Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #36  
Old 26-06-2008, 02:42 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 35

Giai nhân và rượu

ThÆ° HÆ°Æ¡ng vẫn phải công nhận đó là má»™t ngÆ°á»i đàn bà quả thật đáng đợi.
Má»™t ngÆ°á»i đàn bà quả thật đáng nhìn.
Thế nhưng nàng vẫn cứ cắn môi cúi gầm mặt xuống.
TrÆ°Æ¡ng Dị và Lữ Ngá»c Hồ cứ nhìn chăm chăm vào mặt ngÆ°á»i đàn bà đó.
Bà ta nâng cái chén Ä‘ang đặt trÆ°á»›c mặt TrÆ°Æ¡ng Dị, và Lữ Ngá»c Hồ lật đật cầm bầu rót vào chén bà ta.
NgÆ°á»i thiếu phụ nâng chén lên uống cạn.
Chỉ uống một hơi.
Uống rất nhanh.
Äàn bà đáng lý không nên uống nhÆ° thế.
Thế nhÆ°ng ngÆ°á»i đàn bà đó uống, không ai ngó thấy đó là cá»­ chỉ thô lá»— mà lại còn thấy cả má»™t cung cách tao nhã, phong lÆ°u.
Chỉ cần nhìn vào cung cách đó của ngÆ°á»i thiếu phụ, ngÆ°á»i ta đã nghe ngây ngất.
Có lẽ vì bà ta đẹp quá.
Không phải vẻ đẹp sắc sảo, mà là cái đẹp của chiá»u sâu, cá»™ng vá»›i số tuổi, ngÆ°á»i ta không thấy cái đẹp “ồn àoâ€, ngÆ°á»i ta không phân tách được cái đẹp đó vì ngÆ°á»i ta Ä‘ang say đắm.
NgÆ°á»i thiếu phụ uống luôn má»™t hÆ¡i sáu chén đầy rồi bà ta má»›i ngẩng mặt lên nhìn ThÆ° HÆ°Æ¡ng bằng cái mỉm cÆ°á»i.
Nhìn vào đôi má á»­ng hồng, màu da pha men rượu của ngÆ°á»i thiếu phụ, ngÆ°á»i ta bá»—ng cảm nghe con ngÆ°á»i của mình phiêu phiêu y nhÆ° Ä‘ang trôi theo mây vào chốn non tiên.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng ngẩng mặt nhìn mấy vì sao nhấp nhánh trên trá»i.
Nàng không biết những vì sao sáng hay đôi mắt bà ta quá sáng.
NgÆ°á»i thiếu phụ cạn chén rượu thứ mÆ°á»i.
Thư Hương lại cắn môi và nàng bật nói :
- Ở đây, ngÆ°á»i ta Ä‘ang chỠđợi...
NgÆ°á»i thiếu phụ đáp lá»i vẫn bằng má»™t cái cÆ°á»i... mê mẩn...
Cố tình không nhìn bà ta nữa, ThÆ° HÆ°Æ¡ng nói bằng má»™t giá»ng lạnh lùng :
- Bao giá» má»›i nói, còn những Ä‘iá»u trá»ng yếu phải làm ngay.
TrÆ°Æ¡ng Dị mỉm cÆ°á»i Ä‘iá»m đạm :
- Khi rượu còn chưa đủ, Vương tam nương chưa thích nói.
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng?
Vương đại nương?
Hai cái tên tÆ°Æ¡ng tá»±, giá nhÆ° bình thÆ°á»ng chắc ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i ngay vá» chuyện đó, bây giá» tâm tình của nàng Ä‘ang nôn nóng, nàng không chú ý cái tên, nàng há»i :
- Bao giỠthì mới đủ?
Bây giá» thì ngÆ°á»i thiếu phụ VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng má»›i chịu hé môi, bà ta cÆ°á»i :
- Bao giỠsay mới đủ.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Say rồi thì còn nói những gì?
Tay nâng chén rượu, mắt VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng nhìn vào khoảng trống trÆ°á»›c mắt, giá»ng bà ta bá»—ng nhÆ° xa vắng :
- Cái ta nói vốn là những chuyện... say.
Thư Hương đã bất mãn, bây giỠcàng bất mãn hơn nữa :
- Thật không ngá» lá»i nói của ngÆ°á»i say mà lại cÅ©ng có kẻ thích nghe.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Hằng hà sa số thiên hạ, có ai mà không nói những lá»i say?
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng lại cÆ°á»i, bà ta vá»— vá»— tay TrÆ°Æ¡ng Dị :
- Cậu được lắm, gần đây thật tôi chÆ°a thấy ngÆ°á»i đàn ông nào nhÆ° cậu, thảo nào mà lại chẳng có ngÆ°á»i ghen!
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cố hết sức để dằn, thế nhÆ°ng vẫn phải há»i :
- Ai ghen?
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng không trả lá»i mà lại quay mặt qua phía có ánh sáng và há»i lại :
- Cô nhìn xem mặt tôi đã có nhiá»u vết nhăn rồi chá»›?
Ãnh đèn thật là yếu á»›t.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng không nhìn rõ được vết nhăn trên mặt bà ta nhÆ°ng nàng vẫn thấy được thần sắc thật vô cùng tiá»u tụy, mệt má»i...
Vương tam nương lại nói :
- “NgÆ°á»i đẹp dÆ°á»›i ánh đènâ€... bất cứ ngÆ°á»i đàn bà nào ở dÆ°á»›i ánh đèn cÅ©ng Ä‘á»u được trẻ thêm đôi chút.
Thư Hương nghiêm mặt :
- Sao?
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng Ä‘iá»m đạm mỉm cÆ°á»i :
- NgÆ°á»i đàn bà đến má»™t cái tuổi nhÆ° tôi, thế mà có lúc cÅ©ng không tránh khá»i ghen, huống chi cô nÆ°Æ¡ng còn quá trẻ.
Thư Hương hất mặt lên :
- Bà Ä‘ang nói những lá»i say đó chá»›?
Vương tam nương nhè nhẹ thở ra :
- Lá»i say thÆ°á»ng thÆ°á»ng là lá»i thật, chỉ tiếc là thế nhân lại không thích nghe những lá»i say.
Trương Dị nói :
- Tôi rất thích nghe.
Ãnh mắt long lanh của VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng lÆ°á»›t qua mặt hắn :
- Những lá»i mà cậu nghe vốn không phải là lá»i giả.
Trương Dị hình như có hơi đổi sắc, hắn nói :
- Tam Nương vốn biết là không phải giả.
Vương tam nương gật gật đầu nhưng lại làm thinh.
Trương Dị cũng làm thinh, đôi mắt hắn như sửng sốt, một lúc lâu hắn nói :
- Äa tạ.
Vương tam nương nói :
- Sau này chắc chắn cậu sẽ có cơ hội để tạ tôi, bây giỠthì...
Bà ta vụt quay qua phía ThÆ° HÆ°Æ¡ng và mỉm cÆ°á»i :
- Các vị cÅ©ng nên Ä‘i, đừng để vị tiểu muá»™i muá»™i đây đợi đến nôn nóng... NgÆ°á»i đàn ông nếu để đàn bà đợi thì không phải đàn ông tốt.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Nhưng nếu đàn bà để đàn ông đợi thì sao?
Vương tam nương đáp :
- Không có gì quan hệ, tuy nhiên...
Thấy bà ta không nói tiếp, ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tuy nhiên sao?
Ãnh mắt của VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng lại hÆ°á»›ng vá» xa, giá»ng bà ta cÅ©ng trầm trầm :
- Tuy nhiên, cô cÅ©ng nên nhá»› rằng đàn ông há» không có tánh nhẫn nại giá»i, cho dầu cô có đáng để cho hỠđợi, há» cÅ©ng không thể đợi lâu.
Thư Hương lặng thinh.
Môi nàng hÆ¡i máy Ä‘á»™ng, hình nhÆ° nàng Ä‘ang nhai Ä‘i nhai lại câu nói mang nhiá»u chua xót ấy.
Trương Dị nói :
- Chúng tôi đi, còn Tam Nương thì sao?
Vương tam nương đáp :
- Tôi ở lại đây, vì tôi còn uống rượu.
Lữ Ngá»c Hồ nói nhanh :
- Tôi sẽ hầu rượu với Tam Nương.
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại sao lại muốn bồi rượu với tôi?
Lữ Ngá»c Hồ thở ra :
- Bởi vì tôi rất biết mùi vị của kẻ uống rượu một mình.
Tự nhiên ai cũng biết mùi vị đó rất là khốn đốn...
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Bất cứ một mùi vị như thế nào, quen rồi thì cũng chẳng sao, cậu đi đi, không cần phải bồi bạn cùng tôi.
Bà ta cũng nâng chén lên.
Dáng cách chậm chạp như uể oải.
Không hiểu sao, không khí chợt có khí vị cô độc lạ lùng...
Bây giá», cho dầu có hàng trăm hàng ngàn con ngÆ°á»i quanh đây, không khí vẫn là cô quạnh.
Trương Dị làm thinh, hắn đứng lên chầm chậm như uể oải và đưa tay vẫy vẫy vỠphía bóng tối, phía xa xa.
Từ trong bóng tối, chợt thấy má»™t bóng ngÆ°á»i.
Không ai có thể thấy được bóng đó từ đâu tá»›i, ngÆ°á»i ta chỉ thấy nÆ¡i con ngÆ°á»i của hắn phảng phất có cái gì đặc biệt, hình nhÆ° hắn là con ngÆ°á»i của bóng tối, hắn có mặt trong bất cứ má»™t bóng tối nào...
* * * * *
Bóng ngÆ°á»i lồ lá»™ trong bóng tối, nhÆ°ng y nhÆ° hồn tan trong bóng tối.
Hình như bóng đó có nghiêng mình đối với Trương Dị nhưng hắn vẫn đứng y một chỗ.
TrÆ°Æ¡ng Dị quay lại nhìn ngÆ°á»i thiếu phụ :
- Tam Nương, tôi xin kính Tam Nương một chén.
Giá»ng nói của VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng trầm lắng :
- Chỉ mong rằng đây không phải là chén cuối cùng.
Trương Dị đáp :
- Tự nhiên là không phải.
Vương tam nương nâng chén lên uống cạn.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Chúng ta đi bây gi�
Trương Dị gật đầu.
Thư Hương hết sức ngạc nhiên :
- Không nói chuyện sao?
Trương Dị đáp :
- Chuyện đã nói rồi.
Thư Hương càng ngạc nhiên hơn :
- Chỉ có nói thế thôi sao?
TrÆ°Æ¡ng Dị hình nhÆ° có vẻ nặng ná», hắn lặng Ä‘i má»™t lúc khá lâu rồi má»›i chậm rãi nói :
- Có lúc, ngÆ°á»i ta chỉ cần má»™t câu, trong má»™t câu chỉ cần má»™t tiếng nhÆ°ng nó lại bằng thiên ngôn vạn ngữ...
Hắn chầm chậm Ä‘i vá» hÆ°á»›ng bóng tối, hÆ°á»›ng có ngÆ°á»i Ä‘ang đứng.
Bóng ngÆ°á»i trong bóng tối vụt thoáng lên và y nhÆ° má»™t bóng ma, mất hút.
Trương Dị bước nhanh theo.
Lữ Ngá»c Hồ và ThÆ° HÆ°Æ¡ng lật đật bÆ°á»›c lên, há» cÅ©ng vá»™i vàng Ä‘i vô bóng tối đã nuốt ngÆ°á»i kia.
Thật lâu, một lúc khá xa, Thư Hương mới quay đầu lại...
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng vẫn ngồi má»™t chá»— quay lÆ°ng vá» hÆ°á»›ng bá»n TrÆ°Æ¡ng Dị vừa Ä‘i, bà ta không nhìn theo, không nhúc nhích.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chỉ nhìn phía sau lÆ°ng của bà ta, tuy đã lá»›n tuổi, nhÆ°ng vóc ngÆ°á»i thật đẹp, tuy nhiên trong cái đẹp đó, nàng có cảm giác nhÆ° cái lÆ°ng thon nhá» của bà ta hÆ¡i khom xuống, phảng phất Ä‘ang có má»™t gánh nặng trên vai...
Phải chăng đó là cái gánh nặng của kiếp ngÆ°á»i?
Thư Hương chợt thấy trước mặt mình một bức tranh xơ xác, trong đó có một nhân vật cô đơn...
Trương Dị đang chỠphía trước.
Bóng tối phía trÆ°á»›c, phảng phất có má»™t bóng ngÆ°á»i, hình nhÆ° Ä‘ang dừng lại.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bÆ°á»›c nhanh lên há»i nhá» :
- Làm gì cứ bám theo ngÆ°á»i đó vậy?
Trương Dị đáp :
- Hắn là kẻ dẫn Ä‘Æ°á»ng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Có phải ngÆ°á»i què chân Ä‘Æ°a mình đến ngôi chùa đó không?
Trương Dị đáp :
- Không phải ngÆ°á»i què, đó là Ngô Bán Thành.
Thư Hương nhún nhún vai :
- Anh giao du rá»™ng quá, không ngá» lại kết bạn vá»›i hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế ấy?
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Hạng ngÆ°á»i nào?
Thư Hương đáp :
- Tôi thấy khinh công của ngÆ°á»i đó khá cao.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Gì nữa?
Thư Hương đáp :
- Gì nữa? Không gì hết.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i cÆ°á»i.
Hắn vụt Ä‘Æ°a tay vẫn vẫy ngÆ°á»i phía trÆ°á»›c.
Bóng ngÆ°á»i nhoáng lên, TrÆ°Æ¡ng Dị cÅ©ng nhoáng lên.
Hai ngÆ°á»i vừa sát vào nhau, ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhìn thấy hình nhÆ° TrÆ°Æ¡ng Dị có nói gì vá»›i ngÆ°á»i đó, nhÆ°ng nhá» quá mà cÅ©ng nhanh quá, vì nàng chỉ thấy “hình như†hắn nói thì bóng ngÆ°á»i đó đã lÆ°á»›t phá»›t qua sát bên nàng, y nhÆ° má»™t luồng gió nhẹ.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÅ©ng quay trở lại mỉm cÆ°á»i.
Thư Hương cau mặt :
- Làm cái trò gì vậy?
Trương Dị đáp :
- Äâu có trò gì, tôi chỉ muốn cho cô biết hắn là hạng ngÆ°á»i nào vậy thôi.
Thư Hương nói :
- Biết cái gì mà biết? Tại sao anh không bảo hắn đứng lại trước mặt tôi? Bây giỠtôi biết cái gì vỠhắn? Biết hắn như... hơi gió đấy chớ biết cái gì. Cái mặt hắn trắng hay đen tôi cũng không biết nữa là...
Trương Dị nói :
- Mặt hắn thì không có gì đáng coi, nếu cần thì cô nên nhìn chỗ khác.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Chỗ nào?
Trương Dị đáp :
- Chẳng hạn như... tay của hắn.
Thư Hương trỠmôi :
- Tay của hắn thì có gì mà xem? Chẳng lẽ đầu ngón tay của hắn rẽ ra nhiá»u nhánh?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Giá nhÆ° thế thì hắn đã được gá»i là quái nhân rồi còn gì? Không có đâu, chẳng qua tay hắn hÆ¡i dài...
Hắn ngÆ°ng má»™t chút rồi lại cÆ°á»i :
- Trong ngÆ°á»i cô có rÆ¡i cái gì không vậy?
Thư Hương dòm lại mình rồi nói :
- Không...
Trương Dị gặn lại :
- Không thật à?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Có cái gì trong mình nữa đâu mà rơi với rớt?
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Trong mình không có nhưng trên đầu thì chắc có?
Thư Hương nói :
- Càng không có...
Nàng không nói hết câu vì nàng chợt thấy tóc mình xõa xuống bỠvai...
Tóc nàng vốn đã được buá»™c gá»n lên bằng má»™t giải lụa màu hồng, bây giá» lại xõa xuống và giải lụa không biết rÆ¡i đâu mất!
Thư Hương sửng sốt...
Chẳng lẽ chỉ xẹt phớt ngang như gió mà hắn lại có đủ thì giỠmở được giải lụa của mình?
Không phải ngủ, càng không phải mê, làm gì hắn mở giải lụa mà nàng không biết?
Nhất định nếu hắn lấy thì hắn phải mở chứ không giá»±t ngang được, vì nàng buá»™c tóc rất chắc, phải mở má»›i lấy được, giá»±t ngang cÅ©ng có thể vuá»™t ra đàng ngá»n, nhÆ°ng nếu nhÆ° thế thì nàng chắc chắn phải hay, chỉ xẹt qua nàng không thấy rõ bóng mà hắn mở ra được nhÆ° thế thì quả... hắn có tài!
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Bây giá» thì chắc cô đã biết hắn là ngÆ°á»i nhÆ° thế nào rồi chá»›?
Thư Hương bĩu môi :
- Thật không ngỠbằng hữu của anh lại có đến ba tay!
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Äâu chỉ ba, mÆ°á»i ba đó chá»›.
Thư Hương tuy trong bụng nàng đã phục tài, nhưng ngoài miệng nàng vẫn nói :
- Cho là mÆ°á»i ba tay Ä‘i, nhÆ°ng bất quá cÅ©ng chỉ là tên... ăn cắp.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Ä‚n cắp cở đó đã gặp được mấy ngÆ°á»i?
Thư Hương lại trỠmôi :
- Chưa gặp, cũng may mà không gặp.
Nàng vừa nói vừa liếc lén vá» phía trÆ°á»›c, ngÆ°á»i đó đã đứng y chá»— cÅ© nhÆ° đợi chá»...
Hắn đứng im lìm, như chưa bao giỠxê dịch.
Thư Hương chớp chớp mắt :
- Có thể gá»i hắn lại cho tôi xem rõ hắn không?
Trương Dị đáp :
- Ăn cắp mà có gì để xem?
Thư Hương nói :
- Xem... coi hắn có mấy tay mà.
Trương Dị nói :
- Tay hắn không thấy được đâu mà xem mất công.
Thư Hương bĩu môi :
- Vậy thì xem hắn được không?
Trương Dị đáp :
- Lại càng không được.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại sao không được?
Trương Dị đáp :
- Không ai có thể thấy được mặt hắn.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Còn anh? Anh có thấy không?
Trương Dị đáp :
- Tự nhiên là có.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại sao anh thấy được mà ngÆ°á»i khác không thấy được?
Trương Dị đáp :
- Tại vì hắn là bằng hữu của tôi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Ngoài cái loại ăn cắp ăn trộm, què chân què cẳng ra, anh còn có thứ bạn nào khác nữa không?
Trương Dị lắc đầu :
- Không.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bật cÆ°á»i :
- Rồng chÆ¡i vá»›i rồng, cá»p chÆ¡i vá»›i cá»p, còn chuá»™t nhắt thì chÆ¡i vá»›i thứ... đào hang, câu nói đó tôi nghe lâu rồi, thật quả là đúng hết sức!
Trương Dị nói :
- Tôi còn có má»™t thứ bạn nữa, nói ra sợ cô cÆ°á»i đến văng răng...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Thứ nào?
Trương Dị nói :
- Äây là bạn gái, cái hay của cô ta là chỉ có cái tài gây há»a, còn ngoài ra thì không có làm chuyện gì nên thân cả.
Thư Hương lừ mắt :
- Thây kệ ngÆ°á»i ta...
* * * * *
Äúng là chuyện đã làm cho ThÆ° HÆ°Æ¡ng giận muốn bể bụng luôn.
TrÆ°á»›c khi gặp TrÆ°Æ¡ng Dị, nàng chÆ°a từng biết má»™t con ngÆ°á»i, ngÆ°á»i khác chá»c tức mà có thể chết được là thế nào.
Có ai nói như thế, nhất định nàng cũng không tin.
Nàng bảo, không có chuyện gì phải tức như thế cả.
Nhưng từ ngày gặp Trương Dị, nàng cứ bị tức mãi, tức đến mức muốn bỠcơm luôn.
Bây giá» thì nàng lại càng tức hÆ¡n nữa, tức đến nghe đầu óc, trong bụng nhÆ° ngÆ°á»i bị trúng thá»±c.
Nàng không hiểu tại sao hắn lại luôn luôn nhÆ° thế? Làm nhÆ° trá»i sanh hắn ra để chuyên chá»c tức thiên hạ chÆ¡i thôi chứ không biết chuyện gì khác cả.
NhÆ°ng càng tức nữa chá»›, bất cứ đối vá»›i ai khác, hắn Ä‘á»u tá» ra rất thân thiện, rất lá»… Ä‘á»™, chỉ riêng đối vá»›i nàng là hắn luôn luôn nhÆ° thế.
Càng tức chết được là nàng nói hắn đến tệ mạt, nói đến như đào đất chôn hắn xuống, nói đến mức mà chính nàng cũng đâm ra hơi ngại miệng, vậy mà hắn không khi nào tức cả.
Nói cách nào hắn cÅ©ng lá» lá», càng nói tệ thì hắn lại càng móc lại, mà khi hắn móc lại là nàng càng... tức.
Chẳng hạn nàng nói hắn là heo, thì hắn cÆ°á»i, hắn nói: “heo thì là heo, có sao đâu, chỉ có ngÆ°á»i mà cứ Ä‘i nói chuyện vá»›i heo thì má»›i quả là không biết... con gì?â€
Cứ như thế là nàng đâm... tức.
* * * * *
Kể ra thì cũng đáng tức.
ThÆ°á»ng thÆ°á»ng đàn bà má»›i dá»… làm cho đàn ông tức, luôn làm cho đàn ông tức.
Hầu hết đàn ông, đã cứ phải Ä‘á» mặt tía tai vì sá»± chá»c tức của đàn bà, nhiá»u ngÆ°á»i đàn ông đã phải đập bàn, đạp ghế, có ngÆ°á»i còn phải đấm vào ngá»±c mình đến sÆ°ng lên, cÅ©ng chỉ vì tức nÆ¡i đàn bà.
Vì vậy, các cô thÆ°á»ng hay nói rằng đàn ông sanh ra là để cho đàn bà chá»c tức.
Nhưng bây giỠthì cô con gái Thư Hương đang lộn gan, lộn mật.
CÅ©ng may là nàng không há» giận ai lâu, cho nên có tức ai, nàng không tức đến mãn Ä‘á»i.
Nhất là đối với Trương Dị, nàng chỉ tức chớ không hỠgiận.
Äã không giận thì chuyện tức cÅ©ng chỉ trong thoáng chốc, nếu có đổi không khí, thay đổi hoàn cảnh thì bao nhiêu cái tức đó sẽ tiêu tan ngay.
Và bây giỠthì nàng đã hết tức rồi, nàng đang bận nghĩ chuyện khác, vì nàng thấy chuyện khác...
* * * * *
Chuyện đó là “Thập Tam Chích Thủ†Ngô Bán Thành vừa tá»›i triá»n núi là vụt vút mình lên.
Hắn chỉ nhóng lên một cái là mất biệt.
Triá»n núi.
Bên trái là cánh rừng thật rậm.
Ngôi chùa dựng lên trong cánh rừng rậm đó.
Ãnh đèn lá» má», dÆ°á»›i mái ngói cong vút, thấy có ba chữ “Phàn Âm tự†thật lá»›n óng ánh màu kim nhủ.
“Thập Tam Chích Thủ†mất ngay trước cổng chùa.
Äêm đã vá» khuya, nhÆ°ng trong đại Ä‘iện đèn thắp sáng choang trông thật rá»±c rỡ.
Ãnh sáng thì rá»±c rỡ, nhÆ°ng không khí thật u trầm.
Ãnh sáng bên trong vẫn không rá»i thấu khoảng quanh sân, quanh sân tÆ°á»ng cao cao, chỉ thấy má» mỠđục đục của sÆ°Æ¡ng đêm, nhÆ°ng không chắc có phải sÆ°Æ¡ng đêm hay là khói.
Má»™t màu đặc má» vàng vá»t nặng ná».
Thư Hương thở ra.
Hình như nàng sanh ra vốn đã không hạp với cảnh chùa.
Cứ mỗi bận gặp chùa, nhất là vỠđêm thì nàng có một cảm giác hết sức lạ lùng.
Nàng cứ mÆ°á»ng tượng cảnh chùa giống nhÆ° cảnh chết, nàng tưởng tượng nhÆ° thấy quan tài, thấy linh vị, thấy áo tang...
Tiếng mỠhòa trong tiếng kệ, nàng cảm nghe như tiếng khóc rên rỉ, nàng không hiểu tiếng khóc với tiếng kinh nó có dính líu với nhau không mà cứ mỗi bận nghe tiếng này là nàng liên tưởng ngay tiếng khóc.
Không khi nào nàng cảm thấy vui tai khi nghe thấy tiếng tụnh kinh. Và mỗi khi nghe tiếng khóc than ray rức là nàng liên tưởng đến tiếng chuông trầm nặng.
Nàng chỉ thích nghe tiếng cÆ°á»i chứ không muốn nghe tiếng khóc, nàng càng không thích nghe tiếng tụng kinh.
CÅ©ng may là bây giá», nÆ¡i đây, hoàn toàn không có má»™t tiếng gì.
Tài sản của killer1310

  #37  
Old 26-06-2008, 02:47 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 36

Chút tình còn lại ngày xưa

Ở Ä‘á»i có những chuyện rất lạ lùng.
NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng sợ tiếng gá»i là “ma kêuâ€, “quá»· khócâ€, nói chung là ngÆ°á»i ta rất sợ những tiếng Ä‘á»™ng đầy vẻ bí mật, ma quái, nhÆ°ng có trÆ°á»ng hợp không có má»™t tiếng Ä‘á»™ng gì cả thì cái sợ lại khủng khiếp hÆ¡n lên.
Ngôi chùa sừng sững, ánh sáng trong đại điện choang choang, thế nhưng toàn ngôi chùa, toàn cánh rừng, lặng im phăng phắc.
Không có má»™t tiếng Ä‘á»™ng của ngÆ°á»i, không có má»™t tiếng chim, không nghe thấy tiếng côn trùng, đúng là... đất chết.
Äất chết cÅ©ng không phải là đáng sợ, vì bãi tha ma cÅ©ng là đất chết, nhÆ°ng ở đây không phải là bãi tha ma.
Ở đây là chùa, đã là chùa mà lại có đèn sáng tá», sáng nhÆ° ban ngày, thế nhÆ° lại là “đất chếtâ€, cái đó má»›i đáng lạnh mình.
Thư Hương không biết đã lạnh đến mức nào, nhưng nàng nghe thấy da gà vụt nổi cục lôm chôm, chân lông dựng đứng.
TrÆ°Æ¡ng Dị chiếu đôi mắt ngá»i ngá»i nhìn thẳng vào cá»­a chùa nhÆ° muốn xoi thủng từ đại Ä‘iện ra tá»›i hậu liêu.
Hình như hắn muốn thấy cái ẩn kín trong ánh sáng ngụy tạo ấy.
Lữ Ngá»c Hồ đứng sau lÆ°ng TrÆ°Æ¡ng Dị, hắn đứng làm thinh, không nhìn vào ngôi chùa mà lại nhìn vào con ngÆ°á»i TrÆ°Æ¡ng Dị.
Hắn biết, bây giá» thì không cần quan sát nÆ¡i đâu cả, không cần quan sát nhÆ°ng vẫn biết được không sót má»™t cái gì, lành hay dữ, nguy hiểm hay không, tất cả Ä‘á»u có thể thấy nhÆ° bật ngá»­a bàn tay, chỉ cần đừng bá» sót qua má»™t cá»­ chỉ nào của TrÆ°Æ¡ng Dị.
Có lẽ từ ngày quen biết vá»›i TrÆ°Æ¡ng Dị tá»›i giá», hắn đã quen dùng lối quan sát “ngoại vật†nhÆ° thế ấy rồi.
Trương Dị nói :
- “Thập Tam Chích Thủ†đã trở ra.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng quay qua, nhÆ°ng nàng vẫn không nghe má»™t tiếng Ä‘á»™ng nào chứng tá» rằng có ngÆ°á»i đến gần bên.
NhÆ°ng Lữ Ngá»c Hồ thì khác.
Hắn bước xéo qua một bên, từ phía sau lưng của Trương Dị bây giỠhắn đứng vỠphía sau lưng của Thư Hương.
TrÆ°á»›c mặt há» là sân chùa, sau lÆ°ng há» là những cây cổ thụ, tàng che kín mít, dá»c qua bên trái và dẫn thẳng ra hậu viện là cánh rừng dầy kịt.
Ãnh sáng từ trong đại Ä‘iện chỉ hắt ra sân, sáng sát bên thá»m, càng ra xa càng tối lần và khi mút khá»i sân thì chỉ thấy bóng ngÆ°á»i chá»› không còn nhìn rõ mặt.
Từ trong bóng tối đó, có má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang đứng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng hoàn toàn không nghe tiếng Ä‘á»™ng, Lữ Ngá»c Hồ có thay đổi chá»— đứng, nhÆ°ng không biết hắn có nghe thấy hay không. Riêng TrÆ°Æ¡ng Dị thì tá»± nhiên là phải biết. Không ai biết hắn biết bằng cách nào, không hiểu hắn thấy hay nghe.
Nhưng chắc chắn hắn biết bởi vì hắn đã nói.
Nói xong, hắn quay trở lại.
Hắn và Thập Tam Chích Thủ nhìn nhau.
Thập Tam Chích Thủ đứng yên, Trương Dị bước tới.
Thập Tam Chích Thủ lên tiếng trước :
- Chết hết!
TrÆ°Æ¡ng Dị lập lại và há»i :
- Chết hết! Bao nhiêu?
Thập Tam Chích Thủ đáp :
- Äến bao nhiêu là chết bấy nhiêu.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Dấu vết?
Thập Tam Chích Thủ đáp :
- Chôn chung vào một cái hầm rác phía sau.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Hắn?
Thập Tam Chích Thủ đáp :
- Không thấy.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Hắn đi đã bao lâu?
Thập Tam Chích Thủ đáp :
- Lâu nhất là tàn hai phần ngá»n nến.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Nến trong chùa đã cháy quá hai phần?
Thập Tam Chích Thủ gật đầu :
- Äúng.
Hai ngÆ°á»i lặng thinh.
HỠvẫn đứng đối diện với nhau.
Thật lâu, TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Còn có thể thâu thập tin tức gì ở đây được nữa không?
Thập Tam Chích Thủ đáp :
- Ở đây thì không.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Ở đâu?
Thập Tam Chích Thủ đáp :
- Bà chị.
Trương Dị nói :
- Äã Ä‘i rồi.
Thập Tam Chích Thủ há»i :
- Äi đâu?
Trương Dị đáp :
- Cẩm Tú sơn trang.
Trầm ngâm một chút, Thập Tam Chích Thủ nói :
- Äến gặp ngay hắn.
Trần đại hiệp :
- Cần đến đâu cho tiện?
Thập Tam Chích Thủ đáp :
- Quán rượu Nam Thành.
ÄÆ°a mắt nhìn vá» phía ThÆ° HÆ°Æ¡ng, Thập Tam Chích Thủ nhích lên má»™t bÆ°á»›c, giá»ng hắn thấp xuống vừa đủ cho hai ngÆ°á»i nghe :
- Trừ hắn không khó, nhÆ°ng khó vá» Lữ Ngá»c Hồ.
Trương Dị nói :
- Không khó.
Thập Tam Chích Thủ chá»›p mắt, nhÆ°ng hắn không há»i, vì tTrÆ°Æ¡ng Dị đã nói tiếp :
- Chính hắn phải nói ra rồi sau đó là tự hắn nhận lấy.
Thập Tam Chích Thủ há»i :
- Phải có ngÆ°á»i...
Trương Dị lắc đầu chận ngang :
- Có cách, nhưng anh phải đến Thiếu Lâm tự.
Thập Tam Chích Thủ nhướng mắt :
- Vô Sắc hòa thượng?
Trương Dị gật đầu :
- Äúng rồi.
Thập Tam Chích Thủ há»i :
- Cũng ở chỗ...
Trương Dị đưa mắt liếc nhanh vào chùa và khẽ vẩy tay.
Thập Tam Chích Thủ nhún chân, bóng hắn khuất vào cánh rừng bên trái.
Câu chuyện của hai ngÆ°á»i, bất cứ ai nghe cÅ©ng ấm ức, ngÆ°á»i ấm ức hÆ¡n hết tá»± nhiên là ThÆ° HÆ°Æ¡ng.
Vì thế, khi Thập Tam Chích Thủ vừa khuất thì nàng há»i ngay :
- Sao? HỠđâu?
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i lại :
- HỠnào?
Thư Hương đáp :
- Thì đám “Hòa thượng†của sòng bạc đó.
Trương Dị lững lơ :
- Chân há» má»c ra từ trong mình của há» thì chỉ có há» má»›i biết chân há» Ä‘i đâu.
Thư Hương bắt đầu tức :
- Tại sao không đi tìm?
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Tìm ở đâu?
Thư Hương vùng vằng :
- Thì đã đến đây thì đi vào chùa tìm chớ còn đi đâu nữa?
Trương Dị lại lơ lững :
- Äâu có ai biết chắc có há» trong đó đâu mà vô?
ThThư Hương gắt :
- Thì đã không biết chắc nên mới vô tìm.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Ai vô?
Thư Hương phát cáu, nhưng thật thì nàng cũng không biết phải nói làm sao!
Nàng đâu có thể bảo ai vô, mà nàng cũng không dám đi vô, nàng đi vô, chắc chắn tuy sợ nhưng nàng cũng vẫn bấm gan đi vô, vì hỠbảo nàng thì hỠphải có trách nhiệm yểm trợ, đàng này hỠkhông bảo thì nàng làm sao lại dám.
Lữ Ngá»c Hồ vụt ôm bụng cÆ°á»i khan.
Thư Hương quay lại gắt :
- CÆ°á»i cái gì?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Khuya quá rồi nên bá»—ng nhá»› má»™t chuyện tức cÆ°á»i.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Chuyện gì?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Có ngÆ°á»i không thích ăn cÆ¡m nguá»™i, nhÆ°ng cứ hể thức khuya thì cÆ¡m nguá»™i cÅ©ng ngon.
Trương Dị vụt quay bước bỠđi ra cổng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Äi đâu vậy?
Trương Dị đáp tỉnh bơ :
- Äi kiếm cÆ¡m nguá»™i.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng giận lắm, nhÆ°ng khi TrÆ°Æ¡ng Dị Ä‘i thì nàng biết Lữ Ngá»c Hồ cÅ©ng sẽ Ä‘i, mà nàng thì không thích chuyện Ä‘i sau, vì thế nên đành phải... bận Ä‘i theo.
Vừa Ä‘i nàng vừa mở miệng muốn kêu há»i TrÆ°Æ¡ng Dị coi tại sao lại có chuyện “đi đến rồi vá»â€ nhÆ° thế này, nhÆ°ng kịp dừng lại không há»i, vì nàng sá»±c nhá»› rằng đối vá»›i hắn, khi đã tức rồi thì đừng há»i đừng nói gì nữa, vì càng nói thêm thì sẽ càng tức tối thêm lên.
Bây giá» thì nàng đã có nhiá»u... kinh nghiệm.
Càng bá»±c càng tức ngÆ°á»i khác thì chính mình làm cho mình khốn đốn.
* * * * *
Lối tá»± xÆ°ng của ngÆ°á»i Ä‘á»i thÆ°á»ng hay có vẻ khiêm cung, hình nhÆ° đó là má»™t lối thông thÆ°á»ng, có nhiá»u ngÆ°á»i rất khoe khoang trong má»i hành Ä‘á»™ng nhÆ°ng lá»i lẽ của há» cứ làm ra vẻ... nhún nhÆ°á»ng.
Chẳng hạn nhÆ° gá»i ngÆ°á»i thì luôn luôn kèm theo tiếng “Quíâ€, còn tá»± xÆ°ng là nhất định cứ phải là “Tệâ€, há» dùng riết rồi thành ra má»™t thói quen, mặc dầu há» Ä‘ang ngá»± trong má»™t tòa nhà tráng lệ nguy nga, há» cÅ©ng cứ nói là “Tệ Xá†và mặc dầu há» biết chắc mẻm ngÆ°á»i ta Ä‘ang chui rút trong ổ chuá»™t, há» cÅ©ng cứ gá»i là “Quí Phủâ€.
Thế nhÆ°ng má»i ngÆ°á»i vẫn bằng lòng, chẳng những không má»™t ai có cảm nghÄ© đó là lối chá»­i cha thiên hạ, mà ngÆ°á»i ta lại còn cho rằng đó là má»™t cái gì của mình thì lại khác, ngÆ°á»i ta đặt má»™t cái tên thật kêu, mặc dầu cái của mình vốn là trống rổng.
Nhiá»u lúc thá»±c tế lại “chá»­i cha†cái danh xÆ°ng, nhÆ°ng cÅ©ng không má»™t ai tá» vẻ phàn nàn.
Chỉ cần má»™t vài bụi trúc, ngÆ°á»i ta đã có được má»™t danh xÆ°ng là “Trúc Lâmâ€; qui tụ toàn những tay đạo sÄ© cá» bạc dâm loàn, ngÆ°á»i ta cÅ©ng dám đỠ“Tam Thanh Tịnh Xáâ€, sÆ¡n son thiếp vàng há»±c hở.
NhÆ°ng nếu ai đặt chân đến Cẩm Tú sÆ¡n trang, thì cÅ©ng Ä‘á»u nhận rằng cái danh xÆ°ng này không khoe khoang má»™t chút nào cả, quả đúng là má»™t chá»—... danh phù kỳ thức.
Dá»±a lÆ°ng bởi má»™t giải núi không cao mà nhiá»u cổ thụ rừng cây xanh mÆ°á»›t kéo thành má»™t vệt dÆ°á»›i chân trá»i nhÆ° má»™t tấm thảm nhung, phía trÆ°á»›c dòng suối uốn quanh, nÆ°á»›c trong thấy cát.
Cẩm Tú sÆ¡n trang chiếm má»™t khu đất non non trăm mẩu, bÆ°á»›c qua khá»i hai cây cầu hình cánh cung có vòng lan can Ä‘á» chói là ngay cánh cổng và chung quanh là ba trượng tÆ°á»ng cao.
Äó là Cẩm Tú sÆ¡n trang.
NhÆ°ng nếu chỉ nhìn bên ngoài nhÆ° thế không thôi, tuy cÅ©ng đã thấy cái vẻ nguy nga đồ sá»™, song cÅ©ng chÆ°a thấy hết cái gá»i là “Cẩm Túâ€, ngÆ°á»i ta đã phải chắc lưởi hít hà khi bÆ°á»›c qua cánh cổng, khá»±ng mắt khi thấy quang cảnh bên trong.
Cổng là hai trụ xây bằng đá xanh, từ khối vuông xéo không Ä‘á»u, đã được khắn liá»n nhau hai ngÆ°á»i ôm không giáp, trên cao khoảng năm trượng, nghÄ©a là cao gần bằng chiá»u đứng của vòng tÆ°á»ng, má»™t cái lầu canh luôn có ngÆ°á»i túc trá»±c.
Vòng theo tÆ°á»ng mà chu vi gần trăm mẫu đó, cứ cách khoảng chừng mÆ°á»i trượng là lại có má»™t lầu canh và bốn phía tÆ°á»ng Ä‘á»u có cổng giống nhau, không ai có thể biết đâu là cổng chánh.
NhÆ°ng Cẩm Tú sÆ¡n trang tuy canh phòng nhiêm mật nhÆ° thế, tuy rá»™ng lá»›n mênh mông, vẫn không thể gá»i là “Thànhâ€.
Cái phân biệt đó là tất cả những cổng Ä‘á»u bá» ngá».
Bất cứ đứng bên phía tÆ°á»ng nào cÅ©ng Ä‘á»u nhìn thấy bên trong.
Cái lạ lùng hơn nữa là Cẩm Tú sơn trang không thấy hậu viện, hay nói đúng hơn là khách vừa bước vào không thể biết hậu viện ở hướng nào.
Bất cứ vào cổng nào, ngÆ°á»i ta cÅ©ng Ä‘á»u có cảm giác đó là tiá»n viện, phía nào cÅ©ng có sân rá»™ng, cÅ©ng có vÆ°á»n hoa, hồ sen và nhà thủy tạ, vá»›i hồ sen thÆ¡m ngát quanh năm.
Con suối bên ngoài, không biết là tá»± nhiên hay do công phu của ngÆ°á»i, con suối chạy vòng vào vÆ°á»n hoa, thông Ä‘i bốn ngã, vì thế mà bất cứ bÆ°á»›c vào cổng nào, ngÆ°á»i ta cÅ©ng Ä‘á»u thấy những cây cầu nho nhá» có lan can Ä‘á» chói và bên dÆ°á»›i là từng đàn cả nhởn nhÆ¡.
Äừng kể đến tòa nhà đồ sá»™, đừng kể đến ngôi lầu mái cao cong vút xinh xinh, chỉ cần bÆ°á»›c vào khá»i cổng là ngÆ°á»i ta nhận ra ngay cái “Cẩm Tú†của tòa “SÆ¡n Trang†đó.
Quang cảnh thật đồ sộ, nhưng lại rất im tịnh.
Im tịnh đến gần như không nghe thấy một tiếng động, nhất là khi màn đêm từ sau rặng núi vương ra phủ xuống.
* * * * *
Những lầu canh vắng ngắt.
Không ai dám nói là không có ngÆ°á»i, vì cả bốn cánh cổng vỠđêm cÅ©ng Ä‘á»u bá» ngá» thì làm sao lại không có ngÆ°á»i canh, chỉ có Ä‘iá»u há» canh ở đâu, hỠăn ở đâu, tất cả không ai nhìn thấy.
Giá nhÆ° bên trong tòa nhà, trên những ngôi lầu cao đừng có ánh đèn thì ngÆ°á»i ta dám cho đây là má»™t ngôi nhà hoang, má»™t trang trại không có ngÆ°á»i ở.
Äêm đầu tháng, ánh trăng không sáng nhÆ°ng nên thÆ¡, vành trăng lưỡi liá»m chênh chênh trên rặng núi, sÆ°Æ¡ng đêm pha màu sá»­a loang loáng bàng bạc bao trùm Cẩm Tú sÆ¡n trang.
Toàn thể bốn mặt của khu vÆ°á»n bát ngát không má»™t bóng ngÆ°á»i, không má»™t tiếng Ä‘á»™ng, nhÆ°ng nếu có ngÆ°á»i chú ý, sẽ thấy ngoài hành lang của ngôi lầu phía đông có má»™t bóng ngÆ°á»i, má»™t tà áo trắng thỉnh thoảng lất phất theo làn gió nhẹ.
Má»™t ngÆ°á»i thiếu phụ.
Cánh tay chống lên lan can lầu, ánh mắt của ngÆ°á»i thiếu phụ buông lÆ¡i trong màn sÆ°Æ¡ng đục, ánh mắt mÆ¡ màng.
Không thấy rõ mặt nhÆ°ng bằng vào mấy ngón tay chăng há» bên má, những ngón tay tuy hÆ¡i gầy nhÆ°ng lại thật thon, ngón tay thon nhá», trắng muốt mịn màng, không ai dám nói ngÆ°á»i có bàn tay đó là má»™t ngÆ°á»i đàn bà xấu xí.
Những lá»n tóc trái đào được cuốn gá»n lên cao để lá»™ cái cổ cao cao, làn da trắng ngần nhÆ° ngá»c, ngÆ°á»i thiếu phụ trông có vẻ thanh khiết lạ lùng.
NgÆ°á»i thiếu phụ đứng gần nhÆ° bất Ä‘á»™ng, nếu không có những làn gió nhẹ lay tà áo, chắc chắn ai ai cÅ©ng cứ tưởng đó là má»™t pho tượng thạch cao.
Má»™t vài chiếc lá vàng sức cuống từ những tàng cây cổ thụ, rÆ¡i chầm chậm xuống mặt nÆ°á»›c hồ sen, ngÆ°á»i thiếu phụ chợt thở dài...
Và bây giỠthì cửa lần hé mở.
Cánh cá»­a mở ra thật nhẹ, đứng gần cÅ©ng không nghe tiếng Ä‘á»™ng và má»™t bóng ngÆ°á»i, cÅ©ng thật nhẹ, từ trong cá»­a bÆ°á»›c ra. Chỉ ra khá»i khung cá»­a má»™t bÆ°á»›c là dừng lại.
Má»™t ngÆ°á»i đàn ông.
Má»™t ngÆ°á»i đàn ông trung niên.
Hai tay buông xuôi, lÆ°ng không Ä‘eo kiếm, mắt không mở lá»›n, nhÆ°ng không hiểu sao trông con ngÆ°á»i đó toát ra má»™t khí thái uy nghi nghiêm cách lạ lùng.
Từ trong đôi mắt không mở lớn đó, một tia sáng lóe lên rồi tắc ngấm.
NgÆ°á»i đàn ông trung niên bất Ä‘á»™ng.
Thật lâu, ngÆ°á»i thiếu phụ chầm chậm quay mình lại.
LÆ°ng ngÆ°á»i thiếu phụ vẫn dá»±a nhẹ vào lan can.
Không ai nói một tiếng nào.
Lại má»™t lúc thật lâu nữa, ngÆ°á»i đàn ông trung niên lên tiếng, ông ta kêu qua hÆ¡i thở nhÆ° gió thoảng :
- Tam NÆ°Æ¡ng!
Vành môi nhÆ° trái tim má»ng Ä‘á» của ngÆ°á»i thiếu phụ nhếch lên rồi ngÆ°ng lại.
Vành môi không rung, nhÆ°ng ánh mắt ngÆ°á»i thiếu phụ nhÆ° chìm nặng xuống.
NgÆ°á»i đàn ông trung niên bÆ°á»›c lui má»™t bÆ°á»›c, và hai cánh cá»­a mở rá»™ng ra.
Không lên tiếng nữa, nhÆ°ng ai cÅ©ng có thể biết rất rõ đó là cá»­ chỉ má»i khách vào trong.
NgÆ°á»i thiếu phụ đứng thẳng mình lên và nhích bÆ°á»›c.
NgÆ°á»i đàn ông quay trở vào trong.
NgÆ°á»i thiếu phụ bÆ°á»›c theo.
NgÆ°á»i đàn ông trung niên dừng lại sau cánh cá»­a, ông ta không Ä‘Æ°a tay theo thái Ä‘á»™ má»i khách thông thÆ°á»ng, nhÆ°ng rõ ràng là nhÆ°á»ng cho ngÆ°á»i thiếu phụ Ä‘i vào.
Dáng Ä‘i của ngÆ°á»i thiếu phụ nhÆ° gió thoảng, đôi giày cá» vốn đã nhẹ mà bÆ°á»›c Ä‘i của ngÆ°á»i lại nhẹ hÆ¡n, nên đứng gần mà vẫn không nghe tiếng Ä‘á»™ng.
NgÆ°á»i thiếu phụ bÆ°á»›c qua mặt ngÆ°á»i đàn ông trung niên và bÆ°á»›c thẳng vào trong.
* * * * *
Trừ tiếng gá»i “Tam NÆ°Æ¡ng†thốt ra từ cá»­a miệng của ngÆ°á»i đàn ông trung niên, không ai nói thêm má»™t tiếng nào, nhÆ°ng ai cÅ©ng có thể biết ngÆ°á»i thiếu phụ đó là VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i thiếu phụ có dáng cách cao quí mà phong trần đã há»™i kiến vá»›i bá»n TrÆ°Æ¡ng Dị ở quán “Vò Viên†hồi tối hôm qua.
Từ con ngÆ°á»i đó cá»™ng vá»›i thái Ä‘á»™, vá»›i cung cách thỉnh khách, ngÆ°á»i ta cÅ©ng Ä‘oán ra ngÆ°á»i đàn ông trung niên đó là Äào Äại Gia, vị trang chủ của Cẩm Tú sÆ¡n trang.
Vương tam nương bước vào phòng.
Giữa phòng có má»™t chiếc bàn vuông, có bốn chiếc ghế bá»c da.
Mặt bàn trải nhung xanh, phản chiếu vá»›i màu Ä‘á» của bốn chiếc ghế bá»c da, trông thật là sang trá»ng.
Trên bàn có một cái mâm bằng bạc, trong mâm có bốn chén trắng bằng sứ Giang Tây, có một bầu rượu và một bình trà.
Xế vào góc trong, má»™t tấm màn nhung Ä‘á» buông phủ, bên trong chắc là giÆ°á»ng ngủ.
Gần cửa sổ có một tấm lụa đen phủ kín một vật vừa rộng vừa cao, trông giống như chiếc bàn.
Vương tam nương bước lại ngay chỗ đó.
Bàn tay mảnh khảnh của Vương tam nương nắm lấy chéo tấm lụa đen nhè nhẹ dở lên, bên trong quả đúng là một cái bàn.
Bàn trang điểm.
Má»™t tấm kính há»™t xoài cao quá đầu ngÆ°á»i được lồng trong cái khung bằng gổ mun, cÅ©ng cẩn xa cừ óng ánh, hai bên là hai há»™c tủ nổi trên mặt bàn, há»™c tủ cÅ©ng bằng gá»— mun, cÅ©ng cẩn xa cừ.
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng kéo há»™c tủ ra, bên trong, những thá»o son, những há»™p phấn, những mãnh trầm còn nguyên vẹn.
NgÆ°á»i thiếu phụ dừng mắt nhìn trân trối.
Bàn tay đặt bên hộc tủ hình như có hơi rung...
Äào Äại Gia đứng im lặng bên đầu bàn, nhìn vóc thân mảnh khảnh của VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng ông ta vụt thở dài.
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng vẫn không quay lại, giá»ng bà ta hÆ¡i run :
- Äào huynh, giữ những thứ này để làm chi?
Giá»ng của Äào Äại Gia chìm ngắm :
- VÆ°Æ¡ng muá»™i, mÆ°á»i mấy năm rồi, gian phòng này không ai được bÆ°á»›c vào đây, cả lúc ThÆ° HÆ°Æ¡ng còn ở nhà, nó cÅ©ng không dám bÆ°á»›c vào, không má»™t ai... Gian phòng này chỉ có má»™t mình tôi, chính tay tôi quét dá»n...
Ãnh mắt của VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng vụt long lanh :
- Làm chi nhÆ° thế, Äào huynh...
Äào Äại Gia chận ngang :
- VÆ°Æ¡ng Muá»™i, tại sao VÆ°Æ¡ng muá»™i vẫn bảo rằng trá»n Ä‘á»i xót thÆ°Æ¡ng đại tẩu...
Vương tam nương thở dài :
- Vì chính xót thÆ°Æ¡ng cho đại tẩu, thÆ°Æ¡ng xót ngÆ°á»i vắn số cho nên tiểu muá»™i không thể ở lại đây.
Äào Äại Gia há»i :
- Tại sao? Tại sao VÆ°Æ¡ng muá»™i không giữ trá»n lá»i nguyá»n trÆ°á»›c mặt đại tẩu, tại sao VÆ°Æ¡ng muá»™i không ở lại để chăm sót cho ThÆ° HÆ°Æ¡ng, để sá»›t chia ấm lạnh vá»›i ngu huynh?
Vương tam nương lắc đầu :
- MÆ°á»i mấy năm nay phiêu bạt xứ ngÆ°á»i, không giây phút nào là tiêu muá»™i không nhá»› đến Cẩm Tú sÆ¡n trang, không lúc nào không nhá»› đến ThÆ° HÆ°Æ¡ng.
Giá»ng của bà ta vụt thấp xuống và run rẩy :
- Không lúc nào tiểu muá»™i không nhá»›n đến Äào huynh, nhÆ°ng...
Äào Äại Gia thở ra :
- Ngu huynh đã xử không phải với Vương muội không phải?
Vương tam nương lắc đầu :
- Không, trên Ä‘á»i này không má»™t ai chiếu cố, thÆ°Æ¡ng xót tiểu muá»™i cho bằng Äào huynh, không ai có thể Ä‘em lại cho tiểu muá»™i được nguồn an ủi nhÆ° Äào huynh...
Äào Äại Gia há»i :
- Thế tại soa Vương muội lại ra đi? Phải chăng Cẩm Tú sơn trang quá lặng lẽ, quá thô lậu, nó không phải là chỗ giữ được Vương muội chăng?
Vương tam nương lại lắc đầu :
- Không, Äào huynh đã hiểu lầm, có thể trong vÅ© trụ này có nhiá»u nÆ¡i đẹp lắm, chỉ kể đất Giang Nam không thôi, cÅ©ng có nhiá»u chá»— hÆ¡n hẳn nÆ¡i này, nhÆ°ng nếu gom tất cả những nÆ¡i đẹp nhất dÆ°á»›i gầm trá»i này để đổi lấy Cẩm Tú sÆ¡n trang thì tiểu muá»™i xin trả vá» tất cả để giữ má»™t nÆ¡i đây, vì Cẩm Tú sÆ¡n trang là nÆ¡i mà tiểu muá»™i cảm thấy vui sÆ°á»›ng nhất, hạnh phúc nhất, nếu được sống mãi ở đây và chết ở đây...
Äào Äại Gia há»i :
- Thế sao Vương muội lại cũng cứ bỠđi?
Vương tam nương cúi mặt làm thinh.
Äào Äại Gia nhìn ngÆ°á»i đối diện thật lâu, cuối cùng ông ta nhẹ thở dài :
- Giá» phút lâm chung của Ngá»c NÆ°Æ¡ng, lúc hÆ¡i thở của nàng hấp hối, có lẽ vì quá thÆ°Æ¡ng hoàn cảnh bÆ¡ vÆ¡ của huynh, vì quá thÆ°Æ¡ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng và tá»± nhiên cÅ©ng vì quá thÆ°Æ¡ng VÆ°Æ¡ng muá»™i, nên nàng cố lấy hÆ¡i căn dặn VÆ°Æ¡ng muá»™i hãy đừng bao giá» lìa khá»i nÆ¡i này, hãy thay nàng mà dạy dá»— ThÆ° HÆ°Æ¡ng, thay nàng mà chiếu cố cho ngu huynh khi ná»­a Ä‘Æ°á»ng gảy gánh... Ngu huynh còn nhá»› VÆ°Æ¡ng muá»™i đã vật vả khóc than và cÆ°Æ¡ng quyết nhận lá»i, nhận lá»i vá»›i cả má»™t thái Ä‘á»™ thÆ°Æ¡ng xót chân thành...
Ông ta cúi mặt thở dài sÆ°á»n sượt và dàu dàu nói tiếp :
- Ngu huynh ngỡ rằng trên bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»i còn lại của ngu huynh sẽ vÆ¡i bá»›t cô Ä‘Æ¡n, sẽ được thành nhân dÆ°á»›i bàn tay và tấm lòng đùm bá»c của ngÆ°á»i bạn thật thân của mẹ nó, ngÆ°á»i mà từ má»›i sanh cho đến khi lẩn đẩn, không phút nào nó chịu rá»i xa...
Không ngá», thật không ngá»...
Ông ta nghẹn ngào nói không ra tiếng.
Vương tam nương bật khóc.
Bà gục đầu lên mặt bàn, thân bà như rủ xuống.
Tài sản của killer1310

  #38  
Old 26-06-2008, 02:49 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 37

Niá»m Ä‘au không nói nên lá»i
Nhìn bá» vai rung rẩy của bà, Äào Äại Gia cắn môi cúi mặt...
Thật lâu, VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng ngẩng mặt lên, nÆ°á»›c mắt đầm đìa trên má nhÆ°ng giá»ng bà ráo hoảnh :
- Äào huynh oán hận tiểu muá»™i lắm phải không?
Äào Äại Gia lắc đầu :
- Không, ngu huynh không hỠoán hận gì cả, ngu huynh không dám trách Vương muội mà chỉ thấy mình bạc phước...
Vương tam nương lắc đầu :
- Không, Äào huynh đừng nói thế...
Bà nhìn thẳng vào mặt Äào Äại Gia, giá»ng bà nhÆ° đứt từng tiếng má»™t :
- Chắc Äào huynh cÅ©ng nhá»› rằng tiểu muá»™i đã sống vá»›i Äào huynh và Ngá»c thÆ¡ thÆ¡ từ khi còn để chá»m, đã được Äào huynh và Ngá»c thÆ¡ thÆ¡ chiếu cố nhÆ° má»™t đứa em ruá»™t, được Äào huynh và Ngá»c thÆ¡ thÆ¡ truyá»n dạy võ công để trở thành má»™t cao thủ nhất nhì trong thiên hạ. Trong Ä‘á»i tiểu muá»™i chỉ có hai ngÆ°á»i thân duy nhất, đó là Äào huynh và Ngá»c thÆ¡ thÆ¡, và khi lá»›n lên, khi đến tuổi dậy thì, khi con tim đã biết yêu thì linh hồn của tiểu muá»™i đã ký gởi cho Äào huynh, mặc dầu trong lúc đó không biết bao nhiêu chàng trai gắm ghé, Ä‘uổi theo...
Bà mím môi cố nở nụ cÆ°á»i nhÆ°ng đối vá»›i Äào Äại Gia, nụ cÆ°á»i đó còn hÆ¡n tiếng khóc, bà nói tiếp :
- Và cho đến bây giá», VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng vẫn còn đây, vẫn còn là má»™t... cô gái gần bốn chục mùa xuân chồng chất!
Äào Äại Gia nhăn mặt :
- Nhưng tại sao Vương muội lại bỠđi?
Vương tam nương mím miệng thở dài :
- Äào huynh, tiểu muá»™i xin há»i Äào huynh má»™t Ä‘iá»u: Äào huynh có biết sau khi Ngá»c thÆ¡ thÆ¡ mãn phần, ThÆ° HÆ°Æ¡ng nó cần cái gì không?
Äào Äại Gia nói ngay :
- Tá»± nhiên là nó rất cần má»™t tình thÆ°Æ¡ng của mẹ nhÆ°ng mẹ nó đã mất rồi, nó vẫn phải có má»™t tình thÆ°Æ¡ng tÆ°Æ¡ng tá»±, tình thÆ°Æ¡ng của má»™t ngÆ°á»i đàn bà, má»™t ngÆ°á»i có thể thay thế mẹ nó, chẳng hạn nhÆ°...
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i, cÅ©ng vẫn vá»›i nụ cÆ°á»i chua xót :
- Äào huynh đã lầm, cÅ©ng nhÆ° phần đông thiên hạ Ä‘á»u lầm. Äã đành là má»™t đứa bé mất mẹ rất cần tình thÆ°Æ¡ng hiá»n dịu của má»™t ngÆ°á»i đàn bà, nhÆ°ng trên thá»±c tế không bao giá» có được, không ai có thể thay thế được, cái có thể có được đó là tình thÆ°Æ¡ng trá»n vẹn của má»™t ngÆ°á»i cha, má»™t tình thÆ°Æ¡ng trá»n vẹn của ngÆ°á»i cha...
Äào Äại Gia chận ngang :
- NhÆ°ng nếu nó được tình thÆ°Æ¡ng trá»n vẹn của má»™t ngÆ°á»i cha và bên cạnh đó lại có thêm má»™t tình thÆ°Æ¡ng tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° tình của mẹ nữa thì là chuyện tốt chứ?
Vương tam nương gật đầu :
- Vâng, Äào huynh nói đúng, nhÆ°ng khi nó có được thêm má»™t tình thÆ°Æ¡ng tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° ngÆ°á»i mẹ thì...
Bà lại cÆ°á»i khô héo và buồn buồn nói tiếp :
- Äào huynh, làm sao mà có được, không phải tiểu muá»™i nói không có được mối tình tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° tình của mẹ, tiểu muá»™i nói đến má»™t vấn Ä‘á» mà không ai nghÄ© tá»›i là tình thÆ°Æ¡ng của ngÆ°á»i cha sẽ không khi nào trá»n vẹn, ngàn Ä‘á»i cÅ©ng không thể nào trá»n vẹn, nếu bên cạnh đó có má»™t ngÆ°á»i mẹ kế thì không bao giá» có được tình thÆ°Æ¡ng trá»n vẹn của ngÆ°á»i cha, vì tình thÆ°Æ¡ng đó đã bị ngÆ°á»i chia sẽ.
Äào Äại Gia thảng thốt nói :
- VÆ°Æ¡ng muá»™i sao lại nói nhÆ° thế được? Hóa ra những ngÆ°á»i đàn ông gảy gánh Ä‘á»u không được tục huyá»n?
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng nhìn thẳng vào mặt Äào Äại Gia, bà ta cÆ°á»i nhÆ° khóc :
- Äào huynh, đó là má»™t sá»± thật phủ phàng mà không ai nhìn thấy, hay đúng hÆ¡n là, ích ká»· nên không ai chịu thấy.
Äào Äại Gia định nói nhÆ°ng nhìn vào tia mắt Ä‘au khổ của VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng sau câu nói đó làm cho ông ta khá»±ng lại.
Nhưng vừa mới thấy có một vấn đỠmới lạ xảy ra mà từ bấy lâu nay ông ta chưa hỠnghe đến.
Ông ta chưa dám nhận đó là câu nói xác đáng, vì ông ta vẫn còn (mất 2 trang, quyển 4 trang 598-599)
Nhìn thái Ä‘á»™ vui mừng của Äào Äại Gia, VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng càng nghe lòng Ä‘au xót, bà ta nhẹ lắc đầu :
- Không thể sá»›m hÆ¡n mà cÅ©ng chÆ°a có thể bây giá»...
Thấy Äào Äại Gia muốn nói, VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng vá»™i Ä‘Æ°a tay chận lại :
- Tiểu muá»™i biết rõ ý nghÄ© của Äào huynh, nhÆ°ng có những việc mà mình không thể không nhìn thấy, Äào huynh nên biết rằng ThÆ° HÆ°Æ¡ng tuy đã trưởng thành, nay đã đến tuổi cặp kê trong mấy năm nay, tuy nó đã có những tình cảm riêng tÆ° của nó, tuy rằng bây giá» mình có thể sống lại cho mình, nhÆ°ng Äào huynh cÅ©ng nên thấy rằng ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng vẫn chÆ°a xuất giá...
Bà lại mỉm cÆ°á»i và nói tiếp bằng má»™t giá»ng chậm rãi :
- Có thể không ai xấu vá»›i ai cả, nhÆ°ng sá»± Ä‘á»i vốn là mâu thuẩn, thứ mâu thuẩn gần nhÆ° bất diệt ấy nó đã chi phối cả tình cảm giữa con ngÆ°á»i, không ai có thể giải quyết được mâu thuẩn đó, bởi vì chính bản thân mình cÅ©ng đã có sẵn mối tình ngược mà chính mình cÅ©ng không giải quyết được, vì thế cho nên đến bao giá» ThÆ° HÆ°Æ¡ng xuất giá, lúc đó má»›i có thể mà thôi...
Äào Äại Gia thiểu não :
- Nhưng, Tam Nương, có lẽ Vương muội cũng phải thấy rằng mùa xuân trên tóc của chúng ta đã qua quá mau, ngu huynh thì không thể làm sao được, vì âu cũng là số kiếp và ít nhất ngu huynh cũng còn có nghĩa vụ để hy sinh, nhưng còn Vương muội...
Ngu huynh thấy VÆ°Æ¡ng muá»™i đã chịu quá nhiá»u sá»± thiệt thòi, trừ phi VÆ°Æ¡ng muá»™i không thấy tình của chúng ta...
Vương tam nương lắc đầu :
- Không, trong Ä‘á»i tiểu muá»™i chỉ có má»™t lần yêu và sẽ tôn thá» tình yêu đó đến trá»n Ä‘á»i, đến chết không há» phai lạt. Sao Äào huynh lại nghÄ© rằng chỉ có Äào huynh má»›i có nghÄ©a vụ hy sinh mà tiểu muá»™i thì không? Tình thÆ°Æ¡ng đối vá»›i Ngá»c thÆ¡ thÆ¡, tình thÆ°Æ¡ng của ngÆ°á»i mẹ đối vá»›i ThÆ° HÆ°Æ¡ng và tình yêu tha thiết đối vá»›i Äào huynh không phải là nghÄ©a vụ hay sao? Không đáng để cho tiểu muá»™i hy sinh má»™t chút cá»n con của mình hay sao?
Äào Äại Gia vùng sa nÆ°á»›c mắt.
Lần thứ nhất trong khi Ngá»c Hà chết và đây là lần thứ hai, ngÆ°á»i đàn ông đầy quả cảm, đầy cÆ°Æ¡ng nghị đã phải rÆ¡i nÆ°á»›c mắt...
Giá»ng của ông ta nhÆ° nghẹn lại :
- VÆ°Æ¡ng muá»™i, sá»± hy sinh của VÆ°Æ¡ng muá»™i phải chăng là đã quá mức rồi? MÆ°á»i mấy năm trôi qua, từ má»™t ngÆ°á»i con gái trong tuổi tràn đầy nhá»±a sống của yêu Ä‘Æ°Æ¡ng, chá»›p mắt đã thành thiếu phụ. VÆ°Æ¡ng muá»™i, ngu huynh biết VÆ°Æ¡ng muá»™i vẫn có nghÄ©a vụ để hy sinh, nhÆ°ng có phải đã quá hay chăng?
Nụ cÆ°á»i trên môi của VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng thật là héo hắt, tuy nhiên đối vá»›i Äào Äại Gia, ông ta vẫn tìm thấy vẻ yêu Ä‘á»i hồi năm nào hình nhÆ° hãy còn nguyên vẹn...
Bà nói :
- Chỉ má»›i quá ba mÆ°Æ¡i lăm tuổi, sao Äào huynh lại cho rằng đã muá»™n màng?
Bà bá»—ng nở nụ cÆ°á»i thật tÆ°Æ¡i và nghiêng mặt :
- Äào huynh chê tiểu muá»™i đã già?
Nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i và dáng mặt nghiêng nghiêng của bà, Äào Äại Gia bá»—ng nhá»› lại nụ cÆ°á»i của ngÆ°á»i con gái năm nào...
Hồi đó, khi Ngá»c Hà còn sống trong Cẩm Tú sÆ¡n trang này, cÅ©ng trên giòng suối uốn quanh vá»›i những cây cầu nho nhỠấy, ba ngÆ°á»i thÆ°á»ng hay dắt tay nhau dạo mát vào những đêm trăng sáng, môi nàng luôn luôn lúc nào cÅ©ng nhÆ° cÆ°á»i và cÅ©ng trong dáng cách nghiêng nghiêng Æ°a nhìn đó đã nhiá»u lần làm cho ông ta đắm Ä‘uối.
Hồi đó sau khi Ngá»c Hà chết được khá lâu, ná»—i thÆ°Æ¡ng nhá»› nguôi ngoai, cÅ©ng vào má»™t đêm trăng, hai ngÆ°á»i dẫn ThÆ° HÆ°Æ¡ng Ä‘i dạo quanh dòng suối, nàng cÅ©ng nhìn ông ta bằng đôi mắt nghiêng nghiêng vá»›i nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i tắn đó...
Lúc bấy giỠông ta tưởng đâu mình đã chết Ä‘i rồi sống lại, nổi thÆ°Æ¡ng Ä‘au đối vá»›i ngÆ°á»i vợ hiá»n vừa vÆ¡i vÆ¡i thì những lá»i trăn trối của ngÆ°á»i chết nhắc nhở và gợi lại trong đầu... hình ảnh hạnh phúc mà trong đó có cả hạnh phúc của ThÆ° HÆ°Æ¡ng...
NhÆ°ng đến khi ông ta đối diện nhắc lại, đối diện đặt thẳng vấn Ä‘á» vá»›i Tam NÆ°Æ¡ng thì nàng bá»—ng khóc luôn mấy ngày đêm và âm thầm rá»i bá» Cẩm Tú sÆ¡n trang.
Nàng đi và để lại một lá thơ bảo rằng hỠcó duyên mà không có nợ...
Trong suốt mÆ°á»i mấy năm biá»n biệt, thỉnh thoảng ông ta dá» há»i được tin nàng thì má»›i biết rằng nàng vẫn còn cô Ä‘á»™c.
Nàng vẫn chịu cảnh độc thân, lấy việc du ngoạn đó đây để làm sinh thú.
Như vậy không phải nàng không yêu.
Nhưng tại làm sao? Tại làm sao nàng lại bỠđi?
Nổi băn khoăn thắc mắc vằng vặc suốt mÆ°á»i mấy năm trá»i cho tá»›i bây giá» má»›i có dịp phanh phui.
Càng phanh phui tình thương đối với nàng càng thêm chua xót.
Má»™t ngÆ°á»i con gái Ä‘ang tuổi yêu Ä‘Æ°Æ¡ng, có được đối tượng và hoàn cảnh, thế mà vẫn phải cắn răng xa lìa tất cả, để cho ngày xanh biá»n biệt trôi qua...
Thấy Äào Äại Gia cúi ngÆ°á»i trầm tÆ° không nói, VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng lại nhoẻn miệng cÆ°á»i :
- Phải không? Äào huynh cho là tiểu muá»™i đã già?
Câu há»i của bà làm cho Äào Äại Gia há»›t hãi, ông ta khoát tay lia lịa :
- Không không! Vương muội làm sao lại già, có chăng là ngu huynh...
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng lại cÆ°á»i :
- Äược rồi, Äào huynh nói phải không? Và vì già nên hết yêu rồi phải không?
Má»™t lần nữa, nàng đã làm cho Äào Äại Gia đâm quýnh, ông ta lại khoát tay :
- Không phải... không phải, ngu huynh có già thật, nhÆ°ng VÆ°Æ¡ng muá»™i cÅ©ng biết ngu huynh chỉ quá bốn mÆ°Æ¡i, chỉ có Ä‘iá»u... ngu huynh e rằng đối vá»›i VÆ°Æ¡ng muá»™i thì ngu huynh đã quá già...
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng bật cÆ°á»i hăng hắc :
- Chỉ sợ Äào huynh không còn yêu nữa, chứ nếu không thì ai bảo Äào huynh già thì chắc chắn ngÆ°á»i ấy đã... lá»t tròng.
Giá»ng cÆ°á»i và tiếng đùa cợt của nàng, khiến cho Äào Äại Gia bá»—ng cảm thấy nhÆ° mình Ä‘ang sống ở khoảng mÆ°á»i mấy năm vá» trÆ°á»›c, bất giác ông ta nhìn sững ngÆ°á»i đối diện...
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng cÅ©ng chợt cảm thấy nóng bừng đôi má, nàng bắt gặp đôi mắt sáng của ngÆ°á»i đàn ông mà nàng đã yêu tha thiết năm nào...
Cũng bằng đôi mắt “hớp hồn†ấy, bây giỠkhông vì những nét nhăn càn cạn trên trán mà làm cho bớt nóng... bà chợt nghe lòng mình rung động khi chạm vào ánh mắt năm xưa vẫn như... xưa.
Äào Äại Gia vụt chồm mình tá»›i thêm chút nữa, giá»ng ông thoáng hÆ¡i run :
- Vương muội, có phải lần này...
Vẫn vá»›i nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i nhuận, VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng vá»™t ngắt ngang :
- Hứng rồi, Äào huynh. Tiểu muá»™i phải có quyá»n lấy lại những gì đã mất chứ, phải không? NhÆ°ng mà chÆ°a vá»™i lắm đâu, Äào huynh. Chúng ta cÅ©ng còn mấy việc, trÆ°á»›c hết là chuyện ThÆ° HÆ°Æ¡ng...
Ãnh mắt của Äào Äại Gia lại rá»±c lên :
- Sao? Vương muội đã gặp Thư Hương?
Vương tam nương gật đầu :
- Có, tiểu muội có gặp.
Äào Äại Gia há»i dồn :
- Ở đâu? Vương muội gặp nó ở đâu? Nó có chuyện gì nguy hiểm lắm không?
Vương tam nương đáp :
- Tiểu muội gặp Thư Hương tại Giang Nam, không có sao đâu. Thư Hương cùng đi với Trương Dị.
Äào Äại Gia cau mặt :
- TrÆ°Æ¡ng Dị? Tại sao TrÆ°Æ¡ng Dị lại không báo tin vá»...
Ông lại chụp há»i :
- Quên, Thư Hương có nhận ra Vương muội không?
Vương tam nương lắc đầu :
- Làm sao nhận ra được? MÆ°á»i mấy năm rồi, hồi đó nó còn bé quá...
Äào Äại Gia há»i :
- Vương muội có gặp tận mặt nó không?
Vương tam nương đáp :
- Có, ngồi chung một bàn trong quán.
Äào Äại Gia há»i :
- Vương muội không nhắc?
Vương tam nương lắc đầu :
- Không, tiểu muội thấy chưa cần lắm, vì còn phải giải quyết mấy công việc, tiểu muội thấy nên để lại mai mốt gì cũng được.
Äào Äại Gia há»i :
- Vương muội gặp Thư Hương và Trương Dị?
Vương tam nương gật đầu :
- Có cả Lữ Ngá»c Hồ nữa.
Äào Äại Gia nhÆ°á»›ng mắt :
- Có cả Lữ Ngá»c Hồ? NhÆ°ng TrÆ°Æ¡ng Dị có biết VÆ°Æ¡ng muá»™i không?
Vương tam nương đáp :
- Có biết, hắn cũng có nhỠtiểu muội vài việc.
Ngưng một giây, Vương tam nương nói tiếp :
- NhÆ°ng hãy để nói sau, bây giá» tiểu muá»™i muốn bàn vá»›i Äào huynh vá» chuyện của TrÆ°Æ¡ng Dị.
Äào Äại Gia há»i :
- Sao? Trương Dị thế nào?
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng há»i :
- Chắc Äào huynh có biết chuyện TrÆ°Æ¡ng Dị mất tích gần ba năm.
Äào Äại Gia đáp :
- Có biết. Vì ngu huynh liên lạc thÆ°á»ng xuyên vá»›i TrÆ°Æ¡ng Tam Gia, nhÆ°ng không phải là chuyện mất tích, TrÆ°Æ¡ng Dị có tánh Ä‘i hoang từ lúc nhá», hắn rất ít khi ở nhà, trong ba năm nay hắn ra vùng quan ngoại, nghe đâu là để há»c võ vá»›i má»™t vài nhân vật vùng Tây Vá»±c chá»› không phải là mất tích.
Vương tam nương làm thinh.
Thấy bà có vẻ trầm ngâm, Äào Äại Gia há»i :
- Sao? Äã có chuyện gì? TrÆ°Æ¡ng Dị nhÆ° thế nào?
Trầm ngâm một hồi nữa, Vương tam nương nói :
- Trong giang hồ có má»™t số ngÆ°á»i nhận rằng TrÆ°Æ¡ng Dị mất tích và cho đến bây giá», ngÆ°á»i ta cÅ©ng cho là thế...
Äào Äại Gia há»i :
- Những ngÆ°á»i đó là ai?
Không trả lá»i, mà VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng há»i lại :
- Äào huynh có biết vá» nhóm SÆ¡n LÆ°u?
Äào Äại Gia gật đầu :
- Có nghe, chỉ nghe hành động của hỠthôi chớ không biết nhân vật nào trong nhóm đó cả.
Vương tam nương ngần ngừ một lúc rồi nói :
- Nhóm Sơn Lưu có lẽ không đáng bàn bằng nhóm Tứ Hải...
Äào Äại Gia cau mặt :
- Tứ Hải? Sao lại có cái tên nghe lạ quá...
Vương tam nương nói :
- Äó là má»™t nhóm thành hình sau nhóm SÆ¡n LÆ°u.
Äào Äại Gia há»i :
- Hành tung của hỠra sao? Nhân vật cầm đầu của hỠnhư thế nào?
Vương tam nương đáp :
- Hình như hỠthành hình với mục đích là chống lại nhóm Sơn Lưu, nhưng những nhân vật đầu sỠthì chưa biết chắc lắm...
NgÆ°ng má»™t lúc, VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng há»i :
- Chắc Äào huynh biết vá» hành tung của nhóm SÆ¡n LÆ°u?
Äào Äại Gia gật đầu :
- Chỉ nghe mang máng chớ không rõ lắm, hình như hỠmuốn tảo trừng những thành phần bại hoại trong võ lâm thì phải...
Vương tam nương gật đầu :
- Có lẽ là nhÆ° thế, nhÆ°ng nghe đâu hành Ä‘á»™ng của há» hÆ¡i mạnh và có tánh cách bí mật gần nhÆ° có những ngÆ°á»i trong tổ chức mà vẫn không biết rõ nhau..
Äào Äại Gia cau mày :
- Thế thì Tứ Hải...
Vương tam nương nói :
- Cứ nhìn vào hành Ä‘á»™ng của SÆ¡n LÆ°u thì có thể biết hành tung của Tứ Hải, chắc chắn há» là những phe nhóm bất hảo trong võ lâm, vì thế cho nên há» phải nhằm chống lại nhóm SÆ¡n LÆ°u, vì nhóm này có hại cho hoạt Ä‘á»™ng của há».
Äào Äại Gia nói :
- Chẳng hạn như...
Vương tam nương nói ngay :
- Như những chủ sòng bạc lớn, những tay đầu sỠcủa những tổ chức trộm cướp khét tiếng, ổ mãi dâm chuyên mua bán gái tơ...
Äào huynh há»i :
- Hồi nãy Vương muội có nói Trương Dị...
Vương tam nương đáp :
- Vá» con ngÆ°á»i của TrÆ°Æ¡ng Dị sau chuyến mất tích quá lâu ở vùng quan ngoại, lần này hắn trở vá» thì tiểu muá»™i chÆ°a có dịp xác nhận vá» hắn, nhÆ°ng hắn có liên lạc vá»›i má»™t số nhân vật tốt vùng Giang Nam, trong đó có má»™t ngÆ°á»i mà tiểu muá»™i biết nhiá»u là Thập Tam Chích Thủ, con ngÆ°á»i này không biết có phải trong nhóm SÆ¡n LÆ°u hay không, nhÆ°ng thấy hắn đúng là nhân vật trá»ng nghÄ©a khinh tài, thÆ°á»ng nhúng tay vào việc phải...
Äào Äại Gia chận há»i :
- NhÆ°ng TrÆ°Æ¡ng Dị há»i VÆ°Æ¡ng muá»™i vá» chuyện gì?
Vương tam nương đáp :
- Hắn há»i vá» nhóm Tứ Hải.
Äào Äại Gia há»i :
- Nhưng Vương muội có biết vỠnhóm Tứ Hải sao?
Vương tam nương lắc đầu :
- Chỉ biết một nhân vật có dính líu và vài nhân vật hồ nghi.
Äào Äại Gia há»i :
- Ai?
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng không trả lá»i mà há»i lại :
- Äào huynh có nhá»› tiểu muá»™i có má»™t ngÆ°á»i anh thất lạc từ lúc nhá»?
Äào huynh gật đầu :
- Biết, Vương Hà!
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng há»i :
- Gần đây Äào huynh có nghe vá» ngÆ°á»i đó không?
Äào Äại Gia lắc đầu :
- Không, Vương muội có tin sao?
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i nhìn thẳng vào mặt Äào Äại Gia :
- Äào huynh có quen vá»›i VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng?
Äào Äại Gia Ä‘á» mặt :
- Cô... xin Vương muội cảm thông, chỉ thỉnh thoảng thôi.
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng vẫn cÆ°á»i, ánh mắt của bà nhìn Äào Äại Gia đầy vẻ xót thÆ°Æ¡ng :
- Tiểu muá»™i đâu có nói vá» chuyện đó, tiểu muá»™i chỉ muốn nói vá» con ngÆ°á»i của VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng thôi.
Äào Äại Gia há»i :
- Sao? VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i của nhóm Tứ Hải à?
Vương tam nương đáp :
- Chủ sòng bạc, chủ thanh lâu, hầu hết Ä‘á»u có chân trong nhóm Tứ Hải, vì nhóm này bảo vệ quyá»n lợi của há», há» sống nhá» vào nhau. NhÆ°ng Ä‘iá»u quan trá»ng mà tiểu muá»™i muốn nói vá»›i Äào huynh là chuyện VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i ấy chính là VÆ°Æ¡ng Hà đó.
Äào Äại Gia mở tròn đôi mắt :
- VÆ°Æ¡ng Hà? VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng là VÆ°Æ¡ng Hà? Là ngÆ°á»i anh của VÆ°Æ¡ng muá»™i?
Vương đại nương là... đàn ông?
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Tại Äào huynh chÆ°a... thân mật đúng mức vá»›i VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng nên Äào huynh không biết, nhÆ°ng Äào huynh không thấy ngÆ°á»i ấy giống tiểu muá»™i đó sao?
Äào Äại Gia đập tay xuống mặt bàn :
- Äúng rồi... thảo nào khi gặp bà... quên, khi gặp ông ta, ngu huynh cứ mÆ°á»ng tượng...
Ông ta bỗng cau mặt :
- Nhưng lịnh huynh và tiểu muội đã có nhận ra nhau chưa?
Vương tam nương gật đầu :
- Äã có lâu rồi, nhÆ°ng vì hai quan niệm và hai lối sống khác nhau, nên chỉ thăm há»i thỉnh thoảng thôi chá»› không khắn khít... Tiểu muá»™i nghÄ© rằng sở dÄ© giữa tiểu muá»™i và anh VÆ°Æ¡ng Hà còn giữ được liên lạc vá»›i nhau, chắc vì chút tình huyết thống, chứ thật tình thì không ai muốn thấy mặt ai...
Äào Äại Gia nhÆ° không muốn đá Ä‘á»™ng đến vấn đỠđó, nên ông ta há»i sang chuyện khác :
- VÆ°Æ¡ng muá»™i bảo còn má»™t vài ngÆ°á»i đáng nghi ngá» trong tổ chức Tứ Hải, nhÆ°ng chẳng hay có nên nói ra không?
Vương tam nương trầm ngâm một chút rồi nói :
- CÅ©ng có thể, nhÆ°ng tốt hÆ¡n hết là nên chá» cho có đủ bằng cá»› vá» há», chÆ°a nắm chắc mà nói thì e rằng tÆ° cách của mình sẽ bị giảm Ä‘i chăng...
Và không chá» cho Äào Äại Gia há»i, VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng há»i lại :
- Äào huynh chắc biết nhiá»u vá» Liá»…u Phong Cốt chá»›?
Äào Äại Gia gật đầu :
- Không gặp thÆ°á»ng nhÆ°ng có biết nhiá»u vá» ngÆ°á»i ấy, kể vá» võ công thì phải được liệt vào hàng nhất nhì trong võ lâm hiện nay. Nhất là vá» công phu “Yến Tá»­ Xuyên Liêm†thì những tay giá»i vá» thuật khinh công hiện có mặt trong giang hồ sợ rằng không có ai bì kịp. Vá» tÆ° cách, ngu huynh công nhận rằng trong hàng nhá» tuổi cở Liá»…u Phong Cốt, hắn là kẻ đáng được khen ngợi hÆ¡n ai hết.
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng há»i :
- Hắn có đến viếng Cẩm Tú sơn trang lần nào không?
Äào Äại Gia đáp :
- Có, ba lần.
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng há»i :
- Lần chót cách nay bao lâu?
Äào Äại Gia nhẩm tính và đáp :
- Chừng hơn ba tháng.
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng há»i :
- Hắn đến đó làm gì?
Äào Äại Gia đáp :
- NhÆ° VÆ°Æ¡ng muá»™i đã biết từ trÆ°á»›c, ngu huynh may mắn hÆ¡n những bạn giang hồ khác là có tạo dá»±ng được má»™t sá»± nghiệp và nhất là không từng gây nên ân oán, bằng hữu giang hồ, kể cả những anh em trong hắc đạo võ lâm, má»—i khi cần, ngu huynh không hỠđắn Ä‘o trong sá»± giúp đỡ, cố nhiên chỉ vá» phÆ°Æ¡ng diện tiá»n bạc.
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng chận há»i :
- Liễu Phong Cốt đến đây chỉ vì chuyện ấy?
Äào Äại Gia trầm ngâm nhÆ° cố nhá»› lại những chuyện đã qua...
Tài sản của killer1310

  #39  
Old 26-06-2008, 02:49 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 38

Ngõ sau của quán rượu
Má»™t lúc sau Äào Äại Gia nói :
- Có những ngÆ°á»i đến Cẩm Tú sÆ¡n trang chỉ để viếng thăm, không hiểu há» có dụng ý gì không thì không biết, nhÆ°ng có má»™t số đến đây không phải vá»›i mục đích nhá» vã vá» tiá»n bạc, Liá»…u Phong Cốt là má»™t trong số đó.
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng há»i :
- Còn vá» Lữ Ngá»c Hồ? Äào huynh có biết nhiá»u vá» con ngÆ°á»i ấy hay không?
Äào Äại Gia đáp :
- ChÆ°a từng gặp, nhÆ°ng nghe thì nhiá»u, hình nhÆ° con ngÆ°á»i này thuá»™c vào hạng “vô thưởng vô phạt†trong võ lâm, ngoài trận chiến tại gò Bạch Hổ năm xÆ°a vá»›i Ä‘á»™ng cÆ¡ bởi má»™t ngÆ°á»i con gái ra, không nghe hắn có hành tung gì nổi bật.
Trầm ngâm má»™t chút, VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng vụt há»i :
- Äào huynh có thể đến Giang Nam má»™t bận không?
Äào Äại Gia hÆ¡i ngạc nhiên :
- Äi Giang Nam?
Vương tam nương gật đầu :
- Tiểu muá»™i có má»™t chuyện, không phải chuyện của tiểu muá»™i mà chuyện này có quan hệ đến võ lâm, vì thế nên định nhá» Äào huynh...
Äào Äại Gia chận nói :
- NhÆ° VÆ°Æ¡ng muá»™i đã biết, ngu huynh chỉ giúp bằng hữu giang hồ trong những cÆ¡n túng ngặt vá» tiá»n tài, chứ từ lâu, sau ngày hạ sinh ThÆ° HÆ°Æ¡ng đến giá», ngu huynh không há» xen vào vá»›i bất cứ chuyện gì của bất cứ phe phái nào cả, không phải vì sợ sệt mà ngu huynh muốn tạo cho con má»™t cuá»™c sống yên lành, nhÆ°ng riêng đối vá»›i VÆ°Æ¡ng muá»™i...
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a tay chận lại cÆ°á»i :
- Äa tạ Äào huynh, Ä‘iá»u đó thì tiểu muá»™i có biết và thật sá»± thì chuyện tiểu muá»™i nhá» Äào huynh vốn không phải là nhá» can thiệp mà là nhá» làm má»™t cuá»™c thí nghiệm, muốn nhá» làm má»™t chứng nhân, vì riêng tiểu muá»™i và chung cho võ lâm, nói đúng hÆ¡n là má»™t số bằng hữu võ lâm Ä‘ang định khám phá má»™t việc, vì thế...
Thấy Äào Äại Gia định nói, VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a tay chận lại và nói tiếp :
- Tiểu muá»™i chỉ nhá» Äào huynh làm má»™t công việc thụ Ä‘á»™ng, nghÄ©a là không nên có má»™t phản ứng nào cả, trên con Ä‘Æ°á»ng Ä‘i đến Giang Nam, nếu gặp chuyện gì bất trắc, Äào huynh cứ để mặc cho sá»± việc đến đâu hay đến đó, vì thế cho nên Ä‘iá»u cần là Äào huynh chỉ Ä‘i má»™t mình trên cá»— xe vá»›i tên đánh xe, tốt hÆ¡n hết là nên mÆ°á»›n xe, mÆ°á»›n luôn cả ngÆ°á»i đánh xe chá»› đừng dùng xe nhà.
Äào Äại Gia cÆ°á»i :
- Không phản ứng thì vốn là cái nghá» gần hai mÆ°Æ¡i năm nay của ngu huynh rồi, nhÆ°ng nếu gặp trÆ°á»ng hợp nguy hiểm đến tánh mạng thì sao? CÅ©ng cứ xuôi tay à?
VÆ°Æ¡ng tam nÆ°Æ¡ng cÅ©ng bật cÆ°á»i :
- Tiểu muá»™i chỉ bằng lòng chịu trể đến tuổi này thôi, chá»› không khi nào chịu ở góa đến suốt Ä‘á»i đâu.
Äào Äại Gia nhìn cái cÆ°á»i, nhìn cái nghiêng nghiêng của ngÆ°á»i đẹp há» VÆ°Æ¡ng, lòng ông ta bá»—ng nghe rá»™n rã...
* * * * *
Quán rượu.
ThÆ°á»ng thÆ°á»ng những quán rượu nho nhá» lại hay có khách quen.
Có thể vì quá nhá» nên khách đến không nhiá»u, những khách thÆ°á»ng ngày là khách ở gần và nhất là khách... ăn chịu.
Quán rượu phía Nam thành là má»™t quán rượu nổi tiếng vừa lá»›n vừa có rượu ngon, thức ăn tuyệt mà lại vừa có nhiá»u gái đẹp.
Quán rượu này có luôn khách Ä‘iếm, phòng không nhiá»u nhÆ°ng luôn có sẵn và vì không phải thuần túy là khách Ä‘iếm, nên ngÆ°á»i đến đây ở trá» không nhiá»u.
ThÆ°á»ng thÆ°á»ng phòng ở đây chỉ cho mÆ°á»›n giá», má»—i khi khách nhậu cảm thấy hứng... nằm nghÄ© thì chủ quán sẽ sẵn sàng tÆ°Æ¡m tất.
Cố nhiên là chủ quán đài thá» luôn khoản... gái và đổi lại, khách hàng sẽ chi số bạc hÆ¡n cho mÆ°á»›n phòng không dÆ°á»›i chín mÆ°á»i đêm.
Và thÆ°á»ng đó là những khách quen.
Vì thế, tuy đây là một quán rượu lớn, nhưng khách quen lại cũng khá đông.
Có lẽ TrÆ°Æ¡ng Dị cÅ©ng là má»™t trong những khách quen đó, nên thay vì chá»n bàn, hắn vào quán rồi ngang nhiên Ä‘i thẳng ra sau.
Tên quản lý đưa mắt ra hiệu cho tên tiểu nhị, tên tiểu nhị đon đả chạy lại khúm núm :
- Dạ thÆ°a... chẳng hay khách quan muốn chá»n cở nào?
Trương Dị đáp :
- Cở... Lưu tiên sinh!
Tên tiểu nhị chừng như... mất hứng, hắn đưa mắt cho tên quản lý.
BỠbàn toán qua một bên, tên quản lý đi lại và Trương Dị lên tiếng trước :
- Lưu tiên sinh.
Tên quản lý tắt nụ cÆ°á»i, hắn nhìn TrÆ°Æ¡ng Dị từ đầu đến chân ấp a ấp úng nói không ra lá»i.
Cho tay vào túi lấy ra má»™t đồng tiá»n, TrÆ°Æ¡ng Dị hất hàm :
- Äi!
Tên quản lý khúm núm và toét miệng cÆ°á»i ngay :
- Dạ phải... phải...
Hắn vẫy tên tiểu nhị :
- ÄÆ°a vị khách quan đây Ä‘i cho đàng hoàng nghe chÆ°a.
Tên tiểu nhị vòng tay cÆ°á»i nịnh :
- Dạ, dạ... khách quan hãy theo tôi.
Trương Dị không nói thêm tiếng nào, hắn cứ lầm lũi đi theo.
* * * * *
Khá»i gian phòng ngủ là đến nhà cầu.
Tên tiểu nhị dẫn Trương Dị rẻ qua phía bên trái.
Lối đi này hơi tối và không được sạch.
Phía bên này là nhà cầu, phía bên kia là nhà bếp, con Ä‘Æ°á»ng hẹp mà lại thêm có Ä‘Æ°á»ng nÆ°á»›c từ nhà bếp và nhà cầu đổ ra biến thành má»™t thứ mùi... hổn tạp.
Qua khá»i dãy nhà cầu, bên trái có má»™t cánh cá»­a nhá» khép kín.
Tên tiểu nhị tháo chốt đưa tay ra hiệu cho Trương Dị đi theo và khép trái cánh cửa lại.
Bước qua cánh cửa thì một thứ mùi khác đập ngay vào mũi, mùi thuốc bắc.
Thứ mùi thuốc sống chớ không phải thuốc sắc trong siêu.
Qua cánh cá»­a cÅ©ng là má»™t lối Ä‘i nhá», chỉ có Ä‘iá»u bên này khá cao ráo sạch sẽ, hai bên lối Ä‘i nhỠđó không phải vách tÆ°á»ng mà là vách thuốc.
Bao lớn có, bao nhỠcó, thuốc được chất lên tới trần nhà.
Äây là bên sau của má»™t hiệu thuốc bắc.
TrÆ°Æ¡ng Dị thiếu chút nữa đã bật cÆ°á»i.
Phải Ä‘i suốt con Ä‘Æ°á»ng đẩm Æ°á»›t, hôi hám bên kia, có lẽ nhá» thuốc này mà đỡ bịnh.
Quẹo qua hai ba bận loanh quanh là đến một bức vách, nơi đây cũng có một cánh cửa.
Tên tiểu nhị xô cách cửa.
Bên ngoài là một cái hẻm hẹp chừng một bước, ngỠhẻm dài hun hút, rác rến ruồi bỠđổ loạn xạ, mùi hôi còn nặng hơn ngỠhẻm bên quán rượu gấp mấy lần.
Äối diện vá»›i cánh cá»­a nhá» bên tiệm thuốc là má»™t cánh cá»­a cÅ©ng y nhÆ° thế, cánh cá»­a này chỉ khép há».
Tên tiểu nhị kéo cánh cá»­a ra, bên trong không có ngÆ°á»i, chỉ thấy cây vụn chất từng đống cao nghiệu.
Những tấm ván dài ngắn không Ä‘á»u nhau, có tấm đã bào sạch, có tấm còn dấu cÆ°a, chồng chất lên nhau không thứ tá»± gì cả và bụi đóng từng lá»›p nhÆ° đã lâu ngày không ai mó tá»›i.
Gian nhà này có lẽ dài lắm, phía trước nghe văng vẳng có tiếng cưa tiếng đục và kế gian phòng chất cây vụn này là một dãy hòm kê san sát vào nhau che lấp cả lối đi.
Äủ thứ quan tài, cái đã sÆ¡n rồi, cái thì chÆ°a, lá»›n có, nhá» có, chất dài ra phía trÆ°á»›c và tiếng cÆ°a tiếng đục ngoài xa hÆ¡n nữa.
Bây giỠthì Trương Dị đã biết đây là phía sau của một trại hòm.
Má»™t lần nữa TrÆ°Æ¡ng Dị suýt bật cÆ°á»i.
Tiệm thuốc và trại hòm đâu đít vào nhau.
Có bịnh thì uống thuốc, không hết thì đã có trại hòm ở kế bên, kể ra thì ngÆ°á»i ta cÅ©ng khéo sắp đặt chu đáo quá.
Gian phòng chứa cây vụn có ba quan tài mà ván bên ngoài đã mục nhiá»u chá»—, có cái bị má»t ăn thủng nhiá»u lá»—.
Äây là ba cái mà có lẽ lâu quá không có ngÆ°á»i mua nên hÆ° mục, trại hòm nào cÅ©ng thế, ít nhất là há» cÅ©ng phải có đến năm ba cái bá» theo cây vụn.
Những cái đó vì ván xấu, rồi vì nhiá»u quá nên tồn lại, lâu ngày bị má»t, bị hÆ¡i nắng rá»i vào và hÆ° hại Ä‘i, nếu lúc thiếu cây, ngÆ°á»i ta cÅ©ng mang nó ra sá»­a lại, sÆ¡n phết lại để bán, nhÆ°ng những trại lá»›n, công việc đó chậm lắm, ngÆ°á»i ta lo làm cái má»›i hÆ¡n là sá»­a chá»­a lại cái đã hÆ°.
Tên tiểu nhị chỉ cái đặt trong góc tối và nói :
- Cánh cá»­a bên trong, xin má»i khách quan vào, tiểu nhân đã hết nhiệm vụ.
Trương Dị móc một nén bạc trao cho hắn, hắn cầm lấy bằng hai tay và khom mình xuống cám ơn rối tít.
Tên tiểu nhị quay trở vào tiệm thuốc.
Trương Dị bước thẳng tới chỗ quan tài trong góc, hắn đẩy cái nắp qua một bên và nhảy tót vào.
Một tay dở tấm ván đáy hòm, một tay kéo cái nắp lại như cũ, Trương Dị bước theo những bật thang bằng đá xuống hầm.
Bên dưới tối om om.
Äi xuống chừng hÆ¡n má»™t trượng, thế dốc lai dần và cuối cùng là đất bằng.
Lối đi độc đạo.
Äược hÆ¡n má»™t khoảng nữa là gặp má»™t cánh cá»­a chắn ngang, TrÆ°Æ¡ng Dị Ä‘Æ°a tay gõ nhẹ.
Bên trong có tiếng Ä‘á»™ng nho nhá», sau cùng có tiếng bÆ°á»›c chân Ä‘i vá» phía cá»­a và cánh cá»­a hé ra.
Một vệt sáng bên trong chói hắt vào mặt Trương Dị, bên trong có tiếng reo :
- á»i cha, lâu quá vậy?
TrÆ°Æ¡ng Dị lách mình vào cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Có rượu không?
Tiếng cÆ°á»i khà khà bên trong :
- Äâu có bao giá» mà lại không có rượu? Chỉ hiá»m thiếu ngÆ°á»i đối ẩm đấy chá»›.
Ãnh sáng tuy không phải là sáng lắm, nhÆ°ng bên ngoài tối om, bÆ°á»›c vào trong chợt thấy sáng nhÆ° ban ngày, chủ nhân của gian hầm chìa tay má»i khách vá»›i bá»™ mặt thật hết sức là đặc biệt.
Có nhiá»u con ngÆ°á»i, có nhiá»u bá»™ mặt, hoặc dữ hoặc hiá»n, hoặc gian xõa Ä‘iêu ngoa, nhÆ°ng những ngÆ°á»i gặp qua vài lần là có thể quên ngay, vì trên Ä‘á»i những bá»™ mặt nhÆ° thế quá nhiá»u.
Chỉ có bá»™ mặt của vị chủ nhân gian hầm này thì cho dầu chỉ phá»›t qua má»™t lần ngoài Ä‘Æ°á»ng, tá»›i chết cÅ©ng khó lòng quên được.
Không phải đó là một bộ mặt... có nanh có vuốt, cũng không phải bộ mặt với những vết thẹo chằng chịt, mà đó là một bộ mặt dễ nhìn.
Bá»™ mặt tÆ°Æ¡ng đối sáng, chỉ có Ä‘iá»u là da mặt men mét, nhÆ°ng cái làm cho ngÆ°á»i ta khó quên là ở cặp mắt của con ngÆ°á»i ấy.
Da mặt đã mét chẹt, đôi mắt lại ngÆ¡ ngÆ¡, toàn bá»™ mặt không lá»™ ra má»™t cái gì để ngÆ°á»i ta có thể phăng từ nÆ¡i ấy cá tánh của con ngÆ°á»i đó, nó không phải là bá»™ mặt của con ngÆ°á»i sống mà là bá»™ mặt của... thây ma.
* * * * *
Lưu tiên sinh.
CÅ©ng vá»›i bá»™ mặt “chết†đó, nhÆ°ng bây giá» thì lại có Ä‘iểm nụ cÆ°á»i, cố nhiên là nụ cÆ°á»i trông thật khó coi.
Hắn nâng chén rượu lên và nhướng mắt :
- Bao giá» Ä‘i?
Trương Dị đáp :
- Khá»i Ä‘i.
Lưu tiên sinh nhướng mắt :
- Sao vậy?
Trương Dị đáp :
- Hắn sẽ đến nạp mình...
Má»™t thoáng ngần ngừ trên mặt, TrÆ°Æ¡ng Dị vụt há»i :
- Nhưng cần gì phải làm như thế?
LÆ°u tiên sinh cÆ°á»i :
- Äã có tay trống rồi thì phải làm ngay, thứ nhất, để lâu biết đâu sẽ gặp trở ngại, thứ hai là Ä‘ang cần vốn.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- NhÆ°ng dầu thi hành ngay bây giá» thì cÅ©ng phải có má»™t thá»i gian cho hợp lý chá»›.
Lưu tiên sinh gật gật :
- Cố nhiên, nhưng cũng đâu cần phải lâu, sau khi công bố hôn lễ là có thể tiến hành, cái khó là phải phòng ngừa Vô Sắc.
Trương Dị nói :
- Hạ hắn.
Lưu tiên sinh lắc đầu :
- Không được, Vô Sắc đại sư thì có thể hạ được, nhưng bứt mây động rừng, gây oán với Thiếu Lâm trong lúc này thì chưa được.
TrÆ°Æ¡ng Dị vụt há»i :
- Vị chưởng môn tiá»n nhiệm của Võ ÄÆ°Æ¡ng là ai?
Lưu tiên sinh đáp :
- Thanh Nhiên Äạo Trưởng.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- So vá»›i PhÆ°Æ¡ng Trượng Thiếu Lâm thì ngÆ°á»i ấy nhÆ° thế nào?
Lưu tiên sinh đáp :
- Võ công có phần sút hÆ¡n đôi chút, nhÆ°ng danh vá»ng thì ngang nhau.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Hơn chớ ngang nhau sao được?
Lưu tiên sinh gật đầu :
- HÆ¡n là vì Thanh Nhiên Äạo Trưởng liên hệ nhiá»u vá»›i tục gia đệ tá»­, vì thế nên vấn Ä‘á» giao thiệp có rá»™ng hÆ¡n.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i tá»›i :
- Ông ta mất tích bao gi�
Lưu tiên sinh đáp :
- Trong khoảng mùa hạ hồi mÆ°á»i năm vá» trÆ°á»›c.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Trong trÆ°á»ng hợp nào?
Lưu tiên sinh đáp :
- Trong má»™t chuyến vân du Äá»™ng Äình Hồ, nhÆ°ng ná»­a Ä‘Æ°á»ng là mất tích.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Nguyên nhân?
Lục Tinh ÄÆ°á»ng lắc đầu :
- Không biết!
Trương Dị gặn lại :
- Äến nay vẫn không ai biết?
Lưu tiên sinh gật đầu :
- Sợ mãi mãi không ai biết được, vì đến nay thì chẳng những Võ ÄÆ°Æ¡ng mà cả các phái nhÆ° Thiếu Lâm, Nga Mi, Không Äá»™ng, cùng hợp sức Ä‘iá»u tra, nhÆ°ng suốt hÆ¡n mÆ°á»i năm nay cÅ©ng đành thúc thủ.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- NhÆ° vậy những nhân vật danh vá»ng cÅ©ng có trÆ°á»ng hợp chết mà không truy ra thủ phạm.
Lưu tiên sinh nhướng mắt :
- Chá»› sao, chẳng những có mà từ trÆ°á»›c đến nay lại còn có khá nhiá»u.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Như vậy tại sao Vô Sắc đại sư không mất tích?
Lưu tiên sinh khựng ngang.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Tại không có trÆ°á»ng hợp thuận lợi?
Lưu tiên sinh gật đầu :
- Äúng rồi, hạ thủ tuy có khó, nhÆ°ng cÅ©ng không khó bằng không có trÆ°á»ng hợp thuận lợi để cho ngÆ°á»i ta truy không được.
TrÆ°Æ¡ng Dị hÆ¡i trầm ngâm má»™t chút rồi vụt há»i :
- Thiên Sơn Nhất Quái chết hồi nào?
Lưu tiên sinh đáp :
- Hồi sáu năm trước.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Ai lại có thể giết được con ngÆ°á»i mệnh danh là vô địch trong thiên hạ đó?
Lưu tiên sinh lắc đầu :
- Không ai có thể giết được cả, chÆ°a có ngÆ°á»i nào là đối thủ của ông ta.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Thế tại sao ông ta lại chết?
Lưu tiên sinh đáp :
- Há» tạo cÆ¡ há»™i lừa ông ta xuống con Ä‘Æ°á»ng hầm dẫn từ lòng núi Thiên SÆ¡n, rồi dồn khói đẩy dần ông ta ra thác nÆ°á»›c.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- NhÆ°ng má»™t con ngÆ°á»i công lá»±c vô địch nhÆ° Thiên SÆ¡n Nhất Quái lại không thể vượt thác nÆ°á»›c được hay sao?
Lưu tiên sinh đáp :
- Ngay đầu thác nÆ°á»›c, tức là lối thoát ra khá»i con Ä‘Æ°á»ng ngầm đó, ngÆ°á»i ta đã đặt sẵn má»™t thá»›t đá, đúng hÆ¡n là ngÆ°á»i ta đã làm cho gành đá nÆ¡i đó sụp sẵn và khi Thiên SÆ¡n Nhất Quái vừa ló đầu ra là ngÆ°á»i ta cho gành đá sụp xuống đè luôn thây của ông ta dÆ°á»›i đáy nÆ°á»›c.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Nhưng nghe nói Thiên Sơn Nhất Quái đã ra vùng quan ngoại quá lâu, tại làm sao lại trở vỠThiên Sơn?
LÆ°u tiên sinh cÆ°á»i :
- Äâu có khó, ngÆ°á»i ta có cách để dẫn dụ ông ta trở lại Thiên SÆ¡n dá»… nhÆ° chÆ¡i.
Trương Dị gật gật đầu :
- Thanh Nhiên Äạo Trưởng mất tích, mÆ°á»i mấy năm nay không ai tìm ra thủ phạm, ngÆ°á»i ta lại có cách tạo cÆ¡ há»™i đến đúng má»™t nÆ¡i để trừ Thiên SÆ¡n Nhất Quái, thì tại sao không thể nhập hai chuyện lại để trừ Hòa Thượng Vô Sắc?
LÆ°u tiên sinh thoáng hÆ¡i khá»±ng lại, nhÆ°ng hắn bật cÆ°á»i ngay :
- Äúng rồi, tạo cÆ¡ há»™i cho Vô Sắc đại sÆ° đến chá»— mình có thể hạ thủ được, rồi sau đó là ông ta... mất tích.
Hắn gật gật và nói tiếp :
- Hay, nhưng làm sao tạo ra cơ hội đó?
Trương Dị nói :
- Tôi có cách.
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Cách nào?
Trương Dị đáp :
- Sau khi giải quyết xong vụ Cẩm Tú sơn trang.
Lưu tiên sinh nâng chén lên :
- Cạn cho hết cái này.
Trương Dị đưa tay chận lại :
- Khoan.
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Còn gì nữa?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Tính trÆ°á»›c chuyện chia chác đã chá»›, làm cho ká»· để khá»i mất lòng sau.
LÆ°u tiên sinh cÅ©ng cÆ°á»i :
- Nói trước đi.
Trương Dị nói :
- Nếu thá»±c hiện đúng được theo kế hoạch, thứ nhất thì chia hai cái sau, trÆ°á»ng hợp không được thì giao trÆ°á»›c cho tôi và thêm má»™t phần ba cái sau nữa.
Lưu tiên sinh gặn lại :
- Sau hôn lễ?
Trương Dị gật đầu :
- Ngay sau đó.
LÆ°u tiên sinh nâng chén lên khá»i đầu :
- Quân tử nhất ngôn.
Trương Dị cũng đưa chén lên :
- Chỉ trừ trÆ°á»ng hợp có kẻ phản trắc thì câu chuyện giao kết phải được thay đổi lại.
LÆ°u tiên sinh cÆ°á»i lá»›n :
- Nhưng chắc chắn là không có chuyện đó.
Cả hai kê chén vào miệng và cùng cạn một lần.
Khi Trương Dị ra gần tới cửa thì Lưu tiên sinh vụt nói :
- Lữ Ngá»c Hồ.
Trương Dị gật đầu :
- Biết rồi...
Con Ä‘Æ°á»ng hầm bị tắt mất ánh sáng khi cánh cá»­a được khép lại, bóng tối trầm trầm. Bóng tối của con Ä‘Æ°á»ng hầm giống y nhÆ° bóng tối trong lòng ngÆ°á»i khi có những âm mÆ°u không sáng sủa...
* * * * *
Những kẻ làm chuyện ám muá»™i thÆ°á»ng thÆ°á»ng hay Ä‘i trong bóng tối.
Vì bóng tối vừa làm cho ngÆ°á»i không thấy há», mà chính há» cÅ©ng khá»i phải nhìn thấy ánh sáng, há» rất sợ ánh sáng, vì ánh sáng chói mắt làm cho những suy tính trong lòng há» không sâu sắc.
Nhưng những kẻ chính đại quanh minh lại cũng có lúc phải đi trong bóng tối.
Má»™t là chỉ có vào bóng tối, há» má»›i có thể “moi†được những kẻ chuyên làm chuyện trong bóng tối, đó là nguyên tắc nhập địa ngục để tìm quá»· dá»a xoa.
TrÆ°á»ng hợp thứ hai, không phải quyết tâm khám phá việc gì, không có ý muốn tìm những kẻ trong bóng tối, nhÆ°ng con ngÆ°á»i chính đại quanh minh lại cÅ©ng phải Ä‘i trong bóng tối.
Äó là trÆ°á»ng hợp lỡ Ä‘Æ°á»ng.
* * * * *
Äào Äại Gia Ä‘ang qua má»™t cái truông.
Truông vốn đã ít khi sáng, bây giỠlại là vỠđêm, nên bóng tối càng dầy hơn nữa.
Cá»— xe không thể Ä‘i nhanh vì Ä‘Æ°á»ng không thấy rõ.
TrÆ°á»›c mặt là má»™t khối Ä‘en ngòm, không thể biết đâu là rừng đâu là Ä‘Æ°á»ng, bánh xe lăn từng vòng chậm chạp.
Tên đánh xe hình nhÆ° hÆ¡i khiếp, hắn nói vá»ng vào xe :
- Äại Gia, tối quá.
Äào Äại Gia há»i :
- Äã được bao xa rồi? Äược ná»­a truông chÆ°a?
Tên đánh xe đáp :
- Không biết được bao nhiêu, nhÆ°ng từ khi đến đầu truông đến giá» thì đã hÆ¡n má»™t khắc thá»i gian rồi.
Äào Äại Gia cÆ°á»i :
- Äã không thể dừng lại thì phải Ä‘i luôn, chá»› không lẽ quay lá»™n ngược lại? Bây giỠđâu còn nói chuyện tối sáng nữa, khi má»›i vào truông thì chính mình cÅ©ng đã biết tối rồi chá»› đâu phải bây giá» má»›i biết.
Tên đánh xe làm thinh.
Hắn đâm tức mình ngang.
Quả thật, hồi ở đầu truông, hắn đã thấy trá»i bắt đầu tối, thế nhÆ°ng cho đến bây giá» thì hắn má»›i bắt đầu thấy sợ.
Những ngÆ°á»i khách Ä‘i biển, nếu không phải là thủy thủ, nếu không phải là những kẻ từng linh Ä‘inh trên biển cả thì tâm trạng của há» rất dị kỳ.
Khi má»›i bÆ°á»›c chân xuống thuyá»n, há» cảm thấy chiếc thuyá»n lá»›n quá, vững quá, há» cảm thấy ngồi trên chiếc thuyá»n này còn vững hÆ¡n là ngồi trên bá»™ ván ở nhà.
Há» cảm thấy rằng cho dầu sóng gió cách nào, vá»›i má»™t chiếc thuyá»n quá vững nhÆ° thế này, ngàn Ä‘á»i cÅ©ng vẫn yên nhÆ° bàn thạch.
NhÆ°ng khi đã ra khÆ¡i, khi đã bị sóng cho nhồi lên hụp xuống khi há» nhìn thấy đâu đâu cÅ©ng là trá»i vá»›i nÆ°á»›c, những bá» cây quen thuá»™c bây giỠđâu mất, y nhÆ° mặt đất, cây cá», núi rừng Ä‘á»u bị biển cả nhận xuống đáy sâu...
Bây giá» thì há» má»›i thấy sức mạnh hãi hùng của biển cả, há» bá»—ng cảm thấy chiếc thuyá»n vững chắc của há» bây giá» giống nhÆ°... thuyá»n giấy.
HỠbắt đầu rung.
Má»™t khi đã rung rồi thì nhiá»u chuyện sợ khác nữa cứ theo tiếp đó mà... tiếp tục.
Chẳng hạn nhÆ° há» thấy chiếc thuyá»n có thể vỡ ra từng mảnh, há» mÆ°á»ng tượng nhÆ° chiếc thuyá»n mục nát từ bao giá», há» thấy chiếc thuyá»n chá»— nào cÅ©ng má»ng manh.
Há» lại sợ... biết đâu chừng có má»™t con kình ngÆ° phóng vào thuyá»n, chiếc thuyá»n chìm xuống rồi tất cả, cả ngÆ°á»i và cả chiếc thuyá»n sẽ được lùa vào bụng cá.
Con ngÆ°á»i là nhÆ° thế, cứ má»™t khi đã run rồi thì từ cái sợ này kéo theo nhiá»u cái sợ khác, có những cái sợ mà nếu khi còn ở trên đất liá»n, có ai nói ra chắc há» sẽ ôm bụng cÆ°á»i lăn, vì cái sợ quá vô lý, nhÆ°ng bây giá», khi đã ra khÆ¡i rồi, khi cảm thấy không có chá»— nào bấu víu được lúc chiếc thuyá»n cứ nhÆ° muốn đâm luôn xuống đáy biển nhÆ° thế thì tất cả má»i thứ gì vô lý nhất cÅ©ng trở thành... có lý.
Tài sản của killer1310

  #40  
Old 26-06-2008, 02:53 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 39

Yến Tử Xuyên Liêm


Khi ngÆ°á»i ta đã sợ thì nhiá»u trÆ°á»ng hợp khác nhau nhÆ°ng tâm trạng lại giống nhau.
Tên đánh xe này cũng thế.
Hồi mới thót lên xe và cho đến khi đi vào truông tối, chẳng những hắn không sợ sệt gì mà lại còn vô cùng tin tưởng.
Hắn đã nghe danh tiếng của Äào Äại Gia, hắn đã thấy con ngÆ°á»i dáng dấp oai hùng, bằng vào cái nghe, cái thấy đó, hắn coi má»i sá»± nguy hiểm trên Ä‘á»i này chỉ bằng má»™t hạt tiêu.
Äừng nói con Ä‘Æ°á»ng truông này, mà cho dầu cần phải Ä‘i vào chá»— miệng cá»p hang hùm, phải Ä‘i và chá»— thiên quân vạn mã, giÆ°Æ¡m giáo dăng trá»i, hắn cÅ©ng coi chẳng vào đâu.
Thế nhưng bây giỠkhi vào đến giữa truông rồi, tâm trạng của hắn bỗng thay đổi hẳn.
Trá»i tối ngá»­a bàn tay không thấy, bốn phía tối bÆ°ng bÆ°ng.
Giữa Ä‘Æ°á»ng truông, hai bên rừng sâu thăm thẳm, không có má»™t tiếng Ä‘á»™ng, không nghe thấy tiếng chim kêu mà cÅ©ng không nghe thấy tiếng cá»p gầm, tên đánh xe bá»—ng có cảm giác nhÆ° Ä‘i vào đất chết.
Thật là tai hại, đang lúc sợ sệt mà trong ý nghĩ lại len vào tiếng chết, chỉ mới nghĩ đến “đất chết†không thôi là y như bao nhiêu cơn lạnh mùa đông chạy tuốt vào xương sống, luồn thẳng đến óc hắn, thân hình hắn bỗng co rúm lại...
Cũng may nhỠhắn ngồi sâu vào hiên xe, chiếc xe còn có tay vịn, nếu không chắc hắn sẽ bị lăn nhào xuống đất.
Äúng nhÆ° Äào Äại Gia vừa nói, đã không thể dừng ngang giữa truông được thì phải Ä‘i luôn chá»› không lẽ quay trở lại?
Nhưng nếu đi tới trong hoàn cảnh như thế này...
Bốn bên bóng tối nhÆ° ép lại, xe vẫn lăn bánh nhÆ°ng hình nhÆ° không còn có Ä‘Æ°á»ng Ä‘i...
Bất cứ má»™t tai há»a nào cÅ©ng Ä‘á»u có thể xảy ra, bây giá» thì không nghe thấy tiếng Ä‘á»™ng nào, nhÆ°ng bất cứ má»™t tiếng Ä‘á»™ng nào cÅ©ng có thể dẫn tá»›i chết chóc.
Tên đánh xe lại càng bủn rủn khi nghĩ đến chết chóc.
Hắn nghÄ© lung tung, hắn nghÄ© đủ má»i việc, nhÆ°ng toàn là việc kinh khủng chá»› không khi nào nghÄ© đến chuyện sẽ yên lành ra khá»i con Ä‘Æ°á»ng truông này cả.
Bây giá» thì hắn rất mong có má»™t tiếng Ä‘á»™ng, tiếng Ä‘á»™ng gì cÅ©ng được, có thể tiếng Ä‘á»™ng của má»™t con chim đập cánh, có thể là má»™t tiếng Ä‘á»™ng của má»™t con chồn ăn đêm bÆ°á»›c gảy cảnh khô, cÅ©ng có thể là tiếng Ä‘á»™ng của... cá»p gầm, hắn cÅ©ng rất sợ cá»p, nhÆ°ng nếu nghe tiếng gầm thì vẫn có thể kịp thá»i để tránh né, hÆ¡n là im lìm nhÆ°... đất chết bây giá».
Hắn thấy cái gì xảy ra cÅ©ng Ä‘á»u có thể chết được, từ má»™t thân cây đốn gốc làm bẫy xập, chỉ cần có ngÆ°á»i chặt đứt sợi giây giữ thân cây thì cả cá»— xe, cả con ngá»±a và hai ngÆ°á»i trên cá»— xe này Ä‘á»u bị đè dập nhÆ° má»™t đống thịt.
Có thể ngÆ°á»i ta không làm cách đó mà ngÆ°á»i ta chôn thứ thuốc bắn đá và má»™t khối đá dá»±a Ä‘Æ°á»ng, ngÆ°á»i ta canh cài ngòi dẫn há»a, khi cá»— xe vừa tá»›i thì tiếng nổ phát lên...
Hắn nghÄ© có má»™t cách Ä‘Æ¡n giản hÆ¡n cả là ngÆ°á»i ta đào sẵn má»™t cái hầm giữa Ä‘Æ°á»ng, bây giá» trá»i tối Ä‘en nhÆ° má»±c nhÆ° thế này, thì há» không cần phải ngụy trang bằng lá»›p đất má»ng gì cả, ngÆ°á»i ta cứ để trống nhÆ° những cái hầm đổ rác là cả xe cả ngá»±a cả ngÆ°á»i sẽ lá»t tuốt xuống hầm sâu, chỉ cần năm ba cây chông bằng gốc tre già dá»±ng phÆ¡ phèo cÅ©ng đủ giết cả ngá»±a lẩn ngÆ°á»i...
Nghĩ đến cây chông bằng gốc tre già là hắn càng rung hơn nữa.
Gốc tre chừng bốn năm mùa, trong ruá»™t Ä‘á» au, rá»±a búa lôi thôi chặt vào là nháng lá»­a. Thứ gốc tre đó, ngÆ°á»i ta chẻ nhá» chừng bằng ngón chân cái, đầu nức ba cạnh...
Hắn lại rùng mình.
Hắn đã chứng kiến ngÆ°á»i Thượng Du bẫy heo rừng má»™t bận, con heo thật dữ, phá hại cả trăm mẫu rẩy, những tay thợ săn “ba phát ba trúngâ€, những con chó săn cao lá»›n cÅ©ng Ä‘á»u phải chịu thua, nhÆ°ng khi con heo bị sụp xuống “hầm chông†thì nó chỉ rống lên mấy tiếng rồi tắt thở...
Những ngá»n chông gảy sát vào da, chỉ có cách xẻ thịt ra má»›i mong lấy được...
“Hầm Chôngâ€, hắn chỉ nghÄ© thầm trong bụng mà nghe in nhÆ° ai đó thét vào tai hắn thật lá»›n...
“Hầm Chôngâ€!
* * * * *
Một tiếng thét thật lớn.
Tiếp theo đó là một cái... ào.
Cỗ xe sụp tuốt xuống hầm.
Nhưng không phải hầm chông...
Äó là má»™t cái hầm trống, nhÆ°ng thật sâu và khi cá»— xe lá»t xuống thì má»™t màn lÆ°á»›i bằng giây gai cÅ©ng đã chụp xuống theo.
Tên đánh xe hồn phi phách tán, hắn vừa ngoái cổ dòm lên thì thấy má»™t bóng ngÆ°á»i từ xa xẹt tá»›i nhÆ° chim én.
Äào Äại Gia kêu nho nhá» :
- Yến Tử Xuyên Liêm!
* * * * *
Bất cứ sau má»™t con Ä‘Æ°á»ng lá»›n trong má»™t thị trấn nào cÅ©ng Ä‘á»u có khu nhà đông đúc. Gần ngoài Ä‘Æ°á»ng là những ngôi nhà khang trang, nÆ¡i nào cÅ©ng có vòng tÆ°á»ng riêng biệt, bên trong những vòng tÆ°á»ng đó là tòa nhà, tá»± nhiên tòa nhà thì dầu lá»›n cách mấy cÅ©ng có chừng má»±c, nhÆ°ng khu đất thì thật rá»™ng, ngoài khu vÆ°á»n hoa, tiá»n viện, hậu viện, gần chân tÆ°á»ng còn những khoảng đất bá» trống, có thể cất bốn giải nhà cho hàng trăm ngÆ°á»i ở cÅ©ng còn thừa.
Ngược lại với bên ngoài, đi sâu vào trong là khu nhà đông đảo hơn, chen kín mít vào nhau, đó là khu nhà của bần dân.
Äất ít ngÆ°á»i đông, há» cất sát vào nhau, chỉ chừa những con Ä‘Æ°á»ng nhá», gánh má»™t cái gánh mà thúng lá»›n là phải đụng, thêm vào đó, gặp mùa mÆ°a là nÆ°á»›c ngập đến ống chân.
Những con Ä‘Æ°á»ng chằng chịt đó, nhiá»u khi lại sát vào mái hiên nhà, có khi sàn trÆ°á»›c của nhà này lại là cái sân của nhà khác, há» chui rúc nhÆ° ổ chuá»™t...
Hình nhÆ° không má»™t nÆ¡i nào có má»™t thứ giống nhau, ở vào khu nhà lụp xụp nhÆ° thế, nhÆ°ng thỉnh thoảng ngÆ°á»i ta vẫn thấy má»c lên má»™t vài ngôi nhà khá lá»›n, khá đẹp, tá»± nhiên khi má»™t ngôi nhà má»c lên “lạc lá»ng†nhÆ° thế, thì chính nó đã có sá»± cách biệt vá»›i chung quanh.
VỠphía đông khu dân cư lụp xụp này, có một ngôi nhà như thế.
Thỉnh thoảng ngÆ°á»i ta thấy má»™t cô gái hé cổng Ä‘i ra ngoài, có lẽ đó là cô tá»› gái của chủ ngôi nhà đó, cô ta mua má»™t ít thứ cần dùng rồi lại thụt mất vào trong, cánh cổng sắt kiên cố cách biệt hẳn vá»›i bên ngoài.
Chủ nhà là hạng ngÆ°á»i nào, chung quanh cÅ©ng không há» biết.
Giữa má»™t khu nhà lụp xụp, bá»—ng có má»™t tòa nhà “kín cổng†nhÆ° thế, ban đầu chắc ngÆ°á»i ta cÅ©ng tò mò, nhÆ°ng riết rồi cÅ©ng không ai buồn để ý.
NgÆ°á»i ta lo chén cÆ¡m manh áo, chá»› hÆ¡i đâu cứ Ä‘i để ý vào chuyện của thiên hạ làm chi, nhất là “thiên hạ†có vòng tÆ°á»ng, có vÆ°á»n hoa, có cổng kín, mà cÅ©ng không Ä‘á»™ng chạm đến ai thì cÅ©ng không ai mắc má»› gì “điá»u tra†cho mệt xác.
Tuy nhiên cÅ©ng có nhiá»u kẻ... Ä‘oán mò, ngÆ°á»i ta cho đó là má»™t vị khoa bảng hồi hÆ°u, “bế môn tạ khách†để an dưỡng tuổi xế chiá»u, cÅ©ng có ngÆ°á»i cho rằng má»™t phú há»™ nào đó lập “phòng haiâ€, để thỉnh thoảng vỠđây “đổi mónâ€...
CÅ©ng có ngÆ°á»i cho rằng chủ nhân ngôi nhà đó là bậc đã “khám phá hồng trầnâ€
nhÆ°ng không muốn vào chùa, nên chá»n má»™t ngôi nhà an tịnh để Ä‘á»™ xác phàm cho đến khi hết kiếp...
Nhiá»u lắm, há» Ä‘oán nhÆ° thế này, nhÆ° thế ná», nhÆ°ng toàn là Ä‘oán tốt, không má»™t ai nghÄ© ngôi nhà đó có chuyện... bất lÆ°Æ¡ng, vì rồi, không há» xảy ra má»™t chuyện gì phiá»n hà cho hàng xóm cả.
Những khu xóm dân nghèo thÆ°á»ng là thế, há» vốn là lÆ°Æ¡ng thiện, há» có sẵn tâm niệm là đừng ai Ä‘á»™ng đến mình là mình cÅ©ng vậy. Há» chỉ sợ ngÆ°á»i gây sá»± chứ há» không há» gây sá»± vá»›i ai. NhÆ°ng nếu ai có dịp lẻn vào dòm thấy trong tòa nhà đó, nhất định là ngÆ°á»i ta... bật ngá»­a.
Khu vÆ°á»n không rá»™ng lắm, nhÆ°ng cây cối um tùm, cố nhiên không phải là cây rừng mà toàn là cây ăn trái, bên trong ngôi nhà đóng cá»­a im lìm, không thấy bóng ngÆ°á»i.
Phía trước có hai lớp cửa, cửa cây nhưng rất kiên cố, vách gổ được làm bằng một thứ gổ thật dầy, khoan sắt, song cửa cũng bằng sắt.
Nhà không có hành lang, lên thá»m là cá»­a cách khoảng nhÆ° hành lang, bên trong lại có má»™t cá»­a nữa, cả hai lá»›p cá»­a không há» mở ra lần nào, ngày ngày tháng tháng đóng khít rim.
Qua khá»i hai lá»›p cá»­a ngoài là phòng khách, qua khá»i phòng khách lại là má»™t lá»›p cá»­a nữa, bên trong là phòng ngủ, qua khá»i phòng ngủ lại thêm má»™t lá»›p cá»­a và cuối cùng là phòng nấu ăn.
Gian dành để nấu ăn có má»™t cái sân lá»™ thiên, vừa làm sàn nÆ°á»›c mà cÅ©ng vừa để phÆ¡i y phục, nhÆ°ng bên trên không phải để trống nhÆ° những sân lá»™ thiên khác, trên đó có má»™t tấm lÆ°á»›i sắt cá»ng lá»›n bằng cổ tay và lá»— lÆ°á»›i thì không thể thò tay vào lá»t.
Tấm lÆ°á»›i sắt đó chỉ khi nào trèo lên má»›i thấy, vì nó được khuyết dÆ°á»›i đầu tÆ°á»ng.
Từ nhà bếp ra sân lá»™ thiên có má»™t cánh cá»­a cÅ©ng bằng gổ nặng, qua khá»i sân lá»™ thiên lại có má»™t cánh cá»­a nữa, cánh cá»­a này cÅ©ng kiên cố lắm, bên sau cánh cá»­a đó là gian phòng chất củi, bên ngoài lại có má»™t cánh cá»­a dầy.
NgÆ°á»i con gái mà ngÆ°á»i ta nghi là cô tá»› gái của nhà này, thỉnh thoảng Ä‘i ra bằng ngá» cá»­a nhà để củi, má»—i khi ra, cô ta khóa trái bằng má»™t ống khóa thật to, khi vào thì song cá»­a sắt được gài vào then cẩn thận.
Từ nhà sau lên nhà trÆ°á»›c, chỉ có má»—i má»™t ngÆ°á»i: ngÆ°á»i con gái đó.
NgÆ°á»i con gái đó là Äào Liá»…u.
Nàng được TrÆ°Æ¡ng Dị Ä‘Æ°a vỠở đó, ngoài TrÆ°Æ¡ng Dị thỉnh thoảng Ä‘i vá», nàng không thấy má»™t ngÆ°á»i nào khác.
Äáng lý cô ta đã há»i :
- Nhà này là nhà ai? Ở đây đến bao lâu? Và sau đó là đi vỠCẩm Tú sơn trang hay là tìm gặp Thư Hương?
Äáng lý còn nhiá»u câu há»i khác nữa, nhÆ°ng nàng không há»i.
Vì TrÆ°Æ¡ng Dị không bao giỠở đây lâu, có chuyện hắn má»›i vá», cô ta chỉ ra khá»i gian nhà này má»™t lần là khi TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi âm mÆ°u làm đám cÆ°á»›i ThÆ° HÆ°Æ¡ng vá»›i Lữ Ngá»c Hồ giả, rồi sau đó, khi đến sòng bạc của Kim Râu là nàng lại trở vỠđây.
Khi má»›i bÆ°á»›c vào nhà này, TrÆ°Æ¡ng Dị đã dặn ngay: “Khi cần mua sắm cái gì thì Ä‘i thật nhanh, càng ít Ä‘i càng tốt và cứ ở đó đợi hắnâ€.
Chính vì thế mà nàng không há»i.
Nàng biết không cần phải há»i, khi cần thì TrÆ°Æ¡ng Dị sẽ nói ngay, khi chÆ°a cần, há»i hắn vô ích, vì hắn rất ít nói chuyện vá»›i cô ta.
Không hiểu tại sao, gặp mặt Trương Dị là cô ta tin tưởng hắn vô cùng, mặc dầu hắn không có mặt ở đây, nhưng nàng biết chắc rằng chỗ này rất vững, ngoài sự xắp xếp của Trương Dị, lại còn mấy lớp cửa quá kiên cố, trừ khi ra ngoài mua đồ, ở trong nhà cô ta cảm thấy không ai làm gì được cả.
Vì thế mà cô ta rất ít đi ra.
NhÆ°ng cô bé Äào Liá»…u không há» biết rằng những lá»›p cá»­a đó kiên cố thật, có thể dùng búa đập cÅ©ng khó mà vỡ nổi nhÆ°ng vẫn có ngÆ°á»i mở được, mở má»™t cách dá»… dàng mà nàng không hay biết.
Vì cô ta chÆ°a nghe danh má»™t nhân vật phi thÆ°á»ng.
Nói phi thÆ°á»ng không phải vì võ công quá giá»i, mà là phi thÆ°á»ng vá» nghá»... mở cá»­a.
NgÆ°á»i đó là Thập Tam Chích Thủ.
Cái danh hiệu đó không phải bạn bè tặng mà chính hắn tự xưng.
Hắn bảo rằng hắn có thấy má»™t tượng phật mÆ°á»i hai tay, ngÆ°á»i ta giải thích thật nhiá»u, hắn không nhá»› rõ, nhÆ°ng mang máng hắn biết mÆ°á»i hai tay của ông phật đó tạo dùng để... quảng Ä‘á»™ chúng sanh.
Hắn bảo hắn cÅ©ng có làm chuyện quảng Ä‘á»™ chúng sanh, không phải nhiá»u hay ít, nhÆ°ng hắn quả quyết là hắn làm nhiá»u hÆ¡n phật, vì hắn chÆ°a thấy phật làm nhÆ° hắn.
Hắn bảo nhÆ° thế cÅ©ng chÆ°a đủ, vì mÆ°á»i hai cánh tay hắn lo “quảng Ä‘á»™ chúng sanh†nhÆ°ng nếu chỉ thế thôi thì hắn không có... vốn. Và vì thế cho nên hắn cần thêm má»™t cánh tay nữa, cánh tay này chuyên dùng để kiếm “vốn†bằng cách... mở cá»­a nhà giàu.
Do đó hắn tự xưng là Thập Tam Chích Thủ.
Thông thÆ°á»ng lối tá»± xÆ°ng ngÆ°á»i ta hay quá lố, nhÆ°ng vá»›i Thập Tam Chích Thủ thì đúng là danh bất hÆ° truyá»n.
Có ngÆ°á»i bảo rằng hắn tá»± xÆ°ng nhÆ° thế vẫn còn là khiêm tốn.
Äối vá»›i bạn bè, má»—i khi nghe Thập Tam Chích Thủ định Ä‘á»™t nhập vào má»™t chá»— nào thì không má»™t ai bàn đến chuyện khó hay dá»…, vì vá»›i hắn thì không có vấn Ä‘á» khó dá»…, chỉ có chuyện hắn muốn làm hay không thế thôi.
Nếu Äào Liá»…u mà biết được vá» Thập Tam Chích Thủ thì chắc chắn cô ta không còn Ä‘em á»· vào cái kiên cố của ngôi nhà này nữa.
Vì đối vá»›i những lá»›p cá»­a của ngôi nhà này, có thể là bất khả xâm phạm đối vá»›i tất cả thiên hạ, nhÆ°ng vá»›i Thập Tam Chích Thủ thì y nhÆ° bá» ngá».
Hắn vào nhà không có một tiếng động nào.
Không, nói không có tiếng Ä‘á»™ng thì không đúng, phải nói là Äào Liá»…u có nghe tiếng “chuá»™t chạyâ€, nàng nghe má»™t tiếng thật nhá» phía phòng khách nhÆ°ng khi nàng vừa quay lại thì không còn lên tiếng kịp.
Thật sá»± thì cô ta cÅ©ng không nhìn rõ con ngÆ°á»i đó, cô ta chỉ thấy má»™t cánh tay và sau đó là bất tỉnh...
* * * * *
Trừ trÆ°á»ng hợp phải nuốt sâu Ä‘á»™c, chá»› chuyện sâu bò trên mình thì chÆ°a ai chết bao giá».
Thế nhÆ°ng má»™t trăm ngÆ°á»i, chÆ°a nghe có ngÆ°á»i nào dám nói là chẳng sợ sâu.
Nhất là những cô gái, mÆ°á»i ngÆ°á»i sợ đến mÆ°á»i má»™t.
Äào Liá»…u tỉnh dậy là thấy hai vật.
Cả hai vật Ä‘á»u có thể làm cho nàng có thể chết giấc trở lại nhÆ° chÆ¡i.
Thứ nhất là Vương đại nương.
Vừa thấy VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng là Äào Liá»…u muốn nhắm ngay mắt lại.
Nếu nói bộ mặt quỷ là đáng sợ, cô ta vẫn bằng lòng thấy quỷ hơn là thấy cái bộ mặt xinh đẹp của con quỷ sống Vương đại nương.
Hắn cÆ°á»i thật dịu, thật đẹp, thật hiá»n, nhÆ°ng dÆ°á»›i con mắt của Äào Liá»…u, cái cÆ°á»i của VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng, cái hàm răng nhÆ° ngá»c đó có ló ra bốn cái nanh nhá»n hoắc.
Cô ta định nhắm mắt lại nhưng không nhắm được, vì ngay đó là cô ta nhìn thấy vật thứ hai.
Äó là má»™t cái thùng, bốn bên bằng thứ lÆ°á»›i mành mành, đầy nhóc má»™t thùng...
sâu.
Những con sâu rá»m bằng ngón tay cái, dài gần má»™t gang tay xà nẹo vá»›i nhau thành từng cục dồn ngổn.
Sợ VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng thật, sợ đến mức Äào Liá»…u muốn nhắm ngay mắt lại chá»› không dám nhìn, nhÆ°ng vá»›i thứ sâu này thì cô ta không còn sức để mà nhắm mắt, vì thế, cô ta thấy hết sức rõ ràng...
Chùm lông chôm chổm trên lưng sâu cố nhiên là đã rùng mình rồi, nhưng cái ghê gớm hơn hết là dưới bụng, không biết đó là chân hay vú, từng ngấn từng ngấn trăng trắng xanh xanh...
Bao nhiêu nÆ°á»›c miếng trong miệng của Äào Liá»…u vùng khô khốc, toàn thân cô ta nổi gai tê buốt, hÆ¡i lạnh chạy từ dÆ°á»›i xÆ°Æ¡ng mông lên tá»›i óc, mắt trợn trừng và quai hàm nhÆ° tréo lại.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i thật dịu :
- Äừng sợ, kể ra thì cái đồ ôn dịch đó bò trên mình cÅ©ng nhá»™t lắm, vậy mà em nghÄ© coi, ở đây có những đứa em nhá» kỳ cục lắm, dạy dá»— nó không chịu nghe, năn nỉ ỉ ôi cách gì cÅ©ng nhất định cải lại, trách mắng la rầy gì cÅ©ng không được, vậy mà cứ cởi quần áo ra cho chừng vài chục con sâu bò lên mình là nói cái gì cÅ©ng nghe lá»i răm rắp!
“Hắn†cÆ°á»i cÆ°á»i và nói tiếp :
- Em nghĩ coi; mắm không ngon, mắm để nêm canh, gia dục không lành thì chị em mình đóng cửa dạy nhau. Nói ráo nước miếng cũng không nghe, càng nói, chị càng tức muốn chết, chị em thương nhau hết tình dạy dỗ lại không chịu nghe, thế mà sâu nó dạy thì nghe, tức không?
Äào Liá»…u líu lưỡi, cô ta bá»—ng nghe từ dÆ°á»›i ruá»™t cuá»™n lên phát ói...
Vương đại nương nói tiếp :
- Nhưng đâu phải toàn là cái thứ mất dạy như vậy, một trăm đứa mới có một đứa không ra gì, ngay như em nè, nhớ không? Lần trước chị thấy là biết ngay, chị đâu có ép em làm chuyện gì đâu, đã không ép mà chị còn gởi em vào chỗ sung sướng...
Äào Liá»…u chợt nghe hÆ¡i lạ.
Khi thấy VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng, khi thấy giá» sâu lúc ngúc là cô ta nghÄ© ngay đến chuyện bắt ép “hành nghá»â€ đối vá»›i má»™t ngÆ°á»i chứa Ä‘iếm thì có chuyện gì ngoài chuyện ấy?
Thế nhưng câu nói vừa rồi của Vương đại nương làm cho cô ta động tánh tò mò.
Cô ta há»i bằng má»™t giá»ng nhÆ° Ä‘á»› lưỡi :
- Làm... làm gì? Ô... bà bảo tôi làm gì?
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Bá»™ em tưởng chị Ä‘Æ°a em vỠđây là bảo em tiếp khách à? Äâu phải, ở trong nghá» mấy chục năm nay em tưởng chị không biết sao? Không có đâu, tùy theo ngÆ°á»i chá»›, chị biết em đâu có thích làm cái nghỠđó, mà chị thì thÆ°Æ¡ng em mà khi em đã không thích thì chị đâu có ép?
Äào Liá»…u càng ngạc nhiên.
Tú bà bắt gái tÆ¡ vá» mà không buá»™c tiếp khách thì không lẽ má»i làm... tú bà?
Nàng chá»›p mắt há»i :
- Tôi... tôi không... làm cái đó được, ngoài cái đó, bà bảo tôi làm gì tôi cũng chịu, giặt giủ, đổ *** đổ đái gì cũng được.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Tầm bậy, ai mà bảo em làm cái chuyện cá»±c nhá»c nhÆ° thế? Bây giá» thì em cứ nghỉ Ä‘i, nhÆ°ng em mà cần làm chuyện rÆ°á»›c khách thì chị phải nói ngay, chá»› còn em không làm chuyện đó thì có gì mà vá»™i. Chị nói để em yên lòng, không bao giá» chị bảo em làm chuyện đó, chỉ khi nào trong thá»i gian còn ở đây vá»›i chị, mà em phải lòng má»™t ngÆ°á»i nào, em ngỠý thì chị má»›i gả, bằng không thì thôi. Và khi nào em thấy không muốn ở vá»›i chị nữa thì em cứ việc cho chị biết, bao nhiêu công lao của em, chị sẽ tính sòng phẳng và để em Ä‘i ngay.
Là má»™t cô gái mà đầu óc không phải tối tăm, làm sao Äào Liá»…u lại dám tin những lá»i nói của VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng? Thế nhÆ°ng chỉ cần là không gấp, chỉ cần có thá»i gian, kéo dài được ngày nào hay ngày nấy, nàng quyết tâm tìm cÆ¡ há»™i...
* * * * *
Thư Hương đâm cáu.
Cái nóng ná»±c nhất của nàng là khám phá đám Hòa thượng “sòng bạcâ€, tìm cho ra Kim Râu, cần phải xem hỠâm mÆ°u gì, tại sao lại có chuyện gày bẫy để vu khống cho Lữ Ngá»c Hồ? Vì thế, nàng cứ đòi đến Phàn Âm tá»±.
Vậy mà Lữ Ngá»c Hồ và TrÆ°Æ¡ng Dị thì lại cứ suốt ngày uống rượu tán dóc, nói toàn những chuyện không đâu, những chuyện không ăn nhằm gì đến vụ quan trá»ng đó cả.
Trá»i đã hết má»™t ngày.
Bây giỠthì hoàng hôn đã bắt đầu phủ xuống.
Trá»n ngày nay, tuy tức lắm nhÆ°ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã hạ quyết tâm không thèm nói, nàng nghÄ© há» phải lo nhiá»u vá» chuyện đó hÆ¡n, nhất là Lữ Ngá»c Hồ, vấn Ä‘á» chết sống vốn là của hắn, hắn không nóng lòng thì nàng nóng lòng làm gì cho mệt.
Vậy mà khi hoàng hôn bắt đầu là nàng không làm thinh được nữa, nàng háy mắt và há»i bằng má»™t giá»ng ghét cay ghét đắng :
- Bây giỠăn nhậu không sao?
Trương Dị đáp tỉnh bơ :
- Có công chuyện khác nữa chớ.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Công chuyện gì?
Trương Dị đáp :
- Nói chuyện.
Thư Hương cắn răng làm thinh.
Giá như đủ sức, nàng sẽ tống cho hắn một đạp rồi kéo xển đầu hắn dậy nhận vô lu nước cho chết luôn, nàng bỠcả hai ở đó để một mình đến Phàn Âm tự.
Thế nhưng nàng không làm được.
Nàng biết sức mình không làm được.
Thật lâu, nàng cố nuốt giận há»i :
- Không đến Phàn Âm tự sao?
Trương Dị đáp :
- Äi chá»›.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Bao giá» má»›i Ä‘i?
Trương Dị đáp :
- Khi thấy cần đi thì đi.
Thư Hương thật ói gan, nhưng làm gì hỠbây gi�
Giá nhÆ° nàng là má»™t cô gái an phận, cứ mặc kệ há», chừng nào há» muốn Ä‘i là Ä‘i, không Ä‘i thì nàng cứ nằm lún đó ăn rồi ngủ thì có lẽ nàng đỡ tức, thế nhÆ°ng nàng lại không phải thứ an phận, nếu nàng là ngÆ°á»i an phận thì nàng đâu lại bá» nhà Ä‘i hoang nhÆ° thế?
Và chính vì cái không chịu an phận của nàng nên nàng mới tức.
CÅ©ng may nàng không bị tức lâu, vì sau đó bá»—ng có tiếng Ä‘á»™ng ngoài tÆ°á»ng.
Tiếng động giống như chim mổ kiến ăn đêm.
Trương Dị đứng lên đi ra cửa.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng thò đầu dòm theo, nàng thấy bóng má»™t ngÆ°á»i đứng mút giải hàng lang, đứng ở góc tÆ°á»ng phía hậu viện.
Không cần phải đến gần, chỉ cần nhìn thấy cái bóng đen từ mắt cá đến đỉnh đầu, chỉ có hai con mắt y như mắt mèo đêm là nàng biết ngay đó là Thập Tam Chích Thủ.
Nàng định đứng dậy ra theo, nhÆ°ng Lữ Ngá»c Hồ đã kéo nàng ngồi lại.
Thư Hương trừng mắt :
- Äể ra xem há» nói gì.
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Hai con ngÆ°á»i đó kỳ cục lắm, không nghe chuyện hỠđược đâu.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại sao vậy?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Không có mình thì hỠnói chuyện, nhưng khi có mặt mình hoặc hỠlàm thinh, hỠnói với nhau bằng mắt, hoặc nói những câu mà mình chẳng biết chút nghĩa nào, như thế thì nghe làm gì cho mệt.
Thư Hương cau mặt :
- NhÆ°ng hỠđâu phải ngÆ°á»i gian, chuyện gì phải giấu ngÆ°á»i ta nhÆ° thế?
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i :
- Ai nói hỠgiấu?
Thư Hương gặn lại :
- Không giấu chá»› tại làm sao lại không cho ngÆ°á»i khác nghe?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Những kẻ gian tá»± nhiên là giấu, những ngÆ°á»i ngay không có nghÄ©a là chuyện gì cÅ©ng phải la lên cho thiên hạ biết.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»±c dá»c :
- Nhưng không cho biết với giấu khác nhau ở chỗ nào?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Khác rất nhiá»u, thiên hạ không phải là gian hết, nhÆ°ng nhÆ° vậy không có nghÄ©a là chuyện gì của thiên hạ cÅ©ng phải Ä‘á»u cho cô biết hết.
Thư Hương trừng trừng đôi mắt, nàng giận lắm nhưng nàng cũng chợt nhận ra rằng hắn nói đúng.
Äâu có chuyện chi là không đúng, đâu phải chuyện gì ngÆ°á»i ta cÅ©ng phải má»i nàng chứng kiến và lẽ phải đâu có cho phép chuyện gì của ngÆ°á»i ta nàng cÅ©ng cứ xía vô?
Nhất là má»™t ngÆ°á»i con gái, ngÆ°á»i con gái không làm ra trò trống gì cả, chuyện gì cÅ©ng do thiên hạ đỡ đần, thì làm sao cứ đòi nghe chuyện của ngÆ°á»i ta?
Biết rõ như thế, hiểu một cách chính chắn như thế, vậy mà nàng vẫn tức.
Hình nhÆ° nàng tức vì thái Ä‘á»™ của bá»n TrÆ°Æ¡ng Dị, hình nhÆ° há» xem nàng y nhÆ°...
con nít.
Càng tức, nàng càng muốn biết chuyện của há», càng muốn biết nàng càng muốn nghe và vì muốn nhÆ° thế cho nên nàng cảm thấy há» Ä‘á»u là má»™t bá»n ngÆ°á»i... vô lý.
Giá như còn thì giỠđể nghĩ... kéo dài hơn chút nữa thì chắc Thư Hương đã la lối lên rồi, nhưng may là khi đó thì Trương Dị trở vô.
Hắn đã trở vô nhưng chỉ có một mình, không thấy Thập Tam Chích Thủ.
Và bây giá», hắn bá»—ng đâm ra... mau mắn, vừa bÆ°á»›c vô là hắn nói ngay :
- Äi, mình có thể đến Phàn Âm tá»± được rồi.
Lữ Ngá»c Hồ không há»i ná»­a tiếng, hắn lẳng lặng đứng lên, hình nhÆ° hắn đặt cả niá»m tin vào TrÆ°Æ¡ng Dị, hắn không có vẻ gì băn khoăn cả.
NhÆ°ng vá»›i ThÆ° HÆ°Æ¡ng thì không thế, nàng vẫn thấy khó chịu, nàng bá»—ng muốn cá»± ná»± vá»›i Lữ Ngá»c Hồ, nàng bá»—ng xem hắn không ra gì cả, nàng muốn há»i má»™t câu: “tại sao không há»i TrÆ°Æ¡ng Dị? Chẳng lẽ hắn bảo ăn *** cÅ©ng ăn sao?†NhÆ°ng nàng lại thấy há»i cÅ©ng vô ích, nàng đành phải hậm há»±c đứng lên theo há»...
Tài sản của killer1310

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîìèð, cat bui giang ho, çîîôèëû


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™