Tác giả : Nghịch Thương Thiên
Chương 158: Hủ Thực Chước Viêm
Dịch giả : Vuhanduong
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa dứt câu, trong nháy mắt đã bay về phía Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiên. Đinh Hạo trong lòng khẽ động, biết Độc Ma Vương Diệc Hàn rốt cục cũng phản kích, chỉ cần Độc Ma Vương Diệc Hàn tới gần Từ Hạo Nhiên, thì chỉ bằng độc công tuyệt thế của Độc Ma Vương Diệc Hàn. Mà chỉ cần Từ Hạo Nhiên trúng một chiêu, tình thế sẽ lập tức thay đổi, dù sao Độc Ma Vương Diệc Hàn am hiểu nhất chính độc công hủ thực( ăn mòn).
Nhưng Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiên đương nhiên cũng biết Độc Ma thành danh bởi một chữ Độc. Mắt thấy Vương Diệc Hàn đột nhiên lao vọt về phía mình mặt hơi sắc, vội vàng lui về phía sau trăm trượng, tránh khỏi sự truy đuổi của Vương Diệc Hàn, hơn nữa còn phát ra từng tầng từng tầng Cương khí ngăn cản Độc Ma. Chỉ thấy trong không trung xuất hiện từng đạo hàn băng trong phạm vi mười trượng, nhìn kỹ sợ có không dưới năm mươi đạo. Xem ra Từ Hạo Nhiên rất e ngại đối với Độc Công của Độc Ma Vương Diệc Hàn, nếu không sẽ không có hành động như vậy.
Mắt thấy Lãnh Diện Tôn Giả vội vàng lui về phía sau, Độc Ma Vương Diệc Hàn cười dài một tiếng, nói: "Hứa huynh khiếp đảm rồi!"
Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa nói dứt câu, lại tăng tốc, vung tay đánh ra một đạo pháp quyết. Chỉ thấy trước mặt Độc Ma Vương Diệc Hàn xuất hiện một đạo cương khí hình trùy, mặc dù chỉ khoảng một trượng, nhưng đầu cây trùy liên tục lấp lóe.
Tầng băng thứ nhất mà Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiên bố trí ra, trong nháy mắt đã va chạm với Cương khí Hình trùy mà Độc Ma Vương Diệc Hàn phát ra, chỉ nghe mấy tiếng động nhỏ vang lên, Độc Ma Vương Diệc Hàn trong nháy mắt xuyên qua tầng băng thứ nhất, tiếp tục lao tới trước, không ngừng xuyên qua các tầng băng mà Từ Hạo Nhiênbố . Chỉ trong nháy mắt, đã có hơn ba mươi tầng băng mà Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiênbố trí đã bị hắn cấp xuyên thấu, nhưng tốc độ của Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng đã giảm đi đáng kể, nhưng tiến về phía trước.
Mọi người đang xem vừa thấy biến hóa như vậy đều tập trung tinh thần đến kịch điểm, không nghĩ tới Độc Ma Vương Diệc Hàn không chỉ có Độc Công kinh người, mà công phu bản thân cũng không kém, uy lực cũng không kém gì Lãnh Diện Tôn Giả.
Chỉ thấy theo Độc Ma Vương Diệc Hàn đích đi trước, chỉ trong chớp mắt đã có hơn phân nửa tầng băng mà Lãnh Diện Tôn Giảbố trí đã bị phá tan, mắt thấy không bao lâu nữa là có thể phá hủy toàn bộ hàng phòng ngự của Lãnh Diện Tôn Giả.
Nhưng vào lúc này, na Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiên lạnh lùng cười to một tiếng, nói: "Vương huynh bị lừa!"
Lời này vừa nói ra, Lãnh Diện Tôn Giả đánh ra hai đạo pháp quyết, ngay từ lúc Từ Hạo Nhiên vừa đánh Pháp quyết ra, hơn mười đạo hàn băng cuối cùng đột nhiên chuyển động. Chờ đến khi Độc Ma Vương Diệc Hàn phát hiện ra cũng là lúc, hơn mười đạo hàn băng dĩ nhiên tử thẳng tắp biến thành đường cong, bắt đầu tập hợp lại, trong nháy mắt biến thành một tầng băng rất lớn, vây Độc Ma Vương Diệc Hàn vào giữa.
Mắt thấy mình đã bị băng tầng vây quanh, lại nghe thấy câu nói của Lãnh Diện Tôn Giả, Độc Ma Vương Diệc Hànrốt cuộc cũng biến sắc, đánh lung tung trong tầng băng. Nhưng dù như thế nào cũng không thể thoát ra được. Mà vừa thấy Độc Ma Vương Diệc Hàn bị băng tằng vây kín, Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiên cấp tốc quay lại, càng không ngừng phát ra từng đạo Cương khí. Theo cương khí được phát ra, băng tầng vốn rất cừng rắn càng càng ngày càng dầy, chờ mọi người ý thức được biến hóa như vậy, thì băng tầng đã dày ba trượng, quả là không thể tưởng tượng nổi!
Biến hóa quỷ dị xảy ra trong nháy mắt làm mọi người chỉ biết trợn mắt há mồm. Mà lúc này tất cả mọi người Đạo Môn đều lộ ra vẻ đắc ý, ngay cả Tông Chủ của Đạo Môn tam tông cũng rất vui vẻ, giống như đã nắm chắc phần thắng vậy.
Mà vẻ mặt đám người Phùng Ngạo Thiên lại như tro tàn, tình thế vốn đang rất thuận lợi, đâu ngờ rằng lại đảo lộn nhanh như vậy, thật sự là kẻ khác trở tay không kịp.
Mắt thấy Độc Ma Vương Diệc Hàn bị nhốt trong băng tầng đang không ngừng công kích xung quanh, khiến cho băng tầng bên trong không ngừng bị phá vỡ, nhưng tốc độ đông kết bên ngoài lại nhanh hơn nhiều.
Ha ha cười nhạt một tiếng , Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiên lạnh lùng nói: "Chỉ cần ngươi Độc Ma có thể chạy ra khỏi “Băng Phong thiên xích” của Lão phu, Lão phu lập tức cam bái hạ phong( chịu thua)!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong Ma Môn đều biến sắc, nhìn thấy Phùng Tinh Nhiên đang chau mày, Đinh Hạo mở miệng hỏi đáo: " Băng phong thiên xích ’ lợi hại như vậy sao?"
Gật đầu một cách nặng nề, Phùng Tinh Nhiên nghiêm mặt nói: "Không sai, đây là chiêu mạnh nhất trong “Thanh Vân Huyền Băng Quyết” mà Lãnh Diện Tôn Giả tu luyện. Có người nói Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh lúc Từ Hạo Nhiên tu thành chiêu này thì, đã từng xung phong việc thử uy lực chiêu này, cuối cùng phải mất trăm ngày có thể đi ra, như vậy chiêu này mạnh đến mức nào có thể thấy được. Độc Ma đích tu vi tuy rằng mạnh mẽ, nhưng vẫn kém Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh, huống chi hắn am hiểu đích chính là độc công, xem ra thắng bại đã rõ!"
Nghe đích thân Phùng Tinh Nhiên nói thế, Đinh Hạo cũng cảm thấy sợ hãi. Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh có thân phận gì, ngoại trừ mấy người ẩn thế không muốn người khác biết ra, thì trong Thập đại cao thủ của Tây Đại Lục thập hắn đứng thứ nhất, mà ngay cả hắn cũng phải trăm ngày mới có thể đi ra khỏi chiêu "Băng phong thiên xích", xem ra lần này Độc Ma Vương Diệc Hàn sợ là dữ nhiều lành ít.
Mọi người ở đây cũng không nghĩ Độc Ma Vương Diệc Hàn có thể dễ dàng ra khỏi. Huyết Ma Liệt Sơn đột nhiên nhẹ giọng nói với Đinh Hạo: ‘ Băng phong thiên xích ’ thần kỳ không gì sánh được, dù là Lão phu sợ cũng phải trăm ngày mới có thể từ trong đó đi ra."
Dừng một chút, thấy Đinh Hạo đang nghi hoặc nhìn mình, Huyết Ma Liệt Sơn quái dị nhìn Đinh Hạo, rồi nói: "Ngươi đã từng tặng Độc Ma Thổ dịch của Bát Sí Tử Mãng chưa?"
Gật đầu, Đinh Hạo vẫn không giải thích được hỏi: "Không sai, vậy thì sao?"
Hắc hắc cười một tiếng quái dị, Huyết Ma Liệt Sơn nói: "Vậy là được rồi, nếu Lão phu đoán không lầm, trận chiến này lão Độc Ma thắng không thể nghi ngờ. Nếu Lão phu suy đoán không lầm, lão Độc Ma tất nhiên đã nhờ ngươi cho lão thổ dịch cực độc của Bát Sí Tử Mãng, tu thành độc công bá đạo nhất - ‘ Hủ Thực Chước Viêm ’. Ngươi cứ yên tâm mà quan chiến đi, tuy rằng chiêu ‘ Băng phong thiên xích ’ này có thể vây khốn được Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh trăm ngày, nhưng tuyệt đối không ngăn nổi Độc Ma Vương Diệc Hàn đã có được . Hắc hắc, Lãnh Diện Tôn Giả hắn không nên tnói chỉ cần Độc Ma ra được khỏi ‘ Băng phong thiên xích ’ sẽ lập tức nhận thua!"
Nghe Huyết Ma Liệt Sơn nói thế, Đinh Hạo tâm thần khẽ động, nhưng vẫn hơi lo lắng nhìn Độc Ma Vương Diệc Hàn đang bị nhốt trong ‘ Băng phong thiên xích ’.
Mà ngay khi Đạo Môn đang đắc ý, Ma Môn đang ủ rũ, thì Độc Ma Vương Diệc Hàn đang trong băng tầng khẽ cười một tiếng. Thân hình đang không ngừng chàng xung quanh đột nhiên ngừng lại.
Chỉ thấy hai tay Độc Ma Vương Diệc Hàn đột nhiên phát ra hai đạo Hỏa diễm (Ngọn lửa) có màu sắc khác nhau, một màu đen một màu lục, cho dù ở trong "Băng phong thiên xích" vẫn cháy rực rỡ. Khẽ cười, Độc Ma Vương Diệc Hàn mặc dù đang ở trong băng tầng vẫn cười khinh bỉ nhìn Lãnh Diện Tôn Giả.
Không biết vì sao, vừa nhìn thấy nụ cười của hắn, người trongĐạo Môn đều có cảm giác bất an. Mà Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiên cũng biến sắc, không rõ giờ khắc này, Độc Ma Vương Diệc Hàn sao lại còn có thời gian cười cợt như vậy.
Mà đúng lúc này, chỉ thấy hai luồng Hỏa diễm trong tay Độc Ma Vương Diệc Hàn đương nhiên dung hợp lạ một chỗ, trong chớp mắt liền thành một đoàn ma viêm to bằng nắm tay. Sau khi dung hợp thể tích không những không tăng lên, trái lại còn nhỏ đi gấp hai lần. Nhưng Ma viêm vừa xuất hiện lại liên tục bắn ra từng đoàn Hỏa diễm nhỏ, khi thì màu đen, khi thì màu lục, vô cùng quỷ dị/
Vừa thấy Ma Viêm trong tay Độc Ma Vương Diệc Hàn , bất luận là người trong Đạo Môn hay là người trong Ma Môn, đều như gặp ma giữa ban ngày. Không thể tin nổi nhìn vào Ma Viêm trong tay hắn, Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiên vốn đang rất đắc ý, mặt càng như tro tàn.
Nhưng vào lúc này không biết ai sợ hãi quát một tiếng "Hủ Thực Chước Viêm ". Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều biết sắc, giống như đều biết sự đáng sợ của "Hủ Thực Chước Viêm" vậy
Thấy được vẻ mặt sửng sốt của mọi người, Độc Ma Vương Diệc Hàn đang trong băng tầng khẽ cười một tiếng, rốt cục cũng bắt đầu hành động. Chỉ thấy hắn vung tay lên, "Hủ Thực Chước Viêm" trong nháy mắt bắn ra, dễ dàng phá vỡ một cái động lớn. Độc Ma cũng tiến sát sau "Hủ Thực Chước Viêm", dễ dàng phá giải chiêu "Băng phong thiên xích" của Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiên.
Độc Ma Vương Diệc Hàn sau khi ra khỏi băng tầng, liền khẽ vung tay lên, "Hủ Thực Chước Viêm" lập tức quay trở lại thân thể Độc Ma, quả rất thần kỳ.
Ha hả cười khẽ một tiếng, Độc Ma Vương Diệc Hàn nói: "Từ huynh lúc trước đã nói, chỉ cần ta phá được chiêu ‘ Băng phong thiên xích’ của ngươi, ngươi sẽ nhận thua, chẳng biết có tính hay không?"
Lạnh lùng nhìn Độc Ma Vương Diệc Hàn một cái, Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiên lạnh lùng gật đầu, cứng ngắc nói: "Tính!"
Lời này vừa nói ra, Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiên trong nháy mắt bay trở về Đạo Môn Tam Tông, chỉ thấy người này cung tay với Thanh Vân Tông Chủ: "Lão phu làm việc bất lợi, không có tài cán để giành phần thằng cho bổn Tông, mong Tông chủ thứ tội?"
Gật đầu, Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh khẽ nói rằng: "không sao, Lão phu cũng không ngờ tới Độc Ma dĩ nhiên có thể luyện chế ra ‘ Hủ Thực Chước Viêm ’. Trận chiến này cũng không trách ngươi được, cũng may hiện tại chỉ là trận chiến đầu tiên. Từ Trưởng lão cũng không nên suy nghĩ làm gì, chỉ là ‘ Hủ Thực Chước Viêm ’ của hắn quá mạnh mà thôi!"
Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh nói thế, Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiên mới gật đầu, không cam lòng đi về chỗ của Thanh Vân Tông.
Tác giả : Nghịch Thương Thiên
Chương 159: Liên thủ xuất chiến.
Dịch giả : Vuhanduong
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Đúng lúc này, Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng đã trở lại vị trí của Ma Môn. Nhìn thấy Độc Ma Vương Diệc Hàn chiến thắng trở về, bất luận là người của Luyện Ngục Ma Tông, hay là đám người Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung chạy đến giúp đỡ đều lớn tiếng hoan hô.
Độc Ma gật đầu với mọi người, rồi từ từ đi về phía Vô Cực Ma Tông, đãi ngộ hoàn toàn khác so với Lãnh Diện Tôn Giả.
Vừa mới trở lại được khu vực của Vô Cực Ma Tông, đám người Đinh Hạo còn chưa kịp đi đến chúc mừng hắn; thì Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đã cười lớn, nói: “Vương huynh thật tài giỏi. Lúc Vương huynh bị chiêu Băng phong thiên xích của Từ Hạo Nhiên vây lấy; Lão phu rất lo lắng cho Vương huynh. Ta vốn tưởng huynh lành ít dữ nhiều, nhưng xem ra Ngạo Thiên đã xem nhẹ Vương huynh rồi”
Khẽ cười một tiếng, Độc Ma Vương Diệc Hàn mỉm cười với Phùng Ngạo Thiên, nói: “Phùng Tông chủ khách khí rồi. Ta có thể thắng trận này cũng là do may mắn mà thôi. Nếu không phải hắn dùng đến chiêu Băng phong thiên xích, hơn nữa còn kiêu ngọa nói ra như vậy thì ta thực sự cũng không có biện pháp gì. Nhưng chuyện luôn phát triển ngoài dự đoán của mọi người. hắn sao có thể biết được gần đây Lão phu mới tu luyện thành Độc công có tính ăn mòn kinh khủng nhất, trận này cũng may mắn mà thôi”
Phùng Ngạo Thiên vừa nghe nói thế lại cười dài một tiếng, chưa kịp mở miệng; thì Độc Cô Tịch Diệt đã nói trước: “Độc Ma Vương Diệc Hàn quả nhiên danh bất hư truyền. Cho dù ẩn thân trăm năm; nhưng chỉ một trận đánh vẫn thấy rất siêu phàm. Nếu Thiên Sát Ma Cung ta có được cao thủ như huynh thì tốt biết bao. Đáng tiếc, mấy Môn phái thuộc hạ của Bổn Cung quá kém cỏi, mấy trăm năm qua không có thêm một cao thủ Hợp Thể Kỳ nào gia nhập cả. Luyện Ngục Ma Tông không hổ là Luyện Ngục Ma Tông, quả nhiên cao thủ như mây, nhân tài vô số. Trước thì có Huyết Ma Liệt Sơn, giờ lại có Vương huynh gia nhập. Sau này Thiên Sát Ma Cung chúng ta sao có thể tranh được với Phùng huynh chứ”
Nói đến đây, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt ngửa cổ cười phá lên.
Nghe Độc Cô Tịch Diệt nói thế, cả Phùng Ngạo Thiên và Độc Ma đều không nói gì. Nhưng Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên lại âm thầm thở dài, thầm nghĩ ngươi làm sao biết mấy người bọn họ sẽ rời khỏi Đoạn Hồn Sơn ngay bây giờ. Sau này Luyện Ngục Ma Tông vẫn là Luyện Ngục Ma Tông mà thôi. Nghĩ đến đây, Phùng Ngạo Thiên cổ quái nhìn Đinh Hạo.
Vừa thấy Phùng Ngạo Thiên nhìn mình, lại nghĩ đến tình cảnh lúc này; Đinh Hạo sao không biết hắn đang nghĩ cái gì chứ. Đinh Hạo cười cười một tiếng, chỉ chỉ vào Phùng Tinh Nhiên ở bên cạnh mình, rồi cười với Phùng Ngạo Thiên.
Thấy Đinh Hạo có cử chỉ như vậy, Phùng Ngạo Thiên cũng cười vui vẻ. Thầm nghĩ con gái mình có mắt nhìn không tệ, thậm chí còn tìm được cho mình một Nữ tế quá tuyệt/
Đang khi đám người Ma Môn đang vui sướng vì thắng lợi, thì Đạo Môn tam tông đã hết kiên nhẫn. Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân ho nhẹ một tiếng rồi đi tới, chắp tay hành lễ với Phùng Ngạo Thiên rồi nói: “Trận chiến đầu tiên Đạo Môn tam tông ta thua, nhưng vẫn còn bốn trận nữa cũng phải bắt đầu. Phùng Tông chủ cho dù muốn chúc mừng cũng nên chờ tàn cuộc rồi hãy nói, chứ giờ ăn mừng có phải quá sớm hay không?”
Cười dài một tiếng, Phùng Ngạo Thiên nói: “Giang Tông Chủ sao lại khẩn trương như vậy. Đã như vậy thì sẽ bắt đầu ngay bây giờ, tiếp theo nên tiến hành như thế nào, mời Giang Tông Chủ nói rõ”
Gật đầu, Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân cười nhạt, nói: “Vừa rồi Đạo Môn tam tông chúng ta phái người trước. Theo quy củ lần này sẽ do các ngươi chọn người trước, còn chúng ta sẽ tìm ra đối thủ thích hợp cho hắn”
“Được, vậy mời Giang Tông Chủ chờ một lát để bổn Tông bàn bạc với hai vị cao thủ còn lại một phen.
Gật đầu, Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân nói: “Xin mời”
Nghe hắn nói thế, Phùng Ngạo Thiên quay đầu lại nói với Độc Cô Tịch Diệt và Thạch Phong Hàn: “Trận đánh tiếp theo sẽ do ai đảm nhiệm, hai vị Đạo huynh có chọn ra được người thích hợp hay không?”
Phùng Ngạo Thiên vừa nói xong, hai người bọn họ liền nhìn về phía mấy Trưởng lão Tông phái mình. Mấy người được nhìn đến đều rất muốn đứng lên tham chiến, nhưng cả Độc Cô Tịch Diệt và Thạch Phong Hàn đều chưa thể quyết định được, nhìn dọc nhìn ngang nhưng vẫn không mở miệng.
Mọi người trong Ma Môn khác với Đạo Môn, đều là những người hiếu chiến. Dù là thực lực được hay không được chỉ cần có cơ hội đều muốn xông lên trước; không giống với đám Trưởng lão Đạo Môn sợ thua mất mặt mũi; chứ Trưởng lão Ma Môn không xem nặng như vậy. đối với bọn họ lực Chiến đấu hấp dẫn hơn nhiều so với chuyện thắng bại. Đó cũng là lý do tại sao mà bọn họ thấy được ánh mắt của Tông Chủ đang nhìn mình đều ưỡn ngực, ngẩng đầu, hy vọng được chọn.
Thấy hai người hết nhìn bên này lại nhìn sang bên kia mà mãi không có quyết định, Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân mất kiên nhẫn, mở miệng giục: “Chẳng lẽ đường đường Ma Môn tam tông mà lại không tìm được một người ra ứng chiến sao?”
Lời này vừa nói ra, Tông Chủ Ma Môn tam tông đều giận dữ, đang muốn mở miệng nói thì hai huynh đệ Hạn Thiên Hận Địa của Thiên Sát Ma Cung mà Đinh Hạo đã gặp vài lần đã nổi giận lên tiếng. Chỉ thấy Hận Địa trừng mắt nhìn Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân một cái, rồi nói với Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt: “Tông Chủ, ta thấy để hai huynh đệ chúng ta xuất thủ, Tông Chủ thấy sao?”
Hận Địa mới nói thế, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt lộ vẻ khó xử. hai Huynh đệ này vốn luôn cùng đối địch, nhưng vào lúc này nếu hai người cùng ra tay thì rõ ràng không hợp quy củ. Nhưng nếu như bọn họ tách ra ứng chiến thì sợ rằng bọn họ không thắng được. Nhưng lúc này hai người nếu đã mở miệng xin chiến, hắn nếu từ chối cũng không ổn.
Đang khi Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt còn đang do dự; Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân đã cười cười, nói: “Nếu để hai người các ngươi cùng xuất chiến; vậy Đạo Môn tam tông ta cũng phải tìm hai người đối phó các ngươi; không thì chúng ta chẳng phải chịu thiệt sao”
Lời này vừa nói ra, Hận Thiên cười lạnh một tiếng nói: “không sao, hai người thì hai người, chẳng lẽ huynh đệ chúng ta lại sợ các ngươi sao”
Sau đó, Hận Thiên dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Độc Cô Tịch Diệt. Vừa thấy ánh mắt đó của hắn, Độc Cô Tịch Diệt chỉ còn biết kêu khổ. Người trong Đạo Môn thì chỉ khi nào bị Tông Chủ yêu cầu mới ra ứng chiến. Nhưng hai người này chẳng những chủ động xin chiến, còn trước mặt mình nói ra những lời này; làm cho hắn nếu từ chối cũng không ổn. Hơn nữa thủ pháp phối hợp của hai người bọn họ đúng là rất cao minh.
Nghĩ đến đây, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt gật đầu, nhìn sang Phùng Ngạo Thiên với ánh mắt dò hỏi: “Phùng Tông chủ thấy thế nào?”
Phùng Ngạo Thiên thấy tình thế lúc này cũng không tiện từ chối. Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung đến đây để giúp mình, vừa nay mình cũng đã hỏi ý kiến bọn họ. bây giờ Hạn Thiên Hận Địa chủ động xin chiến, dù cho mình không thích, cũng phải nể mặt Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt.
Phùng Ngạo Thiên khẽ gật đầu, nói: “Đã như vậy thì phiền Nhị lão Hạn Thiên Hận Địa”
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vừa nói dứt câu, Hạn Thiên Hận Địa cùng cười vang, nói: “Đa tạ, đa tạ”
Ngay sau đó hai người phóng lên cao, ngạo nghễ dừng lại trong không trung. Hận Địa lạnh lùng cười một tiếng, cuồng vọng nói: “Ai muốn chết thì lên đây”
Thấy Ma Môn thực sự đã phái Hạn Thiên Hận Địa xuất chiến, Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân cười một tiếng, quay đầu lại nói với Diêu Phiêu Linh và Dư Hận Thủy: “Hai vị Đạo hữu lần này nên do ai xuất chiến?”
Cười dài một tiếng, La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy nói: “Vừa nãy đã do Thanh Vân Tông đánh trận, vậy trận chiến này sẽ do người của bổn Tông ra mặt vậy”
La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy vừa nói xong, liền nhìn lướt qua khu vực Tông phái mình, cười dài một tiếng nói: “Cảm phiền Triệu Trưởng lão và Yến Trưởng lão đi lên một chuyến vậy”
Sau khi La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy nói xong, có hai người từ khu vực của La Phù Tông đi ra. Hai người này một Nam nhân có khí độ phi phàm; một người là một Mỹ phụ ba mươi tuổi kiều diễm. Xem ra có lẽ hai người này là một đôi vợ chồng song tu.
Người nam cầm cây Vũ mao trường phiến( Quạt lông chim) trong tay vừa đi vừa quạt. Mỹ phụ lại mặc một bộ quần áo kỳ lạ; vừa nhìn đã thấy hai người này nhất định cũng ma hiểu Hợp kích thuật; nhìn bước đi của hai người này là biết ngay.
Hai người này đi đến bên cạnh La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy, người nam hành lễ với Dư Hận Thủy rồi nói: “Hai người chúng ta nhất định sẽ không làm Tông Chủ thất vọng.
Gật đầu, La Phù Tỗng Chủ Dư Hận Thủy nói: Vậy làm phiền hai vị”
Hai người này cười dài một tiếng rồi cùng phóng lên trời, lạnh nhạt nhìn hai huynh đệ
Thấy hai người này đã bay lên không trung, Đinh Hạo nghi hoặc nhìn Phùng Tinh Nhiên nói: “Hai người này là ai sao ta chưa từng nghe thấy, nổi tiếng lắm sao?”
Lắc đầu, Phùng Tinh Nhiên cười nói: “Ta làm sao biết được, huynh hỏi ta, thì ta biết hỏi ai. Dù sao ta cũng chỉ biết đến mấy người trong Đạo Môn tam tông mà thôi. Hai người bọn họ ta thật sự chưa nghe thấy bao giờ, không biết chui ra từ đâu nữa”
Lời này vừa nói ra, Đinh Hạo chưa kịp mở miệng thì Độc Ma Vương Diệc Hàn đã lắc đầu cười nói: “Hai người các ngươi đúng là quá thiếu kiến thức, ngay cả La Phù Song Sát cũng không biết”
Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa mới nói thế xong, Phùng Tinh Nhiên đã mở miệng nói: “nhất định là không có tiếng tăm, nếu không Bổn cô nương nhất định biết, chẳng lẽ bọn họ nổi danh như Lãnh Diện Tôn Giả sao?”
Lúc này Đinh Hạo cũng rất nghi hoặc, nói: “La Phù Song Sát, hai người này nhìn rất bình ổn, nhưng sao lại có một chữ Sát chứ?”
Tác giả : Nghịch Thương Thiên
Chương 160: Đãng Ma Thần Cương.
Dịch giả : Jy
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Cười kỳ dị một tiếng, Độc Ma Vương Diệc Hàn nói: “Hai người này nam gọi là Triệu Trường Phong, nữ gọi là Yến Xích Diệp. Còn vì sao hai người được gọi là La Phù Song Sát ngươi nhìn sẽ biết.”
Lời này vừa nói ra thì trong lòng Đinh Hạo hơi động, thầm nghĩ hai người này cũng thật là không đơn giản chút nào. Mặc dù mình cũng chưa từng nghe qua danh hiệu này, nhưng Độc Ma Vương Diệc Hàn nói không thể nào sai được.
Nghĩ đến đây, Đinh Hạo không nghĩ nhiều nữa, nhìn lên bốn người trên không trung.
Nhìn thấy La Phù Song Sát liên thủ bay lên, sắc mặt hai người Hận Thiên Hận Địa cũng hơi đổi, chỉ nghe Hận Thiên hừ lạnh một tiếng nói: “Không nghĩ đến đối thủ của hai huynh đệ Lão phu lại là vợ chồng các ngươi, hắc hắc. Dường như huynh đệ Lão phu cùng các ngươi đã đánh qua mấy lần rồi. Quả thực không hiểu La Phù Tông Chủ sao lại phái hai người các ngươi, chẳng lẽ các ngươi đã tiến bộ hơn mười năm trước ?”
Hận Thiên nói như vậy thì Đinh Hạo mới biết được bốn người này vốn đã quen biết từ trước, xem bộ dạng cũng đã từng đánh với nhau rồi. Nghe khẩu khí của Hận Thiên dường như huynh đệ bọn họ chiếm chút tiện nghi.
Quả nhiên, nghe Hận Thiên nói vậy khiến cho sắc mặt của Triệu Trường Phong khẽ đổi, sau đó khẽ cười một tiếng nói: “Không nghĩ đến Hận Thiên Trưởng lão vẫn còn nhớ rõ vợ chồng chúng ta, thật sự làm cho Trường Phong vinh hạnh vô cùng! Không sai, lúc trước hai vợ chồng ta không chiếm được tiện nghi gì khi đấu với hai huynh đệ các ngươi. Nhưng chỉ là trước kia mà thôi, còn hiện tại như thế nào không thể đoán trước được, Hận Thiên huynh lát nữa cũng có thể thử một lần.”
Gật đầu, Hận Thiên cười lạnh nói: “Lão phu vốn cũng đang có ý đó, vốn tưởng rằng Đạo Môn Tam Tông các ngươi phái ai, không nghĩ đến chính là La Phù Song Sát các ngươi. Nhìn trận chiến này thì Ma Môn chúng ta lại thắng một hồi nữa rồi.”
Lời này của Hận Thiên vừa nói ra, Yến Xích Diệp của La Phù Song Sát yêu kiều cười một tiếng nói: “Hận lão không phải là quá cuồng vọng sao. Chờ sau khi thử qua tài năng của Hận Lão mới nói vậy.”
Hắc hắc cười một tiếng dâm đãng, Hận Địa nhìn Yến Xích Điệp xinh dẹp nói: “Lão phu thật sự cũng muốn thử nàng một lần.”
Hận Địa vừa nói vậy, tất cả mọi người bên Ma Môn đều cười lên chế nhạo. mọi người trong Ma Đạo đều xem chuyện quan hệ nam nữ là bình thường, nên khi nghe được Hận Địa nói như vậy đều lộ ra vẻ cổ quái vô cùng.
Mà mấy người Đạo Môn lại biến sắc, đằng đằng sát khí nhìn Hận Địa đang đắc ý. Người trong Đạo Môn đối với chuyện này rất coi trọng, mặc dù sau lưng làm việc xấu không ít hơn Ma Môn là bao nhiêu. Nhưng bọn họ lại rất coi trọng mặt mũi.
Mà thân là người trong cuộc, mỹ phụ Yến Xích Điệp lại rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt càng thêm lạnh lùng. Triệu Trường Phong ở bên cạnh cũng tỏ ra lạnh nhạt, như không hề để ý đến câu nói đó.
Bốn người trong mơ hồ đã so kè với nhau, mặc dù không có chút động tác nào nhưng khí thế cả người đã bắt đầu dâng lên. Hận Thiên hừ lạnh một tiếng, chẳng biết khi nào trong tay đã xuất hiện một thanh Trường mâu màu đen, mà Hận Địa thấy Hận Thiên lấy ra Pháp bảo thì cũng lấy ra một thanh Trường mâu.
Vừa thấy hai người Hận Thiên Hận Địa lấy độc môn Pháp bảo ra, Đinh Hạo liền biết được hai người này cũng rất thận trọng. Ở dưới chân núi Tụ Bảo Tông, Đinh Hạo đã từng nhìn qua hai vị huynh đệ bọn họ dùng Trường mâu kia đối phó với hai người trong Đạo Môn, vì vậy có ấn tượng rất sâu sắc đối với Pháp bảo của hai người bọn họ.
Còn La Phù Song Sát nhìn thấy hai người Hận Thiên Hận Địa lấy ra Pháp bảo độc môn ra nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ. Tà áo trên người mỹ phụ Yến Xích Điệp kia bay loạn tứ phía, dần dần tạo nên từng trận gió. Mà cây quạt trong tay được Triệu Trường Phong vẫy lên, cương khí bốc lên cuồn cuộn trong gió.
Một lát sau, Hận Địa đang đứng yên liền động thân đầu tiên, chỉ thấy hắn vung Trường mâu trong tay lên, trong không trung đột nhiên xuất hiện một làn Ma Khí màu đen, còn thân hình của hắn lại biến mất trong Ma Khí.
Còn huynh trưởng Hận Thiên ở phía sau cũng cười lạnh một tiếng, cả người đột nhiên phát ra Ma Khí màu đen cuồn cuộn. Cũng giống như là Hận Địa đều biến mất. Mà trong không trung đột nhiên xuất hiện hai luồng Ma Khí cuồn cuộn, cuốn theo từng tảng lớn mây đen đang từ từ bay về phía La Phù Song Sát.
Nhìn thấy hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa ra tay trước, Triệu Trường Phong cười dài một tiếng nói với Yến Xích Điệp: “Đã như vậy thì ta với nàng cũng không cần phải khách khí.”
Yêu kiều cười một tiếng, mỹ phụ Yến Xích Điệp trong miệng nhẹ nhàng nói: “Mới vừa rồi Hận Địa Trưởng lão lên tiếng khi phụ Thiếp như vậy, phu quân cần phải vì Tiểu Điệp mà báo thù nha.”
Lời này vừa nói ra, Đinh Hạo cảm thấy rất lạ, thầm nghĩ nữ tử này đã lớn tuổi rồi mà vẫn còn tự xưng là ‘tiểu điệp’, đúng là Yêu quái bất tử, không nghĩ đến trong Đạo Môn còn có nhân vật thú vị như vậy. Chỉ là sát cơ trong mắt nữ tử này lại rõ ràng như vậy mà khẩu khí lại nhẹ nhàng dễ nghe như thế, đúng là Yêu nhân.
Đang trong khi Đinh Hạo thầm nghĩ thì Triệu Trường Phong sau khi nghe được lời nói của Yến Xích Điệp, liền cười nói: “Tiểu Điệp yên tâm đi, để vợ chồng chúng ta liên thủ cho bọn chúng một sự bất ngờ đi.”
Vừa dứt câu, Triệu Trường Phong bắt đầu trở nên mơ hồ, huy động cây Quạt trong tay mang theo từng cơn gió, thổi về phía Ma Khí. Còn thân hình của hắn lại giống như là một trận gió, phiêu lãng khắp mọi nơi chẳng biết là đang làm gì.
Còn mỹ phụ Yến Xích Điệp cũng không đứng yên, chỉ thấy Triệu Trường Phong vừa mới huy động chiếc Quạt trong tay thì trong nháy mắt nàng đã đuổi kịp thân ảnh Triệu Trường Phong, dù là Triệu Trường Phong đi đến nơi nào nàng đều đuổi kịp theo phía sau, thủy chung vẫn ở cùng một chổ với Triệu Trường Phong, trong khi hành động thì dải áo trên người không ngừng bắn ra một tầng Cương khí, hòa hợp với từng trận gió mà Triệu Trường Phong tạo ra.
Động tác của bốn người này phải nói thì chậm, nhưng quả thực là nhanh nhưu tia chớp. Chỉ trong nháy mắt Ma Khí của Hận Thiên Hận Địa biến ra đã va chạm cùng với trận gió của La Phù Song Sát. Không hề có tiếng nổ lớn vang lên, khi trận gió thổi qua thì thân hình của hai người Hận Thiên Hận Địa cũng dần dần rõ ràng hơn.
Chỉ thây sau khi hai người hiện ra thân thể thì tất cả mọi người đều đại biến sắc mặt, không biết khi nào hai người Hận Thiên Hận Địa đều cùng nâng lên một Ma cầu do Ma Khí hóa thành, từng đạo Điện quang kỳ lạ lóe lên trong đó, dường như bên trong nó ẩn chửa Năng lượng hủy thiên diệt địa vậy.
Mà lúc này thân ảnh của hai người Hận Thiên Hận Địa đã cách La Phù Song Sát chỉ mười trượng, nhìn thấy hai người La Phù Song Sát rất ngạc nhiên khi thấy động tác của mình. Hai người Hận Thiên Hận Địa nhe răng cười to, theo âm thanh cười to vang lên, hai người vung Ma cầu có điện quang lấp lóe kia về phía La Phù Song Sát, thanh thế khiến người ta sợ hãi cực điểm.
Mọi người quan sát trận chiến cũng chấn động vì hành động của hai người Hận Thiên Hận Địa. Hai người bọn họ đầu tiên là ẩn thân trong Ma Khí, sau đó ở trong Ma Khí tạo ra Ma cầu, lại mượn Ma Khí đi đến bên cạnh La Phù Song Sát, có thể nói là tâm kế vô cùng, không thể không phục được.
Ngay khi người của Đạo Môn lo lắng còn Ma Môn càn rỡ thì La Phù Song Sát đột nhiên liếc nhìn nhau, chỉ thấy vẻ mặt của hai người trở nên dữ tợn và hung ác vô cùng. Nhìn thấy Ma cầu đang lao vụt về phía mình, tốc độ nhanh như tia chớp, tránh cũng không thể tránh khỏi, hai người không ngừng chuyển động trong không trung. Cây Vũ phiến đột nhiên được dựng đứng lên, thậm chí còn bắn ra trăm đạo hào quang, còn quần áo cả người Yến Xích Điệp đột nhiên căng phồng lên, trong nháy mắt bắn ra từng đạo kiếm quang bén nhọn.
Kiếm quang cùng với hào quang mà Yến Xích Điệp và Triệu Trường Phong bắn ra cũng không có lập tức nhắm vào Ma cầu, mà ngược lại bắt đầu tiếp xúc với nhau, không ngừng dung hợp lại làm một. Trong chớp mắt liền hóa thành trăm đạo kiếm quang sáng mờ bén nhọn bắn ra khắp bốn phía.
Nhưng vẫn chưa hết, Triệu Trường Phong và Yến Xích Điệp đều cùng lúc phun một ngum máu tươi từ trong miệng ra, rơi lên trên trăm đạo kiếm quang kia, làm cho những đạo Kiếm quang đó có thêm màu Huyết sắc (Màu máu), vô cùng kỳ lạ.
Nhìn thấy biến hóa đột ngột phát sinh như vậy, hai người Hận Thiên Hận Địa đang đắc ý vô cùng liền kinh hãi chỉ vào La Phù Song Sát, quát lên: “Đãng Ma Thần Cương ?”
Lạnh giọng hừ một tiếng, Triệu Trường Phong ngông cuồng nói: “Không sai, đúng là ‘Đãng Ma Thần Cương” hai vợ chồng ta vừa tu luyện thành công, không nghĩ tới chứ?”
Trong lúc nói chuyện, trong miệng của Triệu Trường Phong lại trào ra hai tia máu, hơn nữa thêm vẻ dữ tợn trên mặt làm cho hắn không còn chút ưu nhã nào nữa, mà hoàn toàn giống như là một ác ma thị huyết, còn Yến Xích Điệp xinh đẹp kia bây giờ lại giống như là một người điên vậy. Lúc này Đinh Hạo mới biết được hai người này vì sao lại xưng là La Phù Song Sát, quả nhiên là người cũng như tên.
Ngay khi Đinh Hạo đang âm thầm đánh giá thì La Phù Song Sát đồng thời di động, chỉ thấy hai tay vung mạnh, mấy trăm đạo ‘Đãng Ma Thần Cương’ kia toàn bộ gào thét mà đánh về phía Ma Cầu do Hạn Thiên Hận Địa phát ra.
La Phù Song Sát vừa mới ném ra thì khóe miệng hai người lại có máu chảy ra nứa, nhìn bộ dáng thì Đãng Ma Thần Cương kia chính là một công pháp bá đạo hại người vô cùng, nếu không thì hai người họ đã không có bị như vậy.
Mấy trăm đạo ‘ Đãng Ma Thần Cương’ vừa mới phát ra liền đánh lên trên Ma cầu, chỉ nghe mấy trăm tiếng ‘phốc phốc’ không ngừng vang lên. Ma cầu vốn rất lớn đột nhiên vỡ tan, bay loạn khắp nơi trong không trung, phát ra những tia sáng rực rỡ.
Ngay sau đó, mặc dù Ma cầu của hai người Hận Thiên Hận Địa bị vỡ nát đã mất đi sự uy hiếp nhưng mấy trăm ‘Đãng Ma Thần Cương’ của La Phù Song Sát còn có đến bốn mươi đạo, sau khi Ma cầu bị phá vỡ liền theo pháp quyết trong tay La Phù Song Sát, giống như là cầu vồng vắt ngang bầu trời đánh về phía Hạn Thiên Hận Địa.
Tác giả : Nghịch Thương Thiên
Chương 161: Tân đích đổ pháp.
Dịch giả : Jy
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Nhìn thấy Đãng Ma Thần Cương mà La Phù Song Sát phát ra chẳng những phá vỡ Ma cầu lại còn nhắm đến hai huynh đệ mình, khiến cho hai huynh đệ Hạn Thiên Hận Địa kinh hãi. Hai người này dường như cũng biết được sự lợi hại của Đãng Ma Thần Cương, nên ngay khi Đãng Ma Thần Cương vừa được đánh ra liền lui về phía sau nhanh như tia chớp.
Bọn hắn lui lại rất nhanh nhưng tốc độ của Đãng Ma Thần Cương còn nhanh hơn, chỉ thấy bốn mươi đạo Đãng Ma Thần Cương kia theo pháp quyết trong tay của La Phù Song Sát không ngừng thay đổi phương hướng, vẫn đuổi theo sát phía sau hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa, hơn nữa khoảng cách càng lúc càng gần.
Nhìn thấy chạy không thoát, tránh cũng không thể tránh được, vẻ mặt của hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa đột nhiên trở nên hung ác, hai đạo cương tráo màu đen lập tức bao phủ lấy hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa, mà bọn họ cũng không ngừng huy động thanh trường mâu trong tay, phát ra từng đạo Kiếm quang bắn thẳng về phía Đãng Ma Thần Cương
Chỉ nghe những tiếng ‘phanh phanh’ vang lên khi Kiếm quang của hai huynh đệ Hạn Thiên Hận Địa với Đãng Ma Thần Cương của La Phù Song Sát phát ra. Nhưng Đãng Ma Thần Cương của La Phù Song Sát phát ra thật sự quá mạnh, chỉ trong chốc lát đã đánh tan toàn bộ kiếm quang mà hai huynh đệ bọn họ phát ra, còn Đãng Ma Thần Cương chỉ mất đi khoảng mười lăm đạo, còn đến hai mươi mấy đạo đang lao nhanh về phía Hạn Thiên Hận Địa.
Vẻ mặt của hai người Hận Thiên Hận Địa trở nên rất khó coi, nhưng cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể toàn lực mở rộng màn cương tráo bao phủ cả người , hy vọng có thể chống lại Đãng Ma Thần Cương.
Chỉ ghe hai tiếng ầm ầm vang lên, theo sau đó là hơn mười tiếng nổ, cương tráo của hai huynh đệ Hận Thiên Hận Đại bị Đãng Ma Thần Cương cho không còn nhận ra hình dạng gì nữa, mà thân thể huynh đệ bọn họ bị đánh bay đi hơn mười trượng, miệng ứa máu. Mà Đãng Ma Thần Cương lúc này mới hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy hai người Hận Thiên Hận Địa bị Đãng Ma Thần Cương đánh bay ra xa hơn mười trượng, La Phù Song Sát đắc ý ngẩng mặt lên trời cười lớn.
Ngay khi tiếng cười của La Phù Song Sát vừa vang lên thì sát cơ hiện lên trong mắt của Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt, lạnh lùng nhìn La Phù Song Sát một cái. Sau đó thân hình Độc Cô Tịch Diệt nhoáng lên, quỷ mị xuất hiện bên cạnh Hận Thiên Hận Địa, nâng tay lên lập tức làm cho thân hình của Hạn Thiên Hận Địa đột nhiên dừng lại trong không trung.
Chỉ thấy bạch quang trong tay Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt vừa hiện ra đã đột nhiên xuất hiện hai viên dược hoàn màu vàng, ngón giữa bắn ra, hai viên dược hoàn màu vàng kia giống như là hai đạo ánh sáng rơi vào trong miệng đang phun máu của huynh đệ Hận Thiên Hận Địa.
Còn Độc Cô Tịch Diệt nhìn thấy hai người nuốt dược hoàn màu vàng nhạt kia vào, hai tay khẽ vung lên thân thể hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa giống như bị một lực lượng mạnh mẽ dẫn dắt, trong chớp mắt hạ xuống khu vực của Thiên Sát Ma Cung. Cùng lúc đó đám người Đinh Hạo mới nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa đều âm thầm cảm thán sự bá đạo của Đãng Ma Thần Cương kia.
Nhìn thấy Hận Thiên Hận Địa hạ xuống khu vực của Thiên Sát Ma Cung, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt cười khó xử với Phùng Ngạo Thiên, sau đó đằng đằng sát khí nói với Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân: “Trận chiến này Ma Môn chúng ta thua. Mời Giang Tông Chủ tiếp tục.”
Lạnh nhạt cười một tiếng, Giang Vô Ngân gật đầu nói: “Độc Cô Tông Chủ thật có khí độ, mong Độc Cô Tông Chủ chờ trong chốc lát, để Lão phu cùng với Diệp huynh và Dư huynh bàn bạc một lát.”
Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân vừa nói xong liền không chờ Thiên Sát Ma Quân nói gì, quay về khu vực của Đạo Môn Tam Tông.
Chỉ thấy Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt nhìn thoáng qua bóng lưng của Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân, sát cơ hiện lên trong mắt, sau đó nhìn Phùng Ngạo Thiên cười xin lỗi: “Trận chiến này Thiên Sát Ma Cung ta khiến Ma Môn thua một hiệp, mong Phùng huynh chớ trách.”
Vội vàng chắp tay với Độc Cô Tịch Diệt, Phùng Ngạo Thiên nghiêm mặt nói: “Độc Cô huynh quá khách khí, thắng bại là chuyện thường của binh gia. Huống chi Ma Môn chúng ta cũng đã thắng một trận, lúc này chỉ là hòa nhau mà thôi, Độc Cô huynh không cần để bụng làm chi. Thương thế của hai vị Trưởng lão Hận Thiên Hận Địa có nặng lắm không ?”
Gật đầu, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt trầm giọng nói: “Xem bộ dáng thì thương thế không nhẹ, sợ không có hai ba mươi năm thì đừng mơ có thể khôi phục như cũ. Tuy nhiên, cũng may Lão phu có đan dược trợ giúp, nên có thể rút ngắn đôi chút.”
Dừng một chút, Độc Cô Tịch Diệt trầm ngâm một chút rồi nói tiếp: “Thương thế lần này đối với bọn họ không phải là không có chỗ tốt.”
Khẽ cười, Phùng Ngạo Thiên nói: “Độc Cô huynh đã nghĩ như vậy thì Lão phu cũng cho rằng thương thế lần này đối với bọn họ cũng là một chuyện tốt, tu vi của hai vị Hận Thiên Hận Địa Trưởng lão cũng đã đủ, nhưng cảnh giới cùng với thực lực lại có sự chênh lệch, nếu không lần này bọn họ bị thua thiệt như vậy. Nếu như bọn họ trong hai ba mươi năm có thể tĩnh tâm khổ tu thì quả thực không phải là chuyện xấu.”
Nhưng vào lúc này, Phùng Tinh Nhiên ở phía sau Đinh Hạo hả hê nhỏ giọng nói: “Tốt lắm, hai người Hận Thiên Hận Địa đừng nói là ở trước mặt Đạo Môn, mà trong Ma Môn cũng rất cuồng vọng, ỷ vào liên kích thuật của mình, bọn họ không coi ai ra gì. Bình thường vẫn luôn hoành hành bá đạo, lúc này bị Đãng Ma Thần Cương đánh cho như vậy, để xem sau này bọn họ còn dám kiêu ngạo như trước không.”
Cũng may lần này Phùng Tinh Nhiên nói hơi nhỏ, hơn nữa nơi của Vô Cực Ma Tông cách xa khu vực của Thiên Sát Ma Cung, mà Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt cũng không hề chú ý đến nơi đây. Chứ nếu để hắn nghe được thật không biết nên nghĩ như thế nào, sợ rằng tức đến vỡ tim. Thiên Sát Ma Cung của hắn cách xa ngàn dặm đi dến Đoạn Hồn Sơn giải nguy cho Luyện Ngục Ma Tông của nàng, giờ thất bại một trận, Phùng Tinh Nhiên lại nói như thế, thật là độc ác.
Cười cười một tiếng, Đinh Hạo lắc đầu nhỏ giọng nói với Phùng Tinh Nhiên: “Hai người Hận Thiên Hận Địa trêu chọc nàng khi nào? Người ta chính là đến giải nguy cho tông phái của nàng đó, nàng nói như vậy có phải hơi độc ác không?”
Nhíu nhíu mũi, Phùng Tinh Nhiên hừ nhẹ một tiếng nói: “Hai tên này quá kiêu ngạo, bổn cô nương rất khó chịu với bọn chúng, lúc này bị La Phù Song Sát đánh cho đến mức phải tĩnh tu trong vòng mười năm tám năm, nên ta không phải thấy khuôn mặt xấu xí của bọn chúng. Nếu không bổn cô nương nhất định sẽ cho hai người này uy lực của Tuyệt Sát Ma Trận. Đến hóa giải nguy cơ của Luyện Ngục Ma Tông của ta ? Còn về phần hóa giải nguy cơ của Luyện Ngục Ma Tông ta, thì cũng chẳng là gì, đó chính là hiệp nghị của Ma Môn Tam Tông. Luyện Ngục Ma Tông chúng ta cũng từng giúp hai tông phái bọn họ nhiều lần, đó là chuyện hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, căn bản không cần nói hết lòng giúp đỡ.”
Lắc đầu, Đinh Hạo thầm nghĩ nha đầu chết tiệt này có Tuyệt Sát Ma Trận trong tay, nên ngay cả nói chuyện cũng lớn tiếng hơn. Hơn nữa dường như không có chút gì cố kỵ, cũng không biết là giao Tuyệt Sát Ma Trận cho nàng rốt cuộc là phúc hay là họa. Nhưng cho dù là họa cũng chỉ sợ không có khả năng lấy lại Tuyệt Sát Ma Trận trong tay của nàng. Nghĩ đến đây, Đinh Hạo lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Lúc này thì Tông Chủ Đạo Môn Tam Tông dường như cũng đã có quyết định, chỉ thấy ba người khẽ gật đầu, liền đi ra khỏi khu vực của Đạo Môn Tam Tông. Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh thản nhiên cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi là lớp tiền bối đã giao thủ, nhưng tương lai Tu Chân Giới là do lớp sau chống đỡ, vì vậy Lão phu đề nghị ba trận chiến còn lại sẽ để Tam đại đệ tử của Đạo ma Lục Tông tranh tài, chẳng biết ba vị Tông Chủ cảm thấy như thế nào ?”
Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh vừa nói xong, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên lập tức nhìn sang Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên, chỉ thấy ánh mắt Phùng Ngạo Thiên đảo tới đảo lui trên người Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên, thậm chí không đợi Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt cùng với Kiếm Ma Thạch Phong Hàn đồng ý, đã mừng rỡ mở miệng nói: “Tốt, tốt, không sai không sai, cứ như vậy đi!”
Phùng Ngạo Thiên vội vàng trả lời như vậy làm cho Thạch Phong Hàn cùng với Độc Cô Tịch Diệt cảm thấy khó hiểu, theo ánh mắt của hắn thì thấy đang nhìn về phía Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên, nhưng ánh mắt dừng lên trên người của Phùng Tinh Nhiên nhiều hơn, dù sao thì hai người bọn họ cũng vừa mới thấy Phùng Tinh Nhiên sử dùng Tuyệt Sát Ma Trận.
Nhìn theo ánh mắt của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên thấy hắn đang nhìn về phía Phùng Tinh Nhiên và Đinh Hạo, người của Đạo Môn Tam Tông cũng không nhận ra Đinh Hạo, chỉ là vừa rồi nghe từ trong miệng của môn nhân lúc tham gia Tụ Bảo Tông mới biết tiểu tử kia tiến bộ thần tốc mà thôi. Nhưng nhìn tu vi hắn mới vừa bước vào cảnh giới Nguyên Anh Kỳ mà thôi, Tông Chủ của Đạo Môn Tam Tông cũng coi trọng.
Nhưng Phùng Tinh Nhiên lại hoàn toàn khác, bọn họ đã từng thấy Phùng Tinh Nhiên sử dụng Tuyệt Sát ma Trận. Nên Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân cuống quít bổ sung: “Nếu để Phùng Tinh Nhiên tham chiến vậy tuyệt đối không được sử dụng Tuyệt Sát Ma Trận, nếu không chính là ăn gian!”
Vừa nghe nói thế, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên liền cười to vài tiếng nói: “Giang Tông Chủ cứ yên tâm, tiểu nữ một khi phải tham chiến, Lão phu sẽ bảo nó giao uyệt Sát Ma Trận ra, như vậy được chưa?”
Phùng Ngạo Thiên Vừa nói xong, ba Tông Chủ của Đạo Môn Tam Tông mỉm cười gật đầu luôn miệng nói: “Như vậy rất tốt.”
Mà vào lúc này, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên mới dường như chú ý đến chính mình còn không chờ hai Tông Chủ Ma Môn còn lại đồng ý. Phùng Ngạo Thiên dùng sức vỗ đầu một cái, giải thích với Thạch Phong Hàn và Độc Cô Tịch Diệt: “Điều này… Diệp Tông Chủ nói có lý, Ma Môn sau này đều phải trông chờ vào sự cố gắng của Tam đại đệ tử, cho nên Lão phu mới tùy tiện đáp ứng, mong hai vị chớ trách.”
Nói đến đây, Phùng Ngạo Thiên cười khó xử, hành lễ với hai người bọn họ. Độc Cô Tịch Diệt và Thạch Phong Hàn thấy như vậy cũng không trách móc gì, đáp lễ nói: “đương nhiên, đương nhiên.”
Thấy hai người này đồng ý, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cười hài một tiếng nói: “Chẳng hay các ngươi sẽ cho ai ra xuất chiến trước đây ? Lão phu rất chờ mong với lớp Tân tú của Đạo Môn các ngưoi?
Lạnh nhạt cười một tiếng, Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân cười một tiếng nói: “Hi vọng không làm cho Phùng Tông Chủ thất vọng!”
Nói xong, Giang Vô Ngân quay đầu nhìn lại hô lớn một tiếng: “Tiểu Hư, ngưoi ra tranh tài đầu tiên đi.”
Tác giả : Nghịch Thương Thiên
Chương 162: Đạo Ma tân tú.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân vừa nói xong, Trữ Độ Hư- đệ tử xuất sắc nhất trong đời thứ ba của Xích Thành Tông từ khu vực Môn phái mình đã đi ra. Trữ Độ Hư này dù là trong Đạo Môn hay Ma Môn đều rất nổi tiếng, có phong độ tiêu sái, kiến thức uyên bác.
Trữ Độ Hư chưa đến nơi đã mở miệng cười to, nói: “Đa tạ Tông Chủ đã cho Độ Hư cơ hội này”
Sau khi nói xong, hắn mới xuất hiện trước mặt mọi người. Nhìn Trữ Độ Hư trong không trung đúng là rất tiêu sái phong độ; hơn nữa lại còn nụ cười thản nhiên trên môi khiến cho các cô gái chú ý.
Phong độ xuất chúng của Trữ Độ Hư khiến cho ngay cả mấy nữ đệ tử đời ba bên phía Ma Môn cũng trở nên si mê, nhìn chằm chằm vào Trữ Độ Hư như thấy được một món ăn ngon vậy. Qua đó có thể thấy sức hấp dẫn của hắn lớn như thế nào.
Nhưng Phùng Tinh Nhiên bên cạnh Đinh Hạo lại khinh thường nói: “Vẻ ngoài không sai, nhưng rõ ràng đang là đại chiến lại làm ra vẻ như đi tham gia yến tiệc; đúng là đồ dối trá”
Phùng Tinh Nhiên vừa nói xong những lời này, Đinh Hạo khẽ cười, nhìn nhìn vào Trữ Độ Hư.
Đi đến bên cạnh Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân; Trữ Độ Hư hành lễ với Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên: “Kính chào Ma Quân”
Phùng Ngạo Thiên gật đầu nói: “không nói đến thực lực của Tiểu tử nhà ngươi như thế nào; chỉ riêng phong độ của ngươi làm Lão phu rất xem trọng. Hắc hắc không hổ là đệ nhất nhân trong hàng đệ tử đời thứ ba của Xích Thành Tông; đúng là có phong độ”
Vội vàng hành lễ với Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, Trữ Độ Hư khiêm tốn nói: “Ma Quân quá khen, Tiểu tử đầu óc ngu muội chỉ là chịu khó đọc sách mà thôi, chứ thực lực cũng không ra gì. Lần này Tông Chủ nhất định chỉ là cho Độ Hư một cơ hội mà thôi, nhưng không ngờ lại khiến Ma Quân chê cười”
Cười dài một tiếng, Phùng Ngạo Thiên gật đầu nói: “Tiểu tử nhà ngươi quá mức khiêm nhường, nhưng dù là Đạo Môn các ngươi hay là Ma Môn chúng ta đều tôn thờ thực lực; nếu như không có thực lực mạnh mẽ thì sao ngươi có thể trở thành người xuất sắc nhất trong thế hệ sau của Xích Thành Tông được chứ”
Nói đến đây, Phùng Ngạo Thiên thi lễ với Xích Thành Tông Chủ, nói: “Nếu Đạo Môn các ngươi đã tìm ra được người ứng chiến, vậy Lão phu cũng sẽ tìm một đối thủ cho tên Tiểu tử này”
Thấy Phùng Ngạo Thiên đã trở về, Phùng Tinh Nhiên khẽ giẫm lên chân Đinh Hạo, nói: “Huynh đến làm nhục Tiểu tử đó một phen cho Bổn cô nương; vẻ dối trá của hắn làm Bổn cô nương thấy ghê người.”
Cười một tiếng, Đinh Hạo giả vờ giật mình nói: “Đùa à, Trữ Độ Hư đó có cùng cảnh giới với nàng, đều là Xuất Khiếu Sơ Kỳ; mà ta chỉ là Nguyên Anh kỳ. Sao có thể là đối thủ của hắn chứ, chẳng lẽ nàng muốn mưu sát thân phu sao?
Cười duyên một tiếng, Phùng Tinh Nhiên tức giận nói: “Ai thèm mưu sát huynh. Huynh như thế nào chẳng lẽ Bổn cô nương không rõ sao? Tên Trữ Độ Hư kia nhất định không phải đối thủ của Huynh, Huynh rốt cuộc có đi hay không?”
Lắc đầu, Đinh Hạo kiên quyết nói: “Ta không đi, muốn thì nàng ra đi”
Vừa nói xong, mắt Đinh Hạo lóe lên hào quang, sau đó lạnh nhạt nói: “hắn không phải đối thủ của ta, nên đánh với hắn chẳng có ý nghĩa gì”
Thấy Đinh Hạo nói ra như vậy, Phùng Tinh Nhiên cũng không miễn cưỡng, nàng gật đầu nói: “Được, không đi thì không đi. Huynh không đi thì để ta đi, xem ta làm nhục hắn đây”
Lời này vừa nói ra, Phùng Tinh Nhiên đã muốn đi ngay ra ngoài. Đinh Hạo vừa thấy động tác của nàng như vậy, mặt hơi đổi vội vàng nắm lấy tay nàng, mạnh mẽ kéo nàng về bên cạnh mình.
Thận trọng nhìn Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo nghiêm mặt nói: “Chờ một chút, nàng nếu như xuất chiến thì tuyệt đối không thể dùng đến Tuyệt Sát Ma Trận. Mà Trữ Độ Hư tuyệt đối không phải người dễ dây vào, hơn nữa hắn còn đạt đến Xuất Khiếu Kỳ trước nàng; nàng nói cho ta xem rốt cuộc nắm chắc mấy thành?”
Cười xòa một tiếng, Phùng Tinh Nhiên cười khó xử nói: “Ta thật ra quên mất là không thể sử dụng Tuyệt Sát Ma Trận. như vậy ta không chắc thắng được hắn”
Nghe nàng nói thế, Đinh Hạo thầm nghĩ đầu óc Nữ nhân quả là nông cạn. lắc đầu, Đinh Hạo nắm thật chặt tay Phùng Tinh Nhiên không để cho nàng có thể nhúc nhích; sau đó nói: “Đừng gấp, cứ nhìn một chút đi. Nếu như quả thật không được, thì ta sẽ ra ứng chiến, giúp nàng cho hắn một bài học”
Gật đầu, Phùng Tinh Nhiên để im cho Đinh Hạo nắm lấy tay mình, rồi lén lút nhìn quanh một cái, phát hiện không có ai chú ý đến mình mới cười hì hì một tiếng, đứng im tại chỗ.
Lúc này Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cùng với Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt và Kiếm Ma Thạch Phong Hàn đang bàn bạc với nhau, ánh mắt của ba người thi thoảng nhìn về phía Phùng Tinh Nhiên.
Một lát sau, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt cười lạnh một tiếng, mở miệng nói với Độc Cô Sách ở bên cạnh mình: “Sách nhi lại đây, vừa nãy Hạn Thiên Hận Địa nhị lão bị thua thiệt, ngươi có muốn trả thù cho hai vị Trưởng lão không?”
Lạnh lùng cười một tiếng, Độc Cô Sách nói: “Đương nhiên là muốn”
Độc Cô Sách mặc dù nhìn cũng rất anh tuấn tiêu sái, nhưng cả người lại tản mát ra một làn sát khí mờ nhạt như Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt. không biết là do hai người cùng tu luyện một Công pháp, hay là do trời sinh đã như vậy nữa.
Nhưng Đinh Hạo biết tên Độc Cô Sách này không hề đơn giản. Lúc trước ở trong Tụ Bảo Tông hắn đã có sát tâm với mình; nhưng lúc đó thực lực của mình vẫn yếu căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng lúc này đã nhiều năm trôi qua, mình đã không còn phải là một kẻ Tu chân thấp kém như xưa nữa, mà cũng có thực lực để đối đầu với hắn. Còn nếu dùng toàn lực thì dù giết chết hắn cũng không có. Vì vậy lúc này Đinh Hạo không còn để ý nhiều đến hắn.
Gật đầu, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt nói: “Đã như vậy, thì sẽ do ngươi tiếp chiến với Trữ Độ Hư của Xích Thành Tông”
“Cầu còn không được” Độc Cô Sách mở miệng nói.
Vừa dứt câu, Độc Cô Sách đã bay lên cao, ngạo nghễ dừng lại trong không trung, lạnh lùng nhìn Trữ Độ Hư. Một lát sau Độc Cô Sách lạnh nhạt nói: “Đã lâu không gặp, Trữ huynh. Lần trước thì thấy ngươi vẫn là Nguyên Anh Hậu Kỳ, nhưng chỉ trong mười năm ngắn ngủi, Trữ huynh thậm chí đã đột phá đến Xuất Khiếu Kỳ, chúc mừng, chúc mừng”
Cười cười một tiếng, Trữ Độ Hư nói: “Độc Cô huynh khách khí rồi, Tại hạ cũng mới đột phá mà thôi. Nhưng Độc Cô huynh không phải cũng giống ta sao, lúc này cũng đã đột phá đến Xuất Khiếu Kỳ. không nghĩ đến hôm nay thậm chí có thể giao thủ với Độc Cô huynh. Thành thật mà nói Tại hạ vẫn mong được luận bàn với Độc Cô huynh, đáng tiếc vẫn không có cơ hội; nhưng hôm nay đã được thỏa nguyện, mong Độc Cô huynh hạ thủ lưu tình”
Cười dài một tiếng, Độc Cô Sách lớn tiếng nói: “Trữ huynh khách khí rồi, đáng lẽ phải do Huynh nương tay cho ta mới phải.”
Thấy hai người cứ đứng yên trong không trung mà nói đi nói lại, những người khác thì cứ đứng đợi; nhưng Phùng Tinh Nhiên không đợi được, chỉ thấy Phùng Tinh Nhiên quát lên một tiếng nói: “Hai người các ngươi nếu muốn đánh thì đánh đi; chứ đứng đó mà nói lung tung cái gì.
Phùng Tinh Nhiên vừa nói ra những lời này, hai người Trữ Độ Hư và Độc Cô Sách cùng cười lên một tiếng. Trữ Độ Hư nói: “Đã như vậy chúng ta cũng không nên để mọi người chờ đợi”
“Ta cũng đang có ý đó” Độc Cô Sách cũng lạnh lùng nói.
Độc Cô Sách vừa nãy còn tươi cười, mà lúc này lại trở nên lạnh lùng như vậy, sát khí bốc lên quanh người. Thấy hắn có biểu hiện như vậy khiến một số người đang vây xem trợn mắt há mốm. Thầm nghĩ quả nhiên là Tân tú của Ma Đạo, đổi mặt dễ như trở bàn tay.
Trữ Độ Hư thấy Độc Cô Sách như vậy lại không có vẻ gì là ngạc nhiên, giống như đã biết trước vậy.
Nhưng khí thế của Trữ Độ Hư cũng đang tăng dần lên, không khí trong Không gian xung quanh Trữ Độ Hư chuyển động càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt đã tạo thành một cơn lốc nhỏ, thổi bay mái tóc dài của hắn trong gió, từ xa nhìn lại không khác gì Thần tiên.
Khẽ cười một tiếng, Đinh Hạo nhỏ giọng nói: “hắn thật biết làm dáng”
Phùng Tinh Nhiên cũng gật đầu cười nói: “Đúng thế. Người này xem ra rất biết lấy thanh thế, đáng buồn là có một vài nữ nhân ngu ngốc lại cho hắn như vậy là rất anh tuấn tiêu sái, đúng là điên”
Cười cười một tiếng, Đinh Hạo nói: “Nghe nàng nói thì nàng chính là một Nữ nhân thông minh thì phải.
Gật mạnh một cái, Phùng Tinh Nhiên ngẩng đầu cười duyên với Đinh Hạo, nàng nói: “Đương nhiên, Huynh xem Bổn cô nương tìm được một Phu quân tốt như vậy cơ mà. Muốn thực lực có thực lực, muốn tài phú có tài phú, còn tặng Bổn cô nương cách sử dụng Tuyệt Sát Ma Trận, thân hình cao lớn uy mãnh dương khí mười phần; làm việc tàn nhẫn độc ác, hèn hạ vô sỉ….”
Đinh Hạo mỉm cười nghe Phùng Tinh Nhiên nói, nhưng càng về sau Phùng Tinh Nhiên nói Đinh Hạo càng không ra gì; nhưng Đinh Hạo cười càng tươi hơn. Phùng Tinh Nhiên nói được hơn nửa thì nhìn thấy nụ cười quái dị của hắn, mặt hơi đổi, biết điều nói toàn bộ thành lời khen.
Gật đầu, Đinh Hạo lạnh nhạt nói: “Thay đổi nhanh thật, nhưng còn kém tên Độc Cô Sách một ít”
Nhăn cái mũi đáng yêu, Phùng Tinh Nhiên hừ nhẹ một tiếng nói: “Ta không cần so sánh với hắn”
Nhưng lúc này Đinh Hạo không đáp lời nàng, vì Độc Cô Sách và Trữ Độ Hư đã bắt đầu giao chiến.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong