Quyển 7: Chu du tam giới
Chương 2244: Vui quá hóa buồn
Biên: Andγ★
Nguồn & Dịch: Sưu Tầm
Đối phương đã mạnh miệng như thế chắc hẳn bọn chúng có phần nắm chắc đối phó được với hai gã Động Huyền kỳ này. Như vậy mức độ kịch liệt khi tranh đấu chắc chắn sẽ không nhỏ. Lâm Hiên không muốn vì ở quá gần mà nằm trong phạm vi ảnh hưởng của trận đấu pháp khiến hắn bại lộ hành tung. Hắn lặng lẽ lùi ra xa rồi lạnh lùng quan sát.
Lúc này Địa Tê Long cũng đã phát hiện ra những vị khách không mời mà tới này nhưng thân đang trong thời kỳ độ kiếp mấu chốt nên nó cũng chỉ có thể tạm thời coi như không thấy mà thôi.
"Tiện tỳ, nếu các ngươi đã tự tìm đường chết thì bổn tôn cũng không ngại mà thành toàn cho bọn ngươi." Đại hán mặt đen lạnh lùng mở miệng. Sau đó gã đánh ra vài đạo pháp quyết, ma vụ đen kịt cuồn cuộn tuôn ra. Áo mặc trên người gã bị xé nát, lộ ra da thịt bên trong bị bao bọc bởi những lân phiến lớn nhỏ cỡ ngón cái, chúng ngày cành lan rộng rồi cuối cùng phủ kín toàn thân.
Màn biến thân của đại hán còn chưa dừng ở đó. "Ba" một tiếng, một cái đuôi dài hơn trượng xuất hiện sau người gã, mặt ngoài phủ một lớp gai nhọn cực kỳ đáng sợ. Đại hán ngoài miệng tỏ vẻ khinh thường nhưng vốn dĩ bản tính cẩn thận nên gã vừa xuất chiêu đã trực tiếp dùng đến chân thân của mình. Bản thân gã tu luyện luyện thể thuật nên gã tin tưởng mười phần đối với trình độ cứng rắn của thân thể mình.
"Giết !" Một loạt tiếng hét chói tai vang lên. Đám nữ tu đã động thủ trước. Chỉ thấy lệ mang bắn ra bốn phía, ma khí quay cuồng chen chúc tuôn ra, sau đó hơn mười kiện ma khí oanh kích về phía đại hán.
"Không biết sống chết!" Đại hán mặt đen hừ lạnh một tiếng. Thân hình gã chợt lóe, hai tay liên tục huy vũ, lệ khí đại phóng, lực chi khí xoáy lập tức xuất hiện trước người.
Oành !
Đại hán lấy sức một người địch mười lăm người song một màn tiếp theo xíu nữa làm Lâm Hiên rớt luôn hai con mắt ra ngoài. Hắn tưởng rằng đám thị nữ có thủ đoạn phía sau chứ nào ngờ chỉ tiếp một chiêu thì sắc mặt tất cả bọn chúng đều trắng bệch, bị đánh bay ra mấy chục trượng, miệng không ngừng phun máu.
"Cái này...." Không cần nói Lâm Hiên mà ngay cả đại hạn cũng ngây người như phỗng. Thực lực đám thị nữ này cũng không hơn kém Ly Hợp kỳ phổ thông là mấy, như thế nào lại dám khiêu chiến với Động Huyền kỳ ?
Gã còn tưởng chúng có thủ đoạn gì lợi hại hóa ra…chẳng lẽ đầu óc bọn này hư hết cả rồi ?
Một màn này đương nhiên cũng lọt vào mắt vị tiểu thư phía xa xa.
"Đồ vô dụng!" Trên mặt nàng ta hiện lên một tia lệ khí "Chỉ là hai tên rác rưởi cũng muốn bổn cung phải tự mình xuất thủ sao?"
"Tiểu thư thứ tội, tiểu thư thứ tội." Sắc mặt đám thị nữ càng trở nên trắng bệch, nhao nhao quỳ xuống cầu xin.
Đại hán mặt đen vốn nhát như chuột nhưng lúc này không có sự tình ghê gớm xảy ra nên gã vô cùng tự tin. Gã đương nhiên không muốn buông tha đám thị nữ này.
"A !!!" Một tiếng kêu thảm vang lên. Đại hán đã vung tay giáng một quyền vào ngực một thị nữ gần đó. Thị nữ này kêu thảm một tiếng rồi thần thái nhanh chóng ảm đạm, Nguyên Anh trực tiếp bị chấn nát, thể xác ả va vào vách núi phía xa thành một vũng máu thịt. Chênh lệch giữa Động Huyền và Ly Hợp không phải chỉ một vài lượng cấp. Nếu không phải đại hán lúc trước ra tay còn cẩn thận e dè, chưa dùng đủ mười thành công lực thì không chừng một chiêu đã đem đám thị nữ này đánh cho nát bấy.
"Muội muội !" Cách đó không xa một ma nữ bi phẫn hét lên. Sau đó ma nữ này không cần biết đến sợ hãi liền tế ra một thanh hắc sắc tiên kiếm xông thẳng đến hung thủ sát hại muội muội.
"Hừ, trò muỗi." Đại hán khinh thường nhấc tay trái lên, hắc mang quấn lấy tay gã sau đó biến thành một gọng kìm khổng lồ bắt lấy phi kiếm đối phương rồi bẻ gãy. Bổn mạng pháp bảo bị hủy, ma nữ liền phun ra một búng máu. Nhưng còn chưa đợi ả có thêm hành động gì thì một đạo ô mang đã vồ tới nghiền nát ma nữ thành hư vô.
Hung tính của đại hán bộc phát, chỉ trong chốc lát mà mười lăm ả ma nữ đã bị diệt mất hơn nửa. Cả quá trình nói thì lâu nhưng thực ra lại diễn ra trong chớp mắt.
"Ha ha ha" Đại hán ngửa cổ cười dài. Ánh mắt gã hướng về một ma nữ phía xa xa rồi thân hình đại hán khẽ động. Tuy nhiên vào thời khắc này không gian bên cạnh gã bỗng nhiên ba động, sau đó vị tiểu thư nọ không chút dấu hiệu hiện ra, hai người cách nhau bất quá chỉ hơn một trượng mà thôi.
"Động Huyền Hậu kỳ!" Ánh mắt đại hán đảo qua trên người nàng ta rồi rất nhanh sắc mặt gã đại biến, một cơn ớn lạnh toàn thân dâng lên. Đại hán sợ hãi hét lớn " Lâu huynh mau tới trợ giúp ta."
Đương nhiên gã cũng không ngu mà đứng yên bất động. Khí thế toàn thân đại hán cuồn cuộn công kích về phía nữ tử, gã muốn lấy công thay thủ.
"Muốn chết!" Đối mặt với lực chi khí xoáy cương mãnh như vậy mà nữ tử thần bí không hề chớp mắt, ả giơ bàn tay trắng nõn lên hướng phía trước nhấn nhẹ nhàng một cái. Động tác nàng ta không hề mang theo một tia hỏa khí, phảng phất như phàm nhân đẩy tay mà thôi.
Tuy nhiên đồng tử Lâm Hiên lại hơi co lại, hắn tựa hồ nhìn ra điều gì đó không ổn.
Một đạo quang vựng trắng ngà từ tay nàng phát ra, sau một khắc liền đụng vào lực chi khí xoáy. Quang vựng nhìn như mỏng manh nhưng khi vừa chạm vào thì ngay lập tức biến lực chi khí xoáy thành hư vô, sau đó nó không hề giảm tốc phóng thẳng tới đại hán. Đại hán sợ hãi hét thảm lên một tiếng, lúc này gã muốn tránh đã không còn kịp nữa, chỉ có thể xuất ra ma khí trùng thiên bao bọc toàn thân. Một lát sau ma khí tản ra, bên trong là một mảnh hư vô, tựa hồ đại hán nọ chưa bao giờ xuất hiện.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Quyển 7: Chu du tam giới
Chương 2245: Bại lộ thân phận
Biên: Andγ★
Nguồn & Dịch: Sưu Tầm
Thấy kết quả như vậy khiến Lâm Hiên cũng phải hít một ngụm lãnh khí. Nữ tử kia thật cường hãn! Hậu kỳ cùng trung kỳ chênh lệch nhau rất nhiều, nhưng chỉ giơ tay nhấc chân liền diệt sát một tên trung kỳ. Những động huyền kỳ bình thường không thể làm được điều đó. Chẳng lẽ nàng này là hậu nhân của Bảo Xà Thánh Tổ ?
Lão giả đuôi bọ cạp vốn định xuất thủ giúp đại hán nhưng không kịp, sắc mặt hắn liền lộ vẻ âm tình bất định, thấy nữ tử liếc nhìn tới thì không khỏi rùng mình: "Lâu mỗ ra mắt đạo hữu, không biết phương danh của Tiên tử là gì… tiên tử xưng hô với Bảo Xà Thánh Tổ như thế nào.. ?"
"Đó là gia tổ" Nữ tử thần bí nhàn nhạt trả lời, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo: "Về phần phương danh bổn cung ngươi không xứng được biết"
Vừa nghe những lời này, sắc mặt lão giả phi thường đặc sắc, sợ hãi, phẫn nộ, lưỡng lự,... lúc trắng lúc hồng biến đổi liên tục. Bị đối phương nhục mạ như vậy khiến mặt mũi hắn mất hết, song nếu ra tay thì sợ rằng phải lưu cái mạng nhỏ lại nơi này. Nhiều ý niệm hiện lên tron đầu lão giả đuôi bọ cạp nhưng sau một lúc đành cố nén lửa giận cười bồi.
"Nguyên lại Tiên Tử là hậu duệ của thánh tổ đại nhân, tiên tử đã ở đây làm việc thì tại hạ cũng không muốn quấy rầy nữa, tại hạ xin cáo từ" Lão giả nói xong liền xoay người muốn rời đi. Bất quá lúc này chợt có tiếng cười truyền tới.
"Rời đi ? Nào có dễ dàng như vậy, đã tới đây thì hãy đem tính mạng lưu lại đi" Lời này còn chưa dứt đã thấy nàng động thủ, tay trái nâng lên, ngón tay thon dài hướng phía trước điểm nhẹ một cái.
Phốc xuy một tiếng, một đạo bạch quang theo đầu ngón tay nàng kích bắn ra.
Bành!
Lão giả đuôi bọ cạp tất nhiên sớm có chuẩn bị, vừa thấy đối phương ra tay liền xoay người tránh né, song đạo bạch quang quá nhanh, nhoáng cái đã lướt qua trên đầu hắn, biến một nửa búi tóc của hắn thành bụi phấn, chỗ tóc còn lại xõa xuống che nửa khuôn mặt. Lão giả nhắm chặt hai mắt, qua hai nhịp thở mới lần nữa mở ra, biểu lộ trên mặt trở nên vô cùng dữ tợn.
"Đạo hữu muốn đuổi tận giết tuyệt ư, đừng quên lão phu cũng là động huyền hậu kỳ, đánh không lại nhưng cá chết lưới rách thì còn có thể làm được, đạo hữu cần phải hiểu rõ."
"Cá chết lưới rách ?" Nữ tử thần bí nở nụ cười, lấy tay che miệng, phảng phất như nghe thấy chuyện gì quá mức hoang đường "Khoác lác vừa thôi, muốn cùng bổn cung cá chết lưới rách sao, ngươi còn chưa có tư cách đó."
"Tốt, tốt !!" Lão giả giận tím mặt. Nàng kia thật là khinh người quá đáng, bản thân mình nếu toàn lực đánh một trận chưa hẳn không có nửa điểm cơ hội bảo mệnh. Tiên hạ thủ vi cường !
Lão giả tay phải nâng lên hướng bên hông chộp xuống, một kiện bảo vật liền bay vút ra. Đó là một chiếc hồ lô đen thui như mực. Gương mặt lão giả hiện lên một tia dữ tợn, ném mạnh hồ lô lên. Ánh sáng từ Hồ lô chợt lóe lên, biến thành một đạo hắc khí tĩnh mịch, hướng đối thủ chộp xuống.
Nữ tử thần bí thấy đối phương động thủ trước, thoáng chút ngẩn ngơ bất quá sau đó liền cười lạnh, bàn tay như ngọc khẽ phất liền có hai đạo hàn mang bay vút tới đạo hắc khí kia.
Phanh Phanh ! hai tiếng trầm đục vang lên, không ngờ hắc khí vừa va chạm đã bị đánh thành mảnh nhỏ. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc !
Lão giả thấy vậy cũng không gấp, hai tay liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết. Hắc khí vốn bị đánh cho tan nát một lần nữa tụ lại biến thành một đầu yêu xà đem hai đạo hàn mang cuốn lấy. Hàn mang liều mạng dãy dụa nhưng vô dụng, chốc lát sau đã hiện nguyên hình là hai ngọn phi đao, lưỡi đao không ngừng chớp lóe quang mang lam sắc, xem ra có tẩm kịch độc.
"Hừ, tiện tỳ khẩu khí thật lớn, nguyên lai cũng chỉ như vậy mà thôi." Lão giả lạnh lùng mở miệng không hề khách khí.
"Ngươi muốn chết!" Nữ tử thần bí bị lão giả châm chọc khiêu khích liền giận tím mặt, miệng quát khẽ một tiếng, bàn tay run lên, một thủ trạc màu bích lục đeo trên cổ tay lập tức rới xuống rồi điên cuồng biến lớn, ngoài mặt xuất hiện vô số ma vân. Bảo vật đó không chút chần chừ hung hăng hướng lão giả nện tới.
Lão giả sắc mặt trầm xuống, hai tay xé toạc chiếc áo trên người để lộ ra một cái vòng cổ được kết thành từ khô lâu ở trước ngực, mỗi khỏa khô lâu đều có màu đen khịt, số lượng chừng mười tám khỏa.
Lão giả giật mạnh chiếc vòng cổ xuống rồi phun một búng máu, sắc mặt hắn thoáng chốc liền trở nên trắng bệch. Đám khô lâu kia sau khi hấp thu tinh huyết xong cũng điên cuồng biến lớn, miệng phun ma hỏa dữ tợn hướng thủ trạc nghênh đón.
Hai kiện ma bảo tựa hồ đều có uy lực không nhỏ, nhưng mới tiếp xúc không được bao lâu, bảo vật của lão giả đuôi bọ cạp liền rơi xuống hạ phong, sau một khắc liền bị càn quét không còn.
Kết quả như vậy làm sắc mặt lão giả đại biến, nhưng còn chưa đợi hắn kịp hành động thì thủ trạc đột nhiên biến mất. Ngay sau đó tiếng thanh minh chợt vang lên, thủ trạc không ngờ đã quấn quanh cổ lão giả rồi nhanh chóng siết chặt lại. Trong phút chốc, pháp lực toàn thân Lão giả phút hoàn toàn ngưng trệ, cơ thể trở nên cứng ngắc.
Thời cơ tốt như vậy, nữ tử thần bí đương nhiên sẽ không bỏ qua, bàn tày trắng như ngọc lại nâng lên, theo động tác của nàng một đạo cột sáng thô to liền hiện ra, nó dùng tốc độ cực nhanh bắn thủng ngực lão giả. Vị trí bị xuyên thủng đó đúng là huyệt đan điền, nguyên anh đối phương cũng trực tiếp bị đánh tan nát.
Hai hiệp liền giải quyết xong động huyền hậu kỳ. Lâm Hiên có chút chấn kinh !
Xem ra việc vượt cấp khiêu chiến với nàng này cũng không quá khó.
Lâm Hiên ẩn nấp ở một bên nói thầm, bất ngờ một tiếng nói ngang ngược càn rỡ chợt vang lên bên tai "Đạo hữu đã nhìn lâu như vậy, xem ra cũng muốn đầu thai sớm phải không ?"
Hai mắt Lâm Hiên thoáng nheo lại, trên mặt có chút hoảng sợ. Nàng kia không ngờ lại có thể phá được liễm khí thuật và ẩn thân thuật của hắn, chẳng lẽ thần thức của đối phương cường đại đến mức có thể so với phân thần kỳ? Mà ánh mắt nàng ta đúng là đang hướng về nơi hắn ẩn thân. Sắc mặt Lâm Hiên càng trở nên âm trầm.
Bất quá hắn cũng không thực sự sợ hãi, cũng không tiếp tục ẩn nấp mà thân hình khẽ động liền trực tiếp bay ra ngoài.
"Tiên tử thật nóng tính quá, tại hạ bất quá là đi ngang qua mà thôi, chẳng lẽ đạo hữu thực cho rằng mình là thánh tổ đại nhân có thể nắm quyền sinh sát trong tay ?" Ngữ khí Lâm Hiên có vài phần trêu chọc.
Nàng này nghe hắn nói thế quả nhiên nổi giận, nhưng mà ánh mắt vừa đảo qua Lâm Hiên lại thoáng chốc sợ ngây người, vẻ giận dữ biến mất mà thay vào đó là giật mình kinh ngạc, miệng lắp bắp "Ngươi ! ... ngươi ngươi ngươi..."
Màn này khiến Lâm Hiên dù có thông minh cũng thấy hơi hồ đồ.
"Ta cái gì?" Lâm hiên như nghĩ tới điều gì, sắc mặt lo lắng đến cực điểm, chẳng lẽ nàng kia chỉ liếc qua liền nhận ra thân phận tu tiên giả của hắn, sơ hở ở đâu a?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Lâm Hiên chợt phát lạnh, sát tâm cũng nổi lên, bất kể như thế nào quyết không để nàng này còn sống rời khỏi đây, bất quá câu nói tiếp theo của đối phương lại khiến Lâm Hiên giật mình.
"Ngươi... Ngươi là Lâm Hiên?"
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Quyển 7: Chu du tam giới
Chương 2246: Ma xà tiên tử
Biên: Andγ★
Nguồn & Dịch: Sưu Tầm
"Cái gì?"
Lâm Hiên vốn đã giơ lên tay phải, toàn thân tỏa ra vô số ma khí. Hắn không những có thể sử dụng được Ngũ Hành nguyên khí mà nếu lấy đệ nhị nguyên anh làm chủ thì ngay cả ma khí hắn cùng dùng được.
"Nàng kia... biết ta?"
Tuy Lâm Hiên nghĩ rằng thân phận tu tiên giả của mình đã bị đối phương khám phá ra nhưng thật không ngờ ngay cả tên của bản thân đối phương cũng biết.
Có lầm hay không, đây là lần đầu tiên mình tới ma giới, sao lại có người nhận ra được, chẳng lẽ…
Băng Phách Thánh Tổ!
Nghĩ đên đây Lâm Hiên bỗng thấy sống lưng lạnh toát, chẳng lẽ nàng này biết được mình từ chỗ Băng Băng Phách thánh tổ. Bất quá hắn suy nghĩ kỹ một chút thì thấy khả năng này không lớn, hơn nữa Băng Phách cũng chỉ biết hắn họ Lâm mà thôi. Lâm Hiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng đảo qua trên người đối phương: "Ngươi biết ta sao ?"
Ban đầu Lâm Hiên còn dùng đệ nhị nguyên anh tu luyện ma công làm chủ, giờ phút này cũng chẳng cần che dấu gì nữa, pháp lực toàn thân cuồn cuộn dâng lên.
Hừ, chỉ là động huyền trung kỳ mà thôi, thật không hiểu sao tiểu kiếm ca ca lại coi trọng ngươi như vậy. Nàng này lạnh lùng nói, trên mặt không che dấu nổi vẻ kinh ngạc.
"Tiểu Kiếm ca ca." Lâm Hiên vừa nghe thấy mấy chữ này liền giật mình "Người ngươi nói là Điền Tiểu Kiếm sao?"
Quả nhiên ngươi biết Tiểu Kiếm ca ca, ngươi thật đúng là Lâm Hiên rồi. Ha ha, Vận khí của bổn cung thật sự là không tệ, chỉ cần đem ngươi diệt sát rồi rút hồn giao cho tiểu Kiếm ca. Hắn nhất định sẽ phi thường cao hứng. Nàng kia nghe Lâm Hiên nói vậy thì gương mặt thoáng chốc trở nên mừng như điên, cười không thể khép miệng lại được.
Nàng này tôn hiệu là Ma Xà tiên tử, là trực hệ hậu duệ của Bảo Xà thánh tổ, rất được sủng ái nên vô cùng kiêu ngạo ương nghạnh, không coi ai ra gì. Bất quá cơ duyên xảo hợp lại gặp được Điền Tiểu Kiếm. Hai người lúc đó vì tranh đoạt bảo vật nên tất nhiên là đấu pháp kịch liệt. Lần đó nàng này ăn phải đau khổ không nhỏ, nếu không phải tại thời khắc mấu chốt có người tương trợ thì đã ngã xuống trong tay Điền Tiểu Kiếm rồi. Kể từ đó, nàng không những không oán hận mà còn cực kỳ tôn sùng Điền Tiểu Kiếm, bất kể tâm cơ hay dung mạo lẫn thực lực siêu quần cùng tư chất tu luyện đều làm nàng ngây ngất. Đáng tiếc nàng chỉ là yêu đơn phương mà thôi. Nhưng Điền Tiểu Kiếm cũng không kiên quyết từ chối mà đùa giỡn nàng trong tay hòng kiếm chỗ tốt từ Bảo Xà. Điền Tiểu Kiếm mặt ngoài đối xử với nàng như hồng nhan tri kỷ nên nàng thường lẽo đẽo theo hắn suốt ngày, từ đó cũng biết được một vài chuyện của hắn.
Trong động phủ của Điền tiểu kiếm nàng từng nhìn thấy bức họa của Lâm Hiên liền tò mò hỏi, lúc ấy mới biết đây là nhân vật mà Điền tiểu kiếm bội phục nhất cũng kiêng kỵ nhất. Ma Xà tiên tử nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, liền đem dung mạo Lâm Hiên nhớ rõ.
Thật không ngờ nàng lại gặp "người đó" ở nơi này. Điều đó tất nhiên khiến nàng vô cùng hưng phấn, gương mặt thoáng cái liền trở nên dữ tợn, dường như muốn động thủ.
Lâm Hiên đối với mọi chuyện đều không quá rõ, bất quá thấy gương mặt bất thiện của đối phương thì không hề khách khí lạnh giọng giáo huấn: " Ngươi muốn gì đấy, dù Điền Tiểu Kiếm đích thân đến đây cũng phải gọi ta một tiếng ca ca, tiện tỳ vô tri như ngươi có phải ngày thường cuồng vọng quen thói rồi hay không?"
"Muốn chết!" Trong mắt Ma Xà Tiên tử lóe lên một tia tàn khốc, bàn tay trắng như ngọc phất một cái, thủ trạc màu xanh biếc rời cổ tay bay vút tới phía Lâm Hiên.
Thủ trạc chợt lóe liền đón gió biến lớn cả ngàn lần, ma phong gào thét thằng hướng Lâm Hiên kích bắn tới. Đây đúng là bảo vật mới vừa khiến lão giả đuôi bọ cạp cứ hồ đồ mà vẫn lạc. Đối với bảo vậy này Ma Xà tiên tử vô cùng tin tưởng, chuẩn bị dùng nó đem Lâm Hiên diệt sát.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Quyển 7: Chu du tam giới
Chương 2247: Đại chiếm thượng phong
Biên: Andγ★
Nguồn & Dịch: Sưu Tầm
Thần thông của bảo vậy này Lâm Hiên đã thấy qua nên không dám khinh thị, bất quá cũng không mấy sợ hãi.
"Xú nha đầu thật sự là ngại mạng mình quá dài mà, đã như vậy thì ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút thực lực của Lâm mỗ."
Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên cũng động thủ. Tay áo bào hắn khẽ phất lên, một pháp bảo hình mũi dùi liền bay ra. Bảo vật này có màu hỏa hồng sắc, xung quanh được từng vòng hồ quang điện cùng phù văn bao bọc.
Đúng là Lôi Hỏa Trùy Lâm Hiên đoạt được từ tay thái thượng trưởng lão của Thiên Thi Môn, sau đó lại được hắn dùng vô số tài liệu trân quý luyện chế lại. Bởi thực lực đối phương không yếu nên Lâm Hiên vừa ra tay liền đặc biệt dùng bảo vật song thuộc tính này để chiêu đãi một phen, cũng là để thử nghiệm một chút uy lực của nó.
"Bảo vật Lôi Hỏa song thuộc tính!" Ma xà tiên tử khẽ nheo mắt lại, bất quá hiện tại muốn biến chiêu đã không kịp.
Thủ trạc xanh biếc và Lôi Hỏa Trùy màu hỏa hồng hung hăng đụng vào nhau, bất quá ngay khi va chạm liền phân rõ cao thấp, linh quang từ thủ trạc nhanh chóng ảm đạm đi. Kết quả này khiến Ma Xà càng thêm giận dữ, từ trong miệng nàng bắn ra một pháp bảo hình dáng vô cùng kỳ lạ.
Bảo vật này lớn chừng mấy tấc, có vài phần giống nghiên mực, linh quang vô cùng rực rỡ đồng thời từ nó liên tục phát ra mùi mực thoang thoảng rất dễ chịu.
"Có độc!" Lâm Hiên nhíu mày, bất quá không hề sợ hãi. Trong người hắn có Huyễn Linh Thiên Hỏa, tự bản thân nó đã ẩn chứa kịch độc, dù không dám nói bách độc bất xâm nhưng có thể uy hiếp đến hắn thì quả thật không nhiều.
Nhìn thấy độc công vô dụng, Ma Xà ẩn ẩn cảm thấy đối phương có chút khó chơi, bất quá nàng cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, hai tay như hồ điệp xuyên hoa liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết lên nghiên mực. Lập tức liền xuất hiện một lượng lớn sương mù từ trong nghiên mực phun ra, sau đó ở giữa không trung tụ lại hình thành một loạt quái vật có hình dáng như rắn cạp nong, trong miệng phát ra tiếng ngựa hí, sau đó quẫy mình lao tới người Lâm Hiên.
Về phần Lôi Hỏa Trùy đang đánh tới thì nàng chỉ gỡ một bông tai như làm bằng ngọc trai ném ra, ma quang chợt lóe liền bay lên, sau đó từ nó tỏa ra một tầng sương mù nhàn nhạt đem toàn thân nàng bao phủ lại. Nàng rất tự tin vào lực phòng ngự của bảo vật này.
Thấy hành động của đối phương, trong lòng Lâm Hiên cười lạnh, tay phải giơ lên điểm về phía trước, sau đó quát một tiếng " đi !"
Lời còn chưa dứt, hỏa hồng sắc cùng hồ quang tại mặt ngoài Lôi Hỏa Trùy trong nháy mắt liền tăng vọt, thanh âm đì đùng liên miên không dứt, hơn nữa tốc độ của nó cũng nhanh hơn vài phần. Sau một khắc, chỉ nghe thấy âm thanh vù vù chấn động, Lôi Hỏa Trùy đã bay đến bên người ma nữ, nhất thời hỏa diễm bùng cháy đem nàng bao bọc lại, ma khí ở phụ cận phảng phất như gặp phải khắc tinh nhanh chóng thối lui không dám lại gần.
Bất quá cơ hồ cùng lúc đó, những quái xà nọ cũng đã bay đến trước người Lâm Hiên, khoảng cách bất quá chỉ cách mấy trượng mà thôi. Ánh mắt Lâm Hiên vẫn như thường, nhàn nhạt phất tay, mười đạo hồng quang từ trong tay áo như cá bơi ra, lập tức va chạm với đám quái xà.
Đám quái xà tuy hung hãn dị thường nhưng lại dễ dàng bị chém tan thành mấy mảnh, chỉ nháy mắt mà toàn quân đã bị diệt. Mấy đạo hồng quang cũng không hề dừng lại mà lập tức tụ lại tạo thành một cự kiếm dài bảy tám trượng. Cự kiếm tỏa hồng quang chói mắt, hướng nghiêm mực ào ào chém tới.
Ma Xà tiên tử chứng kiến một màn này, trong tâm liền trùng xuống nhưng lại thúc thủ vô sách vì chính bản thân nàng cũng đang bị Lôi Hỏa Trùy bao vây luyện hóa, căn bản không thể thoát ra ngoài. Ma Xà tiên tử cắn răng đánh ra một đạo pháp quyết, khiến tầng bảo hộ quanh người ảm đạm đi một chút, nhưng đổi lại nàng có thể miễng cưỡng thao túng được nghiên mực. Nghiên mực cấp tốc xoay chuyển, hắc vụ tỏa ra từ nó bắt đầu huyễn hóa ra một mặt quỷ dữ tợn. Mặt quỷ ấy nhai loạn một hồi rồi phun ra ma diễm xanh biếc muốn ngăn cản cự kiếm. Đáng tiếc thế hạ xuống của cự kiếm cũng không bởi vậy mà chậm lại.
Oanh!
Lệ khí bắn ra bốn phía, mặt quỷ lập tức trở nên mơ hồ rồi biến mất. Không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh dị thường, nhưng một khắc sau đó lại có tiếng răng rắc từ trong ma vụ truyền ra, bên ngoài nghiên mực xuất hiện vết rách, ban đầu chỉ một chút, sau đó nhanh chóng lan ra như mạng nhện, thoáng cái bảo vật liền biến thành bụi phấn tiêu tán đi.
"Không... Không thể nào!"
Nét mặt Ma Xà đại biến, cực kỳ hoảng sợ. Nghiên mực nọ uy lực cực lớn chưa lúc nào khiến nàng thất vọng, đó là một kiện cổ bảo mà nàng phải hao hết thiên tân vạn khổ mới đoạt được, không ngờ cứ như vậy mà bị hủy đi. Một kích vừa rồi là do bảo vật dạng gì gây ra mà có thể tạo thành điều ấy chứ?
Lâm Hiên cũng không muốn cùng đối phương dây dưa, quát khẽ một tiếng, cự kiếm ở không trung rung lên, sau đó phân giải thành mười tám đạo hồng mang, bên trong mỗi đạo hồng mang chính là một tiên kiếm mỏng như cánh ve
"Đi!" Lâm Hiên ngón tay điểm ra, lập tức hàng loạt tiếng thanh minh cao vút chợt truyền ra, mười tám chuôi cửu cung tu du kiếm liền hướng phía đối phương tư ong vỡ tổ tràn tới.
Khoảng cách gần như vậy cơ hồ chỉ chớp mắt là đến, Ma Xà tiên tử muốn tránh cũng không kịp nữa, thoáng chốc nàng đã bị cửu cung tu du kiếm vây lại.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Quyển 7: Chu du tam giới
Chương 2248: Chân ma Phù bảo
Biên: Andγ★
Nguồn & Dịch: Sưu Tầm
Tiên kiếm nhoáng lên một cái, lập tức hóa thành bảy mươi hai đạo lưu quang cực kỳ chói mắt, phô thiên cái địa hướng Ma Xà tiên tử dũng mãnh tràn tới.
"A!" Ma Xà tiên tử rúng động kinh hô, sợ tới mức hoa dung thất sắc. Chiêu này của Lâm Hiên thanh thế quả thực quá mức kinh người.
Chỉ nghe "phốc phốc phốc" mấy tiếng truyền ra, dù kiếm quang tạm thời bị ngăn trở nhưng sắc mặt Ma Xà tiên tử cũng trở nên tái nhợt như người chết. Pháp lực của nàng tiêu hao quá nhiều, hơn nữa bên ngoài bảo vật hoa tai cũng trải rộng đầy vết rách, hiển nhiên là sắp không chống đỡ được bao lâu nữa.
Đáng giận!
Ma xà tiên tử nghiến chặt răng, trên mặt ẩn hiện vẻ hối hận, họ Lâm này đến cả Điền Tiểu Kiếm cũng vô cùng kiêng kỵ, vậy mà nàng còn chủ quan như vậy. Đáng tiếc hiện tại hối hận đã chậm, lúc này Lâm Hiên đã động sát tâm, không chết không thôi.
Phảng phất như tấm vải gấm bị xé rách, tầng bảo hộ màu trắng ngà chớp động liên hồi, rốt cuộc chống đỡ không nổi liền như bọt khí biến thành hư vô. Sau đó lôi hỏa giống như tìm được cửa thoát, ào ào đem đối phương bao khỏa, từ bên trong không ngừng vang lên tiếng ầm ầm sưu sưu liên miên không dứt, ánh sáng màu đỏ cùng lam mang ngày càng chói mắt khiến bên ngoài hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng Ma Xà tiên tử đâu nữa.
Ma Xà tiên tử nếu không thể tránh né thì theo lý thuyết sẽ lập tức mất mạng, nhưng mà mọi chuyện luôn có ngoại lệ, mặc dù âm thanh bao liệt vẫn còn nhưng không hề có tiếng kêu thảm thiết truyền ra như tưởng tượng, nét mặt Lâm Hiên dần trở nên ngưng trọng. Đột nhiên thần sắc hắn khẽ động, phảng phất như phát hiện ra điều gì đó, thân hình chợt lóe đã chuyển qua một bên. Cơ hồ cùng lúc đó, một cột sáng màu trắng ngà bắn tới xuyên qua chỗ hắn vừa mới đứng.
" Hừ !" Sắc mặt Lâm Hiên phát lạnh, không nói hai lời tay phải đã nâng lên, một đạo hắc sắc lệ mang theo đầu ngón tay kích bắn ra. Lệ mang chỉ nhỏ bằng ngón cái, nhưng bất luận tốc độ hay lực đạo đều làm người ta trố mắt ngạc nhiên, những pháp thuật ngũ hành bình thường không thể so sánh cùng nó được.
Một tiếng rên rỉ truyền đến, không gian cách đấy chừng trặm trượng chợt ba động, Ma Xà tiên tử lảo đảo bước ra, trên mặt đầy vẻ kinh sợ còn tay phải thì ôm lấy vai, nơi đó đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Nếu nàng ta chậm một chút thì chỗ bị Mặc Linh Toản xuyên thủng không phải vai mà chính là đầu rồi. Nàng này muốn đánh lén Lâm Hiên nhưng không ngờ thiếu chút nữa lại vẫn lạc.
Ma Xà tiên tử vừa sợ vừa giận, tuyệt đối không nghĩ ra Lâm Hiên có thể nhìn ra chiêu số của nàng. Tuyệt không thể do dự nữa, nếu không đừng nói đến bắt đối phương về nịnh nọt Tiểu Kiếm, mà sợ rằng ngay cả mạng của nàng cũng phải lưu lại chỗ này.
"Tiểu tử, đây là ngươi bức ta, đừng trách bổn cung độc ác" Ma Xà nghiến răng nghiến lợi gầm lên, ngũ quan dữ tợn vỗ túi trữ vật, lòng bàn tay vừa lật lại có thêm một trương phù lục lóng lánh. Sau đó vẻ mặt phẫn nộ biến mất mà thay vào đó là sắc mặt nghiêm túc, tay nâng lá phù lên quá đỉnh đầu, đồng thời một cỗ uy áp theo phù lục nọ tỏa ra khắp nơi.
"Gia hỏa họ Lâm kia, trách không được Tiểu Kiếm ca ca lại kiêng kỵ ngươi như vậy, bất quá ngươi cho dù cường đại cũng không thể ngăn cản được phù bảo truyền thừa của lão tổ tông ta ?"
"Phù bảo truyền thừa ?" Sắc mặt Lâm Hiên lập tức trở nên khó coi "Chẳng lẽ là phù bảo do Bảo Xà Thánh Tổ chế tạo?"
"Đúng vậy" Ma Xà tiên tử ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nói "Tiểu tử thức thời thì hãy ngoan bó tay chịu trói, nếu không ngươi sẽ chết vô cùng thảm."
Sắc mặt Lâm Hiên hiện lên vẻ lo lắng, nhưng muốn hắn ngoan ngoãn chịu thua đương nhiên không có khả năng, dù đối mặt với hóa thân của Băng Phách hắn cũng dám đánh một trận nữa là. Bảo Xà và Băng Phách tuy đều là cấp bậc thánh tổ, nhưng Bảo Xà rõ ràng không thể so với Băng Phách.
Liều mạng !
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, nét mặt Lâm Hiên lập tức trở nên kiên định. Mà bên kia Ma Xà tiên tử nhìn thấy Lâm Hiên biểu hiện như vậy liền hơi lo lắng. Thật ra trong tay nàng chỉ là một trương tàn phù mà thôi. Bất quá nó đúng là do Bảo Xà tự tay chế tác, muốn diệt sát một động huyền kỳ hẳn không có vấn đề gì.
"Tiểu tử không biết sống chết " Ma Xà cười lạnh nói, sau đó chuẩn bị phát động phù lục nhưng đúng lúc này dị biến nổi lên.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, toàn bộ không gian trong phương viên vài dặm đều kịch liệt chấn động, nơi phát ra âm thanh đúng là từ trên bầu trời sơn cốc. Lâm Hiên cùng Ma Xà tiên tử không nhịn được quay đầu nhìn lại, tuy bên đó chỉ có một đạo thiên lôi đen như mực đang giáng xuống, nhưng rõ ràng uy lực của nó còn khủng bố hơn trước nhiều.
Chẳng lẽ Địa Tê Long sắp độ kiếp thành công? Trong lòng hai người đều xuất hiện phán đoán này, liền lập tức ngừng tay.
"Ma thú nếu thật sự may mắn tiến giai thành công thì vô cùng phiền toái " Trong tâm Ma Xà tiên tử không khỏi bồn chồn bất an, mà bên Lâm hiên có tiểu mao cầu tương trợ nên cũng không quá mức úy kỵ, bất quá hắn lại tính toán khác, ánh mắt không ngừng lấp lóe kỳ quang.
Ầm ầm!
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một mảnh kiếp vân rộng lớn, cuồn cuộn tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, biến ảo ra hình đầu lâu ác quỷ lớn vài chục mẫu. Ác quỷ mở ra cái miệng to đùng dính đầy máu, sau đó phun ra một đạo tia chớp đen như mực dài chừng một trượng, bên cạnh còn có vài chục khỏa lôi hỏa cầu.
Toàn bộ sơn cốc thoáng chút đều bị bao bọc vào trong.
Địa Tê Long ngẩng cao đầu, trên mặt tràn đầy mệt mỏi. Pháp lực trong người nó đã tiêu hao bảy tám phần, bất quá nó không có nửa điểm khuất phục. Nó cũng biết rằng lượt thiên kiếp này đã là lượt cuối cùng, chỉ cần vượt qua liền trở thành ma thú phân thần kỳ, thất bại sẽ thành chiến lợi phẩm cho hai kẻ rình mò bên cạnh.
Một loạt tiếng nổ kịch liệt vang lên trong sơn cốc, dư âm cùng lãng khí hướng bốn phương tám hướng không ngừng tàn phá. Những nơi nó đi qua, nham thạch cũng không khác gì bột mỳ, núi đá như làm từ đậu hũ, đều bị san thành bình địa.
Còn ở bên này, hai người vừa ngưng thần quan sát vừa đề phòng lẫn nhau, không khí ngưng trọng đến cực điểm.
Đã qua thời gian chừng nửa tuần trà, bụi mù mới dần dần lắng xuống. Sau khi sương mù tiêu tán, toàn bộ sơn cốc trước mắt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một bình địa với đầy đá vụn ngổn ngang, còn thân hình Địa Tê Long đang chìm trong nham thạch nóng chảy. Nhiệt độ tại phụ cận lên cao cực kỳ khó chịu. Địa Tê Long da dày thịt béo, thân thể của nó lại có khả năng thể tự lành nếu không cũng không biết nó sẽ vượt qua đợt thiên kiếp đáng sợ vừa rồi như thế nào, nhưng mọi việc vẫn chưa chấm dứt.
Ô Ô ô ô !
Tiếng cuồng phong vang vọng khắp không gian, ma khí bốn phía lại lần nữa bị hấp dẫn tới đây. Kiếp vân trên bầu trời bắt đầu cuồn cuộn tụ lại, mặt đại quỷ đang dần tiêu tán lại hóa thành hàng trăm mặt tiểu quỷ, tuy rằng không lớn lắm nhưng ngũ quan vô cùng giống nhau, dữ tợn đến cực điểm, cả đám đều trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm xuống Địa Tê Long.
Trong kiếp vân vần vũ, từng đạo hồ quang điện đều bị mặt quỷ hấp thu, sau đó từ mồm và hai mắt chúng phun ra càng nhiều hồ quang điện hơn. Những đạo quang điện đó dài hơn một trượng mà đường kính lại nhỏ chỉ cỡ cánh tay.
Thanh âm xoẹt xoẹt chợt vang lên, từng vòng hồ quang điện xen kẽ lẫn nhau, thoáng cái liền tạo thành một tấm lưới cực lớn, sau đó hướng Địa Tê Long hung hăng giáng xuống.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★