Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #41  
Old 26-06-2008, 02:54 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 40

Cánh tay trong cỗ quan tài

Cũng giống y như đêm trước, trong đại điện của Phàn Âm tự cũng vẫn có đèn.
Chỉ khác hơn là ánh đèn bữa nay không được tỠlắm.
Ãnh đèn không tá», nhÆ°ng đứng bên ngoài, đứng trong bóng tối, nhìn vào trong cÅ©ng thấy rất rõ ràng.
Bá»n TrÆ°Æ¡ng Dị dừng lại bên ngoài cổng.
Chá»— này cách ven rừng không xa lắm, ánh đèn bên trong đại Ä‘iện chỉ rá»i yếu á»›t tá»›i ngoài thá»m, vì thế chá»— bá»n TrÆ°Æ¡ng Dị tối Ä‘en.
Thư Hương bỗng nghe ngực mình hơi nằng nặng.
Không hiểu tại sao, cứ mỗi bận đến chùa là nàng cảm thấy không khoan khoái chút nào cả.
Nàng có cái so sánh thật lạ lùng, cứ nhìn vào bất cứ ngôi chùa nào, nàng cÅ©ng cảm thấy giống nhÆ° má»™t cái nhà mồ, cứ má»—i lần bÆ°á»›c chân đến chùa, là y nhÆ° nàng thấy... quan tài, cái gì trong chùa cÅ©ng Ä‘á»u nhÆ° bất Ä‘á»™ng, cho đến con ngÆ°á»i cÅ©ng thế, há» y nhÆ° là kẻ không hồn, từ bệ thỠđến bàn ghế, cái gì nàng trông cÅ©ng giống quan tài.
Con ngÆ°á»i thì lim dim nhÆ° mở mắt không lên, cho đến những kẻ liếng sáo nhất ngoài Ä‘á»i, nhÆ°ng khi bÆ°á»›c chân vào chùa thì hình nhÆ° há» cÅ©ng bị nhiá»…m cái không khí “nín thở†đó, há» cÅ©ng đâm ra lừ đừ luôn.
Hồi nhá», cứ má»—i bận đến chùa là nàng Ä‘á»u có cảm giác nhÆ° thế ấy.
Nàng thấy vật dụng trong chùa giống hệt quan tài, con ngÆ°á»i trong chùa nhÆ° hồn ma vất vưởng và tiếng gõ mõ, tiếng tụng kinh rì rào, nghe y nhÆ° tiếng than tiếng khóc của ngÆ°á»i thiếu phụ chết chồng.
Cho đến bây giá», hay đúng hÆ¡n là khi lá»›n lên, nàng má»›i mang máng biết ra được cái nguyên nhân làm cho nàng có cảm giác nhÆ° thế.
Hình nhÆ° hồi nhá», trÆ°á»›c khi Ä‘i chùa là nàng đã thấy nhiá»u đám tang. Thứ đám tang có quan tài, có thầy chùa, có tiếng khóc than...
Có lẽ vì ấn tượng ăn quá sâu, cho nên sau đó, khi đặt chân đến chùa là nàng nhớ ngay chuyện đó.
Bản tánh của nàng vốn chỉ thích nghe tiếng cÆ°á»i chứ không Æ°a tiếng khóc.
Chính nàng từ nhỠcũng không hay khóc.
Nhưng bây giỠthì cũng may là nơi đây không có một tiếng động nào.
Không có tiếng gõ mõ, tụng kinh và tự nhiên là cũng không có tiếng khóc than.
Nàng không thích những thứ tiếng đó, nàng không ưa những tiếng mõ tiếng kinh rì rào, thứ thanh âm cứ làm cho nàng nhớ đến... đám tang.
Nhưng cái không khí im lặng dị kỳ của ngôi chùa này, càng làm cho nàng ớn lạnh.
Chẳng thà không có đèn đóm gì cả, để có thể giải thích là chùa sập, chùa hoang, đàng này đèn sáng trong đại Ä‘iện, màu Ä‘á» màu vàng chấp chóa chứng tá» không sập, không hoang mà lại không tiếng Ä‘á»™ng. NgÆ°á»i ta có nói má»™t câu gần nhÆ° vô nghÄ©a: “thứ âm thanh ghê gá»›m nhất là... im lìmâ€.
Thư Hương bỗng ao ước, giá như có tiếng mõ, tiếng tụng kinh, tuy có giống đám tang nhưng vẫn còn ít lạnh hơn là không có một tiếng động gì.
Nàng liếc lại và bắt gặp ngay bá»™ mặt trầm trá»ng của TrÆ°Æ¡ng Dị.
Hắn vốn là con ngÆ°á»i thản nhiên trÆ°á»›c má»i sá»±, nhÆ°ng bây giá» không biết sao hắn lại bá»—ng nặng ná» ngang.
Theo ý nghÄ© của ThÆ° HÆ°Æ¡ng thì nàng cho rằng khi tá»›i đây, hắn sẽ bảo nàng và Lữ Ngá»c Hồ đứng ngoài và hắn sẽ má»™t mình vào xem Ä‘á»™ng tịnh. Bởi vì chính hắn phải làm nhÆ° thế.
Nàng cũng dự định là nàng sẽ phản đối, nàng không chịu như thế.
Äúng hÆ¡n là bất cứ hắn nói cái gì nàng cÅ©ng sẽ phản đối.
Nàng thích có chuyện để cãi với hắn, nhưng khốn nổi là hắn bỗng như câm.
Thư Hương cố đợi, nhưng không thể đợi nổi, cuối cùng rồi nàng vẫn phải lên tiếng :
- Cái chùa này cÅ©ng đâu có gì đáng gá»i là bí mật.
Trương Dị quay lại nhìn nàng, hắn làm thinh, hình như hắn đang chỠnàng nói tiếp.
Thư Hương nói ngay :
- Những con ngÆ°á»i đó có quan hệ khá nhiá»u.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Những con ngÆ°á»i nào?
Thư Hương háy mắt :
- Thì Kim Râu và bá»n thầy chùa... sòng bạc chá»› còn ai nữa?
Trương Dị nhướng mắt :
- Há» sao?
Thư Hương nói :
- HỠđã Ä‘Æ°a bá»n đó đến đây, tá»± nhiên há» phòng bị mình tìm tá»›i...
Trương Dị vẫn lững lơ :
- Rồi sao?
Thư Hương đáp :
- Há» không khi nào để mình tìm được bá»n đó, vì thế...
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Vì thế sao?
Thư Hương đáp :
- Vì thế chắc chắn há» không khi nào hÆ¡ há»ng, nhất định là có mai phục.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Có mai phục thì sao?
Thư Hương đáp :
- Äã có mai phục thì chúng ta không nên Ä‘i vào nhÆ° thế này...
Nàng định gợi chuyện, cố ý nói khích Trương Dị để cho y phải có ý kiến, thế nhưng nàng gặp ngay một cây đinh.
Hắn nói xụi lơ :
- NhÆ° vậy thì mình trở vá».
Thư Hương đâm cáu trở lại :
- Äã đến đây thì làm sao trở vá» không? Trở vá» nhÆ° thế này sao?
Trương Dị nhún nhún vai :
- Äã không thể vào, cÅ©ng không trở vá», theo ý cô thì phải làm sao?
Thư Hương nói :
- Chúng ta vào má»™t ngÆ°á»i để xem tình hình trong đó ra sao, hai ngÆ°á»i ở ngoài Ä‘á» phòng tiếp ứng.
Ai nói như thế thì nhất định nàng sẽ phản đối, vì nàng chỉ thấy như thế là không ổn, nhưng bây giỠkhông hiểu sao chính nàng lại nói ra...
TrÆ°Æ¡ng Dị chẳng những không có má»™t cá»­ chỉ nào gá»i là phản đối, trái lại, hắn há»i má»™t cách thản nhiên :
- Theo ý cô thì ai nên vào trong xem xét?
Thư Hương tức muốn bể bao tử.
Äáng lý đó là câu há»i của nàng, vì hắn phải là ngÆ°á»i chủ trÆ°Æ¡ng, vậy mà hắn há»i được, hắn há»i y nhÆ° nàng là bậc... quân sÆ°.
Giá nhÆ° má»™t ngÆ°á»i đàn ông nào khác, đứng trÆ°á»›c hoàn cảnh này, đứng trÆ°á»›c mặt má»™t cô gái nhÆ° thế là phải vổ ngá»±c xăn tay nhận lảnh trách nhiệm Ä‘i vào quan sát, có đâu hai tên đứng Ä‘Æ°á»ng... Ä‘á»±c rá»±a nhÆ° thế mà lại Ä‘i há»i đàn bà?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng quay lại ngó Lữ Ngá»c Hồ.
Càng tức hơn nữa, cái tên này bây giỠy như không còn là đàn ông, hình như hắn cứ chỠTrương Dị.
Thư Hương thật không hiểu tại làm sao.
Con ngÆ°á»i của Lữ Ngá»c Hồ cÅ©ng đâu phải tầm thÆ°á»ng, thế mà không hiểu sao khi có mặt TrÆ°Æ¡ng Dị thì hắn bá»—ng... không ra gì cả.
Nàng ném vào mặt hắn một cái nhìn... bỠxó :
- Sao? Không nói được nữa à? Nói thử coi ai nên đi vô?
Trương Dị nói chầm chậm :
- à kiến đó của cô đưa ra thì đáng lý là cô nên đi.
Äúng là... TrÆ° Bát Giá»›i.
Hai ngÆ°á»i đàn ông nhÆ° thế mà lại bảo cô gái Ä‘i tiên phong?
Äúng là thứ không biết thể thống là cái gì nữa cả.
Thư Hương tức muốn phát điên, nàng nói như thét vào tai hắn :
- Äược, tốt, ta Ä‘i phải không? Äi thì Ä‘i.
TrÆ°Æ¡ng Dị vẫn bằng má»™t giá»ng nói chầm chậm :
- Cô vào rồi, nếu lỡ như có chuyện bất trắc xẩy ra, chúng tôi ở ngoài này có thể tiếp ứng, chớ nếu để cô ở ngoài này thì cô sẽ không thể nào cứu viện được đâu.
Äúng là thứ mặt dầy, ThÆ° HÆ°Æ¡ng muốn xáng cho hắn má»™t tát tai tóe lá»­a.
Hắn đã không chịu làm một công chuyện mà đáng lý hắn phải làm, hắn nạnh nàng rồi lại còn lý sự.
Bây giỠthì nàng không thèm nghe hắn nữa, nàng quyết làm cho lớn gan, nàng đi thẳng vào trong.
Nàng không thèm nhìn hai cái tên đàn ông không ra gì đó nữa, cái thứ không ra gì đó không đáng cho nàng ngó, nàng đi vào mà không thèm nhìn lại coi chúng có theo không.
Nàng Ä‘i, mang theo sá»± bá»±c dá»c đó bằng những bÆ°á»›c chân giận dữ nhÆ°ng khi đến cổng thì nàng dừng lại.
Hai cánh cửa chỉ khép chớ không đóng, bên trong cũng như bên ngoài không cài then.
Dòm vào trong, ánh đèn trong đại Ä‘iện hắt ra thêm mù má», thấp thoáng giống nhÆ° sÆ°Æ¡ng, nhÆ° khói...
Có đèn, có khói nhang, đáng lý là phải có ngÆ°á»i.
NhÆ°ng nếu có ngÆ°á»i thì tại sao lại không có tiếng Ä‘á»™ng?
Hay là hỠđã thấy nàng đi vào cho nên hỠnúp?
Hay là hỠđã bị lối “sát nhân diệt khẩu†và bây giỠchỉ còn những thây ma?
Khi nhấc chân lên để đi vào, trong bụng Thư Hương y như một lò lửa vì giận “hai thằng đàn ông†nhút nhác, chẳng những bây giỠ“lò lửa†không còn mà một chút hơi ấm cũng mất luôn.
Toàn thân nàng lạnh toát.
Bây giá» tay nàng muốn nắm lấy tay của má»™t ngÆ°á»i đàn ông, hai tay nàng chẳng những hÆ¡i run mà lại còn gần tê cóng.
Nhất là nếu nắm tay TrÆ°Æ¡ng Dị thì càng vững hÆ¡n nữa, nàng đã từng được “vữngâ€
bên hắn trong nhiá»u trÆ°á»ng hợp lâm nguy.
Bây giỠnhất định nàng sẽ không giữ mặt giữ mày gì cả, nếu có hắn là nàng phải nắm tay hắn, chỉ có nắm bàn tay của hắn thì nàng mới bớt rung.
Äáng tức là cái tên... Äại Äầu Quá»· đó bây giá» lại không có ở đây, cả cái bóng của hắn cÅ©ng khuất mất trong bóng tối.
Nàng cứ nghĩ như thế chớ thật thì nàng vẫn chưa chịu quay lại.
Cả Lữ Ngá»c Hồ cÅ©ng không thấy.
Khi gặp cả hai, nàng cảm thấy Lữ Ngá»c Hồ tuy cÅ©ng có phần ngạo mạn, nhÆ°ng con ngÆ°á»i đó hình nhÆ° có vẻ nuông nàng hÆ¡n TrÆ°Æ¡ng Dị, nàng nghÄ© hắn không nở bá» nàng má»™t mình Ä‘i vào nhÆ° thế, vậy mà hắn vẫn theo phe TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít, hắn không chịu theo để giúp cho nàng bá»›t sợ.
TrÆ°Æ¡ng Dị chỉ có mấy cái tên phụ nhÆ°... TrÆ° Bát Giá»›i, TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít, Äại Äầu Quá»·, con heo hèm... chá»› giá nhÆ° có cả trăm tên, bây giá» nàng cÅ©ng lôi ra tất cả để gá»i cho đã giận.
Hồi mới bỠđi vào chùa nàng tức lắm, giận lắm, nhất định có dịp sẽ mắng hắn một trận, nhưng giá như bây giỠmà hắn ló mặt ra là nàng sẽ làm lành ngay, vậy mà hắn vẫn không chịu đến.
Bây giá» thì không thể làm cao được nữa, nàng quay đầu nhìn lại, nhÆ°ng vì cách xa và vì bóng tối, nàng không còn thấy bóng hai ngÆ°á»i.
Toàn thân của Thư Hương lạnh băng, lòng bàn tay của nàng rịn mồ hôi, cơn sợ đã kéo tới với nàng thật dữ dằn.
Nàng đã phải cố gắng lắm má»›i khá»i bật tiếng kêu.
Giá như nàng la lên, chỉ cần hả miệng ra thôi, thì nàng cũng sẽ quay lại chạy tuốt trở ra ngoài.
Nhưng nàng đã nén được không la.
Không la là không chạy.
Không chạy là không thấy hỠtheo vào, cơn tức của nàng lại nổi lên.
Nàng vừa chưởi thầm tám mÆ°Æ¡i Ä‘á»i tổ tông của TrÆ° Bát Giá»›i và vừa liá»u mạng bÆ°á»›c lại Ä‘Æ°a tay kéo cổng.
CÅ©ng may là nàng không thấy được chá»— Lữ Ngá»c Hồ và TrÆ°Æ¡ng Dị đứng, bóng tối đặc quá, chá»› giá nhÆ° nàng nhìn thấy thì chắc nàng sẽ kinh ngạc hÆ¡n thế nữa...
Vì khi nàng đưa tay kéo cửa cổng thì, trong chỗ bóng tối, Trương Dị vụt vung tay.
Thủ pháp của hắn thật nhanh, thêm vào đó hắn lại đứng phía sau, nên Lữ Ngá»c Hồ bị hắn Ä‘iểm ngã mà vẫn không há» hay biết...
* * * * *
Cánh cửa cổng khép kín nhưng không có gài then.
Thư Hương vừa kéo thì tiếng kẹt kẹt vì sắt nghiến vào nhau làm cho nàng rởn óc thêm lần nữa.
Nàng đứng khựng lại.
Hồi nảy, khi không khí quá im lìm, Thư Hương rất mong có tiếng động, nàng mong như thế vì khi có tiếng động sẽ có một chứng cớ là đất sống, chứng tỠrằng nơi đây... chưa chết.
Thế nhưng bây giỠtiếng động của sắt nghiến vào nhau, tiếng động nghe khô khốc đó lại càng khiến cho nàng hoảng hốt.
NhÆ°ng, má»™t liá»u ba bảy cÅ©ng liá»u, nàng nghÄ© cho dầu có tệ, Lữ Ngá»c Hồ và TrÆ°Æ¡ng Dị không lẽ để cho nàng chết được.
Huống chi nÆ¡i đây tuy gá»n gợn, nhÆ°ng chắc gì đã nguy hiểm, chắc gì sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra?
Thư Hương nghiến răng bước thẳng vào trong.
Sân rộng vắng tanh.
Hoàn toàn không có má»™t bóng ngÆ°á»i.
Trong đại Ä‘iện ánh đèn hắt ra yếu á»›t nhÆ°ng cÅ©ng thấy được lá» má», sân trống, thá»m chùa cÅ©ng trống.
Thư Hương lại cắn răng thật chặc, nàng bước từng bước một qua sân.
Bước từng bước một lên chùa.
Bây giỠthì Thư Hương không còn trí óc để nghĩ gì hơn nữa, cũng không thể có dự phòng kế hoạch ứng phó khi có chuyện xảy ra, vì thật thì làm sao biết chuyện gì sẽ xảy ra để mà có kế hoạch đối phó?
Bây giỠthì nàng chỉ có mỗi một sự ước mong, nàng mong sao đừng phải dẫm lên xác chết.
Hai mắt nàng bận quan sát chung quanh, tinh thần nàng còn phải bận tập trung nghe ngóng phía sau lÆ°ng, nàng không thể nhìn xuống đất má»™t cách chính xác, vì thế, nàng cứ vái thầm đừng cho chân nàng phải dẩm má»™t vật má»m má»m lạnh ngắt.
* * * * *
Trong sân không có một xác chết nào cả.
CÅ©ng không có ngÆ°á»i sống.
Xuyên qua khá»i sân, chân của ThÆ° HÆ°Æ¡ng dẫm lên bá»±c đá và bÆ°á»›c lên thá»m chùa.
Bây giỠthì đại điện đã ở trước mắt nàng.
Trong đại Ä‘iện cÅ©ng không có ngÆ°á»i nào.
Không có ngÆ°á»i chết, cÅ©ng không có ngÆ°á»i sống, ngay đại Ä‘iện chỉ có má»™t đỉnh hÆ°Æ¡ng trầm tá»a khói.
Äám ngÆ°á»i của Kim Râu ở đâu?
Không lẽ hỠđã biết trước nên trốn cả rồi?
Thư Hương lại nghiến răng bước thẳng vào.
Tự nhiên là nàng đi thật chậm.
Không biết nàng sợ cái gì? Không biết nàng sợ ngÆ°á»i chết hay ngÆ°á»i sống.
Chính trong bụng nàng cũng không phân định được rõ ràng.
Nàng chỉ biết rằng nàng đang sợ.
Sợ một cách... dễ sợ luôn.
Khói trong đỉnh trầm tá»a ra vàng vá»t, mông lung, càng nhìn khung cảnh trống trÆ¡n vá»›i từng cuá»™n khói quyện lững lá» càng thêm khủng khiếp.
Không hiểu tại sao Thư Hương bỗng nhớ tới Lưu tiên sinh.
Có lẽ vì bộ mặt nửa sống nửa chết của hắn, có lẽ khung cảnh nửa sống nửa chết ở đây làm cho nàng liên tưởng...
Bao nhiêu tượng Phật trên bệ thỠkia, phải chăng có một mình hắn giả ra?
Phải chăng hắn chỉ chỠnàng bước lại gần là vươn tay gằn cổ nàng?
Pho tượng bất động nào đó, phải chăng thình lình sẽ “sống lên†nhảy lên ôm cứng lấy nàng, buộc nàng phải làm vợ hắn?
Chỉ nghĩ đến Lưu tiên sinh là hai chân của Thư Hương bủn ra, gần như nàng không còn đứng được.
Liếc thấy kế bên có một cái bàn vuông vuông dài dài, cái bàn hơi thấp, nàng bước lại ngồi lên đó.
Trong hoàn cảnh này, thật thì nàng cũng không muốn ngồi, nhưng nàng biết chắc rằng nếu nàng không ngồi thì nàng sẽ quị xuống ngay.
Và một khi đã quị rồi thì không còn mong gì đứng nổi.
Bất luận như thế nào, nơi đây, khung cảnh này nhất định cũng không thể nào ngồi được, nhưng không ngồi cũng vẫn phải ngồi, ngồi để gượng sức, không ngồi là té.
Hai chân nàng không còn gân cốt gì nữa cả.
Má»™t ngá»n gió Ä‘i chênh, bị cản bởi tÆ°á»ng thốc vào đại Ä‘iện, bao nhiêu cuá»™n khói lá» má» bay tản ra sau, bao nhiêu pho tượng vụt y nhÆ° thây ma vụt nhÆ° sống dậy.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng có cảm giác nhÆ° “há»â€ Ä‘ang vÆ°Æ¡n nanh múa vuốt chỠđể... nhai ngÆ°á»i.
Từ trên trán, trên mặt của Thư Hương mồ hôi từng cục từng cục thi nhau rụng xuống.
“Khốn kiếp cái tên... Äại Äầu Quá»·, cái tên TrÆ°... heo hèm, tên đại tổ tông của hắn, quả thật hắn đã bỠ“má»™t mình nàngâ€.
Cho tá»›i bây giá», cho tá»›i lúc nàng sắp ngất đến nÆ¡i mà hắn vẫn chết tiệt ở ngoài...
Càng nghÄ©, ThÆ° HÆ°Æ¡ng càng tức, càng tức hÆ¡i giận càng bốc cao, bao nhiêu can đảm còn sót lại trong lòng hình nhÆ° gom lại, hừng lên, nàng không thể để cho bá»n TrÆ°Æ¡ng Dị khinh lá»n nàng được...
Nhưng khi nàng đang “chuẩn bị†tập trung... gan cóc thì chuyện đáng... chết giấc vụt xảy ra.
Cái mặt bàn của nàng đang ngồi bỗng như lay động.
Mông của nàng vẫn còn dính cứng trên đó, nhưng chính nó hình như đang xê dịch.
Sự xê dịch thật nhẹ, thật chậm, nhưng vì nàng đang ngồi trên đó nên nàng nghe thấy rất rõ ràng.
Rõ ràng là nó đang xê dịch.
Bất giác, Thư Hương dòm xuống.
Từ nảy đến giỠnàng chưa từng ngó xuống, mắt nàng đang bận nhìn chung quanh, nhưng hiện tại thì không dừng được nữa, nàng phải nhìn xuống chỗ ngồi, nhìn xuống mặt bàn.
Khi nảy, nếu không ngồi thì nàng sẽ té, vì đôi chân không còn gân cốt, nhưng bây giỠthì khi nhìn xuống toàn thân nàng bỗng như... không có chút xương.
Thân hình nàng vẫn còn ngồi đó, nhưng tinh thần nàng đã nhập luôn rồi.
Cái mà nàng ngồi lên đó, không phải cái bàn mà là một... cỗ quan tài!
Bình thÆ°á»ng, cá»— quan tài cÅ©ng không phải là vật đáng sợ, trong khung cảnh này má»›i thật sá»± dá»… sợ, nhÆ°ng càng kinh khiếp có thể chết giấc được là cái nắp mà nàng tưởng là mặt bàn bây giá» Ä‘ang từ từ chệch qua má»™t bên.
Và, thật là khủng khiếp hÆ¡n tất cả sá»± khủng khiếp trên Ä‘á»i, từ trong cá»— quan tài, má»™t cánh tay vụt thò ra.
Cánh tay thò ra và nắm cứng lấy cổ tay của Thư Hương.
Bàn tay lạnh nhÆ° tay ngÆ°á»i chết.
Thư Hương điếng hồn hoảng vía, toàn thân lẩy bẩy, nàng tuông chạy ra ngoài...
Nhưng đó chỉ là ý định, chớ không phải thật, vì khi nàng vừa nhón mình lên thì đã bị ngả luôn.
Một phần vì cái kéo của cánh tay trong cỗ quan tài, một phần vì nàng không còn sức lực gì nữa cả.
Bây giá» thì nàng chỉ còn là má»™t khối thịt má»m.
Thiếu chút nữa là nàng đã ngất đi.
NhÆ°ng giá nhÆ° ngất được thì âu cÅ©ng là Ä‘iá»u may mắn, cái may đó lại không chịu tá»›i vá»›i nàng.
Nàng chẳng những cái gì cũng thấy, mà cái gì nàng cũng nghe được rõ ràng.
Trong cá»— quan tài, chẳng những cánh tay ló ra, mà lại còn có tiếng cÆ°á»i.
Giá»ng cÆ°á»i rõ ràng nhÆ°ng xa xôi, giông giống thanh âm phát ra từ trong má»™t cái lu, giá»ng cÆ°á»i lạnh ngắt, phảng phất nhÆ° quá»· khóc.
Bao nhiêu khí lá»±c trong con ngÆ°á»i của ThÆ° HÆ°Æ¡ng không biết nhá» vào má»™t nguyên nhân nào, bá»—ng gom lại tạo thành sức mạnh, tạo nên can đảm, nàng thét lá»›n :
- Kẻ nào ở trong quan tài? Ta biết ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i, đừng giả ma giả quá»· vô ích, ta không sợ đâu. Ai?
Không phải nàng Ä‘oán mò, hay nói cho đỡ sợ, mà chính nàng đã xác định được rõ ràng bàn tay nắm tay nàng đó là bàn tay của ngÆ°á»i sống chá»› không phải bàn tay của ma quá»·.
Bàn tay tuy không ấm áp lắm, nhÆ°ng cÅ©ng không phải lạnh băng băng nhÆ° bàn tay ngÆ°á»i chết.
Tiếng cÆ°á»i trong cá»— quan tài vụt mất.
Trong khung cảnh vắng ngắt chỉ còn có tiếng la của Thư Hương.
Từ đại điện chạy thẳng ra hậu liêu hình như dài lắm, tiếng la của Thư Hương y như rơi tòm xuống một vực sâu, âm hưởng loang ra văng vẳng.
Nàng chợt nghe như có tiếng ma quỷ đáp lại tiếng mình.
ThÆ°á»ng thÆ°á»ng, hoàn cảnh hay tạo ra sá»± khích Ä‘á»™ng tinh thần, đứng trÆ°á»›c má»™t Ä‘oàn quân rầm rá»™ hát khúc chiến trÆ°á»ng ca, lòng ngÆ°á»i vụt nổi lên hào khí, có ngÆ°á»i chÆ°a bao giá» cầm đến má»™t thanh Ä‘ao xem nặng hay nhẹ, nhÆ°ng khi chứng kiến nhịp quân hành, tai nghe tiếng trống diá»…n binh, há» bá»—ng muốn xông ra trận mạc.
Có những ngÆ°á»i vốn rất lỳ lợm, chÆ°a từng biết sợ ma quá»· là gì, nhÆ°ng Ä‘ang đêm bá»—ng lạc vào bãi tha ma, dÆ°á»›i ánh trăng lá» má», bầu trá»i sÆ°Æ¡ng đùn đục, rải rác đó đây những giải má»™ bia trắng toát, há» bá»—ng rùn mình...
Có khi lòng hỠchưa sợ mà hơi lạnh đã công tâm, toàn thân rởn óc...
Má»›i đây, rõ ràng ThÆ° HÆ°Æ¡ng vừa tập trung được sá»± can đảm, đủ để nhận rõ rằng bàn tay nắm tay nàng là bàn tay ngÆ°á»i sống, nhất định không phải ma quá»·, nàng đã xác định rõ ràng nhÆ° thế và đủ sức thét lá»›n lên.
NhÆ°ng khi tiếng cÆ°á»i bên trong cá»— quan tài không còn nữa, khi đại Ä‘iện trở vá» lặng im nhÆ°... đất chết, thì cÆ¡n sợ bá»—ng ùn ùn tràn tá»›i khiến nàng đâm ra mất tá»± tin.
Giữa ngÆ°á»i sống vá»›i ma quá»· trong trí óc của nàng chợt cÅ©ng mÆ¡ hồ...
Nàng bá»—ng nhá»› lại má»™t chuyện mà lúc ở nhà, nàng và Äào Liá»…u thÆ°á»ng hay bàn bạc trong những lúc ngồi không...
Chuyện “tầm phào†đó bây giỠbỗng gợn lại một cách rõ ràng.
Nàng có nghe ngÆ°á»i ta nói rằng, có những ngÆ°á»i chết quàn lại giữa nhà mồ, Ä‘ang đêm xác chết bá»—ng tung nắp hòm đứng dậy...
NgÆ°á»i ta bảo đó là “quá»· nhập tràngâ€.
Có ngÆ°á»i lại kể rằng có những ngÆ°á»i chết, nhÆ°ng khi má»™t con mèo nhảy ngang qua, hoặc có má»™t ngÆ°á»i nào đến thăm mà lại “hạp bóng vía†thì xác chết đó cÅ©ng ngồi lên...
NhÆ° vậy, cánh tay trong cá»— quan tài này là cánh tay của ngÆ°á»i sống, há» giả ma để nhát nàng hày là...
Ba tiếng “quỷ nhập tràng†vụt đập mạnh vào óc của Thư Hương.
Cũng may, cơn sợ thật dữ dội, nhưng không lâu, cái “lỳ†của cô gái ngang ngạnh lại nổi lên, nàng gom tàn lực giựt cánh tay thật mạnh.
NhÆ°ng cho dầu nàng có dùng đến hết sức, nàng đã ráng hết hÆ¡i, nàng vận đến rã rá»i, cánh tay trong cá»— quan tài vẫn dính vào cổ tay nàng nhÆ° khoan sắt.
Tiếng thở của nàng hồ hộc, mồ hôi đẩm ướt cả áo ngoài.
Ai? Nhất định không phải ma.
Thư Hương có xác định lại một lần nữa như vậy. Và nàng bỗng tức ngang.
Sực tức tối vì sức mình không đủ đã kéo theo cơn giận dữ, đó là bản tánh của Thư Hương, có những lúc thật không đáng giận, nhưng vì tức bởi một chuyện gì đó, thì cơn giận của nàng thật ghê gớm, giận run.
CÆ¡n giận trào lên, ThÆ° HÆ°Æ¡ng chá»i hai chân vào thành quan tài, hai tay nàng dùng sức giá»±t thật mạnh.
Lần này thì nàng nhất định phải vùng vẫy hết sức, nếu không giá»±t sút tay thì nàng cÅ©ng quyết lôi cho kỳ được cái con ngÆ°á»i trong cá»— quan tài ra ngoài để xem đó là ai...
NhÆ°ng nàng quên má»™t chuyện khá nguy hiểm là khi con ngÆ°á»i ta đã dùng hết sức thì khó mà gượng được, nếu bị phản ứng...
Từ đầu, bàn tay trong cỗ quan tài chỉ nắm cứng tay nàng, bây giỠthình lình rút lại.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng thấy mình y nhÆ° má»™t con diá»u giấy, toàn thân nàng nhẹ bổng, nàng bị kéo luôn vô cá»— quan tài.
Không biết cái nắp quan tài được đẩy rá»™ng ra từ lúc nào, khi ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhận ra mình bị kéo đến gần thì thân nàng đã lá»t tòm vô đó.
Lần này thì có lỳ đến mấy, có gan đến mấy nhất định cÅ©ng phải ngất, không còn cái khủng khiếp nào hÆ¡n nữa. Thế nhÆ°ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng không ngất được, trái lại, nàng hết sức tỉnh, cái tỉnh táo... chết ngÆ°á»i.
Tài sản của killer1310

  #42  
Old 26-06-2008, 02:56 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 41

Gian nhà hầm bí mật

Trong cá»— quan tài không phải chỉ có cánh tay không, mà còn có má»™t ngÆ°á»i nguyên vẹn.
Không phải thây ma, vì có cựa quậy chớ không phải cứng đơ.
Nhưng sao lại y như là có... vải liệm?
Sao mà trắng toát như thế này?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chỉ thấy trong má»™t cái nhoáng thôi, vì khi nàng đã lá»t vào rồi thì nắp quan tài bị kéo lại khít rim.
Nàng chỉ cảm giác là chỉ có má»™t thân ngÆ°á»i và hai cánh tay siết cứng mình nàng, chá»› không còn thấy gì nữa cả.
Thần trí của Thư Hương bỗng thanh tĩnh một cách lạ lùng.
Có lẽ đó là phản ứng tá»± nhiên, khi con ngÆ°á»i bị đặt trong má»™t hoàn cảnh khủng khiếp quá Ä‘á»™ mà không ngất được.
Khi không ngất được là con ngÆ°á»i rất tỉnh, tỉnh hÆ¡n khi chÆ°a bị sợ.
Thần trí Thư Hương thật là tỉnh táo, thế nhưng toàn thân nàng như bún, nàng chẳng những không còn vùng vẩy mà cũng không còn cựa quậy gì được nữa.
Bây giỠthì nàng không hơn xác chết bao nhiêu, toàn thân lạnh buốt và tê cứng.
Hai cánh tay của ngÆ°á»i trong cá»— quan tài càng siết lại, ThÆ° HÆ°Æ¡ng chợt nghe không khí lạnh ngắt, nàng càng nghÄ© đến chuyện... quá»· nhập tràng.
Hay là nàng đã “hạp†vá»›i ngÆ°á»i chết, cho nên... quá»· nhập tràng kéo nàng chết luôn theo.
Không còn vùng vẩy được, ThÆ° HÆ°Æ¡ng muốn la lên nhÆ°ng hình nhÆ° lưỡi nàng đã thụt mất rồi, cổ há»ng nàng khô quánh và bị nghẹt ngang.
Nàng không la được, không vùng vẩy được mà cũng không ngất được.
Nàng không khóc được thành tiếng, nhưng nước mắt chảy tràn ra.
Không còn cái bi thảm nào bằng hoàn cảnh của Thư Hương, vẫn tỉnh táo, vẫn ý thức được cảnh hãi hùng, thế nhưng hoàn toàn bất lực.
Giá nhÆ° nàng bật khóc thành tiếng, giá nhÆ° nàng la lên được thì có lẽ đỡ hÆ¡n, thế nhÆ°ng hoàn toàn không được, cổ há»ng nàng cứ nghẹn.
Ai có nằm mộng, thứ ác mộng thì ý thức được cái khổ này ngay.
Thấy chuyện khủng khiếp, biết rõ đó là khủng khiếp đã không vùng vẫy được cũng không kêu la được.
“Con quỷ†trong cá»— quan tài bá»—ng cất tiếng cÆ°á»i.
Khi tiếng cÆ°á»i phát lên, ThÆ° HÆ°Æ¡ng cảm nghe ngay hÆ¡i nóng phà vào cổ nàng, hÆ¡i nóng của... con ngÆ°á»i sống.
Có hơi nóng thì không phải thây ma.
Nhất định hắn là con ngÆ°á»i sống.
Toàn thân của Thư Hương bỗng giãn ra, cổ nàng thông lại.
Nàng vừa chòi đạp vừa la oai oái.
NgÆ°á»i ôm nàng bá»—ng cÆ°á»i sằng sặt :
- Äừng có la, la khan tiếng chá»› chẳng ích lợi gì cả, ở đây không có ai hết, ma quá»· cÅ©ng không.
Giá»ng nói không hầm hừ, không dữ tợn, giá»ng nói trầm trầm Ä‘á»™c Ä‘iệu.
Giá»ng nói thật quen, hay đúng hÆ¡n là giá»ng nói chỉ nghe qua má»™t lần là ngàn Ä‘á»i không quên được.
Thứ giá»ng nói, tá»›i chết nàng cÅ©ng không quên được.
Nàng nín thở luôn, không còn la được nữa.
Hơi thở của nàng gần như không còn thoát ra ngoài, tim nàng gần như đứng lại.
Vậy mà nàng vẫn không chết, không ngất, nàng tỉnh hơn bao giỠhết.
Tỉnh để ý thức rằng nàng Ä‘ang ở trong tay má»™t con ngÆ°á»i chá»› không phải là ma quá»·, nhÆ°ng con ngÆ°á»i đó còn đáng sợ hÆ¡n ma quá»·.
Con ngÆ°á»i đó là... LÆ°u tiên sinh.
* * * * *
Giá»ng nói không gầm thét, không dữ dằn.
Giá»ng nói trầm trầm Ä‘á»™c Ä‘iệu.
Giá»ng nói nhÆ° phát ra từ cá»i âm ty, giá»ng nói của LÆ°u tiên sinh.
Giá»ng nói của con ngÆ°á»i... ma quái.
Trên Ä‘á»i nếu nhập cả ngàn cái thây ma lại, có lẽ cÅ©ng không đáng sợ hÆ¡n con ngÆ°á»i của hắn.
Lưu tiên sinh.
Thây ma sống.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vốn muốn thét lên ba tiếng đó, thế nhÆ°ng quai hàm nàng vụt nhÆ° tréo lại, chỉ nghe tiếng khò khè trong cổ há»ng chá»› không thể phát ra thành tiếng.
LÆ°u tiên sinh cÆ°á»i khằng khặc :
- Bây giỠthì chắc chắn cô đã biết ta là ai rồi chớ? Sợ không?
Thư Hương không phải sợ.
Äúng hÆ¡n là tiếng “sợ†không thể hình dung được tâm trạng của nàng lúc bây giá».
Tay của Lưu tiên sinh chầm chậm “hoạt động†trên thân thể của nàng, tiếng nói của hắn cũng tiếp tục chầm chậm :
- Cô đừng có quên rằng cô đã hứa bằng lòng làm vợ tôi, tôi đã là chồng của cô trên danh nghĩa, cùng với chồng nằm chung một chỗ, đâu có gì đáng sợ, phải không?
Hai bàn tay của hắn y nhÆ° hai con rắn, cứ vá»n lên vá»n xuống trên ngÆ°á»i nàng.
Cái thân vốn như thây ma trong cỗ quan tài của hắn bỗng như sống dậy, không phải hai cánh tay không mà là “sống†cả thân mình, hắn động đậy khắp nơi...
Thư Hương uốn mình lên la lớn :
- Buông ta ra... buông ra...
LÆ°u tiên sinh cÆ°á»i khè khè :
- Buông ra à? Cô nghĩ xem tôi có thể buông cô ra không?
CÆ¡n sợ đã trở thành ghê tởm và sá»± ghê tởm đến mức Ä‘á»™ khiến cho ThÆ° HÆ°Æ¡ng trân mình lỳ lại, nàng há»i, giá»ng há»i không há» run, giá»ng há»i rất rõ ràng :
- Ngươi muốn làm gì ta?
Câu há»i của nàng làm cho LÆ°u tiên sinh hình nhÆ° có vẻ ngạc nhiên.
Hắn không ngá» nàng lại có thể há»i má»™t câu nhÆ° thế, vá»›i má»™t giá»ng bình tÄ©nh nhÆ° thế.
Má»™t con ngÆ°á»i khi cái sợ đã đến má»™t mức quá cao mà không ngất được thì há» trở thành bình tÄ©nh, bình tÄ©nh đến lạ lùng.
CÅ©ng giống nhÆ° má»™t con ngÆ°á»i sắp chết, há» bá»—ng cá»±c kỳ sáng suốt.
LÆ°u tiên sinh cÆ°á»i khà :
- Theo cô thì nghÄ© tôi sẽ làm gì? Tôi chỉ muốn được nằm ngủ chung má»™t chá»— vá»›i cô, khi sống không thể chung giÆ°á»ng thì bây giá», trong quan tài này mình cùng chết luôn cÅ©ng được.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Vậy thì sao ngÆ°á»i không giết ta Ä‘i?
Lưu tiên sinh gặn lại :
- Giết à? Cô thật muốn chết à?
Thư Hương nghiến răng :
- Chỉ khi nào ta chết rồi thì ngươi muốn làm gì cũng được, còn ta sống thì ngươi đừng hòng động được thân thể của ta.
Lưu tiên sinh nói chậm rãi :
- Chỉ tiếc má»™t Ä‘iá»u là bây giá» thì tôi chÆ°a muốn cho cô chết.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i nhÆ° thét :
- Ngươi... ngươi muốn làm gì ta?
LÆ°u tiên sinh há»i lại :
- Cô đoán thử xem tôi muốn làm gì?
Vừa há»i, hay tay hắn y nhÆ° hai con rắn bắt đầu hoạt Ä‘á»™ng nhiá»u hÆ¡n, mấy khuy áo của ThÆ° HÆ°Æ¡ng bắt đầu sút bung ra.
Hai ngÆ°á»i nằm chung trong cá»— quan tài, cho dầu ThÆ° HÆ°Æ¡ng còn đủ sức giảy dụa cÅ©ng không làm sao giảy được, huống chi bây giá» thì nàng đã bủn rủn rồi, tay chân nàng yếu còn hÆ¡n lúa.
Nàng cắn môi gần chảy máu, nàng cố gắng cho khá»i bật thành tiếng khóc...
Cơn đau vì môi gần chảy máu càng làm cho nàng tỉnh táo hơn, nàng nói :
- Ngươi quả thật muốn cưới ta à?
Lưu tiên sinh đáp :
- Sao cô còn há»i chi câu đó? Tôi đã hao nhiá»u tâm huyết, đã mất quá nhiá»u ngày giá», tiá»n bạc, đã phải đụng chạm vá»›i nhiá»u nguy hiểm, những chuyện đó không đủ chứng minh rằng tôi đã quyết tâm, đã tha thiết vá»›i cô sao?
Thư Hương nói :
- Nếu quả thật ngươi muốn cưới được ta thì ngươi không nên áp dụng cách thức này, vì như thế sẽ trở thành vô ích.
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Chớ cô muốn tôi phải làm sao?
Thư Hương đáp :
- Ta còn có cha, chuyện đó ngươi thừa biết chớ? Chỉ cần ngươi làm được chuyện đó, ngươi phải cậy được mai mối, phải được cha ta đồng ý, ta sẽ tình nguyện ưng ngươi.
Lưu tiên sinh gặn lại :
- Cô muốn tôi phải cầu hôn đúng phép trÆ°á»›c mặt Äào Äại Gia?
Thư Hương đáp :
- Äúng nhÆ° thế, ngÆ°Æ¡i làm đủ phép nhÆ° thế là ta sẽ Æ°ng ngÆ°Æ¡i, chá»› nếu ngÆ°Æ¡i bắt ép ta nhÆ° thế này thì dầu ngÆ°Æ¡i có được cÅ©ng chỉ được cái xác chết mà thôi.
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Cô hứa chắc không? Nếu cô đừng nuốt lá»i hứa thì tôi sẽ Ä‘Æ°a cô đến trÆ°á»›c mặt Äào Äại Gia ngay.
Thư Hương đáp :
- Ta nói ra là không nuốt lá»i, nhÆ°ng ta nói trÆ°á»›c là phải được cha ta đồng ý.
LÆ°u tiên sinh vụt cÆ°á»i :
- Tưởng gì chớ chuyện đó thì quá dễ.
Thư Hương hơi ngạc nhiên :
- Dễ à?
Lưu tiên sinh đáp :
- Äâu có khó, tôi sẽ lo chuyện cầu thân ngay, tôi biết Äào Äại Gia không khi nào từ chối.
Câu nói hơi quả quyết của hắn làm cho Thư Hương hơi kinh ngạc.
Nàng nói như thế là cố dục hoản cầu mưu, cố kéo dài thì giỠđể tìm cơ hội, nhưng nàng không ngỠhắn lại bằng lòng, không ngỠhắn lại nói chắc quá như thế.
Tại làm sao hắn lại tự tin?
Nàng không ngỠhắn cho đó là chuyện dễ dàng, nhưng bằng vào cái gì để cho hắn tin rằng hắn sẽ thành công?
Ngay trong lúc đó, ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng cảm thấy cá»— quan tài xê dịch, không phải bị dá»i Ä‘i mà là tụt xuống.
Cá»— quan tài từ từ tụt xuống má»™t cách thật bình ổn y nhÆ° ngÆ°á»i ta hạ huyệt.
Bây giỠthì Thư Hương không đâm hoảng nữa, nàng biết bên dưới chắc chắn là nhà hầm, nàng đã từng biết chuyện đó khi ở sòng bạc Kim Râu.
Nàng lắng nghe cá»— quan tài tụt lần và há»i :
- Ngươi định đưa ta đi đâu? Xuống địa ngục phải không?
LÆ°u tiên sinh cÆ°á»i :
- Cùng vá»›i ngÆ°á»i đẹp bên mình thì đâu có khi nào lại Ä‘i xuống địa ngục? Thiên Ä‘Æ°á»ng má»›i phải chá»›. NhÆ°ng nếu không phải là thiên Ä‘Æ°á»ng thì ít nhất cÅ©ng phải để ngÆ°á»i đẹp ở má»™t chá»— khoáng khoát, có cây, có gió, có không khí chá»› không lẽ cứ ở trong quan tài mãi hay sao?
Thư Hương làm thinh.
Äắn Ä‘o má»™t lúc, nàng há»i :
- Nhưng ta biết cha ta không khi nào đến chỗ này, nhất định không bao giỠđến chỗ này.
LÆ°u tiên sinh cÆ°á»i :
- Chá»— này đâu có gì không tốt? NhÆ°ng làm sao cô dám chắc Äào Äại Gia không đến chá»— này?
Cỗ quan tài từ từ tụt xuống, lòng của Thư Hương chợt cũng tụt xuống theo...
Không lẽ cha mình cũng đã bị hắn bắt rồi?
Nếu không thì làm sao hắn lại nói bằng má»™t giá»ng quả quyết và dá»… dàng nhÆ° thế?
Không, nhất định không.
Nàng không biết võ công của LÆ°u tiên sinh cao thấp nhÆ° thế nào nhÆ°ng nàng đã thấy hắn không phải tầm thÆ°á»ng, đồng thá»i nàng cÅ©ng biết má»™t cách chắn chắn rằng hắn có thể không tầm thÆ°á»ng đối vá»›i nàng và đối vá»›i ngÆ°á»i khác, nhÆ°ng vá»›i cha nàng thì nhất định hắn phải tầm thÆ°á»ng.
Äào Äại Gia, trang chủ Cẩm Tú sÆ¡n trang đâu phải hạng nhÆ° hắn mà có thể Ä‘á»™ng đến được?
Nghĩ đến cha là Thư Hương có vẻ yên tâm.
Ngay trong lúc đó thì cỗ quan tài dừng lại.
Lần này không phải để hé mà cái nắp được xô rớt xuống.
Ãnh sáng của đèn bừng lên.
Và bây giỠthì Thư Hương nhìn thấy rõ mặt Lưu tiên sinh.
Vẫn vá»›i bá»™ mặt... gà mái mét chẹt, trÆ¡ trÆ¡, vẫn vá»›i dáng sắc của con ngÆ°á»i chết nhÆ° ngày đầu nàng gặp hắn.
NhÆ°ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng so sánh, bá»™ mặt ngÆ°á»i chết vẫn còn dá»… nhìn hÆ¡n mặt hắn.
Bởi vì ngÆ°á»i chết tuy cÅ©ng trÆ¡ trÆ¡, tuy cÅ©ng không bá»™c lá»™ được cảm tình, nhÆ°ng ngÆ°á»i chết không có những âm mÆ°u gian xảo nhÆ° hắn, không làm hại ngÆ°á»i nhÆ° hắn.
Cứ nhìn thấy mặt hắn là nàng muốn nhắm mắt lại ngay.
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Tại làm sao cô lại không mở mắt? Tại làm sao cô lại chẳng nhìn xem?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i lại :
- Nhìn xem cái gì?
Lưu tiên sinh chậm rãi :
- Nhìn xem có phải Äào Äại Gia đã có mặt nÆ¡i đây nhÆ° tôi đã nói hay là không phải?
Thư Hương bán tín bán nghi, nàng mở mắt ra và nàng sửng sốt.
Nàng có cảm tưởng như ai đó đã ném mình xuống giòng sông băng giá.
Toàn thân nàng lạnh buốt, trán nàng rịn mồ hôi.
Nếu không phải chính mắt nàng nhìn thấy thì cho dầu có hàng vạn ngÆ°á»i kể lại, nàng nhất định cÅ©ng không tin rằng cha nàng lại có mặt nÆ¡i đây...
* * * * *
Äây là má»™t gian phòng, cố nhiên là phòng ngầm dÆ°á»›i đất.
Gian phòng vuông vức, khá rá»™ng, có bàn ghế, có giÆ°á»ng nệm, đèn thắp sáng choang.
Là gian nhà hầm, tự nhiên là không có cửa sổ, nhưng cái lạ là lại không có cửa cái, không lẽ chỉ có mỗi một cái cửa theo ngỠquan tài từ trên tụt xuống?
Không đèn nhÆ°ng thấy ánh sáng, không biết ánh sáng từ đâu rá»i tá»›i, chỉ có Ä‘iá»u ThÆ° HÆ°Æ¡ng biết được đó là thứ ánh sáng của đèn chá»› không phải ánh sáng mặt trá»i.
Từ ánh sáng đó, nàng nhìn rõ cỗ quan tài.
Bây giá» thì nàng má»›i thấy cá»— quan tài này rất đặc biệt, rất lá»›n, lá»›n bằng hai thứ thÆ°á»ng thấy. Nắp bằng chá»› không phải mô tròn.
Có lẽ chính vì thế nên khi mới bước vào phật điện, nàng lầm tưởng đó là... cái bàn.
Phía trước mặt Thư Hương có mấy chiếc ghế.
Má»™t lão già vóc dáng tầm thÆ°á»›c ngồi trên ghế, tay cầm cái ống Ä‘iếu đặc biệt, ThÆ° HÆ°Æ¡ng biết từ nhá», đó là cái ống Ä‘iếu làm bằng má»™t thứ gá»— quí, cứng nhÆ° sắt, cứng mà dẽo chứ không dòn và qua cá»­a miệng của những nhân vật giang hồ có đến Cẩm Tú sÆ¡n trang, nàng lại biết cái ống Ä‘iếu đó là vật đã giúp cho cha nàng thành danh trong chốn võ lâm.
Thư Hương bỗng nghe toàn thân lạnh buốt.
Cha nàng lại có thể đến đây sao?
Bị bắt hay được má»i?
Nàng không tin.
Cha nàng không thể bị bắt má»™t cách dá»… dàng nhÆ° thế và cÅ©ng nhất định không bao giá» bằng lòng giao thiệp vá»›i hạng ngÆ°á»i nhÆ° LÆ°u tiên sinh.
Nàng rất biết, cha nàng có thể giúp cho hắn một số bạc vàng, hay một phương tiện nào đó để cho hắn tiến thân, nếu hắn đến yêu cầu.
NhÆ°ng tuyệt nhiên, không khi nào cha nàng lại nhận lá»i má»i của hắn mà đến đây.
Vậy thì tại làm sao cha nàng bỗng nhiên có mặt?
Phía sau lÆ°ng của Äào Äại Gia có má»™t ngÆ°á»i đàn bà Ä‘ang đấm lÆ°ng cho ông ta.
Äằng trÆ°á»›c, trên bắp vế Äào Äại Gia lại có má»™t ngÆ°á»i đàn bà nữa, ngÆ°á»i đàn bà này ngồi sát vào lòng ông ta và Ä‘ang cầm mồi lá»­a nhá» chậm vào ống Ä‘iếu cho ông ta hút thuốc.
Dáng cách thật là quen thuá»™c, từ nhỠđến khoảng mÆ°á»i ba, mÆ°á»i bốn tuổi, nàng cÅ©ng đã từng làm nhÆ° thế, cÅ©ng đã từng ngồi trên bắp vế của ngÆ°á»i cha, từng dá»±a vào lòng cha để mồi thuốc cho cha nàng hút.
Bất luận trong một hoàn cảnh nào, cha với con, nhất là cha con nàng, gặp nhau như thế, nhất định nàng sẽ chạy lại gần bên, xà vào lòng cha tức tưởi.
Nàng đặc biệt tin tưởng rằng, cho dầu kẻ nào có thế lực đến đâu, cũng không thể bức hiếp được nàng, khi cha nàng có mặt.
Bằng với giá nào, cha nàng cũng không bao giỠchịu để cho hỠlàm cho nàng khổ sở.
Thế nhưng bây giỠthì Thư Hương vẫn đứng yên, nàng đứng dựa vào cỗ quan tài, toàn thân run bắn.
Vì nàng nhận ra hai ngÆ°á»i đàn bà đó.
NgÆ°á»i đứng đấm lÆ°ng cho cha nàng là VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng, còn ngÆ°á»i ngồi trong lòng châm thuốc là TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi.
Hai ngÆ°á»i, má»™t ngÆ°á»i không phải ngÆ°á»i, má»™t ngÆ°á»i không phải là đàn ông, không phải là đàn bà, là yêu quái: má»™t ngÆ°á»i thì thật là đàn bà, đủ tÆ° cách đàn bà, má»™t ngÆ°á»i đàn bà đẹp, nhÆ°ng lại là thứ đẹp của giống... hồ ly.
Äúng là thứ hồ ly, thứ hồ ly chỉ thích ngồi trên bắp vế đàn ông.
Thư Hương càng run, nước mắt nàng càng trào ra.
Cha nàng có thể như thế hay sao?
Lần bắt gặp cha nàng đến “ổ nhện†của Vương đại nương, nàng nghĩ cha nàng đến đó để dò la tin tức của nàng, nhưng bây giỠthì...
Äào Äại Gia nhìn thẳng đến chá»— đứng của ThÆ° HÆ°Æ¡ng và ông ta lên tiếng :
- Hay quá, con đã đến rồi, như thế thì tiện lắm.
Cha nàng có thể nói một cách bình thản được như thế hay sao?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng càng run hÆ¡n nữa, nàng cố ngậm miệng để cho khá»i bật thành tiếng khóc.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i hăng hắc :
- Cô đến thật là kịp lúc, chúng ta vừa mới nói chuyện vỠcô đây.
Thư Hương nghiến răng :
- Các ngÆ°á»i nói cái gì?
Vương đại nương đáp :
- Chúng tôi vừa thay mặt Lưu tiên sinh để nói chuyện cầu hôn.
Thư Hương gắt :
- Rồi sao nữa?
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Äào Äại Gia nói rằng trai lá»›n thì phải có vợ, gái lá»›n thì phải có chồng, miá»…n là có mai mối đàng hoàng nhÆ° thế là ông sẵn sàng chấp nhận.
Trương Hảo Nhi tiếp theo :
- Äào Äại Gia có khen rằng nhÆ° thế là thật xứng đôi vừa lứa, ông đã bằng lòng, vậy hai ngÆ°á»i hãy “tiên phụ mẫu, hậu mai nhânâ€, lạy tạ Ä‘i rồi thành thân cho kịp giỠđại kiết.
Thư Hương nhìn sững cha nàng.
Nàng không nói mà chân cũng không nhúc nhích.
Toàn thân nàng bỗng như đã biến thành tượng đá.
Không biết từ bao giá», LÆ°u tiên sinh đã đến sát bên nàng, hắn đặt tay lên vai nàng, hắn nói nho nhá» :
- Bây giỠthì đã đủ lễ rồi...
Thư Hương hất mạnh tay hắn ra và thét lớn :
- Lấy cái tay hôi tanh của ngươi ra, đừng có động đến mình ta.
LÆ°u tiên sinh cÆ°á»i :
- Thân nàng có gì lạ đâu, hai bàn tay của ta đã không còn sót chỗ nào rồi mà?
Bây giá» thì đúng nhÆ° Ä‘iá»u giao Æ°á»›c của nàng đòi, mai dong đã có, cha mẹ đã bằng lòng, thành thân là hợp lý rồi còn chá» gì nữa?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng không thèm nói chuyện vá»›i hắn, nàng cứ nhìn trân trân vào mặt Äào Äại Gia và vụt la lá»›n :
- Ngươi là ai?
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i và nói há»›t :
- Coi, Äào tiểu thÆ°, sao lại có thái Ä‘á»™ vá»›i cha mình nhÆ° thế?
Thư Hương vụt chồm tới quát :
- Ngươi là ai? Là ai? Tại sao ngươi dám giả làm cha ta? Tại sao? Cha ta đâu?
Nàng chạy ào tới nhưng đã bị Lưu tiên sinh ôm cứng lại.
Vương đại nương chớp mắt :
- Cô biết không phải Äào Äại Gia? Làm sao cô biết là không phải?
Thư Hương vùng vẫy là la lớn :
- Cha ta ở đâu? Hãy đưa ta đến gặp cha ta.
Vương đại nương nặng mặt :
- Ta cho cô biết, từ đây trở Ä‘i, ngÆ°á»i này là Äào Äại Gia, phải hay không cÅ©ng là Äào Äại Gia, không phải vá»›i cô Ä‘i nữa thì cÅ©ng phải vá»›i thiên hạ, không có Äào Äại Gia nào nữa cả.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng la lá»›n :
- Không, không phải cha ta, nhất định ta sẽ báo cho má»i ngÆ°á»i biết không phải là cha ta.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng vụt xáng cho “Äào Äại Gia†má»™t tát tai đích đáng :
- Ta bảo ngươi phải giữ gìn, đã căn dặn năm lần bảy lượt như thế, tại sao ngươi lại để cho nó nhận ra chớ?
NgÆ°á»i giả Äào Äại Gia xụ mặt :
- Ai mà biết, tại nó nhận ra chớ tôi đâu đã làm gì?
Vương đại nương tát vào mặt hắn một cái nữa rồi nói :
- Ta đã dặn ngÆ°Æ¡i đừng có nói nhiá»u, nói má»™t vài tiếng thôi, tại làm sao ngÆ°Æ¡i lại nói lung tung nhÆ° vậy chá»›?
Tên giả Äào Äại Gia cãi :
- Nói nhiá»u hồi nào? Thì cÅ©ng phải nói cho trá»n câu...
Vương đại nương đạp hắn một cái tuột luôn xuống ghế :
- Câm cái mồm ngươi lại.
Lưu tiên sinh can thiệp :
- Äừng có giết hắn, để lại mình dùng vào chuyện khác.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng làm thêm má»™t đá, tên giả Äào Äại Gia lăn cù dÆ°á»›i đất.
Giá»ng của Äào Äại Gia hầm hừ nhÆ° cá»p :
- Äồ vô dụng, đồ... con chó...
Trương Hảo Nhi thở ra :
- Tôi đã nói trước, hắn không có giả được, sửa soạn thì có giống, nhưng dáng cách của hắn thì làm sao mà giống được.
Vương đại nương nói :
- Äúng rồi, hắn không thể lừa cô, vì cô biết hắn từ kẽ tóc đến chân lông, khắp ngÆ°á»i hắn cô đã biết không sót má»™t chá»— nào. Cho nên đừng nói hắn Ä‘eo mặt giả mà cho dầu hắn chỉ ló má»™t ngón chân ra là cô cÅ©ng chỉ cần nhắm mắt rá» rá» là đã biết ngay mà.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i có vẻ nhÆ° “trả Ä‘Å©a†:
- Chớ sao, ghen rồi à?
Vương đại nương bĩu môi :
- Ghen chá»›, nhÆ°ng ngÆ°á»i khác cà, ta thì không. Má»™t vết tàn nhang trong chá»— kín nhất của cô ta cÅ©ng đã thấy cả trăm ngàn lần rồi, lạ gì nữa mà ghen. NhÆ°ng cho dầu có ghen cÅ©ng không phải bây giá», vì ta biết bây giá» cô đâu có dám kéo hắn vô buồng.
Thư Hương nhảy dựng lên :
- Äồ yêu, đồ quá»·. Các ngÆ°Æ¡i đừng có nói chuyện dÆ¡ dáy đó trÆ°á»›c mặt ta. Cha ta đâu? Nếu các ngÆ°Æ¡i không dám Ä‘Æ°a ta đến gặp thì ít nhất các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải nói cho ta biết.
Vương đại nương thở ra :
- Bá»n ta thật tình cÅ©ng có phần không dám làm chuyện đó.
Thư Hương xạm mặt :
- Tại sao? Tại sao các ngÆ°á»i không dám Ä‘Æ°a ta đến gặp cha ta?
Vương đại nương thản nhiên :
- Ta há»i ngÆ°Æ¡i mà ngÆ°Æ¡i chÆ°a trả lá»i thì sao lại há»i ta?
Thư Hương tức lắm, cô ta lại nhảy tới, nhưng chỉ mới được một bước là nàng khựng lại...
Nàng nhìn quanh, LÆ°u tiên sinh, VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng và TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi đứng im lặng cÆ°á»i.
Tài sản của killer1310

  #43  
Old 26-06-2008, 02:57 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 42

Mặt thật của Lưu tiên sinh

Nhìn vào dáng cách của há», ThÆ° HÆ°Æ¡ng chợt nhận ra há» chỉ xem nàng nhÆ° má»™t đứa con nít lên ba.
LÆ°u tiên sinh, VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng và cả TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi, má»™t trong ba ngÆ°á»i ấy, há» chỉ cần búng má»™t ngón tay là nàng cÅ©ng đủ nằm dài, có tức có hận há» cách mấy nàng cÅ©ng không làm gì được há».
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cố nén cÆ¡n tức tối, há»i lại :
- NgÆ°Æ¡i há»i ta cái gì?
Vương đại nương nói :
- Ta há»i ngÆ°Æ¡i nhìn vào chá»— nào mà ngÆ°Æ¡i biết ngÆ°á»i ấy không phải là Äào Äại Gia?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhạt :
- Chẳng lẽ ngươi có thể hóa trang cho hắn như thế mà ngươi lại không biết hắn lòi chân tướng ở chỗ nào à?
Vương đại nương đáp :
- Tá»± nhiên là hắn không có cái khí Ä‘á»™ của Äào Äại Gia, cá»­ chỉ cÅ©ng rất khó mà đúng nhÆ° Äào Äại Gia, nhÆ°ng ở đây thì hắn ngồi má»™t chá»—, nói cÅ©ng chỉ má»™t câu thì làm sao cô nhận được?
Thư Hương hằn hộc :
- Ta nói cho ngÆ°Æ¡i biết, ta không sợ các ngÆ°Æ¡i lừa thêm lần nữa, vì con ngÆ°á»i không ai có thể giả được cả. Ta khen các ngÆ°Æ¡i ở chá»— là lá»±a ngÆ°á»i vóc dáng thật giống, nhÆ°ng nhất định không làm sao có thể lừa ta, các ngÆ°Æ¡i có thể lừa ngÆ°á»i khác, nhÆ°ng vá»›i ta thì không bao giá». Chỉ má»™t chuyện hút thuốc không thôi, các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đã lầm, thầy thuốc bảo cÆ¡ thể của cha ta hút thuốc không tốt nên ngÆ°á»i đâu có hút nữa!
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng ngó LÆ°u tiên sinh, hai ngÆ°á»i gật gù nhè nhẹ, há» ngầm công nhận hỠđã làm má»™t chuyện thiếu Ä‘iá»u tra.
Thư Hương gắt :
- Hãy trả lá»i lại câu há»i của ta.
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Cô há»i cái gì?
Thư Hương lập lại :
- Ta há»i cha ta đâu?
LÆ°u tiên sinh cÆ°á»i :
- Cô muốn gặp cha cô cũng không phải khó, khi nào tôi và cô thành thân rồi thì chúng ta sẽ đưa nhau vỠCẩm Tú sơn trang.
Thư Hương nghiến răng :
- Ta khuyên ngươi hãy bỠý nghĩ ấy đi, vô ích. Không khi nào ta bằng lòng như thế.
Lưu tiên sinh nhún vai :
- Chỉ tiếc cho là, con ngÆ°á»i của ta không khi nào lại bá» bất cứ má»™t ý định gì, nhất là chuyện cÆ°á»›i cô làm vợ, chuyện này cô thừa biết ta đã hao tốn khá nhiá»u công lao tiá»n của, có khi nào ta lại bá» trôi.
Thư Hương la bai bãi :
- Thây kệ ngươi, bỠhay không bỠcũng kệ xác ngươi, riêng ta thì ta không chịu, ta đã không bằng lòng thì ngươi làm gì ta được chớ? Ngươi cứ giết ta đi.
Lưu tiên sinh nhìn chầm chậm vào mặt Thư Hương :
- Tại làm sao cô lại không chịu ưng? Ta không xứng với cô sao?
Vương đại nương nói tiếp theo :
- Äúng rồi, tại làm sao thế? Không xứng sao được, hắn đã không phải lá»›n tuổi, lại chÆ°a có vợ, nhân phẩm hÆ¡n ngÆ°á»i, danh vá»ng cÅ©ng chẳng thua ai, cao thủ nhất nhì trong thiên hạ thì tại sao lại không xứng vá»›i cô?
Thư Hương vẫn cứ la lớn :
- Hắn không xứng vá»›i ta, không có Ä‘iểm nào xứng vá»›i ta cả, hắn không là ngÆ°á»i!
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi chá»›p mắt cÆ°á»i :
- Ta biết rồi, chắc cô chê hắn xấu, phải không?
Cô ta cÆ°á»i hăng hắc và nói tiếp :
- Nếu cô nghĩ như thế là cô lầm, hắn không có già mà cũng không có xấu như cô tưởng vậy đâu.
Thư Hương bĩu môi quay chỗ khác.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi so vai, ngó LÆ°u tiên sinh cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Anh thấy không, nếu anh cứ chịu hiện hình, tôi tin rằng dáng cách uy nghi tuấn tú của anh, cô gái nào nhìn qua Ä‘á»u cÅ©ng ôm gối theo ngay.
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Cô muốn tôi tuấn tú hiên ngang à?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Càng tuấn tú chừng nào, càng làm cho cô ta mê chừng ấy.
LÆ°u tiên sinh vụt cÆ°á»i :
- Dễ, tưởng chuyện gì chớ chuyện đó thì đâu có gì là khó...
Hắn quay mặt qua má»™t bên và TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi gá»i ThÆ° HÆ°Æ¡ng :
- Cô quay lại mà xem rồi biết tôi nói thật hay nói dối.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vốn gá»›m bá»n này quá rồi, nhÆ°ng tánh hiếu kỳ lại thúc cô ta quay lại, vừa quay lại là cô ta bá»—ng giật mình.
Lưu tiên sinh thò tay vào dưới cổ, mân mê một hồi rồi giở ra một lớp da và kéo thẳng lên mặt...
Lá»›p da thật má»ng làm thành má»™t cái mặt nạ và bây giá» thì đúng là hắn đã hiện nguyên hình.
Bây giá» thì hắn đã biến thành má»™t con ngÆ°á»i khác.
Hắn không phải nhá», nhÆ°ng cÅ©ng không phải lá»›n, hắn là má»™t thanh niên khoảng ba mÆ°Æ¡i tuổi, vẻ mặt của hắn quả thật là tuấn tú, nhất là da mặt của hắn hÆ¡i xạm, không phải Ä‘en mà là thứ nÆ°á»›c da của má»™t con ngÆ°á»i thành thục, chá»› không phải thứ mét chằn hay non chẹt.
Quả đúng nhÆ° lá»i TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi vừa nói, tuy cÅ©ng vẫn thân hình đó, cÅ©ng vá»›i tay chân đó, toàn thân hắn không thay đổi, chỉ có bá»™ mặt là khác và ngÆ°á»i ta cÅ©ng đã nói má»™t câu thật đúng: “đôi mắt quyết định cho khí thế con ngÆ°á»i và bá»™ mặt chứng tỠđầy đủ cho cốt cáchâ€.
Chỉ thay đổi bộ mặt, cốt cách của hắn hoàn toàn đổi khác.
Phải công tâm mà nói, hắn quả là con ngÆ°á»i có dáng cách phi thÆ°á»ng, hắn có má»™t mê lá»±c thừa để làm cho bất cứ ngÆ°á»i con gái nào cÅ©ng dá»… dàng mê mệt.
Hắn quả đúng là con ngÆ°á»i lý tưởng mà bất cứ cô gái nào cÅ©ng Æ°á»›c mÆ¡.
Chỉ nhìn vào hắn một lần, tuy vẫn còn căm hận, nhưng Thư Hương không làm sao không nhìn hắn thêm lần nữa.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i :
- Chẳng lẽ trong Ä‘á»i cô chÆ°a từng nghe nói đến thuật dị dung, chÆ°a từng nghe nói đến chuyện hóa trang trong những nhân vật giang hồ sao?
Tự nhiên, Thư Hương đã có từng nghe chuyện đó.
Thế nhÆ°ng nàng không ngá» lại có thể hóa trang tài tình nhÆ° thế, tuy vẻ mặt cÅ© của LÆ°u tiên sinh có hÆ¡i “trÆ¡ trÆ¡â€, nhÆ°ng cÅ©ng khó mà nhận ra đó là mặt giả, công phu hóa trang này thật tài tình.
Cũng có thể Thư Hương không hiểu gì vỠthuật dị dung nên nàng không thể nhận ra.
Äúng ra thì nàng cÅ©ng chÆ°a từng dám nhìn thật ká»· vào gÆ°Æ¡ng mặt của hắn bao giá».
NhÆ°ng Ä‘iá»u khó hiểu bây giỠđối vá»›i ThÆ° HÆ°Æ¡ng là hắn có gÆ°Æ¡ng mặt dá»… nhìn nhÆ° thế, tại sao hắn lại hóa trang?
Mà lại hóa trang bằng một bộ mặt y như mặt chết?
Hắn không dám lộ mặt thật?
Nhưng tại sao hắn lại không dám?
Mặt thật của hắn có gì làm cho hắn không dám lộ ra? Và hắn là ai?
Thư Hương hoài nghi, nhưng bây giỠthì nàng không còn khủng khiếp như trước nữa.
Mặt cÅ© của LÆ°u tiên sinh, nhất định ngÆ°á»i con gái nào cÅ©ng phải kinh khiếp, không phải dữ dằn nhÆ°ng là thứ mặt không lá»™ má»™t chút cảm tình nào, cho dầu đó là thứ tình cảm giận dữ, hung bạo, bá»™ mặt cÅ© của hắn là bá»™ mặt... ma.
Còn bá»™ mặt bây giá» thì có khác, đây là bá»™ mặt thật của con ngÆ°á»i, cho dầu có dữ dằn, nàng cÅ©ng không đến đổi phải khủng khiếp.
Huống chi hắn không có vẻ dữ dằn, hắn vừa tuấn tú mà lại vừa có vẻ phong lưu, dịu dàng chớ không thô tục.
Tuy nàng không có cảm tình với chuyện làm của hắn, nhưng bây giỠthì nàng không còn sợ nữa.
Hắn nhìn ThÆ° HÆ°Æ¡ng và mỉm cÆ°á»i :
- Sao? Bây giỠthì tôi có lẽ đã xứng được với cô rồi chớ?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi tiếp lá»i hắn :
- Con ngÆ°á»i nhÆ° anh thì cho dầu tiên nữ hạ phàm, anh cÅ©ng vẫn xứng nhÆ° thÆ°á»ng.
Trong lòng của Thư Hương bắt đầu hết sợ và từ chỗ hết sợ đó, nàng lại bỗng hơi băn khoăn..
Nàng bắt đầu suy nghĩ.
Nàng tá»± há»i không biết câu chuyện sẽ Ä‘Æ°a đến nhÆ° thế nào?
Nhưng nàng vụt lắc đầu :
- Không, không được.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- Tại sao lại không được?
Thư Hương đáp :
- Ta chưa biết hắn là ai, chưa biết tên tuổi gì của hắn thì làm sao ta lại có thể nghĩ đến chuyện có bằng lòng hay không chớ?
Trương Hảo Nhi gật đầu :
- Có lý, con ngÆ°á»i có thanh danh, con nhà thế phiệt nhÆ° Äào tiểu thÆ¡ thì đâu có thể Ä‘i lấy má»™t kẻ vô danh tiểu tốt làm chồng...
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lá»›n :
- Cũng may là cái vị “Lưu tiên sinh†của chúng ta lại không phải là kẻ vô danh tiểu tốt, nhị vị mà kết hợp được với nhau thì quả đúng là nam tài nữ mạo, đúng là môn đương hộ đối.
Thư Hương nhướng mắt :
- Sao? Môn đương hộ đối?
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Nếu như cô mà biết tên hỠcủa vị này, chắc chắn cô sẽ giật mình.
Thư Hương hơi rúng động, nàng nghiêng mặt :
- Nói nghe.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng há»i :
- Chắc cô đã có nghe đến cái tên Liễu Phong Cốt?
Liễu Phong Cốt?
Má»™t trong hai ngÆ°á»i hùng của đất Giang Nam!
Quả đúng nhÆ° lá»i của VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng vừa nói, ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã giật mình.
Liá»…u Phong Cốt là má»™t trong mấy ngÆ°á»i mà nàng đã nghe danh và cÅ©ng là má»™t trong mấy ngÆ°á»i mà nàng Æ°á»›c mÆ¡ lá»±a chá»n, mà lại là con ngÆ°á»i Ä‘ang đứng trÆ°á»›c mặt nàng thế sao?
Mặc dầu hắn có cốt cách khá lắm, tuấn tú khôi ngô, nhÆ°ng hành Ä‘á»™ng của hắn không thể nói là không ti tiện, má»™t con ngÆ°á»i nhÆ° thế mà lại là ngÆ°á»i nàng mÆ¡ Æ°á»›c đó sao?
Má»™t nhân vật hạ lÆ°u nhÆ° thế, má»™t con ngÆ°á»i không từ bá» thủ Ä‘oạn đốn mạt nào để chiếm cho được nàng, mà lại là ngÆ°á»i mà nàng nghe danh và mÆ¡ tưởng thế hay sao?
Giá nhÆ° trÆ°á»›c đây thì chắc chắn Äào tiểu thÆ¡ đã nhảy dá»±ng lên la lá»›n, hoặc hoan hô, hoặc mừng vui, nhÆ°ng bây giá» thì khác.
Bây giá» thì nàng đã dằn được, nàng có phần bình tÄ©nh hÆ¡n nhiá»u, nàng không vá»™i nữa.
Nàng nhìn cái con ngÆ°á»i được gá»i là Liá»…u Phong Cốt ấy thêm mấy lần nữa rồi chầm chậm há»i :
- Hắn quả thật là Liễu Phong Cốt à?
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Chắc cô cÅ©ng đã có nghe, trong võ lâm hiện tại, thuật khinh công có nhiá»u ngÆ°á»i giá»i, nhÆ°ng riêng há» Liá»…u này có đặc biệt, không hay hÆ¡n ai nhÆ°ng cÅ©ng không có ai có.
Bây giỠthì chuyện thay đổi thứ hai.
Bá»™ mặt hắn thay đổi vì đã gở mặt nạ, cái đó ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã thấy rồi, nhÆ°ng giá»ng nói của hắn bây giá» thì nàng má»›i phân biệt được rõ, giá»ng nói cÅ©ng hoàn toàn đổi khác.
Äó là má»™t giá»ng nói ôn tồn, văn nhã, phong lÆ°u.
Và nhất là hắn nói năng rất là vui vẻ.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- NgÆ°Æ¡i bảo ngÆ°Æ¡i là Liá»…u Phong Cốt, nhÆ°ng làm sao cho ngÆ°á»i chÆ°a gặp mặt biết chắc là nhÆ° thế chứ?
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i.
Hắn chỉ cÆ°á»i chá»› không nói, nhÆ°ng khi hắn vừa nhếch môi cÆ°á»i,ThÆ° HÆ°Æ¡ng vụt thấy má»™t cái bóng nhoáng lên trÆ°á»›c mặt.
Nàng vừa ngẩng lên thì thấy Liễu Phong Cốt từ trên cao chúi xuống, nhưng khi xuống giữa chừng, còn cách vài xải tay nữa tới đất thì thân hình hắn vụt quay ngang...
Y nhÆ° má»™t con én thÆ°á»ng thấy xẹt qua xẹt lại trên mặt sông, thân hình hắn vừa vút gần đụng vách bên này thì chợt thấy đã trở lại phía vách bên kia, tá»± nhiên là hắn phải dùng tay hoặc dùng chân Ä‘iểm nhẹ vào vách má»›i có thể quay ngược lại nhÆ° thế, nhÆ°ng vì hắn làm nhanh quá, nên ngÆ°á»i đứng dÆ°á»›i chỉ thấy hắn vút tá»›i vút lui nhÆ° cánh én.
Thư Hương buột miệng kêu lên :
- Yến Tử Xuyên Liêm!
Liễu Phong Cốt vừa chấm chân xuống đất thì Trương Hảo Nhi đã lên tiếng :
- Äúng rồi, không ai có thê có trình Ä‘á»™ phi thân nhÆ° thế, vì đó là Ä‘á»™c môn Yến Tá»­ Xuyên Liêm.
Yến Tá»­ Xuyên Liêm Liá»…u Phong Cốt tuy chÆ°a gặp mặt lần nào nhÆ°ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã có nghe rất nhiá»u.
Chính lúc còn ở nhà, khi bàn chuyện “chá»n chồng†trong danh sách của năm ngÆ°á»i nổi nhất có cái tên của hắn.
Rất nhiá»u lần, Äào Liá»…u cÅ©ng đã có thuật rõ vá» lối khinh thân nổi tiếng của hắn cho nàng nghe.
Chỉ má»›i nghe không là đã đủ “mê†rồi, bây giá» thấy tận mắt quả còn hÆ¡n hẳn cái chuyện kể của Äào Liá»…u gấp trăm lần.
Bây giá» thì rất khó có ngÆ°á»i nào lừa nàng được nữa, nhÆ°ng vá» con ngÆ°á»i của Liá»…u Phong Cốt thì nàng phải tin là thật, mặc dầu nàng chÆ°a biết mặt hắn, nhÆ°ng bằng vào lối Yến Tá»­ Xuyên Liêm đó, chắc chắn là không giả được.
Và khi thấy tận mắt vỠchuyện này, Thư Hương mới nhớ ra...
Thảo nào khi hắn còn đóng vai LÆ°u tiên sinh, hắn đã theo nàng khi nàng Ä‘i bằng xe mà vẫn không làm sao thoát khá»i.
Không ai có thể thoát khá»i khi hắn thi triển Yến Tá»­ Xuyên Liêm.
* * * * *
Không ai Æ°a được cái giá»ng cÆ°á»i thắng thế.
Nhất là ThÆ° HÆ°Æ¡ng, nàng rất ghét kẻ nào làm được má»™t chuyện hay là cÆ°á»i hăng hắc và còn đáng ghét nhất là những kẻ đứng ngoài phụ há»a.
Những con ngÆ°á»i “hùn†đó thật đáng nhổ vào mặt há».
NhÆ°ng bây giá» thì tiếng cÆ°á»i, tiếng vá»— tay của VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng, của TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi, không làm cho ThÆ° HÆ°Æ¡ng nổi nóng.
Nàng không khó chịu chút nào cả.
Vì chính nàng, nếu nàng không dằn kịp thì nàng cũng đã phải vỗ tay rồi.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Äó là thức thứ bảy trong Yến Tá»­ Xuyên Liêm, trong võ lâm hiện tại cho dầu có được truyá»n dạy tận tình, cÅ©ng khó có ngÆ°á»i luyện nổi.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Còn nói gì nữa? Äào tiểu thÆ¡ đâu phải là hạng ngÆ°á»i không biết nhận thức.
Nàng biết chắc chắn đó là Yến Tử Xuyên Liêm.
Nàng biết chắc chắn con ngÆ°á»i đó đúng là Liá»…u Phong Cốt.
Yến Tử Xuyên Liêm Liễu Phong Cốt.
Thư Hương vụt thở ra.
Nàng không ngá» con ngÆ°á»i có tÆ°á»›ng mạo nhÆ° thế, có tài năng nhÆ° thế lại là con ngÆ°á»i vô sỉ, ti tiện quá mức.
Nàng cÅ©ng không ngá» con ngÆ°á»i vô sỉ ti tiện nhÆ° thế lại là ngÆ°á»i mà nàng thÆ°á»ng mÆ¡ Æ°á»›c.
Liá»…u Phong Cốt mỉm cÆ°á»i thân thiết :
- Sao? Bây giỠthì cô tin rồi chớ?
Thư Hương lại thở ra :
- Ta tin, nhưng thật là khó hiểu.
Liễu Phong Cốt nhướng mắt :
- Khó hiểu? Chuyện gì làm cho cô khó hiểu?
Thư Hương nói :
- Là con ngÆ°á»i nhÆ° ngÆ°á»i, tại sao không chịu Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng chính chính đến cầu hôn, nếu ngÆ°Æ¡i làm nhÆ° thế, không chừng ta đã là vợ ngÆ°Æ¡i rồi, tại sao ngÆ°Æ¡i lại làm cái chuyện âm mÆ°u ti tiện nhÆ° thế làm chi?
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Nhưng bây giỠthì cũng đâu có muộn?
Thư Hương lắc đầu :
- Không, bây giỠthì đã quá muộn rồi!
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Tại làm sao lại muộn?
Thư Hương ấp úng :
- Bởi vì... bởi vì ta đã hứa hôn rồi.
Thật là lạ, không hiểu tại sao cấp thá»i nàng lại nói má»™t chuyện lạ lùng nhÆ° thế, chính khi nói ra rồi, nàng cÅ©ng không hiểu tại sao.
Có lẽ nàng muốn làm cho Liá»…u Phong Cốt không còn có thể nuôi hy vá»ng...
Liễu Phong Cốt hất mặt :
- NhÆ°ng chỉ tiếc là ngÆ°á»i mà cô hứa hôn đó đã trở thành má»™t hung thủ, trở thành má»™t tá»™i nhân. Hắn sẽ bị Thiếu Lâm tá»± trừng trị nay mai rồi đó.
Thư Hương nhướng nhướng mắt :
- NgÆ°Æ¡i nghÄ© rằng ta nói Lữ Ngá»c Hồ đó không phải?
Liễu Phong Cốt gặn lại :
- Chớ không phải hắn sao?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lạt :
- Nếu ngÆ°Æ¡i nghÄ© rằng ngÆ°á»i chồng tÆ°Æ¡ng lai của ta là Lữ Ngá»c Hồ, mà vá»™i cho rằng hắn phải chết vì đã giết Äa Sá»± hòa thượng thì ngÆ°Æ¡i đã lầm to.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Nếu không phải là Lữ Ngá»c Hồ thì là ai?
Thư Hương cắn môi thật lâu và bật nói :
- NgÆ°á»i chồng tÆ°Æ¡ng lai của ta tuy không được khôi ngô, nhÆ°ng quả đúng là má»™t kẻ thông minh, má»™t ngÆ°á»i khả ái.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- NhÆ°ng ngÆ°á»i đó là ai?
Thư Hương đáp chầm chậm :
- NgÆ°á»i đó há» TrÆ°Æ¡ng tên Dị.
Vừa nói nàng vừa len lén liếc vào mặt của Liễu Phong Cốt, nàng muốn thử xem phản ứng của hắn ra sao.
Thế nhưng hắn rất thản nhiên, trên mặt hắn không lộ một vẻ gì.
Thư Hương nói tiếp :
- Chẳng những hắn là ngÆ°á»i mà ta yêu mến, hắn lại còn là ngÆ°á»i mà cha ta đã bằng lòng chá»n làm con rá»… chánh thức, vì thế cho nên cho dầu ta không bằng lòng cÅ©ng không thể được, trừ phi...
Liá»…u Phong Cốt vẫn thản nhiên nhÆ° không, hắn há»i :
- Trừ phi như thế nào?
Thư Hương đáp :
- Trừ phi hắn bằng lòng nhÆ°á»ng ta lại cho ngÆ°Æ¡i.
Trầm ngâm má»™t chút, Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Nếu hắn thật tâm nhÆ°á»ng cô lại cho tôi thì cô bằng lòng phải không?
Thư Hương gật đầu :
- Äúng, nếu hắn bằng lòng thì ta sẽ bằng lòng.
Liễu Phong Cốt gặn lại :
- Cô nói chắc đó chớ? Không hối hận đó sao?
Thư Hương nói ngay :
- Không khi nào, ta đã nói ra là ta không bao giỠcó chuyện hối hận ăn năn gì cả.
Trong khi nói, nàng suýt bật cÆ°á»i, khi nhá»› tá»›i TrÆ°Æ¡ng Dị.
Nàng biết rất rõ vá» con nà của hắn, tuy hắn không khôi ngô tuấn tú gì, nhÆ°ng hắn là con ngÆ°á»i rất tốt, hắn không phải là hạng thấy bằng hữu lâm nguy mà không cứu, hắn lại càng không phải là hạng Ä‘i bán rẻ bằng hữu của mình.
Nàng và hắn đã có giao kết với nhau rồi, nàng không xem hắn là chồng, nhất định không khi nào ưng hắn, nhưng nàng và hắn vẫn là bằng hữu.
Và nhất là nàng đã ngầm nhận ra rằng ngoài mặt tuy hắn làm ra vẻ lạnh nhạt không cần, nhÆ°ng có lẽ trong lòng hắn đã bằng lòng nàng lắm, có thể nàng chỉ cần nói ra má»™t tiếng là hắn sẽ sẵn sàng chấp nhận làm ngÆ°á»i chồng tÆ°Æ¡ng lai của nàng ngay, không phải chỉ bằng lòng nói ngoài miệng vá»›i thiên hạ, mà hắn còn sẽ bằng lòng má»™t cách thật tình nhÆ° thế nữa.
Nàng lại mỉm cÆ°á»i má»™t mình...
Dầu sao, con ngÆ°á»i của TrÆ°Æ¡ng Dị cÅ©ng không phải tệ.
Hắn tuy có hơi “óc mít†một chút nhưng nhìn kỷ thì hắn cũng khá có duyên.
Không hiểu tại sao, nàng bỗng muốn chuyện nàng nói nảy giỠlà chuyện thật chớ không phải là chuyện nói cho qua với Liễu Phong Cốt.
Nàng nghÄ© ngay bây giá» nếu TrÆ°Æ¡ng Dị mà biết nàng Ä‘ang ở tại đây, biết nàng Ä‘ang bị uy hiếp trong tay của Liá»…u Phong Cốt thì nhất định hắn sẽ bằng má»i cách đến đây cứu nàng.
Nàng tin chắc như thế, hắn đã cứu nàng mấy bận rồi chớ đã không sao...
Nghĩ đến Trương Dị, nghĩ đến chuyện giữa nàng và hắn, nghĩ đến chuyện hắn hơi kỳ cục nhưng rất tốt với nàng, bất giác Thư Hương nghe hơi ấm từ trong lòng lan ra tới ngoài da.
Tài sản của killer1310

  #44  
Old 26-06-2008, 02:58 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 43

Ngõ cụt của cuá»™c Ä‘á»i

Liễu Phong Cốt không có dối.
Hy vá»ng của ThÆ° HÆ°Æ¡ng không bị mất.
Trương Dị quả đã tới rồi.
Ở Ä‘á»i, nếu chịu khó quan sát cho kỹ thì bất cứ con ngÆ°á»i nào, bất cứ lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u có thể cải biến, má»™t sá»± cải biến ngoài sức tưởng tượng của con ngÆ°á»i.
Có khi, mới ràng ràng đây, hỠlà một chính nhân quân tử, nhưng chỉ một thoáng sau, hỠtrở thành một ác ma.
Chỉ mấy phút trÆ°á»›c đó, há» còn dâng trà nÆ°á»›c, cung cung kính kính đối vá»›i má»™t ngÆ°á»i nào đó nhÆ° “hiếu tá»­â€, nhÆ°ng coi chừng, trong nháy mắt sau, há» sẽ trở mặt má»™t cách dá»… dàng, há» có thể tống cho ngÆ°á»i mà há» má»›i vừa quì lạy đó má»™t đá vỡ sá» luôn.
Hạng con ngÆ°á»i đó nếu không nói là không nhiá»u thì chắc cÅ©ng không thể gá»i là ít được.
CÅ©ng may, trên Ä‘á»i hãy còn có má»™t hạng ngÆ°á»i, bất cứ trong giá» phút nào, trong hoàn cảnh nào, hoặc nguy hiểm hoặc không, há» vẫn giữ y má»™t dáng cách chá»› không há» thay đổi.
TrÆ°Æ¡ng Dị là má»™t trong hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế.
* * * * *
Liễu Phong Cốt vẫn đứng làm thinh.
Hắn không nói nhưng dáng cách của hắn trông qua hình như hắn tin rằng chuyện ấy không bao giỠcó.
Thư Hương lại liếc lén hắn và chậm rãi nói :
- Ta đã nói rồi, lần này ta đã nói ra thì không bao giỠcó chuyện hối hận, tại sao ngươi không đi tìm hắn đến để thương lượng? Biết đâu chừng hắn lại sẽ bằng lòng?
Liá»…u Phong Cốt làm thinh má»™t lúc nữa rồi hắn bá»—ng bật cÆ°á»i :
- Ta đâu có cần đi tìm hắn làm chi...
Thư Hương chớp mắt :
- Tại sao vậy? Chắc ngươi đã bỠý định vỠta rồi không phải?
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Làm sao lại bỠđược? Bao nhiêu công trình tâm huyết chỉ vì muốn được cô rồi bây giỠlại bỠngang như thế hay sao? Nhưng tôi không cần đi kiếm hắn, bởi vì...
Thư Hương hồi hộp :
- Sao? Bởi vì sao?
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i và nói nhẹ từng tiếng má»™t :
- Bởi vì hắn cũng đã sắp đến rồi.
Thư Hương sửng sốt :
- Làm sao ngươi... ngươi làm sao biết?
Liá»…u Phong Cốt không trả lá»i, nụ cÆ°á»i trên môi hắn càng trông có vẻ bí mật lạ lùng...
Thư Hương đâm hoảng.
Không lẽ “Äại Äầu Quỷ†cÅ©ng bị hắn bắt rồi?
Không, tuyệt đối không.
Nàng không thể so sánh võ công giữa Liễu Phong Cốt và Trương Dị, nhưng bằng trực giác, nàng biết chắc rằng Liễu Phong Cốt không làm gì Trương Dị được.
Liễu Phong Cốt quả thật có gian ngoan, nhưng bằng vào cái thông minh của Trương Dị, cho dầu âm mưu của Liễu Phong Cốt có lợi hại cách mấy, nhất định cũng không thể thành công.
Huống chi, bên cạnh TrÆ°Æ¡ng Dị hãy còn có Lữ Ngá»c Hồ, võ công của Liá»…u Phong Cốt cho dầu có cao hÆ¡n, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i ấy nhập lại, hắn cÅ©ng không làm gì được.
Nàng đã từng thấy TrÆ°Æ¡ng Dị làm cho “LÆ°u tiên sinh†bò dÆ°á»›i đất mà Ä‘i, nàng đã từng thấy Lữ Ngá»c Hồ giao đấu vá»›i Vô Sắc đại sÆ° tại sòng bạc Kim Râu, nàng tin chắc hai ngÆ°á»i đó mà ở chung má»™t chá»— thì đừng nói má»™t Liá»…u Phong Cốt mà cho dầu ba ngÆ°á»i nhÆ° hắn cÅ©ng không phải muốn tung hoành mà được.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng đứng ngẫm nghÄ© hồi lâu, nàng bá»—ng bật cÆ°á»i.
Càng nghĩ bây giỠmà Trương Dị mà tới đây thì chuyện sẽ vui biết mấy!
Nàng bá»—ng thích thấy Liá»…u Phong Cốt bò càng dÆ°á»›i đất, nàng thích thấy con ngÆ°á»i “hiên ngang†của hắn co rút lại.
Nàng đã chuẩn bị để cÆ°á»i.
Nàng rất mong Liễu Phong Cốt đừng lừa nàng, nàng mong hắn nói thật.
Nàng mong Trương Dị xuất hiện, càng sớm càng tốt.
NhÆ°ng ngay khi đó thì nàng chợt thấy má»™t ngÆ°á»i.
Má»™t con ngÆ°á»i mập ú tròn vo lệt bệt Ä‘i vào.
Và bây giá» nàng má»›i thấy bên vách trái có má»™t cái cá»­a nhá».
NgÆ°á»i đó Ä‘i vào bằng ngỠấy.
* * * * *
Lúc Thư Hương nhìn thấy Trương Dị là nàng thấy trước cái miệng của hắn và nàng nghe tiếng hắn.
Hình nhÆ° lúc nào hắn cÅ©ng cÆ°á»i, tiếng cÆ°á»i hì hì, vừa có vẻ bởn cợt mà còn có vẻ khinh lá»n.
Dáng sắc của hắn luôn luôn nhÆ° là coi trá»i đất nhÆ° không.
Äó là cái mà ThÆ° HÆ°Æ¡ng ghét nhất, nhÆ°ng cÅ©ng là cái mà nàng Æ°a nhất.
Nàng chỉ ghét khi nào nàng Ä‘ang tức mà thấy mặt hắn nhÆ° thế, nhÆ°ng nàng lại thích nếu hắn mang cái bá»™ mặt đó mà đối phó vá»›i ngÆ°á»i khác, nhất là đối vá»›i con ngÆ°á»i muốn hiếp bức nàng.
Bây giỠthì Thư Hương thấy hắn rất rõ ràng.
Hắn đã bÆ°á»›c ra khá»i vùng bóng tối.
Cái đầu của hắn thật là dễ nhìn, vì thế cho nên cho dầu hắn đứng trong bóng tối, chỉ cần thấy một lần là nhận ra ngay.
Nếu hắn cử động, hắn bước đi thì lại càng dễ nhìn hơn nữa.
Hắn bước là thân hình hắn lắc lắc, hắn bước đi hai chân hắn lệt bệt như vịt xiêm.
Cố nhiên, dáng cách đó không đẹp một tí nào hết.
Nhưng càng lâu, Thư Hương càng thấy rằng dáng cách của hắn không khó coi chút nào cả, càng nhìn hắn, nàng càng thấy vui vui, có khi, không thấy hắn, nàng chợt cảm thấy như thiêu thiếu một cái gì.
Nhiá»u khi, nàng bá»—ng thấy hắn là con ngÆ°á»i khả ái vô cùng.
Khả ái hÆ¡n bất cứ ngÆ°á»i đàn ông tuấn tú khôi ngô nào khác.
Nhất là ngay bây giá», so sánh hắn vá»›i Liá»…u Phong Cốt, nàng chợt thấy con ngÆ°á»i hắn thật là... Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng bệ bệ.
Còn gì nữa, nhất định là hắn phải vượt qua bao nhiêu bẫy rập bên ngoài, hắn đã vượt qua bao nhiêu nguy hiểm đến đây để cứu nàng.
Bao nhiêu bực bội tức tối vừa rồi đối với hắn, bây giỠbỗng tiêu tan đâu mất.
Thư Hương bỗng thấy lòng mình xúc động.
Con ngÆ°á»i của hắn thật dá»… thÆ°Æ¡ng hết sức.
Chỉ cần có mặt TrÆ°Æ¡ng Dị thì tất cả chuyện lá»›n bằng trá»i trong thiên hạ Ä‘á»u giải quyết dá»… nhÆ° trở bàn tay.
Suýt chút nữa là nàng đã nhảy dựng lên.
Giá nhÆ° lúc trÆ°á»›c, chắc chắn nàng vừa nhảy vừa chưởi xéo Liá»…u Phong Cốt má»™t hồi cho đã tức, nhÆ°ng cÅ©ng may là bây giá» kể nhÆ° nàng đã “trưởng thànhâ€, nàng đã có phần trấn tỉnh, cho nên nàng cố giữ được vẻ tá»± nhiên.
Nàng đứng yên và chỠđợi.
Nàng biết chắc Liễu Phong Cốt phải tái mặt, phải thụt lui, phải lấm la lấm lét, vì hắn đã phải một lần bò dưới đất theo lịnh của Trương Dị rồi.
Lần đó ThÆ° HÆ°Æ¡ng vì má»›i định thần nên không cÆ°á»i được, nhÆ°ng lần này thì nàng đã có chuẩn bị rồi, nhất định phải cÆ°á»i má»™t bữa cho đã cÆ¡n tức tá»± nãy giá».
Nhưng Thư Hương chợt hơi khựng lại.
Thật là lạ lùng, khi nhìn thấy Trương Dị, Liễu Phong Cốt không tỠra kinh hoảng chút nào.
Không kinh hoảng, không ngạc nhiên, trái lại, ánh mắt của hắn làm như có vẻ vui mừng.
Hắn còn vẫy vẫy tay với Trương Dị nữa chớ.
Vừa vẫy tay, hắn vừa cÆ°á»i nói :
- Hay quá, đến đây đi.
Trương Dị thản nhiên đi lại.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nghÄ© rằng khi TrÆ°Æ¡ng Dị đến đây thì sau lÆ°ng hắn nhất định là Lữ Ngá»c Hồ, nàng lại tưởng tượng đến con ngÆ°á»i của Lữ Ngá»c Hồ, trÆ°á»›c mặt TrÆ°Æ¡ng Dị hình nhÆ° hắn đâm ra ít nói, nhÆ°ng chắc chắn khi vào đây thì cánh tay của hắn sẽ làm việc trÆ°á»›c.
Hắn là con ngÆ°á»i nhÆ° thế, nàng nhá»› tại sòng bạc Kim Râu, khi nàng kêu cứu là hắn đứng lên...
Nàng lại nhớ cũng trong sòng bạc này, hắn đã chịu cú đấm của nhà sư Thiếu Lâm và hắn đã đấm lại thật ngon lành.
Cú đấm đó nện vào bụng của Liễu Phong Cốt thì quả là ngoạn mục.
Nàng nghÄ© đủ thứ, nghÄ© rất nhiá»u, nhÆ°ng bây giá» thì tất cả Ä‘iá»u đó Ä‘á»u không có.
Liễu Phong Cốt không sợ sệt mà còn vẫy tay kêu Trương Dị.
TrÆ°Æ¡ng Dị không có phản ứng nhÆ° nàng tưởng tượng và nhất là lại không có Lữ Ngá»c Hồ.
Cái bộ mặt của Trương Dị sao mà thản nhiên quá vậy?
Hắn đứng làm thinh.
Thư Hương đổi xoay ý nghĩ :
- “Rất có thể hắn còn chá» cÆ¡ há»™iâ€.
Äúng rồi, con ngÆ°á»i của hắn vốn có chuyện nôn nóng, hắn rất bình tÄ©nh trÆ°á»›c má»i vấn Ä‘á», nhÆ°ng khi hắn bắt đầu giải quyết là hắn ăn chắc hÆ¡n ai hết.
Thư Hương nhìn chăm chăm vào đôi tay của Trương Dị, nàng biết hắn giải quyết vấn đỠrất chậm chạp, nhưng khi bắt đầu thì cũng là kết cuộc, hai bàn tay của hắn nhanh không thể tưởng.
Trương Dị từ lúc bước vào cho đến bây giỠkhông hỠnhìn nàng một cái nào, làm như hắn chưa hỠthấy có mặt nàng nơi đó.
Liá»…u Phong Cốt lại mỉm cÆ°á»i lên tiếng :
- Sao chậm vậy?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Xin lá»—i.
Liễu Phong Cốt háy háy mắt :
- Sao lại xin lá»—i tôi? Bậy nào, Äào tiểu thÆ¡ đợi hiá»n đệ dữ lắm đấy, xin lá»—i ngÆ°á»i ta má»›i phải chá»›.
Trương Dị hắp háy mắt :
- Vậy sao?
Hình như cho đến bây giỠhắn mới chợt thấy Thư Hương.
Hắn quay lại nhìn nàng và cÆ°á»i chúm chím :
- Thật không ngỠcô lại đợi tôi ở đây, xin lỗi, xin lỗi...
Thư Hương trừng mắt :
- Anh không biết chuyện này?
Trương Dị không đáp, hắn chỉ lắc đầu.
Cố gắng hết sức, ThÆ° HÆ°Æ¡ng má»›i không ré lên, nàng nuốt nÆ°á»›c bá»t ừng á»±c và nói :
- Chớ anh cho rằng tôi đang ở đâu?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Bất luận cô ở chỗ nào, chuyện đó lại có quan hệ đến tôi sao?
Thư Hương đầu nổi gân cổ :
- Anh... anh quên rằng ai kêu tôi vào đây à?
Trương Dị thản nhiên :
- Chân cẳng thì vốn trong thân thể của cô, cô muốn đi đầu là do ý của cô chớ làm sao ai lại xúi biểu chi được?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng khá»±ng ngang.
Bây giỠthì quả thật nàng hết chỗ nói rồi.
Bây giỠthì bỗng nhiên nàng cảm thấy hình như Trương Dị đã thay đổi hẳn.
Hình nhÆ° hắn hoàn toàn biến thành má»™t con ngÆ°á»i khác.
Hình nhÆ° nàng chÆ°a từng gặp hắn bao giá».
Và một ý nghĩ thoáng qua, Thư Hương chớp mắt...
Hay là hắn cÅ©ng bị ngÆ°á»i... giả mạo?
à nghĩ vừa thoáng qua là Thư Hương đã gạt ra ngay.
Không thể được, không bao giỠcó.
Tất cả thiên hạ trên Ä‘á»i này Ä‘á»u có thể giả mạo được, chỉ riêng TrÆ°Æ¡ng Dị thì không.
Không má»™t ngÆ°á»i nào có cái đầu quá lá»›n nhÆ° thế.
Gương mặt thì có thể làm bằng mặt nạ, nhưng cái đầu thì nhất định không ai có thể độn cái gì vô cho lớn được.
Và nhất định không ai có nụ cÆ°á»i... dá»… ghét nhÆ° hắn cả.
Không, hắn quả là Trương Dị.
Liá»…u Phong Cốt chấp tay sau đít, hắn đứng nhìn trong sắc mặt thá»a thích và đắc ý.
Hắn nhìn mãi má»™t hồi rồi bá»—ng bật cÆ°á»i :
- Äào tiểu thÆ¡ định kiếm hiá»n đệ đến nói chuyện chÆ¡i đó.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Nói chuyện gì?
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Nói chuyện vỠnàng ấy đó mà.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÅ©ng cÆ°á»i :
- Nàng thì có chỗ nào đáng nói lắm hay sao?
Liễu Phong Cốt nói :
- Tôi muốn nàng nên Æ°ng tôi làm chồng, nàng thì bảo phải chá» có sá»± đồng ý của hiá»n đệ đấy.
Trương Dị nhướng mắt :
- ChỠtôi đồng ý?
Dáng cách của hắn làm y nhÆ° hắn vừa nghe má»™t chuyện đùa, vì thế cho nên sau câu há»i gặn đó là hắn vùng cÆ°á»i ha hả :
- Tôi vốn không phải là... ông già của cô ta, thì tại làm sao lại phải chỠtôi đồng ý?
Thư Hương nghiến răng nghe kèn kẹt, nàng cố gắng không hé miệng.
Liễu Phong Cốt nói :
- Nàng nói bởi vì nàng vốn đã được gã vá» cho hiá»n đệ.
Trương Dị nhún nhún vai :
- Tôi đã có nói rồi mà, tôi đã nói cho dầu con gái trên Ä‘á»i này chết sạch, tôi cÅ©ng không bao giá» dám bằng lòng cÆ°á»›i cô tiểu thÆ¡ há» Äào đó đâu. Chẳng thà ở giá mà không chừng lại khá»e hÆ¡n.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Thế thì cô ta nói sao?
Trương Dị nói :
- Cô ta cũng nói y như vậy, cô ta bảo cho dầu con trai đàn ông trên thế gian này chết sạch, cô ta cũng nhất định không chịu ưng tôi.
Hắn quay qua phía ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i và há»i luôn :
- Câu đó chính miệng cô nói ra đấy chớ, phải không h�
Thư Hương cắn răng, toàn thân nàng rung lẩy bẩy.
Bây giỠthì nàng không sợ, nhưng nàng đang tức đến muốn ói mật xanh.
Nàng tức cho đến mức nói không ra tiếng, nhưng thật thì cho dầu nói được, nàng cũng không biết làm sao có thể nói cho cái đầu lớn của hắn vỡ ra làm tám mảnh.
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Nếu đã thế thì tôi thấy chuyện hôn nhân giữa tôi và nàng không có gì trở ngại nữa rồi.
Trương Dị nhún vai :
- Chuyện vốn đâu có gì trở ngại.
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i lá»›n :
- Hay, thật là hay tuyệt. Äến ngày làm lá»… thành hôn, chúng tôi nhất định sẽ thỉnh hiá»n đệ đến chung vui hỉ tá»­u.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÅ©ng cÆ°á»i :
- Không thỉnh chắc cũng không được đâu.
Liá»…u Phong Cốt vừa cÆ°á»i vừa ôm chặt vai hắn, hai ngÆ°á»i trông thật thân thiết vô cùng.
Äến bây giá» thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã quả sững sá» gần nhÆ° ngây dại.
Bây giỠthì nàng đã thấy được sự quan hệ mật thiết của hỠrồi.
NhÆ°ng càng thấy rõ, nàng lại càng nhÆ° lá»t vào biển sÆ°Æ¡ng mù, câu chuyện đã làm cho nàng muốn phát Ä‘iên lên.
Nàng nghiến răng giận dữ :
- Hai... hai ngÆ°á»i đã là bằng hữu vá»›i nhau?
Trương Dị lắc đầu :
- Không phải bằng hữu, mà là huynh đệ, thứ huynh đệ cực kỳ thân thiết...
Thư Hương trừng trừng đôi mắt :
- Câu chuyện này các ngÆ°á»i đã sắp đặt từ lâu rồi phải không?
Trương Dị thản nhiên :
- Tôi đã nói rồi, hắn cũng vừa nói cho cô nghe đó, chúng tôi là huynh đệ.
Thư Hương nhìn hắn trân trân và nàng vụt gom hết tàn lực la bài bãi :
- Há» TrÆ°Æ¡ng, TrÆ°Æ¡ng Dị, ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i hay là quá»·? NgÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i hay là cái... giống gì chứ?
Trương Dị vẫn chậm rãi như không :
- Là quá»· thì cô cÅ©ng đã gá»i từ lâu rồi, còn cái... giống gì, con ngÆ°á»i của tôi chẳng ra cái giống gì lâu rồi chá»› đâu phải má»›i đây.
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Chuyện đã đến mức này thì cũng chẳng có gì mà phải giấu cô, chắc từ trước đến nay cô nghĩ hắn là Trương Dị đó hay sao?
Y nhÆ° má»™t ngá»n dây da quất trúng ngang mình, ThÆ° HÆ°Æ¡ng bủn rủn không còn đứng được nữa, nàng ngồi bệt trên thành cá»— quan tài, chỉ thiếu chút nữa là nàng đã lá»t vô luôn trong đó.
Con ngÆ°á»i của nàng bây giá» giống y nhÆ° ngÆ°á»i sắp chết Ä‘uối quÆ¡ được má»™t khúc cây trôi, nhÆ°ng đến khi ôm được khúc cây vào mình rồi má»›i nhận ra đó không phải khúc cây mà là... con cá sấu.
Tự nhiên là con cá sấu đang há miệng đỠloét nhìn nàng.
Bây giá» thì nàng cảm nghe toàn thân nặng trÄ©u, càng lúc càng nhÆ° trầm mãi xuống, bao nhiêu sức lá»±c đã tiêu mất hết, có muốn ngóc lên cÅ©ng không còn hy vá»ng.
Thật lâu, nàng má»›i nói được, giá»ng nói của nàng y nhÆ° ngÆ°á»i mang bịnh nặng lâu ngày :
- Ngươi... ngươi không phải là... Trương Dị?
Trương Dị nhún vai :
- Cũng may là ta không phải.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Trương Dị thật ở đâu?
Trương Dị đáp :
- Tại Thiếu Lâm tự.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Làm gì tại Thiếu Lâm tự?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Ở chùa thì tụng kinh gõ mõ chớ chẳng lẽ lại ôm gái mà uống rượu sao?
Thư Hương trố mắt :
- Hắn... hắn đã làm... hòa thượng?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Ở chùa thì phải làm Hòa thượng chớ chẳng lẽ lại làm ma cô?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng lặng ngÆ°á»i má»™t chút rồi gật gật đầu :
- Biết, ta đã biết cả rồi... ta đã biết cả rồi...
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i.
Liá»…u Phong Cốt cÅ©ng cÆ°á»i...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhìn há», những cÆ¡n tức tối giận dữ không hiểu sao tan mất, hình nhÆ° nàng bình tÄ©nh má»™t cách lạ lùng...
Nhìn há» càng lâu, nàng bá»—ng nhÆ° biết tất cả âm mÆ°u của bá»n chúng.
Nàng biết, nhưng có quả thật đã biết rõ hay không?
* * * * *
Quả thật là nàng có biết, nhưng chắc chắn là chưa biết hết...
Có nhiá»u việc nữa mà không khi nào nàng biết nổi.
Äó là âm mÆ°u, nhÆ°ng là âm mÆ°u gì?
Nàng ngồi trên thành cá»— quan tài mà tức tối, nàng không thể làm sao ngất lịm để lá»t luôn vào trong đó cho yên thân.
Bây giá» giá mà khóc lá»›n lên được má»™t trận, có lẽ sẽ dá»… chịu hÆ¡n nhiá»u, khóc cÅ©ng là má»™t cách xả bá»›t những gì ấm ức.
Thế nhÆ°ng nàng lại không có má»™t giá»t nÆ°á»›c mắt nào, có lẽ nÆ°á»›c mắt không còn nữa, hoặc giả Ä‘ang chảy ngược vào trong.
Trong má»i trÆ°á»ng hợp nhÆ° thế này, có ai lâm vào má»›i thấu suốt cái khổ sở của má»™t ngÆ°á»i không khóc được, nó là thứ khổ sở đáng sợ vô cùng.
Không còn nÆ°á»›c mắt, cÅ©ng là má»™t trạng thái biểu lá»™ không còn hy vá»ng, nó là má»™t tâm trạng chết lặng Ä‘i rồi.
Thư Hương ngồi chết lặng và nàng chợt thấy vô cùng tỉnh táo, nàng không còn thấy sợ sệt, nàng nhìn những con quái vật.
Liá»…u Phong Cốt nhìn nàng mỉm cÆ°á»i :
- Cô đã nói rồi, bây giỠthì chắc chắn không có gì hối hận cả.
Thư Hương gật đầu :
- Ta đã nói như thế.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Nghĩa là bây giỠcô đã hoàn toàn bằng lòng.
Thư Hương vụt nghĩ ra một việc, nàng nói :
- Ta bằng lòng nhưng còn có một việc ta muốn biết trước.
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Chỉ cần cô bằng lòng, một ngàn chuyện cô cần biết cũng được chớ không phải là một việc.
Thư Hương gật đầu :
- Ta muốn há»i ngÆ°Æ¡i, tại làm sao ngÆ°Æ¡i lại nhất quyết phải cÆ°á»›i ta? Trên Ä‘á»i này đâu phải không còn con gái?
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Con gái thì quả có nhiá»u, nhÆ°ng Äào tiểu thÆ¡ thì chỉ có má»™t mà thôi.
Thư Hương nói :
- Ta chỉ muốn nghe chuyện thật chứ không thích quanh co, bây giỠthì ta đã hoàn toàn ở trong tay ngươi rồi, sợ gì mà không nói cho ta biết?
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Äào tiểu thÆ¡ thật không hổ là má»™t bậc thông minh, đúng lắm, tôi đâu có sợ gì nữa, bây giá» muốn hay không cÅ©ng là phải quyết định thá»±c hiện chÆ°Æ¡ng trình đã hoạch định, ngay cả việc TrÆ°Æ¡ng Dị giả, tôi còn dám nói ra thì có chuyện gì đến phải sợ?
NhÆ°ng ở Ä‘á»i ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng nói “lá»i thật mất lòngâ€, lá»i thật thÆ°á»ng thÆ°á»ng nghe không êm tai bằng lá»i giả dối, vì thế mà tôi không muốn Äào tiểu thÆ¡ phải bá»±c mình vì nghe lá»i nói thật.
Thư Hương nói :
- Ta biết, nhưng ta vẫn muốn nghe.
Trầm ngâm má»™t chút, Liá»…u Phong Cốt lại cÆ°á»i :
- Äào tiểu thÆ¡ có biết trong thiên hạ hiện nay, ngÆ°á»i có gia tài vạn há»™ là ai không?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i lại :
- Ngươi nói nghe coi.
Liá»…u Phong Cốt mỉm cÆ°á»i :
- Äào tiểu thÆ¡, ngÆ°á»i có gia tài vạn há»™ chính là Äào tiểu thÆ¡ của Cẩm Tú sÆ¡n trang.
Thư Hương sửng sốt.
Và nàng cũng hiểu ra ngay, nàng gật gật đầu :
- NhÆ° vậy thì bây giá» ta má»›i thật biết, ngÆ°Æ¡i muốn cÆ°á»›i ta không phải vì thích con ngÆ°á»i của ta mà vì thích sản nghiệp của ta.
Liễu Phong Cốt thở ra :
- Tôi đã nói trÆ°á»›c rồi, lá»i thật nghe... chán lắm, chỉ có lá»i giả dối má»›i dá»… Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i, vì giả dối má»›i có thể nói đến chuyện ân chuyện nghÄ©a, má»›i có thể thành những bản... tình ca.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Äã vậy sao ngÆ°Æ¡i chẳng giết ta, chẳng đánh phá Cẩm Tú sÆ¡n trang để cÆ°á»›p Ä‘oạt tài sản có phải tiện việc không? Làm gì mà mất công nhÆ° thế?
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Ä‚n cÆ°á»›p cÅ©ng có nhiá»u thứ, thứ văn thứ võ tôi không phải tá»± xÆ°ng là bậc văn nhã, nhÆ°ng cÅ©ng không phải là hạng võ phu... Huống chi, làm má»™t công mà nên ba bốn chuyện phiá»n phức thì tại sao lại phải làm.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- NhÆ° thế nào gá»i là phiá»n phức?
Liá»…u Phong Cốt há»i lại :
- Cô có biết tài sản của nhà há» Äào cá»™ng đến bao nhiêu không?
Thư Hương lắc đầu :
- Không biết.
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Cô không biết thật à?
Thư Hương nói :
- Ta là con gái, chuyện tài sản ta đâu cần biết làm chi, ngươi nói thử ta nghe...
Liễu Phong Cốt nói :
- Tôi đã Ä‘iá»u tra và phối kiểm chắc chắn, trong sáu tỉnh miá»n này, bất cứ má»™t thành nào, má»™t huyện nào, hầu hết Ä‘á»u có hiệu buôn lá»›n nhất của Äào gia, chỉ bằng chuyện ấy không thôi, nếu tôi muốn cÆ°á»›p thì cho đến bạc đầu cÅ©ng không làm sao chiếm hết được.
Hắn mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- NhÆ°ng nếu tôi đã là con rá»… của nhà há» Äào, thì tất cả sản nghiệp chìm cÅ©ng nhÆ° nổi của Äào gia sẽ vá» tay tôi má»™t cách thuận tình thuận lý, tất cả sản nghiệp của há» Äào sẽ biến thành của há» Liá»…u mà không có má»™t tiếng dị nghị nào, đã vậy, trÆ°á»›c đó lại được hưởng phÆ°á»›c bên cạnh má»™t cô gái đẹp nhất nhì trong thiên hạ.
Thư Hương chầm chậm gật đầu :
- Äúng lắm, phÆ°Æ¡ng pháp của ngÆ°Æ¡i quả thật là tuyệt diệu.
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Như vậy bây giỠthì cô chắc chắn đã biết rõ rồi?
Thư Hương nhếch môi :
- Không phải bây giỠmà đáng lý ta phải biết từ lâu...
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Thế nhÆ°ng cô không bao giá» nghÄ© đến cái “chân lý†đó, bởi vì cái chân lý đó quá Ä‘Æ¡n giản, dá»… dàng, càng Ä‘Æ¡n giản dá»… dàng bao nhiêu thì lại càng khó hiểu bấy nhiêu, cái đó cÅ©ng là chứng bịnh của con ngÆ°á»i, cái gì dá»… lại không chịu hiểu, mãi miết Ä‘i tìm cái khó khăn khúc mắc.
Thư Hương nói :
- Nói thì nghe dễ, thế nhưng ta vẫn còn có một chuyện nghĩ không thông.
Liễu Phong Cốt nói :
- Äáng ý thì cÅ©ng không nên phải dong dài, nhÆ°ng ở Ä‘á»i, khi má»™t con ngÆ°á»i đã hoàn toàn thắng thế, cÅ©ng cần cho ngÆ°á»i ta biết rõ những cái mà ngÆ°á»i ta chÆ°a biết và cÅ©ng cần cô phục cái bản lãnh phi thÆ°á»ng, vì thế, bây giá» tôi sẵn sàng nói tất cả những gì mà cô cảm thấy không thông.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Ngươi đã quyết tâm bức ta phải ưng ngươi, thế thì tại sao ngươi lại bảo cái tên lớn đầu đó giả Trương Dị cứu ta mấy bận?
Liễu Phong Cốt đáp ngay :
- Sá»± thật thì ta cÅ©ng đã có biết chuyện Äào Äại Gia định hôn vá»›i gia đình TrÆ°Æ¡ng Dị, nên ta rất muốn dùng cái phÆ°Æ¡ng pháp hợp lý hÆ¡n là để cho cô Æ°ng hắn. Vì rất nhiá»u cô gái, trÆ°á»›c thì không thích, nhÆ°ng sau khi được vài bận cứu mạng thì tình cảm dá»… dàng nghiêng hẳn vá» vá»›i ân nhân.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Vì thế cho nên ngươi tạo cơ hội cho hắn giải cứu ta?
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Cái phÆ°Æ¡ng thức đó tuy thiên hạ dùng đã quá nhiá»u rồi, nhÆ°ng đến nay vẫn còn nhiá»u hiệu nghiệm.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bây giá» quả thật không sợ nữa, nàng bá»—ng thấy muốn nghe cho hết chuyện lạ lùng, nàng há»i :
- NhÆ°ng tại sao ngÆ°Æ¡i không chá»n má»™t ngÆ°á»i nào khác mà chá»n cái tên TrÆ° Bát Giá»›i đó?
Liễu Phong Cốt đáp :
- Ta tuy chÆ°a gặp TrÆ°Æ¡ng Dị thật, nhÆ°ng ta có nghe ngÆ°á»i ta tả hình dáng của hắn, chỉ có hắn má»›i giống TrÆ°Æ¡ng Dị chá»› làm sao dùng ngÆ°á»i khác được? Chuyện quan trá»ng hÆ¡n hết là vì hắn là huynh đệ vá»›i ta, hắn nắm được gia sản thì cÅ©ng nhÆ° ta, ngÆ°á»i khác thì không thể được.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Nhưng tại sao ngươi lại không tự mình làm cho ta động lòng mà lại phải bảo hắn?
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Cuối cùng, không thể chần chỠđược nữa cho nên ta phải ra mặt, chá»› thật sá»± thì con ngÆ°á»i của ta không nên ra mặt trong bất cứ trÆ°á»ng hợp nào, chuyện đó bây giá» cô chÆ°a biết nhÆ°ng rồi cÅ©ng sẽ biết sau này.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i gằn :
- Không cần đến sau, bây giỠkhông chừng ta đã biết rồi.
Liễu Phong Cốt nhướng mắt :
- Sao? Cô biết như thế nào?
Thư Hương nói :
- NgÆ°Æ¡i không ra mặt là vì ngÆ°Æ¡i còn chừa cho ngÆ°Æ¡i má»™t lối thoát, nếu chuyện có thất bại thì cÅ©ng không liên lụy đến ngÆ°Æ¡i, mãi mãi ngÆ°Æ¡i vẫn là “Giang Nam đại hiệpâ€, không ai có thể thấy cái dã tâm của ngÆ°Æ¡i được, có phải thế không?
Nàng cÆ°á»i và nói tiếp :
- NhÆ°ng ta đã thấy cái dã tâm của ngÆ°Æ¡i rồi và đồng thá»i ta cÅ©ng thấy được cái nhược Ä‘iểm của ngÆ°Æ¡i, cái nhược Ä‘iểm đó là ngÆ°Æ¡i quá thông minh.
Liá»…u Phong Cốt mỉm cÆ°á»i :
- Kể ra thì cô cũng không đến nỗi ngu.
Thư Hương làm thinh, nàng trừng trừng đôi mắt, nhìn Liễu Phong Cốt rồi lại nhìn Trương Dị...
Tài sản của killer1310

  #45  
Old 26-06-2008, 02:58 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 44

Những con ngÆ°á»i biến tánh
Thật lâu, ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhìn thẳng vào mặt Liá»…u Phong Cốt và gằn giá»ng :
- Äến bây giá», nghÄ©a là cuối cùng rồi ngÆ°Æ¡i cÅ©ng vẫn phải lá»™ mặt thật của ngÆ°Æ¡i ra...
Liễu Phong Cốt gật đầu :
- Äúng vậy.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại sao ngươi lại nẩy ra ý định như thế?
Liễu Phong Cốt đáp :
- Thứ nhất, tôi nghÄ© rằng cô quá chán con ngÆ°á»i của ông bạn mập tôi đây, chắc chắn không khi nào cô chịu Æ°ng làm vợ hắn: thứ hai, bây giá» tôi Ä‘ang cần gấp đến cái sản nghiệp của nhà cô, tôi không thể áp dụng biện pháp lâu dài, vã lại ngay trÆ°á»›c khi cô vào đây thì tôi đã hoàn thành má»™t kế hoạch ăn chắc mà nhất định không há» xảy ra rắc rối.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Và vì thế cho nên ngươi nói thật âm mưu cho ta biết?
Liễu Phong Cốt gật đầu :
- Tôi đã nói rồi, đã đến giá» sản nghiệp của cô vào trá»n tay tôi, tôi cần cho cô phục tài của tôi chá»›. Vả lại tôi đâu có còn gì phải sợ.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Bây giỠthì ngươi định làm sao?
Liễu Phong Cốt nói :
- Bây giá» thì sá»­a soạn vá» Cẩm Tú sÆ¡n trang để cá»­ hành hôn lá»…, vì cần phải có Äào Äại Gia thân tá»± chủ hôn.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Äào Äại Gia nào?
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Tá»± nhiên là vị “Äào Äại Gia†mà cô má»›i vừa gặp đó chá»› còn Äào Äại Gia nào nữa được?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng giận lên tá»›i óc, nhÆ°ng nàng vẫn cố làm bá»™ thản nhiên, nàng thấy cần bình tÄ©nh để tìm hiểu hết âm mÆ°u của bá»n này, nàng há»i :
- Rồi sao nữa?
Liễu Phong Cốt đáp :
- Sau khi giang hồ Ä‘á»u hay biết, công nhận ta là ngÆ°á»i chánh thức thừa kế sá»± nghiệp của Cẩm Tú sÆ¡n trang thì lúc đó Äào Äại Gia sẽ tá»± nhiên lâm bịnh và yên ổn qua Ä‘á»i.
Thư Hương gật đầu :
- Và kế tiếp là chính ta cũng sẽ “trúng phong†mà chết?
Liễu Phong Cốt thở ra :
- Hồng nhan bạc mệnh, má»™t cô gái vừa trẻ đẹp, vừa giàu có lại vừa thông minh thì khó mà “thá»â€ lắm.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng thật hết sức bình tÄ©nh, nếu ai ở ngoài nghe, có thể tưởng nhÆ° nàng nói chuyện vá» kẻ khác chá»› không phải chính nàng, nàng há»i :
- Và sau đó tất cả sản nghiệp của há» Äào hoàn toàn trở thành của há» Liá»…u?
Liễu Phong Cốt gật đầu :
- Biến thành của há» Liá»…u má»™t cách danh chánh ngôn thuận, tuy nhiên, cái Æ¡n của nhà há» Äào đối vá»›i ta không khi nào ta quên được, vì ta vốn là con ngÆ°á»i biết trá»ng tình.
Vì thế, má»—i năm, cứ đến Thanh Minh là ta có bận chuyện gì, nhất định cÅ©ng bỠđể đến vòng má»™ của há» Äào thắp vài nén hÆ°Æ¡ng và nếu cần, cÅ©ng sẽ nhỠđôi giòng nÆ°á»›c mắt.
Thư Hương thở ra :
- Thật trong Ä‘á»i ta chÆ°a thấy ngÆ°á»i nào suy tính công việc chu đáo nhÆ° ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng rất tiếc là ngÆ°Æ¡i hãy còn quên má»™t chuyện.
Liễu Phong Cốt nhướng mắt :
- Chuyện gì?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i lại :
- Ngươi đã nói tất cả sự thật cho ta biết rồi, vậy mà ngươi vẫn nghĩ rằng ta bằng lòng ưng ngươi hay sao?
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i lá»›n :
- NgÆ°á»i ta nói thật đúng, “trăm cái khôn cÅ©ng còn có má»™t cái dạiâ€, cô tưởng tôi không nghÄ© đến chuyện ấy hay sao? Thật là tối quá, bây giá» thì đâu có chuyện Æ°ng hay không Æ°ng gì nữa?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng gặn giá»ng :
- Cứ tạm cho rằng ngÆ°Æ¡i có thể cưỡng bức ta Ä‘i, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không bao giá» mang ta ra trÆ°á»›c công chúng để làm hôn lá»…, không bao giá» có chuyện bái từ Ä‘Æ°á»ng và ra mắt há» hàng, nhÆ° ý muốn của ngÆ°Æ¡i đâu.
Liễu Phong Cốt thản nhiên :
- Cô cứ yên lòng, tôi đã nói một khi đã sắp bày kế hoạch thì không khi nào có chuyện sơ suất được.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Ngươi sẽ có cách làm cho ta ưng thuận?
Liễu Phong Cốt đáp :
- Kể ra thì cÅ©ng có cách, nhÆ°ng không có thì giá», vả lại cÅ©ng không cần phải tốn công nhÆ° thế, chỉ cần làm cho cô không thể nói ra là được quá rồi.
Thư Hương gật đầu :
- Cái đó thì ta biết không khó, nhÆ°ng Æ°ng là ở thân thể của ta, đâu phải ai muốn ta lạy trá»i lạy đất gì cÅ©ng được cả sao?
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Äúng lắm, nhÆ°ng đâu cần đến cái chân của cô? NgÆ°á»i ta vẫn có thể nhỠđến cái chân của ngÆ°á»i khác, cô quên rằng cô dâu phải che mặt lúc làm hôn lá»… kia mà?
Thật quả là một chuyện kinh thiên động địa.
Thế nhÆ°ng má»™t con ngÆ°á»i đã đến Ä‘Æ°á»ng cùng, tá»± nhiên cÅ©ng bá»—ng cá»±c kỳ tỉnh táo, sá»± tỉnh táo của ThÆ° HÆ°Æ¡ng bây giá» thật là đáng sợ.
Nàng nói chậm rãi :
- Ta biết, ngươi có thể làm được việc ấy, nhưng vẫn không thể nào dám làm.
Liễu Phong Cốt nhướng mắt :
- Rất tiếc đáng lý cô phải thấy rằng con ngÆ°á»i của tôi má»™t khi đã nói ra chuyện gì là nhất định sẽ làm chuyện ấy dá»… nhÆ° chÆ¡i.
Thư Hương nói :
- Ta biết, ngÆ°Æ¡i dám nói là dám làm, nhÆ°ng riêng chuyện này ta bảo ngÆ°Æ¡i không dám là tại vì khi ngÆ°á»i làm sẽ bị ngay sá»± chú ý của má»i ngÆ°á»i. Chính vì thế cho nên ngÆ°Æ¡i chần chá» không dám, nếu không thì ngÆ°Æ¡i đã làm chuyện này lâu rồi, có phải thế không?
Liá»…u Phong Cốt gật đầu cÆ°á»i :
- Äúng vậy, Äào tiểu thÆ¡ cÅ©ng biết rằng Äào Äại Gia bằng hữu rất đông và bằng địa vị của tôi trong giang hồ, không nên để cho thiên hạ hoài nghi, vì thế, bây giá» tiến hành công việc là tôi phải chá»n má»™t ngÆ°á»i thay cô nÆ°Æ¡ng mà lo chuyện chu toàn. Phải có ngÆ°á»i thay cô mà nói chuyện cho thiên hạ tin má»›i được chá»›, phải không?
Thư Hương lắc đầu :
- Không, ta biết không ai có thể thay ta mà làm cho thiên hạ tin được cả.
Liễu Phong Cốt nói :
- Có, phải có chá»›, nếu không thì làm sao tôi thá»±c hiện được kế hoạch, và khi ngÆ°á»i này nói ra thì bất luận ai cÅ©ng phải tin, đến cả những ngÆ°á»i thân tín nhất trong Cẩm Tú sÆ¡n trang cÅ©ng phải tin.
Thư Hương bĩu môi.
Liễu Phong Cốt gặn lại :
- Cô không tin rằng tôi đã có được ngÆ°á»i nhÆ° thế?
Thư Hương đã bị cái vụ Trương Dị làm cho nghi hoặc, vì thế khi thấy Liễu Phong Cốt gặn lại, nàng đâm ra lúng túng :
- NgÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i đã tìm được má»™t ngÆ°á»i nhÆ° thế?
Äáng lý thì nàng không nên há»i nhÆ° thế, và vì không nên há»i nên Liá»…u Phong Cốt không trả lá»i.
Hắn không trả lá»i nhÆ°ng đã có ngÆ°á»i khác trả lá»i.
Không phải trả lá»i bằng tiếng nói mà trả lá»i bằng cách từ trong góc tối Ä‘i ra...
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi đã xung xăn bÆ°á»›c lại kéo tay ngÆ°á»i ấy và ngó ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhÆ° mỉm cÆ°á»i nhÆ°... giá»›i thiệu.
Cho dầu mặt biển có thành cồn và ngá»n núi Thài Hành SÆ¡n bá»—ng trở thành bình địa, ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng không bao giá» tưởng tượng nổi, con ngÆ°á»i ấy lại làm cái chuyện...
bán rẽ nàng như thế.
Chẳng thà Ä‘em thanh Ä‘ao mà cứa há»ng nàng, chá»› nhất định nàng không bao giá» chịu tin nhÆ° thế.
Vậy mà bây giá» nàng phải chịu tin, ngÆ°á»i đó đã bÆ°á»›c ra ánh sáng, đã hiện rõ từ chân tóc đến kẻ răng...
* * * * *
Äào Liá»…u.
Cũng như Trương Dị, nhưng khác hơn Trương Dị.
Không ai có thể giả làm TrÆ°Æ¡ng Dị được, vì cái con ngÆ°á»i của TrÆ°Æ¡ng Dị giả ấy có cái đầu quá lá»›n.
Äào Liá»…u không có cái đầu lá»›n, nhÆ°ng đã có những đặc Ä‘iểm khác, kín đáo hÆ¡n, không ai biết rõ chỉ trừ có má»™t ngÆ°á»i ThÆ° HÆ°Æ¡ng, vì hai ngÆ°á»i đã lá»›n lên bên nhau nhÆ° hình vá»›i bóng.
Chẳng hạn nhÆ° khi cÆ°á»i, ngÆ°á»i ta thấy hai má của Äào Liá»…u có lúm đồng tiá»n, nhÆ°ng không ai có thể biết rõ rằng lúm đồng tiá»n bên gò má trái lá»™ ra trÆ°á»›c rồi má»›i đến lúm bên phải, nhÆ°ng vì khoảng cách của cái trÆ°á»›c cái sau khít liá»n, nên bất cứ ai cÅ©ng tưởng lúm xuống má»™t lượt.
Nhưng cái đó thì Thư Hương biết rất rõ ràng.
Chẳng hạn nhÆ° cái lối nhếch môi trên của Äào Liá»…u.
Những trÆ°á»ng hợp nhếch khÆ¡i khÆ¡i chá»› không nói thì không kể, trÆ°á»ng hợp cô ta nói thì ngÆ°á»i ta cứ tưởng vành môi nhếch trÆ°á»›c rồi má»›i nói, nhÆ°ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng thì thấy rõ ràng là tiếng nói phát ra rồi thì vành môi má»›i nhếch lên.
Cái đó cÅ©ng chỉ có nàng là biết chắc mà thôi, chính Äào Liá»…u cÅ©ng không biết vá» chuyện đó.
Bây giá» thì cô ta Ä‘ang cÆ°á»i.
Rõ ràng hai cái lúm đồng tiá»n cái trÆ°á»›c cái sau.
Cô ta kéo tay Trương Hảo Nhi một cách thân thiết y như cô ta từng kéo tay Thư Hương hồi dạo trước.
Nhìn qua, cô ta cũng vẫn không có gì thay đổi.
Cũng là một cô bé láu lĩnh, ngây thơ.
Không ai tìm được một vẻ ngượng ngập, thẹn thò trên mặt của cô ta.
Có thể nói cái Ä‘á»™c nhất, cái làm cho ThÆ° HÆ°Æ¡ng thích thú nhất, phải được coi là cái cÆ°á»i của Äào Liá»…u.
Vá»›i cái miệng nho nhá», vá»›i vành môi nhênh nhếch, vá»›i hàm răng trắng trong vào nhá» rít, vá»›i hai cái lúm đồng tiá»n, đặc biệt cái mà ThÆ° HÆ°Æ¡ng Æ°a nhìn và thích thú hÆ¡n hết là hai lúm đồng tiá»n, cái trÆ°á»›c cái sau đó.
Má»—i lúc Äào Liá»…u hé môi cÆ°á»i, ThÆ° HÆ°Æ¡ng có cảm tưởng nhÆ° Ä‘ang nhìn đứa hài nhi còn nằm trong nôi, vá»›i nụ cÆ°á»i chÆ°a bị nhiểm chút gì phiá»n muá»™n.
Nụ cÆ°á»i khá ái vô cùng.
Bây giá» cÅ©ng nụ cÆ°á»i đó, cÅ©ng nụ cÆ°á»i nhÆ° đứa hài nhi khả ái đó.
NhÆ°ng cÅ©ng may là ThÆ° HÆ°Æ¡ng không còn tâm tÆ° để nhận xét vá» nụ cÆ°á»i, giá nhÆ° nàng để ý thì có lẽ nàng sẽ ngả ngá»­a ra vì tức tối.
Äôi mắt của nàng sau khi nhận rõ Äào Liá»…u rồi thì cứ mở tròn xoe, mở thật to nhÆ°ng không thấy gì rõ nữa.
Luôn cả tiếng nói của Liễu Phong Cốt nàng cũng không nghe thấy.
Hắn Ä‘ang há»i Äào Liá»…u :
- Chuyện đó phải bắt đầu làm sao thì bây giỠchắc cô đã rõ rồi chớ?
Äào Liá»…u nhoẻn miệng cÆ°á»i :
- Vừa rồi Trương thơ thơ đã có nói rồi, tôi không hỠquên nửa tiếng.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Trương Hảo Nhi nói làm sao?
Äào Liá»…u đáp :
- Tối ngày mai, tôi sẽ Ä‘Æ°a “lão gia†và tiểu thÆ¡ vá» Cẩm Tú sÆ¡n trang, lúc đó phải là lúc mà Quản gia và trang Ä‘inh thảy Ä‘á»u đã ngủ, tôi sẽ theo cá»­a hậu mà vào.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Tại sao phải vào cửa hậu?
Äào Liá»…u đáp :
- Vì phải cần không cho ai biết.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Tại sao lại phải không cho ai biết?
Äào Liá»…u đáp :
- Tại vì lúc đó Tiểu thơ không nói được, mà đi cũng không vững, cần phải không cho ai thấy.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Sáng hôm sau nếu có ngÆ°á»i há»i: “Tại sao tiểu thÆ¡ không ra hoa viên nhÆ° lúc trÆ°á»›câ€? Thì phải trả lá»i làm sao?
Äào Liá»…u đáp :
- Tôi trả lá»i là tại vì tiểu thÆ¡ e thẹn nên không muốn gặp mặt ai.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Tại làm sao e thẹn?
Äào Liá»…u đáp :
- Tại vì ngày hôm sau là đến ngày thành hôn, nên tiểu thơ e thẹn.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Tại sao hôn lễ cử hành có vẻ vội vàng như thế?
Äào Liá»…u đáp :
- Bởi vì Äào Äại Gia thình lình thá» bịnh nên ngÆ°á»i bảo phải cá»­ hành hôn lá»… ngay.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Äang bịnh thì tại sao lại cá»­ hành hôn lá»…?
Äào Liá»…u đáp :
- Äang Ä‘i dá»c Ä‘Æ°á»ng, Äào Äại Gia bị nhiểm sÆ°Æ¡ng lâm bịnh, ngÆ°á»i biết trong mình yếu lắm cho nên không muốn làm lở vỡ chuyện hôn nhân của đứa con gái thân yêu.
Liá»…u Phong Cốt mỉm cÆ°á»i :
- Những ngÆ°á»i có tuổi thÆ°á»ng hay có ý nghÄ© đó, cứ hể lâm bịnh thì lại nghÄ© đến con, cứ hể có chá»— có nÆ¡i thì muốn cá»­ hành hôn lá»…, há» sợ lỡ có bá» gì thì lại phải đợi đến ba năm, kể thì há» cÅ©ng có lý.
Äào Liá»…u nói :
- Chính vì bịnh khá nặng nên ông ta không thể ra ngoài tiếp khách, cho đến những bằng hữu thân thích nhất cÅ©ng đành phải thỉnh vào phòng để cho ông ta nói má»™t vài lá»i tạ Æ¡n thế thôi.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Còn gì nữa không?
Äào Liá»…u đáp :
- Vì bịnh nhân cần phải tránh gió, nên màn phải buông phủ xuống, luôn cả cửa sổ phòng cũng được khép lại luôn.
Liễu Phong Cốt gật đầu :
- Phải, đã bịnh mà bịnh nặng nhÆ° thế, tá»± nhiên cần phải trùm má»n thật kín.
Äào Liá»…u nói :
- Bịnh nhân không thể ngồi lên, cÅ©ng không được nói nhiá»u, có má»™t vài tiếng thì cÅ©ng không nghe rõ, vả lại, trong lúc gấp gáp nhÆ° thế, bằng hữu thân tín cÅ©ng không kịp thông báo được nhiá»u.
Liễu Phong Cốt gật đầu :
- Phải rồi, làm sao thông báo kịp, chỉ cần má»—i địa phÆ°Æ¡ng trá»ng yếu có má»™t ngÆ°á»i làm nhân... nhân chứng là tốt rồi.
Äào Liá»…u nói :
- Thiệp má»i, thiệp báo tin cÅ©ng đã làm xong.
Liá»…u Phong Cốt nở nụ cÆ°á»i đắc ý :
- Rồi sao nữa?
Äào Liá»…u đáp :
- Sau đó là hôn lá»…, TrÆ°Æ¡ng thÆ¡ thÆ¡ và VÆ°Æ¡ng cô cô sẽ làm ngÆ°á»i phù dâu lo chuyện trang Ä‘iểm cho cô dâu, khi xong xuôi, hai ngÆ°á»i đó cùng vá»›i tôi Ä‘Æ°a cô dâu ra làm lá»… từ Ä‘Æ°á»ng.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Kế tiếp?
Äào Liá»…u đáp :
- Kế tiếp là động phòng hoa chúc và khi đó là chúng tôi hết việc.
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i ha hả :
- Còn nữa chớ sao lại hết, sau đó kể như là công đức đã viên mãn, ta phải lo chuyện kết hợp cho cô và vị huynh đệ của ta đây chớ.
Äào Liá»…u Ä‘á» mặt cúi đầu.
Tuy nàng hết sức thẹn thùa, nhưng khi cúi đầu, mắt nàng vẫn liếc vỠphía Trương Dị, ánh mắt nói lên cả một sự trìu mến và ngưởng mộ.
Không lẽ cô ta đã thật tình để ý cầu mong được kết hợp vá»›i tên Äại Äầu Quá»·?
Không lẽ câu chuyện lại Ä‘Æ°a đến thật nhÆ° những lá»i đùa của ThÆ° HÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c đây sao?
Trên Ä‘á»i thật làm sao phân định được đâu là thật đâu là giả, có những chuyện nghe qua rất hoang Ä‘Æ°á»ng, thế nhÆ°ng lại là chuyện thật. Ngược lại, có những chuyện xem nhÆ° là thật ngay trÆ°á»›c mắt, vậy mà vẫn giả nhÆ° thÆ°á»ng.
Vì thế cho nên, có nhÆ°ng chuyện phải vá»›i ngÆ°á»i này mà không phải vá»›i ngÆ°á»i khác, đúng vá»›i ngÆ°á»i này nhÆ°ng lại không đúng vá»›i ngÆ°á»i kia, chẳng hạn nhÆ° câu chuyện xảy ra, đối vá»›i ThÆ° HÆ°Æ¡ng chẳng những không đáng cÆ°á»i mà lại còn là chuyện tức gần há»™c máu, thế mà ngÆ°á»i khác vẫn cÆ°á»i...
* * * * *
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘ang cÆ°á»i.
Có thể câu chuyện quả đã làm cho há» phải cÆ°á»i, thế nhÆ°ng đối vá»›i ThÆ° HÆ°Æ¡ng, nàng không thể cÆ°á»i, mà cÅ©ng không nghe được tiếng cÆ°á»i của ngÆ°á»i khác.
Lúc nãy, nếu quả nàng đã nhÆ° bị chìm sâu xuống đáy nÆ°á»›c thì bây giá», chính nàng cảm nghe nhÆ° mặt nÆ°á»›c đã đóng băng.
Nàng nghe thấy cả đến xương tủy của nàng cũng đang phát lạnh.
Giá»i lắm, TrÆ°Æ¡ng Dị, Äào Liá»…u, tất cả Ä‘á»u giá»i lắm.
Nàng bá»—ng muốn cÆ°á»i lên cho thật lá»›n, cÆ°á»i vì mình ngu xuẩn, cÆ°á»i vì mình đã dại dá»™t xem hai ngÆ°á»i ấy là bạn thân thiết của mình.
Quá khứ, chẳng nhÆ°ng xem há» là bằng hữu, mà gần nhÆ° nàng đã xem há» là những ngÆ°á»i không thể thiếu trong cuá»™c sống của mình.
NhÆ°ng bây giá» thì tất cả Ä‘á»u tan nát.
Toàn cả vũ trụ này còn có tồn tại hay không, Thư Hương cảm thấy như không còn quan hệ.
Nàng bỗng cảm thấy rằng trên thế gian này bây giỠnàng không có một thân nhân, không có một bằng hữu nào cả.
Không, cÅ©ng có thể nói rằng còn có má»™t ngÆ°á»i.
NgÆ°á»i đó là Lữ Ngá»c Hồ.
Nhất định Lữ Ngá»c Hồ không phải là hạng ngÆ°á»i vô sỉ đê tiện nhÆ° bá»n này, bởi vì nếu không thì làm sao há» lại phải bố trí mÆ°u kế để hảm hại hắn.
Äó cÅ©ng là má»™t hy vá»ng cuối cùng của ThÆ° HÆ°Æ¡ng.
Nhưng bây giỠthì hắn đi đâu? Ở đâu?
Phải chăng hắn đang nổ lực để tìm cách cứu nàng?
Bây giá» chỉ cần biết Lữ Ngá»c Hồ ở đâu, chỉ cần biết vá» tin tức của hắn là nàng sẽ có ngay quyết định...
Nàng nghiến răng căn hận, vì đối vá»›i những kẻ có mặt tại đây, nàng không còn biết há»i ai.
NhÆ°ng nàng cÅ©ng không cần phải nôn nóng, vì đã có Liá»…u Phong Cốt làm dùm nàng cái chuyện đó, hắn há»i TrÆ°Æ¡ng Dị :
- Lữ Ngá»c Hồ đâu? Không có Ä‘Æ°a hắn vào chá»›?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Nếu không tìm ngÆ°á»i bảo Ä‘Æ°a hắn vào đây thì tôi đâu lại vào trể nhÆ° thế.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Hắn là con ngÆ°á»i quả thật khó đối phó lắm à?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Con ngÆ°á»i đã mang trong mình cả trăm vết Ä‘ao thì làm sao dá»… được, tuy nhiên, đối địch thì hắn không phải tầm thÆ°á»ng, nhÆ°ng vá»›i bằng hữu thì hắn trở thành tên ngốc, chính vì quá ngốc nên chỉ cần má»™t cái Ä‘iểm nhẹ là hắn ngả ngay.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Tại sao lại không đưa thẳng hắn giao cho Thiếu Lâm tự cho rảnh nợ?
Trương Dị đáp :
- Äã bảo rằng hắn không phải tầm thÆ°á»ng, trong khi chÆ°a Ä‘i được mà để hắn ở ngoài thì làm sao yên tâm?
Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i :
- Lão đệ làm việc thật là cẩn thận, thảo nào ngÆ°á»i ta bảo kẻ nào lá»›n đầu là kẻ đó không ngu.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Äã có hai ngÆ°á»i thuá»™c hạ của anh giữ hắn bên ngoài, nhÆ°ng để lâu cÅ©ng không tốt, có lẽ là nên Ä‘Æ°a hắn vào đây.
Liễu Phong Cốt gật đầu :
- Äúng rồi, nên Ä‘Æ°a hắn vào là phải.
* * * * *
NhÆ° vậy, chẳng những ThÆ° HÆ°Æ¡ng nghe được rất rõ tin tức của Lữ Ngá»c Hồ, mà lại còn gặp được hắn luôn.
Hắn đi vào bằng một cái cán.
Nói “cán†cho tiện thế thôi, chá»› thật sá»± đó chỉ là má»™t khổ bố dầy, được xá» vào hai cái cây, có hai ngÆ°á»i khiêng và hắn nằm dài trên đó.
Hắn giống nhÆ° má»™t ngÆ°á»i chết.
Không, khác hÆ¡n ngÆ°á»i chết, vì ngÆ°á»i chết cÅ©ng vẫn còn có xÆ°Æ¡ng, thân hình vẫn cứng, còn hắn thì không được nhÆ° thế, thân hắn trông má»m nhÆ° bún.
NgÆ°á»i ta giở hắn dậy và hắn bá»—ng nhÆ° má»™t bãi bùn, hắn xụi luôn xuống đất.
Thư Hương chợt nhớ, lúc hắn uống rượu say tại sòng bạc Kim Râu, thân hình của hắn cũng giống y như thế.
Nhưng bây giỠthì hắn không phải say, hắn rất tỉnh táo, mắt hắn không hỠcó màu rượu, mắt hắn bây giỠđầy ngập hận thù.
Liễu Phong Cốt lắc đầu :
- Lão đệ dùng thủ pháp gì mà hắn bỗng hóa thành con sên như thế?
Trương Dị chậm rãi :
- CÅ©ng không có gì nặng lắm, chỉ Ä‘iểm sÆ¡ sÆ¡ vài ba chá»— cần thiết trong ngÆ°á»i của hắn thôi.
Liễu Phong Cốt nhướng mắt :
- Chịu nổi hàng trăm đao, thế mà lại chịu không nổi vài ba cái điểm nhẹ.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Äó là tại vì hắn trá»ng bằng hữu đấy mà, hắn chịu nổi hàng trăm Ä‘ao của kẻ địch nhÆ°ng đây là cái Ä‘iểm của bằng hữu thì hắn phải chịu thua.
Liễu Phong Cốt thở ra :
- Tội nghiệp, nhắc một cái ghế đi, phải để hắn ngồi dựa đỡ, đã vậy mà còn nằm bẹp dưới đất bị nhiểm phong làm sao...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng thật muốn phát ói, bằng vào giá»ng Ä‘iệu của bá»n chúng, nàng bá»—ng cảm nghe nồng nặc nhÆ° phân heo.
Cái ghế thật rá»™ng, có chá»— dá»±a, có chá»— gát tay, thế mà Lữ Ngá»c Hồ ngồi gần không vững được, há» phải đặt hắn ngồi dá»±a xéo má»™t bên.
Liá»…u Phong Cốt bÆ°á»›c lại gần mỉm cÆ°á»i :
- Lữ huynh, lâu quá không gặp nhau, không ngá» Lữ huynh yếu nhÆ° thế này... Bậy quá, tôi đã nói mà, tá»­u sắc tuy có ngÆ°á»i mê mẩn nhÆ°ng không làm sao bằng cÆ¡m gạo, phải ráng bảo trá»ng má»›i được chá»›.
Lữ Ngá»c Hồ nhìn hắn trân trân và thình lình, dùng hết sức khạc má»™t bãi nÆ°á»›c bá»t phun phèo vào mặt hắn.
Liá»…u Phong Cốt thản nhiên, hắn vẫn mỉm cÆ°á»i và cÅ©ng không thèm chùi mặt.
Trên Ä‘á»i có lẽ chỉ có má»—i má»™t ngÆ°á»i, đúng là má»™t lão hồ ly.
Lữ Ngá»c Hồ gom hết sức bật cÆ°á»i thành tiếng :
- Phục lắm, phục lắm, ta thật tình phục, bây giá» ta má»›i thấy ngÆ°Æ¡i đúng không phải là con ngÆ°á»i, thật ta không biết tại làm sao ngÆ°Æ¡i lại sanh ra có vóc dáng con ngÆ°á»i nhÆ° thế?
Liá»…u Phong Cốt nhìn chăm chăm vào mặt Lữ Ngá»c Hồ má»™t lúc thật lâu rồi quay qua cÆ°á»i há»i TrÆ°Æ¡ng Dị :
- Lão đệ có hiểu được ý nghĩa câu nói của hắn không?
Trương Dị gật đầu :
- Hiểu, ý hắn muốn anh giết hắn cho mau.
Liễu Phong Cốt nói :
- Chết cÅ©ng được, vì bây giá» hắn đã thành hung thủ, Thiếu Lâm tá»± đã xác nhận hắn là ngÆ°á»i đã giết Äa Sá»± hòa thượng, thì hắn chết cÅ©ng đã được rồi.
Trương Dị nhún vai :
- Vậy mà tôi biết anh chưa có thể giết hắn.
Liá»…u Phong Cốt mỉm cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i của hắn làm cho ThÆ° HÆ°Æ¡ng liên tưởng đến miệng quá»· nhăn nanh...
Hắn cÆ°á»i gật gật :
- Thật sự thì cũng không vội, ta cũng cần xem thật sự là hắn có thể chịu nổi mấy đao.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Anh đoán thử xem?
Liễu Phong Cốt nói :
- Ãt nhất cÅ©ng phải má»™t trăm hai mÆ°Æ¡i Ä‘ao.
Trương Dị lắc đầu :
- Không ai chịu nổi.
Liễu Phong Cốt hất mặt :
- Cá Ä‘i, nếu hắn chết trÆ°á»›c má»™t trăm mÆ°á»i chín Ä‘ao thì tôi chịu thua đó.
Trương Dị lắc đầu :
- Cái đó cũng còn phải tùy dùng đao mạnh hay yếu và có trúng chỗ hay không.
Liá»…u Phong Cốt vung tay, thanh Ä‘ao đã có ngay trong tay hắn và hắn đâm má»™t nhát càn cạn vào đùi của Lữ Ngá»c Hồ.
Hắn hất mặt há»i :
- Cở đó được không?
TrÆ°Æ¡ng Dị chÆ°a trả lá»i thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng vụt kêu lên :
- Ta cá.
Liễu Phong Cốt quay lại :
- Cá cái gì?
Thư Hương nói :
- Ta cá ngươi không dám giết hắn bằng một đao, nếu giết được ta sẽ ưng ngươi làm chồng ngay...
Nàng nói vừa dứt thì Äào Liá»…u đã bÆ°á»›c lại.
Cô ta nhìn Liá»…u Phong Cốt cÆ°á»i cÆ°á»i.
Tài sản của killer1310

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîìèð, cat bui giang ho, çîîôèëû


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™