|
|
16-07-2008, 04:44 PM
|
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát của những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Hồi 16
Phiêu Lưu
PhÆ°Æ¡ng Sách cứ thấy Ä‘Æ°á»ng là đi chứ không định Ä‘i đâu hết, Ä‘i cho đến lúc chiá»u tối má»›i được hÆ¡n năm chục dặm. TrÆ°á»›c kia công lá»±c chÆ°a mất, chà ng chỉ Ä‘i ná»a tiếng đồng hồ là có thể Ä‘i được bốn năm chục dặm Ä‘Æ°á»ng rồi, nhÆ°ng bây giá» chà ng đã má»i mệt bụng lại đói ran, chà ng vá»™i lấy viên thuốc “Hóa Cô ÄÆ¡n†ra uống má»™t viên cho đỡ đói. Chà ng cảm thấy đằng trÆ°á»›c hình nhÆ° có má»™t ngôi miếu đổ, liá»n định Ä‘i tá»›i đó nghỉ tạm má»™t đêm.
Ngôi miếu nà y đã đổ nát tiêu Ä‘iá»u, nhÆ°ng chà ng không còn tâm trà gì ngắm nhìn, liá»n bÆ°á»›c chân qua cá»a Ä‘i và o bên trong, thấy trong đó tối om nhÆ° má»±c, nóc nhà cÅ©ng có nhiá»u chá»— thủng và lại còn có rất nhiá»u mạng nhện chằng chịt, chà ng trợn to đôi mắt lên nhìn mà cÅ©ng không sao trông thấy rõ má»™t váºt gì cả. Chà ng quá má»i mệt loạng choạng Ä‘i đến chân tÆ°á»ng, rồi không sao chịu Ä‘á»±ng nổi nữa, liá»n ngã ngồi phịch xuống.
Chà ng cảm thấy nhÆ° là ngồi và o má»™t cái bị bông rồi bị bắn tung ngÆ°á»i lên đồng thá»i chà ng lại nghe thấy có tiếng rú lên.
Rồi cảm thấy ngÆ°á»i bị đẩy mạnh và thấy má»™t cái bóng Ä‘en hốt hoảng chạy thẳng ra phÃa cá»a miếu. Lúc ấy chà ng má»›i biết vừa rồi mình đã ngồi lên bụng ngÆ°á»i ná», nên ngÆ°á»i đó má»›i tưởng mình là ma nhÆ° thế.
Chà ng rất tức cÆ°á»i, nhÆ°ng không sao lên tiếng biện bạch được, chỉ thấy chân tay má»m nhÅ©n, rồi ngã ngồi xuống đất.
Má»™t lát sau chà ng trông thấy ngoà i cá»a miếu có má»™t cái đầu lâu thò và o, nhìn Ä‘i nhìn lại má»™t hồi, rồi lại thá» thách gá»i luôn mấy tiếng nữa.
PhÆ°Æ¡ng Sách không cá» Ä‘á»™ng gì hết, cứ nhìn qua cái khe để xem ngÆ°á»i ná» là m gì.
NgÆ°á»i ná» có vẻ táo bạo hÆ¡n má»™t chút, từ từ bÆ°á»›c qua cá»a tiến và o bên trong. Y đã trông thấy rõ ngÆ°á»i nằm trên mặt đất là ngÆ°á»i chứ không phải là ma, y liá»n thở hắt má»™t tiếng, rồi ưỡn ngá»±c lá»›n tiếng quát bảo:
- Tên khốn nạn nà o ở đâu tá»›i lại dám dá»a nạt ta Ha Máºt Ca nà y nhÆ° thế ?
Tiếng của y tuy không to và y vẫn không dám tiến đến gần Phương Sách.
Thấy đối phÆ°Æ¡ng nói nhÆ° váºy, bắt buá»™c PhÆ°Æ¡ng Sách phải lên tiếng:
- Tiểu đệ đến đây ngủ ngá», không ngá» lại va đụng phải nhân huynh ...
NgÆ°á»i ná» nghe thấy nói biết đối phÆ°Æ¡ng không phải là nhân váºt hung ác gì, liá»n tá»›i gần xách cổ PhÆ°Æ¡ng Sách lôi ra ngoà i cá»a miếu, mồm thì mắng chá»i:
- NgÆ°Æ¡i ngu xuẩn mù quáng, không nghe thấy ai nói đến cái tên lão tá» Ha Máºt Ca nà y sao ? Ha Máºt Ca ta có phải là tay vừa đâu ? Äi ! Cút mau !
Y vừa đá Ä‘Ãt PhÆ°Æ¡ng Sách má»™t cái, thì y bá»—ng kêu “ủa†má»™t tiếng và vá»™i kéo PhÆ°Æ¡ng Sách ra bên ngoà i miếu. NhỠánh sáng sao, y chăm chú nhìn kỹ chà ng má»™t hồi rồi nói tiếp:
- Trông lão ca là một đấng nhân tà i, chắc thể nà o cũng là con của một viên ngoại nà o, thiếu gia của nha môn nà o tức khà mà chạy ra đây phải không ?
PhÆ°Æ¡ng Sách nhìn ngÆ°á»i đó, thấy y chỉ cao không đầy ba thÆ°á»›c vừa béo vừa lùn, từ đầu chà chân tròn trùng trục nhÆ° má»™t trái cầu, tuổi trạc ba mÆ°Æ¡i mặc dầu những thịt, hai mắt vừa nhá» vừa ti hà và mÅ©i tẹt, nên trông mặt y nhÆ° chỉ có ba Ä‘iểm thôi, mồm thì há to, đôi tai vừa má»ng vừa lá»›n. Nói trắng ra trông y không khác gì má»™t con heo máºp rất tức cÆ°á»i.
Lúc nà y PhÆ°Æ¡ng Sách còn tâm trà gì mà cÆ°á»i được nữa, chà ng liá»n nói thá»±c:
- Tại hạ bị ngÆ°á»i mÆ°u hại nên má»›i lÆ°u lạc tá»›i nÆ¡i đây !
Ha Máºt Ca bá»—ng nhảy bắn ngÆ°á»i lên nắm vai PhÆ°Æ¡ng Sách rung Ä‘á»™ng má»™t hồi rồi vá»™i há»i:
- Lão ca nói đi ? Ai hại lão ca thế ?
PhÆ°Æ¡ng Sách gượng cÆ°á»i lắc đầu đáp:
- Võ công của chúng cao siêu lắm ...
Không đợi chá» chà ng nói dứt, Ha Máºt Ca đã trợn tròn đôi mắt nho nhá» lên và đỡ lá»i:
- Lão ca khinh thÆ°á»ng Ha Máºt Ca nà y phải không ? Lão ca thá» xem ...
Y vừa nói vừa vÃt má»™t cà nh cây to bằng miệng bát ở cạnh đó dùng sức kéo mạnh má»™t cái, thân cây đã gãy ngay ra là m đôi, cà nh lá đã rụng cả xuống đầu và ngÆ°á»i của PhÆ°Æ¡ng Sách nhÆ° mÆ°a.
Ha Máºt Ca rất đắc chà há»i tiếp:
- Cổ của kẻ mưu hại lão ca cứng bằng thân cây nà y không ?
PhÆ°Æ¡ng Sách thấy đối phÆ°Æ¡ng có chút hÆ¡i sức, tay không giống ngÆ°á»i biết võ nhÆ°ng lòng rất lÆ°Æ¡ng thiện, chà ng bèn kể qua loa câu chuyện của mình cho Ha Máºt Ca nghe.
Ha Máºt Ca nghe khóc sÆ°á»›t mÆ°á»›t và đỡ lá»i:
- Lão đệ Ä‘au khổ thá»±c ! Má»— Ha Máºt Ca nà y không cần biết y là tam lão hay tam tiên, Hắc Bà o Vô ThÆ°á»ng hay là Lam Bà o Quái, thể nà o cÅ©ng có má»™t ngà y má»— phải kiếm chúng thanh toán há»™ lão đệ.
Hai ngÆ°á»i há»i tên nhau, Ha Máºt Ca chỉ biết tên mình là Ha Máºt Ca thôi, chứ không có tên há» gì cả. Y coi PhÆ°Æ¡ng Sách nhÆ° là má»™t ngÆ°á»i bạn cố tri má»›i gặp lại nhau, rất ân cần săn sóc, y liá»n Ä‘i lấy má»™t bó rÆ¡m đến cho PhÆ°Æ¡ng Sách nằm, còn y thì ngồi ở góc tÆ°á»ng ngủ gáºt. Y bá»—ng thở dà i và nói:
- Nghe Phương lão đệ nói, thực số của hai anh em chúng ta sui sẻo lắm ! Nếu võ công của lão đệ chưa xuất, thì phen nà y chúng ta thể nà o cũng kiếm được một món rất lớn !
PhÆ°Æ¡ng Sách Ä‘ang nghÄ© là m thế nà o tìm được danh y chữa cho mình khá»i bị khà huyết đảo ngược, chà ng nghe thấy Máºt Ca nói nhÆ° váºy, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, liá»n lên tiếng há»i:
- Äó là món tiá»n tà i gì thế ?
Ha Máºt Ca rất phấn trấn đáp:
- Hai ngà y hôm nay má»— nghe ngÆ°á»i ta nói ở huyện Linh Lăng có má»™t cái đảo gá»i là Bình Châu đảo, trên đảo có má»™t tảng đá rất quái dị trông nhÆ° má»™t đám mây ngÅ© sắc lÆ¡ lá»ng chỉ có lúc mặt trăng lên tá»›i đỉnh đầu là má»›i thấy nó xuất hiện thôi. Nghe nói tên hòn đá ấy là cái gì Bạch Thạch Vân Mẫu ....
PhÆ°Æ¡ng Sách bá»—ng nhảy bắn ngÆ°á»i lên há»i tiếp:
- Lão ... lão ca nói gì thế ?
Thấy chà ng sá»ng sốt nhÆ° váºy, Ha Máºt Ca cÅ©ng phải giáºt mình đến thót má»™t cái, rồi y thủng thẳng đáp:
- Mỗ nói không sai, trông bỠngoà i lão đệ thực là một đấng nhân tà i hiếm có, cái gì cũng tốt cả, chỉ phải một nỗi là hay hoảng hốt thôi, không khác con ma ...
Y vừa nói tới đó đã thất kinh la lớn:
- Có ma thực, mẹ tôi ơi ...
Vừa kêu y vừa quay ngÆ°á»i chạy ngay.
PhÆ°Æ¡ng Sách ngạc nhiên, nhÆ°ng chà ng đã trông thấy trong xó tÆ°á»ng có má»™t đôi mắt xanh biếc Ä‘ang nhìn thẳng vá» phÃa mình thá»±c. Äồng thá»i trong miếu lại có má»™t luồng gió lạnh thổi tá»›i và văng vẳng còn có tiếng kêu “rÃu rÃt†vá»ng tá»›i nữa. Trong má»™t ngôi miếu đổ nát hoang vu mà có cảnh tượng vá»›i tiếng kêu ấy, ai trông thấy mà chả kinh hoảng.
Dù PhÆ°Æ¡ng Sách là ngÆ°á»i rất táo bạo, nhÆ°ng lúc nà y chà ng đã mất hết võ công rồi, tay trói không nổi con gà , thì gặp phải má»™t tên ăn trá»™m thÆ°á»ng chà ng cÅ©ng không sao địch nổi, nên trong lòng rất kinh hoảng. Tuy váºy, chà ng vẫn ngồi yên xem đối phÆ°Æ¡ng là m cái gì ?
Ha Máºt Ca ở bên ngoà i cuống cả lên, kêu gá»i luôn mồm:
- Lão đệ, mau ra đây ...
Bá»—ng có tiếng kêu “vù†nổi lên, má»™t luồng kình phong mạnh khôn tả phì ra, chà ng mang máng trông thấy bà n thỠở bên trong cÅ©ng bị vỡ tan tà nh, cát bụi bay mù mịt, chà ng vá»™i nhắm nghiá»n hai mắt, Ä‘ang định đứng dáºy, liá»n thấy đôi mắt xanh vá»›i má»™t cái bóng Ä‘en lù lù ở chồ góc tÆ°á»ng đã từ từ Ä‘i tá»›i.
PhÆ°Æ¡ng Sách bá»—ng cảm thấy tay của mình bị đối phÆ°Æ¡ng túm chặt và lôi ra ngoà i cá»a. Chà ng định thần nhìn kỹ má»›i hay ngÆ°á»i lôi kéo mình là Ha Máºt Ca. Y mặt tái mét, chân tay run lẩy bẩy, lôi PhÆ°Æ¡ng Sách lên Ä‘ang định Ä‘Ã o tẩu, mồm thì la lá»›n:
- Trá»i Æ¡i, lão đệ có thấy yêu quái không ?
Y vừa nói tá»›i đó đã nghe thấy phÃa sau có tiếng rống thá»±c lá»›n nhÆ° long trá»i lở đất váºy, hai ngÆ°á»i Ä‘á»u quay đầu lại nhìn, má»›i hay đó là má»™t con quái váºt đồ sá»™, không giống gấu mà cÅ©ng không giống Ä‘Æ°á»i Æ°Æ¡i, cao hÆ¡n hai trượng, mình má»c đầy lông Ä‘en nhánh và cứng nhÆ° lông nhÃm, hai mắt vừa to vừa có ánh sáng xanh chiếu ra, mồm vừa to vừa Ä‘á» nhÆ° máu, Ä‘ang nhảy lại vồ hai ngÆ°á»i.
Ha Máºt Ca chỉ kêu được má»™t tiếng:
- Mẹ tôi ơi ...
Hai chân của y đã má»m nhÅ©n không sao chạy được nữa, ngã ngồi phịch xuống đất ngay.
Dù sao PhÆ°Æ¡ng Sách vẫn là ngÆ°á»i biết võ, nên lâm nguy mà không rối loạn, chà ng vá»™i lăn luôn mấy vòng và lôi kéo cả Ha Máºt Ca lăn theo mình. Chà ng đã giở hết hÆ¡i sức má»›i lăn Ä‘i được sáu bảy bÆ°á»›c xa.
“Bá»™p†má»™t tiếng tháºt lá»›n, quái váºt ấy đã vồ hụt, nhÆ°ng chân há»™ pháp của nó đã bÆ°á»›c tá»›i cạnh hai ngÆ°á»i rồi. Nó lại cúi đầu định chá»™p lần nữa.
PhÆ°Æ¡ng Sách vá»™i ôm lấy Ha Máºt Ca lăn luôn mấy vòng nữa, tay của quái váºt vừa cà o sÆ°á»›t qua lÆ°ng của hai ngÆ°á»i, chỉ cách ba phân thôi, hai ngÆ°á»i đã bị nó chá»™p trúng rồi. Nên cả hai Ä‘á»u kinh hoảng đến toát mồ hôi lạnh ra.
Quái váºt tuy đồ sá»™ nhÆ°ng chuyển Ä‘á»™ng rất nhanh, PhÆ°Æ¡ng Sách chÆ°a kịp đứng dáºy thì quái váºt đã quay trở lại giÆ¡ hai tay lên định chá»™p hai ngÆ°á»i rồi.
Phương Sách thấy thế, thất kinh và kêu thầm:
“Phen nà y chúng ta chết mất thôi. Dù ta lăn nhanh nhÆ° thế nà o cÅ©ng không thể nà o thoát khá»i bà n tay Ä‘á»™c của nó đâu.†Äang lúc nguy hiểm thì bá»—ng có giá»ng nói lanh lảnh quát bảo:
- Lão Hắc, không được dá»a ngÆ°á»i nhÆ° thế !
Lạ tháºt ! Con quái váºt hung ác và đồ sá»™ nhÆ° váºy, vừa nghe thấy tiếng quát bảo ấy đã vá»™i nhảy sang má»™t bên và nằm phục xuống ngay.
PhÆ°Æ¡ng Sách vừa toát mồ hôi lạnh ra, kinh hoảng đến mất hết hồn vÃa, nhÆ°ng nghe thấy tiếng quát xong thì không thấy con quái váºt nhảy lại vồ mình nữa. Chà ng định thần nhìn kỹ, liá»n kinh ngạc vô cùng. Chà ng không ngá» má»™t con quái váºt hung ác và đồ sá»™ nhÆ° thế lại chịu khuất phục má»™t thiếu nữ đẹp nhÆ° tiên váºy. Chà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn thiếu nữ ấy, thấy rất xinh đẹp, tuổi trạc đôi mÆ°Æ¡i, mặt tÆ°Æ¡i nhÆ° hoa nở, mặc áo võ trang mà u Ä‘á», thân hình rất nẩy nở và rất khêu gợi, khiến ai trông thấy cÅ©ng không sao cầm lòng được. NhÆ°ng cái đẹp của nà ng có ẩn hiện sá»± lãng mạn bên trong.
Thoạt tiên nà ng có vẻ thÆ°Æ¡ng tiếc PhÆ°Æ¡ng Sách, nhÆ°ng khi nà ng nhìn kỹ đã kêu “ủa†má»™t tiếng liá»n. Thì ra đẹp trai và anh tuấn của PhÆ°Æ¡ng Sách đã là m cho nà ng ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn hoà i.
PhÆ°Æ¡ng Sách vá»™i đứng dáºy vái chà o thiếu nữ ấy, và cám Æ¡n rằng:
- Tại hạ xin đa tạ cô nương đã cứu tại hạ thoát chết.
Thiếu nữ đó Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn chà ng má»™t cái, mồm lá»™ má»™t nụ cÆ°á»i rất mê hồn, rồi ưỡn ẹo Ä‘i tá»›i cạnh chà ng, Ä‘Æ°a mắt ngắm nhìn chà ng má»™t hồi.
PhÆ°Æ¡ng Sách thấy nà ng ta nhìn mình nhÆ° váºy, ngượng vô cùng, nhÆ°ng vì nà ng là ân nhân đã cứu mình thoát chết nên chà ng không tiện nổi khùng vá»›i nà ng ta, chỉ lui bÆ°á»›c và nói tiếp:
- Xin cô nÆ°Æ¡ng cho biết quý danh là gì để sau nà y tại hạ biết mà đá»n Æ¡n ?
Thiếu nữ cÆ°á»i khanh khách đáp:
- ThÆ° sinh tháºt là hủ hóa. Tiếc thay chÆ°a luyện qua võ công bao giá». Bổn cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng xin thỉnh giáo đại danh, tại sao chà ng lại chạy tá»›i đây nhÆ° thế ?
PhÆ°Æ¡ng Sách báo danh cho nà ng xong, nhÆ°ng nói dối là đi tìm bà con qua đây, vì đêm khuya má»›i phải và o tạm ngôi miếu đổ nà y ngủ đêm, còn chuyện chà ng bị mÆ°u hại nhÆ° thế nà o, thì chà ng không nói cho nà ng ta hay, vì chà ng cảm thấy nà ng ta không phải là ngÆ°á»i đứng đắn.
Thiếu nữ lại nói tiếp:
- NgÆ°á»i ta gá»i tôi là Hắc La Sát.
PhÆ°Æ¡ng Sách nghe nói giáºt mình kinh hãi thầm, vì chà ng nghe Huyá»n Cốc Dị Tú nói qua, Hắc La Sát tuổi đã ngoà i bảy mÆ°Æ¡i, là ngÆ°á»i rất ác Ä‘á»™c và rất dâm đãng, nên má»›i được ngÆ°á»i ta ban cho cái tên nhÆ° thế. NhÆ°ng tại sao Hắc La Sát nà y lại tuổi trẻ nhÆ° váºy ?
Hắc La Sát nhìn chà ng má»™t cách rất tình tứ, vừa cÆ°á»i vừa há»i tiếp:
- Có phải Phương công tỠthấy tôi quá trẻ, không giống Hắc La Sát phải không ?
- Tại hạ có nghÄ© nhÆ° thế tháºt.
- Äây, công tá» xem.
Nà ng vừa nói vừa giÆ¡ hai chân lên cho chà ng xem, rồi lại giÆ¡ hai bà n tay cho chà ng xem nốt. Lạ tháºt ! NgÆ°á»i nà ng trắng nhÆ° ngá»c ngà , và xinh đẹp nhÆ° váºy, riêng chỉ có hai tay hai chân là đen nhánh nhÆ° má»±c, mồm nà ng vẫn nói tiếp:
- Còn trái tim của tôi có đen hay không thì công tỠkhó mà trông thấy rõ được !
Nói xong nà ng lÆ°á»m PhÆ°Æ¡ng Sách má»™t cách rất tình tứ và dõng dạc nói tiếp:
- Nếu công tỠmuốn xem thì tôi cũng vui lòng để cho công tỠxem.
PhÆ°Æ¡ng Sách thấy nà ng ta nói nhÆ° váºy liá»n lẩm bẩm nói tiếp:
- Nghe ngÆ°á»i ta nói Hắc La Sát tuổi đã ngoà i bảy mÆ°Æ¡i.
- Công tỠtưởng tôi là ai ?
- Tại hạ không biết, nên Ä‘ang muốn há»i cô nÆ°Æ¡ng Ä‘iá»u nà y ?
- Chả lẽ Hắc La Sát tuổi đã ngoà i bảy mươi có liên can gì tới công tỠchăng ?
- Không !
- Thế công tỠcó gặp Hắc La Sát bao giỠchưa ?
- ChÆ°a !
- Công tỠcó biết võ công của Hắc La Sát như thế nà o không ?
- Lần nà o thế ?
- Lần cuối cùng !
- Nà ng ta ... đã chết rồi ư ?
- Chết rồi ! Bị ngÆ°á»i ta giết chết ! Và bị ngÆ°á»i ta dùng Hắc Tinh Chưởng, chÃnh môn võ công Ä‘á»™c đáo của nà ng giết chết !
- Ủa !
PhÆ°Æ¡ng Sách nghe thấy nà ng ta nói nhÆ° thế có vẻ kinh ngạc và nghi ngá», vì ân sÆ° của chà ng đã nói, và o hồi bốn mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c sÆ° phụ của chà ng đã dùng “Lưỡng Nghi CÆ°Æ¡ng KhÆđấu luôn ba chưởng vá»›i Hắc Tinh Chưởng Lá»±c của Hắc La Sát, hai ngÆ°á»i không ai hÆ¡n ai cả. TrÆ°á»›c khi đấu, sÆ° phụ của chà ng đã hứa rồi, nếu tấn công luôn ba chưởng mà không đánh được nà ng ta té ngã, thì không can thiệp đến việc của nà ng ta nữa. Vì thế sÆ° phụ của chà ng má»›i bá» Ä‘i ngay.
PhÆ°Æ¡ng Sách lại há»i tiếp:
- Chắc võ công của ngÆ°á»i đó cao siêu lắm phải không ?
Hắc La Sát cÆ°á»i vẻ thần bà và há»i lại:
- Công tỠđã Ä‘oán ra được ngÆ°á»i đó là ai chÆ°a ?
- Có phải là một vị võ lâm trưởng gia tuổi tác rất cao đấy không ?
- Không ! NgÆ°á»i đó là bổn cô nÆ°Æ¡ng.
PhÆ°Æ¡ng Sách nghe nói giáºt mình kinh hãi, lui vá» phÃa sau mấy bÆ°á»›c, chà ng không ngá» thiếu nữ Ä‘ang ở trÆ°á»›c mặt mình đây lại có công lá»±c cao siêu nhÆ° thế được.
Hắc La Sát cũng lộ vẻ ngạc nhiên lui sang một bên ngắm nhìn lại Phương Sách.
Tuy võ công của chà ng đã bị phế hết, nhÆ°ng ngÆ°á»i biết võ nhất cá»a nhất Ä‘á»™ng và thái Ä‘á»™ nhÆ° thế nà o vẫn không sao quên được, nên cá» chỉ của chà ng má»›i khiến Hắc La Sát phải kinh ngạc mà ngắm nhìn lại chà ng má»™t lượt nhÆ° váºy.
Giây lát sau, nà ng sầm nét mặt lại, trợn ngược đôi lông mà y lên lạnh lùng há»i tiếp:
- Ngươi mau xưng thực đi. Tại sao lại giả bộ không biết võ công, để định quyến rũ bổn cô nương phải không ?
PhÆ°Æ¡ng Sách biết đối phÆ°Æ¡ng hiểu lầm, liá»n nói thá»±c cho nà ng ta hay:
- Không dám giấu diếm gì cô nÆ°Æ¡ng, ba ngà y trÆ°á»›c đây tại hạ vẫn còn có thể gá»i là nhân váºt võ lâm được, nhÆ°ng bị kẻ thù đầu Ä‘á»™c, khà huyết đảo ngược, bây giỠđã không khác gì là má»™t phế nhân váºy !
Hắc La Sát bán tÃn bán nghi ngắm nhìn chà ng má»™t hồi, rồi bá»—ng nhảy lại gần nắm chặt cánh tay chà ng, chìa hai ngón tay ra thăm mạch thá» xem.
Tên Ha Máºt Ca Ä‘ang nằm mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng ở dÆ°á»›i đất, nghe thấy có tiếng ngÆ°á»i nói chuyện liá»n mở choà ng mắt ra xem, y thấy PhÆ°Æ¡ng Sách vá»›i má»™t thiếu nữ đẹp nhÆ° hoa nở Ä‘ang chuyện trò vá»›i nhau rất thân máºt. Y mừng rỡ đến gãi đầu gãi tai và đột nhiên nhảy bắn ngÆ°á»i lên vá»— tay la lá»›n:
- Hay lắm ! Hay lắm ! Lão đệ diễm phúc thực ! Hay ...
Y vừa nói tá»›i câu “hay†thứ hai, thì đã trông thấy con quái thú Ä‘ang nằm ở trên mặt đất, y liá»n kêu “ủa†lên ngay và vá»™i chạy tá»›i phÃa sau PhÆ°Æ¡ng Sách trốn tránh, ngÆ°á»i run lẩy bẩy và nói:
- Phương lão đệ, chuyện gì thế ?
Hắc La Sát thăm mạch cho PhÆ°Æ¡ng Sách má»™t hồi, mặt lá»™ vẻ kinh ngạc và lên tiếng há»i:
- NgÆ°á»i nà o hạ Ä‘á»™c thủ mà lại ác Ä‘á»™c đến thế nà y ?
PhÆ°Æ¡ng Sách mÃm môi nghiến răng đáp:
- Là Tâm Tâm đại sÆ° của phái Thiếu Lâm vá»›i má»™t ngÆ°á»i nữa là Lam Bà o Quái Nhân !
Hắc La Sát cau mà y lại há»i tiếp:
- Sao bá»—ng dÆ°ng công tá» lại dây dÆ°a vá»›i hai ngÆ°á»i ấy ? Tâm Tâm đại sÆ° Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t ngÆ°á»i trong Võ Lâm Tam Lão ai mà chả biết, còn Lam Bà o Quái Nhân chắc thể nà o cÅ©ng là má»™t võ lâm cao thủ ?
- Cô nÆ°Æ¡ng xem tại hạ có hy vá»ng gì chữa khá»i được không ?
- Việc nà y ... sÆ° phụ của tôi rất sở trÆ°á»ng vá» y há»c, chi bằng Ä‘i há»i sÆ° phụ tôi, thì may ra ông ta biết cách cứu chữa đấy.
PhÆ°Æ¡ng Sách vá»™i há»i tên và địa chỉ của sÆ° phụ nà ng ngay.
Hắc La Sát liếc nhìn chà ng má»™t cách rất mê hồn, rồi nhe bá»™ răng vừa Ä‘á»u vừa trắng nhÆ° ngá»c nhÆ° ngà , cÆ°á»i tủm tỉm đáp:
- Äáng lẽ tôi phải Ä‘i Bình Châu đảo để tìm kiếm Bạch Thạch Vân Mẫu Tâm, nhÆ°ng nay vì việc của công tá», tôi Ä‘Ã nh phải Ä‘Æ°a công tá» Ä‘i tìm sÆ° phụ váºy.
PhÆ°Æ¡ng Sách vá»™i đỡ lá»i:
- Không dám phiá»n cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy, chỉ mong cô nÆ°Æ¡ng cho tôi biết địa chỉ của tôn sÆ°, thì may ra tôi có thể tìm kiếm tá»›i nÆ¡i được.
- SÆ° phụ của tôi có má»™t tÃnh nết rất quái lạ, nếu không có ngÆ°á»i quen thuá»™c Ä‘Æ°a tá»›i thì không bao giỠông ta chịu tiếp kiến ngÆ°á»i lạ mặt nà o, công tỠđừng có từ chối nữa ...
Nói xong, nà ng ôm ngang lưng Phương Sách lên và phi thân lên trên vai con quái thú, mồm thì quát lớn một tiếng. Con quái thú ấy chạy nhanh như bay tiến thẳng và o trong rừng.
Ha Máºt Ca thấy thế cứ đứng ngẩn ngÆ°á»i ra má»™t lát, má»›i la lá»›n:
- Phương lão đệ đi mau vỠnhanh, mỗ ở đây đợi chỠlão đệ đấy nhé.
PhÆ°Æ¡ng Sách chỉ nghe thấy y nói thôi, chứ có thì giỠđâu mà kịp trả lá»i. Chà ng chỉ thấy gió thổi và o tai kêu “vù vùâ€, mùi thÆ¡m xông lên mÅ©i phÆ°ng phức, muốn kháng cá»± không để cho nà ng ta ẵm cÅ©ng không được, vì lúc nà y chà ng còn hÆ¡i sức đâu mà khán cá»± nữa, nên Ä‘Ã nh nhắm mắt để mặc cho số pháºn xếp đặt ra sao thì ra.
Không biết đã trải qua bao lâu, nhÆ° ngÆ°á»i nằm mÆ¡ má»›i thức tỉnh, chà ng mở mắt ra nhìn má»›i hay mình Ä‘ang nằm ở trong má»™t khuê phòng ở trên má»™t tòa lâu Ä‘Ã i. Chà ng cả kinh thất sắc, nhất là thấy mình Ä‘ang trần truồng nằm ở trên má»™t cái giÆ°á»ng của thiếu nữ nằm, và không có má»™t mảnh chăn nà o che đắp hết.
Chà ng nghe thấy có tiếng thở ở bên cạnh, vá»™i quay đầu nhìn lại cà ng hổ thẹn thêm, vì thấy Hắc La Sát đẹp nhÆ° tiên nữ cÅ©ng trần truồng nằm ở cạnh mình. Chà ng vá»™i nhắm nghiá»n hai mắt lại, không dám nhìn tiếp.
Má»™t bà n tay má»m mại để lên đầu vai chà ng và có tiếng oanh thá» thẻ rót và o tai rằng:
- Tiểu oan gia, là m ta thấy chà ng là mê ngay ...
PhÆ°Æ¡ng Sách muốn đứng dáºy, nhÆ°ng bị Hắc La Sát ôm chặt, khiến chà ng không sao kháng cá»± nổi, Ä‘Ã nh quát lá»›n:
- Cô nÆ°Æ¡ng nên tôn trá»ng má»™t chút !
Hắc La Sát lại rỉ tai chà ng, nói tiếp:
- Tên tôi là Lý Tú Cô, công tá» cứ gá»i tên tôi ... tôi muốn ...
Nói tá»›i đó, nà ng lại nghiến răng mÃm môi nói tiếp:
- Nếu ngÆ°á»i không nghe theo ta thì đừng có hòng Ä‘i yết kiến sÆ° phụ ta.
PhÆ°Æ¡ng Sách đã nổi giáºn thá»±c, liá»n mắng chá»i lại:
- Dâm yêu, ngươi muốn thiếu gia mắc hởm thì đừng có hòng.
Hắc La Sát thấy chà ng đứng đắn nhÆ° váºy vừa thÆ°Æ¡ng vừa yêu, Ä‘ang định dùng thủ Ä‘oạn khác để khiến chà ng và o tròng, thì Ä‘á»™t nhiên trên đỉnh đầu có tiếng ngÆ°á»i quát lá»›n, má»™t cái bóng ngÆ°á»i phi xuống.
Hắc La Sát cả kinh, vá»™i đẩy PhÆ°Æ¡ng Sách ra, kéo má»™t miếng vải quấn ngang ngÆ°á»i.
Nà ng nhìn kỹ, má»›i hay má»™t trái cầu thịt Ä‘ang đứng ở trÆ°á»›c giÆ°á»ng, mặt mÅ©i rất hoạt kê, thì ra ngÆ°á»i đó là Ha Máºt Ca.
PhÆ°Æ¡ng Sách trông thấy Ha Máºt Ca mừng rỡ khôn tả, vá»™i kêu gá»i:
- Ha lão ca tá»›i tháºt vừa lúc quá ...
Vừa nói tá»›i đó chà ng liá»n ngẩn ngÆ°á»i ra và nghÄ© bụng:
“Ủa ! Sao Ha Máºt Ca lại là cao thủ của võ lâm ?†Ha Máºt Ca rất nghiêm nghị nhìn Hắc La Sát, mồm thì quát bảo:
- Âm Huyá»n chưởng của Cá»u Huyá»n Dịch Quái tráºn trên Tá» Vong thuyá»n và lại có tên là Hắc La Sát Lý Tú Cô cô nÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i tưởng ta không biết hay sao ? Ngà y hôm nay sẽ là ngà y là m giá»— sau nà y của ngÆ°Æ¡i đấy.
Hắc La Sát thấy ngÆ°á»i có hình thù quái dị ấy biết rõ lai lịch của mình nhÆ° váºy, liá»n biến sắc mặt, và quát há»i lại:
- Ngươi ... ngươi là ai ?
Ha Máºt Ca bá»—ng cất tiếng cÆ°á»i nghe rất rùng rợn và đáp:
- Ha ... ta vá»›i ngÆ°Æ¡i có mối thù không đợi trá»i chung.
- NgÆ°Æ¡i ...
- Ta mang trá»ng trách tá»›i đây, ngà y hôm nay ngÆ°Æ¡i khó lòng thoát khá»i công đạo.
- NgÆ°Æ¡i ...
- Ta ở trong ngôi miếu để đợi chỠngươi đã bảy ngà y rồi.
- Ngươi ... ngươi là ai ?
- Ta Ha ... đệ tá» ký danh của lão Hắc La Sát Tam Lão Máºt Hữu ... ngÆ°á»i ta gá»i ta là Tiếu Di Äà hay Ha Di Äà cÅ©ng váºy.
Hắc La Sát nghe nói rùng mình đến phắt má»™t cái, suýt tà nữa thì ngã từ trên giÆ°á»ng rá»›t xuống đất.
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 10:36 AM.
|
16-07-2008, 05:05 PM
|
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát của những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Hồi 17
Bạch Thạch Vân Mẫu Tâm
Âm Huyá»n chưởng Lý Tú Cô cÅ©ng là Hắc La Sát nghe thấy Ha Máºt Ca tá»± nháºn là đệ tá» của lão Hắc La Sát và bạn thân của võ lâm Tam lão, ngÆ°á»i trên giang hồ đặt cho y má»™t cái biệt hiệu là Tiếu Di Äà nà ng biết đối phÆ°Æ¡ng không phải là tay tầm thÆ°á»ng, liá»n để ý xem xét tình thế xung quanh muốn nghÄ© cách thoát thân.
Tiếu Di Äà há mồm cÆ°á»i hi hi và nói tiếp:
- NgÆ°Æ¡i đừng có nghÄ© cách Ä‘Ã o tẩu nữa. Hiện giá» chỉ có hai con Ä‘Æ°á»ng cho ngÆ°Æ¡i Ä‘i thôi.
Y vừa nói vừa trỠPhương Sách và nói tiếp:
- Con Ä‘Æ°á»ng thứ nhất là ngÆ°Æ¡i phải trao trả ngÆ°á»i bạn nà y cho ta. Chà ng ta vá»›i lão bất tá» nà y Ä‘á»u là chá»— nam tá» cả, không phân biệt ra được có đồng trinh hay không ...
Lý Tú Cô bị Ha Máºt Ca chế giá»…u, mặt Ä‘á» bừng, hổ thẹn vô cùng. Lúc nà y trong lòng nà ng má»›i thổ lá»™ chân tình, liếc nhìn PhÆ°Æ¡ng Sách má»™t cái. Khi ở Tụ NghÄ©a Sảnh trên Bạch Thố Hồ, PhÆ°Æ¡ng Sách anh hùng biết bao, nà ng đã trông thấy, chỉ vì lúc bấy giá» nà ng mặc áo da cá, đầu Ä‘á»™i mặt nạ bằng da mà u trắng nên PhÆ°Æ¡ng Sách không trông thấy rõ mặt của nà ng thôi. Nà ng chỉ muốn hiến trinh tiết quý báu của mình cho thiếu niên nà y, vì nà ng nháºn thấh hiến cho ai chứ hiến cho chà ng ta thì Ä‘Ãch đáng lắm ...
Tiếu Di Äà lại cÆ°á»i hi hi nói tiếp:
- Có lẽ con nhá» nà y đã Ä‘á»™ng lòng xuân rồi. Hãy khoan đã, Ä‘iá»u thứ hai ta chÆ°a nói hết, và trao cái đầu ở trên cổ của ngÆ°Æ¡i cho ta, hai là Bạch Thạch Vân Mẫu Tâm cÅ©ng được, tùy ngÆ°Æ¡i chá»n lấy ...
Lý Tú Cô cả kinh nghĩ bụng:
“Sao y lại biết ta vừa lấy được Bạch Thạch Vân Mẫu Tâm, má»™t thứ linh dược Ä‘uổi chất Ä‘á»™c rất tốt. Tá» Vong thuyá»n chủ sai ta Ä‘i lấy, ta đã lấy được còn chÆ°a Ä‘em vá» ná»™p cho thuyá»n chủ, váºt nà y không thể để cho y lấy được. Bằng không, ta sẽ bị nguy hiểm tá»›i tÃnh mạng.†NghÄ© tá»›i đó mặt nà ng đã biến sắc ngay. Tiếu Di Äà thấy thế cÆ°á»i ha hả nói tiếp:
- Ba thứ đó ngÆ°Æ¡i không chịu Ä‘Æ°a má»™t thứ nà o cho ta hết, có phải ngÆ°Æ¡i không nỡ Ä‘Æ°a đấy không ? Theo ý ta thì chi bằng ngÆ°Æ¡i ná»™p cho ta cái đầu của ngÆ°Æ¡i thì hÆ¡n, vì chỉ có cái đầu của ngÆ°Æ¡i má»›i là không đáng tiá»n thôi.
Lý Tú Cô định thà mạng vá»›i Ha Máºt Ca nên nà ng thét lên má»™t tiếng, bá»—ng giÆ¡ song chưởng lên đẩy mạnh má»™t thế, gan bà n tay của nà ng đã có má»™t chùm gai Ä‘en bắn ra và nhắm ngÆ°á»i Tiếu Di Äà lấn át tá»›i.
Tiếu Di Äà dùng tay áo phất mạnh má»™t cái, ngÆ°á»i nhảy chéo sang bên ba thÆ°á»›c.
Tú Cô thừa cÆ¡ hất miếng vải trải giÆ°á»ng ra, không còn nghÄ© gì đến hổ thẹn nữa, cứ trần truồng nhÆ° thế mà tung mình nhảy lên lại tấn công luôn chưởng thứ hai.
Pho Hắc Tinh chưởng nà y của nà ng quả tháºt danh bất hÆ° truyá»n, ngoà i luồng khói Ä‘en có kình lá»±c mạnh nhÆ° bà i sÆ¡n đảo hải lấn át tá»›i.
Tiếu Di Äà nÃn cÆ°á»i ngay, nhÆ°ng lần nà y y vẫn đứng yên tại chá»—, giÆ¡ song chưởng lên, hình nhÆ° y muốn thá» xem oai lá»±c của Hắc Tinh chưởng của đối phÆ°Æ¡ng ra sao, nên y đẩy mạnh song chưởng má»™t thế để chống lại.
PhÆ°Æ¡ng Sách đã nháºn ra chưởng của Tiếu Di Äà là Thiên Quân chưởng, má»™t môn thiá»n công của cá»a Pháºt, hiện giá» chỉ có má»™t số Ãt cao tăng là biết sá» dụng môn võ há»c nà y thôi. Thấy thế chà ng bèn hoà i nghi, không hiểu Tiếu Di Äà nà y là ai ? Chà ng liá»n nghÄ© bụng:
“Y nháºn là đệ tá» của lão Hắc La Sát, tại sao lại không biết sá» dụng Hắc Tinh chưởng mà lại há»c há»i được thiá»n công của cá»a Pháºt nhÆ° thế ? ... †Chà ng vừa nghÄ© vừa Ä‘Æ°a mắt xem tráºn đấu biến hóa ra sao. Thiá»n môn của cá»a Pháºt là thuá»™c cÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng kình khÃ, mà Hắc Tinh chưởng lại là âm hà n công lá»±c, hai môn võ công nà y tÆ°Æ¡ng khắc nhau, nên chưởng lá»±c của hai ngÆ°á»i vừa va đụng nhau đã có tiếng kêu “bùngâ€, kình lá»±c của đôi bên đồng bị tiêu tán vô hình ngay.
Lý Tú Cô tức giáºn khôn tả, nà ng không ngá» tên lùn nà y lại có công lá»±c lợi hại đến nhÆ° thế. Lần nà y nà ng lại giở tá»›i mÆ°á»i thà nh công lá»±c và vẫn sá» dụng Hắc Tinh chưởng tấn công tiếp.
Tiếu Di Äà thấy thế liá»n há mồm kêu la:
- Nguy tai !
Nói xong, y quay đầu chạy luôn, tuy khuê phòng đó dà i rá»™ng Ä‘á»u hÆ¡n mÆ°á»i trượng nhÆ°ng không có cá»a ngõ gì cả, vì váºy mà y không sao chạy thoát được.
Sau má»™t tiếng kêu “bùng†tháºt lá»›n, Hắc Tinh chưởng lá»±c đã va đụng mạnh và o vách tÆ°á»ng. Sức phản chấn dồn ngược vá» phÃa PhÆ°Æ¡ng Sách Ä‘ang nằm ở trên giÆ°á»ng.
Tiếu Di Äà vá»™i nhảy tá»›i ẵm PhÆ°Æ¡ng Sách lên, và nhanh nhẹn nhảy thẳng lên trên trần nhà đi luôn.
Lý Tú Cô thấy mất Phương Sách, hoảng sợ vô cùng, vội mặc quần áo và o, thét lên một tiếng rồi cũng nhảy qua trần nhà đi luôn.
Ra tá»›i bên ngoà i, PhÆ°Æ¡ng Sách cà ng hoảng sợ thêm. Thì ra nÆ¡i đó không phải là khuê phòng của lầu các gì hết mà chỉ là má»™t ngôi má»™ lá»›n, xung quanh ngôi má»™ đó còn có rất nhiá»u ngôi má»™ bá» hoang. Chá»— cá»a ra và o không phải là lá»— hổng của trần nhà mà là má»™t cái hang ở trÆ°á»›c bia đá, xung quanh có cá» lau phủ kÃn, nên ngÆ°á»i ngoà i không sao biết được nÆ¡i đây có má»™t cái hang Ä‘á»™ng và cÅ©ng không biết bên trong có má»™t cái phòng lá»›n rá»™ng nhÆ° thế.
Lý Tú Cô vá»™i Ä‘uổi theo, Tiếu Di Äà cứ ẵm PhÆ°Æ¡ng Sách cắm đầu chạy hoà i. Ba ngÆ°á»i vừa ra khá»i không lâu, đã có má»™t cái bóng ngÆ°á»i áo trắng chui ngay và o trong má»™.
Má»™t lát sau đã thấy tay y cầm má»™t miếng ngá»c thạch trắng Ä‘i ra.
NgÆ°á»i đó mặc áo bà o trắng, mặt lầm lì nhÆ° mặt ngÆ°á»i chết. Thì ra y là thÆ° sinh mặt lì. Tay y Ä‘ang cầm miếng ngá»c thạch đó chÃnh là Bạch Thạch Vân Mẫu Tâm, má»™t váºt chà báu dùng để tẩy Ä‘á»™c của võ lâm.
Thì ra Tiếu Di Äà không phải là đệ tá» của lão Hắc La Sát và cÅ©ng không phải là bạn thân của Võ Lâm Tam Lão. Y chỉ là má»™t tên hung tăng ở Tây Tạng tên là Tang Nô, gần đây má»›i được Tá» Vong thuyá»n chủ cho nháºp bá»n. Vì mặt mÅ©i của y giống Tiếu Di Äà tiếng tăm lừng lẫy võ lâm, nên Tá» Vong thuyá»n chủ má»›i nghÄ© ra được má»™t quá»· kế.
Sau khi chia tay vá»›i PhÆ°Æ¡ng Sách, Tá» Vong thuyá»n chủ liá»n sai ngÆ°á»i Ä‘Æ°a Diệu Ngân Hạnh vá» Tá» Vong thuyá»n, còn y thì theo dõi PhÆ°Æ¡ng Sách, bảo Tang Nô giả là m Tiếu Di Äà . Lý Tú Cô Ä‘uổi theo để y thừa cÆ¡ và o lấy trá»™m Bạch Thạch Vân Mẫu Tâm.
Lý Tú Cô thừa lệnh y đến nhà vị quan lá»›n vá» hÆ°u lấy trá»™m váºt đó, chứ không phải lấy ở trên Bình Châu đảo. Y biết trên giang hồ chỉ có viên ngá»c trắng nà y là có thể đẩy được chất Ä‘á»™c ở trong ngÆ°á»i PhÆ°Æ¡ng Sách cho nên y má»›i phải láºp kế nà y để chiếm lấy hòn đá ấy trÆ°á»›c. Äồng thá»i y lại sợ Tú Cô mê PhÆ°Æ¡ng Sách, má»›i lợi dụng kế Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n, để đến lấy trá»™m hòn ngá»c Bạch Thạch Vân Mẫu Tâm. Quá»· kế xảo trá của Tá» Vong thuyá»n chủ tháºt là lợi hại và nguy hiểm biết bao.
Lý Tú Cô Ä‘uổi theo ra ngoà i bãi tha ma, thấy Tiếu Di Äà chỉ Ä‘Ã o tẩu chứ không kháng cá»±, liá»n sinh nghi, vá»™i quay trở lại, chui và o trong má»™, thò tay xuống dÆ°á»›i gối để tìm kiếm viên bảo thạch thì ôi thôi Bạch Thạch Vân Mẫu Tâm đã không cánh mà bay rồi.
Nà ng kinh hãi vô cùng, vì lệnh của Tá» Vong thuyá»n chủ nghiêm ngặt nhÆ° thế nà o, nà ng rất biết rõ. Nà ng nghiến răng mÃm môi, lại hcui ra ngoà i ngôi má»™ đó, rú lên má»™t tiếng thá»±c dà i, con quái thú nhÆ° Ä‘Æ°á»i Æ°Æ¡i, mà không phải Ä‘Æ°á»i Æ°Æ¡i đã ở trong má»™t ngôi má»™ khác chui ra.
Lý Tú Cô liá»n cỡi lên vai con quái thú ấy, thét lá»›n má»™t tiếng rồi Ä‘uổi theo vá» phÃa Tiếu Di Lạc Ä‘Ã o tẩu.
Tây Tạng Hồng tăng Tang Nô giả dạng Tiếu Di Äà , tuy khinh công của y khá lợi hại, nhÆ°ng vì phải cặp má»™t ngÆ°á»i ở dÆ°á»›i nách, tất nhiên hà nh Ä‘á»™ng phải cháºm chạp hÆ¡n nhiá»u. Äồng thá»i con quái thú lại chạy nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p, nên chỉ trong nháy mắt nó đã Ä‘uổi kịp.
Sứ mạng của Tang Nô là điệu hổ ly sÆ¡n. Y thấy Lý Tú Cô giáºn dữ Ä‘uổi tá»›i, Ä‘oán chắc thuyá»n chủ đã lấy được viên ngá»c kia rồi, nên y liá»n ném PhÆ°Æ¡ng Sách trả cho Lý Tú Cô.
Lý Tú Cô thấy thế cả kinh, vội nhảy xuống đất, giơ tay ra đỡ lấy Phương Sách.
Nhân dịp đó, Tang Nô đã chui và o trong rừng ráºm chạy mất dạng.
Tú Cô tức giáºn khôn tả, khi nà o chịu để cho đối phÆ°Æ¡ng chạy thoát nên nà ng không chịu xem xét PhÆ°Æ¡ng Sách có bị thÆ°Æ¡ng hay không, mà chỉ thuáºn tay cặp chà ng và o dÆ°á»›i nách, má»™t mặt ra hiệu cho con quái thú chạy và o trong rừng Ä‘uổi theo.
Trong rừng cây cối ráºm rạp, lại thêm đêm khuya thì là m sao mà tìm thấy được hình bóng của Tang Nô ?
Tú Cô tức giáºn đến run lẩy bẩy, đặt PhÆ°Æ¡ng Sách xuống, tiến thẳng và o rừng để tìm kiếm, con quái thú Ä‘i vá» má»™t phÃa khác để giúp chủ nhân Ä‘uổi bắt đối phÆ°Æ¡ng.
PhÆ°Æ¡ng Sách thấy ngÆ°á»i và thú đã bá» Ä‘i, liá»n nghÄ© bụng:
“Ha Máºt Ca vốn dÄ© là ngÆ°á»i của Tam Lão, Tú Cô tuy là Huyá»n tÆ°á»›ng dÆ°á»›i trÆ°á»›ng của Tá» Vong thuyá»n chủ, nhÆ°ng công lá»±c của mình đã mất hết, thì là m sao mà ứng phó nổi thế công bằng xác thịt của nà ng ? Chi bằng thừa cÆ¡ Ä‘Ã o tẩu thì hÆ¡n.†Chà ng quay đầu lại nhìn, thấy Tú Cô vá»›i con quái thú đã Ä‘i xa rồi, không dám bá» lỡ dịp may, liá»n giở hết hÆ¡i sức của mình mà chạy thẳng ra ngoà i rừng.
Tuy chà ng đã cố sức Ä‘Ã o tẩu, nhÆ°ng lúc nà y đã mất hết võ công không khác gì ngÆ°á»i thÆ°á»ng, nên vừa chạy ra khá»i được khu rừng đã thở hồng há»™c, hai chân má»m nhÅ©n. Vì sợ Tú Cô Ä‘uổi theo, chà ng lại nghiến răng mÃm mối cố gắng Ä‘Ã o tẩu không dám chạy theo Ä‘Æ°á»ng cái quan, mà chỉ chạy và o những con Ä‘Æ°á»ng hẻo lánh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn vá» phÃa sau xem Tú Cô có Ä‘uổi theo hay không ?
Sá»± thá»±c lúc nà y Tá» Vong thuyá»n chủ đã có ý xếp đặt từ trÆ°á»›c rồi, nên Tú Cô Ä‘uổi được má»™t quãng thì đã gặp thuyá»n chủ ngay, cả con quái thú vì tá»™i Ä‘anh mất Bạch Thạch Vân Mẫu Tâm đã bị thuyá»n chủ Ä‘em vá» Tá» Vong thuyá»n rồi.
PhÆ°Æ¡ng Sách chạy được má»™t quãng, thấy quá má»i mệt, liá»n nằm lăn ra ngủ luôn, khi tỉnh dáºy thì đã chiá»u ngà y hôm sau rồi. Chà ng vừa đói vừa khát, cÅ©ng may trong ngÆ°á»i vẫn còn Hóa Cô ÄÆ¡n, chà ng liá»n lấy má»™t viên ra nuốt, tinh thần liá»n phấn chấn ngay.
Chá»— đó là cánh đồng mênh mông không có má»™t bóng ngÆ°á»i nà o hết, chà ng cÅ©ng không biết nÆ¡i đó là đâu liá»n đứng dáºy Ä‘i được và i bÆ°á»›c hai chân lại vừa Ä‘au vừa nhức má»i, chà ng mủi lòng ứa nÆ°á»›c mắt ra. NghÄ© tá»›i thân thể của mình, chà ng không sao cầm lòng được, thù của cha mẹ chÆ°a trả được, trái lại còn bị kẻ thù là m cho mình không Ä‘i đứng được ná»a bÆ°á»›c. Æ n của sÆ° phụ nuôi nấng dạy bảo mÆ°á»i tám năm trá»i, hÆ¡n nữa ân sÆ° lại trông mong ta diệt tai há»a gây hạnh phúc cho võ lâm, ngỠđầu mình ra Ä‘á»i không đầy má»™t tháng đã bị ngÆ°á»i ta là m cho mất hết võ công, không khác gì má»™t ngÆ°á»i tà n phế, nhÆ° váºy là m sao mà an ủi được linh hồn của mẹ Ở suối và ng và đá»n Æ¡n sÆ° phụ ?
Chà ng rất hối háºn, trong khi dạ yến ở Quân SÆ¡n chỉ vì sÆ¡ ý mà mình trúng phải gian kế của kẻ thù ...
Chà ng lại nghÄ© tá»›i Diệu Ngân Hạnh bị lụy lây tá»™i nghiệp cho nà ng đã biến thà nh con ngÆ°á»i ngá»› ngẩn, chà ng lại mủi lòng luôn. Chà ng nghÄ© dù sao mình bị phế mất công lá»±c cÅ©ng không sao, nhÆ°ng còn nà ng thì không nên bị tai há»a ấy ...
NghÄ© tá»›i đó chà ng chùi nÆ°á»›c mắt Ä‘ang dÃnh trên má, nghiến răng mÃm môi thá» thầm:
“Thể nà o ta cÅ©ng phải lá»™t da lóc gân Võ Lâm Tam Lão vá»›i quái nhân áo lam, thì ta má»›i hả dạ.†Chà ng lại ngá»ng mặt lên trá»i lẩm bẩm nói:
- Xin Diệu cô nÆ°Æ¡ng lượng thứ cho, PhÆ°Æ¡ng má»— còn sống ở trên Ä‘á»i nà y, thể nà o cÅ©ng chữa cho cô nÆ°Æ¡ng khá»i bệnh, và thể nà o cÅ©ng phải xé xác kẻ thù ra là m muôn mảnh ...
Tá»™i nghiệp cho chà ng thiếu niên si tình, chà ng có biết ngÆ°á»i đầu Ä‘á»™c chà ng lại chÃnh là nà ng ta.
Chà ng chÆ°a nói dứt, trong bụi cỠở chá»— cách chà ng không xa đã có tiếng Ä‘á»™ng nhÆ° bá»›i cá» váºy, và có giá»ng khà n khà n nói:
- Tiểu tá» chết non nà o Ä‘ang chá»i rủa gì thế, là m cho lão phu mất cả giấc ngủ.
Tiếng nói vừa dứt, thì trong bụi cỠđã có má»™t ngÆ°á»i nhảy ra, PhÆ°Æ¡ng Sách giáºt mình đến thót má»™t cái, nhìn kỹ ngÆ°á»i đó má»›i hay y là má»™t ông già ăn mà y đầu lệch, mắt lé, mồm to, có hai chiếc răng nanh chìa ra ngoà i môi, quần áo rách rÆ°á»›i, đầu bù tóc rối, mặt mÅ©i dÆ¡ bẩn không thể tưởng tượng được.
TÃnh vốn thuần háºu, nên PhÆ°Æ¡ng Sách thấy ông già ăn mà y mắng chá»i mình nhÆ° váºy đã không tức giáºn chút nà o, lại còn chắp tay xin lá»—i:
- Tại hạ nhất thá»i thất lá»…, quấy nhiá»…u lão tiá»n bối ....
Thấy chà ng lá»… phép nhÆ° váºy ông già ăn mà y cÅ©ng phải ngẩn ngÆ°á»i ra, và thấy hai má chà ng có hai hà ng lệ nhá» ròng, đôi ngÆ°Æ¡i lá» Ä‘á», tinh thần uể oải, giữa lông mà y có luồng hắc khà nhÆ° ẩn nhÆ° hiện, liá»n kêu “ủa†má»™t tiếng và thắc mắc vô cùng.
Ông già ăn mà y ngắm nhìn Phương Sách một hồi, rồi nói tiếp:
- Nếu tiểu tá» ngÆ°Æ¡i không trúng phải chất Ä‘á»™c rất mạnh, thì là cha mẹ má»›i chết khóc lóc mà đau lòng quád Ä‘á»™, nên khà huyết má»›i chạy ngược lại và biến thà nh con ngÆ°á»i ngá»› ngẩn nhÆ° váºy.
PhÆ°Æ¡ng Sách nghe nói kinh hãi thầm, và thấy ông già ăn mà y ngủ ở trên núi hoang ăn nói khác thÆ°á»ng, biết thế nà o cÅ©ng là má»™t dị nhân. Chà ng vá»™i vái má»™t lạy, cúi rạp đầu xuống rồi đáp:
- Tiá»n bối nói rất đúng, tiểu bối ngá»™ phải chất Ä‘á»™c rất lợi hại mang oán không sao giải nổi !
Lúc ấy ông già ăn mà y bỗng trợn ngược đôi mắt lên, đôi ngươi sáng chói nhìn thẳng và o mặt Phương Sách, mồm thì quát bảo:
- Tiểu tỠlại đây để ăn mà y nà y thăm mạch cho.
Thái Ä‘á»™ của ông ta rất ngông cuồng và kiêu ngạo không khác gì chủ nhân quát bảo đầy tá»› váºy.
PhÆ°Æ¡ng Sách trong lòng hÆ¡i tức giáºn, nhÆ°ng chà ng nghÄ© lại, những vị phong trần dị nhân tÃnh nết bao giá» cÅ©ng khác thÆ°á»ng, vì váºy chà ng cố nén tức giáºn xuống, Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c mặt quái nhân chìa cánh tay ra để ông ta thăm mạch.
Ông già ăn mà y vừa để hai ngón tay và o cổ tay của PhÆ°Æ¡ng Sách má»™t cái đã cau mà y lại luôn, nhanh nhẹn quay ngÆ°á»i PhÆ°Æ¡ng Sách lại khám xét ba nÆ¡i đại huyệt:
Khà Hải, Khà Hồ và Khà Giang má»™t hồi lâu, rồi bá»—ng đẩy chà ng ra và quay ngÆ°á»i bá» Ä‘i luôn.
PhÆ°Æ¡ng Sách rất ngạc nhiên vá»™i Ä‘uổi theo há»i:
- Chẳng hay lão tiá»n bối đã thấy gì thế ?
Ông già ăn mà y lắc đầu đáp:
- Không những khà trầm. Nê Hải, huyết nghịch ngÅ© quan, vả lại chất Ä‘á»™c cứ ở Tá»· Phủ, oán háºn kết ở Thiên Äà i, sắp chết đến nÆ¡i rồi !
PhÆ°Æ¡ng Sách cả kinh, ôm chặt lấy cánh tay ông ta mà há»i tiếp:
- Lão tiá»n bối đã tìm ra được căn bệnh của tiểu bối, thì thế nà o cÅ©ng biết cách cứu chữa, mong tiá»n bối chỉ thị cho.
Ông già ăn mà y lắc lÆ° cái đầu bù tóc rối của ông ta không khác gì những là n sóng rung Ä‘á»™ng váºy, rồi trả lá»i:
- Có lẽ kiếp trÆ°á»›c ngÆ°Æ¡i đã tác nghiệp quá nhiá»u, Ä‘á»i nà y cha mẹ lại mất sá»›m, không có ngÆ°á»i dạy bảo, nên má»›i mang tá»™i vá»›i ngÆ°á»i mà bị ngÆ°á»i ta nhẫn tâm hạ Ä‘á»™c thủ nhÆ° váºy.
Nghe nói vừa đau lòng vừa khó chịu, Phương Sách lại van lơn tiếp:
- Chỉ cần tiá»n bối chỉ cho cách cứu chữa, tiểu bối nguyện suốt Ä‘á»i phụng dưỡng tiá»n bối.
Ông già ăn mà y thấy mình nói năng nhÆ° thế, mà PhÆ°Æ¡ng Sách vẫn không tức giáºn, trái lại rất có lòng thà nh, nên ông ta cÅ©ng phải gáºt đầu khen ngợi thầm, nhÆ°ng mặt vẫn là m ra vẻ lạnh lùng đáp:
- Ä‚n mà y già nà y chỉ biết thăm bệnh mà lại không biết chữa bệnh, ngÆ°Æ¡i cầu ta cÅ©ng vô Ãch thôi !
PhÆ°Æ¡ng Sách liá»n quỳ xuống vái lạy và van lÆ¡n tiếp:
- Tội nghiệp cho tiểu bối thân mang huyết hải thâm thù, lại bị trúng gian mưu của kẻ thù ...
Chà ng bèn kể qua loa chuyện của mình cho ông già ăn mà y hay, chỉ giấu ông ta câu chuyện của mình là con của Tá» Vong thuyá»n chủ thôi, vì chà ng biết Tá» Vong thuyá»n chủ có nhiá»u kẻ thù lắm, trong khi công lá»±c của mình chÆ°a khôi phục được, không nên nhắc nhở đến thì hÆ¡n.
Lão ăn mà y nghe xong, mặt bỗng sáng sủa hẳn và đáp:
- Tiểu tá» khá lắm, tÃnh nết của ngÆ°Æ¡i giống hết ăn mà y già nà y, chỉ thÃch đối phó vá»›i những kẻ cứng rắn, ăn mà y già nà y còn có má»™t mối thù vá»›i Tam Lão chÆ°a giải quyết xong. SÆ° phụ của ngÆ°Æ¡i là ai ?
PhÆ°Æ¡ng Sách không dám nói mình là đồ đệ của Huyá»n Cốc Dị Tú, nhÆ°ng chà ng lại không quen nói dối, Ä‘ang ấp úng thì lão ăn mà y già đã quát bảo:
- Nếu tiểu tá» ngÆ°Æ¡i nói báºy thì liệu hồn, ăn mà y già nà y sẽ cho ngÆ°Æ¡i má»™t chưởng ngay.
Phương Sách đà nh phải nói thực:
- Huyá»n Cốc Dị Tú !
Lão ăn mà y nghe nói bá»—ng lùi vá» phÃa sau má»™t bÆ°á»›c, hai mắt ngắm nhìn mặt PhÆ°Æ¡ng Sách má»™t hồi rồi nói tiếp:
- Thảo nà o sức xung Ä‘á»™ng mạch của ngÆ°Æ¡i rất mạnh, khà huyết ở Nê Hải cứ đảo lá»™n liên tiếp, ngÆ°á»i mà không có ná»™i lá»±c thâm háºu thì là m sao có hiện tượng nà y được.
Nói tá»›i đó ông ta bá»—ng ngá»ng đầu lên nói tiếp:
- Thôi, thôi ! Nể mặt lão đạo sĩ sư phụ của ngươi ăn mà y nà y không thể nà o từ chối được, mà phải đưa ngươi đi một phen thôi.
PhÆ°Æ¡ng Sách nghe nói cả mừng, vá»™i vái lạy cảm tạ và há»i tên há» của ông già ăn mà y. Ông già ăn mà y liá»n đáp:
- Ä‚n mà y nà y đã quên mất tên thá»±c của mình rồi, ngÆ°Æ¡i cứ gá»i là lão già mắt lé là được rồi.
- Tiểu bối không dám !
- Tiểu tá» nà y thá»±c là khó xá», trên giang hồ có những kẻ khốn nạn cứ thÃch gá»i lão là Tứ Hải Tiên.. Ông ta vừa nói tá»›i đó thì PhÆ°Æ¡ng Sách đã giáºt mình kinh hãi, vá»™i quỳ xuống đất kêu đến “bá»™p†má»™t tiếng, vái lạy lia lịa đở lá»I:
- Tội của đệ tỠđáng chết lắm, không biết sư thúc giá lâm !
Thì ra ông già ăn mà y nà y chÃnh là bạn rất thân của Huyá»n Cốc Dị Tú trÆ°á»›c khi chÆ°a quy ẩn, vá»›i hai môn võ công Du Thúy Thân Pháp và Cùng Gia Bổng đã đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, là ngÆ°á»i có tÃnh rất kiêu ngạo không thÃch rà ng buá»™c, Ä‘i tá»›i đâu là nhà tá»›i đó, nên ngÆ°á»i ta má»›i đặt cho cái biệt hiệu là Tứ Hải Tiên. Há» tháºt của ông ta là Khôn, nhÆ°ng bên dÆ°á»›i lại đệm thêm má»™t chữ Cái, chữ Cái đó có thâm ý riêng.
Tứ Hải Tiên La Khôn Cái liá»n xầm nét mặt lại nói tiếp:
- Không ngá» cách biệt ba mÆ°Æ¡i năm nay, mà lão đạo sÄ© ấy lại dạy được má»™t con bá» chỉ biết gáºt đầu ...
Nói tá»›i đó ông ta bá»—ng quay ngÆ°á»i lại nhìn và o bụi cỠở chá»— cách đó hÆ¡n mÆ°á»i trượng vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp:
- Ä‚n mà y già nà y lúc nà o cÅ©ng đói rách, không có gì chỉ có hai cái tay áo không thôi. Äây tặng cho ngÆ°Æ¡i váºt nà y.
Nói xong, ông ta ngắt một cuống cỠném luôn và o trong bụi ấy.
PhÆ°Æ¡ng Sách vá»™i đứng dáºy quay ngÆ°á»i lại nhìn, thấy trong đống cá» có má»™t ngÆ°á»i nhảy ra, hai tay Ä‘ang kẹp cái cuống cá» và còn thuáºn tay ném trả đủa La Khôn Cái.
Lão ăn mà y thấy thế mặt liá»n biến sắc, Ä‘oán chắc đối phÆ°Æ¡ng không phải là tay tầm thÆ°á»ng, vá»™i giÆ¡ tả chưởng lên hất má»™t cái, liá»n có má»™t luồng kình phong đẩy cuống cá» bắn trở lại.
Äối phÆ°Æ¡ng cÅ©ng không chịu lép vế, cÅ©ng dùng chưởng lá»±c đẩy cuống cá» Ä‘i.
Cuống cá» bị hai ngÆ°á»i đẩy Ä‘i đẩy lại, không khác gì là đá cầu váºy, nhÆ°ng những cây cỠở cạnh hai ngÆ°á»i lại không rung Ä‘á»™ng chút nà o.
PhÆ°Æ¡ng Sách thấy thế kinh hãi thầm và nháºn ra hai bên Ä‘ang dùng ná»™i công chân lá»±c tối thượng là môn “ Ty Phong Chưởngâ€, vì hai chưởng nhá» nhÆ° má»™t sợi tÆ¡ và sắc bén nhÆ° dùi đục, nên má»›i được cái tên ấy. NgÆ°á»i công lá»±c cao có thể xuyên sắt đâm thủng vách và đứng cách xa hà ng trăm trượng cÅ©ng có thể xuyên thủng được tâm phế của kẻ địch, dù kẻ địch có biết cÅ©ng không sao Ä‘á» phòng nổi.
Hai ngÆ°á»i cầm cá»± hà ng ná»a tiếng đồng hồ, Tứ Hải Tiên bá»—ng thét lá»›n má»™t tiếng, đẩy mạnh tả chưởng má»™t thế, liá»n có má»™t luồng cÆ°Æ¡ng phong rất mạnh lấn át và o địch thủ luôn.
Hình nhÆ° ngÆ°á»i nỠđịnh tâm so công lá»±c vá»›i ông già ăn mà y nên y cÅ©ng giÆ¡ tả chưởng lên bắt chÆ°á»›c đẩy nhÆ° thế, cÆ°Æ¡ng phong của hai ngÆ°á»i va đụng nhau, hóa thà nh má»™t luồng gió lốc, các bụi bay mù mịt, cá» lá và đá nhá» bắn ra ngoà i xa ba bốn trượng.
Tuy váºy tay phải của hai vẫn tiếp tục dùng “Ty Phong Chưởng†đẩy cuống cá» Ä‘i Ä‘i lại lại hoà i.
Tứ Hải Tiên mặt liá»n biến sắc biết đã gặp phải đối thủ, liá»n váºn hết kình lá»±c và o cánh tay phải đẩy mạnh má»™t thế, cuống cá» liá»n đè lên đầu đối phÆ°Æ¡ng luôn.
NgÆ°á»i nỠđã giở hết sức ra cầm cá»±, nhÆ°ng rút cục y vẫn kém má»™t mức, nên ngÆ°á»i y bị đẩy lui vá» phÃa sau ba thÆ°Æ¡ng, ngá»n cá» tá»±a nhÆ° má»™t lưỡi Ä‘ao sắc bén cắm ngay xuống mặt đất chá»— y vừa đứng, bụi cỠở đó đã bị chưởng lá»±c của hai ngÆ°á»i san phẳng lỳ nhÆ° dùng dao cắt váºy. Nên cà ng trông thấy rõ cuống cá» kia thêm.
NgÆ°á»i ná» cÆ°á»i the thé rồi há»i:
- Công lá»±c của các hạ phi phà m thá»±c, xin cho biết quý tÃnh đại danh ?
La Khôn Cái trợn ngược đôi lông mà y trắng nhÆ° bông lên, dùng giá»ng mÅ©i kêu “hừ†má»™t tiếng há»i tiếp:
- Ä‚n mà y nà y không quen biết ngÆ°Æ¡i bao giá», tại sao ngÆ°Æ¡i cứ lén lén lút lút theo dõi ta hoà i ?
- NÆ¡i đây là rừng núi, Ä‘Æ°á»ng lối ai cÅ©ng có quyá»n Ä‘i qua hết, sao các hạ lại bảo là tại hạ theo dõi ?
NgÆ°á»i ná» vừa nói vừa từ từ Ä‘i tá»›i gần.
Tứ Hải Tiên thấy đối phÆ°Æ¡ng cứ liếc nhìn trá»™m PhÆ°Æ¡ng Sách hoà i, đã hiểu rõ má»™t phần nà o vỠý định của đối phÆ°Æ¡ng rồi, nên ông vá»™i kéo PhÆ°Æ¡ng Sách vá» phÃa sau, chân thì tiến lên má»™t bÆ°á»›c. Äá»™t nhiên thấy má»™t Ä‘iểm sao bạc bay tá»›i, ông ta đã biết đối phÆ°Æ¡ng thế nà o cÅ©ng có cái trò nà y đối phó vá»›i mình, nên ông ta giÆ¡ hai ngón tay cái lên dùng “Kim CÆ°Æ¡ng Chỉ†kẹp luôn lấy Ä‘iểm sao bạc ấy.
NgỠđâu tay của ông ta vừa kẹp trúng váºt đó, thì ngÆ°á»i bịt mặt đã thét lá»›n má»™t tiếng, rút cây roi Ä‘uôi cá kình dà i chừng sáu thÆ°á»›c cá»™t ở ngang lÆ°ng ra, nhằm đầu ông ta Ä‘iểm tá»›i ngay.
Tứ Hải Tiên vội giơ hữu chưởng lên chộp luôn lấy cây roi Kình Ngư Tiên ấy.
NgÆ°á»i bịt mặt vá»™i thâu roi lại, xá» dụng thế “Phong Tảo Tà n Diệp†gió quét lá rụng ra, nhằm hạ bá»™ của ông ta mà tấn công tiếp.
Tứ Hải Tiên thuáºn tay ném trả lại đối phÆ°Æ¡ng mÅ©i ám khà kia, ngÆ°á»i thì nhảy lên để tránh né, và hữu chưởng thì nhằm ngá»±c đối phÆ°Æ¡ng đẩy tá»›i.
Thế chưởng nà y của ông ta nặng hà ng nghìn cân, đồng thá»i bên trong lại bao hà m “Ty Phong Chưởng†nếu công lá»±c của đối phÆ°Æ¡ng kém hÆ¡n ông ta, thì khó lòng chốn đỡ hay tránh thoát nổi.
Quả nhiên, ngÆ°á»i bịt mặt hất cây roi lên, đồng thá»i lÆ°á»›t tá»›i phÃa sau Tứ Hải Tiên và giở kình khà âm hà n tấn công và o lÆ°ng ông ta má»™t thế.
Tứ Hải Tiên không ngá» thân pháp của đối phÆ°Æ¡ng lại nhanh nhÆ° váºy, ông ta Ä‘ang lÆ¡ lá»ng ở trên không, muốn xoay thế tất nhiên là không kịp. Äồng thá»i ông ta rất kinh ngạc, vì “Du Thủy Thân Pháp†của ông ta đã lừng danh võ lâm, không ngá» bây giá» lại thua má»™t ngÆ°á»i không có tên tuổi gì cả.
Bắt buá»™c ông ta phải giở thế nguy hiểm ra đối phó, chỉ thấy ngÆ°á»i ông ta đâm bổ vá» phÃa trÆ°á»›c, để chưởng phong của ngÆ°á»i bịt mặt đánh lÆ°á»›t qua trên lÆ°ng và ngÆ°á»i của ông ta đã nhẹ nhà ng lÆ°á»›t ra ngoà i xa ba trượng, tránh thoát được thế hiểm nghèo đó.
Phương Sách đứng cạnh đó xem, cũng phải kinh hoảng đến toát mồ hôi lạnh ra và nghĩ bụng.
“Du Túy Thân Pháp†của Tứ Hải Tiên quả thá»±c danh bất hÆ° truyá»n, nếu là ta vừa rồi thì chỉ có má»™t cách là giở hết hÆ¡i sức ra liá»u lÄ©nh phản công để cả hai cùng bị thÆ°Æ¡ng thôi chứ không sao tránh né nổi má»™t cách khéo léo nhÆ° ông ta.†Tứ Hải Tiên ngừng chân và xâm nét mặt lại quát há»i:
- Ãc tặc tên há» là chi ? Ngà y hôm nay ăn mà y già nà y rất muốn kiến thức pho “Phiến Trâm Giao Xuyên†tuyệt há»c võ lâm của ngÆ°Æ¡i.
PhÆ°Æ¡ng Sách nghe nói lại cà ng ngạc nhiên thêm, lúc ấy chà ng má»›i hay thế võ vừa rồi của ngÆ°á»i bịt mặt là “Phiến Trâm Giao Xuyên†nghe nói thế võ nà y là của Thiên Hạ Äệ Nhi Kỳ Nhân Thái Ất Chân Nhân nghiên cứu ra. Chả lẽ ngÆ°á»i bịt mặt nà y lại có liên can vá»›i Äệ Nhị Kỳ Nhân chăng ?
NgÆ°á»i bịt mặt cÆ°á»i ha hả đáp:
- Ngà i có thể đánh bại được cây roi nà y đã, rồi mỗ sẽ nói cho ngà i biết tên ngay.
Tứ Hải Tiên đã nổi hùng tâm, vì gần hai mÆ°Æ¡i năm nay ông ta chÆ°a há» gặp má»™t địch thủ nà o, bây giá» vừa ra tay đấu vá»›i ngÆ°á»i bịt mặt suýt tý nữa thì mình bị đối phÆ°Æ¡ng đánh bại, đủ thấy công lá»±c của đối phÆ°Æ¡ng quả thá»±c phi phà m. NhÆ°ng tha hồ ông ta suy nghÄ© mà cÅ©ng không sao nghÄ© ra được ngÆ°á»i bịt mặt nà y là ai ?
Ông ta giáºn dữ rú lên má»™t tiếng, là m cho cây cối quanh đó Ä‘á»u bị rung Ä‘á»™ng, lá rụng xuống nhÆ° mÆ°a, rồi nhảy sổ lại đấu vá»›i ngÆ°á»i lạ mặt tiếp.
PhÆ°Æ¡ng Sách nhìn kỹ thân pháp của hai ngÆ°á»i, vì lúc nà y hai mắt của chà ng đã kém sắc bén và thÃnh nhÆ° trÆ°á»›c, nên không sao trôn thấy rõ được những Ä‘á»™ng tác tỉ mỉ của hai ngÆ°á»i.
Trong lúc chà ng Ä‘ang ngẩn ngÆ°á»i ra đứng nhìn, thì đã nghe thấy có tiếng kêu “hự†má»™t ngÆ°á»i bị đánh bắn văng ra ngoà i xa rÆ¡i xuống đất kêu đến “bá»™p†má»™t tiếng, chà ng vá»™i Ä‘Æ°a mắt nhìn kỹ má»›i hay ngÆ°á»i đó chÃnh là ngÆ°á»i bịt mặt.
Còn Tứ Hải Tiên thì phải ngồi phịch xuống đất, sắc mặt nhợt nhạt.
Thì ra vừa rồi hai ngÆ°á»i giở toà n lá»±c ra đấu thẳng tay vá»›i nhau hai chưởng.
PhÆ°Æ¡ng Sách vá»™i chạy lại định đỡ Tứ Hải Tiên dáºy, thì bá»—ng có má»™t Ä‘iểm sao bạc ở phÃa khác phi tá»›i, ông già ăn mà y vá»™i giÆ¡ tay ra bắt luôn. Vừa giở tay ra xem, mặt ông ta biến sắc nhÆ°ng ông ta vá»™i lẹ là ng nhét Ä‘iểm sao bạc đó và o trong túi và lôi PhÆ°Æ¡ng Sách sang khẽ nói:
- Tiểu tá» ngÆ°Æ¡i có nhiá»u kẻ thù lắm, phen nà y không biết có Ä‘Ã o tẩu hay không lão phu cÅ©ng chÆ°a dám chắc. Mau theo lão phu Ä‘i thôi.
Nói xong ông ta vội cắp Phương Sách và o trong nách, giở “Du Tý Thần Pháp†ra chạy luôn.
Thì ra ám khà mà ông ta vừa bá» và o trong túi là hình cái thuyá»n, ngÆ°á»i bịt mặt bị đả thÆ°Æ¡ng nằm trên đất là Biên Hổ, đệ ngÅ© hổ trong nhóm Lục Hổ. NhÆ° váºy PhÆ°Æ¡ng Sách vẫn bị Tá» Vong thuyá»n sai ngÆ°á»i theo dõi hoà i.
Last edited by haoyun; 17-07-2008 at 11:02 AM.
|
17-07-2008, 09:04 AM
|
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát của những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Hồi 18
Cô Lâu Äầu Trên Hắc Long
Tứ Hải Tiên trông thấy ám khà hình thuyá»n, biết ngay là ám khà riêng của Tá» Vong thuyá»n chủ, trong lòng đầy kinh hãi thầm không dám cho PhÆ°Æ¡ng Sách trông thấy mà vá»™i giấu và o túi, vì mÆ°á»i tám năm vá» trÆ°á»›c, Tá» Vong thuyá»n chủ đã có Æ¡n vá»›i vá»›i ông ta. Nay Tá» Vong thuyá»n chủ nổi lên, đã phái ngÆ°á»i liên lạc ngầm vá»›i ông ta là không ai quấy nhiá»…u ai, vì thế mà ông ta cứ giấu giếm không cho PhÆ°Æ¡ng Sách biết mà bụng bảo dạ rằng:
“Sao tiểu tá» nà y đã có thù vá»›i Tâm Tâm đại sÆ°, lại còn gây hấn cả vá»›i Ma VÆ°Æ¡ng nà y ?†Ông ta biết xung quanh đó vẫn còn có ngÆ°á»i của Tá» Vong thuyá»n mai phục, nên ông ta vá»™i Ä‘em PhÆ°Æ¡ng Sách Ä‘Ã o tẩu ngay.
Dù ông ta Ä‘i nhanh đến đâu, nhÆ°ng bá»™ dạng kỳ lạ của ông ta khiến ai chỉ gặp má»™t lần là không sao quên được, cho nên sau khi Biên Hổ bị đả thÆ°Æ¡ng, từ đó trở Ä‘i ông ta đã kết thù kết oán vá»›i Tá» Vong thuyá»n chủ rồi.
Biên Hổ Ä‘em theo má»™t tên Huyá»n binh, mÅ©i phi tiêu thứ hai là của tên Huyá»n binh ấy ném. Y thấy ông ta bắt được mÅ©i phi tiêu rồi vá»™i bá» và o trong túi, y biết hà nh tung của mình đã bị lá»™, chá» hai ngÆ°á»i Ä‘i xa rồi, y má»›i chạy lại đỡ Biên Hổ dáºy và báo cáo cho y biết việc nà y.
Biên Hổ nghe nói kinh hoảng vô cùng, bây giá» chỉ có má»™t kế là cố hết sức Ä‘uổi theo, là m thế nà o để cho PhÆ°Æ¡ng Sách vá»›i ngÆ°á»i ná» xa cách nhau, thì má»›i khá»i tiết lá»™ bà máºt.
Biên Hổ vừa Ä‘i vừa váºn ná»™i công để chữa ná»™i thÆ°Æ¡ng, đồng thá»i y lại bảo Huyá»n binh phóng tÃn hiệu để cầu tiếp viện.
Thân pháp của Tứ Hải Tiên nhanh không tả, chỉ trong nháy mắt đã Ä‘i được mấy mÆ°Æ¡i dặm và suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng còn có ý bố trà nghi tráºn, đồng thá»i ông ta chỉ chạy theo những Ä‘Æ°á»ng nhá» thôi. Không bao lâu đã tá»›i má»™t hang Ä‘á»™ng, ông ta liá»n đặt PhÆ°Æ¡ng Sách xuống há»i:
- Tiểu tá», có thá»±c kẻ thù của ngÆ°Æ¡i là Tâm Tâm đại sÆ° không ?
Phương Sách cương quyết đáp:
- Tiá»n bối có thù lá»›n vá»›i bảy đại môn phái và chỉ muốn ăn thịt uống máu của Tâm Tâm đại sÆ° vá»›i Lam Bà o quái nhân má»›i hả dạ.
Tứ Hải Tiên cau mà y lại há»i thá»:
- Thế còn Tá» Vong thuyá»n chủ ?
PhÆ°Æ¡ng Sách tưởng Tứ Hải Tiên đã biết mình là con của Tá» Vong thuyá»n chủ, Ä‘Ã nh phải thú thá»±c rằng:
- Không dám giấu giếm lão tiá»n bối. Tá» Vong thuyá»n chủ chÃnh là cha của tiểu bối.
Tứ Hải Tiên nghe nói cà ng ngạc nhiên thêm, ông ta liá»n rá» tay và o mÅ©i ám khà hình thuyá»n ở trong túi và nghÄ© bụng:
“Ãm khà độc đáo nà y cÅ©ng chỉ có ngÆ°á»i của Tá» Vong thuyá»n má»›i biết xá» dụng thôi, chả lẽ ngÆ°á»i của Tá» Vong thuyá»n lại theo dõi định tâm đối phó ta chăng ?†Äã mấy lần ông ta muốn lấy ám khà hình chiếc thuyá»n ấy ra cho PhÆ°Æ¡ng Sách xem, nhÆ°ng nghÄ© tá»›i mình có liên can đặc biệt vá»›i Tá» Vong thuyá»n chủ và cÅ©ng đã hứa hẹn ngầm vá»›i y là không ai được can thiệp và o việc riêng của ai, vì váºy ông ta má»›i không muốn cho PhÆ°Æ¡ng Sách biết hà nh vi và tung tÃch của Tá» Vong thuyá»n.
Nếu lúc nà y ông ta lấy ám khà ấy cho Phương Sách xem, thì sau nà y đâu đến nỗi có lắm chuyện rất éo le xẩy ra.
Tứ Hải Tiên đoán chắc bên trong thể nà o cũng có nội tình gì định buông tay không lý tới nữa, nhưng Phương Sách lại là đồ đệ duy nhất của bạn già mình, mình không gặp thì thôi, đã gặp khi nà o lại chịu khoanh tay không can thiệp. Nên ông ta thở dà i một tiếng, rồi bảo Phương Sách rằng:
- Chúng ta lên Hắc Phong đi.
Nói xong ông ta lại cắp Phương Sách và o nách, chạy thẳng và o trong rừng núi.
PhÆ°Æ¡ng Sách cÅ©ng không hiểu ông ta định Ä‘Æ°a mình Ä‘i đâu, mấy ngà y hôm nay chỉ thấy ông ta Ä‘Æ°a mình ven theo sông TrÆ°á»ng Giang và o Tứ Xuyên tiến thẳng đến dãy núi Äại Ba.
Äi qua những đèo núi cao chót vót và gồ ghá» khó Ä‘i. La Khôn Cái cắp PhÆ°Æ¡ng Sách ở dÆ°á»›i nách và vẫn Ä‘i nhanh nhÆ° bay. PhÆ°Æ¡ng Sách chỉ thấy gió thổi bên tai kêu vù vù, lúc thì lên lúc thì xuống và nhẹ nhà ng khôn tả, chà ng cÅ©ng phải khen ngợi khinh công của Tứ Hải Tiên thá»±c là hãn thế tuyệt luân.
Äá»™t nhiên chà ng thấy ông ta ngừng chân lại, liá»n ngá»ng đầu nhìn, má»›i hay trÆ°á»›c mặt có má»™t vách núi mà u tÃa cao chá»c trá»i, trên to dÆ°á»›i nhá» nhÆ° vá» con ốc. Trên lÆ°ng núi hình nhÆ° có con Ä‘Æ°á»ng đá Ä‘i vòng quanh.
Tứ Hải Tiên đạt PhÆ°Æ¡ng Sách xuống, bá»—ng cÆ°á»i và nói:
- Äã tá»›i Hắc Phong rồi, xem tiểu tá» ngÆ°Æ¡i có hên hay không ?
- Lão tiá»n bối Ä‘em tiểu bối lên Hắc Phong nà y kiếm thuốc để chữa, hay là yết kiến cao nhân ?
- Kiếm Cô Lâu Äầu !
PhÆ°Æ¡ng Sách ngẩn ngÆ°á»i ra, không biết ông ta định kiếm sá» ngÆ°á»i là m chi, Ä‘ang định lên tiếng há»i thì Tứ Hải Tiên bá»—ng nghiêm nghị nắn nót quần áo, cung kÃnh hÆ°á»›ng vá» ngá»n núi vái má»™t lạy, và dùng ná»™i gia “Thiên Lý Truyá»n Âm†kêu gá»i:
- Cô Lâu Äầu, ăn mà y già cÆ¡n nghiá»n rượu đã lên định đến đây uống Hắc Nham Liệt Toà n Quế Tá» Tá»u của ngÆ°á»i đấy.
PhÆ°Æ¡ng Sách cà ng kinh hãi thêm, vì thấy vẻ mặt của ông ta rất nghiêm nghị nhÆ°ng ăn nói lại hoạt kê nhÆ° váºy trong lòng rấ thắc mắc, không biết trên đỉnh núi có vị phong trần dị nhân nà o ?
Tứ Hải Tiên gá»i luôn ba tiếng, rồi cắp PhÆ°Æ¡ng Sách Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng xoáy chôn ốc mà từ từ leo lên trên đỉnh núi.
ÄÆ°á»ng Ä‘i rất hẹp, bá» ngang rá»™ng chừng má»™t thÆ°á»›c, mà lại Ä‘i quanh co trên má»™t tuyệt vách cao hà ng nghìn trượng không có gì để bấu vÃu cả, há»… trượt chân má»™t cái là tan xÆ°Æ¡ng nát thịt ngay. Du Thủy Thân Pháp của Tứ Hải Tiên cao tuyệt nhÆ° thế mà cÅ©ng không dám giở ra.
PhÆ°Æ¡ng Sách thấy lối Ä‘i nguy hiểm nhÆ° váºy, nếu trên đỉnh núi có ngÆ°á»i ngăn cản, thì dù cao thủ tuyệt đỉnh đến đâu cÅ©ng khó mà qua được ...
Bá»—ng có má»™t luồng hÆ°Æ¡ng thÆ¡m của hoa quế Ä‘Æ°a tá»›i, chà ng lại tưởng là có cây hoa ngăn cản lối Ä‘i, liá»n ngÆ°á»›c mắt nhìn vá» phÃa trÆ°á»›c, mặt liá»n lá»™ vẻ kinh hải ngay.
Thì ra ở chá»— cách hai ngÆ°á»i chừng ba thÆ°á»›c, có má»™t thiếu nữ đẹp tuyệt trần, cổ quà ng vòng hoa quế, tay cÅ©ng cầm má»™t cà nh hoa quế vẻ mặt rất lạnh lùng. Vừa trông thấy hai ngÆ°á»i Ä‘i lên, nà ng đã dùng giá»ng mÅ©i kêu “hừ†má»™t tiếng ngay.
Tứ Hải Tiên vá»™i dừng bÆ°á»›c lại, thiếu nữ mặc áo sặc sở tay cầm cà nh hoa quế thấy Tứ Hải Tiên cắp PhÆ°Æ¡ng Sách ở dÆ°á»›i nách, liá»n lạnh lùng quát bảo:
- Äặt y xuống.
Tiếng nói của nà ng tuy lạnh lùng như băng tuyết nhưng rất oai nghi, khiến ai nghe thấy cũng phải khiếp phục.
Tứ Hải Tiên cau mà y lại suy nghĩ giây lát, rồi đà nh phải đặt Phương Sách xuống ngay.
Vừa trông thấy mặt của PhÆ°Æ¡ng Sách, thiếu nữ ná» bá»—ng trố mắt lên nhìn, hình nhÆ° thấy mặt của chà ng ta quá anh tuấn, nên nà ng má»›i ngẩn ngÆ°á»i ra nhÆ° thế, nhÆ°ng chỉ thoáng cái thôi nà ng lại giữ được thái Ä‘á»™ lạnh lùng nhÆ° trÆ°á»›c.
PhÆ°Æ¡ng Sách cÅ©ng trốm mắt lên nhìn nà ng ná», chà ng lại tưởng đối phÆ°Æ¡ng là tiên ở trên trá»i, Hằng nga trên cung Quảng ? Mặt nà ng hình trái xoan, đôi mắt sáng nhÆ° sao, mÅ©i dá»c dừa, mồm nhÆ° anh Ä‘Ã o, lại thêm mặc áo ngÅ© sắc và mùi hoa quế Ä‘Æ°a tá»›i cà ng là m cho chà ng nghi ngá» nà ng ta không phải là ngÆ°á»i phà m.
Chà ng liá»n liên tưởng đến Giang TÄ©nh Thục, Diệu Ngân Hạnh, Lý Tú Cô, nhÆ°ng ba nà ng đó, Ä‘em so sánh vá»›i thiếu nữ nà y thì chà ng thấy há» thÆ°á»ng tục quá nổi.
Chà ng lại sực nghĩ tới lúc nà y đang là mùa hè thì sao lại có hoa quế được ?
Chà ng đang thắc mắc thì thiếu nữ mặc áo sặc sỡ đã liếc nhìn chà ng một cái, giơ cà nh hoa quế lên vẫy và nói:
- Theo tôi lên đây.
Tứ Hải Tiên dẫn Phương Sách lẳng lặng đi theo thiếu nữ leo lên trên đỉnh núi mãi mãi mới tới được trên đỉnh.
Äỉnh của ngá»n núi ấy rất kỳ lạ, lõm xuống nhÆ° cái cháºu váºy, chung quanh là vách núi cao hÆ¡n mÆ°á»i trượng, chÃnh giữa là má»™t miếng đất chủng xuống, phẳng lỳ và bóng nhoáng nhÆ° gÆ°Æ¡ng. Thiếu nữ ná» không quay đầu lại gá»i, mà chỉ Ä‘Æ°a tay vá» phÃa sau cầm cà nh hoa vẫy má»™t cái thôi, rồi nà ng nhẹ nhà ng nhảy xuống chá»— đất bằng ấy luôn.
PhÆ°Æ¡ng Sách thấy gió trên nà y mát rượi, chà ng cúi đầu nhìn xuống liá»n kêu “ủa†má»™t tiếng, vì chà ng thấy chÃnh giữa của bãi đất bằng có treo má»™t cái sá» ngÆ°á»i. Tứ Hải Tiên liá»n cắp chà ng phi thân xuống bên dÆ°á»›i tức thì.
PhÆ°Æ¡ng Sách ngá»i thấy mùi hoa quế rất nồng và nghe tiếng nÆ°á»›c chảy róc rách nữa. NhÆ°ng chà ng nhìn Ä‘i nhìn lại không thấy má»™t cái bóng của cây cá» nà o hết, chỉ thấy vách núi bao xung quanh, chá»— mình Ä‘ang đúng nhÆ° là cái đáy cháºu váºy. Thế mùi thÆ¡m của hoa quế ở đâu Ä‘Æ°a tá»›i ?
Phương Sách quay lại nhìn không thấy thiếu nữ mặc quần áo mà u sặc sỡ đâu nữa.
Chà ng Ä‘ang ngạc nhiên thì Tứ Hải Tiên đã kéo chà ng má»™t cái, rồi hai ngÆ°á»i cùng vái lạy cái sá» ngÆ°á»i kia, má»™t lá»… rất cung kÃnh. Vái xong, Tứ Hải Tiên giÆ¡ tay lên chỉ cái đầu lâu lá»›n tiếng há»i:
- Lão yêu quái nà y, tại sao lại sai con nhá» cái dẫn Ä‘Æ°á»ng nhÆ° thế ? Khiến lão ăn xin nà y bá»±c mình từ nãy tá»›i giá». Váºy lão yêu quái định là m gì má»— thế ?
PhÆ°Æ¡ng Sách thấy ông ta nói chuyện vá»›i cái sá» nhÆ° váºy, ngạc nhiên vô cùng, liá»n nghÄ© bụng:
“Chẳng lẽ ông ta bảo Ä‘i kiếm cô gái hay là tá»›i kiếm cái sá» nà y Æ° ?†Chà ng vừa nghÄ© tá»›i đó, bá»—ng nghe thấy má»™t tiếng cÆ°á»i tháºt lá»›n và má»™t giá»ng nói khà n khà n vá»ng tá»›i trả lá»i rằng:
- Äối xá» vá»›i lão ăn mà y ngÆ°Æ¡i có khó khăn gì, chỉ ba chén rượu trái quế, là ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đủ Ä‘iên khùng ba tháng tiá»n rồi.
Tứ Hải Tiên mừng rỡ đến nhảy bắn ngÆ°á»i lên, lấy lưỡi liếm mép má»™t cái, tá» vẻ rất thèm thuồng và trả lá»i:
- Lão yêu quái nói thực hay nói đùa thế, mau đem rượu ra cho già nà y uống ngay chứ ?
Tiếng nói đó liá»n trả lá»i:
- Hà tất phải vội vã như thế, ngươi đã vái lạy lão phu đầu mà chưa chi đã đòi uống rượu ngay như thế ?
Tứ Hải Tiên hai mắt chá»›p nháy liên miên, mồm thì chảy nÆ°á»›c rãi ra, liá»n đáp:
- Lão yêu quái đừng dà y vò mỗ nữa, mỗ đã thèm thuồng đến nỗi không sao nhịn được rồi ! Thôi được để mỗ vái ngươi ba lạy nhé ?
Nói xong, quả nhiên ông ta liá»n khom mình xuống vái ba lạy thá»±c sá»±.
Thấy Tứ Hải Tiên đã chịu vái lạy, liá»n có má»™t trà ng cÆ°á»i thá»±c lá»›n và thá»±c dà i nổi lên, tiếp theo đó vách đá ở phÃa đằng trÆ°á»›c bá»—ng có tiếng kêu “kèn kẹ†rất lá»›n nổi lên và nÆ¡i đó liá»n lá»™ ngay ra cái lá»— hổng lá»›n. PhÆ°Æ¡ng Sách má»›i hay đó là má»™t cá»a hang và có má»™t ông già mặt hồng hà o lông mà y và râu tóc trắng xóa, Ä‘ang ngồi ở chá»— cá»a hang đó, hai mắt ông vừa sáng vừa nghiêm nghị Ä‘ang chăm chú nhìn mình. Chà ng vá»™i và ng phủ phục xuống vái lạy:
- Tiểu bối PhÆ°Æ¡ng Sách xin bái kiến lão tiá»n bối.
Lúc ấy Tứ Hải Tiên đã vá»™i nhảy tá»›i cÆ°á»›p luôn ấm rượu và chén rượu ở trên tay ông già , rót má»™t chén rượu đầy rồi nốc cạn luôn. Uống xong, ông ta còn tấm tắc khen rượu ngon hoà i, rồi ông ta lại uống đến chén thứ hai, nhÆ°ng khi định rót chén thứ ba, thì ông già bá»—ng cÆ°á»›p lại ấm rượu vừa cÆ°á»i vừa quát bảo:
- Có lẽ lão ăn mà y há» Lam nà y thèm rượu đến Ä‘iên khùng rồi, thứ rượu quế tá»u nà y của lão phu, dù ngÆ°á»i tốt lượng đến đâu cÅ©ng chỉ có thể uống liá»n được và i chén thôi, chứ nếu lão ăn mà y còn uống thêm chén nữa, thì không sao xuống nổi Hắc Phong nà y của lão phu nữa đâu.
Tứ Hải Tiên dùng tay áo lau chùi mồm mép, mồm vẫn không ngá»›t lá»i khen ngợi:
- Äã nghiá»n thá»±c ! Äã nghiá»n thá»±c !
Ông già ná» liá»n chỉ PhÆ°Æ¡ng Sách Ä‘ang quỳ ở trên mặt đất mà há»i Tứ Hải Tiên tiếp:
- Có phải lão ăn mà y má»›i thâu được má»™t y bát truyá»n nhân và tá»›i đây định xin lão Cô Lâu Äầu nà y má»™t chút lá»… váºt phải không ?
Tứ Hải Tiên vội lắc đầu đáp:
- Ä‚n mà y già nà y là m gì có nhã hứng ấy, y là y bát truyá»n nhân của má»™t ngÆ°á»i bạn gì, vì.. Ông ta chÆ°a nói dứt, thì ông già đã xua tay lia lịa và nói tiếp:
- Lão đừng có nói nguyên nhân ra là m chi nữa, chẳng lẽ lão còn chÆ°a biết tÃnh nết của lão phu đã bao nhiêu năm nay không há»i han đến việc Ä‘á»i rồi hay sao ? Mau nói rõ mục Ä‘Ãch cho lão phu nghe Ä‘i ?
Tứ Hải Tiên bèn kể chuyện PhÆ°Æ¡ng Sách trúng Ä‘á»™c, võ công bị hủy nhÆ° thế nà o và yêu cầu ông già chỉ Ä‘iểm cho thuốc giải Ä‘á»™c, vân.. vân.. Ông già vá»™i gá»i PhÆ°Æ¡ng Sách đến gần và xem mạch cho chà ng má»™t hồi, rồi bá»—ng cau đôi lông mà y bạc lại lẩm bẩm nói:
- Khà trầm Nê Hải, huyết nghịch NgÅ© Quan, chất Ä‘á»™c lan trà n Tháºp Nhi Trà ng Thiá»n, chỉ có hai thứ thuốc giải má»›i có thể giải nổi thôi.
PhÆ°Æ¡ng Sách nghe nói kinh hoảng vô cùng vá»™i há»i:
- Xin há»i lão tiá»n bối, thứ thuốc giải ấy tên gì ?
- Thuốc giải thứ nhất vừa chắc chắn vừa bình hòa không những có thể xua Ä‘uổi được chất Ä‘á»™c ở trong ngÆ°á»i và nhá» có thứ thuốc đó trợ giúp, không những võ công được phục hồi hết, mà ná»™i lá»±c còn mạnh hÆ¡n trÆ°á»›c là khác.
- ThÆ°a tiá»n bối thứ thuốc nà y ở đâu mà có ?
- Trên giang hồ chỉ có ba miếng, nhÆ°ng bây giỠđã tuyệt tÃch cả.. Tứ Hải Tiên vá»™i đỡ lá»i há»i:
- Chả lẽ đó là thánh dược khỠđộc rất thần diệu tên Bạch Thạch Vân Mẫu Tâm phải không ?
Ông già gáºt đầu. Tứ Hải Tiên hÆ¡i cau mà y lại nói tiếp:
- Lão ăn mà y nghe nói hiện giỠcòn một miếng ở trong nhà của một quan viên hồi hưu tại tỉnh Hồ Nam tìm kiếm được không phải là chuyện dễ.
PhÆ°Æ¡ng Sách nghe nói liá»n nghÄ© bụng:
“Bạch Thạch Vân Mẫu Tâm mà Lý Tú Cô nói đó không biết có phải là thứ thuốc nà y không ? Hiện giá» viên đá ấy Ä‘ang ở trong ngÆ°á»i của Lý Tú Cô, nếu váºy ta chỉ cần há»i cha ta, Tá» Vong thuyá»n chủ lấy là được ngay†NghÄ© tá»›i đó chà ng cảm thấy chứa chan hy vá»ng.
Ông già nỠlại nhắm mắt nói tiếp:
- Thuốc giải thứ hai thì dễ kiếm lắm, nhưng công hiệu kém hơn.
Tứ Hải Tiên nghe nói liá»n la lá»›n†- Lão yêu quái cứ nói quanh nói quẩn nhÆ° thế mãi là m chi, đó là thuốc gì, nói ngay ra cho lão ăn mà y nà y nghe Ä‘i ?
Ông già hé mắt ra nhìn Tứ Hải Tiên má»™t cái không tức giáºn chút nà o, mà vẫn mỉm cÆ°á»i nói tiếp:
- NhÆ°ng thứ thuốc giải nà y có hai Ä‘iá»u tai hại.
PhÆ°Æ¡ng Sách vá»™i há»i:
- Tai hại ở đâu ?
- Äiá»u thứ nhất vì ngÆ°Æ¡i trúng Ä‘á»™c quá nặng, nhá» có ná»™i công thâm háºu má»›i giữ nổi Mệnh Mạch Tam Quan. Thuốc giải nà y không thể xua Ä‘uổi hết chất Ä‘á»™c ở trong ngÆ°á»i của ngÆ°Æ¡i, tà n Ä‘á»™c bị đè chặt Tam Nê Huyệt.
Nói tới đó, ông ta liếc nhìn Phương Sách một cái rồi nói tiếp:
- Bộ mặt trắng trẻo của ngươi sẽ bị biến tướng, nghĩa là biến đổi thà nh một thứ mà u xanh như chà m rất đáng sợ.
Phương Sách cương quyết đáp:
- Äiá»u đó không sao ! Tiểu bối chỉ cần khôi phục lại công lá»±c, được trả thù là đã toại nguyện rồi chá»› có cần gì mặt xanh hay và ng đâu ?
- Thứ hai ...
Ông già giÆ°Æ¡ng đôi mắt sáng ngá»i, nhìn thẳng và o mắt PhÆ°Æ¡ng Sách trần trừ nói tiếp:
- Äiá»u nà y chỉ e ngÆ°Æ¡i không chịu Ä‘á»±ng ná»—i.
- Xin lão tiá»n bối cho hay, dù phải khổ sở đến nhÆ° bị muôn vạn mÅ©i kim đâm và o trái tim, tiểu bối vần có thể chịu nhịn được hết !
- Vì tà n Ä‘á»™c tÃch súc ở Tam Nê Huyệt cứ tá»›i giá» Tý giá» Ngá» là lúc há»™i Âm chuyển DÆ°Æ¡ng, chất Ä‘á»™c lại nổi lên tấn công Tinh Môn trong hai tiếng đồng hồ, ngÆ°Æ¡i không được gần nữ sắc. Bằng không, sẽ bi....
Ông già cố ý ngắt lá»i, PhÆ°Æ¡ng Sách lại vá»™i há»i tiếp:
- Sẽ bị cái gì ?
- Sẽ bị dục há»a công tâm, không còn phân biệt ra được ai là há» hà ng bà con, ai là già trẻ cả, mà cứ thấy phụ nữ là phải giao hợp má»›i chịu ná»—i.
Phương Sách nghe nói rùng mình một cái, trợn ngược đôi lông mà y kiếm lên lớn tiếng đáp:
- Thiết nghÄ© việc nà y tiểu bối cÅ©ng có thể chịu nhịn được, quyết không là m báºy là m bạ đâu. Äến lúc đó chịu Ä‘á»±ng không ná»—i, thì là m hai cái úp chặt lấy mắt để không trông thấy gì nữa, nhÆ° váºy có được không ?
Ông già liá»n Ä‘Æ°a mắt nhìn Tứ Hải Tiên và há»i:
- Lão ăn mà y há» La nghÄ© sao ? Lão phu đã nói rõ hết lợi hại rồi, các ngÆ°á»i hãy tá»± lá»±a chá»n lấy. Bạch Thạch Vân Mẫu Tâm thì nÆ¡i đây lão phu không có, còn thứ thuốc giải thứ hai thì sẵn lắm, thấy ngÆ°Æ¡i chịu khó vái ba lạy, lão phu Ä‘Ã nh bố thà cho má»™t lần váºy.
Tứ Hải Tiên nghĩ bụng:
“Bạch Thạch Vân Mẫu Tâm đã khó kiếm nhÆ° váºy, chi bằng dùng thứ thuốc giải thứ hai để cứu chữa cho PhÆ°Æ¡ng Sách váºy.†NghÄ© tá»›i đó, ông ta cố ý há»i tiếp:
- Lão yêu quái đó nói thứ thuốc thứ hai có nhiá»u Ä‘iá»u hại nhÆ° thế, mà không thấy nhắc nhở đến cái hay. Váºy uống thuốc giải đó có Ãch lợi gì.. Ông già cả cÆ°á»i đỡ lá»i:
- Lão phu cam Ä‘oan công lá»±c của y sẽ được khôi phục lại hết. Trong giá» Ngá» tà n Ä‘á»™c tấn công Tinh Môn, khà huyết phấn trấn, nếu không có nữ sắc ở trÆ°á»›c mặt, thì công lá»±c vẫn còn mạnh hÆ¡n lúc thÆ°á»ng má»™t há»™i ? Äến giá» Tý ban đêm sức Ä‘á»™c trở vá» hÆ° vô, khà huyết đảo ngược, trong và i tiếng đồng hồ thì công lá»±c sẽ mất hết, nhÆ° ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng váºy.
Tứ Hải Tiên nghe nói la lớn:
- NhÆ° váºy thì sao được ?
- Ngoà i cách đó ra, lão phu không còn cách nà o khác để chữa cho y nữa.
- Lão hãy nói tên thuốc ra cho ăn mà y già nà y nghe xem ?
- Thuốc đó là đầu lâu của lão phu.
Tứ Hải Tiên với Phương Sách nghe nói cùng thất kinh, lão ăn mà y già còn lớn tiếng kêu la tiếp:
- Lão yêu quái lại nổi khùng rồi phải không ?
Ông già nghiêm nghị đáp:
- Không phải nổi khùng gì cả, quả thực là đầu lâu của lão phu đấy.
Tứ Hải Tiên bá»—ng vỡ lẽ liá»n há»i tiếp:
- Có phải là cái đầu lâu ở ngoà i bãi đất kia phải không ?
Ông già cả cÆ°á»i, Tứ Hải Tiên vá»›i PhÆ°Æ¡ng Sách bá»—ng thấy trÆ°á»›c mặt sáng hẳn, thì ra thiếu nữ mặc áo sặc sỡ đã đứng sừng sững ở trÆ°á»›c mặt hai ngÆ°á»i rồi vá»›i giá»ng nÅ©ng nịu nà ng kêu gá»i ông già :
- Sư phụ.
Ông già không để cho nà ng nói dứt, đã vá»™i xua tay ngắt lá»i:
- SÆ° phụ thiếu lão ăn mà y há» La nà y ba món nợ, đã trả hai chỉ còn thiếu má»™t, nếu không trả nốt thì cái đầu lâu nà y tuy là má»™t váºt báu của sÆ° môn, nhÆ°ng bây giá» cần phải cứu ngÆ°á»i nà y trÆ°á»›c. Y vá»›i con còn có chút duyên pháºn nữa đấy.
Thiếu nữ mặc áo sặc sỡ nghe ông già nói nhÆ° thế vẻ mặt vẫn lạnh lùng không hổ thẹn chút nà o mà chỉ Ä‘Æ°a mắt nguýt PhÆ°Æ¡ng Sách má»™t cái rồi quay ngÆ°á»i Ä‘i luôn. Ông già vá»™i kêu gá»i và bảo nà ng tiếp:
- Nam nhi hãy khoan ! Con ra lấy cái đầu lâu và o đây cho sư phụ đã.
Thiếu nữ ná» nhanh nhẹn Ä‘i ra giữa bãi đất trống lấy cái sỠđó xuống, ông già ná» rất trang trá»ng đỡ lấy cái đầu lầu rồi đứng dáºy Ä‘i và o trong Ä‘á»™ng luôn.
Tứ Hải Tiên La Khôn Cái, PhÆ°Æ¡ng Sách, thiếu nữ áo sắc sỡ vá»™i theo sau, thì ra hoa quế trồng ở trong Ä‘á»™ng và trồng ở hai bên lối Ä‘i gió thÆ¡m Ä‘Æ°a tá»›i thÆ¡m và lạnh lùng hÆ¡n ở trên đỉnh núi nhiá»u. Äến lúc nà y PhÆ°Æ¡ng Sách má»›i vỡ lẽ là sao hoa quế ở nÆ¡i đây lại má»c trái mùa nhÆ° thế, là do khà háºu trong hang Ä‘á»™ng khác hẳn bên ngoà i.
Ba ngÆ°á»i Ä‘i theo ông già đi vòng quanh má»™t hồi, đã tá»›i má»™t cái thạch tháºt lá»›n rá»™ng. Ông già và o giữa thạch thất ngồi ngay xuống đất và thò ngón tay và o hai mắt của cái sá» ngÆ°á»i lấy ra hai viên thuốc mà u bạc Ä‘em cho PhÆ°Æ¡ng Sách uống rồi ông ta trao cái sá» ngÆ°á»i cho thiếu nữ kia Ä‘em ra ngoà i hang Ä‘á»™ng.
Má»™t lát sau, Phong Sách đã thấy trong bụng ná»a lạnh ná»a nóng, hai luồng hà n nhiệt đó giao tranh vá»›i nhau, khiến chà ng buồn nôn. Không sao chịu được, chà ng liá»n nôn ra má»™t đống nÆ°á»›c Ä‘en xì rất tanh hôi khó ngá»i, tiếp theo đó chà ng lại thấy khà huyệt đảo lá»™n, xÆ°Æ¡ng cốt hầu nhÆ° rá»i ra khá»i mình mẩy, mồ hôi nóng toát ra nhÆ° mÆ°a.
PhÆ°Æ¡ng Sách Ä‘ang nghiến răng mÃm môi chịu Ä‘á»±ng, thì ông già bảo Tứ Hải Tiên rằng:
- Lão ăn mà y, hai chúng ta hãy dùng nội lực giúp y một tay đi.
Nói xong ông già liá»n dùng bà n tay để và o “Huyết CÆ¡ Huyệt†ở trÆ°á»›c ngá»±c chà ng.
Tứ Hải Tiên thì lấy bà n tay đè và o “Cá»±u Khuyết†huyệt ở cạnh ngá»±c. PhÆ°Æ¡ng Sách liá»n cảm thấy hai luồng hÆ¡i nóng dồn thẳng và o trong ngÆ°á»i mình xua Ä‘uổi hÆ¡i lạnh kia ra, sao chà ng bá»—ng thấy khà huyết xông lên táºn đầu óc, chà ng không sao chịu nhịn được chết giấc luôn.
Ông già thở dà i má»™t tiếng, buông tay ra vừa cÆ°á»i vừa nói Tứ Hải Tiên:
- Lát nữa khi tỉnh lại y không còn nháºn ra được chúng ta là ai nữa đâu.
Nói xong, ông ta vá»™i dùng hai ngón tay Ä‘iểm Ä‘i Ä‘iểm lại các nÆ¡i huyệt đạo của PhÆ°Æ¡ng Sách. Chừng hai tiếng đồng hồ sau, sắc mặt của PhÆ°Æ¡ng Sách má»›i biến đổi dần, môi Ä‘á» bá»—ng biến thà nh tÃa, mặt trắng thà nh xanh, trông thá»±c kinh ngÆ°á»i.
PhÆ°Æ¡ng Sách tỉnh dáºy lại nôn ra mấy khẩu nÆ°á»›c tanh hôi nữa, lúc ấy má»›i thấy trong ngÆ°á»i dá»… chịu, khà huyết má»›i thuáºn hòa, hai mắt sáng ngá»i. Chà ng váºn công thá» xem, xảm thấy đã hồi phục lại nhÆ° lúc chÆ°a bị ngá»™ Ä‘á»™c váºy, chà ng vá»™i quỳ ngay xuống vái lạy ông già nói:
- Æ n đức tái sinh nà y của lão tiá»n bối, tiểu bối không bao giá» dám quên ...
Chà ng vừa nói tá»›i đó thì đã ngá»i thấy có má»™t luồng gió thÆ¡m Ä‘Æ°a tá»›i, thiếu nữ mặt áo sặc sở đã hốt hoảng chạy và o thÆ°a rằng:
- ThÆ°a sÆ° phụ có rất nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i chân núi ...
Ông già bá»—ng biến sắc mặt và vá»™i há»i lại:
- Hình dáng của những ngÆ°á»i đó nhÆ° thế nà o ?
- Năm sáu ngÆ°á»i ăn mặc quần áo Ä‘i săn, còn má»™t ngÆ°á»i mặc áo bà o lam, chân Ä‘i kháºp khiá»…ng.. Ông già bá»—ng ngá»ng đầu lên, lá»›n tiếng cÆ°á»i và nói tiếp:
- Cô Lâu Äầu ta đã hai mÆ°Æ¡i năm nay không dây dÆ°a đến việc giang hồ, không ngá» bây giá» lại có ngÆ°á»i tá»›i kiếm lão phụ. Nói tá»›i đó ông ta xầm nét mặt lại, quay đầu nói vá»›i Tứ Hải Thượng Nhân tiếp:
- Lão phu thấy ngÆ°Æ¡i là bạn cÅ© má»›i để cho ngÆ°Æ¡i lên Hắc Phong nà y ba lần, tại sao ngÆ°Æ¡i lại tiết lá»™ hà nh tung của lão phu, để dụ nhiá»u ngÆ°á»i giang hồ tá»›i nhÆ° thế ?
Tứ Hải Tiên vội đáp:
- Lão quái chá»› nên trách lầm ngÆ°á»i nhÆ° váºy, lúc nà o ăn mà y già nà y cÅ©ng giữ đúng lá»i hứa hẹn vá»›i bạn già . Bây giá» hãy để ăn mà y già nà y ra Ä‘uổi bá»n ma quá»· Ä‘á»™t ngá»™t ấy Ä‘i, thì lúc ấy lão quái má»›i tin má»— ...
Ông ta vừa nói vừa quay ngÆ°á»i Ä‘i luôn, ông già ná» vá»™i kéo ông ta lại vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Sao lão ăn mà y há» La lại nóng tÃnh đến thế, đã có Man nhi chống giữ quan ải, thì những ngÆ°á»i đó có mạnh đến đâu, cÅ©ng không sao lên ná»—i Hắc Phong nà y. Món nợ của chúng ta đã kết liá»…u xong từ bây giá» rồi đấy chứ ?
Tứ Hải Tiên vỗ ngực đáp:
- Lão quái thiếu mỗ ba món nợ, bây giỠđã trả hết, từ nay trở đi ăn mà y già nà y không lên Hắc Phong nữa, nhưng khi nà o rỗi rãnh, lão vẫn đến để xin và i chén rượu Quế TỠđấy nhé.
Ông già ti hà hai mắt lại ngắm nhìn Tứ Hải Tiên một hồi rồi nghiêm nghị đáp:
- Năm xÆ°a chúng ta được thiên hạ gá»i là Tam Hữu, bây giá» chỉ còn lại má»™t mình bạn là phiêu bạc giang hồ thôi, bạn không lo tâm dưỡng tÃnh, mà lên trên Hắc Phong nà y ở vá»›i lão quái nhÆ° váºy có phải là ngà y ngà y được uống rượu giải sầu không.
Tứ Hải Tiên vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Ä‚n mà y già nà y có cái tÃnh quái dị là không bao giá» ngồi yên má»™t chá»— được.
Bằng không, sao ngÆ°á»i ta lại ban cho má»— cái tên Tứ Hải Tiên nhÆ° thế ? Rượu Quế Tá» của lão quái ngon thá»±c đấy, nhÆ°ng không mua nổi ăn mà y già nà y đâu.
Ông già thấy mặt của Tứ Hải Tiên có ám khà hiện lên, muốn dùng lá»i lẽ nhắc nhở bạn, nhÆ°ng Tứ Hải Tiên không chịu giác ngá»™, nên ông ta Ä‘Ã nh thở dà i thôi chứ không nói gì nữa.
PhÆ°Æ¡ng Sách bá»—ng xen lá»i há»i:
- Xin lão tiá»n bối cho biết pháp hiệu, để sau nà y tiểu bối biết mà đá»n Æ¡n.
Ông già vuốt râu mỉm cÆ°á»i đáp:
- Tên của Lão phu là Cô Lâu Äầu.
- Xin tiá»n bối cho biết tên thá»±c ?
- Sau nà y ngÆ°Æ¡i há»i sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i thì sẽ biết liá»n.
Phương Sách ngạc nhiên nghĩ bụng:
“Vừa rồi lúc lên núi ông già không cho ta nói rõ nguyên nhân, tại sao ông ta lại biết sÆ° phụ của ta là ai ?†Tứ Hải Tiên có vẻ nóng lòng sốt ruá»™t liá»n la lá»›n:
- Lão quái đừng có nói quanh nói quẩn nữa. Tiểu tỠngươi có biết không, y là một trong nhóm Giang Hồ Tam Lão mà năm xưa vẫn hay đi cùng với sư phụ ngươi tên là Cô Lâu Lão Nhân đấy.
PhÆ°Æ¡ng Sách cả kinh và sá»±c nhá»› tá»›i năm xÆ°a sá»± phụ có nói cho mình biết Võ Lâm Tam Hữu tức sÆ° phụ mình Huyá»n Cốc Dị Tú, Cô Lâu Lão Nhân vá»›i Oai Nhỡn Hóa Tá» (ăn mà y lé), sau sÆ° phụ mình tách ra khá»i nhóm Tam Hữu đó, má»™t mình tiá»m tu, nhá» váºy mà trở nên VÅ© Ná»™i Äệ Nhất Kỳ Nhân, rồi không lâu Cô Lâu Lão Nhân cÅ©ng quy ẩn theo, chỉ có Oai Nhỡn Hóa Tá» là vẫn còn tiếp tục hà nh hiệp bốn bể thôi. Không ngá» bây giá» mình lại ngẫu nhiên được gặp gỡ sÆ° thúc ở nÆ¡i đây, nên trong lòng chà ng há»›n hở vô cùng, và vá»™i gá»i ông già là sÆ° thúc, rồi quỳ xuống vái luôn ba lạy.
Cô Lâu Lão Nhân háºm há»±c lÆ°á»m Tứ Hải Tiên má»™t cái hình nhÆ° trách ông ta nhiá»u lá»i, nhÆ°ng ông ta lại thở dà i má»™t tiếng nói vá»›i PhÆ°Æ¡ng Sách:
- Hiá»n Ä‘iệt hãy đứng dáºy lão phu có má»™t việc nà y muốn dặn bảo hiá»n đệ, thiếu nữ mặc áo sặc sỡ vừa rồi tên há» của nó là LÆ°u Lợi Man. Äá»i nó rất cÆ¡ khổ, nhÆ°ng cha nó lại có ân tình rất thân vá»›i lão phu. TÃnh nết nó lạnh lùng và khác ngÆ°á»i lắm, không bao lâu nó sẽ xuống núi rồi, mong hiá»n đệ nể mặt lão quái, mà trông nom quán xuyến nó hô....
Ông ta vừa nói tới đó, thì đã thấy Lưu Lợi Man vội và ng chạy và o thưa rằng:
- Thưa sư phụ, Lam Bà o Quái TỠđã lên tới lưng núi.
Last edited by haoyun; 17-07-2008 at 11:01 AM.
|
17-07-2008, 09:13 AM
|
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát của những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Hồi 19
Thái Y Khó Nữ Oán
Cô Lâu Lão Nhân nghe nói mặt liá»n biến sắc và há»i lại:
- NgÆ°á»i đó là ai, sao lại táo gan đến nhÆ° thế ? Äể lão phu thá» ra xem ?
PhÆ°Æ¡ng Sách vá»™i đỡ lá»i:
- Xin sư thúc cứ ở đây, để tiểu đệ xuống cho.
- Äừng có cho y biết tên há» của lão phu, bất cứ tên nà o tá»± tiện lên Hắc Phong nà y má»™t bÆ°á»›c, là chém giết không tha liá»n.
Thấy ông ta nháºn nhÆ° váºy, rất hợp vá»›i ý định của mình, PhÆ°Æ¡ng Sách liá»n nghÄ© bụng:
“Nếu quả thá»±c kẻ thù Lam Bà o Quái Nhân tá»›i, thì phen nà y ta nhất định không tha thứ cho yâ€.
NghÄ© Ä‘oạn chà ng vá»™i chắp tay vái chà o Tứ Hải Tiên vá»›i Cô Lâu Lão Nhân rồi quay ngÆ°á»i Ä‘i nhanh nhÆ° gió lÆ°á»›t ra khá»i hang Ä‘á»™ng.
Trong khi Ä‘i ở con Ä‘Æ°á»ng đá chôn ốc, Ä‘i đến đâu chà ng cÅ©ng ngá»i thấy mùi thÆ¡m của hoa quế, chà ng vá»™i quay đầu lại nhìn, má»›i hay Lợi Man Ä‘ang Ä‘i theo sau mình.
Khi chà ng Ä‘i tá»›i chá»— vách đá bóng nhoáng nhÆ° gÆ°Æ¡ng, thì bá»—ng trông thấy trong đó có má»™t bá»™ mặt xanh tÃa nhÆ° ma quá»· hiện ra, chà ng giáºt mình kinh hải vá»™i ngừng chân lại trố mắt lên nhìn.
PhÆ°Æ¡ng Sách giÆ¡ tay lên rá» má, má»›i biết bá»™ mặt đó chÃnh là mặt mình, khuôn mặt vẫn nhÆ° thÆ°á»ng, chỉ có sắc mặt là đã nghÄ© sang má»™t vấn Ä‘á» khác nhÆ° sau. Thì ra con của Tá» Vong thuyá»n, đồ Ä‘á» của Huyá»n Cốc Dị Tú tức là PhÆ°Æ¡ng Sách rất phong lÆ°u tuấn tú đã chết rồi ! Còn PhÆ°Æ¡ng Sách bây giá» có bá»™ mặt nhÆ° ma quá»· thế nà y, là vì đã bị hà hiếp nhục nhã không thể tưởng tượng được, và đó cÅ©ng là má»™t cái biểu hiện cho sá»± sÄ© nhục của ta.
NghÄ© tá»›i đó lòng kiêu ngạo lại nổi lên, chà ng nháºn thấy mình không còn xứng đáng là đồ đệ của VÅ© Ná»™i Äệ Nhất Kỳ Nhân và cÅ©ng không xứng đáng là Tá» Vong Thuyá»n chủ, má»™t ngÆ°á»i có võ công và cÆ¡ trà song toà n. Chà ng đã quyết định không Ä‘em bá»™ mặt ma quá»· mà gặp lại sÆ° phụ vá»›i cha mình nữa.
Chà ng đứng trước vách đá, ngắm nhìn bộ mặt ma quỷ của mình hồi lâu, hai mắt nhỠròng xuống hai hà ng lệ, nghiến răng kêu “cồm cộp†lúc nà y trong thâm tâm của chà ng chỉ còn lại một ý niệm là phục thù thôi.
Chà ng tự nhủ rằng:
“PhÆ°Æ¡ng Sách, từ giá» trở Ä‘i ngÆ°Æ¡i phải lấy Ä‘á»™c trừ Ä‘á»™c, ăn miếng trả miếng, ngÆ°Æ¡i phải giết sạch những kẻ đã dùng Ä‘á»™c dược hại ngÆ°Æ¡i, kẻ thù đã là m nhục và giết chết mẹ ngÆ°Æ¡i ! Rồi ngÆ°Æ¡i trở vá» rừng núi..†Chà ng bá»—ng cảm thấy trong ngÆ°á»i nhÆ° thiếu má»™t váºt gì Ä‘ang định xé má»™t góc áo, thì bá»—ng thấy má»™t chiếc tay mảnh khảnh Ä‘Æ°a má»™t váºt gì tá»›i.
Chà ng vá»™i cầm lên, má»›i hay đó là má»™t miếng lụa Ä‘en dùng để che mặt. Chà ng mừng rỡ khôn tả, vừa tá» vẻ cám Æ¡n vừa kinh ngạc nhìn Lợi Man, có lẽ cảm Ä‘á»™ng quá nên chà ng không sao nói được ná»a lá»i.
Lợi Man lạnh lùng nói:
- Äó là của sÆ° phụ tặng cho đấy ...
Nà ng chÆ°a nói dứt, thì dÆ°á»›i đèo đã có má»™t cái bóng ngÆ°á»i mà u lam phi lên.
PhÆ°Æ¡ng Sách vá»™i Ä‘eo miếng lụa Ä‘en ấy và o mặt, chỉ để hở ra đôi mắt lóng lánh thôi. Chà ng vá»™i quay đầu lại nhìn, đã thấy má»™t ngÆ°á»i béo lùn, mặt lầm lỳ, chân Ä‘i khấp kha khấp khểnh tiến lên, ngÆ°á»i đó không phải là ai xa lạ, mà chÃnh là Lam Bà o Quái Nhân, kẻ thù số má»™t của mình.
Vừa trông thấy mặt kẻ thù, PhÆ°Æ¡ng Sách không sao nhịn được liá»n rống lên má»™t tiếng, nhẩy xổ lại tấn công luôn, nhÆ°ng chà ng bá»—ng thấy cánh tay bị ngÆ°á»i lôi lại, và có tiếng Lợi Man khẽ dặn rằng:
- Hãy há»i ngÆ°á»i ta lên đây có việc gì đã, rồi hãy ra tay tấn công cÅ©ng chÆ°a muá»™n.
Tuy chà ng đã biết Lam Bà o Quái Nhân tới đây là có ý định gì rồi, nhưng thấy Lợi Man nói như thế, bất đắc dỉ chà ng phải nghe theo chứ không dám nói rõ nguyên nhân cho nà ng ta hay.
Lúc ấy Lam Bà o Quái Nhân đã lên tá»›i chá»— cách chà ng chừng bảy thÆ°á»›c liá»n đứng yên ngay, mặt lá»™ vẻ ngÆ¡ ngác, ngắm nhìn hai ngÆ°á»i.
Cố nhịn cÆ¡n giáºn, giá»ng nói cÅ©ng rất lạnh lùng, PhÆ°Æ¡ng Sách quát há»i:
- Ai dám tá»± tiện Ä‘á»™t nháºp Hắc Phong nà y thế ?
Lam Bà o Quái Nhân chắp tay vái chà o và há»i:
- Tại hạ tá»›i đây muốn kiếm má»™t vị thiếu hiệp, nên má»›i quấy nhiá»…u bảo sÆ¡n nhÆ° váºy.
Lá»i nói của y tuy rất lá»… phép, nhÆ°ng vẫn kiêu ngạo vô cùng. PhÆ°Æ¡ng Sách lạnh lùng há»i tiếp:
- NgÆ°á»i kiếm ai thế ?
- Thiếu hiệp Phương Sách.
- Y là ngÆ°á»i thế nà o của ngÆ°Æ¡i ?
- Khuyển tá».
- Vì việc gì mà y phải bôn tảo ?
- Y trúng phải chất Ä‘á»™c rất lợi hại của kẻ gian, do má»™t vụ âm mÆ°u mà nên. Vừa rồi tại hạ nghe ngÆ°á»i Ä‘i săn ở dÆ°á»›i chân núi đã cho tại hạ hay, có má»™t ngÆ°á»i ăn mà y Ä‘Æ°a y tá»›i đây.
- Y đã trúng phải gian mưu của ai, mà bị ngô độc như thế.
- Kẻ đó là Tá» Vong thuyá»n chủ, ma vÆ°Æ¡ng số má»™t Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i và đã oai khiếp giang hồ lâu năm.
- Sao ngÆ°Æ¡i dám xác định nhÆ° váºy ?
- Lúc ấy, tại hạ có mặt tại đó.
- NgÆ°á»i đã Ä‘Ãch mắt trông thấy Tá» Vong thuyá»n chủ Ä‘Ãch tay bá» thuốc Ä‘á»™c và o mồm PhÆ°Æ¡ng Sách hay sao ?
- Tuy tại hạ chÆ°a Ä‘Ãch mắt trông thấy, nhÆ°ng ...
PhÆ°Æ¡ng Sách bá»—ng cÆ°á»i the thé rất quái dị và đỡ lá»i:
- Có lẽ khi hỠđầu độc, trong đó lại có cả bà n tay của Tâm Tâm đại sư nữa.
Lam Bà o Quái Nhân nghe nói giáºt mình đánh thót má»™t cái vá»™i há»i:
- NgÆ°á»i.. ngÆ°á»i - Có phải các ngÆ°Æ¡i định tá»›i đây diá»…n trò hại mạng và biểu diá»…n tà i ba chuá»™t chết mèo khóc, để che lấp ai mắt của giang hồ đồng đạo phải không ?
- Ngươi.. ngươi là ai ?
Lam Bà o Quái Nhân bá»—ng quát há»i nhÆ° thế, PhÆ°Æ¡ng Sách cà ng tức giáºn thêm, ngÆ°á»i run lẩy bẩy cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° khùng, chứ không thèm trả lá»i.
Lam Bà o Quái Nhân lại tiến lên má»™t bÆ°á»›c há»i tiếp:
- NgÆ°á»i, sao ngÆ°á»i lại biết chuyện ấy ?
PhÆ°Æ¡ng Sách lại nÃn cÆ°á»i lầm lỳ đáp:
- Phương Sách mà ngươi tìm kiếm đã tới đây rồi.
Lam Bà o Quái Nhân nghe nói rất há»›n hở và há»i:
- Hiện giỠy ở đâu ?
- Y có nói ra bị hại nhÆ° thế nà o, rồi y cảm thấy hÆ¡i thẹn không muốn trông thấy mặt những ngÆ°á»i trên thiên hạ nên đã đâm đầu và o đá tá»± tá» chết rồi.
Lam Bà o Quái Nhân bá»—ng lui vá» phÃa sau má»™t bÆ°á»›c vẻ mặt sợ hải há»i:
- Có thực y đã chết rồi không ?
Lòng Ä‘au nhÆ° Ä‘ao cắt, PhÆ°Æ¡ng Sách trả lá»i:
- Y đã ngáºm há»n chết.
- Y có trối trăn gì không ?
PhÆ°Æ¡ng Sách trợn ngược đôi lông mà y kiếm lên, hai mắt sáng ngá»i, mặt lá»™ vẻ sát khà luôn rồi đáp:
- Y chỉ nói có má»™t câu là nhá» ngÆ°á»i anh kết nghÄ©a của y chÃnh là má»— đây phải kiếm bảy đại môn phái của võ lâm, nhất là Lam Bà o Quái Tá» vá»›i Tâm Tâm đại sÆ° để trả lại mối thù của y bị nhục và bị giết chết vì chúng đã dùng âm mÆ°u quỉ kế giết hại y.
Lam Bà o Quái Nhân rầu rĩ vô cùng, lẩm bẩm nói:
- á»’.. á»’.. quả thá»±c y đã trúng Ä‘á»™c rất nặng.. PhÆ°Æ¡ng Sách lại lạnh lùng quát há»i tiếp:
- Ngươi có phải là Lam Bà o Quái Nhân mà y đã chỉ danh đấy không ?
- Tên hỠcủa ngươi là gì ?
Thấy đối phÆ°Æ¡ng há»i nhÆ° váºy, PhÆ°Æ¡ng Sách ngẩn ngÆ°á»i ra hồi lâu. Vì chà ng không ngá» quái nhân lại há»i ra Ä‘iá»u ấy. Chà ng Ä‘eo cái khăn Ä‘en nên chỉ trông thấy hai con mắt thôi. Chà ng bá»—ng cảm súc, giá» tay lên chỉ mÅ©i và đáp:
- Tại hạ là Thanh Diệp Truy Hồn Khuất Nhục TỠđây.
Thấy chà ng trả lá»i má»™t cách quái dị nhÆ° váºy, cả thiếu nữ mặc áo mà u sặc sở LÆ°u Lợi Man cÅ©ng không sao nhịn cÆ°á»i được, suýt tà nữa thì cÆ°á»i ra thà nh tiếng.
Thấy PhÆ°Æ¡ng Sách báo danh tÃnh ấy, Quái Nhân cÅ©ng phải nghi hoặc và nghÄ© bụng:
“Ta không nghe thấy ai nói tá»›i cái tên nà y bao giá» cả. Bá»—ng dÆ°ng PhÆ°Æ¡ng Sách lại có ngÆ°á»i nghÄ©a huynh nhÆ° váºy ?†Không sao nhịn được nữa, PhÆ°Æ¡ng Sách ngá»ng đầu lên rú má»™t tiếng rất thê thảm, rồi nói tiếp:
- Tá»™i nghiệp cho nghÄ©a đệ của má»—, hà m oan bốn bể mang mối thù nặng nhÆ° núi, rút cục lại bị Ä‘á»™c mà chết. Sách đệ Æ i, tiểu huynh thế nà o cÅ©ng trả thù cho !
Giá»ng nói của chà ng rất bi đát khiến ai nghe thấy cÅ©ng phải mủi lòng.
Lam Bà o Quái Nhân ngẩn ngÆ°á»i ra nghÄ©:
“Tình thế hiện thá»i, hỠỞ trên ta ở dÆ°á»›i, nÆ¡i đây rêu lại má»c dầy hà ng thÆ°á»›c nhÆ° thế, vách núi lại nhẳng tuyệt nhÆ° thế nà y, lỡ thất thủ má»™t cái, có phải là tan xÆ°Æ¡ng nát thịt không ? Ta phải dụ đối phÆ°Æ¡ng xuống dÆ°á»›i nà y má»›i đối chá»i được !†Hai mắt Ä‘á» ngầu, PhÆ°Æ¡ng Sách không sao nhịn được nữa, lại thét lá»›n má»™t tiếng, giÆ¡ song chưởng lên, “Lưỡng Nghi CÆ°Æ¡ng KhÆđã nhÆ° núi băng đất lỡ tấn công xuống bên dÆ°á»›i ngay.
Quái Nhân không ngá» PhÆ°Æ¡ng Sách lại ra tay tấn công nhanh nhÆ° thế. NhÆ°ng địa thế không cho phép y tránh né, nên y Ä‘Ã nh phải đứng lấy tấn và giở Thất Thiên Hà n CÆ°Æ¡ng tuyệt há»c của mình ra để chống đỡ váºy.
Äứng ở trên tuyệt vách, hai ngÆ°á»i lại giở ná»™i gia khà công ra đối địch nhÆ° thế, tất nhiên là rất nguy hiểm rồi. Quả nhiên khi ná»™i lá»±c của hai ngÆ°á»i vừa va đụng nhau má»™t cái, vách đá bị run Ä‘á»™ng rất mạnh ngay.
Phương Sách ở trên bao giỠcũng lợi hơn, nên sau khi chưởng lôi kéo một cái, chà ng chỉ hơi lảo đảo rồi đứng vững được ngay.
Còn Quái Nhân đã chuẩn bị cho rút lui từ trÆ°á»›c, nhÆ°ng vì chưởng phong của đối phÆ°Æ¡ng quá mạnh, nên y vừa lui tá»›i chá»— định lui thì không sao đứng vững được, té ngay vá» phÃa sau tức thì.
SÆ°á»n núi ở đó rất trÆ¡n, không sao vấu vÃu nổi, nếu là ngÆ°á»i khác thì thế nà o cÅ©ng té xuống vá»±c thẳm luôn. NhÆ°ng Quái Nhân tà i ba thá»±c, y vá»™i giở ngay pho Hấp Phù Chưởng ra để thân hình khá»i té, rồi quay ngÆ°á»i má»™t vòng má»›i đứng yên ở chá»— mép sÆ°á»n núi ấy. Thá»±c là nguy hiểm khôn tả.
Chỉ trong nháy mắt, Quái Nhân đã trở vỠđược chỗ cũ đứng yên luôn.
Lợi Man vá»›i PhÆ°Æ¡ng Sách thấy thế Ä‘á»u phải khen ngợi thầm. Vì dáng Ä‘iệu của y không những rất đẹp, và lúc đổi sức thây thế lại nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p. Ở trên vá»±c thẳm sâu muôn trượng nhÆ° thế mà y không há» lá»™ vẻ gì sợ hãi hết. Nếu y không phải là ngÆ°á»i có võ công rất cao siêu và tâm thần không trấn tÄ©nh thì là m sao thoát khá»i được tai ách ấy ?
Lam Bà o Quái Nhân quát:
- NgÆ°Æ¡i là ai ? Há»c ở đâu môn Lưỡng Nghi CÆ°Æ¡ng Khà ấy ?
- Mỗ với Phương Sách còn là bạn đồng môn nữa.
Lam Bà o Quái Nhân lại giáºt mình đến thoắt má»™t cái, vì không ngá» Huyá»n Cốc Dị Tú lại có thêm má»™t đồ đệ nà y nữa. Vả lại võ công và công lá»±c không kém gì PhÆ°Æ¡ng Sách, y tá»± biết chÆ°a chắc đã thắng nổi, nên y vá»™i đổi giá»ng và nói:
- PhÆ°Æ¡ng Sách mắc phải quỉ kế của Tá» Vong thuyá»n chủ, nháºn giặc là m cha. Kẻ thù thá»±c của y không phải là tại ha....
Khi nà o PhÆ°Æ¡ng Sách chịu nghe nốt lá»i nói của y, nên chà ng thét lá»›n má»™t tiếng, múa song chưởng xông lại tấn công ngay.
Bất đắc dĩ, Quái Nhân phải giơ tay lên chống đở.
Lần nà y hia ngÆ°á»i Ä‘á»u giở toà n lá»±c ra đấu vá»›i nhau, nên cả hai Ä‘á»u bị bắn tung lên rồi rá»›t ngay xuống dÆ°á»›i vá»±c thẳm nhanh nhÆ° sao sa.
LÆ°u Lợi Man thấy thế kinh hãi vô cùng. Vá»™i tung ngay sợi giây lÆ°ng bằng tÆ¡ đã chuẩn bị sẵn và o ngÆ°á»i của PhÆ°Æ¡ng Sách. Nà ng ở trên sÆ°á»n núi cao chót vót nhÆ° váºy, lúc nà o cÅ©ng phải phòng bị sẵn sợi giây lÆ°ng nhÆ° thế, phần để tá»± cứu và phần cÅ©ng dùng để cứu ngÆ°á»i nữa. Sá»± thá»±c sợi giây ấy không phải bằng tÆ¡ mà bằng ruá»™t Ngan trá»i, vừa nhẹ vừa dai, đằng đầu lại có má»™t cái móc, có thể dùng là m dụng cụ leo núi nữa.
PhÆ°Æ¡ng Sách Ä‘ang rá»›t lÆ¡ lững trên không, nghe thấy tiếng quát tháo của Lợi Man, vá»™i ngá»ng đầu lên nhìn thấy má»™t sợi giây dà i vừa rá»›t xuống chá»— đỉnh đầu của mình, chà ng biết ngay đó là Lợi Man đã ném xuống cho mình để cứu giúp, nên chà ng vá»™i giÆ¡ tay chá»™p sợi giây ấy, nhÆ°ng tiếc thay còn thiếu những ba tấc nữ má»›i nắm trúng.
Chà ng vá»™i nÃn hÆ¡i lấy sức, khua chân khua tay mấy cái, ngÆ°á»i của chà ng nhÆ° con nhạn bay lÆ¡ lững á» trên không váºy, nhá» có thế, Ä‘Ã rá»›t xuống má»›i ngừng luôn.
Thấy sợi giây đã buông thá»—ng hết rồi, PhÆ°Æ¡ng Sách vẫn không nắm trúng, Lợi Man Ä‘Ã nh phải cúi thấp ngÆ°á»i xuống, sợi giây lại thòng xuống thêm được ba tấc nữa.
PhÆ°Æ¡ng Sách giÆ¡ tay ra chá»™p luôn. NgỠđâu Lợi Man trượt chân má»™t cái, thế là cả hai Ä‘á»u té xuống dÆ°á»›i vá»±c thẳm luôn.
CÅ©ng may, chá»— hai ngÆ°á»i té là lÆ°ng chừng vách núi ? Từ chá»— đó xuống tá»›i bên dÆ°á»›i, cÅ©ng không sâu lắm, công lá»±c của hai ngÆ°á»i Ä‘á»u cao siêu, cả hai cùng giở khinh công tuyệt đỉnh ra, là m cho thân mình hết sức nhẹ, nên hia ngÆ°á»i nhÆ° hai tà u lá lá»›n, đảo mấy cái đã xuống tá»›i dÆ°á»›i đáy. Äâu đâm bổ xuống trÆ°á»›c, PhÆ°Æ¡ng Sách tấn côn luông hai chưởng xuống mặt đất để mượn sức phản chấn, khiến Ä‘Ã rÆ¡i xuống khá»i nhanh và mạnh, nhÆ° váºy má»›i không bị thÆ°Æ¡ng.
Vừa xuống tá»›i mặt đất, PhÆ°Æ¡ng Sách đã vá»™i ngá»ng đầu lên nhìn thấy Lợi Man rá»›t xuống chá»— đỉnh đầu của mình. Dù phải tiêu hao ná»™i lá»±c, chà ng vẫn giỡ hai thế ná»™i công tuyệt há»c ra là “Thôi Phong Chưởng†dùng ná»™i lá»±c dồn từ gan bà n tay đẩy lên phÃa trên.
Công lá»±c của Lợi Man kém hÆ¡n, mà cả khinh công của nà ng cÅ©ng kém nốt. Nà ng yên chà phen nà y mình thể nà o không chết cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng nặng. NgỠđâu nà ng bá»—ng thấy má»™t luồng tiá»m lá»±c âm nhu ở dÆ°á»›i dồn lên đỡ lấy thân hình của mình, rồi cả ngÆ°á»i nà ng rá»›t và o lòng của má»™t ngÆ°á»i nữa.
Nà ng mở mắt ra nhìn, mới hay mình đang nằm trong lòng Phương Sách.
Lúc ấy không hiểu tại sao, trái tim xưa nay vẫn lạnh như băng của nà ng bỗng cảm thấy mà u nóng rạo rực, hai má đỠbừng.
PhÆ°Æ¡ng Sách nóng lòng cứu ngÆ°á»i, không nghÄ© báºy bạ gì hết, nhÆ°ng khi chà ng trông thấy hai má của nà ng Ä‘á» bừng, thì mặt chà ng cÅ©ng Ä‘á» theo, vá»™i buông ngay nà ng xuống đất.
Lợi Man thâu sợi giây lưng lại, vẻ mặt của nà ng đã trở lại lạnh lùng như trước, và nà ng quay đi ngay.
Phương Sách đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, không thấy hình bóng của Lam Bà o Quái Nhân đâu hết, trong lòng đang thắc mắc và nghĩ bụng:
“Chả lẽ trong khi rớt xuống, y đã thừa cơ đà o tẩu rồi chăng.†Nghĩ tới đó chà ng vội ra hiệu cho Lợi Man để cùng nhau tìm kiếm Quái Nhân.
DÆ°á»›i vá»±c thẳm toà n là những tảng đá lởm chởm, nếu Quái Nhân định tâm Ä‘Ã o tẩu thì quả tháºt khó mà tìm kiếm.
Tuy khi rá»›t xuống, hai ngÆ°á»i chỉ xa cách nhau má»™t cái hô hấp thôi, nhÆ°ng quái nhân kịp thá»I ẩn thân thì khó mà tìm thấy được, và có lẽ y đã trốn ra ngoà i xa mấy dặm rồi. Lúc ấy mặt trá»i vừa trở lên đỉnh đầu chiếu xuống. Lợi Man bá»—ng nghÄ© tá»›i má»™t việc liá»n Ä‘Æ°a mắt nhìn PhÆ°Æ¡ng Sách má»™t cái rồi vá»™i nói:
- Thiếu hiệp hãy che mặt lại.
Nà ng chÆ°a nói dứt, đã thấy PhÆ°Æ¡ng Sách Ä‘ang ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn mình. Bá»™ mặt xanh xanh của chà ng đã bắt đầu Ä‘á» dần, hai mắt cÅ©ng Ä‘á» ngầu, trong ngÆ°á»i bắt đầu có sá»± biến hóa, vì lúc ấy Ä‘ang là chÃnh Ngá».
Khi huyết trong ngÆ°á»i chà ng Ä‘á»u tấn công và o Tinh môn huyệt, lá»a dục đã bốc lên ngÆ°á»i nóng hổi trÆ°á»›c ngá»±c nhÆ° có muôn vạn con kiến bà , trong đầu óc chỉ muốn được phát tiết ngay má»›i hả dạ. Hai mắt chà ng cÅ©ng bắt đầu lu má» dần.
Trong mắt của chà ng chỉ có hình bóng của má»™t thiếu nữ tuyệt sắc, lý trà đã mất hết, chà ng không còn nháºn Lợi Man là ai, chỉ rú lên được má»™t tiếng là chà ng nhảy xổ lại nhÆ° má»™t con dã thú vồ mồi.
Lợi Man thấy thế cả kinh, vội quay đầu chạy.
NhÆ° hổ đói vồ dê, khi nà o PhÆ°Æ¡ng Sách lại chịu để cho nà ng chạy thoát ? Mồm vừa kêu gá»i, chà ng vừa Ä‘uổi theo ngay.
Lợi Man thấy thế cà ng hoảng thêm. Khi ngÆ°á»i ta đã sợ hãi, công lá»±c thể nà o cÅ©ng giảm bá»›t, khinh công cÅ©ng không thể nà o giở ra được nữa.
Lúc ấy khà huyết rất dồi dà o, công lá»±c lại tăng cÆ°á»ng thêm, PhÆ°Æ¡ng Sách chỉ nhảy nhót mấy cái đã Ä‘uổi kịp và giÆ¡ tay ra chá»™p Lợi Man.
Lúc ấy Lợi Man không sao tránh né được nữa, nhất thá»i nà ng cuốn lên, vá»™i giÆ¡ chưởng nhằm “Tâm Môn Huyệt†của PhÆ°Æ¡ng Sách tấn công.
PhÆ°Æ¡ng Sách giÆ¡ tay lên gạt tay nà ng và nhằm ngá»±c nà ng chá»™p luôn. Vì chà ng ra tay quá mạnh, chưởng lá»±c đã đẩy Lợi Man sang bên, nhá» váºy mà Lợi Man không bị chá»™p trúng.
Lợi Man toát mồ hôi lạnh ra, biết lúc nà y công lá»±c của PhÆ°Æ¡ng Sách rất cao siêu, mình không thể nà o tẩu thoát và cÅ©ng không sao khán cá»± nổi, nà ng lo âu không tả, liá»n nghÄ© ngay ra được má»™t kế, vá»™i lui vá» phÃa sau mấy bÆ°á»›c, té lăn ra đất, chui và o trong bụi cá».
Lúc ấy lá»a dục đã bốc lên quá mạnh, PhÆ°Æ¡ng Sách không sao chịu nổi liá»n Ä‘uổi theo trong bụi lau. Bụi lau ấy vừa ráºm rạp, cá» lại cao ngang ngÆ°á»i, chà ng và o tá»›i trong bụi, không thấy hình bóng của Lợi Man đâu hết. Chà ng nhÆ° Ä‘iên nhÆ° khùng, vừa quát tháo, vừa múa chưởng đánh rạp hết những cây cỠấy. Má»™t khoảng trống chừng mÆ°á»i trượng đã bị chà ng dùng chưởng phong quét sạch hết cá» lau. Chà ng thấy ở chá»— cách mình hai ba trượng có má»™t hình bóng sặc sỡ năm yên ở trên mặt đất. Chà ng cả mừng, vá»™i nhảy xổ lại giÆ¡ hai tay ra chá»™p luôn, nhÆ°ng chà ng chỉ chá»™p được chiếc áo không thôi, còn Lợi Man thì Ä‘ang chạy cách chà ng chừng hÆ¡n trượng. PhÆ°Æ¡ng Sánh rống lên má»™t tiếng nhÆ° hổ gầm và vá»™i Ä‘uổi theo ngay.
Thấy chà ng lại Ä‘uổi theo tiếp nà ng cà ng hãi sợ thêm, muốn cố gắng chạy, nhÆ°ng vì quá sợ chân khà bá»—ng tản mác, hai đầu gối má»m nhÅ©n, không sao chạy được nữa.
Lợi Man là đồ đệ của Cô Lâu Lão Nhân, công lá»±c vá»›i định lá»±c đâu đến nổi kém nhÆ° thế. NhÆ°ng ngÆ°á»i nà o cÅ©ng váºy, trong lòng đã kinh hãi trÆ°á»›c, thì dù mạnh đến đâu, cÅ©ng phải thua đối phÆ°Æ¡ng. Nà ng thấy PhÆ°Æ¡ng Sách ra tay tấn công Lam Bà o quái nhân, công lá»±c không kém gì sÆ° phụ của nà ng. Tay lại bị chà ng hất má»™t cái, mình đã bắn ra ngoà i xa nhÆ° váºy, nên trong lòng nà ng đã run sợ trÆ°á»›c rồi.
Nà ng nghiến răng mÃm môi, đứng dáºy dùng đầu húc mạnh và o ngÆ°á»i của PhÆ°Æ¡ng Sách má»™t cái.
PhÆ°Æ¡ng Sách né sang tránh và thuáºn tay ôm luôn ngang lÆ°ng nà ng, lôi ngay và o trong lòng mình. Chà ng đã ôm được nà ng ta rồi, liá»n ghì tháºt chặt, thuáºn thế lăn ngay ra đất vá»™i và ng há mồm ngoặm luôn vú bên phải của nà ng.
Kêu “ối chà †một tiếng, nà ng đau buốt thấu xương, suýt tà nữa thì chết giấc ngay.
PhÆ°Æ¡ng Sách thấy mồm hÆ¡i ngá»t, liá»n nuốt ngay chút Ãt máu tÆ°Æ¡i ấy và o trong bụng. Nhá» có chút máu ấy mà lá»a dục trong lòng của chà ng đã dịu hẳn, đầu óc cÅ©ng tÄ©nh táo theo thần trà thanh tÄ©nh tức thì.
Lợi Man Ä‘ang chuẩn bị kháng cá»± hà nh Ä‘á»™ng tiếp của chà ng, bá»—ng thấy chà ng ngừng tay lại, hai mắt đã sáng ngá»i, và từ từ đứng dáºy, nà ng ngạc nhiên khôn tả.
Chà ng nhÆ° nằm mÆ¡ má»›i thức tÄ©nh, vá»— và o đầu mấy cái, hồi tưởng lại giây lát, lại nhìn thiếu nữ ở trÆ°á»›c mặt mình, thấy nà ng ta quần áo rách rÆ°á»›i, đầu tóc rối bù, vú bên phải Ä‘ang rỉ máu tÆ°Æ¡i ra, hai mắt của chà ng lại sáng thêm và chà ng đã nháºn ra nà ng là đồ đệ của sÆ° thúc, ngÆ°á»i đã cứu mình thoát chết. Nà ng vá»›i mình còn tình huynh muá»™i nữa.
Chà ng ngÆ¡ ngác giÆ¡ tay lên mồm, thấy mồm đầymáu tÆ°Æ¡i, chà ng có biết đâu nhá» có chút Ãt máu tÆ°Æ¡i ấy cút nà gn ta vả cứu cả mình nữa, vì khẩu máu tÆ°Æ¡i ấy đã phá tan được khà nghênh kết ở Tinh Môn huyệt của chà ng.
Chà ng má»›i vỡ lẽ vừa rồi mình đã là m những gì, cho nên chà ng kinh hãi quá đến nổi đứng Ä‘á» ngÆ°á»i ra.
Lợi Man nằm gục xuống bãi cá», lòng Ä‘au nhÆ° dao cắt, thất thanh khóc lóc.
Tiếng khóc của Lợi Man đã là m PhÆ°Æ¡ng Sách giáºt mình thức tỉnh. Chà ng ôm đầu kêu la nhÆ° Ä‘iên nhÆ° khùng:
- Trá»i ôi ! Tôi đã là m cái gì ? Tôi đã là m cái gì ...
Chỉ nghe tiếng kêu “lá»™p bá»™pâ€, chà ng đã quỳ ngay xuống trÆ°á»›c mặt Lợi Man, vẻ mặt bẽn lẽn nói:
- Xin sư muội lượng thứ cho tôi ! Lượng thứ cho tôi ...
Lợi Man Ä‘ang Ä‘au lòng chỉ muốn chết ngay. NghÄ© đến tấn tuồng bị nhục vừa rồi, nà ng lại nghiến răng mÃm môi nói:
- Ta háºn không giết được ngÆ°Æ¡i ! Giết chết ngÆ°Æ¡i ...
- Giết đi ! Giết đi ! Sư muội giết tôi đi ! Giết chết tôi có lẽ tôi lại còn thấy dễ chịu hơn ...
Chà ng vừa nói vừa chìa cổ ra để đợi chỠLợi Man ra tay.
Lợi Man bá»—ng ngồi phắt dáºy, nghÄ© đến tấm thân trong sạch của mình bá»—ng dÆ°ng bị nhục, sau nà y còn mặt mÅ©i nà o trông thấy má»i ngÆ°á»i nữa, nà ng có tÃnh lạnh lùng từ hồi còn nhá», nên trong lúc nổi khùng nà y, nà ng định giết chà ng ta trÆ°á»›c, rồi tá»± đánh và o Mệnh Môn huyệt má»™t chưởng.
Nà ng nghiến răng mÃm môi giÆ¡ bà n tay ngá»c lên, nhằm Thiên Linh Cái của PhÆ°Æ¡ng Sách đánh mạnh xuống.
Má»™t ngÆ°á»i muốn chuá»™c tá»™i lá»—i, định tâm chịu chết, má»™t ngÆ°á»i háºm há»±c ra tay, đã giở toà n lá»±c ra đánh xuống, nhÆ° váºy tÃnh mạng của PhÆ°Æ¡ng Sách đã kết liá»…u ngay tại chá»—.
Nói thì cháºm, câu chuyện đã xảy ra lại rất nhanh. Má»™t cái bóng Ä‘en nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p phi tá»›i, quát lá»›n, và má»™t luồng kình lá»±c rất mạnh đã nâng ngÆ°á»i Lợi Man lên và đưa sang bên. Nhá» váºy, thế chưởng của nà ng má»›i tấn công hụt.
Cả hai ngÆ°á»i cùng kinh hãi, vá»™i nhảy ngay lên, ngá»ng đầu nhìn, má»›i hay ngÆ°á»i đứng ở trÆ°á»›c mặt ăn mặc quần áo Ä‘i săn và còn bốn năm ngÆ°á»i Ä‘i săn nữa cÅ©ng Ä‘ang Ä‘i tá»›i phÃa nà y.
NgÆ°á»i ná» vá»›i giá»ng dịu dà ng há»i:
- Hai vị kết thù kết oán gì với nhau mà phải ra tay giết nhau như thế nà y ?
PhÆ°Æ¡ng Sách Ä‘Ã nh phải Ä‘em thá»±c tình ra kể lại cho ngÆ°á»i kia hay. Chà ng thấy ngÆ°á»i đó dong dá»ng cao, mặt Ä‘eo má»™t cái mặt nạ mà u Ä‘á», hai mắt sắc bén, biết ngay ngÆ°á»i nà y võ công rất cao cÆ°á»ng. Chà ng liá»n chắp tay chà o và nói:
- Äa tạ nghÄ©a sÄ© đã ra tay giúp cho.
Nói xong chà ng quay ngÆ°á»i định Ä‘i. NgÆ°á»i ná» kéo chà ng lại há»i:
- Tôi há»i thăm anh bạn má»™t ngÆ°á»i. Có má»™t ngÆ°á»i mặc áo bà o trắng hãy còn Ãt tuổi tên là PhÆ°Æ¡ng Sách có tá»›i qua đây không ?
PhÆ°Æ¡ng Sách giáºt mình kinh hãi, ngắm nhìn lại ngÆ°á»i ấy, nhÆ°ng chà ng không sao nháºn ra được ngÆ°á»i đó là ai. Lúc ấy Lợi Man má»™t tay che ngá»±c, tiến lên mấy bÆ°á»›c, xen lá»i há»i:
- Có phải các ngÆ°á»i Ä‘i cùng vá»›i Lam Bà o Quái Nhân tá»›i đây đấy không ?
NgÆ°á»i ná» vá»™i gáºt đầu đáp:
- Phải. Chẳng hay hiện giỠLam Bà o Quái Nhân ở đâu ?
PhÆ°Æ¡ng Sách cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, Ä‘á»™t nhiên quát há»i:
- Có phải ngÆ°á»i là đồng bá»n vá»›i y không ?
NgÆ°á»i nỠđảo ngược đôi ngÆ°Æ¡i má»™t vòng, ấp úng mãi không sao trả lá»i được.
PhÆ°Æ¡ng Sách Ä‘oán chắc những ngÆ°á»i nà y thế nà o cÅ©ng phải là ngÆ°á»i của Tâm Tâm đại sÆ° phái tá»›i, hóa trang nhÆ° váºy để tìm kiếm mình, nên chà ng cÆ°á»i khẩy nói tiếp:
- Y đã bị tôi đánh rớt xuống vực thẳm rồi.
NgÆ°á»i ná» hình nhÆ° hÆ¡i kinh hãi, nhÆ°ng lại ngá»ng đầu cÆ°á»i ha hả luôn. Lúc ấy mấy ngÆ°á»i ăn mặc nhÆ° y mặt cÅ©ng Ä‘eo mặt nạ mà u Ä‘á» Ä‘i tá»›i gần. Há» nghe thấy PhÆ°Æ¡ng Sách nói nhÆ° thế cÅ©ng giáºt mình kinh hãi.
PhÆ°Æ¡ng Sách ngắm nhìn từng ngÆ°á»i má»™t, nhÆ°ng không sao nháºn ra được há» là những ai ? Tuy váºy, chà ng vẫn cố nén lá»a giáºn mà cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, rồi há»i:
- Các ngÆ°á»i tá»›i đây Ä‘á»u muốn tìm kiếm Lam Bà o Quái Nhân phải không ?
NgÆ°á»i đến trÆ°á»›c tiên đáp:
- Không. Chúng tôi chỉ muốn tìm thiếu niên hỠPhương thôi.
- Tìm y có việc gì ?
- Y đã trúng phải chất độc rất mạnh, công lực đã mất hết, chỉ sợ y trúng âm mưu của kẻ gian.
- Các ngÆ°á»i là ai thế ?
NgÆ°á»i ná» bá»—ng láºt mặt nạ ra, liá»n lá»™ má»™t bá»™ mặt lì lì nhÆ° ngÆ°á»i chết, rồi y trả lá»i bốn chữ rất gá»n nhÆ° sau:
“Tá» Vong Thuyá»n Chủ†PhÆ°Æ¡ng Sách giáºt mình đánh thót má»™t cái, suýt tà nữa không sao nhịn được, định nhẩy xổ lên ôm lấy thuyá»n chủ mà khóc má»™t hồi, nhÆ°ng chà ng nghÄ© lại, bá»™ mặt xám xanh của mình đó là dấu hiệu của kẻ khuất phục bất tà i, nên chà ng đánh liá»u không nháºn nữa, mà chỉ nói giá»ng rầu rỉ trả lá»i Tá» Vong thuyá»n chủ rằng:
- PhÆ°Æ¡ng Sách chết rồi, ngÆ°á»i không thể nà o trông thấy y nữa đâu.
Nói xong, chà ng quay ngÆ°á»i Ä‘i luôn. Mấy ngÆ°á»i Ä‘i săn kia Ä‘á»u giáºt mình đánh thót má»™t cái.
Thì ra Tá» Vong thuyá»n chủ nháºn được tin cứu cấp, vá»™i và ng dẫn Tây Tạng Hồng Tăng Tang Nô, Tiên Hổ, Âm Huyá»n Chưởng Lý Tú Cô vá»›i má»™t tên thuyá»n binh định hóa trang thà nh ngÆ°á»i Ä‘i săn từ Hồ Bắc theo dõi và o Tứ Xuyên, không ngá» Lam Bà o Quái Nhân lại Ä‘i trÆ°á»›c bá»n chúng. Khi tá»›i dÆ°á»›i núi Hắc Phong, chỉ xem địa thế, Tá» Vong thuyá»n chủ cÅ©ng biết trên núi có dị nhân ở. Y liá»n xúi Lam Bà o Quái Nhân lên núi trÆ°á»›c, còn mình ngồi xem tình thế biến chuyển ra sao ?
Nay y nghe nói Lam Bà o Quái Nhân đã bị đánh rớt xuống vực thẳm tất nhiên y phải mừng rỡ khôn tả, nhưng y không ngỠPhương Sách lại chết một cách đột ngột như thế.
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 10:34 AM.
|
17-07-2008, 09:23 AM
|
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát của những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Hồi 20
Thăng Diện Cô TỠNhục
Hình nhÆ° thuyá»n chủ có vẻ không tin, liá»n há»i tiếp:
- Sao y lại chết ?
- Y trúng phải gian mÆ°u của bá»n giặc, đã biến thà nh phế nhân, tá»± nháºn thấy hổ thẹn vá»›i cha mẹ và ân sÆ°, nên y đã ngáºm há»n mà đâm đầu và o đá chết rồi.
- ChÃnh mắt anh bạn đã trông thấy hay sao ?
- Không tại hạ có cháºm má»™t bÆ°á»›c, lúc đó y đã hấp hối sắp chết rồi.
- Y có nói gì không ?
Tá» Vong thuyá»n chủ há»i nhÆ° váºy và nóng lòng đợi chá» PhÆ°Æ¡ng Sách trả lá»i.
Trong lòng rất kÃch Ä‘á»™ng, PhÆ°Æ¡ng Sách vá»›i giá»ng bi đát đáp:
- Y nhá» tôi chuyển lá»i cho cha y, mong cha y lượng thứ cho đứa con bất hiếu vô tà i ...
Nói tới đó, chà ng cảm động quá, nghẹn ngà o không sao nói tiếp được, và nước mắt cũng nhỠròng xuống như mưa.
Tá» Vong thuyá»n chủ hÆ¡i ngạc nhiên há»i:
- Sao.. anh bạn.. ?
Phương Sách mới biết mình đã quá lộ liễu nên vội định thần lại cố che lấp sự cảm xúc và đáp:
- Phương Sách là nghĩa đệ của tại hạ. Tội nghiệp cho y !
Tá» Vong thuyá»n chủ chỉ quan tâm nhất có má»™t việc nà y thôi, nên y há»i tiếp:
- Y còn nói gì nữa không ?
- Y nhá» tôi tìm bảy đại môn phái, Tâm Tâm đại sÆ°, Lam Bà o Quái Nhân mà trả thù há»™ cho y. Dù chết cÅ©ng vẫn không quên được mối huyết hải thâm cừu.. Tá» Vong thuyá»n chủ ngá»ng mặt lên trá»i cÆ°á»i the thé, có vẻ đắc chà và cÅ©ng có vẻ thất ý nữa.. Y đắc chà là vì cả hai khắc tinh của y thì Lam Bà o Quái Nhân đã bị đánh rá»›t xuống dÆ°á»›i vá»±c thẳm dù không chết cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng nặng, còn PhÆ°Æ¡ng Sách thì đã chết rồi.
Y thất ý là vì y vẫn chÆ°a muốn PhÆ°Æ¡ng Sách chết vá»™i. Y còn có nhiá»u âm mÆ°u quá»· kế muốn lợi dụng chà ng ta. Bây giá» thì tất cả những âm mÆ°u kế hoạch đó lại phải đặt lại.
Y bá»—ng mỉm cÆ°á»i và kêu “ủa†má»™t tiếng, có vẻ nghi ngá» há»i:
- NgÆ°á»i ăn mà y mắt lé Ä‘Æ°a y tá»›i đây, chẳng hay ngÆ°á»i đó là ai ? Tá»›i đây là m chi ?
Äã nói dối thì phải nói tá»›i cùng, PhÆ°Æ¡ng Sách đáp:
- NgÆ°á»i ăn mà y đó là ân sÆ° của tại hạ, Ä‘em y tá»›i đây là muốn khôi phục lại công lá»±c cho y. NgỠđâu, vì chữa không đúng chá»—, nên trái lại, bệnh của y cà ng nặng thêm.
Nghe tá»›i đây, Tá» Vong thuyá»n chủ lại lá»›n tiếng cả cÆ°á»i. NgÆ°á»i rầu rÄ© nghe thấy tiếng cÆ°á»i của y thế nà o cÅ©ng cảm thấy bi tráng và đau Ä‘á»›n, ngÆ°á»i vui vẻ nghe thấy tiếng cÆ°á»i của y thế nà o cÅ©ng cảm thấy khoái chi vô cùng, nên không ai có thể biết được tâm sá»± của y ra sao ? Còn PhÆ°Æ¡ng Sách thì tất nhiên nghe thấy tiếng cÆ°á»i của y lại cà ng cảm Ä‘á»™ng thêm.
Tá» Vong thuyá»n chủ lá»›n tiếng nói vá»›i PhÆ°Æ¡ng Sách.
- Bổn thuyá»n chủ thá» sẽ trả thù cho đứa con cÆ°ng của ta.
Lúc ấy y đã nghÄ© ra được má»™t gian mÆ°u quá»· kế khác. Há»i rõ tên há» của PhÆ°Æ¡ng Sách xong y vá»™i và ng dẫn bá»n Tiên Hổ Ä‘i luôn.
PhÆ°Æ¡ng Sách trông thấy cha ruá»™t của mình mà không thể Ä‘oà n tụ được, trong lòng cà ng Ä‘au Ä‘á»›n thêm, nhÆ°ng trái lại, chà ng cà ng thù háºn Tâm Tâm đại sÆ° vá»›i bảy đại môn phái thêm.
Chà ng quay ngÆ°á»i lại đứng đối diện vá»›i Lợi Man. Nà ng ta đứng cách chà ng ba thÆ°á»›c, cÅ©ng Ä‘ang ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn chà ng. Vừa trông thấy mặt Lợi Man, chà ng lại hổ thẹn vô cùng, cúi gầm đầu xuống, không dám nhìn nà ng ta nữa, và tá»± nháºn thấy không còn mặt mÅ©i nà o gặp lại hai vị sÆ° thúc, nên chà ng nói:
- Sư muội, hà nh động vừa rồi không phải là bởi tại tôi thực tâm đâu. Xin sư muội lượng thứ cho, và là m ơn thỉnh tội hộ với hai vị sư thúc.. Nói xong, chà ng quay mình định đi.
Lợi Man hét lên má»™t tiếng, cản ngay lối Ä‘i của chà ng. Nà ng trợn tròn xoe đôi mắt, mặt lá»™ sát khÃ, và háºm há»±c há»i:
- Há» PhÆ°Æ¡ng kiạ. Không đợi nà ng nói dứt, PhÆ°Æ¡ng Sách đã cÆ°á»›p lá»i:
- Xin sÆ° muá»™i giấu há»™ tình thế vụ nà y, coi há» PhÆ°Æ¡ng nhÆ° đã chết rồi, mà cứ gá»i tôi là Khuất Nhục Tá» Ä‘i !...
Lợi Man cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng đáp:
- Cái tên Khuất Nhục TỠđẹp lắm ! NgÆ°á»i muốn Ä‘i má»™t cách dá»… dà ng nhÆ° thế Æ° ?
Bây giá» chỉ có hai con Ä‘Æ°á»ng để ngÆ°á»i tá»± chá»n lấy mà thôi.
- Sư muội thỠnói cho tôi nghe xem ?
- Con Ä‘Æ°á»ng thứ nhất là ngÆ°á»i phải để lại cái đầu ở đây rồi ta sẽ tá»± tá» chết theo ngÆ°á»i !
- Con Ä‘Æ°á»ng thứ hai thì sao ?
- NgÆ°á»i đã đụng chạm đến da thịt của cô gái nà y rồi dù không phải vợ chồng cÅ©ng đã là vợ chồng, váºy ngÆ°á»i Ä‘i đâu ta phải Ä‘i theo đó.
PhÆ°Æ¡ng Sách ngạc nhiên, trong lòng hổ thẹn và ân háºn hết sức. Tuy chà ng không còn nhá»› tá»›i khi tình dục nổi lên, thái Ä‘á»™ của mình nhÆ° thế nà o nhÆ°ng cứ xem quần áo của Lợi Man rách tả tÆ¡i nhÆ° thế kia, gã thấy lúc bấy giá» Ä‘á»™ng tác của mình Ä‘iên rồ không khác gì má»™t con dã thú váºy.
Nà ng vốn dÄ© là má»™t thiếu nữ trong trắng nhÆ° ngá»c nhÆ° ngà , nay đã bị mình là m nhục nhÆ° thế còn biết nói năng ra là m sao nữa ?
Cả hai con Ä‘Æ°á»ng đó, chà ng nháºn thấy bất cứ con Ä‘Æ°á»ng nà o mình cÅ©ng phải tiếp nháºn má»™t cách không dám oán than. NhÆ°ng bây giá» chà ng chÆ°a muốn chết vá»™i, sở dÄ© chà ng thay tên đổi há», nhẫn nhục sống trá»™m nhÆ° thế nà y là chỉ vì muốn trả thù.
Äem nà ng Ä‘i Æ° ?.. Chà ng bá»—ng nẩy ra má»™t ý nghÄ© hình bóng tá»™i nghiệp lÆ°á»›t qua trÆ°á»›c mắt chà ng. Nà ng đã vì mình mà khốn khổ biết bao, mình không thể bá» nà ng Ä‘i được.
Chà ng đang trần trừ suy nghĩ, thì Lợi Man bỗng ôm mặt khóc và nói:
- NgÆ°á»i.. nhẫn tâm lắm ! Tôi bá»—ng bị ngÆ°á»i là m nhục nhÆ° thế nà y, từ giá» trở Ä‘i tôi còn mặt mÅ©i nà o trông thấy ngÆ°á»i khác nữa.
PhÆ°Æ¡ng Sách cà ng hổ thẹn và ân háºn thêm, lòng Ä‘au nhÆ° dao cắt, vá»™i bÆ°á»›c tá»›i gần, vuốt ve tóc nà ng:
- Xin sÆ° muá»™i lượng thứ cho tôi ! Lượng thứ cho tôi.. - SÆ° huynh nhẫn tâm thá»±c.. - SÆ° muá»™i, cả hai con Ä‘Æ°á»ng đó, tôi Ä‘á»u nháºn lá»i hết. Nếu sÆ° muá»™i muốn tôi Ä‘i con Ä‘Æ°á»ng thứ nhất, thì hãy đợi tôi trả thù đã, tôi sẽ đến trÆ°á»›c mặt sÆ° muá»™i thỉnh tá»™i ngaỵ. Lợi Man bá»—ng ngá»ng đầu lên, há»i:
- Thế còn con Ä‘Æ°á»ng thứ hai thì sao ?
- Con Ä‘Æ°á»ng thứ hai, tôi không dám nói dối sÆ° muá»™i, tôi còn má»™t ngÆ°á»i chị. Tôi phải há»i qua cô ta, tôi má»›i có thể nháºn lá»i sÆ° muá»™i được !
Lợi Man bỗng rống lên một tiếng như điên như khùng và quá lớn:
- NgÆ°á»i Ä‘i ! Äi ! Äi Ä‘i ...
PhÆ°Æ¡ng Sách giáºt mình đánh thót má»™t cái, vá»™i lùi mấy bÆ°á»›c. Lợi Man đã nhÆ° Ä‘iên nhÆ° khùng, vừa khóc vừa chạy nhanh nhÆ° bay.
PhÆ°Æ¡ng Sách ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát, rồi lá»›n tiếng gá»i:
- SÆ° muá»™i ! SÆ° muá»™i !
Chà ng vội đuổi theo ngay, nhưng trong đêm tối không còn thấy hình bóng Lợi Man đâu nữa.
Chà ng là má»™t thiếu niên Ä‘a tình lại Ä‘ang ôm ấp sá»± khuất nhục trong tình cảm của chà ng lại vác thêm má»™t gánh nặng của sá»± hổ thẹn và ăn năng. Chà ng không cần biết có nghe thấy hay không, vá»™i lá»›n tiếng kêu gá»i:
- Sư muội, khi thù lớn của tôi trả xong tôi quyết không phụ lòng sư muội đâu ?
Trăng lưỡi liá»m tá»a ra ánh sáng lá» má» chiếu xuống hình bóng cô Ä‘Æ¡n của chà ng và hình bóng ấy cứ tiến thẳng vá» phÃa Äông Bắc cà ng xa, cà ng nhá» dần.
Mục Ä‘Ãch thứ nhất của chà ng lúc nà y là phải Ä‘i chùa Thiếu Lâm để tìm đến kẻ thù số má»™t của mình là Tâm Tâm đại sÆ° để thanh toán.
Ngà y hôm đó, chà ng Ä‘i tá»›i dẫy núi Phục NgÆ°u và xa xa đã trông thấy núi Tung SÆ¡n. Chà ng rất phấn khởi và cÅ©ng không kém hồi há»™p, liá»n nghÄ© bụng:
“Ta là m thế nà o mà đột nháºp được và o chùa Thiếu Lâm danh trấn võ lâm nà y ?†Chà ng bá»—ng nghe thấy khu rừng gần đó có tiếng ngÆ°á»i nói vá»ng ra. Chà ng vá»™i núp và o má»™t bên để lắng nghe, thấy giá»ng nói rất già dặn và mạnh, chà ng hoà i nghi vô cùng, liá»n nghÄ© bụng:
“Äêm khuya nhÆ° thế nà y, ngÆ°á»i nà y và o trong núi hoang ắt phải có mÆ°u mô gì đây ?†NghÄ© Ä‘oạn, chà ng theo dõi ngÆ°á»i đó ngay.
Giữa khu rừng ấy có má»™t bãi đất rá»™ng Ä‘Æ°á»ng kÃnh dà i chừng năm sáu trượng, trong bãi đất Ä‘ang có hai bóng Ä‘en.
Vừa trông thấy hai ngÆ°á»i đó. PhÆ°Æ¡ng Sách cảm thấy trong lòng kÃch Ä‘á»™ng ngay.
Thì ra, hai ngÆ°á»i đó là :
Ảo Không Äạo Giả, kẻ thù của chà ng, vá»›i Giang TÄ©nh Thục, thiếu nữ áo xanh.
TÄ©nh Thục Ä‘ang quì ở trÆ°á»›c mặt Ảo Không Äạo Giả, ngÆ°á»i chưởng môn của phái Côn Luân. Chà ng nghe thấy đạo giả nói:
- Cuá»™c Ä‘á»i của con rất đáng thÆ°Æ¡ng, con phải cố gắng là m ngÆ°á»i. Tại sao đến giá» con vẫn chÆ°a giác ngá»™, không nói rõ thá»±c tình của Tá» Vong thuyá»n chủ cho ta hay ?
Tĩnh Thục ứa nước mắt ra, vẻ mặt kinh hoảng đáp:
- Quả thá»±c cháu không biết rõ hết thá»±c tình của y. Cháu ở trên đảo Sùng Minh tại sông DÆ°Æ¡ng Tá», sống vá»›i khỉ Ä‘á»™t trắng đã từ hồi nhỠđến giá». Cứ cách và i ngà y y lại tá»›i thăm cháu má»™t lần, và không bao giá» thấy y nói tá»›i chuyện Tá» Vong thuyá»n chủ cho cháu hay cả.
Ảo Không đạo giả khẽ quát tiếp:
- Tá» Vong thuyá»n chủ giảo hoạt tháºt.
Nói tới đó, ông ta bỗng nghiêm nét mặt lại nói tiếp:
- Cháu có biết cha của cháu chết như thế nà o không ?
- Bị Tá» Vong thuyá»n chủ giết chết.
- Cháu có biết nguyên nhân ra sao không ?
TÄ©nh Thục rất ngạc nhiên vì má»i khi há»i tá»›i chuyện tại sao Äạo giả kết oán vá»›i Tá» Vong thuyá»n chủ thì bị Äạo giả mắng ngay. Sao bây giỠông ta lại tá»± dÆ°ng há»i tá»›i chuyện ấy nhÆ° thế ?
Hình nhÆ° Äạo giả đã biết rõ tâm sá»± của TÄ©nh Thục rồi, nên thái Ä‘á»™ của ông rất kÃch Ä‘á»™ng và nói tiếp:
- Bây giá» chú nói rõ nguyên nhân ấy cho cháu hay nhé ? Có lẽ cháu cảm thấy rất ngạc nhiên, tại sao chú lại giấu diếm mãi đến giá» má»›i chịu nói cho cháu hay nhÆ° thế nà y ? Cháu có biết Tá» Vong thuyá»n chủ đã định đến ngà y tết Trùng Cá»u sẽ há»a tán chùa Thiếu Lâm. Tâm Tâm đại sÆ° đã triệu táºp tất cả anh hùng của thiên hạ để gắn sức bảo vệ ngôi chùa ấy không ? Chú là ngÆ°á»i được ông ta má»i để bảo vệ ngôi chùa ấy đấy.
Cháu đã được Quân SÆ¡n lão ni truyá»n thụ cho môn công lá»±c Ma Hà tâm pháp, bây giá» công lá»±c của cháu đã trên tất cả các cao thủ thÆ°á»ng, nhÆ°ng vì trong lòng cháu vẫn chÆ°a hết nghi ngá», chÆ°a quên hết mối tình cÅ©, đến lúc ấy chỉ e rằng không ra hết sức lá»±c để trả thù cho cha cháu thôi.
Nói tá»›i đó, ông ta ho luôn mấy tiếng. PhÆ°Æ¡ng Sách thấy váºy biết ông ta đã kÃch Ä‘á»™ng quá ná»—i. Chà ng lại nghe thấy Äạo Giả nói tiếp:
- MÆ°á»i tám năm trÆ°á»›c đây, ở trên giang hồ có má»™t đôi hiệp sÄ© gá»i là Long Hổ song ma, chuyên môn hà nh hiệp trượng nghÄ©a, tiếng tăm lừng lẫy khắp võ lâm. Äồng thá»i, lại có má»™t tên giặc hái hoa xuất hiện. LÆ°Æ¡ng dân đã khốn khổ vì tên giặc ấy, không riêng vì thÆ°á»ng dân, mà cả má»™t số gia quyến võ lâm cÅ©ng bị y hãm hiếp nốt; cả những quyến thuá»™c của các đệ tá» của bảy đại môn phái, ngÆ°á»i nà o hÆ¡i có chút nhan sắc cÅ©ng không sao thoát khá»i Ä‘á»™c thủ của tên giặc hái hoa ấy. Hà nh tung của giặc ấy rất huyá»n bÃ, võ công của y lại cao, đồng thá»i y có má»™t thứ thuốc Mê Xuân dược rất đặt biệt, chỉ bị thuốc ấy dà nh má»™t chút và o mÅ©i là mê man bất tỉnh ngay, và phụ nữ thì thần trà mê loạn, lá»a dục bốc lên đùng đùng nhÆ°ng sau khi bị y hãm hiếp rồi, lúc tỉnh dáºy không hay biết gì hết. Vì thế có má»™t số phụ nữ đã bị hãm hiếp mấy lần mà cÅ©ng không biết rõ nguyên nhân. Vì thế tên giặc hái hoa ấy má»›i hoà nh hà nh không còn kiên nể ai hết. Có má»™t Ä‘iá»u là Long Hổ Song Ma Ä‘i tá»›i đâu, y đã theo tá»›i đó ngay, khiến Long Hổ song ma tức giáºn khôn tả, và thá» phải diệt trừ được tên giặc hái hoa ấy má»›i thôi. Lúc ấy mẹ cháu cÅ©ng là má»™t nạn nhân bị tên giặc ấy hãm hiếp oan. Vì thanh danh của phái Côn Luân mà cha cháu không dám nói toạc câu chuyện ấy ra, chỉ ngấm ngầm theo dõi thôi, rốt cuá»™c có má»™t ngà y, cha cháu tìm thấy tên hái hoa ấy ...
TÄ©nh Thục vá»™i xen lá»i há»i:
- Thế cha cháu có bắt được tên giặc ấy không ?
Ảo Không Äạo Giả sắc mặt nhợt nhạt, lắc đầu đáp:
- Không những không bắt được tên giặc ấy mà khi đối địch, cha của cháu còn bị y đánh trúng má»™t chưởng, nhÆ°ng nhá» váºy mà cha cháu đã trông thấy rõ bá»™ mặc của tên giặc hái hoa ấy. Cháu thá» Ä‘oán xem y là ai nà o ?
Tĩnh Thục trợn tròn xoe đôi mắt lên, rất ngây thơ đáp:
- Thế nà o y cÅ©ng là .. là ngÆ°á»i hung ác Ảo Không Äạo Giả trầm giá»ng nói tiếp:
- Không ngá» y lại là Hổ Ma ngÆ°á»i trong nhóm Long Hổ song ma.
PhÆ°Æ¡ng Sách núp trong rừng nghe tá»›i đó giáºt mình đánh thót má»™t cái.
TÄ©nh Thục lại lên tiếng há»i tiếp:
- Tên Hổ ma ấy là .. - Là Tá» Vong thuyá»n chủ ngà y nay.
TÄ©nh Thục kêu “ủa†má»™t tiếng rồi há»i tiếp:
- Thế còn mẹ cháu thì sao ?
- Lúc ấy mẹ cháu đã mang bầu cháu, nên cứ nhẫn nhục mà sống trá»™m. Khi mặt nạ của Long Hổ Song Ma đã bị lá»™t trần, ngÆ°á»i trong võ lâm liá»n Ä‘á»™ng lòng công phẩn.
Cùng lúc ấy, chúng lại lấy được Hà n Há»a Äồ váºt chung của các môn phái và giấu kÃn ở má»™t nÆ¡i. Vì thế bảy môn phái má»›i há»p nhau lại Ä‘uổi giết chúng. Sau Hổ Ma căn cứ bức đồ Hà n Há»a ấy mà tìm kiếm ra được Há»a Châu, váºt chà báu của võ lâm, nên y má»›i luyện thà nh Há»a CÆ°Æ¡ng chân lá»±c. Y liá»n Ä‘i kiếm ngÆ°á»i của các đại môn phái để trả thù.
NgÆ°á»i thứ nhất mà y tìm kiếm để trả thù lại là cha cháu. Lúc ấy cháu má»›i lên hai, lên ba gì đó. Tên Hổ Ma giảo hoạt lắm. Y giết chết cháu rồi còn bắt cóc cháu Ä‘em Ä‘i. Khi hấp hối cha cháu vẫn còn nghÄ© đến thanh danh của phái Côn Luân, nên không dám tuyên bố việc nà y ra mà chỉ nói dối vá»›i ngÆ°á»i ngoà i là cha cháu lá»an há»a chết, chứ không phải bị tên giặc hái hoa ấy giết chết.. Lúc ấy TÄ©nh Thục đã khóc sÆ°á»›t mÆ°á»›t nghẹn ngà o đỡ lá»i:
- Thế nà o cháu cũng phải trả thù được cho cha cháu mới thôi.
Ngẫu nhiên PhÆ°Æ¡ng Sách má»›i biết rõ tại sao mẹ mình lại bị bảy đại môn phái luân phiên hảm hiếp. Trong lòng chà ng lúc nà y khó nghÄ© quá. NghÄ© tá»›i ngÆ°á»i.. cha tức Tá» Vong thuyá»n chủ chà ng liá»n nghÄ© bụng !
“Có thá»±c cha ta hung dâm đến nhÆ° thế không ? Tại sao ông ta lại còn Ä‘em con gái của kẻ thù vá» nuôi nấng dạy bảo nhÆ° thế ? Và còn truyá»n thụ hết võ há»c của mình cho nà ng ta nữa. Tháºm chà cả môn Há»a CÆ°Æ¡ng Chân Khà cÅ©ng dạy nốt cho nà ng ?†NghÄ© tá»›i đó chà ng liá»n lẩm bẩm tá»± nói:
- Äây lại là thủ Ä‘oạn xảo trá chứ không sai ? Chúng muốn lợi dụng cô bé Ãt tuổi ...
Ảo Không Äạo Giả lại nói tiếp:
- Cháu đã biết rõ nguyên nhân ấy rồi thì đến ngà y Tết Trùng Cá»u chú sẽ ở trÆ°á»›c mặt thiên hạ quần hùng vạch rõ bá»™ mặt tháºt của Tá» Vong thuyá»n chủ cho thiên hạ biết.. Nghe tá»›i đó, PhÆ°Æ¡ng Sách khẽ cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng và nghÄ© tiếp:
“Ta Ä‘oán không sai mà . Ảo Không Äạo Giả định lợi dụng thiếu nữ ngây thÆ¡ nà y để đả kÃch thanh danh của cha tạ.†NgÆ°á»i thấy tiếng cÆ°á»i khẩy của PhÆ°Æ¡ng Sách, Äạo Giả đã hay biết, liá»n giáºt mình quát há»i:
- Ai ở trong rừng thế ?
Nắn nót lại cái khăn lụa che mặt, Phương Sách mới bước đi ra.
Ảo Không Äạo Giả vá»›i TÄ©nh Thục Ä‘á»u giáºt mình lùi vá» phÃa sau mấy bÆ°á»›c để Ä‘á» phòng.
Äôi bên trông thấy mặt nhau, Ảo Không Äạo Giả liá»n cau mà y lại nghÄ© bụng:
“Sao ngÆ°á»i nà y da mặt lại xanh tÃa, hai mắt lại lóng lánh nhÆ° hai ngá»n đèn nhÆ° thế ? Từ mắt trở xuống, y lại che bằng cái khăn lụa Ä‘eo, và mặc áo bà o trắng thÆ° sinh nhÆ° thế nà y ?†Äạo Giả liá»n quát há»i:
- NgÆ°Æ¡i là ai ? Sao dám nghe lá»m bổn chưởng môn nói chuyện nhÆ° thế ?
PhÆ°Æ¡ng Sách cÆ°á»i ha hả đáp:
- NgÆ°á»i chưởng môn của phái Côn Luân và lại là má»™t ngÆ°á»i trong nhóm Tam Lão giá»i tháºt. Các ngÆ°Æ¡i đã giết hại má»™t ngÆ°á»i rồi, lại còn muốn lôi cuốn má»™t thiếu nữ vô lo, vô lá»± để dá»± và o công việc giết hại cha nà ng ?
Ảo Không Äạo Giả ngạc nhiên há»i:
- NgÆ°á»i nói chúng ta giết hại ai ?
- Con của Tá» Vong thuyá»n chủ mà các ngÆ°á»i vừa nói tá»›i, tên là PhÆ°Æ¡ng Sách chứ còn ai và o đấy nữa.
Äạo Giả vá»›i TÄ©nh Thục Ä‘á»u giáºt mình, vì Äạo Giả đã được TÄ©nh Thục nói cho hay, buổi dạ vÅ© ở Quân SÆ¡n, PhÆ°Æ¡ng Sách bá»—ng giáng lâm má»™t cách bất ngá», và uống phải rượu có chất Ä‘á»™c, nên ông ta đã Ä‘oán chắc không phải là quá»· kế của Tá» Vong thuyá»n chủ thì thế nà o cÅ©ng là Lam Bà o Quái Tá» ghen ghét võ công của PhÆ°Æ¡ng Sách quá cao siêu mà ngấm ngầm hạ Ä‘á»™c thủ, nhÆ°ng ông ta không ngá» PhÆ°Æ¡ng Sách lại vì thế mà chết.
Ná»a nghi ngá», ná»a kinh hãi, Äạo Giả vá»™i há»i tiếp:
- Sao ngươi lại biết chuyện ?
- PhÆ°Æ¡ng Sách trúng phải gian mÆ°u của kẻ thù, võ công bị phế hết tức háºn quá liá»u đâm đầu và o đá mà tá»± tá».. - NgÆ°Æ¡i là ai ?
- Thanh Diện Truy Hồn Khuất Nhục Tá», nghÄ©a huynh của PhÆ°Æ¡ng Sách.
Ảo Không Äạo Giả ngấm ngầm cau mà y lại, vì ông ta chÆ°a nghe ai nói tá»›i tên Khuất Nhục Tá» nhÆ° thế, nên ông ta quát há»i tiếp:
- NgÆ°á»i định là m chi ?
- Nghĩa đệ của mỗ đã trao phó trách nhiệm đi kiếm Tâm Tâm đại sư, Võ Lâm Tam Lão, bảy đại môn phái để đòi lại món nợ máu ấy.
Äạo Giả cÆ°á»i khẩy, ngắm nhìn PhÆ°Æ¡ng Sách má»™t hồi rồi đáp:
- NgÆ°á»i có tà i ba thông thiên triệt địa nhÆ° thế nà o mà dám nói khoác nhÆ° thế ?
Äừng nói chùa Thiếu Lâm tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ, mà lại là nÆ¡i tÆ°á»ng đồng vách sắt, môn hạ đệ tá» có hà ng ba nghìn, vô số cao tăng đắc đạo, thì ngÆ°á»i là m sao mà qua ná»—i ná»a bÆ°á»›c, ngay cả đứa cháu gái của bổn môn đây, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chÆ°a chắc đã đối phó ná»—i, huống hồ là nÆ¡i trang nghiêm và cao thủ đông nhÆ° kiến cá» !
PhÆ°Æ¡ng Sách muốn dò há»i xem chùa Thiếu Lâm nhÆ° thế nà o, nên nhân lúc nà y chà ng liên há»i tiếp:
- Tại hạ vẫn không tin chùa Thiếu Lâm là nÆ¡i tÆ°á»ng đồng vách sắt, và vẫn muốn má»™t mình xông pha má»™t phen xem sao ?
Äạo Giả cÆ°á»i khẩy luôn mồm, rồi trả lá»i rằng:
- Vá»›i sá»± bố trà hiện thá»i của chùa Thiếu Lâm, đến ngà y Tá» Vong thuyá»n chủ, tên Há»—n Thế Ma VÆ°Æ¡ng quá»· kế tuyệt luân ấy cÅ©ng còn phải kiêng nể ba thà nh. Hiện giá» quân hùng Ä‘ang có mặt đầy đủ ở trong chùa Thiếu Lâm đã xếp đặt “Nhất nghênh, nhị môn, tam quan†?
- Cái gì là nhất nghênh, nhị môn, tam quan. Chẳng hay đó là cái trò chơi gì thế ?
Äạo Giả nhìn mặt PhÆ°Æ¡ng Sách má»™t hồi, rồi đáp:
- Nói tháºt cho ngÆ°Æ¡i biết cÅ©ng không sao, để ngÆ°Æ¡i khá»i phải chết oan chết uổng.
Nhất nghênh là bảy vị cao tăng vai vế chữ “NghÄ©a†có công lá»±c cao siêu nhất của chùa Thiếu Lâm canh gác. Nhị môn tức là Quá»· môn và Há»a môn, do Thủy Há»a lưỡng quái của võ lâm canh gác. Tam quan tức là Tinh Quan, Khà Quan và Äá»™c Quan, Ä‘á»u là những quái kiệt Ä‘á»™c đáo trên giang hồ canh gác.. Nghe tá»›i đó PhÆ°Æ¡ng Sách đã kinh hãi thầm, vì chỉ Thủy Há»a lưỡng kiệt đó là quái khách mà ngÆ°á»i giang hồ ai trông thấy cÅ©ng phải rầu rÄ© chứ đừng nói là Tam Quan kia nữa, nhÆ°ng chà ng vẫn nghiến răng mỉm môi, lẩm bẩm nói:
- Không giết chết được Tâm Tâm đại sư ta không can tâm.
- Tháºt váºy quả là ngoan cố. Bổn chưởng môn cÅ©ng không thể nà o có lòng từ vá»›i ngÆ°Æ¡i được. NgÆ°Æ¡i có giá»i thì hãy thông qua ải của bổn chưởng môn trÆ°á»›c, rồi hãy nói chuyện sau.
Nói xong, ông ta đẩy Tĩnh Thục một cái và bảo:
- Cháu hãy ra tay trước để xem bây giỠcháu đã tiến bộ như thế nà o ?
TÄ©nh Thục liá»n rút cây ngân thÆ°Æ¡ng ra kêu đến “soảng†má»™t tiếng rồi nhằm PhÆ°Æ¡ng Sách tấn công luôn.
PhÆ°Æ¡ng Sách tránh sang má»™t bên, buông xuôi tay, vá»›i giá»ng khinh bỉ đáp:
- Cô ta không phải là địch thủ của má»—. Ảo Không Äạo Giả tiếp thá» ba chưởng của má»— xem sao.. Nói xong, chà ng Ä‘i vòng tá»›i trÆ°á»›c mặt Äạo Giả.
Ảo Không Äạo Giả giáºn dữ quát mắng:
- Nghiệp súc vô tri, bổn chưởng môn để cho ngÆ°Æ¡i chết mà không ân háºn.
Nói xong, ông ta giơ song chưởng lên, nhằm ngực Phương Sách từ từ đẩy tới.
PhÆ°Æ¡ng Sách đứng lấy tấn chữ “Ngá»â€ Ä‘ang váºn công lên thì bá»—ng thấy Khà Hải đặc kịt lại, huyết quan ngừng trệ, chân khà bất tụ, huyết nghịch khà tà n, nên chà ng cả kinh thất sắc. Thì ra lúc nà y đã tá»›i giá» Tý, dÆ° Ä‘á»™c ở trong ngÆ°á»i chà ng lại lâm nguy, nên chà ng không khác gì má»™t phế nhân.
Huyá»n CÆ°Æ¡ng chân khà tuyệt há»c của phái Côn Luân do tay của Äạo Giả đã từ từ đẩy ra.
Äêm khuya, trong rừng hoang có tiếng cú kêu, tá»±a nhÆ° má»™t bà i ca Ä‘iếu, thiếu niên nà y sắp bị toi mạng đến nÆ¡i.
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 10:32 AM.
|
|
|
| |