Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 36: Trở Về Thành
Hắc ám thánh nữ nghe xong Mạc Hàm nói, không khỏi cảm thấy ấm ức không nói gì, dứt khoát không hề mở miệng nói chuyện nữa, nàng biết cùng Mạc Hàm giảng đạo lý, vĩnh viễn cũng sẽ không nói lại hắn, dứt khoát không nói lời nào, miễn cho mình lãng phí nước miếng.
Khi Mạc Hàm thấy đám Hắc y nhân vẫn còn bất động, không khỏi lạnh giọng nói: "Xem ra các ngươi không muốn thánh nữ các ngươi còn sống đi trở về, phỏng chừng các ngươi đối với thánh nữ các ngươi khẳng định là rất bất mãn, cho nên muốn xem nàng chết ở trên tay ta, tiếp theo các ngươi sẽ hô hào trả thù cho thánh nữ các ngươi phải không?"
Hắc y nhân nghe Mạc Hàm nói xong, đều giật mình vội vàng đồng thanh nói: "Ngươi đừng nói bậy." Mạc Hàm thản nhiên tiếp tục: "Nga, ta nói bậy, hành động các ngươi đã nói lên hết thảy vậy."
Hắc ám thánh nữ nghe Mạc Hàm nói mở miệng hét lên: "Đừng lo cho ta, trước đem bọn họ ..." Nói đến một nửa đã không nói nổi nữa, bởi vì Mạc Hàm đã vận dụng đấu khí, chặn ở yết hầu của nàng, có thể tạm thời ngăn cản nàng nói chuyện.
Mạc Hàm tại bên tai nàng thấp giọng thì thào: "Ngươi nếu còn không thành thật, cũng đừng trách ta cũng không thành thật nga." Nói xong đem tay kia chậm rãi di chuyển xuống thân của nàng, cười tà ác bảo: "Ngươi nói nữa xem, tay ta sẽ không bị khống chế nga, nếu đến lúc đó xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng trách ta a, còn có a, yết hầu này nếu như bị đấu khí phong bế thời gian lâu, ta cũng không dám bảo trụ có thể hay không gặp chuyện không may nga."
Nhìn dáng hắc ám thánh nữ đáng thương cuống quít gật đầu, không dám tái mở miệng, ý bảo Mạc Hàm thả lỏng hạn chế của nàng. Mạc Hàm thấy thế cũng cỡi hạn chế nơi yết hầu nàng đả bị khống chế thời gian lâu, Mạc Hàm cùng hắc ám thánh nữ không oán không cừu nên cũng không cần phải đối xử đối phương một cách quá đáng.
Lúc này một người bộ dáng đầu lĩnh trong đám Hắc y nhân mở miệng nói: "Chúng ta đi, nếu ngươi dám thương tổn thánh nữ chúng ta, chúng ta nhất định sẽ không tha cái mạng của ngươi."
Mạc Hàm trả lời: "Các ngươi yên tâm, ta nói làm là sẽ làm, chỉ cần các ngươi rời đi, ta tự nhiên sẽ thả thánh nữ các ngươi." Hắc y nhân nghe Mạc Hàm nói xong, đồng thời nhìn nhau gật đầu, cái tên Hắc y nhân mở miệng kia đái lĩnh bộ hạ, nháy mắt tất cả đều tẩu vô ảnh vô tung.
Chứng kiến đối phương đều đi, Thủy Linh Nhi tới bên người Mạc Hàm vừa định mở miệng hỏi hắn, Mạc Hàm đã rõ ràng nàng muốn nói gì, vội vàng ngăn cản bảo: "Ta biết ngươi muốn nói gì, sau này ta sẽ có cơ hội cùng ngươi giải thích rõ ràng, bây giờ đừng hỏi." Thủy Linh Nhi nghe xong Mạc Hàm nói, dĩ nhiên nhu thuận không có phản đối, gật gật đầu.
Mạc Hàm tiếp theo nhìn nàng nói: "Các ngươi người đang ở nơi nào, ta hộ tống ngươi trở về đi thôi, nếu không ta cũng không yên tâm ngươi đi một mình." Thủy Linh Nhi nghe xong trong lòng rất là cảm động, mở miệng nói: "Cám ơn ngươi, vừa rồi xin lỗi."
Mạc Hàm cười đáp: "Nãy giờ xảy ra chuyện gì a, ta đều quên rồi hắc hắc, hơn nữa ta cũng có chổ không đúng, chúng ta coi như huề đi." Thủy Linh Nhi nghe Mạc Hàm nói, chỉ gật đầu không hề nói chuyện, xoay người dẫn Mạc Hàm hướng phía trong thành đi đến.
Ba người vừa trở lại Phỉ Tể cửa thành, chỉ thấy cửa thành đột nhiên mở, chung quanh đèn lữa tỏa sáng, từ bên trong cửa thành một đám người đi ra, dẫn đầu là một người mặc khải giáp màu vàng, thân hình cường tráng trung niên thẩm phán kỵ sĩ, hắn và thẩm phán kỵ sĩ khác bất đồng chính là thẩm phán kỵ sĩ toàn thân đều là khải giáp màu vàng, kể cả đầu khôi, mà người này đầu khôi lại là màu đen. Mà hắn cặp mắt thỉnh thoảng tinh quang thoáng hiện, làm cho Mạc Hàm biết hắn tu vi tuyệt đối không thấp.
Chỉ thấy vị kỵ sĩ này đi tới trước mặt Thủy Linh Nhi cúi người hành lễ đoạn nói: "Thánh nữ các hạ, ngươi đi nơi nào, chúng ta đều rất lo lắng tìm kiếm toàn thành, đang chuẩn bị ra khỏi thành đi tìm ngươi đây." Ngữ khí bao hàm sự quan tâm.
Thủy Linh Nhi sau khi nghe được đối phương nói, vui vẻ trả lời: "Lai Nhĩ thúc thúc sao người lại tới đây, người không phải tại thánh điện còn có nhiều chuyện chưa xử lý xong sao? Linh nhi rất nhớ ngươi nga."
Hán tử kêu là Lai Nhĩ nghe được Thủy Linh Nhi nói cũng cao hứng đáp: "Ta lo lắng cho thánh nữ, cho nên vội vàng đem chuyện xử lý xong rồi liền chạy đến, ai biết tới nay chợt nghe nói không thấy tin tức ngươi, tâm lý chính là rất lo lắng a, lần sau nếu đi ra ngoài nhất định phải nói một tiếng a." Nói xong mang ánh mắt có chút trách cứ nhìn Thủy Linh Nhi.
Thủy Linh Nhi cúi đầu mở miệng nói: "Xin lỗi a, Lai Nhĩ thúc thúc, con vốn là nghĩ ra đi làm chút chuyện, ai biết có chút sự tình trì hoãn hại người lo lắng."
Sau khi Lai Nhĩ nghe được nói: "Chỉ cần thánh nữ không có việc gì là tốt rồi." Nói xong lại nhìn sau lưng Thủy Linh Nhi, kỳ quái hỏi: "Này hai vị là?" Bởi vì Mạc Hàm tư thế thật sự quái dị, chỉ thấy hắn ôm một vị nữ tử toàn thân hắc y, lại mặc quần áo pháp sư, làm cho người ta cảm giác thật sự quái dị.
Thủy Linh Nhi quay đầu lại nhìn phía sau vội vàng trả lời: "Vị này là Mạc Hàm tiên sinh trợ giúp Linh nhi, vị bên cạnh hắn là......" Thủy Linh Nhi chưa kịp dứt câu, Mạc Hàm đã mở miệng nói: "Là nữ bằng hữu ta a a, nàng rất nhút nhát, thẹn thùng khi gặp người lạ, cho nên... Ai nha, cho nên trốn ở nơi này, làm cho các ngươi chê cười."
Nghe được Mạc Hàm trả lời nhiều người có thâm ý cười một chút. Mà sau khi Mạc Hàm nói xong trên mặt đều là mồ hôi lạnh, hắn nói khẽ với hắc ám thánh nữ trong lòng: "Uy, ta phải làm vậy vì không muốn để cho bọn họ nhận ra ngươi, ta mới tự ủy khuất mình a, ai kêu ngươi mặc quần áo như vậy xuất môn a, ta chính là hy sinh trong sạch nga, ngươi lại nhéo ta, ngươi thật không nói đạo lý a."
Mà hắc ám thánh nữ nằm ở trong lòng Mạc Hàm, chỉ là bị đấu khí Mạc Hàm chế trụ, thân mình và thường nhân không giống, vừa rồi nghe được Mạc Hàm nói bậy nàng mới nhịn không được ra tay nhéo hắn vài cái. Nghe Mạc Hàm than thở nàng mở miệng nói: "Ta bất kể, ai kêu ngươi nói bậy tới ta, ta liền nhéo cho ngươi biết." Sau khi nói xong nàng tự mình cũng lấy làm kinh hãi không biết tại sao tự mình lại nói những lời này, làm cho người khác cảm giác được là đang làm nũng.
Chỉ cảm thấy ở trong lòng nam nhân này, trái tim nàng đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực nhưng tự thân nàng lại có điểm thích loại cảm giác này.
Mạc Hàm nghe được lời của nàng không khỏi cười khổ, tâm lý nghĩ đến, quên đi hay là không chọc tới nàng thì tốt hơn, miễn cho da thịt mình lại chịu khổ, cô nàng này thủ kính cũng bình thường đại a, trên người khẳng định thanh liễu hoàn kỷ khối.
Thủy Linh Nhi chứng kiến Mạc Hàm ôm hắc ám thánh nữ trong lòng không khỏi cảm thấy một chút khó chịu, nàng mở miệng nói: "Lai Nhĩ thúc thúc, chúng ta đừng để ý đến hắn nữa, chúng ta trở về đi thôi, nói xong cũng không quay đầu lại đi thẳng."
Khiến cho Mạc Hàm rơi vào một mảnh sương mù, trong đầu thầm nghĩ đàn bà thật sự là một sinh vật cổ quái a, đưa ngươi quay lại cho dù không cảm ơn cũng không nên tức giận, muốn hiểu tâm lý đàn bà thật sự như là mò kim đáy biển a.
Lai Nhĩ quay về Mạc Hàm mỉm cười sau đó cũng theo Thủy Linh Nhi đi, Quang Minh giáo đình mọi người cũng đều đi theo bọn họ về trong thành. Chứng kiến tất cả mọi người đã đi, Mạc Hàm đẩy hắc ám thánh nữ trong lòng ra nói: "Tốt lắm, ngươi có thể đi." Nói xong nhìn thấy đối phương cũng không hành động. Kỳ quái hỏi: "Ngươi sao vậy? Còn không đi a, không phải thích ta sao a a."
Nói xong tự vỗ vào đầu mình nói: "Ai nha , ngươi xem ta cũng quên, ta giúp ngươi cởi bỏ cấm chế." Đang chuẩn bị ra tay hắn đột nhiên lại ngừng lại.
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 37: Hắc Ám Thánh Nữ Đích Lời Thề
Chỉ nghe Mạc Hàm mở miệng nói: "Chúng ta trước tiên là nói trước một chút nga, ta cỡi bỏ trói buộc ngươi không thể động thủ đánh người nga, ta vừa rồi cũng đã giúp ngươi, chúng ta tất cả đều huề, cho nên nói chúng ta không còn ân oán."
Sau khi nói xong, Mạc Hàm xuất thủ cỡi bỏ hạn chế trên người hắc ám thánh nữ. Mạc Hàm sau khi ra tay thì liền tựa như thỏ tử mau chóng chạy đi.
Nhìn thấy cử động của Mạc Hàm, hắc ám thánh nữ không khỏi cất tiếng cười nói: "Làm sao vậy? Ngươi cũng có lúc sợ hãi a, vừa rồi dũng khí của ngươi đi đâu mất rồi?"
Mạc Hàm xấu hổ cười nói: "A a, kỳ thật là một hồi hiểu lầm, ta không biết như thế nào lại tới phiến rừng cây nọ, mà ngươi lại vừa vặn xuất hiện, ta đây xem ngươi một người nữ hài tử tại trong rừng cây cũng không an toàn, vạn nhất gặp phải sắc lang a cái gì cũng sẽ không tốt lắm, ta cũng rất nhiệt tâm mang theo ngươi đi ra khỏi, hắc hắc, thật sự là thái xảo a, ngươi sẽ không cần phải cảm tạ ta, ta người này cho tới bây giờ đều là nhiệt tâm trợ nhân, ta còn có việc gấp trước hết đi, lần sau có cơ hội chúng ta tái kiến a." Nói xong đã xoay người bỏ chạy.
Hắc ám thánh nữ nhìn thấy hắn bộ dáng vô lại, không khỏi mở miệng cười mắng: "Đứng lại, ngươi chiếm tiện nghi rồi muốn bỏ chạy a, ngươi là nhiệt tâm đưa ta đi ra, hay là bắt buộc ta đi ra ngươi tự mình biết, chưa thấy qua tên nào da mặt dày như ngươi vậy."
Nghe hắc ám thánh nữ nói, Mạc Hàm quay đầu, làm bộ mặt nghi hoặc nói: "Ai chiếm ngươi tiện nghi vậy, lá gan thật sự là lớn, ngươi nói cho ta biết, ta giúp ngươi giáo huấn hắn, thật là ghê tởm a."
Hắc ám thánh nữ thấy bộ dáng vô lại của hắn, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, mở miệng nói: "Tự nhiên là ngươi rồi, còn không có ai dám đối với ta như vậy, ngươi là người thứ nhất, tự nhiên không thể buông tha ngươi như vậy."
Mạc Hàm vẻ mặt chứa đầy oan uổng nói: "Oan uổng a, ngươi cũng thấy được, ta vừa rồi là vì yểm hộ ngươi, mới hy sinh tương lai mình giúp ngươi thoát nạn, như thế nào lại nói là chiếm tiện nghi ngươi, ta còn là một thuần khiết xử nam a, ngươi cũng đừng tưởng oai, nếu tính ra ta còn là người bị hại a."
Hắc ám thánh nữ nghe được hắn xàm ngôn, không khỏi phi liễu một tiếng, mở miệng nói: "Ta một người nữ hài tử cũng là lần đầu tiên bị nam nhân ôm lấy, ngươi lại bị hại? Dù sao ngươi phải phụ trách việc ngươi đã làm, nếu không ngươi hôm nay đừng nghĩ rời được nơi đây, ngươi đi nơi nào ta sẽ đi theo ngươi, nói ngươi vũ nhục con gái nhà lành."
Mạc Hàm nghe được lời của nàng không khỏi cười khổ bảo: "Ta nói Đại tỷ a, ngươi không phải là rất rảnh a? Giáo hội ngươi còn có rất nhiều chuyện chờ ngươi trở về giải quyết mà. Không bằng ngươi về trước đi đem chuyện xử lý xong rồi, chúng ta lần sau tái thảo luận cái vấn đề này đi?"
Hắc ám thánh nữ cười nói: "Ngươi nói đi đâu, hôm nay ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta." Mạc Hàm nghe được nàng hay là dây dưa không ngớt, không khỏi có chút bực mình nói: "Nếu không phải các ngươi hắc ám giáo hội này, quỷ quỷ túy túy xuất hiện lại hảo hảo muốn bắt ta, ta như thế nào đem ngươi đến nơi đây a, ta cũng là bị bất đắc dĩ, mà vừa rồi là vì hành vi bảo vệ ngươi, ngươi nghĩ rằng ta thích ôm ngươi a, ngươi còn muốn thế nào a?"
Hắc ám thánh nữ nghe xong Mạc Hàm nói, không khỏi tức giận đến toàn thân run rẩy, một lát sau nàng bổng nhiên thấp giọng nức nở, cái này cũng làm cho Mạc Hàm luống cuống tay chân, hắn vội vàng đi qua an ủi bảo: "Ta không phải cái ý tứ kia, ngươi đừng buồn a, ta sai rồi biết không, ngươi nói đi ngươi muốn làm sao bây giờ, đều tùy ngươi định đoạt đi, muốn gian muốn giết ngươi đều tùy tiện, đến đây đi, nói xong giả ra một vẻ mặt chính khí lẫm liệt."
Hắc ám thánh nữ nhìn thấy bộ dáng của hắn nhịn không được cười nhẹ mắng: "Cái đầu của ngươi, ngươi tưởng mình thật đẹp trai a." Mạc Hàm nhìn thấy nàng cười, vội vàng vỗ ngực nói: "Tốt quá, ngươi đã cười, nếu không ta thật sự lo muốn chết."
Lúc này chỉ nghe hắc ám thánh nữ sâu kín mở miệng bảo: "Ngươi không phải cùng người khác giống nhau, rất chán ghét hắc ám giáo hội chúng ta, cảm giác được chúng ta đều là người xấu a?"
Mạc Hàm chăm chú trả lời: "Không có lúc chuyện này, ta cảm giác được người tốt người xấu không phải miệng nói ra, mà là phải xem hành vi hắn, cho dù ngươi có danh tiếng tốt, nếu việc ngươi làm là gian ác, ngươi còn không bằng người có danh tiếng bất hảo a. Mà người có danh tiếng bất hảo, nếu làm việc không thẹn với lương tâm mình, cho dù người khác có nói như thế nào, ta lại cảm thấy hắn chính là người tốt." Mạc Hàm nói tiếp: "Hơn nữa ta cảm giác được ngươi chính là người tốt a, thật sự."
Nghe Mạc Hàm nói xong, hắc ám thánh nữ cảm động lên tiếng: "Ngươi thật sự cho rằng là như vậy sao? Ngươi là người thứ nhất cho rằng ta là người tốt, người khác nhìn thấy ta đều nói ta là phôi đàn bà." Mạc Hàm vội vàng trả lời: "Đương nhiên là thật, ta cảm giác được ngươi cũng không tệ, là những người đó không có mắt mà thôi, chỉ cần ngươi làm việc không thẹn với lương tâm, ngươi cần gì quan tâm người khác nói ngươi như thế nào."
Nghe được Mạc Hàm nói, thánh nữ cảm động khóc lên, mở miệng nói: "Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi không có xem thường ta, giúp ta giải thích." Mạc Hàm vội vàng mở miệng nói: "Như thế nào lại khóc nữa a, tốt lắm, nhanh đừng khóc, đàn bà con gái khóc nhiều dễ bị nhiều nếp nhăn, sẽ biến thành già xấu đó."
Nghe Mạc Hàm nói hắc ám thánh nữ vội vàng đình chỉ khóc nói: "Thật vậy chăng?" Mạc Hàm nhìn thấy không khỏi sửng sốt, Trời, đàn bà đúng là đàn bà a, nghe được nếp nhăn hoàn thật sự là mẫn cảm a. Mở miệng cười nói: "Ngươi không khóc thì sẽ không có sao."
Lúc này thánh nữ đột nhiên gở xuống khăn che mặt của mình, nhất thời trước mắt Mạc Hàm xuất hiện một khuôn mặt hoàn mỹ vô cùng thanh tú, hàng lông mi cong vút, đôi mắt sáng ngời, sóng mũi dọc dừa thẳng tắp, cái miệng nho nhỏ xinh xinh, còn có đôi môi đỏ tươi ướt át, lại thêm da thịt trắng trẻo mượt mà. Mạc Hàm thấy vậy không khỏi ngây dại, nước miếng đều chảy dài xuống hai bên mép.
Hắc ám thánh nữ mắc cở đỏ mặt hỏi: "Ta đẹp không?" Mạc Hàm có chút si ngốc trả lời: "Đẹp, cực kỳ xinh đẹp, nếu ai nói ngươi không đẹp thì đó chính là người mù." Nghe được Mạc Hàm không tiếc lời khen tặng hắc ám thánh nữ trên mặt cao hứng hỏi: "Thật vậy chăng?" Mạc Hàm vội vàng đáp: "Đương nhiên rồi."
Chỉ thấy hắc ám thánh nữ thẹn thùng nói: "Ngoại trừ sư phó huynh là người thứ nhất nhìn thấy khuôn mặt thật của ta. Ta từng tại trước mặt sư phó phát lời thề là ngoại trừ sư phó, người thứ nhất nhìn thấy khuôn mặt ta chính là người ta sẽ lấy làm trượng phu, huynh chính là người thứ nhất nhìn thấy khuôn mặt ta."
Mạc Hàm nghe được hắc ám thánh nữ nói, thuận miệng đáp: "Nga, hảo a." Qua một chút, hắn mới giật mình nhảy dựng lên nói: "Cái gì, ngươi vừa rồi nói tới cái gì, nhìn thấy khuôn mặt của ngươi chính là lão công ngươi, vựng a, vậy khi ta không gặp ngươi là tốt lắm, nơi nào còn có loại lời thề kỳ quái này a." Trong lòng thầm nghĩ, nếu như bị Đại Lệ biết, còn không đem ta lột da sao, vừa đi ra ngoài một lát thì lại có thêm lão bà.
Ai biết hắc ám thánh nữ lại kiên định nói: "Muội đã phát ra lời thề, muội sẽ nhất định tuân thủ, từ nay huynh chính là trượng phu của muội rồi." Nói xong xoay người bay nhanh đi, xa xa truyền đến thanh âm của nàng: "Còn nữa muội tên gọi là Liễu Yên Nhiên, ngươi sau này gặp đừng kêu muội là thánh nữ nữa, muội sẽ tìm đến huynh sau." Nói xong mang theo tiếng cười như một chuỗi chuông bạc, biến mất tại trong bóng đêm.
Mạc Hàm trợn mắt há hốc mồm, miệng nói thầm: "Đây là cái gì thế giới a, cho tới bây giờ chỉ nghe qua nam nhân hỏi vợ ép duyên còn không có nghe qua đàn bà bức trai làm chồng nga ...... xong rồi, ta sau này phải làm như thế nào giải thích cùng Đại Lệ a ?" Mạc Hàm hắc hắc cười nói: "bất quá xem nàng xinh đẹp đáng yêu vậy, tựa hồ ta cũng không có hại a, hắc hắc, Liễu Yên Nhiên, thật sự là người con gái có cá tính đáng yêu."
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 38: Thối Địch Lâm
Lúc Mạc Hàm trở lại lữ quán, phát hiện Đại Lệ bọn họ tất cả đều đang ở trong phòng mình. Đại Lệ nhìn thấy Mạc Hàm quay lại, càng nhịn không được nhào tới trong lòng Mạc Hàm, mở miệng hỏi: "Huynh đi đâu vậy, vừa rồi có người của Quang Minh giáo đình đến tìm cái gì thánh nữ mất tích, chúng ta lại phát hiện huynh không ở trong phòng, ngươi biết ta có lo lắng đến cở nào không?"
Mạc Hàm bối rối quay qua Đại Lệ nói: "Là ta không tốt, muội đừng lo lắng nữa, ta vừa rồi phát hiện một chút chuyện cho nên đi ra một chuyến, muội xem ta không phải hảo hảo đã trở lại sao?"
Lúc này An Na mở miệng hỏi: "Mạc Hàm ca ca, huynh đi nơi nào vậy, huynh và chuyện mất tích thánh nữ có liên quan không?"
Mạc Hàm trả lời: "Đúng vậy." Sau đó đem chuyện mình đang trong phòng nghỉ ngơi, như thế nào cảm ứng được ma pháp ba động, lại như thế nào gặp thánh nữ, tiếp theo vừa như thế nào gặp hắc ám giáo hội thánh nữ, và đem việc giữ hắc ám thánh nữ để thoát ly nói đơn giản một chút, tất cả nghe xong thì cuống quít lấy làm kỳ.
Kiệt Khắc đi theo hỏi: "Lão Đại, vậy sau đó thì sao? Ngươi đem hắc ám thánh nữ thả sao?" Mạc Hàm cười nói: "Đương nhiên thả rồi, ngươi cho là ngươi lão Đại ta là người không thủ tín dụng a. Tiếp theo ta trở về lại đây."
Mạc Hàm cũng không dám kể cho Đại Lệ nghe về chuyện lời thề của hắc ám thánh nữ, huống hồ hắn cũng cho rằng Liễu Yên Nhiên chỉ là xúc động nhất thời, không được bao lâu nàng sẽ quên chuyện này đi, nếu có người thật sự bị người nhìn thấy khuôn mặt liền gả cho đối phương, lúc này tự hắn nói ra không phải làm trò cười cho mọi người sao?
Mạc Hàm thầm nghĩ: hắc hắc, hay là trước không nên nói đến chuyện đó thì tốt hơn a. Lúc này sắc trời đã hừng sáng, Mạc Hàm đề nghị nghỉ lại thêm một ngày, ngày hôm qua không nghỉ ngơi được nhiều, mọi người hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi một chút, thuận tiện xem cảnh sắc Phỉ Tể thành.
Đợi sau khi tất cả đã dùng xong bửa trưa, Mạc Hàm mở miệng nói: "Chúng ta đi Phỉ Tể thành dạo xem thắng cảnh đi " Kết quả tự nhiên mọi người đồng hưởng ứng, đoàn người đến lữ quán lão bản hỏi rõ thắng cảnh nổi tiếng nhất Phỉ Tể thành, đễ định hướng xuất phát.
Không bao lâu sau mọi người đi tới ngoài thành, thắng cảnh là một rừng cây cách đó không xa, Mạc Hàm vừa nhìn thấy nghĩ thầm, vựng, cái này không phải là nơi mình buổi tối ngày hôm qua đã tới rừng cây này sao?
Chỉ thấy này phiến rừng cây cách cửa chánh Phỉ Tể thành cũng khoảng trên dưới ba ngàn thước, mà rừng cây cũng không lớn đại khái độ 3500 thước, tại rừng cây bên phải chính là mã lộ nhiễu đáo rừng cây mặt trước, trực tiếp đi thông Phỉ Tể thành. Chiều dài khá dài phỏng chừng cũng có 10 dặm hơn.
Tại bên tay trái rừng cây còn có một cái sông lớn, nghe nói kêu là Phỉ Tể hà. Đại bộ phận cư dân trong thành đều là sống nhờ nguồn thủy nguyên dồi dào trong sông. Tại hà lưu ở giữa trống trải có một cái tiểu đảo tự cao hơn mực nước rất nhiều, diện tích đại khái khoảng ba công lý, dòng chảy của Phỉ Tể Hà tại nơi này bị chia ra làm hai, sau khi qua đảo tự hồi phục làm một thể, tiếp tục chảy vào trong Phỉ Tể thành.
Mà lúc này bên ngoài rừng cây có hảo mấy trăm người đang du lãm, làm Mạc Hàm không thể hiểu, nơi này ngó đi ngó lại cũng chỉ thấy toàn cây cối, rừng cây cũng có người xem? Người nơi này quan điểm thẩm mỹ thật sự cần phải tăng mạnh a.
Khi đám bọn họ đi ngang qua nghe được có người ở nơi này giới thiệu nói rõ, khiến Mạc Hàm kinh ngạc không thôi, nguyên lai ở chỗ này cũng có lịch sử tồn tại a. Khó trách có nhiều người ở nơi này vậy. Tục thoại nói thật đúng, nơi nào hữu đạo du, nơi nào thì có bác tước a.
Lúc này chỉ nghe thấy một người tuổi trẻ ở giữa đám đông, đứng ở trước mặt một tấm bia đá, mở miệng nói: "Đây là cảnh điểm nổi tiếng nhất Phỉ Tể thành, nơi này đã ghi lại một chiến tích huy hoàng của vị anh hung của chúng ta, Phỉ Tể thành thủ hộ giả, Công Tôn Vân Yến tướng quân là ở chỗ này, chống lại sự xâm lược của Ngạo Tháng quốc, do Ngạo Tháng danh tướng Kiệt Lý Sâm xuất lĩnh ba mươi vạn tiên phong bộ đội, đả giữ không được toàn quân, phải vứt bỏ vủ khí áo giáp, chật vật chạy trốn." Người thanh niên nói một cách hăng say nước miếng bay loạn, mà một bên người nghe cũng đang mơ màng như là chính họ tham gia cuộc chiến đó. Ngay cả Đại Lệ bọn họ đều tò mò bước đến gần để nghe, Mạc Hàm bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đi theo các nàng qua đó. Chỉ thấy thanh niên xoa xoa nước miếng trên khóe miệng nói tiếp: "Các ngươi nhất định rất hiếu kỳ Công Tôn tướng quân làm như thế nào đánh bại Ngạo Tháng đế quốc Kiệt Lý Sâm đúng không?" Nhìn thấy mọi người gật đầu, thanh niên tiếp theo đắc ý nói: "Tất cả đều biết muốn vào Phỉ Tể thành chúng ta, cũng chỉ có mã lộ ở rừng cây bên phải này, mà bởi vì rừng cây ở mặt trước Phỉ Tể thành bị ngăn trở, nếu muốn vào công cũng chỉ có từ bên phải trên đường tiến đến rừng cây phía trước, mới có thể hình thành tiến công hữu hiệu, nhưng nếu như vậy sẽ tiến vào trong phạm vi công kích của cung tên thủ trên đầu thành. Vì vậy ngạo tháng đế quốc Kiệt Lý Sâm đã quyết định phái binh tiến vào rừng cây ngay trong đêm để mai phục, tưởng thừa dịp bóng đêm kỳ tập Phỉ Tể thành, lại bị Công Tôn tướng quân chúng ta thông tuệ đoán được, Vì vậy nàng tương kế tựu kế, phái khiển liễu năm ngàn hỏa tiển thủ mai phục tại rừng cây cách đó không xa, chỉ chờ quân đội sau khi Ngạo Tháng đế quốc tiến vào rừng cây liền vạn tiển tề phát, dụng hỏa tiển đốt khắp rừng cây, đại hỏa thiêu làm ngạo tháng đại quân chết vô số a, mà lúc này Công Tôn tướng quân lại đái lĩnh năm vạn kỵ binh sớm đã chuẩn bị tốt trong thành, đem bao vây rừng cây, chận đón phía sau đem ngạo tháng đào binh đang chạy trốn ra mà giết, dùng năm ngàn thương vong đại giới, tựu tiêu diệt ngạo tháng đế quốc mười vạn bộ đội, đại kế hoạch toàn thắng. Mọi người hãy ngẫm lại, Công Tôn tướng quân lúc ấy chỉ có mười lăm tuổi a, đây là thành tựu làm cho người ta tự hào đến cở nào a."
Thanh niên cầm lấy bình nước bên người tu một hơi rồi tiếp tục nói: "Mà Thiên Long đế quốc hoàng đế chúng ta vì tưởng thưởng công lao của Công Tôn tướng quân, hạ lệnh lập khối tấm bia đá này ở đây, để cho con dân Thiên Long đế quốc vĩnh viễn nhớ kỹ Công Tôn tướng quân công tích."
Nghe xong mọi người đều cảm thấy nhiệt huyết mênh mông trong tâm, An Na càng sùng bái nói: "Nghĩ không ra Công Tôn Vân Yến này tuổi còn trẻ lại có trí tuệ cao minh như thế a, thật là làm cho người ta bội phục a."
Đại Lệ và Lạp Đinh bọn họ cũng cuống quít gật đầu, đối với mưu kế của Công Tôn Vân Yến khâm phục không thôi. Mà thanh niên nọ giảng giải, nghe được có người ca ngợi Công Tôn Vân Yến, càng cao hứng không thôi, tựa hồ là ca ngợi hắn, chỉ nghe hắn há mồm nói: "Đó là tự nhiên, Công Tôn tướng quân có thể nói là niềm kiêu ngạo của Thiên Long đế quốc chúng ta, chính là cả Long Đằng đại lục cũng không có vài người có thể so sánh với nàng, Phỉ Tể thành chúng ta chỉ cần còn có nàng trấn thủ hộ, có thể nói là tòa thành vĩnh viễn không bị luân lạc bởi nạn đao binh." Nhìn vẻ mặt tự đắc của thanh niên kia khiến Mạc Hàm tâm lý một trận khó chịu, chỉ nghe Mạc Hàm mở miệng nói: "Cái kia cái gì Kiệt Lý Sâm còn dám tự xưng danh tướng, ta xem hắn ngay cả heo cũng không bằng, ngay cả binh pháp cơ bản nhất là phùng lâm mạc nhập (gặp rừng chớ vào) thường thức cũng không biết, còn dám mang binh, quả thực chính là ngộ nhận tánh mạng a, nếu muốn thắng hắn quả thực thái dễ dàng."
Người chung quanh nghe Mạc Hàm nói, cũng không ngạc nhiên nhìn vị pháp sư tuổi còn trẻ này, tựa hồ từ khẩu khí hắn nói, Công Tôn Vân Yến thắng Kiệt Lý Sâm nọ là chuyện quá dễ dàng. Người thanh niên nọ nghe giọng Mạc Hàm nói có vẻ châm biếm thần tượng trong lòng, mất hứng mở miệng hỏi: "Vị pháp sư tiên sinh này ý tứ tựa hồ còn có cái nhìn bất đồng? Xin mời ngươi nói rõ một chút, nếu không ta Lưu Vũ Phi là người thứ nhất không phục." Mạc Hàm không để ý tới ánh mắt tò mò chung quanh, tiếp tục nói không sợ hãi là sẽ chọc giận mọi người vì đụng chạm đến thần tượng của họ: "Nếu do ta mang binh, nhất định có khả năng dễ dàng công hạ Phỉ Tể thành."
Nghe Mạc Hàm nói người chung quanh bắt đầu ồn ào la hét, mọi người đều cho rằng Mạc Hàm là đang thổi phồng, chỉ trách Mạc Hàm hồ ngôn loạn ngữ.
Đại Lệ bọn họ cũng ngạc nhiên nhìn Mạc Hàm, Đại Lệ nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng nói lung tung a, nơi này nhiều người như vậy."
Ngay lúc này đám người bên ngoài truyền đến một giọng nữ thật dễ nghe nói: "Nga , nghe vị pháp sư tiên sinh này ý tứ cho rằng Vân Yến chỉ là may mắn đắc thắng mà thôi, ta cũng muốn nghe một chút vị tiên sinh này cao luận, nhìn hắn như thế nào dễ dàng phá Phỉ Tể thành ta."
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 39: Đại Xuất Danh Tiếng (1)
Nghe được thanh âm mọi người vội vàng tránh ra mở lối, Mạc Hàm theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một vị nữ kỵ sĩ toàn thân mặc khải giáp màu đỏ, đang hướng về Mạc Hàm đi tới, trên mặt mang theo một tia ngạo khí, nhìn lại bên cạnh nàng hắn nhận ra là Quang Minh thánh nữ Thủy Linh Nhi, mà phía sau Thủy Linh Nhi chính là Lạp Nhĩ kỵ sĩ mới gặp tối hôm qua, còn có một đám thẩm phán kỵ sĩ và binh lính đứng bên ngoài cảnh giới.
Mạc Hàm tâm lý không khỏi âm thầm kêu khổ, như thế nào ngay cả đến loại địa phương này cũng có thể gặp Quang Minh thánh nữ, thế giới này thật sự là nhỏ a.
Hơn nữa vừa vặn cái gì Công Tôn Vân Yến này cũng ở đây, lúc nào không ra, hết lần này tới lần khác đợi lúc mình nói chuyện đi ra a.
Nhưng là hắn lại cười mở miệng đáp: "Thánh nữ các hạ, thật tấu xảo như vậy a, ngươi cũng không đi ra lưu mã a." Nghe Mạc Hàm nói, Thủy Linh Nhi thiếu chút nữa lập tức té ngã. Đã biết bộ dáng như là nhàm chán đi ra lưu mã không? Này nam nhân đáng chết, ngày hôm qua làm mình tức giận, hôm nay nhìn thấy hắn một chút hối hận cũng không có, thật sự là quá phận. Vì vậy hừ một tiếng cũng không nói gì.
Công Tôn Vân Yến mặc khải giáp màu đỏ nhìn thấy Mạc Hàm đối thánh nữ nói chuyện không khách khí, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Linh nhi, pháp sư giáo hội các ngươi đều là cùng ngươi nói chuyện như vậy sao? Vậy cũng thật là quá lắm."
Thủy Linh Nhi mở miệng nói: "Hắn là quái thai, ngươi đừng để ý đến hắn." Mà Lạp Nhĩ phía sau Thủy Linh Nhi lại quay về Mạc Hàm hữu thiện cười một chút.
Nghe được Thủy Linh Nhi nói Mạc Hàm không khỏi có chút xấu hổ, tâm lý nghĩ đến, nha đầu chết tiệt kia, tối khuya hôm qua ta mạo hiểm cứu nàng, như vậy không để cho ta mặt mũi, sớm biết vậy để cho nàng trước chịu khổ một chút rồi mới cứu nàng.
Mạc Hàm mở miệng nói: "Nếu thánh nữ không hoan nghênh ta, ta đây không thể làm gì khác hơn là đi trước a." Thủy Linh Nhi nghe xong trong lòng không khỏi mắng thầm, ngốc tử, bình thường như thế nào không thấy ngươi chịu thua nhanh như vậy a? Như thế nào vừa thấy mình liền muốn đi, lời vừa định ra khỏi miệng thì Công Tôn Vân Yến bên cạnh đã trào phúng mở miệng nói: "Làm sao vậy, pháp sư tiên sinh, ngươi không phải mới vừa nói là dễ dàng phá Phỉ Tể thành ta sao? Như thế nào liền chạy trước, không bản lãnh thì không nên nói bừa, thật sự là mất thể diện Quang Minh giáo đình a."
Nghe Công Tôn Vân Yến nói xong, chung quanh mọi người đều cười ầm lên. Mà Thủy Linh Nhi lại cúi đầu trong miệng nhẹ giọng nói thầm: "Gọi ngươi tái xuy ngưu lạp, cái này ngưu xuy lớn, xem ngươi giải quyết như thế nào a." Ngữ khí bao hàm quan tâm, Lạp Nhĩ bên người nàng nghe được Thủy Linh Nhi nói, không khỏi mỉm cười đứng lên.
Lúc này bên người Mạc Hàm An Na vội vàng mở miệng bảo: "Ngươi đừng nói bậy, Mạc Hàm ca ca rất có bản lãnh, hắn sẽ không xuy ngưu, hắn nói phá được là có thể phá."
Công Tôn Vân Yến khinh thường trả lời: "Nga, Tiểu muội muội, ngươi không nên khờ khạo bị tên phiến tử này mê hoặc nga."
Nghe Công Tôn Vân Yến nói, Mạc Hàm hỏa khí bốc lên một chút, Mạc Hàm vốn là không muốn nhiều chuyện, ai biết cái đàn bà này dĩ nhiên không biết chết sống, dám cười nhạo hắn, còn dám chê cười An Na. Hôm nay nếu không cho nàng chút giáo huấn, nàng còn tưởng rằng thiên hạ chỉ có nàng lớn nhất.
Mạc Hàm vẫn như cũ thản nhiên nói: "Nếu ta có thể phá Phỉ Tể thành của ngươi, ngươi muốn thế nào a?" Nghe Mạc Hàm nói xong, Công Tôn Vân Yến tựa hồ một chút cũng không để ý trả lời: "Không có khả năng, chỉ cần có ta, Phỉ Tể thành này sẽ không bị thất thủ."
Mạc Hàm cười lạnh nói: "Sẽ không thất thủ, tức cười, ở trước mặt ta Phỉ Tể thành này chính là không chịu nổi một kích."
Nghe Mạc Hàm thốt lời kiêu ngạo như vậy, Công Tôn Vân Yến gương mặt phừng phừng, đôi má hồng lên tức giận nói: "Hảo, vậy ngươi nói thử một chút xem, ngươi làm như thế nào đánh bại Phỉ Tể thành."
Mạc Hàm cười bảo: "Nói ra như vậy không phải một chút ý tứ cũng không có, không bằng chúng ta đánh cuộc đi, ngươi dám không?"
Công Tôn Vân Yến tức giận nói: "Còn không có cái gì là Công Tôn Vân Yến ta không dám, ngươi nói, muốn cá cái gì?"
Mạc Hàm chậm rãi mở miệng nói: "Ta nơi này có hai mươi lăm vạn kim tệ, không bằng chúng ta đổ hai mươi lăm vạn kim tệ được không, người thua liền bồi thường đối phương kim tệ, còn có, nếu người nào thua liền bái đối phương làm vi sư, hành ba bái đại lễ, thế nào a."
Mạc Hàm vừa nói xong tất cả người đứng chung quanh nhân đều hít vào một khẩu lãnh khí, hai mươi lăm vạn kim tệ, đây là đổ cuộc kinh người cở nào a. Nghe lời đề nghị của Mạc Hàm Thủy Linh Nhi cũng không có lấy làm kinh hãi, phải biết rằng hai mươi lăm vạn kim tệ, chính là gần một tháng chi phí của mười vạn đại quân a, đổ chú này thật quá lớn rồi.
Bên cạnh Thủy Linh Nhi nghe Mạc Hàm nói xong, không khỏi thất kinh nói: "Ngươi đừng nói bậy a, ngươi không nên cá nhiều kim tệ như vậy a." Mạc Hàm cười bảo: "Ta tự nhiên là có mới có thể cá cuộc, ta còn không có nói suông."
Nói xong đi tới bên người Đại Lệ, mỉm cười nói: "Nàng tin tưởng ta không?" Đại Lệ không chút do dự gật đầu, từ trong lòng xuất ra thủy tinh tạp giao cho Mạc Hàm.
Mạc Hàm cảm kích hướng nàng cười nhẹ. Quay đầu lại nhìn Công Tôn Vân Yến nói: "Đây là hai mươi lăm vạn kim tệ, Công Tôn tướng quân không tin có thể tra nghiệm một chút."
Công Tôn Vân Yến gật đầu đáp: "Không cần, nhưng ta trên người không mang nhiều kim tệ vậy." Mạc Hàm mỉm cười nói: "Không quan hệ, chung quanh đều là chứng nhân, còn có thánh nữ các hạ cũng đang ở tại đây, ta nghĩ Công Tôn tướng quân là nhân vật hàng đầu như vậy ở Phỉ Tể thành thì lời nói còn không tin được sao?"
Nghe xong Mạc Hàm nói Công Tôn Vân Yến không khỏi đắc ý bảo: "Đương nhiên, ta không cần phải lật lọng như vậy."
Mạc Hàm tiếp theo hỏi: "Vậy chuyện bái sư thì sao, tướng quân có lo lắng gì không?" Công Tôn Vân Yến ngạo khí trả lời: "Chỉ cần ngươi có khả năng phá Phỉ Tể thành, ta nói thì tự nhiên sẽ thực hành."
Mạc Hàm cười đáp: "Hảo, đã như vầy ta xin mời thánh nữ các hạ làm người trọng tài ngươi có ý kiến gì không?" Công Tôn Vân Yến gật đầu, xem như đồng ý.
Mạc Hàm mỉm cười đi tới bên cạnh Thủy Linh Nhi mở miệng nói: "Thánh nữ các hạ, vì để cho công bình, kim tệ này tạm thời để ở nơi ngươi, đợi ta khải hoàn sẽ lấy lại." Ngữ khí mang theo một cổ tự tin cường đại.
Thủy Linh Nhi vốn còn muốn khuyên nhủ hắn, chính là nghe xong ngữ khí hắn, miệng nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: "Vậy ngươi tự mình cẩn thận, thua cũng đừng tìm ta khóc lóc a." Nghe Thủy Linh Nhi nói, Mạc Hàm mỉm cười, xoay người đi trở về.
Lúc này Công Tôn Vân Yến mở miệng nói: "Ngươi có thể bắt đầu rồi." Mạc Hàm cười trả lời: "Đương nhiên." Nói xong chỉ vào rừng cây bên trái, giữa dòng sông, nơi tiểu đảo cao hơn mực thủy triều nói: "Ngươi xem thấy tiểu đảo nọ không? Đó chính là mấu chốt."
Công Tôn Vân Yến cười lạnh đáp: "Tức cười, ngươi đừng hồ lộng ta, cái tiểu đảo kia có ích lợi gì chứ." Mạc Hàm vẫn như cũ không vội nói: "Gấp cái gì, ta tự nhiên sẽ giải thích."
Nói xong quay về mọi người nói: "các ngươi tất cả cũng thấy được, tiểu đảo kia khởi mã cao hơn mặt hồ ba mươi trượng, nếu ta là Kiệt Lý Sâm, ta sẽ trước phái một tiểu bộ phận binh lính đến chiếm tiểu đảo lập phòng thủ, chỉ cần ta đặt tại trên đảo mười thai đầu thạch ky, vốn đầu thạch ky xạ trình là ba ngàn thước, nếu nói đặt ở trên đảo, vậy xạ trình nó bởi vì địa thế ảnh hưởng có khả năng đạt tới bốn ngàn thước ngoài , nếu ta tại trên đảo công kích thành tường của ngươi, mà đầu thạch ky ngươi trong thành nội lại bởi vì địa hình ảnh hưởng, căn bản là đánh không được ta trên tiểu đảo, nếu chỉ là bị đánh không thể hoàn thủ chiến đấu, ngươi nói kết quả sẽ như thế nào? Chỉ cần thành tường ngươi vừa vỡ, ta tại rừng cây bên phải trên đường kỵ binh thừa dịp cường công, kết quả tin tưởng không cần ta nói ra."
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 40: Đại Xuất Danh Tiếng (2)
Công Tôn Vân Yến nghe xong Mạc Hàm nói sau này, sắc mặt có chút tái nhợt nói: "Ta đây có thể phái binh cường công tiểu đảo của ngươi, củ đầu thạch ky a ngươi không trở thành vô dụng sao?"
Mạc Hàm cười nói: "Ngươi xem địa hình tiểu đảo này, cường công? Tiểu đảo này tứ phía toàn là nước, chỉ có mặt trước có thể xâm nhập, chung quanh nó ba mặt đều là thị tiễu bích và hòn đá, căn bản không cách nào đăng lục, chỉ có thể từ mặt trước đăng lục. Nếu ta tại mặt trước phóng thượng hai ngàn hỏa tiển thủ, hơn nữa một ngàn bộ binh phòng thủ, bởi vì nguyên nhân dòng chảy của con sông, không có khả năng đưa thuyền quá lớn cặp bờ, nhiều nhất chỉ có thuyền trung hình vận binh dung nạp 500 người cái loại nầy có thể sử dụng, nhưng như vậy là rất miễn cưỡng, chỉ cần ta đem hỏa tiển thủ tại mặt trước phát tiển, ngươi cho rằng cái tại cái thủy lộ này ngươi có thể đồng thời hành sử chiến thuật liên vận binh thuyền a. Chỉ cần có hai chiếc vận binh thuyền bắt hỏa, thì hoàn toàn ngăn chận những thuyền phía sau, ngươi căn bản không cách nào tới gần tiểu đảo, ngươi nói ngươi làm như thế nào để lên bộ đây?"
Trong khi hắn thì thao thao bất tuyệt, Công Tôn Vân Yến sắc mặt tái nhợt, Mạc Hàm cũng không bỏ qua, Mạc Hàm tiếp tục nói: "Cho dù kỳ tích xuất hiện, cho ngươi miễn cưỡng qua được một hai chiếc, đổ bộ bao nhiêu đó là quá ít, một lần nhiều nhất chỉ một thuyền có thể tới gần để cập bến đổ quân, thuyền phía sau phải chờ mới có thể đăng lục. Mà ta trên đảo còn có 1000 bộ binh sớm chuẩn bị đã lâu đích chiếm địa hình phòng thủ, ngươi nói hoàn cảnh ngươi sẽ như thế nào a? Khuyên ngươi đừng cả ngày ngồi trên cao thì cho rằng thiên hạ chỉ có ngươi là lợi hại nhất, hay là trở về hảo hảo tỉnh lại đi."
Mạc Hàm nói xong đắc ý nhìn về phía Công Tôn Vân Yến. Lúc này Công Tôn Vân Yến khuôn mặt đã không còn tí huyết sắc, chỉ nghe nàng thì thào tự nói: "Địa phương trọng yếu như vậy ta như thế nào không thấy ra, vậy mà ta còn cho rằng tự mình là một danh tướng, nếu thật sự có người như thế tiến công Phỉ Tể thành mà nói, phỏng chừng hôm nay Phỉ Tể thành đã thất thủ."
Mà chung quanh mọi người nghe được Mạc Hàm nói, đều là trợn mắt há hốc mồm, nghĩ không ra, Phỉ Tể thành mệnh danh bất bại trong truyền thuyết, tại trước mặt Mạc Hàm không chịu được một kích như thế, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Mạc Hàm.
Đại Lệ và An Na càng cao hứng chạy ra, Đại Lệ tự hào mở miệng nói: "Muội chỉ biết là huynh sẽ không thua." Nói xong vẻ mặt ái mộ nhìn Mạc Hàm. An Na cũng đúng trứ Công Tôn Vân Yến nói: "Hừ, bây giờ ngươi mới thấy nuốt không trôi, dám nói Mạc Hàm ca ca ta khoác lác, bây giờ ngươi biết hắn lợi hại như thế nào chưa."
Mạc Hàm vẫn như cũ mỉm cười đi tới trước mặt Thủy Linh Nhi nói: "Thánh nữ các hạ, ngươi có thể tài định, rốt cuộc là ai thắng.
Thủy Linh Nhi thở dài nói: "Ngươi sẽ không cho nhân gia chừa chút mặt mũi a, nói chuyện bén nhọn vậy a?" Mạc Hàm cười đáp: "Ta làm người rất có nguyên tắc. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Là nàng tự tìm khổ, hơn nữa ta hôm nay nếu không cho nàng chút giáo huấn, coi tâm cảnh của nàng bây giờ, sớm muộn gì cũng hại chết cư dân Phỉ Tể thành này."
Thủy Linh Nhi nói: "Đối với ngươi nói nghiêm trọng vậy sao." Mạc Hàm vừa muốn trả lời, Công Tôn Vân Yến đã mở miệng nói: "Linh nhi ngươi đừng bênh vực cho ta, vị này pháp sư tiên sinh này nói rất đúng, nếu ta bây giờ còn không đem tâm tình kiêu ngạo tự mãn dẹp đi, ta đây sẽ sớm muộn gì thất thủ Phỉ Tể thành, mà ta cũng sẽ trở thành tội nhân đế quốc."
Nói xong đi tới trước mặt Mạc Hàm quỳ xuống dập đầu nói: "Sư phó trở lên, Công Tôn Vân Yến đa tạ sư phó chỉ dạy, tránh cho tự mình trở thành tội nhân, xin nhận đệ tử Công Tôn Vân Yến một xá." Nói xong nàng thật sự dập đầu, làm Mạc Hàm hoảng sợ vội vàng ngăn cản nàng đem nàng nâng dậy mà nói: "Quên đi, ta vừa rồi thấy ngươi trong mắt không người, tưởng đả kích kiêu ngạo của ngươi một chút mới thuận miệng nói vậy, ngươi đừng để trong lòng, đem tiền cho ta là tốt rồi, nếu ngươi cảm giác được ý tốt của ta, vậy ngươi đưa cho ta thêm tiền tốt hơn, ta không ngại đâu, không bằng đưa thêm năm vạn vừa vặn đủ, vừa vặn ba mươi vạn kim tệ cho ta là được." Nói xong lộ ra một vẻ mặt tham tài. Thủy Linh Nhi đứng bên cạnh cười ra nước mắt, ngươi rốt cuộc là quái nhân như thế nào a.
Mạc Hàm nghiêm chỉnh trả lời: "Ta là người tốt, tuyệt vô cận hữu người tốt, ngươi đừng dùng quái nhân từ này vu hãm ta, nếu không cẩn thận ta......". Thánh nữ mở miệng cười nói: "Là muốn ta bồi thường ngươi tinh thần tổn thất phí sao?" Khiến cho Mạc Hàm ngẩn ngơ, lầm thầm trong miệng nói: "Trời, ngay cả tên ta chuyên dụng ngươi đều đã biết, lần sau phải tìm ngươi thu chuyên lợi sử dụng mất."
Thủy Linh Nhi nghe xong hắn nói cười đáp: "Ngươi như thế nào cái gì thu phí danh đường nhiều vậy a, còn có gì không để yên a."
Mạc Hàm đắc ý nói: "Đó là, cũng không xem ta là ai a." Lúc này Công Tôn Vân Yến mở miệng bảo: "Không được, Vân Yến nói chuyện nhất định phải giữ lời, nếu không ta sau này như thế nào đái lĩnh quân đội?" Nói xong lại bái thêm lễ.
Mạc Hàm ngăn cản nàng lại đoạn mở miệng nói: "Ngươi thật là không để yên a, ta đã nói ta không có thói quen thu đồ đệ a, ngươi hay là đưa tiền tương đối thực tế hơn."
Công Tôn Vân Yến đỏ mặt cúi đầu, chứng kiến vẻ mặt này, Mạc Hàm nhảy dựng lên nói: "Ngươi sẽ không nói cho ta biết ngươi không có tiền chứ? Ngươi đường đường chính là Đại tướng quân a, ngươi cũng không thể bắt ta dân chúng bình dân này chờ hết đời và đó là tiền cứu mạng a, ta chính là người nghèo a, hơn nữa còn có thánh nữ đảm bảo cho người, ngươi cũng không thể xấu lắm a."
Một phen hồ ngôn loạn ngữ khiến cho Công Tôn Vân Yến mắc cở vẻ mặt đỏ bừng, người chung quanh nghe xong Mạc Hàm nói đều cảm thấy buồn cười, vừa rồi không chút do dự đem đổ hai mươi lăm vạn kim tệ mà bây giờ lại than nghèo. Nếu hắn nghèo thì thế giới này đều là người nghèo hết a.
Chỉ thấy Công Tôn Vân Yến vội vàng khoát tay bảo: "Không phải, ta không phải cái ý tứ này, chỉ là bây giờ tiền của ta đều là lương hướng của quân đội, ta không thể tự lạm dụng, ta lập tức cho người đem tin đến Thiên Long thành, bảo cha ta sai người mang tiền lại đây, phiền toái ngươi chờ vài ngày được không?"
Mạc Hàm nghe xong lời của nàng vỗ ngực nói: "Hoàn hảo, vậy cũng không nói rõ ràng, lần sau còn như vậy liền bồi thường ta tinh thần tổn thất." Nghe hắn nói xong, Thủy Linh Nhi, Công Tôn Vân Yến, còn có Đại Lệ và An Na sau lưng hắn đều cất tiếng cười giòn.
Chỉ nghe Mạc Hàm mở miệng nói: "Như vậy sẽ không tiện, dù sao ta cũng muốn đi rồi, tới nơi nào rồi ngươi sẽ gọi cha ngươi sai người mang tiền cho ta là được." Nghe Mạc Hàm nói, Thủy Linh Nhi có chút giật mình hỏi: "Ngươi phải đi sao, nhanh như vậy a." Mạc Hàm cười nói: "Ta không đi thì ngươi mời ta ăn cơm sao a!"
Thủy Linh Nhi nghe hắn nói xong liền mắng: "Đi thì đi, ngươi nghĩ rằng ta hi hãn a."
Mạc Hàm trong lòng cảm thấy thắc mắc, không biết mình đắc tội nàng khi nào, không thể làm gì khác hơn là cười khổ lắc đầu rời đi. Thủy Linh Nhi nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, nhẹ giọng mắng: "Đại bại hoại, đi thì đừng trở về." Ngay lúc Mạc Hàm bọn họ chuẩn bị trở về, Công Tôn Vân Yến đứng một bên đỏ mặt mở miệng nói: "Xin đợi một chút, pháp sư tiên sinh, nếu ngươi không chịu thu ta làm đồ đệ, không biết Vân Yến có hay không may mắn nhận ngươi làm đại ca, sau này cũng có thể ngươi thỉnh giáo vấn đề......." Nói xong lời cuối cùng thì giọng càng ngày càng nhỏ.
Mạc Hàm đứng đó nghe xong nhìn lại vẻ mặt của nàng, liền đóng kịch nói: "a, ngươi nói cái gì a? ta như thế nào một chữ đều nghe không rõ ràng lắm, lớn tiếng chút nha ." nghe Mạc Hàm nói, Công Tôn Vân Yến hít sâu một hơi, tâm tình bình phục lại mở miệng lớn tiếng nói: "Vân Yến muốn nhận ngươi làm đại ca, sau này cũng hy vọng có thể hướng ngươi thỉnh giáo những thắc mắc vể quân sự, không biết Vân Yến có hay không được cái vinh hạnh này?"