràn vào thanh kiếm này, sau đấy thanh kiếm này đuổi theo Trương Bình.
Hiện giờ ngay cả cảm giác của Lâm Tịch cũng không thể theo kịp tốc độ của Trương Bình, nhưng hắn có thể cảm giác được Trương Bình mang theo gió, có thể cảm giác được nguyên khí chung quanh thay đổi.
Chỉ trong vài tức ngắn ngủi, kiếm của Lâm Tịch đã hoàn thành không biết bao nhiêu kiếm trận.
Vô tận kiếm quang tràn ngập khắp nơi.
Trương Bình đụng vào những kiếm quang này.
Kiếm quang trực tiếp bị hắn đụng nát, nhưng dù sao thân ảnh của hắn đã chậm hơn một chút.
Chỉ là chậm hơn một chút, nhưng hắn đã hiện rõ trong cảm giác của Lâm Tịch.
Lâm Tịch ho nhẹ một tiếng.
Tốc độ hồn lực chảy xuôi trong cơ thể hắn bất giác tăng nhanh hơn.
Máu tươi của hắn cũng thấm ra ngoài da thịt, tạo thành một màn sương máu.
Nhưng hắn lại cảm thấy thoải mái.
Bởi vì phi kiếm của hắn đã đâm về tim Trương Bình.
Tay phải Trương Bình bắt được phi kiếm.
Sức mạnh của Lâm Tịch và Trương Bình không ngừng giằng co, khí tức quanh thân thể hai người cũng trở nên lớn lao như biển cả, càn quét ra khắp nơi.
Khí tức bành trướng như vậy khiến thân thể hai người phảng phất đã trở nên cao lớn vô cùng.
Một kiếm mang theo lửa giận vô tận của Lâm Tịch tựa hồ không thể xuyên thủng thân thể Trương Bình được.
Nhưng ngay lúc này, lại có một luồng sức mạnh khác từ trong cơ thể Lâm Tịch xông ra ngoài.
Đây là sức mạnh dung hồn còn sót lại, tất cả tia chớp màu vàng nhanh chóng ngưng tụ tạo thành một trường thương trong tay hắn.
Sau đó hai chân Lâm Tịch nặng nề rơi xuống đất, dùng sức quăng trường thương tia chớp này.
Trong nháy mắt ném mạnh ra, lại có một luồng sức mạnh khác được tạo thành trong cơ thể hắn, luồng sức mạnh này chính là của ma biến còn sót lại trong người hắn.
Thanh trường thương hội tụ những sức mạnh này của Lâm Tịch không trực tiếp tấn công Trương Bình, mà vỗ mạnh vào phi kiếm của hắn, tựa như một cây búa đập mạnh vậy.
Phi kiếm đang ngừng lại trên không trung chợt tiến tới trước, mũi kiếm đâm vào thân thể Trương Bình.
Trương Bình ngẩn người, năm ngón tay phải của hắn lập tức bị chặt đứt như củ cải trắng, lả tả rơi xuống.
Thân thể của hắn bất giác hơi cong lên, đồng thời năm ngón tay trái mạnh mẽ đánh vào thân phi kiếm, khiến cho phi kiếm này chỉ đâm được vào bụng hắn.
Thân thể của hắn chính là binh khí mạnh nhất thế gian này, máu thịt ở bên trong đang kiềm chặt phi kiếm.
Nhưng năm ngón tay phải đã bị chặt đứt, mà khí tức sợ hãi và tử vong còn đang bao phủ, nên cảm giác đau mà hắn đã sớm quên đi bỗng nhiên hiện rõ trong tâm trí hắn.
- A!
Kèm theo một tiếng hét thê lương thảm thiết, hắn há miệng phun ra một ngọn lửa màu tím đen dài hơn mười thước.
Lâm Tịch ngẩng đầu lên.
Hắn buông thả phi kiếm đang đâm vào người Trương Bình.
Nguyên khí trời đất vẫn không ngừng tràn vào thân thể hắn, sau đó từng thanh phi kiếm được hắn ngưng tụ trước người mình, tất cả bay lên trời cao vô tận, rồi đâm xuống người Trương Bình.
...
Trương Bình đã bị thương nặng, không còn mạnh mẽ như lúc mặc áo giáp xông về phía Lâm Tịch nữa.
Trên người hắn toát ra ngọn lửa màu tím đen, nhưng sau khi bị kiếm quang đánh vào, ngọn lửa này lại chập chờn như ánh nến trong gió.
Hắn rút kiếm của Lâm Tịch ra khỏi người mình.
Trên tay và lưng của hắn chợt xuất hiện nhiều vết kiếm.
Hắn quăng mạnh thanh kiếm này về phía Lâm Tịch, nhưng ngay sau đó lại có thêm mười vết kiếm khác xuất hiện.
Hắn ném phi kiếm đi, nhưng bởi vì quá đau đớn, bởi vì đang run rẩy, nên thanh phi kiếm này căn bản không thể khóa lấy thân thể Lâm Tịch được. Nó phá vỡ trường không, bay xẹt qua vai phải Lâm Tịch, rồi cuối cùng không biết rơi đến nơi nào.
Trán của hắn cũng bắt đầu có những vết kiếm.
Máu tươi màu đen chảy xuôi vào mắt hắn, hắn đã không thể nhìn thấy rõ nữa, cũng không thể nào ngăn cản Lâm Tịch tiếp tục dùng kiếm chém vào người mình.
Cho nên, hắn tựa như đang bị lăng trì, bị ngàn vạn thanh kiếm chém vào người.
...
Bầu trời đã trở nên sáng sủa.
Năm ngón tay trái của Trương Bình cũng bị chặt đứt, rơi xuống đất.
Sau đấy huyết nhục trên người hắn dần biến mất, xương lộ ra ngoài.
Cuối cùng bàn tay của hắn cũng hoàn toàn rớt xuống, đôi chân không còn gắn liền với cơ thể nũa.
Đây là một cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Ngoại trừ âm thanh phi kiếm chém vào người Trương Bình ra, hoang nguyên rộng lớn này không còn tiếng động nào khác.
- Tại sao? Tại sao nhiều thủ đoạn của ta đã bị phá tan như vậy?
- Tại sao trời cũng muốn diệt ta?
- Tại sao ta bị bất công như vậy?
Nhưng Trương Bình bỗng nhiên hét lên.
Sau khi hét lên như vậy, cả người hắn đã không thể nào đứng vững trên mặt đất nữa.
Thân thể của hắn bị kiếm lưu đánh lên cao, rồi rớt ra ngoài.
Trong gió có vô số phi kiếm chém vào người hắn, rồi cả người hắn lại lần nữa nặng nề rơi xuống đất.
Thân thể của hắn rơi xuống vũng bùn, không khí xung quanh bỗng an tĩnh. Không còn phi kiếm do nguyên khí trời đất ngưng tụ nữa, nhưng hắn đã không thể đứng lên.
Hắn cảm thấy suy yếu và vô lực, thậm chí khó lòng nói được lời nào.
Sau đó, hắn nhìn thấy một bóng người che lấy bầu trời bao la phía trên.
Hắn nhìn thấy Lâm Tịch đang đứng trước người mình.
- Nói nhiều như vậy...chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu?
Lâm Tịch nhìn Trương Bình với thân thể đứt đoạn, cả người tựa như một miếng vải rách, không thể có sức mạnh cường đại như trước nữa. Lâm Tịch nhìn thấy đôi mắt oán độc của Trương Bình, nhưng vẫn nhẹ giọng nói:
- Thế gian này vĩnh viễn không thể của riêng một người được. Ngươi có suy nghĩ của ngươi, nhưng người khác cũng có suy nghĩ của mình. Cho nên, nếu như có người nào muốn dùng sy nghĩ của mình để làm chúa tể cả thế gian, tất sẽ bị mọi người phản kháng. Cho nên, nếu như là ta làm giống như ngươi, ta cũng thất bại. Cho nên, mặc dù lần này ngươi chiến thắng ta, vẫn sẽ có người khác đánh bại ngươi.
Trương Bình muốn nói chuyện, nhưng hắn cảm thấy được nội tạng và máu tươi trong cơ thể mình đang chảy ra bên ngoài.
Hắn nhớ tới mặt ma vương ở trong Thiên Ma ngục nguyên, nhớ đến những con côn trùng màu đen ghê tởm mình đã ăn.
Hắn cảm thấy mình hiện giờ tựa như một con côn trùng màu đen vô dụng vậy.
Cho nên, hắn đã biết kết cục của mình.
Hắn bất giác khóc rống lên, gào thét:
- Lâm Tịch, ta hận ngươi. Ngay từ lúc bắt đầu, ngươi chưa bao giờ xem ta là bằng hữu đúng không? Ngươi luôn từ trên cao nhìn ta như vậy đúng không?
Lâm Tịch trầm mặc nhìn hắn.
Hiện giờ hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới những đồng học và quân nhân Vân Tần đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, không thể gặp lại được nữa.
Hắn không trả lời câu hỏi này của Trương Bình, chỉ là yên lặng rời đi.
Trương Bình há miệng, nhưng hắn nhất thời không nói được lời nào.
Hắn nhìn thấy có hai miếng kim loại đang rơi xuống, rớt trúng đầu mình.
Đó là hai miếng bảo vệ tay.
...
Trương Bình im lặng.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới nhiều chuyện.
Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi và tịch mịch.
Đột nhiên, hắn cảm thấy một khí tức quen thuộc.
Hắn cố gắng mở mắt ra.
Hắn thấy được dung nhan thường xuyên xuất hiện trong đầu mình.
Lúc bình thường, hắn căn bản không thể hiểu được cảm xúc của mấy người Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt, nhưng vào lúc này, hắn lại hiểu được rồi.
Hắn biết Tần Tích Nguyệt tới đây là vì những chuyện hắn đã làm, là vì hắn đã từng là bằng hữu, nên nàng xuất hiện cáo biệt.
- Tại sao lại như vậy?
Hắn vẫn không cho rằng mình đã sai, hắn vẫn trách cứ thế gian này ghê tởm, tại sao lại để bọn họ thay đổi đến mức như vậy.
Hắn không muốn để cho người khác thấy mình hèn mọn vô lực, cũng không muốn nhìn thấy thế gian này nữa.
Hắn đau đớn nhắm hai mắt lại.
Trái tim của hắn co lại, héo úa.
...
Hoang nguyên bát ngát thật tĩnh mịch.
Lâm Tịch hơi đờ đẫn đứng trong một bụi cỏ, nhìn Trương Bình từ từ chết đi.
Đây đã từng là đồng học của hắn, là bạn tốt của hắn, từng là ma vương khiến cả thế gian phải run rẩy, nhưng khi Trương Bình chết đi, hắn lại cảm thấy thật không chân thật, hắn thậm chí cảm thấy mọi thứ đến rồi đi quá đột ngột.
Sau khi ngẩn người một hầu lâu, hắn nghĩ rằng nếu như có cơ hội sống thêm một lần nữa, liệu Trương Bình đã chết đi kia có tiếp tục lựa chọn một cuộc đời như vậy nữa hay không.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 94: Ý nghĩa cuộc sống
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Thi thể Trương Bình chậm rãi biến mất, hóa thành một vũng nước đen, thấm xuống dưới đất. Mà những bó hoa tươi kia vẫn không ngừng nở rộ, hóa giải khí tức dơ bẩn, cuối cùng bao trùm cả chiến trường.
Tần Tích Nguyệt ngồi xuống một bụi hoa cách nơi Trương Bình chết không xa.
Máu tanh trên chiến trường biến mất, hoang nguyên này trở nên an tường và xinh đẹp.
Cả hoang nguyên bắt đầu vang lên tiếng hoan hô.
Lâm Tịch ngẩng đầu, nhìn đám người đang hoan hô.
Hắn thấy ở chỗ những người đang hoan hô, có một người trẻ tuổi đứng hàng đầu tiên.
Hắn cảm thấy người này hơi quen thuộc, sau đó hắn nhớ lại đám lửa cháy ở học viện, biết được người trẻ tuổi này là ai. Hắn thấy người trẻ tuổi này không còn ngây ngô nữa, đồng thời nhớ lời hứa của người này.
Hắn liền biết tại sao vị đồng học này lại đứng ở hàng đầu.
Đối với trận chiến giữa hắn và Trương Bình, tu vi của đồng học này quá nhỏ yếu, nhưng vị đồng học này lại luôn nhớ lời hứa của mình, chuẩn bị trả tính mạng cho hắn. Cho dù điều này không thể thay đổi được gì, nhưng đây chính là một sự tín niệm và thái độ.
Ngoài ra, Lâm Tịch còn nhìn thấy nhiều đồng học có quan hệ với mình ngày xưa cũng đang đứng ở đây, hắn bỗng nhiên nghĩ tới nhiều chuyện ngày xưa.
Hắn cười cười với vị đồng học đã lâu không thấy, rồi khom lưng hái một đóa hoa bồ công anh.
...
...
Nhiều ngày sau, có một chiếc xe ngựa bình thường dừng lại ven đường.
Người nằm trên giường êm trong xe ngựa chính là Hứa Châm Ngôn.
Trên người hắn quấn rất nhiều băng vải, nhưng vẫn có một thứ nước vàng vàng hôi thối từ trong lớp vải thấm ra ngoài.
Sau khi tiên hoa đua nở trên hoang nguyên núi Ngao Giác, thông báo thời đại ma vương kết thúc, những người đi theo ma vương, hoặc những người đã thề thần phục với ma vương, hiển nhiên không thể tránh thoát bị người Vân Tần trả thù và đuổi giết.
Hứa Châm Ngôn rời khỏi hoang nguyên sơn mạch Long Xà rất sớm. Ngay lúc trận chiến giữa Trương Bình và Lâm Tịch vừa bắt đầu, nguyên khí trời đất tràn vào cơ thể Lâm Tịch, hắn đã rời đi.
Nhưng mặc dù không bị giết chết tại hành tỉnh Đông Lâm như nhiều thần quan núi Luyện Ngục khác, hắn vẫn bị thương rất nặng.
Khi xe ngựa dừng lại bên rìa đường, Hứa Châm Ngôn đang ngủ mê man cũng tỉnh lại. Hắn hô lên hai tiếng, nhưng không có ai đáp lại, nên hắn lập tức biết ngay cả tên bộ hạ cuối cùng của mình cũng đã từ bỏ mình, lén lút thoát đi.
Hắn vén màn xe lên, bước ra khỏi xe ngựa.
Đây là một thị trấn nhỏ có tường trắng ngói đen, có suối nhỏ chảy qua.
Hứa Châm Ngôn liếm liếm bờ môi khô khốc, hắn cảm thấy rất khát nước.
Hắn rất muốn uống một chén chè mật ong.
Cho nên, hắn rời khỏi xe ngựa, đi tới thị trấn nhỏ này.
Ngay lúc này, hắn bỗng nhiên ngừng lại.
Ánh mắt của hắn dừng lại một nơi.
Có một nam tử tóc ngắn và thê tử của hắn đang thu hoạch hạt thóc, con gái của họ còn đang ngủ trên một đống cỏ khô gần đấy.
Nam tử tóc ngắn chảy mồ hôi rất nhiều, thê tử của hắn đưa cho hắn một túi nước.
Nam tử tóc ngắn uống rất nhiều nước, uống vô cùng vui sướng.
Nhìn nam tử tóc ngắn đó uống nước, yết hầu Hứa Châm Ngôn cũng run lên không thôi.
Từng hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong đầu hắn.
Hắn nhận ra tên nam tử tóc ngắn này, đó là Đường Khả.
Đường Khả không biết Hứa Châm Ngôn đang ở đây.
Sau khi uống nước xong, hắn lại khom người xuống, tiếp tục làm việc.
Thê tử của hắn đi theo cạnh hắn, phụ hắn làm việc.
Đây là một cuộc sống rất bình thường, nhưng lại rất an tĩnh bình thản.
Đây chính là cuộc sống mà Biên Man Đường Khả mong muốn.
Hứa Châm Ngôn đứng nhìn, không đi nữa mà ngồi xuống. Hắn đột nhiên cảm thấy rất ghen tỵ, hắn đột nhiên ước ao rằng mình cũng nên có một cuộc đời như vậy.
Hắn nghĩ rằng thứ mình muốn bây giờ, cũng chỉ là một chén nước chè.
Sau đó, hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.
Cơn đau này khiến hắn không thể nào chống đỡ được nữa, sau đó hắn ngã xuống. Thứ cuối cùng mà hắn nhìn thấy trên thế gian này chính là một bầu trời xanh lam, vô cùng an tường.
...
Ngay lúc Hứa Châm Ngôn rời khỏi thế gian này, có một thiếu nữ gầy gò tiến vào thành Trung Châu.
Tựa như Trạm Thai Thiển Đường năm xưa tiến vào thành Trung Châu, nàng hơi mê mang nhìn khắp nơi, không biết mình nên đi đâu.
Nàng là học viện Thủ Dạ giả, là truyền nhân Ám Tế ti, là Ngải Khí Lan.
Sau trận nội chiến học viện này, Lâm Tịch đã nói rằng không muốn nàng đi trong bóng đêm nữa, hắn mong nàng có thể làm những gì mình thích, hưởng thụ cuộc sống.
Nhưng ngoại trừ thủ hộ và chiến đấu ra, Ngải Khí Lan cũng không biết mình nên làm gì.
Trước khi vào thành Trung Châu, nàng biết Lâm Tịch nói đúng, con người cuối cùng phải theo đuổi sinh mệnh và ý nghĩa cuộc đời mình, nhưng nàng cũng không biết thứ mình mong muốn là gì.
Nàng đi lại khắp thành Trung Châu mà không có mục đích cụ thể, sau đó nàng mua một cây ghim mứt, từ từ ăn.
Rồi nàng gặp lại một người, một tên mập hình như không bao giờ ốm đi.
- Mông Bạch.
Nàng vui mừng la lên một tiếng, rồi chạy lại chỗ Mông Bạch, vội vàng hỏi:
- Sao ngươi cũng tới đây?
Mông Bạch hơi xấu hổ nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
- Ta tới thành Trung Châu học vài thứ, còn ngươi, sao lại tới đây?
- Ta chỉ tùy tiện tới thôi.
Ngải Khí Lan đột nhiên không biết nói gì hơn, nhưng sau đó nàng lại hỏi:
- Sau này ngươi định làm gì?
Mông Bạch lại xấu hổ, khuôn mặt hơi đỏ lên, nói:
- Ta chuẩn bị làm lão sư.
Ngải Khí Lan hiểu ra, nói;
- Ngươi định trở về học viện, làm một giảng viên áo đen?
Nhưng Mông Bạch lại lắc đầu, hơi ngượng ngập nói:
- Học viện nhất định sẽ gầy dựng lại, nhưng ta không phải trở về học viện làm giảng viên, ta chỉ muốn làm một lão sư bình thường...Ta muốn đi tới những nơi chưa có học đường, dạy hài tử biết chữ, dạy bọn họ lý lẽ. Bởi vì chỉ cần biết chữ, chỉ cần biết lý lẽ, bọn họ sẽ học hỏi nhiều hơn. Cho nên, ta đến thành Trung Châu này, bởi vì thành Trung Châu có rất nhiều lão sư, bọn họ có nhiều kinh nghiệm.
Ngải Khí Lan ngây người hồi lâu.
- Ít nhất ngươi có thể dạy cho những đứa bé đó dũng khí là gì.
Sau đó, nàng chăm chú nhìn Mông Bạch, chân thành nói câu này.
Mông Bạch nhếch miệng cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Ngải Khí Lan đột nhiên cảm thấy mình đã tìm được ý nghĩa của cuộc đời mình, nên nàng cười cười, nói với Mông Bạch:
- Ta cũng đi theo ngươi, không thể làm lão sư như ngươi, nhưng ta có thể giúp đỡ.
Mông Bạch ngẩn ra, nhưng hắn cũng rất vui vẻ đáp lại:
- Được.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 95: Đại kết cục
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Rất lâu về sau.
Tại một nông trang dân dã có rất nhiều cây cải vừa đến mùa thu hoạch.
Đường Khả ngồi trong tiểu viện của mình, dùng đao gọt lấy một đầu gỗ, tự tay làm đồ chơi cho con gái mình.
Đứa con gái trông rất giống hắn ta, mà đứa con trai mới sinh lại giống thê tử của hắn. Đứa con trai sinh sau này vừa biết nói chuyện, rất là khả ái.
Món đồ chơi hắn làm cho con gái mình đã gần xong, đó là một cây cung nhỏ, nhưng không thể khiến người khác bị thương được.
Có tiếng bước chân vang lên từ ngoài hàng rào trúc.
Đường Khả ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tịch và nhiều người quen biết khác cùng đi vào tiểu viện của mình.
Hắn đứng lên, cảm thấy vui sướng nhưng lại không kinh ngạc, bởi vì hắn biết Lâm Tịch sẽ không quên người bạn này.
Hắn nói con gái mình nhanh chóng tiếp khách, sau đó gọi thê tử ở dưới nhà bếp chuẩn bị thức ăn, đồng thời đào lấy hũ rượu chôn dưới gốc cây ra.
Tiểu viện an tĩnh tường hòa bắt đầu náo nhiệt.
Đường Khả nhìn thấy bụng của Cao Á Nam hơi nhô lên, hắn ngẩn người rồi cười lớn, hỏi Lâm Tịch và Cao Á Nam:
- Có rồi sao?
Lâm Tịch tươi cười, nói:
- Muộn hơn ngươi nhiều.
Đường Khả lại nhìn sang Khương Tiếu Y, hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
Khương Tiếu Y ngượng ngùng nói:
- Vừa mới sinh xong, cố ý tới đây để mời ngươi đi ăn đầy tháng.
- Vậy là ngươi lợi hại hơn Lâm Tịch đấy.
Đường Khả tươi cười, rồi hỏi tiếp:
- Là trai hay gái đây?
Khương Tiếu Y híp mắt, cười cười:
- Là con gái, cũng như con gái ngươi đấy, giống ta nhiều hơn.
Đường Khả cười lớn, rồi gọi hai đứa con của mình chạy ra, nói chúng đoán thử đứa con trong bụng Cao Á Nam là trai hay gái, bởi vì theo mấy người già trong thị trấn hắn đang sống, mấy đứa nhỏ thường đoán rất chính xác.
- Hẳn là muội muội.
Con trai hắn nói.
- Tỷ muốn đệ đệ cơ.
Con gái lại nói.
- Vậy thì tiểu đệ đệ.
Con trai hắn hơi giận dữ, bĩu môi nói.
Mọi người lập tức cười vui vẻ.
- Mông Bạch đâu rồi?
Đường Khả không nhìn thấy Mông bạch ở đây, nên lập tức hỏi.
Lâm Tich mỉm cười, giải thích:
- Hắn và Ngải Khí Lan đang dựng một trường học gần núi Luyện Ngục. Nơi đó có rất nhiều nông nô núi Luyện Ngục hồi xưa...An lão sư cũng ở đấy, giúp người chữa bệnh. Hắn nói rằng khi rãnh rỗi sẽ về thăm chúng ta, nếu ngươi có thời gian, có thể đến đây thăm hắn.
- Nếu như hắn ở xa như vậy, đợi con trai của ta lớn hơn một chút, ta sẽ dẫn bọn họ ra ngoài, đến đó thăm hắn.
Đường Khả gật đầu, nói.
...
Lại có một ít người đến ngoài thị trấn an tĩnh này.
Những người này không quấy rầy cuộc sống an tĩnh trong thị trấn, chỉ lẳng lặng dựng một doanh trướng bên cạnh sườn núi xinh đẹp.
Tiểu hoàng đế Đường Tàng Phượng Hiên, trưởng công chúa Vân Tần và Trạm Thai Thiển Đường đang ở trong doanh trướng chờ Lâm Tịch.
Lâm Tịch đi vào trong doanh trướng.
- Ta đã học được rất nhiều thứ từ Trương viện trưởng.
Hắn nhìn hoàng đế Phượng Hiên và trưởng công chúa Vân Tần chủ động xin gặp mình, nhìn bằng hữu Trạm Thai Thiển Đường của mình, mỉm cười nói:
- Ta có rất nhiều suy nghĩ của mình về thế gian này, nhưng ta không thể áp đặt suy nghĩ của mình cho cả thế gian. Thế gian này là một con sông lớn, mỗi một ngày sẽ không ngừng tiến bộ, nên việc học viện Thanh Loan sẽ làm là hóa thân thành những giọt mưa ôn nhu, chảy vào dòng sông này, chứ không mạnh mẽ thay đổi dòng chảy của nó.
Trưởng công chúa tự hỏi liệu đây có phải là một lời hứa của Lâm Tịch hay không, nhưng sau đó nàng vẫn chân thành hỏi Lâm Tịch:
- Vậy chúng ta rốt cuộc nên làm gì?
- Núi Luyện Ngục đã không còn, thế gian hiện giờ hẳn đã an bình và tốt đẹp hơn trước. Học viện Thanh Loan chúng ta thật ra không cần nhúng tay vào thế gian, nhiều nhất chỉ có tác dụng khiến người kính sợ thôi.
Lâm Tịch nhìn trưởng công chúa, bình tĩnh nói:
- Nên làm như thế nào là chuyện mỗi người các ngươi có thể suy nghĩ, nhưng ta nghĩ đến kết quả nhiều người khác, các ngươi cũng biết những người này. Thật ra, mỗi người chúng ta chỉ là người bình thường, giống như bao người khác thôi. Chỉ cần không quên điều này, không nghĩ rằng mình cao hơn bất cứ ai trên thế gian này, không muốn thống trị cả thế gian, như vậy là đủ rồi.
...
Cốc Tâm Âm và Nam Cung Vị Ương đang đứng nói chuyện phiếm tại một bờ sông cách không xa doanh trướng.
- Học viện Thanh Loan sẽ gây dựng lại.
Cốc Tâm Âm nhìn Nam Cung Vị Ương nói.
Nam Cung Vị Ương nhìn hắn một cái, cảm thấy đây là những lời nói nhảm.
Cốc Tâm Âm nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nên mỉm cười nói:
- Nhưng mà học viện Thanh Loan sẽ thay đổi, sẽ không tiến hành nhập thí tại ven hồ Linh Hạ như trước kia nữa. Chúng ta sẽ hành tẩu trong nhân gian, chọn lựa đệ tử. Nên ta muốn mời cô giúp đỡ, nếu như cô cảm thấy có đứa bé nào vừa ý, cô có thể đưa vào học viện, giúp nó trở thành đệ tử học viện Thanh Loan.
Nam Cung Vị Ương suy nghĩ một chút, cảm thấy rất thú vị, nên nàng dứt khoát gật đầu.
Biên Lăng Hàm và Tần Tích Nguyệt đang tản bộ trên một mảnh đất đối diện với doanh trướng kia, tay nắm lấy tay hai đứa con của Đường Khả, dẫn chúng đi chơi.
Các nàng không hề lo lắng cho Lâm Tịch vì lần hội đàm lần này với tiểu hoàng đế Phượng Hiên, trưởng công chúa Vân Tần và Trạm Thai Thiển Đường. Bởi vì hiện giờ học viện không còn kẻ thù nữa, người tu hành cường đại cũng đã xuất hiện hết, nên thế gian này nhất định sẽ như thời kỳ Trương viện trưởng vừa hoàn thành chiến dịch lăng Trụy Tinh xong, bình tĩnh và an bình trong nhiều năm. Các nàng cũng tin rằng với năng lực của mấy người Trạm Thai Thiển Đường, thế gian sẽ tốt đẹp hơn.
- Đôi khi ta cảm thấy hắn đúng là một bại hoại, cứ thế phủi tay tất cả.
Biên Lăng Hàm nhìn Tần Tích Nguyệt, nói.
Tần Tích Nguyệt khẽ cười, nói:
- Ta có thể hiểu được suy nghĩ của hắn. Người tu hành lợi hại chưa chắc có thể quản lý thế gian, mặc dù hắn có nhiều suy nghĩ khác với thế gian này, nhưng hắn cũng không dám đảm bảo lựa chọn của mình là chính xác. Nếu như biết rõ chắc chắn thế gian sẽ tốt đẹp hơn, vậy hắn không cần làm gì cả, cứ nhìn là được rồi.
- Ngươi hiểu hắn hơn chúng ta đấy.
Biên Lăng Hàm gật đầu, lại nhìn Tần Tích Nguyệt và hỏi:
- Nhưng chẳng lẽ ngươi cứ định như vậy sao?
Tần Tích Nguyệt tươi cười, gật đầu nói:
- Yêu cũng không phải là đoạt lấy. Ta không cầu cả đời, chỉ cầu nhất thời. Ta đã có cái ta thích, ta cảm thấy thỏa mãn, như vậy là đủ. Còn tương lai...nếu như sau này xuất hiện một người khiến ta động lòng, ta dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, hãy để tùy duyên.
Biên Lăng Hàm dường như nhớ tới chuyện gì đó, nên vui vẻ hỏi:
- Ngươi nói thử đi, Mông Bạch và Ngải Khí Lan sẽ thế nào?
- Không biết! Sao ta biết được!
Tần Tích Nguyệt cười vui vẻ, cười đến nỗi mắt híp lại, nói:
- Nhưng mà chỉ cần thế gian này tốt đẹp, tất cả đều có thể xảy ra.
Biên Lăng Hàm hiểu ý Tần Tích Nguyệt. Chỉ cần lòng cảm thấy tốt đẹp, chỉ cần cuộc sống không mất đi ý nghĩa, không cảm thấy mọi vật đều xấu xí, vậy cho dù là mưa hay gió, con người vẫn có thể mỉm cười đối mặt, tương lai sẽ có rất nhiều điều tốt đẹp xảy ra.
- Không biết bây giờ Trương viện trưởng thế nào rồi...
Biên Lăng Hàm ngẩng đầu lên, nhìn thôn trang dân dã, nhìn thế gian nay càng xinh đẹp hơn sau những cơn mưa, bất giác nhẹ giọng nói.
...
Cách đó rất lâu, hoặc là sau này thật lâu, tại một không gian khác mà thế giới người tu hành không thể nào biết được.
Có một vị đại thúc đã thay đổi học viện Thanh Loan, thay đổi đế quốc Vân Tần, nhìn một thành trì xa lạ, lắc đầu không thôi.
Ông ta đã tiến vào dòng nước xoáy màu xanh trong cung Thanh Loan, nhưng xuất hiện trước mắt ông ta hiện giờ không phải là thế giới mà ông ta đã từng sống, mà là một thế giới đầy khí tức cổ xưa.
Hơn nữa, thế giới này cũng khác với Vân Tần mà ông ta quen thuộc.
Ông ta tiện tay kéo một người đi đường, hỏi:
- Đây là nơi nào...là đế quốc nào?
Người đi đường nhìn ông ta chằm chằm, cảm thấy ông ta là một người ngu si, nhưng cũng cảm thấy ông ta đáng thương, liền đáp:
- Đây là Thuận Thiên phủ của Đại Minh chúng ta.
- Đại Minh?
Hiểu được rằng mình còn chưa trở về thế giới mình từng sống, nên ông ta ngây người rất lâu, nhưng vấn đề dây dưa mãi trong tâm trí ông ta cuối cùng đã được giải khai.
Ông ta cẩn thận suy nghĩ những chuyện đã qua, những gì mình đã làm, rồi cảm khái thở dài một cái.
Thay vì hoài niệm và nhớ thương, không bằng hãy bắt đầu một cuộc sống mới.
- Tại hạ thấy dung mạo tiên sinh bất phàm, không biết tôn tính đại danh là gì?
Một đoàn xe đi ngang qua người ông ta, có một người đọc sách nho nhã cảm thấy ông ta khác với người thường, nên cố ý dừng lại kết giao, mở miệng hỏi.
- Minh...
Vị đại thúc mà theo Lâm Tịch nghĩ rằng rất dở về lịch sử này, suy nghĩ một hồi, rồi tươi cười đáp:
- Ta họ Trương, tên Cư Chính. (*)
(*) Trương Cư Chính: Trương Cư Chính là một nhà chính trị và học giả Trung Quốc thời nhà Minh. Là quan to dưới triều Minh Mục Tông, ông được giao trọng trách làm phụ chính đại thần cho Minh Thần Tông trong thời gian hoàng đế còn nhỏ tuổi. Trong giai đoạn này, Trương Cư Chính đã đưa ra nhiều biện phải cải cách sâu rộng về chính trị và kinh tế giúp cho triều đình nhà Minh phát triển cực thịnh. Tuy nhiên sau khi Trương Cư Chính qua đời năm 1582, phần lớn cải cách của ông đã bị Minh Thần tông xóa bỏ, danh tiếng của ông bị hủy hoại trong khi gia đình Trương Cư Chính bị hoàng đế ra lệnh tịch thu gia sản. Phải hơn nửa thế kỷ sau vị trí thực sự của Trương Cư Chính cũng được phục hồi, tuy nhiên khi đó nhà Minh đã bắt đầu suy sụp và không bao giờ còn đạt được trạng thái thịnh vượng như thời Trương Cư Chính là phụ chính.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden