Đỉnh Thiên Truyền Thuyết
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Nguồn : 4vn.eu
Chương 26: Theo về
- Tam Thập Tam Phạm Thiên, mới một ngàn năm không gặp, không ngờ ngươi lại mạnh thêm gần gấp đôi rồi!
Một giọng nói thân quen chợt vang lên trong đầu Đoàn Ngọc. Cùng lúc tại tinh vực phía nam trong cái “vũ trụ” kia xuất hiện một người đàn ông trung niên tóc vàng. Người này thân hình cao lớn, mình mặc khôi giáp vàng, tay cầm một thanh kiếm cũng vàng choé. Mà thanh kiếm này nhìn lại hao hao giống thanh Chân Long kiếm đến mười phần!
Từ khí tức của người trung niên áo vàng này, Đoàn Ngọc cảm thấy y dường như chỉ cần phất tay một cái là liền có thể huỷ diệt một tinh cầu, hạ chân xuống cũng có thể khiến hư không trong vũ trụ nứt toạc ra.
Đối diện với người trung niên tóc vàng hiện tại là một gã thanh niên thân mặc khôi giáp màu bạc, chiến bào trắng bay phấp phới trong không trung. Khuôn mặt gã thanh niên vô cùng tuấn tú, nhưng từ hai tròng mắt đen nháy lại ánh lên vẻ tà dị. Mái tóc hắn dài mà đen tuyền như màu đen của địa ngục, mái tóc xoã ra, tuỳ ý tung bay, không cần dùng chiến mão ( mũ chiến đấu kèm theo giáp) hay bất kỳ thứ dây buộc nào để cột lại. Từ gã thanh niên này toát lên một vẻ phóng khoáng, không hề câu nệ phép tắc, giống như cả vũ trụ rộng lớn này không ai có thể cản trở được gã.
Trung niên áo vàng lăng không đứng đối diện với thanh niên áo bạc. Nếu người thanh niên áo bạc đại diện cho sự tà dị thì người trung niên áo vàng lại như đại diện cho chính nghĩa bất khuất. Cả hai người họ như hai thái cực đối lập với nhau, không thể chung đụng.
- Nam Nhân Vương, bản Phạm Thiên đã về tu luyện đủ một ngàn năm. Nay đúng kỳ hạn, ta lại tiếp tục vượt giới đến khiêu chiến ngươi!
Gã thanh niên tên gọi Tam Thập Tam Phạm Thiên vung song chỉ chỉ thẳng về phía người trung niên tóc vàng, lạnh lùng thốt.
Chỉ thấy người trung niên tóc vàng cười ha hả, tiếng cười vang động khắp trong vũ trụ. Từ thanh Chân Long long kiếm cũng phát ra từng tiếng long ngâm mãnh liệt, giống như có một còn thần long thời hồng hoang thái cổ muốn từ nó bùng phát ra.
- Được lắm Tam Thập Tam. Ngươi là vị Phạm Thiên trẻ tuổi nhất trong ba mươi ba tầng trời Tiên giới, không ngờ chỉ trong một một trăm vạn năm mà tu vi có thể tăng vọt lên tới mức độ này. Đây quả là điều không tưởng.
Nam Nhân vương nhìn lên khoảng không đen tối của vũ trụ rồi thở dài, nói tiếp:
- Còn nhớ một trăm vạn năm trước, ngươi tu vi chỉ đạt đến Nhị Thiền. Năm ấy ngươi đánh giết người vô tội ở Nam Thiệm Bộ Châu của ta, vốn ta đã định giết ngươi. Nhưng may mắn cho ngươi vì ngươi là con trai út của Thanh Lâm tiên đế nên ta đã tha mạng cho ngươi. Hây, một trăm vạn năm, một ngàn năm một lần, đến nay số lần ngươi đến khiêu chiến ta cũng vừa tròn một ngàn trận. Chiến ý cỡ này, ta nghĩ đến Bắc Cực chiến thần tại Thần giới bất quá cũng chỉ có thể.
Gã thanh niên nghe Nam Nhân vương khen ngợi mình nhưng sắc mặt vẫn không đổi, biểu thị sự lạnh lùng băng giá đến cực điểm. Từ trong tròng mắt hắn lộ lên vẻ tà dị, trong tay đột ngột xuất hiện một thanh ngân thương dài thẳng tắp.
Tuy cây thương cũng màu bạc nhưng từ nó cũng toát lên một khí tức tà dị không kém gì chủ nhân của nó. Mỗi khi mũi thương run run, thì từ bên trong cây thương cũng phát ra những âm thanh đáng sợ giống như ngàn vạn oan hồn đang gào thét.
Cây thương này mệnh danh là Lục Giới Sát Hồn Thương! Đệ nhất hung khí của lục giới!
Tam Thập Tam Phạm Thiên, con trai út của Thanh Lâm tiên đế từng vì tế luyện nó mà xông phá khắp lục giới, trảm yêu, đồ thần, diệt ma, sát nhân… vô số. Không kể là cường giả, hay người thường không có chút tu vi đều bị thanh Lục Giới Sát Hồn Thương này uống máu. Oan hồn lớn nhất từng bỏ mạng dưới thanh sát thương này chính là Phá Diệt ma tôn, một vị ma tôn lừng danh nơi ma giới, tu vi dường như chỉ xếp sau Chân Ma một chút.
Gã thanh niên áo bạc tay cầm Lục Giới Sát Hồn Thương, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Nam Nhân vương nói:
- Dám kể lại chuyện ngươi sỉ nhục bản Phạm Thiên trong quá khứ sao? Đây là lần thứ một ngàn bản Phạm Thiên khiêu chiến ngươi, nhất định phải lấy đầu Nam Nhân vương ngươi để rửa hận!
- Hừ, ta vẫn không hiểu nỗi. Tại sao Thanh Lâm tiên đế luôn tự cho mình là thanh cao, thoát tục, mà lại sản sinh ra một vị Phạm Thiên lòng dạ hẹp hòi, phản trắc như ngươi!
Đến lúc này người trung niên mặc chiến bào vàng dường như không còn giữ được sự bình tĩnh nữa. Chân Long kiếm của y hú lên từng tiếng long ngâm dữ dội, nhưng vẫn không làm sao áp đảo được tiếng oan hồn từ cây ngân thương tà ác kia phát ra.
Gã thanh niên áo giáp bạc cười nhạt:
- Chiến thôi! Kẻ dám động đến bản Phạm Thiên, tất cả đều phải chết!
Gã vung tay lên, Lục Giới Sát Hồn thương như một đạo sấm sét đâm về phía Nam Nhân vương.
- Nếu ngươi đánh bại được Nam Nhân này, ta tình nguyện đem Chân Long kiếm cho ngươi! Còn nếu không thì hãy lại cút về Tiên giới một ngàn năm!
Nam Nhân vương ánh mắt chợt loé, cũng quát lớn, Chân Long kiếm hoá thành một con thần long ngàn vạn trượng há mồm lao về phía Lục Giới Sát Hồn thương!
Tất cả những chuyện vừa rồi đều được diễn ra ngay trước mắt Đoàn Ngọc, làm hắn thẩn thờ. Nhưng khoảnh khắc Sa Hoa tấn công Nam Nhân vương thì cảnh vật đột nhiên mờ đi, khiến đầu óc Đoàn Ngọc choáng váng.
Khung cảnh lại chuyển đi một lần nữa. Trước mặt Đoàn Ngọc lúc này là một không gian hỗn độn, phía trên trời cùng dưới đất đều là một màu xám xịt. Thứ duy nhất hiện lên trong mắt hắn chính là một con rồng vàng dài ngàn trượng đang cuộn mình nằm đối diện hắn. Mắt của con rồng đang mở to, nhìn về phía Đoàn Ngọc một cách lặng lẽ, ánh mắt ẩn chứa sự quen thuộc cùng xa lạ.
- Ngươi là… kiếm linh Chân Long kiếm?
Đoàn Ngọc kinh ngạc hỏi. Nhưng đúng lúc đó, từ mắt của con rồng vàng này chợt bắn ra một đạo ánh sáng trắng, xuyên thẳng vào cặp mắt của Đoàn Ngọc, sau đó đầu óc hắn bị mê mẩn đi. Khi mở mắt ra thì đã thấy bản thân trở về với khung cảnh bên trong tầng mười ba Tàng Kiếm các.
- Đoàn Ngọc, Đoàn Ngọc… ngươi sao rồi?
Âm thanh đầu tiên Đoàn Ngọc nghe thấy từ khi tỉnh lại chính là tiếng của Hắc Phong. Đoàn Ngọc nhắm mắt, lắc lắc đầu mấy cái để lấy lại sự tỉnh táo, sau đó truyền thần niệm nói:
- Vừa rồi ta đã thấy được kiếm linh của Chân Long kiếm!
- Kết quả thế nào?
- Ta không biết, ta vừa nhìn thấy nó thì đã bị ngất đi.
Đoàn Ngọc nhíu mày, bàn tay hắn hiện giờ vẫn đang đặt trên chuôi của Chân Long kiếm, chỉ có điều Chân Long kiếm lúc này không còn phát ra ánh sáng vàng nữa, mà đã trở lại một màu xám ngoét của sắt rỉ.
Đoàn Ngọc thử một lần nữa dùng linh lực truyền vào kiếm, rồi dùng máu của hắn bôi lên thân kiếm, nhưng cây kiếm vẫn trơ trơ như gỗ đá, chẳng hề có phản ứng gì.
- Không thể nào. Vừa nãy rõ ràng nó còn phản ứng với ta mà! Tại sao hiện tại lại như vậy? Chẳng lẽ có liên quan tới hai người Tam Thập Tam Phạm Thiên và Nam Nhân vương trong giấc mộng ban nãy ư? Họ thật sự là ai?
Bên kia, hai người Lý Đạo Tông và Lý Tiểu Phượng thấy Chân Long kiếm đột nhiên ngừng phát sáng, đồng thời Đoàn Ngọc lâm vào trầm tư, trong lòng họ cũng xuất hiện hàng loạt nghi vấn khó hiểu. Lý Đạo Tông thở dài:
- Thôi vậy, xem như ngươi không có duyên với Chân Long kiếm. Ngươi hãy rời khỏi Tàng Kiếm các đi, ta đã dùng thần niệm dò xét xung quanh đây, hoàn toàn không còn một ai theo dõi, ngươi có thể an tâm.
Đoàn Ngọc thu tay lại, trong lòng có chút buồn rầu. Hắn đã cất công đi theo Mộc Vị vào Tàng Kiếm các, trải qua một phen nguy hiểm, những tưởng thu được chút lợi ích, nào ngờ giờ đây hoàn toàn trắng tay. Ồ không, hắn vẫn còn có được một thanh Lưu Tinh kiếm.
Nhìn thanh Lưu Tinh kiếm màu bạc trong tay, Đoàn Ngọc khẽ nhắm mắt. Từ thanh kiếm này hắn cảm thấy một cỗ ý chí không chịu thuần phục, mặc dù có hơi yếu hơn lúc ban đầu nhưng vẫn rất mãnh liệt. Điều này chứng tỏ kiếm linh Lưu Tinh không muốn đầu hàng hắn.
- Hừm, Đoàn Ngọc ta đây trước giờ không phải hạng người thích trói buộc kẻ khác. Nếu đã không được Chân Long kiếm, vậy thì ta giữ Lưu Tinh còn có ích gì?
Đoàn Ngọc vung tay, Lưu Tinh bay thẳng đến trước mặt Lý Tiểu Phượng, mũi kiếm cắm sâu xuống đất.
- Tiểu muội, ta trả thanh kiếm này cho muội.
Nói xong hắn quay lưng rảo chân bước đi, trên mặt vẫn đeo một cái mặt nạ hình quỷ dạ xoa trắng xoá.
Lý Tiểu Phượng ngơ ngác nhìn theo, rồi đột nhiên cô bé bật dậy, hướng Đoàn Ngọc hét lớn:
- Ca ca, khi nào Tiểu Phượng mới được gặp lại huynh.
- Chờ khi nào tiểu muội cao bằng ta đã!
Đoàn Ngọc đã mất dạng, nhưng âm thanh cười cợt của hắn vẫn còn vang vọng khắp trong Tàng Kiếm các, khiến cô bé Lý Tiểu Phượng thất thần thêm lần nữa.
- Được. Chờ ta cao bằng huynh sao…
Lý Tiểu Phượng nhìn theo hướng Đoàn Ngọc bước đi, khoé miệng khẽ nở một nụ cười khả ái vô cùng.
…………………………………………..
Đoàn Ngọc đẩy mạnh cánh cửa tầng một Tàng Kiếm các bước ra ngoài, trở lại mảnh thiên địa hỗn độn kia. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía trên, trong lòng đột nhiên có chút u sầu không thể nói thành lời. Từ lúc nhìn thấy cảnh tượng gã thanh niên tên gọi Tam Thập Tam Phạm Thiên giao chiến với người trung niên áo giáp vàng, cỗ bi thương u sầu này cứ đeo dính lấy hắn, khiến hắn không thể nào dứt ra được.
- Ngươi đúng là bản chất ngốc không thể nào cải thiện lại được! Tại sao ban nãy ngươi lại trả thanh Lưu Tinh kiếm kia cho bọn chúng.
Bên tai Đoàn Ngọc vang lên tiếng trách móc của Hắc Phong. Nhưng Đoàn Ngọc không đáp, tâm trạng hắn dường như đã bị cỗ bi thương kia đè ép hoàn toàn.
Đột nhiên từ phía sau lưng có tiếng vật gì xé gió lao tới, Đoàn Ngọc nhanh như cắt quay người lại. Một vầng sáng bạc như vệt sao băng từ trong Tàng Kiếm các bắn ra.
Choang! Vật kia cắm mạnh xuống trước mặt Đoàn Ngọc. Khoảnh khắc Đoàn Ngọc quay đầu nhìn lại thì hắn liền sửng sờ.
Bời vì vật kia chính là một thứ mà hắn đã để lại trong Tàng Kiếm các.
Đỉnh Thiên Truyền Thuyết
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Nguồn : 4vn.eu
Chương 27: Thai Tức công
Bầu trời trong Thiên Kiếm tông đã chuyển hẳn về đêm, mặc dù phía trên đầu vẫn tồn tại nhiều đám mây ngũ sắc bao bọc, nhưng người ta vẫn có thể thấy được mơ hồ mặt trăng cùng vô số các vì sao sáng rực đang nhấp nháy. Nhờ có đám mây ngũ sắc, những vì sao kia lại càng thêm rực rỡ và đủ sắc màu hơn, tạo thành một khung cảnh huyền ảo trên đỉnh Thiên sơn.
Tại mảnh đất phía Tây, nơi dành cho đệ tử trong tông nghỉ dưỡng, hiện tại không gian đã tĩnh lặng hẳn. Nếu ai thính tai thì cũng chỉ có thể nghe thấy từng tiếng hô hấp, vận công phát ra từ khu nhà nghỉ của đệ tử Thiên Kiếm tông.
Ở trên cây cầu nối liền khu đất phía Tây và đỉnh Thiên Sơn lúc này có hơn hai tốp đệ tử nội tông của Thiên Kiếm tông đang canh gác. Mỗi tốp gồm mười người, và tất cả đều là tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên.
Tên đệ tử dẫn đầu hai tốp tu sĩ tên gọi Mạnh Kỳ, gã tu vi cao nhất trong đám, là tu sĩ Tiên Thiên trung kỳ.
- Các ngươi cẩn thận vào. Ta vừa nhận được tin mật từ Lục đại sư huynh. Hôm nay đã có một trưởng lão Âm Ma điện đột nhập vào Thiên Kiếm tông ta, ngoài tên này ra ắt hẳn vẫn sẽ còn nhiều ma nhân khác. Chúng ta phải hết sức đề phòng.
Một tên nghe được không kìm chế nổi tò mò, hỏi tiếp:
- Vậy đã bắt được trưởng lão Âm Ma điện kia chưa Mạnh sư huynh.
Mạnh Kỳ hết mũi, hừ một cái:
- Đương nhiên là bắt được rồi. Đừng hỏi nhiều nữa, nhiệm vụ chúng ta chỉ là làm tròn việc canh gác tối nay mà thôi.
Nói rồi mắt gã láo liên nhìn xung quanh:
- Nhưng nói gì thì nói, nếu như có ma nhân nào tu vi quá cao cường, vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, thì tốt nhất anh em ta nên chia ra mà chạy, đừng nên hy sinh vô ích.
Đám sư đệ xung quanh khi nghe được những lời này của Mạnh Kỳ, thì hết sức vui mừng, cùng chắp tay hướng Mạnh Kỳ vái một vái:
- Đa tạ Mạnh sư huynh.
- Chuyện nhỏ thôi. A, ngươi là ai?
Mạnh Kỳ chợt phát hiện ra có một bóng người cao lớn đang lấp ló ở bên kia đầu cầu, tựa như muốn băng vào khu đất phía Tây.
- Bắt hắn lại!
Mạnh Kỳ sau khi dùng thần thức thăm dò thì thấy đây cũng chỉ là một tên tu sĩ Thai Tức, hoàn toàn không đáng ngại. Hắn liền mạnh bạo cử một tốp tới bắt gã kia.
Sau khi người kia được áp giải về, Mạnh Kỳ quan sát người này kỹ càng một lượt. Gã ta thân hình cao lớn, mũi cao to, lông mày dựng ngược, hai mắt báo mở to, trên người thì mặc áo da thú, nhìn gã chẳng có vẻ gì giống tu sĩ tu đạo chút nào, mà ngược lại giống một tên thợ săn thì đúng hơn.
Mạnh Kỳ nghiêm giọng quát:
- Ngươi là ai? Tại sao đêm khuya thế này mà còn đi lang thang ở đây?
Gã kia vùng vằng một lúc, thấy không thể thoát khỏi mới đáp:
- Tại hạ tên Trương Cuồng, là đệ tử tham gia đại hội lần này. Tại đang chờ một người anh em, người này đã đi từ sáng đến giờ mà vẫn chưa thấy quay lại.
- Nói láo! Anh em của ngươi tên gì? Tướng mạo như thế nào?
Mạnh Kỳ quát lớn, tung một cước đá thẳng vào bụng Trương Cuồng làm gã hộc ra một bụm máu.
- Các ngươi làm thế này là sao? Chẳng lẽ ta chờ người cũng là có tội.
Nghe Trương Cuồng tức giận quát lại, Mạnh Kỳ chỉ cười nhạt:
- Nếu như là ngày thường thì không sao. Nhưng ngươi lập lò vào đêm hôm nay thì coi như ngươi xui xẻo.
Vừa dứt lời, Mạnh Kỳ lại một quyền đấm thẳng vào bụng Trương Cuồng, khiến máu mồm gã lại không ngừng tuôn ra. Một quyền này Mạnh Kỳ chỉ dùng sức mạnh của thân thể, chứ chưa vận dụng tới linh lực của người tu đạo, nhưng vẫn khiến Trương Cuồng chịu đựng không nổi. Bởi vì thân thể tu sĩ Tiên Thiên đã trải qua ngàn vạn lần dùng linh khí trời đất rèn giũa, hoàn toàn cứng cáp hơn thân thể Thai Tức như Trương Cuồng nhiều.
Chợt Mạnh Kỳ nhíu mày, bởi vì hắn lại phát hiện ra thêm một bóng người nữa đang từ đầu cầu tiến vào.
Gã này trẻ hơn gã tráng hán ban đầu một chút, mặt mũi cũng sáng sủa, đẹp trai hơn, nhưng tu vi thì yếu hơn nhiều. Gã thanh niên này tiến tới đảo mắt sang nhìn Trương Cuồng một cái, rồi ôm quyền hướng Mạnh Kỳ nói:
- Mong vị sư huynh này khoan hồng cho, đại ca tôi vì lo lắng cho tôi nên mới tới đây đứng đợi. Đây là chút lòng thành mong sư huynh nhận cho.
Vừa nói, gã thanh niên này vừa dúi một bọc đầy nội đan yêu thú cấp một vào tay Mạnh Kỳ trong ánh mắt ngỡ ngàng của hắn.
Mạnh Kỳ ngơ ngẩn hồi lâu rồi chợt cười lớn:
- Không ngờ tên này tu vi tuy thấp mà cũng biết điều như vậy. Nhưng mà, đáng tiếc…
Mạnh Kỳ chặc lưỡi, tay cầm bọc nội đan yêu thú kia dốc ngược xuống đất, khiến bảy tám viên nội đan to bằng quả trứng gà cũng rơi xuống.
- Đáng tiếc ngươi hối lộ nhầm người rồi. Anh em đâu, đánh hai đứa nó.
Mạnh Kỳ cười khặc khặc, phất tay một cái. Ngay lập tức hai tốp đệ tử như hổ báo lao vào gã thanh niên kia và Trương Cuồng, liên tục đấm đá không ngừng.
- Nhớ đừng dùng linh lực, chỉ đánh bằng nhục thể thôi, chớ đánh chết bọn chúng.
Sau một phen đấm đá liên hoàn, Mạnh Kỳ mới ra hiệu cho hai tốp đệ tử Thiên Kiếm tông ngừng lại. Lúc cả bọn tách ra thì cả gã thanh niên kia và Trương Cuồng đều nằm bẹp dí dưới đất, miệng đầy máu me.
Mạnh Kỳ cười giễu cợt:
- Lần sau, khi hối lộ ai, thì cũng phải xem họ ở tầng lớp hay đẳng cấp nào. Hừ, hối lộ tu sĩ Tiên Thiên như ta mà lại chỉ dùng nội đan yêu thú cấp một ư? Lần này tha cho các ngươi! Cút!
Sau tiếng quát của Mạnh Kỳ, Trương Cuồng ánh mắt tức giận lồm cồm bò giậy, liếc xéo Mạnh Kỳ một cái rồi vội đỡ gã thanh niên áo xanh kia đứng dậy, cùng nhau vất vả lê bước về khu nhà nghỉ của đệ tử Thiên Kiếm tông.
………………………………
- Đúng là đáng hận mà!
Trương Cuồng nhổ toẹt một bãi nước bọt dính đầy máu xuống đất. Gã thanh niên được gã đỡ lúc này chính là Đoàn Ngọc.
Hắn hiện giờ cũng như Trương Cuồng, mặt mũi tèm nhem, be bét máu me. Nhân tình thế thái thật thay đổi quá nhanh, cách đây ít lâu hắn còn là kẻ dùng một chưởng đánh chết tu sĩ Quy Nguyên cảnh, nào ngờ giờ đây lại bị người ta đánh hội đồng đến nỗi cha mẹ nhận không ra. Chẳng biết vì cảm thán hay sao đó mà hắn đành bật cười thật lớn.
Trương Cuồng lắc đầu, dìu Đoàn Ngọc về khu nhà trọ, mở cửa căn phòng được thu xếp sẵn cho hai người ra, rồi đưa Đoàn Ngọc lên giường nằm nghỉ.
- Đệ mệt rồi, nằm nghỉ đi. Chúng ta còn hai ngày nữa để khôi phục sức lực, đừng để đến Đại hội tỷ võ lại bị đập một trận nhừ tử.
Sau khi quăng Đoàn Ngọc lên cái giường bên trái phòng, Trương Cuồng cũng nằm vật ra cái giường ở phía đối diện. Chỉ chốc lát sau gã đã chìm sâu vào giấc ngủ, miệng gáy vang như sấm.
Nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của Trương Cuồng, trong lòng Đoàn Ngọc bất giác cảm thấy ấm áp hơn một chút. Cảm giác này đã từ rất lâu hắn không cảm nhận được, có lẽ từ khi xa cách Trần Minh cùng Vô Hoa.
Chợt từ đỉnh đầu Đoàn Ngọc có một vệt đen bay ra giữa phòng, sau đó ngưng tụ thành hình một người trung niên, đây chính là nguyên thần của Hắc Phong sống ký sinh trong đầu hắn suốt ba năm nay.
Ba năm trước, sau khi cấy lên ma chủng vào người Đoàn Ngọc, Hắc Phong cũng phải dùng nguyên thần của mình nuôi dưỡng ma chủng này, để nó có thể phát triển một cách thuận lợi nhất. Nhưng điều này đồng nghĩa với việc nếu như ma chủng trưởng thành, thì đó cũng là lúc gã phải chết.
Nhưng Hắc Phong cam tâm tình nguyện! Vì tương lai ma tộc, vì tương lai của ma giới, hy sinh một mạng của gã có đáng xá gì!
Hắc Phong thu lại vẻ dữ tợn trên khuôn mặt, gã bay xuống, hư ảnh ngồi đối diện với Đoàn Ngọc, nói:
- Vừa nãy thân thể ngươi đã bị Mộc Vị đánh cho trọng thương khá nặng. Nếu không phải nhờ có ta liên tục truyền linh lực vào bảo vệ thì ngươi cũng chẳng thể lết được về tới đây đâu. Nào, nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Ta sẽ giúp ngươi trị khỏi hoàn toàn.
Đoàn Ngọc y lời làm theo. Khoảnh khắc hắn vừa nhắm mắt lại, một luồng ma khí từ hư ảnh của Hắc Phong bốc tới, di chuyển vào hai bên huyệt thái dương của Đoàn Ngọc, đi thẳng tới ấn đường.
Cùng lúc này, trên trán Đoàn ngọc đột nhiên xuất hiện một ấn ký hình ngọn lửa màu đen có ba đỉnh! Từ ấn ký này toát ra vẻ yêu dị, tà ác khôn tả. Khoảnh khắc nó vừa xuất hiện, môi Đoàn Ngọc đã chuyển thành màu tím đen, hai mắt tuy nhắm nghiền nhưng vẫn toả ra một luồng sát khí mạnh vô cùng!
- Ma chủng trong truyền thuyết quả nhiên bất phàm!
Hắc Phong mỉm cười. Bởi vì khoảnh khắc khi ấn ký này xuất hiện thì ma khí trong người Đoàn Ngọc đột ngột nồng hơn, từ ấn ký này cũng xuất hiện một lực hút mãnh liệt, đem toàn bộ những ma khí dư thừa do Mộc Vị đánh vào hút lấy toàn bộ. Cùng lúc, tu vi của Đoàn Ngọc từ Thai Tức tầng sáu cũng tăng mạnh lên Thai Tức tầng bảy.
Hắc Phong đang mỉm cười hài lòng thì chợt khoé miệng cứng ngắc lại. Ma chủng sau khi thôn phệ hoàn toàn ma khí của Mộc Vị thì vẫn không dừng lại, mà còn tham lam phát ra lực hút muốn cắt nuốt cả nguyên thần của Hắc Phong, điều này vượt ngoài dự tính của gã.
- Ma chủng, hoá thân của Tham Sân Si, điều này quả thật không sai.
Hắc Phong lắc đầu thở dài, hư ảnh của gã biến thành một vệt sáng đen bay thẳng vào ấn ký giữa trán Đoàn Ngọc. Khoảnh khắc khi Hắc Phong biến mất, thì ấn ký kia cũng biệt tăm, như chưa từng xuất hiện.
Đoàn Ngọc mở mắt ra, sắc mặt trở về bình thường, đôi mắt hắn dường như sáng thêm một chút. Từ tai hắn chợt truyền đến giọng nói của Hắc Phong:
- Sắp tới ta cần phải yên lặng tĩnh dưỡng khoảng ba năm. Trong ba năm này ngươi hãy tự lo cho mình. Trừ phi gặp phải tình cảnh cửu tử nhất sinh, nếu không thì đừng đánh thức ta.
- Được. Ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.
Đoàn Ngọc truyền thần niệm trả lời lại. Sau đó hắn nhắm mắt, bắt đầu hít thở, tu luyện Thai Tức công dành cho tu sĩ cảnh giới Thai Tức.
Đỉnh Thiên Truyền Thuyết
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Nguồn : 4vn.eu
Chương 28: Đại hoạ lâm đầu
Thai Tức công là một công pháp căn bản nhất dành cho các tu sĩ phổ thông vừa đặt chân vào con đường tu đạo. Không kể người có tư chất tốt hay xấu cũng đều phải trải qua giai đoạn luyện Thai Tức công này.
Thai Tức công chia làm mười ba tầng, tầng càng cao thì độ khó càng lớn. Thai Tức có nghĩa là hô hấp, nguyên lý của Thai Tức công cũng vậy. Ở tầng đầu tiên tu sĩ sẽ bắt đầu tập hít thở thật chậm, kéo dài hơi thở của mình ra mức tối đa. Yêu cầu của tầng một là hơi thở phải kéo dài trong vòng ba khắc. Còn sang tầng hai thì phải kéo dài được gấp ba lần, tức chín khắc. Sang tầng ba lại càng khó khăn hơn nữa, vì ở tầng này tu sĩ phải nhịn thở được tám mươi mốt khắc…
Nhưng nhịn thở không thì cũng chưa phải mấu chốt của Thai Tức công. Điểm quan trọng nhất của công pháp này chính là quãng thời gian hít thở chậm, thì tu sĩ phải hít linh khí trong thiên địa vào người, cứ một lần hít vào thở ra, thì linh khí cũng tuần hoàn trong kỳ kinh bát mạch thành một vòng Đại chu thiên.
Trong quá trình “Thai Tức” này, từ trong người tu sĩ, sau mỗi lần được linh khí gột rửa, sẽ sản sinh ra một loại nội lực gọi là linh lực. Đây chính là thứ trọng yếu để tu sĩ tạo ra pháp thuật, linh lực càng nhiều, áp súc càng lớn thì pháp thuật cũng càng mạnh mẽ, càng bá đạo hơn.
Cứ như thế, đến khi Thai Tức công đạt đến độ viên mãn, thì tu sĩ sẽ có khả năng ngủ dưới nước suốt vài tháng trời, hay lăng không bay lượn tuỳ theo mức độ linh lực trong người.
Đoàn Ngọc hiện tại đã tự nhờ số ma khí Mộc Vị để lại trong người mà tự đột phá, nhưng hắn căn bản vẫn chưa thể làm quen với lối “thai tức” tầng bảy, nên vẫn cần thời gian để luyện tập thêm.
Sau khi đã thành thục, Đoàn Ngọc mới thở nhẹ ra một hơi, thu công lại. Tiếp theo, hắn lấy thanh Lưu Tinh kiếm ra, bắt đầu nghiên cứu dùng cách nào để sử dụng kiếm.
Thanh kiếm này đã bị Mộc Vị khắc lên mười ba đạo ấn ký cực kỳ mạnh mẽ, nếu như không có tu sĩ cảnh giới trên Quy Nguyên trợ giúp, thì hắn sẽ không thể nào phá vỡ những ấn ký này để sử dụng lực lượng thật sự của thanh kiếm, cũng như giải phóng kiếm linh ra ngoài được. Tuy nhiên, dùng để phi hành hoặc bổ củi thì cũng có khả năng.
- Hắc Phong đã nói cần tĩnh dưỡng trong vòng ba năm. Ây cha, nếu vừa nãy ta nhờ y phá phong ấn rồi hãy tĩnh dưỡng thì có phải hay không? Giờ phải làm sao nhỉ?
Đoàn Ngọc ra chiều suy tư. Hắn hiện tại chỉ quen biết một tu sĩ Quy Nguyên cảnh khác chính là Lý Đạo Tông, nhưng hắn không thể nào đi gặp lão ta được.
Ngẫm nghĩ một lúc lâu mà vẫn không tìm ra biện pháp nào, Đoàn Ngọc đành cất thanh Lưu Tinh kiếm đi. Đột nhiên hắn chợt nhớ lại tại Tàng Kiếm các hắn vẫn còn thu hoạch được hai thứ. Mà hai thứ này cũng chính từ Mộc Vị mà có.
Thứ đầu tiên chính là cái mặt nạ hình quỷ dạ xoa trắng hếu kia. Cái này nếu sử dụng để đi phóng hoả đốt nhà thì không còn gì tuyệt diệu bằng, trừ phi có tu sĩ cảnh giới trên Quy Nguyên, tức tu sic Hoá Thần xuất hiện thì mới có thể nhìn rõ diện mạo của hắn.
Còn vật thứ hai là cái hộp mà Mộc Vị nhờ hắn chuyển tặng cho sư phụ “Hư Không tử” của hắn. Cái này nghe đồn là nhân sâm ngàn năm đã thành tinh gì đó. Nếu vật mà đã đem tặng cho tu sĩ Hoá Thần thì chắc không phải là thứ tầm thường.
Đoàn Ngọc mở nắp hộp ra, một mùi hương thơm ngào ngạt bốc lên khắp căn phòng, xộc vào mũi hắn. Thấy thế, hắn hốt hoảng vội đóng nắp hộp lại.
Trước đây khi còn săn bắt yêu thú, Đoàn Ngọc cũng từng gặp những người tu đạo đi săn lùng các loại kỳ trân dị thảo nhằm gia tăng tu vi. Và đương nhiên đặc điểm nhận biết rõ ràng nhất của các loại kỳ trân dị thảo này chính là mùi hương thơm lừng của nó. Mùi hương không chỉ thu hút các tu đạo giả, mà đôi khi còn quyến rũ cả những yêu thú cấp cao tới.
Ở Thiên Kiếm tông đương nhiên sẽ không có yêu thú hoang dã, nhưng thứ khiến Đoàn Ngọc e dè chính là các tu đạo giả tu vi cao hơn. Hiện tại hắn đã không có Hắc Phong bảo vệ, thực lực bản thân cũng chỉ thuộc tầm trung, nhỡ may gặp phải một tên Thai Tức hậu kỳ cũng đủ khiến hắn chết một trăm lần.
Quay lại hiện tại, Đoàn Ngọc sau khi đóng nắp hộp lại thì liền vội vàng chạy ra ngoài cửa nhìn tới nhìn lui, thám thính tình hình. Khi thấy mọi thứ vẫn bình thường thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại giường mình, ngồi xếp bằng, dùng linh lực vẽ ra một trận pháp hình tròn đơn giản xung quanh chỗ ngồi, hạn chế mùi hương của cây nhân sâm ngàn năm này toả ra.
Hắn liếc mắt sang Trương Cuồng thì thấy gã vẫn ngủ say nên cũng không để tâm nữa, bắt đầu bắt tay vào chuyện chính.
Đoàn Ngọc mở nắp hộp ra, thì thấy trong hộp này chẳng có cây nhân sâm nào cả, chỉ có một đứa trẻ sơ sinh nhỏ bằng nắm tay, làn da trắng hồng, hai mắt lim dim như đang ngủ say. Nhưng nếu ai tinh mắt, thì sẽ thấy rõ có một lá bùa nhỏ màu vàng bé tí dán trên trán đứa trẻ này, đây chính là bùa Chế Linh, chuyên dùng để phong ấn các loại thảo dược đã biến thành hình người.
Linh thảo khác với yêu thú ở chỗ nó rất dễ tu thành hình người. Nhưng ông trời vốn luôn công bằng, linh thảo tuy tu luyện khá dễ dàng, chỉ cần nằm yên một chỗ hấp thu linh khí trời đất, cảnh giới tự tăng không có bình cảnh, nhưng thực lực lại vô cùng yếu đuối. Ngay cả linh thảo cấp bốn, loại ngang với Hoá Thần kỳ tu sĩ, mà chỉ sợ thực lực còn thua cả tu sĩ Tiên Thiên.
Ở đây cây nhân sâm ngàn năm này chắc chỉ mới hoá thành hình người được ít lâu, nên hình dáng vẫn chỉ là đứa trẻ vừa lọt lòng.
- Cái này không biết sử dụng sao đây? Chẳng lẽ bỏ miệng nhai sao?
Nghĩ đến cảnh tượng bản thân phải bỏ đứa trẻ này vào miệng nhai nuốt, Đoàn Ngọc chợt cảm thấy lạnh xương sống. Nhưng chợt hắn suy nghĩ đến một điều, mùi hương từ cây nhân sâm này toát ra rất nồng, đây chắc hẳn là linh khí từ nhân sâm bốc ra, vậy không biết khi dùng nó kết hợp với Thai Tức công thì kết quả sẽ ra sao?
Đoàn Ngọc nói là làm. Hắn bắt đầu đặt hộp nhân sâm xuống trước mặt, chuyển sang tư thế tĩnh toạ, dùng Thai Tức công vận chuyển linh khí của nhân sâm thành một vòng Đại Chu Thiên.
Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, linh lực trong cơ thể mới đó mà đã tăng lên rất nhiều. Cơ hồ chỉ một vòng Đại Chu Thiên lúc nãy mà đã ngang với hắn luyện công suốt ba bốn ngày.
Đoàn Ngọc vô cùng mừng rỡ trước kết quả bất ngờ này, hắn chẳng quan tâm tới bất kỳ thứ gì nữa. Cứ cắm đầu điên cuồng luyện công một mạch cho tới khi trời sáng.
………………………………………… ……………
- Oa, thật sảng khoái!
Đoàn Ngọc vươn rộng hai tay, tiếng xương khớp hắn giãn ra nghe từng tiếng rôm rốp.
Hôm qua vì quá say mê với cây nhân sâm ngàn năm mà hắn đã luyện Thai Tức công một mạch đến gần trưa, giờ mới sực tỉnh lại.
Đột nhiên hắn nhớ đến Trương Cuồng, gã đại ca này liệu có phát hiện ra bí mật của hắn chăng?
- Đừng ồn ào, để ta ngủ thêm một tí nữa!
Đang lúc Đoàn Ngọc suy nghĩ, thì đột nhiên có tiếng của Trương Cuồng vang lên. Hắn nhìn sang thì thấy gã đại ca của mình dường như vẫn đang ngủ say sưa, thậm chí nước dãi trên mép vẫn còn chảy lòng thòng xuống dưới cổ, trông thật kinh tởm.
Cất cây nhân sâm vào lại trong hộp. Đoàn Ngọc đứng dậy, bước tới mở cửa phòng, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài.
Ở bên ngoài khu nhà trọ bây giờ đang có một đám đông tu sĩ túm tụm lại, không biết là có chuyện gì xảy ra.
………………………………………….
Vất vả lắm Đoàn Ngọc mới chen chân vô được chính giữa. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn chính là năm xác tu sĩ nằm xếp thành một hàng dưới mặt đất.
Tất cả là nữ, đều đã chết, và chết chung một kiểu. Cổ bị một dấu răng cắn vào, toàn thân bị hút khô máu.
Áo quần trên người năm xác chết nữ này còn bị xé tan nát, lộ cả vùng ngực lẫn vùng kín phía dưới. Nhưng hiện tại nhìn họ chẳng ai có thể nãy sinh tà niệm cho nổi, bởi vì lúc này hai thứ mê hồn kia đã đều đã khô héo hoàn toàn, làm cho làn da trắng nõn nà khi còn sống của các thiếu nữ này cũng bị biến dạng một cách kinh dị.
- Thiên Kiếm tông cao thủ như mây, chẳng lẽ lại có thể bị ma nhân xâm nhập vào sao?
- Hung thủ chỉ giết nữ, xem ra là đang tu luyện một môn công pháp chí âm chí hàn. Chắc hẳn là ma đạo rồi!
- Để xem Thiên Kiếm tông giải thích ra sao?
Mọi người đang bàn tán xôn xao thì đột nhiên nghe có tiếng quát:
- Tránh ra! Tất cả tránh ra!
Một người thanh niên hùng hổ đi tới, tách đám đông ra, lại gần quan sát hiện trường vụ án. Người thanh niên này không ai khác chính là Mạnh Kỳ, gã đệ tử trấn giữ khu phía Nam tối hôm qua.
Nhìn năm xác chết loã thể dưới mặt đất, sắc mặt Mạnh Kỳ lúc xanh lúc đỏ, phiên trực đêm hôm qua là thuộc về hắn, bây giờ lại xảy ra tình trạng này, nhất định hắn sẽ bị trưởng bối ở trên trách phạt nặng nề.
Hai tốp đệ tử hôm qua cùng canh gác với Mạnh Kỳ cũng vừa tới nơi, vừa quan sát cảnh tượng này thì tim cũng như muốn rụng ra ngoài.
- Làm sao bây giờ sư huynh? Tội tắc trách sẽ bị phạt đi Ma Vực một tháng. Bọn đệ, bọn đệ… không muốn tới đó đâu?
- Câm mồm!
Vừa nghe bọn sư đệ nhắc tới hai từ Ma Vực, Mạnh Kỳ càng sợ hãi hơn nữa. Ma Vực mà bọn chúng nhắc tới ở đây chính là nơi tiếp giáp giữa Phần quốc, Cổ quốc và Việt quốc. Đó chính là nơi tông phái ma đạo tụ họp, cao thủ ma đạo tung hoành. Trụ sở chính của Âm Ma điện cũng chính là đặt tại đây.
Thiên Kiếm tông từ xưa đến nay đã có một quy định rất nghiêm khắc. Phàm là đệ tử nào tắc trách, sẽ bị cử đi Ma Vực săn bắt ma nhân trong vòng một tháng, sinh tử tự lo, cho dù có chết người trong môn phái cũng không quan tâm. Còn nếu không đi, thì sẽ bị phế bỏ toàn bộ tu vi, giáng làm người phàm.
Nhưng Ma Vực là nơi nguy hiểm thế nào trong chính đạo không ai không biết. Ngay cả tu sĩ Quy Nguyên cảnh, một khi sa chân vào đó cũng lành ít dữ nhiều, chứ đừng nói đến bọn tu sĩ Tiên Thiên như Mạnh Kỳ.
Đột nhiên, một tên ghé vào tai Mạnh Kỳ nói nhỏ:
- Sư huynh, tối hôm qua không phải có hai tên rất khả nghi quay về trễ hay sao? Chắc chắn bọn chúng có liên quan đến chuyện này.
Nghe đến đây, hai mắt Mạnh Kỳ chợt trở nên sáng rực:
- Đúng rồi! Chắc chắn bọn chúng có liên quan đến vụ án. Hừm, mà cho dù không có, ta cũng làm cho chúng có!
Vẻ mặt Mạnh Kỳ chuyển sang lạnh lùng, hắn đứng thẳng dậy, nhìn về phía đám người sắp tham gia Đại hội nói:
- Nghe đây, tạm thời không ai được rời khỏi vị trí. Phàm sư đệ, đệ dẫn một tốp đi kiểm tra những người đang có mặt ở hiện trường. Còn Trần sư đệ, đệ dẫn một tốp đi kiểm tra hết từng phòng trọ. Cho dù như thế nào cũng phải bắt bằng được hai tên đêm qua về cho ta!
Đỉnh Thiên Truyền Thuyết
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Nguồn : 4vn.eu
Chương 29: Một con đường mới (1)
Lời Mạnh Kỳ vừa thốt ra khiến cho toàn bộ các tu sĩ đang xuất hiện ngoài khu nhà trọ không ai dám động đậy. Tuy họ không hiểu “hai kẻ đêm qua” mà Mạnh Kỳ muốn nhắc tới là ai, nhưng vẫn cầu mong kẻ xui xẻo đó không phải là mình.
- Thật là điên rồ. Sao đột nhiên lại có chuyện xảy ra đúng lúc thế chứ?
Đoàn Ngọc trong lòng buồn bực vô cùng, nhưng đối phó với gần mười tu sĩ Tiên Thiên đang phóng ra uy áp, dung thần thức truy lùng ráo riết thì hắn cũng không còn cách nào ngoài việc đứng yên chờ họ tới bắt.
Chỉ ít phút sau, Đoàn Ngọc đã bị giải tới trước mặt Mạnh Kỳ. Gã cười lạnh lùng nói:
- Thằng oắt con, hóa ra ngươi là người trong ma đạo. To gan nhỉ, dám tới tận Thiên Kiếm tong của ta gây chuyện!
- Không phải! Chuyện này không phải do ta gây ra! Về trễ thì có liên quan gì tới án mạng tại đây kia chứ.
Đoàn Ngọc gân cổ lên cãi, nhưng đáp lại hắn là một cái tát tai trời giáng đến từ Mạnh Kỳ.
- Hừ. Còn dám ngang bướng. Phàm sư đệ, đem hắn đi nhốt vào Trấn Ma ngục, chờ các trưởng lão trong tông định đoạt.
Mạnh Kỳ vừa dứt lời, gã Phùng sư đệ cùng chín tu sĩ Tiên Thiên kia liền lôi xềnh xệch Đoàn Ngọc đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
………………………………………… …..
Khu phía Nam, địa phận tu luyện của các trưởng lão tại Thiên Kiếm tông được bố trí rất đặc biệt.
Nơi tu luyện, nghỉ ngơi không được xếp thành phòng mà được phân hẳn thành từng tòa bảo điện nguy nga tráng lệ. Đây cũng là điều dễ hiểu bởi vì khu phía Nam có diện tích rộng lớn hơn khu phía Bắc dành cho các đệ tử rất nhiều, mà số lượng các trưởng lão, khách khanh của môn phái lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên mỗi vị sở hữu một tòa bảo điện hoành tráng như thế cũng chẳng có gì lạ.
Ở trung tâm của khu phía Nam, có một tòa bảo điện tên gọi Lý Đạo các. Đây chính là tòa bảo điện rộng lớn nhất, tráng lệ nhất, cũng chính là nơi có số lượng linh khí dày dặc nhất ở đây.
Lý Đạo các chính là nơi tu luyện của các đời chưởng môn Thiên Kiếm tông, nhưng tên nguyên thủy của nó vốn không phải Lý Đạo. Tùy theo họ của các chưởng môn mà tên của tòa bảo điện này sẽ được thay đổi, ví dụ như chưởng môn họ Tiêu thì sẽ đặt thành Tiêu Đạo các, họ Lâm thì đặt thành Lâm đạo các…
Lúc này tại sảnh đường của Lý Đạo các, Lý Đạo Tông đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế được đặt giữa phòng, còn phía dưới có một người đang quỳ lạy, vì đầu dập xuống đất nên chưa nhìn rõ mặt.
- Đệ tử biết lỗi, lúc trước trong Tàng Kiếm các là do đệ tử đã nổi lên lòng tham với Chân Long kiếm. Nhưng tất cả cũng vì truy cầu đỉnh cao, mong sư phụ lượng thứ.
Người quỳ dưới đất giọng run run nói, dường như đang khóc.
Ngược lại Lý Đạo Tông sắc mặt vẫn lạnh lùng, im lặng không trả lời câu nào.
Người quỳ dưới đất thấy hồi lâu mà Lý Đạo Tông vẫn không phản ứng gì thì liền sợ hãi, vội bò đến ôm lấy chân Lý Đạo Tông, tiếp tục van nài:
- Sư phụ, Hàm Hư biết lỗi rồi mà. Sư phụ chẳng lẽ không muốn nhìn mặt đệ tử thật ư? Chẳng lẽ người đã quên con chính là do người đem về, tự tay nuôi dưỡng hay sao? Năm ấy con mới bảy tuổi, cha bị bộc phát ma tính nên định giết chết con, may nhờ có người cứu giúp!
Lý Đạo Tông cuối cùng cũng thở dài:
- Ta đã nói ta trách ngươi bao giờ sao? Vốn ta đã định im lặng cho qua, ngươi còn nhắc lại làm gì?
- Hàm Hư tự thấy hổ thẹn với chính mình, nên đích than đến đây xin sư phụ tha thứ.
Lục Hàm Hư nước mắt nước mũi chảy giàn giùa, không ngừng ôm chặt lấy chân Lý Đạo Tông, điều này khiến lão tuy trong lòng có giận dữ nhưng cuối cùng cũng mủi lòng.
Nói về thân phận của Lục Hàm Hư này thì cũng thật đáng thương. Gã năm xưa là con trai trong một gia tộc tu đạo rất mạnh ở phía Nam Việt quốc, cha là tu sĩ Quy Nguyên cảnh đỉnh phong, nhân vật đứng đầu trong giới chính đạo, được vạn người kính ngưỡng.
Sau khi Lục Hàm Hư chào đời, vì trong mình mang tư chất tu đạo cực tốt cho nên gã được coi là bảo bối của cả gia tộc, ai nấy cũng hết lòng thương yêu sủng ái.
Vốn chuyện vẫn cứ trôi qua êm thắm, nhưng tới một ngày, cha Lục Hàm Hư vì nóng lòng trùng kích cảnh giới Hóa Thần nên đã dùng một bí pháp đã thất truyền từ thời thượng cổ. Kết quả y thành công, đặt một chân vào cảnh giới Hóa Thần. Nhưng công pháp thời thượng cổ kia thật quá tà dị, linh lực trong người cha Lục Hàm Hư bị nghịch đảo thành ma lực, thần trí y cũng bị điên loạn.
Trong đêm y phát cuồng, đã một tay nhuộm máu cả gia tộc chính mình, trong đêm kinh hoàng ấy không một ai thoát khỏi, chỉ còn sót lại Lục Hàm Hư lúc đó mởi chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi. May nhờ có các cao thủ trong chính đạo bao gồm chưởng môn ngũ phái tới ứng cứu, đồng tâm hợp lực giết chết cha của Lục Hàm Hư, giải cứu cho tu đạo giới Việt quốc cùng Lục Hàm Hư khỏi một kiếp nạn.
Sau đó, Lý Đạo Tông nhìn thấy Lục Hàm Hư tư chất siêu việt, tình cảnh lại đáng thương nên đã đem về nuôi dưỡng, coi như con đẻ, hết lòng truyền thụ mọi tuyệt học của mình cho y.
- Hàm Hư à? Truy cầu đỉnh cao không phải là việc gì xấu. Nhưng con nên nhớ phải luôn giữ vững bản tâm của mình. Đến đồng môn mà con còn muốn ra tay tương tàn như thế thì không phải rồi.
- Vâng, con biết rồi sư phụ.
Lý Đạo Tông dịu dàng khuyên bảo, Lục Hàm Hư cũng ra vẻ ăn năn. Thoáng chốc, mọi khúc mắc trong lòng hai người đã được xí xóa như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Con nên nhớ mọi chuyện trên đời này đều có nhân quả của nó, đừng vì nhất thời mê lầm mà khiến cho tương lai phải hối hận.
Lý Đạo Tông vừa vỗ vai vừa khuyên nhủ Lục Hàm Hư, nhưng lão làm sao biết rẳng, khoảnh khắc hai từ “nhân quả” vừa thốt ra, thì trong đáy mắt Lục Hàm Hư liền xuất hiện một đạo sát khí đáng sợ. Đồng thời, răng gã cũng nghiến chặt. phát ra từng tiếng kêu ken két.
- Chưởng môn nhân, Mạnh Kỳ có việc khẩn cấp cần bẩm báo!
Đột nhiên đúng lúc này, tên đệ tử Mạnh Kỳ từ ngoài bước vào sảnh đường, vừa đi vừa lớn giọng nói.
- A, Lục đại sư huynh?
Bắt gặp tình cảnh hiện tại của Lục Hàm Hư và Lý Đạo Tông, Mạnh Kỳ hoảng sợ vội cúi gập đầu xuống, giả bộ như đang vái chào.
Lục Hàm Hư thấy thế cũng ngay lập tức chỉnh sửa lại trang phục, lau hết nước mắt, đứng dậy bên cạnh Lý Đạo Tông.
Lý Đạo Tông hỏi:
- Có chuyện gì?
Mạnh Kỳ vẫn không dám ngẩng đầu lên, đáp:
- Thưa chưởng môn, hôm qua tại khu phòng trọ dành cho những người tham gia đại hội vừa xảy ra một vụ án mạng. Năm thiếu nữ bị giết chết, hút sạch tinh khí trên người. Kẻ ra tay e rằng là người của ma đạo.
- Ngông cuồng, dạo này Thiên Kiếm tông ta quá xuống cấp, cho nên bị ma đạo hết lần này đến lần khác xem thường phải không?
Lý Đạo Tông đập bàn quát lớn, sau đó quay sang nói với Lục Hàm Hư:
- Hư nhi, chuyện này giao cho con. Nhớ xử lý thật dứt khoát vào. Lần này để ma đạo đột nhập vào tận tông môn giết người, hẳn đã để lại ấn tượng xấu trong lòng các đệ tử tham gia Đại Hội, với tình cảnh thiếu hụt nhân tài hiện nay, đây không phải chuyện nhỏ.
Lục Hàm Hư cúi người ôm quyền:
- Vâng con biết rồi.
Đoạn gã bước ra khỏi Lý Đạo các, Mạnh Kỳ cũng vội vã theo sau.
………………………………………… …….
- Ầm!
Lúc cả hai đến một góc khuất trong khu phía Nam. Lục Hàm Hư đột ngột quay người lại, hai tay núm lấy cổ áo Mạnh Kỳ, đẩy mạnh hắn vào bức tường đối diện. Vì lực đẩy của Lục Hàm Hư quá mạnh cho nên làm chấn thương đến lục phủ ngũ tạng của Mạnh Kỳ, khiến hắn hộc ra một ngụm máu tươi.
Mạnh Kỳ thở gấp:
- Lục đại sư huynh, đệ… đệ biết sai rồi!
- Sai? Ngươi đã làm gì sai?
Lục Hàm Hư nheo mắt hỏi lại.
- Ban nãy đệ không nhìn thấy gì, thật mà. Ban nãy đệ vừa vào thì đã thấy huynh đàm luận cùng chưởng môn.
- Còn dám nhắc lại?
Hai mắt Lục Hàm Hư lóe lên sát khí, gã quát lớn một tiếng khiến Mạnh Kỳ sợ đến vãi cả linh hồn.
Nhưng rồi Lục Hàm Hư hít sâu vào một hơi, lấy lại bình tĩnh, sau đó thả Mạnh Kỳ xuống đất, nhẹ nhàng nói:
- Mạnh sư đệ, vừa rồi ta nhất thời nóng giận, mong đệ bỏ qua.
Lục Hàm Hư đột nhiên thay đổi xưng hô làm Mạnh Kỳ càng sợ hơn nữa, hắn quỳ mọp xuống đất run rẩy đáp:
- Đại sư huynh, đệ quên hết rồi, đệ quên hết rồi.
- Không sao, sư đệ. Nào đứng lên, chúng ta đi thôi.
Lục Hàm Hư nở một nụ cười hiền hậu, đỡ Mạnh Kỳ đứng dậy, rồi cùng gã bước về phía Trấn Ma ngục.
………………………………………… ………..
Trấn Ma ngục nằm ngay ở giữa lòng núi Thiên sơn.
Nơi đây chia làm ba tầng chính: Thượng vị ngục, trung vị ngục và hạ vị ngục.
Thượng vị ngục chính là dành cho những ma nhân, yêu đạo cấp cao, đã đạt tới Quy Nguyên cảnh như Mộc Vị. Còn Trung vị ngục dành cho kẻ cảnh giới Tiên Thiên, và tất nhiên hạ vị ngục chính là dành cho những tên lâu la, tu vi yếu kém, thuộc cảnh giới Thai Tức như Đoàn Ngọc.
Đoàn Ngọc lúc này đã bị nhốt vào trong một nhà giam ở nơi sâu nhất hạ vị ngục. Trong phòng giam của hắn còn có vị đại ca là Trương Cuồng.
Trương Cuồng sau khi Đoàn Ngọc bị bắt cũng không tránh khỏi số phận bị đám người Mạnh Kỳ bắt giữ, tống giam vào Trấn Ma ngục.
- Đại ca, là đệ đã làm liên lụy huynh.
Nhìn không gian ẩm thấp, chất đầy xương khô trong nhà giam, Đoàn Ngọc buồn bã nói.
Trương Cuồng sắc mặt vẫn như thường, không bộc lộ chút cảm xúc nào, chẳng biết gã đang nghĩ gì nữa. Thấy Trương Cuồng không trả lời, Đoàn ngọc hỏi lại:
- Huynh giận đệ ư?
Trương Cuồng lắc đầu:
- Có gì để giận. Muốn tu đạo, con đường xác định đã là trải đầy chông gai. Những tai họa thế này trong quá khứ ta đã gặp phải không biết bao nhiêu lần. Hiện tại, ta chỉ là đang nghĩ cách để thoát ra khỏi đây thôi.
- Nhưng mà đây là Trấn Ma ngục của Thiên Kiếm tông, đệ nghe đồn chỉ cần bắt vào đây thì đa phần đều thập tử vô sinh, bị giam cầm đến chết.
Những xương cốt xung quanh đã chứng minh cho những gì Đoàn Ngọc nói. Hình phạt của Thiên Kiếm tông dành cho ma nhân chính là bị giam cầm vĩnh viễn. Ngay cả sau khi chết, xương cốt vẫn bị trói buộc tại đây, không thể có một phần mộ tử tế.
- Đúng là có vẻ khó thật!
Trương Cuồng chỉ khẽ cười, trên khuôn mặt vẫn tràn đầy sự tự tin, dường như trên đời này chẳng có gì có thể làm cho gã sợ hãi.
Đỉnh Thiên Truyền Thuyết
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Nguồn : 4vn.eu
Chương 30: Một con đường mới (2)
Đoạn Trương Cuồng nói:
- Đệ đệ, bị giam cầm cũng tốt. Bây giờ vẫn còn thời gian, chúng ta hãy dốc lòng tu luyện. tu vi tăng trưởng thêm chút nào thì hay chút đó. Ngoài cách này ra thì hiện tại ta chẳng nghĩ ra được phương án nào khác.
Tuy có hơi sầu não về ý định của Trương Cuồng, nhưng Đoàn Ngọc vẫn đành làm theo. Dù sao đúng như lời Trương Cuồng nói, bây giờ ngoài ngồi tu luyện ra thì thật chẳng còn cách nào.
Nhưng mà khoảnh khắc Đoàn Ngọc nhắm mắt lại, định thổ nạp, hô hấp tu luyện Thai Tức công thì hắn mới phát hiện ra một điều kinh dị. Điều này làm cho quyết định của Trương Cuồng cũng bị triệt để phá vỡ.
Trong Trấn Ma ngục này không có tồn tại linh khí. Một chút cũng không có.
Điều này đáng lẽ Đoàn Ngọc phải nghĩ tới sớm hơn, người trong Thiên Kiếm tông đâu ngốc đến nỗi để cho kẻ địch an nhàn luyện công ngay nhà tù của mình cơ chứ.
Ban nãy, lúc bị áp giải vào đây toàn bộ những thứ có trên người Đoàn Ngọc bao gồm Lưu Tinh kiếm, chiếc hộp đựng nhân sâm ngàn năm, ngay cả cuốn Như Ý Tâm Kinh chưa kịp nghiên cứu đều bị bọn Mạnh Kỳ thu giữ sạch sẽ, không để lại cho hắn một chút nào.
Trương Cuồng hiểu ra tình trạng của Đoàn Ngọc, mỉm cười:
- Không có linh khí thì không tu luyện được à?
Không để Đoàn Ngọc nói gì, Trương Cuồng đứng dậy, đảo mắt nhìn tứ phía một lúc. Khi xác định xung quanh không có ai mới quát lớn:
- Đệ hãy xem đây!
Dứt lời, Trương Cuồng liền múa một bài quyền pháp. Bài quyền thoạt nhìn rất phổ thông, giống với những bài quyền thông thường nơi phàm trần. Nhưng sau khi dùng thần thức cảm nhận thì tròng mắt Đoàn Ngọc liền co rút lại, mồm miệng há hốc, biểu tình kinh ngạc đến cực điểm.
Bởi vì lúc này từ nội thể của Trương Cuồng hắn cảm thấy dường như có một luồng năng lượng mới được sản sinh ra, mặc dù Trương Cuồng hoàn toàn không hấp thu bất kỳ linh khí nào từ xung quanh.
- Đây gọi là lấy võ nhập đạo!
Ánh mắt Trương Cuồng càng lúc càng trở nên sắc bén, đột nhiên gã chém ngược cạnh bàn tay về phía song sắt của phòng giam.
Keng một tiếng dữ dội! Tuy song sắt không mảy may suy chuyển, nhưng rõ rang lực đạo mà Trương Cuồng tác động vào nó cũng là rất lớn.
Đương nhiên cả Trương Cuồng và Đoàn Ngọc đều không biết rằng, song sắt này làm từ một loại hợp kim đặc biệt. Trừ phi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, bằng không đừng hòng phá vỡ nó ra.
………………………………………..
Sau một đòn vừa rồi. Trương Cuồng thu công lại, rồi nói:
- Đây chính là một phương pháp tu luyện ta tự nghĩ ra. Dựa theo cách mà các cao thủ võ lâm trong chốn phàm trần tu luyện ra nội lực.
Gã giải thích tiếp:
- Tu sĩ tu đạo, chính là dùng linh khí trời đất dung nhập vào nuôi dưỡng thân thể. Điều này khiến thực lực mau chóng phát triển, nhưng cơ hồ pháp lực do tu sĩ luyện thành chỉ là do thiên địa cung cấp. Còn ta, ta sáng tạo ra đường lối tu luyện này, sức mạnh là tự do cơ thể bản thân tạo ra, hoàn toàn không dựa vào bất kỳ ngoại lực nào.
Nếu lúc này có một vị tiền bối nào xuất hiện tại Trấn Ma ngục, ắt sẽ đều chấn kinh vì những gì Trương Cuồng nói. Những điều này vốn là nỗi băn khoăn trắc trở của vô số tu đạo giả.
Đơn giản vì muốn tu đạo, càng lên cảnh giới cao thì số linh khí để hấp thu cần càng nhiều. Mà linh khí trong thiên địa thì vốn không dồi dào như vậy.
Linh khí, chỉ vốn là sinh khí thông thường trải qua ngàn vạn năm mà thuế biến thành linh khí. Tu luyện giả quá nhiều, khiến lượng dùng vượt xa lượng được sản sinh ra. Cung không đủ cầu, một ngày nào đó linh khí trong trời đất cũng sẽ kiệt quệ.
Đến lúc này, biện pháp của các tu luyện giả cảnh giới Hoàn Hư trở lên thường là phá toái hư không, đi đến một tinh cầu hay lục địa khác, tìm kiếm nguồn linh khí mới cho mình.
Nhưng còn các tu luyện giả cảnh giới thấp hơn thì sao? Họ vốn không có khả năng phá toái hư không, đành ở lại nơi cạn kiệt linh khí chém giết nhau chờ chịu chết mà thôi!
Đoàn Ngọc nghe những gì Trương Cuồng nói mà ngơ ngẩn. Gã đại ca này của hắn quả là một đại thiên tài, tự nghĩ ra được một đường lối tu luyện khác hẳn với truyền thống xưa nay.
Trương Cuồng nói:
- Hừm. Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ta cũng chỉ là bước đầu nghĩ ra phương pháp này mà thôi. Hiện tại ta là tu sĩ Thai Tức đỉnh phong. Còn phương pháp kia mới chỉ nghĩ được hai cảnh giới đầu tiên, còn cảnh giới thứ ba thế nào vẫn còn chưa xác định được. Phương pháp này có một hạn chế, đó chính là công lực rất khó để tăng tiến. Chỉ trong quá trình sinh tử liên hồi mới có thể đột phá. Vì vậy chiến ý là đặt lên trên hàng đầu.
Gã tiếp:
- Ta nói với đệ những điều này không phải là để khoe khoang. Ta là muốn truyền lại cho đệ đường lối tu luyện này. Nhỡ may nếu hôm nay ta có mệnh hệ gì, thì mong đệ hãy tiếp tục sáng tạo, phát dương quang đại nó.
Ánh mắt của Trương Cuồng sáng lên như điện, nhìn về phương trời xa xăm, như tự nói với chính mình:
- Hừm, việc gì cứ phải đi theo lối mòn của người khác chứ. Sức mạnh của ta phải do ta tạo ra. Ta không tin, hậu nhân vĩnh viễn không thể nào vượt qua được tiền nhân!
- Ngươi nói lục soát tên kia thu được những vật này ư?
Mạnh Kỳ gật đầu, ánh mắt vẫn còn vẻ sợ hãi đáp:
- Vâng. Đây toàn bộ là những thứ đệ thu được, tuyệt không dám giấu món nào.
Lục Hàm Hư mở nắp hộp màu nâu ra, lập tức một hương thơm ngào ngạt tỏa ra trong Trấn Ma ngục, khiến hàng ngàn tù binh ở đây kêu gào không ngừng. Bọn họ đã lâu không được nếm mùi linh khí, bây giờ đối với nó thèm khát cũng giống như kẻ mù muốn nhìn thấy ánh mặt trời vậy.
- Không tệ. Lực lượng hóa thần kỳ, lại có bảo bối đáng giá thế này. Tuy nhiên, chỉ với một số thứ ít ỏi như thế này đủ chứng minh: hắn vốn không có lai lịch gì quá hùng hậu, chẳng qua ngẫu nhiên gặp được một ít kỳ ngộ gì đó.
Mạnh Kỳ ngạc nhiên hỏi:
- Ý của đại sư huynh có phải là nói hắn tìm được di tích, hay bảo địa gì đó phải không?
- Đúng là ý đó.
Lục Hàm Hư cầm cuốn Như Ý Tâm Kinh lên, ánh mắt mê mẩn, mỉm cười:
- Không ngờ ngươi cũng bị gạt mua phải thứ này. Quả là giữa chúng ta có tồn tại nhân duyên!
………………………………………… …………….
Bên trong nhà giam, Trương Cuồng bắt đầu truyền thụ cho Đoàn Ngọc đường lối tu luyện mới mẻ kia.
Lấy võ nhập đạo, thực chất là qua đạo lý của võ để tu luyện. Võ bao gồm cương nhu, nhanh chậm, mạnh yếu. Chỉ cần khẽ dụng tâm cảm ngộ là có thể tu luyện.
Nhưng như vậy thì cũng vẫn chưa đủ. Mấu chốt hình thành chân khí, thứ quan trọng nhất của đường lối tu luyện này chính là “ minh tưởng”.
Đường lối tu luyện hiện nay là dùng tinh thần dẫn linh khí dung nhập cơ thể. Còn ở đây, vì không tồn tại linh khí, nên người tu luyện phải tự tưởng tượng ra chân khí sản sinh trong người. Điều này rất mơ hồ và khó lý giải, Trương Cuồng cũng là may mắn dựa vào đường lối võ học phàm trần mới phát hiện ra.
Cảnh giới đầu tiên chính là luyện tinh hóa khí. Dùng tinh hoa bản nguyên trong đan điền, kết hợp với chân khí do “minh tưởng” phát sinh tạo thành chân khí bản thân.
Ban đầu khi mới làm quen với đường lối tu luyện này, quả nhiên giống với những lời mà Trương Cuồng nói, rất khó. Chỉ đến giai đoạn “minh tưởng” thôi cũng đủ làm Đoàn Ngọc mệt nhoài.
Ban đầu hắn phải tưởng tượng ra một ngọn lửa đỏ hồng đang đốt cháy đan điền của chính mình. Đây chính là giai đoạn đốt tinh để hóa khí. Nhưng Đoàn Ngọc chỉ duy trì được chừng năm giây thì đã không còn “minh tưởng” được nữa.
- Cố lên, đệ đã nắm được tám phần đường lối tu luyện rồi. Mai sau chỉ cần cố gắng kiên trì nữa là được.
Đoàn Ngọc thở hỗn hễn hỏi:
- Huynh tập cái này hoàn thành cảnh giới đầu tiên mất bao nhiêu lâu?
Trương Cuồng đáp:
- Ta mất một năm.
- Sặc.
Lời Trương Cuồng vừa thốt ra đã khiến Đoàn Ngọc ho sặc sụa. Chỉ minh tưởng năm giây thôi mà đã vô cùng khó khăn rồi, huống hồ theo như Trương Cuồng nói, phải đến khi minh tưởng đạt đến hiệu quả cao nhất, ý động khí động, điều khiển được lửa trong đan điền thì mới thực sự là thành công.
- Về phần võ công dùng cho đường lối tu luyện này tạm thời ta chỉ có thể nghĩ ra hai. Đó là Kim Cương chưởng và Hoành Thiên kiếm quyết. Tất cả đều mô phỏng lại từ võ học thế gian.
Trong vòng ba canh giờ tiếp theo. Cuối cùng Trương Cuồng cũng đã nhồi nhét thành công toàn bộ hai công pháp rắc rối phức tạp này vào đầu Đoàn Ngọc. May mắn là Đoàn Ngọc cũng thuộc dạng nhanh trí, chứ nếu không cũng chẳng thể nhớ nhanh đến vậy.