Ngay khi tất cả mọi người đều đang sững sờ vì hành động của Dương Cảnh Thiên, một giọng nói trong trẻo vang lên trong đại sảnh:
- Các vị, các vị nghe hãy nghe tôi nói một lời công bắng.
Âm thanh trong trẻo không ngờ lộ ra một cỗ hàn khí lạnh thấu xương, làm cho người ta
Lúc này, cả Hảo Vận Lai trở nên yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Mọi người quay lại nhìn, lúc này từ trong phòng đi ra một đám người.
Người cầm đầu là một mỹ nữ tuyệt thế, khuôn mặt trái xoan tuyệt đẹp, da
thịt trắng như ngọc, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, đôi mắt thâm thúy như hồ
nước. Mái tóc đen mượt buông xuống, chiếc váy màu đỏ bó sát người, lộ
ra dáng người tuyệt mỹ của nàng. Giọng nói trong trẻo êm tai như chim
sơn ca. Nàng rất quyến rũ, lộ ra vẻ thành thục mê người. So với Hoa
Phượng Phượng, nàng có thêm vài phần hấp dẫn của nữ nhân.
Phía sau nàng còn có mấy nha hoàn chia bài xinh đẹp động lòng người. Ở tình thế này, vẻ đẹp của nàng càng thêm nổi bật.
Mọi người ở đây, ngoại trừ Dương Cảnh Thiên, tin rằng không ai không biết thân phận của nàng.
Bạch Phượng Nghi.
Người đứng đầu trong bốn đáo kim hoa của Hảo Vận Lai, cũng là lão bản của Hảo Vận Lai mà mọi người biết.
Khi Bạch Phượng Nghi xuất hiện, mọi người rất kích động. Bởi vì không
phải ai cũng có thể dễ dàng thấy được nàng. Bạch Phượng Nghi là khác
quen trong các ván bài của các vị quan lớn và công tử giàu có. Nhưng ở
trong đại sảnh này rất hiếm khi thấy được nàng. Mặc dù như vậy, sự xinh
đẹp và tài đánh bạc của nàng đã truyền khắp thành Tô Châu, thậm chí là
toàn bộ Giang Nam. Có vô số quan lớn, công tử nhà giàu theo đuổi nàng.
Cho nên sòng bạc Hảo Vận Lai mới thịnh vượng như thế này.
Danh tiếng của Bạch Phượng Nghi truyền đi, được liệt vào “Giang Nam tứ
đại phong trần kỹ nữ” cùng với Tô Hiểu Dĩnh Hàng Châu, Vi Tuyết Trinh
Tần Hoài và Lan Tâm Cầm Động Đình. Ba người kia đều lấy cầm kỳ thi họa
mà nổi tiếng, chỉ có Bạch Phượng Nghi nổi tiếng về tài đánh bạc.
Một nữ nhân đánh bạc, có thể nổi tiếng như vậy, làm nam nhân si mê như
vậy, Bạch Phượng Nghi xem như là người duy nhất trong chốn võ lâm.
Nói lại, Dương Cảnh Thiên thấy mỹ nữ, kích động quay đầu lại, mê đắm cười với Bạch Phượng Nghi:
- Mỹ nữ, nàng cũng muốn đánh một ván với ta?
Bạch Phượng Nghi nở nụ cười mê người, sáng như hoa đào. Trong mắt lộ ra sự quyết đoán làm người ta sợ hãi.
Dương Cảnh Thiên thầm nghĩ mỹ nữ này bề ngoài thì xinh đẹp, nhưng nội
tâm lại kiên nghị lạnh như băng như vậy, thật hiếm có. Theo từng cử
động của nàng, có thể thấy nội công thâm hậu. Xem ra trên giang hồ nàng
nhất định cũng là người nổi tiếng.
Bạch Phượng Nghi nói:
- Ván vừa rồi Dương công tử đã thắng. Tần công tử thực hiện đã sai với
quy định của sòng bạc Hảo Vận Lai chúng tôi. Vì vậy sẽ bị trục xuất
vĩnh viễn khỏi Hảo Vận Lai. Người đâu, đưa hắn ra.
Nàng vừa dứt câu, mấy đại hán liền mang Tần Tường đi. Nữ thư đồng của
hắn muốn tiến lên ngăn cản đã bị chặn lại. Bạch Phượng Nghi nói:
- Chủ nhân của ngươi đã đem ngươi thành tiền đặt cược, nay thua trận,
hắn đã không còn là chủ nhân của ngươi nữa. Dương công tử trước mặt mới
là chủ nhân của ngươi.
- Điều này… không có khả năng.
Nữ thư đồng không biết làm sao, ngừng ngay lại.
Dương Cảnh Thiên nhìn vẻ sợ sệt của nữ thư đồng, mỉm cười nói với Bạch Phượng Nghi:
- Sòng bạc các nàng còn quản cả chuyện này?
Bạch Phượng Nghi lạnh lùng nói:
- Tất cả tiền đặt cược trong các ván bài ở Hảo Vận Lai đều được chấp
nhận và bảo đảm. Người đánh bị thua, không có một ai ngoại lệ. Tần
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Mỹ nữ, nhìn tư thế của nàng, nhất định là người đứng đầu trong sòng bạc. Không bằng chúng ta đánh một ván.
Bạch Phượng Nghi rất bình tĩnh, vô cùng toa nhã nói:
- Nhưng công tử lúc này còn không có đủ tiền vốn đánh với ta.
Mọi người kinh hãi, tuyệt đối không ngờ Bạch Phượng Nghi sẽ nói ra những lời này.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Hôn phu của Mộ Dung Tuyết? nàng có ý gì?
Bạch Phượng Nghi mỉm cười nói:
- Rất đơn giản. Chỉ có người thắng trong cuộc luận võ kén rể ngày mai
của Mộ Dung thế gia mới có tư cách đánh một ván với Bạch Phượng Nghi ta.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Miệng nàng không nhỏ đó.
Bạch Phượng Nghi nói:
- Lá gan của công tử cũng không nhỏ.
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Gan của ta luôn luôn không nhỏ. Không bằng ta và nàng đánh cuộc người thắng giữa
Bạch Phượng Nghi sửng sốt, từ từ nói:
- Theo ta thấy, kết quả này không khác gì so với hôn phu của Mộ Dung Tuyết.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Ta không cho rằng như vậy.
Bạch Phượng Nghi thản nhiên nói:
- Ồ, vậy ý của công tử là?
Dương Cảnh Thiên kiên định như thiên thần nói:
- Đánh cuộc người thắng trong trận quyết chiến giữa ta và Lôi Thiên là được.
Mọi người rất kinh ngạc, đều biết Lôi Thiên là người đứng đầu trong
danh sách kén rể ngày mai. Đến bây giờ còn không nghe được có ai khiêu
chiến với Lôi Thiên. Ngay cả ba công tử của tam đại thế gia kia cũng
không dám đứng ra khiêu chiến Lôi Thiên.
Các sòng bạc cũng nhận đặt cược cho cuộc kén rể ngày mai. Lúc đầu đặt
Lôi Thiên là một ăn một rưỡi, đến ba ngày tước là một ăn một phẩy một,
đến hôm qua thì không có sòng bạc này dám nhận đặt Lôi Thiên. Vì vậy có
thể thấy được ưu thế của hắn trong cuộc kén rể lần này như thế nào.
Dương Cảnh Thiên là người đầu tiên đứng ra nói là sẽ đánh bại được Lôi
Thiên. Đương nhiên rất nhiều người không cho là đúng. Theo bọn họ thấy
nhiều nhất chính là một tiểu tử ăn nói lung tung mà thôi.
Nhưng Dương Cảnh Thiên lại nói rất chân thực và quyết đoán, làm cho
Bạch Phượng Nghi cả kinh. Vừa nãy Dương Cảnh Thiên ngăn cản một kích
tuyệt sát của Tần Tường kia, khiến Bạch Phượng Nghi tin rằng, Dương
Cảnh Thiên cũng không phải nhân vật bình thường. Vì thế, nàng rất nhanh
khôi phục bình tĩnh. Dù sao cũng là người đã trải qua vô số sóng gió,
chỉ nghe nàng khẽ nói:
- Công tử thắng được Lôi Thiên, sẽ có tư cách làm hôn phu của Mộ Dung Tuyết, điều này tin rằng không ai hoài nghi.
Dương Cảnh Thiên lạnh nhạt nói:
- Điều này không cần.
Trong lòng Dương Cảnh Thiên đang nghĩ, mình đã đáp ứng Mộ Dung Tuyết
đánh bại Lôi Thiên, nhưng cũng không nói nhất định sẽ thắng được cuộc
luận võ kén rể.
Bạch Phượng Nghi mỉm cười nói:
- Tốt lắm. Không cần biết công tử có phải còn con rể của Mộ Dung thế
gia hay không. Chỉ cần ngày mai công tử thắng được Lôi Thiên, ta sẽ
đánh với công tử một ván.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Như vậy tiền đặt cược của chúng ta sẽ là gì?
Bạch Phượng Nghi mỉm cười nói:
- Công tử muốn đánh như thế nào?
Dương Cảnh Thiên vui mừng nói:
- Rất đơn giản, đổ người.
Bạch Phượng Nghi nói:
- Đổ người?
Dương Cảnh Thiên chỉ vào mình, cười tà nói:
- Thua, ta thuộc về nàng; thắng, nàng thuộc về ta.
Bạch Phượng Nghi yêu kiều nói:
- Thắng thua thế này hình như đều có lợi cho công tử. Có phải mục đích của công tử là tiếp cận ta?
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói:
- Nàng sai rồi, mục đích của ta không phải tiếp cận nàng, mà là hoàn
toàn chiếm hữu nàng. Đương nhiên nàng chưa thấy được bản lĩnh của ta,
nên đánh với ta sẽ bị thiệt thòi. Nhưng một người có thể chiến thắng
Lôi Thiên, dù kém như thế nào cũng không đến mức không có tư cách chơi
với nàng một ván chứ? Hơn nữa nàng đường đường cũng là chưởng sự của
Hảo Vận Lai, không có lý do gì phải một con bạc như ta chứ.
Bạch Phượng Nghi sâu kín nói:
- Nghe công tử nói như vậy, ta dù muốn không đánh một ván cũng không được.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Vậy là nàng đã đáp ứng? Hay là…
- Ta nhận tiền đặt cược của công tử, cũng mời các vị làm chứng.
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói:
- Ta thích nhất người sảng khoái. Các nàng cứ ngoan ngoãn chờ tin tức tốt của ta.
Nói xong hắn giống như nhớ đến chuyện gì đó, vì thế lại nói:
- Mỹ nữ, ta hình như còn chưa hỏi quý tính của nàng.
Lăng Chí Hào đứng một bên quả thực chút nữa tức mà ngất đi. Chuyện mất mặt như vậy, Dương Cảnh Thiên cũng có thể làm ra.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Tại hạ là Dương Cảnh Thiên. Hy vọng sau ngày mai, nàng nằm trong lòng ta, dịu dàng gọi ta một tiếng tướng công.
Nói xong, quay sang nói với Lăng Chí Hào:
- Mang thư đồng, chúng ta đi.
Dương Cảnh Thiên nói xong, không ngờ quay đầu lại rời đi.
Đám người đang vây xem ngơ ngác đến xuất thần.
Hoa Phượng Phượng lúc này mới từ trong phòng đi ra, đứng bên cạnh Bạch Phượng Nghi, thì thào nói:
- Đại tỷ, có lẽ ngày mai hắn thực sự sẽ thắng.
Bạch Phượng Nghi lạnh nhạt nói:
- Tốt nhất hắn có thể thắng. Nếu không tỷ còn thật không biết nên ra
tay với Mộ Dung thế gia như thế nào. Hơn nữa, hắn cho dù thắng được Lôi
Thiên, hắn có thể thắng được tỷ sao?
Hoa Phượng Phượng nhìn theo Dương Cảnh Thiên đã đi xa, phản đối nói:
- Nam nhân này thật đặc biệt, hắn có một cỗ lực lượng không thể phản kháng, làm cho người ta khuất phục….
Bạch Phượng Nghi thản nhiên nói:
- Có phải muội đã thích hắn không? Tỷ nghe nói muội đã lưu hắn lại
trong phòng mình qua đêm. Tình cảm không phải là thứ có thể lấy ra
chơi. Tỷ đã nói rất nhiều lần với muội.
Hoa Phượng Phượng nói:
- Nhiều năm như vậy, muội chưa bao giờ lấy tình cảm của mình ra chơi
đùa. Muội đã mệt mỏi, thật vất vả gặp được người muội thích, muội sẽ
không nghe các người nữa….
Bạch Phượng Nghi nói:
- Muội xuất đạo mới mấy năm, không ngờ lại nói ra những lời đại nghịch
bất đạo như vậy. Như vậy không phải đã phụ sự dạy bảo và dưỡng dục của
sư phụ sao.
Hoa Phượng Phượng nói:
- Phải vậy không? Muội cảm thấy ba năm qua đã trả hết ân dưỡng dục
trong mười tám năm qua của sư phụ. Muội không nợ lão nhân gia gì nữa cả.<br>
Nói xong, liền quay đầu rời đi.
Bạch Phượng Nghi nhìn theo bóng dáng của Hoa Phượng Phượng đã rời đi,
trong lòng không khỏi hiện lên hình ảnh tiểu sư muội đáng yêu ngày nào.
Dương Cảnh Thiên là người như thế nào, sao có thể trong thời gian ngắn ngủi đã làm Hoa Phượng Phượng thay đổi nhiều đến thế.
Bạch Phượng Nghi càng thêm hận Dương Cảnh Thiên. Nàng không cho phép
bất cứ ai phá vỡ kế hoạch của sư phụ, cũng không thể cho phép ai ảnh
hưởng đến tình cảm bốn tỷ muội các nàng.
Dương Cảnh Thiên, trong luận võ kén rể thắng cũng không đẹp. Nếu thật
sự hắn đến đây đánh bạc, sẽ khiến cho hắn cả đời không thể xoay người.
Bạch Phượng Nghi ghi hận trong lòng, nàng tự tin vào thực lực của mình
có thể thắng được tiểu tử ăn nói bừa bãi này.
Nếu người mà Bạch Phượng Nghi đối mặt là Lôi Thiên, nàng tuyệt đối sẽ
không nghĩ mình có thể dễ dàng thắng lợi. Bởi vì Dương Cảnh Thiên là
một người vô danh tiểu tốt, cho nên nàng mới cảm thấy thắng là chuyện
đương nhiên. Nhưng nàng không ngờ đến, nếu Dương Cảnh Thiên thắng Lôi
Thiên, vậy thực lực của Dương Cảnh Thiên tự nhiên phải hơn Lôi Thiên.
Một Bạch Phượng Nghi còn không chắc chắn có thể thắng được Lôi Thiên,
nàng làm sao có thể thắng được Dương Cảnh Thiên còn lợi hại hơn Lôi
Thiên chứ.
Khi Bạch Phượng Nghi phạm sai lầm như vậy, nàng chỉ còn cách thất bại đầu tiên của mình không xa.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Ngay khi tất cả mọi người đều đang sững sờ vì hành động của Dương Cảnh Thiên, một giọng nói trong trẻo vang lên trong đại sảnh:
- Các vị, các vị nghe hãy nghe tôi nói một lời công bắng.
Âm thanh trong trẻo không ngờ lộ ra một cỗ hàn khí lạnh thấu xương, làm cho người ta cảm thấy áp lực rất lớn.
Lúc này, cả Hảo Vận Lai trở nên yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Mọi người quay lại nhìn, lúc này từ trong phòng đi ra một đám người. Người cầm đầu là một mỹ nữ tuyệt thế, khuôn mặt trái xoan tuyệt đẹp, da thịt trắng như ngọc, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, đôi mắt thâm thúy như hồ nước. Mái tóc đen mượt buông xuống, chiếc váy màu đỏ bó sát người, lộ ra dáng người tuyệt mỹ của nàng. Giọng nói trong trẻo êm tai như chim sơn ca. Nàng rất quyến rũ, lộ ra vẻ thành thục mê người. So với Hoa Phượng Phượng, nàng có thêm vài phần hấp dẫn của nữ nhân.
Phía sau nàng còn có mấy nha hoàn chia bài xinh đẹp động lòng người. Ở tình thế này, vẻ đẹp của nàng càng thêm nổi bật.
Mọi người ở đây, ngoại trừ Dương Cảnh Thiên, tin rằng không ai không biết thân phận của nàng.
Bạch Phượng Nghi.
Người đứng đầu trong bốn đáo kim hoa của Hảo Vận Lai, cũng là lão bản của Hảo Vận Lai mà mọi người biết.
Khi Bạch Phượng Nghi xuất hiện, mọi người rất kích động. Bởi vì không phải ai cũng có thể dễ dàng thấy được nàng. Bạch Phượng Nghi là khác quen trong các ván bài của các vị quan lớn và công tử giàu có. Nhưng ở trong đại sảnh này rất hiếm khi thấy được nàng. Mặc dù như vậy, sự xinh đẹp và tài đánh bạc của nàng đã truyền khắp thành Tô Châu, thậm chí là toàn bộ Giang Nam. Có vô số quan lớn, công tử nhà giàu theo đuổi nàng. Cho nên sòng bạc Hảo Vận Lai mới thịnh vượng như thế này.
Danh tiếng của Bạch Phượng Nghi truyền đi, được liệt vào “Giang Nam tứ đại phong trần kỹ nữ” cùng với Tô Hiểu Dĩnh Hàng Châu, Vi Tuyết Trinh Tần Hoài và Lan Tâm Cầm Động Đình. Ba người kia đều lấy cầm kỳ thi họa mà nổi tiếng, chỉ có Bạch Phượng Nghi nổi tiếng về tài đánh bạc.
Một nữ nhân đánh bạc, có thể nổi tiếng như vậy, làm nam nhân si mê như vậy, Bạch Phượng Nghi xem như là người duy nhất trong chốn võ lâm.
Nói lại, Dương Cảnh Thiên thấy mỹ nữ, kích động quay đầu lại, mê đắm cười với Bạch Phượng Nghi:
- Mỹ nữ, nàng cũng muốn đánh một ván với ta?
Bạch Phượng Nghi nở nụ cười mê người, sáng như hoa đào. Trong mắt lộ ra sự quyết đoán làm người ta sợ hãi.
Dương Cảnh Thiên thầm nghĩ mỹ nữ này bề ngoài thì xinh đẹp, nhưng nội tâm lại kiên nghị lạnh như băng như vậy, thật hiếm có. Theo từng cử động của nàng, có thể thấy nội công thâm hậu. Xem ra trên giang hồ nàng nhất định cũng là người nổi tiếng.
Bạch Phượng Nghi nói:
- Ván vừa rồi Dương công tử đã thắng. Tần công tử thực hiện đã sai với quy định của sòng bạc Hảo Vận Lai chúng tôi. Vì vậy sẽ bị trục xuất vĩnh viễn khỏi Hảo Vận Lai. Người đâu, đưa hắn ra.
Nàng vừa dứt câu, mấy đại hán liền mang Tần Tường đi. Nữ thư đồng của hắn muốn tiến lên ngăn cản đã bị chặn lại. Bạch Phượng Nghi nói:
- Chủ nhân của ngươi đã đem ngươi thành tiền đặt cược, nay thua trận, hắn đã không còn là chủ nhân của ngươi nữa. Dương công tử trước mặt mới là chủ nhân của ngươi.
- Điều này… không có khả năng.
Nữ thư đồng không biết làm sao, ngừng ngay lại.
Dương Cảnh Thiên nhìn vẻ sợ sệt của nữ thư đồng, mỉm cười nói với Bạch Phượng Nghi:
- Sòng bạc các nàng còn quản cả chuyện này?
Bạch Phượng Nghi lạnh lùng nói:
- Tất cả tiền đặt cược trong các ván bài ở Hảo Vận Lai đều được chấp nhận và bảo đảm. Người đánh bị thua, không có một ai ngoại lệ. Tần Tường nếu đã thua, vậy tiền đặt cược sẽ có hiệu lực.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Mỹ nữ, nhìn tư thế của nàng, nhất định là người đứng đầu trong sòng bạc. Không bằng chúng ta đánh một ván.
Bạch Phượng Nghi rất bình tĩnh, vô cùng toa nhã nói:
- Nhưng công tử lúc này còn không có đủ tiền vốn đánh với ta.
Dương Cảnh Thiên không cho là đúng nói:
- Xem ra giá trị của nàng rất cao, nhưng không biết cao đến mức nào?
Mọi người kinh hãi, tuyệt đối không ngờ Bạch Phượng Nghi sẽ nói ra những lời này.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Hôn phu của Mộ Dung Tuyết? nàng có ý gì?
Bạch Phượng Nghi mỉm cười nói:
- Rất đơn giản. Chỉ có người thắng trong cuộc luận võ kén rể ngày mai của Mộ Dung thế gia mới có tư cách đánh một ván với Bạch Phượng Nghi ta.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Miệng nàng không nhỏ đó.
Bạch Phượng Nghi nói:
- Lá gan của công tử cũng không nhỏ.
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Gan của ta luôn luôn không nhỏ. Không bằng ta và nàng đánh cuộc người thắng giữa ta và Lôi Thiên, được không?
Bạch Phượng Nghi sửng sốt, từ từ nói:
- Theo ta thấy, kết quả này không khác gì so với hôn phu của Mộ Dung Tuyết.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Ta không cho rằng như vậy.
Bạch Phượng Nghi thản nhiên nói:
- Ồ, vậy ý của công tử là?
Dương Cảnh Thiên kiên định như thiên thần nói:
- Đánh cuộc người thắng trong trận quyết chiến giữa ta và Lôi Thiên là được.
Mọi người rất kinh ngạc, đều biết Lôi Thiên là người đứng đầu trong danh sách kén rể ngày mai. Đến bây giờ còn không nghe được có ai khiêu chiến với Lôi Thiên. Ngay cả ba công tử của tam đại thế gia kia cũng không dám đứng ra khiêu chiến Lôi Thiên.
Các sòng bạc cũng nhận đặt cược cho cuộc kén rể ngày mai. Lúc đầu đặt Lôi Thiên là một ăn một rưỡi, đến ba ngày tước là một ăn một phẩy một, đến hôm qua thì không có sòng bạc này dám nhận đặt Lôi Thiên. Vì vậy có thể thấy được ưu thế của hắn trong cuộc kén rể lần này như thế nào.
Dương Cảnh Thiên là người đầu tiên đứng ra nói là sẽ đánh bại được Lôi Thiên. Đương nhiên rất nhiều người không cho là đúng. Theo bọn họ thấy nhiều nhất chính là một tiểu tử ăn nói lung tung mà thôi.
Nhưng Dương Cảnh Thiên lại nói rất chân thực và quyết đoán, làm cho Bạch Phượng Nghi cả kinh. Vừa nãy Dương Cảnh Thiên ngăn cản một kích tuyệt sát của Tần Tường kia, khiến Bạch Phượng Nghi tin rằng, Dương Cảnh Thiên cũng không phải nhân vật bình thường. Vì thế, nàng rất nhanh khôi phục bình tĩnh. Dù sao cũng là người đã trải qua vô số sóng gió, chỉ nghe nàng khẽ nói:
- Công tử thắng được Lôi Thiên, sẽ có tư cách làm hôn phu của Mộ Dung Tuyết, điều này tin rằng không ai hoài nghi.
Dương Cảnh Thiên lạnh nhạt nói:
- Điều này không cần.
Trong lòng Dương Cảnh Thiên đang nghĩ, mình đã đáp ứng Mộ Dung Tuyết đánh bại Lôi Thiên, nhưng cũng không nói nhất định sẽ thắng được cuộc luận võ kén rể.
Bạch Phượng Nghi mỉm cười nói:
- Tốt lắm. Không cần biết công tử có phải còn con rể của Mộ Dung thế gia hay không. Chỉ cần ngày mai công tử thắng được Lôi Thiên, ta sẽ đánh với công tử một ván.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Như vậy tiền đặt cược của chúng ta sẽ là gì?
Bạch Phượng Nghi mỉm cười nói:
- Công tử muốn đánh như thế nào?
Dương Cảnh Thiên vui mừng nói:
- Rất đơn giản, đổ người.
Bạch Phượng Nghi nói:
- Đổ người?
Dương Cảnh Thiên chỉ vào mình, cười tà nói:
- Thua, ta thuộc về nàng; thắng, nàng thuộc về ta.
Bạch Phượng Nghi yêu kiều nói:
- Thắng thua thế này hình như đều có lợi cho công tử. Có phải mục đích của công tử là tiếp cận ta?
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói:
- Nàng sai rồi, mục đích của ta không phải tiếp cận nàng, mà là hoàn toàn chiếm hữu nàng. Đương nhiên nàng chưa thấy được bản lĩnh của ta, nên đánh với ta sẽ bị thiệt thòi. Nhưng một người có thể chiến thắng Lôi Thiên, dù kém như thế nào cũng không đến mức không có tư cách chơi với nàng một ván chứ? Hơn nữa nàng đường đường cũng là chưởng sự của Hảo Vận Lai, không có lý do gì phải một con bạc như ta chứ.
Bạch Phượng Nghi sâu kín nói:
- Nghe công tử nói như vậy, ta dù muốn không đánh một ván cũng không được.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Vậy là nàng đã đáp ứng? Hay là…
- Ta nhận tiền đặt cược của công tử, cũng mời các vị làm chứng.
Bạch Phượng Nghi không đợi Dương Cảnh Thiên nói xong, liền kiên quyết nói.
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói:
- Ta thích nhất người sảng khoái. Các nàng cứ ngoan ngoãn chờ tin tức tốt của ta.
Nói xong hắn giống như nhớ đến chuyện gì đó, vì thế lại nói:
- Mỹ nữ, ta hình như còn chưa hỏi quý tính của nàng.
Lăng Chí Hào đứng một bên quả thực chút nữa tức mà ngất đi. Chuyện mất mặt như vậy, Dương Cảnh Thiên cũng có thể làm ra.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Tại hạ là Dương Cảnh Thiên. Hy vọng sau ngày mai, nàng nằm trong lòng ta, dịu dàng gọi ta một tiếng tướng công.
Nói xong, quay sang nói với Lăng Chí Hào:
- Mang thư đồng, chúng ta đi.
Dương Cảnh Thiên nói xong, không ngờ quay đầu lại rời đi.
Đám người đang vây xem ngơ ngác đến xuất thần.
Hoa Phượng Phượng lúc này mới từ trong phòng đi ra, đứng bên cạnh Bạch Phượng Nghi, thì thào nói:
- Đại tỷ, có lẽ ngày mai hắn thực sự sẽ thắng.
Bạch Phượng Nghi lạnh nhạt nói:
- Tốt nhất hắn có thể thắng. Nếu không tỷ còn thật không biết nên ra tay với Mộ Dung thế gia như thế nào. Hơn nữa, hắn cho dù thắng được Lôi Thiên, hắn có thể thắng được tỷ sao?
Hoa Phượng Phượng nhìn theo Dương Cảnh Thiên đã đi xa, phản đối nói:
- Nam nhân này thật đặc biệt, hắn có một cỗ lực lượng không thể phản kháng, làm cho người ta khuất phục….
Bạch Phượng Nghi thản nhiên nói:
- Có phải muội đã thích hắn không? Tỷ nghe nói muội đã lưu hắn lại trong phòng mình qua đêm. Tình cảm không phải là thứ có thể lấy ra chơi. Tỷ đã nói rất nhiều lần với muội.
Hoa Phượng Phượng nói:
- Nhiều năm như vậy, muội chưa bao giờ lấy tình cảm của mình ra chơi đùa. Muội đã mệt mỏi, thật vất vả gặp được người muội thích, muội sẽ không nghe các người nữa….
Bạch Phượng Nghi nói:
- Muội xuất đạo mới mấy năm, không ngờ lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Như vậy không phải đã phụ sự dạy bảo và dưỡng dục của sư phụ sao.
Hoa Phượng Phượng nói:
- Phải vậy không? Muội cảm thấy ba năm qua đã trả hết ân dưỡng dục trong mười tám năm qua của sư phụ. Muội không nợ lão nhân gia gì nữa cả.
Nói xong, liền quay đầu rời đi.
Bạch Phượng Nghi nhìn theo bóng dáng của Hoa Phượng Phượng đã rời đi, trong lòng không khỏi hiện lên hình ảnh tiểu sư muội đáng yêu ngày nào.
Dương Cảnh Thiên là người như thế nào, sao có thể trong thời gian ngắn ngủi đã làm Hoa Phượng Phượng thay đổi nhiều đến thế.
Bạch Phượng Nghi càng thêm hận Dương Cảnh Thiên. Nàng không cho phép bất cứ ai phá vỡ kế hoạch của sư phụ, cũng không thể cho phép ai ảnh hưởng đến tình cảm bốn tỷ muội các nàng.
Dương Cảnh Thiên, trong luận võ kén rể thắng cũng không đẹp. Nếu thật sự hắn đến đây đánh bạc, sẽ khiến cho hắn cả đời không thể xoay người. Bạch Phượng Nghi ghi hận trong lòng, nàng tự tin vào thực lực của mình có thể thắng được tiểu tử ăn nói bừa bãi này.
Nếu người mà Bạch Phượng Nghi đối mặt là Lôi Thiên, nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ mình có thể dễ dàng thắng lợi. Bởi vì Dương Cảnh Thiên là một người vô danh tiểu tốt, cho nên nàng mới cảm thấy thắng là chuyện đương nhiên. Nhưng nàng không ngờ đến, nếu Dương Cảnh Thiên thắng Lôi Thiên, vậy thực lực của Dương Cảnh Thiên tự nhiên phải hơn Lôi Thiên. Một Bạch Phượng Nghi còn không chắc chắn có thể thắng được Lôi Thiên, nàng làm sao có thể thắng được Dương Cảnh Thiên còn lợi hại hơn Lôi Thiên chứ.
Khi Bạch Phượng Nghi phạm sai lầm như vậy, nàng chỉ còn cách thất bại đầu tiên của mình không xa.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
- Các người muốn dẫn ta đi đâu?
Mỹ nữ thư đồng nhẹ nhàng kêu lên.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Cái gì mà mang ngươi đi đâu? Ngươi bây giờ là thư đồng của ta. Ta đi đâu, ngươi đương nhiên cũng phải đi theo.
Nữ thư đồng nói:
- Ta không phải thư đồng của ngươi. Ta phải đi tìm Tần thiếu gia.
Lăng Chí Hào nói:
- Làm thư đồng của thiếu gia ta sẽ làm ngươi mất hết mặt mũi sao? Ngươi là một nữ nhân, không ngờ học người khác giả nam, nhất định có ý đồ xấu xa.
Nữ thư đồng tức giận nói:
- Không phải. Tại vì ta không thích nam nhân, giống như các ngươi.
Dương Cảnh Thiên giả vờ ho khan vài tiếng, nói:
- Ta là chủ nhân của ngươi, gọi ta là thiếu gia là được.
- Không, Liễu Trân Trân ta chỉ có một chủ nhân là Tần thiếu gia.
Nữ thư đồng sửa lại lời Dương Cảnh Thiên nói.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Thì ra tên của ngươi là Liễu Trân Trân. Tên rất hay, ngoan, nghe lời, cùng với thiếu gia ta về nhà.
Liễu Trân Trân phản ứng lại:
- Ta nói rồi, ngươi không phải thiếu gia của ta. Ta cũng không phải thư đồng của ngươi.
Đôi mắt hạnh của nàng trợn lên, đôi môi anh đào chu lên. Dáng vẻ tức giận đó quả nhiên vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.
Dương Cảnh Thiên không khỏi nhìn nàng vài lần, híp mắt cười tà nói:
- Chẳng lẽ ta lại khiến ngươi chán ghét như vậy? Nhưng ta dù như thế nào vẫn cảm thấy ngươi rất đáng yêu. Thảm, thảm rồi, vậy phải làm sao bây giờ?
- Ngươi không thả ta đi, ta sẽ lập tức sẽ báo nha môn các ngươi cưỡng ép dân nữ.
Liễu Trân Trân tức giận nói.
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Nha môn? Chuyện giang hồ mà nha môn cũng quản sao? Không thể nào.
Lăng Chí Hào xen mồm vào nói:
- Ngươi là do thiếu gia nhà ta thắng được trong sòng bạc. Dù cho ngươi có đến nha môn cũng không tác dụng. Hơn nữa ngươi cũng không thể đến được quan phủ.
Liễu Trân Trân vừa nghe không khỏi lo lắng, nước mắt trào ra. Nàng giơ ống tay áo lên lau nước mắt, tức giận kêu:
- Giỏi, là ngươi ép ta, bản cô nương sẽ cho ngươi biết tay.
Ngọc chưởng vung lên, kình phong tập kích, một chưởng đánh thẳng vào ngực Dương Cảnh Thiên.
Tuy rằng chỉ là một tỳ nữ, nhưng dù sao cũng xuất thân trong võ lâm nên nhiều ít cũng biết một chút võ công. Nhưng ngay cả chủ nhân Tần Tường của nàng cũng không phải đối thủ của Dương Cảnh Thiên nữa là nàng. Dương Cảnh Thiên dễ dàng tránh khỏi, cười nói:
- Giai nhân sao có thể động tay động chân một cách thô lỗ như vậy chứ? Thiếu gia dù có thương hương tiếc ngọc cũng phải trừng phạt một phen.
Liễu Trân Trân một chưởng thất bại, lại nghe Dương Cảnh Thiên nói mình là “Thô lỗ” càng tức điên lên. Huy quyền như mưa, đánh vào cách đại huyệt của Dương Cảnh Thiên, tức giận mắng chửi:
- Tiểu tử thối, ta không cần ngươi thương hương tiếc ngọc. Hôm nay ta dù cho liều mạng cũng muốn đánh nát cái miệng thối tha của ngươi. Xem ngươi còn dám nói bậy nữa hay không.
Dương Cảnh Thiên mặc dù trong miệng nói sẽ “Trừng phạt nghiêm khắc” nhưng vẫn chỉ tránh né chứ chưa hề trả đòn. Hắn lúc này đã hạ quyết tâm, vừa tránh né vừa cười nói:
- Được rồi, miệng ta lâu lắm không được nếm son. Nếu như ngươi đánh nát nó, không phải làm cho nó thêm ướt át khó chịu sao.
Liễu Trân Trân nghe hắn mở miệng khinh bạc như vậy, mặt đỏ ửng lên đầy tức giận. Chân dẫm nhẹ lên mặt đất giống như con chim yến, mạnh mẽ đánh về phía Dương Cảnh Thiên, quát lên:
- Ngươi nếm ngọc chỉ của ta đây.
Cánh tay trái của nàng vòng nửa vòng, tay phải duỗi thẳng ra, đánh vào hai gò má Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên cười ha hả, thân hình hơi nghiêng, tay trái chụp tới đã ôm thân thể mềm mại của Liễu Trân Trân vào lòng, nói:
- Ngọc chỉ của nàng mặc dù thơm, nhưng không ngọt bằng miệng. Ta muốn nếm son trên miệng nàng.
Trong tiếng nói, hai tay giữ chặt, đầu hạ xuống, hôn lên đôi môi anh đào của Liễu Trân Trân. Liễu Trân Trân quá sợ hãi, đôi môi anh đào mím chặt lại, muốn hét lên. Nhưng chưa kêu được một câu đã bị môi của Dương Cảnh Thiên như con hổ đói đè xuống. Dương Cảnh Thiên đối với chuyện này rất thành thục, Liễu Trân Trân hiện giờ đột nhiên gặp phải chuyện này thật sự là sợ muốn chết, không biết làm sao.
Dương Cảnh Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhếch môi, cười nói:
- Son của Trân Trân ngon thật, xem ra đây là may mắn của thiếu gia ta.
Người ta không có tự mồm thừa nhận hắn là thiếu gia thì hắn tự gọi mình như vậy. Xem ra Dương Cảnh Thiên đúng là có da mặt rất dày.
Lăng Chí Hào ở bên cạnh tấm tắc khen:
- Ai… thói đời như vậy, trên đường cái, hoang đường.
Dương Cảnh Thiên tức giận nói:
- Tiểu Lăng Tử thái giám, ngươi biết cái gì? Thiếu gia đang dạy ngươi cách tán gái, chịu khó mà học. Sau này khi theo đuổi thiếu nữ có thể dùng đến. Như vậy ngươi sẽ không phải làm thái giám nữa.
Liễu Trân Trân vừa nghe không khỏi vừa oán vừa hận, giơ cánh tay ngọc lên, một quyền đánh vào Dương Cảnh Thiên, giọng căm hận nói:
- Ngươi… xú tiểu tử… hỗn đản.
Dương Cảnh Thiên cười ha hả, cầm lấy đôi cánh tay trắng nõn của nàng lại, nói:
- Tại hạ trong ngoài đều là xú tiểu tử, Trân Trân sao phải tức giận như vậy?
Liễu Trân Trân thật sự là vừa thẹn vừa giận, hận không thể một quyền đánh nát người Dương Cảnh Thiên ra. Tiếc rằng kỹ không bằng người, căn bản không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể cố nén cơn lửa giận, trừng mắt quát lên:
- Xú tiểu tử, ta chửi ngươi là xú tiểu tử đó, sao?
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Cô nương có con mắt thật tinh tường, đặc biệt ưu ái xú tiểu tử thiếu gia ta. Tại hạ dù cho thô lỗ đến đâu nhưng đối với cô nương sao có thể thế nào chứ.
Liễu Trân Trân xấu hổ, buồn bực không thôi, mạnh mẽ nghiêng người, nện đầu vào ngực Dương Cảnh Thiên. Dương Cảnh Thiên không nghĩ đến nàng có chiêu này nên vội vàng ngả về phía sau. Liễu Trân Trân thuận thế tránh thoát, tức giận kêu lên:
- Họ Dương kia, ngươi khinh người quá đáng. Hôm nay bị ngươi khinh bạc, chỉ oán ta kỹ không bằng người. Ngươi nhục mạ ta như vậy, ta dù có chết cũng không cho ngươi đắc ý.
Liễu Trân Trân nói xong, đột nhiên rút thanh trường kiếm bên hông ra. Thân thể mềm mại lao tới, trường kiếm như một tia chớp đâm thẳng vào bụng dưới Dương Cảnh Thiên. Thực ra, Liễu Trân Trân tuy rằng là nữ thư đồng của Tần Tường. Nhưng lần đầu bước chân vào chốn giang hồ, lúc trước Tần Tương luôn lấy lễ đối đãi với nàng. Không ngờ rằng bây giờ lại bị Dương Cảnh Thiên hôn một cái. Mặc dù không phải tự nguyện nhưng vẫn làm cho tim Liễu Trân Trân đập loạn, thẹn đỏ cả mặt. Huống hồ Dương Cảnh Thiên lại coi đó như trò đùa làm cho Liễu Trân Trân thẹn quá hóa giận. Không còn để ý hình tượng, dù gì cũng muốn liều mạng với Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên có võ công cao hơn hẳn Liễu Trân Trân, lại không có ý mạnh tay với nàng nên cũng lơi lỏng. Thấy Liễu Trân Trân cầm kiếm xông tới, như muốn đoạt mạng mình, không khỏi kinh hãi.
Thế công của Liễu Trân Trân cực mạnh, kiếm ảnh trùng điệp, trong giây phút nguy ngập, Dương Cảnh Thiên đã cảm nhận được kình khí ập đến xung quanh cơ thể. Trường kiếm tới người hắn nào dám chậm trễ, chân đạp mạnh một cái, lăng không bay lên, tránh khỏi trường kiếm của Liễu Trân Trân.
Khi thân hình Dương Cảnh Thiên vừa từ không trung rơi xuống, đã thấy bích ảnh lóe lên trước mặt. Trường kiếm của Liễu Trân Trân đã lập tức tìm tới. Hắn vội vàng né sang bên cạnh vài bước.
Dương Cảnh Thiên lúc này cũng đã biết Liễu Trân Trân đang rất tức giận. Nếu bằng vào võ công, hắn cho dù là tay không cũng không sợ trường kiếm trong tay Liễu Trân Trân. Tiếc rằng hắn trời sinh đã thương hương tiếc ngọc, cũng không muốn là kẻ thù của Liễu Trân Trân. Nên lập tức sử dụng đến Lăng Không Vô Ảnh, nhẹ nhàng xông ra ngoài vầng kiếm quang của Liễu Trân Trân.
Dương Cảnh Thiên sửa lại quần áo, vái chào, giống một tú tài, cao giọng nói:
- Trân Trân bớt giận, xú tiểu tử Tuyết gia có chuyện muốn nói:
Trường kiếm lại vung lên, một chiêu “Trường hà lạc nhật” quét tới.
Dương Cảnh Thiên lắc mình tránh đi, cả giận nói:
- Nàng nếu còn không dừng tay, ta sẽ mạo phạm.
Liễu Trân Trân không ngừng công kích nhưng không thể thành công, trong lòng cũng có chút lo lắng. Nàng sở dĩ liều mạng như vậy tất cả đều xuất phát từ tức giận, thẹn quá hóa giận, muốn nhân cơ hội này giải phóng một phen. Chứ thực ra trong lòng nàng cũng biết võ công của Dương Cảnh Thiên cao hơn nàng rất nhiều. Nếu muốn đắc thủ sẽ rất dễ dàng. Huống hồ Dương Cảnh Thiên đẹp hơn cả Phan An, vô cùng tuấn tú. Trong phương tâm đã bị xâm chiếm, nên dù cho nàng có đâm được hắn một kiếm, nàng cũng khó lòng xuống tay.
Nhưng lời nói này của Dương Cảnh Thiên lại làm cho nàng bốc lửa, trừng mắt quát lên:
- Dùng đến bản lĩnh của ngươi. Bản cô nương hôm nay nhất định phải phân cao thấp với ngươi.
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Kiếm pháp của Trân Trân rất lợi hại. Xú tiểu tử Tuyết gia nhất định không phải đối thủ của ngươi, làm sao dám phân cao thấp.
Liễu Trân Trân lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Chẳng lẽ ta cứ để mặc cho ngươi ăn hiếp sao?
Dương Cảnh Thiên thầm cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh nói:
- Trân Trân đẹp tựa thiên tiên, xú tiểu tử thiếu gia hôm nay may mắn được gặp cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng rất ái mộ các nàng, sao có thể là bắt nạt được chứ.
Dương Cảnh Thiên một câu nhận mình là xú tiểu tử thiếu gia, một câu ca ngợi Liễu Trân Trân làm cho mặt nàng đỏ bừng lên, phương tâm rối loạn. Nhưng nàng vẫn không chịu thừa nhận, tức giận nói:
- Hừ, nói cho cùng, ta hỏi ngươi, ngươi vì sao muốn lấy ta ra làm tiền đặt cược?
Dương Cảnh Thiên giả vờ hoảng sợ nói:
- Đây không phải vì Trân Trân quá đẹp sao, khiến cho xú tiểu tử thiếu gia tim đập loạn lên, không kìm lòng nổi, cho nên mới bảo Tần Tường lấy ra làm tiền đặt cược.
Liễu Trân Trân thấy dáng vẻ chân thành của hắn như vậy, nghĩ đến hành vi lúc thật lúc giả của hắn, quả thực khó có thể đoán ra, thầm nghĩ: “Người này rất xảo trá tai quái, xem ra hồi nhỏ mồm mép lanh lợi. Nếu đấu khẩu với hắn ta, không phải tự chuốc lấy mệt vào người sao.” Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng biến mất. Nhưng tôn nghiêm của thiếu nữ lại không thể nào làm cho nàng đổi giận thành vui. Chỉ thấy nàng chu cái miệng lên, hừ lạnh một tiếng nói:
- Liễu Trân Trân ta sao có thể để mặc cho người trêu chọc chứ? Ngươi nói lý do đi.
Dương Cảnh Thiên mừng rỡ trong lòng, đi đến gần Liễu Trân Trân nói:
- Mời Trân Trân trước hết thu trường kiếm lại. Chúng ta cùng đi đến tửu lâu tốt nhất của thành Tô Châu này, vừa ăn, xú tiểu tử thiếu gia này cũng từ từ kể cho nàng nghe.
- Đi thì đi, sao phải sợ ngươi chứ?
Liễu Trân Trân chu cái miệng lên nói, có một bậc thang để hạ, trong lòng nàng cảm thấy rất thỏa mãn.
Dương Cảnh Thiên thấy thế không khỏi vui vẻ. Nữ nhân có phản ứng như vậy có nghĩa là không hề cảnh giác với nam nhân. Trong đầu hắn đang bắt đầu tính toán làm thế nào để chinh phục được mỹ nữ xinh đẹp này.
Dương Cảnh Thiên lần đầu tiên cảm nhận được giang hồ như một đại dương mênh mông. Mỹ nữ bên trong nhiều như tôm cá ở thôn Kim Sa. Mà mình chính là người bắt cá đi ra từ thôn Kim Sa.
Dương Cảnh Thiên lúc này hơi nhớ đến Mạc lão gia, sư phụ của mình. Không có ông ta, chỉ sợ hắn chẳng những sớm chôn mình dưới biển, càng không thể nào có được nhiều mỹ nhân ngư giang hồ như vậy.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Dương Cảnh Thiên rất rộng lượng, nên lúc hắn đói trong mắt chỉ có thức ăn mà thôi.
Lúc này hắn đang rất đói bụng. Cho nên lúc ngồi ăn, gần như đã quên Liễu Trân Trân.
Lăng Chí Hào mệt mỏi một ngày một đêm đã sớm về phòng mình mà nghỉ.
Trong căn phòng lớn, chỉ có hai người Dương Cảnh Thiên và Liễu Trân Trân đang đối ẩm.
- Ngươi đừng ăn nữa, trước hết nói rõ ra cho ta nghe.
Liễu Trân Trân thật ra có chút gấp gáp.
Dương Cảnh Thiên lắc đầu, tiếp tục công trình của mình. Đến khi Liễu Trân Trân kêu lần thứ ba, hắn mới cảm thấy bụng đã no.
- Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn mà thôi.
Liễu Trân Trân nóng nảy, không khỏi mở miệng mắng.
- Người là sắt, cơm là nam châm, cho nên không thể không ăn. Ăn no, ta mới có khí lực nói, nàng nói có đúng không?
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói, mông lặng lẽ di chuyển sang ngồi bên cạnh Liễu Trân Trân, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng.
- Ngươi không được làm càn.
Liễu Trân Trân miệng tuy nói vậy nhưng không dựt tay ra, trong lòng không khỏi nhộn nhạo, đôi mắt đẹp liếc nhìn Dương Cảnh Thiên một cái.
Dương Cảnh Thiên thấy tế không khỏi mừng thầm, động tác càng tỉ mỉ hơn. Hắn thừa dịp nhẹ nhàng vươn tay phải ra, từ từ ôm lấy vòng eo của Liễu Trân Trân, dịu dàng nói:
- Nàng ngoan ngoãn ngồi, ta nói hết mọi chuyện cho nàng nghe.
Eo Liễu Trân Trân đột nhiên bị Dương Cảnh Thiên ôm lấy, nàng cảm thấy có một dòng điện chạy dọc cơ thể mình, trái tim đập loạn lên, không biết là sợ hay là vui. Nhưng là một thiếu nữ chưa hiểu chuyện, được ôm như vậy, khó tránh khỏi ngượng ngùng. Nàng uốn éo vòng eo, đôi mắt đẹp nhìn sang, e thẹn nói:
- Đứng đắn một chút, ta không thân thiết gì với ngươi, ngươi ôm ta làm gì?
Dương Cảnh Thiên cười thầm, nhưng không trả lời vẫn ôm nàng như cũ.
Nhưng khí tức nam nhân làm cho người ta say mê, lê cảm thấy cả người vui sướng, thoải mái.
Dương Cảnh Thiên nắm lấy tay nàng không buông ra nhưng hắn cũng không tiến thêm một bước, chỉ mỉm cười nhìn Liễu Trân Trân.
Liễu Trân Trân bị hắn nhìn như vậy, mặt ngọc không khỏi đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Ngươi không đứng đắn, có nói hay không?
Dương Cảnh Thiên trơ mặt nói:
- Trân Trân, nàng thật sự rất đẹp, ta nhìn nàng đến ngây ngẩn cả người. Ta nghĩ nên là như thế, sắc đẹp của nàng đã hấp dẫn ta. Nàng biết không? Sắc đẹp của nàng quả thật chính là trên trời dưới đất, chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành, hoa ghen thua thắm… Tóm lại ta vừa gặp nàng đã yêu nàng rồi.
Nói xong, thừa cơ ôm nàng vào lòng.
- A… ngươi không được ôm ta… không được… buông ta ra.
Liễu Trân Trân bị hắn khen ngợi đến mơ mơ màng màng, đột nhiên bị hắn ôm như vậy lập tức tỉnh táo lại.
Dương Cảnh Thiên cười ha hả nói:
- Trân Trân, nàng làm cho thiếu gia động tâm. Chẳng lẽ không ai nói cho nàng biết một nam nhân động lòng với nữ nhân sẽ có hành động nào sao?
Nói xong, hắn bế Liễu Trân Trân lên, đi vào trong phòng ngủ.
Lúc này, Dương Cảnh Thiên đã bế Liễu Trân Trân đến trước giường. Cánh tay còn ôm lấy ngực nàng, hôn một trận nồng nhiệt, như mưa rơi xuống mặt nàng. Mà Liễu Trân Trân lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người như nhũn ra, không có chút sức lực đẩy hắn ra.
Liễu Trân Trân thực ra sớm bị khí chất của Dương Cảnh Thiên chinh phục, sớm ái mộ, sớm có tình yêu, điều này rất tự nhiên. Tình yêu rất nhanh lan truyền trong những nụ hôn nồng nhiệt. Nhiệt độ cơ thể hai người tăng lên, đã đến mức quên đi bản thân.
Dục hỏa thanh xuân truyền khắp mọi tế bào trong cơ thể. Đầu lưỡi Dương Cảnh Thiên luồn vào trong miệng Liễu Trân Trân, không ngừng thăm dò, thi thoảng quấy rỗi. Liễu Trân Trân đang chống trả lưỡi của hắn, thi thoảng đảo loạn hắn.
- Ân… Ân…. Ân.
Mặt Liễu Trân Trân rất nóng, hô hấp của nàng trở nên gấp gáp. Từ từ, tay Dương Cảnh Thiên trên lưng, trên ngực nàng cũng bắt đầu di chuyển.
- Trân Trân, nàng thật đẹp.
Từng cơn dục hỏa đã sớm thiêu đốt lý trí của Dương Cảnh Thiên. Dương Cảnh Thiên một tay đặt nàng lên giường, điên cuồng hôn, xoa.
Đột nhiên Liễu Trân Trân kêu to:
- Không nên… không nên…. Chàng không thể…. Không thể.
Liễu Trân Trân biết, Dương Cảnh Thiên muốn cái gì, cho nên không để cho hắn tiếp tục công kích, tiếp tục vuốt ve nữa.
Liễu Trân Trân không ngừng giãy dụa, trong miệng liên tục hô “Không
nên… không thể…” Đây xuất phát từ sự rụt rè của thiếu nữ và tự bảo vệ mình, sự phản kháng của Liễu Trân Trân đều là hành vi vô thức.
Đây là một bản năng, cho dù nàng rất thích nam nhân trước mặt, nhưng khi thời điểm đó tiến đến, mọi nữ nhân đều sẽ có phản ứng như vậy.
Nhưng nữ nhân không bao giờ thắng nổi nam nhân.
Có đôi khi, nữ nhân càng rụt dè như vậy thì càng làm thiêu đốt cơn lửa dục trong lòng nam nhân mà thôi.
Sau một phen giãy dụa, nàng mềm mại như một con cừu non, ngoan ngoãn để cho Dương Cảnh Thiên âu yếm. Tay Dương Cảnh Thiên từ từ cởi bó yếm của nàng, rốt cuộc lộ ra đôi nhũ hoa cao vút. Từng mùi hương xử nữ truyền ra từ thân thể của nàng.
Dương Cảnh Thiên lúc này đã nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, vội vàng cởi quần áo của nàng, cũng thuận tiện cởi quần áo của mình. Rốt cuộc Dương Cảnh Thiên và Liễu Trân Trân trần như nhộng, ôm lấy nhau.
Liễu Trân Trân e thẹn, dùng tay che mặt, không dám nhìn. Nàng thật sự là một mỹ nhân tuyệt đẹp. Mái tóc dài mềm mại rối tung trên giường, đôi mắt mê hồn mang theo vẻ xấu hổ, cái miệng đỏ hồng gợi cảm.
Thân thể trắng như ngọc, mịn màng, có chút đỏ lên vì lửa dục, vừa đầy đặn vừa non mịn. Đôi nhũ hoa cao ngất mà cứng rắn, trên đỉnh là đầu vú đỏ hồng như ô mai làm người ta thèm nhỏ dãi. Cái bụng trơn nhẵn, nơi giao nhau kia bãi cỏ mềm mại rậm rạp…
- Chàng… chàng thật xấu, sao có thể đối với người ta như vậy?
Liễu Trân Trân ngượng ngùng đỏ mặt nói.
Dương Cảnh Thiên ngay lập tức tỉnh lại từ trong mộng, đối với thân thể đầy đặn của nàng, hắn thấy không khỏi cuồng loạn trong lòng.
Vì vậy, Dương Cảnh Thiên nằm đè lên thân thể non mềm của Liễu Trân Trân. Cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng nóng bỏng của nàng. Liễu Trân Trân cũng buông lỏng mình ra, không hề rụt rè nữa. Hai tay nàng dùng sức ôm lấy Dương Cảnh Thiên, cả người run lên, đưa đầu lưỡi vào trong miệng hắn, lẫn nhau bú nút.
- Ân.
- Ân.
Cả hai người đều cảm thấy lửa dục tung bay, đều phát ra âm thanh như người chết khát.
Dương Cảnh Thiên cảm thấy cả người đang nằm trong lò lửa làm người ta hít thở không thông, vì vậy hai tay liều mạng di chuyển trên ngọc thể của Liễu Trân Trân.
Liễu Trân Trân bị vuốt ve có chút không chịu nổi, thân thể đầy đặn uốn éo, trong miệng kêu lên những tiếng rên rỉ động lòng người. Tất cả hoàn toàn rơi vào trong tai, trong mắt Dương Cảnh Thiên.
“A….” Cả người Liễu Trân Trân lại run lên, không kìm nổi mà phát ra một tiếng kêu. Lúc này, cả người nàng đã bị lửa dục thiêu cháy toàn thân, thân thể mềm mại không ngừng run lên, vẻ mặt làm cho người ta phát cuồng. Thực ra, theo những tiếng rên rỉ cực nhỏ, dục vọng sắp phun trào làm nàng không còn có thể tự chủ.
Tuy rằng Dương Cảnh Thiên đang âu yếm Liễu Trân Trân, nhưng cự long của hắn đã sớm không chịu nổi. Hắn nghiêng người, tách hai chân nàng ra, cự long ngẩng đầu đặt lên miệng khu đào nguyên mềm mại.
- A… thiếu gia…. Thiếu gia phải từ từ… nếu không người ta không chịu nổi.
Vào thời khắc nguy hiểm, Liễu Trân Trân rốt cuộc cũng thừa nhận xú tiểu tử thiếu gia này. Điều này làm cho Dương Cảnh Thiên rất hưng phấn khi đang tiến quân vào bên trong.
Đây là cảm nhận mà hắn đạt được, nữ nhân bên dưới chẳng những thân thể phải thuộc về mình, mà trái tim của nàng cũng phải thuộc về mình.
Giờ phút này, hắn đã làm được, hắn rất tự hào.
- Đương nhiên như vậy rồi, ta rất thương hương tiếc ngọc, bảo bối của ta.
Nói xong, Dương Cảnh Thiên mãnh liệt hôn Liễu Trân Trân làm nàng không thở nổi. Đồng thời hai tay khẽ vuốt ve, dần dần chỉ thấy mặt nàng đỏ bừng, đôi nhũ phong xinh đẹp không ngừng phập phồng.
Dương Cảnh Thiên hưng phấn dùng sức, thẳng lưng, độc long xông vào.
“A…” Một tiếng kêu đau đớn phá tan sự yên tĩnh, cũng mang đến xuân sắc vô hạn. Vùng đất chưa được khai khẩn của Liễu Trân Trân rốt cuộc cũng đã nghênh đón chủ nhân của mình, đây là lần đầu tiên cũng là duy nhất. Về sau vùng đất um tùm này đã trở thành tài sản riêng của Dương Cảnh Thiên. Chỉ hắn mới có thể tung hoành làm càn ở nơi đây.
Liễu Trân Trân cảm thấy rất hạnh phúc. Nàng đã dâng hiến lần đầu tiên của mình cho nam nhân mà mình yêu. Cái cảm giác này khiến cho nàng rất tự hào.
Dương Cảnh Thiên và Liễu Trân Trân trong cơn lửa dục, rốt cuộc cũng nghênh đón cuộc luận võ kén rể của Mộ Dung thế gia.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Từ ban ngày đến ban đêm, Dương Cảnh Thiên và Liễu Trân Trân trên giường không ngừng mây mưa, liều chết triền miên, tận tình hầu hạ, thật lâu sau mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến tận khi mặt trời lên cao, Dương Cảnh Thiên mới từ từ tỉnh lại. Dương Cảnh Thiên thấy Liễu Trân Trân bên dưới đang chìm vào trong giấc ngủ, độc long của mình vẫn đang nằm trong cơ thể nàng. Nhớ đến cảm giác mất hồn đêm qua, mây mưa không ngừng nghỉ. Nếu không phải có thân thể trần như nhộng, mềm mại co dãn, trắng muốt đang nằm bên dưới mình, thì Dương Cảnh Thiên lại nghĩ mình đang nằm mơ. Dương Cảnh Thiên không khỏi cảm thấy mình có chút hoang dâm vô độ.
Dương Cảnh Thiên dịu dàng nhìn Liễu Trân Trân đang chìm trong giấc ngủ. Đôi má của nàng ửng đỏ mê người, ẩn hiện xuân ý trong giấc ngủ. Hơn nữa lúc này Liễu Trân Trân như đang mơ một giấc mơ đẹp, kiều nhan thi thoảng mỉm cười. Nụ cười này cùng với má lúm đồng tiền quyến rũ mê người của nàng, thực sự là làm cho người ta không thể khống chế được. Lửa dục trong lòng Dương Cảnh Thiên lại dâng cao, tình dục bừng bừng phấn chấn.
Dương Cảnh Thiên đưa tay ra vuốt ve nàng. Liễu Trân Trân bởi vì quá mệt mỏi nên chỉ rên lên một tiếng, tiếp tục chìm vào trong mông. Dương Cảnh Thiên không chịu nổi, ưỡn người, đưa độc long vào tận cùng trong cơ thể nàng.
“A…” Liễu Trân Trân đang trong giấc mộng cảm thấy hạ thân nóng lên, kinh hoàng kêu lên. Mở đôi mắt đẹp ra nhìn Dương Cảnh Thiên, dịu dàng nói:
- Tướng công, cả đêm còn chưa đủ sao.
Dương Cảnh Thiên cười tà nhưng vẫn không ngừng di chuyển:
- Cả đêm sao đủ được, dù cả đời ta cũng thấy không đủ.
Liễu Trân Trân cảm thấy ngọt ngào, mặt nàng đỏ ửng lên, cười nói:
- Vậy tướng công cứ tận tình thỏa mãn đi.
Nghỉ ngơi một đêm, hai người lúc này đang dư thừa tinh lực, rất nhiệt tình.
Dương Cảnh Thiên không ngừng tấn công, đấu đá lung tung trong thế giới mềm mại ấm áp của nàng. Từng cơn khoái cảm tuyệt vời sinh ra trong những đợt ma sát, những cơn sóng mãnh liệt dâng lên trong lòng hai người, lan khắp toàn thân.
Liễu Trân Trân khoái cảm đến độ mặt đỏ ửng lên, xuân sắc mê người, đôi mắt hé mở, cái miệng anh đào mở ra, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên bên tai. Nàng khẽ nhích mông, hai chân kẹp lấy eo Dương Cảnh Thiên, toàn thân hầu hạ.
Hai người gắn chặt như keo, đại chiến bao hồi. Liễu Trân Trân đột nhiên ưỡn bụng lên trên, bờ mông tròn trịa đầy đặn ưỡn lên, đôi môi anh đào đột nhiên kêu lên một tiếng “A”, một cỗ âm tinh nóng bỏng từ sâu trong cơ thể trào ra, nàng đã đạt đến cao trào.
Liễu Trân Trân sau khi tiết thân thở hổn hển ôm chặt lấy Dương Cảnh Thiên. Qua một lúc lâu, Liễu Trân Trân thấy mặt trời đã lên cao, lập tức nói:
- Tướng công, mau dậy thôi, mặt trời lên cao rồi.
Dương Cảnh Thiên ưỡn lưng, sâu kín nói:
- Dậy? Ta không dậy.
Liễu Trân Trân yêu kiều nói:
- Tướng công không phải nói muốn tham gia luận võ kén rể của Mộ Dung thế gia sao?
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Gió thổi thóc bay lên trước, nước chảy phía sau đó, thứ tốt bình thường đều là ở phía sau. Cho nên vua cũng có thể cuối cùng mới xuất hiện.
Nói xong, dâm hứng của hắn không hề giảm, tay vẫn nắm lấy bộ ngực sữa của nàng, nói:
- Trân Trân, chúng ta cứ như vậy nằm trên giường, nàng có chịu không?
Liễu Trân Trân trừng đôi mắt hạnh, hơn dỗi khiếu nại:
- Không được, người ta mệt lắm rồi.
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Cho nên chúng ta mới phải nằm trên giường mà nghỉ.
Liễu Trân Trân nghĩ đến cả ngày sẽ nằm trên giường giao hoan, xuân tâm rung động, đôi má ngọc đỏ lên, thẹn thùng nhìn Dương Cảnh Thiên nói:
- Như vậy sao được, nam nhi chí tại bốn phương, sao có thể ham muốn ở trên giường chứ. Huống hồ thiếu gia đã đáp ứng Bạch Phượng Nghi phải thắng ở cuộc luận võ này, thiếu gia quên rồi sao?
- Ta đột nhiên không quên.
Nhớ đến phong tư tuyệt diễm của Bạch Phượng Nghi, Dương Cảnh Thiên trong lòng vừa động, mỉm cười nói:
- Nàng hy vọng ta thắng trận này sao?
Trong mắt Liễu Trân Trân tràn ngập khát khao, rất dịu dàng nói:
- Thiếp chỉ hy vọng chủ nhân của mình là đại anh hùng được thiên hạ ngưỡng mộ.
Đột nhiên bụng Dương Cảnh Thiên sôi lên, Liễu Trân Trân mỉm cười nói:
- Thiếu gia, có phải thiếu gia đói bụng rồi không?
Dương Cảnh Thiên gật đầu.
Liễu Trân Trân nói:
- Chúng ta mau rời giường đi ăn sáng thôi.
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Trước khi ăn sáng, ta muốn ăn một thứ đặc biệt.
Lúc hai người đang quấn lấy nhau, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ “Cốc, cốc”
Dương Cảnh Thiên đang cao hứng, bất mãn nói:
- Ai?
Lăng Chí Hào đứng ngoài cửa nói:
- Thiến gia mau dậy thôi. Luận võ kén rể của Mộ Dung thế gia sắp bắt đầu, chậm là không kịp đâu.
Mặt Liễu Trân Trân đỏ bừng lên, nhẹ nhàng đẩy Dương Cảnh Thiên ra:
- Thiếu gia, chúng ta sau này có nhiều thời gian mà. Tuyệt đối không nên vì ham muốn nhất thời mà đánh mất tiền đồ. Cứ tiếp tục như vậy, lát lên lôi đài lại không có khí lực đâu.
Nói xong vì xấu hổ nên nàng khó có thể nói tiếp.
Dương Cảnh Thiên rất thích vẻ xấu hổ say lòng người của Liễu Trân Trân, nói:
- Yên tâm, Dương Cảnh Thiên ta nổi tiếng là kim cương bất bại.
Liễu Trân Trân dùng sức véo tay Dương Cảnh Thiên, yêu kiều nói:
- Nhưng cũng không thể chậm trễ.
Dương Cảnh Thiên đột nhiên trở nên đứng đắn, nói:
- Được, ta dậy.
Nói xong đúng là đứng lên.
“Ân” Liễu Trân Trân cũng đang định đứng lên, đột nhiên hạ thể truyền đến một cơn đau nhức nóng bỏng. Nàng nhíu mày, kêu lên một tiếng, thân hình mềm mại lại ngồi xuống giường.
Liễu Trân Trân đỏ bừng mặt:
- Không có gì, vừa nãy có chút hơi đau một chút.
Dương Cảnh Thiên quan tâm nói:
- Vậy nàng ngoan ngoãn nằm ở trong này, chờ tin tức tốt của ta.
- Không, thiếp muốn đi theo thiếu gia. Thiếp muốn nhìn thấy biểu hiện của người trên lôi đài. Đây là chuyện mà thiếp tự hào nhất.
Liễu Trân Trân kiên quyết nói.
Liễu Trân Trân cảm thấy chân khí cả người bắt đầu vận chuyển, kinh ngạc nói:
- Tướng công, thiếp vẫn cảm thấy khó hiểu. Sau khi giao hợp với người, nội lực của thiếp đang không ngừng tăng lên.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười, nói mình đã dùng Ngự nữ song tu, thúc đẩy nội lực dung hợp, âm dương giao hòa làm tăng nội lực của nàng lên.
Liễu Trân Trân không thể tin nổi mở to hai mắt, trong lòng rất kích động, nhưng ngoài miệng lại giả vờ tức giận:
- Khó trách thiếu gia lại kim cương bất bại, hóa ra là như vậy…
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Chỉ là ta không cần Ngự nữ song tu vẫn cường hãn như vậy, Trân Trân nàng có muốn thử một chút không?
Liễu Trân Trân xấu hổ và khiếp sợ nhìn Dương Cảnh Thiên, nói:
- Không cần.
Dương Cảnh Thiên cười ha hả, ôm nàng vào lòng, một lúc sau mới buông người ngọc ra.
Ở Mộ Dung thế gia xa xôi, có lẽ luận võ kén rể đang diễn ra kịch liệt.
Dương Cảnh Thiên mang theo Liễu Trân Trân, Lăng Chí Hào đi trên đường. Liễu Trân Trân được tình yêu làm dịu trông càng thêm xinh đẹp động lòng người. Mặc dù nàng vẫn giả nam trang nhưng không thể che dấu dung nhan kiều diễm của nàng.
Dương Cảnh Thiên rất hăng hái, thiếu niên đắc chí.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt bọn họ, như một bức tranh xinh đẹp.
………………………….
Mộ Dung thế gia, Mạn Đà sơn trang nằm trên đảo Cô Tô trong Thái Hồ. Nhưng theo danh vọng của Mộ Dung thế gia trong võ lâm và triều đình khiến cho toàn bộ Thái Hồ, Tô Châu thậm chí cả Tô Hàng đều trở thành phạm vi thế lực của Mộ Dung thế gia. Ngoại trừ đại bản doanh là Mạn Đà sơn trang thì Mộ Dung sơn trang cách thành Tô Châu hai mươi dặm là cứ điểm lớn nhất của Mộ Dung thế gia.
Nếu nói Mộ Dung sơn trang là hậu viện của Mộ Dung thế gia, nơi dành cho Gia tộc truyền đời. Vậy Mộ Dung sơn trang chính là nơi duy trì liên hệ với bên ngoài của Mộ Dung thế gia.
Mạn Đà sơn trang tuyệt đối không cho người ngoài tiến vào, hơn nữa nằm ở giữa Thái Hồ, có lá chắn thiên nhiên nên người ngoàn cũng không có cơ hội đến gần. Vì vậy Mộ Dung sơn trang ở Tô Châu trở thành nơi tiếp xúc giữa các nhân sĩ võ lâm và Mộ Dung thế gia.
Mặc dù như vậy, Mộ Dung sơn trang vẫn giữ tác phong của Mộ Dung thế gia, thủy chung vẫn là một sơn trang thần bí. Cách Tô Châu hai mươi dặm nên dù là ngồi xe ngựa cũng mất gần nửa canh giờ.
Từ thành Nam Tô Châu đi ra, theo con đường đá thẳng tắp là đến được Mộ Dung thế gia.
Đưa mắt nhìn, Mộ Dung sơn trang nằm trên ngọn núi cao nhất, trông như quân lâm thiên hạ, khí thế vương giả thể hiện rất rõ nét.
Giờ phút này trên đường tới sơn trang, cứ cách trăm trượng lại có hai gã đệ tử Mộ Dung thế gia đứng ở hai bên, bọn họ rất nghiêm túc đứng tại đó.
Người võ lâm đi tới sơn trang càng lúc càng nhiều, nhưng vì đường khá lớn nên không có vẻ chật chội.
Luận võ kén rể cho Mộ Dung Tuyết được tổ chức bên trong luyện võ trường của Mộ Dung sơn trang, có thể đồng thời chứa được hơn năm nghìn người mà lúc này đã kín hết chỗ. Người đến sau, không thể đứng từ xa quan sát. Thậm chí còn có người đã trèo lên những cây đại thụ và bờ tường để quan sát.
Dương Cảnh Thiên mang theo Liễu Trân Trân, Lăng Chí Hào đang muốn đi vào thì bị gia tướng gác cửa của Mộ Dung thế gia ngăn lại:
- Ba vị, mời lấy thiếp.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Thiếp? Là cái gì?
Người canh cửa nói:
- Nếu không có thiếp, mời các vị đứng bên ngoài quan sát.
Dương Cảnh Thiên tức giận nói:
- Đứng bên ngoài quan sát? Ta được tiểu thư các ngươi mời đến luận võ…
Gia tướng của Mộ Dung thế gia rất nghiêm túc nói:
- Nếu như không có thiếp, các vị chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát. Nếu dám nói bậy, chúng ta sẽ đưa các người ra khỏi Mộ Dung sơn trang.
Dương Cảnh Thiên vừa nghe thấy thế càng thêm tức giận:
- Sao có lý này chứ. Nếu như chậm trễ chuyện tốt của tiểu thư các ngươi, cẩn thận ngươi không chịu nổi…
- Mấy người tranh cãi gì đó?
Lúc này một gia tướng của Mộ Dung thế gia từ trong cửa đi ra, nói.
Dương Cảnh Thiên vừa thấy lập tức vui vẻ. Người đến chính là Mộ Dung Bác đứng đầu thập nhị gia tướng của Mộ Dung thế gia, hôm trước đã bị mình đánh bại.
Dương Cảnh Thiên cười nói:
- Lão bằng hữu, thủ hạ của ngươi không cho ta tiến vào thi đấu.
Mộ Dung Bác không ngờ lại tỏ vẻ vui mừng, nói:
- Dương huynh đệ, huynh đệ sao bây giờ mới tới? Chúng ta từ sáng sớm đã giữ vị trí cho huynh đệ, mời đi bên này.
Mộ Dung Bác lễ phép nghênh đón, chẳng những làm Dương Cảnh Thiên vừa mừng vừa lo. Mà ngay cả Liễu Trân Trân và Lăng Chí Hào cũng không biết làm sao. Mộ Dung thế gia đứng đầu trong tứ đại thế gia võ lâm, ngày thường rất ngạo mạn, có bao giờ thấy bọn họ đối xử với một hậu bối như vậy đâu.
Dương Cảnh Thiên không quản nhiều như vậy, tiêu sái nói:
- Dẫn đường.
Hắn trong lòng thầm nghĩ, nhất định là Mộ Dung Tuyết đã sớm phân phó thủ hạ đợi mình ở đây. Mình là “Chuẩn hôn phu” của Mộ Dung Tuyết, sao không lễ phép chứ?
Luận võ kén rể còn chưa bắt đầu, Dương Cảnh Thiên đã bắt đầu mơ mộng rồi.
Trong luận võ trường, một lôi đài làm bằng trúc cao ba thước, đây vốn là nơi điểm binh của Mộ Dung thế gia trước kia, bây giờ diện tích đã được mở rộng gần năm lần, đủ để cao thủ thi triển toàn bộ tuyệt kỹ, mà không cần lo lắng làm những người quan chiến bị thương.
Trên lôi đài có những chỗ ngồi đặc biệt, khoảng hơn trăm chỗ. Đây tự nhiên là dành cho các vị chưởng môn võ lâm. Mộ Dung thế gia là lực lượng trung kiên của võ lâm, Mộ Dung Chí còn là tiền võ lâm minh chủ, tận sức vì chính nghĩa võ lâm. Mộ Dung Tuyết là nữ nhân của hắn, lại là thiên hạ đệ tam mỹ nhân, đứng đầu trong võ lâm tứ đại tuyệt sắc. Đại hội luận võ kén rể của nàng, tự nhiên các môn các phái trong võ lâm đều đến chúc mừng.
Mộ Dung thế gia mười sáu năm qua chưa có hành động lớn, mười sáu năm qua bọn họ luôn luôn tích tụ lực lượng. Thậm chí còn chịu nhục nhẫn nhịn, chịu đựng sai lầm đã phạm phải mười sáu năm trước. Giờ phút này lại gióng trống khua chiêng cử hành luận võ kén rể. Rất rõ ràng đây là tín hiệu Mộ Dung thế gia muốn một lần nữa làm vương giả chốn võ lâm.
Đối với võ lâm, đại hội luận võ kén rể lần này chính là đại hội võ lâm tân tú.
Võ lâm, rất lâu rồi không náo nhiệt như vậy.
Giang hồ cùng đợi vương giả mà bọn họ mong chờ trở về. võ lâm cần một dòng máu mới, thiêu đốt tất cả.
Cấp bậc trong chốn võ lâm rất nghiêm khắc. Nhưng trong hàng ghế dành cho khách quý của Mộ Dung thế gia ngoại trừ chưởng môn, nguyên lão, thiếu niên anh hào của các phái ra. Không ngờ còn có một thanh niên anh tuấn mà không ai biết – Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên cũng không ngờ được rằng Mộ Dung Tuyết sẽ an bài vị trí của mình ngang hàng với các nguyên lão võ lâm.
Ngoại trừ chỗ ngồi của Mộ Dung Chí, hai bên theo thứ tự phân biệt là dành cho chưởng môn nguyên lão của Nhất phong, Nhị tông, Tam minh, Tứ gia, Ngũ nhạc, Lục phái, Thất giáo, Bát bang, Cửu trang, Thập hội.
Phiêu Miểu Phong là đại biểu thần thành cho chính nghĩa võ lâm. Giờ phút này người tham dự chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Minh Chân. Thiếu Lâm do cao đồ của phương trượng Minh Không đại sư, cũng là con lớn của Mộ Dung Chí – Mộ Dung Bằng dẫn đội đến quan sát. Điều này cũng hợp lý, dù sao hắn vẫn là người của Mộ Dung thế gia, muội muội sắp xuất giá cũng nên quan tâm một chút.
Phái Võ Đang do chưởng môn sư đệ Thanh Phong Đạo Trưởng dẫn đầu đi đến. Người đáng chú ý nhất sau hắn chính là Minh Tùng, người kế thừa chức chưởng môn đời sau. Năm nay hai mươi ba tuổi, nghe nói chỉ kém mình đệ nhất cao thủ của Võ Đang là Thanh Phong đạo trưởng, thực lực kinh người. Bởi vì hắn rất ít hành tẩu giang hồ nên không có ghi chép, cho nên giang hồ không bài danh hắn. Nhưng theo như suy đoán của truyền nhân Thiên Cơ Tử, Minh Tùng có thực lực tương đương với Hoa Thiên Kiệt, xếp hàng thứ nhất trong thanh niên hào kiệt võ lâm.
Thiếu Lâm, Võ Đang đều là người xuất gia. Bọn họ rất ít khi xen vào phân tranh trong giới võ lâm. Đối với bọn họ mà nói, võ lâm minh chủ không phải mục đích theo đuổi. Bọn họ muốn duy trì sự cân bằng trong chốn võ lâm. Giờ phút này bọn họ đến đây đơn giản là tăng thêm phong thái và trợ uy cho Mộ Dung thế gia mà thôi.
Nhất phong, Nhị tông là bán tiên trong chốn nhân gian. Bọn họ không hỏi thế sự, nên Tam minh mới là người lãnh đạo thực sự của võ lâm.
Đương kim võ lâm minh chủ, chưởng môn Thiên Địa Minh Hoa Sĩ Hùng không có mặt ở đây, mà người đến chính là con trai hắn Hoa Thiên Kiệt. Đây chính là thiên tài võ học được người trong võ lâm công nhận đứng đầu trong hang ngũ thanh niên tuấn kiệt. Nghe nói mục đích của hắn đến đây không phải bởi vì tham gia đại hội mà là vì trợ uy cho Đại Giang Minh Lôi Thiên. Bởi vì người trong thiên hạ đều biết, nữ nhân duy nhất làm Hoa Thiên Kiệt động tâm chính là Minh Chân được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, đệ tử đích truyền của chưởng môn Phiêu Miểu Phong.
Võ lâm đồn rằng: “Thấy Minh Chân, tất thấy Hoa Thiên Kiệt” qua đó có thể thấy được Hoa Thiên Kiệt theo đuổi Minh Chân đến mức nào.
Ảo Kiếm Minh chưởng môn Long Ngạo Thiên cũng không có mặt, thậm chí ngay cả con hắn là Long Bình cũng không xuất hiện. Người xuất hiện chỉ là em gái Long Ngạo Thiên, được xưng là “Long lão nương” Long Minh Phượng. Nàng là một trong tứ đại mỹ nữ mười sáu năm trước. Đáng tiếc không ai rõ vì sao nàng đến tận bây giờ vẫn không lấy chồng. Có người nói nàng đã yêu Huyết Sát Thiên Ma.
Trong tam minh, long trọng nhất chính là Đại Giang Minh. Chưởng môn Lôi Khiếu Huề, chưởng môn phu nhân Ngô Yến Chỉ, con trai Lôi Thiên, con gái Lôi Thiên Chỉ đều xuất hiện ở đây. Có thể thấy mục đích của bọn họ rất rõ ràng, thắng trong cuộc luận võ, kết thành thân gia với Mộ Dung thế gia.
Mà tứ đại thế gia, ngoại trừ Mộ Dung thế gia. Ba nhà còn lại cũng xuất hiện gần như đông đủ. Công Tôn thế gia chưởng môn Công Tôn Nhâm, chưởng môn phu nhân Lăng Hương Quân, con trai Công Tôn Lăng, con gái Công Tôn Tiêm Tiêm đều xuất hiện. Thượng Quan thế gia chưởng môn Thượng Quan Hùng Kiệt, chưởng môn phu nhân Công Tôn Hiểu Sắc, con trai Thượng Quan Viễn, hai con gái xinh đôi là Thượng Quan Đình, Thượng Quan Thiến. Âu Dương thế gia chưởng môn Âu Dương Hạo, chưởng môn phu nhân Thượng Quan Ngữ Nhạn, con trai Âu Dương Hoa, Âu Dương Lỗi, con gái Âu Dương Doanh Doanh xuất hiện ở hiện trường. Đây quả thực là một lần tụ hội long trọng của tứ đại thế gia, giờ phút này bọn họ rất đoàn kết nhất trí. Uy danh của tứ đại thế gia không thể coi thường. Đặc biệt là thế hệ tuổi trẻ, tuấn nam, mỹ nhân, anh tài xuất hiện liên tục…
Tất cả mọi người đến đây, trên đường đi đến Mộ Dung sơn trang đều nhìn thấy những vệ sĩ đứng gác của Mộ Dung thế gia, điều này làm cho nhân sĩ võ lâm hiểu được, tứ đại thế gia ẩn nhãn mười sáu năm chỉ là để tích lũy lực lượng mà thôi.
Mộ Dung thế gia, ngoại trừ Mộ Dung Chí và con gái của ông ta, còn có Tứ đại kim cương, Bát đại hộ pháp và Thập nhị gia tướng. Tất cả đều là tinh anh do một tay Mộ Dung Chí dạy dỗ, không ai dám coi thường. Chỉ riêng Mộ Dung thế gia đã hùng mạnh như vậy, tứ đại thế gia liên hợp, lực lượng hùng mạnh đến mức nào có thể tưởng tượng được.
Vì vậy ngoại trừ Nhất Phong, Nhị Tông, thì chỉ còn là cuộc cạnh tranh giữa Tam minh và Tứ gia. Ngũ nhạc, Lục phái, Thất giáo, Bát bang, Cửu trang và Thập hội chỉ đến xem mà thôi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú. Lần này Đại Giang Minh dồn hết lực lượng thề muốn đem được Mộ Dung Tuyết về nhà. Nếu thực sự như vậy thì tứ đại thế gia có phải sẽ đi theo Mộ Dung thế gia liên hợp với Tam minh. Nếu như điều này trở thành sự thật thì tình thế võ lâm nhất định sẽ thay đổi.
Nếu tam gia kia không đi theo Mộ Dung thế gia, có nghãi là Mộ Dung thế gia sẽ rời khỏi tứ đại thế gia, gia nhập tam minh. Nhưng nếu là như vậy, tứ đại thế gia cũng không còn tồn tại nữa.
Đây cũng là nguyên nhân mà tứ đại thế gia dốc toàn lực. Đứng trên lập trường của bọn họ, trận chiến này tuyệt đối không thể thua. Cho dù thua cũng không thể thua bởi người của tam minh.
Mọi người đều chú ý.
Bởi vì đây không chỉ là Mộ Dung Tuyết kén hôn phu. Ở một trình độ nào đó, hôn phu của Mộ Dung Tuyết là ai sẽ quyết định hướng đi của võ lâm trong tương lai. Từ điều này có thể thấy vai trò vô cùng quan trọng của Mộ Dung thế gia trong võ lâm.
Thật đúng lúc, sự xuất hiện của Dương Cảnh Thiên vào lúc võ lâm đang trong thời kỳ hỗn độn, sắp viết ra một chương mới trong lịch sử võ lâm.
Một ngôi sao sáng chói từ phương đông xa xôi, cắt ngang qua mặt nước tĩnh lặng.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba