Quyển 04. Gió Xuân đưa nhẹ, lộ hoa nồng
Chương 37: Đại quân áp sát.
Dịch thuật : Hoa Nguyệt Tao Đàn
Hiệu đính: Thuyan
Lời hứa cao quý phải xem là hứa với đối tượng nào- Lưu đại quan nhân nói.
“Bỉ Mông tế tự đại nhân! Lời suy đoán vô căn cứ của ngài khiến ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ!” Lão Từ lấy lại bình tĩnh, dùng lời lẽ đanh thép phản kháng lại. Lão bắt đầu đánh giá lại vị Bỉ Mông này, gã Bỉ Mông này bề ngoài vụng về nhưng lại ẩn giấu trong đó đầu óc sắc bén, khiến lão không khỏi sợ rung người.
“Nếu ngươi không hề nghĩ như vậy, ta sẽ cho ngươi là một tên ngốc! Nếu là ta, ta nhất định sẽ làm như vậy! Con người mà, dù sao cũng phải có chút mộng tưởng cần theo đuổi chứ, phải không?” Lưu Chấn Hám vỗ vỗ bả vai Phúc Cách Sâm-Từ, ”Nhưng mà…điều kiện của ta vẫn không đổi, ngươi có hai cái giới chỉ, ta chỉ cần một cái trong đó, để lại cho ngươi một cái tranh bá thiên hạ, hẳn là cũng không tệ chứ”
...
“Bị ta nói trúng tâm sự cũng không cần phải im lặng mà chống đối chứ!” Lưu Chấn Hám quẳng đi bộ dạng vụng về, "Sự im lặng của ngươi làm cho sức nhẫn nại kém cỏi của ta chị khiêu chiến đó! Ngươi còn cứ như vậy, ta chỉ có thể đem thịt rồng ném xuống biển sâu thôi!”
“Được!” Phúc Cách Sâm -Từ nghiến răng nói, "Ta đáp ứng ngươi! bất quá ta cũng có điều kiện…”
“Điều kiện gì?”
“Ngươi phải đem cái mai rùa này tặng cho ta.” Lão đầu vuốt ve cái mai rùa to lớn, giống như đang vuốt nữ nhân yêu dấu của lão.
“Thì đổi!” Lưu Chấn Hám không chút suy nghĩ đáp ứng luôn. Hài tử, còn nhớ đến bốn viên long châu của mai rùa này sao? Để ông nội dạy ngươi cái gì gọi là hèn hạ. Lưu Chấn Hám trong lòng nói thầm.
“Chúng ta cùng hướng về thần minh của mình tuyên thệ, khế ước bắt đầu có hiệu lực từ giờ phút này. Hai bên không được làm tổn thương tới cơ thể của đối phương, nếu có ai phản bội lời thề, chết không toàn thây!” Phúc Cách Sâm-Từ đề nghị.
“Không thành vấn đề” Lưu Chấn Hám ung dung lặp theo lời tụng khế ước của lão đầu, dùng danh nghĩa của chiến thần Khảm Mạt Tư mà tuyên thệ.
Khảm Mạt Tư? Trong lòng Lưu Chấn Hám cười lạnh, có trời mới biết hắn là ai.
“Bắt đầu từ bây giờ, ngài chính là chủ nhân của thuyền hàng 'Bồng lai hào’” Phúc Cách Sâm Từ trong nụ cười có chút gian giảo, tháo ban chỉ trên ngón tay cái đưa cho Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám thuận tay cầm lấy huyết ngọc ban chỉ, cũng chuyển qua xâu ”long nhục” ướp muối đang cầm trong tay kia.
Lưu Chấm Hám cười rất vui vẻ.
“Đưa cái lỗ tai đến sát đây, ta dạy ngươi chú ngữ khởi động trận pháp gọi kim nhân. Thân hình Phúc Cách Sâm-Từ run rẩy không ngừng, bàn tay tiếp nhận long nhục lại càng run rẩy kịch liệt hơn .
Học xong chú ngữ, Lưu Chấn Hám xoay qua xoay lại Huyết ngọc ban chỉ trên ngón tay cái của mình, hưng phấn không thể nào hơn được nữa.
Phúc Cách Sâm-Từ vỗ vỗ tay.
“Tham kiến Lý Sát đại nhân! Dũng sĩ hùng miêu Phan tháp tộc trung thành tuân thủ lời thề của tổ tiên, đi theo bước chân của đại nhân, chúng tôi dùng tính mạng bảo vệ vinh dự và tôn nghiêm của ngài” Cổ Đức từ một nơi nào đó trên boong tàu đi tới, quỳ một gối xuống, ồm ồm hướng về phía Lưu Chấn Hám tuyên thệ.
Phía sau hắn là một hàng hùng miêu võ sĩ to lớn mạnh mẽ như gò núi.
“Ta cũng trao cho lòng trung thành của các ngươi địa vị và vinh dự tương ứng!” Lưu Chấn Hám không nhịn được muốn cười trộm, hắn đếm đếm nhân số của hùng miêu võ sĩ, tổng cộng có hai mươi người, hai mươi cái đầu cường tráng, đen trắng xen lẫn nhau.
Phúc Cách Sâm-Từ ôm chặt cái mai rùa lớn và chuỗi long nhục kia nhịn không được cười lên điên cuồng , đến nước mắt cũng chảy ra.
Các hùng miêu võ sĩ nhìn hắn khinh thường, cũng không hề che dấu nữa.
“Ngươi chết đi cho rồi.” Cổ Đức nhìn lão Từ, căm hận nhổ nước miếng trên sàn thuyền, ngay cả tiếng địa phương của tộc gấu trúc cũng mắng ra cho hết.
Lão Từ ngóc đầu lên, đảo cặp mắt trắng dã, quay đầu giơ cổ không thèm chấp Cổ Đức.
Cái thuyền này là của ta sao? Lưu Chấn Hám híp mắt nhìn Từ lão đầu, thật có chút không dám tin, muốn phát cười.
Trên mặt biển nổi lên một trận âm thanh trầm trầm của tù và ốc biển.
Vô số mây đen giống như ngựa phi, mau chóng từ xẹt qua bầu trời trên đầu, từng tia chớp, ở trong không trung chạy toán loạn ngoằn ngoèo sáng rực.
Tốc độ di chuyển của “Bồng lai hiệu” đột nhiên bị giảm xuống vì từng đợt sóng lớn nổi lên điên cuồng. Cánh buồm của “Bồng lai hiệu” cũng bị cuồng phong thổi kêu phần phật.
Trong khúc giao hưởng của sóng biển và tiếng sấm động ấy, ở một nơi xa trên mặt biển chợt xuất hiện một phương trận chỉnh tề khổng lồ. Hải triều điên cuồng dao động, khiến cho bọn họ thoạt nhìn tưởng chúng như một đám tinh linh đứng trên đầu sóng.
“Trận thế hùng vĩ a!” Lưu Chấn Hám hít hít cái mũi, ”Cổ Đức, mỗi người vào vị trí của mình, chuẩn bị chiến đấu! Còn nữa, kiếm cho ta kiện y phục tề chỉnh đến đây, ta đâu thể mặc như thế này mà đi đàm phán với hải tộc chứ!”
Phúc Cách Sâm-Từ cũng ngừng lại tiếng cười cuồng dại, sắc mặt nghiêm túc vạn phần, giơ tay lên cụp lên trán, cẩn thận nhìn đám mây đen đang quay cuồng ở đỉnh đầu.
“Ông trời của ta” lão đầu sắc mặt cứng lại có điểm lo lắng: ”Nhất định là Mã Khố Lạp Tộc Chiêu Triều Giải Nhân! Bọn họ là Ma pháp sư-phong bạo tê liệt giả thuật sĩ trong Hải tộc! Cái này đoan chắc chính là quân đoàn chính quy của Hải tộc!”
“Hắn có một cái đầu trên vai, thì hắn cũng có một cái mạng thôi! Đao trắng thọc vào, thì đao máu kéo ra” Lưu Chấn Hám lôi cánh tay của lão đầu, nhét hắn vào mai rùa, Phúc Cách Sâm-Từ bị hắn xách kêu oai oái.
“Ngươi yên tâm!” Lưu Chấn Hám ngồi xổm xuống, vỗ vỗ gương mặt trắng bệch của lão đầu: ”Người ta nếu là muốn chúng ta chết, đã sớm ra tay từ lâu rồi. Bày vẻ càng nhiều, thì càng chứng minh bọn chúng muốn cứu công chúa bọn họ, càng chứng minh chúng sợ chúng ta chó cùng rứt giậu”
“Ngươi..ngươi sao..một chút cũng không sợ?” Phúc Cách Sâm-Từ ôm ở đường viền trên sườn mai rùa, run rẩy hỏi.
“Ngươi là ngươi, ta là ta” Lưu Chấn Hám khóe miệng nhếch cười.
Từ lão đầu nhìn mãi theo dáng hắn đi xa dần.
Lưu Chấn Hám dừng lại ở mũi tàu, không nhúc nhích tí nào, giống như chuôi cây lao cắm dựng thẳng đứng.
Mây đen càng cuồn cuộn, tia chớp lóe lên đan chéo, gió ào ạt, thổi trên mặt biển một trận sương mù dày đặc.
Tiếng gió biển rít gào thổi tung tóc Lưu Chấn Hám làm mắt hắn mờ đi, Lưu Chấn Hám huýt sáo bản Thông linh chiến ca có tác dụng trấn an tâm thần mà hắn chẳng hề hiểu. Thanh âm ấy lấn át đi tiếng sóng biển dữ dội, vút cao lên thật mãnh liệt.
Ánh mắt Lưu Chấn Hám giống như những ánh đao nhỏ lấp lóe…, lạnh lẽo.
Sau lưng là một là một hàng võ sĩ Phan Tháp to lớn dũng mãnh, thanh cương xoa lạnh lẽo nằm chắc trong tay họ, lấp lóe quang mang khiếp người.
Phúc Cách Sâm -Từ thở dài, rút vào mai “rùa” chỉ lộ “đầu” ra ngoài.
Sóng biển đen thui ngầu đục gào thét, bắn tung tóe đầy trời, xa xa những con chim hải âu đang săn mồi, tiếng kêu gào khàn khàn thê lương trong những tia chớp, bay càng ngày càng thấp.
Phía trước thân thuyền “Bồng lai hiệu” chợt xuất hiện trong những con sóng lớn, toàn bộ quân đội của một chi hải tộc đã càng ngày càng gần.
Trên mặt lá cờ, đường hoa văn nổi bật hình dáng của chiếc vương miện lướt trong nghìn sóng, trong tiếng gió biển rít gào, sừng sững bất động...
Quyển 04. Gió Xuân đưa nhẹ, lộ hoa nồng
Chương 38: Con tin xui xẻo
Dịch thuật : Hoa Nguyệt Tao Đàn
Hiệu đính: Thuyan
Không biết với cái vé tàu cũ này của ta, chừng nào mới có thể lên được cái thuyền rách "Bồng Lai hiệu" này nữa - Mắt lão Từ nhòe nhoẹt lệ.
Sự kiêu dũng của Cổ đức chấn kinh hải tộc
“Nói cho ta biết tên các ngươi!” Sau một lúc im lặng tạm thời, vị tướng mặc kim giáp hô lớn.
Hắn rút ngắn cự ly so với chiếc thuyền, quân đội phía sau cũng tiến theo, biên đội cả ngàn người thế mà lặng ngắt như tờ, sự trầm tịch khiến cho da đầu người ta muốn tróc ra vậy.
“Thiên sanh linh hồn ca giả của Bỉ Mông vương quốc, Long tế tự nhỏ bé, thuyền trưởng lữ thuyền đến từ phương đông, Lý Sát Chấn Hám - Lưu xin biểu đạt thành ý tôn kính hướng tới ngài!” Lưu Chấn Hám vừa nói nước miếng văng ra theo gió, văng đầy vào mặt vị tướng mặc kim giáp
“Ta là vương tử của Tây Nhã hải tộc, Tây Mễ Lý An Ba Khắc Đốn! Bỉ mông long tế tự, tại sao lại muốn cướp muội muội ta, hải tộc kiêu hãnh của Hải tộc, đóa hoa xinh đẹp nhất Ngải Vi Nhi? Mau đem nàng giao ra đây!” Vương tử Tây Mễ Lý An đứng trên loan xa nâng một cái thuẫn cực to rồi dùng thanh Tam xoa kích (kích chỉa ba) gõ vào đó, âm thanh vang lên như sấm.
“Giao ra thì ta ắt phiêu tiêu đời.” Lưu Chấn Hám bật phì cười, cố gắng hướng lỗ múi mình về phía vương tử, *** mũi thuận theo hướng gió bắn đầy vào mặt y.
“Long tế tự ghê tởm!” Tây Mễ Lý An quát như sấm “ Ngươi đang khiêu khích tính nhẫn nại của ta đó à?”
“Vương tử điện hạ!” Lưu Chấn Hám nói “Tánh mạng nhỏ bé của ta có thể gọi ra sinh mệnh ma pháp Tinh Vân Liên Tỏa thiểm điện của Bỉ Mông tế tự. Nếu như ngài hy vọng muội muội có dung nhan xinh đẹp như đóa hoa của ngài vì chút manh động của mình mà điêu linh tàn tạ, thì ta cũng không tiếc gì mà để cho ngọc đá cùng tan!”
“Nói điều kiện của ngươi đi! Bỉ mông đáng ghét!” Tây Mễ Lý An kềm chế con hải long đang phiền não bất an, khống chế loan xa thay đổi phương hướng.
“Như thế nào thì mới thả muội muội của ta đây?” Tây Mễ Lý An cao giọng hỏi.
“Chúng ta là những lữ nhân vô tội! Là các người khiêu khích khiến cho tôn nghiêm của chúng ta bị áp chế đến tột cùng, nên mới bộc phát phản kháng lại! ” Lưu Chấn Hám cảm thấy là hét to như vậy thật là đau cổ họng, bèn dùng một cái loa nói ra.
“Đừng có nói những chuyện thừa đó! Ta cần biết điều kiện của các ngươi, là hoàng kim phải không? Hay là trâu châu xa hoa đắt tiền? Nói ra đi, Bỉ mông long tế tự!” Tây Mễ Lý An không nhịn được, cắt đứt lời nói thừa thãi của Lưu Chấn Hám.
“Ta cũng không có lòng tham, ta chỉ muốn trở về cố thổ của chúng ta ở Đa Não hoang nguyên xinh đẹp. Ta yêu cầu các ngươi không ngăn trở con đường quay về quê hương của chúng ta, để cho con thuyền cũ hư này của chúng ta có thể nhanh chóng trở lại cố hương của mình.” Lưu Chấn Hám áp miệng vào loa, hô lớn.
“Không được!” Tây Mễ Lý An vung mạnh cây Tam xoa kích trong tay “Thả muội muội Ngải Vi Nhi của ta trước, còn không thì không bàn cãi gì nữa!”
“Ngài muốn thế nào?” Lưu Chấn Hám cúi mặt xuống, chuẩn bị lộ ra vẻ vô lại.
“Ngải Vi Nhi tuy là trân bảo của hải tộc ta, nhưng vào thời khắc quyết định, ta cũng không ngại phải hy sinh nàng! Bỉ mông đáng ghét, nếu ngươi không chịu giao muội muội của ta ra, thì chỉ một lát sau, ta sẽ khiến cho toàn bộ các ngươi chôn cùng với muội muội ta!” Tây Mễ Lý An đã bắt đầu buông dây thừng trong tay, bồn chồn nóng nảy quây quần trên mặt biển.
“Âu bỉ tư lạp kỳ! So với lão tử ta còn vô lại hơn!” Cầm Lưu Chấn Hám sệ muốn rơi xuống biển.
“Ta chỉ vào chiến thần Khảm Mạt Tư thề với ngài rằng, sau khi ta trở lại Đa Não đại hoang nguyên, ta nhất định sẽ đem trả lại muội muội còn nguyên vẹn không một chút thương tích nào cho ngài! Có thấy tiêu chí Tạp đế nhạc trên đầu thuyền của chúng ta không? Chúng ta là một chủng tộc rất trọng lời hứa!” Lưu Chấn Hám lộ vẻ mặt rất nghiêm túc: “Hy vọng ngài đừng vì xúc động nhất thời mà xung động, hủy đi tánh mệnh của Ngải Vi Nhi công chúa trong tay mình.”
Nhân ngư vương tử quanh đi quẩn lại trên mặt biển một lúc lâu, thật lâu sau mà vẫn chẳng có một tiếng trả lời. Vài tên bộ dạng có vẻ là mưu trí đạp sóng đến cạnh loan xa.
Lưu Chấn Hám khe khẽ hỏi Cổ Đức: “Ngươi coi tiểu tử này có phải là vương tử mạo danh hay không? Ta thấy rõ ràng hắn có hai chân mà?”
“Nhân ngư sau khi kết hôn thì đuôi sẽ biến thành hai chân, nhưng nếu rời khỏi nước lên bờ, thì sẽ mất đi năng lực ngôn ngữ .” Cổ Đức lắc lắc chiếc đầu to.
“Không ngờ ngươi lại hiểu biết nhiều như vậy.” Lưu Chấn Hám sờ lên cái cổ to của Cổ Đức, cười ha ha
“Bỉ mông long tế tự!” Tây Mễ Lý An điện hạ sau khi thảo luận với thủ hạ xong, giọng nói rõ ràng là đã nhu hòa đi ít nhiều: “Đề nghị của ngài làm ta phải suy nghĩ thận trọng, nhưng ta có điều kiện phụ! Nếu không, ta đành phải dùng quân đội trong tay ta chứng minh cho ngài biết thế nào là sự kiêu hãnh của hải tộc!”
“Nói đi!” Lưu Chấn Hám đắc ý. Màu mè! Không sợ ngươi không đáp ứng, người mà ca ca ta đây đã dùng Chiến thần Khảm lão đại ra mà phát thệ không phải chỉ có mình ngươi.
“Sự trung thành của tế tự đối với chiến thần, hải tộc ta hơn hai ngàn năm trước đã nghiệm chứng! Ngài lại là long tế tự xưa nay hiếm, có thể chinh phục được chủng tộc rồng cao ngạo như vậy, phẩm hạnh của ngài đại biểu cho sự cao quý và thủ tín!” Tây Mễ Lý An nói tiếp “Chúng ta cần một con tin đồng dạng! Không phải chúng ta không tin sự thủ tín của ngài! Mà là chúng ta muốn có một sự bảo đảm!”
“Không có vấn đề gì! Thuận miệng hỏi thêm một câu, con tin của ta liệu có bị dìm chết dưới biển không?” Lưu Chấn Hám nghe vậy mừng rơn.
“Chúng ta sẽ sử dụng kết giới của Phong bạo tê liệt giả thuật sĩ để bảo vệ an toàn cho y, đồng thời khi thuyền của các ngươi cập bờ thì song phương sẽ công bình trao đổi con tin.” Tây Mễ Lý An nói.
“Không thành vấn đề!” Lưu Chấn Hám lập tức đồng ý.
“Đại nhân! Để ta đi làm con tin là được rồi!” Cổ Đức khẳng khái đứng dậy.
“Ai bảo ngươi đi?” Lưu Chấn Hám trợn mắt nhìn hắn, rồi cúi người kéo Phúc Cách Sâm Từ trong mai rùa ra ngoài. Hắn đưa một tay nâng cằm lão Từ lên, kín đáo móc trẹo quai hàm của lão. Lão Từ đưa hai tay quơ quơ trên không trung, không thể thốt ra được lời nào.
“Đại nhân!” Mấy tên Hùng miêu võ sĩ đều hiện vẻ bất nhẫn trong khóe mắt.
“Câm miệng!” Lưu Chấn Hám chỉ vào mũi mình nói “Hãy nhớ kỹ, bây giờ ta là thuyền trưởng của các ngươi. Ta có quyền quyết định mọi việc!”
“Phương sĩ là kẻ cao quý nhất trong dòng tộc của chúng tôi, đối xử với một phương sĩ như vậy thật là không công bằng.” Cổ đức đứng dậy “Ta tình nguyện trở thành con tin.”
“Bị thần kinh hả!” Lưu Chấn Hám lập tức quát tháo “Đâu phải là một đi không trở lại đâu, thật đó!”
“Cứ quyết định vậy đi ” Lưu Chấn Hám đã bí mật vuốt ngón tay cái của Phúc Cách Sâm Từ, chiếc huyết ngọc ban chỉ còn lại lập tức hoán đổi chủ nhân.
“Vương tử điện hạ thân ái!" Lưu Chấn Hám quàng tay giữ chặt tay lão Từ, tay còn lại giữ sau đầu của lão, “Ta đem vị thuyền trưởng tiền nhiệm, vĩ đại phương đông ma ngẫu sư (pháp sư sử dụng tượng từ gỗ, đất, đá... làm vật chiến đấu), Vân Tần phương sĩ Phúc Cách Sâm - Từ để làm con tin trao đổi, ngài thấy thế nào?”
“Lộ Dịch Tư Phỉ Cao!" Vương tử Tây Mễ Lý An lớn tiếng gọi.
Một võ sĩ Ban Ni Lộ mang đầy vải băng từ trong đội ngũ lúng túng bước ra.
“Hãy quan sát nhân loại kia!” Tây Mễ Lý An cầm tam xoa kích chỉ về phía Phúc Cách Sâm - Từ, “ Hắn có địa vị như thế nào?”
Kình ngư võ sĩ bị băng bó đó dùng một tay lành lặng còn lại che nắng cẩn thận đánh giá Từ lão đầu một lúc rồi quả quyết: “ Chính là y! Y đã dụng pháp thuật tà ác triệu hồi hai thanh đồng cự nhân, vặn gãy tay ta! Chính là y! Y là người đã nói chuyện với công chúa!”
Gương mặt đứng trước gió của Từ lão đầu nhanh chóng biến sắc thành màu xanh lè.
“Câm miệng! Lộ Dịch Tư Phỉ Cao Tước Sĩ đại nhân! Chẳng lẽ ngươi làm mất mặt chưa đủ sao?" Vương tử nổi giận trách cứ vị kình ngư võ sĩ thật đáng thương ấy, rồi quay về phía Từ lão đầu đang nghểnh đầu nhìn trời như thách thức ấy nói: "Ma pháp sư phương đông vĩ đại! Ngài có nguyện làm con tin của hải tộc ta không?”
Phúc Cách Sâm - Từ gật mạnh đầu tựa như con gà mổ thóc vậy.
Lưu Chấn Hám thả tay giữ sau đầu của Từ lão ra, các ngón tay ghịt chặt tóc trên đầu lão đem chùi qua chùi lại trên cái mông xấu xí của lão đầu.
“Sau này để búi tóc không nên để nhiều như vậy!” Lưu Chấn Hám thầm nghĩ.
Tây Mễ Lý An cũng cười thầm, Bỉ mông ngu ngốc thật đúng là bỉ mông, ngay cả để ta chỉ vào hải thần Ni Phổ Đốn cùng An Phỉ Đặc Lý Thắc phát thệ cũng không kịp nghĩ, đã đáp ứng yêu cầu của ta rồi.
“Tiếp này!” Lưu Chấn Hám ném Phúc Cách Sâm - Từ về phía vương tử trong biển.
Lực tay mạnh mẽ của hắn vượt hẳn phạm trù có thể lý giải và tưởng tượng của vương tử. Phúc Cách Sâm - Từ chỉ mặc nội y, lại bị khóa khớp hàm dưới bị ném bay đi theo một đường cong tuyệt đẹp, bay xa hơn nữa đường tên rồi rơi đúng trước chỗ ngồi của vương tử, làm bắn lên một luồng bọt sóng cực lớn, ướt đầm đìa mặt của vương tử điện hạ.
“Không phải ta cố ý, thật đấy!” Lưu Chấn Hám nói.
Quyển 04. Gió Xuân đưa nhẹ, lộ hoa nồng
Chương 39: Lời xin lỗi và đổ thừa quá khéo!
Dịch : Hoa Nguyệt Tao Đàn
Hiệu đính: HMST
Nguồn : ******.vn
Lưu Chấn Hám có chút hối hận đã đem Phúc Cách Sâm - Từ đang ghét kia quẳng xuống biển làm con tin, vì hắn đã mất đi một nhân chứng biện bác cho hành động của mình.
Trên mặt Ngưng Ngọc phủ một lớp sương lạnh, còn Ngải Vi Nhi mặc một kiện bạch bào, hai quầng mắt đã sưng đỏ, hai cái đùi trắng muốt như tuyết lộ ra khỏi bạch bào làm cho hai mắt Lưu Chấn Hám rực sáng lên.
Lưu Chấn Hám lại nghĩ tới khoảnh khắc tiêu hồn mà suốt đời này hắn chẳng thể nào quên đó.
Ngưng Ngọc thủy chung không nói gì, mím chặt môi lại, một hàng nước mắt chạy dài trên gương mặt nghiêm nghị, vỏ trai trong suốt như pha lê sau lưng khẽ rung động.
“Bỉ mông vô sỉ!” Ngải Vi Nhi run rẩy toàn thân, cuối cùng cũng chửi lên được câu nào ra hồn.
“Các người tin cũng được, không tin cũng được, thự sự là do Phúc Cách Sâm - Từ hạ xuân dược, còn ta là nam nhân! Các người nói ta nên làm sao đây?” Lưu Chấn Hám kỳ thật rất ngượng ngùng, phát sinh quan hệ với nữ nhân không quen không biết, khiến hắn tự cảm thấy mình rất đáng xấu hổ.
“Phương sĩ đại nhân sao lại chế ra thứ thuốc hèn hạ thế được, lại dùng trên người của thuộc hạ trung thành?” Ngưng Ngọc nức nở nói “Ta muốn chính miệng người chứng thực!”
“Ngươi là đồ heo mọi thúi!” Gương mặt Ngải Vi Nhi tràn đầy nước mắt, thân thể run run, khiến cho cái áo chẻ hai đường hở lớn ra, lộ cái cổ trắng muốt. Chiếc áo cánh này vốn là của Ngưng Ngọc thường mặc để mặc che đi hai cái vỏ trai.
Lưu Chấn Hám nhìn thấy vậy, cổ họng khô khốc, tâm tình lại dấy lên một luồng liệt hỏa.
“Hai người nếu như không thể nguôi giận, ta cũng không còn biện pháp nào!” Lưu Chấn Hám lắc đầu, cưỡng bách mình không nghĩ tới điều kia nữa, cũng không được nhìn nữa: “Kỳ thật ta cũng là người thụ hại mà, các người đẩy ta nằm lên đất, Ngả Vi Nhi ngươi dùng miệng…”
“Không cho phép ngươi nói nữa!” Mỹ nhân ngư nhảy dựng lên, vùng nắm đấm nhỏ xíu đánh lên người của Lưu chấn hám. Do không quen đi lại bằng chân, nên nàng mới bước tới đã lảo đảo ngã vào lòng Lưu chấn hám.
“Ta không nói nữa, không nói nữa…” Lưu Chấn Hám đỡ lấy thân hình vô lực của nàng: “ Ta cũng chỉ muốn nói rõ sự thật thôi...”
Nước mắt của Ngải Vi Nhi tựa như những hạt trân châu, rơi xuống mặt thuyền phát ra những tiếng "lách tách” giòn tan, khiến cho lòng người muốn vỡ vụn.
“Giao nhân dạ khấp, lệ hóa trân châu (Người cá mà khóc, lệ biến thành hạt trân châu).” Ngưng Ngọc cười buồn bã nói. Mặt nàng cũng rơi đầy lệ, biểu hiện khiến người sót người thương.
“Cái này... không thể hoàn toàn trách cứ ta chứ?” Lưu Chấn Hám muốn giải thích, nhưng lại không thể tìm ra từ nào để nói, miệng hắn vốn nói xạo trơn tru như bôi mở, không ngờ hiện giờ lại không thốt nên lời nào.
“Từ đại nhân đâu rồi? Vì sao y không đến gạp chúng ta, chứng tiếc kiệt tác của y?” Ngưng Ngọc trừng mắt thật to: “Y xử sự tốt như vậy cốt để lấy lòng ngươi, chắc hẳn là muốn đạt được thứ đó phải không?”
Ánh mắt của nàng dừng lại ở ngón tay cái của Lưu chấn hám, trên đó đang đeo chiếc Huyết ngọc ban chỉ cực đẹp.
“Giao dịch, đúng là giao dịch vô sỉ!” Ngưng Ngọc lạnh lùng đứng lên, thanh âm lạnh lẽo tựa như trên núi tuyết đổ xuống vậy.
“Tùy các người muốn nói sao thì nói!” Lưu Chấn Hám khẽ ôm đầu Ngải Vi Nhi vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc vàng dài óng ả đẹp tuyệt trần của nàng: “Ta xin thề, ta căn bản cũng không biết trước chuyện này! Hơn nữa ta cũng tỏ ra hết sức bực tức! Ta đã đem Phúc Cách Sâm - Từ cho vương tử của hải tộc làm con tin rồi, cũng coi như là trút nỗi tức giận cho các người.”
“Ca ca của ta tới rồi?” Ngải Vi Nhi từ lồng ngực ấm áp chợt vui mừng ngẩng đầu lên hỏi, rồi đột nhiên tỉnh ngộ, chán ghét đẩy Lưu Chấn Hám ra, cánh tay thanh mảnh nổi lên một loạt nốt đỏ.
“Ta đáng ghét vậy sao? ” Lưu Chấn Hám cảm thấy mất mát, con tim như bị thắt lại.
“Ta không phải là chán ghét ngươi!” Trong ánh mắt màu lam của Ngải Vi Nhi tràn đầy hận ý; “Ta hy vọng hải thần đem trớ chú trút lên đầu ngươi! Hy vọng ngươi mãi mãi bị đày trong địa ngục không đáy, vĩnh việt bị hỏa ngục thiêu đốt!”
“Tại sao lại đem Từ đại nhân làm con tin?” Ngưng Ngọc nhếch mép nhìn Lưu chấn hám: “Ngươi tại sao lại đối đãi như vậy với một phương sĩ đại nhân cao quý?”
“Cao quý?” Lưu Chấn Hám cười lạnh: “Nếu như dùng trinh tiết và tính mệnh thuộc hạ để đi mưu cầu một cái lợi ích hư vô mờ mịt ấy thì lại coi là cao quý, ta hy vọng cái loại cao quý ấy bớt đi chút nào hay chút ấy!”
“Mọi thứ trên thuyền này đều đã thuộc về ta. Phúc Cách Sâm - Từ đã cùng ta phát thệ với thần tối cao của Đông phương, chính vì vậy, nàng không tin ta thì có thể đi tìm Cổ Đức, hắn sẽ nói cho nàng hết mọi chuyện.” Lưu Chấn Hám lắc đầu thở dài nói “Những lời này đều là thật, ta thật sự không biết phải đối diện với các nàng như thế nào, nhưng ta vẫn phải đối diện với nó. Ngưng Ngọc, ta hy vọng nàng đừng mang sinh mệnh tươi đẹp ra mà tự sát một cách lãng phí, ta sẽ không để cho nàng chết đâu. Nàng biết ta có “Tâm tỏa chiến ca” có thể chia sẻ sinh mệnh. Ta cam đoan chỉ cần còn chút hơi thở tàn, ta cũng sẽ không trơ mắt để nàng chết. Nàng cùng Ngải Vi Nhi là nữ nhân đầu tiên của ta, ta ở với Hải Luân lâu như vậy, nhưng các nàng vẫn là nữ nhân đầu tiên của ta. Ta là một tên bỉ mông thô tục, ta tự biết bàn thân ta không xứng với các nàng… ”
Thanh âm nức nở của Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi cùng vang lên.
“Nếu như không phải chuyện này sảy ra ngoài ý muốn, ta nghĩ sau này các nàng có thể sẽ tìm vương tử anh tuấn hay quý tộc gì đó, sống sung sướng suốt cả cuộc đời.” Lưu Chấn Hám tiếp tục nói.
Tiếng khóc càng cất cao hơn.
“Nhưng Lý Sát ta nam nhân bảy thước, làm cái gì ta đều nhận hết, nhưng nếu các nàng bảo ta dùng tính mệnh để tạ tội, thì lại không thể nào! Chuyện này không phải lỗi của chúng ta, không phải lỗi của các nàng, cũng không phải của ta. Đó là lòng tham đã mang đến vận rũi của mỗi chúng ta. Nếu như hải tộc của Ngải Vi Nhi nàng biết khoan dung một chút, không phát sinh xung đột với người trên thuyền này, nói không chừng sẽ không có việc xảy ra hôm nay. Đó chính là số mệnh!” Lưu Chấn Hám cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Tiếng khóc càng lớn hơn nữa.
“ Còn có một chuyện mà ta phải cho các nàng biết…” Lưu Chấn Hám cắn răng, bắt đầu kể lại câu chuyện trước đây của chính mình tại Nam cương, sau đó không biết vì sao lại đến thế giới này. Hắn chậm rãi kể, hồn nhiên nói, không biết đã trải qua bao nhiêu lâu.
Cảnh chiến đấu vô cùng thê thảm từ miệng Lưu Chấn Hám kể ra giống như chuyện xảy ra đối với bản thân người nghe vậy. Hắn cũng không biết tại sao hắn lại kể cho những cô gái mới quen biết được có hai ngày này nghe, chỉ đơn thuần mà kể thế thôi.
Tiếng khóc đã dừng lại.
Lưu Chấn Hám kể đến tình cảnh khi bản thân lần cuối cùng nhìn thấy ca ca, kể đến lúc trong Miêu Nhĩ động cùng nhau gảy đàn cùng hát bài "Miêu Nhĩ động". Khóe mắt hắn đã ướt rượt, bên trong đôi mắt lấp lánh ánh lệ, một thứ lệ nóng trong vắt chỉ có nam nhân chân chính mới có được.
Loại nước mắt này trân quý và động lòng người hơn nhiều so với trân châu.
Hai cô gái bị câu chuyện hấp dẫn, thậm chí quên cả khóc. Hai nàng không nghĩ được là một Thất cách tộc thú nhân đơn giản thế này lại có một quá khứ phức tạp như vậy.
Lưu Chấn Hám lại đem chuyện xảy ra giữa mình và tiểu hồ ly trên đảo Nịt ngựckể lại từng tý từng tý một. Câu chuyện khô khan là vầy, mà qua cái miệng du dương của hắn lại bao hàm biết bao dạng thâm tình.
Một đôi tay nhỏ bé từ sau lưng vòng qua ôm lấy Lưu Chấn Hám, mùi hương quen thuộc tràn vào mũi hắn.
“Vô luận là chàng đến từ đâu, chàng vĩnh viễn là Lý Sát của ta.” Hải Luân từ phía sau nhẹ nhàng hôn lên vành tai hắn.
“Nàng tỉnh rồi à?” Lưu Chấn Hám lau nước mắt của mình, mừng rỡ hỏi.
“Kỳ thực ta cứ nhất mực mơ mơ hồ hồ, nhưng nghe được câu chuyện của chàng, ta đã tỉnh lại hoàn toàn.” Mái tóc đỏ của Hải Luân khẽ cuốn trên vai của Lưu Chấn Hám.
Quyển 04. Gió Xuân đưa nhẹ, lộ hoa nồng
Chương 40: Song tu lĩnh vực kết giới
Dịch thuật : Hoa Nguyệt Tao Đàn
Hiệu đính: Thuyan
“Hải Luân! Kỳ thật việc này ta vẫn luôn muốn nói với nàng, chỉ là làm thế nào cũng không tìm được cơ hội để mở miệng.” Lưu Chấn Hám hé miệng thì thào, nhẹ nhàng kề sát khuôn mặt kiều mỵ của nàng.
“Thiếp từ trước đến nay đều không hề nghĩ xem chàng là ai, chàng có thể lĩnh ngộ được chiến ca của Bỉ mông, chàng chính là Bỉ mông, chàng là một người mà chiến thần ân tứ cho thiếp.” Hải Luân chạm vào trán Lưu Chấn Hám, đầy thâm tình tường tận nhìn khuôn mặt to lớn của hắn: “Trong mắt người khác, chàng có lẽ không anh tuấn, nhưng ở trong mắt thiếp, sự kiên nghị của chàng, thần sắc vĩnh viễn không sờn lòng của chàng mãi mãi là ánh cầu vồng đẹp nhất trong lòng thiếp. Tại sao không nói cho các nàng ấy về khoảng thời gian chàng phiêu lưu trên biển, chàng đã lưu lại quả dưa ngon ngọt nhất cho thiếp, còn chính mình lại đi ăn vỏ dưa? Tại sao không nói với họ, lúc thiếp ngã bệnh gần chết đi, chàng dùng chiến ca “Tâm Linh Tỏa Liên” đột nhiên lĩnh ngộ để cứu vãn tính mạng của thiếp? Tại sao không nói chó thiếp biết chàng khi đó vì thống khổ mà tâm tình tuyệt vọng? Chàng biết không, Lý Sát, lần cuối cùng ấy, chứng kiến vẻ mặt thê lương của chàng, thiếp đã thề với chiến thần, nếu như có kiếp sau, duy nhất với thiếp vẫn sẽ là chàng ……”
“Có gì ghê gớm đâu, chẳng phải ngươi chỉ là một người đến từ dị giới, đột nhiên biến thành Thất Cách đó sao……ma thú dị giới cũng thường xuyên đi đến không gian của chúng ta mà……” Ngải Vi Nhi quay đầu, không nhìn Lưu Chấn Hám nữa. Có lẽ, chính vì nghe được những lời nồng nàn ấy, mà nàng chợt cảm thấy xấu hổ, hai chân không ngừng kéo qua kéo lại trên đất.
“Ta không muốn nói nhiều những chuyện khác nữa. Những chuyện đã xảy ra ta đều nhận hết trách nhiệm. Là thân nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, suốt cuộc đời này, ngoại trừ kẻ mà ta chán ghét, còn thì ta quyết không bức bách người khác làm việc mình không muốn làm. Đợi đến khi trở lại Đa Não đại hoang nguyên, chỉ cần ta thông qua xét duyệt của thần miếu, làm Bỉ Mông tế tự, có đất đai và tiền bạc, các nàng muốn đi chỗ nào, ta để tùy ý các nàng. Nếu các nàng không muốn ly khai, ta sẽ lấy các nàng làm vợ.” Lưu Chấn Hám nói: “Ta sẽ không thề thốt đâu, lúc ta phát thệ, đại đa số đều là gạt người.”
“Ngươi còn chưa là Bỉ Mông tế tự chính thức?” Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi đều há miệng kinh ngạc.
“Lý Sát là linh hồn ca giả trời sinh, mặc dù còn chưa là tế tự chính thức, nhưng đã có chiến ca thực lực của quyền trượng tế tự!” Hải Luân lồng tay vào cánh tay của Lưu Chấn Hám, bộ ngực đầy đặn vươn cao, vẻ mặt tuy có ghen tuông, nhưng không che dấu được niềm kiêu hãnh.
“Ta làm sao bây giờ?” Ngải Vi Nhi nhìn đôi đùi ngọc bóng loáng trắng như tuyết của mình, ngơ ngác một hồi.
“Ca ca nàng sẽ tới đón nàng, chỉ cần quay về lục địa, ta sẽ giao nàng cho hắn.” Lưu Chấn Hám thất vọng nói, không biết tại sao, trong lòng hắn đối với vị công chúa điêu ngoa, khó giảng đạo lý này lại dâng lêntrong lòng một thứ tình cảm gì đó rất khó nói. Nó không dễ gì bị cắt đứt. Loại cảm tình này nói không ra lời, lờ mờ không rõ.
Trong hốc mắt của mỹ nhân ngư lại phủ một đám sương mù.
“Ngưng Ngọc, khi trở lại Bỉ Mông vương quốc, ta kiếm chiếc mậu dịch thương thuyền, đưa nàng quay về Triệt Tang đại lục nhé……” Lưu Chấn Hám khẽ thở dài.
Một cánh tay nhỏ bé trắng muốt nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay tráng kiện kia của hắn.
“Vì sao phải ly khai ngươi?” Ngưng Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Ta còn có mặt mũi để trở về sao? Phan Tháp võ sĩ và chiếc thuyền này đều đã làm chi phí đổi cho ngươi, ta sao lại có thể là ngoại lệ? Làm trái lời thề há lại là việc mà huyễn thuật sư tôn quý có thể làm ra sao?”
“A a……” Tiểu hồ ly ở một bên mở lời châm biếm: “Bỉ Mông chúng ta có câu tục ngữ, đó là gả cho người Khế Khắc, thì phải theo phong tục của Khế Khắc nhân, gả cho một Đạo Cách, sẽ theo phong tục của Đạo Cách nhân.”
“Mười tám tuổi rồi……nhưng mà ba năm sau lận……” Hải Luân bị nàng nhìn một hồi đến chột dạ.
“Lý Sát, còn ngươi?” Ngưng Ngọc nhìn Lưu Chấn Hám.
“Mười chín rồi, ta nhìn già trước tuổi, kỳ thật tuổi ta cũng không lớn.” Lưu Chấn Hám giữ cằm thấp thấp xuống, mượn cái này che dấu đi bộ râu rậm rạp của mình.
“Tốt lắm, ta lớn tuổi hơn các ngươi! Từ hôm nay trở đi, Lý Sát phải quên tất cả mọi việc đã phát sinh, học tập cho thật tốt như thế nào là một Bỉ Mông tế tự hợp cách. Trượng phu của huyễn thuật sư đều phải là anh hùng và dũng sĩ ưu tú nhất! Từ giờ trở đi, ngươi chỉ được ăn bánh bột không lên men, không cho phép uống đồ uống có cồn, không được thân cận nữ sắc, bởi vì những cái này đều có thể làm đọa lạc linh hồn của ngươi! Ngươi phải dùng ý chí và tinh thần rèn luyện đấu chí, làm cho dũng khí và sự trung thành xuyên suốt linh hồn của ngươi!” Ngưng Ngọc không ngại ngùng chút nào, liên tiếp “không cho phép” làm cho Lưu Chấn Hám thất điên bát đảo.
“Tại sao……” Tiểu hồ ly đỏ mặt, cái đuôi to phất qua phất lại: “Tại sao nhất định phải nghe lời ngươi……hả……”
Thanh âm chưa dứt, tiểu hồ ly phát hiện trong lòng mình có thêm một con chuột vừa xấu xí vừa to lớn, sợ đến nhảy cả vào lòng Lưu Chấn Hám, liều mạng đập đen đét, con chuột di chuyển thoáng cái thành một đạo lam quang, biến mất không thấy đâu nữa.
“Bằng cái này!” Ngưng Ngọc hừ lạnh một tiếng, nhãn thần trong suốt có thể xuyên qua linh hồn nhìn thẳng vào mắt Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám ngờ nghệch khẽ gật đầu.
“Rất tốt!” Ngưng Ngọc gật gật đầu.
“Nàng véo ta một cái.” Lưu Chấn Hám nói với tiểu hồ ly.
“Vì sao?”
“Xem ta có phải đang nằm mơ không!”
“A....” Lưu Chấn Hám la thảm một tiếng.
“Ngải Vi Nhi công chúa điện hạ, còn nàng thì sao?” Ngưng Ngọc nhìn mỹ nhân ngư đang tê liệt ngồi dưới đất.
“Ta làm thế nào có thể ở cùng gã Bỉ Mông xấu xí này chứ! Như thế ta thà rơi vào vực sâu của địa ngục!” Ngải Vi Nhi ráng sức cuộn tròn hai chân của mình, tựa hồ như là muốn biến trở lại thành cái đuôi cá động lòng người.
“Ta ủng hộ ngươi.” Hải Luân không có hảo ý cổ vũ mỹ nhân ngư.
Hừ……Ngải Vi Nhi cảm thấy nghẹn họng.
"Lý Sát, cho thiếp thưởng thức kết giới lĩnh vực của chàng đi chứ? Nghe nói rằng sau một đêm điên đảo với mỹ nhân ngư, sẽ có được lời chúc phúc của nữ hải thần An Phỉ Đặc Lý Thắc ôn nhu, không phải sao?" Tiểu hồ ly cố tình làm ác với Ngải Vi Nhi.
“Đừng xem, không có gì đẹp đâu.” Lưu Chấn Hám đặc biệt xấu hổ, hắn kỳ thực từ lúc trước tiến vào phòng đàm phán đã có nhìn qua, lúc ấy ở trên boong tàu một đám hùng miêu cười lăn lộn.
“Cùng nhìn chút thôi……” Ngưng Ngọc cũng hờn dỗi, chợt động vào cánh tay của Lưu Chấn Hám. Nhoáng một cái, Lưu Chấn Hám cảm thấy chân mình cũng bị đá nhẹ.
Ngải Vi Nhi cũng đang chằm chằm nhìn hắn, có điểm chờ mong.
Ài……tiểu cô nương đúng là tiểu cô nương……
Lòng hiếu kỳ của Ngải Vi Nhi đủ để có thể hại chết một con miêu, một con hùng miêu!
Lưu Chấn Hám tập trung tinh thần, đỏ mặt, ngưng tụ một chút tâm thần, thuận theo tác động của hắn, một kết giới rực rỡ màu lam lóe lên như mộng ảo tạo thành một đường nửa vòng cung xuất hiện trước người hắn. Thủy nguyên tố dồi dào, vì ở trên biển, nên cảm ứng cũng tăng gấp bội, kết giới chân thật giống như là một mặt gương bảo thạch màu lam.
Một trận ba động ở trên tấm gương kết giới, một mỹ nữ từ bên trong chậm rãi đi ra, xuất hiện trước mặt mọi người, ngư vĩ màu đỏ mê người, mái tóc màu vàng, khuôn mặt phớt hồng tinh xảo, còn có ngọc nhũ cao ngất trắng như tuyết được mái tóc vàng như mây che khuất đi một nữa.
Ngải Vi Nhi phát ra một tiếng kêu thảm thiết rát cả họng, sóng âm chói tai tại không gian nhỏ hẹp chấn động khiến mỗi người đều đầu váng mắt hoa.
Mỹ nhân ngư trong kết giới này đi ra không ngờ chính là Ngải Vi Nhi đại tiểu thư, ảo và thật tiếp cận như vậy, cơ hồ không phân biệt ra bên này với bên kia.
Một đạo ánh sáng màu lam truyền qua trên người Ngải Vi Nhi, một hồi chúc phúc ngâm xướng như có như không, ngân nga ở trong phòng, du dương phiêu tán.
“Lĩnh vực kết giới của nàng cũng bắt đầu tới ‘giác tỉnh’ rồi!” Ngưng Ngọc kéo Lưu Chấn Hám đang dợm đi ra phía trước.
Một đạo kết giới giống như mặt kính xuất hiện trước mặt Ngải Vi Nhi, lam quang như mộng ảo hiện lên, một nhân ảnh to lớn dần dần rõ ràng, trên thân hình tráng kiện, cơ nhục giống như nham thạch, lông ngực rậm rạp, một con huyết sắc cự long lượn quanh như muốn bay ra...
Lưu đại quan nhân Lưu Chấn Hám do thủy nguyên tố bốc hơi lên biến thành, bất ngờ xuất hiện trước mắt mọi người.
Da đầu Lưu Chấn Hám nhăn nhúm run lên như muốn nứt ra ngoài, cả người hoàn toàn đờ đẫn.
Cái vị Lưu đại quan nhân Lưu Chấn Hám do thủy nguyên tố tạo thành kia, toàn thân không một sợi vải, chỗ mặc khố có một cây trường mâu như đầu cá kiếm dựng thẳng lên. Điều khoa trương hơn chính là, Lưu Chấn Hám trong lĩnh vực của mình biến ảo ra nhân ngư, thân thể thấp bé hơn một chút, đang đứng đối diện thẳng với nàng mỹ nhân ngư thủy nguyên tố do Lưu Chấn Hám tạo thành.
Đôi môi đỏ tươi của thủy nguyên tố mỹ nhân ngư sáp đến. Hai thứ ấy trúc trắc đan vào nhau, sung sướng vui đùa, biểu tình của họ rõ ràng là hết sức thâm tình, từng cử động lộ ra vẻ cực kỳ hạnh phúc...
“Cái này……” Lưu Chấn Hám hoàn toàn ngây người, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến cảnh như vậy.
Quyển 04. Gió Xuân đưa nhẹ, lộ hoa nồng
Chương 41: Ái tình có cánh
Dịch thuật : Hoa Nguyệt Tao Đàn
Hiệu đính: Thuyan
Hôm nay ta quên mang kính rồi –Hải thần An Phỉ Đặc Lý Thắc nói.
“Đồ đần!” Ngưng Ngọc hung dữ véo Lưu Chấn Hám một cái: “Cái anh chàng óc heo như ngươi rốt cuộc là đang nghĩ cái gì đây hả? Đây chính là ‘Tinh Không Đảo Ảnh’ kết giới, là thứ ‘Song Tu Kết Giới’ rất khó xuất hiện trong cặp vợ chồng mỹ nhân ngư! Ngươi đang nghĩ gì ngoài này thì đối phương trong kết giới sẽ làm theo y như vậy!”
“Hả……” Ngải Vi Nhi hét thảm một tiếng, choáng váng mềm nhũn ngã lăn quay ra đất.
Lưu Chấn Hám trong kết giới cũng đã biến mất, chỉ còn lại một nhân ngư công chúa trong mờ ảo dùng cái miệng nhỏ nhắn vui đùa trong không khí, vẻ mặt kiều diễm hiện đầy vẻ mê ly ướt át.
“Nói là nữ tử hồ tộc chúng ta yêu mị, tộc mỹ nhân ngư cũng đâu có đơn giản gì!” Trong lời nói của Tiểu hồ ly Hải Luân có vị giấm chua đậm đặc không dễ gì phai.
“Còn không hủy bỏ kết giới!” Ngưng Ngọc giận dỗi mắng Lưu Chấn Hám một câu, ngoảnh đầu đi chỗ khác không dám nhìn cái cảnh ướt át động lòng người kia nữa.
Lưu Chấn Hám vội vàng triệt bỏ song tu kết giới, dù hắn da mặt có dày, cũng không khỏi có chút xấu hổ.
“Ngươi xong đời rồi.” Ngưng Ngọc nói: “Người khác có lẽ không biết, nhưng Vân Tần lữ nhân chúng ta cực kỳ rành rẽ về Hải tộc, ‘Tinh Không Đảo Ảnh’ song tu kết giới ở trong tộc nhân ngư này chỉ có giữa cặp vợ chồng yêu nhau sâu sắc. Đây chính là lời chúc phúc tối cao của nữ Hải Thần An Phỉ Đặc Lý Thắc của Hải tộc. Nhưng, nó lại phát sinh trên hai người các ngươi! Thật là trời không có mắt mà!”
“Song tu kết giới thiếp cũng có nghe nói qua.” Hải Luân cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
“Ngải Vi Nhi yêu ta?” Lưu Chấn Hám đổ mồ hôi lạnh, cười khổ nói: “Đùa gì mà phóng đại dữ vậy, ta đâu có tự phụ đến cái mức đó đâu.”
“Thiếp cũng không tin nàng ta lại yêu chàng.” Hải Luân hung hăng lườm Lý Sát một cái.
“Cái lĩnh vực kết giới này còn có chỗ hay mà ngươi không tưởng tượng ra, đó là nhân ngư thủy nguyên tố huyễn hóa ra vốn là một thứ ma pháp thuẫn thiên nhiên, có thể ngăn cản được rất nhiều thương tổn trí mạng. Đối với cái thân thể yếu nhược có tiếng của Bỉ Mông tế tự các ngươi, nó giúp ích lắm đấy.” Ngưng Ngọc có chút hâm mộ nhìn Lưu Chấn Hám.
“Ai nói Quả Quả của ta là vận hạn rủi ro chứ? Nó quả thực là hảo vận chi thú (thú mang lại may mắn) ấy chứ!” Lưu Chấn Hám ngẩng đầu cười lớn, không ngờ còn có loại hảo sự này, quả là may mắn từ trên trời rớt xuống mà.
“Ma thú của chúng ta đâu?” Hải Luân nghe hắn nói, mới nhớ tới ma thú ngư ưng của mình.
“Quả Quả đang ở trên boong tàu cưỡi ngư ưng chơi đùa, tiểu súc sinh này thông minh lắm.” Lưu Chấn Hám đắc ý: “Mới đây nó còn giúp ta trông nhà đó.”
“Vận may không chỉ có một đâu! ‘Song Tu Kết Giới’ cũng được xưng là ‘Tiến Hóa Hình Kết Giới’, nó sẽ không ngừng tiến hóa. Nhưng điều kiện tiên quyết để tiến hóa là……” Ngưng Ngọc hồi tưởng lại một màn vừa rồi, cười chảy cả nước mắt, càng nhớ mặt càng đỏ.
“Là cái gì?” Lưu Chấn Hám mơ hồ đoán ra một chút.
“Ta không biết!” Khuôn mặt Ngưng Ngọc đỏ rần.
“Có phải là cần……” Lưu Chấn Hám tròng mắt xoay chuyển, trong lòng đã sáng tỏ: “Cần hai ngươi……làm cái kia……hả?”
“Một ngàn lần…… mới tiến hóa một lần.” Ngưng Ngọc cắn cắn môi, khuôn mặt thanh tú nóng bỏng.
“Có thể tiến hóa thành cái gì? Nói nhanh lên!” Lưu Chấn Hám xòe tay lẫm nhẫm đếm, tính toàn tần suất và số ngày để đủ yêu cầu một ngàn lần!
“Ta chỉ biết lần tiến hóa đầu tiên đó là ‘Tinh Không Chi Môn’. Tác dụng của nó là sẽ mở ra một đạo không gian nối liền hai người với nhau từ phía sau kết giới. Đạo không gian này cho phép bất kỳ vật gì xuyên qua khoảng ngăn cách không gian đó, xuất hiện tại trước mặt đối phương.” Ngưng Ngọc cong cong cái miệng nhỏ nhắn, có chút thẹn thùng nói.
Nàng từ trước đến nay không có cùng một nam tử trao đổi qua về một đề tài lộ liễu như vậy, trái tim đập thình thịch.
“Dùng để chạy trốn khi bại xem ra quá tốt.” Lưu Chấn Hám gãi cằm mơ mộng.
“Đắc ý quá hả! Chàng thực vẫn hi vọng người ta và chàng ở chung một chỗ suốt đời đó sao! Nhưng mà …… cho dù nhân ngư tiểu công chúa này có ly khai chàng, hai người cũng có thể được gặp mặt suốt đời thông qua nó.” Trong lời nói của Hải Luân có đố kỵ, cũng có sự hâm mộ sâu sắc.
“Ta thiệt là xui xẻo thì có.” Lưu Chấn Hám cảm thấy không biết nói gì. Kỳ thực, trong lòng hắn dù đang nghĩ ngược lại, nhưng biểu tình vẫn kiên cường, khuôn mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt, làm ra vẻ đau khổ đến hết muốn sống, chỉ còn thiếu mức kiếm sợi dây thừng tìm cái chết cho xong.
“Hừ……” Ngưng Ngọc liếc mắt nhìn hắn, “Ta biết rõ ngươi trong lòng đang vui mừng hết lớn luôn chứ gì! Nhưng mà, ngươi cũng đừng vội đắc ý, song tu kết giới không phải cái gì cũng tốt hết đâu, nó cũng có điểm xấu đó.”
“Lại có chỗ xấu ư? Chẳng lẽ là trớ chú gì gì đó ư?” Lưu Chấn Hám sau khi bị trớ chú xuất hiện di chứng, nghe Ngưng Ngọc nói như vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Thực ra cũng không thể gọi là điểm xấu.” Vỏ ngọc trai xinh đẹp ở phía sau Ngưng Ngọc phẩy phẩy: “Vì đặc tính cộng thông kỳ dị của song tu kết giới, tính mạng của hai người các ngươi gắn thành một khối, khi đó một người tử vong, tương tự sẽ làm cho tính mạng người kia tiêu tán.”
“Âu Bỉ Tư Lạp Kỳ!” Lưu Chấn Hám vô cùng phiền muộn, cái kiểu này thật là chẳng khác gì giao nửa sinh mạng mình cho người khác rồi!
“Không việc gì!” Buồn bực thì buồn bực, nhưng Lưu Chấn Hám ngoài miệng vẫn bướng bỉnh: “Ai có thể thương tổn được ta hả! Ta có tứ đại kim nhân đây này!”
“Lý Sát chàng đừng đắc ý vội……” Hải Luân hừ lạnh một tiếng nói: “Mỹ nhân ngư và hải tộc đều giống nhau, không thể tiếp xúc lâu dài với lục địa cùng thổ nguyên tố. Thổ nguyên tố là cơn ác mộng lớn nhất của bọn họ, tiếp xúc một thời gian dài với thổ nguyên tố, nhân ngư không chỉ đơn giản mất đi khả năng nói chuyện, mà cái mạng nhỏ cũng khó mà đảm bảo. Lý Sát chàng dù có diễm phúc này, chỉ sợ là không có duyên hưởng đâu.”
“Hồ tộc hay đố kỵ! Lời này cũng thật đúng.” Ngưng Ngọc che miệng cười nói: “Phúc Khắc Tư tiểu muội muội, để ngươi thất vọng rồi, cái con rồng Bí Hý của Lý Sát trong vỏ rùa kia, sinh ra có bốn sườn, bên trong có bốn viên trân châu, phân biệt ra là tị thủy, tị hỏa, tị thổ, tị mộc bốn loại thần châu. Nếu tập hợp với thần châu thứ năm tị kim châu, con Bí Hý này có thể trút vỏ hóa rồng. Nếu đồng thời ăn vào năm hạt châu này, có thể có tác dụng trường sinh bất lão. Mặc dù con Bí Hý này không có đạt tới thọ mệnh vạn năm, nhưng tối thiểu cũng tiếp cận bốn hạt châu, trong đó tị thổ châu chỉ cần cấp cho nhân ngư đeo trên người, hoặc là ăn vào, thì có thể ở trên lục địa, từ đó giống với một nhân loại bình thường.”
“Bốn khối trân châu này lợi hại như vậy sao?” Lưu Chấn Hám một trận mồ hôi lạnh chảy xuống, mình thiếu chút nữa đem đồ tốt như vậy đưa cho Từ lão đầu rồi, nguy hiểm thật! May mà mình cũng xấu xa, bằng không thì thiệt là tiện nghi cho lão gia hỏa này rồi.”
“Bất quá cái con Mô đặc kia thực sự có mai cứng rắn phi thường! Ngay cả đao gió sắc bén của ma lang cũng không dễ làm nó bị thương. Ngươi làm thế nào lại có thể phá vỡ nó?” Hải Luân vẫn bĩu môi không phục.
“Hải Luân, ta là bạng nhân (người ngọc trai)...” Ngưng Ngọc đắc ý cười: “Lý Sát đâu phải là của một mình ngươi, ngươi không thể chiếm hữu mình ênh vậy được.”
“Huyễn thuật thì sao?” Hải Luân không chắc huyễn thuật và cái vỏ rùa này có quan hệ gì.
“Huyễn thuật đương nhiên vô dụng, huyễn thuật chỉ là lừa gạt thị giác. Nhưng ta là bạng nhân, phải biết trai, rắn, rùa, rồng có thể dùng thân thể ngưng kết thành trân châu chứ? Bạng nhân chúng ta cũng là trời sinh có tài khai thác châu ngọc, bí pháp ‘Tham Ly Đắc Châu’ của chúng ta, chính là dùng để lấy long châu.” Ngưng Ngọc mỉm cười nói: “tương tự như Bỉ Mông thánh đàn tế tự của Phúc Khắc Tư các ngươi, trong bạng nhân tỉ lệ sản xuất một huyễn thuật sư cũng không cao, tộc nhân của ta ở Triệt Tang đại lục đa số là khai thác châu mà sống.”
“Chuyện tỷ tỷ ngươi biết cũng nhiều thật.” Hải Luân thật lòng ca ngợi.
“Nghe tỷ tỷ nói này, chờ sau khi ngươi trưởng thành rồi hãy cùng Lý Sát kết hôn, đừng có mê luyến sinh hoạt vợ chồng quá sớm, đối với hai ngươi đều không có lợi.” Ngưng Ngọc vuốt khuôn mặt non nớt của Hải Luân, dịu dàng nói.
Tiểu hồ ly không ngờ lại nghe theo ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
“Ta làm sao bây giờ đây?” Lưu Chấn Hám hơi lúng túng, nhưng chuyện hạnh phúc của bản thân mình, cũng phải mặt dày mà hỏi.
“Không biết là chàng sẽ giải quyết bất hòa với Hải tộc như thế nào, nhưng nếu Ngải Vi Nhi công chúa thành tâm nguyện ý ở cùng chàng, thiếp sẽ không bất cận nhân tình mà cự tuyệt lời chúc phúc tốt đẹp của Hải Thần An Phỉ Đặc Lý Thắc.” Ngưng Ngọc chợt nhéo mũi Lưu Chấn Hám, đổi giọng nói với vẻ mặt đầy ôn nhu: “Nhưng mà, giữa chúng ta phải giữ gìn khoảng cách thích hợp.”
Lưu Chấn Hám rên thầm trong lòng, khó khăn lắm mới gặt hái được thế này, không thể ngờ lại chỉ có thể ăn no một bửa, rồi treo mỏ hành hạ là sao? Nhưng Ngưng Ngọc chỉ cần thoáng cau mặt lại, là hắn cảm thấy run tận đáy lòng, thầm nhủ: “Thiệt tình là gặp khắc tinh rồi!”
“Ta muốn……” Lưu Chấn Hám mặt dày tay ôm eo của Ngưng Ngọc, một vật hình tròn cứng rắn nhô lên ở eo của Ngưng Ngọc.
“Đừng ép thiếp huyễn hóa ra một nữ nhân xấu xí cho chàng mất hứng nhge!” Ngưng Ngọc cố sức đẩy ma trảo của hắn ra.
“Chỉ một lần, chỉ một lần thôi!” Lưu Chấn Hám ôm Ngưng Ngọc, lại ôm luôn cả tiểu hồ ly, trắng trợn nói: “Trước khi chết cũng phải cho ăn bữa no chứ!”
Tiểu hồ ly vặn vẹo thân thể, nữa muốn chống nữa muốn mời gọi, một loại mê hoặc khó tả biểu lộ ra ngay.
Ngưng Ngọc còn không kịp làm ra huyễn thuật, cái miệng nhỏ nhắn thơm phức đã bị Lưu Chấn Hám lấp kín rồi. Mỹ nhân ngư Ngải Vi Nhi lúc này cũng vừa mơ màng tỉnh lại, thấy cảnh tình quen thuộc như vậy lại hôn mê bất tỉnh lần nữa.
Lần này và vừa rồi có khác nhau. Toàn bộ tình cảm dâng lên đều được đưa vào thể trạng như ma thú của Lưu Chấn Hám. Sự ẩm ướt trơn bóng và mềm mại chưa từng lĩnh hội trong đời đã làm cho động tác của hắn càng lúc càng mãnh liệt.
Hai cô gái mảnh mai căn bản không thể thỏa mãn thân thể vốn dũng mãnh tuyệt luân của hắn. Sau khi hai nàng khổ sở van xin, Lưu Chấn Hám đem mục quang chuyển qua mỹ nhân ngư đang bất tỉnh trên mặt đất....
Ngải Vi Nhi bị một cơn đau đớn kích thích tỉnh lại, cảm giác toàn thân bủn rủn đê mê, và tên gia hỏa có chung song tu kết giới với nàng đang dùng thân hình như chiếc xe đang công thành kịch liệt.
Ngải Vi Nhi ban đầu muốn đẩy hắn ra, nhưng chỉ đẩy được hai, ba cái thì hoàn toàn bất lực, để rồi cuối cùng tan ra, hòa nhập đến ngay cả nàng cũng không thể tưởng tượng. Tiếng rên rỉ của bản thân khiến nàng đỏ ửng mặt, rơi ra vài giọt nước mắt thống khổ, xen lẫn... vui sướng.
“Ngươi có thương ta không?” Ngải Vi Nhi thở hổn hển hỏi Lưu Chấn Hám.
“Ừ……”
“Thương không……hả……” Thân thể của Ngải Vi Nhi bị cực độ khoái cảm kích thích thẳng đến.
“Yêu……”
“Yêu như thế nào?” Ngải Vi Nhi vặn vẹo thân thể, giống như rắn quấn quanh Lưu Chấn Hám.
“Làm!” Lưu Chấn Hám cắn răng nói.
Ngải Vi Nhi đầu óc trống rỗng, lại hôn mê bất tỉnh.
Bối cảnh thiết định:
Tộc mỹ nhân ngư và tất cả hải tộc có thể tạm thời thoát ly mặt nước, nhưng thời gian chỉ giới hạn trong vòng một giờ. Nhân ngư có thể lên bờ, nhưng sẽ mất đi năng lực thiên phú triệu tập thủy nguyên tố, tương tự cũng mất đi khả năng nói chuyện. Nếu không gần nước một thời gian dài, mỹ nhân ngư trước tiên sẽ mất đi dung nhan xinh đẹp, tiếp đó là tính mạng.
Trong nhân ngư, chỉ có xử nữ mới có đuôi cá. Sau khi kết hôn, nhân ngư tự động lột bỏ lớp da ngư vĩ, lộ ra hai chân bên trong. Phần chân của nhân ngư có một cái vảy, có thể mượn cái này để phân biệt thân phận của bọn họ.