Đinh Hiểu Lan từ đầu đến giờ vẫn đứng bên cạnh mẫu thân, đối với việc xuất hiện của đám Lôi Vũ khiến nàng có hơi bất ngờ, đến khi thấy y dùng các lời lẽ nghiêm khắc để làm khó dễ Cao Phong, cuối cùng nàng mới bước ra, nói: “Lôi bộ đầu phá án như thần, hơn nữa ngoại hiệu Khoái Đao Thần Bộ rất là vang vọng, người trong võ lâm ai ai cũng biết.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Tiểu nữ xin được hỏi, mẫu chốt của việc phá án tầm nã hung thủ là gì?”
Lôi Vũ nói: “Nếu muốn phá nghi án, tầm nã hung thủ, điểm mẫu chốt là chứng cứ.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Đúng vậy, hiện giờ ông đã có chứng cứ gì không?”
Lôi Vũ nói: “Chính vì không có chứng cứ nên ta mới hoài nghi, mới tìm đến đây.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Nếu vậy tôi sẽ tháo gỡ hoài nghi cho ông, án cướp Uy Võ tiêu cục và huyết án Ngũ Hổ sơn trang có quan hệ với nhau, đồng thời cũng quấy nhiễu tới chúng tôi, do đó chúng tôi đã đi tới Ngũ Hổ sơn trang.”
Lôi Vũ nói: “Vụ án này và bọn cô nương có liên quan gì?”
Đinh Hiểu Lan hơi suy nghĩ một chút, rồi nói: “Uy Võ tiêu cục Tần Đại Sơn và Thái Sơn phái tôi đã có giao hảo lâu năm, sau khi án cướp xẩy ra, Tần Đại Sơn thân mang trọng thương, tiêu cục Sở tiêu đầu đã cõng ông ta tới Đinh gia chúng tôi, tôi và nhị ca lập tức tìm đại phu chữa trị cho Tần Đại Sơn, nhưng ông ta trước sau vẫn hôn mê bất tỉnh, lúc bấy giờ Cao Phong và em vợ của Tần Đại Sơn là Đường Trung Long đang ở Dương Châu, bởi vì Sở tiêu đầu bẩm sinh đã nói ngọng, nên nói năng không rõ sự tình, chúng tôi lại lo lắng sợ làm dây dưa lỡ việc của vụ án tiêu cục, nên sáng sớm đã đánh xe đưa Tần Đại Sơn đi Dương Châu để hội họp với bọn họ, sau đó Đường Trung Long đã dùng thuốc cứu tỉnh Tần Đại Sơn, và Tần Đại Sơn thuật lại sự việc đã qua, vì lúc đó Cao Phong hoài nghi hung thủ cướp tiêu cục có thể là anh em Kim thị Ngũ Hổ, cho nên Cao Phong, tôi, và Đường Trung Long nữa, ba người vội vã đi Hoàng sơn, nhưng đáng tiếc chúng tôi tới chậm hơn vài thời thần, toàn bộ Ngũ Hổ sơn trang đã bị người ta thảm huyết ….”
Lôi Vũ nói: “Đường Trung Long phải không?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Anh ta rất quan tâm tới việc của tiêu cục, nên đã đi kinh thành rồi.”
Lôi Vũ đột nhiên nhìn chằm chằm vào Đinh Hiểu Lan một lát, rồi nhìn Cao Phong, nói: “Như vậy hai người bên đường trong đêm ấy, có phải là hai vị không?”
Đinh Hiểu Lan đỏ mặt, gật đầu nói: “Đúng.”
Cao Phong cũng gật đầu, hắn đột nhiên nghĩ tới đêm đó đã có ba kỵ sĩ phi ngựa vút qua.
Lôi Vũ lại hỏi: “Tần Đại Sơn bây giờ thế nào? Vẫn còn ở Dương Châu chứ?”
Cao Phong nói: “Hiện tại ông ta đang ở khách sạn Tường Bình ở Dương Châu, do Đinh Tương Ngọc chăm sóc, thương thế đã khá hơn nhiều.”
Lôi Vũ trầm ngâm giây lát, rồi quay người nói với hai người đi theo: “Hai ngươi hỏa tốc về Dương Châu gặp Tần Thái Sơn, điều tra thật kỹ diễn tiến của vụ án, ba ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau ở huyện nha Lư Châu.”
Hai người tùy tùng cùng đồng thanh: “Xin vâng, thưa Tổng bộ đại nhân!” nói xong cả hai quay người, rời khỏi sân mà đi.
Đợi hai người tùy tùng đi xa, Lôi Vũ mới quay người nói với Cao Phong: “Vừa rồi nghe Đinh cô nương này nói những lời châu ngọc, xác thực không có gì dối trá, nhưng vì Lôi mổ xưa nay phá án không hề dựa vào cảm giác, hay chuyện tình cảm, mà chỉ chú trọng vào manh mối và chứng cứ.”
Cao Phong nói: “Đây là bản chất ưu tú của bộ khoái sở tại, nếu không ngoại hiệu Thần Bộ đâu có dành cho ông.”
Lôi Vũ cười: “Được đàm thoại với người sảng khoái như ngươi, ta đây rất hứng thú, nhưng ngươi cũng nhất định phải biết, nguyên nhân căn bản ta cần tìm ngươi là gì không?”
Cao Phong cười khổ, nói: “Thoạt đầu ông cố ý kéo tôi vào nghi vấn hung thủ, chẳng qua là muốn biết rõ sự tình bên trong vụ án và tôi có quan hệ gì.”
Lôi Vũ nói: “Nếu ta không làm như thế, làm sao có thể khiến cho Đinh cô nương trực tiếp nói rõ sự việc ra được?”
Cao Phong nói: “Ông còn muốn biết điều gì, xin cứ hỏi.”
Lôi Vũ gật đầu, cài đao vào bên hông bụng, rồi nói: “Tốt lắm, ta hỏi ngươi, ngươi và Đường Trung Long bạn bè thế nào?”
Cao Phong nói: “Là hảo bằng hữu, có thể nói sinh tử có nhau!”
Lôi Vũ nói: “Tình cảm giữa Đường Trung Long và sư tỷ Tần Đại Sơn hắn thế nào?”
Cao Phong nói: “Khá tốt.”
Lôi Vũ nói: “Vì sao quan hệ giữa Đường Trung Long và phụ thân hắn Đường Vạn Lý không được hòa thuận?”
Cao Phong nói: “Điều này tôi không rõ lắm.”
Hết chương 26
Last edited by hoangcongthanh; 13-10-2008 at 08:30 AM.
Lôi Vũ trầm lặng một lát, lại hỏi: “Không biết Đường môn ở đất Thục so với các đại môn phái võ lâm khác có đặc điểm gì khác biệt không?”
Cao Phong nói: “Điểm này tôi không rõ lắm.”
Lôi Vũ chau mày suy nghĩ một hồi, nói: “Ngươi đã đi trước ta một bước tới Ngũ Hổ sơn trang, không biết có thu hoạch được manh mối gì trọng yếu không?”
Cao Phong nói: “Đối với vụ án này tôi chỉ là người ngoại cuộc, tới sớm hơn một chút cũng không có gì khác biệt, vì ông là người chấp hành xử lý vụ án nên chắc biết rõ ràng hơn tôi, bất quá tôi chỉ là người ôm việc vớ vẩn vào mình mà thôi.”
Lôi Vũ không hỏi thêm câu nào nữa, ông ta đưa mắt quét về phía đám người Lưu gia, cất giọng âm u: “Ta thấy các người làm những việc không đâu, đã xảy ra chuyện gì để đến nỗi các ngón tay của Lưu lão gia tử phải đứt lìa.”
Chỗ ngón tay bị đứt của Lưu Hán Dương sau khi dùng thuốc đã trở nên đỡ đau nhức nhiều, bây giờ không còn đáng lo ngại nữa, lão đưa tay trái kéo Lưu Hàn Bách đang đau khổ quỳ dưới đất lên, nói: “Bách nhi, con hãy đứng dậy, lão gia tuổi tác đã cao, bây giờ có thiếu mấy ngón cũng chẳng quan hệ gì, chỉ cần thấy các con được bình an vô sự, cho dù lão gia có lập tức quy tiên, cũng cảm thấy an ủi rất nhiều.”
Sau khi Lưu Hàn Bách đứng lên, gã nắm chặt lấy tay phụ thân, nước mắt tuôn đầm đề trên mặt.
Cao Phong nhìn những người Lưu gia, trong lòng có phần áy náy, cố lấy dũng khí, bước tới trước mặt Lưu Hán Dương, ôm quyền nói: “Lưu lão gia tử, tại hạ vô ý phạm sai lầm, thật có lỗi!”
Lưu Hàn Bách gật đầu, nói: “Hảo Cao Phong, hảo kiếm pháp, đúng là hậu sinh khả úy!”
Mặt Cao Phong nóng bừng lên, lòng thấy hổ thẹn, không biết đáp trả làm sao …..
******
Tại khách sảnh.
Rượu Bích Loa Xuân trong chén tràn đầy, Cao Phong trước sau vẫn chưa uống, thậm chí cũng không nói lời nào.
Mỗi lần nghĩ tới đám người Lưu gia khi rời khỏi Đinh gia trang đã nhìn hắn bằng ánh mắt thù hận, lòng hắn lại càng thêm sầu muộn.
Lôi Vũ đã ra đi, mang theo sứ mệnh và các nghi vấn trong đầu.
Trước khi đi, ông ta nói với Cao Phong, nếu như phá án được xong sớm, ông ta sẽ dành chút thời gian để lãnh giáo kiếm pháp với Cao Phong.
Cao Phong liền đáp ứng.
Đinh Tương Long ngồi đối diện với Cao Phong và Đinh Hiểu Lan, y cũng ít nói.
Cuối cùng y mở miệng: “Ngươi đang nghĩ tới Lôi Vũ?”
Cao Phong gật đầu.
Đinh Tương Long lại nói: “Ngươi thấy Lôi Vũ có thể phá được án không?”
Cao Phong bây giờ mới chịu đưa chén rượu lên miệng uống: “Nếu Lôi Vũ không có biện pháp, chắc chắn không ai có thể phá án được.”
Đinh Tương Long ngây người ra, nói: “Ông ta lợi hại vậy ư?”
Cao Phong nói: “Các vụ án lớn mấy năm gần đây phát sinh, cả ở trong võ lâm lẫn triều đình, tất cả đều do ông ta phá được.”
Đinh Tương Long nói: “Trước đây ta đã từng nghe sư phụ nói qua, đao pháp ông ấy đứng hàng đầu đương thế, không biết có thật không?”
Cao Phong cười khổ: “Ta chưa nhìn thấy ông ta xuất đao, hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo, nhưng rõ ràng ông ta không phải chỉ có hư danh.”
Đinh Tương Long nói: “Lục Phiến Môn có nhân vật kiệt xuất như ông ta, có thể nói phúc đức cho Đại Minh và bá tánh.”
Ngay vào lúc này, một gia đinh chạy vào bẩm báo, Đinh lão phu nhân muốn mời hai người qua nghị sự.
Hai người lập tức đứng dậy, vội đi về phía phòng của Đinh lão phu nhân.
Mái hiên phòng của Đinh lão phu nhân tràn đầy mùi thơm hoa táo.
Lúc Cao Phong và Đinh Tương Long bước vào, Đinh lão phu nhân đang ngồi bên mép gường, còn Đinh Hiểu Lan thì nằm sấp trên gường khóc thầm nức nở.
Đinh Tương Long cảm thấy hơi bất ngờ, nói: “Mẹ, tiểu muội làm sao vậy?”
Mặt Đinh lão phu nhân có vẻ lo lắng, bà khẽ thở dài.
Đang nằm khóc tỉ tê trên gường, Đinh Hiểu Lan nghe thấy tiếng của Đinh Tương Long, nàng đột nhiên nhổm người dậy, bổ nhào vào lòng gã, chỉ kêu hai tiếng “Đại ca”, rồi gào khóc lên thảm thiết.
Đinh Tương Long đối với cô tiểu muội này rất mực thương yêu, khi thấy nàng khóc thương tâm như thế, gã vừa vỗ vào vai an ủi, vừa đưa mắt nhìn Cao Phong: “Ngươi đã làm gì với tiểu muội, để em nó ra nông nổi này?”
Cao Phong như người trên trời rớt xuống, miệng lắp bắp: “Cái này ….. ta không có làm gì hết! …..”
Đinh lão phu nhân đứng dậy, nói: “Nó với Cao Phong không có gì, chuyện này không có liên quan tới Cao Phong. Tương Long, con đưa Lan nhi về phòng nó, ở đây mẹ muốn trò chuyện một mình với Cao Phong.”
Đinh Tương Long vâng dạ, rồi dìu Lan muội ra khỏi phòng.
Một lúc sau, Cao Phong không ngăn được thắc mắc, hỏi: “Lão phu nhân, Hiểu Lan có chuyện gì?”
Đinh lão phu nhân không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Cao Phong, hôm nay có phải con thật lòng muốn nhận ta làm nghĩa mẫu không?”
Cao Phong không ngờ bà ta lại hỏi câu đó, hắn do dự một lát rồi trả lời: “Việc hôm nay đúng là tiểu bối có chút càn quấy, nhưng thật sự trong lòng rất muốn như vậy.”
Đinh lão phu nhân gật đầu, mỉn cười nói: “Con đã có lòng thành, sao vẫn còn gọi ta là lão phu nhân?”
Cao Phong vội quỳ xuống đất hành lễ: “Nghĩa mẫu, hài nhi bất kính !”
Đinh lão phu nhân lập tức đỡ hắn dậy, nói: “Con đã gọi ta là nghĩa mẫu, thì không còn bất kính nữa. Hảo hài nhi, miễn lễ, hãy ngồi xuống đây, chúng ta đã là người một nhà, không cần phải đa lễ.”
Cao Phong quá đỗi vui mừng, lại kêu “Nghĩa mẫu” lần nữa, rồi ngồi xuống ghế.
Đinh lão phu nhân càng vui mừng hơn, vẻ mặt hân hoan nói: “Phong nhi, nghĩa mẫu có chuyện muốn nói với con, nhưng lại sợ con buồn, thật không biết phải mở lời làm sao.”
Cao Phong tính tình thẳng thắn, mặc dầu hắn có có linh cảm chuyện này có liên quan tới cái khóc của Hiểu Lan vừa rồi, và rất có thể sẽ trái với ý nguyện của mình, nhưng ngoài miệng vẫn sảng khoái nói: “Có chuyện gì nghĩa mẫu cứ nói thẳng, hài nhi nhất định sẽ nghe theo.”
Đinh lão phu nhân nói: “Vậy sao, thế thì tốt lắm.” bà ta cũng ngồi xuống, chậm rãi uống ngụm trà rồi nói: “Phong nhi, hôm nay người Lưu gia tới nhà ta gây chuyện, con có biết tại sao không?”
Cao Phong nói: “Chắc nguyên nhân là vì Hiểu Lan.”
Đinh lão phu nhân gật đầu, nói: “Đinh Lưu hai nhà cùng cư ngụ tại thành này đã hơn ba mươi năm, trong những năm đó, tuy khác môn phái nhưng cả hai đã giao hảo với nhau rất tốt, không giống như hôm nay quyết liệt thù hằn.”
Nét mặt Cao Phong buồn khổ, nói: “Việc hôm nay do hài nhi nhất thời tự ý, làm tình thế hai nhà thêm phức tạp.”
Đinh lão phu nhân lắc đầu cười nói: “Phong nhi, con không nên tự trách mình, dòng họ Lưu gia hưng thịnh, lại dựa vào phái Võ Lâm, thế lực thắng xa Đinh gia ta, nếu hôm nay con không đến kịp thời, người bị tàn phế không phải là Lưu Hán Dương, mà chính là ta hoặc Tương Long, nghĩa mẫu tuổi tác tuy đã già, nhưng các đạo lý này rất minh bạch.”
Lòng Cao Phong cảm thấy hơi dễ chịu: “Cái gọi là oan gia nên giải chớ nên kết, chúng ta nên nghĩ ra biện pháp nào để hóa giải ân oán giữa đôi bên.”
Đinh lão phu nhân nói: “Nghĩa mẫu chính vì chuyện đó mà ưu phiền. Phong nhi, con có diệu kế nào không.”
Cao Phong tuy lang bạt trong giang hồ đã lâu, nhưng đối với chuyện tình ý nam nữ đưa đến thù hận hai nhà, thì đây là lần đầu tiên hắn gặp phải, nghĩ ngợi một lát, hắn nói: “Nghĩa mẫu, hài nhi nhất thời chưa nghĩ ra một kế sách gì.”
Đinh lão phu nhân nghe vậy, hơi thở dài, nói: “Phong nhi, ta có kế này, ta muốn đem Hiểu Lan gả cho Hàn Tùng của Lưu gia, có như vậy mới giải quyết được ân oán đôi bên, nếu ta làm như thế, sẽ không tránh khỏi oan ức cho con và Hiểu Lan.”
Cao Phong hơi bất ngờ, miệng tự nhiên thốt ra: “Cái này! …..” trong lòng rất chua xót, hắn vội vã uống trà, nước trà trong chén dường như biến thành nước đắng, khó lòng nuốt trôi được.
Đinh lão phu nhân nói: “Ta biết, trái tim Hiểu Lan đã hướng về con, và con cũng có lòng với Hiểu Lan, hai lần trước con có ghé qua đây, nghĩa mẫu đã để ý tới con, điều mà nghĩa mẫu thích là tuổi tác của con đã chững chạc, lúc đó Lưu gia chưa đề xuất việc hôn sự, nghĩa mẫu định sẽ bàn với sư phụ của Hiểu Lan là Chu chưởng môn về việc hai con, nhưng bây giờ …..”
Cao Phong cũng không biết làm sao: “Nghĩa mẫu, tuổi tác của mẹ đã cao, lại còn phải lo toan việc nhà, khiến cho kẻ làm con cảm thấy bất an.”
Đinh lão phu nhân mỉn cười nhìn hắn, ánh mắt hiền từ chan chứa thương yêu, một lát sau bà mới nói: “Phong nhi, trai lớn phải lấy vợ, gái lớn phải lấy chồng, con đã xông xáo trong giang hồ bấy nhiêu năm đó, chắc đã thỏa mãn rồi, để việc Lưu gia thu xếp xong, nghĩa mẫu sẽ lập tức chủ hôn cho con, nhất định con sẽ có một địa vị thật xứng đáng trong Đinh gia, và nghĩa mẫu sẽ tìm kiếm một cô nương thật xinh đẹp có gia thế hẳn hòi cho con.”
Lòng Cao Phong cay đắng, miệng hắn mơ hồ vâng vâng dạ dạ cho xong.
********
Màn đêm, giống như người tình, nó đến một cách bất chợt, bao trùm lấy tình cảm con người.
Tâm tình Đinh Hiểu Lan phảng phất như bóng đêm, u ám, đầy sầu muộn, nàng không có cách nào nắm được nó, cho dù nàng đã tận dụng hết mọi biện pháp để biến đổi nó.
Tình nhân, có lúc là như thế, không biết chàng có thay đổi không? Chàng đã có biện pháp gì?
Bữa ăn tối đã được mang vào phòng từ lâu, nhưng trước sau nàng vẫn không thèm mó qua, mặc dù gia nhân đã hai lần tới để khuyên nhủ, nhưng lần nào cũng đều bị nàng đuổi ra khỏi phòng, đến lúc lần thứ ba có người bước vào, nàng đang định nổi giận ném mâm cơm ra ngoài cửa sổ, thì đột nhiên thay đổi chủ ý, bởi vì người đến lần này là Cao Phong.
Cao Phong cố nén tình cảm nói: “Muội cho dù không vì bản thân mình, nhưng vì mẹ muội, nên ăn một chút gì đi!”
Vẻ mặt Đinh Hiểu Lan càng khó coi: “Mẹ muội sai huynh tới phải không?”
Cao Phong gật đầu.
Đinh Hiểu Lan nói: “Huynh sao lại nghe lời mẹ muội?”
Cao Phong nói: “Vì mẹ là nghĩa mẫu của huynh.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Nghĩa mẫu? bởi vì huynh nhận mẹ muội làm nghĩa mẫu, nên nghe theo lời mẹ, để muội gả cho Lưu Hàn Tùng phải không?”
Cao Phong nói: “Đó không phải chủ ý của huynh.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Muội biết đó không phải chủ ý của huynh, nhưng huynh phải tận lực phản đối, không được đồng ý theo mẹ!”
Cao Phong thở dài khổ sở: “Hiểu Lan, chúng ta sinh ra là vì người, khó nói là vì mình được?”
Đinh Hiểu Lan lắc đầu, nói: “Huynh không cần phải nói với muội đạo lý đó, muội đương nhiên biết rõ phận làm con phải nghe lời cha mẹ, nhưng nếu đặt huynh vào trường hợp đó, giữa một bên là tình cảm trân quí như sinh mệnh, một bên là đạo đức, luân lý, hiếu nghĩa, huynh sẽ chọn bên nào? Giả sử đặt muội là Hoa Hương Lăng, lập trường của huynh sẽ ra sao? Huynh sẽ chọn thế nào?”
Vừa nghe Đinh Hiểu Lan nhắc tới ba chữ “Hoa Hương Lăng”, cả người Cao Phong như bị cuốn hút vào hố sâu không đáy, đầy bi ai, sầu muộn, mâu thuẫn, không thể bầy tỏ ra được.
Hoa Hương Lăng, nữ nhân mà hắn yêu thiết tha say đắm, đã đồng ý với hắn nhưng với kỳ hạn sau mười năm.
Vì lời hứa này, hắn đã bỏ ra mười năm năm chờ đợi, mười năm năm thương nhớ.
Trong đời sống bình thường của con người, có bao nhiêu lần mười năm năm phải chờ đợi?
Cho dù có nhiều đi nữa, nhưng có mấy ai đồng ý, có mấy ai chịu đợi chờ?
Hết chương 29
Last edited by hoangcongthanh; 20-10-2008 at 06:52 AM.
Đinh Hiểu Lan lạnh lùng cười: “Huynh không còn gì để nói nữa hay sao?”
Thật ra Cao Phong không còn gì để nói, cho dù một chữ cũng bằng thừa.
Lòng hắn rất minh bạch, nếu quả thật đem Hoa Hương Lăng thay vào chỗ Đinh Hiểu Lan, hắn sẽ lập tức đưa nàng xa chạy cao bay, ném bỏ sau lưng tất cả vinh hoa trần thế, kể cả danh tiếng võ lâm mà hắn trân quí hơn sinh mạng.
Hắn đột nhiên thấy mình quá ích kỷ, rất bỉ ổi, vô liêm sĩ, và rất đáng thương hại.
Khó nói bản tính mình rốt cuộc sẽ như thế nào.
Đinh Hiểu Lan ngước mắt nhìn hắn, nói: “Huynh không cần phải buồn bã, thật ra đây mới là mặt chân thật của con người, muội và huynh đều giống nhau, muội đối với huynh cũng giống như huynh đối với Hoa Hương Lăng, sự thật là vậy không ai có thể thay đổi được.”
Cao Phong thở thật dài, nói: “Muội nói không sai, con người lập trường đã khác nhau thì cách cảm thụ cũng khác nhau, nhưng đến khi cùng chung một cảnh ngộ, kết quả của cách giải quyết và ý nghĩ dĩ nhiên sẽ không giống nhau. Muội đối xử với ta tình thâm như thế, còn ta lại phụ lòng muội.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Do đó nói đi nói lại, cách thức duy nhất là đem muội gả cho Lưu Hàn Tùng.”
Nàng tựa như cười nhưng không phải cười, tiếp tục nói: “Không sai, cách thức này sẽ giải quyết tất cả, nhưng kẻ đáng thương hại nhất vẫn là muội, ban đầu muội cho rằng mình sẽ có một đời sống thật hạnh phúc, nhưng nào ngờ chớp mắt nó lại biến thành một cuộc sống đầy phiền muộn …..”
Lòng Cao Phong vừa cay đắng vừa đau khổ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nói: “Muội chớ bi quan, nghĩa mẫu đã viết thư gửi cho sư phụ muội, sư phụ muội nếu biết sự tình nhất định sẽ nhanh chóng tới đây, ta nghĩ nghĩa mẫu sẽ hỏi ý kiến ông ta, biết đâu ông ta sẽ có giải pháp tốt, muội sẽ không nhất định phải gả cho Lưu Hàn Tùng.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Sư phụ tới thì có ích gì, tánh người thận trọng, hay nhìn về đại cuộc, sao lại vì việc cá nhân muội để rồi gây kết oán với phái Võ Lâm? Muội nghĩ nếu sư phụ có tới, thì người cũng giống như mẹ muội thôi, sẽ tán thành việc gả muội cho Lưu Hàn Tùng.”
Trong lúc nói, tinh thần nàng quá xúc cảm, lệ châu tuôn đầm đìa.
Cao Phong giơ tay lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: “Hãy kiên cường một chút, chúng ta còn có thời gian, chỉ cần có thời gian là có biến hóa, sẽ có chuyển cơ.”
Đinh Hiểu Lan đột nhiên như nghĩ tới điều gì, nắm chặt lấy tay hắn, nghiêm sắc mặt nói: “Muội hỏi huynh một câu, huynh nhất định phải trả lời muội.”
Cao Phong nói: “Được, muội cứ nói.”
Mắt Đinh Hiểu Lan như lóe hung quang: “Huynh thật lòng muốn hay không muốn muội gả cho Lưu Hàn Tùng?”
Cao Phong nói: “Không muốn.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Vậy tốt lắm, đêm nay huynh hãy mau sang nhà họ Lưu giết chết Lưu Hàn Tùng cho muội.”
Cao Phong chấn động: “Muội nói gì? sao lại đem chuyện thương thiên hại lý ra làm trò đùa? Cho dù bản thân có oán giận do Lưu Hàn Tùng tạo ra, nhưng đó không phải lỗi của Lưu Hàn Tùng.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Huynh nói không sai, lỗi không phải từ Lưu Hàn Tùng, cũng khó nói từ muội, vậy lỗi là do Đinh gia muội phải không? Tại sao sự việc này lại xảy ra, sau khi xảy ra lại trút hết lên người muội?”
Nàng ngừng một lát, rồi tiếp: “Nếu huynh không chịu giết Lưu Hàn Tùng, việc này sẽ không thể xoay chuyển nổi, nói cho cùng huynh vẫn không muốn giúp muội!”
Cao Phong xịu mặt, nói: “Muội nên bỏ ngay ý nghĩ đó đi, đừng làm sự việc rối tung lên!” Hắn lại nghĩ: “Tính tình nha đầu này quá khích, lại có ý nghĩ quái đản, mình nên đề phòng mới được.”
Nói xong, hắn xoay người ra khỏi phòng, vừa mới bước ra khỏi thì nghe trong phòng có tiếng “bình” vang lên, hắn nghĩ chắc Đinh đại tiểu thư trong cơn nóng giận đã hất mâm cơm xuống đất.
Cao Phong không quay đầu lại, bởi vì hắn biết nữ nhân khi đã nổi giận, cho dù có khuyên nhủ thế nào cũng vô ích, nhiều khi còn phản tác dụng đằng khác, như châm thêm dầu vào lửa.