Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 96: Vui Mừng Lẫn Sợ Hãi.
Ngay lúc này, lục y sư nhân Tạp Lạp nọ lạnh lùng nói: "Muốn ở trước mặt ta chạy trốn, ngươi cho rằng ngươi có khả năng đó sao? Lạp Mỗ." Chỉ thấy Tạp Lạp nọ lời nói vừa dứt thì người đã vọt đến phía sau Lạp Mỗ.
Mạc Hàm vừa nhìn đã rõ ràng, Tạp Lạp này tu vi ít nhất cũng là trung cấp kiếm sư thủy chuẩn, mà Lạp Mỗ nọ nhiều nhất chỉ cỡ sơ cấp kiếm sư. Tạp Lạp này căn bản không phải cùng một cái cấp bậc với Lạp Mỗ. Quả nhiên Lạp Mỗ nọ đang chạy trốn lại nhìn thấy thân ảnh Tạp Lạp phía sau liền xoay người đánh ra một quyền mang theo quyền phong mãnh liệt đánh tới ngực Tạp Lạp nọ. Tạp Lạp nọ cũng không tránh mà lại tung ra một quyền nghênh đón nắm tay của Lạp Mỗ. Chỉ thấy hai quyền tương giao, thân thể Lạp Mỗ phải thối lui lại cả mấy bước, mà Tạp Lạp nọ thân thể chỉ lay động một chút tiếp tục phóng người theo Lạp Mỗ đang lui về phía sau xuất ra một quyền công tới.
Lạp Mỗ nhìn thấy đã không thể tránh tránh, không thể làm gì khác hơn là cắn răng ra quyền đón nắm tay của Tạp Lạp. Hai cổ quyền phong lại tấn công, thân thể Tạp Lạp tại giữa không trung ưu nhã xoay người một cái thì đã vững vàng rơi xuống mặt đất. Mà Lạp Mỗ nọ sau khi chạm chiêu thì song cước bị năng lượng mãnh liệt ép lún vào đất sâu đến mắt cá, khóe miệng trào ra một tia tơ máu, xem ra có lẽ bị thương không nhẹ.
Chỉ nghe Tạp Lạp ra vẻ hào phóng nói: "Lạp Mỗ, ngươi nên thúc thủ chịu trói đi, miễn cho da thịt khỏi phải chịu khổ. Ngươi cùng ta đến trước mặt nhị hoàng tử, ta tự nhiên sẽ nói tốt cho ngươi một chút, nếu không......." Mặc dù Tạp Lạp không có nói ra miệng, nhưng ý tứ uy hiếp đã rất rõ ràng.
Lạp Mỗ quay về Tạp Lạp phun ra một bãi nước miếng, mở miệng mắng: "Phi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng lời của ngươi nói sao? Đi theo ngươi trở về ta còn giữ được mạng sao? Ngươi đừng nằm mơ." Tạp Lạp nghe Lạp Mỗ trả lời liền lạnh lùng nói: "Nếu ngươi chấp mê không tỉnh, cho ngươi cơ hội ngươi lại không quý trọng, vậy đừng trách ta." Nói xong Tạp Lạp lại phóng người về phía Lạp Mỗ công tới. Lạp Mỗ mặc dù biết không phải là đối thủ của Tạp Lạp, nhưng cũng vẫn không hề sợ hãi mà nghênh tiếp. Mạc Hàm đứng một bên xem không khỏi có hảo cảm nghiêng về ngưu nhân trực sảng.
Hai bóng người bay nhanh nhập lại cùng một chỗ, mà Lạp Mỗ nọ rõ ràng đang rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể ở nơi này miễn cưỡng đỡ chiêu. Vốn dĩ với bản lãnh của Lạp Mỗ, mặc dù so ra kém Tạp Lạp nhưng cũng không thể bị thua nhanh như vậy. Chỉ là khi vừa mới bắt đầu căn bản là không có lòng ham chiến, không ngờ lại bị Tạp Lạp kích thương. Lạp Mỗ sau khi bị thương thì càng không cách nào cùng Tạp Lạp đối chiến, tốc độ công kích đều giảm xuống rõ rệt. Nói trắng ra thì tu vi của Tạp Lạp so với Lạp Mỗ cao hơn một bật đã tạo thành uy hiếp hữu hiệu.
Mà công kích của Tạp Lạp cũng không ngừng đánh trúng Lạp Mỗ, mỗi lần đều sẽ gây cho Lạp Mỗ một trận thương tổn. Chỉ là Lạp Mỗ cũng rất ương ngạnh, mặc dù cả người bị thương nhưng dựa vào thân thể cường tráng của hắn vẫn kiên trì như cũ. Ngay lúc này chỉ nghe Tạp Lạp nọ chợt quát một tiếng rồi cả người đều phát ra quang mang màu xanh biếc, tốc độ hai đấm đột nhiên gia tốc và mang theo quang mang màu xanh biếc đánh tới Lạp Mỗ. Lạp Mỗ kia dưới liên tiếp công kích đã quá sức chịu đựng. Cuối cùng thì căn bản không cách nào đỡ nổi một kích toàn lực này của Tạp Lạp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm tay mang theo đấu khí bay nhanh đến tấn công vào người, trong mắt lộ ra một vẻ mặt không cam lòng.
Nếu Lạp Mỗ bị nắm tay mang theo đấu khí mãnh liệt này đánh trúng phỏng chừng không chết cũng phải trọng thương. Mắt thấy Lạp Mỗ sắp bị nắm tay mình đánh trúng, thần sắc trong mắt Tạp Lạp lộ ra một tia đắc ý, trên tay càng không chút do dự, muốn một chiêu quyền này đem Lạp Mỗ đánh chết ngay lập tức. Lạp Mỗ hai mắt cũng lộ ra thần sắc tuyệt vọng. Ngay lúc này nghe được một tiếng quát khẻ: "Hỏa Vân thuật." Tạp Lạp đột nhiên phát hiện một cổ năng lượng mãnh liệt bên trái mình vọt tới. Tạp Lạp biết nếu hắn không tránh thì cho dù có đánh trúng Lạp Mỗ, bản thân hắn cũng sẽ bị năng lượng kích thương này. Tạp Lạp cũng bất chấp không thương tổn được Lạp Mỗ chỉ vội vàng lách người ra, mà ngọn lửa đỏ rực kia cũng lướt sát thân thể Tạp Lạp mà qua, khiến cho Tạp Lạp xuất hạn mồ hôi lạnh đầy thân.
Còn đang thất thần kinh sợ bổng nghe bên cạnh vang lên một thanh âm nam nhân lên tiếng nói: "Các ngươi đều đồng là con dân thú tộc, các hạ có cần phải đuổi tận giết tuyệt không? Ta nghĩ thú hoàng cũng không hy vọng nhìn thấy con dân của mình nội đấu" Tạp Lạp theo hướng thanh âm nhìn lại chỉ thấy một người thanh niên nhân loại trẻ tuổi mặc bộ mục sư phục trắng toát, vẻ mặt mỉm cười nhìn mình.
Nhìn thấy đối phương chỉ là nhân loại còn dám ở chỗ này giáo huấn tự mình thì trong lòng nhất thời nộ hỏa dâng cao ba trượng, mở miệng mắng: "Ngươi là tiểu xú tử ở nơi nào tới lại dám ở chỗ này giương oai, ngươi biết ta là ai không? Ngươi thuộc cái thương đội nào? Lão bản là tên nào?" Tạp Lạp trong lòng đã lầm tưởng Mạc Hàm chỉ là dong binh do thương đội nào đó mời đến Bỉ mông thành. Chỉ là thành này có rất nhiều thương nhân đều cùng nhị hoàng tử có chút quan hệ, nếu không cố kỵ đến đối phương có thể là kẻ dưới tay thương nhân của nhị hoàng tử, Tạp Lạp đã sớm đem Mạc Hàm bắt lại rồi.
Mạc Hàm nghe Tạp Lạp nói xong. Mới đầu thì là sửng sốt, nhưng chớp mắt đã biết rõ ý tứ của Tạp Lạp. Tạp Lạp này đã lầm đem mình trở thành cố dong binh của thương đội nhân loại, nghĩ tới đây, Mạc Hàm mỉm cười nói: "Ta không phải cố dong binh, chỉ là một mục sư bình thường đại biểu cho Thiên Long đế quốc đến đàm phán cùng thú hoàng của các ngươi." Nghe Mạc Hàm trả lời, Tạp Lạp đã rõ ràng thân phận của Mạc Hàm, mở miệng cười nhạo: "Nguyên lai ngươi chính là cái tên mục sư không biết chết sống kia muốn ngăn cản thú hoàng của chúng ta phát khởi tràng thánh chiến này a. Ta còn tưởng rằng ngươi có ba đầu sáu tay nhưng xem ra thì cũng chỉ bình thường thôi a, ta thấy loài người các ngươi chính là một đám ham sống sợ chết, như thế nào có thể chiến thắng thú tộc vĩ đại chúng ta." Nói xong liền cất tiếng cười ha hả, mà mấy người sư nhân chung quanh hắn cũng theo Tạp Lạp đồng thời cười nhạo Mạc Hàm.
Mạc Hàm nghe thấy ngữ khí đối phương có ý cười nhạo, sắc mặt nhất thời trở nên băng lãnh. Bản thân mình bây giờ là đại biểu cho cả Thiên Long đế quốc, mà thái độ đối phương hiển nhiên là không để mình vào mắt. Nếu Bỉ mông hoàng tộc cũng là cái thái độ này, vậy đã biết cuộc đàm phán sẽ không có kết quả khả quan. Phải để cho thú tộc cuồng vọng này kiến thức một chút thực lực của mình chỉ có như vậy mới có thể để cho bọn họ rõ ràng, chiến dịch lúc này đây, bọn họ cũng không phải cánh duy nhất đạt thắng lợi.
Nghĩ tới đây, Mạc Hàm lạnh lùng mở miệng nói: "Các ngươi phải xin lỗi cho hành vi của các ngươi vừa rồi, nếu không các ngươi chuẩn bị đón nhận đại bi thảm đi." Nghe Mạc Hàm uy hiếp, mấy người Tạp Lạp cũng không tiếc nở nụ cười, bọn họ cũng căn bản không tin tại trên địa bàn của thú tộc mình, Mạc Hàm dám làm gì bọn hắn. Hơn nữa, Mạc Hàm dù sao cũng chỉ là mục sư, một đám những người này chẳng lẻ còn đối phó một người mục sư không được? Nghĩ tới đây, Tạp Lạp nhanh miệng nói: "Nga, chính là ta nói loài người các ngươi chỉ là một thứ vô dụng nhát gan quỷ, ngươi làm gì được ta nào?"
Mạc Hàm chỉ cười lạnh một tiếng, vừa định nói chuyện chợt nghe bên cạnh truyền đến một trận nữ thanh dễ nghe, mở miệng nói: "Là ai nói loài người chúng ta đều là nhát gan quỷ, nói lại một lần nữa ta nghe ." Mạc Hàm vừa nghe được thanh âm của đối phương thì sắc mặt vốn lạnh như băng lập tức biến mất, thay vào là vẻ mặt mỉm cười mở miệng nói: "Yên Nhiên , ngươi như thế nào lại ở nơi này a?"
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 97: Gặp Lại.
Người nói chuyện đúng là Liễu Yên Nhiên, chỉ là nàng lúc này vẫn như cũ mang theo cái khăn che mặt màu đen, nhìn thấy Mạc Hàm, Liễu Yên Nhiên mỉm cười nói:" Bởi vì người ta nhớ ngươi, cho nên đã tới tìm rồi a." Mạc hàm vừa nghe, khóe miệng không khỏi có một tia mỉm cười, vừa định trả lời, Tạp Lạp đã mở miệng nói :" Nguyên lai là thánh nữ các hạ a, như thế nào thánh nữ chẳng lẻ cùng con người kia quen biết?"
Nhìn thấy Liễu Yên Nhiên tựa hồ cùng Tạp Lạp quen biết, Mạc Hàm tâm lý không khỏi thấy một trận buồn bực nổi lên, Liễu Yên Nhiên đi tới bên người Mạc Hàm, nhẹ giọng mở hoa khẩu nói : " Có một số việc, tối nay gặp lại ngươi ta sẽ giải thích." (DG: ta thix vụ giải thix buổi tối a) Nói xong nàng trực tiếp đi tới trước mặt Tạp Lạp, mở miệng nói :" Nguyên lai là Tạp Lạp thiếu tộc trường a, ta vừa rồi còn tưởng là có con chó điên nào chạy đến đây sủa bậy a."
Tạp lạp nghe Liễu Yên Nhiên thản nhiên chửi mình, sắc mặt biến đổi, vừa định tức giận, chính là hình như nhớ điều gì kiêng kị, cố gắng ép mình phải nhịn, chỉ là vẻ mặt không khỏi tức giận nói :" Ngươi đừng tưởng rằng có Đại hoàng tử che chở ngươi,là có thể tùy tiện vũ nhục ta, hôm nay ta xem như nể tình lệnh sư không cùng ngươi so đo, lần sau nhất định phải bắt ngươi trả lại gấp bội." Nói xong định xoay người mang theo kẻ dưới tay rời đi.
Liễu Yên Nhiên không để ý chút nào tới uy hiếp của Tạp Lạp, xoay người trở về chỗ Mạc Hàm. Mà lúc này ngưu nhân Lạp Mỗ được Mạc Hàm cứu, vội vàng đi tới trước Mạc Hàm cung kính : " Đa tạ anh hùng ân cứu mạng, ta là thú tộc Lạp Mỗ, phần ân tình này Lạp Mỗ nhất định khắc trong tâm khảm, ngày sau nhất định hồi báo, chỉ là ta bây giờ còn có chuyện phải lập tức trở về, xong việc sẽ trở lại báo đáp ân công." Nói xong , cung kính quay về phía Mạc Hàm khom lưng hành lễ. Mạc Hàm đối với tính cách hào sảng của Lạp Mỗ cũng có nhiều hảo cảm, vội vàng ngăn cản Lạp Mỗ, mở miệng mỉm cười :" A a, ta cũng không có làm cái gì a, ngươi nên cám ơn cám ơn vị cô nương xinh đẹp này mới phải. Nàng mới là người trực tiếp giúp ngươi a ."
Lạp Mỗ nghe Mạc Hàm nói xong , vừa định hướng Liễu Yên Nhiên đa tạ, nàng đã cười duyên nói đến: " Được rồi, không cần cám ơn ta , ngươi cám ơn hắn cũng xem như cám ơn ta rồi, chúng ta như nhau cả mà, ngươi hay là mau trở về đi." Lạp Mỗ nghe Liễu Yên Nhiên nói xong, cũng không do dự nữa, liền hướng Mạc Hàm bọn họ mở miệng cáo từ, xoay người rời đi. Nhìn thấy Lạp Mỗ rời đi, Liễu Yên Nhiên một tay lôi kéo Mạc Hàm, không chút nào để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người trên đường , mở miệng nói : " Theo ta lại đây, nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện” (DG: vào công viên đi ^^). Nói xong liền kéo mạc hàm hướng thẳng phía trước đi đến.
Mạc hàm không thể làm gì khác hơn là đi theo nàng đi tới một tòa kiến trúc cao lớn trước mặt, Liễu Yên Nhiên mở cửa hậu, trực tiếp mang theo mạc hàm đi vào bên trong, đi tới bên trong đại sảnh, Liễu Yên Nhiên buông tay Mạc Hàm ra, vung tay cho lui hết thị nữ chung quanh, mở miệng nói:" Tốt lắm, ta biết chàng có rất nhiều thoại cũng muốn hỏi ta, bây giờ có thể hỏi rồi, nơi này không có người khác."
Mạc Hàm mở miệng đầy thâm tình nói : " Trước khi gặp nàng đúng là có rất nhiều nghi vấn , nhưng là nhìn thấy nàng, ta ngược lại không biết nên hỏi như thế nào nữa, tựa hồ chỉ cần nhìn thấy nàng ta đã cảm thấy rất cao hứng, những việc khác không còn trọng yếu nữa." Liễu Yên Nhiên nghe xong những lời thâm tình Mạc Hàm, cao hứng nhào tới hắn trong lòng, mở miệng nũng nịu thỏ thẻ: " Chàngi chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ, thời gian qua không biết bao nhiêu vô tội cô gái bị chàng lừa rồi."
Mạc Hàm vội vàng mỉm cười bộ dáng hỏang hốt :" Oan uổng a, ta ngoài nàng ra, ta không hề nói với ai khác như vậy a, bất quá lúc không gặp nàng, ta thật sự rất muốn gặp nàng, tựa hồ như thiếu đi một cái gì đó, cả người không thoải mái." Liễu Yên Nhiên nghe vậy. Tựa đầu vào trước ngực Mạc Hàm, mở miệng ôn nhu : " Ta cũng vậy, lúc không có chàng, ta cả ngày nghĩ đến đều là chàng, ăn cơm nhớ chàng, ngủ cũng muốn chàng, chuyện gì cũng không có tâm tư làm, ngừoi ta có phải là rất ngốc không a?"
Mạc Hàm nghe xong lời của nàng, trong lòng thầm than, tiểu mỹ nhân này lên tiếng tình thoại thật là so với chính mình càng lợi hại, tự mình nghe xong cũng không khỏi cảm động muốn rơi lệ, vội vàng gắt gao ôm nàng thật chặt, mở miệng nói : " Là ai dạy nàng nói thế này a, đương nhiên là không ngốc, sau này còn phải suy nghĩ nhiều điều như vậy mới được, như vậy mới thông minh, có suy nghĩ đầu óc mới phát triển biết không."(DG: phát triển thành sắc hiệp tác gia a ).
Nghe xong mạc hàm nói, Liễu Yên Nhiên không khỏi vui vẻ nở nụ cười, mở miệng nói :" Ngươi nói bậy,dạy hư người ta... Tốt lắm, ngồi xuống trước, chúng ta từ từ nói chuyện, thuận tiện ta cũng nói ta tại sao ở nơi này nói cho chàng biết một chút." Mạc Hàm cũng vì chuyện Liễu Yên Nhiên có quan hệ với hoàn tộc thú tộc cảm thấy thắc mắc, nghe Liễu Yên Nhiên nói xong, mạc hàm cũng từ tốn ngồi xuống, muốn nghe một chút tao ngộ của nàng, chỉ là vẫn như cũ gắt gao ôm chặt Liễu Yên Nhiên vào trong ngực,, nhìn thấy cử động của Mạc Hàm, Liễu Yên Nhiên chỉ mặt nóng bừng một trận trông càng phong tình vạn chủng, mắng khẽ :" Sắc lang." Nhưng vẫn thẹn thùng ngồi yên ở trên đùi mạc hàm , mở miệng thuật lại tao ngộ của nàng trải qua từ thiên long thành rời đi đến sau này.
Nguyên lai ngày đó Liễu Yên Nhiên cùng Mạc Hàm tách ra sau đó, trong lúc vô ý biết được việc Huyết Sát xuất động âm lỗi chiến sĩ để đối phó Mạc Lạp cùng Mộ dung gia bọn họ, nàng lo Mạc Hàm gặp nguy hiểm, liền viết bức thư dặn dò thị nữ thông tri Mạc Hàm tình huốn này g, ai biết lại bị Huyết Sát phát hiện được, Huyết sát trong cơn giận dữ, gọi ngay Liễu Yên Nhiên đứng lên, Huyết sát tại chổ chế trụ võ công của Liễu Yên Nhiên, nói rằng Liễu Yên Nhiên không hiểu chuyện, ngay trong đêm gọi người dùng xe ngựa đem Liễu Yên Nhiên đuổi về hắc ám giáo hội tổng bộ, lúc xảy ra chuyện Liễu Yên nhiên cũng không biết. Liễu Yên Nhiên trong lòng rõ ràng thực lực chiến đấu của âm lỗi,trước kia tự mình vẫn rất phản đối huấn luyện âm lỗi, nhưng sư phó mình ủng hộ theo huyết sát, cho nên cũng không hề biện pháp. Mấy ngày nay trong lòng cũng không khỏi lo lắng cho Mạc Hàm, cuối cùng nhờ Huyết sát thất bại trở về sau này mới biết được, nguyên lai Huyết sát cũng thua trong tay Mạc Hàm , trong lòng mới yên tâm.
Mà Huyết sát sau khi quay lại tâm trạng không được tốt lám, chỉ trách sư huynh quản lí giáo đồ không nghiêm, lòng hướng về người ngoài, cần phạt bằng giáo quy. Hoàn hảo sư phó Liễu Yên Nhiên của nàng từ nhỏ rất thương yêu nàng, nghĩ ra cách đem Liễu Yên Nhiên quản bên người coi như trừng phạt, mặc dù Huyết sát tâm lý không phục lắm, nhưng là thấy sư phó Liễu Yên Nhiên đề nghị, hắn cũng không dám quá mức phản đối, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đích tiếp nhận .
Mạc Hàm nghe đến đó cảm động mở miệng nói :" Nàng vì lo cho ta mà bị ủy khuất như vậy, thật là làm khó cho nàng rồi." Liễu Yên Nhiên nghe Mạc Hàm nói xong, vui vẻ nói: " Nào có cái gì ủy khuất a, ta này không phải hảo hảo sống tốt đây sao? Ngươi đừng suy nghĩ loạn." Mạc Hàm biết, mặc dù Liễu Yên Nhiên nói rất nhẹ nhàng, nhưng ủy khuất trong đó khẳng định không có đơn giản như vậy, chỉ là vì không muốn hắn cho mình chịu khổ sở nên nói như vậy mà thôi.
Nghĩ tới đây, Mạc Hàm càng gắt gao mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực. Cảm nhận được cử động Mạc Hàm, Liễu Yên Nhiên trong lòng rất vui vẻ, Mạc Hàm đối với mình lo lắng như vậy, cho dù trước kia mình có chịu không ít khổ cực cũng thật xứng đáng a..(DG: ước gì mình được như anh ấy )
Liễu Yên Nhiên hạnh phúc tựa ở trong lòng Mạc Hàm, chỉ hy vọng thời gian cũng có thể dừng lại thì thật tốt a . cả đại sảnh tràn ngập không khí hạnh phúc.
Sau một hồi lâu yên lặng, Mạc Hàm mở miệng hỏi:" Vậy nàng như thế nào lại đi đền thú tộc này rồi như thế nào còn có quan hệ cùng với mông hòang tộc?" Liễu Yên Nhiên từ tốn đáp:" Ngay một tháng trước, thú tộc chợt cho người liên lạc sư phó thiếp, nói rằng chỉ cần chúng ta cùng họ đồng thời hợp tác,họ có thể vận dụng lực lượng thú tộc trợ giúp chúng ta cùng quang minh giáo hội đối kháng, mọi người chúng thiếp cũng đã thấy chán ghét cuộc sống lúc nào cũng phải lén lúc trốn tránh , hơn nữa hắn còn hứa hẹn nếu chúng ta trợ giúp hắn , thú tộc cũng sẽ cho phép chúng ta tại địa phương bọn họ thiết lập chi giáo hội, chiêu thu giáo đồ."
Mạc Hàm nghe xong, mở miệng cảm khái:" Đề nghị đích thật là rất có lực hấp dẫn a, khó trách có thể đả động sư phó nàng a." Liễu Yên Nhiên gật đầu đáp:" Sư phó nghe xong đương nhiên cũng rất động tâm, hắc ám giáo hội chúng ta trước giờ đều là bị quang minh giáo hội chèn ép, không có ngày ngẩng đầu, bây giờ có được cơ hội tốt như vậy, như thế nào có thể bỏ được ? Dù thế nào cũng phải thử một chút vận may mới được."
Mạc Hàm nghe xong hỏi:" các ngươi làm như vậy chẳng khác nào cùng hổ mưu bì, biết không? Thú tộc cũng nhất định đưa ra cái gì điều kiện khó khăn cho các người?" Liễu Yên Nhiên gật đầu đáp:" Nói đến cũng kỳ quái, yêu cầu của họ cũng rất đơn giản, chính là muốn chúng ta như bình thường đánh nhau với quang minh giáo hội, làm cho bọn họ không dứt ra được, ngoài ra không còn điều kiện gì khác, mà hắc ám giáo hội chúng ta cùng quang minh giáo hội xưa nay đều là minh tranh ám đấu, đây là chuyện cả đại lục đều biết, đề nghị lần này có thể nói là đúng chúng ta lợi nhiều mà không có hại, chúng ta đương nhiên không có lý do gì cự tuyệt."
Mạc Hàm đương nhiên biết lý do tại sao Liễu Yên Nhiên bọn họ dây dưa kiềm chế quang minh giáo hội , chỉ có như vậy, quang minh giáo hội mới không thể tập trung tinh lực lai đối phó hắn, như vậy thì hắn có thể an tâm thi triển mưu kế của mình, nếu mưu kế của hắn có thể thành công, tiêu diệt được Thiên Long đế quốc, chẳng những thành công làm yếu đi thực lực loài người, cũng sẽ khiến cho trật tự đại lục loài người hỗn loạn, loài người cùng đối thú tộc trở thành kẻ thù mà cảnh giác lẫn nhau.
Đến lúc đó, thế cục cả đại lục tất nhiên rung chuyển bất an, mà hắn lại vừa thành công khống chế thú tộc,bản thân nắm giữ thú tộc trong tay. Lại xúi giục mua chuộc hắc ám giáo hội, để họ cùng quang minh giáo hội tranh đấu, làm suy yếu thực lực hai đại giáo hội,trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Khá lắm,hay cho mưu kế một cục đá hạ ba con chim a, quả nhiên âm hiểm độc ác a...
Nếu đến lúc đó chuyện thật sự phát triển theo mưu kế của hắn xảy ra, đợi hai năm sau, minh giới xâm lấn, loài người nguyên khí đã đại tổn, đến lúc đó như thế nào có thể là đối thủ của minh giới, cả long đằng đại lục tất rơi vào tay minh vương.
Nghĩ một chút hậu quả, Mạc Hàm không khỏi chấn kinh đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt cũng ngưng trọng hẳn đi. Liễu Yên Nhiên nhìn thấy Mạc Hàm đột nhiên trầm mặc không nói, nhưng vẻ mặt lại một bộ ngưng trọng, không khỏi cẩn thận mở miệng hỏi:" Chàng làm sao vậy? Có phải hay không bởi vì chúng ta cùng thú tộc hợp tác, cho nên chàng không vui? Nhưng chuyện này thiếp cũng không cách nào khống chế được a."
Mạc Hàm nghe Liễu Yên Nhiên hỏi, từ trầm tư khôi phục lại, mở miệng nói đến:" Như thế nào có thể, ta người rộng lượng sao có khả năng bởi vì chuyện như vậy mà trách nàng a, nếu ta là sư phó các ngươi, loại chuyện tốt hiếm có này, ta sợ rằng cũng sẽ tâm động , càng không nói đến các người, cho nên ta thật sự không có ý tứ trách nàng a."
Liễu Yên Nhiên nghe Mạc hàm nói , áp lực trong lòng biến mất, nàng ôn nhu mở miệng nói đến:" Thiếp cũng không biết mình tại sao? Bây giờ chính là rất để ý tới chàng, rất quan tâm cái nhìn của chàng đối với thiếp, chẳng lẻ này thật là thiếp kiếp trước nợ của ngươi, nhất định kiếp nầy muốn tới trả lại cho chàng sao? Đây đúng là tình yêu sao a?"
Mạc Hàm nghe xong vội vàng cảm động ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu nói:" Nếu thật là đúng như vậy, vậy nàng cả đời như thế nào hoàn thành a, ta thấy nàng kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, ân, ta xem phỏng chừng sau trăm kiếp nữa, cũng còn kém không nhiều lắm là hoàn thành rồi."
Liễu Yên Nhiên nghe vậy, thẹn thùng mở miệng nói:" Vậy chàng sẽ không chê ta phiền a, cả ngày quấy rầy chàng." Mạc Hàm mỉm cười nói:" Phiền a, nhưng ta là người thích bị nàng làm phiền mà, như vậy nhân sinh mới có ý nghĩa a." Liễu Yên Nhiên mỉm cười hạnh phúc nói:" Tốt lắm, sau này thiếp tựu mỗi ngày phiền nhiễu chàng, xem chàng có sợ không?"
Mạc Hàm vội vàng giả ra một vẻ mặt sợ hãi, mở miệng mỉm cười đích nói:" A a, nàng cũng không nên làm loạn a, ta còn là một xử nam a, nàng đừng tưởng đối với ta thi triển cái gì tỷ như bạo lực, cường bạo a, hoặc là tiền gian hậu sát,tái gian tái sát a, ta sẽ không khuất phục dưới dâm uy của nàng đâu (DG: ặc ặc). Bất quá nếu nàng nhất định kiên trì muốn, ta đây có thể nghĩ lại mà đáp ứng yêu cầu một chút của nàng, hắc hắc."
Liễu Yên Nhiên nghe vậy, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng mắng:" miệng chó ko mọc được ngà voi, chỉ biết nói bậy." Mạc Hàm a a cười nói:" Ta là cẩu, ta vốn không thể mọc ra ngà voi mà." Nghe được Mạc Hàm đích trả lời, liễu Yên Nhiên kỳ quái hỏi:" Còn có người tự nhận là cẩu a? Ta còn là lần đầu tiên nghe nói a, chàng nói chuyện thật sự là kỳ quái a,hay lại muốn lừa gạt ta a." Mạc Hàm vội vàng lắc đầu vẻ mặt nghiêm chỉnh nói:" Là thật đó, không lừa nàng đâu, nàng không tin, ta chậm rãi giải thích cho nàng nghe, dù sao bây giờ sắc trời cũng không sớm, không bằng chúng ta bây giờ ăn cơm, sau đó vào phòng ta từ từ giải thích cho nàng có được hay không?"
Liễu Yên Nhiên nghe vậy, cười duyên rời khỏi ngực Mạc Hàm, mở miệng nói:" chàng nghĩ thật là hay a, biết sắc trời không còn sớm, chàng còn không mau trở về a, ta sợ mấy kẻ ở dịch quán đang đi khắp nơi tìm chàng đó." Mạc Hàm vẻ mặt đau khổ nói:" Yên Nhiên nàng thật nhẫn tâm a, ta bây giờ bụng đói meo làm sao mà đi đây? Nàng sẽ không mời ta ăn gì sao?
Liễu Yên Nhiên cười lạc lạc nói:" Chính là muốn cho chàng bị quả báo đó, xem chàng sau này còn dám khi dễ ta không." Mạc Hàm nghe vậy vẻ mặt ủy khuất la lên:" Ta có khi dễ ai đâu, như thế nào lại bị quả báo rồi, thật đáng buồn a, mệnh khổ a."Sau khi nói xong làm một bộ dạn oan ức tức giận.^^
Liễu Yên Nhiên thấy thế lắc đầu, bất đắc dĩ nói :" Tốt lắm, đừng ở chỗ này diễn trò náo động nữa, thiếp là thật sự có việccần phải đi ra ngoài một chuyến, cho nên chàng trước hết chịu ủy khuất một chút, tự mình đi chỗ nào ăn cơm, chờ ta chuyện làm xong việc ta lại đi tìm ngươi có được hay không." Mạc Hàm nghe vậy, vội vàng mở miệng hỏi:" Nàng đừng có nói cho qua chuyện a, ta ở chỗ này ngay cả người nói chuyện cũng không có, nàng nhất định phải tới tìm ta a, nếu không ta nửa đêm lại leo vào đây tìm nàng đó."
Liễu Yên Nhiên nghe giọng vô lại của Mạc Hàm, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đích ôn nhu nói :" Thiếp biết rồi, như thế nào có đôi khi giống như tiểu hài tử , xấu lắm a, mau trở về đi, chờ thiếp làm xong việc nhất định sẽ đi tìm chàng." Nghe liễu Yên Nhiên thuyết phục, Mạc Hàm hài lòng mỉm cười (“có vậy chứ”) rồi mới chịu rời đi .Sau khi Mạc Hàm đi , sắc trời đã tối, nhanh chóng trở lại dịch quán, chỉ thấy quan viên dịch quán đang lo lắng đi tới đi lui trong đại sảnh.
Nhìn thấy Mạc Hàm quay lại, vị quan viên vội vàng đi tới mở miệng nói :" Đặc sứ đại nhân, ngươi cuối cùng đã trở lại, ngươi còn không trở lại ta lo chết mất thôi." Mạc Hàm nghe vậy kỳ quái hỏi:" Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Dịch quan nọ vội vàng nói:" Vừa rồi Đại hoàng tử phái người tới truyền lời, nhất định phải mời được đại nhân đến hoàng tử phủ làm khách, cỗ kiệu cũng đều ở bên ngoài chờ đã nửa ngày mà người vẫn không về, ta cũng không biết làm sao bây giờ ." Mạc Hàm nghe được dịch quan trả lời, tâm lý sửng sốt, này hoàng đế còn không có tiếp kiến, mà hoàng tử đã trước tự tìm đến mình, xem ra không đơn giản vậy a.
Nghĩ tới đây, Mạc Hàm vẻ mặt tiếu ý quay về dịch quan nói :" Thật sự là xin lỗi, ta vừa rồi đi ra ngoài cuống cuống, thiếu chút nữa bị lạc đường, cho nên quay lại chậm,thật sự phiền toái đại nhân rồi." Dịch quan nọ vội vàng mở miệng nói :" Không phiền toái, không phiền toái, đại nhân hay là nhanh đi thay quần áo, chuẩn bị xuất môn đi thôi." Mạc Hàm mở miệng nói đến:" Không cần thay quần áo , không có gì phải thay cả, bây giờ đi luôn thôi."
Vị dịch quan nghe xong Mạc Hàm trả lời, tâm lý sửng sốt, đi tấn kiến hoàng tử mà cũng không mặc trang phục, nhưng hắn cũng là kẻ sống lâu biết điều, nghe được Mạc Hàm trả lời cũng không tiếp tục kiên trì, trực tiếp dẫn mạc hàm hướng phía cửa đi tới một cỗ xe ngựa xa hoa. Cùng xa phu phân phó vài câu, Mạc Hàm ngồi ngay trên xe ngựa, trực tiếp hướng hoàng tử phủ đệ mà đi .
Không lâu sau, xe ngựa đã tới phủ đệ thú tộc Đại hoàng tử , Mạc Hàm xuống xe, từ cửa liền có hai người hầu đi ra, trực tiếp dẫn Mạc Hàm vào đại sảnh ở giữa phủ đệ, vừa vào đến đại sảnh, Mạc Hàm tựu phát hiện tại trong đại sảnh đã có mười mấy người thú tộc ngồi rồi, các chủng tộc đều có, mà ở giữa đại sảnh trên hàng đầu ghế chủ vị là một người có thân hình cao lớn , hình thể uy mãnh là một thú nhân trẻ tuổi, chỉ là hắn từ mặt mũi cho dến ngũ quan không có chỗ nào là có hình thái động vật , trái ngược hoàn tòan với đồng loại thú tộc, chỉ là hắn trên mặt đều là lông lá, bên ngoài thân thể lỏa lồ cũng là bộ lông dài màu đen rậm rạp.
Điều này làm cho Mạc Hàm không khỏi tưởng là người nguyên thủy ở địa cầu xuyên việt mà đến, hay là người nguyên thủy trước kia là bà con họ hàng của mông hoàng tộc này (^_^) ? Mạc Hàm trong lòng suy nghĩ mà thấy hơi kinh (tởm). Lúc Mạc Hàm vào đến,một người hầu liền quỳ trên mặt đất mở miệng nói :" Khải bẩm Đại hoàng tử điện hạ, đặc sứ nhân tộc đã tới rồi." thú tộc ở giữa đại sảnh đang uống rượu nghe được người hầu nói, đều cùng buông chén rượu trong tay, vẻ mặt tò mò nhìn Mạc Hàm, điều này làm cho Mạc Hàm trong lòng có cảm giác là lạ , trước kia tại địa cầu của mình, mình đi tham quan này hổ a, voi a, sói a, bây giờ ngược lại, biến thành lũ thú đi tham quan người a,làm cho Mạc Hàm tâm lý không khỏi một cảm giác được một trận quái dị, vẻ mặt không khỏi có chút mất tự nhiên.
Trên thủ tọa ở giữa đại sảnh Đại hoàng tử nghe được hạ nhân bẩm cáo, nhẹ nhàng ừ một tiếng mở miệng nói :" biết rồi,cho ngươi lui ." người hầu nọ nghe vậy, vội vàng cung kính lui xuống . Mà Mạc Hàm cũng nhàn nhã đi vào đại sảnh, hướng tới vị Đại hoàng tử rồi dùng lễ tiết thông dụng của đại lục, mở miệng nói đến:" Nhân tộc đặc sứ Mạc Hàm tham kiến hoàng tử điện hạ, chúc điện hạ thân thể an khang."
Mạc Hàm vừa dứt lời, một vị sư nhân ngồi hàng ghế đầu bên phải liền mở miệng quát:" Lớn mật, thấy hoàng tử điện hạ chúng ta còn không quỳ xuống, ngươi thật to gan." Mà vị Đại hoàng tử thấy vậy cũng không xuất lời ngăn cản, chỉ là mỉm cười nhìn Mạc Hàm. Mạc Hàm biết đây là đối phương muốn hạ uy phong của mình,còn muốn thử một chút xem mình như thế nào đối mặt, nghĩ tới đây, Mạc Hàm không chút kinh hoảng, chỉ là mở miệng mỉm cười thong thả trả lời:" Ta bây giờ thân là đặc sứ thiên long đế quốc, ta chính là đại biểu của nhân dân thiên long đế quốc cùng thiên long đế quốc hoàng tộc, có thể nói ta bây giờ xem như cùng thái tử điện hạ có vị trí ngang hàng, tự nhiên không cần quay về thái tử điện hạ quỳ xuống,điều này cũng không phải không tôn kính, mà là quan hệ đến vấn đề tôn nghiêm quốc gia, Mạc Hàm tự nhiên không dám chậm trễ, ta nghĩ chính là Đại hoàng tử điện hạ sẽ không vì chuyện đó mà chém ta?"
Một câu trả lời gần như đầy đủ cương nhu, không chống cũng không tỏ ra nhu nhược, làm cho người ta căn bản không cách nào bắt lỗi được, sư nhân mở miệng nói nghe Mạc Hàm trả lời, cũng nhất thời nghẹn họng, lúc này vị Đại hoàng tử nọ mắt lộ ra vẻ tán thưởng mở miệng nói:" A a, đặc sứ đại nhân nói quá lời, chỉ là một hồi hiểu lầm, vậy mời đặc sứ đại nhân lập tức cùng ngồi đi." Lời nói xong thì có hạ nhân đem ghế tới an bài tại thủ vị bên trái , cũng xem như tôn trọng Mạc Hàm..
Đợi Mạc Hàm ngồi xong, Đại hoàng tử tựu nâng chén mở miệng nói :" Nào,mọi người chúng ta trước tiên kính đặc sứ đại nhân một chén." Nghe xong mọi người cũng vội vàng nâng chén cùng kính, Mạc Hàm vội vàng mở miệng nói :" Đa tạ hoàng tử điện hạ, vậy tại hạ trước hết kính ngài." Nói xong sau này, nâng chén uống. Rượu vừa vào bụng, Mạc Hàm liền cảm giác được tựa hồ có ngọn lửa thiêu đốt trong bụng mình nóng rang cả lên , Mạc Hàm trong lòng thầm than thật sự là hảo liệt tửu a,rượu này nếu tính theo rượu ở địa cầu thì chắc cũng hơn 40 độ rồi, chẳng thua gì rượu Bào Đá nổi tiếng ^_^ nghĩ tới đây Mạc Hàm vội vàng âm thầm vận khởi đấu khí, từ từ bức tửu khí ra bên ngoài cơ thể, thật sự may mắn, may là bản thân mình có đấu khí hộ thể, nếu không mình hôm nay chắc một phen ngã ngựa rồi,rượu này nếu theo người bình thường ma nói , phỏng chừng một chén đã phải ngã, chén rượu của thú tộc đều là giống ly uống nước tại địa cầu, cái loại này chính là đại chén a, ngược lại rất phù hợp thú nhân cá tính hào sảng,cái này như người bình thường thì thực sự không thừa nhận nổi.
Bọn thú nhân sau khi uống xong, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Mạc Hàm, nhìn thấy Mạc Hàm sau khi uống hết một đại chén liệt tửu của thú tộc , tựa hồ một chút chuyện cũng không có, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc. Đại hoàng tử càng tán thưởng khen:" Đặc sứ đại nhân có tửu lượng thật tốt, thú tộc chúng ta là chuyên gia nấu rượu,nấu ra được loại liệt tửu này, người bình thường không ai có khả năng thích ứng với loại rượu này, không biết bao nhiêu người uống xong phải ngã, đặc sứ đại nhân là nhân loại thứ nhất bổn hoàng tử nhìn thấy uống hết một chén này mà không hề cảm giác, bội phục."
Mạc Hàm nghe xong câu này, hào khí bốc lên lớn tiếng :" Này có cái gì, này căn bản không tính là cái gì liệt tửu, ta từng uống qua loại liệt tửu trong các loại liệt tửu, chờ các người sau khi uống qua mới biết được cái gì là liệt tửu." Nghe được Mạc Hàm trả lời, vị thái tử điện hạ cùng tất cả mọi người trong đại sảnh lộ ra một bộ vẻ mặt không tin, chỉ nghe thái tử mở miệng nói :" Đặc sứ đại nhân nói là thật vậy chăng? thú tộc chúng ta nấu rượu được chính cả đại lục công nhận là nhất liệt trong liệt tửu,vậy mà còn có so với nó còn liệt hơn sao? Ta như thế nào còn chưa có nghe qua, bổn hoàng tử thật sư muốn xem thử a."
Mà trong đại sảnh tất cả thú nhân nghe xong Đại hoàng tử nói, cũng đều gật đầu, đồng ý với ý kiến của Đại hoàng tử. Mạc hàm mỉm cười mở miệng nói:" Tại hạ tất nhiên sẽ không lừa gạt hoàng điện hạ , như vậy đi, ta vừa vặn có một chút,nhưng lần này không mang đến, lần sau ta tới lúc quay lại đây liền mang cho hoàng tử điện hạ người nếm thử chẳng phải sẽ biết sao."
Nghe được Mạc Hàm trả lời , Đại hoàng tử trong lòng cảm giác lâng lâng, dường như điều này đối với tất cả thú nhân có sức hút thật lớn a,thật ra thú nhân có thể nói đều là tửu quỷ , nếu thật sự đúng như lời Mạc Hàm như vậy , có thể so với thú nhân liệt tửu còn hơn , tự nhiên khiến họ nổi lên ham muốn rồi.
Nghĩ tới đây vị Đại hoàng tử vội vàng nói :"vậy đặc sứ đại nhân cần phải nói lời giữ lời a, như vậy đi, ngày mai ta phái người đến mời ngươi lại đây, đến lúc đó ngươi chứng tỏ theo như lời ngươi mang liệt tửu đến cho chúng ta nếm thử một chút, ngươi xem vậy được không?" Nghe xong Đại hoàng tử nói xong, Mạc Hàm trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, Đại hoàng tử này tính tình thật sự là hấp tấp a, điều vậy mà cũng phải gấp gáp.
Bất quá Mạc Hàm cũng là rất thích loại người cá tính hào sảng này, nghĩ tới đây, Mạc Hàm cũng mỉm cười mở miệng nói :" Nếu đã như vậy, ta đây cung kính không bằng tuân mệnh , ngày mai tại hạ nhất định chuẩn bị chút liệt tửu tới cho hoàng tử cùng các vị đại nhân nếm thử ." Nghe xong Mạc Hàm trả lời, lập tức trong lòng mọi người đều đối Mạc Hàm đều có chút hảo cảm, gật đầu. Tức giận lúc đầu giờ không ai nhớ đến nữa .
Mọi người đều đứng lên cùng một chỗ vui vẻ uống rượu, mà Mạc Hàm tửu lượng thật là làm cho đám thú nhân này rất bội phục, Mạc Hàm một người tựu uống gần mười cân liệt tửu, cũng giống như không có việc gì cùng thú nhân nói nói cười cười, thấy như vậy đám thú nhân âm thầm tự trách, thu hồi tâm lý khinh thị đối với Mạc Hàm. Vốn tại thú tộc chính là chủng tộc cường giả vi tôn, ngươi nếu có năng lực, tự nhiên có thể được mọi người tôn kính. Trái ngược sẽ đã bị người khác khinh miệt,điều này cùng xã hội loài người không sai biệt lắm .
Thời gian qua rất nhanh, tới đêm khuya, Đại hoàng tử an bài cho người tiễn Mạc Hàm trở lại dịch quán nghỉ ngơi,sau khi rời đi, Mạc Hàm trong lòng âm thầm buồn bực, Đại hoàng tử này như thế nào một chữ cũng không nhắc đến chuyện đàm phán lần này, giống như chuyện này cùng hắn không có quan hệ vậy? Chẳng lẻ thật sự chỉ là vì đón tiếp mình đơn giản vậy sao? Mạc hàm nghi hoặc nghĩ , nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả, không thể nghĩ ra gì khác ngoài bầu trời sao trong đầu,vội lắc lắc đầu không suy nghĩ đến chuyện phiền lòng này nữa, cái gì tới rồi cũng tới, không đến thì cho dù mình có nghĩ nát óc cũng không có tác dụng gì.
Mà sau khi Mạc Hàm rời đi,tại đại sảnh sư nhân ngồi bên phải mở miệng nói:" Đại hoàng tử điện hạ, tại sao vừa rồi tại tửu yến điện hạ không hề đề cập tới chuyện đàm phán lần này a? Có phải Điện hạ là không muốn cùng nhân loại đặc sứ này đàm phán ?"
Nghe xong câu hỏi của sư nhân, Đại hoàng tử mỉm cười đích nói :" Đạt Lai, ngươi cho rằng nhân loại đặc sứ nhìn dễ đối phó vậy sao? Từ ngôn ngữ và cử chỉ vừa rồi của hắn trong lòng ta đã biết Mạc Hàm này cũng không hề đơn giản, không hề bị ràng buộc theo đạo lý thông thường, nếu ta vừa rồi ta cùng hắn đàm luận việc này mà nói, ta phỏng chừng cũng chiếm không được tiện nghi gì , nếu đã như vậy ta cần gì lãng phí tinh lực đi làm chuyện không có ý nghĩa này? Còn không bằng cho hắn lưu một chút ấn tượng tốt, tương lai có lẽ hữu dụng vào việc khác."
Nghe xong Đại hoàng tử giải thích, sư nhân Đạt Lai rất bội phục mở miệng nói : " Đại hoàng tử điện hạ suy nghĩ thật chu đáo, chỉ có thuộc hạ ngu dốt , mong điện hạ trách phạt." Mọi người nghe xong cũng vội vàng mở miệng xưng tán Đại hoàng tử anh minh thần vũ. Đại hoàng tử mỉm cười giơ tay ngăn cản đám đông, mở miệng nói:" A a, các ngươi đều là tâm phúc của ta, ta như thế nào có thể trách các ngươi đây? Các ngươi hẳn là suy nghĩ như Đạt Lai rồi, có chỗ nào không rõ cứ mở miệng hỏi, như vậy mọi người mới có thể phối hợp ăn ý được, mới có thể giúp mọi người phát huy năng lực lớn nhất được biết không?"
Nghe Đại hoàng tử nói , mọi người đều thú huyết sôi trào gật đầu hưởng ừng. Mà sư nhân Đạt Lai sau khi nghe được Đại hoàng tử khích lệ bản thân, càng tâm tình kích động, khấu đầu xuống đất, mở miệng nói:" thuộc hạ may mắn theo chủ tốt, nhất định sau này phải càng vì Đại hoàng tử hết sức làm việc,lên núi đao xuống chỏa dầu cũng không từ, mới có thể đáp lại sự ưu ái của điện hạ a."
Đại hoàng tử vội vàng đi xuống, tự mình nâng Đạt Lai đứng lên, mở miệng tán dương lòng trung thành của hắn , cũng hảo hảo tưởng thưởng hắn một phen. Nếu lúc này Mạc Hàm có ở đây,nhất định sẽ không cho rằng vị thú tộc Đại hoàng tử là một người tính tình hào sảng như đã nghĩ, hẳn là thấy cảm thán năng lực sử dụng thuộc hạ của kẻ bề trên này. Dễ dàng nói mấy câu đã mua được hết sự trung thành của mọi người, làm cho mọi người sau này càng thêm bán mạng vì hắn làm việc, thật sự là lợi hại a.
Mà Đại hoàng tử sau khi tiễn mấy kẻ “tâm phúc” của minh về hết, khóe miệng không khỏi đắc ý mỉm cười, mở miệng thì thầm: “Trần Mạc Hàm, cái tên rất có ý tứ,thật không đơn giản a, có thể cho nhị hoàng đệ nếm một chút cay đắng, a a,nhị hoàng đệ a, ta thực muốn nhìn xem ngươi như thế nào ứng phó hắn ?" Nói xong rồi xoay người trở về phòng.
Mà Mạc Hàm sau khi trở lại dịch quán cũng không khỏi đầu óc cảm thấy một trận mông muội, bản thân mặc dù có đấu khí hộ thể, nhưng dù sao cũng uống nhiều liệt tửu như vậy, cũng hiểu được có chút cháng váng đầu là không tránh được, nên tự cấp cho mình một cái hộ thân kết giới rồi nằm lăn ra đó ngủ.Sáng sớm ra Mạc Hàm đã bị tiểu Mạc đánh thức, ngày hôm qua một ngày vì để cho thuận tiện, Mạc Hàm đều là một mình đi ra ngoài, nếu không mình thân là một nam nhân lại ôm con chó nhỏ đi ở trên đường, không phải thành trò cười cho người ta mới là lạ, nên làm này tiểu tử kia một ngày buồn chán a, trời vừa tỏ đã bắt đầu đẩy đẩy Mạc Hàm ô ô trực tiếp kháng nghị, Mạc Hàm mỉm cười ôm lấy tiểu Mạc, mở miệng nói :" Tiểu tử kia, ngươi là muốn đi ra ngoài sao?"
Nghe Mạc Hàm hỏi, tiểu Mạc vội vàng gật đầu trả lời, vẻ mặt làm ra bộ dáng ủy khuất nhìn chằm chằm Mạc Hàm, Mạc Hàm thấy thế rất tức cười , mở miệng :" Tốt lắm, sợ ngươi rồi, mang ngươi đi thay đổi không khí,không lại nói ta ngược đãi động vật ,a a, bị Đại Lệ các nàng nhìn thấy thì ta bị đánh chết mất." Tiểu Mạc nghe Mạc Hàm trả lời, cao hứng kêu vài tiếng, sau đó hưng phấn đứng trên mặt đất mở miệng ô ô kêu vài tiếng.
Mạc Hàm thấy thế, mỉm cười lắc đầu, phất tay triệt tiêu hộ thân kết giới, mang theo Tiểu Mạc ra khỏi phòng. Nhìn thấy Mạc Hàm đi ra, dịch quan nọ vội vàng đi đến, mở miệng cung kính nói:" Đặc sứ đại nhân, người đã dậy rồi, bữa sáng đã vì ngươi chuẩn bị tốt , mời ngài theo ta ." Mạc Hàm vội vàng mở miệng đa tạ. Dịch quan vội vàng khoát tay nói :" Đại hoàng tử đã dặn, bảo chúng ta phải hảo hảo tiếp đãi đặc sứ các hạ. Cho nên đặc sứ đại nhân không cần khách khí, có yêu cầu gì xin cứ nói với ta, ta nhất định tận lực."
Mạc Hàm nghe được là ý của Đại hoàng tử,trong lòng không khỏi cảm khái một trận, thầm than Đại hoàng tử này thật biết mua chuộc lòng người a. Nhưng là mình không phải dễ dàng mua chuộc như vậy. Nhưng Mạc Hàm trên mặt vẫn ra vẻ cảm kích mở miệng nói:" Thật sự cảm tạ Đại hoàng tử điện hạ , phiền đại nhân giúp ta chuyển lời cảm ơn của ta đến cho điện hạ " Dịch quan vội vàng gật đầu đáp ứng. mạc Hàm ăn xong rồi mang theo tiểu Mạc ra phố đi dạo, kỳ thật Mạc Hàm cũng nghĩ là trên đường tìm mua vật gì đó, để mình sau này trở về tặng cho đại lệ bọn họ,tạo sự ngạc nhiên, dù sao khó có được cơ hội đi tới thú tộc, nếu cái gì cũng không mua, bản thân cũng có cảm giác đáng tiếc, hơn nữa mình bây giờ cũng không thiếu tiền a, tự nhiên là tiêu xài cho đã rồi.
Đương nhiên cũng thuận tiện mua chút lễ vật cho Thủy Linh Nhi với Liễu Yên Nhiên.Người qua đường nhìn thấy Mạc Hàm cùng tiểu Mạc tổ hợp kỳ dị này , đều tò mò nhìn chằm chằm bọn họ , nhưng Mạc Hàm cùng tiểu Mạc vẫn như cũ không để ý tới, thản nhiên ra vẻ đường ta ta đi, việc ta ta làm, đối hết thảy mọi thứ đều tò mò , tiểu Mạc càng cao hứng vung chân múa tay , cao hứng không được hét lên nữa mà thôi.