“Tiêu Kiếm” Nghe Nhị trưởng lão lớn tiếng hô lên, Tiêu Kiếm vốn còn có chút nhàm chán, nhất thời tinh thần hưng phấn lên, một đôi tinh quang, trực tiếp hướng lên đài cao.
Thấy Tiêu Kiếm bắt đầu đi tiến gần ma thạch thì đột nhiên Nhị trưởng lão hô: “Không cần kiểm tra, đã qua!”
“Thế này là sao” Tiêu Ngọc kinh ngạc ngây người.
“Tiêu tộc trưởng chuyện này là sao?” Mấy khách nhân của Tiêu Chiến hỏi.
“Trường hợp đặc biệt” Tiêu Chiến chỉ trả lời qua loa rồi cười khổ, chính hắn còn không biết thực lực của nhi tử thứ tư của hắn là như thế nào nữa.
"Nghi thức kiểm tra đã hoàn thành, dựa theo quy củ trước kia, Tiêu Kiếm sẽ phải nhận một lần khiêu chiến, quyền hạn khiêu chiến là dưới đấu giả, ai muốn lên?" Ánh mắt nhị trưởng lão lại một lần đảo qua tuổi trẻ một đời của Tiêu gia, nhẹ giọng quát.
“Rầm” Tiêu Kiếm lại đấm một quyền vào ma thạch làm nó sắp vỡ vụn.
“Ai dám lên khiêu chiến nào?” Tiêu Kiếm nhàn nhạt cười nói: “Ô, gia tộc lần này mua phải hàng lởm hơn lần trước thì phải”
“Mẹ ngươi chứ, có mẹ ngươi là đồ lởm ấy. Ngươi tưởng tiền của gia tộc là tiền rơi từ trên trời xuống ah.” Mấy trưởng lão hít vào một hơi khĩ lạnh nói thầm.
“Tiêu Kiếm ca không ngờ lại mạnh như vậy” Huân Nhi lên tiếng có chụt ghen tị.
Tiêu Viêm lúc này chỉ biết cười khổ.
Bất quá hành động này bớt cho hắn một đợt phiền toái.
“Chậm đã” Tiêu Ngọc dưới đài nhìn Tiêu Kiếm kiêu ngạo thì trong tâm không khỏi có chút khó chịu hướng lên đài khiêu chiến.
“Tiểu lão bà muốn đánh sao? Bất quá nàng muốn đánh kiểu gì lão công cũng chiều” Tiêu Kiếm vân vê cằm tỏ ra cực kỳ sắc lang.
“Đây là chuyện gì vậy Tiêu Chiến ngươi nên cho ta một lời giải thích?” Đại trưởng lão hướng Tiêu Chiến hỏi.
“Đại trưởng lão quả thực ta cũng không biết?” Tiêu Chiên cười khổ “Không ngờ hắn dám đùa giỡn với cả Tiêu Ngọc” Tiêu Chiến bực mình ngẫm nghĩ.
“Ngươi…” Tiêu Ngọc mặt mày đỏ bừng nhìn như muôn ăn tuôi nuốt sống Tiêu Kiếm vậy.
“Đủ rồi Tiêu Ngọc ngươi đi xuống cho ta ngươi muốn làm trò cười ở đây sao?” Đại trưởng lão tức giận quát.
Tiêu Kiếm dang hai tay thở dài bước xuống đài bất quá cũng chả ai cản hắn.
Nghi thức thành nhân cử hành từ sáng sớm đến tận chiều tối, vì vậy tản mạn trong tràng đấu vẫn vang lên những tiếng sợ hãi lan ra khắp nơi. Tại trên sàn đấu, một đôi mắt sáng tỏ như trước có chút không nhịn được mang theo khuôn mặt có chút rung động hướng đến thanh niên mặc hắc sam phía dưới tràng đấu.
Thờ ơ nhìn nghi thức thành nhân diễn ra, Tiêu Viêm trong lòng cũng thở dài một hơi, những ánh mắt chung quanh thật sự làm cho hắn có chút không chịu được, liền đứng dậy ra đi.
" Biểu hiện hôm nay của Tiêu Viêm ca ca, thật sự làm cho người ta kinh ngạc a !" Một trận hương thơm thổi tới bên cạnh, tiếng cười nhẹ nhàng của Huân Nhi, như chuông bạc truyền đến.
Sờ sờ cái mũi, Tiêu Viêm nở nụ cười: “Muội không quan khán Tứ đệ sao!”
" Hắn sao, tham tài háo sắc, ta nhìn không thuận mắt!” Huân Nhi lại nói tiếp:”Ta vốn tưởng rằng Tiêu Viêm ca ca không học đấu kĩ, chỉ là không ngờ tới ngươi lại ẩn dấu sâu như thế ." Nhẹ nhàng đi theo sau, Huân Nhi nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười đầy thâm ý.
" Hắc hắc, làm gì có ẩn giấu Huân Nhi điều gì đâu. Lần trước đấu kĩ mà ngươi sử dụng ở đấu kĩ đường, cũng không phải bình thường a." Tiêu Viêm khóe miệng nhếch lên, quay lại Huân Nhi, hài hước nói.
Nghe vậy, Huân Nhi ngẩn người ra, đôi mắt xinh đẹp như thu thủy đảo qua, cười cười nói:" Tiêu Viêm ca ca nhãn lực thật tốt, nếu người cảm thấy có hứng thú với đấu kĩ này, Huân Nhi có thể truyền nó cho ngươi ..."
Nhún vai, Tiêu Viêm lắc đầu nói:" Quên đi, tham nhiều không có lợi, đạo lí thô thiển này ta rất rõ ràng."
" Vậy ....Còn đấu khí công pháp?" Tiêu Viêm cự tuyệt khiến cho Huân Nhi có điểm ngoài ý muốn, con ngươi đen láy linh động đảo vòng tròn, đột nhiên cười nói.
Cước bộ có chút dừng lại, Tiêu Viêm híp mắt, hàm hồ nói:" Năm ngày sau, không phải đã có thể vào đấu khí các tìm kiếm công pháp rồi hay sao ...."
" Trong công pháp của gia tộc, đỉnh điểm là công pháp mà Tiêu thúc thúc tu luyện, chỉ là huyền giai trung cấp " Cuồng sư nộ cương", mà chính Tiêu Viêm ca ca đến giờ cũng không có tu luyện qua, mà bây giờ cũng không có quyền hạn để tu luyện." Huân Nhi dùng bàn tay nhỏ bé gạt mấy sợi tóc trên trán, chu cái miệng nhỏ nhắn, tựa hồ như đang châm trước về ngôn từ. Một lát sau, nàng mới nhẹ giọng nói :" Nếu mà Huân Nhi có thể cung cấp cho Tiêu Viêm ca ca một Huyền giai cao cấp công pháp, người ... sẽ ?"
" Nha đầu kia, thật sự là ... một tiểu phú bà, huyền giai cao cấp công pháp... cái đó ít nhất cũng phải hơn mười vạn đó." Trong lòng thở dài một hơi, Tiêu Viêm đột nhiên có chút cười khổ, nếu như chính mình không phải may mắn gặp được dược lão, sợ rằng khoảng cách lúc này so với Huân Nhi, thật sự khó có thể cân bằng, cho dù thiên phú của mình không kém, bất quá cũng không thể lại với bối cảnh thần bí của Huân Nhi, tuyệt đối là cực kì khổng lồ.
Ngón tay bí mật vuốt ve cổ ngọc giới chỉ một chút, Tiêu Viêm thoáng an tâm, lúc này chính thức mình có khả năng trở thành cường giả a ....
Cúi xuống nhìn kĩ Huân Nhi, Tiêu Viêm cười nhẹ, trong âm thanh khe khẽ lại có ẩn chút quật cường chấp nhất :" Không cần đâu, ca ca ngươi sẽ dựa vào chính bản thân mình để trở thành cường giả."
Huân Nhi cước bộ dừng lại, chớp chớp con ngươi linh động, nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Viêm không chút đình trệ, rồi đột nhiên mỉm cười nói:" Xem ra... sau lưng Tiêu Viêm ca ca, tựa hồ thật sự có một nhân vật thần bí, ừ ... phải kiểm tra xem sao?"
Ngón tay có chút buồn rầu gõ gõ lên cái trán sáng bóng như ngọc, đứng yên cả nửa ngày trời, Huân Nhi bất đắc dĩ lắc đầu:" Quên đi, Tiêu Viêm ca ca ghét nhất bị người khác dò xét bí mật của hắn, nếu nhân vật thần bí đó dạy dỗ hắn như vậy, ắt hẳn cũng sẽ không hại hắn."
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Huân Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong con ngươi long lanh, một ngọn lửa màu vàng nhàn nhạt từ từ hiện lên," Hi vọng ngươi không có ý xấu, nếu không dù là ngươi trốn trong cơ thể Tiêu Viêm ca ca, ta cũng phải bắt ngươi ra bằng được...."
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của deviltrigger
Sau buổi lễ kiểm nghiệm, Mấy khách nhân đều hỏi Tiêu Chiến về Tiêu Kiếm. Bất quá, Tiêu Kiếm không thích ồn ào lại nghe mấy nâng tâng bốc sao rỗng lên hắn chuồn quá sớm. Hôm nay, Tiêu Kiếm thể hiện hơi thái quá làm lu mờ đi sự thể hiện của Tiêu Viêm. Điều này, thực sự làm cho ca ca như hắn có phần ghen tin bất quá đó là điều không tránh được. Riêng chỉ có phụ thân Tiêu Chiến là mặt cười tươi. Sau khi buổi lễ kết thúc, việc đầu tiên Tiêu Chiến làm là đứng lên cười lớn Hahahaha… bất quá mấy trưởng lão cũng im lặng làm thinh. Giờ Tiêu Chiến có hai đứa con trai tiềm lực như thế, mấy lão còn nói được gì. Bất quá truyện ngày hôm nay của Tiêu Kiếm đã trở thành việc bàn tán trong tộc nhân và ngoại giới (lần thứ nhất có thể là may mắn nhưng lần thứ hai không thể là may mắn được nữa)
Mấy ngày nay, Tiêu Kiếm sống vô ưu vô lo chẳng bù như ma giới ngày trước suốt ngày chỉ chém với giết, hắn cảm thấy cuộc sống ở đây không tệ. Bất quá mấy thiếu nữ trong tộc cũng quen dần với việc Tiêu Kiếm hay trêu trọc họ (chắc hít phải nhiều ma khí roài). Bất quá hắn cũng khá vui vẻ mà kể cho mấy cô nàng mấy câu chuyện hắn tìm được ở nhân gian.
Chuyện kể về một đôi nam nữ bị kẹt trong rừng phải ngủ lại trong một căn nhà hoang. Cô gái đặt ra một ranh giới và ghi rõ ai mà vượt qua đầy là “Không bằng cầm thú”. Kết quả là chàng trai thực hiện đúng như lời hứa không đụng vào cô gái. Kể đến đây Tiêu Kiếm hỏi: “Các muội biết sau đó cô gái để lại lời nhắn gì cho chàng trai đó không?”
“Để lại gì nhỉ” Một thiếu nữ mặc hồng y thắc mắc.
“Nếu không đoán được mỗi người để huynh thơm một cái chịu không?” Tiêu Kiếm cười hắc hắc bộ dạng cực lỳ sắc lang.
“Huynh đáng ghét quá đi!” Mấy thiếu nữ trả lời.
“Chắc thiếu nữ ấy cảm ơn vị công tử đó đã bảo vệ mình hôm qua” một lục y nữ tử lên tiếng.
“Không đúng” Tiêu Kiếm cười hắc hắc.
“Muội đoán ra rồi. Chắc thiếu nữ thấy công tử ấy là một người quân tử nên đã thâm thương trộm nhớ nên đã để lại một mảnh thư tình” một thiếu nữ khác mạnh dạn nói.
“Thiếu nữ mới lớn trí trưởng tưởng thật phong phú nha. Mới qua một đêm đã thầm thương trộm nhớ, Tiếng sét ái tình chắc!” Tiêu Kiếm thầm nghĩ lắc đầu.
Hàng loạt các câu trả lời đưa ra bất quá cũng không có câu nào đúng cả.
“Vậy Tiêu Kiếm ca ca trả lời đi, bọn muội không nghĩ ra được!” Đám thiếu nữ nhao nhao lên.
“Thiếu nữ ấy để lại lời nhắn là: ‘Đến cầm thú cũng không bằng’” Tiêu Kiếm tỏ ra bí hiểm.
Đám thiếu nữ ai lấy đều trợn mắt há mồm: “Hihihi,Tiêu Kiếm ca ca đúng là đồ cầm thú” cả đám thiếu nữ trêu trọc Tiêu Kiếm.
“Bất quá vẫn hơn không bằng cầm thú” Tiêu Kiếm cười cười.
“Tiêu Kiếm” Một đôi chân thon dài đến gần Tiêu Kiếm.
“Tiêu Ngọc biểu tỷ!” Đám thiếu nữ thấy thiếu nữ này thì cung kính chào hỏi. Thấy việc không ổn, cả đám thiếu nữ đánh bài chuồn để lại Tiêu Kiếm giữa nàn đạn ánh mắt của địch nhân. “Hài khổ rồi đây” Tiêu Kiếm thầm nghĩ.
“Ủa, tiểu lão bà tìm ta có việc gì đấy?” Tiêu Kiếm tạo ra bộ dạng sắc lang làm Tiêu Ngọc mặt mày đỏ bừng bất quá nàng cũng không có bỏ đi.
“Ngươi còn hỏi ta việc gì ah? Việc ngươi làm ngày hôm ấy làm cho cả gia tộc biết. Ngươi nói ta phải làm sao ăn nói với đại trưởng lão thế nào đây” Tiêu Ngọc tức giận.
“Chuyện này có liên quan gì đến ta sao?” Tiêu Kiếm tỏ ra vô tội.
“Hừ không liên quan đến ngươi ư. Ngày hôm đó ai là kẻ đã gọi ta là tiểu lão bà” Tiêu Ngọc khi nói ra lời này không khỏi cảm thấy xấu hổ, mặt phớt hồng.
“Chuyện này ngươi định giải quyết sao?” Tiêu Ngọc tiếp tục nói.
Tiêu Kiếm gãi gãi mũi.
“chuyện giữa ta và ngươi mà không được giải quyết, ta làm sao dám ra ngoài đường gặp ai đây?” Tiêu Ngọc oán giận.
“Vậy ngươi muốn ta phải làm sao?” Tiêu Kiếm trả lời.
“Ngươi làm sao thì làm, đừng để ta nghe thấy lời bàn tán về chuyện này nữa?” Ném cho Tiêu Kiếm một câu Tiêu Ngọc bỏ đi.
“Cùng lắm thì ta hi sinh thân thể trong trắng của ta cho nàng la được chứ gì!” Tiêu Kiếm thấy Tiêu Ngọc đi xa mới ném ra một câu nói.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Đứng trong đội ngũ Tiêu Kiếm ngẩng đầu nhìn lầu các khổng lồ: “quả là không tệ không kém gì một thư viện của ma giới cả!” Tiêu Kiếm lẩm bẩm.
Trên lầu các có một tấm bài biển cực lớn, ba chữ " Đấu khí các " hiện ra vẻ cổ lão uy nghiêm, bài biển thoáng có chút màu vàng son, trên đó còn hiện ra chút bụi đất, thể hiện đã trải qua bao năm tháng tang thương.
Lầu các này, là nơi quan trọng nhất của Tiêu gia : Đấu khí các.
Gia tộc suốt mấy trăm nay qua đã tìm kiếm được vô số bộ công pháp, toàn bộ đều được lưu trữ ở đây, mà những công pháp này chính là những bảo bối chứng minh cho địa vị của Tiêu gia hôm nay.
Trong gia tộc, quan trọng nhất là địa phương này, cho nên phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, ngày thường cơ bản đây là cấm địa, chính cả tộc nhân cũng cấm không được tú ý đi vào, chỉ có sau khi cử hành nghi thức thành nhân , lúc đó nơi này mới tạm thời mở ra một thời gian.
Một trung niên nam tử bước về phía Tiêu Kiếm.
“Phụ thân!” Tiêu Kiếm cung kính lễ nghĩa.
“Ngươi còn dám gọi ta là phụ thân ah? Mấy hôm này ngươi đi đâu?” Tiêu Chiến tức giận.
“Dạ! mấy hôm nay con ra ngoài luyện công” Tiêu Kiếm đáp lời.
“Ra ngoài luyện công, không phải trốn ta sao? Đừng tưởng ta không biết chuyện gì” Tiêu Chiến tức giận.
Tiêu Kiếm cúi đầu tỏ vẻ hối hận. Mấy hôm nay, hắn ngoài tán tỉnh mấy thiếu nữ trong tộc có làm được gì đâu. Bất quá mỗi lần Tiêu Chiến phụ thân hắn tìm là ngay lập tức hắn cảm giác được. Tiêu Chiến chưa đến nơi hắn đã đánh bài chuồn.
“Vì chuyện của ngươi mấy cái lão già trong tộc đang nổi xung với ta, đặc biệt là đại trưởng lão. Mấy ngày nay ngươi ngoan ngoãn cho ta. Cấm không được tiếp xúc với Tiêu Ngọc. Không thì đừng trách ta!” Tiêu Chiến nghiêm giọng nhắc nhở, vứt cho Tiêu Kiếm mấy câu rồi bỏ đi.
Tiêu Kiếm biết mấy hôm nay Tiêu Chiến thập phần tức giận bất quá hắn “thà hy sinh chứ không chịu chết”, mỗi lần hắn nghĩ tới bị phụ thân mở bài ca xuyên đêm là linh hồn hắn run rẩy, cảm giác tra tấn còn tốt hơn.
Tiêu Kiếm nheo nheo mắt. Một đoàn thiếu nữ xinh đẹp đang tiến tới chỗ Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm huýt sao dài một tiếng, bộ dạng thập phần sắc lang. Hắn nhìn chằm chằm vao đám thiếu nữ nhận thấy có mấy người quen mặt, thì ra là mấy cô nàng thường nghe hắn kể chuyện đây mà. Huân Nhi đứng cạnh Tiêu Viêm thấy vậy hừ lạnh một tiếng quay đầu đi. Đột nhiên, Tiêu Kiếm mở to con, quay đầu đi định bỏ chạy.
“Tiêu Kiếm ngươi đứng lại cho ta!” Thiếu nữ chân dài lên tiếng.
“Tiêu Ngọc biểu tỉ không biết kẻ hèn mọn này có thể giúp gì cho tỉ?” Tiêu Kiếm thu liếm thái độ. Bất quá bây giờ hắn cũng không dám gọi Tiêu Ngọc là lão bà nữa, thái độ có vẻ kính cẩn hơn.
“Hừ, có vẻ ngươi biết điều hơn rồi đây!” Tiêu Ngọc nói tiếp: “Nếu như ngươi hữa với ta một điều kiện, chuyện trước kia ta có thể bỏ qua cho ngươi!”
“Được, miễn là chuyện không vượt quá khả năng của ta, chuyện không phải là trái với đạo nghĩa ta đều giúp biểu tỉ hoàn thành” Tiêu Kiếm ngập ngừng một lúc rồi trả lời.
“Ta không bảo ngươi đi cướp của giết người đâu mà ngươi phải lo. Chỉ cần hôm nay ngươi phải làm theo lời ta sai bảo là được!” Tiêu Ngọc lên tiếng.
Tiêu Kiếm nghi ngờ chỉ có vậy thôi ah.
Sau lần trước phụ trắc lần trước, Tiêu Ngọc vẫn còn rất giận với Tiêu Kiếm. Bất quá nàng cũng không nghĩ ra được cách trả thù Tiêu Kiếm. Đánh hắn ưh, chắc chắn là nàng đánh không lại rồi! Nhờ đại trưởng lão ra mặt ưh, còn chưa đủ mất mặt sao, dù đại trưởng lão có ra mặt thì sao với địa vị hiện nay của hắn đại trưởng lão cũng không có cách gì. Bất quá nàng đã nghĩ ra một cách.
“Vậy là ngươi đã đồng ý với ta!” Tiêu Ngọc mừng rỡ.
“Đúng vậy” Tiêu Kiếm nheo mắt.
“Tiêu Kiếm biểu đệ đã có lòng như thế thì… hôm nay nếu các biểu muội có bất kì chuyện gì khó khăn thì chúng ta cứ giao cho Tiêu Kiếm là xong, hắn sẽ chịu trách nhiệm tất cả, đúng không các biểu muội?” Tiêu Ngọc mững rỡ ra mặt.
“Vâng thưa Tiêu Ngọc biểu tỉ” Mấy chục thiếu nữ theo sau Tiêu ngọc lên tiếng.
“Hả!” Tiêu Kiếm mở to con mắt nhìn đám thiếu nữ phía sau.
“Hihihi…” Có mấy thiếu nữ nhìn Tiêu Kiếm cười, rồi cũng không biết là họ thì thầm to nhỏ với nhau gì đó, Tiêu Kiếm không để ý lắm. Bất quá có một điều hắn thắc măc tại sao không có Tiêu Mị trong đám thiếu nữ này. Tiêu Mị không tính là thân lắm với Tiêu Ngọc bất quá Tiêu Ngọc mời cả những người mình không thân tại sao lại không mời Tiêu Mị đây là điều Tiêu Kiếm thắc mắc. Nhưng điều này hắn cũng không quan tâm lắm.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Nhắm mắt lại, Tiêu Kiếm cảm thụ xung quanh: “Không tệ có mấy linh hồn khá cường đại, đúng là một đại gia tộc có khác!” Tiêu Kiếm gật đầu cảm thán.
Quay đầu lai, Tiêu Kiếm nhìn hướng Tiêu Viêm và Huân Nhi. Tiêu Viêm thấy hắn nhìn sang thì mỉm cười gật đầu. Còn Huân Nhi thì hứ một tiếng. Ài, ta đắc tội gì với muội mà muội đối xử với ta như vậy! Tiêu Kiếm thắc mắc cười khổ.
" Quy củ khi tiến vào Đấu khí các ta đã nói qua rất nhiều lần, bây giờ cũng không cần nhắc lại nữa, tóm lại, tiến vào trong đấu khí các, mỗi người có thể ở đó trong vòng hai canh giờ là phải đi ra! Còn nữa, mỗi người chỉ có thể mang theo một loại đấu khí công pháp phù hợp với thuộc tính của bản thân, không thể ... cầm nhiều loại, nếu có người muốn giấu trộm công pháp, nếu bị phát hiện sẽ bị tước bỏ tư cách học đấu khí công pháp đã đạt được, cho nên các ngươi hãy chú ý!"
Đứng ở phía trên đài cao, Tiêu Chiến ánh mắt oai nghiêm nhìn về một nhóm nam tử nữ tử ở phía dưới, vẻ mặt nghiêm túc nói.
" Rõ !" đông đảo thiếu niên hưng phấn lớn tiếng trả lời, ánh mắt nóng bỏng nhìn lầu các to lớn kia. Nếu có thể học tốt một loại công pháp đấu khí, là làm cho chính mình có thể vượt lên trên người khác, điều này chính là điều mà tất cả tộc nhân... mong chờ trong lòng nhất.
" Nếu tất cả đều nhớ quy định rồi, thì bắt đầu đi !"
Tiêu Chiến hài lòng gật đầu, từng bước lùi ra phía sau, hiện ra một chiệc cột đá to lớn đứng sừng sững trước đại môn. Hai bên cột, cách chừng một thước là hai bệ đá, trên mỗi bệ đều có gắn một viên thủy tinh cầu trong suốt .
Phất phất tay, phía sau hai vị hộ vệ vang lên những tiếng kèn kẹt trầm muộn, chậm rãi mở cự môn màu đen ra.
" Khi phán đoán thuộc tính của bản thân rồi, mà khi tiến vào trong đó phải nhớ kĩ, sau khi tiến vào, dựa theo thuộc tính của bản thân mà đi vào thông đạo cho đúng, không được đi nhầm !" Gật đầu, Tiêu Chiến quay về phía đám người nói, ý bảo có thể bắt đầu.
Nhìn Tiêu Chiến gật đầu, gã thanh niên đi đầu vẻ mặt đầy hưng phấn đi tới, hai tay sờ sờ trên thủy tinh cầu, một luồng sáng màu xanh nhạt phóng ra.
" Phong thuộc tính, được, đi vào thôi!" Hờ hững liếc mắt nhìn thủy tinh cầu một cái, Tiêu Chiến gật đầu cười nói.
Có người dẫn đầu vào, nhất thời mọi người dưới đài không ngừng được , cả đám vội vàng kéo tới, tại thủy tinh cầu tìm ra thuộc tính của bản thân, tranh nhau tiến vào đấu khí các.
Nhìn chung quanh càng ngày càng ít người, Tiêu Viêm sờ sờ cái mũi, quay lại nhìn Huân Nhi cười nói," Đi nào, thử tìm xem có được công pháp nào không ?"
Huân Nhi gật đầu một cách đáng yêu, gia tộc công pháp cũng không có gì hấp dẫn đối với nàng, bất quá Tiêu Viêm này cũng có chút hứng thú nên nàng cũng đi theo phụng bồi hắn.
Bởi vì trong lòng hai người đều không quá vội vàng, nên đợi cho đến khi tất cả mọi người hầu như vào rồi, lúc này ánh mắt mới nhìn Tiêu Chiến một cách bất đăc dĩ, chầm chậm tiến đến.
Tiêu Viêm nhìn về Tiêu Chiến nhếch miệng cười cười, bàn tay đặt trên thủy tinh cầu, hồng quang nóng cháy so với mọi người lần trước đây còn muốn rực rỡ hơn, hỏa thuộc tính.
Tiêu Chiến đã sớm biết thuộc tính của con mình, cho nên cũng không có gì biểu hiện ra mặt, sau đó có chút gật đầu, ánh mắt đột nhiên quét rất nhanh ra xung quanh, sau đó lặng lẽ bước tới từng bước, ho khẽ một tiếng, làm bộ cúi xuống một chút, âm thanh khe khẽ truyền ra:" Hỏa đạo con đường thứ ba, phòng bốn mươi ba."
Nghe Tiêu Chiến thấp giọng nói, Tiêu Viêm ngẩn người ra, đột nhiên có chút buồn cười, nguyên nhân là cha mình đang làm việc tư a.
Gật đầu một cách bí mật, Tiêu Viêm đứng ở một bên nhìn Huân Nhi kiểm tra.
Huân Nhi nhìn thủy tinh cầu bóng loáng kia, chần chờ một chút, liền có chút lắc đầu bất đắc dĩ, ngón tay khe khẽ điểm lên trên.
Khi Huân Nhi chạm lên trên, thủy tinh cầu đột nhiên hơi trầm xuống rồi ngay lập tức hỏa hồng bừng lên, dĩ nhiên cũng giống như mọi người nhưng thủy tinh cầu lại như một hỏa cầu nóng cháy và sáng chói mắt.
Có chút rung động nhìn thủy tinh cầu hóa thành như một hỏa cầu, Tiêu Viêm há miệng hút nhẹ một ngụm lương khí.
Hỏa cầu chỉ tồn tại trong chốc lát, đợi đến sau khi Huân Nhi rút tay lại, mới từ từ tiêu biến, từng đạo khe nhỏ bé đã lan khắp thủy tinh cầu.
Cười khổ nhìn thủy tinh cầu bị bể tan tành, Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài một hơi, ánh mắt mang theo một chút ý vị khó hiểu nhìn Huân Nhi, khoát tay nói : " Vào đi thôi !"
" Sách sách, hỏa thân thể thật tinh thuần, bất quá trong cơ thể lại không có mộc thuộc tính, nếu không quả thật là một luyện dược sư trời sinh."
“Không tệ, hỏa thuộc tính thật tinh thuẫn” Tiêu Viêm nhếch miệng nói nhỏ.
“Không tệ lắm” Tiêu Kiếm nhếch miệng.
“Tiêu Kiếm” Tiêu Chiến phụ thân hắn cười thân thiết.
Tiêu Kiếm bước lên tay đặt vào thuy tinh cầu, bất quá khi Tiêu Kiếm quán ma khi vào thủy tinh cầu thì thủy tinh cầu không có bất kì phẩn ứng gì.
“Rắc rắc” Tiêu Chiến hô lớn: “Mau dừng lại”. Bất quá khi Tiêu Chiến nhắc nhở đã không kịp. “Bùm” quả cầu thủy tinh nổ tung. Thôi thế là đi nốt quả thủy tinh cầu thứ hai. Mấy trưởng lão lắc đầu.
“Thôi ngươi vào đi!” Tiêu Chiến cười khổ trả lời Tiêu Kiếm.
Tiêu Kiếm chào hỏi Tiêu Chiến rồi bước vào Đâu Khí các theo Tiêu Viêm và Huân Nhi.
Nhìn ba người sóng vai hướng về đấu khí các, lại cúi đầu nhìn thoáng qua thủy tinh cầu bị Huân Nhi làm vỡ thành mấy miếng, Tiêu Chiến sờ sờ vài mảnh, lẩm bẩm nói :" Ai, thật sự là quá ... cường hãn, cô bé Huân Nhi này, không chỉ tính tình tốt, người cũng xinh đẹp, bối cảnh lại càng kinh khủng, so với ... Nạp Lan Yên Nhiên tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu một trong hai nhi tử ta mà có thể lấy được người vợ như thế, thật là tốt biết bao ..."
Nói xong, Tiêu Chiến lại tự giễu lắc đầu, vì chính suy nghĩ này của mình mà cảm thấy bất đắc dĩ.
Trong lúc đó, Tiêu Chiến tự nhiên là không phát hiện ra khi hắn nói điều đó, Huân Nhi đang sắp bước vào đấu khí các thân thể mềm mại đột nhiên cứng đờ lại, đôi tai nhỏ mềm mại đột nhiên giống như thủy tinh cầu lúc trước, hồng rực lên.
Trong đầu Huân Nhi từ từ hiện nên hình bóng một thiêu niên người này giống hệt Tiêu Kiếm nhưng bất quá cái điệu huýt sáo cùng bộ mặt sắc lang không sai vào đâu được. “Xuy,xuy, sao lại là hắn mà không phải Tiêu Viêm ca ca chứ” Huân Nhi bực mình phẩy phẩy tay.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Bước qua đại môn đen bóng, ánh sáng u ám, ánh sáng nhu hòa từ những viên hỏa châu gắn hai bên vách tường phát ra, đem chiếu sáng thêm những phần lầu các âm u, yên tĩnh.
Tiến vào lầu các, mấy cái thông đạo rộng mở hiện ra trước mắt, tại phía trước mỗi cái thông đạo...đều hiện ra các chữ to ghi rõ các loại thuộc tính.
Bất quá khi ba người tiến vào đấu khi các thì đã có một đoàn thiếu nữ đanh đứng chờ sẵn. Đám thiếu nữ lên tiếng: “Tiêu Viêm biểu ca, Tiêu Kiếm biểu ca”
“Chào các biểu tỉ” Huân Nhi lên tiếng.
“Tiểu Ngọc biểu tỉ” hai thanh niên chào hỏi.
“Tiêu Kiếm ngươi vẫn không quên ước hẹn của chúng ta chứ!” Tiêu Ngọc lên tiếng.
“Có vẻ hôm nay ta không thể đi với huynh được rồi Tam ca!” Tiêu Kiếm gãi gãi mũi thở dài.
Sau một lúc chào hỏi Tiêu Viêm kéo Huân Nhi đi vào hỏa đạo con đường thứ ba. Trước khi đi Huân Nhi ném cho Tiêu Kiếm một ánh mắt hình viên đạn, bất quả Tiêu Viêm vẫn không nhận ra.Kể đến phải nói Tiêu Kiếm, bị cả đám thiêu nữ bu lại lôi kéo đi. “Lạy thượng đế, người đang để con ở thiên đường hay là ở địa ngục thế này!” Thân là đại thân ma Tiêu Kiếm cũng phải cảm thán một câu.
Tiến vào tiểu thông đạo thứ ba nhưng lại có cảm giác đi vào một vùng thiên địa khác, tại hai bên thông đạo, cứ cách vài thước lại có một tấm cửa gỗ chắc chắn màu đỏ lửa, mà lúc này tất cả các cánh cửa gỗ đó đều bung ra, tất cả dần hiện lên một màn ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
Màn ánh sáng màu đỏ là một loại phòng vệ bí mật, đồng thời cũng là một loại khảo nghiệm cuối cùng với các tộc nhân trẻ tuổi, muốn lấy được công pháp trong đó, phải phá vỡ màn ánh sáng đó.
Trong đường nhỏ cũng có không ít tộc nhân, lúc này bọn họ đang ở trước cánh cửa màu lửa đỏ trước mặt, hung hăng đánh về màn ánh sáng màu đỏ đó, ngẫu nhiên cũng có người thành công, âm thanh tan vỡ của tấm màn vang lên trong khắp con đường nhỏ, trong lúc này các tộc nhân khác đang ra sức công kích, trên mặt đều không khỏi hiện lên vẻ hâm mộ.
Sau khi tìm được phương hướng, Tiêu Viêm nhìn thấy cánh cửa gỗ trước mặt, phía trên có ghi mã số : bốn mươi ba.
Vuốt mũi cười cười, Tiêu Viêm bước nhanh một cái, sau đó thân hình dừng lại trước cánh cửa gỗ số bốn mươi ba, khẽ cười nói :" Chính là nơi này."
Lúc này trên con đường nhỏ, cũng có hơn mười tộc nhân. Bọn họ nhìn thấy Tiêu Viêm đứng trước cửa phòng số bốn mươi ba, tất cả đều không khỏi sững sờ, căn phòng nhỏ này ở trên hỏa đạo là căn phòng có màn hào quang phòng ngự kiên cố nhất, lúc trước cũng có một số tộc nhân muốn phá đại môn vào, nhưng tất cả đều phải đứng ở chỗ này mà bất lực.
Không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc ở xung quanh, Tiêu Viêm chậm rãi đặt bàn tay lên màn hào quang đó.
" Tiêu Viêm ca ca, Tiêu thúc làm như vậy không phải là có tư tính sao?" Nhìn thấy cử động này của Tiêu Viêm, Huân Nhi nháy nháy đôi mắt xinh đẹp, cười mà tựa như không cười, thấp giọng nói.
Phán đoán một chút về lực lượng của màn hào quang, Tiêu Viêm quay đầu lại, giả bộ làm gương mặt hung ác nói :" Cô gái nhỏ, tốt nhất là hãy làm như chưa hề thấy được chuyện gì cả, chưa từng nghe thấy gì, nếu không ....!"
Bị biểu tình trên mặt của Tiêu Viêm làm cho buồn cười, Huân Nhi giả vờ cau khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại. Nữ tử bộc lộ ra phong tình vạn chủng, khiến cho các tộc nhân khác ở xung quanh đang công kích màn bảo hộ, ánh mắt nhất thời có chút mê man.
Vui vẻ cười cười, Tiêu Viêm lùi ra phía sau hai bước, hai chân thoáng tách ra, song chưởng chậm rãi đưa lên, đôi mắt khép hờ, đấu khí nhàn nhạt trong cơ thể, theo lộ trình như trước bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.
Huân Nhi miễn cưỡng đứng tựa ở bức tường bên cạnh, thân thể bị những trang phục hoàn mĩ bó sát hiện ra những đường cong tuyệt vời, làn thu thủy gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm đang tích tụ sức lực. Trong mắt, dần hiện lên một ngọn lửa màu vàng.
" Hát !" Đôi mắt đang khép hờ đột nhiên mở ra, cước chưởng của Tiêu Viêm hung hăng bước lên một bước, thân hình chuyển động theo một quỹ tích kì dị, thân thể lao thẳng về phía màn ánh sáng. Tay phải đấm tới, thoáng mang theo tiếng gió có chút bén nhọn, cuối cùng mạnh mẽ oanh kích hướng tới tấm màn màu đỏ đó.
" Bát cực băng !"
Trong lòng quát lạnh một tiếng, nắm tay của Tiêu Viêm đấm mạnh một cái lên màn ánh sáng đỏ, nhất thời một vòng tròn rung động từ trung tâm của tấm màn sáng, giống như sóng lớn, cấp tốc khuếch tán.
" Phá !" Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị quát lạnh lên một tiếng, trong mắt nhìn màn ánh sáng đỏ đã rung động khoảng mười lần, rồi giống như một tấm thủy tinh, ầm ầm vỡ tan tành.
Chậm rãi thở ra một hơi, cánh tay của Tiêu Viêm chợt run lê, tụ bào phát ra những tiếng phần phật, một lát sau lặng lẽ tuột xuống.
Ở bên cạnh, nhìn màn hào quang bị bể nát tan tành, Huân Nhi nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, cái miệng hồng nhuận hé ra, gật đầu mỉm cười nói :" Đúng là đấu kĩ này rồi, lực công kích phi thường mạnh mẽ.".
Thả lỏng thân thể, cánh tay Tiêu Viêm giãn ra một chút, nhàn nhạt cười nói: " Cũng chỉ là miễn cưỡng thích hợp."
Nghe Tiêu Viêm nói thế, hơn mười tộc nhân đang ở trên con đường nhỏ nhất thời cảm thấy có chút kinh sợ. Đấu kĩ biến thái như vậy mà chỉ là tạm được thôi sao ? Không phải là quá đả kích người ta đó chứ ....
" A a, đi vào thôi, xem là đấu kĩ gì ?" hướng về căn phòng màu hồng, Tiêu Viêm lập tức tiến vào trong.
Khi tiến vào trong phòng, ánh sáng cũng sáng hơn vài phần. Trong phòng cũng không rộng lắm, tại vị trí trung ương nho nhỏ trong lòng, có một thạch đài, bên trên thạch đài lẳng lặng hiện lên một quyển trục màu đỏ sậm.
Tiến lên phía trước, có chút hứng thú nhìn cầm lấy quyển trục màu đỏ sậm, Tiêu Viêm thoáng nhìn qua bề mặt của quyển trục, nhẹ giọng nói:" Hoàng giai cao cấp công pháp : luyện hỏa phần !"
" Quả nhiên cũng không tệ lắm, chính là đệ nhất hỏa thuộc tính công pháp của gia tộc, xem ra Tiêu Thúc đối với Tiêu Viêm bỏ ra không ít công sức nha!" Phía sau truyền đến thanh âm cười cười của Huân Nhi.
Gật đầu cười, Tiêu Viêm trong lòng thản nhiên đồng ý.
Một ngọc thủ trắng nõn từ phía sau vươn ra, lấy đi quyển trục màu đỏ sậm trong tay Tiêu Viêm, chính là a đầu Huân Nhi, cầm lấy quyển trục, ôn nhu nói khẽ: " Tiêu Viêm ca ca, mặc dù sau này ngươi có thể học công pháp cao cấp sau, bất quá ngay ban đầu tập trung tuy luyện, nếu cấp bậc của công pháp càng cao thì sau này đạt được cũng càng lớn. Hoàng giai cao cấp công pháp... nhưng là có chút hơi thấp ."
Tiêu Viêm cười cười, có chút gật đầu.
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tiêu Viêm, Huân Nhi mày liễu nhẹ nhàng cau lại, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, bàn tay nhẹ nhàng động, một quyển trục toàn thân màu hỏa ngọc cổ phác xuất hiện trong tay.
" Đây là một quyển huyền giai cao cấp công pháp hỏa thuộc tính :" Lộng viêm quyết !"
Huân Nhi vuốt ve quyển trục, nhẹ giọng nói :" Tiêu Viêm ca ca đừng nghĩ đến vấn đề thể diện mà từ chối tiếp nhận nữa, Huân Nhi cũng biết người không phải là cái loại ...người lợi dụng, cao cấp công pháp này về sau đối với người có chỗ đại tốt, cho nên ..."
Nhìn quyển trục trên tay Huân Nhi một cái, Tiêu Viêm nở một nụ cười khổ sở, bất đắc dĩ lắc đầu, vương thủ chưởng thân mật sờ đầu nàng, sau đó nhìn thẳng vào con mắt trong veo thoáng có chút bi thương của Huân Nhi rồi thu hồi lại quyển hoàng giai công pháp.
" Tiêu Viêm ca ca..." Huân Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn có chút ủy khuất, con ngươi long lanh đã tràn ngập hơi nước, đầy vẻ đau xót động lòng người.
" A a , cảm ơn Huân Nhi mà, ta cũng không phải vì mặt mũi mà không tiếp thụ sự giúp đỡ của ngươi đâu !" Tiêu Viêm ôn nhu cười, cúi đầu bên tai Huân Nhi nhẹ giọng nói .
“Rầm,choang… rầm,choang… rầm…choang…” Tiêu Viêm và Huân Nhi đang nói chuyên thì tỏ vẻ ngạc nhiên. Tiếng động vang vọng khắp tiểu đạo này làm các thanh thiếu niên đang tập trung phá kết giới cũng phải ngừng lại nghi hoặc.
“Tiêu Kiếm biểu đệ mới có chút như vậy đã mệt rồi sao!” một âm thanh thỏa mãn vang lên.
“Hộc hộc hộc” Thiếu niên nam tử đang đứng trước một màn kết giới bể nát, hai tay chống vào đầu gối cúi khụy xuống thở ra hồng hộc hít lấy hít để không khí.
Một đám thiếu nữ mỗi người trong tay cầm hai ba quyển công pháp, nhìn thấy Tiêu Kiếm thở dài.
“Tiểu Ngọc biểu tỉ thôi đủ rồi! Tha cho Kiếm ca đi” Một thiếu nữ nhìn Tiêu Kiếm thương cảm.
“xin Tiêu Ngọc biểu tỉ tha cho Tiêu Kiếm ca ca” mẫy thiếu nữ gật đầu phụ họa.
“Không được, thể này chưa thể so sánh với nỗi khổ mà mấy ngày nay ta đã trải qua” Tiêu Ngọc hờ hững trả lời.
“Không… p…phải nàng muốn làm mệt chết ta đấy chứ!” Tiêu Kiếm thở hồng hộc.