- Bốn ngày trước có một thiếu niên đánh vào thì không tính làm gì, dù sao hắn cũng không làm tổn thất người của Trường Đao Môn, nhưng ba người này lại dẫn Âm Phong Lang đến, rõ ràng là muốn chúng ta bị diệt toàn quân, thật sự là đáng giận đến cực điểm.
- Đằng trưởng lão, làm sao bây giờ? Âm Phong Lang không phải là thứ chúng ta có thể đối phó, cho dù Tông chủ tới cũng không làm được gì cả.
Hít sâu một hơi, Đằng trưởng lão quát lạnh nói:
- Tất cả mọi người nghe lệnh, toàn bộ tiến vào rừng rậm.
- Thế nhưng...
- Nhưng nhị gì, không muốn chết thì đi vào đi, nhanh lên!
Ra lệnh một tiếng, mọi người của Trường Đao Môn nhao nhao chui vào trong rừng rậm, biến mất vô ảnh, tại chỗ lập tức trở thành một mảnh trống rỗng.
- Chúng ta cũng đi vào đi.
Phát động Thiên Ma Lực Tràng, Mộ Dung Khuynh Thành hư không bắt lấy một đại thụ cao mấy trăm trượng, ném như ném lao về phía Tần Hạo, người này nàng đã sớm nhìn không vừa mắt rồi.
- Mộ Dung Khuynh Thành, không nên để ta bắt được, nếu không thì ta sẽ khiến ngươi muốn chết không được muốn sống cũng không xong đâu.
Tần Hạo hung lệ quát một tiếng, bộ mặt dữ tợn.
Tề Thiếu Phong cười lạnh.
- Tần Hạo, nếu hôm nay ngươi không chết thì lần sau ta cũng phải giết ngươi.
Bá! Bá!
Hai ngươi cũng theo đó chui vào trong rừng rậm.
Đôn ngộ!
Bên ngoài rừng rậm chỉ còn thừa lại một người Tần Hạo, hắn bị cái cây to lớn ngăn cản trong chốc lát Âm Phong Lang đã liền đuổi tới.
"Khỏa Nguyên Quang Cầu này vốn định để lại dùng khi mấu chốt, đáng giận. "
Bất chấp tất cả, Tần Hạo từ trong Trữ Vật Linh Giới lấy ra một Thủy Tinh Cầu màu xanh, ngoại trừ nhan sắc thì không khác gì với Thủy Tinh Cầu màu xanh da trời của Diệp Trần cả.
Bóp nát Thủy Tinh Cầu, một tầng hào quang màu xanh bao phủ bên ngoài cơ thể Tần Hạo, dày đến một thước, bên trong có khi lưu không ngừng lưu chuyển, lực phòng ngự kinh người.
Cót kẹtzz!
Màn hào quang vặn vẹo, cả người Tần Hạo bị móng vuốt cực lớn đánh bay vào trong rừng rậm, trên đường không biết đã đập ngã biết bao nhiêu cây đại thụ cao lớn, nếu không phải có màn hào quang bảo hộ thì sớm đã bị nện thành thịt vụn rồi.
Đuổi giết lâu như vậy, chỉ giết được một người, Âm Phong Lang tương đối căm tức nên không có do dự nhiều lắm, thân hình khổng lồ bắn vào rừng rậm.
Cây cối trong rừng rậm thật sự kinh người, cao đến mấy trăm trượng thì không nói làm gì, nhưng độ thô thì phảng phất như tưởng vây kín mít vậy, nếu như đào rỗng bên trong thì tuyệt đối có thể trở thành một tòa cao ốc chọc trời, mấy ngàn người ở còn dư dả, thật không biết sao lại được như vậy nữa.
Đứng dưới đại thụ, Diệp Trần cảm giác mình thật lạc lỏng.
"Tiến vào đã bốn ngày rồi, yêu thú gì cũng không gặp được, nhưng rất nhiều mảnh bạch cốt rồi, chẳng lẽ bọn họ lại tự chém giết lẫn nhau" Diệp Trần có chút buồn bực, gặp phải yêu thú không đáng sợ, có thể chạy trốn, nhưng không gặp được gì thì quả thật là quỷ dị, hơn nữa địa phương không gặp được yêu thú này lại có bạch cốt giăng đầy khắp nơi, có nhân loại, còn có yêu nữa.
A! A! A!
Chỗ rừng sâu, vang lên từng đợt tiếng kêu thê lương thảm thiết.
" Xảy ra chuyện gì?"
Diệp Trần kinh nghi bất định, thân hình lóe lên, lặng yên không tiếng động lướt tới, đồng thời, linh hồn lực của hắn phóng ra đến cực hạn để đề phòng có biến.
Chỗ rừng sâu
Có chừng mấy trăm người ở đó, ống tay áo của mỗi người đều thêu một trường đao màu xanh, hiển nhiên là người của Trường Đao Môn.
- Tông chủ, lại chết đi hơn mười người rồi, căn bản không thấy được ai là người đánh lén, người bị giết chỉ còn chừa lại da bọc xương, huyết nhục đều đã bị hút khô rồi.
Một gã trưởng lão Trường Đao Môn sắc mặt trắng bệch.
Tông chủ Trường Đao Môn là một gã trung niên cường tráng, trên tay hắn nắm một thanh Cự Xỉ Đại Đao dài hai mét, hắn tỉnh táo nói:
- Tất cả mọi người nghe lệnh, không cần kinh hoảng, giúp nhau giám thị bốn phía, thấy tình huống gì thì lập tức thông báo, không được tự tiện chủ trương.
- Vâng!
Mọi người cùng hét lớn, thanh âm rõ ràng là đang run rẩy.
- Tam ca, ngươi nói là vật gì đánh lén chúng ta thế, trong nháy mắt một người đã bị hút khô huyết nhục, chỉ còn lại có một lớp da.
Trong đám người, một gã trẻ tuổi thoạt nhìn mới hai mươi nuốt nuốt nước miếng nói với thanh niên bên cạnh.
Thanh niên lắc đầu.
- Phiến rừng rậm này rất tà môn, ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn mà lại không có con yêu thú nào qua lại, phải bảo vệ tốt mình nhé.
Người trẻ tuổi rốt cục không phát ra được âm thanh nào cả, thân thể của hắn phảng phất như không có xương cốt, càng ngày càng thấp, cuối cùng chỉ còn lại một tấm da người phủ trên mặt đất, quỷ dị nói không nên lời.
Con mắt Ttanh niên trợn lên, có huyết thủy chảy ra, hắn vô thức đi về phía trước xem xét, có một đạo bóng dáng nhỏ dài đang bắn về phái đó, lại là một dây leo thanh hồng sắc, phái cuối có một cái lỗ, bên trong là mấy cái răng nhỏ đỏ như máu xếp thành hình đinh ốc.
- Kẻ đánh lén là dây leo, mọi người chú...
Tiếng kêu gào thê lương vang lên, thân thể thanh niên cũng giống như người trẻ tuổi, bị triệt để hút cạn máu thịt, da người vây lấy xương cốt bày lên mặt đất.
Ngoài ngàn mét, linh hồn lực của Diệp Trần cảm giác được một màn này, tim nhịn không được đập nhanh một hồi.
" Những dây leo này cũng không phải là vật thiện, sợ là thực vật khủng bố còn sót lại từ thời đại Thượng Cổ, chuyên môn ăn huyết nhục, đống bạch cốt kia chính là kiệt tác của nó."
Hiện giờ, Diệp Trần rốt cục cũng rõ vì sao trong rừng rậm lại không có yêu thú rồi, bởi vì yêu thú đến nơi này đều bị Thực Nhân Đằng tiêu diệt cả. Mà lấy cường độ linh hồn lực của hắn cũng không thể cảm giác được dây leo này dài bao nhiêu, tựa hồ khắp phiến rừng rậm này đều là phạm vi công kích của nó.
Trong đám người
Tông chủ Trường Đao Môn chợt quát lên:
- Bày chiến trận!
Rầm rầm!
Thân thể mọi người Trường Đao Môn hướng ra bên ngoài, dựa sát vào nhau, hình thành nên một cái chiến trận trong trận có trận, mấy trăm cặp mắt nhìn vào phía rừng sâu không chút chớp mắt, bàn tay nắm lấy trường đao đổ mồ hôi lạnh, thanh âm nuốt nước miếng thỉnh thoảng lại vang lên.
- Sao lại không có động tĩnh gì vậy!
Cảm giác phong vũ dục lai thật khiến người khác khó chịu, một gã võ giả trẻ tuổi vì quá khẩn trương nên tự nói chuyện để tăng thêm dũng cảm cho mình.
- Không được nói!
Trưởng lão Trường Đao Môn bên cạnh trừng mắt liếc hắn.
Trong lúc vô thanh vô tức, dây leo thanh hồng sắc chui ra từ lòng đất, lập tức xé rách hộ thân chân khí của tên trưởng lão này, đâm vào cơ thể hắn. Mặt ngoài của dây leo lớn chừng cánh tay kia thỉnh thoảng lại nhô lên một chút, giống như đang có một lượng lớn huyết nhục chảy qua vậy.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Mắt nhìn mình bị biến thành da bọc xương, người trưởng lão này rốt cục cũng không còn tỉnh táo được nữa, há miệng phát ra một tiêng kêu thê lương thảm thiết.
Sau một khắc, chiến trận liền triệt để rối loạn.
- Có dây leo chui ra từ dưới nền đất!
- Chết tiệt, nó đang kéo chân ta
- Cứu mạng a, cứu ta.
Những tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tiếp trong phiến phạm vi này, cảm xúc tuyệt vọng ập vào đầu mọi người như hồng thủy, nhiều người cảm thấy tay chân run cả lên, không thể nào hô hấp được.
Tông chủ Trường Đao Môn tên là Lí Nguyên, hắn nắm chặt nắm đấm lại, hít sâu một hơi quát lạnh nói:
- Lấy mười người tạo thành một tổ, mọi người tản ra, lập thành tiểu chiến trận, thấy dây leo thì chém nhiệt tình cho ta, chém đứt một dây liền nhiều thêm một phần hy vọng sống sót.
Chỉ trong chốc lát đã chết hơn ba mươi người, trong đó có một phần ba bị người mình ngộ sát, nếu còn tiếp tục thì tất cả mọi người sẽ sụp đổ mất.
Dưới cơn tuyệt vọng và sợ hãi, lời nói của Tông chủ Trường Đao Môn Lí Nguyên cũng không hữu hiệu lắm, ngoại trừ một số ít theo lệnh làm việc còn lại đều rơi vào trạng thái điên cuồng, thấy có cái gì tới thì không hề nghĩ ngợi, mắt đỏ lên chém một đao.
Sự nhỏ yếu của nhân loại lúc này được lộ ra rõ ràng.
- Không chịu được nữa rồi, ta phải ly khai, ly khai địa phương quỷ quái chết tiệt này.
- Nếu còn tiếp tục thì tất cả mọi người sẽ chết mất.
Theo tử vong ngày càng tăng, một số ít võ giả nhỏ tuổi một chút đã sụp đổ, liều mạng thoát ly đám người, dốc sức liều mạng chạy về phương xa. Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, lây lan giống như virus vậy, tốc độ truyền bá cực nhanh, căn bản không kịp ngăn cản.
A! A!
Những người này căn bản không chạy được bao xa đã bị dây leo hút thành da bọc xương, hộ thể chân nguyên yết ớt hệt như đậu hũ vậy, chỉ đâm một cái liền bị phá hủy.
- Tông chủ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả chúng ta đều phải chết, vẫn nên chạy trốn thì hơn! Có thể chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, còn tốt hơn nhiều so với toàn quân bị diệt.
Trưởng lão của Trường Đao Môn đều là võ giả Bão Nguyên Cảnh, hộ thể chân khí cường hãn dị thường, thế nhưng công kích của dây leo lại quá mức quỷ dị, chuyên tìm những nơi bạc nhược của hộ thể chân khí để ra tay, lúc này đã tổn thất hai ba tên trưởng lão, một trưởng lão nhịn không được mở miệng nói.
Lí Nguyên là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, dựa vào hộ thể chân khí, ngược lại chặt đứt được không ít dây leo, chỉ là lúc này hắn cũng hữu tâm vô lực, nhưng dây leo này càng ngày càng nhiều, chặt được một dây lại có nhiều dây khác đánh đến phía hắn, không được nghỉ ngơi chút nào.
Sắc mặt hắn âm trầm, mang theo chút tái nhợt, thanh âm ẩn chứa chân khí truyền ra ngoài
- Toàn bộ lui lại, không được lộn xộn.
Lời vừa dứt, một gã trưởng lão run giọng nói:
- Tông chủ, chạy không thoát, giờ bên ngoài tất cả đều là dây leo, chúng ta bị bao vây rồi.
Chết tiệt, chẳng lẽ hôm nay Trường Đao Môn phải bị diệt vong ở chỗ này, nội tâm Lí Nguyên và phần đông trưởng lão nhịn không được nổi lên ý niệm bi quan.
- Chúng đánh tới rồi, trời ạ!
Vô số dây leo thanh hồng sắc phảng phất như bầy rằn, phô thiên cái địa lao tới, đến mức có lớp lớp những võ giả bị ngã xuống, thân thể bị hút chỉ còn da bọc xương.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy...
Đây là lần đầu Lí Nguyên cảm thấy vô lực như vậy, giờ trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm, chính là giết, có bao nhiêu giết bấy nhiêu, đao khí sắc bén lấy hắn làm trung tâm bắn ra tứ tán, những dây leo thanh hồng sắc bị chặt đứt không ít, sau đó đánh vào khu vực tập trung đông dây leo nhất.
Diệp Trần không hề quan tâm đến tình huống của Trường Đao Môn bởi vì hắn cũng đã bị mấy chục căn dây leo phát hiện, những dây leo này không có mắt mũi, chỉ có mỗi cái miệng, nhưng cảm giác lại thập phần nhạy cảm, chỉ đơn giản liền phát hiện được nơi bạc nhược trên hộ thể chân khí bên ngoài cơ thể Diệp Trần.
Long Tuyền Kiếm rời vỏ, ba căn dây leo bị chém đứt đoạn, từng giọt chất lỏng màu xanh lá bị chảy ra.
- May mắn là ta đã tu luyện Thái Huyền Công đến đệ cửu trọng, chất lượng và tổng sản lượng chân khí đã vượt qua chân khí do công pháp Địa cấp cấp thấp tu luyện ra, hơn nữa trên người còn mặc Hạ phẩm khinh giáp, có thể tăng phúc hơn một thành phòng ngự, hai thứ cộng lại đã tương đương với phòng ngự của võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kỳ đỉnh phong rồi.
Thân hình phiêu hốt, Diệp Trần chặt đứt dây leo đang hung ác đánh úp tới, lòng thầm hô may mắn.
Rất nhanh, mấy chục căn dây leo đều đã bị chặt đứt, khó có thể làm Diệp Trần bị tổn thương mảy may.
Nhưng mày Diệp Trần lại càng nhíu chặt hơn.
Có thể vì cảm giác được uy hiếp của Diệp Trần quá lớn, nên từ bốn phương tám hướng có vô số dây leo tụ tập đến, dần dần vây quanh hắn, không một khe hở.
Thần sắc Diệp Trần không đổi, có Kiếm Ý nơi thân, bất luận mặt trái cảm xúc nào cũng không làm hắn bị ảnh hưởng được, chỉ làm cho hắn trở nên lãnh tĩnh hơn thôi.
Tẩu! Canh! Canh! Canh! Canh! Phun!
Lúc đánh lén, dây leo không phát ra chút tiếng động, vô thanh vô tức, nhưng với đòn đánh chính diện thì tốc độ tập kích của nó cũng được nâng lên một đẳng cấp mới, bắn về phía Diệp Trần nhanh như thiểm điện.
- Phong Quyển Tàn Vân!
Long Tuyền Kiếm vung ra một đạo kiếm khí hình cung, kiếm khí thẳng tắp xông đến khuấy động khí lưu, tạo nên một vòi rồng nhàn nhạt màu lam bao phủ hoàn toàn Diệp Trần vào trong
PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC...
Những dây leo công kích đến đều bị vòng xoáy khí lưu cắt thành từng mảnh vụn, không, cùng lúc đó còn có một đạo kiếm khí vừa thô vừa to bắn ra ngoài, chặt đứt mảng lớn dây leo.
A!
Vòi rồng chợt bị xuyên thấu, một căn dây leo màu đỏ đậm bỗng vọt tới Diệp Trần.
- Trong đạo vòi rồng này có xen lẫn chân khí, khi được xoay với tốc độ cao thì có thể cắt vụn sắt thép, nhưng căn dây leo màu đỏ sậm này lại có thể xuyên thấu quá, trình độ cứng rắn đã hơn xa nhưng dây leo thanh hồng sắc bình thường, chuyện này có vẻ có chút không ổn rồi.
Ý niệm trong đầu chớt lóe lên, Diệp Trần chém một kiếm về phía dây leo đỏ đậm, dưới sự gia trì của Kiếm Ý, căn dây leo đỏ sậm kia cũng không phải vô kiên bất tồi, bị cắt nát bấy.
Nhưng chỉ sau một khắc, Diệp Trần liền phát hiện, nơi bị đứt đoạn của căn dây leo đỏ sậm đó liền mọc ra một dây mới, hiện lên những cái răng rậm rạp được sắp xếp theo hình đinh ốc.
- Nơi này không nên ở lâu.
Lại chặt đứt căn dây leo đỏ sậm một lần nữa, Diệp Trần toàn lực thúc dục Thái Huyền chân khí quán chú vào trong vòi rồng, lao về phía rừng sâu
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dây leo mày đỏ sậm liền đuổi theo không buống, những dây leo thanh hồng sắc khác lại điên cuồng ngăn cản phía trước vòi rồng, ý đồ muốn cản đường đi của Diệp Trần.
Diệp Trần cười lạnh, thúc dục vòi rồng đánh tới.
Dưới sự trùng kích của vòi rồng, từng mảnh dây leo liền bị nát bấy, những mảnh vụn thanh hồng sắc rải đầy đất, một tầng lại một tầng.
Càng chạy càng sâu, rừng rậm phảng phất không có điểm cuối, lộ ra vẻ thâm thúy âm trầm.
Có đan dược lập tức bổ sung được chân khí nên Diệp Trần cũng không nóng vội, đợi đến khi vòi rồng yếu dần đi, liền tiếp tục thi triển ra Phong Quyển Tàn Vân, tiến tới phía trước.
- Đáng giận, đây đến cùng là thứ quỷ gì đây!
Tần Hạo đã triệt để rơi vào sự bao vây của những dây lao thanh hồng sắc, hộ thể chân khí tuy rằng có thể tạm thời bảo trụ được tính mạng của hắn nhưng chân khí lại tiêu hao vô cùng nhanh chóng, ngắn ngủn trong vòng nửa giờ, hắn đã ăn ba viên đan dược phục hồi chân khí rồi.
Chạy!
Một căn dây leo đỏ sậm lớn chừng bắp chân lao đến.
Cờ-rắc!
Dây leo bị Chân Không Cự Chưởng nghiền nát, rất nhanh liền khôi phục lại triệt để.
- Không được, phải đi ra ngoài, phiến rừng rậm này quá mức nguy hiểm, tốc độ chân khí tiêu hao và hồi phục không đuổi kịp nhau, sớm muộn thì cũng phải hao tổn đến chết ở chỗ này thôi.
Tần Hạo vô cùng căm tức, hắn mới tránh được sự đuổi giết của Âm Phong Lang lại không hiểu vì sao lâm vào vòng bao vây của những dây leo thanh hồng sắc. Từ lúc tiến vào Thập Vạn Đại Sơn không có chuyện nào vừa lòng cả, cũng may là nơi này cách bên ngoài rừng rậm cũng không xa lắm, có thể chạy trốn ra ngoài.
Chân Không Cự Chưởng bắn ra, Tần Hạo giết ra một con đường máu, phóng nhanh đi
Nhưng đúng lúc này, một cây đại thụ cách đó không xa đột nhiên bị đụng gãy chặn ngang lối, một thân ảnh cực lớn hiện ra trước mặt hắn, không phải Âm Phong Lang thì gì nữa.
Một người một thú nhìn nhau chằm chằm, chỉ là bọn hắn không phát hiện được đang có những khí thể màu tím lan tràn xuống từ trên không, những khí thể này tựa như vật còn sống, nhúc nhích vặn vẹo, màu sắc cực đẹp.
Xoẹt! Hộ thể chân khí của Tần Hạo bị ăn mòn ra một cái lỗ lớn, huyết nhục nơi đó nhanh chóng bị ăn mòn chỉ còn tro tàn, còn Âm Phong Lang ở trước mặt cũng không khá hơn chút nào. Khí thể màu tím rõ ràng chính là Hủ Cốt Chướng Khí ở trên không của rừng rậm, vừa rồi cây đại thụ kia bị đụng gãy khiến những khí thể cực kì trầm trọng kia chìm xuống bốn phía.
- Ta không cam lòng!
Tần Hạo há miệng gào thét một tiếng, thân thể nhanh chóng bị ăn mòn thành tro bụi.
Âm Phong Lang cực kỳ cường mãnh, vậy mà lại không bị Hủ Cốt Chướng Khí giết chết ngay lập tức, tru lên một tiếng liền phóng ra ngoài, chỉ là rất nhanh, thân thể của nó liền thấp xuống một chút, hóa thành tro bụi, không mảy may lưu lại chút dấu vết, còn khủng bố hơn cả dây leo trong rừng rậm nữa.
Khí thể màu tím chìm xuống cũng không quá nhiều, sau khi trải rộng một phạm vi nhất định liền không lan tràn nữa, hơn nữa, cây đại thụ chọc trời ở gần đó đang chậm rãi hấp thu những khí thể màu tím này, sau đó tản mát ra từ tán cây, lại lần nữa dung nhập vào trên không của rừng rậm, cả hai tạo thành một sự cân đối đặc thù
Nơi cuối rừng rậm, Diệp Trần ngửa đầu nhìn lại, một ngọn núi cao hơn 1000m sừng sừng đứng trước mặt, phía trước nhô lên như miệng động vật, hai bên núi lại kéo dài ra một cách quỷ dị, giống như sừng sơn dương vậy.
- Ngọn núi đầu dê! Quả nhiên là ở đây!
Dây leo ở đằng sau vẫn đuổi theo không buông, ai biết được chúng dài bao nhiêu, có bao nhiêu chứ. Diệp Trần một bên chém những dây leo xông đến một bên phóng vào nơi như cái miệng của ngọn núi đầu dê.
Đến gần Diệp Trần mới phát hiện ra, nơi này là một cái sơn động lớn, mở ra như cái miệng dê, bên trong là một mảnh hắc ám, tĩnh mịch dị thường.
- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, đi vào rồi nói sau
Tán đi vòi rồng, thân hình Diệp Trần lóe lên rồi biến mất, bắn vào trong miệng dê, dây leo ở sau lưng cũng theo đó ùa vào như thủy triều
Có linh hồn lực cường đại, Diệp Trần xem bóng tối như không có gì vậy, một đường thuận lợi đi đến nơi sâu nhất trong động, tránh thoát được rất nhiều chướng ngại vật
- Nơi này có cầu thang, xem ra quả thật do con người mở.
Phát hiện ra ở bên trái có một cái cầu thang kéo dài theo hình vòng cung, nhìn lại thì có chút hơi chật hẹp, Diệp Trần cho vào miệng một viên đan dược bổ sung chân khí, toàn lực khởi động hộ thể chân khí lướt đến.
Mà lúc này, dây leo ở sau lưng ngược lại lộ ra vẻ do dự, vừa muốn nhanh chóng đuổi theo vừa chần chờ, nhất thời đừng nguyên tại chỗ
Bá! Bá! Bá!
Thật lâu, vô số dây theo liền rút dần về, không đuổi theo Diệp Trần nữa.
Tầng thứ hai không hề tối chút nào, chung quanh thành động có chín mươi mấy mét dạ thạch tỏa ra quang mang nhu hòa, chiếu sáng cả mảnh không gian to lớn.
Vừa tiến vào trong đó, lấy tâm cảnh của Diệp Trần cũng nhịn không được phải hít một hơi khí lạnh.
Thật nhiều nhiều tài phú!
Đúng vậy, quá thật là quá nhiều tài phí, bởi vì đồ vật ở tầng thứ hai cũng không phải chỉ có một, toàn bộ đều là những thứ thập phần đáng giá.
Lọt vào trong tâm mắt là từng rương hoàng kim tùy ý chất đống, mỗi một rương đều có thể xếp mười vạn lượng hoàng kim vào đó, mà ở đó lại có cả mấy trăm rương, cộng lại cũng mấy ngàn vạn lượng hoàng kim, có thể sánh với tài phú của một gia tộc trung đẳng rồi. Bên cạnh rương hoàng kim chính là rương châu báu, bên trong có Hồng Bảo Thạch, Lục Bảo Thạch, cực phẩm Mã Não, vòng cổ thủy tinh, Hắc Trân Châu, Lục Tiểu Thúy, Ngọc Như Ý, mỗi một thứ đều là bảo bối giá ngàn kim, tổng giá trị tựa hồ cũng không dưới những rương hoàng kim.
Tuy rằng hoàng kim và châu báu đối với võ giả mà nói thì rất dễ dàng có được, nhưng một khi đã đạt đến số lượng nhất định thì vẫn rất hết sức kinh người, tuyệt đại võ giả cả đời cũng không thu thập được nhiều như vậy, hơn nữa chỗ khác nhau chính là bọn họ đạt được từng chút một nên không có nhiều cảm giác lắm, còn Diệp Trần giờ lại thoáng cái đã đạt được nhiều tài phú như vậy, hoàn toàn không thể đánh đồng được.
- Thu lại trước rồi nói sau.
Diệp Trần vung tay lên, từng rương hoàng kim và châu báu bay lên, rơi vào trong Trữ Vật Linh Giới.
- Ân! Trữ Vật Linh Giới Hạ phẩm không chứa nổi rồi!
Những cái rương này quá nhiều, cộng lại cũng chừng 500 rương, Trữ Vật Linh Giới Hạ phẩm chỉ chứa được một phần mười đã đầy rồi, cũng may Diệp Trần còn mấy cái Hạ phẩm Trữ Vật Linh Giới và một Trữ Vật Linh Giới Trung phẩm.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Mang tất cả hoàng kim châu báu đi không còn lại chút gì, ánh mắt Diệp Trần dời đến mặt đất bên cạnh.
Nơi đó là từng rương Hạ phẩm linh thạch và số lượng không ít Trung phẩm linh thạch, linh thạch nguyên khí kinh người hội tụ ở không trung, hóa thành Long Hổ Phượng Quy các loại dị tượng.
- 100 rương Hạ phẩm linh thạch, năm rương Trung phẩm linh thạch, mỗi rương một vạn khối!
Hô hấp của Diệp Trần có chút dồn dập, hoàng kim châu báu chỉ khiến hắn thoáng giật mình, nhưng nhiều linh thạch như thế thì thật khiến hắn chấn kinh rồi, hắn dám khẳng định, mười năm dự trữ của Lưu Vân Tông cũng không được một trăm vạn khối Hạ phẩm linh thạch, chứ đừng nói gì đến năm vạn khối Trung phẩm linh thạch.
- Thu!
Không nói hai lời, Diệp Trần thu toàn bộ vào trong Trữ Vật Linh Giới.
Thoáng cái đã mất đi năm sáu trăm cái rương lớn, không gian ở tầng thứ hai lập tức rộng rãi hơn rất nhiều, phóng mắt nhìn lại, những bảo vật còn lại rơi vào tầm mắt
Đan dược có ba hồ lô.
Một hồ lô là Bổ Khí Đan.
Một hồ lô là Bổ Tinh Đan.
Một hồ lô là Bổ Thần Đan
Ba loại đan dược theo thứ tự là đan dược phụ trợ tăng lên nhân thể Tinh Khí Thần, nhìn thì có vẻ như không có bao nhiêu tác dụng, nhưng lại có thể khiến cho tốc độ tu luyện của võ giả gia tăng gấp đôi. Phải biết rằng cái gọi là thiên phú dị bẩm, kỳ thật chính là tinh khí thần thập phần tràn đầy, cho nên người có thiên phú dị bẩm tu luyện chân nguyên mới làm chơi ăn thật, ví dụ như Diệp Trần, linh hồn lực thập phần cường đại, về mặt lĩnh ngộ hơn xa thường nhân, tu luyện võ học nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, nếu Tinh và Khí có thể theo kịp, vậy thì tốc độ tu luyện chân khí sẽ đạt đến trình độ thiên phú dị bẫm rồi, đương nhiên, nếu muốn vậy thì phải không ngừng dùng Bổ Khí Đan và Bổ Tinh Đan.
- Một hồ lô là 300 viên, ba ngày dùng một lần, không sai biệt lắm có thể sử dụng được chín trăm ngày rồi.
Trong mắt Diệp Trần ba hồ lô đan dược này quả thật là vật báu vô giá, trên thực tế cũng đúng là vật báu vô giá, nếu mang đi bán đấu giá thì ngay cả võ giả Tinh Cực Cảnh cũng phải động tâm, thậm chí điên cuồng. Phải biết rằng bình thường thì phương pháp luyện chế đan dược đều bị các tông môn lớn nắm trong tay, thượng đẳng đan dược thì trong tay siêu cấp tông môn, những võ giả tầm thường không cần nghĩ đến làm gì.
- Thất phu vô tội hoài bích có tội, ba hồ lô đan dược này có thể khiến cho võ giả Tinh Cực Cảnh động thủ đánh chết ta rồi
Thu hồ lô vào Trữ Vật Linh Giới, Diệp Trần thầm nghĩ.
Đi đến nơi hẻo lánh bên cạnh, nơi đó là một cái giá sách.
Trên giá sách xếp những bí tịch.
Trên cùng là bí tịch Nhân cấp đỉnh giai, tổng cộng có ba mươi sáu bản.
Xuống một bậc là bí tịch Địa cấp cấp thấp, tổng cộng có chín bản.
Xuống tiếp là ba quyển bí tịch Địa cấp trung giai.
Cuối cùng là một quyển bí tịch Địa cấp đẳng cấp cao.
Cũng không mở ra nhìn kĩ, Diệp Trần trực tiếp thu vào, khi nào có thời gian thì nghiên cứu sau, giờ có nhìn cũng không tu luyện được.
Hô!
Thở hắt ra một hơi, Diệp Trần quan sát chung quanh, tầng thứ hai đều đã bị hắn càn quét không còn lại chút gì cả.
- Đến tầng ba xem chút thôi!
Thân hình lóe lên, Diệp Trần lao đến hướng cầu thang
Ngoài dự toán chính là tầng thứ ba lại là một mảnh trống rỗng, chỉ có một cái cổng ánh sáng sừng sững đứng đó, tản mát ra từng tia ánh sáng nhu hòa
Đứng ngay trước cái cổng ánh sáng, Diệp Trần có chút kinh nghi bất định.
Hắn không biết cái cổng ánh sáng này sẽ truyền tống mình đi đâu, những thứ không biết từ trước đến nay đều khiến người khác do dự, Diệp Trần cũng không ngoại lệ.
- Thật vất vả mới tìm tới được nơi này, không đi vào thì sau này nhất định sẽ hối hận.
Lòng thầm nghĩ, Diệp Trần bước vào trong cánh cửa ánh sáng.
Ông!
Không Gian gợn sóng, sau một khắc, Diệp Trần liền biến mất trong cánh cổng.
Đã từng có kinh nghiệm truyền tống nên lần này Diệp Trần lộ ra vẻ trấn định hơn rất nhiều, tâm tình rất bình thản.
Có lẽ chỉ qua một sát na, có lẽ là một hai ngày, Diệp Trần buông lỏng toàn thân, dĩ nhiên lại lọt vào một gian thạch thất to lớn.
Thạch thất không có cửa, bốn phía đều là vách tường, trên đỉnh có một cái đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng nhu hòa, mà ở dưới đèn thủy tinh là một cái bệ đá, trên bệ đá có một chiếc chìa khóa to lớn chừng cánh tay lơ lửng, chìa khóa hiện lên màu trắng, phảng phất như màu trắng được chế tạo từ thủy tinh, phong cách tạo hình dị thường cổ xưa.
- Thật kỳ quái, rõ ràng lại có chìa khóa lớn như vậy.
Diệp Trần thò tay muốn bắt lấy chìa khóa, lại phát hiện ra có một lực lượng vô hình phòng thủ kiến cô ở bốn phía chìa khóa.
- PHÁ...!
Diệp Trần đánh một chưởng vào hư không
Hơi!
Lực lượng vô hình cũng không tán đi, nhưng lực phản kích cực lớn lại khiến hai chân của Diệp Trần rời mặt đất, bay rớt ra ngoài, suýt chút nữa đã đâm vào vách tường bên trong thạch thất
Thần sắc lạnh lùng, Diệp Trần rút Long Tuyền Kiếm ra, liên tiếp chém ra bốn đạo kiếm khí.
Kiếm khí mạnh mẽ bắn tới, lôi âm hiện ra.
Nhưng sau một khắc, kiếm khí cũng bị phản kích lại, lực đạo còn mạnh hơn trước đó.
Vung kiếm đánh nát kiếm khí bị phản xạ lại, Diệp Trần cười khổ một tiếng, tuy rằng hắn biết chiếc chìa khóa màu trắng kia có tác dụng lớn, nhưng lấy năng lực của hắn, thật sự không cách nào thu vào tay được.
Tạm thời bỏ qua chiếc chìa khóa, Diệp Trần đánh giá toàn bộ thạch thất.
Sách!
Ở một nơi hẻo lánh khác cũng có một cái bình đài, nhưng trên đó lại đặt một cái ngọc giản màu trắng thuần.
Vẫy tay, lần này không có lực lượng vô hình cổ quái nào cả, ngọc giản bị hắn dễ dàng hút vào tay.
Quan sát bề ngoài, Diệp Trần cũng không phát hiện ra ngọc giản có tác dụng đặc thù gì cả, nghĩ nghĩ, hắn vận chuyển chân nguyên vào trong đó.
Đột nhiên.
Trong đầu liền xuất hiện một hình ảnh, cả vùng đất có một đầu yêu ma có hai sừng dài, thân cao quá trăm mét, nó há miệng thổi liền thổi bay một tòa núi, chân đập mạnh, đại địa liền rạn nứt, nham thạch nóng chảy theo đó phéng lên tận trời, nhuộm đỏ cả thiên không, chiến lực cường đại quả thật mới nghe lần đầu, thấy cũng chưa từng thấy, chỉ sợ chỉ có vương giả Sinh Tử Cảnh mới có chiến lực đáng sợ như thế thôi.
Ngay lúc yêu ma rút lên một tòa núi cao mấy ngàn trượng, trong hư không liền xuất hiện một ngón tay giống như cột đá, ngón tay như lưu tinh, một chỉ điểm vào trán yêu ma
Phịch một tiếng!
Thân thể yêu ma bị nổ tung, tan thành mây khói.
Diệp Trần sợ hãi thán phục, ngón tay kia rõ ràng điểm đến hắn nhưng căn bản trốn không thể trốn, lui không thể lui, sau một sát na liền điểm vào trên trán của hắn.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lập tức, Diệp Trần cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, vô số tin tức hỗn loạn tràn ngập trong đầu, qua một lát, những tin tức hỗn loạn này liền tổ hợp thành văn tự của một quyển sách và một trận đồ lộ tuyến vận công .
Nguyên lai một chỉ này gọi là Phá Hư Chỉ, bất quá Diệp Trần được truyền cũng không phải là Phá Hư Chỉ nguyên vẹn, mà là đệ tam thức trong đó thôi, dựa theo lý giải của Diệp Trần, chỉ một thức chỉ pháp này thôi đã phi thường đáng sợ rồi, đầu yêu ma kia có thực lực của vương giả Sinh Tử Cảnh vẫn không thể nào ngăn được uy lực của một chỉ này, đương nhiên, hắn cũng biết nếu không đủ thực lực thì dù học được toàn bộ một chỉ này cũng không cách nào đánh chết võ giả Tinh Cực Cảnh, càng không cần nói đến đầu yêu ma đáng sợ kia
Đối với võ giả thì vũ kỹ càng lợi hại cũng phải cần năng lực tương ứng để thúc dục mới được, nếu không chỉ là cái thùng rỗng thôi, dù sao tu vị bản thân mới là trọng yếu nhất.
Ngoại trừ phương pháp tu luyện đệ tam thức của Phá Hư Chỉ, trong tin tức kia còn nói cho hắn biết, muốn phá vỡ lực lượng vô hình bên ngoài chiếc chìa khóa thì phải học được một chút Phá Hư Chỉ, chỉ cần một chút là đủ rồi, không cần nhiều, kỳ hạn chính là trong vòng ba ngày, ba ngày qua đi liền bị truyền tống về, cuối cùng không chiếm được chìa khóa
- Ba ngày, ta thử xem sao!
Diệp Trần xếp bằng ngồi xuống đất, bắt đầu tìm hiểu ảo diệu của đệ tam thức Phá Hư Chỉ.
Một ngày qua đi.
Diệp Trần điểm ra một chỉ, không khí lập tức vặn vẹo, phát ra một tiếng xé gió
Lắc đầu, Diệp Trần tiếp tục nhắm mắt tìm hiểu tiếp
Ngày thứ hai, Diệp Trần mở to mắt, chậm rãi điểm ra một chỉ
PHỐC!
Lực lượng vô hình bên ngoài chiếc chìa khóa màu trắng liền rung động nhè nhẹ, tiếc là rất nhanh liền khôi phục lại.
- Vẫn chưa được a! Chỉ còn ngày cuối cùng!
Diệp Trần vốn cười khổ, chợt thi triển ra Kiếm Ý chém tan tạp niệm, tâm thần chìm vào trong tham ngộ Phá Hư Chỉ, thỉnh thoảng lại nhớ lại tràng cảnh một chỉ to lớn điểm vào yêu ma lúc trước
Thời gian trôi qua từng chút một, lông mày Diệp Trần khi thì dãn ra khi thì nhăn tít lại, trong một lát không biết đã thay đổi bao nhiêu lần nữa.
Buổi chiều ngày thứ ba
Một cỗ khí cớ đáng sợ phát ra từ trên người Diệp Trần, hắn đột nhiên mở hai mắt, đồng tử lộ ra vẻ thâm thúy, nhìn không ra sâu cạn.
- Phá!
Dùng hết khí lực toàn thân, Diệp Trần cách không điểm một chỉ về phía lực lượng vô hình kia
Phanh!
Lực lượng vô hình rốt cục cũng bị đánh nát, không, chuẩn xác là được giải khai, bằng vào uy lực hiện tại của Phá Hư Chỉ kỳ thật so ra còn kém cả kiếm khí, nhưng lực lượng vô hình lại cùng một nhịp thở với Phá Hư Chỉ, cả hai có một sự liên hệ nhất định cho nên mới phá vỡ lực lượng vô hình được.
Phá Hư Chỉ quả thật cực kì tiêu hao Tinh Khí Thần, Diệp Trần lau mồ hôi, phân biệt lấy ra một viên Bổ Khí Đan, Bổ Tinh Đan và Bổ Thần Đan ném vào trong miệng.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Diệp Trần mới đi đến chỗ chiếc chìa khóa màu trắng kia
Chìa khóa lớn chừng cánh tay, trên đó có viết một chữ cổ "Tứ", còn lại không có gì cả, cũng không có biến hóa gì khác
Ngay tại sát na lúc Diệp Trần cầm lấy chiếc chìa khóa màu trắng, trong thạch thất liền nhiều ra một cánh cổng màu trắng, ánh sáng trên cánh cửa màu trắng khi ẩn khi hiện, tựa hồ tùy thời đều có thể biến mất vậy
Không dám tiếp tục dừng lại, Diệp Trần thu lại chiếc chìa khóa màu trắng, lách người lướt vào trong cánh cổng.
Lúc xuất hiện lại lần nữa thì Diệp Trần đã về đến không gian tần thứ hai trong ngọn núi đầu dê, chỉ nghe ông một tiếng, cánh cổng ánh sáng trong tầng thứ hai liền triệt để tiêu tán, sau này nếu muốn tiến vào trong thạch thất một lần nữa đã không còn khả năng nữa rồi, không ai biết thạch thất đến cùng ở chỗ nào, phải chăng nó sẽ tồn tại ở địa phương khác.
Đang muốn đi lên tầng một thì chân mày Diệp Trần hơi nhíu lại, linh hồn lực của hắn cảm giác được tầng tiếp theo có hai người, hai người này không phải ai khác mà chính là Mộ Dung Khuynh Thành và Tề Thiếu Phong.
- Sao bọn hắn lại đến nơi này.
Trong lúc nhất thời, Diệp Trần có chút nghi hoặc.
Mộ Dung Khuynh Thành và Tề Thiếu Phong bị vô số dây leo thanh hồng sắc vây quanh ở trung tâm, nửa bước khó đi, mặt đất chung quanh đều là mảnh vụn của dây leo
- Trong thời gian ba ngày dùng hơn trăm miếng đan dược khôi phục chân khí, giờ chân khí của ta đã đục ngầu không chịu nổi rồi, thực lực chỉ còn lại không đến ba thành.
Tề Thiếu Phong cười khổ, đan dược là thứ tốt, nhưng cũng không thể phục dụng thường xuyên được, nhất là đan dược khôi phục chân khí, một ngày dùng mười miếng đã là cực hạn rồi, vượt quá mười miếng thì chân khí sẽ đục ngầu phù phiếm, sức chiến đấu cũng bị ảnh hưởng, sau đó còn phải thường xuyên rèn luyện chân khí, nếu không nói không chừng sẽ để lại di chứng mất. Đây là cũng là nguyên nhân đại bộ phận võ giả nếu không đến thời khắc mấu chốt, sẽ không dùng đan dược khôi phục chân khí.
Mộ Dung Khuynh Thành chau mày, nàng tu luyện chính là công pháp Địa cấp đỉnh giai Thiên Ma Đại Pháp, chân khí còn gấp hơn hai lần của Tề Thiếu Phong, nhưng trải qua ba ngày cũng đã phục dụng hơn bốn mươi miếng đan dược khôi phục chân nguyên rồi, mười thành thực lực chỉ còn lại sáu bảy thành, nếu không phải là Thiên Ma Đại Pháp tinh diệu cường hãn, lại có Thiên Ma Lực Tràng hộ thể thì sợ đã sớm bị dây leo hấp thành da bọc xương rồi.
- Phá!
Thiên Ma Lực Trận được phát động, một lượng lớn dây leo thanh hồng sắc bị vặn nát bấy, chừa ra một mảnh đất trống nhưng rất nhanh lại có những dây leo khác đến bổ xung
- Thiên Ma Đại Thủ Ấn!
Ba ngày liên tục không chợp mắt, vẫn một mực chiến đấu không ngừng, tâm lý và tố chất của Mộ Dung Khuynh Thành có cường thịnh trở lại cũng đã bắt đầu căm tức, thi triển ra vũ kĩ nguyên bộ với Thiên Ma Đại Pháp - Thiên Ma Đại Thủ Ấn.
Một chưởng ấn ra, dây leo trong phạm vi mấy trăm mét phía trước lơ lửng lên không trung, không thể nào nhúc nhích, rồi sau đó lại phịch một tiếng hóa thành hư vô.
- Đi! Đi lên.
Không khí vặn vẹo, Mộ Dung Khuynh Thành dẫn đầu bắn vào câu thang thông đạo lên tầng thứ hai.
- Một chưởng thật lợi hại!
Tề Thiếu Phong cũng không dám quá lãnh đạm, theo sát ngay sau lưng Mộ Dung Khuynh Thành.
Rắc, ắc, ầm. . .
Phần mặt đất trước cầu thang sinh ra rạn nứt, trong giây lát, gần một trăm căn dây leo đỏ sậm đã phá đất mà ra, phong tỏa đường đi của hai người, những dây leo đỏ sậm này to chừng cái bắp chân, sắp xếp ngay ngắn, nhìn qua thật giống như một bức tường màu đỏ sậm, tỏa ra lực áp bách đáng sợ.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế