oOo
- Sư huynh, huynh nghĩ tông chủ có tin lời đệ không?
Sau khi bị tông chủ đuổi về, Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ nhìn Mạnh sư huynh.
Mạnh Dương Tuyền lúc này tâm không bình tĩnh, tràn đầy lo âu với nguy cơ sắp đến.
- Tin.
Mạnh Dương Tuyền gật đầu nói.
- Vậy tại sao tông chủ lại không nói gì cả? Đáng lẽ phải hợp lực tất cả mọi người mới có thể vượt qua đại nạn chứ?
Lâm Phàm nói.
- Sư đệ!
- Dạ?
Lâm Phàm mờ mịt nhìn Mạnh sư huynh, không biết Mạnh sư huynh muốn nói gì.
- Kỳ thật, tông chủ hiểu, bất kể là đoàn kết hay không cũng đều không có tác dụng. Lần này đông đảo tông môn tấn công Thánh Ma Tông, những kẻ tới hẳn đều là cao thủ cảnh giới Nhập Thần trở lên, như thế đệ tử ngoại môn, thậm chí đệ tử nội môn có cảnh giới Tiên Thiên cũng không dùng được, có nhiều người hơn cũng chỉ là chịu chết mà thôi. Chênh lệch đại cảnh giới, không phải đoàn kết có thể bù đắp.
Mạnh Dương Tuyền lo âu nói.
Thánh Ma Tông nếu xét riêng từng tông thì cường đại hơn đại đa số tông môn.
Nhưng bị đông đảo tông môn liên hợp lại thì chỉ có thể sụp đổ.
- Lại như thế sao!
Lâm Phàm tuy đã ở thế giới này khá lâu, nhưng chưa tìm hiểu được bao nhiêu.
Một cao thủ cảnh giới Nhập Thần có thể quét ngang mấy trăm, mấy ngàn cao thủ Tiên Thiên.
Đây là biến hóa về chất giữa các đại cảnh giới, dùng số lượng người không bù đắp nổi.
Lâm Phàm cảnh giới Tiên Thiên từng muốn giết chết Mặc Dật Hiên cảnh giới Nhập Thần, nhưng lại không thể xé rách được da thịt đối phương.
Đây là chênh lệch cảnh giới.
Nếu muốn bù lại, chỉ có thể dùng binh khí Huyền giai.
- Một lát nữa tông chủ hẳn là sẽ thông báo cho toàn tông rõ.
Mạnh Dương Tuyền nói.
- Sư huynh, như vậy sao được, thông báo cho toàn tông, nếu có nội gián bên trong, chẳng phải để đám Yến hoàng biết được sao?
Lâm Phàm nói.
Mạnh Dương Tuyền lắc lắc đầu:
- Mặc kệ biết hay không cũng không sao cả, bởi bọn chúng biết chắc tông chủ sẽ không rời khỏi Thánh Ma Tông.
- Sư huynh, giữ được núi xanh lo gì không có củi đun, tại sao tông chủ không dẫn dắt toàn tông tránh đi, đợi sau này mạnh lên thì trở lại báo thù.
Lâm Phàm khó hiểu hỏi.
Đánh không lại thì trốn, đánh thắng thì xông lên, như vậy mới tốt nhất.
Lúc này vẻ mặt Mạnh Dương Tuyền nghiêm túc hẳn lên:
- Sư đệ, vinh quang truyền thừa đại tông không thể bị vứt bỏ, nhớ kỹ, thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé. Được rồi, đệ đi tìm đám Nghê sư đệ, cùng nhau thu thập một phen rồi sớm rời khỏi tông đi.
- Sư huynh, vậy còn huynh?
Phàm thấy sắc mặt u ám của Mạnh sư huynh, không khỏi lo lắng theo.
- Ta vốn là đệ tử nội môn, hai tuổi đã được tông môn nhận nuôi, tông còn người còn, tông mất người mất, ta sẽ tồn vong cùng tông môn.
Mạnh Dương Tuyền kiên định nói.
- Sư huynh…
Lâm Phàm nhìn bóng lưng Mạnh Dương Tuyền rời đi, không biết nên nói cái gì cho phải.
Giờ khắc này Lâm Phàm cảm giác bầu trời như sắp sập xuống, để cho người ta hít thở không thông.
. . . .
Quả nhiên theo như lời Mạnh sư huynh nói, tông chủ hạ lệnh, đệ tử cảnh giới Nhập Thần trở xuống toàn bộ rời khỏi tông môn.
Khi biết được tin này, các đệ tử đều kinh ngạc vạn phần, cho rằng tông môn muốn vứt bỏ bọn họ.
Thế nhưng khi biết được Thánh Ma Tông sắp bị đông đảo tông môn tấn công, mọi người trầm mặc.
Một ít đệ tử cảnh giới dưới Nhập Thần yên lặng không nói, trở lại phòng thu thập quần áo, mà số còn lại thì không chịu rời đi, muốn tồn vong cùng tông môn.
- Nghê sư huynh, Doãn sư huynh, các huynh định thế nào?
Lâm Phàm hỏi.
Doãn Mạch Thần lắc lắc đầu:
- Rời khỏi đây rồi đi đâu được chứ, Thánh Ma Tông sớm đã trở thành nhà của ta, ta sẽ ở lại Thánh Ma Tông, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.
- Mạnh sư huynh không đi, ta cũng sẽ không đi. Từ khi ta nhập tông môn, luôn là Mạnh sư huynh dìu dắt ta, ta muốn ở lại bảo vệ Mạnh sư huynh đến giây phút cuối cùng.
- Lâm sư đệ, đệ đi đi, đệ có thể báo tin tức này về tông môn đã là công lao cực lớn rồi, không cần mất mạng ở nơi này.
Nghê Minh Dương nói.
Lâm Phàm do dự chốc lát, mình rốt cuộc nên đi hay ở đây? Mỗi người chỉ có một cái mạng, có sợ chết không? Lâm Phàm đương nhiên sợ.
Nhưng đôi khi có những chuyện nhất định phải làm.
- Sư huynh, các huynh không đi, đệ cũng không đi.
Lâm Phàm quả quyết nói.
- Sư đệ, đệ đi đi, hai chúng ta là vì không nỡ rời xa nơi có quá nhiều kỷ niệm này, còn đệ chỉ mới nhập tông không lâu thôi. Dù đệ đi rồi, các sư huynh cũng sẽ không cảm thấy có gì không đúng cả, bởi vì chúng ta đều hy vọng đệ có thể sống sót.
Nghê Minh Dương nói.
Lần này nếu các tông môn thật sự tấn công Thánh Ma Tông, như vậy người còn lưu lại chỉ sợ thập tử vô sinh.
Ngay cả một tia hy vọng cũng không có.
- Không nói nữa, người chết trym hướng lên trời, bất tử trăm triệu năm. Con người ai mà không phải chết chứ, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi, huống hồ không cần bi ai như vậy, có lẽ tông chủ có thể ngăn cơn sóng dữ cũng không chừng.
Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm là một người có tình có nghĩa, hắn hiểu được tông chủ hạ lệnh cho đệ tử cảnh giới Nhập Thần trở xuống rời đi là hạ cho các đệ tử này một bậc thang. Dù sao thời điểm tông môn gặp nạn, nhất định sẽ có đệ tử muốn chạy, thế nhưng bỏ tông mà chạy sẽ gặp rất nhiều tai tiếng, cho nên tông chủ hạ lệnh để cho các đệ tử này cảm giác mình là quang minh chính đại rời đi.
- Sư đệ…
Hai người Nghê Minh Dương sư huynh nhìn Lâm Phàm, vỗ vỗ bả vai hắn, ngôn vạn ngữ đều hàm chứa ở trong đó.
. . . .
Thanh Tâm Các.
- Mộc sư muội, muội cùng các sư huynh đệ khác rời đi thôi.
Mạnh Dương Tuyền dùng ánh mắt dịu dàng xen chút không muốn nhìn Mộc Thần Vũ.
Hiện giờ tông môn sắp gặp phải hạo kiếp, hắn đã không đủ sức giữ sư muội lại bên người, chỉ có thể để sư muội sớm rời khỏi tông môn, giữ lại tính mạng.
- Sư huynh, huynh lại tin lời vớ vẩn kia sao, tất cả chỉ là lừa gạt thôi. Sư huynh, muội muốn cùng huynh ra ngoài xem phong cảnh núi sông, có lẽ huynh sẽ không lo nghĩ vẩn vơ thế nữa.
Mộc Thần Vũ nói, đồng thời trong lòng thầm hận Lâm Phàm.
- Sư muội, đừng làm loạn, muội ra khỏi tông đi, nếu ta còn sống, ta sẽ tới tìm muội.
Mạnh Dương Tuyền cùng Mộc Thần Vũ quen nhau từ thật lâu trước kia.
Ngay từ lần đầu tiên vô tình nhìn thấy Mộc Thần Vũ, Mạnh Dương Tuyền đã bắt đầu lưu ý đến sư muội này. Sau đó Mạnh Dương Tuyền rời khỏi nội môn để trở lại ngoại môn, vốn tưởng rằng chỉ tán tỉnh vui vẻ một thời gian, lại không ngờ, ở một ngày nào đó, sư muội xuất hiện phía sau mình, hỏi chính mình một vấn đề…
Đó chính là một cái bắt đầu, tới hôm nay, chỉ sợ đã tới điểm kết thúc.
- Sư huynh, huynh không đi muội cũng không đi.
Mộc Thần Vũ lắc đầu nói.
- Cút!
Lúc này Mạnh Dương Tuyền biến sắc, phẫn nộ và dữ tợn mắng.
Mộc Thần Vũ sửng sốt, bị chuyển biến của Mạnh Dương Tuyền làm sợ hãi.
- Sư huynh, huynh… huynh nói cái gì?
Mộc Thần Vũ không dám tin nhìn Mạnh Dương Tuyền.
- Ta nói cút!
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Lâm Phàm đứng trên tông môn nhìn con đường dẫn xuống chân núi, thấy từng đệ tử mặc y phục Thánh Ma Tông lục tục bỏ đi, lại nhìn cảnh vật thường ngày giờ trống trải xác xơ, cũng có chút buồn bã.
Đại đa số đệ tử đều lựa chọn rời đi, nguyện ý lưu lại không có bao nhiêu.
Quả nhiên tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
- Hàn sư huynh.
- Phương sư đệ.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy hai vị huynh đệ từng bị mình ‘chỉnh’ vô cùng thảm.
Phương Hàn và Hàn Lục nhìn thấy người gọi mình, khẽ nhíu mày.
- Lâm sư đệ, không định xuống núi sao?
Hàn Lục cười lạnh trong lòng.
- Không xuống, Hàn sư huynh, Phương sư đệ, trước kia đắc tội nhiều, ta lần nữa xin lỗi hai người.
Lâm Phàm chắp tay nói.
- Không có việc gì, đều là chuyện nhỏ, sư huynh không nhỏ mọn như vậy.
Hàn Lục giờ phút này lại càng cười lạnh liên tục, không biết tên khốn khiếp này lại muốn làm gì.
- Huynh có đắc tội ta lúc nào sao?
Phương Hàn hỏi.
Lâm Phàm sửng sốt, tiếp đó cười khoát tay áo:
- Không có, là sư huynh nhớ lầm.
Lâm Phàm tự nhiên muốn bảo trì hình tượng tốt đẹp. Phòng của Phương sư đệ là hắn phá, nhưng Phương sư đệ vẫn không biết, tội gì mình phải thừa nhận.
- Lâm sư đệ, ngày sau có cơ hội sẽ gặp lại.
Hàn Lục đeo trên lưng một tay nải đồ đạc, chắp tay nói.
Ngay một khắc bước xuống bậc thang xuống núi, hắn liếc mắt nhìn lướt Lâm Phàm một cái, khóe miệng lộ một tia cười lạnh.
Xem ra thù này mình không tự báo được, có điều mượn tay tông môn khác cũng tốt.
Tông môn gặp nạn, Hàn Lục không nghĩ tới việc đồng sinh cộng tử cùng tông. Hắn cho rằng mình có bảo bối nghịch thiên, sau này trở thành tuyệt thế cường giả đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, không cần bỏ mạng vô ích.
Cùng lắm thì tu luyện đại thành quay lại báo thù giúp là được.
Mà Phương Hàn càng hơn thế, hắn đến Thánh Ma Tông là để tìm nơi tá túc.
Hiện giờ này tông môn sắp khó giữ được, vậy cũng không cần phải ở lại.
Chính mình sau này sẽ là Ma Đế muôn đời, uy hách vũ nội, bán mạng vì tông môn này rất không đáng giá, huống hồ tông môn này cũng chưa đủ tư cách để một đời Ma Đế tương lai bán mạng.
Nhìn thấy hai người rời đi, Lâm Phàm thở dài một tiếng, giống như trong tích tắc tông môn đã mất đi sự phồn vinh từng có.
- Ớ!
Lâm Phàm chợt thấy một người quen, hơn nữa còn là người quen đặc biệt.
- Vương sư huynh…
Lâm Phàm nhiệt tình hô.
Vương Thiên Phong nhìn thấy từng đám sư đệ từng bị mình khi dễ lũ lượt rời đi, cũng đang thương cảm vạn phần. Có điều vừa lúc đó, hắn nghe thấy có người gọi mình, lập tức quay đầu lại.
- Ngươi…
Giờ khắc này Vương Thiên Phong cực kỳ hoảng sợ, lộ vẻ không dám tin. Người này coi như hóa thành tro, Vương Thiên Phong cũng vẫn nhận ra được.
Kẻ trộm ‘đào’ của mình không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại xuất hiện?
Vương Thiên Phong còn không biết Lâm Phàm trở lại tông môn, giờ phút này nhìn thấy Lâm Phàm xuất hiện ở trước mặt mình, tự nhiên là cực kỳ hoảng sợ, cho là mình gặp quỷ.
- Vương sư huynh, huynh chưa đi sao?
Lâm Phàm có chút kinh ngạc. Vương Thiên Phong này chuyên khi dễ các sư đệ yếu ớt trong tông môn, đáng lý lúc này nên trốn từ lâu, không ngờ vẫn còn chưa đi.
- Ta có đi hay không liên quan cái rắm gì đến ngươi, nếu không có việc gì thì đừng làm phiền ta.
Vương Thiên Phong xốc dũng khí nói, hắn sợ người này lại trộm ‘đào’ của mình lần nữa.
Ký ức một lần đó còn rất mới mẻ với Vương Thiên Phong, đau đớn không phải người có thể chịu đựng.
Lâm Phàm nghe thế chỉ cười cười, Vương sư huynh thật đúng là thô tục không chịu nổi, nhưng có lẽ đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng, bỏ qua thôi.
Mà lúc này đây, Lâm Phàm cảm nhận được có một ánh mắt thời thời khắc khắc nhìn mình, khiến hắn có chút hoảng hốt.
Khi Lâm Phàm nhìn lại, lại thấy một sư muội trông hơi quen đang cười với mình.
Lâm Phàm cũng cười đáp lễ, nhưng trong lòng nghĩ mãi không nhớ nổi sư muội này là ai.
- Aaaa… Có mãnh thú…
Vừa lúc đó, dưới chân núi truyền đến vô số tiếng kêu thét thảm thiết.
Lâm Phàm cũng giật mình, mãnh thú? Dưới chân núi Thánh Ma Tông sao có thể có mãnh thú?
Sau đó, đám đệ tử đã rời tông xuống núi đều như gặp quỷ mà chạy bán sống bán chết về lại trong tông môn, kẻ nào kẻ nấy thần sắc hoảng sợ, thậm chí có kẻ thân dính đầy máu tươi.
- Trong rừng dưới chân núi có rất nhiều mãnh thú tụ tập, không ít người đã lọt vào công kích của những mãnh thú kia… Đông lắm, đông lắm…
Một gã đệ tử thần sắc kích động, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, giống như dưới chân núi là địa ngục trần gian vậy.
Lâm Phàm biến sắc, khẽ thở dài, xem ra hiện giờ muốn chạy cũng không được.
Yến hoàng cùng các tông môn chỉ sợ là đã bắt đầu hành động, đây là muốn diệt sạch.
Đem mãnh thú giấu trong rừng rậm dưới chân núi, chỉ cần đệ tử xuống núi là sẽ bị mãnh thú công kích.
Lấy thực lực của đệ tử ngoại môn, không ai là đối thủ của đám hung thú này, bởi dù là mãnh thú yếu nhất cũng có cảnh giới Tiên Thiên.
Đệ tử ngoại môn tự nhiên là không ngăn cản được.
- Làm sao bây giờ, bên dưới đã bị mãnh thú chặn đường, muốn chạy cũng không được a.
- Ta vừa mới chứng kiến một sư huynh cảnh giới Tiên Thiên bị đám mãnh thú kia hung hăng xé xác.
- Thật sự là quá kinh khủng, chúng ta đều phải chết ở chỗ này sao?
- Ta không muốn chết, ta là nam đinh duy nhất trong nhà, ta chỉ lên núi để học nghệ thôi mà…
. . . .
Giờ khắc này triệt để rối loạn, những đệ tử bị bức phải trở lại, từng người hai tay rũ xuống, hai mắt vô thần ngồi dưới đất, giống như đã mất sạch niềm hy vọng.
Phương Hàn cùng Hàn Lục cũng đã trở lại, giờ phút này hai người vẫn còn chưa hết sợ hãi. Những mãnh thú này thật sự quá hung mãnh, căn bản không phải bọn họ có khả năng đối kháng.
Nếu không phải nhanh chân một chút, chỉ sợ đã phải trở thành đồ ăn của đám mãnh thú này.
- Đừng hoảng
Lúc này, một trưởng lão xuất hiện
Thế nhưng hắn cũng bất lực không còn cách nào, bởi vì đám đệ tử đang kinh sợ, sao có thể nghe lọt lời gì vào tai.
Lâm Phàm nhìn đám sư huynh đệ giờ đã tan rã rời rạc như hạt cát thì cũng chỉ biết lắc đầu.
Lần này e rằng khó khăn.
Lâm Phàm ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đã bắt đầu đổi sắc từ phương xa.
Có lẽ Yến hoàng cùng các tông môn đã tụ tập bên ngoài Thánh Ma Tông.
Chỉ cần đến thời cơ thích hợp, một hồi đại chiến là không thể tránh khỏi.
Lâm Phàm mở ra số liệu bản thân, cẩn thận nhìn.
Một đường tu luyện mà đến, Long Hoàng Phách Thế cùng Vô Tướng Thiên Ma đã song song đạt tới tầng 2, chân nguyên tăng lên năm nghìn.
Sức đánh một trận là có, nhưng chỉ sợ không đủ tư cách.
Chết không đáng sợ, nhưng phải chết có khí khái.
"Vù…"
Một cơn gió rét thấu xương thổi quét qua, Lâm Phàm nhìn phía phương xa, một tia chớp lóe lên làm chói lòa đôi mắt.
- Muốn tới sao?
Lâm Phàm nắm chặt nắm tay, trận ác chiến đầu tiên trong đời tới rồi.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Dưới chân núi Thánh Ma Tông, trong khu rừng Lạc Nhật.
Yến hoàng đứng trong đám người, hai mắt nhìn về chín ngọn núi từng là xa không thể chạm, nhưng giờ đã gần ngay trước mắt. Loại cảm giác này khiến cho Yến hoàng cực kỳ hưng phấn.
Các thế hệ tiền bối đều muốn đưa hoàng triều Đại Yến thoát khỏi lệ thuộc, nhưng lại chưa có ai thành công.
Mà hiện giờ Yến hoàng hắn sắp thành công dẫn dắt hoàng triều Đại Yến thoát khỏi khuất nhục, đó là đại công muôn đời.
Khi nhìn về phía đám người các tông môn khác đang đắc ý vênh váo thì trong mắt Yến hoàng lóe lên tinh quang.
- Không ngờ Thánh Ma Tông lại biết được kế hoạch của chúng ta, hiển nhiên trong chúng ta có người đã tiết lộ ra ngoài.
Lúc này một gã nam tử toàn thân che kín bằng áo choàng đen, khuôn mặt lẫn tuổi tác đều không thấy được, dùng giọng khàn khàn nói.
- Hắc Bào lão tổ, biết hay không thì cũng có thế nào, hiện giờ chín đại tông môn chúng ta tập hợp tại đây, Thánh Ma Tông kia đủ sức mà đánh một trận chắc?
Một mụ già đứng cách Hắc Bào lão tổ không xa nói.
Mụ già này hơi còng, tay cầm một cây quải trượng điêu khắc hình đầu phượng không biết chế tạo từ chất liệu gì, mắt nheo nheo lại, thi thoảng lại lóe lên một tia sáng làm cho lòng người kinh hãi.
Yến hoàng mặc dù là hoàng đế hoàng triều Đại Yến, nhưng đứng trước mặt đám tông chủ các tông môn này thì vẫn rất nhỏ bé.
Chín đại tông môn chính tà hai phái đều có, vốn gặp mặt nhất định chém giết, nhưng hiện giờ lại đạt thành hiệp nghị, cùng chiếm lĩnh Thánh Ma Tông, chuyện tiếp sau đó thì chờ xong mọi việc lại nói.
Khi bọn chúng biết được Thánh Ma lão tổ lấy được thần huyết thượng cổ từ một di tích thì đã có ý tưởng này.
Thần huyết, kỳ vật trong trời đất, ẩn chứa tinh hoa của cường giả thượng cổ.
Cảnh giới Đại Thiên Vị không phải vĩnh hằng, không phải điểm cuối, bọn chúng đều mong có được thần huyết để có thể nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh thời thượng cổ từ trong đó, qua đó khám phá tất cả những điều chưa biết.
Mà đơn độc từng tông căn bản không đối kháng nổi Thánh Ma Tông, Thánh Ma lão tổ ở thật lâu trước kia đã có uy danh vang dội thiên hạ, không kẻ nào dám so sánh cùng.
Hiện giờ vì thần huyết kia, các tông đồng lòng nhất trí, còn chuyện sẽ phân chia thế nào khi đã đoạt được thì là chuyện của sau này.
- San bằng Thánh Ma Tông…
Tông chủ các tông môn lạnh lẽo nhìn về trước mặt, sau đó vung ống tay áo lên, toàn bộ đệ tử cảnh giới Nhập Thần lăng không bay lên, tiến về Thánh Ma Tông phía trước.
Thánh Ma Tông.
Đám đệ tử ngoại môn đã rời đi nhưng bị buộc phải chạy về, giờ nhìn thấy dải mây đen đen kịt phía xa đang không ngừng tới gần thì quên cả việc chuẩn bị phản công.
Lúc này bọn hắn đã không nghĩ mình có thể sống, bọn họ sẽ phải chết trong trận chiến này.
Lâm Phàm cảm thụ được từng luồng khí thế ngập trời từ phương xa ập đến, sắc mặt ngưng trọng, lần này vô cùng nguy hiểm.
Rất nhanh, Lâm Phàm ngẩng đầu lên, đã thấy rõ đám mây đen kia hóa ra lại là một đống người đang bay lơ lửng giữa không trung.
- Thánh Ma lão tổ, nếu không muốn bị diệt tông thì mau giao ra thần huyết.
Lúc này Hắc Bào lão tổ đứng trong vòng vây của chín đại tông môn mà quát lớn. Hắn luôn không dám đơn đả độc đấu cùng Thánh Ma lão tổ, dù sao thực lực không bằng đối phương.
Nhưng hiện giờ không như trước, chín đại tông môn đều xuất hiện, còn người nào có thể là đối thủ? Thánh Ma lão tổ tuy rằng cường hãn, nhưng một mình thì làm được tác dụng gì?
Đám đệ tử ngoại môn đối diện với những địch nhân chỉ dựa vào khí thế cũng có thể đè chết mình thì đều chọn buông bỏ phản kháng.
Lâm Phàm đứng trong đám người, nhìn một màn trước mắt, trong lòng cũng khẩn trương vạn phần.
Đại Thiên Vị cấp một.
Đại Thiên Vị cấp hai.
Đại Thiên Vị cấp ba.
. . . .
Tông chủ của chín đại tông môn này, nếu so sánh từng người một thì đều yếu hơn tông chủ Thánh Ma Tông, như nhiều người lực lượng lớn, hơn nữa đều là lão quái vật, tự thân nội tình tự nhiên rất mạnh.
Nếu giao thủ lên, chỉ sợ có thể bằng quần chiến đánh chết tông chủ.
Từ bên trong ngọn núi thứ chín, từng đạo bóng người lăng không bay tới.
Tông chủ dẫn toàn bộ trưởng lão của Thánh Ma Tông bay tới trước mặt đám người Lâm Phàm, nhìn thẳng tông chủ chín đại tông môn.
- Hắc Bào lão tổ, Bích Hải lão ẩu, Càn Khôn tông chủ…
Thánh Ma lão tổ dùng ánh mắt lạnh lẽo quan sát tông chủ chín đại tông môn trước mắt, sau đó dừng lại trên người Yến hoàng.
(*Lão ẩu: bà lão, ngang nghĩa lão tổ nhưng giới tính nữ)
- Ngươi lại thật sự phản bội Thánh Ma Tông.
Thánh Ma lão tổ nhìn Yến hoàng nói.
- Thánh Ma lão tổ, hoàng triều Đại Yến ta lệ thuộc vào Thánh Ma Tông ngàn năm, đây là một chuyện sỉ nhục không cách nào rửa sạch với bất kỳ một hoàng triều nào, cho nên đó không phải phản bội, mà là thay đổi.
Yến hoàng nói.
- Giao ra thần huyết, nếu không san bằng Thánh Ma Tông.
Tông chủ chín đại tông môn cùng quát.
Lần này bọn chúng tình thế bắt buộc, Thánh Ma Tông tuy mạnh, nhưng hiện giờ đã không đủ gây sợ hãi.
- Thánh Ma Tông ta truyền thừa vạn năm, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ thế lực nào, cho dù hôm nay có diệt tông cũng phải để cho các ngươi trả một cái giá thảm thống. Đệ tử Thánh Ma Tông nghe lệnh, thề sống chết thủ vệ tông môn!
Thánh Ma lão tổ lạnh giọng nói.
- Thề sống chết thủ vệ tông môn!
- Thề sống chết thủ vệ tông môn!
. . . .
Nhóm đệ tử nội môn dâng cao chiến ý, cho dù hôm nay chỉ có một kết cục là phải chết, bọn họ cũng muốn bảo vệ tông môn đến giây phút cuối cùng.
- Ta không muốn chết, van cầu các ngươi thả ta.
Mà vừa lúc này, một gã đệ tử ngoại môn lại quỳ xuống khóc lóc van xin.
Hắn thật sự không muốn chết, lần này chín đại tông môn tấn công Thánh Ma Tông, căn bản chính là thập tử vô sinh.
- Lý sư đệ, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi có còn là đệ tử Thánh Ma Tông không hả?
Lúc này một ít đệ tử nhìn thấy một màn trước mắt, tức giận đến xanh cả mặt.
Bọn họ không ngờ lại có đệ tử ngoại môn chủ động quỳ gối xin tha thứ, quả thực làm mất hết thể diện của Thánh Ma Tông.
Lâm Phàm đứng ở trong đám người, xem mọi thứ trước mắt, cũng thở dài một tiếng. Loại tình huống này căn bản là không thể ngăn cản.
Ai cũng không muốn chết, nhưng hiện giờ không phải vấn đề muốn chết hay không, mà là vấn đề nhân cách.
Một mực trốn tránh, sợ chết, tất cả đều có lỗi với cái tâm võ đạo của mình.
Yếu đuối, vô năng, sợ chết.
Lâm Phàm chưa bao giờ xem thường bất kỳ người nào, bởi vì dù là ai cũng đều có chỗ đáng để người khác tôn trọng, nhưng hắn vô cùng xem thường gã đệ tử trước mắt.
- Ha ha ha ha…
Thấy một màn như vậy, đám người của chín đại tông môn đều cười ầm lên.
- Thánh Ma lão tổ, đây chính là đệ tử của ngươi sao? Cũng tốt, không bằng để ta tới xem xem Thánh Ma lão tổ ngươi đã phát triển Thánh Ma Tông thành bộ dạng gì!
Bích Hải lão ẩu có khuôn mặt hiền lành, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa khinh thường không sao kể xiết.
- Các đệ tử Thánh Ma Tông, ai không muốn chết thì hiện tại bò tới cạnh ta. Bích Hải lão ẩu ta có thể làm chủ, sẽ có chín đại tông môn thu các ngươi làm đệ tử. Nếu không nghe thì cùng chết với Thánh Ma lão tổ của các ngươi đi.
- Ta chỉ cho các ngươi thời gian bảy lần hô hấp.
- Hiện giờ bắt đầu tính.
. . . .
Lời của Bích Hải lão ẩu làm cho rất nhiều đệ tử Thánh Ma Tông dâng lên hy vọng.
- Bích Hải lão ẩu, ngươi chớ có mê hoặc đệ tử Thánh Ma Tông ta.
Một trưởng lão căm giận nói.
- Còn có sáu lần.
. . . .
Giờ khắc này các đệ tử Thánh Ma Tông bắt đầu rục rịch, có xì xào bàn tán, có quát mắng lẫn nhau.
Nội tâm của bọn họ bắt đầu dao động.
Bọn họ biết dưới sự vây công của chín đại tông môn thì hy vọng đã bằng không, nhưng hiện giờ Bích Hải lão ẩu cấp cho bọn họ một tia hy vọng, cũng là hy vọng giữ lại mạng cuối cùng.
Lâm Phàm nhìn thấy các sư huynh đệ xì xào bàn tán, trong lòng cũng hiểu, Thánh Ma Tông e rằng thật sự xong đời.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Ta đi… Ta không muốn chết.
Một gã đệ tử ngoại môn không nịu nổi giày vò, bò ra như một con chó.
Trên mặt gã đệ tử này chỉ có van xin cùng nịnh nọt, chỗ nào còn phong thái đệ tử Thánh Ma Tông?
Sau đó lại càng nhiều đệ tử ngoại môn đầu hàng. Bọn hắn không muốn liều mạng vì Thánh Ma Tông, bọn hắn chỉ muốn ở Thánh Ma Tông tu luyện võ đạo mà thôi, hiện giờ bị người khác tới diệt tông, bọn hắn làm sao nguyện ý bán mạng chứ.
Chỉ cầu mong giữ lại được cái mạng.
Các trưởng lão cùng một ít đệ tử trong tông nhìn thấy lần lượt có đệ tử ngoại môn bò ra bằng cả tứ chi đến cầu xin đối phương thì sắc mặt vừa căm giận vừa thương cảm.
Đây là đệ tử Thánh Ma Tông sao…
Lâm Phàm nhìn thấy tất cả chuyện này, không nói gì, những người này không xứng là đệ tử tông môn.
Cho dù được chín đại tông môn thu nhận thì về sau cũng sẽ bị người đối đãi như một con chó mà thôi.
- Yến hoàng, ta là nhi tử của Hộ quốc quân, ta không muốn chết, ta đầu hàng, ta tới Thánh Ma Tông chỉ vì muốn học tập võ đạo mà thôi, lòng vẫn luôn ở hoàng triều.
. . . .
Tông môn mấy vạn người, kẻ sợ chết không thiếu, giờ dưới dụ dỗ của Bích Hải lão ẩu, không ít đệ tử ngoại môn nội tâm dao động, đây là hy vọng sống sót duy nhất của bọn hắn.
Tuy rằng Thánh Ma Tông đối với bọn hắn không tệ, nhưng so sánh với tính mạng thì ân dạy dỗ có là cái gì?
Người của chín đại tông môn thấy cảnh tượng hiện giờ của Thánh Ma Tông thì đều cười ầm lên mãi không dứt. Trong mắt bọn chúng, những gã đệ tử vì mạng sống không tiếc phản bội Thánh Ma Tông kia đều thấp hèn như súc sinh.
- Hai lần hô hấp.
Giọng nói âm trầm của Bích Hải lão ẩu lại vang lên.
Giờ phút này, cả đệ tử nội môn cũng bị do dự.
Chết hay là sống?
- Tông chủ, ta không muốn chết.
Một gã đệ tử có chút danh khí trong nội môn đột nhiên lao ra khỏi đám người, sau đó cúi người bò về phía Bích Hải lão ẩu.
- Ngô sư đệ, ngươi thân là đệ tử nội môn, lại phản bội tông môn, ngươi còn có lương tâm không hả, ngươi không thấy có lỗi với tông môn hay sao?
Cả một gã đệ tử nội môn cảnh giới Nhập Thần cấp một cũng vứt bỏ tôn nghiêm cùng tông môn mà bò tới như chó vẫy đuôi với địch nhân. Điều này làm cho rất nhiều người căm giận.
Thánh Ma lão tổ nhìn mọi thứ trước mắt, không có lên tiếng, cũng không có ngăn cản, phảng phất là đang nhìn xem cuối cùng có có bao nhiêu người phản bội tông môn.
- Ngô sư huynh, ngươi còn không bằng cả heo chó, uổng công Vương Thiên Phong ta từng tôn trọng ngươi.
Vương Thiên Phong thích khi dễ tiểu sư đệ yếu đuối, giờ lại vẫn ở lại, chỉ vào kẻ phản bội kia mà mắng chửi.
Giờ phút này trong đám người, Phương Hàn và Hàn Lục cũng liên tục thay đổi sắc mặt, bọn hắn không hề muốn chết.
Nhân sinh của bọn hắn giờ mới bắt đầu, nhất là Phương Hàn lại càng không muốn chết, chính mình có được truyền thừa của Ma Đế, còn chưa xông pha thiên địa thì sao có thể chết đi?
Nhưng lại muốn Ma Đế tương lai bò ra như một con chó, đây là chuyện Phương Hàn không thể chịu đựng.
Nhưng mà…
- Ta không muốn chết!
Phương Hàn đứng dậy, giống như các đệ tử trước đó, bò về phía mụ già kia.
- Ta cũng không muốn chết.
Hàn Lục theo sát phía sau.
Lâm Phàm nhìn tất cả chuyện này, khẽ nhíu mày, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ có càng nhiều đệ tử phản bội tông môn.
- Sao, Thánh Ma lão tổ, đây là cách ngươi dạy đệ tử sao? Toàn là hạng người tham sống sợ chết.
Bích Hải lão ẩu cười như điên, nếp nhăn trên mặt cũng theo từng tiếng cười mà càng nhăn nhúm, dữ tợn vô cùng.
- Các đệ tử Thánh Ma Tông, hôm nay có kẻ địch muốn tiêu diệt Thánh Ma Tông Ta, cho dù chết toàn bộ, cho dù chiến đến hết giọt máu cuối cùng, Thánh Ma Tông ta cũng sẽ không khuất phục.
- Chiến…
- Cho dù là chết đến người cuối cùng, cũng tuyệt không chịu khuất nhục.
. . . .
Giờ khắc này các đệ tử Thánh Ma Tông còn lại ngẩng cao đầu rống giận.
Bọn họ đều biết kết quả của trận chiến này, nhưng bọn họ không hề sợ hãi. Cho dù địch nhân có mạnh đến thế nào đi nữa, bọn họ cũng muốn bảo vệ Thánh Ma Tông.
Lâm Phàm xiết chặt nắm tay.
- Giết…
Tiếng rống giận rung trời vang vọng toàn bộ Thánh Ma Tông.
Người của chín đại tông môn khinh thường nhìn đệ tử Thánh Ma Tông phía dưới.
Dưới cảnh giới Nhập Thần đều là con kiến, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu, căn bản vô dụng.
Nói riêng về lực chiến đấu, chín đại tông môn liên hợp lại thừa sức nghiền áp Thánh Ma Tông.
Một cuộc chiến tranh thê thảm đã xảy ra.
Tiếng thét vang trời, tiếng kêu thảm thiết.
Địch nhân cảnh giới Nhập Thần, phất tay một cái đã giết một đám, đệ tử nội môn Thánh Ma Tông thậm chí cả lực hoàn thủ cũng không có.
Lâm Phàm lúc này nổi giận gầm lên một tiếng, dựa vào Bất Diệt Ma Thể xông tới địch nhân cảnh giới Nhập Thần.
Tuy rằng thực lực không bằng đối phương, nhưng Lâm Phàm lại không hề sợ hãi, cho dù chết cũng phải kéo theo vài kẻ địch.
Tông chủ chín đại tông môn liên thủ trấn áp Thánh Ma lão tổ, nhất thời trời long đất lở. Chiến đấu giữa Đại Thiên Vị đã vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.
- Ta liều mạng với các ngươi.
Vương Thiên Phong tu vi thấp nhưng không sợ sinh tử, đánh về phía đám đệ tử phản bội tông môn.
- Phản bội tông môn chính là chết, lão tử chặt các ngươi.
Vương Thiên Phong thân là đệ tử ngoại môn, tu vi chỉ có Hậu Thiên cấp bảy, căn bản khó giết nổi ai.
Phương Hàn lúc này đang nhìn quanh, chờ cơ hội sẽ lập tức trốn đi, giờ phút này thấy Vương Thiên Phong kia không muốn sống xông lại, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Vừa lúc báo mối thù ở nhà ăn ngày đó.
. . . .
- Sư huynh, chúng ta cùng một chỗ, ngàn vạn lần không được chém giết một mình.
Lâm Phàm tìm được Nghê Minh Dương và Doãn Mạch Thần, dặn hai người không được hành động một mình.
Trận chiến này, hai người bọn họ tu vi quá thấp, căn bản không có tác dụng gì.
- Sư đệ, hôm nay chỉ sợ là cuộc chiến cuối cùng của ba sư huynh đệ chúng ta. Hy vọng kiếp sau chúng ta vẫn có thể làm sư huynh đệ, giết…
Lâm Phàm giờ phút này không hề giấu giếm, mở ra trạng thái ẩn thân, thi triển Huyễn Ảnh Mê Tung, rút kiếm ám sát một địch nhân cảnh giới Nhập Thần.
Lâm Phàm phát hiện một vấn đề, đó là chân nguyên tăng lên thì tuy cấp bậc tu vi không tăng nhưng chiến lực lại tăng vọt.
Cho dù là Nhập Thần cấp một hắn cũng có năng lực đánh chết.
- Phương Hàn, Hàn Lục, hai người các ngươi không chết tử tế được…
Lúc này Vương Thiên Phong hai mắt đỏ bừng, chỗ lồng ngực trúng một chưởng của Phương Hàn đã lõm sâu vào, phun ra từng ngụm máu lớn.
Phương Hàn cùng Hàn Lục kinh thường liếc Vương Thiên Phong một cái, sau đó lập tức lùi lại rồi lẩn đi.
Lâm Phàm một đường chém giết, trên người loang lổ vết máu, là của rất nhiều đệ tử chín đại tông môn, cũng có của chính mình.
- Lâm sư đệ…
Vương Thiên Phong lúc này đã không cố được nữa, nhìn thấy Lâm Phàm thì hơi hơi cười:
- Đừng để hai tên phản đồ kia chết tử tế…
- Vương sư huynh…
Nhìn thấy Vương sư huynh nhắm mắt tắt thở, Lâm Phàm ngơ ngẩn, lại ngẩng đầu nhìn khắp nơi toàn là thi thể của các sư huynh đệ đồng tông, Lâm Phàm cắn chặt răng.
Đây là sự tàn khốc của chiến tranh, không phải ngươi chết chính là ta vong, ngay cả người hay khi dễ sư đệ như Vương sư huynh cũng vì tông môn đến tận phút cuối cùng, đám người phản bội kia sao có ai có thể sánh bằng, dù là hạng thiên tài cũng không bằng một phần vạn của Vương sư huynh.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Thánh Ma lão tổ, nhìn Thánh Ma Tông của ngươi đi, nếu không muốn bị diệt vong thì giao ra thần huyết, tự phế Thiên Vị, chúng ta sẽ cho Thánh Ma Tông của ngươi kéo dài hơi tàn.
Hắc Bào lão tổ khặc khặc cười lạnh.
- Đệ tử Thánh Ma Tông dù có chết trận cũng là quang vinh, các ngươi diệt tông môn của ta, cho dù ta chết cũng phải đem các ngươi chôn cùng.
Thánh Ma lão tổ nhìn thấy đệ tử tông môn chết thảm trong tay chín đại tông môn, trong lòng như chảy máu, đó đều là đệ tử của mình a.
Giờ khắc này mái tóc đen dài của Thánh Ma lão tổ bay múa, khí thế tự thân bạo tăng, hư không tựa như cũng bị cỗ khí thế này nghiền nát.
- Thôn Thiên Ma Đao.
Chín đại tông chủ thấy Thánh Ma lão tổ lấy ra binh khí bản mệnh thì sắc mặt ngưng trọng, cũng không dám chủ quan. Lần này nếu không giết được Thánh Ma lão tổ thì sau này bọn chúng sẽ không có ngày lành.
- Giết…
Thánh Ma lão tổ nổi giận gầm lên một tiếng, Thôn Thiên Ma Đao ở trên, hào quang đen kịt che phủ bầu trời, xuyên thấu tầng tầng hư không, mang theo uy thế không thể ngăn cản chém về phía chín đại tông chủ.
. . . .
Lâm Phàm lúc này vẫn trong trạng thái ẩn thân, luôn chọn ám sát đệ tử cảnh giới Nhập Thần cấp một cấp hai của đối phương. Hắn nhìn tình cảnh chung quanh, thấy được toàn bộ trưởng lão trong tông đã bị nhiều gã trưởng lão của đối phương vây công, trực tiếp bị trấn áp tới chết.
Mạnh Dương Tuyền sư huynh lúc này cũng đã trọng thương, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị cao thủ Nhập Thần của địch tông giết chết.
Mà ngay tại lúc Lâm Phàm tiếp tục ám sát đệ tử địch tông, đột nhiên lông tơ toàn thân dựng đứng lên, một cỗ khí thể cực kỳ cường hãn khóa chặt lấy hắn.
Lâm Phàm nhìn thấy một chưởng khổng lồ hình thành từ chân nguyên đập từ trên xuống, giống như Ngũ Chỉ Sơn phong tỏa lấy vị trí của mình, không thể trốn thoát.
- Mình phải chết rồi sao?
Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, chân nguyên toàn thân cuồng bạo bốc lên, nếu đã không trốn được thì liều mạng.
- Sư đệ, cẩn thận…
Mà đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện, đẩy Lâm Phàm ra một bên.
Lâm Phàm sửng sốt, thế nhưng khi thấy rõ người đẩy mình ra là ai, hắn chỉ còn biết rống lên thảm thiết.
- Nghê sư huynhhhh…
Lâm Phàm không ngờ Nghê sư huynh lại thay mình chịu một chưởng này, một chưởng này vốn phải là hắn nhận a.
Lâm Phàm nhìn thấy gã đệ tử địch tông lơ lửng trên không.
Nhập Thần cấp tám.
Lâm Phàm lập tức vọt tới cạnh Nghê sư huynh. Giờ phút này Nghê Minh Dương cả người là máu. Một chưởng kia cực kỳ cuồng bạo, cho dù là Lâm Phàm cũng không thể ngăn cản, không cần nói Nghê Minh Dương.
- Nghê sư huynh, tại sao…
Lâm Phàm nhìn bộ dáng của Nghê Minh Dương, hốc mắt lập tức đỏ lên.
- Sư đệ, đừng thương tâm, sư huynh là phải bảo hộ sư đệ, sư đệ tự mình cẩn… trọng…
- Sư huynhhhh…
Lâm Phàm gào thét, sau đó mắt muốn nứt ra nhìn về gã đệ tử địch tông đang bay giữa không trung.
Đệ tử địch tông kia nở một nụ cười khinh thường, giống như trong mắt hắn, mình vừa giết một con kiến mà thôi.
"Ầm…"
Vừa lúc đó, lại nghe một tiếng nổ vang ở cách đó không xa.
- Không tốt, chúng ta đánh giá thấp Thánh Ma lão tổ, hắn muốn liều mạng.
Trong hư không, Thánh Ma lão tổ cả người là vết thương, máu tươi không ngừng chảy xuôi xuống, nhưng khí thế lại càng ngày càng mạnh.
Tông chủ chín đại tông môn, mỗi người đều mang theo vết máu trên mình, nhất là Bích Hải lão ẩu còn bị chặt đứt mất một cánh tay.
- Các ngươi diệt tông môn của ta, ta muốn tất cả các ngươi chôn cùng.
Thánh Ma lão tổ hai mắt đỏ như máu quát lên, tựa như đã phát điên.
Giờ khắc này tông chủ chín đại tông môn biến sắc, khí thế của Thánh Ma lão tổ không ngừng mạnh thêm, giống như một làn sóng thổi quét qua toàn bộ thiên địa.
- Thánh Ma lão tổ, ngươi thua rồi!
Vừa lúc đó, một ánh chớp chợt lóe lên từ phía sau Thánh Ma lão tổ, sau đó một chưởng mang theo uy lực vô thượng vỗ lên lưng Thánh Ma lão tổ.
- Là cô ta…
Lâm Phàm nhìn rất rõ ràng, sắc mặt lập tức biến đổi, người đánh lén Thánh Ma lão tổ không ngờ là sư muội trong tông.
- Bảo hộ tông chủ.
Các đệ tử đang lâm vào tử chiến, thấy tông chủ bị người đánh lén, vội vây lại bảo hộ tông chủ ở bên trong.
Thánh Ma lão tổ lúc này mặt như màu đất, khí thế ngập trời thoáng cái đã biến mất, nhìn bóng người trôi nổi hư không kia, gian nan mở miệng.
- Thiên Hậu, không ngờ ngươi lại trà trộn vào Thánh Ma Tông ta.
- Thánh Ma lão tổ, giao ra thần huyết, ta bảo đảm Thánh Ma Tông truyền xuống hương hỏa.
Thân mình Thiên Hậu khẽ run lên, y phục vốn đang là của Thánh Ma Tông đột nhiên phát sinh biến hóa, biến thành trường y màu trắng thêu chỉ vàng.
Lập tức Thiên Hậu biến thành một nữ tử cao quý, vũ mị, trong đôi mắt trong suốt hiện ra ánh mắt bễ nghễ thiên hạ.
- Bại rồi…
Thánh Ma lão tổ lúc này giống như già đi rất nhiều, mái tóc đen nhánh biến thành trắng xám, da mặt nhẵn bóng cũng lập tức nhăn nheo xạm đi.
- Sư huynh.
Giờ phút này Lâm Phàm nhìn Mạnh Dương Tuyền cả người là vết thương, trong lòng cũng chua xót không thôi. Thánh Ma Tông thật sự xong rồi.
- Cho dù chết ta cũng sẽ không giao thần huyết cho các ngươi.
Thánh Ma lão tổ từ từ nhắm hai mắt lại, cho dù bại, hắn cũng sẽ không để đối phương toại nguyện.
- Tông chủ, đệ tử đi trước. Sư đệ, bảo vệ tốt tông chủ.
Giờ khắc này Mạnh Dương Tuyền nhìn thoáng tông môn đã bị tàn phá đến tan hoang, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp phóng về phía Thiên Hậu.
- Chết đi cho ta…
Mạnh Dương Tuyền vận dụng sức lực cuối cùng, chân nguyên bao phủ lấy toàn thân, cả người rực sáng lên giống như một vì sao băng chói lọi mà ngắn ngủi.
- Sư huynhhhh…
Lâm Phàm hét lớn một tiếng.
- Liều mạng với bọn chúng.
Giờ phút này, số đệ tử còn sống không nhiều lắm của Thánh Ma Tông cũng theo bước Mạnh Dương Tuyền, phóng về phía hư không, muốn dùng lực lượng cuối cùng bảo vệ tông môn.
Thiên Hậu lạnh lẽo nhìn mọi thứ trước mắt, giơ tay lên, một con phượng hoàng lửa từ sau lưng ả bay ra, nơi nó đi qua đều là những tiếng kêu thảm thiết.
- Thiên Hậu đại nhân, van cầu người tha cho Mạnh sư huynh.
Vừa lúc đó, từ trong sơn môn có một nữ tử chạy vọt đến.
- Mộc Thần Vũ?
Lâm Phàm vừa nhìn cũng sửng sốt, hắn không ngờ người tới là Mộc Thần Vũ, cũng chính là vị sư muội mà Mạnh sư huynh luôn che chở.
- Sư muội…
Mạnh Dương Tuyền nghe được giọng nói kia, khẽ run lên, không dám tin nhìn người từ xa xa đang đến. Thế nhưng vừa lúc đó, phượng hoàng lửa đã xuyên qua thân thể của Mạnh Dương Tuyền.
- Aaaaa…
Mạnh Dương Tuyền kêu thảm một tiếng, cả người bốc cháy lên ngọn lửa vĩnh viễn không thể dập tắt, không ngừng cắn nuốt thân thể hắn.
- Khôngggg…
Mộc Thần Vũ chứng kiến một màn trước mắt, kêu thảm một tiếng.
- Thiên Hậu đại nhân, van cầu người tha cho hắn, van cầu người.
Mộc Thần Vũ cúi lạy trên mặt đất, không ngừng cầu xin.
Nhưng Thiên Hậu chỉ lạnh nhạt nhìn những chuyện này, tựa hồ không có bất kỳ ai có thể thay đổi ý nghĩ của ả.
- Mộc sư muội, sao muội lại… trở về…
Mạnh Dương Tuyền hiện tại toàn thân là lửa, vẫn cố gắng đứng lên.
- Sư huynh, thật xin lỗi…
Mộc Thần Vũ nhìn người lửa trước mắt, thất thanh khóc rống, không để ý đến ngọn lửa thiêu đốt, gắt gao ôm chặt lấy Mạnh sư huynh.
- Thiên Hậu đại nhân, van cầu người tha cho hắn.
- Tại sao… Tại sao…
Khí tức của Mạnh Dương Tuyền càng ngày càng yếu, hắn dần dần hiểu được nguyên nhân của tất cả những chuyện này…
. . . .
Lâm Phàm nhìn mọi việc trước mắt. Mãi tới khi Mạnh sư huynh và Mộc Thần Vũ cùng hóa thành tro tàn, Thiên Hậu vẫn đứng im không nhúc nhích, giống như mọi thứ trước mắt đều chỉ là một đám kiến.
Ở một khắc này, trái tim của Lâm Phàm như ngừng lại. Tông môn không còn, Doãn sư huynh đã chết, Nghê sư huynh cũng đã chết.
Lâm Phàm giống như biến thành ngơ ngẩn, nhìn tông môn từng phồn hoa trước kia giờ đã biến thành địa ngục nhân gian.
- Tông chủ…
Lâm Phàm lẩm bẩm nói.
Thánh Ma lão tổ nhìn đệ tử duy nhất còn lại trước mắt, giống như gặp phải kích thích lớn lao, ngửa mặt lên trời thê thảm cười vang.
Lâm Phàm lúc này giống như chìm vào trong thế giới nội tâm, tự lẩm bẩm một mình.
- Tại sao?
- Đi tới thế giới này, tại sao hết thảy những gì tốt đẹp đều mất đi?
- Hai vị sư huynh quan trọng nhất với ta đã không còn, tại sao…
Lâm Phàm ngửa mặt lên trời gào thét:
- Chín đại tông môn, Yến hoàng, Thiên Hậu, các ngươi đã hủy tất cả của ta…
Giờ phút này đám chín đại tông môn nhìn thấy một gã đệ tử cuối cùng của Thánh Ma Tông gào thét như phát điên, cũng chỉ khinh thường cười, cho là bị sợ đến choáng váng.
- Ngươi đã chết, sao có thể sống lại?
Thiên Hậu vẫn luôn im lặng, lúc này bất ngờ hỏi Lâm Phàm.
Lâm Phàm cúi đầu, thân mình run rẩy lên, miệng cười lên từng tiếng cười làm cho người ta dựng đứng lông tóc.
- Các ngươi hủy diệt tất cả những gì tốt đẹp của ta, cho dù chết, ta cũng muốn cho các ngươi trả cái giá thảm khốc nhất.
Ngay một khắc này, đám tông chủ của chín đại tông môn đột nhiên biến sắc, bởi vì đệ tử Thánh Ma Tông vốn là nỏ mạnh hết đà trước mắt lại đang dần tăng lên khí thế tự thân.
Mà Yến hoàng vẫn luôn im lặng nhìn hết thảy, thấy đệ tử Thánh Ma Tông kia toàn thân tản ra kim quang, từng đợt tiếng rồng ngâm theo cơ thể bạo phát ra thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Đây là chiến kỹ Long Hoàng Phách Thế của bổn hoàng a.
Khi hư ảnh một con kim long xuất hiện phía sau Lâm Phàm, vẻ mặt của Yến hoàng càng thêm cực kỳ khó coi.
Chẳng lẽ kẻ hôm đó là gã đệ tử này?
- Tông chủ, đệ tử Lâm Phàm xin đánh một trận cuối cùng, mặc cho giọt máu cuối cùng chảy xuống cũng sẽ không làm mất mặt tông môn.
Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân kim quang đại chấn, xuyên thấu hư không vạn giới. Giữa kim quang vạn trượng, Lâm Phàm giống như thiên thần hàng thế.
- Long Hoàng Phách Thế.
Thánh Ma lão tổ nâng đôi mắt đã mất đi thần quang nhìn đệ tử cuối cùng.
Tu vi của Lâm Phàm lập tức tăng lên, Long Hoàng Phách Thế tầng 2 tăng hai mươi phần trăm thực lực, nhưng thế còn chưa đủ.
Lâm Phàm lần này đã muốn liều mạng, cũng không nghĩ tới việc mình có thể sống sót.
Bất kể như thế nào cũng phải báo thù cho các sư huynh đệ đã chết đi.
. . . .
- Đệ tử này xảy ra chuyện gì thế, tại sao lại biến thành cường đại như vậy? Tông chủ chín đại tông môn biến sắc, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Nhất là đệ tử chín đại tông môn, rõ ràng một con kiến lúc trước, giờ lại tạo cho bọn chúng một cảm giác áp bách khôn cùng.
Hai mắt Lâm Phàm đỏ như máu, nhìn chòng chọc lên chín đại tông môn.
- Lão tử ngày hôm nay dùng cái mạng này đập chết đám khốn khiếp các ngươi.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†