Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #31  
Old 26-06-2008, 02:32 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 30

Nhà sư già của Thiếu Lâm



Chỉ có lão Hòa thượng là vẫn nghiêm trang đến lạnh lùng, mắt của ông ta không má»™t ngÆ°á»i nào dám nhìn ngay.
Ông ta ngó ThÆ° HÆ°Æ¡ng chầm chập và há»i :
- Cô nương đến đây hồi trưa này?
Thư Hương đáp :
- Lúc đó mới vừa quá ngỠmột chút thôi.
Lão Hòa thượng há»i :
- Lúc đó trong nhà này có ngÆ°á»i không?
Thư Hương đáp :
- Có.
Lão Hòa thượng lại há»i :
- Có phải những ngÆ°á»i này không?
Thư Hương lắc đầu :
- Không phải, tất cả Ä‘á»u bị cạo đầu làm Hòa thượng, Kim Râu cÅ©ng thế.
Bây giá» thì ngÆ°á»i áo gấm không còn dằn nổi nữa, ông ta bật cÆ°á»i :
- Tại hạ có là Hòa thượng hay không thì chư vị ở đây đã chứng minh.
Lão Hòa thượng nói :
- Nhưng không một ai dám chứng minh chuyện của một cô gái nhỠtuổi nói ra.
Nếu cô nương nói thế thì những vị Hòa thượng đó bây giỠở đâu?
Thư Hương đáp :
- Äã Ä‘i hết rồi.
lão Hòa thượng há»i :
- Äi đâu?
Thư Hương đáp :
- Không biết.
Lão Hòa thượng há»i :
- HỠđi rồi, nơi đây còn có những ai?
Thư Hương đáp :
- Không ai cả, không có một ai ở trong nhà này.
Nhiá»u ngÆ°á»i không dằn được, nhÆ°ng cÅ©ng không dám cÆ°á»i lá»›n, há» nhủi đầu vào vai nhau cÆ°á»i sục sục...
Lão Hòa thượng ngá»i ngá»i ánh mắt, ông ta nhìn quanh :
- Các vị từ trÆ°a đến giá» Ä‘á»u ở đây cả chứ?
Má»™t ngÆ°á»i lên tiếng :
- Ở đây, tất cả Ä‘á»u có mặt ở đây.
Lão Hòa thượng há»i :
- Các vị đến đây từ bao gi�
Nhiá»u ngÆ°á»i đáp :
- Từ hồi sáng sớm.
- Từ hồi chÆ°a đến ngá».
- Äến từ tối hôm qua.
NhÆ° vậy là hỠđã đến đây lâu rồi, đến trÆ°á»›c giá» mà ThÆ° HÆ°Æ¡ng và Lữ Ngá»c Hồ đến đây và bằng vào cách nói đó, há» không há» Ä‘i đâu cả, há» vẫn ở sòng bạc đánh bài.
Lão Hòa thượng há»i :
- Có vị nào Ä‘i khá»i nÆ¡i đây không?
Nhiá»u ngÆ°á»i tranh nhau đáp :
- Không, không có ai đi cả.
- Cũng có, nhưng tiểu giải rồi quay vào ngay.
Há» nói không ngoa, những con bạc mà đã nhập vào sáp phạt rồi, có Ä‘em Ä‘ao ká» nÆ¡i cổ há», há» cÅ©ng không coi vào đâu.
Thư Hương giận đến xanh mặt, nàng nói lớn :
- Nói láo, rõ ràng từ trÆ°a đến giá», ngôi nhà này không có chuyện đánh bạc nhÆ° vầy, cÅ©ng không có má»™t ai, những ngÆ°á»i này không bao giá» có mặt ở đây.
Lão Hòa thượng lạnh lùng :
- Bảy tám mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i ở đây nói láo, chỉ có má»™t mình cô nÆ°Æ¡ng không nói láo?
Thư Hương nổi nóng :
- Tại làm sao tôi lại phải nói láo?
Lão Hòa thượng há»i :
- Cô nương có biết vị Hòa thượng chết đó là ai không?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng trả lá»i :
- Không biết.
Lão Hòa thượng gằn giá»ng :
- Ông ta là sÆ° Ä‘iệt của bần tăng, pháp hiệu là Vô Danh Äại SÆ°.
NgÆ°á»i áo gấm kinh hãi :
- Có phải vị “Không Môn Äệ Nhất Hiệp Tăng†mà ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng gá»i là “Äa Sá»± hòa thượng†của Thiếu Lâm không?
Lão Hòa thượng gật gật đầu :
- Äã là “Tăng†thì sao lại còn xÆ°ng là “Hiệpâ€, đó là chuyện đáng phiá»n...
NgÆ°á»i mặc áo gấm vẫn trong bá»™ mặt kinh hoàng :
- Thế còn đại Hòa thượng đây...
Lão Hòa thượng đáp :
- Bần tăng là Vô Sắc, từ Thiếu Lâm đến.
Nghe đến danh hiệu của nhà sư này, không khí trong sòng bạc bỗng thay đổi một cách quá nhanh.
Bây giá» chẳng những không còn có tiếng cÆ°á»i, dầu đó là tiếng cÆ°á»i nho nhá», cÅ©ng không còn có nghe ai nói và cÆ¡ hồ cÅ©ng không ai dám thở mạnh nữa, làm nhÆ° tất cả Ä‘á»u nín hÆ¡i lại.
Bất cứ có phải là ngÆ°á»i trong võ lâm hay không, đối vá»›i vị há»™ pháp của Thiếu Lâm, tất cả Ä‘á»u biết rõ.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vốn giận lắm, vừa giận vừa tức uất đến run cả ngÆ°á»i nhÆ°ng bây giá» thì nàng cÅ©ng bình tÄ©nh rồi.
Bằng chỉ má»™t thoáng chốc, nàng cảm nghe nhÆ° má»™t chuyện... má»™t chuyện mà hậu quả không phải chỉ giá»›i hạn ở trong bao nhiêu ngÆ°á»i ở đây, chuyện quá lá»›n lao đến ná»—i bất cứ ai cÅ©ng phải nổi óc rùng mình...
Là sòng bạc cÅ©ng được, là chùa chiá»n gì cÅ©ng được, có tên Kim Râu hay không có tên Kim Râu trên Ä‘á»i này cÅ©ng không sao, nhÆ°ng chuyện giết chết cao đồ Thiếu Lâm, ngÆ°á»i mà giang hồ tôn kính là má»™t “Hiệp Tăng†thì quả là chuyện kinh thiên Ä‘á»™ng địa.
Và đến bây giá» thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng má»›i thấy rằng tất cả những chuyện xem nhÆ° thần thoại này Ä‘á»u do bởi má»™t âm mÆ°u, má»™t âm mÆ°u được bố trí kỹ càng, má»™t âm mÆ°u đáng sợ.
Má»™t âm mÆ°u không chỉ dá»… sợ không thôi, mà âm mÆ°u đó còn làm cho ngÆ°á»i mất mạng má»™t cách rất dá»… dàng.
Lữ Ngá»c Hồ và nàng Ä‘á»u được lừa vào bẫy rập, má»™t bẫy rập mà chắc chắn rằng nàng, và cả Lữ Ngá»c Hồ nữa, chẳng tài nào thoát nổi.
Bây giá» thì nàng má»›i thấy rõ, má»›i ý thức được má»™t khi ngÆ°á»i ta muốn vu oan, thì quả là chuyện không phải dá»… dàng gở nổi, không thể nói cho ngÆ°á»i tin được rằng mình không có nhúng tay vào vụ án.
Má»—i con mắt Ä‘á»u nhắm vào ngÆ°á»i nàng, nhÆ°ng cái nhìn bây giá» của há» rất khác xa khi nảy.
Khi nảy, há» còn cÆ°á»i, há» thấy nàng có lẽ thuá»™c loại khật khá» khật khÆ°á»ng, nói bậy nói bạ đến tức cÆ°á»i.
Nhưng bây giỠthì hỠnhìn nàng bằng cặp mắt khác hơn, hỠnhìn nàng y như...
thấy quỷ.
Nhiá»u tiếng xầm xì :
- Tại làm sao lại phải nói láo như thế?
- Tại làm sao lại đặt ra má»™t chuyện huyá»n hoặc nhÆ° thế?
- Nói nhÆ° thế làm sao ngÆ°á»i ta tin được?
- Tự nhiên là phải kiếm cách nói quanh chứ, ai lại dám nhận là mình đã giết một cao tăng?
Thư Hương nghiến răng :
- Ta vá»›i các ngÆ°Æ¡i không thù không oán, tại làm sao các ngÆ°á»i lại tìm cách hại ta nhÆ° thế chứ?
NgÆ°á»i mặc áo gấm nhún nhún vai, hắn nhìn nàng bằng đôi mắt ác cảm và hắn lùi dần.
Tất cả những ngÆ°á»i khác cÅ©ng dang ra xa, há» coi nàng nhÆ° có mang theo má»™t thứ bịnh truyá»n nhiểm ghế gá»›m lắm...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng trừng trừng mắt và nàng vụt chạy theo níu áo má»™t ngÆ°á»i, giá»ng nàng khẩn khoản :
- Tôi biết ông là má»™t ngÆ°á»i tốt, tại sao ông không nói dùm má»™t tiếng, tại sao ông không thừa nhận rằng từ trÆ°a đến giỠông không có mặt nÆ¡i đây, nÆ¡i đây không có má»™t ngÆ°á»i nào?
Da mặt ngÆ°á»i đó vùng trắng bết, hắn nói :
- Ta không có ở đây? Tôi không có ở đây mà tôi đã thua trên năm trăm lượng bạc được à?
Thư Hương giận run, nàng vung tay tát mạnh vào mặt hắn.
NgÆ°á»i ấy xoa mặt, đã không tức và giận dữ mà cÅ©ng không thèm để ý...
Lão Hòa thượng hình như đã cố gắng hết sức, ông ta nhắm mắt lại lần chuỗi hột như cầu độ cho Vô Danh đại sư mà như cũng đang cầu độ cho hung thủ.
Tự nhiên là ông ta đâu có gì phải gấp.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng và Lữ Ngá»c Hồ y nhÆ° hai há»™t cát trong tay.
Như không chịu nổi, Thư Hương vươn mình lên la lớn :
- Tôi đối với ông ta không ta oán không thù, cũng chưa từng biết mặt thì lý do gì tôi lại giết ông ta?
Vô Sắc đại sư trầm ngâm thật lâu như không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nói :
- Cứ nghe nói thì Vô Danh đã nhập Sơn Lưu.
“SÆ¡n LÆ°uâ€? Sao lại gá»i là “SÆ¡n LÆ°uâ€?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Vì ông ta nhập Sơn Lưu nên tôi giết ông ta à?
Vô Sắc đại sư nói :
- Muốn giết ông ta không phải chỉ có các ngươi, khi đã nhập Sơn Lưu, chẳng khác nào vào địa ngục.
Thư Hương nhảy dựng lên la lớn :
- Äúng là lá»i quá»· quái, cả “SÆ¡n LÆ°u†tôi còn không biết là cái giống gì thì làm gì lại có chuyện vì thế mà giết ông ta chá»›?
Vô Sắc đại sÆ° trầm giá»ng :
- Trước mặt bần tăng không ai được vô lễ như thế.
Thư Hương vẫn lớn tiếng :
- Ông vô lý hay tôi vô lý? Giả như tôi có muốn giết ông ta, tôi làm sao có được bản lãnh như thế chứ?
Cứ đứng làm thinh không há» hé môi, bây giá» Lữ Ngá»c Hồ má»›i lên tiếng :
- Vô ích.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Sao mà vô ích?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Bây giá» bất luận nói gì cÅ©ng Ä‘á»u vô ích.
Thư Hương trố mắt :
- Nhưng... nhưng tôi...
Lữ Ngá»c Hồ chận nói :
- Cô tuy không có bản lãnh giết nổi ông ta nhưng tôi thì có thể...
Thư Hương gắt :
- Nhưng anh đâu giết lão ta.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Ngoài cô ra, có ai chứng minh rằng tôi không giết ông ta?
Thư Hương khựng lại.
Và Lữ Ngá»c Hồ vụt bật cÆ°á»i :
- Trong mình của Lữ Ngá»c Hồ này đã có hàng trăm vết thÆ°Æ¡ng rồi, sợ gì thêm má»™t vài vết thÆ°Æ¡ng nữa?
Vô Sắc đại sÆ° trầm giá»ng :
- Bần tăng cũng đã từng nghe danh Lữ thí chủ là bậc hào kiệt.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i lá»›n :
- Äúng, hảo hán làm, hảo hán chịu, nếu ông cứ quả quyết rằng tôi đã giết Vô Danh đại sÆ° thì tôi nhận là có giết đó.
Vô Sắc đại sư gật đầu :
- Tốt, đã thế, vậy xin má»i thí chủ cùng vá»›i bần tăng đến Thiếu Lâm tá»± bây giá».
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Äi thì Ä‘i, đừng nói Thiếu Lâm tá»± mà cho dầu Ä‘i vào núi kiếm rừng Ä‘ao, há» Lữ này cÅ©ng không biết chuyện từ chối.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vụt kéo tay áo Lữ Ngá»c Hồ :
- Anh... làm sao lại đi theo h�
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Tùy hỠmuốn gì cũng được.
Thư Hương trừng mắt :
- Nhưng rồi hỠsẽ giết anh.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Cái mạng của tôi thật ra thì cÅ©ng chỉ là kiếm lại được trong nhiá»u cái chết mà thôi.
Thư Hương nói :
- Cho dầu như thế, kiếm lại được cũng bằng xương bằng máu, đâu có thể giao cho hỠmột cách bất minh như thế chớ.
NgÆ°á»i trung niên tăng nhân có tÆ°á»›ng mạo uy nghiêm vụt nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng đừng quên rằng sát nhân là thÆ°á»ng mạng, không phải lẽ trá»i mà còn là vÆ°Æ¡ng pháp.
Thư Hương trừng mắt :
- CÅ©ng đừng quên rằng ông là kẻ xuất gia, tại sao mở miệng ra là nói toàn chuyện giết ngÆ°á»i nhÆ° thế? “Kẻ trong không môn không phải là ngÆ°á»i tùy tiện sát nhânâ€, chẳng lẽ sÆ° phụ lại không dạy ông Ä‘iá»u đó hay sao?
NgÆ°á»i tăng nhân trung niên quắt mắt :
- Cô nÆ°Æ¡ng hãy nhẹ lá»i.
Thư Hương nói :
- Bình sanh tôi không dám nặng lá»i vá»›i ai hết nhÆ°ng các ông phải biết kẻ xấu ngÆ°á»i tốt chá»› đâu có hồ đồ nhÆ° vậy.
NgÆ°á»i tăng nhân trung niên trầm giá»ng :
- Kẻ xuất gia ăn nói không lanh lợi, nhưng...
Lão Hòa thượng quay lại gật gật đầu :
- Hay lắm, bao nhiêu năm tu hành, tại sao để vÆ°á»›ng lá»i ăn tiếng nói nhÆ° thế?
NgÆ°á»i trung niên tăng nhân lật đật chấp tay :
- Äệ tá»­ không dám!
Cho đến bây giá» ngÆ°á»i ta thấy hai chuyện đáng nói. Thứ nhất Thiếu Lâm tá»± giá»›i luật uy nghiêm, nhÆ°ng nhất định không bằng lòng cho bất cứ ai khinh thị. Thứ hai, Lữ Ngá»c Hồ quả là kẻ cứng đầu.
Thế nhÆ°ng cuá»™c diện này sẽ Ä‘i đến nÆ¡i đâu, Ä‘iá»u đó không có ai dám nghÄ©.
Vô Sắc đại sÆ° trầm giá»ng :
- Chính vì thế bần tăng không muốn võng khai sát giới, cho nên mới thỉnh Lữ thí chủ đến Thiếu Lâm.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Äến Thiếu Lâm để làm gì?
Vô Sắc đại sư đáp :
- Dùng môn qui mà xử trị.
Thư Hương nói :
- Hắn đâu phải là ngÆ°á»i của Thiếu Lâm, không phải ngÆ°á»i của Thiếu Lâm thì tại sao lại phải dùng môn qui xá»­ trị?
Vô Sắc đại sư đáp :
- Lữ thí chủ đã giết ngÆ°á»i của bản môn, tá»± nhiên phải theo pháp trị của bản môn.
Thư Hương hét lớn :
- Ai thấy hắn giết Hòa thượng Thiếu Lâm?
Vô Sắc đại sư đáp :
- Sự thực như thế còn phải thấy hay không?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bây giá» thì đã nổi tánh ngạo mạn cố hữu, đừng nói cao tăng Thiếu Lâm mà cho dầu là ông trá»i, nàng cÅ©ng không còn kiêng nể, nàng nhìn thẳng vào nhà sÆ° và cÆ°á»i lạt :
- NhÆ° thế nào gá»i là sá»± thá»±c? Ai là ngÆ°á»i thấy hắn giết Vô Danh đại sÆ°? Ai có thể chứng minh rằng hắn hạ thủ?
Vô Sắc đại sư đáp :
- Bởi vì chỉ có các ngươi mới có cơ hội hạ thủ...
Thư Hương gặn lại :
- Tại sao?
Vô Sắc đại sư đáp :
- Bởi vì lúc đó chỉ có hai ngÆ°á»i cùng ở chung phòng vá»›i ông ta.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Lúc đó ông ở đâu?
Vô Sắc đại sư đáp :
- Äang trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i gằn :
- Äang trên Ä‘Æ°á»ng thì làm sao ông lại biết chuyện ở đây? Tại làm sao ông có thể biết rằng gian nhà này không có ngÆ°á»i nào nữa?
Vô Sắc đại sư hơi lộ sắc giận dữ :
- Cô nương không được cưỡng từ đoạt lý.
Thư Hương lắc đầu :
- Chính lão Hòa thượng má»›i là ngÆ°á»i cưỡng từ Ä‘oạt lý chá»› không phải là tôi.
Vô Sắc đại sÆ° trầm giá»ng :
- Giá»i cho tiểu phụ nhân lẻo mép, bần tăng tuy không giá»i nói, nhÆ°ng Hàng Ma thủ pháp không thể không dùng.
CÆ¡n giận dữ quả đã đến rồi, nhà sÆ° già Thiếu Lâm vì thế má»›i bảo rằng lá»i nói của ông ta chẳng phải là Ä‘iá»u cấm kỵ, vậy mà chẳng ngá» vừa rồi ông ta đã cấm ngÆ°á»i đệ tá»­ không được nói.
Vị tăng nhân trung niên bị rầy khi nãy đang chấp tay cúi mặt làm như không nghe Vô Sắc đại sư nói câu vừa rồi.
CÅ©ng có thể đó là tá»± nhiên, “ngÆ°á»i lá»›n†khác hÆ¡n “ngÆ°á»i nhá»â€.
CÅ©ng có thể đó là tá»± nhiên từ ngàn xÆ°a “lÆ°u truyá»n†cho con cháu, vì thế cho nên không má»™t ai dám phàn nàn.
Không ai dám, nhÆ°ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng thì dám, nàng cÆ°á»i lạt nói :
- NhÆ° vậy lão Hòa thượng thì có quyá»n vá»ng Ä‘á»™ng, còn tiểu Hòa thượng thì bị cấm?
Vô Sắc đại sư trừng mắt :
- Câm miệng, nếu kẻ nào vô lễ, đừng trách bần tăng sao quá nặng tay.
Thư Hương nhướng mắt :
- Sao? Bây giỠkhông nói nữa? Bây giỠtính chuyện tay chân phải không?
Nàng quay lại vá»— vá»— Lữ Ngá»c Hồ :
- Lão không muốn nói, lão muốn chơi bằng tay đó, anh có nghe không?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Nghe.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Anh có sợ không?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Tôi là con ngÆ°á»i chỉ biết nói chuyện bằng tay chân, không biết nói bằng miệng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vá»— tay :
- Äúng rồi, hảo hắn không sợ bị đánh vỡ đầu, tôi sợ ngÆ°Æ¡i nhát gan, nếu không hảo hán sẽ chỉ là củi mục.
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Tôi nghe theo cô.
Hắn vừa nói xong câu thì thân hình hắn đã nhoáng lên.
Hắn không tấn công Vô Sắc đại sÆ° mà lại nhắm vào ngÆ°á»i tăng nhân trung niên bên cạnh...
Hắn tấn công thật chậm.
Tay phải hắn vung lên, hắn hơi ngưng lại rồi mới đưa thẳng tới.
Má»™t ngÆ°á»i má»›i há»c võ công cÅ©ng có thể đở cú đánh đó dá»… dàng.
Và tăng nhân trung niên không phải ngÆ°á»i má»›i há»c võ, mà là má»™t cao thủ đã nhiá»u năm tu luyện võ công.
(Mất 2 trang, quyển 3 trang 490-491.)
đánh†đó gá»i là công phu “chịuâ€, chẳng những chịu được nắm tay mà còn phải chịu được Ä‘ao.
Câu nói đó có chứng minh.
Không phải chứng minh bằng lá»i công nhận của ngÆ°á»i khác, mà chứng minh bằng thân hình của hắn.
Trong mình hắn có hàng trăm vết đao.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Äúng, ông ta đánh anh má»™t quyá»n, anh đánh lại má»™t quyá»n, nhÆ° vậy coi nhÆ° huá», chỉ tại vì ông ta không có... công phu “chịu†thì ông ta ráng... chịu.
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Minh bạch đó là công bình, giải thích như vậy là xác đáng.
Da mặt của Vô Sắc đại sÆ° xám xanh, ông ta bÆ°á»›c tá»›i cÆ°á»i lạt :
- Tốt lắm, bần tăng cần xem thá»­ coi thí chủ chịu giá»i đến má»±c nào.
Lữ Ngá»c Hồ nhÆ°á»›ng mắt :
- Sao? Äại sÆ° cÅ©ng ra tay nữa sao?
Thư Hương cau mặt...
NhÆ° vậy không thể nói Lữ Ngá»c Hồ chỉ biết đánh, chỉ biết liá»u mà không biết gì hÆ¡n nữa. Không, không phải thế.
Cách tấn công của hắn đã nói lên rằng hắn biết lễ nghĩa.
Không phải biết nói suông bằng lá»i, hắn còn biết lá»… trong hành Ä‘á»™ng.
Bằng vào tuổi tác và danh vá»ng, hắn đã nhượng Vô Sắc đại sÆ° là bật trưởng thượng, hắn tá»± đặt mình ngang hàng vá»›i đệ tá»­ của ông ta, sá»± nhân nhượng đó chứng tá» sá»± tấn công của hắn.
Hắn nhắm vào nhà sư trung niên đệ tử của Vô Sắc đại sư chứ hắn không nhắm ông ta. Và sau khi tấn công hắn lui lại.
Sá»± nhân nhượng đó càng bá»™c lá»™ qua câu há»i: “Äại sÆ° cÅ©ng ra tay nữa saoâ€?
Nó có nghÄ©a là “đây không phải là chá»— của ôngâ€, nó có nghÄ©a rõ ràng qua tiếng “cÅ©ngâ€.
Má»™t sá»± nhân nhượng bằng ý chá»› không phải bằng lá»i.
Hắn không dài dòng: “Không dám, tiá»n bối là bật trưởng thượng, vãn sinh không dám mạo phạm†hay là “mạt há»c dám xin tiá»n bối nÆ°Æ¡ng choâ€...
Không, hắn nhân nhượng bằng ý của hắn, có nghÄ©a là nếu Äại sÆ° “cÅ©ng†ra tay thì tại hạ không từ chối.
Vô Sắc đại sÆ° trầm giá»ng :
- Hãy ra chiêu.
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Tốt!
Nắm tay hắn đưa ra một lượt với tiếng nói và cũng y như lần trước, chẳng những hướng nhắm cũng vậy mà tốc độ cũng vậy.
Hình nhÆ° đây là má»™t lối đặc biệt của Lữ Ngá»c Hồ.
Hắn đánh thật chậm chạp.
Vô Sắc đại sư hạ mình xuống, lại cũng y như thế nữa.
CÅ©ng “Hàng Ma Phục Hổ Quyá»nâ€, cÅ©ng nhắm ngay bụng của đối phÆ°Æ¡ng.
Nhưng cao thủ không phải hơn nhau ở chiêu thế, hỠhơn nhau vỠnghị lực và hơn nhau vỠbiến chiêu.
Vô Sắc đại sư không biến chiêu, vì ông ta mới đánh chiêu đầu.
Ông ta cÅ©ng thấy lối đánh của Lữ Ngá»c Hồ và ai cÅ©ng nhÆ° ông ta, nhất định không biến chiêu vì ông ta đã quyết xem cái “chịu†của hắn.
Như vậy là ông ta sử dụng nội lực.
NgÆ°á»i ta đã nghe nói vá» ná»™i lá»±c của vị cao tăng Thiếu Lâm này.
NgÆ°á»i ta cÅ©ng đã thấy. NhÆ°ng ngÆ°á»i có mặt ở đây cÅ©ng đã thấy, há» thấy khi ông ta phát ná»™i lá»±c đầu tiên khi ông ta ra mặt, ná»™i lá»±c đó thể hiện bởi mấy tiếng nói đầu.
NgÆ°á»i nào biết võ là biết ngay.
Bằng với nội lực đó, ông ta có thể đánh tan một khối đá.
Bằng vá»›i ná»™i lá»±c đó, hai ngÆ°á»i của Lữ Ngá»c Hồ đứng kẹp vào nhau cÅ©ng Ä‘á»u phải gập làm đôi, nếu quả hắn “chịu†nhÆ° vừa rồi...
Tài sản của killer1310

  #32  
Old 26-06-2008, 02:32 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 31

Kim Râu quả thật không râu


Không phải chỉ có những cao thủ má»›i nhận ra cú đánh kinh khiếp của Vô Sắc đại sÆ°, mà ngay cả ThÆ° HÆ°Æ¡ng, má»™t ngÆ°á»i được coi nhÆ° chỉ quá»t quẹt đôi ba miếng, cÅ©ng vẫn thấy được cái nguy cÆ¡ mất mạng của Lữ Ngá»c Hồ.
Bằng vào sức đánh vá»›i toàn ná»™i lá»±c của Vô Sắc đại sÆ°, nếu cái bụng của Lữ Ngá»c Hồ không bị vỡ ra thì ít nhất xÆ°Æ¡ng sống hắn cÅ©ng sẽ gập xuống, không phải gập nhẹ nhÆ° nhà sÆ° bị hắn đánh vừa rồi, mà nó sẽ gập làm đôi và ngàn Ä‘á»i sẽ không làm sao thẳng lại.
Thư Hương rú lên.
Nàng chỉ má»›i rú trong bụng, tiếng chÆ°a phát được ra ngoài thì nàng ngÆ°ng lại, vì Lữ Ngá»c Hồ không “chịu†đánh...
* * * * *
Vô Sắc đại sư đánh vào trong gió.
Mấy ngÆ°á»i đứng ngay sau lÆ°ng Lữ Ngá»c Hồ, cách xa hÆ¡n trượng, bị sức gió từ ná»™i lá»±c ở nắm tay nhà sÆ° già phóng ra đến xiểng niểng cả ngÆ°á»i.
Hai ngÆ°á»i bị bức ngang vạt áo trÆ°á»›c, má»™t ngÆ°á»i bị quay luôn hai vòng, hai ngÆ°á»i té ngồi xuống đất.
Rất may là hỠđứng hơi xa, hỠchỉ xanh mặt và hoảng hốt chứ không đến nỗi mang thương.
Lữ Ngá»c Hồ Ä‘ang ở ngay trên đầu của Vô Sắc đại sÆ°.
Hắn chá» cho nắm tay của ông ta vào tá»›i sát bụng rồi hắn má»›i nhảy vá»t lên.
Vô Sắc đại sư chủ quan.
Ông ta có nghe vá» Lữ Ngá»c Hồ, ông ta biết hắn là con ngÆ°á»i Æ°Æ¡ng ngạnh, lỳ lợm và liá»u lÄ©nh. Ông ta đã thấy hắn “chịu†má»™t cú đánh của đồ đệ ông ta, ông ta cÅ©ng nhìn rất kỹ cách đánh lại của hắn.
Hắn đánh thật ngụy hiểm, mặc dù chiêu thế quá tầm thÆ°á»ng nhÆ°ng vì hắn lỳ nên thế đánh tầm thÆ°á»ng vụt trở thành đòn... Ä‘á»™c, Ä‘á»™c chứ không phải giá»i.
Ông ta tin rằng hắn sẽ “chịu†nữa và ông ta tính toán thật kỹ rằng hắn sẽ ngả ngay vì nội lực của mình, nếu hắn quả “chịu†nổi thì, với cách đánh của hắn mà ông ta đã thấy, ông ta sẽ hóa giải dễ dàng.
Chính vì sá»± tính toán có hai Ä‘Æ°á»ng đó nên ông ta không tính đến con Ä‘Æ°á»ng khác.
Lữ Ngá»c Hồ đổi con Ä‘Æ°á»ng khác.
Hắn nhảy tránh và hắn tấn công trở lại.
Hắn vừa nhảy qua đầu Vô Sắc đại sÆ° thì ở giữa không trung, bằng má»™t thân pháp lỳ lợm và táo bạo, hắn lắc má»™t cái thật mạnh làm cho thân mình xoay trở lại, tay hắn vÆ°Æ¡n ra nhÆ° năm móc câu, bắt chụp đúng vào “Ngá»c Chẩm huyệt†của nhà sÆ°.
Bây giá» thì hắn vẫn lỳ, nhÆ°ng không còn chậm nhÆ° ngÆ°á»i ta đã thấy, hắn đánh thật nhanh.
Vì chủ quan, vì không tính đối phÆ°Æ¡ng đổi thế. Vô Sắc đại sÆ° thu thế không kịp, đến khi thu kịp thì Lữ Ngá»c Hồ đã khởi thế công.
Là cao thủ hạng nhất của Thiếu Lâm, cũng là một trong số nhất lưu cao thủ trong giang hồ, cũng không phản ứng cách nào cho kịp, ông ta bị đánh phải đòn tối hậu.
Không phải bằng gá»— huyá»n, cÅ©ng không phải bằng há»™t... bồ Ä‘á», xâu chuá»—i của Vô Sắc đại sÆ° bằng thép, những viên thép được trui luyện đặc biệt, nhá» nhÆ°ng thật nặng.
NgÆ°á»i ta bảo rằng xâu chuá»—i của ông ta là má»™t chất thép trắng, thứ thép đó nặng gấp ba lần thép thÆ°á»ng.
Bây giá» thì ông ta đành phải đánh theo cách “lưỡng bại câu thÆ°Æ¡ngâ€, vì tay của Lữ Ngá»c Hồ đã sát đến đầu, không còn cách nào khác nữa.
NghÄ©a là khi tay hắn chạm vào Ngá»c Chẩm huyệt thì cổ tay hắn cÅ©ng sẽ gãy ngang, quyá»n lá»±c của hắn do đó bị giảm Ä‘i phần nào trá»ng lá»±c, ông ta không chết nhÆ°ng rất có thể mang thÆ°Æ¡ng đến “bán thân bất toạiâ€.
Kể ra bằng vào thanh danh của hai ngÆ°á»i, nếu phải lưỡng bại câu thÆ°Æ¡ng thì địa vị của Vô Sắc đại sÆ° kể nhÆ° mất hết. Vì Lữ Ngá»c Hồ dầu có được ngÆ°á»i võ lâm tôn trá»ng, cÅ©ng chỉ thuá»™c hàng hậu bối. Còn Vô Sắc đại sÆ° thì đã là bậc đạo cao đức trá»ng, qua hai thế hệ, vả lại, lão lại còn là ngÆ°á»i coi nhÆ° đại diện cho Thiếu Lâm.
NhÆ°ng trong tình thế đó, không có má»™t con Ä‘Æ°á»ng nào khác, nhÆ°ng có hay không, tÆ°Æ¡ng xứng hay không, Vô Sắc đại sÆ° cÅ©ng phải chấp nhận, ông ta vút xâu chuá»—i ngược lên.
Những hạt chuỗi chạm vào nhau, tiếng khua điếc óc.
NhÆ°ng tuy là hạng lỳ lợm, liá»u lÄ©nh, nhÆ°ng Lữ Ngá»c Hồ không nhÆ° ngÆ°á»i ta tưởng, hắn không “chịu†chấp nhận “lưỡng bại câu thÆ°Æ¡ngâ€.
Có nhiá»u cách giải thích vá» thái Ä‘á»™ không “chịu†của hắn.
Thứ nhất, hắn chÆ°a thấy rõ ác ý của Vô Sắc đại sÆ°, có thể ông ta chỉ hồ đồ nhất thá»i, khi thấy ngÆ°á»i sÆ° đệ của mình bị chết. Sá»± hồ đồ của ông ta tạo thành cuá»™c diện hồ đồ. Lữ Ngá»c Hồ không muốn chết sống vì cái hồ đồ đó.
Thứ hai, cuá»™c chiến má»›i vừa phát sanh, dÆ° lá»±c đôi bên còn nhá» quá, nếu trÆ°á»ng hợp hắn bị buá»™c phải áp dụng, hắn sẽ không làm, nhÆ°ng đây là thế bị Ä‘á»™ng của Vô Sắc đại sÆ°, hắn không muốn vì cái bị Ä‘á»™ng của ngÆ°á»i khác, kéo mình vào theo.
Vì thế, khi Vô Sắc đại sÆ° tung xâu chuá»—i há»™t lên thì, cÅ©ng Ä‘ang còn cái đà lÆ¡ lá»­ng trên không đó, Lữ Ngá»c Hồ không làm sao nhảy lên được nữa, hắn đành phải áp dụng thế “Lăng Không Äảo Khíâ€, hắn vận công, dồn sức nặng lên phần trên của thân mình, và hắn bật ngá»­a ra sau, lá»™n má»™t vòng tròn nhÆ° chong chóng và nhanh nhÆ° chá»›p, hắn đạp nhẹ má»™t chân lên vai của má»™t ngÆ°á»i đứng phía sau, theo đà đó hắn xéo mình lên.
Một thế tránh thật vô cùng đẹp mắt.
Có nhiá»u tiếng hít hà và có nhiá»u tiếng vá»— tay nho nhá».
Nhưng, đáng lý giải được thế “lưỡng bại câu thương†không đáng ấy, nhà sư già Thiếu Lâm nên thu thế lại cho đúng với tư cách “trưởng thượng†của mình, đàng này ông ta chợt như nổi ngay hung tánh, thuận tay vút luôn xâu chuỗi hột.
Sức nặng của xâu chuá»—i cá»™ng vá»›i ná»™i lá»±c của nhà sÆ°, khiến cho những há»™t thép ấy bay quá nhanh và bay theo Ä‘Æ°á»ng thẳng chận tá»›i. Vì đà phóng của Lữ Ngá»c Hồ Ä‘i xiên, vá»›i hai Ä‘Æ°á»ng Ä‘i đó, dầu hắn muốn tránh cách nào cÅ©ng không làm sao kịp được.
Những ngÆ°á»i đứng dÆ°á»›i nghe nhÆ° tim vá»t ra ngoài.
Há» không há» có được ý thức nghiêng vá» ai nhÆ°ng phản ứng tá»± nhiên khi thấy đôi bên đã dụng thế Ä‘á»™c và nhất là trÆ°á»›c cái chết của má»™t ngÆ°á»i mà há» quen biết, khiến há» bàng hoàng.
Nhất là ThÆ° HÆ°Æ¡ng, bây giá» nàng không còn cân nhắc được vấn Ä‘á» nguy hiểm hay không, nàng cÅ©ng không nghÄ© được hành Ä‘á»™ng của nàng có gỡ được cái chết cho Lữ Ngá»c Hồ hay không, hình nhÆ° nàng bị phản ứng tá»± nhiên thúc đẩy, nàng dậm chân lao thẳng vào ngÆ°á»i của Vô Sắc đại sÆ°.
CÅ©ng may là nàng chỉ vừa dậm chân chá»› chÆ°a phóng mình, thì có chuyện lạ xuất hiện khiến nàng kịp thá»i dừng lại.
Vì khi nàng vừa dậm chân thì má»™t tiếng Ä‘á»™ng lá»›n từ trên nóc nhà làm má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u giật mình và ngay khi đó thì ngói bể rÆ¡i rầm rầm...
Không biết vì cái gì, nóc nhà bể trống một lỗ, từ lỗ đó có bàn tay thò xuống...
Cánh tay không dài lắm, nhÆ°ng có lẽ là ngÆ°á»i ở trên nằm nghiêng, nên bàn tay thò đúng ngay trÆ°á»›c đầu của Lữ Ngá»c Hồ.
TrÆ°á»›c đầu của Lữ Ngá»c Hồ không đầy má»™t gang bàn tay là là xâu chuá»—i thép.
Bàn tay từ trên nóc nhà thò xuống chụp lấy xâu chuỗi hột.
Chụp nắm, thụt lên, biến mất.
Vô Sắc đại sư thét lớn :
- Ai?
Trên nóc nhà có tiếng cÆ°á»i dài :
- Là má»™t kẻ cần gõ tét đầu Hòa thượng, nhất là Hòa thượng Äa Sá»±.
Thư Hương la lên :
- Äừng để cho ngÆ°á»i đó thoát, có thể đúng là ngÆ°á»i đã giết Äa Sá»± hòa thượng.
Nàng không la thì Vô Sắc đại sư cũng đã làm, chỉ nghe tay ông ta khua động thì thân ảnh đã vút lên lỗ hổng của nóc nhà.
Ngay lúc đó, cÅ©ng từ trên nóc nhà, nhiá»u tiếng khua Ä‘á»™ng, tất cả mấy ngá»n đèn trong nhà Ä‘á»u tắt hết.
Quá đông ngÆ°á»i, lại vừa má»›i xảy ra biến Ä‘á»™ng, bóng tối vụt xuống, đám đông loạn ngay.
HỠchen nhau, xô nhau tìm ngỠđể thoát ra ngoài.
Rất may là nàng đã theo dõi vì lo sợ cho Lữ Ngá»c Hồ từ đầu cho nên ThÆ° HÆ°Æ¡ng thấy rõ chá»— hắn vừa chúi xuống, nàng bÆ°á»›c ngay lại.
Vừa thấy bóng hắn, ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i nho nhá» :
- Ngá»c Hồ, làm sao?
Lữ Ngá»c Hồ sợ loạn, hắn nắm chắc tay nàng và ThÆ° HÆ°Æ¡ng vá»™i nói :
- Chúng ta không nên bị động vì một chuyện hàm hồ đó.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Bây giỠmà đi, chúng càng nghĩ mình là hung thủ.
Thư Hương nói :
- Không Ä‘i, chúng lại càng nghi mình nhiá»u hÆ¡n.
Lữ Ngá»c Hồ chắc lưỡi :
- Äi thì Ä‘i.
* * * * *
Cửa mở.
Có lẽ vì hỠtràn ra vội vàng, nên cánh cửa mở ra và không khép lại.
Trá»i trong, sao nhiá»u, ánh sáng lá» má» ngoài sân hắt vào không thấy rõ lắm, nhÆ°ng vẫn nhìn được chung quanh.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng kéo tay Lữ Ngá»c Hồ bÆ°á»›c nhanh ra, chợt có má»™t ngÆ°á»i râu quanh hàm khuất cổ, cầm thanh Ä‘ao xốc tá»›i...
NgÆ°á»i mặc áo gấm tá»± xÆ°ng là Kim Râu.
Hắn lầm bầm :
- Äừng cho nó thoát, cản lại.
Thanh Ä‘ao nhoáng lên, Lữ Ngá»c Hồ nhảy ngay vào dÆ°á»›i ánh Ä‘ao.
Hắn không sợ đao.
Trong mình hắn đã hàng trăm vết đao, thêm một vết nữa, hắn đâu có ngán.
Nhưng thanh đao không trúng hắn, thanh đao đã vào tay hắn.
Thanh Ä‘ao lại nhoáng lên, ánh Ä‘ao chá»›p ngá»i trong đêm tối, trên mặt ngÆ°á»i áo gấm.
Trá»n hàm râu dÆ°á»›i của ngÆ°á»i áo gấm bị lưỡi Ä‘ao chém ngang trụi lÅ©i.
Tay đao thật nhanh và chính xác.
Tuy chưa bị thương, chỉ nghe dưới cằm hơi rát, nhưng sự khủng khiếp đã làm cho tên áo gấm hồn bất phụ thể, hắn té ngồi xuống đất và không dám đứng lên.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng ôm bụng cÆ°á»i lá»›n :
- Ta đã nói mà không chịu tin, Kim Râu vốn không có... râu.
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Sạch sẽ, không còn một sợi nào?
NhÆ°ng bây giá», Kim Râu có râu hay không râu chỉ là chuyện cá»n con, vấn Ä‘á» quan trá»ng là vấn Ä‘á» không tóc, vấn Ä‘á» Hòa thượng.
Äa Sá»± hòa thượng bị ai giết?
Có phải con ngÆ°á»i thò tay qua nóc nhà để bắt xâu chuá»—i?
Nhưng tại làm sao lại giết Hòa thượng?
Tại làm sao lại bày màn kịch nhốt Thư Hương?
Không thể giải thích được vì vấn đỠquá phức tạp, không thể dự đoán, phải cần thêm sự kiện để chứng minh.
NhÆ°ng cho dầu cách nào, nhất định ngÆ°á»i đó phải là ngÆ°á»i theo dõi từ đầu chí cuối, nếu không phải do má»™t tay y bố trí, và không thay đổi thì không tài nào nhìn thấy, không thể nào bắt kịp sâu chuá»—i của nhà sÆ°.
Chắc chắn nhiá»u miếng ngói đã được dỡ sẵn rồi nhÆ°ng vì sá»± giằng co bên dÆ°á»›i nên không ai thấy.
Chỉ có thể có má»™t việc tình cá» may mắn, đó là chá»— ngÆ°á»i nấp để quan sát trên nóc nhà gần ngay chá»— xâu chuá»—i bay lên, nếu không ngay hắn thì cÅ©ng không phải là xa lắm, nên hắn má»›i hành Ä‘á»™ng kịp thá»i nhÆ° thế.
Äó là má»™t cái may, nhÆ°ng nếu không, vá»›i con ngÆ°á»i của Lữ Ngá»c Hồ cÅ©ng chÆ°a chắc đã ra sao, không sao nhÆ°ng chắc chắn phải là khốn đốn.
Vậy thì, ngÆ°á»i đó, đối vá»›i Lữ Ngá»c Hồ vẫn được coi là má»™t ngÆ°á»i Æ¡n.
* * * * *
Sao sáng đầy trá»i.
Äi má»™t lúc lâu, ThÆ° HÆ°Æ¡ng dừng lại thở.
Ở đây bây giỠkhông có Hòa thượng mà tên râu thì cũng đã cút rồi.
Ngó ngó cái mặt của Lữ Ngá»c Hồ, ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng bật cÆ°á»i :
- Cũng may mà anh không có để râu, đúng là vận hạn của anh còn tốt.
Lữ Ngá»c Hồ nhÆ°á»›ng mắt :
- Sao vậy? Sao không có râu mà gá»i là vận hạn tốt?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng sặc cÆ°á»i :
- Nếu mà anh có râu thì tôi sẽ nhổ không chừa má»™t cá»ng!
Nói đến “râu†là nhớ đến Kim Râu, nàng nhảy dựng lên :
- Nè, mà anh có quen biết với tên Râu đó không?
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Chẳng những không quen mà cũng chưa biết mặt lần nào.
Thư Hương nói :
- Tôi đã thấy nhiá»u ngÆ°á»i có râu, nhÆ°ng chÆ°a từng thấy tên nào mà râu nhiá»u nhÆ° tên đó.
Lữ Ngá»c Hồ lật qua lật lại thanh Ä‘ao và cÅ©ng bật cÆ°á»i :
- Cũng may là thanh đao này rất bén, nếu không thì cũng không dễ gì cạo sạch được hàm râu của hắn.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng cÆ°á»i thốt :
- Không ngá» chẳng những “chịu†đao giá»i, mà anh xá»­ Ä‘ao cÅ©ng hay quá nữa.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Bất cứ kẻ nào đã “chịu†hàng trăm Ä‘ao thì chắc chắn phải biết được những Ä‘Æ°á»ng Ä‘ao không tệ.
Thư Hương thở ra :
- Nhưng lão Hòa thượng Thiếu Lâm đó quả là lợi hại, lão giống như một con khỉ già mà không ngỠlại khó ăn thế ấy.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Thiếu Lâm hàng ngàn hàng vạn Hòa thượng, không tên nào dễ ăn cả, huống chi lão là một tay cừ nhất trong số Hòa thượng khó ăn.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Lão là đệ nhất cao thủ của Thiếu Lâm sao?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Cho dầu không phải là “đệ nhất†thì cũng không “tệ†là bao.
Thư Hương lắc đầu :
- Thảo nào luôn cả anh cũng không phải là đối thủ.
Lữ Ngá»c Hồ hấp háy mắt :
- Có phải thật tôi không phải là đối thủ của lão không?
Thư Hương nhếch nhếch môi :
- Tôi thì tôi chỉ thấy nếu không có bàn tay thò xuống... thò xuống... thì... thì...
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu chặn nói :
- Cái đó thì không kể.
Thư Hương nhướng mắt :
- Tại sao lại không kể?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Bởi vì lão có binh khí, còn tôi thì tay không, tự nhiên là phải lép vế hơn.
Thư Hương bĩu môi :
- Bất quá đó cũng chỉ là một xâu chuỗi hột.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Xâu chuá»—i đó là binh khí của lão, nghá» nào phải có thứ riêng của nghỠđó, thằng cha bán vải rành vá» cây thÆ°á»›c, thằng cha bán củi phải giá»i vỠđòn gánh, thầy chùa ra Ä‘Æ°á»ng không lẽ cầm Ä‘ao? Tá»± nhiên là lão phải cố luyện má»™t món binh khí cho “hợp pháp†chá»›.
Thư Hương chớp chớp mắt :
- Nhưng nếu lão tay không, anh có thể đánh bại lão không?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Nếu không đánh bại lão thì ít nhất tôi cũng không khốn đốn.
Thư Hương nói :
- Tôi nghe nói Thiếu Lâm là võ lâm chánh tông, trong mấy trăm năm nay chưa một môn phái nào qua được, nếu anh có thể ngang hàng với lão thì anh là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ sao?
Lữ Ngá»c Hồ không trả lá»i mà lại cÆ°á»i ha hả...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Sao anh lại cÆ°á»i?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tôi cÆ°á»i là vì muốn cô không biết, tôi chẳng những không phải là vô địch trong thiên hạ mà hình nhÆ° không có ai đáng nói là vô địch cả.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Khá lắm, tôi công nhận anh là má»™t con ngÆ°á»i trung thá»±c.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- “Äại hiệp†là phải trung thá»±c.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Theo anh biết thì trong thiên hạ có bao nhiêu ngÆ°á»i võ công bằng anh?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Không nhiá»u lắm đâu.
Thư Hương nói :
- Không nhiá»u nghÄ©a là sao?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Không nhiá»u lắm, cÅ©ng có nghÄ©a là không ít lắm.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- NhÆ°ng phá»ng Ä‘oán là bao nhiêu?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Có những ngÆ°á»i Ä‘ao pháp hạng nhất, có những ngÆ°á»i kiếm pháp hạng nhất, cho nên không biết sao mà kể...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- NhÆ°ng ít ra cÅ©ng phải có ngÆ°á»i xứng đáng là đệ nhất cao thủ chứ?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Nếu nói đáng kể thì phải nói “Tiểu Äổng Phi Äaoâ€.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tiểu Äổng Phi Äao nào? Có phải Äổng Thám Hoa?
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Äúng là ngÆ°á»i ấy, nhÆ°ng không phải vì giá»i vỠ“phi Ä‘ao†mà gá»i là đệ nhất vô địch, đệ nhất anh hùng, danh từ tốt đẹp đó phải thuá»™c vào má»™t vấn Ä‘á» trá»ng đại hÆ¡n.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Vấn đỠgì?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tâm địa, con ngÆ°á»i phải mang má»™t tâm địa anh hùng, sau đó má»›i kể đến võ công.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- NhÆ°ng nghe nói con ngÆ°á»i đó đã ở ẩn rồi mà?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Ở ẩn hay không, những con ngÆ°á»i đó luôn luôn tồn tại.
Hắn nói đúng.
Những con ngÆ°á»i nhÆ° thế luôn luôn tồn tại, vì tên hỠđã ghi sâu vào tâm khảm con ngÆ°á»i.
NhÆ°ng nếu chỉ có võ công thật giá»i, tên tuổi cÅ©ng chỉ nhất thá»i, vì võ công chÆ°a phải là cái trÆ°á»ng tồn.
Thư Hương nói :
- Không kể những ngÆ°á»i đã ẩn cÆ°, cứ kể ngÆ°á»i Ä‘ang hoạt Ä‘á»™ng trong giang hồ thì cỡ nhÆ° anh có được bao nhiêu?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Nhiá»u lắm.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiếp :
- Thiếu Lâm chưởng môn, là Vô Cán đại sÆ°, ngÆ°á»i này ná»™i lá»±c hùng hậu không sao lÆ°á»ng nổi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Anh đã có giao đấu vá»›i ngÆ°á»i ấy hay chÆ°a?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Chưa, mà cũng không dám.
Thư Hương nói :
- Äược rồi, nhÆ° vậy là kể má»™t ngÆ°á»i.
Lữ Ngá»c Hồ nói tiếp :
- Còn có “Võ ÄÆ°Æ¡ng†Phi Äạo Nhân, “Ba SÆ¡n kiếm khách†Châu Má»™c và Äại Mạc Thần Long... những ngÆ°á»i ấy tôi cÅ©ng cố tránh lãnh giáo luôn.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Hết rồi à?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Ngoài ra còn má»™t ngÆ°á»i nữa.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Ai?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- NgÆ°á»i má»›i cứu tôi vừa rồi.
Thư Hương cau mặt :
- Anh chưa thấy mặt, chưa biết võ công ra sao thì...
Lữ Ngá»c Hồ chận nói :
- Ở trên nóc nhà mà có thể thò tay xuống bắt đúng xâu chuỗi, chỉ kể một ngón đó thôi, tôi cũng đã không bì kịp.
Thư Hương gật gật đầu :
- Äúng, ngón đó quả là hay quá.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Còn thêm má»™t ngÆ°á»i nữa.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Ai? Có phải ngÆ°á»i đã tắt đèn không?
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Äúng rồi, cách ném ám khí đó quả thật là... có má»™t không hai.
Suy nghÄ© hồi lâu, ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Anh nghÄ© coi Vô Danh hòa thượng có phải do ngÆ°á»i ấy giết không?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Tôi chỉ biết là vị hòa thượng đó không phải do tôi giết.
Thư Hương nói :
- Tôi thật không hiểu nổi những ngÆ°á»i ấy không oán thù gì vá»›i mình cả, luôn cả mặt cÅ©ng chÆ°a biết bao giá», thế thì tại sao há» lại vu oan cho mình nhÆ° thế ấy?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- CÅ©ng chÆ°a chắc há» nhằm vào mình, há» giết ngÆ°á»i nhÆ°ng há» lại dấu tay.
Thư Hương lại trầm ngâm :
- Anh muốn nói hỠgiết Vô Danh hòa thượng nhưng hỠlại sợ Thiếu Lâm?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tôi nghĩ có thể gần như thế.
Thư Hương cau mày :
- Nhưng hỠlà ai? Tại sao lại quyết giết Vô Danh hòa thượng?
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Cô hiểu ý nghĩa ba tiếng “Thiếu Lâm Phái†hay không?
Thư Hương đáp :
- Hiểu.
Có thể nhiá»u ngÆ°á»i cÅ©ng hiểu biết nhÆ° nàng.
Mấy trăm năm nay, trong tâm ý của giang hồ, “Thiếu Lâm Phái†biểu hiện của “Võ Lâm Chánh Tôngâ€.
Chính vì thế mà không một ai muốn đụng chạm với hỠcả.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Cô có biết địa vị của Vô Danh đại sư trong Thiếu Lâm như thế nào không?
Thư Hương đáp :
- Chắc phải là không thể thấp!
Lữ Ngá»c Hồ thở ra :
- Äâu có thể nói “không thể thấp†mà thôi.
Thư Hương nói :
- Nghe kể từ Thiếu Lâm phương trượng trụ trì, còn có hai vị Hộ pháp.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Không phải hai mà là bốn.
Thư Hương cau mặt :
- Sao?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Hai lá»›n, hai nhá».
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Anh nói làm tôi có tưởng tượng bá»n Hòa thượng cÅ©ng giống nhÆ° tam quan.
Lữ Ngá»c Hồ cÅ©ng cÆ°á»i :
- Trừ Phật thì tôi không biết, tôi không biết là tại vì chÆ°a lần nào gặp mặt, cho nên căn cứ vào hiện tại và truyá»n thuyết thì cÅ©ng vẫn có lá»›n có nhá» nhÆ° thÆ°á»ng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhìn Lữ Ngá»c Hồ chăm chăm vào nàng vụt nói :
- Tôi nghe anh nói chuyện má»—i lúc càng má»—i giống má»™t ngÆ°á»i.
Lữ Ngá»c Hồ vá»™i há»i :
- Ai?
Thư Hương đáp :
- Má»™t ngÆ°á»i mà anh không biết...
Nàng cắn môi không nói hết nhÆ°ng không hiểu sao nàng lại nghÄ© đến tên... Äại Äầu Quá»·. Hắn bây giỠở đâu? Không hiểu sao hắn lại mất biệt, không biết từ đây vá» sau nàng sẽ còn có gặp hắn không?
Tài sản của killer1310

  #33  
Old 26-06-2008, 02:33 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 32

SÆ¡n LÆ°u

ThÆ° HÆ°Æ¡ng làm thinh lâu quá, Lữ Ngá»c Hồ vụt há»i :
- Vừa rồi chúng ta nói chuyện tới đâu?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng á»­ng mặt cÆ°á»i :
- Nói vỠbốn vị Hộ pháp của Thiếu Lâm.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Hai vị Äại Há»™ pháp là hai ngÆ°á»i lá»›n tuổi, tu vi cao thâm, trừ khi đại sá»±, còn thì bình thÆ°á»ng rất ít ra mặt.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Còn hai tiểu Hộ pháp?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Thông thÆ°á»ng là khoảng trung niên, quân sÆ° tại Thiếu Lâm tá»± cÅ©ng là hai ngÆ°á»i ấy. Vì thế, há» phải là hai vị công bình mẫn cán, võ công thì tá»± nhiên cÅ©ng phải cao.
Thư Hương nói :
- NhÆ° vậy cÅ©ng không phải “tiểuâ€.
Lữ Ngá»c Hồ gật gật đầu :
- Vô Danh hòa thượng vốn là vị tiểu sư đệ của đương kim Phương trượng.
Thư Hương nói :
- NhÆ°ng nếu nhÆ° thế thì ông ta cÅ©ng tầm thÆ°á»ng.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Thế nhÆ°ng trong mấy trăm năm nay, dám dây vào đám Há»™ pháp của Thiếu Lâm thì chỉ có má»™t thứ ngÆ°á»i.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Thứ ngÆ°á»i nào?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- NgÆ°á»i Ä‘iên!
Thư Hương cau mặt nói :
- Tại sao ngÆ°á»i Ä‘iên lại còn dây dÆ°a vào đám Hòa thượng?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Äiá»u đó thì phải có hai nguyên nhân...
Thư Hương nhìn hắn trầm ngâm...
Lữ Ngá»c Hồ nói tiếp :
- Má»™t thứ do chính há» phát Ä‘iên, má»™t thứ do ngÆ°á»i khác mà Ä‘iên.
Thư Hương chớp chớp mắt :
- Anh cho rằng số ngÆ°á»i đó đã bị Vô Danh hòa thượng bức bách?
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Chắc chắn tôi đoán không lầm.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Nhưng Vô Danh hòa thượng tại sao lại bức h�
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tại vì tên của ông ta là “Äa Sá»±â€.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Äã là Thiếu Lâm há»™ pháp thì tại sao còn “đa sự†làm chi?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Tôi chỉ nói ông ta “vốn là†Thiếu Lâm hỠpháp thôi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- “Vốn là†thì có nghĩa là bây giỠthì không phải?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Sáu bảy năm vỠtrước đã là không phải...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Bị đuổi à?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Không phải, tự ông ta bỠđi.
Thư Hương cau mặt :
- Rất khó khăn lắm mới leo lên tới địa vị như thế, tại làm sao ông ta lại bỠđi?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Tại vì Thiếu Lâm quá lạnh mà ông ta thì quá nóng.
Thư Hương trầm ngâm :
- Kẻ xuất gia đáng lý không nên nóng...
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Vì thế cho nên ông ta mới quyết xuống địa ngục.
Thư Hương gật gật nhưng lại thở dài :
- Äúng rồi, bây giá» tôi má»›i rõ ý nghÄ©a câu nói đó.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Hiểu sao?
Thư Hương đáp :
- Có những ngÆ°á»i xuống địa ngục, không phải vì bị tống xuống mà là để cứu ngÆ°á»i.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Cô hiểu rõ câu nói ấy như thế là cô đã lớn rồi.
Thư Hương bĩu môi :
- Lớn lâu rồi chớ.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Cô vốn chỉ là má»™t cô gái lá»›n, bây giá» má»›i là ngÆ°á»i lá»›n.
Thư Hương làm thinh.
Chính nàng cÅ©ng má»›i nhận ra rằng trong vòng mấy ngày nay, nàng đã trưởng thành nhiá»u, gần nhÆ° chỉ trong vòng mấy ngày, nàng đã lá»›n nhiá»u hÆ¡n cả mÆ°á»i mấy năm qua.
Nàng cÅ©ng hiểu cái nghÄ©a khác biệt của “cô gái lá»›n†và “ngÆ°á»i lá»›n†mà Lữ Ngá»c Hồ vừa má»›i nói.
Khoảng cách giữa hai cái đó, một “cô gái lớn†không làm sao thấy được.
Thật lâu, ThÆ° HÆ°Æ¡ng vụt há»i :
- Vừa rồi, nhà sư già nói một câu lạ lùng, anh có nhớ không?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Lão Hòa thượng đó nói mÆ°á»i câu thì đã hết tám câu lạ lùng rồi.
Thư Hương nói :
- NhÆ°ng câu này thì đặc biệt Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Câu gì?
Thư Hương đáp :
- Không phải một câu mà đúng lý thì chỉ là hai tiếng.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Hai tiếng gì?
Thư Hương đáp :
- SÆ¡n LÆ°u!
Lữ Ngá»c Hồ chá»›p mắt.
Hình nhÆ° vừa nghe hai tiếng đó là mặt hắn có nhiá»u thay đổi.
Thư Hương nói tiếp :
- Nhà sư già nói Vô Danh hòa thượng đáng xuống địa ngục bởi vì ông ta nhập Sơn Lưu. Anh có nghe không?
Lữ Ngá»c Hồ gật gật đầu.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Sơn Lưu là cái gì?
Trầm ngâm má»™t lúc khá lâu, Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- SÆ¡n LÆ°u là má»™t đám ngÆ°á»i.
Thư Hương cau mặt :
- Má»™t đám ngÆ°á»i?
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Má»™t đám bằng hữu, há» cùng má»™t ý nghÄ©, má»™t sở thích nhÆ° nhau há»p lại, há» lấy hai tiếng “SÆ¡n LÆ°u†đặt tên cho nhóm há»p.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- HỠgiống nhau ở một sở thích nào?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Hạ địa ngục!
Thư Hương gặn lại :
- Hạ địa ngục để cứu ngÆ°á»i?
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu.
Thư Hương trầm ngâm :
- Trong con mắt của há», sòng bạc cÅ©ng là địa ngục, há» muốn cứu số ngÆ°á»i trầm luân trong đó cho nên há» nhập sòng bạc để biến nÆ¡i ấy thành chùa?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Theo há», chùa ít nhất cÅ©ng không phải là địa ngục, nhÆ°ng không có thứ chất Ä‘á»™c làm cho con ngÆ°á»i tiêu ma tâm chí.
Thư Hương nói :
- Thế nhÆ°ng há» làm thế, nhất định những ngÆ°á»i mở sòng bạc sẽ thù há» tá»›i xÆ°Æ¡ng.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Chẳng những ngÆ°á»i mở sòng bạc, mà đến con bạc cÅ©ng thù há» luôn.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Chính vì thế cho nên số ngÆ°á»i ấy má»›i... thèm cái mạng của lão?
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu cÆ°á»i.
Thư Hương cau mặt :
- Chuyện trong giang hồ, khi ở nhà tôi nghe cÅ©ng đã nhiá»u, thế sao lại không nghe đến hai tiếng “SÆ¡n LÆ°uâ€?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Vì tuy không thành một tổ chức hẳn hòi, nhưng hỠlàm việc có nguyên tắc lắm.
Thư Hương nói :
- Làm một chuyện tốt mà lại phải giấu nữa sao?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Làm má»™t chuyện xấu mà phải giấu thì má»›i đúng là chuyện xấu, làm chuyện tốt mà không muốn cho ngÆ°á»i biết thì má»›i đúng là chuyện tốt.
Thư Hương lắc đầu :
- Muốn làm được thế chắc là khó lắm.
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Äâu có dá»… được.
Thư Hương lim dim đôi mắt :
- Äối phó vá»›i ngÆ°á»i xấu hình nhÆ° không dá»…...
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Chính vì thế hành Ä‘á»™ng của đám SÆ¡n LÆ°u thận trá»ng lắm, sÆ¡ sẩy má»™t chút là mất mạng nhÆ° chÆ¡i.
Thư Hương nói :
- Vậy mà hỠvẫn cứ làm, biết nguy hiểm mà vẫn cứ làm?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Biết nguy hiểm đến đâu, hỠcũng vẫn cứ làm, cho đến chết hỠcũng không màng, hỠkhông biết sợ là gì cả.
Thư Hương thở ra, nàng nhìn vào khoảng trống không và nói bâng quơ :
- Má»™t ngày nào đó tôi sẽ tìm cách để biết há»...
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Sợ không dễ lắm đâu...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Anh bảo không gặp được hỠà?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Há» là những con ngÆ°á»i không cần danh lợi, há» không cho ai biết thì làm sao mà gặp được.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Anh có biết hỠlà những ai không?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Cho đến bây giỠthì tôi cũng chỉ biết có mỗi một mình Vô Danh đại sư, mà nếu ông ta còn sống thì cũng chưa chắc Vô Danh đại sư đã nói cho mình biết.
Thư Hương nói :
- Ngoài ông ta ra, có thể còn lão Äạo sÄ© và Tú tài.
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Há» cÅ©ng có thể là ngÆ°á»i trong SÆ¡n LÆ°u, mà cÅ©ng có thể không phải, trừ trÆ°á»ng hợp há» nói ra, còn thì rất khó mà Ä‘oán định được.
Thư Hương trầm ngâm :
- Äám ngÆ°á»i đó đã có Hòa thượng, có Äạo sÄ©, Tú tài, chắc chắn sẽ còn nhiá»u nhân vật lạ lùng hÆ¡n nữa.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Nghe nói trong SÆ¡n LÆ°u thành phần phức tạp lắm, ngÆ°á»i của bá»n há» không thuần nhất nhÆ° những bang phái khác.
Thư Hương nói :
- Ngoài việc đồng má»™t ý chí, chắc cÅ©ng phải được má»™t ngÆ°á»i có danh vá»ng lắm má»›i tổ chức được đám SÆ¡n LÆ°u, anh có nghÄ© vậy không?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tự nhiên là phải như thế.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Anh nghÄ© xem ngÆ°á»i đó là ai? Có thể cỡ nhÆ° Liá»…u Phong Cốt, Nhạc Hoàn SÆ¡n?
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Cô có biết những ngÆ°á»i đó không?
Thư Hương lắc đầu...
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Tôi cÅ©ng không biết há».
Thư Hương ngạc nhiên :
- Ủa, anh cũng không biết h� Nhưng anh có thử đoán được không?
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Không!
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Sao vậy?
Lữ Ngá»c Hồ chỉ trong bụng :
- Bụng mà trống thì không thể nghĩ gì cả.
* * * * *
Bụng trống thì không hay, nhưng đã trống thì có những cái hay.
Trong má»™t thành thị chen chúc, có nhiá»u chá»— y nhÆ° là ngÆ°á»i ta xây nhà lên cả trên những ngôi má»™ để ở.
Vậy mà thỉnh thoảng lại có những khoảng đất trống không ai biết nguyên nhân.
Những khu đất trống nhÆ° thế có khi trÆ°á»›c đó ngÆ°á»i ta chuẩn bị xây nhà, chuẩn bị dá»±ng phái, hoặc cÆ¡ xưởng, nhÆ°ng không hiểu tại sao ngÆ°á»i ta lại bá» luôn.
BỠriết đến mức không ai còn biết chủ của nó là ai.
NgÆ°á»i ta chỉ biết đó là khoảng đất vô chủ, có thể ai muốn thả bò thả heo gì cÅ©ng được, đánh lá»™n giết ngÆ°á»i cÅ©ng được, mà cÅ©ng có thể làm chá»— phóng uế thì cÅ©ng không thấy có ai phiá»n hà.
Ai muốn làm gì thì làm, nhÆ°ng tuyệt nhiên không má»™t ai nghÄ© đến việc kiếm ra tiá»n trên khoảng đất nhÆ° thế.
Vậy mà có một tay thấy kiếm được và làm ngay.
Äó là gã bán thịt vò viên.
Hắn thấy, hắn làm và làm liá»n.
Giá nhÆ° hắn chỉ quảy cái gánh, hay đẩy má»™t cái xe nho nhỠđó thì hắn sẽ tàn theo cái mảnh đất mà ai cÅ©ng chê đó rồi, nhÆ°ng hắn chá»n thì hắn phải biết cái sống, hắn phải làm cho... sống.
Cái thùng nấu của hắn cÅ©ng nhÆ° những thùng nấu thÆ°á»ng, nhÆ°ng hắn đóng giàn bên ngoài thật lá»›n, hắn chất thật nhiá»u tô chén và đặc biệt là hắn Ä‘i bứng nhiá»u thứ cây nho nhá» có tàn chừng quá đầu ngÆ°á»i, nhÆ°ng dá»… sống, Ä‘em trồng theo những cái bàn của hắn.
Hắn làm những cái bàn nho nhá» bốn ngÆ°á»i, hai ngÆ°á»i, hắn kê dài theo những tàn cây của hắn.
Ban đầu, hắn nhá» bạn bè thân thuá»™c rao hàng, rao bằng cách “rao taiâ€, nói rằng :
Äặc biệt, thằng đó chỉ bán má»™t món thôi và món đó ngon hết chá»— chêâ€...
Hắn khôn ngoan hÆ¡n nữa, hắn cho ngÆ°á»i thân tín Ä‘i thỉnh khách bằng lối má»i dá»… dãi, gá»i là: “tôi biết chá»— ngon lắm, tôi má»i anh Ä‘i má»™t bữaâ€.
Cố nhiên những bữa đó là hắn chịu.
Má»—i xóm, má»—i vùng, hắn chịu tốn má»™t vài việc má»i nhÆ° thế.
Lập tức thiên hạ rủ nhau.
CÅ©ng tầm thÆ°á»ng thôi, nhÆ°ng sau đó là... nổi tiếng.
Hắn chá»n ngay má»™t cái tên, đặt thanh hiệu nghe rất lạ và rất bình dân: “Bảy Rưởiâ€!
* * * * *
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Sao lại không tám không bảy, mà là bảy “rưởi�
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Bất cứ là thịt vò viên không, hay vò viên hủ tiếu cÅ©ng Ä‘á»u bảy rưởi, bảy xu rưởi đó biết không?
Thư Hương gật đầu :
- Biết rồi, nhÆ°ng tôi muốn há»i tại sao không bán bảy xu hay tám xu mà lại bán bảy rưởi?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Bảy thì lá»i ít, còn tám thì khách thấy nhiá»u.
Thư Hương nói :
- Bao nhiêu mà nhiá»u, bảy rưởi cÅ©ng thế mà tám thì cÅ©ng có hÆ¡n là bao?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Cô không buôn bán nên cô không biết, cái “rưởi†đó lợi hại lắm, nói “tám†thì nghe nhiá»u, nhÆ°ng nói “bảy rưởi†thì nghe ít, cô không biết chá»›, ở những thành thị, ngÆ°á»i ta bán hàng giá đáng trăm lượng, há» chỉ nói “chín mÆ°Æ¡i chín†lượng thôi, ban đầu tôi cÅ©ng thắc mắc nhÆ° cô, nhÆ°ng sau này thì tôi thấy há» khôn. Ngoài ra, nó còn có chá»— lạ tai, gợi tánh tò mò, bây giá» thì khắp nÆ¡i phụ cận, ai lại không nghe không biết “Bảy Rưởiâ€.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Chỗ đó đông khách lắm phải không?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Lạng quạng không có chỗ ngồi...
Thật không có chỗ ngồi.
Thư Hương chưa bao giỠthấy chỗ nào mà nửa đêm gà gáy mà hiện tại lại tấp nập như thế này.
Ngựa có, xe có, đám đất trống mênh mông bây giỠtrở thành chật hẹp.
Bao nhiêu bàn ghế, lá»›n nhá» gì cÅ©ng Ä‘á»u chật ních.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng thật nghÄ© không ra, nhiá»u con ngá»±a thật tốt, nhiá»u cá»— xe thật quí, chứng tá» chủ nhân giàu có sang trá»ng, thế mà lại đến đây để ăn “Bảy Rưởiâ€.
Mà đâu phải món ngon vật lạ, nó chỉ là “hủ tiếu vò viênâ€, không lạ mà cÅ©ng chÆ°a chắc đã ngon hÆ¡n chá»— khác.
Vậy mà thiên hạ dập dìu.
Khu đất mênh mông, chỉ có mấy ngá»n đèn lồng, lồng đèn ám khói lâu ngày, không còn sáng tá».
Äã ít đèn, đèn lại không tá», nên ánh sáng ở đây má» má» vàng vá»t.
Chá»— ánh đèn không tá»›i nhiá»u hÆ¡n chá»— sáng, ngÆ°á»i ta phải gầm mặt ăn thầm.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng và Lữ Ngá»c Hồ đứng xấn rấn má»™t lúc lâu má»›i có được chá»— ngồi, chá»— mà ánh đèn không vá»›i tá»›i.
Tá»± nhiên, ở má»™t chá»— bóng tối trầm trầm nhÆ° thế, không ai chú ý đến Lữ Ngá»c Hồ.
Rồi phải má»™t lúc khá lâu nữa, gã tiểu nhị má»›i mang cái khăn dính mở chạy lại, hắn đặt Ä‘Å©a muá»—ng, dÄ©a nÆ°á»›c chấm lên bàn và há»i trống không :
- Rượu không?
- Có.
- Bao nhiêu?
- Năm cân!
Hắn bỠđi ngay.
Từ khi há»i cho đến khi Ä‘i, hắn không thèm nhìn khách đến ná»­a con mắt.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhìn theo hắn và cÆ°á»i mÅ©i :
- Coi bộ hách dịch dữ vậy?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Mình đến ăn chứ không phải đến để... kết giao bằng hữu.
Thư Hương nói :
- NhÆ°ng ít nhất hắn cÅ©ng phải há»i xem mình ăn cái gì chứ?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Há»i nhÆ° thế là thừa, ở đây “độc món†mà.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i.
Nàng nhìn quanh và thắc mắc :
- Äèn đâu có tốn bao nhiêu so vá»›i việc buôn bán phồn thịnh nhÆ° thế này, tại sao lại hà tiện quá vậy cà?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Äâu phải hà tiện, trăm cái đèn nữa hắn cÅ©ng không tiếc, nhÆ°ng phải nhÆ° thế này, chá»— sáng quá thì có thể hắn sẽ không bán được nhÆ° thế này đâu.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại sao kỳ vậy?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Cô không làm sao hiểu được, có lẽ cần phải nhìn lâu...
* * * * *
Nhiá»u chá»— có bàn mà ánh sáng vẫn không bò tá»›i.
Những chá»— không có bàn, lại càng tối nhiá»u hÆ¡n nữa.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng ngẩng mặt dòm quanh, nàng thấy phía trong tối thui trÆ°á»›c mặt, có nhiá»u bóng ngÆ°á»i thấp thoáng.
NÆ¡i đó, rất khó phân biệt màu áo của há», càng không thể nhận ra mặt há».
Không thấy rõ mặt nhÆ°ng mắt thì thấy, có nhiá»u cặp mắt long lanh rình rập, y nhÆ° những cặp mắt mèo rình chuá»™t.
Thư Hương ngạc nhiên :
- Äám ngÆ°á»i đó làm gì ở đó?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Buôn bán.
Thư Hương càng ngạc nhiên hơn :
- Buôn bán? Buôn bán cái gì ở đó?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Bán cái thứ mà không cần ra ánh sáng.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Thư Hương gật gật đầu tỠra hiểu biết nhưng không biết nàng biết thật hay biết giả.
Chỗ vùng bóng tối đó, có đàn ông mà cũng có đàn bà.
Những ngÆ°á»i đàn bà đứng trong bóng tối đó để buôn bán cái gì?
À, bây giỠthì nàng đã biết rồi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vá»™i quay mặt vá» hÆ°á»›ng khác, hÆ°á»›ng có ánh sáng nhiá»u hÆ¡n.
Nàng không muốn nhìn vào chỗ bóng tối có đàn ông đàn bà “buôn bán†đó nữa.
Giá nhÆ° thá»i gian trÆ°á»›c đây, nhất là lúc nàng còn ở nhà, thấy cái cảnh đó, chắc chắn nàng đã bÄ©u môi và không chừng nàng còn nhổ thêm má»™t bãi nÆ°á»›c bá»t nữa là khác, thế nhÆ°ng bây giá» thì không.
Nàng chỉ quay qua hướng khác và chầm chậm thở dài.
Nàng đã biết vá» những ngÆ°á»i đàn bà đó.
Không phải nàng quen vá»›i há», nhÆ°ng tình cảnh của há» nàng không lạ lắm.
Có thể há» Ä‘i vào nghỠđó bằng nhiá»u con Ä‘Æ°á»ng khác nhau, có con Ä‘Æ°á»ng bất đắc dÄ©, có con Ä‘Æ°á»ng bị cưỡng bách mà cÅ©ng có con Ä‘Æ°á»ng... tá»± nguyện.
NhÆ°ng bất cứ con Ä‘Æ°á»ng nào, hiện tại của há» vẫn là Ä‘au khổ và tÆ°Æ¡ng lai của há» thật tối tăm...
Nàng không tán đồng nhưng cũng không khinh ghét.
Nàng không muốn nhìn lâu vào sinh hoạt của há».
Nàng nhìn qua phía bên này.
Bên đây đủ các hạng ngÆ°á»i.
Có giầu mà cũng có nghèo, giang hồ cũng có mà nông phu cũng có.
Thật không nơi nào... bình dân bằng các quán ăn, nhất là quán ăn “Bảy Rưởi†này.
Ở đây, không ai giống ai, từ dáng cách cho đến đồng tiá»n, thân thế, nhÆ°ng há» Ä‘á»u giống nhau má»™t Ä‘iểm: thức ăn và rượu.
Thức ăn có thể nhiá»u hÆ¡n hay ít hÆ¡n, rượu cÅ©ng có thể nhiá»u hÆ¡n hay ít hÆ¡n, nhÆ°ng nhất định chỉ là má»™t thứ nhiá»u hay ít, không biểu lá»™ được sá»± hÆ¡n kém, đến đây thì má»i ngÆ°á»i ai cÅ©ng nhÆ° ai.
Ở đây bàn ghế giống nhau, thức ăn và rượu giống nhau, sự tiếp rước cũng không phân biệt, vì thế, thực khách đến đây là đã mặc nhiên chấp nhận tư cách “sàng sàng†đó, không chịu thì xin... đi chỗ khác.
Không một ai có tiếng phàn nàn.
Khách đông, thức ăn mang đến chậm, không một ai thúc hối.
Thá»±c khách đến đây là đã quen biết quá rồi. Vả lại, ở đây bán vỠđêm, những ai đến đây cÅ©ng Ä‘á»u không gấp.
VỠđêm, nhất là đêm vỠkhuya, gấp thì không đến.
Thư Hương nhìn quanh, nàng chú ý không một ai có vẻ nôn nóng cả.
Hình nhÆ° hỠđến đây vừa ăn uống vừa... giết thì giá».
NghÄ© đến “giết thì giá»â€ nàng má»›i chú ý đến chá»— khoáng khoát ở đây.
Äất trống và rá»™ng, ban ngày có thể không đẹp, nhÆ°ng ban đêm thật mát, thật thoáng.
Nếu có ngÆ°á»i bá»±c dá»c vì gian nhà ẩm thấp của mình, hoặc bá»±c dá»c vì tâm tình thì thật không có chá»— nào “xả†cái bá»±c dá»c đó bằng ở chá»— này.
Phải quan sát, nhận xét khá đầy đủ khung cảnh ở đây nhÆ° thế rồi thì thức ăn má»›i tá»›i, nhÆ° vậy “trong khi chá»â€, thá»±c khách sẽ có được má»™t cái thủ “thưởng cảnh†bất đắc dÄ© nhÆ°ng lại khá hay ho...
Bây giỠthì trước mặt đã có hai tô hơi bốc lên nghi ngút.
Tài sản của killer1310

  #34  
Old 26-06-2008, 02:34 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 33

Má»™t con ngÆ°á»i đáng phục

Hủ tiếu vò viên thật nóng.
Chỉ cần nóng thì dầu có dở cũng chẳng khó ăn.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng gắp má»™t miếng cho vào miệng và nàng đặt Ä‘Å©a xuống nhìn chăm chăm vào mặt Lữ Ngá»c Hồ.
Chá» cho hắn “lùa†má»™t hÆ¡i, nàng há»i :
- Anh bảo chỗ này nổi tiếng đây phải không?
Lữ Ngá»c Hồ vừa nhai vừa ậm ừ gụt gặt.
Thư Hương gặn lại :
- Nổi danh nhỠbán cái hủ tiếu vò viên này?
Lữ Ngá»c Hồ bÆ°ng tô lên húp và cÅ©ng ậm ừ gụt gặt.
Thư Hương nhìn hắn húp sột sột và nàng lắc đầu thở ra :
- Tôi thấy những ngÆ°á»i này Ä‘á»u có bịnh.
Húp hết thứ nÆ°á»›c trong tô, Lữ Ngá»c Hồ má»›i chịu buông Ä‘Å©a, ngẩng mặt lên :
- Ai?
Thư Hương nói :
- Những ngÆ°á»i đến ăn ở đây nè.
Lữ Ngá»c Hồ chép chép nhÆ° Ä‘ang ngon miệng lắm và hắn lắc đầu :
- Không có bịnh.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Còn ngÆ°á»i này?
Lữ Ngá»c Hồ nhìn theo ánh mắt của nàng, hắn thấy ngÆ°á»i đàn ông ngồi đối diện.
NgÆ°á»i đó vận y phục màu xanh bằng thứ hàng xem thật dầy nhÆ°ng lại thật mịn, chứng tá» hắn thuá»™c dân sang.
Hắn không lá»›n tuổi lắm, nhÆ°ng con ngÆ°á»i xem ra đạo mạo uy nghi, chỉ cần nhìn vào gÆ°Æ¡ng mặt đó, bất cứ ai cÅ©ng không thể khinh lá»n, mặt dầu hắn Ä‘ang ngồi trên chiếc bàn xiêu vẹo.
Thư Hương nói :
- Hắn là con ngÆ°á»i có địa vị.
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Và địa vị không thể thấp.
Thư Hương nói :
- Nếu hắn muốn ăn thức ăn gì, có thể sang hÆ¡n, khó kiếm hÆ¡n và ăn ở tại nhà thì nhất định cÅ©ng sẽ có ngÆ°á»i Ä‘em đến tận nhà.
Lữ Ngá»c Hồ gật đầu :
- Bất cứ giỠnào cũng có.
Thư Hương nói :
- Vậy mà hắn vẫn cứ đến đây? Nếu hắn không “bịnh†thì hắn không làm cái chuyện ngông như thế.
Lữ Ngá»c Hồ nhấp nhấp chén rượu trên môi, lần thứ nhất, ThÆ° HÆ°Æ¡ng má»›i thấy hắn uống chậm và hắn thở dài :
- Cô có biết tịch mịch là gì không?
Thư Hương đáp :
- Tá»± nhiên là biết, nhÆ°ng biết nghÄ©a của nó và chính tôi cÅ©ng đã thưởng thức nó nhiá»u rồi.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Cô “tịch mịch†như thế nào?
Thư Hương nói :
- Tôi ngồi má»™t mình nghÄ© lung tung, nghÄ© chuyện này chuyện khác, nghÄ© chuyện ăn chÆ¡i, chuyện tìm ngÆ°á»i để nói chuyện.
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Äó không phải là tịch mịch.
Thư Hương cau mặt :
- Chá»› nhÆ° thế nào má»›i gá»i là tịch mịch?
Lữ Ngá»c Hồ trầm ngâm :
- Cái của cô là má»™t mình trong chá»— vắng, có thể là cái buồn chá»› không phải là tịch mịch. Nếu lúc đó cô gặp cảnh tÆ°ng bừng, náo nhiệt thì cô sẽ vui ngay. Con ngÆ°á»i tịch mịch thì không nhÆ° thế, đó là loại ngÆ°á»i mang nặng cô Ä‘Æ¡n, nó là thứ tâm tình vằng vặc bởi sá»± trống không, thiếu thốn, mất mát và hiu quạnh... Những con ngÆ°á»i nhÆ° thế, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào, cho dầu chung quanh tÆ°ng bừng náo nhiệt, lòng há» cÅ©ng vẫn là má»™t khoảng trống mênh mông.
Thư Hương im lặng ngồi nghe...
Giá»ng của Lữ Ngá»c Hồ trầm trầm :
- Cô cứ thá»­ tưởng tượng má»™t con ngÆ°á»i đã chứng kiến, trải qua quá nhiá»u sá»± việc, bá»—ng không há» cảm thấy tất cả Ä‘á»u trở thành quá khứ; có ngÆ°á»i đã được thật nhiá»u, nắm trong tay thật nhiá»u, bá»—ng chợt thấy tất cả Ä‘á»u hÆ° ảo, má»™t khoảng trống mênh mông hiện lên trong lòng há»... nhất là những đêm dài thức trắng...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chá»›p mắt, nàng nhìn sững Lữ Ngá»c Hồ.
Nàng bá»—ng thấy con ngÆ°á»i này không Ä‘Æ¡n giản nhÆ° ngÆ°á»i ta đã nghÄ©.
Và nàng nhăn mặt :
- Những khi như thế, tại sao anh không để cho tư tưởng của mình nghĩ vỠnhững chuyện vui hơn?
Câu nói thốt ra rồi nàng má»›i giật mình. Thật ra, nhìn vào vẻ mặt, lắng nghe giá»ng nói, nàng thấy nhÆ° hắn Ä‘ang kể lá»… tâm sá»± của mình chứ không phải nói vá» ngÆ°á»i khác. Nàng nghe nhÆ° thế và Ä‘oán chừng nhÆ° thế, nhÆ°ng đó cÅ©ng chỉ là nàng nghÄ©, còn há»i hắn thì đáng lý nàng không thể há»i trá»±c tiếp nhÆ° thế...
NhÆ°ng hình nhÆ° Lữ Ngá»c Hồ không để ý, hắn nói :
- Cái thống khổ nhất của loài ngÆ°á»i là mãi mãi không bao giá» khống chế nổi tình cảm của mình nhÆ° thế, cho dầu cô có vận dụng trí tưởng tượng nghÄ© đến những chuyện thích thú hÆ¡n nhÆ°ng không khi nào làm được, những cái thống khổ bi thÆ°Æ¡ng có nhiá»u sức mạnh vạn năng...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Có phải sự thống khổ thật sự hay là... những thứ ấy chỉ do cảm giác của mình?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Ban đầu tôi cÅ©ng nghÄ© nhÆ° cô, tôi nghÄ© có những con ngÆ°á»i giàu tưởng tượng rồi tá»± mình làm khổ cho mình, nhÆ°ng đến khi thá»±c sá»± có cảm giác ấy rồi...
Hắn cÆ°á»i thật thê lÆ°Æ¡ng :
- Äến bấy giá» cô có cảm giác nhÆ° thế, nghÄ©a là đến bao giá» cô nhận ra sá»± tịch mịch của lòng mình, chừng đó cô má»›i thấy rằng nó là thá»±c tế chá»› không phải do giàu tưởng tượng... Và chừng đó cô má»›i thấy chỉ có cách giữa đêm tìm những chá»— nhÆ° thế này để uống rượu má»™t mình...
Trầm ngâm một lúc Thư Hương nói :
- Cho dầu hắn quả thật sợ sự tịch mịch đi nữa thì cũng không cần phải đến chỗ này một mình như thế.
Lữ Ngá»c Hồ nhÆ°á»›ng mắt :
- Không cần phải một mình?
Thư Hương gật đầu :
- Ãt ra hắn cÅ©ng nên tìm má»™t ngÆ°á»i bạn.
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Vô ích.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Sao anh bảo là vô ích?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Má»™t ngÆ°á»i bạn có thể gặp nhau má»™t đôi ngày, năm bảy tháng, đôi ba năm, không má»™t ngÆ°á»i bạn nào có thể cùng mình đến... bạc đầu.
Hai tiếng “bạc đầu†làm cho ThÆ° HÆ°Æ¡ng giá»±t mình, nàng lại nhìn sững Lữ Ngá»c Hồ, nàng đã biết hắn muốn nói gì...
Và nàng vụt nói :
- Anh nói làm tôi nhá»› đến má»™t chá»— và má»™t ngÆ°á»i...
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Ai?
Thư Hương đáp :
- TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi, đáng lý ngÆ°á»i đó...
Nàng Ä‘Æ°a mắt vá» phía ngÆ°á»i áo xanh ngồi má»™t mình và nói tiếp :
- Äáng lý ngÆ°á»i đó nên tìm má»™t chá»— nhÆ° thế...
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Có thể... và con ngÆ°á»i đó chắc cÅ©ng đã có đến rồi, không phải đến má»™t lần mà đến rất nhiá»u lần, nhÆ°ng cô không biết, những chá»— đó cÅ©ng chỉ nhất thá»i thôi, con ngÆ°á»i tịch mịch có khi ngay lúc đến đó, ngay lúc cùng vá»›i ngÆ°á»i đẹp vui cÆ°á»i, ngoài mặt thì vui, nhÆ°ng trong lòng thì má»™t nổi buồn man mác nổi lên... sá»± tịch mịch lại đến ngay trong lúc vui cÆ°á»i.
Thư Hương nói :
- Chính vì thế mà hắn bằng lòng chá»n cách này, chá»n cách ngồi má»™t mình uống rượu trong má»™t khung cảnh cÅ©ng... tịch mịch.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- NhÆ°ng cÅ©ng không phải những kẻ đến đây vì nguyên nhân nhÆ° thế cả, nó còn có những ngÆ°á»i vì không thể đến má»™t chá»— sáng sủa hÆ¡n, cÅ©ng có thể có ngÆ°á»i cảm thấy chá»— này thật thích thú...
Thư Hương nhướng mắt :
- Còn có ngÆ°á»i thấy chá»— này thích thú à?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Tự nhiên, chính tôi cũng cảm thấy chỗ này khá lắm...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Anh thấy chỗ này có những gì tốt nào?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Chỗ này có thể không có gì thích thú, thức ăn và rượu cũng không ngon, nhưng nó có một không khí đặc biệt, không khí đó tìm nơi khác không có.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Không khí gì?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Cái đó tùy từng tâm trạng má»—i ngÆ°á»i, nó là má»™t chuyện mà không giải thích được, chẳng hạn nhÆ° con ngÆ°á»i có bá»™ óc nhá», khác vá»›i con vật có bá»™ óc lá»›n...
Thư Hương vụt nhóng mình lên...
Câu nói của Lữ Ngá»c Hồ làm cho nàng sá»±c nhá»›... Äại Äầu Quá»·.
Không hiểu tại sao, nàng bỗng nghĩ rằng hắn có thể đến đây.
Nàng suýt bật cÆ°á»i.
Nàng nghĩ thầm, dầu sao thì mình cũng nên đi tìm hắn. Tìm hắn để làm gì thì thật nàng không ý thức rõ ràng, nàng chỉ cảm thấy... nên làm như thế.
Nàng cắn môi ngó xuống mặt bàn...
“Kệ xác hắn, cho dầu suốt Ä‘á»i hắn không đến tìm mình, cho dầu hắn chết bá» chết bụi cÅ©ng kệ xác hắnâ€.
Nàng bật cÆ°á»i thành tiếng.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Cô cÆ°á»i gì vậy?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng không biết trả lá»i làm sao...
Bỗng không nàng lại nghĩ đến hắn, rồi bỗng không nàng lại nhớ hắn, thật là kỳ cục.
Không hiểu tại sao, có nhiá»u lúc cứ thấy mặt hắn là nàng bá»±c, nhÆ°ng khi không có hắn, khi nghÄ© vá» hắn, nàng vừa tÆ°ng tức mà cÅ©ng vừa thấy vui vui...
Lữ Ngá»c Hồ nhìn chầm chập vào mặt nàng :
- Cô đang nghĩ gì thế?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng không trả lá»i được, nàng chá»›p chá»›p mắt há»i :
- Anh đang nghĩ gì thế?
Lữ Ngá»c Hồ trả lá»i ngay :
- Tôi đang nghĩ vỠhắn.
Thư Hương giật mình :
- Ai?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Cái ngÆ°á»i mà tôi đã nói vá»›i cô là tôi phục đó.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Cái ngÆ°á»i từ trên nóc nhà thò tay xuống đó à?
Lữ Ngá»c Hồ gật gật đầu...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại sao anh phục ngÆ°á»i dữ vậy?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Tại vì tôi không bằng hắn.
Thư Hương nói :
- Chắc gì ngÆ°á»i ấy đến đây?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Tôi chắc.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Căn cứ vào đâu mà anh chắc thế?
Lữ Ngá»c Hồ nheo nheo mắt :
- Căn cứ vào sự có mặt của hắn tại đây.
Thư Hương nhóng mình lên :
- Äâu?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Cô quay mặt lại xem.
Thư Hương quay mặt lại.
Cái nàng thấy trước nhất là Trương... Óc Mít.
* * * * *
Hắn có chết thành tro, nàng cÅ©ng nhận ra hắn nhÆ° thÆ°á»ng.
Cái đầu lÆ¡n lá»›n, cái mặt tròn tròn, nÆ°á»›c da trăng trắng, cái miệng ngậm lại thì nhÆ° chưởi cha thiên hạ, nhÆ°ng khi cÆ°á»i thì y nhÆ° cho thiên hạ... ngàn vàng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng thấy hình nhÆ° hắn có thay đổi. Không, ngàn Ä‘á»i hắn cÅ©ng không thay đổi, nhÆ°ng không hiểu tại sao, nàng bá»—ng thấy hắn có vẻ... dá»… coi hÆ¡n.
Nàng chợt thấy trong lòng nổi lên má»™t cái gì thích thú, ấm áp, khoan khoái lạ lùng... Cái cảm giá của má»™t con ngÆ°á»i đánh mất vật gì quí giá và bây giá» bá»—ng tìm lại được...
Thiếu chút nữa thì nàng đã nhảy lên gá»i hắn.
Thế nhưng nàng quay trở lại không thèm nhìn hắn, nàng hất hất mặt lên.
Hắn Ä‘ang nói chuyện vá»›i ngÆ°á»i khác.
Nàng bá»—ng cảm thấy hình nhÆ° trong lòng hắn bây giá», bất cứ ngÆ°á»i nào trên mặt đất này cÅ©ng Ä‘á»u quan trá»ng hÆ¡n nàng.
Nàng đâm tức.
Nàng không buồn vì nàng đang giận, giận xanh mặt.
Làm như cứ hể thấy nàng là hắn phải chạy lại mừng tíu tít thì nàng mới chịu vậy.
Lữ Ngá»c Hồ mỉm cÆ°á»i :
- Bây giỠthì cô chắc phải biết hắn là ai rồi?
Thư Hương vùng vằng :
- Tôi chỉ biết rằng anh thấy quá»·, Äại Äầu Quá»·.
NhÆ°ng rồi nàng lại há»i :
- NgÆ°á»i mà anh phục nhất là hắn đấy à?
Lữ Ngá»c Hồ gật gật.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- NgÆ°á»i thò tay từ trên nóc nhà xuống cứu anh là hắn?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- CÅ©ng là ngÆ°á»i đã đắp tấm chăn bông cho cô hôm tôi say rượu.
Thư Hương đỠmặt :
- Như... như vậy là anh thấy?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Tôi đã nói với cô mà tại cô quên, tôi say rượu thật, say dử lắm, nhưng không khi nào tôi điên cả. Và nhất là không khi nào tôi bị mê mang.
Thư Hương trừng trừng :
- Anh và hắn quen với nhau lâu rồi không phải?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Không quen với hắn thì làm sao tôi lại phục hắn được.
Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- Má»™t con ngÆ°á»i mà làm cho cô có thể phục má»™t cách thật tình là khi nào cô đã chung đụng vá»›i con ngÆ°á»i ấy thật lâu, phải chung đụng thật lâu, cô má»›i có thể thấy con ngÆ°á»i ấy nhÆ° thế nào, nếu chỉ gặp phá»›t qua thì ngàn Ä‘á»i cÅ©ng không hiểu được.
Thư Hương làm thinh...
Nàng biết Lữ Ngá»c Hồ không nói đùa.
Và nàng cố nghÄ© vá» tên... Äại Äầu Quá»·: hắn là ngÆ°á»i thế nào?
* * * * *
Con ngÆ°á»i của TrÆ°Æ¡ng Dị.
Con ngÆ°á»i của hắn thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã biết lâu rồi.
Vì biết hắn rồi nên nàng luôn gá»i hắn là TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít và má»›i đây thì lại má»™t cái tên nữa là Äại Äầu Quá»·.
Tự nhiên là không có cái tên nào đẹp nổi, nàng cũng không nghĩ đẹp vỠhắn nổi.
Hắn là con nhà thế phiệt võ lâm, không những thế, hắn còn là danh môn tá»­ đệ, hÆ¡n nữa, hắn còn là ngÆ°á»i con trai Ä‘á»™c nhất của TrÆ°Æ¡ng Tam Gia, nhà há» TrÆ°Æ¡ng của hắn có má»™t gia tài ức vạn.
Thế nhưng hắn lại không chịu hưởng cái phước đó.
Bắt đầu từ lúc nhỠlà hắn đã đi hoang.
Nói Ä‘i hoang thì không đúng lắm, vì cái lối Ä‘i của hắn cÅ©ng kỳ cục giống y nhÆ° con ngÆ°á»i của hắn.
Hắn không thá» giáo chánh thức má»™t môn phái nào cả, hắn há»c rất nhiá»u thầy và những ông thầy này sau đó Ä‘á»u trở thành bằng hữu của hắn.
Tửu quán, lầu xanh, sòng bạc, chỗ nào hắn cũng xứng đáng là... chuyên gia.
Có má»™t bận nghe nói hắn say luôn mÆ°á»i bảy ngày đêm trong kỹ viện, nếu tính cái số rượu của hắn uống trong mấy ngày đó, có thể ngâm ngập đến ba ngÆ°á»i.
Nhưng có lúc hắn lại giam mình trong chùa để làm bạn... cùng Hòa thượng, những lúc như thế, không biết vì hắn muốn “xả hơi†hay vì đã ăn năn sám hối tội lỗi của mình.
Hắn không từ bất cứ má»i việc làm hoặc chá»c ghẹo nào cho chúng ghét, nhÆ°ng cÅ©ng tuyệt đối không làm má»™t chuyện nào để được ngÆ°á»i ta khen là phải.
NgÆ°á»i ta bảo vì cái đầu của hắn lá»›n nên da mặt của hắn thật dầy.
Ai muốn nói gì vỠhắn thì cứ nói, hắn lỠđi như kẻ lãng tai.
Nàng hiểu vá» hắn thật nhiá»u, nàng đã nghe “danh†của hắn từ lúc nhá», vì hai nhà vốn là chá»— thế giao.
Thế nhưng bây giỠnàng bỗng nhận thấy hình như nàng không hiểu gì vỠhắn cả.
Nàng nghĩ có lẽ nàng nhìn hắn chưa rõ lắm...
Nàng trừng trừng mắt nhìn vỠphía hắn...
Hắn Ä‘ang đứng nói chuyện vá»›i mấy ngÆ°á»i, hắn nói thật nhá», dáng sắc có vẻ nhÆ° bí mật.
Con ngÆ°á»i của hắn càng nhìn càng thấy lạ, hình nhÆ° hắn luôn luôn bí mật.
Không hiểu cái tên “Dị†của hắn có từ bao giá», không biết có trÆ°á»›c hay có sau khi ngÆ°á»i ta phát hiện ra cái “dị†của hắn.
Cái ngÆ°á»i Ä‘ang nói chuyện vá»›i hắn vốn ngồi ở đó vá»›i bốn năm ngÆ°á»i khác, nhÆ°ng không hiểu những ngÆ°á»i kia Ä‘i từ lúc nào, bây giá» bàn đó chỉ còn có má»™t ngÆ°á»i khi TrÆ°Æ¡ng Dị tá»›i.
Con ngÆ°á»i ngồi nói chuyện vá»›i TrÆ°Æ¡ng Dị hình nhÆ° ăn uống thuá»™c vào hạng mạnh, chồng tô không trÆ°á»›c mặt hắn cao gần ngang mÅ©i hắn.
Lúc TrÆ°Æ¡ng Dị tá»›i thì hắn Ä‘ang còn ăn má»™t tô lở dở, hắn buông Ä‘Å©a đứng dậy chào, thái Ä‘á»™ của hắn có phần kính trá»ng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng cảm thấy hình nhÆ° ngoài nàng ra, ai ai đối vá»›i hắn cÅ©ng Ä‘á»u kính trá»ng.
Nhưng hắn nói chuyện gì thế?
Hắn nói cái gì mà cứ rù rì không dứt?
Bực quá, Thư Hương nhổm dậy kêu lớn :
- Trương Dị, đi qua đây một chút cũng không được nữa hả?
Äúng là kỳ cục, không gá»i thì chá», có gá»i thì cÅ©ng phải gá»i sao dá»… nghe má»™t chút, có đâu lại cá»c cằn nhÆ° thế?
NhÆ°ng không hiểu tại sao, không khi nào ThÆ° HÆ°Æ¡ng có thể nói được vá»›i hắn dịu dàng nhÆ° nói vá»›i bao nhiêu ngÆ°á»i khác, làm nhÆ° lúc nào nàng cÅ©ng không Æ°a nổi cái bản mặt của hắn vậy.
Trương Dị ngẩng lên, hình như hắn hơi cau mặt...
Không biết hắn nói cái gì vá»›i ngÆ°á»i ngồi chung bàn hắn, ngÆ°á»i đó cÆ°á»i cÆ°á»i đứng dậy Ä‘i ra.
Hắn đi khập khểnh.
À, cái tên ngồi chung với Trương Dị què chân.
Hắn vừa ốm vừa xốc xếch, dáng hắn nghèo xơ.
Hèn gì mà hắn ăn tợn quá.
Chắc hắn đã đói mấy ngày rồi.
Thư Hương bỉu bĩu môi :
- Không biết tại sao hắn lại giao thiệp vá»›i hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế?
Trương Dị đã tới bên bàn, hắn nói :
- Sao? Cô có quen với hắn à?
Thư Hương hất mặt :
- Ai mà quen với hắn.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i chậm chậm :
- Äã không biết thì làm sao cô biết hắn là hạng ngÆ°á»i nào?
Thư Hương hơi khựng, nhưng vẫn gân cổ :
- Thứ đó ai mà chẳng biết, bộ ngon lành lắm sao?
Trương Dị nói :
- Cũng không ngon lành gì, nhưng nếu hắn ngồi nói chuyện với tôi ba đêm ba ngày, tôi cũng ngồi nói được với hắn.
Thư Hương đâm cáu, nàng gắt :
- Bộ hắn nói chuyện hay lắm hả?
Trương Dị đáp :
- Không hay, nhưng rất đáng nghe.
Và hắn chậm rãi nói tiếp :
- Những lá»i nói đáng nghe, thÆ°á»ng thÆ°á»ng thì không hay lắm.
Thư Hương quả đã bực quá mức, nàng hất hất mặt :
- Gì mà đáng nghe dữ vậy? Bộ hắn chỉ chỗ có gái đẹp phải không?
Lữ Ngá»c Hồ bật cÆ°á»i.
Thư Hương quay lại sừng sộ luôn :
- CÆ°á»i cái gì?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tôi cÆ°á»i các ngÆ°á»i.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng lÆ°á»m mắt :
- Các ngÆ°á»i? Các ngÆ°á»i nào?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Hắn với cô.
Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- Khi chÆ°a gặp thì ai hình nhÆ° cÅ©ng Ä‘á»u mong nhá»›, mà cứ gặp là nhÆ°...
Thư Hương trừng mắt :
- Tôi là tôi, hắn là hắn, đánh một trăm roi cũng không ai thèm ở chung...
TrÆ°Æ¡ng Dị vụt cÆ°á»i :
- Trăm roi không được thì hai trăm.
Thư Hương lừ mắt :
- Trăm roi đập lên đầu anh, đập lên đầu... quỷ!
Nói xong câu đó, mặt nàng vụt Ä‘á» lên, không hiểu tại sao nàng bá»—ng gá»i hắn là anh.
CÅ©ng không lạ, chẳng lẽ trÆ°á»›c mặt Lữ Ngá»c Hồ mà không giữ lịch sá»± má»™t chút sao?
Äó là má»™t cách giải thích nhÆ°ng thật sá»± thì mặc dầu vẫn gây song nàng nghe trong bụng không ghét hắn nhÆ° trÆ°á»›c nữa, nàng nghe trong bụng vui vui...
Và bây giá» thì nàng bá»—ng thấy chá»— đèn tối nhÆ° thế mà hay hay, giá nhÆ° đèn sáng để lá»™ cái mặt Ä‘á» bừng cho tên... Äại Äầu Quá»· ngó thấy chắc là... xấu hổ vô cùng.
Tên tiểu nhị le te Ä‘i lại, cái bá»™ mặt hất hất lạnh băng của hắn không biết bây giỠđâu mất, hắn cÆ°á»i vá»›i TrÆ°Æ¡ng Dị thật là thân thiết :
- Bữa nay dùng chi đây?
Trương Dị đáp :
- Tính coi.
Tên tiểu nhị cÆ°á»i há» há» :
- Y nhÆ° trÆ°á»›c Ä‘i he.
Trương Dị gật gật đầu :
- Cũng được.
Tên tiểu nhị hay háy mắt :
- Rượu chớ?
Trương Dị lắc đầu :
- Bữa nay bận chút việc.
Tên tiểu nhị cÆ°á»i :
- In ít chút, một cân thôi.
Hắn lại vòng tay khom mình, đối với Trương Dị coi bộ hắn rất vồn vã và thân thiết.
Thư Hương nhướng nhướng mắt :
- Khéo làm bá»™ há»i, làm nhÆ° đây còn nhiá»u thức ăn lắm vậy?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Ai nói không có? NgÆ°á»i khác thì hết hủ tiếu vò viên đến vò viên hủ tiếu, chá»› vá»›i TrÆ°Æ¡ng thiếu gia thì còn nữa chá»›, chẳng hạn nhÆ° xí quách, khô má»±c...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Quán gì lại bán ngÆ°á»i vầy ngÆ°á»i khác thế?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Tại vì má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u khác nhau, chẳng hạn nhÆ° ngÆ°á»i thì mập, ngÆ°á»i thì hÆ¡i ốm...
Thư Hương chồm lên :
- Ai ốm? Ai ốm?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Không ốm thì mập, thì giống nhau...
Thư Hương đỠmặt, nàng hứ một cái rồi ngoảnh mặt qua hướng khác...
Trương Dị vụt nói :
- Không phải muốn há»i chÆ¡i đâu, hắn muốn nghe tôi nói đó.
Thư Hương quay lại :
- Nghe anh nói cái gì? Bộ anh nói nghe hay lắm hả?
Trương Dị nói lững lơ :
- Có nhiá»u ngÆ°á»i nói rằng giá»ng nói của tôi dá»… nghe lắm, khá lắm, thật cô không để ý à?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vụt ôm bụng khom mình, làm nhÆ° sá»­a soạn để cÆ°á»i cho đã...
Tài sản của killer1310

  #35  
Old 26-06-2008, 02:35 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 34

Giàu bạn hơn giàu đất

Thấy dáng cách của ThÆ° HÆ°Æ¡ng, Lữ Ngá»c Hồ cÅ©ng bật cÆ°á»i.
Thư Hương vụt ngẩng mặt lên trừng hắn :
- CÆ°á»i cái gì?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Tôi chợt nhớ một câu nói, câu nói này không những thú vị mà lại còn có lý hết sức.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Câu gì?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Má»™t ngÆ°á»i con gái mà thÆ°á»ng làm bá»™ ngúng nguẩy trÆ°á»›c mặt ai, thì cô ta đã khoái anh ta rồi đấy.
Thư Hương nhổm dậy bĩu môi :
- Mốc xì, ai nói nói vậy?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Trương Dị.
Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- Trương Dị, ngoài Trương Dị ra không ai có thể nói một câu như thế.
Thư Hương trỠtrỠmôi :
- Có chứ, còn có má»™t ngÆ°á»i nói nữa chá»›.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Ai?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vừa nói vừa gập mình xuống cÆ°á»i :
- Trư Bát Giới!
* * * * *
Mới nói đến “Trư†là có heo ngay.
Tiểu nhị bưng thức ăn đã đến, lần này có món giò heo.
Không có nạc, chỉ có da, gân sụn, món này ăn thật ngon.
Thư Hương ngó tên tiểu nhị :
- Cái này ở đâu có?
Tên tiểu nhị đáp :
- Trong nồi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại sao hồi nãy không dá»n lên?
Tiểu nhị đáp :
- Bởi vì cô nÆ°Æ¡ng không phải TrÆ°Æ¡ng Äại Ca.
Hắn không để ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i nữa, trả lá»i chÆ°a dứt câu là hắn bá» Ä‘i luôn.
Giá nhÆ° tên tiểu nhị là gái và nhất là đừng có dính mở đầy mặt, nhất định ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã kéo lại “dạy†cho hắn má»™t trận, chỉ tiếc là hắn là đàn ông và áo hắn quá nhiá»u lá»›p mở nên nàng chỉ đành lấy mắt nhìn hắn trừng trừng.
Thật là lạ, không hiểu tại sao cái tên Äại Äầu Quá»· này đến chá»— nào coi bá»™ ngÆ°á»i ta cÅ©ng Ä‘á»u khoản đãi hắn, ThÆ° HÆ°Æ¡ng nghÄ© hoài mà nghÄ© không ra...
Hồi lâu nàng há»i :
- Hồi nẫy tên tiểu nhị gá»i anh là gì thế? TrÆ°Æ¡ng Äại Ca phải không?
Trương Dị đáp :
- In hình là như vậy.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Hắn là anh em với anh à?
Trương Dị rùn vai :
- Äược không?
Thư Hương nói :
- Sao lại không được, chá»— nào có ngÆ°á»i là chá»— đó anh có bằng hữu, có anh em.
Lữ Ngá»c Hồ vụt nói :
- NhÆ°ng nhá»› phải thật là ngÆ°á»i, đó là Ä‘iá»u trá»ng yếu, bởi vì có má»™t số ngÆ°á»i vốn không phải là ngÆ°á»i.
Thư Hương hất mặt :
- Anh cũng là anh em của hắn?
Lữ Ngá»c Hồ rùn vai :
- Äược không?
Thư Hương nói :
- Sao không được, vì giá»ng nói của anh nghe rất giống hắn, giá nhÆ° cái đầu của anh lá»›n má»™t chút thì giống con hắn lắm nghe.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Tôi nghe còn có má»™t ngÆ°á»i giá»ng Ä‘iệu còn giống hắn nữa đó.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Ai?
Lữ Ngá»c Hồ vừa đáp, vừa né sang hÆ°á»›ng khác :
- Cô!
Quả thật, Thư Hương rút đũa...
Lữ Ngá»c Hồ né ngang sau lÆ°ng TrÆ°Æ¡ng Dị, ThÆ° HÆ°Æ¡ng chồm tá»›i giáng cho hắn má»™t đôi Ä‘Å©a, hắn thụp xuống và đôi Ä‘Å©a trúng đầu TrÆ°Æ¡ng Dị.
Lữ Ngá»c Hồ ôm bụng cÆ°á»i lăn...
Trên Ä‘á»i có nhiá»u ngÆ°á»i có má»™t dáng cách rất đặc biệt, y nhÆ° là... bịnh truyá»n nhiá»…m.
Chỉ cần sống chung vá»›i há» má»™t thá»i gian ngắn là y nhÆ° có rất nhiá»u ngÆ°á»i giống há» ngay.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chợt phát giác quả thật mình đã có nhiá»u Ä‘iểm biến đổi, lá»i lẽ không giống nhÆ° trÆ°á»›c nữa.
Nàng còn Ä‘ang suy nghÄ© vá» sá»± thay đổi ấy thì chợt thấy phía trÆ°á»›c, trong bóng tối có nhiá»u bóng ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i.
Dẩn đầu là má»™t ngÆ°á»i Ä‘i... khấp khểnh.
Thư Hương hắt mặt :
- Thằng cha què đó cũng là anh em của anh phải không?
Trương Dị đáp :
- Hắn không phải “Thằng Cha Quèâ€, vì từ trÆ°á»›c đến giá» không ai gá»i hắn nhÆ° thế cả.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Chá»› gá»i hắn là gì?
Trương Dị đáp :
- Ngô Bán Thành!
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tên gì lạ vậy?
Trương Dị đáp :
- TrÆ°á»›c hắn tên là Ngô Bất Khả, tên Ngô Bán Thành là lúc ngÆ°á»i ta gá»i sau này.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại sao lại sửa tên hắn?
Trương Dị đáp :
- Bởi vì đất trong thành này hết phân nửa là của hắn.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Hiện bây gi�
Trương Dị đáp :
- Bây giỠthì hắn chỉ còn có mỗi khoảng này.
Thư Hương ngạc nhiên :
- Äất trống này của hắn?
Trương Dị gật đầu.
Thư Hương nhướng mắt :
- Hắn đã nghèo xác nghèo xơ như thế thì tại sao không lấy khoảng đất này lại để làm chỗ sinh nhai?
Trương Dị đáp :
- Bởi vì hắn sợ lấy khoảng đất này lại thì sẽ không có chuyện buôn bán như thế này, mà nếu không có thì tối hắn sẽ không có chỗ đi.
Thư Hương nhún vai :
- Bởi thế cho nên hắn đành chịu nghèo để lấy mắt nhìn ngÆ°á»i ta làm ăn trên đất của mình.
Trương Dị lắc đầu :
- Hắn không nghèo.
Thư Hương lại nhún vai :
- Cở đó mà còn gá»i là không nghèo thì thiên hạ chắc là chẳng có ai nghèo.
Trương Dị nói :
- Tuy hắn đã đem đất gần nửa thành bán hết, nhưng đổi lại, hắn có hơn nửa thành bằng hữu. Vì thế, cái tên Ngô Bán Thành nằm trong ý nghĩa sau này.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Vì thế cho nên hắn thuộc vỠhạng giầu mà không phải giầu vì có vạn ức.
Thư Hương làm thinh.
Trên Ä‘á»i có khá nhiá»u ngÆ°á»i xem bằng hữu còn hÆ¡n Ä‘iá»n sản, có nhiá»u bằng hữu, há» vui sÆ°á»›ng hÆ¡n là nằm trên má»™t đống vàng.
Thư Hương thở ra :
- Nếu thế thì hắn đúng là một... quái nhân.
Trương Dị nói :
- Bởi vì hắn là quái nhân, cho nên thÆ°á»ng thÆ°á»ng tôi được nghe từ cá»­a miệng của hắn nhiá»u tin quái dị.
Thư Hương sáng mắt lên :
- Hôm nay lại có tin quái dị phải không?
Con ngÆ°á»i của nàng thật đúng là háo kỳ, đã gặp những chuyện nghÄ© muốn gần nát óc, thế mà nghe tin quái dị là phăng ngay.
Trương Dị nói :
- ThÆ°á»ng thÆ°á»ng có đông bằng hữu là có nhiá»u tin tức.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Nhưng hôm nay thì anh đã nghe được tin gì?
Trương Dị đáp :
- Hắn cho tôi biết là bên ngoài thành này có một cái chùa.
Thư Hương thở ra :
- Hay quá, tin tức thật là lạ quá ha! Hứ, chán Ä‘á»i, cả heo cÅ©ng còn biết chùa chá»› đừng nói chi ngÆ°á»i. Làm nhÆ° chùa là thứ mà chÆ°a ai nghe thấy vậy.
Trương Dị làm như không nghe, cứ nói tiếp :
- Hắn còn cho biết trong chùa có ba Hòa thượng...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng càng thất vá»ng :
- Äúng là tin con cà con kê, chùa không ăn cÆ°á»›p, chùa thì có Hòa thượng chá»› không lẽ để cho... què ở? Xí, vậy mà cÅ©ng gá»i là tin lạ.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Hắn nói chùa vốn có ba nhà sÆ°, nhÆ°ng hôm nay bá»—ng kéo đến mấy mÆ°Æ¡i hòa thượng nữa, mà không phải hòa thượng cÅ©, toàn là hòa thượng “má»›i toanhâ€.
Mắt ThÆ° HÆ°Æ¡ng vụt ngá»i, nàng chồm tá»›i :
- Cái chùa đó ở đâu?
TrÆ°Æ¡ng Dị nói giá»ng lá» Ä‘á» :
- Cái tin đó heo cÅ©ng còn biết mà sao cô há»i dữ vậy? Chẳng lẽ cô hổng bằng...
Hắn nín ngang, vì hắn sợ cô ta nổi nóng.
Thế nhÆ°ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng không nổi nóng, trái lại, vẻ mặt thật vui, nàng cÆ°á»i :
- Ai nói tin tức đó heo cÅ©ng biết thì ngÆ°á»i đó là... heo.
Nàng nói má»™t câu kèm theo cả má»™t sá»± hứng thú, y nhÆ° bắt được vật lạ. Äã có ngôi chùa, lại bá»—ng đến mấy mÆ°Æ¡i hòa thượng “má»›iâ€, thì nhất định đó là hòa thượng trong sòng bạc.
Và đã là Hòa thượng sòng bạc thì nhất định trong đó có Kim Râu.
Chỉ cần kiếm được Kim Râu, kiếm được số hòa thượng “sòng bạc†đó thì những bí mật đó sẽ được chứng minh.
Chỉ cần chứng minh được chuyện đó thì sẽ chứng minh rằng Äa Sá»± hòa thượng không phải do Lữ Ngá»c Hồ giết chết.
Cái chìa khóa âm mưu đó hiện tại nhất định ở ngay ngôi chùa mà hỠvừa nói tới.
Chính Lữ Ngá»c Hồ cÅ©ng nôn, hắn nói :
- Ngôi chùa đó ở đâu?
Trương Dị đáp :
- Ở phía ngoài cửa thành phía bắc.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Có gần cửa thành không?
Trương Dị đáp :
- Rất gần.
Thư Hương đứng phắt lên :
- Vậy thì chỠgì nữa mà không đi?
Trương Dị nói :
- Khoan, đợi một chút.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Äợi gì?
Trương Dị đáp :
- Äợi má»™t con ngÆ°á»i đáng đợi.
Thư Hương cau mặt :
- Nếu mình mà không nhanh, lỡ đám hòa thượng đó chạy mất hế` rồi phì sao2
TrƦơng D᠋ đáp0:
- Zhạy m溥t thà cũng phải czịu ch滛 biẠt làm pao bây:gi�Thư @ương pau có :
- Cfá»› tẠi sao kpông ch?Ä‘i&ngay mâ còn Äợi?TrÆ°Æ¡fg Dị ?áp :- Khúng đỦi khôn` Ä‘Æ°á»°c...TrÆ°Æ¡fg Dị `ật đ𺧵.<BR:ThÆ° HƦơng ng໓i trá°Ÿ xuốzg, nànf lại `ắt đ𺧵 khò chịu&
NhÆ ng nhÆ°0không zhể læm thinh nổi, nàng há»i :
- Há» Ä‘Æ°a tin tức quan trá»ng nữa à?
Trương Dị gật gật.
Thư Hương trừng hắn :
- Mà tin tức gì mới được chứ?
Trương Dị ư ư trong miệng và nâng chén lên nốc một hơi...
Hình nhÆ° hắn không muốn trả lá»i...
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Xem chừng tửu lượng của anh dạo này bết quá rồi đó nhe.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÅ©ng cÆ°á»i cÆ°á»i :
- CÅ©ng có hÆ¡i hÆ¡i “xuốngâ€, nhÆ°ng vẫn còn đủ để đổ cho anh bò vậy...
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i lá»›n :
- Äừng có nói tÆ°á»›ng, lúc nào kiếm má»™t chá»— Ä‘i, thá»­ coi ai bò là biết.
Trương Dị nhướng nhướng mắt :
- Nhá»› bận ở HÆ°Æ¡ng Äào Quán không? Má»—i ngÆ°á»i má»™t chén Trúc Diệp Thanh đó...
Äúng là chán, trong hoàn cảnh này mà hai ngÆ°á»i còn ở đó nói chuyện “năm xÆ°aâ€, ThÆ° HÆ°Æ¡ng vừa giận vừa tức, nàng đập mạnh tay xuống mặt bàn nói lá»›n :
- Hai ngÆ°á»i đã quen nhau từ trÆ°á»›c, thế tại sao lại không nói cho tôi biết chá»›?
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Nhưng tại sao lại cứ phải cho cô biết?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Chúng tôi quen biết rất nhiá»u ngÆ°á»i, không lẽ cứ quen vá»›i ai cÅ©ng Ä‘á»u báo cáo vá»›i cô hết sao? Mà nếu muốn thế thì chắc cÅ©ng phải mất ít nhất là ba ngày ba đêm.
Thư Hương gần phát run.
Cái bá»n đàn ông thật là đáng ghét, má»›i tối hôm qua đây, há» còn làm bá»™ không biết nhau, há» làm nàng mắc mÆ°u của há», há» làm nhÆ° cố giăng cái bẫy cho nàng xụp xuống chÆ¡i, thế nhÆ°ng lối nói “đấm há»ng†của há» làm cho nàng không làm sao cải lại...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chợt nhá»› Äào Liá»…u...
Cái con a đầu này lẻo mép lắm, giá như có nó nhất định không ai có thể lấn át được nàng...
Nhưng không biết cái con tử a đầu đó bây giỠở đâu?
Trong cơn đương tức tối, Thư Hương đập tay xuống bàn, quắc mắt nói :
- NgÆ°á»i của tôi đâu? Trả lại cho tôi.
Trương Dị nhướng nhướng mắt :
- Cô nói cái gì thế?
Thư Hương lừ mắt :
- Dụ dẩn con a đầu của tôi đi rồi bây giỠcòn làm bộ hả?
Trương Dị cau mặt :
- Tôi dụ dẩn cô ta đi bao gi�
Thư Hương lớn tiếng :
- Hôm qua, lúc anh từ sòng bạc đi ra thì nó theo anh...
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Sao cô lại để cho cô ấy tự tiện đi một mình như thế?
Thư Hương hơi lúng túng, nàng nói :
- Ai biết... ai làm sao nó được...
Trương Dị làm thinh, vẻ mắt hắn có vẻ hơi lo...
Nhìn vào bá»™ mặt hắn, ThÆ° HÆ°Æ¡ng biết hắn không đùa, nàng há»i :
- Chớ anh không thấy nó sao?
Trương Dị lắc đầu...
Tay chân của Thư Hương phát lạnh ngang...
Nàng lo lắng há»i :
- Hay là nó đã bị... bị ngÆ°á»i bắt rồi?
Nàng chợt nhớ Lưu tiên sinh, tay chân nàng càng lạnh...
Cứ nghÄ© đến nếu không may mà Äào Liá»…u lại lá»t vào tay bá»n ác ma đó...
Thư Hương không dám nghĩ nữa, nàng cắn răng đứng dậy.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Cô tính đi à?
Thư Hương gật đầu :
- Tôi Ä‘i tìm Äào Liá»…u.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Kiếm ở đâu?
Thư Hương đáp :
- Trở lại chỗ Trương Hảo Nhi và sau đó nếu không có thì đến chỗ Vương đại nương...
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Cứ cho rằng cô ta có ở đó thật đi, nhưng rồi cô làm sao?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng khá»±ng ngang.
Nàng nóng lòng vì sá»± an nguy cho Äào Liá»…u, nàng đâm liá»u. NhÆ°ng khi nghe TrÆ°Æ¡ng Dị há»i gặn là nàng nhá»› lại...
LÆ°u tiên sinh, TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi và VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng, không má»™t ngÆ°á»i nào để nàng được yên thân, nàng không đỡ nổi má»™t ngón tay của há», chứ đừng nói chuyện cứu được Äào Liá»…u.
Cứ hể nhớ tới Lưu tiên sinh là Thư Hương nghe như có một con rắn bò luồn trong xương sống.
Trương Dị nói :
- Tôi thấy tốt hơn hết là cô nên ngồi xuống đó cho được chuyện.
Thư Hương tức quá la lớn :
- Mà tôi há»i anh đợi cho đến bao giá»?
Trương Dị chậm rãi :
- Äợi đến bao giá» ngÆ°á»i ấy tá»›i.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Nếu ngÆ°á»i ta không tá»›i thì sao?
Trương Dị đáp :
- Äợi hoài.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng tức run, nàng há»i nhÆ° hét vào tai hắn :
- Bộ ông nội anh sao mà anh chu đáo dữ vậy?
Phía sau lÆ°ng nàng có tiếng trả lá»i :
- Bà mà làm sao làm ông được?
Giá»ng nói hÆ¡i thấp và không được trong, nhÆ°ng mang theo má»™t âm hưởng dá»± cảm lạ lùng.
Giá»ng nói của đàn bà mà chính đàn bà cÅ©ng vẫn bị hấp lá»±c đó lôi cuốn và ThÆ° HÆ°Æ¡ng quay đầu lại.
Nàng thấy ngay má»™t ngÆ°á»i đàn bà.
Trong Ä‘á»i nàng, nàng chÆ°a từng thấy má»™t ngÆ°á»i đàn bà nào nhÆ° thế.
* * * * *
Ãnh đèn chiếu đến chá»— đó, đã trở thành má»™t màu bịnh hoạn.
NhÆ°ng chá»— đó vụt sáng lên rạng rỡ khi có mặt ngÆ°á»i thiếu phụ trung niên.
Sau câu nói đầu, bà ta đứng làm thinh, bất động.
Trên vẻ mặt không lá»™ má»™t thứ tình cảm nào, thân ngÆ°á»i đứng thẳng và im lìm làm cho ngÆ°á»i nhìn có cảm giác nhÆ° là má»™t pho tượng.
Thế nhÆ°ng không hiểu tại sao, khi ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhìn lại nàng vẫn thấy bà ta Ä‘ang nói, không phải nói bằng miệng mà nói bằng khí sắc, nàng mÆ°á»ng tượng nhÆ° tất cả những bá»™ phận trên ngÆ°á»i bà ta, chá»— nào cÅ©ng có thể nói thành lá»i.
Nhất là đôi mắt, đôi mắt đã không mở rá»™ng mà lại hÆ¡i khép lại, thứ mắt của má»™t ngÆ°á»i ngủ vừa má»›i thức, thế nhÆ°ng khi nhìn vào đôi mắt đó, bất cứ ai cÅ©ng có thể “nghe thấy†nhÆ° Ä‘ang nói lên cho ngÆ°á»i đối diện những gì tịch mịch, những gì thê lÆ°Æ¡ng thống khổ nhất của cuá»™c Ä‘á»i.
Bất luận nhìn thấy má»™t ngÆ°á»i nào nhÆ° thế, không ai không cảm thông sâu sắc, mặc dầu chÆ°a biết được cụ thể tâm tÆ° của con ngÆ°á»i ấy ra sao.
Thế nhÆ°ng khi muốn thân cận vá»›i con ngÆ°á»i ấy, bất cứ ai cÅ©ng bá»—ng thấy nhÆ° mình Ä‘ang đứng cách má»™t cái bóng thật xa xôi...
NgÆ°á»i ta sẽ chợt thấy bàng hoàng khi tiếp xúc vá»›i con ngÆ°á»i ấy, sá»± bàng hoàng giống nhÆ° mình thấy má»™t cái gì đẹp quá, thích quá, tha thiết quá, nhÆ°ng đó là cái gặp trong giấc má»™ng, mÆ¡ hồ, phiêu diêu, chập chá»n, sát ở bên mình mà cÅ©ng cách xa mấy từng mây...
Äó là ngÆ°á»i đàn bà, ngÆ°á»i thiếu phụ trung niên vừa tá»›i.
* * * * *
ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã từng thấy nhiá»u ngÆ°á»i đàn bà đẹp, kể cả TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi, nhÆ°ng nàng chÆ°a há» thấy được ngÆ°á»i đàn bà nào nhÆ° thế.
Phong tÆ° của TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi thật ít có ngÆ°á»i nào sánh kịp, thế nhÆ°ng đứng trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i đàn bà này, cô ta sẽ biến thành má»™t cô gái thô kệch quê mùa.
NhÆ° vậy TrÆ°Æ¡ng Dị Ä‘ang đợi ngÆ°á»i đàn bà này.
Thư Hương cắn môi xao xuyến.
Nàng công nhận ngÆ°á»i đàn bà này thật đáng để cho ngÆ°á»i ta chiêm ngưởng, nếu ai có hẹn thì, hÆ¡n tất cả những gì quan trá»ng khác, hÆ¡n cả vá»›i sanh mạng của mình, quả thật đây là má»™t ngÆ°á»i đáng đợi.
Äây là má»™t giá trị chót vót, giá trị chỠđợi vượt lên tất cả sá»± chỠđợi nào ở trên thế gian này.
Nhưng Thư Hương lại có một ý nghĩ... không bằng lòng.
Äàn bà là cái giống kỳ cục nhất trên Ä‘á»i.
Nếu trên Ä‘á»i này có quái vật thì đàn bà là má»™t quái vật dị hợm nhất.
Há» biết nhìn cái đẹp, há» biết thấy sá»± hÆ¡n kém, há» biết há» không bằng má»™t góc của ngÆ°á»i ta, thế nhÆ°ng há» vẫn có thể xí xô, bÄ©u môi, hứ hé, há» có thể nói “cái thứ†đó là đồ bá», trong khi há» không hiểu “cái thứ†đó là thứ gì? Há» không hiểu tại sao lại là “đồ bá»â€.
DÆ°á»›i con mắt của đàn bà, thì đàn bà là đồ bá» hết, chỉ trừ có má»—i má»™t ngÆ°á»i, đó là ngÆ°á»i nói ra câu nói ấy.
NgÆ°á»i ta đã nói rằng: “Äôi mắt của đàn bà là cặp kính chiếu yêu và tất cả đàn bà Ä‘á»u là yêu quáiâ€.
Sở dÄ© không má»™t ngÆ°á»i nào tá»± chê mình, là vì cặp kính “chiếu yêu†đó gắn trên mặt há», giá nhÆ° có thể lấy ra chiếu ngược trở lại, há» cÅ©ng sẽ kêu lên rằng chính há» cÅ©ng là... yêu quái.
NgÆ°á»i ta đã nói rằng khi má»™t ngÆ°á»i không bao giá» thấy được cái xấu của đàn bà, thì hãy cầu viện ngay cặp mắt của đàn bà. Khi má»™t con ngÆ°á»i chÆ°a từng biết đố kỵ là gì thì cÅ©ng hãy mau mau cầu viện sá»± “giúp đỡ†của đàn bà.
NgÆ°á»i ta bảo rằng sở dÄ© nhân loại biết nói tiếng “chê†tiếng “xấuâ€, sở dÄ© nhân loại biết “trá» môiâ€, nháy nguýt, biết “vung trônâ€, “hất đít†là cÅ©ng Ä‘á»u nhá» có đàn bà.
NgÆ°á»i ta bảo đàn bà là giống vật có thính giác tinh vi nhất, thính giác đó biết “lá»c†tiếng này trở thành má»™t tiếng khác thật tài tình, chẳng hạn nhÆ° khi có ngÆ°á»i khen hỠđẹp, thính giác của hỠ“lá»c†ngay tiếng đó ra thành tiếng “thật là con ngÆ°á»i dá»… thÆ°Æ¡ng, đáng mếnâ€, nhÆ°ng nếu có ngÆ°á»i khen má»™t ngÆ°á»i đàn bà nào khác thì lập tức thính giác của há» sẽ “lá»c†“đồ chúa ngục, đồ ăn cám xú, đồ nguâ€.
NgÆ°á»i ta nói rằng tất cả nghệ sÄ© trên thế gian này nhập lại cÅ©ng không bằng má»™t sợi lông chân của đàn bà, vì đàn bà là nhân vật “sáng tác†dồi dào nhất, khi có đức hạnh tốt đứng trÆ°á»›c mặt há» thì há» lập tức “sáng tác†ra ngay cái xấu của ngÆ°á»i đàn bà ấy, nghÄ©a là nếu mình thấy má»™t ngÆ°á»i đàn bà nào đó, đẹp cả sắc lẩn tâm hồn, nhÆ°ng mình muốn tìm má»™t chá»— xấu của ngÆ°á»i đàn bà thì cứ thỉnh má»™t ngÆ°á»i đàn bà khác đến, há» sẽ chỉ ngay cái xấu đó cho mình ngó thấy, há» chỉ rõ má»™t cách hết sức... dá»… dàng.
Chính vì thế cho nên ngÆ°á»i ta má»›i dặn nhau rằng, đừng bao giá» dại dá»™t khen má»™t ngÆ°á»i đàn bà trÆ°á»›c mặt má»™t ngÆ°á»i đàn bà khác, nếu ngÆ°á»i đàn bà đối diện vá»›i mình là ngÆ°á»i yêu, hay vợ của mình cho dầu mình khen má»™t cách vô tÆ°.
Vì đối vá»›i đàn bà, mình khen ngÆ°á»i khác má»™t câu: “Chà, con ngÆ°á»i đó thật là hiá»n dịuâ€, thì ngÆ°á»i đàn bà đối diện vá»›i mình sẽ “nghe rằng: cô là má»™t con ngÆ°á»i hung ác... hÆ° thân mất nếtâ€.
Và bây giỠthì Thư Hương đang hầm hầm...
Tài sản của killer1310

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîìèð, cat bui giang ho, çîîôèëû


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™