“Đoàng”
Tiếng súng vang lên một cách lạnh lẽo, tức khắc một bóng người đổ gục xuống đất, bên đùi phải của người này xuất hiện một vết thương sâu lõm vào thịt, máu trào ra như suối. Chân bên phải coi như đã bị phế nhưng người này vẫn dùng hết sức nhoài người rướn về phía trước một cách ngoan cường.
-Dừng lại đi !
Một giọng nói thâm trầm vang lên từ một người đàn ông cao to mặc một bộ y phục quân nhân, hắn chính là người vừa nổ súng. Không hiểu sao trong lời nói của tên quân nhân này có năm phần là kính trọng người đang lết trên đất kia.
Người đàn ông vừa trúng đạn bò tới gần một gốc cây đại thụ lớn, ông xoay người rồi dựa lưng vào thân cây. Một gương mặt dần lộ ra dưới ánh trăng , người đàn ông này độ tầm bốn mươi, gương mặt dạn dày sương gió. Trên cơ thể là hàng chục vết chém lớn nhỏ gần như xé nát bộ quần áo ông ta đang mặc, khiến cho chiếc áo màu trắng nhuộm một màu đỏ thẫm.
-Vô phúc, thật là vô phúc mà...
Tuy đã bị thương tới cửu tử nhất sinh nhưng giọng nói của người đàn ông xấu số vẫn cực kì dứt khoát, khiến cho kẻ quân nhân trước mặt không khỏi thán phục.
-Trước lúc chết ông có để lại lời nhắn nào không?
Câu nói tuy lạnh lùng nhưng ẩn chứa trong ngữ điệu của gã quân nhân vẫn là một sự kính nể to lớn.
-Ta thực sự không thể hiểu…
Người đàn ông xấu số vừa lắc đầu, mỉm cười một cách cay đắng rồi tựa đầu vào thân cây. Tên quân nhân im lặng trong chốc lát rồi cất giọng lạnh lùng.
-Ông có thể hỏi !
Đây là một ân huệ cuối cùng hắn giành cho kẻ xấu số kia. Chỉ thấy ông ta thở dài một tiếng, mắt ngước lên nhìn vầng trăng đang dần bị mây mù che phủ.
-Đã bao lâu rồi ta và ngươi chưa ăn cơm với nhau?
Giọng nói rất dứt khoát không hề giống như một người sắp gần đất xa trời, nhưng trên trán người đàn ông này không ngừng đổ những giọt mồ hôi lăn dài trên má. Là ông ta đang cố chịu đựng chăng? Đúng, là đang cố nán lại trước sự kêu gọi của tử thần.
Tên quân nhân đáp mà không cần phải suy nghĩ cứ như đã biết người đàn ông kia sẽ hỏi như vậy.
-3 năm 6 tháng 12 ngày.
-Đã 3 năm rồi sao? Ba năm là một khoảng thời gian ngắn dành cho một đời người nhưng lại là một quãng đường dài cho một sự thay đổi. Tuy nhiên ta không thể ngờ ngươi lại thay đổi tới mức này…
Trong giọng nói của người đàn ông xấu số bắt đầu xuất hiện những đợt thở gấp.
-Quân lệnh như sơn không thể làm khác!
Giọng nói trầm mặc vang lên, nhưng trên mặt tên quân nhân có chút biến đổi thần sắc.
-Ai đã sắp đặt kế hoạch này?
Nói rồi người đàn ông xấu số chợt ho ra một búng máu, gương mặt trở nên nhợt nhạt. Tên quân nhân có chút do dự khi nghe thấy câu hỏi này nhưng cũng chỉ trong 1 giây mà thôi, hắn trả lời cộc lốc.
-Tôi!
-Vì nghĩa diệt thân, quả thực có tinh thần cao thượng quá nhỉ ha ha ha ha… Hay, hay cho mày dám thú nhận… khục…khục…
Một dòng máu rỉ ra từ khóe miệng, hơi thở ngày càng gấp gáp. Người đàn ông như chẳng quan tâm tới thương thế của mình, ông ta đút tay vào túi lấy ra một bao thuốc lá. Chậm rãi đưa một điếu lên miệng, tay kia tiếp tục lôi ra một bao diêm. Hút sâu một hơi, một làn khói trắng phả ra, người đàn ông khẽ nhếch mép cười khổ.
-Chẳng phải hội đồng xét xử đã nói sẽ tha cho chúng ta rồi sao?
-Phút cuối có chút thay đổi! – Gã quân nhân đáp.
-Như thế này là một chút sao? – Người đàn ông xấu số khẽ chau mày nhìn kẻ đối diện.
-Gia tộc còn tồn tại thì còn uy hiếp tới chính quyền thế giới!
Câu nói này của gã quân nhân vừa cất lên lập tức một ánh mắt sắc lạnh như dao trừng trừng nhìn hắn.
-Cái này cũng do ngươi kiến nghị lên hội đồng xét xử?
Người đàn ông xấu số cất giọng như đang đe dọa, thần sắc trở nên cực kì xúc động, trong thâm tâm ông ta thực sự muốn nghe thấy câu trả lời là không. Chỉ có điều mong muốn và sực thật là một khoảng cách rất lớn.
-Cũng là tôi! – Tên quân nhân bình thản nói.
Nghe thấy câu này người đàn ông kia như không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa sự giận giữ bộc lộ rõ trên khuôn mặt nhưng trong sâu thẳm đôi mắt lại ánh lên sự đau khổ, xót xa. Cánh tay run run đưa điếu thút lên miệng hút một hơi thật sâu, sau đó ông ta đưa điếu thuốc lên ngang tầm mắt, ngắm nghía rồi trầm giọng.
-Điếu thuốc này quả thực dùng để…..
Tới đây giọng ông ta đột ngột gằn xuống.
-…Đổi lấy con mắt của mày thì quá lãng phí.
Lời nói chưa dứt thì chỉ thấy cánh tay như chẳng còn chút sức lực nào lập tức phát động một cách cực nhanh. "Vút", điếu thuốc còn lại một nửa trên tay ông ta bỗng chốc trở thành một loại ám khí nhằm thẳng mắt phải tên quân nhân mà phóng tới, nếu nói điếu thuốc này đang bay đi nhanh như tên bắn e rằng vẫn còn chưa đủ.
Gương mặt vẫn chẳng hề biến sắc, hắn vẫn đứng yên tại chỗ chỉ khẽ lay động cánh tay. Điếu thuốc chỉ còn cách mắt hắn một đốt ngón tay thì đột ngột khựng lại, hai ngón tay của tên quân nhân đã kẹp chặt điếu thuốc, đầu thuốc chĩa vào mắt hắn vẫn không ngừng tỏa khói.
Kẻ phóng ra đã nhanh thì kẻ bắt được còn nhanh hơn thế một tầng, nhưng thiết nghĩ nếu người đàn ông trung niên kia không bị trọng thương thì chắc hẳn đối phương không dễ dàng bắt được như vậy.
-Đây là di nguyện cuối cùng của ông phải không?
Câu nói băng lãnh nhưng vẫn hàm chứa một tình cảm lạ lùng. Chỉ thấy người trung niên đôi mắt đỏ sọng lên thân mình run lên vì giận giữ, khóe miệng không ngừng rỉ máu. Gã quân nhân không chút do dự lập tức dí thẳng đầu thuốc đang đỏ rực vào mắt, những tiếng "xèo, xèo" vang lên nho nhỏ, tuy nhiên xét về độ rợn người của hành động này tuyệt đối không nhỏ chút nào. Chưa dừng lại ở đó, hắn còn thọc hẳn hai ngón tay vào lôi hẳn nhãn cầu ra ngoài vứt xuống đất, máu từ hốc mắt trào ra như thác phủ đầy một bên mặt, dù hành động tàn khốc như vậy nhưng khuôn mặt của tên quân nhân này không hề có chút biết sắc mà bình lặng như không có chuyện gì xảy ra, con mắt còn lại tuyệt nhiên vẫn không rời khỏi người đàn ông trung niên.
Thấy kẻ đứng trước mặt mình làm một hành động tàn bạo với chính bản thân như vậy, người đàn ông trung niên chẳng nói gì thêm chỉ chậm chạp nhắm đôi mắt lại, từ khóe mắt hai giọt lệ bỗng trào ra. Là ông ta xót xa cho mình hay kẻ đối diện? Việc này chỉ trong lòng ông ta mới biết.
Tên quân nhân từ từ giương súng lên chĩa thẳng vào đầu người trung niên, khi cò đang siết lại trên miệng hai người đàn ông này không biết vô tình hay cố ý mà cùng thầm nói một câu.
-Nhân gian vô đạo.
"Đoàng"
…..
Trăng sáng, gió lộng nhưng chẳng thể xua đi sự u ám ở nơi này. Một người đàn ông đang khấu đầu trước một thi thể dựa vào thân cây, hắn mặc một bộ quân phục tối màu. Một giọng nói thâm trầm nhưng chứa đựng trong đó sự bi thương.
-Con…xin lỗi….
…..
Tên quân nhân rời khỏi khu rừng trở lại một ngôi làng chỉ cách đó hơn 100 mét. Vừa bước ra khỏi khu rừng thì một đám quân nhân đứng đợi hắn từ bao giờ vội vã bước tới rồi đồng loạt chào kiểu nhà binh, một tên bước tới trước cẩn trọng báo cáo.
-Báo cáo đại tá, 58 người trong ngôi làng đều đã được "xử lí"…. Mắt của ngài….
Tên cấp dưới giờ mới để ý tới gương mặt của gã.
-Ngươi chắc chắn không để sót kẻ nào chứ?
Tên đại tá dường như chẳng bận tâm đến con mắt của mình, lạnh giọng hỏi.
-Đã kiểm tra từng thi thể, thưa ngài !
Một tên cấp dưới khác bước đến đưa cho hắn chiếc áo khoác, mặc chiếc áo lên mình hắn xoay người bước đi, rồi ra lệnh một cách cụt ngủn.
-Đốt!
Trên gương mặt hắn vẫn chẳng mảy may diễn tả bất kì loại cảm xúc gì, đôi mắt khẽ liếc nhìn "kiệt tác" mà chính hắn tạo nên. Xác người ngổn ngang, máu tanh lênh láng, lửa cháy tứ phương. Nếu ai đó bắt gặp khung cảnh này chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng đây chính là địa ngục.
….
Những đám mây trôi khiến mặt trăng lúc mờ lúc tỏ, gió đang rít nhẹ từng cơn khẽ đẩy một chiếc nôi đang trôi trên sông, nằm bên trong là một đứa trẻ đang chìm trong giấc ngủ tựa như chẳng quan tâm tới thế sự xung quanh. Đây là sinh mạng duy nhất thoát khỏi vụ thảm sát, chẳng ai biết được làm cách nào mà sinh mạng nhỏ nhoi này vẫn còn sống sót …
Trên một khu phố sầm uất tại Long Thành đô thị, ven hồ Thăng Long, một chiếc hồ khá rộng nằm ở trung tâm thành phố. Theo tương truyền thì ngàn năm trước rồng trở mình từ dưới mặt đất bay lên đã tạo ra chiếc hồ này. Có thể nói đây là một nơi không chỉ linh thiêng đối với những người dân sinh sống tại Long Thành mà là với tất cả những ai là con dân của đất nước Việt Nam. Vậy mà có hai kẻ xuất hiện tại đây đã khiến cho sự tôn nghiêm của nơi này trở lên vấy bẩn, đó là hai kẻ ăn mày.
Hai gã ăn mày ngồi gần một gốc cây liễu được trồng gần mặt hồ. Từ cái tư thế ngồi của hai gã đã khiến cho người đi đường khó chịu, chúng ngồi xổm, hai tay tựa lên gối như thể đang ngồi trong một nhà vệ sinh nào đó mà trút "nỗi buồn". Bốn con mắt của mấy gã thì không ngừng xoáy vào các vùng nhạy cảm của các thiếu nữ qua lại trên đường, trên bộ mặt nhem nhuốc của chúng chẳng ngại ngần gì mà không hiện lên hai chữ "dâm ô".
-Mày trông kìa, ngực con nhỏ áo tím kia phải trên trăm chứ ít gì! – Tên ngồi bên phải xuýt xoa.
Tên ăn mày mặc một chiếc quần bò rách rưới, cũ nát, vận trên người một chiếc áo phông xám rách tả tơi, phỏng chừng như có kẻ nào đó cố tình làm nó rách như vậy. Gương mặt của gã được "trang điểm" bằng một số vết bẩn "tự tạo" nên chẳng thể nhìn rõ, nhưng đôi mắt của hắn thì rất khác lạ, vừa sắc vừa sáng tựa như có thể nhìn thấu mọi vật, nếu nhìn vào đôi mắt này đánh chết cũng không ai bảo gã là một tên ăn mày. Tuy nhiên do gã sở hữu một cái đầu bù xù như tổ quạ cùng vài vết bẩn nho nhỏ nên nhãn quang của gã có phần giảm đi đôi chút. Ngoài ra tên này còn sở hữu một thân hình tầm tầm, cao 1 mét 73, hơi có da thịt hơn so với tên ngồi kế bên. Đặc biệt gã có một nước da trắng như lũ công tử lâu ngay không ra nắng nên trông khá yếu ớt, chẳng hiểu sao mười mấy năm làm ăn mày không thấy gã đen đi chút nào. Tên ăn mày này sở hữu một cái tên nghe qua đã thấy u ám "Hắc Vân".
Thấy thằng bạn mình nói thế thì thằng ngồi cạnh đốp chát lại ngay.
-Làm gì có chuyện! Ngực mà trên trăm thì quá mông heo à?
Gã ăn mày ngồi kế bên có một thân hình gầy gò nhưng lại cao tới 1 mét 8, khiến hắn trông chẳng khác nào một cây sào. Vận trên người một chiếc áo trắng cùng cái quần vải bẩn bẩn, rách rách, trông gã cũng "ăn mày" chả kém gì tên chiến hữu. Tên này để quả đầu ba phân nên trông có phần gọn gàng hơn đôi chút, nước da ngăm đen, khuôn mặt có phần khắc khổ, hai má hơi hóp lại nhưng đôi mắt thì rất tinh quái lanh lợi. gã tên Mai Thái.
-Thế mày bảo bao nhiêu?
Gã "bạch tạng" ăn mày nheo mắt liếc sang thằng bạn nối khố, phỏng chừng như gã biết trước câu trả lời là gì.
-Cùng lắm là một trăm và ….thêm một ít ít mà thôi. Hắc hắc..
Vừa nói gã ăn mày "cây sào" vừa lấy hai ngón tay se qua se lại, khuôn mặt thể hiện rõ bản chất dâm giật trời sinh, nếu có ai nhìn vào chắc chẳng ngại ngần mà cho hắn một cái đạp. "Bạch tạng" ăn mày chép miệng than vãn.
-Không có câu nào mới hơn sao? Câu này tao nghe không dưới vạn lần rồi.
-Có chuyện đó sao? - "Cây sào" ăn mày giả vờ như rất ngạc nhiên.
-Vậy để tối nay tao nghĩ xem có phọt ra được câu nào mới không. – Vừa nói gã vừa vê vê cái cằm làm như gã có râu vậy.
Đang bàn tán về bộ ngực vĩ đại đột nhiên gã " bạch tạng" ăn mày huých huých tay vào sườn gã "cây sào", giọng vừa nhỏ vừa vội vã.
-Có khách đến kìa mày, cá kiếm, cá kiếm…
Vừa nói dứt câu hai gã ăn mày liền ngã nhoài về phía trước, tay mau chóng chộp lấy cái bát mẻ để bên cạnh đưa lên trước mặt. Hai gã "dâm ô" ăn mày tiếp tục phát huy khả năng đóng kịch, người run lên từng đợt như thể đang bị trúng gió, miệng không ngừng rên hừ hừ.
Thì ra từ phía xa cách đó cả trăm mét, một người đàn ông mặc bộ vét đen đầu tóc bóng lộn đang cặp kè với một cô nàng chân dài ăn mặc hở hang bước tới. Nhìn hai con người này nếu không phải là đại phú đại quý thì cũng là giàu có cao sang. Ở khoảng cách xa như vậy mà gã Hắc Vân chỉ cần đảo mắt qua đã nhìn rõ là kẻ có tiền,phỏng chừng đôi mắt của gã có phần tinh hơn mức bình thường. Phải đợi tới mười phút sau kiều nữ và đại gia mới gần đến chỗ hai tên ăn mày "giả tạo".
-Mày xem hộ tao nó có lết ra đường không? – "Cây sào" lẩm bẩm.
-Im mồm, đến rồi kìa. – Gã "bạch tạng" thì thào.
Gã "bạch tạng" ăn mày giơ cao cái bát mẻ, cơ thể không ngừng run lên trông cực kì khốn khổ.
-Con xin ông… hư hư… làm ơn làm phước… hư hư … cho con mấy đồng…
Đại gia bước tới, dừng chân trước mặt gã "bạch tạng" trong giây lát rồi quay sang kiều nữ bên cạnh, phán như thánh như tướng.
-Em nhìn này, thằng này chắc hồi trước là phá gia chi tử, ăn sung mặc sướng rồi đạp hết gia sản của cha mẹ xuống sông xuống biển đây mà. Giờ nằm bò ra đây xin bố thí ư? Có thừa tiền ta đây cũng chẳng cho.
Thấy vậy cô nàng cũng hùa theo.
-Cái ngữ này chết là đáng kiếp anh ạ!
Trong giọng nói của hai người lộ rõ vẻ khinh miệt. Cũng chẳng thể trách, tuy ăn mặc rách rưới nhưng với nước da trắng như lũ công tử bột, thêm vào đó là đôi mắt sắc bén tới lạ thường, muốn tin gã là ăn mày quả thật có ba phần khó khăn. Bước tới chỗ gã "cây sào" đại gia chỉ liếc qua rồi vứt vào trong bát của gã một tờ 100 ngàn, thấy tiền "cây sào" nhưng muốn nhẩy cẫng lên nhưng vẫn giả bộ như hết hơi.
-Con đội… ơn ông….
Đại gia cùng kiều nữ tiếp tục rảo bước, cô nàng chân dài đang ra sức thổi mũi vị đại gia lắm tiền.
-Mắt anh quả là không có gì có thể qua được! hi hi..
-Em còn phải khen sao?
Bóng dáng của hai người vừa đi khuất, tên "bạch tạng" ăn mày bật dậy nhìn theo, trán nổi gân xanh. Cơn giận này không phát ra ngoài e là gã hộc máu mà chết mất.
-Con me thằng đầu bóng! Ông có thù oán gì với mày mà mày đối xử với ông như thế. Mắt mày là mắt chó hay mắt người thế hả?...
Sau một hồi chửi chán chê gã mới nhìn sang thằng bạn hữu đang sung sướng sờ sờ vuốt vuốt tờ 100 ngàn, "bạch tạng" bực tức lắc lắc cái đầu.
-Lúc nào thằng được tiền cũng là mày.
Gã "cây sào" nhe răng cười rồi cất lời chêu tức.
-Chúc mày đen nốt lần sau, hắc hắc… Chắc tại mày bôi ít nhọ nồi quá đấy mà, theo tao lần sau mày bôi cả người cho nó lành. Chứ nhìn mày thế này, phải tao có tiền tao cũng đếch cho, ăn mày gì trắng sáng hơn cả con gái. Hô hô hô…
-Mày tin tao úp cái bát vào mặt mày không? Cái sào chọc "ấy" kia? – "bạch tạng" hậm hực.
Thấy thằng bạn đang có xu hướng lời nói đi đôi với việc làm, "cây sào" vội an ủi nhưng vẫn không quên "đá" thêm vài câu chêu chọc.
-Thôi thôi, anh em sống chết có nhau, có phúc tao hưởng có họa thì mày chịu, chẳng lẽ tao có tao lại không san se cho mày? Thôi được rồi tí vào tao cho mày 2 ngàn được chưa?... Gì thế, sao nhìn tao?... Tao đẹp trai lắm hay sao mà nhìn?....
"Cây sào" ăn mày mắt chớp chớp, rồi tạo dáng như mình là một minh tinh màn bạc. Gã "bạch tạng" thấy vậy thì gãi gãi cái mông chầm chậm nói một cách đầy cảm xúc.
-Thái à…. Thực sự giờ nghĩ kĩ lại tao mới biết rằng là…..
-Sao sao?
Thấy thằng bạn trầm giọng nói tử tế, "cây sào" nghĩ thằng bạn chuẩn bị khen mình nên cao hứng hỏi. Chỉ thấy gã "bạch tạng" nhếch mép cười rồi tiếp lời.
-Rằng là bệnh ngứa mông do đâu mà có.
Hắc Vân mặt vẫn nghiêm nghị nhìn mặt thằng bạn đang tối sầm lại, Mai Thái bị chọc cho một vố còn đau hơn hoạn. Thấy "cây sào" mặt đỏ tía tai thì gã "bạch tạng" mới phá lên cười, đang đắc chí vì vừa cho thằng bạn ăn ớt thì đột ngột thấy "cây sào" đứng phắt dậy miệng rít lên, giọng đầy vẻ hốt hoảng.
-Con mẹ nó, bọn Sơn Cẩu tới ! Chạy thôi mày.
Không cần phải nói thêm từ nào, hai gã ăn mày bật dậy rồi phóng đi như đang bị truy sát, chẳng dám quay đầu lại nhìn chỉ biết ba chân bốn cẳng vắt cả lên cổ.
-Xem chúng mày chạy được bao xa? Đuổi nó tụi bay.
Một tên đầu trọc thân hình hộ pháp mặc quần bò áo sát nách dẫn theo bốn thằng đàn em, chúng vừa thấy hai tên ăn mày bỏ chạy thì lập tức đuổi theo. Năm tên này chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết là lũ lưu manh bảo kê ở khu này, tên đầu trọc chính là Sơn Cẩu.
Trong một con hẻm nhỏ nằm gần bờ hồ, nơi này nhìn quanh chẳng thấy một bóng người, có chăng thì là hai tên ăn mày đang bị năm gã côn đồ bao vây.
-Chúng mày chạy nhanh quá nhỉ? Khiến ông mày đuổi theo mệt đứt hơi. – Tên trọc vừa thở hổn hển vừa nói.
-Anh Cẩu à, bọn em giờ vẫn chưa có tiền…. đợi vài bữa nữa có nhất định em sẽ trả…. – Ăn mày "cây sào" vừa cười khổ vừa xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, ấp úng nói.
-Mày nghĩ tao có đồng ý không?
Tên trọc ưỡn ngực chống tay vào sườn hất hàm nhìn hai gã ăn mày trước mặt. Với giọng điệu này đời nào lũ du côn chịu bỏ đi tay không, bốn tên lâu la đứng ngoài thì cười nham hiểm rồi chuẩn bị xắn tay áo cho hai thằng ôn con kia một trận, cái tội dám bỏ chạy để chúng đuổi mệt gần chết. Gã "bạch tạng" thấy đám du côn chuẩn bị thượng cẳng chân hạ cẳng tay thì vội vã tiến lại gần tên đầu trọc, gãi gãi đầu tỏ vẻ bối rối.
-Anh biết đấy giờ đang khủng hoảng kinh tế, cuộc sống khó khăn, tiền ăn còn chưa đủ thì lấy tiền đâu mà cho bọn em. Mà…..
Không để "bạch tạng" thanh minh nốt tên trọc đã trợn mắt rít lên.
-Khó, khó cái mả cha chúng mày. Tao không cần biết, đã ngồi trên địa bàn của bố mày thì phải đóng tiền bảo kê. Tao thương mày thì ai thương tao? Không lắm mồm, cả tháng trước và tháng này tất cả là bốn trăm ngàn, vừa rồi chúng mày còn khiến tao mất công sức đuổi theo là bị phạt thêm một trăm ngàn. Vậy là tròn năm trăm ngàn, mau nôn tiền ra đây cho tao.
"cây sào" đứng phía sau nghe mà vã mồ hôi hột, mặt nhăn nhó lí nhí nói như thể chỉ để mình gã nghe mà thôi.
-Bọn em …bọn em đào đâu ra số tiền đó bây giờ…..
-Vậy hả? Thôi không sao, hôm nay chúng mày để cái mạng lại đây cũng được.
Thấy đại ca mình nói vậy đám lâu la cười lên vài tiếng gương mặt tỏ rõ vẻ đắc chí, chúng bắt đầu bẻ tay bẻ chân răng rắc, chỉ cần tên trọc ra lệnh là lập tức nhào vào cho hai thằng ăn mày kia nát như cám. Thấy tình thế cấp bách, không còn cách nào khác "bạch tạng" ăn mày đành to gan một lần mà vuốt râu hùm.
-Anh Cẩu à, em xin anh…. Thôi thì ngày mai, nhất định ngày mai em sẽ trả đủ cho anh có được hay không?
-Mai hả? – Tên trọc đưa tay lên gãi gãi vết sẹo trên má, gật gù nói.
-Vâng, nhất định là như thế, em thề !
Nói rồi gã "bạch tạng" đưa ba ngón tay lên làm dấu thề thốt. "Cây sào" ăn mày đứng sau nghe thấy thằng bạn nói thế thì mắt tròn mắt dẹt nhìn, trong lòng không khỏi thán phục khả năng nói dóc cùng sự liều lĩnh của "bạch tạng" . " Kiểu này, ngày mai tao với mày chỉ còn nước bỏ đi biệt xứ thôi thằng bạn ơi! "- Gã Mai Thái thầm than vãn.
"Hự"
Còn đang suy nghĩ ngày mai tính sao thì một tiếng động vang lên khiến "cây sào" ăn mày giật bắn người, chỉ thấy gã "bạch tạng" đang khụy gối ôm bụng mà gục mặt xuống đất, phỏng chừng vừa bị tên đầu trọc cho một quyền vào bụng. Tên trọc khanh khách cười, lớn tiếng nói với đám lâu la.
-Tao mới chạm nhẹ mà nó đã bay xa tới mấy mét kìa!
Bọn đàn em được thể liền xum xoe bợ đít.
-Đại ca không hổ danh là Sơn Cẩu….
-Vẩy tay mà nó đã thừa sống thiếu chết….
-Lý Tiểu Long sống lại chắc xách dép chạy theo mất ….
Thấy bọn đàn em thổi mũi, hắn cao hứng muốn chứng tỏ thêm ít thực lực để bọn lâu la lác mắt một phen. Tên trọc tiếp tục bồi cho gã "bạch tạng" một sút giữa mặt. "Hự", gã ăn mày khốn khổ lộn đúng 180 độ rồi đập lưng cái "bịch" xuống đất. Gã "bạch tạng" đau đớn lăn lộn trên đất, hai tay ôm lấy cái mặt vừa bị lãnh trọn một đá mà không thể thốt lên được từ nào. Gã "cây sào" thì chỉ biết trơ mắt ếch nhìn thằng bạn mình bị hành hung. Tên trọc vẫn chưa chịu buông tha, hắn túm tóc gã ăn mày dựng dậy rồi thuận chân đạp cho một cước. Bị một cước giữa bụng Hắc Vân ngã bắn về sau, va mạnh vào bức tường rồi khụy xuống nằm ngục trên đất bất động. Phỏng chừng gã ăn mày xấu số này không phải nằm viện một tháng thì cũng 29 ngày.
"Cây sào" thấy thằng bạn nằm thẳng cẳng thì hốt hoảng chạy tới lay lay, gương mặt đau khổ tột độ, gào tướng lên như cha chết mẹ chết.
-Vân… Mày sao rồi, đừng làm tao sợ… mau tỉnh lại đi Vân…
Gã "bạch tạng" vẫn thủy chung chẳng hề có động tĩnh, xem chừng đã ngất lịm. Thấy gã ăn mày nằm quay đơ tên trọc cũng không làm khó thêm nữa, coi như hắn đã cảnh báo trước cho bọn chúng, tên trọc xoa xoa cái đầu bóng loáng từ tốn "nhắc nhở".
-Mai chúng mày còn chưa có tiền thì cứ xác mịe nó thằng định đi, hiểu chưa?
Nói rồi đám côn đồ rời bước khỏi con hẻm, văng vẳng lại phía sau giọng chúng đang bợ đít tên trọc.
-Đại ca mà thêm tí lực nữa, khéo nó dính luôn vào tường… he he…
-Công lực của đại ca quả thật khiến bọn em bái phục, bái phục…
-Chỉ cần chúng mày đi theo anh, đảm bảo sẽ còn được mở rộng tầm mắt nhiều.. khà … khà…
…..
Mai Thái thấy lũ côn đồ đã đi khuất, lập tức khuôn mặt thay đổi thần sắc còn nhanh hơn điện, đang từ đau khổ tột cùng chuyển sang thở phào nhẹ nhõm, gã ngồi bệt xuống đất gương mặt vô cùng bình thản.
-Dậy đi, bọn nó đi rồi.
Vừa nghe thấy thế Hắc Vân tưởng chừng như sắp chết đến nơi lập tức bật dậy, cứ như thể gã vừa ngủ thì nghe thấy chuông đồng hồ vậy. Hắc Vân cũng ngồi xuống cạnh thằng bạn, gã lấy tay đấm đấm cái lưng, ra chiều đau khổ.
-Văng mạnh quá, sống lưng đập vào tường đau chảy cả nước mắt mày ạ.
-Tao đã bảo rồi, đóng kịch không cần thật quá làm gì, bọn nó cũng biết thế quái nào được, mà mày không nghe. Giờ kêu ca gì nữa!
"Cây sào" phất tay tựa hồ chẳng quan tâm, rồi gã lại gật gù tiếp lời.
-Cũng may có trò diễn kịch của mày hứng đòn không thì bọn mình khó trụ lại ở cái nơi này lâu đến thế!
-Cũng không thể không nhắc tới khả năng khóc thuê của mày, nếu không chưa chắc nó chịu buông tha dễ vậy. – Gã "bạch tạng" chép miệng.
Mai Thái hướng ánh mắt lạ lùng của mình nhìn từ đầu đến chân gã đang ngồi cạnh hắn, rồi đột ngột hỏi đầy vẻ nghi hoặc.
-Mày thực sự thấy từng động tác sao?
Hắc Vân lúc lắc cái đầu thở dài, vừa lấy ngón út ngoáy lỗ mũi ca thán, tỏ rõ sự chán nản.
-Mày hỏi câu này lần thứ một vạn rồi đấy, thằng bạn à.
-Mày thực sự thấy chậm đến vậy sao?
Chẳng quan tâm tới gã "bạch tạng" vừa nói gì, "cây sào" vẫn tiếp tục đặt câu hỏi. Biết tính thằng bạn mình, nếu chưa trả lời nó còn chưa thôi, nhớ lại cái lần đầu tiên nó biết chuyện này nó đã "quan tâm" dành nguyên cả một tuần chỉ để hỏi tại sao, thế nào, làm cách nào.
-Đúng!- Gã "bạch tạng" nheo mắt nhìn lại.
-Mày diễn tả lại tao xem nào!
-Sao lần quái nào mày cũng bắt tao diễn tả lại thế hả, nhìn mãi không chán sao?
Nói thì nói vậy nhưng Hắc Vân vẫn đưa tay lên diễn tả lại. Gã đưa nắm tay lên không trung nhằm mặt "cây sào" mà hướng tới nhưng động tác cực kì chậm, phải mất tầm 5 giây cú đấm mới đi được tầm một gang tay.
-Tao không thể tin được mày có thể nhìn động tác chậm như vậy! - Mai Thái xoa xoa cái cằm chẳng có nổi cọng râu.
"Lúc nào cũng là câu này". Gã "bạch tạng" lẩm bẩm, hắn thực sự quá nhàm với đoạn hội thoại này, hắn còn biết rõ câu sau thằng bạn nối khố kia sẽ nói gì.
-Tao muốn thử.
-Biết mà! – Hắc Vân lúc lắc cái đầu như một thói quen.
Đột ngột Mai Thái vung mạnh tay đấm thẳng vào mặt gã ngồi cạnh, nếu tên ngồi cạnh không phải là gã Hắc Vân thì quyền này chắc chắn đắc thủ. Nhưng giờ đây cú đấm lại chỉ có thể đấm vào không trung, cái đầu của gã "bạch tạng" đã né qua một bên từ bao giờ, gã khẽ chép miệng, mắt đảo qua đảo lại tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm. Thực ra "cây sào" đã thử chuyện này không dưới ngàn lần nhưng có thêm ngàn lần nữa gã cũng chẳng thể tin, chuyện lạ lùng này thực sự nằm ngoài tầm hiểu biết của gã.
-Chẳng có lẽ?
Mai Thái vẫn một mực hoài nghi, gã vẫn muốn thử thêm một lần nữa, đang từ từ hạ tay trái xuống gã lại đột ngột tung thêm một quyền bằng tay phải, lần này có lẽ cú đấm đã xuất ra với lực nhanh nhất có thể.
"Bụp"
Chỉ thấy cú đấm đi chưa tới nửa đường thì đã bị bàn tay của "bạch tạng" chặn lại một cách không thể đơn giản hơn.
-Không phải chứ? Vậy cũng đỡ được sao?
-Cái trò này mày dùng cả tỷ lần rồi, có là thằng mù nó cũng đỡ được.
Thì ra gã Hắc Vân này có một đôi mắt vô cùng khác thường, hắn có thể nhìn rõ mọi vật dù chúng có di chuyển nhanh tới đâu. Vừa rồi cũng là giả bộ để tên trọc kia đánh, chứ với khả năng của gã thì dù có 10 tên như thế đánh cũng chẳng thể chạm vào quần áo chứ đừng nói là trúng. Chỉ cần gã trọc hơi chạm vào người để hắn có cảm giác là Hắc Vân lập tức diễn kịch ngay. Cái trò này đã theo gã mười mấy năm rồi, giờ đây trình độ diễn xuất của gã đã tiến vào vào cảnh giới xuất thần nhập hóa, giả mà như thật và thật không thể thật hơn. Chẳng thể trách tại sao hai gã ăn mày này có thể trụ lại được ở cái đô thị có nhiều băng đảng nhất cả nước này.
……..
Hai tên ăn mày dẫn nhau rời khỏi con hẻm đi ra đường chính, vừa đi chúng vừa tán gẫu đủ chuyện.
-Mày có ước mơ gì không? – Gã "bạch tạng" hỏi vu vơ.
-Có chứ sao không? Tao muốn tiền của cả thế giới nằm trong tay tao. - Nói rồi "cây sào" đưa bàn tay ra phía trước từ từ nắm chặt lại.
-Để làm gì? – "Bạch tạng" tiếp tục.
-Có tiền mày sẽ có tất cả chứ sao!Thế còn mày?
Gã "bạch tạng" vênh mặt, cao hứng xổ nguyên một tràng.
-Tao muốn đứng trên đỉnh cao nhất của cái xã hội này, có uy quyền đủ làm rung chuyển thế giới. Tao cho thằng nào sống thì nó được sống, tao cho nó chết thì nó phải chết. Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ phải nhìn tao bằng một con mắt kính nể, e sợ. Rồi thì….
Đang chém gió chặt bão, thao thao bất tuyệt thì một tiếng "keng" nho nhỏ vang lên khiến hắn lập tức nuốt lại số thơ ca lai láng vào bụng để quay ra nhìn thằng chiến hữu đang đứng cạnh.
-Dạ, con xin bà…..
"Cây sào" ăn mày vẻ mặt giả vờ đờ đẫn như thể cả tuần nay chưa có gì vào bụng, người hơi gù xuống cúi chào một bà lão tầm 70 tuổi vừa vứt vào bát gã một đồng xu nhỏ. Bà lão thấy "bạch tạng" ăn mày thì tránh qua một bên nhăn mặt rồi lắc đầu đi tiếp, ý nói "Thằng bé này chắc khùng rồi."
Để ý mới thấy, giờ gã "bạch tạng" đang giơ nắm tay mặt ngửa lên trời, xem ra do cao hứng phát biểu "hoài bão" của mình mà hắn vô thức làm vậy. Lại một lần nữa "bạch tạng" lại bị ăn hụt mà chẳng hiểu vì lí do tại sao, cứ đơ mặt ra nhìn theo bà lão đang đi xa dần, đột nhiên gã tức mình gào tướng lên.
-Bà cho nó sao lại không cho cháu chứ?
"Cây sào" vỗ vai thằng bạn đen đủi, gương mặt tỏ ra rất buồn bã rồi thở dài.
-Thực sự không phải nói gì đâu nhưng mà có lẽ mày không có duyên với tiền bạc….
Tối đó nhờ có vị đại gia cho ít tiền tiêu vặt nên đủ để hai đứa làm được bữa no nê. Đối với hai gã ăn mày có cuộc sống màn trời chiếu đất này thì sống ngày nào là chỉ biết ngày đó, trong suy nghĩ của chúng tiết kiệm là một từ rất lạ lẫm. Đối với hai gã sống được hôm nay thì cứ biết hôm nay sướng đã, còn ngày mai thì để sau rồi xét.
Hai gã rảo bước vào trong một công viên rộng lớn rồi tùy nghi tìm một chỗ ngủ thích hợp, phải sau gần nửa tiếng căng mắt ra nhìn chúng mới tìm được hai chiếc ghế đá chưa có ai ngồi nằm sát nhau. Hai gã ngồi phịch xuống, gương mặt tỏ ra rất khó chịu.
-Mẹ nó, cái công viên to vật vã mà tìm muốn lòi con mắt mới thấy được hai cái ghế! – Gã "cây sào" oang oang giọng.
-Than ít thôi, có là phúc rồi. – "Bạch tạng" lúc lắc cái đầu tổ quạ của mình.
Vừa lúc đó có hai cô nàng xinh đẹp bước tới, khuôn mặt trang điểm rất đậm, ăn mặc cực kì thiếu vải, dáng đi thì lẳng lơ như mời gọi, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết mấy nàng chẳng phải tốt đẹp gì. Nhưng với hai gã ăn mày thì cần quái gì phẩm giá, bởi lẽ chúng cũng chỉ có thể ngắm chứ chẳng thể chạm vào. Thấy hai nàng lướt qua, hai gã "háo sắc" ăn mày liền huýt gió, đôi mắt nheo lại thám hiểm từng đường cong trên người các nàng, rồi nở một nụ cười dâm đãng.
Hai cô nàng đi tới thấy hai gã ăn mặc rách rưới, nhìn thôi cũng đã biết là dân ăn mày kiết xác thì tỏ ra khinh thường, tới nửa con mắt cũng chẳng thèm nhìn, ưỡn ngực cong mông bước đi. Thấy hai bóng hồng đi đã xa, "cây sào" mới tiếc rẻ nuốt nước miếng.
-Giá mà tao được mân mê hai cái mông kia thì có chết cũng sướng. – Mắt gã thủy chung vẫn dán chặt vào hai bóng hình phía xa xa.
Về phần "bạch tạng" ăn mày sau khi nhìn thấy thái độ của hai ả khi nhìn thấy mình thì tỏ ra vô cùng bất mãn, gã cười nhạt một tiếng rồi chép miệng.
-Mấy ả bướm đêm đó mày ước làm gì cho tốn hơi. Chỉ cần mày có tiền thì dù mày có là giống gì thì chúng nó cũng thỏa mãn mày.
-Mày nói làm tao tụt cả hứng. Có tiền thì việc gì tao phải ước. – Gã "cây sào" bực dọc nhìn kẻ vừa phá ngang cái dâm ý đang tới cao trào của mình.
Hắc Vân lúc này gác hai tay lên thành ghế, ngửa mặt lên trời nhìn những vì sao đang không ngừng lấp lánh, giọng gã đầy vẻ suy tư.
-Ngay đến mấy con hàng hạng bét cũng có quyền khinh bỉ tụi mình, mày không thấy nhục sao Thái?
Thấy thằng bạn nói vậy "cây sào" xem chừng có chút suy ngẫm, gãi gãi mặt ậm ờ đáp.
-Thì… cũng có chút ít. Nhưng biết sao được, ai bảo tao và mày vốn là dân ăn mày, đứng ở đáy của cái xã hội này thì liệu có quyền để mà nhục không?
Không khí trở lên yên lặng trong chốc lát, Hắc Vân thủy chung vẫn ngắm nhìn những vì sao, dường như vừa nhìn thấy điều gì đó, gã mơ hồ nói.
-Liệu chúng ta có thể thoát khỏi kiếp ăn mày không nhỉ? Nếu thực sự có ngày đó quả thật tao rất mong chờ…
-Ôi dào, sống chết có số, làm ăn mày cũng có số của nó. Số mày không phải làm ăn mày thì mày có muốn cũng không làm ăn mày được, còn số mày phải làm ăn mày thì diện cỡ nào thì cũng vẫn chỉ là thằng ăn mày….
Nói đoạn gã "cây sào" liếc nhìn thằng bạn ngồi cạnh rồi lại hướng mắt nhìn ra mông lung tiếp lời.
-Có điều nhìn lên nhìn xuống tao cũng không thấy mày giống ăn mày tí nào.
-Thôi không nghĩ nữa mệt đầu, ngủ sớm mai còn vật lộn mà kiếm cái gì đút vào mồm.
Trăng sáng, mây trôi, cả bầu trời phủ một bức màn màu đen, đính lên đó là những vì sao lấp lánh. Gió lùa qua từng cơn, hai gã ăn mày quần áo tuy rách rưới nhưng chẳng hề cảm thấy lạnh, có lẽ bởi chúng đã quá quen với việc ngủ ngoài trời rồi.
Một giờ sáng.
Công viên trở nên cực kì tĩnh mịch, dù là một chiếc lá rơi e rằng cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Hai tên ăn mày đang say giấc nồng thì chẳng biết từ đâu bỗng xuất hiện những tiếng xì xào to nhỏ của một đám người, khiến cho gã "bạch tạng" vừa mới chợp mắt được ít lâu phải tỉnh dậy. " Đến cái giờ này rồi thì còn lũ điên khùng nào lại ra công viên tâm sự thế nhỉ? "- Gã thầm nghĩ.
Hắc Vân bắt đầu tập trung lắng nghe để xem những tiếng nói phát ra từ đâu, gã khẽ xoay người nghển đầu lên nhìn về phía sau lưng dãy ghế đá. Cái công viên này rất rộng, nên việc có những chỗ thiếu thốn thiết bị chiếu sáng như bóng đèn là hoàn toàn bình thường, cũng chính vì khu này không có bóng đèn nên hai gã ăn mày mới mò tới đây ngủ, thứ chiếu sáng duy nhất ở đây chỉ có thể là ánh trăng mà thôi.
Phía xa xa cách dãy ghế đá mà hai gã đang nằm ước chừng 25 đến 30 mét, có hai nhóm người đang đứng đối diện nhau trao đổi về chuyện gì đó. Do lúc này chẳng hề có tiếng động nào ngoài tiếng nói chuyện của nhóm người, nên không khó khăn mấy để có thể nghe được. Tính tò mò nổi lên, gã "bạch tạng" cố dỏng tai lắng nghe chăm chú.
-….Sao giờ này bọn mày mới tới?
-..Hàng về muộn quá giờ mới lấy được…
-..rồi, rồi, giao nhanh rồi còn biến.
Hai chiếc vali màu đen được hai người ở hai nhóm cầm ra, để trước mặt rồi cùng mở, một dạng kiểm tra lại hàng trước khi trao đổi. Tuy trời tối, ánh trăng thì mờ ảo nhưng 30 mét là khoảng cách khá gần đối với con mắt dị thường của "bạch tạng" ăn mày, hiển nhiên gã có thể nhìn rõ những vật nằm trong hai chiếc vali đó. Vừa nhìn qua "bạch tạng" ăn mày đã được một phen há hốc mồm miệng tới trễ cả quai hàm, một chiếc vali đựng toàn tiền mĩ kim, còn một chiếc đựng đầy ắp những túi bột màu trắng tinh. Không quá ba giây Hắc Vân hiểu ngay ra bọn người này đang buôn bán ma túy. Không muốn chỉ có một mình được chứng kiến cảnh tượng chỉ có trên tivi, gã vội cúi thấp đầu xuống rồi vươn tay vỗ vào đầu gã Mai Thái, toan tính gọi thằng bạn dậy để hai đứa cùng mục sở thị cảnh tượng này để ngày mai còn có cái mà chém gió với nhau.
Thấy đầu mình mấy lần liền có gì đó vỗ vào, Mai Thái mơ mơ màng màng thức giấc ngửa mặt lên toan nói gì đó thì lại thấy gã chiến hữu ra dấu im lặng nên lại thôi.
Hắc Vân lấy ngón tay liên tục chỉ chỏ về phía sau ghế, khiến Mai Thái chẳng hiểu có chuyện gì, gã vừa ngáp vừa quay đầu vế hướng tay của Hắc Vân.
"Cục"
-Ui mẹ ơi!
Do chẳng để ý thành ghế cao tới đâu, mắt lại còn chẳng thèm nhìn thành ra cái giá phải trả là trán của gã Mai Thái va mạnh vào thành ghế khiến hắn kêu lớn một tiếng.
-Chết rồi! – "Bạch tạng" rít lên mặt xanh lét như tàu lá.
Và đây chính là lý do khiến hắn sợ hãi, vừa nghe thấy tiếng người kêu lên từ dãy ghế đá phía xa, nhóm người đang buôn ma túy lập tức đổ dồn hết sự chú ý về phía phát ra tiếng động.
-Đứa nào đó?
Một gã trong nhóm hét lên, hắn chỉ suy nghĩ trong một giây sau đó không hề do dự rút ra một vật đen ngòm, là một khẩu súng lục đã lắp sẵn nòng giảm thanh chĩa về phía dãy ghế mà nã đạn. "Chíu, chíu"
"Bụp,bụp", hai viên đạn ghim thẳng vào thành ghế mà gã Hắc Vân đang nằm, tuy không xuyên qua nhưng gã vẫn cảm nhận rõ dư chấn. Đám người này tuyệt đối là một băng đảng xã hội đen, không những thế còn trang bị cả súng, phỏng chừng hai gã ăn mày lần này đã gặp vận xui tận mạng.
-Bọn nó có súng. Chạy!
Hắc vân kinh hãi rú lên, gã vội giật áo gã chiến hữu vẫn còn đang nửa mơ nửa tỉnh rồi cắm đầu chạy. Mai Thái choàng tỉnh không biết đầu đuôi thế nào nhưng thấy thằng bạn đang cắm đầu lao đi thì cũng hiểu ngay là có nguy hiểm, gã vội vã vắt cả hai giò lên cổ mà đuổi theo.
-Đợi tao với….
Thấy hai bóng người chạy khỏi dãy ghế, lũ xã hội đen tưởng có kẻ rình mò chuyện làm ăn của mình rồi tìm cách tố cáo thì không thể bỏ qua.
-Lũ chúng mày còn không mau đuổi theo!
Một gã trong nhóm xem chừng là kẻ cầm đầu, gào ầm lên tỏ ra vô cùng giận dữ.
Chẳng mấy chốc hai gã đã rời khỏi công viên, chạy bạt mạng dọc đại lộ chính, mấy lần thiếu chút nữa thì bị xe tông. Đám xã hội đen thì không ngừng bám sát phía sau, vì đã ra tới đường lớn nên chúng không dám manh động mà dùng súng nữa, chỉ nhất mực đuổi theo.
-Hai thằng ôn vật đứng lại cho tao!- Đám xã hội đen không ngừng gào thét đầy vẻ căm phẫn.
Hai gã ăn mày chẳng biết trời đâu đất đâu cứ thế mà phóng thẳng, chẳng hề để ý xem mình đã tới chỗ nào. Chỉ sau 15 phút chúng đã tiến vào trong một bến cảng rộng lớn nhất ở Long Thành đô thị. Hai gã dừng chân lại đôi chút vừa thở vừa nhìn xung quanh.
-Cuối cùng...là có chuyện gì…. Thế… thế hả?
Gã Mai Thái vừa thở dốc vừa nhìn thằng bạn đang đứng cạnh . Hắc Vân toan mở lời thì đã nghe thấy hàng loạt tiếng chân nện mạnh trên đất.
-Trốn… đã tao sẽ nói sau.
Nói rồi hai gã ăn mày lập tức tiến sâu vào trong bến cảng.
-Tưởng chui vào cái bến cảng con con này thì thoát khỏi tay tao chắc. – Gã cầm đầu hằn học đảo con mắt đỏ sọng nhìn khắp nơi.
-Chia làm ba tốp lục soát toàn bộ cái bến cảng này, phải tìm bằng được hai thằng súc vật đó. Chỉ cần thấy mặt là giết thẳng tay cho tao….
……
-Mày nghĩ trốn trong này liệu có an toàn không? – Gã "cây sào" thì thào.
-Tao nghĩ chúng nó đíu đủ kiên nhẫn lục soát từng contener hàng đâu, ở cái bến cảng này đếm sơ cũng được cả ngàn cái….
Thì ra hai gã đã thừa cơ trốn vào trong một contener có cánh cửa chưa khóa lại. Đang thì thầm to nhỏ với nhau thì bỗng nghe thấy những tiếng bước chân rầm rập chạy đến, hai đứa lập tức im bặt, thậm chí gã Mai Thái còn nín thở.
-Mày hướng này, hai thằng qua kia, tao mé trái….
Tiếng nói oang oang từ ngoài vọng vào trong khiến hai tên ăn mày đứng tim, chỉ còn biết cầu trời khấn phật thậm chí là lậy cả đức chúa nếu chúng thoát khỏi cái kiếp nạn khủng khiếp này.
…..
Nửa tiếng sau, hai gã ăn mày tuy thấy tình hình đã yên ắng trở lại, nhưng thủy chung vẫn không dám ló mặt ra vì biết đâu đám hung đồ kia đang chờ sẵn bên ngoài chỉ đợi hai thằng dẫn xác ra là chúng lập tức "thịt" ngay tại chỗ. Cuối cùng gã Mai Thái suốt ruột quay sang nói khẽ.
-Liệu…. chúng nó đã đi chưa nhỉ?
-Mày hỏi tao thì tao hỏi ai?- Hắc Vân khẽ nhăn mặt đáp lời, giọng nói vô cùng "nhỏ nhẹ".
-Chắc giờ chúng nó cũng đi hết rồi…. hơi đâu mà rình lâu thế. Bọn mình cứ đánh liều chuồn ra xem sao. Sống chết có số sợ quái gì. – Mai Thái tuy nói cứng nhưng giọng vẫn đầy sợ hãi.
Hắc Vân trầm ngâm trong giây lát rồi gật gù.
-Mày nói cũng đúng, rúc mãi ở đây cũng không phải ý kiến hay ho gì.
Sau khi đã nhất trí với nhau, hai gã rón rén chân mèo từ từ tiến ra phía cửa, đột ngột một chuỗi những tiếng bước chân vang lên khiến chúng lập tức đứng im không hề nhúc nhích, đôi mắt trợn lên như gặp quỷ.
"Cộp, cộp, cộp…"
Tiếng bước chân ngày một lớn dần, dường như có kẻ đang hướng thẳng chỗ hai gã ăn mày mà đi tới. Điều này vô tình làm cho hai gã chỉ muốn xỉu luôn tại chỗ, con tim đập như trống trận, tưởng chừng như vài nhịp nữa thôi là bật khỏi lồng ngực, mồ hôi không ngừng vã ra như tắm. " Chẳng lẽ chúng đã phát hiện ra?" – Hai gã thầm nghĩ, trong lòng không khỏi hốt hoảng.
"Cộp, cộp"
Tiếng bước chân đã dừng lại, nhưng chuyện này ngược lại còn làm cho hai gã kinh hãi gấp vạn lần. Nếu nghe tiếng bước chân đi tới mà suy đoán thì 99% kẻ bước đến đang đứng ngay sau cánh cửa contener khép hờ hờ kia. Lúc này đây hai tên ăn mày đen đủi chỉ biết đứng yên nhắm tịt mắt lại, thầm vĩnh biệt cuộc sống. Nếu có một cơ hội thứ hai thì hai gã thề rằng sẽ không bao giờ bước vào cái công viên chó chết đó lần nữa, nhưng cơ hội vốn không có nhiều như thế.
"Rầm, Cạch, Cạch "
Cánh cửa đang khép hờ đột nhiên đóng sầm lại bên trong trở nên tối om, ngay sau đó là những chiếc chốt được cài vào vị trí của nó.
-Gì thế?- Hắc Vân thì thào một cách bàng hoàng.
-Gì nữa đây?- Mai Thái cũng khẽ rít lên.
Một tiếng động lớn phát ra phía trên trần của contener, một vật gì đó vừa được đặt lên. Chiến contener bỗng lắc lư chao đảo khiến cho hai kẻ bên trong suýt chút nữa thì té nhào.
Sau tầm ba phút, một tiếng "Rầm" khác lại vang lên, lúc này hai gã lại cảm thấy dưới chân mình có chấn động, tới lúc này "cái hộp" chứa hai "con chuột nhắt" mới ngừng chao đảo, phỏng chừng nó vừa được di chuyển vị trí. Nhưng hai kẻ phía trong thì do nhất thời hoảng loạn mà chẳng thể hiểu chuyện gì vừa diễn ra với cái " mái ấm" mà mình đang " cư ngụ", nhưng một tiếng động vang lên làm chúng giật mình hiểu ra vấn đề.
"Tuu tuuuuuuuuuuu……."
-Tiếng quái gì…. – Gã "cây sào" lo sợ lắng nghe.
-Tiếng này nếu tao nghe… không nhầm thì là……
Hai gã đồng thanh nói ra suy nghĩ của mình.
-.. Là tiếng còi tầu….
-Tiếng còi…..chiếc " công " này đã được bốc lên tầu. Khốn nạn rồi mày ơi…..- Gã "bạch tạng" không ngừng lấy cả hai tay bứt cái tổ quạ trên đầu.
-Trên tầu…. chẳng có nhẽ? – Gã "cây sào" thì ngây người ra trong giây lát.
-Nhẽ cái đầu mày, mau đập mạnh vào thành gây tiếng động, nếu may mắn thì sẽ có người nghe thấy. Nhanh lên….
Nói xong "bạch tạng" ăn mày lập tức làm ngay, gã dùng cả chân tay đấm đá liên hồi vào thành sắt, miệng không ngừng gào to hết khả năng. "Cây sào" cũng lập tức làm y chang.
-CÓ AI KHÔNG? TRONG NÀY CÓ NGƯỜI…. CÓ AI KHÔNG…. CỨUUUUU….
Thực sự rất không may cho hai tên ăn mày có vận số "quá đỏ" này. Chiếc tầu chở hàng trọng tải lớn đặt toàn bộ số contener ở đầu tầu, còn các thủy thủ đoàn đều đã tiến vào trong khoang lái nằm phía sau, hiển nhiên những tiếng động mà hai gã tạo ra đều bị tiếng sóng biển và tiếng động cơ lấn át. Nói cách khác mọi cố gắng của hai gã đều là thừa thãi.
Sau hồi lâu, hai gã đã mệt lử, khản cả giọng, chúng ngồi bệt xuống dựa lưng vào cái thành sắt mà chúng vừa rồi còn ra sức đấm đá, một không gian tối tăm không chút ánh sáng.
-Tại sao không có ai đến vậy…. tiếng động… lớn như vậy cơ mà….- "Cây sào" đau khổ than vãn.
-… cái ngày đíu gì mà đen như mực thế này không biết….. trốn được mấy thằng du côn thì lại mắc kẹt trong cái " công" khốn nạn này. – Gã "bạch tạng" uất ức văng tục liên hồi, không quên thụi thêm một đấm vào cái thành sắt.
-Giờ thì sao đây? Chẳng lẽ cứ ngồi đây chờ cái tầu "củ chuối" này đưa đến đâu thì đến chắc?- "Cây sào" chán nản.
Gã "bạch tạng" lấy hai tay vuốt vuốt cái mặt tỏ ra hết kiên nhẫn.
-Tao cũng không biết nữa! Nhưng không ngồi đây thì mày tính làm gì?
Lúc này cả hai gã đều cảm thấy tuyệt vọng, chuyện này đã vượt ra khỏi sự kiểm soát. Đang yên ổn sống ở Long Thành thì lại gặp phải chuyện không đâu, để bây giờ phải ngồi trong cái "thùng" này rồi còn chẳng biết sẽ bị lôi đến chốn nào. Ngồi suy tư trong chốc lát, "cây sào" bỗng nhớ đến có chuyện chưa hiểu liền mở lời.
-Mày vẫn chưa nói cho tao biết sao lũ xã hội đen kia lại đuổi bọn mình?
Gã "bạch tạng" nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện, vừa nghe xong "cây sào" cũng chỉ biết thốt lên một câu.
-không phải đen mà thự sự là đen kinh khủng….
Giờ đây tuy mắc kẹt trong chiếc "công" chở hàng này nhưng hai gã vốn dĩ là những tên khất cái, suy nghĩ bất cần đời và cuộc sống tha phương cầu thực đã tạo cho chúng một tinh thần lạc quan tới mức độ kinh điển. Hai gã chỉ ủ rũ trong tầm 30 phút.
-Mà việc gì phải chùn nhỉ? Dù sao tao với mày suy đi tính lại cũng chỉ là hai thằng ăn mày, cuộc sống nay đây mai đó còn lạ lẫm đíu gì nữa mà phải sợ. Giờ tự nhiên được chuyến "du lịch" miễn phí, chiếc tầu này nếu có cập vào cảng nào đó rồi phát hiện ra hai đứa tụi mình thì cũng chỉ có thể đuổi đi chứ hơi đâu mà xử lí hai thằng ăn mày. – Gã "bạch tạng" an ủi thằng bạn và cũng là an ủi chính gã.
Ăn mày "cây sào" nghe đến đây thì vỗ đùi cái "đét"
-Chuẩn rồi chứ còn gì nữa! Xin ăn một nơi nhiều cũng chán, giờ vừa được đi du lịch lại vừa được thay đổi nơi " công tác". Mà còn tránh được phải giả tiền cho thằng ôn vật Sơn Cẩu, một công năm ba việc thế này thì tội quái gì bọn mình phải chùn nhỉ.. hắc hắc….
Đang cười đột nhiên gã im lặng, đưa tay vê vê cái cằm hồi lâu rồi hỏi lại.
-Vậy…. từ giờ đến lúc cập cảng thì đồ ăn nước uống đào đâu ra?
-Cái này…..
Nghe câu này thì "bạch tạng" ăn mày cứng họng, quả thật đây chính là vấn đề cốt yếu, tìm đâu ra lương thực trong cái contener tối om này? Bây giờ hai gã muốn tiếp tục lạc quan cũng có bẩy phần khó khăn. Hai gã đồng thời chả biết nói gì chỉ biết thở dài ngao ngán, giờ chỉ còn nước hi vọng cái con tầu này sẽ nhanh chóng cập cảng trước khi chúng trở thành hai cái xác khô.
-Thôi kệ, tao không thèm quan tâm nữa. Cứ ngủ một giấc đã, biết đâu lúc tỉnh dậy đã đến nơi thì sao.
-Ừ, cứ làm một giấc chứ ngồi trơ mắt ếch ra cũng chả giải quyết cái việc mịe gì.
Hai gã mặc kệ cho số phận đẩy đưa, giờ đây có lo cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì.
……
Chẳng biết hai gã đã ngủ được bao lâu, lúc này nếu không phải có một sự cố bất ngờ xảy ra thì phỏng chừng hai gã vẫn sẽ ngủ tiếp. Một tiếng động khủng khiếp vang lên ở phía mạn tầu, kèm theo đó là những đợt rung chuyển dữ dội khiến con thuyền chao đảo, điều này làm hai tên ăn mày choàng tỉnh.
Thực sự vận đen đến với bọn chúng quá nhiều lần, khiến gã "bạch tạng" không khỏi rủa thầm cái số phận hẩm hiu của mình.
-Tiếng động lớn như vậy, chẳng lẽ tầu vừa va phải vật gì? – Gã "cây sào" hoài nghi.
-Hay… tàu cập bến rồi…. – Gã "bạch tạng" không giấu nổi sự mừng rỡ thể hiện rõ trong giọng nói.
Quả thật khi tàu cập bến thì cũng có thể gây ra tiếng động tương tự như vậy, chả trách gã "bạch tạng" suy luận tới chuyện này. Đang khi không hi vọng chuẩn bị tắt ngóm thì lại được thổi bùng lên, hai gã nhảy cẫng lên như chết đi sống lại. Chẳng cần phải nói "bạch tạng" cùng "cây sào" đồng loạt dùng cả chân và tay liên tiếp gây "tiếng động" hi vọng sẽ có người nghe thấy.