Quan Cư Nhất Phẩm Tác giả: Tam giới đại sư -----oo0oo-----
Chương 745: Sống mái với nhau(7)
Dịch: lanhdiendiemla.
Sưu Tầm by Soái Ca --- 4vn.eu
Đây là chỗ cao minh trong chọn người của Thẩm Mặc, kỳ thật lúc trước, Thẩm Minh Thần và Hà Tâm Ẩn xung phong nhận việc, tranh nhau muốn tiếp nhận việc này nhưng đều bị y khéo léo từ chối. Cuối cùng Thẩm Mặc lực bài chúng nghị, trong tòng quân chọn dũng sĩ, chính là vì nắm đúng lòng người. . . Giao tiếp với người tâm tư nhạy bén, năng ngôn thiện biện, không quản người ta nói cái gì cũng đều lo lắng bị đùa giỡn; nhưng đổi thành là hán tử thô kệch không học thức, lại không khỏi rơi vào lơ là, cho rằng đối phương không lừa được mình. Vô hình trung thì càng dễ tin tưởng lời người khác nói.
Lại Thanh Quy đã bị Hồ Dũng lừa gạt thảm, ở sâu trong nội tâm đã tin, Lý Trân quả thật có thông đồng với quan phủ, hơn nữa còn đang khuyến khích Loan Bân cùng nhau ám toán mình, để mà được cái chức Tuyên úy sứ vứt đi.
Đương nhiên cũng bởi vì Thẩm Mặc thêu dệt lời nói dối này quá khéo, không chỉ giải thích vì sao Lý Trân lại nhận được quan phủ ưu đãi, còn tung ra một cái tên Tuyên úy sứ ti khiến Lại Thanh Quy càng tin hơn. Lý Trân có phản bội mình thì cũng đủ động cơ rồi. Tuyên úy sứ ti là chức quan thổ ty có đẳng cấp cao nhất bản triều. Thành lập Cán Nam Tuyên úy sứ ti liền tương đương với thế lực triều đình rời khỏi địa khu Cán Nam, sửa thành do người Xa tộc tự trị rồi. Mà Tuyên úy sứ là quan thổ ti tối cao sẽ trở thành thủ lĩnh của toàn bộ sơn dân trên vùng thổ địa, sở hữu quyền uy sanh sát tuyệt đối. Vả lại có thể từng đời kế thừa, trở thành thổ hoàng đế danh phù kỳ thực của Cán Nam.
Lại Thanh Quy vất vả tạo phản lẽ nào thật là vì tự do và hạnh phúc của nhân dân Cán Nam ư? Cục ***, ngoại trừ đám trẻ ranh ngờ ngệch này thì không ai tin hết. Thật ra mục đích chân chính của hắn lại ngược lại, là hy vọng có thể lên làm thổ hoàng đế của Cán Nam, vĩnh viễn làm mưa làm gió đối với các sơn dân, hơn nữa truyền phần cơ nghiệp cho hậu thế.
Cho nên hắn náo loạn vài chục năm, chưa từng bước ra vùng núi một bước, bởi vì hắn căn bản không có hứng thú đối với thế giới bên ngoài. Con mắt của hắn chỉ nhìn chằm chằm vào vùng sơn thủy hiểm ác của Cán Nam, hắn biết chỉ có vùng khỉ ho cò gáy loại này thì tụi người Hán không có hứng thú tới, mới có khả năng bị triều đình buông tha, vĩnh viễn biến thành tài sản riêng của Lại gia hắn.
Đây là nguyên động lực của Lại Thanh Quy! Chỉ có vài người tâm phúc nhất của hắn mới biết.
Nhưng hiện tại có người muốn đoạt lấy sự độc chiếm của hắn, cũng muốn làm thổ hoàng đế của Cán Nam, vậy có thể nào không khiến hắn nổi lên sát tâm? Trừ ngoại nhất định an nội trước, đối thủ loại này phải diệt trừ đầu tiên!
Thấy đại long đầu muốn chơi thật rồi, mấy trại chủ ở đây lại thấy bồn chồn, bởi vì ở đây mặc dù không có bạn thân của Lý Trân, nhưng lại có bạn thân của Loan Bân. Lá mật thư đó dù chưa nói rõ, nhưng không thể nghi ngờ cũng liên lụy đến hắn, nghĩ đến bình thường Loan Bân thật là tốt, bọn họ có chút không đành lòng nhìn hắn tao ương, liền nhỏ nhẹ nói:
- Đại long đầu bớt giận, nếu như Lý Trân thật có phản tâm, vì sao lại chủ động giao ra người của quan phủ?
- Hừ, người đó thứ nhất đã bị đội tuần tra của ta phát hiện. - Lại Thanh Quy lạnh lùng nói: - Bọn họ biết giấy không gói được lửa, cho nên mới đưa hắn tới chỗ ta. Nhưng nếu thực sự không thẹn với lương tâm, vì sao giấu đi "táo, nhãn" không cho ta biết?
Nói rồi nặng nề hừ một tiếng:
- Còn không phải là chột dạ sao? Giấu đầu hở đuôi!
- Nếu như nói hắn cố tình gia hại đại long đầu. - Một trại chủ dè dặt nói: - Vậy vì sao từ sau tiệc đón gió, hắn vẫn chưa từng tới tổng trại nữa vậy?
- Cái này càng nói rõ hắn chột dạ!
Lại Thanh Quy đã tiên nhập vi chủ, cái gì cũng tự động nghĩ đến chỗ xấu. Hắn cắn răng nói:
- Hắn sợ bị ta nhìn thấu tâm tư, cho nên trốn không dám gặp ta...
Thoáng dừng lại mới nói:
- Phỏng chừng hắn đem hy vọng lấy tính mệnh ta ký thác hết lên người tên còn lại rồi.
Rồi không ngừng cười nhạt:
- Người giúp đỡ tranh thủ được chưa à? Ta thấy ít nhất 8/10 rồi.
Trong khoảng thời gian này Loan Bân cứ mãi chạy qua bên Lý Trân, thời gian ở tại Ngưu Vĩ sơn nhiều hơn tổng trại. Hiện tại tự nhiên cũng bị trở thành chứng cứ phạm tội, hơn nữa là cái loại rất có lực.
※※※
Mặc dù những người này ai cũng không thuyết phục được đại long đầu, nhưng mỗi người một lời vẫn làm cho Lại Thanh Quy tỉnh táo lại, dù sao địa vị của hai người này không phải là dựa vào bám váy đàn bà mà có được, mà là có nguyên vật liệu thật -- Hắc giáp quân, thủ hạ của Lý Trân có chiến lực siêu cường, Loan Bân càng là tâm phúc Lại Thanh Quy không thể rời khỏi... Rất nhiều trại chủ lớn nhỏ bên ngoài lúc trước đều là được Loan Bân thuyết phục nhập bọn, mặc dù gọi hắn một tiếng đại long đầu, nhưng hắn rõ ràng, người ta là đến đây lài vì mặt mũi của Loan Bân.
Lại Thanh Quy chung quy là người từng trải, cuối cùng vẫn khống chế được xung động giết người, quyết định phải nghiệm minh thật giả rồi mới nói. Nhưng hắn đã rất dè chừng và sợ hãi với hai người Lý Trân, Loan Bân, tự nhiên không có khả năng tìm bọn họ chất vấn. Một mặt lệnh mọi người không được tiết lộ phong thanh, một mặt vắt óc suy nghĩ phương pháp nghiệm chứng.
Suy nghĩ một lát, hắn quả nghĩ ra được một kế "có qua mà không có lại là trái lễ nghĩa" (Lai nhi bất vãng phi lễ dã - Khổng Tử). Ngươi có thể phái sứ giả qua đây, vì sao ta không thể phái người qua đó chứ? Đương nhiên, không phải là lấy danh nghĩa của mình, mà là giả mạo sứ giả của Lý Trân đến thành Long Nam hỏi xem kết quả. Tới cùng trong hồ lô bán thuốc gì, thử một lần tự nhiên biết ngay.
Thế là hắn phái ra tâm phúc của mình, giả trang thành tướng lĩnh Hắc giáp quân của Lý Trân, mang theo lễ vật đến Long Nam, rất nhanh bị quan quân bắt lấy. Nhưng sau khi nói rõ ý đồ đến đây họ vẫn bị đưa đến phủ Kinh lược.
- A?
Nghe nói Lý Trân phái người tới rồi, Thẩm Mặc không khỏi cười nói:
- Các ngươi nói xem, tới là Lý Khiển hay là Lý Quỷ?
- Ta thấy tám phần mười là giả.
Thẩm Minh Thần lắc đầu nói:
- Lúc trước ở trong thành, chúng ta dùng hết biện pháp cũng không thể kéo hắn qua được, sao có thể đảo mắt thì đã phái người tới rồi chứ?
Rồi cười nói:
- Trừ phi hắn có bệnh cởi quần đánh rắm(vẽ vời thêm chuyện).
- Ha ha, cứ đùa. - Thẩm Mặc trêu hắn một câu, lại hỏi Dư Dần: - Quân Phòng huynh thấy thế nào?
- Học sinh cũng thấy kỳ lạ. - Dư Dần lời ít ý nhiều: - Nếu thuận lợi như thế thật thì Hồ Dũng khẳng định sẽ trở về theo.
- Ừm.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Ta cũng cảm thấy như vậy.
- Này, đoán thử xem là cái quái gì đi? - Thẩm Minh Thần cười nói: - Trước tiên thu xếp cho họ đến dịch quán, ta đi thử một lần sẽ biết ngay.
- Vậy làm phiền Câu Chương huynh rồi. - Thẩm Mặc lập tức đáp ứng.
- Không thành vấn đề. . .
Thẩm Minh Thần nói xong, cảm thấy có gì đó không ổn:
- Sao ta giống như bị tính kế vậy.
Dẫn tới hai người Thẩm Mặc cười ồ lên.
※※※
Thẩm Minh Thần làm việc rất nhanh, đến đêm thì hắn đã trở về:
- Là giả.
- Có căn cứ gì? - Thẩm Mặc mỉm cười hỏi.
- Ta lấy thân phận quản sự của phủ Kinh lược đến dịch quán ân cần thăm hỏi cuộc sống của sứ giả, sau đó thuận tiện nói đến việc nhà của họ. - Thẩm Minh Thần đắc ý cười nói: - Khi ta nói đến phong thổ của Hạ Lịch thì họ liền đối đáp trôi chảy, nhưng nói đến bên Quảng Đông thì họ không trả lời được.
Nói đến đây, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười:
- Lý Trân là người Quảng Đông, tâm phúc bên cạnh cũng phải từ bên kia tới cùng hắn, không biết gì về Hạ Lịch còn có lý, nhưng nếu không biết gì về gia hương của mình thì không thích hợp rồi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Cư Nhất Phẩm Tác giả: Tam giới đại sư -----oo0oo-----
Chương 746: Tan vỡ(1)
Dịch: lanhdiendiemla.
Sưu Tầm by Soái Ca --- 4vn.eu
Mặc dù biết sứ giả tới tám phần mười là gián điệp do Lại Thanh Quy phái tới, nhưng Thẩm Mặc vẫn án binh bất động. Lúc này Chu Ngũ báo lại, số phản tặc trong trận chiến lần trước bắt làm tù binh đã thu thập thoả đáng toàn bộ, nguyện ý hợp tác rồi cùng quan phủ rồi...Thật ra từ khi Lý Trân bị trao đổi trở về, nhưng hoàn toàn không quản tới họ, những người này đã tan nát hết cõi lòng, hướng về quan phủ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Thẩm Mặc liền bảo Chu Ngũ dẫn vài người âm thầm nhận rõ sứ giả tới, quả nhiên đều phủ nhận không có ai bên cạnh Lý Trân, nhưng có gặp qua mấy người này tại tổng trại và đều có thể gọi ra tên của họ. Thậm chí còn nhận ra chủ sự chân chính của đám người này, không phải là đầu mục bên ngoài mà là một tên mã phu...Các tai mắt nói cho Thẩm Mặc, người này chính là Lại Thanh Xuyên, đường đệ của Lại Thanh Quy, cũng là người hắn tín nhiệm nhất.
Khi điều này xác định không thể nghi ngờ, phán đoán không sai, Thẩm Mặc mới chính thức triệu kiến sứ giả.
Sau khi chào hỏi, y liền nhiệt tình ân cần thăm hỏi tình hình gần đây của Lý Trân thế nào, trong lời nói hết sức quen thuộc đối với bảy bà nương, một tỷ tỷ, còn có một đứa con của hắn, điệu bộ là tri tâm bạn tốt của Lý Trân.
Mấy sứ giả nhìn nhau, tin ba phần rồi liền hỏi dò:
- Đại vương chúng tôi hỏi, Cán Nam Tuyên úy sử đó có phải là thánh chỉ không?
Thẩm Mặc thầm nghĩ, việc quan trọng như vậy mà cũng không luyện tập trước? Ta cũng biết thủ hạ của Lý Trân gọi hắn là đại công tử, nào phải đại vương đâu? Nhưng nét mặt vẫn nghiêm trang nói:
- Thổ ty là nhất định phải thiết lập, nhưng có được cấp bậc cao như thế hay không thì còn phải nhìn biểu hiện của đại vương nhà ngươi thôi!
- Biểu hiện thế nào? - Sứ giả nhỏ giọng hỏi.
- Ta đã nói nhiều lần rồi, chỉ có một yêu cầu, đó chính là diệt trừ Lại Thanh Quy.
Thẩm Mặc liền làm ra vẻ oán giận, cố ý tại trước mặt họ mắng Lại Thanh Quy lòng muông dạ thú, tội ác tày trời, theo người như thế thì không khác làm bạn với hổ lang, có người này tại Cán Nam, Cán Nam vĩnh viễn không ngày bình yên.v..v
Tiếp theo y lại khen ngợi nghĩa cử hàng phục triều đình, bỏ gian tà theo chính nghĩa của Lý Trân, cũng vỗ ngực cam đoan:
- Lại Thanh Quy mơ ước Hắc giáp quân nhà ngươi, ta thì lại không đỏ mắt! Lập lại một lần, chờ sau khi các ngươi tuyên bố quy phụ Vương hóa, Hắc giáp quân liền chuyển là thổ ty quân, là quân đội hợp pháp của Tuyên úy sứ ti.
Dừng một chút, y lại cười nói:
- Án lệ cũ, tỉnh Giang Tây phải gánh vác phân nửa quân lương của các ngươi, ta sẽ tranh thủ một chút, để xem có thể đề cao đến bảy thành hay không...
- A. . .
Mấy tên sử giả đều là đầu mục sơn trại, bao nhiêu không nói, chứ đều có nhân mã của riêng mình, nghe nói Lý Trân sẽ nhận được hậu đãi như vậy, trong lòng ngoài vừa ao ước lại đố kị, thì cũng đã tin năm phần.
Thẩm Mặc lại hỏi bọn hắn, Lý Trân đã tranh thủ được tỷ phu của hắn hay chưa?
Mấy người nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào.
Thẩm Mặc nghe vậy nhíu mày nói:
- Thế nào? Còn chưa có tiến triển sao?
Mấy người chỉ sợ làm Thẩm Mặc tức giận, tên cầm đầu liền nói:
- Cũng không phải, chỉ là nhị đương gia tâm cơ rất sâu, từ trước đến nay là người không thấy thỏ chết thì sẽ không thả chim ưng...(không làm việc không nắm chắc).
- Đúng, đúng...
Tên còn lại cũng tiếp lời:
- Hắn bảo chúng tôi đến hỏi, hắn có thể được lợi ích gì? Sau đó mới có thể cho câu trả lời thuyết phục.
- Cái này à, hình như không nên hỏi ta mà? - Thẩm Mặc không hài lòng nói: - Bản quan đã đưa ra điều kiện rồi, phân chia sao là chuyện nội bộ của các ngươi.
Rồi có chút nôn nóng vung tay nói:
- Lúc trước Lý Trân đã bảo đảm với ta thế nào, hắn nói trong một tháng nhất định lấy cái đầu của Lại Thanh Quy, nên ta mới khoe khoang với triều đình. Bây giờ còn chưa tới nửa tháng mà ngay cả người giúp đỡ cũng chưa có quyết định. Hiện tại ta rất hoài nghi, hắn có thể thực hiện đúng hạn lời hứa hẹn hay không đây!
Mấy người thấy thấy hắn tức giận, vội vàng bảo đảm:
- Nhất định có thể.
- Hừ, về phần yêu cầu của tỷ phu hắn. . .
Thẩm Mặc hừ một tiếng:
- Trước tiên mời chư vị quý sứ trở lại nghỉ ngơi, đợi bản quan làm ra điều khoản rồi sẽ liên hệ với chư vị sau.
※※※
Thẩm Mặc phát tác càng khiến sứ giả vững tin, giữa y và Lý Trân thực sự đã đạt thành hiệp nghị gì rồi, bằng không cũng không thể sau khi nghe được sự tình tiến triển không thuận lợi liền trở nên tức giận như vậy. . . Mấy tên sứ giả trở lại dịch quán báo cáo với Lại Thanh Xuyên, hắn đã tin bảy thành, thấp giọng nói:
- Xem ra Lý Trân phản bội là khẳng định rồi, Loan Bân cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Mấy người đều gật đầu nói:
- Chúng tôi cũng nghĩ như vậy.
- Phải nhanh chóng báo lại tin tức ở đây cho đại long đầu.
Lại Thanh Xuyên suy tư chốc lát rồi đưa ra quyết đoán. Hắn nói với một tên thủ hạ:
- Giờ ngươi đề xuất với họ, nói phải đi về báo cáo tiến triển.
Rồi hắn rất khẳng định nói:
- Họ sẽ đáp ứng, sau đó ngươi trở về bẩm báo cho đại long đầu.
- Được.
Thủ hạ gật đầu rồi đi làm theo, kết quả rất thuận lợi nhận được cho phép, vội vã ra khỏi thành.
Những người còn lại thì ở lại trong dịch quán chờ đợi câu trả lời của Thẩm Mặc, dù sao thì ăn uống tốt hơn nhiều ở trên núi, bọn họ cũng không nóng lòng.
Ai ngờ đợi mãi đợi mãi, đợi được chỉ là một cái lưới lớn chụp xuống. . .
Ban đêm ngày đó, bọn họ như mọi khi uống rượu đùa giỡn thì nghe được bên ngoài có tiếng huyên náo, có người hô to:
- Vây chỗ này lại, đừng cho họ chạy. . .
Lập tức tiếng phá cửa, tiếng chó sủa nháo nhào lên.
Mấy người tức khắc khẩn trương vô cùng, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Đừng ngồi như đống *** vậy, nhanh đi ra xem sao.
Lại Thanh Xuyên nói rồi liền đứng dậy đi ra ngoài, cũng không phải cửa viện mà là chạy về hướng chuồng ngựa.
Những người còn lại đành phải kiên trì đi tới trong viện, mở đại môn, như không có việc gì hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Được rồi, đừng giả bộ nữa.
Các quan sai do một tham tướng khảm răng vàng dẫn đội, cười lạnh nói:
- Sứ giả thực sự đã đến, màn kịch của các ngươi bị vạch trần rồi.
Rồi vung tay lên nói:
- Bắt hết những tên giả mạo này lại!
Bọn quan binh ùa lên, không phân tốt xấu trói lại tất cả mọi người. Đối phương tự nhiên sẽ không cam tâm chịu trói, liều mạng vùng vẫy:
- Buông ra, buông ra, chúng tôi mới là thật, những người đó là giả đấy, các ngươi không thể bắt người lung tung!
- Còn nói mình là thật.
Tham tướng nghe vậy giận dữ nói:
- Sứ giả bọn này phái ra đã bị Lại Thanh Quy bắt giữ, chuyện quan trọng như thế mà lại bị các ngươi che giấu, tới cùng ý đồ là gì?
Mấy tên sứ giả hoảng loạn, nhưng chuyện cho tới bây giờ, nói thật thì chỉ có chết, không khai ra thì còn có một đường sinh cơ, cố gắng trấn định nói:
- Không thể nào, chúng tôi giấu hắn rất kỹ, sao lại bị...
- Hừ, không cần nguỵ biện. - Tham tướng cười lạnh nói: - Đem các ngươi đi đối chất với họ một phen, sẽ biết ai thật ai giả ngay thôi.
Nói xong vung tay lên:
- Bắt người!
Ngay sau đó các quan sai như lang như hổ ùa vào, ở những nơi thế này, phản kháng không có chút ý nghĩa, các sứ giả chỉ phải thúc thủ chịu trói.
Các quan sai lại lùng khắp viện tử, mang đi hết hành lý vật phẩm của họ, nhưng cũng không biết bởi vì trời tối hay là sơ sót mà vẫn không đến chuồng ngựa tìm.
Cuộc truy bắt rất nhanh kết thúc, các quan sai rút lui rồi trong viện an tĩnh trở lại. Chỉ thấy từ đống cỏ khô trong chuồng ngựa thoáng động đậy, lộ ra một đôi mắt kinh hoàng, đó là Lại Thanh Xuyên đã lọt lưới. Mặc dù bên ngoài đã không có động tĩnh nhưng hắn vẫn nơm nớp lo sợ, đợi một đoạn thời gian mới dám dè dặt đi ra, cũng không dám đi chính viện kiểm tra tình hình mà leo tường gần đấy đi ra.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Cư Nhất Phẩm Tác giả: Tam giới đại sư -----oo0oo-----
Chương 746: Tan vỡ(2)
Dịch: lanhdiendiemla.
Sưu Tầm by Soái Ca --- 4vn.eu
Chuồng ngựa nằm ở một góc dịch quán, ngoài tường là một con hẻm nhỏ nối thẳng đường cái, sau khi phân biệt phương hướng hắn nương theo ánh trăng yếu ớt rón ra rón rén bước lên đường cái, đi tới một quán cơm nhỏ ở góc đường, sau đó đi vòng qua một con hẻm ở bên, rồi gõ cửa sau tiệm cơm đó.
Một lát sau cửa viện mới mở, lộ ra một khuôn mặt béo ú với hai mắt lim dim buồn ngủ, nhưng vừa nhìn rõ người đến thì lập tức giật mình, nghiêng người cho hắn đi vào.
Lại Thanh Xuyên cùng hắn vào phòng, chưởng quỹ béo treo lên tấm mành dày, xác nhận không có tia sáng rọi ra ngoài hắn mới thắp đèn lên, thân thiết hỏi:
- Tứ gia, ngài đến đây lúc nào?
- Tới mấy ngày rồi.
Lại Thanh Xuyên còn chưa hết kinh hồn, bưng lên ấm trà trên bàn, rồi cũng không quản bên trong nóng hay lạnh tu ừng ực.
- Ta không biết gì cả...
Chưởng quỹ ở đây là điểm liên lạc bí mật của Lại Thanh Quy, lẽ ra loại sự tình này phải trước tiên thông báo cho hắn để làm tốt chuẩn bị tiếp ứng.
- Ài, Loan Bân có lẽ phản bội rồi, hiện tại tình huống phức tạp. - Lại Thanh Xuyên thở dài nói: - Nào dám tùy tiện liên hệ với các ngươi.
Rồi hắn đặt ấm trà xuống, tâm thần cuối cùng thả lỏng đôi chút:
- Nếu không phải không có lộ dẫn ra khỏi thành được, ta cũng sẽ không mạo hiểm tới chỗ ngươi.
- Lộ dẫn ta có. - Chưởng quỹ béo nói: - Hừng đông ta sẽ đưa tứ gia ra khỏi thành.
- Được.
Lại Thanh Xuyên gật đầu, lại hỏi:
- Tiệm cơm của ngươi tin tức linh thông, có nghe được tin tức gì không?
- Thật là có. . .
Chưởng quỹ béo thở dài một tiếng:
- Nếu như mọi người liên hệ sớm với ta, chắc cũng không đến mức rơi xuống tình cảnh như bây giờ.
- Đừng nói chuyện thừa nữa. - Lại Thanh Xuyên sốt ruột: - Nói chính đề đi.
- Ài.
Chưởng quỹ béo gật đầu nói:
- Mỗi ngày ta đưa cơm đến phủ Kinh lược nên rất quen thuộc với người bên trong, ngày hôm nay nghe nói lại có một đám người tự xưng là sứ giả của Lý Trân tới để đàm phán với kinh lược đại nhân. Ta đoán trong hai nhóm người này tám phần mười có một nhóm là người một nhà, đang nghĩ biện pháp liên hệ thì ai ngờ đêm nay họ bị bắt rồi...
Lại Thanh Xuyên trầm giọng hỏi:
- Ngươi nói xem, nhóm người sau là loại thế nào?
- Khẳng định là Lý Trân phái tới. - Chưởng quỹ béo rất khẳng định nói: - Tứ gia không biết khi tiểu tử này ở trong thành tiêu dao cỡ nào đâu, cả ngày cưỡi ngựa ngồi kiệu, rêu rao khắp nơi; quan phủ còn thuê thanh lâu tốt nhất để làm chỗ ngủ cho hắn. Đãi ngộ như vậy ngay cả bản thân kinh lược đại nhân cũng chưa được hưởng thụ qua, nếu như hắn không hứa hẹn với người ta cái gì, tuyệt đối sẽ không đối đãi với hắn như vậy.
- Quả nhiên như thế!
Sau khi nghe người một nhà chứng thực, cộng thêm cảnh ngộ đêm nay, Lại Thanh Xuyên rốt cuộc tin hoàn toàn, hắn vỗ bàn nói:
- Chúng khẳng định lo lắng việc lừa dối sứ giả để lộ phong thanh cho nên phái người tới giải thích!
- Nhất định là như vậy. - Chưởng quỹ phụ họa gật đầu nói.
- Loan Bân thì sao? - Lại Thanh Xuyên lại rơi vào suy tư: - Hắn có tham dự vào không?
- Cái này còn phải đoán sao? - Chưởng quỹ chỉ vào đầu mình: - Lý Trân chính là một nhị thế tổ đầu đất, những trò quỷ này hắn sao có thể nghĩ ra được, hoàn toàn dựa vào tỷ phu hắn ở phía sau chỉ dạy thôi.
- Ừm.
Lại Thanh Xuyên gật đầu nói:
- Ta phỏng chừng cũng phải, lúc trước một lần đánh cướp nho nhỏ hai người họ cứ muốn đi ra cùng nhau, kết quả bán cho quan phủ một trận thắng lợi không nói, còn để cho Lý Trân cố ý bị bắt để mà dễ bề mắc nối với quan phủ!
Hắn càng nói càng cảm thấy thật, cũng càng trở nên phẫn hận, đập bàn nói:
- Ta thấy hắn chính là chủ mưu!
Sau khi cửa thành mở, Lại Thanh Xuyên liền dựa vào lộ dẫn của chưởng quỹ béo cho hắn, hữu kinh vô hiểm ra khỏi thành. Sau đó một đường chạy như điên, hai ngày sau thì trở về sơn trại.
Vừa thấy Lại Thanh Quy, hắn liền lớn tiếng khóc:
- Ca a, các huynh đệ bị hai thằng nó hại thảm rồi, bị quan phủ bắt hết rồi... Nếu không phải đệ đệ ta vẫn giả làm mã phu thì chắc cũng không còn thấy mặt ca ca nữa.
- Đừng có gấp. - Lại Thanh Quy nghiêm mặt nói: - Từ từ nói đi.
Thế là Lại Thanh Xuyên liền đem việc mình mắt thấy tai nghe, kết hợp với suy luận tưởng tượng, tất cả đều dùng ngôn ngữ rất khẳng định nói lại một lần.
Lần này Lại Thanh Quy không thể không tin được nữa. Hắn vỗ một chương vỡ tan cái ghế bên cạnh, nói tiếng như vượn khóc:
- Hai tên súc sinh lòng lang dạ sói này, uổng công ta hậu đãi tụi nó như vậy!
Thấy đại long đầu thịnh nộ, những kẻ lòng hướng về Loan Bân trong thảo đường cũng không dám nói cái gì nữa. . . Bọn họ rất rõ ràng, đại long đầu đã ở vào thế bất lưỡng lập với hai vị đương gia, nếu như còn giải vây cho Loan Bân, sợ rằng mệnh tang tại chỗ mất.
Mặc dù sát tâm đại thịnh, nhưng Lại Thanh Quy cũng không dám lỗ mãng hành sự, nếu mang binh đánh Ngưu Vĩ sơn thật, sợ là sẽ lưỡng bại câu thương.
Nghĩ ngợi một lúc, hắn đã có chủ ý. . .
※※※
- Con bà nó, tiểu lão bà hắn sinh mà cũng cần ta đánh rắm. - Lý Trân tiện tay ném đi tấm thiệp đỏ thắm, mắt trợn trắng nói: - Cũng không phải công lao của ta.
Loan Bân nhặt lên rồi phủi đi cát trên mặt, thở dài nói:
- Đại long đầu giáng sinh quý tử, mời ngươi đi dự tiệc đã là nhượng bộ rất lớn rồi, nếu như ngươi còn không biết điều nữa, chúng ta sẽ triệt để tan vỡ thôi.
- Tan vỡ thì tan vỡ. - Lý Trân bĩu môi nói: - Ta dẫn theo các huynh đệ cao chạy xa bay, làm một tiêu dao đại vương, đỡ phải cả ngày nhìn mặt hắn.
- Đi?
Loan Bân cười lạnh nói:
- Ngươi đi đâu? Ba mặt bị quan quân phong tỏa rồi, ngươi tính đến phía đông tìm Giang Nguyệt Diệu?
- Ta mở một đường máu! - Lý Trân mạnh miệng nói.
- Nếu có bản lĩnh này thật. - Loan Bân không lưu tình chút nào bóc trần hắn: - Lúc trước ngươi còn cần phải tìm đại long đầu nương tựa hả?
- Ta. . .
Lý Trân rốt cuộc nhụt chí, không phản đối nữa.
Thấy đả kích hắn được rồi, Loan Bân đổi giọng nói thấm thía:
- Huynh đệ, rất dễ bẻ gãy từng chiếc đũa, nhưng rất khó để bẻ gãy một bó đũa. Hiện tại quan quân đang quy mô tiếp cận, nghĩa quân Cán Nam chúng ta đều có họa ngập đầu tai ương đến nơi, lúc này chỉ có thể từ bỏ tư tâm phiến diện, liên hợp với nhau, cùng...
- Được rồi được rồi, đừng niệm kinh nữa. - Lý Trân ôm đầu đứng dậy: - Ta đi là được.
Loan Bân thở phào, thầm nghĩ rốt cục kéo ngươi qua đó được rồi, nhưng không biết cũng đưa hắn một bước tiến vào quỷ môn quan.
Khi hai người mang theo hậu lễ đi vào tổng trại liền cảm thấy bầu không khí quái dị, nhưng đều cho rằng là nhằm vào Lý Trân, cho nên cũng không để ở trong lòng, một đường thông suốt không trở ngại đi tới Tụ Nghĩa đường.
Vừa vào thảo đường đó, Loan Bân co rút con ngươi lại, bởi vì hắn liếc mắt thấy được chiếc ghế da hổ của mình đã bị chém nát bấy...Trong văn hóa thổ phỉ, ghế đại biểu cho thân phận địa vị của một đầu lĩnh, cho nên dù để không người khác cũng không thể ngồi. Khi nó bị đánh vỡ, ý nghĩa cái gì thì trẻ con ba tuổi cũng biết.
Loan Bân dừng bước, ôm bụng nói:
- Ai u, đi nhà xí cái.
Hắn thụt chân toan muốn trốn. Nhưng đã muộn, chỉ thấy trong phòng ùa ra trên 100 đao phủ thủ, tức thì khống chế hết vệ sĩ của hai người, sau đó trói gô hai người lại áp giải lên đường.
Lúc này Lại Thanh Quy huynh đệ cùng chúng đầu lĩnh lớn nhỏ mới từ hậu đường đi vòng ra ngoài, sau đó đều tự ngồi xuống ghế của mình... Lại Thanh Xuyên ngồi ở bên cạnh ca hắn, vào vị trí trước đó là của Lý Trân.
Lý Trân chửi ầm lên:
- Lại bì cẩu, thì ra là giở trò lừa gia gia ta, tính anh hùng cái mẹ gì!
Thù mới hận cũ từ trong lòng tuôn ào hết ra, hóa thành ô ngôn uế ngữ, ân cần thăm hỏi 18 đời tổ tông của huynh đệ Lại gia.
Lại Thanh Quy giận không thể nhịn, sai người bịt mõm của hắn lại, kéo ra ngoài giết cho chó ăn.
Loan Bân thét lên:
- Dừng tay, tuyệt đối không được. . .
Nhưng không ai thèm để ý hắn đang nói gì, chỉ trơ mắt nhìn cái đầu của Lý Trân chia ly với thân thể, sau đó bị đàn chó dữ của đại long đầu nuôi xâu xé.
- A...
Loan Bân không thể nói rõ là đau lòng hay là sợ hãi, hắn phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Cư Nhất Phẩm Tác giả: Tam giới đại sư -----oo0oo-----
Chương 746: Tan vỡ(3)
Dịch: lanhdiendiemla.
Sưu Tầm by Soái Ca --- 4vn.eu
- Có cần giết hắn luôn không? - Lại Thanh Xuyên hỏi.
Lại Thanh Quy nhìn mọi người, tất cả đều hiện rõ vẻ buồn phiền, sợ sẽ làm lạnh nguội nhân tâm nên lắc đầu nói:
- Dù sao cũng đã theo ta hơn 20 năm, dù là con chó cũng có chút cảm tình.
Rồi thở dài một tiếng:
- Hắn bất nhân ta không thể bất nghĩa, cứ giam lại trước đi!
Đem Lý Trân, Loan Bân kẻ nhốt người giết rồi, nhưng vẫn chưa tính xong xuôi, Lại Thanh Quy tự mình dẫn người vây quanh Ngưu Vĩ sơn, sau đó phái người lên núi tuyên đọc đại long đầu lệnh, toàn nói Lý Trân, Loan Bân phản bội, mệnh lệnh mọi người buông vũ khí, xuống núi tiếp thu cải biên, cũng không hỏi tội phản nghịch.
Nhưng trả lời lại họ là thảm trạng sứ giả bị gọt thành xác khô, bị ném xuống núi.
Lại Thanh Quy giận dữ, mệnh bộ hạ công sơn, nhưng sơn trại dễ thủ khó công cũng không phải chỉ nhằm vào quan quân, ai muốn đánh cũng sẽ phải nỗ lực trả giá thảm trọng. Kết quả mặc dù trên binh lực có ưu thế tuyệt đối nhưng vẫn không cách nào làm cửa trại lung lay, ngược lại bị Hắc giáp quân giết cho tơi bời hoa lá, máu chảy thành sông, thế mới biết vương bài thành danh của Lý Văn Bưu vẫn còn duy trì chất lượng.
Đánh hết hai ngày, tử thương trên 1000 người, Lại Thanh Quy biết không thể đánh nữa, bằng không đội ngũ nhất định phải tan rã mất...Bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được, ánh mắt mọi người nhìn mình đã tràn ngập sợ hãi và ngăn cách, còn bình thường sau lưng nói thầm cái gì về mình.
Lại Thanh Quy trong lòng rõ ràng, đây là di chứng của việc bắt Loan Bân. . . Thử hỏi lão huynh đệ luôn đi theo làm tùy tùng cho hắn mà cũng có thể bị bắt, vậy những kẻ nhập bọn nửa đường thì sao có cảm giác an toàn cho được?
Tính toán mấy ngày, hắn quyết định tha cho Loan Bân lần này, chí ít tạm thời buông tha, vượt qua nguy cơ hiện tại sẽ tính tiếp. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị hạ lệnh thì một tin tức truyền đến, lập tức khiến hắn thay đổi chủ ý!
※※※
Thì ra Thẩm Mặc nghe được tin dữ, vì bi thương quá độ nên trực tiếp ngất xỉu, sau khi tỉnh lại liền cử hành tang lễ long trọng cho hai người huynh đệ Lý Trân. Không phải xưng Lý Trân là huynh đệ, mà là cho Lý Trân và Loan Bân hai huynh đệ, cũng tự mình thiết đàn tế điện trên Long Đầu sơn, còn làm tế văn thương tiếc.
Bài tế văn này rất nhanh bị gian tế trốn ở nơi bí mật ghi chép lại, rồi truyền tới chỗ Lại Thanh Quy. Mặc dù văn hóa của gian tế không cao, nhưng ý tứ đại thể của tế văn vẫn có thể nghe hiểu, đầu tiên thương xót cho hai huynh đệ Lý Trân và Loan Bân, cũng tỏ rất tiếc hận không thể cùng bọn họ cộng mưu đại sự, lại biểu thị sẽ dấy đại quân báo thù cho họ, hy vọng hai người trên trời có linh thiêng có thể phù hộ y thành công.
Đó vẫn còn chưa hết, lập tức sau tế văn, Thẩm Mặc lại phát biểu một bài hịch văn, cái này dán đầy phố lớn ngõ nhỏ trên mỗi thị trấn của Cán Nam. Lại Thanh Quy có thể không uổng công mà lấy được nguyên văn, như sau:
- Chợt nghe nghịch tặc nổi dậy khiến xã tắc loạn, xã tắc loạn thì bách tính vĩnh viễn không ngày bình yên. Nghịch tặc Lại Thanh Quy xưng loạn tới nay cũng đã 10 năm rồi. Hắn đã từng tự xưng trung liệt, mưu cầu vì bách tính, song thật ra đó là sai lầm lớn mà phi pháp: nhà nó vốn họ Lam, đời đời lấy nghề thiến lừa làm nghiệp, vì mưu phú quý mà quên tông tộc, nhận ác bá Lại Vạn Niên làm cha, chó cậy gần nhà, hoành hành quê nhà, khi nam bá nữ, làm bậy đủ trò!
- Vạn Niên, tổ tiên kẻ này lấy "Cửu xuất thập tam quy"(cầm đồ với mức lãi cao khủng khiếp) mà phát tài, mượn thiên tai mà cướp được ruộng tốt vạn mẫu, giàu một nhà mà hủy nghìn nhà, cho đến vạn năm không nghĩ làm việc thiện để bù đắp sai lầm, mà còn ngày một thậm tệ hơn, như con ác thú lộng hành, làm cho hương dân cũng khinh thường.
- Có người cha thế này sao mà hiểu hiếu đạo? Tổ tiên như thế sao biết nhân nghĩa? Nhưng bộ dạng nó trang nghiêm, tính tính lại dối trá, quy tụ nhiều thực khách, cho rằng hảo nghĩa; thị ân hoặc chúng nhằm che dã tâm. Vì thế hư danh chấn động tại Cán Nam, thiếu niên vô tri đều đến làm tay sai.
- Mà lang trảo xà xỉ cuối cùng khó che giấu, Giáp Dần năm sau, toàn quốc trên dưới đồng lòng kháng Oa, Lại mỗ thì ngoảnh mặt làm ngơ, ngày càng ương ngạnh, thích làm bừa gây ác, thấy quan lại không để mắt, dã tâm ngày càng thịnh, cuối cùng đại nghịch bất đạo, ngang nhiên tạo phản.
- Từ khi nó phản loạn tới nay, châu huyện đi qua tới mấy nghìn dặm, độc hại bách tính gần trăm vạn người; nơi đi qua, nhân dân bất kể bần giàu đều đánh cướp hết sạch, cảnh vật hoang tàn. Nhưng vẫn dõng dạc nói láo là mưu cầu cho sơn dân, dụ dỗ dân chúng vô tri gây bạo động.
- Nhưng vẫn còn có hành động đáng hận gấp trăm lần -- Lại mỗ vì tiêu xài, bèn tìm mộ tổ tiên các tộc đại hộ, đích thân tới khai quật. Cướp đoạt kim bảo, vô số kể, thậm chí phá quan, bắt thi thể để xảo trá vơ vét tài sản. . .
- Do triều đình bận dẹp giặc ngoài nên chưa kịp chinh phạt, khiến dã tâm của nó ngày càng bành trướng, đến nỗi điên cuồng, tàn bạo hoang dâm, không kiêng nể gì cả, mặc dù tay chân tả hữu cũng khó may mắn tránh khỏi. Lý Trân ngồi thứ tịch, có thể nói quyền cao chức trọng, song Lại mỗ thứ nhất mơ ước Hắc giáp quân từ lâu, thề có được đạo quân tinh nhuệ này; thứ hai, Chu thị vợ Lý Trân mạo mỹ bất phàm, Lại mỗ háo sắc, thèm nhỏ dãi lâu. Cuối cùng nạp muội của Chu thị làm thiếp, thừa dịp đến nhà thăm nhiều lần cưỡng hiếp. Nó còn tàn bạo hơn cầm thú, không ai không hận đến thấu xương!
- Thứ tàn bạo bất nhân, vô quân vô phụ, tai họa bách tính thế này, không thể giữ lại trên đời.
- Nay giặc Oa đã bình, thiên hạ an ổn, bản bộ đường phụng mệnh thiên tử thống sư mười vạn, nam bắc đồng tiến, thế mạnh mẽ như lôi đình vạn quân. Thề nằm gai nếm mật cũng phải bắt lấy kẻ hung nghịch này, cứu những người dân bị uy hiếp, giải cứu bách tính khỏi khốn đốn. Không chỉ báo thù cho vạn sinh linh, còn rửa sạch nỗi nhục cho chư gia tổ tông.
- Thượng hữu nhật nguyệt, hạ hữu quỷ thần, minh hữu trăm vạn dân chúng Cán Nam, u hữu linh hồn của liệt đại tổ tông, chứng giám lòng này của ta, tất cả nghe lời ta! Như pháp lệnh!
※※※
Một bài hịch văn mắng chửi cho Lại Thanh Quy tan tác tơi bời, nhưng cũng không phải bịa đặt phỉ báng, mà là thành lập trên cơ sở tình báo tinh chuẩn tường tận, thêm mắm thêm muối việc tổ tông ba đời không thể cho ai biết, tất cả đều phơi bày ra cho người trong thiên hạ biết. . .Tổ tông của hắn cắt *** lừa, phụ thân sửa họ; cùng với Lại gia cho vay cắt cổ lập nghiệp, những bí ẩn kinh niên này người biết rất rất ít, ngay cả lão bà hắn cũng chưa từng nghe nói qua; còn có chuyện làm rất bí ẩn là cưỡng hiếp vợ của Lý Trân khiến người khác khinh thường, cần phải tam đao lục động(hình phạt), vả lại đương sự tuyệt sẽ không để lộ ra...Hơn nữa càng uất ức chính là, việc này xảy ra sau khi Lý Trân bị bắt, hiển nhiên không thể trở thành lý do hắn phản bội mình, nhưng Thẩm Mặc bắt nạt hắn có miệng không cãi được, cố ý làm xáo trộn thời gian, để đem cái chậu *** "cưỡng hiếp vợ huynh đệ dẫn đến huynh đệ phản bội" chụp lên đầu hắn.
Đọc bài hịch văn này, Lại Thanh Quy cũng cảm thấy mình thối không ngửi được, tựa như bị lột sạch đồ rồi ném vào trong đoàn người, cái loại cảm giác xấu hổ và giận dữ gần chết này thật khiến hắn đi tìm một sợi dây thừng mà thắt cổ chết cho rồi.
Đương nhiên hắn không cam lòng, thế là đem lửa giận phát tiết lên người khác, bắt đầu suy nghĩ trong cơn thịnh nộ, là kẻ nào đã tiết lộ bí mật của hắn?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ một người có thể biết toàn bộ bí mật của hắn, đó chính là kẻ đã ở cùng hắn hơn 20 năm, đã từng không có gì giấu nhau, hiểu tận gốc rễ -- tiểu cữu tử Loan Bân.
Nghĩ đến Thẩm Mặc tưởng lầm Loan Bân cũng đã chết, bài tế văn khóc thương, hắn càng thêm tin tưởng tên súc sinh này phản bội mình rồi, cũng đem toàn bộ chuyện xấu của mình nói hết cho quan phủ!
Càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có một loại khả năng này, Lại Thanh Quy như con dã thú bị thương, hai mắt đỏ như máu thở hổn hển đi tới địa lao, mở ra cửa lao ở chỗ sâu nhất, và nhìn thấy Loan Bân đang ăn cơm.
Vừa nhìn bộ dạng của hắn Loan Bân biết xong rồi, đặt bát cơm xuống, từ từ nhuốt xuống cơm còn trong miệng.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Cư Nhất Phẩm Tác giả: Tam giới đại sư -----oo0oo-----
Chương 746: Tan vỡ(4)
Dịch: lanhdiendiemla.
Sưu Tầm by Soái Ca --- 4vn.eu
Nương theo ánh đèn, Lại Thanh Quy thấy Loan Bân đang ngồi trên ghế trước mặt, có thịt gà vịt cá, bốn món ăn một canh, còn có một bình rượu nhỏ, hắn tức giận vung chân đá ngã lăn cái ghế, ly chén rơi hết xuống đất.
Có chút tiếc hận nhìn rượu hỉ rơi trên mặt đất, Loan Bân lắc đầu, lại ngồi yên bình tĩnh nhìn Lại Thanh Quy:
- Rốt cuộc ngay cả ta ngươi cũng muốn giết sao?
Lại Thanh Quy run run nơi khóe miệng, oán hận nói:
- Có phải ngươi đã tiết lộ bí mật của ta ra ngoài phải không?
Mặc dù không rõ lắm đối phương ám chỉ gì, nhưng Loan Bân không muốn suy nghĩ nhiều, cũng không muốn nhiều lời, hắn chỉ dửng dưng nói:
- Phải thì làm sao?
Lời này Lại Thanh Quy nghe vào tự nhiên là câu trả lời khẳng định. Hắn nhất thời nộ khí dâng trào, bay lên đá một cước vào ngực hắn. Loan Bân kêu một tiếng đau đớn, như bao tải văng ra ngoài, va vào hàng rào, sau đó từ từ tuột xuống đất.
Hàng rào với những thanh gỗ to như miệng chén cũng kẽo kẹt, có thể thấy được một kích ôm nỗi hận của đại long đầu có bao nhiêu lực lượng.
Nhưng Lại Thanh Quy cũng chưa giải hận, đuổi theo lấy tay nhấc hắn lên, dí lên hàng rào, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta đối đãi với ngươi không tốt sao?
- Tốt.
Loan Bân gật đầu, nói giọng yếu ớt:
- Ăn mặc, cái gì cũng không thiếu...
- Ta từng có lỗi với ngươi chưa?
Ánh mắt Lại Thanh Quy càng âm độc, nắm tay không tự chủ được thắt chặt hơn. Miệng Loan Bân tràn ra máu, nhưng vẫn ráng lắc đầu nói:
- Không có. . .
- Vậy vì sao phản bội ta? - Lại Thanh Quy đã khó áp chế lửa giận.
- Ta. . .
Quang mang trong mắt Loan Bân thoáng qua rồi trôi đi, nhắm mắt lại chậm rãi nói:
- Đối thủ quá mạnh, ngươi không có hy vọng thắng. . .
- Cục ***!
Lại Thanh Quy cả giận nói:
- Bao nhiêu năm rồi, chúng ta đã đánh bại bao nhiêu cái gọi là danh tướng? Thập vạn đại sơn này chính là là chắn vô địch của chúng ta, trăm vạn Xa tộc là nguồn suối sức mạnh của chúng ta, ở chỗ này chúng ta bách chiến bách thắng!
- Ngươi còn trầm mê trong tưởng tượng, không chịu chấp nhận hiện thực. . .
Loan Bân lắc đầu, nói giọng đứt quãng:
- Ngẫm lại xem mấy năm nay, chúng ta làm chuyện gì, cướp bóc, bắt cóc tống tiền, hiếp dâm, giết người, xảo trá, bắt chẹt, bắt ép tráng đinh. . .Cái này phần lớn đều làm với tộc nhân của mình, khụ khụ. . .
Thở dốc vài hơi, hắn lại nói tiếp:
- Nếu không thì Thẩm Mặc có bản lĩnh cũng sẽ không mất thời gian nửa năm đã khiến chúng ta bị cô lập hoàn toàn, đã thành chó nhà có tang.
- Ngươi còn muốn tiếp tục thay hắn đả kích ta!
Lại Thanh Quy bỗng nhiên tăng lực trên tay, Loan Bân trợn trắng, cũng nói không ra lời nữa, chỉ nghe được từng tiếng hét như dã thú của Lại Thanh Quy:
- Từ xưa Xa Hán bất lưỡng lập! Tộc nhân của chúng ta vì sao phải ủng hộ người Hán?
- Lẽ nào thảm kịch 50 năm trước đã quên hết rồi sao? Là ai tàn sát cha ông chúng ta? Huyết hải thâm cừu cũng không muốn báo ư?
- Tất cả những gì ta làm đều là vì giải cứu đồng bào bị nô dịch, ta có cái gì sai?
Vẻ mặt Lại Thanh Quy dữ tợn vô cùng, thanh âm như từ dưới Cửu U hoàng tuyền truyền lên:
- Cho dù là nhất thời làm các ngươi chịu chút khổ, cũng là vì giúp hậu thế không phải gánh chịu nữa, vì sao không chịu làm chút hi sinh chứ? Vì sao muốn bán đứng ta hả?
- Vì sao? Vì sao? ! Vì sao? ! !
Lại Thanh Quy khàn giọng chất vấn Loan Bân, lại như đang hỏi mọi người, thanh âm của hắn quanh quẩn trong gian địa lao u tối, nhưng không có bất kỳ ai trả lời hắn.
- Trả lời ta!
Lại Thanh Quy rốt cuộc buông tay ra, Loan Bân mềm oặt rơi xuống, thấy hắn hai mắt trắng dã, đã bị đại long đầu bóp chết rồi. . .
※※※
- Chết rồi...
Lại Thanh Quy lại không cảm thấy khoái ý, trái lại trong lòng dâng lên bi thương, hắn ngơ ngác nhìn hai tay của mình, đúng là hai tay này đã tự tay bóp chết người đã từng là huynh đệ tốt nhất, phá hủy rường cột của mình...
Ngay tại giờ khắc này, những gì hắn vẫn áp lực tại đáy lòng, bi quan, thất bại, tâm tình tuyệt vọng, rốt cuộc bộc phát ra. Thiên thần, ngươi muốn tiêu diệt ta sao? Trong lòng Lại Thanh Quy tràn ngập bi ai:
- Vì sao phải đối với ta tàn khốc như vậy!
Không ngờ cái chết của Loan Bân lại tạo thành ảnh hưởng to lớn như vậy đối với hắn.
Trong lao hồi lâu Lại Thanh Quy mới đi ra, giọng nguội lạnh nói:
- Kéo tên sứ giả của quan phủ ra ngoài, băm cho chó ăn.
Các ngục tốt lại sợ hãi rụt rè, mặt lộ vẻ kinh hoàng.
- Sao hả? Ngay cả các ngươi cũng không nghe lời ta sao?
Lại Thanh Quy đầu đau như muốn nứt ra, hai mắt đỏ gần như rỉ ra máu.
- Tiểu nhân không dám. . .
Các ngục tốt vội vàng quỳ xuống đất, kinh hoàng bẩm báo:
- Hồ Dũng đó đã không còn ở đây nữa rồi...
- Không ở đây là sao? - Lại Thanh Quy thở nặng nề nói.
- Là. . . Hắn đã bệnh chết rồi. - Ngục tốt nơm nớp lo sợ nói: - Buổi tối ngày hôm trước đang ăn cơm thì hắn đột nhiên la đau bụng, sau đó lăn lộn trên mặt đất, rồi chết.
Nuốt nước bọt lại nói tiếp:
- Chúng tôi mời chu đại phu xem qua, nói là mắc phải bệnh dịch, phải vội vàng đem đi chôn. Chúng tôi liền suốt đêm kéo hắn lên hậu sơn, rồi chôn đại ở trên đó.
- Vì sao không bẩm báo? - Cho dù Lại Thanh Quy đang nóng đầu nhưng cũng biết sự tình kỳ lạ.
- Báo lên rồi. - Các tiểu lâu la nhỏ giọng nói: - Lẽ nào đại vương không nhận được?
Trong đầu Lại Thanh Quy lại ông lên một tiếng, không ngờ còn có người gạt mình? Tâm thần gần tiếp cận tan vỡ của hắn rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, đứt dây...
Lúc này ngoài thành Long Nam lại là bầu không khí chiến đấu ngút trời. Đứng trên Long Đầu sơn, nhìn thị trấn đằng xa, ba mặt đông, nam, tây, từng doanh trại nằm kề nhau, kéo dài hơn 10 dặm. Nơi đó là các lộ đại quân đã hoàn thành huấn luyện, đang làm chuẩn bị cuối cùng, chỉ đợi bình minh xuất phát!
Đêm ấy không ai ngủ. Thẩm Mặc suất lĩnh sĩ thân địa phương, trưởng lão các tộc đáp ứng lời mời đến đây. . . Lần này thanh thế to lớn hơn lần trước nhiều, bên cạnh y vây quanh hai trăm có hơn hiển quý, hào thân tông lão địa phương. Những người này đứng ở trên đỉnh núi, trông về quân doanh dần dần rõ ràng lên ở đằng xa, chỉ thấy tinh kỳ phần phật theo gió trong tiếng kèn sáo, tiếng trống rầm rập, khắp nơi bao phủ bởi ngọn đèn dầu, giống như Trường Thành nhìn không thấy cuối. Theo địa thế cao thấp, núi non phập phồng, ngoằn ngoèo trải dài, khí thế hết sức hùng tráng, mọi người nhìn mà tâm tinh cũng rung lên, tinh thần lẫm liệt.
Nhưng điều khiến họ càng sợ hãi vẫn là cái bóng lưng có vẻ gầy gò. Họ không tự chủ được đem ánh mắt đặt ở phía sau Thẩm Mặc. Thấy phía sau y khoác áo lông cừu đen, bay phần phật trong cơn gió Bắc, như thể điệu múa của ma quỷ. Nhưng khi y phát giác được và quay đầu lại, trên gương mặt anh tuấn ôn hòa, dáng tươi cười chân thành thân thiết đó lại khiến người rất khó không sinh ý thân cận.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina