Ngày mười tám tháng ba là ngày cưới của Cao Phong và Đinh Hiểu Lan.
Bầu trời quang đãng, ngày song hỉ, Đinh gia trang mở đại tiệc, giờ Tỵ là giờ khai tiệc, các khách giang hồ hảo hán, võ lâm hào kiệt của các lộ gần, xa tấp nập kéo tới không ngớt, các danh thiếp chúc mừng, thăm hỏi gia trang được liên tục chuyển vào trong sảnh như nước chảy.
Đến giờ ngọ, Tung Sơn phái Tử Hà đạo trưởng, Hoa Sơn phái Cát Như Lâu, Hằng Sơn phái Mộng Như sư thái, năm anh em Phi Ngư bang, đều lần lượt kéo đến, và thêm Cao Phong, Đường Trung Long, Thôi Mẫn Sinh, tất cả đều ngồi vừa vặn kín hàng ghế đầu.
Chu Bằng tuy giao hảo với bằng hữu rất nhiều, nhưng rất khó có dịp được tề tụ đông đảo mọi người như hôm nay, tự nhiên trong lòng không khỏi vui mừng. Sau khi dẫn đám đệ tử thu xếp chỗ ngồi cho khách khứa các lộ tới chúc mừng xong, ông bèn tranh thủ trở lại ghế ngồi tiếp khách.
Phi Ngư bang lão tứ Lâm Tử Thanh có ngoại hiệu là “Diệu Bút Thư Sinh”, văn võ song toàn, bác cổ thông kim, hay thích kể chuyện các bậc kỳ tài trong võ lâm, lúc đó đang thao thao bất tuyệt kể chuyện phong lưu nam nữ.
Tử Hà đạo trưởng bản tính phóng khoáng, sau khi nghe xong hứng thú nói: “Lâm tứ, người xuất gia như chúng tôi ngồi vào bàn rượu là đã mất đi vẻ tôn nghiêm rồi, bây giờ các hạ lại đem chuyện tư tình nam nữ ra nói, không sợ chúng tôi sẽ hoàn tục hết sao?”
Những người còn lại nghe vậy, đều bật cười vui vẻ.
Mọi người đang uống rượu say sưa, bỗng nghe ở bên ngoài cổng trang có nhiều tiếng pháo nổ, âm thanh rất lớn, liên miên không dứt, tiếp theo đó là tiếng đàn sáo hòa nhịp với tiếng pháo.
Mọi khách mời đều ngạc nhiên, ngưng việc cầm đũa uống rượu, ai nấy đều thầm nghĩ, không biết là khách quí phương nào? sao lại có khí phái lớn thế!
Ngay vào lúc này, quản gia Tri Khách hấp tấp chạy vào truyền báo, thì ra là Kim Kiếm bang cho người tới chúc mừng.
Chu Bằng gật đầu rất nhanh: “Kim Kiếm bang và ta giao tình rất thân, sao không mời vào?”
Cao Phong cũng hơi bất ngờ, đứng dậy nói: “Kim Kiếm bang phái người nào tới?”
Quản gia Tri Khách nói: “Là người mập lùn, hình như là họ Tôn.”
Cao Phong quay sang nói với Chu Bằng: “Chắc là Tôn Đại Hổ.”
Chu Bằng gật đầu nói: “Theo ta ra ngoài tiếp hắn.”
Hai người rời bàn rượu, vừa ra khỏi đại sảnh thì đã thấy có mười gã hán tử cường tráng đang khiêng mấy cái hòm quà vào trong sân, người cầm đầu là một gã vừa mập vừa lùn, cái đầu trọc rất to bóng láng, ngay một chân tóc cũng không có, cặp mắt rất sáng, vừa thấy Cao Phong ra nghinh đón, gã đã bật cười hi hi, cất giọng sang sảng nói: “Cao Phong huynh đệ, quả nhiên là đại hỷ của huynh đệ, Vân lão bang chủ công việc đầy người, không thể đích thân tới đây, vì thế tôi đại diện cho bang chủ và toàn bang tới đây, hy vọng tân hôn của huynh đệ sẽ tràn đầy đại hỷ, đại cát và đại lợi!”
Cao Phong mỉn cười chắp tay nói: “Tôn huynh chớ khách sáo, đi đường xa vất vả, xin mời vào trong.”
Chu Bằng cũng hành lễ, mỉn cười nói: “Tôn lão tam, các hạ quá khách sáo, xin mời vào.” lòng ông lại thầm nghĩ: “Người này trước nay ăn nói cộc cằn, nay vừa mới gặp mặt đã chào hỏi văn vẻ, làm như đã có chuẩn bị trước, nhưng hôm nay là ngày vui, ông ta đừng có khoa trương mới hay.”
Tôn Đại Hổ đưa mắt nhìn Chu Bằng, a một tiếng rồi mới nói: “Chu Bằng, thì ra là các hạ, sao các hạ và Cao Phong thân mật thế, ồ, ta hiểu rồi, người hôm nay thành thân với Cao Phong, chính là con gái của các hạ phải không?”
Chu Bằng lập tức ngạc nhiên, không biết phải phản ứng làm sao, cười khổ nói: “Không đúng, không đúng, người thành thân với Cao Phong là tiểu đồ Đinh Hiểu Lan.” Ông thầm mắng: “Cái thằng cha này, ở đây rõ ràng là Đinh gia trang, lẽ nào trong óc hắn có vấn đề?”
Tôn Đại Hổ thấy đoán không trúng, lòng không khỏi bối rối, lập tức im lặng theo Cao Phong và Chu Bằng vào đại sảnh dự tiệc.
Vào trong sảnh, gã thấy các lộ anh hùng hào kiệt tới chúc mừng rất đông, khoảng mấy trăm người, tâm tình bỗng trở lên vui vẻ, nhìn lên hàng ghế đầu thấy có Tử Hà đạo trưởng, Cát Như Lâu và mấy người có tiếng tăm khác thì lập tức bật cười hô hố, nói: “Cao Phong, huynh đệ thật là có mặt mũi, lại có thể mời được các nhân vật cầm đầu các danh môn đại phái như thế, nhưng ta thấy cũng chẳng có gì nổi bật, quà chúc mừng của họ có dám so sánh với Kim Kiếm bang ta không? quà mừng hôm nay ta mang tới gồm có ba ngàn lượng bạch ngân, ba trăm lượng hoàng kim, ngoài ra còn có một đôi phỉ thúy ngọc bạch thố, Vân lão đại còn nói, đôi ngọc bạch thố này trị giá liên thành, vì Cao Phong là hảo hán tử, rất đáng được kết giao, đáng được tặng trọng lễ, ha ha! Nếu các vị nào ở đây thấy không phục, thì đừng ngần ngại ra lãnh giáo vài chiêu, nếu Tôn Đại Hổ ta khiếp sợ, thì sau này ta thề sẽ không mang họ Tôn nữa.
Lời nói của y chung chung, giọng điệu lại thô tục, khiến cho mọi người trong sảnh đều nghe rõ.
Những người nghe đã quen thuộc tính nết của Tôn Đại Hổ, thì ngấm ngầm cười thầm, nhưng vì ngại uy phong của Kim Kiếm bang nên không dám cười thành tiếng, với lại họ không biết ý của Tôn Đại Hổ như thế nào, sợ gã hiểu lầm sẽ gây thêm phiền phức, không ngờ trên đời rốt cuộc lại có kẻ cuồng vọng vô liêm sỉ đến thế?
Cao Phong và Chu Bằng đang chuẩn bị nói vài câu để tạm thời xoa dịu tình thế căng thẳng, thì đột nhiên nghe một giọng trầm trầm cất lên từ góc nhà phía nam: “Khí thế của Kim Kiếm bang lớn thật! dám tự cao tự đại, không xem ai vào đâu cả!”
Giọng nói vừa cất lên đã khiến mọi người trong sảnh đều cảm thấy bất ngờ, người nào mà gan dạ như thế, dám ngang nhiên khiêu chiến với một bang hội lớn nhất trong võ lâm.
Tôn Đại Hổ lập tức sa sầm nét mặt, quát mắng: “Con mẹ nó, đồ cẩu tạp chủng, có đáng mặt hán tử thì đứng lên nói chuyện, đừng có ru rú trốn trong đám đông như thế!”
Chỉ nghe giọng trầm trầm đó lại nói: “Nếu có cẩu tạp chủng thì cũng không mắc mớ tới con mẹ ngươi, xem cái đầu ngươi lúc sinh ra đã có sẵn óc heo rồi, không biết ai đã dính với mẹ ngươi để có ngươi?”
Tôn Đại Hổ dậm chân giận dữ, thét rống lên: “Con mẹ ngươi có ngon thì đứng ra đây!”
Đột nhiên, vù một cái, bàn ghế bỗng ngả nghiêng, trước mắt thấy một bóng xám đang tung người bay tới, tốc độ nhanh vô cùng.
Tôn Đại Hổ ỷ thân thể cường tráng to lớn, không thèm trốn tránh, vung chưởng đánh ra ngay.
Người bóng xám đó tựa hồ như đã dự liệu Tôn Đại Hổ sẽ dùng cứng chọi cứng, đang bay tới nửa chừng đột nhiên nhảy lên, song chưởng đan chéo, ra chiêu “Thương Ưng Bác Thố” (diều hâu bắt thỏ), đánh thẳng xuống đỉnh đầu đối thương, thế biến chiêu cực nhanh, công tới hung hãn, như yêu ma hiện hình.
Võ công Tôn Đại Hổ phải nói là cực cao, phản ứng lại nhanh nhẹn, mắt thấy khinh công đối phương tuyệt diệu, công chiêu lại kỳ quái, nhưng gã vẫn hiên ngang, dùng hết tốc độ bình sinh thối lui tránh né, đồng thời tay phải phản công, chỉ nghe mấy tiếng bình bình liên tiếp, trong chớp mắt hai người đã đấu với nhau được bốn chiêu.
Người bóng xám đó sau bốn chiêu tấn công thì đột nhiên rút tay, thân hình như điện xẹt, thoắt cái đã bay ra ngoài đại sảnh, chỉ nghe được tiếng nói của y mỗi lúc mỗi xa: “Tôn Đại Hổ, đó chỉ là giáo huấn nho nhỏ, về sau đừng có ngạo mạn! …..”
Quần hào ai nấy đều nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả đều bị khinh công tuyệt diệu của người bóng xám làm cho thán phục, rồi họ lại nhìn Tôn Đại Hổ, mặt mày gã tái xanh, chiếc áo trước ngực cũng bị rách một mảng, rõ ràng hai người giao thủ, người bóng xám đã thắng hơn một bước.
Thôi Mẫn Sinh đứng dậy nói với Chu Bằng: “Người đó khinh công có thể xếp vào hạng nhất, có phải là khách tiền bối mời không?”
Chu Bằng dường như có suy nghĩ, vẻ mặt ngỡ ngàng, lẩm bẩm nói: “Người đó rốt cuộc là thần thánh phương nào? sao lại có công phu khinh công cao siêu như vậy?”
Cao Phong chạy tới trước Tôn Đại Hổ, hỏi: “Các hạ có sao không? chẳng việc gì chứ?”
Tôn Đại Hổ nghiến răng nói: “Con mẹ nó, đồ cẩu tạp chủng ở đâu xuất hiện, công phu cũng không tệ!”
Cao Phong vỗ vào vai gã, an ủi nói: “Hắn thắng là nhờ vào khinh công, nếu chơi bằng đao, chưa chắc đã vượt qua được các hạ.”
Tôn Đại Hổ hừm thành tiếng, nói: “Nếu chơi bằng đao, ta chỉ cần một chày là đập bẹt dí hắn.”
Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, Đinh Tương Long và đám đệ tử Thái Sơn dọn dẹp lại các bàn ghế bị ngã đổ, mang thêm rượu và thức ăn mới bổ sung lên cho các bàn đó.
Cao Phong sau khi sắp sếp chỗ ngồi cho Tôn Đại Hổ xong, bèn ngồi cùng bàn với gã để bồi tiếp.
Đối với những ngày cũ ân oán với Kim Kiếm bang, hôm nay lại được đối phương mang lễ vật tới chúc mừng, có thể nói là việc rất đáng được vui mừng, do đó tâm trạng Cao Phong vào giây phút này, có vẻ thân cận và tiếp đãi Tôn Đại Hổ chu đáo hơn so với các khách bình thường khác, Về việc đột ngột vừa xảy ra vừa rồi, mà Tôn Đại Hổ bị rơi xuống thế hạ phong, Cao Phong tuy có hơi bất ngờ, nhưng cũng có lòng thương xót cho gã.
Tôn Đại Hổ đúng là con người hào phóng, vừa nãy trước mặt mọi người trong sảnh lòi mặt xấu ra, bây giờ sau khi uống vài chén rượu vào bụng, gã đã quên hết mọi sự và như đang ở trên chín tầng mây, cùng với Cao Phong, nói chuyện liên thuyên về Kim Kiếm bang mà hai năm gần đây đã tung hoành trên chốn giang hồ như thế nào.
Cao Phong chợt nhớ tới việc Uy Võ tiêu cục, bèn thử hỏi thăm dò: “Tôn huynh, Kim Kiếm bang gần đây có làm vụ mua bán gì lớn không?”
Sau khi Tôn Đại Hổ nuốt miếng giò nướng xong, mới nói: “Nửa tháng trước có làm một vụ, rất là phong phú, Vân lão đại nói phải ăn mấy năm mới hết.”
Cao Phong trong lòng chấn động, lại hỏi gấp rút: “Huynh có nhớ lầm không, là nửa tháng trước phải không?”
Tôn Đại Hổ suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói: “Không sai, ngày đó không phải là mười một mà là mười hai.”
Đầu óc Cao Phong lùng bùng, thật không dám tin sự thực trước mắt, hắn ngây người một lát, lại hỏi: “Bang bọn huynh đã mua bán hàng hóa gì? và ở đâu?”
Tôn Đại Hổ thấy hắn truy vấn không ngừng, cũng cảm thấy có chút không thoải mái, nghĩ ngợi một lát, mới nói: “Cao Phong huynh đệ, xin cho phép tôi không được nói, vì trong bang có nội quy rất nghiêm ngặt là không được tiết lộ việc cơ mật, những điều nói vừa rồi không tính.” Nói xong lại cắm cúi ăn, tựa hồ như muốn tránh né để không phải nói.
Cao Phong sa sầm nét mặt, đứng dậy nói: “Huynh có thật lòng không muốn nói?”
Tôn Đại Hổ sửng sốt, ngẩn đầu nhìn hắn nói: “Chúng ta đã xưng nhau là huynh đệ, bà nội nó, nếu có thể nói ra, thì ta đã nói ra rồi.”
Cao Phong trong lòng nóng sôi lên, quát: “Huynh đã không muốn thật tình cho biết, thì tình nghĩa huynh đệ cũng không còn.” lòng hắn thầm nghĩ: “Thật không ngờ, Đường Trung Long huynh đệ đã thiên phương vạn kế muốn tìm kiếm hung thủ cướp tiêu nhưng không được, nào ngờ hiển nhiên lại ở trước mắt, chỉ tiếc gã không phải là nhân vật đầu não.”
Tôn Đại Hổ cau mày, trong mắt tựa hồ như có một lớp mây mù che phủ, đứng dậy nói: “Ngươi rốt cuộc có ý gì? mẹ nó muốn ép lão tử hả?”
Lời lẽ xung đột hai người càng lúc càng trở lên kịch liệt, dĩ nhiên đã làm kinh động tới mọi người trong sảnh.
Đường Trung Long rất quan tâm tới Cao Phong, lập tức rời khỏi bàn rượu, chạy lại hỏi: “Cao Phong, đã xảy ra chuyện gì?”
Tâm tình Cao Phong trở lên phức tạp vô cùng, hắn ngấm ngầm nghĩ: “Ngày hôm nay dù sao cũng là ngày đại hỷ, nếu mình nói rõ ra chân tướng sợ sẽ gây náo loạn buổi tiệc và khó lòng mà ổn định lại được, nhưng dù sao mình đã biết được chân hung, sợ gì ngày sau sẽ không có cách tốt để đối phó?” mặt hắn hơi xúc động, nói: “Đôi bên nói không hợp ý nhau, cho dù nửa câu cũng quá nhiều.”
Hắn quay lại đối diện với Tôn Đại Hổ nói: “Ta và bất cứ người nào trong Kim Kiếm bang cũng đều không phải là huynh đệ, càng không phải là người cùng chung đường, Tôn Đại Hổ, xin mời ngươi về cho, và mang về tất cả các lễ vật đã mang tới.”
Tôn Đại Hổ vốn bản tính là người thô bạo, lúc này làm sao có thể kềm chế được bản thân, gã vỗ xuống mặt bàn, mắng: “Con bà nó, Kim Kiếm bang mắt bị đui, Tôn Đại Hổ ta mắt càng đui hơn, đã đem hết nhiệt tình tới để chúc mừng, nhưng lại bị đối xử lạnh nhạt như vậy!”
Gã ha hả cười vài chặp, trong tiếng cười không biết là phẫn nộ hay hối hận, lại nói: “Tôn Đại Hổ ta là con người thô lỗ, Vân lão đại nói ta sẽ có lúc đắc tội với bằng hữu mà không biết, xem ra hôm nay ta đã phạm vào tật xấu này, họ Cao, ngươi cứ nói thẳng, lão tử ta đã có chỗ nào đắc tội với ngươi?”
Cao Phong nói: “Kim Kiếm bang tài vật bất phân minh, con người cũng bất chính, vì thế Cao Phong ta không thích kết giao, chỉ đơn giản vậy thôi!”
Tôn Đại Hổ như bị trúng tim đen, quả nhiên không nói lời nào, gã vội dẫn đám bang chúng rời khỏi sảnh.
Vào giây phút đó, các hào kiệt trong sảnh đều cảm thấy bất ngờ, ai nấy đều âm thầm tự đoán, có chỗ cùng bàn tán với nhau, mãi tới thời khắc uống cạn một chén trà thì mới ổn định lại.
Khoảng sau giờ ngọ, vẫn còn có khách từ phương xa lại chúc mừng.
Cao Phong bởi vì chuyện xích mích với Tôn Đại Hổ của Kim Kiếm bang, lại nghĩ đến độc thương của Đinh Hiểu Lan không thể cứu chữa, khiến tâm tình hắn trở lên sa sút, bất giác đã uống khá nhiều rượu.
Chính vào lúc hắn ngà ngà say, thì chợt thấy Đinh Tương Ngọc đang hấp tấp từ ngoài chạy vào đại sảnh, và ghé vào tai Chu Bằng nói nhỏ vài câu.
Chu Bằng có vẻ như bất ngờ, đứng dậy nói: “Ngươi nói người của Thúy Trúc trang chủ Hoa Ngưỡng Hạc ở Lạc Dương tới chúc mừng?”
Đinh Tương Ngọc gật đầu nói: “Vâng, sư phụ, bọn họ tự xưng là cháu trai cháu gái của Hoa trang chủ.”
Chu Bằng nói: “Người bọn họ đâu? Hãy mau mời vào.”
Đinh Tương Ngọc lên tiếng vâng dạ rồi đi ngay.
Các người ngồi cùng bàn với Chu Bằng như Tử Hà đạo trưởng, Cát Như Lâu đều khen ngợi: “Chu trưởng môn thật có mặt mũi, Hoa lão trang chủ được vạn người trong võ lâm ngưỡng mộ cũng vẫn phải sai gia thuộc tới đây chúc mừng.”
Cao Phong vừa mới nghe nói tới thì trong lòng chấn động, chỉ suýt nữa là đã đứng dậy đi theo Đinh Tương Ngọc ra tới trước sảnh để nghinh tiếp, đột nhiên hắn nghĩ tới hôm nay là ngày hôn lễ của mình và Đinh Hiểu Lan, làm sao còn mặt mũi để đi nhìn người của Hoa gia? Cho dù có nhìn đi nữa, thì cũng không biết phải ăn nói sao cho ổn thỏa?
Giữa lúc hắn trăm mối cảm xúc lẫn lộn, mơ mơ màng màng, thì thấy Đinh Tương Ngọc đang dẫn một cặp thiếu niên nam nữ khí chất tao nhã đi vào sảnh, hai người này khoảng mười bốn mười năm tuổi, nam thì uy nghi rạng rỡ, tướng mạo khôi ngô, cử chỉ ngay thẳng; nữ thì thanh tú khả ái, dung nhan tuyệt vời, mắt đẹp long lanh.
Trong sảnh có không ít người buộc miệng khen: “Một cặp nam nữ tuyệt đẹp!”
Khi đến gần chỗ, thiếu niên đó dưới sự chỉ dẫn của Đinh Tương Ngọc, hướng về phía Chu Bằng hành lễ nói: “Anh em tiểu bối là Hoa Vân Tàng và Hoa Tàng Diễm, phụng mệnh ông nội, đặc biệt tới đây chúc mừng hôn sự của đồ đệ Chu Chưởng môn.”
Chu Bằng trong lòng đắc ý, gật đầu mỉn cười nói: “Hoa lão trang chủ quá khách sáo, có phải hai cháu đều là cháu trai cháu gái của Hoa lão trang chủ?”
Thiếu niên Hoa Vân Tàng nói: “Thưa đúng, cháu và muội muội là long phụng song bào (sinh đôi), từ trước tới nay ít khi nào đi riêng rẻ, do đó hôm nay cả hai cùng tới.”
Những ngươi trong sảnh gần đó nghe được, đều tấm tắc khen kỳ diệu và lòng vô cùng hứng thú.
Chu Bằng cũng cảm thấy thích thú, khen: “Hoa lão trang chủ thật là phúc khí, cuối cùng có được một cặp tiểu tôn khả ái như vậy.”
Hoa Vân Tàng nói: “Thưa Chu Chưởng môn, ông nội cháu còn đặc biệt dặn dò, mời tiền bối tháng tới trước ngày mười hai đến Thúy Trúc trang ăn một chén mì mừng thọ.” (Mì ăn trong ngày lễ chúc thọ, một tập quán của người Trung Hoa thời đó)
Chu Bằng gật đầu nói: “Tháng tới là mừng đại thọ sáu mươi tuổi của Hoa lão trang chủ, ta nhất định sẽ đến.”
Chưởng môn phái Hoa Sơn Cát Như Lâu vốn đã có ít nhiều giao tình với Thúy Trúc trang, hỏi: “Vân Tàng, Tàng Diễm, mấy năm không gặp, không biết có còn nhận ra ta không?”
Hoa Tàng Diễm cắn hàm răng trắng đẹp, cười nói: “Sao không nhận ra, tiền bối là Hoa Sơn Cát Như Lâu.”
Cát Như Lâu lộ mặt vui mừng, nói: “Thật chẳng ngờ mấy năm không gặp, các cháu đều trưởng thành cả rồi, ông nội và phụ thân các cháu đều mạnh khỏe chứ?”
Hoa Tàng Diễm nói: “Đều mạnh khỏe, chỉ có điều tiểu cô (em gái của cha) cháu là không được khỏe thôi.”
Lời nói của cô vừa dứt, khá nhiều người trong sảnh không ngăn được bật cười, ai nấy đều cho câu nói của tiểu hài nhi này khá thú vị, mọi người hỏi thăm ông nội và phụ thân cô, nhưng cô nàng lại đề cập tới tiểu cô của mình.
Chỉ có Cao Phong là khác, khi hắn nghe nói vậy thì có cảm giác như trời đang quang đãng bỗng dưng nổi cơn sấm sét, hắn thầm kêu: “Hương Lăng đã xảy ra chuyện gì?” Nhưng trước mặt đông người, hắn không tiện mở lời hỏi.
Cát Như Lâu dường như cũng cảm thấy hơi lạ, vội hỏi: “Tiểu cô của cháu đã có chuyện gì?”
Hoa Vân Tàng đột nhiên kéo lấy tay muội muội mình, rõ ràng có ý không cho cô ta nói.
Hoa Tàng Diễm hiểu ý cười, quả nhiên không trả lời, nhưng lại hướng về phía Chu Bằng hỏi: “Xin hỏi Chu Chưởng môn, người hôm nay thành hôn với đồ đệ của tiền bối có tên là Cao Phong phải không?”
Chu Bằng gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Hoa Tàng Diễm nói: “Nếu đúng vậy thì …” cô nàng quay về phía Hoa Vân Tàng nói: “Ca ca, lúc sắp sửa đi ông nội có đưa một phong thư nói cần giao cho ông ta phải không?”
Hoa Vân Tàng nói: “Ôi, Chu Chưởng môn, xin hỏi vị nào là Cao Phong?”
Kể từ lúc hai người của Hoa gia đi vào Đinh gia trang, tâm tình Cao Phong trở lên rối ren phức tạp, ban đầu có ý định hỏi thăm vài câu, nhưng lại sợ mình không kiểm soát được tình cảm làm ảnh hưởng tới việc hôn sự, bây giờ cuối cùng đứng lên nói: “Ta là Cao Phong.”
Hoa Vân Tàng nhìn hắn cười, lấy trong bụng áo ra một phong thư đưa tới, nói: “Đây là thư do ông nội cháu đích thân viết.”
Cao Phong cung kính nhận thư, mở ra xem, nội dung thư đơn giản vô cùng, chỉ vỏn vẹn có tám chữ: ‘Ta bây giờ đã chấp thuận lời hứa’. Dưới thư ký tên Hoa Ngưỡng Hạc.
Phong thư này tuy ngắn ngủn, nhưng nó giống như một bùa chú nguyền rủa đến từ địa ngục, Cao Phong sau khi đọc xong bức thư, cả người như bị hư thoát, hắn liền ngồi phịch xuống ghế, hai con mắt thất thần, toàn thân xuất mồ hôi, trông có vẻ ngu si, miệng lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ? Ta phải như thế nào cho tốt? …..”
Tình đó cảnh đó, những người trong sảnh đều cảm thấy bất ngờ, thậm chí ngay cả người mang thư là Hoa Vân Tàng và Hoa Tàng Diễm cũng phải biến sắc.
Đường Trung Long cho rằng Cao Phong bị trúng độc, vội bước nhanh tới nắm lấy mạch cổ tay hắn, sau khi thấy không có triệu chứng gì, mới yên tâm hỏi: “Ngươi đã gặp chuyện gì?”
Cao Phong nắm chặt lấy tay y, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm một mình: “Hương Lăng … Hương Lăng, vì sao phải đợi đến hôm nay, đến bây giờ mới cho ta biết tin tức?”
Hắn đột nhiên đứng dậy thét to lên: “Ông Trời ơi! Vì sao?” âm thanh cực lớn, khiến cho toàn Đinh gia trang phải chấn động.
Đinh Tương Long, Đinh Tương Ngọc, Chu Bằng và đám đệ tử Thái Sơn đều chạy lại vây chung quanh: “Cao Phong, sao vậy.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cao sư huynh, làm sao vậy?”
“Trong thư rốt cuộc đã viết gì?”
Đinh Tương Ngọc đột nhiên cầm lấy bức thư xem qua, nhưng không hiểu gì hết.
Chu Bằng cũng xem qua, cũng không hiểu.
Đường Trung Long đọc xong bức thư, cau mày, nói với Hoa Vân Tàng: “Thư này có đúng là do ông nội cháu viết không?”
Hoa Vân Tàng gật gật đầu.
Đường Trung Long đăm chiêu nét mặt, rồi sang sảng nói: “Mọi người yên tâm, không có việc gì nghiêm trọng đâu.” Nói xong y lập tức kéo tay Cao Phong, dìu hắn rời khỏi sảnh.
Cao Phong giống như không làm chủ được bản thân, ánh mắt đờ đẫn, theo Đường Trung Long đi ra khỏi sảnh, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng.
Quần hào cùng nhau bàn tán xôn xao, đều cho rằng Cao Phong đã có quan hệ gì đó với Thúy Trúc trang, nhưng không biết rõ nội dung trong thư có ý nghĩa gì?
Ra ngoài sảnh đến một góc không có ngươi.
Đường Trung Long cao giọng nói: “Ngươi biết không? bây giờ ngươi phải phấn chấn tinh thần lại!”
Mặt Cao Phong vì nội tâm đau khổ nên đã biến dạng nhăn nhún, hai con ngươi thu hẹp lại, răng do bị nghiến nhiều quá khiến máu ứa ra.
Đường Trung Long lại nói: “Hiện tại mọi người trong sảnh đều không hiểu nội dung bức thư, nhưng chẳng bao lâu tin này sẽ truyền tới tai Đinh Hiểu Lan, lúc đó nhất định nàng sẽ hiểu rõ.”
Cao Phong cuối cùng thở dài: “Ngươi nói vậy ….. ta phải làm thế nào?”
Đường Trung Long nói: “Ngươi bây giờ ít ra vẫn còn có một chút thời gian để quyết định.”
Giọng Cao Phong hơi khàn khàn: “Hiểu Lan đối với ta tình thâm ý trọng, nghĩa mẫu và toàn bộ Đinh gia trên dưới đều xem ta như người thân, sao ta có thể …..”
Đường Trung Long mắng: “Hiện tại ngươi cần phải phân biệt rõ ràng, biết đâu là kết quả chân chính. Không sai, Đinh Hiểu Lan đối với ngươi rất có tình thâm, nhưng nàng chỉ còn sống tới một trăm ngày nữa thôi, nàng có đáng để ngươi đổi lấy hạnh phúc một đời với Hoa Hương Lăng hay không? ngươi lại càng nên biết rõ, ngươi và Hoa Hương Lăng đã có một thời với nhau, Hoa Ngưỡng Hạc trang chủ vẫn là rồng của những người nổi tiếng đương thời, ông ta đã cho ngươi và Hoa Hương Lăng lời hứa hẹn mười năm, chính là muốn khảo nghiệm nhân tình thế thái, trong khi đó ngươi và Hoa Hương Lăng đã tiêu phí mất mười năm năm chờ đợi, bây giờ ngươi xem người nào nhẹ người nào nặng là do chính ngươi quyết định!”
Cao Phong cho rằng lời nói của y đã đánh động tới chỗ thâm sâu u uất của hắn, nhưng sao hắn vẫn thấy hoang mang: “Nhưng ….. sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế, vì sao phải đến hôm nay mới cho ta biết tin tức?”
Đường Trung Long nói: “Việc xảy ra tất nhiên là có nguyên nhân, ngươi chớ có quên, tháng tới này là lễ đại thọ sáu mươi tuổi của Hoa lão trang chủ, ta nghĩ việc này ít nhiều cũng có quan hệ.”
Ánh mắt Cao Phong dường như trong nháy mắt đã khôi phục lại thần sắc, nhưng đến khi hắn nghĩ tới việc mình từ bỏ hôn lễ mà đi, chắc mọi người Đinh gia sẽ thương tâm vô cùng, thì ánh mắt hắn lập tức lại tràn đầy đau thương, tràn đầy tuyệt vọng.
Đường Trung Long cũng cảm nhận được ánh mắt đau thương và tuyệt vọng của hắn, y hít một hơi dài rồi nói: “Ngươi bây giờ một bên thì lo lắng cho người Đinh gia sẽ đau khổ, một bên thì sợ người ta sẽ chửi ngươi là đồ bất trung bất hiếu!”
Cao Phong thở dài đau khổ nói: “Làm người như vậy, còn có hứng thú gì nữa?”
Đường Trung Long nói: “Nhưng ngươi nên nghĩ xa một chút, ba tháng sau, Đinh Hiểu Lan sẽ chết, nàng vì sao mà chết chắc ngươi đã biết rõ, đến lúc đó ngươi sẽ đối diện với người Đinh gia như thế nào? còn đứng về phía Hoa Hương Lăng mà xét, lần này ngươi đã bỏ đi cơ hội được Hoa trang chủ trao cho ngọc quí, sau này ngươi sẽ ăn nói sao với nàng? Đối với nàng và Hoa gia, ngươi vẫn là kẻ bất trung bất nghĩa!”
Cao Phong chết sững người tại chỗ, rất lâu không nói, đột nhiên hắn thét lên: “Ta không thể thành thân!” nói xong quay người chạy như bay vào đại sảnh.
Hết chương 59
Last edited by Silverwing; 17-12-2008 at 09:13 PM.