Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: Tò.Tí.Te
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 66: Kích biện.
Mộ Dung Thiên bên cạnh nghe Mạc Hàm hồ ngôn loạn ngữ như thế, không khỏi giật nảy mình, thầm nghĩ Mạc Hàm này lá gan cũng quá lớn đi? Trước mặt hoàng đế còn không có người dám nói như vậy, mọi người chính là ngay cả thở mạnh cũng không dám mà hắn dĩ nhiên còn dám trù hoàng đế ngã bệnh, cái này xét ra chính là tội lớn a, loại này chuyện phỏng chừng cũng chỉ có Mạc Hàm có thể làm ra. Tất cả đều âm thầm vi Mạc Hàm mà đổ mồ hôi lạnh.
Ngay lúc này, hoàng đế mở miệng ha ha cười: "Ngươi nói chuyện thật là thú vị a, ngươi là người thứ nhất dám cùng trẫm nói như vậy. Bất quá trẫm thích cá tính của ngươi, ngươi nói đúng vậy, hoàng đế cũng là người, cũng sẽ ngã bệnh, vậy sau này trẫm ngã bệnh nói không chừng ngươi sẽ là người thứ nhất trẫm tìm xem bệnh."
Nhìn thấy hoàng đế cá tính bình thản như thế, Mạc Hàm trong lòng cũng đối với hắn tăng nhiều hảo cảm, Mạc Hàm đắc ý nói: "Hắc hắc, cám ơn Hoàng thượng khích lệ, có Hoàng thượng cổ vũ thật là so với cái gì đều hữu dụng hơn, ta sau này nhất định càng cố gắng thêm." Một bên Mộ Dung Thiên nhìn thấy hoàng đế tựa hồ không có ý tứ trách tội, tâm tình như đang treo đá cũng được buông lỏng.
Lúc này hoàng đế mỉm cười mở miệng nói: "Nếu ngươi có thể trị hảo bệnh tình Mộ Dung tiểu thư, hãy nói cho ta biết Mộ Dung tiểu thư này rốt cuộc chính là bị cái bệnh tình gì? Xem ra hôm nay người dự chiêu thân đại hội này đều không cần nữa rồi, như vậy Thiên Long đế quốc cũng có thể đối với người trên đại lục giao phó một lời giải thích rõ ràng."
Nghe xong hoàng đế hỏi, Mộ Dung Thiên tâm lý không khỏi có chút hốt hoảng, mặc dù hắn đã yêu cầu Mạc Hàm không thể nói chuyện nữ nhi bị nguyền rủa, nhưng là hắn cũng sợ Mạc Hàm nhất thời tìm không được một lý do tốt. Chỉ nghe Mạc Hàm không hoảng hốt không vội vàng mở miệng nói: "A a, bệnh tình Mộ Dung tiểu thư theo tên ta biết chính là —— Mạt Kim Sâm Chứng."( Mạc Hàm tự mình loạn biên, tùy tiện nói ra cái danh từ hiện đại, phỏng chừng cái này đại lục nhân cũng sẽ không biết đây rốt cuộc là cái gì vật.)
Quả nhiên, hoàng đế nghe xong Mạc Hàm nói, cau mày hỏi: "Mạt Kim Sâm Chứng, cái danh từ này quả nhiên là tương đối hi hữu, trẫm coi như là bác học đa tài mà căn bản cũng không có nghe qua cái tên này. Khó trách bệnh tình Mộ Dung tiểu thư này có thể làm khó nhiều cao thủ chữa bệnh vậy, may mắn vị Mạc Hàm mục sư này vừa lúc nhận thức cái bệnh tình này, như vậy trẫm cũng an tâm."
Mộ Dung Thiên nghe được hoàng đế hỏi, cũng vội vàng đứng lên mở miệng nói: " Bệnh tình Tiểu nữ làm hại Hoàng thượng quan tâm như thế, Mộ Dung Thiên thật sự là có tội a, Hoàng thượng mỗi ngày đều thiên lý vạn ky, vậy mà còn có thể quan tâm đến bệnh tình tiểu nữ, Mộ Dung gia tộc thật là cảm kích vô cùng, nhất định sẽ thề thuần phục Hoàng thượng."
Hoàng đế nghe xong Mộ Dung Thiên trả lời, mỉm cười nói: "Mộ Dung tướng quân cũng không nên khách sáo, nhớ dòng dõi Mộ Dung gia tộc ngươi vì Thiên Long đế quốc ta lập nên bao nhiêu công lao hãn mã, trẫm tự nhiên sẽ không quên. Trẫm cũng vẫn đem Mộ Dung tiểu thư coi như ái nữ của mình, cho nên quan tâm một chút bệnh tình Mộ Dung tiểu thư cũng là điều tự nhiên." Mạc Hàm trong lòng thầm than hoàng đế thật lợi hại, bình thản nói mấy câu nhưng thu hoạch thật lớn, thu mua được trung tâm của Mộ Dung gia tộc, lời nói của kẻ đứng đầu thật sự là không đơn giản a.
Hoàng đế vừa nói xong, vị lão tướng quân vẫn ngồi ở bên người Công Tôn Vô Cực kia đứng lên mở miệng nói: "Hoàng thượng, nếu vị Mạc Hàm tiểu huynh đệ này có thể trì hảo bệnh tình Mộ Dung tiểu thư, khẩn xin Mạc Hàm tiểu huynh đệ có thể nói ra tiền nhân hậu quả bệnh này, cùng với phương pháp trị liệu, cũng tạo phúc cho con dân của Thiên Long đế quốc ta. Hơn nữa, bây giờ cả đại lục nhiều người vậy đều chạy tới Thiên Long đế quốc ta, trong đó còn có không ít quý tộc, ta nghe nói Tam hoàng tử của Ngạo Tháng đế quốc cũng tới, nếu chúng ta chỉ là tùy tiện nói cái tên đi ra ngoài sợ là khó có thể phục chúng a, đến lúc đó chỉ sợ khiến cho hai nước tranh đoan a."
Mạc Hàm thầm than, Công Tôn gia tộc này quả nhiên sẽ không để cho Mộ Dung gia tộc đem chuyện này đơn giản cho qua dễ dàng như thế, bây giờ rốt cục nhịn không được làm khó dễ. Nghe lão giả nọ hỏi xong, hoàng đế có chút do dự nhìn về phía Mạc Hàm, mở miệng nói: "Hàn Vũ tướng quân nói có đạo lý, nếu xử lý bất hảo thì đích xác đối với danh tiếng của Thiên Long đế quốc ta ảnh hưởng. Không biết Mạc Hàm tiểu huynh đệ ngươi có tiện nói ra bệnh này và phương pháp trị liệu không?"
Mạc Hàm còn không có trả lời, Mộ Dung Thiên đã mở miệng nói: "Khải bẩm Hoàng thượng, Hàn Vũ lão tướng quân yêu cầu có chút khó khăn là ép buộc người khác, mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Phương pháp trị liệu của Mạc Hàm tiểu huynh đệ hẳn là bí mật của hắn, tỷ như quả có người bảo Hàn Vũ tướng quân đem gia truyền đấu khí của ngươi công bố ra, ta nghĩ Hàn Vũ tướng quân ngươi cũng nhất định sẽ không đồng ý. Nếu chúng ta cường bức Mạc Hàm tiểu huynh đệ nói ra, cái này chẳng phải là không công bình."
Nghe Mộ Dung Thiên phản bác, Hàn Vũ do cũng không suy nghĩ nên nhất cứng họng, sửng sờ ở nơi đó. Lúc này chỉ nghe Công Tôn Vô Cực cũng mở miệng nói đến: " Mộ Dung tướng quân nói thế có chút không đúng, mọi sự đều tùy thời tùy việc, nếu việc này chỉ là chữa bệnh bình thường, vậy Mạc Hàm tiểu huynh đệ tự nhiên có thể không cần phải nói ra cái bí mật này, nhưng bây giờ việc này đã quan hệ đến uy danh Thiên Long đế quốc ta. Nếu không để cho mọi người trên đại lục tới đây một cái công đạo, tất sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Thiên Long đế quốc ta ở trên đại lục này. Uy tin quốc gia quan trọng hơn, ta nghĩ bí mật của một cá nhân không thể so sánh cùng, nếu là Hàn Vũ tướng quân gặp phải loại cảnh huống này, ta nghĩ hắn cũng sẽ không chút do dự nói ra đấu khí bí mật của mình. Ta nghĩ Mạc Hàm tiểu huynh đệ hẳn là biết trong hai cái đó, cái nào nặng cái nào nhẹ, tự nhiên sẽ có lựa chọn chính xác."
Nói xong Công Tôn Vô Cực vẫn mỉm cười nhìn Mộ Dung Thiên và Mạc Hàm, nghe Công Tôn Vô Cực một phen phân bua, tất cả mọi người chung quanh cuống quít gật đầu. Mộ Dung Thiên nếu lúc này còn phản đối, vậy rõ ràng chính là không đem quốc gia đặt ở trong lòng, tất nhiên sẽ càng làm cho hoàng đế thêm nghi kỵ. Quả nhiên Mộ Dung Thiên nghe Công Tôn Vô Cực nói xong thì không khỏi cau chân mày lại.
Ngay lúc này, chỉ thấy Mạc Hàm làm ra vẻ mặt kích động, đứng lên mở miệng nói: "Lời nói của Công Tôn tướng quân rất có lý, cùng quốc gia so sánh thì cá nhân căn bản không là cái gì. Mạc Hàm tự nhiên biết hai bên nặng nhẹ. Mạc Hàm nguyện ý nói ra bí phương chữa bệnh này, nhưng là Mạc Hàm muốn nhắc nhở Công Tôn đại nhân một chút, Mạc Hàm sở dĩ đồng ý nói ra bí phương, cũng không phải đại biểu Mạc Hàm đồng ý với những gì Công Tôn đại nhân vừa nói. Ta tưởng Thiên Long đế quốc luôn luôn đều là dùng võ lập quốc, cũng không e ngại bất luận kẻ nào hoặc quốc gia nào, ta nghĩ chúng ta đây chính là một cái cường quốc có bổn sắc. Hơn nữa ta nghĩ lần này đến tham gia chiêu thân đại hội này không có mấy người tới là thật vì bệnh tình Mộ Dung tiểu thư, ta xem hẳn là đều là nhắm vào tài sản khổng lồ của Mộ Dung gia tộc, hoặc là dung mạo Mộ Dung tiểu thư mà tới. Thậm chí trong đó còn có thế có gian tế quốc gia khác trà trộn vào, âm mưu tiến hành tìm hiểu tình báo, có mấy người thật là vì bệnh tình Mộ Dung tiểu thư mà tới?"
Mạc Hàm xổ ra một tràng câu hỏi làm cho Công Tôn Vô Cực không khỏi nhất thời tắc họng, bởi vì Mạc Hàm nói đều là chuyện có thể đã xảy ra, ai cũng không dám cam đoan không có gian tế đế quốc khác hỗn tiến vào.
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: Tò.Tí.Te
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 67: Phong thưởng.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Mạc Hàm tiếp tục nói: "Đối với những người tâm thuật bất chính này, chúng ta cần gì cùng bọn họ nói đạo lý nhiều vậy. Nếu chúng ta giải thích cùng bọn họ vậy, ngược lại sẽ làm cho các quốc gia khác tưởng rằng Thiên Long đế quốc chúng ta nhu nhược sợ hãi bọn họ, nói như vậy đối với uy danh của quốc gia chúng ta chẳng phải là càng bất lợi thêm. Ta nghĩ Thiên Long đế quốc từ ngày lập quốc mấy trăm năm trước tới nay, há từng quỵ lụy bất luận kẻ nào, cái nguyên nhân này cơ bản là vì Thiên Long đế quốc chúng ta dù sao cũng vẫn là đại lục đệ nhất đại quốc. Ta nghĩ đối với mọi người mà nói, họ chỉ có e ngại người mạnh, các ngươi há từng thấy có người đồng tình với những quốc gia nhỏ yếu này. Đây là cái chân lý của thế giới này, chính là nhược nhục cường thực, chỉ khi quốc gia của ngươi cường đại, người khác mới có thể sợ hãi ngươi, mà không phải ngươi giảng đạo lý cùng người ta thì mọi người cũng sẽ e ngại ngươi."
Nhìn thấy tất cả mọi người tại trầm tư suy gẫm, Mạc Hàm nói tiếp theo: "Nếu giảng đạo lý là có thể giải quyết vấn đề, sẽ không phát sinh chuyện vài năm trước Ngạo Tháng đế quốc xâm lấn Phỉ Tể thành chúng ta. Ta nghĩ nếu Thiên Long đế quốc chúng ta thật sự cường đại làm cho tất cả quốc gia e ngại mà nói, hôm nay chúng ta chính là không cần phải giải thích gì, cũng sẽ không ai tạo thành tổn thất gì đối với uy danh của chúng ta, trái ngược chỉ có thể gia tăng quốc uy chúng ta, ta nghĩ lúc này mới là đặc tính của một cái cường quốc nên có, mà thân là con dân cái đế quốc này cũng sẽ vì tự mình được sanh ở đế quốc này mà kiêu ngạo."
Mạc Hàm một phen ngôn từ kịch liệt khảng khái thuyết trình ở đây khiến cho tất cả mọi người nhiệt huyết sôi trào, Hoàng đế Long Chiến Thiên vẻ mặt càng kích động đỏ bừng, mở miệng kêu to: "Nói rất hay, lời nói của Mạc Hàm này thật sự là nói trúng tâm ý trẫm, chỉ có cường quyền mới có thể làm cho người có vọng tưởng đến quốc gia này chúng ta trong lòng bất ổn mà dừng bước. Cũng không phải cùng bọn họ nói mấy câu là có thể để cho bọn họ biết khó mà lui, trẫm quyết định, đối ngoại tuyên bố nói bệnh tình Mộ Dung tiểu thư, đã được Mạc Hàm mục sư của Thiên Long đế quốc ta trị liệu khỏi, bảo bọn họ không cần dừng lại ở đây."
Nghe Hoàng đế quyết định xong, thần sắc trên mặt Công Tôn Vô Cực biến hóa không ngừng, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Hàm, cũng không nói cái gì nữa, trong lòng suy nghĩ cái gì phỏng chừng cũng chỉ có mình hắn tự biết. Mộ Dung Thiên vỗ bả vai Mạc Hàm nói: "Mạc Hàm huynh đệ, Mộ Dung ta trời sanh bình thường không có bội phục bao nhiêu người, nhưng hôm nay nghe lời nói này của ngươi, Mộ Dung ta thật là bội phục sát đất, không chỉ lời hay, khi ta nghe thì nhiệt huyết sôi trào a."
Mà Mộ Dung Phi Tuyết cũng là nhìn chằm chằm vào Mạc Hàm, vẫn không nói chuyện, vẫn còn che mặt sa, cũng thấy không rõ vẻ mặt nàng rốt cuộc là cái gì. Bất quá xem từ thân thể nàng run nhè nhẹ vậy, hẳn là cũng bị kích thích lây bởi phiên thoại của Mạc Hàm.
Lúc này lại nghe Công Tôn Vô Cực mở miệng nói: "Mạc Hàm tiểu huynh đệ một thuyết trình làm cho lão phu thật là muốn rụng tóc (cái này không biết nha), lão phu thật sự là xấu hổ, sống một đời đến từng tuổi này mà vấn đề kia còn không có nhìn thấu triệt bằng tiểu huynh đệ, mong rằng tiểu huynh đệ năng tha thứ lão phu vừa rồi vô lễ."
Nghe xong Công Tôn Vô Cực nói, chẳng những Mạc Hàm mà ngay cả Mộ Dung Thiên cũng sửng sốt, không rõ trong hồ lô Công Tôn Vô Cực này còn có thuốc gì. Nhưng Mạc Hàm vẫn mỉm cười mở miệng nói: "A a, ta chỉ là thuận miệng nói một chút, Công Tôn đại nhân vừa nói như vậy, ta ngược lại thật là ý tứ không tốt."
Chỉ là nhìn vẻ mặt hắn, một chút cũng không có ánh mắt không có ý tứ. Công Tôn Vô Cực cũng mỉm cười trả lời: "Tiểu huynh đệ thật sự là khiêm nhường quá, tuổi còn trẻ như vậy đã có tâm cảnh như thế, làm cho lão phu thật sự là bội phục."
Sau khi Công Tôn Vô Cực nói xong lại chuyển hướng Hoàng đế mở miệng nói: "Khải bẩm Hoàng thượng, đó chính là về chuyện vị Mạc Hàm tiểu huynh đệ này, thần còn có một việc bẩm cáo." Hoàng đế mở miệng nói: "Nga, còn có chuyện tình gì, Công Tôn đại nhân có thể nói thẳng." Công Tôn vô cực liền tiếp lời: "Trước đây một đoạn thời gian thần không phải có nhắc qua, có người tuổi trẻ tại ngoài Phỉ Tể thành, dễ dàng nói mấy câu liền công phá tòa thành được xưng Vĩnh Không Luân Hãm Phỉ Tể thành sao? Mà Hoàng thượng cũng ra lệnh cho thần điều tra việc này, thần đã tra ra, vị anh hùng tuổi còn trẻ đó chính là vị Mạc Hàm tiểu huynh đệ đây."
Nghe Công Tôn Vô Cực trả lời xong, trong ánh mắt Hoàng đế đột nhiên sáng ngời, cao hứng quay về Mạc Hàm mở miệng hỏi: "Nga, Mạc Hàm, Công Tôn đại nhân báo chuyện này chính là sự thật? Nếu là thật, trẫm nhất định phải hảo hảo thưởng tứ cho ngươi, cái đề nghị đó của ngươi có thể nói là đã cứu lại vô số cư dân Phỉ Tể thành. Trẫm là người thưởng phạt phân minh, ngươi có cái yêu cầu gì cứ nói, trẫm nhất định thỏa mãn ngươi, như vậy đi, trẫm phong ngươi tước vị hầu tước, cũng thưởng tứ ngươi tại kinh thành phong địa năm trăm mẫu, ngươi hài lòng không."
Nghe Hoàng đế nói xong, mọi người chung quanh đều lộ ra ánh mắt hâm mộ và kinh ngạc, bởi vì một người từ bình dân một bước lên tới hầu tước, tại Thiên Long đế quốc này cho tới bây giờ không có xuất hiện qua. Mộ Dung Thiên càng cao hứng quay về Mạc Hàm nói: "Tiểu huynh đệ, người có thể được Hoàng thượng tán thưởng chính là không nhiều lắm a, ngươi còn không mau tạ ơn a."
Mạc Hàm cũng vội vàng đứng lên mở miệng nói: "Hoàng thượng, chuyện nọ chỉ là ta thuận miệng nói một chút, cũng không tính là cái gì, ta cũng không nghĩ tới muốn cái gì thưởng tứ, cho nên cám ơn hảo ý của Hoàng thượng." Mạc Hàm tâm ý rõ ràng, cái thưởng tứ này cũng không thể tiếp nhận vậy, mặc dù trong lòng Mạc Hàm thì rất muốn tiếp nhận, nhưng hôm nay nếu tiếp nhận Hoàng đế thưởng tứ, vậy kể như đem mình và Thiên Long đế quốc cột cùng một chỗ.
Đến lúc đó tự mình liền cuốn vào các cuộc tranh đấu chính trị này, hơn nữa tự mình liền phải nghe lệnh Hoàng đế, vậy coi như tự mình trói chân mình đến lúc đó làm sao có thể được tự do tự tại như bây giờ đi khắp nơi mạo hiểm. Hơn nữa tự mình cũng đáp ứng Đại Lệ các nàng phải giúp trợ các nàng phục quốc, cũng không có thể ở lại Thiên Long đế quốc.
Nghe Mạc Hàm trả lời xong, chẳng những Hoàng đế kinh ngac, mà cả Mộ Dung Thiên và Công Tôn Vô Cực cũng đều giật mình, nghĩ không ra Mạc Hàm dĩ nhiên cự tuyệt điều kiện mê người như thế, cái này thật là ngoài dự liệu của mọi người.
Chỉ nghe Hoàng đế kinh ngạc mở miệng nói: "Tại sao a, ngươi không phải là không hài lòng thưởng tứ của trẫm chứ, nếu là như thế này mà nói, ngươi có thể đưa ra yêu cầu, trẫm nhất định thỏa mãn ngươi."
Hoàng đế trong lòng cũng thật sự thích Mạc Hàm, bởi vì Mạc Hàm là nhân tài chỉ nói mấy câu như vậy là có thể dễ dàng công phá Phỉ Tể thành, nhân tài như thế thật là quá khó tìm, hơn nữa tính tình Mạc Hàm cũng rất hợp với khẩu vị Hoàng đế, cho nên trong tâm Hoàng đế tự nhiên rất hy vọng đem Mạc Hàm lưu lại, vì mình ra lực.
Nghe Hoàng đế nói xong, mọi người đều càng thêm giật mình. Hoàng đế nói như vậy, có thể nói là xưa nay chưa từng có, tất cả đều làm quan trong triều nhiều năm vậy mà hôm nay là lần đầu tiên nghe được Hoàng đế dùng khẩu khí như vậy cùng thần dân nói chuyện, bởi vậy có thể thấy được tiền đồ của Mạc Hàm sau này càng không thể hạn lượng.
Trong lòng mọi người đều là mang tâm sự và những tính toán khác nhau, Công Tôn Vô Cực tâm lý càng đắc ý, tự mình đã sớm nhìn ra cái Mạc Hàm này tiền đồ là không thể hạn lượng, cho nên tự mình hôm nay mới có thể mở miệng trợ giúp Mạc Hàm. Chuyện hôm nay có thể nói là do mình trợ giúp Mạc Hàm, bất kể Mạc Hàm không chịu nhận tiếp nhận Hoàng đế thưởng tứ nhưng phần ân tình này hắn nhất định sẽ ghi nhớ, sau này đối với gia tộc mình cũng là có ích vô hại.
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: Tò.Tí.Te
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 68: Kiếm thánh xuất hiện.
Mạc Hàm nghe Hoàng đế nói xong cũng ngây người một chút, nghĩ không ra Hoàng đế có thể coi trọng mình như thế, cái này nằm ngoài dự liệu của hắn, chỉ là hắn thật sự không thói quen nghe lệnh người khác.
Nghĩ tới đây Mạc Hàm cũng cung kính mở miệng nói: "Đa tạ Hoàng thượng hậu ái, Hoàng thượng thưởng tứ đối với Mạc Hàm mà nói đã là thiên đại vinh dự rồi, chỉ là ta từ nhỏ đã quen tự do, sợ rằng phải phụ hảo ý của Hoàng thượng, mong Hoàng thượng thành toàn."
Hoàng đế nghe xong Mạc Hàm trả lời, thất vọng nói: "Đã như vầy, trẫm cũng không làm khó ép buộc khanh, nhưng ta luôn luôn thưởng phạt phân minh, ngươi vì Phỉ Tể thành lập công lớn. Như vậy đi, trẫm trước hết thưởng tứ ngươi mười vạn kim tệ, nhưng là nếu ngày nào đó ngươi thay đổi chủ ý, trẫm nơi này vẫn hoan nghênh ngươi như cũ."
Mạc Hàm nghe xong đề nghị của Hoàng đế, cũng không chối từ nữa, chỗ tốt đưa đến cửa Mạc Hàm sẽ không cự tuyệt, chỉ nghe Mạc Hàm mở miệng nói: "Ta đây xin đa tạ Hoàng thượng thưởng tứ."
Nghe Mạc Hàm trả lời xong, Hoàng đế cao hứng nói: "A a, ngươi phải nhớ kỹ trẫm nói, lúc nào thay đổi chủ ý có thể tìm đến trẫm."
Mạc Hàm vội vàng đáp: "Hoàng thượng yên tâm, ta nhất định sẽ nhớ kỹ lời Hoàng thượng nói."
Lúc này Mộ Dung Thiên một bên mở miệng nói: "Hoàng thượng đã như vậy, vậy chiêu thân đại hội hôm nay người xem hẳn là giải quyết như thế nào?"
Chỉ nghe Hoàng đế hào khí mở miệng bảo: "Điều này có cái gì khó, tựa như Mạc Hàm nói như vậy, đem chuyện đó nói cho bọn họ, bọn họ tin hay không chính là vấn đề của bọn họ, Thiên Long đế quốc chúng ta cũng không e ngại bọn họ, chuyện này giao cho Mộ Dung đại nhân ngươi giải quyết được rồi."
Nghe Hoàng đế nói xong, Mộ Dung Thiên cũng cung kính trả lời: "Xin Hoàng thượng yên tâm, thần nhất định đem chuyện này giải quyết ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của đế quốc chúng ta."
Nghe Mộ Dung Thiên trả lời, Hoàng đế cao hứng gật đầu nói: "Vậy hảo, trẫm còn có chuyện nên về cung trước, chuyện còn lại giao các ngươi." Nói xong Hoàng đế đứng dậy hướng dưới đài đi đến, mọi người vội vàng hành lễ cung tống.
Đợi được Hoàng đế đi xa, Công Tôn Vô Cực cũng đi tới trước mặt Mộ Dung Thiên, mở miệng nói: "Mộ Dung đại nhân, nếu chuyện đã giải quyết xong, hơn nữa bệnh tình Mộ Dung tiểu thư cũng đã được điều trị, ta đây sẽ không quấy rầy Mộ Dung đại nhân, xin tạm biệt."
Mộ Dung Thiên cũng mở miệng thâm ý nói: "Hôm nay chuyện thật sự là ít nhiều cũng nhờ Công Tôn đại nhân hỗ lực tương trợ, Mộ Dung Thiên nhất định ghi nhớ thịnh tình của đại nhân."
Công Tôn Vô Cực nghe xong cũng chỉ là mỉm cười không nói lời nào, quay đầu hướng Mạc Hàm nói: "Tiểu huynh đệ nếu có thời gian có thể tùy thời đến phủ ta ngồi chơi. Vân Yến mấy ngày hôm trước còn gửi thư tín hỏi ta tình huống của ngươi đó, mấy ngày tới Vân Yến sẽ đã trở lại, ngươi nhất định phải lại đây chơi a."
Mạc Hàm nghe Công Tôn Vô Cực nói xong cũng trả lời: "A a, ta cũng thật lâu không gặp Vân Yến rồi, mấy ngày tới nếu ta có thời gian nói nhất định qua gặp nàng." Công Tôn Vô Cực mỉm cười gật đầu, mở miệng nói: "Đã như vầy, tiểu huynh đệ nhất định phải tới a, lão phu tại phủ thượng xin đợi đại giá." Nói xong quay về Mộ Dung Thiên bọn họ mở miệng nói: "Các vị, vậy lão phu đi trước." Nói xong xoay người rời đi, một bên Công Tôn Hải cũng đến bên Mạc Hàm mỉm cười mở miệng nói lời từ biệt, đi theo cha hắn rời đi.
Mạc Hàm cùng Mộ Dung Thiên đồng thời hướng sân rộng đi đến, chuẩn bị giải thích cùng những người tới tham gia đại hội lần này, Mộ Dung Phi Tuyết đã được Cuồng Long quân đoàn hộ vệ khởi hành rời đi trước.
Ngay lúc đến gần đám người, Mạc Hàm trong lòng đột nhiên bốc lên cảm giác nguy hiểm, nghĩ đến chuyện Liễu Yên Nhiên đã cảnh báo cho mình, vội vàng mở miệng nói: "Cẩn thận, nguy hiểm." Vừa dứt lời, đám người đối diện liền bay ra mấy cái bóng tấn công tới, mục tiêu đúng là đoàn người Mạc Lạp đại tế tự.
Mà may cho bọn hắn bởi vì được Mạc Hàm nhắc nhở nên đều đã phòng bị, nhìn thấy địch nhân, bốn gã thẩm phán kỵ sĩ phụ trách an toàn cho Mạc Lạp liền lướt qua Mạc Lạp, trực tiếp nghênh đón địch nhân.
Chỉ thấy song phương rất nhanh đến gần, bốn vị thẩm phán kỵ sĩ tại lúc đến gần địch nhân, bên phe địch nhân một vị che cái khăn đen chính giữa ngực có thêu một đóa hoa hồng màu vàng, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, mở miệng quát:" Muốn chết." Huy động binh khí trong tay hướng bốn tên thẩm phán kỵ sĩ tấn công, chỉ thấy một đạo quang mang màu trắng từ trên binh khí bay ra, nháy mắt đã đến gần trước mặt bốn tên thẩm phán kỵ sĩ, mà đoàn người sau lưng Mạc Lạp chứng kiến đấu khí màu trắng nọ đều thất thanh thét lên: "Kiếm thánh."
Bốn gã thẩm phán kỵ sĩ nọ căn bản là không kịp né tránh, không thể làm gì khác hơn là cắn răng ngạnh tiếp một kích này của kiếm thánh. Chỉ nghe vài tiếng kêu thảm, quang mang màu trắng nọ sau khi chặc đứt vũ khí của bốn gã kỵ sĩ, căn bản không làm có dừng lại mà trực tiếp xuyên thấu qua vũ khí, rồi xuyên qua trên người bốn vị kỵ sĩ.
Bốn vị thẩm phán kỵ sĩ đáng thương thân thể bị đấu khí mãnh liệt nọ chia làm đôi, không trung nhất thời một trận huyết vũ, mà đấu khí màu trắng nọ sau khi cướp đi hai tánh mạng thì cũng biến mất vô ảnh vô tung, tựa hồ căn bản không tồn tại. Thực lực kiếm thánh này thật sự không phải kinh khủng bình thường a, cùng kiếm sư căn bản không phải chỉ đơn giản hơn một cấp vậy.
Chứng kiến một màn này tất cả mọi người sợ ngây người, Mạc Hàm cũng là thất kinh, nghĩ không ra thực lực của kiếm thánh này biến thái như thế. Mạc Hàm phỏng chừng vừa rồi nếu tự mình ra tay, nhiều nhất chỉ có thể đem bọn họ đả thương đánh lui, mà kiếm thánh này lại vừa ra tay thì bốn vị thẩm phán kỵ sĩ có thực lực kiếm sư ngay cả một chút năng lực ngăn cản cũng không có, trực tiếp bị mất mạng.
Lúc này binh lính Cuồng Long quân đoàn chung quanh cũng thừa dịp đem Mộ Dung Thiên bảo vệ chặc chẽ, yểm hộ cho mọi người hướng đến xe ngựa, mà toàn bộ đám người chung quanh sân rộng đều nhốn nháo.
Hắc y nhân nọ nhìn thấy mở miệng nói: "Chúng ta là Hắc Ám giáo hội cùng Mộ Dung gia tộc các ngươi không oán không cừu, cũng không muốn thương tổn hại các ngươi, các ngươi có thể đi, nhưng phải đem Mạc Lạp của Quang Minh giáo hội này lưu lại, nếu không thì đừng trách ta không khách khí."
Mộ Dung Thiên nghe được đối phương nói, hừ lạnh một tiếng, mở miệng trả lời: "Còn không có người có thể uy hiếp Mộ Dung Thiên ta, trước không nói ta và Mạc Lạp tế tự có giao tình, chính là ngươi hôm nay tại đại hội của tiểu nữ, hành thích khách quý Mộ Dung gia tộc chúng ta như trong mắt không người, chuyện này ta Mộ Dung Thiên nhất định phải quản."
Mạc Hàm con mắt loạn chuyển, muốn tìm thân ảnh Liễu Yên Nhiên, nhưng trong đám Hắc y nhân đối diện tựa hồ căn bản không có nhìn thấy thân ảnh nữ tử. Trong lòng không khỏi cảm thấy bối rối, không biết Liễu Yên Nhiên có phải xảy ra chuyện gì hay không, nếu không nàng nếu đáp ứng mình sẽ đến, thì nhất định sẽ tới.
Đầu lĩnh Hắc y nhân nghe Mộ Dung Thiên trả lời xong, lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi tự mình muốn tìm chết, vậy trách không được ta. Người khác sợ hãi Mộ Dung gia tộc các ngươi nhưng Hắc Ám giáo hội ta còn chưa biết sợ ngươi." Nói xong quay về Hắc y nhân bên người nói:" Động thủ , giết hết cho ta."
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: Tò.Tí.Te
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 69: Âm Lỗi Chiến Sĩ.
Ngay lúc này Mạc Hàm vội vàng mở miệng nói: "Khoan đã, trước ngừng đánh đã, ta muốn hỏi các ngươi chút chuyện, Hắc Ám Thánh Nữ các ngươi đâu? Nàng đi đâu rồi? Các ngươi hành động không phải luôn luôn đều có phần của nàng sao?"
Nghe câu hỏi của Mạc Hàm, đầu lĩnh Hắc y nhân nọ cười lạnh nói: "Hừ, ngươi cho là nha đầu nọ báo tin cùng ngươi, ta sẽ không biết sao? Ngươi chính là tiểu tử nọ kêu là Mạc Hàm sao, thật không biết Thánh nữ như thế nào lại coi trọng người như vậy. Ngươi hãy quên đi, sau này đừng nghĩ gặp lại Thánh nữ nữa, ta đã đem nàng bắt đi, hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ còn sống rời đi nơi này.
Mạc Hàm nghe đối phương trả lời, nhất thời lo lắng cho Liễu Yên Nhiên. Mặc dù nghe ra Liễu Yên Nhiên tựa hồ không có cái gì nguy hiểm, nhưng nghe khẩu khí của hắc y nhân kia đối với Liễu Yên Nhiên cũng không phải tôn trọng, tựa hồ đối với Liễu Yên Nhiên còn có thành kiến. Nghĩ tới đây Mạc Hàm cũng lạnh lùng mở miệng nói: "Ta cảnh cáo ngươi, nếu Yên Nhiên có tổn thất gì thì ta nhất định bắt ngươi phụng bồi gấp trăm lần, ngươi có thể thử xem." Hắc y nhân nọ nghe xong Mạc Hàm nói, bắt đầu cười ha hả, mở miệng bảo: "Tốt lắm, ngươi hôm nay có thể thử xem, ta thật muốn biết ngươi sẽ đối phó ta như thế nào."
Hắc y nhân nói xong cũng không thèm nghe trả lời, xoay người quay về đám Hắc y nhân thủ hạ đang đứng chờ mệnh lệnh hô: "Đều giết cho ta." Vừa dứt lời, mấy người Hắc y nhân nọ lập tức hướng bọn người Mạc Hàm đánh tới, xem thân pháp của những Hắc y nhân này, tu vi tựa hồ đều không thua kém kiếm sư.
Mộ Dung Thiên nhìn bao quát toàn trường, mở miệng nói: "Nhóm trận phóng ra." Thoại âm nhất lạc, binh lính Cuồng Long quân đoàn phụ trách an toàn Mạc Hàm cũng đều dựa theo mười người một đội trận hình, mỗi mười người làm thành một tiểu quyển, chỉ chừa một cái lổ hổng nhỏ, vừa lập xong trận hình, hắc y nhân này đã vọt tới trước mặt.
Chỉ thấy mấy cái bóng người bay nhanh đến công nhập vào trong tiểu trận hình, mà binh lính Cuồng Long quân đoàn này khi thấy đối phương tiến vào tự mình vây quanh lại, đều bao vây lấy Hắc y nhân này xoay tròn. Theo sau đồng thời hét lớn một tiếng, đều vung vũ khí trong tay lên, hướng Hắc y nhân đánh tới. Tình huống nhất thời đối với Hắc y nhân này bất lợi, bởi vì binh lính Cuồng Long quân đoàn này đều là đã tập dợt phối hợp ăn ý nhiều năm, cũng có thể yểm hộ cho nhau để đồng bạn tấn công kẻ địch, đồng thời tại trên chiến trường chiến đấu quá nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu có thể nói là phi thường phong phú, nếu không cũng sẽ không trở thành thân vệ quân của Mộ Dung gia tộc.
Đầu lĩnh hắc y nhân nhìn thấy cảnh này tựa hồ cũng không gấp gáp, chỉ là lạnh lùng nhìn xem. Chỉ thấy đầu lĩnh Hắc y nhân từ trong lòng móc ra một cây cây sáo bắt đầu thổi lên, theo tiếng địch chói tai, Hắc y nhân đang chiến đấu đột nhiên hai mắt bắt đầu đỏ bừng, chỉ thấy hành động của bọn họ tựa hồ đều nhanh lên, hơn nữa bọn họ dường như chỉ công không thủ, không hề sợ chết.
Thường xuyên có binh lính Cuồng Long quân đoàn đả thương hắc y nhân này, nhưng đối phương lại không có phản ứng, trực tiếp đem một đao kết thúc sinh mạng binh lính nọ. Nhất thời đấu pháp này khiến binh lính Cuồng Long quân đoàn chết thảm trọng, Hắc y nhân này dường như căn bổn không có tri giác, chỉ biết không ngừng công kích, hoàn toàn không có phòng thủ. Không bao lâu sau, binh lính Cuồng Long quân đoàn trong sân đã chết hơn trăm, mà Hắc y nhân này trên người cũng đã bị vô số vết thương che kín, những vết thương này cũng không có máu chảy ra, thoạt nhìn thật là kinh khủng.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt của hết thảy binh lính Cuồng Long quân đoàn đều toát ra một tia kinh hoảng, đối đầu với bất cứ địch nhân nào bọn họ cũng không sợ, nhưng đối mặt với loại quái vật đánh không chết này thì bọn họ cũng thúc thủ vô sách. Nhưng là tại lúc huấn luyện có kỷ luật nghiêm ngặt, bọn họ cũng không có lui về phía sau, chỉ là trận pháp đã bắt đầu có chút hỗn loạn.
Nhìn thấy tràng này, Mộ Dung Thiên đau lòng mày đều nhíu lại, Cuồng Long cận vệ quân này tổn thất to lớn như thế là chuyện từ xưa đến giờ không có nhìn thấy qua. Nhưng hôm nay tổn thất thảm trọng, chỉ trong chốc lát đã mất bốn phần trong đội ngũ, bảo hắn như thế nào không đau lòng, đây có thể nói đều là tinh duệ bên trong Cuồng Long quân đoàn.
Mạc Lạp đại tế tự nhìn thấy tình huống này, mở miệng nói: "Mộ Dung lão đầu, hay là ngươi gọi binh lính ngươi quay lại đi, ta xem Hắc y nhân này cũng không phải là người bình thường, nhất định là trúng cái tà ác ma pháp gì đó, binh lính này của ngươi căn bản không phải đối thủ của bọn họ, hay là ta tự mình thử dùng Quang Minh ma pháp xem sao."
Mộ Dung Thiên nhìn thấy binh lính không ngừng bị tử vong, mà Hắc y nhân này lại vẫn như cũ không có ngã xuống một người, cũng chỉ bất đắc dĩ quay về Mộ Dung Dư Quang bên người bảo: "Gọi bọn hắn quay lại đi, đừng hy sinh vô ích." Mộ Dung Dư Quang gật đầu, từ trong lòng móc ra một cái hào giác thổi lên, binh lính Cuồng Long quân đoàn nghe được thanh âm đều bắt đầu lui về phía sau, mà Hắc y nhân này nhìn thấy Cuồng Long quân đoàn binh lính lui về phía sau cũng không truy kích, chỉ là hai mắt đỏ bừng đứng ở tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này, đầu lĩnh Hắc y nhân nọ cuồng tiếu bảo: "Thế nào a, Mộ Dung Thiên, ngươi bây giờ biết Âm lỗi chiến sĩ của ta lợi hại ra sao. Sau khi bọn họ biến thành âm lỗi thì mỗi người đều có thực lực cao cấp kiếm sư, hơn nữa mỗi người còn không sợ chết, ngươi đừng tưởng rằng dụng quang minh ma pháp ngu xuẩn nọ là có thể đánh bại bọn họ." Không tin ngươi có thể thử xem.
Nghe Hắc y nhân nói xong, Mạc Lạp tế tự vẻ mặt ngưng trọng, chỉ nghe hắn mở miệng gầm lên: "Các ngươi Hắc Ám giáo hội mặc dù luôn luôn thấy không được ánh sáng, nhưng cuối cùng vẫn không ngờ là rơi xuống đến mức hủy diệt lương tri. Nghĩ không ra các ngươi bây giờ còn dùng người sống đi luyện khôi lỗi thuật âm độc vô cùng này, thật là thiên lý không tha. Nghĩ không ra các ngươi ngay cả đối với người của mình đều ác độc như thế, xem ra các ngươi thật sự đã hết tha thứ được rồi."
Nghe Mạc Lạp nói xong, Mạc Hàm cũng cảm thấy phẫn nộ, bởi vì âm lỗi thuật cũng không phải thuộc về hắc ám ma pháp, mà là tại hồi lâu trước kia do một vị luyện kim thuật sĩ phát minh ra dược thủy, người uống loại dược thủy này chẳng những là thần trí hoàn toàn biến mất, cả người sẽ trở thành một dạng giống như cương thi, hơn nữa sẽ trở nên không sợ chết, chỉ biết điên cuồng tiến công.
Lúc ấy vị luyện kim thuật sĩ kia chính là dựa vào loại dược thủy này hoành hành nhất thời. Chỉ là sau lại khiến cho dân chúng phẫn nộ, đã bị đại lục đuổi giết, cuối cùng nghe nói bị người đả thương chạy trốn sau này cũng không có thấy xuất hiện nữa, thật không ngờ bí phương của hắn lại rơi vào trong tay Hắc Ám giáo hội.
Chỉ nghe Hắc y nhân đầu lĩnh mở miệng nói: "Trước kia chính là chúng ta quá thành thật, mới có thể bị Quang Minh giáo hội các ngươi đè nặng. Bây giờ chúng ta có Âm lỗi chiến sĩ này, ta thật muốn xem các ngươi còn muốn đối phó chúng ta như thế nào." Nghe đối phương trả lời xong, Mạc Lạp mặt mày ngưng trọng, hắn xoay người quay về Mộ Dung Thiên và Mạc Hàm mở miệng nói: "Mộ Dung lão đầu, Mạc Hàm huynh đệ, Âm lỗi chiến sĩ này cũng không phải chúng ta có thể đối phó, hơn nữa đối phương còn có cả kiếm thánh. Mục tiêu đối phương chỉ là ta, vạn nhất ta có cái gì bất hạnh, các ngươi nhất định phải đem tin tức này mang về tổng bộ giáo hội."
Nghe Mạc Lạp nói xong, Mộ Dung Thiên mở miệng bảo: "Làm sao vậy lão hoạt đầu, rất ít khi nhìn thấy ngươi mất tin tưởng như vậy a, hơn nữa ngươi cho rằng Mộ Dung Thiên ta là cái loại người bỏ lại bằng hữu tự mình bỏ chạy sao? Ngươi đừng lãng phí nước miếng nữa."
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: Tò.Tí.Te
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 70: Đấu Khí Lĩnh Vực.
Mạc Lạp nghe Mộ Dung Thiên nói xong, cười khổ đáp: "Không phải ta bi ai, mà là ngươi không biết năng lực của Âm lỗi chiến sĩ này. Không biết Hắc Ám giáo hội tu luyện được bao nhiêu Âm lỗi chiến sĩ, nếu số lượng không ngừng ở chổ này mà nói, ta sợ đại lục này lại sắp sửa có một hồi hạo kiếp rồi."
Nghe Mạc Lạp nói như vậy, Mộ Dung Thiên vẻ mặt cũng ngưng trọng. Ngay lúc này, phía trong hoàng thành truyền đến một trận hào giác thanh trầm thấp, phỏng chừng là động tĩnh bên này đã kinh động đến hoàng đế.
Đầu lĩnh Hắc y nhân thấy thế cũng bối rối, bởi vì nếu thêm vào hoàng cung cấm vệ quân này, vậy đám Hắc y nhân này tựu căn bản là sẽ không chiếm được tiện nghi gì. Vội vàng mở miệng quay về những Hắc y nhân còn lại quát: "Âm lỗi chiến sĩ nghe lệnh, đem tất cả nhân thủ quang minh giáo hội giết sạch cho ta."
Mệnh lệnh phát ra, đầu lĩnh Hắc y nhân nọ dẫn đầu hướng Mạc Lạp đánh tới, mà Hắc y nhân này sau khi nghe lệnh, cũng đều hướng mọi người đánh tới. Mà đầu lĩnh Hắc y nhân trực tiếp nhắm vào mục tiêu chủ yếu của hắn lần này là Mạc Lạp bay tới, trong nháy mắt đã tiếp cận Mạc Lạp.
Bên cạnh Mạc Lạp chỉ còn lại hai người thẩm phán kỵ sĩ, mặc dù biết không phải là đối thủ của Hắc y nhân nhưng vì chức trách không thể làm gì khác hơn là cắn răng ngạnh kháng rút ra vũ khí hướng địch nhân đánh tới. Chỉ thấy vũ khí chém đến người Hắc y nhân, nhưng Hắc y nhân nọ căn bản không thèm nhìn đối phương, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, căn bản không để ý tới đối phương tấn công.
Hai thanh vũ khí tại lúc công kích còn cách trên người Hắc y nhân khoảng nữa thước, chỉ thấy trên người Hắc y nhân nọ bạo khởi một trận bạch quang, vũ khí công kích vào trên quang mạc đều bị dừng lại, vô pháp thôi tiến nửa phần. Hắc y nhân chỉ dùng hộ thể chân khí liền ngăn trở thế công của hai người thẩm phán kỵ sĩ, rồi sau đó chỉ thấy hắn một tay một người dễ dàng đem hai người thẩm phán kỵ sĩ đánh bay ra ngoài rơi trên mặt đất, phỏng chừng là dữ nhiều lành ít.
Hắc y nhân sau khi đánh bại hai người thẩm phán kỵ sĩ, không chút nào dừng lại, trực tiếp hướng Mạc Lạp phía trước công tới. Mắt thấy trường kiếm của đối phương sắp đánh trúng ngực Mạc Lạp, chỉ nghe bên cạnh truyền đến một tiếng gầm, bên trái Hắc y nhân xuất hiện một cái kiếm khí màu lam nhạt, mang theo hơi thở mãnh liệt, hướng Hắc y nhân công tới.
Ra tay đúng là Mộ Dung gia tộc gia chủ Mộ Dung Thiên, đối mặt với một kích toàn lực của một cao cấp kiếm sư, Hắc y nhân nọ cũng không dám chểnh mảng, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua Mạc Lạp, vũ khí vội vàng biến hóa phương hướng xoay về nghênh đón trường kiếm Mộ Dung Thiên đang công tới. Chỉ thấy đấu khí màu lam đánh vào trên mặt đấu khí màu trắng tạo nên một tiếng nổ, Cuồng Long đấu khí của Mộ Dung gia tộc quả nhiên là uy mãnh vô cùng. Tất cả còn chưa kịp quay đầu lại để xem thì giao thủ trôi qua, Mộ Dung Thiên bị lực chấn phải lui về sau năm sáu bước, mà Hắc y nhân nọ bởi vì cấp bách nghênh địch, bị thất thế, cũng lui ba bước.
Chỉ thấy Hắc y nhân trong mắt hiện lên một tia giận dữ, tựa hồ thật lâu không có ăn thiệt thòi lớn như vậy, mở miệng nói: "Ngươi muốn chết, vốn còn muốn buông tha ngươi, là ngươi tự mình muốn chết đánh lén ta, vậy đừng trách ta." Nói xong chỉ thấy trên người hắn bạo khởi một trận bạch quang càng thêm chói mắt, Mộ Dung Thiên nhìn thấy đối phương ra tay, vừa định vận khởi đấu khí nhưng phát hiện đấu khí của hắn tựa hồ tụ tập phi thường khó khăn, hình như bị vật gì cản trở vậy, Mộ Dung Thiên thất kinh, mở miệng hô: "Đấu khí lĩnh vực."
Hắc y nhân đứng ở tại chỗ khinh miệt mở miệng nói: "Ngươi còn có chút kiến thức, nhận biết được đấu khí lĩnh vực. Lấy ta làm trung tâm trung tâm bên trong phạm vi trăm thước này, tất cả địch nhân năng lực đều giảm xuống, bất kể là đấu khí hay là ma pháp đều đã bị ảnh hưởng, mà năng lực ta lại được gia tăng. Đây là sự khác nhau giữa kiếm thánh và kiếm sư, cũng là chỗ kinh khủng của kiếm thánh, ta xem ngươi bây giờ còn có cái gì cùng ta đấu."
Một bên Mộ Dung Dư Quang thấy Mộ Dung Thiên bị nguy hiểm, kinh hãi hô: "Gia chủ." Liền muốn lại đây, nhưng bị Mộ Dung Thiên quát bảo ngưng lại, Mộ Dung Thiên biết cho dù là Mộ Dung Dư Quang này cùng Cuồng Long cận vệ quân còn xót lại hợp công cũng là vô bổ, sẽ chỉ gia tăng thêm thương vong. Mộ Dung Dư Quang nào quản chuyện này đã đánh về phía Hắc y nhân, nhưng chỉ thấy Hắc y nhân vừa nhấc tay, lại là một đạo đấu khí màu trắng đánh trúng vũ khí của Mộ Dung Dư Quang trực tiếp đem hắn ngay cả người và vũ khí đồng thời đánh bay ra ngoài, Mộ Dung Dư Quang rơi trên mặt đất phài thối lui vài bước, phun ra một ngụm máu tươi, xem ra thực lực kém không phải chỉ một chút a.
Sau đó chỉ nghe Hắc y nhân nọ lãnh khốc nói: "Ta đã nói rồi, cho ngươi cơ hội, là ngươi tự mình muốn chết, ngươi cũng trách không được ta." Nói xong đang muốn ra tay, ngay lúc này bổng nghe được Mạc Hàm quát nhẹ một tiếng: "Hãy xem Quang bạo thuật của ta."
Chỉ thấy một cái quang cầu chậm rãi bay về phía Hắc y nhân, Hắc y nhân nghe xong Mạc Hàm la lên đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo khinh miệt nói: "Ngươi cho là chỉ bằng một cái Quang bạo thuật cấp thấp nọ của ngươi là có thể đả thương ta sao? Thật sự là ngu ngốc." Khi nhìn thấy quang cầu bay đến trước mặt, hắn khinh thường phất tay một cái, dụng đấu khí nghĩ là đã phá vỡ quang cầu.
Mạc Hàm nhìn thấy động tác của đối phương, khóe miệng nổi lên một nụ cười mỉm. Chỉ thấy quang cầu nọ sau khi gặp đấu khí này, chẳng những không có biến mất, mà là giống như bị kích thích bay nhanh đến người Hắc y nhân, Hắc y nhân nọ thất kinh, không kịp đề phòng thì quang cầu đã đánh trúng đấu khí hộ thể của hắn, một trận bạch quang chói mắt hiện lên, bạch quang trôi qua, chỉ thấy Hắc y nhân nọ vẻ mặt đã bị thiêu đen thùi, ngay cả cái khăn che mặt và tóc đều bị đốt trọi, tựa hồ ăn đau khổ không nhỏ.
Hắc y nhân nọ nổi giận gầm lên: "Tiểu tử thúi, ngươi dám ám toán ta." Mạc Hàm cười ngạo đáp: "Ta nói Quang bạo thuật ngươi liền tin tưởng a, ngươi đúng là heo a, ta đây gọi ngươi đi ăn *** ngươi như vậy cũng đi a? Là ngươi tự mình làm không trách được người khác. “
Kỳ thật Mạc Hàm vừa rồi phát ra căn bản không phải cái Bạo quang thuật gì, mà là quang hệ cao cấp đơn thể công kích ma pháp Tật Bạo Quang Cầu, nó cùng quang hệ ma pháp cấp thấp Quang bạo thuật có chút giống nhau. Chỉ là Tật Bạo Quang Cầu này đặc điểm chính là tốc độ công kích tương đối chậm, chỉ có dưới tình huống đã bị ngoại lực chống cự mới có thể phát sinh đột biến gia tốc, cho nên ngay từ đầu Mạc Hàm mới cố ý hô lên Quang bạo thuật, dụng kế này làm sai lệch phán đoán của Hắc y nhân, mà Hắc y nhân cũng là đang nghe Mạc Hàm nói mới khinh thị ngộ tin Mạc Hàm, không có phản ứng lại nên chịu lổ.
Nghe Mạc Hàm cười nhạo, Hắc y nhân nọ tức giận đến toàn thân phát run, nhưng lại không thể phản bác, không thể làm gì khác hơn là mở miệng mắng: "Nghĩ không ra Quang Minh giáo hội các ngươi cũng sẽ làm ra hành vi như thế." Mạc Hàm khinh thường hừ một tiếng, mở miệng nói: "Ta nói ngươi là ngu ngốc, ngươi hoàn thật là ngu ngốc a, chẳng lẻ ngươi một người đường đường kiếm thánh đi đối phó mục sư không hề có lực chống cự, chúng ta cũng chỉ có thể yên tĩnh đứng cho ngươi khi dễ sao? Ngươi rốt cuộc có phải heo hay không a, ngu xuẩn như vậy có nói cũng không hiểu được."
Mạc Hàm lời nói cay nghiệt khiến cho Hắc Y nhân tức giận đến toàn thân phát run, mà Mộ Dung Thiên và Mạc Lạp bên cạnh nghe xong Mạc Hàm nói, cũng đều mỉm cười thích thú. Chỉ nghe Hắc y nhân nọ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tử, ta nhất định phải lột da của ngươi, ta muốn đem thịt của ngươi từng khối cắt bỏ, cho ngươi sống không bằng chết." Mạc Hàm căn bản không để ý tới đối phương, chỉ là thản nhiên mở miệng cười nhạo bảo: "Có đúng không? Ngươi dám cùng ta đánh cuộc không? Nếu ngươi thắng ta để ngươi xử trí."