Một canh giờ sau, Diệp Khôn tạm ngừng nói chuyện về bản thân, quay sang nhìn cha hắn. Lúc này Diệp Kiếm Hải đã ngủ say, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười, dường như đang mơ thấy cảnh đứa con trai của mình trở nên rất khí phách.
Diệp Khôn cùng mẹ nhìn nhau, rồi cẩn thận kéo lại chăn cho cha hắn. Sau đó, hắn móc từ trong hầu bao ra một gốc nhất phẩm linh dược Kim Linh Cô đưa cho mẹ.
"Mẹ, cha hiện giờ thân thể suy nhược, việc cần nhất chính là tẩm bổ. Đây là một gốc nhất phẩm linh dược. Tuy rằng không thể trực tiếp để cho cha sử dụng nhưng nếu mỗi ngày cho một ít vào canh gà, sau đó cho cha uống thì cũng có thể hấp thụ được không ít dược tính, có tác dụng bổ sung khí huyết. Mẹ mỗi ngày cũng nên uống một ít, con thấy mẹ thường xuyên ho khan, cũng có biểu hiện của thân thể suy yếu đó." Nhận lấy Kim Linh Cô từ con trai, Triệu Khả Hinh không khỏi có chút do dự.
Hiểu được sự băn khoăn của mẹ, Diệp Khôn mỉm cười : "Mẹ yên tâm, con bây giờ đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, chính là thiên tài của gia tộc, cái gì không có đều được ban cho. Hơn nữa, lần này con ở trong Phong Tuyết Sơn Mạch cũng hái được không ít thảo dược, cũng đủ dùng để tu luyện một năm rồi."
Nghe con nói vậy, lại nhìn tình hình bây giờ của chồng, Triệu Khả Hinh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Diệp Khôn thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng. Tuy Kim Linh Cô đã giao cho mẹ, nhưng chỉ sợ mẹ sẽ dành hết cho cha dùng, chính bản thân mình sẽ không nỡ đem sử dụng. Xem ra, còn phải tìm một thị nữ biết nghe lời, mỗi ngày trộn vào thức ăn của mẹ ít linh thảo linh dược mới được.
Những gốc nhất phẩm linh dược này tuy rằng trân quý, nhưng đối với Diệp Khôn mà nói thì sức khỏe của cha mẹ là quan trọng nhất.
Đúng vào lúc này, Diệp Khôn bỗng nghe thấy bên ngoài cửa vang lên một loạt âm thanh ồn ào. Hắn dùng ánh mắt yên tâm nhìn mẹ, sau đó đứng dậy chậm rãi đi ra khỏi phòng.
…
Sau khi ra khỏi phòng, Diệp Khôn liếc một cái đã thấy trong sân chất đầy gia cụ, vàng bạc cùng với các hộp thảo dược thì không khỏi thấy hơi bất ngờ. Lại thấy lão già họ Cố cùng sáu người thị nữ đứng bên cạnh thì càng cau mày.
Lúc này, lão giả họ Cố đang cùng một người hầu thấp giọng trao đổi, vừa nhìn thấy Diệp Khôn thì hắn liền mang vẻ mặt tươi cười tiến lên tiếp đón.
"Diệp Khôn thiếu gia, số gia cụ vàng bạc này chính là do gia tộc ban thưởng. Kiểu cách ban thưởng cùng với lúc Diệp Ưng thiếu gia mười sáu tuổi tiến giai Tiên Thiên đệ lục tầng cũng không khác là mấy. Còn những thị nữ này là do lão phu thấy trong nhà thiếu gia không có người hầu nên mang bọn họ đến. Bọn họ đều là nữ tử của Vạn Trúc quốc, hơn nữa đã được trải qua huấn luyện nên đều rất là nhu thuận và lanh lợi. Diệp Khôn thiếu gia cứ việc yên tâm, chuyện giống như mụ già họ Phùng kia từ nay sẽ không xảy ra nữa. Còn nữa, chồng và đứa con của ả đã đang bị bắt, trong nhà lại phát hiện rất nhiều vật mà quý phủ mất đi, tang chứng vật chứng đã tìm được đầy đủ rồi." Nghe xong một tràng a dua nịnh nọt của lão già họ Cố, Diệp Khôn nhất thời ngẩn cả người. Phải biết rằng, trước lúc hắn đi vào phòng, lão già họ Cố này rõ ràng là đang nén tức giận lại trong lòng. Nhưng không nghĩ tới, chưa đầy một canh giờ, vẻ mặt lão lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Xảy ra chuyện gì vậy? !
Trong đầu Diệp Khôn đầy mờ mịt, còn Lão Cố thì trong lòng hết sức rõ ràng. Mới vừa rồi, hắn phái người hầu trên đi trên đường gặp Diệp Quyền đã được thông báo một việc. Vốn tưởng rằng Diệp Quyền sẽ mượn cơ hội gây khó dễ, nhưng lại không nghĩ tới Diệp Quyền lại hạ lênh soát nhà thím Phùng. Trải qua việc này, lão Cố sao có thể không nhìn ra được Diệp Khôn đã được Diệp gia đối đãi như thiên tài rồi. Sau đó, lại có một gã người hầu đến báo tin tộc trưởng Diệp gia - Diệp Nam Thiên gọi Diệp Khôn tới gặp mặt. Hết thảy mọi việc xảy ra đã làm cho lão già họ Cố hoàn toàn hiểu được, chuyện Diệp Khôn quật khỏi thật sự không ngăn được nữa rồi! Tuy bây giờ trên đầu Diệp Khôn còn có Diệp Ưng áp chế, nhưng hiện tại Diệp Khôn mới chỉ mười sáu tuổi, ai biết được sau này hắn sẽ có thành tựu thế nào?
Lão Cố đã sống lâu thành tinh liền có quyết định thật nhanh. Không những đem nhà thím Phùng niêm phong lại mà còn đem toàn bộ đồ đạc mấy năm nay ả lừa gạt được trả lại. Tiếp đó sai người đem sáu người thị nữ đã được huấn luyện tốt mang tới, tất cả chỉ để lấy lòng Diệp Khôn mà thôi. Đó chính là nguyên nhân khiến lão quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Diệp Khôn rất nhanh lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn lão Cố một cái thật sâu, sau đó cười nói như trước: "Hiện giờ cha ta bệnh nặng, nhưng trong nhà lại không có gì, sợ lại phải làm phiền lão Cố rồi."
"Diệp Khôn thiếu gia nói gì vậy, người đâu, đem toàn bộ gia cụ chuyển vào trong nhà, sửa sang lại thật tốt cho ta". Lão Cố nghe vậy, tâm trí cũng nhẹ bớt đi phần nào, lại nhìn Diệp Khôn thì trong lòng không khỏi than thầm: "Tâm trí thế này, không trách Diệp Nhạn thiếu gia không bằng hắn. Chỉ sợ ngay cả Diệp Ưng thiếu gia lúc bằng tuổi hắn, kể cả thiên phú không thua kém Diệp Khôn nhưng lòng dạ thì còn xa mới bằng được… Tiền đồ vô lượng a". Nghĩ vậy, lão Cố càng tỏ ra ân cần hơn: "Kiếm Hải đại nhân bệnh nặng ư? Vậy thì không ổn rồi, để lão phu báo cho đại phu trong tộc đến đây chữa trị ngay."
"Khách khí khách khí, Diệp Khôn thiếu gia, mới vừa rồi tộc trưởng phái người đến báo, nói là mời Diệp Khôn thiếu gia đến gặp mặt."
"Đại bá?" Diệp Khôn trong lòng rùng mình, lúc này mới chắp tay nói: "Chuyện nơi này làm phiền lão Cố rồi. Đúng rồi, lần trước ta vào Phong Tuyệt sơn mạch hái được một ít linh dược, đây là một gốc Lệnh Tiễn Thảo mong rằng lão Cố nhận lấy. Sự tình trong nhà sau này, mong lão Cố để tâm nhiều hơn một chút." Diệp Khôn móc từ trong hầu bao ra một gốc dược thảo giống như lệnh tiễn. Đây chính là nhất phẩm linh dược, nếu là để cho cha mẹ dùng thì không sao, nhưng đem ra tặng cho người ngoài thì dĩ nhiên làm cho hắn vô cùng đau lòng.
Nhưng lòng lòng Diệp Khôn rõ ràng, lão Cố chính là nội viện tổng quản, quan hệ tốt với hắn sẽ mang lại cho cha mẹ hắn trợ giúp rất lớn.
Ban đầu lão Cố còn muốn từ chối, nhưng sau khi thấy Diệp Khôn xuất ra Lệnh Tiễn Thảo, ánh mắt lão Cố nhất thời sáng rực, nhìn chăm chú không rời gốc linh dược. Tu vi hiện tại của hắn đã bị đình trệ mười mấy năm, gốc Lệnh Tiễn Thảo này không chừng có thể giúp đỡ hắn đột phá bình cảnh Tiên Thiên đệ lục tầng. Tuy rằng việc tấn cấp lên Tiên Thiên đệ thất tầng cũng không thể làm cho địa vị hắn được tăng thêm, nhưng sau khi tấn cấp Luyện Tinh Cảnh thì nguyên tinh trong cơ thể sẽ hoàn toàn chuyển thành nguyên khí, cùng linh khí dung hợp, từ đó về sau tinh lực dồi dào. Hấp dẫn như vậy, hắn căn bản không thể nào cự tuyệt!
Hung hăng nuốt ngụm nước miếng, lão Cố cũng không nói nhiều nữa, đưa tay nhận lấy dược thảo, vỗ ngực nói: "Diệp Khôn thiếu gia yên tâm, sau này chuyện của thiếu gia chính là chuyện của lão phu, bình thường không có chuyện gì lão phu cũng sẽ thường xuyên đích thân đến đây xem xét."
Diệp Khôn nở nụ cười, có lời hứa hẹn này là đủ rồi. Hơn nữa, hắn tin tưởng, có "Năng lực tiêu hóa" thần kỳ này trợ giúp, thực lực của hắn tuyệt đối sẽ tăng lên nhanh chóng, địa vị sau này ở Diệp gia sẽ càng ngày càng cao, tự nhiên không sợ lão Cố hứa suông.
Chắp tay, Diệp Khôn trở về phòng đem chuyện Diệp Nam Thiên tìm hắn báo cho mẫu thân rồi rời khỏi phòng, hướng phía nam điện đi tới.
Dần dần, những phòng ốc nối tiếp nhau san sát đã không còn thấy nữa, khung cảnh xung quanh đã trở thành một khu rừng Tinh Thiết Trúc xanh um tươi tốt. Khu vực này là mặt cuối cùng phía nam của Trúc Hải Thành. Ban đầu, khi Diệp gia xây thành khu vực này chính là bên trong phạm vi của rừng Tinh Thiết Trúc. Diệp gia đặc biệt cho xây dựng tường thành cách ra một khoảng nhỏ rừng Tinh Thiết Trúc, hơn nữa bên trong còn xây dựng lên một tòa lầu dùng để tu luyện. Mà nơi đó chính là nơi Diệp Nam Thiên cùng hai vị Đại trưởng lão Trúc Cơ hàng năm bế quan tu luyện
Đi vào khu rừng trúc nhỏ, Diệp Khôn phát hiện linh khi ở đây so với bên ngoài nồng đậm hơn rất nhiều, làm cho hắn không thể không tham lam hít sâu vài hơi, thầm thở dài nói: "Chả trách đại bá cùng hai vị Đại trưởng lão hàng năm đều một mực ở chỗ này bế quan. Tuy nhiên, hiện giờ hai vị Đại trưởng lão Trúc Cơ của Diệp gia, một vị thì theo Diệp Ưng đi sứ Vân Cảnh đế quốc, một vị Đại trưởng lão khác là Diệp Vô Nhai không biết có còn ở đây không." Dọc theo con đường nhỏ lát bằng đá xanh, Diệp Khôn chậm rãi đi về phía trước. Lát sau, một tòa lầu hai tầng xuất hiện trước mắt hắn.
Phía trước tòa lầu, Diệp Nguyệt xinh xắn đang đứng thẳng. Khi nàng nhìn thấy Diệp Khôn thì không khỏi thản nhiên cười: "Khôn đệ, đệ làm ta đợi thật lâu."
"Nguyệt tỷ!"
Diệp Khôn sửng sốt, bước nhanh chân tới.
Diệp Nguyệt khẽ mỉm cười, nhìn kỹ Diệp Khôn, thở dài nói: "Không tưởng tượng được, hai tháng không gặp, đệ đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, thiên phú như vậy, ta còn xa mới theo kịp."
"Nguyệt tỷ.."
"Chỉ là cảm thán một câu mà thôi. Nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là hai tháng nay đệ đã tiến vào bên trong Phong Tuyết sơn mạch?" Nụ cười trên mặt Diệp Nguyệt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Diệp Khôn chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy, dường như không thể nói dối được nữa, thành thành thật thật nói: "Không thể gạt được Nguyệt tỷ."
"Hừ, tên nhóc này thật giống như Diệp Kiền từ một khuôn đúc ra vậy. Chẳng qua, lá gan của đệ so với hắn còn lớn hơn nhiều lắm. Phong Tuyệt sơn mạch nguy hiểm thế nào chẳng lẽ đệ không biết mà dám một thân một mình tiến vào đó. Nếu như đệ chết đi thì nhị thúc phải làm sao bây giờ?"
Đang lúc Diệp Nguyệt muốn khai hỏa toàn bộ hỏa lực trong lòng ra giáo huấn Diệp Khôn, phía sau nàng bỗng vang lên một giọng nói: "Nguyệt nhi, để Khôn nhi vào gặp cha đi."
Nghe vậy, Diệp Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ mà ngừng lại lời giáo huấn, hừ nhẹ một tiếng: "Vào đi thôi!"
Diệp Khôn như trút được gánh nặng, cười hắc hắc, lúc này hắn giống như đang chạy trốn tiến vào bên trong lầu các.
Đẩy đại môn ra, một luồng linh khí nồng đậm ập thẳng vào mặt. Diệp Khôn lấy lại tinh thần quan sát xung quanh, nhất thời thấy rõ toàn bộ khung cảnh bên trong phòng.
Gian phòng này lớn chừng ba mươi trượng vuông, nhưng bên trong lại được bài trí vô cùng đơn giản. Một cái bàn vuông cùng vài cái bồ đoàn chính là toàn bộ đồ vật trong phòng. Trên tường không có bài trí gì nhiều, phía đối diện Diệp Khôn cũng chỉ có một bức tranh tổ tiên Diệp gia mà thôi. Nhưng, bài trí đơn giản như vậy lại làm cho lòng người sinh ra một sự tĩnh lặng đặc biệt. Bên trong lầu các, một người nam tử trung niên mặc trường sam màu xanh biếc, trên ngực thêu một bức Bàn Long Chi Trúc đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn.
Trong nháy mắt lúc Diệp Khôn tiến vào, nam tử ngẩng đầu, trong cặp mắt lóe lên linh quang!
Ngay lập tức, Diệp Khôn liền có một loại cảm giác toàn thân đều bị nhìn thấu, trong lòng rùng mình, vội vàng khom lưng hành lễ: "Diệp Khôn ra mắt tộc trưởng."
Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Nam Thiên, nhưng hiện tại Diệp Khôn đã tấn cấp Thông Kinh Cảnh, đối với linh khí cũng trở nên mẫn cảm hơn nhiều. Lúc hắn nhìn Diệp Nam Thiên, lập tức cảm nhận được trên người này một luồng linh khí mãnh liệt như sóng lớn. Nếu như linh khí trên người Diệp Khôn là một con suối nhỏ thì lúc này Diệp Nam Thiên chính là một con sông lớn! Tu vi thật sự khủng bố! Đây là Trúc Cơ sao? !
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phệ Linh Yêu Hồn Tác giả: Ngự Trạch Truyền Thuyết
Quyển 1: Nam bộ Phong Vân Lục
Chương 17: Túi linh thạch
Dịch giả: Nguyên Anh
Biên tập: Bác Sỹ Gây Mê
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
"Rất tốt!" Sau khi quan sát Diệp Khôn một lúc, linh quang trong mắt Diệp Nam Thiên dần biến mất, hắn mỉm cười gật đầu: "Ta vốn tưởng rằng cháu chỉ vừa mới tiến tới Tiên Thiên đệ lục tầng, không nghĩ cháu đã đạt tới đỉnh rồi, thật đúng là ngoài dự liệu của ta!"
Nghe vậy, trong lòng Diệp Khôn có chút kinh hãi. Hắn không ngờ được rằng, Diệp Nam Thiên chỉ cần nhìn một cái đã có thể xem thấu tu vi của mình, thủ đoạn bậc này là năng lực của tu sĩ Trúc Cơ sao?
Dường như đoán được suy nghĩ của Diệp Khôn, Diệp Nam Thiên cười nói: "Một khi đạt tới tu vi Trúc Cơ, linh khí bên trong cơ thể tu sĩ sẽ chuyển thành pháp lực, dùng pháp lực ngưng tụ vào hai mắt là có thể nhìn ra tu vi thật của tu sĩ thấp giai hơn. Cháu thật sự khiến ta kinh ngạc không ít."
"Đây đều là nhờ ơn tộc trưởng lúc trước tại phần mộ đại ca nói ra một câu thức tỉnh cháu." Diệp Khôn cung kính nói.
"Không cần khiếm tốn, cháu có thể đạt được thực lực như bây giờ đều là kết quả của sự cố gắng rèn luyện. Dù sao, cháu cũng không giống với ca ca của cháu cùng Diệp Ưng, Nguyệt nhi bọn chúng. Mấy người bọn họ đã sớm biểu hiện ra tư chất tu tiên cường đại, mọi tài nguyện của gia tộc đều dùng để bồi dưỡng cho chúng. Cháu có thể đạt tới thành tựu như hôm nay, Diệp gia thực sự không trợ giúp được gì nhiều cho cháu." Diệp Nam Thiên nói xong liền thở dài: "Ta đây thân là tộc trưởng mà lại không phát hiện ra tư chất của cháu, khiến cháu phải một mình tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch đầy rẫy nguy hiểm, ta thay mặt Diệp gia thực sự xin lỗi cháu."
Diệp Khôn nghe vậy kinh hãi, định mở miệng từ chối nhưng mãi không thốt lên được lời nào.
Cho dù suy nghĩ của hắn đã trở nên thành thục nhưng cũng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi. Sau khi đại ca Diệp Kiền mất, gia tộc đối với tài nguyên tu luyện của hắn có phần giảm đi, nếu nói trong lòng không có điều gì bất mãn thì thực sự là dối lòng. Nhưng hiện tại, Diệp Nam Thiên thân là tộc trưởng lại tự mình giải thích thì thật sự khiến cho Diệp Khôn rất kinh ngạc!
"Vâng, tộc trưởng." Diệp Khôn gật đầu, bước nhanh đi đến bên cạnh Diệp Nam Thiên, ngồi xuống một chiếc bồ đoàn trước mặt Diệp Nam Thiên, hoàn toàn nhu thuận lắng nghe lời dạy dỗ.
"Ở đây gọi ta là đại bá được rồi. Khôn nhi, ta nghe Nguyệt nhi nói, cháu hiện tại đã nắm giữ Hỏa Hồ chiến kỹ đến giai đoạn Thú Ý rồi hả?" Diệp Khôn vừa ngồi xuống, Diệp Nam Thiên liền vội vàng hỏi.
"Vâng, thưa đại bá. Kỳ thật Hỏa Hồ chiến kỹ đột phá cũng là do cháu may mắn. Thậm chí còn muốn cảm ơn đầu Hỏa Đề Hổ kia, cháu từ Hỏa Đề Phác Sát lĩnh ngộ ra được một ít nên mới may mắn đột phá được."
Nói xong, Diệp khôn xòe bàn tay ra, bắt đầu vận khởi Hỏa Hồ chiến kỹ, hồng quang nhàn nhạt chợt lóe trên lòng bàn tay. Theo tâm niệm của hắn vừa động, hồng quang chậm rãi chuyển hóa thành ngọn hỏa diễm trông như thật, một luồng khí tức nóng rực khuếch tán ra.
"Quả nhiên là Thú Ý!" Diệp Nam Thiên ngẩn người ra rồi lẩm bẩm nói.
Cũng khó mà trách tại sao hắn lại trở nên kích động đến vậy. Diệp gia sở dĩ có thể chiếm cứ Vạn Trúc quốc, một nguyên nhân quan trọng chính là bên trong gia tộc có ba gã tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn.
Khi Diệp Kiền bỏ mình, tu sĩ Diệp gia nhất thời gặp khó khăn. Trong số đệ tử trẻ tuổi của Diệp gia, ngoại trừ Diệp Ưng cùng Diệp Nguyệt có khả năng tấn cấp Trúc Cơ thì hầu như không còn ai khác nữa. Bỗng nhiên lúc này xuất hiện Diệp Khôn quật khởi, làm sao mà hắn không vui mừng cho được?
Huống chi Diệp Khôn đối với Hỏa Hồ chiến kỹ đã nắm giữ tới giai đoạn Thú Ý rồi!
Phải biết rằng, toàn bộ Diệp Gia hiện giờ, cũng chỉ có mấy người đem công pháp trụ cột Hỏa Hồ chiến kỹ tu luyện đến cảnh giới Thú Ý. Mà điều này thì ngay cả Diệp Ưng cũng chưa thể làm được, chứ đừng nói tới Diệp Khôn mới chỉ ly khai gia tộc có hai tháng. Cho dù hắn vừa ly khai gia tộc liền tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, nhưng chỉ mất hai tháng đã có thể đem Hỏa Hồ chiến kỹ nắm giữ đến giai đoạn Thú Ý, tốc độ tu luyện khủng bố như vậy thì chỉ có thể dùng hai từ "yêu nghiệt" mà hình dung thôi!
Thiên tài, thiên tài chân chính!
Trong lòng Diệp Nam Thiên vô cùng kích động. Nhưng dù sao hắn cũng là tộc trưởng, rất nhanh bình ổn lại tinh thần, ánh mắt nhìn Diệp Khôn cũng trở nên gần gũi.
"Tốt, tốt lắm, thiên phú tu luyện của cháu cũng không thua kém Diệp ưng chút nào, thậm chí thiên phú về tu luyện chiến kỹ còn hơn hẳn một bậc. Thiên tài như vậy, ta thân là gia chủ sẽ không bạc đãi cháu đâu."
Vừa nói, Diệp Nam Thiên vừa lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài cùng một cái túi làm bằng da trâu đặt lên bàn, đem lệnh bài đưa cho Diệp Khôn.
Hắn đưa tay nhận lấy lệnh bài, nhìn lệnh bài có viền được mạ vàng trên tay, trong lòng không khỏi hết sức vui mừng.
Đệ tử Diệp gia sau khi tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng sẽ được đeo một tấm lệnh bài đại biểu cho đệ tự hạch tâm của gia tộc, bằng vào lệnh bài này có thể tiến vào một số ít khu vực trọng yếu trong tộc.
Nhưng lệnh bài viền vàng mà Diệp Nam Thiên đưa cho hắn lại hoàn toàn không giống. Đây chính là lệnh bài dành cho cao tầng của Diệp gia hoặc những đệ tử có cống hiến to lớn mới có được. Đương nhiên, một số ít đệ tử có thiên phú tu luyện kinh người cũng có thể đạt được lệnh bài này. Lúc trước, ca ca hắn là Diệp Kiền cũng đồng dạng nhận được lệnh bài viền vàng này. Chỉ cần có được lệnh bài này thì hầu hết các nơi trong Diệp gia đều có thể lui tới, đặc biệt là tầng thứ ba của Tàng Thư Các - nơi cất giữ công pháp trọng yếu của Diệp gia.
Vừa nghĩ tới việc nhờ lệnh bài này mà có thể bắt đầu tu luyện "Ngự Thú Tâm Kinh", ánh mắt Diệp Khôn nhất thời sáng lên. Hiện tại, xương cốt trên người hắn đã trải qua sự rèn luyện của "Luyện Cốt Thảo" trở nên vô cùng chắc chắn. Nhưng "Luyện Cốt Thảo" chỉ hiệu quả ở chỗ luyện cốt, đối với da thịt, kinh mạch thì không tăng thêm chút nào. Mà "Ngự Thú Tâm Kinh" thì hoàn toàn bất đồng, công pháp này vốn dùng để cho đệ tử Diệp gia tu luyện chiến kỹ mô phỏng yêu thú. Nếu tu luyện "Ngự Thú Tâm Kinh" phối hợp với Hỏa Hồ chiến kỹ đã đạt tới cảnh giới Thú Ý thì thực lực của hắn tuyệt đối sẽ tăng thêm một lần nữa.
Đó là còn chưa nói đến chuẩn tam phẩm chiến kỹ "Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết", đây chính là chiến kỹ trấn tộc của Diệp gia!
"Đa tạ đại bá". Trong lòng Diệp Khôn tràn đầy vui mừng dắt lệnh bài vào bên hông, hắn đang muốn ngay lập tức đi Tàng Thư Các nhìn xem qua một chút.
Nhìn bộ dạng nóng lòng của hắn, Diệp Nam Thiên nở nụ cười, ho khan một tiếng nói: "Tốt lắm, hãy cất lệnh bài đi, cháu xứng đáng có được lệnh bài này."
Đợi Diệp Khôn mang lệnh bài cất đi, lúc này Diệp Nam Thiên mới hít một hơi thật sâu, cầm lấy túi da trâu trên bàn, nắm trong tay trầm tư suy nghĩ.
Thấy trong mắt Diệp Nam Thiên hiện lên vẻ không nỡ, Diệp Khôn không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ bên trong cái túi nhỏ này có vật gì đó quý giá?
Cũng không đợi Diệp Khôn suy đoán gì nhiều, vẻ mặt Diệp Nam Thiên dần dần trở nên ngưng trọng, đem túi da trâu trong tay đưa cho hắn.
Diệp Khôn nhận lấy túi da trâu, liền cảm thấy bàn tay khẽ trùng xuống. Hắn vội vàng mở ra, chỉ liếc mắt một cái đã khiến Diệp Khôn hoàn toàn đờ người ra!
Bên trong túi da chứa đầy những viên đá màu xanh biếc to nhỏ như ngón tay cái, nhìn qua vô cùng óng oánh cùng lấp lánh. Nhưng đó chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong những viên đá này ẩn chứa linh khí tinh thuần cực kỳ kinh người khiến cho vẻ mặt Diệp Khôn cũng phải biến đổi.
"Đây... Đây là linh thạch?" Diệp Khôn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.
Túi da trâu này mặc dù nhỏ, nhưng bên trong ít nhất cũng phải chứa tới hai mươi khối linh thạch. Cho dù hắn lấy da và bốn cái móng vuốt của Hỏa Đề Hổ đem bán thì cũng chỉ được một đến hai viên linh thạch mà thôi. Chỉ cần lấy ra ba bốn viên linh thạch trong túi da trâu này đã bằng toàn bộ gia tài hiện có của Diệp Khôn!
Huống chi, ở hai mươi quốc gia vùng Nam bộ xa xôi này, căn bản không có quặng mỏ linh thạch nào tồn tại. Cho nên linh thạch ở chỗ này có thể nói là tài nguyên vô cùng khan hiếm. Cho dù hắn muốn dùng mấy thứ trong tay đổi lấy linh thạch, chỉ sợ cũng chẳng có ai muốn đổi!
Phải biết rằng lúc trước, Diệp Nhạn không có bao nhiêu thiên phú tu luyện, bản thân hắn chỉ cần dựa vào một viên linh thạch đã có thể tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng. Hơn nữa, linh thạch còn là vật quan trọng dùng để luyện đan, luyện khí cùng bố trí pháp trận, qua đó thấy được linh thạch có giá trị thế nào!
Mà hiện tại trong tay hắn có tận hai mươi viên linh thạch!
"Đại bá… Cái này cho cháu ư?" Diệp Khôn ngẩng đầu, có chút không tin tưởng hỏi ngược lại một câu.
"Không sai, túi linh thạch này chính là vật mà Diệp gia dùng để bồi thường lại cho cháu mấy năm qua." Diệp Nam Thiên vừa nói, vẻ mặt cũng dần dần trở nên ngưng trọng: "Diệp Khôn, những linh thạch này cháu cứ yên tâm mà giữ lấy. Cháu hãy cẩn thận đừng cho kẻ nào biết, cũng không nên đem ra trước mặt người khác, kể cả là cha mẹ cháu."
Nhìn bộ dạng Diệp Nam Thiên trịnh trọng như vậy, khóe mắt Diệp Khôn khẽ giật một cái, dường như đoán ra chuyện gì đó, lúc này mới trịnh trọng nói: "Vâng, thưa tộc trưởng!"
Diệp Nam Thiên gật gật đầu, thở nhẹ một hơi, khoát tay áo nói: "Cháu đi đi, nhớ đừng nói cho ai khác biết."
"Vâng, thưa tộc trưởng!"
"Ừ." Diệp Nam Thiên gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, dường như lại bắt đầu tu luyện.
Diệp Khôn đứng dậy, vái một cái rồi xoay người rời đi.
Sau khi ra khỏi lầu các, trông thấy Diệp Nguyệt vẫn còn đứng chờ ở đó thì vẻ mặt vốn đang tràn đầy hưng phấn của hắn nhất thời hiện ra vẻ đau khổ, bị Diệp Nguyệt nhéo lỗ tai một cái rồi lại tiếp tục nghe nàng dạy dỗ.
Lúc hắn trở lại ngoại viện thì sắc trời đã chuyển thành màu đen, Diệp Khôn đành phải buông tha cho ý định đến Tàng Thư quán, một mình hướng chỗ ở mà đi.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phệ Linh Yêu Hồn Tác giả: Ngự Trạch Truyền Thuyết
Quyển 1: Nam bộ Phong Vân Lục
Chương 18: Trong sách ẩn chứa càn khôn.
Dịch giả: Nguyên Anh
Biên tập: Bác Sỹ Gây Mê
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Sau khi đóng cửa phòng, Diệp Khôn liền ngửa đầu nằm xuống giường. Trong khoảng thời gian trước, hắn hầu như đêm nào cũng phải nằm trên cỏ hoặc dựa mình vào mấy tảng đá mà ngủ, lâu rồi mới lại có cảm giác nằm trên chăn ấm nệm êm, nhất thời có chút không quen nên chưa ngủ được.
Hắn ngồi dậy, móc từ trong ngực ra túi linh thạch nho nhỏ kia, sau đó lấy ra một viên linh thạch cầm ở trong lòng bàn tay.
Một luồng linh khí nồng đậm từ lòng bàn tay chui vào trong cơ thể. Diệp Khôn chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng, hắn vuốt vuốt linh thạch, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
Vạn Trúc quốc cũng không giàu có gì, ở trong hai mươi quốc gia vùng Nam bộ cũng có thể coi là một trong những quốc gia nghèo nàn nhất. Trong nước, cũng chỉ có Tinh Thiết Trúc là còn có chút quý giá, nhưng hàng năm đều phải trở thành cống phẩm nộp lên Vân Cảnh đế quốc. Diệp gia là vương thất của Vạn Trúc Quốc, tự nhiên cũng không giàu có chút nào.
Bằng không, đệ tử trẻ tuổi có thiên phú như hắn sao lại phải chịu cái cảnh thiếu thốn tài nguyên như vậy.
Trong hoàn cảnh này, Diệp Nam Thiên lại trực tiếp đưa cho hắn hơn hai mươi khối linh thạch để hắn tu luyện, điều này thật sự có chút hơi bất thường!
Hơn nữa, ban nãy Diệp Nam Thiên có dặn dò mấy câu, lấy tâm cơ của hắn tự nhiên có thể suy đoán ra một ít bí mật – rất có thể Diệp gia đã phát hiện được một quặng mỏ linh thạch!
Nếu quả thật như vậy, việc Diệp Nam Thiên cẩn thận dặn dò cũng có thể hiểu được. Dù sao, trong toàn bộ hai mươi quốc gia Nam bộ, quặng mỏ linh thạch cũng vô cùng thưa thớt. Nghe nói khoảng hai ba trăm năm trước, Thiên Kình quốc ở phía Bắc đã từng ở bên trong Phong Tuyệt sơn mạch tìm được một cái quặng mỏ linh thạch nhỏ. Mà cũng chỉ bằng cái quặng mỏ đó, Thiên Kình quốc đã vọt lên trở thành quốc gia cường đại nhất trong hai mươi quốc gia vùng Nam bộ. Quặng mỏ này cũng là quặng mỏ linh thạch duy nhất tồn tại trong lịch sử hai mươi quốc gia!
Có thể nói, nếu tin tức Diệp gia phát hiện ra quặng mỏ linh thạch được truyền ra bên ngoài thì tuyệt đối sẽ làm chấn động hai mươi quốc gia Nam bộ!
Mà theo sau đó chính là họa diệt quốc đối với Vạn Trúc quốc!
Thất phu vô tội nhưng mang ngọc thì có tội!
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Diệp Khôn không khỏi dâng lên một nỗi nguy cơ trùng trùng.
Hắn nắm chặt hai đấm, lẩm bẩm tự nói: "Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió cơ chứ. Nếu Diệp gia thật sự phát hiện linh mạch thì chính bản thân mình càng phải trở nên cường đại hơn. Cũng chỉ có như vậy, mình mới có thể bảo vệ được cha mẹ, bảo vệ được Diệp gia!"
Đem linh thạch bỏ vào hầu bao, Diệp Khôn lấy ra một gốc Khổng Tước Thảo trực tiếp ăn vào, bổ sung thêm năng lượng cho cái bụng đang đói, lúc này hắn mới lăn ra giường ngủ thật say.
…
Ngày thứ hai, khi trời còn chưa sáng, Diệp Khôn đã dậy khỏi giường, ăn một chút điểm tâm rồi hướng Tàng Thư Các của Diệp gia rảo bước tới.
Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng có vài đệ tử Diệp gia hướng hắn chào hỏi. Những người trước kia giễu cợt hắn hiện giờ lại giơ bộ mặt cười cười nịnh nọt với hắn, khiến cho Diệp Khôn cảm nhận được một chút tình người ấm lạnh. Nếu là hôm qua thì hắn còn có thể đối đáp đôi chút, nhưng hiện tại đầu óc của hắn đang nghĩ đến Ngự Thú Tâm Kinh nên chỉ tùy tiện chào hỏi qua vài cái rồi vội vàng rời đi. Về phần có hay không khiến cho mấy người kia nghĩ hắn tự cao tự đại, bản thân hắn cũng chẳng để ý nhiều.
Thế giới này chính là như vậy, người có thực lực mạnh tự nhiên sẽ có người đến a dua nịnh bợ, khi hắn mười ba tuổi đã hiểu được đạo lý này.
Tàng Thư Các nằm ở phía Tây nội viện. Nơi đây cũng chính là khu vực trung tâm của Diệp gia, từ đường của Diệp gia, Tàng Thư Các và vài nơi trọng yếu khác cho nên được bảo vệ vô cùng nghiêm mật. Tuy không đến mức ba bước một trạm gác, năm bước một tốp tuần tra nhưng bên trong bóng tối cũng có không ít thủ vệ bí mật.
Nhưng trải qua vụ náo loạn lớn ngày hôm qua, đại danh của Diệp Khôn cũng đã lan khắp toàn bộ Diệp gia, cho nên những ánh mắt kia chỉ dừng lại trên người hắn một lúc rồi biến mất. Theo con đường nhỏ lát bằng đá, trong chốc lát hắn đã đi tới Tàng Thư Các.
Nói ra thì đây cũng không phải lần đầu tiên hắn đến nơi này, tầng một Tàng Thư Các đối với Diệp gia đệ tử hoàn toàn không có gì gọi là ngăn cấm. Nhưng hiện giờ đang còn sớm, nơi này chỉ có vài tên đệ tử phụ trách quét dọn đang bận rộn làm việc, trông thấy Diệp Khôn tiến vào thì đều vội vàng thi lễ.
Diệp Khôn gật đầu đáp lễ, cũng không nán lại ở tầng thứ nhất. Nơi này phần lớn đều là một ít võ học được đơn giản hóa ra từ chiến kỹ hoặc tư liệu về lịch sử, đại khái như nói về lịch sử Diệp gia cùng một số tranh ảnh về các loài yêu thú ở trong Phong Tuyệt sơn mạch. Mấy thứ này thì hắn đã sớm xem qua từ lâu, mục đích của hắn lần này chính là Ngự Thú Tâm Kinh.
Cửa cầu thang từ tầng một lên tầng hai Tàng Thư Các có hai gã đệ tử Diệp gia đứng trông coi. Sau khi Diệp Khôn lấy ra lệnh bài, bọn họ lập tức dùng vẻ mặt ôn hòa nhường lối cho hắn.
Đây cũng chính là lần đầu tiên Diệp Khôn tiến vào tầng hai của Tàng Thư Các.
Tuy tầng hai có diện tích rất rộng, nhưng từng dãy giá sách bằng gỗ phía trên đều vẫn đang để trống. Diệp gia mặc dù là vương thất của Vạn Trúc quốc nhưng chiến kỹ cùng bí tịch lại có rất ít.
Diệp Khôn tiện tay mở mấy quyển ra xem, phát hiên nơi này phần lớn đều là nhất phẩm chiến kỹ. Hỏa Hồ chiến kỹ rõ ràng cũng được liệt vào trong nhóm này, ngoài ra còn có Lang Trảo Thủ, Thanh Xà Triền Thủ, Ưng Trảo Công... Bên trong có không ít nhất phẩm chiến kỹ, thậm chí còn có Ngũ Hành chiến kỹ cùng Khí chiến kỹ cũng ở trong số này.
Nếu là trước kia, Diệp Khôn chắc chắn sẽ nhìn hoa hết cả mắt, nhưng hiện tại Diệp Khôn đã không còn nhiều hứng thú với mấy thứ này cho lắm. Tuy rằng nơi này có nhiều chiến kỹ hữu dụng với hắn nhưng đối với chiến kỹ lại là quý tinh bất quý đa, đem một đống chiến kỹ tu luyện còn không bằng tự mình chú tâm nghiên cứu Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết. Nếu có thể đem Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết tăng lên giai đoạn Thú Ý thì thực lực của hắn sẽ tăng lên rõ rệt.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Khôn liền chuẩn bị động thân, khẽ nhích người đi đến tầng thứ ba. Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn rơi vào một quyển sách được bọc một lớp da dầy bên ngoài, tò mò rút ra, nhìn kỹ thì nhất thời hơi nhíu máy:
"Luyện Khí Quyết?"
Đây là loại bí tịch mà hắn nhìn thấy lần đầu tiên kể từ khi đến tầng thứ hai, hắn mở ra nhìn nhìn nhưng rất nhanh liền tỏ vẻ thất vọng.
Luyện Khí Quyết này tuy rằng là nhất phẩm bí tịch, hiệu quả cũng không tồi, có thể đề thăng tốc độ tu luyện, nhất là đối với mấy tầng sau Tiên Thiên đệ lục tầng. Tu sĩ bình thường nếu đạt được Luyện Khí Quyết thì tốc độ tu luyện ít nhất tăng gấp đôi, cái này đối với phần lớn tu sĩ tuyệt đối là bí tịch tốt nhất. Nhưng đối với kẻ có được "Năng lực tiêu hóa" cường đại như Diệp Khôn thì có cũng được, không có cũng không sao.
Dù sao đi chăng nữa, bí tịch chính là phương pháp tu luyện, tác dụng chủ yếu là tăng tốc độ tu luyện. Mà cũng tùy theo phẩm cấp của bí tịch, phẩm chất càng cao thì công hiệu cũng càng rõ rệt. Ví dụ như bí tịch mạnh nhất của Diệp gia là "Ngự Thú Tâm Kinh", mặc dù chỉ là nhị phẩm bí tịch nhưng ngoại trừ tác dụng đẩy nhanh tốc độ tu luyện thì còn có công năng khác là cường hóa thân thể. Nếu là bí tịch có phẩm cấp cao hơn thì hiệu quả lại càng thêm rõ rệt. Nếu hiện tại trong tay Diệp Khôn có được một cuốn cửu phẩm bí tịch thì sau khi hắn tu luyện, thực lực cũng không chỉ tăng lên gấp đôi thôi đâu. Cho dù lấy cảnh giới Tiên Thiên đệ lục tầng hiện tại của hắn đối kháng Tiên Thiên đệ cửu tầng, cũng không phải là không có cơ hội chiến thắng!
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi. Chưa nói đến cửu phẩm bí tịch ở thủ đô của Vân Cảnh đế quốc cũng cực kỳ hiếm hoi, mà bí tịch phẩm chất càng cao thì việc tu luyện lại càng khó khăn hơn. Chỉ mới tập luyện được một chút ít bên ngoài của cửu phẩm bí tịch thậm chí còn không bằng tu luyện một vài tứ phẩm, ngũ phẩm bí tịch tới đỉnh.
Lúc này, Diệp Khôn đang chuẩn bị đem Luyện Khí Quyết quẳng lại giá sách. Nhưng không ngờ, móng tay hắn đã không cẩn thận làm rách một chỗ trên bìa sách.
"Bỏ mẹ!" Diệp Khôn lè lưỡi, thầm nghĩ lớp da bọc bên ngoài có vẻ đã mục nát, cầm lên nhìn qua thì nhất thời sửng sốt!
Chỉ thấy phía bên dưới lớp da bọc bên ngoài lóe lên ánh sáng màu vàng.
"Đây là..."
Hai mắt Diệp Khôn khẽ nheo lại, chả trách bìa quyển sách này lại dầy như vậy, hóa ra bên trong còn ẩn giấu càn khôn khác.
Do dự một chút, Diệp Khôn cầm Luyện Khí Quyết đi vào chỗ đăng ký ở tầng hai, mỗi một tầng đều có một gã đệ tử phụ trách việc đăng ký mượn sách của đệ tử Diệp gia, theo quy định mượn sách đúng ngày sẽ phải trả lại. Nhưng cái mà hắn quan tâm chính là càn khôn che dấu phía sau lớp da dầy này, hắn đối với quyển sách này căn bản không để ý gì. Cho dù hắn có xé đi lớp da dầy bọc ngoài này thì với thân phận hiện tại của hắn chắc chắn sẽ không bị trách phạt.
Rất nhanh, tên đệ tử Diệp gia đã đăng ký xong, Diệp Khôn đem Luyện Khí Quyết cất vào hầu bao, trong lòng vui vẻ bước lên tầng ba.
Khác hẳn với tầng thứ hai, tại cầu thang đi lên tầng thứ ba lại không có tên thủ vệ nào. Trong lòng Diệp Khôn còn đang cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng khi hắn bước lên tầng thì con ngươi đột nhiên co rút lại!
Tầng thứ ba của Tàng Thư Các khác hẳn với hai tầng dưới. Bên trong chỉ có duy nhất một cái giá sách, bên trên giá cũng chỉ đặt mười quyển sách. Mà ngay bên cạnh giá sách còn bày thêm một chiếc bàn cùng một chiếc ghế dựa. Nhưng hiện tại, một lão già thấp nhỏ, đầu đầy tóc bạc đang ngồi dựa trên ghế, mắt nhìn say sưa vào một quyển sách mà lão đang cầm trên tay.
Ngay sau khi Diệp Khôn đi lên tầng thứ ba, lão già bổng ngẩng đầu lên.
Đôi mắt lão không giống như những người già bị vẩn đục, chúng sáng như đuốc, rất có thần thái. Từ trên người lão già, Diệp Khôn cảm giác được một uy thế cực kỳ khủng bố. Tuy rằng chưa bằng Diệp Nam Thiên nhưng cũng không thua kém bao nhiêu!
Tu vi của lão già này tối thiểu cũng phải là Tiên Thiên đệ cửu tầng, thậm chí còn có thể đã đạt tới đỉnh, cách Trúc Cơ một bước rất ngắn!
Chẳng trách tầng này không có thủ vệ!
Diệp Khôn rất nhanh lấy lại tinh thần, cung kính hành lễ nói: "Đệ tử Diệp gia, Diệp Khôn, bái kiến trưởng lão!"
Ở Diệp gia, tu sĩ nếu từ đệ bát tầng trở lên, sau khi lớn tuổi sẽ được trở thành trưởng lão của Diệp gia, bình thường cũng không quản quá nhiều việc, chỉ chuyên tâm tu luyện đánh sâu vào Tiên Thiên đệ cửu tầng, thậm chí là Trúc Cơ.
Hiển nhiên, lão già trước mặt này là một trong số những người như vậy.
"Ừ, ngươi chính là Diệp Khôn?" Lão giả hơi nheo mắt, nhìn Diệp Khôn một lúc, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: "Không tồi, dường như tu vi đã đạt đỉnh của Tiên Thiên đệ lục tầng. Tiểu tử ngươi thật không tồi, chằng trách tộc trưởng lúc nói về ngươi lại cao hứng như vậy."
Vừa nói, lão già vừa khoát tay: "Tự mình đi chọn lấy một quyển công pháp đi." Nói xong lời này, lão lại cúi đầu tiếp tục đọc sách, cũng không… nhìn Diệp Khôn thêm lần nào nữa.
Diệp Khôn lúc này mới cất bước đi đến giá sách bên cạnh lão già. Trên giá sách có mười quyển công pháp màu sắc giống nhau, đều là nhị phẩm công pháp trở lên. Tầng trên cùng của giá sách là hai quyển sách bìa màu bạc, chính là Ngự Thú Tâm Kinh cùng Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết.
Ngoại trừ hai quyển này ra, tám quyển còn lại toàn bộ đều là nhị phẩm chiến kỹ. Diệp Khôn tùy tiện lật xem một hồi, cuối cùng đành vô cùng luyến tiếc đem toàn bộ trả lại giá sách. Những chiến kỹ này tuy rằng rất tốt nhưng vẫn còn kém hơn Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết. Hắn hít sâu một hơi, cầm lấy Ngự Thú Tâm Kinh cùng Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết đặt trước mặt lão già.
"Trưởng lão, ta đã chọn xong rồi, chính là hai quyển này."
Lão già gật đầu, cầm bút ghi lại tên Diệp Khôn cùng với tên hai quyển công pháp, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi nói: "Hai quyển công pháp này chính là trấn tộc công pháp, chỉ có thể mượn đọc trong thời gian một tháng. Hơn nữa, nếu như phát hiện ra ngươi cho người khác mượn đọc thì ngươi chắc chắn sẽ bị nghiêm trị. Tốt lắm, ngươi đi đi."
"Vâng, trưởng lão." Diệp Khôn đem hai quyển công pháp cất vào hầu bao, hướng về lảo già thi lễ một cái, xoay người bước đi.
Sau khi hắn rời đi, lão già bỗng nhiên ngẩng đầu, cười nói: "Không tồi, biểu hiện của tiểu tử này so với Diệp Ưng trước kia còn tốt hơn nhiều, hiểu cái gì nên lấy cái gì nên bỏ... Chỉ bằng vào điểm này, tương lai nhất định sẽ vượt qua Diệp Ưng, đúng là phúc của Diệp gia a!"
Diệp Khôn đương nhiên không biết, việc hắn kìm nén ham muốn của bản thân chỉ cầm đi hai quyển Tàn Lan Khiếu Nguyệt Quyết cùng Ngự Thú Tâm Kinh đã khiến cho lão già nhìn hắn với con mắt khác. Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các, hắn liền vội vã trở về phòng, đóng cửa lại rồi nhanh chóng lấy ra quyển Luyện Khí Quyết...
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phệ Linh Yêu Hồn Tác giả: Ngự Trạch Truyền Thuyết
Quyển 1: Nam bộ Phong Vân Lục
Chương 19: Bản đồ và Ngự Thú Tâm Kinh
Dịch giả: Nguyên Anh
Biên tập: Bác Sỹ Gây Mê
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Luyện Khí Quyết chính là một quyển bí tịch rất cơ sở, nó được đặt trong Tàng Thư Các một thời gian đã lâu. Nhưng cũng không có ai nghĩ đến, cái quyển công pháp tầm thường có lớp bìa thật dầy này lại ẩn chứa một thứ khác bên trong.
Kỳ thật đó cũng do Diệp Khôn có vận khí tốt, nếu không phải là do quyển sách này hàng năm đều bị lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần thì lớp bìa bên ngoài cũng không mục nát đến mức móng tay của hắn có thể làm rách. Mà nếu không phải vậy, hắn cũng không thể phát hiện ra bí ẩn giấu bên trong.
Nhìn chằm chằm quyển Luyện Khí Quyết một lúc, hai tay Diệp Khôn dùng một chút lực, bìa sách ngay lập tức bị xé rách. Một miếng kim loại to bằng lòng bàn tay được làm từ một vật liệu nào đó không biết tên rơi xuống giường.
Diệp Khôn tò mò cầm miếng kim loại lên, trong tay cảm thấy lạnh lẽo, giống sắt nhưng không phải là sắt. Miếng sắt trước mặt rõ ràng là một tấm bản đồ cỡ nhỏ!
"Đây là Phong Tuyết sơn mạch!"
Chỉ cần liếc mắt một cái, Diệp Khôn đã nhận ra tấm bản đồ này chính là bản vẽ phác thảo Phong Tuyệt sơn mạch. Nhưng dường đây chỉ là một địa phương nào trong đó ở bên trong Phong Tuyệt sơn mạch, địa phương này cụ thể ở đâu thì hắn lại hoàn toàn không biết.
Dù sao thì Phong Tuyệt sơn mạch cũng cực kỳ rộng lớn, muốn vẽ được một tấm bản đồ về địa hình của Phong Tuyệt sơn mạch thì không phải bất kỳ một quốc gia nào trong số hai mươi quốc vùng Nam bộ có thể làm được. Có lẽ, chỉ duy nhất Vân Cảnh đế quốc mới có đủ khả năng làm được điều này.
Nhưng đây chỉ là một tấm bản đồ bên trong Phong Tuyệt sơn mạch, tại sao cần phải cất giấu bí mật như vậy?
Trong mắt Diệp Khôn hiện lên vẻ nghi ngờ. Nhưng trên miếng kim loại này cũng không có ghi bất cứ chữ viết hay dấu hiệu nào, hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu cũng không đoán ra được điều gì cả.
Dường như, đây chỉ là một tấm bản đồ bình thường mà thôi.
Diệp Khôn nhíu nhíu mày, cuối cùng quyết định sẽ không để ý đến miếng kim loại này nữa, dù sao thì chính mình lúc nào có thời gian rãnh rỗi vẫn có thể tiếp tục nghiên cứu nó. Hiện giờ hắn còn đang băn khoăn về Ngự Thú Tâm Kinh cùng Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết.
Đem miếng kim loại cất vào hầu bao, Diệp Khôn từ bên trong lấy ra quyển Ngự Thú Tâm Kinh.
Đưa tay mở ra, ở ngay trang đầu tiên là một hàng chữ rồng bay phượng múa: "Ngự Thú Tâm Kinh" là bí tịch trụ cột được truyền thừa từ Thú Vương Điện, chỉ có đệ tử trong tộc mới được tu luyện, không được phép truyền ra bên ngoài, hãy nhớ lấy!
Nhìn chữ viết quen thuộc này, Diệp Khôn bất giác rùng mình. Đối với nét chữ này, mỗi tên đệ tử Diệp gia đều có thể nhận ra, đây chính là nét chữ của tổ tiên Diệp gia!
Thú Vương Điện?
Diệp Khôn nhíu mày, tông phái này hẳn là tông phái thuộc Vân Cảnh đế quốc. Tương truyền, tổ tiên Diệp gia lúc trước chính là đệ tử của một đại tông phái thuộc Vân Cảnh đế quốc. Bởi vì tu vi không thể tiến thêm nên nản lòng thoái chí rời khỏi tông môn, đi tới vùng Nam bộ xa xôi của Cảnh Châu sáng lập ra Diệp gia cùng đất nước nhỏ bé Vạn Trúc quốc.
Nói như vậy, Thú Vương Điện hẳn là một tông môn lấy Mô Phỏng Thú chiến kỹ cùng công pháp cường hóa thân thể mà nổi danh, sau này nếu có cơ hội thì nhất định phải đi học hỏi một phen.
Diệp Khôn nghĩ vậy, liền đưa tay mở trang thứ hai ra. Bên trên trang thứ hai ghi lại công pháp, còn có rất nhiều chú thích đều là bút tích của lão tổ Diệp gia ghi lại chỗ tâm đắc trong tu luyện. Hắn không vội vã đọc phần đó, trước tiên đem toàn bộ bí tịch xem kỹ một lượt, sau đó mới bắt đầu đọc từng câu từng chữ ghi trên phần chú thích.
Ngự Thú Tâm Kinh không hổ danh là nhị phẩm công pháp, so sánh với Luyện Khí Quyết thì hiệu quả của Ngự Thú Tâm Kinh còn rõ ràng hơn gấp hai lần. Ngoại trừ điều đó, trong Ngự Thú Tâm Kinh còn có một pháp môn đặc thù tên là Thối Thể Thuật, đây chính là cái mà Diệp Khôn coi trọng nhất trong Ngự Thú Tâm Kinh.
Thối Thể Thuật chính là trong lúc tu luyện thông qua pháp môn đặc thù đem linh khí trong kinh mạch đánh tan khiến cho thân thể được rèn luyện, quải tra thời gian dài tích lũy dần dần làm cho thân thể trở nên mạnh mẽ.
Thông qua những dòng chú thích, Diệp Khôn cũng hiểu được nhiều điều. Thối Thể Thuật này thật ra là bắt chước một số yêu thú cấp thấp rèn luyện thân thể, được con người trải qua phương pháp đặc biệt tạo thành. Ngự Thú Tâm Kinh tổng cộng chia làm ngũ tầng, mỗi một tầng đều là một tầng Thối Thể Thuật, cũng được gọi là ngũ tầng Thối Thể. Nếu tu luyện thành công ngũ tầng Thối Thể thì độ mạnh mẽ của thân thể có thể so sánh với nhị cấp yêu thú. Nếu tu vi đạt đến Trúc Cơ, được trải qua tẩy tinh phạt tủy thì thân thể còn có thể so sánh với tam cấp yêu thú – đây cũng chính là tương đương với tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong.
Cả quyển sách ngắn ngủn có hơn hai mươi trang, Diệp Khôn xem đi xem lại mãi hồi lâu cho đến khi xem thấu triệt cả quyển bí tịch. Hắn lúc này mới ngẩng đầu lên, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười.
"Không hổ danh là Ngự Thú Tâm Kinh. Nó chẳng qua chỉ là nhị phẩm bí tịch mà đã có công hiệu đến mức này, nếu như là bí tịch có phẩm cấp cao hơn thì..."
Diệp Khôn thì thầm một tiếng, rồi chợt cười khổ lắc đầu. Những bí tịch như vậy không phải hắn cứ muốn là có được.
Hít sâu một hơi, đang chuẩn bị thử nghiệm công pháp, trong bụng Diệp Khôn bỗng reo lên như tiếng sấm.
Sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, Diệp Khôn nhìn ra ngoài cửa sổ thì mới phát hiện ra sắc trời đã dần dần chuyển sang tối. Hắn mải mê nghiên cứu vậy mà đã được bốn năm canh giờ rồi!
Diệp Khôn lấy ra hai gốc thảo dược không có phẩm cấp "Diễm Thải Hoa", hắn đang chuẩn bị ăn vào thì bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng.
Những tu sỹ khác luyện Ngự Thú Tâm Kinh có lẽ phải tu luyện dần dần từng bước một, nhưng việc này đối với hắn lại không cần. "Năng lực tiêu hóa" thần kỳ có thể trợ giúp hắn hấp thu linh khí bên trong linh dược. Nếu như cùng lúc tu luyện Ngự Thú Tâm Kinh, liệu có thể hay không thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng dưng nhảy lên một cái, lập tức đem Diễm Thải Hoa bỏ vào trong miệng, dựa theo phương pháp dẫn khí được ghi trong Ngự Thú Tâm Kinh chậm rãi vận chuyển.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau khi Diệp Khôn khoanh chân vận công chừng một nén nhang, hai mắt của hắn chợt mở ra.
"Chính là lúc này!"
Diệp Khôn lúc này mới đem Diễm Thải Hoa nuốt vào trong bụng. Một luồng nhiệt lượng kinh khủng tràn ra trong cơ thể, dạ dày hắn cũng đúng lúc này sinh ra một luồng hấp lực khủng bố!
Hết thảy đều diễn ra như hắn dự đoán, linh khí cuồng bạo bên trong Diễm Thải Hoa đã được da dày chậm rãi hấp thu, linh khí sau đó liền trở nên vô cùng ngoan ngoãn chảy vào mười hai chính kinh trong cơ thể.
Diệp Khôn chỉ cảm thấy cả người căng phồng lên, nhưng hắn vẫn không động đậy, từng bước dựa theo phương pháp dẫn khí ghi trong Ngự Thú Tâm Kinh chậm rãi dẫn dắt linh khí bên trong kinh mạch đã căng phồng!
Linh khí bên trong cơ thể chậm rãi dựa theo phương hướng điều khiển của Diệp Khôn mà vận chuyển, ở trong cơ thể tạo thành một vòng chu thiên tuần hoàn.
Sáng sớm, ánh mặt trời đầu tiên của ngày mới chiếu vào trong căn phòng. Diệp Khôn bình tĩnh mở to hai mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi.
Ngự Thú Tâm Kinh bước đầu tiên, thành công!
...
Thời gian ba ngày trôi qua nhanh chóng, Diệp Khôn cũng ở bên trong phòng ngây người hết ba ngày.
Trong ba ngày này, hắn dường như không ngủ không nghỉ lúc nào, đói bụng thì ăn linh dược. Dù sao thì việc tu luyện Ngự Thú Tâm Kinh đối với linh khí trong cơ thể tiêu hao rất lớn, một gốc linh dược không phẩm cấp bình thường thì chưa hết một canh giờ đã bị hấp thu. Mà không ngừng hấp thụ linh khí, Diệp Khôn đối với việc thấu hiểu Ngự Thú Tâm Kinh càng ngày càng trở nên rõ ràng.
"Ọt ọt…" Trong bụng lại truyền đến cảm giác đói. Diệp Khôn cũng không mở mắt, bàn tay thò vào trong túi chuẩn bị lấy ra linh dược để bổ sung. Nhưng đúng lúc này, hắn chợt mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khổ sở.
"Thật không ngờ, nhanh như vậy đã gần hết sạch rồi." Diệp Khôn cười khổ, gỡ hầu bao đeo bên hông xuống. Hiện tại, trong túi ngoại trừ một gốc thảo dược hình phiến lá giống như vuốt sói ra thì không còn một gốc linh dược nào khác!
Sờ sờ trán, Diệp Khôn không khỏi đau đầu. Hiện giờ, hắn rõ ràng cảm giác được Ngự Thú Tâm Kinh đã đạt tới giới hạn, chỉ cần thêm một chút nữa là hắn có thể phá tan bình cảnh Ngự Thú Tâm Kinh đệ nhất tầng!
Trong ba ngày tu luyện, phần lớn linh khí trong cơ thể hắn đều dùng để rèn luyện thân thể. Hiện tại, độ mạnh mẽ của thân thể hắn ít nhất phải tăng thêm năm thành. Nếu thực sự có thể đánh tan bình cảnh đệ nhất tầng, Diệp Khôn tin rằng nếu có phải một lần nữa đối mặt với Hỏa Đề Hổ, phối với Hỏa Hồ chiến kỹ đã đạt tới cảnh giới Thú Ý của mình thì hắn có thể vững vàng chiến thắng!
Nhìn thảo dược hình vuốt sói trong tay, Diệp Khôn vẫn đang do dự có hay không phục dụng linh thảo này.
Gốc linh thảo này chính là nhất phẩm linh thảo "Lang Hồn Trảo". Linh khí ẩn chứa bên trong còn không bằng Kim Linh Cô hay Lệnh Tiễn Thảo, nhưng gốc linh thảo này lại rất được loài yêu thú thuộc họ sói yêu thích. Lúc trước, chỉ vì hái gốc này mà hắn đã bị một đám Thiên Thanh Lang đuổi giết suốt một ngày, cuối cùng hắn đành phải liều chết chạy vào lãnh địa của một đầu nhị cấp yêu thú nên mới có thể may mắn thoát thân.
Nguyên nhân chủ yếu khiến hắn vì gốc linh thảo này mà không quản đến nguy hiểm đắc tội với yêu thú họ sói bên trong Phong Tuyệt sơn mạch chính là chuẩn bị cho Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết.
Tuy nhiên, nếu bây giờ không phục dụng gốc linh thảo này, chẳng lẽ lại phải tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch?
Đừng có đùa, thời gian vừa đi vừa về cộng với việc thu thập linh thảo ít ra cũng phải mất hai tuần lễ. Thời gian lâu như vậy, không bằng ngồi hấp thu linh thạc còn hơn…
Khoan đã!
Ánh mắt Diệp Khôn sáng lên, đưa tay thò vào trong ngực tìm kiếm, từ bên trong túi nhỏ lấy ra một viên linh thạch lấp lánh cầm trong lòng bàn tay.
Túi linh thạch này từ khi hắn nhận được đến giờ căn bản không có đem ra sử dụng. Thứ nhất, "Năng lực tiêu hóa" thần kỳ của hắn đối với việc hấp thu linh thảo có tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với việc cầm linh thạch hấp thu. Thứ hai, một hai gốc linh thảo không có phẩm cấp làm sao có thể so sánh được với giá trị của một viên linh thạch.
Hiện tại nghĩ đến linh thạch, đầu óc hắn bỗng trở nên linh hoạt.
Sau khi Diệp Khôn nhận được túi linh thạch, hắn vẫn luôn một mực suy nghĩ rằng liệu linh thạch có giống như linh thảo có thể trực tiếp cắn nuốt hay không nữa. Nếu như có thể, linh khí ẩn chứa trong một viên linh thạch cũng đủ bằng linh khí bên trong một gốc nhất phẩm linh dược.
Chẳng qua, linh thạch có thể trực tiếp nuốt vào rồi tiêu hóa sao?
Có nên thử một lần hay không?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phệ Linh Yêu Hồn Tác giả: Ngự Trạch Truyền Thuyết
Quyển 1: Nam bộ Phong Vân Lục
Chương 20: Tiên Thiên đệ thất tầng.
Dịch giả: Nguyên Anh
Biên tập: Bác Sỹ Gây Mê
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Ban đêm thật yên tĩnh.
Bên trong một khu rừng nhỏ cách Trúc Hải Thành không xa, Diệp Khôn đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá cao chừng hai người cạnh một dòng suối nhỏ.
Bên tai hắn, thỉnh thoảng truyền đến từng hồi sói tru cùng tiếng dã trư gầm thét, khiến cho khu rừng nhỏ này tràn ngập cái không khí âm trầm khủng bố.
Sau khi tĩnh tọa hồi lâu, cái bụng lép kẹp của hắn đã sớm kêu lên như sấm, cơn đói mang đến cho hắn một cảm giác quặn đau không thể nào chịu đựng được.
"Chính là lúc này."
Diệp Khôn mở to mắt, thở ra một hơi thật mạnh, từ trong hầu bao lấy ra một viên linh thạch.
Ánh trăng chiếu rọi lên linh thạch, khiến cho nó vốn đã sáng lấp lánh lại càng thêm phần chói mắt. Diệp Khôn hít sâu một hơi, đem linh thạch đặt vào trong miệng, sau đó trực tiếp nuốt xuống!
Linh thạch theo cổ họng trôi vào trong cơ thể, một luồng linh khí nồng đậm tỏa ra trong phút chốc đã tràn ngập khắp cơ thể. Hắn không dám lãng phí, vội vàng vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh. Một lượng lớn linh khí tràn ngập trong kinh mạch khiến cho hắn một lần nữa được cảm thụ cái cảm giác căng phồng bên trong cơ thể.
"Vận chuyển!" Trải qua mấy ngày, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ dẫn khí thuật của Ngự Thú Tâm Kinh. Lúc này, linh khí bên trong kinh mạch được hắn vận chuyển chậm chạm theo chỉ dẫn, cái cảm giác căng phồng rất nhanh đã biến mất.
Tuy nhiên, không đợi cho Diệp Khôn nghỉ ngơi quá lâu, lại thêm một luồng linh khí từ bên trong linh thạch bỗng tuôn ra dữ dội!
Luồng linh khí lần này so với lần trước còn cuồng bạo hơn rất nhiều, bất kể thế nào thì linh khí bên trong linh thạch cũng dễ dàng hấp thu. Tuy nhiên, mặc dù linh khí bên trong giống như linh dược đều là thiên địa linh khí, nhưng lượng lớn linh khí xông ra lần này khiến Diệp Khôn cảm nhận được rõ ràng pháp quyết vận chuyển của chính mình dường như có chút không kiểm soát được!
Trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Phải biết rằng, mặc dù tu luyện bí tịch đối với bản thân đem lại chỗ tốt rất lớn, nhưng bên cạnh đó cũng mang theo nguy hiểm. Dù sao cơ thể con người cũng rất thần bí, nếu bước nhầm một bước, nhẹ thì nằm trên giường mươi mười lăm ngày, nặng thì sẽ đứt hết kinh mạch mà bỏ mình!
Chẳng lẽ mình đã quá nóng vội?
Diệp Khôn không khỏi cảm thấy có chút hối hận. Ban đầu, lão tổ Diệp gia đã từng chú thích căn dặn bên trong Ngự Thú Tâm Kinh: Tu luyện bí tịch phải từng bước từng bước một, việc kiêng kỵ nhất chính là nóng vội!
Nhưng, hắn sở dĩ làm như vậy không phải là không nắm chắc. Dù sao, trên người hắn có "Năng lực tiêu hóa" thần kỳ mà người khác không có. Bất kỳ loại linh khí nào sau khi bị dạ dày hấp thu đều sẽ trở nên ngoan ngoãn. Theo đó, linh khí bên trong kinh mạch sẽ không trở cuồng bạo, ngược lại đẩy nhanh tốc độ tu luyện của hắn!
Sao dạ dày còn chưa hấp thu? !
Diệp Khôn cúi đầu nhìn về phía dạ dày của mình, hắn cảm giác thấy chính mình sắp không khống chế được linh khí trong kinh mạch nữa!
Nhưng, ngay vào lúc này, Diệp Khôn bỗng nhiên ngẩn cả người. Trên ngực hắn bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng màu đen, ở trong không trung phía trước ngực hắn ba tấc chậm rãi biến thành một đầu yêu thú hình thù kỳ quái. Mà con yêu thú này mồm miệng há rộng, dường như là đang giễu cợt hắn!
Đối với luồng ánh sáng màu đen này, Diệp Khôn đã sớm nhìn quen rồi. Nhưng từ trước đến giờ nó vẫn luôn ẩn mình ở vị trí trái tim, chưa bao giờ tự mình xuất hiện!
Hơn nữa, luồng ánh sáng màu đen này rõ ràng có gì đó khác lạ. Ở trong trung tâm của luồng ánh sáng màu đen này lại xuất hiện thêm một chút ánh sáng màu đỏ máu khiến lòng người kinh hãi. Chợt, luồng ánh sáng màu đen bỗng nhiên lui về, trực tiếp chui vào dạ dày!
Chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Khôn ngây người, thậm chí quên cả việc vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh. Luồng linh khí cuồng bạo trong cơ thể hắn bỗng mất đi khống chế, ở bên trong kinh mạch điên cuồng va đập.
"A..." Diệp Khôn kêu lên một tiếng rên rỉ đầy đau đớn, gương mặt cũng vì quá đau đớn mà trở nên biến dạng.
Chết tiệt, không khống chế nổi nữa rồi!
Sắc mặt Diệp Khôn trở nên trắng bệch, muốn tiếp tục vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh, nhưng linh khí vận chuyển bên trong kinh mạch càng lúc càng gặp phải lực cản lớn hơn. Hiện giờ đừng nói đến việc vẩn chuyển, ngay cả muốn khôi phục lại bình thường cũng rất khó khăn!
Xong rồi!
Diệp Khôn nhắm hai mắt lại. Nhưng, đúng vào lúc này, một luồng hấp lực kinh khủng từ dạ dày bỗng nhiên truyền đến. Luồng hấp lực này thật sự là khủng bố nhất từ trước tới nay, nó giống như một đầu dã thú khổng lồ đang há miệng muốn nuốt trọn hết thảy.
Rất nhanh, linh khí bên trong kinh mạch dễ dàng bị quét sạch, linh thạch nuốt vào dạ dày cũng hoàn toàn bị tiêu hóa!
Diệp Khôn lẳng lặng ngồi trên tảng đá, hai mắt trợn trừng tràn đầy vẻ khó tin.
Nhưng, không đợi hắn lấy lại tinh thần, dạ dày bỗng nhiên tràn ra một lượng lớn linh khí. Những linh khí này đều rất ngoan ngoãn tiến vào bên trong kinh mạch. Chẳng qua, luồng linh khí này thật sự rất nhiều, trong giây lát đã chen chúc nhau bên trong mười hai chính kinh.
"Còn không mau vận chuyển công pháp!"
Một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Khôn. Hắn vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nghe được giọng nói này thì đột nhiên tỉnh ngộ, bắt đầu vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh. Hiện tại, linh khí trong cơ thể hắn giống như những con cừu ngoan ngoãn, Diệp Khôn vừa mới vận khí dẫn dắt, linh khí trong kinh mạch liền chậm rãi chuyển động không chút trở ngại nào.
Linh khí chuyển động càng lúc càng nhanh. Dần dần, ở bên trong kinh mạch Diệp Khôn hình thành một chu thiên toàn hoàn. Mãi cho đến khi luồng linh khí này đụng phải một chính kinh cuối cùng, trở ngại mới xuất hiện thêm lần nữa.
Trong lòng Diệp Khôn biết rõ, đây chính là một đạo kinh mạch cuối cùng mà hắn còn chưa đả thông được. Lần trước, hắn vận chuyển dẫn khí thuật đến đây liền buông tha. Còn lần này hắn mạo hiểm như vậy chính là muốn đánh sâu vào tầng thứ nhất Ngự Thú Tâm Kinh đồng thời phá tan bình cảnh tu vi!
Dưới tác dụng của dẫn khí thuật, linh khí trong cơ thể Diệp Khôn không ngừng tụ lại, không tiếc mệt mỏi đánh sâu vào bình cảnh. Mà linh khí tiêu hao bởi việc đánh sâu vào bình cảnh lại được dạ dày liên tục truyền ra những luồng linh khí ngoan ngoãn thay thế, thật sự giống như sóng biển không ngừng sinh sôi đánh vào bình cảnh.
Dưới sự đánh sâu vào bình cảnh như vậy, linh khí bằng vào Thối Thể Thuật trợ giúp cải tạo thân thể cùng với việc tu luyện Ngự Thú Tâm Kinh đã dần dần đạt đến giới hạn!
Một lần cuối cùng!
Diệp Khôn hít sâu một hơi, hắn chỉ cảm thấy dạ dày xuất hiện một luồng linh khí dồi dào. Thấy vậy, hắn liền dẫn dắt luồng linh khí này tiến vào bên trong kinh mạch. Bỗng, tinh khí toàn thân ngưng tụ lại một điểm, hắn dẫn dắt linh khí trùng trùng điệp điệp oanh kích vào bình cảnh.
"Oanh!"
Đạo kinh mạch cuối cùng dưới sự oanh kích không ngừng rốt cục đã không chịu nổi, hoàn toàn được đả thông. Mười hai chính kinh trong cơ thể phát ra ánh sáng rạng rỡ, linh khí tràn ngập bên trong. Lúc này, Diệp Khôn cũng không vận chuyển dẫn khí thuật, nhưng linh khí trong cơ thể lại dọc theo mười hai chính kinh tự động vận chuyển, bên trong cơ thể liên tục tuần hoàn!
Đây, đây chính là dấu hiệu Ngự Thú Tâm Kinh đạt tới tầng thứ nhất!
Nhưng vào lúc này, xương cốt cả người Diệp Khôn cũng phát ra từng đợt tiếng vang, thân thể lại cao thêm hơn hai tấc, vết sẹo trên người đồng thời cũng được tróc ra.
Sau khi đạt tới tầng thứ nhất của Ngự Thú Tâm Kinh, Thối Thể Quyết cũng đồng dạng đạt tới tầng thứ nhất!
Tuy nhiên, thứ khiến Diệp Khôn vui vẻ nhất lại không phải là thứ này. Hai mắt đang nắm chặt chậm rãi mở ra, hai luồng tinh mang chợt lóe lên giống như hai luồng ánh sáng trong đêm đen!
Mắt sáng như đuốc!
Đây chính là dấu hiệu của Tiên Thiên đệ thất tầng Luyện Tinh Cảnh!
Đạt tới Tiên Thiên đệ thất tầng, kinh mạch trong cơ thể đã trở nên thông suốt, tu sĩ có thiên đình (1) sung mãn, mắt sáng như đuốc, ngũ giác cũng tăng lên rất nhiều, thậm chí đối với nguy hiểm còn có cảm ứng nhất định!
Khu rừng vốn tối đen bỗng trở nên sáng sủa, từng cành cây ngọn cỏ đều trông thấy rất rõ ràng.
Bên tai, các loại âm thanh đan xen, thậm chí Diệp Khôn còn có thể nghe được âm thanh côn trùng đang bò rất nhỏ cách đấy hai ba trăm thước.
Diệp Khôn đứng dậy, hai tay phát ra từng luồng linh khí quấn quanh. Hắn đang chuẩn bị phát tiết ăn mừng một chút thì nụ cười chợt cứng lại trên mặt!
Hắn thiếu chút nữa quên mất, nơi này còn có người khác!
Diệp Khôn cảnh giác nhìn bốn phía. Hắn nhớ rõ vào lúc mình gặp nguy hiểm nhất thì có một giọng nói bỗng vang lên trong đầu, nhắc nhở hắn mau chóng vận chuyển công pháp. Diệp Khôn chỉ nhớ giọng nói ấy rất tang thương và bén nhọn.
Hai mắt Diệp Khôn nhìn quanh bốn phía. Nhưng rất nhanh, hắn liền nhíu mày.
Không có ai!
Hơn nữa, giọng nói kia chính là vang lên trong đầu hắn!
Đối với việc này, Diệp Khôn từ một số sách cổ bên trong Tàng Thư Các đọc qua. Nghe đồn, một số tu sĩ có tu vi cao thâm có thể sử dụng một loại công pháp truyền âm, trực tiếp đem giọng nói truyền vào đầu đối phương.
Chẳng lẽ, người vừa nhắc nhở hắn là một vị tiền bối có tu vi cao thâm?
Tuy nhiên, người có tu vi như vậy, hắn chạy đến Trúc Hải Thành này làm cái gì?
Trong đầu Diệp Khôn tràn đầy nghi vấn, ngay cả sự vui sướng khi tấn chức cũng dần dần nhạt đi.
"Quên đi, chắc hẳn vị tiền bối này có việc cần phải đi. Nếu hắn đã lên tiếng nhắc nhở ta thì hắn chắc cũng không phải là người có ý xấu."
Diệp Khôn rất nhanh liền nở nụ cười, chắp tay hướng về bốn phía xung quanh, lớn tiếng nói: "Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp, ân cứu mạng này, vãn bối sẽ mãi khắc ghi trong lòng!"
Liên tiếp hô lên ba lần, Diệp Khôn lại một lần nữa khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận tìm hiểu biến hóa sau khi tấc chức.
Nhưng vào lúc này, ở một nơi nào đó bên trong cơ thể Diệp Khôn, linh hồn Thao Thiết bỗng mở hai mắt ra, khóe miệng mang theo vẻ khinh thường: "Nhân loại ngu ngốc!"
...
"Hô..." Diệp Khôn thở ra một hơi, tảng đá khổng lồ cao hai người, rộng ba người lúc trước hắn ngồi liền chậm rãi được Diệp Khôn nhấc lên khỏi mặt đất!
Ngay sau đó, hai tay Diệp Khôn bỗng nâng tảng đá lên cao quá đỉnh đầu, hắn lúc này mới mỉm cười nói: "Tảng đá này hẳn phải nặng tới năm ngàn cân. Hiện tại mình có thể dễ dàng nâng lên như vậy, chứng tỏ lực lượng của mình đã đạt đến sáu ngàn cân rồi. Nếu như dưới tình huống bình thường thì lực lượng của tu sĩ Tiên Thiên đệ thất tầng chắc hẳn là đạt tới ba ngàn cân."
Diệp Khôn nở nụ cười hài lòng, hắn đang chuẩn bị ném tảng đá xuống thì từ đằng xa bỗng nhiên vọng đến một tiếng sói tru.
"Ơ?"
Lông mày Diệp Khôn nhảy lên, tiếng sói tru này chẳng qua chỉ là tiếng sói tru bình thường. Nhưng hiện tại ngũ giác của Diệp Khôn đã tăng lên, khiến cho hắn có thể cảm nhận được sự sợ hãi ẩn bên trong tiếng sói tru này.
Cùng lúc đó, Diệp Khôn rõ ràng nghe được bên trong tiếng sói tru còn hòa lẫn với tiếng người.
Có người!
Diệp Khôn nhẹ nhàng đem cự thạch để xuống, nghĩ ngợi một chút, liền hướng về phía âm thanh truyền tới chạy đi.
Chạy băng băng chừng thời gian nửa nén hương, khoảng cách giữa Diệp Khôn và nơi âm thanh truyền tới đã rất gần. Khi Diệp Khôn chỉ còn cách nơi đó tầm trăm trượng thì hắn bỗng nhiên dừng bước.
Mùi máu tươi!
Hơn nữa lại còn là mùi máu tươi vô cùng nồng nặc!
Lỗ mũi Diệp Khôn khẽ hít vào một hơi, trong mắt hắn liền hiện lên vẻ thận trọng, bước chân chậm rãi nhích dần về phía có mùi máu tươi truyền đến.
(1) thiên đình: chỗ giữa trán của mỗi người.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina