“Tướng quân nhà ta mặc dù đã đến tu vi Quỷ Vương hậu kỳ, nhưng chỉ có thể tu luyện tới Bát U Minh Động, muốn tiến nhập Cửu U Minh Động thật là chuyện không có khả năng, dù có bước vào tu vi Quỷ Thánh, cũng chỉ có thể đi vào một đoạn ngắn, nếu muốn tiến vào đáy động không có tu vi Quỳ Thánh hậu kỳ thì không được.” Ngu Cơ mỉm cười nói.
Dược Thiên Sầu gật đầu. việc này hắn có nghe nói qua, câu trả lời của Ngu Cơ chỉ để hắn càng thêm xác định, hắn nhíu mày nói: “Ý tứ của phu nhân là nói. dù tu vi nhân loại có đạt được Hóa Thần kỳ. nhưng không tới Hóa Thằn hậu kỳ cũng không thế tiến nhập được?”
“Tiên sinh có điều chẳng biết. Cửu U Minh Động chính là một con đường duy nhất tiến nhập Minh giới dành riêng cho quỷ tu. cũng không phải những cao thủ có tu vi tương đương như vậy là có thể vào.” Ngu Cơ nói đến đây. bước chân nhẹ nhàng, trên mặt hiện lên thằn tình khổ sờ yếu ớt than thờ: “Nhân sinh trên đời, phúc họa khó định, có người gặp tai nạn hoặc kiếp nạn, trong số nhưng người chết không được bình thường này, thường thường có chút người có oán khí sâu vồ cùng, không muốn tiêu trừ ký ức kiếp trước đi đầu thai, nên khó nhập luân hồi. Vì vậy liền lưu lại cuộc sống chuyển tu quỷ tu một đạo, nếu như tu vi thành công, giải quyết được nguyện vọng lúc còn sống. Ai! Tướng quân nhà ta là một trong số đó.”
Dược Thiên Sầu cười nói: “Xem ra người cùng chung chí hướng với Mông tướng quân thật đúng là không ít, thí dụ như phu nhân và thủ hạ của tướng quân hơn mười vạn đại quân, sau khi chết cũng đi theo tướng quân không rời không bỏ. thật là khó khăn cùng đáng quý.”
“Người chết vạn sự khoảng không; có mấy người còn lưu luyến? Nếu không phải lúc còn sống uy vọng của tướng quân trong quân cực cao. những quân sĩ chết trận có mấy ai chịu đi theo tướng quân, sợ rằng đều đã sớm tự đi đầu thai.” Ngu Cơ lắc đầu cười khổ nói.
Dược Thiên sầu từ trong giọng nói cùa nàng nhận ra vẻ bất đắc dĩ. hơi sửng sốt nói: “Lẽ nào sau khi chết làm quỷ tu không tốt sao? Nghe nói quỷ tu không gặp kiếp nạn ngoài ý muốn thì sẽ vĩnh viễn bất diệt.”
“Vậy tiên sinh có biết quỷ tu nếu gặp kiếp nạn ngoài ỷ muốn thì sẽ có hạ tràng gì không?” Ngu Cơ hỏi ngược lại một câu, cười khỗ: “Quỷ tu gặp phải ngoại kiếp, sẽ hồn phi phách tán. thần hình câu diệt, vĩnh viễn không được siêu sinhẵ”
Mấy người nhìn nhau. Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói: “Tại sao có thể như vậy?”
“Tiên sinh không ở trong cuộc nên không biết mà thôi.” Ngu Cơ cười khổ nói: “Quỷ tu tuy có vô hạn âm thọ. nhưng muốn tu thành chính quả hao tốn thời gian dù là yêu hay người cũng không so nổi, người và yêu tu luyện đến mức tận cùng, chi cần chịu qua khảo nghiệm của thiên kiếp, liền có thể phi thăng, đi lên tiên giới. Dù cho gặp phải thiên kiếp bỏ mình, cùng lắm thì chuyển thế đầu thai lần nữa. Quỳ tu lại không giống, sau khi không vào Minh giới thì đã là cử chi nghịch thiên, khổ tu đến mức tận cùng. muốn vào Cừu U Minh Động trở về Minh giới, mới có cơ hội tu thành chính quả.”
Mấy người đối với chuyện như vậy chưa từng nghe qua. quả thực không thể tưởng tượng nối. Dược Thiên Sầu nuốt nước bọt hỏi: “Ý của ngươi là nói. quỷ tu tới Quỷ Thánh hậu kỳ còn phải đi qua Cửu U Minh Động trở lại Minh giới tu hành? Thế nào phải dài dòng như thế? Tu thành chính quà có gì tốt. đã có tu vi Quỳ Thánh hậu kỳ. lại có vô hạn âm thọ. sao không ở lại nhân gian hường phúc.”
Ánh mắt Ngu Cơ nhìn sang Tất Thù Chế nói: “Tất tiên sư thường nói “thiên nhược hữu tình” những lời này thật chí lý.”
Nói xong ánh mắt chuyển hướng Dược Thiên Sầu nói: “Người và yêu đều có tuổi thọ. không chứng đại đạo thì nhập luân hồi, tuy rằng thọ hạn của yêu còn nhiều hơn người, nhưng muốn tu thành chính quả chịu đựng thiên kiếp đau khổ nhiều hơn người, một khi không cẩn thận sẽ bị đánh vào luân hồi. Lẽ nào tiên sinh thực sự cho rằng lão thiên lại cho tu sĩ có được vạn thọ vô cương trong nhân gian giới? Vô hạn âm thọ của quỷ tu chi chính là thời gian tu luyện thành chính quả. cũng không phải nói có thể sống mãi ờ nhân gian giới. Quỷ tu nếu có được tu vi Quỷ Thánh hậu kỳ còn chậm trễ đi qua Cửu u Minh Động trờ lại Minh giới, sẽ lập tức đưa tới thiên kiếp không thể chống đờ trực tiếp oanh thành hồn phi phách tán. dù cơ hội luân hồi cũng không có.”
“Ta kháo!” Dược Thiên Sầu kêu lên quái dị: “Đó chính là không cho thương lượng, chi có thể thành thật đi trở về.”
“Một ly một tấc đều là ý trời, trở lại Minh giới nói dễ vậy sao, đó chính là báo ứng của quỷ tu khi muốn có âm thọ vô hạn’
Ngu Cơ cười khổ nói: “Quỷ tu có tu vi Quỷ Thánh hậu kỳ dù có thể bình yên đến đáy Cửu Ư Minh Động, còn phải mở được Cửu Ư Môn giữa Nhân giới và Minh giới, phía sau cửa mới là đường về Minh giới, nhưng đường về này cũng không thuận tiện. Trên đường phải tiếp thu lễ rửa tội cùa Minh giới, loại trừ nhân gian khí, vận khí tốt thì có thể bảo trụ phân nửa tu vi lằn thứ hai ở lại Minh giới tu hành, vận khí kém thì bị đánh lại thành phàm quỷ luân hồi. những nỗ lực trước đó đều trồi theo dòng nước.”
Mọi người nghe được thổn thức không thôi, nghĩ không ra thành quỷ tu lại khó khăn như thế. Dược Thiên sầu lặng lẽ nói: “Vậy đừng bước vào Quỷ Thánh hậu kỳ, tiếp tục dừng tại nhân gian giới.”
Ngu Cơ cắn cắn mồi. kiên quyết nói: “Nhân gian phồn hoa. Ngu Cơ hướng tới. Nhưng muốn Ngu Cơ trọn đời bị khốn trong Yêu Quỷ Vực, Ngu Cơ tình nguyện đi tới Quỷ Thánh hậu kỳ mở ra Cửu U Môn. cùng lắm thì trọng nhập luân hồi. sống lại kiếp sau.”
Tất Thủ Chế bọn họ nghe được mơ hồ. bọn họ không hiểu vì sao lại bị vây khốn trong Yêu Quỷ Vực? Dược Thiên sầu cũng hiểu được, có một người kinh khủng như Tất Trường Xuân tọa trấn Yêu Quỷ Vực. ai không sợ chết đi ra Yêu Quỷ Vực thử xem sao. trách không được ngày trước Ngu Cơ muốn mình giúp nàng rời khỏi Yêu Quỷ Vực. nguyên lai là vì nguyên nhân này.
“Phu nhân vì sao không đi ra Yêu Quỷ Vực?” Tất Thủ Chế rốt cục nhịn không được liền hỏi nguyên do.
Lời này vừa nói ra. Dược Thiên Sầu liền cảm giác không ồn, nữ nhân này có rất nhiều quỷ tâm tư. tuyệt không vô duyên vồ cớ giảng ra một đống lớn như vậy. Quà nhiên, Ngu Cơ giống như một tiêu giai nhân lúc này quỳ xuống trước mặt Tất Thủ Chế, khiến cho hắn không biết nên làm sao cho phải, liên tục gọi nàng đứng lên. kết quả đừng nói là gọi. dù dìu cũng không dìu được, triệt để chơi trò nằm vạ cùa nữ nhân.
Tất Thủ Chế nhìn Dược Thiên Sầu cầu cửu. Dược Thiên Sầu ê răng co quắp nói: “Tiền bối không ngại nghe trước phu nhân nói điều gì.” Nói xong liếc ra ngoài đại điện, trong ngực thầm nghĩ, mẹ nó! Quả nhiên đều là một đám lão thành tinh, ta nói thế nào lưu lại một nữ lưu bắt chuyện với một đám nam nhân, rõ ràng không họp với cắp bậc lễ nghĩa trong thời đại này! Nguyên lai là lưu gái hồng lâu đi quan hệ xã hội. kháo! Phòng chừng sự tình không xong, vị Mông đại tướng quân cũng sẽ không đi trở về.
Tất Thủ Chế bất đắc dĩ, chi có thể lắc đầu nói: “Phu nhân có chuyện mau nói. tại hạ thực sự không nhận nổi đại lễ như vậy.”
Ngu Cơ gật đầu nói: “Tiên sinh vừa hỏi ta vì sao không đi ra Yêu Quỷ Vực. thiếp thân thật sự có nỗi khố khó nói nên lời, tiên sinh có biết những yêu quỷ trong Yêu Quỷ Vực vì sao không đi ra Yêu Quỷ Vực hay khồng?”
“Tại hạ không biết.” Tất Thủ Chế lắc đầu nói: “Phu nhân có gì muốn nói cử mau nói ra. bằng không Mông tướng quân đi trở về. tại hạ thật sự không mặt mũi nào đối mặt.”
Dược Thiên Sầu cười nhạt, ngươi không đáp ứng người ta. lão công người ta sẽ không đi trở về đâu nha.
“Quấy rối tiên sinh, đều là lỗi của thiếp thân, nhưng sau khi tiên sinh nghe xong, chắc chắc hiểu được nồi khổ của thiếp thân" Ngu Cơ quỳ thi lễ nói: “Yêu quỷ trong Yêu Quỳ Vực kể cả thiếp thân, cũng không phải là không thể ra ngoài, mà là không dám đi ra ngoài. Bời vì bất luận ai dám một mình đi ra Yêu Quỳ Vực. sẽ bị chưởng hình sử xử tử. chưa từng có bất luận kè nào có thể thoát khỏi sự xử phạt cùa chường hình sử.”
“Chường hình sử?” Mấy người Tất Thủ Chế trao đồi ánh mắt. mơ hồ suy đoán được điều gì. Dược Thiên Sầu cũng là lằn đầu tiên nghe được từ này, nhưng đã đoán được là ai.
Ngu Cơ giải thích: “Chường hình sử đã có từ xa xưa. ý là sứ giả chấp chưởng đại thiên, tu vi bí hiểm, chưởng quàn toàn bộ sinh sát quyền to trong Yêu Quỷ Vực, nếu có yêu quỷ chưa được sự đồng ý của hắn xông ra Yêu Quỷ Vực. chắc chắn bị giết không tha. Mà chường hình sử hiện tại cũng không phải người khác, chính là tổ tiên của tiên sinh. Tất tiên sinh.”
Mấy người Tất Thù Chế nhìn nhau, không nghĩ tới tồ tiên vứt bỏ gia tộc mặc kệ, đến Yêu Quỷ Vực lộng chức vụ này. Nhưng hiểu được ý tứ của Ngu Cơ. chỉ sợ là muốn mình cầu xin tổ tiên thả nàng đi ra Yêu Quỷ Vực, nhưng mình đáp ứng nàng hữu dụng sao? Còn không biết tố tiên có chịu nhận mình hay không đây.
Thấy hình dạng do dự của hắn. Ngu Cơ biết hắn hiểu được ý tứ của mình, lo lắng nói: “Sờ dĩ chường hình sử không cho yêu quỷ đi ra ngoài, sợ chúng ta nhiễu loạn nhân gian, cho nên mới thi thố trọng hình. Nhưng thiếp thân có thể bảo chứng, thiếp thân cùng tướng quân còn có Ngao Lực sau khi rời khỏi đây, nhất định giữ yên bổn phận, tuyệt không dám làm ra chuyện trái ý nguyện chưởng hình sử, bằng không mặc cho chường hình sử xử phạt, chết mà không oán. Còn cầu tiên sinh nể thành ý tràn đầy của thiếp thân, giúp hướng tồ tiên cầu tình, phóng cho ba người chúng ta đi ra Yêu Quỷ Vực. cầu tiên sinh!” Nói xong liên tục dập đầu.
Last edited by Hina; 08-03-2012 at 04:49 PM.
Đã có 65 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 268: Ngươi không thể đi (1+2)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Lần này đúng là làm khó Tất Thù Chế. cũng không phải hắn không muốn đáp ứng, mà là hắn vốn không biết tổ tiên sẽ có thái độ gì với mình, nhưng lại không chịu nổi việc Ngu Cơ dập đầu liên tục. lộ ra hình dạng ngươi không đáp ứng ta sẽ không dừng lại. Thật không còn biện pháp, Tất Thủ Chế cắn răng nói: “Ta đáp ứng ngươi là được, phu nhân mau đứng lên đi!”
Một chút là thả ba người đi ra ngoài? Dược Thiên Sầu thoáng cau mày. nhưng chưa nói gì, dù sao chuyện cũng không liên quan tới mình. Ngu Cơ lại dập đầu ba cái liên tiếp, lại đứng lên vẻ mặt vui mừng nói: “Tạ ơn tiên sinh, tạ ơn tiên sinh.”
“Phu nhân, ngươi trước tiên không nên cảm tạ ta! Nói thật, tại hạ tuy rằng đáp ứng phu nhân, nhưng không có một điểm nắm chắc tổ tiên sẽ đáp ứng. ta chỉ có thể cầu xin thử xem sao, về phần có thể thành công hay không thực sự không cách nào bảo chứng.” Tất Thủ Chế bất đắc dĩ nói.
“Hiểu được, thiếp thân hiểu được, chi cần tiên sinh nguyện ỷ mở miệng, mặc kệ có thể thành công hay không. thiếp thân và tướng quân còn có Ngao Lực đều vô cùng cảm kích.” Ngu Cơ không chút phật lòng nói.
Đã nói như vậy. Tất Thù Chế cũng không thể nói gì hơn. cùng Võ Tứ Hải ba người tâm linh tương thồng đều hướng Dược Thiên Sầu nhìn lại. Dược Thiên Sầu nhìn mấy người cười cười, lão già Tất Trường Xuân kia quá kinh khủng, không gặp người, không hiểu rõ, mình không nên phát biểu ý kiến mới tốt. Thông thường những lão gia này, đã sống thời gian quá dài, so với yêu quái còn yêu quái hơn, quỷ biết sẽ có tính cách cổ quái gì, chính mình không có quan hệ với hắn như đám người Tất Thủ Chế. việc này mình nên tận lực không chen vào là tốt. Hắn đã hạ quyết tâm, nghe nhiều nhìn nhiều nhưng tận lực không hé răng, miền cho gây vạ lên thân.
Dược Thiên Sầu nhìn bốn người giơ lên chén rượu, cười nói: “Uống rượu, uống rượu.”
“Đúng, mấy tiên sinh cử dùng thoải mái, thiếp thân châm rượu.” Ngu Cơ tâm tình tốt đẹp, cười như hoa đào, liên tục châm rượu. Một hồi Mông Duyên và Ngao Lực cùng vào, hướng Tất Thủ Chế hành lễ nói: “Tiên sinh, đã chuẩn bị thỏa đáng, tùy thời có thể xuất phát.
“Tướng quân, nói cho ngài một tin tức rất tốt.” Ngu Cơ nâng một chén rượu đưa qua, đem việc Tất Thủ Chế đã đáp ứng giúp đờ nói cho hai người. Mông Duyên và Ngao Lực nhìn nhau, lộ ra hình dạng vui mừng, lập tức hai người hướng Tất Thù Chế hành lễ, Mồng Duyên vui mừng nói: “Việc này mặc kệ thành công hay không, đại ân đại đức cùa tiên sinh ba người chúng ta trọn đời không quên.”
Hai bên khách sáo vài câu. Dược Thiên Sầu chỉ lo uống rượu, dù sao hắn vẫn cảm thấy việc này sẽ không dễ dàng thành công như vậy, làm không tốt sẽ có nguy hiểm cũng nói không chừng, quản làm gì. cùng lắm lão tử chạy trốn trước.
“Dược Thiên Sầu. ngươi xem có phải chúng ta nên đi rồi không?” Tất Thủ Chế hỏi dò. trong sự hiểu biết của hắn, Dược Thiên sầu còn quen thuộc ở đây hơn bọn họ. lại có bối cảnh tâần bí, hỏi ý kiến hắn sẽ không có chỗ hỏng.
“Ha ha, ta tùy tiện.” Dược Thiên Sầu nâng chén nói: “Dù sao ta chỉ là theo tìm náo nhiệt, đừng ném ta là được"
Võ Tứ Hải có hiểu biết nhiều hơn về hắn nghe vậy liền nhíu mày, trong sự nhận biết của hắn tiểu tử này đi tới đâu đều phải chọc phiền phức ra. từ lúc nào lại an phận như vậy? Ánh mắt Tất Thủ Chế chuyển hướng Mồng Duyên, thử hòi: “Tướng quân, hay là hiện tại chúng ta xuất phát?”
“Tốt!” Mồng Duyên vỗ tay cười nói: “Nghe theo tiên sinh, hiện tại xuất phát.” Mọi người đứng dậy. Dược Thiên Sầu tranh thủ uống thêm hai chén rượu, thuận lợi thu luôn vài vò rượu bên cạnh vào túi trữ vật, chuẩn bị cho Quan Vũ bọn họ cũng uống loại rượu do quỷ nhưỡng này. Sau đó lập tức đi theo mọi người ra khỏi Quỷ Vương đại điện.
Mông Duyên dẫn theo bốn gã quỷ vương. Ngao Lực mang theo bốn gã kiệu phu, hai vương tự mình hộ tống năm người đến giải đất trung tâm Yêu Quỷ Vực. Ngu Cơ cũng không đi theo. Lo lắng tu vi của Dược Thiên Sầu khác biệt với mấy người, phi hành khẳng định sẽ theo không kịp mọi người, cũng có thể nói là vì chiếu cố hắn. cuối cùng mười lăm người ngồi lên pháp khí phi hành của Kinh Hồng Nhạn.
Lúc sau. phi hành toa cấp tốc hướng về giải đất trung tâm ở trong Yêu Quỳ Vực bay đi. Quỷ tướng quân Mông Duyên cùng Yêu Vương Ngạo Lực đứng song song ờ trước đầu toa phi hành. Có hai người bọn hắn đứng ở phía trước, dọc theo đường đi yêu ma quỷ quái đều phải thối lui. không ai dám làm phiền. Đi gặp Tất Trường Xuân, tâm tình của mọi người phi thường kích động, chỉ riêng Dược Thiên sầu là nằm ngủ ở trong một góc sáng sủa. Thỉnh thoảng Võ Tứ Hải quay đầu nhìn lại, đánh giá hắn.
Cũng không biết ngủ được bao nhiêu lâu, bỗng nhiên Dược Thiên sầu bị tiếng đánh nhau làm cho tinh giấc. Bò dậy xem xét nguyên nhân, hóa ra là đã vào trong cảnh nội của những Yêu Vương cùng Quỷ Vương khác, bọn chúng không bán thể diện cho Mông Duyên và Ngao Lực. nên đã xảy ra tranh chấp. Bất quá Mông Duyên và Ngao Lực đều mang theo rất nhiều cao thủ. không cần nhị Vương ra tay. tứ quỷ tứ yêu vẫn có thể thoải mái thu phục những vật ngăn cản.
Dược Thiên Sầu nhìn sắc trời Yêu Quỳ Vực đã sáng rực, xem chừng bên ngoài cũng là thời gian ban ngày rồi. Nhìn nhìn lại Mông Duyên cùng bốn gã quỷ tướng, lại không chịu ảnh hưởng gì. thì không khỏi hiếu kỳ thầm nghĩ. Lẽ ra quỷ tu không thể xuất hiện giữa ban ngày, như thế nào năm tên này đều không có việc gì nhi?
Bất quá hắn không biết, bên trong cành nội Yêu Quỷ Vực. bởi vì quanh năm suốt tháng đều bị mây mù bao phủ. ánh mặt trời không thể xuyên thấu qua. nên Quỷ vương, quỷ tu bình thường đều có thể hành tẩu. Nhưng nếu ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây mù. thì cho dù có tu vi Quỷ Thánh cũng không dám hiện thân, bởi vì đây là quy luật phép tắc trong thiên địa rồi.
Đã ngủ no rồi. có muốn ngủ cũng là không ngủ được. Kết quà Dược Thiên Sầu tựa lưng vào mạn thuyền ngắm nhìn phong cảnh trong Yêu Quỷ Vực. Một đường phi hành đánh đấm, động tĩnh càng làm càng lớn. Mông Duyên và Ngạo Lực có tính toán trước, nên tuyệt đối không sợ hãi. Rốt cuộc đám Yêu Vương và Quỷ Vương trấn thủ nơi đây đều lằn lượt xuất hiện. Bất quá Mông Duyên đã thương lượng với Tất Thủ Chế rằng, sau khi đám Yêu Vương cùng Quỷ Vương nơi đây xuất hiện. Tất Thủ Chế liền mở bức họa Tất Trường Xuân ra, tái phối hợp với Mông Duyên thuyết minh tình huống, cho nên Yêu Vương cùng Quỳ Vương trấn thủ nơi này đều không dám ngăn cản. Chăng những không dám cản đường, hơn nữa còn đích thân hộ tống phi hành toa ra khỏi địa bàn của mình.
Một đường trải qua như thế, Dược Thiên Sầu thờ ơ lạnh nhạt cũng không nói cái gì. Buổi tối đi ngủ. ban ngày nhìn ngắm phong cảnh, dù sao chuyện tình đánh đấm cũng không cần nhờ đến hắn ra tay. Thẳng đến ngày thứ ba, Mông Duyên bồng nhiên triệu tập mọi người, có chút kích động nói: “Phía trước là Bình Hồ diện tích rộng khoảng ngàn dặm. trung tâm hồ có một hòn đào tên là Thuận Thiên Đảo, tiên sư đang cư ngụ trên hòn đảo này.”
Nghe vậy, mọi người không khỏi kích động lên, nhưng càng nhiều vẫn là bất an không yên. Dược Thiên Sầu đồng dạng cũng như thế, hắn nghểnh cổ ngắm nhìn, ước chừng sau nửa canh giờ, tầng mây mù ở phía trước dần dần tiêu tán. cuối chân trời xuất hiện một mảnh không trung xanh thăm thẳm, ánh sáng rực rờ lan tỏa khắp nơi. trồng phi thường mị hoặc.
Từ xa nhìn lại. lúc này mọi người mới phát hiện ra một chuyện phi thường kỳ quái. Cùng mặt hồ đối xứng nhau trên không trung, không giống như những nơi khác ở Yêu Quỷ Vực bị mây mù bao phù, mà ngay cả một cụm mây nhò đều không có. bầu trời trong xanh thăm thẳm, nước hồ gợn sóng lăn lăn. tại Yêu Quỷ Vực cái địa phương này có vẻ phi thường đặc thù.
Không bao lâu sau, phi hành toa dừng ở một nơi cách hồ nước không xa. Mông Duyên ngoảnh mặt nhìn mọi người nói: “Tại hạ là Quỷ tu. không thể xuất hiện ở dưới ánh mặt trời, chỉ dám đưa các vị tới nơi này thôi.” Nói xong hướng Tất Thủ Chế. chỉ tay về phía xa xa mặt hồ nói: “Bay thẳng đến trung tâm hồ. là có thể nhìn thấy một hòn đảo. trên đảo chính là nơi lệnh tổ cư ngự. Chuyện còn lại, chúng ta xin nhờ tiên sinh vậy.”
“Đa tạ tướng quân và Ngao vương!” Tất Thủ Chế chắp tay nói: “Chuyện tại hạ đã đáp ứng. nhất định sẽ cố gắng hết sức mình.”
Mông Duyên cùng Ngao Lực nhìn nhau, thần tình không che giấu nổi vui mừng, nhất tề chắp tay nói: “Ta sẽ chờ tin lành của tiên sinh!” Nhị Vương đều tự mang theo thủ hạ của mình nhảy ra khỏi phi hành toa, đứng ờ bên hồ phất tay đưa tiễn.
Phi hành toa hóa thành lưu quang chạy về phía xa. Một lát sau, dấu chấm đen trong mắt mọi người, dần dần hiện ra, càng lúc càng rõ ràng hơn. Đó chính là một hòn đảo nằm giữa trung tâm hồ nước.
Đứng ở trên không trung đánh giá toàn diện hòn đào. đây là một hòn đào rộng khoảng phạm vi một cây số, tuy bốn phía nham nhở thạch bích, nhưng trên đảo cây cối xanh tươi, giữa trung tâm có vài tòa kiến trúc mang phong cách cổ xưa. Bất quá nhìn chẳng có điểm nào đặc biệt. Điểm đặc biệt duy nhất chính là cả hòn đảo này đều bị một tầng hơi sương lượn lờ bao phủ. Mấy người lo lắng không yên nhìn nhau, đây chính là nơi cư ngụ của “Chưởng Hình Sử” danh chấn Yêu Quỷ Vực sao?
“Nếu đã tới. thì hãy xuống đây đi!”
Mấy người đang chần chừ xem có nên trực tiếp nhảy xuống không, thì bỗng dưng bên tai truyền đến một đạo âm thanh già nua, nghe không ra là từ nơi nào truyền đến, chi biết rõ ràng là ờ trên hòn đảo này mà thôi. Mấy người không dám chậm trễ, lúc này mới hạ cánh, theo sau thu hồi phi hành toa, nhưng lại không biết nên đi theo phương hướng nào.
Lúc này bên trong cánh rừng, đột nhiên có một người thanh niên đi ra, người thanh niên bộ dáng mảnh khảnh tuấn tú. nhưng lại ăn mặc theo cách nhà nông, ống quằn ống tay đều xắn lên cao. trên vai còn vác theo một cái cán cuốc. Trong lúc mấy người kinh ngạc nhìn ngó, thì người thanh niên đi tới mấy bước, nói: “Đi theo ta!”
Lời nói rất đơn giàn, nhưng mấy người không thể cự tuyệt, ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn. Người thanh niên vác cuốc, dẫn bọn hắn tới một gian kiến trúc tao nhã cổ xưa. tìm chồ cất cán cuốc đi. rồi mang mấy người đi vào trong nội đường: “Chờ một chút, sư phụ sẽ ra ngay thôi.”
Nói xong, hắn liền đi thẳng ra ngoài.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ người này là đệ tử của Tất Trường Xuân? Lại nhìn kiêu bài trí trong gian phòng, thật sự là không thề đơn giản hơn được nữa. Dưới đất chi trải qua một cái chiếu, xung quanh bàn ghế đều không bày. tóm lại chính là một khoảng không gian trống rỗng.
Ngay khi mấy người còn đang sững sờ. thì một lão nhân ăn mặc theo kiểu nông phu bước vào. Lão nhân dung mạo thanh sắc, tóc buộc đinh đầu râu chòm đen thui, tinh thần phấn chấn thoạt nhìn so với mấy người Tất Thủ Chế còn trẻ hơn ít nhiều. Mấy người liếc mắt một cái liền nhìn ra lão nhân này cùng Tất Trường Xuân trong bức họa giống nhau như đúc. Nhưng thằn thái trên bức họa thì cô ngạo thế nhân, còn hiện giờ thì lại bình thản hiền lành.
Sững sờ qua đi, lúc này bốn người đồng loạt quỳ xuống dập đầu nói: “Bái kiến lão tổ tồng!”
Dược Thiên Sầu một mình đứng thẳng, cảm giác hơi nguy hiểm, hoặc có điểm kỳ cục, nên cũng phải quỳ theo.
“Các ngươi chính là gia chủ đương nhiệm của Tất. Đàm. Kinh. Võ. tứ đại gia tộc?” Lão nhân lướt mắt đánh giá năm người, sau đó hỏi.
Tất Thù Chế quỳ thẳng lưng, có chút kích động nói: “Lão tổ tông minh giám. Tất gia hậu bối Tất Thủ Chế khấu kiến lão tổ tông.” Nói xong lại dập đầu xuống.
“Đàm gia hậu bối Đàm Như Thường, Kinh gia hậu bối Kinh Phi Hồng, Võ gia hậu bối Võ Tử Hải, khấu kiến lão tổ tồng.” Ba người khác cũng theo sau dập đầu.
Dược Thiên sầu quỳ im thin thít, cảm thấy có điểm ngượng ngùng, vì thế phát ra thanh âm yếu ớt nói: “Dược gia hậu bối Dược Thiên Sầu khấu kiến lão tổ tông.” Thầm nghĩ, lão già hơn hai ngàn tuổi, dập đầu vài cái cũng chẳng thua thiệt gì. Lễ tiết không đầy đủ, chọc giận người ta mới là phiền toái.
Tuy rằng thanh âm yếu nhươc. nhưng sao có thể thoát khỏi tai Tất Trường Xuân. Tất Trường Xuân hơi sững sờ. nhíu mày lầm bâm: “Dược gia? Dược gia là nhà nào?”
Nghe vậy. thân hình bốn người Tất Thủ Chế đều run rẩy lên từng chặp. Tên tiểu tử này. lại muốn gây náo nhiệt nữa sao?
Tất Trường Xuân suy nghĩ một hồi mà vẫn không nhớ ra được, nên cũng không muốn nghĩ, khoát tay nói: “Tất cà đứng lên đi!”
Đợi năm người cung kính đứng lên xong, lại hỏi tiếp: “Các ngươi vạn lý xa xồi đến đây tìm ta. là có chuyện gì?”
Lúc này Tất Thủ Chế cung kính đem khốn cảnh của tứ đại gia tộc nói ra. cũng kính mời lão tổ tồng quay về chủ trì ổn định cục diện.
Sau khi Tất Trường Xuân nghe xong, gật gật đầu không nói thêm gì nữa. Tiếp đó, lại trồng thấy người thanh niên lúc trước ôm theo bốn thanh kiếm đi vào, bày ở trước mặt Tất Trường Xuân rồi thoái lui ra bên ngoài. Tất Trường Xuân khoát tay một cái. chi thấy ở trong nội đường sóng gió nổi lên cuồn cuộn. Bốn người Tất Thủ Chế nhất thời cảm thấy, thân thể mình không cử động được nữa. theo một cổ áp lực sóng âm đánh úp tới. bốn người “oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Dược Thiên Sầu chấn động, lúc này muốn nhảy tót vào Ô Thác Châu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, quyết định chờ xem tình hình thế nào rồi mới chuồn khỏi địa phương nguy hiểm này. Chỉ thấy Tất Trường Xuân dựng ngón trỏ lên. đoàn máu tươi do bốn người phun ra. dằn dằn hình thành bốn chữ “Tất. Đàm. Kinh. Võ”. Tất Trường Xuân mặt không đồi sắc. khoát tay hoa lên một cái, bốn chữ bằng máu lập tức nhập vào bốn thanh kiếm ở trước mặt.
Sau khi hoàn thành xong chuyện này, trong nội đường lại khôi phục bình yên. Thằn tình bốn người Tất Thủ Chế hơi có chút tái nhợt, kinh nghi bất định ngẩng đầu lên nhìn lão tổ tồng. Riêng Dược Thiên sầu thì chứng kiến tất cả, lúc này hai con ngươi hắn đang nhìn chằm chằm vào bốn thanh kiếm kia. nội tâm kích động không thôi. Bảo bối xuất thân từ tay lão già này. nhất định sẽ là hảo bảo bối!
Tất Trường Xuân vung tay lên. bốn thanh kiếm liền bay tới trước mặt mấy người. Chờ bốn người ngập ngừng tiếp nhận kiếm xong. Tất Trường Xuân mới chậm rãi nói: “Bốn thanh kiếm này vốn là tác phẩm của bạn ta. Tuy rằng không thể tính là kỳ trân dị bảo. nhưng tốt xấu gì chúng nó cũng thuộc cấp bậc Linh Bào. Cho các ngươi hẳn là vẫn hữu dụng đi. Trên thân bốn thanh kiếm này, đều đã gieo huyết chú. không phải huyết thống trực hệ của bốn các ngươi, thì sẽ không thể phát huy được uy lực của nó.”
Bốn thanh kiếm này là Linh Bảo trong truyền thuyết đây sao? Bốn người thần tình khiếp sợ. không dám tin nhìn vào thanh kiếm trong tay mình, lúc này lại vội vàng cúi đầu kích động nói: “Đa tạ lão tổ tông ban thưởng kiếm báu!”
Dược Thiên Sầu tham lam nhìn bảo vật trong tay bốn người. Nhưng đáng tiếc là chúng nó đã bị gieo hạ cái huyết chú chó má gì đó. coi như mình lấy cũng không thé dùng !
“Bốn thanh kiếm này các ngươi mang về cẩn thận sử dụng. không được rêu rao. nếu không đến lúc nguy cấp thì không nên tùy tiện mang ra dùng. Bằng không. nhất định là sẽ rước họa vào thân!” Tất Trương Xuân cảnh báo nói.
“Tuân mệnh lão tổ tồng giáo huấn!” Bốn người kích động dập đầu.
“Ài!” Tất Trường Xuân nhìn bốn người, bỗng nhiên cảm thán nói: “Trên thế gian này không có gia tộc nào trường tồn mãi mãi. chuyện ta có thể làm cũng chỉ bấy nhiêu đó thôi, mọi chuyện đều phải trông cậy vào bản thân các ngươi! Tốt lắm. quay về đi! Sau này vô luận phát sinh chuyện gì đều không được tới tìm ta nữa.”
“Lão tổ tồng!” Bốn người thất thanh kinh hồ.
Tất Trường Xuân nhíu mày, phất tay quát: “Đi! Ta không muốn dong dài thêm nữa.”
Bốn người ngập ngừng rất lâu. đi hay là không đi? Đều có điểm không nguyện ỷ. Bất quá. sau khi nghe Tất Trường Xuân quát lớn. rốt cục đã hiểu thời thế xoay vần rồi. Cả đám thần tình rưng rưng: “ Cáo biệt lão tồ tông, lão tổ tông bảo trọng.”
Dứt lời ảm đạm đứng dậy. chậm rãi thối lui ra bên ngoài. Dược Thiên Sầu đi theo sau bốn người, trong lòng buồn bực nói thầm: “Mẹ kiếp! Bốn lão già các ngươi thật không biết điều, đi một chuyến thu được văn kiện Linh Bảo. sau này xảy ra chuyện gì còn phải ngán ai nữa sao? Lão tử thì xui xẻo rồi, lão tổ tông cũng gọi. quỳ cũng đã quỳ, dập đầu cung kính như thế, kết quả tay trắng chạy theo các ngươi, ngay cả một hóp nước trà cũng đều không có! Ài. ai kêu lão tử không có lão tổ tông cơ chứ!
Mấy người vừa đi đến cửa, Tất Thù Chế chợt nhớ tới chuyện tình đáp ứng với Mông Duyên. Lúc này xoay người bước ngược lại. hướng Tất Trường Xuân dập đầu quỳ xuống, nói: “Lão tổ tồng, tiểu tồn còn có sự tình quên chưa bầm báo với ngài...”
Tất Trường Xuân cau mày nói: “Còn chuyện gì nữa. mau nói đi rồi lập tức trờ về.”
Tất Thủ Chế đă lớn tuồi như vậy. thế nhưng lại quỳ xuống như một tiểu hài tử. thần tình ngượng ngùng nói: “Tiểu tôn lằn này có thể bình an đến gặp lão tổ tông, tất cả đều là nhờ vào vợ chồng Quỷ tướng quân Mông Duyên cùng Yêu Vương Ngao Lực. Trước lúc tới đây, tiểu tôn đă đáp ứng ba người, hướng lão tổ tông cầu xin một chuyện...”
“Ba người kia muốn để ta cho bọn chúng rời khỏi Yêu Quỷ Vực?” Tất Trường Xuân lạnh lùng ngắt lời.
“Đúng vậy!” Tất Thủ Thế cúi đầu hạ giọng nói.
Tất Trường Xuân mặt không chút thay đồi: “Mông Duyên và Ngao Lực tùy tiện rời bỏ cương vị công tác. Đã bị ta xử tử rồi. các ngươi không cằn quan tâm nữa. hãy quay về đi.”
“A...” Mấy người nhịn không được thất thanh kinh hồ. Mông Duyên cùng Ngao Lực đă chết rồi sao? Nhanh như thế ư ? Mấy người không khỏi nhớ tới cảnh tượng bọn hắn tiễn đưa ở ven hồ.
Dược Thiên Sầu thì giật mình thon thót. Lão đầu này thoạt nhìn dung mạo hiền từ, nhưng thật ra lại chính là người tâm ngoan thù lạt !
Tất Thủ Chế cũng không dám phản ứng. liền vâng vâng dạ dạ thoái lui. Mới vừa đi ra đến cửa. bồng nhiên lại nghe thấy Tất Trường Xuân nói: “Ngươi không thể đi, ở lại đây!”
Last edited by Hina; 08-03-2012 at 04:51 PM.
Đã có 75 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 269: Nghĩ không ra
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Mấy người cùng quay đầu lại. trái tim Dược Thiên Sầu nhảy bịch bịch, giả vờ như không nghe thấy, vẫn đi về phía trước. Đi tới được vài bước ngoài phòng, thanh âm Tất Trường Xuân lại lần nữa truyền ra: “Còn dám đi. cẩn thận ta chém hai đùi cùa ngươi.”
Dược Thiên Sầu giật mình, liền nhanh chóng dừng lại. khoan thai quay đầu. xấu hổ cười nói: “Lão tổ tồng gọi ta sao?”
Tất Trường Xuân không để ý đến hắn. nhìn bốn người Tất Thủ Chế trầm giọng nói: “Các ngươi đi, hắn lưu lại.” Bốn người đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu, không biết lão tổ tông vì sao muốn một mình lưu lại hắn, tuy có do dự. nhưng không dám dây dưa. lúc này rất nhanh rời đi. Khi đi ngang qua Dược Thiên Sầu. mấy người vạn phần xin lỗi lắc đầu. quái thì chỉ biết quái lão tổ tông quá cường hãn. dù cho có quan hệ tốt với Dược Thiên Sầu. cũng không dám nói nhiều cho hắn. Võ Tứ Hài càng lộ ra biểu tình ngươi tự cầu nhiều phúc.
Phi hành toa mang theo bốn người bay lên không rời đi rất nhanh, ánh mắt Dược Thiên Sầu đứng bên dưới lưu luyến không rời. thẳng đến khi trên không trung không còn hình bóng của phi hành toa mới xoay người lại. Ánh mắt Tất Trường Xuân dao động một phen trên người hắn. thoáng có chút nghi hoặc nói: “Kỳ quái, ta lại nhìn không thấu tu vi của ngươi, đây rốt cục là nguyên nhân ra sao?”
“Vãn bối từ bắt đầu Luyện Khí kỳ. đã không còn ai có khả năng xem thấu tu vi của vãn bối. hẳn là do trời sinh.” Dược Thiên sầu nói xong bồng nhiên sửng sốt. ngạc nhiên nói: “Tiền bối không phải vì nhìn không thấu tu vi của vãn bối nên lưu vãn bối lại đó chứ?”
“Trời sinh? Còn có thể chất như vậy? Lão phu chưa từng nghe thấy.” Tất Trường Xuân nhíu nhíu mày. không trả lời câu hỏi của hắn. Dược Thiên Sầu đứng đối diện ngay lúc này cảm giác được một cỗ thần thức đọng như thực chất đang tra xét thân thể mình một vòng, phảng phất như có hai tay đang sờ tới sờ lui trên người mình, khiến cho cả người không được tự nhiên, rồi lại không dám phản kháng.
Điều tra xong, Tất Trường Xuân lắc đầu nói: “Ta còn cho rằng có thủ thuật gì có thể che mắt giấu diếm được lão phu. xem ra thực sự là trời sinh.” Dứt lời nhìn Dược Thiên Sầu xua tay nói: “Không có việc gì nữa, ngươi cũng đi thôi!”
“Ách...” Dược Thiên Sầu thần tình co quắp, trong ngực nhất thời đem mười tám đời tổ tông của Tất Trường Xuân ân cần thăm hỏi một lần, chỉ vì vậy mà lưu lại lão tử, sự tình xong thì bảo lão tử cút, thật là quá kiêu ngạo đi thôi! Nhiều ít cũng phải cấp cho lão tử chút an ủi tinh thần chứ!
Thế nhưng đối phương quá lợi hại. thật sự là giận mà không dám nói gì. Dược Thiên Sầu khẽ cắn môi. hành lễ nói: “Tiền bối minh giám, bằng tu vi của vãn bối. một người thực sự khó có thể rời khỏi Yêu Quỷ Vực. chẳng hay tiền bối có thể cấp..
“Tu vi ngươi ra sao liên hệ gì tới ta?” Tất Trường Xuân mặt ngoài tường hòa nhưng lại cất giấu một trái tim lạnh lùng, liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu. lạnh nhạt nói: “Ta không có mời tới, nên làm sao rời khỏi Yêu Quỷ Vực đó là chuyện của ngươi. Còn dông dài. thì vĩnh viền ở lại đây luôn đi.” Dứt lời xoay người đi vào bên trong.
“Ta...” Dược Thiên sầu muốn nói lại thôi- trước đó còn định hỏi hắn còn có bảo bối gì đó, cho hắn một kiện phòng thân, nhượng hắn có thể an toàn rời khỏi Yêu Quỷ Vực, nhưng đối phương ngay cơ hội nói chuyện cũng không cấp cho hắn, trái lại còn ném một câu uy hiếp, làm hắn tức đến nghẹn cổ.
Lão bất tử vương bát đản! Dược Thiên Sầu chỉ có thể mắng một câu trong lòng, trường kiếm ra khỏi vỏ. lại bay về hướng không trung. Đứng trên không trung. Dược Thiên Sầu oán hận đầy cõi lòng liếc mắt nhìn xuống phía dưới, thầm nghĩ, lão già kia có gan thì đừng chết quá sớm. chờ lão tử quay về đòi lợi tức.
Vung ống tay áo. liền muốn bắn khoảng không bay đi. ai biết vừa bay không xa, thân thể chợt cảm thấy không thể động đậy. sau đó một cồ hấp lực cường đại không thể phản kháng mạnh mẽ hút hắn trờ lại.
“Ta kháo!” Dược Thiên Sầu hú lên quái dị,còn chưa kịp phàn ứng là chuyện gì xảy ra. tựa như con diều bị nắm dây túm ngược trở về mặt đất. Đợi khi hắn kịp phản ứng, muốn quay về Ồ Thác Châu thì “phanh” một tiếng, thân thể đã mãnh liệt đánh mạnh lên mặt đất. nhất thời rơi xuống thất điên bát đào mắt lóe kim tinh, ý niệm gì trong đầu cũng khồng còn nữa.
Nằm trên mặt đất, một lúc lâu mới khôi phục tri giác, khớp xương cả người giống như bị vỡ vụn ra. đau không chịu được. Trong miệng mũi có một cỗ dịch thể nóng hừng hực bao phủ không thể hô hấp, nhắm mắt nghẹn một hơi thở cố sức phun ra gì đó trong xoang mũi, sau khi hô hấp được cảm thấy thư thái hơn không ít. gian nan đưa tay xoa dịch thế chảy xuôi trên mặt, đập vào mắt, là một màu đỏ tươi trên mu bàn tay.
Bị thương? Con ngươi Dược Thiên Sầu nhất thời phóng lớn không ít. chịu đựng sự đau nhức toàn thân, cắn răng lào đảo bò lên. nhe răng nhếch miệng nhìn quanh tìm cừu nhân. Chi thấy Tất Trường Xuân đang đứng ở cửa nhìn hắn. không cần phải nói. chuyện vừa rồi chính là hắn làm. Đầu óc Dược Thiên Sầu nóng lên. lúc này liền chửi ầm: “Tất Trường Xuân, lão bất tử. lão tử trêu ngươi chọc ngươi sao.. "
Mới mắng được phân nửa hắn đã dừng bặt. chợt phản ứng. người trước mắt là siêu cấp ngưu nhân, tùy thời đều có thể lấy mạng nhỏ của mình, không dám nhiều lời, thần thức lập tức tập trung Kim Châu, thời khắc chuẩn bị. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ. hắn sẽ không ở ngay mặt Tất Trường Xuân biến mất. nếu khiêu khích lòng hiếu kỳ của lão già này. chỉ sợ sau đó không cằn lộ mật trong tu chân giới nữa. bằng tu vi của đối phương, vừa lộ mặt khó bảo toàn không bị phát hiện.
Tất Trường Xuân đã lâu chưa từng bị người mắng qua như vậy. bị Dược Thiên sầu mắng đến ngần người, thần tình hơi thoáng dao động, lại bình tĩnh trờ lại. giọng nói không mang theo chút cảm tình: “Ở chồ ta vừa lúc thiếu một loại rau cải. ngươi không cằn đi. ở lại trồng đi.”
“Trồng rau?” Dược Thiên sầu khiếp sợ hỏi một câu. còn tưởng rằng mình đang nghe lầm. thấy Tất Trường Xuân không trả lời. lại đi vào phòng, trái tim đang treo cao nhất thời thà xuống tới.
Đứng im hồi lâu. kéo thân thể thụ thương nhìn chung quanh, không biết nên đi con đường nào. rất có điểm cảm giác xa lạ không quen. Lúc này tên thanh niên cao gầy trang phục nông phu đi tới trước mặt hắn. nhìn chằm chằm hiếu kỳ quan sát Dược Thiên Sầu. thần tình rõ ràng hiện lên một tia sùng bái. sau đó cười gật đầu nói: “Ngươi không sao chứ? Ta là Hạc Ly. đi theo ta.”
Dược Thiên sầu có điểm bị nhiễu hồ đồ. không biết chuyện gì xảy ra. trong đầu hỏng bét, thấy thái độ đối phương hữu hão. liền gật đầu nói: “Không có việc gì. ta là Dược Thiên Sầu.” “Ta biết.” Thanh niên tên Hạc Ly cười xoay người, ngoắc nói: “Dược Thiên sầu. đi theo ta.”
Dược Thiên Sầu thu lại phi kiếm trên mặt đất, đi theo vài bước, trong ngực một trận cuồn cuộn, trong miệng chợt ngọt, không kịp dừng lại “phốc” một tiếng liền phun ra một ngụm máu. Hạc Ly vừa đi phía trước vừa quay đầu lại cười nói: “Không có vấn đề gì quá lớn, sư phụ hạ thủ có chừng mực.”
Mẹ nó! Có bản lĩnh ngươi từ địa phương cao như vậy ngã xuống thử xem. Dược Thiên Sầu trừng mắt. trước khi đi còn không quên tàn bạo hướng gian nhà của Tất Trường Xuân dùng ánh mắt phát tiết. Lại không hay biết bên trong phòng truyền đến tiếng lẩm bẩm của Tất Trường Xuân: “Quái sự. lúc tiểu tử này vận chuyển chân nguyên, thế nào lại cảm giác được một cỗ khí tức liệt hòa? Tỉ mi kiểm tra lại không phát hiện được gì...”
Hai người đi thêm vài trăm thước bên trong rừng cây xanh ngắt, đi tới một khu đất địa thế bằng phẳng nhưng lại mọc đầy cỏ dại hoang vu, Hạc Ly chi vào khu đất hoang phương viên trăm thước cười nói: “Chờ sau khi ngươi lành vết thương, khối đắt này giao cho ngươi khai khẩn, ngươi có thể ở chỗ này kiến tạo chồ ở, cần vật liệu gồ thì tự mình chặt cây, sau khi xây xong phòng ở, ta sẽ đưa hạt giống tới cho ngươi.”
Dược Thiên Sầu hồ nghi nói: “Trồng rau?”
Hạc Ly quay đầu cười nói: “Đúng, trồng rau, sau này chúng ta có thể làm bạn.”
Nghe vậy Dược Thiên sầu mờ mịt nhìn chung quanh khối đất hoang, có điểm không nghĩ ra, cảm giác giống như đang nằm mơ. thế nào không nghĩ ra bản thân lại bị buộc đi trồng rau...
Last edited by Hina; 08-03-2012 at 04:52 PM.
Đã có 78 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 270: Chuyện chưa nghe nói qua
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Có công hiệu thằn bí của Kim Châu tương trợ, chút bị thương ấy cũng không là gì. nhưng hắn vẫn dây dưa vài ngày mới làm như vết thương khỏi hẳn. tự nhiên không muốn làm cho người khác hoài nghi, nhất là Tất Trường Xuân. Sau khi lành lại, muốn từ đây bỏ trốn cũng không thành vấn đề. người khác ở trong tay Tất Trường Xuân khó thoát, nhưng đối với Dược Thiên Sầu mà nói chỉ là chuyện dễ dàng.
Nhưng hắn ngẫm lại cũng không muốn làm như vậy. có thể chạy nhất thời nhưng không thể chạy được cà đời a! Vạn nhất lão bất tử đặt quyết tâm muốn bắt mình, phỏng chừng sau này mình đừng hòng đi ra khỏi Ồ Thác Châu nữa. Nghe nói những yêu quỷ chạy trốn khỏi Yêu Quỷ Vực không một ai may mắn thoát khỏi tai nạn. đều bị lão bất tử giết chết, bằng vào điểm ấy. tài năng bắt người của lão bất tử khẳng định có một tay.
Nhưng chuyện này cũng không phải nguyên nhân trọng yếu của hắn. trước đó những lời Tất Trường Xuân nói với bốn người Tất Thủ Chế hắn vẫn còn nhớ rõ. lão bất tử nói bốn kiện bảo bối chi là tác phẩm tiện tay của bằng hữu hắn. sẽ không chỉ là bốn kiện đó chứ? Dù thực sự chi còn bốn kiện, lão bất tử không phải còn một bằng hữu biết luyện chế sao? Nói chung không thể tùy tiện đi như vậy. quỳ cũng đã quỳ rồi. còn bị người ta đánh bị thương, không trả chút phí tồn thất tinh thần làm sao được?
Mị lực của linh bảo thật lớn, Dược Thiên Sầu liền có ý nghĩa cắm rễ nơi đây. Sau khi lành vết thương, vòng vo quanh khu đất vài vòng, rốt cục tìm được khối phong thủy bảo địa xây phòng ở, mấy ngày nay hắn dưỡng thương vẫn phải ở bên ngoài, hiện có phòng ỡ không ai gọi hắn vào ở. hắn cũng không dám chủ động đi qua.
Bên cạnh đất hoang, có một địa phương địa thế hơi cao. được vài gốc cổ thụ cao to vây quanh. Dược Thiên Sầu tính toán đã lâu, xem ra dựng phòng ở nơi này cũng tốt. thông gió sáng sủa, bên trên còn có đại thụ có thể che mát.
Nói làm liền làm, vài thanh phi kiếm vù vù bay ra. đem địa phương tuyển tốt làm bằng phẳng. sau đó lại đào chín lỗ thủng hình chữ nhật chỉnh tề sắp hàng, chém vài gốc cây tuốt sạch vỏ đem vùi xuống lỗ thủng. Sau đó lại bổ ra nhiều cây cối cắt thành tấm ván gỗ. làm ra một đống ván gỗ xong, liền bắt đầu xây phòng ở trên mấy cây cột. lại lấy ra một nhúm đinh do hắn dặn Trần Phong chế tạo sẵn đưa ra. “đinh đinh đang đang’ cà ngày, một nhà gồ nhỏ theo phong cách nhà sàn liền hoàn thành..
Bò lên trên thử xem, cảm giác thật đúng là không tệ, sạch sẽ ngăn nắp lại rắn chắc, hương vị gồ mới phỏng chừng phải qua thời gian dài mới tan hết. Sau khi dựng xong phòng ở. Hạc Ly đă đến chúc mừng, cầm theo một bao hạt giống đi tới. Đối với phòng ở có kiểu dáng như tổ chim này. Hạc Ly ngắm nghía liền khen đẹp.
Dược Thiên Sầu mỡ miệng túi hắn đem tới. bên trong đều là vật gì có màu như đỏ chuyển đen cờ quà trứng gà. đếm khoảng hơn hai trăm viên, đưa tay sờ soạng có chút nóng hồi. phảng phất như hạt dẻ mới được rang chín. Dược Thiên sầu nhìn vật trong túi ngạc nhiên nói: “Hạc Ly. đây là hạt giống rau cải?”
“Đúng vậy. nhưng trồng lớn cũng không dành cho chúng ta ăn.” Hạc Ly một tay khoanh ngực, một tay sờ cằm hứng thú nhìn chằm chằm phòng ở giống tổ chim.
“Không phải cho các ngươi ăn, vậy trồng làm gì?” Dược Thiên sầu bốc lên một viên quan sát nhiều lần. nhíu mày nói: “Hạt giống lớn như vậy ta lần đầu tiến nhìn thấy. Hạc Ly. ngươi không phải đang gạt ta đi? Loại hạt này trồng được sao? Rõ ràng đã bị đem đun sôi. phỏng chừng vừa mới lấy ra khỏi nồi.”
“Đun sồi? Thật uổng cho ngươi nói ra được.” Hạc Ly trợn mắt. lại nhìn chằm chằm phòng ở nói: “Ngươi biết cái gì! Đây không phải hạt giống bình thường, chính là hạt giống Khuyết Diễm Huyền Quả. Khuyết Diễm Huyền Quả là thứ mà tọa kỵ Hòa Long Thú của Nam Minh lão tổ thích ăn nhất. Ngươi nghĩ chúng ta trồng thứ gì? Cây cũ cải trắng?”
“Khuyết Diễm Huyền Quả? Nam Minh lão tổ? Hòa Long Thú?” Dược Thiên Sầu lẩm bầm vài tiếng, nhất thời ánh mắt sáng lên. những danh từ này là lằn đầu tiên hắn nghe nói. liền vội vã hòi: “Hạc Ly, mau nói với ta đó là chuyện gì?”
“Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Đối với các ngươi mà nói. đây đã vượt qua trình tự nhận biết của các ngươi, có biết hay không cũng khồng quan hệ.” Hạc Ly bĩu mồi chẳng đáng nói.
“Bất quá...” Ánh mắt Hạc Ly thu trờ về. nhìn Dược Thiên Sầu cười nói: “Nếu như ngươi cũng có thể giúp ta tu kiến ra một căn nhà gồ kiểu này. nói cho ngươi cũng không sao.”
“Ách...” Dược Thiên Sầu quan sát căn nhà của mình, nghi hoặc nói: “Ta không có chỗ ở nên mới ở đây. ngươi có chồ ở sao còn muốn xây nhà làm gì?”
Hạc Ly mở hai tay. phủi phủi vài cái không cho là đúng nói: “Ta là yêu tộc. ngàn năm trước vốn là tọa kỵ bạch hạc của sư phụ, hóa thành hình người được sư phụ thu ta làm đồ đệ. Loại nhà gỗ của ngươi vốn thích hợp cho ta ở lại. cho ngươi trụ thật sự là lãng phí. Nói thẳng đi! Ngươi có làm cho ta hay không, không làm ta tự mình làm.”
“Ngươi là yêu tộc?” Dược Thiên Sầu nhìn hắn, lại nhìn sang nhà gỗ, lập tức liên tường đến hai chữ “tổ chim” trách không được hắn luôn nhìn chằm chằm ổ của mình không tha. lúc này vỗ ngực bảo chứng nói: “Làm, đương nhiên làm, bất quá hôm nay sắc trời không còn sớm, sợ kiến tạo ra phòng ở không đẹp. Ngày mai đi! Địa phương chính ngươi chọn, bảo chứng làm ra cho ngươi một phòng ở thật tốt.”
“Như vậy thì còn được.” Hạc Ly thỏa mãn gật đầu nói: “Nói cho ngươi cũng không sao. dù sao đời này ngươi cũng đừng nghĩ rời khỏi Yêu Quỷ Vực.” Nói xong chỉ vào hạt giống trên mặt đất nói: “Chúng ta trồng loại rau này. nếu không trồng được Khuyết Diễm Huyền Quả. khi sư phụ mời Nam Minh lão tổ tới. cũng không có biện pháp lưu hắn lại. bởi vì Nam Minh lão tổ rất xem trọng tọa kỵ Hỏa Long Thú của hắn, mà Hỏa Long Thú thích ăn Khuyết Diễm Huyền Quả. ở đây trồng Khuyết Diễm Huyền Quả chính là vì muốn lưu lại Hỏa Long Thú. chi cần có thể lưu lại Hỏa Long Thú trong thời gian dài. là có thể lưu lại Nam Minh lão tổ thời gian dài. ngươi có hiểu không?”
Dược Thiên sầu nghe đến hồ đồ choáng váng, bị cách nói không đầu không đuôi của hắn làm phát mộng, hắn vội vã xua tay nói: “Ngươi chờ một chút, ta hỏi ngươi, vì sao Tất tiền bối phải thỉnh Nam Minh lão tổ?”
Hạc Ly nhìn hắn như nhìn người ngu ngốc, miễn miễn cường cường nói: “Địa phương mà thượng cổ tu sĩ đại chiến ngươi có biết không! Cũng chính là Đông Cực Thánh Thổ hiện tại bị Thiên Địa Càn Khôn Đại Trận phong ấn. mỗi ba trăm năm sẽ được mở ra một lần. lần này vồ luận như thế nào sư phụ cũng muốn xông vào đó một lần. Nhưng trên tay sư phụ thiếu một kiện linh bảo xứng tầm. mà Nam Minh lão tổ lại là đệ nhất cao thủ luyện bảo trong tu chân giới, có người nói hiện nay chỉ có hắn mới có thể luyện ra được thượng phẩm linh bảo, hiện tại có hiểu ý tứ rồi chưa?”
Thần tình hiện tại của Dược Thiên Sầu có điểm giống như kẻ ngu ngốc, vừa là cái gì huyền quả, lão tổ, hỏa long gì đó còn chưa kịp tiêu hóa. hiện tại lại ra cái gì mà Thiên Địa Càn Khôn Đại Trận và Đông Cực Thánh Thố. làm hắn có cảm giác như phát mộng. Nuốt nuốt nước bọt. ngây người nói: “Vì sao Tất tiền bối muốn đi Đồng Cực Thánh Thồ?”
Lời này vừa nói ra. thần tình Hạc Ly nhất thời buồn bã xuống tới. lặng lẽ nói: “Tu vi sư phụ đã đạt tới Hóa Thần hậu kỳ. chính là đỉnh cao nhất của tu vi nhân gian giới, nếu đột phá sẽ phi thăng tiên giới. Nhưng pháp môn đột phá Hóa Thần hậu kỳ đã thất truyền từ lâu. có người nói Đông Cực Thánh Thổ là nơi thượng cổ tu sĩ đại chiến khả năng còn di lưu lại pháp môn tu luyện, mà thọ hạn của sư phụ đã gần đến. không có khả năng đợi thêm ba trăm năm cho nó mở ra. Cho nên lần này mặc kệ có luỵện ra được linh bảo hay không, dù cho có nguy hiểm, sư phụ cũng phải đi không thể nghi ngờ.”
“Nguyên lai là như vậy!” Dược Thiên Sầu gật đầu. cuối cùng cũng hiểu được. Việc này dù hắn có ở trong thiên hạ đệ nhất đại phái như Phù Tiên Đảo cũng không khả năng nghe được, thực sự là tới được dạng trình tự nào sẽ nghe được chuyện tình ở đó, so sánh giữa hai bên thật sự không thể nào so nổi.
Đã biết bí mật như vậy. lần này hành trình Yêu Quỷ Vực thực sự là đến không uổng công. Dược Thiên Sầu thở ra một hơi. thả lỏng tâm tình hỏi: “Đông Cực Thánh Thổ còn bao lâu thời gian mới mở ra?”
“Năm năm thời gian!” Hạc Ly thờ dài một tiếng, sau đó thần tình nghiêm túc: “Khuyết Diễm Huyền Quả đại khái cần hai năm thời gian mới có thể chín một lần, cho nên cơ hội thỉnh Nam Minh lão tổ đến luyện chế linh bảo cũng chi còn lại hai lần. Lần này chúng ta nhất định phải tận lực trồng nhiều một chút, tranh thủ cho Nam Minh lão tỏ ở lâu thêm thời gian, như vậy cơ hội luyện ra thượng phẩm linh bảo hẳn sẽ càng lớn hơn nữa.”
Last edited by Hina; 08-03-2012 at 04:53 PM.
Đã có 74 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 271: Chậm rãi đợi cơ hội
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Dược Thiên Sầu gật đầu, trong tim đập bịch bịch, không biết có khả năng lộng được một kiện thượng phẩm linh bảo hay không. Thần tình hắn có chút hoảng hốt nói: “Còn có hai lần cơ hội, Tất tiền bối hẳn có thể đạt thành tâm nguyện.”
“Nói là hai lần cơ hội, kỳ thực cũng chỉ thử một lần mà thôi.” Hạc Ly lắc đầu nói.
Dược Thiên Sầu nghe vậy, hoàn hồn hỏi: “Vì sao?”
“Then chốt là tài liệu luyện chế thượng phẩm linh bào thật khó tìm, vì việc luyện chế lần này. sư phụ đã chuẩn bị hơn một trăm năm, thử nghĩ trong năm năm ngắn ngủi làm sao có thê chuẩn bị thêm một nhóm tài liệu đê luyện chế. Dù là hiện tại, để chuẩn bị đầy đủ. sư phụ bình thường còn thường ra khói Yêu Quỷ Vực tìm kiếm tài liệu luyện chế.” Hạc Ly thờ dài nói.
“Cũng phải.” Dược Thiên Sầu ậm ừ đáp lời, trong lòng khẽ động; nguyên lai Tất Trường Xuân bình thường hay ra ngoài. Ánh mắt hắn nhìn Hạc Ly có chút quái dị, tiểu tử này thật sự cho rằng mình chạy không thoát, hav là vô tâm vô tư. quả thực là có hỏi liền đáp, nói chuyện không chút cấm kỵ, phóng chừng hai dạng đều có khả năng, cơ hội như vậy không thể lãng phí.
Dược Thiên Sầu vuốt mũi hướng bốn phía quan sát, chậm rãi hỏi: “Nam Minh lão tổ cũng là tu sĩ Hóa Thần kỳ phải không? Toàn bộ tu chân giói rốt cục có bao nhiêu tu sĩ Hóa Thần kỳ?”
“Ân! Tu vi Nam Minh lão tổ tuy kém sư phụ. nhưng cũna đạt được Hóa Thần trung kỳ, bằng không làm sao có khả năng luyện ra thượng phẩm linh bảo. Nói về linh bảo, nếu như tu vi kém, đừng nói luyện chế, dù là điều khiển cũng có vấn đề.”
Hạc Ly dừng một chút, như suy nghĩ gì đó, trầm ngâm nói: “Về phần toàn bộ tu chân giới có bao nhiêu tu sĩ Hóa Thần kỳ, thật không rõ ràng. Thông thường tu sĩ đạt tới bước này, ít nhất cũng phải gần ngàn tuổi, đã nhìn thấu thế sự từ lâu, không muốn xuất đầu lộ diện, một lòng tiềm tu, truy tầm phi thăng đại đạo, ai cũng nói không rõ cụ thể có bao nhiêu người, nhưng lại có yêu tu Hóa Thần kỳ, quỷ tu Quỷ Thánh kỳ. Cũna không phải ai cũng giống như sư phụ, nhận ủy thác của chưởng hình sử đời trước, lại bị Yêu Quỷ Vực dây dưa thành gánh nặng.”
Khóe miệng Dược Thiên Sầu co quắp, thầm nghĩ. ràng buộc cái rắm, ai chọc hắn mất hứng hắn liền trực tiếp sạch sẽ lưu loát làm thịt, thật là lạnh lùng. Trong ngực hắn nghĩ như vậy, mật ngoài lại biểu thị tán thành gật đầu, lập tức nghi hoặc nói: “Chưởng hình sử đời trước đã đi đâu? Đã chết?”
"Không biết, chường hình sử đời trước tìm được sư phụ kế nhiệm chương hình sử, liền đi Đông Cực Thánh Thổ, từ đó về sau cũng không trở về, hay là đã tìm được pháp môn đột phá Hóa Thần hậu kỳ để phi thăng. hay là bị nhốt trong Đông Cực Thánh Thổ, thọ hạn đã đến, đi về cõi tiên.” Hạc Ly nói.
“Thế nào? Đông Cực Thánh Thổ còn có thể vây khốn tu sĩ Hóa Thần kỳ?” Dược Thiên Sầu không giải thích được nói.
“Nsươi cho là Thiên Địa Càn Khôn Đại Trận dùng nói giỡn? Đó là cổ kim đệ nhất đại trận! Trận này bày ra, câu thông thiên địa, không hẹn mà hợp ý càn khôn, trừ phi thiên địa càn khôn vĩnh viễn kia bị đảo ngược bài trừ, đã có thê ngăn trụ tự nhiên thì cũng đương nhiên có thể vây khốn tu sĩ Hóa Thần kỳ. Mỗi ba trăm năm mở ra chỉ được ba ngày thời gian naắn ngủi, nếu có người trong ba ngày còn không ra, vậy đành đợi ba trăm năm sau mới có thể đi ra. nhưng nghe nói bên trong rất hung hiểm, ngưrời bị vây bên trong có thể chống được tới ba trăm năm sau hav không thật đúng là khó nói.” Hạc Ly đáp.
Thấy hắn nói chuyện thật thú vị, Dược Thiên Sầu hồ nghi nói: “Lẽ nào ngươi cũng đi vào? Nếu không ngươi làm sao biết được rõ ràng như thế?”
“Ách...” Hạc Lv khó có được cơ hội giáo dục người. đang nói thật cao hứng. nghe vậy lúc này ngân ra. trên mật hiện lên một tia xấu hố, lập tức thản nhiên nói: “Tự nhiên là nghe sư phụ nói, ta chỉ mới có tu vi Độ Kiếp trung kỳ, nào dám đến địa phương đó.”
Dược Thiên Sầu không dám miệt mài đeo đuổi hói tiếp, làm người ta mất hứng. thật khó khăn hói tiếp chuyện gì khác, khó có được cơ hội đụng tới một người thuần khiết như vậy a! Nghĩ tới chuyện bốn người Tất Thủ Chế thu được kiếm, vấn đề khác hắn tạm thời cũng không quan tâm, quan tâm nhất chính là linh bảo. nói: “Nam Minh lão tổ hẳn không phải là lần đầu tiên giúp Tất tiền bối luyện linh bảo phải không?”
Thái độ của hắn mặc dù thành khẩn, thế nhưng bị hắn đả kích một câu, Hạc Ly đã không còn hứng thú tiếp tục nói chuyện này. Ngược lại dạy cho hắn làm sao trồng Khuyết Diễm Huyền Quả. khiến cho hắn phiền muộn không ngớt. đều là miệng mồm lanh chanh nhạ chuyện, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là để tìm cơ hội khác hỏi lại.
Tin tức Quỷ Tướng Quân Mồng Duyên và Yêu Vương Ngạo Lực rời cương vị công tác nên bị xử tử đă nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Yêu Quỷ Vực. Bốn người Tất Thủ Chế một đường ngồi phi hành toa đi thật thông suốt, khi sắp đi ra Yêu Quỷ Vực lại lằn nữa đi qua Âm Phong Cốc, chuẩn bị đem chuyện củg Mồng Duyên và Ngạo Lực báo cho Ngu Cơ, ai biết nàng đã biết việc này. lại nhận lệnh của Tất Trường Xuân tiếp quản chức vụ quỷ vương nơi đây.
Mồng Duyên đã chết, Ngu Cơ nói không thương tâm là già. dù sao đã ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy. Tuy rằng thảm kịch là do bốn người trước mắt gây ra. nhưng nàng không dám biểu lộ với bốn người, bởi vì thật sự không dám chọc vào. trái lại còn phải miễn cường vui cười. Từ trong miệng mấy người biết được Dược Thiên Sằu bị Tất Trường Xuân giữ lại. Ngu Cơ cười khố đưa bốn người đi ra Yêu Quỳ Vực, cũng là tai họa do nhất thời tham niệm gây ra. xem ra tig hi vọng cuối cùng mình có thể rời khỏi nơi này cũng đã tan biến, nàng không tin Dược Thiên Sầu có thể trốn khỏi tay Tất Trường Xuân, từ đó chỉ chuyên tâm tu luyện, làm tốt dự định tiến vào U Minh Cửu Động.
Bốn người Tất Thủ Chế trờ lại Võ gia trao đổi một phen liền chia tay. đồng thời bốn người Tất Tử Thông cũng biết được tin tức Dược Thiên Sầu không biết còn sống hay đã chết, trong lòng cảm thán cùng đều tự đi theo gia chủ quay trở về nhà. Võ Lập Tuyết từ trong miệng ca ca nghe được tin tức. nhìn không rg là vui hay buồn, chi lo ôm trứng Chu Tước ngây người trong Tĩnh Khách Trai một thời gian dài...
Đối với việc bên ngoài phát sinh chuyện gì Dược Thiên Sầu tạm thời không rảnh quan tâm. hắn đang rất bận rộn, đầu tiên rất lưu loát xây một “tổ chim” theo vị trí Hạc Ly chọn lựa cho hắn. sau đó tiến hành khai hoang đại nghiệp, không làm không được a! Nếu còn muốn tiếp tục hồn tại Thuận Thiên Đảo. công tác mặt ngoài cũng phải làm. bằng không không thể ở lại. nếu không lưu lại sao có cơ hội lấy được linh bảo? Chịu nhục thôi!
Một thanh phi kiếm đưa hắn bay lên không. còn lại chín mươi chín thanh đang chém bụi gai trừ cỏ dại trên mặt đất. tinh mang không ngừng qua lại. san bằng mảnh đất nơi đó. Hạc Ly ở một bên nhìn thấy kinh ngạc không ngớt, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người đồng thời điều khiển được nhiều phi kiếm như vậy. Lại không biết Dược Thiên Sầu ở trên không trung phiền muộn không ngớt, nhớ kỹ khi mình vừa mới đến Phù Tiên Đào. bị sai đi lấy phân người trồng linh thảo, lần này đến Thuận Thiên Đào cũng là như vậy. lẽ nào lão tử hữu duyên với việc trồng trọt?
“Hạt giống Khuyết Diễm Huyền Quả phải đợi khi mặt trời chói chang nhất hãy trồng xuống, mồi hạt cách nhau một thước vuông vắn. dưới hạt đặt một viên thượng phẩm linh thạch để bồi thêm cho đất, như vậy mới có thể nảy mầm sinh trưởng. Chờ sau khi nảy mầm. mồi ngày phải nhét xuống đất một viên thượng phẩm linh thạch, thẳng đến khi thành thục mới thôi.” Hạc Ly ném lại một túi thượng phẩm linh thạch nói.
Dược Thiên Sầu quan sát địa bàn có thể trồng hai trăm hạt giống, chỉ là một mảnh đất như vậy mỗi ngày cằn vùi hai trăm viên thượng phẩm linh thạch, thành thục cũng cần tới hai năm thời gian, cũng phải hơn bảy trăm ngày, như vậy tính toán, trồng ra phải tiêu phí hơn mười vạn thượng phẩm linh thạch. Đây chỉ mới là mành đất mà hắn quản, bên mảnh đất của Hạc Ly lại càng nhiều, hai bên tổng cộng lại phòng chừng cần tới hơn trăm vạn thượng phẩm linh thạch. Bất quá nghĩ đến bằng vào địa vị của Tất Trường Xuân tại Yêu Quỷ Vực, chút linh thạch này cũng không tính là gì.
Vài ngày sau, sau khi Khuyết Diễm Huyền Quả nảy mầm.,Dược Thiên Sầu cảm giác có phiền phức, mồi ngày đều phải nhét linh thạch xuống dưới gốc cây. còn phải thật cẩn thận, không thể làm hư hao rễ cây. Kết quà là, mồi ngày phải cúc cung tận tụy hơn hai trăm lần, còn phải loại trừ cỏ dại hay sâu bệnh, thật đủ làm cho hắn phiền muộn. Vài lần muốn len lén rời đi. lại cố kỵ thần thức vô cùng cường hãn của Tất Trường Xuân, chi sợ mình vừa rời đi. đối phương liền có thê phát hiện, sau này cũng không cằn trờ về nữa.
Từ từ chờ đợi. trước tiên chờ xem sao đã. nghĩ rg nếu muốn bình yên đi rồi quay về, chỉ khi chờ được Tất Trường Xuân đi ra ngoài tìm kiếm tài liệu luyện linh bảo, lúc đó lén đi, nhưng phải nghĩ biện pháp đối phó với Hạc Ly mới được. Dược Thiên Sầu quyết định xong chủ ý, tâm cũng an ổn xuống tới. thinh thoảng dùng thần thức bảo trì liên hệ với Ô Thác Châu.
Từ đó về sau. mỗi đêm khi những ngồi sao nhô lên đầy bầu trời, hắn đều bay lên đinh cổ thụ trên nóc nhà. lấy khối ngọc điệp tĩnh tâm vẽ những con đường biến ảo của tinh đấu phía đông. tây. bắc. trung, ban ngày an nhàn thì phỏng đoán huyền bí trong đó. hắn tin tường tinh đấu năm phương nhất định đều có huyền bí tồn tại, tuyệt không chỉ có một Hỏa bí quyết của nam tinh đấu đơn giàn như vậy...
Last edited by Hina; 08-03-2012 at 04:53 PM.
Đã có 72 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp