|
|
16-07-2008, 07:01 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 25
Chẳng Qua Bởi Số
Tiểu Linh Ngư kinh hãi, quay đầu đảo mắt tìm.
Chà ng phát hiện ra tiếng Ä‘á»™ng đó, chẳng phải do ngÆ°á»i phát xuất nhÆ° chà ng tưởng, mà là do má»™t Ä‘Ã n khỉ.
Äà n khỉ phá»ng Ä‘á»™ mấy mÆ°Æ¡i con, chẳng rõ từ đâu đến và đến lúc nà o.
Chúng là m y nhÆ° chà ng, cÅ©ng bò bò, nÃu kéo cá» dây leo, cÅ©ng bám vách, cÅ©ng ló đầu khá»i gà nh đá, nhìn…
Tiểu Linh NgÆ° từng nghe ngÆ°á»i Ä‘á»i đồn là Nga My SÆ¡n có rất nhiá»u khỉ, nhiá»u hÆ¡n ở tại bất cứ hòn núi nà o trong mÆ°á»i ba tỉnh Trung Hoa. Chúng thÆ°á»ng rình xem ngÆ°á»i hà nh Ä‘á»™ng, rồi bắt chÆ°á»›c, rồi đùa giỡn vá»›i chúng, có khi vá»›i ngÆ°á»i.
Và hiện tại, chúng bắt chước chà ng, vừa đùa với nhau, mà cũng là đùa với chà ng.
Cho nên, Tiểu Linh Ngư không còn kinh ngạc vỠsự xuất hiện của chúng nữa.
NhÆ°ng, trong trÆ°á»ng hợp nà y, chà ng cần sá»± an tịnh, để giữ sá»± bà máºt toà n vẹn, lại gặp chúng, thì đúng là má»™t Ä‘iá»u không thÃch hợp lắm, chà ng bá»±c tức vì sá»± có mặt của chúng, nhÆ°ng cÅ©ng buồn cÆ°á»i vá» cái lối khỉ của chúng.
Chúng là loà i gây tiếng Ä‘á»™ng hÆ¡n bất cứ loà i thú nà o, và dá»… là m cho ngÆ°á»i chú ý đến chúng, mà trong lúc nà y, giả nhÆ° có ai quanh quẩn đâu đây chú ý đến chúng là phải phát hiện ra chà ng.
Thế là nguy cho chà ng váºy.
Cho nên chà ng bực tức. Bực tức nhưng không có cách gì đuổi chúng đi nơi khác, lại cà ng bực tức hơn.
Äuổi chúng có khác nà o chá»c tức chúng, chúng cà ng lÆ°u lại, và có thể hú hÃ, gá»i đồng loại đến cho đông hÆ¡n.
XÆ°a nay Ä‘uổi khỉ, không ai có thể dùng cái oai, mà ngÆ°á»i ta chỉ dùng mẹo.
Mẹo gì giúp Tiểu Linh Ngư đuổi khỉ trong lúc nà y ?
Chà ng cũng thỠbảo:
- Äi… Äi chá»— khác !
Khỉ có hiểu được chăng? Chúng nhăn nhăn mặt quá»·, chúng khá»t khẹt, chúng nghinh nghinh, nhÆ° váºy mong gì chúng chạy Ä‘i ?
Tiểu Linh Ngư lo ngại chúng là m ồn lên, kinh động Hoa Vô Khuyết, thà nh thỠchà ng khẩn cấp cực độ.
Không biết là m gì hơn, chà ng buông một tay, dùng tay đó khoát khoát, xua đuổi
Chà ng đưa tay ra, khoát khoát rồi chợt tỉnh ngộ hớ hênh đáng trách.
Khỉ chỉ chá»±c chá» con ngÆ°á»i là m gì là chúng bắt chÆ°á»›c là m theo, cho nên gặp khỉ Ä‘iá»u cần là chẳng ai là m má»™t cá» Ä‘á»™ng nhá», chẳng ai nói má»™t tiếng nhá».
Cùng lúc đó, một số khỉ khác chẳng rõ từ hang ngách nà o đổ đến, tất cả cùng đưa một tay ra, xua đuổi ngược lại Tiểu Linh Ngư.
Nếu là lúc nà o hẳn Tiểu Linh NgÆ° thÃch thú lắm, và chắc chắn là chà ng nghÄ© nhiá»u cách lạ đùa dai vá»›i khỉ. Song trong lúc nà y, chà ng còn lòng dạ nà o để đùa vá»›i khỉ.
Sợ ngÆ°á»i bên trên miệng hố phát hiện ra chà ng, cái đó hiển nhiên rồi. Hiện tại, chà ng chỉ Ä‘eo lÆ¡ lá»ng nÆ¡i miệng hố, tay bám và o những váºt chẳng chắc chắn gì, chân lại há»ng, chao đảo giữa không gian, nếu sÆ¡ ý má»™t chút là rÆ¡i xuống lòng hố, rÆ¡i nhÆ° váºy thì còn hy vá»ng gì được toà n thây, chứ đừng nói là sống sót.
Cà ng sợ, chà ng cà ng khẩn cấp, cà ng khẩn cấp, chà ng cà ng bực tức cho mấy con khỉ ác nà y.
Chà ng cố bám vÃu và o vách, chẳng rõ quá» quạng tay thế nà o mà thanh Ä‘ao vuá»™t khỉ.
mất.
Thanh Ä‘ao rÆ¡i lâu lắm chà ng má»›i nghe má»™t tiếng vang do Ä‘ao chạm đáy hố. Trá»i ! Má»™t thanh Ä‘ao rÆ¡i rất lâu má»›i chạm đáy hố, nhÆ° váºy là hố sâu không lÆ°á»ng
nổi !
Bây giá», Tiểu Linh NgÆ° bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Chà ng lại cảm thấy đôi tay quá mệt má»i, đôi tay đó không còn đủ sức bám vÃu má»™t lúc lâu nữa rồi!
Nếu không có đà n khỉ, có lẽ chà ng đã leo lên gà nh đá rồi, và nếu không leo lên được thì sớm muộn gì chà ng cũng phải rơi xuống đáy hố.
Như thế là chà ng phải chết, cái chết do đà n khỉ tạo nên dù chúng chẳng sát hại chà ng.
Má»™t con ngÆ°á»i từng tá»± hà o là đệ nhất thông minh trong thiên hạ lại chết vì má»™t Ä‘Ã n khỉ ! Mỉa mai chÆ°a.
Äúng là má»™t giai thoại trên giang hồ !
Bá»n khỉ ác ôn lại toan xuống đến táºn chá»— chà ng bám tay, còn chà ng thì cÅ©ng cố vịn vách, vịn cá» giây leo, xuống sâu hÆ¡n để tránh chúng.
Khỉ leo hẳn phải gá»n hÆ¡n ngÆ°á»i leo, nhÆ°ng bá»n khỉ không theo vách mà xuống.
Chúng nắm tay nhau, con nà y nắm tay con kia, thòng xuống, chúng kết thà nh một xâu khỉ khá dà i.
Tiểu Linh Ngư thấy xâu khỉ xuống quá gần cà ng cấp tốc, xuống sâu hơn, bất thình lình chà ng vuột tay.
Chà ng kinh hãi, quơ quơ đôi tay, chới với trong khoảng không của lòng hố.
Thân hình cứ xuống, tay cứ quÆ¡, chà ng chẳng vá»› được má»™t cái gì có thể bám vÃu tạm và o váºt đó.
Chết ! Thế là phải chết ! Bởi rÆ¡i xuống nhÆ° thế nà y, cho dù cho là da đồng xÆ°Æ¡ng sắt, cÅ©ng phải bẹp dÃ, chứ mong gì được an toà n ?
Bỗng một bà n tay đầy lông lá như bà n tay một con vượn, từ ngang vách núi ló ra, bà n tay đó chụp ngực áo chà ng, giữ chà ng lại.
Bà n tay đó có lực đạo rất mạnh, chụp chà ng, giả như chụp trúng mình chà ng thì còn giữ lại được.
NhÆ°ng chà ng rÆ¡i xuống nhÆ° thế dÄ© nhiên phải nhanh, trá»ng lượng gia tăng hÆ¡n lúc thÆ°á»ng, ngá»±c áo bị trá»… xuống chịu không nổi sức nặng, phải đứt trá»n mảng phÃa trÆ°á»›c.
Thế là chà ng lại theo đà rơi xuống.
Song, bà n tay đó vừa mạnh lại vừa nhanh, ngực áo của Tiểu Linh Ngư đứt rồi, bà n tay đó lại chụp tóc chà ng.
Thân hình trì xuống, tóc bị chụp kéo lên, Tiểu Linh Ngư nghe đau cực độ, đau đến đổi chà ng ứa nước mắt.
Lần nà y thì chà ng không còn rÆ¡i nữa, bởi nếu còn rÆ¡i thì Ãt nhất má»™t mảng da đầu luôn cả tóc phải được gởi lại nÆ¡i bà n tay đó, nếu cái đầu không đứt.
Bên trên, Ä‘Ã n khỉ vẫn chà chóe, còn tìm cách xuống theo chà ng và chúng vẫn nhăn nhăn mặt, những gÆ°Æ¡ng mặt tròn Ä‘á»â€¦
Bà n tay chụp trúng tóc chà ng, từ trong một cái hang ăn sâu nơi vách hố.
Chà ng được đưa và o hang đó.
Tiểu Linh NgÆ° thầm nghÄ©: Chắc là má»™t con khỉ chúa chụp ta! Chứ nếu là ngÆ°á»i, thì là m gì có ngÆ°á»i có thần lá»±c nhÆ° thế? Nếu đúng là má»™t hầu vÆ°Æ¡ng, thì ta cÅ©ng chẳng may mắn gì, bởi loà i vượn, loà i khỉ thÆ°á»ng thÆ°á»ng không có hảo cảm vá»›i con ngÆ°á»i, chúng bắt được con ngÆ°á»i là hà nh hạ tà n nhẫn, hà nh vì cái tánh khỉ của chúng chứ chẳng phải là tà n ác Ä‘á»™c.
Chà ng chưa thấy sở hữu chủ của bà n tay đó nên đinh ninh là bà n tay của một hầu vượn, nên có ý định trước hết phải chế ngự sở hữu chủ bà n tay, sau đó chà ng có chết cách nà o khác cũng được, miễn là đừng chết vì đà n khỉ mà thôi.
Chà ng toan vùng khá»i bà n tay, chợt có tiếng ngÆ°á»i thốt:
- Äừng nhúc nhÃch !
Tiểu Linh Ngư kinh hãi, mồ hôi lạnh đổ ra, hiện tại chà ng còn sợ hơn lúc rơi xuống.
Tại sao loà i vượn khỉ lại nói được tiếng ngÆ°á»i ? Chúng đã thà nh tinh ?
Chà ng run run giá»ng há»i:
- Ngươi… ngươi là cái gì ?
Giá»ng ngÆ°á»i đó vang lên quái dị:
- Ngươi là cái chi, ta là cái đó !
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- NgÆ°Æ¡i… là ngÆ°á»i ?
NgÆ°á»i đó vẫn cÆ°á»i quái dị:
- NgÆ°Æ¡i xem ta có phải là ngÆ°á»i chăng ?
ooOoo
Cá»a Ä‘á»™ng đó, không lá»›n, nhÆ°ng lòng Ä‘á»™ng rất rá»™ng.
NgÆ°á»i đó, có thân vóc không cao lắm, mình đầy lông lá, nếu chẳng nói tiếng ngÆ°á»i, ai trông thấy cÅ©ng cho là má»™t con vượn.
Tiểu Linh Ngư cố lấy bạo dạn, thốt:
- NgÆ°Æ¡i có ba phần giống ngÆ°á»i.
NgÆ°á»i đó há»i lại:
- Còn bảy phần giống vượn ?
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Ta không tưởng nổi! Nếu ngÆ°Æ¡i không nói tiếng ngÆ°á»i thì chẳng bao giá» ta nghÄ© ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i, và ba phần giống ngÆ°á»i đó cÅ©ng mất luôn.
NgÆ°á»i đó báºt cÆ°á»i khanh khách:
- Cho ngÆ°Æ¡i biết, ta là ngÆ°á»i trong loà i khỉ, ta là khỉ trong loà i ngÆ°á»i. NgÆ°Æ¡i cho rằng ta là khỉ, cÅ©ng đúng, mà cho rằng ta là ngÆ°á»i cÅ©ng đúng luôn!
Tiểu Linh Ngư kêu lên:
- NgÆ°á»i trong loà i khỉ ! Khỉ trong loà i ngÆ°á»i… Chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i…
Bá»—ng má»™t giá»ng khác vang lên:
- NgÆ°Æ¡i đừng chú ý đến những lá»i quá»· quái của hắn. Hắn là ngÆ°á»i, má»™t con ngÆ°á»i nhÆ° ngÆ°Æ¡i, bất quá hắn có hình dạng giống khỉ váºy thôi, rồi hắn sống vá»›i khỉ, sống lâu ngà y nên hắn cÅ©ng thà nh khỉ luôn.
Cá»a Ä‘á»™ng nhá», ánh sáng chiếu và o má» má», lòng Ä‘á»™ng rá»™ng sâu, ná»a phần bên trong tối tăm, hÆ¡n nữa Tiểu Linh NgÆ° vừa và o nên mắt không quen liá»n bóng tối.
Chà ng không trông thấy gì cả.
NhÆ°ng, âm thanh đó, phát xuất từ bóng tối, khà n khà n, lạnh lùng, tiếng thì tiếng ngÆ°á»i mà âm thanh thì không giống.
Tiểu Linh Ngư kinh hãi, lại kêu lên thất thanh:
- Còn ngươi nữa ? Ngươi là cái gì ?
Má»™t bóng từ trong chá»— tối, từ từ nhÃch tá»›i, Tiểu Linh NgÆ° chÆ°a nháºn ra đó là má»™t bóng ngÆ°á»i hay bóng váºt.
Bóng Ä‘i hai chân, nếu là váºt thì âu cÅ©ng là loà i khỉ vượn.
Bóng đó rất nhá», đã nhá» lại ốm, ốm đến khô khan, đầu và mặt đầy tóc, đầy lông, chẳng rõ tóc xuống đến mức nà o, và lông lan đến đâu, tóc và lông chen lẫn nhau, trông còn quái dị hÆ¡n bóng trÆ°á»›c.
CÅ©ng nhÆ° bóng trÆ°á»›c, bóng đó chỉ có ba phần giống ngÆ°á»i.
Äôi mắt sáng quá, mà u xanh của mắt biểu hiện má»™t sá»± thông minh, mẫn tuệ phi thÆ°á»ng.
Chỉ có ngÆ°á»i má»›i có được đôi mắt nhÆ° váºy, chứ loà i váºt là m gì có nhãn quang xanh biếc nhÆ° thế.
Và cÅ©ng chỉ có ngÆ°á»i má»›i nói được tiếng ngÆ°á»i, nói rà nh rẽ, đối thoại vá»›i phản ứng thÃch đáng.
Thế, bóng đó là ngÆ°á»i ? Và ở đây có đến hai con ngÆ°á»i ?
Tiểu Linh Ngư thở phà o, thốt:
- Äúng rồi, ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i… nhÆ°ng, ngÆ°Æ¡i là ai chứ ? Tại sao ngÆ°Æ¡i lại ở chá»— nà y ? Tại sao ngÆ°Æ¡i lại ra thân hình đó ?
NgÆ°á»i ấy buông tiếng thở dà i:
- Há»i hắn đấy !
Hắn là ngÆ°á»i kia.
NgÆ°á»i kia nhảy chồm lên gắt:
- Há»i ta? Nếu ngÆ°Æ¡i không hại ta, thì là m gì ta biến thà nh quá»· nhÆ° thế nà y ? Là m gì ta chẳng còn má»™t Ä‘iểm nhân dạng nhÆ° thế nà y?
NgÆ°á»i ấy lạnh lùng:
- Thế trÆ°á»›c kia, ngÆ°Æ¡i có mấy Ä‘iểm nhân dạng ? TrÆ°á»›c kia, ngÆ°Æ¡i là má»™t con ngÆ°á»i à ? Trong mÆ°á»i hai quái kiệt, có tên nà o là con ngÆ°á»i ?
Tiểu Linh NgÆ° Ä‘Æ°a mắt nhìn ngÆ°á»i nà y rồi nhìn sang ngÆ°á»i kia.
Tá»± nhiên, chà ng phải kinh hãi, mà chà ng cÅ©ng buồn cÆ°á»i vô cùng.
Buồn cÆ°á»i, chà ng đâu dám cÆ°á»i ngay, bởi trong hai ngÆ°á»i có má»™t thuá»™c vá» nhóm Tháºp Nhị Quái Kiệt.
Chà ng đã nếm cái tÆ° vị của mấy ngÆ°á»i trong Tháºp Nhi Quái Kiệt, dù có cái máºt to nhÆ° quả bưởi, chà ng cÅ©ng phải ngán.
Chà ng trố mắt, há»i:
- NgÆ°Æ¡i… ngÆ°Æ¡i là má»™t nhân váºt trong Tháºp Nhị Quái Kiệt ?
NgÆ°á»i có cái dáng vượn vÆ°Æ¡n mình lên, vẻ cao ngạo hiện lá»™ liá»n:
- Phải ta là Hiến Quả Thần Quân đây!
Tiểu Linh NgÆ° lùi lại mấy bÆ°á»›c, chạm lÆ°ng và o vách Ä‘á»™ng, chuyển mắt sang ngÆ°á»i kia:
- Còn… ngươi ?
NgÆ°á»i đó nhếch nụ cÆ°á»i thảm:
- Ngươi còn nhỠtuổi quá, không thể biết cái danh hiệu của ta…
Y cÅ©ng nhóng lÆ°ng, ểnh ngá»±c, mắt bắn tinh quang sáng rá»±c, sá»a cái dáng uy nghi rồi y tiếp:
- MÆ°á»i bốn năm trÆ°á»›c đây nói đến cái danh hiệu Phi Hoa Mãn Thiên Lạc Äịa Vô Thanh Trầm Khinh Hồng, thì trong võ lâm chẳng má»™t ngÆ°á»i nà o không biết!
Hiến Quả Thần Quân cÆ°á»i hắc hắc:
- Cái danh hiệu đó hôi mùi thủm, không ngá»i nổi, chỉ có chó má»›i ham, chứ ngÆ°á»i trong võ lâm là m gì để ý ? NgÆ°Æ¡i bất quá là má»™t gã bảo tiêu tầm thÆ°á»ng, chỉ nghe nói đến bá»n Tháºp Nhị Quái Kiệt, chứ không cần thấy mặt cÅ©ng vắt chân lên cổ mà chạy loạn nhÆ° chó hoang rồi !
Trầm Khinh Hồng cÆ°á»i lạnh:
- Tháºt váºy à ? Thế tại sao ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là má»™t quái kiệt mà lại không lấy được của ta má»™t phân bạc? Thế tại sao ngÆ°Æ¡i lại bị ta giam hãm tại đây suốt mÆ°á»i bốn năm dà i, để ngà y ngà y nóng nảy bá»±c tức chá»i quá»· mắng ma ?
Cả hai khÃch qua, kÃch lại, moi móc nhau, châm biếm nhau, cả hai dùng tất cả những ngôn ngữ hạ đẳng giao chuyá»n cho nhau.
Tiểu Linh NgÆ° ngồi đó mà nghe cả hai chá»i nhau, chà ng hết sức sững sá».
Bây giỠchà ng mới hiểu ra, tuy hỠở đây, chung một hang đá, nhưng hỠkhông phải là bằng hữu.
HỠlà hai kẻ thù.
Hai kẻ thù ở chung má»™t hang đá, suốt mÆ°á»i bốn năm dà i ! Tiểu Linh NgÆ° tá»± há»i chẳng biết há» là m sao mà chịu Ä‘á»±ng nổi nhau từng ngà y từng ngà y, qua thá»i gian đó.
HÆ¡n thế, chà ng cÅ©ng tá»± há»i há» là m thế nà o mà sống được lâu nhÆ° váºy, ở cái nÆ¡i biệt láºp hẳn vá»›i trần gian.
Há» mắng nhau, há» lÆ°á»m nhau, há» há»m há»m xuất thủ, nhÆ° hai mÅ©i tên đã nằm sẵn trong cái ổ Ä‘Æ°á»ng giây cung kéo thẳng.
NhÆ°ng, cuối cùng cÆ¡n bão đó chỉ nổi dáºy trong chén nÆ°á»›c.
Hiến Quả Thần Quân báºt cÆ°á»i quái dị:
- NgÆ°Æ¡i đừng quên, hiện tại có thêm tiểu quá»·, ta không còn sợ tịch mịch nữa rồi! Giả nhÆ° bây giá» ta giết ngÆ°Æ¡i, Ä‘iá»u đó chẳng quan hệ gì đến ta, bởi cái xã há»™i nÆ¡i đây vẫn có hai ngÆ°á»i nhÆ° thÆ°á»ng !
Trầm Kinh Hồng lạnh lùng:
- NgÆ°Æ¡i vì háºn ta mà nói thế, vì quá háºn mà không nghÄ© đến cái cảnh của ngÆ°Æ¡i sau khi ta chết rồi! Ta chết Ä‘i, ngÆ°Æ¡i sẽ sống sót được bao lâu nữa chứ ? Cho ngÆ°Æ¡i biết, ta chết rồi là trong má»™t thá»i gian ngắn ngÆ°Æ¡i sẽ theo ta! Tiểu Linh NgÆ° buá»™t miệng thốt:
- Thì ra, hai ngÆ°á»i vì háºn nhau, nên quyết sống, cố sống. Và cÅ©ng nhá» váºy mà hai ngÆ°á»i sống đến bây giá»!
Hiến Quaả Thần Quân nghiến răng:
- Tháºp Nhị Quái Kiệt là m gì phải chết trÆ°á»›c gã bảo tiêu.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Trong mÆ°á»i bốn năm qua, các ngÆ°Æ¡i mắng nhau mà sống ? Các ngÆ°Æ¡i đánh nhau cho Ä‘oạn tháng qua ngà y ?
Trầm Kinh Hồng nhún vai:
- Nếu không là m má»™t cái gì, thì chẳng lẽ ngồi đếm từng giá»t thá»i gian suốt mÆ°á»i bốn lần ba trăm sáu mÆ°Æ¡i ngà y ?
Hiến Quả Thần Quân cÆ°á»i nhẹ:
- Nếu chẳng có cái trò đùa đánh mắng đó, chắc ta buồn nản đến phải giết chết ngươi !
Tiểu Linh Ngư thở dà i:
- Cái háºn có hiệu lá»±c là m sống ngÆ°á»i, váºy mà ta cứ tưởng cái háºn là lý do của sá»± tÆ°Æ¡ng tà n, tÆ°Æ¡ng sát ! NgỠđâu nó là cái mầm dưỡng sanh cho hai ngÆ°Æ¡i, riêng của hai ngÆ°Æ¡i.
Chà ng lại gáºt gù tiếp:
- Tháºt là má»™t sá»± kiện ngoà i chá»— tưởng tượng của ta ! Bây giá» ta má»›i được nghe cái Ä‘iá»u mà ta chắc chắn nếu không rÆ¡i xuống đây, chẳng bao giá» ta được nghe!
Trầm Khinh Hồng Ä‘iá»m nhiên:
- Cái tuổi của ngươi còn non quá, ngươi đã sống được bao nhiêu ngà y đâu, tự nhiên sự hiểu biết của ngươi phải kém!
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Nhưng tại sao hai ngươi không tìm cách thoát ly cái động quỷ nà y ?
Hiến Quả Thần Quân hừ một tiếng:
- Nếu đã có cách Ä‘i được, thì ta là m gì chỠđợi suốt mÆ°á»i bốn năm dà i, chá» ngÆ°Æ¡i xuống đây nhắc nhở ?
Tiểu Linh Ngư cau mà y:
- Äã và o đây được, hẳn các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải ra được chứ ? Thế các ngÆ°Æ¡i và o đây bằng cách nà o, sao không theo cách đó mà ra ?
Hiến Quả Thần Quân căm háºn:
- Chỉ vì cái số bạc kia, ở tại đây, ta bức hắn phải xuống đây, chỉ chỗ chôn dấu cho ta. Ta lại không đủ tin hắn để cho hắn xuống trước, rồi ta xuống sau… Tự nhiên lúc xuống phải nhỠgiây thòng …
Thá»±c ra, những lá»i của Hiến Quả Thần Quân không được rõ rà ng ý nghÄ©a cho lắm.
Äiá»u đó chẳng lạ gì, bởi suốt mÆ°á»i bốn năm, lão ta đâu có đối thoại vá»›i má»™t ngÆ°á»i nà o, ngoà i cái việc chá»i mắng nhau vá»›i Trầm Khinh Hồng ?
Cho nên, lão phát ngôn hỗn loạn, không cần thứ tự, bất chấp ngôn từ bất hợp.
Má»™t ngÆ°á»i nà o khác nghe lão nói, hẳn không hiểu nổi, song Tiểu Linh NgÆ° hiểu được.
Chà ng suy tÆ° má»™t chút lại há»i:
- Lão kia là má»™t tiêu sÆ°, lão há»™ tống má»™t số và ng, ngÆ°Æ¡i bắt được cái tin đó, đón Ä‘Æ°á»ng định cÆ°á»›p, không ngá» lão dùng kế kim thiá»n thoát xác, trÆ°á»›c hết mang và ng bạc dấu Ä‘i má»™t nÆ¡i, thà nh ra ngÆ°Æ¡i thất bại?
Hiến Quả Thần Quân nghiến răng:
- Ngươi nói đúng quá, đúng như ngươi đoán ra mẹ của hắn là một nữ nhân chứ chẳng phải nam nhân, còn cha của hắn là một nam nhân chứ chẳng phải nữ nhân!
Tiểu Linh NgÆ° báºt cÆ°á»i ha hả:
- Lão cao mưu trà nhưng thấp võ công thà nh ra không cưỡng lại nổi sự bức bách của ngươi và cuối cùng thì lão đưa ngươi và o đây!
Trầm Khinh Hồng chen và o:
- Sá»± tình nà y có nhiá»u uẩn khúc, song đại khái là váºy đó.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Hai ngÆ°Æ¡i dùng giây, cùng xuống má»™t lượt. Lão kia trÆ°á»›c, lão nà y sau. Hiến Quả Ä‘oạn háºu, là vì sợ bảo tiêu cắt giây …
Hiến Quả Thần Quân hừ một tiếng:
- Cái gã bảo tiêu thúi đó, việc gì mà hắn chẳng dám là m ? Cho nên ta phải phòng bị. Mà , bất cứ ai cũng phòng bị như ta là cái chắc !
Tiểu Linh Ngư lại tiếp:
- Rồi sợi giây đó ở đâu ? Sao các ngÆ°Æ¡i không theo Ä‘Æ°á»ng giây trở lên bên trên ? Chẳng lẽ có má»™t kẻ nà o khác ở trên cắt đứt ?
Hiến Quả Thần Quân nổi giáºn:
- Có ai đâu sẵn sà ng nhÆ° váºy mà là m cái trò đùa ác đó ? Äến ma quá»· cÅ©ng không, nói chi là ngÆ°á»i !
Tiểu Linh Ngư cau mà y:
- Thế Ä‘Æ°á»ng giây đó ở đâu ? Hay là tá»± nó thun lại, tá»± nó rút lên ?
Hiến Quả Thần Quân nghiến răng như tiếng hai thớt cối xay:
- Xuống đến đây, ta thấy bạc thấy và ng, lòng mừng khấp khởi, ta quên tất cả, chỉ nhá»› có và ng, có bạc thôi. NgỠđâu, trong khi ta không chú ý, cái gã bảo tiêu thúi đó báºt mồi lá»a đốt Ä‘Æ°á»ng giây.
Tiểu Linh Ngư suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ tay reo lên:
- Äúng rồi ! ÄÆ°á»ng giây có tẩm nhá»±a cây, gặp lá»a là bắt cháy liá»n, và cháy gấp. Khi ngÆ°Æ¡i phát hiện ra sá»± tình, thì nó đã cháy lên cao quá, không còn là m sao kịp nữa !
Hiến Quả Thần Quân mắng lớn:
- Hắn là quá»·, Ä‘Æ°á»ng giây cÅ©ng ma luôn ! Lá»a vừa bén, Ä‘Æ°á»ng giây chỉ kêu má»™t tiếng phá»±c, cháy hết ná»a phần rồi. Ta dù có cánh cÅ©ng chẳng bay theo dáºp tắt kịp ! Tháºt, ta không ngá» gã bảo tiêu là má»™t con ngÆ°á»i thúi không ngá»i nổi!
Tiểu Linh Ngư thở dà i:
- Cái kế đó tuyệt diệu tháºt, ngÆ°Æ¡i là m sao tưởng được ? Xem ra, lão ấy quyết tâm giam ngÆ°Æ¡i tại đây, chÃnh lão cÅ©ng quyết là m bạn vá»›i ngÆ°Æ¡i ở Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng vỠâm cảnh. Nếu không váºy, khi nà o lão Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i đến chá»— có chôn dấu bạc và ng thá»±c sá»± ? NgÆ°Æ¡i thấy và ng, mê tÃt lên, không còn biết trá»i đất gì nữa !
Trầm Khinh Hồng thở dà i:
- Không ngá» ngÆ°Æ¡i còn nhá» tuổi mà suy nghiệm sá»± việc rất minh bạch nhÆ° thế ! NgÆ°Æ¡i đúng là má»™t tri ká»· của ta ! Tháºt váºy, lúc đó ta cố nghiÄ© ra má»™t địa phÆ°Æ¡ng nà o đó, có thể nhốt chết y, nhốt cho y chết đói, chết khát, chết dần chết mòn! Nếu ta không dùng số bạc và ng kia là m mồi câu nhá», thì là m sao ta Ä‘Æ°a y đến được má»™t nÆ¡i lý tưởng nhÆ° ở đây ! Má»™t nÆ¡i lý tưởng của ta !
Tiểu Linh NgÆ° há»i:
- Rồi, ngà y lại ngà y, các ngÆ°Æ¡i là m sao mà sống? Lấy gì ăn, lấy gì uống để chịu Ä‘á»±ng mãi suốt mÆ°á»i bốn năm dà i?
Hiến Quả Thần Quân đáp:
- Tự nhiên là nhỠta …
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i lá»›n:
- Äúng rồi! Khỉ, có cái hiệu đặc biệt là Hiến Quả, mà ngÆ°Æ¡i là má»™t Thần Quân của loà i nhảy nhót, hái trái, dâng trái đó, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên ngÆ°Æ¡i có phÆ°Æ¡ng pháp sai khiến Ä‘Ã n khỉ tìm trái hiến dâng!
Giá»ng nói của chà ng có cái chất mỉa mai, châm chá»c, nhÆ°ng Hiến Quả Thần Quân không lấy là m Ä‘iá»u, trái lại lão ta còn biểu lá»™ vẻ đắc ý.
Chà ng cÆ°á»i lá»›n, lão cÆ°á»i lá»›n hÆ¡n:
- Cái tÃnh khà của loà i khỉ, trên Ä‘á»i nà y còn ai biết rõ hÆ¡n ta chứ? Ta cứ nhặt má»™t hòn đá từ bên dÆ°á»›i quăng lên, là hà ng chục, hà ng trăm con hái trái từ bên trên quăng trả xuống.
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Giả nhÆ° thay vì hái trái, chúng lại nhặt đá quăng trả, thì các ngÆ°á»i phải là m thế nà o ?
Hiến Quả Thần Quân cÆ°á»i hắc hắc:
- Gà nh đá nhô cao, mặt đá nhẵn bóng, là m gì có đá cuội, đá hòn sẵn tầm tay cho chúng phản công?
Tiểu Linh NgÆ° gáºt đầu:
- Äúng ! Äúng ! Vá»›i lại, bá»n khỉ hái trái còn dá»… hÆ¡n là m cái việc nhặt đá, trái sẵn có trÆ°á»›c mặt, khi nà o chúng chạy Ä‘i xa tìm đá ?
Chà ng dừng má»™t chút, rồi cau mà y há»i:
- Trái có đủ cho các ngươi ăn no sao?
Hiến Quả Thần Quân Ä‘iá»m nhiên:
- Trái chi chúng ăn được là bá»n ta ăn được và trong hoà n cảnh nà y có ăn là sống, là may lắm rồi, còn lòng dạ nà o đòi há»i được ăn no, ngà y ngà y no ?
Tiểu Linh NgÆ° nhìn thân thể gầy còm của há», báºt cÆ°á»i hì hì thốt:
- Äiá»u đó, ta chỉ nhìn thoáng qua các ngÆ°Æ¡i, là hiểu ngay.
Hiến Quả Thần Quân nhe răng nhÆ° khỉ, cÆ°á»i khẹt khẹt nhÆ° khỉ, tiếp:
- Äừng đắc ý vá»™i, tiểu tá». Suốt mÆ°á»i bốn năm qua, chúng ta không thấy má»™t ngÆ°á»i ! NgÆ°Æ¡i là kẻ thứ nhất đó, nhÆ°ng rất tiếc cho ngÆ°Æ¡i, xuống đây rồi lại chẳng tìm lượm được má»™t phúc hạnh nà o, bởi chúng ta đâu có phúc hạnh ban tặng ngÆ°Æ¡i? Xuống đến đây, ngÆ°Æ¡i phải chịu đói chịu khát nhÆ° bá»n ta, Ä‘iá»u đó không phải là thÃch thú, ta khuyên ngÆ°Æ¡i đừng đắc ý. Nói thì thế, chứ dù trái cây, dù nÆ°á»›c uống có Ãt, có nhiá»u, chúng ta cÅ©ng chia phần cho ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u Ä‘á»u, bá»n ta sẽ không bá» chết ngÆ°Æ¡i đâu.
Trầm Khinh Hồng hừ một tiếng:
- Lão nói gì mặc lão, ngươi chẳng nên quan tâm, có ta đây, lão muốn bỠđói bỠkhát ngươi cũng chẳng được !
Tiểu Linh Ngư không gợi chuyện nữa. Chà ng nhìn ra ngoà i, mơ mà ng …
Hiếu Quả Thần Quân cÆ°á»i khanh khách:
- Từ nay chúng ta là những kẻ má»™t nhà , rất có thể chúng ta sống sum há»p tại đây năm, mÆ°á»i, hai mÆ°Æ¡i, năm mÆ°Æ¡i năm nữa, đã là ngÆ°á»i thân vá»›i nhau, chúng ta cÅ©ng không nên dấu tên há» nhau. Tên há» của bá»n ta, ngÆ°Æ¡i đã biết rồi, còn tên há» của ngÆ°Æ¡i, hãy cho chúng ta biết Ä‘i.
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Giang Linh NgÆ° !
Hiến Quả Thần Quân lẩm nhẩm:
- Giang Linh NgÆ° ! … Giang Linh NgÆ°! … Phải chi ngÆ°Æ¡i là má»™t con cá tháºt sá»± ! Có má»™t con cá thì hay biết bao nhiêu ! Cá ăn ngon nhất là cá hấp, cá nÆ°á»›ng, cá chả … Nói cho cùng, ăn sống cÅ©ng ngon ! Ta nhịn ăn cá suốt mÆ°á»i bốn năm rồi còn gì !
Lão nhắm mắt lại, mÆ¡ những món lão vừa kể, nÆ°á»›c dãi nhá»…u ra từng giá»t, từng giá»t, chảy xuống hai bên mép.
Trầm Khinh Hồng lạnh lùng thốt:
- Bây giá» thì ngÆ°Æ¡i má»›i nháºn thức là má»™t con cá có giá trị hÆ¡n cả số và ng, số bạc
kia !
Hiến Quả Thần Quân thở dà i:
- Hiện trong giá» phút nà y, tại nÆ¡i đây dù cho ai có là chủ nhân tất cả ngá»c ngà , châu báu, và ng bạc trên thế gian, cÅ©ng chẳng đánh đổi được má»™t con cá, cá sống thôi, chứ đừng nói cá chÃn, có Æ°á»›p gia vị Ä‘Ã ng hoà ng !
Trầm Khinh Hồng cÆ°á»i lạnh:
- Nếu ngÆ°Æ¡i biết cái đạo lý đó sá»›m hÆ¡n thì đâu đến đổi phải nằm đây suốt mÆ°á»i bốn năm dà i ?
Bá»—ng Tiểu Linh NgÆ° há»i:
- Số bạc và ng đó, hiện ở đâu ?
Trầm Khinh Hồng há»i:
- Ngươi muốn xem ?
Tiểu Linh NgÆ° gáºt đầu:
- Ngá»c ngà , châu báu, bạc và ng là váºt mà ngÆ°á»i Ä‘á»i xem rất trá»ng, trá»ng hÆ¡n cả sanh mạng của con ngÆ°á»i, thì thiết tưởng cÅ©ng nên nhìn qua má»™t chút, cÅ©ng chẳng sao!
Trầm Khinh Hồng thản nhiên:
- Ngươi muốn xem, cứ theo ta đây mà xem
Hiến Quả Thần Quân hét:
- Tất cả là của ta, ta là m chủ, ta có quyá»n hưởng dụng. NgÆ°Æ¡i chạm tay và o đó là mất mạng vá»›i ta.
Lão trợn mắt, lão phồng mồm, hét la má»™t lúc rồi báºt cÆ°á»i, tiếp:
- Cho Giang Linh Ngư xem qua một chút cũng chẳng hại gì, cho Giang Linh Ngư biết ta cũng là một tay đại phú hộ như ai !
ChÃnh lão bÆ°á»›c và o bóng tối, lôi ra hai chiếc rÆ°Æ¡ng.
RÆ°Æ¡ng bằng sắt, bên ngoà i sét rỉ, sắc ngã mà u Ä‘en, trông nhÆ° những váºt phế thải.
NhÆ°ng, khi mở ra bên trong rÆ°Æ¡ng nhiá»u tia sáng bắn ra chóa mắt.
Những tia sáng đó, đặc biệt hÆ¡n má»i thứ tia sáng trên Ä‘á»i, những tia sáng tá»± nhiên của váºt !
Bình sanh, Tiểu Linh NgÆ° chÆ°a từng thấy má»™t khối lượng châu báu nà o nhiá»u nhÆ°
váºy.
Hiến Quả Thần Quân lá»™ hẳn vẻ say mê, mắt hà lại, miệng cÆ°á»i tÃt cÆ°á»i nhá», rồi cÆ°á»i to, cuối cùng phát cÆ°á»i lên cuồng dại, cÆ°á»i má»™t lúc, thốt:
- Giang Linh NgÆ° ! Tiểu Linh NgÆ° ! … NgÆ°Æ¡i thấy chÆ°a, tất cả Ä‘á»u là của ta! Ta là m chủ! Ha ha… Ta chỉ tặng ngÆ°Æ¡i má»™t phần ngà n thôi là ngÆ°Æ¡i thừa sống sung sÆ°á»›ng trá»n Ä‘á»i!
Tiểu Linh NgÆ° khi nà o lại lÆ°u ý đến lão. Chà ng nhìn những báu váºt đó, xuất thần.
Lâu lắm, chà ng buột miệng thở dà i:
- Rất tiếc ! Rất tiếc !
Hiến Quả Thần Quân cũng thở dà i:
- Có má»™t số châu báu ngang vá»›i kho tà ng của má»™t vị quốc chủ, thế mà chẳng có chá»— dùng! Chẳng là m sao dùng được! Äến cái việc đổi lấy má»™t con cá sống cÅ©ng không được ! Còn gì đáng tiếc hÆ¡n!
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i lạnh:
- Không ! Cái ý của ta chẳng phải váºy đây. Ta tiếc vì má»™t lý do khác !
Hiến Quả Thân Quân trừng mắt:
- Không tiếc vì thế, thì tiếc vì sao ?
Tiểu Linh NgÆ° Ä‘iá»m nhiên:
- Ta tiếc vì hai ngươi gặp ta quá muộn !
Hiến Quả Thần Quân giáºt mình:
- Giả như ta gặp ngươi sớm thì sao ?
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Nếu các ngÆ°Æ¡i gặp ta, sá»›m hÆ¡n má»™t năm thôi, thì giỠđây các ngÆ°Æ¡i sung sung sÆ°á»›ng sÆ°á»›ng ở cái cõi trần đầy hoan lạc rồi ! Các ngÆ°Æ¡i đã tiêu dao ngà y nà y qua ngà y khác, các ngÆ°Æ¡i đã hưởng trá»n má»™t năm kỳ thú, không thiếu má»™t phút, má»™t giây ! Nếu các ngÆ°Æ¡i gặp ta sá»›m hÆ¡n mÆ°á»i năm thì các ngÆ°Æ¡i đã hưởng trá»n kỳ thú suốt mÆ°á»i năm, không thiếu má»™t giây, má»™t phút!
Nếu Hiến Quả Thần Quân và Trầm Khinh Hồng gặp chà ng sá»›m mÆ°á»i năm! NghÄ©a là lúc chà ng vừa tròn bốn tuổi!
Và , dù chà ng chỉ được bốn tuổi, chà ng cÅ©ng có thể giúp cho há» hưởng lạc thú nhân sanh, giúp há» thoát khá»i cảnh tá»± giam mình trong tuyệt lá»™!
Thế mà Hiến Quả Thần Quân không thấy cái vô lý quá mỉa mai đó.
Lão chá»›p chá»›p mắt, há»i qua hÆ¡i thở gấp:
- Ngươi …
Tiểu Linh NgÆ° buông gá»n:
- Nếu các ngÆ°Æ¡i gặp ta sá»›m, thì ta đã Ä‘Æ°a các ngÆ°Æ¡i ra khá»i nÆ¡i nà y từ lâu!
Hiến Quả Thần Quân lùi lại ba bước, trừng mắt nhìn chà ng. Lão nhìn sững, lần nà y thì mắt không chớp, đôi mắt đó như bị một cái gì ở Tiểu Linh Ngư thu quá mạnh.
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i hì hì:
- Ngươi không tin ?
Bá»—ng, Hiến Quả Thần Quân báºt cÆ°á»i ha hả, cÆ°á»i má»™t lúc, má»›i thốt:
- Cứu bá»n ta thoát khá»i nÆ¡i nà y ? NgÆ°Æ¡i có Ä‘iên không ?
Lão chụp tay Trầm Khinh Hồng, cÆ°á»i lá»›n hÆ¡n, cÆ°á»i hết sức mình rồi tiếp:
- NgÆ°Æ¡i nghe hắn nói đấy chứ ? Hắn có cách cứu chúng ta thoát khá»i cái hang quá»· nà y! Nếu hắn không là kẻ Ä‘iên, thì hắn là ngÆ°á»i chi ? Hắn có thiên năng, vạn năng ? Hắn tá»± cho mình là thần thánh, tiên pháºt, có thừa nhiệm mầu, ban bố cho nhân loại!
Trầm Khinh Hồng nhìn Tiểu Linh NgÆ°, nháºn ra ánh mắt của chà ng sáng quá, đôi mắt trong quá, đôi mắt biểu hiện má»™t cÆ¡ trà linh mẫn phi thÆ°á»ng.
Y lại nháºn luôn nét cÆ°á»i ẩn Æ°á»›c nÆ¡i khóe miệng Tiểu Linh NgÆ°, niá»m tá»± tin hiện lá»™ rõ rệt.
Y gằn từng tiếng:
- Biết đâu hắn chẳng có phương pháp!
Hiến Quả Thần Quân kêu lên:
- Ngươi … ngươi tin được hắn ? Ngươi tin nổi tiểu quỷ à ?
Trầm Khinh Hồng lạnh lùng:
- Ta không thấy cái lý do khiến hắn lừa chúng ta !
Hiến Quả Thần Quân kêu lớn:
- NhÆ°ng ở đây, lên chẳng đụng trá»i, xuống chẳng đụng đất, gá»i trá»i, trá»i chẳng nghe, gá»i đất, đất chẳng đáp, hai chúng ta đã tìm suốt mÆ°á»i mấy năm rồi, mà không ra má»™t phÆ°Æ¡ng pháp nà o, tiểu quá»· là m sao vừa xuống đây là nghÄ© ngay ra được phÆ°Æ¡ng pháp trở lên ?
Tiểu Linh Ngư ngẩng cao mặt:
- Äiá»u đó chẳng lạ gì, bởi cái óc của các hạ không giống vá»›i cái óc của tại hạ!
Chà ng lại giở xảo ngữ giang hồ, đối thoại vá»›i Hiến Quả Thần Quân để cho sá»± tình nghiêm trá»ng hÆ¡n.
Hiến Quả Thần Quân nổi giáºn:
- Ngươi cho rằng ta ngu ? Ngươi khôn ? Khôn hơn ta ?
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Tại hạ nà o dám có ý đó ? Bất quá, tại hạ nghÄ© ra được lắm Ä‘iá»u mà các hạ không nghÄ© nổi, có váºy thôi, chứ có bảo rằng tại hạ khôn hÆ¡n các hạ, thì khi nà o tại hạ lại dám bảo nhÆ° váºy !
Hiến Quả Thần Quân dáºm chân:
- Câm! Câm!
Tiểu Linh NgÆ° Ä‘iá»m nhiên:
- Äừng nổi nóng chứ các hạ ! Tháºt ra, bá»™ óc của các hạ không đến nổi vô dụng, song bá»™ óc của tại hạ thì trong vòng trá»i đất ngà y nay, chắc chắn là chẳng có má»™t cái thứ hai đó.
Hiến Quả Thần Quân hét:
- Äược ! Äược ! Ta không tranh biện vá»›i ngÆ°Æ¡i nữa. NgÆ°Æ¡i cứ nói cho bá»n ta nghe phÆ°Æ¡ng pháp của ngÆ°Æ¡i, nếu chỉ bịa để đùa bá»n ta, thì ngÆ°Æ¡i đừng hòng sống sót vá»›i ta đây.
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Giả như ta có phương pháp thực sự ?
Hiến Quả Thần Quân cao giá»ng:
- Thì ta sẽ gá»i ngÆ°Æ¡i là cha, là tiên tổ, ta sẽ luôn luôn chìu ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i được quyá»n sai khiến ta là m bất cứ việc gì!
Tiểu Linh Ngư khoát tay :
- Quá đáng! Quá đáng! Tại hạ đâu dám nháºn cái vinh hạnh đó ! Có má»™t đứa con, đứa cháu nhÆ° các hạ, thú tháºt tại hạ ngán lắm!
Äoạn, chà ng tiếp:
- Tuy nhiên, nếu các hạ có can đảm, thì hãy đánh cuộc với tại hạ.
Hiến Quả Thần Quân hừ một tiếng:
- Äánh cuá»™c nhÆ° thế nà o ?
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Vá» phần tại hạ, nếu trong vòng ba tháng trở lại đây, tại hạ không có cách Ä‘Æ°a các hạ ra khá»i nÆ¡i nà y thì các hạ được quyá»n chặt đầu tại hạ.
Hiến Quả Thần Quân báºt cÆ°á»i vang:
- Ba tháng ? NgÆ°Æ¡i có Ä‘iên má»›i dám quả quyết nhÆ° váºy, dù cho là ba năm, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chẳng…
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Là m gì phải đến ba năm? Chỉ cần ba tháng thôi, trong ba tháng đó, tại hạ sẽ có cách Ä‘Æ°a các hạ ra khá»i Ä‘á»™ng nà y. Không được, là tại hạ đứt đầu, còn được các hạ sẽ tÃnh sao?
Hiến Quả Thần Quân vẫn không tin, lại hừ một tiếng:
- Ta có đứt tám cái đầu cũng dám đánh cuộc với ngươi!
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Mang má»™t chiếc đầu của các hạ, tại hạ thấy vÆ°á»›ng báºn lắm rồi, huống hồ là tám cái? Mà mang Ä‘i để là m gì? Cho Lý Äại Chủy, lão ấy cÅ©ng chê, chẳng xÆ¡i, thế thì tại hạ nhấy lấy là m chi cái đầu vô dụng?
Hiến Quả Thần Quân toan nói gì đó, Tiểu Linh NgÆ° khoát tay ngăn cháºn:
- Giả như các hạ thua cuộc, tại hạ chỉ cần các hạ nhảy quanh và i vòng thôi, nhảy cho tại hạ xem, cho vui mắt một lúc thôi.
Hiến Quả Thần Quân nhảy dựng lên như giẫm phải than hồng.
Lão hét:
- Äược ! Äược ! Tiểu quá»· chá»c tức ta ! CÅ©ng được. Ta bằng lòng đó, nếu ta thua cuá»™c, ngÆ°Æ¡i bảo là m gì ta là m y nhÆ° váºy. Nếu ta thắng cuá»™c, nhất định là ta chặt đầu ngÆ°Æ¡i!
Tiểu Linh NgÆ° cao giá»ng:
- Thế là chúng ta thá»a thuáºn rồi đấy nhé!
Hiến Quả Thần Quân hét:
- Äúng váºy.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Tại hạ cần phải nói trÆ°á»›c, là vô luáºn tại hạ dùng phÆ°Æ¡ng pháp nà o, các hạ cÅ©ng không được bà i bác, chỉ trÃch, phải để cho tại hạ tá»± do hà nh Ä‘á»™ng, miá»…n là cuối cùng Ä‘Æ°a các hạ ra khá»i Ä‘á»™ng đá nà y thì thôi. Các hạ nghe chứ ?
Hiến Quả Thần Quân hầm hừ:
- Ta cho ngươi tự do hà nh động !
Tiểu Linh NgÆ° gáºt đầu:
- Thế là cuộc đánh cá bắt đầu từ đây
Liá»n theo đó, chà ng chụp má»™t viên ngá»c phỉ thúy rất lá»›n quăng ra ngoà i cá»a Ä‘á»™ng.
hết: Hồi 25, xem tiếp: Hồi 26
Last edited by danangcity; 17-07-2008 at 06:31 PM.
|
16-07-2008, 07:06 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 26
Xảo Kế Thoát Nguy
Hiến Quả Thần Quân như nổi cơn điên, chồm tới ôm cứng Tiểu Linh Ngư hét :
- NgÆ°Æ¡i loạn trà rồi phải không ? NgÆ°Æ¡i có nháºn thức là ngÆ°Æ¡i Ä‘ang là m gì chăng ?
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i :
- Tá»± nhiên là nháºn thức được !
Hiến Quả Thần Quân buông Tiểu Linh Ngư, nhảy dựng lên, hét :
- NgÆ°Æ¡i có nháºn thức là ngÆ°Æ¡i vừa quăng má»™t toà nhà to lá»›n chăng ? NgÆ°Æ¡i có nháºn thức là ngÆ°Æ¡i vừa quăng ba trăm con trâu máºp hay ba ngà n con lợn ú không ?
Tiểu Linh NgÆ° vẫn mỉm cÆ°á»i :
- Tá»± nhiên là nháºn thức !
Hiến Quả Thần Quân kêu lên :
- Trá»i Æ¡i ! NgÆ°Æ¡i biết mà còn là m ! Má»™t viên ngá»c đáng giá má»™t toà nhà , má»™t Ä‘Ã n trâu ba trăm con hay má»™t Ä‘Ã n lợn ba ngà n con. NgÆ°Æ¡i xem viên ngá»c nhÆ° má»™t hòn sá»i. NgÆ°Æ¡i…
Tiểu Linh NgÆ° cháºn lá»i :
- NgÆ°Æ¡i tiếc luyến viên ngá»c à ? NgÆ°Æ¡i vừa nói là ta có quyá»n tá»± do hà nh Ä‘á»™ng, thế ngÆ°Æ¡i quên rồi sao ?
Chà ng lại dùng tiếng ngươi, xưng ta, bỠluôn hai tiếng các hạ, không xưng tại hạ nữa.
Hiến Quả Thần Quân run run giá»ng :
- NhÆ°ng… ngÆ°Æ¡i là m váºy là cứu ta sao ? NgÆ°Æ¡i giết ta chứ có cứu ta đâu ?
Tiểu Linh Ngư thở dà i :
- Nếu ngÆ°Æ¡i muốn tiá»n, không muốn mạng thì thôi váºy .
Hiến Quả Thần Quân kêu khổ :
- Nhưng mà …ngươi …là m thế là có ý tứ gì ?
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i lạnh :
- Cái ý tứ của ta, ta biết trước là ngươi chẳng hiểu nhưng chẳng lẽ bây giỠngươi cũng chưa hiểu ?
Thốt lên câu đó, vỠđoạn trước, chà ng nhìn Hiến Quả Thần Quân, vỠđoạn sau, chà ng hướng sang Trầm Khinh Hồng.
Niá»m vui hiện rõ nÆ¡i gÆ°Æ¡ng mặt Trầm Khinh Hồng. Y đáp:
- Tại hạ hiểu, song sợ không hiểu được rõ rà ng cho lắm .
Y không dùng tiếng ngươi, xưng ta, y lại xưng tại hạ. Cái lối xưng hô đó chứng tỠmột sự thán phục.
Vá»›i sá»± thán phục bắt đầu hiện lên, sá»± tán đồng cÅ©ng theo liá»n và dÄ© nhiên y không còn khinh thÆ°á»ng Tiểu Linh NgÆ° nữa.
Tiểu Linh NgÆ° từ từ giải thÃch :
- Ta quăng những viên ngá»c lên trên đó, thế nà o lÅ© khỉ con, khỉ cháu cÅ©ng nhặt được, chúng hẳn có cái tánh tình nhÆ° Hiến Quả Thần Quân, chúng thấy váºt lạ là chẳng bao giá» chịu bá». Chúng không bá» thì tất nhiên là chúng giữ kỹ.
Trầm Khinh Hồng mỉm cÆ°á»i :
- Äúng quá !
Tiểu Linh Ngư tiếp :
- Nếu ta quăng má»™t trăm viên thì Ãt nhất cÅ©ng có năm mÆ°Æ¡i viên và o tay chúng. Nhặt những viên ngá»c đó rồi, chúng sẽ mang Ä‘i khắp nÆ¡i, khoa trÆ°Æ¡ng lên, cho đồng loại thấy mà thèm thuồng, cho nhân loại thấy mà mÆ¡ Æ°á»›c.
Trầm Khinh Hồng mỉm cÆ°á»i :
- Äúng quá ! Khỉ là loà i thÃch khoe, chúng có cái tâm khoái hÆ° vinh, vá» Ä‘iểm đó, chúng chẳng kém con ngÆ°á»i.
Tiểu Linh Ngư tiếp :
- Trong năm mÆ°Æ¡i viên ngá»c ở tay chúng, Ãt nhất cÅ©ng có má»™t viên lá»t và o mắt con ngÆ°á»i. Trên Ä‘á»i nà y có ai thấy ngá»c mà chẳng ham ? Tá»± nhiên ngÆ°á»i nà o đó thấy ngá»c, tất theo dõi chúng mà truy tầm cái nÆ¡i phát xuất. Phải có nÆ¡i phát xuất chứ, bởi khỉ là m sao biết mua, biết bán, biết cÆ°á»›p Ä‘oạt nhÆ° con ngÆ°á»i .
Trầm Khinh Hồng mỉm cÆ°á»i :
- Giả nhÆ° tại hạ là con ngÆ°á»i đó, thấy ngá»c rồi, tá»± nhiên là truy tầm. Chắc chắn là phải là m váºy .
Tiểu Linh Ngư tiếp :
- NhÆ°ng má»™t ngÆ°á»i thấy thì dù có truy tầm cÅ©ng chẳng thể Ä‘Æ¡n thân Ä‘á»™c lá»±c mà là m. NgÆ°á»i đó phải kêu gá»i đồng bá»n tiếp tay. Các ngÆ°Æ¡i phải biết những việc săn và ng, săn ngá»c, nếu má»™t ngÆ°á»i, hai ngÆ°á»i biết thì phải có đến ba, bốn, năm, mÆ°á»i ngÆ°á»i biết, bởi cái tÃnh chất bà máºt của sá»± việc, cà ng bà máºt lại cà ng dá»… bị lá»™ liá»…u. Mà thÆ°á»ng thÆ°á»ng con ngÆ°á»i ta, lúc cá»±c vui thÃch lại hay để lá»™ sÆ¡ hở, mất dè dặt. Thế là cái việc truy tầm ngá»c sẽ được loan truyá»n ra nhiá»u ngÆ°á»i mà lại nhanh chóng .
Trầm Khinh Hồng cÆ°á»i thÃch hÆ¡n trÆ°á»›c :
- Còn gì đúng hơn !
Tiểu Linh Ngư lại tiếp :
- Xem đó, chúng ta còn lo gì chẳng có ngÆ°á»i tìm đến táºn nÆ¡i dÆ°á»›i trá»i trên đất nà y ?
Trầm Khinh Hồng vỗ tay :
- Äúng ! Äúng ! Dù là ngÆ°á»i vô dụng, ngÆ°á»i hiá»n, nếu là m cái việc tìm việc tìm ngá»c, tìm và ng, ngÆ°á»i đó cÅ©ng biến ngay thà nh hữu dụng, thà nh hung tợn. Hà huống, ngoà i những ngÆ°á»i vô dụng, ngÆ°á»i hiá»n ra, còn có những bà n tay tham lam, những bà n tay thừa mÆ°u kế. Äối vá»›i hạng sau, dù chúng ta có Ä‘uổi há» chạy trở lại, há» cÅ©ng lÆ°á»›t trên xác chúng ta mà nhà o tá»›i .
Tiểu Linh Ngư thở dà i :
- Bây giỠngươi đã hiểu rồi chứ ?
Chà ng vừa thốt, vừa nhìn Hiến Quả Thần Quân.
Chà ng lại tiếp :
- Cái phÆ°Æ¡ng pháp rất Ä‘Æ¡n giản nhÆ° váºy, hai ngÆ°á»i lại chẳng nghÄ© ra. Suốt mÆ°á»i bốn năm dà i, hai ngÆ°á»i nghÄ© mãi, ngà y nà y qua ngà y khác, cÅ©ng chẳng ra. Tháºt là kỳ quái !
Niá»m phẫn háºn không còn hiển lá»™ nÆ¡i gÆ°Æ¡ng mặt của Hiến Quả Thần Quân nữa, lão lại ôm chầm lấy Tiểu Linh NgÆ°, song không phải để la hét nhÆ° trÆ°á»›c, lần nà y lão hoan hô vang dá»™i, hoan hô loạn lên, lão lại cÆ°á»i nghiêng cÆ°á»i ngữa, cÆ°á»i đến trà o lệ .
Sau cùng thì lão tán :
- NgÆ°Æ¡i quả là má»™t nhân tà i trong thế gian ! Má»™t báºc kỳ tà i ! Khối óc của ngÆ°Æ¡i hẳn là bằng và ng nên má»›i sản xuất ra những ý kiến siêu việt nhÆ° váºy. DÆ°á»›i trần gian nà y, chẳng ai thông minh bằng ngÆ°Æ¡i.
Tiểu Linh Ngư nheo nheo mắt :
- Còn trên thiên đình, hẳn có ngÆ°á»i thông minh bằng ta .
ooOoo
Sau đó, số châu báu có giá trị cả má»™t kho tà ng vÆ°Æ¡ng quốc vÆ¡i dần, vÆ¡i dần, theo trò chÆ¡i hữu Ãch của Tiểu Linh NgÆ°.
NgÆ°á»i ta lấy má»™t mảnh sà nh, quăng xuống nÆ°á»›c còn đắn Ä‘o, còn do dá»±, bởi chẳng phải có vô số mảnh sà nh vừa tầm tay mà quăng mà ném tùy thÃch, muốn ném tùy thÃch tất phải có thừa .
Quăng mảnh sà nh còn sợ thiếu, Tiểu Linh NgÆ° quăng ngá»c lại không sợ thiếu .
Tuy hoan nghinh, tuy tán đồng, Hiến Quả Thần Quân cÅ©ng khổ sở vô cùng khi nhìn theo những viên ngá»c bay lên miệng hố.
Chừng nhÆ° má»—i viên ngá»c bay lên, có mang theo má»™t mảnh tim của lão .
Nhưng biết là m sao hơn, khi muốn sống thì phải hao tà i, dù rằng tà i của đó thực sự chẳng phải của lão .
Äúng là cái cảnh dở khóc, dở cÆ°á»i cho lão .
Chẳng phải Tiểu Linh NgÆ° quăng ngá»c trong má»™t ngà y. Chà ng quăng từ từ, má»—i ngà y và i viên, toà n là thứ lá»›n, chà ng nghÄ©, váºt có lá»›n má»›i dá»… dẫn dụ Ä‘Ã n khỉ chú ý .
Số lượng được Tiểu Linh Ngư quăng đi cà ng ngà y cà ng tăng, số lượng đó cà ng tăng, mặt của Hiến Quả Thần Quân cà ng nhăn. Mặt của lão đã xanh vì thiếu ăn thiếu uống giỠlại xanh hơn vì tiếc của .
Má»—i lần Tiểu Linh NgÆ° quăng má»™t hạt ngá»c, lão lẩm nhẩm má»™t lần :
- Thông minh ! Hỡi ngÆ°á»i thông minh ! NgÆ°á»i thông minh có biết cái giá thông minh cá»™ng lại trong bao nhiêu ngà y qua lên đến con số nà o chăng ? Khi cái giá thông minh đó lên đúng mức Ä‘á»™ rồi thì hai rÆ°Æ¡ng báu váºt của ta chỉ sợ trống rá»—ng .
Lão nói mặc lão, Tiểu Linh NgÆ° tiếp tục công việc Ä‘á»u Ä‘á»u .
Äã đến lúc Hiến Quả Thần Quân đổ mồ hôi hồi hợp. Bây giá» thì lão không lẩm nhẩm nữa, lão rÃt khẽ qua hai hà m răng :
- Thông minh ! NgÆ°á»i thông minh Æ¡i ! Nếu cái phÆ°Æ¡ng pháp của ngÆ°Æ¡i bất thà nh, thì ngÆ°Æ¡i sẽ thấy cái giá thông minh của ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế nà o đối vá»›i ta .
Tiểu Linh NgÆ° lần nà y bằng lòng đáp lá»i lão .
Chà ng Ä‘iá»m nhiên thốt :
- Ta quăng tất cả số châu báu nà y, nếu chẳng có ai đến đây, ngươi cứ tự tiện hà nh hạ ta .
Thực ra, chà ng cũng nghe lòng hơi chùn lại, tay mất hăng say như lúc đầu .
Bởi nhiá»u ngà y đã qua rồi, số châu ngá»c vÆ¡i Ä‘i nữa phần rồi, vẫn chÆ°a có ma nà o
đến .
Nóng của quá, Hiến Quả Thần Quân ngồi phịch lên nắp chiếc rÆ°Æ¡ng thứ hai, chiếc rÆ°Æ¡ng đó chÆ°a được Tiểu Linh NgÆ° mò tá»›i, và chà ng cÅ©ng sắp sá»a mò tá»›i vì chiếc rÆ°Æ¡ng thứ nhất đã trống rá»—ng rồi .
Lão hầm hừ, lão gằn từng tiếng :
- Nhầt định là không ! Không một ai được sỠmó đến chiếc rương nà y !
Tiểu Linh Ngư cau mà y :
- Thế ngÆ°Æ¡i thÃch tiá»n hÆ¡n thÃch sống ?
Hiến Quả Thần Quân nghiến răng :
- Ta vì hai chiếc rÆ°Æ¡ng nà y mà chịu khổ suốt mÆ°á»i bốn năm, nếu tiểu quá»· quăng mất tất cả thì ta có sống cÅ©ng chẳng sống để là m gì.
Tiểu Linh Ngư chớp mắt :
- NgÆ°Æ¡i nói có lý đó. Song ngÆ°Æ¡i hãy nghÄ© nhÆ° thế nà y, con Ä‘Æ°á»ng đã được dá»n chÃn phần, chỉ còn dá»n má»™t phần nữa là chúng ta chạy nhảy dá»… dà ng. Giả nhÆ° chúng ta chỉ cần quăng thêm và i viên ngá»c nữa thôi là cái kế sẽ thà nh, ngÆ°Æ¡i tiếc chi má»™t và i viên nữa, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i định bá» dở cái kế hoạch sắp thà nh ? NgÆ°Æ¡i tiếc rẻ má»™t và i viên trong khi đã phà bá» cả trăm ngà n viên. Ta cho rằng chẳng ai ngu hÆ¡n ngÆ°Æ¡i ! ChÃnh những viên cuối cùng má»›i là những viên định Ä‘oạt đó .
Hiến Quả Thần Quân do dự, đưa tay gãi đầu, ấp úng :
- Cái đó thì … thì …
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i hì hì :
- Biết đâu, chỉ còn một viên nữa thôi …
Hiến Quả Thần Quân hét lên má»™t tiếng lá»›n, rồi nhảy xuống khá»i nắp rÆ°Æ¡ng, quát :
- Ta chịu là ngươi lợi hại đó ! Ngươi nói mãi, ta xiêu lòng rồi đây nà y .
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i :
- NgÆ°Æ¡i biết không, cái miệng của ta, nói ra là có thể là m chết ngÆ°á»i Ä‘ang sống mà cÅ©ng có thể là m sống lại ngÆ°á»i đã chết .
Chà ng vá»›i lấy hạt châu, to bằng mắt rồng trong chiếc rÆ°Æ¡ng thứ hai, chiếc rÆ°Æ¡ng mà Hiến Quả Thần Quân vừa rá»i khá»i và chà ng vừa mở nắp, quăng lên miệng hố .
Một hạt thứ nhất bay đi, hạt thứ hai tiếp nối … hạt thứ ba … hạt thứ tư …
Châu ngá»c cứ vÆ¡i, ngà y qua rồi ngà y lại qua.
Vẫn chưa có ma nà o xuất hiện trên miệng hố .
Hiến Quả Thần Quân chụp áo Tiểu Linh Ngư, nghiến răng két két, nghiến một lúc lại hầm hừ :
- Ngươi còn gì nói nữa chăng ?
Tiểu Linh Ngư vẫn cứng :
- Biết đâu chỉ cần …
Hiến Quả Thần Quân hét :
- Chỉ cần quăng một hạt nữa thôi phải không ?
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i hì hì :
- Äúng nhÆ° váºy đó !
Hiến Quả Thần Quân dáºm chân, rÃt lên :
- Câm cái mõm thúi của ngÆ°Æ¡i lại cho tổ tiên ngÆ°Æ¡i được nhá». Ta đã khổ từ mÆ°á»i mấy năm nay, ta cố chịu khổ mà sống, bây giá» ngÆ°Æ¡i lại muốn ta chết gấp. NgÆ°Æ¡i định hại cho ta chết gấp ! NgÆ°Æ¡i …
Lão vươn hai cánh tay lên, sẽ hai bà n tay gầy như tay khỉ, định chụp và o cổ Tiểu Linh Ngư.
Nếu lão chụp tháºt sá»± thì chắc chắn là lão bóp mạnh, bóp đến nát nhừ cổ há»ng chà ng, rồi lão vứt Ä‘i nhÆ° vứt má»™t trái cây .
Nhưng bà n tay của lão chưa đến cổ Tiểu Linh Ngư, Trầm Khinh Hồng chợt kêu
lên :
- Äến … đến rồi !
ooOoo
Nơi miệng hố, một chiếc đầu ló ra.
Má»™t chiếc đầu ngÆ°á»i .
Chiếc đầu đó có búi tóc vấn cao nÆ¡i đỉnh, hẳn là bên trên phải có má»™t chiếc mÅ©, song hiện tại thì chiếc mÅ© biến đâu mất, có lẽ là gió đã thổi bay Ä‘i, bay lúc nà o, chÃnh ngÆ°á»i đó cÅ©ng chẳng hay biết .
Lông mà y đen và dà i, lông nheo cũng dà i, đầu lông nheo hơi cong .
Sát khà bốc bừng bừng nÆ¡i mặt ngÆ°á»i đó nhÆ°ng đôi mà y cau lại, chứng tá» ngÆ°á»i đó có nhiá»u tâm sá»± …
MÆ°á»ng tượng là thế, chứ ngÆ°á»i đó có tâm sá»± gì, ngÆ°á»i bên dÆ°á»›i là m sao nhìn và o ánh mắt của y mà đoán được y Ä‘ang lo nghÄ© đến việc gì .
Có Ä‘iá»u đôi mắt của y lồi ra, nhÆ° đôi mắt cá thồi lồi, chừng nhÆ° trá»i sanh y có đôi mắt nằm hẳn bên ngoà i chứ không nằm ở trong trÅ©ng. Äôi mắt lại nhìn xuống, nhìn sững nhÆ° đứng tròng .
Phần trắng của mắt hằn gân nhá» Ä‘á» tÆ°Æ¡i, chằng chịt, biểu hiện rõ rệt má»™t sá»± cố gắng nhìn, nhìn đến những Ä‘Æ°á»ng gân căng thẳng cá»±c Ä‘á»™
Chiếc đầu đó, gương mặt đó, đôi mắt đó, cứ nhìn thế mãi mãi, tình trạng không hỠbiến đổi, không hỠbiểu hiện một cảm nghĩ nà o .
Rõ rà ng là đôi mắt, thế tại sao chẳng giống mắt ngÆ°á»i ?
Nhìn kỹ má»™t chút, Tiểu Linh NgÆ° nháºn thấy đôi mắt đó mất sinh khà .
Bên trên, đôi mắt đó trừng trừng nhìn xuống
Bên dưới, ba đôi mắt trừng trừng nhìn lên. Chẳng rõ tại sao, bên dưới lại phát
sợ …
Äôi mắt không cảm tình, không sinh khà đó có vẻ tà n khốc, khủng khiếp, ngụy dị, thần bà vô tưởng .
Äôi mắt đó nhÆ° bắn ra những luồng tá» khà .
Hiến Quả Thần Quân qua giây phút kinh hãi, lấy lại bình tĩnh hét lớn :
- Kẻ kia, ngươi là cái quái gì ? Ngươi …
Bỗng chiếc đầu đó bay lên. Bay lên để rồi rơi đúng lòng hố rớt xuống.
Má»™t chiếc đầu ngÆ°á»i, bên dÆ°á»›i, từ cổ trở xuống chẳng có gì cả, không tay, không mình, không chân .
Chiếc đầu chạm và o nÆ¡i nà o ở vách đá Ä‘á»u lÆ°u máu tÆ°Æ¡i lại nÆ¡i đó.
Hiến Quả Thần Quân sững sá», trong khi bên trên, đám khỉ chà chóe vang dá»™i lên, đúng là chúng Ä‘ang thÃch thú .
Tiểu Linh NgÆ° thở phà o, vừa cÆ°á»i vừa mắng :
- Thì ra cái lũ khỉ đang đùa cợt .
Nhưng chà ng cũng biết chiếc đầu đó tuyệt đối không phải do đà n khỉ chặt đứt .
Chiếc đầu rơi đúng hang đá, Trầm Khinh Hồng nhặt nó, nhìn một lúc, rồi lẩm nhẩm :
- NgÆ°á»i thứ nhất Ä‘i tìm và ng ngá»c !
Hiến Quả Thần Quân nghiến răng :
- Nhưng hắn lại bị chặt đầu !
Trầm Khinh Hồng thở dà i :
- Hắn bị chặt đầu , hẳn là có ngÆ°á»i chặt, chung quy vẫn còn ngÆ°á»i chứ nà o phải hết đâu mà ngÆ°Æ¡i hằn há»c ? NhÆ°ng ai chặt đầu hắn ?
Tiểu Linh NgÆ° gáºt đầu :
- Äúng ! Cái ngÆ°á»i chặt đầu có lẽ Ä‘ang ở bên trên, có lẽ Ä‘ang ở gần đâu đó bên trên .
ooOoo
NhÆ°ng kẻ giết ngÆ°á»i không đến .
Ngà y đó qua, cái đêm kế tiếp sao mà dà i quá, đối vá»›i Hiến Quả Thần Quân và Trầm Khinh Hồng, suốt mÆ°á»i bốn năm trá»i, cái đêm nay dà i hÆ¡n bất cứ đêm nà o .
Riêng Hiến Quả Thần Quân nôn nóng hÆ¡n ai hết, lão ngồi chÆ°a nóng chá»— lại đứng, đứng rồi Ä‘i, Ä‘i rồi ngồi, lão loanh quanh nhÆ° váºy mãi .
Tuy nhiên, dù đêm dà i, đêm cũng tà n và trên miệng hố ánh sáng ban mai bắt đầu rạng lên …
Má»™t bà n tay ló ra khá»i miệng hố .
Bà n tay đó cong năm ngón lại nhÆ° móc câu, mÆ°á»ng tượng Ä‘ang định chụp má»™t váºt gì .
NhÆ°ng bà n tay chẳng chụp trúng váºt gì cả, bà n tay tuy chẳng đáng ngán nhÆ° chiếc đầu, song cÅ©ng kém vẻ thần bÃ.
Bà n tay đó lại rơi xuống, Hiến Quả Thần Quân chụp nó không khó khăn lắm.
Má»™t cánh tay thi đúng hÆ¡n, bị chặt tại cùi chá», máu còn vấy khắp da, máu đông đặc song chÆ°a biến mà u .
Lưng bà n tay có vết đao vừa sâu vừa dà i, vết sẹo vắt ngang như hình một con rắn
nhá» .
Bà n tay đó đã là m gì lúc trước đến nổi bị đối phương chém trúng ?
Bên trên, sau khi bà n tay rÆ¡i xuống, Ä‘Ã n khỉ lại chà chóe lên, thÃch thú nhÆ° ngà y hôm qua .
Lần nà y chúng ló mặt xuống. Chúng lấy máu vẽ ngoằn ngèo nơi mặt, trông như mỗi con có mang một chiếc nạ quái dị .
Hiến Quả Thần Quân cũng cứ cái thói nghiến răng rồi hầm hừ :
- Äầu xuống, tay xuống, đây rồi mình, chân cÅ©ng sẽ xuống. Xuống cháºm, xuống từ từ nhÆ° váºy thì những phần sau hẳn phải thúi. Là m sao chịu nổi chứ ?
Tiểu Linh Ngư lắc đầu :
- Äầu và tay chẳng phải của má»™t ngÆ°á»i .
Hiến Quả Thần Quân cÆ°á»i lạnh :
- Là m sao ngÆ°Æ¡i biết được chẳng phải của chung má»™t ngÆ°á»i ? Thế ngÆ°Æ¡i có há»i chiếc đầu, ngÆ°Æ¡i có há»i cánh tay ? Chúng nó nói vá»›i ngÆ°Æ¡i nhÆ° váºy Æ° ?
Tiểu Linh NgÆ° diá»m nhiên giải thÃch :
- Là n da của chiếc đầu vừa má»ng vừa non còn là n da của cánh tay vừa nhám vừa dà y, ngÆ°Æ¡i nhìn chẳng thấy thì cứ sá» mà hiểu .
Hiến Quả Thần Quân hừ một tiếng, tuy nhiên cũng sỠthỠxem .
Sá» rồi lão thừ ngÆ°á»i, lấu lắm má»›i lẩm nhẩm :
- Thế ra, bà n tay là của ngÆ°á»i thứ hai …
Tiểu Linh NgÆ° gáºt đầu :
- Phải ! Và chÃnh bà n tay nà y, chặt chiếc đầu kia .
Hiến Quả Thần Quân bĩu môi :
- NgÆ°Æ¡i lại biết nhÆ° váºy nữa ? Thế ngÆ°Æ¡i có chứng kiến à ?
Tiểu Linh Ngư thản nhiên đáp :
- NgÆ°Æ¡i nhìn bà n tay đó kỹ hÆ¡n má»™t chút Ä‘i, ngÆ°Æ¡i phải thấy đúng là má»™t bà n tay cầm Ä‘ao, mà lại là tay sá» dụng Ä‘ao rất thuần thục. Phải có bà n tay nhÆ° thế đó má»›i chặt đứt được đầu ngÆ°á»i chỉ bằng má»™t nhát thôi .
Hiến Quả Thần Quân bắt đầu tin, song chÆ°a tin lắm, trầm giá»ng hừ má»™t tiếng .
Tiểu Linh Ngư tiếp :
- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng nháºn thấy luôn, trÆ°á»›c khi bị chặt đứt, bà n tay đó Ä‘ang nắm chui Ä‘ao, chẳng những chỉ là má»™t thanh Ä‘ao thÆ°á»ng, mà lại là má»™t thanh bảo Ä‘ao, cho nên, bà n tay vừa bị chặt đứt là kẻ chặt bà n tay Ä‘oạt lấy thanh Ä‘ao ngay .
Chặt đầu ngÆ°á»i bằng má»™t nhát, kẻ sá» dụng Ä‘ao hẳn chẳng phải tầm thÆ°á»ng. Mà ngÆ°á»i chặt đứt bà n tay đó, thiết tưởng còn lợi hại hÆ¡n kẻ cầm Ä‘ao mấy phần .
Trầm Khinh Hồng thở dà i :
- Phải rồi ! Nếu không có má»™t lá»±c lượng kinh hồn thì không thể chặt đầu ngÆ°á»i má»™t cách dá»… dà ng nhÆ° váºy. Và thanh Ä‘ao đó hẳn phải là má»™t bảo Ä‘ao.
Hiến Quả Thần Quân chá»›p chá»›p mắt, rồi cÆ°á»i lạnh, buông giá»ng mỉa mai :
- Ngươi cũng biết nữa. Hừ !
Trầm Khinh Hồng còn gá»n hÆ¡n, Ä‘iá»m nhiên hÆ¡n :
- Tự nhiên !
Rồi y thở dà i tiếp luôn :
- Äầu thì ta không nháºn được, chứ tay thì nháºn ra là cái chắc .
Tiểu Linh Ngư nhướng cao đôi mà y :
- Do nơi vết sẹo ?
Trầm Khinh Hồng lại thở dà i lượt nữa :
- Äúng váºy ! Bởì vết sẹo do chÃnh tay ta lÆ°u lại. Mà cÅ©ng chÃnh tay ta đắp thuốc cho y, ta săn sóc y đến lúc vết sẹo là nh da. Là m sao ta quên được má»™t sá»± kiện nhÆ° thế .
Giá»ng nói của y đượm vẻ thÆ°Æ¡ng cảm, giá»ng hÆ¡i trầm ở Ä‘oạn cuối câu nói.
Hiến Quả Thần Quân khịt khịt mũi :
- NgÆ°Æ¡i gây thÆ°Æ¡ng tÃch rồi cÅ©ng chÃnh ngÆ°Æ¡i băng bó vết thÆ°Æ¡ng. Có lẽ bá»™ óc của ngÆ°Æ¡i lúc đó bị bão quét, cho nên nó rối tÆ¡i bá»i .
Tiểu Linh NgÆ° theo giòng suy tÆ°, tiếp nối lá»i Trầm Khinh Hồng :
- Có thể là do ngÆ°Æ¡i lầm lạc sao đó nên lỡ gây ra thÆ°Æ¡ng tÃch cho ngÆ°á»i, rồi ngÆ°Æ¡i hối háºn, săn sóc nạn nhân để chuá»™c lá»—i. Äúng váºy chứ ?
Trầm Khinh Hồng nhếch nụ cÆ°á»i khổ :
- Äúng y !
Tiểu Linh NgÆ° lại há»i :
- NhÆ° váºy, ngÆ°á»i ấy là bằng hữu của ngÆ°Æ¡i ?
Trầm Khinh Hồng lại thở dà i, ánh mắt mơ mà ng một chút, đoạn đáp:
- NgÆ°á»i đó có cái ngoại hiệu rất hiển hách trên giang hồ, nhắc đến Thiết tiêu đầu Kim Äao Thủ là chẳng ai không biết. Y là Kim Äao Thiết NhÆ° Long, y vá»›i ta vốn là má»™t đôi bằng hữu, chỉ vì tranh nhau cái chức Tồng Tiêu Äầu mà thà nh ra ta lỡ tay, ta săn sóc y, định là m má»™t cái gì để vÆ¡i nhẹ Ä‘i niá»m hối háºn, rồi sau đó, ta sẽ tạ lá»—i vá»›i y. NgỠđâu, y ra Ä‘i là không má»™t lá»i từ biệt vá»›i ai cả, y ra Ä‘i suốt hai mÆ°Æ¡i năm dà i. Không ngá» hôm nay, ta lại gặp. Gặp má»™t bà n tay chứ không gặp ngÆ°á»i. Gặp má»™t bà n tay là vÄ©nh viá»…n không còn gặp ngÆ°á»i nữa .
Y day mặt qua hÆ°á»›ng khác, húng hắng ho, chẳng biết vì ở đây chịu cảnh giam cầm mà thà nh phổi yếu hay là vì xúc Ä‘á»™ng ná»—i niá»m xÆ°a mà y ho, ho để dằn tình cảm dâng trà o …
Hiến Quả Thần Quân xen và o :
- Thiết tiêu đầu ! Kim Äao Thủ ! Ta có nghe nói đến danh hiệu đó. Ta cÅ©ng nghe nói võ công của y rất cao, so vá» tà i nghệ thì y trên ngÆ°Æ¡i má»™t báºc, tâm tình lại quang minh hÆ¡n ngÆ°Æ¡i nhiá»u. Rất tiếc ngÆ°Æ¡i lại dùng ngụy kế cho nên ngÆ°á»i ấy má»›i bị ngÆ°Æ¡i chém trúng tay.
Trầm Khinh Hồng buồn ra mặt :
-Tháºt sá»± thì ta không sánh được vá»›i y !
Hiến Quả Thần Quân cao giá»ng :
- Tuy nhiên ta cho rằng võ công của y cÅ©ng chẳng đáng kể gì. Bởi hai mÆ°Æ¡i năm qua mang cái nhục thất bại ngà y trÆ°á»›c do ngÆ°Æ¡i gây ra thì y phải quyết tâm cầu tiến, ngà y đêm khổ luyện, mong có ngà y rá»a cái háºn xa xÆ°a. Cho nên tà i nghệ của y hôm nay chắc hẳn là phải cao hÆ¡n ngà y trÆ°á»›c. Thế mà y lại bị kẻ khác chặt má»™t nhát đứt tiện cánh tay, nhÆ° váºy thì cái mức cao của y đâu đáng để ý. Hiện tại tà i nghệ của y chẳng đáng lÆ°u ý thì đủ biết là hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c võ công của y có ra gì đâu .
Lão dừng lại một chút rồi tiếp :
- Nếu cho rằng y có tà i và cái tà i của y đáng kể thì ngÆ°á»i nà o đó chặt đứt cánh tay y hẳn là phải cao cÆ°á»ng lắm lắm. Cho nên dù Kim Äao Thủ Thiết NhÆ° Long có lợi hại hay không, ngÆ°á»i chặt cánh tay y đáng được cho chúng ta Ä‘á» phòng .
Tiểu Linh NgÆ° nhìn lão, Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i :
- Lúc bình thÆ°á»ng thì ngÆ°Æ¡i là má»™t kẻ Ä‘iên, kẻ gà n, song gặp việc rồi thì ngÆ°Æ¡i luáºn việc nghe cÅ©ng thông. Ta khen ngÆ°Æ¡i đó !
Hiến Quả Thần Quân cÆ°á»i lạnh :
- Nếu ta điên thì là m gì sống đến ngà y nay !
Lão không nói gì nữa, ngồi xuống, xếp bằng tròn, váºn công Ä‘iá»u tức, ngÆ°ng thần chăm chú nhìn ra cá»a Ä‘á»™ng.
Chừng nhÆ° lão chuẩn bị, nhÆ° lão đã nói là cần phải Ä‘á» phòng, chừng nhÆ° ngÆ°á»i nà o đó sắp xuống đến nÆ¡i .
Bên ngoà i Ä‘á»™ng, ánh sáng cà ng lúc cà ng tăng, thỉnh thoảng má»™t cÆ¡n gió nhẹ lồng và o, bay theo gió là những tiếng chà chóe của bầy khỉ vá»ng xuống.
Bá»—ng Trầm Khinh Hồng rÆ¡i lệ, quay đầu sang nhìn Tiểu Linh NgÆ° há»i vá»›i giá»ng đầy cảm xúc :
- NgÆ°Æ¡i nghÄ© … sẽ có ngÆ°á»i đến đây chăng ? Chắc là có hay không ?
Tiểu Linh NgÆ° gáºt đầu :
- Chắc lắm chứ !
Trầm Khinh Hồng lại há»i :
- Mà ngÆ°á»i đến là ai ? NgÆ°á»i đó có cứu được chúng ta chăng ?
Hiến Quả Thần Quân báºt cÆ°á»i ghê rợn:
- Cứu chứ ! Dù không cứu cÅ©ng phải cứu ! Vô luáºn ngÆ°á»i đó là ai, ta không cần biết, miá»…n ngÆ°á»i đó thòng xuống má»™t sợi dây thôi, sợi dây đó …
Trầm Khinh Hồng vụt há»i :
- Ngươi … có lẽ ngươi …
Hiến Quả Thần Quân quắc mắt sáng lên, tiếp:
- Vô luáºn là ai, bởi vì dù là ai cÅ©ng thế, thòng dây xuống đây rồi là láºp tức chết nÆ¡i tay ta. Bởi ta có cần ai đâu, ta chỉ cần dây mà thôi .
Trầm Khinh Hồng cÆ°á»i mỉa :
- NhÆ°ng ngÆ°á»i ta đến đây nà o có phải là vì cứu ngÆ°Æ¡i mà đến đâu. NgÆ°á»i ta đến là vì số châu báu kia, ngÆ°á»i ta sẽ giết chết ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c khi ngÆ°Æ¡i ra tay kia mà . NgÆ°Æ¡i sẽ là m sao chứ, nói cho ta nghe thá» nà o ?
Hiến Quả Thần Quân nghiến răng :
- Kẻ đó là m gì giết được ta ? Vô luáºn là ai cÅ©ng không giết ta nổi. TrÆ°á»›c khi y thấy ta thì ta đã thấy y trÆ°á»›c rồi, và đương nhiên là ta xuất thủ trÆ°á»›c.
Trầm Khinh Hồng hừ một tiếng:
- Nếu ngÆ°á»i đến là má»™t bằng hữu của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i vẫn …
Hiến Quả Thần Quân bĩu môi :
- Bằng hữu ? Trên thế gian nà y là m gì có bằng hữu của ta ? Cho ngÆ°Æ¡i biết, ta chẳng có bằng hữu kể từ lúc ta được bảy tuổi kia. Bình sanh không có cái gì là m cho ta dá»… nôn má»a, nhanh nôn má»a bằng hai tiếng bằng hữu .
Trầm Khinh Hồng thở ra :
- Tốt ! Rất tốt !
Hiến Quả Thần Quân gằn từng tiếng:
- Ta khuyên hai ngÆ°Æ¡i, nếu còn thÃch sống thì tuyệt đối đừng hà nh Ä‘á»™ng hồ đồ. Cần nhất là khi có ngÆ°á»i xuống đây thì hai ngÆ°Æ¡i là m sao dụ dẫn kẻ ấy lÆ°u ý đến má»™t cái gì đó mà đừng chăm chú đến ta, cho ta dá»… bá» hạ thủ. Äiá»u đó là cái Ä‘iá»u duy nhất hai ngÆ°Æ¡i cần là m, bắt buá»™c phải là m, muốn sống thì phải nhá»› cho kỹ.
Bỗng mộ tiếng vút vang lên.
Từ trên miệng hố, một thanh kiếm bay xuống.
Trầm Khinh Hồng không đợi thanh kiếm chạm đá, Ä‘Æ°a tay bắt liá»n.
Thanh kiếm tuy không thuá»™c loại quý song chất thép cÅ©ng tốt, khách giang hồ tìm được má»™t thanh nhÆ° váºy hẳn là không phải dá»….
Hiến Quả Thần Quân kêu lên :
- Còn ngÆ°á»i !
Tiểu Linh Ngư lạnh lùng:
- NgÆ°á»i ? Chắc chắn là chết rồi chứ còn đâu mà ngÆ°Æ¡i mong má»i. Thanh kiếm nà y do khỉ con khỉ cháu của ngÆ°Æ¡i quăng xuống đây. Nếu mà chủ nhân của thanh kiếm còn sống thì là m gì cái bá»n khỉ đó nhặt được mà đùa.
Trầm Khinh Hồng thở dà i :
- Không sai chút nà o cả ! Kiếm còn ngÆ°á»i còn, kiếm mất là ngÆ°á»i đã chết.
Y Ä‘Æ°a tay vuốt dà i theo thanh kiếm, vuốt ngược rồi vuốt xuôi. Y lại mân mê chuôi kiếm, nÆ¡i đó có khắc tám chữ có chỉ và ng viá»n quanh theo các chữ.
Tám chữ đó là : “Kiếm tại nhân tại, kiếm vong nhân vongâ€
Tiểu Linh Ngư thốt:
- Xem kiếm cũng đoán được chủ nhân thanh kiếm nà y hẳn phải là một kiếm khách thà nh danh.
Trầm Khinh Hồng trao thanh kiếm qua cho Tiểu Linh Ngư bảo :
- Ngươi xem, ngoà i mấy chữ đó có còn điểm gì khác lạ hơn nữa chăng ?
Còn .
Äiểm lạ là ba vòng tròn, khắc cạnh tám chữ, cÅ©ng có dây và ng viá»n quanh nhÆ°
chữ.
Tiểu Linh Ngư chớp mắt :
- Ba chiếc vòng ! Ba chiếc vòng thì có gì lạ ?
Trầm Khinh Hồng nghiêm giá»ng :
- Phải ! Chỉ có ba chiếc vòng thôi. Nhưng ngươi có biết cái giá trị của ba chiếc vòng đó trên giang hồ như thế nà o chăng ?
Tiểu Linh Ngư trố mắt :
- Ba chiếc vòng đó có ý nghĩa như thế nà o ?
Trầm Khinh Hồng nhấn mạnh:
- Ba chiếc vòng đó có cái uy lá»±c chuyá»n vạn lượng hoà ng kim từ tay ngÆ°á»i nà y sang tay ngÆ°á»i khác. NgÆ°á»i mất của chẳng dám buồn. NgÆ°á»i nháºn của dù không muốn nháºn cÅ©ng phải nháºn, chẳng dám từ chối. Ba chiếc vòng đó có uy lá»±c chuyển hÆ°á»›ng má»™t đạo quân hoặc bức bách hai kẻ tá» thù trở thà nh thân thiết hÆ¡n đồng bà o huynh đệ, mà cÅ©ng có thể sai khiến những kẻ ôn hoà , kÃnh mến nhau trở mặt tÆ°Æ¡ng tà n tÆ°Æ¡ng sát lẫn nhau. Ba chiếc vòng đó có quyá»n năng xoay chuyển cà n khôn, biến nghịch thà nh thuáºn, biến thuáºn thà nh nghịch.
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Ba chiếc vòng đó có cái pháp thuáºt huyá»n diệu đến thế à ? Má»™t bá»u bối của tiên gia hay má»™t đạo bùa của bồ tát ?
Trầm Khinh Hồng tiếp :
- Nó không là phép tiên, nó không là bùa pháºt, nó chỉ là dấu hiệu của há» Trầm, tên DÆ°Æ¡ng, ngoại hiệu là Truy Hồn Äoạt Mạng Tam Hoà n Kiếm. Cái dấu hiệu đó xuyên qua má»i trở ngại, dù là cá»a cấm cung của hoà ng đế, thấy dấu hiệu đó là quân canh phải mở cá»a ngay .
Tiểu Linh Ngư ạ lên một tiếng :
- Há» Trầm nà o đó có oai khà to nhÆ° váºy sao ?
Trầm Khinh Hồng cứ tiếp :
- Tam Hoà n Kiếm là má»™t trong mÆ°á»i bảy tay kiếm hữu danh Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i mà cái chiếu Tam Hoà n Sáo Nguyệt do Trầm DÆ°Æ¡ng phát xuất thì …
Hiến Quả Thần Quân lạnh lùng cất tiếng :
- Thì chẳng đáng giá má»™t đồng tiá»n. Ta cho rằng cái chiêu đó nhÆ° cái quà o đất của chân chó.
Trầm Khinh Hồng nổi giáºn:
- Tại sao ngÆ°Æ¡i có thái Ä‘á»™ khinh miệt đối vá»›i hà o kiệt Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i chứ ? Há» Trầm là má»™t đại hà o kiệt, ngÆ°Æ¡i có biết chăng?
Hiến Quả Thần Quân cÆ°á»i mỉa :
- Nếu hắn là tay kiếm khách đại tà i thì thanh kiếm nà y hẳn phải còn nơi tay hắn, chứ sao lại rơi xuống đây ? Hắn không giữ nổi thanh kiếm thì còn ai ngán hắn?
Trầm Khinh Hồng đuối lý, im lặng.
Lâu lắm y mới thở dà i rồi tiếp:
- Tam Hoà n Kiếm Khách tà i tình là thế mà cÅ©ng phải chết trong cuá»™c săn và ng nà y. Má»™t sá»± kiện trên chá»— tưởng tượng của ta. Xem đó, cái số châu ngá»c của ngÆ°Æ¡i đã dẫn dụ biết bao nhiêu cao thủ võ lâm .
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Có thể là hiện giá», bên trên miệng hố là má»™t trÆ°á»ng nhiệt náo Ä‘ang khai diá»…n tÆ°ng bừng. Rất tiếc là chùng ta mất má»™t dịp tốt để xem cho mát mắt.
Trầm Khinh Hồng lộ vẻ ảm đạm:
- Äúng váºy. Hiện tại trên đó có biết bao nhiêu bằng hữu võ lâm Ä‘ang đổ máu, phÆ¡i thây, và đó là háºu quả của cái mÆ°u kế ảo diệu của ngÆ°Æ¡i. Äáng lý ra ngÆ°Æ¡i phải hối háºn …
Tiểu Linh NgÆ° báºt cÆ°á»i lá»›n:
- Há» vì bạc và ng châu báu mà không quản ngại tà n sát lẫn nhau. Há» là bá»n tham lam, hỠđâu phải là những cao thủ cõ lâm. Những con ngÆ°á»i hèn hạ thì đâu xứng đáng khoát cái danh cao thượng là nhân váºt võ lâm. Há» chết bao nhiêu cÅ©ng chẳng sao. Há» chết hết lại cà ng có lợi cho võ lâm. Tạo sao ta phải hối háºn? Ta là m cái việc thanh lá»c anh hùng vá»›i gian hùng là má»™t việc là m trái đạo à ? Äối vá»›i ta, bá»n đó chỉ là những ngốc tá». Chỉ có ngÆ°Æ¡i má»›i thÆ°Æ¡ng vay xót mÆ°á»›n cho cái lÅ© ô trá»c đó, ngÆ°Æ¡i chẳng xét mình mà trở lại trách ta. Ha ha! Ha ha !
Trầm Khinh Hồng trầm lặng một lúc lâu rồi từ từ cúi đầu, thở dà i mấy tiếng rồi từ từ thốt:
- Vì những váºt ngoại thân mà tranh nhau đến mất mạng, nghÄ© ra há» cÅ©ng ngu tháºt và ngu tá»™t Ä‘á»™. NhÆ°ng ta nói thì được chứ đã chắc gì ta lại chẳng giống nhÆ° há»? Bạc và ng là má»™t thứ có hấp lá»±c phi thÆ°á»ng, phà m là ngÆ°á»i còn thở, còn nói, còn Ä‘i đứng, thá» há»i ai tránh khá»i được cái hấp lá»±c đó ?
Tiểu Linh Ngư bĩu môi :
- Nếu ngÆ°Æ¡i thá»i thÆ°á»ng Ä‘Ã m luáºn vá»›i ta, chỉ dẫn lá»i hÆ¡n lẻ thiệt thì chắc chắn là phải có ngà y ngÆ°Æ¡i trở nên thông minh. Ta bảo đảm vá»›i ngÆ°Æ¡i nhÆ° váºy đó.
Má»™t ngà y lại qua Ä‘i. Mặc dù đã có bằng chứng là đã có ngÆ°á»i lÆ°u ý đến địa phÆ°Æ¡ng nà y rồi, song má»™t ngà y trôi qua chỉ là m cho bá»n ngÆ°á»i của Tiểu Linh NgÆ° thêm sốt ruá»™t, chứ chÆ°a Ä‘em lại má»™t tà hy vá»ng nà o hÆ¡n.
Hiến Quả Thần Quân cà ng lúc cà ng giương tròn đôi mắt, đối mắt luôn luôn hướng lên miệng hố.
Mãi đến lúc dương quang tắt lịm, lão vẫn giương mắt chong chong lên miệng hố.
Ngà y hết, rồi đêm đến, đêm qua dần dần, giỠtý đã qua …
Và o lúc đó, là m gì bá»n ngÆ°á»i bên dÆ°á»›i trông thấy những sá»± việc bên trên được ?
Cho nên, Hiến Quả Thần Quân lại trông cho đêm còn lại nhanh chóng qua mau. Khi đêm tà n lụn, ánh dÆ°Æ¡ng quang sắp sá»a từ phÆ°Æ¡ng đông le lói soi rá»i trần gian thì bên trên gà nh đá chợt có tiếng huyên náo.
Tiếng huyên náo đó thoạt đầu là má»™t trà ng cÆ°á»i, giá»ng cÆ°á»i vang chói cả tai. NhÆ°ng lại là tiếng cÆ°á»i cua lÅ© khỉ, có Ä‘iá»u hôm nay chúng chà chóe hÆ¡n ngà y thÆ°á»ng.
Tiểu Linh Ngư cau mà y:
- Khỉ con ơi ! Khỉ cháu ơi ! Ngà y chưa đến hẳn, các con các cháu là m gì mà huyên náo sớm thế !
Trầm Khinh Hồng trầm giá»ng :
- Tánh khỉ không Æ°a bóng tối, ngà y chÆ°a sáng mà chúng chà chóe rá»™ lên nhÆ° váºy thì hẳn là phải có nguyên cá»›.
Câu nói của Trầm Khinh Hồng vừa buông dứt thì nhữn gtiếng coong coong , leng keng, chát chát, cốc cốc vang lên liên tục. Bá»n khỉ từ bên trên quăng xuống mÆ°á»i mấy váºt, chẳng rõ là váºt gì .
Những váºt đó chạm và o đá gây thà nh tiếng Ä‘á»™ng.
Trong Ä‘á»™ng đá bóng tối còn dà y, bá»n Trầm Khinh Hồng thấy có váºt rÆ¡i xuống nhÆ°ng chẳng nháºn ra được là những váºt gì.
Những tiếng chà chóe bên trên vẫn còn vang lênnhÆ°ng nhá» dần , nhá» dần, chứng tá» bá»n khỉ đã rá»i xa miệng hố.
Tiểu Linh NgÆ° mò mẫm nhặt má»™t váºt, há»i :
- Các ngÆ°Æ¡i Ä‘oán xem những váºt gì rÆ¡i xuống đây?
Trầm Khinh Hồng đáp:
- Chỉ có những váºt bằng kim loại má»›i gây ra những tiếng Ä‘á»™ng đó. Chắc là đao hay kiếm chi đó.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Váºt mà ta Ä‘ang cầm nÆ¡i tay là má»™t thanh câu kiếm. Ngô Câu Kiếm thì phải.
Trầm Khinh Hồng kêu khẽ:
- Ngô Câu Kiếm ? Trong những năm sau nà y, loại vÅ© khà đó không thÆ°á»ng xuất hiện trên giang hồ. Do đó kiếm pháp Ngô Câu hầu nhÆ° bị thất truyá»n. NhÆ°ng sá» dụng loại vÅ© khà đó hẳn phải là tay có hạng lắm.
Tiểu Linh Ngư thở dà i:
- Thế là một cao thủ nữa táng mạng bên trên đó.
Chà ng lại mò mò lấy má»™t váºt nữa.
Trầm Khinh Hồng há»i :
- Váºt chi đó ?
Tiểu Linh Ngư đáp :
- Tròn tròn, trÆ¡n trÆ¡n, lại có giây, mÆ°á»ng tượng nhÆ° lÆ°u tinh chùy, nhÆ°ng lại không phải là lÆ°u tinh chùy. Ta không biết tên là gì rồi.
Trầm Khinh Hồng suy nghĩ một chút.
- Tròn tròn, trÆ¡n trÆ¡n … A! Rất có thể là má»™ quả NgÅ© Äá»™c PhÃch Lịch Lôi Äình Châu, má»™t vÅ© khà tối Ä‘á»™c trong số năm loại Ä‘á»™c hữu danh nhất.
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- NgÅ© Äá»™c BÃch Lịch Lôi Äình Châu ! Cái tên nghe khiếp quá chừng.
Trầm Khinh Hồng giải thÃch:
- Lối sá» dụng NgÅ© Äá»™c Châu không khác gì chùy pháp lÆ°u tinh bao nhiêu. Chỉ khác ở chá»— bên trong quả châu có chứa ám khÃ. Nếu ngÆ°á»i sá» dụng thấy cái cÆ¡ thất bại trÆ°á»›c đối phÆ°Æ¡ng thì tung những ám khà đó ra. Dù đối phÆ°Æ¡ng là cao thủ thượng thặng cÅ©ng khó lòng tránh khá»i. Cho nên trên giang hồ ai ai cÅ©ng ngán sợ chủ nhân của nó là DÆ°Æ¡ng Äình.
Tuy cách biệt giang hồ hÆ¡n mÆ°á»i bốn năm, Trầm Khinh Hồng kể chuyện rất rà nh
rẽ.
Ai nghe y nói chuyện cÅ©ng phải nhìn nháºn y là má»™t tay lão luyện giang hồ.
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- NhÆ°ng xem ra tiểu tá» há» DÆ°Æ¡ng đó đến đây rồi, lại chẳng có cÆ¡ há»™i thi triển cái sở trÆ°á»ng gia truyá»n. Thà nh ra phải táng mạng. NgÆ°á»i nà o đó có đấu pháp phi thÆ°á»ng lắm má»›i ngăn chặn nổi DÆ°Æ¡ng Äình giở tuyệt ká»·.
Trầm Khinh Hồng bảo:
- NgÆ°Æ¡i nhặt tiếp những váºt kia xem!
Y căn dặn:
- Cẩn tháºn đấy nhé, đừng mò loạn tay trong đống đồ váºt đó nhé. Ta có ý nghi ngá» là ngÆ°á»i nằm trong năm há» chuyên sá» dụng Ä‘á»™c Ä‘á»u đã tá» tá»±u cả bên trên, mà những váºt tuỳ thân của há» Ä‘á»u có tẩm Ä‘á»™c.
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i nhẹ:
- Con ngÆ°á»i nhÆ° ta thì khi nà o lại trúng Ä‘á»™c của ngoại nhân? Ta có quấn bố trÆ°á»›c quanh bà n tay của ta trÆ°á»›c khi sá» mó nó.
Bỗng chà ng kêu lên:
- Má»™t thanh Ä‘ao ! Chừng nhÆ° là Cá»u Hoà n Äao!
Chà ng rung tay, thanh đao rung theo, nhân lên tiếng thép chói cả tai.
Trầm Khinh Hồng há»i:
- Nghe âm vang đó, ta Ä‘oán là thanh Ä‘ao nặng lắm. Có đúng váºy không ?
Tiểu Linh NgÆ° gáºt đầu:
- Äúng váºy, Ãt nhất Ä‘ao cÅ©ng nặng trên năm mÆ°Æ¡i cân.
Trầm Khinh Hồng tiếp:
- Cá»u Hoà n Äao nặng trên năm mÆ°Æ¡i cân ! NhÆ° váºy ngÆ°á»i xá» dụng Ä‘ao nà y có khà lá»±c tháºt đáng sợ. Y không kém Kim Äao Thiết NhÆ° Long đâu. Ta ngá» rằng Ma Äao Tăng Luân đó.
Tiểu Linh Ngư thốt:
- Ở đây còn có má»™t đôi Phán Quan Bút, cÅ©ng nặng lắm. Dùng đôi bút nặng nhÆ° vầy mà điểm huyệt thì kẻ sá» dụng quyết chẳng phải là tay thÆ°á»ng.
Trầm Khinh Hồng bảo:
- Trao cho ta xem !
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Là m sao thấy rõ được mà đòi xem. NgÆ°Æ¡i cứ sá» nó, vuốt dà i dà i theo hình thể nó cÅ©ng hiểu được váºy.
Trầm Khinh Hồng là m y nhÆ° chà ng nói, bà n tay y chạm phải mấy chữ trên thân bút. Y mò mò má»™t lúc trên các chữ đó rồi Ä‘á»c lên :
- Có bốn chữ: “Bất nghÄ©a giả vongâ€
Äoạn y cao giá»ng :
- Äúng rồi ! VÅ© khà của Sanh Tá» Phán Triệu CÆ°Æ¡ng. Y chẳng lẽ lại chết rồi ?
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Tại sao y không thể chết? Trên Ä‘á»i là m gì có ngÆ°á»i không chết? Äiá»u đó có chi lạ đâu mà ngÆ°Æ¡i phải thắc mắc?
Trầm Khinh Hồng tiếp :
- Nhưng…Sanh TỠPhán Triệu Cương … một đệ nhất danh gia vỠmôn điểm huyệt bằng phán quan bút, trên giang hồ chẳng có một tay thứ hai sánh bằng, khả dĩ sánh bằng thôi. Ai giết nổi y ? Ai chứ …
Tiểu Linh Ngư lại hừ một tiếng:
- Äã chắc gì y chết mà ngÆ°Æ¡i thÆ°Æ¡ng vay xót mÆ°á»›n cho y. Biết đâu y chỉ đánh mất vÅ© khà thôi .
Trầm Khinh Hồng lắc đầu:
- Phà m những cao thủ trên giang hồ, thà nh danh nhá» má»™ món vÅ© khà thì xem vÅ© khà đó quý hÆ¡n sanh mạng, chẳng bao giá» có việc vÅ© khà ly thân. Huống chi, vÅ© khà lại rÆ¡i và o tay bá»n khỉ. Ta nghÄ© tánh mạng của y chẳng còn nữa rồi.
Lúc đó, binh minh đã lên rồi.
Bình minh lên, bên trên sáng nhÆ°ng trong lòng hang vẫn còn tối nhÆ° thÆ°á»ng. Bất quá bóng tối có má» nhạt phần nà o thôi.
Tuy nhiên bá»n Trầm Khinh Hồng có nhãn lá»±c khá, há» nhìn được các váºt xung quanh há».
Ngoà i những vÅ© khà hỠđã nêu danh ra còn có hai thanh kiếm khác, má»™t ngá»n thÆ°Æ¡ng có Ä‘Æ°á»ng dây nÆ¡i chuôi, má»™t đôi Hổ Äầu Câu, ba mÅ©i Thiết Äản và hai túi ám khÃ.
Trầm Khinh Hồng nhặt má»™t thanh kiếm, thanh kiếm đó má»ng nhÆ° lá lúa, nhẹ vô cùng.
Y thốt :
- Äây là thanh kiếm mái, có cái tên là Khinh Phụng, cùng vá»›i thanh trống có tên là Thần Long, hợp thà nh má»™t đôi báu kiếm mà giang hồ thÆ°á»ng gá»i là Long Phụng Song Phi Uyên Ương Kiếm. Tại sao Khinh Phụng ở đây, còn Thần Long ở đâu ? Hay là thanh kia đã gãy rồi ? … Trá»i ! Long Phụng Kiếm Khách là báºc cái thế anh hùng, giang hồ tặng cho cái hiệu Long Phụng Tá»· Dá»±c, DÆ°Æ¡ng TÆ°á»ng Cá»u Thiên, thế mà hôm nay cÅ©ng lâm nạn. Kẻ nà o lại là m cho Long gãy, Phụng lìa nhÆ° thế nà y ?
Y thở dà i buông kiếm xuống, nhìn sang ngá»n thÆ°Æ¡ng, Hổ Äầu Câu và mấy món kia, trầm ngâm má»™t lúc, Ä‘oạn tiếp:
- Chủ nhân của những váºt nà y đã chết ! Chết trong cuá»™c săn và ng. Ta không thể tưởng tượng có sá»± thể nhÆ° váºy. Má»™t cuá»™c săn và ng thê thảm cùng cá»±c!
Tiểu Linh NgÆ° Ä‘iá»m nhiên:
- Chết là cái chắc. Song há» lại chết cùng má»™t thá»i gian, trÆ°á»›c khi chết, há» cÅ©ng hạ sát rất nhiá»u ngÆ°á»i khác. Má»™t ngÆ°á»i chết lôi cuốn nhiá»u ngÆ°á»i khác chết theo.
Trầm Khinh Hồng tiếp:
- Há» lại chết vì bạc, vì và ng. Há» là những hà o kiệt lừng danh mà há» chết vá»›i lý do mỉa mai quá chừng. Cái ngÆ°á»i sống st sau cùng trong cuá»™c chiến nà y hẳn phải có công phu tuyệt đỉnh. Phải có má»™t tà i nghệ vô luân má»›i tạo nổi má»™t chiến tÃch rùng rợn nhÆ° thế nà y. Bởi bao nhiêu ngÆ°á»i chết kia, hoặc trá»±c tiếp, hoặc giám tiếp Ä‘á»u do chÃnh má»™t bà n tay của ngÆ°á»i đó là m ra .
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- NgÆ°Æ¡i phá»ng Ä‘oán nổi chăng?
Trầm Khinh Hồng suy tư một lúc :
- NgÆ°á»i tà i giá»i trên giang hồ hiện tại kể ra cÅ©ng nhiá»u nhÆ°ng xuất sắc nhất thì chỉ Ä‘á»™ bảy tám nhân váºt thôi. Trong số bảy tám nhân váºt đó, đứng đầu chỉ có nhị vị Cung Chủ Trong Di Hoa Cung.
Nói đến ba tiếng Di Hoa Cung, y hÆ¡i biến đổi thần sắc, tuy ở chá»— lÆ¡ lá»ng giữa trá»i mà y vẫn đảo mắt nhìn quanh, sợ có ngÆ°á»i nghe trá»™m.
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i :
- NgÆ°Æ¡i yên trà đi. Hai bà ấy chẳng bao giỠđến táºn cái hang quá»· nà y đâu mà sợ. Dù ngÆ°Æ¡i có rải và ng suốt con Ä‘Æ°á»ng dà i, hai bà cÅ©ng chẳng buồn nhÃch chân chứ nói chi là tá»± Ä‘á»™ng.
Trầm Khinh Hồng thở ra mấy lượt:
- Phải ! Hai vị là báºc tiên tá» thì khi nà o há» chịu lâm phà m cho bụi trần vấy bẩn. Cho nên ta không nghÄ© chÃnh là hai vị đó hạ thủ.
Tiểu Linh NgÆ° há»i:
- Trừ hai bà ấy ra thì còn ai đáng lưu ý ?
Trầm Khinh Hồng tiếp:
- Trong Tháºp Äại Ãc Nhân của thá»i trÆ°á»›c có mấy tay kiệt liệt, là Huyết Thủ Äồ sát và Cuồng SÆ° Thiết Chiến, rất có thể là má»™t trong hai vị đó.
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Chắc chắn là chẳng phải hỠ!
Trầm Khinh Hồng gáºt đầu:
- NgÆ°Æ¡i có lý. Trong hai ngÆ°á»i đó, má»™t thì thất tung từ nhiá»u năm qua, má»™t thù và o Ãc Nhân Cốc lâu lắm rồi. Huống chi nếu những kẻ kia chết nÆ¡i tay Cuồng SÆ° Thiết chiến thì hẳn là vÅ© khà của há» phải bị bẻ gãy thà nh Ä‘oạn, thà nh Ä‘oạn cả rồi, khi nà o lại còn nguyên vẹn nhÆ° thế nà y đâu.
Tiểu Linh NgÆ° lại há»i:
- Còn ai nữa ?
Trầm Khinh Hồng đáp:
- Còn mấy vị nữa, song không nên nêu danh hiệu ra là m gì .
Tiểu Linh Ngư cau mà y:
- Tại sao ?
Trầm Khinh Hồng giải thÃch:
- Tại vì những vị đó bản lÄ©nh thì cao mà tÃnh tình lại quang minh chÃnh đại. Há» là những báºc quân tá» trá»ng nghÄ©a khinh tà i, đáng mặt đại hiệp trên Ä‘á»i. Nhất định là chẳng khi nà o há» tham gia cuá»™c chiến săn và ng nà y đâu.
Tiểu Linh NgÆ° Æ°á»›m thá»:
- Và như …
Trầm Khinh Hồng tiếp:
- Và nhÆ° Ä‘Æ°Æ¡ng kim đệ nhất kiếm khách Yến Nam Thiên. Nếu cần giết bao nhiêu ngÆ°á»i đó thì lão nhân gia chỉ cần trở má»™t bà n tay, giết há» còn dá»… hÆ¡n là trở bà n tay nữa. Có Ä‘iá»u nếu không phải là bá»n bất nhân bất nghÄ©a thì chẳng khi lão nhân gia hạ thủ.
Tiểu Linh Ngư chỉ chỠđợi Trầm Khinh Hồng nói lên ba tiếng Yến Nam Thiên thôi, bây giỠthì y đã nói lên rồi, lại còn tán rộng tà i đức của Yến Nam Thiên nữa, chà ng nghe máu sôi động mạnh trong các huyết quản, bất giác chà ng cao hứng phụ hoạ:
- Hảo nam tá» ! Tối hảo nam tá» ! Là m trai được nhÆ° Yến Nam Thiên thì má»›i đáng mặt là m trai. Thiên hạ nhắc đến tên vá»›i cái vẻ sùng kÃnh nhÆ° đối vá»›i thánh vá»›i thần. NhÆ° váºy má»›i đáng là trang nam tá» hán.
Trầm Khinh Hồng trừng mắt nhìn Hiến Quả Thần Quân, cao giá»ng tiếp luôn:
- Nà o phải chỉ có những ngÆ°á»i thá» Æ¡n lão nhân gia mà thôi đâu. Nà o phải chỉ đứng trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i mà tôn sùng, mà kÃnh ngưỡng. Dù cho vắng mặt lão nhân gia, dù cho chÆ°a từng thá» Æ¡n của lão nhân gia, nghe nói đến lão nhân gia là hầu nhÆ° thiên hạ Ä‘á»u cung cung kÃnh kÃnh lắng tai nghe, những kẻ thù của lão nhân gia cÅ©ng chẳng bao giá» dám nói đến tên. Bất quá chỉ ôm háºn, lắng cái háºn xuống táºn đáy lòng, suốt Ä‘á»i chẳng bao giá» dám nghÄ© đến cái việc báo thù phục háºn.
Hiến Quả Thần Quân cÆ°á»i lạnh:
- Ngươi cho rằng ta chẳng dám mắng lão ?
Trầm Khinh Hồng vụt đứng lên hét:
- Ngươi dám ?
Hiến Quả Thần Quân thở dà i :
- Ta cũng muốn mắng lão mấy câu, song ta chẳng biết phải mắng câu gì đây, và cách mắng như thế nà o.
Trầm Khinh Hồng báºt cÆ°á»i vang:
- NgÆ°Æ¡i thấy chÆ°a ? Cho đến muốn mắng lão nhân gia cÅ©ng chẳng biết mắng vá» việc gì, mắng bằng cách nà o nữa. Bởi bình sinh lão nhân gia có là m Ä‘iá»u gì trái đạo lý đâu. Con ngÆ°á»i có tâm địa sáng nhÆ° gÆ°Æ¡ng, chẳng chút bợn trần tục, trên không thẹn vá»›i trá»i, dÆ°á»›i không hổ vá»›i đất, con ngÆ°á»i đó là thần tượng của chánh đạo, tá»± nhiên trá»i phù há»™ được cÆ°á»ng kiện mãi mãi, để cứu thế, cứu nhân …
Tiểu Linh NgÆ° gáºt đầu:
- Äúng ! Äúng ! Lão nhân gia phải cÆ°á»ng kiện mãi mãi, phải là kim cÆ°Æ¡ng bất hoại !
Chà ng nói, mÆ¡ mà ng mà nói, đôi mắt Æ°Æ¡n Æ°á»›t, chà ng cúi đầu, sợ lệ xúc cảm trà o ra, hai ngÆ°á»i kia sẽ trông thấy thì kỳ quá.
Äể là m má»™t cái cho khuây khá»a cảm hoà i, chà ng lấy má»™t túi ám khÃ, láºt ngược cái túi cho những ám khà tuôn ra.
Trong chiếc túi có mÆ°á»i ba mÅ©i Ä‘á»™c châm, bảy chiếc táºt lê Ä‘en sì. Ngoà i ra còn có má»™t nắm Ä‘á»™c sa.
Nhìn những váºt đó, Trầm Khinh Hồng biến sắc mặt, kêu lên:
- NgÆ°á»i trong há» ÄÆ°á»ng tại đất Tứ Xuyên cÅ©ng đến đây mà bá» mình.
Tiểu Linh Ngư thốt:
- Chừng như những ám khà nà y không hỠđược sỠmó đến.
Trầm Khinh Hồng trầm giá»ng tiếp:
- Sá» dụng ám khà còn ai hÆ¡n đệ tá» ÄÆ°á»ng Môn tại Tứ Xuyên ? NgÆ°á»i ta cho rằng cả quá»· thần cÅ©ng chẳng tránh kịp, nhÆ° váºy đủ biết thủ pháp của há» nhanh đến báºc nà o. NhÆ°ng tại đây, há» không có thì sá» mó đến ám khà thì ngÆ°á»i nà o đó đã hạ sát há», ta nghÄ© tà i tinh không tưởng nổi.
Tiểu Linh Ngư lại thốt:
- NgÆ°á»i nà o hạ thủ đó, chắc là không ở trong số những nhân váºt mà ngÆ°Æ¡i vừa kể. Mà cÅ©ng không thể là ngÆ°á»i không được ngÆ°Æ¡i kể, bởi ngÆ°Æ¡i có kể là m chi những kẻ bất tà i. Thế thì ai ? Ai má»›i được chứ ?
Trầm Khinh Hồng thở dà i:
- Ta không đoán ra nổi rồi!
Tiểu Linh NgÆ° uốn lÆ°ng cho đỡ má»i, tiếp luôn:
- Äoán ra hay không Ä‘oán ra cÅ©ng thế thôi. Äiá»u đáng chú ý là đã có ngÆ°á»i đến đây. Váºy chúng ta cứ chỠđợi.
Trong ánh mắt của Hiến Quả Thần Quân hiện rõ niá»m kinh khiếp. Tuy nhiên lão tin tưởng ở tà i năng của lão. Huống chi, lão còn có cái lợi là nấp trong bóng tối mà đánh ra, lão có nhiá»u hy vá»ng thà nh công Æ¡n.
Sá»± dá»± tÃnh là nhÆ° váºy song ngÆ°á»i sắp đến chắc chắn là má»™t cao thủ thượng thặng rồi, nếu xuất thủ tranh tiên cÆ¡ mà không trúng địch thì quả tháºt là đại bất hạnh cho lão.
Và nếu đánh mà không trúng thì đừng nói là còn dịp hy vá»ng xuất Ä‘á»™ng, mà lão sẽ phải táng mạng là cái chắc.
Do đó, lão phải lo âu …
Dương quang lên, bên ngoà i đã sáng rõ, nơi mé gà nh, một bà n tay nhô ra.
Má»™t bà n tay rất nhá», ngón rất dà i, dà i là phải nhá»n, má»—i ngón nhÆ° má»™t ngó sen bằng ngá»c. Dù cho kẻ nà o khó tánh nhất hay vạch lông tìm vết nhất cÅ©ng chẳng chê và o đâu được bà n tay đó.
Nói rằng đó là bà n tay ngá»c cÅ©ng chÆ°a đủ tả cái đẹp, cái sang quý của nó.
Nhưng ở đây, ở cái chỗ khỉ ho, gió thét nà y thì là m gì có mỷ nhân ? Có mỹ nhân thì mới có bà n tay xuất hiện chứ ?
Kỳ bà !
Trầm Khinh Hồng cho rằng đó là một bà n tay ma, bởi cái gì của ma là không thể tưởng tượng nổi.
Hiến Quả Thần Quân khÃch Ä‘á»™ng cá»±c Ä‘á»™, thở không ra hÆ¡i thì nói chi là cất tiếng.
Lão khÃch Ä‘á»™ng chẳng phải vì ma lá»±c của bà n tay mà là vì bà n tay đó chứng tá» má»™t con ngÆ°á»i và ngÆ°á»i đã đến, có ngÆ°á»i đến là dá»± tÃnh của lão cÅ©ng sắp thá»±c thà nh.
Chắc gì lão sẽ thắng …?
Bà n tay đó gõ nhẹ nÆ¡i mép gà nh. Bà n tay nhÃch Ä‘á»™ng nghÄ©a là không phải bà n tay chết.
Rồi má»™ giá»ng nói rất êm, rất dịu, rất ngá»t vang lên:
- Có ngÆ°á»i ở nhà đó chăng?
Ở nhà ? NgÆ°á»i nà o đó không há»i vá»›i tiếng trong Ä‘á»™ng mà lại nói là ở nhà .
Tiếp theo câu nói là mấy tiếng cÆ°á»i vang lên, tiếng cÆ°á»i êm hÆ¡n, dịu hÆ¡n, ngá»t
hơn.
Hiến Quả Thần Quân và Trầm Khinh Hồng rợn mình. Cả hai cùng nhìn nhau khóc không xong mà cÆ°á»i cÅ©ng không nổi.
Tiểu Linh Ngư chớp chớp mắt đáp:
- Có chứ ! Có ngÆ°á»i ở nhà đây. Có đến mấy ngÆ°á»i !
Giá»ng bên trên vá»ng xuống:
- Có ngÆ°á»i ở nhà thì hãy ra mà mở cá»a.
Tiểu Linh Ngư lại đáp:
- Hôm qua ăn mấy chiếc bánh mà không có tiá»n trả nên mụ bán bánh nổi giáºn, tháo cánh cá»a khiêng Ä‘i trừ tiá»n rồi.
Bên trên có tiếng cÆ°á»i khanh khách, rồi giá»ng nói tiếp tục:
- Mụ bán hà ng đó hung dữ thế à ?
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i hì hì:
- Dữ lắm ! Nghe nói mụ ấy là bà dì chi đó của ngươi !
Trà ng cÆ°á»i trong trẻo bên trên lại vá»ng xuống:
- Ta đứng đây lâu á»i chân quá, ta muốn xuống dÆ°á»›i đó ngồi nghỉ má»™t lúc, có được chăng?
Tiểu Linh Ngư thản nhiên:
- Äược chứ ! ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải được. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i phải cẩn tháºn đấy nhé, ngạch cá»a cao lắm đấy, không khéo là lại vấp ngã rách cả ống quần đấy nhé.
Giá»ng đó tiếp:
- Äa tạ ngÆ°Æ¡i nhé !
Bà n tay đó sá» soạn mép gà nh, rồi ngÆ°á»i hiện ra, từ từ leo xuống.
hết: Hồi 26, xem tiếp: Hồi 27
Last edited by danangcity; 17-07-2008 at 06:40 PM.
|
16-07-2008, 07:11 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 27
Dứt Hiểm Nối Nguy
NgÆ°á»i xuống, là má»™t thiếu phụ, áo má»ng, quần xanh, nÆ¡i mái tóc có cà i má»™t đóa hoa trà .
Con ngÆ°á»i có thân vóc mảnh mai đó, hẳn phải có má»™t dáng Ä‘iệu dịu dà ng.
Nà ng xuống rất nhẹ nhà ng, dá»… dà ng nhÆ° láng giá»ng sang chÆ¡i vá»›i nhau, vừa Ä‘i vừa tán chuyện, bên tả má»™t câu, bên hữu và i tiếng, cÆ°á»i phÃa trÆ°á»›c, đáp phÃa sau, ung dung, từ gà nh đá xuống, cao gần trăm trượng, đứng thẳng, nà ng chẳng chút tháºn trá»ng, chẳng cần tháºn trá»ng.
Äã đến lúc Hiến Quả Thần Quân thá»±c hà nh dá»± tÃnh và đoán chuẩn thiếu phụ đúng tầm, nhÆ° má»™t tráºn cuồng phong lão lao vụt mình tá»›i.
Thiếu phụ mảnh mai nhÆ° thế, lại chẳng Ä‘á» phòng, là m gì tránh khá»i bị Hiến Quả Thần Quân đánh bay ra ngoà i, rÆ¡i luôn xuống lòng hố sâu không đáy ?
Nhưng, không hỠcó việc đó.
Thiếu phụ chỉ uốn mình một chút, chẳng rõ nà ng xê dịch như thế nà o, Hiến Quả Thần Quân chưa đến nà ng, nà ng đã ở sau lưng lão ta rồi.
Hiến Quả Thần Quân biến sắc, quay nhanh mình, toan xuất phát mộât chiêu thứ hai.
Thiếu phụ quần xanh nhìn lão ta, Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i, cất giá»ng dịu dà ng, thốt:
- Muốn cho ta ra, thì cứ bảo má»™t tiếng, ta ra ngay hà tất phải dùng kình lá»±c, tống khứ ta ? Ta cÅ©ng biết xâm nháºp gia cÆ° là trái phép, ta vì muốn đến viếng thăm các ngÆ°Æ¡i mà thà nh phạm phép, ngÆ°Æ¡i không nên giáºn ta !
Nà ng lại cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i của nà ng hấp dẫn cá»±c Ä‘á»™.
Hiến Quả Thần Quân không thể xuất phát cái chiêu đó được, đâm ra cáu kỉnh nên quên cả sợ hãi, hừ má»™t tiếng há»i:
- Ngươi muốn gì chứ ?
Thiếu phụ quần xanh vẫn dịu giá»ng:
- Ta đã nói rồi mà , ta muốn và o đây thăm viếng nhà cá»a của các ngÆ°Æ¡i, vả lại cái vị thiếu gia kia cÅ©ng đồng ý cho ta và o, bây giá» ta và o rồi, thì các ngÆ°Æ¡i muốn là m sao, ta vâng theo là m váºy, ta có dám tá»± do hà nh Ä‘á»™ng trong nhà trong cá»a của ngÆ°á»i lạ đâu ? Tháºt thế, ta không có chủ ý chi cả.
Hiến Quả Thần Quân ấp úng:
- Ngươi… ngươi…
Äối vá»›i má»™t ngÆ°á»i hiá»n dịu, lại là má»™t nữ nhân, lại là nữ nhân đẹp, dù hung hăng, gian trá đến đâu, Hiến Quả Thần Quân cÅ©ng lúng túng nhÆ° thÆ°á»ng.
Có lẽ lão nói nhiá»u song môi cứ mấp máy chẳng má»™t lá»i nà o thoát lá»t cá»a miệng rõ rà ng.
Thiếu phụ quần xanh tiếp:
- Nếu ngÆ°Æ¡i thấy thÃch cho ta lÆ°u lại đây, thì ta sẵn sà ng lÆ°u lại, ta sẽ quét dá»n sạch sẽ cho, ta sẽ nấu cÆ¡m, nấu nÆ°á»›c, ta giặt giÅ© y phục…
Từ lúc nà ng và o động, Tiểu Linh Ngư trừng mắt nhìn nà ng.
Bây giá», chà ng má»›i cÆ°á»i hì hì thốt:
- Ta thấy ngươi nên là m vợ ta là phải hơn !
Thiếu phụ cÅ©ng cÆ°á»i:
- Nếu ngÆ°Æ¡i chấp thuáºn cho ta là m vợ ngÆ°Æ¡i, thì còn gì sung sÆ°á»›ng cho ta hÆ¡n ? Ta sung sÆ°á»›ng đến chết được đó nhé ! NgÆ°Æ¡i thông minh, ngÆ°Æ¡i anh tuấn, tìm má»™t ngÆ°á»i chồng nhÆ° ngÆ°Æ¡i, chÆ°a chắc gì ta tìm cả mÆ°á»i năm mà gặp ! Rất tiếc là …
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Rất tiếc cái gì ?
Thiếu phụ dịu giá»ng:
- Rất tiếc là tuổi ta khá cao, nếu ta chá» lúc ngÆ°Æ¡i được ba mÆ°Æ¡i tuổi, thì ta thà nh lão bà mất rồi. Và ngÆ°Æ¡i muốn hất hủi ta, phụ rẩy ta, hẳn là ngÆ°Æ¡i không nở, ngÆ°Æ¡i sẽ khổ tâm vì Ä‘eo ta bên cạnh, ngÆ°Æ¡i sẽ thất vá»ng vì có má»™t ngÆ°á»i vợ quá già . Ta là m sao nỡ để ngÆ°Æ¡i khổ sở vì ta ?
Chà ng biết rõ, nà ng nói đùa, nhưng chẳng biết tại sao chà ng nghe rồi, lại khoan khoái lạ.
Chà ng báºt cÆ°á»i ha hả:
- NgÆ°Æ¡i không nói là ta tuổi lá»›n, tuổi nhá», ngÆ°Æ¡i chỉ Ä‘á» cáºp đến số tuổi của ngÆ°Æ¡i thôi ! Má»™t nữ nhân có cái khoa ăn nói nhÆ° váºy, hẳn cÅ©ng có cái khoa giết ngÆ°á»i, và má»—i lần giết ngÆ°á»i là không há» chá»›p mắt. NgÆ°Æ¡i biết không, chỉ có những mẩu dạ xoa má»›i giết ngÆ°á»i không chá»›p mắt. Ta thÃch mẩu dạ xoa vô cùng !
Thiếu phụ Ä‘iá»m nhiên:
- NgÆ°Æ¡i nói tháºt, hay nói giả, ta chẳng cần biết, những lá»i ngÆ°Æ¡i vừa nói ta sẽ nhá»› mãi mãi, nhá»› suốt Ä‘á»i, ta ghi khắc trong tâm !
Hiến Quả Thần Quân chợt cất tiếng, giá»ng run run:
- Giả nhÆ° ta không thÃch lÆ°u lại đây ?
Thiếu phụ đáp:
- Thì ngươi cứ xuất ngoại nhà n du ! Ta đã chuẩn bị sẵn thang, sẵn giây, ngươi muốn lên trên đó, lúc nà o cũng được.
Hiến Quả Thần Quân hồi hộp:
- Tháºt chứ ?
Thiếu phụ Ä‘iá»m nhiên:
- Nếu ngÆ°Æ¡i nghi ngá», thì cứ lên trÆ°á»›c, bá»n nầy lên sau, để cái vị thiếu gia kia lên sau cùng vá»›i chiếc rÆ°Æ¡ng. NhÆ° váºy là ngÆ°Æ¡i yên trÃ, mà bá»n ta cÅ©ng yên trà luôn.
Hiến Quả Thần Quân thá»±c sá»± chẳng muốn nghe lá»i nà ng, nhÆ°ng nà ng nói đúng tâm ý lão ta quá chừng, thà nh thá» lão phải nghe, nghe trá»n vẹn, chẳng há» phản đối.
Cả đến Trầm Khinh Hồng, y tin chắc thiếu phụ là tay giết ngÆ°á»i không chá»›p mắt, là má»™t nữ ma đầu, cÅ©ng phải tán đồng cách sắp xếp thứ tá»± nhÆ° nà ng vừa nói.
Tuy nhiên, dè dặt hÆ¡n, cả hai suy tÆ°, tìm hiểu bên trong những lá»i của nà ng, có cái háºu ý gì ác Ä‘á»™c chăng ?
Cuối cùng, hỠvẫn chẳng thấy một điểm nà o khả nghi nơi đỠnghị của nà ng cả.
Tiểu Linh Ngư vỗ tay:
- Hay ! Cách đó hay nhất trần Ä‘á»i. Bất cứ ai lên trÆ°á»›c trên đó, Hầu lão huynh hẳn không yên tâm, mà Hầu lão huynh lên rồi, cÅ©ng không chặt đứt giây liá»n, bởi còn phải đợi chiếc rÆ°Æ¡ng báu váºt lên theo !
Hiến Quả Thần Quân trừng mắt nhìn sang thiếu phụ há»i:
- Nhưng… có đúng là đỠnghị đó do nơi thiện ý của ngươi chăng ?
Thiếu phụ mỉm cÆ°á»i:
- Không thiện ý thì ác ý sao ? Lý do gì khiến ta phải có ác ý đối với các ngươi ?
Hiến Quả Thần Quân hét lớn:
- Là m gì trên thế gian nầy có má»™t ngÆ°á»i tốt nhÆ° váºy ?
Thiếu phụ khẽ thở dà i:
- Äó là cái tánh cố định của ta, bình sanh ta luôn luôn hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° váºy. Ta chỉ tìm cách giúp ngÆ°á»i, bất cứ ai, ta cÅ©ng giúp, giúp ngÆ°á»i thì ta hăng say, trái lại ta lÆ°á»i là m cái gì cho ta lắm !
Hiến Quả Thần Quân chớp mắt, bên ngoà i thì quan sát, bên trong thì suy nghĩ, song lão đà nh chịu, chẳng tìm được một điểm gì đáng nghi ngỠnơi nà ng cả.
Sau cùng, lão dáºm chân, buông gá»n:
- Äược rồi, dù ngÆ°Æ¡i tốt hay xấu, dù ác hay thiện, ta cứ lên trên đó, lên xong sẽ bà n lại vấn Ä‘á».
Thá»±c ra, lão còn tâm tÆ° đâu nữa mà suy nghÄ© chÃnh chắn, bởi lão quá nóng nảy.
DÆ°Æ¡ng quang kia, không khà ấm kia, khung trá»i tá»± do kia, tất cả nhÆ° Ä‘ang Ä‘Æ°a tay ngoắt lão, tất cả nhÆ° kêu gá»i lão, thúc giụp lão phải mau mau lên đó mà hưởng, tất cả Ä‘ang chá» lão.
Lão thò đầu ra ngoà i miệng hang, quả thấy có má»™t Ä‘Æ°á»ng giây lòng thòng, từ trên buông xuống, Ä‘Æ°á»ng giây to bằng cánh tay má»™t đứa bé.
Lão lên trÆ°á»›c, còn sợ gì nữa ? Nếu Ä‘Æ°á»ng giây đứt bất ngá», đứt giữa Ä‘oạn, thì những kẻ Ä‘i sau má»›i bị hại chứ ?
Vả lại, giây có đứt. Là đứt từ giữa đoạn đến cuối, có khi nà o đứt tại đầu ?
Rất có thể sút mối cột, song thiếu phụ xuống được thì mối cột hẳn phải chắc.
Lão không do dá»± lâu, phóng mình ra, chụp Ä‘Æ°á»ng giây, Ä‘u Ä‘Æ°a tại đó, cÆ°á»i lá»›n, rồi
gá»i:
- Trầm Khinh Hồng theo ta…
Chẳng rõ tại sao, bá»—ng nhiên thân hình lão co rúm lại, rồi thay vì phăng lần lên, lão lại tụt xuống, rÆ¡i băng băng theo chiá»u sâu.
Nụ cÆ°á»i đầy đắc ý biến mất, tiếng cÆ°á»i được thay thế bằng tiếng kêu kinh khiếp.
Trầm Khinh Hồng biến sắc, kêu lên thất thanh:
- Ngươi… cái gì…
Thiếu phụ quần xanh cũng biến sắc mặt, Trầm Khinh Hồng biến xanh, nà ng biến trắng nhợt.
Nà ng cÅ©ng rung giá»ng kêu lên:
- Cái gì thế ? Tại sao lạ váºy ?
Trầm Khinh Hồng quay đầu vỠhướng nà ng, hét:
- Cái gì ? Thì cứ há»i ngÆ°Æ¡i ! NgÆ°Æ¡i còn há»i ai ?
Thiếu phụ quần xanh cau mà y:
- Hay là lão ta quá già , sức quá yếu, chụp Ä‘Æ°á»ng giây không nắm chắc ?
Trầm Khinh Hồng nổi giáºn:
- Cứ nói tháºt Ä‘i, Ä‘Æ°á»ng giây của ngÆ°Æ¡i có cái quá»· quái gì ?
Thiếu phụ trố mắt, nhÆ° má»™t đứa trẻ vô tá»™i, bị ngÆ°á»i lá»›n bắt nạt, vu cho má»™t việc không là m, nhÆ°ng giá»ng nà ng rất dịu, dịu nhÆ° lúc má»›i xuống hang.
Nà ng phân trần:
- ÄÆ°á»ng giây đó tốt lắm chứ, nhất định là chẳng bao giỠđứt được, nếu nó bở, thì nó đã đứt lúc ta xuốâng đây rồi, phải váºy không ? NgÆ°Æ¡i không tin, cứ Ä‘u thá» mà xem !
Trầm Khinh Hồng chá» cho sợi giây Ä‘ang Ä‘ong Ä‘ua, ngoặt đầu và o gần miệng hang, chụp liá»n.
Tiểu Linh NgÆ° Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i mấy tiếng:
- Giả nhÆ° Ä‘Æ°á»ng giây đó có chứa mấy mÅ©i châm bên trong, ai Ä‘Æ°a tay ra mà chụp, hẳn biết ngay cái tÆ° vị nhÆ° thế nà o !
CÅ©ng may, Trầm Khinh Hồng chÆ°a chạm tay và o Ä‘Æ°á»ng giây, y rút tay vá» nhanh nhÆ° chá»›p.
Äoạn, y cao giá»ng đáp:
- Äúng rồi, đầu giây có Ä‘á»™c châm, chứ nếu không thì là m gì Hiến Quả Thần Quân buông tay, đã buông tay lão lại còn co rúm thân hình, tuồng nhÆ° Ä‘au đến không chịu nổi ? Không ngá» má»™t nữ nhân nhÆ° ngÆ°Æ¡i lại tà n Ä‘á»™c hÆ¡n loà i hổ dữ, loà i rắn Ä‘á»™c ! Äến hôm nay, ta má»›i sáng mắt ra ! Nữ nhân đáng sợ tháºt !
Thiếu phụ khóc mùi.
Nà ng vừa khóc, vừa rên rỉ:
- Oan Æ¡i là oan ! Các ngÆ°Æ¡i cứ nói váºy, ta còn biện há»™ là m sao nữa ? Bây giá», chỉ còn có cách là ta nắm thá», cho các ngÆ°Æ¡i xem !
Nà ng nhóng mình, vươn tay, chụp đầu giây như đã nói.
Chụp Ä‘Æ°á»ng giây rồi, nà ng phăng lần lên, chiếc quần xanh ống rá»™ng bay lất phất, cà ng lúc cà ng nhá».
Trầm Khinh Hồng vừa khẩn cấp vừa hối háºn.
Bảo y theo thiếp phụ đi lên, thì y không dám, sợ thiếu phụ có trò quỷ chi đó, dà nh cho y.
Mà đứng nhìn thiếu phụ Ä‘u mình lên, bình an, y cảm thấy tiếc, giáºn, Ä‘au…
Äau tháºt chứ, chỠđợi suốt mÆ°á»i bốn năm dà i, má»›i có cÆ¡ há»™i, bây giá» lại bá» cái cÆ¡ há»™i đó để chỠđợi bao nhiêu năm nữa ?
Không tiếc sao được, bởi ngÆ°á»i ta Ä‘u lên an toà n thì y cÅ©ng có thể Ä‘u lên an toà n chứ ?
Rồi y giáºn mình sao quá Ä‘a nghi…
Là m sao ? Äầu giây còn đó, y có lên theo nà ng chăng ? Y toan liá»u, song lại ngại, chẳng biết là m gì, Ä‘ang phân vân, thiếu phụ lại trở xuống.
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Ta biết lắm, thế nà o ngươi cũng trở xuống !
Thiếu phụ quần xanh thở dà i:
- Thá»±c ra, ta không muốn chiếu cố đến các ngÆ°Æ¡i nữa mà là m gì. NhÆ°ng, bá» liá»u các ngÆ°Æ¡i, thì lòng ta sao nỡ ? Ta là m sao nỡ chứ ? Lòng của ta má»m lắm, má»m đến Ä‘á»™ ta cÅ©ng chẳng hiểu được !
Nà ng nhẹ đưa ánh mắt đảo qua một vòng.
Rồi nà ng thốt:
- ÄÆ°á»ng giây đó, tốt hay xấu, chắc hay bở, chÃnh mắt các ngÆ°Æ¡i trông thấy, ta chẳng cần nói gì hÆ¡n !
Äến lúc đó, Trầm Khinh Hồng cÅ©ng chÆ°a biết phải tin là m sao !
ÄÆ°á»ng giây tốt ? Thiếu phụ tốt ? Hay Hiến Quả Thần Quân quá mầng, quá hấp tấp, thà nh hụt tay, hoặc không nắm chắc ? Thiếu phụ có cái trò quá»· quái chi chăng ?
Thiếu phụ quần xanh tiếp luôn:
- Giả nhÆ° ngÆ°Æ¡i cứ nghi là đầu giây có châm Ä‘á»™c, thì hãy lấy bố bao tay, bao nhiá»u lá»›p, cho tháºt dà y, rồi nắm thá» xem !
Trầm Khinh Hồng nhìn Ä‘Æ°á»ng giây, rồi nhìn lên bên trên, dÆ°Æ¡ng quang sáng rá»±c, rồi y nhìn lại lòng hang, tối tăm, u buồn, y lại hồi ức cái sống trầm trầm tại đây suốt mÆ°á»i bốn năm dà i.
Không ! Ngà n năm một thuở, không còn chối cãi được, mà cũng chẳng thể bỠlỡ được !
Một dịp bằng và ng !
Y cắn răng, đoạn nhìn sang Tiểu Linh Ngư.
Tiểu Linh Ngư cau đôi mà y, thốt:
- Äừng nhìn ta mà là m chi, ta chẳng có chủ ý chi cả. Có Ä‘iá»u… ta chỉ biết là đưá»ng giây không thể đứt, bởi nếu nói bở thì khi nà o nà ng dám Ä‘u xuống Ä‘u lên ? Äiá»u duy nhất ta dám nói, là váºy đó !
Trầm Khinh Hồng thở dà i:
- Sá»± tình đã thế, vô luáºn là m sao, ta muốn thá» xem !
Thốt xong, y chụp đầu giây, phăng lên.
Tiểu Linh NgÆ° giữ con tim đừng Ä‘áºp mạnh, chà ng chỉ sợ nó nhảy khá»i lồng ngá»±c.
Chà ng đưa mắt nhìn theo Trầm Khinh Hồng, lên một thước, rồi hai thước…
Trầm Khinh Hồng đã lên hÆ¡n mÆ°á»i trượng rồi…
Tiểu Linh NgÆ° thở phà o, nhìn trở lại thiếu phụ Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i, thốt:
- NgÆ°Æ¡i tháºt sá»± tốt hay xấu, đến bây giá» ta cÅ©ng chẳng hiểu được…
Chà ng chÆ°a dứt câu, Ä‘Æ°á»ng giây đứt !
ÄÆ°á»ng giây đứt bên trên, Trầm Khinh Hồng rÆ¡i xuống, ngang qua miệng hang, y la, y hét, gà o, y vùng vẫy trong khoảng không, cà ng vùng mạnh là cà ng rÆ¡i nhanh, thoáng mắt y đã xuống sâu, quá xa miệng hang.
Lòng hố sâu, Ä‘en tối, không thể nhìn thấy táºn đáy, tiếng kêu hét của Trầm Khinh Hồng ngÆ°ng bặt.
NhÆ° váºy, là y xuống quá sâu rồi bất cứ âm thinh nà o vang lên trong lòng hố, phải dá»™i, phải rá»n, phải lồng lá»™n qua má»™t lúc lâu, má»›i ngÆ°ng bặt, tiếng kêu hét của Trầm Khinh Hồng vang lên, Ä‘iá»u đó chứng tá» y xuống quá sâu và hố nhÆ° không đáy !
Tiểu Linh NgÆ° sá»ng sốt, thừ ngÆ°á»i nhìn thiếu phụ quần xanh. Nhìn nà ng mộât lúc, chà ng lẩm nhẩm:
- NgÆ°Æ¡i… ngÆ°Æ¡i chÃnh là con nữ quái Biển Tá» Nhân Bất Bồi Mạng ! Lừa gạt thiên hạ đến chết, mà ngÆ°Æ¡i chẳng phải Ä‘á»n mạng !
Thiếu phụ quần xanh cÆ°á»i hì hì:
- Váºy sao ?
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- NgÆ°Æ¡i đặt Ä‘á»™c châm nÆ¡i đầu giây, hại chết con khỉ già Hiến Quả Thần Quân, rồi ngÆ°Æ¡i cứa ná»a thân giây, cho Trầm Khinh Hồng phải rÆ¡i xuống, ta tá»± há»i, ngÆ°Æ¡i là m nhÆ° thế mà chi ? Vá»›i vÅ© công của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i giết ai mà chẳng được, tá»™i gì phải suy nghÄ© cách nầy, thế khác cho nhá»c tâm, nhá»c trà ?
Thiếu phụ quần xanh Ä‘iá»m nhiên:
- Tá»± tay mà giết ngÆ°á»i, thì sao gá»i là cái ý hay ? Bình sanh, ta chÆ°a há» dùng bà n tay ta, giết má»™t ngÆ°á»i nà o cả ! Nếu có kẻ chết vì ta, thì kẻ đó tình nguyện chết, cam tâm chết.
Tiểu Linh Ngư cau mà y:
- Còn má»™t Ä‘iá»u nầy, ta không minh bạch lắm, là ngÆ°Æ¡i là m thế, Ä‘Æ°á»ng giây đứt rồi, ngÆ°Æ¡i là m sao trở lên trên đó ?
Thiếu phụ quần xanh Ä‘iá»m nhiên:
- Ở đây sung sướng lắm rồi, ta không tưởng đến cái việc trở lên trên đó !
Tiểu Linh NgÆ° giáºt mình, Ä‘Æ°a tay gải đầu, nhếch nụ cÆ°á»i khổ:
- Nếu có má»™t nữ nhân nói, mà ta chẳng hiểu là nói gì, thì nữ nhân đó chÃnh là ngÆ°Æ¡i ! Lần thứ nhất, ta gặp má»™t ngÆ°á»i nhÆ° ngÆ°Æ¡i !
Thiếu phụ quần xanh ngÆ°ng ánh mắt nÆ¡i gÆ°Æ¡ng mặt chà ng, dịu giá»ng há»i:
- Ta hại chết bằng hữu của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i không tÃnh việc báo thù à ?
Tiểu Linh Ngư thở dà i:
- Äánh, ta thua, đấu trÃ, ta cÅ©ng thua, nếu ta muốn báo thù, thì ta phải là m sao ? Báo thù bằng cách nà o ? Hà huống, nhÆ° ngÆ°Æ¡i đã nói, ngÆ°Æ¡i có cưởng bách há» chết đâu ? ChÃnh há» cam tâm chết, tình nguyện chết kia mà ! NgÆ°á»i đặt cạm bẫy không có lá»—i, chÃnh những kẻ đút đầu và o tròng má»›i có lá»—i, cái lá»—i quá ngu !
Thiếu phụ quần xanh chớp mắt:
- NhÆ°ng, Ãt ra ngÆ°Æ¡i cÅ©ng xốn xang, khó chịu chứ ?
Tiểu Linh Ngư lạnh lùng:
- Cả hai ngÆ°á»i đó Ä‘á»u đáng chết Ä‘i là phải, má»™t ngÆ°á»i thì mÆ°á»i bốn năm vá» trÆ°á»›c, không tưởng sống nữa, đã tìm cái chết, khổ nổi cái chết lại không đến vá»›i y. Má»™t ngÆ°á»i thì trên thế gian nầy chẳng ai muốn lão sống lâu. Cái chết của há», hợp đạo lý quá, tại sao ta phải xốn xang, khó chịu ?
Thiếu phụ quần xanh báºt cÆ°á»i khanh khách:
- Bình sanh ta chưa từng gặp một tiểu tỠnhư ngươi !
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Äược rồi, bây giá» chỉ còn má»™t mình ta, ngÆ°Æ¡i bắt đầu thi thố cái kế hoạch cuối cùng Ä‘i, sau ta là dứt !
Thiếu phụ quần xanh chớp mắt:
- Lừa cho ngươi chết rồi, ta bầu bạn với ai đây ? Có phải là ta tự là m cho ta tịch mịch chăng ?
Tiểu Linh Ngư trợn mắt, hét lớn:
- Không lẽ ngươi không lên trên ấy được ? Không lẽ ngươi nhất định ở lỳ tại đây ?
Thiếu phụ quần xanh Ä‘iá»m nhiên:
- NgÆ°Æ¡i thấy chứ, ta đâu có cách ? Mà ta cÅ©ng chẳng phải là tiên biết bay bổng khắp bốn phÆ°Æ¡ng trá»i ?
Tiểu Linh NgÆ° sá»ng sá» má»™t lúc lâu.
Sau cùng, chà ng lắc đầu, nhếch nụ cÆ°á»i khổ:
- Chịu thôi ! Äúng là ta gặp má»™t nữ yêu quái !
Thiếu phụ quần xanh cÆ°á»i nhẹ:
- Nếu ta là nữ yêu quái, thì ngươi cũng là tiểu yêu quái !
Tiểu Linh Ngư thở dà i:
- Có lẽ đúng ! Má»™t nữ yêu quái, má»™t tiểu yêu quái, cùng há»p nhau trong má»™t Ä‘á»™ng yêu quái ! Trong tÆ°Æ¡ng lai, má»™t Ä‘Ã n tiểu yêu quái sẽ phát sanh, nối cái nghiệp yêu quái !
Chà ng vừa dứt câu, Thiếu phụ quần xanh báºt cÆ°á»i vang, cÆ°á»i đến cong lÆ°ng, cÆ°á»i nghiêng ngá»a, cÆ°á»i bằng thÃch má»™t lúc, Ä‘oạn thốt:
- Ngươi là một con quỷ giống, chuyên sản xuất giống quỷ, như ta chẳng phải là một con heo nái, là m sao ta sanh con được ?
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i hì hì:
- Chúng ta ở đây, chẳng có má»™t kẻ thứ ba nà o, thì có việc gì mà chúng ta chẳng là m được ? Nam và nữ sống chung nhau, hẳn phải sanh con, cái việc sanh con đâu phải lạ ? NgÆ°Æ¡i chẳng thấy, những kẻ ăn không ngồi rồi, lại là những ngÆ°á»i sanh con dá»… dà ng nhất, nhiá»u nhất sao ? Bởi cả ngà y lẫn đêm, há» chẳng có việc chi là m, thì há» phải là m cái việc để sanh con ! Ở đây, chúng ta chẳng là m cái việc gây giống thì còn là m việc chi khác chứ ?
Thiếu phụ quần xanh lại cÆ°á»i:
- Tiểu quá»· biết nhiá»u việc quá chừng !
Tiểu Linh Ngư thản nhiên:
- NgÆ°Æ¡i chẳng hiểu ta là kẻ thông minh nhất trần Ä‘á»i à ? Nếu ngÆ°Æ¡i sợ tịch mịch, thì cứ theo ta ! Sống bên ta, nhất định là ngÆ°Æ¡i phải vui mãi, giây phút nà o cÅ©ng vui, vui đến ngà y cuối của cuá»™c Ä‘á»i ngÆ°Æ¡i váºy !
Thiếu phụ quần xanh nhìn chà ng, rồi phì cÆ°á»i, thốt:
- NhÆ°ng, nếu ta muốn sanh con vá»›i ngÆ°Æ¡i, Ãt nhất ta cÅ©ng phải đợi đến ba năm nữa !
Tiểu Linh Ngư nghiêm sắc mặt:
- Tại sao phải đợi ? Ai bảo ngÆ°Æ¡i đợi ? NgÆ°Æ¡i không tin, cứ thá»±c nghiệm xem ! Ta bảo đảm, trong chÃn tháng mÆ°á»i ngà y, là ngÆ°Æ¡i sẽ sanh ra má»™t tiểu tiểu quá»· ngay !
Thiếu phụ quần xanh lại cÆ°á»i tÃt:
- Giá»i chÆ°a ! Má»›i ngần ấy tuổi mà …
Bá»—ng, má»™t trà ng cÆ°á»i cuồng dại vang lên, vá»ng đến tai cả hai, trà ng cÆ°á»i thoạt đầu nhá», dần dần lá»›n lên, cuối cùng, má»™t ngÆ°á»i thốt:
- Quá»· liá»…u đầu há» Tiêu Æ¡i ! Trốn Ä‘i đâu cho khá»i ? Lão gia đã biết ngÆ°Æ¡i ở đâu rồi, lão gia biết ngÆ°Æ¡i xuống bên dÆ°á»›i đó, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cứ ở dÆ°á»›i đó, chừng nà o hết thÃch ở dÆ°á»›i thì đây, lão gia dá»±ng nhà tại đây, chá» ngÆ°Æ¡i lên !
Trà ng cÆ°á»i đó, vang từ đỉnh núi vá»ng xuống, song nghe nhÆ° phát ra cạnh bên tai, nhÆ° có kẻ ká» sát miệng mà hét.
Thiếu phụ quần xanh biến sắc.
Tiểu Linh Ngư cau mà y:
- Cái gã nà o đó, có cuống há»ng bao dà i, mà réo to nhÆ° sấm thế ? Gã réo ai ? Gã réo ngÆ°Æ¡i, phải không ?
Thiếu phụ quần xanh vẫn còn trắng nhợt mặt mà y, miá»…n cưởng gáºt đầu:
- Ừ !
Tiểu Linh NgÆ° há»i:
- Thế gã là ai ?
Thiếu phụ đáp:
- Y… chẳng phải là ngÆ°á»i ! Y là má»™t quái váºt !
Tiểu Linh Ngư ạ lên một tiếng:
- Ngươi biết là gã ở bên trên, chỠngươi, cho nên ngươi chẳng dám lên ? Ngươi cam tâm tình nguyện ở lại đây ?
Thiếu phụ quần xanh thở dà i:
- VÄ©nh viển ngÆ°Æ¡i không biết được lão quái váºt đó lợi hại nhÆ° thế nà o !
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Tại sao ta không biết ? Chỉ ná»™i cái âm thinh của gã phát Ä‘i, vừa xa vừa lá»›n nhÆ° váºy, cÅ©ng đủ cho ta biết gã là má»™t tay lợi hại phi thÆ°á»ng rồi. NgÆ°Æ¡i thá» nghÄ©, má»™t ngÆ°á»i tầm thÆ°á»ng có thế hét to nhÆ° váºy mà chẳng bị vỡ bụng, đứt ruá»™t không ?
Thiếu phụ quần xanh quan trá»ng hóa sá»± tình hÆ¡n:
- Lão có vũ công rất cao, mà tâm tình của lão cũng tà n độc không tưởng nổi !
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Chẳng lẽ cái tâm của lão còn độc hơn cái tâm của ngươi ? Và thủ đoạn của gã còn ác hơn thủ đoạn của ngươi ?
Thiếu phụ quần xanh thì gá»i ngÆ°á»i đó vá»›i cái tiếng lão, nhÆ° váºy là ngÆ°á»i đó hẳn phải có tuổi trá»ng.
Tiểu Linh NgÆ° biết váºy, song cứ gá»i là gã,để chứng tá» là chà ng khinh thÆ°á»ng.
Thiếu phụ lắc đầu:
- Ngươi chẳng biết được đâu… Lão ta…
Vừa lúc đó, ngÆ°á»i bên trên đỉnh núi lại thốt vá»ng xuống:
- Há» Tiêu Æ¡i ! Ta nghÄ© ngÆ°Æ¡i nên lên ngay là hÆ¡n, chứ ta thấy dá»±ng nhà tại đây chá» ngÆ°Æ¡i, tháºt là phà công quá chừng. Chắc chắn là ta chÆ°a kịp lợp má»™t mái, ngÆ°Æ¡i lại bò lên. Bởi, là m sao ngÆ°Æ¡i ở dÆ°á»›i đó lâu được ? Cho ngÆ°Æ¡i biết, ngÆ°Æ¡i bắt ta đợi thêm má»™t ngà y,là cái tá»™i của ngÆ°Æ¡i nặng thêm má»™t phần đấy nhé !
Thiếu phụ quần xanh run ngÆ°á»i lên.
- Tiểu Linh Ngư cau mà y:
- Ngươi sợ gã đến mức đó à ?
Thiếu phụ rung rung giá»ng:
- Ngươi không biết nổi đâu ! Bất cứ ai rơi và o tay lão thì chẳng thà chết đi còn hơn ! Thà chết trước, chứ bị lão bắt được rồi, có muốn chết cũng không chết được !
Tiểu Linh Ngư từ từ thốt:
- Thì cÅ©ng có thể cho là gã hung ác Ä‘i, song ta thấy, gã vẫn sợ ngÆ°Æ¡i nhÆ° thÆ°á»ng.
Thiếu phụ quần xanh trố mắt:
- Lão sợ ta ?
Tiểu Linh NgÆ° gáºt đầu:
- Nếu lão không sợ ngươi, thì tại sao lão không dám xuống đây ? Ai cấm lão ?
Bây giá», chà ng lại dùng tiếng lão, có lẽ là chà ng chuẩn bị đối thoại vá»›i con ngÆ°á»i đó, chà ng tin là sá»›m muá»™n gì, cÅ©ng đối diện vá»›i con ngÆ°á»i đó !
Thiếu phụ lắc đầu:
- Ngươi không biết đâu ! Ta nói là ngươi không biết mà ! Bất cứ việc gì, lão muốn là m, trên thế gian nầy chẳng ai biết nổi cái việc lão định là m ! Nếu bây giỠlão chưa xuống đây, là lão đang nghĩ đến một chủ ý quỷ quái chi đó !
Bên trên, ngÆ°á»i đó lại gá»i:
- Há» Tiêu Æ¡i ! NgÆ°Æ¡i tháºt không chịu lên phải không ?
Thiếu phụ quần xanh cắn môi, không đáp.
Má»™t lúc lâu, ngÆ°á»i bên trên lại thốt:
- Äược rồi ! Bây giá», ta đếm đến mÆ°á»i. Nếu ta đếm đủ mÆ°á»i rồi mà ngÆ°Æ¡i chÆ°a lên, thì ngÆ°Æ¡i đừng oán trách ta sao nhẩn tâm hà nh hạ ngÆ°Æ¡i đủ mÆ°á»i ngà y, mÆ°á»i đêm nhé ! Ta cam kết vá»›i ngÆ°Æ¡i là ta chẳng bá» phà má»™t phút giây nà o trong suốt mÆ°á»i ngà y, mÆ°á»i đêm đó. Nếu ta không là m y nhÆ° lá»i ta nói, thì ta chẳng phải là con ngÆ°á»i !
Tiểu Linh Ngư chớp mắt, thở dà i:
- Xem ra, quả tháºt là lão ta có cái tà i là m cho ngÆ°á»i khác muốn chết Ä‘i vẫn không thể chết được !
Bên trên, ngÆ°á»i đó hét:
- Ta bắt đầu đây: Một !
Thiếu phụ quần xanh nhÅ©n ngÆ°á»i lại liá»n.
Rồi nà ng ngồi phệch xuống, đúng hơn, nà ng ngã ngồi, sau đó lại bất động.
Äoá hoa sÆ¡n trà bên mái tóc rung thấy rõ.
Bên trên, tiếng đếm tiếp tục:
- Hai !
Tiểu Linh Ngư chớp mắt hai lượt.
Chà ng há»i:
- Lão hung ác nhÆ° váºy, có phải lão là má»™t nhân váºt trong Tháºp Äại Ãc Nhân chăng ?
Thiếu phụ quần xanh thở dà i:
- Äem Tháºp Äại Ãc Nhân mà so sánh vá»›i lão thì Tháºp Äại Ãc Nhân chỉ là những bé con bên cạnh má»™t ngÆ°á»i khổng lồ !
Tiểu Linh Ngư kinh hãi:
- Lão còn hung ác hÆ¡n Tháºp Äại Ãc Nhân ?
Thiếu phụ quần xanh cÆ°á»i thảm:
- HÆ¡n nhiá»u ! Gấp mÆ°á»i, gấp trăm lần !
Bên trên, tiếng đếm tiếp tục:
- Ba !
Tiểu Linh NgÆ° sá»ng sá».
Chà ng lại há»i:
- Nhưng mà lão ta là ai ? Tên gì ? HỠgì ? Danh hiệu gì ?
Thiếu phụ quần xanh lắc đầu:
- Ngươi không biết đâu !
Tiểu Linh Ngư cau mà y:
- Má»™t con ngÆ°á»i hung ác trên báºc Tháºp Äại Ãc Nhân, hẳn phải có danh chứ ? Äã là ngÆ°á»i có danh, thì tá»± nhiên ta phải biết chứ.
Thiếu phụ quần xanh lắc đầu:
- Những con chó cắn ngÆ°á»i, không bao giá» sủa. Nhá»ng ngÆ°á»i cà ng không tên tuổi, lại cà ng hung ác, cái hung ác của há» ngấm ngầm, cái hung ác đó, thần không hay, quá»· không biết, chúng ta là m gì biết nổi ? Chẳng ai là m sao biết nổi. Cho nên, lão có tên cÅ©ng thế, không tên cÅ©ng thế, cứ biết lão ta hung ác, cần gì biết tên lão ?
Tiểu Linh Ngư suy nghĩ một chút:
- Cái đạo lý đó rất đúng…
Bên trên, tiếng đếm tiếp tục:
- Bốn !
Liá»n theo đó, lão ấy hét lá»›n:
- Thế là ngươi nhất định không lên, phải chăng liễu đầu hỠTiêu ? Ngươi muốn biết cái cách đối phó của ta dà nh cho ngươi, khi ta bắt được ngươi chăng ?
Chừng nhÆ° lão sôi giáºn, lão nhảy lồng lá»™n lên, rồi lão quát:
- Ta mà bắt được ngÆ°Æ¡i rồi, trÆ°á»›c hết, ta móc hai con mắt của ngÆ°Æ¡i, ta lấy muối nhét và o đó, ta để nhÆ° váºy đúng mÆ°á»i hôm, rồi ta ngâm ngÆ°Æ¡i trong nÆ°á»›c mặn…
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i khổ:
- Hung Æ¡i là hung ! Má»™t cái xác ngÆ°á»i bị ngâm mặn nhÆ° váºy, dù cho Lý Äại Chủy có đói rả ruá»™t, cÅ©ng nhất định chê !
Thiếu phụ quần xanh Ä‘á»™t nhiên há»i:
- NgÆ°Æ¡i biết Lý Äại Chủy ?
Tiểu Linh NgÆ° chá»›p mắt, há»i lại:
- NgÆ°Æ¡i biết Lý Äại Chủy ?
Thiếu phụ quần xanh trầm ngâm một lúc, rồi thở dà i:
- Äã là khách giang hồ, thì còn ai không biết lão ta ?
Bên trên, tiếng đếm lại tiếp tục:
- Năm !
Liá»n theo đó, tiếng quát vang lên:
- NgÆ°Æ¡i có nghe chăng ? Năm rồi đó nhé ! Chỉ còn năm nữa thôi, nếu dứt năm tiếng sau rồi là ngÆ°Æ¡i kể nhÆ° cùng mạng ! Chắc ngÆ°Æ¡i cho rằng ta không là m sao bắt được ngÆ°Æ¡i ? Äừng nằm má»™ng, liá»…u đầu há» Tiêu !
Thiếu phụ quần xanh Ä‘á»™t nhiên đứng lên, rồi thở dà i, buông gá»n:
- Xong ! Thế là xong !
Tiểu Linh Ngư trừng mắt:
- Ngươi định là m gì ?
Thiếu phụ quần xanh lộ vẻ ảm đạm:
- Äợi lão ta bắt được, sao bằng thà mình chết Ä‘i là hÆ¡n ! Chết nhÆ° vầy là chết sÆ°á»›ng, chết nÆ¡i tay lão là chết khổ !
Tiểu Linh Ngư lại trừng mắt:
- NgÆ°Æ¡i sợ ? Sợ cái gì chứ ? Chúng ta phải lên đó ? Chúng ta không lên, dá»… thÆ°á»ng lão dám xuống đây à ?
Thiếu phụ quần xanh lại thở dà i:
- NgÆ°Æ¡i không biết đâu ! VÄ©nh viển ngÆ°Æ¡i không biết được đâu ! Từ bao giỠđến bây giá», những gì lão nói là có. Lão nói bắt ta, nhất định là lão bắt được ta.
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- NgÆ°Æ¡i bị lão dá»a già , đâm hoảng mà toan tá»± tá» ?
Thiếu phụ quần xanh lắc đầu:
- Không tự tỠcũng chẳng được ! Không thể là m gì khác hơn được !
Tiểu Linh NgÆ° cao giá»ng:
- Ngươi không thể chết ! Ngươi chết đi là ta tịch mịch lắm !
Thiếu phụ quần xanh cÆ°á»i thảm:
- Ngươi còn tưởng là phải sống lâu ?
Tiểu Linh Ngư lại hừ to hơn:
- Sao ta lại không tưởng sống ? Ai là m cho ta phải chết ? Ta sống có ý tứ lắm chứ ! Tại sao ta không sống ?
Thiếu phụ quần xanh lắc đầu:
- Äừng hy vá»ng sống ! Vô Ãch, lão sẽ chẳng dung tha ngÆ°Æ¡i đâu !
Bên trên, tiếng đếm vẫn tiếp tục:
- Sáu !
Giá»ng nói nhấn mạnh thêm:
- Sáu rồi đấy nhé !
Thiếu phụ quần xanh dưới hang, cũng tiếp:
- Lão sẽ có cách bắt được ngÆ°Æ¡i, ta chết rồi, lão háºn không là m gì được ta, lão sẽ trút háºn lên đầu ngÆ°Æ¡i, chừng đó, ngÆ°Æ¡i phải chịu khổ gấp mấy lần cái khổ lão dà nh cho ta ! Bởi, cái khổ của ngÆ°Æ¡i, là cái khổ chồng chất của cả hai chúng ta nháºp lại.
Nà ng vừa thốt, vừa bÆ°á»›c ra cá»a hang.
Tiểu Linh Ngư kêu lên:
- Ngươi muốn nhảy xuống đó ?
Thiếu phụ quần xanh bảo:
- Theo ta thì, ngươi nên nhảy theo ta là phải !
Tiểu Linh Ngư hét:
- Ngươi xúi ta là m cái việc đó với ngươi ?
Thiếu phụ quần xanh Ä‘á»™t nhiên quay mình lại, ngÆ°ng ánh mắt, nhìn sá»ng chà ng má»™t lúc, Ä‘oạn từ từ há»i:
- Ngươi sống một mình, tịch mịch lắm, mà ta chết một mình, cũng tịch mịch lắm. Ngươi có thể chết theo ta, bầu bạn với ta chăng ?
Tiểu Linh Ngư đưa cả hai tay, vò đầu, rồi lẩm nhẩm:
- Bảo má»™t ngÆ°á»i chết theo, đỡ tịch mịch nÆ¡i âm cảnh ! Trá»i ! Cái loại yêu sách nầy, kể ra cÅ©ng Ä‘á»™c đáo đấy ! Chắc chắn là phải hiếm kẻ nghÄ© ra thứ yêu sách đó ! Phải là tay thông minh siêu việt má»›i nghÄ© nổi !
Thiếu phụ quần xanh Ä‘iá»m nhiên:
- Tại sao ta yêu cầu ngÆ°Æ¡i nhÆ° váºy ? NgÆ°Æ¡i không nghÄ© ra à ? Tại vì ta thÃch ngÆ°Æ¡i, hay ta mê ngÆ°Æ¡i cÅ©ng được, cho nên ta ở đâu, ngÆ°Æ¡i phải ở đó, ta chết, ngÆ°Æ¡i chết, ta sống, ngÆ°Æ¡i sống, ta là m sao ngÆ°Æ¡i là m váºy, chứ nếu ta không mê ngÆ°Æ¡i, thì ngÆ°Æ¡i sống mặc ngÆ°Æ¡i, ta có buá»™c ngÆ°Æ¡i chết theo ta là m gì ?
Bên trên, tiếng đếm tiếp tục:
- Bảy !
Tiểu Linh NgÆ° cÅ©ng nhình sá»ng nà ng:
- Ngươi mê ta ?
Thiếu phụ quần xanh hừ một tiếng:
- Lại còn há»i ! Thông minh nhÆ° ngÆ°Æ¡i, nhìn sá»± việc lại chẳng thấy sá»± việc nhÆ° thế nà o sao ?
Tiểu Linh Ngư lại nhìn nà ng, kỹ hơn, lâu hơn, bất thình lình, kêu lên:
- Äược rồi ! Ta cùng nhảy vá»›i ngÆ°Æ¡i !
Chừng như thiếu phụ quần xanh vừa có ý gì khác, kêu lên to hơn:
- Tháºt váºy ?
Tiểu Linh NgÆ° gáºt đầu:
- Chẳng những ta muốn cùng nhảy với ngươi, mà ta còn muốn ôm ngươi mà nhảy nữa kia !
Thiếu phụ quần xanh trầm ngâm một lúc, rồi thốt:
- Tốt quá ! Ngươi tốt quá !
Bên trên, tiếng đếm tiếp tục, đồng thá»i vá»›i tiếng quát vang lên:
- Tám ! Chỉ còn hai lượt nữa thôi đấy ! Xú liễu đầu, cái sống của ngươi chỉ còn hạn định trong vòng hai tiếng đếm nữa thôi đấy !
Tiểu Linh NgÆ° há»i:
- Ngươi muốn ta ôm ngươi tại chỗ nà o ?
Thiếu phụ quần xanh đáp:
- Tùy ngÆ°Æ¡i, chá»— nà o cÅ©ng được, ngÆ°Æ¡i thÃch ôm tại đâu, cứ ôm, ta hoà n toà n thuá»™c vá» ngÆ°Æ¡i, ta là váºt sở hữu của ngÆ°Æ¡i !
Tiểu Linh NgÆ° nhảy vá»t tá»›i, ôm nà ng liá»n.
Chà ng cÆ°á»i hì hì, tiếp:
- Ngươi thơm quá ! Ôm ngươi mà chết, còn sướng hơn sống ! Chết với cái mùi thơm của ngươi, đúng là một cái chết khoan khoái !
Thiếu phụ quần xanh Ä‘á»™t nhiên báºt cÆ°á»i, tiếng cÆ°á»i không lá»›n lắm, song tá» rõ sá»± thÃch thú vô biên.
Nà ng thốt:
- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng thế, tuy ngÆ°Æ¡i thúi, song lại là má»™t tiểu tỠđáng yêu, được ngÆ°Æ¡i ôm mà chết, cái chết rất thú vị ! Ta thÃch được ngÆ°Æ¡i ôm mà chết !
Bên trên, tiếng đếm vẫn tiếp tục:
- ChÃn !
NhÆ° bao lần trÆ°á»›c, tiếng hét tiếp nối liá»n:
- Con liá»…u đầu hôi thúi kia, ngÆ°Æ¡i đả nghÄ© ra rồi chứ ? NgÆ°Æ¡i đã nghÄ© là cái gì sẽ đến vá»›i ngÆ°Æ¡i sau má»™t tiếng đếm nữa thôi chứ ? Cho ngÆ°Æ¡i nhá»›, chÃn rồi đấy nhé !
Thiếu phụ quần xanh há»i:
- Ôm xong chÆ°a, ôm chắc chÆ°a ? Mạnh hÆ¡n má»™t tà nữa Ä‘i ! Ta sắp sá»a nhảy đấy !
Tiểu Linh NgÆ° gáºt đầu:
- Xong rồi ! Chắc lắm rồi ! Chắc hơn sam đấy ! Cứ nhảy đi !
Nói xong, chà ng nhắm mắt lại.
Rồi chà ng thở dà i, lẩm nhẩm:
- Chết ! Chẳng biết cái chết có tư vị như thế nà o ? Mình muốn hưởng cái tư vị thỠxem !
Thiếu phụ thốt:
- Sắp sá»a hưởng đó, chá» má»™t chút là biết ngay !
Nà ng nhảy tháºt !
oOo
Tình nguyện chết vô lý vá»›i má»™t kẻ, chÆ°a biết tên tuổi của kẻ đó cÅ©ng nhÆ° chÆ°a biết kẻ đó thuá»™c hạng ngÆ°á»i gì, trên thế gian nầy, còn má»™t ngÆ°á»i thứ hai nà o ngoà i Tiểu Linh NgÆ° chăng ?
Chà ng nhắm mắt trong khi thiếu phụ nhún chân.
Tai chà ng nghe vu vu, tim chà ng nhÆ° thoát khá»i lồng ngá»±c, bởi cái Ä‘Ã rÆ¡i xuống nhanh quá, đúng là má»™t cảnh đứng tim của chà ng, bởi tim đứng, chà ng tưởng chừng nó bay đâu mất.
Thá»±c ra, chà ng không sợ, trái lại chà ng thÃch thú phi thÆ°á»ng, trên Ä‘á»i nầy, mấy kẻ được hưởng cái thú rÆ¡i từ trên không xuống sâu ?
NgÆ°á»i ta bị rÆ¡i thình lình, ngÆ°á»i ta sợ, nên mất Ä‘i cái phút giây thưởng thức sá»± hồi há»™p đó. Còn chà ng thì đã có chuẩn bị Ä‘Ã ng hoà ng để hưởng cái sá»± hồi há»™p đó, cho nên chà ng thấy thÃch, thÃch má»™t cách ghê gá»›m.
Sá»± thÃch thú đó, dù Ä‘em tất cả số và ng trên Ä‘á»i, mua chuá»™c cÅ©ng chẳng được.
Dù là báºc vua chúa, oai chùm thiên hạ, thú gì nếm cÅ©ng được, trừ cái thứ đó !
Nghìn trước, không ai, nghìn sau cũng sẽ chẳng có ai, hiện tại, chỉ có mỗi một mình chà ng, duy nhất một mình chà ng.
Thiếu phụ quần xanh tuy đồng một lộ trình với chà ng, song chẳng có cái thú như chà ng.
Nà ng sợ chết, nên tìm cái chết, nghe thì mâu thuẫn, nghĩ kỹ thì hợp đạo lý lắm.
Nà ng chỉ chá»n cách chết thôi. Biết là không sống được, nà ng phải chết.
Còn chà ng, có ai cấm chà ng sống đâu ? Chẳng qua, chà ng muốn chết thá», chết cho biết cái chết nhÆ° thế nà o.
Sau khi chết, cần gì sẽ ra sao ?
Miá»…n là lúc sắp chết, chà ng hưởng từng phút giây rá»n rợn, là thÃch đến mê rồi !
Ngoà i cái thÃch đó, còn há»c thêm má»™t kinh nghiệm !
Khách giang hồ, dù thà nh danh tuyệt đỉnh, chÆ°a có ai há»c được cái kinh nghiệm từ trên cao buông mình xuống trăm trượng sâu, buông tá»± nhiên, không dùng lá»±c, cùng ý chuẩn bị sá»± va chạm lúc rÆ¡i xuá»›ng đất, cứ để mặc hình hà i, rÆ¡i nhÆ° thế nà o, tùy tiện.
Nói thì thế, chứ cho rằng Tiểu Linh Ngư không sợ, là ngoa.
Chà ng đâu còn thá»i giá» suy nghiệm là mình có sợ hay không sợ ?
Bởi chà ng có bao giá» nghÄ© là Thiếu phụ quần xanh dám liá»u nhÆ° váºy chứ ? Và không nghÄ© nên chà ng cÅ©ng chẳng nghÄ© đến sá»± sợ luôn.
Thà nh ra, Thiếu phụ quần xanh nhảy đi, chà ng muốn sợ cũng không kịp sợ nữa.
Má»™t ngÆ°á»i xuống, đã nhanh rồi, huống chi cả hai ngÆ°á»i Ä‘eo nhau thà nh má»™t khối ?
Bây giá», xuống chÆ°a tá»›i, trở lên không được, Tiểu Linh NgÆ° tá»± há»i, thá»±c ra chà ng thông minh đệ nhất trong thiên hạ, hay ngu xuẩn nhất trần Ä‘á»i ?
Bỗng, một tiếng bình vang lên !
Chà ng giáºt mình, cảm thấy cái Ä‘Ã rÆ¡i xuống cháºm lại, cháºm đến Ä‘á»™ nhÆ° ngừng…
Giá»ng nói của Thiếu phụ quần xanh vang bên tai chà ng, kèm theo mấy tiếng cÆ°á»i tÆ°Æ¡i:
- Biết tư vị của cái chết chưa ?
Tiểu Linh NgÆ° đáp: - Biết rồi ! CÅ©ng khá ! Khá tháºt !
Bây giá», chà ng mở mắt ra.
Mắt nhìn đâu, là thấy cá» cây, xa xa, có vách núi. Cá», cây, vách núi, mÆ°á»ng tượng bá»nh bồng, Ä‘i lên, Ä‘i lên…
Thiếu phụ quần xanh lại cÆ°á»i, rồi tiếp:
- Phúc hạnh ba mÆ°Æ¡i Ä‘á»i của ngÆ°Æ¡i đó, dù Ä‘em cả kho tà ng châu báu của thế gian, đổi lấy phúc hạnh ngÆ°Æ¡i vừa hưởng, cÅ©ng chẳng được. NgÆ°Æ¡i nếm cái tÆ° vị của sá»± chết trá»n vẹn, song ngÆ°Æ¡i không chết ! Thá» há»i có ai hưởng tÆ° vị cái chết mà vẫn còn sống phây phây nhÆ° ngÆ°Æ¡i chăng ?
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Nhưng… tại sao thế nầy ?
Thiếu phụ quần xanh bảo:
- Ngươi ngẩng đầu lên xem đi !
Tiểu Linh NgÆ° ngẩng đầu liá»n.
Bên trên đầu, có má»™t váºt hết sức kỳ quái, mÆ°á»ng tượng chiến tán, song không phải tán, lại to hÆ¡n tán Ãt nhất cÅ©ng mÆ°á»i lần.
Váºt đó, trÆ°Æ¡ng ra từ nÆ¡i lÆ°ng thiếu phụ, váºt đó bằng tÆ¡ ngÅ© sắc kết thà nh.
Váºt đó bá»c gió, cân cái sức nặng rÆ¡i xuống của hai thân thể, khi thiếu phụ quần xanh nhảy ra khá»i cá»a hang, váºt đó chÆ°a trÆ°Æ¡ng ra, cho nên Tiểu Linh NgÆ° cảm thấy cái Ä‘Ã rÆ¡i xuống quá nhanh.
Xuống được má»™t khoảng sâu rồi, váºt đó má»›i trÆ°Æ¡ng ra, thà nh thá» chà ng nghe cái Ä‘Ã rÆ¡i cháºm lại, cháºm nhÆ° ngừng, rồi cứ cái trá»›n đó, từ từ cả hai rÆ¡i xuống.
Bây giá» là chà ng chắc chắn là không chết thá»±c sá»± rồi, bây giá» thì chà ng không sợ đáy hố sâu, trái lại đáy cà ng sâu cà ng thÃch thú, bởi rÆ¡i xuống nhÆ° thế, chà ng nghe khoan khoái vô cùng.
Chà ng báºt cÆ°á»i lá»›n, rồi cất cao giá»ng:
- Hay ! Cái trò nầy, kể ra cũng đáng giá lắm đó ! Ta phục cái óc sáng tạo của ngươi quá chừng !
Bỗng, thân hình chà ng bị chấn dội… chiếc “tán†đó thay vì đi xuống nữa, lại sà ng qua một bên, lôi luôn cả hai theo.
Thì ra, hỠchạm đất rồi.
Thiếu phụ quần xanh lòn tay dÆ°á»›i ống quần xanh, lấy ra má»™t con dao nhá», cắt Ä‘Æ°á»ng giây cá»™t liá»n chiếc tán vá»›i lÆ°ng nà ng.
Äoạn nà ng cÆ°á»i dịu, thốt:
- Buông tay đi chứ, tiểu quỷ ! Ôm mãi sao ?
Tiểu Linh Ngư không buông, trái lại siết tay, ôm cứng hơn trước, vừa siết tay vừa đáp:
- Ta không rá»i ngÆ°Æ¡i đâu, nhất định là không rá»i. NgÆ°Æ¡i lừa ta, ta lo sợ cho ngÆ°Æ¡i, cho ta, sợ đến muốn xỉu luôn váºy đó. Bây giá», ngÆ°Æ¡i phải Ä‘á»n cho ta, ngÆ°Æ¡i phải để ta ôm má»™t lúc.
Thiếu phụ quần xanh cÆ°á»i hì hì:
- Thực sự, ngươi thông minh hay ngu ngốc, hở tiểu quỷ ?
Tiểu Linh Ngư siết mạnh vòng tay hơn một chút:
- ChÃnh ta Ä‘ang há»i ta nhÆ° váºy, song ta chẳng đáp nổi câu há»i của ta !
Thiếu phụ tiếp:
- Há»i, là há»i cho vui váºy thôi, chứ theo ta nghÄ©, thì ngÆ°Æ¡i chỉ là má»™t ngốc tá» !
Bỗng, Tiểu Linh Ngư buông tay ra, nhảy dựng lên, rồi trừng mắt hét:
- Ngươi tưởng là ngươi lừa gạt được ta ?
Thiếu phụ vừa cÆ°á»i, vừa nheo nheo mắt nhìn chà ng:
- Ngươi không biết mình sao ?
Tiểu Linh NgÆ° vụt cÆ°á»i lá»›n:
- Cho ngÆ°Æ¡i hiểu, ta biết trÆ°á»›c chẳng bao giá» ngÆ°Æ¡i chết, bởi biết váºy, ta má»›i theo ngÆ°Æ¡i xuống đây, con ngÆ°á»i nhÆ° ngÆ°Æ¡i, là m gì chết dá»… dà ng được chứ ?
Thiếu phụ quần xanh chá»›p chá»›p mắt, há»i:
- Ạ? Tháºt thế à ?
Tiểu Linh Ngư cũng chớp chớp mắt, đáp:
- Cho ngươi biết luôn, trên thế gian nầy, chẳng ai lừa nổi ta ! Chẳng ai lừa nổi Giang Linh Ngư cả !
Thiếu phụ quần xanh nhìn chà ng một lúc, rồi thốt:
- Bây giá» ta má»›i nháºn thức ra, ngÆ°Æ¡i chẳng còn là má»™t đứa bé, ngÆ°Æ¡i là má»™t ngÆ°á»i lá»›n nhÆ° bất cứ má»™t ngÆ°á»i lá»›n nà o ! NgÆ°Æ¡i là má»™t nam tá» hán, mà lại là má»™t nam tá» hán hi hữu ! Bình sanh ta chÆ°a thấy má»™t nam nhân nà o sánh nổi ngÆ°Æ¡i !
Aùnh mắt của nà ng hiện rõ rệt cái ý tán thưởng chà ng, tán tốt chứ chẳng phải tán mỉa, trước ánh mắt đó, Tiểu Linh Ngư nhón chân cho cao hơn, ưởn ngực cho oai vệ hơn.
Và đột nhiên, chà ng cÅ©ng cảm thấy mình lá»›n, lá»›n lắm rồi, mình trưởng thà nh qua nhiá»u năm tháng rồi.
Thiếu phụ quần xanh đảo mắt nhìn quanh một vòng, đoạn thở dà i, tiếp:
- Tuy ta không chết, song xuống đến đây rồi, là ta vô phÆ°Æ¡ng ! Ta thấy, má»i việc Ä‘á»u nhá» ngÆ°Æ¡i quyết định, lo liệu, ta cầm nhÆ° mạng sống trao trá»n cho ngÆ°Æ¡i. NgÆ°Æ¡i không nên bá» ta bÆ¡ vÆ¡ tại chốn nầy. NgÆ°Æ¡i không thể bá» ta cô Ä‘Æ¡n, tịch mịch tại đây !
ChÆ°a bao giá» Tiểu Linh NgÆ° thấy mình quan trá»ng hÆ¡n lúc nầy. Và chà ng cÅ©ng cảm thấy luôn là mình mạnh mẽ cá»±c Ä‘á»™, cái dÅ©ng khà bốc lên, cao hÆ¡n núi Nga My, chà ng cho rằng trong thế gian, chà ng là ngÆ°á»i hùng số má»™t.
Phải chứ ! Chứ nếu không thì là m gì nà ng lại hoà n toà n nương tựa và o chà ng ?
Giây cát đằng nÆ°Æ¡ng bóng cây tùng ! Tùng là quân tá», là hùng, cát đằng má»›i chá»n mà nÆ°Æ¡ng tá»±a, cho nên cát đằng che tất cả các cây, và chỉ chá» gặp tùng má»›i Ä‘u Ä‘eo chằn chịt !
Có ai thấy cây cát đằng bám và o loại cây nà o khác hơn cây tùng đâu ?
Chà ng cao giá»ng, nhÆ° má»™t lãnh tụ tuyên bố láºp trÆ°á»ng:
- NgÆ°Æ¡i cứ nÆ°Æ¡ng và o ta, ngÆ°Æ¡i cứ tin tưởng nÆ¡i ta ! Dù vì ngÆ°Æ¡i mà ta có ra sao, nhất định là ta không hối háºn !
Thiếu phụ quần xanh Ä‘iểm nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i nhất trần Ä‘á»i:
- NgÆ°Æ¡i tốt quá ! Tốt không tưởng nổi ! Ta biết mà , khi nà o ta chá»n lầm ngÆ°á»i !
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i vang:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ! ÄÆ°Æ¡ng nhiên ! Chẳng bao giá» ngÆ°Æ¡i chá»n lầm ! Chẳng sá»± chá»n lá»±a nà o chÃnh xác hÆ¡n !
Thiếu phụ quần xanh chợt thở dà i:
- Tốt lắm ! Tốt lắm ! Tuy nhiên, Ä‘iá»u quan trá»ng là là m sao chúng ta ly khai nÆ¡i nầy, cà ng sá»›m cà ng hay. NgÆ°Æ¡i hãy nghÄ© ra má»™t phÆ°Æ¡ng pháp Ä‘i, chứ cái địa phÆ°Æ¡ng quá»· nầy là m cho ta hãi hùng từng phút !
Tiểu Linh Ngư cương quyết:
- Ừ ! Ừ !
NhÆ°ng, chà ng thấy cái khổ hiện ra, cái khổ thoạt đầu bằng má»™t Ä‘iểm nhá», bá»—ng chốc lá»›n nhanh, lá»›n bằng khung cảnh Ä‘ang bao trùm cả hai !
Bởi khung cảnh đó, là một địa phương quỷ, và cái khung cảnh đó, là hiện thân của cái khổ.
Nếu khung cảnh lớn hơn, cái khổ của chà ng cũng lớn theo !
Nghĩ cách thoát ly khung cảnh đó ? Cách nà o ?
oOo
Hang đá đó, nhÆ° má»™t chiếc bình cao cổ, bên trên, miệng bình hÆ¡i mở ra, chá»— nấp suốt mÆ°á»i bốn năm dà i của Trầm Khinh Hòng và Hiến Quả Thần Quân. Ở ngay nÆ¡i cổ bình, gần miệng, từ nÆ¡i đó, Thiếu phụ quần xanh và Tiểu Linh NgÆ° rÆ¡i xuống rất xa, xuống đến táºn cùng, là đáy bình rượu, đáy nở rá»™ng hình bầu, tròn tròn.
Nếu là má»™t cái hố thÆ°á»ng, hoặc vách đứng, hoặc vách nghiêng, thì con ngÆ°á»i còn có cách lên, song đây là má»™t bầu rượu, vách không đứng, không nghiêng, vách lại vòng cung, trút xuống đầu.
Muốn lên, con ngÆ°á»i phải có chân nhÆ° chân thạch sùng, bám dÃnh và o vách mà bò, nhÆ°ng bò nhÆ° thạch sùng thì đến bao nhiêu Ä‘á»i má»›i lên được táºn bên trên má»™t miệng hố, sâu hằng trăm trượng ?
Äiá»u mà cả hai không tưởng tượng nổi, là đáy hố không ẩm thấp.
Nơi đây, không khà chẳng có một hơi hướm gì chứng tỠlà có nước.
Không có hÆ¡i nÆ°á»›c, là chẳng có ao, có vÅ©ng, mà chừng nhÆ° cÅ©ng chẳng có suối, có khe nà o trong tầm mắt của há».
NÆ¡i đây, đất khô, không khà khô, cái khô khan gần nhÆ° nóng, cho nên lá»›p sÆ°Æ¡ng má» má» bên trên không xuống được mà thà nh ra lÆ¡ lững ở trên đầu há», cách khá cao.
Không khà khô khan, song lại có cá» má»c, cá» rất non, rất mÆ°á»›t, dẫm chân lên đó, nhÆ° dẫm trên thảm nhung, gây cho há» má»™t khoan khoái phi thÆ°á»ng, và quyến rÅ© há» ngã lÆ°ng ngay.
Không ẩm thấp, lại có cá» non, thì nÆ¡i đây hẳn là chẳng có mùi hôi, mùi mốc, và hÆ°Æ¡ng cá» bốc lên, tuy chẳng Ä‘áºm Ä‘Ã bằng hÆ°Æ¡ng hoa, song êm dịu vô cùng.
Có cá», hẳn có cây, và cây cÅ©ng nhiá»u, gá»i rằng nÆ¡i đây là má»™t khu rừng con, cÅ©ng không sai lắm.
Một khu rừng dưới đáy hố, tự nhiên là đáy hố có một địa diện rất rộng.
Qua cÆ¡n sợ rồi, Tiểu Linh NgÆ° tưởng chừng mình lạc lá»ng và o má»™t cảnh tiên.
Cảnh tiên, là cảnh mà má»i ngÆ°á»i hằng mÆ¡ Æ°á»›c, trừ má»™tt mẫu ngÆ°á»i.
Mẫu ngÆ°á»i không thÃch cảnh tiên là hạng ngÆ°á»i Æ°a nhiệt náo, bởi cảnh tiên tịch mịch quá chừng, cảnh tiên có khác gì cảnh tha ma, bất quá, cảnh tha ma trà n ngáºp tá» khÃ, nhÆ°ng cảnh tiên cÅ©ng chẳng có chút sinh khà nà o, cái sinh khà hoạt Ä‘á»™ng của nhân loại.
Tịch mịch !
Äối vá»›i tuổi trẻ, nguy hiểm không đáng sợ, Ä‘iá»u đáng sợ nhất là tịch mịch.
Tịch mịch giết chết nhá»±a sống trong ngÆ°á»i, tịch mịch rà ng buá»™c má»i linh Ä‘á»™ng của thể xác lẩn tinh thần, thì cảnh tiên không hấp dẫn nổi Tiểu Linh NgÆ°.
Ở đây, dù khung cảnh có đẹp, đối với chà ng, chỉ là một cảnh chết !
oOo
Thiếu phụ quần xanh dịu giá»ng:
- Äã tìm ra phÆ°Æ¡ng pháp chi chÆ°a ?
Tiểu Linh NgÆ° muốn cÆ°á»i lắm, song môi không nhÃch Ä‘á»™ng nổi.
Tuy nhiên, đã là ngÆ°á»i hùng, thì chà ng cần phải nói cứng cho an lòng ngÆ°á»i chà ng có bổn pháºn cao cả chở che, chứ tùng mà là m tuyệt vá»ng cát đằng thì còn cái thể thống gì ?
Chà ng đáp:
- Phương pháp, tự nhiên là có ! Phải có mới được chứ !
Thiếu phụ quần xanh ve vuốt:
- Biết mà ! NgÆ°Æ¡i thì là m gì chẳng nghÄ© ra được phÆ°Æ¡ng pháp ! NgÆ°á»i ta chá»n, phải có chá»— siêu việt chứ ! NgÆ°á»i ta chá»n, phải thừa khả năng Ä‘em lại an toà n cho ta chứ !
Tiểu Linh Ngư thở dà i:
- Nữ nhân có má»™t khuyết Ä‘iểm, hầu nhÆ° tất cả Ä‘á»u có cái khuyết Ä‘iểm đó, chẳng nà ng nà o tránh khá»i ! Khuyết Ä‘iểm đó, là nói nhiá»u, nói quá nhiá»u, hay là ham nói cÅ©ng thế ! Bởi cái tánh ham nói đó mà thà nh ra nữ nhân chẳng sánh được vá»›i nam nhân, vỉnh viển không sánh được vá»›i nam nhân ! Chứ phải chi ngÆ°Æ¡i khép bá»›t ná»a miệng thôi ta cÅ©ng đở khổ rồi, và có đỡ khổ thì ta má»›i nghÄ© ra được phÆ°Æ¡ng pháp tuyệt diệu !
Thiếu phụ quần xanh ngoan ngoản:
- Äược ! Äược ! Ta nÃn đây, ta câm đây, câm luôn cÅ©ng được, câm đến cái lúc thoát ly nÆ¡i nầy. NgÆ°Æ¡i bảo gì, ta cÅ©ng nghe !
Nà ng Ä‘Æ°a ánh mắt dịu hiá»n, nhìn chà ng.
Tiểu Linh Ngư đứng lên, chấp tay sau lưng, bước quanh đáy hố, độ sáu bảy vòng.
Äá»™t nhiên, chà ng hằn há»c:
- Cái hố quá»· nầy sao mà tịch mịch quá chừng ! Chẳng má»™t tiếng Ä‘á»™ng nhá». Còn ngÆ°Æ¡i, sao ngÆ°Æ¡i chẳng nói gì ? Nói má»™t tiếng, hai tiếng, ba tiếng thôi, cÅ©ng phá tan tịch mịch, có phải đỡ khổ chăng ?
Thiếu phụ quần xanh cau mà y:
- Ngươi đã bảo ta khép miệng, ta là m sao dám nói gì ?
Tiểu Linh NgÆ° giáºt mình:
- Ạ! Ạ!
Chang lại bước quanh, độ sáu bảy vòng nữa, bỗng nhảy choi choi lên, rồi hét:
- Không xong ! Không xong !
Thiếu phụ quần xanh trố mắt:
- Cái chi không xong ?
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Nơi đây thiếu một thứ !
Thiếu phụ quần xanh lấy là m lạ:
- Thiếu một thứ ! Thiếu cái chi ?
Tiểu Linh Ngư hét:
- Ngươi cũng chẳng biết nữa à ?
Thiếu phụ quần xanh báºt cÆ°á»i:
- Biết cái gì ? Óc của ta sao bằng óc của ngươi !
Tiểu Linh Ngư lộ vẻ khổ sở ra mặt:
- Óc của ta, thá»±c ra chẳng linh lắm, đến bây giá», ta má»›i nghÄ© ra đó ! Bởi óc của ta chẳng linh, đến bây giá» ta má»›i nhá»› đến Trầm Khinh Hồng và Hiến Quả Thần Quân ! HỠở đâu ? Há» bay lên trá»i rồi à ?
Thiếu phụ quần xanh trố mắt:
- Há»â€¦ thì… hỠđã chết rồi mà ?
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Chứ ai nói há» còn sống ? RÆ¡i từ trên đó xuống đây, dù mình đồng vóc sắt cÅ©ng phải nát tan, huống hồ con ngÆ°á»i bằng xÆ°Æ¡ng bằng thịt ? NhÆ°ng, xác của hỠở đâu chứ ? Ta đã Ä‘i khắp các chá»— quanh đây, ta chẳng thấy má»™t mảnh vụn của xác há» ! Dù cho ác thú ăn xác của há», cÅ©ng chẳng ăn nhanh chóng nhÆ° váºy, hẳn phải còn lại má»™t cái gì của há» chứ. Hà huống nÆ¡i đây là m gì có ác thú.
Thiếu phụ quần xanh biến sắc, kêu lên:
- Quả tháºt ngÆ°Æ¡i chẳng thấy xác há» ?
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Chẳng có một mảnh da, một đốt xương, một sợi tóc ! Da, xương, thịt, cùng đến tóc, thú có ăn, cũng ăn những thứ đó chứ thú nà o lại ăn y phục của hỠ? Một mảnh vải cũng chẳng còn !
Chừng nhÆ° chà ng cÅ©ng chẳng tin là mình đã quan sát kỹ nên vừa thốt, chà ng vừa bÆ°á»›c quanh má»™t vòng nữa, quan sát tháºt kỹ hÆ¡n.
Lần nầy thì có thiếu phụ quần xanh theo sát bên cạnh chà ng.
Lòng hố tuy rá»™ng, song chẳng phải rá»™ng bao la nhÆ° thế giá»›i, cả hai Ä‘i giáp má»™t vòng nữa, há» lại nhìn trên cây, nhìn và o trong các bụi cá», há» khá»u khá»u những đống lá khô, há» lại nhìn đến cả những bá»ng cây nhá», những bá»ng chuá»™t chui không lá»t há» cÅ©ng nhìn.
Chẳng có má»™t tà n tÃch gì của Trầm Khinh Hồng và Hiến Quả Thần Quân.
Cả hai cùng nhìn nhau.
Tiểu Linh Ngư chợt kêu lên kinh hãi:
- Quỷ ! Hẳn là nơi đây có quỷ !
Thiếu phụ quần xanh co rúm ngÆ°á»i lại, nhÆ°ng cố là m ra vẻ cam đảm, cÆ°á»i gượng:
- Quỷ ? Là m gì có quỷ ?
Tiểu Linh Ngư hừ nhẹ một tiếng:
- Không có quỷ, thì ai giấu xác của hỠ? Dù cho hỠkhông chết đi nữa, thì hỠcũng còn ở đây, hà huống hỠkhông thể không chết.
Thiếu phụ quần xanh lắc đầu:
- Sống sao được mà sống ? HỠchết là cái chắc !
Tiểu Linh Ngư lại hừ một tiếng lớn hơn:
- Há» chết hay sống, ta chẳng cần biết, Ä‘iá»u ta muốn biết là hỠở đâu ? Há» bay lên được à ? Xác há» di Ä‘á»™ng được à ? Chẳng lẽ há» còn sống, dùng thuáºt ẩn thân, đùa chúng ta ? Chẳng lẽ nÆ¡i đây có thứ quá»· quái nuốt trá»n được má»™t con ngÆ°á»i ?
Thiếu phụ rung lên:
- Äừng nói nữa ! Ta van ngÆ°Æ¡i ! Ta lạnh quá chừng, ngÆ°Æ¡i nói mãi ta sẽ cóng ngÆ°á»i mà chết gấp ! ChÆ°a bao giá» ta thấy sá»± kỳ quái nhÆ° hôm nay.
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Kỳ quái ! Äúng là kỳ quái ! Tháºt ta chẳng hiểu nổi !
Thiếu phụ giục:
- Äi ! Chúng ta Ä‘i khá»i nÆ¡i quá»· quái nầy Ä‘i, ở đây lâu hắn ta chết mất !
Tiểu Linh Ngư cau mà y:
- Äi ? Äi đâu ? Là m sao Ä‘i ?
Thiếu phụ nhìn sá»ng chà ng:
- Thì… ngươi đã chẳng nói là có phương pháp sao ?
Tiểu Linh NgÆ° thở dà i, rồi nhếch nụ cÆ°á»i khổ:
- Ta chẳng có phương pháp gì cả. Hay ta chưa nghĩ ra một phương pháp nà o cả.
Thiếu phụ quần xanh đấm bụng binh binh, rÃt lên:
- NÆ¡i đây, tất cả những gì cÅ©ng Ä‘á»u là quá»· quái, hẳn ra cÅ©ng phải tìm được má»™t cái gì cổ quái, giúp ta thoát ly chứ !
Tiểu Linh Ngư cũng đấm ngực bung bung, hét:
- Thông minh như ta, chẳng lẽ lại không tìm được một phương pháp cổ quái ?
Chà ng nhìn thiếu phụ, Ä‘oạn bắt đầu Ä‘i vòng vòng theo lòng hố. NhÆ°ng cây vẫn là cây, cá» vẫn là cá», cây và cá» không biến thà nh má»™t phÆ°Æ¡ng pháp nà o cho chà ng cả.
Bỗng chà ng kêu lên:
- NÆ¡i đây hẳn phải có ngÆ°á»i !
Thiếu phụ quần xanh gương tròn mắt:
- NgÆ°á»i ? Là m gì có ngÆ°á»i ?
Tiểu Linh NgÆ° gá»i:
- Lại đây, ngươi nhìn thì biết.
Thiếu phụ bÆ°á»›c đến gần chà ng, chà ng Ä‘Æ°a tay chỉ xuống cá».
Thiếu phụ kêu lên:
- Cá» là cá», chứ có gì lạ mà phải nhìn ? Bất quá, nó non, nó mượt, nó xanh tÆ°Æ¡i, mát mắt váºy thôi, lạ lùng chi đó mà nhìn !
Tiểu Linh Ngư thản nhiên:
- Thì cá» chứ ta có nói gì ? NhÆ°ng cá» cÅ©ng có thứ tá»± nhiên má»c, cÅ©ng có thứ do ngÆ°á»i trồng chứ ? Cá», có thứ má»c tá»± nhiên, cÅ©ng có thứ được ngÆ°á»i cắt xén, đồng Ä‘á»u, không ngá»n nà o cao thấp hÆ¡n ngá»n nà o. NgÆ°Æ¡i xem đây, thứ cá» nầy sao lại chỉnh tá» thế ? Bởi cái sá»± chỉnh tá» của cá», ta má»›i nghÄ© đến bà n ta ngÆ°á»i, có bà n tay ngÆ°á»i là có ngÆ°á»i. Äúng váºy hay không ?
Thiếu phụ quần xanh sáng mắt lên:
- A ! Äúng ! Äúng lắm ! Ta phải nói, bá»™ óc của ngÆ°Æ¡i tinh vi lắm mà : óc tinh vi, mắt phải tinh vi, ngÆ°Æ¡i thấy được những cái mà Ãt ai thấy kịp nhÆ° ngÆ°Æ¡i ! NÆ¡i đây có ngÆ°á»i ở là ta yên trà lắm rồi !
Liá»n theo đó, nà ng cau mà y, lẩm nhẩm:
- Có ngÆ°á»i ? Mà ngÆ°á»i ở đâu ?
Tiểu Linh Ngư cũng lẩm nhẩm:
- Ở… Ở…
Chà ng đảo mắt nhìn quanh.
TrÆ°á»›c đó, cả hai nhìn quanh, bÆ°á»›c quanh, chẳng biết mấy mÆ°Æ¡i lần. Bây giá», chà ng lại nhìn quanh, biết rõ là là m má»™t việc vô Ãch, song vẫn là m.
Vô Ãch, là cái chắc, bởi nà o có má»™t bóng ngÆ°á»i !
Cổ quái !
Mà cái gì là cổ quái, thì còn ai hiểu được cái đó như thế nà o ? Cà ng suy nghĩ, cà ng mê man, biết là mê man, vẫn không là m sao đừng suy nghĩ.
Thiếu phụ quần xanh thốt:
- Thá»±c ta chẳng dám tưởng ! Nếu tưởng đến, là ta run ngÆ°á»i lên, run đến Ä‘á»™ suýt đứt mạch máu !
Tiểu Linh NgÆ° cao giá»ng:
- NgÆ°Æ¡i không phải tưởng gì cả. Do ta tưởng má»™t mình ta tưởng thôi ! NgÆ°Æ¡i hoà n toà n nÆ°Æ¡ng tá»±a ta, tất cả những gì thuá»™c vá» an ninh của ngÆ°Æ¡i, phải do ta tưởng ! Bổn pháºn của ta mà !
Nhưng, chà ng tưởng được cái gì ?
Chà ng tưởng tới, tưởng lui, tưởng mãi mà đầu nhức lên như búa bổ, vẫn chẳng tưởng được gì.
Aùnh sáng dần dần yếu, bóng tối dần dần Ä‘áºm. Má»™t ngà y sắp tà n và đêm sắp xuống.
Nơi đây, đang lúc ban ngà y, cả hai còn thấy sợ, sợ vu vơ, sợ không duyên cớ, huống hồ đêm xuống, bóng tối phủ trùm nhìn đâu cũng chẳng thấy chi !
Tiểu Linh Ngư không còn bước quanh nữa, có lẽ chà ng cũng chẳng còn nghĩ quanh nữa.
Hiện tại, chà ng nghe đói. Cơn đói vươn mình mãnh liệt, là m dao động dạ dà y, bốc trà o nước chua lên cổ, ra miệng.
Nơi đây, có gì để nhét được và o miệng, dồn đặc dạ dà y ?
Chỉ có cỠnon, có lá, có một và i đóa hoa, vả lại đáy hố sâu, đà n khỉ không xuống đến, thì là m gì lừa chúng để quăng trái cây cho mà dùng ?
Nếu không tìm được gấp một phương pháp thoát ly, thì cả hai sẽ đói mà chết gấp !
Tiểu Linh Ngư khẩn cấp ra mặt.
Chà ng thÆ°á»ng nói, trên Ä‘á»i nầy, chẳng có việc gì không thể là m được.
NhÆ°ng bây giá», chà ng nháºn ra, lá»i nói đó dÆ°á»ng nhÆ° sai lệch phần nà o.
Bởi, cái việc trÆ°á»›c mắt chà ng, cầm nhÆ° không thể nà o là m được rồi đó. Cái việc thoát ly khá»i địa phÆ°Æ¡ng quá»· quái nầy !
Bằng phương pháp nà o, chà ng và thiếp phụ thoát ly ?
Bây giá», chà ng không dám nhìn thiếp phụ nữa ! Nhìn là m chi ? Bóng tùng không che chở cho giây cát đằng, thì có nhìn cÅ©ng chỉ chuốc thẹn thôi !
Nhìn là m chi, để rồi nà ng lại nói là nà ng chá»n sai ngÆ°á»i, nà ng tưởng gặp cây tùng, nhÆ°ng vá»› phải cây vông đầy gai góc ?
Là m được việc cho nà ng, nà ng nâng chà ng lên cao, cao táºn mây xanh. Không là m được việc cho nà ng, thì có chui xuống đất, nà ng cÅ©ng móc chà ng lên mà nhổ từng sợi tóc, cho hả cái tức đã chá»n lầm !
Sau cùng, chà ng bảo:
- Ngủ ! Ngủ Ä‘i ! Ngủ cho khá»e, thức dáºy rồi, hẳn có phÆ°Æ¡ng pháp !
Chà ng lẩm nhẩm tiếp, song chỉ với chà ng thôi:
- Nếu ngủ được má»™t giấc dà i, không bao giá» thức dáºy, thì hay biết bao nhiêu !
Bá»—ng, thiếu phụ gá»i:
- Lại đây ! Nhanh lên !
Tiểu Linh NgÆ° quay đầu lại, chẳng thấy nà ng đâu, vá»™i há»i:
- NgÆ°Æ¡i ở đâu ? NgÆ°Æ¡i đã há»c được cái thuáºt ẩn thân của bá»n Trầm Khinh Hồng, Hiến Quả Thần Quân à ?
Thiếu phụ quần xanh đáp:
- Ta ở đây ! Ở đây !
Tiếng gá»i phát xuất từ phÃa háºu má»™t thân cây.
Thân cây đó rất to, vá» thô, lá xanh lại lạ kỳ, trÆ°á»›c đó Tiểu Linh NgÆ° có lÆ°u ý đến nó, song nhìn qua mấy lượt, chà ng chẳng thấy chi đáng nghi ngá».
Chà ng chạy nhanh đến đó, thấy thiếu phụ đứng trầm ngâm, như đang van vái.
Bất quá, đôi mắt của nà ng mở rá»™ng hÆ¡n lúc thÆ°á»ng thôi.
Tiểu Linh Ngư cau mà y:
- NgÆ°Æ¡i là m cái gì thế ? Äảo cáo Bồ Tát, cứu khổ cứu nạn ?
Thiếu phụ dục:
- Lại đây gấp, nhìn cái nầy !
Tiểu Linh Ngư rùn thấp xuống, nhìn và o chỠtay nà ng chỉ tay, hừ một tiếng, thốt:
- Có gì đâu ? Bất quá…
Bỗng, chà ng kêu lên:
- Äúng ! Äúng rồi ! Có rồi !
Phần dưới của vỠcây, không giống với phần trên, mà u vỠcây bên dưới khác hẳn mà u vỠcây bên trên.
Bên trên da cây thô, nhám, bên dÆ°á»›i da cây không nhám bóng lắm, song trÆ¡n hÆ¡n, nhÆ° có bà n tay thÆ°á»ng xoa xoa và o là m cho mòn Ä‘i phần hạt nhám.
Thiếu phụ thốt:
- NgÆ°Æ¡i xem, đúng là có kẻ thÆ°á»ng xoa tay và o chá»— đó. Tại sao ngÆ°á»i ta mó và o ! Tá»± nhiên phải có lý do ! Chắc chắn là cây nầy có chứa má»™t cÆ¡ quan. CÅ©ng có thể, đây là má»™t vá»ng cá»a bà máºt !
Tiểu Linh NgÆ° nở mặt, cÆ°á»i hì hì:
- Óc của ngươi tinh vi lắm ! Mắt của ngươi cũng tinh vi luôn !
Thiếu phụ nở mặt hÆ¡n chà ng, cÆ°á»i tÆ°Æ¡i hÆ¡n chà ng:
- Äa tạ ngÆ°Æ¡i ! Äa tạ quá khen !
Tiểu Linh NgÆ° Ä‘Æ°a tay gá» nhẹ và o phần trÆ¡n trÆ¡n đó, Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i, tÆ°Æ¡i hÆ¡n, chà ng há»i:
- Có ai ở nhà không ?
hết: Hồi 27, xem tiếp: Hồi 28
Last edited by danangcity; 17-07-2008 at 06:51 PM.
|
16-07-2008, 07:12 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 28
Bầu Trá»i Trong Hố
Tiểu Linh NgÆ° có cái tÃnh kỳ lạ, bất cứ trong trÆ°á»ng hợp nà o cÅ©ng cÆ°á»i được, dù tá» thần hiện trÆ°á»›c, chà ng cÅ©ng cÆ°á»i.
Chẳng những chÃnh chà ng cÆ°á»i, mà chà ng còn chá»c cÆ°á»i, sá»± việc gì cÅ©ng có thể giúp chà ng tạo thà nh đầu đỠđể đùa vá»›i ngÆ°á»i chung quanh.
Chà ng đùa, lắm lúc chẳng có dụng ý gì chân tháºt, bất quá do má»™t thói quen mà thôi.
Và hiện tại vì thói quen đó, chà ng muốn đùa vá»›i thân cây có hai thứ vá».
Chà ng muốn biết nÆ¡i vá» cây trÆ¡n trÆ¡n đó, bên trong có lá»i hay bá»ng váºy thôi, chứ không quyết tâm tìm tòi.
Cho nên chà ng má»›i cất tiếng há»i.
Há»i nÆ¡i thân cây là m gì có ngÆ°á»i ở trong đó mà đáp lá»i chà ng?
Nà o ngá», lại có ngÆ°á»i hồi đáp.
Sá»± hồi đáp đó chẳng phải bằng lá»i, mà là bằng má»™t cá» Ä‘á»™ng. Bởi phần trÆ¡n nÆ¡i vá» cây, từ từ mở ra, sau khoảng vá» cây là má»™t khuôn cá»a.
Phải có ngÆ°á»i, cá»a má»›i mở chứ. Dù cá»a mở bằng má»™t cÆ¡ quan, cÅ©ng phải có ngÆ°á»i Ä‘iá»u Ä‘á»™ng cÆ¡ quan chứ?
Tiểu Linh NgÆ° giáºt bắn mình, nhảy trái vá» phÃa sau.
Thiếu phụ cÅ©ng sợ hải nhÆ° chà ng, song lại sợ hÆ¡n chà ng, sợ đến nhủn ngÆ°á»i, không xê dịch ra xa nhÆ° chà ng.
Nà ng ngã phệch xuống tại chỗ.
NhÆ°ng cá»a mở ra, rồi thôi, chÆ°a có má»™t biến hóa hay má»™t tiếng Ä‘á»™ng nà o tiếp nối liá»n.
Có cá»a, tức nhiên lòng cây bá»™ng.
Äêm đã xuống, bá»™ng cây tối om om.
Tiểu Linh NgÆ° nhìn trừng nÆ¡i bá»™ng cây, há»i:
- Ai trong đó? NgÆ°á»i hay quá»·? Dù ngÆ°á»i, dù quá»·, cÅ©ng phải ra đây cho ta trông thấy Ä‘i nà o.
Không một tiếng động.
Tiểu Linh Ngư can đảm nắm chắc nơi tay, mạnh dạn bước trở lại bộng cây.
Chà ng nắm cả hai tay, nắm chắc quá đầu ngón tay mất mà u, biến sắc trắng nhợt, đôi mắt giương tròn, nhìn lom lom.
Thiếu phụ quần xanh run run giá»ng gá»i:
- Äừng! Äừng bÆ°á»›c tá»›i gần. Biết đâu trong đó chẳng có sá»± lạ?
Tiểu Linh Ngư hét lớn, hét để lấy oai, dồn ép sự sợ hãi lắng xuống:
- Cái gì thì cái chứ, sợ sao? Chẳng có gì là m cho ta sợ cả, dù bên trong đó có quá»·, cÅ©ng mặc quá»·. Nếu đúng là có quá»·, quá»· đó chẳng lợi hại chút nà o. Nếu lợi hại thì quá»· đã ra đây, chạm mặt vá»›i ngÆ°á»i rồi.
Thiếu phụ còn run:
- Ngươi... ngươi định chui và o đó?
Tiểu Linh NgÆ° thu ngÆ°á»i vá» phÃa háºu, song nói cứng:
- Và o chứ! Nhất định phải và o…
Chà ng đặng hắng má»™t tiếng, cao giá»ng hÆ¡n:
- Tự nhiên là phải và o. Không còn cách nà o hơn. Ta phải tra cứu cho minh bạch.
Bỗng một mùi thơm từ trong bộng bay ra.
Mùi thÆ¡m mÆ°á»ng tượng mùi gà nÆ°á»›ng có tẩm đủ gia vị, loại gia vị đắt tiá»n.
Mùi thơm do mỡ rơi xuống than hồng, quyện theo các thứ gia vị, than bốc cháy, khói bay lên, khói tạt ra ngoà i bộng cây.
Tiểu Linh NgÆ° phồng hai cánh mủi lên, hÃt hÃt.
Cái mùi sao mà dễ yêu quá chừng. Cái mùi đó đáng yêu hơn mùi thơm của là n da mỹ nhân.
Chà ng vừa hÃt vừa nuốt nÆ°á»›c bá»t, dừng nuốt má»™t chút, cao giá»ng thốt:
- Bên trong có ngÆ°á»i. Nhất định là có ngÆ°á»i. Bởi, khi nà o quá»· lại ăn thịt gà nÆ°á»›ng. Quá»· ăn thịt gà là ăn sống, khi nà o nÆ°á»›ng cho chÃn mà ăn đâu? Vã lại quá»· đâu có biết cách nÆ°á»›ng gà ? Nhất định là ngÆ°á»i. Mà ngÆ°á»i chẳng có gì đáng sợ.
Chà ng nói câu đó, dÄ© nhiên hÆ°á»›ng vá» thiếu phụ quần xanh, mà cÅ©ng mÆ°á»ng tượng tá»± nói vá»›i mình, nói để xoa dịu niá»m sợ hãi, nói để tăng cÆ°á»ng can đảm chÆ°a mất hẳn.
Thiếu phụ còn run:
- Nếu ngÆ°Æ¡i muốn và o... nhất định và o... thì phải cẩn tháºn nhé.
Tiểu Linh NgÆ° vẫn cất cao giá»ng, chà ng cần cất cao giá»ng cho có can đảm, giả nhÆ° chà ng thốt khẽ quá, thì can đảm sẽ biến mất:
- Tá»± nhiên là ta phải cẩn tháºn. Vô luáºn là m việc gì, ta cÅ©ng cẩn tháºn nhÆ° thÆ°á»ng. Chứ nếu chẳng váºy thì là m gì ta sống được đến ngà y nay?
Nói cứng thế, chứ chà ng chưa và o ngay.
Chà ng vừa quăng hòn đá, liá»n có tiếng chạm vang lên.
Chà ng thốt:
- Không sâu lắm.
Thiếu phụ bá»›t run rồi, dịu giá»ng tán:
- Khá lắm. Cẩn tháºn nhÆ° váºy là được lắm.
Tiểu Linh Ngư ưỡn ngực, bảo:
- Ngươi ở đây chỠta. Ta và o đó xem sao.
Thiếu phụ run trở lại:
- Không... không được đâu. Ngươi bảo ta ở đây, một mình ta, ta là m sao dám ở ? Nếu ta sợ quá, chết đi thì sao? Ta đi theo ngươi, phải để cho ta đi theo với mới được. Có ngươi bên cạnh, ta chẳng sợ gì cả.
Tiểu Linh Ngư nhìn thoáng qua nà ng, hừ một tiếng:
- Nữ nhân. Dù gì cÅ©ng là nữ nhân. Äược rồi, muốn theo ta cứ theo. NhÆ°ng nhá»› là bám sát bên ta nhé, đừng có chạy loạn mà khốn đấy.
Thiếu phụ mừng rỡ:
- NgÆ°Æ¡i có lấy roi mà quất ta, ta cÅ©ng chẳng rá»i xa ngÆ°Æ¡i.
Tiểu Linh Ngư thò một chân và o bộng, khoát khoát.
Chân chà ng chẳng chạm váºt chi cả, chân quÆ¡ giữa khoảng không.
ooOoo
Bên trong là một cái bộng, bộng không sâu, song rất tối.
Thiếu phụ nép mình sát Tiểu Linh NgÆ°, giá»ng nà ng run hÆ¡n lúc còn ở bên ngoà i:
- Kỳ quái. Sao lại chẳng có ngÆ°á»i?
Tiểu Linh Ngư quả quyết:
- Có chứ sao không? Nhất định là có.
Thiếu phụ quần xanh há»i:
- Nếu có ngÆ°á»i, thì ngÆ°á»i ở đâu ? Chá»— nầy có rá»™ng rãi chi, ngÆ°á»i nấp kÃn thế nà o được?
Bên dÆ°á»›i bá»™ng cây, chu vi Ä‘á»™ năm thÆ°á»›c, địa diện lại trống trải, chẳng có mô, chẳng có hố thì ngÆ°á»i nấp ở nÆ¡i nà o?
Cả hai váºn dụng nhãn lá»±c nhìn quanh, bất quá há» nhìn má»™t giây là bao quát cả địa diện.
NgÆ°á»i đâu?
Tiểu Linh Ngư cau mà y:
- Kỳ chưa! Cái mùi gà nướng đó, từ đâu bốc ra?
Thiếu phụ quần xanh tiếp:
- Rõ rà ng là mùi thơm từ dưới nà y bốc lên trên đó mà .
Bỗng nơi chỗ hỠđứng, đất sụp xuống.
Thiếu phụ rút mình gá»n trong lòng Tiểu Linh NgÆ°, thốt không thà nh tiếng:
- Cái gì? Cái gì lạ váºy? Là m sao bây giá»? Chúng ta phải là m sao?
Tiểu Linh Ngư trợn mắt, gắt:
- Äừng có sợ. Sợ cái gì ? Gặp cái gì cÅ©ng sợ, khổ quá Ä‘i thôi. Äất có tụt xuống thì chúng ta cứ để nó tụt, xem cho biết có gì ở dÆ°á»›i đó.
Không để cho đất cứ tụt xuống thì há» phải là m gì ? Äúng là má»™t câu nói thừa, nhÆ°ng lại là m cho thiếu phụ hÆ¡i yên tâm.
Äất cứ tụt, há» cứ xuống, xuống mãi.
Chung quanh há», bóng tối quá dầy, há» chẳng nháºn định được cái gì cả.
Bất quá, hỠcó cái cảm giác là đang tụt giữa lòng một chiếc ống nhỠmà dà i.
Hay đúng hơn, hỠở trong một chiếc ống, ống đó có thể di động hoặc lên, hoặc xuống.
Thiếu phụ nắm chặt tay Tiểu Linh NgÆ°, bà n tay của nà ng lạnh quá, bà n tay giết ngÆ°á»i không run, bây giá» vừa lạnh vừa run, đủ biết niá»m sợ hãi của nà ng lên cao tá»™t Ä‘á»™.
Bây giá» thì nà ng trở lại má»™t nữ nhân thông thÆ°á»ng, má»™t nữ nhân nhát gan, sợ chết.
Không ai tưởng nổi là thứ la sát, giết ngÆ°á»i không nháy mắt, lại cÅ©ng có lúc teo gan, vỡ máºt.
Tiểu Linh NgÆ° cứ dùng má»™t tiêu chuẩn mà giải thÃch sá»± sợ hãi của nà ng.
Tiêu chuẩn đó, là nữ nhân. Nà ng chỉ là một nữ nhân, không hơn không kém. Dù nà ng là một anh thư, một nữ quái, chung quy cũng chỉ là một nữ nhân.
Cái ống tròn tròn đó tụt xuống một lúc, rồi dừng lại.
á»ng dừng rồi, bóng tối cÅ©ng tan, má»™t vầng sáng loè lên trÆ°á»›c mắt Tiểu Linh NgÆ°.
Thiếu phụ lúc đó quá sợ, nhắm hÃp đôi mắt, còn trông thấy gì nữa ?
TrÆ°á»›c mắt chà ng, má»™t khung cá»a hiện ra, má»™t thứ ánh sáng xanh xanh lan trà n, từ bên ngoà i, lá»t và o đây, há» nghe mùi gà nÆ°á»›ng nhÆ° trÆ°á»›c, mùi đó bốc mạnh, ná»±c nồng.
Tiểu Linh NgÆ° cong mình cho nhá» lại, vá»t nhanh qua cá»a.
Bên ngoà i ống tròn tròn, là một địa đạo, hai bên địa đạo là vách đá, có khắc đủ
hình.
Nơi vách đá, có một chiếc đèn lồng, đèn đặt sâu trong vách.
Tiểu Linh Ngư lẩm nhẩm:
- Kẻ nà o đó, cÅ©ng là tay khá. Có khá má»›i thu dá»n nÆ¡i đây rất tÆ°Æ¡m tất. Hẳn chủ nhân không phải là yêu quái rồi, song con ngÆ°á»i đó không khác yêu quái bao nhiêu.
Chà ng quay đầu lại, định gá»i thiếu phụ theo và o.
Bá»—ng, má»™t tiếng rú thảm vang lên, thì ra khung cá»a của chiếc ống Ä‘á»™t nhiên đóng lại. Chiếc ống liá»n sau đó lại từ từ tụt xuống, mang luôn thiếu phụ quần xanh cùng theo xuống sâu.
Tiếng rú do thiếu phụ phát xuất từ trong lòng chiếc ống.
Nà ng rú, rồi kêu lên thất thanh:
- Lá»a... Cứu mạng... Lá»a...
Tiểu Linh NgÆ° kinh hãi, Ä‘Æ°a tay nÃu lại, song là m sao chà ng nÃu cho nó ngừng được?
Chiếc ống không phải nhá», lại dà i hầu nhÆ° vô cùng táºn, má»™t chiếc ống được đặt trong lòng đá, hẳn phải bằng má»™t chất loại chịu Ä‘á»±ng được qua nhiá»u năm, và hiển nhiên nó phải bằng kim khÃ.
Má»™t chiếc ống bằng kim khà cỡ đó, chà ng là m sao nÃu cho nó dừng lại được?
Mà nó có dừng lại Ä‘i nữa thì cái khung cá»a kia cÅ©ng bÃt lại rồi, khung cá»a chỉ mở ra nÆ¡i lòng địa đạo, bên trên hay bên dÆ°á»›i, bên tả hay bên há»u, Ä‘á»u là vách núi, cá»a mở là m sao được?
Cá»a không mở được thì thiếu phụ vẫn bị nhốt nhÆ° thÆ°á»ng, nhÆ° váºy chà ng có nÃu cái ống dừng lại cÅ©ng chẳng giúp gì cho thiếu phụ. Bá»—ng cái ống đó, Ä‘á»™t nhiên dừng lại.
Kỳ chÆ°a. Tiểu Linh NgÆ° nÃu, nó không ngừng, chà ng buông tay ra, nó ngừng.
Chừng như nó xuống không sâu lắm, bởi thiếu phụ kêu la còn văng vẳng đến tai chà ng.
Nà ng kêu la thất thanh:
- Lá»a. Lá»a đốt ta chết gấp bây giỠđây. Van cầu ngÆ°Æ¡i! Cứu ta! Cứu ta vá»›i... Lá»a...
Tiểu Linh Ngư quýnh quáng, chợt thấy đầu trên của ống đồng.
Chà ng vung tay Ä‘áºp ầm ầm, chà ng dùng chân dáºm, nhÆ°ng chà ng đâu có thần lá»±c phá vỡ má»™t đầu ống đồng rất dầy và rất rắn?
Thiếu phụ bên dÆ°á»›i vẫn kêu, vẫn gà o, có Ä‘iá»u âm thinh của nà ng cà ng phút cà ng nhá» dần, cà ng yếu dần.
Chà ng nghe câu nói cuối của nà ng, văng vẳng chứ không rõ lắm:
- Ta chịu hết nổi rồi... Là m sao cho ta chết gấp đi... Sớm một giây, đỡ khổ một phần... Ta van ngươi...
Tiếng kêu la ngưng bặt sau câu nói đó.
Tịch mịch. Bên dÆ°á»›i cÅ©ng nhÆ° bên trên. NgÆ°á»i bên trên còn sống đây, ngÆ°á»i bên dÆ°á»›i có lẽ chết cháy.
Chết hay sống, vẫn tịch mịnh như nhau.
Dù nà ng ác độc, dù nà ng chẳng liên quan mảy may với chà ng, cái chết của nà ng cũng là m cho chà ng bùi ngùi phần nà o.
Chà ng hối háºn vì chẳng cứu nổi nà ng. Bởi, nà ng đã nói là giao trá»n linh hồn và thể xác cho chà ng, thế mà chà ng không Ä‘em lại an toà n cho nà ng được.
NhÆ° váºy là nà ng chá»n lầm ngÆ°á»i. NhÆ° váºy là chà ng chÆ°a đáng mặt anh hùng.
Chà ng nghe mắt ươn ướt.
Bỗng chà ng kêu to:
- NgÆ°Æ¡i nghe đây! Vô luáºn ngÆ°Æ¡i là ai, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng nghe đây, từ từ mà nghe. NgÆ°Æ¡i không dá»a nổi ta đâu. NgÆ°Æ¡i không giết được ta đâu! Ta nhất định giết ngÆ°Æ¡i! Ta giết ngÆ°Æ¡i thì có.
Không một tiếng đáp.
NÆ¡i đây có ngÆ°á»i chăng? Không ngÆ°á»i, tá»± nhiên chẳng có má»™t tiếng đáp. Không ngÆ°á»i, không có tiếng đáp là chẳng ai quan tâm đến chà ng.
Tiểu Linh Ngư nghiến răng, từ từ bước tới.
ooOoo
Äịa đạo không dà i, táºn đầu địa đạo có má»™t phiến cá»a, trên cá»a có khắc chạm hình ngÆ°á»i, hình váºt, hoa và cá».
Kiến tạo địa đạo nà y, chủ nhân hao phà bao nhiêu nhân tà i nhân lực?
Kiến tạo ngay trong lòng núi sâu, chấp nháºn má»™t sá»± hoang phà nhÆ° thế, chủ nhân có dụng ý gì?
Chủ nhân là ngÆ°á»i có đủ lý trà hay là má»™t quái váºt?
Cá»a không có then gà i, không có khóa, Tiểu Linh NgÆ° Ä‘Æ°a tay đẩy nhẹ, cá»a mở
liá»n.
Mở cá»a để và o trong? Và o trong để là m gì?
Tiểu Linh Ngư không hiểu tại sao chà ng lại bạo gan đến thế. Hầu như chà ng có cảm tưởng là có lối trước mặt thì cứ đi, chẳng có cái gì là m cho chà ng chết được.
Chà ng nghÄ©, giả nhÆ° chà ng đến cái số chết thì chà ng đã chết vì lá»a vá»›i thiếu phụ quần xanh rồi, chà ng chỉ dần dà lại má»™t phút là cái ống đồng mang chà ng cùng thiếu phụ xuống sâu hÆ¡n, để cho lá»a đốt.
Chà ng lại có cảm tưởng là chủ nhân địa phương nà y không có ý giết chà ng.
Nếu cái cảm tưởng đó thà nh sá»± tháºt, chà ng cÅ©ng chẳng hiểu tại sao chủ nhân không có ý giết chà ng.
Bây giá», chà ng chẳng cần váºn dụng trà óc nhÆ° lúc chÆ°a đến đây. Chà ng dùng mắt mà quan sát.
PhÃa trong cá»a là má»™t gian sảnh Ä‘Æ°á»ng. Äịa đạo có chạm trổ tinh kỳ, phô rõ cái vẻ hoa lệ, thì sảnh Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng hoa lệ, cho đúng vá»›i luáºt cân xứng.
DÆ°á»›i chân núi sâu, mà có má»™t gian sảnh Ä‘Æ°á»ng hoa lệ nhÆ° thế nà y tháºt là má»™t Ä‘iá»u không ai tưởng tượng nổi.
Sảnh Ä‘Æ°á»ng nà y, chẳng khác những khách sảnh trên thế gian, bất quá, không có má»™t khung cá»a sổ nà o.
Là m sao đặt cá»a sổ được, bởi nó nằm giá»a lòng núi, ngoà i khoảng không gian nó chiếm, chung quanh là đá khối, đặt cá»a sổ là m gì?
Sảnh Ä‘Æ°á»ng hoa lệ, cách bà y trÃ, váºt trang trÃ, cÅ©ng hoa lệ vô cùng.
NhÆ°ng trong sảnh Ä‘Æ°á»ng, vẫn chẳng có ngÆ°á»i.
Tiểu Linh Ngư lẩm nhẩm:
- Chủ nhân địa phÆ°Æ¡ng nà y hẳn là má»™t quái váºt. NhÆ°ng lại là má»™t quái váºt biết hưởng thụ. Y tìm má»i cách, hiến tạo má»™t cÆ¡ sở nhÆ° thế nà y, tuy có là m cho ngÆ°á»i ta sợ hãi, song y cÅ©ng khổ trà không Ãt.
Bá»—ng có tiếng cÆ°á»i đâu đây vang lên tiếp theo là má»™t câu nói:
- Không ngỠcác hạ là tri kỹ của chủ nhân nơi đây.
Âm thinh đó, đúng là của má»™t nam nhân nÆ¡i đây, nhÆ°ng buông ra chầm cháºm hòa dịu, cái cung cách lại là má»™t nữ nhân.
Tiểu Linh NgÆ° quay nhanh mình, nhìn vá» hÆ°á»›ng phát ra tiếng cÆ°á»i, câu nói.
Chà ng chẳng thấy má»™t bóng ngÆ°á»i.
Chà ng hét lớn:
- Ai? Ngươi là ai? Ở đâu?
Giá»ng nói đó đáp:
- Ta ở đây! Ngươi không thấy ta đâu, còn ta thì thấy ngươi rất rõ.
Tiểu Linh NgÆ° không thấy ngÆ°á»i, song lại thấy má»™t vòng cá»a.
Không cháºm trể, chà ng bÆ°á»›c mau vá» vá»ng cá»a đó, đẩy mạnh, phiến cá»a mở ra, bên trong cá»a, cÅ©ng là má»™t gian sảnh Ä‘Æ°á»ng.
Giá»a sảnh Ä‘Æ°á»ng có má»™t chiếc bà n, trên bà n có má»™t dÄ©a mà u xanh, mùi thÆ¡m hấp dẫn Tiểu Linh NgÆ° bốc từ chiếc dÄ©a đó.
Trong dĩa, quả nhiên có một con gà nướng, mà u và ng óng ánh.
Tiểu Linh Ngư giương tròn mắt nhìn.
Giá»ng nói vừa rồi tiếp tục:
- Giang Linh NgÆ°. Con gà đó má»m thịt lắm, ta chuẩn bị cho ngÆ°Æ¡i đấy.
Tiểu Linh NgÆ° giáºt mình, cao giá»ng há»i:
- Ngươi... sao ngươi biết được hỠtên ta?
NgÆ°á»i nà o đó, mỉm cÆ°á»i:
- Chủ nhân nÆ¡i đây biết tất cả các việc trên Ä‘á»i. Nếu biết há» tên ngÆ°Æ¡i thì cÅ©ng là má»™t sá»± tá»± nhiên, chẳng có gì lạ cả.
Tiểu Linh Ngư lại hét:
- Nngươi là ai? Các ngươi là những ai?
NgÆ°á»i đó há»i lại:
- Là m sao ngÆ°Æ¡i biết bá»n ta là ngÆ°á»i?
Tiểu Linh NgÆ° lại giáºt mình, lùi nhanh hai bÆ°á»›c:
- Thực sự, các ngươi muốn là m gì ta?
NgÆ°á»i đó từ từ đáp:
- Là m chi ngươi? Cái gan của ngươi to lắm đó, ngang nhiên dám và o nơi nà y. Song, nếu ngươi can đảm hơn, thì cứ ăn con gà nướng đó. Ngươi có dám ăn không?
Tiểu Linh Ngư trừng mắt nhìn con gà .
Ngon tháºt. Ngon không tưởng nổi. Gà máºp, tá»± nhiên là béo, gà thÆ¡m, tá»± nhiên gia vị rất vừa, gà căng, hẳn nhiên là nÆ°á»›ng rất khéo.
Con gà hấp dẫn quá chừng. Cà ng hấp dẫn hơn là Tiểu Linh Ngư đang đói.
Ăn nó rồi ra sao ? Chết ? Hôn mê ? Hay phát điên ?
Nếu chà ng không ăn rồi sao ?
Bá»—ng, chà ng báºt cÆ°á»i ha hả:
- Ngươi cho rằng ta không dám ăn?
Chà ng bÆ°á»›c tá»›i chụp con gà cắn, nhai ngấu nghiến, thoáng cái hết sạch, má»™t và i đốt xÆ°Æ¡ng vụn, nhai không nổi, chà ng quăng ngay trên ná»n.
NgÆ°á»i đó tán:
- Khá lắm. Äáng ngợi lắm. Cái gan của ngÆ°Æ¡i to đấy.
Tiểu Linh NgÆ° lau tay và o quần, Ä‘oạn cÆ°á»i vang:
- Ta sợ gì mà gan vá»›i chẳng gan ? Dù các ngÆ°Æ¡i không là ngÆ°á»i, dù con gà đó có tẩm Ä‘á»™c, cÅ©ng chẳng quan hệ gì đến ta. Các ngÆ°Æ¡i là quá»·, ta ăn gà rồi, trúng Ä‘á»™c mà chết, ta sẽ thà nh quá»·, nhÆ° váºy cà ng thÃch thú chứ có sao đâu? Còn nhÆ° các ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i, thì muốn giết ta, các ngÆ°Æ¡i có nhiá»u phÆ°Æ¡ng cách, hà tất phải bà y cái trò tẩm Ä‘á»™c gà , nÆ°á»›ng gà , vừa mất nhiá»u thì giá», vừa hoang phà má»™t món ăn, không kể là các ngÆ°Æ¡i nhá»c trà nghÄ© ra phÆ°Æ¡ng cách.
Nói thì cứng, nghe cÅ©ng có lý, song chà ng chẳng khá»i sợ hãi.
Chà ng nghĩ, đối phương phải là tay lợi hại lắm, bởi chà ng chưa biết y là ai nên chẳng là m sao đoán được dụng ý của y.
Chà ng tá»± há»i, tại sao ngÆ°á»i đó lại biết há» tên chà ng.
Sự sợ nà y, chẳng giống với sự sợ lúc chà ng theo thiếp phụ xuống sâu.
Chà ng cÅ©ng chẳng biết tại sao nó không giống, bất quá chà ng chỉ cảm thấy nó khác váºy thôi.
NgÆ°á»i đó há»i:
- Ngươi cho rằng con gà đó tẩm độc?
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i lá»›n:
- Thế ra nó không có độc.
NgÆ°á»i đó há»i tiếp:
- Tại sao ngươi biết nó không có độc?
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i lá»›n hÆ¡n:
- Thế là nó có độc.
NgÆ°á»i đó tiếp:
- NgÆ°Æ¡i hẳn cÅ©ng biết là trên thế gian, có những ngÆ°á»i thÃch là m phiá»n nhiá»…u cho kẻ khác chứ?
Tiểu Linh Ngư hơi chùn dạ:
- Biết chứ! Thiếu chi ngÆ°á»i thÃch gây phiá»n lụy cho kẻ khác? Ta lầm...
Câu nói chÆ°a buông dứt, chà ng ngã xuống liá»n.
ooOoo
Nhưng Tiểu Linh Ngư không chết.
NgÆ°á»i nhÆ° chà ng, chết là m sao được?
Khi tỉnh lại, chà ng cảm thấy toà n thân má»m nhủn, không còn má»™t Ä‘iểm khà lá»±c
nà o.
Quanh chà ng bóng tối phủ dầy, lại chẳng có má»™t tiếng Ä‘á»™ng nhá».
Chà ng không còn suy tưởng gì nữa, gặp cảnh nà y, có suy tưởng cÅ©ng chẳng hiểu được gì, cà ng suy tưởng thì cà ng là m cho Ä‘au đầu nhức óc thôi, chẳng Ãch lợi gì cả.
Cuối cùng rồi cÅ©ng có tiếng Ä‘á»™ng. ChÃnh ngÆ°á»i đó cất tiếng gá»i chà ng, âm thinh vẫn dịu, vẫn cháºm:
- Giang Linh Ngư. Ngươi tỉnh lại rồi phải không?
Tiểu Linh Ngư buông cộc lốc:
- Ừ!
NgÆ°á»i đó há»i tiếp:
- Bây giá» ngÆ°Æ¡i có biết là còn sống hay đã chết rồi chăng? NgÆ°Æ¡i còn là ngÆ°á»i hay đã thà nh quá»· rồi chăng?
Tiểu Linh NgÆ° vẫn gá»n:
- Chẳng biết được.
NgÆ°á»i đó tiếp:
- Ngươi có biết là hiện tại ngươi đang ở đâu chăng?
Tiểu Linh NgÆ° vẫn gá»n nhÆ° thÆ°á»ng:
- Chẳng biết được.
NgÆ°á»i đó lại tiếp:
- NgÆ°Æ¡i có biết là bá»n ta sẽ là m chi ngÆ°Æ¡i chăng?
Tiểu Linh Ngư cũng đáp như trước:
- Chẳng biết được.
NgÆ°á»i đó cứ tiếp:
- Thế ngươi biết cái gì?
Tiểu Linh Ngư lạnh lùng:
- Ta chẳng biết gì cả.
NgÆ°á»i đó báºt cÆ°á»i sằng sặc:
- Thế ra ngÆ°Æ¡i chẳng biết gì cả. Váºy là hay, vô cùng hay. Má»™t ngÆ°á»i thừa nháºn là mình chẳng biết gì cả nhÆ° váºy má»›i thông minh.
Tiểu Linh Ngư không đáp, bởi chà ng biết nói cái gì bây gi�
NgÆ°á»i đó lại cất tiếng:
- Bây giá» ngÆ°Æ¡i nên mở sẳn đôi mắt cho tháºt to rồi chá» xem.
Bá»—ng đèn bốn phÃa cháy lên, tá»a ánh sáng rá»±c rỡ.
Tiểu Linh NgÆ° nháºn ra Ä‘ang nằm tại chá»— chà ng ngã xuống, chung quanh chà ng có bảy tám chiếc ghế, trên má»—i ghế có má»™t ngÆ°á»i ngồi.
Bảy tám ngÆ°á»i đó váºn áo dà i, rá»™ng khổ, bằng loại lụa rất má»m, không ai ngoà i hai mÆ°Æ¡i tuổi, ngÆ°á»i nà o cÅ©ng có vẻ thanh tú.
Há» Ä‘á»u là nam nhân, nhÆ°ng lại dịu dà ng nhÆ° nữ nhân, há» ngồi đó vá»›i cái dáng lÆ°á»i lÆ°á»i, há» nhìn chà ng, Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i, cái nhìn cÅ©ng lÆ°á»i mà nụ cÆ°á»i cÅ©ng lÆ°á»i luôn.
Tiểu Linh NgÆ° há»i:
- Các ngươi là chủ nhân?
Những ngÆ°á»i đó đồng má»™t loạt lắc đầu.
Tiểu Linh NgÆ° lại há»i:
- Các ngươi không phải là chủ nhân?
Những ngÆ°á»i đó đồng loạt gáºt đầu.
Há» mÆ°á»ng tượng có khà mà không lá»±c, có thịt mà không xÆ°Æ¡ng, há» còn sống nhÆ°ng chẳng khác nà o đã chết rồi.
Tiểu Linh Ngư hét lên:
- Thế chủ nhân các ngÆ°Æ¡i là ai? Sao hắn không ra mặt đối thoại vá»›i ta. Nếu hắn cÅ©ng nhÆ° các ngÆ°Æ¡i, sống không ra sống, chết không ra chết, nam chẳng phải nam, nữ chẳng phải nữ thì tháºt là chán quá.
Những ngÆ°á»i đó không giáºn, trái lại há» cÆ°á»i hì hì.
Rồi má»™t ngÆ°á»i thốt:
- NgÆ°Æ¡i đừng cÆ°á»i bá»n ta, ba tháng nữa, ngÆ°Æ¡i sẽ giống nhÆ° bá»n ta hôm nay.
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i lạnh:
- Tháºt váºy à ?
NgÆ°á»i ấy mỉm cÆ°á»i:
- Ngươi không tin? Dù ngươi có là mình đồng xương sắt, cũng chẳng chịu đựng nổi với nà ng.
Tiểu Linh Ngư trố mắt:
- Nà ng? Nà ng là ai?
NgÆ°á»i ấy đáp:
- Nà ng là nữ vÆ°Æ¡ng của bá»n ta.
Tiểu Linh Ngư mở mắt to hơn:
- Nữ vương? Ai là nữ vương?
Má»™t trà ng cÆ°á»i trong trẻo vang lên, tiếp theo là má»™t giá»ng nói cÅ©ng trong trẻo, đáp lá»i chà ng:
- Ta là nữ vương của địa phương nà y đây.
Âm thinh nghe quen thuộc quá chừng.
Tiểu Linh Ngư quay đầu lại, thấy nà ng ngay.
Nà ng, là thiếu phụ quần xanh, bạn đồng hà nh của chà ng từ thượng tầng đến cái hạ giá»›i nà y, nà ng vừa bị lá»a đốt chết.
Tiểu Linh NgÆ° sá»ng sá», đôi mắt mở trừng trừng.
hết: Hồi 28, xem tiếp: Hồi 29
Last edited by danangcity; 17-07-2008 at 07:03 PM.
|
16-07-2008, 07:12 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 29
Äảo Äiên Tất Cả
Thiếu phụ quần xanh báºt cÆ°á»i khanh khách:
- Nà y, ngÆ°á»i đệ nhất thông minh trong thiên hạ, có đúng là trên Ä‘á»i không má»™t ai lừa nổi ngÆ°Æ¡i chăng ?
Tiểu Linh Ngư nhìn nà ng.
Nhìn kinh dị ? Nhìn thần phục ? Nhìn căm há»n ?
Chà ng nhìn nà ng một lúc lâu, từ từ thốt:
- Thảo nà o mà hai xác chết kia lại chẳng biến mất. Thảo nà o mà ngÆ°Æ¡i chẳng tìm ra lối và o Ä‘á»™ng quá»· nà y. Cái lối ở ngay thân cây và chÃnh ta đã quan sát thân cây hÆ¡n mÆ°Æ¡i lượt. Thì ra, ngÆ°Æ¡i là chủ nhân của cái thế giá»›i quá»· nà y. Ta nhìn nháºn ngÆ°Æ¡i thà nh công. Ta nhìn nháºn trên Ä‘á»i, chỉ có má»—i má»™t ngÆ°Æ¡i lừa nổi ta.
Thiếu phụ quần xanh mỉm cÆ°á»i:
- Phục chưa ?
Tiểu Linh NgÆ° gáºt đầu:
- Phục. Ta đã nói, ngÆ°Æ¡i lừa chết ngÆ°á»i, song chẳng tá»™i vạ gì phải Ä‘á»n mạng. Ta đã nói, ngÆ°Æ¡i là má»™t nữ quái. Nữ quái thì lừa được ta là cái chắc. Có Ä‘iá»u ta không tưởng là nữ quái từ dÆ°á»›i đất chui lên.
Thiếu phụ quần xanh ưỡn ẹo thân hình, xoay má»™t vòng rồi há»i:
- Ngươi xem cung điện của ta như thế nà o ?
Tiểu Linh NgÆ° gáºt gáºt đầu:
- Khá ! Khá lắm !
Thiếu phụ quần xanh đảo ánh thu ba:
- Ngươi xem, các cung phi của ta như thế nà o ?
Tiểu Linh NgÆ° trừng mắt, trong ánh mắt, niá»m kinh hãi hiện rõ:
- Cung phi ? Ngươi nói… hỠlà cung phi của ngươi ?
Thiếu phụ quần xanh cÆ°á»i hì hì:
- Nam, có năm thê bảy thiếp, nữ sao lại chẳng thể có chồng nhá», chồng to ?
Tiểu Linh NgÆ° nhếch nụ cÆ°á»i khổ:
- Có thể … Có thể…
Bỗng chà ng kêu lên:
- Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i… định… dùng ta nhÆ° há» ? NgÆ°Æ¡i muốn ta thà nh má»™t cung phi nhÆ° những ngÆ°á»i đó ?
Thiếu phụ quần xanh lắc đầu:
- Không đúng.
Tiểu Linh Ngư thở phà o.
Nhưng thiếu phụ tiếp luôn:
- NgÆ°Æ¡i phải là hoà ng háºu của ta.
Tiểu Linh NgÆ° sững sá».
Chẳng rõ nghÄ© sao, Ä‘á»™t nhiên chà ng báºt cÆ°á»i vang, cÆ°á»i không cần thở, bình sinh chà ng chÆ°a lần nà o cÆ°á»i quá Ä‘á»™ nhÆ° váºy.
Thiếu phụ Ä‘iá»m nhiên há»i:
- NgÆ°Æ¡i thÃch là m hoà ng háºu ?
Tiểu Linh NgÆ° vẫn còn cÆ°á»i:
- ThÃch chứ. ThÃch không tưởng nổi. NgÆ°Æ¡i có biết tại sao không ? Ta có thể tưởng tượng bất cứ sá»± việc gì, song chẳng khi nà o ta tưởng tượng má»™t ngà y nà o đó, ta sẽ trở thà nh hoà ng háºu. Bây giá», cái Ä‘iá»u ta không tưởng nổi, lại đến vá»›i ta.
Thiếu phụ quần xanh cau mà y:
- Nói thế là ngươi không bằng lòng ?
Tiểu Linh Ngư trợn mắt:
- Sao ta lại không bằng lòng ? Trên thế gian nà y, từ ngà n xÆ°a, chà ngà n sau, trÆ°á»›c có nam nhân nà o là m hoà ng háºu ? Từ ngà n trÆ°á»›c, đến ngà n sau, chỉ có má»—i má»™t mình ta, duy nhất má»™t mình ta. Không thÃch sao được chứ ?
Bá»—ng chà ng nhảy phóc trên bà n, ngồi chá»…m chệ, cao giá»ng quát:
- Cái lÅ© tiện nữ kia, sao chẳng đến bái kiến tân hoà ng háºu ? Các ngÆ°Æ¡i muốn ta ra lịnh móc mắt hết phải không ?
Các thiếu niên kia, cùng đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng rồi cũng đứng lên, cùng bước tới.
Tiểu Linh Ngư khoác tay:
- Nói thế chứ ta chẳng cần là m đại lễ, mỗi nà ng cúi đầu ba lượt là đủ rồi.
Các nà ng nam nhân đó lại đưa mắt sang thiếu phụ.
Thiếu phụ luôn luôn cÆ°á»i tÆ°Æ¡i, luôn luôn gáºt đầu. Các nà ng Ä‘á»±c đó tá»± nhiên là không dám trái lịnh.
Tất cả Ä‘á»u hÆ°á»›ng vá» Tiểu Linh NgÆ°, cùng gáºt chiếc đầu ba lượt.
Tiểu Linh Ngư bảo:
- Chà o xong, lui ra ngoà i, để yên cho ta cùng hoà ng thượng uống rượu. Nên nhá»› là cung phi không được tranh già nh tình yêu vá»›i hoà ng háºu đấy nhé. Hoà ng háºu mà nổi ghen lên, là các ngÆ°Æ¡i có bao nhiêu đầu cÅ©ng rÆ¡i má»™t lúc đấy nhé.
Các thiếu niên đó có cảm tưởng là hôm nay gặp quỷ.
Không hẹn mà đồng, tất cả cùng bước ra ngoà i.
Tiểu Linh NgÆ° vá»— tay cÆ°á»i lá»›n:
- Hay ! Hay vô cùng ! Là m hoà ng háºu cÅ©ng sÆ°á»›ng quá chứ.
Thiếu phụ cÆ°á»i đến gáºp mình lại, cÆ°á»i má»™t lúc rồi thốt:
- Tiểu quá»· thế mà có nhiá»u ý tứ khá. Ta ở đây hÆ¡n mÆ°á»i năm rồi, chÆ°a có lúc nà o ta thấy lòng vui nhá»™n nhÆ° hôm nay.
Tiểu Linh NgÆ° cÅ©ng cÆ°á»i:
- Từ nay, nữ vương sẽ có dịp vui nhộn hà ng ngà y, vui đến có thể chết được.
Chà ng dừng lại một chút rồi tiếp:
- NgÆ°Æ¡i có tà i là m mê ngÆ°á»i đến chết được mà không Ä‘á»n mạng, thì ta cÅ©ng có cách là m mê chết ngÆ°Æ¡i.
Thiếu phụ vụt ngÆ°ng cÆ°á»i, giÆ°Æ¡ng to đôi mắt, há»i:
- Là m sao ngươi biết tên ta ?
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i hì hì:
- Chẳng những ta biết ngÆ°Æ¡i là Tiêu Mê Mê, ngoại hiệu Mê Tá» Nhân Bất Bồi Mạng, mà ta còn hiểu ngÆ°Æ¡i là má»™t trong số Tháºp Äại Ãc Nhân, tuy ngÆ°Æ¡i có vẻ còn non, còn duyên dáng lắm, song Ãt nhất ngÆ°Æ¡i cÅ©ng có đến bốn năm mÆ°Æ¡i tuổi rồi. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i yên trÃ, ta không chê ngÆ°Æ¡i già đâu, ta biết, gừng cà ng già cà ng cay, gái cà ng già cà ng trữ tình, cà ng nặng ân ái. Ta thÃch cái hạng gái già hÆ¡n là cái thứ non hÆ¡ há»›.
Chà ng bắn ra má»™t trà ng liên châu pháo, thiếu phụ quần xanh sững sá».
Tiểu Linh Ngư giục:
- Sao đứng mãi đó ? Má»™t phút quý hÆ¡n ngà n và ng, ai nỡ bá» qua ? Lại đây, lại cùng hoà ng háºu, chúng ta yêu nhau Ä‘i. Yêu nồng, yêu nhiệt, yêu gấp, yêu cuồng, thá»i gian không dừng lại chá» ta đâu. Lại đây nà o.
Thiếu phụ quần xanh nhìn sững chà ng má»™t lúc ná»a, Ä‘oạn thốt:
- NgÆ°Æ¡i chỉ nói sai má»™t Ä‘iá»u.
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Ạ?
Thiếu phụ tiếp:
- Năm nay, ta chỉ mới có ba mươi bảy tuổi.
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i hì hì:
- Ba mÆ°Æ¡i bảy, hay chỉ là mÆ°á»i bảy, cÅ©ng chẳng quan hệ gì. Ta biết từ lúc trong bụng mẹ chui ra mà góp mặt vá»›i Ä‘á»i, ta đừng khi nà o nói chuyện tuổi tác vá»›i nữ nhân.
Thiếu phụ hừ một tiếng:
- Bất cứ vá» chuyện gì, ngÆ°Æ¡i có nói sai cÅ©ng chẳng sao, nhÆ°ng cái tuổi của nữ nhân mà ngÆ°Æ¡i nói sai, lại sai nhiá»u, là má»™t Ä‘iá»u khó tha thứ.
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Thế là ngÆ°Æ¡i công nháºn ta không nói sai vá» những chuyện khác ?
Thiếu phụ lắc đầu:
- Không sai. ChÃnh ta là Tiêu Mê Mê.
Nà ng từ từ bÆ°á»›c tá»›i cạnh Tiểu Linh NgÆ°, từ từ đặt tay lên vai chà ng, từ từ nhếch nụ cÆ°á»i duyên:
- Nhưng… là m sao ngươi biết được ?
---ooOoo---
Bà n tay đẹp, lại xoa dịu, giá»ng nói dịu, nụ cÆ°á»i duyên, tất cả hợp thà nh má»™t sức hút, hút trá»n tâm hồn ngÆ°á»i bị chạm.
NhÆ°ng cái ôn nhu của nà ng, có ẩn chứa má»™t sát cÆ¡, sát cÆ¡ nÆ¡i nụ cÆ°á»i, sát cÆ¡ nÆ¡i ánh mắt, cái sát cÆ¡ đó quá rõ, song ngÆ°á»i ta bị vẻ hấp dẫn của nà ng là m mất cả thần trÃ, nên chẳng còn nháºn định gì được.
Tiểu Linh NgÆ° không bị vẻ quyến rÅ© đó thu hút, chà ng vẫn thấy rõ nhÆ° thÆ°á»ng.
Thấy rõ, mà chà ng cứ giả vá» nhÆ° chẳng biết chi hết, chà ng cÆ°á»i hì hì, há»i:
- Ta biết ngươi là ai, còn ngươi có biết ta là ai chăng ?
Tiêu Mê Mê đảo ánh thu ba:
- Ngươi là ai ?
Tiểu Linh NgÆ° buông gá»n:
- Nếu Tháºp Äại Ãc Nhân có má»™t bằng hữu, thì bằng hữu đó là ta.
Tiêu Mê Mê tròn mắt:
- NgÆ°Æ¡i ? NgÆ°Æ¡i dám xÆ°ng là bằng hữu của Tháºp Äại Ãc Nhân ?
Tiểu Linh NgÆ° Ä‘iá»m nhiên:
- Chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i cho ta là má»™t ngÆ°á»i tốt ?
Tiêu Mê Mê bỉu môi:
- NgÆ°Æ¡i mà là ngÆ°á»i tốt thế nà o được ? Song ngÆ°Æ¡i còn nhá» quá, nhá» nhÆ° váºy thì là m sao trở thà nh má»™t ác nhân ? Không, ngÆ°Æ¡i chÆ°a đúng tuổi là m ác nhân. Cái tÆ° cách ác nhân dù sao cÅ©ng còn do Ä‘iá»u kiện tuổi tác mà thà nh. Bất quá, ngÆ°Æ¡i là má»™t tiểu quá»·, do má»™t lão quá»· nà o đó sai phái Ä‘i hà nh Ä‘á»™ng. Äúng váºy không nà o ? Nếu không đúng thì là m sao ngÆ°Æ¡i biết được ta ?
Tiểu Linh Ngư thốt:
- Ngươi nhắc đến lão yêu quái. Thực ra thì ta cũng có biết mấy lão yêu quái.
Tiêu Mê Mê gằn giá»ng:
- Mấy lão ? Ngươi kể ta nghe.
Tiểu Linh NgÆ° chá»›p chá»›p mắt, Ä‘á»™t nhiên báºt cÆ°á»i ha hả:
- Tăng nhân, từ bao giá», không há» gần yêu quái, gần yêu quái là phải giết chết. NgÆ°Æ¡i có giết, cÅ©ng phải cẩn tháºn, nếu không thì thịt chẳng tÆ°Æ¡i ngon. NÆ¡i Cá»u U, quá»· đói cà ng ngà y cà ng nhiá»u, thịt dù không ngon, quá»· đói cÅ©ng không chê. NgÆ°Æ¡i, đúng là con quá»· khuyết đức.
Chà ng nói vÆ¡ vẩn, quà ng xiên, chẳng câu nà o dÃnh dáng vá»›i câu nà o, chẳng câu nà o có ý nghÄ©a rõ rệt, nhÆ°ng những câu nói của chà ng bao quát cả bá»n Cáp Cáp Nhi, Huyết Thủ Äổ Sát, Bất Ngáºt Nhân Äầu Lý Äại Chủy, Bán Nhân Bán Quá»· Âm Cá»u U, Bất Nam Bất Nữ Äồ Kiá»u Kiá»u. Chẳng những chà ng bao hà m cả năm ngÆ°á»i trong mấy câu nói, mà khi câu nói ám chỉ vá» ngÆ°á»i nà o, chà ng lại dùng âm thinh của ngÆ°á»i đó, y hệch.
ChÃnh đó là đặc Ä‘iểm của chà ng.
Tiêu Mê Mê mở to mắt, nhÆ°ng lại cÆ°á»i tÃt:
- Tiểu quá»·. NgÆ°Æ¡i quen vá»›i bá»n há» Ã ?
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Ngươi cứ suy ra mà hiểu.
Tiêu Mê Mê tiếp:
- Hẳn là ngÆ°Æ¡i có quen. Nếu không thì là m sao ngÆ°Æ¡i há»c giá»ng nói của hỠđúng y được ? NhÆ°ng vá»›i cái tuổi đó, là m sao ngÆ°Æ¡i lại quen được bá»n lão quái váºt ?
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Ta sống trong Ãc Nhân Cốc ngay từ lúc má»›i chà o Ä‘á»i.
Tiêu Mê Mê buông tay rá»i vai chà ng, rồi hai tay cháºp lại vá»— bôm bốp, rồi cÆ°á»i vang:
- Thảo nà o mà ngÆ°Æ¡i chẳng là má»™t tiểu yêu quái. Thì ra chÃnh bá»n lão yêu quái tạo thà nh cho ngÆ°Æ¡i.
Nà ng há»i: - Há» có thÆ°á»ng nhắc nhở đến ta chăng ?
Tiểu Linh NgÆ° gáºt đầu:
- Có.
Tiêu Mê Mê chớp mắt: - HỠnói là m sao ?
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i nhẹ:
- Há» bảo ta, khi nà o gặp ngÆ°Æ¡i, ta phải hết sức cẩn tháºn, đừng để ngÆ°Æ¡i là m mê chết cả những ngÆ°á»i thân, nhÆ° ông bà , cha mẹ, anh chị em, há» hà ng ná»™i ngoại, ngÆ°Æ¡i thấy ngÆ°á»i là là m mê chết ngÆ°á»i, bất chấp ngÆ°á»i đó là ai.
Tiêu Mê Mê báºt cÆ°á»i khanh khách:
- Rồi ngÆ°Æ¡i có tin những lá»i quá»· quái của há» chăng ?
Tiểu Linh NgÆ° không đáp ngay câu há»i, chỉ thốt:
- Gần được má»™t ngÆ°á»i nhÆ° ngÆ°Æ¡i, dù có bị mê chết, ta cÅ©ng cam tâm tình nguyện.
Tiêu Mê Mê thÃch chà quá chừng:
- Tiểu quá»· đừng lo, ta sẽ không là m mê chết ngÆ°Æ¡i đâu. Ngược lại, ta thÃch bị ngÆ°Æ¡i là m mê chết ta.
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i lá»›n:
- Bây giá», ngÆ°Æ¡i có thể má»i ta uống rượu chÆ°a ?
ooOoo
Mang rượu và o là má»™t cáºu bé, suýt soát tuổi của Tiểu Linh NgÆ°.
Tiểu tỠđó, có gÆ°Æ¡ng mặt sáng sủa, đôi mắt trong xanh nhÆ°ng phải cái là nÆ°á»›c da quá và ng, chừng nhÆ° tất cả những bá»™ pháºn của hắn không nở ngay đồng Ä‘á»u, đúng Ä‘Ã lên của tuổi. Do đó, thân vóc hắn thun lại, song thần khà to, sánh vá»›i thần khà của Tiểu Linh NgÆ°, chừng nhÆ° có phần to hÆ¡n.
Hắn rút cổ, gù lưng, hai tay bưng mâm, tay run run cơ hồ buông rơi.
Song hắn không lo sợ vấp ngã, hoặc rÆ¡i mâm, đôi mắt của hắn dán và o bá»™ ngá»±c của Tiêu Mê Mê, dán len lén váºy thôi.
Tiêu Mê Mê mắng yêu:
- Tiểu sắc quỷ, nhìn chi mà kỹ thế ?
Tiểu tỠđỠmặt, cúi đầu, ấp úng:
- Äâu có… đâu có nhìn gì đâu…
Tiêu Mê Mê mỉm cÆ°á»i:
- Muốn ôm ta phải không ? Muốn sỠvà o chỗ đó phải không ?
Tiểu tỠđỠmặt hơn, không đáp.
Tiêu Mê Mê tiếp:
- Lại đây. Muốn là m gì cứ lại gần đây, nhút nhát nhÆ° váºy, mong chi được việc ? Ta cho phép đó, ôm ấp gì cứ là m.
Tiểu tỠđặt vá»™i chiếc mâm xuống bà n, quà ng tay ôm nà ng liá»n.
Bỗng Tiêu Mê Mê hoà nh tay, tát mạnh và o mặt hắn, kêu một tiếng bốp.
Hắn ngả nhà o xuống lăn tròn.
Tiêu Mê Mê hét:
- Tiểu sắc quá»· đáng ghét. Miệng thúi nhÆ° thịt sình. Muốn gì cÅ©ng phải súc miệng, rá»a mặt chứ ? Mang cái ống phóng ká» và o miệng ta, ai mà chịu nổi ?
Tiểu Linh Ngư lắc đầu.
Bỗng chà ng phát hiện ra, sát khà bốc mạnh nơi mắt gã, nơi mặt gã.
Nhất là đôi mắt của hắn thì lại đáng khiếp.
NhÆ°ng, đứng lên rồi, thì hắn là con ngÆ°á»i đáng thÆ°Æ¡ng hại nhất, má»™t con ngÆ°á»i tuân phục, ngoan ngoãn nhất, hắn cúi đầu, Ä‘á» mặt, rồi từ từ quay mình bÆ°á»›c Ä‘i.
Hắn bước rất khó khăn.
Tiểu Linh NgÆ° há»i:
- Một cung phi nữa của ngươi phải không ?
Tiêu Mê Mê há»i lại:
- NgÆ°Æ¡i ghen ?
Tiểu Linh Ngư xì mộ tiếng:
- Ghen với một đứa bé con ?
Tiêu Mê Mê hừ một tiếng:
- Äừng thấy hắn nhá» mà khinh khi. Hắn là con ngÆ°á»i bại hoại nhất trần Ä‘á»i đó. Hắn sà nh việc hÆ¡n má»™t kẻ ba mÆ°Æ¡i tuổi đó.
Nà ng hơi đỠmặt một chút, tiếp:
- Không biết chừng, tiểu sắc quá»· còn linh lợi hÆ¡n ngÆ°Æ¡i mấy báºc.
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Chắc là không thể nhÆ° váºy được. Bởi, nếu có má»™t kẻ hÆ¡n ta thì há»a chăng kẻ đó chÆ°a sanh ra, chứ hiện tại trên Ä‘á»i, chẳng có ai bại hoại hÆ¡n ta. Ta thÆ°Æ¡ng hại hắn, có lẽ hắn bị ngÆ°Æ¡i hà nh hạ cá»±c Ä‘á»™, nên má»›i ra thân thể đó.
Tiêu Mê Mê lạnh lùng:
- Ta quyết hà nh hạ hắn, hà nh hạ đến khi hắn chết đi, chẳng lợi cho hắn một phút nà o.
Tiểu Linh Ngư cau mà y:
- Tại sao ngÆ°Æ¡i oán háºn hắn đến thế ? Dù sao thì hắn cÅ©ng còn nhá» quá. Bất quá, hắn vừa vượt khá»i cái tuổi bé con.
Tiêu Mê Mê trầm giá»ng:
- Hắn còn nhá» nhÆ°ng cha hắn đâu phải nhá» ? Hừ ! Ta dám chắc dÆ°á»›i gầm trá»i chẳng có ai tà n Ä‘á»™c nhÆ° cha hắn. Má»™t con ngÆ°á»i gian hiểm nhÆ° cha hắn, đúng là ngà n trÆ°á»›c không, ngà n sau cÅ©ng không luôn.
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Ạ? Phụ thân hắn tà n Ä‘á»™c lắm ? Có hÆ¡n cả Âm Cá»u U chăng ? Có hÆ¡n cả Lý Äại Chủy chăng ?
Tiêu Mê Mê hừ một tiếng:
- Âm Cá»u U tuy gian hiểm, Lý Äại Chủy tuy tà n Ä‘á»™c, song cái hiểm cái tà n Ä‘á»™c của cả hai lá»™ liểu, ai trông thấy há» cÅ©ng biết liá»n, chứ còn cha hắn thì đừng ai tìm được má»™t Ä‘iểm nhá» nÆ¡i lão ấy, chứng tá» lão là con ngÆ°á»i bại hoại nhất trần Ä‘á»i. Mỉa mai hÆ¡n nữa, là ngÆ°á»i Ä‘á»i lại ca tụng lão ấy là má»™t báºc đại hiệp. Má»™t đại hiệp đáng là m gÆ°Æ¡ng mẫu trong võ lâm.
Tiểu Linh NgÆ° đảo đôi tròng mắt má»™t vòng tròn cÆ°á»i nhẹ:
- Äến ngÆ°Æ¡i mà cÅ©ng phê bình lão ấy là bại hoại, thì hẳn lão quá»· ấy phải là tay bại hoại thượng thặng.
Lá»i nói ra, thì nhÆ° váºy, song cái ý của chà ng lại nghÄ© khác.
Chà ng nghÄ© : “NgÆ°Æ¡i cho lão ấy là bại hoại, còn lão lại tin mình là ngÆ°á»i tốt. Thói thÆ°á»ng là thế, có bao giá» ai tá»± nháºn mình là bại hoại và chung quy chỉ đổ xấu cho nhauâ€.
Chà ng cố ý không há»i tên há» phụ thân của tiểu tá» là chi, dù chà ng cÅ©ng muốn biết.
Chà ng không há»i, Tiêu Mê Mê cÅ©ng chẳng nói là m gì.
Tiểu tỠđó trở ra, mang thêm váºt thá»±c.
Bỗng Tiểu Linh Ngư kêu lên:
- TrÆ°á»›c khi uống rượu, ta cần phải dá»n sạch cái bụng má»›i được, bụng trống, uống rượu má»›i thÃch thú.
Tiêu Mê Mê gáºt đầu:
- Cứ tự tiện.
Tiểu Linh Ngư lại tiếp:
- Hoà ng háºu là m gì, cÅ©ng phải có má»™t phi tần kế bên giúp đỡ.
Chà ng nắm tay tiểu tá», bảo:
- Äi theo ta. NgÆ°Æ¡i dẫn ta Ä‘i, đúng hÆ¡n.
Tiêu Mê Mê cÆ°á»i nhẹ, đùa:
- Cẩn tháºn nhé, rÆ¡i xuống đó rồi, no lên mà thà nh không ăn uống được ná»a đấy nhé.
Tiểu tỠrút cổ, cúi đầu đi trước.
Tiểu Linh NgÆ° theo sau, nhìn hắn, suy nghÄ© má»™t Ä‘iá»u gì.
Khu địa cung nà y được kiến tạo hết sức tinh kỳ, chủ nhân phải có óc sáng kiến phi thÆ°á»ng, má»›i lợi dụng được từng tấc đất. Chẳng có má»™t địa Ä‘iểm nhá» nhặt nà o bá» phà cả.
Những lối Ä‘i vừa tiện lợi, vừa đẹp mắt, đẹp đến Ä‘á»™ lá»t và o đây rồi là bất cứ ai cÅ©ng tưởng mình đã đến cõi phúc, chẳng ai nghỉ đến há»a sau lÆ°ng dù có kẻ mách rằng tai há»a gần ká», cÅ©ng chẳng ai tin được.
Bá»—ng Tiểu Linh NgÆ° há»i:
- Ngươi hỠgì ?
Tiểu tỠđáp:
- Giang.
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i nhẹ:
- HỠGiang ? Lạ chưa. Quả là một tấu xảo.
Tiểu tá» Ä‘iá»m nhiên:
- Phải. Tấu xảo.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Xem ra, ngươi còn nhỠhơn ta.
Tiểu tá» gáºt đầu:
- Phải. Còn nhá».
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Ngươi là con sâu nhái tiếng.
Tiểu tỠlạnh lùng:
- Phải. Sâu nhái tiếng. Các hạ nói tiểu nhân thế nà o, tiểu nhân nháºn là thế đó.
Tiểu Linh NgÆ° trầm giá»ng:
- Äừng nghÄ© lầm. Ta không khinh ngÆ°Æ¡i đâu.
Tiểu tỠnhư cái máy:
- Phải. Không khinh.
Hắn thấy cần tiếp thêm mấy tiếng:
- Äa tạ.
Tiểu Linh NgÆ° lại há»i:
- Còn tên ngươi ?
Tiểu tỠđáp:
- Ngá»c Lang.
Tiểu Linh NgÆ° cau mà y. Chà ng đảo mắt nhìn quanh, bá»—ng cÆ°á»i mấy tiếng, lại nói:
- Kỳ quái. Tại má»™t chá»— sâu trong đất nhÆ° thế nà y, có nhiá»u ngÆ°á»i ở, là m cái việc đại tiện, tiểu tiện thÆ°á»ng xuyên, thế nhÆ°ng chất phát tiết ra đó, chui Ä‘i đâu ? Chẳng lẽ nÆ¡i đây có lối thông để Ä‘Æ°a những chất đó ra khá»i vùng ? Hoặc giả có ngÆ°á»i theo lối thông đó, phát tiện táºn nÆ¡i xa ?
Giang Ngá»c Lang giải thÃch:
- Ẩm thực tại đây, đại tiểu tiện cũng tại đây, chẳng có lối thông ra bên ngoà i. Bên dưới khu cung nà y là phần mộ.
Tiểu Linh Ngư trố mắt:
- Phần mộ ? Mộ của ai ?
Giang Ngá»c Lang đáp:
- Nghe nói, đó là phần mộ của những nhân công góp phần kiến tạo khu cung.
Tiểu Linh Ngư cau mà y, dừng chân lại thốt:
- NgÆ°Æ¡i biết khá nhiá»u việc. Chắc là ngÆ°Æ¡i đến đây cÅ©ng lâu ?
Giang Ngá»c Lang buông gá»n:
- Một năm.
Tiểu Linh Ngư kêu lên:
- Äã má»™t năm rồi ? Là m sao ngÆ°Æ¡i đến được nÆ¡i nà y ?
Giang Ngá»c Lang há»i lại:
- Là m sao các hạ đến được nơi nà y ?
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Phải. NgÆ°Æ¡i nói đúng. ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Tiêu Mê Mê có cách Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i xuống đây. Theo ta nghÄ© thì, hẳn phải có má»™t lối thông nà o đó, Ä‘Æ°a thẳng ra ngoà i, ngÆ°Æ¡i biết chứ ?
Giang Ngá»c Lang lắc đầu:
- Không biết được.
Tiểu Linh NgÆ° há»i:
- Ngươi không tra cứu, tìm tòi ?
Giang Ngá»c Lang lắc đầu:
- Không.
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Thế ngÆ°Æ¡i không định thoát ly khá»i nÆ¡i nà y ? NgÆ°Æ¡i không nhá»› nhà , nhá»› mẹ, nhá»› cha ?
Giang Ngá»c Lang Ä‘iá»m nhiên đáp:
- Ở đây sung sướng lắm rồi, còn mong muốn trở vỠnhà là m chi ?
Bá»—ng Tiểu Linh NgÆ° chụp đầu vai hắn, trầm giá»ng thốt:
- Tiểu quá»·, ta biết là ngÆ°Æ¡i căm háºn cá»±c Ä‘á»™, bất cứ lúc nà o ngÆ°Æ¡i cÅ©ng tìm đủ má»i cách, thoát ly kỳ được. NgÆ°Æ¡i đừng giấu ta, vô Ãch. Tốt hÆ¡n, ngÆ°Æ¡i nên hợp tác vá»›i ta, mình nghÄ© ra má»™t phÆ°Æ¡ng phát, cùng ly khai nÆ¡i nà y.
Giang Ngá»c Lang không biểu lá»™ má»™t cảm tình nà o cả.
Hắn Ä‘iá»m nhiên đáp:
- Nếu cái hạ thực sự muốn là m cái việc đại tiện thì cứ là m, bằng không thì chúng ta trở lại. Rượu đang chỠcác hạ đó.
Tiểu Linh Ngư nhìn hắn trừng trừng, một lúc lâu, gằn từng tiếng:
- Äừng quên những gì ta nói vá»›i ngÆ°Æ¡i. Ghi nhá»› từng tiếng má»™t.
ooOoo
Giang Ngá»c Lang rút cổ, cúi đầu, Ä‘Æ°a Tiểu Linh NgÆ° trở lại.
Tiểu Linh NgÆ° cÅ©ng Ä‘i theo sau, nhìn hắn nghÄ© ngợi vá» má»™t Ä‘iá»u gì đó.
Tiêu Mê Mê trông thấy cả hai trở vá», cÆ°á»i hắc hắc thốt:
- Xem ra, cái bụng của ngÆ°Æ¡i chứa khá nhiá»u váºt. Lâu quá, không thấy ngÆ°Æ¡i trở lại, ta cứ tưởng ngÆ°Æ¡i lá»t hầm.
Tiểu Linh Ngư vỗ bụng bình bịch:
- Cái bụng của ta…
Giang Ngá»c Lang vụt cất tiếng cháºn:
- Y giả vỠđấy, y chẳng có đại tiểu tiện chi cả. Y muốn trêu chá»c tôi cho vui, rồi thừa dịp tôi sÆ¡ ý, y lại há»i nầy há»i ná», muốn cho tôi chỉ lối ra cho y. Y còn xúi dục tôi cùng trốn vá»›i y nữa.
Tiêu Mê Mê trừng mắt, rồi lạnh lùng há»i:
- NgÆ°Æ¡i định trốn Ä‘i phải không Giang Linh NgÆ° ? Muốn Ä‘i, ngÆ°Æ¡i cứ há»i ta, hà tất phải tra hạch hắn.
Tiểu Linh NgÆ° thản nhiên, chẳng há» nao núng, báºt cÆ°á»i vang:
- Tại Ãc Nhân Cốc, ta còn ở được hÆ¡n mÆ°á»i mấy năm, hà huống nÆ¡i nà y ? NÆ¡i nà y có gì kém Ãc Nhân Cốc, mà ta chẳng chịu nổi ? Bất quá, ta thỠý tiểu tỠđó thôi, ngÆ°Æ¡i tin hắn, cứ tin, ta chẳng cần biện há»™.
Tiêu Mê Mê vẫn lạnh lùng:
- Thá»±c ra, dù ngÆ°Æ¡i nói tháºt hay nói giả, Ä‘iá»u đó ta chẳng cần biết, có Ä‘iá»u ta cho ngÆ°Æ¡i rá», là há»i hắn cÅ©ng chẳng Ãch gì. Lối thông từ nÆ¡i nà y ra đến bên ngoà i, chỉ có má»—i má»™t mình ta biết mà thôi.
Nà ng Ä‘Æ°a tay vá»— vá»— lên đầu Giang Ngá»c Lang, nhÆ° mẹ vá»— yêu lên đầu con, Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i, khen:
- NgÆ°Æ¡i thà nh tháºt quá. Äáng thÆ°Æ¡ng quá chừng.
Giang Ngá»c Lang Ä‘á» mặt, cúi đầu:
- Chỉ cần được ở bên cạnh nương nương mãi, thì tôi chẳng ước mơ đi nơi nà o khác nữa.
Tiêu Mê Mê cÆ°á»i nhẹ:
- Tiểu sắc quá»· lại muốn đòi há»i gì đó rồi phải không ? Hôm nay thì không được, để lúc khác, muốn gì thì muốn. Äi ngủ Ä‘i. Ngoan thì đòi gì ta cÅ©ng bằng lòng, không ngoan thì đừng hòng.
Giang Ngá»c Lang liếc xéo qua Tiểu Linh NgÆ°, ấp úng:
- Còn y… nương nương… chẳng lẽ…
Tiêu Mê Mê nhìn hắn:
- Ngươi muốn ta xé xác hắn ?
Giang Ngá»c Lang lại ấp úng:
- Y… thực… tại…
Tiêu Mê Mê tát nhẹ và o má hắn, cÆ°á»i hì hì, thốt:
- Äi ngủ Ä‘i, đừng bà y cái trò ghen, chÆ°a đến phiên ngÆ°Æ¡i ghen đâu.
Giang Ngá»c Lang cúi đầu, quay mình bÆ°á»›c Ä‘i, cháºm chạp, nặng ná».
Tiêu Mê Mê không há» nhìn hắn đến nữa mắt, mặc hắn bÆ°á»›c Ä‘i, mặc hắn căm háºn. Bởi hắn chẳng đáng cho nà ng lÆ°u ý, dù hắn có mÆ°u toan má»™t trò gì, nhất định là không qua nổi thủ Ä‘oạn của nà ng.
Tiểu sắc quỷ không là m nà ng chú ý, bởi có một tiểu quỷ khác đang là m nà ng quan tâm.
Tiểu sắc quỷ đi rồi nà ng day qua tiểu quỷ, buông một câu:
- Rõ là của nợ.
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i hì hì:
- Tháºt đấy chứ, tiểu tỠđáng ghét vô cùng. Má»›i ngần ấy tuổi mà đã bại hoại nhÆ° váºy, lá»›n lên, hắn sẽ ghê gá»›m đến đâu ?
Tiêu Mê Mê bĩu môi:
- Chứ ngươi thì sao ? Chắc ngươi tưởng là mình tốt lắm.
Tiểu Linh NgÆ° Ä‘iá»m nhiên:
- Tuy ta không tốt, song cũng chẳng bại hoại như hắn.
Tiêu Mê Mê nhìn chà ng, cÆ°á»i hiểm:
- Ngươi biết tại sao ta không giết ngươi chăng ?
Tiểu Linh NgÆ° đáp gá»n:
- Tại ngươi không thể giết ta, chứ còn là m sao nữa ?
Tiêu Mê Mê cÆ°á»i, cÅ©ng hiểm, nhÆ°ng duyên dáng hÆ¡n, hấp dẫn hÆ¡n:
- Phải đó, ta không thể giết ngÆ°Æ¡i được. Ta tiếc rẻ lắm. Ta muốn xem ngÆ°Æ¡i tốt nhÆ° thế nà o, tốt đến mức Ä‘á»™ nà o. NgÆ°Æ¡i biết cái ý nghÄ©a của tiếng tốt do ta vừa nói đó chứ ? Chắc Äồ Kiá»u Kiá»u có dạy ngÆ°Æ¡i và i cái thuáºt đó, ta muốn thá»±c nghiệm xem, thuáºt của ngÆ°Æ¡i có tinh vi hay không ?
Nà ng ngồi lên chiếc giÆ°á»ng, rồi nà ng ưỡn ẹo thân hình, nà ng buông lung, lả lÆ¡i, giá»ng nà ng vừa dịu, vừa gợi cảm:
- ChỠgì nữa ? Không lẽ ngươi muốn ta hướng dẫn ngươi từng cỠchỉ một ? Không lẽ ngươi khỠkhạo đến độ chẳng biết tà gì ?
Tiểu Linh NgÆ° đảo lá»™n đôi tròng mắt láo liên, rồi cÆ°á»i hì hì thốt:
- Nữ nhân. Äến cái tuổi băm lăm, nà ng nà o cÅ©ng trở thà nh lang thà nh hổ. Háu đói vô tưởng. Gặp thịt là vồ, bất kể thịt sống, thịt chÃn, bất kể thịt dai, thịt má»m. Cái tuổi hồi xuân là cái tuổi chiến tranh. Cái tuổi bốc lá»a. Äáng sợ hÆ¡n cái tuổi xuân thì.
Tiêu Mê Mê quá rạo rá»±c thà nh ra háºm há»±c, nghiến nghiến răng, cắn môi, trợn mắt, rồi gắt:
- Ngươi sợ ?
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Ta dù là trâu, vẫn còn là trâu tÆ¡, trâu tÆ¡ nà o chẳng sợ cá»p ? Nhất là cá»p cái, mà lại là cá»p cái già ?
Tiêu Mê Mê dụ:
- Thế ngươi chỠ? ChỠgì chứ ?
Tiểu Linh NgÆ° Ä‘iá»m nhiên:
- Ta chỉ sợ ngươi nuốt không…
Chà ng định nói tiếp tiếng “trôiâ€, hoặc tiếng “tiêuâ€, song không kịp nói.
Äá»™t nhiên Giang Ngá»c Lang xuất hiện.
Mặt hắn đã xanh, bây giá» xanh hÆ¡n, hắn rung rung giá»ng kêu lên:
- Không… không xong. Không xong.
Tiêu Mê Mê hét:
- Ngươi muốn cái gì ?
Giang Ngá»c Lang vẫn run giá»ng:
- Chết… chết hết rồi.
Tiêu Mê Mê biến sắc:
- Cái gì chết ? Ai chết ?
Giang Ngá»c Lang tiếp:
- Äi ! NÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng Æ¡i… Ä‘i mà xem… Há»â€¦ há»â€¦
Hắn ngã xuống hôn mê liá»n, chứng tá» hắn quá sợ
ooOoo
NgÆ°á»i chết.
NÆ¡i nà o cÅ©ng có ngÆ°á»i chết.
NgÆ°á»i chết là bá»n thiếu niên áo má»ng vừa rồi, há» chết tất cả, chẳng còn má»™t ngÆ°á»i nà o sống sót.
Láºt mặt há» lên, có ngÆ°á»i máu ra từ thất khiếu, có ngÆ°á»i da thịt tan nát.
Tiểu Linh NgÆ° vốn thừa cam đảm, thế mà nhìn thảm cảnh đó, không khá»i hải hùng.
Tiêu Mê Mê dáºm chân, rÃt lên:
- Cái gì chứ ? Tại sao chứ ? Tại sao ?
Tiểu Linh Ngư đảo mắt nhìn quanh, thốt:
- Có thể là cái lão yêu quái đó, âm thầm len lá»i và o đây…
Tiêu Mê Mê lắc đầu:
- Chẳng bao giá» có việc đó. Nhất định là chẳng bao giá». Lối và o đây không má»™t ai ngoà i ta biết được.
Nà ng nói là chẳng bao giá», nhất định chẳng bao giá» có việc đó, song thốt xong, nà ng nhảy vá»t ra cá»a.
Ra bên ngoà i rồi, nà ng quay đầu lại, hăm:
- Nếu ngươi chạy theo ta, ta sẽ xé xác ngươi đấy.
Tiểu Linh NgÆ° nhếch nụ cÆ°á»i khổ:
- NgÆ°Æ¡i yên trÃ. Chẳng lẽ ta ngu ngốc đến Ä‘á»™ chẳng biết là nhìn trá»™m sá»± bà máºt của ngÆ°á»i sẽ chẳng bao giỠđược sống lâu ? Mà ta thì còn muốn sống lâu.
Tiêu Mê Mê vừa khuất mình ở cá»a trÆ°á»›c, thì Tiểu Linh NgÆ° cÅ©ng ra khá»i cá»a sau
rồi.
Chà ng biết rõ, Tiêu Mê Mê sẽ đến con Ä‘Æ°á»ng bà máºt, quan sát tình hình nhÆ°ng chà ng không nghÄ© là nên theo nà ng cho biết con Ä‘Æ°á»ng đó.
Bởi chà ng cần tìm hiểu sá»± bà máºt của má»™t ngÆ°á»i khác hÆ¡n là khám phá sá»± bà máºt của Tiêu Mê Mê.
Chà ng nằm xuống, ép mình sát mặt đất, đôi mắt mở ra, vừa đủ nhìn thôi.
Má»›i đó, Giang Ngá»c Lang hôn mê, ngã nhà o, đáng lẽ hắn phải nằm lì má»™t lúc lâu, nhÆ°ng bây giá», chiếc đầu của hắn từ từ ngóc lên.
Hắn tỉnh lại mau quá. Từ hôn mê đến tỉnh, chỉ cách mấy phút thôi.
Hắn ngóc đầu lên, chiếc đầu đảo quanh má»™t vòng, bên tả, trở lại bên hữu. Hắn còn cố nhìn vá» phÃa chân hắn, là m Ä‘á»™ng tác đó, hắn giá» thân hình bất Ä‘á»™ng, chỉ có chiếc đầu nhút nhÃch thôi.
Tiểu Linh Ngư đã cố ý tránh, thì hắn là m sao trông thấy được chà ng ?
Hắn nhÃch đầu rồi.
Tiểu Linh NgÆ° nÃn thở.
Bá»—ng hắn gá»i to:
- Giang công tá»â€¦ Giang Linh NgÆ°. Äến đây, công tá» Æ¡i ?
Hắn nhóng Ä‘á»™ng tịnh, buông tiếng gá»i dò xét.
Tiểu Linh NgÆ° cắn răng, nÃn thở, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên chà ng không ứng tiếng.
Giang Ngá»c Lang nằm đó má»™t lúc nữa, rồi Ä‘á»™t nhiên nhảy dá»±ng lên.
Hắn nhảy nhÆ° con chim sẻ chuyá»n cà nh nhẹ nhà ng quá chừng. Rồi hắn chạy Ä‘i, cÅ©ng nhẹ nhà ng hÆ¡n má»™t con mèo, nhanh hÆ¡n má»™t con chồn.
Hắn thoát đi do khung của hông.
Khung cá»a đó là lối do hắn dẫn Tiểu Linh NgÆ° Ä‘i lúc chà ng đòi là m việc đại tiện.
Hắn ra khá»i cá»a đó rồi, Tiểu Linh NgÆ° cấp tốc vá»t đến gần cá»a, cÅ©ng nép mình sát đất, hà hà mắt nhìn theo hắn.
Hắn chạy, cứ chạy, thẳng đến chổ dà nh đại tiểu tiện.
Hắn chui và o chỗ đó.
Tiểu Linh NgÆ° không cháºm trể, vụt đứng, nhón gót chạy đến nÆ¡i.
Và o nhà xà rồi, Giang Ngá»c Lang nhấc nấp hầm lên, chui lá»t xuống.
Nhưng hắn chưa khuất mình, bỗng nghe nhói ở hai bên hông.
Có hai bà n tay của ai đó, chụp hông hắn, lòn qua lưng quần, nhấc hổng hắn lên.
Bà n tay của ai, nếu không là của Tiểu Linh Ngư ?
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i hì hì:
- Äịnh chuồn má»™t mình sao được, tiểu tá». Không được đâu nhé.
GÆ°Æ¡ng mặt của Giang Ngá»c Lang vốn xanh, bây giá» thì trắng nhợt đến sợ.
Hắn run giá»ng đáp:
- Äừng… đừng đùa chứ.
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i lạnh:
- Ai đùa vá»›i ngÆ°Æ¡i ? Há»i tháºt ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i định là m gì đây ?
Giang Ngá»c Lang vẫn còn run giá»ng:
- Tiểu… tiểu nhân… là m cái việc đại tiện, chứ còn là m gì nữa ?
Tiểu Linh Ngư nạt:
- Nói nhảm. Äại tiện thì ngồi bên trên hầm chứ sao lại chui xuống dÆ°á»›i ? Thế ngÆ°Æ¡i có thói quen ngồi giữa đống phân ngá»i mùi phân má»›i đại tiện được phải không ?
Giang Ngá»c Lang ấp úng:
- Tiểu… tiểu nhân… tưởng…
Tiểu Linh Ngư lại gạt ngang:
- Tưởng ăn phân ? Äại tiện ra là ngốn ngay và o ?
Giang Ngá»c Lang đáp:
- Nghe nói, phân có thể giải độc mà tiểu nhân thì nhiễm độc nặng. Cho nên… tiểu nhân…
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i lạnh:
- Thôi Ä‘i, tiểu quá»· Æ¡i. Mồm mép của ngÆ°Æ¡i dù lợi hại, ngÆ°Æ¡i lừa ai thì được, chứ đừng hòng lừa ta. Nếu ngÆ°Æ¡i không nói tháºt, ta sẽ lôi ngÆ°Æ¡i đến gặp mặt Tiêu Mê Mê và ta sẽ tố cáo vá»›i nà ng là chÃnh ngÆ°Æ¡i sát hại bao nhiêu ngÆ°á»i đó.
Giang Ngá»c Lang rung nhÆ° cầy sấy, lấp vấp đáp:
- Tiểu nhân… đâu… đâu… có…
Tiểu Linh NgÆ° cháºn lại:
- NgÆ°Æ¡i giết hỠđể gây hoang mang cho Tiêu Mê Mê, nà ng sẽ chạy Ä‘i quan sát chung quanh, quan sát con Ä‘Æ°á»ng bà máºt, sau đó, ngÆ°Æ¡i nấp và o má»™t chá»— kÃn đáo, chá» dịp thoát Ä‘i.
Giang Ngá»c Lang không còn gá»i chà ng là công tá» nữa, hắp hấp tấp cãi:
- Ngươi… ngươi…
Tiểu Linh Ngư chặn lại:
- Cho ngÆ°Æ¡i biết, ngÆ°Æ¡i gian hoạt đến đâu, bất quá cÅ©ng chỉ là má»™t tên uống nÆ°á»›c rá»a chân của ta mà thôi, cái cÆ¡ trà của ngÆ°Æ¡i còn ấu trÄ© lắm, ta nhìn thoáng qua là biết ngay con ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế nà o, việc ngÆ°Æ¡i định là m, ta đã biết trÆ°á»›c cái ý định của ngÆ°Æ¡i rồi. Nếu ngÆ°Æ¡i muốn sống, hẳn phải hợp tác vá»›i ta.
Giang Ngá»c Lang thở dà i:
- Ta phục. Phục ngươi không tưởng nổi. Ngươi nói đúng, cái chỗ ẩn nấp của ta, là ở dưới nắp hầm nà y. Ta phải mất một năm dà i mới đà o được cái chỗ nấp.
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Khá tháºt. Có tâm chà tháºt.
Chà ng há»i:
- NhÆ°ng sao lại chá»n chá»— nấp ngay trong hầm phân ? NgÆ°Æ¡i ẩn trong đó lại không sợ thúi à ?
Giang Ngá»c Lang lại thở dà i:
- Sợ thúi thì đừng Æ°á»›c vá»ng sống. Muốn sống phải ngá»i cả những mùi còn thúi hÆ¡n phân cÅ©ng chẳng sao.
Tiểu Linh Ngư thở dà i theo hắn:
- Ta gặp rất nhiá»u kẻ bại hoại, nhÆ°ng luáºn vá» cái nhẫn, cái Ä‘á»™c, thì ta phải công nháºn là chẳng có ai hÆ¡n ngÆ°Æ¡i. ChÃnh ta, ta cÅ©ng khâm phục ngÆ°Æ¡i luôn.
Giang Ngá»c Lang giục:
- Nhanh lên, thì giỠđối với chúng ta lúc nà y quý hơn và ng bạc, ngươi buông tay ra đi, ta đưa ngươi xuống dưới đó.
Tiểu Linh NgÆ° buông tay, rồi cÆ°á»i hì hì:
- Nhá»› quét dá»n sạch sẽ má»™t chút nhé, Ãt nhất cÅ©ng có má»™t chá»— cho ta đặt bÆ°á»›c chân đấy. Ta…
Bá»—ng Giang Ngá»c Lang quay mình, phóng luôn hai chân, theo thế song phi cÆ°á»›c, vừa nhanh vừa Ä‘á»™c, vừa chuẩn.
Xem hắn thì chẳng ra gì, ngỠđâu hắn lại có võ công rất khá.
NhÆ°ng Tiểu Linh NgÆ° đã biết là sẽ có má»™t sá»± việc nhÆ° váºy, chân của Giang Ngá»c Lang vừa bay lên, Tiểu Linh NgÆ° hụp mình, rồi lòn ra phÃa sau, Ä‘iểm nhanh và o huyệt đạo nÆ¡i hông của hắn.
Äôi chân theo thế liên hoà n cÆ°á»›c, cứng Ä‘á», dù có nhanh, có Ä‘á»™c, có chuẩn, cÅ©ng vô Ãch.
Giang Ngá»c Lang phải rÆ¡i, phải ngã, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên nhÆ° váºy rồi, và nếu Tiểu Linh NgÆ° không đón tay, hẳn là hắn phải chạm mạnh đất.
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i lạnh:
- Ta đã bảo, cái cÆ¡ trà của ngÆ°Æ¡i còn ấu trÄ© lắm, bất cứ mÆ°u đồ gì của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chẳng qua con mắt của ta được. NgÆ°Æ¡i chỉ còn có cách là chui xuống đó, dá»n cho sạch phân chừa má»™t lối Ä‘i.
Giang Ngá»c Lang rung giá»ng:
- Ta… là m sao cỠđộng được mà chui ?
Tiểu Linh Ngư bĩu môi:
- Có phải là đôi chân tê liệt chăng ? Còn đôi tay của ngươi ? Chân không dùng được thì còn tay, chẳng lẽ ngươi không biết bò ? Tiêu Mê Mê chẳng có dạy ngươi cách bò sao ?
Giang Ngá»c Lang không đáp, dùng tay thay chân bò xuống hầm.
Thá»±c sá»±, chẳng phải hắn bò thẳng xuống, đống phân tÃch tụ qua năm dà i, tháng rá»™ng, nhÆ° hắn đã nói, từ má»™t năm rồi, hắn dá»n chá»— ẩn núp, chá»— đó cÅ©ng ở dÆ°á»›i miệng hầm, song lệch vá» má»™t phÃa.
Có má»™t cái ngách nhá», hắn do ngách nhỠđó, bò xuống.
Hắn nhá» vóc, lại ốm, thà nh ra con ngÆ°á»i hắn dà i dà i, hắn bò Ä‘i, trông nhÆ° con
rắn.
Và hắn không kém rắn. Má»™t phần, nhá» hắn biết võ công, dù sao thì hắn cÅ©ng là con của má»™t đại hiệp, tá»± nhiên hắn biết Ãt nhiá»u võ công, và phần khác nhá» hắn bò lên bò xuống để Ä‘Ã o hang, Ä‘Ã o ngách, thà nh ra có thói quen, hắn bò dá»… dà ng, hai chân cầm nhÆ° thừa.
Tiểu Linh Ngư bịt mũi, bò theo hắn.
CÅ©ng đỡ cho chà ng, bò qua má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng ngách là mùi thúi không còn nồng sặc nữa.
Chà ng lắc đầu cÆ°á»i khổ, lẩm nhẩm:
- Thiên hạ cứ gá»i ta là yêu quái, ta nghÄ© cái tiếng đó phải dà nh cho ngÆ°Æ¡i má»›i đúng. NgÆ°Æ¡i quả tháºt là má»™t tiểu yêu quái. Ngoà i ngÆ°Æ¡i ra chẳng có ai có má»™t bá»™ óc tân kỳ nghÄ© ra được má»™t chổ nấp quá kỹ nhÆ° vầy.
Xuống ngách rồi, còn có má»™t địa đạo nhá», dà i Ä‘á»™ sáu bảy thÆ°á»›c thôi. Cuối địa đạo, có má»™t cái hang nhá», hang rá»™ng Ä‘á»™ sáu bảy thÆ°á»›c vuông.
Trong cái hang đó, có ván kê thà nh chá»— nằm, có hai chum nÆ°á»›c uống, có má»™t vò rượu và má»™t cái cháºu Ä‘á»±ng thịt muối phÆ¡i khô.
Äặc biệt hÆ¡n hết là có mấy khúc dồi, thÆ¡m phÆ°ng phức.
Tự nhiên, phải có cơm khô.
Äiá»u mà Tiểu Linh NgÆ° không tưởng đến, là ngoà i những thứ đó, còn có mấy quyển sách.
Tiểu Linh Ngư thở dà i:
- Công phu. NgÆ°Æ¡i phải hao phà công phu tối Ä‘a, ngÆ°Æ¡i phải có tánh kiên nhẫn vững chắc má»›i chuẩn bị được nhÆ° thế nà y. Chu đáo tháºt.
Xuống đến nÆ¡i rồi, Giang Ngá»c Lang thu hình trong má»™t góc, giÆ°Æ¡ng mắt nhìn Tiểu Linh NgÆ°.
Äôi mắt của hắn trông nhÆ° mắt rắn, ánh mắt ngá»i niá»m oán Ä‘á»™c rõ rệt.
Tiểu Linh Ngư cũng nhìn hắn.
Hắn là hồ ly ? Hắn là rắn ? Cần gì, hắn là cái chi cũng được, chà ng không hỠngán sợ.
Chà ng không há» ngán sợ những kẻ bại hoại, cà ng gặp kẻ bại hoại, chà ng cà ng thÃch thú, bại hoại nhiá»u, thÃch thú nhiá»u.
Trầm tịnh.
NÆ¡i đây, là m gì có tiếng Ä‘á»™ng ? NÆ¡i đây, nhÆ° má»™t đáy mồ chôn sống cả hai, biệt láºp hẳn vá»›i thế gian, biết láºp đến hai lần, bởi bên trên còn là địa thất của Tiêu Mê Mê, cÅ©ng cách biệt hẳn vá»›i thế gian.
NhÆ°ng cái tịnh mịch ở đây có phần nà o khó chịu bởi là cái tịch mịch bị nhốt kÃn, dù rằng có thừa an toà n, song phải cái ngá»™t ngạt.
Mặc cho những gì sẽ đến, muộn đến như thế nà o, cứ đến, Tiểu Linh Ngư cần tìm cái khoan khoái một lúc, cho qua cuộc hà nh trình giữa vùng hôi thúi nhức đầu.
Chà ng nằm dà i trên những mảnh ván kê tạm là m giÆ°á»ng, trên giÆ°á»ng có chăn, chà ng cảm thấy sÆ°á»›ng tháºt.
Cà ng sướng hơn nữa là trong tầm tay, có mấy khúc dồi kia, có luôn cả rượu.
Chà ng vá»›i tay, bứt má»™t khúc dồi, Ä‘Æ°a ká» mủi, ngá»i, rồi há miệng cắn má»™t miếng.
ThÆ¡m tháºt. Hấp dẫn tháºt.
Chà ng cÆ°á»i hì hì:
- NÆ¡i đây là má»™t địa Ä‘iểm tỵ nạn lý tưởng. Phải là má»™t thiên tà i má»›i nghÄ© ra được má»™t kế hoạch tỵ nạn nhÆ° ngÆ°Æ¡i. Giang Ngá»c Lang Æ¡i, ngÆ°Æ¡i đúng là má»™t thiên tà i.
Giang Ngá»c Lang cúi đầu, không phải hắn thẹn gì mà cúi đầu dấu mặt. Hắn chán nản quá, chiếc cổ hắn mất cả khà lá»±c, không còn giữ nổi chiếc đầu, phải buông lÆ¡i mặc cho đầu ngoặc xuống.
Hắn thở ra lẩm nhẩm:
- Thiên tà i… Thiên tà i.
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Phải là thiên tà i mới có cái chủ ý đà o một cái hang tỵ nạn chu đáo như ngươi. Tiêu Mê Mê dù tìm cách nà o, cũng chẳng phát hiện nổi cái nơi nà y. Khi nà o nà ng lại nghĩ là ngươi chui xuống hầm phân mà chui theo tìm ngươi ?
Giang Ngá»c Lang thốt nhÆ° cái máy:
- Phải. Cái chủ ý của một thiên tà i. Cái thiên tà i có đượm mùi phân. Nhưng thiên tà i mà chi ? Thiên tà i sáng tạo, song không hưởng dụng sự sáng tạo, bởi ngươi đã chiếm đoạt mấy sự hưởng dụng rồi.
Hắn hừ má»™t tiếng, há»i:
- Ngươi có biết tạo nên một địa điểm như thế nà y, ta phải trả bằng cái giá nà o chăng ?
Tiểu Linh NgÆ° gáºt gù:
- Tá»± nhiên là phải trả giá cao. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cứ nói Ä‘i, ta cÅ©ng thÃch nghe bất cứ ai tá»± tố khổ.
Giang Ngá»c Lang lại hừ má»™t tiếng nữa:
- NgÆ°Æ¡i chỉ biết là và o hầm phân, Ä‘Ã o hầm nấp là má»™t việc là m bà máºt, chứ ngÆ°Æ¡i có biết đâu, Ä‘Ã o được má»™t chổ nấp nhÆ° thế nà y, ta phải Ä‘i bao nhiêu lần đại tiện ?
Tiểu Linh NgÆ° gáºt gù:
- Hẳn phải là nhiá»u lần lắm lắm.
Giang Ngá»c Lang tiếp:
- NgÆ°Æ¡i cứ tưởng tượng má»™t ngÆ°á»i, má»—i ngà y Ä‘i đại tiện mấy lần trong má»™t năm, Ä‘i tổng cá»™ng được bao nhiêu lần. Và má»—i lần Ä‘i nhÆ° váºy, phải lâu mau nhÆ° thế nà o cho ngÆ°á»i ta đừng nghi ngá».
Tiểu Linh Ngư gải đầu:
- Cái đó… thì…
Giang Ngá»c Lang lại tiếp:
- NgÆ°Æ¡i cứ tưởng tượng trong khoảng thá»i gian má»™t lần đại tiện, nếu mình cố gắng Ä‘Ã o đất, xá»›i đất mà bá» cả đại tiện, bởi đại tiện thì mất cả thì giá» Ä‘i. Chẳng lẽ trong má»™t năm, cứ dùng thá»i gian đó mà đà o, mà xá»›i, không hỠđại tiện ? NhÆ° váºy được chăng ?
Tiểu Linh Ngư gãi đầu:
- A. Äúng là má»™t vấn Ä‘á». Má»™t đại vấn Ä‘á». Má»™t khoảng thá»i gian đại tiện, có là bao ? Dù cố gắng Ä‘Ã o xá»›i, công tác có là bao ? Huống chi, xá»›i là không đại tiện được mà đại tiện thì lại không Ä‘Ã o xá»›i được.
Chà ng cau mà y há»i:
- Rồi ngươi là m sao ? Hở ? Ngươi là m sao ?
Giang Ngá»c Lang cÆ°á»i hết sức chua cay:
- Là m sao ? Vĩnh viển ngươi không tưởng nổi. Với cái dáng thiếu gia công tỠnhư ngươi, là m gì chịu khổ nổi như một tiểu nhân là ta ?
Bỗng hắn trợn mắt, hắn nghiến răng, hắn gằn từng tiếng tiếp:
- Ta là m má»™t con chó, hai tay chồm tá»›i Ä‘Ã o, xá»›i, hai chân chịu phÃa sau, tay cứ Ä‘Ã o, trôn cứ đại tiện. Bởi ta không thể bá» phà má»™t phút giây nà o. Ngoà i ra, ta lại còn táºp cởi y phục, mặc y phục sao cho nhanh, cà ng nhanh ta cà ng có dÆ° thì giá» là m cái việc Ä‘Ã o xá»›i. Dù Ä‘ang mùa đông tháng giá, ta cÅ©ng phải cởi y phục, bởi ta không thể để phân Æ°á»›t vấy và o, ta cÅ©ng không thể để cho bụi phân khô hoà vá»›i đất bám và o. NgÆ°á»i khác gần ta, ngá»i phải mùi đó sẽ nghi ngá» ta, cÆ¡ mÆ°u của ta phải há»ng, công trình của ta phải bá», và biết đâu, ta sẽ không tránh khá»i bị con quá»· cái trừng trị ?
Hắn uạ uạ mấy tiếng nhÆ° sắp sá»a má»a.
Tiểu Linh NgÆ° chợt thấy gá»›m, chà ng gá»›m quá, đến Ä‘á»™ cái mùi thÆ¡m của chiếc dồi không còn hấp dẫn ná»a, chà ng quăng Ä‘oạn dồi còn lại xuống đất, muốn nói gì đó, song lại thôi.
Giang Ngá»c Lang nhìn khúc dồi nằm trên mặt đáy hầm, từ từ thốt:
- Ngươi có biết tại sao ta ốm quá chừng chăng ?
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Ngươi… a… ngươi…
Giang Ngá»c Lang nghiến răng:
- Ta ốm, vì từ sáng đến tối, ta nhịn đói, nhịn đói để giảm thiểu đại tiện, ta lại còn dà nh dụm được phần váºt thá»±c của ta, ta quyết tÃch trữ đủ dùng.
Hắn để lá»™ hai hà m răng trắng của hắn, rồi hắn lại rÃt tiếng cÆ°á»i qua hai hà m răng, trông hắn nhÆ° quá»· sứ hiện hình.
Hắn tiếp:
- Nhịn ăn cho ốm, bá»›t đại tiện, dà nh thì giá» Ä‘Ã o đất, xá»›i đất. Nhịn ăn để tÃch trữ lÆ°Æ¡ng thá»±c. Suốt má»™t năm qua, ta sống trong cảnh đó. Ta sống nhÆ° con chó, đến cả đại tiện cÅ©ng giống nhÆ° con chó. Tất cả, tất cả để đổi lấy cái hầm nà y. Còn ngÆ°Æ¡i…
Hắn căm há»n, hằn há»c:
- NgÆ°Æ¡i ? NgÆ°Æ¡i đả là m gì ? NgÆ°Æ¡i lại hưởng trá»n vẹn ? NgÆ°Æ¡i ăn, ngÆ°Æ¡i nằm, ngÆ°Æ¡i cÆ°á»i, song ngÆ°Æ¡i chẳng Ä‘Ã o xá»›i đất phân, ngÆ°Æ¡i không ngá»i…
Tiểu Linh NgÆ° Ä‘ang gãi đầu, vụt cÆ°á»i khan, há»i lại:
- Ngươi biết tại sao không ?
Giang Ngá»c Lang bỉu môi:
- Ta hy vá»ng ngÆ°Æ¡i giải thÃch nghe xem.
Tiểu Linh NgÆ° vẫn cÆ°á»i:
- Cho ngÆ°Æ¡i biết, ngÆ°Æ¡i là thiên tà i, ta cÅ©ng là thiên tà i; mà lại cao hÆ¡n ngÆ°Æ¡i má»™t báºc. Ở cái báºc thiên tà i của ta, chẳng ai cần là m cái gì khổ cả.
Giang Ngá»c Lang trừng mắt nhìn chà ng.
Một lúc lâu, hắn cúi đầu, buông nhẹ:
- NgÆ°Æ¡i nói đúng. Ta chẳng bằng ngÆ°Æ¡i tháºt. Ta phục ngÆ°Æ¡i.
Câu nói, có cái nghÄ©a tán dÆ°Æ¡ng chà ng, song chà ng nghe xong bắt rợn ngÆ°á»i.
Câu nói đó, đối vá»›i chà ng, có cái giá nhÆ° má»™t câu nguyá»n rủa Ä‘á»™c.
Äúng. Có thể Tiểu Linh NgÆ° thông minh hÆ¡n, tâm cÆ¡ cảnh giác nhạy hÆ¡n, nhÆ°ng vỠác Ä‘á»™c, gian hoạt, nham hiểm thì chà ng kém.
Cái chá»— chà ng hÆ¡n Giang Ngá»c Lang là không giết chết hắn.
Cái chỗ hắn hơn chà ng là là m chà ng chết dễ dà ng.
Nhất là vá» Ä‘iểm kiên nhẫn, thì nhất định Giang Ngá»c Lang vượt xa chà ng là cái chắc.
Kiên nhẫn là má»™t đức tÃnh tốt, song lắm lúc cÅ©ng gây bá»±c bá»™i cho ngÆ°á»i. Mà chà ng lại hiếu Ä‘á»™ng, bảo chà ng nhẫn nại nhÆ° Giang Ngá»c Lang, là m cái việc hôi thúi đó suốt má»™t năm dà i, hẳn là chà ng chịu thôi.
Tiểu Linh NgÆ° nÃn lặng.
Chà ng nghÄ©: “ Nếu ta có má»™t đối thủ trên Ä‘á»i nà y, thì kẻ đó chÃnh là tiểu tá» â€.
NhÆ°ng liá»n theo đó, chà ng xóa tan cái ý nghÄ© ấy, bởi chà ng còn má»™t đối thủ chân chÃnh, chÃnh đối thủ đó má»›i đáng kể.
Chẳng những chà ng sợ con ngÆ°á»i đó, mà toà n thể khách giang hồ cÅ©ng sợ luôn.
TrÆ°á»›c mắt chà ng, má»™t hình bóng hiện ra, hình bóng má»™t thiếu niên nho nhã, dịu dà ng nhÆ° xá» nữ, Ä‘iá»m đạo nhÆ° hiá»n triết, trầm tịnh nhÆ° nhà tu, phong lÆ°u nhÆ° hoà ng tá», hấp dẫn nhÆ° giai nhân.
Con ngÆ°á»i đó, hoà n toà n là đối tượng cá»±c Ä‘oan của chà ng.
Không tà n Ä‘á»™c, không gian trá, không tâm cÆ¡, lòng nhÆ° mặt, mặt nhÆ° lòng, con ngÆ°á»i đó chẳng có gì đáng sợ, trừ võ công.
Hoa Vô Khuyết. Vô Khuyết công tá». Môn hạ Di Hoa Cung.
Tuy không có cái gì đáng sợ, ngoà i võ công, con ngÆ°á»i đó lại đáng sợ, sợ ở cái chá»— chẳng có gì đáng sợ, bởi nà o ai lÆ°á»ng được trong cái không đáng sợ bao la đó, có ẩn chứa những gì ?
NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng khen ngÆ°á»i nầy, ngÆ°á»i ná» có lượng rá»™ng nhÆ° biển, nhÆ°ng thá» há»i trên Ä‘á»i, có hiểu rõ biển chứa Ä‘á»±ng những gì ? Khi nà o thì sóng dáºy, lúc nà o thì sóng lặng ?
Và có bao nhiêu lượng sóng ngầm, trong lòng biển cả ?
Äà nh là biển không ham nổi sống, bởi có sóng thì mặt biển mất đẹp Ä‘i, biển kiêu hùng vá»›i những núi sóng, nhÆ°ng lại là m cho ngÆ°á»i xa lánh, thì cái kiêu hùng đó chẳng Ãch lợi gì.
Biển muốn không bao giỠnổi sóng, mà gió có chịu để yên không ?
Và lúc nà o, ngá»n gió nà o sẽ khuấy Ä‘á»™ng sá»± thanh thản của Hoa Vô Khuyết ?
Thì, hắn vẫn đáng sợ nhÆ° thÆ°á»ng, ngÆ°á»i ta có thể tin nÆ¡i lòng tốt của hắn, song ngÆ°á»i ta vẫn ngán tấm lòng đó, bởi đó là má»™t tấm lòng mất tá»± chủ.
Hoa Vô Khuyết không hà nh động theo lòng.
Hắn không có tự do hà nh động theo lòng.
Tiểu Linh Ngư thở dà i, lẩm nhẩm:
- Ta chịu thôi, không là m sao hiểu nổi tiểu tỠđó. Một kẻ khó hiểu đối với ta, hẳn là một tay có giá trị lắm.
Giang Ngá»c Lang nhìn chà ng, muốn nói gì, rồi nghÄ© sao không biết, lại thôi.
Tiểu Linh NgÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Không phải ngÆ°Æ¡i đâu. Äừng tưởng lầm mà khoan khoái hảo. Ta Ä‘á» cáºp má»™t kẻ khác.
Giang Ngá»c Lang Ä‘iá»m nhiên:
- A ?
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- NgÆ°á»i đó, xem ra chẳng thông minh tà nà o, song vô luáºn là ngÆ°Æ¡i thông minh đến đâu, vô luáºn ngÆ°Æ¡i mÆ°u toan trò quá»· gì, đối vá»›i hắn, cÅ©ng vô Ãch.
Giang Ngá»c Lang vẩn Ä‘iá»m nhiên:
- Ạ?
Tiểu Linh Ngư thở dà i:
- Những thủ Ä‘oạn mà ngÆ°Æ¡i dà nh cho hắn, sẽ quáºt trở lại ngÆ°Æ¡i, chÃnh ngÆ°Æ¡i lãnh đủ má»i háºu quả.
Giang Ngá»c Lang cÆ°á»i nhạt:
- Mẫu ngÆ°á»i đó ta chÆ°a từng thấy qua.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Nếu ngươi không chết gấp, tất sẽ có dịp trông thấy hắn.
Giang Ngá»c Lang lẩm nhẩm:
- Không chết gấp… không chết gấp…
Bỗng hắn biến sắc, kêu lên:
- Há»ng ! Há»ng !
Tiểu Linh NgÆ° thừa hiểu, việc gì là m cho hắn khÃch Ä‘á»™ng đến lá»™ liểu nhÆ° váºy, việc đó phải quan trá»ng lắm.
Chà ng cÅ©ng biến sắc luôn, buá»™t miệng há»i:
- Việc chi thế ?
Giang Ngá»c Lang run run giá»ng:
- NgÆ°Æ¡i xuống sau, ngÆ°Æ¡i có nhá»› Ä‘áºy nắp hầm lại chăng ?
Tiểu Linh Ngư há hốc mồm:
- Ã… không. Ta không Ä‘áºy lại. Ta quên mất.
Giang Ngá»c Lang cà ng biến sắc hÆ¡n.
TrÆ°á»›c đó hắn còn hoà i nghi, bây giá» thì sá»± thể đã được xác nháºn rồi, má»™t sá»± thể tai hại vô tưởng.
Hắn lấp vấp không thà nh lá»i:
- Tiêu Mê Mê trở lại, chẳng thấy chúng ta, sẽ lục soát khắp nơi, nà ng…
Tiểu Linh NgÆ° qua phút giây thảng thốt, lấy lại bình tÄ©nh cÆ°á»i hì hì:
- NgÆ°Æ¡i lo xa quá. Dù có nháºn ra, nấp hầm không Ä‘áºy lại, nà ng cÅ©ng chẳng bao giá» tưởng được là chúng ta chui trong đống phân, trốn nà ng.
Giang Ngá»c Lang hừ má»™t tiếng:
- Không lo xa sao được ? Phải biết cái công trình của ta không nhá», nếu sÆ¡ ý má»™t chút thì cầm nhÆ° đống cái của dã trà ng, ngoà i ra lại còn lãnh thêm cái há»a diệt thân.
Hắn dừng lại má»™t chút, há»i:
- Ngươi có biết võ công của nà ng cao như thế nà o chăng ?
Tiểu Linh NgÆ° cÆ°á»i nhẹ:
- Bởi chÆ°a biết võ công của nà ng nhÆ° thế nà o, nên ta chÆ°a có thể trở mặt vá»›i nà ng. Giả nhÆ° nà ng có thá»±c tà i Ä‘i nữa, nếu nà ng ngu ngốc là ta chẳng sợ gì nà ng. Cái khổ của ta là trÆ°á»›c khi biết võ công của nà ng, ta lại biết nà ng là má»™t con nữ quái. ChÃnh Ä‘iá»u đó má»›i đáng sợ nhất.
Giang Ngá»c Lang thở dà i:
- Võ công của nà ng rất cao, ở cái mức Ä‘á»™ mà chẳng bao giá» ngÆ°Æ¡i tưởng nổi. Nghe nói, cho đến nay, nà ng có tất cả là bảy trăm tình nhân, trong số có cả bá»n đệ tá» thất đại kiếm phái. Cứ má»—i tình nhân dạy nà ng má»™t chiêu thôi, thì sở đắc của nà ng bao quát trá»n võ há»c trên Ä‘á»i nà y.
Tiểu Linh Ngư đảo tròn đôi tròng mắt:
- NhÆ° váºy, thì chúng ta nên cẩn tháºn. Ta len lén lên trên đó xem, có quả tháºt là nấp hầm không được Ä‘áºy lại nhÆ° cÅ© hay chăng ?
Giang Ngá»c Lang ngăn lại:
- Khoan. ChỠmột chút.
Hắn áp tai và o vách, nghe ngóng một lúc, bỗng biến sắc kêu khẽ:
- Nguy. Nà ng đã trở lại rồi.
hết: Hồi 29, xem tiếp: Hồi 30
Last edited by danangcity; 17-07-2008 at 07:07 PM.
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àãåíòñòâî, àóäèî, ëåíêîì, ëþäåé, giang ho tha ac 4vn, giang ho thap ac-4vn, ïèööû, ïîðíîðàññêàçû, òàíöåâ, òåðüåðû, ôèòíåñ |
| |