Đạo
Quyển 1: Tiêu gia, Tiêu thành, Tiêu Thần
Chương 71: Các tông tề tụ
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: Trảm Phong
Biên tập: Tiểu Mạc Tà
Nguồn: 4vn.eu
- Không sao.
Minh Sát khoát tay, ánh mắt nhìn về phía Địa Linh Môn rồi chắp tay với Huyền Thanh:
- Huyền Thanh đạo hữu, đã lâu không gặp tu vĩ đã lại đột phá thật đáng mừng.
Tuy miệng chúc mừng nhưng sắc mặt âm trầm không chút biến hóa, âm thanh lạnh lẽo tựa như chẳng hề vui vẻ gì.
Huyền Thanh nghe thấy cũng không giận dữ, cười đáp lễ:
- Tính ra thì lần gặp mặt trước cũng đã hai mươi năm Minh Sát đạo hữu phong thái vẫn như xưa, tu vi cũng tăng rất nhiều.
Minh Sát hừ một tiếng không nói gì thêm, Huyền Thanh cười hiền từ nói:
- Nếu đã gặp nhau không bằng cùng đi vào, hôm nay chúng ta trao đổi một phen về những tâm đắc trong tu luyện.
- Được.
Minh Sát nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng.
Nhưng đúng lúc hai người chuẩn bị rời đi thì ánh mắt đồng thời nhìn về phía phương Bắc.
- Ha ha, xem ra lại có đạo hữu tới, hay là chúng ta chờ một chút cùng nhau ôn chuyện cũ một phen.
Cảm ứng được hơi thở kia Huyền Thanh liền thản nhiên nói.
Minh Sát bình thản, cũng không rời đi mà làm theo lời hắn nói.
Lập tức ba hắc ảnh cực lớn cuồn cuồn bay tới, chính xác là mấy con Thiềm Thừ khổng lồ.
Thiềm Thừ này toàn thân hắc sắc, trên lưng có vô số bọc mủ, đủ màu xích, chanh, vàng, lục khác nhau, hiển nhiên là thứ kịch độc.
Lúc này phía trên những bọc mủ rất nhiều tu sĩ đang đả toạ, trên đầu Thiềm Thừ có ba gã song sinh đứng dậy, vẻ mặt kính cẩn.
- Liệt Diễm Tông Huyền Không mang theo môn hạ tới.
- Ra mắt Huyền Thanh tiền bối.
- Ra mắt Minh Sát tiền bối.
Ba người này vẫn mỗi kẻ một câu ghép thành một đoạn.
- Ba vị đạo hữu không cần đa lễ, không rõ tại sao Thiên Cơ tông chủ lại không tự mình đến?
Huyền Thanh nhíu mày, từ lúc bọn hắn tới thần thức đảo qua cũng chỉ thấy ba huynh đệ này, môn chủ Liệt Diễm Tông Thiên Cơ Tử vẫn chưa xuất hiện.
Tuy rằng ba huynh đệ Huyền thị là anh em ruột, tu hành cùng công pháp, tu vi dều đạt tới Trúc Cơ hậu kì, tâm ý tương thông nên liên thủ đủ để đấu với Kim Đan tu sĩ nhưng vẫn không đủ để đại diện Liệt Diễm Tông tham dự Ngưng Đan đại điển.
Liệt Diễm Tông cùng Lạc Vân Công trước này vẫn bất hoà, cứ cách trăm năm lại diễn ra một lần tranh đấu. Liệt Diễm Tông làm như vậy chẳng lẽ tỏ ý thoả hiệp?
Huyền Thanh nhíu mày.
Vẻ mặt Minh Sát thản nhiên không rõ là đang nghĩ gì.
- Tông chủ đang bế quan không thể tự mình tới.
- Ba chúng chúng ta muốn tạ lỗi với Được Đạo Tử tiền bối.
Ba người giải thích ngắn gọn.
- Ừm, bế quan thì xem ra chưởng môn Thanh Vân tử cùng Được Đạo Tử cũng không thể trách các ngươi. Đã tới rồi thì cùng chúng ta vào trong, tông môn chúng ta có giao tình, lần này cũng có cơ hội thêm thân cận.
Tuy rằng ngoài Liệt Diễm Môn thì Địa Linh Môn, Hắc Sát Môn quan hệ cùng Lạc Vân Cốc luôn quan hệ không tệ, nhưng lúc này Lạc Vân Cốc có hai Kim Đan, thực lực tăng vọt khiến bọn hắn không thể không đứng chung trận tuyến. Tuy rằng khó tránh khỏi việc Lạc Vân Cốc đứng đầu Bắc Hoa Châu nhưng ít nhất cũng phải để họ không dám quá mức càn rỡ.
Minh Sát nghe vậy tinh quang loé lên trong mắt, khẽ gật đầu.
Ba huynh đệ Huyền thị thấy vậy liền mừng rỡ tán thành.
Vài Trúc Cơ đệ tử của Lạc Vân Cốc dẫn đám người đi vào khu vực dành cho khách.
Chờ người ba phái rời đi ánh mắt Mạc Ly liền hiện lên vài phần lo lắng, dặn dò xong liền mang theo vài Trúc Cơ tu sĩ rời đi. Lúc này các đại tông môn Bắc Hoa châu đều đã tới, còn đám tôm tép giao hết cho môn hạ đệ tử tiếp đã là được.
Phía sau núi Lạc Vân Cốc, trong một mật thất.
Lúc này Mạc Ly kính cẩn đứng ở trong kể lại đầy đủ chuyện vừa xảy ra.
- Chưởng môn, Dược sư thúc, việc này chúng ta không thể để yên. Nếu ba phía bọn họ liên hợp thì tình huống sẽ có chút bất lợi cho chúng ta.
Mạc Ly chui đầu vào, ánh mắt lộ vẻ ghen tị, Dược Đạo Tử luyện đan thuật vô cùng cao thâm, địa vị trong phái cực cao nhưng cũng tu vi chỉ ngang hắn. Lúc này đối phương đã Ngưng Đán, thân phận vô cùng tôn quý còn hắn vẫn chỉ là Trúc Cơ hậu kì nên khó tránh việc ganh tị.
- Sư đệ, ngươi nghĩ xem việc này nên làm thế nào?
Chưởng môn Lạc Vân Cốc là một người tầm bảy mươi tuổi, vẻ mặt quắc thước tu vi sớm đã đạt tới Kim Đan trung kì đỉnh phong. Nhưng năm nay hắn đã hơn bốn trăm tuổi, không có hi vọng Kết Anh nên đem hết tinh lực vào phát triển môn phái lớn mạnh.
Lúc này hắn chớp mắt khẽ cười nhìn người Dược Đạo Tử đả toạ trên bồ đoàn.
- Lạc Vân Cốc ta có hai Kim Đan, thực lực vượt xa bọn họ nên lợi ích không thể thiếu nửa phần, hành vi của chúng cũng chỉ là cái mẽ ngoài, không quan tâm cũng chẳng sao.
Dược Đạo tử Ngưng Đan thành công thì trẻ ra vài tuổi, mái tóc bạc đã trở nên đen nhanh nhìn giống như một gã trung niên ngoài năm mươi.
- Ha ha, sư đệ nói không sai, Tu Chân Giới lấy thực lực làm chủ, Lạc Vân Cốc chúng ta mạnh hơn nên tài nguyên tu chân phải được nhiều, đám Huyền Thanh và Minh Sát kia cũng tự hiểu trong lòng.
- Thanh Vân Tử khẽ cười khoát tay nhưng lại nhíu mày:
- Lần này Thiên Cơ Tử không đến, với tính khí cẩn thận của hắn sẽ không sai lầm như vậy, chẳng lẽ việc này có gì đó không ổn?
- Cái này có điểm kì quái.
Dược Đạo tử cũng nghi ngờ nhưng lại lắc đầu:
- Ngày mai trong đại lễ, dù chúng có tính kế gì thì có hai chúng ta trấn thủ cũng chẳng sợ trò gì mà chúng bày ra được.
- Ừm, sư đệ nói có lý.
Sắc mặt Thanh Vân tử giãn ra, khoát tay nói:
- Mạc Ly, ngươi lui xuống trước đi, không cần quan tâm việc của ba phái đó, cứ theo sau là được.
- Dạ.
Mạc Ly cúi đầu thoáng do dự rồi lại nói:
- Chưởng môn, con trai của ta bị người giết hại đã nhiều năm không biết có đầu mối gì không?
Lúc này trong lòng Mạc Ly cực kì thổn thức, vô tình khi hắn về thế tục lại phát hiện từng ngẫu nhiên để lại có hậu nhân, có một nữ tử mang linh căn, tư chất không tệ, hắn mừng rỡ đưa về tông môn dốc lòng chỉ dạy.
Người này cũng không chịu thua kém, ngắn ngủi ba năm đã đạt tới Luyện Khí kì tầng bảy khiến Mạc Ly hài lòng, chuẩn bị bồi dưỡng để làm truyền nhân thì không ngờ nửa năm trước hắn đột nhiên cảm ứng được cấm chế hắn bố trí trong cơ thể nàng bị đánh vỡ, ngọc giản lưu lại nguyên thần cũng tan nát, hiển nhiên đã có kẻ sát hại.
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: dieuthuoctan
Biên tập: Tiểu Mạc Tà
Nguồn: 4vn.eu
Căn cứ vào cảm ứng của cấm chế, hắn bay nhanh tới địa điểm xảy ra sự tình. Trừ bỏ thi thể ngoại nhân thì tự nhiên là hoàn toàn không có thu hoạch gì cả. Tại khu vực tông môn Lạc Vân Cốc mà đệ tử tông môn bị giết khiến cho toàn bộ chấn động không nhỏ, dù sao tuy rằng việc giết người đoạt bảo trong tông môn cũng âm thầm có phát sinh nhưng dù sao cũng không có lộ liễu như vậy.
Dược Đạo Tử cùng Thanh Vân Tử tự mình hiện thân tỏ ra vẻ phẫn nộ vô cùng nhất định phải tra ra cùng thủ phạm.Quá nửa năm trôi qua lại không có nửa điểm tin tức, Mạc Ly trong lòng tự nhiên có chút lo lắng.
Thanh Vân Tử nghe vậy trên mặt lộ ra vài phần tối tăm, thoáng tạm dừng sự việc điều tra. Lập tức trấn an nói - Hung thủ cực kỳ giảo hoạt, ngày đó lại không có để lại nửa điểm dấu vết. Bất quá ngươi yên tâm, việc này ta đã nhớ trong lòng. Một khi có manh mối tất nhiên sẽ thông báo đến cho ngươi.
Mạc Ly trên mặt lộ ra vài phần thất vọng, lại cũng không dám tỏ vẻ bất mãn. Đối người thi lễ rồi lập tức xoay người lui ra ngoài.
- Sư đệ, lần này có Mạc Thành bị giết, sau có Sở Cuồng, Ngô Vạn Lý, Địch Thu, Địch Soái bốn gã đệ tử liên tục mất tích đến nay không rõ sống chết. Ngươi xem việc này có phải là nhóm Liệt Diễm gây ra không?
Thanh Vân Tử trên mặt lộ ra vài phần âm trầm, môn hạ đệ tử nhiều người mất tích tất nhiên trong lòng hắn rất là nổi giận.
- Theo ý ta việc này thật là kỳ lạ, phải là nhóm Liệt Diễm làm hay không còn chưa biết.
Dược Đạo Tử nghe vậy thoáng do dự, chậm rãi lắc đầu.
- Dù sao Địch gia huynh đệ cùng Ngô Vạn Lý tuy rằng tu vi không kém nhưng tuổi đã muốn vượt quá ba mươi. Lần này tại cuộc tranh tài tông môn xuất chiến trong phạm vi cho phép thì giết bọn hắn không có bất cứ ý nghĩa gì. Tuy nhiên, cái này cũng không bài trừ bọn họ có ý gây mê trận.
Thanh Vân Tử nghe vậy trên mặt lộ ra vài phần suy tư, lập tức khoái tay nói:
- Bất kể như thế nào, hiện giờ Lạc Vân Cốc có hai người chúng ta trấn thủ rồi. Chỉ sợ lần này cuộc tranh tài tông môn đã không còn ý nghĩa. Trước mắt điều quan trọng là lễ lớn của ngày mai, chuyện khác đợi ngày sau xử lý cũng không muộn.
- Lời sư huynh nói rất đúng.
Hai người liếc nhau, lập tức nhắm mắt đả tọa không nói.
- Đoàn sư huynh, lần này các môn phái tiến đến phần lớn là đi bằng yêu thú thay vì tự đi, phần lớn thân đều có cực độc nguy hiểm vô cùng. Ngoại môn đệ tử căn bản không thể đem dàn xếp thỏa đáng được. Còn phải cần huynh sai khiến một vị sư huynh đi trước hỗ trợ việc này.
Lưu Đào giờ phút này cũng đạt tới luyện Khí kỳ tầng thứ bảy được một vị tông môn trưỡng lão thu vào làm môn hạ, chính thức trở thành chân truyền đệ tử. Nhưng bởi vì hắn từ trước đến nay vẫn phụ trách ngoại môn thủ tục nên nhất thời không tìm thấy người thích hợp, hắn đành phải tiếp tục làm nhiệm vụ ngoại môn quản sự thôi.
Giờ phút này việc ổn định các tông phái cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Yêu thú mà bọn họ dùng để thay vì tự đi cũng cực kỳ phiền toái, nhất là Phi xà địa linh, Hắc sát Thiên Túc Ngô Công cùng Tam chích đại Thiềm Thừ của nhóm Liệt Diễm. Đệ tử ngoại môn còn chưa kịp đến gần là bị sát khí của bọn chúng phát ra gần đó dọa bất tỉnh, mặc dù bọn hắn chỉ dám đúng xa trừng mắt nhìn, nào nguyện ý đi chăm sóc chúng. Nhưng nếu là xử lý không tốt, đối với các đại tông môn cũng là một loại việc bất kích. Cho nên suy đi nghĩ lại, bọn họ đành phải kiên trì ở lại đây.
Đó là vì sao phải đi tìm Đoạn Minh Hoa để mà bàn chuyện. Sư tôn hắn là một trong hai vị đại Kim Đan của Lạc Vân Cốc, địa vị hắn tự nhiên là nước lên thuyền lên, hiện tại tất nhiên đã là Lạc Vân Cốc đại nhân vật .Giờ phút này một đám hộ pháp trưỡng lão Trúc Cơ kỳ đã rời đi thì tự nhiên địa vị hắn là cao nhất.
Đoạn Minh Hoa nghe vậy nhướng mày, việc này địch thực có chút phiền phức, ánh mắt hắn đảo qua bốn phía. Người nào bị hắn để ý thì trên mặt liền tỏ ra vài phần đau khổ, thân thể lại càng lui liên tiếp về sau.
Nói thừa, chăm sóc yêu thú chính là việc của ngoại môn đệ tử, việc này lại phái bọn họ đi làm vừa mất mặt mũi hơn nữa lại cực kỳ nguy hiểm, nếu có điều gì xảy ra ngoài ý muốn thì bọn họ muốn khóc cũng không biết khóc ở đâu. Việc cố hết sức mà làm không xong thì bọn họ ai mà nguyện ý tiếp nhận.
- Đoàn sư huynh, kêu tiểu tử đó đến đây. Ngươi xem chuyện này chỉ giao cho hắn làm không phải là rất thích hợp sao.
Vào thời khắc này, một gã cẩm bào đệ tử bên cạnh Đoạn Hoa Minh cười nói.
Đoạn Hoa Minh ánh mắt nhìn lại, trong mắt nhất thời lộ ra vài phần vui mừng, khóe miệng lãnh khốc nhếch lên, kêu lên:
Tiêu thần sư đệ, tới đây một chút.
Tiêu Thần vừa mới đi vào tới đón tiên đài, nghe vậy thoáng nhíu mày nhưng vẫn là đi tới, thản nhiên trả hỏi:
- Không biết Đoàn sư huynh có chuyện gì?
Đoạn Minh Hoa trong lòng lạnh lùng cười nói : Ngoại môn quản sự báo lại, yêu thú của các tông phái không thể quản chế.Ngươi hãy chịu khá theo hắn làm cho ổn thỏa việc này chớ có hỏng việc.
Tiêu Thần nghe vậy mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:
- Chiếu cố Linh Thú chính là việc của ngoại môn đệ tử, vì sao ta phải đi làm?
Tiêu Thần lúc đến xa xa đã cảm ứng được cái gọi là yêu khí hung sát trên người yêu thú, hiểu chuyện này có thể nói là làm hết sức mà cũng không xong, tự nhiên là không muốn nhận.
- Giờ phút này nhiều vị sư thúc đi vắng, ta làm Đại sư huynh nên phải lấy ta làm người đứng đầu.Chẵng lẽ ngươi chuẩn bị chống cự mệnh lệnh của ta?
Sắc mặt Đoạn Minh Hoa đột nhiên âm chìm xuống, nếu Tiêu Thần còn dám nói va chạm, hắn thật sự không để ý mà nhục nhã Tiêu Thần một phen. Dù sao không tuân theo mệnh lệnh cũng là do hắn đuối lý trước, không cần lo lắng tông môn trừng phạt.
Ánh mắt Tiêu Thần ngưng tụ, lộ ra vài phần băng lãnh,sắc mặt có lẽ có phần hơi tối tăm đi. Bất quá vào thời khắc này, thần sắc hắn lộ ra vài phần khó hiểu, lập tức gât đầu đáp lời:
- Tốt, ta đáp ứng.
Nói xong, hắn mang theo Lưu Đào xoay người rời đi.
- Ngươi này chính là gan nhỏ như con chuột. Ở trước mặt Đoàn sư huynh làm gì có nửa kiêu ngạo khoa trương.
- Không sai, nếu dám vô lễ với Đoàn sư huynh tất nhiên không thể thiếu một phen bị trừng phạt.
- Tính tiểu tử này thức thời, bất quá cho dù hắn tránh được lúc này thì cho đến lúc lể lớn tông môn là lúc hắn khó tránh khỏi bị Đoàn sư huynh hung hăng nhục mạ một phen ở trước mặt đông đảo đệ tử!
- Ha ha. Đến lúc đó chắc là vô cùng phấn khích. Chư vị sư huynh, các sư đệ cần phải nhìn cho kỹ.
Trong đám người, Đoạn Minh Hoa nghe vậy trong lòng một trận thoải mái nhìn về phía bóng Tiêu Thần trong mắt hiện lên trong có vài phần đắc ý. Dám cùng ta đối lập, quả thực là chê sống quá lâu. Lúc này đây các tông môn các phái mang yêu thú đến phần lớn là thân mang kịch độc, nếu tiểu tử này mà bị độc chết thì sự tình này liền đẹp biết bao.
- Tỷ tỷ nói để cho ta đáp ứng việc này, có thế cho ta biết lý do ?
Tiêu Thần phía trước bước chân đi nhanh. Lưu Đào cẩn thận đi cùng phía sau, định há miệng nói vài lần đều bị sắc mặt âm trầm của Tiêu Thần ngăn lại, không dám nói.
- Ha ha, Tiêu Thần sư đệ, ta bảo ngươi đáp ứng tự nhiên là ta có đạo lý của ta. Lúc trước sống nhờ trong cơ thể ngươi ta đã nói qua sẽ tặng ngươi thù lao, hôm nay có cơ hội này, ta liền chỉ bảo cho ngươi một số bảo vật.
Tiếng cười Ngu Cơ đáy lòng vang lên, cũng mang một cỗ mị lực.
Tiêu Thần nghe vậy trong lòng vừa động, có thể trở thành bảo vật trong mắt Ngu Cơ tất nhiên là cực kỳ bất phàm, lập tức vội vàng hỏi:
- Không biết theo lời tỷ tỷ là vật gì ? Chẳng lẻ liên quan đến các yêu thú của các tông phái mang đên?
- Hì hì, sư đệ ngươi quả nhiên thông minh, tỷ tỷ bảo ngươi đoạt bảo vật quả thật có liên quan cùng đám yêu thú kia.
- Ngu Cơ cười hì hì, lời nói mang theo bí ẩn vẫn chưa nói rõ.
Tiêu Thần nghe vậy vội la lên:
- Rốt cuộc là vật gì, xin tỷ tỷ hãy nói rõ?
- Sư đệ gấp cái gì, được rồi, sớm muộn gì cũng chuẩn bị nói cho ngươi. Xem thiên pháp quyết này ta truyền cho ngươi liền minh bạch.
Ngu Cơ nói xong, Tiêu Thần liền cảm giác nguyên thần bên trong lập tức có nhiều ra thêm một khẩu quyết.
Tiêu Thần nhìn thật kỹ, sau ánh mắt lại lộ ra vài phần sợ hãi lẫn vui mừng, lập tức bị hắn che dấu xuống.
Độc Thú Đan!
Thu thập máu huyết, độc tố trong cơ thể yêu thú sử dụng bí pháp luyện chế bảy ngày có thể thành kịch độc, Viên thuốc này luyện chế bằng càng nhiều chủng loại yêu thú thì càng độc, nếu đạt tới trình độ nhất định cho dù tu sĩ cảnh giới Kim Đan không cẩn thận trúng phải cũng phải chết.
Lấy tu vi trước mặt của hắn và hai kiện đan bảo, dù chưa Trúc Cơ nhưng dưới Kim Đan tu sĩ đã ít người có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn. Cho dù là Trúc Cơ đại viên mãn đạt tới cảnh giới giả đan, Tiêu Thần cũng tin tưởng đem giết chết. Nhưng nếu là gặp Kim Đan tu sĩ, hắn chỉ mặc cho người ta chém giết.
Cho nên, luyện chế ra độc thú đan không khác gì là một lá bài tẩy. Đối mặt với Kim Đan tu sĩ cũng có vài phần cơ hội để chạy trốn.
Đem bí pháp tinh luyện độc thú đan xem qua một lúc, khóe miệng Tiêu Thần không nhịn được lộ ra vài phần ý cười. Xem ra lần này các tông phái mang đến yêu thú cường hãn làm bảo vật cho hắn rồi.
Lưu Đào phía sau thấy sắc mặt Tiêu Thần hơi nguôi giận, vội vàng lấy lòng nói:
- Tiêu Thần sư huynh gần đây khỏe không, tiểu đệ trong khoảng thời gian này luôn say mê tu luyện. Nếu có gì không phải đắc tội mong sư huynh hãy ngàn vạn lần tha thứ không cần để trong lòng.
Lưa Đào giờ phút này trong lòng tràn đầy hối hận, Dược Đạo Tử Ngưng Đan thành công trở thành tu sĩ Kim Đan thứ hai của Lạc Vân Cốc, trở thành lão tổ tông môn tồn tại. Vài tên đệ tử của hắn cũng tự nhiên là như diều gặp gió, mặc dù không trực tiếp tăng lên vài cái vai vế nhưng trưỡng lão hộ pháp bình thường gặp bọn hắn cũng đều là đối xử ngang hang, làm gì có nửa điểm sư thúc gì cả. Tiêu Thần mặc dù không có linh căn không thể tu luyện, nhưng chung quy danh nghĩa vẫn là ký danh đệ tử của hắn. Địa vị tự nhiên xa vời hơn Lưu Đào hắn, nếu bị ghi thù trong lòng sợ bị tùy tiện tìm lý do là hắn không chịu nỗi.
Nhất là lần này chuyện yêu thú của các tông phái, nếu chăm sóc có gì không xong.Tiêu Thần liền đem toàn bộ trách nhiệm đẩy đến trên người hắn thì cho dù hắn sinh ra có tám cái miệng cũng nói không rõ ràng.
Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt không đổi, đối với tên Lưu Đào này hắn biết rõ mười phần. Bất quá đối với tên nhân vật nịnh nọt này cũng lười dây dưa, dù sao trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ là mau chóng đem bách độc đan thu đến tay. Bất quá trong lòng hắn cũng vừa động, thản nhiên nói:
- Chuyện lúc trước ta không có ghi trong lòng, bắt quá ngươi hiện giờ là ngoại môn quản sự, bản thân ta có một việc phiền toái nhờ Lưu sư đệ.
Tiêu Thần một tiếng sư đệ làm trong lòng Lưu Đào nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại càng đầy chất nịnh nọt, liên tục vỗ ngực nói:
- Sư Huynh có chuyện gì cứ mở miệng, chỉ cần sư đệ có năng lực có thể làm được liền không chối từ.
- Ở ngoại môn có một người tên Vương Bân, trước kia từng ở linh dược cốc tu hành. Người này cùng ta có giao tình cũ, người thường ngày hãy chiếu cố hắn vài phần. Việc của Vương Bân, Tiêu Thần trong lòng luôn có chút áy náy. Hắn chờ đợi ngày sau có cơ hội thì cũng phải đem hắn trở lại.
Tu chân giả phần lớn trí nhớ cực tốt, Lưu Đào nghe vậy thoáng tự hỏi liền nhớ ra Vương Bân này.Trong lòng lại càng hạ quyết tâm ngày sau trở về phải an bày hắn công tác nhẹ nhàng nhất. Nếu lại cùng hắn có giao tình tốt thì lại càng tốt hơn.
Đạo
Quyển 1: Tiêu gia, Tiêu thành, Tiêu Thần
Chương 73: Bách độc tới tay kim đan lộ diện!
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: †Ares†
Biên tập: Tiểu Mạc Tà
Nguồn: 4vn.eu
Anh em HLH và các độc giả hãy nâng ly chúc mừng dịch giả Tiểu Hận của HLH sắp lên xe hoa về nhà vợ. Từ này sẽ có người "nâng roi lục túi" chú. Chúc Tiểu Hận hạnh phúc và nhắn nhủ với chú rằng: Vui duyên mới nhưng k quên dịch truyện
Loạt pháo mini chúc Tiểu Hận
Tiêu Thần hài lòng gật đầu, tuy Lưu Đào là loại xum xoe xu nịnh, nhưng chỉ cần là người so với hắn cường thế hơn, như vậy hắn tuyệt đối sẽ đem chuyện tình hoàn thành thỏa đáng.
- Một khi đã như vậy, chúng ta mau đi thôi, miễn cho việc gặp phải đông đảo yêu thú.
Tiêu Thần thản nhiên nói một câu, trên thân hai người độn quang chớp lên, tốc độ gia tăng hướng Linh Thú các bước vào.
- Lưu sư huynh đã trở lại, đám yêu thú này thực lực mạnh mẽ, kém cói nhất cũng là nhất cấp yêu thú đỉnh, bằng vào mấy người chúng ta cũng không dám tùy tiện sắp xếp chỗ ở cho chúng nó, vừa rồi các môn phái đem yêu thú tới bỏ mặc rồi rời đi, chúng ta phải làm gì bây giờ?
Người nói chuyện mặt mày chất phác, vẻ mặt tức giận bất bình, ồn ào lớn tiếng nói. Sau khi nói xong mới nhìn rõ Tiêu Thần bên cạnh Lưu Đào, không khỏi tò mò hỏi:
- Lưu sư huynh, không biết vị sư huynh này là ai?
Lưu Đào cẩn thận liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái, thấy hắn sắc mặt bình thản mới nhẹ thở phào, vội vàng quát lớn:
- Dương Thành, đây là đệ tử của Dược Đạo Tử sư tổ Tiêu Thần Tiêu sư huynh, đặc biệt tới đây giúp chúng ta chế ước yêu thú, tuyệt đối được thất lễ!
Dược Thành tuy chỉ là một gã ngoại môn đệ tử, nhưng hắn trời sinh cùng yêu thú thân cận, cả Linh Thú các của tông môn đều do hắn xử lý, trong lòng luôn luôn có chút kiêu ngạo, cho dù là Lưu đào cũng không quá kính cẩn. Nhưng giờ phút này được nghe lời ấy, trong lòng hoảng hốt khẽ rùng mình một cái, Dược sư tổ chính là Kim Đan cường giả, đắc tội đệ tử của lão nhân gia, không phải là hắn chán sống?
- Dương Thành ra mắt Tiêu sư huynh, vừa rồi có chỗ thất lễ, xin sư huynh tha thứ.
- Không việc gì.
Tiêu Thần sắc mặt bình thản xua tay, giờ phút này tâm tư hắn đều trên người đám yêu thú, tự nhiên lười cùng người khác tính toán.
Thần thức quét qua Linh Thú các, Tiêu Thần lòng nhất thời lộ vài phần vui mừng. Lần này các môn phái tới tham gia đại lễ Ngưng Đan của Dược Đạo Tử đều không muốn thua kém nhau, môn phái nào có có chút danh tiếng đều mang theo yêu thú cường đại nhất tới phơi bày thực lực. Mà đám yêu thú này lại là Độc thú thực lực cực mạnh, thân mang kịch độc, số lượng khoảng hơm trăm con.
- Độc thú đan chứa hơn trăm loại độc tố, nếu luyện chế thành công chỉ sợ cho dù đối phó tu sĩ cảnh giới Kim Đan cũng có lực sát thương không nhỏ.
Tiêu Thần mắt chợt lóe, nhàn nhạt nói:
- Đám yêu thú này tính tình bạo ngược, hơi không cẩn thận sẽ xuất hiện thương vong, các ngươi dẫn đông đảo ngoại môn đệ tử lui ra đi, nơi này để một mình ta xử lý.
- Việc này. .
Lưu Đào nghe vậy trên mặt lộ vẻ chần chờ, hơn trăm con yêu thú mỗi con đều thực lực không kém, ác khí ngập trời, nếu Tiêu Thần gặp chuyện gì bất trắc, hắn thật không đảm đương nổi.
Dương Thành nghe vậy trong mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc, hắn thường xuyên giao tiếp cùng các loại yêu thú, tự nhiên hiểu được tuyệt không nên tiếp xúc với đám độc thú này, nên hắn không hề tin tưởng với việc Tiêu Thần một người muốn xử lý tốt hơn trăm yêu thú.
Tiêu Thần thấy thế nhướng mày, ra vẻ hài lòng, lạnh lùng nói:
- Việc này do ta một mình gánh chịu, cho dù xảy ra điều gì cũng sẽ không liên lụi tới các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn có gì lo lắng?
- Không có không có, nếu Tiêu sư huynh có nắm chắc, chúng ta tự nhiên tuân mệnh. Vậy chúng ta liền lui xuống, bất quá sư huynh nếu cần gì, có thể tùy thời gọi đến, ta sẽ chờ sẵn ở bên ngoài.
Lưu Đào nghe vậy chần chờ một chút, lập tức gật đầu đáp ứng. Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất hắn vẫn quyết định đợi ở ngoài cửa, dù sao nếu Tiêu Thần xảy ra chuyện, hắn cũng tuyệt đối không có kết cục tốt.
Tiêu Thần mặt không chút thay đổi gật gật đầu, phất tay ý bảo bọn hắn rời đi.
Lưu Đào cùng Dương Thành nhìn nhau, tuy trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ cùng lo lắng, nhưng vẫn mang theo một đám ngoại môn đệ tử lui ra ngoài.
Đợi cho mọi người đều rời đi, Tiêu Thần mặt không chút thay đổi tiếp tục đứng nguyên tại chỗ, dùng thần thức đảo khắp Linh Thúc các, nửa ngày sau không nhận thấy được bất cứ chỗ nào dị thường, mới vừa lòng gật đầu.
Suy nghĩ một chút, hắn lấy từ túi trữ vật ra vô số phù lục, rót vào linh lực bố trí cấm chế phòng ngừa linh lực tiết ra ngoài đồng thời cản trở người khác tra xét, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Một ngày sau, Tiêu Thần chậm rãi từ Linh Thú các đi ra, nghĩ tới bên trong túi trữ vật có ba bình ngọc tràn đầm nọc độc yêu thú, hắn không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
- Ra mắt Tiêu Thần sư huynh.
Bên ngoài Linh Thú các, Lưu Đào cùng Dương Thành nhìn nhau, sắc mặt kính cẩn khom người hành lễ, thái độ cho với trước kia càng thêm chân thành. Dù sao Tiêu Thần có thể một mình đem đông đảo yêu thú xử trí thoả đáng, đã là ngoài dự liêu của bọn hắn.
- Ân, ta đã phân phối thỏa đáng chỗ ở cho đám yêu thú tại Linh các, các ngươi phân phối một ít đệ tử mang thức ăn cho chúng đi.
- Tiêu Thần khoát tay, thản nhiên nói.
- Vâng, sư huynh.
- Ừ.
Tiêu Thần gật đầu, trên người phát ra độn quang, hướng đại điện tại ngọn núi chính bay tới. Hôm nay đại lễ Dược Đạo Tử Ngưng Đan, là ký danh đệ tử, Tiêu Thần tự nhiên không thể vắng mặt.
Hôm nay là thời khắc náo nhiệt nhất kể từ khi tổ sư sáng lập Lạc Vân cốc tọa hóa, hơn trăm môn phái lớn nhỏ tại Bắc Hoa châu đều tới đây tham dự, loại vinh quang này chỉ sợ chưa từng môn phái nào có được.
Trong tông môn có hai lão tổ Kim Đan trấn thủ, điều này làm cho mỗi một đệ tử Lạc Vân cốc trên mặt đều tràn đầy vẻ kiêu ngạo, một đám tinh thần phấn chấn, hưng phấn không thôi.
Chủ phong (ngọn núi chính) đại điện, trên mặt đất lát ngọc thạch tinh mỹ, trần nhà gắn một khỏa Dạ Minh Châu cực lớn tản xuống ánh huỳnh quang. Bốn phía trên vách tường là từng đạo hoa văn hoa lệ, ẩn chưa bên trong pháp lực dao động, hiển nhiên là một loại trận pháp cực kỳ lợi hại.
Giờ phút này trong đại điện, các tông môn theo thực lực lớn nhỏ phân loại ở hai bên ngồi xuống.
- Ha ha, hôm nay Lạc Vân cốc có sư đệ ta là Dược Đạo Tử may mắn Ngưng Đan thành công, làm phiền mọi người tới đây, Thanh Vân Tử lúc này xin đa tạ.
Thanh âm nhàn nhạt từ ngoài đại điện truyền tới mang theo một cỗ khí thế không lời khiến người khác ghé mắt.
Chỉ thấy từ của đại điện, hai thân ảnh sóng vai đi vào, hai người đều mặc một thân hoa quý tử sắc đạo bào, tóc dùng vòng tử kim cột chặt, sắc mặt mang ý cười, trong lúc di chuyển khí tức mờ ảo như có như không, nhưng dừng ở trong mắt các tu sĩ tại điện điện lại làm cho đồng tử bọn họ co rút kịch liệt một trận.
- Hai tu sĩ cảnh giới Kim Đan!
Thực lực này đủ để xưng hùng Bắc Hoa châu!
Chưởng môn Địa Linh môn Huyền thanh cùng Hắc sát môn cảnh nguyên khẽ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương vẻ không cam lòng, chỉ từ nay về sau, ít nhất là trong trăm năm, các tông môn ở đây đều bị Lạc Vân cốc dẫm lên đầu.
- Chúc mừng Dược Đạo Tử đạo hữu Ngưng Đan thành công, Kim Đan tu sĩ tại Bắc Hoa châu lại thêm một người.
Bất quá cả hai đều là hạng tâm cơ thâm trầm, biết rõ Lạc Vân cốc thế lớn, tự nhiên sẽ không tự chuốc phiền, giờ phút này cùng nhau đứng dậy chắp tay nói.
Đạo
Quyển 1: Tiêu gia, Tiêu thành, Tiêu Thần
Chương 74 ngưng đan đại điển trăm tông tề tụ
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: Ngưu Ca
Biên tập: ryno_nguyen
Nguồn: 4vn.eu
Anh em HLH và các độc giả hãy nâng ly chúc mừng dịch giả Tiểu Hận của HLH sắp lên xe hoa về nhà vợ. Từ này sẽ có người "nâng roi lục túi" chú. Chúc Tiểu Hận hạnh phúc và nhắn nhủ với chú rằng: Vui duyên mới nhưng k quên dịch truyện
Loạt pháo mini chúc Tiểu Hận
- Chúc mừng Dược Đạo Tử tiền bối ngưng đan thành công.”
Trong mắt ba huynh đệ Liệt Diễm Tông hiện lên vài phần vẻ kính sợ, dẫn dắt đông đảo đệ tử phía sau, kính cẩn hô. Cho dù ba người bọn họ liên thủ, tuy rằng có thể bằng tu sĩ Kim Đan, nhưng so sánh với tu sĩ Kim Đan, sự chênh lệch có thể nói là cách biệt một trời một vực.
- Chúc mừng Dược Đạo Tử tiền bối Ngưng đan !
Sau đó, một đám tiểu tông môn cũng cung kính chúc mừng.
Hai người Thanh Vân tử, Dược Đạo Tử đi đến vị trí chủ vị trên đại điện, trên người tỏa ra linh lực uy áp thuộc về cảnh giới Kim Đan, ầm ầm phát ra không hề giữ lại chút nào, khí thế trên người hai người hỗ trợ cộng hưởng lẫn nhau tăng lên như diều gặp gió, khí tức mạnh mẻ nhường này, khiến cho đông đảo tu sĩ trong đại điện nháy mắt liền thay đổi sắc mặt. Bất quá còn may mắn là vừa phát ra liền thu lại, nếu không cũng đủ để cho thần thức tu sĩ tiểu bối chưa đạt Trúc Cơ trong đại điện bị thương.
- Ha ha, các vị mời ngồi.
Hai tay Thanh Vân Tử lăng không ấn xuống, thoáng khiêm nhường, cùng Dược Đạo Tử ngồi xuống.
- Dược Đạo Tử đạo hữu ngưng đan thành công, Địa Linh Môn ta không có gì để chúc mừng, nên nguyện đem mỏ khoáng linh thạch phát hiện được trong Phong Lâm Sơn, tặng cho đạo hữu, thay lễ vật chúc mừng."Huyền Thanh vươn người đứng dậy, trên mặt mang ý cười, chắp tay nói.
Dược Đạo Tử nghe vậy, ánh mắt vẫn bình thản, tựa hồ đối với chuyện này đã biết trước rồi, giờ phút này cười nhạt nói:
- Một khi đã như vậy, đa tạ Huyền Thanh đạo hữu đưa tặng.
Thấy Dược Đạo Tử đáp ứng, trong lòng Huyền Thanh nhẹ nhàng thở ra, lại có vài phần chua sót xuất hiện trong đáy lòng, thở dài trong lòng một tiếng, chắp tay ngồi xuống.
- Hắc Sát Môn, nguyện dâng mười ba tòa thành trì phàm nhân tính vào phạm vi thế lực Lạc Vân Cốc, làm quà chúc mừng Dược Đạo Tử đạo hữu ngưng đan thành công.
Sau Huyền Thanh, Cảnh Nguyên cũng liền nói.
Mười ba tòa thành trì phàm nhân, đã là gần một phần năm phạm vi thế lực Hắc Sát Môn rồi, thế nhưng lúc này không thể không chắp tay nhường cho.
- Ha ha, đa tạ hậu lễ Cảnh Nguyên đạo hữu.
Dược Đạo Tử mỉm cười nhận lấy.
Trong long Cảnh Nguyên hừ lạnh một tiếng, chuyện đạ như thế, hắn cũng không thể tránh được, mặt không chút thay đổi ngồi xuống không đề cập tới.
- Liệt Diễm Tông Huyền Vô Cữu Cẩn đại biểu tông chủ chúc mừng Dược Đạo Tử tiền bối ngưng đan thành công! Liệt Diễm Tông nguyện từ bỏ tông môn so đấu cùng Lạc Vân Cốc lần này, biểu thị thành ý.
- Cộng thêm năm vạn thượng phẩm linh thạch, mười vạn kiện trung phẩm linh khí, làm quà.
Huyền thị Tam lão Liệt Diễm Tông, thanh âm hơi khô khốc, chậm rãi nói. Thanh âm lắng xuống, cả đại điện bỗng nhiên an tĩnh lại.
Liệt Diễm Tông cùng Lạc Vân cốc quan hệ đối chọi nhau, điều này toàn bộ giới tu chân Bắc Hoa Châu ai cũng biết, hai bên mặc dù chưa tới mức thủy hỏa bất dung, nhưng cũng chiến tranh lạnh không dứt, chuyện tu sĩ hai phe âm thầm động thủ lại càng thường xuyên xảy ra. Mà hai tông môn mâu thuẩn lớn nhất cũng là lúc trăm năm một lần tổ chức tông môn tranh đấu, song phương đều phái ra đệ tử trẻ tuổi của tông môn so đấu với nhau, bên thắng lợi có thể thu được mười năm quyền sử dụng sơn môn của đối phương, mà ở trong vòng mười năm này, bên bị thua phải di dời đi, qua hết thời hạn mới được quay về.
Không ai biết nguyên do của sự tranh đấu này, nhưng từ nhiều thế hệ truyền xuống, đây cũng là nguồn gốc hai đại tông môn thù hằn lẫn nhau. Dù sao nếu là bị thua, tuy rằng vẫn chưa có bất kỳ tổn thất gì, nhưng rời xa sơn môn mười năm đối với một tông môn mà nói, tuyệt đối là sỉ nhục không thể rửa sạch.
Hai trăm năm trước, hai tông tranh đấu, Lạc Vân Cốc thắng lợi, mà năm nay, chính là thời gian ước hẹn. . Bất quá Dược Đạo Tử đột nhiên ngưng đan thành công, thực lực Lạc Vân Cốc tăng mạnh, vượt xa Liệt Diễm Tông mới có một gã Kim Đan trấn thủ, lần tông môn tranh đấu này tự nhiên cũng sẽ không cần phải tiếp tục nữa. Trong đại điện, đông đảo tu sĩ nghĩ thông suốt chi tiết mọi việc trong đó, vẻ kinh ngạc trên mặt hơi giảm, nhưng nhìn về phía đoàn người Liệt Diễm Tông vẫn là sắc mặt quái dị.
Dược Đạo Tử nghe vậy hờ hững không nói, trong ánh mắt cũng lộ ra vài phần thản nhiên kiêu ngạo. Các triều đại tổ sư, tới đời hắn lại có thể bức Liệt Diễm Tông không chiến mà bại, bất kể như thế nào, hắn đều muốn ở trong lịch sử tông môn lưu lại văn chương dày đặc một chút, được hậu nhân ngưỡng mộ.
- A, chính là như vậy?
Lông mi Thanh Vân Tử hơi nhíu, ánh mắt lộ ra vài phần vui sướng, tuy rằng chuyện này vốn là trong dự liệu của hắn, nhưng khi chính thức được nghe vẫn khiến trong lòng hắn sinh ra vài phần gợn sóng.
- Kiều Vạn Sơn, chúng ta tranh đấu cả đời, đến cuối cùng vẫn là Thanh Vân Tử ta thắng ngươi một bậc!
Thanh Vân Tử nghĩ giờ phút này tông chủ Liệt Diễm Tông Kiều Vạn Sơn nhất định là một bộ dáng xấu hổ và giận dữ, trong lòng lại càng vui sướng.
- Chờ tới khi ta quay về. Liệt Diễm Tông sẽ dời sơn môn ra khỏi Phượng Hà Sơn trăm dặm. Đúng hẹn đem sơn môn nhường lại.
Hai người Thanh Vân Tử, Dược Đạo Tử nghe vậy, vẻ vui sướng trong mắt không thể che dấu được, cùng nhau cất tiếng cười to.
- Ha ha ha ha!
- Ha ha ha ha!
Sóng âm cuồn cuộn, khí tức của tu sĩ Kim Đan tỏa ra, khiến cho phong vũ biến sắc, uy thế kinh người. Trong phạm vi trăm dặm Lạc Vân Cốc, toàn bộ yêu thú trong núi rừng, dưới uy áp của hai đại tu sĩ Kim Đan liên hợp, tất cả đều lạnh run cả người, ngã xuống đất. Mà ở ngoài đại điện, môn hạ Lạc Vân Cốc, nghe tiếng cười phát ra, trên mặt cũng lộ ra vẻ kích động, chẳng những không có bị nửa điểm ảnh hưởng, ngược lại cùng nhau cười ha hả.
- Đệ tử tông môn bái kiến lão tổ!
Ngưng kết Kim Đan, tự thành lão tổ! Đây là một cái quy định bất thành văn trong toàn bộ các tông môn ở Bắc Hoa Châu. Cùng ba mươi mốt vị trưởng, hộ pháp tu vi đạt cảnh giới Trúc Cơ kỳ, ngần đầu đi vào đại điện. trong đại điện hơn ba trăm tên chân truyền đệ tử Lạc Vân Cốc đồng loạt quỳ bái.
- Bái kiến lão tổ! !
Sóng âm cuồn cuộn kinh thiên động địa, một bái này, trong lòng mọi người thật ra đều vui lòng phục tùng, kính cẩn kính sợ, dù sao có hai vị Kim Đan lão tổ, tông môn mới có thể có địa vị như hôm nay!
- Tốt! Tốt! Tốt! Tất cả đứng lên đi!
Dược Đạo Tử sắc mặt khẽ đỏ lên, liên tục nói tốt, giờ phút này tâm cảnh mặc dù là Kim Đan cảnh giới cũng cãm thấy dân trào.
- Tạ lão tổ!
Mọi người đứng dậy, kính cẩn phân ra hai bên.
- Ha ha, hôm nay là Ngưng Đan Đại Điển của Dược Đạo Tử sư đệ, cũng là kỳ sát hạch tông môn hang năm của Lạc Vân Cốc ta, nếu các vị đạo hữu tề tụ, không ngại làm một nhân chứng được không?
Địa Linh Môn Huyền Thanh nghe vậy ánh mắt chớp lên, lập tức cười nói:
- Nếu Thanh Vân Tử chưởng môn mời, ta tự nhiên nhận lời.
Nhóm người Liệt Diễm Tông, do ba anh em họ Huyền dẫn đầu, cũng tỏ vẻ không có vấn đề. Còn lại một đám chưởng môn tiểu tông môn, thấy tam đại tông môn đều không có bất kỳ dị nghị gì, tự nhiên cũng sôi nổi nói phụ hoạ.
- Sư đệ, đại lễ năm nay này của tông môn, liền do ngươi tới chủ trì được không?"
Thanh Vân tử ngồi xuống, xoay người hướng Dược Đạo Tử hỏi.
- Cũng được.
Dược Đạo Tử nghe vậy thoáng suy nghĩ, sau đó gật đầu đáp ứng. Làm lão tổ tông môn, hắn hiểu Thanh Vân Tử muốn thông qua việc này, để cho hắn tạo nên uy nghiêm ở tông môn.
- Chư vị đạo hữu, hôm nay là kỳ đại lễ của Lạc Vân Cốc, nhưng trước đó, cũng còn có chút việc tư cần nhờ vả chư vị một lát, thỉnh các vị đạo hữu thứ lỗi.
Dược Đạo Tử thoáng chắp tay, ngữ khí bình thường, hướng bốn phía nói.
- Dược Đạo Tử đạo hữu khách khí.
- Dược Đạo Tử tiền bối không cần như thế, thời gian của ta có rất nhiều, cũng không để ý việc chờ lâu một lát.
-Có chuyện gì cần phải xử lý, Dược Đạo Tử tiền bối cứ đi làm đi , ta đều không có bất kỳ dị nghị gì.
- Đúng là như thế, Dược Đạo Tử tiền bối không cần như thế, thật sự là quá xem trọng chúng tôi rồi.
Trong đại điện, mọi người mặc kệ là thật tình hoặc giả dối, tất cả đều sôi nổi hoàn lễ, trong miệng lại càng khách khí tới cực điểm. Dược Đạo Tử nghe vậy liền cười, cũng chưa mở miệng, dù sao lấy thân phận Kim Đan tu sĩ của hắn hiện giờ, quá mức khiêm tốn đó là không thật, hơn nữa ….
- Mấy người các ngươi xuất hiện đi, một năm nay vi sư bận tu luyện vẫn chưa dạy dỗ các ngươi được nhiều, không biết trong khoảng thời gian này, các ngươi có siêng năng luyện tập hay không, trên đại điện hôm nay, ta liền khảo hạch thuật luyện đan của các ngươi một chút.
Thanh âm Dược Đạo Tử vang lên, liền có một nhóm đệ tử đi ra từ trong đám đệ tử Lạc Vân Cốc, quỳ rạp trên đất, cung kính nói :
- Đệ tử bái kiến sư tôn, chúc mừng sư tôn thành tựu Kim Đan đại đạo, từ nay về sau pháp lực vô biên, hưởng thọ nguyên năm trăm năm!
Mấy người kia, chính là mấy tên đệ tử của Dược Đạo Tử, Tiêu Thần đi theo cuối cùng.
- Ừm, không tệ, mấy người các ngươi đứng lên đi.
Ánh mắt Dược Đạo Tử đảo qua trên người ký danh đệ tử, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần hài lòng, Đoạn Hoa Minh, Lê Nguyệt Đô, tu vi hai người trong một năm ngắn ngủn đã có đột phá, bây giờ đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng tám đỉnh phong, chỉ sợ sau khi dùng Trúc Cơ Đan liền có thể Trúc Cơ thành công. Hắc Thạch Sanh tính tình lãnh đạm, tuy rằng tư chất kém một chút nhưng khắc khổ siêng năng, hiện giờ cũng có thể miễn cưỡng đạt được tu vi luyện khí tần tám. Đến nỗi Lưu Ngọc Như, tuy rằng tốc độ tiến bộ tu vi so với ba người hơi chậm, nhưng cũng đột phá đạt tới luyện khí tầng bảy. Ánh mắt dừng ở trên người Cơ Nguyệt Vũ, trong mắt Dược Đạo Tử lại càng không thể che dấu vẻ yêu quý, ngắn ngủn một năm thời gian, liền có thể tu luyện tới Luyện Khí kỳ tầng chín, huống chi còn có thiên phú luyện đan không hề thua kém thiên phú tu luyện, có được đệ tử này còn đòi hỏi thêm gì nữa!
- Hả?
Ánh mắt rơi xuống trên người người cuối cùng, trong lòng Dược Đạo Tử vừa động, ánh mắt dừng lại một chút, lập tức lộ ra vài phần buồn bả.
Tiêu Thần trong lòng nhảy loạn, mới vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được ánh mắt sắc bén của sư tôn Dược Đạo Tử ở trên người hắn quét qua, thật giống như muốn đem hắn hoàn toàn nhìn thấu. Bất quá hắn rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, Tiêu Thần len lén dùng dư quang quét qua, thấy trên mặt hắn không có chút đị động nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.
- Cũng may, hiện giờ tu vi của ta tuy rằng gần tương đương với tu sĩ TrúcCơ trung kỳ, nhưng cường độ thần thức cũng đủ để so sánh với tu sĩ hậu kỳ, hơn nữa 《Thai Tức Luyện Thần 》hiệu quả che dấu hơi thở có chút thần diệu, sẽ không bị người nhìn thấu tu vi.
Ngay tại lúc Tiêu Thần âm thầm nói thầm, Dược Đạo Tử đã phất tay từ trong túi trữ vật xuất ra hơn mười phân dược liệu, đồng thời bốn cái dược lô xuất hiện trước mặt Đoạn Hoa Minh, Cơ Nguyệt Vũ, một chút do dự, hắn thầm than một tiếng, lần thứ hai xuất ra một dược lô, phóng tới trước mặt Tiêu Thần.
Đạo
Quyển 1: Tiêu gia, Tiêu thành, Tiêu Thần
Chương 75 luyện đan sát hạch mới lộ đường kiếm 【1】
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: Ngưu Ca
Biên tập: ryno_nguyen
Nguồn: 4vn.eu
Anh em HLH và các độc giả hãy nâng ly chúc mừng dịch giả Tiểu Hận của HLH sắp lên xe hoa về nhà vợ. Từ này sẽ có người "nâng roi lục túi" chú. Chúc Tiểu Hận hạnh phúc và nhắn nhủ với chú rằng: Vui duyên mới nhưng k quên dịch truyện
Loạt pháo mini chúc Tiểu Hận
Tu vi Luyện Khí tầng hai, không có linh căn, chỉ sợ tu vi đó cũng là do dùng đan dược mà có.
Dược Đạo Tử âm thầm lắc đầu, ánh mắt chuyển tới chỗ hắn, hiển nhiên đối với Tiêu Thần chưa từng hi vọng.
- Nơi này có mười tám phân tài liệu nhất phẩm hạ Tụ Linh Đan, nhất phẩm trung Tôi Linh Đan, nhất phẩm thượng Tiểu Hoàn Đan, nhị phẩm hạ Bồi Nguyên Đan, nhị phẩm trung Phục Nguyên Đan, nhị phẩm thượng Trúc Cơ Đan, cho phép sáu người các ngươi có thể dựa theo trình độ luyện đan mà lựa chọn đan dược luyện chế, làm đi.
Dược Đạo Tử xua tay, quay người ngồi xuống.
Những loại đan dược này đều là loại phổ biến ai cũng biết, mức độ khó khăn khi luyện chế cũng vừa phải, chúng tu sĩ ngồi xem, trong lòng âm thầm gật đầu.
Sau khi Dược Đạo Tử ngồi xuống, Đoạn Hoa Minh sau khi suy nghĩ, lập tức tiến lên từng bước cung kính nói:
- Đệ tử lần trước tham gia sát hạch thuật luyện đan của sư tôn, luyện chế chính là nhị phẩm hạ Bồi Nguyên Đan, đúng ra thì lần này phải lựa chọn nhị phẩm trung Phục Nguyên Đan mới đúng, nhưng một năm nay tu vi đệ tử may mắn có đột phá, đối với luyện đan thuật cũng hiểu thêm một ít, cho nên lần này đệ tử muốn luyện chế Trúc Cơ Đan.
Đoạn Hoa Minh nói xong, liền tiến lên lấy ba phần tài liệu luyện chế Trúc Cơ Đan, kính cẩn thi lễ liền đi tới dược lô trước mặt.
- Trúc Cơ Đan, đây chính là một trong những loại đan dược nhị phẩm khó luyện chế nhất!
- Không nghĩ tới Đoạn Hoa Minh này còn nhỏ, mà đã có tu vi thâm hậu như vậy, đã vậy tài luyện đan còn như vậy nữa, thật sự là nhân tài trăm năm khó gặp a.
- Trong đám tiểu bối Lạc Vân Cốc có loại luyện đan đại sư tương lai này, lo gì tông môn không thịnh vượng!
- Đúng a, xem ra cục diện Lạc Vân Cốc trong tương lai mấy trăm năm nữa có thể thấy trước rồi .
Thấy Đoạn Hoa Minh lựa chọn luyện chế nhị phẩm thượng Trúc Cơ Đan, cả đại điện nhất thời có chút tiếng động hỗn loạn truyền ra, tất cả các tu sĩ trẻ tuổi đều lộ vẻ hâm mộ, đến nỗi trong lòng đám đồng lứa, bất kể như thế nào cũng thèm muốn, nhưng trên mặt cũng phải tỏ ra khen ngợi.
Dược Đạo Tử đảo ánh mắt qua đại điện, thu hết thần sắc đám đông vào mắt, trong lòng cũng nhịn không được lộ ra vài phần vui mừng, khuyến khích nói:
- Có thể luyện chế Trúc Cơ Đan vào tuổi này, mặc dù là vi sư năm đó cũng chưa từng, ngươi cứ an tâm luyện chế thử đi.
- Vâng, sư tôn!
Đoạn Minh Hoa cảm giác giờ phút này chính mình trở thành tiêu điểm trong đại điện, ánh mắt thỏa mãn của chưởng môn chân nhân cùng sư tôn càng làm cho hắn âm thầm đắc ý không thôi, nhưng trên mặt cũng cố gắng làm ra một bộ dáng không quan tâm hơn thua, hờ hững, cung kính lui ra.
Sau Đoạn Hoa Minh, đó là nhị sư huynh Lê Nguyệt Đô cũng xuất tràng.
- Sư tôn, đệ tử lựa chọn luyện chế nhị phẩm hạ Bồi Nguyên Đan.
Nhị phẩm hạ Bồi Nguyên Đan, là một trong những loài đan dược Trúc Cơ tu sĩ ăn vào có thể tăng cường pháp lực trong cơ thể, xem như đan dược mà Trúc Cơ tu sĩ tiêu hao nhiều nhất.
Có thể ở bằng chừng ấy tuổi liền có thể luyện chế nhị phẩm hạ đan dược, tư chất cũng coi như bất phàm, nhưng lúc nãy Đoạn Hoa Minh lựa chọn luyện chế Trúc Cơ Đan rồi , khiến cho Lê Nguyệt Đô có vẻ ảm đạm đi một chút.
- Đệ tử lựa chọn luyện chế Trúc Cơ Đan.
Hắc Thạch, tam đệ tử của Dược Đạo Tử, tính tình lãnh đạm, không thích nhiều lời, giờ phút này mặc dù trên đại điện cũng chỉ lạnh lùng nói một câu, thu nhặt dược liệu, kính cẩn thi lễ với Dược Đạo Tử , Thanh Vân Tử liền ngậm miệng.
Sau khi Hắc Thạch lui ra, Lưu Ngọc Như kính cẩn tiến lên quỳ rạp trên đất, làm đại lễ. Tuy rằng ngày thường nàng được Dược Đạo Tử yêu thích, nhưng hiểu được hôm nay là ngày đặc biệt, nên tỏ ra lễ nghĩa chu đáo.
- Đệ tử từ trước đến nay bất luận là tu vi hay là luyện đan thuật, đều kém ba vị sư huynh, một năm nay đệ tử mặc dù có chút tiến bộ, nhưng cũng chỉ nắm chắc luyện chế nhất phẩm thượng Tiểu Hoàn Đan, xin sư tôn trách phạt.
Dược Đạo Tử nghe vậy trên mặt lộ ra vài phần sủng ái, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Tốt lắm, có thể luyện chế nhất phẩm thượng Tiểu Hoàn Đan đã là tiến bộ không nhỏ, lấy dược liệu đi xuống đi.
- Đa tạ sư tôn!"
Trên mặt Lưu Ngọc Như lộ ra vài phần sắc mặt vui mừng, cung kính thi lễ, lúc này mới lui ra.
Ánh mắt Dược Đạo Tử dừng trên người Cơ Nguyệt Vũ, nghe nói người đệ tử mới nhận này có thiên phú tu luyện cực kỳ kinh người, luyện đan thuật cũng tiến bộ thần tốc, nhưng hắn chưa tận mắt nhìn thấy, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần chờ mong.
- Nguyệt Vũ, từ lúc ngươi bái làm môn hạ của ta, vi sư liền bế quan tu luyện, ngoại trừ truyền cho ngươi công pháp tu chân liền không có giảng dạy, không biết hôm nay ngươi muốn luyện chế loại đan dược thế nào?
Cơ Nguyệt Vũ liên tục bước nhẹ nhàng, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, giống như Ngọc Thạch trân quý nhất thế gian, mặc bộ váy dài màu trắng thêu chỉ xanh, trong vẻ thanh nhã còn có chút khí thế xuất trần. Dù chưa mở miệng, nhưng khí chất hoàn mỹ này đã muốn khiến cho ánh mắt đông đảo tu sĩ tuổi trẻ trong đại điện dại ra, âm thầm không biết nuốt bao nhiêu nước miếng.
- Khởi bẩm sư tôn, đệ tử chuẩn bị luyện chế Long Hổ đan.
Cơ Nguyệt Vũ coi thường đông đảo ánh mắt dâm tà, môi anh đào hé mở, thanh âm như thanh cốc u tuyền thanh thúy động lòng người, có vài phần lãnh đạm, càng lộ vẻ cao quý.
Thanh âm vang lên, không ít tu sĩ tuổi trẻ trong đại điện ánh mắt bỗng nhiên trở nên nóng bỏng.
Bất quá tu sĩ thế hệ trước nghe được lời ấy, thoáng sửng sốt, trong mắt lập tức lộ ra vài phần kinh hãi, hai mắt gắt gao chăm chú nhìn Cơ Nguyệt Vũ trong đại điện, hơi thở bất giác có chút khó khăn.
Long Hổ đan, tam phẩm hạ đan dược, dùng thất Tâm Thảo, Đoạn Hồn Thủy, Hắc Cát Căn, Long Tu Hoa luyện chế thành, Kim Đan tu sĩ dùng vào có thể chỉ trong một thời gian ngắn tu vi tăng vọt, thậm chí còn tăng lên một tầng cảnh giới. Nhưng sau khi sử dụng ít nhất trong vòng ba năm không thể ra tay với người khác, lần thứ hai sử dụng, nhẹ thì toàn thân tu vi phế hết, nặng thì bị mất mạng tại chỗ!
Người không biết, sau khi hỏi người khác mà biết được, ánh mắt nhìn về phía Cơ Nguyệt Vũ cũng trở nên cực kỳ kiêng kị, lửa nóng trong ánh mắt cũng liền thu liễm.
Luyện dược sư có thể luyện chế tam phẩm đan dược, ở cả Bắc Hoa Châu trừ bỏ Dược Đạo Tử, thì chỉ có một vị luyện dược sư che dấu thâm hậu trong Liệt Diễm Tông có tiêu chuẩn này, địa vị này cho dù so ra kém Kim Đan tu sĩ, nhưng cũng cao hơn Trúc Cơ tu sĩ, bọn hắn tự nhiên không dám trêu chọc.
- Long Hổ đan?
Dược Đạo Tử nghe vậy trong lòng cả kinh, trên mặt hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên,
- Ngươi xác định cần luyện chế Long Hổ đan? Nguyệt Vũ, vi sư biết ngươi luyện đan rất có thiên tư, nhưng cũng không thể theo đuổi cao xa, còn cần con đường thực tế tu hành mới được.
Trong đại điện, đông đảo tu sĩ nghe vậy trên mặt lúc này mới bình tĩnh một chút, nguyên lai thực sự không phải là nắm chắc có thể luyện chế, nếu không Lạc Vân cốc lại có thiên tài nhỏ tuổi như vậy liền có thể luyện chế tam phẩm hạ Long Hổ đan, mấy trăm năm nữa, những tông môn khác làm sao sống đây? Bất quá cho dù như thế, nàng này có gan nói như vậy, tất nhiên trong lòng có chỗ dựa, cho dù không thể luyện chế Long Hổ đan, sợ là luyện chế nhị phẩm thượng Trúc Cơ Đan cũng không là vấn đề lớn.
Trong lúc nhất thời mọi người nhìn về hướng Thanh Vân tử, Dược Đạo Tử, ánh mắt không khỏi trở nên có chút phức tạp. Lạc Vân cốc trên có hai vị Kim Đan tu sĩ trấn thủ, môn hạ trẻ tuổi đệ tử lại là nhân tài đông đúc, sợ là ngày sau xưng hùng Bắc Hoa Châu đã là chuyện không thể thay đổi.
Bất quá lúc mọi người ở đây thở nhẹ ra, chỉ thấy Cơ Nguyệt Vũ chỉnh đốn trang phục thi lễ với Dược Đạo Tử, trong miệng kính cẩn nói:
- Đệ tử luyện chế Long Hổ đan chí ít có ba thành nắm chắc, nếu không hôm nay cũng sẽ không mở miệng, xin sư tôn hãy ban cho ba phần tài liệu.