Phượng Vũ Tiêu Dao
Chương 6: Dục Hỏa Trùng Sinh (1)
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: bachanh.wordpress.com
Đau …
Hình như, còn chưa chết.
Rõ ràng chỉ có vết thương ở ngực, do súng đạn tạo thành mà thôi.
Nhưng không biết vì sao, toàn thân ta lại đau đớn.
Phải rồi …
Thuốc nổ đâu rồi …
Nói như vậy …
… là ta còn sống?
Chẳng lẽ kế hoạch thất bại, không nổ banh Tác Hồn, ngược lại, ta còn bị chủ nhân bắt?
Không lo lắng thêm nữa, ta bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Chỉ có quen thuộc hoàn cảnh, mới có thể nhanh chóng phán đoán tình trạng của mình một cách chính xác nhất. Đối với nghề sát thủ mà nói, nghi vấn trong đầu trong quan trọng bằng hoàn cảnh xung quanh. Hừ, cái gọi là bình tĩnh suy nghĩ để đưa ra phán đoán chính xác, đều là lý luận suông. Sát thủ chân chính, chính là nghe theo bản năng mách bảo.
Đây là một căn phòng sa hoa.
Giường, bàn đều được trạm trổ tinh xảo.
Thậm chí, ngay cả tấm thảm lót nền nhìn sơ qua cũng biết là nó rất có giá trị.
Là ai đã cứu ta?
Vì sao ta lại nằm trên mặt đất, mà không phải là nằm trên giường?
Mặc Hồn đâu?
Còn sống, hay đã …
Chẳng lẽ đây là cách trừng phạt mới của Tác Hồn?
Ta cúi đầu, muốn kiểm tra thương thế của mình, nhưng thoáng chốc đã sửng sốt. Quần áo của ta, không ngờ chẳng phải là một bộ áo trắng tinh khiết nữa, mà là một bộ sa y hoa lệ. Hơn nữa, nó được may theo phong cách cổ trang, giống như những bộ đồ cổ trang trên điện ảnh.
Vén ống tay áo lên, mới phát hiện trên cánh tay là từng miếng vết thương nông, sâu khác nhau, lại còn bị tróc da, bong thịt nữa. Không cần nghĩ cũng biết, những chổ bị đau nhức khác chắc hẳn cũng giống như vậy.
Nhưng mà, khiến ta kinh ngạc không phải là những vết thương đó, mà là bàn tay.
Bàn tay này …
Trơn tru, nhẵn nhụi.
Đây không phải là tay của ta.
Chín tuổi ta đã bắt đầu cầm đao, cầm kiếm. Mười ba tuổi xuất sư, bắt đầu đi ám sát … Dạ Đồng nàng … sao lại có bàn tay như vậy?
Chẳng lẽ …
Ta không phải là không còn sức lực để suy nghĩ tiếp. Mà, ta căn bản không tin chuyện vớ vẩn này là thực …
Ta, đã không còn là ta nữa.
Người trong gương có dung nhan xinh đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, có điều sắc khí hơi tái nhợt. Nếu không phải cái nhìn mà ta quen thuộc, thì ta đã tưởng rằng đó là một bức tranh chân dung tuyệt đẹp. Dung mạo tản ra khí chất thanh thuần như sen trắng, đôi mắt vốn ẩn chứa nhu tinh trở thành lạnh lẽo như băng, cái nhìn này mới thuộc về No.12 (danh hiệu của Triển Vũ trong Tác Hồn).
Lạnh lẽo như băng …
Tựa như …
Đó là cái nhìn của một con ác ma ngàn năm …
Bị thời gian cọ rửa, chỉ còn lại khí tức thèm khát máu tươi và giết chóc …
Nó chính là dấu hiệu duy nhất để ta nhận ra mình là ai …
Nhìn khuôn mặt xinh dẹp trong gương, bên tai ta tựa hồ vang lên hai chữ … định mệnh!
Định mệnh? Ta không tin vào định mệnh!
Ta chăm chú nhìn ‘nàng’ trong gương, cười: “Vậy để ta tiêu diệt nó.”
Sống chết của ta … ta sẽ tự phụ trách.
Ta không chấp nhận ai can thiệp vào chuyện của ta.
Ngay cả … ông trời !
“Thật sự không giống, cô với ta khác nhau quá xa.”
‘Nàng’ ở trong gương mở miệng nói chuyện!
“Ta tin định mệnh. Cho nên, ta không muốn ở lại thế gian này…”
“…Nếu cô đã có thể nhập vào cơ thể của ta, thì chính là duyên phận. Khối thân thể đó, ta tặng cho cô.”
Câu trả lời của nàng khiến ta hoảng hốt.
Một hồi lâu, ta mới thản nhiên mở miệng: “Chuyện này không phải do ta cùng cô có thể quản được. Ký lai chi, tắc an chi. Cô, mới là chủ nhân chân chính của thân xác này.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Phượng Vũ Tiêu Dao
Chương 7: Dục Hỏa Trùng Sinh (2)
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: bachanh.wordpress.com
Ta nhẫn nại nhướng mày, yên tĩnh chờ đợi câu trả lời.
“Ta bây giờ mới phát hiện, cái nhìn như vậy, mới xứng với dung mạo này.”
Tựa như thần linh ở chốn địa ngục, vừa tinh thuần lại vừa tà ác, phàm nhân căn bản không thể so sánh.
“Ta gọi là Sở Hân Vũ, nghĩa là cơn gió mới nổi lúc mặt trời mọc, còn cô là Tân Sinh, Triển Vũ, hay là Dạ Đồng ?”
Thật thú vị …
Nàng ấy cư nhiên biết rõ tên của ta.
Sở Hân Vũ, cơn gió mới nổi lúc mặt trời mọc … sẽ chết thay cho ta sao ?
Dạ Đồng … ta sẽ mãi mãi vĩnh biệt cái thân phận này.
“Sở Hân Vũ … có đúng không ?” Một khi đã như vậy, ta cũng chẳng ngại hoán đổi thân phận với nàng ta. Dạ Đồng (con mắt đêm) cũng nên nhìn thấy một chút ánh nắng.
“Cám ơn cô, Hân Vũ, nhớ rõ, cô là Hân Vũ, là lâu chủ Trích Tinh Lâu … Tuy rằng, chức lâu chủ này …”
Bên tai của ta bỗng nhiên im ắng, nàng con chưa nói hết lời đã biến mất, hình ảnh trong gương dần dần biến thành cái bóng phản chiếu của ta.
Dựa vào, ít nhất cũng phải để nàng nói cho hết chứ!
Mà thôi …
Sở Hân Vũ, ta thật muốn xem, ông trời an bài cho ta thân phận này, rốt cuộc là muốn chơi đểu ta như thế nào …
Có người tới !
“Tiểu thư, nô tì có thể tiến vào không ?” Ở ngoài cửa vang lên tiếng nói thanh thúy.
Tiểu thư ? Gọi ta sao ? Trong phòng này không có người nào khác, mà ta ‘hình như’ là lâu chủ Trích Tinh Lầu, vậy tiểu thư mà nàng gọi không nghi ngờ gì chính là ta.
“Vào đi.” Tiếng nói của ta đột nhiên biến thành nhỏ nhẹ … ta khẽ nhíu mày, thầm cảm thấy khó chịu. Việc này, có phải là minh chứng cho việc Sở Hân Vũ đã hoàn toàn biến mất, mà ta, đã thay thế nàng ấy ?
“Dạ !”
Bước vào là một cô gái có khuôn mặt thanh tú. Trên người khoát một bộ sa y màu vàng nhạt, sáng ngời y như ánh mặt trời ban ngày.
“Tiểu thư, người sao lại ngồi ở đó ? Sẽ bị cảm lạnh mất !” Nàng vội vàng đặt mâm xuống, chạy tới đỡ ta lên giường: “Nếu mà người lại ngất xỉu lần nữa, thì Vân Nhi nhất định sẽ rất lo lắng đấy !”
Vân Nhi ? Đó là tên của nàng ấy ?
“Lần này ta hôn mê bao lâu ?”
Nếu nàng ấy đã dùng từ “lại” thì đây không phải là lần đầu tiên ‘ta’ ngất xỉu.
“Hai ngài … hình như nhiều hơn vài canh giờ.” Vân Nhi nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi: “Mọi người đều rất lo lắng cho tiểu thư.”
“Có thật là như vậy không ? Ta hôn mê, còn có người quan tâm lo lắng sao ?” Nếu thật sự có người quan tâm tới nàng, thì Sở Hân Vũ đã không buông xuôi tính mạng của mình rồi.
“Tất nhiên ! Nô tì, Huyền Thanh, An Liên, còn có cả Minh thiếu gia. Tiểu thư đường đường là Trích Tinh lâu chủ, nếu xảy ra chuyện không may, không chỉ trên dưới Trích Tinh Lâu, mà toàn bộ giang hồ đều sẽ đại loạn!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Phượng Vũ Tiêu Dao
Chương 8: Dục Hỏa Trùng Sinh (3)
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: bachanh.wordpress.com
Giang hồ ? Trích Tinh lâu là tổ chức trong chốn giang hồ. Nhưng khối thân thể này chỉ là một tiểu thơ yếu đuối mà thôi. Sao lại có thể làm thủ lĩnh của cả một bang phái được chứ?
“Vậy thì … sao không có người nào đến thăm ta ?”
“Nô tì chỉ phụ trách đưa thuốc đến, mọi người còn chưa biết tiểu thư đã tỉnh rồi !” Vân Nhi vỗ vỗ sau ót : “Thật là, nô tì đã quên chuyện chính sự, tiểu thư mau uống thuốc nào ! Thầy thuốc nói thuốc này phải uống lúc nóng mới có hiệu quả ấy !” Nói xong, nàng liền gấp rút đem cái mâm bưng tới trước mặt ta.
Cái gọi là thuốc, thực ra là một chén nước màu nâu nhạt, tản ra vị đăng đắng của thuốc Đông y. Ta cầm chén thuốc lên, sau đó đưa lên miệng (chưa uống nha), liếc mắt một cái, ta đã nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Vân Nhi. Sau đó, ta trở tay, đẩy chén thuốc này tới trước mặt của Vân Nhi.
“Tiểu thư, người …”
“Tiểu thử hả , hừ …” Ta quăng chén thuốc xuống sàn. “Là ai sai khiến ngươi mưu hại ta?”
Chẳng qua chỉ là một vị thuốc độc trong Đông y mà thôi, muốn ta chết ư? Hừ, bằng vào một ả nha hoàn mà cũng hại ta chết? Xem thường Dạ Đồng ta hả ?!
“Tiểu thư đã đổ oan cho Vân Nhi !” Nàng nhẹ nhàng phủi vết bẩn vướng trên quần áo, đột nhiên ánh mắt chợt đổi — ngay sao đó, ánh mắt của nàng lạnh lẽo, cầm một thanh chủy thủ đâm vào ta . “Vân Nhi chỉ muốn tiễn tiểu thư về địa ngục thôi mà !”
Khá lắm … còn muốn đì ta xuống địa ngục !
Ta cười lạnh một tiếng, thuận thế nắm chặt bàn tay đang cầm chủy thủ của nàng ta, còn tay kia thừa dịp trong lúc rối loạn mà đoạt lấy con dao, kề sát lên cổ của Vân Nhi. “Vân Nhi, ta cùng ngươi có thù oán gì, sao ngươi lại hại ta?”
Mọi động tác điều diễn ra rất nhanh, Vân Nhi ngơ ngác một hồi, mới nhìn ta nói: “Cô … cô sao lại … cô không phải là không có võ công hay sao … sao cô lại biết …”
“Vân Nhi, chỉ tại ngươi sơ suất mà thôi.”
Ta dùng lực đè con dao, hài lòng nhìn vết máu tươi đang chảy ra từ cổ của Vân Nhi.
“Lúc vào, cô đã hỏi ‘nô tì vào được không’ … có nhớ chứ ?! Hừ, còn không rõ ta đang hôn mê hay tỉnh táo mà đã hỏi, như thế chứng minh rằng …”
Điều đó chứng minh rằng nàng ấy có võ công … nếu không có võ công, thì sao thám thính được động tĩnh bên trong chứ ?
“Vả lại, cô còn chưa hỏi xem tại sao ta tỉnh lại, đã hối ta uống thuốc?”
Điều này chứng minh rằng, nàng ấy muốn ta uống hết chén thuốc này để dễ dàng hành động.
“Nhìn thấy ta ngồi dưới sàn, nhưng lại không muốn hỏi nguyên nhân tại sao?”
Trừ phi, nàng ấy đã biết rõ nguyên nhân.
“Giả vờ lo lắng thân thể của ta, nhưng lại thờ ơ trước những vết thương trên người ta, ngay cả xem qua cũng không thèm liếc mắt một cái.”
Trừ phi, nàng ấy căn bản không thèm để ý tới.
Thân thể của Vân Nhi run lên kịch liệt, lập tức im bặt.
“Xem ra … ta đã quá xem nhẹ cô rồi … Sở Hân Vũ.”
Phượng Vũ Tiêu Dao
Chương 9: Dục Hỏa Trùng Sinh (4)
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: bachanh.wordpress.com
Ta dời thanh chủy thủ ra khỏi cổ của nàng.
“Muốn giết thì cô cứ giết!”
“Ta sẽ dạy cho cô biết một điều … một khi thất bại, bị người khác bắt lại. Cái câu nói ‘muốn giết cứ giết’ ấy, sẽ khiến cho đối phương càng thêm thích thú khi hành hạ cô.”
… Phương pháp tốt nhất là — cái gì cũng không nói …
“Cô …”
Nhìn ánh mang phẫn hận của cô nàng, ta rất vui vẻ.
“Ta không phải Sở Hân Vũ … Vân Nhi của ta ạ.”
“Cô đừng hòng gạt ta! Nếu cô muốn giữ mạng cũng …”
“Ngươi cảm thấy bây giờ ta cần phải giữ mạng sao … là ai đã sai cô ?”
Ta cười, đè bẹp ý đồ phản kích của cô ta. Khối thân thể này vốn không phải thuộc về ta … ta chỉ là … mượn xác hoàn hồn … là mượn xác hoàn hồn … nếu nói ra, không biết cô ta có tin hay không nữa.
Rõ ràng, ánh mắt của nàng ta đã dao động.
“Làm một vụ giao dịch, được không? Ngươi giúp ta một việc, sau khi hoàn thành, ta liền đem khối thân thể này cùng quyền xử trí Trích Tinh Lâu cho người, đồng ý không?”
Vân Nhi trầm mặc.
“Ngươi tình rồi à, Vũ?”
Một tiếng nói xa lạ xông tới.
“Rất có tinh thần, xem ra, thương thế của ngươi không nặng. Lần sau nhớ cẩn thận thêm một chút.”
“Minh thiếu gia.”
Vân Nhi lui ra phía sau, cúi đầu hành lễ với người này, cố gắng che dấu vết thương trên cổ.
Phản ứng không tồi !
Minh thiếu gia ? Là người quen của Sở Hân Vũ sao ?
Ta lặng lẽ giấu thanh chủy thủ, đánh giá người mới tới.
Người này anh khí phi phàm, thân thể tản ra hơi thở lạnh lẽo như băng, còn ẩn ẩn sát khí mà ta phi thường quen thuộc. Xem ra, hắn là một nhân vật không dễ chọc.
Chắc là người quen của Sở Hân Vũ, ta còn đang buồn tủi không biết nên làm ra sao, thì một tiếng nói nho nhỏ truyền vào tai ta.
“Minh.”
Xem ra, Vân Nhi rốt cuộc đã kết minh với ta.
Ta cẩn thận thu liễm sát khí, học theo bộ dáng ôn nhu của Sở Hân Vũ, bày ra một bộ dáng không hề phòng bị, chạy tới ôm hắn: “Em rất cảm kích, Minh.”
“Cút ngay!”
Lúc mà ta chạm vào hắn, hắn giơ tay tát vào mặt của ta!
Ba — xuất phát từ bản năng, ta nhanh chóng trở người tránh né, đồng thời tay trái nắm chặt lấy tay của hắn. Phải kiềm nén dữ lắm, ta mới khống chế được hành động đem dao dí sát vào cổ hắn … haìz, thật khổ nha.
Phượng Vũ Tiêu Dao
Chương 10-11: Dục Hỏa Trùng Sinh (5-6)
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: bachanh.wordpress.com
Giọng nói âm lãnh, bầu không khí từ từ đầy rẫy sát ý. Muốn giết ta sao ?
Bản năng của một sát thủ khiến cho cả người ta căng thẳng, hết sức đề phòng.
Bỗng nhiên, một bóng đen lóe lên. Ta không dám chậm trễ, xoay người đánh úp về bóng người đó. Nhưng, vài giây sau đó, ta liền vội vã thay đổi phương hướng, chém ngang về phía bên trái ! Đương đông kích tây sao, muốn thì ta sẽ chiều.
Bay lên, đá chân.
Ai ngờ, chân vừa mới chạm tới người nọ, trên thân thể của ta truyền tới cơn đau nhức làm cho mất đà, cũng đồng thời mất đi vị trí công kích tốt nhất.
Với những vết thương đó trên người, làm sao chịu nổi biên độ của động tác khi nãy!
Ngay khi ta ngã xuống thì có một người đã chạy tới đỡ ta — nhưng lại chẳng phải là tên Minh kia !
Quả nhiên, vào lúc nguy hiểm nhất thì sẽ xuất hiện tình cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Quy luật này đúng là kim cổ đều có. Nhưng … ta cũng được xem là mĩ nhân sao? Ta cười tự giễu, chủy thủ nhanh chóng quơ về phía kẻ đã đỡ ta. Ta chưa bao giờ xem mình là mĩ nhân, thậm chí không phải là con gái, nên tất nhiên sẽ không có thói quen chịu ân của kẻ khác. Thói quen của ta chính là, không cho bất luận kẻ nào chạm vào ta, trừ phi kẻ đó là người chết.
“Ôm người đẹp trong lòng cũng chẳng mấy thú vị.” Hắn dễ dàng ngăn chặn thanh chủy thủ của ta. “Ta nói, Minh Phi nhà ngươi thật không phải, người đẹp như thế, sao lại có thể ngược đãi như vậy, thật khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.”
“Mi là ai, dám cả gan đột nhập vào Trích Tinh Lâu !” Minh Phi dùng sức nắm chặt chuôi kiếm bên hông. “Dám cả gan cưỡng ép lâu chủ của chúng ta.”
Tuy nói như thế, nhưng hắn không có nửa phần ý muốn động thủ. Xem ra, thế lực ở Trích Tinh Lâu của hắn đã vững chắc rồi, nên không cần tới con rối là ta nữa, vì thế hắn không chút hoang mang. Có lẽ, bây giờ hắn chỉ muốn vị lâu chủ như ta chết càng sớm càng tốt mà thôi.
“Ta hả ?” Người nọ thả ta xuống, cánh tay ôm eo của ta. “Ta là — hái … hoa … tặc !” Dứt lời, hắn còn dưa mũi tới sau ót của ta mà ngửi ngửi.
Hái hoa tặc !?
Ta rốt cuộc cũng nhìn rõ vị ‘thái hoa tặc’ này mặt mũi ra sao rồi …
Rất … rất … rất xinh đẹp.
Đó là ấn tượng đầu tiên của ta. Khuôn mặt của hắn hoàn mỹ không chút tì vết, da thịt trắng nõn, quần áo lụa là càng khiến hắn thêm phần đẹp mắt.
Lúc hắn nói, đôi mắt phượng híp lại, bên miệng nở ra nụ cười, trông rất thản nhiên, lại thêm mấy phần cảm giác hồn nhiên.
Người đi vậy … sao lại là đạo tặc hái hoa ?
(Bạch Anh: mình tình nguyện cho anh cưỡm đi nè … *mê trai*)
“Đã sớm nghe danh lâu chủ Trích Tinh Lâu là một tuyệt sắc giai nhân bị cầm tù, không bằng hôm nay cô hãy đi theo ta phiêu lãng chân trời, được không?” Hắn cười tủm tỉm, nâng cằm của ta: “Cô xem, Minh Phi không có mấy phần muốn giữ cô ở lại, phải không nà ?”