Vào lúc rạng sáng, mọi người trong cửa hàng đều bị đánh thức. Sau đó Roline với vẻ mặt âm trầm đối diện trước mặt mọi người, đem bốn thiếu nữ xinh đẹp cùng với tên người hầu đưa cơm cho Bencas đồng thời trói vào trên cột. Tiếp đó Roline tự mình cầm roi chấp hành mệnh lệnh của ngài công tước Đỗ Duy. Bốn cô gái không nghĩ tới bản thân mình lại phải chịu loại trừng phạt này. Tiếng than khóc của các nàng không cách nào đả động được Roline.
Mà mười roi mạnh mẽ đã để lại dấu vết trên da thịt mềm mại của các nàng.
-Ta hy vọng sau này mỗi một mệnh lệnh đều được mọi người tuân theo.
Roline buông roi, nhìn thoáng qua bốn cô gái kia:
-Đừng thử thách thức với quy củ của nơi này. Ta bất kể các ngươi trước đây đã làm cái gì, làm những gì. Nhưng ở chỗ này, các ngươi phải chấp nhận số mệnh! Đừng đem chính mình là cái gì tiểu thư, nếu không …….
Roline đi tới trước mặt một cô gái, vươn ngón tay nâng cằm nàng ta, thấp giọng nói:
-Ta biết các ngươi đang nghĩ cái gì…….. các ngươi đều nghĩ có thể quyến rũ được ngài công tước, sau đó thay đổi thân phận, là có thể trở thành phu nhân cao quý? Ta nói cho các ngươi biết, cái suy nghĩ này không nên để trong đầu nữa ……… Tếp tục giữ kiểu cư xử ngạo mạn không hữu dụng đi. Ở chỗ này, ta không có để mắt các ngươi! Bởi vì cùng là phụ nữ, ta hiểu rõ với cái loại ý nghĩ dùng thân thể đàn bà của mình hầu hạ đàn ông của các ngươi , cho nên ta cực kỳ khinh bỉ các ngươi! Muốn có địa vị, hãy dựa vào thực lực của các ngươi, muốn có được sự tôn trọng của ta, trước hết tạo ra thành tích thực sự đi! Đừng có cả ngày đều nghĩ tới chuyện trang điểm quyến rũ đàn ông!
Bỏ lại những lời này, Roline để các phụ nữ khác đưa bốn nữ ma pháp học đồ vào trong phòng, sau đó tuyên bố:
-Mới vừa rồi những ai bị đánh, hôm nay không được cơm ăn.
Nói xong, Roline ném roi xuống, sau đó rời đi. Roline đêm nay còn có chuyện rất quan trọng phải làm.
Bởi vì Đỗ Duy đã cho nàng một mệnh lệnh quan trọng.
Trong vòng một tháng, làm hết khả năng đem những con thuyền dưới cờ tụ tập lại, tận sức bỏ trống thuyền …. Sau đó, Roline tự mình dẫn theo đội thuyền mang lão Bencas đáng thương kia đi tới vùng biển phía nam!
Mà nhiệm vụ của nàng chuyến này ………
-Ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm đem quốc khố của vương quốc liên hợp kia vơ vét hết cho ta! Cái gì? Ngươi nói thuyền của chúng ta quá ít? Nếu vậy, mua thêm đi! Roline, cơ hội phát tài như vậy cũng không nhiều lắm……. Hơn nữa, khi các ngươi trở về, hãy nhớ rằng ta cần có được một tấm bản đồ hàng hải do đích thân ngươi vẽ ra! Nhớ đấy!
Đó là nguyên lời của Đỗ Duy!
Trong lúc Roline đang ở phía sau cửa hàng ra uy, Đỗ Duy đã chui vào trong xe ngựa. Cỗ xe ngựa xa hoa rộng rãi thoải mái này là được hoàng tử Thần tặng cho. Hơn nữa còn tràn ngập khí phái của hoàng gia, huy chương hoa lan tím đã đổi lại thành một đóa hoa Tulip rực cháy bên trong ngọn lửa. Đỗ Duy cực kỳ hài lòng với huy chương gia tộc mới của mình.
Gian phòng trong xe vô cùng rộng rãi. Tấm thảm dày bằng lông thiên nga rất mềm mại, có thể tưởng tượng khi ngồi lên trên sẽ không cảm giác được bất cứ sự rung động nào của xe ngựa. Mà dưới phòng xe còn khắc một cái ma pháp trận thu nhỏ do Đỗ Duy tự mình gắn lên sau đó, có thể giảm bớt sức rung động khi chạy tới mức nhẹ nhất.
Dưới chỗ ngồi trong phòng xe là các ngăn ngầm, tùy tiện rút ra một cái là có thể phát hiện bên trong chất đầu rượu ngon, còn có một loại kẹo bạc hà gần đây Đỗ Duy đặc biệt thích.
Người đánh xe …. Dưới sự yêu cầu lặp lại lần nữa của Marde, hắn tự mình đảm nhiệm vị trí đánh xe của Đỗ Duy. Vị quản gia này sở dĩ kiên trì như vậy, bởi một lý do đặc biệt:
-Cậu chủ, tuổi ta đã ngày càng cao, sau này chỉ sợ không còn cơ hội lần nữa đánh xa ruổi ngựa cho ngài. Có lẽ đoạn lộ trình này là cơ hội cuối cùng của ta. Để lão Marde lại vì ngài phục vụ một lần cuối cùng đi.
Ở trong cỗ xe ngựa xa hoa thoải mái này cũng không chỉ có một hành khách Đỗ Duy.
Rufik trông có chút rụt rụt rè rè ngồi ở trong góc, dường như đối với chỗ xa xi đắt tiền như vậy không quá thích ứng. Đỗ Duy cười, hắn tiện tay từ trong ngăn dấu lấy ra một bình rượu cười nói:
-Muốn uống một chén không? Hành trình của chúng ta sẽ rất dài đó.
Rufik không nói gì, cậu bé nhỏ hơn Đỗ Duy chỉ hai tuổi hoảng sợ nhìn Đỗ Duy. Nó thậm chí hồi hộp đến ngay cả hai tay của mình cũng không biết để ở đâu.
- Được rồi, nhóc Rufik đáng thương của ta.
Đỗ Duy tự mình uống một chén rượu, sau đó lại đưa cho Rufik môt chén:
-Đừng kinh hoảng như vậy, ngươi cứ giống như một con thỏ nhút nhát vậy. Chúa ơi ….. ngươi nhớ kỹ cho ta!
Đỗ Duy đột nhiên chuyển qua, hai tay nắm lấy cổ áo của Rufik – nhóc Rufik mặc một bộ quần áo mới Đỗ Duy cho hắn:
-Nghe đây, nhóc con! Ngươi nhớ kỹ cho ta! Ngươi, Rufik, sau này chính là người phải làm quốc vương! Hiểu không? Quốc vương! Quốc vương bệ hạ! Thân là quốc vương, ngươi không thể cứ luôn run rẩy sợ hãi như vậy được, cảm đảm một chút cho ta.
Kỵ sĩ Robert theo trước đội xe quát lớn sáu mươi cỗ xe ngựa một tiếng tạo thành một hàng dài bắt đầu di chuyển.
Năm trăm kỵ Ngự Lâm quân hoàng gia tạo thành đội kỵ binh hộ vệ nhanh chóng tách ra thành một đội lên phía trước mở đường. Những người còn lại thuần thục điều khiển ngựa theo đội xe từ từ tiến tới.
Trời còn chưa sáng, đoàn người của Đỗ Duy đã rời khỏi đế đô hướng con đường phái tây bắc tiến tới ……..
Sau rất nhiều rất nhiều năm, người hầu Marde trung thành nhất của Đỗ Duy từng trong một lần say rượu vô tinh thổ lộ ra một đoạn:
-Ngươi nói cái gì? Ban đầu ta đi theo thiếu gia tới tây bắc có sợ hay không? Chúa ơi, ngươi trêu đùa cái gì đó! Giặc cỏ tây bắc? Phản quân? Những ngươi dị tộc dã man? Hừ…….. thần linh ở trên cao, kỳ thật ta dọc theo đường đi đều cầu khẩn, tuy nhiên không phải vì chúng ta, mà là vì những kẻ này cầu khẩn! Ta không thấy trên thế giới này còn có ai có thể chiếm được tiện nghi trong tay cậu chủ chúng ta. Mà sự thật sau này đã chứng minh lời ta nói không sai ……. Những người tây bắc này, bọn chúng đích xác muốn cầu khẩn ……. Ha ha ha ha ……….
Đội xe khổng lồ đã đi được ba ngày. Mà đánh xe của Đỗ Duy đã thay đổi người khác. Đương nhiên, lão Marde mặc dù rất trung thành, nhưng Đỗ Duy cũng sẽ không để cho lão quản gia trung thành nhất của mình ở trong thời tiết nóng bức thế này tự mình liên tục đánh xe. Nếu cứ như vậy, chỉ sợ chưa tới được tây bắc, lão già đáng thương này đã ngã bệnh.
Hussein dọc theo đường đi đều nghiêm lãnh. Vẻ mặt lạnh như băng đó làm cho lão Marde hầu như tưởng rằng người này chính là làm từ một khối băng. Mà khi Hussein thỉnh thoảng mở mắt, trong ánh mắt toát ra một cỗ hàn ký, càng làm cho lão quản gia đáng thương cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Ngược lại, cái tên lạnh lùng này coi như còn tốt. Một mỹ nữ mang mái tóc vàng bên cạnh lại luôn nhắm mắt lại không nói lời nào. Lão Marde cơ hồ cảm giác được:
-Hắn tốt nhất không nên trêu chọc vào cô gái kia, nếu không kết quả có thể càng đáng sợ hơn so với người đàn ông lạnh lùng kia.
Đặc biệt là, người đàn ông một mắt lạnh lùng này mặc dù nhìn qua không dễ tiếp xúc, nhưng ít ra còn rất an phận. Nhưng mỹ nữ tóc vàng này ……..
Từ khi ở trên xe ngựa, Nicole tổng cộng chỉ cùng lão Marde nói ba câu …… nói một cách chính xác, là ba vấn đề.
Vì ba câu hỏi như vậy, lão Marde đã âm thầm quyết định, mình tuyệt đối không nên trêu chọc người phụ nữ quái dị này. Mặc dù vẻ đẹp của nàng thực sự làm cho người ta kinh hãi than thở.
So với lão Marde đáng thương, Rufik lại cảm giác thấy cuộc sống của mình đã tốt hơn quá nhiều.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là trong xe ngựa của Đỗ Duy, cuối cùng cũng đã thêm một người.
Vivian bé nhỏ gia nhập đội xe cùng những người Hussein ở giữa đường. Vivian đương nhiên là bị Đỗ Duy đưa vào trong xe ngựa của mình.
Mà sau đó, trong thư phòng của Đỗ Duy, khi Đỗ Duy tức giận toàn thân đều dâng lên ngọn lửa …….. Tình cảnh kia làm cho trí óc non nớt của Rufik mang một dấu ấn thật sâu. Hắn nói với chính mình: tuyệt đối không nên chọc giận vị quý tộc chủ nhân trẻ tuổi này, hơn nữa ngài đại tế tự lúc này không có ở bên cạnh mình.
Sự gia nhập của Vivian mang tới ánh sáng cho Rufik. Cô bé xinh đẹp ngây thơ này làm Rufik đang sợ hãi như thấy được một ánh mặt trời.
Phụ thần vạn năng ở trên cao…….. Nàng như ánh mặt trời sáng sớm, ấm áp đến mê người.
Không nghi ngờ gì, những lời này dường như tuyên phán vận mệnh cả đời nhóc Rufik.
Đêm ngày thứ bảy đội xe di chuyển, kỵ sĩ Robert ở phía trước chịu trách nhiệm dẫn theo đội mở đường phái một kỵ binh chạy tới Đỗ Duy báo cáo. Bọn họ tới ngày mai sẽ bắt đầu tiến vào tỉnh Norin tây bắc.
Tỉnh Norin đã là khu vực tây bắc của đế quốc. Mà tỉnh Norin cũng được cho rằng là nơi phồn hoa nhất của khu vực tây bắc…… Xuyên qua tỉnh Norin là tới lãnh địa của Đỗ Duy: tỉnh Desa. Một vùng đất vô cùng cằn cỗi và hoang dại.
Người trinh sát phía trước truyền đến đề nghị của kỵ sĩ Robert: bọn họ tốt nhất đêm nay nghỉ ngơi tại một trấn nhỏ phía trước ….. Sau đó đi thẳng tới hướng tây, tranh thủ trong hai ngày tới thành thủ phủ của tỉnh Norin.
Tuy nhiên Đỗ Duy sau khi nghe xong báo cáo lại một câu phủ quyết.
-Chuyển tới hướng bắc. Mục tiêu của chúng ta thay đổi một chút. Ta muốn tới lúc xế chiều trời còn sáng, tới thành Deror.
Chuyển hướng tới thành Deror ư?
Binh lính truyền lệnh sau khi có được mệnh lệnh của Đỗ Duy lập tức phóng ngựa tới phía trước. Mà Vivian nhìn Đỗ Duy một cách khó hiểu. Trước khi xuất phát, Vivian đã từng xem bản đồ tây bắc.
Thành Deror cũng không phải tuyệt đối là lộ trình đã định trước. Trên sự thật, nếu muốn đi thành Deror tại tỉnh Norin tây bắc, chỉ sợ phải đi một vòng mấy trăm dặm.
Mà thành Deror cũng không phải nơi thái bình. Ở đế quốc, thành Deror cực kỳ nổi tiếng. Nó có một cái ngoại hiệu đặc biệt: Thành của tội ác.
Bởi trên cả đại lục, toàn bộ các loại các dạng tội phạm bị đày ải tới biên giới tây bắc hoặc như nô lệ biên giới, đều sẽ tập trung đến thành Deror để tiến hành sắp xếp thống nhất. Đế quốc thành lập mấy pháo đài quân sự tại tây bắc, cần một lượng lớn nhân lực tu sửa, mà những kẻ có tội lại là nhân lực tốt nhất.
Cứ như vậy một vùng đất đầy giặc cướp, tội phạm phần tử phản loạn, chuyện trị an vẫn luôn luôn có vấn đề. Thành Deror hằng năm đều tập trung hàng vạn tội phạm chờ phân phối tới biên cương. Nếu như có thể nói, bất cứ đội thương nhân nào, thậm chí đoàn mạo hiểm nào, đều cũng sẽ không lựa chọn đi qua nơi này.
-Chúng, chúng ta phải đi thành, thành Deror sao?
Vivian có chút bất an. Dù sao cô bé nhỏ tuổi đối với vùng đất nghe nói tràn đầy tội ác vẫn có bản năng kháng cự.
-Đương nhiên.
Đỗ Duy cười cười:
-Ta đã tiêu tốn ở nơi ày mấy vạn đồng vàng rồi . Ngươi biết không? Vivian thân ái của ta, nơi này có một đoàn bộ binh thể chế hoàn chính đợi ta tới sát nhập đấy!
Vivian đương nhiên không biết, từ ngay khi Đỗ Duy chọn tây bắc làm lãnh địa, hắn đã chuẩn bị đầy đủ hết thảy trong tay.
Sau khi tiêu tốn mấy vạn đồng vàg hối lộ quan viên phụ trách, kết quả Đỗ Duy có được là : “một vài công văn bị viết lại.”
Phản quân vương thành cận vệ quân trong chính biến, cũng là vương thành cận vệ quân sư đoàn thứ hai. Trong phản loạn, một bộ phận nhỏ bị tiêu diệt, ước chừng một vạn người sau khi Đại hoàng tử tự sát buông vũ khí xuống từ bỏ chuyện phản kháng trở thành tù binh phản quân.
Ban đầu những người này dựa theo xử trí của quân đội, toàn bộ bị đày tới biên giới đầm lầy phương nam của đế quốc, cùng với một vài hải cảng vùng duyên hải của quân đội để tu kiến.
Nhưng sự hối lộ của Đỗ Duy khiến cho một bộ phận nhỏ thay đổi vận mệnh. Bọn họ được xóa tên trên văn kiện, sau đó chuyển tới thành Deror tây bắc.
@Xin được đổi tên thành Deror =>> thành "Tai To". Xin thông cảm về sai sót này
Là thành của tội ác nổi tiếng trên đại lục nhưng lịch sử tồn tại của thành Tai To cũng không tính là quá lâu. Hai mươi năm trước, nơi này vẫn chỉ là một vùng đồng không mông quạnh. Vào hai mươi năm trước, sau khi quân đội đế quốc đại chiến ở tây bắc, để củng cố biên phòng tây bắc, tại khu vực này đã xây dựng rất nhiều pháo đài quân sự.
Tuy nhiên theo sự cần kíp của tài chính đế quốc, rất nhiều pháo đài quân sự tây bắc thiếu kinh phí tu sửa, sau đó phần lớn đều trở nên hoang phế. Bởi vì hoàng đế bệ hạ Augustine sau khi cho rằng chính mình đã “chinh phục” được tây bắc, đem toàn bộ sự chú ý tập trung vào vùng nam dương phì nhiêu rộng lớn.
Mà những pháo đài quân sự tây bắc này, đại đa số chỉ còn tồn tại dưới cái tên.
Thành Tai To là một ngoại lệ trong số đó.
Hai mươi năm trước, nơi này chỉ có một ngọn núi Tai To. Ngọn núi này cũng không lớn, nhưng nếu từ không trung nhìn xuống, tất sẽ phát hiện đường biên tạo hình của thế núi rất giống với cái tai của con người. Mà trong lúc chiến tranh tây bắc, đế quốc ở chỗ này xây dựng nên một thị trấn quân sự, làm điểm tiếp nối vận chuyển trang bị vật tư của quân đội.
Mà sau này, sau khi chiến tranh chấm dứt, nơi này dần dần tiến hóa trở thành doanh trại tập trung toàn bộ tội dân bị lưu đầy.
Cả tòa thành Tai To cũng không có bất cứ bình dân nào. Nơi này đóng hai ngàn quân đồn trú trong khi hằng năm giam giữ hơn một vạn tội dân. Những tội dân chờ đợi này là lực lượng lao động vất vả của pháo đài biên phòng tây bắc - -đại đa số những người này không cách nào duy trì việc đầy ải lao động, phần lớn sẽ ở dưới lao dịch nặng nề, nhiều nhất cầm cự được hai năm thì sẽ chết.
Hình phạt tàn khốc của đế quốc có thể coi như một vết nhơ.
Vì thế, trên khắp đế quốc có một câu được lưu truyền: thà là bị phán tử hình, cũng đừng tới thành Tai To. Cùng lắm thì sẽ lập tức chết, còn nếu tới thành Tai To, như vậy còn phải chịu tội sau hai năm rồi mới bị thảm chết.
Beadero là thống lĩnh đằng sau của thành Tai To. Tuy nhiên vị trí thống lĩnh này của hắn thật sự có chút đặc thù. Theo chế độ quân đội của đế quốc mà nói, thân là tướng quân thống lĩnh, giống như thống suất cả một đoàn đội. Biên chế của quân đội đế quốc, một đoàn bộ binh là bốn ngàn người, đoàn kỵ binh là ba ngàn người. Nhưng Beadero thống lĩnh dưới tay hắn chỉ huy chỉ có hai ngàn bộ binh - “Đoàn bộ binh lược bớt”. Hơn nữa bọn họ hằng năm thiếu thốn trang bị, thậm chí không cách nào phân chia cho từng binh lính một bộ áo giáp cùng vũ khí đầy đủ. Trên sự thật, là một tòa thành có tính chất giam cầm, binh lính của hắn cũng không cần ở trên chiến trường, chỉ cần có thể giam giữ tốt những tù nhân này.
Nhìn bốn nghìn người này bị giải tới thành Tai To, Beadero mấy ngày nay thậm chí cả ngủ cũng không ngon……
Thủ hạ của hắn chỉ có hai nghìn binh lính, hơn nữa khuyết thiếu trang bị, lấy hai nghìn người trong coi hơn vạn tù nhân, đã là rất miễn cưỡng rồi, càng huống chi lại xuất hiện bốn ngàn binh lính vừa mới gỡ áo giáp như vậy - - Ồ, đúng, bọn họ chính là phản quân! Hơn nữa còn nghe nói chính là cấm vệ quân vương thành tinh nhuệ!
Một nhóm người như vậy vô luận từ số lượng hay chất lượng đều hơn xa thủ hạ quân lính không tên tuổi ở nơi này ….. Không, thủ hạ của mình ngay cả quân lính không tên tuổi cũng không được tính, nhiều nhất chỉ xem như một đám coi ngục có vũ trang mà thôi.
Nếu như những phản quân này gây ra bạo loạn ……. Beadero cũng không nắm chắc có thể chế phục toàn bộ những người này.
Vì thế, khi cấp trên truyền đến mệnh mệnh, hai ngày tới sẽ có người tới dẫn bốn nghìn người này đi, Beadero thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngày hôm qua đợi cả đêm, cũng không có khách theo hẹn mà tới. Beadero cũng hơi lầm bầm trong lòng: Chẳng lẽ mệnh lệnh của những lão già cấp trên truyền sai rồi?
Từ sâu bên trong nội tâm, Beadero hy vọng bốn nghìn củ khoai nóng này càng sớm biến mất càng tốt.
Cuối cùng, khi mặt trời buổi sớm hiện lên trên tầng mây, những tia sáng đỏ trên nhứng áng mây hồng bao phủ thành Tai To, Beadero đứng trên đầu thành nhìn thấy phía chân trời xa xa, một đột kỵ binh nhanh chóng di chuyển tới nơi này.
Nhìn lá cờ mang danh hiệu của những người đang tới, Beadero nội tâm đột nhiên đánh trống ….. Chúa ơi, là lá cờ hoa bụi gai, không ngờ là Ngự Lâm quân!
Chẳng lẽ người đến là hoàng thất sao?
Beadero không dám chậm trễ, vội vàng sai người mở cửa thành, sau đó tự mình dẫn theo một đội quân ra trước cửa thành nghênh đón.
Những Ngự Lâm quân kia ước chừng có ba trăm người, một mạch chạy tới dưới thành mới dừng lại xuống ngựa.
-Để quan quân của các ngươi ra đây nói chuyện!
Đứng đầu hàng ngũ là một gã kỵ sĩ trung niên, mặt mũi phương tây, để râu ngắn, thanh âm rất hùng hậu.
Beadero vội vàng đi lên vài bước:
-Ta là thống lĩnh Beadero của thành Tai To. Các hạ, xin báo ra thân phận của ngài.
-Ta gọi là Robert.
Kỵ sĩ trung niên kia thản nhiên nói:
-Thống lĩnh tư quân gia tộc Hoa Tulip, thống lĩnh Beadero các hạ, hãy chuẩn bị nghênh đón công tước đại nhân.
Công tước? Gia tộc Hoa Tulip?
Beadero cẩn thận lục tìm trong đầu nửa ngày, lúc này mới nhớ ra. Cái tên này dường như gần đây có nghe đồn, một vị đại công tước tuổi còn trẻ vừa mới được phong chức …. Chính biến tại đế đô mặc dù đã qua mấy tháng, nhưng ở cái thế giới này dù sao cũng không có điện thoại, cũng không có báo chí cùng Internet, tin tức lưu truyền cũng không nhanh. Huống chi là thành Tai To luôn đóng chặt này chứ?
Tuy nhiên một vị có thân phận công tước, tuyệt đối không phải người mà kẻ như Beadero có thể chậm trễ. Hắn vội vàng hạ lệnh cho đội ngũ ở dưới thành hồi lâu, mới nhìn thấy ở phía sau là mấy chục Ngự Lâm quân kỵ binh hộ vệ một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới.
Khi Beadero nhìn thấy vị công tước đại nhân từ bên trong xe ngựa bước ra, hắn thật sự có chút ngạc nhiên. Vị công tước đại nhân này ….. quả thực chỉ là một thiếu niên vị thành niên thôi.
Nhưng ý niệm này chỉ thoáng trong đầu Beadero lóe lên một mốt, hắn đã vội vàng quỳ một gối xuống hành lễ:
-Thưa công tước, hoan nghênh ngài tới thành Tai To.
Đỗ Duy cau mày, thành Tai To tại nơi này thực sự quá là đổ nát. Tường thành được xây dựa theo thế núi, chủ thể coi như đầy đủ, độ cao cũng phù hợp với hệ thống quân đội. Nhưng có thể nhìn ra được, đã rất nhiều năm không duy trì tu bổ, rất nhiều vật liệu bằng đá các nơi đều đã tróc thành từng mảng, trên tường thành còn có những chỗ xuất hiện những vết nứt rất lớn, bộ dáng binh lính tuần tra ở phía trên đều lơ đãng.
Hắn nhẹ nhàng tháo găng tay xuống, phẩy phẩy, rồi thở dài:
-Được rồi, thống lĩnh các hạ, ta không có quá nhiều thời gian. Bây giờ mau dẫn ta đi xem người muốn ta thôi ….. Khí trời đáng chết này cũng thật làm cho người ta phải khó chịu.
Vừa nói Đỗ Duy vừa đi vào cửa thành, Beadero vội vã theo sát.
Tiến vào thành Tai To, Đỗ Duy mới phát hiện ra nơi này còn đổ nát hơn tưởng tượng của mình. Trong thành dường như không có cái gì giống như đường phố, hai bên phảng phất đều thấp bé xám xịt, lại hướng vào bên trong, chính là một vòng tường vây cao ba thước.
-Người ta muốn đâu?
-Toàn bộ đều đang trên giáo trường.
Beadero trả lời một cách thận trọng:
-Ban đầu khi ta nhận được mệnh lệnh, tưởng rằng ngài tối hôm qua sẽ tới, những người đó từ tối hôm qua vẫn chờ tới giờ…..
Lời này lập tức đâm vào chỗ đau của Beadero ……. Đích xác, nơi chim không đẻ trứng này không ai lại nguyện ý tới đây làm thống lĩnh chó má gì. Ở chỗ này làm một thống lĩnh, còn không bằng ở thành thị khác làm một đội trưởng cuộc sống thoải mái! Nhưng Beadero này là một con quỷ không may trong chốn quan trường, thứ nhất không có hậu thuẫn, thứ hai không hiểu đạo làm quan, lại giống như cái đinh bị đóng chặt tại thành Tai To đã được tám năm. Dựa theo quân chế của đế quốc, quan quân địa phương hẳn là ba năm thay đổi một lần, hơn nữa kiểm tra thành tích tiến hành thăng chức hoặc giáng chức, nhưng hắn Beadero lại ở chỗ này tám năm cũng không có chuyển mông ………
Người này thường xuyên phàn nàn, còn đem điểm yếu của mình đưa ra cho trưởng quan xem ….. ai sẽ thích? Trong quân đội cũng như quan trường, đều là những kẻ muốn tô điểm xa hoa. Khi cấp trên đến, ai lại không liều mang đem bộ mặt đẹp đẽ sáng bóng ra biểu diễn? Cũng chỉ có tên ngốc nghếch này liên tiếp kể khổ.
Kẻ như vậy, đương nhiên không sống được trong quan trường.
-Nếu như ngươi muốn thăng quan, ta dạy cho ngươi một biện pháp.
Đỗ Duy cười nói:
-Lần sau nếu có cấp trên nào tới nơi này, ngươi tốt nhất trước mắt làm cho người của ngươi ăn mặc có tinh thần một chút, làm nơi này sạch sẽ đẹp đẽ một chút. Bất luận ngươi có chuyện gì khó xử, cũng phải làm bộ như hết thẩy đều rất thuận lợi thành công ……. Sau đó, ta cam đoan ngươi trong vòng hai năm là có thể lên trên rồi.
Nghe xong lời này, Beadero nội tâm rất xúc động, không nhịn được nhất thời ngẩn ngơ, khi hắn bình thường trở lại, đã phát hiện Đỗ Duy đã đi xa, vội vàng chạy vài bước đuổi theo.
Last edited by Tà_Thần; 23-02-2009 at 08:45 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tà_Thần
-Cái này …….
Beadero gãi đầu:
-Công tước, ta nhận tin tức ngài tối qua sẽ tới, cho nên đưa họ tới đây ngồi một đêm. Hơn nữa ……..
Beadero thở dài:
-Gần đây tiếp trợ không đủ, lương thực cũng thiếu, những tù nhân này mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa.
Đỗ Duy lập tức bốc hỏa!
Mỗi ngày ăn một bữa ư?
Những người này chính là binh lính tương lai của mình!! Tên đáng chết này, không ngờ dám để binh lính của mình đói bụng?
Tuy nhiên nhìn bộ dáng đăm chiêu ủ dột của Beadero, Đỗ Duy cũng không cách nào nổi giận với hắn, có thể thấy, thống lĩnh này cũng không có biện pháp.
Quả nhiên ……….
-………đến ngay cả người của ta, mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn hai lần, chỉ có quan quân mới có thể đảm bảo được cung cấp một ngày ba bữa.
Beadero thở dài:
-Nếu như tiếp trợ chậm mười ngày, như vậy đến ngay cả quan quân cũng phải cắt giảm khẩu phần lương thực.
Đỗ Duy đột nhiên xoay người, cẩn thận chăm chú nhìn Beadero:
-Đáng lo đến như vậy ư? Chịu trách nhiệm tiếp trợ cho các ngươi là ….
-Là quân tây bắc.
Beadero cười khổ:
-Công tước, nơi này là tây bắc, căn cứ vào điều lệ của chiến khu tây bắc hai mươi năm trước, toàn bộ tiếp trợ tây bắc, đều được thống nhất giao cho bộ chỉ huy của quân tây bắc tiến hành phân phối ….. mà vấn đề là ………
Nói tới đây, Beadero do dự một chút, giống như không biết có nên nói ra hay không.
Đỗ Duy nhìn ra sự ấp úng của người này, hắn trầm giọng nói:
-Nói đi. Ta không trách tội ngươi.
Beadero trong lòng thót một cái - - Vị công tước trước mặt này là nhân vật lớn nhất tới đây trong vòng mấy năm nay. Vấn đề đó hắn sớm đã phản ứng với phía trên vô số lần, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có tin tức!
-Thưa ngài, hai ngàn quân đồn trú của thành Tai To theo biên chế là thuộc về quân đồn trú địa phương của đế quốc, mà không phải của quân đoàn tây bắc. Nhưng ở tây bắc, toàn bộ tiếp trợ quân sự đều do quân đoàn tây bắc tiến hành phân phát, cho nên …….
-Cho nên thế nào?
Beadero nhìn vào hai mắt Đỗ Duy, đột nhiên không biết một cỗ dũng khí từ đâu xông tới, nghiến răng nói:
-Cho nên, những người như chúng ta quả thực như bị mẹ kế nuôi dưỡng! Tiếp trợ hằng năm chúng ta đều tới lúc cuối cùng mới có được, còn thường xuyên bị biển thủ. Mà ở trong doanh trại quân đội của quân tây bắc cách đây hơn năm mươi dặm, đóng một đoàn bộ binh, bọn họ hằng năm đều có thể ăn ngon uống tốt ….. chúng ta ở nơi này …… ngài cũng thấy rồi đó.
Đỗ Duy cau mày, trầm tư trong chốc lát:
-Tại sao lại như vậy? Dựa theo pháp lệnh của đế quốc, tiếp trợ và cung ứng của quân đồn trú địa phương hẳn là do thu nhập tài chính của chính phủ địa phương tiến hành duy trì. Tại sao ở tây bắc lại muốn để quân tây bắc khống chế quyền lợi này?
-Cái này …..
Beadero cười khổ:
-Thời kỳ chiến tranh hai mươi năm trước đã ban bố ra điều lệnh tạm thời này. Căn cứ vào tình hình cuộc chiến lúc ấy đem vùng tây bắc phân chia làm chiến khu. Điều lệnh này xem như hợp lý. Nhưng vấn đề là, chiến tranh cũng đã qua được hai mươi năm …….Điều lệnh tạm thời này vẫn chưa hủy bỏ. Đám quân đội tây bắc kia chỉ biết bao che. Quân đội tây bắc bản thân đều được ăn ngon mặc ấm, mà quân đồn trú địa phương chúng ta …… hắc hắc.
Mặt Đỗ Duy trầm lại. Hắn không nghĩ tới tình thế tây bắc không ngờ đã nghiêm trọng đến như vậy!
Điều lệnh thời chiến ư?
Nếu như điều lệnh kia còn chưa được hủy bỏ ……. Như vậy tỉnh Desa lãnh địa của mình ……….
Hằng năm còn phải xuất ra một bộ phận thu nhập tài chính giao cho quân đoàn tây bắc sao?
Đỗ Duy trầm tư trong chốc lát. Vấn đề này bây giờ không thể nói rõ ràng. Hắn đè tâm tình xuống, nhìn những tù nhân ngồi yên tĩnh trên sân rộng này.
-Tìm người đẩy một cỗ xe tới đây, ta muốn nói vài lời.
Đỗ Duy hạ lệnh cho Beadero.
Hắn “soạt” một tiếng, xé áo choàng trên người mình xuống, lộ ra một thân trường bào ma pháp sư màu đen bên trong!
Đỗ Duy tiện tay bố trí xung quanh một cái ma pháp, khiến cho thanh âm của hắn có thể bao trùm toàn trường phía xa.
Sự chú ý của bốn ngàn tù nhân đều tập trung lên người Đỗ Duy. Vị ma pháp sư đứng ở trên xe này ….. dường như nhìn có chút quen mắt.
-Hừ!
Đỗ Duy cười lạnh một tiếng, vẻ mặt hắn mang theo uy nghiêm, lớn tiếng quát:
-Ta tin rằng, đại đa số người trong số các ngươi, hẳn là còn nhớ rõ ta! Nhận ra ta chứ!
Đúng vậy, rất nhiều người đều nhận ra Đỗ Duy. Bởi vì những người ở đây, phần lớn đã trải qua việc phát sinh trên quảng trường ngày chính biến.
Thiếu niên mặc áo bào ma pháp sư màu đen này trong ngày đó đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng mọi người!
-Đúng vậy. Ta có thể nhìn thấy trong con mắt của các ngươi, các ngươi còn nhớ rõ ta!
Đỗ Duy cười lạnh, lớn tiếng nói:
-Không sai, ta là Đỗ Duy, Đỗ Duy Rowling ban đầu thuộc về gia tộc Rowling. Công tước đế quốc hiện giờ, Đỗ Duy Rudolf, công tước Hoa Tulip, đồng thời cũng là ma pháp sư được ma pháp công hội thừa nhận, ma pháp sư cung đình, học giả cung đinh, chiêm tinh thuật sư cung đình ….. mà trong tương lai, ta còn là chủ nhân của các ngươi! Trưởng quan của các ngươi!
Đỗ Duy một hơi nói hết những lời này. Hắn đứng ở phía trên cẩn thận quan sát vẻ mặt bốn ngàn tù nhân ở phía dưới kia. Thấy từ trong ánh mắt trống rỗng chết lặng của bọn họ từng chút từng chút khôi phục. Hắn đối với kết quả này rất vừa lòng. Sau đó hắn khích động không khí, lớn tiếng quát:
-Mọi người nghe lệnh! Vương gia cận vệ quân sư đoàn thứ hai binh đoàn thứ nhất! Xếp hàng!!
Theo tiếng quát lớn của Đỗ Duy, kỵ sĩ Robert bên cạnh chuẩn bị tốt cầm ra một cái kèn trước mọi người.
Thanh âm vang dội của chiếc kèn vang vọng toàn trường, ở giữa còn kèm theo tiếng quát to của Đỗ Duy:
-Toàn bộ quan quân, đứng ra cho ta, ta yêu cầu các ngươi xếp thành hàng với tốc độ nhanh nhất! Quan quân thống kê ra số người các ngươi, sau đó báo cho trưởng quan của các ngươi. Nếu như tiếng kèn chấm dứt mà các ngươi còn chưa hoàn thành tập trung thành hàng, như vậy cứ đợi chịu quân pháp đi!
Uỳnh!
Đám người chìm trong sôi trào. Ánh mắt những binh lính mặc quần áo tù nhân này hiển lộ ra một tia mạnh mẽ bị ẩn giấu nhiều ngày, mặc dù đã bị tước đoạt toàn bộ tự do cùng vinh quang, bản năng quân nhân đã chảy sâu trong máu bọn họ cũng không có mất đi một chút nào.
Rất nhanh, đám người như những con kiến bắt đầu lần lượt đứng lên. Mọi người đều đứng lên dựa theo biên chế ban đầu bắt đầu xếp hàng.
Sau khi tiếng kèn kết thúc, trên quảng trường đã không hề còn bốn ngàn tù nhân phân tán nữa, mà là từng cái trận ngũ chỉnh tề!
Mấy trận ngũ đều trong thời gian quy định xếp thành hàng, nhưng khi quan quân từng tầng hồi báo lên kết quả, lúc báo cáo lên cấp cao nhất thì lại đình trệ.
Bởi vì, trưởng quan cao nhất của bọn họ cũng không ở nơi này. Trưởng quan của đoàn bộ binh này sau chính biến đã bị xử tử.
Mấy quan quân do dự một chút. Trong đó có một người khá cơ trí, nhìn Đỗ Duy đứng ở trên xe bò, bước nhanh tới phía Đỗ Duy, sau đó làm một lễ tiết đấm ngực, lớn tiếng hồi báo kết quả hàng ngũ.
Đỗ Duy đối với kết quả này vô cùng hài lòng, lại mang theo ánh mắt cổ vũ nhìn quan quân thứ nhất hướng tới mình hồi báo kia một cái.
-Tốt lắm!
Đỗ Duy ho khan một tiếng, thoải mái nói:
-Ta rất vui mừng, bởi vì sau bốn tháng, các ngươi vẫn như cũ giữ được bản năng của quân nhân!
-a biết các ngươi hiện giờ rất mệt mỏi, cũng rất đói bụng ….. Các ngươi ngồi ở chỗ này một đêm, cũng đói bụng một đêm. Các ngươi trong lòng rất bất an, rất sợ hãi! Bởi vì các ngươi bị một điều lệnh chuyển tới nơi này, thành Tai To! Thành của nổi tiếng đại lục!
Đỗ Duy lớn tiếng nói:
-in rằng đại đa số người trong các ngươi nhất định đều biết, phàm là đi tới thành Tai To, tù nhân đi tới tây bắc, sẽ đối mặt với vận mệnh bi thảm như thế nào!
Nói tới đây, Đỗ Duy chỉ vào những người phía dưới quát lớn:
-hông sai! Các ngươi bây giờ đều là tù nhân, là thân mang tội, hẳn là bị đưa tới sa mạc tây bắc gặm sỏi đá! Đi tu bổ tường thành, dưới roi da của những kẻ giám sát nâng những tảng đá! Sau đó mỗi ngày chỉ có thể ăn canh mà trong đó chỉ thấp thoáng vài bóng cọng rau dại. Ta cam đoan cuộc sống như vậy, không tới một năm, hơn nửa số người trong các ngươi sẽ chết! Căn bản không có cơ hội duy trì sức làm việc suốt thời kì giam giữ!
Đỗ Duy chỉ vào mũi mình:
-Nếu như không có ta, vận mệnh của các ngươi sẽ phải như vậy - - nếu như không có ta tới đây cứu lấy đám người các ngươi….
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tà_Thần
Đỗ Duy đứng trên xe, từ trên cao nhìn xuống, không hề kiêng kỵ đả kích tôn nghiêm những người này. Hắn muốn hiệu quả như vậy, đạp những người này dưới chân một cách không thương xót, giày xéo một cách không thương xót!
-Những cái tên của các ngươi vĩnh viễn bị khắc trên cây cột sỉ nhục! Không ai nhắc tới vương gia cận vệ quân đệ nhị sư đoàn kia, đều sẽ nhổ một bãi nước bọt, sau đó chửi một câu ‘bọn phản quân chó má’. Đúng vậy, không sai, các ngươi chính là như vậy!
Nói tới đây, Đỗ Duy hòa hoãn lại một chút, ánh mắt hắn mang theo áp lực, chậm rãi đảo qua toàn trường. Hắn nhìn thấy trong ánh mắt một số người lộ ra vẻ bi ai cùng sợ hãi – sự sợ hãi đối với vận mệnh.
-Đương nhiên!
Hắn đột nhiên thay đổi ngữ khí:
-Một số người trong các ngươi cảm thấy mình rất có bản lĩnh ….. Phải, không sai, rất nhiều người bị đày tới tây bắc đều chọn một con đường tưởng rằng có thể sinh tồn …… chạy trốn.
Đỗ Duy cười lạnh:
-Nhưng chạy trốn có hữu dụng ư? Các ngươi có thể chạy tới nơi nào? Khi các ngươi bị tước đi tự do, tước đi hết thảy vinh dự, tội lỗi của các ngươi đã được nhắn tới quê quán của các ngươi rồi!
Cha mẹ, vợ con, anh em, người yêu của các ngươi đều đã biết sự sỉ nhục của các ngươi! Cho dù các ngươi có thể trở về ….. có thể tránh được sự truy bắt trên đường, có thể vượt qua ngàn núi vạn sông, giống như một con chó gần chết chật vật đào thoát trở về, các ngươi cũng chỉ có thể tìm một cái hang, không sai, là một cái hang, giống như chó trốn trong hang. Các ngươi cả đời đều không thể gặp lại ánh sáng, Bởi vì chỉ cần lộ diện, sẽ có hình phạt treo cổ đợi các ngươi. Vào ban đêm, mỗi khi nghe được có tiếng bước chân người đi qua, các ngươi sẽ bị đánh thức, lo lắng không yên cả ngày! Hơn nữa căn cứ theo pháp lệnh phạm tội của đế quốc, nếu như các ngươi chạy trốn, người trong gia đình của các ngươi cũng bởi vậy mà bị trừng phạt, chờ đợi hình phạt lao dịch ‘ưu tiên’ của bọn họ.
Có người trong ánh mắt đã lộ ra vẻ tuyệt vọng, tuy nhiên nhiều người cũng đã nghe được dụng ý trong lời nói của Đỗ Duy, nhìn Đỗ Duy trên xe bò với ánh mắt sôi sục cùng chờ mong.
-Vận mệnh của các ngươi thay đổi bắt đầu từ hôm nay.
Đỗ Duy chỉ xuống dưới:
-Bởi vì hôm nay ta tới đây, ta sẽ thay đổi vận mệnh vốn bi thảm, đen tối, tuyệt vọng của các ngươi!
Ta có thể sắp xếp cho các ngươi, giúp các ngươi tránh được cái chết thê thảm, tránh được vận mệnh vĩnh viễn không có hy vọng. Các ngươi bây giờ là tù nhân, là một tù nhân không đáng giá một xu, nhưng bởi sự hiện diện của ta……. Nghe đây, ta có thể cho các ngươi một cơ hội, cho các ngươi có thể một lần nữa có được tự do, đạt được hy vọng ……. Cơ hội một lần nữa có được vinh dự cùng tôn nghiêm!
Câu nói cuối cùng đã điểm cháy hy vọng trong lòng mọi người. Tất cả mọi người ngẩng cao đầu, nhìn vị công tước cao quý trên đài.
-Ta.
Đỗ Duy hét lớn nói:
-Đỗ Duy- Rudolf. Công tước hoa Tulip của đế quốc, ta ban cho các ngươi hy vọng, ta cho các ngươi cơ hội, cho các ngươi một lần nữa cầm vũ khí lên, mặc áo giáp vào, mà việc các ngươi phải làm, đó là nắm lấy cơ hội, dùng nỗ lực lớn nhất của các ngươi nắm lấy hy vọng này.
Sau đó hãy chứng minh cho ta xem, các ngươi có thể đạt được tự do cùng vinh dự của các ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, trường kiếm của ta hướng tới nơi nào, các ngươi phải tới đổ máu cho ta, tới chiến đấu hăng say. Còn lại là ta, sẽ ban cho các ngươi tự do, vinh diệu! Còn có ……đất đai và giàu có.
Nói xong câu cuối cùng, Đỗ Duy cố ý dừng lại một chút, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị giống như ác ma:
-Hãy hoan hô nào, các ngươi những tù nhân, những kẻ vốn đã bị phán tội, bị quyết định vận mệnh, những người các ngươi hẳn là sẽ bị dẫm đạp dưới chân, tính mạng tù nhân còn đê tiện hơn bùn đất. Bắt đầu từ bây giờ, vì vận mệnh sắp được thay đổi của các ngươi, hãy hoan hô nào, ngay tại đây, vào lúc này, hãy tỏ lòng trung ta, sau đó ta sẽ ban cho các ngươi ……. Sự tự do.
Đám người trong một bầu không khí yên tĩnh, sau một hồi ngắn ngủi im lặng bùng phát ra một trường hoan hô nhiệt liệt. Còn có người bởi quá kích động mà lớn tiếng rống lên, rất nhiều người kích động xé toạc y phục tù nhân trên người xuống, mở rộng hai cánh tay ngửa mặt lên trời thét to.
Sau đó, Đỗ Duy từ trong tay Robert tiếp lấy một thanh trường kiếm. Hắn ‘xoạt’ một tiếng rút kiếm ra, kiếm phong chỉ vào đám người đông nghịt ở trước mắt, trên mặt mang theo vẻ uy nghiêm. Đám người dần yên lặng, sau đó bắt đầu có người quỳ xuống, một người …. Hai người…… mười người….. trăm người ……
Khi làm toàn trường bốn ngàn người toàn bộ quỳ trên mặt đất, Đỗ Duy hài lòng gật đầu, sau đó trầm giọng nói:
-Tốt, sự thuần phục của các ngươi là tưởng thưởng lớn nhất mà ta có được. Bây giờ, ta lấy danh hiệu công tước của đế quốc, khôi phục sự tự do của các ngươi, cũng sẽ ban cho các ngươi chức danh, các ngươi sẽ là sư đoàn bộ binh đầu tiên của gia tộc hoa Tulip của ta.”
-Ngài công tước vĩ đại!
Cũng không biết ai là người thứ nhất hô lên trước, sau đó vô số thanh âm bùng phát lên. Bọn họ dùng thanh âm lớn nhất cảm kích vị thiếu niên công tước này kéo mình lại từ trên con đường tử vong, dùng tiếng nói lớn nhất ca ngợi Đỗ Duy.
-Các cậu bé.
Đỗ Duy ha ha cười to:
-Bây giờ, ta ra lệnh, theo đội hình diễn tập, toàn thể xoay người về phía sau. Mục tiêu của các ngươi chính là ngoại thành, nơi ở ngoài thành năm dặm, nơi đó cung cấp cho các ngươi đồng phục …… còn có thức ăn nóng.
“Thức ăn nóng” – khi nói ra câu cuối cùng này, trong đám người bùng phát tiếng hoan hô còn lớn hơn nữa. Sau đó những kẻ đã đói bụng một đêm, thức cả đêm ngồi trên quảng trường tới hừng đông này, mỗi người đều phảng phất như đánh tiết canh gà, nhiệt tình kích động, xếp hành chỉnh tề thậm chí có thể so với nghi thức duyệt binh, xoay người sau đó dựa theo mệnh lệnh của Đỗ Duy dùng đội hình diễn tập quay đầu bắt đầu hướng ra ngoài thành.
Giọng nói của Đỗ Duy có chút khàn khàn, mới vừa rồi hắn lớn tiếng hô lâu như vậy, cũng có chút mệt mỏi. Hắn từ trên xe bò nhảy xuống, nhìn kỵ sĩ Robert một cái, mỉm cười nói:
-Tốt lắm, kỵ sĩ Robert, bây giờ ngươi mau đi đi, đuổi theo đội ngũ của các ngươi. Những người này sau này do ngươi thống lĩnh.
Robert có chút kinh ngạc nhìn Đỗ Duy.
-Sao vậy?
Đỗ Duy cười cười, sau đó trầm giọng nói:
-Robert thống lĩnh các hạ?
Nhìn đám người đông nghịt chỉnh tề chạy ra ngoài, Beadero có chút kinh hoảng, hắn không nhịn được nhắc nhở Đỗ Duy:
-Thưa…… thưa ngài, nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngài không phái người theo trông coi sao? Nếu như bọn họ tạo phản ….. hoặc là bỏ chạy …..
Đỗ Duy nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
-Sẽ không đâu, bởi vì ta đã cho thứ bọn họ cần nhất – hy vọng!
Đỗ Duy cũng không dừng lại quá lâu tại thành Tai To. Sau khi thu nhận bốn ngàn người này, hắn lập tức rời khỏi thành Tai To, tuy nhiên trước khi đi, vị thống lĩnh Beadero kia tâm tình dường như có chút phức tạp. Một mặt, hắn nội tâm hy vọng ngài công tước mau rời khỏi …….
Dù sao hắn trong lòng vẫn còn có một chút tính toán. Thời gian mau tới giữa trưa, nếu như vị công tước này muốn lưu lại ăn cơm, thành Tai To hiện giờ cũng không có thứ gì ăn ngon uống tốt để chiêu đãi vị quý nhân này. Nhưng mặt khác, Beadero dường như đối với vị công tước này có chút ……
Nói thế nào đây, hắn trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ quái: có lẽ, sự thay đổi vận mệnh của chính mình có thể liên quan tới vị công tước trẻ tuổi này! Khi đưa Đỗ Duy ra khỏi thành, Đỗ Duy dọc đường đi cũng không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng đánh giá thành tội ác tại nơi này. Trước lúc hắn lên xe ngựa khởi hành, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn thống lĩnh Beadero một cái. Lúc này, trên mặt hắn lộ ra một tia mỉm cười:
-Thống lĩnh các hạ Beadero, ngươi ….. muốn có được một cơ hội thay đổi vận mệnh không?
Beadero trong lòng kích động, hắn quỳ gối như bò trên mặt đất:
-Công tước!
Đỗ Duy chỉ vào thành Tai To phía sau Beadero:
-Trong thành của ngươi, hằng năm giam giữ trên vạn tù nhân cùng nô lệ, đúng không?
Đỗ Duy mỉm cười:
-Ở đây chiếu cố tốt cho tù nhân đi, không phải bỏ đói bọn họ, để tất cả cho ta nuôi dưỡng tốt, ta sẽ phái người đến tìm ngươi.