Nếu là lúc trước, Càn Kình chắc chắn đã quay đầu đi ra ngoài tìm công việc khác rồi. Nhưng hôm nay đã mấy lần không tìm được việc, khó khăn lắm mới bắt được một cơ hội như vậy thì làm sao hắn có thể bỏ qua dễ dàng?
- Ta khác bọn họ, có thể cho ta thử không?
Càn Kình vừa nói xong thì mấy tên tiểu nhị và cả đại hán trước mặt đều lớn giọng cười ha hả.
Một tên tiểu nhị đang đứng bên cạnh giá đặt đao kiếm, cười ha hả nói:
- Tiểu Chiến sĩ, lời ngươi vừa nói chúng ta cũng không phải lần đầu tiên nghe, cơ hồ mỗi tên đệ tử của Áo Khắc Lan học viện khi tới đầy đều nói như vậy. Nhưng kết quả bọn chúng không một ai ngoại lệ nhưng không ai có thể thông qua cả!
Càn Kình thầm mắng to trong lòng: Ta kháo! Cái này cũng quá xảo đi, mấy tên lúc trước làm cái gì vậy chứ?
- Phất Lan Tây, tiểu tử ngươi lại lười biếng à!
Một thanh âm có vài phần tức giận từ trong miệng một người dáng người khá thấp nhưng toàn thân cơ bắp vô cùng rắn chắc từ hậu đường đi ra vang lên. Trong tay người này còn cầm theo một cái búa nặng khoảng trăm cân, cặp lông mày thô to màu vàng kim đang nhíu lại.
- Ca ca, ta không có lười biếng a!
Đại hán Phất Lan Tây nhảy lui ra sau một bước, bộ dáng giống như rất e lại người vừa lên tiếng kia, sau đó đưa tay chỉ Càn Kình nói:
- Là tiểu tiểu này, hắn nói muốn tới đây làm việc, ta đang khuyên hắn rời đi ...
- Người?
Người cầm cây búa trăm cân, con mắt xẹt qua mặt Phất Lan Tây đầy vẻ không tín nhiệm, rồi nhìn Càn Kình nói:
- Tiểu tử, ngươi là đệ tử của Áo Khắc Lan học viện thì hảo hảo mà ở đó học làm một Chiến sĩ vĩ đại đi, đừng tới đây cản trở chúng ta, rèn sắt cũng không phải cứ tuỳ tiện là làm được.
Đồng dạng một câu nói, đồng dạng một thái độ! Trong lòng Càn Kình thầm đem tổ tông mười mấy đời đám đệ tử Áo Khắc Lan học viện trước đây liên tục. Áo Khắc Lan học viện tổ chức cái gì Tứ Hải Anh Hùng Hội, mỗi lần đều đào thải không ít, nhưng sao ngay cả một cái tiệm rèn cũng không vượt qua được kiểm tra? Vấn đề này nếu truyền ra ngoài thì cũng đủ để ném cái dang tiếng của Áo Khắc Lan học viện đi không ít lần a!
Cúi đầu nhìn bộ quần áo đệ tử của Áo Khắc Lan học viện trên người, Càn Kình thầm hối hận tại sao lại mặc đồng phục đi ra ngoài kiếm việc chứ! Cũng bởi vì bộ quần áo này nên hôm nay mới bị đám người trong tiệm rèn này liên tiếp khinh bỉ như vậy a!
Càn Kình liếc mắc nhìn cây búa chừng trăm cân trên tay đại hán thấp lùn kia, thầm quyết định.
Tuy ở trong cái trò chơi giả tưởng Vô Tận Thế Giới kia Càn Kình đã gõ búa liên tục mười sáu giờ đồng hồ, lực lượng tăng trưởng không ít, nhưng cũng không có nghĩa là thực sự ở hiện thực hắn cũng có thể gõ như vậy!
- Nếu không, để ta thử một lần đi?
Càn Kình nhún nhún vai:
- Các ngươi không phải đang tuyển người sao? Để ta thử một lần các ngươi cũng không có tổn thất gì mà!
- Lão bản, để cho hắn thử đi!
- Đúng đó, để hắn thử một lần đi!
...
Mấy tên trẻ tuổi phụ trách việc bán hàng nhao nhao nói với đại hán thấp lùn nên Càn Kình cũng nhân dịp này biết được vị đại hán thấp lùn này chính là lão bản của tiệm rèn, cũng tên là Phất Lan Lâm.
Phất Lan Lâm vô lực nhìn đám người ồn ào này, những tên này chính là thích xem náo nhiệt nên mới nhiệt tình như vậy, đặc biệt càng thích xem đệ tử của Áo Khắc Lan học viện bị xấu mặt.
Phất Lan Lâm liếc nhìn Càn Kình, dáng người không tính là tráng kiện nhưng cũng có thể coi là khoẻ mạnh, ít nhất ở cái tuổi này mà có thể có cơ bắp săn chắc như vậy cũng xem như là cường tráng. Nhìn sơ qua cũng xem như có tố chất cơ bản để rèn sắt, nhưng nghề thợ rèn cũng không phải dễ học, tiệm rèn cũng không cần thuê một tên không biết làm việc vào làm a.
- Được rồi!
Phất Lan Lâm cầm cây búa trăm cân của mình đi vào hậu viện, khẩu khí đầy vẻ không hề có chút hi vọng nào:
- Ngươi thử một lần đi.
Phất lan Tây cũng cầm theo cây búa của mình, mặt mũi đầy vẻ hớn hở chờ mòng, theo sát phía sau Càn Kình vào hậu viện.
Hậu viện cùng với ngoại viện hoàn toàn bất đồng, Càn Kình vừa mới bước chân vào hậu viện lập tức cảm giác được một luồng khí nóng bức ập vào mặt, kèm theo là những tiếng gõ búa liên tục vang lên, hoả tinh chói mắt bắn ra khắp nơi.
Thỉnh thoảng có vài thợ rèn dừng tay lại một chút, hiếu kỳ nhìn Càn Kình, sau đó lớn giọng nói với Phất Lan Lâm:
- Lão bản, ông sao lại cho đệ tử Áo Khắc Lan học viện đến? Hôm nay có tiết mục giải trí à?
Lời này vừa vang lên khiến cho không ít người cười ha hả theo. Phất Lan Lâm cũng biết là mấy tên đệ tử của Áo Khắc Lan học viện khi chiến đấu với Ma tộc thì cũng được nhưng nói về rèn thì không có khả năng, nhưng ai bảo hiện tại trong tiệm rèn thực sự đang thiếu người chứ? Cho nên hắn cũng chỉ có thể ôm tâm lý cầu may, nếu miễn cưỡng có thể nhặt được một tên có một chút khả năng rèn cũng được.
Càn Kình đi theo Phất Lan Lâm tới bên cạnh một cái hoả lô thì dừng lại. Phất Lan Lâm đưa ánh mắt hơi lo lắng nhìn về phía Càn Kình, rồi tiện tay cầm một miếng thiết ném vào trong lò, nói:
- Thử đi, coi chừng bị phỏng, cho dù ngươi có đấu kình hộ thể cũng nên cẩn thận một chút!
Càn Kình nghe hắn nói vậy thì trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác thất bại, chẳng lẽ cái tướng mạo của ta khiến người khác vừa nhìn là cảm thấy ngu ngốc sao? Sắt bị nung nóng sẽ bị phỏng, đây là thường thức vô cùng cơ bản a! Chẳng lẽ có một vị tiền bối đệ tử nào đó vì muốn biểu diễn đấu kình của bản thân nên đã dùng tay không cầm miếng sắt nung để bị phỏng tay? Nếu thật vậy thì đúng là bôi đen mặt mũi học viện a!
Miếng thiết trong lò nhanh chóng biến thành màu đỏ rực, Phất Lan Lâm nhìn màu sắc của miếng gang rồi chỉ vào mấy cái búa đặt ở góc tường gần đó, nói:
- Chọn một cái rồi bắt đầu đi.
Càn Kình nhìn mấy cái búa chỗ góc tường, cái nặng nhất cũng không vượt quá ba mươi cân, tuy hắn mới chỉ học rèn sắt ở trong Vô Tận Thế Giới một thời gian ngắn nhưng vẫn cảm thấy quen tay với búa tạ hơn, hơn nữa nhìn cũng uy phong hơn một chút.
Thấy Càn Kình đứng nguyên tại chỗ không hề di chuyển, mấy tên thợ rèn lập tức trêu chọc:
- Tiểu Chiến sĩ, ngươi có phải là không cầm nổi mấy cây búa đó không? Không sao, ngươi nhìn phía bên phải, ở đó có cái búa khoảng ba cân đó.
Câu trêu chọc này lập tức khiến cho đám thợ rèn cười rộ lên, cơ hồ tất cả mọi người đều dừng công việc của mình lại, muốn nhìn tiếp biểu hiện đặc sắc của vị đệ tử Áo Khắc Lan học viện này thế nào. Những việc thế này trước kia bọn họ cũng đã xem qua không ít lần những vẫn không cảm thấy chán.
- Cái này ...
Càn Kình đưa ta gãi gãi đầu, có chút chần chừ nói:
- Mấy cái búa này ... đều quá nhẹ ...
Tiếng cười ở hậu viện lập tức đình chỉ.
Biểu lộ của hơn mười người thợ rèn ở đây đều trợn mắt há mồm, ngay sau đó lại cười lớn hơn, có người thậm chí còn cười đến gập cả bụng lại.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ
Cái búa ba mươi lăm cân mà tên tiểu Chiến sĩ này nói là nhẹ? Hắn tưởng rằng dùng mấy cái bua này để chiến đấu sao? Thoáng cái đánh chết địch nhân là xong việc? Đây là rèn sắt! Rèn sắt! Phải liên tục không ngừng đập búa xuống miếng thiết mới được a!
Phất Lan Lâm lắc lắc đầu thửo dài, rồi vỗ vỗ vai Càn Kình nói:
- Người trẻ tuổi, xem ra ngươi chưa từng rèn sắt lần nào, hay là thôi đi, ta muốn thuê một người có kinh nghiệm về rèn sắt.
- Lão bản.
Càn Kình đứng nguyên tại chỗ, đưa tay chỉ chỉ cái búa trong tay Phất Lan Lâm, nói:
- Ta muốn mượn cây búa trong tay ông!
- Cái gì?
Phất Lan Lâm nhìn trừng trừng vào Càn Kình, hoài nghi thính giác mình có phải có vấn đề hay không? Tên nhóc này há miệng nói muốn mượn cây búa của mình để rèn sắt?
Đám thợ rèn xung quanh khi nghe câu này của Càn Kình cũng quên cả cười, từ khi tiệm rèn Phất Lan Lâm mở ra đến nay, mỗi năm đều có đệ tử của Áo Khắc Lan học viện đến xin làm việc, cơ hồ dạng người nào cũng có, nhưng chưa tứng có ai chọn dùng cái búa của Phất Lan Lâm!
Cái búa này thể tích không hề nhỏ, chỉ cần không phải đồ ngốc thì vừa nhìn cũng biết được đại khái sức nặng của nó a!
- Tiểu tử, bị chúng ta cười nhạo nên sính khí sao? Cũng không cần chọn cái búa nặng như vậy để lấy lại mặt mũi chứ?
Đám thợ rèn khôi phục lại sau kinh ngạc thì lập tức tiếp tục lớn tiếng cười rất vui vẻ.
- Để ta thử xem sao.
Càn Kình vẫn bộ dáng không sao cả, nói.
Phất Lan Lâm cười khổ lắc lắc đầu, đám người trẻ tuổi hiện nay ngày càng không biết trời cao đất rộng! Hắn cầm cái búa đưa ra, nói:
- Rất nặng đó, coi chừng rớt vào chân, dùng hai tay cầm cho chắc!
Càn Kình cười lắc lắc đầu, duỗi tay phải ra cầm lấy cái búa, vẫn nói một câu như trước:
- Để ta thử xem sao.
Phất Lân Lâm trầm mặc nhìn cái tên nhóc không biết trời cao đất dày này rồi đưa cái búa cho hắn.
Khi cái búa rơi vào tay Càn Kình thì cánh tay Càn Kình hơi trĩu xuống một chút rồi thôi. Cây búa đã vững vàng nằm trong lòng bàn tay hắn.
- Ồ ...
Đám thợ rèn không khỏi thấp giọng kinh ngạc, thậm chí còn có mấy người hít vào vào một hơi ngụm lãnh khí rõ to. Bọn họ đang mỏi mắt chờ xem Càn Kình xấu mặt nhưng chỉ nháy mắt vẻ mong chờ trong mắt đã bị vẻ kinh sợ chiếm lấy.
Cái búa này nặng chừng một trăm mười cân, so với cái búa của hắn ở trong Vô Tận Thế Giới vẫn còn nhẹ hơn không ít, cầm trong tay chỉ cảm giác hơi trầm tay một chút nhưng xem như cũng thuận tay, đỡ hơn cầm mấy cái búa ba chục cân bên kia nhiều.
Phất Lan Lâm cũng có chút ngoài ý muốn, cái búa này trong tiệm chỉ có mỗi mình hắn có thể sử dụng, không ngờ tới tay tên nhóc kia lại có vẻ như không cần phải cố hết sức? Lực lượng như vậy cho dù trong đám Chiến sĩ ở trong Áo Khắc Lan học viện cũng không mấy người có được, chẳng lẽ là hắn dùng đấu kình? Không biết tên nhóc này là Chiến sĩ cấp mấy?
Càn Kình cầm lấy cái kẹp sắt ở bên cạnh cái đe kẹp lấy miếng thiết nóng đỏ lên, nhẹ nhàng đặt lên cái đe, cái búa trong tay phải bỗng nhiên vung lên rồi cấp tốc hạ xuống, một tiếng "Vù" vang lên, giống như một con gió mạnh thổi qua, cây búa sắt biến thành một luồng ô quang giống như một ngôi sao màu đen trùng trùng điệp điệp nện xuống miếng thiết bên dưới.
"Đanh!"
Hoả hoả nóng cháy bắn ra rực rỡ khắp nơi, tiếng kim loại va chạm vang lên giống như tiếng sấm rền vang.
Sắc mặt của đám thợ rèn xung quanh đã sớm cứng lại, khi nhìn một màn này cơ hồ tất cả bọn họ đều kinh ngạc há hốc mồm, thầm nghĩ có phải tiểu tử này xuất thân từ một thế gia chuyên về nghề rèn không? Một búa này của hắn không phải bất kỳ một thợ rèn nào cũng có thể làm được a!
Càn Kình không hề quan tâm tới phản ứng của đám người xung quanh, cây búa trong tay đã một lần nữa vung lên, rồi tiếp tục mang theo khí thế như gió cuống nện xuống miếng thiết bên dưới.
Lại là một tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, Phất Lan Lâm lúc nãy trong mắt chỉ là có chút thưởng thức, bây giờ đã nhiều thêm một phần kinh ngạc.
Đây là? Phất Lan Lâm cảm giác được cái cùi chỏ của tên đệ đệ Phất Lan Tây đang huých mình, quay đầu nhìn lại thì thấy trong ánh mắt của Phất Lan Tây cũng đều nghi hoặc và kinh ngạc.
Cũng giống như Chiến sĩ và Ma pháp sư, thợ rèn cũng có phân ra cấp độ, đại bộ phận thợ rèn cả đời cũng chỉ có thể xem như là một thợ rèn học đồ. Nhưng khi trình độ rèn đã đạt tới một tiêu chuẩn nhất định sẽ phải trải qua khảo hạch để có thể trở thành thợ rèn cấp một!
Thợ rèn sau khi đã đạt tới trình độ thợ rèn cấp một thì thân phận lập tức khác trước rất nhiều, vũ khí và đồ phòng ngự họ chế tạo ra chất lượng so với thợ rèn học đồ đã ở hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Phất Lan Lâm và Phất Lan Tây đều là thợ rèn cấp một, ở trong thành Áo Khắc Lan này coi như là thợ rèn bậc nhất cho nên ánh mắt của hai người so với những thợ rèn học đồ khác cao hơn rất nhiều.
Phất Lan Lâm tin rằng, hai búa vừa rồi của Càn Kình bất luận là độ cao vung búa, hay là lộ tuyến đập xuống đều không hề có bất cứ biến hoá nào, hoàn toàn giống nhau như một! Giống như dùng ma pháp Lưu Ảnh trong truyền thuyết phát ra động tác này hai lần vây!
Ba búa ... năm búa ... mười búa ... ba mươi búa ...
Trong hậu viện tiệm rèn lúc này rơi vào trạng thái yên tĩnh trước giờ chưa từng có, đám thợ rèn học đồ tuy không nhìn ra được trình độ rèn của Càn Kình nằm ở tiêu chuẩn nào nhưng nhìn bộ dáng của hắn thì chắc chắn không phải là người mới vào nghề!
Phất Lan Lâm cũng không ngừng hít vào từng ngụm khí lạnh, hai trong mắt cũng từ từ mở lớn lên gấp đôi, ánh mắt vốn thưởng thức chuyển sang kinh ngạc thì hiện giờ sớm đã biến thành khiếp sợ!
Yết hầu của Phất Lan Tây giật giật liên hồi, tròng mắt của hắn cũng nở lớn không kém.
Năm mươi búa, đồng dạng độ vung búa, đồng dạng tốc độ vung, đồng dạng lộ tuyến vung đập, mỗi một búa đều làm hoả hoa bắn ra rực rỡ vô cùng nhịp nhàng đều đặn ...
- Đây ... là thợ rèn cấp một?
Phất Lan Lâm hỏi đệ đệ Phất Lan Tây bằng giọng đầy nghi vấn và kinh ngạc.
Phất Lan Tây vô thức gật gật đầu, trong lòng thầm tự hỏi tên tiểu tử này thực sự là đệ tử của Áo Khắc Lan học viện mà không phải đệ tử xuất thân từ một thợ rèn thế gia? Hắn mới bao nhiêu tuổi a? Thợ rèn cũng giống như Chiến sĩ và Ma pháp sư cũng cần phải có thiên phú! Còn trẻ như vậy mà đã có thực lực thợ rèn cấp một thì còn cần đi làm Chiến sĩ làm gì? Làm thợ rèn nhất định sẽ có tiền đồ vô cùng huy hoàng rực rỡ a!
Một trăm búa ... một trăm năm mươi búa ...
Càn Kình phảng phất như không hề biết mệt mỏi vung búa gõ xuống miếng thiết, mồ hôi của hắn sớm ướt đẫm cả quần áo, cả người giống như vừa mới dưới nước chui lên!
Hai trăm búa!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ
Hoả hoa rực rỡ cuối cùng cũng đình chỉ, đám thợ rèn học đồ phảng phất như trúng Định Thân Pháp, đứng ngây người nhìn Càn Kình như nhìn quái vật! Tiểu tử này là quái thai ở đâu tới? Cái búa hơn trăm cân mà hắn vung liền một mạch hơn hai trăm cái, đem một miếng thiết lớn cỡ đầu người lớn nén lại chỉ còn cỡ nắm tay một đứa bé sơ sỉnh!
Liên tục hai trăm búa với cái búa nặng hơn trăm cân a! Trong tiệm rèn Phất Lan Lâm này ngoại trừ Phất Lân Lâm ra thì ngây cả Phất Lan Tây cũng chỉ có thể nện được khỏng ba mươi búa là tối đa, những người còn lại ngay cả cái búa trăm cân đó còn sử dụng không được nói chi tới nện nhưng hiện giờ một tên tiểu tử lại làm được, hơn nữa tiểu tử đó còn là đệ tử của Áo Khắc Lan học viện. Cái học viện kia trước giờ chỉ đào tạo ra được các Chiến sĩ, Ma pháp sư đi giết Ma tộc mà hôm nay cũng có thể đào tạo được thờ rèn nữa sao? Hơn nữa còn là một thợ rèn lợi hại không kém gì lão bản a! Phả biết rằng Phất Lan Lâm chính là thợ rèn cấp một được đại lục công nhận đó!
Nói lời không dễ nghe, nếu Phất Lan Lâm thu dọn hành trang chạy tới chỗ Ma tộc thì đám Ma tộc hung ác kia cũng đồng dạng sẽ cho hắn đầy đủ đãi ngộ và lễ độ, tuỳ ý cho hắn mở cửa hàng, thậm chí còn có thể miễn thuế cho hắn, tuyệt đối sẽ không giống như đối đãi với những nhân loại bình thường, thích giết là giết!
Phất Lan Lâm bước nhẹ tới bên cái đe, năm lấy khối sắt Càn Kình vừa dùng nước lạnh làm hạ nhiệt độ lên, cùng với Phất Lan Tây ở sau lưng đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, bàn tay run rẩy sờ sờ khối sắt sáng bóng trong tay.
- Đại ... đại ca ... đây ... đây là ...
Phất Lan Tay dùng hai tay bưng khối sắt nho nhỏ tới trước mặt cẩn thận quan sát rồi kích động nhìn Phất Lan Lâm lắp bắp nói. Hắn cũng phát hiện vị đại cả thường ngày luôn tự tin của mình lúc này trong mắt cũng đầy vẻ khiếp sợ!
- Đúng vậy, là tinh thiết! Hơn nữa còn là tinh thiết cấp hai!
Phất Lân Lâm cố sức gật gật đầu nói.
Cả hậu viện đột nhiên phát ra liên tiếp những tiếng kinh hô, trong mắt đám thợ rèn học đồ đầy vẻ khiếp sợ, ghé tai nhau thấp giọng nói:
- Tinh thiết? Ngươi có nghe không? Lão bản nói là tinh thiết đó!
- Ta nghe rất rõ! Còn là tinh thiết cấp hai!
- Trời ạ! Ta không có nghe lầm chứ? Lão bản đã từng nói, những thợ rèn có thể rèn ra được tinh thiết cấp một thì đã đạt tiêu chuẩn của thợ rèn cấp một, là một thời rèn chính thức! Nhưng chỉ có thợ rèn cấp hai mới có thể rèn ra tinh thiết cấp hai a! Đây chính là khảo nghiệm để trở thành thợ rèn cấp hai a!
- Lão bản rèn nhiều năm như vậy và bái phỏng được danh sư mới đạt được tiêu chuẩn thợ rèn cấp một, mà tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi chứ? Vậy mà hắn đã là thợ rèn cấp hai sao?
- Lão bản sẽ không nhìn nhầm chứ? Hắn chính là đệ tử của Áo Khắc Lan học viện đó! Đám người của Áo Khắc Lan học viện không phải ngoại trừ chiến đấu ra thì không làm được cái gì khác sao?
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Cho dù đại lão bản nhìn nhầm thì chẳng lẽ nhị lão bản cũng nhìn lầm luôn sao? Đừng quên, tiêu chuẩn thợ rèn của của nhị lão bản kém hơn đại lão bản nhưng ánh mắt lại rất tinh a!
Càn Kình đặt cái búa xuống đất, hoạt động cánh tay hơi bủn rủn một chút. Cái búa trăm cân này vung liên tục hai trăm cái cũng có chút mỏi a.
Tinh thiết cấp hai! Phất Lan Lâm lấy khối sắt từ trong tay Phất Lan Tây, một lần nữa xác định nó đích xác là tinh thiết cấp hai, là tinh thiết chân chính do cao thủ rèn đem tạp chất bài trừ ra đạt tới cấp hai!
Phất Lan Lâm nhìn Càn Kình, trong lòng thầm hô "nhặt được bảo bối" liên tục. Trên đời này, muốn rèn được binh khí thượng thừa thì nhất định phải có tài liệu phù hợp, nhưng những thiên tài địa bảo chính thức có được bao nhiêu chứ? Trải qua vô số năm nghiên cứu, cuối cùng các vị tiền bối đã sáng tạo ra phương pháp chế tạo ra thượng đẳng tài liệu, chính là phương pháp rèn luyện!
Đem một khối thiết phôi hoặc đồng phôi phổ thông hoặc là những tài liệu phổ thông nào đó dùng búa sắt rèn luyện để trở thành tinh thiết, đồng tinh ... căn cứ theo trình độ bất đồng mà phân ra cấp một, cấp hai, cấp ba ... Càng là tinh thiết, tinh đồng cao cấp thì chế tạo ra vũ khí sẽ có độ cứng rắn và sắc bén càng cao.
Bình thường, bởi vì các loại tài liệu thượng đẳng quá khó kiếm nên rất nhiều vũ khí tốt đều là dùng tinh thiết tạo thành. Mặc dù bản thể nó vẫn chỉ là những tài liệu rất bình thường nhưng vẫn bán ra được với giá cao.
Tinh thiết cấp hai? Càn Kình nghe mọi người xì xào bàn tán thì cũng giật mình. Trước kia khi còn ở trong gia tộc, hắn cũng có nghe nói về mấy thứ tinh thiết này. Đây chính là thượng đẳng tài liệu chỉ có thợ rèn chính thức mới có thể rèn ra! Chính mình tuỳ tiện gõ vài cái mà đã tạo ra một cái tinh thiết? Hơn nữa còn là tinh thiết cấp hai?
Toàn thân Càn Kình lập tức toàn mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ cái trò chơi giả tưởng Vô Tận Thế Giới kia rốt cuộc là cái gì? Ta chỉ ở trong đó có mười sáu giờ gõ gõ chơi chơi vậy mà ra ngoài hiện thực lại có thể thực sự rèn được sắt thiết? Hơn nữa còn rèn ra được tinh thiết cấp hai? Có được năng lực của thợ rèn cấp hai? Nói như vậy, ta nếu mỗi ngày đều ở trong đó luyện tập rèn luyện thì một ngày nào đó ta chẳng phải có thể trở thành một thần tượng đai sư? Cho dù là huyết mạch Chiến sĩ gặp ta lúc đó cũng phải cung kính gọi ta một tiếng đại sư sao?
Phất Lan Lâm đi tới trước mặt Càn Kình, trong lòng khó có thể áp chế được kích động. Hắn đang cầm trong tay chính là một khối tinh thiết cấp hai, đại biểu cho thực lực của một thợ rèn cấp hai a! Tên tiểu tử kia chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể rèn ra một khối tinh thiết cấp hai, so với thời gian trong cuộc sát hạch lên thợ rèn cấp hai còn ngắn hơn rất nhiều, hiển nhiên tiểu tử này không phải là vừa mới đạt tới thợ rèn cấp hai!
- Ngài ... thật sự là ... là đệ tử của Áo Khắc Lan học viện sao?
Phất Lan Lâm ngập ngừng hỏi, bất tri bất giác hắn đã từ xưng hô ngươi đổi thành ngài.
Càn Kình hoạt động mười đầu còn tay còn hơi cứng ngắt một chút, gật gật đầu nói:
- Đúng vậy!
- Vậy ... cái kia ... ngài thực sự muốn tới tiệm rèn của chúng tôi làm việc?
Thái độ của Phất Lan Lâm so với trước càng cẩn thận hơn, người trẻ tuổi trước mặt hắn chính là một thợ rèn cấp hai a, hoàn toàn có tư cách tự mở một tiệm rèn riêng của mình a, không biết có phải tiểu tử này có phải là đến phá tiệm hắn không nữa?
- Chẳng lẽ ta đến đây để thêu hoa sao?
- Nhưng ngài là thợ rèn cấp hai a!
Phát Lan Lâm lén lén nhìn sắc mặt Càn Kình rồi nói tiếp:
- Khả năng kinh tế của tiểu điếm chỉ sợ không cách nào trả nổi tiền công cho ngài, ta hiện tại bất quá cũng chỉ là một thợ rèn cấp một mà thôi!
Vẻ cuồng hỉ trong mắt Phất Lan Lâm nháy mắt trở thành vẻ lo lắng. Tất cả các tiệm rèn trong Áo Khắc Lan thành này cũng chỉ có cái tiệm rèn Thần Chuỳ kia có được một thợ rèn cấp hai, bản thân hắn tuy cũng có chút tài phú nhưng muốn dùng chút tài phú đó để mời một thợ rèn cấp hai chỉ sợ là phải rất gắng gượng mới được!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ
Càn Kình thoáng cân nhắc một chút, cuối cùng cũng quyết định không nên giấu diếm quá nhiều, nói:
- Ta mặc dù biết rèn nhưng ta không phải là thợ rèn cấp hai gì cả. Ta chỉ biết tạo ra tinh thiết, còn những thứ còn lại không biết gì cả, ngay cả tạo một cái cuốc ta cũng tạo không được!
Tiếng xì xào bàn tán trong hậu viện lập tức im bặt, đám thợ rèn học đồ nhìn nhau không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. Một người có thể trong một thời gian ngắn như vậy rèn ra được tinh thiết cấp hai vậy mà ngay cả một cái công cụ đơn giản như cái cuốc cũng không rèn ra được? Nói đùa sao? Đây chính là vật dụng cơ bản nhất mà mỗi thợ rèn học đồ vừa mới nhập môn không bao lâu phải học rèn rồi a!
Cái cổ của Phất Lan Lâm giống như bị đính cứng tại chỗ, tiểu tử này đang đùa giỡn ta sao? Không đúng! Ánh mắt của hắn khi nói những lời này rất chăm chú, không hề giống như đang nói dối! Nhưng mà hắn có thể trong thời ngắn như vậy rèn ra một khối tinh thiết cấp hai mà thực sự ngay cả một cái công cụ đơn giản cũng không rèn ra được sao?
- Cái này ... cái này ...
Phất Lan Lâm làm thợ rèn đã nhiều năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải việc kỳ quái thế này nên hắn ấp úng cả buổi mới nói:
- Ta có một phương pháp, ngươi nghe xem như vậy có được không? Ta sẽ cung cấp sân bãi và cách rèn công cụ, binh khí cho ngài, ngài mỗi ngày rèn ra một khối tinh thiết cấp hai và ta sẽ dùng giá một kim tệ thu mua lại, thế nào?
Một kim tệ! Hai mắt Càn Kình đột nhiên trừng lớn lên, hắn ở chỗ khác làm công một tháng cũng chỉ được một kim tệ mà thôi nhưng ở đây chỉ tuỳ tiện cầm búa đập loạn vài cái lại có được một kim tệ? Tuy một khối tinh thiết cấp hai mang ra ngoài bán hiển nhiên sẽ không chỉ là một kim tệ nhưng cũng phải để cho ngươi ta kiếm tiền chứ!
- Một kim tệ quá ít sao? Vậy thì thế này đi!
Phất Lan Lâm cắn răng một cái, trong lòng thầm quyết định sẽ không để cho người trẻ tuổi này rời đi, thứ như tinh thiết căn bản không có bất kỳ thợ rèn nào lấy ra buôn bán cả. Nếu có khối tinh thiết cấp hai này đem ra gia công vũ khí hay đồ phòng ngự thì tiệm rèn chắc chắn sẽ tăng lên một cấp độ nữa!
- Mỗi khối tinh thiết cấp hai ngài rèn ra, ta sẽ trả cho ngài một kim tệ, sau đó lấy tinh thiết tạo ra vũ khí đem bán rồi khấu trừ tất cả giá thành, phần lời ta với ngài mỗi người một nửa, ngài thấy thế nào?
Trong ánh mắt Phất Lan Lâm không giấu được vẻ lo lắng, điều kiện này đối với một gã thợ rèn cấp hai chỉ biết rèn ra tinh thiết mà nói đã rất công bằng, dù sao tiệm rèn cũng còn phải kinh doanh, còn có nhân công, tiêu thụ ... nhưng nếu những tiệm rèn khác biết ở đây có một kẻ khác người như Càn Kình thì khó bảo đảm bọn họ sẽ không nâng giá tạo tính cạnh tranh ác liệt hơn.
Càn Kình vui sướng cười cười, nguyên lai có đôi khi trầm mặc một chút cũng có chỗ tốt a! Một kim tệ đã là một nguồn thu nhập lớn rồi mà bây giờ còn được chia lợi nhuận, mà lại là chia tới một nửa a! Nếu vận khí tốt thì sau này còn có thể tích luỹ kim tệ nhiều nhiều một chút tham gia hội đấu giá mua một khối Đấu Linh Thạch đợi sau này tiến vào Đấu Linh đại trận sẽ có chỗ tốt rất lớn a!
- Ừm, trước tiên đưa một khối kim tệ của khối tinh thiết vừa rồi cho ta đi.
Càn Kình vui vẻ xoè tay ra nói.
Phất Lan Lâm thoáng sững sờ một chút rồi vội vàng hô lên:
- Cầm kim tệ tới đây! Nhanh lên!
Càn Kình thấy bộ dạng của Phất Lan Lâm giống như sợ mình chạy mất thì đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi:
- Đúng rồi, lão bản, ta có vấn đề muốn thỉnh giáo?
- Ngài cứ hỏi.
Phất Lan Lâm vô cùng khách khí làm cho Càn Kình cảm giác được trên thế giới này chỉ cần là người có bản lĩnh bất kể là ở phương diện nào đều sẽ luôn được người khác tôn kính.
Càn Kình gãi mái tóc ướt sũng của mình, nói:
- Ta muốn hỏi là nếu như một ngày nào đó ta có thể rèn ra tinh thiết cấp ba thì ngươi định đưa ra giá bao nhiêu?
- Tinh thiết cấp ba?
Phất Lan Lâm kinh ngạc nhìn Càn Kình, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Tinh thiết cấp ba chính là kỹ năng cơ bản của thợ rèn cấp ba! Mà thợ rèn cấp ba cũng không phải là cỏ dại bên đường, tuỳ tiện vơ một cái là có cả nắm! Ít nhất ở thành Áo Khắc Lan này không hề có một thợ rèn cấp ba nào!
Thợ rèn muốn tấn cấp so với Chiến sĩ còn khó khăn hơn nhiều, ít nhất, Chiến sĩ và Ma pháp sư nếu như tư chất hơi thiếu một chút nhưng gia tộc có đầy đủ kim tệ cũng có thể mua Đấu Linh Thạch, Ma Thạch để đền bù vào. Còn thợ rèn muốn tấn cấp thì không hề có bất kỳ đường tắt hay phương pháp bù trừ nào mà chỉ có thể dựa vào thiên phú và kinh nghiẹm mới có thể tấn cấp!
Thợ rèn cấp ba? Phất Lan Lâm thở dài, người trẻ tuổi này hiện tại có thể rèn ra tinh thiết cấp hai, xác thực là thiên phú không tệ nhưng muốn rèn ra tinh thiết cấp ba thì đúng là có chút vọng tưởng! Từ thợ rèn cấp hai muốn tấn cấp lên thợ rèn cấp ba đâu phải dễ dàng như vậy?
- Đúng vậy, nếu là tinh thiết cấp ba thì sao?
Càn Kình truy vấn, trong lòng thầm nghĩ: ta bất quá chỉ ở trong Vô Tận Thế Giới ngây ngốc có mười sáu giờ đồng hồ đã từ một người vốn không biết gì về nghề rèn biến thành một người có thể rèn ra tinh thiết cấp hai, nếu sau này ta tiếp tục ngây ngốc ở trong đó nhiều một chút chẳng lẽ không thể rèn ra cấp ba, thậm chí cấp bốn sao?
- Cái này ...
Phất Lan Lâm cười, nói:
- Nếu như ngài có thể rèn ra tinh thiết cấp ba thì bổn điếm sau khi dùng nó tạo ra thành phẩm sẽ chỉ lấy một thành lợi nhuận, chín thành còn lại đều là của ngài!
Phất Lan Tây ở một bên thầm gật đầu, giá này xem như đã rất công bằng rồi, tinh thiết cấp hai cùng với cấp ba hoàn toàn không thể nào so sánh được. Nếu dùng tinh thiết cấp ba đi khảm nạm nên vũ khí hoặc là chế tác thành một bộ phận mấu chốt của hộ tâm kính thì giá cả ít nhất cũng gấp năm lần tinh thiết cấp hai, mặt khác đối với tiệm rèn còn có hiệu quả tuyên truyền rất lớn!
Chính thành? Càn Kình chậc chậc hai tiếng, cầm miếng kim tệ vừa nhận vào tay ném lên cao rồi giơ tay chụp lại, cười ha hả phóng nhanh ra ngoài cửa rồi quay đầu lại nói:
- Lão bản, ngày mai ta lại đến, hôm nay ta có chút việc cần phải xử lý!
Phất Lan Lâm khẽ nghiêng người về phía trước, nói:
- Tuỳ thời hoan nghênh, ngài không cần phải dựa theo quy định thời gian làm việc ở chỗ này, có thể tuỳ thời đến hoặc đi!
- Vậy, được rồi! Cáo từ!
Càn Kình nhấc chân chạy ra khỏi tiệm rèn hướng về phía Áo Khắc Lan học viện chạy như điên. Trong lòng thầm nghĩ cái mũ cổ quái tạo ra tai tiếng tướng mạo phạm tội của hắn xem ra tốt hơn trong tưởng tượng nhiều a! Chẳng những giúp cho lực lượng của hắn tăng vọt mà còn giúp hắn học được kỹ năng thợ rèn. Trước kia một tháng hắn liều mạng kiếm tiền cũng không đến hai kim tệ nhưng hiện giờ chỉ tuỳ tiện vung búa gõ gõ đập đập vài cái đã có một kim tệ, hơn nữa sau này còn có thêm lợi nhuận được phân a!
Có cái mũ như vậy, Càn Kình làm gì còn hứng thú đi ra ngoài dạo chơi. Tâm hắn lúc này đã trở về bên cái tiệm rèn trong Vô Tận Thế Giới kia rồi. Chỗ đó vừa có thể học tập kỹ năng của thợ rèn vừa có thể giúp mình kiếm tiền, chuyện tốt như vậy ngu sao mà không làm?
Đúng! Trừ rèn sắt ra thì bên trong đó còn có thể học rèn các loại vũ khí, sau này tiền mua vũ khí cũng không cần hơn nữa còn có thể rèn ra vũ khí đem bán kiếm tiền a! Đúng đúng! Còn có cả ma pháp trận, nếu có thể học được chế tạo phù triện thì thậm chí còn có thể trở thành Ma Chú Sư!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ