Quan Cư Nhất Phẩm Tác giả: Tam giới đại sư -----oo0oo-----
Chương 861: Truyền thuyết về tam nương tử (4)
Dịch : lanhdiendiemla
Sưu Tầm by vodanh764 --- 4vn.eu
Hoàng thai cát im lặng, nếu hắn không báo thù, hoặc không đón Yêm Đáp về thì không được các bộ lạc đi theo, đám huynh đệ không nể mặt mình. Dù sau này có tự xưng cô xưng quả, cũng chỉ thành trò cười.
- Một khi các vị chia rẽ, mạnh ai nấy đánh.
Thấy hắn không nói, Bảo Sùng Đức tiếp tục:
- Đại Minh ta sẽ đánh diệt từng người, tin rằng đám Lý Thành Lương, Mã Phương rất vui vẻ chấp hành nhiệm vụ này.
- Ngươi làm ta hồ đồ rồi, rốt cuộc ngươi đứng về bên nào?
- Ta đã nói tới đây vì thai cát, đương nhiên tất cả nghĩ cho thai cát.
- ...
Hoàng thai cát trừng mắt lên:
- Đừng vòng vo nữa, người Hán các ngươi làm người ta bực mình, có gì nói thẳng đi.
- Được, ta tới chỉ cho thai cát một con đường sáng.
- Như thế nào?
- Xin lui tả hữu đi đã.
Bảo Sùng Đức tỏ ra thần bí.
Hoàng thai cát phẩy tay đuổi những người còn lại đi:
- Giờ đã nói được chưa?
Bảo Sùng Đức hạ thấp giọng xuống:
- Không ngại tiết lộ cho thai cát, phụ thân ngài sẽ tới kinh thành thường trú vài năm, Hán Mông ngày nào chưa hòa bình, ông ta sẽ không thể về. Còn tương lai có hòa bình hay không, thì phải xem ý thai cát.
- Ngươi nói thế nghĩa là gì?
Xung quanh không có ai, Hoàng thai cát không vờ vịt nữa.
- Theo ngu kiến của tại hạ, một Yêm Đáp hãn còn sống lại không ở thảo nguyên là có lợi với thai cát nhất.
Bảo Sùng Đức giải thích:
- Mông Cổ coi trọng võ công nhất, huyết thống chỉ xếp hàng thứ hai, thai cát hi vọng thành đại hãn như phụ thân mình, thì cần có võ công như thế. Nhưng thế thời thay đổi, phụ thân thai cát năm xưa bốn bề là địch, phải chinh đông phạt tây mới có cục diện này nay. Nhưng giờ cục diện của thai cát nhìn thì tốt hơn, thực tế khó hơn vạn phần, Đại Minh quân lực ngày một mạnh, không dễ khinh nhục nữa, thảo nguyên lại thiên tai không dứt, bộ dân thiếu ăn thiếu mặc. Nhìn xung quanh, hoặc là thế lực huynh đệ của thai cát, hoặc là Ngột Lương Cáp, đều không đụng vào được, thai cát tiến thoái lưỡng nan, dựa vào võ lực không thể phá vỡ cục diện.
Những lời này đúng là nói vào tận đáy lòng hắn rồi, Hoàng thai cát gật gù, tơi ngay phụ hãn đã không trụ nổi, mấy lượt xin triều cống, mình võ dũng chẳng bằng một nửa phụ hãn, làm sao duy trì được?
Thấy đã đủ lửa, Bảo Sùng Đức đủng đỉnh nói:
- Hiện giờ trời ban cho thai cát một con đường mới ngay trước mắt.
- Đường mới thế nào?
- Các vị không phải muốn triều cống sao, giờ là một cơ hội, đại nhân nhà ta thuộc phái hòa bình hiếm có, nếu các vị muốn, có thể xin triều đình phong Yêm Đáp hãn thành Đại Minh Thuận Nghĩa Vương , chỉ cần các vị thần phục trước ...
Giơ tay lên ngăn Hoàng thai cát lại, Bảo Sùng Đức nói:
- Ta biết, điều này mất thể diện, nhưng tất cả vì phụ hãn của ngài, nếu không triều đình xử tử phụ hãn ngài, mấy huynh đệ ngài không đồng ý, tức là hại chết phụ hãn. Ít nhất Y Khắc cáp truân sẽ ủng hộ ngài, có 5 vạn đại quân trong tay bà ấy, đám huynh đệ kia lại không thần phục thai cát hay sao?
Hoàng thai cát mặt âm trầm:
- Ngươi muốn ta thành đại hãn Mông Cổ đầu tiên bị uy hiếp?
- Tất cả đều có cái giá của nó, chỉ cần đáng, ngại gì chút thanh danh?
Hoàng thai cát cắn răng hỏi:
- Vậy triều đình cho ta được cái gì?
- Phụ hãn .. À không phụ vương ngài sống ở Bắc Kinh, vậy quyền triều cống sẽ là của ngài, ngoài ra triều đình sẽ cấp ngài ấn tín quan phục làm thổ ti duy nhất của Thổ Mặc Đặc, đồng thời cũng có quyền triều công, mỗi năm ân thưởng ngang phụ vương của ngài.
Hoàng thai cát suy nghĩ hồi lâu mới nói:
- Ta yêu cầu triều đình mở biên, lập mã thị...
Sau khi triều cống, kinh thành sẽ ở chợ thông thương, nhưng quy mô hữu hạn, với hơn trăm vạn người Mông Cổ, chẳng khác gì muối bỏ biển, nên mở biên cảnh, cho người Mông Cổ tự do thông thương, mới là phương pháp thực sự giải quyết khó khăn của họ.
- Chuyện này ...
Bảo Sùng Đức trầm ngâm.
- Chỉ cần triều đình thông thương.
Hoàng thai cát vội tăng thêm vốn:
- Ta không chỉ ước thúc các bộ không quấy nhiễu đại minh, còn chinh phạt bộ lạc không thần phục, đảm bảo Đại Minh không phải lo về họa biên cương.
Nhìn thấy Hoàng thai cát nóng lòng như thế, Bảo Sùng Đức mỉm cười, Vương Sùng Cố đã bắt đúng mạch của người Mông Cổ rồi
Trong thư gửi cho nội các, Vương Sùng Cố nói, Yêm đáp bị bắt, Đại Minh ta chiếm ưu thế tâm lý hoàn toàn, lúc này đề xuất thông thương sẽ không bị ai cho là nhục quốc thể nữa, cần sớm quyết đoán, tránh lỡ thời cơ tốt.
Vì thế Vương Sùng Cố phái Bảo Sùng Đức tới đạt thành hiệp nghị với Hoàng thái cát , do hắn và Y Khắc cáp truân cùng ký tên dâng thư , biểu thị thần phục triều đình ...
Đối với mấy vị thai cát và Y Khắc cáp truân mà nói, đây chẳng phải chuyện khó gì, dù Yêm Đáp lập quốc xưng vương, nhưng chẳng ai vì thế không thừa nhận hãn đình cả Sát Cáp Nhĩ.
Nếu như bọn họ đã thừa nhận Sát Cáp Nhĩ là Đại khả hãn, vậy thừa nhận Đại Minh cũng chẳng có vấn đề gì, chẳng qua đổi tên chủ nhân, mặc dò không được thoải mái lắm, nhưng với cái lợi thông thương, thế là đáng rồi.
Dù sao người Mông không coi trọng thể diện như người Hán.
Sau đó Vương Sùng Cố phụ trách xin cáo phong cho cả nhà họ, hai bên triển khai đàm phán thông thương. Đồng thời ước định tam biên không đước dấy binh đao, có người bên nào gây hấn, cả hai bên cùng giết.
Đánh trận có lợi gì chứ? Cướp bóc lợi cho bộ hạ chứ không phải đầu lĩnh; thất bại thì đầu lĩnh chịu nguy hiểm chứ không phải bộ hạ. Vậy sao phải mạo hiểm tranh thủ cái có lợi không liên quan tới mình? Quy cho cùng tất cả chủ trương chỉ vì bản thân.
Triều Minh còn cho phép bọn họ phái đại biểu tới thăm Yêm Đáp sau khi đàm phán thành công, có thể phái người hầu hạ.
Vì thể hiện thành ý, bên phía Mông Cổ đem đáp yêu nghiệt Tiêu Cần tới Đại Minh, thậm chí hủy Bản Thăng, đuổi người Hán về phía nam. Với điều cuối cùng, Vương Sùng Cố biểu thị không cần thiết .
Y Khắc cáp truân cực hận Tiêu Cần dụ hoặc Yêm Đáp có mưu đồ bất lương với tôn tức, cho nên mới gặp cái họa vô vọng này, nên đem hết đám cốt cán của Bạch Liên giáo trói lại rồi, tặng cho triều Minh chỉ là thuận tay.
Có điều trong mắt triều Minh, đây lại là thắng lợi trọng đại, lập tức đưa bọn chúng tới Bắc Kinh, Long khanh đích thân tế thiên, lăng trì xử tử, cuối cùng đem đầu tới cửu biên.
Hiện Mông Cổ đã xưng thần, Hán gian cũng đã giao nộp, đây là điều trăm năm chưa có, đủ biểu thị thành ý, đáng lý chuyện rất thuận lợi, triều Minh không nên làm khó bọn họ nữa.
Nhưng việc triều cống khó khăn không phải ở bên Mông Cổ mà ở triều đình, khi Vương Sùng Cố định lợi dụng Yêm Đáp tiêu trừ đao binh thì đám thanh quan trong triều cho rằng, triều công là biểu hiện của đớn hèn, thông thương càng không đúng.
Bọn chúng còn nhớ chuyện Cừu Loan mở mã thị, bọn chúng muốn làm Dương Kế Thịnh, kiên quyết phản đối chủ nghĩa đều hàng hữu khuynh này, bọn chúng nhắc tới Thế tông cuối cùng đóng cửa mã thị.
Thế nhưng bọn chúng quên hiện giờ không còn là thời Thế tông nữa, Cao Củng không phải Nghiêm Tung, Vương Sùng Cố không phải cửu loan ...
Cao Củng không tiện tỏ thái độ, lần này đứng ra là Trương Cư Chính, vị đại học sĩ này thực sự kích động rồi , viết thư cho Vương Sùng Cố biểu thị cực lực tán thành chính sách của ông ta.
Khi đó Thẩm Mặc đã rời nhiệm, trách nhiệm tiền tuyến đặt hết lên người Vương Sùng Cố, khi đám ngôn quan nhao nhao phản đối, làm ông ta khó xử, nhưng Trương Cư Chính đại biểu nội các ủng hộ, làm ông ta đứng vững trước đám ngôn quan.
Ở phương diện nội các Cao Củng, Trương Cư Chính, Trương Tứ Duy đều biểu thị tán đồng, Cao Nghi không phản đối.
Nhưng trong triều lại ầm ĩ đòi giết Yêm Đáp, số này không ít, thậm chí đàn hặc Vương Sùng Cố bán nước, yêu cầu bắt ông ta về trừng trị.
Lại Trương Cư Chính đại biểu nội các tỏ thái độ :
" kim chi nghị giả giai vị giảng hòa nhuyễn nhược, mã thị khởi hấn, vi thử ngôn giả, bất duy bất trung, cái diệc bất trí thậm hĩ phu sở vị hòa giả, vị lưỡng địch tương giác, trí sửu lực quân, tự độ vị túc dĩ thắng chi, cố bất đắc dĩ nhi cầu hòa, như hán chi hòa thân, tống chi hiến nạp, thị chế hòa giả, tại di địch nhi bất tại trung quốc, cố cổ nghị dĩ vi đảo huyền, khấu công bất khẳng chủ nghị. Kim tắc bỉ xưng thần nạp khoản, hiệu thuận khất phong, chế hòa giả tại trung quốc nhi bất tại di địch, bỉ chi hán, tống chi sự, vạn vạn bất mâu, độc khả vị chi thông cống, nhi bất khả vị chi giảng hòa dã"
Ý tứ là, thời Hán Tống bị người ta ép cho cùng đường nên mới phải cầu hòa, nhưng chúng ta là phe thắng lợi, đối phương xưng thần, mong công nạp, sao có thể gọi là cầu hòa.
***
Đoạn trên nguyên văn trong sử, không dịch.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của LãngKhách
Quan Cư Nhất Phẩm Tác giả: Tam giới đại sư -----oo0oo-----
Chương 861: Truyền thuyết về tam nương tử (5)
Dịch : lanhdiendiemla
Sưu Tầm by vodanh764 --- 4vn.eu
Trương Cư Chính phản kích rất mạnh mẽ, bác bỏ hết lời của phe phản đối, nhưng cái Hoa Hạ này xưa nay chẳng phải là chỗ nói đạo lý, ngươi có nói đúng đên đâu người ta cũng không nghe vào tai, bọn chúng nhất định giữ quan điểm, đối đầu với ngươi.
Cuối cùng Cao Củng ra mặt nói, chúng ta đình nghị vậy.
Đình nghị là chế độ quyết sách đặc sắc, do các quan lớn, công khanh, một phần ngự sự tham gia, dưới sự chủ trì của hoàng đế, mọi người đưa ra ý kiến của minh, tổng kết lại, bên nào nhiều hơn thì làm theo.
Đương nhiên hoàng đế có thể tự quyết, nhưng sẽ tổn thương trái tim các đại thần ... Hậu quả làm tổn thương các đại thần Đại Minh thì mọi người biết rồi đấy.
Loại phương pháp mang sắc thái dân chủ này vốn không được tiên đế thích, nhất là chuyện Đại lễ nghị làm Gia Tĩnh khốn khổ, cho nên từ khi nắm đại quyền, ông ta không cử hành đình nghị. Hiện giờ Cao Củng đề xuất định nghị, tất nhiên là hưng phấn ...
Hai bên tin chắc mình sẽ thắng nên không cãi nhau nữa, mà tranh thủ thời gian liên lạc đồng liêu, hi vọng áp đảo đối phương.
Vì thế ba ngày sau phát sinh sự kiện "biểu quyết triều cống" ghi vào lịch sử, tổng cộng tham dự có 44 người, mọi người lần lượt phát ngôn, sau đó viết thành điều trần, trình cho hoàng đế.
Vì tránh gây thị phi, Long Khánh lệnh tuyên đọc kết quả trước mặt mọi người: Có 22 người cho rằng triều cống, thông thương là có thể chấp nhận; 17 người không đồng ý; 5 người đồng ý triều cống không đồng ý thông thương.
Dùng thuật ngữ hậu thế là thông qua đa số phiếu ... Tức là tính mạng Yêm Đáp được bảo đảm, triều cống chấp nhận, nhưng thông thương thì không.
22 - 22 thông thương bế tắc rồi.
Cuối cùng phải nghe thánh ý thôi, Long Khánh dở khóc dở cười, các ngươi chơi trò gì thế? Đủn đi đủn lại, cuối cùng vẫn do ta gánh trách nhiệm này?
Đành thương lượng với mấy vị đại học sĩ, Cao Củng là kẻ sách động sau màn, Trương Cư Chính là nhân vật chính trên sân khấu, Trương Tứ Duy hoạt động khắp nơi kiếm phiếu.
Bị mấy người này giựt giây, Long Khánh ngự bút phê :" Chuyện này trọng đại, biên thần rõ nhất, giờ biên thần nói làm, các khanh nói cũng có lý, vậy thì làm đi, tốn kém thêm chút có là gì?”
Đương nhiên không đơn giản như thế, song khó khăn trong đó không cần nói kỹ nữa, có điều dưới nội các hiệu suất cao khóa này, thông thượng chuyện nghị luận cả năm cần một tháng là xong ...
Triều đình phong Yêm Đáp làm Thuận Nghĩa vương, ban chỗ ở tại Bắc Kinh, Y Khắc cáp truân phong Thuận Nghĩa phu nhân , Hô Hòa Hạo Đặc đổi thành "thành Quy Hóa", Hoàng thai cát và con cháu, đầu lĩnh Ngột Thận Bộ đều được phong chức ... Tổng công 61 người.
Từ đó trở đi bọn họ thành tướng quân và quý tộc Đại Minh thiết kỵ Mông Cổ không đạp lên ruộng đồng của Đại Minh nữa, đao thương họ không còn nhuốm máu người dân Hoa Hạ nữa ...
Nhưng người khởi xướng tất cả lại âm thầm nam hạ, không hề phát ra bất kỳ lời nào trong cuộc đại biện luận kia.
Thời gian quay lại lúc Yêm Đáp bị bắt làm tù binh, có lẽ ông trời đã định sẵn, Thẩm Mặc nhận được thánh chỉ nam hạ ...
Vì triều đình tập trung lực lượng ở phương bắc nên loạn tây nam càng lúc càng dữ dội, Vi Ngân Báo công chiếm Quế Lâm làm đô thành, giết tuần phủ Quảng Tây, xâm lược Quảng Đông, thanh thế chấn động triều đình.
Đương nhiên tây nam loạn đến đâu cũng không cần thứ phụ đích thân làm đề đốc, nhưng vì y giả thần giả quỷ khi bái thánh lăng, có quan hệ mờ ám với thiếu nữ quý tộc Mông Cổ ... Chết người nhất là y quỳ lạy Thành Cát Tư Hãn, đụng chạm tới thần kinh đám theo chủ nghĩa Đại Hán, bị chúng đẩy đến tầm nhục quốc thể.
Đối diện với tấu chương đàn hặc hùng hổ, Thẩm Mặc không phản bác, chỉ dâng sớ theo lệ, nói mình suy nghĩ thiếu chu toàn, xin hoàng đế thứ tội v..v..v.. Thái độ cực kỳ thành khẩn.
Lúc này lại phát đinh chuyên Vi Ngân Báo công chiếm Quế Lâm, y chủ động xin nam hạ, tiến cử Vương Sùng Cố tiếp nhận việc của mình.
Long Khánh tất nhiên không muốn thấy sư phụ chịu oan ức cỡ đó, song đám đàn hặc tám phần là do Thẩm Mặc an bài, y còn viết thư cho Cao Củng nói thẳng "đây là cách tránh họa", Cao Củng hiểu lo lắng của y, hơn nữa chiến cục đã định Thẩm Mặc rút lui quang minh lỗi lạc, ông ta chỉ bội phục, không nói gì hết.
Thẩm Mặc không tạm biệt văn võ, chỉ căn dặn Vương Sùng Cố và Thích Kế Quang vài câu, rồi chuẩn bị hành trang nam hạ.
Đúng lúc xuất phát thì y nhận được tin Yêm Đáp bị bắt, Thẩm Mặc đứng lặng trong sân rất lâu, Tiểu Lục Tử hỏi có xuất phát không, y lắc đầu:
- Không biết kết quả ra sao, ta yên tâm đi thế nào được?
Vì thế nói với Vương Sùng Cố:
- Giám Xuyên huynh, xem như ta nợ huynh ân tình này, huynh lập tức bảo Lý Thành Lương xuất quân giải cứu người.
- Đại nhân nói gì thế, Yêm Đáp bị bắ là quân tình tối cao, hạ quan cũng đang có ý này.
- Đa tạ.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Lúc này huynh bận rộn rồi, đi đi, không cần tiếp kẻ nhàn rỗi này nữa.
- Hạ quan tới là để mời đại nhân chủ trì.
Vương Sùng Cố cung kính nói:
- Chuyện này quá lớn, hạ quan sợ có sai sót.
- Ở vị trí nào lo công việc đó.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Nếu ta không tin huynh đã không đem trọng trách này giao cho huynh. Gánh lấy nó đi, Giám Xuyên huynh, huynh sẽ lưu danh sử sách.
- Vâng ...
Vương Sùng Cố cảm kích hành lễ lui ra.
Tiếp đó Thẩm Mặc không màng cơm nước, đêm không chợp mắt, sốt ruột đợi tin, đến khi biết Chung Kim bình an rồi mời thở phào, nói:
- Lên đường thôi.
- Đại nhân, không nghỉ ngơi sao?
- Không cần, ta sẽ ngủ trên ngựa.
Vì thế bọn họ xuất phát nam hạ.
Buổi sáng trên thảo nguyên cực kỳ yên tĩnh, Thẩm Mặc quay đầu lại phương bắc, chỉ thấy mảng thảo nguyên xanh mênh mông, trái tim y tựa hồ bị chia làm đôi nửa.
Từ đằng xa, đột nhiên xuất hiện một chấm nhỏ, càng lúc càng lớn, cuối cùng các vệ sĩ nhìn rõ đó là một nữ tử mặc áo đỏ, cưỡi ngựa đỏ, sát khí đằng đằng ... Nhưng bọn họ không ngăn cản mà lại tản ra thật xa.
Thiếu nữ đó là Chung Kim, nàng mặc trang phục tân nương, hãn huyết bảo mã phía dưới vì đổ mồ hôi mà từ trắng thành màu đỏ. Ngựa tới trước mặt Thẩm Mặc, nàng vẫn không hề giảm tốc độ, Thẩm Mặc cũng không nhúc nhích, chỉ yên tĩnh nhìn nàng.
Hai con ngựa sượt qua nhau, Chung Kim tung mình nhảy lên, ôm lấy Thẩm Mặc, hai người ngã xuống ngựa, lăn trên thảm cỏ dầy, cỏ non mang sương sớm ướt đẫm y phục bọn họ, nhưng chẳng ai để ý, cuồng si quấn lấy nhau ...
- Nàng muốn giết ta sao?
Thẩm Mặc khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng tay thiếu nữ.
- Chàng không cần người ta nữa.
Chung Kim trừng mắt lên:
- Cho nên mới đẩy người ta vào lò lửa, đúng không?
- Nói bậy.
- Vậy vì sao lại cho người ta khẩu súng này, chẳng lẽ không phải dự liệu được người ta bị Yêm Đáp phi lễ.
- Ta đâu phải Gia Cát Khổng Minh mà biết trước.
Thẩm Mặc thở dài:
- Tin ta đi, nếu biết nàng sẽ gặp phải tao ngộ như thế, ta sẽ không để nàng đi đâu.
- ...
Chung Kim nhìn y chăn chú, muốn nhìn thấu nội tâm của y, nhưng không nhìn được điều gì, hồi lâu nàng mới than:
- Kiếp này định sẵn người ta bị chơi đùa trong tay chàng rồi.
- Nhưng tựa hồ luôn là nàng chủ động phi lễ ta.
Thẩm Mặc cười khổ.
- Xi, được lợi còn lên mặt.
Hai người chìm vào im lặng, hồi lâu Thẩm Mặc mới khó khăn nói nhỏ:
- Yêm Đáp ... Không làm gì nàng chứ?
- Chàng quan tâm làm gì, người ta có phải là gì của chàng đâu?
- Nàng là nữ đồ đệ của ta.
- Có sư đồ nào ôm nhau như thế này không?
- Ta không thể làm chuyện có lỗi với sư nương nàng.
Thẩm Mặc khổ sở nói:
- Ta đã thề, đời này không làm chuyện gì có lỗi với nàng ấy nữa.
- Vậy ta có bị phi lễ hay không liên can gì tới chàng?
Chung Kim hờn dỗi.
- Nhưng bất kể thế nào, ta đều đã có lỗi với nàng ấy rồi, chuyện của ta và nàng đã truyền tới Bắc Kinh, ta lại một lần nữa làm tổn thương nàng ấy rồi.
- Vậy chàng đi đi...
Chung Kim đột nhiên nổi giận, siết nắm tay nhỏ đấm y:
- Chàng là đồ hèn, coi như ta mắt chó nhìn nhầm người.
- Mắt nàng sao là mắt chó được, mắt nàng là mắt hoa đào lung linh.
Thẩm Mặc nhịn đau nói:
- Nếu nàng nguyện ý, có thể tới Bắc Kinh một chuyến, bưng cho sư nương nàng chén trà.
Chung Kim sửng sốt, tròn mắt nhìn Thẩm Mặc:
- Chàng nói gì? Người ta không nghe nhầm chứ?
- Nàng và ta cứ ở bên nhau suốt, nàng lại bắn bị thương Yêm Đáp hãn, sau này còn ai dám cưới nàng nữa?
Thẩm Mặc dịu dàng nói:
- Chuyện ta làm, ta sẽ gánh hậu quả.
- Chàng đúng là đồ giả dối, cứ phải kiếm hết cái cớ này cớ nọ, chàng không dám nói thật lòng mình sao. Hừ, nếu thế không cần chàng thương hại người ta...
Chung Kim lạnh lùng nói:
- Thiên hạ thiếu gì nam nhân, cần gì phải sống chết bám vào chàng.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Chẳng lẽ nàng nhất định muốn ta từng này tuổi đầu rồi phải nói một tiếng, ta yêu nàng?
- Ai thèm ...
Chung Kim cười mắng, ôm chặt lấy cổ y, như nàng đã nói, nữ nhân có thể chờ đợi, chỉ cần biết trái tim kia hướng về mình …
Thẩm Mặc vẫn một mình lên đường, Chung Kim nói, nàng sẽ không rời khỏi thảo nguyên, càng không tới Bắc Kinh gặp con hổ cái của y, vì nàng là Chung Kim, một nữ tử dám vứt bỏ sư phụ tình lang của mình, dám nổ súng bắn Yêm Đáp hãn.
Kiếp này nàng không quỳ gối trước bất kỳ ai nữa, nàng sợ một khi tới đất Hán, nàng sẽ không tự định đoạt được.
Nàng sẽ trở về Hà Sóc, lợi dụng phong hiệu của mình, kiến lập lên bộ lạc của nàng, làm chuyện nữ nhân thời đại này muốn làm mà không làm được.
Nàng còn nói với Thẩm Mặc, nếu như bi kịch "công cao hơn chủ" hoặc là "thỏ chết chó vào nồi" xảy ra, hoan nghênh y tới thảo nguyên tị nạn, làm áp trại nam nhân của nàng.
Không lâu sau, Thẩm Mặc được tin, nàng không dùng phong hiệu của mình, không xưng quận chúa, mà xưng là Tam nương tử, ý tứ rõ ràng tự nhận mình đừng sau Nhược Hạm và Nhu Nương ... Khiến Thẩm Mặc mắt cay xè, trái tim cô gái này không cứng như cái miệng nàng.
Nhưng gánh nặng trên vai quá lớn, Thẩm Mặc không thể cho nàng điều gì, đành thu lại vấn vương, kiên định nhìn về phía trước.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by LãngKhách; 11-03-2013 at 02:16 PM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của LãngKhách
Quan Cư Nhất Phẩm Tác giả: Tam giới đại sư -----oo0oo-----
Chương 862: Nam Trung Quốc Hải (1)
Dịch : lanhdiendiemla
Sưu Tầm by vodanh764 --- 4vn.eu
Đại Minh cương vực rộng lớn, nam và bắc, đông và tây, đều cách nhau vạn dặm, tây bắc, đông nam, đông bắc, tây nam, mỗi vùng có điều kiện tự nhiên, kinh tế phát triển, kết cấu dân tộc khác biệt rất lớn, mang lại khó khăn cho kẻ thống trị.
Bị giới hạn bởi thông tin và năng lực hành chính của thời đại này, quốc gia có mạnh đến đâu cũng không thể chu toàn mọi mặt, phải dựa vào mức độ hệ trọng phân ra nặng nhẹ nhanh chậm.
Trong mắt triều đình, tây bắc đối diện với uy hiếp Mông Cổ, tất nhiên phải đảm bảo trước tiên về nhân lực vật lực; đông nam là nguồn phú thế, phải phái quan lại giỏi nhất tới quàn lý; trung nguyên quan hệ tới ổn định xã tắc, cần được ưu tiên tài chính. Nhưng năm gần đây vì Thổ Man và Đóa Nhan nổi lên ở Liêu Đông, đông bắc thành điểm nóng mới.
Vì thế tính đi tính lại, tây nam cách trung tâm đế quốc xa nhất, lại là khu sơn cùng thủy tận, thành địa khu ít được chú ý nhất và bị hi sinh.
Có thể nói lịch sử tây nam là lịch sử tạo phản và dẹp loạn... Khi tạo phản dao động căn cơ tây nam, triều đình không thể chấp nhận sẽ phái đại quân đi dẹp loạn, chặt một đống đầu lâu, sau đó ổn định mười mấy năm, rồi lại tạo phản, cứ mãi như vậy không dứt.
Câu chuyện về gia tộc Vi thị là một ví dụ sống động ...
Năm Hoằng Trị thứ năm, vùng Quảng Tây xảy ra nạn đói lớn, quan phủ vẫn cưỡng ép người dân nộp thế, người dân không chịu đựng nổi, vì thế Vi Triều Uy, phụ thân Vi Ngân Báo, cùng đệ đệ Vi Triều Mãnh liên lạc với đám Đàm Quảng Đức dẫn người tạo phản.
Năm Hoằng Trị thứ 8, bọn họ tiến công chiếm huyện thành Cổ Điền, chiếm cứ Cổ Điền 26 năm, tự xưng "Quảng Phúc vương", tới tận năm Chính Đức thứ 13 mới bị tiêu diệt, Vi Triều Uy, Vi Triều Mãnh bị chặt đầu.
Sau khi huynh đệ Uy Mãnh hi sinh, bốn nhi tử của bọn họ báo thù cho cha, tiếp tục tạo phản. Nhưng một là nguyên khí của họ tổn hại nặng, khó mà phục hồi trong thời gian ngắn. Hai là khi ấy có đám Mao Bá Ôn, Trương Kinh trấn gữ Quảng Tây. Ba là Ngõa lão thái quân ở Điền Châu lòng hướng về triều đình, lang binh vô địch thiên hạ ...
Cho nên suốt những năm Gia Tĩnh, họ Vi chỉ gây chuyện nho nhỏ, lấy khôi phục nguyên khí làm chủ.
Cuối thời Gia Tĩnh, Ngõa Thị phu nhân quy tây, Vi thị quật khởi, đồng thời có vị lãnh tụ ưu tú, Vi Ngân Báo, em út trong bốn huynh đệ.
Vi Ngân Báo từ nhỏ sức mạnh vô song, thích đọc sách, nhất là binh thư, trong chiến dịch chống trả bốn vạn quân triều đình từ Lưỡng Quảng Hồ Nam, bằng vào địa thế có lợi, chiến thuật dương đông kích tây, hắn đánh cho quan binh kiệt quệ, cuối cùng tập trung ưu thế binh lực đánh tan quan quân vây tiễu.
Sau đó, Vi Ngân Báo kết minh với những thổ ti có thế lực như Đàm Vạn Hiền, Hoàng Triêu Mãnh, mở rộng dịa bàn, dẫn quân tấn công huyện thành Cổ Điền, chém chết huyện lệnh Chu Khải.
Tiếp đó lại tấn công huyện thành Lạc Dung, giết huyện lệnh Trương Sĩ Nghị, thanh uy Vi Ngân Báo tăng vọt, lại có bát đại thô ti tới quy phục.
Vì thế hắn kiến lập chính quyền tại Cổ Điền, lấy hiệu Mặc Nhất đại vương, chính thức dấy binh phản Minh, vì làm suy yếu thế lực triều Minh ở Quảng Tây, hắn tấn công trọng trấn Linh Xuyên, sau khi vào thành giết quan lại, đôt nha môn, cướp lương thực, chia cho dần nghèo, vì thế được thanh danh "giết người giàu chia cho người nghèo".
Sau trận Linh Xuyên, quân Minh nghe tên là bỏ chạy, còn triều đình trước dẹp loạn giặc Oa, sau dẹp loạn Cống Nam, không rảnh phái binh chi viện, quan binh đành lui về thành Quế Lâm cố thủ.
Vì thế Vi Ngân Bảo tiến vào thời kỳ phát triển hoàng kim, hắn liên tiếp chiếm lĩnh hơn 20 huyện thành, thế lực bao phủ phía bắc Quảng Tây, hắn đặt quan lại quản lý ở địa bàn, thu thuế đại hộ, cứu tế người nghèo, tranh thủ sự ủng hộ của bách tính cùng khổ, dã tâm bày rõ với thiên hạ.
Cùng với thế lực bành trướng, hùng tâm của Vi Ngân Báo cũng lớn lên, lập một loạt hành động quân sự làm uy danh hiển hách, đỉnh cao là ba lần đánh thành Quế Lâm ... Hai lần sau đánh vào thành sau này, cướp ngân khố, giết mười mấy quan viên từ Quảng Tây bố chính sứ trở xuống, diệt hơn 3000 người phủ Tĩnh Giang Vương, Tĩnh Giang Vương phải trốn vào mật đạo mới thoát nạn.
Tấn công thành Quế Lâm làm danh tiếng Vi Ngân Báo đạt tới đỉnh điểm, cũng làm hắn ngày càng coi thường Đại Minh, năm Gia Tĩnh 44 không ngờ đánh vào biên cảnh Hồ Nam, cuối cùng đã khiến triều đình chú ý.
Khi đó binh bộ thượng thư Dương Bác lệnh Du Đại Du làm tổng binh Quảng Tây, điều trọng binh dẹp loạn. Du Đại Du mặc dù bị kẻ nào đó chèn ép, luôn bất chí, nhưng chưa bao giờ mất đi sự nhạy bén quân sự, nhận được lệnh, liền từ Quảng Đông tiến thẳng sào huyệt Cổ Điền của Vi Ngân Báo.
Du gia quân tề danh với Thích gia quân, quan quân bình thường không thể bì được, thế như trẻ tre, thuận lợi thu phục thành Quê Lâm, tiến quân Cổ Điền.
Vi Ngân Báo chấn động, rút binh từ Hồ Nam về cứu viện, hai bên giao chiến vài lần, hắn đều ở thế hạ phong, chỉ đành lợi dụng địa hình có lợi quần nhau với đối phương.
Du Đại Du đánh chắc tiến chắc, ép thế lực của Vi Ngân Báo co cụm ở phía nam Quế Lâm, nhưng vì địa hình phức tạp, binh lực không đủ, lại có ý kiến bất đồng với tuần phủ Lý Duyên, nên không tiến thêm được bước nào.
Khi tiến quân về phía bắc bị cản trở, Vi Ngân Báo phát triển xuống phía nam, giết hại Sầm Đại Mãnh thổ ti Điền Châu, thôn tính vùng đất lớn ở nam bộ Quảng Tây, thu hàng 2 vạn lang binh, thực lực tăng vọt.
Phía quân Minh chia rẽ giữ Du Đại Du và Lý Duyên ngày một lớn, tới mức mất một còn, Lý Duyên là môn sinh của Cao Củng, Du Đại Du lại không có chỗ dựa, vì thế Dương Bác điều Du Đại Du về Quảng Đông, phái tổng binh khác nghe lệnh Lý Duyên.
Lý Duyên nắm được đại quyền, cuối cùng có thể tiễu phỉ theo cách của mình, nhưng 5 vạn quan binh tiễu phỉ 3 năm, hao tốn của triều đình 200 vạn lượng bạc, bản thân hao binh tổn tướng, mà chẳng làm mất một cọng tóc của Vi Ngân Báo.
Còn Vi Ngân Báo, trong cuộc chiến giằng co lâu năm với triều đình cũng không thể một mình chống cự nữa. Mặc dù hắn thu được địa bàn của Sầm gia nhưng trong địa phận kháng cự liên tục, mà Sầm Đại Thọ đệ đệ của Sầm Đại Mãnh vẫn còn, làm hắn không dám tín nhiệm Lang binh.
Vì thế hắn cầu cứu vương triều nhà Mạc ở An Nam, xin xuất binh giúp mình kháng cự quân Minh, sau khi thành công, sẽ phân chia nam bắc Quảng Tây. Nhà Mạc đồng ý, đưa ba vạn binh sang kháng cự quân Minh.
Kỳ thực Vi Ngân Báo chẳng muốn chia đất thật, khi đó hắn còn cầu trợ vương triều Đông Hu Miễn Điện, mạnh nhất bán đảo trung nam khi đó, cũng lấy điều kiện tương tự. Nhưng bị Miễn Điện vương Mãng Ứng Long nhìn thấu kế "một gái gả hai nhà" của hắn nên không xuất binh.
Nhưng cho dù như thế, Vi Ngân Báo cũng đã lôi kéo được gần 10 vạn đại quân, lúc này hắn kiên thủ thì có thần niên cũng chẳng làm gì nổi.
Nhưng 10 vạn đại quân hao tổn rất lớn, nửa vùng Quảng Tây, cho nên đành tấn công phía bắc, mà địch thủ của hắn Lý Duyên mấy năm qua ăn lẹm quân lương ăn tới mỡ lên não, vơ vét khiến người người căm giận, thấy Vi Ngân Báo tới, các thổ ti liền trở giáo.
Lý Duyên chưa đánh đã sợ, không ngờ lui liền 100 dặm, Quế Lâm lại thất thủ, quân Minh bại trận liên tục bị đuổi tới tận Hồ Nam, Quảng Tây mất hoàn toàn, triều đình nổi giận.
Trong triều ý thực được, nếu không coi trọng Vi Ngân Báo phản loạn, Đại Minh sẽ mất Quảng Tây vĩnh viễn như mất An Nam.
Ngay Long Khánh cũng phá lệ mở triều hội thảo luận cách dẹp loạn, triều đình bị Vi Ngân Báo xưng có 30 vạn đại quân làm khiếp sợ, lúc này ai cũng cho rằng chỉ có một người có thể thu dọn tàn cuộc, thứ phụ nội các Thẩm Mặc.
Lúc này tác chiến ở Hà Sóc cơ bản đã kết thúc, trong vòng vài năm dự kiến không có chiến dịch lớn, Long Khánh hạ chỉ phong Thẩm Mặc là thái tử thái bảo, lệnh đốc sư dẹp loạn, binh mã các tỉnh thiên hạ nghe lệnh điều khiển.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của LãngKhách
Quan Cư Nhất Phẩm Tác giả: Tam giới đại sư -----oo0oo-----
Chương 862: Nam Trung Quốc Hải (2)
Dịch : lanhdiendiemla
Sưu Tầm by vodanh764 --- 4vn.eu
Thẩm thái bảo vừa tới Hồ Nam liền chặt đầu Lý Duyên, bêu khắp sáu tỉnh phương nam, biểu thị thái độ của mình với những kẻ đớn hèn.
Sau đó điều Ân Chính Mậu làm tuần phủ Quảng Tây, lệnh Ngô Bách Bẳng tổng đốc Lưỡng Quảng và Du Đại Du tổng binh Quảng Đông tới nghe lệnh.
Ngoài điều tướng, y điều động trọng binh, hơn 4 vạn thổ binh từ Vĩnh Thuận, Bảo Tĩnh. Ba vạn tay súng từ Phúc Kiến, Nam Trực, Chiết Giang. Cùng 4 vạn quân ban đầu ở Quảng Tây, ba vạn quân Quảng Đông, tổng cộng 14 vạn, đồng thời giở trò cũ, tiến hành đi vay chiến tranh, chuẩn bị được 400 vạn quân lương ... Chỉ có điều chẳng biết lần này y lấy cái gì ra đặt.
Quân đông là thế lại không đồng tộc đồng tỉnh, còn có bại quân, nếu là thống soái khác thì đã loạn rồi. Nhưng nay Thẩm Mặc kháng Oa đông nam, tiễu phỉ Cống Nam, thu phục Hà Sóc, đã thành nhân vật truyền kỳ ...
Dù y chưa từng chỉ huy đánh bất kỳ trận nào.
Thẩm Mặc vừa tới Quảng Tây đã nhanh chóng ổn định lòng quân, bất kẻ quân tộc nào tỉnh nào cũng không ai dám chọc giận y, đám tướng lĩnh không dám lười biếng, đám quan viên gian tham ngoan ngoãn nghe lệnh.
Thẩm Mặc vĩnh viễn không đi can dự chuyện không sở trường, đem quân đội giao cho Du Đại Du và Ân Chính Mậu thao luyện. Y thì cùng Ngô Bách Bằng thi triền mưu kế, chia rẽ liên quân Vi Ngân Báo, phàm thổ ti quy thuận triều đình đều không truy cứu, còn phong thưởng.
Vì rất nhiều thổ ti không có thù oán gì với triều đình, thậm chí còn nhiều đời nhận hoàng ân, nhưng bị Ngô Thiên Báo uy hiếp mới xuất binh, thấy triều đình giận thật rồi, đều lo sợ đứng ngồi không yên.
Hiện giờ Thẩm Mặc xá miễn tội trạng, còn ban thưởng, các thổ ti đều nổi lòng quy thuận, gần như mỗi ngày đều có người nhân lúc tối trời dẫn người đầu hàng.
Đối diện với cục diện bất lợi, Vi Ngân Báo biết không thể tham lam, vì thế cướp sạch Quế Lâm, chủ động lui binh về căn cứ Cổ Điền.
Trải qua hơn nửa năm chuẩn bị, tháng Giêng năm Long Khánh thứ năm, đại quân tiến công. Tham tướng Lương Cao, Lô Kỳ suất lĩnh hơn ba vạn tiên phong đánh Cổ Điền.
Ví Ngân Báo ứng chiến, bị Du Đại Du , Vương Thế Khoa suất lĩnh lang binh đánh úp đoạt mất huyện thành Lạc Dung.
Có được căn cứ địa, Ân Chính Mậu dẫn 5 vạn binh bao vây phản quân. Lúc này quan quân thay đổi chiến thuật, mỗi khi tiến một bước là chặt sạch cây cối, thấy nhà cửa là đốt, thấy đá là đập, đồng thời tổ chức đội cảm tử luân phiên tập kích, còn lợi dụng thổ binh người Tráng, công chiếm cứ điểm trọng yếu như Mã Lăng, Khổ Thủy.
Phản quân tử thương thảm trọng, thủ lĩnh Hoàng Triều Mãnh trận vong, Vi Ngân Báo đành bỏ cứ điểm, rút lui liên tục, cuối năm rút tới thâm sơn cùng cốc giữa biên giới Việt Trung, Quảng Tây cơ bản được thu về.
Nhưng Vi Ngân Báo vẫn có ba vạn quân, thêm vào ba vạn nhân mã An Nam, dựa vào núi non hiểm trở cố thủ, sau lưng có vương triều nhà Mạc không ngừng hỗ trợ, Ân Chính Mậu tấn công mấy lần đều hao binh tổn tướng, hiệu quả rất kém, đành phải tạm thời dừng bước, bày thế trận vây trường kỳ.
Khi Vi Ngân Báo thở phào thì một tin tức làm hắn kinh hồn táng đảm, nhà Lê tử địch nhà Mạc, cho Đại Minh mượn đường nam bộ An Nam, tấn công nhà Mạc.
Thời đầu Đại Minh lập quốc cực kỳ hiếu chiến, liên miên dùng binh với các dân tộc thiểu số và nước láng giềng, làm tiếng oán thán khắp nơi, nông dân khởi nghĩa liên tục, thế nước đi xuống nhanh chóng.
Lúc đó ở An Nam, Hồ Quý Ly soán ngôi nhà Trần, lập nên nhà Hồ, bắt đầu cải cách, đáng tiếc là không gặp thời cơ tốt. Vĩnh Lạc đế phái Trương Phụ xuất quân, lấy danh nghĩa diệt Hồ hộ Trần, đánh tan nhà Hồ.
Nhưng Chu Lệ là ai? Sao có thể nhà miếng thịt trong miệng ra, vì thế lập Giao Chỉ bố chính sứ ti, thu về dưới quyền thống trị của TW.
Tới năm Vĩnh Lạc thứ 16, quan lại triều đình phái tới Giao Chỉ quá mức tham lam tàn nhẫn, khiến cho người người đều phẫn nộ, đành rút đi một nửa quan binh.
Kết quả thổ quan Thanh Hóa An Nam là Lê Lợi thừa cơ dấy binh làm phản.
Lê Lợi từng theo quân "phản Hồ phục Trần" khởi sự, nên thiện chiến đa mưu. Sau khi quy hàng nhà Minh chỉ được phong chức tuần kiểm, vì thế mà mang lòng bất mãn, đợi quân Minh rút lui một phần về nước, liền tự xưng Bình Định vương.
Sau khi bị quân Minh đánh bại, ông ta dẫn tàn quân lui vào rừng rậm đánh du kích, làm quân Minh lún sâu vào vũng bùn, không làm gì nổi.
Cầm cự tới năm Tuyên Đức thứ ba thì mùa xuân của Lê Lợi tới, Tuyên tông Chương hoàng đế được xưng là bảo thủ không biến tiến thủ bắt đầu cắt giảm chi tiêu ...
Trong đó có ba chính sách trọng yêu là đình chỉ Trịnh Hòa đi Tây Dương, rút binh khỏi An Nam, chuyển vệ sở biên phòng vào sâu nội địa, gây ảnh hưởng tiêu cực lớn cho hậu thế.
Quân Minh rút lui, Lê Lợi giành thắng lợi, thu lòng người kiến lập nhà Lê, sau đó được Đại Minh phong tước An Nam vương, khôi phục địa vị phiên quốc.
Nhà Lê một thời cường thịnh, nhưng từ sau năm Chính Đức thứ 5 thì dần suy vi, 70 năm sau, quyền thần Mạc Đăng Dung soán ngôi lập nên vương triều nhà Mạc.
Nhưng nhà Mạc căn cơ kém cỏi, tổ tiên là di dân từ Quảng Đông sang, mặc dù cụ tổ là trạng nguyên trạng nguyên nhà Trần, nhưng tới thời ông ta đã đi xuống rồi, ông ta nổi lên trong quân, lập nhiều chiến công, dần nắm quân quyền, sau ép Lê Triêu Hoàng nhường ngôi đoạt thiên hạ.
Ông ta căn cơ mỏng, lại là võ nhân soán vị, mặc dù xưng đế, nhưng phong tục lề thói học theo chế độ Đại Minh, mà học luôn cả cái thói xấu trọng văn khinh võ.
Mạc Đăng Dung sợ sinh biến, vì thế đối đãi tốt với vương tộc họ Lê, văn võ tiền triều. Nhưng hào tộc nhà Lê vẫn bổ trốn mai danh ẩn tính, hoặc là tụ tập chống lại sự thống trị của ông ta...
Cựu thần Hậu Lê là Nguyễn Cam sau khi chạy sang Ai Lao, được quốc vương Ai Lao ủng hộ, nhưng thấy từng nghĩa quân mạnh hơn mình bị đánh bại, Nguyễn Cam ý thức được muốn với nhà Mạc, phải giương cờ hiệu nhà Lê, vì thế phái người vào trong nước liên hệ hậu nhân tông thất nhà Lê. Ông ta cũng biết bằng vào đú chưa đủ, liền phái sứ thân sang Bắc Kinh, xin vương sư phục quốc.
*** Mình gọi là Nguyễn Kim, bên TQ gọi Nguyễn Cam, Nguyễn Kiềm..
Khi đó Gia Tĩnh còn là một thanh niên nhiệt huyết, phái binh bộ thượng thư xuất chinh, mười vạn đại quân thốn tính Trấn Nam quan, truyền hịch An Nam, với thế quyết diệt nhà Mạc.
Thấy đại quân áp sát viên cảnh, Mạc Đăng Dung đứng ngồi không yên, suy nghĩ mãi rồi hàng.
Mao Bá Ôn phi báo triều đình, Gia Tĩnh đế cao hứng ban chiếu thư, đổi nước An Nam, thành An Nam đô thống sứ ti, nhập vào bản đồ Đại Minh.
Mạc Đăng Dung chẳng hề bận tâm, còn thản nhiên tự xưng đô thống sứ, bị rất nhiều người An Nam phỉ nhổ sau lưng.
Ở phía nam hậu nhân họ Lê được nhiều cựu thần ủng hộ, một lòng trung thành, bên lên bên xuống, lúc này Mạc Đăng Dung qua đời, Nguyễn Cam nhân cơ hội bắc phạt, một dạo tình thế rất tốt, nhưng sau đó Nguyễn Cam bị hàng tướng nhà Mạc đầu độc chết. Bắc phạt phải ngừng hai bên chia nhau ra hình thành cục diện nam bắc triều.
Sau khi Nguyễn Cam qua đời, Trịnh Kiểm nắm quyền quân chính nhà Lê, hai bên có công có thủ, song tổng thế nhà Lê chiếm ưu thế.
Có điều năm Long Khánh thứ hai, Trịnh Kiểm qua đời, con trai tranh quyền đoạt lợi, nhiều trọng thần nhà Lê thấy thế hàng nhà Mạc. Mạc Kính Điển xuất lĩnh mười vạn đại quân nam chinh, tướng nhà Lê hàng liên tục, tình thế nhà Mạc rất tốt.
Đúng lúc này nhà Mạc lại có quyết định ngu xuẩn, bị Vi Ngân Báo cổ động, vua Mạc là Mạc Mậu Hiệp phái ba vạn quân cùng chống quân Minh.
Đáng lý nhà Mạc luôn tôn phụng Đại Minh không nên xen vào vũng nước đục này, nhưng Mạc Mậu Hiệp có tính toán của mình. Khi hắn lên ngôi có Khiêm vương Mạc Kính Điền chủ chỉ quân sự, Ứng vương Mạc Đôn chủ trì nội chính, hai vị này là con Mạc thái tông, Mạc Mậu Hiệp phải gọi là Nhị gia gia, Tam gia gia. Khỏi nói cũng biết hai vị gia gia không coi ấu chúa ra gì.
Mạc Mậu Hiệp từ nhỏ sống dưới bóng hai vị gia gia, nhất là Mạc Kính Điển làm thống soái thảo phạt nhà Lê, sắp thu được thắng lợi toàn diện.
Điều này làm vị vua trẻ rất lo, chuẩn xác là mẫu hậu của hắn rất lo, vì thế hai mẹ con hợp kế, nếu như có thể chiếm một mảnh đất khác bằng với An Nam thì có thể lập nên uy vọng, không tới mức bị Mạc Kính Điển cướp mất hoàng vị, vì thế không ngờ giấu hai vị gia gia, ký quốc thư với Vi Ngân Báo.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của LãngKhách
Quan Cư Nhất Phẩm Tác giả: Tam giới đại sư -----oo0oo-----
Chương 862: Nam Trung Quốc Hải (3)
Dịch : lanhdiendiemla
Sưu Tầm by vodanh764 --- 4vn.eu
Hai vị gia gia biết được, tất nhiên rất tức giận, nhưng không làm gì nổi, lúc này sứ giả Vi Ngân Báo tới, nhị vương từ chối xuất binh.
Nhưng tên sứ giả đó rất biết ăn nói, cười lạnh:
- Chúng ta đã giao quốc thư, nếu các ngươi bội tín, chúng ta đem nó đưa lên Bắc Kinh, xem hoàng đế Đại Minh tin các ngươi hay tin bọn ta.
Thấy nhị vương biến sắc, sứ giả chuyển sang cực lực thổi phồng công tích của Vi Ngân Báo trong mười năm qua, nói:
- Nếu chẳng phải vương của ta muốn lập quốc, hà tất giao Quảng Nam cho các ngươi? Huống hồ vẫn là chúng ta tiếp giáp với Đại Minh, các ngươi chỉ cần phái binh tương trợ, chuyện thành, các ngươi không tiếp giáp với Đại Minh nữa, không phải nghe lời, tẩy được ác danh trước kia.
Thế là hai vị vương động lòng, năm xưa Mạc thái tổ bất đắc dĩ nhường quốc thổ, kết quả mang tiếng xấu, nếu tiếng xấu này không trừ, sau này có thống nhất thiên hạ, lòng người không phục, có thể có phản loạn bất kỳ lúc nào.
Nói cho cùng vì mấy năm qua chiến sự thuận lợi làm nhị vương lâng lâng, huống hồ bọn họ biết Đại Minh hơn 30 năm qua không diệt nổi Vi Ngân Báo, tám phần là có thiên mệnh.
Tất nhiên nhị vương cộng lại hơn trăm tuổi, thấu hết sự đời rồi, bọn họ căn bản không tin Vi Ngân Báo sẽ thực hiện lời hứa, bọn họ không hi vọng chiếm lĩnh được quốc thổ này, cái bọn họ cần là hành vi xuất binh đánh Đại Minh, bọn họ tin như thế rửa sạch được ác danh bán nước trước kia.
Sau một phen suy nghĩ nhị vương lấy danh nghĩa "không thể để hoàng đế thất tín", quyết thực hiện hiệp ước. Nhưng nhị vương không bán mạng cho Vi Ngân Báo thật, chỉ trú quân biên giới, rồi dùng quân dân tộc thiểu số và quân phương nam ra hàng, rầm rộ kéo tới Quảng Tây, được cả nước reo hò, lập tức xoay chuyển lòng người.
Nhưng tới Quảng Nam, bọn họ mới biết vì sao Vi Ngân Báo chịu nhường nơi này co mình rồi, vì nơi này sơn cùng thủy tận, điêu dân như lang hổ, các vùng bị Vi Ngân Báo vơ vét sạch, còn lại toàn khúc xương khó nhằn, bất kỳ một sơn trại bảo lũy nào cắn một cái cũng gãy răng, đảm bảo không dám cắn cái thứ hai.
Có điều bọn họ chẳng phải quân đội chính quy gì, chẳng ai nói được ai.
Vi Ngân Báo sau khi có được viện quân không ngờ chỉ cầm cự được mười tám tháng đã bị đánh cho té đái vãi phân, lùi tới vùng núi trùng điệp giữa biên giới Việt Trung.
Nhị Vương hồn siêu phách lạc, ngày đêm lo lắng không thôi ...
May mà quân Minh dừng bước, tựa hồ có ý đánh lâu dài với Vi Ngân Báo, Nhị vương thở phào, vội hợp kế diệt nam triều trước, rồi đem quân về chống quân Minh.
Nhưng đúng lúc này có một hung tín làm Nhi vương khiếp vía, Đại Minh đề xuất với nam triều Trịnh Tùng, muốn đổ bộ lên Hiện cảng, mượn đường thảo phạt nhà Mạc phản nhịch ...
Đây đúng là tin còn đau hơn cả cha chết mẹ cải giá, Mạc Kính Điển ảo tưởng đám nam triều suốt ngày chửi bắc triều phản quốc, có thể nóng máu từ chối cho quân Minh nhập cảnh.
Nhưng ông ta biết điều này là không thể, đừng nói Trịnh Tùng nay đã cùng đường, dù hắn bình an vô sự cũng tuyệt đối không từ chối yên cầu này.
Cho nên chẳng có gì bất ngờ, Trịnh Tung lâm vào tuyệt cảnh tóm lấy cọng cỏ cứu mạng này, biểu đạt hoan nghênh, đồng thời ám thị dốc hết quốc lực, giúp Đại Minh dẹp loạn.
Sau khi xác định ngày tháng cụ thể, Trịnh Tùng cùng Lê vương xuất lĩnh văn võ bá quan tới Hiện cảng đón quân Đại Minh...
Tuy đã vào tháng Chạp, nhưng Hiện cảng không có mùa đông, chỉ có nước biển xanh biếc, bãi cát trắng mà mịn, cây cối xanh tươi đặc trưng của khí hậu cận nhiệt đới.
Lúc này bên cầu tàu có hai người được một đám đông xúm quanh, một là thanh niên một tráng niên, tráng niên ngồi trên ghế đệm vàng, mặc vương phục màu vàng, mặt trắng trẻo, không vui không buồn, thanh nhiên mặc áo cẩm bào đỏ, ngồi ghế đỏ, nhìn qua một cái thì hiển nhiên người tráng niên tôn quý hơn.
Nhưng nhìn kỹ thì thấy không ổn, trước tiên thì hai cái ghế xếp ngang hàng, tiếp đó là văn võ xung quanh đều thận trọng nói chuyện với thanh niên trẻ, ít chú ý tới trung niên áo vàng.
Thanh niên kia thẩn nhiên tiếp nhận, mặc dù tuy chỉ trên hai mươi, nhưng mặt mày uy nghiêm, hơn hẳn trung niên bên cạnh.
Những người này đúng là quần thần nhà Lê, vị trẻ tuổi kia là tể tướng, thượng quốc công Trịnh Tùng, cơ nghiệp nam triều do nhà họ Trịnh khai phá, quốc vương cũng là do bọn họ đi tìm về, cho nên từ khi khai quốc tới nay, ba đời nhà họ Trịnh đều nắm chặt đại quyền quân chính.
Bởi thế vị trung niên bên cạnh tuy là đế vương nhà Lê, nhưng Trịnh Tùng ngay cả cung kính bề ngoài cũng chẳng có, nếu chẳng phải còn cần dùng lá cờ nhà Lê thì e đã soán vị rồi.
Những đại thân đều do họ Tịnh đề bạt, nên nghe lời Trịnh Tùng, đua nhau hỏi:
- Công gia, ngài nói đại quân thiên triều chuyến này tới có phải kế mượn đường diệt Quắc không?
- Đúng đấy bọn họ hoàn toàn có thể trực tiếp vào Thăng Long từ vịnh Đông Kinh (bắc bộ), vì sao bỏ gần tìm xa, lão thần không yên tâm.
- Ba mươi năm trước bắc phạt cũng vào thời tiết này, gia tổ suất lĩnh hạm đội từ vịnh Đông Kinh tiến công Thăng Long.
Trịnh Tùng hắng giọng nói:
- Kết quả bị Mạc tặc giăng xích sắc ngang sông, đốt nửa chiến thuyền, chắc thiên triều cũng lo dẫm vào vết xe đổ này.
- Huống hồ thiên triều hơn 170 năm trước rút lui, đã không còn dẫm chân lên biên cảnh nước ta nữa, sớm đã không quen thuộc nhân sinh địa thế, đổ bộ lên Hiện cảng còn có chúng ta giúp đỡ, là có nhân hòa, triển khai công kích từ quan ải chúng ta trấn giữ là có địa lợi. Thiên triều trước khi dùng binh, chắc có suy tính này.
Cả đám nghe xong gật đầu liên tục.
Trước kia Trịnh Tùng và huynh trưởng Trịnh Cối vì tranh quyền không ngừng đấu đá khiến không ít trọng thần tâm ý nguội lạnh đầu hàng bắc triều, nhà Mạc thừa thế tấn công, không ngờ Trịnh Cối chống không nổi hàng định, uy vọng họ Trịnh tụt xuống vực sâu.
Đúng lúc này biểu hiện của Trịnh Tùng làm người ta trố mắt nhìn, hắn đứng vực trước áp lực, cùng văn võ ăn thề "cùng tồn vong với quốc gia", thu lòng người xong, hắn dẫn quân liều chết kháng cự, nhiều lần kéo nam triều từ bờ vực diệt vong về, có thể nói nam triều tới nay chưa vong quốc là công của Trịnh Tùng, tái trí và khí phách của hắn đã được chứng minh không thua kém tổ phụ.
Lần này Đại Minh mượn đường dẹp nhà Mạc, được Trịnh Tùng hưởng ứng, hoan nghênh nhiệt liệt, kỳ thực hắn đã tính, Đại Minh đánh tới đâu, nam triều thu phục tới đó, đến khi Đại Minh rút lui, còn chẳng phải giao cho nam triều? Nói không chừng chẳng tốn chút sức lực nào mà thu lại được Thăng Long.
Điều này tất nhiên hắn không giải thích với quần thần, lúc này trong đám quần thần a dua nịnh bợ, hoàng đế nhà Lê , Lê Duy Bang im lặng lắng nghe tựa hồ có kiến giải khác, nói:
- Chỉ e mời thần dễ tiễn thần khó, chẳng may đại quân thiên triều giống hơn trăm năm trước ở lỳ không đi thì chúng ta phải làm sao?
Lê Duy Bang rất có tài, nhưng số mệnh kém, tới nay đành nhún nhường người trẻ kia, nhưng lời của ông rất có lý , khiến văn võ trầm tư.
Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Trịnh Tùng, Thiên Cổ đế vội cúi đầu xuống, là một con rối ông ta không nên thể hiện trước mọi người, điều này chỉ làm ông ta càng chết nhanh hơn mà thôi.
Có điều Trịnh Tùng vẫn giải đáp:
- Có ba điều, thứ nhất, nước ta nguy trong sớm tối, so với vong quốc trong tay Mạc tặc, chẳng bằng quay về với thiên triều. Thứ hai, thiên triều không chỉ có một lựa chọn ở chỗ ta, có thể đổ bộ lên Chiêm Thành, với thiên triều chẳng qua xa hơn một chút, nhưng chúng ta từ chối giúp đỡ, có thể khiến thiên triều phẫn nộ. Hơn nữa thần có hiểu chút về thống soái Thẩm công, nhìn ngay cả với kẻ thù truyền đời Nguyên Mông còn áp dụng chính sách mềm dẻo, không lấy chiếm lĩnh làm mục đích, chưa chắc có hứng thú với chúng ta...
Những lời này làm mọi người khâm phục vô cùng, ngay Thiên cổ đế cũng phải thầm than, sao nhà họ Trịnh lại có phong thủy tốt như thế, đời nào cũng có nhân vật lợi hại.
Nhưng nếu hắn nghe được lời nói của vị Thẩm công với người bên cạnh, khẳng định sẽ không nghĩ như thế.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của LãngKhách