Quên: Số chương vào ngày mai cũng như số chương ấy thuộc về loại truyện nào tùy thuộc vào độ "tích cực" của các bạn.
Chứ thực ra như các bạn đã thấy: Từ khi phải "đầu tiên" cho xong cái luận văn (Khỏi phải vắt óc viết với lo âu chờ đợi số phận) thì 3 ngày này tác giả luôn có chương mới.
- 29: 1 chương CĐLK, 1 chương CSVD.
- 30: 2 chương CĐLK, 1 chương CSVD.
- 31: 1 chương T4, 1 chương CĐLK.
Dữ liệu trên chỉ để chỉ ra rằng: "Các bạn không tích cực, nên tác giả đang viết truyện này thì đâm ra chán, do đó chuyển sang viết truyện khác"
Tôi đến với văn học thuần túy là do cảm xúc của bản thân. Nó như một con người lưu luyến quê hương xứ sở, nơi mà có những cánh đồng thẳng cánh cò bay, nơi những tán cây rượp bóng giữa những buổi trưa hè, nơi con sông miền trung hiền hòa với bờ cát vàng trải dài theo năm tháng. Âu cũng như một đứa trẻ bé bỏng thích những chùm khuế ngọt, âu cũng như một cánh nhạn lúc hoàng hôn ríu rít tìm về tổ ấm, và cũng như một đứa nhóc nông thôn thích mùi hương của bùn đất, thích chạy theo bắt cua sau lưng những bậc cha chú đang bận bịu gặt lúa. Thậm chí chỉ đơn thuần là việc thích nghe tiếng côn trùng réo vang trong đêm, hay chỉ đơn giản là vui mừng khi được người lớn cho một phần kẹo nhỏ.
Đối với tôi, chỉ có văn học mới có thể gợi lại những mảnh kí ức ngọt ngào đã chìm sâu trong tâm trí. Đó là một người cha khó gần và lầm lì ít nói, và đến khi say khướt, ông lại nói nhiều đến bất tận, ông lại giảng cho chúng tôi nghe cái gọi là lý tưởng, cái gọi là dòng họ. Là người ngoại hiền từ cứ mỗi sáng lại chạy đi nhặt từng trái xoài chín dưới gốc cây mà rửa sạch, đặt lên bàn, rồi mỉm cười đẩy qua cho chúng tôi. Là người bạn thời ấu thơ luôn dịu dàng nói nhỏ: “Cô giáo hy vọng ở cậu rất nhiều đấy!”.
Hay chăng là những kí ức sầu khổ không thể xóa nhòa. Trong đó có người cha biến thành kẻ bạo lực nhằm che giấu đi sự thất bại của chính mình, nhằm trốn tránh đi thực tại tàn khốc. Là một đứa cháu gục khóc khi không thể về nhìn nội lần cuối cùng. Là một đứa con bất hiếu tự trách khi thấy người cha chết trước mặt mình mà không kịp nói lên ba chữ: “Con xin lỗi!”.
Có thể với nhiều người, văn học chỉ là một loại giải trí hay chỉ để giết thời gian. Nhưng với tôi, nó là nơi tôi tìm lại bản tâm sâu thẳm của mình, cái mà tôi giấu đi giữa dòng đời nghiệt ngã. Có thể với nhiều người, họ đến với văn học chỉ do sở thích nhất thời, còn với tôi, nó là gì đó rạo rực và chua xót không nói thành lời.
Tôi thích đọc những áng văn hay, tôi nhíu mày khi xem những bài văn không được tốt, tôi gật gù khi phát hiện một góc mới toanh. Tôi rơi nước mắt khi đọc được những dòng chữ tràn đầy xúc động, tôi giận dữ khi nhận ra mặt trái của cuộc đời, tôi lo lắng và đổ mồ hôi thay cho nhân vật lúc đang ở vào hiểm cảnh, tôi dở khóc dở cười khi đọc đến đoạn hay mà tác giả vẫn chưa viết tiếp. Tất cả, tất cả khiến tôi trở thành tù binh của văn học lúc nào không hay, chúng khiến tôi mê muội và yêu thích không buông tay.
Tôi đến với văn học chính từ những cảm xúc quá đỗi bình thường như vậy.
Dần dần tôi bắt đầu cầm bút. Ý nghĩ ban đầu cũng chỉ là viết ra những điều mình suy nghĩ, viết ra mộng tưởng của chính mình. Song khi những dòng chữ cứ mãi bay lượn cũng chầm chậm làm tôi nhận ra nơi nào đó mới là bản thân mình.
Vâng, giữa dòng đời bon chen, dối trá và đầy trớ trêu, không biết từ lúc nào, tôi cũng đã mang lên năm, ba cái mặt nạ như những người xung quanh. Để rồi, khi kí ức tràn về, tôi cũng không khỏi bật khóc:
- Mình đang làm cái gì?
Còn đâu là một con người luôn nở nụ cười chào đón ngày mới dù cho phía trước là đầy rẫy khó khăn? Còn đâu một chàng trai lãng mạn, lanh chanh với những vần thơ con cóc.
Dẫu cho đó là những vần thơ tự giễu chính mình, oán hận trần thế:
“Tôi là hạt cát vô danh,
Bao nhiêu cay đắng đều dành cho tôi.
Ngẫm thay phận bạc như vôi,
Xót thay nỗi khổ chỉ tôi với mình.”
“Phận đắng cay như năm màu trộn lẫn,
Kiếp sinh viên vẫn cứ phải mì tôm.”
“Ta gục giữa dòng đời đầy sầu khổ,
Nghĩ gian truân mà vẫn mãi gian truân.
Nơi đâu đó vẫn chỉ là cô độc,
Thân phận hèn cứ vẫn mãi vươn lên.”
Giờ ngẫm lại lại thấy trái tim mình rỉ máu. Có thể bản thân đã chọn sai đường.
Vậy nhưng quá khứ là không thể thay đổi, tương lai cũng khó có thể xoay chuyển. Thôi thì tự tìm lại bản thân mình trong những giấc mơ viễn vông không có ngày mai...
Tôi đến với văn học thuần túy là do cảm xúc của bản thân. Nó như một con người lưu luyến quê hương xứ sở, nơi mà có những cánh đồng thẳng cánh cò bay, nơi những tán cây rượp bóng giữa những buổi trưa hè, nơi con sông miền trung hiền hòa với bờ cát vàng trải dài theo năm tháng. Âu cũng như một đứa trẻ bé bỏng thích những chùm khuế ngọt, âu cũng như một cánh nhạn lúc hoàng hôn ríu rít tìm về tổ ấm, và cũng như một đứa nhóc nông thôn thích mùi hương của bùn đất, thích chạy theo bắt cua sau lưng những bậc cha chú đang bận bịu gặt lúa. Thậm chí chỉ đơn thuần là việc thích nghe tiếng côn trùng réo vang trong đêm, hay chỉ đơn giản là vui mừng khi được người lớn cho một phần kẹo nhỏ.
Đối với tôi, chỉ có văn học mới có thể gợi lại những mảnh kí ức ngọt ngào đã chìm sâu trong tâm trí. Đó là một người cha khó gần và lầm lì ít nói, và đến khi say khướt, ông lại nói nhiều đến bất tận, ông lại giảng cho chúng tôi nghe cái gọi là lý tưởng, cái gọi là dòng họ. Là người ngoại hiền từ cứ mỗi sáng lại chạy đi nhặt từng trái xoài chín dưới gốc cây mà rửa sạch, đặt lên bàn, rồi mỉm cười đẩy qua cho chúng tôi. Là người bạn thời ấu thơ luôn dịu dàng nói nhỏ: “Cô giáo hy vọng ở cậu rất nhiều đấy!”.
Hay chăng là những kí ức sầu khổ không thể xóa nhòa. Trong đó có người cha biến thành kẻ bạo lực nhằm che giấu đi sự thất bại của chính mình, nhằm trốn tránh đi thực tại tàn khốc. Là một đứa cháu gục khóc khi không thể về nhìn nội lần cuối cùng. Là một đứa con bất hiếu tự trách khi thấy người cha chết trước mặt mình mà không kịp nói lên ba chữ: “Con xin lỗi!”.
Có thể với nhiều người, văn học chỉ là một loại giải trí hay chỉ để giết thời gian. Nhưng với tôi, nó là nơi tôi tìm lại bản tâm sâu thẳm của mình, cái mà tôi giấu đi giữa dòng đời nghiệt ngã. Có thể với nhiều người, họ đến với văn học chỉ do sở thích nhất thời, còn với tôi, nó là gì đó rạo rực và chua xót không nói thành lời.
Tôi thích đọc những áng văn hay, tôi nhíu mày khi xem những bài văn không được tốt, tôi gật gù khi phát hiện một góc mới toanh. Tôi rơi nước mắt khi đọc được những dòng chữ tràn đầy xúc động, tôi giận dữ khi nhận ra mặt trái của cuộc đời, tôi lo lắng và đổ mồ hôi thay cho nhân vật lúc đang ở vào hiểm cảnh, tôi dở khóc dở cười khi đọc đến đoạn hay mà tác giả vẫn chưa viết tiếp. Tất cả, tất cả khiến tôi trở thành tù binh của văn học lúc nào không hay, chúng khiến tôi mê muội và yêu thích không buông tay.
Tôi đến với văn học chính từ những cảm xúc quá đỗi bình thường như vậy.
Dần dần tôi bắt đầu cầm bút. Ý nghĩ ban đầu cũng chỉ là viết ra những điều mình suy nghĩ, viết ra mộng tưởng của chính mình. Song khi những dòng chữ cứ mãi bay lượn cũng chầm chậm làm tôi nhận ra nơi nào đó mới là bản thân mình.
Vâng, giữa dòng đời bon chen, dối trá và đầy trớ trêu, không biết từ lúc nào, tôi cũng đã mang lên năm, ba cái mặt nạ như những người xung quanh. Để rồi, khi kí ức tràn về, tôi cũng không khỏi bật khóc:
- Mình đang làm cái gì?
Còn đâu là một con người luôn nở nụ cười chào đón ngày mới dù cho phía trước là đầy rẫy khó khăn? Còn đâu một chàng trai lãng mạn, lanh chanh với những vần thơ con cóc.
Dẫu cho đó là những vần thơ tự giễu chính mình, oán hận trần thế:
“Tôi là hạt cát vô danh,
Bao nhiêu cay đắng đều dành cho tôi.
Ngẫm thay phận bạc như vôi,
Xót thay nỗi khổ chỉ tôi với mình.”
“Phận đắng cay như năm màu trộn lẫn,
Kiếp sinh viên vẫn cứ phải mì tôm.”
“Ta gục giữa dòng đời đầy sầu khổ,
Nghĩ gian truân mà vẫn mãi gian truân.
Nơi đâu đó vẫn chỉ là cô độc,
Thân phận hèn cứ vẫn mãi vươn lên.”
Giờ ngẫm lại lại thấy trái tim mình rỉ máu. Có thể bản thân đã chọn sai đường.
Vậy nhưng quá khứ là không thể thay đổi, tương lai cũng khó có thể xoay chuyển. Thôi thì tự tìm lại bản thân mình trong những giấc mơ viễn vông không có ngày mai...
Tôi viết vì chính tôi!
Vậy bác hãy cứ viết đi, viết đến khi nào chính bác mệt mỏi thì nghỉ tay, không việc gì mà phải phân tâm vì những thứ khác cả.