Khi Đỗ Văn Hạo kịp định thần lại thì mới nhận ra người quỳ trước mặt hắn là một lão công công, lão quỳ bẹp người xuống, không trông rõ hình dáng.
“Cho hỏi công công là…?” Đỗ Văn Hạo ngờ ngợ hỏi.
Lão thái giám ngẩng đầu lên, mặt mày nhăn nhúm, nhưng lông mày và mắt của ông ta lại ánh lên sự hiền từ, lương thiện. Lão thái giám dập đầu nói: “Đỗ đại nhân! Lão nô là người của cung Lợi Càn đến đây để nhờ đại nhân chữa bệnh cho nương nương của lão nô.”
Trong đầu của Đỗ Văn Hạo ngay lập tức nghĩ hết một lượt những nơi mà các Phi Tần của Hoàng Thượng ở, nhưng do Hoàng Thượng có quá nhiều Phi Tần cộng thêm những người còn sót lại của Tiên Đế nữa, nhất thời hắn không nghĩ ra được ai là chủ của cung Lợi Càn.
Lão thái giám thấy bộ dạng của Đỗ Văn Hạo lúng túng, thì ngoảnh mặt nhìn về phía xa, thấy có người đang đi đến, càng lúc càng gần, bèn vội vã đáp: “Đại nhân, có thể ra chỗ khác nói chuyện được không?”
Đỗ Văn Hạo trông thấy lão thái giám này có vẻ e sợ có người nhìn thấy, liền nghĩ ngay đến lời nói của tên thái giám khi nãy, chỗ nào cũng đầy rẫy tai mắt của người khác, có thể là chủ của cung Lợi Càn hình như không được Hoàng Thượng sủng ái, lại càng không phải là Phi Tử, nên không đủ tư cách triệu hắn vào cung chữa bệnh, do vậy, lão thái giám mới phải lén lén lút lút đi tìm Đỗ Văn Hạo, nhờ hắn đến chữa bệnh. Đỗ Văn Hạo biết vậy, nên gật đầu đồng ý đi theo lão công công ra chỗ riêng nói chuyện.
Lão thái giám đi phía trước dẫn đường, Đỗ Văn Hạo đi theo sau lưng ông ta, tránh khỏi đám người đang đi tới kia. Lão thái giám đưa hắn đến một chỗ khá kín đáo không một bóng người, đến nơi lão thái giám chắp tay thi lễ nói: “Đại nhân, nương nương của lão nô đã bệnh trong một thời gian dài, mãi vẫn không có tiến triển gì tốt cả, mà ngược lại ngày càng nặng thêm. Trong cung hiện giờ, mọi người đều truyền tai nhau là Đỗ đại nhân y thuật như thần, có thể làm người chết sống dậy. Vì thế, lão nô đứng ở cổng Hoàng Cung chờ đại nhân suốt, sau đó đi theo đại nhân đến đây, nhân cơ hội vừa rồi xông ra nhờ đại nhân giúp đỡ, mong đại nhân lượng thứ cho lão nô!”
Đỗ Văn Hạo khoát khoát tay nói: “Nương nương của công công là…?”
“Bẩm đại nhân! Họ của nương nương của lão nô là Võ, chức đến Tiệp Trữ.”
“Võ Tiệp Trữ?” Tim của Đỗ Văn Hạo đập lên thình thịch, đúng là nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến, vừa rồi nói chuyện về Võ Tiệp Trữ, thì bây giờ có người của nàng ta đến nhờ mình đến đó chữa bệnh cho nàng. Chả trách lão thái giám phải lén lút không để cho người ngoài biết, thì ra chủ của cung Lợi Càn chính là Võ Tiệp Trữ.
Tiêu công công đã nói cho Đỗ Văn Hạo biết một số chuyện của Võ Tiệp Trữ. Võ Tiệp Trữ vốn trời sinh thông minh, trong cung lại thuộc hàng đẹp nhất nhì, nhưng nàng lại là người nhu nhược, yếu đuối, nên mặc dù được Tống Thần Tông rất sủng ái, nhưng nàng vẫn bị các Phi Tần khác bắt nạt, bởi vì khi nàng bị bắt nạt, nàng cũng chẳng bao giờ đi mách Hoàng Thượng, mà chỉ âm thầm chịu đựng một mình, những người trong cung của nàng thấy nàng bị bắt nạt như vậy cũng không dám đi tố cáo, vì bọn họ cũng sợ mấy người nương nương kia trả thù. Do vậy, những năm tháng trong cung của Võ Tiệp Trữ càng ngày càng khổ sở, đau thương.
Trần Mỹ Nhân sau khi được Tống Thần Tông sủng ái, đi đâu cũng giở trò ly gián, nên rất nhanh hình ảnh của Lâm Tiệp Trữ và Võ Tiệp Trữ trong mắt Hoàng Thượng bị hủy hoại một cách nghiêm trọng. Hơn nữa, Tống Thần Tông mấy năm gần đây lại bận cải cách biến pháp, nên không có thời gian cũng như tinh thần đi điều tra kỹ về việc này, cộng thêm việc Tống Thần Tông sủng ái Trần Mỹ Nhân, nên đã lạnh nhạt những Phi Tần khác, trong đó có cả tính tình nhu nhược, yếu đuối Võ Tiệp Trữ.
Nhưng cũng chính vì tính cách yếu đuối nhu nhược của Võ Tiệp Trữ, mà Tống Thần Tông cũng có vẻ quan tâm đến nàng hơn, do vậy đối với những lời bịa đặt của Trần Mỹ Nhân, thì Tống Thần Tông cũng chỉ bán tín bán nghi, thế nên cách một thời gian, Tống Thần Tông lại đến cung Lợi Càn qua đêm một hai lần. Điều này làm Trần Mỹ Nhân tức điên lên, không ít lần đến gây khó dễ với Võ Tiệp Trữ.
Thái Hoàng Thái Hậu đã dặn hắn rồi, không được phép làm kinh động đến Trần Mỹ Nhân, thế nên Đỗ Văn Hạo vẫn chưa được phép đối đầu công khai với nàng ta. Nếu bây giờ mà nhận lời đi giúp Võ Tiệp Trữ thì sẽ làm lỡ mất thời gian chữa bệnh cho Hoàng Thái Hậu, như vậy cũng không được, hơn nữa việc này cũng có thể làm cho Trần Mỹ Nhân không vui, lại làm hỏng hết kế hoạch của Thái Hoàng Thái Hậu, nên càng không thể được.
Nghĩ vậy Đỗ Văn Hạo bèn hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: “Thái Y Viện có nhiều Thái Y như vậy, công công sao không đi tìm các Thái Y khác đến xem? Công công cũng nên biết, bổn quan phụng chỉ vào hậu cung chữa bệnh, chỉ có Hoàng Hậu, Phi Tử mới được phép triệu hồi bổn quan. Từ Tiệp Trữ trở xuống khi nào có thời gian thì phải xem quyền quyết định của bổn quan cái đã. Vả lại, hôm nay bổn quan còn phải vào châm cứu cho Hoàng Thái Hậu nương nương, tiếp sau đó lại phải đi chữa bệnh tiếp cho Trần Mỹ Nhân, đây là do Thánh Chỉ bắt bổn quan phải làm vậy, thế nên bổn quan e rằng cũng không có thời gian đến chữa bệnh cho Tiệp Trữ được.”
Lão thái giám nước mắt lã chã nói: “Nương nương của lão nô bệnh tình nặng lắm, đã tìm Thái Y trong Thái Y Viện rồi, nhưng bọn họ đều bó tay chịu thua, không chữa nổi, nếu như không phải bất đắc dĩ thì lão nô cũng không dám đến làm phiền đại nhân.”
“Nương nương của công công bị bệnh gì?”
“Toàn thân của nương nương nóng, sốt cao, ăn uống, ngủ nghê cũng không đều đặn, và thường ăn rất ít. Có khi cả ngày nương nương chỉ uống nước, nên bây giờ người của nương nương gầy guộc như da bọc xương vậy. Thái Y Viện Viện Phán chẩn đoán bệnh đó là Nhiệt Chứng (chỉ người bị nhiễm gió độc, ôn nhiệt, khí hàn độc biến hóa thành nhiệt mà thành, chủ yếu có biểu hiện: người nóng mồ hôi ra nhiều, mặt đỏ trong người khó chịu, miệng khô thích uống đồ lạnh …). Cụ thể đó là chứng bệnh gì lão nô cũng không rõ lắm, nhưng đã uống rất nhiều thuốc rồi, mà vẫn chưa khỏi được bệnh.”
Đỗ Văn Hạo nghe xong, suýt chút nữa thì mở miệng đồng ý giúp đỡ lão thái giám này, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được, lạnh lùng lắc đầu nói: “Thành thật xin lỗi lão công công, bổn quan bây giờ đúng là không có thời gian thật, bệnh của nương nương của công công cũng chưa phải bệnh gì gấp rút cho lắm, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, thôi hay công công cứ tìm Thái Y khác thử xem, thực ra trong Thái Y Viện có rất nhiều Thái Y còn giỏi hơn bổn quan, bổn quan đúng là không có thời gian đi chữa bệnh cho Võ Tiệp Trữ. Bây giờ bổn quan còn phải vào cung chữa bệnh cho Hoàng Thái Hậu, nếu cứ để Hoàng Thái Hậu đợi lâu như vậy, trách tội bổn quan, thì tội nặng lắm đó!”
Lão thái giám nghe xong, quỳ luôn xuống đất, nước mắt lưng tròng, rưng rưng đáp: “Lão nô đứng ngoài chờ đại nhân chữa bệnh xong cho Hoàng Thái Hậu rồi đưa đại nhân đến chữa cho nương nương của lão nô, như vậy có được không?”
“Cái này không được! Tiệp Trữ không được phép triệu hồi bổn quan đến khám bệnh, thành thật cáo lỗi với công công, bổn quan công việc rất bận, không có thời gian đến đó chữa cho nương nương của công công được.”
“Lão nô van xin đại nhân đó, nếu đại nhân không chịu chữa cho nương nương của lão nô, thì nương nương chỉ còn cách chờ chết mà thôi. Cầu xin đại nhân đại từ đại bi!” Nói xong lão thái giám dập đầu côm cốp xuống đất.
Đỗ Văn Hạo đưa tay đỡ lão thái giám dậy: “Lão công công, đừng làm như vậy, công công đi cầu xin người khác ấy, bổn quan thật sự xin lỗi công công!”
Đứng đó khuyên giải một lúc lâu, nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn thấy lão công công vẫn cứ quỳ dưới đất, không chịu đứng dậy. Hắn bèn dứt lòng quay người bỏ đi, bước thật nhanh vào trong tẩm cung của Hoàng Thái Hậu.
Hai canh giờ sau.
Đỗ Văn Hạo từ trong tẩm cung Hoàng Thái Hậu đi ra.
Kỳ kinh của Hoàng Thái Hậu sắp đến, nên bụng của bà đã bắt đầu âm ỉ phát tác, nhưng khi mới bắt đầu đau thì Đỗ Văn Hạo đã kịp thời châm cứu gảm đau, khống chế được cơn đau bụng kinh của Hoàng Thái Hậu
Trong đầu của Đỗ Văn Hạo suy nghĩ mãi mà không tìm ra được nguyên nhân tại sao, bệnh đau bụng kinh của Hoàng Thái Hậu cứ chữa mãi mà không khỏi.
Trên đường đi đến cung của Trần Mỹ Nhân, Đỗ Văn Hạo vừa đi vừa nghĩ về điều này, bỗng nhiên có một âm thanh nhè nhẹ kêu lên, gọi tên hắn: “Đỗ đại nhân!”
Đỗ Văn Hạo định thần nhìn lại, hóa ra là lão thái giám hồi nãy, lão thái giám đứng trơ trọi bên hòn non bộ, dáng vẻ vô cùng đáng thương, tội nghiệp. Hai ngày hôm nay gió hàn xuân lại thổi về, cứ vù vù làm cho tà áo mỏng tang của lão thái giám bay lên phần phật, trông lão đã đáng thương giờ lại càng tội nghiệp hơn nữa.
Đỗ Văn Hạo vội vàng đi đến thấp giọng nói: “Công công sao vẫn ở đây vậy? Chỗ này gió to lắm, cẩn thận không cảm lạnh.”
Lão công công đó nước mắt, nước mũi giàn dụa không chờ cho Đỗ Văn Hạo kịp quay người đi, đã một tay chộp lấy cái vạt áo của hắn, quỳ xuống cầu xin: “Đỗ đại nhân, cầu xin đại nhân mở lòng từ bi, bỏ chút thời gian đến khám bệnh cho nương nương của lão nô. Nương nương mà cứ như thế này, e rằng không sống thêm được mấy hôm nữa đâu! Hu hu hu!”
“Bổn quan đã nói rồi, bổn quan bây giờ không có thời gian, công công đi tìm Thái Y khác đi, ví dụ như đệ tử của bổn quan Tiền Bất Thu, y thuật của ông ấy không thua kém gì bổn quan cả. Ông ấy có lẽ sẽ chữa được bệnh cho nương nương của công công.”
“Lão nô đi tìm rồi đó chứ, nhưng Thái Y Viện Viện Phán Phó đại nhân nói: ‘Thông thường các Thái Y chữa bệnh cũng phải làm theo quy định, Tiền Bất Thu đại nhân thì khám bệnh cho các Triệu Nghi nương nương trở lên, còn từ Tiệp Trữ trở xuống thì đi tìm các Thái Y thông thường khác mà chữa.’ Phó đại nhân nói xong, bèn không đồng ý để Tiền Bất Thu đại nhân đến chữa bệnh cho nương nương của lão nô.”
Đỗ Văn Hạo nhíu cặp lông mày lại, lầm bầm: “Lại là cái thằng ranh Phó Hạc này giở trò đây mà!”
Lão thái giám cũng chẳng nghe thấy Đỗ Văn Hạo lẩm bẩm cái gì, chỉ quan tâm đến việc khóc lóc cầu xin hắn đến chữa bệnh mà thôi. Đỗ Văn Hạo trông thấy lão thái giám này dập đầu đến máu me be bét, thầm cảm động trước tấm lòng trung thành của lão thái giám này. Nhưng hắn vì phải hoàn thành nhiệm vụ của Thái Hoàng Thái Hậu giao phó mà không thể đi chữa bệnh cho Võ Tiệp Trữ của lão công công này, nên cũng cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Hắn suy ngẫm một lúc, rồi đồng ý đi khám bệnh cho Võ Tiệp Trữ, đi đến đâu hay đến đó vậy, so với kết quả của việc đấu đá nhau nơi hậu cung này, thì mạng người vẫn quan trọng hơn.
Đỗ Văn Hạo đỡ lão thái giám đó dậy, nói: “Được rồi, bổn quan đi theo lão công công xem tình hình thế nào!”
Lão thái giám mừng rỡ: “Đa tạ! Đa tạ Đỗ đại nhân! Lão nô biết đã làm khó đại nhân, lão nô không biết lấy gì để báo đáp cả, chỉ biết kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa để đền đáp ơn đức của đại nhân!”
Đỗ Văn Hạo cười khổ nói: “Được rồi, mau mau đưa bổn quan đi xem, bệnh tình nương nương của lão công công không thể chần chừ thêm giây phút nào nữa, thời gian của bổn quan cũng gấp lắm, Trần Mỹ Nhân vẫn đang chờ bổn quan đó, nếu mà Trần Mỹ Nhân mà biết bổn quan bỏ thời gian đi xem bệnh cho Võ Tiệp Trữ chắc chắn sẽ cáo tội bổn quan cho Hoàng Thượng biết. Đến lúc đó bổn quan cũng sẽ bị hành hạ đến hẹn lại lên mất.”
“Vâng vâng vâng! Thật làm khó đại nhân quá! Mời đi theo lão nô.” Lão thái giám lấy vạt áo quẹt quẹt đôi mắt, vội vã bước nhanh dẫn Đỗ Văn Hạo đi đến một con đường vắng tanh, hun hút không có bóng người, rất nhanh hắn và lão công công đã đến cung Lợi Càn.
Đến cung Lợi Càn này làm cho người ta cảm nhận thấy đây là một nơi không gian tĩnh mịch, lạnh lẽo, hai bên đường cỏ dại mọc um tùm, lá khô, cành gẫy chất đầy trên đường đi, người đi trên đó chốc chốc lại nghe thấy tiếng cành cây bị người ta dẫm lên, gẫy kêu răng rắc, chỉ cần một cơn gió thổi đến là lá khô bay lên tứ tung, loạn xạ rơi lả tả khắp nơi. Đầm sen nơi đây, vẫn còn một ít bông sen úa tàn chưa kịp dọn dẹp, phát ra một mùi tanh hôi khó ngửi, ngay đến cả những con ếch bên đầm dường như cũng buồn bã, mệt mỏi, tất cả những khung cảnh trên vẽ lên nơi đây như một bức tranh tan hoang, tàn tạ, không một sức sống.
Đỗ Văn Hạo nhanh chân bước tới hỏi lão công công: “Lão công công họ gì vậy?”
“Không dám, lão nô họ Diệp.”
“Thì ra là Diệp công công, xem ra công công là người quản sự của Võ Tiệp Trữ nương nương rồi, vậy công công nhìn xem, vườn tược tàn tạ như vậy, sao không kêu người đi quét dọn?”
Diệp công công cười khổ đáp: “Lão nô không phải là quản sự ở đây, mà quản sự là Trần Bà, bà ta không cho dọn.”
Đỗ Văn Hạo thấy kỳ lạ vô cùng, nên hỏi lại: “Thế nghĩa là sao?”
“Trần Bà không bố trí công việc dọn vườn, nên không có ai dọn cả, ai nhìn thấy cảnh tượng chướng tai gai mắt này mà đi dọn dẹp, thì sẽ bị bà ta bắt vào cung dọn dẹp, gánh phân, chặt củi, làm các việc nặng nhọc khác”
“Bà ta sao lại như vậy?”
Diệp công công ngần ngừ đáp: “Cái này! Lão nô cũng không rõ lắm!”
Chắc chắn lại là hậu quả của cái trò đấu đá nhau nơi hậu cung đây mà, Đỗ Văn Hạo cảm thấy đau xót, chua chát nơi cõi lòng. Đây chính là hậu cung, nơi sinh sống của bao nhiêu mỹ nhân, cuộc sống bọn họ như đám lá trên cành vậy, không biết mình khi nào thì rơi xuống, khô đi và biến mất.
Trong lúc đang mải nghĩ ngợi, thì hắn đã đi đến cổng vườn phòng nghỉ của Võ Tiệp Trữ, trước cổng của cái vườn này, một vị cung nữ đứng đó, cung nữ đó trông thấy lão công công dẫn Đỗ Văn Hạo đi đến thì mừng rỡ bước đến nghênh đón.
Diệp công công dường như đã hoàn thành được một sứ mệnh nặng nề, cao giọng nói: “Tịch Mai! Mau vào bẩm báo cho nương nương biết, nói Đỗ đại nhân đã đến rồi!”
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Cung nữ tên Tịch Mai vội vã đáp lời, rồi đi vào luôn phía trong phòng, trên đường đi vào đã kêu lên: “Nương nương, Đỗ đại nhân đến rồi! Đỗ đại nhân đến khám bệnh cho nương nương rồi!”
Đỗ Văn Hạo vội vàng ngăn lại: “Đừng có gào lên thế! Ngươi nói to vậy, Trần Mỹ Nhân mà biết được, ta biết phải làm sao đây!”
Diệp công công bỗng nhiên hiểu ý, vội vàng đuổi theo gọi: “Tịch Mai! Đừng! Đừng gào lên nữa! Mau câm miệng lại! Đừng kêu nữa!....!.....khụ….khụ…..khụ!”
Lão thái giám kêu vội quá nên bị sặc, cúi người ho liền mấy cái.
May mà cung nữ Tịch Mai nghe thấy giọng của Diệp công công, nên cũng đã kịp dừng lại, vội vàng chạy vào phía trong.
Diệp công công khò khè thở không ra hơi dẫn Đỗ Văn Hạo đi vào trong, xuyên qua một rừng trúc, đi đến một căn viện nhỏ, bước lên trên bậc, hai bên cung nữ đều nghiêng người thi lễ, vén rèm lên nói: “Mời Đỗ đại nhân vào!”
Đỗ Văn Hạo bước vào trong phòng, thì thấy mặc dù tất cả cửa sổ của căn phòng này đã mở, nhưng nơi này vẫn phảng phất một mùi ẩm mốc, kèm theo mùi thơm của vị thuốc trung y, biến thành một mùi đặc trưng, quái dị, vô cùng khó ngửi.
Ngay trước ngưỡng cửa căn phòng có dựng một cái bình phong mầu tím, Đỗ Văn Hạo theo lễ dừng bước, Diệp công công quay sang hắn cười hiểu ý, quay lại đi vào trong phía sau bình phong, nhẹ nhàng nói: “Bẩm nương nương! Đỗ đại nhân đến rồi.”
Mới đầu là hai tiếng ho, sau đó là một tiếng nói yếu đuối cất lên phía đằng sau bình phong: “Mau mời đại nhân vào đây.”
Diệp công công đi vòng ra ngoài, đưa Đỗ Văn Hạo vào sau bình phong, rồi giới thiệu hắn cho Võ nương nương. Đỗ Văn Hạo mập mờ nhìn thấy dáng một người con gái nằm trên chiếc sạp mềm phía sau tấm rèm che Lưu Tô (rèm che được đan kết bởi lông ngũ sắc và những sợi tơ) mầu tím.
Có lẽ thu hút đôi mắt của hắn nhất chính là bộ quần áo toàn một mầu tím của Võ Tiệp Trữ. Hồi trước khi Đỗ Văn Hạo đi khám bệnh cho các nương nương khác, thì đều thấy bọn họn toàn dùng những chiếc rèm trắng mỏng bình thường, duy nhất chỉ có vị Võ Tiệp Trữ này là dùng rèm Lưu Tô, người không biết thì thấy nó mới mẻ, bắt mắt, nhưng trong lòng Đỗ Văn Hạo thì nghĩ, Võ Tiệp Trữ chắc chắn vô cùng yêu thích màu tím, từ quần áo cho đến bình phong đều đặc một màu tím, mà màu tím thì thường làm cho người ta u buồn, nếu cứ ở mãi trong một nơi toàn màu tím như vậy dễ làm cho người ta có xu hướng tự kỷ, u uất, thậm chí còn làm cho người ta bị tinh thần phân liệt nữa.
Đỗ Văn Hạo tiến lên một bước thi lễ: “Vi thần Đỗ Văn Hạo bái kiến Tiệp Trữ nương nương!”
“Đỗ đại nhân miễn lễ! Đưa ghế cho Đỗ đại nhân ngồi!” Giọng nói của Võ Tiệp Trữ vô cùng mệt mỏi.
Cung nữ đứng cạnh đó đưa đến một chiếc ghế đặt trước cái rèm Lưu Tô, rồi lại đặt cạnh đó một cái bàn nhỏ, chờ khi nào Đỗ Văn Hạo bắt mạch cần dùng thì đã có sẵn rồi.
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống chiếc ghế, lôi từ trong cái hộp thuốc ra cái gối bắt mạch đặt lên chiếc bàn nhỏ, Võ Tiệp Trữ chầm chậm đưa tay ra đặt lên chiếc gối. Đỗ Văn Hạo nhìn cánh tay bé nhỏ của nàng, gồ lên những đường gân xanh to tướng, hẳn nhiên đây là kết quả của việc bồi bổ dinh dưỡng không đầy đủ. Không ngờ một nương nương ở trong Hoàng Cung này, lại có triệu chứng ăn uống không đủ dinh dưỡng, nếu có nói ra ngoài thì cũng chẳng ai tin.
Đỗ Văn Hạo cầm lấy cổ tay, đặt ba ngón tay lên xem xét, thì phát hiện ra nơi cổ tay của Võ Tiệp Trữ có một luồng nhiệt truyền vào ngón tay của hắn, bất giác cúi đầu trầm ngâm.
Bắt mạch xong, Đỗ Văn Hạo hỏi: “Nương nương thấy khó chịu ở đâu?”
“Nóng lắm.” Võ Tiệp Trữ chỉ nói có hai chữ như vậy.
Đỗ Văn Hạo trầm ngâm: “Vi thần cần xem xét lưỡi của nương nương có hiện tượng gì không đã, nếu có gì mạo phạm mong nương nương xá tội!”
“Cái này là để chữa bệnh mà, không sao đâu!”
Cung nữ đi đến bên chiếc rèm Lưu Tô, rồi vén nó lên, trước mắt Đỗ Văn Hạo hiện lên một khuôn mặt trái xoan, thanh tú như trăng khuyết, lông mày cong hình lá liễu, nhưng có phần hơi cau vào nhau một chút, miệng nhỏ như hoa đào chớm nở, nhưng lại không có sắc hồng, lông mi dài trên đôi mắt sâu hõm vào trong vì bệnh, trên người nàng thoang thoảng một mùi thơm man mác, làm cho người khác trông thấy nàng không khỏi chạnh lòng, thương tiếc, yêu quý nàng.
Thật đáng tiếc một tuyệt đại mỹ nhân như vậy, lại bị bao nhiêu người nơi hậu cung bắt nạt, hành hạ, một đóa hoa đẹp như vậy mà đang dần dần héo mòn, đúng là đáng tiếc.
Nhìn kỹ thêm một chút, trông đôi mắt phượng của Võ Tiệp Trữ có những vệt đỏ như máu, môi hơi bị sưng lên, sắc mặt đỏ lựng. Bây giờ cũng đang là mùa xuân, khí hàn rất lạnh, người nào cũng mặc một cái áo khoác dầy và kéo tất dài kín chân, nhưng trên người của Võ Tiệp Trữ chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, và chiếc váy dài mầu tím, một nửa chiếc váy vẫn còn đong đưa phía dưới chiếc sạp mềm. Rõ ràng là Võ Tiệp Trữ mặc chiếc váy này rất vội vã. Có thể thấy rằng, trước khi Đỗ Văn Hạo đến đây, Võ Tiệp Trữ mới vội vàng mặc áo vào, nên nơi ngưỡng cửa mới có một cái bình phong để che chắn.
Khi Đỗ Văn Hạo nhìn xuống phía dưới của chiếc váy, thì thấy ngay đôi chân của Võ Tiệp Trữ dẫm hẳn xuống nền đá, hắn thầm kinh ngạc, không ngờ vị Tiệp Trữ nương nương này để đôi chân trần dẫm lên trên sàn! Từ đây Đỗ Văn Hạo có thể đoán được cơ thể của Võ Tiệp Trữ rất nóng, nàng không biết làm cách nào để cho bớt nóng cả, nên mới nghĩ ra phương pháp này để làm mát cơ thể.
Võ Tiệp Trữ có vẻ nóng không chịu nổi nữa, bèn đưa mắt ra hiệu cho cung nữ gần đó, cung nữ đó vội vàng chạy lại, lấy một chiếc khăn ướt đặt trên chiếc bàn trà gần đó, nhẹ nhàng vắt khô đi, rồi dùng chiếc khăn lau lên trán, cổ và hai tay của Võ Tiệp Trữ, miệng nàng hé lên một nụ cười yếu đuối nhưng đầy mãn nguyện.
Lúc này, ánh mắt của Đỗ Văn Hạo dừng ở cạnh bên chiếc bàn gần đó, phát hiện có một chiếc bát sứ màu trắng, bên trong chiếc bát đựng nước nóng sôi sùng sục.
Đỗ Văn Hạo không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Nước nóng này là cho nương nương uống hả?”
“Thưa vâng!” Khi vừa nói đến nước, thì Võ Tiệp Trữ như sực tỉnh, bèn đưa tay cầm lấy bát nước, uống ừng ực hết cả bát nước.
Đỗ Văn Hạo trầm giọng hỏi: “Có phải nương nương hay thấy khát nước đúng không?”
Võ Tiệp Trữ lắc lắc đầu nói: “Ta không thấy khát nước, mà là chỉ thấy mình buộc phải uống nước nóng, thì trong lòng mới thấy thoải mái.”
Đỗ Văn Hạo dường như hiểu ra được điều gì đó, gật đầu hỏi tiếp: “Nương nương gần đây tiểu tiện ra sao?”
Võ Tiệp Trữ lắc đầu trả lời: “Một ngày ta tiểu tiện mười mấy lần, hơn nữa nước lại vàng, còn đại tiện thì không ổn lắm, đã mấy ngày nay rồi mà vẫn chưa đi được.”
Cái hiện tượng người nóng như lửa của Võ Tiệp Trữ, lại thích uống nước nóng làm cho Đỗ Văn Hạo cau mày suy nghĩ một hồi, rồi lại hỏi tiếp: “Người chữa trị cho nương nương khi trước là ai vậy?”
Diệp công công trả lời giúp Võ Tiệp Trữ: “Là Thái Y Viện Viện Phó Phó Hạc Phó đại nhân.”
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, đứng dậy chắp tay nói: “Bẩm nương nương, vi thần đã kiểm tra xong hết rồi, bây giờ xin đi kê thuốc cho nương nương!”
Võ Tiệp Trữ nói: “Đa tạ Đỗ đại nhân, ta có mấy khoanh lụa đẹp, là Hoàng Thượng ban tặng cho ta, để ta bảo Diệp công công đi chuẩn bị cho Đỗ đại nhân mang về, cũng là biểu tạ lòng cảm ơn của ta!”
Đỗ Văn Hạo vội cúi người đáp: “Nương nương khách khí quá, chữa bệnh cho nương nương là bổn phận của vi thần.”
“Đại nhân khách khí rồi, ta biết để đại nhân đến đây chữa bệnh cho ta, là đã làm khó đại nhân lắm rồi. Ta không biết phải đa tạ công ơn của đại nhân thế nào cho phải, chỉ có thể đem vật tầm thường đó dâng tặng đại nhân, thể hiện lòng biết ơn của ta mà thôi! Xin đại nhân hãy thu nạp nó, nếu không ta sẽ luôn cảm thấy bất an trong lòng!”
“Cái này….Vi thần đa tạ nương nương, vậy vi thần xin được tiếp nhận món quà này của nương nương!”
Diệp công công đem khoanh lụa đến, Đỗ Văn Hạo đa tạ xong, vừa định ra khỏi cửa thì phía bên ngoài vọng đến một cái giọng the thé như vịt kêu, kêu lên quang quác: “Đỗ đại nhân đến rồi đúng không? Sao không có ai nói cho ta biết vậy? Mấy người trong phòng chết hết rồi hả?”
Tiếng nói vừa dứt thì một lão bà vừa lùn vừa béo vòng qua cái bình phong đi vào phía trong, trông thấy Đỗ Văn Hạo vội vã mở miệng cười, cúi người chào hỏi: “Vị này là Đỗ đại nhân đúng không? Lão thân bái kiến Đỗ đại nhân!”
Lão bà này có lẽ người béo quá, cái eo của bà ta to như cái thùng phi vậy, nên cúi người thi lễ cũng chẳng khác gì như không cúi người thi lễ vậy, chỉ là cái tay to như cái chày dã cối chắp bên hông nhún xuống một cái mà thôi.
Đỗ Văn Hạo vội cúi người đáp lễ, nhưng đôi mắt lại đưa về phía Diệp công công.
Diệp công công hiểu ý, vội nói: “Đỗ đại nhân, đây là…Đây chính là Trần Bà quản sự của cung Lợi Càn.”
Đỗ Văn Hạo sửng sốt, nhìn lại cái bà lão phì nộn này, không đợi cho hắn kịp lên tiếng, Trần Bà đã nói trước: “Đỗ đại nhân, lúc nãy lão thân có nghe thấy con nha đầu Tịch Mai kêu gào, nói cái gì mà Đỗ đại nhân đến rồi, lão thân thấy kỳ lạ vô cùng, Đỗ đại không phải đi chữa bệnh cho Trần Mỹ Nhân ư? Trần Mỹ Nhân đang ngóng chờ đại nhân, sao đại nhân lại chạy qua đây được? Lão thân cũng không tin, nên đến đây xem thực hư ra sao, quả nhiên Đỗ đại nhân đến đây thật. Đỗ đại nhân! Đại nhân khám xong bệnh cho Trần Mỹ Nhân chưa? Trần Mỹ Nhân ngày nào cũng phải hầu hạ Hoàng Thượng, vất vả lắm, nếu mà thân thể ngọc ngà của Mỹ Nhân mà có gì bất trắc không thể hầu hạ Hoàng Thượng được, Mỹ Nhân chắc chắn là sẽ bị phạt, bọn nô tài như chúng ta cũng sẽ bị tội theo, lão thân nói như vậy, Đỗ đại nhân có thấy đúng không?”
Đỗ Văn Hạo tò mò ngắm nhìn kỹ lại lão bà này rồi hỏi: “Bà là người của cung của Võ Tiệp Trữ, sao không có lòng lo cho Võ nương nương chứ?”
“Bọn nô tài chúng ta không chỉ lo lắng cho người chủ của mình, mà còn phải lo lắng thay cho cả Hoàng Thượng nữa, mà Hoàng Thượng dĩ nhiên là phải được ưu tiên trước hết. Trần Mỹ Nhân là Phi Tần được Hoàng Thượng sủng ái nhất, thì sức khỏe của Trần Mỹ Nhân mới là cái mà bọn nô tài quan tâm, lo lắng nhất, những chuyện khác chỉ đáng xếp phía đằng sau thôi, đại nhân thấy như vậy có đúng không?”
Lão bà này ăn nói lúc thì Hoàng Thượng, lúc thì Trần Mỹ Nhân, làm cho Đỗ Văn Hạo cũng thấy có đôi phần khinh bỉ, cười nhạt nói: “Bổn quan chữa bệnh như thế nào, tự mình biết sắp xếp, không cần bà phải nhắc nhở cho bổn quan biết.”
Trần Bà cười đáp: “Đúng vậy, đúng vậy, nhưng Trần Mỹ Nhân vô cùng yêu quý đại nhân, mong đại nhân đừng làm phụ lòng ưu ái của Trần nương nương!”
Đỗ Văn Hạo nghĩ ngợi một lúc, quay ra nói với Võ Tiệp Trữ: “Bệnh của nương nương bổn quan phải quay về cân nhắc lại, không thể tự do định đoạt được, mong nương nương lượng thứ!”
Võ Tiệp Trữ buồn bã gật đầu, không nói câu gì.
Diệp công công thì nói với giọng như sắp khóc: “Đỗ đại nhân, bệnh tình của nương nương vô cùng nguy hiểm. Trông nương nương bây giờ tuy vẫn nói được, nhưng nương nương mấy ngày hôm nay vẫn chưa có hạt gạo nào vào bụng cả! Tính mệnh của nương nương bây giờ, đều hoàn toàn phụ thuộc vào đại nhân!”
“Bổn quan hiểu chứ! Nhưng việc này không thể vội vàng được, chờ bổn quan cân nhắc cái đã.” Đỗ Văn Hạo quay ra chắp tay với Diệp công công và Võ Tiệp Trữ, quét mắt nhìn Trần lão bà một cái rồi cầm hộp thuốc, kẹp khoanh lụa vào, vội vã bỏ đi.
Đỗ Văn Hạo ra khỏi tẩm cung của Võ Tiệp Trữ đi thẳng đến tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu tìm Tiêu công công.
Tiêu công công vừa trông thấy Đỗ Văn Hạo, mở miệng cười nghênh đón: “Đỗ đại nhân quay lại đây có việc gì vậy? Hay là tìm lão uống rượu?”
Đỗ Văn Hạo nhìn quanh nhìn quất, thấp giọng trả lời: “Uống rượu thì chờ khi khác, bổn quan gặp phải chuyện rất lạ, muốn thỉnh giáo Tiêu công công đây.”
“Có chuyện gì thế? Đại nhân cứ nói cho lão nô biết, phàm là chuyện trong cung thì lão nô đều biết cả!”
“Dĩ nhiên làm gì có chuyện gì làm khó Tiêu công công được cơ chứ!” Đỗ Văn Hạo giọng càng trầm hơn lúc trước nói: “Tiêu công công, bổn quan muốn thỉnh giáo Tiêu công công một chuyện. Trong cung của Võ Tiệp Trữ có một lão bà, nói là quản sự của cung Lợi Càn gọi là Trần Bà gì gì đó. Hôm nay, bổn quan giành ra chút thời gian đến khám bệnh cho Võ Tiệp Trữ, lão bà này mồm mép the thé cứ đem Hoàng Thượng với Trần Mỹ Nhân ra dọa bổn quan, nên bổn quan nghĩ rằng bà ta có quan hệ rất mật thiết với Trần Mỹ Nhân!”
Tiêu công công cười nói: “Cái tình tiết nhỏ như vậy mà đại nhân cũng để ý đến ư? Đúng vậy, Trần Bà là lão bộc của nhà Trần Mỹ Nhân, sau khi Trần Mỹ Nhân được Hoàng Thượng sủng ái, thì bà ta vào cung cùng nàng ta, sau đó Trần Mỹ Nhân âm thầm sắp bà ta vào làm quản sự ở cung Lợi Càn của Võ Tiệp Trữ. Đỗ đại nhân cũng biết, tính cách của Võ Tiệp Trữ yếu đuối nhu nhược, ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ lên được, nên Võ Tiệp Trữ cũng không hề có ý kiến gì về sự sắp đặt của Trần Mỹ Nhân cả. Thế nên từ đó trở đi, cuộc sống của Võ Tiệp Trữ chẳng khác gì địa ngục trần gian là mấy.”
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đỗ Văn Hạo cau mày hỏi: “Việc này Thái Hoàng Thái Hậu có biết không?”
Tiêu công công đáp: “Dĩ nhiên là biết rồi!”
“Vậy tại sao không ra tay ngăn chặn.”
“Ngăn chặn? Ngăn chặn cái gì?”
“Ngăn chặn việc Trần Mỹ Nhân hiếp đáp Võ Tiệp Trữ chứ còn ngăn chặn cái gì nữa!”
“Hiếp đáp?” Tiêu công công cười nói: “Tất cả đều là con người cả, ai cũng ăn cơm trưởng thành, ai cũng có lúc phải biết cắn răng chịu đựng, hậu cung Phi Tần mỹ nữ nhiều như vậy, thiếu gì chuyện ăn hiếp, cãi nhau đâu cơ chứ? Việc bọn họ tranh giành nhau Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu tuyệt đối không bao giờ nhúng tay vào, bởi vì đây là việc tất yếu xảy ra nơi hậu cung, chuyện đấu đá nhau nhiều không kể xiết, Thái Hoàng Thái Hậu làm sao mà kiểm soát cho xuể được? Vả lại, chuyện tranh giành Hoàng Thượng của các Phi Tần thì thường là ai có bản lĩnh thì người đó thắng, ai không có bản lĩnh thì phải chịu, đơn giản như vậy thôi.”
“Thế tại sao Thái Hoàng Thái Hậu lại bắt bổn quan điều tra Trần Mỹ Nhân làm loạn nơi hậu cung chứ?”
Tiêu công công cười đáp: “Đỗ đại nhân à, đại nhân y thuật như thần, sao lại không hiểu điểm này cơ chứ? Nếu như Trần Mỹ Nhân chỉ vì tranh giành Hoàng Thượng, mà giở mấy cái trò láu cá ra, thì Thái Hoàng Thái Hậu cũng chẳng thèm để ý làm gì, thậm chí còn để mặc nàng ta muốn làm gì thì làm. Nhưng Trần Mỹ Nhân là người của Vương An Thạch dâng tặng cho Hoàng Thượng, Trần Mỹ Nhân vì cải cách biến pháp của Vương An Thạch mà không ít lần đưa ra những ý kiến vớ vẩn ảnh hưởng tới sự anh minh của Hoàng Thượng, làm ảnh hưởng đến sự tồn vinh của sơn hà xã tắc, chính vì như vậy mà Thái Hoàng Thái Hậu mới không để yên cho Trần Mỹ Nhân đó.”
Đỗ Văn Hạo bây giờ mới hiểu ra hết vấn đề, bất kể Trần Mỹ Nhân có tác oai tác quái như thế nào nơi hậu cung, thì Thái Hoàng Thái Hậu cũng mặc kệ, nhưng chỉ cần nàng ta có dính líu đến sự cải cách biến pháp thì Thái Hoàng Thái Hậu nhất định sẽ ra tay trừng trị nàng ta, mà mình chính là vũ khí bí mật để ra đòn kết liễu Trần Mỹ Nhân.
Đỗ Văn Hạo lại hỏi tiếp: “Trần Mỹ Nhân và Phó Hạc rốt cuộc có quan hệ gì với nhau?”
Tiêu công công hỏi lại: “Đỗ đại nhân sao lại hỏi câu như vậy?”
“Bởi vì bổn quan phát hiện Phó Hạc kê thuốc cho Võ Tiệp Trữ rất có vấn đề?”
“Thật ư? Mà cái này cũng chẳng có gì lạ, vì Phó Hạc và phụ thân của Trần Mỹ Nhân là bạn học! Đúng rồi, nghe nói Trần Mỹ Nhân có một người anh là con rể của Phó Hạc, hai nhà có quan hệ vô cùng mật thiết.”
Đỗ Văn Hạo giờ đã hiểu tại sao Phó Hạc lại giở trò với Võ Tiệp Trữ rồi, e rằng đây cũng là do Trần Mỹ Nhân chỉ thị cho Phó Hạc hành sự như việc đối phó với Thủy Bình Quận Quân Phùng Thị vậy. Cho dù Thái Hoàng Thái Hậu đã cảnh cáo hắn là không được phép kinh động đến Trần Mỹ Nhân, nhưng hắn trông thấy Võ Tiệp Trữ bị bắt nạt thảm hại như vậy, cộng thêm bệnh tình lại đang trong giai đoạn nguy hiểm, nên hắn cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được. Nhưng Đỗ Văn Hạo buộc phải suy nghĩ hết sức thận trọng trước khi hành động, cũng may mà bệnh tình của Võ Tiệp Trữ vẫn chưa đến mức nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ đến đây, Đỗ Văn Hạo cáo từ đi về, hắn chuẩn bị đi về Thái Y Viện lấy đơn thuốc của Phó Hạc chữa bệnh cho Võ Tiệp Trữ trước, nhưng mới đi ra khỏi cổng tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu chưa xa, thì từ rất xa hắn đã trông thấy Diệp công công đang quỳ bên lề đường, hai tay dâng cái cẩm hộp, dập đầu lạy hắn.
Đỗ Văn Hạo cau mày hỏi: “Diệp công công, công công làm cái gì vậy?”
“Đỗ đại nhân, đây là tài sản tích trữ bao nhiêu năm nay của lão nô, mong Đỗ đại nhân mở lòng từ bi cứu nương nương của lão nô với!”
“Diệp công công, công công cứ đứng dậy trước đi đã, không phải bổn quan không muốn cứu Võ nương nương, mà là, ài! Nói ra công công cũng không thể biết được, dù sao Võ nương nương của công công cũng không thể chết được đâu, công công cứ an tâm, bổn quan chắc chắn sẽ để ý đến bệnh tình của Võ nương nương, nhưng bây giờ bổn quan chưa có thời gian!”
Diệp công công vẫn không chịu đứng dậy, khóc lóc nói: “Đại nhân, bệnh của nương nương đã nặng hơn từ đêm hôm qua rồi, nương nương cả đêm không ngủ, không ăn không uống gì cả, hu hu hu! Nếu hôm nay đại nhân không đến chữa cho nương nương, lão nô sẽ quỳ tại đây cho đến chết!”
Đỗ Văn Hạo cũng không biết phải làm sao cho phải, hắn biết Diệp công công vì nóng lòng muốn cứu Võ nương nương, nên nhất định nói ra được thì sẽ làm được, nghĩ đến đây tay hắn nắm chặt lại, nghiến răng hạ quyết tâm đáp: “Được rồi, đi, bổn quan đi xem bệnh tình của Võ nương nương trước rồi tính sau.”
“Đa tạ! Đa tạ Đỗ đại nhân” Diệp công công đưa cái hộp châu báu dúi vào tay của Đỗ Văn Hạo: “Đây là chút ít lòng thành của lão nô, mong đại nhân nhận lấy cho!”
Đỗ Văn Hạo đẩy lại cái hộp từ chối: “Đỗ mỗ không phải là hạng người hám của! Công công mà vẫn còn như vậy thì bổn quan không đi nữa đâu!”
Diệp công công nước mắt giàn dụa, cắp chiếc hộp châu báu vào nách, dẫn Đỗ Văn Hạo đến cung Lợi Càn.
Vừa tới cổng tẩm cung thì Trần Bà với thân hình béo lùn đã đi đến nghênh đón: “Đỗ đại nhân đến rồi à! Đại nhân có việc gì ư?”
“Bổn quan đến khám bệnh cho Võ Tiệp Trữ nương nương.”
“Cái này…” Trần Bà dùng thân hình to béo của mình chặn ngay đường đi nghiêm mặt nói: “Đỗ đại nhân, bệnh tình của Võ Tiệp Trữ nương nương từ trước đến giờ đều là do Thái Y Viện Viện Phó Phó Hạc Phó đại nhân khám bệnh, nếu bây giờ cần chữa bệnh thì lão thân bây giờ sẽ đi mời Phó đại nhân, không cần làm phiền Đỗ đại nhân nữa.”
Đỗ Văn Hạo hừ lên một tiếng lạnh lùng: “Bổn quan phụng chỉ chữa bệnh nơi hậu cung, chỉ cần bổn quan cần thấy phải chữa, thì sẽ chữa, bổn quan có quyền được làm như vậy, mong bà tránh ra cho!”
Giọng điệu của Trần Bà cũng trở nên lạnh lùng đáp: “Đỗ đại nhân, lời đại nhân nói không sai, nhưng Trần Mỹ Nhân vẫn đang chờ đại nhân đến khám bệnh, sao đại nhân lại lãng phí thời gian ở đây vậy? Mời Đỗ đại nhân mau mau quay về, chữa bệnh cho Trần Mỹ Nhân, đó mới là công việc chính của đại nhân, chỗ này có lão thân lo liệu rồi, không có vấn đề gì đâu.”
“Ngươi lo liệu? Ngươi lo liệu hay gớm, ngươi làm cho Võ Tiệp Trữ biến thành như vậy, đây cũng là kết quả lo liệu của ngươi ư!”
Đỗ Văn Hạo không thèm để ý, bước chân tiến vào, Trần Bà chỉ cười nhạt một cái, đột nhiên phất ra một chưởng đẩy Đỗ Văn Hạo lui ra ngoài, toàn thân lảo đảo.
Đỗ Văn Hạo cũng không ngờ người đàn bà béo lùn này có lực tay lại khỏe như vậy, hơn nữa bà ta lại còn dám ra tay hạ thủ với đường đường một Thái Y Viện Viện Phán quan chính lục phẩm, được Hoàng Thượng ban tặng túi Tử Y Kim Ngư nữa chứ! Đỗ Văn Hạo tức giận nói: “Ngươi định làm gì? Ngươi dám động thủ với bổn quan sao?”
“Có gì mà không dám cơ chứ? Đỗ đại nhân có lẽ vẫn chưa biết lão thân quản sự tại cung Lợi Càn là theo ý chỉ của Trần Mỹ Nhân sao, trước khi đến đây Trần Mỹ Nhân đã nói rồi, vì sự an toàn của Võ Tiệp Trữ nương nương, lão thân có thể tùy ý hành sự, tất cả mọi hậu quả đều do Trần Mỹ Nhân làm chủ. Vậy nên Đỗ đại nhân, nếu đại nhân ăn nói có tình có lý, thì lão thân cũng nói chuyện có tình có lý. Nhưng nếu đại nhân thích lấn tới, thì lão thân cũng chiều đại nhân!”
Đỗ Văn Hạo tức giận đến cực điểm, cười cười sửa sang lại quần áo: “Ha ha! Được! Vậy thì ta cứ lấn tới đấy!”
“Tránh ra!” Đỗ Văn Hạo chắp hai tay ra phía sau, ưỡn ngực bước tới.
“Không biết lễ độ!” Trần bà cười khẩy, đưa song chưởng lên, vỗ mạnh lên ngực của Đỗ Văn Hạo.
“Ối chao!” Trần Bà kêu lên một tiếng thảm thiết, vội rút tay về, thì thấy trên đôi bàn tay có lỗ chỗ các vết thủng, máu chảy đầm đìa: “Ngươi? Ngươi dùng trò tà thuật gì vậy?”
Đỗ Văn Hạo ha ha cười lớn, bước lên thêm một bước, dùng vai của mình phi thẳng vào giữa ngực của Trần bà, đồng thời đưa chân ra ngoắc chân của bà ta.
“Ối mẹ ơi!” Trần Bà kêu lên thảm thiết, ngã ngửa người xuống đất, hai tay hai chân chổng hết lên trời, bộ ngực đồ sộ của ba ta máu me be bét nhuốm ướt hết cả ngực áo.
Thì ra Đỗ Văn Hạo trong lúc sửa sang lại quần áo, đã âm thầm kéo cái cúc áo Nhuyễn Vi Giáp xuống, để cho những chiếc gai nhọn hiện ra sau chiếc áo bào, vì thế mà Trần Bà không hề biết gì, cho nên khi bị Đỗ Văn Hạo cho hai cú trời giáng mà vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đỗ Văn Hạo lúc này đã kéo lại chiếc cúc, thu những chiếc gai nhọn của áo Nhuyễn Vi Giáp lại, vỗ vỗ tay áo bước vào trong, sau đó ngoái đầu lại cười khẩy: “Lão Bà Bà, ta nói cho ngươi biết là ngươi đã bị trúng độc của ta rồi đó, nếu muốn sống thì ngoan ngoãn đứng một bên chờ ta, chờ ta khám bệnh xong rồi, trong lòng vui vẻ có lẽ sẽ cho ngươi thuốc giải!”
Nghe Đỗ Văn Hạo nói như vậy, Trần Bà cũng thấy cơn đau nơi bàn tay và trên ngực bây giờ bắt đầu cảm thấy tê dại, dường như đúng là bị trúng độc rồi. Trần Bà hồn siêu phách lạc, lật người dậy, quỳ xuống cầu xin: “Đỗ đại nhân! Lão thân có mắt như mù, mạo phạm Đỗ đại nhân, mong đại nhân thứ tội! Xin đại nhân tha mạng cho lão thân!”
Đỗ Văn Hạo không thèm quan tâm đến bà ta, dẫn theo Diệp công công đi vào bên trong.
Trần Bà vẫn cứ quỳ dưới đất, dập đầu côm cốp tạ tội, được một lúc sau, bà ta ngẩng đầu lên thì thấy Đỗ Văn Hạo đã đi xa rồi, bèn vội vã bò dậy đuổi theo, nhưng chỉ được vài bước, thì bà ta quay người ngược trở lại hoảng hốt chạy ra ngoài cổng. Đỗ Văn Hạo quay người lại nhìn, nhìn theo bóng hình của Trần Bà suy nghĩ rồi suy nghĩ một lát, sau đó liền quay sang Diệp công công thấp giọng dặn dò vài câu, Diệp công công gật đầu liền mấy cái đáp: “Việc Đỗ đại nhân dặn dò, lão nô khắc cốt trong lòng.”
Đỗ Văn Hạo bước chân tiến vào phía trong tẩm cung.
Mới một hôm không gặp, bệnh tình của Võ Tiệp Trữ bây giờ đã biến đổi nhanh chóng, hôm qua thì vẫn nói được, còn hôm nay thì đã không nhận ra người nữa rồi. Đỗ Văn Hạo đưa tay của Tiệp Trữ lên bắt mạch, rồi cẩn thận xem xét một lượt, xong xuôi đâu đó rồi nhưng hắn cứ ngồi đấy, không kê đơn thuốc, mà cũng không về.
Được một lúc sau Trần Bà vội vã đi vào cùng một người khác, đó chính là Thái Y Viện Viện Phán Phó Hạc.
Trần Bà trông thấy Đỗ Văn Hạo vẫn chưa đi, cả giận nói: “Đỗ đại nhân, sao đại nhân lại đùa với lão thân như vậy! Phó đại nhân vừa kiểm tra cho lão thân, bảo lão thân không hề trúng độc gì cả, ám khí của Đỗ đại nhân vốn không hề có độc, sao đại nhân lại lừa lão thân? Làm cho lão thân lo lắng cả ngày trời!”
Đỗ Văn Hạo cười nhạt: “Ngươi dám đem tính mạng của Võ Tiệp Trữ ra làm trò đùa, thì tại sao ta lại không cơ chứ? Nếu như ngươi cảm thấy ám khí của ta nên bôi chất độc vào mới thấy hấp dẫn, thì được thội, dù sao lần sau ta vẫn quay lại đây chữa trị cho Võ Tiệp Trữ. Nếu ngươi lại cản trở ta tiếp, thì ta cũng đành bôi độc lên ám khí của ta vậy, ha ha ha!”
Trần Bà tức giận, mặt đỏ tía tai, nhưng không thể phản bác lại được câu nào cả.
Phó Hạc đứng ngay đó hứ lên một tiếng, trợn mắt ra hiệu cho Trần Bà, sau đó tiến đến chắp tay nói với Đỗ Văn Hạo: “Thì ra là Đỗ đại nhân à! Lần trước do kẻ hèn này sức khỏe không được tốt, không thể tham dự lễ nạp thiếp của đại nhân được, nên vẫn chưa đến chúc mừng đại nhân, mong đại nhân thứ lỗi!”
“Không có gì!”
“Khà khà! Bệnh của Võ Tiệp Trữ vốn là do kẻ hèn này chữa trị, không ngờ Đỗ đại nhân cũng có nhã hứng với Võ Tiệp Trữ như vậy, nếu mà ở đây có người am hiểu thuật Hoa Đà như Đỗ đại nhân rồi, thì kẻ hèn này không dám múa rìu qua mắt thợ, vậy mong Đỗ đại nhân cứ chữa bệnh cho Võ Tiệp Trữ đi vậy!”
Đỗ Văn Hạo đáp: “Phó đại nhân nghĩ xa quá rồi, bổn quan cũng chỉ vì bị lão nô của Võ Tiệp Trữ bám lấy đòi bổn quan đến đây chữa cho bằng được, hơn nữa hiện giờ ta cũng là đang phụng chỉ chữa bệnh nơi hậu cung nữa, thế nên phàm có Phi Tần nào bị bệnh, bổn quan cũng nên có trách nhiệm đến khám chữa, chức trách của bổn quan là như vậy, không dám lười biếng mà bỏ bễ công việc. Chính vì vậy nên bổn quan mới đến đây xem xét tình hình, khi đến đây thì mới biết Phó đại nhân là người phụ trách bệnh tình của Võ Tiệp Trữ, vì thế cho dù bổn quan đã xem xét bệnh tình của Võ nương nương, nhưng vẫn chưa kê đơn thuốc gì cả. Phó đại nhân y thuật cao siêu, Đỗ mỗ thật cũng chẳng dám làm bừa.”
Sắc mặt của Phó Hạc lúc này mới giãn ra đôi chút, chắp tay nói: “Đỗ đại nhân đã xem xét tình hình cho Võ nương nương rồi, thì đại nhân có những biện chứng ra sao?”
Đỗ Văn Hạo đáp: “Đỗ mỗ cho rằng nương nương mắc phải nhiệt chứng (thân thể bị chất nóng xâm nhập, hoặc khí dương trong cơ thể quá thịnh làm cho trong người nóng và khó ở), không có gì đáng ngại cả.”
Phó Hạc kinh ngạc, sau đó mừng rỡ gật đầu tán đồng: “Đúng! Đúng rồi! Đỗ đại nhân đúng là sáng suốt, chỉ cần xem xét một chút thôi mà đã biện chứng chính xác như vậy, kẻ hèn này khâm phục vô cùng!”
“Phó đại nhân quá khen rồi, không ngờ kết quả chẩn đoán biện chứng bệnh của hai ta lại giống nhau đến như vậy, xin hỏi Phó đại nhân kê phương thuốc ra sao?”
Phó Hạc lắc lắc đầu đáp: “Nhiệt chứng, thì nên làm mát, cho nên chắc chắn sẽ phải dùng các bài thuốc có thuộc tính đắng và mát là chủ yếu, cộng thêm Tê Giác, Linh Dương Giác, Hoàng Liên tất cả đều phải dùng với liều lượng lớn, như vậy sẽ giải được nhiệt trong cơ thể.”
Đỗ Văn Hạo nghe xong khoát khoát tay nói: “Phó đại nhân kê thuốc quả nhiên sáng suốt, vậy bổn quan không làm phiền đại nhân nữa, xin được cáo từ!”
Phó Hạc chắp tay, nhìn theo bóng hình của Đỗ Văn Hạo đang khuất dần, khóe miệng hé lên một nụ cười hả hê đắc ý không dễ bị phát hiện của lão.
Ngày hôm sau, bệnh tình của Võ Tiệp Trữ quả nhiên có chuyển biến vô cùng tích cực, không những nhận ra được người khác, mà còn có thể húp cháo được nữa, đại tiện cũng đã thông, mặc dù vẫn còn một số đặc điểm của nhiệt chứng là phân vẫn còn màu đen, cứng, tiểu tiện thì vẫn có màu đỏ, vàng đục, nhưng như vậy cũng đã là tốt lắm rồi.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Sang ngày thứ ba, bệnh tình của Võ Tiệp Trữ đã có tiến triển tốt hơn, nóng ở trong người đã thuyên giảm đi rất nhiều, và bây giờ đã xuống được giường đi lại, mặc dù vẫn được cung nữ dìu đỡ, nhưng đây cũng là một biểu hiện tốt lành.
Trần Bà thấy vậy lại vô cùng hoang mang lo lắng, vội chạy đến Thái Y Viện tìm Phó Hạc bẩm báo: “Phó đại nhân, sự việc bây giờ kỳ lạ lắm! Bệnh tình của con hồ ly tinh Võ Tiệp Trữ hiện giờ đang có tiến triển rất tốt!”
“Ngươi nói sao?” Võ Hạc đứng phắt dậy.
“Hôm nay con hồ ly tinh đó đã tỉnh táo nhiều lắm rồi, đã có thể xuống giường húp hết nửa bát cháo, và còn nhận ra được người khác nữa cơ!”
“Sao lại như vậy được?” Phó Hạc chắp tay ra đằng sau đi đi lại lại trong phòng mấy vòng liền: “Ngươi mau mau quay về, cho con hồ ly tinh đó ăn mấy quả lê ngay, nhớ kỹ là phải chính mắt ngươi trông thấy con hồ ly tinh đó ăn hết mới thôi!”
“Ăn lê? Cái này có công hiệu gì không?”
“Cái này không cần ngươi phải quan tâm, cứ làm theo ý của ta là được rồi!”
“Vâng!” Nói xong Trần Bà quay đít đi thẳng về cung Lợi Càn.
Buổi hoàng hôn ban chiều, khi trời chạng vạng tối, gió thổi hiu hiu, thời tiết mấy hôm trước còn lạnh buốt, vậy mà bây giờ dường như khí hàn đã thôi hẳn, mà thay vào đó là nguồn khí ấm chan hòa, ngồi trong phòng cũng cảm thấy nhiệt độ ấm áp như ở bên ngoài vậy.
Dưới gốc mai trong cung Nguyệt Thanh của Lâm Tiệp Trữ, đã đặt sẵn một chiếc bàn trà gỗ đỏ cùng với hai chiếc ghế sạp mềm được chạm trổ tinh xảo. Đỗ Văn Hạo và Lâm Tiệp Trữ nương nương hai người đang ngồi nhâm nhi hũ rượu Nữ Nhi Hồng, trên bàn còn bày biện thêm vài đĩa đồ nhắm và hai đôi đũa. Lâm Tiệp Trữ ra hiệu bảo cung nữ đứng đó phục lui ra ngoài, để hai người được yên lặng thưởng thức hoa mai và hàn huyên với nhau.
Cổng của Hoàng Cung vẫn còn hơn một canh giờ nữa mới đóng. Do hôm nay Hoàng Thượng đến cung Thiên Nhan với Trần Mỹ Nhân, nên nàng ta buông tha Đỗ Văn Hạo sớm hơn thường lệ, chính vì thế Đỗ Văn Hạo cũng có thời gian rảnh rỗi hơn. Lâm Tiệp Trữ vốn đã cho người đứng chờ sẵn ở bên ngoài, chờ cho Đỗ Văn Hạo rời cung Thiên Nhan là mời hắn đến ngay cung Nguyệt Thanh uống rượu thưởng hoa.
Đỗ Văn Hạo đưa chén rượu Nữ Nhi Hồng tràn đầy hương thơm kiều diễm như nhánh hoa mai đỏ, hắn đưa lên mũi hít một hơi dài, rồi tấm tắc khen: “Thơm quá! Cũng không rõ là mùi thơm của hoa mai, hay là của chén rượu Nữ Nhi Hồng này nữa! Mà cũng có lẽ là của cả hai cũng nên. Còn gì thú vị hơn việc ngồi thưởng rượu bên gốc mai này nữa chứ!”
Lâm Tiệp Trữ cũng nâng chén cười đáp: “Đúng vậy, nhờ vào thần kỹ của tiên sinh mà gia mẫu của ta giờ đây đã xuống được giường đi lại rồi. Tính mệnh Gia mẫu của ta cũng như những nhành mai này vậy, vừa có bông này rụng đi thì đã có những bông khác nở rộ ra rồi, may mà có tiên sinh chữa trị cho gia mẫu, nếu không thì…”
Đỗ Văn Hạo đáp: “Nương nương đã quá khen rồi, đó là do lệnh gia mẫu hiền từ lương thiện, người tốt thì gặp được trời giúp, gặp nạn thì cũng tai qua nạn khỏi mà thôi. Nào! Mới ngửi mùi thơm của rượu thôi mà nước miếng của vi thần đã chảy hết cả ra rồi, mời nương nương! Chúng ta nâng trước một chén đã!”
Lâm Tiệp Trữ nhoẻn miệng cười đáp: “Lâm Duyệt chúc tiên sinh một chén!”
“Không dám! Mời nương nương!”
Hai người cùng nhìn nhau cười, sau đó cạn luôn chén rượu.
Cứ như vậy hai người một bên nói về hoa mai và các chuyện khác, một bên nhắm rượu thưởng thức cảnh đẹp. Sau khi uống xong mấy chén, khuôn mặt của Lâm Tiệp Trữ cũng đã ửng hồng, cứ nghe thấy Đỗ Văn Hạo xưng mình là nương nương, bèn dịu dàng nói: “Lâm Duyệt cảm tạ đại nhân cứu trị cho gia mẫu, cũng biết tiên sinh là người trượng nghĩa, từ nay về sau đại nhân cũng đừng khách khí với Lâm Duyệt nữa, từ hôm nay xin đại nhân cứ trực tiếp gọi tên của Lâm Duyệt là được rồi!”
“Cái này vi thần không dám!”
“Lẽ nào tiên sinh lại coi khinh Lâm Duyệt như vậy?”
“Không không! Vi thần, cái này…” Đỗ Văn Hạo nhất thời không biết phải nói thế nào cho phải.
Lâm Tiệp Trữ mỉm cười đáp: “Khi không có người ngoài, tiên sinh cứ gọi tên của ta, hoặc là tỷ tỷ cũng được, ta cũng sẽ gọi tên thân mật của tiên sinh, đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên tự của tiên sinh nữa?”
Người Trung Quốc cổ thời xưa rất hay kỵ húy người khác gọi đích danh của mình, và coi đó là hành động vô lễ, bất lịch sự, thế nên người Trung Quốc khi xưa ngoài họ tên vốn có của họ ra, bọn họ thường hay lấy thêm tên “tự”, công dụng của tên “tự” chính là dùng để người khác xưng hô, kêu gọi ví dụ như: Quan Vũ họ là Quan tên là Vũ, tự là Vân Trường, nên người ta hay gọi là Quan Vân Trường; Gia Cát Lượng tên tự là Khổng Minh, người ta cũng hay gọi là Gia Cát Khổng Minh, hoặc Khổng Minh, chứ không trực tiếp gọi tên Gia Cát Lượng là lẽ như vậy.
Nhưng Đỗ Văn Hạo là người đến từ thế giới hiện đại, mà ở thời kỳ này thì làm gì còn người nào lấy tên tự nữa, khi nghe Lâm Tiệp Trữ hỏi như vậy, Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy ái ngại, thẹn thùng đáp: “Vi thần chưa có tên tự.”
Lâm Tiệp Trữ cũng hơi cảm thấy bất ngờ, nhưng ngay sau đó đã mỉm cười nói: “Không sao, tiên sinh bây giờ cũng có thể lấy một tên tự được mà, cũng vẫn chưa muộn.”
“Vi thần, vi thần không biết lấy tên tự như thế nào cả, hay là nương nương lấy hộ thần một cái tên tự vậy.”
Lâm Tiệp Trữ trợn mắt nhìn hắn một cái nói: “Vừa mới ra kèo là không được gọi nương nương nữa rồi, tiên sinh coi khinh Lâm Duyệt đến mức vậy sao?”
Đỗ Văn Hạo vội vã đáp: “Không dám, vi thần à không, Văn Hạo cung kính không bằng tuân lệnh, mong Lâm tỷ tỷ hãy đặt cho Văn Hạo một cái tên tự.”
“Phải thế chứ!” Lâm Tiệp Trữ nhìn hắn rồi nhoẻn miệng cười: “Tiên sinh đã muốn ta đặt cho tiên sinh tên tự, vậy tiên sinh phải uống hết một chén để tỏ lòng rõ tấm lòng trước mới được!”
“Cái này là lẽ đương nhiên!” Đỗ Văn Hạo rót đầy chén rượu, đưa lên ‘ực’ luôn một tiếng cạn sạch chén rượu.
Lâm Tiệp Trữ chắp tay cười nói: “Tửu lượng của tiên sinh quả sinh phi phàm, tính tình lại sảng khoái, độ lượng! Hay lắm! Lâm Duyệt cũng xin cạn với đại nhân một chén!” Lâm Tiệp Trữ nói xong cũng ngửa miệng lên uống cạn chén rượu.
Lâm Duyệt đứng dậy, ngước đầu nhìn lên nhành mai phía trên, liền trầm ngâm nói: “Tiên sinh y thuật vô cùng cao siêu, e rằng trên đời này ít người sánh kịp, với trình độ y thuật này của tiên sinh, sau này chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn, như con thuyền dương buồm hùng dũng ra biển khơi vậy! Hiện giờ, tiên sinh như cánh buồn căng tràn sức gió, đang nóng lòng chờ đợi để được căng buồm ra khơi. Theo ngụ ý của Lâm Duyệt, tiên sinh nên lấy tên tự là Vân Phàm (Vân Phàm có nghĩa là cánh buồm trước gió), tiên sinh thấy sao?”
“Vân Phàm? Tên hay quá!” Đỗ Văn Hạo mừng rỡ đứng dậy cúi người tạ lễ: “Đa tạ tỷ tỷ đã ban tên tự, sự kỳ vọng của tỷ tỷ Văn Hạo khắc cốt ghi tâm, không bao giờ dám quên.”
Hai người đang nói chuyện, thì có một viên thái giám vội vã chạy đến bẩm báo: “Bẩm báo nương nương, Đỗ đại nhân, ngoài cung có Diệp công công của cung Lợi Càn đến cầu kiến, nói là bệnh tình của Võ Tiệp Trữ đột nhiên chuyển biến nghiêm trọng, mời Đỗ đại nhân đến đó cứu chữa.”
Đỗ Văn Hạo lấy làm kinh hãi, vội quay ra chắp tay nói với Lâm Tiệp Trữ: “Bẩm nương nương! Vi thần phải đi xem một chuyến xem sao.”
Lâm Tiệp Trữ gật đầu đồng ý: “Nhanh lên! Trời sắp tối, Hoàng cung sắp đóng cổng rồi! Ta chờ tiên sinh quay lại.”
“Đa tạ!” Đỗ Văn Hạo vội vã đi ra ngoài cổng, thấy lão thái giám Diệp công công đã đứng chờ ở đó tự bao giờ, nước mắt giàn dụa nói: “Đại nhân, không xong rồi, nương nương bị điên mất rồi!”
“Cái gì? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Lão nô cũng không biết nữa, mời đại nhân mau mau đi xem!”
Đỗ Văn Hạo đi theo Diệp công công đến tẩm cung của Võ Tiệp Trữ, Trần Bà trông thấy Đỗ Văn Hạo đi đến cũng muốn đứng ra ngăn chặn, nhưng rồi lại không dám và cũng không biết ngăn cản bằng cách nào cả.
Đỗ Văn Hạo vội vã xông thẳng vào bên trong tẩm cung, chỉ nghe thấy trong đó truyền ra những tiếng gào thét rợn người, cùng với tiếng kêu vỡ loảng xoảng. Bên ngoài cổng có mấy đứa cung nữ, đứa nào đứa đấy đều ôm đầu hoảng hốt, có mấy đứa đầu bị rách toạc, máu me be bét đang đứng đó kêu khóc thảm thiết, còn có đứa thì chân dẫm vào mảnh sành vỡ, máu chảy không ngừng.
Hỏi ra thì mới biết, Võ Tiệp Trữ tự nhiên phát cuồng đập vỡ tất cả những gì có thể đập, trong tay lại cầm một con dao gọt hoa quả, chém lung tung, loạn xạ.
Võ Tiệp Trữ đối với người nào cũng rất khiêm nhường lễ phép, vậy mà bây giờ lại phát cuồng, chém người như chém chuối như vậy, nên ai cũng tỏ ra bất ngờ và sợ hãi.
Cũng may là cái rèm che trước cửa phòng làm bằng bông dầy, do mấy hôm trước gió lạnh tràn về, nên mới treo cái rèm bông này lên thay cho chiếc rèm mỏng trước đó. Khi Võ Tiệp Trữ phát cuồng, thì bọn cung nữ trong phòng đã chạy hết ra ngoài, Võ Tiệp Trữ thấy vậy cũng cầm dao đuổi theo, ra đến cửa thì bị hai đứa cung nữ to khỏe nhanh tay cầm lấy hai đầu chiếc rèm bông, mỗi người một bên, chắn ngang ngay cửa, nên Võ Tiệp Trữ mới không chạy ra ngoài đả thương người khác được nữa.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy, bảo mấy người bị thương mau tới Thái Y Viện băng bó, trị liệu vết thương, còn mình thì tiến bước xông thẳng vào phía trong phòng, hai đứa cung nữ kéo chiếc rèm bông thấy vậy, kêu lên: “Đại nhân đừng vào! Trong tay của nương nương có dao, nương nương đã chém mấy người rồi!”
Đỗ Văn Hạo quát lên: “Nhỡ nương nương cầm dao, tự làm thương bản thân mình thì làm sao? Phải cứu nương nương trước đã!”
“Sợ bị chém thì mau cút hết!”
Đỗ Văn Hạo vén rèm phi thẳng người vào bên trong, thì thấy trong phòng bừa bộn, các thứ lung tung, tanh bành hết cả lên, chỗ nào cũng có mảnh vỡ, cái bình phong mầu tím giờ đây đã bị chém nham nhở nằm ngay dưới đất. Võ Tiệp Trữ tóc tai lòa xòa, cả thân váy dài mầu tím, giờ đây đã rách bươm không còn hình dạng, trong tay cầm một con dao gọt hoa quả, đang chém loạn xạ lung tung trong phòng.
“Nương nương!” Đỗ Văn Hạo vội đưa tay ra, tìm mọi cách nói chuyện với Võ Tiệp Trữ: “Nương nương, vi thần là Đỗ Văn Hạo đây! Thần là Thái Y của Thái Y Viện, nương nương đừng sợ! Đưa dao cho thần, thần sẽ chữa trị cho nương nương, có được không?”
Võ Tiệp Trữ lập tức quay người lại, nhìn chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, sau đó nàng đưa dao nhào đến định chém Đỗ Văn Hạo!
Đỗ Văn Hạo thấy vậy cũng sợ đến kêu cha kêu mẹ, ôm đầu chạy luôn ra ngoài.
Mấy đứa cung nữ trông thấy hắn ôm đầu hốt hoảng, mặt mũi tái mét chạy ra ngoài như vậy, cũng thấy buồn cười, nhưng trong lúc nguy hiểm như thế này, không ai có thể cười được, hai đứa cung nữ thấy Đỗ Văn Hạo chạy ra ngoài, bèn vội vàng căng lại cái rèm bông, ngăn không cho Võ nương nương xông ra ngoài chém hắn.
Chỉ nghe thấy Võ Tiệp Trữ cầm dao đâm chém cái rèm che bùm bụp, may mà cái rèm này cũng khá dầy, hơn nữa con dao gọt hoa quả trong tay của Võ Tiệp Trữ cũng thuộc dạng dao nhỏ, không sắc lắm, Võ Tiệp Trữ cũng chỉ chém lung tung vậy thôi, chứ cũng không có chủ ý xông ra ngoài, chứ nếu không cái rèm che này cũng không ngăn cản được nàng.
Đỗ Văn Hạo vốn định ỷ vào cái áo Nhuyễn Vi Giáp để khắc chế Võ Tiệp Trữ, nhưng ai dè Võ Tiệp Trữ cứ nhè cái đầu của hắn ra mà chém, mà đầu của hắn thì cũng có gì bảo vệ đâu, Đỗ Văn Hạo lại không biết võ, nên trong lúc hỗn loạn hắn cũng đánh mất luôn cái khí thế anh hùng mới đầu của hắn, cắp giò lên chạy mất dạng.
Sau khi bình tĩnh lại, Đỗ Văn Hạo nhìn khắp sân vườn một lượt muốn tìm cái khiên hay cái gì đó để đỡ đòn, nhưng trong một chốc một lát hắn cũng chẳng tìm thấy cái vũ khí gì ra hồn cả, bên trong phòng, Võ Tiệp Trữ vẫn gào thét vung dao chém loạn xạ. Đỗ Văn Hạo lại sợ Võ Tiệp Trữ cầm dao tự đâm vào người mình, nên gấp rút nói luôn với Diệp công công: “Công công cởi cái bông ra cho ta mượn! Nhanh lên!”
Mấy hôm nay trời cũng trở lạnh, Diệp công công tuổi cao sức yếu, nên mặc chiếc áo bông khá dầy, nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy cũng không biết hắn định làm gì, nhưng vẫn cởi áo bông ra đưa cho hắn, trong tình thế nguy hiểm như thế này, Diệp công công cũng không muốn hỏi Đỗ Văn Hạo nhiều làm gì cho mất thời gian.
Đỗ Văn Hạo quấn chiếc áo bông lên cánh tay trái, vén rèm lên, lại xông vào phía trong lần nữa.
Võ Tiệp Trữ lại trông thấy Đỗ Văn Hạo xông vào, lại xông đến cầm dao bổ thẳng vào đầu hắn một lần nữa.
Đỗ Văn Hạo đưa tay trái lên đỡ, con dao chém thẳng vào tấm áo bông quấn trên tay trái của hắn. Đỗ Văn Hạo định thuận thế cướp luôn con dao trên tay của Võ Tiệp Trữ, không ngờ nàng sau khi bị điên, động tác vô cùng nhanh nhẹn, tay nàng thu luôn con dao lại, cứa đứt tung chiếc áo bông quấn trên tay của hắn, rồi đâm thẳng luôn vào bụng hắn. Đỗ Văn Hạo không thèm tránh né, khi con dao đâm thẳng vào bụng hắn, thì tay của hắn đã đưa ra định chộp lấy tay cầm dao của Võ Tiệp Trữ, ai dè hắn lại chộp trượt, Võ Tiệp Trữ lại rất nhanh thu dao về, cứa luôn một đường trên tay phải của hắn.
Cứ như vậy mấy hồi, chiếc áo bông trên tay tái của hắn bị đâm thủng lỗ chỗ, rách tả tơi, vùng bụng và ngực của hắn cũng xơi hai ba nhát đâm, nhưng may mà có áo bông và áo giáp Nhuyễn Vi Giáp bảo vệ nên hắn mới không bị thương.
Cuộc chiến tay không cướp dao này làm hắn học được một quy luật trong thực chiến.
Khi Võ Tiệp Trữ muốn đâm vào bụng hắn lần nữa, thì tay trái của Đỗ Văn Hạo đã kẹp được con dao trong tay của Võ Tiệp Trữ, tay phải cùng với thân thể của hắn vội vàng đè thẳng lên người, ép sát thân hình mảnh dẻ của nàng xuống đất, rồi tay phải giật luôn lấy con dao trong tay nàng.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Võ Tiệp Trữ sau khi bị Đỗ Văn Hạo đè xuông, tay vẫn nắm chặt con dao, thân hình quằn quại, dẫy dụa hòng thoát khỏi tư thế bị Đỗ Văn Hạo đè lên.
Đang trong lúc Đỗ Văn Hạo không biết phải làm cách nào, thì thấy một cây trâm cài đầu trên bộ tóc lòa xòa rối bù của nàng, hắn vội cầm lấy, dùng nó đâm thẳng vào huyệt Khúc Trì của Võ Tiệp Trữ.
Tay phải của Võ Tiệp Trữ đột nhiên cảm thấy nhức mỏi vô cùng, tay cầm dao bây giờ cũng cảm thấy không còn lực nữa, Đỗ Văn Hạo thừa cơ bẻ ngược ngón tay của nàng ra, rồi cầm lấy con dao quăng ra phía xa.
Võ Tiệp Trữ vẫn phát cuồng, quằn quại vùng vẫy dưới người hắn, Đỗ Văn Hạo bất đắc dĩ chộp lấy chân và tay của nàng, dùng cây trâm cài đầu châm vào các huyệt Thần Môn, Nội Quan và Thái Xung để Võ Tiệp Trữ bình tĩnh trở lại.
Cuối cùng Võ Tiệp Trữ cũng trở nên ngoan ngoãn hơn trước, nàng thở hổn hển nặng nhọc, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào Đỗ Văn Hạo, người đang đè lên mình.
Đỗ Văn Hạo lúc này mới nhẹ nhàng đưa tay ra vuốt mái tóc bù xù của nàng, âu yếm an ủi: “Võ nương nương, đừng sợ, vi thần là Đỗ Văn Hạo, là Thái Y, vi thần đến đây để chữa bệnh cho nương nương, xin nương nương cứ yên tâm.”
Võ Tiệp Trữ lúc này thần chí đã tỉnh, lại nghe thấy một giọng trầm ấm ngọt ngào như vậy, không kìm được ôm luôn lấy cổ của Đỗ Văn Hạo khóc lớn.
Tiếng khóc của nàng vọng lên thê lương, chua chát, tuyệt vọng vô cùng, nàng khóc như thể muốn đem hết những uất ức trong người thông qua tiếng khóc này mà phát tác hết ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo lật người, quỳ xuống, định đỡ Võ tiệp trữ đứng dậy, nhưng nàng bất kể sống chết, cứ ôm chặt lấy cổ của Đỗ Văn Hạo, tâm trạng vô cùng kích động, hoảng loạn khóc lên rưng rức.
Đỗ Văn Hạo đành phải quỳ xuống, ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng âu yếm vuốt ve bộ tóc lòa xòa nhưng mượt mà như lụa của nàng, rồi lại cất giọng trầm ấm an ủi.
Bên tai hắn vọng đến giọng nói già nua của Diệp công công: “Nương nương không sao rồi! Đỗ đại nhân đến đây chữa bệnh cho nương nương rồi, xin nương nương bỏ Đỗ đại nhân ra, để đại nhân chữa bệnh cho nương nương.”
Võ Tiệp Trữ dường như chẳng thèm để ý gì cả, cứ ôm lấy Đỗ Văn Hạo khóc rấm rứt, Đỗ Văn Hạo đành phải nhấc chân của nàng lên quắp vào hông của hắn, rồi ôm lấy nàng. Thân hình yêu kiều, nhỏ nhắn của Võ Tiệp Trữ nằm gọn trong lòng của hắn, Đỗ Văn Hạo cảm nhận thấy thân thể của nàng nóng như một lò lửa vậy.
Đỗ Văn Hạo ôm nàng đứng dậy rồi từ từ đi đến bên giường, mấy đứa cung nữ đi theo vội vã tiến lên trước, trải lại chăn gối, sắp xếp lại cho gọn gàng.
Đỗ Văn Hạo cẩn thận đặt nàng nằm lên giường, nhưng Võ Tiệp Trữ vẫn không chịu buông hắn ra, Đỗ Văn Hạo bất đắc dĩ cũng ngồi lên giường, để mặc Võ Tiệp Trữ rúc vào lòng của hắn khóc. Đỗ Văn Hạo liền quay ra hỏi Diệp công công và mấy đứa cung nữ: “Nương nương làm sao mà lại phát cuồng như vậy?”
Mấy đứa cung nữ cùng nhìn nhau, lầm bầm cái gì đó không rõ cho lắm.
Đỗ Văn Hạo lại hỏi: “Vậy trước khi nương nương phát cuồng có uống hay ăn thứ gì bậy bạ không?”
Tịch Mai nghĩ một lúc rồi đáp: “Thuốc thì không có uống, nhưng có ăn một quả lê do Kim Cúc gọt.”
Đỗ Văn Hạo nhíu mày hỏi: “Lê? Bệnh của nương nương thế này thì không được ăn lê!”
Kim Cúc e dè đáp: “Tại sao vậy? Bệnh của nương nương không phải là nhiệt chứng sao? Cha của tiện nữ nói rằng, lê có thể giảm nóng!”
Đỗ Văn Hạo trợn mắt quát: “Ngươi thì biết cái gì? Thức ăn cũng là thuốc, ăn uống bậy bạ lung tung thì bệnh lại càng nặng thêm,” Nói xong hắn quay đầu lại nói với Diệp công công: “Diệp công công, về sau công công phải luôn ở bên cạnh nương nương, không được phép cho nương nương ăn bất cứ thứ gì hạ hỏa, giảm nhiệt, mong công công ghi nhớ trong lòng!”
Diệp công công cùng những người khác khom người đồng ý..
Lúc này, thì nghe thấy có tiếng bên ngoài truyền đến: “Phó Hạc Phó đại nhân đến!”
Đỗ Văn Hạo thất kinh, nhất định không thể để cho lão già này trông thấy tình cảnh trước mắt này, nếu không, không biết lão ta lại định giờ trỏ gì ra nữa. Trong tay của Đỗ Văn Hạo sẵn có cây trâm, bèn chọc luôn vào huyệt Kiên Tỉnh của Võ Tiệp Trữ, làm cho nửa thân hình của nàng cảm thấy tê liệt, Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng gỡ nàng ra khỏi lòng mình, đứng dậy đi ra bên cửa sổ, gỡ bỏ cái áo quấn quanh cái tay của mình, rồi vứt nó vào góc tường.
Võ Tiệp Trữ khóc nhìn Đỗ Văn Hạo, đưa tay ra kéo lấy hắn, Diệp công công vội vàng nắm luôn lấy tay của nàng, an ủi: “Nương nương, Phó đại nhân đến rồi, ông ta đến khám bệnh cho nương nương đó.”
Võ Tiệp Trữ rùng mình một cái, rồi ngoan ngoãn nghe lời Diệp công công, nằm cuộn tròn trên giường khóc rưng rức.
Phó Hạc vén rèm bước vào, trông thấy trong phòng đồ đạc bừa bãi, tung tóe khắp nơi, thì vô cùng kinh ngạc, nhưng khi trông thấy Đỗ Văn Hạo thì lại không cảm thấy kinh ngạc, hiển nhiên là ông ta đã được người báo trước là Đỗ Văn Hạo đã đến.
Phó Hạc chắp tay đáp: “Đỗ đại nhân, đại nhân đến nhanh thật đấy!”
“Bổn quan hay tin Võ Tiệp Trữ đột nhiên phát cuồng nên vội chạy đến đây xem tình hình thế nào, bổn quan phụng chỉ vào hậu cung chữa bệnh, do vậy có chuyện nghiêm trọng như vậy xảy ra, dĩ nhiên phải đến kiểm tra tình hình chứ!”
“Đúng vậy! Không biết nương nương tại sao lại phát cuồng như vậy?”
Đỗ Văn Hạo thản nhiên trả lời: “Cái này phải hỏi Phó đại nhân chứ nhỉ, đại nhân mới là người phụ trách chữa bệnh chính cho nương nương mà! Bổn quan chẳng qua là đến đây thăm dò, kiểm tra tình hình mà thôi. Nếu mai sau Hoàng Thái Hậu có hỏi đến, cũng có cái để mà trả lời!”
Phó Hạc nhếch mép cười: “Đỗ đại nhân quả nhiên rất tận tâm với trức trách của mình!”
“Ha ha! Phó đại nhân đã đến đây rồi, thì bổn quan xin cáo từ vậy.” Đỗ Văn Hạo nói xong chắp tay ra sau lưng cáo từ ra về.
Phó Hạc nhìn theo bóng hình mang đầy vẻ thần bí của Đỗ Văn Hạo, bất giác cảm thấy bất an trong vô cùng. Phó Hạc sau một hồi chẩn đoán, viết một bài thuốc rồi cũng rời khỏi cung Lợi Càn ra về.
Phó Hạc cố tình đi rất chậm, quay đầu lại nhìn một cái, rồi rất nhanh vòng vào trong ngọn núi giả gần đó, đứng nhìn quanh như đang chờ đợi một điều gì đó.
Một lúc sau, thì thấy Trần Bà đem theo một đứa cung nữ Kim Cúc đi đến, cung kính cúi người chắp tay thi lễ với Phó Hạc: “Lão Thân bái kiến Phó đại nhân!”
Phó Hạc quay đầu lại, hằn học nhìn vào mặt của Trần Bà, Trần Bà hoảng hốt cũng quay lại nhìn chằm chằm vào đứa cung nữ nọ: “Kim Cúc, ta bảo ngươi cho Võ Tiệp Trữ ăn lê, ngươi cho Tiệp Trữ ăn chưa vậy?”
“Dạ! Cho rồi!” Cung nữ Kim Cúc run rẩy đáp: “Nô tỳ làm theo đúng sự giao phó của Bà Bà, nô tỳ tận mắt nhìn thấy nương nương ăn hết lê mới thôi!”
Nét mặt của Phó Hạc không có chút gì thay đổi cả, Trần Bà thấy thế vội giang tay ra tát cho Kim Cúc một cái, làm cho mặt của Kim Cúc bị đánh lật hẳn sang một bên: “Ăn rồi? Ăn rồi sao Tiệp Trữ vẫn không có biểu hiện gì hả?”
“Đúng là ăn rồi mà, nương nương ăn xong thì phát cuồng cầm dao chém người, gặp ai là chém người đó, đều do Đỗ đại nhân đến chữa khỏi cho nương nương, làm sao mà trách nô tỳ được chứ!”
“Không trách được ngươi ư?” Trần Bà lại giơ tay tát vào mặt Kim Cúc một cái nữa.
“Thôi! Đủ rồi! Nó không nói dối đâu, theo phán đoán của ta, Võ Tiệp Trữ đúng là ăn lê xong thì có biểu hiện phát cuồng như vậy.”
Trần Bà vội cười đáp: “Phó đại nhân quả đúng là một thần y, mới cho con tiện nhân đó ăn một quả lê mà nó phát cuồng đến như vậy, quả nhiên lợi hại, lợi hại vô cùng! Ý, nhưng mà kỳ lạ thật đó, trong quả lê đó có bôi thuốc độc gì mà làm cho con tiện nhân đó ăn vào lại bị điên như vậy?”
“Các ngươi đúng là chỉ biết trò hạ độc vớ vẩn!” Phó Hạc cười nhạt, vẻ mặt dương dương tự đắc: “Các ngươi không hiểu bệnh của Võ Tiệp Trữ thực ra là giả nhiệt chân hàn! Cái nóng của Võ Tiệp Trữ thực chất chỉ là hiện tượng giả bên ngoài mà thôi! Bệnh tình thực chất của Tiệp Trữ chính là hàn chứng! Theo nguyên lý mà nói thì bệnh này nên phò dương (làm tăng thân nhiệt bằng các bài thuốc trung y), nhưng lúc này mà cho ăn lê, thì sẽ gia tăng tính hàn, chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa làm cho bệnh đã nặng lại càng nặng thêm, vì lê thuộc tính âm hàn, chính vì thế nên Võ Tiệp Trữ mới bị phát cuồng như vậy, các ngươi đã hiểu chưa? Dùng thuốc trị bệnh để giết người, đó mới là cao thủ đó!”
Trần Bà và Kim Cúc đều cười lên vui sướng, luôn miệng khen Phó Hạc tài giỏi.
Phó Hạc đáp: “Phương pháp của ta làm, một là gia tăng hàn chứng trong cơ thể của Võ Tiệp Trữ, hai là muốn thăm dò xem bệnh của Võ Tiệp Trữ tại sao lại được chữa khỏi!” Phó Hạc quét mắt nhìn lại một lượt Trần Bà và Kim Cúc, chầm chậm nói: “Đỗ Văn Hạo chắc chắn là cũng chẩn đoán ra được bệnh của Võ Tiệp Trữ là giả nhiệt chân hàn”
“Hôm nọ hắn nói với ta bệnh tình của Võ Tiệp Trữ là nhiệt chứng là cố tình nói sai! Nên ta đoán chắc rằng, bệnh tình của Võ Tiệp Trữ đột nhiên có chuyển biến tốt, chắc chắn là do Đỗ Văn Hạo giở trò đằng sau lưng ta! Hai người bọn ngươi để ý, theo dõi hắn kiểu gì mà để hắn giở trò được vậy?”
Trần Bà và Kim Cúc đều cúi đầu miệng im như thóc, không dám ho he câu nào.
Phó Hạc chắp tay ra sau lưng lạnh lùng nói: “Nếu như bệnh tình của Võ Tiệp Trữ đột nhiên được chữa khỏi một cách đột ngột, đáng ngờ như vậy, Trần Mỹ Nhân chắc chắn sẽ trách tội chúng ta, đến lúc đó các ngươi chỉ có nước tự cắt đầu mình xuống mà tạ tội thôi!”
Trần Bà và Kim Cúc nghe xong hốt hoảng quỳ xuống, cuống quýt dập đầu xin tha tội.
Kim Cúc nói: “Nô tỳ nghi ngờ việc này chắc chắn có liên quan tới Diệp công công!”
Phó Hạc dơ chân lên đạp luôn một cái: “Cái này cũng cần nhà ngươi phải nghi ngờ sao? Chắc chắn là do cái lão già đó giở trò rồi! Cái chính là rốt cuộc lão ta giở trò gì mới được cơ chứ! Cái này ngươi đã điều tra rõ ràng ra chưa?”
Trần Bà nghiến răng ken két đáp: “Xin đại nhân cho lão thân một chút thời gian, lão thân nhất định sẽ chộp được lão ta, xem lão ta giở trò quỷ gì!”
“Ừm, bổn quan tin tưởng các ngươi một lần nữa, nếu Võ Tiệp Trữ không chết, thì các ngươi sẽ phải chết!”
“Tuân lệnh! Lão thân đã nhớ rồi!” Trần Bà dập đầu đáp.
Đêm hôm khuya khoắt, cánh cửa bên của cung Lợi Càn hé mở nhưng không hề phát ra một tiếng động nào dù là nhỏ nhất, bóng dáng của Tịch Mai, nô tỳ thân cận của Võ Tiệp Trữ phóng vụt ra ngoài, nhờ vào sự che đậy của màn đêm, nhẹ nhàng kín đáo đi đến bên ngọn núi giả cách tường của khuôn viên không xa. Tịch Mai nhìn quanh nhìn quất xem có ai không, rồi lặng lẽ chui luôn vào trong ngọn núi giả đó.
Một lúc sau Tịch Mai chui ra, trong tay có cầm một cái bao ôm trước ngực, sau đó chạy vội về phía chiếc cổng bên của cung Lợi Càn, mở cửa ra nhanh chóng chui vào bên trong rồi lập tức đóng cửa lại.
Tịch Mai vội vã đi về tẩm cung, đi vào trong phòng của mình, cài cửa cẩn thận, rồi lấy ra một cái nồi đất dùng để sắc thuốc ở dưới gầm giường ra, sau đó lấy cái bao ở trong người rồi lại cẩn thận xé nó ra, thì ra ở trong bao này đựng toàn là lá thuốc đông y, trong đó còn có một tờ giấy, trên đó viết cách đun và dùng thuốc.
Tịch Mai xem xong, đốt luôn tờ giấy đó, rồi cho thuốc vào trong cái nồi đất, đổ nước vào, bắt đầu sắc thuốc.
Được một lúc sau, thuốc đã sắc xong, Tịch Mai đem nồi thuốc đặt ra một bên, lúc này mới thở hắt ra nhẹ nhõm, sau đó nàng thổi đèn, lên giường đi ngủ.
Nhưng Tịch Mai không hề biết rằng, từ lúc nàng đi lấy và sắc thuốc, luôn có một đôi mắt nham hiểm, theo dõi hành động của nàng từng ly từng tý một.
Sáng ngày hôm sau, bát thuốc được sắc cho Võ Tiệp Trữ dưới sự giám sát của Trần Bà đã được sắc xong, đích thân Trần Bà bưng lên cho Võ Tiệp Trữ.
Tịch Mai dìu Võ Tiệp Trữ ngồi dậy, cầm lấy một chiếc gối đặt ra phía sau lưng của Võ Tiệp Trữ, để Võ Tiệp Trữ ngồi dựa vào đó, rồi tiếp lấy bát thuốc trên tay của Trần Bà, nhấp thử xem thuốc có nóng không.
Đúng lúc này thì bỗng nghe thấy loảng xoảng, Trần Bà vội quay người lại nhìn, thì thấy bộ ấm chén dùng để uống trà đã rơi hết xuống đất, vỡ loảng xoảng, Diệp công công đứng ngay gần đó cười gượng gạo: “Xin lỗi! Lão nô vô ý quá!”
Trần Bà cười khẩy lên một tiếng, rồi bất thình lình thân hình to lớn của bà ta đột nhiên phóng vù đến bên giường của Võ Tiệp Trữ. Đét lên một tiếng giòn tan, hai tay của bà ta đã chộp lấy hai cổ tay của Tịch Mai. Trên hai tay của Tịch Mai lúc này mỗi bên đều cầm một bát thuốc đầy ứ ự!
Trần Bà phá lên cười ha hả: “Con ranh con, dám giở trò quỷ trước mặt ta hả? Ta bảo là tại sao nương nương lại đột nhiên phát cuồng như vậy, hóa ra là ngươi hoán đổi bát thuốc của nương nương! Ngươi muốn chết rồi phải không!” Trần Bà nói xong, hai tay kẹp lấy giành luôn lại hay bát thuốc lại, rồi thuận chân đạp luôn Tịch Mai một cái ngã dúi dụi.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc