Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 10: Nữ chủ nhà xinh đẹp thành thục
Nguồn: MT
- Ta làm sao mà ngủ đây? Giường này tựa hồ không được tốt.
Ngay khi Lý Vân còn đang suy xét việc an bài cho Tần Suất như thế nào, thì hắn đã nằm ở trên giường, trong miệng tựa hồ còn có chút oán giận.
- Đứng lên.
Lý Vân lạnh lùng nói:
- Đây là giường của ta, về phần chỗ ở của ngươi, ta sẽ an bài cho một chỗ khác. Hiện tại ta cần phải biết được năng lực của ngươi. Nói cách khác, ta phải biết rõ ràng, ta hợp tác với ngươi thì có lợi chỗ nào, ngươi biết, ta cũng đang khó khăn, ta cũng không muốn nuôi thêm một linh yêu rãnh rỗi như ngươi.
Tần Suất cười đắc ý:
-Yên tâm đi, linh yêu bọn ta có bản lĩnh lớn lắm nha, Tiên Ma đại chiến lần trước, dù là Cửu U Quỷ vương kia, lão đại của Địa phủ cũng phải cung kính ta vài phần đó.
- Im miệng!
Lý Vân tức giận nói:
- Hảo hán không đề cập tới chuyện cũ, những chuyện như vậy ngươi đừng kể với ta nữa. Ta hỏi ngươi, ngươi bây giờ có bản lĩnh gì hả.
Tần Suất tự tin nói:
- Bình thường tiểu quỷ không nói chơi. . . Ngươi yên tâm, ta đã quan sát qua, thế giới này, còn thua xa chúng ta khi đó, linh khí thiếu thốn, căn bản không có khả năng sinh sinh ra một quỷ vật lợi hại nào cả. Ai. . . Nhắc tới cũng đều biệt khuất, nghĩ tới uy phong của ta năm đó bây giờ rất khó tái hiện lại a.
- Ngươi xác định ngươi làm được chứ?
Lý Vân lần thứ hai hỏi lại
Tần Suất phủi phủi chiếc áo gió cũ nát của mình, có vẻ như đã chuần bị kỹ càng nói:
- Yên tâm đi, sau này ngươi phụ trách tiếp ứng, ta phụ trách đuổi đồ vật bẩn thỉu này đi, không bao lâu, chúng ta sẽ trở thành đại phú ông.
Tên này khóe miệng nhếch lên, tràn đầy tự tin nói:
- Con người hiện tại, trong lòng tà niệm rất nhiều, đối với quỷ thần cũng rất là tôn kính, tiền này dễ kiếm. Nói thật, ta ngược lại là hi vọng khắp thế giới đều là quỷ vật, như vậy thì mới có chuyện để làm.
Lý Vân âm thầm buồn cười.
Trở về sau một vạn năm, linh yêu không chỉ mất đi yêu lực, mà còn mất luôn trí lực.
Hắn không tin lời của linh yêu cho lắm, nhưng hắn biết, một linh yêu vạn năm tuyệt đối sẽ không nói ra những lời nói ấu trĩ như vậy.
- Nhớ kỹ, nếu muốn cùng ta hợp tác. Vậy ngươi phải làm theo nguyên tắc của ta.
Lý Vân nói:
- Làm một người bình thường, sống cuộc sống của người bình thường đi. Ta không hy vọng để cho người khác thấy, đem ngươi ra làm chuyện bàn tán.
Tần Suất hiểu ý của Lý Vân, mỉm cười:
- Yên tâm, sau này ta cùng quỷ vật nói chuyện, chắc chắn sẽ mời bọn họ vào nhà, đóng cửa lại trò chuyện.
- Tùy ngươi. Nói chung ngươi không thể hù dọa người khác. Bằng không ta không cùng ngươi hợp tác nữa, coi như là lão hòa thượng mà có nói, cũng vô dụng.
Lý Vân có ý định lập uy, ngữ khí rất là nghiêm khắc
- Ân...!
Tần đẹp trai cũng nghiêm túc nói:
- Ta bảo đảm tất cả hành động đều nghe theo ngươi chỉ huy.
…
…
Đèn rực rỡ mới sáng lên, bầu trời lần thứ hai tuyết rơi, giống như là lông ngỗng nhẹ bay, tuyết lớn như vậy chỉ một chút cũng đã đem tòa thành thị biến thành một mảnh màu ngân bạch. Tần đẹp trai nhìn bầu trời những bông hoa tuyết đang bay có vẻ rất hưng phấn, ghé vào trước cửa sổ rít gào.
Lý Vân trừng mắt liếc hắn nói:
- Thế nào? Chưa thấy qua tuyết rơi hả, đừng có gào khóc thảm thiết như vậy. Ngươi chờ đó, không được chạm vào giường của ta, ta đi hỏi chủ cho thuê nhà một chút xem viện này còn có phòng trống không giúp ngươi thuê một phòng, tiền phòng trước tiên là thiếu đi, chờ ngươi có thu nhập rồi trả.
- Nha.
Tần đẹp trai nhàn nhạt mà đáp ứng một tiếng, xem ra có chút thất vọng. Ngay Lý Vân rời đi trong nháy mắt, trong miệng hắn nói thầm:
- Rất thích ở chung a.
Đi tới trước cửa chủ nhà dưới tầng một, Lý Vân ấn vào chuông cửa. Sau một hồi lâu, trong phòng truyền ra thanh âm rất lười biếng của người phụ nữ:
- Mời vào, cửa không có khóa.
Lý Vân sững sờ một chút, chủ cho thuê nhà Vương đại thúc luôn luôn sống một mình, ngày hôm nay như thế nào lại có tiếng nữ nhân.
Sau khi ngây người, hắn cuối cùng đẩy cửa đi vào. Sau khi mở cửa, Lý Vân rất nhanh quan sát xung quanh một chút, trong phòng trang sức cùng phong cách tựa hồ hơi chút biến hóa một ít, trở nên càng thêm trẻ trung. Cũng không biết là sửa chữa khi nào. Đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách là một người con gái phong vận thành thụ. Lúc này, nàng đang lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, thân thể tựa ở sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình Tivi LCD phía trước.
Lý Vân ánh mắt đảo qua màn hình, có bộ phim Hàn rất nhàm chán, có máy bay chiến đấu.
Lý Vân phỏng chừng vị nữ nhân xinh đẹp này chính là người nhà hay thân thuộc của Vương đại thúc cho thuê nhà. .
- Xin chào, ta là khách thuê phòng 312 Lý Vân, ta là tới tìm chủ cho thuê nhà Vương đại thúc.
Lý Vân vừa đi qua vừa nói.
Người phụ nữ xinh đẹp đứng dậy bắt chuyện:
- Cha ta về với ông bà rồi, hiện tại nhà này cho thuê là ta quản, ta là Vương Trân Trân, đây là sổ hộ khẩu nhà ta. Ngươi có thể nhìn.
Nữ nhân hiển nhiên là muốn chứng minh thân phận của mình. Dù sao, năm sáu năm rồi, nàng mới về nhà, ở đây khách trọ hơn phân nửa là không ai nhận ra nàng.
- Không cần...!
Lý Vân cười nói:
- Nguyên lai chị chính là Trân tỷ a, ta thường nghe Vương đại thúc nhắc tới, mỗi lần trả tiền thuê nhà, thúc ấy luôn luôn nhắc tới chị. . . Nghe danh không bằng gặp mặt, nguyên lai Trân tỷ còn trẻ, xinh đẹp như vậy.
- Cái gì tuổi trẻ, xinh đẹp. Ta già rồi, sắp ba mươi rồi.
Vương Trân Trân đã hai mươi chín, bất quá theo vóc người nàng cùng làn da mà xem, cảm giác cùng hai mươi hai ba là như nhau. Trong lúc nàng đến gần Lý Vân, một mùi hương dịu dàng bay vào hơi thở của Lý Vân.
Ngửi ngửi mùi thơm nhàn nhạt này, Lý Vân phát hiện tâm tình thậm chí có một chút động. Vương Trân Trân có một gương mặt của một cô gái thị thành, nhìn qua rất là mềm mại. Thực sự là cơ thể nõn nà, tức giận thì như U Lan, toàn thân tràn đầy một loại cảm giác tựa như mơ như mộng.
Tại trên người nàng, thành thục cùng thanh xuân tựa hồ cùng tồn tại.
- Cậu là sinh viên đại học hả? Mời ngồi.
Vương Trân Trân nói một tiếng, cũng thuận thế ngồi xuống đối diện Lý Vân, ánh mắt nhàn nhạt mà đánh giá Lý Vân.
- Ân...!
Lý Vân chăm chú gật đầu, lập tức nói:
- Trân tỷ, là như thế này, ta có một vị hảo bằng hữu, mới từ Quảng Tây Dao tộc đến đây làm công, cho nên ta muốn giúp hắn thuê một gian phòng nữa. Chị xem nhà này của chúng ta có còn phòng trống không?
- Có một gian ở lầu trên cùng. . . 502...!
Vương Trân Trân tựa hồ là một người làm việc nhanh gọn, nàng thẳng thắn nói:
- Cái gian phòng kia so với phòng cậu diện tích không khác nhau lắm, bất quá bởi vì là tầng cao nhất, nên ít hơn 60 đồng, nếu cậu muốn. Ta hiện tại có thể đưa cho cậu chìa khóa, bên trong có đầy đủ mọi thứ rồi, có thể lập tức vào ở.
- Không thành vấn đề.
Trong ấn tượng của Lý Vân, chủ cho thuê nhà là Vương đại thúc là một người tiết kiệm, tính toán chi li, từng có người thiếu một đồng tiền mà hắn điên cuồng đuổi theo người ta ghi lại. Không nghĩ tới con gái thúc ấy lại giỏi giang, phóng khoáng. Mỗi tháng sáu mươi đồng tiền thuê nhà nói miễn là miễn.
- Tiểu Lý. Kỳ thực ta cũng đã nghe nói về cậu, cha ta trước khi đi cũng có nói với ta, cậu là khách trọ lâu năm, để cho ta chiếu cố cậu nhiều hơn. Sau này, có khó khăn gì cậu cứ đến tìm ta.
Vương Trân Trân thanh âm phi thường nhu hòa êm tai, hơn nữa Lý Vân còn nghe được sự chân thành trong lời nàng nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 11: Trang web không lành mạnh
Nguồn: MT
- Đa tạ trân tỷ. Đúng, Vương đại thúc khi nào mới trở về?
Lý Vân tùy miệng hỏi.
- Tạm thời thì chưa trở về, cha ta tại quê nhà nói còn có người bạn già để bầu bạn, hơn nữa còn dự định mua thêm gian phòng ở bên đó. Phỏng chừng là dự định dùng để dưỡng già. Yên tâm đi, cậu là khách trọ lâu năm mà, cho dù cha ta không ở đây, ta cũng sẽ chiếu cố cậu.
Vương Trân Trân vừa cười vừa nói.
Dừng một chút, Vương Trân Trân đột nhiên hỏi:
- Tiểu Lý, cậu giỏi về máy vi tính không? Ta ngày hôm trước mới mua máy vi tính, ngày hôm nay thì hỏng, cậu giúp ta xem xem. Nếu như cậu có thể sửa được, ta không cần làm phiền người bảo hành.
Lý Vân gật đầu, nói:
- Biết chút thôi, ta xem trước một chút, nếu như là hệ thống có vấn đề, ta sẽ giúp chị chuẩn bị cho tốt. Nếu như là phần cứng có vấn đề, chị nên đem đi bảo hành đi, dù sao cũng là máy mới mua, cũng không thể tháo ra được. Nếu không được thì tìm bọn họ đổi lại.
Sau đó, Vương Trân Trân liền dẫn Lý Vân đi tới phòng ngủ. Đây là một gian trang trí rất ấm áp, rất lãng mạn. Trong phòng rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, bốn phía vật phẩm trang trí rất nhiều, đều là những thứ con gái thích. Trên chiếc giường màu hồng nhạt, có một con gấu bông lớn cỡ người thật.
Không biết tại sao, Lý Vân cảm thấy gian phòng trang trí như vậy cùng Vương Trân Trân thành thục không tương xứng cho lắm. Gian phòng như vậy, kỳ thực thích hợp với những cô bé 18 hay 19 tuổi hơn.
Sau khi quan sát căn phòng sơ qua một chút, Lý Vân liền bắt đầu khởi động máy vi tính, rất thuận lợi khởi động được máy.
Sau hai mươi giây hệ thống đã khởi động xong, Lý Vân nghĩ máy vi tính làm gì có vấn đề. Nhưng khi Lý Vân chuẩn bị thao tác thì, hệ thống bỗng nhiên hiện ra một cửa sổ. Hơn nữa lại là một trang web người lớn, 1 nam và 1 nữ dây dưa với nhau, người phụ nữ đang rên la không ngừng, người đàn ông kia ở phía sau nàng liên tục thôi động.
Vương Trân Trân vẻ mặt nhất thời quẫn bách, chắc nàng nói hỏng là bị như thế này rồi.
Lý Vân lúc này cũng đã hiểu, Vương Trân Trân tám phần mười là vào mấy web đen không cẩn thận bị nhiễm virus, nên mới dẫn đến hiện tượng popup không ngừng. (trước ta cũng thế )
Nghĩ đến đây, Lý Vân không khỏi ác ý đoán rằng, Trân tỷ không phải là do thiếu đàn ông mà trong người cảm thấy khó chịu chứ?
- Có thể sửa không?
Ngay khi Lý Vân đang thất thần, Vương Trân Trân nhẹ giọng hỏi.
- Máy bị nhiễm virus thôi, không sao đâu chị à, chị có backup lại dữ liệu chưa với lại có đĩa cài WIN không? Nếu có ta sẽ giúp chị cài lại WIN.
[khôn vl, bị virus xíu mà cài lại win, y chang mình ] Lý Vân quay lại nói, đã thấy Vương Trân Trân khuôn mặt hồng hồng, vẻ mặt trong lúc đó thậm chí có chút ngượng ngùng. Cũng khó trách, đến người không rành về máy tính cũng biết là đã xảy ra chuyện gì mà.
- Có, mấy ngày hôm trước mới mua WIN7 bản quyền rồi.
Vương Trân Trân cố gắng giữ cho tâm tình bình tĩnh lại một chút, vội vàng khom lưng tìm kiếm trong ngăn tủ của bàn máy tính. Vương Trân Trân mặc áo bằng tơ tằm cổ áo tương đối thấp, lúc này khom lưng thì cổ áo càng rộng ra, Lý Vân mơ hồ có thể thấy được hai quả tuyết lê no tròn mà trắng nõn của nàng. Lý Vân âm thầm nuốt nước miếng một cái, thầm khen Trân tỷ có vóc dáng thật là ma quỷ mà.
Đến khi Vương Trân Trân ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn đã trở nên trong suốt thuần khiết không thấy đáy ( giống ta thế ), không hề có chút tà niệm nào. Vương Trân Trân đem đĩa WIN cho Lý Vân, nhưng trong nội tâm nàng có chút mất mát, bởi vì nàng luôn luôn tự hào rằng vóc người cùng tướng mạo của mình có thể hấp dẫn bất cứ người đàn ông nào nhưng lại thấy người thanh niên tướng mạo bình thường này lại không có chút hứng thú nào với mình cả.
Trong lòng thầm thở dài, Vương Trân Trân thậm chí hoài nghi rằng có thật là mình đã già lắm rồi không.
Bất quá thấy Lý Vân thành thật như vậy, đúng là rất hiếm có. Nên Vương Trân Trân đối với hắn càng thêm có hảo cảm.
Kỳ thực Vương Trân Trân xem trọng Lý Vân, cũng là đánh giá thấp sự mê hoặc của cơ thể mình đối với nam nhân. Quả thật Lý Vân đối với cái khe sâu kia có xuất hiện một ít suy nghĩ xấu xa. Bất quá, hắn là yêu quái, nên định lực so với người thường mạnh hơn rất nhiều. Có thể khôi phục lại tâm tình của mình trong nháy mắt.
Tiếp nhận đĩa hệ thống, Lý Vân thành thạo thao tác, không đến nửa giờ, đã cài xong máy. Đồng thời còn thiết lập thêm tường lửa chống virus nữa. Cho dù sao này có vào web đen cả ngày cũng không lo nhiễm virus nữa.
Làm xong mọi chuyện, Lý Vân liền nhận chìa khóa phòng 502 từ tay Vương Trân Trân. Vào ban đêm thì Tuần Suất dọn vào phòng.
Vừa ra đến cửa, Lý Vân luôn mãi căn dặn Tần Suất, tiền thuê nhà, sinh hoạt phí Tần Suất đều phải tự gánh vác. Hắn sẽ không chịu trách nhiệm mấy chuyện này.
Lý Vân hắn còn phải làm việc ngoài giờ để nuôi bản thân mình, không có khả năng lại nuôi thêm người khác nữa.
Tần Suất mặc dù có chút oán giận, bất quá cuối cùng cũng đồng ý.
…
…
Sau khi an bài ổn thỏa chỗ ở cho Tần Suất, sinh hoạt hằng ngày của Lý Vân lại khôi phục lại như bình thường. Trong khoảng thời gian này, ngay cả lão hòa thượngTrí Hoằng kia cũng không có đến làm phiền hắn nữa. Nhâm Cường bên kia cũng là gió êm sóng lặng cũng không có chuyện gì dị thường.
Mỗi ngày cứ trôi qua như thế. Lý Vân rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, vừa bình thản vừa vui sướng.
Bất quá Vương Trân Trân cũng thường xuyên mượn cớ tìm đến hắn nói chuyện, lần nào cũng đều là những chuyện nhỏ xíu. Sau khi nói chuyện xong, Vương Trân Trân sẽ đích thân xuống bếp nấu cả bàn thức ăn ngon để cảm ơn Lý Vân. Khiến Lý Vân trong khoảng thời gian này, phí sinh hoạt giảm xuống như lao xuống dốc. Làm Tần Suất trên tầng năm phải nhìn với ánh mắt thèm thuồng.
Nhắc tới cũng thật là kỳ lạ, người phụ nữ Vương Trân Trân này cũng là kỳ quái. Nàng ta đối với người đẹp trai như Tần Suất hầu như không có hảo cảm gì. Ngược lại, đối với người vừa béo, tướng mạo thì bình thường như Lý Vân thì cô lại vô cùng hứng thú. Đặc biệt là sau khi biết được hắn là cô nhi, đối với hắn càng thêm quan tâm.
Thường xuyên qua lại, nên hai người cũng rất quen thuộc.
Thời gian lâu dần, Vương Trân Trân đem Lý Vân biến thành đối tượng tâm sự, mỗi lần sau khi ăn cơm xong, là nàng lại tìm Lý Vân để kể về một số chuyện trong quá khứ của mình.
Lý Vân nói với Vương Trân Trân về những chuyện hắn trải qua khi còn ở cô nhi viện
Trong khi nói chuyện cùng nhau Lý Vân mới biết được, Vương Trân Trân từng có một đoạn hôn nhân bất hạnh. Chồng của nàng là Từ Quốc Hoa, hai người quen nhau khi học đại học, sau khi hai người tốt nghiệp được hai năm thì kết hôn. Đêm động phòng hoa chúc vốn một trong ba chuyện may mắn nhất của đời người, ai biết Vương Trân Trân bất hạnh cũng bắt đầu từ đêm đó. Từ Quốc Hoa không động phòng mà lại tiễn mấy người bạn về nhà, ngay khi ra khỏi nhà thì gặp tai nạn giao thông. Thế là, Vương Trân Trân trở thành quả phụ. ( đen vl :v )
Vương Trân Trân cùng người chồng Từ Quốc Hoa cảm tình rất sâu đậm, lúc đầu nàng thậm chí nghĩ đến chuyện tự tử theo chồng. Nhưng nghĩ đến cha đã già, nàng lại do dự. Về sau này không muốn nhớ lại chuyện đau lòng này nữa nên một mình rời khỏi tỉnh thành ra nước ngoài làm việc. Nàng theo học ngành quản lý, dựa vào bản lĩnh và bề ngoài xuất chúng, nàng rất nhanh vào làm trong một công ty lớn. Qua vài năm dốc sức làm việc, nàng cũng tích lũy được một chút vốn liếng. Cũng do cha nàng cứ gửi thư yêu cầu nàng về tiếp quản gia nghiệp nên nàng mới từ chức quản lý để về đây. Thật không ngờ gia nghiệp chính là việc cho thuê phòng trọ.
- Tiểu Lý. Nếu không thì sau này, cậu ăn cơm cùng ta đi, bên ngoài tiệm cơm cơm không được sạch sẽ, không được vệ sinh lắm đâu. Với lại ta cũng chỉ ăn cơm có một mình.
Vương Trân Trân một bên dọn dẹp bát đũa, một bên nghiêm túc nói:
- Một người ăn cơm không ngon. Rồi nói tiếp, một người nấu cơm hay hai người nấu cũng như nhau thôi. Cậu cảm thấy thế nào? Nếu cậu ngại thì mỗi tháng trả ta 100 đồng tiền ăn là được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 2
Chương 1: Con cóc, thiên nga
Nguồn: MT
Vương Trân Trân nói rất thật tâm. Từ trong giọng nói của nàng, Lý Vân có thể thấy được rất rõ ràng nàng đang quan tâm đến hắn. Mặc dù hắn có thể tự chăm sóc cho bản thân. Nhưng lần này, tình cảm của Vương Trân Trân đã làm cho hắn rung động. Trong nội tâm hắn cũng cảm nhận được cái gì là nhân tính, cái gì là tình cảm. Trí Hoằng lão hòa thượng từng nói, con người và yêu quái ngoài lực lượng chênh lệch ở ngoài ra thì khác nhau lớn nhất chính là nhân tính và tình cảm. Con người hiểu được tình cảm, nhưng mà yêu quái thì thủy chung tôn thờ là cường giả, là lãnh huyết.
Lý Vân thích cùng Trí Hoằng đối nghịch, thời điểm Trí Hoằng nhấn mạnh hắn cùng toàn bộ yêu quái bất đồng, hắn lại ưa thích khoe khoang, quảng cáo chính mình là yêu. Trên thực tế, hắn thực sự không giống với toàn bộ yêu quái, bởi vì bị luân hồi chín kiếp, chín kiếp làm người thiện đã khiến hắn bị nhân tính hóa. Chí ít, hắn có thể cảm nhận được tình cảm của con người.
- Tiểu Lý, qua ít ngày nữa, ta dự định đem mấy gian nhà trệt chỉnh sửa một chút, sau đó lắp đặt thiết bị, mở một công ty. Đến lúc đó, ngươi có thế tới giúp ta không?
Vương Trân Trân đột nhiên hỏi.
- Ừm. Nếu như Trân tỉ thấy ta đến có hữu dụng, ta đương nhiên sẽ không từ chối.
Lý Vân nghiêm túc nói.
Trực giác của nàng cảm thấy người thanh niên trước mắt này không phải loại người hay nói lời khách sáo, nếu hắn nói tương lai có thể giúp nàng thì hắn sẽ quay trở lại giúp.
- Trân tỷ, chị dự định mở một công ty như thế nào?
Lý Vân thuận miệng hỏi.
- Công ty mậu dịch.
Vương Trân Trân thản nhiên nói:
- Mấy ngày này, ta đã liên hệ với mấy nhà máy thực phẩm, nhà máy và cửa hàng tư nhân, bọn họ đã bước đầu đồng ý để cho ta làm đại lý ở các tỉnh thành, là các của hàng buôn bán lớn, siêu thị nhận hàng.
- Tốt a.
Lý Vân trầm ngâm nói:
- Đến lúc đó có sản phẩm đưa ra thị trường, chị có thể đến trường học thuê một số nữ sinh viên đi làm thêm, hiệu quả tuyệt đối tốt.
Vương Trân Trân nhấp nháy đôi mắt đẹp tỏ vẻ không thể tưởng tượng được cười nói:
- Ý kiến hay, xem ra cậu cũng hiểu được một chút về nghề kinh doanh. Sau này, cậu cần phải giúp ta nhiều hơn mới được.
Lý Vân được mỹ nữ thành thục khen ngợi, sắc mặt hắn có chút ửng hồng. Bất quá, dù sao cũng không phải người bình thường, hắn trong nháy mắt khôi phục lại thái độ bình thường nói:
- Trân tỷ, chuyện làm ăn ta sẽ không xen vào, đến lúc đó ta có thể vì chị mà làm công ngắn hạn.
- Ừm, tùy theo ý cậu, tóm lại, cậu chỉ cần trợ giúp ta là được
Không biết vì sao, Vương Trân Trân đối với người thanh niên có gương mặt hết sức bình thường trước mặt này, trong lòng tràn ngập hảo cảm. Có lẽ là người thanh niên này luôn nhìn nàng với ánh mắt trong suốt, đã giành được hảo cảm của nàng.
Trước kia, hễ là người đàn ông nào tiếp xúc với nàng, người nào mà không ham muốn sắc đẹp cùng dung mạo của nàng.
Nhưng Lý Vân lại khác.
Đương nhiên, nàng cũng không biết trong lòng Lý Vân đang nghĩ gì.
Lý Vân trong lòng thực ra có trở ngại. Vì biết được sau này hắn thực sự là Yêu. Trong nội tâm hắn cũng có chút bài xích với cô gái loài người này.
Có một lần, hắn thậm chí hy vọng có thể tìm được một nữ Yêu tộc làm bạn gái.
Trên thực tế đây lại là việc rất khó khăn. Chí ít, ở cái tỉnh thành này, cũng không có thêm một đồng loại nào như hắn. Bây giờ, ngược lại có không ít Huyết mạch đồng loại thức tỉnh, chẳng qua hắn đối với nữ Yêu tộc cũng giảm đi rất nhiều kỳ vọng.
…
…
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, không khí có vẻ rất tươi mát, đi ở trong sân trường, Lý Vân có vẻ rất mãn nguyện. Nhìn dòng người xung quanh muôn hình muôn vẻ, hắn cảm thấy cuộc sống như này thật tốt.
Thời điểm hắn đi ra khỏi cổng trường, hắn thấy Nhâm Hiểu Nguyệt đang đứng đó, lại là tự mình đến xin giúp đỡ. Cô bé này thật là cố chấp.
Nhâm Hiểu Nguyệt ngày hôm nay mặc một chiếc áo màu cà phê, có vẻ rất gợi cảm, tinh tế. Đứng ở cửa trường học đúng là rất nổi bật. Hầu như nam sinh nào đi ngang qua nàng đều không tự chủ được quay đầu nhìn lại.
Nhâm Hiểu Nguyệt xinh xắn đáng yêu, nhìn qua cũng đã để cho mọi người một cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái, cũng không kém phần thanh thuần. Khiến người ta sinh ra một loại xung động muốn tiếp cận nàng.
Lý Vân biết Nhâm Hiểu Nguyệt đứng đó là để chờ hắn.
Cho nên thời điểm hắn đạp xe đạp, cố ý hướng phía Nhâm Hiểu Nguyệt đi qua. Một ít nam sinh trong lòng nhất thời không công bằng. Bởi vì tướng mạo, cách ăn mặc của Lý Vân không thể nào xứng đôi với một hoa hậu giảng đường như Nhâm Hiểu Nguyệt được.
Cũng có một ít người trung lập thì nghĩ Lý Vân có dũng khí.
Tuy rằng điều kiện của hắn có nghèo một chút, chẳng qua hắn lại có dũng khí theo đuổi tình cảm, cho nên vẫn đáng giá tán thưởng.
Đương nhiên, càng nhiều người dự định xem cuộc vui.
- Lớp trưởng, đứng chỗ này chờ ta sao? Vì sao lựa chọn ở chỗ này. Cậu không thấy? Chung quanh có rất nhiều người đang đợi xem cuộc vui sao.
Lý Vân nhàn nhạt nói, bất quá ánh mắt lại rất nhanh tại trên người Nhâm Hiểu Nguyệt quét một vòng. Bất kể nói thế nào, sự vật tốt, bao giờ cũng đem lại sự thích thú.
- Cậu quản bọn hắn làm cái gì.
Nhâm Hiểu Nguyệt hơi giận, sống mũi nhăn lại cực xinh đẹp. Đôi mắt mỹ lệ liếc nhìn Lý Vân, nàng thấp giọng nói:
- Tớ muốn mời cậu ăn cơm.
Lý Vân ngẩng đầu nhìn lên trời, trên bầu trời một mảnh xanh thẳm. Thời điểm ánh mắt lần thứ hai rơi vào trên người Nhâm Hiểu Nguyệt, khóe miệng của hắn nổi lên vẻ mỉm cười:
- Nói đi, mục đích của cậu là gì?
- Vừa đi vừa nói chuyện…Đúng, cậu có thể để xe đạp của cậu lại hay không?
Nhâm Hiểu Nguyệt nhìn chiếc xe đạp có chút cũ nát, nhíu mày nói:
- Tùy tiện để một chỗ cũng được? Tớ nghĩ sẽ không có người ăn cắp đâu?
- Nếu như cậu cảm thấy mất mặt, có thể bỏ đi.
Trong giọng nói của Lý Vân cũng không có chút tức giận nào. Nhâm Hiểu Nguyệt cảm giác mình rất thất bại. Bởi vì Lý Vân thà chọn chiếc xe đạp cũ nát kia chứ nhất định không chịu chọn đi cùng nàng.
Kỳ thực xe đạp của Lý Vân cũng không đến mức cũ nát. Tại đại học trong tỉnh này, rất nhiều bạn học thuê phòng trọ bên ngoài đều đi những phương tiện như vậy.
Nhâm Hiểu Nguyệt gương mặt ửng đỏ, đó là tức giận. Hai mắt trong suốt có thần, chăm chú nhìn hắn nói:
- Tớ thu hồi câu nói trước kia, tớ hi vọng cậu có thể tha thứ cho tớ.
Lý Vân sửng sốt, cười khan nói:
- Trông cậu ăn nói khép nép như vậy cũng đã nói lên cậu có chuyện trọng yếu muốn tìm tớ, có đúng hay không là vì an toàn của cha cậu?
Nhâm Hiểu Nguyệt lông mi nháy hai cái, nhìn chung quanh một chút không có người, thấp giọng nói:
- Đúng…Mấy hôm trước, ông ấy lại gặp phải mấy vật thể không tốt, đang ở trong mộng lại tự đem cổ mình bóp chặt. Trí Hoằng đại sư để cho tớ tới tìm cậu, ông ấy nói chỉ có cậu mới có thể giải quyết triệt để chuyện của cha tớ.
- Sự tình của cha cậu rất phiền phức… Trừ phi tìm được độc thủ đứng sau màn, bằng không vĩnh viễn cũng không giải quyết được.
Lý Vân đẩy xe đạp, bước chân đi có chút nhanh, Nhâm Hiểu Nguyệt lại đi giày cao gót, “đặng, đặng” bước nhanh đuổi kịp. Bộ dáng hơi có chút buồn cười.
Rốt cục, Nhâm Hiểu Nguyệt vượt lên trước Lý Vân, nàng cố ý đem thân thể tới gần Lý Vân, để cản trở hắn, sau đó quay qua lỗ tai Lý Vân nói:
- Tiền không thành vấn đề… Chỉ cần cậu có thể giúp cha ta giải quyết phiền phức cả đời, muốn bao nhiêu chúng ta đều cho hết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 2
Chương 2: Mùa đông nên uống hồng trà
Nguồn: MT
Nhâm Hiểu Nguyệt nói vậy khiến Lý Vân có chút khó chịu. Nghe giọng nàng nói, tựa như chính mình là cái loại hám lợi, thấy tiền là sáng mắt.
Lão tử là yêu quái, hơn nữa còn là một con yêu quái tốt đấy.
- Tớ không chú ý tới tiền...!
Lý Vân nói ra một câu rất chắc chắn.
- Vậy cậu cần gì? Mặc kệ là vật gì, chỉ cần cậu muốn hay có nhu cầu, tớ đều tận lực giúp cậu.
Nhâm Hiểu Nguyệt sâu xa khó hiểu mà nhìn hắn, nói:
- Cậu có bản lĩnh tớ biết rất rõ ràng, Trí Hoằng đại sư cũng đã nói hết cho tớ biết.
Lý Vân mở to mắt, ra vẻ vô tội nói:
- Kỳ thực bạn quá đề cao tớ rồi, tớ không có thể được như siêu nhân mặc sịp đỏ đâu!
- Thế nhưng cậu thực sự có thể trừ ma bắt quỷ.
Nhâm Hiểu Nguyệt nghiêm túc nói . Những lời này kỳ thực khiến trong nội tâm nàng rất không thoải mái. Bởi vì trước đây, nàng là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, không tin vào tâm linh.
Lý Vân sờ sờ đầu, cười khổ nói:
- Bạn nói không sai, trừ ma bắt quỷ là nghề của mình, có thể kẻ địch của cha bạn cũng không phải yêu ma quỷ quái, mà là người…Có đôi khi nhân loại so với yêu ma quỷ quái càng thêm khó đối phó. Nói thật, muốn giải quyết vấn đề của cha bạn, là phải dựa vào chính hắn. Ông ấy là người rõ nhất. Tốt nhất là báo cảnh sát.
- Báo cảnh sát?
Nhâm Hiểu Nguyệt đôi mắt mở to, nói:
- Cậu thật nghĩ báo cảnh sát có thể giải quyết vấn đề?
Nàng bỗng nhiên nhíu mày, hỏi:
- Cậu xem như vậy được không? Tớ cùng cha bàn bạc một chút sự tình, nhưng tớ hi vọng cậu đến làm vệ sĩ cho cha tớ. Chắc chỉ buổi tối, bởi vì mấy ngày qua trời vừa tối, ông ấy đã tâm thần không yên, tinh thần có chút hoảng hốt. Có thể chứ?
Lý Vân nói:
- Để mình suy nghĩ đã.
Nhâm Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn Lý Vân, nói tiếp:
- Đáp ứng tớ được không? Coi như là tớ cầu xin cậu, giúp đỡ tớ, chúng ta là bạn học mà.
- Như vậy đi, nếu như đến tối thật sự có yêu ma quỷ quái làm ác, mình tự nhiên sẽ có biện pháp.
Lý Vân nói.
Nhâm Hiểu Nguyệt nghe vậy, thấy Lý Vân đáp ứng lời mình thỉnh cầu, trong lòng nhất thời buông lỏng một chút, cười ngọt ngào nhìn hắn:
- Cảm ơn cậu, cậu cuối cùng cũng đáp ứng.
Lý Vân vội vàng làm sáng tỏ:
- Tớ không có đáp ứng làm vệ sĩ của cha bạn, trên thực tế, tớ không thích cùng đàn ông ở chung…Tuy nhiên…
- Đủ rồi.
Lý Vân còn chưa nói hết, Nhâm Hiểu Nguyệt đã nổi giận. Vì phụ thân nàng đã nhẫn nhịn, ăn nói khép nép, thế nhưng Lý Vân lại cự tuyệt nàng. Thậm chí ăn nói bất kính với cha nàng. Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.
Lý Vân thầm hô không ổn, nha đầu kia tựa hồ sinh khí.
Quả nhiên, Nhâm Hiểu Nguyệt thở phì phì nói:
- Lý Vân, đừng tưởng rằng thế giới này chỉ mình cậu làm được… Tạm biệt…
Nói xong Lâm Hiểu Nguyệt giẫm giày cao gót mà bỏ đi.
Lý Vân sờ sờ ót, trong miệng thở ra một ngụm trọc khí, cười khổ một tiếng, thì thào tự nói:
- Con người bây giờ, thế nào đều nóng nảy như thế.
Kỳ thực Lý Vân cho tới bây giờ chưa từng nói mặc kệ Nhâm Cường . Chỉ là hắn cảm giác thấy Nhâm Cường sự phía sau có một lực lượng rất lợi hại . Cái sức mạnh phía sau mới là vũ khí cuối. Về phần vật thể không sạch sẽ, căn bản cũng không phải là vấn đề trọng điểm. Đáng tiếc Nhâm Hiểu Nguyệt nhìn không thấy vấn đề then chốt.
…
…
Sau khi Nhâm Hiểu Nguyệt tách khỏi Lý Vân , trước tiên nàng đi tìm Trí Hoằng đại sư. Nàng hi vọng Trí Hoằng đại sư có thể vì nàng một lần nữa cao nhân.
- Xử lý vấn đề của cha cháu, không có người nào phù hợp hơn Lý Vân đâu.
Trí Hoằng đại sư phát sinh một tiếng thở dài, trên mặt hiện ra vẻ u buồn.
Trí Hoằng đại sư hỏi:
- Cháu đi tìm Lý Vân, hắn là nói như thế nào.
- Hắn rất đáng ghét, hắn tự cho là đúng, hắn không coi ai ra gì…Hắn thái độ ngạo mạn…
Nhâm Hiểu Nguyệt trong lòng phẫn nộ tựa như không có gì có thể đánh tan. Nàng liệt kê từng việc xấu của Lý Vân, cuối cùng đưa ra nghi vấn:
- Đại sư, ta thật không rõ, người vì sao lại coi trọng Lý Vân như vậy.
Trí Hoằng đại sư cau mày nói:
- Nói như thế nào nhỉ, trên người Lý Vân xác thực có rất nhiều khuyết điểm, hành vi không hợp, không tính là một người tốt… Chí ít, bây giờ còn không tính là người tốt. Nhưng có thể hắn thật có chút bản lĩnh.
Nhâm Hiểu Nguyệt có chút tức giận hỏi:
- Nếu đại sư cũng thấy hắn không là người tốt lành gì? Vì sao không thể giúp ta một lần nữa tìm cao nhân khác.
Trí Hoằng đại sư đưa tay gãi cái đầu trọc, nhìn lực tay của hắn, như thể trên đầu có rận vậy. Nhâm Hiểu Nguyệt vô ý thức lui về phía sau một bước.
- Hiểu Nguyệt, ta với cha cháu là bằng hữu, nói thật, đối với hắn làm việc gì ta không để bụng. Cho nên ta mới Lý Vân cho các người. Ta đã quyết thì không đổi, chuyện này cứ để Lý Vân đứng ra xử lý.
Trí Hoằng đại sư có phần thâm ý nói:
- Càng về sau này xã hội lại càng phức tạp, hắn đứng ra thích hợp nhất. Bởi Lý Vân tuy nhân phẩm không được tốt lắm? Nhưng hắn làm việc rất có trách nhiệm, ta tin tưởng hắn sẽ không buông tha chuyện này, cháu đối xử với hắn tốt một chút, mọi việc đều nghe ý kiến của hắn. Thật ra trước mặt cháu Lý Vân làm thế là không phải, ta cũng không ủng hộ, nhưng có lẽ là vì lo lắng mà cháu phán đoán sai con người hắn… A di đà phật, cháu đi đi…Trên bàn có địa chỉ phòng trọ của hắn.
Nói xong, Trí Hoằng đại sư hơi nhắm mắt lại, bắt đầu ngồi thiền. Nhâm Hiểu Nguyệt nhìn hắn một hồi, cuối cùng cũng rời khỏi.
Trên thực tế, nàng đã chấp nhận ý kiến của đại sư.
…
…
Đi hối hả trên đường cái, trong mắt đều là cảnh tượng vội vã của người đi đường. Liên tục hạ nhiệt độ đã khiến thành phố này càng thêm rét lạnh. Đi ở trên đường cái, Nhâm Hiểu Nguyệt trong đầu có chút ảm đạm.
Mở địa chỉ ra, Nhâm Hiểu Nguyệt dự định đi tìm Lý Vân.
Hít sâu một hơi, nàng không ngừng ra lệnh cho chính mình, phải bình tĩnh.
Mà Lý Vân lúc này đang cùng nữ chủ nhà Vương Trân Trân ở cùng chỗ. Lý Vân ngồi ở trên ghế sa lon, mắt tỉ mỉ được đánh giá nữ chủ nhà. Không biết tại sao, trong khoảng thời gian này nàng rất ưa thích mặc quần áo nịt bó sát. Ngày hôm nào cũng là như thế này, bên trên là áo lông đen cao cổ bó sát người , dưới là quần đen bó sát, toàn thân hiện ra đường cong lả lướt.
Ngày hôm nay Lý Vân mới phát hiện nữ chủ nhà vóc người rất tuyệt, trước sau lồi lõm rất chuẩn, nàng mặc bộ quần áo bó sát, thực rất đẹp.
- Tiểu Lý, ta giúp ngươi pha một chén hồng trà nhé. Mùa đông, thích hợp nhất là uống hồng trà. Hồng trà là trải qua lên men hồng chế thành, lên men thì lá trà ô-xy hoá dưới tác dụng biến thành ô-xy hoá màu hồng, trở thành hồng trà. Hồng trà phẩm tính ôn hòa, mùi vị đậm đà, trừ chứa nhiều loại vitamin, còn rất giàu nguyên tố vi lượng kali, 70% kali hòa tan được trong nước. Kali có tác dụng tăng cường giúp trái tim tuần hoàn tốt hơn, cũng có thể giảm thiểu lượng canxi tiêu hao trong người. Nguyên nhân hồng trà bao gồm mangan là kết cấu không thể thiếu trong nguyên tố, cho nên uống hồng trà thường xuyên rất có ích. Hơn nữa hồng trà còn làm ấm dạ dày.
Vương Trân Trân phổ cập khoa học vậy.
Lý Vân mỉm cười:
- Trân tỷ, chị hiểu biết rất nhiều a.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 2
Chương 3: Đừng đùa tớ có được hay không?
Nguồn: MT
- Ha ha!
Vương Trân Trân cười lớn, đem nước sôi rót vào chén trà, lập tức nói:
- Kỳ thực ta chỉ xem trên mạng thôi, hiện giờ thông tin gì chả có.
Có thể là trong phòng hệ thống sưởi quá nóng, trên trán nữ chủ nhà toát ra ít mồ hôi, vài sợi tóc ngắn dính ở trên. Trong lúc nàng đem chén trà đưa qua, khoảng cách Lý Vân cùng nàng không nổi mười cm, mùi thơm trên cơ thể nàng từng đợt truyền vào trong lỗ mũi Lý Vân.
Trên người Nhâm Hiểu Nguyệt cũng có mùi thơm. Bất quá mùi thơm đó cùng trên người Vương Trân Trân bất đồng. Người trước tương đối nhẹ nhàng, người sau lại thập phần quyến rũ.
Lý Vân là yêu quái. Cái mũi của hắn mẫn cảm hơn rất nhiều so với người thường.
- Ân, đúng là một vưu vật.
Lý Vân có chút cảm khái. Sức hấp dẫn của Vương Trân Trân đối với nam nhân xác thực không thể khinh thường. Nếu như hắn không phải yêu quái, phỏng chừng đã sớm không cầm giữ được.
- Tiểu Lý, còn chờ cái gì nữa?
Không đợi Lý Vân biểu đạt cảm khái hết, nữ chủ nhà không chút lưu tình cắt đứt ý nghĩ của hắn:
- Thế nào? Chưa thấy qua mỹ nữ à.
Trải qua một thời gian ngắn ở chung, Vương Trân Trân tại trước mặt Lý Vân trở nên rất hiền hoà, coi như là nói đùa cũng có thể được.
- Trân tỷ, sự tình công ty gần đây như thế nào rồi? Có chỗ nào cần ta hỗ trợ không?
Lý Vân không để ý nói sang chuyện khác.
Vương Trân Trân dừng một chút, lập tức đặt mông ngồi ở bên cạnh Lý Vân, nghiêng người nhìn hắn nói:
- Không sai biệt lắm, thủ tục nên làm cũng đã xong xuôi, còn thiếu mỗi việc chọn ngày hoàng đạo để khai trương thôi.
- Chúc mừng chị trước nha…
Lý Vân nói.
- Đừng a. . . . . Ngày chị khai trương, cậu nhớ phải đến giúp Trân tỷ đó. Câu chúc mừng, để đến ngày đó rồi hãy nói.
Nói đến đây, Vương Trân Trân giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm Lý Vân nói tiếp:
- Tiểu Lý a, ta nghe nói hiện tại sinh viên đều thích trong trường học tìm đối tượng, cậu thì sao, ngày nào đó đem bạn gái của cậu đến đây cho Trân tỷ xem một chút nhé?
- Không có...!
Lý Vân lắc đầu nói:
- Ta không có bạn gái.
- Không thể nào?
Không biết tại sao, Vương Trân Trân tâm tình đột nhiên thả lỏng rất nhiều. Thời khắc này, ở trong lòng nàng đang tự hỏi, tại sao mình phải quan tâm đến việc hắn có bạn gái hay không?
Khuôn mặt hơi hiện hồng, Vương Trân Trân vội vàng nghiêng đầu đi, để tránh khỏi bị Lý Vân nhìn thấy.
Mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng Nhâm Hiểu Nguyệt đập cửa:
- Bang bang…Chủ cho thuê nhà có ở đây không? Ta có thể vào không? Ta là bằng hữu của khách trọ phòng 312, ta muốn hỏi một chút, hắn trở về chưa?
Vương Trân Trân sững sờ một chút, lập tức kịp phản ứng, khách trọ phòng 312, không phải Lý Vân đang ngồi ngay bên cạnh mình sao? Nghe thanh âm, hẳn là rất một cô gái rất thùy mị.
- Cậu không thành thật chút nào!
Lưu lại những lời này, Vương Trân Trân liền đứng dậy uốn éo cái mông đi qua mở cửa. Cái thời khắc này, con ngươi Lý Vân không tự chủ được dừng tại trên cặp mông rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên. Quả nhiên có chăm sóc.
Lý Vân trong lòng vị chưa chắc có suy nghĩ đen tối gì, cái đó hoàn toàn là phản ứng vô ý thức của một người đàn ông.
Sau khi mở cửa, đứng trước cửa là một cô gái thanh tú động lòng người. Cô gái thân mặc áo lông màu đỏ, chân đi giày cao gót, duyên dáng yêu kiều. Mặc dù khoác áo lông nhưng cũng rất khó che đậy vóc người cao gầy của nàng. Vương Trân Trân dùng ánh mắt thưởng thức tại trên người cô gái quét qua một vòng. Trong lúc này, nàng vô ý thức cho rằng đây chính là bạn gái của Lý Vân.
Lý Vân bề ngoài tướng mạo tuy rằng không xuất chúng, nhưng tâm tính của hắn tốt, tâm địa thiện lương. Vương Trân Trân vẫn nghĩ, người đàn ông nào tâm địa thiện lương thì mới có hương vị. Cho nên nàng cho rằng bạn gái của hắn phải là người rất ưu tú mới đúng.
- Cô là bạn gái của Tiểu Lý hả? Hắn đúng lúc đang ở chỗ của ta, cô vào đi.
Vương Trân Trân rất nhanh che giấu sự không vui trong lòng mình, nhiệt tình mà kêu gọi.
Cô gái đang định vào cửa, lại không nghĩ Lý Vân cũng đứng dậy đi tới:
- Trân tỷ, chị đừng hiểu lầm, đây là bạn học của ta Nhâm Hiểu Nguyệt, chúng ta lên tầng ba trước đây!
- Ừ.
Vương Trân Trân ứng một tiếng, lập tức mở cửa phòng.
Đưa mắt nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi đi lên tầng trên, trong lòng Vương Trân Trân không khỏi suy nghĩ, đêm nay cô ấy sẽ ở lại sao?
…
…
- Phanh...!
Mang theo Nhâm Hiểu Nguyệt đi vào phòng của mình, Lý Vân dùng sức đóng cửa. Lập tức lạnh nhạt nói:
- Ngồi đi. Cậu sao biết nơi này mà qua đây, là lão hòa thượng cho cậu địa chỉ hả?
Tới cửa đều là khách, Lý Vân rất nhanh rót nước trà cho Nhâm Hiểu Nguyệt, đồng thời hắn nói luôn vào chủ đề.
Nhâm Hiểu Nguyệt rất phản cảm với Lý Vân về cách xưng hô với Trí Hoằng đại sư. Không nói đến ông ấy là cao nhân chùa Bạch Mã, riêng địa vị phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị đã không có người nào dám ở trước mặt ông ấy làm càn.
Đương nhiên, Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không biết Lý Vân cùng lão hòa thượng có quan hệ sâu xa.
- Ân, là đại sư bảo tới tới.
Nhâm Hiểu Nguyệt âm thầm hít một hơi, nói tiếp:
- Trước trên đường là tớ không đúng, tớ không nên đối với cậu hung ác. Tớ tới là để xin lỗi cậu.
Nói xong, Nhâm Hiểu Nguyệt đứng dậy quay qua Lý Vân khom người cúi thật sâu. Sau đó, Nhâm Hiểu Nguyệt có chút rụt rè hỏi:
- Sự tình cha tớ…
Lý Vân khẽ cười một tiếng, nói:
- Mọi người đều là bạn học, cậu hà tất phải khách khí như thế.
Nói xong, Lý Vân đem ánh mắt dừng tại trên mặt Nhâm Hiểu Nguyệt.
Thời khắc này, Nhâm Hiểu Nguyệt cảm giác mình như rơi vào ác mộng. Nàng thậm chí cảm giác thân thể mình không cử động được dù chỉ một chút. Ngay cả mắt cũng không mở ra được, trong nội tâm nàng hoảng loạn ra sức đấu tranh, nhưng càng đấu tranh thì lại càng lún sâu hơn.
Nhâm Hiểu Nguyệt cắn răng ý đồ làm cho chính mình tỉnh táo lại, thế nhưng vẫn không thể thoát ra được. Lúc này, nàng phát hiện con ngươi màu đen của Lý Vân tản ra quang mang yêu dị, càng nhìn kỹ hai mắt hắn thì trong lòng càng xuất hiện một cỗ sợ hãi khó thở.
Một loại cảm giác lạnh lẽo sâu tận xương tủy khiến cho thân thể Nhâm Hiểu Nguyệt bắt đầu run rẩy. Nàng chưa từng nghĩ đến, ánh mắt Lý Vân lại sắc bén như thế.
- Lớp trưởng, cậu có vẻ rất khẩn trương?
Lý Vân nhàn nhạt mà nói một câu, ánh mắt tản ra quang mang yêu dị bắt đầu ảm đạm đi. Trong nháy mắt đó, Nhâm Hiểu Nguyệt cảm giác mình từ trong cơn ác mộng tỉnh lại. Thời điểm tâm tình nàng bình tĩnh trở lại, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhẹ gõ mặt bàn, Lý Vân nói:
- Vì sao không nói lời nào. Cậu đến cùng là sợ cái gì?
Nhâm Hiểu Nguyệt vô ý thức tránh khỏi con ngươi của Lý Vân, thấp giọng nói:
- Tớ sợ an toàn của cha tớ…
- Cha cậu bây giờ đang rất an toàn.
Lý Vân nói.
Nhâm Hiểu Nguyệt kinh hỉ hỏi:
- Cậu đồng ý, chúng ta bây giờ liền đi thôi.
Lý Vân cự tuyệt nói:
- Tớ chưa nói đi theo cậu. Lớp trưởng, cậu có thể bình tĩnh một chút hay không?
Nhâm Hiểu Nguyệt đứng lên, khóe miệng lần thứ hai nổi lên một tia hàn ý:
- Lẽ nào cậu vẫn đang trêu đùa tớ, đừng đùa tớ có được hay không? Tớ không có công sức đi đùa với cậu…
Bởi vì tâm tình kích động, lời nói của nàng hầu như là rống lên.
Lý Vân mở hai tay ra nói:
- Cậu vẫn không thể bình tĩnh. Nói thật, tớ không thích trạng thái của cậu bây giờ. Sự tình của cha cậu tớ sẽ quản, mời rời khỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius