Đang thi nhau la hét, đập rầm rầm vào thành contener thì những tiếng bước chân nện mạnh trên đất ngày một lớn dần, khiến hai gã ăn mày lập tức đình chỉ hoạt động vểnh tai mà lắng nghe.
"Cạch, cạch"
Chiếc chốt cửa đã được mở ra, dường như những tiếng động mà hai gã gây ra không hề vô ích, có người đã nghe thấy những tiếng động này mà tới. Hai gã ăn mày thật không dám tin mình có thể sớm thoát ra ngoài như vậy, sung sướng đến nỗi reo hò, nhảy lên như mấy con loi choi.
-Mau mở cửa, mau mở cửa….
Hai gã vừa hét lên vừa tiến sát cánh cửa contener, như sợ đám người kia đi mất.
"Kétttt"
Cánh cửa sắt ngăn cách hai gã với thế giới bên ngoài bây giờ đây đã không còn, cái ập vào mắt chúng là những ánh sáng chói lòa mờ mờ ảo ảo do ở quá lâu trong bóng tối. Phải sau tầm hơn một phút thì đôi mắt chúng mới thích ứng được với ánh sáng ban ngày, trước mắt chúng là những bóng người mờ mờ đã dần rõ nét. Có tất cả hơn mười tên da đen cao to lừng lững chí ít cũng phải cao tới 1 mét 9, ăn mặc như "ram-bo" quần giàn-gi áo me-ô màu đen, tay lăm lăm những khẩu súng tự động báng gỗ thuộc loại AK-47. Tên nào trông cũng hung hãn đáng sợ, thấy mấy tên trông như khủng bố này hai gã ăn mày không khỏi hồn bay phách tán, sợ đến mửa mật vỡ tim, sự vui mừng đang lên tới cao trào lập tức bay biến đi đâu mất.
Thấy hai kẻ đứng trong contener cứ đơ người ra, mặt tái nhợt đi thì một tên da đen để bộ râu quai nón nhanh chóng ra lệnh cho đám thủ hạ đứng xung quanh, hắn ra lệnh bằng một thứ tiếng mà hai gã ăn mày không thể hiểu được.
-Lôi chúng nó ra!
……
Tất cả mọi người có mặt trên con tàu chở hàng bao gồm cả "hai vị khách bất đắc dĩ" nhanh chóng được áp giải lên một con tàu khác đang áp sát ngay phía bên phải con thuyền chở hàng. Thì ra con tàu chở hàng bị bọn hải tặc đánh cướp, giờ đây chúng đang vơ vét tất cả các hàng hóa có giá trị trên tàu, còn việc chúng bắt những người trên tàu phỏng chừng là để đòi tiền chuộc từ phía chính phủ cũng nên.
Sau khi sang thuyền của lũ hải tặc, tất cả mọi người được giam vào trong một căn phòng trống trơn rộng chừng 30 mét vuông, ở đây chỉ có duy nhất một chiếc đèn tuýp chiếu sáng cho cả phòng, trên vách tường có một chiếc cửa sổ gắn kính trong suốt, nhờ đó có thể nhìn ra biển và biết là ngày hay đêm.
Bị nhốt trong này có tất cả 19 người, hai gã ăn mày ngồi một góc, còn 17 người còn lại thì ngồi phía đối diện. 17 người này đa số là dân châu âu chỉ có vài người là dân châu phi, người nào người nấy cũng to cao không kém đám hải tặc kia. Nhóm người này nhất mực nhìn về phía hai tên ăn mày với ánh mắt có phần kì quái, chắc chắn họ đang cảm thấy vô cùng khó hiểu, làm thế nào mà hai tên ăn mặc rách rưới này lại xuất hiện trên tàu của họ.
-Mày có thấy mấy thằng tây kia nhìn mình rất lâu không? – Gã "cây sào" ghé sát vào tai gã chiến hữu.
-Bọn nó chắc hẳn chính là thuyền viên trên tàu này, giờ nó thấy tự nhiên từ đâu lòi thêm ra hai đứa tụi mình, không ngạc nhiên hơi phí. – "Bạch tạng" nhỏ nhẹ đáp.
Gã "cây sào" gật gù tỏ vẻ đã hiểu, lại đưa tay lên xoa xoa cái cằm đôi mắt hơi nheo lại, nói một cách hoài nghi.
-Mày có để ý mấy thằng áp giải tụi mình không?.... Tao đang nghi ngờ bọn chúng là một đám cướp biển.
Nghe tới đây "bạch tạng" quay ngoắt sang nhìn gương mặt đang "đăm chiêu" phân tích của thằng bạn, gã lúc lắc cái đầu tỏ vẻ chán nản. Gã không ngờ tên chiến hữu của mình giờ mới nhận ra điều đó.
-Nghi cái đíu gì nữa, là chắc chắn…. Mà bọn chúng không phải cướp biển!
-Không phải sao? – "Cây sào" tròn mắt.
-Không! – Gã "bạch tạng" quả quyết một cách chắc nịch.
-Thế.. thì là gì? – "Cây sào" tập trung lắng nghe.
-Là hải tặc. – "Bạch tạng" bình thản trả lời.
-Có gì khác nhau sao? – "cây sào" khẽ nhướn mày.
-Cơ bản là….không.
Gã "bạch tạng" chậm rãi trả lời và kèm theo động tác lấy ngón út ngoáy mũi trông rất thô tục, phỏng chừng gã đang chêu tức "ai đó". Mai Thái tí nữa phát khùng vì cái tính dở hơi của thằng chiến hữu, may sao gã vẫn miễn cưỡng kiềm chế được, giọng gầm ghè.
-Nếu không phải là đang ở trong tình cảnh này mày có tin là tao cho mày từ 36 cái răng xuống còn 26 cái không?
-Vậy sao?
Gã Hắc Vân quay qua nhìn Mai Thái, mắt thì chớp chớp liên hồi, hành động "đáng yêu" này khiến cho gã "cây sào" sôi máu, toan lao vào đập cho cái thằng cợt nhả ngồi cạnh một trận, nhưng thấy ánh mắt dò xét của đám người kia nên đành thôi, gã cố nuốt cục tức vào bụng.
-Thế đíu nào mày vẫn còn tâm trí mà đùa nhỉ? – "cây sào" khoanh tay tỏ ra vô cùng tức giận, mắt hướng ra phía cửa sổ.
-Dù mày buồn hay vui, sống hay chết thì cái trái đất này vẫn cứ quay cơ mà. Tao thấy bọn mình gặp quá nhiều vận đen rồi, giờ tao chẳng còn hơi sức đâu mà hoảng với chả sợ nữa. Thích đến đâu thì đến, tao không có đủ kiên nhẫn để mà lo lắng.
"Bạch tạng" lúc lắc cái đầu tỏ rõ quan điểm.
…….
Sau tầm vài tiếng đồng hồ, chiếc thuyền hải tặc đã đưa đám người tiến vào một hòn đảo nằm lạc lõng giữa đại dương. Điều đầu tiên khi nhìn vào hòn đảo này đó là cây, rất nhiều cây cối phủ kín cả hòn đảo như thể nơi đây là một khu rừng nguyên sinh vậy.
Trước khi đưa mọi người lên một chiếc ca-nô, lũ hải tặc đều trói tay bịt mắt từng người một. Trong thoáng chốc chúng đã dẫn những con tin tiến vào bờ, vì đã bị bịt mắt trói tay thêm vào đó mấy tên hải tặc này còn có cả một tá súng ống sẵn sàng "cướp cò", nên dù có là thần thánh nơi nào thì giờ cũng chỉ biết răm rắp làm theo mà thôi. Khi tiến vào trong đảo được một cây số, thì bọn hải tặc dẫn độ đám con tin tới một bãi đất trống nằm giữa rừng, một tên bước lại gần một cây đại thụ cao chọc trời rồi thuận tay kích hoạt một cơ quan nằm trên đó. Ngay lập tức từ khoảng trống trước mặt, một cánh cửa bí mật nằm trên đất được mở ra.
…….
-Bọn này đối xử với chúng ta cũng tốt quá chứ hả?
Gã "cây sào" vừa nhai miếng thịt gà vừa nói một cách tràn đầy sung sướng, bởi lẽ từ trước đến giờ gã chưa bao giờ biết tới mùi vị của thịt gà là gì. Giờ tuy bị bắt giữ nhưng lại được ăn nhiều món ngon thế này, so ra với việc đi làm ăn mày phỏng chừng sướng gấp mấy lần.
-Công nhận, công nhận…. không ngờ bị bắt còn sướng hơn làm ăn mày khà khà….- Nói đoạn gã "bạch tạng" cầm chai nước tu một ngụm to tướng.
Sau khi đi vào mật đạo, lũ hải tặc tiếp tục nhốt mọi người vào một căn phòng khác rồi phát cho mỗi người một suất ăn rất thịnh soạn. Nào là thịt gà, cá rán, thịt heo sốt cà chua và một chai nước to tướng. Những thuyền viên trên tàu đều là người có cuộc sống khá giả, họ chưa bao giờ phải chịu đói khát nên không mặn mà gì với cái suất ăn kia, không chỉ vậy họ còn sợ rằng đám tặc phỉ kia bỏ độc vào thức ăn nhằm hãm hại mọi người. Mà cho dù là không có độc thì với tâm trạng hiện tại họ có nuốt cũng không trôi.
Nhưng đối với hai gã ăn mày cả đời chưa được bữa ăn ra hồn thì khác, không ăn là thiệt, huống hồ thức ăn ngon như vậy, cả đời còn chưa có dịp ăn nay sao có thể bỏ lỡ, không những ăn mà chúng sẽ ăn cho bằng sạch. Hai gã ăn mày này hơi đâu mà lo xa như đám thuyền viên, sống ngày nào thì cứ biết ngày đó đó chính là "tiêu chí làm ăn mày" của chúng.
-Này Vân!
-Sao?
-Từ lúc tao với mày ngồi ăn đến giờ, chẳng hiểu sao mấy thằng tây kia cứ nhìn thôi mày ạ!
Lúc này gã Hắc Vân mới ngước mắt nhìn lên, từ nãy đến giờ gã cứ cắm đầu ngồi ăn chẳng thèm ngó ngàng tới xung quanh. Quả thực ánh mắt của lũ người trước mặt hắn có phần rất khác lạ, vừa pha chút thương hại vừa có ẩn chứa sự khinh rẻ, ý họ muốn nói: " Sống chết còn chưa biết thế nào mà chúng bay vẫn ăn được sao?". Nhưng hai gã sao hiểu được ý tứ trong cái ánh mắt đó.
-Thây kệ chúng nó, bọn mình cứ ăn đã, tính sau. Chắc bọn nó ăn no rồi nên dửng mỡ ngồi nhìn ấy mà. – Gã "bạch tạng" khẽ nhún vai rồi tiếp tục cắm đầu vào mấy món ăn.
……..
Sáng hôm sau….
Khi mọi người còn chìm trong giấc ngủ thì độ ngột cánh cửa phòng giam mở toang, bỗng chốc một đám hải tặc đã ập vào lôi cả đám ra khỏi phòng giam. Chưa kịp hiểu sắp xảy ra chuyện gì thì đám con tin đã nhanh chóng bị dong qua một hành lang lớn rồi tiến gần một cánh cửa sắt phải cao tới 4 mét.
Hắc Vân đảo mắt để ý, thì thấy trên gương mặt của đám tặc phỉ đáng sợ kia hiện rõ vẻ đắc chí pha lẫn sung sướng. Một tên bước lại gần bảng điều khiển nằm cạnh cánh cửa lớn, hắn ấn vào đó vài con số.
" Kéttttt"
Cánh cửa sắt chậm rãi di chuyển, để lộ ra khung cảnh đằng sau nó. Đám tặc phỉ nhanh chóng áp giải mọi người tiến vào bên trong. Nơi này trông như một đấu trường la mã, có dạng hình tròn rộng ít nhất cũng phải tới 500 mét vuông, nằm cao hơn mặt đất tầm 3 mét là khán đài chật kín người. Những kẻ ngồi trên khán đài toàn bộ đều ăn mặc cực kì sang trọng, như thể bọn họ đang dự một buổi dạ tiệc cỡ lớn vậy, già có, trẻ có, trai có, gái có nói chung chẳng thiếu độ tuổi nào.
Vừa thấy đám con tin được áp giải vào thì lập tức cả khán đài trở nên rú động, các "quý ông quý bà" không ngừng hò hét ầm ỹ.
Trong đấu trường này, hệ thống đèn chiếu sáng được lắp dày đặc, giờ đây tất cả các đèn chiếu đều hướng vào nhóm người vừa xuất hiện, cứ như thể một siêu sao ca nhạc vừa bước ra sân khấu.
Thấy cảnh này, trong đầu 19 người bị dẫn giải tới đây giờ có chung một suy nghĩ.
-Vâng thưa quý ông quý bà! Sau một thời gian chờ đợi mỏi mòn cuối cùng những người anh hùng của chúng ta đã tới.
Một giọng nói âm vang cả đấu trường, ánh đèn nhanh chóng chiếu về phía đối diện với nhóm người. Không biết từ bao giờ đứng trong ánh đèn lúc này là một người đàn ông cao chừng 1 mét 85, vận bộ vét màu đen, cài trên ngực một bông hoa hồng, trên tay cầm chiếc micro. Hắn có một mái tóc vàng dài tới ngang vai, hơi xoăn trông rất lãng tử, thêm vào đó là đôi mắt xanh cùng chiếc mũi cao điển hình đã tạo cho hắn một vẻ đẹp quý phái của người đàn ông tây phương. Nếu trông gương mặt mà đoán, phỏng chừng người đàn ông này chỉ tầm ngoài 30.
Nghe thấy tên "tóc vàng" giới thiệu thì đám khán giả lại hò hét còn lớn hơn vừa rồi. Đợi sau khi tiếng reo vang đã lắng xuống đôi chút, tên "tóc vàng" lại tươi cười giọng nói đầy vẻ phấn khích.
-Và sau đây không để quý vị đợi lâu hơn nữa, liệu những người anh hùng của chúng ta phải đối mặt với con quái vật nào đây?
Nói rồi tên " tóc vàng" xoay người, phất tay lên cao, theo hướng tay của hắn mà nhìn tới thì là một màn hình cỡ bự, dài rộng khéo phải đến 50 mét vuông, được treo sát nóc của đấu trường. Trên màn hình những chữ cái liên tục thay đổi để dần xuất hiện một dòng chữ có nghĩa, đám khán giả "giàu có" dán chặt mắt vào cái màn hình, gương mặt lộ rõ vẻ mong chờ.
Trong nhóm con tin đang hoang mang không biết chuyện gì đang diễn ra, Mai Thái huých nhẹ tay gã chiến hữu vẻ mặt tỏ ra vô cùng khó hiểu nhưng con mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
-Mày xem, liệu có phải chúng nó cho mình xem phim không? Từ bé đến giờ tao mới thấy cái màn hình to thế này!
-Quả thực là tao vô cùng bái phục cái trí tưởng tượng có một không hai của mày! Thế đíu nào mày lại nghĩ ra được cái lí do "củ chuối" như thế nhỉ? – Hắc Vân liếc xéo thằng bạn, giọng nói tỏ ra khó chịu.
Vừa rồi tên " tóc vàng" thủy chung chỉ nói tiếng anh nên chỉ có nhóm thuyền viên mới hiểu, còn hai gã vốn xuất thân từ nước Việt này thì tất nhiên chẳng thể hiểu nổi.
-Là B-L-O-O-D! Vâng thưa quý vị quái vật sắp xuất hiện chính là một cái tên trong suốt hai năm qua chưa hề bị khuất phục. Liệu rằng lần này nó có bị gục ngã trước những người anh hùng có mặt ở đây hay không? Chúng ta cùng chào đón sự xuất hiên của B-l-o-o-d!
Gã "tóc vàng" hô lớn cái tên xuất hiện trên màn hình, đám khán giả " đại gia" có mặt trên khán đài thì không kìm chế nổi sự thống khoái tràn ngập trong người, đồng thanh hô vang cái tên này như thể đang cổ động cho một đội bóng nổi tiếng nào đó.
"BLOOD, BLOOD, BLOOD, BLOOD……"
Nhanh chóng, từ trên trần nhà, một lỗ hổng được mở ra, chiếc lồng sắt qua đó từ từ hạ xuống đấu trường. Khi chiếc lồng chạm mặt đất thì một mùi tanh tưởi sộc thẳng vào mũi nhóm con tin có mặt gần đó, khiến đám người suýt tí nữa thì phát nôn mửa. Không chỉ có vậy, ngay khi đám người nhìn vào trong chiếc lồng sắt, lập tức một cảm giác cực kì khủng bố như một dòng điện cao thế chạy khắp người khiến cơ thể ai nấy cũng cứng đơ, mặt cắt không còn giọt máu.
-Cái đíu gì đứng trong cái lồng sắt kia thế?
Mai thái hướng ánh mắt dò xét nhìn vào trong chiếc lồng ,nhưng tuyệt nhiên không giống đám thuyền viên, gã chẳng có vẻ gì là đang sợ hãi.
-Mùi máu nồng như vậy, xem chừng số mạng người chết trong tay cái thằng "mập" đó quả thực khó mà đếm xuể đây…
Hắc Vân thì đang đánh giá đối tượng, gương mặt thoáng có vẻ kì quái. Nhưng không hiểu sao gã nhắc tới chuyện giết người cứ đơn giản như đang nói về chuyện giết vài con gián vậy. Hai gã ăn mày này không biết là vì lí do gì nhưng khi nhìn vào chiếc lồng sắt thì lại tỏ ra nghiêm chỉnh, bình tĩnh hơn mọi khi.
Trong chiếc lồng kia là một thân hình to lớn dễ phải cao tới hơn hai mét, tên có mã danh Blood này ăn mặc như một gã đao phủ, đầu trùm một tấm vải đen, trên tay thì cầm chiếc rìu to lớn không thể tưởng tượng nổi, ước chừng nó phải nặng tới cả 50 cân chứ chả chơi. Thêm vào đó, với chiếc bụng bự trông hắn có phần chậm chạp, nhưng khi thấy những vết máu đã khô dính đầy trên lưỡi rìu thì hai chữ "chậm chạp" e rằng phải xem xét lại.
-Thưa quý ông quý bà! Tỷ lệ đặt cược vẫn sẽ như mọi khi. Một phút là gấp 2, hai phút là gấp 10, và năm phút là gấp 50 lần.
Gã "tóc vàng" vừa dứt lời thì đám khán giả hò hét nhiệt tình.
-Mau bắt đầu thôi….
-Nhanh đi ta đây hứng lắm rồi…
-Sao cứ chần chừ mãi thế….
-B-L-O-O-D-D-D…..
Tên "tóc vàng" từ tốn bước tới rồi nhìn qua từng người như đang dò xét thực lực, sau đó hắn mỉm cười một cách giảo hoạt, hất nhẹ mái tóc rồi ra lệnh.
-Mang vũ khí tới đây!
Ngay lập tức một gã da đen từ ngoài cửa chạy vào mang theo một chiếc túi vải lớn, hắn nhanh chóng đổ những thứ nằm bên trong xuống đất, nhìn ra toàn là các thanh đao dài ngắn, to bé đủ cả.
Lúc này tên "tóc vàng" bèn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi giải thích.
-Cứ hai hai người một tiến vào trong chiếc lồng kia, chỉ cần có một người giết được thằng "mập" trong đó lập tức toàn bộ các ngươi sẽ được rời khỏi đây. Vũ khí thì tùy nghi mà lấy.
Tên "tóc vàng" tuy nói như vậy nhưng hắn thực sự không nghĩ cỗ máy giết người mà hắn đào tạo có thể bị giết, cùng lắm mấy tên con tin này cũng chỉ có thể làm xây xước vài chỗ trên người con "quái vật" kia mà thôi. Nghĩ tới cái viễn cảnh sắp xảy ra hắn vô thức nhếch mép mà cười nhạt một cái.
Nhìn tên đồ tể với sặc mùi máu tanh kia thì có mà gan hùm cũng chẳng ai dám vào, nhóm người chỉ biết sợ hãi co rúm vào nhau, mặt mày tái nhợt. Về phần hai gã ăn mày thì chẳng biết từ bao giờ đã chạy tót ra cuối hàng đứng.
Thấy chẳng có kẻ nào dám tiến lên, tên "tóc vàng" vừa thở dài vừa ngắm nghía mấy cái móng tay của mình, bình thản "nhắc nhở".
-Muốn chết ngay bây giờ không?
Câu nói vừa dứt lập tức hơn hai mươi họng súng chĩa thẳng vào đám người xấu số. Phỏng chừng mọi người chẳng thể có chọn lựa khác.
-Hai thằng đứng đầu, nhặt vũ khí bước vào trong cho tao.
Một gã da đen mặt mày bặm trợn, hét lớn rồi dí súng vào đầu người đứng trên cùng. Biết rằng không còn cách nào khác, thôi thì kéo dài được mạng sống phút nào hay phút ấy, hai gã thuyền viên run run đi lên tùy nghi cầm lấy một thanh đao bất kì nằm trên đất. Ngay sau đó, hai người bị tống vào chiếc lồng sắt rộng chừng 100 mét vuông, cánh cửa lồng sắt vừa mở ra giờ nhanh chóng được khóa lại như cũ. Nhóm người ở ngoài thì thầm xót xa cho hai người đồng đội, chỉ biết cầu mong họ "may mắn" giết được con quái vật đang đứng trong đó. Đám khán giả "cuồng nhiệt" thì không ngừng hò reo nhưng thể đang xem trận chung kết của World Cup.
Trong khi tất cả các con mắt đều đổ dồn vào trong chiếc lồng bất kể là đám thuyền viên hay bọn tặc phỉ, thì hai gã ăn mày đứng tít cuối hàng lại chẳng thèm để ý, chúng vẫn say sưa thì thầm to nhỏ với nhau.
-Theo tao thấy, phỏng chừng tụi mình sẽ phải chém giết với gã bự trong chiếc lồng sắt kia.- Hắc Vân giọng nói đầy quả quyết.
-Còn tao thì nghĩ chúng ta đang tham gia vào một vụ cá độ và tao với mày chính là những thứ được đem ra để cá cược. – Mai Thái khẽ vê vê cái cằm, giọng cũng đầy vẻ chắc chắn.
Hắc Vân lập tức quay ra nhìn thằng bạn, gương mặt đầy vẻ hoài nghi.
-Làm sao mày nghĩ vậy?
-Để ý cái màn hình to bự chảng kia đi. …. Đó đó, thấy chưa……. Nếu mày để ý thì sẽ thấy có ba cột, một cột ghi số 1, một ghi số 3 và cuối cùng là 5. Bên dưới biểu hiện số phần trăm của từng cột là 17, 75 và 8%. Tao nghĩ đây chính là số người đặt vào từng cửa 1, 3 và 5.
-Sao mày lại suy luận ra điều này? – Hắc Vân không giấu nổi sự ngạc nhiên.
-Chẳng phải tại các trường đua cũng có cái bảng cá cược kiểu này hay sao?
Nghe tới đây Hắc Vân mới vỗ đầu một cái xem chừng gã đã nhớ ra.
Đang tính phát tiết vì câu nói chọc ngoáy của gã chiến hữu thì Hắc Vân vội xua tay tỏ ý làm hòa rồi tiếp lời.
-Thôi thôi… vậy các số 1,3 và 5 có ý nghĩa gì?
Mai Thái ngập ngừng, đôi mắt đảo liên hồi, xem ra đang suy nghĩ rất sâu sắc.
-Tao đoán rằng đó là số phút….
-Số phút? – Nói đoạn Hắc Vân lền ngước nhìn mấy chữ số trên chiếc màn hình lớn.
-Mày thấy đấy, hai gã tây phải cầm đao choảng nhau với cái thằng mập "kia", mà với cái nhìn khách quan của tao hai thằng tây này tuy to con nhưng cũng chỉ có thể trụ được ít phút thôi. Chứ chuyện phang được cái "cục thịt" sặc mùi tanh tưởi kia e rằng …… chính vì thế nếu hai tên kia cầm cự được trong 1 phút, hay 3 phút…
Chẳng đợi Mai Thái nói hết câu Hắc Vân đã chen ngang như sợ bị nói hết phần.
-Tương ứng với mỗi khoảng thời gian đó là một tỉ lệ cá cược khác nhau, cầm cự càng lâu tỉ lệ cược càng cao, còn số phần trăm chính là số người đặt vào từng cửa…..
-Chuẩn rồi c….
Chư dứt lời đột nhiên cả khán đài như nổ tung, như thể có một cầu thủ đã mở tỉ số cho trận chung kết World Cup vậy. Hai gã nhất thời giật bắn người, ngước mắt nhìn lên, một cảnh tượng vô cùng dã man hiển hiện trước mắt. Máu, tất cả đều là máu.
Trong chiếc lồng sắt lúc này vẫn chỉ là tên đồ tể đó, nhưng trên chiếc rìu bự chảng của hắn thì đã thấm đẫm toàn là máu, lưỡi rìu dường như vẫn còn dính lại vài mẩu da người. Nằm trên sàn của chiếc lồng là thi thể của hai người đã bị chặt làm bốn khúc, ruột gan văng tung tóe, gương mặt hai kẻ xấu số vẫn hiện rõ sự kinh hãi tột cùng, thật không còn từ ngữ nào để diễn tả nổi khung cảnh man rợ này.
Chỉ thấy gã "tóc vàng" cười lạnh một tiếng rồi phát lệnh một cách chậm rãi.
-Lôi mấy "cục thịt" đó ra ngoài.
Xong gã quay đầu nhìn lại đám người đang run lên vì khiếp sợ.
Về phần hai gã ăn mày, khi nhìn thấy khung cảnh này thì không khỏi xót xa cho hai kẻ xấu số kia, trong lòng bỗng dâng trào một cảm giác xúc động. Để ý lên khán đài, những gương mặt sung sướng pha chút thống khoái khiến hai gã không khỏi rùng mình. Nhìn thấy cảnh tượng khiếp đảm như thế mà lũ người này con sung sướng được sao? Chúng nghĩ chúng đang xem đá gà hay cá chọi chắc? Chẳng lẽ lũ "đại gia nhàn rỗi" này không hiểu hai từ nhân tính là gì? Lúc này trên màn hình khổng lồ, chiếc cột 1 phút đang nhấp nháy liên hồi, xem ra những người vừa đặt vào cửa này đã nhân tiền của mình lên không ít.
Còn đang đảo mắt để ý xung quanh thì hai gã đột nhiên nghe thấy những tiếng hét lớn ngay bên cạnh mình, đám thuyền viên rú lên rồi đâm đầu chạy về phía cửa sắt vừa từ đó bước vào.
-Tôi không muốn chết…..
-Thả chúng tôi ra…..
-Tôi van các ông…. Hãy tha cho tôi…..
-Xin các người hãy cho tôi đi…..
Những tiếng la hét mang đầy sự tuyệt vọng, làm sao không tuyệt vọng cho được, chỉ chưa đầy một phút hai người đồng đội của mình đã bị "băm" ra thành mấy mảnh, so với việc bị dí súng vào đầu e là còn kinh khủng gấp ngàn vạn lần. Nhóm thuyền viên không ngừng đập rầm rầm vào cánh cửa sắt hi vọng nó sẽ mở ra, trên gương mặt đám người này tên nào tên nấy cũng run sợ đến tột độ, nước mắt giàn giụa trông mà thương tâm đến thắt ruột.
Cảnh tượng đau thương như thế nhưng tên " tóc vàng" chẳng mảy may tỏ ra rung động, phỏng chừng hắn đã chứng kiến chuyện này quá nhiều lần rồi. Có chăng thì lúc này gương mặt hắn chỉ tỏ ra rất thất vọng và buồn chán.
-Thôi nào mấy người anh hùng. Cuộc vui mới chỉ bắt đầu thôi, đừng làm mọi người mất hứng vậy chứ. Hay ta cho các ngươi cùng lúc vào trong đó, các ngươi thấy sao?
Trong lúc bấn loạn thế này, mọi âm thanh đều bị nhóm người bỏ ngoài tai, bọn họ vẫn không ngừng van xin, khóc lóc đấm đá vào chiếc cửa sắt dày cả nửa mét kia.
-Thật là hết cách rồi.
Tên "tóc vàng" chỉ thở dài rồi khẽ lắc đầu, những tưởng chương trình sẽ diễn ra được ít lâu để hắn tiếp tục hốt bạc nhưng nào ngờ đám con tin lần này quá nhát gan, có lẽ cuộc vui phải sớm chấm dứt mà thôi. Hắn đưa một tay lên che mặt tỏ rõ vẻ thất vọng, tay kia khẽ phẩy nhẹ. Tuy chỉ là một cái phẩy tay, nhưng đối với đám tặc phỉ đang lăm lăm cây súng thì đây lại là một mệnh lệnh. Tức khắc tất thảy họng súng đồng loạt chĩa thẳng về phía nhóm người đang tuyệt vọng gào khóc kia.
"Pằng, pằng, pằng……" Hàng loạt các họng súng liên tiếp nã đạn không chút xót thương, những tiếng gào thét theo đó mà dần dần tắt lịm. Trên chiếc cửa sắt lúc này chỉ còn những "tổ ong đỏ thẫm", họ gục xuống, máu trát đầy lên cánh cửa. Những từ như nhân tính hay đạo đức đối với những kẻ có mặt ở đây mà nói dường như là một thứ gì đó quá xa xỉ. Đám đại gia ngồi trên khán đài trông thấy cảnh này thì chẳng hề tỏ ra thất kinh mà chỉ đơn giản là la ó, tỏ ra khó chịu vì cuộc vui kết thúc quá sớm, có vẻ như mạng sống đối với những kẻ lắm tiền kia vốn dĩ không đáng một đồng xu.
Lại nói tới hai gã ăn mày "đen đủi", do vẫn đứng yên tại chỗ nên đã may mắn không trở thành một cái "tổ ong bằng thịt", nhưng thấy vụ xả súng vừa rồi khiến chúng cũng có vài phần kinh hãi, không ngờ đám tặc phỉ này lại thẳng tay giết chết 15 người một cách nhanh gọn đến thế. Xem ra cách duy nhất để hai gã sống sót qua ngày hôm nay chỉ có một mà thôi.
Tên "tóc vàng" toan quay đi thì đôi mắt hắn vô tình bắt gặp hai gã rách rưới vẫn đứng lại trên sân. Điều này không khỏi làm hắn hoan hỉ trong lòng, gương mặt lập tức biến chuyển trở nên vui vẻ như trước. Hắn nhanh chóng rảo bước tới trước mặt hai kẻ "anh hùng" vẫn đủ gan mà trụ lại.
-Thật không ngờ vẫn còn những anh hùng "chân chính" như thế này. Tôi cứ nghĩ rằng những người như các bạn tuyệt chủng từ lâu rồi chứ!
Giọng của tên "tóc vàng" mang đầy vẻ hài hước, không rõ là hắn đang thổi mũi hay mỉa mai hai gã ăn mày. Tưởng cuộc vui phải kết thúc sớm nào ngờ vẫn còn có kẻ làm mồi để các "cầm thú" đại gia hưởng thụ cái thú vui cá độ, tức khắc những tiếng reo hò lại vang lên như sấm.
Hai gã ăn mày thấy tên " dẫn chương trình" bước tới nói "xì xồ" cái gì đó thì chỉ biết đần mặt ra nhìn nhau. Nhưng hai gã cũng hiểu mình sẽ phải làm gì. Hai gã ăn mày liếc mắt nhìn nhau như đang trao đổi những suy nghĩ trong đầu. Mai Thái nặng giọng, vẻ mặt đầy tư lự.
-Xem ra cách duy nhất để sống sót qua hôm nay là phải để đôi bàn tay vấy máu thêm một lần nữa.
Gương mặt của Hắc Vân trở nên buồn bã, đôi mắt nhìn xuống hai bàn tay như đang nhớ lại chuyện xưa.
-Không ngờ lại có cái ngày tao phải trở thành kẻ thất hứa.
Thấy hai tên ăn mặc rách rưới đứng trước mặt mình nói một thứ ngôn ngữ mà gã chưa từng nghe qua, thì trên khuôn mặt tên "tóc vàng" thoáng xuất hiện một chút bực tức nhưng rồi lại được thay thế bằng một vẻ mặt tươi cười khi nãy. Hắn hướng tay ra tỏ vẻ kính trọng, giọng nói thì ôn tồn một cách " giả tạo ".
-Mời hai người "anh hùng" chọn lấy một loại vũ khí.
Thấy cánh tay gã tóc vàng hướng về phía mấy thanh đao nằm ngổn ngang trên đất, hai gã sớm biết tên "dẫn trương trình" đang muốn "ai đó" nhanh chóng bước vào chiếc lồng ghê tởm kia mà nạp mạng, làm thú vui cho bọn đại gia mất hết nhân tính. Mai Thái cùng Hắc Vân cũng chẳng phản ứng gì nhiều chỉ từ tốn bước đến chỗ vũ khí đặt trước mặt.
-Chúng ta đã từng hứa với người đó không bao giờ động tới đao kiếm hay chém giết nữa….. – Hắc Vân trầm tư cất lên vài tiếng.
Tuy chỉ nói lấp lửng nhưng gã chiến hữu của hắn thì đã quá rõ ràng, gã chỉ lắc đầu thở dài giọng đầy vẻ cay đắng.
-Tao cũng không hề muốn trở thành kẻ thất hứa với người đó….. nhưng bây giờ mày chết thì người ta cũng có vui vẻ không, có cam lòng không? Giờ đây mày vì mạng sống mà phá bỏ lời thề, thiết nghĩ người ta cũng chẳng oán trách đâu….
Hắc Vân như đã quyết định, hắn thở dài một hơi rồi khẽ lúc lắc cái đầu làm đốt sống ở cổ kêu răng rắc.
-Được rồi, đíu cần nghĩ nhiều nữa, muốn chơi thì tao chơi tới cùng. Dù sao cũng phải sống mới có thể giữ được lời hứa, chứ chết mịe rồi thì giữ đíu gì nữa.
Phỏng chừng sau một hồi trầm tư, hai gã đã lấy lại tinh thần, Mai Thái khẽ nhún vai rồi nhìn qua đống vũ khí nằm trên đất.
Xem ra hai gã ăn mày này không hề đơn giản, trước tình cảnh thập tử nhất sinh như thế mà vẫn thản nhiên buôn chuyện tựa như không có vấn đề gì xảy ra, không chỉ vậy gương mặt còn tỏ ra rất bình tĩnh, có chăng thì chỉ là một chút đượm buồn phảng phất trên mặt hai gã mà thôi. Tất nhiên điều này không thể qua mắt được gã "tóc vàng" đang để ý hai gã từ nãy tới giờ, ánh mắt của hắn không ngừng dò xét hai kẻ rách rưới. Từ trước tới nay chưa có kẻ nào bước vào "chương trình" của hắn mà bình tĩnh đến thế, trong lòng tên " tóc vàng" bỗng dâng lên một cảm giác háo hức. Loại người đứng trước nguy hiểm mà vẫn bình thản như không chỉ có thể chia làm ba loại: Một là điên khùng, hai là buông xuôi mặc cho số phận định đoạt và ba là có đủ khả năng hóa hiểm thành an. Với nét mặt tự tin và bình thản mà hai gã đang thể hiện lúc này, tên "tóc vàng" dám chắc hai kẻ trước mặt thuộc loại thứ ba. Nghĩ tới đây hắn càng nóng lòng muốn xem làm cách nào mà hai kẻ ốm yếu, ăn mặc rách rưới này có thể thay đổi cục diện.
Thấy hai tên vừa gầy, vừa ốm yếu đứng lại trên sân đang chọn vũ khí thì đám "cầm thú" đại gia trên khán đài rú động hô hoán ầm ỹ.
-Tao có nhìn nhầm không? Hai con bọ này mà cũng dám đấu ư…. Haahahaha…
-Chắc chắn là không đến một phút chúng sẽ bị băm ra thành 8 khúc…
-30 giây là chúng mày sang thế giới bên kia.ha ha hah ha….
-Theo tôi 10 giây là quá nhiều….
-Vụ này chẳng phải là biết trước kết quả rồi sao há há há….
Thực sự mà nói, bất kể là ai khi nhìn vào cái thân hình gầy gò, xanh xao, rách rưới và non choẹt của hai gã ăn mày thì dám đảm bảo họ sẽ nói hai gã chẳng thể sống qua 10 giây chứ đừng nói là một phút. Hai tên thuyền viên to cao lực lưỡng là thế vậy mà còn chưa tới một phút đã nát thây, thì thử hỏi hai "que củi" này đi vào thì sẽ được mấy hơi.
Tên "tóc vàng" ngước nhìn lên bảng cá cược, hình ảnh chui vào mắt khiến suy nghĩ của hắn có chút giao động. 100% số người ở đây chắc chắn hai tên ăn mày kia không thể vượt qua một phút. Ngay sau đó một tên ăn mặc bảnh bao phỏng chừng là trợ lý của tên "tóc vàng" vội vã bước tới, ghé vào tai hắn thì thầm, gương mặt đang trầm tư bỗng có phần khẩn trương.
-Hơn 3 tỷ mĩ kim?
Gã thư kí vội lùi về sau, gương mặt vô cùng khó xử vội vã gật đầu.
Cũng đúng thôi, một vụ cá cược mà biết trước kết quả, một món hời béo bở, một cách nhân tiền mà chắc chắn thành công đâu dễ gì bỏ lỡ cho được. Mà đã chắc chắn thì tội gì mà không xuống hết tay, e rằng có kẻ còn đặt hết tài sản của mình vào vụ cá độ này cũng nên, đây chính là tâm lý chung của các con bạc. Tên "tóc vàng" thầm nghĩ nếu hắn không phải trên phương diện nhà cái mà trên phương diện con bạc thì hắn cũng chẳng ngại ngần gì mà đặt cả mạng vào vụ cá cược "hiếm có" này. Tuy nhiên dự cảm của hắn lại không cho rằng canh bạc này đơn giản như vậy, linh tính mách bảo cho hắn biết có chuyện hay sắp diễn ra.
-Thưa ngài… chúng ta có dừng trận cá độ này lại không? – Gã trợ lý e dè.
-Tại sao phải dừng lại? – Tên " tóc vàng" liếc xéo tên trợ lý.
Thấy ông chủ nhìn mình với vẻ khó chịu, tên trợ lý vội giải thích.
-Số tiền lớn như vậy, nếu chúng ta thua… e rằng ngân quỹ của tổ chức sẽ thâm hụt rất nặng nề…
-Ngươi thử nghĩ xem, nếu bây giờ chúng ta dừng lại thì đám người kia sẽ phản ứng ra sao? Uy tín của chúng ta sẽ bị giảm xuống bao nhiêu? Liệu đến lúc đó có còn kẻ nào tới đây mà đặt cược hay không? Vụ cá cược này vẫn sẽ tiếp diễn, ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm với tổ chức.
Đã rất lâu rồi hắn chưa thử qua cảm giác kích thích như vậy, một cảm giác ở phương diện của những con bạc, sự háo hức và chờ mong. Với một gương mặt tràn đầy hứng khởi, hắn tuyệt đối muốn xem có cái gọi là kì tích hay không?
-Liệu tao với mày có bao nhiêu phần trăm thắng thằng mập kia?
-Ôi dào, nhiều thì 100% ít là 0%! - Gã "cây sào" tựa hồ chẳng thèm quan tâm, nhàn nhạt đáp.
"Bạch tạng" khẽ nheo mắt nhìn lên, thấy gương mặt câng câng lên của gã chiến hữu thì chỉ thở dài một hơi, tỏ ra bó tay với câu trả lời vừa rồi. "Cây sào" đưa tay lên vê vê cái cằm, mắt vẫn không rời khỏi đống vũ khí, nhỏ giọng nói như sợ có "ai đó" nghe thấy.
-Điều tao quan tâm là liệu thằng cha có mái tóc màu "cục phân" kia có thả tụi mình ra sau khi chúng ta giết được "tên bị thịt" trong lồng sắt hay không?
Hắc Vân từ tốn đứng lên nhấc theo một thanh đao to bản sắc lẹm, chắc chắn đã được gã tuyển lựa rất kỹ.
-Tao với mày giờ không có nhiều chọn lựa đến thế đâu thằng bạn à! – nói rồi Hắc Vân vỗ vai gã chiến hữu đứng cạnh rồi khẽ lúc lắc cái đầu.
-Tốt thôi!
Mai thái cúi xuống cầm lên ba con dao nhỏ dài cỡ gần hai gang tay mà hắn để ý từ nãy tới giờ.
Hai gã ăn mày nhanh chóng được đưa vào phía trong chiếc lồng sắt đứng dối diện với tên đồ tể khủng bố. Những vệt máu từ 'thành quả" khi nãy của tên đồ tể quét đầy trên mặt đất, mùi tanh tưởi bốc lên nồng đậm khiến cho cái lồng sắt này tuyệt nhiên rất xứng đáng với hai chữ "địa ngục".
Trên khán đài, đám đại gia không ngừng hét hò hét một cách rền vang.
-Giết chúng đi B-L-O-O-D……
-Tao sắp giàu to nhờ mày đó Blood….
-Xẻ thịt mấy con bọ đấy ra xem nào… ha ha hah ….
Gã đồ tể đứng trong chiếc lồng sắt này, hắn thực sự giống một cái máy hơn là một con người, khi không có người trong lồng thì hắn đứng trơ ra như một bức tượng, nếu không phải là cái bụng bự của hắn phập phồng theo nhịp thở chắc chẳng ai nói hắn là một sinh vật sống. Nhưng nếu có kẻ bước chân vào trong lồng thì "cỗ máy chém" này lập tức bừng tỉnh.
Thân hình đồ sộ như gã khổng lồ một mắt trong thần thoại Hy Lạp đột ngột lao tới, vung mạnh chiếc rìu khủng bố mà bổ xuống một trong hai kẻ đứng trước mặt hắn.
-Bắt đầu trò chơi nào!
Hai gã ăn mày hô lớn rồi lập tức tách sang hai bên khiến chiếc rìu xé gió bổ thẳng vào không trung, nện mạnh xuống sàn.
"KENG"
Thân ảnh hai gã tuyệt đối tinh nhanh lạ thường, chỉ thấy lúc này hai gã đã đứng hai đầu, chuyển vị trí của tên đồ tể vào giữa. Do dự trong 1 giây, tên đồ tể lập tức quất ngang lưỡi rìu về phía Hắc Vân. Đối với người bình thường mà nói, nhát chém này tuyệt đối là cực nhanh, đủ cơ sở để tách một thân thể thành hai phần. Nhưng đối với gã ăn mày có nhãn lực bất thường này thì có "đôi chút" khác biệt. Đồng tử của Hắc Vân bắt đầu giãn nở, lúc này đây hành động của tên đồ tể trở nên từ từ như một thước phim quay chậm.
Một cao thủ là người có thể xuất chiêu nhanh, mạnh và chuẩn. Mấu chốt ở đây là nhanh, bởi lẽ phải nhanh thì đối phương mới không kịp trở tay, phải nhanh thì mới trúng đích, hơn nữa nhanh cũng chính là tiền tố để tạo nên sức mạnh. Có thể nói khi yếu tố nhanh có tác dụng thì hai yếu tố mạnh, chuẩn mới có thể phát huy, trừ khi là đánh vào bao cát thì mới không cần tới yếu tố đầu tiên. Vậy mà giờ đây đối diện với gã Hắc vân cái yếu tố nhanh coi như bị phế, vậy thì dù là cao thủ thì gặp hắn cũng giống như hổ nhốt trong cũi mà thôi.
Cơ thể của gã Hắc vân lập tức bắn lên trên không, khiến lưỡi rìu sượt qua dưới chân gã. Trong lúc tên đồ tể quay lưng lại, thì Mai Thái liền thừa cơ tập kích, cánh tay của gã vẩy mạnh, con dao theo đó mà lao vút đi như một mũi tên.
"Phập"
Lưỡi dao ghim thẳng vào bả vai của tên đồ tể, khiến hắn đau buốt vô cùng, lưỡi rìu theo đó mà khựng lại. Hắn ngoái cái đầu chùm tấm khăn đen sì về phía Mai Thái, nếu hắn nói được hẳn sẽ đem mười mấy đời nhà cái thằng đánh lén mình ra mà "chào" một thể. Toan xoay người lại đối phó với kẻ vừa trêu tức mình, nhưng chính vì điều này mà hắn phải trả bằng một cái giá rất đắt. Như một cơn gió, Hắc Vân lướt tới gần tên đồ tể mà hắn chẳng hay biết.
"Xoẹt"
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, thanh đao sắc lẹm trên tay Hắc Vân đã chặt phăng hai bàn tay đang cầm chiếc rìu khủng bố. Chiếu rìu rơi ngay xuống đất, hai bàn tay thủy chung vẫn dính chặt trên cán.
Bỗng thấy tay mình nhẹ hẳn đi, xoay đầu nhìn lại thì chỉ còn hai cổ tay máu đang phun ra như suối, còn chưa kịp cảm nhận cơn đau thì trên không trung bỗng đâu xuất hiện một bóng người.
"Phập"
Hắc Vân dùng hết sức lực bật người lên cao chọc thẳng thanh đao vào lồng ngực tên "béo" đang đứng trước mặt. Liền sau đó, như một chuỗi liên hoàn, Mai Thái phóng người thẳng tới đạp chân vào lưng cái "cục thịt" trước mặt để rướn thân mình qua đầu hắn, hai con dao trên tay nhanh chóng xuyên qua lớp vải đen ghim thẳng vào não tên đồ tể.
Từ đầu đến cuối tên đồ tể với mã danh Blood này thậm chí còn không chạm được tới một cọng lông của hai gã ăn mày.
Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả các "quý khán giả" đang theo dõi được một phen bàng hoàng, lắm kẻ còn ngất xỉu ngay tại chỗ bởi lẽ chúng đã dồn toàn bộ tài sản vào vụ các cược "chắc ăn" này. Cái khán đài vừa rồi còn reo hò ầm ỹ thì giờ trở nên im bặt, tất cả các ánh mắt đổ dồn vào trong chiếc lồng và nghĩ rằng mình đang gặp ác mộng chứ không thể là sự thật.
Nếu như các con bạc đã kinh ngạc thì nhà cái còn kinh ngạc gấp vạn phần, dù biết là hai kẻ này không phải tầm thường nhưng không tầm thường đến mức phi thường thì thực sự đã khiến cho tên " tóc vàng" một phen chấn động tinh thần.
-Không thể tin được, thật sự không thể tin được…..
Gã "tóc vàng" lẩm bẩm một mình, tuy rằng hắn đã có một số tiền cực lớn nhờ hai gã rách rưới này nhưng khuôn mặt hắn không hề tỏ ra vui sướng mà chỉ có duy nhất một sắc thái, đó là kinh ngạc. Hai tên gầy còm ốm yếu tưởng rằng như gió thổi là bay đã xử lý tên đồ tể của hắn chỉ vỏn vẹn trong…. 48 giây.
Lúc này cái cơ thể cao hơn hai mét nặng tới 150 cân đang nằm trên vũng máu, còn hai gã thì bước tới sát song sắt, con mắt thủy chung chỉ nhìn về phía tên "tóc vàng", như đang yêu cầu hắn thả người. Tên "dẫn chương trình" chẳng thèm quan tâm tới cái ánh mắt sắc như dao đó, hắn quay qua nói nhỏ với tên trợ lý.
-Lập tức kết thúc chương trình, áp giải chúng nó vào phòng thí nghiệm! Ngay lập tức.
……..
Hai gã ăn mày bị hai tên da đen cao lớn lôi xềnh xệch đi, đằng sau là hơn mười họng súng chĩa vào chúng, hai cái miệng la ó liên hồi.
-Chúng mày làm gì vậy…..
-Thả tụi tao ra….
-Con mịe chúng mày, điếc hả….
Những tên da đen này vốn dĩ chỉ biết tiếng bản địa và cùng lắm là tiếng anh, nên tất nhiên chẳng thể hiểu hai tên rách rưới này nói gì, nếu không chúng không dễ dàng mà lờ đi mấy câu chửi của hai gã. Đám người nhanh chóng tiến vào một hành lang màu trắng, một cánh cửa có số 07 nằm cuối hành lang đột ngột mở ra, đám người ăn mặc trắng toát từ đầu tới chân trông như bác sĩ liền bước ra tiếp quản. Hai mũi thuốc mê nhanh chóng được sử dụng, tiếng la ó cung theo đó mà biến mất.
…..
Trong căn phòng trắng tinh, được lắp đèn sáng trưng, trông khá rộng rãi, tuyệt nhiên không để bất kỳ đồ vật gì ngoài hai chiếc giường nằm giữa phòng. Hiển nhiên, nằm trên hai chiếc giường làm gì còn ai khác ngoài hai gã Hắc Vân và Mai Thái. Chỉ thấy chân tay hai gã đều bị khóa trái, đồng thời có vô số cách dây điện chằng chịt dán khắp người.
Trên một tầng cao, qua một tấm kính trong suốt, tên "tóc vàng" đang đứng cạnh ba người râu tóc bạc trắng, nhìn sơ qua cũng biết mấy lão già này cả đời chỉ biết nghiên cứu khoa học. Bốn con người này đang chăm chú nhìn vào hai gã nằm phía dưới kia, trên gương mặt mỗi người lại xuất hiện một thái độ khác nhau.
-Kiểm tra tới đâu rồi?
Giọng nói đầy vẻ quyền uy, tên "tóc vàng" xem chừng là thượng cấp của ba lão giáo sư đứng đằng sau. Gã giáo sư phía tay phải nhìn vào bảng báo cáo rồi cất giọng khúm núm.
-Qua kết quả khám nghiệm sơ bộ thì phát hiện hai kẻ này có bước sóng não cực lớn. Qua nhiều năm nghiên cứu chúng tôi chưa hề thấy qua trường hợp nào có bước sóng não lớn đến thế….
-Như vậy đối với thí nghiệm X-07 thì…..
Tên "tóc vàng" bỏ lửng câu nói, nghe tới đây gã giáo sư đứng phía trái liền nhanh chóng trả lời.
-Đối với thí nghiệm X-07 mà nói hai đối tượng này tuyệt đối phù hợp. Bởi lẽ để truyền dữ liệu từ máy chủ vào não bộ con người trên cơ bản là vô cùng khó khăn, do bước sóng não của con người bình thường rất nhỏ nên khó lòng đấu nối với tần sóng phát ra của máy chủ. Nhưng hai người này có bước sóng não cực lớn, việc đấu nối giờ đây có tỉ lệ thành công rất lớn…
Gã tóc vàng gương mặt mừng rỡ khôn siết, không khỏi cười lên mấy tiếng đắc chí.
-Quả thực có sự may mắn thế này sao? Chỉ vô tình bắt được một chiếc tầu chở hàng không ngờ lại khai thông được bế tắc của thí nghiệm X-07 trong nhiều năm qua, còn chưa kể tới hơn 3 tỷ mĩ kim bỏ túi. Ha hah hah… tuyệt, quá tuyệt vời…..
-Thưa ngài …. không chỉ có vậy đâu….. – Gã giáo sư đứng giữa giờ mới lên tiếng.
-Còn gì nữa?
Tên "tóc vàng" xoay người lại nhìn thẳng vào gã giáo sư đứng sau hắn, ra chiều thúc giục.
-Người thanh niên tóc dài, da trắng kia qua khám nghiệm thì thấy gân xương và cơ bắp của hắn có chút bất bình thường…..
Gã giáo sư đẩy cái gọng kính đang trễ xuống, căng mắt nhìn vào tập tài liệu trước mặt như thể không tin nổi vào những dòng tiếp theo, nhưng sợ làm ông chủ tức giận nên tiếp tục.
-….Cơ xương của hắn xem chừng chịu được sức ép lớn hơn người bình thường rất nhiều….. nói đơn giản hơn tốc độ và sự chịu đựng của hắn lớn hơn chúng ta từ năm tới sáu lần, thưa ngài…..
Chỉ đọc vài dòng báo cáo thôi mà trên mặt ba gã giáo sư mồ hôi ướt đẫm, quả thực cuộc đời nghiên cứu của họ đến giờ mới được mở rộng tầm mắt. Tên " tóc vàng" nghe tới đây cổ họng như bị trát xi măng không nói được lời nào, trên gương mặt thể hiện đủ các sắc thái tâm trạng. Hắn xoay người, đảo mắt rà soát hai gã rách rưới nằm dưới kia từng tí một, như thể hắn đang thấy một người ngoài hành tinh. Phải tới 5 phút sau hắn mới cất giọng.
-Lập tức tẩy não chúng. Sử dụng thí nghiệm X-07 đào tạo tên tóc ngắn trở thành một điệp viên, còn tên tóc dài sẽ cho hắn trở thành một sát thủ. Đây là bước đi đầu tiên của thí nghiệm X-07 nên tuyệt đối không được sai sót.
Tên " tóc vàng" chậm rãi nói từng câu từng chữ như sợ rằng ba kẻ phía sau nghe sót lời của hắn.
-Việc này có cần báo lại với tổ chức không thưa ngài?
Lập tức câu hỏi được đáp trả bằng giọng lạnh lùng.
-Không cần, bây giờ báo cáo lên cũng chưa chứng thực được điều gì. Sau khi thí nghiệm thành công ta trình lên thì có giá trị hơn nhiều.
-Thưa ngài, vậy công đoạn tẩy não lúc nào sẽ tiến hành?
-Ngay lập tức!
Nghe thấy lời này ba gã giáo sư có phần sửng sốt.
-Như vậy có……
-Không gấp chút nào, việc này nhanh được phút nào thì hay phút ấy. Bất kể phải tiêu tốn bao nhiêu cũng phải hoàn thành công trình này vào thời gian sớm nhất có thể, các ngươi rõ rồi chứ.
-Đã rõ.
Phía dưới kia hai gã ăn mày nằm bất động, mắt nhắm nghiền, mà không hề biết rằng sự kiện sắp diễn ra sẽ khiến cho cuộc sống của hai gã không phải lật sang một trang sử mới mà là chuyển hẳn qua một quyển sách khác thì đúng hơn. Còn việc này đối với chúng là lành hay dữ thì chỉ có trời mới thấu mà thôi.
Năm năm trôi qua, không quá nhanh mà cũng chẳng quá chậm…
Trong một căn phòng rộng rãi, cách bày biện cùng đồ vật ở đây cực kỳ sang trọng, mọi đồ vật đều được làm bằng chất liệu quý hiếm, giàn đèn chùm trên trần tựa như ngàn vạn viên pha lê kết lại tỏa ra một ánh sáng vàng đẹp mắt, thêm vào đó những bức tranh cổ càng tăng thêm sự quý phái ở đây. Trên thế giới chỉ e không có tới 100 căn phòng đạt tới sự hoàn mĩ này.
Một người đàn ông tóc vàng vận một bộ vét màu xám đang ngồi tựa lưng trên ghế, nhìn vào tập tài liệu trước mặt. Không khó để nhận ra người ngồi trên ghế này chính là kẻ "dẫn chương trình" năm xưa. Đồng thời cũng là người có quyền lực cao nhất ở hòn đảo này, nếu gọi hắn là đảo chủ cũng không ngoa chút nào. Hiện giờ gương mặt có phần già đi chút ít nhưng vẫn rất phong độ.
"Cộc, cộc"
Từ phía cửa chính vài tiếng gõ cửa vang lên, vẫn chăm chú nhìn vào tập tài liệu, tên đảo chủ cất giọng bằng tiếng anh, đầy vẻ điềm đạm.
-Vào đi.
Cánh cửa khẽ mở ra, hai bóng người chậm rãi bước vào trong phòng, đứng trước bàn làm việc của tên đảo chủ, rồi tuyệt nhiên không hề nhúc nhích. Tới lúc này tên đảo chủ đưa tay chậm rãi đóng tập tài liệu để qua một bên, ngước lên nhìn hai người đứng trước mặt mình.
Một gã mặc chiếc áo phông màu tro, quần bò cùng đôi giày thể thao. Cao chừng 1 mét 73, dáng người thoáng nhìn trông có vẻ thanh mảnh thêm vào đó là nước da trắng khiến cho hắn trông tựa như một gã công tử bột con nhà giàu. Mái tóc hất qua một bên, đôi mắt phát ra tinh quang kì dị, tuy không thể nói là đẹp trai nhưng trông cũng có phần bắt mắt.
Gã đứng cạnh thì mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen đi đôi giầy da bóng loáng. Cao tầm 1 mét 82, dáng người hơi đậm cùng nước da ngăm đen trông rất khỏe khoắn. Mái tóc đen dài buộc kiểu đuôi ngựa, đôi mắt được trang trí thêm bằng một chiếc kính gọng trắng. Nhìn tổng thể trông gã rất nam tính, anh tuấn tuyệt đối có thể trở thành bạch mã hoàng tử của các cô nàng.
Hai con người này không phải ai khác mà chính là Hắc Vân và Mai Thái. Năm năm trôi qua gã Hắc Vân không có thay đổi gì nhiều, chỉ có gã Mai Thái là thay đổi rõ rệt.
Suốt năm năm qua, sau khi bị tẩy não hai gã được cho vào một đợt tập huấn đặc biệt. Gã Mai Thái được máy chủ truyền vào não bộ vô số các tài liệu về trính trị, kinh tế, khoa học, đời sống, chế tạo…… cũng như sự biến động của thế giới trong những năm qua, có thể nói gã Mai Thái giờ đây chính là một "thư viện di động". Ngoài ra một số võ thuật cùng cách sử dụng vũ khí cũng được gã tiếp nhận nhưng không nhiều, vì gã được đào tạo để trở thành một điệp viên, một tình báo, một nhà hoạch định chiến lược chứ không phải trở thành một chiến binh.
Còn về Hắc Vân thì khác, hắn được tiếp nhận chủ yếu là tất cả các loại võ thuật có mặt trên thế giới, cùng cách sử dụng đủ các loại vũ khí mà con người có thể sử dụng. Ngoài ra gã cũng được học cách đánh giá cũng như đọc suy nghĩ của con người thông qua cử chỉ hành động hay nét mặt. Tóm lại gã được đào tạo để trở thành một sát thủ, một cỗ máy chém giết đáng sợ. không chỉ vậy hầu hết các ngôn ngữ phổ thông trên thế giới đều được hai gã tiếp thu.
Lúc này trên gương mặt hai gã hoàn toàn không biểu lộ bất kì một thứ cảm xúc gì, cùng con mắt vô thần chỉ biết nhìn vào không trung. Tên đảo chủ ra lệnh một cách lạnh lùng.
-Ngồi xuống.
Hắc Vân, cùng Mai Thái như một cỗ máy vừa nhận lệnh là lập tức ngồi xuống hai chiếc ghế gần đó, rồi lại bất động như một pho tượng. Thấy vậy tên đảo chủ không khỏi thống khoái mà nở một nụ cười nham hiểm. Hắn hiểu tại sao hai kẻ trước mặt hắn lại trở thành như vậy, đơn giản bởi vì chúng đã bị tẩy não và mất sạch ký ức, giờ đây hắn ra lệnh là hai kẻ này phải răm rắp nghe lời. Đối với công trình khoa học vĩ đại này tên đảo chủ tuyệt đối tin rằng thí nghiệm đã thành công một cách hoàn mĩ, hắn tin tưởng mình đã đặt viên gạch đầu tiên mở ra một kỉ nguyên của những siêu chiến binh bằng xương bằng thịt.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn sẽ giao phó cho hai kẻ trước mặt hắn một nhiệm vụ tối quan trọng mà tổ chức yêu cầu. chỉ cần nhiệm vụ này thành công thì công trình cải tạo con người mới coi như hoàn tất. Tới lúc đó hắn sẽ chứng tỏ được thực lực của mình trong tổ chức, không chừng còn được chọn lựa trở thành một trong "Cửu Hoàng" cũng nên. Không chỉ có vậy, khi nhiệm vụ này hoàn thành sẽ là một đòn đánh trí mạng vào chính quyền thế giới. Nghĩ tới đây gã không thể kìm nén sung sướng mà cười lớn.
Sau khi nhớ lại vấn đề trước mắt, tên đảo chủ bèn lôi một chiếc va li để dưới chân đặt lên bàn. Hắn cất giọng đầy vẻ uy quyền.
-Các ngươi nghe cho rõ đây.
-Vâng.
Hai kẻ trước mặt đồng thanh nói, gương mặt tuyệt nhiên không tỏ ra bất kì cảm xúc gì, khiến cho tên đảo chủ vô cùng hài lòng.
-Lần này các ngươi sẽ được đưa tới đất nước có tên là Việt Nam để thực hiện một nhiệm vụ tối quan trọng. Sau một tháng nữa sẽ có một phái đoàn của chính quyền thế giới đến đó để bàn về vấn đề chống khủng bố. Nhiệm vụ của hai ngươi là giết kẻ đứng đầu phái đoàn, là một thượng nghị sĩ tên Jone Ender. Ảnh của hắn nằm trong chiếc va li này, ngoài ra các ngươi phải đến sớm hơn một tháng nhằm dò xét tình hình cũng như thông thạo địa thế ở đó để có thể vạch ra những kế hoạch hoàn mĩ và chu toàn.
Nói tới đây gã nhìn qua gã " hoạch định chiến lược" Mai Thái rồi tiếp lời.
-Trong vali đã có hộ chiếu và chứng minh thư của hai ngươi. Sau khi ngươi tiến vào Việt Nam hai ngươi sẽ hoàn toàn trở thành một công dân bản địa, chính quyền ở đó tuyệt đối sẽ không thể phát hiện ra các ngươi. Và trong này còn có 1 triệu dola để hai ngươi sử dụng trong một tháng sắp tới. Hai ngươi đã rõ cả rồi chứ.
-Đã rõ! – hai gã đồng thanh trả lời dứt khoát.
-Lát nữa hai ngươi sẽ được đưa lên một con thuyền du lịch để tới Việt Nam. Con thuyền này đã có mã số của chính quyền thế giới nên đám tuần tra biển tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho các ngươi. Giờ các ngươi cầm chiếc vali rồi rời khỏi đây được rồi.
Nói rồi tên đảo chủ thoải mái dựa lưng lên chiếc ghế, hai tay đan chéo thoải mái nhìn những cỗ máy giết người trước mặt. Chỉ cần nhiệm vụ thành công, hắn lập tức đưa công trình nghiên cứu này lên tổ chức, sau đó sẽ là những ánh mắt kính nể nhìn hắn, thật là một cảm giác thống khoái làm sao.
Hai tên sát thủ cầm lấy chiếc vali những tưởng chúng sẽ quay người bước đi nhưng hai gã lại làm một hành động hết sức kì lạ, không giống như thường thấy. Gã Mai Thái thì xách vali rồi mỉm cười một cách đắc chí, còn gã Hắc Vân liền nhẹ nhàng chống hai tay lên bàn, đôi mắt chăm chú nhìn kẻ đang ngồi trước mặt, gã cất giọng đầy vẻ giễu cợt.
-Chẳng hay ngài cười gì mà 'dâm đãng" quá vậy?
Câu hỏi khiến tên đảo chủ giật mình nhìn lên. Thấy hai tên sát thủ đứng trước mặt vẫn chưa đi thì đôi mắt khẽ nheo lại.
-Sao các ngươi còn…..
Hắn sực nhớ đến câu hỏi vừa rồi, đôi mắt trợn tròn nhìn động tác cử chỉ của hai gã sát thủ đang đứng trước mặt. Chúng đang đặt câu hỏi ư? Khi bị tẩy não chỉ có thể nghe lệnh và chấp hành tuyệt đối không có chuyện hỏi lại thế này được…..mà những hành động và gương mặt của chúng thế này là sao? Hoàn toàn khác hẳn so với vừa rồi.
-Các ngươi vừa hỏi ta? – Tên đảo chủ muốn khẳng định lại
-Chuẩn luôn chứ còn gì nữa.
Mai Thái rất khoái trá khi nhìn thấy sự hoang mang đang phủ đầy trên gương mặt tên đảo chủ.
-Không…. Không thể có chuyện……
Hắc Vân liền nói tiếp câu nói đang bị bỏ dở, giọng bắt chiếc y hệt tên đảo chủ.
-….không thể có chuyện này…. Chẳng phải… các ngươi bị tẩy… tẩy não rồi sao!...... ý mày muốn nói thế phải không?
Gã Mai Thai đứng cạnh nghe mà không khỏi phì cười.
Tên đảo chủ mắt tròn mắt dẹt nhìn hai tên sát thủ được đào tạo vô cùng " kỹ càng", trong quá trình huấn luyện không hề xảy ra bất kì sự cố hay điểm khác thường nào, các báo cáo đều ghi rõ là cực kì hoàn hảo.
Thấy tên đảo chủ mặt cứ nghệt ra như trẻ con vừa tè dầm thì cả hai đều không nhịn được mà cười lên sằng sặc.
-Nhìn cái mặt ngu của nó kìa…. Hahhahahah…..
-Tao thấy rồi, trông ngu kinh khủng.. há há há….
Lúc này gương mặt của tên đảo chủ tím ngắt lại, hiện rõ sự tức tối và khó hiểu.
-Tại sao lại có chuyện này? – Tên đảo chủ gằn giọng
Lúc này hai gã mới ngừng cười cợt, Hắc Vân thì khẽ thở dài như thể cảm thấy đáng tiếc cho kẻ đối diện.
-Vậy để tao kể cho mày nghe một câu chuyện nho nhỏ thế này….
Gã hắng giọng rồi tiếp lời.
-Chả là mày đã nhồi nhét vào đầu của thằng bạn tao quá nhiều thứ đâm ra đầu nó to ra không ít. Khả năng logic của nó phát triển khá cao nên cách đây hai năm nó bắt đầu đặt ra một câu hỏi khá "ngộ nghĩnh" đó là tại sao nó lại không hề nhớ gì về quá khứ…. Mày biết đấy nó suy nghĩ rất nhiều, cho đến một hôm cái thắc mắc đó đủ lớn để chuyển thành hành động, thế là nó mới ngồi mày mò để tạo ra một cái máy….. máy…. Máy éo gì nhỉ?
Hắc Vân quay ra nhìn gã chiến hữu đứng cạnh, như thể yêu cầu gã nhắc nhở.
-Trí nhớ mày tệ quá! Tao bảo mày thêm cà-rốt vào khẩu phần ăn mà mày đâu có nghe. Là máy khơi gợi kí ức. – Gã Mai Thái tỏ ra hết cách chỉ biết chép miệng vài cái.
Hắc Vân lại tiếp tục quay ra nhìn tên đảo chủ tiếp tục câu chuyện như thể gã đang diễn thuyết cho kẻ trước mặt nghe vậy.
-Đúng, đúng, là máy khơi gợi kí ức. Theo như nó nói thì cái gì mà kí ức không mất đi, rồi thì vẫn ở trong đầu gì gì đó, đại khái là như thế. Và chỉ cần sử dụng chiếc máy thì toàn bộ kí ức sẽ được khôi phục…. nếu tao kể đến đây mà mày vẫn chưa hiểu thì thực sự… óc mày còn đíu bằng óc lợn. - Gã Hắc Vân lắc lắc cái đầu tỏ vẻ hả hê.
Tên chủ đảo phỏng chừng không thể tin những lời nói kia là sự thật.
-Tao đặt máy quay theo dõi chúng mày hai tư trên hai tư, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện như mày nói.
Mai Thái đưa một tay lên vê vê cái cằm, đôi chân mày khẽ nhướn lên nhìn tên đảo chủ tỏ vẻ coi thường, bình thản nói.
-Những tư liệu trong đầu tao đủ khả năng để qua mặt tất cả các máy theo dõi tối tân nhất hiện nay, chỉ e là cái máy giám sát được tao còn chưa được chế tạo ra. Cho mày một thông tin "nho nhỏ", những đợt tập huấn ngoài trời theo tao biết thì không có cái máy quay nào cả… hắc … hắc..
Lời này làm cho tên đảo chủ chột dạ nhớ lại, quả thực hắn đã quá tự tin vào máy móc tiên tiến của mình, tin chắc là bọn chúng đã bị tẩy não nên không hề kiểm soát gắt gao mà chỉ chuyên tâm vào huấn luyện chúng mà thôi. Nhưng hắn không thể tính được tới khả năng khi cải tạo tri thức của gã Mai Thái đã dẫn tới suy nghĩ của hắn vượt khỏi sự kiểm soát, dấn lên các mâu thuẫn về ký ức của bản thân.
Nhưng tên đảo chủ cơ hồ vẫn có chỗ không thể hiểu được.
-Chúng mày…. Đã sớm nhớ lại sao còn……- hắn hết nhìn qua gã "bạch tạng" rồi lại nhìn qua gã "cây sào" giờ đây đã to con hơn trước.