Ánh sáng chiếu lên mái cửa xổ. Thiếu niên trong phòng đang đánh một giấc ngon lành. Hắn mở một giấc tuyệt mỹ. Bên cạnh thiếu niên lúc này đang quây quần bên cạnh hắn. Một người đấm vai, một người bóp chân, một ngươi thì ngồi vào lòng bóc từng trái nho đưa vào miệng hắn. Bên cạnh còn bao nhiêu mỹ nữ ríu ra ríu ríu rít. Miệng của thiếu niên khoog khỏi chảy ra một bãi nước miếng.
“Cốc, cốc, Ngũ đệ dạy đi, biết giờ là lúc nào rồi không??” Một âm thanh vang lên từ ngoài phòng vào. Tiếng âm vang làm thiếu niên thức tỉnh. Thiếu niên vỗ vỗ đầu tỏ vẻ ảo não. Hắn cả vừa mới ngủ không được một canh giờ. Tôi hôm qua lén đi tìm Nhã Phi kết quả là nàng lâu ngày không gặp đòi làm đến sáng giờ hắn mới về đến nhà vừa đặt mình xuống giường. Thiếu niên thở dài một hơi: “Ài!”
Tiến đến mở cửa, thiếu niên đang mặc một chiếc quần dài, ngực để trần, đưa tay lên gãi gãi đầu: “Tam ca có chuyện gì vậy?”
Tiêu Viêm thở dài lắc đầu nhìn tên thiếu niên trước mặt này thế nào hôm qua cũng: “Phụ Thân và Mẫu Thân nói ta cho gọi ngươi qua nên ta cùng với Dật đệ đến đại sảnh đường có khách đến chơi” Thiếu niên nhìn một thân thiếu niên mới này hôm nay hắn mặc một bộ quần áo mới trong khá là đẹp trai. Thiếu niên kia cười với Tiêu Kiếm một cái cùng chào hỏi thấy vậy Tiêu Kiếm cũng gật đầu.
Ba thiếu niên cùng hướng đại sảnh đường tiến bước. Sự xuất hiện của một thiếu niên mới này không ngờ làm cho khá nhiều thiếu nữ điêu đứng nhưng Tiêu Kiếm cũng không quá để ý. So về khí chất của ba thanh niên thì đẹp trai nhất là Tiêu Vũ Vân Dật đứng thứ hai là Tiêu Kiếm, đứng thứ ba là Tiêu Viêm nhưng so về khí chất đặc biệt thì Tiêu Viêm lại mang theo sự hòa ái, dễ gần cũng như làm cho người ta sự quan tâm đặc biệt làm cho tim mọi người khi tiếp xúc là một sự ấm áp. Tiêu Vũ Vân Dật thì khí chất đạm mạc so với hai người kém hơn chút. Nếu nói về Tiêu Kiếm thì là một loại khí chất cao ngạo đem đến cho phụ nữ sự thèm khát chiếm đoạt và chinh phục.
Ba thiếu niên đi vào phòng đại sảnh đường thì thấy một bên là một đoàn người ngồi. Bên còn lại là một số người có chức vị cao trong Tiêu gia hơn nữa còn có một số phòng chính. Giờ phút này ngồi chính giữa là tộc trưởng của Tiêu gia cũng là phụ thân của Tiêu Viêm và Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm quan sát gần đó là một thiếu nữ bạch y đang ngồi gần một thiếu phụ xinh đẹp đang cười nói.
“Kiếm nhi, Viêm Nhi hai đứa mau đến đây ngồi!” Thiếu phụ cất tiếng gọi.
“Vâng mẫu thân” hai thiếu niên lên tiếng. Tiêu Vũ Vân Dật cũng theo đó qua. Tiêu Kiếm hơi quan sát một chút chỗ góc phòng đại sảnh có một thiếu nữ đang cầm trong tay một quyển sách hơi cúi đầu xuống. Nhìn nàng trông có vẻ mệt mỏi, hai mắt có chút thâm quầng và đo đỏ. Thiếu nữ hơi ngước nhìn một chút bên cạnh nàng còn dư một ghế chống bất quá nàng chỉ ngước nhìn hắn rồi lại cắn cắn môi như không dám lên tiếng. Tiêu Viêm thấy vậy thì vỗ vỗ vai Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm lạnh nhạt nhếch miệng một cái tiến về phía bạch y thiếu nữ ngồi.
“A, a, ai như Tiên Nhi là ta thế này” Tiêu Kiếm ngồi cạnh thiếu nữ cười rất lớn nhìn về phía bạch y thiếu nữ: “Không ngờ Tiên nhi của ta càng ngày càng xinh đẹp như vậy”
“Khụ, khụ...” Tiêu tộc trưởng thấy con trai mình như vậy thì lên tiếng nhắc khéo.
Tiêu Vũ Vân Dật lúc này ngồi vào ghế nghi ngờ nhìn về phía bạch y thiếu nữ, hắn cũng choáng ngợp trước vẻ đẹp của nàng. Một thiếu nữ mang vẻ đẹp như thiên thần nhưng lại không cao cao tại thượng mà gần gũi làm cho người ta cảm giác giống như mình đang hòa vào một mảnh thiên vậy. Tiêu Vũ Vân Dật lên tiếng hỏi: “Nàng là ai vậy?”
Tiêu Viêm lên tiếng: “Đây là Tiểu Y Tiên cũng là đệ muội của ngũ đệ ta!”
“Nga” Thiếu niên vừa nghe thấy thì giật mình một tiếng. Hắn thầm nghĩ: “Chẳng lẽ mọi chuyện vì ta đến lên mọi thứ đều thay đổi!”
Nghe thấy lời này Tiểu Y Tiên đang nói chuyện với Tiêu Kiếm cũng mặt đỏ tía tai. Tiêu Mẫn Lan thấy thế thì vỗ vỗ vào tay Tiểu Y Tiên mấy cái an ủi: “Còn đỏ mặt làm gì nữa! Tiên Nhi dù sao ngươi cũng sắp bước vào Tiêu gia có gì mà phải xấu hổ?”
“Tiêu bá mẫu”
“Hahaha, Còn gọi là Tiêu bá mẫu sao, giờ phải gọi là mẫu thân mới đúng” Tiêu Mẫn Lân cực kỳ vui vẻ: “Dù sao con cũng sắp làm con dâu ta rồi con cứ xem ta như mẫu thân ruột của con cũng được”
Tiểu Y Tiên hơi đỏ mắt nhìn về phía Tiêu Mân Lan trong lòng đầy một mảnh thương yêu, nàng nhỏ giọng lắp bắp: “mẫu, ... mẫu thân”
“Khụ, khu... phu nhân giờ chúng ta đang có khách!”
“A” Nghe thấy thế Mẫn Lan đột nhiên nhớ lại giờ còn có khách nhân. Đột nhiên nàng chú ý đến phía cuối góc đại sảnh có một thiếu nữ đang chăm chú nhìn về phía ngũ nhi tử của mình. Trên đôi mắt nàng còn đượm buồn, nàng đang cắn cắn môi trên mắt đã mờ một màn sương mỏng, nàng cúi xuống lại tiếp tục đọc sách. Tiêu Mẫn Lan thở dài một hơi: “Haizz”
Một trưởng lão lúc này thấy một người ngồi cạnh Tiêu Viêm, hắn cảm thấy nghi hoặc: “Không biết vị Tiểu huynh đệ đây là ai?”
“A,aaa” Tiêu Viêm cười ra một tiếng: “Hắn là tứ đệ năm xưa phụ mẫu chúng ta đã thất lạc nhiều năm. Nay hắn tìm được chúng ta nên về đây nhận tổ quy tông”
“Nga” Nghe thấy thế thì một số người đều mở miệng kêu lên. Giờ Tiêu gia như mặt trời ban trưa lẽ nào có người mạo danh đến nhận tổ quy tông đây? Nhưng làm sao mà giả được chính miệng Tiêu Viêm nói ra. Tiêu Chiến cũng Mẫn Lan đang nghi hoặc ánh mắt nhìn vào thiếu niên trước mặt. Trong lòng họ không khỏi có chút đề phòng.
Tiêu Kiếm nhìn về phía Tiêu Vũ Vân Dật thì lẩm bẩm tự nói: “Không biết một con ngũ trảo kim long sao lại đến được đây a? Hơn nữa còn trở thành đệ đệ của Tiêu Viêm còn trở thành tứ ca của ta nữa... việc càng ngày càng loạn a??” Tiêu Kiếm thở ra một hơi.
“Kiếm ca ca, chàng đang nghĩ gì vậy?” Tiểu Y Tiên nghi hoặc nhìn về phía thiếu niên.
“A, không có gì....!”
Từ chính sảnh một thiếu nữ với mái tóc hồng nhạt xinh đẹp không kém Tiêu Mị là bao một thân quần áo trắng kết hợp với màu lam nhạt một cánh nhu hòa. Một trung niên nhân dẫn đầu, theo sau hắn là vài lão nhân cùng vài thanh niên thiếu nữ.
Tiêu Chiến dù sao cũng là Tiêu gia tộc trưởng rất biết lễ phép. Hắn tiến đến nhìn về phía trung niên nhân cung kính làm lễ tiếp khách: “A, a... Cát Diệp tiên sinh không ngờ lại đến Tiêu gia ta làm khách!”
Trung niên nhân cũng mỉm cười làm lễ lại: “Tiêu tộc trưởng khách khí, hôm nay chúng ta đã đến làm phiền rồi!”
“Không có gì, không có gì?” Tiêu Chiến theo đoàn người tiến vào đại sảnh đường. Hắn phân phó ngươi hầu dâng trà lên.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Trong đại sảnh đường ba lão nhân, Tiêu Chiến cùng mấy lão nhân khách mới tới chơi cùng với nhau nói qua nói lại khá là khách khí. Nhưng trông lão nhân ở chính giữa kia có vẻ có điều gì khó nói ra, lời mỗi lần đến cửa miệng lại dừng lại, mà mỗi lần như vậy vì thiếu nữ ngồi cạnh lại không ngờ liếc mắt lão nhân một cái.
Tiêu Kiếm thừa biết hôm nay là có chuyện gì bất quá bây giờ hắn khá là mệt hôm qua Nhã Phi không ngờ lâu rồi không gặp, nàng dùng hết cả tối hôm qua đến sáng vắt kiệt tinh lực hắn. Dù co cho song tu bá đạo đến đâu đi nữa thì cũng cần có thời giân tiêu hóa năng lượng cùng nghỉ ngơi. Nói đến đây Tiêu Kiếm không khỏi ngáp một cái. Tiểu Y Tiên bên cạnh lo lắng nhìn hắn: “Kiếm ca ca, chàng tôi hôm qua ngủ không ngon sao?”
Tiêu Kiếm làm bộ mặt vô tội như không có việc gì: “Chẳng qua là ngày nào cũng ôm Tiểu Y Tiên vào lòng ngủ giờ chỉ cần xa cách một ngày là ta cảm thấy khó ngủ a! A, Hahaha... đúng là vậy đây!”
“Đáng ghét!” Bạch y thiếu nữ không khỏi đỏ mặt không ngờ tên này dám nói trước mặt mọi người như vậy có biết liêm sỉ không đây? Bất quá nàng có chút tực giận cũng có chút ngọt ngào. Chỉ thấy thiếu nữ trong góc khẽ cắn răng một cái. Một thiếu nữ khác ngồi gần đó cũng cắn cắn môi, thì ra là một hồng y thiếu nữ, người này là Tiêu Mị. Giờ hắn mới để ý nàng cũng có mặt trong này, hắn đưa ánh mắt ra hiệu cho nàng tỏ thái độ đã biết, chỉ có điều là hắn biết từ trước nhưng cố tình làm ngơ thôi!
“Kiếm ca ca, chàng biết họ là ai không?” bạch y thiếu nữ lên tiếng.
“người của Vân Lam tông, nàng có nhìn về phía ống tay họ kìa trên đó có một đám mây và một cây kiếm tượng trưng cho ký hiệu của Vân Lam tông. Hơn nữa trên chiếc áo họ đeo một mảnh huy hiệu mà mỗi mảnh huy hiệu tượng trưng cho ột cấp” Tiêu Kiếm mỉm cười giảng giải có vẻ như mình hiểu biết lắm.
“Nga” Tiểu Y Tiên mở miệng lên tiếng: “Vị cô nương kia thực lực không tệ từng ấy tuổi đạt được cửu tinh đấu giả a. Coi như là một thiên tài”
“Sao bằng Tiểu Y Tiên của ta được” Tiêu Kiếm cười nói. Dù sao hắn cũng để nàng học quy tức công thực lực để cho ra ngoài biểu hiện chỉ đạt đến mấy đoạn đấu khí mà thôi. Vì sao đấu khí đại lục có thể xác định cấp bấc của võ giả vì rất đơn giản họ dựa vào nguồn năng lượng giao động xung quanh cơ thể võ giả để xác định cấp bậc. Hơn nữa công pháp ở đây khá ít công pháp che dấu thực lực nếu có đều là của riêng của mấy gia tộc ai chịu đem ra đâu!
Bạch y thiếu nữ nhìn về trung niên nhân, nàng nheo nheo mắt: “Thực lực trung niên nhân kia là mạnh nhất nếu ta đoán không nhầm thì thực lực khoảng lục tinh đến thất tinh đại đấu sư?”
“Tiểu Y Tiên đoán đúng đi, trung niên nhân gọi Cát Diệt này đạt đến thất tinh đại đấu sư” Tiêu Kiếm mỉm cười: “Theo nàng thì hắn so với phụ thân ai mạnh hơn”
Tiểu Y Tiên nheo nheo mắt: “Ta thấy hai người ngang nhau?”
Tiêu Kiếm lắc lắc đầu nói nhỏ giọng: “Hắn so với phụ thân chỉ là con kiến hôi. Đây chỉ là thực lực bề ngoài phụ thân ta bày ra mà thôi!”
Thiếu nữ mở miệng lớn ngạc nhiên: “Chàng nói thế tức là...” Tiêu Kiếm gật gật đầu. Hắn quay về phía Tiêu Viêm thì thấy Tiêu Viêm đang cùng thiếu niên mới tới này đang nói chuyện gì đó khá là hưng phấn.
Vân Lam tông dù sao cũng là đệ nhất tông môn của Gia Mã đế quốc mặc dù với tiềm lực của Tiêu gia lúc này quả thực không chút nào sợ hãi Vân Lam tông. Nhưng Tiêu Chiến và Mẫn Lan cũng hiểu rõ một điều cây cao thì đón gió lớn nên họ cũng sẽ không xâm phạm Vân Lam tông để trở thành một cây cao đón gió. Vì thời gian lúc này là tích lũy lực lượng.
Nhìn thiếu nữ phía trước kia, Tiêu Kiếm khẳng định là Nạp Lan Yên Nhiên đi. Theo như Nạp Lan Yên Nhiên thì tính ra nàng là vị hôn thê của Tiêu Viêm cũng là Tam tẩu hắn. Năm xưa khi Nạp Lan gia cùng Tiêu gia hữu hảo, Mẫn Lan cùng với Yên Nhiên mẫu cùng mang thai, hai gia gia hai nhà cùng định ra hôn sự đáng tiếc là gia gia Tiêu Kiếm trong lần trốn chạy kẻ thù trước mà tử trận bất quá Nạp Lan Kiệt gia gia của Yên Nhiên là người rất giữ mặt mũi lên vẫn tiếp tục hôn sự này. Hắn mặc dù nhìn nàng không vừa mắt nhưng hôm nay dù sao cũng xem thái độ của Tiêu Viêm.
"Khái." Nguyệt bào lão giả ho nhẹ một tiếng, đứng dậy, đối với Tiêu Chiến chắp tay mỉm cười nói: "Tiêu tộc trưởng, lần này đến quý gia tộc, chủ yếu là có việc muốn cầu!"
" A a, Cát Diệp tiên sinh, có việc gì cứ nói là được, nếu có khả năng làm, Tiêu gia sẽ không chối từ." Đối với vị lão giả này, Tiêu Chiến cũng không dám chậm trễ, vội vàng đứng lên khách khí nói. Bất quá cũng không biết đối phương muốn cầu việc gì, nên cũng không dám chắc chắn
" A a, Tiêu tộc trưởng, người biết nàng không?" Cát Diệp mỉm cười, chỉ vào thiếu nữ bên cạnh mỉm cười hỏi.
"Ách...Thứ cho Tiêu Chiến vụng về, vị tiểu thư này là..." Nghe vậy, Tiêu Chiến ngẩn người, dò xét thiếu nữ một chút, có chút xấu hổ lắc lắc đầu.
Năm đó Nạp Lan Yên Nhiên được Vân Vận thu làm đệ tử lúc mười tuổi, tại Vân Lam tông tu luyện năm năm thời gian, cái này gọi là nữ đại thập bát biến, nhiều năm không gặp, Tiêu Chiến tự nhiên không nhận ra thiếu nữ này là con dâu trên danh nghĩa của mình
" Khái... nàng tên là Nạp Lan Yên Nhiên."
"Nạp Lan Yên Nhiên? Cháu gái của Nạp Lan lão gia tử Nạp Lan Yên Nhiên?" Tiêu chiến đầu tiên là giật mình, ngay sau đó là thần tình vui mừng, có lẽ là nhớ lại việc năm đó, lập tức đối với thiếu nữ lộ ra ôn hòa nụ cười: "Thì ra là Nạp Lan chất nữ, Tiêu thúc thúc đã nhiều năm chưa gặp lại ngươi, đừng trách thúc thúc mắt mờ."
“Hừ” Tiêu Mân Lan hừ lạnh một tiếng hình như nàng phát hiện ra được gì đó lên khá lạnh nhạt với Yên Nhiên.
"Tiêu thúc thúc, Tiêu bá mẫu, chất nữ nhiều năm không đến bái kiến, người nên bồi tội là ta mới phải, đâu dám trách tội Tiêu thúc thúc, Tiêu bá mẫu." Nạp Lan Yên Nhiên mỉm cười ngọt ngào nói.
" A a, Nạp Lan chất nữ, trước kia nghe nói người được Vân Vận đại nhân thu làm môn hạ, lúc đó còn tưởng là lời đồn, khỗng nghĩ tới lại là thật, chất nữ thiên phú thật là tốt a..." Tiêu chiến tán thưởng cười nói.
"Đó là Yên Nhiên vận khí tốt..." Nhợt nhạt cười, Nạp Lan Yên Nhiên có chút ăn không tiêu nhiệt tình của Tiêu Chiến, tay khẽ kéo kéo Cát Diệp bên cạnh.
" A a, Tiêu tộc trưởng, việc tại hạ muốn thỉnh cầu hôm nay cùng Yên Nhiên có quan hệ, hơn nữa việc này do chính tông chủ đại nhân mở lời..." Cát Diệp cười khẽ một tiếng, lúc nhắc tới tông chủ hai chữ, biêu tình trên khuôn mặt có chút thoáng trịnh trọng.
Nói đến đó, Tiêu Mẫn Lan khẽ nắm chặt tay nếu như hôm qua không có tin vui của Tiêu Kiếm lúc này không biết nàng sẽ làm gì. Nghe thấy vậy khóe miệng Tiêu Chiến hơi giật giật, bàn tay run nhè nhẹ, bất quá có tay áo che dấu nên cũng không bị phát hiện. Mạnh mẹ áp chế lửa giận, thanh âm có chút phát run nói: "Cát Diệp tiên sinh, mời nói!"
"Khái..." Trên mặt Cát Diệp bỗng nhiên xuất hiện một mạt xấu hổ, bất quá nhớ tới tông chủ đối với Nạp Lan Yên Nhiên cực kỳ yêu thương, chỉ có thể cắn chặt răng, cười nói: "Tiêu tộc trưởng, ngài cũng biết, Vân Lam tông môn quy nghiêm lệ, hơn nữa tông chủ đại nhân đối với Yên Nhiên kỳ vọng rất cao, cơ bản đã đem nàng bồi dưỡng trở thành tông chủ đời tiếp theo của Vân Lam tông... Do một chút đặc thù quy củ, truyền nhân của tông chủ trước khi chính thức trở thành tông chủ đều không thể cùng nam tử qua lại..."
"Tông chủ đại nhân hỏi qua Yên Nhiên, biết được nàng cùng Tiêu gia còn có một thân sự, cho nên... Cho nên tông chủ đại nhân muốn mời Tiêu tộc trưởng có thể... giải trừ hôn ước này."
“Hừ...” Tiêu Mẫn Lan lúc này vỗ một chưởng mạnh lên bàn làm chiếc hóa băng đá tan vỡ. Tiêu Mẫn Lan cắn chặt miệng nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên: “Hảo cho một Vân Lam tông, hảo cho Nạp Lan Yên Nhiên tôn nữ của Nạp Lan Kiệt...”
“Đấu linh cường giả, không không con mạnh hơn từ khi nào mà Tiêu gia...” Nói đến đây mọi người bắt đầu nghị luận bàn tán ầm ĩ. Thiếu niên ngồi cạnh Tiêu Viêm cũng đang suy tư gì đó. Tiêu Viêm chỉ lắc lắc đầu rồi thở dài một câu.
Nói đến đây, Tiêu Mân Lan bắt đầu phát ra uy áp đánh thẳng về phía Cát Diệp làm hắn học ra một bụng máu cả người run rẩy. Không khí chung quanh cũng bắt đầu đông lạnh, Tiêu Chiến kéo kéo tay Tiêu Mẫn Lan khuyên bảo: “Lan nhi, dù sao họ cũng là khách nhân...”
Tiêu Kiếm làm bộ dạng như đang rất khẩn trương: “Mẫu thân đã tức giận, mà mẫu thân tức giận thì hậu quả cũng rất nghiêm trọng...”
“Tiêu Chiến đây là đạp đãi khách Tiêu gia ngươi ư? Chẳng lẽ các ngươi muốn chống lại Vân Lam tông chúng ta” Cát Diệp cắn chặt răng nói.
“Hừ Vân Lam tông các ngươi là cái thá gì!?” Tiêu Mân Lan lại tăng lên uy áp: “Các ngươi nghĩ chỉ mỗi Vân Lam tông ngươi là có đấu hoàng thôi chắc?” Nói đến đây Tiêu Mẫn Lan tiếp tục tăng lên uy áp, khí lạnh theo đó phát ra. Tiêu Chiến thở dài lên tiếng: “Lan nhi, Lan nhi...”
Tiêu Mân Lan thực ra thường ngày đều tỏ ra là một thê tử hiền thục mặt ngoài nhưng thực ra bên trong lại khác. Tính tính khá bao che khuyết điểm cho con cái. Nên hôm nay thấy hài nhi mình bị người khác khuất nhục, nàng biết trước nhưng không ngờ họ sẽ dùng cách này không khác gì tát vào mặt Tiêu gia cũng như phu quân mình một bạt tai. Nói đến đây Mân Lan bắt đầu phát ra uy áp đánh về phía người Vân Lam tông một lần nữa, không sơm nhiều người bị chấn đến hộc máu. Chỉ duy nhất nàng không tăng uy áp đánh lên người Yên Nhiên.
Tiêu Chiến thấy vậy bắt đầu dung uy áp bảo vệ họ. Mân Lan thấy vậy bắt đầu bực tức thá ra uy áp mạnh hơn nhưng không khống chế nữa mà để nó tùy tiện phát ra. Tiêu Kiếm lúc này đã kéo Tiểu Y Tiên trốn vào một góc. Hắn quay sang ôm chặt lấy Tiểu Y Tiên, bên cạnh hắn cũng là vài người khác hắn lên tiếng: “Đấy thấy chưa ta đã bảo mà có sai đâu?”
Giờ đôi mắt nàng phát ra lạnh như băng phát ra uy áp mạnh hơn. Cát Diệp bây giờ hối hận không thôi nhưng làm gì có thuốc hối hận. Hắn biết mình đá phải thiết bản hắn run cầm cập lên tiếng: “Đấu hoàng cường giả, hai đấu hoảng cường giả...”
“Nga” mọi người đều hốt hoảng nhìn về phía hai người đang tranh đấu. Mẫn Lan giờ không còn là người thê tử hiền thục mà như một người phụ nữ tranh chua: “Lão Chiến người ta đến đây từ hôn nhi tử ông hơn nữa còn quạt một bạt tai vào mặt ông như vậy mà ông cũng để yên sao?”
“Được rồi, Lan nhi nàng thu lại khí thế đi, từ từ chúng ta nói chuyện!” Tiêu Chiến lên tiếng khuyên bảo. Mẫn Lan mới từ từ thu lại khí thế. Nàng nhìn chằm vào thiếu nữ. Cát Diệp thấy thế thì thở dài một hơi. Nạp Lan Yên Nhiên cả người run lên bần bật
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Tiêu Mẫn Lan cả khí lạnh bức người. Thiếu phụ lúc này nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trong con ngươi đỏ ửng. Cát Diệp cùng với một vài vị trung niên nhân thì toát hết cả mộ hôi. Mọi người đang lật đật dựng mấy cái ghế lên có vài cái đã bị đổ nát khá là nghiệm trọng. Tiêu Kiếm thở dài một hơi. Mẫn Lan lên tiếng: “Hừ, hừ... Nạp Lan Yên Nhiên chẳng lẽ kết hôn với Viêm Nhi nhà chúng ta lại là xỉ nhục của ngươi sao???”
Biết rồi còn hỏi! Đây là câu nói mà mọi người đều nói thầm trong lòng nhưng không ai dám nói ra. Thiếu nữ thấy vậy run run rẩy: “Ta, ta... Tiêu bá mẫu” Nói đến đây thiếu nữ cắn cắn môi nhớ về phía hình ảnh phía sau đại sơn Vân Lam tông, nàng cắn chặt răng: “Ta không biết ta làm gì để bá mẫu như vậy tức giận bất quá ta, ta se nhất định không kết hôn với hắn đâu...”
“Yên Nhiên...” Cát Diệp rung run nói với Nạp Lan Yên Nhiên. Cát DIệp rất sợ không khỏi chọc giận tới Tiêu gia. Dù sao giờ Tiêu gia cũng là hai đấu hoàng nếu như không cẩn thận trêu trọc thì Vân Lam tông sẽ không vì hắn chết mà xé bỏ mặt mũi. Hắn thở dài một hơi.
Tiêu Chiến lắc lắc đầu: “Ta không trách Yên Nhiên ngươi vì hài nhi của ta mà bỏ đi hôn ước nhưng hôm nay trước mặt mọi người mà ngươi làm vậy thì dù gì ta cũng là Tiêu tộc trưởng cũng phải bảo vệ mặt mũi của Tiêu gia. Ngươi phải biết ở trên đấu khí này đàng gai thoái hôn là một chuyện để cho đàng trai vô cùng mất mặt. Ngươi phải hiểu?”
“Ta, ta...”
“Làm gì có lý đó!” Tiêu phu nhân quát lên một tiếng, ngón tay chỉ thẳng về phía Nạp Lan Yên Nhiên: “Dù nhi tử của ta có là phế vật đi nữa thì ngươi hôm nay nhất định phải kết hôn với nó!”
“Lan Nhi” Tiêu Chiến nhắc nhở, Tiêu Mẫn Lan chỉ hừ lạnh một tiếng. Tiêu Chiến lắc đầu thở dài.
“Ta, ta...” Nạp Lan Yên Nhiên cắn cắn răng: “Hừ để cho ta lấy một phế vật ư? Dù cho các ngươi có giết ta đi nữa ta Nạp Lan Yên Nhiên cũng không bao giờ đóng ý!”
“Yên Nhiên!” Cát DIệp lên tiếng quát.
Tiêu Viêm lúc này ở bên cạnh Tiêu Kiếm cũng thở ra một hơi. Vân Dật bên cạnh là lắc lắc đầu. Tiêu Viêm lúc này đi đến một bên bàn cầm lấy một tờ giấy viết lên đó mấy chữ: “Hủy bỏ hôn ước”. Sau khi viết song hắn cắn một ngón tay in lên đó một dấu ấn.
Thấy Mẫn Lan muốn tiếp tục làm khó. Tiêu Viêm lên một tiếng thở dài: “Mâu thân như vậy đủ rồi!” Nói đến đây Tiêu Viêm đưa giấy viết mấy chữ giơ lên trước mặt mọi người: “Đay là thứ ngươi muốn...”
“Viêm nhi ngươi...” Mẫn Lan định lên tiếng thì một bàn tay kéo lấy tay nàng. Nàng quay lại nhìn thì thấy Tiêu Chiến đang kéo tay, thiếu phụ thở dài ngồi xuống ghế. Giờ nàng cũng không quá quản nhiều nữa.
Nạp Lan Yên Nhiên hơi run run. Nàng nhìn về phía ánh mắt của Tiêu Viêm trong đó là sự thương tiếc cũng như có vẻ như hắn đang thương hại nàng. Chẳng lẽ hắn đang thương hại ta? Không đúng hắn là một phế vật làm gì có tư cách nhìn ta với ánh mắt đó! Nàng tự nhủ. Nạp Lan Yên Nhiên cắn cắn môi: “Ngươi quả thực đồng ý chuyện này”
Tiêu Kiếm gật gật đầu: “Bất quá ngươi phải đồng ý với ta một việc?”
“Ngươi là muốn gì” Thiếu nữ cắn cắn môi: “Chỉ không cần là việc quá đáng là được chỉ cần ngươi muốn thì đan dược, công pháp... hay việc ngươi vào Vân Lam tông tụ tập công pháp cao siêu ta cũng có thể nói với lão sư cho ngươi...”
Cát Diệp lúc này đột nhiên lên tiếng: “A, a... Vì để bồi thường chuyện này Vân Lam tông mang đến ba mai tụ khí tán do chính đan vương Cổ Hà tự tay luyện chế bồi thường cho Tiêu gia mong Tiêu tộc trưởng có thể bỏ qua cho lần này chúng ta đã thất lễ với Tiêu gia”
“Ngã, tụ khí tán!” Mấy người trong tộc cũng bắt đầu mắt sáng lên.
Tụ khí tán vốn là tứ phẩm đạt dược. Thường một người khi đạt được đến mười đoạn đấu khí cần tụ đấu khí thành đấu khí toàn để đánh vào đấu giả. Việc đánh vào đấu giả tỉ lệ thất bại cũng không nhỏ mà khi thất bại đấu khí cùng từ mười đoạn giảm xuống tám đoạn. Nhưng với tụ khí tán thì lại khác nó giúp cho ngươi tu luyện tăng lên tới gần như một trăm phần trăm tiến vào đấu giả.
“Hừ” Tiêu Mẫn Lan hừ lạnh một tiếng, nàng nhìn về phía Cát Diệp cùng với vài vị trưởng lão nhếch miệng khinh thường: “Hừ đừng tưởng mỗi Vân Lam tông có lục phẩm luyện dược sư. Các ngươi nghĩ Tiêu gia ta không có sao?”
“Mẫn Lan” Tiêu Chiến lên tiếng nhắc nhở.
“Nga” Cát Diệp cùng với mấy vị trưởng lão cùng mọi người trong Tiêu gia há hốc miệng. Chẳng lẽ tin đồn đằng sau Tiêu gia là một luyện dược sư đỡ đầu không phải là giả dối. Nói đến đây Cát Diệp thở dài. Xem ra lần này ba mai tụ khí tán không đủ đánh động họ rồi! Hắn thở dài một hơi.
“Tiêu gia chàng cũng có lục phẩm luyện dược sư sao?” Tiểu Y Tiên hơi ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Kiếm hỏi.
“Sau này nàng khác biết nga” Tiêu Kiếm vuốt ve đầu nàng một cái. Bạch y thiếu nữ như con mèo con cực kỳ hưởng thụ cái vuốt ve của Tiểu Y Tiên. Thanh y nữ tử phía sau hắn hơi liếc mắt một cái cắn cắn môi rồi tiếp tục nhìn về phía Tiêu Viêm. Hồng y nữ tử thì không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy. Nàng tự nói thầm trong lòng: “Tiêu Mị ngươi không được yêu hắn, mau quên thứ tình cảm này đi! Hắn là một thứ phế vật không thể đem đến được cho ngươi thứ ngươi muốn...”
Tiêu Viêm lúc này bước ra ngoài hướng về phía Nạp Lan Yên Nhiên nói: “Chỉ cần ngươi tiếp được ta ba chiêu ta sẽ hủy bỏ hôn ước này!”
“Ngươi, ngươi nói là thật!” Nạp Lan Yên Nhiên không tin vào lỗ tai của mình hướng Tiêu Viêm một lần nữa lên tiếng hỏi. Tiêu Viêm khẽ gật đầu bây giờ nàng mới xác minh được những lời hắn nói là thật.
“Viêm nhi đây là, ngươi...” Mọi người ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Viêm còn tưởng đó là mình nghe lâm nữa.
“Hừ, phế vật như ngươi mà muốn trong vòng ba chiêu thắng được Nạp Lan Yên Nhiên muội ư” Một thiếu niên khá điển trai, trên miệng còn dư trút máu do Tiêu Mẫn Lan uy áp gây ra. Hắn đang cạnh Cát Diệp lên tiếng nói. Bất quá hắn chưa nói xong cảm giác rùng mình quay đầu lại thì thấy một con ngươi lạnh toát phát ra từ một thiếu phụ xinh đẹp đang quan sát hắn. Thiếu niên không khỏi mồ hôi đầy người
“Thế nào Nạp Lan Yên Nhiên ngươi không dám???” Tiêu Viêm bước ra ngoài nhìn về phía thiếu nữ.
Thiếu nữ ngẫm nghĩ: “Hắn một chút đấu khí cũng không có. Giờ ta đã là cửu tinh đấu giá trừ tên đáng ghét kia ra ta không tin có ai có thể vượt qua ta. Hừ ngươi vọng tưởng trong ba chiêu sẽ đánh bại ta vậy thì trong vòng ba chiêu chính ta sẽ đánh bại ngươi” Nói đến đây Nạp Lan Yên Nhiên nhìn thẳng về phía Tiêu Viêm ngạo mạn lên tiếng: “Được ta tiếp nhân. Ta không tin Nạp Lan Yên Nhiên ta một cửu tinh đấu giả không tiếp nổi ba chiêu của một tên không có chút đấu khí nào”
Giờ này hai người một nam một nữ đứng giữa sân. Tiêu Viêm phất tay một cái đưa ra tín hiệu nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên: “Ngươi sở ra tất cả các tuyệt kỹ đi ta sợ khi ta ra tay rồi ngươi không có cơ hội nữa!”
“Hừ, được ta Nạp Lan Yên Nhiên sẽ xem một phế vật như ngươi có thể làm gì??” Nạp Lan Yên Nhiên hét lớn rút kiếm lao về phía Tiêu Viêm.
Trung quanh sân thì lúc này thi nhau bàn tán về trận chiến này.
“Nga ngươi nói xem ai thẳng??”
“Hừ, ta khẳng định Nạp Lan Yên Nhiên thắng. Tiêu Viêm chỉ có ba đoạn đấu khí mà Nạp Lan Yên Nhiên giờ là cửu tinh đấu giá ta không tin là ba đoạn đấu khí thắng được cửu tinh đấu giả!”
“Ta thấy chưa chắc, ta thấy Tiêu Viêm lúc này rất tự tin biết đâu hắn còn tuyệt chiêu gì cất dấu sau lưng...”
“Hừ, ta thấy chẳng qua là cáo đội lốt hùm thôi...”
...
Tiểu Y Tiên lúc này ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Viêm, nàng quay sang nhìn về phía Tiêu Kiếm. Bạch y thiếu nữ kéo kéo tay Tiêu Kiếm bộ dạng cực kỳ đáng yêu, nàng nói nhỏ vào tai Tiêu Kiếm: “Lão công chàng nói xem ai sẽ thắng?”
Vân Dật lúc này cũng đang nghiêm trọng nhìn về phía Tiêu Viêm trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó. Tiêu Kiếm cũng không quá để ý, hắn quay sang nhìn Tiểu Y Tiên nói nhỏ: “Nàng nói xem một đấu vương đỉnh phong đấu với một cửu tinh đấu giá ai sẽ thắng??”
“Nga” Tiểu Y Tiên nhìn chằm chằm về phía Nạp Lan Yên Nhiên thở dài ra một hơi. Nếu như lão công của mình biến thái như vậy thì sao Tam ca của lão công không biến thái cho được. Nàng lắc lắc đầu lại tiếp tục nhìn về phía trận chiến diễn ra.
Nạp Lan Yên Nhiên rút ra một kiếm đánh thẳng về phía Tiêu Viêm. Nạp Lan Yên Nhiên tụ hết toàn bộ khí lực đấu khí vào kiếm. Nàng xuất ra một chiêu thức cực kỳ mãnh liệt: Vân Lam tông cao thâm công pháp, thanh mộc kiếm quyết! Cấp bậc: Huyền giai sơ cấp!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Thấy thiếu nữ đang cầm kiếm đâm thẳng về phía mình. Trong đó đạo kiếm còn mang ẩn chứa thanh mang đấu khí. Uy lực này ngay một đấu sư cũng khó đỡ. Tiêu Viêm lẳng lặng xoay chân đứng thế trung bình tấn. Hắn huy động hai tay theo một thủ thế kỳ lạ. Tay phải xuất động.
“Grao...”
Một cuồng phong cơn gió từ trong bàn tay phải của Tiêu Viêm bắn ra hướng thẳng Nạp Lan Yên Nhiên panh kích. Chưởng pháp mang nồng đậm hỏa thuộc tính năng lượng. Hơn nữa ở đầu ngọn phong còn ẩn ẩn một ít tàn lửa hình thành một cái đầu rồng. Cuồng phong như bão vụ công thẳng về phía Nạp Lan Yên Nhiên. Nạp Lan Yên Nhiên mở to mắt nhìn về phía trước muốn vận dụng thân pháp tránh né nhưng đã quá chập.
“Oanh, phut...”
Nạp Lan Yên Nhiên bị cuồng phong chưởng đạnh mạnh lùi về phía sau phát ra một trận nổ mạnh kèm theo là một vòi máu. Nàng ngã về phía sau khi chạm đất bất quá lại không nghe thấy tiếng bịch một cái có hẳn như là một người nào đó đã ra tay cứu nàng nên khi va chạm đất phát ra một tiếng bịch rất nhẹ. Tiêu Kiếm nhìn về phía Tiêu Vũ Vân Dật miệng lẩm bẩm: “Well, một con kim long với năng lượng dị năng giả thuộc về tu luyện linh hồn lực lượng sao???”
“Đây là đấu ký gì mà uy lực lại lớn như vậy??”
“Tiêu gia sao có bậu này uy lực đấu kỹ.... uy lực này chẳng lẽ là đại giai đấu kỹ”
Mọi người đang nghị luận ầm ĩ. Tiêu Viêm chỉ nhếch miệng cười lạnh lùng với Nạp Lan Yên Nhiên: “ngươi thua!”
Nạp Lan Yên Nhiên ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Viêm. Miệng lẩm bẩm: “Ta, ta thua sao? Không thể nào, sao ta có thể thua được, ta sao có thể thua một tên phế vật được...” Nói đến đây nàng lại nhớ đến hình ảnh thiếu niên sau đại sơn Vân Lam tông tiếp tục lẩm bẩm: “ta đã sai rồi sao, sai rồi sao... không hắn nói không đúng, ta, ta không có sai”
Tiêu Viêm lúc này vùng tay ra một đại đem mảnh giấy từ hồn bay tới trước mặt của Nạp Lan Yên Nhiên. Hắn thở dài một hơi bước về phía Tiêu Kiếm. Hắn hôm nay quá mệt mỏi với việc này. Hắn muốn về nghỉ ngơi.
“Này ngươi nói xem đây là chuyện gì?”
“Ngươi hỏi ta ta sao biết được?”
Nạp Lan Yên Nhiên đột nhiên quát lớn: “Tiêu Viêm ngươi đứng lại cho ta”
Tiêu Viêm nghe thấy tiếng quát thì quay đầu lại nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên: “Ngươi đã có thứ ngươi muốn ngươi còn muốn gì đây?”
Một vài trung niên cùng với Cát Diệp đang đỡ Nạp Lan Yên Nhiên dậy. Lúc này nàng nhìn về phía Tiêu Viêm với ánh mắt cực kỳ phức tạp. Nàng nang tay lên quệt sạch khóe miệng còn dư lại máu lên tiếng: “Ta muốn khiêu chiên ngươi...”
“Khiêu chiến ta?”
“Đúng ta muốn đặt ước định với ngươi. Khụ, khụ... ba năm sau ta muốn ở Vân Lam tông đánh bại ngươi” Nạp Lan Yên Nhiên dùng ngòn tay chỉ thẳng Tiêu Viêm, cắn chặt răng: “Ta muốn rửa sạch sỉ nhực của ngày hôm nay? Nếu như đến lúc đó ngươi tiếp tục thắng thì Nạp Lan Yên Nhiên ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi cả đời...”
Tiêu Viêm thở dài một hơi hắn bước đi coi như không nghe thấy gì cả. Nạp Lan Yên Nhiên hét lớn: “Tiêu Viêm ngươi có phải là nam nhân không, ngay một lời khiêu chiến của một người con gái mà ngươi cũng không dám nhân lời ư?”
Tiêu Viêm đang đi thì dừng bước hắn quay về phía Nạp Lan Yên Nhiên nói lớn: “Hảo ta đồng ý với ngươi...”
“Ngươi nhất định phải đến!” Nạp Lan Yên Nhiên chỉ tay về phía Tiêu Viếm: “Khụ, khụ... đến lúc đó ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!” Tiêu Viêm thấy thế thì cũng không thèm ngước đầu lại. Hắn dảo bước về phía Tiêu Kiếm bước đi.
Tiêu Kiếm vỗ vỗ vai Tiêu Viêm, hắn dơ ngón tay cái lên: “Không ngờ Phi long tại thiên của tam ca luyện được đến độ thuần thục như vậy”
Tiêu Viêm hơi gật đầu. Hắn cùng với Tiêu Kiếm, Tiểu Y Tiên cùng Dật Trần vào ghế ngồi. Tiêu Vũ Vân Dật lúc này nhìn về phía thiếu nữ ngồi trong góc. Thiếu nữ thấy vậy thì hơi ngước mắt nhìn về phía Tiêu Kiếm thấy ánh mắt của thanh niên mới lớn này cũng im lặng không nói lời nào cúi đầu xuống bắt đầu giả vờ tiếp tục đọc quyển sách trong tay.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Vân lam tông sự xem như là có một kết thúc , nhưng là những tên kia một lòng muốn xem Tiêu Chiến bị mất mặt ai ngờ sự việc lại như vậy, nhưng việc này còn tạm dừng ở đây mọi người lại tiếp tục với vấn đề tại sao Tiêu Vũ Vân Dật lại ở đây.
Cả người như tản đi tự địa Tiêu Chiến, vừa mới ngồi xuống, Nhị trưởng lão liền mỉm cười vỗ mông ngựa : "Hì hì chúc mừng tộc trưởng đã tiến vào đấu hoàng, ta cũng không ngờ Viêm nhi lại lợi hại như vậy nha! Đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử” Nói đến đây hắn đột nhiên nhớ tới gì đó quay mặt về phía Vân Dật: “Đây là tứ thiếu gia sao quả là tuấn tú phong tư nho nhã bất phàm a!”
Nghe thấy Nhị trưởng lão , Tiêu Chiến và Mẫn Lan rùng mình một cái, đối với ư, nên giải thích thế nào Tiêu Vũ Vân Dật cái này cái gọi là Tứ nhi tử? Không khỏi nhìn về phía Tiêu Vũ Vân Dật.
Đột nhiên nghĩ đến điều này, Vân Dật tiến lên cúi chào mọi người.
"Tiêu Vũ Vân Dật bái kiến các vị trưởng lão cùng thúc thúc môn. Kỳ thực Vân Dật lần này trở về vẫn là xuất thân tới nay lần thứ nhất về nhà nhận tổ quy tông. Kỳ thực ta cùng Tam ca Tiêu Viêm, chính là một bào song sinh. Ở mười lăm năm trước mẫu thân sinh dục chúng ta khi đó, vừa vặn gặp phải kẻ địch tập kích, lúc đó phụ thân cùng các vị tộc nhân nỗ lực kháng địch, nhưng khi phụ thân trở lại bên cạnh mẫu thân thì, vừa ra đời ta đã sớm bị kẻ địch bắt đi. Chắc là truyện này mọi người không lạ"
Điều này thì mọi người đều biết. Bất quá đã nhiều năm như vậy hơn nữa chính Mẫn Lan nhìn thấy tứ nhi tử mình chết làm sao có chuyện sống lại được. Tiêu Mân Lan lên tiếng: “Chuyện này có thật không, Viêm nhi” Nghe thấy thế Tiêu Viêm mới hơi gật đầu rồi ra hiệu cho hai người Tiêu Chiến cùng Mẫn Lan
"Trời xui đất khiến thế nào mà một vị thế ngoại cao nhân nhìn thấy kẻ khá nghi lên đã cứu ta lấy một mạng." Nói đến này, Tiêu Vũ Vân Dật không khỏi nghĩ tới nghĩa phụ tại Long đột, viền mắt nhiệt lệ xoay tròn, "Nghĩa phụ cứu hài nhi sau, cũng từng muốn giúp ta tìm về phụ mẫu người nhà, nhưng là vẫn không cách nào tìm được, cuối cùng nhận ta làm nghĩa tử, dạy ta bản lĩnh. Đáng tiếc ở năm năm trước, nghĩa phụ bị kẻ địch giết chết, lưu lại ta, vì lẽ đó ta liền phiêu bạc tứ xứ, một bên vâng theo nghĩa phụ nguyện vọng tìm kiếm người nhà của mình. Rốt cục ở trước đây không lâu để ta tìm tới phụ thân và Tam ca, cũng mới biết hiện tại họ Tiêu, là người nhà Tiêu gia."
Nghe thấy Tiêu Vũ Vân Dật , Tiêu Chiến cùng Mẫn Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng là lại lại nhớ đến tứ nhi tử đã chết, không khỏi nước mắt chảy xuống.
Nghe được Tiêu Vũ Vân Dật , gặp lại Tiêu Chiến nước mắt, rất nhiều người cũng bắt đầu tin tưởng Tiêu Vũ Vân Dật thân phận, nhưng là ba vị trưởng lão suy nghĩ một chút. Tam trưởng lão liền cười cợt: "A, a, dù sao Tiêu gia ta cũng nên cẩn thận kiểm tra?”
“Vậy ngươi muốn làm sao?” Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn về phía mọi người.
“A, a... lão phu có một cách. Đó chính là lấy rỉ nhận thân” Tam trưởng lão nhận định một điều.
Tiêu Chiến lẩm bẩm: “Điều này, điều này...” sau đó hắn quay sang nhìn Tiêu Mẫn Lan. Mẫn Lan cũng đang suy nghĩ gì đó. Tiêu Kiếm nhỏ nhỏ bước đến nói vào tai Tiêu Chiến. Tiêu Chiến gật đầu mỉm cười lên tiếng: “Được!”
Lúc này đứng giữa quảng tường là một trung niên nhân xung quanh là một cái bàn lớn. Trước sự chứng kiến của mọi người, một bát nước nhỏ được đặt tại đó. Một lão nhân thì đang cầm một chiếc que. Thiếu niên tiến bước lên cầm lấy một con dao nhỏ cắt vào ngón tay mình nhỏ về phía bát nước. Sau đó hắn lùi lại quan sát như để biết điều gì đó. Trung niên nhân cũng quan sát, rồi hắn bước lên dùng một con dao khẽ cứa ngón tay nhỏ vào bát.
Lúc này lão nhân lấy ra một chiếc qua nhỏ cho vào chiếc bát bắt đầu quấy. Tiêu Viêm lúc này tiến đến nói nhỏ giọng vào tai Vân Dật, Vân Dật gật đầu một cái.
Tiêu Kiếm lúc này nhìn chiếc đũa bắt đầu chọc vào chiếc bát hắn dùng linh hồn lực tác dụng lên cái bát. Hắn cảm giác như có một bức màng ngăn cản hắn. Tiêu Kiếm nhếch miệng một cái.
“Phụt...” ở xa gần đó một thiếu nữ mặc một chiếc quần tím phụt ra một ngụm máu. Lão nhân mặc bộ hắc y lên tiếng: “Cổ Tương ngươi làm sao vây?”
“Lăng lão ta không sao!” Lấy tay lau miệng vết máu, thiếu nữ nhàn nhạt lên tiếng: “Linh hồn công kích vừa rồi hẳn là hắn đi, thực lực của hắn không ngờ lại mạnh như vậy!!”
“Ngươi nói hắn là ai?” Lẳng lão cât tiếng hỏi. Thiếu nữ nhẹ nhẹ lắc đầu im lặng.
Theo như lão nhân kiểm chứng hai nguồn máu bắt đầu hòa vào nhau. Dật Trần lúc này mỉm cười nhìn về phía đó thở phào một hơi. Lão nhân hô lớn: “Hai người hai nguốn máu hòa tan vào nhau!”
Mấy lão nhân bắt đầu vỗ mông ngữa: “A, hahahaha, chúc mừng Tiêu tộc trưởng, Mẫn Lan phu nhân nhận được nhi tử”
Tiểu Y Tiên lúc này mỉm cười: “Chúc mừng Tiêu Vũ Vân Dật ca ca nhận tổ quy tông” Tiêu Kiếm cùng Tiêu Viêm lúc này tiến đến cũng vỗ vỗ vai Tiêu Vũ Vân Dật tỏ thái độ hữu hảo.
Tiêu Vũ Vân Dật lúc này tiến đến cúi đầu: “Phụ thân, Mẫu thân không biết hài nhi có thể nói chuyện cùng hai người không?”
“Được ngươi đi theo chúng ta” Mẫn Lan lên tiếng. Tiêu Chiến cùng Mẫn Lan và Dật Trần tiến bước về phía một phía cất bước.
Tiêu Kiếm nhìn về phía Tiêu Viêm nói ra một câu: “Bao giờ tam ca định gọi lão ra???” Tiêu Viêm nghe thế thì gật đầu. Tiêu Kiếm ôm Tiểu Y Tiên lên tiếng: “Ta hôm nay dẫn nàng đi chơi nga” Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên gật đầu một cái.
Huân Nhi theo sau lúc này đã không thấy bóng dáng. Tiêu Kiếm nhìn về phía trên góc cây, hắn cũng không biết hai người kia lúc nào đã đi. Hắn chỉ nhếch miệng có chút khinh thường. Hắn là người nếu ai đối tốt thực sự với hắn thì hắn cũng hết lòng đối xử lại nhưng tính hắn vốn nhỏ mạn nếu như những người như Tiêu Mị, Nạp Lan Yên Nhiên cùng Huân Nhi thì hắn khá là khinh thường mặc dù họ có lấy bất kỳ lí dọ gì bào chữa đi nữa.
Theo như kiểm tra thì linh hồn lão nhân trong chiếc nhẫn của Tiêu Viêm đang đeo hẳn đã nhận đủ năng lượng đã có thể hiện thực hóa. Nếu như tính cả hôm nay có lẽ là chiều tối lão nhân sẽ xuất hiện. Tiêu Kiếm cũng không quá để ý với linh hồn cường đại của hắn sao không biết trong chiếc nhân đó là cái gì chứ.
Từ nhỏ Tiêu Viêm đã luyện cả hai đường tu ma cùng đấu khí tu. Hơn nữa cứ tu ma lên một cấp là ngay lâp tực tu luyện đấu khí như nước chảy mấy trôi vậy thẳng đường đột phá không có bình cảnh. Dù sao đại lục này phán đoán cấp bậc theo năng lượng giao động quanh thân, Tiêu Viêm có quy tức công của Tiêu Kiếm đưa cho thì sao có thể bị lộ chứ. Mà ai tin một hài tử mới mười năm tuổi như Tiêu Viêm đã là đấu vương đỉnh sắp tiến vào đấu hoảng (tu ma).
Hắn nhớ lại Huân Nhi cùng cổ tộc. Tiêu Kiếm nhếch miệng một chút có chút khinh thường. Với năng lượng ở một nơi như thế này không khó trong vài chục năm Ẩn đội của hắn có thể vượt qua Viễn Cổ bát tộc. Việc xưng bá đại lục chỉ là vấn đề thời gian.
Tu vi của Tiêu Kiếm lúc này chỉ thiếu một bước tiến vào Đại thừa kỳ sơ kỳ. Thực lực hiện tại tiến ngang với nhất tinh đấu thánh nếu dùng thêm ma kiếm đủ chống đỡ với cửu tinh đấu thánh cũng không rơi hạ phong. Nếu dùng một số chiêu bài khác đủ liều mạng với đấu đế cũng có thể.
Chỉ cần kế hoạch không có gì sai sót thì trong vòng vài năm hắn bước vào độ kiếp kỳ đủ tạo tiểu thế giới lúc đó thì mọi thứ đều ổn. Nghĩ đến đây Tiêu Kiếm mong muốn mọi việc diễn ra suôn sẻ không có gì bất trắc.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger