Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 26-06-2008, 02:28 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 25

Cái lạ của con ngÆ°á»i



Trá»i đã sáng tá».
Y nhÆ° má»™t phép màu, ThÆ° HÆ°Æ¡ng có cảm tưởng nhÆ° trá»i Ä‘ang tối, vụt sáng trÆ°ng.
Nhìn vào bức tÆ°á»ng xám xịt trÆ°á»›c mắt, nhìn lại bức tÆ°á»ng Ä‘ang dá»±a phía sau lÆ°ng, nàng dụi dụi mắt và nhận ra rằng mình đã ngủ má»™t giấc khá say.
Ãnh nắng sá»›m thật ấm, nhÆ°ng ánh nắng chỉ má»›i phết trên đầu tÆ°á»ng, chÆ°a đủ ấm tá»›i dÆ°á»›i đất, ThÆ° HÆ°Æ¡ng vÆ°Æ¡n vai, nàng nghe các bắp thịt tay chân má»i nhừ, cổ nàng ê ẩm và bây giá» nàng má»›i biết ánh nắng chÆ°a xuống tá»›i mà tại sao cÆ¡ thể nàng ấm áp.
Khi nàng uốn mình, nàng phát giác ra chuyện lạ.
Tấm chăn bông từ trên vai nàng tuột xuống.
Lữ Ngá»c Hồ hãy còn ngáy o o.
Nàng nhá»› rất rõ, sau khi lau mặt cho hắn, nàng ngồi co ro dÆ°á»›i chân tÆ°á»ng, gió đêm thật lạnh, bụng đói nhÆ° cào, nàng không biết phải làm sao để qua được má»™t đêm dài và nàng đã ngủ thiếp trong cái cảnh bàng hoàng lo nghÄ© đó.
Vậy thì tấm chăn bông này ở đâu ra?
Nhất định không bao giá» có câu chuyện thần thoại, nói vá» má»™t nàng tiên thấy ngÆ°á»i hoạn nạn rủ lòng thÆ°Æ¡ng, sai “nữ tỳ tiên†mang cho tấm chăn bông đắp.
Cho dầu một cô tiên, cho dầu tiên có lạc vô hẻm này thì nhất định tiên cũng không bao giỠcho nàng ân huệ, vì hoàn cảnh của nàng tuy có vài bất trắc, nhưng căn nguyên xét ra cũng không đáng cho tiên rủ lòng thương.
Nghĩ đến tiên là nàng liên tưởng ngay đến quỷ.
Quá»· hại ngÆ°á»i chứ không có thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i.
Nếu có con quỷ nào biết thương nàng thì chỉ có một con quỷ... đầu bự.
Äại Äầu Quá»· bây giá» chắc chắn Ä‘ang nằm trên cái giÆ°á»ng thật êm, thật ấm và rất có thể còn có má»™t cô gái loại TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi ở má»™t bên.
Äó là cái ý nghÄ© hồi hôm, hồi nàng Ä‘ang lạnh, ý nghÄ© đó Ä‘eo riết tá»›i bây giá».
Nó bị gián Ä‘oạn khi nàng ngủ thiếp, nhÆ°ng khi thấy tấm chăn bông thì ý nghÄ© vá» Äại Äầu Quá»· lại bắt đầu tiếp nối.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng lại ngó Lữ Ngá»c Hồ, hắn vẫn nằm bất Ä‘á»™ng.
Nàng cắn môi cúi mặt.
NghÄ© tá»›i nghÄ© lui, có thể cho nàng tấm chăn bông này, chỉ có má»—i má»™t ngÆ°á»i.
Nhưng nàng lại không tin, đúng hơn là nàng không muốn tin.
Không phải nàng là kẻ phụ ân, nhưng nếu tin như thế, lòng nàng sẽ khó chịu, ray rứt...
Không muốn tin, nhÆ°ng nàng cứ nghÄ© đến... Äại Äầu Quá»·, thật là khó chịu vô cùng.
Cầm tấm chăn lên tay, nàng chợt bâng khuâng...
* * * * *
NgÆ°á»i ta nói con ngÆ°á»i có hai trÆ°á»ng hợp dá»… dàng bá»™c lá»™ bản sắc của mình. Hay nói rõ hÆ¡n là dá»… dàng bá»™c lá»™ tâm tình, tÆ° cách con ngÆ°á»i.
Äó là khi ăn và khi ngủ.
Vì thế, ngÆ°á»i đàn bà ngày xÆ°a, ngÆ°á»i ta không ăn vá»›i... ngÆ°á»i lạ, không ngủ nÆ¡i chá»— trống.
Bản tính tá»± nhiên của con ngÆ°á»i bá»™c lá»™ qua cách ăn cách ngủ, cho nên ngÆ°á»i ta cố gắng giữ gìn... không cho... ai thấy.
Khi đứng khi ngồi, Lữ Ngá»c Hồ trông thật hiên ngang, uy vÅ©, nhÆ°ng khi hắn ngủ, nhất là trong lúc ngủ say... nhÆ° chết này thì hắn nằm trông y nhÆ° má»™t con tôm... nÆ°á»›ng.
CÅ©ng may đây là má»™t cái hẻm, lại là ngá» cụt, ban đêm không có ngÆ°á»i qua lại.
Thư Hương thở phào.
Äêm hôm vì trá»i tối, nàng không thấy rõ, nhÆ°ng bây giá» thì má»›i sáng ra, thật đúng là hạnh vận. Nếu ở vào má»™t nÆ¡i đông đúc, thì chắc là mạng xấu.
Là ngá» cụt, nhÆ°ng cÅ©ng có vài ba cái cá»­a hậu, bây giá» thì đã sáng rồi, rất có thể thỉnh thoảng ngÆ°á»i ta cÅ©ng ló ra.
Nàng đã quyết định bây giá» bằng bất cứ giá nào, nàng cÅ©ng phải đánh thức hắn dậy nếu để có ngÆ°á»i nhìn thấy quả là muối mặt.
Nàng lay hắn thật mạnh.
Lữ Ngá»c Hồ giật mình mở mắt, hay tay ôm đầu cá»± ná»± :
- Làm cái gì lắc muốn bể cái đầu ngÆ°á»i ta vậy?
Bây giỠThư Hương cũng không còn giữ ý, nàng vùng vằng :
- Bể thì cho bể ra luôn đi, bể ra để nạo rửa cho sạch rượu.
Lữ Ngá»c Hồ buông tay ngẩng mặt lên, bây giá» hắn thấy rõ và nhá»› lại nàng, hắn há»i :
- Ủa, làm sao chúng ta lại đến đây?
Thư Hương đáp :
- Tại ta mang ngươi tới.
Thật ra thì nàng cÅ©ng muốn tá» ra thùy mỵ chu đáo, để chứng tá» cho Lữ Ngá»c Hồ nhận thấy nàng luôn luôn lịch sá»±, để cho hắn nhận thấy tÆ°Æ¡ng lai nàng sẽ có nhiá»u hạnh vận.
Lữ Ngá»c Hồ hình nhÆ° chẳng há» chú ý đến thái Ä‘á»™ của nàng, hắn vẫn cứ ôm đầu, nắn nắn hai bên thái dÆ°Æ¡ng, nhăn mày chắt lưỡi...
Thấy vẻ mặt nhÆ° khỉ ăn á»›t của hắn, ThÆ° HÆ°Æ¡ng chÆ°a nguôi cÆ¡n tức, nàng há»i :
- Khó chịu trong mình lắm phải không?
Lữ Ngá»c Hồ lắc lắc, gật gật :
- Khó chịu lắm, y như là mang bịnh.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i móc :
- Tại sao đến nỗi thế?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i, nhÆ°ng chỉ nhăn nhăn chá»› nói không muốn ra tiếng :
- Suốt ngày đêm nốc rượu vô thì ai mà chẳng phải như thế...
Thư Hương hứ một tiếng :
- Biết vậy sao lại cứ “đổ†vô?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- NgÆ°á»i đàn ông nào uống rượu cÅ©ng phải thế chá»› đâu phải riêng tôi...
Thư Hương thở ra :
- Uống rượu như thế để bộc lộ cái anh hùng đó à? Bộc lộ cho ma men thì có.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Anh hùng cũng được, ma men cũng được, chỉ cần là đàn ông thì tự nhiên phải có chỗ hơn đàn bà.
Thư Hương nói :
- Äàn bà cÅ©ng không đến ná»—i phải khốn đốn nhÆ° anh bây giá».
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Chuyện đàn ông của chúng tôi, cô đừng nên há»i biết nhiá»u thì tốt hÆ¡n.
Hắn đứng dậy, phủi phủi quần áo và phủi cả những bụi cát trên vai Thư Hương và nói :
- Äi, bây giá» thì tôi má»i cô uống rượu.
Thư Hương mở tròn đôi mắt :
- Cũng còn uống nữa à?
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Tự nhiên là uống nữa chớ thôi à?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Chưa tởn cái khó chịu sao?
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Khó chịu là một chuyện, uống hay không uống lại là một chuyện khác, cái lý đó đàn bà các cô không biết được đâu.
Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i và nói tiếp :
- Huống chi, bây giá» tôi uống vô để gá»i là “giải nghá»â€, cô biết “giải nghá»â€ là gì không? Uống vô má»™t chén là thấy hết khó chịu ngay.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Uống vô nữa thì sang ngày mai lại khó chịu như vầy nữa?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Như vầy nữa thì... giải nghỠnữa. Vả lại ngày mai là chuyện của ngày mai, chứ đâu phải chuyện của ngày nay.
Thư Hương lắc đầu :
- Bây giỠthì tôi mới biết ma men là như thế nào.
Lữ Ngá»c Hồ hình nhÆ° không để ý đến câu nói của nàng, hắn cúi xuống lượm vuông khăn Ä‘á» vò vò giủ giủ rồi quàng lên cổ...
Thư Hương lắc đầu :
- Trá»i Æ¡i, cái khăn dÆ¡ hầy hè...
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Cô mới thấy một lần mà cô đã than dơ. Cô yên tâm, lát nữa tới quán giặt là sạch ngay.
Thư Hương khoát khoát tay ngang mũi :
- Thôi, làm ơn dang dang ra một chút đi, hổng ai chịu nổi đâu.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i cÆ°á»i bÆ°á»›c Ä‘i...
Té nằm bên lá» Ä‘Æ°á»ng là má»™t chuyện, mà đứng dậy Ä‘i lại là má»™t chuyện. Äó là lý luận của Lữ Ngá»c Hồ, cho nên khi bắt đầu bÆ°á»›c Ä‘i là hắn ưỡn ngá»±c thẳng lÆ°ng Ä‘Æ°á»ng bệ uy nghi nhÆ° chÆ°a bao giỠ“nằm Ä‘Æ°á»ng†suốt má»™t đêm nhÆ° con tôm luá»™c.
Vả lại, đã là anh hùng, cho dầu trong ngÆ°á»i có chịu sá»± khốn đốn đến đâu, chuyện đó cÅ©ng không bao giá» hỠđể lá»™ ra ngoài mặt.
Bây giá» thì tuy dung quang không được... sáng sủa lắm, nhÆ°ng dáng cách vẫn hiên ngang, khí khái anh hùng vẫn lá»™ trên từng bÆ°á»›c chắc chắn, vuông khăn tuy dÆ¡ lắm rồi nhÆ°ng màu vẫn Ä‘á», vẫn phất phÆ¡ trong gió.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhìn hắn và bá»—ng bật cÆ°á»i.
Nàng có ý nghÄ© thật ngá»™ nghỉnh, giá nhÆ° bây giá» có má»™t thiếu nữ nào cÅ©ng nhÆ° nàng đây mÆ¡ Æ°á»›c và bá»—ng nhiên gặp hắn má»™t mình nhÆ° thế này, cô ta liá»u mạng chạy theo hắn thì sẽ bật ngá»­a ra... bịt mÅ©i.
Thấy nàng bá»—ng không lại cÆ°á»i má»™t mình, Lữ Ngá»c Hồ quay mình lại và há»i :
- Cô thấy con ngÆ°á»i của tôi bây giá» ra sao?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Tôi thấy thì cũng giống như con mèo ướt.
Và nàng há»i lại :
- Bây giỠanh định đi đâu uống rượu?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Một Trà quán lớn nhất.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i mát :
- Trà quán?
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- GiỠnày, chỉ có Trà quán là mở cửa sớm thôi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Trà quán mới có rượu sao?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Nó là Trà quán, nhÆ°ng ngoài trà ra, cái gì cÅ©ng Ä‘á»u có cả.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i, nhÆ°ng rồi nàng lập tức cau mày há»i :
- Trong túi anh có tiá»n không?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Cái hÆ¡i cÅ©ng không còn dính chá»› đừng nói đến tiá»n.
Thư Hương trố mắt :
- Không tiá»n mà má»i tôi Ä‘i uống rượu?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- “Äại hiệp†uống rượu mà lại cần tiá»n sao?
Thư Hương ngao ngán :
- Không cần tiá»n chá»› cần cái gì? Biên sổ à?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Äâu phải có lÆ°Æ¡ng tháng nhÆ° quan nha mà biên sổ? Tại vì nÆ¡i đó có ngÆ°á»i má»i.
Thư Hương nhăn mặt :
- Anh hay được ngÆ°á»i ta má»i lắm hay sao?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Có lúc cÅ©ng không được. Cô tưởng tôi Ä‘i ăn chịu ngÆ°á»i ta sao? Há» má»i tôi lại là sá»± quanh vinh của há», tôi uống rượu của há», hỠđược má»™t cÆ¡ há»™i để có thể diện vá»›i ngÆ°á»i khác.
Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i rồi nói tiếp :
- Là một đại hiệp thanh danh anh hùng, cũng không phải hoàn toàn không có chỗ hay của nó.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng cÆ°á»i và nàng bá»—ng phát hiện con ngÆ°á»i của hắn tuy không phải nhÆ° trong tưởng tượng của nàng, nhÆ°ng lại thẳng thắn hÆ¡n là con ngÆ°á»i mà nàng tưởng tượng.
Dầu gì, hắn cũng vẫn còn trong lứa tuổi hoa niên.
Hắn tá»± nhiên là có nhiá»u khuyết Ä‘iểm, nhÆ°ng cÅ©ng có Ä‘iểm khả ái.
Hắn là má»™t anh hùng, nhÆ°ng hắn cÅ©ng vẫn là má»™t con ngÆ°á»i.
Má»™t con ngÆ°á»i bằng xÆ°Æ¡ng bằng thịt, má»™t con ngÆ°á»i thiếu niên.
Nàng ngó hắn và cÆ°á»i :
- Nếu há» trông thấy cái cảnh “oai hùng†của anh hồi hôm thì chắc há» sẽ không bao giá» má»i anh nữa quá.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Những cái như thế thì không bao giỠhỠthấy được, tôi chỉ cho hỠthấy cái hào sảng khi đánh bạc, cái khí thế khi uống rượu, nhưng đến lúc thua sạch và say túy lúy rồi, đến cái thế... như con mèo ướt... như cô đã thấy thì nhất định không cho hỠthấy. Cô tưởng tôi điên à? Say chớ đâu có điên, tôi phải biết lúc cần cũng phải biết chỗ ngủ và chỗ đi, cô tưởng cái ngỠhẻm mình nằm hồi hôm dễ tìm chăng? Không, trước khi biết mình sắp ngã, tôi đã phải nhắm hướng đó đi rồi chứ.
Hắn ngó ThÆ° HÆ°Æ¡ng và cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Cô có nghe ngÆ°á»i ta nói vá» chuyện tôi bị trăm Ä‘ao rồi chứ?
Thư Hương gật đầu :
- Tôi nghe ít nhất cũng đã ba trăm bận.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Nếu cô nghe là nhÆ° thế, và ngÆ°á»i ta cÅ©ng tưởng là nhÆ° thế, nhÆ°ng có khi nào cô nghe chuyện sau khi tôi tưởng đã chết Ä‘i sống lại, khi tỉnh lại tôi lăn lá»™n rên la, khóc lóc y nhÆ° má»™t con chó ghẻ hay không?
Thư Hương trố mắt lắc đầu.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Äâu có ai thấy mà cô nghe được. Äó, tôi nói nhÆ° thế chắc là cô đã thừa thông minh để hiểu sá»± thật vá» bá» trái của má»™t vấn Ä‘á».
Quả thật, bây giỠthì Thư Hương đã hiểu rõ rồi.
NgÆ°á»i trong giang hồ, có thể thấy, có thể nghe cÅ©ng chỉ má»™t phÆ°Æ¡ng diện vinh quang của hắn mà thôi.
HỠkhông bao giỠnhớ, cũng như hỠđã quên rằng luôn luôn bên sau cái sáng rực huy hoàng ấy, vẫn còn có chỗ tối tăm.
Không những chỉ riêng Lữ Ngá»c Hồ nhÆ° thế, mà từ xÆ°a đến nay, bao nhiêu anh hùng, bao nhiêu nhân vật cỡ lá»›n, cÅ©ng Ä‘á»u có cái mặt trái nhÆ° thế cả...
Thư Hương thở ra :
- NhÆ° vậy thì anh hiểu nhiá»u quá vá» nhân tình thế thái...
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Má»™t con ngÆ°á»i lăn lá»™n trong giang hồ nhiá»u năm, tá»± nhiên không hiểu cÅ©ng phải há»c để mà hiểu chứ.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Anh có biết đêm hồi hôm tôi đã nhìn anh bằng cặp mắt như thế nào không?
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Tôi đã nhìn anh như kẻ vừa thô lậu, nhà quê, vừa lỗ mãng.
Lữ Ngá»c Hồ nhÆ°á»›ng mắt :
- Sao lại thô lậu quê mùa?
Thư Hương đáp :
- Bởi vì đến cái tên Trương Tử Phòng mà anh cũng không biết là ai?
Lữ Ngá»c Hồ mỉm cÆ°á»i...
Lâu lắm hắn vụt há»i :
- Cô nghĩ rằng tôi không biết thật?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Chứ anh biết à?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Cứ cho tôi quê mùa thô lậu nhÆ° cô nói Ä‘i, nhÆ°ng cô cứ há»i lại những ngÆ°á»i thô lậu chính đáng vá» TrÆ°Æ¡ng Tá»­ Phòng coi há» nói thật không? Ai cÅ©ng biết TrÆ°Æ¡ng Tá»­ Phòng là TrÆ°Æ¡ng LÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i nÆ°á»›c Hàn, Hàn mất, theo LÆ°u Bang, lập nhiá»u công lá»›n.
Riêng trận đập Tần Thủy Hoàng má»™t chùy tại Bát Lăng Sa đã đủ nổi danh rồi, đã đành ngÆ°á»i đạp nát xe của Tần không phải là TrÆ°Æ¡ng LÆ°Æ¡ng nhÆ°ng linh hồn của chuyện đó là TrÆ°Æ¡ng LÆ°Æ¡ng, ông ta là bậc anh hùng danh lÆ°u vạn đại, làm sao lại không biết được.
Thư Hương mở tròn đôi mắt :
- Rõ ràng là anh biết...
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Má»™t ngÆ°á»i thô lậu cách mấy, nếu không biết sâu thì há» cÅ©ng thừa biết TrÆ°Æ¡ng Tá»­ Phòng ba lần dâng dép tại Tỵ Kiá»u để cầu há»c vá»›i Hoàng Thạch Công, chá»› không phải má»™t mình tôi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Thế sao hồi hôm anh lại làm như thế?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tôi cố ý làm như thế.
Thư Hương cau mặt :
- Tại làm sao phải làm bộ ngu đần như thế?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Bởi vì tôi biết nguyên nhân mà thiên hạ được biết tôi, há» biết vá» tôi, bởi biết tôi là con ngÆ°á»i đánh lá»™n gan lỳ, đánh bạc thẳng tay và uống rượu chết bá», ngoài ra tôi không còn biết gì nữa cả. Äó, hỠđã biết nhÆ° thế đó và tôi phải làm nhÆ° thế đó.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại sao anh muốn làm má»™t con ngÆ°á»i nhÆ° thế?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tại vì hỠkhông làm được.
Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
- Bất cứ má»™t chuyện gì, làm liá»u mạng, làm chết bá», cÅ©ng Ä‘á»u không phải là chuyện dá»… làm.
Thư Hương thở ra :
- Tôi hiểu rồi, bởi vì chính tôi chấy cái chịu khổ sở của anh.
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Äúng rồi, muốn liá»u mạng là phải chuẩn bị để chịu khổ sở.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- NhÆ°ng tại sao anh không làm thứ anh hùng vừa thông minh vừa liá»u mạng?
Như thế không phải hỠsẽ càng phục hơn không?
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Cô không biết, vừa thông minh vừa liá»u mạng thì sá»± thông minh đã có nghÄ©a đã hạn chế sá»± liá»u mạng rồi, hai cái đó không thể Ä‘i chung. NhÆ°ng cô cÅ©ng đừng tưởng tôi không sá»­ dụng cái thông minh, chỉ có Ä‘iá»u tôi dùng nó thật ít, thật kín, nếu không, thần tượng của tôi sẽ bị bể ngay.
Thư Hương nháy nháy mắt, nàng có vẻ kinh ngạc :
- Tại sao ngÆ°á»i ta lại có ý nghÄ© vá» con ngÆ°á»i của anh nhÆ° thế?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Không có gì lạ cả, tại vì quan niệm rằng, không nhất thiết tất cả những cái gì đặc biệt là cái đó hay...
Hắn lại ngó ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Chẳng hạn nhÆ° má»™t ngÆ°á»i đàn ông thô bạo, hành hạ đàn bà má»™t cách hung ác, nhÆ°ng có khi lại dám liá»u chết vì má»™t ngÆ°á»i đàn bà, đó là hai Ä‘iểm nổi, cho nên nhiá»u cô gái bu theo, ngược lại má»™t ngÆ°á»i đàn ông biết yêu, biết chiá»u chuá»™ng đàn bà, xá»­ sá»± tốt vá»›i đàn bà, anh chàng ấy giá»i lắm chỉ được má»™t ngÆ°á»i vợ mà thôi, có khi còn bị cắm sừng nữa là khác, cô thấy có lạ không?
Thư Hương nhíu mày :
- Như vậy anh thành danh để...
Lữ Ngá»c Hồ chặn nói :
- Tôi thành danh anh hùng là nhá» cái liá»u, cái liá»u sanh ra cái mà ngÆ°á»i ta sùng bái tôi vá» cái lạ. Chẳng hạn nhÆ° đối vá»›i Thất Hổ tại gò Bạch Hổ Ä‘á»™ ná», đâu phải mình tôi thắng há», có ngÆ°á»i còn giá»i hÆ¡n tôi nữa, thế nhÆ°ng há» không liá»u, đối vá»›i bá»n Thất Hổ, không liá»u là chết. Và nếu chỉ má»™t trận đầu là tôi toàn thắng, tôi cÅ©ng không nổi danh, vì mạnh hÆ¡n là thắng, chuyện đó xÆ°a nay đã là chuyện tầm thÆ°á»ng. Thứ nữa là cÅ©ng không phải bá»n Thất Hổ đã thua tôi vá» võ công, há» chỉ thua tôi vì tôi đã liá»u mà há» không liá»u, há» nhấp nhứ nên sợ thua. Thêm nữa, nếu vì má»™t vấn Ä‘á» gì khác, mà giao tranh vá»›i há», tôi thắng há», tôi tiêu diệt được há» thì cÅ©ng khó thành danh, đằng này tôi vì ngÆ°á»i yêu, ná»™i lý do đó thôi, chÆ°a nói thắng bại, tôi đã nổi danh rồi. Nói chung, tại vì tôi có Ä‘iểm nổi, Ä‘iểm đó có hÆ¡n ngÆ°á»i.
Thư Hương nói :
- Chính vì thế cho nên khi say, anh thừa nhận anh hùng sẽ khốn khổ?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Äúng thế.
Thư Hương trầm ngâm :
- NhÆ°ng anh hùng cÅ©ng có nhiá»u loại, loại của anh là má»™t, nếu Ä‘au khổ, sao anh không chá»n loại khác?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Quen rồi, ban đầu lừa ngÆ°á»i, nhÆ°ng sau đó thành thói quen, đến bây giá» tôi cÅ©ng chÆ°a biết rõ được tôi nhÆ° thế là thật hay là giả nữa. Tôi cÅ©ng không biết được “liá»u†vốn có phải là bản sắc của tôi tạo ra nó?
Thư Hương ngẫm nghĩ thật lâu, nàng lắc đầu :
- Tôi chịu thua, không hiểu.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Cô cÅ©ng đừng phí công tìm hiểu vô ích, vì đó là chuyện thÆ°á»ng tình.
Thư Hương lại ngẫm nghĩ thật lâu, sau cùng nàng gật gật đầu nói :
- Khi tôi chÆ°a gặp anh, thật tôi không làm sao tưởng tượng con ngÆ°á»i anh nhÆ° thế ấy...
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Chá»› trÆ°á»›c đây cô nghÄ© tôi là ngÆ°á»i thế nào?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i lại :
- Theo anh thì tôi tưởng như thế nào?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Nhất định cô cho tôi là má»™t nhân vật lá»›n, má»™t anh hùng có má»™t không hai, chính vì thế cho nên hôm nay tôi muốn má»i cô uống rượu.
* * * * *
ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã uống rượu ăn tiệc do thiên hạ má»i Lữ Ngá»c Hồ.
Hắn có thể không phải là... nhân vật lá»›n, không phải là đại anh hùng, nhÆ°ng dÆ°á»›i mắt thiên hạ, hắn là má»™t hào khí siêu nhân, má»™t ngÆ°á»i đáng cho bá»n há» hoan nghinh.
Bất luận hắn Ä‘i đâu, những kẻ nÆ¡i đó Ä‘á»u nhất loạt hoan hô, sùng bái.
Thư Hương đã chứng kiến tận mắt sự nhiệt thành ngưỡng mộ của thiên hạ đối với hắn và chính nàng, nàng cũng mơ hồ không biết thật hay giả, và chính nàng đi với hắn cũng được lây cái vinh hạnh đó.
Bây giỠthì Thư Hương rất thấm thía câu nói của hắn.
Ban đầu lừa ngÆ°á»i, riết thành thói quen, quen đến mức cÅ©ng cảm thấy mình quả là má»™t... nhân vật lá»›n.
Khi ngồi vào bàn tiệc, ban đầu nàng thiếu Ä‘iá»u sặc cÆ°á»i, khi thấy thái Ä‘á»™ sùng bái của thiên hạ đối vá»›i hắn, nàng sá»±c nhá»› “thảm cảnh†hồi đêm rồi.
Nàng nhá»› hắn cắm đầu vào chân tÆ°á»ng, hắn vừa ói vừa rên, vừa hồng há»™c thở, vị “đại nhân vật†lúc đó trông thảm não làm sao.
Nàng liên tưởng đến anh kép hát bá»™i trong vai Triệu Tá»­ Long, cá» xí rợp trá»i, oai phong lẫm liệt, đến chừng “cởi giáp†thì... ghẻ lở đầy mình.
Thật ra thì Lữ Ngá»c Hồ không tệ đến nhÆ° thế, nhÆ°ng không hiểu sao, hình ảnh anh hùng nằm mẹp và vuông khăn Ä‘á» hôi hám của hắn luôn lãng vãng mãi trong đầu nàng.
Nàng len lén liếc Lữ Ngá»c Hồ, hắn thản nhiên ngồi uống từng chén lá»›n, cÆ°á»i cÆ°á»i nói nói sang sảng và nàng bá»—ng thấy lẫm liệt và hạo khí xung thiên.
Äến giữa tiệc thì nàng hoàn toàn thấy hắn không còn giống cái vẻ nhÆ° là “con tôm luá»™c†nữa mà mÆ°á»ng tượng hắn quả là má»™t nhân vật lá»›n.
Không khí hoan hô sùng bái của thiên hạ đã đồng hóa nàng rồi.
Nàng bá»—ng cảm thấy Lữ Ngá»c Hồ không phải đóng kịch mà hắn đã làm đúng theo bản sắc của hắn. Nàng cứ nhìn hắn và bá»—ng nghe lòng... ngưỡng má»™.
Mãi cho đến bây giá», khi hai ngÆ°á»i ra khá»i tiệc, khi hai ngÆ°á»i vào má»™t hẻm nhá», nàng bá»—ng nhá»› lại và bật cÆ°á»i.
NhÆ°ng nàng nhìn qua Lữ Ngá»c Hồ, nàng thấy hắn vẫn bÆ°á»›c những bÆ°á»›c hiên ngang. Nàng bá»—ng đâm ngá» vá»±c. Nàng không biết hắn anh hùng thật hay anh hùng giả, nàng không tin luôn vá» nhận xét của nàng vá» hắn...
Tài sản của killer1310

  #27  
Old 26-06-2008, 02:29 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 26

Äịa ngục ở đâu?


Con hẻm hẹp nhưng thật là yên tịnh.
Trên đầu tÆ°á»ng cao, tàng cây giao nhau khiến buổi trÆ°a mùa hạ ở đây thật mát.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhìn Lữ Ngá»c Hồ và bật cÆ°á»i :
- Thật không ngá» có quá nhiá»u ngÆ°á»i tranh nhau để má»i đãi anh.
Ãnh mắt Lữ Ngá»c Hồ bây giá» long lên và hắn há»i ngược lại :
- Cô có biết tại sao hỠlại đối xử với tôi như thế hay không?
Thư Hương đáp ngay :
- Tại vì anh là bậc anh hùng.
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Cũng là một trong những nguyên nhân nhưng không phải lý do chính yếu.
Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i rồi nói tiếp :
- Chắc cô cÅ©ng biết, sau trận chiến tại gò Bạch Hổ là tôi vang dá»™i nhÆ° cồn, ngÆ°á»i ta thêm mắm dậm muối vô riết làm cho con ngÆ°á»i ở mức trung bình của tôi trở thành... siêu nhân, từ đó vá» sau, thiên hạ hoan nghinh tôi, không dính líu nhiá»u vá» chuyện đó nữa mà là chuyện khác.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Anh còn có trận chiến khác nữa sao?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Không có gì nữa cả, từ đó vỠsau, tôi chỉ uống rượu và đánh bạc.
Thư Hương cau mặt :
- Thế ngÆ°á»i ta hoan nghinh, đón tiếp anh là vì chuyện gì?
Lữ Ngá»c Hồ lim dim đôi mắt làm thinh....
Nhìn vào mặt hắn, nghe hắn nói chuyện Thư Hương nhận nơi hắn thêm một việc :
Hắn không phải là mẫu má»±c anh hùng nhÆ° nàng tưởng tượng, nhÆ°ng quả đúng nhÆ° hắn đã nói, hắn không phải là con ngÆ°á»i chỉ biết liá»u mạng không thôi đâu, hắn có suy tÆ° và hắn hiểu sá»± việc cÅ©ng thật là tế nhị.
Thật lâu, Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i há»i :
- Cô có hiểu tại sao ngÆ°á»i kinh thành thích ăn cam ở Giang Nam không?
Má»™t câu há»i không đầu không Ä‘uôi, không ăn nhằm gì chuyện anh hùng hào kiệt của hắn làm cho ThÆ° HÆ°Æ¡ng ngÆ¡ ngác, nhÆ°ng nàng cÅ©ng đáp :
- Tại vì cam đất Giang Nam ngon lắm.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Không phải, ban đầu thì cam Giang Nam có ngon thật, nhÆ°ng cÅ©ng còn có cam ở những nÆ¡i khác ngon bằng hoặc còn có chá»— ngon hÆ¡n, nhÆ°ng không ai biết, ngÆ°á»i ta chỉ biết cam đất Giang Nam, vì thế cam Giang Nam bắt đầu cao giá. Thế là ngÆ°á»i ta đổ xô ăn thứ đó, giá cao, ngÆ°á»i ta càng khen. Äể tá» ra mình sành, có nhiá»u ngÆ°á»i ăn còn “phân chất†vá» chất lượng cam Giang Nam. Những lối “phân chất†vá» cam Giang Nam tùy theo sá»± “tưởng tượng†của con ngÆ°á»i, má»—i nÆ¡i má»™t khác, thiên hình vạn trạng...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng hÆ¡i biết ý hắn, nàng cÆ°á»i :
- CÅ©ng nhÆ° ngÆ°á»i ta đã “thêm mắm dặm muối†vá» anh?
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Äúng nhÆ° vậy đó, và sau đó, cho đến bây giá» ngÆ°á»i nào ăn cam Giang Nam là sang, vì nó mắc; ngÆ°á»i nào ăn cam Giang Nam là sành Ä‘iệu, ngược lại, những kẻ không ăn, ăn cam khác là kẻ hủ lậu quê mùa, những kẻ “thá»±c bất tri kỳ vịâ€, tình trạng đó dẫn đến chá»— cam SÆ¡n Tây, cam Thái Nguyên, khi Ä‘Æ°a vá» kinh đô Ä‘á»u trở thành cam...
Giang Nam tất cả và ngÆ°á»i ta cÅ©ng khen, cÅ©ng đổ xô mua ăn để... phân chất.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bật cÆ°á»i, nàng nhá»› đến gã Hoa Hồ Äiệp, nàng nhá»› Lữ Ngá»c Hồ... SÆ¡n Tâm, Thái Nguyên.
Lữ Ngá»c Hồ cÅ©ng cÆ°á»i :
- Bây giá» thì cô biết rồi chá»› gì? Há» hoan hô tôi, kết thân vá»›i tôi, hay ít ra cÅ©ng má»i tôi uống rượu, để được ngồi chung vá»›i tôi má»™t bàn, nói cÆ°á»i vá»›i tôi vài tiếng, để chứng tá» vá»›i má»i ngÆ°á»i là kẻ sành Ä‘iệu... nhÆ°... ăn cam vậy mà.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng Ä‘ang cÆ°á»i vụt nín ngang.
Câu chuyện của Lữ Ngá»c Hồ vừa nói, có nhiá»u chá»— tức cÆ°á»i nhÆ°ng toàn bá»™ câu chuyện có má»™t cái gì... nàng cÅ©ng chÆ°a nhận kịp nó là cái gì, nàng chỉ biết rằng không cÆ°á»i được. Nàng nhá»› chuyện thích băng quan ngoại của mình... Nàng há»i :
- Anh nói đó là má»™t trong nhiá»u nguyên nhân, vậy còn nguyên nhân nào mà há» hoan hô anh nữa?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Nguyên nhân trá»ng yếu khác vì tôi là con ngÆ°á»i vô hại, tôi nổi danh, nhÆ°ng tôi “dốt nát†đối vá»›i những âm mÆ°u bất lÆ°Æ¡ng của thiên hạ, đối vá»›i những chuyện làm mỠám của những tay thô tục võ lâm tôi không thấy nổi, không hay biết, tôi không là mối uy hiếp hăm dá»a đối vá»›i bất cứ má»™t ai vì tuy mệnh danh hành hiệp giang hồ, nhÆ°ng ngoài trận chiến ở gò Bạch Hổ, tôi có làm gì ai nữa đâu? Tôi cÅ©ng có bắt trá»™m bắt cÆ°á»›p vài lần, nhÆ°ng đó là những trò ăn cắp vặt và ở trong trÆ°á»ng hợp quá lá»™ liểu, tôi không bắt thì... con nít cÅ©ng bắt, chá»› thật sá»± thì cuá»™c Ä‘á»i “hành hiệp†của tôi chỉ có ăn nhậu và đánh bạc.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Nhưng chuyện đó đâu có quan hệ gì...
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Không! Quan hệ, phải nói là rất quan hệ, vì nếu tôi hành hiệp thật sá»± là tôi phải trừ gian diệt bạo, phải xem hắc đạo giang hồ nhÆ° thù thì tôi cÅ©ng được hoan nghinh, nhÆ°ng không phải là toàn thể, chỉ có má»™t số ngÆ°á»i nào đó thôi, đàng này thì khác, cô thấy không, những ngÆ°á»i hoan nghinh tôi đủ hạng, đủ từng lá»›p, có thể nói là... sÄ© nông công thÆ°Æ¡ng, nam phụ lão ấu, từ “đại hiệpâ€, dân... móc túi, ai cÅ©ng hoan nghinh. Äó là vì cái “đại hiệp†của tôi không Ä‘á»™ng đến má»™t cái chân của ai, những âm mÆ°u Ä‘en tối trong võ lâm, đối vá»›i tôi, tôi chẳng hay biết gì cả, vì thế há» sẵn sàng...
rộng lượng hoan hô...
Hắn cÆ°á»i, nhÆ°ng, nhÆ°ng cách cÆ°á»i lần này hÆ¡i chua chát :
- Tôi đối vá»›i con mắt của thiên hạ giống y nhÆ° con khỉ vô tâm, cái giá»i của tôi...
giải trí mà vô hại, cái hay của tôi... dÆ°á»›i mắt ngÆ°á»i giang hồ, chẳng đáng má»™t xu teng nào cả.
Thư Hương làm thinh.
Cái ví dụ nghe qua, nàng thấy rất tức cÆ°á»i nhÆ°ng chẳng hiểu tại sao nàng cÆ°á»i không nổi.
Hắn lại nói tiếp :
- Cô có thấy tôi an nhàn không? Nếu tôi quả là “đại hiệp†đúng nghÄ©a thì thiên hạ sẽ làm thịt tôi trong những lúc mà tôi say. Không say, há» cÅ©ng làm thịt được nhÆ° thÆ°á»ng vì tôi có vây cánh gì đâu.
Thư Hương nói :
- Hình như anh hơi tự đánh giá anh hơi thấp...
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Không, biết lắm chá»›, tôi biết sá»± thật là nhÆ° thế, nhÆ°ng tôi cÅ©ng có cái hay của riêng tôi, từ xÆ°a đến nay những kẻ thành danh nhÆ° tôi, đâu phải là nhiá»u, đâu phải ai muốn làm thế cÅ©ng được sao? Tôi phải có cái hay của tôi chá»›. Chẳng hạn nhÆ° cam Giang Nam không phải “đệ nhất†nhÆ° ngÆ°á»i ta tưởng, nhÆ°ng ít ra bản thân của nó cÅ©ng phải kha khá, chá»› ngÆ°á»i ta đâu có Ä‘iên đến mức nuốt má»™t trái chanh chua lè để nói là... nó là... cam ngon? NhÆ°ng ở Ä‘á»i nói còn nhiá»u khúc khuá»·u, tôi nói thế là những nguyên nhân trá»ng yếu mà thôi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Anh nói nhÆ° thế có nghÄ©a là không có ngÆ°á»i nào sùng bái anh má»™t cách thật tình?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Tự nhiên là có chứ, chẳng hạn như những đứa bé chưa trưởng thành, chẳng hạn như...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i và chặn há»i :
- Như tôi?
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Nhưng đó là tôi nói cô trước kia, chớ bây giỠthì không còn như thế nữa.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại sao anh lại có nhận định đó?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tại vì cô đã nhìn thấy những cái vá» tôi mà ngÆ°á»i ta không thấy.
Trầm ngâm một lúc, Thư Hương nói :
- Äúng, tôi đã nhìn thấy ở anh những Ä‘iá»u mà ngÆ°á»i ta không thấy, những cái đó thuá»™c vá» khuyết Ä‘iểm nhÆ°ng đồng thá»i tôi cÅ©ng cảm thấy những cái mà ngÆ°á»i ta không thấy vá» Æ°u Ä‘iểm của anh.
Lữ Ngá»c Hồ nhÆ°á»›ng mắt :
- Sao? Cô nói gì?
Thư Hương đáp :
- Anh có nhiá»u khuyết Ä‘iểm, nhÆ°ng anh cÅ©ng có nhiá»u chá»— khả ái.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Có thật sao?
Thư Hương gật đầu :
- Thật, chẳng những vậy, mà anh còn có nhiá»u khả ái hÆ¡n nhiá»u ngÆ°á»i khác nữa.
Nàng bật cÆ°á»i và há»i tiếp :
- NhÆ°ng má»™t ngÆ°á»i đàn ông nhÆ° anh, chỉ có thể làm ngÆ°á»i bạn tốt, chá»› không thể làm ngÆ°á»i chồng tốt.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Chá»› từ trÆ°á»›c cô đã tính chá»n tôi rồi à?
Thư Hương đỠmặt, nhưng nàng tự nhiên được ngay :
- Quả thật tôi có nghĩ như thế.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Còn bây giá» thì sao? Bây giá» thì quá thất vá»ng rồi phải không?
Thư Hương lắc đầu :
- Không phải thế, chỉ có Ä‘iá»u...
Lữ Ngá»c Hồ chận há»i :
- Chỉ có Ä‘iá»u không được vừa lòng?
Thư Hương lắc đầu :
- Cũng không phải.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Chớ vì sao?
Thư Hương thở ra :
- Có lẽ trÆ°á»›c kia tôi đánh giá anh qua lá»i đồn đại, bây giá» thì hiểu được anh quá sâu.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Chính vì đã hiểu quá sâu nhÆ° thế nên cô không còn có ý chá»n tôi làm chồng?
Thư Hương làm thinh vì thật sự nàng cũng không biết nói như thế nào cho phải.
Nàng không phải hoàn toàn thất vá»ng vá» Lữ Ngá»c Hồ, vì hắn quả thật là anh hùng.
Thứ anh hùng mà nàng chỉ “cảm thấy†chứ không biết giải thích bằng lá»i nói.
NhÆ°ng bây giá» thì nàng nhận thấy rằng bất luận là bậc anh hùng nào thì há» cÅ©ng vẫn là con ngÆ°á»i chá»› không phải là thần thánh. Mà đã là con ngÆ°á»i nhÆ° má»i ngÆ°á»i, dÄ© nhiên há» cÅ©ng có những khuyết Ä‘iểm nhÆ° bao nhiêu ngÆ°á»i khác.
Bây giá» thì nàng đã thấy nàng không thể chá»n Lữ Ngá»c Hồ, vì hắn không phải con ngÆ°á»i trong tưởng tượng của nàng, nhÆ°ng nàng lại không thất vá»ng.
Vì trong ý nghĩ của nàng bây giỠcũng thay đổi khác.
Nàng chÆ°a biết sá»± thay đổi đó má»™t cách rõ ràng, nàng chỉ thấy nàng đã lá»›n hÆ¡n trÆ°á»›c quá nhiá»u, nàng cÅ©ng không phải là “Äào tiểu thơ†của những ngày trÆ°á»›c đây nữa.
Lữ Ngá»c Hồ nhìn nàng trân trối, hình nhÆ° hắn cÅ©ng Ä‘ang tìm hiểu sá»± phức tạp của những ngÆ°á»i con gái.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng kéo tay hắn Ä‘i và cÆ°á»i :
- Tuy không thể chá»n anh làm chồng, nhÆ°ng tôi quyết chá»n anh làm bằng hữu, má»™t bằng hữu khó kiếm.
Lữ Ngá»c Hồ làm thinh.
Hình như hắn muốn nói, nhưng không hiểu nghĩ sao, hắn chỉ nhìn nàng rồi lặng thinh.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i nhá» :
- Anh có thất vá»ng không?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Tại sao tôi phải thất vá»ng? Tôi thấy tìm má»™t ngÆ°á»i bằng hữu tốt, còn khó hÆ¡n là tìm má»™t ngÆ°á»i vợ nữa đấy.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng trầm ngâm má»™t hồi lâu rồi há»i :
- Nhưng tại sao anh lại muốn tôi chỉ cho anh thấy những khuyết điểm của anh làm chi vậy?
Lữ Ngá»c Hồ không đáp.
Hắn bước nhanh hơn và nói lãng ra :
- Không ai thấy và biết được khuyết Ä‘iểm của tôi cả. Tôi chỉ cho những ngÆ°á»i nào mà tôi muốn cho biết, và ngÆ°á»i đó sẽ là... của tôi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhìn sững hắn, hình nhÆ° nàng hÆ¡i hiểu vá»... câu đó.
Nàng cÅ©ng làm thinh bÆ°á»›c Ä‘i, nhÆ°ng không có má»™t nguyên nhân nào cả, thế mà bá»—ng dÆ°ng nàng nhá»›... Äại Äầu Quá»·.
Không hiểu bây giỠhắn ở đâu?
Không hiểu Äào Liá»…u có theo hắn hay không?
CÅ©ng không hiểu tại sao, nàng chỉ nhá»› Äào Liá»…u chứ không lo, nàng nhận thấy con bé đó hình nhÆ° “lá»›n†hÆ¡n nàng.
Thật lâu, Thư Hương vụt ngẩng mặt nhìn quanh :
- Sao... sao giống con Ä‘Æ°á»ng vô sòng bạc Kim Râu quá.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Thì con Ä‘Æ°á»ng này chá»› con Ä‘Æ°á»ng nào nữa.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Vô đó nữa sao?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Tôi muốn vô đó để xem... Hòa thượng, không lẽ cô không muốn biết hỠđến đó làm gì sao?
Thư Hương nói :
- Tôi thì cÅ©ng thích xem nhÆ°ng lại lo là anh không phải đến đó để xem há».
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Không xem hỠchớ tôi đến đó làm chi?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Tôi sợ anh đến đó vì ngứa tay.
Lữ Ngá»c Hồ nhÆ°á»›ng mắt :
- Có ngứa tay cũng chịu chớ cô nghĩ có thể đánh bài bằng tay không được à?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Khi đã ghiá»n thì tá»›i đứng nhìn cÅ©ng đở.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i bí mật :
- Lần này thì đoán sai rồi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Chớ anh định đến xem Hòa thượng thật à?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Äúng nhÆ° vậy, bởi vì tôi thấy Hòa thượng này có nhiá»u Ä‘iểm ngồ ngá»™...
À, có thể cái lạ ở chỗ này.
Hòa thượng thì không thể có Ä‘iểm... ngồ ngá»™. Nếu Hòa thượng mà làm cho ngÆ°á»i ta nhận ra Ä‘iểm ngồ ngá»™ thì trong giang hồ sẽ không còn là... Hòa thượng nữa.
* * * * *
Hòa thượng Ä‘á»c kinh trong chùa của Hòa thượng, con bạc đánh bài trong sòng bạc.
Nó không có... ý nghÄ©a gì hết, nhÆ°ng nó là chuyện chính đáng thông thÆ°á»ng.
NhÆ°ng nếu Hòa thượng Ä‘á»c kinh trong sòng bạc và con bạc đánh bài trong...
chùa thì đó là chuyện lạ lùng.
Chuyện lạ lùng phải có nguyên nhân lạ lùng.
Và bất cứ má»™t chuyện lạ lùng nào cÅ©ng Ä‘á»u kéo theo nhiá»u chuyện lạ lùng nối tiếp, có khi những chuyện lạ lùng vá» sau lại còn... lạ lùng hÆ¡n cả chuyện lúc ban đầu.
Bây giá» thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã cảm thấy lạ lùng thật sá»± và càng nhá»› đến Hòa thượng nói chuyện vá»›i Lữ Ngá»c Hồ đêm qua mà không giống... Hòa thượng chút nào.
Há» dẫn nhau Ä‘i vào hẻm tồi tàn đầy rẫy rác rưởi, ruồi nhặng và ngÆ°á»i ta nghe thấy những mẩu đối thoại sau đây :
- Tại làm sao sòng bạc và địa ngục không xa lắm?
- Bởi vì thÆ°á»ng thÆ°á»ng ngÆ°á»i Ä‘i vào sòng bạc rất dá»… dàng Ä‘i luôn xuống địa ngục.
- Sòng bạc quả đáng sợ như thế sao?
- Rất đáng sợ, nếu gia đình mà có một con bạc thì... thì thấy cái đáng sợ đó là như thế nào...
- Sao? Sợ sao?
- Nếu ngÆ°á»i chủ gia đình là con bạc thì những ngÆ°á»i trong gia đình đó sẽ sống cuá»™c Ä‘á»i nhÆ° địa ngục.
- Tôi nghe nói rồi, nghe nói khi đã lún xuống đến mức là quỷ cỠbạc rồi, luôn cả vợ con cũng đem bán tuốt.
- Vợ con mà ăn nhằm gì? Chính bản thân ngÆ°á»i đó cÅ©ng sẽ bán luôn.
- Khủng khiếp, khủng khiếp, quả đáng sợ.
- Nếu nói trên Ä‘á»i này có chá»— gần địa ngục nhất thì chá»— đó là sòng bạc, nhÆ°ng chá»— gần vá»›i Tây PhÆ°Æ¡ng cá»±c lạc nhất thì là ở đâu, biết không?
- Chùa.
- Äúng, nhÆ°ng có thấy cái chá»— giống nhau giữa sòng bạc và chùa không?
- Không, cách biệt, hoàn toàn không giống nhau, vì một chỗ gần địa ngục, một chỗ gần niết bàn.
- NhÆ° vậy là tại không chú ý, có chá»— giống nhau, sòng bạc và chùa luôn luôn dá»±ng vào má»™t chá»— vắng vẻ, xa vá»i sinh hoạt bình thÆ°á»ng ở chung quanh.
À à... nhưng tại sao lại lạ lùng...
- Lạ lùng chỗ nào?
- Sòng bạc thì cần bí mật nên dựng lên ở một chỗ hoang vắng xa xôi, còn chùa là nơi công khai cho thập phương lui tới, thế tại sao hỠcũng cứ tìm chỗ hẻo lánh hoang vu để dựng chùa?
- Äó là há» muốn tạo má»™t cái vẻ huyá»n hoặc thần bí, gợi trí tưởng tượng của ngÆ°á»i khác, há» cố gây má»™t ấn tượng để dẩn dụ. Bởi vì có nhÆ° thế, có đặt mình vào má»™t chá»— thanh tịnh hoang vắng nhÆ° thế, ngÆ°á»i ta dá»… có ấn tượng thiên liêng...
- Rồi vì cái không khí đó, làm cho con ngÆ°á»i đâm ra sùng bái?
- Äó chỉ là má»™t trong những nguyên nhân có dụng ý hẳn hòi, má»™t chuyện khác nữa để dẩn dụ là cÆ¡m chay.
- Sao lại có vụ cơm chay?
- ÄÆ°á»ng xa không hàng quán, lá»™i bá»™ dâng hÆ°Æ¡ng là đói lã rồi xÆ¡i má»™t bụng cÆ¡m chay là tuyệt và từ đó, ngÆ°á»i ta cảm thấy cái đặc biệt của chùa.
- Vì thế cho nên...
- Cho nên Hòa thượng luôn dựng chùa ở nơi hẻo lánh xa xôi, càng xa càng tốt.
- Có lý, nhÆ°ng nếu Hòa thượng mà nghe câu chuyện này là... tức đến há»c máu chết luôn.
- Hòa thượng không chết.
- Tại sao vậy?
- Tại vì chân chính Hòa thượng thì không ai chá»c tức được.
- Còn những kẻ có thể tức tối thì không phải là Hòa thượng?
- Äúng, vì thế, nếu cần chá»c tức cho chết thì, những kẻ chết vì tức đó có thể trá»c đầu, có thể mặc áo cà sa, nhÆ°ng...
- Nhưng không phải là Hòa thượng.
- Äúng, và vì thế, nếu cần chá»c cho chết cÅ©ng không sao.
* * * * *
Nói đến Hòa thượng là thấy những cái có dính dáng đến đầu trá»c.
Cái mà Lữ Ngá»c Hồ và ThÆ° HÆ°Æ¡ng thấy trÆ°á»›c nhất là tóc.
Tóc không phải là đầu trá»c, nhÆ°ng từ cái tóc đó dẫn đến ngá» hẻm.
Bây giá» thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng và Lữ Ngá»c Hồ Ä‘ang Ä‘i gần tận chá»— ngá» hẻm.
NgỠhẻm thật vắng.
Tận đầu ngỠhẻm là cửa sòng bạc của Kim Râu.
Trá»i mùa hạ có những cÆ¡n mÆ°a thật thình lình, Ä‘ang nắng chợt nổi dông.
Khi Lữ Ngá»c Hồ và ThÆ° HÆ°Æ¡ng còn cách cá»­a sòng bạc chừng vài trượng thì trá»i bá»—ng tối sẫm vì những áng mây Ä‘en nghịt.
Dông vụt nổi lên.
Ngá»n gió thốc ngay vào cá»­a sòng bạc, không có chá»— thoát, ngá»n gió tạo thành con trốt xoáy tung rác rến lên cao.
Hai cánh cửa sòng bạc không đóng.
Ngá»n gió thốc vào, hai cánh cá»­a đập vô bung ra rầm rầm, đó là má»™t chuyện lạ.
Vì cá»­a sòng bạc ngày đêm luôn đóng cứng, muốn vào phải có ngÆ°á»i ra mở, nhÆ°ng bây giá» thì bá» ngá».
Chuyện lạ thứ hai, cơn lốc cuốn xoáy rác rến trong không khí bụi mù đó, chợt có một thứ giống như mây đen, từng cuộn xoáy tròn theo con trốt...
Nhìn vô cửa, vô sân sòng bạc, y như mây đen sà xuống cuốn quanh...
Thư Hương khựng lại nhìn sửng sốt.
Lữ Ngá»c Hồ lao nhanh tá»›i vung tay chụp vào những cuá»™n “mây bay†và hắn bá»—ng sững sá».
Thư Hương chạy lại :
- Cái gì? Cái gì kỳ vậy?
Lữ Ngá»c Hồ chìa tay trÆ°á»›c mặt nàng.
Cái mà hỠthấy như mây đen đó là... tóc.
Bây giỠthì nàng đã thấy rõ rồi, trong sân, trong cửa, trong con trốt xoáy toàn là tóc.
Hình nhÆ° những nùi tóc từ trong sòng bạc bay ra cuốn theo con trốt, trá»i chuyển tối sầm, tóc xoáy theo trốt nhiá»u quá, nhanh quá, thấy nhÆ°... mây Ä‘en.
Thư Hương ngơ ngác :
- Tóc ở đâu nhiá»u quá vầy nè?
Lữ Ngá»c Hồ không đáp mà lại trầm ngâm :
- Không biết Hòa thượng còn có trong sòng bạc hay không.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Chi vậy?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Há»i ông ta vỠđám “mây†tóc này.
Thư Hương nhướng mắt :
- Sao lại nhè Hòa thượng mà há»i... tóc?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Hòa thượng không có tóc, còn thiên hạ thì có, nhÆ°ng nếu tóc ở trên đầu thiên hạ thì là chuyện thÆ°á»ng, ngược lại, tóc rá»i khá»i đầu thiên hạ bay loạn nhÆ° thế này thì há»i... Hòa thượng.
Hắn đẫy cánh cửa đang lung lay trong gió và bước vào trong.
Thư Hương ngơ ngác đi theo.
Nàng ngơ ngác vì câu nói của hắn, nhưng khi vào trong sòng bạc rồi, thì nàng mới thật kinh hoàng.
Nàng thấy Hòa thượng.
Không phải một Hòa thượng mà đông Hòa thượng.
Tất cả ngÆ°á»i trong nhà Ä‘á»u là Hòa thượng.
* * * * *
Nếu vào chùa mà thấy đông Hòa thượng nhÆ° thế này thì chuyện quá thÆ°á»ng.
NhÆ°ng đây là sòng bạc, nhÆ°ng nếu gặp thứ chùa “SÆ¡n Hậu†thì có đánh bạc cÅ©ng là thÆ°á»ng.
Chùa có thể biến thành sòng bạc, tuy chuyện không thÆ°á»ng nhÆ°ng vẫn có thể xảy ra.
NhÆ°ng nếu sòng bạc biến thành... chùa thì quả là chuyện “không tiá»n khoáng hậuâ€.
Äây là sòng bạc Kim Râu.
Má»™t sòng bạc nổi tiếng đánh lá»›n, chÆ¡i ngá»t và rất an ninh.
Nhưng bây giỠbàn ghế để gầy sòng không có.
Những bộ bài, những chén xúc xắc cũng không có.
Con bạc cũng không.
NhÆ°ng nhà vẫn đông ngÆ°á»i, hàng mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i, há» ngồi xếp bằng tròn dÆ°á»›i đất, chấp tay cúi mặt im lặng.
Vì hỠtoàn là... Thư Hương.
LÆ°á»›t con mắt qua má»™t lượt, ánh sáng ngá»i ngá»i, không là phải ánh đèn, không phải ánh thép, mà là ánh sáng của những... cái đầu trá»c.
Äầu trá»c, má»›i tinh khôi láng bóng.
Tài sản của killer1310

  #28  
Old 26-06-2008, 02:30 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 27

Chủ chứa biến thành Trụ trì

Bây giá» thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã biết tóc ở đâu bay ra ngoài sân nhiá»u quá nhÆ° thế.
Nhưng có một chuyện làm nàng muốn điên đầu là không hiểu tại sao bao nhiêu con bạc ở đây bỗng biến thành Hòa thượng?
Trong nhà thật lớn.
Không nghe tiếng xóc bài, không nghe tiếng đổ xúc xắc, không nghe tiếng chưởi thá» mà cÅ©ng không nghe tiếng niệm kinh. Có thể há» Ä‘ang há»c.
Lữ Ngá»c Hồ Ä‘ang nhìn từng mặt để kiếm vị Hòa thượng Ä‘á»c kinh.
Hôm qua, ai cÅ©ng thấy vị Hòa thượng đó Ä‘á»c kinh.
Hắn chầm chậm đi qua hàng đầu, bỗng hắn dừng ngay lại trước mặt vị Hòa thượng ngồi đầu hết.
Thư Hương cũng bước lại, nhưng nàng giật mình ngay vì nhận ra vị Hòa thượng này.
Vị Hòa thượng này đang ngồi chấp tay cũng như bao nhiêu Hòa thượng khác :
mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, tư thế của lão rất thần bí.
Nhưng Thư Hương bỗng thấy ông ta quen quá...
Lữ Ngá»c Hồ Ä‘Æ°a mắt nhìn nàng và nàng vụt lên tiếng :
- Kim Râu!
Äúng y, vị Hòa thượng đó là Kim Râu. Chủ sòng bạc.
Chủ chứa biến thành Hòa thượng, tự nhiên là Hòa thượng trụ trì.
Bên cạnh “Hòa thượng trụ trì†là Hòa thượng... mặt rỗ. Ngồi cạnh Hòa thượng trụ thì, nhà sư mặt rỗ, chắc chắn phải là... cao tăng.
Nếu không phải là chuyện quá lạ lùng đến phải kinh hoảng, chắc ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã ôm bụng cÆ°á»i lăn, vì nàng vụt nhá»› tá»›i nghá» của Hòa thượng mặt rá»—, nàng nghÄ© “chùa†này chắc cÅ©ng cần kẻ lo chuyện cầm đồ.
Lữ Ngá»c Hồ nhìn sững Kim Râu từ đầu đến chân và hắn vá»— vài Hòa thượng :
- Nè, có đánh bài không?
Hòa thượng Kim Râu chá»›p mắt má»™t cái rồi há»i lại bằng giá»ng từ bi :
- Chẳng hay... thí chủ muốn nói chuyện với ai?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Với ông, với ông bạn chủ chứa Kim Râu.
Hòa thượng Kim Râu chấp tay :
- Ai di đà Phật, thí chủ Kim Râu đã chết rồi, thí chủ làm sao nói chuyện được.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Hòa thượng không phải Kim Râu?
Hòa thượng Kim Râu đáp :
- Bần tăng pháp hiệu Minh Quang.
Lữ Ngá»c Hồ lại nhìm má»™t lúc lâu, hắn lại há»i :
- Kim Râu tại sao chết?
Hòa thượng Kim Râu đáp :
- A di đà Phật, cần chết thì phải chết.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Còn không cần chết thì sao?
Hòa thượng Kim Râu đáp :
- Không chết thì... sớm muộn gì cũng chết.
Hắn ngồi ngay thẳng, nói năng ngay thật... từ bi, không ai có thể tin rằng đó là một tay chủ chứa mới hôm qua đây đã từng lột da thiên hạ.
Bây giỠhắn không còn sự hung hăng gian ngoan của tên chủ chứa, mà đã là một... cao tăng nghiêm chỉnh và từ bi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vụt há»i :
- Kim Râu đã chết, nhÆ°ng không biết ngÆ°á»i vợ hắn má»›i cÆ°á»›i của ông ta đâu he?
Má»™t con ngÆ°á»i má»›i cÆ°á»›i vợ mà đã sợ vợ đến ná»—i phải cạo hàm râu danh tiếng của mình thì chỉ có má»™t nguyên nhân. Nguyên nhân khiến cho hắn phải sợ đến mức đó là vì hắn quá yêu bà vợ của mình. ThÆ°Æ¡ng đến quá mức thì cÅ©ng có thể sợ đến quá mức.
Thư Hương bỗng đánh thật trúng vào cái quá mức đó của Kim Râu.
Hình như hắn cố gắng tự chế, nhưng cái đầu láng bóng của hắn đã rịn mồ hôi...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a nhẹ mắt cho Lữ Ngá»c Hồ và há»i :
- Tôi đố anh bà vợ mới cưới của ông ta bây giỠở đâu?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Hắn đã chết thì vợ hắn cải giá chớ đi đâu.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Nhưng mà cải giá với ai?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Không Tú tài thì Äạo sÄ©, chồng lên “lục Ä‘iệp thanh ngâu†thì vợ đâu có thể ở không?
Câu nói của hắn chÆ°a dứt là Kim Râu đã gầm lên má»™t tiếng, lao thẳng vào ngÆ°á»i hắn.
Là tay chủ chứa sòng bạc lá»›n, tá»± nhiên phải là dân tứ chiến, thân thủ của Kim Râu đâu phải tầm thÆ°á»ng, hắn lao tá»›i vá»›i cú đánh nghiêng tÆ°á»ng đổ vách.
Lữ Ngá»c Hồ vá»™i lách mình qua nhÆ°ng ngay khi ấy má»™t tiếng kêu bá»—ng vang lên nhÆ° tiếng mõ gõ, má»™t cái dùi mõ không biết từ đâu bay ra đập ngay lên đầu trá»c lóc của Kim Râu.
Bằng vào tiếng kêu vang sau đó, đủ thấy cái dùi mõ đụng hắn không phải là nhẹ.
Äầu của Kim Râu xÆ°ng lên, hắn ôm đầu bò lăn bò càng dÆ°á»›i đất.
- A di đà Phật! Lành thay, lành thay!
Lữ Ngá»c Hồ và ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhận ra tiếng nói của vị Hòa thượng hôm qua, không biết từ trong hốc nào, ông ta chầm chậm bÆ°á»›c ra, trên tay cầm cái mõ nhÆ°ng mất cây dùi.
Hòa thượng bước đến trước mặt Kim Râu, miệng nói từ từ :
- Sắc tức thị không, không tức thị sắc, cái ý nghĩa đầu tiên đó của phật gia mà không thông thì làm sao thành hòa thượng được!
Kim Râu xanh mặt như tức tối :
- Ta đâu có muốn làm hòa thượng, tại... tại...
Không có dùi mõ thì dùng ngón tay, ngón tay Hòa thượng như có vẻ cứng hơn dùi mõ, ông ta chỉ ngón tay trỠra gõ lên đầu của Kim Râu...
Cốc...
Äầu của Kim Râu có vẻ thanh hÆ¡n tiếng mõ và lần này cái gõ đó có vẻ hÆ¡i nặng hÆ¡n, cái đầu trắng hếu của hắn nổi lên má»™t cái cục Ä‘á» lòm, hắn lại bò la dÆ°á»›i đất...
Hòa thượng há»i :
- Ai buộc ông làm hòa thượng?
Kim Râu đớ lưỡi vì đau :
- Không... không ai buộc hết.
Hòa thượng há»i :
- Bây giỠcó muốn làm hòa thượng không?
Kim Râu lập bập, có lẽ hắn đang run :
- Muốn... rất muốn...
Hòa thượng chấp tay :
- A di đà Phật. Lành thay, lành thay, lành thay. Biển khổ mênh mông, hồi đầu thị ngạn, phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật. Lành thay, lành thay!
Và giá»ng Hòa thượng vụt cao lên và kéo dài ra :
- Nam mô a di đà Phật! Nam mô a di đà Phật!
Ông ta bắt đầu tụng kinh. Kim Râu vẫn bò dưới đất và hắn vụt khóc rống lên.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhìn sững má»™t hồi, bá»—ng quay lại nói vá»›i Lữ Ngá»c Hồ :
- Hòa thượng quả đã tụng kinh.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Chẳng những tụng kinh mà còn lại khá»... đầu ngÆ°á»i.
Thư Hương nói :
- KhỠđầu ngÆ°á»i còn nghe rõ hÆ¡n cả tụng kinh.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Chỗ tụng kinh thì đúng, nhưng khỠđầu thì sai.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Chớ phải khỠđầu ai?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- KhỠchính đầu của ông ta.
Hòa thượng vụt quay lại :
- Lại chính thí chủ nữa...
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tôi chớ còn ai?
Hòa thượng há»i :
- Sao lại tới đây?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Äã Ä‘i được thì tại sao lại không tá»›i được?
Hòa thượng nói :
- Äã Ä‘i rồi thì không nên tá»›i.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Ai nói vậy?
Hòa thượng đáp :
- Hòa thượng nói.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Bằng vào cái gì mà Hòa thượng lại nói vậy?
Hòa thượng đáp :
- Bằng vào “Nhất Chỉ Äàn†để gõ đầu ngÆ°á»i.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Xem dánh cách này thì hình như Hòa thượng muốn đuổi tôi đi?
Hòa thượng đáp :
- Hôm qua thí chủ đuổi Hòa thượng, hôm nay Hòa thượng đuổi thí chủ, há chẳng công bình sao?
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Nếu tôi đi thì có ai cho Hòa thượng năm vạn lượng bạc không?
Hòa thượng đáp :
- Không.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Như thế thì tôi không đi.
Hòa thượng nặng mặt :
- Thí chủ biết đây là đâu không?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- In như là sòng bạc mà cũng giống cái chùa.
Hòa thượng nói :
- Hôm qua là sòng bạc, hôm nay là chùa.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Cả kỹ nữ còn đến chùa dâng hương được, tôi tại sao lại không thể?
Hòa thượng há»i :
- Thí chủ đến làm gì?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tự nhiên là đánh bạc, dân cỠbạc mà một ngày không cỠbạc là tay ngứa chết.
Hòa thượng nói :
- Chùa không phải là chỗ đánh bạc.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Hòa thượng có thể đến sòng bạc để tụng kinh, thì tại sao con bạc lại không thể đến chùa đánh bạc?
Hòa thượng nhìn hắn và bá»—ng bật cÆ°á»i :
- NÆ¡i đây Ä‘á»u là Hòa thượng, ai đánh bạc vá»›i thí chủ?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Hòa thượng.
Hòa thượng nói :
- Hòa thượng không đánh bạc.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Phật Tổ Như Lai còn đánh bạc thì Hòa thượng tại sao không thể đánh bạc?
Hòa thượng há»i :
- NhÆ° Lai đánh bạc? Äánh vá»›i ai?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Äánh vá»›i Tôn Ngá»™ Không.
Hòa thượng nhìn sững hắn :
- Äánh bài gì?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Äánh cá, đánh cá rằng Tôn Ngá»™ Không nhảy không khá»i lòng bàn tay.
Hòa thượng nhìn sững hắn và gật gật đầu :
- Cứ cho là ngươi có lý, nhưng Hòa thượng này thì không đánh bạc.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Hòa thượng cứ đi “hóa duyên†thì tại sao lại không đi tiếp?
Hòa thượng há»i :
- Hóa duyên ở đâu?
Lữ Ngá»c Hồ không đáp mà lại nói :
- Cứ theo tôi biết thì số Hòa thượng này hôm qua hãy còn là... thế tục.
Hòa thượng gặn lại :
- Rồi sao?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
-Kim Râu vốn là chủ chứa, trong tay hắn tiá»n muôn bạc vạn, bây giá» hắn làm Hòa thượng “sắc tức thị khôngâ€, tá»± nhiên gia tài phú vạn của hắn đã cúng dÆ°á»ng cho Hòa thượng...
Hắn vụt cÆ°á»i cÆ°á»i rồi tiếp :
- Nghe nói Hòa thượng hóa duyên nhiá»u khi thu vô còn nhanh hÆ¡n là cÆ°á»ng đạo.
Hòa thượng nhìn hắn bằng đôi mắt đầy dẫy hung quang :
- Thí chủ đi ăn cướp?
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Không.
Hòa thượng há»i :
- Vậy tiá»n đâu đánh bạc? Không lẽ Ä‘Æ°a đầu cho ngÆ°á»i ta gõ?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Lần này thì Hòa thượng nói đúng.
Hòa thượng há»i :
- Nói đúng sao?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Äánh bạc bằng cái đầu.
Hòa thượng trố mắt :
- Là sao?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Là Hòa thượng gõ đầu tôi, tôi gõ đầu Hòa thượng, ai gõ trúng thì thắng.
Hòa thượng há»i :
- Thắng thì sao, thua thì sao?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Nếu tôi thua thì tình nguyện theo Hòa thượng để làm... hòa thượng, còn nếu Hòa thượng thua thì nhà này thuộc vỠtôi, cả đám đông đảo này cũng thuộc vỠtôi.
Hòa thượng trầm ngâm :
- Äầu không phải là mõ, gõ nhÆ° thế lỡ bể thì sao?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Äầu có cái dá»… bể, có cái khó bể, tôi đố Hòa thượng thứ đầu nào dá»… bể?
Hòa thượng nhìn chăm chăm Lữ Ngá»c Hồ và vụt cÆ°á»i khan...
Chỉ nghe lão cÆ°á»i rồi lão vụt mất luôn.
* * * * *
Ná»n được lót bằng những phiến đá vuông và khá lá»›n.
Những sòng bạc thÆ°á»ng thÆ°á»ng có địa đạo, có nhà hầm.
Chuyện đó đối vá»›i ngÆ°á»i biết thì không lấy gì làm lạ, luôn cả chuyện hai khối đá bật xuống để cho ngÆ°á»i tụt mãi rồi đóng lại y nguyên nhÆ° lão Hòa thượng vừa làm cÅ©ng không ai lấy làm lạ.
Nhưng với Thư Hương thì đó là chuyện y như ma quái.
Nàng đứng khá»±ng má»™t chút, nhÆ°ng bá»—ng bật cÆ°á»i :
- Như vậy là lão ngán anh?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Vì lão biết thứ đầu trá»c là thứ dá»… bể.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Nhưng anh muốn gõ đầu lão bể thật à?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Không, gõ cho mẻ một miếng nhỠthôi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Sao vậy? Xem chừng lão cÅ©ng không phải ngÆ°á»i ác mà?
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Sao cô biết lão không ác?
Thư Hương đáp :
- Lão không có giết ai.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- ChÆ°a thấy thì đúng hÆ¡n, vì ná»™i việc bức những ngÆ°á»i này làm Hòa thượng là cÅ©ng đủ để bị đày xuống chín từng địa ngục rồi.
Thư Hương nói :
- Bảo làm Hòa thượng tức là bảo tu hành, vả lại những ngÆ°á»i này là dân cá» bạc thì cÅ©ng không đáng gá»i là ác.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Cho dầu há» là dân cá» bạc, cho dầu há» là sát nhân, đại đạo nhÆ°ng bảo bá»n há» Ä‘i tu thì chẳng khác gì đày bá»n vào địa ngục.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Sao vậy?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Khuyên ngÆ°á»i ta tu thân tích đức niệm phật thì được nhÆ°ng bắt há» làm Hòa thượng là phải sa địa ngục.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nghệch mặt há»i :
- Anh nói gì tôi không hiểu?
Lữ Ngá»c Hồ nhìn ThÆ° HÆ°Æ¡ng rồi nói :
- Cô không phải là hạng gái tầm thÆ°á»ng, tôi xin nói thẳng vá»›i cô Ä‘iá»u này: Cô có để ý không? NgÆ°á»i ta sanh ra có nam có nữ, bông hoa cÅ©ng có Ä‘á»±c có cái, muông thú cÅ©ng Ä‘á»u nhÆ° thế, đó là cái tá»± nhiên, làm trái tá»± nhiên là có tá»™i. Bắt ngÆ°á»i ta làm Hòa thượng thì phải lún khá»i chín từng địa ngục, không được đầu thai.
Thư Hương trầm ngâm một lúc, nàng nói :
- Nhưng tu không phải là không tốt?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Tiếng “tu†rá»™ng lắm, tôi cÅ©ng không nói tốt xấu, nhÆ°ng nếu làm lành lánh dữ là tốt, còn bắt ép dụ dá»— ngÆ°á»i ta làm Hòa thượng ni cô, thì kẻ đó tôi coi nhÆ° là ma vÆ°Æ¡ng ác quá»·.
Thư Hương lại trầm ngâm một lúc lâu rồi nói :
- NhÆ°ng tôi thấy làm Hòa thượng ni cô cÅ©ng không phải là Ä‘iá»u không tốt.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Tôi không tranh luận Ä‘iá»u đó, vì tranh luận nó sẽ... mất lòng nhau. Tôi cÅ©ng không nói tốt xấu gì cả, nhÆ°ng ai làm gì thì làm, muốn làm NhÆ° Lai, Quan Âm cÅ©ng được nữa, không ai nói, không ai phiá»n. Chỉ má»™t Ä‘iá»u tuyệt đối là không được bắt ép hay dụ dá»— ngÆ°á»i khác nếu nhÆ° há» không muốn. Tôi biết kẻ nào làm thế thì kẻ ấy sẽ...
Lữ Ngá»c Hồ chÆ°a nói dứt thì cả nhà vụt vang lên :
- Tôi không muốn làm Hòa thượng.
- Nhà tôi còn cha già, còn coi dại, tôi không muốn làm Hòa thượng.
- Tôi mới lấy vợ mấy ngày...
Kim Râu vụt quì xuống má»p đầu :
- Chúng tôi bị hắn bức, xin Lữ đại hiệp phán xét công bình.
Lữ Ngá»c Hồ thở ra :
- Tôi tưởng ông là con ngÆ°á»i hảo hán, không ngỠông lại yếu xìu, lại để cho lão Hòa thượng đó bức ép mà không dám có má»™t phản ứng nào coi cho được.
Kim Râu vén áo lên, Ä‘Æ°a cho Lữ Ngá»c Hồ xem má»™t vết thÆ°Æ¡ng và nói :
- Tôi đã phản ứng đúng mức rồi chá»› sao không? NhÆ°ng bá»n chúng hung dữ lắm, ngoài lão Hòa thượng còn có Äạo sÄ© và Tú tài.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- HÆ¡n hai ba mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i nhÆ° thế này mà cÅ©ng không đánh lại chúng sao?
Kim Râu lắc đầu ủ rủ :
- Lữ đại hiệp không thấy đầu chúng tôi đây sao? Thủ pháp của chúng kinh khiếp lắm, chỉ vung Ä‘ao má»™t loáng là trá»c hết. Nếu chống lại nổi thì chúng tôi đâu đã thành Hòa thượng cả bầy nhÆ° thế này.
Thư Hương cau mặt :
- NhÆ°ng bắt các ngÆ°á»i làm Hòa thượng thì ích gì cho lão?
Kim Râu đáp :
- Có ích rất nhiá»u chá»› sao không. Vì làm Hòa thượng thì “tứ đại giai không†gia tài sá»± nghiệp của chúng tôi sẽ vá» tay lão hết.
Thư Hương nghiến răng :
- Nếu như thế thì gõ cho đầu lão bể đôi ra cũng còn được.
Kim Râu nói :
- Thế nhưng ba chúng nó võ công cao lắm.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i lạt :
- Những kẻ cao hÆ¡n chúng, ta cÅ©ng đã gặp nhiá»u rồi.
Kim Râu tươi mặt ngay :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên, chỉ cần có Lữ đại hiệp nhúng tay vào thì chúng tôi sẽ có ngay sanh lá»™.
Lữ Ngá»c Hồ dậm chân xuống ná»n há»i :
- Cái gì ở dưới?
Kim Râu lắc đầu :
- Tôi cũng không biết.
Lữ Ngá»c Hồ cau mặt :
- Nhà của ông sao ông lại không biết?
Kim Râu đáp :
- Nhà này đâu phải của tôi.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Vậy thì của ai?
Kim Râu đáp :
- Không biết!
Lữ Ngá»c Hồ nhÆ°á»›ng mắt :
- Ủa, chớ ông biết cái gì?
Kim Râu nói :
- Tôi chỉ biết chủ nhân của toàn nhà này đã chết mấy năm vá» trÆ°á»›c, không hiểu tại sao, chỉ má»™t đêm toàn gia chết sạch không sót má»™t ngÆ°á»i.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Sau đó không có ai đến ở sao?
Kim Râu nói :
- Thân nhân của há» có lại ở nhÆ°ng gia đình nào cÅ©ng chỉ ở má»™t thá»i gian rất ngắn rồi cÅ©ng dá»n Ä‘i, không ai ở quá ba ngày.
Lữ Ngá»c Hồ cau mặt :
- Tại sao vậy?
Kim Râu đáp :
- Không hiểu tại sao, chỉ nghe ngÆ°á»i ta bảo là nhà đó có quá»· hiện ra lúc đêm vá».
Thư Hương kêu lên :
- Có quỷ!
Kim Râu nói :
- Chính vì có chuyện quỷ hiện đó cho nên không ai dám sử dụng tới, nhỠđó chúng tôi mới mua rẻ.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Nhưng rồi có thấy... quỷ không?
Kim Râu đáp :
- Thật ra thì thỉnh thoảng cÅ©ng có nhiá»u việc ly kỳ, nhÆ°ng chúng tôi cÅ©ng cứ mặc kệ.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vá»™i há»i :
- Những chuyện ly kỳ như thế nào?
Kim Râu đáp :
- Những lúc vỠđêm hơi vắng thì có nghe những tiếng động là lạ, đôi khi vừa để vật gì trong phòng, bỗng thoáng chốc vật đó biến mất tiêu.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a mắt nhìn Lữ Ngá»c Hồ, nàng hÆ¡i sợ sợ nhÆ°ng lại không dám nói gì thêm.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Bây giỠcác vị tính sao?
Kim Râu đáp :
- Chỉ cần khá»i làm Hòa thượng, còn ra sao thì chúng tôi cÅ©ng bằng lòng.
Lữ Ngá»c Hồ trầm ngâm má»™t lúc lâu rồi gật đầu :
- Äược rồi, bây giá» các vị tạm tản Ä‘i chá»— khác Ä‘i, chá» tôi Ä‘iá»u tra kỹ ở đây rồi sẽ liệu.
Kim Râu nhăn nhó :
- Nhưng... nhưng cái lão Hòa thượng đó đâu để cho chúng tôi yên.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i lạt :
- Các vị cứ tự nhiên ra đi, có ai cản thì tôi sẽ đối phó.
Kim Râu mừng húm :
- Tôi biết mà, chỉ cần có Lữ đại hiệp thì chuyện bằng trá»i cÅ©ng sẽ giải quyết được ngay...
Hắn nói chÆ°a dứt lá»i thì tất cả Ä‘á»u đứng dậy, ào ào tung bay ra cá»­a lá»›n, lá»›p thì phóng qua cá»­a sổ, chỉ thoáng mắt chẳng còn mạng nào.
Không thấy ai đuổi theo hỠcả...
Hòa thượng, Äạo sÄ©, Tú tài Ä‘á»u không thấy bóng.
Tài sản của killer1310

  #29  
Old 26-06-2008, 02:31 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 28

Gian hầm bí mật


Nhìn theo đám ngÆ°á»i bá» chạy nhÆ° gặp quá»· ấy, ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Xem chừng uy phong của anh cÅ©ng không phải nhỠđâu, bá»n chúng không dám ló ra rồi.
Lữ Ngá»c Hồ làm thinh, hắn không nói mà cÅ©ng không cÆ°á»i.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng lại há»i :
- Anh nghĩ thử lão Hòa thượng đó trốn đi đâu?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Cũng mong rằng hắn đừng bị quỷ bắt đi...
Hắn nghiêm giá»ng nói tiếp :
- Tôi thấy cô cÅ©ng nên Ä‘i mau ra khá»i chá»— này.
Thư Hương cau mặt :
- Tại sao?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Coi chừng ở đây có quỷ thật đó.
Mặc dầu không sợ quỷ cho lắm nhưng Thư Hương cũng hơi ngán, tuy vậy ngoài mặt nàng làm bộ tỉnh :
- Tôi không sợ!
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Tại sao cô không sợ?
Thư Hương nói :
- Anh đừng quên tôi đã nói tôi là bằng hữu của anh.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- NhÆ°ng...
Thư Hương chận nói :
- Không nhưng nhị gì cả, đã là bằng hữu, tôi không thể để anh đi một mình, võ công của tôi chưa chắc đã giúp anh được gì, nhưng tôi không thể bỠanh một mình ở lại...
Nàng nói chÆ°a dứt tiếng thì chợt nghe tiếng Ä‘á»™ng nhá», khối ná»n dÆ°á»›i chân của Lữ Ngá»c Hồ dạt ra, hắn lá»t tuốt xuống và khối đá khép đóng trở lại...
Thư Hương hoảng hốt, nàng bước lại dùng chân đạp chòi theo phía trên của những khối đá, nhưng làm sao nàng đạp nổi, những khối đá cứ trơ trơ ra...
Thư Hương quýnh quáng, nàng la bài hãi :
- Lữ Ngá»c Hồ... Ngá»c hồ...
Gió bên ngoài thổi ào ào, mưa bắt đầu nặng hột.
Bên trong vắng ngắt.
Thư Hương nghiến răng, nàng thụt lần thụt lần và vùng quay mặt lại chạy nhanh ra cửa.
Gió bên ngoài vẫn thốc mạnh vào.
Gió bị dội vào vách nhà, cuộn lại.
Những nùi tóc vẫn cuốn lên cuốn xuống.
Trá»i không tối nhÆ°ng cÅ©ng má» má» vì mÆ°a bão, ThÆ° HÆ°Æ¡ng vừa tá»›i cá»­a thì mấy nùi tóc tấp dính vô mắt nàng, quấn vào cổ nàng, nó nhè nhẹ, má»m má»m, lành lạnh...
Thư Hương rú lên một tiếng chạy tháo trở vô.
Nàng ngoái tay khép cửa và đứng dựa lưng giử chặt lại, nàng sợ, sự hoảng hốt trong khung cảnh như ma như quỷ...
Nàng gở những cuá»™n tóc trên mặt, trên cổ, má»m má»m, lành lạnh đó ra.
Thư Hương muốn phát ói, nhưng không ói được.
Nàng vừa thở vừa run.
Bây giỠmột mình đứng đây nhìn quanh, nàng thấy gian nhà quá rộng và nàng cảm thấy thân mình quá bé.
Má»™t tiếng Ä‘á»™ng mạnh, khung cá»­a sổ bị gió thổi bung, gió phía ngoài ào vào, sét chá»›p giăng giăng và tiếng nổ lÆ°ng trá»i.
Thư Hương phát lạnh, nàng ráng hết sức kêu lớn :
- Có ai không? Có ai trong này không?
Chỉ có tiếng nàng dội lại.
Thư Hương càng run dữ.
Cả nhà Ä‘á»u chết hết trong má»™t đêm, phải chăng há» thật đã biến thành quá»· cả rồi!
Gian nhà bây giỠnhư rộng thêm ra.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhìn thấy phía trong, sát vách tÆ°á»ng còn có má»™t khung cá»­a, nàng nghiến răng nhích lần vào.
Thật sá»± thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng không ý thức được rõ ràng hành Ä‘á»™ng của nàng, không hiểu nàng muốm khám phá cái gì qua khung cá»­a đó, nhÆ°ng nàng vẫn làm, cho dầu gặp Äạo sÄ©, Tú tài cÅ©ng vẫn còn hÆ¡n má»™t mình lạnh ngắt...
Thâm tâm nàng có nhiá»u nổi nghi ngá», biết đâu trong khung cảnh đó lại không dẩn tá»›i chá»— Ä‘Æ°á»ng hầm mà Lữ Ngá»c Hồ vừa rÆ¡i xuống?
Biết đâu hắn còn đang tìm tòi bên dưới?
Biết đâu hắn chưa tìm được ngả ra?
Thây kệ, gì thì gì, hành động còn đở sợ hơn đứng im.
Càng nhích lần vỠphía khung cửa đó, phía sau lưng nàng nghe lạnh toát, nàng không dám quay đầu nhìn lại.
Gom hết sức, Thư Hương tung mạnh một đạp vào cánh cửa đó.
Cánh cửa chỉ khép chứ không gài chốt bên trong.
Cánh cửa mở toát ra.
Thư Hương nhích dần từng bước vô.
Gian phòng tối Ä‘en nhÆ°ng nhá» có ánh chá»›p bên ngoài thấp thoáng nên nàng cÅ©ng thấy được má» má». Trông giống nhÆ° má»™t phòng khách, bày biện trang trí sÆ¡ sài nhÆ°ng cÅ©ng chứng tá» là có ngÆ°á»i ở nÆ¡i đây.
Chung quanh thật lặng, Thư Hương có phần bớt sợ hãi, bất giác nàng thở phào và quan sát...
Bình!
Chưa nhận diện được khắp chỗ thì cánh cửa sau lưng nàng bỗng đóng ập trở lại.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng hoảng hốt, quay lại kéo mạnh nhÆ°ng vô hiệu, cánh cá»­a cứng ngắt nhÆ° có ngÆ°á»i khóa ở bên ngoài.
Bên ngoài vừa rồi đâu có một ai?
Thư Hương chợt nghe nổi gai ốc đầy mình.
Nàng nghiến răng, mồ hôi đượm ướt áo.
Nàng lại lui dần, lui dần đến bên cái bàn nhá».
Bây giỠnàng mới phát hiện trên bàn có ba chén trà, xâu chuỗi hột, quyển sách và cây phất trần.
Rõ ràng đây là vật bất ly thân của Hòa thượng, Tú tài và Äạo sÄ©.
Ba chén trà còn ấm.
Như vậy hỠmới có mặt ở đây.
Khi nàng và Lữ Ngá»c Hồ bÆ°á»›c vào sòng bạc, khi lão Hòa thượng chÆ°a ra mặt thì cả ba ở trong phòng này.
Nhưng bây giỠthì hỠđi đâu?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lạt :
- Ta biết các ngươi trốn đâu rồi, hãy ra ngay.
Lá»i lẽ tuy có vẻ không sợ nhÆ°ng giá»ng nàng lại có hÆ¡i run.
Nàng lên tiếng, chứng tỠnàng cũng đã bớt sợ...
Không nghe tiếng Ä‘á»™ng, cÅ©ng không nghe tiếng trả lá»i.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng đứng sững má»™t chá»—, nàng cố bình tâm cho bá»›t sợ, cho khá»i run.
Bây giỠnàng thấy thêm một chuyện lạ nữa.
Äối diện vá»›i khung cá»­a nàng vừa bÆ°á»›c vào có má»™t tấm rèm trúc, hẳn bên trong còn có khung cá»­a nữa, nhÆ°ng nàng không chú ý đến, bởi nàng Ä‘ang quan sát gian phòng này trÆ°á»›c đã...
Nhưng nàng vừa quay lưng thì phía đó lại có tiếng động.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng quay lại thật nhanh, nàng thấy tấm rèm trúc lay Ä‘á»™ng nhÆ°ng không thấy bóng ngÆ°á»i.
Thư Hương nghiến răng, nhìn chăm chăm...
Không có ngÆ°á»i, nhÆ°ng rèm vẫn còn lay Ä‘á»™ng, chuyện đó không thể nào...
Äứng từ má»™t chá»— xa, ngÆ°á»i ta có thể kéo dây.
Bên trong rèm lại có cánh cá»­a, cánh cá»­a khép há».
Bây giỠcó sợ cũng không làm sao được. Thư Hương cắn răng thật chặt và bước tới, nhưng lần này nàng đã có kinh nghiệm, nàng chỉ đứng ngoài xô cánh cửa.
Bên trong lại là một gian phòng nhưng trống trơn, không có gì cả, không có cửa thông, cửa sổ cũng không.
Äây là gian mật thất.
Không có gì, nhÆ°ng dÆ°á»›i đất có má»™t ngÆ°á»i ngồi.
Trong phòng chỉ có Ä‘á»™c má»™t chiếc phản, hình nhÆ° bằng đá, chiếc phản lót ngay chính giữa ngÆ°á»i ngồi dÆ°á»›i đất, lÆ°ng dá»±a vào phiến thành phản, quay lÆ°ng vá» phía ThÆ° HÆ°Æ¡ng.
Ãnh sáng lá» má», nhÆ°ng cÅ©ng đủ cho nàng thấy đó là lão Hòa thượng khi nẫy...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng run run há»i :
- Hòa thượng, Lữ Ngá»c Hồ đâu?
Nàng há»i và có phần đã bá»›t sợ.
Dầu gì, dầu sá»± việc ra sao, nàng cÅ©ng vẫn thấy ngÆ°á»i sống.
Hòa thượng ngồi im.
Lão không trả lá»i mà cÅ©ng không quay lại.
Thư Hương nhích lên nói :
- Hòa thượng bị điếc phải không?
Hòa thượng vẫn làm thinh.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lạt, cÅ©ng thứ giá»ng cÆ°á»i để trấn áp :
- Hòa thượng có muốn cái đầu vỡ ra không?
Hòa thượng vẫn bất động.
Tính “kỳ cục†của “Äào tiểu thơ†phát dậy, nàng bÆ°á»›c mạnh tá»›i, dang tay cú mạnh lên đầu Hòa thượng...
Hòa thượng ngả chúi vỠphía trước.
Äã đánh má»™t cái rồi thì y nhÆ° lòng cam đảm theo cái đánh lên thêm, ThÆ° HÆ°Æ¡ng nắm cổ áo Hòa thượng kéo ngang thân hình Hòa thượng lật lại và ThÆ° HÆ°Æ¡ng hốt hoảng thụt lui...
Một giòng máu từ đỉnh đầu Hòa thượng chảy dài xuống mặt, theo mũi chảy dài xuống miệng.
Hòa thượng đã chết rồi.
Thư Hương tuy sợ nhưng nàng cũng nhận ra rằng Hòa thượng không phải chết ví cái cú của nàng, vì cái cú ấy tuy mạnh nhưng không thể lủng sỠnhư thế ấy.
Nhưng ai giết lão?
Chính là Lữ Ngá»c Hồ?
Rất có thể là Lữ Ngá»c Hồ giết lão, vì ngoài y ra thì chẳng còn ai ở quanh đây cả.
NhÆ°ng muốn biết chuyện đó thì phải tìm Lữ Ngá»c Hồ và há»i hắn.
Nhưng nàng không có cách gì thoát được.
Trong cái mật thất và gian phòng ngoài kia chỉ có một cánh cửa, cánh cửa đó đã bị khóa bên ngoài, nàng dùng sức xô đẩy, dùng chân đạp nhưng, như đạp vào vách sắt, cánh cửa vẫn không lay chuyển.
Cánh cá»­a không phải là cá»­a sắt, nhÆ°ng cây cứng và dầy, bốn bên tÆ°á»ng xây đá, nếu có má»™t thanh Ä‘ao trong tay, nàng cÅ©ng không làm sao ra được.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chợt cảm thấy mình nhÆ° má»™t con thú bị bẩy, đã lá»t vào trong rá», vừa giận dữ, vừa sợ sệt mà cÅ©ng vừa tức uất.
Cái bi thảm hơn hết là không làm sao biết được kẻ gài bẩy là ai.
Thư Hương gần như không còn sợ nữa mà chỉ tức. Tức vì không biết ai là kẻ hảm hại mình, tức vì không biết ai đã giết Hòa thượng?
Thư Hương bây giỠchỉ cần biết được sự bí mật đó, biết xong dầu có chết nàng cũng không chút luyến tiếc.
Trong phòng kín quá, chẳng có một tiếng động nào từ bên ngoài, dù là tiếng gió hoặc tiếng mưa rơi.
Thư Hương bỗng có cảm giác như đang ở trong một phần mộ, một phần mộ đã được chuẩn bị chu đáo dành để cho nàng.
Và cũng để mai táng luôn cho Hòa thượng.
NhÆ°ng bất luận nhÆ° thế nào, thá»±c tế là nàng và lão Hòa thượng cÅ©ng Ä‘ang chung trong phần má»™, khác má»™t Ä‘iá»u là nàng chÆ°a chết.
Tình cảnh vừa đáng sợ vừa bi đát, thế nhÆ°ng thiếu chút nữa ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã bật cÆ°á»i.
Nàng nghÄ© đến má»™ “song hồnâ€.
NgÆ°á»i ta xây huyệt “song hồn†là dành để cho đôi vợ chồng son, để gá»i là sống đồng lịch đồng sàng, thác đồng quan đồng quách, còn nàng mà nhè “đồng quách†vá»›i Hòa thượng thì quả là tức cÆ°á»i vỡ bụng.
Chuyện này nếu có Äào Liá»…u...
Nhá»› Äào Liá»…u là nàng bá»—ng nhiên nhá»›... Äại Äầu Quá»·.
Không biết bây giỠhắn ở đâu? Không biết hắn có nhớ đến nàng không? Không biết nếu hắn biết nàng bị hảm trong này và chết, hắn có đau lòng không?
NghÄ© đến đây, ThÆ° HÆ°Æ¡ng chợt cảm thấy con ngÆ°á»i của mình có nhiá»u Ä‘iá»u lạ lùng.
Mình đang nghĩ vỠhắn, đang nhớ vỠhắn, không biết hắn đang ở đâu và hắn đang nhớ ai?
Thế là nàng lại bắt đầu nhá»› đến... nhá»› đến Äào Liá»…u, nhÆ°ng má»—i khi nhá»› đến Äào Liá»…u thì nàng lại nhá»› đến... Äại Äầu Quá»·.
Thật là kỳ cục.
Cũng có thể vì gần đây có lúc mình đã chung đụng với hắn?
Äó chỉ là má»™t cách giải thích.
Có nhiá»u cách giải thích khác, nhÆ°ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhất định không dám nghÄ©, càng cố tâm phủ nhận.
Chỉ có má»—i má»™t Ä‘iá»u nàng phải thừa nhận là cứ má»™t mình là nàng lại nhá»› hắn.
Thư Hương nhè nhẹ thở dài.
Nàng cảm thấy mỗi lúc tâm tình mình có phần hơi loạn.
Trong má»™t lúc, nàng có thể nghÄ© đến rất nhiá»u việc, nhiá»u việc kỳ quái.
Cái gì nàng cÅ©ng nghÄ©, cái gì nàng cÅ©ng không bá» sót, chỉ có má»™t chuyện mà nàng tạm quên, đó là chuyện làm sao thoát khá»i nÆ¡i này.
Những ngÆ°á»i con gái có nhiá»u tính cách lạ lùng.
HỠthay đổi tâm tư một cách nhanh chóng, hỠcó thể bi thương đó và vừa bi thương đó, hỠcó thể vui vẻ ngay...
Vì thế, nếu không hiểu rõ, bất cứ ai cũng không chịu nổi sự chung sống với một thiếu nữ.
Bây giỠchính là lúc mà tâm tình của Thư Hương bị tạp nhạp nhất.
Bỗng không, nàng vụt nhớ đến chén nước sen băng lạnh.
Nàng nhá»› đến chén sen băng lạnh, thứ băng từ quan ngoại Ä‘Æ°a vá».
Và nhá»› đến việc này là nàng không còn chịu nổi, nàng nghe cổ há»ng bá»—ng đắng nghét.
Cơn tức tối của nàng bỗng nổi lên, nàng có ý nghĩ rằng nàng có thể dậm chân cho tảng đá này sụp xuống, cho tòa nhà nghiêng đổ.
Và nàng bá»—ng nhiên nghe tiếng Ä‘á»™ng dÆ°á»›i ná»n.
Vừa nghÄ© đến chuyện dậm cho sụp ná»n, cho nhà đổ, cho tất cả Ä‘á»u tan nát thì lại nghe tiếng Ä‘á»™ng, làm nhÆ° ý nghÄ© của nàng có ngay phản ứng...
Những khối đá này không biết ở chỗ nào, có tiếng động, tiếng động như tiếng nghiến vào nhau.
Thư Hương nhảy tránh vào một góc.
* * * * *
- Lữ Ngá»c Hồ.
Khối đá được bắt chệch qua là Thư Hương đã kêu lên.
Lữ Ngá»c Hồ sá»­ng sốt.
Bây giỠthì mới thấy mặt hắn kinh hoàng.
Hắn nhìn Thư Hương rồi nhìn Hòa thượng.
Hắn mở tròn đôi mắt :
- Làm sao cô lại có thể... gõ đầu lão được?
Thư Hương càng mở mắt lớn hơn hắn nữa :
- Ai gõ? Tôi mà gõ được cũng không gõ chết lão như thế đâu.
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Tôi xuống dưới lòng đất, hắn ở đây với cô, tôi có thấy bóng dáng hắn hồi nào đâu mà gõ được?
Thư Hương cau mặt :
- Anh không biết, thì ai mà biết?
Lữ Ngá»c Hồ trầm ngâm :
- Nhưng cô... cô vẫn cùng ở chung với lão từ hồi ấy đến gi�
Thư Hương nhảy dựng lên :
- Ai mà ở chung vá»›i lão? Lão nhảy xuống rồi anh cÅ©ng xuống liá»n...
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Thế nhưng khi tôi xuống thì không thấy gì cả.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Thế anh thấy cái gì ở dưới?
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Không thấy gì hết, có cũng không thấy được.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Sao vậy?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tối thui, ngửa bàn tay không thấy thì thấy cái gì được?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Rồi anh làm sao tìm được chỗ này?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Cô lại còn há»i mãi nhÆ° thế? May làm sao vừa đến đây thì cô vừa cạy được phiến đá lên...
Thư Hương trừng mắt :
- Ai cạy?
Lữ Ngá»c Hồ vá»™i há»i :
- Ủa, không phải cô sao? Sao tôi thấy tảng đá bật lên?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Tôi làm sao lại có thể làm nổi chuyện ấy?
Lữ Ngá»c Hồ ngẩn ngÆ¡ :
- Lạ quá... Thế còn ai giết gã Hòa thượng...
Thư Hương chận nói :
- Tôi vô đây thì hắn đã chết rồi.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Thế ai giết lão?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Quá»·...
Tiếng “quỷ†vừa nói ra là nàng nín cÆ°á»i, bây giá» thì nàng lại sợ.
Thật là lạ, tâm lý con ngÆ°á»i kỳ cục, khi nãy lo đủ thứ chuyện, không sợ quá»·, bây giá» có bạn, bá»›t lo thì chuyện quá»· lại... sợ.
Lữ Ngá»c Hồ hình nhÆ° cÅ©ng ngan ngán, hắn nói :
- Coi chừng, sao tôi thấy chỗ này kỳ cục quá, coi chừng có quỷ thật chớ chẳng chơi đâu... Nhưng tại làm sao cô cứ ở riết đây làm gì?
Thư Hương nhăn nhó :
- Bộ anh tưởng tôi ham ở cái ổ quỷ...
Nàng lại nín ngang.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Chớ tại làm sao kỳ vậy? Tôi cứ tưởng cô ở đây chỠtôi...
Thư Hương lắc đầu :
- Tại vì tôi không đi được.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Sao vậy?
Thư Hương đáp :
- Tôi vừa vào đây thì cửa đóng và khóa lại bên ngoài...
Lữ Ngá»c Hồ nhÆ°á»›ng mắt :
- Ai khóa?
Thư Hương nói :
- Quá»·...
Nàng đưa tay bụm miệng.
Bây giỠthì nàng sợ thật tình.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Sao không xô mạnh coi.
Thư Hương lắc đầu :
- Xô đạp gì cũng không nổi cả.
Lữ Ngá»c Hồ trầm ngâm :
- Có thể tại cô yếu...
Thư Hương hất mặt :
- Anh mạnh thì thử xem.
Nàng không bảo thì hắn cÅ©ng thá»­, chẳng những thá»­ mà hắn còn phải dùng má»i cách để thoát ra.
Hắn bước lại gần cánh cửa, hắn nhắm phía rồi kê một bàn chân.
Hắn làm hơi chậm, có lẽ hắn vận lực, nhưng hắn vụt quay lại và hắn ngó Thư Hương...
Nàng hét :
- Chịu chưa?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Chịu!
Thư Hương nói :
- Có anh thì chắc phải có cách, cố mà tìm...
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Thôi, không tìm...
Thư Hương cau mặt :
- Sao vậy? Äịnh ở luôn trong này vá»›i cái xác xình đó à?
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Không phải, tôi không tìm cách vì tôi mắc bận...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Bận gì?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Bận đi ra...
Hắn đưa tay xô cánh cửa.
Hắn xô nhẹ và cánh cửa bung ra.
Thư Hương mở đôi mắt tròn xoe và nhảy dựng lên :
- Sao vậy? Cửa không có khóa?
Lữ Ngá»c Hồ không trả lá»i, hắn cầm khóa cá»­a đẩy ra đẩy vô, rồi hắn nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngá».
Cửa đã mở rồi, có thể đi ra được rồi đấy nhưng Thư Hương vẫn đứng y một chỗ.
Mặt nàng xanh xạm.
Thái độ của nàng vô cùng tức tối, ánh mắt nàng long lên.
Bị nhốt là má»™t chuyện mà bị nghi ngá» lại là má»™t chuyện khác, bây giá» nàng thấy, nói tiếng nói “bị nhốt†y nhÆ° là tiếng ngÆ°á»i khác chưởi vào mặt của mình.
Nàng đứng giận rung.
Lữ Ngá»c Hồ thở dài :
- Cứ cho là hồi nãy cánh cửa khóa nhưng bây giỠnó đã mở rồi thì mình đi ra chứ?
Thư Hương vùng vằng :
- Tôi không ra.
Lữ Ngá»c Hồ cau mặt :
- Sao kỳ vậy?
Thư Hương nói :
- Anh nghi oan cho tôi, anh nghĩ rằng tôi đã gạt anh.
Lữ Ngá»c Hồ chá»›p mắt :
- Ai nói hồi nào? Mà có cái gì đâu mà cô phải gạt tôi?
Thư Hương nói :
- Ngoài miệng anh nói thế, nhưng trong bụng anh đỠquyết rằng tôi đã lừa anh.
Lữ Ngá»c Hồ mỉm cÆ°á»i dịu giá»ng :
- Tôi chưa bao giỠcó một ý nghĩ nào như thế, chưa bao giỠtôi nói tiếng nào mà cô lại không tin.
Thư Hương cũng hơi dịu lại :
- Thế nhưng cánh cửa..
Lữ Ngá»c Hồ chặn nói :
- Cánh cá»­a đó khi nẫy có ngÆ°á»i khóa lại, ngÆ°á»i đó đã làm chuyện đó thì bây giá» há» không biết mở ra sao?
Bây giá» thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng má»›i toét miệng cÆ°á»i...
Nhưng rồi nàng lại cau mày :
- NhÆ°ng cái con ngÆ°á»i làm chuyện kỳ cục đó là ai? Tại sao lại làm nhÆ° thế?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Chỉ còn cách Ä‘i ra tìm ngÆ°á»i ấy là sẽ biết ngay.
Thư Hương gật đầu :
- Äúng rồi, phải tìm cho ra, phải há»i cho ra, nếu cần sẽ đập hắn vài roi vào đít trÆ°á»›c rồi tính gì hãy tính...
Bây giỠthì nàng không đợi giục, nàng bước ra.
Nhưng nàng lại nhìn ba chén trà.
Ba chén trà vẫn đặt ngay ở trên bàn, cố nhiên là trà đã nguội...
Tài sản của killer1310

  #30  
Old 26-06-2008, 02:31 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 29

Chùa lại trở thành sòng bạc

Trà đã nguội cả rồi nhưng Thư Hương đang khát.
Giá như mấy ngày trước đây, nàng nhất định sẽ bưng ba chén trà uống cạn rồi, nhưng bây giỠthì không.
Bây giỠthì nàng đã “lớn†rồi.
Bây giỠđối vá»›i má»i việc, nàng đã cẩn thận hÆ¡n trÆ°á»›c.
Nàng cần phải xem ba chén trà đó có độc hay không.
Muốn biết trà có Ä‘á»™c hay không, những kẻ giang hồ lão luyện Ä‘á»u dá»… dàng ngó thấy.
Nàng cần gá»i Lữ Ngá»c Hồ.
Nhưng khi nàng quay lại thì thấy hắn đứng nhìn cánh cửa trân trân.
Nàng há»i :
- Làm gì mà đứng đớ ra đó? Phát hiện cái gì mới nữa à?
Lữ Ngá»c Hồ ngẩng lên nhìn nàng rồi nhìn cánh cá»­a, hắn bật cÆ°á»i nói :
- Tôi đang nghĩ đến một chuyện ngồ ngộ.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Chuyện gì?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tôi nghÄ© giá nhÆ° cánh cá»­a đừng mở ra được, tôi vá»›i cô bị giam trong này suốt Ä‘á»i chắc là vui lắm.
Thư Hương nguýt dài :
- Thì ra anh cũng là thứ chẳng ra gì đâu.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Äàn ông có mấy ngÆ°á»i ra gì đâu.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tôi có nói vá»›i anh là trÆ°á»›c kia tôi định chá»n anh làm chồng?
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Cô có nói rồi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Sau đó, tôi có nói với anh là tôi đã bỠý định ấy?
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Có nói.
Thư Hương nói :
- Bây giá» tôi lập lại, cho dầu có bị giam chung trong này vá»›i anh suốt Ä‘á»i, tôi cÅ©ng không thể lấy anh.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Tại sao vậy?
Thư Hương đáp :
- Tại vì tôi đã chá»n ngÆ°á»i khác.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- NgÆ°á»i nào vậy?
Thư Hương trầm ngâm :
- ChỠkhi gặp được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Cô nói như thế cô không sợ tôi buồn sao?
Thư Hương lắc đầu :
- Không.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Tại sao vậy?
Thư Hương đáp :
- Tại vì tôi biết rõ anh, tôi biết nếu anh cần chá»n vợ thì ngÆ°á»i anh chá»n nhất định không phải... theo loại của tôi.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i lá»›n :
- Äã thế chắc chúng mình chỉ nên làm bạn tốt vá»›i nhau thôi.
Thư Hương gật đầu :
- Chắc chắn như thế, vì tôi cũng đã có nói rồi, chúng ta sẽ là bằng hữu tốt.
Nói xong câu chuyện, nàng chợt nghe thÆ° thái cả ngÆ°á»i. Nàng đã nói được những gì nàng muốn nói, những gì nàng cần nói, nếu không nói được thì nó cứ canh cánh trong lòng nàng, thật là khó chịu cho nàng vô cùng.
Hồi sáng lúc Lữ Ngá»c Hồ thức dậy, nàng đã có nói phá»›t qua ý nghÄ© của nàng, nhÆ°ng đó chẳng qua là ý nghÄ© nhất thá»i, nhÆ°ng bây giá» nàng đã quyết tâm lắm rồi.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Äã thế đừng bao giá» giam mình trong này suốt Ä‘á»i, mình cần phải Ä‘i ra.
Thư Hương gật đầu :
- Äúng rồi, phải ra tìm vị bằng hữu giam tôi má»›i được.
Nàng xô cửa bước hẳn ra ngoài và nàng khựng lại.
Thiếu chút nữa là nàng đã kêu lên vì những Ä‘iá»u mà nàng vừa thấy vừa nghe ở bên ngoài.
NhÆ°ng, đã nói bây giá» thì nàng đã lá»›n rồi, má»i việc Ä‘á»u cẩn thận, nàng không kêu, nàng quay lại nhìn Lữ Ngá»c Hồ.
Sự kinh dị đã làm cho nàng gần như không thể tin là thật...
* * * * *
Gian nhà thật rộng và dài, Tuy không ngăn, nhưng cách xắp xếp bàn ghế thì có lẽ lúc đến đây lão Kim Râu muốn cho tiện nên dồn hết bàn ghế ra ngoài, bên trong để trống, cho nên từ chỗ cánh cửa vô giữa phòng mà Thư Hương bị nhốt ra tới bên ngoài, còn một khoảng không, nếu nói nhỠlà không nghe được gì cả.
Bây giỠthì Thư Hương nghe.
Không những nghe mà nàng còn thấy.
Những chuyện nghe thấy bây giá», nếu có ai nói lại vá»›i nàng vá» những chuyện nhÆ° thế, nàng sẽ cÆ°á»i lăn chiêng, vì nàng cho rằng đó là chuyện thần thoại mà ngÆ°á»i ta ngốc nghếch má»›i đâm tin chuyện đó.
Vì chính bây giá», nàng nghe, nàng thấy bằng tai, bằng mắt của chính nàng mà nàng vẫn chÆ°a tin.
Nàng đứng sững má»™t chá»— nhÆ° trá»i trồng.
* * * * *
Cá»­a vừa mở ra, ThÆ° HÆ°Æ¡ng vừa bÆ°á»›c ra, trÆ°á»›c hết nàng nghe tiếng cÆ°á»i, tiếng nói của những ngÆ°á»i thắng, tiếng càu nhàu, tiếng cá»± ná»± của những kẻ thua.
Kế tiếp là nàng nghe tiếng xốc bài, tiếng hột xúc xắc đổ vào chén, tiếng xướng số điểm trên mặt hột, và tiếp theo là nàng thấy...
Äèn Ä‘uốc sáng choang, ngÆ°á»i đông vầy vầy, sòng bạc đông nhÆ° cÅ©.
Äúng là nằm má»™ng.
Mới đây, mới vừa rồi, cách đó không lâu lắm, toàn nhà không có một cái bàn, không còn một bộ bài, không thấy một hột xúc xắc mà toàn là Hòa thượng ngồi chấp tay dưới đất.
Kế đó là hỠhò nhau dông mất, để lại tòa nhà vắng hoe...
Thế mà bây giá», sau má»™t chút bị giam trở ra, các hạng ngÆ°á»i Ä‘á»u có đủ, sòng bạc hiện nguyên hình.
Không biết ngÆ°á»i ta từ đâu đến, ai nấy tá»›i hồi nào bá»n ngÆ°á»i này gầy sòng trông thật là xôm tụ.
Chỉ có Hòa thượng là không có.
Không có má»™t cái đầu trá»c, chá»› đừng nói mấy mÆ°Æ¡i.
Thư Hương đứng khựng.
Nàng có cảm tưởng nàng bị xông thuốc mê và được cứu tỉnh lại nhiá»u lúc, cứ má»—i khi nàng tỉnh lại thì ngÆ°á»i ta bày ra má»™t trò khác, ngÆ°á»i ta biến sòng bạc của Kim Râu thành sân khấu, rồi ngÆ°á»i ta đã sấp lá»›p lang cho má»™t vở kịch biến đổi từng màn.
Nhưng vì sân khấu có tánh cách lộ thiên, thay vì kéo màn thay cảnh thì hỠlại xông thuốc mê... khán giả.
Ngoài cách giải thích đó ra, nàng tin chắc không ai có thể giải thích nổi chuyện “sòng bạc biến thành chùa, rồi chùa bá»—ng biến Ä‘i, cho sòng bạc hiện nguyên hình trở lạiâ€.
Tất cả những con bạc bá»—ng... Ä‘i tu, cạo đầu trá»c lóc vì nhất thá»i “khám phá hồng trầnâ€, rồi vì nghiệp duyên chÆ°a dứt, cho nên phật tổ cho tạm... xả hÆ¡i, trở vá» má»c tóc để tiếp tục trả cho vÆ¡i nghiệp chÆ°á»›ng... đánh bài!
Vì thế cho nên, chỉ một thoáng giây, từ con bạc, làm nhà sư, và từ Hòa thượng bị thâu y bát hiện nguyên hình... con bạc.
Tất cả Ä‘á»u do phép Phật.
Äó là cách giải thích thứ hai.
Ngoài hai lối giải thích đó ra, ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u... há hốc mồm kinh ngạc.
* * * * *
ThÆ° HÆ°Æ¡ng sá»±c nhá»› còn có Lữ Ngá»c Hồ ở sau lÆ°ng, nàng quay đầu lại thì hắn Ä‘ang há hốc mồm.
Phong thái ngang tàng, coi trá»i đất chỉ bằng ná»­a con mắt của vị “đại nhân vật†này đã Ä‘i chÆ¡i chá»— khác, hiện tại hắn đã hiện nguyên hình... chàng ngốc.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nghe cổ mình khô đắng, nàng há»i hắn nhÆ°ng giá»ng chÆ°a hết kinh hoàng :
- Anh... anh có thấy hay chưa?
Lữ Ngá»c Hồ trả lá»i nhÆ° cái máy :
- Tôi... thấy....
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i?
- Thấy cái gì?
Lữ Ngá»c Hồ nói nhÆ° cái bong bóng xì hÆ¡i, hắn nói :
- Sòng bài.
Thư Hương gặn lại :
- Anh thấy thật như thế phải không?
Lữ Ngá»c Hồ nhÆ° được “nhắc tuồngâ€, hắn Ä‘Æ°a tay dụi mắt :
- Rõ ràng nếu ai thấy không thật nhÆ° thế thì ngÆ°á»i đó lá»t tròng...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng định nói thêm, nhÆ°ng ngay khi ấy, có má»™t ngÆ°á»i mặc áo gấm, tay cầm ống Ä‘iếu, râu ria xồm xoàng, chầm chậm bÆ°á»›c vá» phía hai ngÆ°á»i.
Chỉ xem dáng Ä‘i đủ biết con ngÆ°á»i đó võ công không phải tầm thÆ°á»ng.
Ông ta bÆ°á»›c lại cÆ°á»i cÆ°á»i, nhÆ°ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng không dằn được, nàng chụp há»i :
- Sòng bài này khai trương từ bao giỠthế?
Hình như cảm thấy cô gái này hay đùa vui, nên hắn nhìn nàng từ đầu xuống tới chân bằng tia nhìn thật lạ, hắn nói :
- Khai trương từ lúc mà cô chắc còn... nằm trong bụng mẹ.
Thư Hương trố mắt kinh nghi :
- Sòng bài này khai trương là có ông ở đây rồi?
NgÆ°á»i áo gấm đáp :
- NgÆ°á»i khách thứ nhất tá»›i đây, cÅ©ng chính tôi má»i.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Ông luôn túc trực ở đây?
NgÆ°á»i áo gấm nói :
- Trừ giỠngủ thì không có ở trong sòng bài.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Còn hồi chiá»u hôm nay?
NgÆ°á»i áo gấm đáp :
- ThÆ°á»ng thÆ°á»ng thì tôi phải ngủ ít nhất má»™t giá» sau cÆ¡m trÆ°a, nhÆ°ng hôm nay có mấy ngÆ°á»i bạn thân ở xa đến, tôi bá» ngủ để ở đây hầu tiếp cho vui. Lâu lâu bạn xa đến, mình phải biết Ä‘iá»u.
Hai tay của ThÆ° HÆ°Æ¡ng nắm chặc lại, nàng ngó ra sau há»i Lữ Ngá»c Hồ :
- Anh nghe cả rồi chớ?
Lữ Ngá»c Hồ tái mặt, hắn bÆ°á»›c nhanh tá»›i và gằn giá»ng :
- Tốt hơn hết là ông nên nói thật.
NgÆ°á»i áo gấm bây giá» má»›i giật mình, ông ta coi đây không phải là chuyện đùa nữa, ông ta nghiêm giá»ng :
- Tại làm sao tôi lại phải nói... không thật?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Ông là ai vậy?
NgÆ°á»i áo gấm đáp :
- Tôi hỠKim.
Thư Hương cau mặt :
- HỠKim? Vậy Kim Râu là gì của ông?
NgÆ°á»i áo gấm rá» rá» hàm râu của mình và cÆ°á»i :
- Tôi là Kim Râu đây.
Thư Hương đâm cáu, nàng nói lớn :
- Ông không phải là Kim Râu, nhất định không phải.
NgÆ°á»i áo gấm kinh hoảng ra mặt :
- Tôi không phải là Kim Râu thì là ai?
Thư Hương nói :
- Tôi không cần biết ông là ai, nhưng tôi nói ông không phải là Kim Râu.
Äến bây giá» thì hình nhÆ° đã có nhiá»u ngÆ°á»i nghe, há» tràn tá»›i bu quanh.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng không nhìn ai cả, nàng chỉ nhìn bá»™ mặt của ngÆ°á»i áo gấm, bá»™ mặt Ä‘ang cÆ°á»i cÆ°á»i trông thật là... dá»… ghét.
NgÆ°á»i áo gấm vừa cÆ°á»i vừa há»i :
- Tại làm sao cô nương đoán quyết ta không phải là Kim Râu?
Thư Hương nói lớn :
- Tại vì tôi biết Kim Râu, hắn không có râu, một sợi cũng không có.
NgÆ°á»i áo gấm vụt cÆ°á»i thật lá»›n, hắn chỉ ThÆ° HÆ°Æ¡ng và cÆ°á»i nói lá»›n :
- Trá»i đất, vị cô nÆ°Æ¡ng này bảo Kim Râu không có râu...
Nhiá»u tiếng cÆ°á»i rập lên, làm nhÆ° há» vừa nghe chuyện... đùa.
Há» vừa xúm nhau cÆ°á»i vừa nói :
- Kim Râu mà sao lại không... râu?
- Không râu thì tại sao lại gá»i Kim... Râu?
Há» lại cÆ°á»i, giá»ng cÆ°á»i nghe nhÆ° chế nhạo nàng...
Thư Hương giận run, giận đến muốn điên luôn.
Nàng nói như hét vào tai thiên hạ :
- Kim Râu chẳng những không râu, mà lại còn làm Hòa thượng rồi.
Nàng vừa nói dứt thì cả gian nhà thiếu Ä‘iá»u ngã xuống vì tiếng cÆ°á»i nổi lên má»™t cái rần của cả bá»n ngÆ°á»i trong đó.
Cả sòng bạc quá đông, há» rập nhau cÆ°á»i và giành nhau nói :
- Kim Râu mà Ä‘i làm Hòa thượng thì toàn thiên hạ Ä‘á»u là... phật.
- Vị cô nÆ°Æ¡ng này nếu không phải là nhìn lầm ngÆ°á»i thì nhất định là tại vì cảm nặng nên đâm ra... sảng.
Thư Hương nhảy dựng lên :
- Tôi không có mê, tôi không có sảng, tôi không nhìn lầm, chính mắt tôi nhìn thấy.
NgÆ°á»i áo gấm ráng nín cÆ°á»i :
- Cô thấy cái gì?
Thư Hương đáp :
- Tôi thấy Kim Râu làm Hòa thượng.
Có ngÆ°á»i há»›t há»i :
- Hắn đi làm Hòa thượng khơi khơi vậy à?
Thư Hương nói :
- Không, tại có ngÆ°á»i ép buá»™c hắn.
NgÆ°á»i áo gấm há»i :
- Ai ép hắn?
Thư Hương đáp :
- Một... một Hòa thượng.
Tiếng cÆ°á»i lại rập lên, lần này thiên hạ đúng là cÆ°á»i đến nghiêng đến ngá»­a, cÆ°á»i ôm bụng, cÆ°á»i bò dÆ°á»›i đất...
Thư Hương chợt nghe đầu nhức nhối chóng mặt...
Trong ngày nay, nàng gặp những chuyện thật là kỳ dị, giá nhÆ° có ai thuật cho nàng nghe nhÆ° thế, chắc chắn nàng cÅ©ng phải ôm bụng cÆ°á»i nhÆ° há» bây giá»...
NhÆ°ng bây giá» thì nàng không thể nào cÆ°á»i được, nàng muốn khóc.
NhÆ°ng ngay lúc đó chợt có tiếng há»i :
- Ai nói ai là Hòa thượng?
Giá»ng nói thật trầm, không lá»›n nhÆ°ng bất cứ ai nghe cÅ©ng y nhÆ° có má»™t tiếng rống ká» mang tai, tất cả Ä‘á»u nghe rá»n rá»n kéo dài, câu há»i đã dứt từ lâu, nhÆ°ng nhiá»u ngÆ°á»i phải ôm đầu nhăn mặt...
Chứng tá» con ngÆ°á»i phát ra tiếng nói đó ná»™i lá»±c thâm hậu không thể tưởng.
Và lập tức, đám đông dạt ra ngay, bao nhiêu cặp mắt quay vỠhướng phát ra tiếng nói.
Không biết từ đâu đến, không biết đến tá»± bao giá», từ trong góc của sòng bạc, má»™t ngÆ°á»i chầm chậm bÆ°á»›c ra và bây giá» thì má»i ngÆ°á»i cÅ©ng vừa nhận ra, ngÆ°á»i đó là Hòa thượng.
* * * * *
Äó là má»™t Hòa thượng ốm tong teo.
Äã ốm mà lại thấp ngÆ°á»i, thêm vào đó bá»™ mặt nhăn nhúm dài thòng trông y nhÆ° con khỉ.
Con ngÆ°á»i nhÆ° thế, dáng sắc y nhÆ° con bịnh lâu ngày má»›i mạnh nhÆ°ng bất cứ ai, chỉ cần biết qua võ công thì cÅ©ng Ä‘á»u không dám khinh thị, dầu chỉ má»›i nhìn qua lão má»™t lần đầu.
Không phải vì bên cạnh ông ta có hai nhà sÆ° trung niên phong thái uy nghiêm, gần nhÆ° hào tráng, cÅ©ng không phải vì hỠăn mặc quá sang trá»ng, càng không phải vì sâu chuá»—i óng ánh vàng lấp lánh trên tay...
Không ai hiểu được vì sao, không ai phân tách được rõ ràng, chỉ biết rằng nhìn qua ông ta thì bất cứ ai cÅ©ng Ä‘á»u nghe rúng Ä‘á»™ng, không phải vì sợ sệt mà vì tôn kính.
Thư Hương cũng thế.
Bao nhiêu căm tức vì thái Ä‘á»™ của Hòa thượng hiếp bức ngÆ°á»i trong sòng bạc ban trÆ°a, bao nhiêu lá»i lẽ không bằng lòng nhÆ°ng hữu lý của Lữ Ngá»c Hồ vá» những kẻ tu hành bất chánh Ä‘Æ°a đến ý nghÄ© xem thÆ°á»ng, Ä‘á»u bay Ä‘i đâu mất, nhÆ°á»ng chá»— cho sá»± e dè, kính trá»ng, ná»… nang...
Mặc dầu chưa bao giỠgặp Hòa thượng, trừ vị Hòa thượng đã gặp, nhưng khi thấy mặt nhà sư này, Thư Hương biết ngay đó là một vị cao tăng.
Cao tăng vốn cÅ©ng nhÆ° danh sÄ©, bất luận ở má»™t nÆ¡i nào, cÅ©ng Ä‘á»u được ngÆ°á»i ta đặc biệt chú ý.
Chỉ cần bao nhiêu đó, ngÆ°á»i ta đủ thấy bản thân của cao tăng, danh sÄ© đã có má»™t chá»— đứng khá cao trong ý niệm con ngÆ°á»i, đó là má»™t giá trị đặc biệt do những cao tăng danh sÄ© từ ngàn xÆ°a để lại.
Cố nhiên, ngÆ°á»i ta không phải kính trá»ng má»™t cá nhân, ngÆ°á»i ta kính trá»ng bởi truyá»n thống tinh thần của nó.
Äứng trÆ°á»›c má»™t kẻ hung ác, sức mạnh con ngÆ°á»i không địch nổi, ngÆ°á»i ta có thể sợ sệt nhất thá»i, nhÆ°ng không ai có má»™t ý niệm tôn kính nhÆ° đứng trÆ°á»›c má»™t cao tăng, má»™t danh sÄ© trói gà không chặc.
NhÆ°ng cái lạ ở đây là vừa rồi, vì sá»± chú ý đặc biệt, ThÆ° HÆ°Æ¡ng và Lữ Ngá»c Hồ không thấy trong sòng bạc có má»™t nhà sÆ° nào cả, nhÆ° vậy không biết há» xuất hiện bằng cách nào, chỉ nghe tiếng là đã thấy có há» rồi.
Không ai biết ba nhà sư này từ ngả nào bước vào đây.
Thư Hương bước lên chớp chớp mắt :
- Có phải vừa rồi đại sÆ° đã há»i tôi?
Lão Hòa thượng gật đầu :
- Nữ thí chủ vừa rồi có phải đã nói đến một Hòa thượng?
Thư Hương đáp :
- Phải.
Lão Hòa thượng há»i :
- Vị Hòa thượng đó dáng dấp như thế nào?
Thư Hương đáp :
- Vị Hòa thượng đó có gÆ°Æ¡ng mặt tròn, trắng mập, hình nhÆ° có lúm đồng tiá»n bên má.
Lão Hòa thượng há»i :
- Äá»™ bao nhiêu tuổi?
Thư Hương đáp :
- Dáng sắc thì chÆ°a lá»›n lắm, nhÆ°ng giá»ng nói nhÆ° già.
Lão Hòa thượng há»i :
- Phải có má»™t vị Äạo sÄ© cùng Ä‘i vá»›i ông ta?
Thư Hương đáp :
- Chẳng những có Äạo sÄ© mà lại còn có Tú tài.
Lão Hòa thượng há»i :
- HỠđâu?
Thư Hương đáp :
- Äạo sÄ© và Tú tài thì không thấy, chỉ thấy vị Hòa thượng...
Nàng thở ra và nói tiếp :
- Vị Hòa thượng đó đã mất rồi.
Không thấy phản ứng trên gÆ°Æ¡ng mặt của lão Hòa thượng, ngÆ°á»i ta chỉ thấy bá»™ trÆ°á»ng ká»· mà nàng Ä‘ang đứng vịn, bá»—ng tá»± nhiên gãy tan, bốn cái chân gãy vụn, bá»™ ghế làm bằng thứ gá»— dầy và cứng bị nứt tét ra từng mảnh, y nhÆ° má»™t cái bàn trong căn nhà sập, bị sức ép của mái ngói làm cho gẫy bể tan tành.
Lão Hòa thượng vẫn đứng yên, bàn tay đặt trên trÆ°á»ng ká»· cÅ©, tay kia ông ta buông thẳng xuống, mặt ông ta không đổi sắc.
Tất cả những ngÆ°á»i có mặt Ä‘á»u lạnh toát mồ hôi.
Thật lâu, lão Hòa thượng há»i từng tiếng má»™t :
- Vị Hòa thượng đó chết tại đâu?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chỉ ngược lại gian phòng mà nàng và Lữ Ngá»c Hồ vừa má»›i bÆ°á»›c ra.
Tay nàng vừa đưa ra thì hai nhà sư trung niên đứng sau lưng lão Hòa thượng đã tung mình vào tới cửa phòng.
Những ngÆ°á»i đứng gần, cảm nghe nhÆ° có má»™t trận gió mạnh thổi ngang, vạt áo của há» phất lên, có ngÆ°á»i Ä‘á»™i nón bị bay luôn theo hÆ°á»›ng hai nhà sÆ° vừa phóng tá»›i.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bất giác Ä‘Æ°a mắt liếc nhanh vá» phía Lữ Ngá»c Hồ.
Lữ Ngá»c Hồ đứng trÆ¡ ra.
Gương mặt hắn bây giỠlàm như có ai vừa treo thêm khối đá, vuông khăn choàng nơi cổ hắn đã đẩm mồ hôi.
Chỉ trong nháy mắt hai nhà sư trung niên đã trở ra, trên tay lại có thêm thi thể của Hòa thượng mập.
Vẻ mặt của hai nhà sÆ° trung niên bây giá» thật là dá»… sợ, đôi mắt của há» hình nhÆ° có nhiá»u tia lá»­a bắn ra.
Lão Hòa thượng chỉ liếc nhẹ vào thi thể Hòa thượng mập rồi niệm phật.
Cho đến lúc ông ta hé mắt lên thì nàng chợt thấy trÆ°á»›c mặt tối xầm, lão Hòa thượng đã đứng ngay sát trÆ°á»›c mặt nàng và ông ta há»i từng tiếng má»™t :
- Nữ thí chủ quí tánh?
Thư Hương đằng hắng hai ba tiếng nhỠ:
- Tôi há» Äào, tiên ThÆ° HÆ°Æ¡ng.
Lão Hòa thượng nhìn nàng vài lượt rồi Ä‘Æ°a tia mắt qua Lữ Ngá»c Hồ :
- Còn vị thí chủ đây?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tại hạ là Lữ Ngá»c Hồ.
Lão Hòa thượng gật gật đầu, những Ä‘Æ°á»ng gân trên mặt ông ta nổi lên nhÆ° những con trùng hổ...
Ông ta lại nói từng tiếng trầm trầm :
- Tốt, hảo võ công, hảo thân thủ, quả danh bất hÆ° truyá»n.
Thư Hương kêu lên :
- Không, không phải, vị Hòa thượng này không phải chúng tôi giết, ông đừng có hiểu lầm.
Lão Hòa thượng gằn giá»ng :
- Không phải nam thí chủ thì nữ thí chủ phải không?
Thư Hương la lên :
- Làm sao lại là tôi? Tôi làm sao phải giết ông ta? Khi tôi gặp ông ta thì ông ta đã chết rồi.
Lão Hòa thượng há»i :
- Gặp ở đâu?
Thư Hương đáp :
- Trong gian phòng đó.
Lão Hòa thượng há»i :
- Lúc đó nam thí chủ cũng ở trong đó với nữ thí chủ phải không?
Thư Hương đáp :
- Không, hắn mới đến sau.
NgÆ°á»i áo gấm tá»± xÆ°ng là Kim Râu lên tiếng :
- Äây là tÆ° sản của tôi, tôi biết không có ngá» nào khác nữa, nếu Lữ đại hiệp vào là phải Ä‘i vào đây thì chúng tôi phải thấy chá»›?
Thư Hương nói :
- Hắn không có đi ngỠnày.
Lão Hòa thượng nói :
- Vị thí chủ mới nói rất rõ ràng, nhà này không có ngỠnào khác nữa.
Thư Hương nói :
- Có, hắn từ dưới đất đi lên.
Nói xong câu đó, nàng cảm thấy khó cho ngÆ°á»i ta tin được nên nàng vá»™i nói thêm :
- Hồi trÆ°a này, khi chúng tôi đến đây thì vị Hòa thượng đó chÆ°a chết, nhÆ°ng khi Ä‘ang nói chuyện vá»›i chúng tôi thì bá»—ng dÆ°ng tụt rÆ¡i xuống dÆ°á»›i ná»n...
Vừa nói, nàng vừa Ä‘Æ°a tay chỉ dÆ°á»›i đất và nàng bá»—ng thấy má»i ngÆ°á»i trố mắt nhìn nàng trân trối...
HỠnhìn nàng với một dáng cách làm cho nàng có cảm tưởng như hỠđang nhìn... quát vật.
Hình nhÆ° há» muốn cÆ°á»i, nhÆ°ng vì không khí Ä‘ang trầm trá»ng nên há» không dám cÆ°á»i thành tiếng.
Lão Hòa thượng há»i :
- Rồi sau đó thì sao?
Thư Hương đáp :
- Sau đó, sau đó thì Lữ Ngá»c Hồ cÅ©ng rÆ¡i xuống theo. Lúc đó trong nhà này không có má»™t bóng ngÆ°á»i nào cả, tất cả những Hòa thượng bị ép cạo đầu Ä‘á»u Ä‘i hết, và khi tôi vào phòng giam kia thì bên ngoài khóa trái...
Bây giá» thì má»i ngÆ°á»i càng ngó ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhiá»u hÆ¡n nữa, hình nhÆ° há» có nói thầm vá»›i nhau rằng rất có thể cô gái này mắc chứng cuồng tâm...
Tài sản của killer1310

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîìèð, cat bui giang ho, çîîôèëû


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™