Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 40: Bắt đầu khổ tu
Sau khi Kim Hậu ăn tối bằng chính con cá xấu số mà mình giết được, hắn liền nhanh chóng thoáng ngồi điều thức lại một chút, sau đó cứ như vậy nằm vật xuống thảm cỏ lăn ra ngủ như chết. Một ngày trải qua đầy biến cố làm Kim Hậu hoàn toàn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cho nên hắn lựa chọn đánh một giấc cho thật sảng khoái.
Một đêm lại nhanh chóng qua đi, mặt trời lại bắt đầu chuẩn bị mọc. Trong lúc Kim Hậu vẫn còn đang say giấc nồng thì đột nhiên có một tiếng nổ lớn tới nỗi làm vang vọng cả sơn cốc, tiếp theo đó là tiếng đất đá ầm ầm bừa bãi rơi xuống làm hắn phải giật mình tỉnh dậy.
Vội vàng dụi đôi mắt còn đang mơ màng của mình, Kim Hậu đã thấy Bạch lão lơ lửng trên vách núi ngay sát thác nước, trước mặt lão là một cái… hang?
Mang theo thắc mắc của mình vội vàng chạy tới bên dưới vách núi, hắn hô lớn hỏi:
“Sư phụ, người vừa mới làm gì vậy?”
“Còn không thấy sao? Vi sư vừa làm cho ngươi một cái sơn động chứ còn gì nữa.” Bạch lão vừa cười hài lòng với tác phẩm mình vừa mới làm ra, vừa đáp.
“Sơn động nhân tạo?” – Bốn chữ này lóe lên trong đầu Kim Hậu.
“Người làm ra cái sơn động này để làm gì ạ?” Kim Hậu nghi hoặc nói.
“Thế ngươi định ăn ngủ ngoài trời vài tháng sao? Ngoài ra thì cái chính là cần cho ngươi một chỗ thật yên tĩnh để còn tập luyện dược chứ, không thể cứ ở ngoài trời luyện sẽ rất dễ gây mất tập trung.”
Kim Hậu bấy giờ mới hiểu ra thì gật gù liên tục, sau rồi hắn mới quay đi vệ sinh cá nhân một lượt.
“Sư phụ người tính cho con tu luyện như thế nào đây ạ?” Lấy khăn rửa mặt xong, hắn liền quay sang hỏi Bạch lão.
“Ồ, rất dễ thôi, một ngày năm con ma thú nhất giai, sau đó học thuộc Viễn cổ chú ngữ ngay bên dưới thác nước. Thời gian còn lại vi sư sẽ cho ngươi tu luyện trong một loại nước thuốc đặc biệt.”
Ta Ngất!
Kim Hậu nghe xong “lịch trình dễ dàng” này xong liền lập tức có cảm giác muốn xỉu ngay tại chỗ.
“Sư phụ, nếu là về ngâm mình tu luyện thì con không có phản đối, nhưng mà năm con ma thú một ngày thì cũng hơi nhiều quá đi? Cộng thêm người bảo ngồi dưới thác nước học chữ để làm gì ạ?” Hắn cười khổ hỏi lão.
“Càng có kinh nghiệm chiến đấu thì càng tốt cho ngươi chứ sao nữa? Còn học Viễn cổ chú ngữ trong tình trạng nước dội cũng chính là một mũi tên trúng hai con nhạn. Trong tình trạng áp lực của nước ngươi sẽ được tôi luyện thêm sức bền, đồng thời tinh thần sẽ luôn phải trong trạng thái tập trung cao độ để học thuộc bảng chữ. Đã hiểu hết chưa? Hiểu rồi thì mau bắt đầu thôi.” Bạch lão thúc dục Kim Hậu nói.
“Sư phụ, nhưng từ chỗ sơn cốc này con phải đi ra ngoài vành đai khu rừng kiểu gì bây giờ? Nhỡ trên đường gặp phải ma thú mạnh hơn thì sao?”
“Tất nhiên là vi sư sẽ đi cùng ngươi rồi, để ngươi đi một mình thì chắc ngươi cầm cự còn chưa quá nữa ngày đã nằm yên trong bụng ma thú rồi. Nói nhiều quá! Đi thôi!... À mà còn nữa, nhớ mặc lại đồ trọng lực vào nhé….”
___________________
Cùng lúc này tại trước con đường về Lâm Sơn trấn, có một đoàn người khoảng hơn mười người gì đó đang thất thiểu lững thững đi từng bước khó nhọc. Cả đoàn ai nấy cũng đều quần áo rách rưới, mặt mày xây xẩm, sắc mặt lẫn tinh thần mệt mỏi trong chả khác gì như chó nhà tang. Dường như ngày hôm qua trải qua đối với chúng giống như một cơn ác mộng vậy.
Dẫn đầu đoàn người rách nát này chính là gã mắt chột Lưu Tuần.
Lưu Tuần sau khi cảm thấy con Tử Hổ Nanh Kiếm ăn không tiêu, gã liền cố tình bỏ lại vài người làm mồi nhử để bản thân chạy thoát. Cuối cùng thì đoàn người với thực lực hùng hậu hơn ba mươi người nay chỉ còn sống chưa đến một nửa làm gã càng nghĩ càng căm hận Kim Hậu.
Cho tới lúc mặt trời mọc lên tới đỉnh đầu, đoàn người Lưu Tuần cuối cùng cũng lết về tới sơn trại của Lang Hổ dong binh đoàn.
Lưu Tuân vừa lúc cũng mới thức dậy cho nên đang còn ngồi ngáp dài trên chiếc ghế bọc da hổ giữa sảnh của mình. Vừa lúc gã cũng nhìn thấy Lưu Tuần trở về mình đầy vết thương liền nhất thời cũng ngẩn ra hỏi:
“Này, anh giao cho chú dẫn người đi bắt một thằng nhãi con thôi mà sao lâu vậy? Mà sao lại tơi tả ra nông nỗi này? Còn có, hơn ba mươi người sao giờ chỉ còn lại ngần này?”
Lưu Tuần cúi gằm mặt xuống đáp:
“Anh cả, em… thằng nhãi đó thật là một thằng điên. Bọn em đuổi nó tới tận vành trung gian của ma thú rừng rậm thì gặp phải một con Tử Hổ Nanh Kiếm nên…toàn quân gần bị diệt…”
Lưu Tuân nghe tới đây liền lập tức bật mình khỏi ghế, nổi trận lôi đình quát:
“Cái gì? Mày nói cái gì? Toàn quân bị diệt? Hơn hai mươi mạng táng thân? Con móa nó! Ba mươi lăm người mà không bắt nổi được một thằng nhóc tam tinh giả nguyên cảnh? Ăn Hại! Chúng mày là một lũ ăn hại!”
“Anh cả, thằng nhóc này có thân thủ cực kỳ quỷ dị, tốc độ của nó quá nhanh làm bọn em không đuổi kịp được nó nên cuối cùng mắc bẫy…” Lưu Tuần bào chữa nói.
“ Nhanh? Nhanh tới mức đến cả cửu tinh giả nguyên cảnh như mày không đuổi kịp?” Lưu Tuần lại cố kiềm chế lại hỏi.
“Vâng đúng vậy anh ạ, ngoài ra trong người nó hình như là có đấu khí đan nên duy trì được một quãng khá dài.”
Lưu Tuân nghe đến đây thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó nhìn, sau đó gã chỉ đành lắc đầu nói:
“Tam tinh giả nguyên cảnh mười lăm tuổi, đan dược, thân thủ quỷ dị… Mong rằng thằng nhãi này không phải là đệ tử tông phái hoặc là người của đại gia tộc nào đó ra ngoài đi lịch lãm trải nhiệm, không là Lang Hổ dong binh đoàn sẽ phiền phức to đây… Thế thằng nhãi đó bây giờ sao rồi?”
Nhắc tới chuyện này, Lưu Tuần trên mép bấy giờ mới khẽ nhếch lên cười âm hiểm đáp:
“Anh cả, em đuổi dồn nó tới sông Ma Trạch. Dưới đó đầy rẫy Ma Long Ngư cho nên em chắc chắn với anh là bây giờ nó đã nằm trong bụng cá rồi.”
“Ồ! Nó nhảy xuống song Ma Trạch sao?” Lưu Tuân lúc này ngữ khí mới trở nên bình tĩnh lại hỏi.
“Thì chính em ép nó nhảy xuống mà.” Lưu Tuần vỗ ngực khẳng định nói.
“Ừ, coi như chú mày còn có đầu óc. Không bắt được thì ta dồn vào chỗ chết…” - Lưu Tuần nói đến đây thì lại nghĩ ngợi một lúc rồi mới tiếp lời – “Mặc dù sắc xuất rất thấp nhưng biết đâu được thằng nhãi này có bảo vật giữ mạng mà còn sống thì sẽ là tai họa ngầm cho Lang Hổ dong binh đoàn chúng ta. Bây giờ chú mày cho mấy anh em tản ra vào nhiều đoàn khác nhau để dò la xem có dấu vết của thằng nhãi này không. Ngoài ra đoàn chúng ta cần bổ sung thêm nhân lực cho nên nghỉ ngơi xong thì lo đi tuyển thêm người đi.”
Lưu Tuần gật đầu rồi cầm bình trà lên tu ừng ực một cách thô tục. Chỉ là gã uống có chút vội vã nên nước trà sặc lên mũi làm gã ho sù sụ một trận, sau đó mới gian nan gật đầu nói:
“Khục! Khục! Em hiểu rồi… Ặc!…Khục!”
_____________________
Kim Hậu lúc này đang ẩn mình trên một cành cây đầy lá rậm rạp. Hắn nhìn xuống chỗ một con báo có đôi mắt trắng dã trông khá là quỷ dị, cả người nó là một bộ lông màu đen tuyền bóng loáng, tứ chi con báo là móng vuốt sắc bén trong như những lưỡi dao. Thực lực của con báo đen này được Kim Hậu cảm nhận là tứ tinh nhất giai, vừa đủ với sức lực của hắn hiện giờ.
Nếu nhìn từ bên ngoài vào thì Kim Hậu lúc này trông giống như một người thợ săn lão luyện đang kiên trì ngồi rình con mồi của mình, chờ cho tới thời điểm thích hợp sẽ ra tay. Nhưng những điều này là Bạch lão dạy cho hắn chứ Kim Hậu kiếp trước lẫn kiếp này hắn có bao giờ sống trong rừng bao giờ đâu.
Mắt thấy con báo nằm xuống nghỉ ngơi, Kim Hậu bất thình lình nhào từ trên cành cây lao xuống. Tay phải cầm chắc Hắc Long kiếm, hắn nhanh chóng hướng mũi kiếm của mình nhắm thẳng vào gáy con báo này.
Chỉ là lúc Kim Hậu vừa lao ra thì đã làm con báo cảm nhận được mối nguy hiểm, theo bản năng sinh tồn, nó sẽ không chịu chờ chết mà nhanh chóng bật mình nhảy khỏi chỗ nguy hiểm.
Dĩ nhiên một kiếm này chém vào khoảng không, Kim Hậu liền tức thời phản ứng, lấy chân đạp người về phía sau để giữ khoảng cách với con báo.
“Tốc độ của con Hắc Phong Báo này thật nhanh.” Kim Hậu kinh ngạc thầm nghĩ.
Cà Uồm!
Hắc Phong Báo gầm lên phẫn nộ, chỉ thấy con báo đang nhìn Kim Hậu đầy hoang dã. Nó cẩn thận bước chậm vòng quanh hắn tìm sơ hở để có thể tấn công.
Một quãng im lặng qua đi, đột nhiên con báo như hóa thành một cái bóng, ngoạc miệng máu đầy răng nanh của mình vồ về phía Kim Hậu.
Kim Hậu cũng không có lúng túng, trong khoảnh khắc chớp mắt đó hắn bèn cúi người lộn một vòng để tránh thoát. Cùng lúc đó con báo cũng vồ trượt rơi xuống chỗ hắn vừa đứng, Kim Hậu ngay lập tức đã xoay mình cứa cho nó một kiếm vào người.
Cà Uồm!
Con báo bị Kim Hậu chém một kiếm vào thân nên gầm lên đau đớn, từ trên miệng vết thương đã lã chã rơi xuống những giọt máu đỏ tươi.
Tuy vậy, ngần đó vẫn là chưa đủ để có thể kết liễu con báo này, hiện giờ khoảng cách giữa Kim Hậu và con báo là rất gần cho nên lần này nó hung tợn dùng móng vuốt sắc bén của mình liên tục cào tới.
Hắc Phong Báo chính là loài thiên về tốc độ, cho nên những cú cào cắn hiện giờ của nó y hệt như vũ bão, chỉ cần Kim Hậu sơ sẩy một cái chính là bị móng vuốt của nó cào rách thịt.
“Mày đã thích chơi tốc độ, vậy thì xem ai nhanh hơn nào.” Kim Hậu thấy con báo như vậy thì chỉ cười nhạt nói.
Bật người nhảy lên để lấy đà, Kim Hậu lại bắt đầu thi triển ra Tiêu Dao Du kiếm kỹ, hắc sắc trường kiếm lại lóe sáng lên ánh sáng đấu khí màu đỏ, liên tục chặn lại cặp móng vuốt đang điên cuồng cào về phía mình. Tốc độ ra kiếm của hắn bây giờ nếu so ra thì cũng chẳng có kém Hắc Phong Báo là bao.
Keng! Keng!
Liên tiếp những cú va chạm thanh thúy vang lên, dẫu vậy thì uy lực của con báo đã càng ngày càng yếu đi, dường như chiến đấu kéo dài với nó thật không phải là một điều hay.
Đúng lúc này, Kim Hậu lợi dụng tốc độ đã giảm đi của con báo, lập tức chém dọc lên một kiếm làm cặp móng vuốt của con báo bị đánh bật ra, lộ ra phần bụng hoàn toàn sơ hở của nó.
Hắn nhanh chóng khẽ cúi người, tay trái nắm lại thành quả đấm. Cuối cùng thì bật người như một mũi tên xuất khỏi cung, đấm cho con báo này một quyền xoáy tràn đầy đấu khí.
Tất cả diễn ra quá nhanh, Hắc Phong Báo cũng không thể kịp trở mình cho nên lãnh chọn cú đấm của Kim Hậu, cả người nó bắn văng ra đằng sau vài mét, cuối cùng thì thoi thóp bị thương nằm chờ chết.
Chậm rãi bước tới bên Hắc Phong Báo, Kim Hậu chỉ nhàn nhạt mở miệng nói:
“Tao hóa kiếp cho mày đầu thai sang kiếp khác, nếu được làm người thì sống cho tốt nha.” Vừa dứt lời, Kim Hậu dứt khoát đâm thẳng một kiếm vào cổ họng của con báo.
“Phù!”
Kim Hậu nặng nề thở ra một hơi, trận chiến với con Hắc Phong Báo này tuy không quá khó khăn, nhưng nếu hắn chỉ cần mắc sai lầm nhỏ thôi thì đúng là cũng không có mấy dễ chịu gì.
Khẽ lấy mũi kiếm cứa ra phần đầu của con báo, nhưng điều làm Kim Hậu thất vọng là chả có gì cả.
“Chậc, lại không có ma hạch sao?”
“Thế ngươi nghĩ ma hạch như cải trắng đâu đâu cũng có sao? Phải biết rằng, ma hạch cấp một tuy không phải là thứ hiếm gì, nhưng để có được một viên thì xắc suất trung bình cũng là một trong năm đấy ” Giọng nói của Bạch lão lại vang lên trong đầu hắn.
“Thế nên người mới bảo con giết năm con ma thú một ngày là vì như vậy?” Kim Hậu lúc này mới ngẩn ra hỏi.
“Ma Hạch sau này để ngươi học tập luyện dược, cho nên có bao nhiêu thu hết bấy nhiêu, tài liệu để luyện chế với luyện dược sư mà nói thì luôn luôn không bao giờ có từ đủ cả, cho nên ngoài chỗ còn trong hộp thì ngươi cũng phải tranh thủ đi kiếm thêm, ngoài ra còn có thể luyện tập thêm chiến đấu, chẳng phải là một công đôi việc sao?”
“Ra là vậy.” Kim Hậu lúc này đã hiểu ra dụng ý của Bạch lão nên mới gật gù biểu thị đã hiểu.
“Tiếp tục săn ma thú thôi.”
Khẽ thở dài ra một hơi, Kim Hậu lại cầm lên Hắc Long kiếm nhảy lên trên cây, tiếp tục tìm kiếm ma thú để luyện tập.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 41: Sự thâm ảo của khóa huấn luyện
Một buổi sáng “vận động” mệt nhọc với Kim Hậu qua đi một cách nhanh chóng, hắn hiện giờ đang nương theo một con đường khá hiểm chở nhưng lại rất yên tĩnh trở về sơn cốc. Sở dĩ tìm được con đường bí mật này là do Bạch lão từ hôm qua cảm ứng cả buổi cho nên mới phát hiện được.
Xếp lại đống cây khô vào con đường bí mật để ngụy trang đề phòng ma thú đi loạn, Kim Hậu bấy giờ mới phủi tay thở phào ra một cái.
Cầm viên ma hạch màu xanh từ trong nhẫn không gian lên tay, trên mặt hắn khẽ nở một nụ cười khổ mệt nhọc. Hôm nay, hắn phải gian nan săn năm con ma thú may mắn mới có được một viên ma hạch cấp thấp như thế này, chả bù cho lúc trước hắn cứ đi ngửa tay xin lão Ezio bao nhiêu là có bấy nhiêu. Bây giờ phải tận tay đi kiếm thì hắn mới thấu hiểu để có được một viên ma hạch quả thật đúng là không dễ.
Phần bài tập tiếp theo trong thời gian biểu là ngồi dưới thác nước học thuộc Viễn cổ chú ngữ.
Bước tới bên hồ nước, ngước nhìn lên thác nước đang ào ào dội xuống mặt hồ, Kim Hậu gian nan nuốt vào một ngụm nước miếng. Nhìn dòng chảy xối xả của thác nước thế kia, nếu dội vào thì chẳng phải là hỏng người luôn sao?
Hắn bèn quay đầu sang hỏi Bạch lão đang phiêu phù lơ lửng bên cạnh:
“Sư Phụ! Dưới thác không có đá thì con ngồi làm sao được?”
Bạch lão nghe hắn nói vậy bèn phất tay lên một cái, đột nhiên một tiếng nổ vang lên làm những tảng đá vụn vặt mà lúc sáng lão đào hang cách đó không xa văng hết về phía dưới chân thác nước, vừa đủ cho hắn một chỗ để ngồi lên.
Kim Hậu nhìn Bạch lão vừa biểu diễn một màn phi vật lý như vậy liền chỉ biết trợn mắt, há mồm.
“Bằng cách nào? Tại sao từ kia tới kia lại có thể bay đúng chỗ như vậy? Rốt cuộc thì sư phụ căn góc tính gió kiểu gì mà ảo vậy?” Một tràng thắc mắc lại ập vào đầu hắn.
“Sư phụ, thế nhưng mà con phải học chữ như thế nào? Ngồi dưới thác thì làm sao có thể cùng một lúc mở mắt ra được? Không đơn giản hơn là người cho bảng chữ đó vào đầu con được sao?”
“Tất nhiên là vi sư sẽ truyền bảng chữ vào trong đầu ngươi, nhưng Viễn cổ chú ngữ là một thứ chỉ có thể tự thân cảm nhận rồi ghi nhớ chứ không phải đọc một cái xong là thuộc ngay. Cho nên ta mới muốn ngươi phải toàn lực tập trung cao độ là như vậy.” Giải thích cho Kim Hậu tường tận xong, lão lại nhìn hắn khẽ cười mỉm hỏi:
“Sao? Hết lý do lý trấu rồi chứ? Cái này là tốt cho ngươi chứ có phải cho ta đâu mà ngươi cứ thấy khó là thoái thác như vậy?”
“Sư phụ…con…” Kim Hậu n chỉ biết ấp úng không biết đáp lại như thế nào.
Nói thì dễ mà làm thì mới khó. Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng cả thác nước cao vài chục mét dội vào người thì làm ai cũng phải có chút chần chờ. Mặc dù kiếp trước hắn cũng có đọc và xem qua nhiều tiểu thuyết và phim truyện có cảnh tu luyện dưới thác nước này. Tất cả nhân vật đều là ý chí bền vững tiến lên không lùi, dễ dàng tiến nhập cách tu luyện này nhẹ như lông hồng trong vài phút.
Nhưng xin lỗi các tình yêu, đó chỉ là phim ảnh cùng tiểu thuyết mà thôi (logic? Thế đây là cái gì?) , để các vị đứng trước một cái thác nước khổng lồ thế kia rồi ngồi dưới đó vài giờ liệu có ai chịu ngay lập tức nhảy vào? Không nhìn thấy cảnh thật thì đúng là không cảm nhận được cái khó của loại tập luyện này.
Bạch lão lơ lửng bay tới trước mặt Kim Hậu đưa tay điểm vào giữa trán hắn một cái, liền hàng loạt những thông tin về những ký tự khó hiểu kia hiện lên trong đầu hắn.
“Mau ngồi dưới thác nước nhanh lên, nếu không thì tối này đừng có mà ăn cơm.” Kim Hậu vừa mới mở mắt ra thì đã bị Bạch lão đe dọa đến sự an nguy của cái dạ dày.
“Còn nữa, vi sư cho phép ngươi cởi đồ trọng lực ra đó, luyện xong thì lại mặc vào.”
Gật gật đầu biểu thị đã hiểu, Kim Hậu hít vào một hơi lấy lại tinh thần, sau đó hắn bắt đầu cởi trần ra rồi để áo sang một bên. Cuối cùng lại nhìn vào thác nước trắng xóa đang ầm ầm chảy xuống kia. Hắn khẽ cắn răng một cái, rồi lập tức lao mình vào dưới thác nước.
Ào! Ào!
Hự!
Chỉ vừa mới tiếp xúc vào làn nước Kim Hậu liền cảm nhận ngay được áp lực khủng bố của dòng thác dội vào người hắn.
Quá nặng nề! Quá khủng khiếp!
Nếu so đợt huấn luyện trọng lực cách đó vài tháng thì đây mới thực sự gọi là hành xác!
“Còn không mau khoanh chân ngồi xuống vận đấu khí ra?” Bạch lão trong lúc này thì phiêu phù đứng lơ lửng ở giữa mặt hồ nhắc nhở Kim Hậu.
Kim Hậu gian nan ngồi khoang chân lên rồi vận ra đấu khí, lúc này hắn mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Bất quá, mọi chuyện cũng không có dễ dàng như hắn nghĩ. Kim Hậu vừa vận ra đấu khí để ngồi xuống thì hắn lại nghe được tiếng Bạch lão nói vọng vào:
“Một ngày ngươi phải ngồi dưới thác bốn giờ. Trong thời gian đó ngươi phải điều tiết đấu khí trong người làm sao thật tiết kiệm để có thể duy trì trong vòng bốn giờ ấy. Nếu vẫn chưa qua bốn giờ mà đã cạn kiệt năng lượng thì… ngươi sẽ phải ngồi trong nước thuốc thêm ngần đó thời gian.” Nói xong lão lấy từ trong ống tay áo ra một cái đồng hồ cát, lắc lắc vài cái rồi để lên một tảng đá ở trên bờ đối diện Kim Hậu.
“Chậc~! Vậy thì mệt rồi đây, cơ mà tại sao sư phụ lại cho mình ngồi thêm trong nước thuốc? Điều này chẳng phải quá…sướng sao? Lạ thật, sư phụ tại sao tự nhiên lại dễ dãi như vậy?” Kim Hậu nghe lão nói xong thì trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khó hiểu.
“Thôi kệ, cứ tập trung điều tiết cái đã.” Dẹp bỏ những ý nghĩ trong đầu, hắn bắt đầu tập trung điều chỉnh lại nguồn năng lượng trong cơ thể đang chuyển hóa thành đấu khí.
Bởi vì Kim Hậu tiết kiệm năng lượng cho nên sau khi thoáng kiềm hãm điều chỉnh lại, hắn lại bắt đầu cảm thấy áp lực nặng nề từ thác nước làm cho toàn thân lại có cảm giác nhức nhối.
“Haìz! Lại còn phải vừa học thuộc bảng chữ, thế này cũng thật quá khó đi.” Kim Hậu nhíu chặt mày thầm nghĩ.
Ba giờ đồng hồ lặng lẽ trôi qua, Kim Hậu hiện vẫn chưa học thuộc nổi được một chữ nào, đấu khí trong người hắn cũng đã dần cạn kiện. Nhưng còn tận một giờ nữa mới hết thời gian quy định của Bạch lão, suy đi nghĩ lại một lúc, Kim Hậu liền quyết định lười biếng một chút. Chỉ thấy hắn đình chỉ vận ra đấu khí, sau đó thì cứ để mặc cho nước cuốn xuống hồ.
Tùm!
“Ha!...Hộc..hộc…”
Thở gấp liên hồi vài cái, Kim Hậu bèn nhanh chóng cố gắng bơi lên bờ.
Phịch!
Trực tiếp nằm vật ra bãi cỏ, vừa thoát khỏi thác nước dội làm cho toàn thân Kim Hậu hiện giờ có cảm giác nhẹ nhàng như một chiếc lông mao vậy, gió thổi đi chỗ nào là bay đi chỗ đấy.
“Này còn một giờ nữa cơ mà? Tại sao ngươi lại không cố thêm?” Bạch lão nét mặt cười mà không cười bay tới bên Kim Hậu hỏi.
“Hộc… Sư..phụ, con…mệt quá…cho nên…”
“Không dài dòng, thế đã học được chữ nào của Viễn cổ chú ngữ nào chưa?” Bạch lão tiếp tục hỏi.
“Dạ…bởi vì con tận lực vận chuyển năng lượng cho nên…”
“Được rồi! Khỏi lý do lý trấu, đi theo ta vào sơn động chuẩn bị ngâm mình.” Bạch lão nhìn sắc mặt của Kim Hậu liền cũng đoán ra được hắn chưa có kết quả gì, vì vậy lão không thèm nghe hắn nói thêm gì nữa, quay người vừa nói vừa phất tay bay vào trong sơn động.
Lồm cồm nhấc mình bò dậy, Kim Hậu cũng nhanh chóng theo sau lão vào bên trong.
Vừa vào tới sơn động, Kim Hậu đã nhìn thấy cái chậu gỗ lớn quen thuộc ở chính giữa không gian, hắn không chút do dự trực tiếp cởi quần nhảy thẳng vào trong chậu, mặc cho Bạch lão còn đang định giải thích cho hắn chuyện gì đó.
Nhưng còn chưa kịp yên vị thì hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân có cảm giác nóng cháy, như thể hắn đang ngồi vào một cái chậu nham thạch vậy. Kim Hậu nhìn xuống thì mới nhận ra bề mặt chậu nước thuốc này có màu đỏ chứ không phải là màu trắng như mọi khi.
“Á!!!!!!!!!!!!!!”
Vì nhảy vào quá bất ngờ mà không có chuẩn bị gì, cho nên Kim Hậu không thể kiềm chế được bật người hét lên một tiếng đau đớn.
“Không được đứng lên, tiếp tục ngồi xuống, không là sẽ phí hết dược lực của nước thuốc.” Giọng điệu của Bạch lão tự dưng chuyển thành cực kỳ nghiêm khắc, lão khẽ phất tay lên một cái, Kim Hậu lập tức cảm nhận như có một bàn tay vô hình nào đó mạnh mẽ ấn cả người xuống không cho thoát ra ngoài.
“Sư…phụ…” - Kim Hậu cố gắng nhẫn nhịn sự đau đớn, vừa gian nan nói – “ …đây là thứ nước thuốc… quái quỷ gì thế này…?” Kim Hậu khó nhọc mở miệng hỏi.
“Không phải là thuốc quái quỷ đâu, đây là ngũ phẩm dược tề luyện thể “Tinh Huyết Viêm Long” do chính tay ta tự điều chế ra. “Tinh Huyết Viêm Long” là nước thuốc hỗn hợp từ máu rồng lửa và một trăm loại nhiệt tính linh dược cao cấp mà thành, tác dụng nó là tăng cường khả năng tu luyện của người tu luyện có hỏa thể chất thuộc tính cực kỳ hữu hiệu. Nhưng điểm trừ của loại nước thuốc này ngươi cũng thấy rồi đấy, đó chính là gây cho người sử dụng cảm giác đau đớn cực kỳ khủng bố.” Bạch lão chắp tay ra sau lưng rồi giải đáp cho hắn.
“Ngũ…ngũ phẩm dược tề…” Kim Hậu có chút kinh hoàng lẩm bẩm.
Hắn toàn thân bây giờ đã vật vã mồ hôi, đôi mắt trông có vẻ lờ đờ mệt mởi. Suốt vài giờ ngồi dưới thác nước rồi lại ngồi vào chậu nước thuốc khủng bố này làm hắn bây giờ có thể xỉu đi bất cứ lúc nào.
Bất chợt Kim Hậu cảm thấy một dòng năng lượng nóng bỏng dần thẩm thấm qua lỗ chân lông trên toàn thân hắn, bắt đầu tự do chạy dọc vào trong cơ thể.
“Ư…ư…ư… đau quá…” Kim Hậu mặc dù đã cố gáng đè nén nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế được liền bắt đầu rên rỉ trong đau đớn.
“Mau tập trung chuyển hóa dòng năng lượng này theo lộ tuyến của “Đấu pháp quyết” Quan trọng là phải kiên trì giữ tinh thần tỉnh táo không được ngất đi, nếu không chỗ nước thuốc này sẽ thành đồ bỏ đi hết.”
Bấy giờ, Kim Hậu mới bình tĩnh bắt đầu vận chuyển dòng khí nóng này theo đấu pháp quyết lộ tuyến thành loại năng lượng đặc thù. Cuối cùng theo đó xuôi vào vóng xoáy trong đan điền.
Lại hai giờ đồng hồ qua đi, lúc này bên trong chậu gỗ, mặt nước dần phai nhạt đi màu đỏ của nước thuốc “Tinh Huyết Viêm Long” ,biến về màu trong vốn có của mình.
Kim Hậu lúc này cũng đỉnh chỉ luyện hóa, nhẹ nhàng thở ra trọc khí nặng nề, hắn nhìn về phía Bạch lão cười khổ nói:
“Sư phụ, tại sao người không nói ngay từ đầu cho con biết là con phải ngâm mình bằng loại nước thuốc khác?”
“Thì vi sư đang định nói thì tên nhóc ngu ngốc ngươi lại lao thẳng vào, bây giờ còn ý kiến cái gì?” Bạch lão thản nhiên đáp lại.
“Nhắc mới nhớ, người nói trong thuốc có máu rồng? Không phải là người đi… giết họ lấy máu đấy chứ?” Kim Hậu lại nổi lên bản tính tò mò hỏi.
“Chậc, đúng là với Long tộc thì cả khối thân thể của họ chính là bảo vật. Nhưng Long tộc chính là một bộ tộc có truyền thừa hàng ngàn vạn năm, có người còn nói từ thời khai sinh ra đại lục thì họ đã xuất hiện rồi.”
Bạch lão ngắt quãng rồi lại tiếp lời:
“Sở dĩ ta kể chuyện này cũng bởi muốn nói là với bộ tộc cổ đại có bối cảnh cực kỳ thâm sâu này, điều tốt nhất là không nên đắc tội với họ. Nếu Long tộc biết được tộc nhân của họ bị giết hại thì cho dù ngươi có chạy lên trời, họ cũng sẽ bằng vào phương pháp đặc thù để tìm được ngươi về để bắt trả giá. Còn chuyện ta có máu rồng thì ngươi đừng quên vi sư là một luyện dược sư đấy, đan dược, dược tề cho dù là long tộc họ cũng phải cần. Cho nên dù muốn hay không, nếu đã tới tìm ta cầu đan dược thì phải trao đổi thứ gì cho thật xứng đáng.”
“Oa…Sư phụ, người thật… Cool! ” Kim Hậu lúc này chỉ còn biết hâm mộ ngước lên nhìn Bạch lão đang“lấp lánh” ưỡn ngực tạo dáng oai. Hai thầy trò nhà này hiện đang diễn tuồng mèo khen mèo dài đuôi chả biết là để cho ai xem.
“Cool là gì?” Bạch lão chợt nghi hoặc nhìn Kim Hậu hỏi. Cái tên đệ tử này của lão lâu lâu mở mồm ra toàn là những từ mà hắn không bao giờ hiểu được.
“A…À, không có gì đâu ạ, con chỉ nói bừa thôi người đừng để ý quá.” Kim Hậu vội vàng xua tay đáp.
Sau buổi trải niệm từng bài tập kinh khủng của Bạch lão, Kim Hậu hiện giờ ít nhiều có chút kết luận về mục đích của cuộc tập huấn này.
Nghĩ gì là nói ngay, Kim Hậu bèn nói thẳng với Bạch lão:
“Sư phụ, ba loại luyện tập ngày hôm nay làm con cảm thấy… người dường như muốn con… cố gắng… không đúng, là phá vỡ cực hạn của mình sao?”
Bạch lão vừa nghe Kim Hậu nói vậy liền ngẩn người kinh ngạc nhìn hắn. Lão còn tưởng Kim Hậu từ từ mới ngộ ra được, chỉ là không ngờ lại nhanh chóng như thế này.
Gật đầu nghiêm mặt nhìn Kim Hậu, lão nói:
“Đúng! Ta còn tưởng đầu óc ngươi bã đậu nên không nhận ra được chứ? Muốn nhanh chóng đột phá thì phá vỡ cực hạn của bản thân cũng chính là một loại tu luyện rất hiệu quả, chỉ có điều cái giá phải trả sẽ là phải chịu đựng rất nhiều đau khổ trong quá trình đó. Vi sư cũng chính là dùng loại tu luyện này làm nền móng phát triển cho nên ta đã hưởng thụ thế nào thì ta cho ngươi hưởng thụ lại thế nấy.” Bạch lão mặc dù rất kinh ngạc, nhưng cũng không vì thế mà mở lời khen Kim Hậu gì cả.
“Nói như vậy là người cũng đã trải qua hết những loại luyện tập này?” Kim Hậu thần sắc có chút ngạc nhiên hỏi.
“Tất nhiên rồi, ngươi nghĩ pháp sư thì không thể luyện thể sao? Ngươi thấy bài tập của ta ngoài chịu đựng thể xác thì chính là tôi luyện cả tinh thần lực. Tinh thần lực là một thứ rất khó để tăng trưởng, cho nên để có thể làm cho tinh thần lực cường hãn hơn thì cách tốt nhất với ta mà nói, chính là phá vỡ cực hạn của bản thân. Vẫn là đạo lý một công đôi việc, vừa có thể luyện nhục thể, lại vừa được mài dũa tinh thần.”
Bấy giờ Kim Hậu mới thật sự hiểu được toàn bộ ý nghĩa thật sự của khóa huấn luyện này.
Quá thâm ảo! Cho dù là từng chi tiết nhỏ nhất cũng đều có được hiệu quả một ăn hai.
Đây cũng chính là nhận xét tốt nhất hắn có thể đưa ra lúc này.
Mọi giải đáp đã được thắc mắc, Kim Hậu bấy giờ mới nhẹ nhàng thở phào một cái định bước ra khỏi chậu, nhưng toàn thân hắn vẫn bị bàn tay vô hình của Bạch lão ấn xuống.
“Ơ? Sư phụ, sao con lại không được đi ra?”
Bạch lão chậm rãi móc từ trong ống tay áo ra một cái bình ngọc màu đỏ, lão lần này mỉm cười với Kim Hậu nói:
“Đừng quên một giờ mà ngươi cố tình bỏ lỡ. Ngươi cứ nghĩ là giấu được ta sao? Trứng mà đòi khôn hơn vịt à? Và bây giờ là phần thưởng cho cái tội lười biếng của ngươi đây.”
Mặc dù Bạch lão đang cười rất ôn hòa với Kim Hậu, nhưng trong mắt hắn nụ cười này lại hóa thành một nụ cười dữ tợn vô cùng khủng bố.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 42: Chương không tên (1)
Trong một vùng sơn cốc xinh đẹp, có một thác nước cao ngất đang chảy xối xả không ngừng nghỉ, trông chả khác gì như một con rồng trắng dũng mãnh phi thân lao xuống… mặt hồ.
Ở vị trí trên vách núi, nằm ngay bên cạnh thác nước ấy là một cái sơn động có cửa hang rất thoáng đãng. Hiện giờ từ bên trong sơn động đột nhiên truyền ra nhiều đạo sóng năng lượng giao động khá dữ dội, dường như lại sắp có người chuẩn bị đột phá.
Chính giữa bên trong sơn động ấy, một thiếu niên dáng lưng thẳng tắp đang ngồi khoanh chân chỉnh tề nhắm mắt trong một chiếc chậu gỗ lớn. Điều làm người ta cảm thấy rất kỳ lạ là nước trong chiếc chậu này có màu đỏ hơi đậm, còn người thiếu niên thì hàm răng cắn chặt, cả người thì mồ hôi vã ra như tắm. Hình như hắn đang phải nhẫn nhịn một sự đau đớn rất khó chịu.
“Không được ngừng chuyển hóa dòng khí từ nước thuốc, nếu không thì đột phá sẽ thất bại.”
Đứng…(nhầm) lơ lửng đối diện người thiếu niên là một người đàn ông gần trung niên có tướng mạo trông rất… đẹp trai, chỉ là nếu nhìn kỹ thì người ta có thể thấy bên dưới người đàn ông này là một luồng sáng hơi trong suốt. Người yếu tim nếu trông thấy thì có lẽ chắc sẽ quỵ xuống xỉu ngay lập tức vì đây là một linh hồn chứ không phải người.
Linh Hồn này hiện đang dùng hai tay hơi mờ ảo của mình kết ra một loại thủ ấn kỳ quặc, miệng thì ngừng đốc thúc thiếu niên ngồi trong chậu gỗ.
Sau một tháng gian khổ tu luyện dập khuôn theo thời gian biểu địa ngục của Bạch lão. Cuối cùng thì hôm nay, mọi nỗ lực, mồ hôi và… nước mắt của Kim Hậu đã được báo đáp.
Một điểm thiên phú cùng chín điểm cố gắng, Kim Hậu tu luyện theo cách không ngừng phá vỡ cực hạn của mình làm tốc độ thăng tiến tu vi của hắn lao nhanh như tên lửa vậy. Cách lần thăng lên tam tinh giả nguyên cảnh cũng không lâu, Kim Hậu chỉ với một tháng đã có thể thăng lên thêm một tinh nữa.
Nếu để ai đó nghe được điều này thì chắc người ấy sẽ chỉ cười khinh bỉ người kể chuyện vì sự tình ấy hầu như là quá phi lý. Tất nhiên, đại lục Vô Biên cực kỳ rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ và chuyện lạ luôn nhiều như mây. Mà đồng chí Kim Hậu của chúng ta cũng có thể coi là… một dị sĩ đi vậy.
Thì vậy, vị “dị sĩ” này của chúng ta trong lúc đang ngâm mình trong nước thuốc thì lại tự nhiên đột phá, cho nên cảm giác đau đớn với hắn bây giờ có thể tính là “hai nhân một là hai”!
Máu tươi lại dần trào khỏi khóe miệng, thật không thể tưởng tượng nổi Kim Hậu phải chịu nỗi đau tới cỡ nào mới để trong lúc đột phá, lần nào hắn cũng phải chảy máu ra như vậy.
Đúng lúc này, mặt nước trong chậu tự dưng sóng sánh nhè nhẹ, sau đó lại là nhanh chóng bốc hơi, tạo nên một làn sương mù nhẹ bao phủ khắp không gian bên trong sơn động.
Cả người Kim Hậu lại được bọc một luồng quang mang màu đỏ thẫm, chỉ khác là lần này không phải một trận gió hoành tráng hậu thuẫn như lần trước mà toàn thân hắn hiện tại đang…nóng lên bất thường. Đúng vậy, nóng tới nỗi làm cho nước bên trong cái chậu đang không ngừng liên tục bốc hơi, đúng là chẳng thể hiểu tại sao Kim Hậu lại luôn có động tĩnh kỳ quặc khi đột phá như vậy.
Cũng tại thời điểm này, dưới nền sơn động đột nhiên lóe sáng lên một đạo ma pháp trận hình tròn có rất nhiều ký tự khó hiểu. Đây chính là ma pháp trận do Bạch lão đã chuẩn bị sẵn để giúp Kim Hậu trong thời khắc quan trọng nhất.
Bang!
Cuối cùng thì sau sự nỗ lực kiên trì trùng kích vào màng chắn cảnh giới, Kim Hậu đã lại tiến thêm được một bước nữa. Hiện giờ hắn đã là tứ tinh giả nguyên cảnh.
Mặc cho nước trong chậu gỗ đã bốc hơi hết, hắn cứ như vậy thả lỏng người nằm ngửa đầu nhìn lên trần sơn động, chậm rãi lấy tay lau đi vết máu trên miệng.
“Phù!… Cuối cùng thì con cũng đã… đột phá.” Kim Hậu thở không ra hơi, gian nan nói với Bạch lão.
“Thế nào? Thật khó tin phải không? Vi sư đã nói là phải kiên trì ắt sẽ có thu hoạch, ngươi lúc đầu thì lại cứ thích làm biếng.” Bạch lão như thường lệ, phiêu phù bên cạnh hắn đáp lại.
“Híc…” Trong lòng Kim Hậu cảm thấy có chút bất đắc dĩ không thôi. Mặc dù đột phá rất nhanh nhưng hắn lại phải trả giá rất nhiều, đúng là ở đời chả có bữa cơm miễn phí nào. Dẫu vậy, tu vi thăng tiến nghĩa là thực lực của hắn cũng được tăn thêm, Kim Hậu bây giờ đang hưởng thụ nguồn năng lượng dồi dào đang lưu chuyển trong cơ thể, đan điền cũng đã có chút mở rộng lớn hơn rất nhiều, vòng xoáy màu đỏ cũng được phát triển lên chút ít.
“Mỗi một lần tăng lên một cảnh giới thật đúng là một cảm giác khác nhau khó có thể so sánh.” Kim Hậu không nhịn được mà cảm thán bang quơ một câu.
“Được rồi, đừng có nằm đấy nói vớ vẩn mãi như vậy, ngồi lên điều thức ổn định lại cảnh giới rồi đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn tiếp tục luyện tập.” Bạch lão nhắc nhở Kim Hậu một câu, sau đó hóa mình nhập vào bên trong chiếc nhẫn màu đen trên cổ hắn.
Vài ngày tiếp theo đó, cũng vì cảnh giới đã được tăng cường cho nên Kim Hậu cũng bắt đầu tìm cho mình vài mục tiêu ma thú mạnh hơn. Cũng nhờ vào thực lực thăng tiến, hiện giờ hắn ngồi dưới thác nước cũng đã không còn phải chật vật như trước nữa, thế nên việc học Viễn cổ chú ngữ cũng đã được thuận lợi hơn rất nhiều. Bây giờ hắn đã có thể nói ra được khoảng gần một nửa số chữ cái trong bảng chữ cổ đại này.
Lại một tuần tiếp theo trôi qua chóng vánh, mọi việc cứ sẽ tái diễn liên hồi như vậy cho tới một buổi sáng ngày nọ, Kim Hậu đang còn mơ màng rửa mặt chuẩn bị đi săn ma thú thì đột nhiên từ xa vang vọng đến một tiếng hú dài làm cho cả khu rừng phải rung động, tiếp theo đó là một tiếng gầm như sấm vang rền làm cho ai nấy nghe được cũng phải bị dọa sợ “phọt” cả ra quần.
Cùng lúc này, Bạch lão đột nhiên lại hiện ra từ trong chiếc nhẫn màu đen, lơ lửng nhìn về hướng phát ra tiếng ma thú gầm gừ điếc tai này, sau đó trên mặt lão hiện ra một nét thoáng ngỡ ngàng.
“Thì ra là vậy, thảo nào mà làm cho ta cảm thấy kỳ lạ mãi không thôi, thì ra là như thế.” Bạch lão lúc này mới mở miệng trầm trồ như đã hiểu ra chuyện gì nói.
Gian nan nuốt vào một ngụm nước miếng, Kim Hậu lúc này mới đè nén lại được sự kinh ngạc của mình quay sang hỏi lão:
“Sư phụ, đó là tiếng của hai con ma gì mà lại khủng bố như vậy?”
“Đó là hai con tứ giai ma thú đang chuẩn bị đánh nhau sống chết.” – Lão vừa nhìn nét mặt của Kim Hậu vừa nói – “Thế nào? Có muốn đi xem không?”
Kim Hậu nghe xong liền gật đầu lia lịa. Tất nhiên là hắn có hứng thú rồi, dù sao thì đồng chí Kim Hậu của chúng ta chính là chúa tò mò mà. Hơn nữa, nếu giả như cả hai con thú này cùng đồng quy vu tận thì hắn chẳng phải sẽ tự nhiên được ngư ông đắc lợi sao?
“Vậy thì mau đi thôi!” Bạch lão dường như đã biết trước được câu trả lời của Kim Hậu, nên chỉ mỉm cười thản nhiên nói.
Hai thầy trò ngay lập tức hướng tới lối bí mật, sau đó Kim Hậu nhanh chóng thi triển ra thân thủ của mình phi thân về phía tiếng ma thú gào thét.
Trên đường đi tới chỗ trận chiến, Kim Hậu cũng gặp phải rất nhiều ma thú có thực lực cường hãn. Chỉ là lúc này bọn chúng cũng không thèm quan tâm tới một tên nhân loại nho nhỏ, con nào con nấy cũng đều trông rất hoảng sợ chạy về tổ ấm của mình. Ngoài ra, nếu thật có chuyện gì không ổn thì hắn cũng đã có Bạch lão bảo kê cho nên Kim Hậu cứ thoải mái phi như bay về hướng hai con tứ giai ma thú.
“Sư phụ, tại sao trong ma thú rừng rậm này lại có tận hai con tứ giai ma thú? Con nghe người ta kể chỉ có một thôi mà nhỉ?” Vừa nhanh nhẹn tung mình nhảy trên những cành cây, Kim Hậu vừa nghi hoặc hỏi Bạch lão.
“Con ma thú thứ hai kia là một loài ma thú rất đặc biệt, nó rất biết ẩn dấu khí tức của mình tới nỗi làm vi sư một tháng trước cũng phải cố sức một chút mới cảm nhận được sự tồn tại của nó. Điều duy nhất làm ta cảm thấy khó hiểu lúc ấy là không biết nó là con gì mà thôi.” Giọng của Bạch lão vang lên trong đầu hắn.
“Nếu theo tiếng gầm của chúng phát ra mà đoán thì một là sói, một là hổ phải không sư phụ?” Kim Hậu cũng rất nhanh nhạy, cuộc sống trong rừng một tháng qua làm hắn cũng đã dần thích nghi với môi trường xung quanh. Cho nên việc nghe ra tiếng rống để xác định là con gì thì với hắn cũng đã không phải là việc gì khó khăn.
“Chính xác! Nhưng con sói kia chắc chắn không phải là ma thú bình thường.”
“Không bình thường thế nào ạ?” Sắc mặt của Kim Hậu tỏ ra có chút ngỡ ngàng.
“Cứ tới rồi khắc biết.”
*********______________******+++++++++++++
(Một ngày của Ngọc Dung.)
Mặt trời lấp ló xa xa từ hướng đông, báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu giống như bao ngày khác đối với người sống trong Lâm Sơn trấn.
Mà lúc này, ở tại một góc nhỏ của trấn. Có một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ trông cực kỳ giản dị, nhưng lại tạo cho người nhìn một cảm giác nhỏ nhắn đẹp đẽ tới lạ kỳ.
Bên trong căn nhà nhỏ xinh này, có một thiếu nữ xinh đẹp vừa mới mơ màng thức dậy, ánh sáng tinh mơ chiếu rọi qua ô cửa sổ vào bên trong căn nhà làm cả nười thiếu nữ lấp lánh bừng sáng cả lên. Trông nàng giống y như vị công chúa ngủ trong rừng vừa mới tỉnh giấc vậy.
Mọi thứ sẽ hoàn mỹ nếu như người thiếu nữ này không mang trên mặt chiếc mặt nạ kỳ lạ, làm che mất đi một nửa gương mặt kiều diễm của nàng.
Khẽ lấy mu bàn tay che lại cái miệng nhỏ nhắn của mình rồi ngáp một cái. Ngọc Dung nhìn ra cửa sỗ đang chiếu rọi nắng sớm thì khẽ mỉm cười xin đẹp, nàng liền nhanh chóng rời giường chạy tới bên chiếc gương nhỏ để chải lại mái tóc hồng phấn đang có chút rối bời của mình.
Mặc dù kiểu tóc của nàng là tóc ngắn, nhưng tóc mái và tóc mai bên phải của nàng lại khá dài, cho nên Ngọc Dung cũng phải tốn một ít công phu để chải chuốt lại cho thật kỹ. Con gái mà, dù sao thì các nàng ai mà chả muốn mình đẹp ra một chút?
Sau khi chỉnh đốn lại ngoại hình cùng vệ sinh cá nhân đơn giản qua một lượt, nàng lại khoác lên mình một chiếc áo bào đen rộng thùng thình, hoàn toàn che đi mất thân hình yểu điệu của mình. Cầm kim thiết quyền trượng dựng ở trong góc, Ngọc Dung hít vào một hơi thật sâu, sau đó rảo bước đi ra khỏi nhà, hướng tới một ngôi nhà khác cách đó không xa.
Cộc! Cộc!
Ngọc Dung vừa mới gõ cổng căn nhà này xong thì từ bên trong truyền ra một giọng nữ có chút đứng tuổi:
“Dung đấy à con? Cứ vào đi, cổng dì để mở đấy.”
Mở chiếc cổng gỗ đóng đơn giản đi vào bên trong, đập vào mắt Ngọc Dung là một khoảng sân nhỏ phơi đầy rẫy những bộ lông ma thú đã lột sạch.
Cùng lúc này, chủ nhân của giọng nói vừa nãy cũng đang tươi cười phúc hậu đi ra từ bên trong gian nhà. Người phụ nữ này khoảng chừng ba mươi lăm tuổi gì đó. Tóc tím búi cao, nét mặt đoan trang trông cực kỳ hiền hậu, chỉ có điều là sắc mặt hiện giờ của bà ta có chút hơi tiều tụy mà thôi.
“Cái con nhỏ này, mấy bộ dì mua mới cho con sao không chịu mặc mà lại đi mặc cái áo chùng xấu xí thế này?” Vừa nhìn thấy Ngọc Dung, người phụ nữ liền tỏ ra có một chút không vừa ý nói.
“Dì cứ bầy vẽ mua mấy bộ đắt đỏ đấy làm gì? Con đã nói con mặc đồ gì cũng được mà, vả lại dì còn phải lo cho cái Dương nữa chứ?” – Vừa nói, Ngọc Dung lại nhìn vào sắc mặt của bà ấy thì lo lắng hỏi - “Dì Bình, dì lại thức đêm nữa rồi phải không? Con đã bảo dì phải giữ gìn sức khỏe cơ mà.”
Đúng vậy, người phụ nữ gọi là “dì Bình” này chính là vợ của ông bác ria mép xoăn: Liễu An Bình.
Liễn An Bình thở dài ra một cái rồi nói:
“Cái Dương đêm qua lại lên cơn đau làm dì thức cả buổi trông nó không ngủ được con ạ, thôi con vào thăm nó một tí đi, dì phải mang mấy bộ ma thú này tí nữa đi bây giờ đây.”
“Dạ vâng ạ.” Ngọc Dung lễ phép đáp lại một tiếng.
Trong một gian phòng bên trong ngôi nhà, có một cô bé ước chừng mười tuổi đang nằm đắp chăn bất động ở trên giường. Tóc của cô nhóc nhỏ tuổi này này hơi dài và có màu hồng đậm, gương mặt của cô nhóc trông rất sáng lạng và khả ái. Tuy vậy, sắc mặt của cô bé này hiện giờ cũng không có được tốt cho lắm.
Ngọc Dung vừa bước vào căn phòng, nhìn thấy cô bé tiều tụy như vậy thì trong lòng cảm thấy khẽ quặn lại. Nàng nhẹ nhàng tiến tới bên chỗ cô bé rồi ngồi xuống mép giường, ân cần nắm lấy bàn tay trắng bệch của cô nhóc.
Cô bé nhỏ dường như cũng cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay mềm mại của Ngọc Dung, liền từ từ mở ra cặp mắt trong veo của mình, giọng điệu rất vui vẻ nhìn nàng nói:
“Chị… Dung đấy ạ?”
“Tiểu Dương, chị xin lỗi vì làm em thức giấc nhé.” Ngọc Dung vừa lấy tay xoa trán cô nhóc vừa dịu dàng đáp.
Đây cũng chính là cô con gái rượu của ông bác ria mép xoăn: Lục Tiểu Dương.
“Chị đừng xin lỗi, người xin lỗi mới là em. Cũng tại em bệnh tật mà làm khổ cha mẹ và chị nữa, nếu như em…” Tiểu Dương còn chưa nói hết lời thì Ngọc Dung đặt lên miệng cô nhóc một ngón tay, chặn lại những gì mà cô bé định nói.
“Em không được nói chuyện giống như bà cụ non như vậy có được không? Nhiệm vụ của em là phải nghe lời người lớn nhớ chưa? Đừng nói lung tung nếu không chị cho tiểu Vũ gõ em đấy gõ bể đầu em đó!”
“Chị Dung nhưng mà người ta đâu có còn nhỏ nữa đâu?” Cô nhóc bĩu lại cái môi nhỏ xinh của mình biểu thị không vừa ý đáp lại.
“Không nhưng nhạ gì cả, mới mười tuổi mà đã thế này mai sau lớn lên thì em thành ra bà già sao?”
“Hứ! Chị thì hơn em có năm tuổi mà thôi, xem ai bầy đặt người lớn thì chưa biết được đâu.”
“A! Con bé này to gan nhỉ, lại giám xỏ lại chị à…”
Hai chị em nói chuyện vui cười một lúc, cuối cùng Ngọc Dung mới nghiêm túc lại giảng giải cho cô bé:
“Nghe lời chị, đừng có bao giờ nói như thế với cha mẹ em đấy nhé, chỉ cần em được sống tốt thì chị và cha mẹ em sẽ có nguồn động lực để phấn đấu làm việc. Tiểu Dương, em chính là thứ quý nhất của mọi người cho nên hãy cố gắng không được chán nản và quan trọng nhất là không được đầu hàng bệnh tật nhớ chưa?”
“Dạ! Vâng em nhớ rồi ạ!” Tiểu Dương cười tươi như hoa, vui vẻ gật đầu đáp.
“Ừ vậy mới là bé ngoan của chị chứ. Được rồi, em nghỉ ngơi đi nhé, chị phải đi rồi.” Vỗ vỗ yêu đôi má núm đồng tiền cô bé vài cái, Ngọc Dung liền đứng dậy đi ra khỏi gian nhà.
Gặp ở ngoài cửa Liễu An Bình đang còn tất bật thu dọn đống lông thú, Ngọc Dung quan tâm nói với bà ấy:
“Dì Bình, dì phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, đừng có cố quá sức lại ngã bệnh ra đấy thì khổ.”
“Con bé này chỉ toàn nói vớ vẩn, chẳng phải dì một ngày vẫn ba bát cơm một con gà sao? Khỏe như thế thì bệnh làm sao được.” Liễu An Bình chỉ cười hiền lành với nàng nói.
“Con nói để dì phải cẩn thận mà. Thôi con đi nha dì!” Ngọc Dung nói lời tạm biệt với Liễu An Bình, sau đó bắt đầu hướng về phía trung tâm trấn rảo bước mà đi.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 43: Chương không tên (2)
Lâm sơn trấn là một thị trấn thuộc địa phận Minh công đế quốc, một tiểu quốc có vị trí đặc thù nằm trên vành đai giữa hai phương Tây Minh và Đông Kinh.
Sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như phụ cận Lâm Sơn trấn không phải là ma thú rừng rậm. Đúng vậy, cũng vì có một vùng tài nguyên phong phú ở ngay bên cạnh, cộng thêm về mặt địa lý là nơi giao nhau giữa hai phương. Cho nên tại khu trấn này ngày đêm luôn luôn tấp nập những đoàn lái buôn từ tứ xứ tới kiếm mối làm ăn. Ngoài ra thì đây cũng là nơi mà rất nhiều những mạo hiểm giả dừng chân hoặc tìm kiếm cho mình một công việc gì đó từ dong binh công hội.
Lính đánh thuê, hay còn gọi là dong binh đoàn thì tại địa phương luôn có rất nhiều đoàn đội. Công việc chủ yếu của họ là săn bắt ma thú hay tìm kiếm linh dược theo nhiệm vụ của dong binh công hội, sau đó sẽ thông qua công hội để tiêu thụ cho các lái buôn.
Thế nên, cuộc sống tại khu trấn này rất nhộn nhịp, người sống tại đây luôn phải bận rộn bon chen. Vì vậy, tình hình ở trấn nói nhẹ thì cũng khá là phức tạp.
Lúc này đây, Ngọc Dung đã trùm lên đầu chiếc mũ trùm lùm xụp che kín mít cả đầu. Nàng đi bộ trên một con đường trong trấn, đôi mắt đẹp màu hồng tím của cô nàng liên tục đảo xung quanh để tìm kiếm cái cô gọi là “gà béo”.
Qua một lượt thám thính ngược xuôi, cuối cùng thì nàng cũng nhắm trúng được một tay lái buôn người Tây Minh đang muốn tìm mua một viên ma hạch. Ngó nghiêng trái phải đề phòng, cô nàng bèn bước tới chỗ tên lái buôn này, giở giọng âm dương quái khí nghe không rõ nam hay nữ ra nói:
“Xin chào quý ông! Có phải chăng quý ông đây đang muốn tìm mua một viên ma hạch chất lượng cao?”
Người này đang đau đầu vì mãi không tìm được ma hạch như ý, bỗng nghe được giọng nói kỳ quặc của Ngọc Dung thì liền có chút bất ngờ quay sang nhìn cô nàng, ngữ khí có chút nghi hoặc hỏi:
“Đúng là tôi đang tìm ma hạch, nhưng không phải là viên nào cũng mua. Loại ma hạch tôi cần là của ma thú nhị giai, chả lẽ… anh bạn đây lại có sao?”
“Ồ! Vậy thì thật may mắn cho ông rồi, vừa lúc trong tay tôi có một viên.”
“Thật sao? Có thể cho tôi xem được không?” Tay lái buôn nghe Ngọc Dung nói xong thì ánh mắt bỗng sáng ngời, giọng điệu bấy giờ mới trở nên nhiệt tình hỏi.
“Chỗ này cũng thật không tiện, không bằng chúng ta cùng qua góc đằng kia giao dịch cho yên tĩnh?” Vừa nói, nàng vừa chỉ vào một cái hẻm cách đó vài bước chân.
“À! Được, được, mau đi thôi.”
Hai người vừa mới đi vào trong con hẻm, Ngọc Dung liền móc ra từ trong ống tay áo một chiếc hộp nhỏ. Nàng cẩn thận mở chiếc hộp ra, thì trong đó là một viên ma hạch được quấn bằng một miếng vải lụa.
Người lái buôn có chút hồi hộp khi vừa nhìn thấy viên ma hạch này, hắn vội vàng đỡ lấy từ tay của Ngọc Dung. Sau đó cẩn thẩn vén mảnh vải ra thì thấy một ánh sáng màu tráng bạc lấp lánh tỏa ra xung quanh.
“Phong hệ nguyên tố ma hạch…” Người lái buôn kích động vui mừng nói.
“Đây chính là Phong hệ ma hạch của nhị giai ma thú “Tật Phong Ưng”. Thế nào? Viên ma hạch này có vừa ý quý ngài đây không?” Trong chiếc mũ trùm kín mít, khóe miệng của Ngọc Dung khẽ nhếch lên một tia gian xảo.
“Tất nhiên rồi! Tất nhiên rồi! Tôi ra giá hai ngàn kim tệ, không biết cái giá này có làm vừa lòng…anh bạn đây không?” Tay lái buôn vội vã ra giá nói.
“Ồ! Tôi thấy quý ông đây là người có tướng cao quý, giàu có, tại sao lại ra một cái giá bèo bọt đến như vậy?” Ngọc Dung làm bộ không vừa ý đáp.
“Hai ngàn năm trăm kim.” Người lái buôn cuống quýt trả giá.
“Hừm…”
“Ba ngàn kim tệ.”
“Hừm… Nếu như mang lên kinh thành đấu giá thì sao nhỉ…” Ngọc Dung thở dài tự nói, hai tay dang ra định lấy lại chiếc hộp về.
Thấy Ngọc Dung vẫn không chịu bán cho mình, người lái buôn chỉ còn biết xuống nước năn nỉ:
“Anh bạn, xin hãy bán cho tôi viên ma hạch này, tiền tôi mang đi không đủ nhưng tôi có thể trả thêm cho anh bằng vài gốc linh dược quý hiếm. Không biết anh có vừa lòng không?”
Ngọc Dung lúc này mới làm ra vẻ trầm ngâm, sau đó thì giọng điệu tỏ ra miễn cưỡng đáp:
“Thật là khó xử a…thôi được rồi. Tôi thấy quý ngài đây cũng làn người dễ nhìn, vậy thì trả thêm cho tôi bằng linh dược cũng không sao.”
Tay lái buôn lúc này mới như mở cờ trong bụng, bèn đóng lại chiếc hộp đặt sang bện cạnh, sau đó nhanh chóng chạy về chỗ đoàn xe của mình, ôm ra một túi linh dược rồi lại vác tới chỗ con hẻm.
“Trong này là toàn linh dược trân quý như Trúc Linh Tinh thảo, Đào An quả, Nấm Chi Linh…” Giá trị của chúng là hai ngàn kim tệ, ta trả thêm cho anh bạn ba nghìn kim tệ. Tổng cộng là năm nghìn kim, anh bạn đây…không biết có vừa lòng không?”
Ngọc Dung sau khi kiểm tra từng loại linh dược từ đầu cuối xong xuôi, lúc này mới cười hài lòng đáp:
“Được, linh dược rất tốt, cứ quyết định như thế đi.”
Trong lúc hai người còn đang mải trao đổi qua lại thì đúng lúc này, có một con chim xuất hiện. Con chim này có hai túm lông nhọn chổng lên ở hai bên trông hơi giống đôi tai, chiếc mỏ của nó thì quặm nhọn xuống. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy cái mũ đen của Ngọc Dung đội lúc trước trông rất giống đầu của con vật này.
Nếu Kim Hậu có mặt ở đây thì hắn sẽ lập tức nhận ra ngay con vật này cũng có ở địa cầu kiếp trước. Nó chính là con Cú Mèo.
Con cú mèo này nhẹ nhàng không gây chú ý bay tới. Trên hai chân của nó lúc này là một cái hộp có hình thù y hệt như cái hộp đựng ma hạch của Ngọc Dung.
Cũng vì hai người đứng ở đầu cửa hẻm cho nên tiếng người qua lại rất ồn áo, lấn át đi tiếng vỗ cánh của con cú mèo này. Nó cứ như vậy đáp xuống chỗ chiếc hộp, đặt cái hộp giả vào chỗ rồi quắp đi chiếc hộp thật, cuối cùng thì thong thả bay lên cao.
Ngay sau đó, tay lái buôn cũng đã giao cho Ngọc Dung túi tiền và toàn bộ linh dược, hắn lúc này mới mặt mày vui sướng bê lên chiếc hộp đựng viên ma hạch đã bị tráo tự lúc nào.
Ngọc Dung bấy giờ đột nhiên nghiêng đầu hỏi hắn một câu:
“Quý ông đây không cần kiểm tra lại sao?”
“Hả? Cần gì phải kiểm tra lại? Có ai vào đây đánh tráo đâu mà sợ?” - Người lái buôn cười ha ha đáp, sau đó lại nói – “Thôi thì tôi phải đi ngay bây giờ kẻo muộn, cảm ơn anh bạn đã bán lại cho tôi viên ma hạch này.”
“Ấy chết, tôi mới là người phải cảm ơn quý ông đây này.” Ngọc Dung trả lời tay lái buôn bằng một câu tràn đầy ngụ ý.
Hai người đều đã đạt được mong muốn, liền lập tức từ biệt mỗi người một ngả. Tay lái buôn đặt chiếc hộp vào một chỗ kỹ nhất, sau đó vội vàng đánh xe rời khỏi Lâm Sơn trấn.
Còn Ngọc Dung lúc này mới đi ra một chỗ khá vắng vẻ, lấy hai ngón tay đặt vào môi rồi huýt một cái.
Tiếng huýt của cô nàng vừa vang lên thì con cú mèo lúc trước đang quắp đi chiếc hộp đựng ma hạch bay tới thả vào tay nàng cái hộp rồi đậu lên vai của của Ngọc Dung.
“Tiểu Vũ, làm tốt lắm!” Vừa nói, cô nàng vừa gãi gãi nhẹ cái cổ trắng muốt của nó. Con thú thì cũng dường như rất hưởng thụ Ngọc Dung âu yếm cho nên hai mắt nó cứ lim dim, phát ra những tiếng hừ hừ thoải mái .
“Ài, một tháng cứ phải đi làm một lần thế này mới may ra kiếm được chút ít, cũng may lần này vớ được một lão ngốc nên đủ cho Tiểu Dương dùng một tháng rồi.” Ngọc Dung nhìn cái túi đựng linh dược thầm nghĩ.
Sở dĩ một tháng nàng mới có kiểu đi lừa này là bởi vì thứ nhất đó là nàng sẽ không gây nên động tĩnh lớn, thứ hai đó là nếu làm như thế này thì sẽ không bị nghi ngờ khi chào hàng.
Nói đơn giản là một tháng một lần thì sẽ không có nhiều người chú ý về việc này lắm. Bản thân nàng cũng không có muốn phải đi làm trò lừa gạt này, nhưng chỉ vì cô nhóc Tiểu Dương ốm đau mà nàng mới phải bất chấp.
Rời khỏi chỗ vắng vẻ ấy, Ngọc Dung lại tiếp tục hòa vào dòng người đông đúc mong kiếm trác thêm chút ít gì đó để lấy thêm tiền. Nhưng đang là nàng đang thong thả đi trên đường thì có một nhóm dong binh tiến lại ngược chiều, cầm đầu bọn người không phải là ai khác đó chính là tên chột Lưu Tuần.
Vừa nhìn thấy tên này, Ngọc Dung cảm thấy có chút luống cuống, bởi vì nàng đang dứng giữa đường cho nên cũng không thể trốn đi đâu. Nếu như di chuyển thì sẽ làm tên chột kia chú ý mất.
Không còn cách nào khác, Ngọc Dung nhanh tay ấn cây kim thiết quyền trượng của mình vào bên trong một sạp hàng bên cạnh, sau đó thì bỏ mũ trùm xuống, làm lộ ra gương mặt thật của mình.
Gã Lưu Tuần lúc này cũng đã đi tới, vừa thấy Ngọc Dung mặc chiếc áo bào chùng thì cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng nhìn lại thì đó chỉ là một cô nhóc thì cũng không để ý nữa mà tiếp tục hướng đi.
Vì sao cô nàng lại phải sợ tên mắt chột Lưu Tuần như vậy?
Lý do là cách đây khoảng chừng ba tháng trước, khi mà gã cơ bắp tức em trai Lưu Tuần và Lưu Tuân vẫn còn sống. Bằng vào thủ đoạn và lợi dụng sự ngu ngốc của gã cơ bắp, Ngọc Dung đã lừa tới tay viên nhị giai ma hạch.
Ma thú nhất giai có ma hạch tỉ lệ vốn đã rất ít, huống hồ còn là ma thú nhị giai thì lại còn hiếm tới múc nào? Cho nên sau khi gã cơ bắp mô tả ngoại hình tên lừa đảo thì đối tượng nam giới, mặc áo bào chùng đen đã là mục tiêu để Lang Hổ dong binh đoàn để mắt.
Ngọc Dung từ trước tới giờ thường rất ít khi lộ diện ra bộ mặt thật của mình, nhưng cái kim trong bọc cũng không thể giấu mãi. Mới gần đây, sau vụ Hắc Mao Hùng thì nàng mới miễn cưỡng cởi mở ra một chút.
“Hù Hồn.”
Đợi cho nhóm người Lang Hổ dong bình đoàn đã đi khuất, Ngọc Dung bấy giờ mới lấy tây ôm ngực thở phào nhẹ nhõm ra một hơi.
“Có lẽ từ giờ cũng không cần lúc nào cũng phải che mặt quá nhỉ.” Cô nàng vừa rời đi vừa nghiêng đầu, nhíu mày liễu thầm nghĩ.
Cứ như vậy, Ngọc Dung tiếp tục đi lùng và “làm thịt” thêm vài “con gà” lẻ tẻ cho tới tận chiều tà, lúc ấy thì cô nàng mới vác về đống linh dược tới nhà ông bác ria mép xoăn.
Cũng vừa đúng lúc ông bác ria mép xoăn cùng mới trở lại từ chuyến đi săn, gặp phải Ngọc Dung mới tới trước cửa nhà mình thì mỉm cười nói:
“À, cái Dung đấy à? Vào nhà đi chứ còn đứng đấy làm gì?”
Nhưng vừa nhìn thấy chiếc túi linh dược, ông bác ria mép xoăn có chút nghi ngờ hỏi:
“Này Dung, sao hàng tháng cháu đều mang đến một túi linh dược đắt tiền như vậy? Bác thì rất tin tưởng cháu, nhưng nếu đây là đồ bất chính thì…”
Ông bác còn chưa nói hết thì Ngọc Dung nhảy lên chen lời:
“Khổ quá đi, cháu đã nói với bác là cháu giúp đỡ một người bạn một công việc nên được người này hàng tháng trả cho linh dược, cho nên bác không phải lo lắng gì đâu.”
Ông bác ria mép xoăn cảm thấy rất bất đắc dĩ không thôi. Gặng hỏi mãi Ngọc Dung nhưng đều không có kết quả mà không nhận thì cô nàng cũng có cách khác để nhét vào tay mình. Cho nên ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải nhận lấy túi linh dược này từ nàng. Hơn nữa đây cũng là thuốc bổ rất cần thiết cho cô con gái.
“Ngọc Dung, ta biết cháu rất lo lắng cho Tiểu Dương, nhưng cháu dù sao cũng là thân con gái. Cho nên phải biết cẩn thận giữ mình đấy nhé. Hai vợ chồng bác coi cháu như người trong nhà. Vì vậy ta cũng rất lo cho cả cháu nữa đấy, có gì thì đừng cố quá sức đấy nhé.” Trong lòng vẫn không yên được nên ông bác ria mép vẫn dặn dò Ngọc Dung một lượt.
“Bác yên tâm, cháu biết có chừng mực mà.” Ngọc Dung trong lòng ấm áp cười nói.
“Thôi vào trong nhà ăn cơm cùng bác đi. Gớm, có mấy khi mới mời được nhà cô vào ăn đâu.” Ông bác ria mép khẩn khoản mời Ngọc Dung vào bên trong.
Đúng vậy, Ngọc Dung từ trước tới giờ rất ít khi qua nhà ông bác ria mép ăn cơm. Cũng chỉ tại cái quái bệnh kia mà nàng không bao giờ dám ở lại quá lâu, mà nàng thì lại không muốn hai vợ chồng ông bác ria mép phải lo lắng cho mình.
Chợt từ bên trong gian nhà truyền đến một tiếng rên rỉ non nớt có vẻ rất thống khổ làm cho sắc mặt của Ngọc Dung cùng ông bác ria mép liền biến đổi. Cả hai lập tức lao như bay vào bên trong căn phòng của Tiểu Dương thì đã thấy cô bé cả người vã ra mồ hôi, sắc mặt trắng bệch lăn qua lăn lại vì cơn đau hành hạ.
“Mẹ nó nhanh lấy chỗ linh dược này hòa ra cho con nó uống nhanh lên.” Ông bác ria mép cuống lên nói với Liễu An Bình đang vội vàng từ gian bếp chạy tới.
Trong lúc cả hai vợ chồng ông bác ria mép đang đi chuẩn bị pha chế linh dược thì Ngọc Dung đã quỳ tới cạnh bên giường, nắm chặt lại đôi bàn tay nhỏ bé trắng bệch của cô nhóc, giọng nói có chút run rẩy:
“Chị ở đây rồi Tiểu Dương! Tiểu Dương ơi, em có nghe chị nói không? “
“Chị…Dung ơi…Em… đau quá…” Cô bé mặc dù toàn thân rất đau đớn nhưng vẫn cố miễn cưỡng thều thào ra một câu.
“Em đã hứa với chị là không được đầu hàng bệnh tật rồi nhớ không? Cố lên đi Tiểu Duơng ơi.” hai hàng nước mắt của Ngọc Dung lúc này đã lăn dài trên má, nàng cũng chỉ biết vô lực nhìn cô bé bị cơn bệnh hành hạ.
May mắn vừa lúc Liễu An Bình mới bưng vào một bát nước thuốc, Ngọc Dung bấy giờ bèn nhanh chóng ngồi lên mép giường rồi đỡ cô bé dậy để uống thuốc.
Chăm chú nhìn Tiểu Dương khó nhọc uống vào bát nước thuốc đắng chát, Ngọc Dung trong lòng quyết tâm thầm nghĩ:
“Tiểu Dương, hãy cố gắng lên. Chị sẽ tìm mọi cách để cho em được khỏi bệnh!”
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 44:Trận chiến của ma thú tứ giai
Kim Hậu hiện tại đang lấp ló ẩn mình trên một cành cây cổ thụ rậm rạp, toàn thân hắn được Bạch lão bao bọc bởi một màng bảo hộ năng lượng màu xanh lá cây nhạt, giúp hắn hoàn toàn che giấu đi sự hiện diện của mình. Ánh mắt của Kim Hậu bây giờ đang gắt gao hướng về phía bãi đất trống cách đó không xa mà… cũng không gần cho lắm. (rốt cục là xa hay là gần?)
Trên bãi đất trống ấy hiện giờ có hai con ma thú mãnh liệt tỏa ra khí tức cực kỳ khủng bố, dường như hai con thú này đang đọ khí thế với nhau.
Phía bên phải Kim Hậu là một con hỏa lang toàn thân phủ một bộ lông đỏ thẫm, thân nó dài hai mét, dáng dứng cao hơn một mét trông rất là uy vũ đang đứng nhe răng chắn trước một cái cửa hang động. Sở dĩ gọi nó là hỏa lang bởi vì toàn thân của con thú này hiện giờ đang hừng hực cháy lên một ngọn lửa đỏ rực nhìn khá khoa trương. Đặc biệt là nhiệt lượng của ngọn lửa này tản ra tứ phía làm cho thực vật xung quanh nó vài mét bắt đầu khô héo đi một cách nhanh chóng.
“Con sói này tại sao lại có ngọn lửa kinh khủng như vậy?” Kim Hậu gian nan nuốt nước bọt thầm nghĩ.
Đối diện với con hỏa lang này là một con hổ cũng có kích thướng khá lớn, thân cao gần hai mét, cả người nó dài hơn ba mét, nó có bộ lông màu tím ngắt, cặp răng nanh của con hổ này dài chìa hẳn ra trông như hai mũi kiếm sắc bén. Kim Hậu tất nhiên vừa nhìn đã nhận ra được đây là một con Tử Hổ Nanh Kiếm. Nhưng điều làm hắn phải ngạc nhiên đó là con Tử Hổ Nanh Kiếm này có một cái sừng bén nhọn trắng muốt dài chìa ra ở giữa trán của nó, tứ chi của nó có móng vuốt dài và sắc bén hơn bình thường rất nhiều.
“Sư phụ, tại sao con Tử Hổ Nanh Kiếm kia lại trông… mạnh mẽ hơn những con bình thường như vậy?” Kim Hậu cảm thấy có chút khó hiểu hỏi Bạch lão.
“Hừm, không tồi, không tồi. Bởi vì con Tử Hổ Nanh Kiếm này đã tiến hóa!” Bạch lão dường như cũng đang mải quan sát đến con hổ lông tím kia, cho nên giọng điệu của lão có mang chút bất ngờ.
“Tiến hóa? Ý người là nó tiến giai sao?” Kim Hậu tất nhiên không thể hiểu được nên vẫn thắc mắc hỏi.
“Uổng cho ngươi sống trong một cái thư viện mà không chịu đọc sách gì cả. Chậc! Ma thú tiến giai thì không nói làm gì nhưng tiến hóa thì lại là một việc khác hoàn toàn.” - Bạch lão bắt đầu giảng giải sâu cho Kim Hậu – “Trong thế giới tự nhiên, ma thú có cơ hội tiến hóa cực kỳ hy hữu. Tỉ lệ này ít tới nỗi có thể đem ra so sánh cùng với việc ngươi kiếm được một viên ma hạch từ một con bát giai ma thú. Ngươi hãy tự tượng tượng xem có thể ít tới mức nào?”
Kim Hậu nghe Bạch lão nói xong thì trên trán mồ hỗi đã bắt đầu chảy ròng. Chỉ nghĩ đến việc hắn một tháng chiến đấu khổ cực mới kiếm được có hơn mười viên ma hạch từ một trăm năm mươi con nhất giai ma thú, nếu là nhị giai rồi tam giai, tứ giai hiếm có tới cỡ nào? Huống hồ tỉ lệ tiến hóa này còn được so với kiếm được ma hạch từ bát giai ma thú? Đây là sự việc không tưởng đến như thế nào?
(tuy rằng tỉ lệ có ma hạch từ nhất giai ma thú là một trên năm nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng chắc chắn có.)
“Sư..sư phụ, thế tiến hóa thì có được lợi gì cho ma thú?” Đè nén lại sự sợ hãi trong lòng, Kim Hậu bấy giờ mới đi vào trọng tâm của vấn đề.
“Như ngươi đã biết rồi đó, Tử Hổ Nanh Kiếm vốn một chủng loài ma thú bình thường, thậm chí chúng cũng không phải là ma thú thuộc hệ nguyên tố. Nhưng sau khi tiến hóa thì chiến lực, thân thể, khí thế, sức mạnh… Nói chung đây là một quá trình lột xác cực kỳ hữu ích đối với ma thú. Tất nhiên rằng chúng nó cũng không thể tự mình tiến hóa được rồi, con Tử Hổ Nanh Kiếm trước mắt kia chắc chắn đã có một kỳ ngộ gì đó giúp nó biến thành hình dạng như bây giờ.”
“Vậy có tồn tại khả năng một con đã tiến hóa một lần rồi mà lại có lần thứ hai nữa không sư phụ?” Kim Hậu vừa chăm chú quay sang đánh giá con Tử Hổ Nanh Kiếm, vừa nói với Bạch lão.
“Hừm, nhắc tới vấn đề này thì ma thú có tồn tại ba kỳ tiến hóa, đó là: sơ kỳ, trung kỳ và viên mãn.”
“Oh?! Lại còn có loại chuyện này?” Kim Hậu vừa nghe lão nói thì lại ngẩn người ra.
Bạch lão tiếp tục kiên trì giải đáp cặn kẽ cho hắn:
“Thực ra thì cũng không có phức tạp như ngươi nghĩ đâu. Mỗi lần tiến hóa ngoài thay đổi ngoại hình ma thú một chút thì chúng sẽ có được một kỹ năng đặc biệt nào đó dựa theo sở trường hoặc thuộc tính của chúng. Ví như con Tử Hổ Nanh Kiếm đằng kia chính là ở dạng tiến hóa sơ kỳ đó, có lẽ tí nữa chúng ta sẽ được chứng kiến con thú đó thi triển ra kỹ năng đặc biệt thôi. Chỉ là ở nấc tiến hóa thứ ba, tức là tiến hóa viên mãn thì vi sư cũng chưa bao giờ nghe qua trên đại lục mấy ngàn năm nay có tồn tại loại ma thú này.”
Ngần ngừ thoáng một chốc để lục lọi lại thông tin trong đầu một lượt, Bạch lão lại tiếp lời:
“Ta cũng có đọc qua vài quốn sách cổ đại có ghi chép lại thì trong đó mô tả những ma thú có tiến hóa đạt tới trình độ viên mãn thì tất cả đều trở thành Thần Thú, tức là ma thú có sức mạnh tương đương với Thần Nguyên Cảnh cường giả.”
“Thật đáng sợ!” Kim Hậu lúc này mới nhận ra rằng, Vô Biên đại lục thật sự luôn ẩn chứa trong mình rất nhiều điều kỳ thú, kể cả là những thứ hắn tưởng như là quá đỗi bình thường.
“Vậy thì sư phụ, nếu có thể tiến hóa mà trở nên cường đại như vậy thì chẳng phải con hỏa lang kia sẽ thua trong trận đấu này sao?” Nghe xong Bạch lão giảng về ma thú một lượt, Kim Hậu bèn đưa ra một kết luận dưới dạng câu hỏi.
“Điều này thì chưa chắc đâu.” Bạch lão giọng điệu rất thần bí đáp lại hắn.
“Sư phụ, người nói vậy là có ý gì?” Kim Hậu cau mày nghi hoặc.
“Cái con ma thú làm vi sư trước đó khó cảm nhận không phải là con Tử Hổ Nanh Kiếm mà chính là con hỏa lang kia cơ.” - Bạch lão chỉ tay về phía con hỏa lang đang bốc lửa hừng hực toàn thân nói – “Con hỏa lang kia gọi là Xích Huyễn Hỏa Lang, là hậu duệ của viễn cổ dị thú “Thiên Viêm Lang” cực kỳ cường đại. Loài hỏa lang ấy từ rất lâu đã xuất hiện tại Vô Biên đại lục này, sách cổ đại có ghi chép rằng chúng tồn tại cùng thời với Long và Phượng tộc khi mới xuất hiện, từ cái thời mà Vô Biên đại lục có lẽ còn chưa có thành hình hoàn chỉnh ấy.”
“Oh!!!” Kim Hậu miệng đã mở to ra thành hình chữ O tròn vo, hắn cũng thật không ngờ lại có may mắn nhìn thấy một hậu duệ của viễn cổ dị thú mà trong sách tôn lên như một truyền thuyết như vậy.
“Chỉ là năm tháng qua đi, chủng loài Thiên Viêm Lang cũng không có được bền vững như Long Tộc và Phượng tộc. Theo dòng giời gian dần trôi, chúng bị thoái hóa từ từ và cho đến bây giờ như ngươi đã thấy đấy, chính là biến thành Xích Huyễn Hỏa Lang.”
Lại thoáng dò xét kỹ con hỏa lang trước mắt một lượt, Bạch lão lại nhận xét:
“Chỉ tiếc là con Xích Huyễn Hỏa Lang đằng kia chỉ có ba phần huyết mạch tinh thuần từ tổ tiên của nó, nếu là bốn phần trở lên thì con Tử Hổ Nanh Kiếm kia cũng đã bị nó đốt thành tro bụi từ lâu rồi.” Bạch lão giọng nói có chút tiếc hận than thở.
“Vậy thì người nghĩ con nào sẽ có cơ hội thắng hả sư phụ?” Kim Hậu vừa lau đi mồ hôi trên trán, vừa hỏi Bạch lão
“Dựa vào thực lực thì hai con thú này ngang cơ nhau đấy, thắng bại ra sao thì phải xem bọn chúng biết vận dụng thời cơ cùng kỹ năng của mình như thế nào rồi.” Bạch lão chỉ thản nhiên cười đáp.
Trong lúc hai thầy trò còn đang đắm chìm trong phỏng đoán cùng lý thuyết thì đúng lúc này, năng lượng dao động giữa hai con ma thú đột nhiên cuồng bạo tới nỗi khoảng không trước mặt chúng dần trở nên bắt đầu vặn vẹo.
Ầm!
Vì xung đột giữa hai nguồn áp lực qúa khủng bố của hai con mãnh thú đã tới giới hạn, cho nên đã kích phát bạo tạc thành một vụ nổ làm cho khoảng trống giữa hai con thú biến thành một cái hố sâu.
“Ngao!”
“Grào!”
Đấu chọi khí thế không có kết quả, hai con mãnh thú bèn nhe nanh múa vuốt phát ra những tiếng gầm gừ. Chúng chờ cho cát bụi dần dần lắng xuống, ngay sau đó liền lập tức hóa thành hai cái bóng mờ mà mắt thường không thể thấy rõ, lao vào bắt đầu cắn xé lẫn nhau.
“Grào!!! Grào!!!!!”
“Ngao!!! Ngao!! Ẳng!”
Kình phong từ hai con ma thú bay ra tán loạn làm cho đất đá xung quanh bị cày xới, cây cối gần đó cũng bị đổ gãy liên tục như cỏ dại. Hai con thú lúc này đây đang điên cuồng tung ra những đòn công kích lẫn nhau cực kỳ hung hiểm.
Con Tử Hổ Nanh Kiếm dựa vào lợi thế móng vuốt sắc bén của mình liên tiếp vồ mình bổ tới những cú cào cực kỳ hiểm hóc. Thậm chí Kim Hậu từ đây còn có thể nghe thấy rõ tiếng xé gió trong không khí từ móng vuốt của nó nữa, đủ thấy sức mạnh cùng tốc độ của con Tử Hổ Nanh Kiếm này đáng sợ tới mức nào.
Tuy vậy, con Xích Huyễn Hỏa Lang cũng không có ngốc mà đứng trơ ra đó đỡ đòn, chỉ thấy thân thủ của con hỏa lang này luôn linh hoạt tránh né trong gang tấc từng lượt tấn công của con hổ. Thỉnh thoảng nó cũng lợi dụng khoảnh khắc sơ hở của con Tử Hổ Nanh Kiếm để phản công ngược lại.
“Grào!”
“Ngao!”
Kim Hậu đứng nhìn cách đó không xa hiện đang phùng mắt trợn mũi há hốc miệng hết cả ra. Hắn đúng là từ bé tới giờ…Phải nói đúng hơn là từ kiếp trước cho tới kiếp này, hắn chưa bao giờ được chứng kiến một màn chiến đấu kinh khủng tới bậc này. Không kể những thứ trên phim ảnh hay trò chơi kia.
“Đây là tứ giai ma thú cấp bậc chiến đấu sao? ” Kim Hậu sợ hãi than thở thầm nghĩ.
Sát sao theo dõi trận chiến, hắn cũng đã nhận ra một điều khá đặc biệt, rằng con Tử Hổ Nanh Kiếm tuy chiến đấu rất hung dữ nhưng chung quy vẫn chỉ là theo bản năng hoang dã của nó. Thế nhưng con Xích Huyễn Hỏa Lang thì lại khác, nó thì lại có một cách chiến đấu cực kỳ thông minh.
Những lúc con Tử Hổ Nanh Kiếm muốn mạnh mẽ sử dụng cặp răng bén nhọn để tấn công thì Xích Huyễn Hỏa Lang bèn lấy đuôi tung ra một quyệt lửa để hạn chế tầm nhìn của con hổ, sau đó nhanh nhẹn tung người tránh thoát khỏi hướng của cú cắn hiểm hóc. Đồng thời nó cũng lợi dụng chính thời điểm này để tấn ngoạm vào những chố yếu hại của con hổ rồi ngay lập tức rút lui. Thế nên Xích Huyễn Hỏa Lang tuy ở thế bị động, nhưng nếu nhìn kỹ vào cách thức chiến đấu thì con Tử Hổ Nanh Kiếm vẫn bị con hỏa lang cho hít khói mà thôi.
Rầm! Rầm
Ầm!
Trận chiến giữa hai con ma thú dần bước vào thế dằng co rất căng thẳng, bãi đất trống cùng một loạt hàng cây xanh tươi lúc trước hiện đã biến thành một bãi phế thải lộn xộn, đến cả vài tảng đá lớn xung quanh khu vực cũng không thể thoát khỏi vạ lây, tất cả đều bị chấn nát ngổn ngang thành từng mảnh.
Mặc dù Xích Huyễn Hỏa Lang rất linh hoạt tránh né những đòn công kích từ móng vuốt sắc bén của con hổ, nhưng chung quy nó cũng vẫn không thể hoàn toàn tránh hết được. Trên người con Xích Huyễn Hỏa Lang bây giờ đã có vài vết thương khá sâu làm cho da thịt của nó bị rách máu chảy ra đầm đìa trông thật đáng sợ.
Nhưng bên cạnh đó, con Tử Hổ Nanh Kiếm cũng không có được thoải mái gì cả. Ngọn lửa đỏ rực của con Xích Huyễn Hỏa Lang vừa tiếp xúc vào da thịt của con hổ thì lập tức làm cho nó cảm thấy rất đau đớn. Chỉ cần con hỏa lang mở miệng cắn vào chỗ nào thì chỗ vết thương ấy của con hổ sẽ liền bị ngọn lửa đốt cháy đen thui khét lẹt.
Tử Hổ Nanh Kiếm càng đánh càng cảm thấy phẫn nộ. Nó cũng đã nhận ra, rằng bị ngọn lửa của con Xích Huyễn Hỏa Lang kiềm chế quá nhiều. Cho nên sau một hồi cận chiến điên cuồng, cuối cùng nó bèn quyết định thối lùi ra một khoảng cách với con Xích Huyễn Hỏa Lang, sau đó thì khẽ cúi đầu hướng cái sừng nhọn của mình về phía trước, cuối cùng là…
Roẹt!
Một nguồn năng lượng cực kỳ cuồng bạo được nó mạnh mẽ dồn lên phía trên đỉnh đầu, tiếp theo đó là một đạo ánh sáng đột nhiên lóe lên rất chói mắt ở trên chiếc sừng của con Tử Hổ Nanh Kiếm. Xung quanh người nó không khí như thể bị bóp méo trở nên vặn vẹo rất khủng bố. Có vẻ như đây chính là kỹ năng đặc biệt của con hổ này mà Bạch lão đã nói với Kim Hậu lúc trước.
Phừng!
Nhìn thấy đối phương muốn một chiêu giải quyết sự việc, Xích Huyễn Hỏa Lang cũng không có chịu thua kém. Ngọn lửa đỏ rực trên người của nó bỗng nhiên bùng cháy dữ dội hơn bình thường rất nhiều, trên đầu nó tự dưng hình thành ba quả cầu lửa thoạt nhìn rất quỷ dị, ba quả cầu này sau khi thành hình liền bắt đầu quay quanh trên đầu con Xích Huyễn Hỏa Lang, không ngừng nghỉ hấp thụ thêm lửa từ con hỏa lang nén vào.
“Thắng thua chính là quyết định ở đòn cuối cùng này rồi, không ngờ con Tử Hổ Nanh Kiếm kia lại có được kỹ năng mạnh mẽ tới như vậy.” Sắc mặt của Bạch lão lúc này trở nên rất nghiêm trọng nhìn về phía hai con thú.