 |
|

30-08-2008, 10:10 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Lưu Hương Äạo Soái
Nguyên tác Cổ Long
Ngưá»i dịch Thương Lan
Hồi 16
Sóng gió
NÆ¡i lái thuyá»n, thá»§y thá»§ trá»±c không thấy má»™t bóng ngưá»i thấp thoáng. Thế ngưá»i đó ở đâu? Nấp trong khoang?
Kim Linh Chi soát luôn hai vòng vẫn không tìm được má»™t dấu vết nhá». Nà ng trở lại chá»— cÅ©.
Hồ Thiết Hoa còn đang ngơ ngẩn tại chỗ. Y như chết lặng.
Kim Linh Chi bực tức gắt :
- Ngươi thấy ngưá»i đó chứ, phải không?
Hồ Thiết Hoa buông lơ đảng :
- Ừ!
Kim Linh Chi há»i dồn :
- Nà ng là ai?
Hồ Thiết Hoa lắc đầu.
Kim Linh Chi tiếp :
- Nhất định là ngươi nháºn ra nà ng phải không?
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Mưá»ng tượng...
Láºp tức y sá»a chá»a lại :
- Tại hạ không thấy rõ.
Kim Linh Chi trừng mắt, lâu lắm nà ng lạnh lùng thốt :
- Thinh âm cá»§a nà ng chẳng phải khó nghe, nhưng những lá»i đó nữ nhân không nên nói.
Hồ Thiết Hoa mơ mà ng :
- Váºy à ?
Kim Linh Chi vá»›i giá»ng lạnh lùng tiếp luôn :
- Có những ngưá»i kể ra cÅ©ng tà i tháºt, vô luáºn Ä‘i đến đâu vẫn có lão bằng hữu như thưá»ng! Hạng đó giao du rá»™ng, gần như bừa bãi, thế mà cứ cho mình tịch mịch, chỉ có quá»· má»›i tin nổi...
Câu nói buông dứt, nà ng quay mình xuống khoang thuyá»n liá»n. Hồ Thiết Hoa định bước theo nhưng chân đóng cứng tại chá»—.
Rồi y cau mà y lẩm nhẩm :
- Không lẽ lại là nà ng? Là m sao nà ng có mặt trong thuyá»n nầy?
Äêm tà n rồi. Trá»i sáng dần dần. Bốn gian phòng đó vẫn đóng kÃn cá»a, không má»™t ai và o mà cÅ©ng chẳng ai ra. CÅ©ng chẳng có má»™t âm thinh nà o phát xuất từ bên trong.
Hồ Thiết Hoa ngồi nÆ¡i cá»a cầu thang nhìn bốn gian phòng như hổ rình mồi.
Ngưá»i thứ nhất ra khá»i phòng ngá»§ là Trương Tam. Sinh hoạt trên mặt nước, hắn như con cá, hoạt động nhiá»u, nghỉ ngÆ¡i Ãt cho nên hắn thức sá»›m hÆ¡n má»i ngưá»i.
Thấy Hồ Thiết Hoa ngồi tại đầu thang trên, hắn giáºt mình liếc qua rồi cưá»i nhẹ thốt :
- Ta cứ cho là ngươi Ä‘i trá»™m rượu Ỡđâu đó, không ngá» ngươi còn đây và rất tỉnh. Má»™t sá»± kiện hiếm có! Quả tháºt hiếm có!
Hồ Thiết Hoa bĩu môi :
- Hừ!
Trương Tam há»i :
- Nhưng tại sao ngươi ngồi tại đây? Nổi chứng điên gì thế?
Hồ Thiết Hoa đang ứ khà uất trong lòng, không có cách nà o phát tiết, gặp dịp nầy tuông ra à o à o.
- Ngươi ngáy như trâu rống, bảo ta chịu sao nổi Ä‘á»i mà không ra đây? Ta có Ä‘iếc đâu mà nằm ngá»§ được?
Trương Tam quan sát kỹ Hồ Thiết Hoa, lẩm nhẩm :
- Cái gã nầy ghen chi đây chắc? Có những nữ nhân không nghe tiếng ngáy cá»§a ta vẫn không ngá»§ được kia mà . Äợi gì có nghe!
Rồi hắn mang cháºu nước rá»a mặt che phÃa trước, mưá»ng tượng sợ Hồ Thiết Hoa nhảy tá»›i vồ hắn mà ngoạm má»™t và i miếng.
Hồ Thiết Hoa lạnh lùng thốt :
- Ngươi phòng thá»§ sai chá»— rồi đó, đáng lẽ ngươi nên che dấu cái mông cá»§a ngươi má»›i phải. Mặt ngươi thấy ghét lắm, khi nà o ta mó tay và o cho bẩn? Nếu cần, ta cho má»™t và i ngá»n cước và o mông ngươi! Chá»— đó còn dá»… trông hÆ¡n bản mặt ngươi.
Trương Tam cưá»i hì hì :
- Sao ngươi không đi tìm gương mà soi mặt thỠxem. Bản mặt ngươi lại cà ng khó trông hơn mặt ta gấp trăm ngà n lần đó.
Hắn bỠđi luôn.
Lưu Hương bước ra. Thấy Hồ Thiết Hoa ngồi đó, chà ng hết sức kinh ngạc, đôi mà y cau lại, chú mắt nhìn y, má»™t phút sau cất tiếng há»i :
- Sao cái mặt nhà ngươi khó trông thế?
Hồ Thiết Hoa đang bực, buông xẳng :
- Phải, chỉ có mặt ngươi là dễ trông! Mặt thư sinh sáng sủa quá!
Lưu Hương cưá»i, lắc đầu tiếp :
- Xui quá! Bá»—ng dưng ta lại là m cái thùng chứa cho ngươi trút khà uất. Nhưng ai đắc tá»™i vá»›i Hồ tiên sanh, mà Hồ tiên sanh hằn há»c thế? Trương Tam phải không?
Hồ Thiết Hoa cưá»i lạnh :
- Ta đâu dám gây sự với con chó điên đó. Hắn ngoạm bất thần thì nguy.
Lưu Hương nhìn Hồ Thiết Hoa tìm hiểu nguyên nhân sá»± cáu kỉnh cá»§a y. Chà ng há»i :
- Việc gì đã xảy ra trong đêm?
Hồ Thiết Hoa cắn môi, trầm ngâm má»™t lúc, bá»—ng đứng lên nắm tay Lưu Hương, lôi chà ng ra phÃa lái thuyá»n, nhìn dáo dác, sợ ngưá»i nghe ngóng câu chuyện y sắp nói.
Không bao giá» y nói gì vá»›i cái vẻ thần bà như váºy. Rồi y và o đỠ:
- Ta chẳng thấy gì lạ. Chỉ có tiếng quỷ thôi.
Lưu Hương cau mà y :
- Quá»·! Quá»· ra sao?
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Quỷ lớn! Nữ quỷ!
Lưu Hương vuốt mÅ©i, cưá»i khổ :
- Chừng như cứ cách và i hôm là ngươi thấy nữ quá»· má»™t lần! Xem ra có rất nhiá»u nữ quá»· theo ám ngươi.
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Nhưng nữ quỷ nầy là ai nhất định ngươi không đoán ra!
Lưu Hương suy nghÄ© lại má»™t lúc lâu há»i :
- Chẵng lẽ ta có thấy nữ quỷ đó rồi?
Hồ Thiết Hoa ggáºt đầu :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có thấy. HÆ¡n nữa nữ quá»· đó rất quen. Má»™t lão bằng hữu mà .
Lưu Hương cưá»i nhẹ :
- Cao à Nam?
Hồ Thiết Hoa trầm giá»ng :
- Äúng! ChÃnh Cao à Nam!
Lưu Hương sững sỠlẩm nhẩm :
- Nà ng có mặt trên thuyá»n nà y? Ngươi có trông lầm chăng?
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Ta mà trông lầm nà ng? Ai khác thì ta còn có thể trông lầm chứ còn nà ng thì... Dù nà ng có cháy thà nh than, ta cÅ©ng nháºn ra được như thưá»ng.
Lưu Hương lại trầm ngâm. Chà ng lẩm nhẩm luôn :
- Nà ng ở đây hẳn Khô Mai đại sư cũng có mặt tại đây.
Hồ Thiết Hoa thốt :
- Ta cÅ©ng nghÄ© như váºy, rất có thể lắm. Chỉ vì thuyá»n cá»§a há» chìm, biết đâu há» chẳng được Nguyên Tùy Vân cứu vá»›t?
Lưu Hương tiếp :
- Vả lại há» cÅ©ng đồng mục Ä‘Ãch bá»›i Nguyên Tùy Vân.
Hồ Thiết Hoa cà u nhà u :
- Tánh khà cá»§a lão quái váºt đó tháºt khó chịu tháºt! Suốt ngà y đêm đóng cá»a im ỉm, không muốn thấy ai.
Lưu Hương thong thả gáºt đầu.
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Nguyên Tùy Vân hẳn biết tánh bà ta, nên không giới thiệu.
Bá»—ng Lưu Hương há»i :
- Thấy ngươi rồi nà ng có nói chi chăng?
Hồ Thiết Hoa ấp úng :
- Nà ng không nói gì cả!... Có! Có!... Nà ng có nói một câu.
Lưu Hương chú ý :
- Nà ng nói gì?
Hồ Thiết Hoa đỠmặt :
- Nà ng nói, cá»p cái sánh vá»›i tiểu quá»·, trá»i sanh ra để là m má»™t đôi! Má»™t đôi rất xứng!
Lưu Hương giáºt mình :
- Cá»p cái?... Cá»p cái là ai?
Hồ Thiết Hoa cưá»i khổ :
- Ngươi xem ai là cá»p cái, thì ngưá»i đó là cá»p cái!
Lưu Hương trố mắt :
- Kim Linh Chi?
Hồ Thiết Hoa thở dà i :
- Thá»±c ra nà ng không hẳn là cá»p cái, cÅ©ng có lúc nà ng ôn nhu ghê! VÄ©nh viá»…n ngươi không tưởng tượng nổi!
Lưu Hương nhìn thẳng và o mặt Hồ Thiết Hoa :
- Chẳng lẽ trong đêm rồi ngươi có là m gì với nà ng?
Hồ Thiết Hoa lại thở dà i :
- Chưa là m việc gì cả. Bị Cao à Nam phát hiện đột ngột!
Lưu Hương lắc đầu cưá»i :
- Khá lắm đó bé con.
Hồ Thiết Hoa thốt :
- Ta biết ngươi ghen! Nhất định là ngươi ghen.
Lưu Hương cưá»i hì hì :
- Ghen? Chỉ sợ không phải là ta mà là ngưá»i khác!
Hồ Thiết Hoa chớp mắt :
- NÃ ng?...
Lưu Hương đáp :
- Cái câu cá»§a nà ng nặng mùi chua, ngươi không ngá»i thấy à ?
Hồ Thiết Hoa vuốt mũi.
Lưu Hương tiếp :
- Nà ng ghen là nà ng chưa quên ngươi đó!
Hồ Thiết Hoa thở dà i luôn mấy tiếng rồi thốt :
- Nói thực với ngươi, ta không hỠquên nà ng.
Lưu Hương nhìn sững y, Ä‘iá»m nhiên đáp :
- Nà ng chÃnh là má»™t con cá»p cái, hợp vá»›i ngươi thà nh má»™t đôi, má»™t đôi trá»i sanh ra để mà há»p nhau! Bất quá...
Chà ng thở ra tiếp luôn :
- Má»™t nam nhân đồng thá»i góp luôn hai con cá»p cái, nếu còn lại má»™t đốt xương, má»™t mảnh thịt thì quả tháºt phúc khà to lắm đó!
Hồ Thiết Hoa nghiến răng :
- Hay chưa! Ta tìm ngươi để mổ xẻ vấn Ä‘á», ngươi lại mổ xẻ ta!
Lưu Hương Ä‘iá»m nhiên :
- Thá»±c ra thì ta cÅ©ng muốn xem ngươi kết thúc tấn kịch nầy như thế nà o? Má»™t tấn kịch gồm ba nhân váºt, má»™t quá»· rượu và hai cá»p cái!
Hồ Thiết Hoa trầm lặng một lúc vụt thốt :
- Vô luáºn thế nà o ta cÅ©ng phải gặp nà ng má»™t lần.
Lưu Hương há»i :
- Gặp để là m gì?
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Giải thÃch! Giải thÃch vá»›i nà ng.
Lưu Hương há»i luôn :
- Giải thÃch như thế nà o?
Hồ Thiết Hoa giáºt mình.
Lưu Hương tiếp :
- Sá»± tình phức tạp, rắc rối đến Ä‘en tối cá»±c độ! Ngươi cà ng giải thÃch, nà ng cà ng phẫn ná»™.
Hồ Thiết Hoa gáºt đầu lẩm nhẩm :
- Phải! Nữ nhân không thÃch nghe những lá»i chân tháºt, mà ta thì nói láo không giá»i như ngươi... Váºy ra ngươi phải giúp ta.
Lưu Hương mỉm cưá»i :
- Lần nầy thì ta không gánh bà n độc mướn cho ngươi đâu, đừng mÆ¡. HÃ
huống trong lúc nầy Khô Mai Äại Sư không muốn lá»™ hình tÃch? Nếu ta tìm nà ng là phạm và o sá»± cố kỵ cá»§a bà .
Chà ng tiếp luôn :
- Cái bà lão thái thái đó, ngươi cũng biết là không nên trêu và o.
Hồ Thiết Hoa vuốt mÅ©i, chót mÅ©i đỠnhư sưng lên mà vẫn còn vuốt. Má»™t lúc sau y thở dà i há»i :
- Nếu thế ngươi nghĩ xem ta phải là m sao đây?
Lưu Hương há»i lại :
- Ta muốn biết thá»±c sá»± ngươi thÃch nà ng nà o? Kim hay Cao?
Hồ Thiết Hoa ấp úng :
- Ta... Ta cũng không biết được nữa!
Lưu Hương vừa bá»±c vừa tức, cưá»i lắc đầu thốt :
- Thế thì ta đà nh chịu! Vô phương rồi ngươi ơi.
Hồ Thiết Hoa nÃu áo chà ng :
- Ngươi không thể thản nhiên được : Ngươi phải giúp ta!
Lưu Hương cưá»i khổ :
- Giúp ngươi? Ta là m cách nà o giúp được ngươi? Ta đâu phải ông già ngươi mà lo Ä‘i chá»n dâu, cưới vợ cho cái thằng con trai rượu chè be bét?
Hồ Thiết Hoa nhăn nhó mặt :
- Ngươi xem, hai nà ng đó đối xỠvới ta ra sao?
Lưu Hương cưá»i ròn :
- Ngươi yên trÃ! Há» không là những con cá»p cái tháºt sá»± đâu! Há» không xÆ¡i tái ngươi đâu mà sợ cuống cuồng lên như váºy.
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Nhưng cả hai... sẽ bỠrơi ta...
Lưu Hương thốt :
- Hiện tại là váºy rồi. Nếu ngươi dằn tánh khÃ, kiên nhẫn mà chá» lúc thuáºn tiện, cÅ©ng vá» như há», đừng mà ng đến há». Rồi há» sẽ tìm ngươi cho mà xem! Trong cuá»™c yêu đương, đôi nam nữ khi chưa thà nh hôn, thưá»ng chÆ¡i cái trò cút bắt, ngưá»i ta cút mà ngươi không bắt, thì ngưá»i ta trở lại bắt ngươi. Nghe lá»i ta Ä‘i, Ä‘i cút.
Chà ng cưá»i tiếp luôn :
- Nếu ngươi cho rằng ta có kinh nghiệm thì hãy nghe lá»i ta. Tánh khà cá»§a nữ nhân ta hiểu được chÃn phần, nếu không nói là trá»n vẹn.
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Còn một phần?
Lưu Hương đáp
- Phần đó là hỠđóng cá»a con tim rồi, há» không chÆ¡i cút bắt vá»›i ta nữa.
Nguyên Tùy Vân Ä‘ang đứng tại đầu thang lầu. Bên ngoà i đầu thang ẩn ước có tiếng ngưá»i vá»ng lại, thinh âm mÆ¡ hồ. Trong thinh âm há»—n tạp mÆ¡ hồ, có ai nháºn ra má»™t âm nhá» nhất. Nguyên Tùy Vân Ä‘ang nghe thinh âm nhá» nhất đó. Nhưng hắn có nghe được chăng?
Lưu Hương hiểu việc rất đúng. Hồ Thiết Hoa tốt phúc, có má»™t bằng hữu biết rõ ngưá»i, rõ việc, giúp y đắc lá»±c.
Kim Linh Chi không còn để ý đến y nữa, không há» nhìn và o bản mặt cá»§a y. Trong con mắt nà ng, phảng phất trên Ä‘á»i nầy không có Hồ Thiết Hoa chen chúc giữa nhân loại.
Hoặc giả, vì má»™t sá»± vô tình, nà ng ngồi cạnh y, nà ng vẫn cưá»i nói như thưá»ng. Mưá»ng tượng như chưa há» gặp con ngưá»i đó lần nà o. Con ngưá»i đó hoà n toà n xa lạ đối vá»›i nà ng.
Là xa lạ thì đâu có liên quan? Äã là xa lạ thì đương nhiên nà ng không
hưá»ng bắt chuyện vá»›i Hồ Thiết Hoa.
Nà ng cưá»i nói là cưá»i nói vá»›i Bạch Liệp. Bạch Liệp mê quá, hồn chÆ¡i vÆ¡i táºn chÃn tầng mây. Kim Linh Chi còn Ä‘i xa hÆ¡n nưa, đòi gắp thức ăn bá» và o cho Bạch Liệp. Tá»± nhiên Bạch Liệp không từ chối.
Giả như Kim Linh Chi bỠđất thô và o miệng hắn, hắn cÅ©ng ăn như thưá»ng, và cục đất thô đó có hương vị trên hẳn sÆ¡n hà o hải vị. Bữa ăn có món sò, Bạch Liệp muốn nuốt luôn cả vá» sò.
Nữ nhân muốn chá»c ghen nam nhân có thể dùng má»i biện pháp. Nhưng nữ nhân muốn chá»c ghen nam nhân là vì mình có ghen nam nhân đó. Chá»c ngưá»i ta ghen mình là biểu hiện sá»± mình có ghen ngưá»i.
Äạo lý đó, Hồ Thiết Hoa rất hiểu. Cho nên lá»a Ä‘ang bốc cháy trong lòng mà y không há» tá» vẻ chua chát ngoà i mặt. Thà nh ra tấn kịch cá»§a Kim Linh Chi diá»…n được má»™t phần, nà ng không còn can đảm diá»…n nốt Ä‘oạn cuối.
Khi Bạch Liệp kÃnh đáp lá»… nà ng má»™t miếng ăn, nà ng cao giá»ng thốt :
- Muốn má»i ngưá»i khác ăn má»™t miếng, Ãt nhất ngươi cÅ©ng dùng má»™t đôi đũa má»›i, sạch sẽ má»›i phải chứ. ÄÅ©a ngươi, ngươi không gá»›m mà ngưá»i khác gá»›m thì sao? Chẳng lẽ ngươi không hiểu nổi phép vệ sinh sÆ¡ đẳng? Hay là lối xã giao sÆ¡ đẳng cÅ©ng thế!
Thốt xong nà ng đứng lên bá» Ä‘i, đầu không quay lại. Bạch Liệp sững sá», mặt đỠnhư gấc.
Hồ Thiết Hoa muốn cưá»i lắm. Vừa lúc đó, nÆ¡i sân thuyá»n vang lên tiếng hoan hô.
Cá lá»™i! Cá lá»™i thì có gì là lạ đâu? Cái lạ ở đây là cá đà n, cá lÅ©, cá nhiá»u quá, như Ä‘oà n quân chinh tiểu từ háºu phương ồ ạt đến biên thùy. á»’ ạt vì quá đông chứ không há» mất tráºt tá»±, bởi tất cả Ä‘á»u giữ tốc độ Ä‘á»u Ä‘á»u, khoảng cách dà i, khoảng cách rá»™ng không há» vi phạm.
Mặt biển lúc sáng sá»›m rất trong, như má»™t há»›p ngá»c phỉ trải rá»™ng bao la, đà n cá từ Bắc xuôi vá» Nam, nhanh như thể hằng ngà n, hằng vạn mÅ©i tên bạc xuyên lòng biển cả, rất Ä‘á»u.
Hồ Thiết Hoa lần thứ nhất má»›i thấy có quá nhiá»u như thế nầy. Hắn trố mắt lẩm nhẩm :
- Cá đâu mà nhiá»u thế? Chúng há»p đông như váºy để là m gì?
Trương Tam đáp :
- Dá»i nhà !
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Dá»i nhà ? Dá»i đến đâu?
Trương Tam cưá»i mấy tiếng :
- Ta cứ tưởng dù sao thì ngươi cÅ©ng thông minh không nhiá»u thì Ãt, ngỠđâu ngươi ngu quá! Má»™t Ä‘iểm há»c vấn sÆ¡ đẳng cÅ©ng không thông. Cá cÅ©ng như ngưá»i, sợ lạnh như nhau, cho nên cứ má»—i năm, và o thu lạnh đến tiết đông chÃ, cá theo giòng nước ấm từ Bắc, du hà nh xuống Nam.
Rồi hắn tiếp luôn :
- Äà n cá nầy có thể đã vượt qua ngà n dặm hải trình rồi, thịt cá»§a chúng rắn chắc và thÆ¡m, ăn rất ngon. Ngư phá»§ chá»±c những dịp nà y để mong phát tà i, mùa phát tà i duy nhất trong năm váºy.
Hồ Thiết Hoa thở dà i :
- Vá» ngư sá»± thì ngươi quả là tay thông thái. Rất tiếc vá» nhân sá»± ngươi lại là má»™t ngốc tá» thuá»™c hạng nặng! Nặng nhất trần Ä‘á»i!
Nguyên Tùy Vân đứng má»™t nÆ¡i, cách đó xa xa, Ä‘iểm phá»›t má»™t nụ cưá»i thốt :
- Từ lâu tại hạ từng nghe Trương Tam tiên sanh có tà i bắt cá thần tốc, má»™t tà i năng quán tuyệt trần gian. Song chẳng biết hôm nay có ưng phô diá»…n nghệ thuáºt cho má»i ngưá»i chiêm ngưỡng má»™t phen chăng?
Hắn là m sao trông thấy mà đòi Trương Tam phô diá»…n nghá» quăng lưới? Chẳng qua y lấy niá»m vui cá»§a ngưá»i là m vui cho chÃnh mình.
Trương Tam do dá»±. Má»™t ngưá»i đã mang lưới đến cho hắn rồi. Hắn còn từ chối là m sao được?
Bắt cá, quăng lưới là công việc rất giản đơn, những công việc không đòi há»i má»™t Ä‘iểm nhá» há»c vấn. Thì sá»± việc đó đâu phải là má»™t kỹ thuáºt? Không là kỹ thuáºt thì đâu có những Ä‘iểm xảo diệu? Tuy nhiên, nếu có xảo diệu thì chỉ có loà i cá má»›i nháºn thức được.
CÅ©ng như vá» võ công, vá» cái chiêu Bát Thảo Tà m Xà , ngưá»i thì sá» dụng không có hiệu quả, ngưá»i khác xá» dụng thì lại đưa địch nhân và o tỠđịa.
Chẳng qua ngưá»i ta nắm được cái mấu chốt cá»§a nghá» nghiệp, cái mấu chốt đó cÅ©ng rất đơn giản là cÆ¡ há»™i hà nh sá»±.
Hà nh sá»± đúng cÆ¡ há»™i, không sá»›m, không muá»™n dù chỉ sá»›m muá»™n má»™t giây thôi! Và lợi dụng cÆ¡ há»™i thuáºn tiện đó, vá»›i má»™t tốc độ tÃnh toán rất kỹ, cÅ©ng không quá nhanh hoặc quá cháºm, dù chỉ nhanh hoặc cháºm trong má»™t giây thôi.
Ngoà i ra cÅ©ng phải váºn khÃ! Vô luáºn là m gì, con ngưá»i cÅ©ng cần có cái may và ngưá»i biết lợi dụng cÆ¡ há»™i là kể như có may rồi.
Thuyá»n từ từ cháºm lại. Trên thuyá»n có kẻ hô to :
- Tháo dây! Hạ bưá»m!
Thuyá»n quay mÅ©i rồi đứng lại.
Trương Tam cầm lưới bất thình lình vung tay. Lưới mở rộng, cuốn đi như đám mây mỠmỠđen, chụp xuống nước.
Nguyên Tùy Vân mỉm cưá»i :
- Nhanh quá! Quăng lưới như váºy, nếu chụp ngưá»i, ngưá»i cÅ©ng không thoát chạy kịp, nói chi đến cá.
Y chỉ nghe tiếng gió mà phán Ä‘oán nổi tốc độ xuất thá»§ cá»§a Trương Tam. Trương Tam ấn chân vững chắc trên sà n gá»—, như đóng Ä‘inh, không mãnh lá»±c nà o lay chuyển hắn nổi. Mắt hắn chá»›p sáng. Chẳng rõ tại sao, con ngưá»i cá»§a hắn giỠđây, trong tư thế quăng lưới, lại có uy lá»±c lạ lùng. Mưá»ng tượng hắn biến thà nh má»™t ngưá»i khác, hoà n toà n khác.
Hồ Thiết Hoa thở dà i lẩm nhẩm :
- Ta không hiẻu tại sao, cứ mỗi lần Trương Tam giăng lưới là ta mới thấy hắn đáng yêu ghê.
Lưu Hương mỉm cưá»i :
- Như Vương Quỳnh thưở trước.
Hồ Thiết Hoa trố mắt :
- Vương Quỳnh là ai?
Lưu Hương đáp :
- Má»™t vị kiếm khách thuá»™c hà ng lão tiá»n bối. Ngưá»i trong giang hồ không mấy kẻ biết mặt lão ta.
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Tại sao không ai biết mặt? Như ngươi vừa nói thì là báºc danh vá»ng mà ? Lão có liên hệ gì vá»›i Trương Tam mà ngươi đỠcáºp đến?
Lưu Hương giải thÃch :
- Ngưá»i đó vừa thô láºu, vừa nghèo, lại có táºt, cho nên lão không muốn thấy ai, chỉ khi nà o gặp việc bất khả kháng má»›i xuất hiện thôi. Lúc đó thì lão không ngần ngại tuốt kiếm.
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Lão tuốt kiếm như thế nà o?
Lưu Hương tiếp :
- Kiếm vung lên, con ngưá»i lão như biến đổi khác, oai khà bốc bừng, thần thái sáng rá»±c, lúc đó không ai còn nháºn thấy cái thô, cái tà n phế cá»§a lão nữa.
Hồ Thiết Hoa suy nghÄ© má»™t chút rồi gáºt đầu :
- Ta hiểu rồi, chỉ vì trá»n Ä‘á»i lão quá chú trá»ng và o kiếm thuáºt. Thanh kiếm là sanh mạng cá»§a lão, lão ký thác trá»n vẹn tinh thần và o thanh kiếm, những khi vung kiếm là những khi lão "sống" thá»±c sá»±, và tinh anh cá»§a con ngưá»i được phát huy toà n diện.
Lưu Hương cưá»i nhẹ :
- Lối giải thÃch đó không xác thá»±c lắm song cÅ©ng không sai bao nhiêu.
Bây giá» Trương Tam thở gấp hÆ¡n trước. Lưng tay cá»§a hắn kéo gân xanh vồng lên, chân hắn chà sát mặt thuyá»n nghe soạt soạt.
Hắn kéo lưới! Trông và o hắn, ai cũng biết là mẻ lưới phải no!
Nguyên Tùy Vân lại cưòi thốt :
- Trương Tam tiên sanh quả nhiên cao thủ đoạn! Mẻ lưới thứ nhất phát tà i đến mê.
Hồ Thiết Hoa chợt gá»i :
- Ngươi có muốn ta tiếp tay chăng?
Y bước tá»›i liá»n. Lưới lên khá»i nước đến đâu, nước rÆ¡i trở lại đến đó, nước rÆ¡i tà tách. Lưới lên rất mau, má»™t tiếng bịch vang lên, đống lưới nằm gá»n trên sà n thuyá»n.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u sững sá»! Trong lưới không có má»™t con cá nà o cả! Trong lưới chi có ngưá»i! Có đến bốn ngưá»i! Bốn nữ nhân.
Bốn nữ nhân trong lứa tuổi thanh niên, trần truồng, phÆ¡i lá»™ những đưá»ng cong tuyệt mỹ. Chúng cuá»™n mình trong lưới, lá»›p lưới phá»§ bên ngoà i, lưới không che kÃn được thân thể cá»§a chúng, trái lại cái cảnh ná»a kÃn ná»a hở đó cà ng dụ hoặc con ngưá»i hÆ¡n!
Tại thuyá»n, trừ những ngưá»i không trông thấy, ai ai cÅ©ng thở gấp. Ai ai cÅ©ng bị hình ảnh đó khÃch động mạnh!
Nguyên Tùy Vân cưá»i há»i :
- Trương Tam tiên sanh đánh được cá chi đó?
Hồ Thiết Hoa vuốt chót mũi đáp :
- Hắn lưới được ngưá»i cá!
Nguyên Tùy Vân giáºt mình kêu lên thất thanh :
- Ngưá»i cá! Trên Ä‘á»i có ngưá»i cá nữa sao?
Lưu Hương thốt :
- Không phải ngưá»i cá! Mà cá là ngưá»i! Nữ nhân!
Nguyên Tùy Vân há»i :
- Còn sống hay chết rồi?
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Có lẽ còn sống bởi há» có vẻ ưa nhìn quá! Trên Ä‘á»i đâu có xác chết nà o có vẻ ưa nhìn?
Y toan bước đến tháo lưới, song nghĩ sao đó y lại không cất bước. Rồi y phát hiện Kim Linh Chi đang đứng ở một góc xa xa nhìn y với ánh mắt oán độc.
Ai ai cÅ©ng muốn bước đến nhưng không ai nhấc chân. Bởi quanh mình còn có kẻ khác. Nếu bao nhiêu cặp mắt Ä‘á»u đổ dồn và o ngưá»i nhÃch bước, thì ngưá»i nhÃch bước chịu sao nổi vá»›i sá»± trÆ¡ trẻn ê chá» cá»§a mình? Rồi có má»™t và i ngưá»i quay đầu Ä‘i nÆ¡i khác, không muốn nhìn nữa. Äể tá» ra mình liêm sÄ© hÆ¡n ngưá»i chung quanh.
Nguyên Tùy Vân cưá»i nhẹ, y có thấy chi đâu mà sợ trÆ¡ trẽn, ê chá»?
Lưu Hương thốt :
- Xem ra tại hạ và Nguyên công tỠphải động thủ mới xong.
Nguyên Tùy Vân gáºt đầu :
- Phải! Tại hạ thì mục trung vô sắc, còn Hương Soái thì tâm trung vô sắc! Chúng ta là m được cái việc nầy.
Y không thấy đưá»ng song động tác vẫn nhanh chẳng kém Lưu Hương.
Chiếc lưới được mở ra. Thái dương vừa lên, ánh sáng chiếu xuống bốn nà ng, như phá»§ trên mình há» má»™t lá»›p lụa má»ng, sáng. Là n da cá»§a há» non, trong trẻo. Là n da cá»§a mỹ nhân! Tuy không trắng lắm song chÃnh nó không trắng lắm nên có má»™t ma lá»±c mạnh mẽ. Là n da là nh lặn, không má»™t vết thẹo dù ở chá»— kÃn đáo mà mắt ngưá»i không thể trông thấy khi các nà ng mặc y phục và o.
Nguyên Tùy Vân vụt thở dà i buông gá»n :
- Äã chết rồi!
Hồ Thiết Hoa cãi :
- Nếu cả bốn nà ng đó Ä‘á»u chết rồi thì tại hạ tình nguyện móc đôi mắt cho mù luôn
Nguyên Tùy Vân thốt :
- Nhưng hơi thở đứt rồi!
Hồ Thiết Hoa cau mà y toan bước tá»›i. Kim Linh Chi nhanh chân, chẳng rõ vô tình hay cố ý, tiến lên cháºn trước mặt y rồi cúi mình xuống, đặt tay lên ngá»±c các thiếu nữ
Lưu Hương há»i :
- Cô nương thấy sao?
Kim Linh Chi đáp :
- HÆ¡i thở dứt song tim còn Ä‘áºp.
Lưu Hương lại há»i :
- Cứu được không?
Hồ Thiết Hoa vá»t miệng thốt :
- Tim còn Ä‘áºp là còn cứu được!
Kim Linh Chi quay đầu lại, trừng mắt nhìn y, cất cao giá»ng :
- Ngươi cứu được chăng? Ngươi biết hỠmang bịnh hay thỠthương mà dám nói bướng?
Hồ Thiết Hoa vuốt chót mũi không đáp.
Trương Tam bây giá» má»›i hết sững sá». Hắn lẩm nhẩm :
- Kỳ quái tháºt! Há» từ đâu đến? Rồi là m sao chui và o lưới? Lúc ta quăng lưới thì chỉ thấy cá chứ đâu có ngưá»i!
Lưu Hương đáp :
- Vấn đỠđó thong thả rồi nghiên cứu. Hiện tại lo cứu ngưá»i là hÆ¡n.
Anh Vạn Lý há»i :
- Hương Soái có nháºn ra tại sao hÆ¡i thở cá»§a há» bị đình chỉ chăng?
|

30-08-2008, 10:11 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Lưu Hương Äạo Soái
Nguyên tác Cổ Long
Ngưá»i dịch Thương Lan
Hồi 17
Ngưá»i cá
Lưu Hương nhếch nụ cưá»i khổ đáp :
- HÆ¡i thở dứt mà tim còn Ä‘áºp! Cái tình huống đó bình sanh tại hạ chưa từng thấy!
Anh Vạn Lý trầm ngâm một chút :
- Có thể... những cô nương đó cố ý tự đình hô hấp.
Nguyên Tùy Vân buông giá»ng nhạt :
- Tá»±a hồ há» không cần là m cái việc đó. Huống chi há» chưa đủ ná»™i lá»±c là m cái việc đó, nếu tháºt sá»± há» muốn là m. Bởi sá»± đình chỉ hô hấp tùy ý không thể kéo dà i lâu! Mà há» thì ngưng thở cÅ©ng lâu lắm rồi.
Anh Vạn Lý cau mà y :
- Tìm không ra nguyên do tình trạng thì là m sao cứu ngưá»i được.
Nguyên Tùy Vân thốt :
- Có thể có má»™t ngưá»i cứu được há».
Hồ Thiết Hoa vá»™i há»i :
- Ngưá»i đó ở đâu?
Nguyên Tùy Vân đáp :
- Ở tại thuyá»n nầy!
Hồ Thiết Hoa tiếp há»i gấp hÆ¡n :
- Ngươi đó là ai?
Nguyên Tùy Vân đáp luôn :
- Lam Thái phu nhân!
Hồ Thiết Hoa sững sá». Lâu lắm, y lẩm nhẩm :
- Không rõ Lam Thái phu nhân là ai?
Thá»±c ra y vốn hiểu Lam Thái phu nhân chÃnh là Khô Mai đại sư.
Nguyên Tùy Vân giải thÃch :
- Vùng Giang Tả có há» Lam, tinh thông y lý, không má»™t tay y thuáºt nà o đồng thá»i sánh kịp. Chắc các vị từng nghe nói đến?
Anh Vạn Lý gáºt đầu :
- Lam lão tiá»n bối ngoại hiệu Y Trung Chi Thần, đã quy tiên từ nhiá»u năm qua, và cứ theo lá»i truyá»n thuyết thì há» Lam không chỉ dạy cho con cháu...
Nguyên Tùy Vân mỉm cưá»i :
- Há» Lam không truyá»n nghá» cho con gái, con trai, mà chỉ truyá»n cho con dâu, đó là thông lệ trải qua nhiá»u thế hệ trong gia đình há» Lam. Lam Thái phu nhân là ngưá»i duy nhất há»c được chân truyá»n cá»§a nhà chồng. Bất quá...
Hắn thở dà i, rồi tiếp :
- Bất quá chẳng rõ lão nhân gia có ưng thuáºn ra tay cứu nạn chăng?
Hồ Thiết Hoa vụt nhá»› lại y thuáºt cá»§a Khô Mai đại sư rất cao minh, buá»™t miệng thốt :
- Chúng ta cứ kéo nhau tất cả đi van cầu bà . Thiết tưởng bà không cự tuyệt đâu.
Bá»—ng má»™t ngưá»i từ từ thốt :
- Gia sư đã biết việc nầy rồi. Các vị hãy đưa bốn vị cô nương đó đến cho gia sư xem qua.
Hồ Thiết Hoa giáºt mình. Ngưá»i vừa thốt không ai xa lạ, chÃnh là Cao à Nam.
Kim Linh Chi nhìn thoáng qua Cao à Nam rồi nhìn Hồ Thiết Hoa, vụt quay đầu nhìn ra biển khÆ¡i. Ngoà i khÆ¡i có gì lạ đâu mà nhìn? Táºn cùng tia mắt là trá»i nước liá»n nhau.
Nà ng thấy gì? Mưá»ng tượng có má»™t đám mây Ä‘en!
Hai dảy phòng đối chiếu, má»—i dảy có bốn gian, cả tám gian đồng Ä‘á»u nhau, bà y trà cÅ©ng giống nhau.
Tuy nhiên có má»™t gian đặc biệt hÆ¡n bảy gian kia. Và o rồi ai ai cÅ©ng á»›n lạnh, hoặc Ãt, hoặc nhiá»u.
Äến cả Hồ Thiết Hoa là kẻ ngang tà n nhất trần Ä‘á»i cÅ©ng bá» cái dÅ©ng khà bên ngoà i cá»a phòng. Bởi Ä‘i và o phòng là đối diện vá»›i Khô Mai đại sư, đối diện vá»›i đại sư thì ai không ngán? Dù là đối diện vá»›i cái hiá»n hòa.
Hiện tại, đại sư khoác cái lốt má»™t vị phu nhân, chiếc áo tục gia sang quý không là m mất vẻ trang nghiêm lạnh lùng muôn thưở cá»§a bà . Bà cà ng cao niên ká»·, ánh mắt cá»§a bà cà ng sắc lạnh. ChÃnh ánh mắt đó là m rợn mình những ai thoáng nhìn. Và từ trước đến nay, rất Ãt ngưá»i dám nhìn thẳng và o mặt bà lâu.
Bà quét ánh mắt ngang qua Hồ Thiết Hoa, y cảm thấy hà n băng rÆ¡i nÆ¡i xương sống, toà n thân rá»n rợn lạnh.
CÅ©ng may, giữa bà và Hồ Thiết Hoa có má»™t chướng ngại váºt. Bà có muốn là m gì y, chướng ngại váºt sẽ ngăn trở hà nh động cá»§a bà .
Chướng ngại váºt là má»™t mảnh gá»— lá»›n, trên mảnh gá»— có các cô nương trần truồng. Hiện tại thì má»™t chiếc chăn má»ng phá»§ lên thân thể cá»§a bốn nà ng. Và cả bốn nà ng chiếm trá»n khoảng trống trước mặt Khô Mai đại sư,
Hồ Thiết Hoa không và o sâu trong phòng được nên đứng bên ngoà i cá»a. Trước sau, Cao à Nam không há» nhìn y đến ná»a mắt. Nhưng y thì chốc chốc lại liếc sang nà ng. Thá»±c tình mà nói, y muốn tìm hiểu tâm ý cá»§a Cao à Nam hiện tại, song vấn đỠquan trá»ng là trưá»ng hợp bốn con ngưá»i cá kia, do đó tâm tư cá»§a y bị phân tán Ãt nhiá»u.
Chẳng những riêng gì Hồ Thiết Hoa, mà ai ai cÅ©ng váºy, ai ai cÅ©ng muốn biết lai lịch cá»§a bốn nà ng. Và chỉ khi nà o Khô Mai đại sư cứu xong bốn nà ng thì cuá»™c thẩm vấn má»›i bắt đầu được.
Chẳng lẽ dưới lòng biển có long cung tháºt sá»±? Và bốn nà ng là tỳ thiếp chi đó cá»§a long vương? Vì xúc động tâm phà m nên bị phạt lên trần gian hay tá»± ý lên trần gian tìm duyên cang lệ?
Hay các nà ng là những tiên nữ tại một hòn đảo nà o đó, cao hứng đùa sóng nước, vô tình bị nước cuốn đi, không may lại sa và o mẻ lưới của Trương Tam?
Là nam nhân, không nam nhân nà o không động tánh hiếu kỳ trước tình huống nầy. Hồ Thiết Hoa muốn Ä‘i nÆ¡i khác xa xa, tránh sá»± đối diện vá»›i Khô Mai đại sư, song tÃnh hiếu kỳ chôn chân lại đó.
Ở lại song y không dám không bước và o gần, dù y có thể chen và o. Hiện tại không một ai dám nói thẳng tiếng nà o.
Chợt má»™t ngưá»i đứng sau lưng y khẽ thốt vá»›i giá»ng lạnh lùng :
- Ta xem ngươi quá sốt sắng với việc nầy quá chừng.
Không cần quay đầu lại, Hồ Thiết Hoa cũng biết đó là Kim Linh Chi.
Hồ Thiết Hoa nhếch nụ cưá»i khổ :
- Sốt sắng thì đã hẵng rồi!
Kim Linh Chi hừ một tiếng :
- Nếu mẻ lưới vớt lên bốn nam nhân, chắc ngươi không sốt sắng nổi.
Hồ Thiết Hoa nhớ đến cái bà quyết do Lưu Hương mớm cho.
"Ngươi chỉ cần giữ bình tĩnh, thì vai trò cút bắt đi ngược ngay."
Y lạnh giá»ng như nà ng :
- Nếu có ý cho rằng tại hạ thuộc hạng thấp kém đó thì cô nương còn theo đuổi tại hạ là m gì?
Kim Linh Chi cắn môi. Lâu lắm nà ng mới thốt :
- Äêm nay, và o giá» cÅ©, tại nÆ¡i cÅ©...
Nà ng không muốn Hồ Thiết Hoa đáp, nà ng sợ nghe lá»i cá»± tuyệt, thốt chưa dứt câu, nà ng bá» Ä‘i ngay.
Khi Hồ Thiết Hoa quay đầu lại, nà ng đã mất dạng.
Hồ Thiết Hoa thở dà i, lẩm nhẩm :
- Không nữ nhân thì tịch mịch, lạnh lùng, có nữ nhân rồi, gà chó cÅ©ng không ngá»§ yên, nói gì đến ngưá»i?
Gian phòng trầm Ä‘á»ng không khà lạnh. NÆ¡i góc phòng có má»™t thiếu nữ, Hồ Thiết Hoa và Lưu Hương có thấy qua nà ng má»™t lần. Nà ng là đệ tá» cá»§a Khô Mai đại sư, cùng vá»›i Cao à Nam đứng hầu Khô Mai đại sư trên con thuyá»n trong đêm đó.
Nà ng thỉnh thoảng liếc trộm sang Lưu Hương. Khi Lưu Hương quét ánh mắt qua nà ng, thì nà ng cúi đầu, nhắm mắt.
Nà ng và Lưu Hương đang cút bắt nhau bằng ánh mắt.
Trong khi đó, chợt Khô Mai đại sư lạnh lùng thốt :
- Tất cả nam nhân bước ra ngoà i.
Bà nói rất giản dị song má»—i lá»i nói là má»—i nhát búa Ä‘áºp và o Ä‘inh. Äừng ai mong cãi lại ý muốn cá»§a bà . Má»—i lá»i nói cá»§a bà là má»™t lịnh.
Bình! Cánh cá»a đóng áºp lại, trước chót mÅ©i cá»§a má»i ngưá»i, má»i nam nhân.
Trương Tam nhếch mép cưá»i mỉa :
- Lần sau, nếu muốn nhìn trá»™m, ngươi nên đứng xa xa cánh cá»a má»™t chút, nếu không thì chót mÅ©i vỡ Ä‘i, rồi khó mà phân biệt mùi thÆ¡m mùi thúi.
Há» lại suýt đấu võ mồm vá»›i nhau. Lưu Hương vá»™i gá»i Nguyên Tùy Vân, cốt ý là m cho cả hai quên lảng cãi vả :
- Nguyên công tá»! Từ đây đến Biên Bức đảo còn xa hay không?
Nguyên Tùy Vân trầm ngâm một chút :
- Con đưá»ng đến đảo Biên Bức chỉ có gã đà công biết được mà thôi. Cứ theo lá»i gã thì Ãt nhất chúng ta cÅ©ng phải mất và i hôm nữa ná»›i đến nÆ¡i.
Lưu Hương há»i :
- Công tá» có biết quanh đây có hòn đảo nà o chăng? Má»™t đảo vô danh mà ngưá»i vượt biển không cần lưu ý đến?
Nguyên Tùy Vân đáp :
- Chỉ sợ trong vùng phụ cáºn không có má»™t hòn đảo nà o!
Lưu Hương suy nghÄ© má»™t lúc rồi há»i tiếp :
- Theo ý công tỠthì bốn vị cô nương đó có thể từ nơi nà o đến đây?
Nguyên Tùy Vân trầm giá»ng :
- Tại hạ Ä‘ang nghÄ© nát óc vá» Ä‘iá»u đó!
Rồi hắn thở dà i tiếp :
- Có lão tương truyá»n, trên mặt biển có rất nhiá»u bà máºt, trong số đó lại có những bà máºt mà ngưá»i ta không ai giải nổi.
Hồ Thiết Hoa cũng thở dà i :
- Xem ra chẳng những chúng ta gặp quỷ mà lại là nữ quỷ.
Trương Tam chen và o :
- Nếu chúng là nữ quá»· thì ngưá»i chúng tìm hẳn phải là ngươi.
Hồ Thiết Hoa trừng mắt chưa kịp nói gì. Äá»™t nhiên có tiếng thét từ trong phòng vang vá»ng ra ngoà i.
Tiếng thét rất ngắn, vang lanh lảnh, đầy niá»m kinh khiếp. Bên ngoà i, ai ai cÅ©ng thất sắc.
Anh Vạn Lý trầm giá»ng :
- Âm thinh của vị cô nương vừa rồi...
Nguyên Tùy Vân gáºt đầu :
- Äúng váºy!
ThÃnh giác cá»§a há» hÆ¡n hẳn má»i ngưá»i.
Nhưng nếu là thinh âm cá»§a Cao à Nam thì tại sao lại thét lên kinh khiếp như váºy? Nà ng đâu phải là hạng nữ nhân bạ việc gì cÅ©ng kêu oang oang?
ChÃnh Hồ Thiết Hoa cÅ©ng chưa từng nghe nà ng lá»›n tiếng hét la lần nà o. Tại sao nà ng có thái độ khác thưá»ng? Trong phòng việc gì đã xảy ra? Không lẽ bốn nà ng đó là quá»· thá»±c sá»±? Chúng đến để đòi mạng? Và đòi mạng ai?
Hồ Thiết Hoa không dằn lòng được, dụng lá»±c đẩy cánh cá»a, đồng thá»i há»i gấp :
- Việc gì thế? Mở cá»a gấp.
Không có tiếng đáp chỉ có tiếng khóc vá»ng ra.
Hồ Thiết Hoa biến sắc kêu lên :
- Tiếng khóc của Cao à Nam!
Nà ng không từng khóc song Hồ Thiết Hoa vẫn nháºn được. Tại sao nà ng khóc? Trong phòng còn có ngưá»i nà o khác nữa chăng?
Hồ Thiết Hoa nghiêng vai tung cá»a. Cánh cá»a báºt vô. Y vá»t mình nhanh và o như mÅ©i tên lao.
Những ngưá»i theo sau y cÅ©ng ngừng thở. Không ai tưởng tượng nổi sá»± tình đã xảy ra.
Äáng khiếp! Má»™t thảm cảnh trên chá»— tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i!
Máu!
Máu khắp nơi trong gian phòng. Nằm trong vũng máu là Khô Mai đại sư.
Cao à Nam đang gục đầu trên mình bà khóc thảm thiết. Thiếu nữ kia quá sợ đến bất tỉnh cho nên nà ng không rú thảm như Cao à Nam.
Äám ngưá»i cá còn nằm trên mảnh gá»— nhưng rá»i rạc nhau ra, thi thể cuá»™n lại, tám cánh tay bị đứt tiện. Äiá»u đáng sợ là nÆ¡i ngá»±c má»—i nà ng có má»™t lá»— hổng. Máu từ lá»— hổng trà o ra.
Nhìn qua bà n tay gầy guá»™c cá»§a Khô Mai đại sư ngưá»i ta thấy máu
nhuá»™m Ä‘á», máu chưa khô.
Kim Linh Chi quay mình nhanh chay ra ngoà i, vừa chạy được và i bước liá»n má»a, má»a đến máºt xanh.
Nguyên Tùy Vân biến sắc mặt lẩm nhẩm :
- Việc gì đã xảy ra? Sao có mùi máu tanh quá nặng thế nầy?
Không ai đáp câu nói của hắn.
Biến cố khá»§ng khiếp! Khô Mai đại sư là nhân váºt nhất nhì trong võ lâm, khắp bốn phương trá»i không tìm đâu có má»™t đối thá»§, tại sao bà chết thảm như thế?
Ai giết bà ? Ai có khả năng là m việc đó?
Nguyên Tùy Vân há»i :
- Còn Lam Thái phu nhân? Chẳng lẽ phu nhân...
Cao à Nam vụt ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn, run giá»ng quát :
- ChÃnh ngươi hãm hại lão nhân gia! Nhất định là ngươi!
Nguyên Tùy Vân cau mà y :
- Tại hạ?
Cao à Nam rÃt lên :
- Sá»± tình nầy từ đầu đến cuối Ä‘á»u do âm mưu cá»§a ngưá»i đó.
Äôi mắt cá»§a nà ng lúc thưá»ng cá»±c đẹp, hiện tại vì khóc nhiá»u nên đỠhoe, rồi vì quá căm há»n, niá»m oán độc bốc lên ngá»i ngá»i, trông nà ng đáng khiếp lạ.
Rất tiếc Nguyên Tùy Vân không thấy được! Cho nên hắn bình tÄ©nh như thưá»ng, hắn không há» thốt má»™t lá»i giải thÃch. Không giải thÃch tức là mặc
nháºn sao?
Cao à Nam nghiến răng gằn từng tiếng :
- Ngươi phải Ä‘á»n mạng!
Câu nói gằn gồm bốn tiếng vừa buông dứt, thân hình nà ng chớp lên, nà ng cuồng loạn mất rồi. Cánh tay vươn ra, ngón mấu lại, năm ngón đó nhắm khoảng tim nơi Nguyên Tùy Vân mà chụp và o.
Nà ng xuất phát một chiêu cực kỳ ngụy dị!
Trên giang hồ ai ai cÅ©ng biết võ công cá»§a phái Hoa SÆ¡n sở trưá»ng vá» linh động, tuy linh động mà rõ rà ng, không sá» dụng những chiêu ngụy dị, kém minh chánh. Cho nên hiện tại ai ai cÅ©ng lấy là m lạ, không tưởng nà ng lại có thể đánh má»™t chiêu như thế. Bởi chiêu thức nầy hoà n toà n trái ngược vá»›i võ công phái Hoa SÆ¡n.
Có ngưá»i thầm há»i :
- Hay là Khô Mai đại sư dùng chiêu nà y móc tim cá»§a bá»n ngưá»i cá? Và Cao à Nam thá»±c tình muốn móc tim cá»§a Nguyên Tùy Vân sao?
Nguyên Tùy Vân vẫn thản nhiên đứng tại chá»—, mưá»ng tượng không hay biết việc gì. Vô luáºn là sao hắn cÅ©ng là má»™t ngưá»i Ä‘ui, nếu có xảy ra giao thá»§ thì đương nhiên hy vá»ng thắng sẽ mong manh.
Nếu Cao à Nam không căm háºn cá»±c độ thì chẳng khi nà o nà ng dùng má»™t chiêu tuyệt độc như váºy tấn công hắn.
Hồ Thiết Hoa thấy Cao à Nam xá» sá»± như thế hÆ¡i quá đáng đối vá»›i má»™t ngưá»i Ä‘ui nên hét lá»›n :
- Không nên đâu! Hãy chá»...
Y chưa thốt dứt câu, Cao à Nam bay ngược trở lại. Nguyên Tùy Vân khẽ phất ống tay áo, nà ng bay trở vá», vá»›i cái bay đó, chắc chắn là nà ng phải chạm và o vách thuyá»n và cái chạm đó phải mạnh, khó tránh bị tổn thương.
NgỠđâu khi nà ng suýt chạm và o vách thì kình lực đẩy nà ng bị tiêu tan, nhỠthế thân hình nà ng vừa chạm nhẹ là chuồi xuống.
Cái phất tay áo đó, Nguyên Tùy Vân thi triển đến mức xuất thần nháºp hóa. Gia dÄ© xuất phát kình lá»±c đó, hắn rất ung dung, thần sắc dịu hòa.
Dù cho chÃnh vị chưởng môn phái Võ Äang trong thá»i có xá» dụng pháp Lưu Vân Tụ, công lá»±c phát huy cÅ©ng không hÆ¡n.
Từ bên trên vách chuồi xuống rồi, Cao à Nam không đứng dáºy, nà ng bất tỉnh luôn
Hồ Thiết Hoa biến sắc, bước nhanh đến bắt mạch nà ng.
Nguyên Tùy Vân Ä‘iá»m nhiên thốt :
- Hồ huynh bất tất phải lo ngại. Vị cô nương đó vì quá thương tâm nên ngất xỉu thôi, tại hạ không hỠlà m thương tổn mảy may.
Hồ Thiết Hoa vụt quay mình lại há»i :
- Có phải do âm mưu của Nguyên công tỠchăng?
Nguyên Tùy Vân thở dà i :
- Cho đến bây giỠtại hạ chưa biết việc gì đã xảy ra.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Thế tại sao vừa rồi công tá» lại mặc nháºn?
Nguyên Tùy Vân lắc đầu :
- Tại hạ không há» mặc nháºn! Chẳng qua tại hạ không muốn biện bạch đó thôi!
Hồ Thiết Hoa trầm giá»ng :
- Tại sao?
Nguyên Tùy Vân cưá»i nhạt :
- Nam nhân cãi lý với nữ nhân là tự tìm cái khổ mà mang và o mình.
Hắn hiểu rõ tâm lý của nữ nhân. Nữ nhân nà o cũng ngoan cố trong cái đạo lý, hỠđưa ra đừng mong ai thuyết phục cho hỠbỠcái đạo lý đó, dù là một đạo lý sai lầm.
Hồ Thiết Hoa không nói gì thêm? Bởi y hiểu cái đạo lý của Nguyên Tùy Vân.
Lưu Hương cầm hai tay nà ng, chuyá»n ná»™i lá»±c và o tâm mạch cho nà ng. Nà ng đây là thiếu nữ hôn mê trong góc phòng. Tim nà ng dần dần Ä‘áºp mạnh.
Sau cùng nà ng mở mắt ra, nháºn được Lưu Hương, kêu khẽ lên má»™t tiếng, sà và o lòng chà ng như muốn chui ngay và o ngá»±c chà ng.
Rồi nà ng run ngưá»i, run run giá»ng, lấp vấp thốt :
- Tôi sợ... Sợ...
Lưu Hương vá»— nhẹ lên mái tóc phá»§ bá» vai nà ng, dịu giá»ng trấn an :
- Äừng sợ! Khá»i cần phải sợ nữa! Việc đáng sợ đã qua rồi!
Thiếu nữ căm háºn :
- Chúng đừng mong sống sót! Trước khi chết sư phó tôi cũng báo được mối thù.
Nguyên Tùy Vân buông vơ vẩn :
- Ạ?
Thiếu nữ tiếp :
- Äắc thá»§ rồi, chúng định chạy Ä‘i, chúng không ngá» gia sư đã luyện được TrÃch Tâm Thá»§ Pháp.
Nguyên Tùy Vân thoáng khÃch động :
- TrÃch Tâm Thá»§?
Thiếu nữ tiếp luôn :
- Lão nhân gia từng than thở, gần đây trên giang hồ cà ng ngà y cà ng nhiá»u kẻ ác xuất hiện cho nên lão nhân gia má»›i luyện môn võ công đó để đối phó vá»›i chúng.
Nguyên Tùy Vân trầm ngâm một chút đoạn thốt :
- Cứ theo lá»i truyá»n thuyết thì thá»§ pháp TrÃch Tâm do vị chưởng môn Ä‘á»i thứ tư cá»§a phái Hoa SÆ¡n là Äá»™c Thá»§ Tiên Tá» sáng chế. Lúc vá» già , Äá»™c Thá»§ Tiên Tá» Hoa Quỳnh Phượng nháºn thấy thá»§ pháp đó ác độc quá, nên nghiêm cấm môn đồ táºp luyện, do đó thất truyá»n từ lâu. Không ngá» lịnh sư có luyện môn công đó.
Thiếu nữ biết mình nói há»›, tiết láºu bà máºt bổn môn nên nÃn lặng.
Hồ Thiết Hoa vội đáp thay :
- Lam Thái phu nhân là bạn chà thân cá»§a Khô Mai đại sư chưởng môn phái Hoa SÆ¡n, Nguyên công tá» không biết Ä‘iá»u ấy sao? Tá»± nhiên phu nhân há»c được môn võ công kỳ diệu đó!
Hồ Thiết Hoa vì ngưá»i mà nói láo. Nhưng sá»± nói láo cá»§a y quá vụng vá». Bởi còn ai không biết Khô Mai đại sư từ lúc nhỠđã xuất gia, tánh tình cô tịch, lạnh nhạt, không thÃch nói chuyện vá»›i ngưá»i ngoà i. Trong sÆ¡n môn, có lúc trá»n ngà y dà i, bà không há» mở miệng nói má»™t tiếng nà o vá»›i đệ tá». Như váºy là m gì có bằng hữu ở táºn vùng Giang Tả là Lam Thái phu nhân?
Hà huống quy cá»§ cá»§a phái Hoa SÆ¡n nổi tiếng là nghiêm khắc, Khô Mai đại sư lại chấp pháp vững như núi, bà là ngưá»i thiết diện vô tư thì khi nà o vì tình riêng mà đem bà máºt bổn môn mà truyá»n cho ngoại nhân?
CÅ©ng may Nguyên Tùy Vân không há»i tá»›i nữa. Cái vị tỠđệ thế gia đó quả tháºt không thưá»ng bôn tẩu trên giang hồ, nên không nắm vững nếp sinh hoạt cá»§a từng môn phái trong võ lâm.
Hắn từ từ gáºt đầu thốt :
- TrÃch Tâm Thá»§ tuy tà n độc tháºt song dùng nó mà đối phó vá»›i bá»n hung đồ ác đảng thì rất hay, không còn gì hay hÆ¡n nữa. Äó là lấy cái đạo cá»§a chúng trị lại chúng.
Lưu Hương thở dà i :
- Nếu lão nhân gia không luyện thà nh công môn đó thì chỉ sợ các nà ng ngưá»i cá đà o tẩu mất rồi!
Hồ Thiết Hoa cãi :
- Tại sao? Thế lão nhân gia không thể dùng má»™t môn công khác, hạ sát bá»n nữ quá»· đó sao?
Lưu Hương đáp :
- Äa số những môn công khác Ä‘á»u lấy ná»™i lá»±c là m căn cứ cho cái oai mãnh do ná»™i lá»±c phát huy, ná»™i lá»±c kém thì oai mãnh không tạo má»™t kết quả nà o. ChÃnh là trưá»ng hợp cá»§a Lam Thái phu nhân, thá» thương rồi, ná»™i lá»±c không phát huy nổi vì cốt cách tán loạn.
Nguyên Tùy Vân thốt :
- Äúng váºy!
Lưu Hương tiếp :
- TrÃch Tâm Thá»§ là má»™t ngoại môn công phu, nếu còn má»™t chút khà lá»±c tà n thôi là có thể xá» dụng. Nhá» thế Lam Thái phu nhân má»›i hạ sát được bốn nà ng ngưá»i cá đó.
Nguyên Tùy Vân thở dà i :
- Hương Soái có há»c lá»±c uyên thâm, quả đúng vá»›i cái danh truyá»n tụng trên giang hồ.
Hồ Thiết Hoa luôn luôn tức má»—i khi nghe ngưá»i ta khen Lưu Hương, tìm cách bẻ :
- Dù cho có váºy Ä‘i nữa, cÅ©ng chưa chắc gì chúng chạy thoát được.
Lưu Hương Ä‘iá»m nhiên :
- Ạ?
Hồ Thiết Hoa cưá»i lạnh :
- Chúng ta chẳng phải là những xác chết thì đâu có để cho bá»n nữ quá»· chạy di dá»… dà ng?
Lưu Hương thở dà i :
- Cái lý thì rất đúng, nhưng lẽ hằng thì sai bét! Ngưá»i trần truồng như váºy ngươi có thể chạy a và o mà ôm, mà giữ lại được chăng?
Chà ng cưá»i khổ tiếp :
- Vả lại, cứ như lá»i vị cô nương kia đã nói, chúng có thoa má»™t chất gì khắp ngưá»i, tron nhá»›t, ngươi mong gì chụp chúng dÃnh cứng nÆ¡i tay?
Hồ Thiết Hoa hứ một tiếng :
- Thì cứ đánh chết!
Lưu Hương lắc đầu :
- Ngươi biết sá»± tình xảy ra là m sao chưa mà gặp chúng chạy ra mà đánh chết? Hà huống, gian phòng đó không chỉ có má»™t khung cá»a duy nhất mà thôi.
Äúng váºy, gian phòng còn có má»™t khung cá»a hông, ăn thông qua phòng cá»§a Cao à Nam và thiếu nữ đồng bạn. DÄ© nhiên gian phòng cá»§a Cao à Nam lúc đó không ngưá»i. Bốn nà ng ngưá»i cá nếu qua đó rồi chuồn Ä‘i thì là m gì bá»n Lưu Hương hay kịp.
Hồ Thiết Hoa Ä‘uối lý nÃn lặng.
Lưu Hương tiếp :
- Suy theo đó, chúng ta thấy rõ bá»n chúng có má»™t kế hoạch cá»±c kỳ chu đáo từ đầu đến cuối, chúng cố ý để lõa lồ thân thể, cÅ©ng là má»™t Ä‘iểm trong kế hoạch đó.
Nguyên Tùy Vân từ từ thốt :
- Rồi chúng cố ý chui và o lưới, tạo hoang mang, ai không ở và o tình trạng của chúng cũng chẳng hiểu nổi thâm mưu của chúng.
Hắn thở dà i đoạn tiếp :
- Cái kế hoạch đó chẳng những chu đáo mà lại còn hoang đưá»ng, ly kỳ, ngụy bà ngoà i chá»— tưởng tượng cá»§a má»™t ngưá»i thưá»ng tưởng tượng.
Lưu Hương gáºt đầu :
- Cho nên chúng dễ thà nh công.
Anh Vạn Lý vụt thốt :
- Có một điểm tại hạ còn thắc mắc...
Lưu Hương nhìn lão :
- Äiểm nà o?
Anh Vạn Lý tiếp :
- Chúng không có nội lực cao thâm là m sao chúng tự ý ngưng hơi thở được?
Lưu Hương trầm ngâm suy nghĩ.
Nguyên Tùy Vân đáp :
- Có thể giải thÃch sá»± thắc mắc đó.
Anh Vạn Lý thốt :
- Xin thỉnh giáo :
Nguyên Tùy Vân tiếp :
- Cứ theo lá»i truyá»n thuyết thì từ Hải Nam đến Äông Doanh, trên những hòn đảo rải rác khắp hải pháºn đó, có những miá»n biển chuyên nghá» nhặt hạt trai dưới nước sâu, hỠđược huấn luyện kỹ từ lúc nhá», khi đến tuổi cặp kê, há» có thể nÃn thở nhiá»u giá», và há» hoạt động dưới biển sâu, sức ép cá»§a nước rất mạnh, nên ngưá»i nà o cÅ©ng có má»™t ná»™i lá»±c kinh khá»§ng má»›i chịu đựng được nổi.
Anh Vạn Lý thốt :
- Nói váºy thì có lẽ các nà ng nầy là những gái biển nhặt hạt trai cá»§a vùng Nam Hải
Hồ Thiết Hoa dáºm chân :
- Nguyên công tỠđã biết có hạng ngưá»i như thế sao không nói sá»›m?
Nguyên Tùy Vân cưá»i khổ :
- Nà o ai biết sá»± tình ra sao mà nói trước? Sá»± tình tình cá» xảy ra rồi má»›i liên tưởng đến hạng ngưá»i đó chứ.
Anh Vạn Lý cau mà y :
- Tuy nhiên, trong vùng phụ cáºn không có má»™t hòn đảo nà o cả thì bốn nà ng đó từ đâu đến?
Trương Tam tiếp :
- Lại nữa, là m sao há» biết trên thuyá»n nầy có mặt Lam Thái phu nhân? Là m sao há» biết là Lam Thái phu nhân sẵn sà ng chá»a trị cho há»?
Nguyên Tùy Vân thở dà i :
- Vấn đỠđó chỉ có các nà ng mới giải đáp được thôi!
Anh Vạn Lý cũng thở dà i :
- Rất tiếc Lam Thái phu nhân không để sống một nhân chứng nà o.
Nguyên Tùy Vân suy tư má»™t chút, bá»—ng há»i :
- Chẳng hay lúc sắp chết, lịnh sư có nói Ä‘iá»u chi chăng?
Thiếu nữ đáp :
- Tôi... Tôi không biết!
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Không biết?
Thiếu nữ ấp úng :
- Tôi... tôi vừa thấy máu... là hôn mê liá»n.
Lưu Hương thốt :
- Theo tại hạ nghÄ© thì Lam Thái phu nhân không có nói chi đâu, vì lão nhân gia chắc không biết lai lịch cá»§a há», chứ nếu biết thì là m gì để bị hại nÆ¡i tay há»?
Nguyên Tùy Vân thở dà i :
- Hơn mấy mươi năm qua, lão nhân gia đã thoát xuất giang hồ thì là m gì có gây thù kết oán với ai? Các nà ng ấy vì lý do gì lại đi tìm lão nhân gia mà hạ thủ? Phải có một động cơ nà o chứ? Không có động cơ thì ai mạo hiểm là m chi?
Lưu Hương không đáp câu nói của Nguyên Tùy Vân. Chà ng trầm lặng một lúc lâu, lại thở dà i rồi thốt :
- Vô luáºn thế nà o, sá»± bà máºt nầy cÅ©ng có ngà y được khám phá. Hiện tại, tại hạ hy vá»ng sá»± sá»± việc như thế không tái diá»…n nữa.
Chà ng đâu có biết, muốn khám phá sá»± bà máºt đó, ngưá»i ta phải trả má»™t cái giá rất đắc? Và chỉ trong vòng mấy hôm nay thôi, sá»± tình lại tái phát sanh, đáng khiếp hÆ¡n lần trước.
|

30-08-2008, 10:12 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Lưu Hương Äạo Soái
Nguyên tác Cổ Long
Ngưá»i dịch Thương Lan
Hồi 18
Sợ hão
Tang lá»… rất giản đơn vá» nghi thức nhưng long trá»ng vá» tinh thần. Ngưá»i ta cá» hà nh cuá»™c thá»§y táng.
Pháºt gia đệ tá» chết Ä‘i tất phải há»a táng, nhưng trên mặt biển, má»™t cuá»™c há»a táng má»™t thể đặt thà nh vấn Ä‘á», mà Cao à Nam và thiếu nữ kia không quá cố chấp thì ngưá»i ta tùy tiện mà là m.
Và sau khi thủy táng Khô Mai đại sư , Lưu Hương mới biết tên thiếu nữ.
Tên nà ng là Hoa Chân Chân. Ngưá»i rất đẹp! Tên cÅ©ng đẹp luôn! Bất quá cái gan cá»§a nà ng rất nhá». Con nhà võ mà cái gan quá nhá» là má»™t khuyết Ä‘iểm lá»›n. Nà ng cÅ©ng hay cả thẹn! Sau khi rá»i lòng Lưu Hương, nà ng không dám nhìn chà ng nữa. Giá nếu bất chợt Lưu Hương liếc mắt sang nà ng, bắt gặp ánh mắt chà ng, nà ng đỠmặt lên liá»n.
Trên ngực áo của chà ng còn ngấn lệ của nà ng, nhìn ngấn lệ đó, Lưu Hương cảm thấy lòng nao nao...
Chà ng tá»± há»i đến khi nà o má»›i lại có cÆ¡ há»™i ôm nà ng và o lòng nữa?
Cao à Nam không há» nhìn Hồ Thiết Hoa ná»a mắt, cÅ©ng không nói năng vá»›i y ná»a lá»i.
Nguyên Tùy Vân há»i nà ng :
- Lúc sắp chết, lịnh sư có nói chi chăng?
Nà ng lắc đầu song gương mặt nà ng lá»™ vẻ kỳ dị, ngón tay nà ng run run, mưá»ng tượng nà ng còn sợ hãi.
Tại sao nà ng có thần thái đó?
Trước khi chết Khô Mai đại sư có Ä‘iá»u bà máºt chi nói vá»›i nà ng? Và nà ng không thể tiết lá»™ vá»›i bất kỳ ai?
Không gian đen lại, không khà nặng dần, chừng như sắp có mưa to, gió lớn.
Suốt hôm đó không có việc gì khác xảy ra, mà cÅ©ng chẳng có việc gì là m cho má»i ngưá»i khoan khoái. Ai ai cÅ©ng bá»±c bá»™i đến phát Ä‘iên.
Và ngưá»i chá»±c Ä‘iên đầu tiên chÃnh là Hồ Thiết Hoa. Y có nhiá»u Ä‘iá»u muốn há»i Lưu Hương lắm song chẳng có cÆ¡ há»™i gần chà ng riêng rẽ. Mãi đến lúc ăn xong bữa cÆ¡m tối, vá» phòng y đóng cá»a lại rồi thốt :
- Bây giỠthì ngươi có thể nói rồi.
Lưu Hương nhìn y :
- Nói cái gì?
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Khô Mai đại sư chết má»™t cách vô lý như váºy, chẳng lẽ ngươi không có gì để nói?
Trương Tam chen và o :
- Äúng váºy! Ta nghÄ© Ãt nhất ngươi cÅ©ng đã thấy manh mối gì?
Lưu Hương trầm ngâm một chút :
- Nếu ta có thấy gì thì các ngươi cũng thấy được!
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Mà ngươi đã thấy gì? Sao ngươi không nói ra Ä‘i cho bá»n ta biết.
Lưu Hương thốt :
- Äiểm thứ nhất : Bá»n hung thá»§ gái biển nhặt hạt trai không phải kẻ chá»§ mưu.
Hồ Thiết Hoa gáºt đầu :
- Äúng! Ta cÅ©ng nháºn xét như váºy. Nhưng kẻ chá»§ mưu là ai?
Lưu Hương đáp :
- Ta tuy chưa biết hắn là ai song Ãt nhất cÅ©ng hiểu được hắn biết rõ Lam Thái phu nhân là Khô Mai đại sư giả mạo.
Hồ Thiết Hoa gáºt đầu :
- Äúng! Ta cÅ©ng thấy chúng muốn giết Khô Mai đại sư chứ không nhằm và o ai khác.
Lưu Hương tiếp :
- Nhưng Khô Mai đại sư cÅ©ng như Lam Thái phu nhân, cả hai ẩn tÃch từ nhiá»u năm qua, không há» xuất hiện trên giang hồ nữa. Mà những kẻ thù cá»§a đại sư ngà y trước cÅ©ng Ä‘á»u chết hết rồi.
Hồ Thiết Hoa thốt :
- Vấn đỠcá»§a sá»± việc như Nguyên Tùy Vân đã nói đến, bá»n hung thá»§ vì lý do gì hạ thá»§?
Lưu Hương giải thÃch :
- Äá»™ng cÆ¡ sát nhân có mấy loại : Cừu háºn, tà i lợi, nữ sắc, mấy loại nầy không liên quan vá»›i Khô Mai đại sư mảy may.
Hồ Thiết Hoa đồng ý :
- Äúng! Khô Mai đại sư không còn thù oán, không có nhiá»u tiá»n mà cÅ©ng không lụy phiá»n vì tình ái...
Lưu Hương tiếp :
- Sở dĩ, ngoà i các đông cơ đó, còn có một động cơ đáng được chú ý.
Hồ Thiết Hoa giục :
- Nói gấp đi!
Lưu Hương đáp :
- Hung thủ biết rằng, nếu hắn không giết Khô Mai đại sư thì đại sư giết hắn.
Hồ Thiết Hoa vuốt chót mũi :
- à ngươi muốn nói, hung thá»§ là kẻ đã bán Thanh Phong Tháºp Tam Thức?
Lưu Hương gáºt đầu :
- Phải!
Hồ Thiết Hoa há»i tiếp :
- Có phải chủ nhân Biên Bức đảo chăng?
Lưu Hương gáºt đầu luôn :
- Phải! Chúng đã phát hiện Lam Thái phu nhân là Khô Mai đại sư, chúng còn biết luôn chuyến ra Ä‘i nầy cá»§a Khô Mai đại sư có mục Ä‘Ãch khám phá bà máºt cá»§a chúng nên má»›i có cái việc tiên hạ thá»§ vi cưá»ng. Chúng không ngần ngại dùng má»i thá»§ Ä‘oạn, miá»…n là m sao đừng để bà sống sót mà đến đảo Biên Bức là được.
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Nếu váºy, hẳn chúng cÅ©ng biết lai lịch cá»§a bá»n ta! Chúng phải sát hại bá»n ta chứ? Tại sao chúng chưa hạ thá»§?
Trương Tam chen và o :
- Có lẽ chúng nháºn thấy, giết bá»n mình không phải là việc dá»… là m, có lẽ...
Lưu Hương cháºn lá»i, tiếp nói :
- Có lẽ chúng có kế hoạch đối phó riêng vá»›i bá»n chúng ta, chúng tin chắc là bá»n mình không thể thoát khá»i tay chúng, cho nên không cần hạ thá»§ vá»™i.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Chẳng lẽ chúng đợi bá»n mình đến đảo Biên Bức rồi má»›i hạ thá»§?
Lưu Hương thốt :
-CÅ©ng có thể như váºy lắm chứ. Bởi vì nÆ¡i đó là địa phương cá»§a chúng, chúng nắm trá»n thiên thá»i, địa lợi, nhân hòa. Vô luáºn vá» phương diện nà o, chúng cÅ©ng có ưu thế hÆ¡n chúng ta. Trong khi đó...
Chà ng thở dà i tiếp luôn :
- Trong khi đó chúng ta chưa biết hòn đảo Biên Bức như thế nà o, nhỠhay to, cao hay thấp!
Trương Tam trầm ngâm một chút :
- Nếu muốn biết hòn đảo đó hình dáng như thế nà o, chúng ta chỉ cần há»i má»™t ngưá»i! Má»™t ngưá»i thôi.
Hồ Thiết Hoa nóng nảy :
- Ai?
Trương Tam đáp :
- Há»i ngươi!
Hồ Thiết Hoa sững sá». Rồi y báºt cưá»i vang thốt :
- Ngươi lại gặp quỷ rồi phải không? Dù là trong mộng ta cũng chưa đến đảo ấy lần nà o.
Trương Tam chá»›p mắt, cưá»i hì hì :
- Tuy ngươi chưa đến đó mà Kim cô nương thì có đến đó má»™t lần rồi. Nếu bây giá» ngươi há»i nà ng, nhất định là nà ng sẵn sà ng nói cho ngươi biết.
Hồ Thiết Hoa nhảy dá»±ng lên, cưá»i lá»›n hÆ¡n trước :
- Ta có một cuộc ước hẹn, nếu ngươi không nhắc, ta quên mất rồi còn gì!
Y vá»t mình ra cá»a liá»n.
Hồ Thiết Hoa nhá»› ra, suốt ngà y nay, Kim Linh Chi không há» lá»™ diện. Chẳng rõ nà ng cố ý tránh mặt Cao à Nam hay nà ng ngá»§ lấy sức. Hồ Thiết Hoa hy vá»ng Kim Linh Chi đừng quên lá»i hẹn, nếu nà ng quên thì tháºt là y cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nam nữ má»›i quen nhau, có ước hẹn vá»›i nhau, ngưá»i nà y lá»—i hẹn thì ngưá»i kia khó chịu không tưởng nổi. Vì há» sợ đà ng kia thất ước, hẹn mà không có đối tượng thì bẽ bà ng trÆ¡ trẽn lắm. Do đó há» thưá»ng thất ước. Thà nh ra hai bên Ä‘á»u thất ước, có đến nÆ¡i cÅ©ng không đúng khắc, đúng giá».
Hồ Thiết Hoa rá»i phòng rồi lại muốn trở vá» phòng. Nhưng y đã lên đến đầu thang trên, có muốn trở lại cÅ©ng vô Ãch. HÆ¡n thế má»™t việc xảy ra là m cho y bỠý định trở lại.
Có tiếng kêu kinh hãi vang đến tai y. Âm thanh của nữ nhân. Âm thinh của ai? Chẳng lẽ của Kim Linh Chi?
Tiếng kêu biểu lá»™ rõ rà ng sá»± kinh hoà ng khiếp hãi. Rồi có tiếng lá»m bá»m vang theo, tiếng má»™t váºt gì rÆ¡i xuống nước.
Con tim cá»§a Hồ Thiết Hoa cÆ¡ hồ ngừng Ä‘áºp. Không lý con thuyá»n nầy giống con thuyá»n cá»§a Hải Quát Thiên có chứa hung thá»§? Và số pháºn cá»§a Kim Linh Chi giống số pháºn cá»§a Hướng Thiên Phi, bị ngưá»i nà o đó hạ sát rồi quăng xuống biển?
Hồ Thiết Hoa váºn dụng trá»n tốc lá»±c, chạy đến nÆ¡i đó. Nhưng y thở phà o.
Kim Linh Chi còn đứng tại chỗ cũ, hướng mắt ra khơi. Mớ tóc dà i của nà ng phất phơ theo gió, trông nà ng có vẻ ôn nhu, nhà n nhã vô cùng.
Chung quanh không có má»™t ngưá»i nà o khác! Không có má»™t tiếng động!
Nhưng tại sao nà ng kêu lên kinh hãi? Nà ng có thấy cái gì đó đáng sợ lắm à ?
Hồ Thiết Hoa nhẹ chân tiến đến gần nà ng, rồi mỉm cưá»i há»i :
- Tại hạ có đến trễ lắm không?
Kim Linh Chi không quay đầu lại, không đáp.
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Mưá»ng tượng vừa rồi có váºt gì rÆ¡i xuống biển, phải váºy không?
Kim Linh Chi lắc đầu. Tóc nà ng xao động, phát xuất một mùi thơm nhẹ.
Hồ Thiết Hoa không dằn lòng được vươn tay nắm suối tóc nà ng, dịu giá»ng há»i :
- Cô nương nói là có chuyện muốn cho tại hạ biết, váºy sao tại hạ đến đây rồi, cô nương chưa chịu nói gì?
Kim Linh Chi cúi đầu. Mưá»ng tượng thân hình nà ng run run. Mặt biển vỠđêm có vẻ êm dịu lắm, êm dịu đến hấp dẫn khách vượt trùng dương.
Hồ Thiết Hoa chợt có cảm tưởng Kim Linh Chi yếu Ä‘uối quá chừng, đáng yêu quá chừng. Rồi y lại nháºn luôn là nên yêu nà ng, bảo vệ nà ng.
Y quà ng tay ôm ngang hông nà ng, nhẹ giá»ng thốt :
- Trước mặt tại hạ, cô nương cứ nói bất cứ chuyện gì, có thể nói hết. Thực ra thì giữa tại hạ và vị cô nương hỠCao kia, không có một điểm nhỠquan hệ nà o. Chỉ bất quá...
Kim Linh Chi bất chợt xô y ra, quay mình lại, lạnh lùng nhìn y. Trong bóng đêm, gương mặt nà ng chẳng có má»™t hạt máu. Äến đôi môi cÅ©ng nhợt nhạt luôn.
Rồi nà ng bÄ©u đôi môi đó méo xệch, run run giá»ng há»i :
- Bất quá là m sao?
Hồ Thiết Hoa giáºt mình sững sá». Ngưá»i trước mặt chẳng phải là Kim Linh Chi. Ngưá»i trước mặt là Cao à Nam!
Mặt biển vỠđêm êm lặng quá, dá»… là m cho lòng ngưá»i khÃch động.
Ngưá»i có tâm loạn động trong lúc nầy là Hồ Thiết Hoa. Y chỉ có chú ý và o cuá»™c ước há»™i, thấy có ngưá»i tại chá»— ước há»™i là đinh ninh đúng ngưá»i y ước há»™i, nên không nháºn định kỹ.
Khổ cho y là Kim Linh Chi và Cao à Nam có mái tóc giống nhau quá, thân vóc cũng bằng nhau, thà nh ra y hớ.
Cao à Nam cắn môi, rồi lặp lại câu há»i :
- Bất quá là m sao?
Lâu lắm, Hồ Thiết Hoa má»›i lấy lại bình tÄ©nh, nhếch nụ cưá»i khổ đáp :
- Bất quá là bằng hữu!... Chẳng lẽ chúng ta không là bằng hữu với nhau sao?
Cao à Nam quay nhanh mình, nhìn ra biển. Nà ng không nói gì thêm, song thân hình nà ng rung động. Chẳng rõ nà ng sợ hay bi thương?
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Cô nương... vẫn ở tại đây từ lâu rồi?
Cao à Nam đáp :
- Ừ!
Hồ Thiết Hoa lại há»i :
- Có xảy ra việc chi chăng?
Cao à Nam đáp gá»n :
- Không!
Hồ Thiết Hoa trì nghi rồi lẩm nhẩm :
- Có ai đến đây chăng?
Cao à Nam nÃn lặng má»™t lúc lâu. Bá»—ng nà ng cưá»i lạnh thốt :
- Giá ngươi có ước há»™i vá»›i ai tại đây thì ta cho ngươi biết, ngưá»i đó không có đến đây.
Hồ Thiết Hoa lại trì nghi mấy phút, cuối cùng cố gượng há»i :
- Nhưng... tại hạ... mưá»ng tượng có nghe má»™t âm thanh khác lạ!
Cao à Nam há»i lại :
- Âm thinh gì?
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Thinh âm cá»§a má»™t váºt gì rÆ¡i xuống biển. Thinh âm cá»§a má»™t ngưá»i kêu khiếp!
Cao à Nam cưá»i lạnh :
- Có lẽ ngươi nằm mộng!
Hồ Thiết Hoa không dám há»i nữa. Nhưng y tin rằng y không lảng tai. Rõ rà ng là y có nghe những âm thinh đó. Rồi y không dằn lòng được lâu, lại há»i :
- Thế à ?
Há»i như thế thì vô lý quá! Há»i hÆ¡n nữa lại không dám, chỉ còn cách tá»± há»i mình thôi. Ai kêu lên kinh hãi? Và cái tiếng bá»m đó là tiếng gì? Y tin chắc chẳng bao giá» Kim Linh Chi thất ước. Bởi chÃnh nà ng muốn có cuá»™c ước há»™i đó mà ! Nà ng đâu bị má»i, bị cưỡng bách ước há»™i?
Thế tại sao nà ng không đến? Nà ng đi đâu?
Má»™t khung cảnh chợt hiện qua phát há»a cho tâm tư trong đó có hai mái đầu dà i tóc tranh chấp nhau, chá»i mắng nhau... Rồi cuối cùng má»™t ngưá»i xô đẩy, má»™t ngưá»i rÆ¡i xuống biển.
Hồ Thiết Hoa toát mồ hôi lạnh. Bất thình lình y chụp tay Cao à Nam lôi nà ng chạy xuống khoang thuyá»n.
Cao à Nam vừa sợ hãi, vừa phẫn nộ hét :
- Ngươi là m cái gì thế?
Hồ Thiết Hoa không đáp, cứ lôi nà ng xồng xá»™c đến trước cá»a gian phòng cá»§a Kim Linh Chi, rồi dụng lá»±c đẩy cá»a.
Trong phòng im lặng, không có một tiếng động. Kim Linh Chi không có mặt trong phòng!
Äôi mắt Hồ Thiết Hoa đỠlên, tợ hồ trông thấy xác Kim Linh Chi trôi bình bồng trên mặt nước. Máu trong ngưá»i y sôi sục, không do dá»± được nữa, y nghiêng vai húc mạnh và o cánh cá»a.
Nhưng y sững sỠngay!
Má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi trên giưá»ng chải tóc. Giưá»ng cá»§a Kim Linh Chi còn ai dám ngồi lên đó, nếu không là nà ng? Mặt nà ng nhợt nhạt, đôi mắt sắc lạnh chiếu thẳng và o ngưá»i Hồ Thiết Hoa.
Cao à Nam cũng lạnh lùng nhìn nà ng, rồi nhìn Hồ Thiết Hoa.
Hồ Thiết Hoa háºn mình không chui xuống sà n thuyá»n được mà dấu cái bản mặt trÆ¡ trẽn ê chá», hoặc giả Ä‘áºp đầu và o má»™t nÆ¡i nà o đó chết phức cho rồi. Nhưng không chui được thì phải cố trân mình mà chịu.
Y nhếch nụ cưá»i khổ, ấp úng há»i :
- Sao cô nương ... không mở cá»a?
Kim Linh Chi lạnh lùng há»i lại :
- Äêm khuya canh vắng, ngươi muốn gì mà đến gõ cá»a phòng ta?
Hồ Thiết Hoa có cảm tưởng vừa lãnh một cái tát tai và o mặt, da mặt còn rát, tâm lý cũng rát luôn.
Y chết cứng tại chổ một lúc lâu, sau cùng y thốt :
- Thé là ... cô nương chẳng có đi đâu hết.
Kim Linh Chi gắt :
- Ngươi muốn ta phải đi đâu chứ?
Hồ Thiết Hoa bắt đầu nóng mặt. Y cao giá»ng há»i :
- ChÃnh cô nương ước há»™i vá»›i tại hạ mà sao bây giá» lại ăn nói như váºy?
Kim Linh Chi lạnh nhạt :
- Ta ước hội với ngươi à ?... Nếu có ta cũng quên mất.
Rồi nà ng đứng lên đóng áºp cánh cá»a kêu má»™t cái binh. Cà i then chưa đủ, nà ng kéo chiếc bà n chắn ngang cá»a.
Hồ Thiết Hoa ê chá» cá»±c độ. CÅ©ng may lúc đó chẳng có ai trông thấy, chứ nếu bị phát hiện trong trưá»ng hợp đó, y dám Ä‘áºp đầu mà chết gấp. Y cúi đầu, y thấy bà n tay cá»§a Cao à Nam vẫn còn nằm trong tay y. Nà ng vẫn để y như váºy từ lúc bị lôi đén đây.
Y cảm kÃch vô cùng, lại xốn xang vô cùng.
Y thốt :
- Tại hạ lầm!... Tại hạ trách lầm cô nương!
Cao à Nam thấp giá»ng :
- Có sao! Cái cố táºt cá»§a ngươi là thế, ta từng mục kÃch nhiá»u lần lắm rồi.
Giá»ng nói cá»§a nà ng rất ôn nhu!
Hồ Thiết Hoa ngẩng đầu lên, phát hiện ra ánh mắt cá»§a nà ng ấm áp quá! Ãnh mắt đó Ä‘ang bao quát khắp ngưá»i y, chuyá»n cái ấm dịu cho y.
Rồi nà ng tiếp tục vá»›i giá»ng ôn nhu đó :
- Thá»±c ra ngươi không việc gì mà phải xốn xang. Lá»i nói cá»§a nữ nhân phần lá»›n Ä‘á»u không giá trị. Biết đâu nà ng chẳng có ý lừa ngươi, lừa để mà có dịp cưá»i đùa đó thôi.
Nà ng định ai ủi Hồ Thiết Hoa cho y đỡ bức rức. Nhưng nà ng cà ng dịu thái độ, Hồ Thiết Hoa cà ng khó chịu hơn. Thà nà ng mắng dù mắng nặng cũng chẳng sao.
Cao à Nam cúi đầu tiếp :
- Nếu ngươi chưa được khoan khoái, thì ta... ta có thể uống với ngươi và i chén rượu.
Hồ Thiết Hoa Ä‘ang muốn uống mấy chén tháºt đó. Bây giá» thì y nháºn thấy bằng hữu là cái gì rất cần thiết. Nhất là hạng bằng hữu kinh niên. Lão bằng hữu, chứ không là hạng bằng hữu kết cấu đầu hôm sá»›m mai.
Y tá»± trách mình quá hồ đồ, có lão bằng hữu bên cạnh mà còn tìm cái thứ bằng hữu ngà y, bằng hữu bữa, có bóng mát êm dịu mà đi tìm ánh phù vân, có giòng suối trong mà đòi uống giá»t sương mù.
Äã váºy, còn là m thương tâm vị lão bằng hữu. Mắt y đỠlên, lá»— mÅ©i cay lên.
Y há»i nhưng chỉ tá»± há»i thôi!
- Ngưá»i nà o kêu lên kinh hãi vừa rồi đó? Tại sao lại thét lên như váºy?
Còn cái tiếng bá»m đó là tiếng gì? Tại sao Kim Linh Chi không đến nÆ¡i ước hẹn? Cái gì là m nà ng thay đổi chá»§ ý?
Tuy nhiên hiện tại y không quan tâm lắm đến mấy điểm đó. Có một lão bằng hữu như Cao à Nam bên cạnh, y không mảy may quan tâm đến việc gì khác.
Y trầm ngâm má»™t chút rồi há»i :
- Tại hạ đi tìm rượu, cô nương ở đâu chỠtại hạ đây?
Cao à Nam mỉm cưá»i đáp :
- Ngươi vẫn không bá» cái táºt cá»§a bảy năm vá» trước.
Hồ Thiết Hoa há»i lại :
- Thế cô nương không đổi tánh à ?
Cao à Nam cúi thấp đầu đáp :
- Ta... Ta đã già rồi.
Nà ng thở dà i. Nà ng nói thế chứ dưới ánh đèn mông lung, mặt nà ng dá» á»ng, Hồ Thiết Hoa nháºn thấy nà ng còn trẻ hÆ¡n bảy tám năm trước nhiá»u.
Má»™t ngưá»i tịch mịch sau bảy tám năm trá»i, gặp lại ngưá»i tình cÅ© thì lòng nà o chẳng sôi động vạn ý niá»m?
Cao à Nam đã váºy, Hồ Thiết Hoa khác gì?
Y nắm tay nà ng, thốt :
- Chúng ta...
Hai tiếng dầu câu vừa dứt, má»™t tiếng ầm vang lên kinh khá»§ng. Tiếng trá»i long đất lở cÅ©ng chỉ lá»›n độ đó thôi.
Con thuyá»n tợ hồ bị tung bổng lên. Ngá»n đèn đồng gắn nÆ¡i vách tắt phụt. Cao à Nam rú lên má»™t tiếng hãi hùng, nhảy và o lòng Hồ Thiết Hoa. Hồ Thiết Hoa loạng choạng đôi chân, cháºp chá»n lui lại chạm mình và o má»™t ngưá»i.
Ngưá»i đó là Trương Tam. Chẳng rõ hắn mở cá»a phòng từ lúc nà o chạy ra đến đó rất nhanh, mưá»ng tượng đã nấp sẵn trong cánh cá»a nghe trá»™m.
Trong cÆ¡n thảng thốt, Hồ Thiết Hoa vẫn không quên trừng mắt nhìn hắn, thấp giá»ng thốt :
- Xem ra trá»i sanh ngươi vá»›i cái tÃnh tặc bất di bất dịch, cho nên lúc nà o ngươi cÅ©ng ngứa mắt và tai, muốn nghe tất cả.
Trương Tam cưá»i hì hì :
- Ta chẳng nghe gì cả, chẳng thấy gì cả.
Rồi hắn chuồn đi, nhẹ nhà ng như đợt khói.
Trá»i đất không còn má»™t ánh sáng. Cả những Ä‘iểm sao xa táºn muôn trùng cao cÅ©ng bị mây Ä‘en che mất. Äèn trong thuyá»n cÅ©ng bị cuồng phong thổi tắt.
Thuyá»n nghiêng nghiêng, gió đùa sóng lá»›n, trà n lên thuyá»n. Có những tiếng kêu gá»i nhau, hẳn là lá»›n lắm, song Ä‘á»u bị tiếng gió gà o sóng vá»— lấn át Ä‘i.
Trừ tiếng sóng, tiếng gió, không còn trông thấy váºt gì Ä‘ang xảy ra. Có mặt ngưá»i nà o trên thuyá»n, là ngưá»i đó lên, mặt biển sắc quái dị.
Cái oai cá»§a đất trá»i, đừng ai mong kháng cá»±. Má»—i ngưá»i cố bám vÃu và o má»™t váºt gì đó, giữ thăng bằng sợ sóng hốt Ä‘i.
Chỉ có mấy ngưá»i còn đứng vững được, song y phục cá»§a há» bị sóng táp ướt sÅ©ng. Dù trong cảnh đó, há» vẫn trấn định được tâm thần.
Trong số đó có Nguyên Tùy Vân. Hắn bình tÄ©nh không kém Lưu Hương, vì công phu thâm háºu cÅ©ng có, mà là vì chá»§ thuyá»n cÅ©ng có. Phà m trên thá»§y lá»™ nếu gặp tai nạn thì ngưá»i chá»§ thuyá»n phải bình tÄ©nh má»›i trấn an được khách đồng hà nh và giữ trá»n sáng suốt đối phó vá»›i tình thế.
Hắn đứng nguyên tại chỗ lắng tai nghe. Không ai rõ hắn lắng tai nghe thinh âm gì trong tiếng gió gà o sóng vỗ.
Má»™t ngá»n sóng à o lên cuốn theo má»™t thá»§y thá»§. Nguyên Tùy Vân vươn tay nắm thá»§y thá»§ giữ lại. Äoạn hắn há»i :
- Việc gì xảy ra thế?
Thủy thủ đưa tay che miệng đáp :
- Thuyá»n đụng đá, lưá»n thuyá»n vỡ, nước trà n và o.
Nguyên Tùy Vân cau mà y :
- Còn gã đà công? Gã không rà nh đưá»ng sao?
Thủy thủ đáp :
- Nà o có biết hắn rà nh hay không rà nh? Hiện tại thì hắn biến đâu mất dạng. Có lẽ hắn bị sóng cuốn đi rồi.
Lưu Hương đứng cạnh đó vụt há»i :
- Thuyá»n chịu đựng nổi sóng gió chăng?
Thủy thủ đáp :
- Khó ức Ä‘oán lắm. Theo tiêu chuẩn thấy thì bất quá nó chi trì độ ná»a giá» nữa thôi là phải chìm.
Lưu Hương trầm ngâm một chút :
- Tại hạ ra phÃa trước xem sao.
Chà ng phi thân lướt Ä‘i giữa sóng chồm gió lá»™ng, mưá»ng tượng bị sóng hốt Ä‘i.
Äá loạn, đá nhiá»u quá.
Trong bóng đêm, đá nhô lên trông như răng nhá»n cá»§a má»™t con váºt khổng lồ có vạn răng. Con thuyá»n như bị ngoạm hết ná»a phần.
Bá»—ng Lưu Hương phát hiện phảng phất có bóng ngưá»i chá»›p nhoáng trên đám đá đó. DÄ© nhiên chà ng không là m sao nháºn định rõ rà ng bóng ngưá»i đó, bởi bóng biến nhanh, đêm dà y, có gió to, sóng lá»›n.
Ngưá»i đó là ai?
Tá»± nhiên hắn phải là ngưá»i trên thuyá»n, song giữa phong ba, giữa đêm Ä‘en, tại sao hắn rá»i thuyá»n? Rá»i thuyá»n để Ä‘i đâu?
Xa xa là má»™t vÅ©ng Ä‘en, nhãn lá»±c dù có tinh vi đến đâu cÅ©ng không phân biệt được những gì nÆ¡i đó. Thì lâm và o cảnh nầy có khác chi ká» cáºn giá»›i tuyến địa ngục.
Chẳng lẽ ngưá»i đó cam tâm tình nguyện Ä‘i và o địa ngục?
Chợt một âm thinh vang lên bên cạnh :
- Hương Soái có phát hiện ra sự gì chăng?
Nguyên Tùy Vân đã theo chà ng đến nÆ¡i. Hắn biết rõ Lưu Hương đứng tại đâu. Äôi mắt đã mù mà chừng như hắn có má»™t con mắt thứ ba.
Mắt của con tâm!
Lưu Hương trầm giá»ng đáp :
- Trong vùng đá loạn có bóng ngưá»i.
Nguyên Tùy Vân kêu khẽ :
- Có bóng ngưá»i?
Lưu Hương tiếp :
- Bóng đó chạy vá» phÃa cuối vùng đá loạn.
Nguyên Tùy Vân há»i :
- PhÃa đó tiếp liên địa phương nà o .
Lưu Hương đáp :
- Không hiểu được. Bóng đêm quá dà y, tại hạ không trông thấy gì cả.
Nguyên Tùy Vân suy nghĩ một phút :
- Có ngưá»i chạy vỠđó thì ở hướng đó phải có đảo, có đèn...
Lưu Hương tiếp :
- Dù có, cÅ©ng chỉ là đảo hoang, không ngưá»i ở.
Nguyên Tùy Vân há»i :
- Tại sao?
Lưu Hương đáp :
- Nếu có ngưá»i ở tất phải có ánh đèn.
Nguyên Tùy Vân lại há»i :
- Hương Soái không thấy đèn?
Lưu Hương đáp :
- Không!
Nguyên Tùy Vân trầm lặng giây lâu rồi thốt :
- Vô luáºn là m sao, nÆ¡i đó vẫn an toà n hÆ¡n con thuyá»n nầy. Có váºy ngưá»i ấy má»›i rá»i thuyá»n chạy vỠđó.
Lưu Hương đồng ý :
- Hắn biết còn chúng ta thì không biết.
Nguyên Tùy Vân tiếp :
- Cho nên tốt hÆ¡n hết, chúng ta cứ đến đó, chứ chẳng lẽ ở lại con thuyá»n nầy chá» chết?
Hồ Thiết Hoa đã đến nơi chen và o :
- ÄÆ°á»£c! Tại hạ xin Ä‘i trước xem sao.
Nguyên Tùy Vân mỉm cưá»i :
- Nếu là lúc bình thưá»ng tại hạ không dám dà nh trước, dà nh sau, nhưng trong trưá»ng hợp nà y, có những cái mà kẻ mù trông thấy mà ngưá»i sáng không thấy.
Hắn phất luôn hai ống tay áo, kình phong phát sanh, thân hình vá»t Ä‘i, thoáng mất dạng. Mưá»ng tượng hắn cởi gió mà đi. Ai ai cÅ©ng thán phục.
Lâu lắm, Trương Tam thở ra má»™t tiếng dà i rá»i lẩm nhẩm :
- Tịnh như xá» nữ khúc môn, động như ngá»c thố trên đưá»ng dà i. Cái mức thà nh tá»±u cá»§a con nhà võ đến thế là cùng. Huống chi hắn kém chúng ta đến má»™t đôi mắt.
Hồ Thiết Hoa cũng thở dà i :
- Nếu trá»i già cho ta chá»n bằng hữu, thì ta nhất định chá»n hắn. Ta sẵn sà ng bá» lão Xú Trùng!
Trương Tam lạnh lùng :
- Xem ra ngươi tiến bộ hơn nữ nhân vỠphương diện nghinh tân yểm cựu.
Lưu Hương chợt thở dà i thốt :
- Ta cÅ©ng có quan niệm như Tiểu Quá»·! Ta không ngần ngại chá»n hắn.
Trương Tam cau mà y :
- Tại sao?
Lưu Hương đáp :
- Ta có thể gây thù kết bạn với bất cứ ai, ta không muốn có cuộc tranh chấp nà o với hắn.
Trương Tam há»i :
- Ngươi cho rằng hắn đáng sợ hơn cả Thạch Quan Âm Thần Thủy Cung Chủ?
Lưu Hương ngưng trá»ng thần sắc, từ từ thốt :
- Thá»±c ra ta xem hắn là con ngưá»i đáng sợ hÆ¡n bất cứ ngưá»i nà o đáng sợ nhất trên cõi Ä‘á»i nầy.
Hồ Thiết Hoa thở phì má»™t tiếng, cưá»i tiếp :
- Cũng may, hắn không là cừu địch của chúng ta. Hắn là bằng hữu của chúng ta.
Trương Tam mơ mà ng :
- Ta hy vá»ng hắn chấp nháºn chúng ta là m bằng hữu.
Hồ Thiết Hoa vụt há»i :
- Ngươi vừa trông thấy bóng ngưá»i trong vùng đá?
Lưu Hương gáºt đầu :
- Ừ!
|

30-08-2008, 10:13 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Lưu Hương Äạo Soái
Nguyên tác Cổ Long
Ngưá»i dịch Thương Lan
Hồi 19
Ngưỡng cá»a địa ngục
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Sao lúc đó ngươi không đuổi theo?
Lưu Hương đáp :
- Vá» khinh công, ta nháºn thấy hắn không kém ta, khi ta có ý nghÄ© Ä‘uổi theo, hắn đã mất dạng rồi.
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Có thuáºt khinh công bằng ngươi, trên Ä‘á»i nầy được mấy kẻ! Hắn là ai?
Lưu Hương đáp :
- Tuy ta không thấy rõ ngưá»i song dáng dấp mưá»ng tượng quen lắm! Phảng phất chúng ta nháºn ra được con ngưá»i đó.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Bằng và o đâu mà nháºn ra ngưá»i qua má»™t cái bóng thoáng qua.
Lưu Hương tiếp :
- Thân pháp của hắn rất đặc biẹt! Hơn nữa, hắn...
Chà ng dừng câu nói, ánh mắt ngá»i lên, chừng như bất chợt nhá»› đến má»™t Ä‘iá»u gì.
Hồ Thiết Hoa nóng nảy :
- Hắn là m sao?
Lưu Hương lẩm nhẩm :
- Chân hắn! Äúng rồi! Chân hắn!
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Mà dôi chân hắn là m sao chứ?
Lưu Hương tiếp :
- Dà i! Dà i hÆ¡n ngưá»i rất nhiá»u.
Hồ Thiết Hoa sáng mắt lên :
- Hay là ... hay là ... Câu Tá» Trưá»ng?
Lưu Hương chưa nói gì. Chà ng chưa nắm một chứng minh nà o thì là m sao dám quả quyết? Phán đoán gấp thì rất dễ sai lầm. Mà lầm là có hại, lắm lúc liên quan đến tánh mạng.
Anh Vạn Lý biến sắc mặt há»i nhanh :
- Nếu váºy thì Câu Tá» Trưá»ng vốn có mặt trên con thuyá»n nà y trước khi chúng ta được Nguyên Tùy Vân cứu vá»›t? Như váºy là Nguyên Tùy Vân bảo há»™ hắn?
Trương Tam đáp :
- Chắc váºy rồi chứ gì nữa! Trên thuyá»n nầy vốn có gian bốn phòng trống, bá»n Khô Mai đại sư chiếm ba gian, còn má»™t gian hẳn là dà nh cho hắn... Tại hạ biết lắm mà , trong bốn gian đó, phải có cái lạ.
Lưu Hương mỉm cưá»i thốt :
- Cái táºt cá»§a ngươi là gặp bất cứ trưá»ng hợp nà o cÅ©ng phán Ä‘oán sá»›m hÆ¡n ai hết!
Trương Tam hừ một tiếng :
- Nhưng ta...
Lưu Hương cháºn lại :
- Biết đâu hắn không từ nÆ¡i con thuyá»n nầy mà đi? Mà hắn từ nÆ¡i hòn đảo đó đến đây?
Hồ Thiết Hoa phụ há»a :
- Có thể như váºy lắm. Hắn ở nÆ¡i hòn đảo đó, nghe thuyá»n chạm đá, động tÃnh hiếu kỳ chạy đến xem.
Lưu Hương tiếp :
- Hà huống ta cÅ©ng chẳng thấy rõ ngưá»i, thì chắc gì đúng là hắn? Trên Ä‘á»i nầy đâu phải chỉ má»—i má»™t mình hắn má»›i có đôi chân dà i.
Hồ Thiết Hoa tiếp luôn :
- HÆ¡n nữa, cho dù chÃnh là Câu Tá» Trưá»ng, cho dù hắn có mặt trên thuyá»n nầy Ä‘i nữa thì đã sao chứ? Không có cái gì chứng minh Nguyên Tùy Vân và Câu Tá» Trưá»ng đồng chung má»™t tổ chức cả! Chúng ta phải nháºn tháºt Ä‘iá»u dó.
Trương Tam hừ nhẹ :
- Tháºt váºy!
Hồ Thiết Hoa gằn giá»ng :
- Tự nhiên!
Y trừng mắt nhìnTrương Tam đoạn buông luôn :
- Ta há»i ngươi, giả như ngươi là Nguyên Tùy Vân, thấy ngưá»i trôi nổi bá»nh bồng trên mặt biển, ngươi có cần há»i rõ lai lịch rồi má»›i chịu cứu chăng?
Trương Tam suy nghĩ một chút :
- Không cần, cứu ngưá»i gấp như chá»a cháy, nhất định không để cháºm trá»… má»™t phút giây.
Hồ Thiết Hoa vỗ tay :
- Cái đó phải lắm. Cho đến bây giá», chưa chắc Nguyên Tùy Vân biết lai lịch cá»§a Câu Tá» Trưá»ng.
Trương Tam bắt bẻ :
- Nhưng Ãt nhất Nguyên Tùy Vân cÅ©ng phải nói vá»›i chúng ta...
Hồ Thiết Hoa bĩu môi :
- Nói cái gì chứ? Là m sao hắn biết Câu Tá» Trưá»ng có liên hệ vá»›i chúng ta? Câu Tá» Trưá»ng không muốn tiếp xúc vá»›i ngưá»i, hắn đâu có thể cưỡng bách Câu Tá» Trưá»ng được? Hắn là báºc quân tá» mà , hắn đâu có vì cái việc cứu ngưá»i rồi cưỡng bách ngưá»i là m theo ý muốn cá»§a hắn?
Trương Tam thở dà i :
- Như váºy là ta lấy cái tâm tiểu nhân Ä‘o lưá»ng cái tâm quân tá».
Hồ Thiết Hoa cưá»i mỉa :
- Chứ còn gì nữa! Ngươi chỉ có một điểm khá là tự biết mình.
Má»™t cÆ¡n gió lá»›n vút qua. Theo gió, Nguyên Tùy Vân trở lại thuyá»n. Toà n thân hắn ướt sá»§ng nhưng thần sắc cá»§a hắn thì vẫn an tưá»ng. Äáp xuống thuyá»n rồi, hắn bình tÄ©nh như thưá»ng, mưá»ng tượng không há» di động.
Hồ Thiết Hoa là ngưá»i thứ nhất cất tiếng :
- Nguyên công tỠcó phát hiện ra sự gì chăng?
Nguyên Tùy Vân đáp :
- Äất! Äất liên!
Hồ Thiết Hoa lộ vẻ vui mừng :
- PhÃa đó là đất liá»n?
Nguyên Tùy Vân gáºt đầu :
- Có cả ngưá»i ở.
Hồ Thiết Hoa há»i gấp :
- Ngưá»i ở? Äông lắm không?
Nguyên Tùy Vân gáºt đầu ;
- Chừng như đông!
Hồ Thiết Hoa kinh dị :
- Há» thuá»™c hạng ngưá»i gì?
Nguyên Tùy Vân thốt :
- Tại hạ vừa nghe tiếng chân ngưá»i là trở lại ngay.
Anh Vạn Lý vụt há»i :
- Tại sao Nguyên công tá» không há»i há» xem nÆ¡i đó là địa phương gì?
Nguyên Tùy Vân đáp :
- Không cần há»i.
Anh Vạn Lý trố mắt :
- Tại sao?
Nguyên Tùy Vân tiếp :
- Chỉ vì hỠmuốn tìm chúng ta. Có lẽ hỠsắp đến nơi.
Hắn vừa dứt lá»i, trên nấc mô đá, má»™t hà ng bóng ngưá»i xuất hiện. Bảy tám ngưá»i theo sau má»™t ngưá»i, há» Ä‘i trong bóng tối, trên những mô đá nguy hiểm, nhưng chân há» bước rất nhanh, dá»… dà ng như xê dịch trên đồng bằng.
Hồ Thiết Hoa đặc biệt lưu ý xem trong số ngưá»i đó có ai cao chân hay không. Không có ai có đôi chân dà i. Ngưá»i nà o cÅ©ng nhá» thó, ốm yếu như má»™t bá»n nữ nhân. HỠđã đến gần rồi mà ngưá»i trên thuyá»n không ai trông rõ mặt mà y cá»§a há».
Ngưá»i Ä‘i đầu có lối bước nhanh, rất nhẹ, dừng chân lại trong má»™t khoảng cách không gần lắm. Y đứng trên má»™t ngá»n đá rất nhá»n, cách thuyá»n độ bốn năm trượng. Gió tạt qua, sóng vá»— tá»›i, y chao ngưá»i, cÆ¡ hồ có thể bị gió hốt, sóng cuốn Ä‘i, nhưng gió qua, sóng đến ba bốn lượt rồi, y vẫn còn đứng nguyên tại chá»—.
Lưu Hương đã nháºn được ngưá»i đó là má»™t nữ nhân, có thuáºt khinh công rất cao.
Ngưá»i đó há»i :
- Có phải là thuyá»n cá»§a Tam Nguyên Nguyên công tỠđến đó chăng?
Âm thinh rõ rà ng, trong trẽo, đúng là âm thinh nữ nhân.
Nguyên Tùy Vân đáp :
- Tại hạ là Nguyên Tùy Vân, chẳng hay các hạ ...
Ngưá»i đó không đợi hắn dứt câu, vá»™i vái dà i tiếp :
- Nguyên công tỠở xa vạn dặm, cuối cùng rồi cÅ©ng đến táºn chốn nầy. Bá»n nô tỳ nghinh tiếp cháºm, xin công tá» thứ cho!
Nguyên Tùy Vân lá»™ vẻ khÃch động :
- Chẳng lẽ đây là đảo Biên Bức?
Ngưá»i đó đáp :
- ChÃnh đảo Biên Bức!
Ai ai cũng thở phà o. Nhưng tiếng thở phà o rất ngắn. Ngắn, là vì không đáng mừng lắm. Ngắn, là vì ai ai cũng biết mình sắp phải đương đầu với những cái bất ngỠkinh khủng!
Mục Ä‘Ãch cá»§a há» là đến táºn địa phương nà y, song đến rồi, có chắc gì được sống sót trở vá».
* * *
*
Ở nÆ¡i xa xa kia, trước mặt há» là vùng bà máºt. Äã là vùng bà máºt tất phải có những sụ hãi hùng. Biên Bức đảo vỠđêm cà ng có cái vẻ thần bÃ! Äến má»™t vùng thần bà vỠđêm thì còn ai tránh khá»i hồi há»™p.
Ngưá»i đối thoại từ ngá»n đá tung mình lên, chân vừa chạm ván thuyá»n, thân hình vút lên lượt nữa là hắn đứng trước mặt má»i ngưá»i.
"Hắn" là một thiếu nữ? Hay một thiếu phụ? Không ai biết rõ, chỉ độ chừng là một nữ nhân thôi. Tay nà ng có cầm một cuộn dây. Nà ng quấn quanh trục neo. Còn đầu dây kia ở đâu?
Nà ng cưá»i thà ng tiếng thốt :
- Gió to, sóng lá»›n, đá má»c lởm chởm, nguy hiểm vô cùng, các vị nên lên cầu mà đi
Nguyên Tùy Vân cau mà y :
- Cầu? Cầu ở đâu?
Nà ng tiếp :
- ÄÆ°á»ng dây nầy đây! Các vị cứ lên đưá»ng dây nầy mà đi, nếu không rÆ¡i xuống là đến ngay đất phúc trá»i là nh, đảo chá»§ Ä‘ang chỠđợi, hân hoan nghinh đón các vị.
Rồi nà ng cưá»i trong trẻo, dứt trà ng cưá»i, liá»n tiếp luôn :
- Äến đó rồi, các vị sẽ không hối tiếc mình là m má»™t cuá»™c viá»…n du vô bổ Ãch.
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Nếu có ngưá»i không Ä‘i dây được, phải rÆ¡i xuống?
Nà ng áo Ä‘en Ä‘iá»m nhiên đáp :
- Nếu ai xét mình không đủ khả năng Ä‘i dây được thì tốt hÆ¡n hết nên ở lại thuyá»n. Chiếc cầu dây nà y có thể đưa ngưá»i đến miá»n cá»±c lạc, song ai kém phúc thì phải chịu rÆ¡i và o địa ngục.
Nguyên Tùy Vân há»i :
- Có khả năng Ä‘i được cầu dây, trên thuyá»n nầy chẳng có mấy ngưá»i. Không lẽ các hạ muốn cho cho ngưá»i Ä‘i được bá» lại đây những ngưá»i không Ä‘i được?
Nà ng áo Ä‘en mỉm cưá»i :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải có má»™t lối Ä‘i khác dà nh cho những ngưá»i không Ä‘i được cầu dây.
Hồ Thiết Hoa há»i gấp :
- Lối khác là lối nà o?
Nà ng áo Ä‘en Ä‘iá»m nhiên :
- ChỠđến sáng ngà y, các vị sẽ thấy lối đó.
* * *
*
Trá»i chưa sáng.
Ngưá»i thứ nhất lên cầu tá»± nhiên là Nguyên Tùy Vân. Trước khi Ä‘i hắn mưá»ng tượng muốn nói gì đó vá»›i Lưu Hương, nhưng rồi hắn không nói. Hắn tin rằng Lưu Hương hiểu rõ ý tứ hắn nên không cần nói.
Cao à Nam lên cầu. Là dệ tá» phái Hoa SÆ¡n, nà ng luyện khinh công có hạng lắm. Từ lúc đầu, nà ng vẫn đứng bên cạnh Hồ Thiết Hoa. Lúc sắp sá»a Ä‘i, nà ng há»i y :
- Còn ngươi?
Hồ Thiết Hoa chưa đáp, Lưu Hương đáp thay :
- Bạn tại hạ sẽ do con đưá»ng kia mà đi.
Cao à Nam không nói gì nữa. Nà ng hiểu rõ ý tứ cá»§a Lưu Hương. Kế đó, đến lượt Hoa Chân Chân. Nà ng chầm cháºm tiến len, Ä‘i ngang qua chá»— Lưu Hương đứng, nà ng vụt quay đầu lại, chú mắt nhìn chà ng, chừng như muốn nói gì. Rồi nà ng nÃn lặng.
Lưu Hương mỉm cưá»i dịu giá»ng :
- Cô nương yên trÃ. Tại hạ Ä‘i được mà . Tại hạ nghÄ© con đưá»ng đó có thể an toà n hÆ¡n chiếc cầu dây nầy.
Hoa Chân Chân đỠmặt.
Hồ Thiết Hoa thở dà i. Có việc chi đó, y không được hiểu rõ. Tại sao gặp nữ nhân là Lưu Hương lại quá thà nh tháºt như váºy? Tại sao chà ng quá ôn nhu như váºy? Ngược lại, nữ nhân cÅ©ng đối xá» vá»›i chà ng bằng má»™t thái độ thà nh tháºt, ôn nhu. Còn y? Tại sao y khiêu khÃch nữ nhân? Tại sao những nữ nhân mà y gặp gỡ, nếu không mắc bịnh thần kinh thì cÅ©ng là cá»p cái.
Gió mạnh vút qua, đưá»ng dây chao chao. Ngưá»i trên dây cÅ©ng chao chao theo. Há» có thể rÆ¡i xuống bất cứ phút giây nà o. Há» rÆ¡i xuống quá»· vá»±c, vÄ©nh viá»…n không trở vá» dương thế. Ngưá»i ngưá»i nối nhau mà đi, từ từ Ä‘i, Ä‘i vá» hắc ám. Lòng bà n tay cá»§a hỠđẩm mồ hôi lạnh. Dù cho há» Ä‘i táºn đầu dây thì há» sẽ đến nÆ¡i nà o?
NÆ¡i đầu dây kia, những ngưá»i chỠđón há» có phải là những quá»· sứ từ địa ngục lên chăng?
Bá»—ng Hồ Thiết Hoa há»i :
- Äáng lẽ chúng ta phải Ä‘i theo các nà ng ấy, tại sao ngươi không chịu cùng Ä‘i vá»›i há»?
Lưu Hương đáp :
- Chúng ta không có giấy má»i, mà cÅ©ng không thÃch được hoan nghinh, theo há» mà đi là là m liên lụy đến há». Vô luáºn là ai trong bá»n mình cÅ©ng không có sá»± gì tốt đẹp cả.
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Nhưng sá»›m muá»™n gì chúng ta cÅ©ng phải Ä‘i kia mà ? Tại sao ngươi biết là con đưá»ng kia Ä‘i an toà n hÆ¡n?
Lưu Hương đáp luôn :
- Äi theo con đưá»ng khác hÆ¡n cầu dây, chúng ta tránh được đối phương chú ý.
Trương Tam chen và o :
- Äúng váºy! Chúng ta có thể cải dạng thà nh thá»§y thá»§, trà trá»™n vá»›i bá»n thá»§y thá»§, rồi chá» cÆ¡ há»™i hà nh sá»±.
Bá»—ng hắn thấy Kim Linh Chi đứng cách đó xa xa, hết sức lấy là m lạ, há»i :
- Sao cô nương không đi theo h�
Kim Linh Chi xụ mặt, lạnh lùng đáp :
- Ta không cao hứng.
Lưu Hương trầm ngâm một chút, vụt thốt :
- Bá»n tại hạ biết ý tứ cá»§a Kim cô nương rồi.
Hồ Thiết Hoa muốn nói câu nầy lắm :
- Nà ng không đi là vì nà ng chỉ muốn cùng đi chung với ta thôi.
Nhưng y không kịp nói, Lưu Hương đã tiếp luôn :
- Câu Tá» Trưá»ng đã trở lại, hẳn Äinh Phong cÅ©ng trở lại, Äinh Phong không hà i lòng vá» cô nương, nếu cô nương Ä‘i ngay bây giá» chỉ sợ gặp Ä‘á»u bất trắc.
Hồ Thiết Hoa vuốt chót mÅ©i. Y chợt nháºn thấy có ngưá»i sáng suốt hÆ¡n y nhiá»u.
Lưu Hương lại tiếp :
- Tại hạ có má»™t Ä‘iá»u muốn thỉnh giáo Kim cô nương.
Kim Linh Chi lạnh lùng :
- Thế chẳng phải việc gì các ngươi cũng biết, còn thỉnh giáo nơi ta là m chi?
Lưu Hương cưá»i nhẹ :
- Tuy nhiên, bá»n tại hạ thá»±c sá»± chưa biết cái hòn đảo Biên Bức nà y là má»™t địa phương như thế nà o.
Trương Tam tiếp nối :
- Äúng váºy! Và điá»u mà ta hết sức kỳ quái là trên đảo có rất nhiá»u ngưá»i. Äã có nhiá»u ngưá»i ở sao không có má»™t ánh đèn? Chẳng lẽ ngưá»i trên đảo nhìn được sá»± váºt qua mà n hác ám?
Trong ánh mắt Kim Linh Chi chợt hiện niá»m kinh hãi. Nà ng không nói gì, quay nhanh mình bước Ä‘i.
Nghe đỠcáºp đến Biên Bức Äảo là y như nà ng mất cả tá»± chá»§.
Hồ Thiết Hoa căm háºn :
- Ta cứ tưởng chỉ có Trương Tam là kẻ khó chịu nhất, không ngá» kẻ khó chịu nhất lại là chÃnh nà ng.
Lưu Hương suy tư một lúc lâu rồi thốt :
- Kim cô nương không chịu tiết lá»™ bà máºt trên đảo Biên Bức hẳn là nà ng có má»™t ná»—i khổ tâm như thế nà o đó.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Khổ tâm gì chứ!
Lưu Hương đáp :
- Có lẽ nà ng bị ngưá»i ta cảnh cáo, tuyệt đối không được tiết lá»™ sá»± tình.
Hồ Thiết Hoa cố ý thốt lên :
- Tiết lộ rồi sao? Móc mắt? Cắt lưỡi phải không?
Lưu Hương tiếp :
- Chỉ sợ còn kinh khủng hơn nữa.
Hồ Thiết Hoa lại hừ một tiếng :
- Ngươi cho rằng nà ng sợ?
Lưu Hương mỉm cưá»i :
- Nếu là ngươi cảnh cáo, đương nhiên là nà ng không sợ. Nhưng ngưá»i nà o đó cảnh cáo, tất phải là m như sá»± cảnh cáo đó.
Hồ Thiết Hoa cố cãi :
- Cho rằng nà ng sợ cÅ©ng được. Song trên thuyá»n đâu có ai là ngưá»i cá»§a Biên Bức đảo? Thì đảo chá»§ là m gì biết được nà ng có nói hay không nói?
Lưu Hương Ä‘iá»m nhiên há»i lại :
- Ngươi dám quả quyết là trên thuyá»n không có ngưá»i cá»§a Biên Bức đảo chăng?
Hồ Thiết Hoa Ä‘uối lý, nÃn lặng má»™t lúc lâu, rồi thở dà i, sau cùng cưá»i khổ thốt :
- Hiện tại, ta chỉ hy vá»ng má»™t Ä‘iá»u.
Trương Tam vụt há»i :
- Ngươi hy vá»ng cái gì?
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Ta hy vá»ng khi bá»n mình đến đảo rồi, ngưá»i trên đảo không biến bá»n mình thà nh những con dÆ¡i.
Y dụng lá»±c vuốt chót mÅ©i. Hà nh động đó không đòi há»i má»™t công phu cao tuyệt song y là m cách khó khăn quá, chứng tá» sá»± cố gắng rõ rệt. Cố gắng vì viá»…n ảnh trở thà nh dÆ¡i đáng sợ vô cùng.
Rồi y lẩm nhẩm :
- Nếu biến ta thà nh một con chó ta còn chịu được, chứ còn thà nh dơi thì... thì...
|

30-08-2008, 10:13 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Lưu Hương Äạo Soái
Nguyên tác Cổ Long
Ngưá»i dịch Thương Lan
Hồi 20
DÆ¡i trong khoang thuyá»n
Äêm dù dà i đến đâu, rồi cÅ©ng phải tà n. Hiện tại, phương Äông đã rá»±ng sáng. Biên Bức đảo hiện ra dần dần. Nhanh hÆ¡n ai hết, Hồ Thiết Hoa đã mặc y phục thá»§y thá»§ xong rồi. Sau đó, y đứng lại đầu thuyá»n, chỠđợi.
Trong thâm tâm, y luôn luôn tá»± há»i :
- Biên Bức đảo có gì lạ? Ngà y ngà y, hằng ngà n, hằng vạn dÆ¡i bay liệng lợp trá»i tại đó à ?
Vì muốn gấp Ä‘iá»u đó, y nôn nao suýt phát Ä‘iên. Bây giá» thì y đã biết rồi! Y hoà n toà n thất vá»ng! Thất vá»ng nặng đến độ đỠngưá»i đứng chết tại chá»—!
Chẳng những không có dơi, dù chỉ là một con! Mà bất cứ cái gì khác cũng không luôn!
Biên Bức đà o là má»™t hòn đảo trá»c, không hoa, không cá», không cây, không dã thú, phi cầm, không ngưá»i! Cái bá»n ngưá»i đến thuyá»n trong đêm, cách đó mấy giá», chẳng rõ biến Ä‘i đâu mất dạng.
Hồ Thiết Hoa kêu lên :
- Trá»i! Biên Bức đảo như thế nà y sao? Tiêu Kim Quáºt ở đây sao? Xem ra, tất cả Ä‘á»u bị lừa Ä‘Ãch đáng.
Lưu Hương ngưng trá»ng thần sắc, không vá»™i tá» bà y cảm nghÄ©.
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Còn nói cái gì nữa, nà o là cảnh đẹp, nà o là rượu ngon, con mẹ nó, chán quá! Äến má»™t bóng quá»· cÅ©ng không!
Trương Tam cãi :
- Cái gì không có, chứ quá»· vẫn có như thưá»ng!
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Ngươi trông thấy?
Trương Tam Ä‘iá»m nhiên :
- Thì đêm qua đó, không là quá»· thì là gì? Những ngưá»i theo chúng chỉ sợ bị chúng đưa xuống địa ngục!
Hắn vốn cưá»i, nói xong câu đó rồi, hắn hết cưá»i được! Hắn nghe Ä‘iện lạnh chạy khắp cÆ¡ thể. Gắn gượng lắm, hắn nhìn sang Lưu Hương vá»›i nét cưá»i Ä‘á»ng cá»§a nụ cưá»i. Hắn há»i :
- Theo ngươi, bá»n ngưá»i đêm hôm đó, trốn ở đâu?
Lưu Hương không đáp. Chà ng chưa biết gì cả, thì đáp là m sao được?
Hồ Thiết Hoa thốt :
- Có thể, chúng chuẩn bị sẵn thuyá»n, đưa bá»n Cao à Nam lên thuyá»n đó, chở Ä‘i má»™t nÆ¡i khác mất rồi!
Trương Tam gáºt đầu :
- Có thể như váºy lắm!
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- CÅ©ng có thể, đây không phải là Biên Bức. Chúng là m như váºy, là cốt ý đưa bá»n ta đến đảo nà y, cầm chân chúng ta luôn.
Y thở ra, lại tiếp luôn :
- Xem ra, chúng ta phải bỠxác tại đây rồi!
Trương Tam nhăn nhó mặt :
- Thuyá»n nhá» có đá bên dưới chống đỡ, nên chưa chìm! Nhưng là m sao chúng ta đưa thuyá»n ra khÆ¡i trở lại được? Và là m sao chúng ta sống trên thuyá»n nà y được?
Hồ Thiết Hoa thở dà i :
- Nếu trên đảo có cây, thì chúng ta còn có thể kết bè, đóng thuyá»n, rất tiếc, má»™t ngá»n cá» cÅ©ng không luôn!
Trương Tam vụt thốt :
- Ngươi chỠmột chút!
Không ai biết hắn sẽ là m gì. Chỉ thấy hắn phi thân rá»i sân thuyá»n, nhảy xuống khoang. Äoạn hắn trở lên ngay. NÆ¡i tay có má»™t cái vò.
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Ngươi đi tìm rượu cho ta đó à ? Cho ngươi biết hiện tại dù là một hớp, ta cũng uống không trôi!
Trương Tam lắc đầu :
- Muối, chứ không phải rượu!
Hồ Thiết Hoa trố mắt :
- Muối? Äể là m gì? Ngươi Ä‘iên rồi à ?
Trương Tam đáp :
- Ngưá»i ta nói, muốn trị tà , muối cÅ©ng giải độc khÃ. Lại đây, nếm má»™t chút Ä‘i!
Hồ Thiết Hoa ná»a tin, ná»a nghi, cuối cùng rồi cÅ©ng nếm má»™t chút.
Trương Tam bảo :
- Thêm nữa đi!
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Phải nếm bao nhiêu muối mới trừ được độc kh�
Trương Tam đáp :
- Ãt nhất cÅ©ng phải nếm hết má»™t vò muối nà y!
Hồ Thiết Hoa kêu lên :
- Äúng là ngươi Ä‘iên rồi! Ngươi định giết ta bằng muối phải không?
Lưu Hương mỉm cưá»i, thốt :
- Có lẽ hắn định ướp muối ngươi trước, phòng sau nà y lương thực cạn, có cái gì ăn!
Trương Tam mỉm cưá»i :
- Dù cho hắn có ăn mấy vò muối, thịt cá»§a hắn vẫn chua như thưá»ng. Ta thà chịu đói mà chết chứ không thể ăn thứ thịt chua!
Hồ Thiết Hoa nổi giáºn :
- Ngươi muốn gì, hả?
Trương Tam Ä‘iá»m nhiên :
- Chẳng có ý tứ gì cả! Bất quá, ta nghe thiên hạ nói, loà i chuá»™t ăn nhiá»u muối, sẽ biến thà nh dÆ¡i, ta muốn thá»±c nghiệm xem ngưá»i có giống chuá»™t hay không, ăn nhiá»u muối có biến thà nh dÆ¡i hay không!
Câu nói của hắn vừa dứt, thì một cái tát tay của Hồ Thiết Hoa cũng vừa bay sang.
Vốn có đỠphòng trước, Trương Tam thụt lui lại xa hÆ¡n ba bước, cưá»i hì hì, thốt :
- Ta muốn tá»± mình là m cuá»™c thá»±c nghiệm, nhưng ta lại không thÃch ở đây mãi mãi mà chết già , cho nên thấy không nên biến thà nh dÆ¡i! Bởi thà nh dÆ¡i thì phải ở đây mãi mãi!
Hồ Thiết Hoa rút tay vá», nhìn Trương Tam thao láo, há»i :
- Ngươi cho rằng địa phương nà y, đúng là đảo Biên Bức?
Trương Tam đáp :
- Nếu địa phương nà y không là đảo Biên Bức, thì Trương Tam nà y không phải là Trương Tam! Trương Tam phải là chó!
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Nếu đúng là Biên Bức đảo, thì các ngưá»i đó ở đâu rồi?
Trương Tam đáp :
- Trong sơn động!
Hồ Thiết Hoa sáng mắt, lên kêu thất thanh :
- Phải rồi! Trong lòng đảo, nhất định có bà máºt. Ngưá»i trên Biên Bức Ä‘á»u ở trong lòng núi, cho nên không ai thấy đèn, lá»a, khói ở bên ngoà i.
Y dụng lá»±c Ä‘áºp mạnh tay xuống đầu vai Trương Tam cưá»i lá»›n, thốt :
- ÄÆ°á»£c lắm, nhá» Æ¡i! Ngươi thông minh hÆ¡n ông già ngươi lắm đó! Già bá»™i phục! Bá»™i phục!
Bị Ä‘áºp vai, Trương Tam phải rùn mình, khom lưng, nhăn nhó mặt :
- Ta yêu cầu ngươi đừng bội phục cách đó! Ngươi mà bội phục ta mãi, chắc ta phải biến thà nh một tên còm mất!
Chợt Lưu Hương há»i :
- Anh Vạn Lý?... Chừng như lâu lắm rồi, ta không thấy lão!
Trương Tam thốt :
- Có lẽ lão ta Ä‘ang ở bên dưới, chá»n y phục!
Hồ Thiết Hoa lắc đầu :
- Không chắc lão ở đó. Lúc lên đây, ta thấy cá»a phòng cá»§a lão mở rá»™ng...
Y cưá»i, tiếp luôn :
- Những kẻ già không thÃch nhịn đói. Có thể lão và o trù phòng, kiếm cái chi để ăn.
Trương Tam lắc đầu :
- Lão không có ở tại trù phòng đâu! Lúc ta và o lấy muối tạ trù phòng chẳng có ai cả. Bá»n thá»§y thá»§ trên thuyá»n tụ táºp ở phÃa sau, má»™t và i tên Ä‘ang bà n tán lăng nhăn. Trong hoà n cảnh nà y, còn ai có tâm tình nghÄ© đến cái ăn nữa chứ?
Lưu Hương cau mà y :
- Các ngươi gặp lão ta lần cuối, cách đây bao lâu?
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Phần ta thì sau bữa cÆ¡m trong đêm qua đến bây giá».
Trương Tam đáp :
- Còn ta thì lúc thuyá»n chạm đá, ta còn trông thấy lão.
Lưu Hương há»i :
- Rồi sau đó?
Trương Tam hừ một tiếng :
- Thì không còn thấy lão nữa, chứ sao?
Từ lúc thuyá»n chạm đá, ai ai cÅ©ng rối loạn tâm thần, còn ai lưu ý đến ai nữa?
Lưu Hương ngưng trá»ng thần sắc, má»™t lúc lâu vụt thốt :
- Chắc là lão còn ở trên thuyá»n nà y, chứ chưa Ä‘i đâu. Chúng ta tìm lão xem!
* * *
*
Ba ngưá»i đến cá»a khoang thuyá»n, phát hiện ra Kim Linh Chi đứng đó, chặn lối.
Trương Tam cưá»i vuốt, thốt :
- Xin Kim cô nương tránh qua má»™t bên, bá»n tại hạ Ä‘i tìm ngưá»i!
Kim Linh Chi há»i :
- Äi tìm ai?
Không đợi đối tượng đáp, nà ng nhạt giá»ng tiếp luôn :
- Nếu các ngươi muốn tìm Anh Vạn Lý, thì đừng phà công vô Ãch.
Hồ Thiết Hoa kinh ngạc :
- Vô Ãch? Tại sao?
Kim Linh Chi không mà ng đến y, nên không đáp.
Trương Tam lại cưá»i vuốt, há»i :
- Chắc cô nương biết lão ở đâu?
Kim Linh Chi lạnh lùng đáp :
- Lão ở đâu, chúng ta không ai biết rõ. Bất quá ta chỉ biết là lão không còn ở trên thuyá»n thôi.
Hồ Thiết Hoa kêu lên :
- Lão Ä‘i rồi? Äi lúc nà o? Sao tại hạ không thấy?
Kim Linh Chi cũng không mà ng đến y, không đáp. Trong con mắt nà ng, trên thế gian chẳng có phần tỠmang tên Hồ Thiết Hoa.
Trương Tam lại cưá»i vuốt rồi há»i lượt nữa.
Kim Linh Chi cưá»i lạnh, đáp :
- Ta không hơn các ngươi một con mắt nà o, thì là m sao mà thấy hơn các ngươi?
Nà ng cho rằng đối đáp như váºy là gây tức tối cho đối tượng, nà ng hả dạ lắm. Rồi nà ng tiếp :
- Lão chuồng Ä‘i do ngả hông thuyá»n ngay từ cái lúc bá»n ngưá»i trên đảo Biên Bức đến đây nghinh tiếp Nguyên Tùy Vân. Lúc đó ta đúng ở mạn thuyá»n. Lúc lão Ä‘i, lão có nhá» ta nói lại cho các ngươi biết, rằng lão đã phát hiện rồi, và lão phải Ä‘uổi theo. Lão hẹn vá»›i các ngươi, sẽ tìm má»i cách gặp lại các ngươi tại đảo.
Hồ Thiết Hoa thở dà i, cưá»i khổ :
- Tốt! Can đảm lắm! Lão đã già rồi mà vẫn gan lỳ, hÆ¡n chúng ta nhiá»u.
Lưu Hương trầm ngâm một chút :
- Anh tiên sanh là tay bắt trá»™m cướp hữu danh nhất trên Ä‘á»i nà y, còn ai sánh kịp! Có những việc, tiên sanh là m nổi, mà chúng ta thì đánh chịu thôi!
Trương Tam nối tiếp :
- Ngươi nói phải! Nhất là vỠnhỉ lực! Trong đêm vừa qua, đêm dà y, gió lộng, mưa gà o, sóng thét, có mắt như chúng ta cũng cầm như mù. Chỉ còn có cách là dùng hai lỗ tai! Mà hai tai của chúng ta cũng vô dụng như mắt! Phải có lỗ tai của Anh Vạn Lý mới mong khám phá được cái lạ!
Hồ Thiết Hoa phụ há»a :
- Hà huống, nghá» cá»§a lão là bắt trá»™m cướp! Chá»n cái nghỠđó, lão phải có tà i đặc biệt, ngoà i ra, kinh nghiệm thu tháºp trong nhiá»u năm qua, biến lão trở thà nh tay quán tuyệt trần gian! Rất tiếc là cái việc lão đã khám phá ra đó, lão không kịp cho chúng ta biết!
Trương Tam xoay câu chuyện :
- Chúng ta tá»± động Ä‘i đến đảo, hay chá» ngưá»i đến tiếp đón?
Hồ Thiết Hoa lạnh lùng :
- Äã đợi được suốt má»™t đêm, thì đợi thêm tà nữa có sao đâu? Ngươi gấp việc gì mà nóng nảy thế? Äừng là m cho há» có ý.
Day qua Lưu Hương, y há»i :
- Phải váºy không, lão Xú Trùng?
Lưu Hương không nghe y nói gì, bởi chà ng đang suy nghĩ vỠviệc chi đó.
Chà ng chợt há»i :
- Còn Bạch Liệp?
Hồ Thiết Hoa kêu lên :
- Ta quên mất gã! Từ lâu lắm rồi, ta không thấy gã!
Trương Tam thốt :
- Ta cũng chẳng thấy gã từ bữa cơm tối!
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Hay là gã đi theo Anh Vạn Lý?
Trương Tam lắc đầu :
- Nà o ai biết, lúc thuyá»n chạm đá, lão không có mặt trên sân!
Kim Linh Chi thốt :
- Anh Vạn Lý chỉ chuồng đi một mình.
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Thế thì Bạch Liệp Ä‘i đâu? Không lẽ lão còn nấp trong thuyá»n? Gã thẹn gì mà không dám gặp mặt ai?
Trương Tam thốt :
- Chúng ta Ä‘i tìm gã! Vô luáºn gã trốn ở đâu, chúng ta cÅ©ng tìm ra được!
* * *
*
Gian phòng thứ nhất, bên tả là gian cá»§a Nguyên Tùy Vân. Trong phòng, không có ngưá»i. Äồ váºt trần thiết rất hoa mỹ, nhưng tráºt tá»± bị đảo lá»™n, mà u sắc không hoà hợp nhau, trông rất xốn mắt. Äiá»u đó không quan hệ gì vá»›i Nguyên Tùy Vân, bởi hắn là kẻ mù, đâu cần má»™t sá»± dung hợp khéo léo? Hắn chiêm ngưỡng váºt quý giá, bằng sá» mó, chứ không bằng mắt kia mà . Miá»…n là váºt nÆ¡i nà o, hắn quen tay, quen chá»— là được, sá» mó mát tay, là được.
Gian thứ hai, là gian cá»§a bá»n Lưu Hương. Tá»± nhiên cÅ©ng không có ngưá»i.
Phòng của Kim Linh Chi và Anh Vạn Lý cũng thế.
Há» sang qua dãy phòng bên hữu. Gian cuối cùng cá»a đóng, then cà i.
Trương Tam thốt :
- Chắc là Câu Tá» Trưá»ng ngá»§ trong gian nà y. Biết đâu hắn chẳng giết Bạch Liệp rồi, sau đó quăng xác Bạch Liệp lên giưá»ng hắn?
Trương Tam có vẻ quả quyết quá, chừng như chÃnh mắt trông thấy như váºy!
Hồ Thiết hoa biến sắc ngay, láºp tức dụng lá»±c đẩy cánh cá»a. Trong phòng không có ngưá»i! Cái gì cÅ©ng không ngá»! Cả đến giưá»ng cÅ©ng không! Hồ Thiết Hoa câm háºn, trừng mắt nhìn Trương Tam. Trương Tam vá» không thấy ánh mắt cá»§a y!
Trong phòng cá»§a Cao à Nam và Hoa Chân Chân phảng phất má»™t mùi thÆ¡m cá»§a các nà ng lưu lại. Hương còn đó, ngưá»i thì vắng mặt rồi.
HỠđến gian phòng cá»§a Khô Mai đại sư. Chân đặt trước ngưỡng cá»a, Trương Tam nghe xương sống á»›n lạnh, tay đổ mồ hôi.
Hắn miá»…n cưỡng nở má»™t nụ cưá»i, thốt :
- Bất tất và o đó!
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Tại sao?
Trương Tam đáp :
- Sau khi lão nhân gia ngá»™ nạn bên trong được quét dá»n sạch sẽ rồi, còn ai dám và o đó nữa?
Hồ Thiết Hoa lại há»i :
- Tại sao không dám?
Trương Tam gượng cưá»i :
- Lão nhân gia chết không nhắm mắt, quá»· hồn hẳn còn lảng vảng trong phòng, chá» ngưá»i nà o đó siêu sanh cho bà !
ChÃnh hắn run mình trước hÆ¡n ai hết. Hắn muốn dá»a ngưá»i, ngưá»i chưa sợ, hắn đã sợ.
Kim Linh Chi biến sắc mặt trắng nhợt, cắn môi lấy can đảm, lắc đầu nói :
- Không nên và o đó là phải!
Hồ Thiết Hoa cÅ©ng sợ như há», song nếu nà ng đừng nói gì, thì y đã bá» qua rồi. Vì nà ng cất tiếng, y muốn là m trái ý nà ng liá»n. Và y toan và o. Cá»a khóa ngoà i.
Trương Tam còn khuyên :
- Äừng và o! HÆ¡n nữa, dù ngươi không sợ, có và o cÅ©ng vô Ãt. Cá»a khóa bên ngoà i, ai và o được trong đó mà hòng tìm gì!
Hắn vừa dứt câu, thì Hồ Thiết Hoa cÅ©ng vừa bẻ khóa xong. Hắn xô vẹt cánh cá»a. Äá»™t nhiên, từ bên trong, má»™t loại âm thinh phát vá»ng ra, ai cÅ©ng nổi da gà . Tiếng quá»· khóc?
Hồ Thiết Hoa toan hừ lại, má»™t váºt gì đó, mà u Ä‘en Ä‘en, bay xấn đến y. Váºt đó lao và o mặt y. DÆ¡i? Hồ Thiết Hoa vung tay quét ngang, váºt đó rÆ¡i xuống đất. Äúng là má»™t con dÆ¡i! Nhưng trong trưá»ng hợp đó, dÆ¡i là con váºt đáng sợ nhất, hÆ¡n cả ác Ä‘iểu, quái thú nà o khác. Hồ Thiết Hoa nghe rợn mình, như chạm phải luồng Ä‘iện lạnh. DÆ¡i từ đâu đến? Là m sao nó chui được và o trong má»™t căn phòng kÃn, có khóa cẩn tháºn bên ngoà i?
Nó từ địa ngục bay lên à ? Gian phòng đó là địa ngục? Nếu không ngưá»i ta đã quét rá»a sạch sẽ rồi, sao lại còn máu tanh?
Trương Tam bỗng kêu lên thất thanh :
- Ngươi xem kìa! Mình dơi có máu vấy!
DÆ¡i, vốn Ä‘en, bây giá» lại mang sắc Ä‘á».
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Ta giết nó chết, máu của nó chảy ra!
Y giải thÃch, song âm thinh biến đổi lẹ.
Trương Tam lắc đầu :
- Má»™t con dÆ¡i nhá» như váºy, đâu có quá nhiá»u máu? Nghe nói, dÆ¡i có thể hút máu ngưá»i!...
Hắn cũng run luôn! Mặt Kim Linh Chi biến sắc thà nh mà u đất, lùi lại từng bước, từng bước.
Bá»—ng, Lưu Hương cháºn nà ng lại, trầm giá»ng thốt :
- Xem ra, có nhiá»u nguy hiểm trên thuyá»n nà y! Chúng ta không nên phân tán nhau!
Kim Linh Chi run giá»ng cá»±c độ :
- Nhưng... nhưng... con dơi đó... máu... ở... ở... đâu?
Lưu Hương thốt :
- Äể tại hạ và o xem!
Có Lưu Hương dẫn đầu, má»i ngưá»i sanh can đảm liá»n. Gian phòng quá tối! Mùi tanh nặng ná»! Bạch Liệp nằm ngá»a tại chá»— Khô Mai đại sư chết hôm qua. Tháºm chà tư thế nằm cá»§a gã không khác lắm tư thế cá»§a đại sư. Bất quá, nÆ¡i ngá»±c gã có thêm má»™t lá»— hổng. Máu đổ từ lá»— hổng đó.
Kim Linh Chi quay mình, bước nhanh vá» má»™t góc, ụa má»a liên hồi. Ngưá»i duy nhất còn nói năng được là Lưu Hương. Nhưng, chà ng không nói gì, thừ ngưá»i suy tư má»™t lúc lâu, sau cùng má»›i cất tiếng.
- TrÃch Tâm Thá»§!... Gã chết vì TrÃch Tâm thá»§ pháp!
Trương Tam lấp vấp thốt :
- Ai giết gã?... Ai? Tại sao lại giết gã?
Hồ Thiết Hoa đột nhiên quay mình, đối diện với Kim Linh Chi.
Mặt hắn biến trắng phát sợ, y gằn từng tiếng :
- Cô nương chìa tay ra gấp!
Lần nà y, Kim Linh Chi không còn là m lÆ¡ được nữa. nà ng run run giá»ng há»i :
- Äể... để là m gì?
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Tại hạ muốn xem bà n tay của cô nương!
Kim Linh Chi dấu tay ra sau lưng, cắn môi, trừng mắt đáp :
- Tay ta có gì đáng xem đâu! Tìm tay ngưá»i khác mà xem!
Hồ Thiết Hoa lạnh lùng :
- Ngưá»i khác đã Ä‘i rồi! Ngưá»i khác tuyệt đối không thể là hung thá»§!
Kim Linh Chi rú lên :
- Chẳng lẽ ngươi nháºn định ta là hung thá»§ giết hại gã?
Hồ Thiết Hoa cũng hét lên :
- Không phải cô nương thì còn ai nữa?
Kim Linh Chi hét lớn hơn :
- Tại sao ngươi cho ta là hung thủ?
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Trước hết, cô nương chặn cá»a thang, rồi bây giá» ngăn trở, không để bá»n tại hạ và o phòng, vì cô nương sợ bá»n tại hạ phát hiện ra xác chết. Có đúng váºy không?
Y không đợi Kim Linh Chi phân biệt, lại tiếp luôn :
- Hà huống, Khô Mai đại sư đã chết rồi, mà Cao à Nam và Hoa Chân Chân cÅ©ng đã Ä‘i rồi. Trên thuyá»n nà y, biết xá» dụng TrÃch Tâm Thá»§, chỉ còn có má»™t mình cô nương thôi!
Kim Linh Chi giáºn run, há»i :
- Ngươi... cho rằng, ta biết xá» dụng TrÃch Tâm Thá»§?
Hồ Thiết Hoa cưá»i gằn :
- Äã há»c được Thanh Phong Tháºp Tam Thức cá»§a phái Hoa SÆ¡n, thì nhất định cÅ©ng há»c được TrÃch Tâm Thá»§ cá»§a phái đó!
Kim Linh Chi quá tức thà nh lạnh lùng, cưá»i mỉa há»i :
- Chó biết ỉa, ngươi cũng biết cả, chẳng lẽ ngươi là chó?
Hồ Thiết Hoa trừng mắt nhìn nà ng mấy phút, bỗng thở dà i, thốt :
- Cô nương mắng, cứ mắng, dù muốn đánh cứ đánh, chẳng sao cả. Bởi, chúng ta là bằng hữu mà ! Tuy nhiên, bằng hữu là bằng hữu, công đạo là công đạo, vô luáºn là m sao, tại hạ cÅ©ng vì ngưá»i chết mà chá»§ trì công đạo!
Kim Linh Chi cÅ©ng trừng mắt nhìn trả, rồi nà ng từ từ đỠmặt, mắt lại từ từ ướt, lệ từ từ chảy ra, rÆ¡i xuống ngá»±c áo mà u tÃm nhạt cá»§a nà ng. Hồ Thiết Hoa nghe nhói tim, nhưng vẫn giữ cứng rắn, lá» không thấy nà ng đổ lệ. Kim Linh Chi không lau lệ, nà ng khóc mà mắt vẫn nhìn Hồ Thiết Hoa trừng trừng.
Một lúc lâu, nà ng buông từng tiếng :
- Ngươi nhất định cho ta là hung thủ, thì ta còn biết nói sao nữa! Ngươi tùy tiện...
BỠdở câu nói, nà ng đưa tay che mặt, khóc thà nh tiếng. Hồ Thiết Hoa nắm chặt hai tay, cố giữ cứng rắn. Lâu lắm, y quay mình lại. Lúc đó, Lưu Hương đang quan sát xác chết, chẳng rõ chà ng nghiên cứu điểm gì.
Hồ Thiết Hoa cắn mạnh răng, rồi gá»i :
- Nà y, ngươi bảo ta phải là m sao?
Lưu Hương không quay đầu lại, từ từ thốt :
- Tốt hơn hết, ngươi hãy xin lỗi nà ng đi! Cà ng gấp mới hay!
Hồ Thiết Hoa kêu lên thất thanh :
- Xin lá»—i! Ngươi bảo ta như váºy đó à ?
Lưu Hương Ä‘iá»m nhiên :
- Xin lá»—i, cÅ©ng chưa đủ, ngươi phải thú nháºn rằng ngươi là kẻ hồ đồ nhất trên Ä‘á»i, là má»™t ngốc tá» há»c đòi thông minh, sau cùng tá»± tát tay và o mặt hai cái, tháºt mạnh.
Hồ Thiết Hoa sững sá», từ từ vuốt chót mÅ©i, Ä‘oạn há»i :
- Tháºt tình ngươi muốn ta phải là m như váºy?
Lưu Hương thở dà i :
- Phần ngươi, phải là m như váºy đà nh rồi. Còn tha thứ hay không, là tùy nà ng, ta không dám biết đến!
Hồ Thiết Hoa lẩm nhẩm :
- Chẳng lẽ ngươi cho nà ng không phải là hung thủ?
Lưu Hương đáp gá»n :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không!
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Bằng và o đâu, ngươi dám quả quyết?
Lưu Hương đáp luôn :
- Bằng và o mấy điểm!
Hồ Thiết Hoa trầm giá»ng :
- Nói đi!
Lưu Hương giải thÃch :
- Thứ nhất, xác của Bạch Liệp đã cứng, máu đặc lại rồi, đầu móng tay biến đen.
Hồ Thiết Hoa cãi :
- Cái đó thì ta biết, có cái xác chết nà o lại không như váºy?
Lưu Hương tiếp :
- Nhưng Ãt nhất cÅ©ng phải sau khi chết ná»a ngà y, thi thể má»›i có tình trạng đó.
Hồ Thiết Hoa lẩm nhẩm :
- Ná»a ngà y... ngươi muốn nói là Bạch Liệp chết trước giá» tý trong đêm rồi?
Lưu Hương gáºt đầu :
- Phải, lúc đó, thuyá»n chạm đá, mà Kim cô nương thì có mặt trên thuyá»n, vả lại nà ng đứng lặng tại má»™t chá»—, thì đâu có cái việc nà ng xuống khoang thuyá»n, giết ngưá»i?
Hồ Thiết Hoa chết lặng.
Lưu Hương tiếp luôn :
- Ngoà i ra, còn Ä‘iểm nà y, là võ công cá»§a Bạch Liệp rất cao, cho dù Khô Mai đại sư sống lại, cÅ©ng không thể má»™t lần mà giết chết gã được. Trừ phi, gã bị khiếp hãi sững sá», quên mất phản ứng.
Hồ Thiết Hoa cãi :
- Có thể gã không tưởng là ngưá»i đó muốn giết gã, nên gã không đỠphòng.
Lưu Hương lắc đầu :
- Ngươi không nhìn thấy vẻ kinh hãi còn hiện rõ nÆ¡i mặt cá»§a gã sao? Hẳn là trước khi chết, gã phát hiện ra cái gì đó, đáng sợ cá»±c độ. Cái gì đó, có thể là má»™t ngưá»i, và tâm tư cá»§a gã luôn luôn bị ngưá»i đó ám ảnh!
Chà ng mỉm cưá»i, kết luáºn :
- Có ai công nháºn Kim cô nương là con ngưá»i đáng sợ chăng?
Hồ Thiết Hoa đứng đỠmôt lúc, vụt quay mình lại, vòng tay xá sâu, là nhà :
- Tại hạ... tại hạ lầm... tại hạ ỉa như chó, tại hạ là chó... Kim cô nương đừng quan tâm đến những lá»i tại hạ nói trước đây!
Kim Linh Chi xoay lưng khóc thê thảm hơn.
Hồ Thiết Hoa khổ sở hết sức, lại là nhà :
- Tại hạ là thứ hồ đồ, là ngốc tá» há»c đòi thông minh, tại hạ đáng chết, cô nương có chặt má»™t trăm tám mươi cái đầu cá»§a tại hạ cÅ©ng không oan uổng!
Kim Linh Chi bỗng quay mình lại :
- Ngươi nói tháºt?
Hồ Thiết Hoa đáp nhanh :
- Rất tháºt! Tháºt không còn cái gì tháºt hÆ¡n!
Trương Tam chen và o :
- Lá»i nói thì tháºt, mà tháºt sá»± ngươi có đủ má»™t trăm tám mươi cái đầu không?
Hồ Thiết Hoa đạp ngược vá» phÃa háºu má»™t chân, miệng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, thốt :
- Äầu cá»§a tại hạ vốn to, tuy cô nương không cần chém đúng số má»™t trăm tám mươi nhát, Ãt nhất cÅ©ng phải vung tay bảy tám mươi lượt má»›i chặt rụng được!
Y hy vá»ng Kim Linh Chi báºt cưá»i.
Nhưng, mặt Kim Linh Chi dà i ra, răng cắn chặt, lâu lắm nà ng mới thốt :
- Ta không muốn chặt đầu ngươi, ta chỉ muốn cắt đứt cái lưỡi dà i của ngươi thôi cho từ nay ngươi hết nói nhảm!
Bị Hồ Thiết hoa đạp trúng đầu gối, chá»— đó còn ê, hắn đưa tay chà sát, miệng xuýt xoa kêu Ä‘au, rồi cao giá»ng đưa ý kiến :
- Nếu cô nương không sẵn đao, tại hạ sẽ xuống trù phòng lấy cho một con dao xắt thịt, xắt rau mà dùng!
Kim Linh Chi trầm gương mặt, rút thanh thá»§y thá»§ trong mình ra, trừng mắt nhìn Hồ thiết Hoa, há»i :
- Ngươi có tiếc hay không?
Hồ Thiết Hoa thở ra, nhếch nụ cưá»i khổ :
- Mất cái lưỡi, cứu cái đầu, tại hạ còn mong gì hơn! Tức thế nà o được Kim cô nương!
Kim Linh Chi gáºt đầu :
- Tốt! Ngươi thè lưỡi ra đi!
Hồ Thiết Hoa nhắm mắt, thè lưỡi liá»n.
Kim Linh Chi bảo :
- Dà i hơn chút nữa! Dà i không còn dà i được nữa!
Hồ Thiết Hoa cố gắng thè lưỡi dà i thêm. Y muốn nói một câu, song lưỡi ở bên ngoà i, vô phương phát ngôn.
Trương Tam cưá»i hì hì, chen và o :
- Kim cô nương Æ¡i! Muốn cắt lưỡi hắn, phải cắt táºn gốc. Phòng sau, nà y lương thá»±c hết rồi, mình có cái gì nấu nướng dùng tạm!
Kim Linh Chi đáp :
- Lưỡi cá»§a hắn chảng có bao nhiêu thịt. Muốn dá»± phòng váºt thá»±c, ta phải cắt thêm đôi và nh tai!
Lưu Hương vụt thốt :
- Muốn cắt, nên cắt thêm chiếc mÅ©i cá»§a hắn. Äể chiếc mÅ©i đó lại cÅ©ng chẳng Ãch gì. Sá»›m muá»™n gì cÅ©ng có ngưá»i đẽo nó, phà lắm!
Hồ Thiết Hoa kêu lên :
- Các ngươi xem ta như một con thịt phải không?
|
 |
|
| |