27-05-2010, 01:53 PM
Tiểu Thị Gia Tá»™c Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tá»Trá»ng sắc khinh bạn
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: Quang.binh
Bà i gởi: 3,096
Thá»i gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngà y
Thanks: 777
Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
[Nạp Thiếp Ký] Bách Äiểu Triá»u Phụng - Phần I
Chương 20: Hai lần cứu mạng
Nguyên tác: Má»™c Dáºt
Xà o nấu: chimcanhcut
Nguồn : http://www.******.vn
Xế chiá»u ngà y hôm qua, Dương Thiên Sở sau khi cứu Bạch Tá» Mai thoát chết, biểu hiện bất thưá»ng cá»§a Ân Äức là m gia tăng sâu sắc hoà i nghi hắn là hung thá»§ cá»§a Dương Thiên Sở. Nhưng mà , khổ ná»—i là không có chứng cứ, nên không thể dá»±a và o hoà i nghi mà đến bắt ngưá»i ta. Ân gia chẳng phải là đại há»™ có tiếng trong huyện Nhân Hòa, động đến không khéo bản thân hắn còn rước lấy há»a và o thân.
Bạch Tố Mai sống dáºy tá»±a hồ vượt ngoà i ý liệu cá»§a Ân Äức. Rất may là nà ng còn chưa nói được, bá»™ não bị thiếu dưỡng khà trong má»™t thá»i gian dà i nên chưa khôi phục sá»± tỉnh táo, do đó má»›i không vạch trần hắn tại đương trưá»ng. Nhưng dù gì thì Ân Äức sẽ không thể để thứ nguy hiểm nà y Ä‘e dá»a mình mãi. Hắn nhất định là sẽ giết ngưá»i diệt khẩu, do đó Dương Thiên Sở má»›i cho Tống Vân Nhi Ä‘i là m thiếp thân bảo há»™.
Nhưng ngưá»i tÃnh không bằng trá»i tÃnh, vừa khéo Tống tri huyện bị Cẩm Y vệ Mã Äá»™ bắt, Tống Vân Nhi hay tin liá»n rá»i khá»i Bạch Tố Mai chạy vá», để Bạch Tố Mai rÆ¡i và o trạng thái nguy hiểm. Rất may là Dương Thiên Sở kịp thá»i hóa giải nguy cÆ¡, Tống Vân Nhi láºp tức trở lại nhà hỠÂn.
Dương Thiên Sở tÃnh toán rằng, bằng và o võ công cá»§a Tống Vân Nhi, cá»™ng thêm Bạch Thiên Tổng và má»i ngưá»i, nhất định Ân Äức sẽ không dám công nhiên giết ngưá»i, mà là sá» dụng thá»§ Ä‘oạn ngầm. Khả năng dá»… xảy ra nhất là hạ độc và phóng há»a, nhưng nếu mà thá»±c sá»± là m như thế, thì cái bá»™ óc non ná»›t cá»§a Tống Vân Nhi chưa chắc có thể đối phó nổi. Trong lúc ở phòng thẩm vấn, Dương Thiên Sở nghe Tống Vân Nhi nói Ân Äức để nà ng trở vá», liá»n biết ngay là không ổn. Ân Äức nhất định không đợi đến ngà y mai má»›i động thá»§!
Vì không há» có bất kỳ bằng chứng nà o, Dương Thiên Sở không thể nói vá»›i Tống tri huyện hay Bạch thiên tổng được, không khéo há» Ä‘i há»i Ân Äức thà nh đả thảo kinh xà , há»ng hết má»i việc. Nha dịch trong nha môn cÅ©ng không thể tin tưởng được, vì Tống tri huyện và Ân gia có quan hệ rất sâu, thế nà o chả Ä‘i lại cùng nha dịch, nhá» và o há» cÅ©ng không an toà n tuyệt đối.
Do đó, nếu muốn cứu Bạch Tố Mai lần nữa, thu tháºp Ân Äức, thì hắn chỉ có nước cô thân chiến đấu, chỉ có con cô nà ng Ä‘iêu ngoa Tống Vân Nhi là còn tin hắn, có thể là m kẻ trợ giúp cho hắn, còn ngoà i ra hắn chẳng còn ai khác để nhá». Do đó, tối hôm qua Dương Thiên Sở ká» tai Tống Vân Nhi nói nhá» má»™t hồi, thá»±c là bảo Tống Vân Nhi chá» trá»i tối ngưá»i thưa, Ä‘em Bạch Tố Mai di chuyển ra khá»i đại viện cá»§a Ân gia giấu Ä‘i, há»i nà ng xem có chá»— nà o thÃch hợp không, Tống Vân Nhi liá»n đưa ra địa chỉ ngưá»i quen đã vắng nhà . Dương Thiên Sở đồng ý ngà y.
Như váºy vừa đảm bảo an toà n trăm phần trăm, lại vẫn tạo Ä‘iá»u kiện cho hung thá»§ ra tay, nếu đêm đó đúng là có sá»± cố xảy ra. Thì không còn nghi ngá» gì nữa, Ân Äức là thá»§ phạm. Việc còn lại chỉ táºp trung tìm chứng cá»› nữa mà thôi.
Tối hôm qua khi lá»a lá»›n bốc lên, Dương Thiên Sở có chút khẩn trương. Hắn không biết tiểu nha đầu Tống Vân Nhi đó có chiếu theo sá»± an bà y cá»§a hắn mà thá»±c thi hay không, có chuyện gì xảy ra ngoà i ý muốn hay không. Cho đến khi hắn rá»i khá»i há»a trưá»ng, tìm được ký hiệu cá»§a Tống Vân Nhi lưu lại ở phóng đối diện, đó là má»™t chữ "Vân" to bằng nắm tay, cÅ©ng chÃnh là ám hiệu ước định trước, tá» rõ đã thuáºn lợi rá»i khá»i nhà hỠÂn, thì hắn má»›i yên tâm.
Tống Vân Nhi mang theo gói đồ đó, bên trong có đựng trang bị dạ hà nh, đó là thứ do nà ng tá»± là m riêng dùng để chÆ¡i đùa quáºy phá, hay nói theo cách cá»§a nà ng là ‘hà nh hiệp’. Như thế má»›i không uổng má»™t thân võ công.
Tối hôm qua sau khi chá» toà n bá»™ bá»n Ân Äức rá»i khá»i phòng, Tống Vân Nhi quan sát động tÄ©nh chung quanh, chỠđêm khuya canh vắng, liá»n cá»™t Bạch Tố Mai đã ngá»§ mê mệt lên trên lưng, rồi dùng móc câu dạ hà nh móc chặt và o cá»a sổ, cõng Bạch Tố Mai hạ xuống lầu, tránh bá»n gia Ä‘inh canh phòng, dùng móc câu vượt ra ngoà i tưá»ng, rồi án chiếu theo sá»± an bà i cá»§a Dương Thiên Sở, đưa Bạch Tố Mai tá»›i địa Ä‘iểm hẹn trước.
Hiện giỠđã gần như có thể khẳng định Ân Äức chÃnh là thá»§ phạm rồi, Tống Vân Nhi và Bạch Tố Mai chẳng cần phải trốn nữa, cần đưa hai nà ng vá», má»™t là tiện chăm sóc cho Bạch Tố Mai, hai là Tống Vân Nhi dù sao cÅ©ng là đại thiên kim, chẳng thể chịu nổi Ä‘iá»u kiện sống thiếu thốn lâu.
Nhưng Ân gia khẳng định không thể, quay lại. Váºy chỉ còn tìm cách an bà i nà ng ở huyện nha thôi.
Dương Thiên Sở vừa bước và o nhà đã cất tiếng há»i:
- Ân phu nhân sao rồi?
- Uống chút cháo, ngủ một lúc rồi thì tinh thần cũng tốt hơn.
Tống Vân Nhi khóa chặt cá»a, theo sau Dương Thiên Sở tiến và o phòng trong.
Dương Thiên Sở bước đến bên giưá»ng, ghé ngưá»i ngồi xuống nhìn Bạch Tố Mai.
Bạch Tố Mai ngước mắt lên nhìn hắn, gương mặt trắng nhợt thoáng á»ng đỠnhư hai đóa hoa hồng, thẹn thùng cúi đầu xuống ho nhè nhẹ.
Sao nà ng ta nhìn mình mà mặt lại Ä‘á»? Dương Thiên Sở có chút phiá»n muá»™n, không phải ngưá»i ta có câu "Nữ nhân kiá»m hồng hồng, tâm lý tưởng lão công" (Äà n bà má đỠhây hây, thì bây nên hiểu ai kia muốn chồng!) sao? Chẳng lẽ nà ng ta biết chuyện mình là m hô hấp nhân tạo cho nà ng rồi? Không đúng, lúc đó nà ng ấy Ä‘ang hôn mê, không thể biết được chuyện ấy. Và mấy chuyện đại loại như thế thì cha mẹ và chồng nà ng ta cÅ©ng tuyệt không thể chá»§ động nói cho nà ng hay, Tống tri huyện cÅ©ng không thể, Ân Äức lại cà ng không.
Váºy thì chỉ còn có má»™t khả năng! Hai con chó hoặc là Tống Vân Nhi! Con ‘bò Ä‘en’ và Trấn Viá»…n tướng quân má»™t má»±c thèo mình, không có khả năng phạm tá»™i, có thể loại trừ.. chỉ còn Tống Vân Nhi. Dương Thiên Sở không khá»i phì cưá»i vì suy luáºn cá»§a mình.
Dương Thiên Sở đứng lên, kéo Tống Vân Nhi ra phòng ngoà i.
Tống Vân Nhi không biết đã phát sinh chuyện gì, há»i:
- Ca, có chuyện gì nữa đây?
- Có phải nha đầu muội nói cho Ân phu nhân biết chuyện trưa hôm qua ta... ta là m gì cứu nà ng ta không?
- Nói hết rồi, sáng nay tá»· ấy dùng viết há»i muá»™i là ai cứu mình, muá»™i cứ thế nói thẳng luôn.
- Nói thẳng như thế nà o?
- Muá»™i nói là ca ca cá»§a muá»™i cứu tá»· ấy, hôn vô miệng tá»· ấy rồi.... thổi khà và o, để tay lên ngá»±c cá»§a tá»· ấy, rồi dùng trâm cá»§a muá»™i chÃch vô nhân trung huyệt và toà n bá»™ mưá»i tuyên huyệt (huyệt đầu mút ngón tay) má»›i cứu tá»· ấy tỉnh lại. Phải rồi, ca, huynh là m sao biết được mấy huyệt đạo đó váºy?
Dương Thiên Sở thầm kêu khổ liên miên, là m gì có tâm tình thảo luáºn vá» chuyện huyệt đạo vá»›i nà ng:
- Muá»™i Æ¡i là muá»™i, lại quáºy tung lên nữa rồi!
- Muá»™i quáºy tưng hồ nà o?
Tống Vân Nhi cong cớn nói:
- Những gì muá»™i nói Ä‘á»u là sá»± tháºt mà .
- Mấy chuyện đó mà cÅ©ng Ä‘i nói tháºt được sao? Ngưá»i ta là đà n baÌ€ con gái, ta đối vá»›i ngưá»i ta như váºy....
Dương Thiên Sở là m điệu bộ hôn môi:
... truyá»n ra ngoà i thì muá»™i nói ngưá»i ta là m sao mà sống đây!
"Hi hi hi..." Tống Vân Nhi cưá»i nói:
- Huynh giá» má»›i nghÄ© tá»›i? Ä‚n xong rồi tÃnh quẹt má» như gà sao? Tối hôm trước muá»™i thấy huynh hôn tá»· ấy tháºt là tuyệt, chẳng có gì gá»i là không thoải mái cả!
- Äừng có nói báºy! Ta lúc đó là cứu ngưá»i!
Dương Thiên Sở vội chống chế, nhưng nghÄ© đến bá» môi má»m mại cá»§a Bạch Tố Mai, trong lòng chợt co thắt lại, nên vá»™i định thần há»i:
- Muội ngoại trừ kể cho Ân phu nhân nghe, còn có nói với ai khác nữa không?
"Không còn ai nữa!" Tống Vấn Nhi giơ tay lên:
- Muá»™i xin thá»! Muá»™i cá»§a huynh mà không biết Ä‘iá»u nữa thì đã kể rà nh rà nh những chi tiết khác ra hết rồi á!
Dương Thiên Sở cẩn tháºn dặn dò:
- Biết rồi thì tốt! Ngà n vạn lần đừng nói cho ai bên ngoà i biết, muá»™i muá»™i ngoan, sá»± thanh bạch cá»§a cô nương nhà ngưá»i ta là nằm trong tay muá»™i đấy!
- Hi hi hi....đã bảo biết rồi mà ! Tháºt rầy rà .
Dương Thiên Sở vuốt mũi Tống Vân Nhi và i cái, bảo:
- Quỷ nghịch ngợm! Và o trong đi.
Nói rồi chuyển thân đi và o phòng trong.
Ráng jppmgf trên gương mặt cá»§a Bạch Tố Mai vẫn còn chưa phai, thấy Dương Thiên Sở Ä‘i và o, bèn gượng ngồi dáºy. Tống Vân Nhi vá»™i vã chạy tá»›i đỡ nà ng:
- Bạch tá»· tá»·, tá»· đừng động Ä‘áºy, cứ nằm dá»±a như váºy Ä‘i, ca ca cá»§a muá»™i không phải là ngưá»i ngoà i, không cần khách khÃ.
Dương Thiên Sở hiện giá» không dám ngồi gần bên nà ng nữa. Thấy thân hình nà ng mảnh mai, mà y ngà i khẽ nhÃu, có dáng vẻ cá»§a má»™t nữ nhân đã thà nh thục hết sức mê ngưá»i.
Bạch Tố Mai cảm thấy Dương Thiên Sở Ä‘ang nhìn mình, mặt cà ng thêm Ä‘á».
Dương Thiên Sở khẽ ho má»™t tiếng, há»i:
- Ân phu nhân, ta vẫn muốn há»i lại phu nhân má»™t chút, là ai đã giết muá»™i muá»™i cá»§a cô váºy? Cô có nhìn thấy không? Ta đưa giấy bút đây nhá» cô viết lại dùm, được không?
Mặt Bạch Tố Mai thoắt cái đã biến sắc, thân hình khẽ run, cắn môi một hồi rồi lắc đầu, lại bắt đầu ho.
Dương Thiên Sở thấy bá»™ dạng cá»§a nà ng như váºy cÅ©ng không ép thêm. Tống Vân Nhi đỡ Bạch Tố Mai lên, nhẹ vá»— lưng nà ng, há»i Dương Thiên Sở:
- Ca, lúc nà o thì chúng ta trở vỠnha môn? Muội buồn muốn chết đi rồi!
Dương Thiên Sở mỉm cưá»i, đúng như mình dá»± Ä‘oán. Má»›i có má»™t đêm mà cô nà ng tiểu thư nà y đã không chịu được rồi.
- Lần nà y ca ca đến đây là đưa hai ngưá»i vỠđó!
- Tháºt không? Quá tốt rồi! Có thể vá» nhà rồi
Tống Vân Nhi reo mừng, rồi nà ng nhá»m dáºy:
- Chúng ta đi thôi, để muội cõng Bạch tỷ tỷ."
Dương Thiên Sở thấy thân hình cá»§a Tống Vân Nhi nhá» nhắn như váºy, định nói hay là để ta, nhưng mà cảm thấy như váºy có chút không tiện nên đà nh thôi, dù gì nha đầu nà y cÅ©ng má»™t thân võ công, lá»±c khà so vá»›i bản thân hắn còn mạnh hÆ¡n.
- ÄÆ°á»£c! Cõng đến đầu con đưá»ng nhá» nà y là được, ta đã để xe ở đó chá» sẵn rồi.
Tống Vân Nhi khom ngưá»i xuống định cõng Bạch Tố Mai, không ngá» Bạch Tố Mai phẩy phẩy tay, tỠý là tá»± mình Ä‘i. Nà ng nhoà i ngưá»i ra thòng chân xuống, từ từ đứng lên, có chút lảo Ä‘ảo, má»™t tay vịn và o Tống Vân Nhi, từ từ Ä‘i ra ngoà i. Dương Thiên Sở nhanh chóng mở cá»a, chá» bá»n há» từ từ Ä‘i ra ngoà i, bèn khóa cá»a lại cẩn tháºn. Ba ngưá»i ra khá»i đưá»ng nhá» lên xe ngá»±a Ä‘i thẳng đến nha môn.
+++
Cá»a nha huyện.
Bá»n gác cổng thấy má»™t chiếc xe ngá»±a dừng lại trước cá»a nha môn, không biết ngưá»i ngồi trên đó là ai, liá»n bước ra cá»a lá»›n nhìn. Äến khi chúng nhìn rõ ngưá»i ngồi trên xe chÃnh là Tống Vân Nhi, cùng kêu lên chói lói: "Mẹ Æ¡i! Quá»·...." Vừa nói tá»›i đây, thì chúng đã vá»™i vã lấy tay che miệng, vì giữa thanh thiên bạch nháºt thế nà y mà quá»· ở đâu ra? HÆ¡n nữa, dám nói thiên kim tiểu thư cá»§a tri huyện đại lão gia là quá»·, thì trừ phi chúng không muốn ở tại nha môn nữa rồi!
Bá»n gác cổng tuy kinh hãi trong lòng, nhưng vẫn là m gan bước đến nhìn cho rõ. Tống Vân Nhi hất gương mặt xinh xắn, Ä‘oạt lấy roi ngá»±a cá»§a mã phu, quất má»™t cái đánh phách ở giữa không trung:
- Sao? Không nháºn ra bổn tiểu thư nữa rồi à ?
Äúng là giá»ng ngưá»i, lại còn có chân, phát hiện rõ rà ng là Tống đại tiểu thư vẫn còn chưa chết, nên dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, bá»n gác cổng vẫn cưá»i há» há» ngá» nghệch há»i:
- Äại tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư không bị, bị thiêu chết hay sao?
- Ngươi mở to con mắt ra mà coi nè! Bổn tiểu thư là ngưá»i hay là quá»·?
Tống Vân Nhi nhẹ lắc đầu roi, cưá»i hi hi nói. Tối qua nà ng mang Bạch Tố Mai vượt qua tráºn lá»a lá»›n đó, trong lòng vô cùng đắc ý, do đó những tên gác cổng nà y tuy há»i có chút vô lá»…, nhưng vị đại tiểu thư Ä‘iêu ngoa nà y lần đầu tiên không há» bá»±c mình.
Bá»n gác cổng sau khi nhìn trên nhìn dưới kỹ cà ng, len lén nhìn thêm cái bóng cá»§a Tống Vân Nhi, má»›i mừng rỡ kêu lên:
- Äại tiểu thư không chết! Äại tiểu thư trở vá» rồi!...
Vừa la hét Ä‘iên cuồng, chúng tranh nhau quay đầu chạy và o trong nha môn: - Äại tiểu thư không có chết! Äại tiểu thư đã trở vá»!...
Tống Vân Nhi đỡ Bạch Tố Mai xuống xe ngá»±a, cùng Dương Thu Trì từ từ tiến và o ná»™i nha. Há» vừa xuyên qua đại đưá»ng đến Thiêm áp phòng thì đã nghe xa xa có tiếng ngưá»i kêu lá»›n:
- Vân nhi của ta, Vân nhi của ta đâu?
Tiếng chân chạy loạn cà ng lúc cà ng đến gần, đầu hà nh lang đã xuất hiện má»™t đám ngưá»i, có nam có nữ, ngưá»i chạy trước nhất chÃnh là Tống tri huyện có bá»™ râu dê.
Con gái chết rồi, vị Tống tri huyện nà y suốt ngà y nay không thiết tha gì đến công việc, cứ rút trong ná»™i nha than vắn thở dà i. Äám vợ lá»›n vợ bé cá»§a lão chỉ còn biết tá»± đưa ra chá»§ ý xem nên là m thế nà o để lo liệu cho lá»… tang.
ChÃnh và o lúc ấy, từ ngoà i cá»a có ngưá»i chạy và o báo là đại tiểu thư chưa chết, và đã trở vá». Äá»™t nhiên nghe tin tức nà y, Tống tri huyện cao hứng đến nỗi suýt ngất Ä‘i ngay tại chá»—, phải cố dằn lòng dẫn bá»n thê thiếp chạy ra đón. Từ xa xa, lão thấy có ba ngưá»i Ä‘ang Ä‘i đến, trong đó có má»™t tiểu cô nương chÃnh là con gái bảo bối cá»§a mình. Tống tri huyện hưng phấn đến ná»—i lệ già tuôn rÆ¡i, không cần thiết gì sá»± tôn nghiêm nhà quan gì nữa, chạy lên ôm choà ng lấy con gái và o lòng.
Thang Thị Ä‘i rất cháºm, nhưng cÅ©ng láºt đà láºt Ä‘áºt à o tá»›i, cùng ôm Tống Vân Nhi và o lòng khóc lóc như mưa. Các bà vợ lẽ cÅ©ng lai láng lệ nÆ¡i mắt, ngáºp trà n nước mÅ©i nÆ¡i môi cùng ùa tá»›i, chẳng hiểu là há» Ä‘ang khóc hay là đang cưá»i.
Tống Vân Nhi tránh khá»i vòng ôm cá»§a cha già , cưá»i hì hì nói:
- ÄÆ°á»£c rồi được rồi! Äừng có khóc nữa, con không phải là còn sống nhăn răng đây sao?
Tống tri huyện cặp vai con gái, lắp bắp nói:
- Vân nhi, ta, ta và mẹ con, đã, đã tưởng con..., chúng ta Ä‘á»u, Ä‘á»u sắp Ä‘au lòng mà , mà chết rồi....
Tà i sản của Tiểu Dương
Chữ ký của Tiểu Dương
..............Râm đạo muôn năm..........
Äã có 6 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Tiểu Dương
27-05-2010, 01:54 PM
Tiểu Thị Gia Tá»™c Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tá»Trá»ng sắc khinh bạn
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: Quang.binh
Bà i gởi: 3,096
Thá»i gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngà y
Thanks: 777
Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
[Nạp Thiếp Ký] Bách Äiểu Triá»u Phụng - Phần I
Chương 21 : Kiểm tra dấu răng
Nguyên tác: Má»™c Dáºt
Xà o nấu: chimcanhcut
Nguồn : http://www.******.vn
- ÄÆ°á»£c rồi được rồi! Cha đừng có nói nữa mà , nghe cha nói sá»›m khiến ngưá»i ta chết cho nhanh Ä‘i đấy!
Tống Vân Nhi nũng nịu, cầm tay cha mẹ:
- Con gái không phải đã quay vỠrồi hay sao?
Thang Thị gạt nước mắt, vui mừng há»i:
- Con gái à , con là m sao mà chạy thoát khá»i tráºn lá»a ấy váºy?
- Cái đám lá»a con con ấy mà có là m khó gì được Vân Nhi cá»§a mẹ chứ?
Tống Vân Nhi nghểnh đầu, dương dương đắc ý nói:
- Con còn sá»›m biết có ngưá»i sẽ phóng há»a nữa đấy!
"Ạ?" Vừa nghe được lá»i nà y, Tống tri huyện láºp tức kinh ngạc:
- Con là m sao biết được?"
Tống Vân Nhi vốn muốn ba hoa chÃch chòe thêm má»™t chút nữa, nhưng chÃnh chá»§ Ä‘ang đứng sau lưng, con chÃch chòe nà ng đây vừa cong Ä‘uôi chưa kịp lÃu rÃu thì đã bị cứng há»ng, chỉ còn biết tháºt tháºt thà thà đáp:
- Là ca ca cho con biết.
Cho đến lúc nà y, Tống tri huyện dưá»ng như đã phát hiện thì ra bên cạnh con mình còn có hai ngưá»i Dương Thiên Sởvà Bạch Tố Mai nữa. Lão vá»™i vã lên tiếng chà o, đối vá»›i lá»i nói cá»§a Tống Vân Nhi có Ä‘iểm không tin, nên cất tiếng há»i Dương Thiên Sở:
- Hiá»n chất, cháu, cháu sao lại biết chuyện tối, tối hôm qua sẽ có ngưá»i phóng há»a thiêu, thiêu cháy tiểu các lâu cá»§a Ân gia?
Dương Thiên Sở cưá»i trả lá»i:
- Bá phụ, trưa hôm qua cháu đã nói qua, án nà y rất có khả năng là có đồng phạm. Cháu suy tÃnh rằng nếu kẻ đồng phạm nà y biết Ân phu nhân chết Ä‘i rồi sống lại, nhất định sẽ đến sát nhân diệt khẩu. Do đó, cháu bảo Vân Nhi Ä‘ang đêm chuyển Ân phu nhân Ä‘i.
Tống tri huyện chợt hiểu ra, lại há»i tiếp:
- Váºy tối qua sao cháu, cháu không báo, báo cho ta biết?
- Tối hôm qua có nhiá»u ngưá»i, hiện trưá»ng lại rất loạn, cháu sợ lá»™ ra phong thanh khiến kẻ đồng phạm đó biết.
Tống tri huyện gáºt gáºt đầu, kÃch động nói:
- Hiá»n chất, cháu, cháu lại cứu con gái cá»§a ta nữa rồi, ta, ta là m sao, là m sao cảm tạ cháu đây.
Dương Thiên Sở đáp:
- Bá phụ, ngưá»i đừng có khách sáo như váºy, Vân Nhi dù gì cÅ©ng là muá»™i muá»™i cá»§a cháu mà . Chúng ta và o ná»™i nha trước Ä‘i, còn cần phải báo cho Bạch Thiên Tổng và Ân lão gia tá» nữa, để tránh cho há» khá»i lo lắng a."
"Äúng đúng đúng!" Tống tri huyện phân phó cho Cân Ban trưởng tùy nhanh chóng đến Ân phá»§ báo tin, bá»n nha hoà n ở bên cạnh vá»™i bước lên đỡ Bạch Tố Mai, má»i ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói, trở và o ná»™i nha.
Tống Vân Nhi tá»± nhiên thấy hai ngưá»i nà y qua má»™t đêm mà đổi hẳn cách xưng hô, thân máºt như ngưá»i nhà . Nà ng mừng lắm, thế chẳng phải nà ng và Dương Thiên Sở cà ng thêm thân thiết sao?
+++
Trở vá» nhà , Tống Vân Nhi mặt mà y há»›n hở kể lại chuyện tối qua mình mặc áo quần dạ hà nh, cõng Bạch Tố Mai vượt lá»a lá»›n rá»i khá»i tiểu các lâu. Vừa kể chuyện kinh hiểm, nà ng vừa khoa chân múa tay là m Ä‘iệu bá»™ mô tả, khiến má»i ngưá»i lúc thì ồ lên thán phục, lúc thì phá lên cưá»i rá»™.
ChÃnh và o lúc đó, có ngưá»i canh cá»a ná»™i nha chạy và o báo:
- Lão gia, thái thái, Bạch Thiên Tổng đại nhân cùng má»i ngưá»i đến rồi. Tiếp ngay sau đó, từ xa xa đã truyá»n đến tiếng ngưá»i gá»i con gá»i cái. Bạch Thiên Tổng là ngưá»i tiến và o trước tiên, vừa nhìn đã phát hiện ra con gái Bạch Tố Mai cá»§a mình Ä‘ang ngồi trên ghế dà i, liá»n kêu lên má»™t tiếng, bước nhanh tá»›i ôm nà ng và o lòng, lệ già cÅ©ng tuôn lai láng.
Chiá»u hôm qua, Bạch Thiên Tổng thấy con gái chết Ä‘i rồi sống lại, vừa kinh vừa mừng, nhưng chỉ loáng cái đến tối lại nổi lên tráºn lá»a lá»›n. Y vốn nghÄ© con gái mình đã chết thảm trong lá»a, không ngá» nà ng giá» lại chết Ä‘i sống lại lần nữa, cái thứ khổ lắm rồi vui mừng cÅ©ng lắm như thế nà y sao lại không khá»i khiến cho mắt hổ nam nhi ứa lệ cho được?
Bạch phu nhân cứ má»™t má»±c đứng đực ra trước cá»a, bà đã không dám tiếp thụ sá»± đà y Ä‘á»a cá»§a tráºn đại hỉ đại bi nà y, sợ nó lại má»™t lần nữa tan biến và o không trung. Khi bà thấy con gái khóc lóc trong lòng phu quân, dẫn đến má»™t cÆ¡n ho húng hắng, lúc nà y má»›i dám tin là con gái cá»§a mình sống lại lần nữa!
Không chá» bà lên tiếng gá»i tên con, Bạch Tố Mai đã khóc nấc nhà o và o lòng bà , rồi liên tục ho lên từng tráºn.
Bạch phu nhân ôm chặt con gái và o lòng, miệng khẽ gá»i tên nà ng, nâng gương mặt nà ng lên, nhìn kỹ nà ng trong ánh lệ nhạt nhòa, thấy quả nhiên là đứa con gái cá»§a mình, liá»n ôm chặt và o lòng lần nữa, nước mắt tuôn rÆ¡i lã chã. Trong miệng bà lầm rầm phát thệ, sẽ không cho con gái rá»i khá»i mình lần nà o nữa, quyết không để cho nà ng chịu thêm bất kỳ Ä‘iểm á»§y khuất nà o nữa!
Bạch Thiên Tổng há»i những chuyện đã trải qua, đương nhiên do Tống Vân Nhi đứng ra giảng giải. Cô nà ng nà y vô cùng thÃch thú biểu hiện hà nh động hà nh hiệp trượng nghÄ©a cá»§a mình. Sau khi nà ng há»›n hở mặt mà y kể hết má»i chuyện, thì Bạch Thiên Tổng và Bạch phu nhân đã hiểu, vị sư gia nhá» xÃu chẳng đáng để mắt tá»›i tên Dương Thiên Sở nà y lại má»™t lần nữa cứu tÃnh mạng cá»§a đứa con gái bảo bối cá»§a há».
Bạch Thiên Tổng nắm chặt tay Dương Thiên Sở, nghẹn ngà o nói:
- Dương công tá», Ä‘a tạ ngươi lại cứu con gái ta lần nữa. Ân đức cá»§a Dương công tỠđối vá»›i Bạch gia nhà ta, Bạch má»— xin ghi rõ trong lòng! Bạch má»— là kẻ thô lá»—, hôm qua hà nh sá»± lá»— mãng là m Dương công tá» hiểu lầm, mong Dương công tỠđừng chấp ý.
Bạch phu nhân cÅ©ng đưa mắt ứa đầy lệ cảm kÃch nhìn Dương Thiên Sở, gáºt đầu cảm tạ.
Dương Thiên Sở hiểu ra nhất định là Hạ Phượng Nghi đã đem bạc trả lại thay mình rồi, lúc nà y không tiện nói ra là m y mất mặt thêm. Nói lảng đi:
- Äúng ra là nên cảm tạ Tống tiểu thư, là nà ng ta cõng Bạch cô nương tránh thoát khá»i tráºn lá»a lá»›n tối hôm qua đấy.
Tống Vân Nhi lè lưỡi:
- Nếu như không có huynh báo cho muá»™i biết, chỉ sợ ngay cả muá»™i cÅ©ng ngá»§m cá»§ tá»i rồi.
Hắc, cô bé nà y mà cÅ©ng há»c cách ănnói khiêm nhưá»ng cÆ¡ đấy!
Hắn chợt đưa mắt, phát hiện ở cá»a giỠđã có má»™t vị công tá» mặc trưá»ng bà o, sắc mặt tái nhợt đứng đó. Trên tay y quấn đầy băng, trên đó còn có máu thấm ra ngoà i, thì ra là Ân Äức. Trên mặt hắn hiện tâm tình bất định, đứng ở sau lưng má»i ngưá»i, không biết là đang nghÄ© gì, thỉnh thoảng há miệng ngáp. Tên tiểu tá» nà y sao lại có vẻ ngái ngá»§ váºy? Giữa ban ngà y ban mặt mà ngáp vắn ngáp dà i? Dương Thiên Sở lấy là m lạ.
Ân Äức thấy Dương Thiên Sở nhìn mình, vá»™i cưá»i cưá»i thi lá»…:
- Äa tạ Dương tiên sinh cứu nương tá» cá»§a ta!
Dương Thiên Sở cũng chắp tay hoà n lễ.
Ân Äức bước đến bên Bạch Tố Mai, gá»i khẽ: "Nương tá»! Nương tá»!" vừa gá»i vừa ngáp thêm và i cái, lá»™ ra vẻ cá»±c kỳ mệt má»i.
Bạch Tố Mai vẫn nép và o lòng Bạch phu nhân như má»i lần, không dám nhìn Ân Äức. Ân Äức vuốt má»™t vốc mồ hôi trên trán, bồn chồn ngồi ở đầu ghế, hai tay không biết đặt ở đâu.
Dương Thiên Sở nhìn thấy mâm trái cây trên bà n, lòng chợt động, bưng mâm lên bước lại trước mặt Ân Äức, lấy ra má»™t trái lê đưa cho y nói:
- Ân công tá», má»i ăn lê!
Ân Äức nhÃu mà y đáp:
- Không ăn!
- Công tá» xem có vẻ mệt má»i quá, hay là ăn má»™t...
Ân Äức phát bá»±c.
- Ta nói không ăn là không ăn! Ngươi là m rộn gì thế!
Bạch Thiên Tổng hừ lạnh:
- Ân nhi, ngươi sao có thể đối xá» vá»›i Dương công tá» như váºy? Ngưá»i là ân nhân cứu mạng cá»§a phu nhân ngươi đấy!
Ân Ä‘á»n oán trả dù gì cÅ©ng là má»™t trong những hà nh vi không thể xem thưá»ng cá»§a con ngưá»i. Ân Äức đương nhiên hiểu rõ Ä‘iểm nà y, nhưng không biết vì sao mà y vẫn cảm thấy phiá»n toaÌi bất an, vừa phát bá»±c vá»›i Dương Thiên Sởxong là biết không ổn, giá» lại nghe Bạch Thiên Tổng trách cứ như váºy cà ng bối rối hÆ¡n, y đứng lên cúi rạp ngưá»i xuống đất:
- Ân mỗ vô lễ. Dương tiên sinh, thứ cho tội đã mạo phạm!
Dương Thiên Sở cưá»i ha ha đáp:
- Không có gì không có gì, Ân công tá» xem ra đã mấy ngà y mệt má»i, dù gì thì cứ ăn chút lê Ä‘i. Sạch lắm, không cần gá»t vỠđâu.
Ân Äức bối rối tiếp lấy trái lê, cảm tạ má»™t tiếng, rồi há miệng ra cắn.
"Chá» chút!" Dương Thiên Sở chặn lấy tay Ân Äức, kêu lá»›n. Ân Äức giáºt mình, vẫn giữ trái lê trong miệng không dám động Ä‘áºy.
Dương Thiên Sở từ từ lấy trái lê trong miệng Ân Äức ra, chỉ và o má»™t cái lá»— Ä‘en nhá» trên đó:
- Trái lê nà y bị sâu ăn rồi, không tốt lắm.
Hắn đặt trái lê bị Ân Äức cắn dở để lên trên mâm, đổi trái khác cho y, Trái nà y ngon nè, ăn trái nà y Ä‘i.
- ÄÆ°á»£c, Ä‘a tạ Dương tiên sinh!
Dương Thiên Sởtrở vá» chá»— ngồi, đặt mâm trái cây lên trên bà n, quan sát tá» tế dấu răng cá»§a Ân Äức trên trái lê. Vết cắn nà y có các dấu răng rất ngay hà ng thẳng lối, xem ra răng cá»§a Ân Äức không tệ. Không cần Ä‘em so sánh thì Dương Thiên Sở cÅ©ng có thể khẳng định là chúng không tương đồng vá»›i dấu vết để lại trên đầu nhÅ© hoa cá»§a Bạch Tiểu Muá»™i. Xem ra, Ân Äức không phải là ngưá»i thá»±c hiện hà nh động thú tÃnh kia rồi.
Dương Thiên Sở trầm tư, như váºy loại bá» khả năng Ân Äức giết ngưá»i vì bị phát hiện cưỡng gian Bạch Tiểu Muá»™i. Váºy thì chỉ còn khả năng nữa là che dấu cho hung phạm. Hung phạm là ai mà Ân Äức nhẫn tâm giết cả tiểu di, lại hai lượt quyết giết bằng được nương tá» cá»§a mình?
Khả năng cao nhất là ngưá»i thân cá»§a y, là huynh đệ, hay là …
Lúc nà y có má»™t giá»ng nói cắt đứt dòng suy luáºn cá»§a hắn, đó là Bạch Thiên Tổng:
- Dương công tá» sao biết tối qua sẽ có ngưá»i phóng há»a? Nếu đã biết, sao lại không báo cho ta biết, chúng ta chẳng phải đã bắt tên cẩu tặc ấy rồi ư?
Tống tri huyện cùng má»i ngưá»i cÅ©ng muốn biết nguyên nhân đằng sau chuyện nà y, há» Ä‘á»u nhìn Dương Thiên Sở chỠđợi.
Vấn đỠnà y tháºt không tiện hồi đáp, chẳng lẽ báo cáo vá»›i Bạch Thiên Tổng là ta hoà i nghi con rể cá»§a ông là hung thá»§ giết chết con gái ông sao? Bản thân chẳng có má»™t chút chứng cứ trong tay, chỉ toà n là dá»±a và o suy luáºn là m sao mà nói cho rõ được?! Do đó, hắn chỉ cưá»i cưá»i đáp:
- Tại hạ chỉ dá»±a và o chút suy luáºn thôi và may mắn thôi, Ä‘oán chừng hung thá»§ nhân lúc Ân phu nhân còn chưa bình tÄ©nh lại để tố cáo y mà ra tay sát nhân diệt khẩu, vì thế nên đã yêu cầu há» tránh Ä‘i, thá»±c tế là không há» có chứng cứ xác thá»±c.
Tống tri huyện cùng má»i ngưá»i Ä‘ua nhau gáºt đầu. Bạch Thiên Tổng trầm tư nói:
- Hôm nay ta đã Ä‘em những ngưá»i có liên quan trong Ân phá»§ há»i hết má»™t lượt từ trên xuống dưới, há» Ä‘á»u không biết tráºn lá»a hôm qua là vì sao mà có. Dưá»ng như là có ba bốn chá»— đồng thá»i bốc cháy. HÆ¡n nữa, lá»a trong chốc lát đã bốc lên cá»±c lá»›n, rất có khả năng là do có váºt dẫn lá»a, như váºy có thể thấy rõ rà ng là có ngưá»i phóng há»a.
Tống tri huyện tán:
- Thiên, Thiên Tổng đại nhân phân tÃch hết sức có đạo lý. Xem ra án cá»§a Hồ, Hồ Tam nà y còn, còn có hung phạm chưa bị sa lưới.
Vừa nghe đến Ä‘iá»u nà y, Bạch phu nhân lại trở nên khẩn trương, ôm chặt lấy con gái:
- Váºy, váºy là m sao bây giá»? Mai nhi cá»§a chúng ta có còn nguy hiểm không?
Dương Thiên Sở tiếp lá»i:
- Äúng váºy, sở dÄ© tại hạ không đưa Ân phu nhân trở vỠÂn phủ là cân nhắc vấn đỠnà y.
Bạch Thiên Tổng nhÃu mà y:
- Váºy là sao?
- Từ tình huống tráºn lá»a đêm hôm qua mà xét, thì ngưá»i phóng há»a nhất định rất rà nh rẽ đưá»ng Ä‘i nước bước trong Ân phá»§. Ân phá»§ tuy có nô bá»™c, nhưng không phải là những ngưá»i chuyên đỠphòng những chuyện đại loại nà y. Do đó, tôi hy vá»ng Thiên Tổng đại nhân có thể để lệnh ái lưu lại trong ná»™i nha cá»§a huyện nha môn, tạm thá»i ở lại đây má»™t thá»i gian. Huyện nha có tưá»ng cao sâm nghiêm, ngưá»i bảo vệ đông, lại có tráng Ä‘inh tuần tra ngà y đêm, có thể bảo há»™ cho sá»± an toà n cá»§a lệnh ái.
Dừng một chút, Dương Thiên Sở lại hướng sang Tống Vân Nhi:
- HÆ¡n nữa, còn có Tống đại tiểu thư võ nghệ cao cưá»ng cá»§a chúng ta bảo vệ, như váºy sẽ ổn thá»a hÆ¡n nhiá»u.
Tống Vân Nhi là m mặt quỷ:
- HÆ¡n nữa còn có vị quân sư đầu chó ca ca Ä‘a mưu túc trà huynh, cái đó má»›i gá»i là ổn thá»a!
Tà i sản của Tiểu Dương
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Tiểu Dương
27-05-2010, 01:56 PM
Tiểu Thị Gia Tá»™c Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tá»Trá»ng sắc khinh bạn
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: Quang.binh
Bà i gởi: 3,096
Thá»i gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngà y
Thanks: 777
Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
[Nạp Thiếp Ký] Bách Äiểu Triá»u Phụng - Phần I
Chương 22 : Äêm say rượu
Nguyên tác: Má»™c Dáºt
Xà o nấu: chimcanhcut
Nguồn : http://www.******.vn
Bạch Thiên Tổng nghÄ© ngợi má»™t lúc, lại ngẩng đầu nhìn tưá»ng cao cá»§a ná»™i nha, quả nhiên so vá»›i Ân phá»§ chắc chắn và cao hÆ¡n nhiá»u. HÆ¡n nữa, nha môn thá»§ vệ sâm nghiêm, Ä‘iá»u nà y thì lão biết, rõ rà ng là an toà n hÆ¡n so vá»›i Ân phá»§. Äiá»u nà y khiến lão động tâm, nhìn Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân đương nhiên biết lợi hại trong chuyện nà y, theo đạo lý thì Ä‘em con gái và o nha môn an toà n hÆ¡n. Nhưng con gái hai lần chết Ä‘i sống lại, đã khiến bà sợ hãi vô cùng, không thể nà o rá»i xa con ná»a bước.
Bạch Thiên Tổng thấy thấy dáng vẻ cá»§a phu nhân như váºy, láºp tức hiểu được ý cá»§a bà , cúi đầu suy nghÄ© má»™t chút rồi nói:
- Váºy cÅ©ng được, nhưng ta và phu nhân cÅ©ng muốn ở lại nha môn cùng vá»›i tiểu nữ, tùy thá»i có thể chiếu cố, gặp chuyện gì cÅ©ng có ngưá»i phụ má»™t tay.
Tống tri huyện vỗ đùi kêu lên:
- Hay! Bạch, Bạch Thiên Tổng đỠxuất nà y hay lắm! Ta cÅ©ng hy vá»ng Thiên, Thiên Tổng đại nhân có thể ở tại hà n xá và i ngà y, để có thể há»c há»i há»c há»i.
- Tống đại nhân khách khà quá rồi! Có thể thân cáºn vá»›i Tống đại nhân nhiá»u nhiá»u má»™t chút, ấy cÅ©ng là vinh hạnh cá»§a bổn quan !
Bạch Thiên Tổng xá xá tay nói. Những ngà y gần đây xảy ra quá nhiá»u sá»± tình, Tống đại nhân cứ luôn luôn đứng ra trợ giúp, Bạch Thiên Tổng thầm cảm kÃch trong lòng, lá»i nói hiện giá» so vá»›i lúc sÆ¡ kiến đã giảm Ä‘i sá»± khách khà rất nhiá»u.
Hai ngưá»i Tống Vân Nhi cùng Bạch Tố Mai đã trải qua má»™t đêm đầy kiếp nạn giữa biển lá»a ngất trá»i, khiến cho Thang Thị- mẫu thân cá»§a Tống Vân Nhi, và Bạch phu nhân - mẫu thân cá»§a Bạch Tố Mai sản sinh tình cảm thân thiết. Giá» nghe hai vị đương gia nói muốn cùng ở má»™t chỗ, Hà n thị nồng nhiệt bước đến trước Bạch phu nhân, nói:
- Bạch phu nhân, má»i theo ta, ta sẽ an bà i chá»— ở cho má»i ngưá»i.
Bạch phu nhân mỉm cưá»i gáºt đầu, dẫn theo Bạch Tố Mai cùng Hà n thị ká» vai Ä‘i và o ná»™i đưá»ng.
Ân Äức cưá»i cưá»i, nói:
- Tống đại nhân, tiểu chất ở lại quý phủ có được không?
Nói xong lại ngáp dà i...
Không chá» Tống tri huyện cất lá»i, Tống Vân Nhi đã xua tay nói trước:
- Không được! Nhà chúng ta không có chỗ!
Vừa nói nà ng vừa nháy mắt với cha già .
Tống tri huyện đã trải qua bao nhiêu kiếp nạn trong mấy ngà y qua, trong lòng đã sá»›m có tâm lý thấy rắn trong cốc, lo sợ hão huyá»n, giá» lão thấy con gái nháy mắt như váºy, tuy không biết vì lẽ gì mà không cho Ân Äức ở lại nhà mình, nhưng mấy ngà y nay con gái Ä‘i cùng Dương Thiên Sở, nói không chừng đây là chá»§ ý cá»§a hắn. NghÄ© váºy, lão quay sang nhìn Dương Thiên Sở, thấy hắn tá»§m tỉm cưá»i khe khẽ lắc đầu, liá»n tức thá»i đưa ra quyết định, nói:
- Ân, Ân công tỠnguyện ý đến hà n xá là m khách, cái đó, cái đó đương nhiên là hoan nghênh lắm rồi...
Ân Äức lá»™ vẻ vui mừng, vừa định cảm Æ¡n, không ngá» Tống tri huyện đã nói tiếp:
- Bất quá, tôn, tôn phu nhân đã có Bạch, Bạch Thiên Tổng hiá»n khang lệ chiếu cố, xem ra không thể sÆ¡ xuất gì, Ân công tá» nên ở nhà chiếu cố cho lệnh tôn và lệnh từ hai vị lão nhân gia Ä‘i thôi. Bá»n há» cÅ©ng cần có ngưá»i chiếu cố .
Dương Thiên Sở cưá»i thầm, cái lão hồ ly nà y, Ä‘em phụ mẫu cá»§a Ân Äức ra thì hắn còn cách gì mà nói nữa?!
Quả nhiên, Ân Äức há hốc miệng không biết đối đáp thế nà o, Ä‘ang ấp úng thì Bạch Thiên Tổng đã vá»— vai hắn bảo:
- Ân nhi, Tống đại nhân nói đúng lắm, ngươi cần phải ở nhà chiếu cố hai vị lão nhân. NÆ¡i nà y có ta và nhạc mẫu cá»§a con, ngoà i ra còn có Dương công tá», Tống tiểu thư và những ngưá»i khác, xem ra không có vấn đỠgì đâu.
Lão không quên nịnh khẽ Dương Thiên Sở má»™t câu, có lẽ đây cÅ©ng có thể là xuất phát từ sá»± cảm kÃch trong ná»™i tâm.
Lá»i đã nói đến mức ấy rồi thì Ân Äức không còn cách nà o khác nữa, chỉ chấp tay xá: "Hà i nhi tuân mệnh!" Hắn thõng tay, ngồi xuống rồi lại đứng lên, dáng vẻ vô cùng bứt rứt bất an, khiến ngưá»i ta thắc mắc, thầm Ä‘oán xem hôm nay hắn bị gì nữa.
Bạch Thiên Tổng quay sang nói với Tống tri huyện:
- Äúng rồi, còn có má»™t chuyện, Tống đại nhân, bổn quan có thể nháºn xác cá»§a tiểu nữ vá» không? Bổn quan muốn tẩm liệm cho cháu nó, tạm thá»i quà ng tại Báo Ân tá»± ở Vân Nhai sÆ¡n ngoà i thà nh, chá» những chuyện nà y xong rồi, sẽ đưa cháu nó vỠđất tổ an táng.
Tống tri huyện nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên có thể, khám nghiệm đã hoà n tất, hung thá»§ chá»§ yếu cÅ©ng đã quy án, Thiên tổng đại nhân có thể mang thi thể cá»§a lệnh ái Ä‘i bất cứ lúc nà o.
+++
Hôm đó Tồng tri huyện bà y yến tiệc ở tá»u lâu lá»›n nhất huyện Nhân Hòa là “Vá»ng Hải lâuâ€, má»™t bổ xung lá»… tiết má»i hình danh sư gia, hai là mừng con gái yêu còn sống trở vá», ba là nhân thể chiêu đãi đám Cẩm Y vệ để lôi kéo thêm quan hệ.
Bữa tiệc ấy má»›i hết tất cả chá»§ bá»™, Ä‘iá»n sá», nho há»c giáo dụ, huấn đạo, cùng trưởng quan sáu phòng lại há»™ lá»… hình binh công .v..v..v..đại khái là tất cả các vị có ‘máu mặt’ trong huyện thừa, cùng Sở bách há»™ trong quân đội cá»§a huyện Nhân Hòa, ngoà i ra còn có mấy vị có vai vế trong huyện Nhân Hòa và toà n bá»™ đám Cẩm Y vệ Ä‘i theo Mã Äá»™. Tất cả ngồi đầy má»™t đại sảnh lá»›n, vị sư gia lần trước Tống tri huyện má»i chỉ bà y bữa tiệc nhá» trong nha môn chiêu đãi, lần nà y má»i danh sÄ© đủ các giá»›i trong huyện Nhân Hòa, hiển nhiên là muốn biểu đạt sá»± kÃnh trá»ng và cảm kÃch vá»›i Dương Thiên Sở.
Dương Thiên Sở tá»›i huyện Nhân Hòa ngà y thứ nhất dùng chó phá án, lại tiện thể tra ra vụ trá»ng phạm, ngà y thứ hai cứu sống con gái thiên tổng đại nhân đã chết má»™t ngà y, ngà y thứ ba lại lần nữa cứu sống con gái thiên tổng và thiên kim tri huyện lão gia đã trở thà nh ‘danh nhân’ cá»§a huyện Nhân Hòa. Tống tri huyện vừa giá»›i thiệu tên hắn láºp tức được hoan hô như sấm động, những lá»i tán dương tuôn ra không ngá»›t, kẻ thông minh Ä‘á»u biết, Tống tri huyện không hiểu chuyện luáºt pháp, sau nà y những vụ án trong huyện sá» thế nà o, chỉ là chuyện má»™t câu nói cá»§a vị sư gia nà y thôi, thế nên Ä‘au nhau chúc rượu, vá»— mông ngá»±a đôm đốp. Là m cho Mã Äá»™ cÅ©ng là khách chá»§ cá»§a bữa tiệc hÆ¡i bị ‘thất thế’, có Ä‘iá»u y không vì thế mà không vui, bởi y cÅ©ng tháºt sá»± khâm phục tà i năng cá»§a Dương Thiên Sở, hÆ¡n nữa còn có việc nhá» cáºy y nên cÅ©ng hùa theo chúc tụng…
Thế nên đến khi tan tiệc, Dương Thiên Sở đã ngất ngây không phân biệt nổi đông tay nam bắc, phải nhá» ngưá»i đưa vá» nhà .
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến Ä‘ang ngồi trong vưá»n nói chuyện, thấy Dương Thiên Sở Ä‘ang chân nam đá chân xiêu được ngưá»i đưa vá», vá»™i và ng Ä‘i tá»›i đỡ hắn ngồi xuống. Phi Yến ngay láºp tức Ä‘i chuẩn bị nước dã rượu, Dương Thiên Sở mắt lỠđỠnhìn Hạ Phượng Nghi:
- Nương tá», các nà ng vẫn chưa ngá»§ à ? Lại thức đợi ta vá» sao?
Hạ Phương Nghi nói:
- Äúng váºy, không đợi chà ng muá»™n thế nà y bá»n thiếp còn ngồi đây là m gì. Lâu lắm rồi không thấy chà ng say như váºy.
- Äúng, đúng là lâu quá rồi không uống thống khoái như váºy. Nương tá», vi phu uống rượu say má»›i vá» nhà , nà ng không giáºn chứ?
Hạ Phượng Nghi tâm tình rất tốt, nhẹ nhà ng nói:
- Rượu hôm nay là chà ng nên uống mà , chà ng không chỉ thuáºn lợi là m hình danh sư gia, lại liên tiếp phá án, cứu ngưá»i, giải nguy cho huyện lão gia, cÅ©ng là m cho bá»n thiếp mát mặt. Là chuyện đáng chúc mừng, cho dù Tống tri huyện không mở tiệc, trong nhà thiếp cÅ©ng mở tiệc chúc mừng.
Dương Thiên Sở vui lắm:
- Tháºt chứ?
Phi Yến nói:
- Äúng thế thiếu gia. Chuyện thiếu gia tÃnh toán như thần biêt trước thiên cÆ¡ cứu được hai vị tiểu thư đã truyá»n khắp nha môn. Nô tỳ và thiếu nãi nãi còn Ä‘ang nói, không ngá» thiếu gia lợi hại cỡ nà y.
Dương Thiên Sở đắc ý vỗ ngực:
- Ta chẳng nói trước rồi sao? Bổn thiếu gia tà i cao bát đấu, là …là ..là … ta là cái gì ấy nhỉ..
Dương Thiên Sở đã lÃu lưỡi rồi, Hạ Phượng Nghi nói:
- Thiếu gia uống say quá rồi, Phi Yến, lấy nước rồi hầu hạ thiếu gia nghỉ ngơi đi.
Phi Yến vâng lá»i, đỡ Dương Thiên Sở tá»›i phòng ngá»§. Căn phòng nà y là phòng ngá»§ tiêu chuẩn, chá»§ nhân ở bên trong, gian ngoà i là chá»— cá»§a nha hoà n. Trên đưá»ng Ä‘i đã giao ước, Dương Thiên Sở ngá»§ phòng trong, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến kê giưá»ng lá»›n ngá»§ phòng ngoà i.
Phi Yến đỡ Dương Thiên Sở ngồi xuống giưá»ng, chạy Ä‘i lấy nước. Quay lại thì Dương Thiên Sở đã ngáy khò khò rồi. Phi Yến cá»i già y và trưá»ng bà o cho Dương Thiên Sở, dùng sức ôm đôi chân hắn đặt lên giưá»ng, để hắn nằm ngay ngắn rồi đắp chăn, thấy hắn ngá»§ say, má»›i yên tâm thổi tắt đèn ra ngoà i. Ở gian ngoà i cùng Hạ Phượng Nghi rá»a ráy rồi Ä‘i ngá»§.
Ná»a đêm, Dương Thiên Sở khát nước là m tỉnh dáºy, bốn phÃa tối như hÅ© nút, hắn còn chưa tỉnh hẳn, loạng choạng bá» dáºy, đưa tay mò mẫm đầu giưá»ng tim ầm trà , không cẩn tháºn ngã lăn xuống giưá»ng. Äụng cái rầm và o cái gì đó không rõ, láºp tức nghe thấy tiếng Phi Yến vang lên ở gian ngoà i:
- Thiếu gia? Ngưá»i cần gì? Äợi chút, Phi Yến mang tá»›i cho ngưá»i.
Dương Thiên Sở không nhìn thấy gì, không dám cỠđộng bừa bãi. Chỉ chốc lát sau, Phi Yến vèn rèm cầm má»™t chiếc đèn lồng nhá» rảo bước Ä‘i và o, chỉ thấy nà ng khoác trên ngưá»i má»™t chiếc áo ngắn mà u hồng đà o, lại không kịp cà i cái, chiếc yếm đỠtươi ẩn hiện bên trong, còn ngái ngá»§ nói:
- Thiếu gia, ngưá»i cần cái gì?
- Ta khát, muốn uống nước.
Dương Thiên Sở liếc nhanh qua chiếc áo lót mê ngưá»i cá»§a Phi Yến, rồi vá»™i quay đầu Ä‘i.
Phi Yến dụi mắt, nói:
- Thiếu gia lên giưá»ng trước Ä‘i, cẩn tháºn nhiá»…m lạnh, Phi Yến xuống bếp lấy nước nóng cho ngưá»i.
- Không cần đâu, trên bà n có bình trà , uống tạm một chút là được.
Nói rồi lại muốn lấy bình trà trên bà n.
- Váºy sao được.
Phi Yến vội cản hắn lại:
- Thiếu gia say rượu không nên uống trà lạnh lễ, không chỉ dễ bị nôn, mà còn ảnh hưởng tới thân thể.
Rồi không cho hắn ý kiến, ôm lấy Dương Thiên Sở kéo lên giưá»ng, đắp chăn cho hắn xong, má»i nói:
- Thiếu gia đợi chốc lát, Phi Yến mang nước nóng tới ngay.
- Không cần đâu, giá» lại phải nhóm lá»a, phiá»n lắm.
- Không phải nhóm lá»a, thiếu nãi nãi nói thiếu gia uống say nhất định đêm sẽ khát nước. Cho nên bảo nô tỳ hâm má»™t bình nước nóng trên lò than, để chuẩn bị sẵn cho thiếu gia đấy.
Vừa nói dứt lá»i, Phi Yến đã vén rèm Ä‘i ra rồi.
Dương Thiên Sở cảm thấy lòng ấm áp, loại cảm giác nà y khi hắn còn nhá» bị mắc bệnh nằm trên giưá»ng, cÅ©ng được mẹ chuẩn bị trà nước, trăn đệm cho như thế. Ôi, không biết cha mẹ có khá»e không.
Äang nghÄ© ngợi thì thấy gian ngoà i đèn sáng lên, Phi Yên đã mang đèn trở lại, trong tay còn cầm má»™t bình trà , đặt đèn lòng lên bà n. Rót má»™t cốc nước nóng lá»›n, bê tá»›i trước mặt Dương Thiên Sở:
- Thiếu gia, uống ước đi, Phi Yến nghĩ thiếu gia còn phải ngủ, nên không có ngâm trà .
- Phi Yến tháºt chu đáo.
Dương Thiên Sở nháºn lấy, ngá»a đầu uống ừng á»±c. Lau nước trên khóe miệng, rồi trả cốc lại cho Phi Yến.
- Thiếu gia còn muốn uống nữa không?
Dương Thiên Sở lắc đầu:
- A! Uống má»™t cốc nước ấm, tháºt dá»… chịu! Phi Yên, cô tháºt biết chăm sóc ngưá»i khác.
Phi Yến cưá»i hì hì:
- Nô tỳ nà o chẳng hầu hạ chá»§ nhân như thế. Sau nà y ban đêm muốn gì, thiếu gia cứ gá»i Phi Yến là được. Äừng tá»± thức dáºy, đêm gió lạnh sương nhiá»u, thiếu gia cÆ¡ thể quý trá»ng, nếu Ä‘au đầu khó chịu, thì đó thà nh lá»—i cá»§a nô tỳ mất rồi.
Dương Thiên Sở ngồi dáºy, nhìn bầu ngá»±c nhú lên sau chiếc áo lót đỠtươi cá»§a Phi Yến, nhá» giá»ng ná»a đùa ná»a tháºt nói:
- Phi Yến, lên giưá»ng ngá»§ cùng ta được không?
Phi Yến lưá»m hắn má»™t cái, nhưng mang tÃnh chất trêu đùa hÆ¡n trách móc:
- Buổi tối nô tỳ còn cùng thiếu nãi nãi khen ngưá»i, giá» Ä‘uôi hồ ly đã lòi ra rồi. Hi hì, thiếu gia ngá»§ di, mai còn nhiá»u việc Ä‘ang chỠđấy.
Nói rồi kéo mà n xuống, xách đèn lồng ra ngoà i.
Äúng thế, mai vẫn còn biết bao việc phải là m, mình có là m nổi không đây? ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi! Hắn tá»± cổ vÅ© bản thân như thế, rồi chìm và o giấc ngá»§.
Tà i sản của Tiểu Dương
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Tiểu Dương
27-05-2010, 01:57 PM
Tiểu Thị Gia Tá»™c Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tá»Trá»ng sắc khinh bạn
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: Quang.binh
Bà i gởi: 3,096
Thá»i gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngà y
Thanks: 777
Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
[Nạp Thiếp Ký] Bách Äiểu Triá»u Phụng - Phần I
Chương 23 : Äem việc vá» nhÃ
Nguyên tác: Má»™c Dáºt
Xà o nấu: chimcanhcut
Nguồn : http://www.******.vn
Ngà y hôm sau, Dương Thiên Sở Ä‘ang mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng thì nghe thấy những tiếng keng keng truyá»n tá»›i, hắn lầm rầm chá»i bá»›i, má»›i sáng sá»›m mà có thằng Ä‘iên nà o đã Ä‘i nghịch chuông. Hắn chùm chăn định ngá»§ tiếp, thì lại nghe thấy bước chân Ä‘i tá»›i, tiếp đó là mà n bị vén sang, rồi giá»ng nói trong trẻo cá»§a Phi Yến vang lên:
- Thiếu gia! Kẻng báo giỠđã đánh, đến lúc phải dáºy rồi.
Bà nó chứ! Thì ra là kẻng dánh thức cá»§a nha môn! Thế quái nà o mà là m ăn như trong doanh trại quân đội váºy, đến giá» thức dáºy cÅ©ng quy định. Hắn chỉ đà nh bò dáºy, ngồi trên giưá»ng ngáp ngắn ngáp dà i:
- Ta đến đây mấy hôm rồi sao hôm nay mới nghe thấy tiếng chuông nà y nhỉ?
Phi Yến cưá»i hì hì:
- Thiếu gia, tại ngưá»i không để ý đấy thôi, chứ hôm nà o chẳng có đánh kẻng.
- Thế tại sao má»i khi cô không gá»i ta?
- Thiếu gia quên rồi sao, hôm nay thiếu gia hết kỳ nghỉ, bắt đầu phải là m việc rồi. Nên nô tỳ má»›i đánh thức ngưá»i.
Ờ phải, ta đã nghỉ hai ngà y rồi. Hôm nay là ngà y là m việc đầu tiên. Ngà y đầu tiên không nên Ä‘i là m muá»™n, mất hết uy tÃn. NghÄ© thế Dương Thiên Sở tỉnh tảo ra và i phần.
Phi Yến mang y phục tá»›i hầu hạ Dương Thiên Sở mặc và o, múc nước cho hắn rá»a mặt. Sau đó Dương Thiên Sở ngồi trước bà n trải đầu, để Phi Yến giúp hắn chải tóc. Từ trong gương đồng Dương Thiên Sở nhìn ngắm thân hình lả lướt cá»§a Phi Yến, đôi tay trắng như ngó xen cá»§a nà ng lướt nhẹ trên đầu hắn. Dung mạo Phi Yến tuy không bì được vá»›i Hạ Phượng Nghi, nhưng luáºn vóc dáng không kém tà nà o. Nhá»› tá»›i Hạ Phượng Nghi, thuáºn miệng há»i:
- Thiếu nãi nãi, cái con sâu lưá»i kia đã dáºy chưa?
- Thiếu nãi nãi dáºy từ sá»›m rồi … thiếu nãi nãi không phải là sâu lưá»i, trước nay thiếu nãi nãi không quen nằm ì trên giưá»ng như ngưá»i khác.
Dương Thiên Sở đổ vấy:
- Ã, hóa ra Phi Yến có thói quen nằm ì hả?
- Hứ, ai thì tự biết.
- Ha ha ha! Váºy nà ng ta Ä‘i đâu rồi? Äi bắt sâu rồi à ?
Phi Yến không hiểu:
- Äi bắt sâu?
- Chẳng phải chim dáºy sá»›m má»›i có sâu để ăn sao! Ha ha ha.
Phi Yến cưá»i khanh khách:
- Hay tháºt nha, ngưá»i dám nói thiếu nãi nãi là chim, lát nữa nô tỳ sẽ Ä‘i tố cáo.
- Ai nói ta là chim váºy?
Giá»ng cá»§a Hạ Phượng Nghi từ ngoà i rèm truyá»n và o. Tiếp đó rèm cá»a vén lên, Hạ Phượng Nghi Ä‘i và o, chỉ thấy nà ng mặc má»™t bá»™ váy hồng, trang Ä‘iểm đạm nhã, tóc vấn nghiêng, hai hà ng mi cao cong cong, đôi mắt long lanh như nước, khuôn mặt và chiếc cổ trắng nõn nà như ngá»c, vòng eo má»m mại, bước chân thanh thoát như lướt trên mây. Phi Yến vá»›i đôi mắt to đã được tÃnh là vô cùng xinh xắn, nhưng đứng bên cạnh Hạ Phượng Nghi, đột nhiên ảm đạm Ä‘i rất nhiá»u.
Có câu nói cá»a miệng thế nà y: Không nên nhìn nữ nhân dưới đèn, không nên ngắm nữ nhân và o buổi sáng. Nữ tá» và o buổi sáng có vị nữ nhân nhất. Trong chuyến hà nh trình mệt má»i, vá»›i mấy ngà y đầu phải sắp xếp ổn định chá»— ở, vì nhiá»u việc Hạ Phượng Nghi không để ý ăn mặc, bất quá nữ nhân nà o cÅ©ng thÃch đẹp, nhất là những cô gái xinh đẹp cà ng chú trá»ng trang Ä‘iểm. Hạ Phượng Nghi vốn thiên sinh lệ chất, lại thêm trang Ä‘iểm, đúng là quốc sắc thiên hương, là m Dương Thiên Sở nhìn tá»›i ngây ngốc.
Hạ Phượng Nghi thì chẳng phải cố ý trang Ä‘iểm cho Dương Thiên Sở ngắm, chỉ là má»™t hà nh vi tá»± nhiên cá»§a nữ nhân thôi, có Ä‘iá»u nhìn thấy bá»™ dạng si mê ngây ngốc ngắm nhìn mình cá»§a Dương Thiên Sở. Trong lòng Hạ Phượng Nghi cÅ©ng có chút tá»± hà o, cưá»i nói:
- Nhìn cái gì? Không nháºn ra sao?
Dương Thiên Sở không đáp mà ngây ngốc nói với Phi Yến, như còn đang trong giấc mộng:
- Phi Yến, véo ta má»™t cái coi, tháºt mạnh và o.
Phi Yến ngạc nhiên:
- Là m gì váºy thiếu gia?
- Không biết có phải ta đang nằm mơ không, sao tự nhiên lại thấy một nà ng tiên nữ hạ phà m đứng trước mặt thế nà y?
Phi Yến che miệng cưá»i khúc khÃch.
Hạ Phương Nghi mắng:
- Khua môi múa mép chẳng hỠđứng đắn… Tống tri huyện đang đợi chà ng ở phòng khách đấy.
Phi Yến đã giúp Dương Thiên Sở chải đầu xong, nghe váºy vá»™i sá»a sang y phục, Ä‘i tá»›i phòng khách. Tống tri huyện Ä‘ang thưởng thức trà ngon, thấy Dương Thiên Sở tá»›i mỉm cưá»i nói:
- Hà , hiá»n hiá»n chất hôm qua say rượu, đã khá»e hẳn chưa?
Trải qua mấy ngà y chung lưng đấu cáºt, chia xẻ hoạn nạn, thêm và o cải biến cách xưng hồ, quan hệ hai ngưá»i gần gúi hÆ¡n rồi. Không còn khách sáo như ngà y đầu nữa.
- Äa tạ bá phụ quan tâm cháu khá»e hẳn rồi.
- Ài, còn trẻ tháºt tốt! Bá phụ vẫn vẫn còn váng vất. Ta đến mang cho hiá»n chất cáo trạng quan trá»ng mấy ngà y trước đây.
Tống tri huyện đưa má»™t chồng giấy ra, Dương Thiên Sở vá»™i hai tay nháºn lấy nói:
- Bá phụ, sau nà y bảo Cân Ban trưởng tùy hoặc là thư lại hình phòng mang tới được rồi, bá phụ vất vả thế nà y là m gì?
- Không sao không sao!
Tống tri huyện cưá»i hà hà nói:
- Hôm hôm nay là ngà y đầu tiên mà , bá bá phụ phải tự mình tới một chuyến. Sau nà y sẽ sẽ để hỠđưa tới.
Hai ngưá»i hà n huyên má»™t hồi, sau đó Tống tri huyện cáo từ Ä‘i lo công chuyện.
Tống tri huyện đi rồi, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến lại tới. Nhìn đống giấy tỠngồn ngộn, Phi Yến lè lưỡi:
- Nhiá»u thế nà y thiếu gia phải là m tá»›i đêm má»›i xong mất.
Hạ Phương Nghi nói:
- Còn đứng đó là m gì nữa, mau Ä‘i thu dá»n thư phòng để lão gia còn là m việc.
Dương Thiên Sở ngạc nhiên:
- Sao lại là m việc ở thư phòng? Không phải tới phòng hình danh sao?
- Có sư gia nà o như chà ng không? Chẳng biết gì cả. Äây là sư gia ná»™i nha, chÃnh là nÆ¡i là m việc cá»§a các sư gia, phòng hình danh là nÆ¡i là m việc các thư lại, há» sắp xếp cáo trạng đã được chuyển thà nh án tá»›i cho chà ng phê duyệt.
Dương Thiên Sở gáºt gù, nhìn đống giấy tá» má»›i nhá»› tá»›i Tống Vân Nhi. Liá»n vá»™i vã chạy Ä‘i tìm nà ng.
NÆ¡i đầu tiên hắn tá»›i là nÆ¡i ở cá»§a Bạch Tố Mai và vợ chồng Bạch Thiên Tổng, vì cùng ở trong ná»™i nha nên nÆ¡i ở hai bên không cách xa nhau bao nhiêu, hắn Ä‘i má»™t lúc đã tá»›i. Vợ chồng Bạch Thiên Tổng Ä‘Ãch thân nghênh đón, má»™t lúc sau Bạch Tố Mai cÅ©ng tá»›i, thẹn thẹn thùng thùng thi lá»… vá»›i hắn. Dương Thiên Sở nà o có lòng dạ nói chuyện trò, nói dăm ba câu kiếm cá»› há»i tá»›i Tống Vân Nhi, biết rắng từ sáng sá»›m nà ng đã rá»i khá»i rồi, liá»n kiếm cá»› không là m phiá»n Bạch Tố Mai nghỉ ngÆ¡i rồi lá»§i mất.
Con bé điên nà y sáng sớm đã chạy đâu mất rồi? Không biết hôm nay ‘ca ca’ phải là m việc sao?
Dương Thiên Sở chạy đông chạy tây há»i han, cÅ©ng không ai biết đại thiên kim Ä‘i đâu. Chỉ còn trong phá»§ ná»™i cá»§a Tống tri huyện mà thôi, nhưng nÆ¡i đó là chá»— ở cá»§a ná»™i quyến, hắn không tiện và o há»i. Äịnh bụng vá» nhà nhá» Phi Yến Ä‘i má»™t chuyến.
Vừa và o sân vưá»n Dương Thiên Sở đã kêu toáng lên:
- Phi Yến! Mau cứu ngưá»i, mau cứu ngưá»i.
Phi Yến Ä‘ang lúi húi thu dá»n nhà cá»a, nghe thấy Dương Thiên Sở la “cứu ngưá»i†láºp tức chạy vá»™i ra:
- Thiếu gia, có chuyện gì thế? Cứu ai cơ?
- Cứu thiếu gia ngươi chứ ai? Mau Ä‘i há»i Tống tiểu thư …
Còn chưa dứt lá»i đã thấy má»™t cô bé xinh xắn mặc võ phục gá»n gà ng cùng Hạ Phượng Nghi từ trong thư phòng cá»§a hắn Ä‘i ra. Không phải Tống Vân Nhi thì còn là ai nữa.
Tống Vân Nhi nghe được lá»i vừa rồi cá»§a hắn che miệng cưá»i:
- Hi hi, đã thấy tầm quan trá»ng cá»§a muá»™i chưa?
Phi Yến nói:
- Tống tiểu thư đã tá»›i từ sáng sá»›m để giúp thiếu gia là m việc, có Ä‘iá»u nói tạm thá»i đừng cho thiếu gia hay.
Dương Thiên Sở hiểu ra, thì ra cô bé nà y cố ý tròng ghẹo hắn. Dương Thiên Sở giả bá»™ tức giáºn hùng hổ Ä‘i tá»›i nói:
- Giá»i lắm, xem ca ca trừng trị muá»™i đây.
Dương Thiên Sở đưa tay bẹo cái má phinh phÃnh cá»§a Tống Vân Nhi. ÄÆ°Æ¡ng nhiên vá»›i thân thá»§ cá»§a Tống Vân Nhi, nếu nà ng không muốn hắn còn lâu má»›i đắc thá»§ được. Tống Vân Nhi cưá»i khanh khách là m cái mặt quý né qua má»™t bên.
Dương Thiên Sở thấy Tống Vân Nhi duyên dáng đáng yêu, cÅ©ng định đùa má»™t hồi, sắn tay áo lên định xông tá»›i, nhưng nhìn thấy Hạ Phương Nghi Ä‘ang nhìn hai ngưá»i chÆ¡i đùa tá»§m tỉm cưá»i đầy thâm ý thì dằn lòng dừng tay.
- Khụ, khụ… không đùa với muội nữa, chúng ta phải là m việc thôi.
Tống Vân Nhi thấy ca ca nghiêm túc thì cÅ©ng không đùa nữa, chuẩn bị theo hắn và o thư phòng là m việc. Dương Thiên Sở Ä‘i qua chá»— Hạ Phượng Nghi khônq quên trừng mắt nhìn nà ng, ý bảo ta thừa biết nà ng Ä‘ang mưu tÃnh cái gì.
Và o tới thư phòng, Dương Thiên Sở mới nhớ ra một việc:
- Vân Nhi, muá»™i qua đây giúp ta rồi thì bên phÃa Ân phu nhân thì sao?
Vân Nhi đáp:
- Ca, yên tâm Ä‘i, bây giá» là ban ngà y ban mặt lại có nhiá»u ngưá»i không có gì phải lo. Muá»™i đã dặn Bạch phu nhân theo sát Bạch tá»· tá»· rồi, chú ý cả việc ăn uống, thuốc men đỠphòng trúng độc, còn nếu ra ngoà i thì nhất định phải gá»i muá»™i.
Dương Thiên Sở gáºt đầu, lúc nà y má»›i yên tâm là m việc.
Trước tiên Tống Vân Nhi Ä‘em đống cáo trạng đó chia ra theo trình tá»± thá»i gian, cái nà o cần gấp đưa cho Dương Thiên Sở xem trước. Sau khi sắp xếp xong Dương Thiên Sở má»›i biết là không cần phải là m hết trong má»™t ngà y, má»›i thở phà o.
Tống Vân Nhi tuy hiểu quy trình xá» lý vụ án, cÅ©ng như cách phê duyệt thế nhưng vá» luáºt lại không hiểu, thế nên chỉ có thể duyệt qua má»™t số mục không quan trá»ng rồi phải chuyển qua cho Dương Thiên Sở.
Dù không phải là m xong hết trong ngà y, nhưng công việc vấn còn rất nhiá»u, Dương Thiên Sở không dám trá»… nãi, lấy hết mươi hai thà nh tinh thần ra để là m việc.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc thì Hạ Phượng Nghi Ä‘Ãch thân Ä‘em trà và o cho hai ngưá»i, khi ghé mắt qua đống giấy tá» Dương Thiên Sở Ä‘ang phê, ngạc nhiên nói:
- Tướng công, chà ng Ä‘ang viết cái gì váºy…?
Dương Thiên Sở nhìn lại ná»™i dung mình viết, không nháºn ra có chá»— nà o bất ổn. Nghi hoặc nói:
- Ta không hiểu ý nà ng…
Hạ Phương Nghi cầm lấy bút lông, vừa viết vừa giải thÃch:
- Chà ng coi ở đây chà ng viết chữ Dạng (æ ·) không đúng, đáng lẽ phải viết là (樣). Còn mấy chá»— nữa, ngay cả cách dùng từ thiếp cÅ©ng chưa thấy bao giá».
Dương Thiên Sở giáºt mình hiểu ra, thá»i nà y ngưá»i ta dùng chứ phồn thể, rất phức tạp nhiá»u nét, khi Ä‘á»c sách dá»±a và o ná»™i dung hắn miá»…n cưỡng Ä‘oán ra được, nhưng khi viết thì chịu chết. Thêm và o nữa cách thức diá»…n đạt, ngữ pháp, câu cú cá»§a hai thá»i đại khác biệt rất lá»›n. Trước đây hắn Ä‘á»c { Äại Minh hình luáºt } thấy trúc trắc khó hiểu thế nà o, giá» hắn Hạ Phượng Nghi Ä‘á»c thứ hắn viết cÅ©ng như thế.
Cuối cùng thấy chá»— sai quá nhiá»u sá»a không hết, Hạ Phượng Nghi phải cầm bút viết thay cho hắn, nhiá»u chá»— hắn phải toát mồ hôi giải thÃch cho Hạ Phượng Nghi hiểu để nà ng diá»…n đạt lại theo cách thá»i nà y. Hạ Phương Nghi dù lòng trăm Ä‘iá»u thắc mắc, nhưng lúc nà y việc gấp nên cÅ©ng không há»i nhiá»u, trở thà nh thư lại bất đắc dÄ© cho hắn.
Tá»›i trưa ba ngưá»i má»›i xá» lý xong má»™t Ãt cáo trạng, Dương Thiên Sở thẩm thá»m mang Ä‘i cho Tống tri huyện xem thá», lúc nà y hắn chẳng còn chút tá»± tin nà o. Khi thấy Tống tri huyện gáºt gù lấy bút khoanh vòng phê chuẩn, hắn má»›i yên tâm.
Dương Thiên Sở há»›n hở ra vá», nhìn thấy Hạ Phượng Nghi, Phi Yến, Tống Vân Nhi Ä‘ang lo lắng đợi kết quả liá»n cưá»i toe toét tay là m dấu thắng lợi. Ba nà ng không hiểu dấu hiệu kia nhưng nhìn hắn cưá»i là biết công việc trôi chảy rồi.
Tống Vân Nhi hôm đó ở lại ăn cÆ¡m trưa. Trong bữa cÆ¡m, cô bé và Hạ Phượng Nghi má»›i há»i tá»›i cách viết chứ quái dị cá»§a hắn hồi sáng. Dương Thiên Sở chẳng biết giải thÃch ra sao, đà nh ba phần tháºt bảy phần đùa thêm mắm thêm muối trả lá»i, là m ba nà ng cưá»i không nÃn được, má»›i qua được cá»a nà y.
Tà i sản của Tiểu Dương
Äã có 7 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Tiểu Dương
27-05-2010, 01:58 PM
Tiểu Thị Gia Tá»™c Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tá»Trá»ng sắc khinh bạn
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: Quang.binh
Bà i gởi: 3,096
Thá»i gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngà y
Thanks: 777
Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
[Nạp Thiếp Ký] Bách Äiểu Triá»u Phụng - Phần I
Chương 24 : Truy tìm kẻ đội mũ rơm
Nguyên tác: Má»™c Dáºt
Xà o nấu: chimcanhcut
Nguồn : http://www.******.vn
Buổi chiá»u, ba ngưá»i lại tiếp tục là m việc. Nhá» có kinh nghiệm và thà nh tÃch buổi sáng, ba ngưá»i không những phối hợp tốt hÆ¡n mà Dương Thiên Sở cÅ©ng tá»± tin hÆ¡n khi đưa ra các phán quyết.
Dương Thiên Sở không phải là ngưá»i có thoi quen á»· lại, hắn vừa là m việc vừa chú ý há»c há»i tri thức từ Tống Vân Nhi. Dù sao mấy thứ nà y cÅ©ng không có gì quá phức tạp, quanh Ä‘i quẩn lại cÅ©ng cùng là má»™t và i dạng, khá dá»… nắm bắt. Cho nên má»™t thá»i gian sau, Dương Thiên Sở nắm được trình tá»± và cách thức công văn cÆ¡ bản, cho dù không có Tống Vân Nhi, hắn cÅ©ng tá»± tin có thể miá»…n cưỡng ứng phó.
Vẫn còn má»™t việc nữa, đó là vấn đỠchữ nghÄ©a cá»§a Dương Thiên Sở. Dù sao Hạ Phượng Nghi cÅ©ng không thể viết thay hắn mãi được, nà ng còn có việc nhà phải lo toan. Hai ngưá»i thương lượng, quyết định sau má»—i bữa tối bữa tối Hạ Phượng Nghi sẽ mở lá»›p ‘bổ túc văn hóa’ để ‘xóa mù’ cho Dương Thiên Sở, thá»i gian lên lá»›p là má»™t canh giá». Dương Thiên Sở cÅ©ng đã có kiến thức cÆ¡ bản, việc há»c chữ cÅ©ng dá»… dáng, chỉ có Ä‘iá»u luyện viết chữ lông vá»›i má»™t kẻ chuyên dùng bút bi, bút máy vá»›i gõ bà n phÃm, là m Dương Thiên Sở phải kêu cha gá»i mẹ. Nhưng Dương Thiên Sở cÅ©ng phát hiện ra Ä‘iá»u thú vị cá»§a việc nà y nên hắn không thấy đây là việc đầy Ä‘á»a nữa.
Ngà y đầu tiên ‘lên lá»›p’ Dương Thiên Sở cố ý viết tháºt xấu, Hạ Phượng Nghi phải cầm tay hắn nắn từng nét. Tất nhiên nà ng cÅ©ng nhanh chóng phát hiện ra trò quá»· cá»§a hắn, nhưng dù sao là ‘phu thê’ lại là ‘thanh mai trúc mã’ nà ng cÅ©ng không tị hiá»m nhiá»u. Dương Thiên Sở có cÆ¡ há»™i gần gÅ©i vá»›i nà ng, ra sức thể hiện, thỉnh thoảng lại chá»c cho Hạ Phượng Nghi cưá»i khanh khách. Thế nhưng hắn biết Hạ Phượng Nghi không dá»… ‘bắn hạ’, không dám quá đưá»ng đột, nếu không sẽ là m nà ng phản cảm. Dù sao quan hệ giữa hai ngưá»i nhá» thế mà thân thiết hÆ¡n.
Tình cảm có tiến triển, thế nhưng vẫn đỠluyện chữ của Dương Thiên Sở không hỠkhả quan, rõ rà ng là hắn không hỠcó thiên phú vỠmặt nà y, hắn cũng chẳng vội vội thế hắn mới cà ng có cớ ở bên Hạ Phượng Nghi.
Äó là chuyện sau nà y, tạm thá»i không nhắc tá»›i nữa…
+++
Sau ba ngà y bù đầu vá»›i đống giấy tá», cuối cùng ngà y thứ tư má»›i được thư nhà n.
Buối sáng hôm đó, Dương Thiên Sở Ä‘ang vừa trầm mình trong bồn nước nóng vừa ngâm nga má»™t khúc hát không rõ tên, thì có tiếng Phi Yến gõ cá»a:
- Thiếu gia?
- Phi Yến hả? Muốn tắm chung với thiếu gia sao? Và o nhanh đi nước còn nóng đây nà y.
Phi Yến đã quá quen vá»›i những lá»i cợt nhả cá»§a hắn rồi, chẳng để ý:
- Thiếu gia, Cẩm Y vệ mã đại nhân tới, thiếu nãi nãi đang tiếp chuyện thay cho thiếu gia đó.
Dương Thiên Sở tắm vội tắm và ng, sau đó mặc quần áo và o đi ra. Thấy Phi Yến vẫn còn đứng đợi, trêu:
- Tiếc quá nhỉ! Yên tâm, lần sau thiếu gia nhất định không quên cô.
Phi Yến cũng đốp lại:
- Sao không thấy thiếu gia nói những lá»i nà y vá»›i thiếu nãi nãi?
Dương Thiên Sở hầm hừ, rồi xem, sẽ có một ngà y! Hãy đợi đấy.
Dương Thiên Sở ra tá»›i phòng khác, thấy Mã Äá»™ dẫn theo hai tên Cẩm Y vệ Ä‘ang trò chuyện vá»›i Hạ Phượng Nghi. Hạ Phượng Nghi thấy Dương Thiên Sở tá»›i liá»n cáo lui.
Dương Thiên Sở ngồi xuống rồi, Mã Äá»™ tặc lưỡi nói:
- Huynh đệ! Ngưá»i tháºt là diá»…m phúc tá» thiên, vị nương tá» nà y cá»§a đệ đúng là xứng vá»›i bốn chứ khuynh quốc khuynh thà nh. Ta không nói ngoa, ở Hà ng Châu nà y nà ng xứng đáng vá»›i danh hiệu đệ nhất mỹ nhân.
Rồi chồm ngưá»i tá»›i nói nhá»:
- Tháºm chà ba ngà n giai lệ trong cung cá»§a hoà ng thượng cÅ©ng chắc gì có ngưá»i sánh nổi.
Dương Thiên Sở đắc ý lắm, cưá»i toe toét nhưng vẫn luôn miệng nói lá»i khách khÃ.
Mã Äá»™ giá» má»›i quay lại việc chÃnh:
- Huynh đệ, đám hòa thượng, hói, trá»c Ä‘á»u đã bị bắt vá» nhốt trong vưá»n lá»›n ở dịch sở, ngươi xem tiếp theo nên là m thế nà o?
- Còn thế nà o nữa, đến tra xét xem ai là ngưá»i đội cái mÅ© rÆ¡m đó.
- ÄÆ°á»£c được! Váºy chúng ta Ä‘i mau thôi.
- ChỠđệ chút đã. Äệ Ä‘i lấy mấy thứ rồi sẽ ra ngay.
Dương Thiên Sở và o lấy chiếc mÅ©, sau đó ra định sai Phi Yến Ä‘i tìm Tống Vân Nhi gá»i mang Trấn Viá»…n tướng quân xem. Vừa ra ngoà i thì Tống Vân Nhi, hôm nay không phải ngà y nháºn cáo trạng, việc dồn lại mấy hôm cÅ©ng đã giải quyết xong nhưng Tống Vân Nhi vẫn theo thói quen tá»›i nhà Dương Thiên Sở.
Vưa nghe thấy Dương Thiên Sở muốn dùng Trấn Viá»…n tướng quân Ä‘i phá án, thì mừng rỡ nhảy cẫng lên, sau đó chạy Ä‘i gá»i Trấn Viá»…n tướng quân. Con ‘bò Ä‘en’ thân thiết chạy lại bên ngưá»i Dương Thiên Sở. Dương Thiên Sở cảm thấy rất kỳ lạ, cái con ‘bò Ä‘en’ có bá»™ mặt hết sức ngu xuẩn, lại vô dụng nà y lại rất được các cô gái hâm má»™, đến Phi Yến cÅ©ng rất thÃch nó. So ra tháºt là nhục, nó Ä‘i tá»›i đâu còn được chà o đón hÆ¡n cả hắn. Tháºt chả hiểu ra là m sao cả.
Chẳng mấy chốc Tống Vân Nhi đã mang Trấn Viá»…n tướng quân tá»›i, theo Dương Thiên Sở và Mã Äá»™ tá»›i dịch sở.
Vừa và o cá»a, Dương Thiên Sở đã giáºt nảy ngưá»i, thấy toà n bá»™ sân vưá»n đầy nhóc hòa thượng , những ngưá»i trá»c lóc, lại còn có má»™t số ngưá»i đầu hói, Ä‘ang được Cẩm Y vệ và bá»n bá»™ khoái trong nha môn trông coi.
Dương Thiên Sở vội lui lại, thở hổn hển:
- Sao nhiá»u váºy?
- Hehe, cả thảy có hai trăm bảy mươi hai ngưá»i. Huynh đệ, nên là m thế nà o bây giá»?
Mã Äá»™ nhìn Trấn VÅ© tướng quân bên cạnh Tống Vân Nhi, nhá»› lại bản lÄ©nh truy tung cá»§a nó nói:
- Dùng con chó nà y của đệ dò tìm một chút coi thế nà o?
Dương Thiên Sở cưá»i khổ lắc đầu, nhiá»u ngưá»i như váºy, mùi vị đã loạn rồi. Nhưng trong lòng hắn vẫn cầu may, đưa cái nón rÆ¡m đó đến mÅ©i nó. Tống Vân Nhi liá»n giục Trấn VÅ© tướng quân Ä‘i tìm.
Dù sao Trấn VÅ© tướng quân cÅ©ng không phải là chó cảnh sát đã trải qua huấn luyện chuyên môn, mùi vị trong chiếc nón đã trải qua má»™t thá»i gian dà i, ở chá»— nà y lại có nhiá»u ngưá»i, mùi vị đã sá»›m hòa lẫn và o nhau. Quả nhiên, Tiểu Hắc cẩu hÃt ngá»i chiếc mÅ© má»™t hồi, rồi sá»§a loạn uông uông, không phát hiện ra được.
Dương Thiên Sở lắc đầu:
- Không được rồi, Trấn VÅ© không ngá»i ra được nữa rồi!
Mã Äá»™ thất vá»ng:
- Váºy thế nà o bây giá»?
Dương Thiên Sở trấn an hắn:
- Äại ca yên tâm, đệ cÅ©ng đã lưá»ng trước là Trấn VÅ© không thể tìm ra được rồi, bởi vì nÆ¡i nà y quá nhiá»u ngưá»i. Chúng ta phải loại bá» bá»›t Ä‘i má»™t số đã má»›i có thể tiếp tục dùng Trấn VÅ©.
Mã Äá»™ nghe Dương Thiên Sở nói vẫn dùng Trấn VÅ© tướng quân được, hắn tin tưởng bản lÄ©nh cá»§a con chó nà y vô cùng, hưng phấn nói:
- ÄÆ°á»£c, huynh đệ cứ nói phải là m thế nà o là đủ, hôm nay ta là m tên lÃnh nhá» cá»§a đệ má»™t ngà y.
Dương Thiên Sở cưá»i ha hả:
- ÄÆ°á»£c, váºy đệ không khách khà nữa. Äầu tiên đại ca tìm và i chiếc mÅ© có kÃch cỡ giống chiếc mÅ© nà y mang đến đây cho đệ. Chiếc mÅ© nà y đệ phải giữ lại dùng sau.
Mã Äá»™ láºp tức sai ngưá»i cầm chiếc mÅ© rÆ¡m nà y Ä‘i dùng là m mẫu chuẩn mua thêm mấy cái tương tá»±. Còn dặn chúng phải giữ gìn chiếc mÅ© nà y hết sức cẩn tháºn, chỉ cần để rÆ¡i xuống đất hay có gì sÆ¡ xuất nhá» chém đầu hết. Ba tên bá»™ khoái nâng niu chiếc mÅ© như báu váºt, vá»™i vã rá»i Ä‘i.
Mã Äá»™ sai Cẩm y vệ khuân ra mấy cái ghế cùng má»™t cái bà n ra kê dưới hiên, dá»n bình trà và ly tách lên, và mấy đĩa bánh lên. Má»i Tống Vân Nhi và Dương Thiên Sở tá»›i ngồi. Trấn VÅ© tướng quân nằm dưá»i chân Tống Vân Nhi.
Một lát sau ba tên bộ khoái mang vỠsáu chiếc mũ, sau đó trả chiếc mũ kia cho Dương Thiên Sở.
Mã Äá»™ há»i:
- Huynh đệ, tiếp theo nên là m thế nà o?
- Cho hòa thượng trong vưá»n từng ngưá»i từng ngưá»i má»™t ra đây, cho đội thá» mấy cái nón nà y lên, ngưá»i nà o đội vừa vừa thì cho đứng sang má»™t bên!
Mã Äá»™ vá»— đùi đánh đét:
- Äúng ha! Ta sao lại không nghÄ© đến Ä‘iểm nà y ta!
Mã Äá»™ mừng rỡ, láºp tức hạ lệnh so sánh.
Chừng mưá»i lăm phut sau, hỠđã cho gần ba trăm hòa thượng trong vưá»n đội thá» hết, giảm bá»›t hÆ¡n má»™t nửa, còn lại hÆ¡n trăm ngưá»i Ä‘á»u là hòa thương có thân hình khôi ngô cao lá»›n.
Mã Äá»™ nhìn hÆ¡n trăm ngưá»i còn lại nà y, lại đầu bắt đầu cảm thấy tối tăm:
- Huynh đệ, còn nhiá»u ngưá»i như thế, là m sao bây giá»?
Thằng cha nà y sao chả chịu động não, hÆ¡i tà là há»i. Dương Thiên Sở nói:
- Những ngưá»i già cả yếu á»›t, bệnh hoạn, tà n táºt tạm thá»i bá» qua má»™t bên.
- Tại sao váºy?
- Hắc hắc, nếu đổi lại là huynh có chá»n dạng ngưá»i đó Ä‘i là m liên lạc không?
Mã Äá»™ khen phải liên há»i, rồi lá»›n tiếng ra lệnh:
- Kiểm tra cho tháºt kỹ, đừng để bất kể kẻ nà o giả bệnh giả yếu. Kể cả ngưá»i già nếu thấy còn khá»e mạnh Ä‘á»u giữ lại.
Dương Thiên Sở gáºt đầu, xem như lão ca ngươi cùng còn biết là m việc.
Tuy váºy sau khi lá»c bá»›t vẫn còn chẵn sáu mươi ngưá»i. Tá»›i đây Dương Thiên Sở trầm ngâm suy tÃnh, mấy sợi tóc nà y luôn chân chỉ dà i khoảng hai milimet, hẳn là đầu vừa má»›i má»c tóc ra.
Liá»n sai sáu mưới ngưá»i xếp thà nh má»™t hà ng dà i, tá»± thân Ä‘i kiểm tra từng ngưá»i má»™t, ngưá»i nà o có tóc dà i hÆ¡n hai millimét má»™t cách rất rõ rà ng thì Ä‘á»u cho ra ngoà i, như váºy chỉ còn lại hÆ¡n ba mươi ngưá»i.
Cách nà y tuy thiếu chÃnh xác nhất nhưng tạm thá»i cứ loại bá» những ngưá»i kia trước đã, nếu không tìm ra thá»§ phạm trong đám loại bá» kia sau.
Tống Vân Nhi từ đầu tới giỠchỉ ngồi im lặng quan sát, đột nhiên lên tiếng nói:
- Ca ca, ngưá»i kia có Ä‘iểm khả nghi!
Mã Äá»™ sốt sắng há»i:
- Äâu đâu, kẻ nà o?
Tống Vân Nhi chỉ và o má»™t hòa thượng cao lá»›n, râu và lông mà y bạc phÆ¡, mặt cÅ©ng đầy nếp nhăn. ChÃnh là má»™t ngưá»i trong số ba mươi ngưá»i còn lại.
Láºp tức có má»™t tên Cẩm Y vệ dẫn hòa thượng đó tá»›i trước mặt ba ngưá»i. Mã Äá»™ và Dương Thiên Sở quan sát kỹ má»™t hồi không ra ngưá»i nà y có chá»— nà o khả nghi, quay qua nhìn Tống Vân Nhi dò há»i.
Tống Vân Nhi đứng thẳng lên nói dõng dạc:
- Ngưá»i nà y da mặt nhăn nheo, râu và lông mi Ä‘á»u bạc trắng chứng tá» là ngưá»i già , nhưng vóc dáng và đôi mắt sáng tinh tưá»ng thì không hợp, rõ rà ng là còn tráng niên. HÆ¡n nữa mà u sắc da mặt so vá»›i tay cÅ©ng không khá»›p lắm. Cuối cùng, hôm nay trá»›i khá nắng, toà n thân y đã ướt mồ hôi, nhưng khuôn mặt lại vẫn khô cong. Chứng tá» là y hóa trang.
Tà i sản của Tiểu Dương
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Tiểu Dương
Từ khóa được google tìm thấy
baach dieu trieu phung , bach dieu chau phung , bach dieu chieu phung , bach dieu chieu phuong , bach dieu trieu phung , chimcanhcut nap thiep ky , êàäåòñòâî , hình danh sư gia , ìàðãàðèòà , nap thiep , nap thiep ký pdf , nap thiep ki , nap thiep ki iii , nap thiep ki pdf , nap thiep ky , nap thiep ky 3 , nap thiep ky 3 prc , nap thiep ky bach dieu , nap thiep ky bach dtp , nap thiep ky bach phung , nap thiep ky chi bach , nap thiep ky lll , nap thiep ky phung , nap thiep ky tac bach , nạp thiếp ký , nạp thiếp ký 1 , sac hiep nap thiep , se dung gia phap , tac bach phung dieu , www.nap thiep ky